Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân
Chương 140


“Thằng khốn, tao mới là tò mò, ai cho mày dũng khí để mày nói chuyện với tao như vậy!”.

“Tao không cần biết mày là ai, nhưng bây giờ mày làm tao rất không vui, nếu mày quỳ xuống xin lỗi ngay bây giờ, tao có thể từ bi bỏ qua cho mày, nếu mày không quỳ, vậy thì tao…”.

Lâm Vũ khoanh hai tay trước ngực, đang định kéo một chiếc ghế lại để ngồi, chờ Diệp Thiên quỳ trước mặt hắn xin tha thứ, nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên quay đầu sang, cuối cùng hắn đã nhìn rõ được khuôn mặt của Diệp Thiên.


Ngay lập tức, vẻ hống hách trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là sắc mặt tái nhợt, câu nói đang nói dở bị mắc nghẹn, không thể nói ra thành lời.

Hắn như thể nhìn thấy một người vô cùng khủng khiếp trên thế giời này vậy, hắn há hốc mồm, suýt nữa thì sợ đến mất hồn.

“Cậu cậu…”.

Mồ hôi lạnh cứ thế túa ra trên mặt hắn, trong lòng Lâm Vũ lập tức tràn đầy sợ hãi.

Tối hôm kia tại “Sơn trang Hồng Diệp”, vì bố hắn nên hắn cũng được xuất hiện ở trong phòng họp, Hồng Phi là người được Từ Uyên Đình mời đến, đó là một nhân vật vô cùng lợi hại, phi đao giết người, đến cầm súng cũng không làm gì được hắn, một mình hắn áp đảo toàn bộ người của Ngô Quảng Phú, gần như ép Ngô Quảng Phú đến đường cùng.

Đúng lúc hắn tưởng thời đại của Ngô Quảng Phú đã hết, thì Diệp Thiên xuất hiện, và chỉ trong vài giây, một cao thủ thời đại như Hồng Phi bị giết trong tích tắc, chết một cách bất đắc kỳ tử, Diệp Thiên còn đánh vào không trung một chưởng khiến chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch vỡ vụn, ông lớn thành phố Phán là Từ Uyên Đình sợ đến mất mật, cảnh tượng đó đúng là hắn có nằm mơ cũng không dám tin.


Sau vụ đó hắn hỏi bố hắn về thân phận của Diệp Thiên, mới biết được Diệp Thiên mới là ông chủ thực sự, đến Ngô Quảng Phú đều phải làm việc cho Diệp Thiên, sau lần đó, hắn liền ghi nhớ kỹ dung mạo của Diệp Thiên, chỉ sợ không may đắc tội với Diệp Thiên.

Nhưng cho dù thế nào hắn vẫn không thể ngờ lúc này Diệp Thiên lại ngồi ngay đối diện hắn.

Hai mắt Diệp Thiên lướt đến, không mang theo chút tình cảm nào, cậu lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không quỳ, anh định làm gì tôi?”.

Mặt mày Lâm Vũ tái nhợt, hai chân run rẩy suýt nữa thì quỳ xuống.

“Cậu… cậu Thiên, tôi… tôi không biết cậu ở đây, xin cậu tha cho tôi, tha cho tôi với!”.

Không một ai biết, trong lòng Lâm Vũ lúc này đang chịu đựng áp lực khủng khiếp đến mức nào.


Tuy Diệp Thiên trông còn rất trẻ, kém hắn mấy tuổi liền, nhưng tâm tính quả quyết, giữa sự sống và cái chết không bao giờ chùn bước, cái sát khí đó, đến hắn đứng bên cạnh xem cũng đều run sợ, lúc này hắn đối diện với Diệp Thiên, cảm giác sợ hãi đó gần như khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.

Bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ việc đứng vững thôi, hắn đã phải dốc hết sức lực rồi.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Vũ, khẩu khí hống hách trước đó đều trở nên vô cùng cung kính, thậm chí còn mang vẻ cầu xin, mọi người trong phòng ăn đều vô cùng kinh ngạc.

Nhất là Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai hi vọng Diệp Thiên bị Lâm Vũ sỉ nhục cho một trận, thì lúc này đều trố mắt nhìn với vẻ không dám tin.

.


 
Chương 141


Lâm Vũ là người mà có thể trấn áp được cả Lí Bác Lượng, lai lịch siêu khủng, nhưng vì sao khi đối diện với một người xuất thân từ nông thôn như Diệp Thiên, lại sợ đến mức mặt mày tái mét như vậy?
Mọi người đều nhận ra, Diệp Thiên ở câu lạc bộ Tán Thủ một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, có lẽ Lâm Vũ đã từng bị Diệp Thiên đánh nên mới sợ nắm đấm của Diệp Thiên đến vậy?
Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong đầu bọn họ, nhưng sau đó lại bị xóa tan.

Người như Lâm Vũ, đến Lí Bác Lượng hắn cũng không sợ lại đi sợ nắm đấm của người khác, chỉ riêng bọn đàn em của hắn gộp lại, mỗi người một tay lại sợ không đánh nổi Diệp Thiên sao? Dựa vào đâu phải sợ Diệp Thiên chứ?

Bành Lượng ngơ ngác khó hiểu, cậu ta vốn tưởng bản thân khó tránh khỏi bị tẩn một trận tơi bời, kết quả Diệp Thiên chỉ nói một câu lại khiến đối phương sợ mất mật đến vậy?
“Ồ? Anh biết tôi?”.

Diệp Thiên gắp thức ăn vào miệng, vẫn mải mê ăn, nói giọng không được rõ ràng hẳn.

Lâm Vũ sợ hãi nói: “Tôi là con trai của Lâm Hổ, tối qua được chứng kiến khí phách của cậu Thiên trong phòng họp, thực sự là vinh hạnh của tôi!”.

Diệp Thiên nuốt thức ăn, vừa nghĩ vừa nói: “Lâm Hổ? Bố anh là A Hổ?”.

Lâm Vũ vội vàng gật đầu, bố hắn chính là Lâm Hổ, là đàn em thân cận nhất dưới chướng, là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, là người có địa vị cao chỉ đứng sau Ngô Quảng Phú, đây cũng chính là lý do Lí Bác Lượng kiêng nể Lâm Vũ đến vậy.


“Nếu anh biết tôi, thì tôi cũng không nói nhiều nữa!”.

Diệp Thiên chỉ vào Ngụy Thi Thi và Bành Lượng.

“Tôi không cần biết giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm cô ấy rốt cuộc đã đắc tội gì với anh, cô ấy là bạn gái của bạn tôi, anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”.

Diệp Thiên dửng dưng nhìn tới, khiến cơ thể Lâm Vũ như bị sét đánh, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.

“Cậu Thiên, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi, cậu tha lỗi cho tôi, sau này gặp phải em dâu, à không, gặp phải thím, tôi nhất định sẽ đi vòng đường khác, không dám mạo phạm”.

Hắn không còn chút bộ dạng hống hách của một cậu chủ nữa, lúc này đang cầu xin Diệp Thiên với vẻ vô cùng đáng thương.


Hắn nghe thấy Ngụy Thi Thi là bạn gái của bạn Diệp Thiên liền sợ hết hồn, thậm chí còn gọi Ngụy Thi Thi là “thím” luôn.

Một câu nói của Diệp Thiên có thể nắm giữ tính mạng của bố hắn, thậm chí là của cả Ngô Quảng Phú, và chỉ một cái tát thôi là có thể khiến hắn chết ngay tức khắc, hắn làm sao mà không sợ được?
Đến Hồng Phi là một cao thủ võ cổ truyền không biết sợ súng, có thể giết người chỉ trong giây lát, mà cũng bị Diệp Thiên giết trong tích tắc, thì hắn là cái gì?
Ngụy Thi Thi cảm giác như đang mơ, vừa rồi còn đối mặt với tuyệt vọng, cảm thấy không ai có thể giúp được cô ta nữa, nhưng khó khăn mà cô ta đang gặp phải lại chỉ cần một vài câu nói của Diệp Thiên đã giải quyết xong xuôi.

.


 
Chương 142


Thế mà cô ta trước đó còn cảm thấy Diệp Thiên vô cùng bình thường, không có bản lĩnh gì hết, nhưng lúc này cô ta chỉ cảm thấy bản thân đúng là có mắt như mù, không biết nhìn người, trong lòng vô cùng hổ thẹn.

“Con trai của Lâm Hổ, tôi nhớ anh rồi!”.

“Tôi nhắc nhở anh lần cuối, sau này những chuyện ức hiếp người khác, tốt nhất anh đừng có dây vào, nếu để tôi biết được thì chắc anh biết hậu quả sẽ thế nào”.


Diệp Thiên lại xới một bát cơm nữa.

“Bây giờ thì đưa người của anh cút khỏi đây cho tôi!”.

Diệp Thiên nói xong, Lâm Vũ như thể được thoát tội chết, miệng cười nịnh nọt, cúi người đi lùi ra khỏi phòng ăn.

Hắn đưa đàn em rời khỏi đó một cách thê thảm, cái nơi này hắn không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, đối diện với ánh mắt sắc lạnh vô tình đó của Diệp Thiên, hắn chỉ cảm thấy khiếp sợ thấu tim gan.

Lâm Vũ đưa người đi khỏi, cả phòng ăn chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Diệp Thiên mà không nói nổi lời nào.

Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai cùng nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.


Lâm Vũ rõ ràng lai lịch lớn như vậy, gia cảnh cũng khủng khiếp, đến Lí Bác Lượng cũng không dám đắc tội, nhưng một nhân vật lớn như vậy lại ngoan ngoãn cun cút đưa đàn em đi khỏi đây chỉ vì hai, ba câu nói của Diệp Thiên.

Bọn họ khó mà tưởng tượng được rốt cuộc là thân phận khủng khiếp đến mức nào lại có thể làm được như thế.

Âu Hạo Thần nhíu mày, cậu ta đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã phạm một sai lầm không đáng có, cậu ta hình như ngay từ ban đầu đã đánh giá thấp Diệp Thiên, hoặc đã nhìn nhầm Diệp Thiên.

Chỉ cần hai, ba câu đã đuổi được Lâm Vũ mà đến Lí Bác Lượng cũng phải kiêng nể, người như vậy nếu là học sinh đến từ nông thôn, thì e rằng chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Sắc mặt Đỗ Giai Giai hơi tái, nghĩ đến những xích mích trước đây giữa cô ta với Diệp Thiên, là cô ta lại cảm thấy sợ hãi, nếu Diệp Thiên để bụng những chuyện đó, tìm Lâm Vũ hoặc Lí Bác Lượng nói với bọn chúng một tiếng thì cô ta chẳng phải là chết mà không biết vì sao bản thân lại chết à?
Những bạn cùng lớp còn lại ai nấy đều há hốc mồm, còn chưa kịp hoàn hồn lại vì sự thay đổi quá nhanh này.


Cả phòng ăn im phăng phắc, một lúc sau Bành Lượng mới e dè lên tiếng: “Diệp Thiên, tên kia bị cậu đuổi đi thật rồi sao? Ôi má ơi, sao hắn lại sợ cậu thế nhỉ?”.

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên, đều muốn biết lí do đó.

“Chuyện này có gì đâu, cậu không phải tỏ vẻ kinh ngạc quá lên như thế!”.

.


 
Chương 143


Diệp Thiên cười nói: “Chỉ là tôi vô tình quen với bố anh ta, nếu tôi nói cho bố anh ta biết nhưng chuyện làm bậy của anh ta, anh ta sẽ bị chỉnh đốn một trận, cho nên mới sợ tôi thế thôi!”.

Bành Lượng hơi ngây người, lúc này mới hiểu ra, đầu óc cậu ta khá đơn giản chứ không nghĩ nhiều, cho nên tin luôn lời nói của Diệp Thiên.

Những bạn khác cùng lớp chưa va chạm xã hội nhiều cũng đều gật gù, nghĩ là thật.


Chỉ có những người hiểu biết rộng như Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai, trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Ánh mắt Ngụy Thi Thi hơi chớp, cô ta đương nhiên cũng không tin mấy lời nói vừa rồi của Diệp Thiên.

Cái gì mà quen với bố của Lâm Vũ, điều này có khi là thật, nhưng nếu nói có thể khiến Lâm Vũ sợ mất hồn, quay đầu bỏ chạy mất dạng như vừa rồi thì chắc chắn không thể nào, cho dù có đúng là nguyên nhân kia thật, vậy thì Diệp Thiên có thể quen với bố của Lâm Vũ, cũng có nghĩa là Diệp Thiên tuyệt đối có năng lực khủng đến mức khó mà tưởng tượng.

Cho dù là suy đoán nào đi nữa đều nói lên Diệp Thiên là một nhân vật máu mặt ẩn mình, cô ta vô cùng kính nể và khâm phục Diệp Thiên.

Nghĩ đến mối quan hệ tốt của Bành Lượng và Diệp Thiên, cô ta lập tức thay đổi thái độ, cả bữa cơm sau đó cô ta đều nhiệt tình niềm nở với Bành Lượng, khiến trong lòng Bành Lượng mừng rơn.


Diệp Thiên biết thái độ của Ngụy Thi Thi thay đổi là vì cậu, nhưng cậu không hề nói ra suy nghĩ gì cả, nếu vì chuyện cậu ra mặt hôm nay có thể khiến Bành Lượng có được người đẹp, thì cậu có gì mà không vui chứ?
Còn những bạn cùng lớp lúc trước đều tránh xa Diệp Thiên, thậm chí còn ngứa mắt với những tác phong dị lập của Diệp Thiên, nhưng hôm nay không ít người cũng đều chủ động đến mời rượu cậu, dù sao uy thế của Diệp Thiên khi chỉ dùng vài câu đã đuổi được Lâm Vũ đi, mọi người đều rõ cả, ai dám coi thường chứ? Giữ mối quan hệ tốt với Diệp Thiên chắc chắn sẽ không có hại cho bọn họ sau này!
Còn Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần lại trở nên trầm lặng hơn, cả bữa ăn, Đỗ Giai Giai không còn dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên nữa.

Buổi họp lớp kết thúc, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng nhau về nhà, trên đường về, Cố Giai Lệ đột nhiên dừng bước, quay sang hỏi Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, cái tên Lâm Vũ đó vì sao lại sợ anh thế? Em nghĩ chắc không phải lý do mà anh nói đâu nhỉ?”.

Diệp Thiên mỉm cười, cậu biết cô bé này từ nhỏ đã thông minh chắc chắn sẽ không tin mấy lời đó của cậu, cậu vặn cổ tay, nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.

“Đúng là không phải lý do đó!”.

“Lý do thực sự chính là anh ta sợ nắm đấm của anh!”.


Cố Giai Lệ cau mày, vẫn thấy không tin lắm “Anh Diệp Thiên, người như Lâm Vũ đến Lí Bác Lượng mà anh ta còn không sợ, phía dưới chắc chắn có không ít đàn em giỏi đánh đấm, sao anh ta lại sợ nắm đấm của anh đến mức độ này chứ?”.

Diệp Thiên xoa đầu Cố Giai Lệ, quay người nhìn về phía xa xăm, từ từ nói: “Giai Lệ à, thế giới này có rất nhiều thứ mà em không tưởng tượng nổi đâu!”.

“Nếu nắm đấm của một người mạnh đến mức có thể hủy hoại được tất cả, vậy thì có gì mà không sợ nó chứ?”.

.


 
Chương 144


Cố Giai Lệ gật đầu như vẻ đã hiểu, cô không hỏi tiếp nữa, nhưng cô vẫn không hiểu nắm đấm của một người có lợi hại đến đâu, cũng làm sao có thể đánh bại cả thế giới được xây dựng bằng tiền tài và quyền lực này, khiến tất cả mọi người phải sợ hãi?
Trong một căn biệt thự vô cùng xa hoa rộng gần nghìn mét vuông ở thành phố Xương Nam, tỉnh Cán Tây, một người trung niên mặc vest đi giày da, sắc mặt nghiêm túc, uy nghiêm, đang ngồi dựa trên chiếc ghế dài ở trong vườn, khẽ thở dài.

Bên cạnh ông ta là một cô gái mang vẻ đẹp cổ điển, dáng người thướt tha.


Cô gái đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, dung mạo sáng ngời, sắc mặt tươi tắn, mặc một bộ sườn xám phong cách cồ xưa, đôi chân thon dài lấp ló sau tà váy, cơ thể ba vòng rõ rệt, có thể nói là tuyệt sắc giai nhân hiếm có trong xã hội bây giờ.

Nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông trung niên, cô gái lập tức lên tiếng hỏi: “Bố, bố sao thế ạ? Bố có tâm sự gì à?”.

Người trung niên đứng lên, nói với vẻ mặt áy náy: “Nhược Yên, hiếm mới có dịp con về thăm bố, nhưng bố lại để con nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó này, thực sự đã làm khó con rồi!”.

Cô gái bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng bóp vai cho người trung niên.

“Bố, trước đây khi em gái mất tích bố mới buồn bã như vậy, sao giờ tìm thấy em gái rồi, còn có thành tựu ngời ngời như vậy, mọi người đều biết đến, mà bố lại vẫn thở dài buồn bã à?”.

Người trung niên nghĩ đến hai cô con gái đều có thành tựu hơn người, mỗi người đều tỏa sáng ở các lĩnh vực khác nhau, ai ai cũng biết, ông ta cảm thấy vô cùng an ủi, nhưng nghĩ đến lời hứa mà ông ta hứa vào nửa năm trước, lập tức sắc mặt trở nên sa sầm đi nhiều.


“Nhược Yên, chuyện bố đang lo nghĩ là liên quan đến em gái con đấy!”.

“Hai năm trước nó bị mù, nhân lúc chúng ta không để ý liền bỏ nhà đi mất tích, nhưng nửa năm trước, một cậu thiếu niên đã đưa nó về, hơn nữa còn để lại loại thuốc kỳ diệu, chữa khỏi được mắt cho nó”.

“Lúc đó bố thấy em gái con trở về, trong lòng vui mừng, trong lúc xúc động đã nói sau này sẽ gả em gái con cho cậu thiếu niên đó, bây giờ nghĩ lại, thấy lúc đó bố thực sự đã quá vội vàng rồi!”.

“Cậu thiếu niên đó tuy là ân nhân cứu mạng của em gái con, còn chữa khỏi hai mắt của nó, có ơn lớn với nhà chúng ta, nhưng ân tình không phải chuyện tình cảm, bố không hề biết gì về cậu thiếu niên này lại mạo muội hứa gả em gái con cho cậu ta, thực sự là không hay”.

“Cậu thiếu niên đó tuy rất khôi ngô tuấn tú, khí phách phi phàm, nhưng ăn mặc khá bần hàn, chắc gia cảnh cũng không ra làm sao, với sức ảnh hưởng của em gái con đối với cả Hoa Hạ ngày nay, sau này chồng nó ít nhất cũng phải là con nhà giàu có, hoặc là con nhà quan chức, chứ người bình thường không xứng được với nó!”.

Người trung niên nói đến đây, lại thở dài: “Nhưng con cũng biết bố xưa nay đã nói là làm, câu nói này đã nói ra thì làm sao có thể rút lại? Cho nên bố mới buồn chán vì chuyện này!”.


Cô gái cuối cùng đã hiểu nỗi buồn bã của bố mình, cô ta nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, chuyện này cũng không có gì phải buồn cả, bố cứ giao cho con!”.

“Bố nói cho con biết cậu ta ở đâu con sẽ đi tìm cậu ta, cậu ta đưa em gái con về, lại chữa khỏi mắt cho nó, đương nhiên là có ơn với nhà chúng ta, con sẽ đưa cho cậu ta 10 triệu tệ, bảo cậu ta xóa bỏ hôn ước với em gái con là được!”.

Cô gái nói với giọng nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại lộ vẻ độc đoán, dường như đã ngồi trên đỉnh cao lâu rồi, căn bản không còn coi người bình thường ra gì nữa.

Người trung niên cau mày, khẽ lắc đầu.

.


 
Chương 145


“Bố chỉ biết cậu ta ở trong tỉnh Xuyên, còn ở đâu thì bố không rõ, thậm chí cậu ta còn không để lại tên tuổi, chỉ có tấm ảnh này lúc trước được cắt ra từ camera trong căn biệt thự nhà chúng ta!”.

Người trung niên vừa nói vừa lấy một bức ảnh hơi mờ về cậu thiếu niên từ trong áo ra, và đó lại chính là Diệp Thiên.

Cô gái cầm lấy tấm ảnh nhìn một lúc, trong lòng đã có tính toán.


“Bố, chuyện này cứ giao cho con, môn phái chúng con có qua lại với nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên, để nhà họ Hàn giúp chúng ta tìm người ở tỉnh Xuyên chắc là không khó đâu!”.

Người trung niên nghe thấy liền vui mừng nói: “Thật không? Con có thể tìm đến nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên được à?”.

“Vậy thì tốt quá, có nhà họ Hàn ra tay thì không có chuyện họ không tìm được người ở tỉnh Xuyên, vậy chuyện này phiền con đi một chuyến nhé!”.

Cô gái mỉm cười gật đầu: “Dạo này trong môn phái đều đang bận chuẩn bị chuyện hội võ Xuyên Kiềm, con không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ đến tỉnh Xuyên một chuyến, coi như đi thư giãn!”.

Người trung niên đã hoàn toàn yên tâm, chuyện này có con gái đích thân giải quyết, còn yên tâm hơn cả để ông ta tự đi, ông ta cũng không phải chịu mang tiếng không giữ lời hứa.

Nhà họ Hàn ở Thành Môn tỉnh Xuyên hôm nay đón một vị khách quý, gia chủ nhà họ Hàn là Hàn Phong đích thân ra cửa đón tiếp.


Phía ngoài cửa chính nhà họ Hàn, một cô gái yêu kiều thướt tha đang đứng ở đó, đôi mắt như mặt hồ mùa Thu, ánh mắt của những bảo vệ gác cửa nhà họ Hàn đều nhìn chằm chằm vào cô ta.

Bên cạnh cô gái trẻ này là một người thanh niên mang vẻ ngạo mạn, hai tay khoanh trước ngực, đối mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ, dường như đến nhà họ Hàn được coi là gia tộc đứng đầu tỉnh Xuyên cũng không vừa mắt cậu ta.

Hai người đều mặc áo dài màu xanh sọc trắng, trên ngực có dấu in hình ngọn lửa.

“Thì ra là khách của Tam Tuyệt Môn đến, Hàn Phong rất vinh hạnh được đón tiếp!”.

Hàn Phong nhìn thấy hai người này lập tức chắp tay quyền, vô cùng khách sáo.

Người thanh niên không nhúc nhích gì, chỉ hơi gật đầu, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Cô gái thì chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói: “Chú Hàn, tôi là Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, đây là sư huynh của tôi tên là Liêu Như Thành, lần này mạo muội ghé tới, mong chú Hàn thông cảm!”.


“Kỷ Nhược Yên?”.

Hàn Uyển đứng bên cạnh nghe thấy cái tên này lập tức ngạc nhiên, đây chẳng phải là Kỷ Nhược Yên trong Tứ Mỹ, một trong những người tuổi trẻ tài cao trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay mà bố cô ta vừa mới kể cho Diệp Thiên hôm qua sao?
Cô ta thầm nhìn Kỷ Nhược Yên từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy được vẻ đẹp thoát tục tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Yên, khiến cô ta còn tự cảm thấy kém cỏi, đúng là không hổ danh là một trong bốn người đẹp được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận.

“Thì ra là cô Kỷ và cậu Liêu, mời vào trong!”.

.


 
Chương 146


Hàn Phong cũng hơi ngạc nhiên, vội vàng mời hai người vào trong biệt thự.

Tại phòng khách của biệt thự, Kỷ Nhược Yên nói thẳng luôn: “Chú Hàn, lần này đến nhà họ Hàn thực sự là tôi có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ”.

Hàn Phong thầm nhíu mày, nhà họ Hàn của ông ấy tuy có địa vị đứng đầu tỉnh Xuyên, nhưng trong giới võ thuật lại không có tiếng tăm mấy, nói là có mối quan hệ với Tam Tuyệt Môn, thực ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, Tam Tuyệt Môn căn bản chưa từng coi trọng nhà họ Hàn, nếu không ông ấy cũng không phải tốn nhiều công sức để lấy lòng Diệp Thiên đến vậy.


Nhưng hôm nay đệ tử xuất sắc nhất của Tam Tuyệt Môn là Liêu Như Thành và một trong Tứ Mỹ là Kỷ Nhược Yên đến đây ghé thăm, khiến ông ấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tuy kỳ lạ nhưng ông ấy vẫn mỉm cười gật đầu: “Cô Kỷ cứ nói, chỉ cần nhà họ Hàn tôi làm được thì nhất định sẽ giúp”.

Kỷ Nhược Yên cũng không vòng vo, lấy luôn tấm ảnh ra đặt lên bàn.

“Chú Hàn, tôi muốn nhà họ Hàn giúp tôi tìm người này ở tỉnh Xuyên!”.

Hàn Phong cúi đầu nhìn, ánh mắt đột nhiên nheo lại, tấm ảnh này tuy hơi mờ, không thể nhìn rõ mặt, nhưng ông ấy vẫn có thể nhận ra từ một số thần thái hiếm hoi trong bức ảnh, người trong ảnh chính là Diệp Thiên.

Vì cúi đầu nên Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của ông ấy, Hàn Phong thu lại biểu cảm trên mặt, rồi mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Cô Kỷ, tìm người ở tỉnh Xuyên đối với nhà họ Hàn chúng tôi mà nói không phải chuyện khó, nhưng tôi có thể hỏi một chút là mọi người tìm cậu thiếu niên này có chuyện gì không?”.

Liêu Như Thành đột nhiên hắng giọng, nói với vẻ bất mãn: “Bảo chú tìm người thì cứ tìm, còn về cậu ta, không liên quan gì tới chú, hỏi nhiều làm gì?”.


Câu nói của cậu ta vừa dứt, sắc mặt Hàn Phong đột nhiên cứng lại.

Trong lòng Hàn Phong tức giận, nhưng lại không dám thể hiện, Tam Tuyệt Môn quá mạnh, ở đó lại có chí tôn võ thuật trấn giữ, cậu Liêu Như Thành này lại là đệ tử ưu tú của Tam Tuyệt Môn, tu vi tuy không bằng Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Tuyệt, nhưng trong những người cùng độ tuổi thì chắc chắn là người nổi trội hẳn, nếu thực sự khiến cậu ta tức giận, toàn bộ nhà họ Hàn từ già đến trẻ không ai có thể ngăn cản được.

Kỷ Nhược Yên thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, liền nháy mắt với Liêu Như Thành, rồi mỉm cười nói với Hàn Phong: “Chú Hàn ạ, không giấu gì chú, là nhà tôi có chút chuyện cần tìm được cậu thiếu niên này để nói rõ ràng!”.

“Thì ra là vậy!”.

Hàn Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Vậy thì mời hai vị ở lại nhà họ Hàn chúng tôi, tôi sẽ cho người đi tìm, khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo hai vị được không?”.


Kỷ Nhược Yên hài lòng gật đầu, rồi lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong áo ra.

“Cảm ơn chú Hàn giúp đỡ, đây là Dưỡng Khí Đan do sư bác của tôi luyện chế, tuy không phải là thần dược hiếm có gì, nhưng có tác dụng bồi bổ, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, đây là chút thành ý của tôi!”.

Hàn Phong liền nhận lấy, sau đó dặn dò người dưới vài câu, rồi sắp xếp chỗ ở cho Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.

Hai bọn họ vừa rời khỏi, Hàn Phong lập tức gọi điện thoại cho Diệp Thiên.

.


 
Chương 147


Diệp Thiên lúc này đang bàn chuyện công ty giải trí với Ngô Quảng Phú ở Tập đoàn Thiên Phong, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, cậu ấn vào nút nghe.

“Xin hỏi có phải là cậu Diệp không?”.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hàn Phong.


“Đúng vậy chú Hàn, tìm tôi có việc gì không?”.

Diệp Thiên hỏi đại một câu.

Hàn Phong trầm tư một lúc mới trả lời: “Cậu Diệp, là thế này, hôm nay Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành của Tam Tuyệt Môn đột nhiên đến nhà họ Hàn và đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi huy động lực lượng của nhà họ Hàn để tìm người trong ảnh, nếu tôi không nhầm thì người trong bức ảnh đó chính là cậu Diệp!”.

“Cậu xem chuyện này tôi nên làm thế nào?”.

Từ sau khi Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và ông cụ Hàn, hơn nữa lại bộc lộ thực lực siêu mạnh của chí tôn võ thuật ra, Hàn Phong đã coi Diệp Thiên như ân nhân của nhà họ Hàn, một lòng muốn gần gũi với Diệp Thiên, giữ mối quan hệ tốt, nên sau khi Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã đi khỏi đó, ông ấy liền lập tức liên hệ với Diệp Thiên.

“Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn?”.

Diệp Thiên thấy vậy tỏ vẻ hơi thắc mắc, cậu và Tam Tuyệt Môn xưa nay chưa từng qua lại, mấy năm nay tập luyện, tuy cũng thỉnh thoảng có nghe đến cái tên Tam Tuyệt Môn, nhưng chưa bao giờ qua lại với Tam Tuyệt Môn, cậu không biết vì sao người của Tam Tuyệt Môn lại muốn tìm cậu.


Cậu nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được câu trả lời, một lúc sau cậu mới nói: “Nếu bọn họ muốn tìm tôi, vậy thì bảo bọn họ đến đi, tôi cũng rất muốn biết bọn họ tìm tôi để làm gì!”.

“Nói cho bọn họ về hành tung của tôi đi!”.

Hàn Phong đáp lời rồi cúp máy, quay sang báo tin cho Kỷ Nhược Yên rằng Diệp Thiên đang ở Lư Thành.

Kỷ Nhược Yên nhận được tin vô cùng vui mừng, sau khi cảm ơn Hàn Phong, lập tức khởi hành đến Lư Thành, ba tiếng sau Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã có mặt tại phía ngoài căn nhà thuê giá rẻ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên mở cửa ra, giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người là ai?”.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân, sau đó Liêu Như Thành hừ lên một tiếng rồi quay đi, như thể Diệp Thiên không đủ tư cách để cậu ta nhìn vậy.

Kỷ Nhược Yên lại bước vào trong phòng, đôi mắt hơi lóe lên, giọng nói lạnh lùng.


“Tôi tự giới thiệu, tôi là Kỷ Nhược Yên, là chị gái của Nhược Tuyết, lần này là đến để tìm cậu!”.

Cô ta vừa nói vừa quan sát Diệp Thiên, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Với dung mạo của cô ta, gần như không ai có thể chống lại được sức hút của cô ta, một võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ như Liêu Như Thành cũng điên đảo vì cô ta, không thoát ra nổi, nhưng khi Diệp Thiên nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng, không có gì xáo động, như thể cô ta chỉ như một người bình thường không có sức hút vậy.

Diệp Thiên thấy vậy, lại hơi cau mày, cảm thấy hơi bất ngờ.

.


 
Chương 148


“Thì ra cô là chị gái của Kỷ Nhược Tuyết!”.

Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Không biết cô đến tìm tôi có việc gì?”.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nhìn lướt về phía Diệp Thiên, trong lòng thoáng hiện vẻ coi thường, theo phán đoán của cô ta Diệp Thiên sống tùy tiện, xuề xòa hơn nữa còn không phải xuất thân từ gia đình giàu có, kiểu thiếu niên phổ thông này, tuy từng cứu mạng, chữa khỏi mắt cho em gái cô ta, nhưng rõ ràng là không đủ tư cách trở thành chồng của em gái cô ta.


Nghĩ đến đây, cô ta lấy một tấm thẻ ngân từ trong túi áo ra đặt lên bàn.

“Đây là 10 triệu tệ, cảm ơn trước đây cậu đã đưa Nhược Tuyết về, cảm ơn cậu đã chữa khỏi mắt cho Nhược Tuyết, đây là thù lao mà nhà họ Kỷ chúng tôi muốn gửi cho cậu!”.

“Còn về hôn ước giữa cậu và Nhược Tuyết, từ bây giờ trở đi coi như đã xóa bỏ!”.

Ánh mắt của Kỷ Nhược Yên lạnh như băng, giọng nói càng lạnh lùng như thần tiên trên cung trăng vậy.

Cách nói của cô ta không có chút cơ hội để thương lượng, gần như cô ta nói như vậy thì Diệp Thiên buộc phải làm theo.

“Ý của cô là, xóa bỏ hôn ước của tôi và Kỷ Nhược Tuyết?”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Yên, lông mày hơi nhíu lên.


Thấy vậy, Kỷ Nhược Yên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cô ta cho rằng Diệp Thiên nhíu mày như vậy là vì không muốn xóa bỏ hôn ước, không cam tâm.

“Tôi biết cậu muốn kết hôn với Nhược Tuyết, khi đó bố tôi cũng đích thân hứa như vậy, nhưng tôi nói lại cho cậu biết, tôi là chị của Nhược Tuyết, tôi không chấp nhận nó lấy một người chồng như cậu!”.

Kỷ Nhược Yên nói rõ ràng từng câu từng chữ, không chút nể tình.

“Nhược Tuyết bây giờ đang là người nổi tiếng ở Hoa Hạ, ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng đã lan rộng đến cả quốc tế, là nữ thần quốc dân, vị trí nó đang đứng không phải là nơi mà cậu có thể chạm vào được!”.

“Chồng tương lai của nó ít nhất cũng phải là con của một nhà giàu nhất tỉnh, hoặc con cái nhà quan cao chức trọng, hoặc ít nhất cũng phải là nhân vật công chúng đứng hàng đầu như nó, còn cậu, thực sự là kém quá xa!”.

“Căn nhà cậu đang ở còn chưa dến 90 mét vuông, trên bàn toàn sách với cặp sách, chứng tỏ bây giờ cậu vẫn đang học cấp ba, những đồ cậu mặc trên người tổng cộng lại chưa đến 500 tệ, cậu nghĩ với mức sống này của cậu lại xứng với Nhược Tuyết sao?”.

“Cho dù Nhược Tuyết biết ơn, đồng ý gả cho cậu, đừng nói là tôi không đồng ý, ngay cả những anh chàng giàu có, con nhà quyền quý theo đuổi nó cũng đều sẽ không đồng ý, cậu và nó miễn cưỡng ở với nhau sẽ chỉ mang đến những đau khổ cho nhau, và những gì cậu nhận được sau này sẽ là những ánh mắt coi thường, giễu cợt vô tình mà thôi!”.


Kỷ Nhược Yên từ năm 8 tuổi đã có duyên được chưởng môn của Tam Tuyệt Môn lựa chọn, gia nhập môn phái võ cổ truyền, tâm khí của người luyện võ cổ truyền đương nhiên còn cao hơn trời, chưa từng coi trọng người bình thường.

Cho dù là quan chức cấp cao, người giàu có nhất tỉnh, ngôi sao nổi tiếng, những người này đối với cô ta mà nói đều không có chút trọng lượng nào, cô ta chưa bao giờ coi trọng, càng không đến lượt một học sinh cấp ba bình thường như Diệp Thiên.

Những người được cô ta coi trọng chỉ có cao thủ mạnh nhất trong giới võ thuật mà thôi.

Cô ta không hề để tâm việc Diệp Thiên nghe thấy những lời này xong liệu có chấp nhận hay không, những gì cô ta cần làm chỉ là đưa hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt Diệp Thiên, để cậu tự biết lượng sức mình, chủ động xóa bỏ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết, chứ không phải cứ bám mãi không thôi.

.


 
Chương 149


Liêu Như Thành đứng ngoài cửa liếc nhìn Diệp Thiên bằng nửa con mắt, mang theo vẻ giễu cợt và coi thường.

Một thiên tài của giới võ thuật như cậu ta nếu muốn tìm một ngôi sao nổi tiếng làm vợ, thì gia đình đối phương e rằng sẽ khóc lóc cầu xin được kết thân với cậu ta ngay, đây chính là sức ảnh hưởng lớn mạnh mà cao thủ võ cổ truyền có được trên thế giới này, địa vị được sùng bái vô cùng, hơn hẳn so với những người chỉ có tiền tài hay quyền thế.

Còn Diệp Thiên, lại chỉ có thể “bất lực” đứng ở đó, bị Kỷ Nhược Yên tìm đến xóa hôn ước, đây chính là sự khác biệt giữa người với người, chỉ cách một bước nhưng khoảng cách chênh lệch quá xa.


Diệp Thiên sờ lên cằm, chờ Kỷ Nhược Yên nói xong cậu nhún vai ngửa hai tay ra, bật cười nhẹ kèm câu nói mang vẻ giễu cợt: “Kỷ Nhược Yên, tôi không hiểu nổi, cô ở đây nói từ nãy đến giờ là với mục đích gì!”.

“Tôi thậm chí còn không biết tôi và Kỷ Nhược Tuyết lại có hôn ước cơ đấy!”.

Một năm trước cậu đi qua một khu hoang vu ở Xương Nam thuộc tỉnh Cán Tây thì gặp một cô gái khoảng 16, 17 tuổi đang định nhảy xuống vực tự vẫn, cậu đã ra tay cứu, rồi phát hiện ra hai mắt của cô ấy bị mù, cũng có tìm hiểu qua về chuyện của cô ấy.

Cô gái ấy tên là Kỷ Nhược Tuyết, chính là em gái của Kỷ Nhược Yên đang đứng trước mặt cậu.

Kỷ Nhược Tuyết mắc căn bệnh lạ dẫn đến hai mắt không còn nhìn thấy nữa, cảm thấy thế giới này chỉ còn màu đen, mất đi ý nghĩa của cuộc sống, cho nên tự tìm đường đến bờ vực, định nhảy xuống vực kết thúc cuộc đời này, trong lòng lúc đó chỉ muốn chết.

Sau khi Diệp Thiên khám mắt cho cô ấy xong, nói với cô ấy rằng bản thân cô ấy có thể chữa được, nên mới khiến Kỷ Nhược Tuyết có lại được niềm hi vọng trong cuộc sống.


Diệp Thiên tìm cho Kỷ Nhược Tuyết hơn 10 loại thảo dược ở vùng ngoại ô Xương Nam, kết hợp với y thuật đã đạt tới đỉnh cao mà bản thân cậu rèn rũa trong nhiều năm và luyện chế thành loại thuốc có thể chữa bệnh về mắt.

Sau đó cậu đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ tại Xương Nam, để lại thuốc và rời đi, khi đó cậu chỉ gặp bố của Kỷ Nhược Tuyết đúng một lần, nhưng căn bản không hề nhớ lúc đó có nhắc đến chuyện hôn ước hay không, nói cách khác thì cậu không hề biết chuyện cậu và Kỷ Nhược Tuyết lại có hôn ước.

“Kỷ Nhược Yên đúng không?”.

Diệp Thiên dựa vào phía sau, ngồi dựa thoải mái vào ghế sofa.

“Khi đó tôi chỉ đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ, dặn dò bố cô vài câu về cách dùng thuốc rồi tôi đi luôn, tôi không nhớ ông ấy có nói những lời về việc hôn ước giữa tôi và Kỷ Nhược Tuyết, có lẽ ông ấy từng nói như vậy thật, nhưng tôi không hề để tâm!”.

“Cô từ xa đến tận đây nói với tôi những câu vô nghĩa này, chỉ là vì muốn xóa bỏ một cái hôn ước mà tôi không hề hay biết? Cô cảm thấy có ý nghĩa gì không?”.

Biểu cảm của Kỷ Nhược Yên hơi sững sờ, đến Liêu Như Thành đứng phía sau cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ.


Nhìn bộ dạng của Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, hình như thật sự không biết có chuyện hôn ước này.

Vậy bọn họ dành nhiều thời gian và công sức từ Cán Tây chạy đến tỉnh Xuyên, còn bảo nhà họ Hàn cho người đi tìm, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều là thừa thãi hay sao?
Đôi mắt Kỷ Nhược Yên nheo lại, sắc mặt hơi khó coi, cô ta vừa nói một tràng là muốn để Diệp Thiên thấy khó mà bỏ, thế mà cuối cùng người ta lại không hề biết có chuyện hôn ước, cô ta cảm thấy bản thân đang làm trò hề.

Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên đứng lên, ném tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn về phía cô ta.

.


 
Chương 150


Cô ta tóm lấy tấm thẻ, Diệp Thiên lại ngồi xuống ghế sofa, giọng nói lạnh lùng: “Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là một cô gái tôi tiện tay cứu ở vùng ngoại ô Xương Nam mà thôi, đối với tôi mà nói cứu cô ấy không khác gì cứu một người bình thường cả, tôi cũng chưa từng coi chuyện này là ân tình gì hết, tôi không muốn có mối quan hệ gì với bất kỳ người nào nhà họ Kỷ các cô, chỗ tiền này tôi không cần!”.

“Tôi đã nói xong, hai người cũng có thể đi được rồi đấy, đây là nhà tôi thuê, tôi có quyền quyết định ai đi ai ở, đừng ở đây làm phiền tôi nữa!”.

Diệp Thiên nói xong, xua tay, như thể đuổi ruồi vậy.


Trong lòng Kỷ Nhược Yên hơi tức giận, cô em gái mà cô ta yêu thương nhất, thế mà Diệp Thiên lại so sánh như một người bình thường, hơn nữa bây giờ Diệp Thiên còn muốn đuổi bọn họ đi?
Thân phận người luyện võ cổ truyền của bọn họ vô cùng cao quý, cho dù là trong giới võ thuật, cô ta và Liêu Như Thành đều được coi là những cao thủ đứng đầu trong lớp người trẻ, đi đến tông môn hay môn phái nào, đối phương đều tiếp đón như khách quý, bây giờ một người bình thường không có chút tu vi nội lực nào như Diệp Thiên thế mà lại muốn đuổi bọn họ đi?
Một lúc sau Kỷ Nhược Yên mới kìm nén cơn tức giận xuống, trấn tĩnh lại cảm xúc, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

“Tôi không cần biết cậu thực sự không biết có chuyện hôn ước này, hay là vì chút lòng tự trọng đáng thương rồi giả vờ không biết, sau ngày hôm nay giữa cậu và Kỷ Nhược Tuyết không có hôn ước nào hết!”.

“Nếu cậu đã không cần số tiền này, vậy tôi sẽ nhận lại, từ nay về sau, nhà họ Kỷ chúng tôi sẽ không nợ cậu cái gì nữa!”.

Cô ta nói xong định quay người đi, Liêu Như Thành đứng ngoài cửa lại lên tiếng.


“Thằng khốn, tôi nhắc nhở cậu một câu, sau này đừng có lấy danh ân nhân rồi bắt em gái của Nhược Yên phải gả cho cậu, nếu cậu dám làm như vậy, đừng trách tôi ra tay độc ác với cậu!”
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, tiếng răng rắc của các khớp xương vang lên, mặt đầy vẻ uy hiếp.

Diệp Thiên vẫn ngồi dựa trên ghế sofa, nghe thấy câu nói đó, chỉ nhếch miệng cười.

“Chỉ dựa vào chút võ công mèo ba chân của anh mà cũng có tư cách nói lời uy hiếp tôi?”.

Liêu Như Thành vốn đã quay người đi, nghe thấy câu nói này, bước chân chững lại, quay người về phía sau, khuôn mặt đã hơi mang sát khí.

“Thằng khốn, cậu muốn chết thật à?’
“Thằng khốn, cậu muốn chết thật à?”.


Gân xanh trên bàn tay của Liêu Như Thành nổi lên, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

Cậu ta là đệ tử của Tam Tuyệt Môn, trong các tu vi của những người trẻ trong môn phái, ngoài Kỷ Nhược Yên thuộc Tứ Mỹ Tam Tuyệt ra, thì cậu ta là mạnh nhất, năm nay cậu ta 22 tuổi, đã đạt đến đỉnh cao tông tượng của giới võ thuật, sánh ngang với tu vi của “Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ”, chỉ là vì tuổi hơi lớn hơn những người kia, cho nên mới chưa được liệt vào danh sách đó.

Trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% thiên tài võ thuật gặp cậu ta đều
chắp tay chào, gọi một tiếng “anh Liêu”, vậy mà một thằng ranh bình thường không có chút tu vi võ công như Diệp Thiên lại dám ăn nói vô lễ, còn nói võ công cậu ta là võ mèo ba chân?
“Anh cứ thử xem sao!”.


 
Chương 151


Diệp Thiên ngồi thản nhiên trên sofa, không động đậy, căn bản không hề coi trọng Liêu Như Thành.

Những nhân vật được cho là thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ, chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi, đừng nói là Liêu Như Thành, cho dù là Kỷ Nhược Yên, Diệp Tinh, Lí Thanh Du thì cậu đều không coi trọng.

“Muốn chết à!”.

Đôi mắt Liêu Như Thành như sương lạnh, khí thế cơ thể đột nhiên bộc phát, bình hoa bằng sứ ở hành

lang ngay chân cậu ta đổ xuống vỡ vụn, cậu ta sải một bước, trong lòng bàn tay đã hội tụ nội lực, định dùng một chưởng đánh cho Diệp Thiên trọng thương.

“Anh Liêu!”
Khi cậu ta đang định ra tay, Kỷ Nhược Yên đột nhiên chìa tay ra ngăn cậu ta lại.

“Cậu ta chẳng qua chỉ là giỏi ăn nói thôi, mục đích lần này đến đây của chúng ta đã đạt được, không cần thiết phải vì mấy câu nói của cậu ta mà tức giận!”.

Kỷ Nhược Yên lên tiếng, Liêu Như Thành lạnh lùng nhìn Diệp Thiên một cái, rồi mới rụt bàn tay lại, nhưng sát khí trong ánh mắt vẫn không hết.

“Nếu không dám ra tay thì đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, cút
Diệp Thiên để hai tay ra sau đầu rồi tựa vào sofa, bộ dạng không chút sờ hãi.

Liêu Như Thành kìm nén cơn tức giận, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ranh con, cậu tốt nhất là nên cầu nguyện sau này đừng có gặp tôi, lần sau cậu sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Nói xong, cậu ta phất tay áo rồi đi.


Kỷ Nhược Yên lại quay đầu sang nhìn Diệp Thiên, giọng nói cao lạnh “Nói thế nào thì cậu cũng từng cứu Nhược Tuyết, tôi khuyên cậu một câu, không có thực lực và bản lĩnh thì sau này tốt nhất khiêm tốn một chút, nếu không sẽ chỉ tự rước họa vào thân!”.

“Trên đời này có rất nhiều thứ cậu không thể biết được, thế giới này còn lớn hơn rất nhiều những gì
cậu tưởng tượng đó!”.

Kỷ Nhược Yên nói xong liền biến mất khỏi hành lang.

Diệp Thiên căn bản chưa từng quan tâm những lời nói của cô ta, thế là cậu đóng cửa lại, ngồi vào sofa một cách thoải mái, loại phụ nữ tự cho mình là giỏi thì trên đời này không hề thiếu, nếu không phải nể tình Nhược Tuyết, cậu còn không cả thèm nói chuyện với Kỷ Nhược Yên.

Diệp Thiên cầm điện thoại xem, đột nhiên tầm nhìn tụ lại, ánh mắt lướt về căn gác lửng phía trước, một bóng đen lướt qua trong không trung, rồi hòa tan vào trong màn đêm.

“Hừ, thú vị đấy!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, lộ ra thần thái hứng thú.


Màn đêm bao trùm khắp các
con đường ở Lư Thành, Liêu Như Thành và Kỷ Nhược Yên sánh vai bên nhau, định về khách sạn ở một tối rồi ngày mai sẽ quay về Tam Tuyệt Môn.

Liêu Như Thành ngoảnh mặt sang nhìn thấy khuôn mặt đẹp không tì vết của Kỷ Nhược Yên, trong lòng rung động.

Trong Tam Tuyệt Môn, nam đệ tử đứng đầu là cậu ta, còn đứng đầu nữ đệ tử là Kỷ Nhược Yên, hai người chính là kim đồng ngọc nữ của Tam Tuyệt Môn, được nhiều người coi là một cặp, đến sư phụ cũng đều nghĩ họ đẹp đôi.

Trong lòng cậu ta từ lâu đã coi Kỷ Nhược Yên là phụ nữ của cậu ta, cậu ta đã lập lời thề, sau này nhất định sẽ lấy Kỷ Nhược Yên làm vợ, cùng sát cánh bên cạnh Kỷ Nhược Yên, cùng tu luyện võ thuật, tìm đến
đỉnh cao.

.


 
Chương 152


“Nhược Yên, hội võ Xuyên Kiềm lần này anh nhất định sẽ dẹp hết mọi trở ngại cho em, giúp em ngồi vào chiếc ghế thiên tài đệ nhất võ thuật hai tỉnh Xuyên Kiềm”.

Liêu Như Thành đối xử với những người bình thường thì vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với Kỷ Nhược Yên lại hết lòng, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp.

“Anh Liêu, không cần đâu!”.

Kỷ Nhược Yên lại không mấy dịu dàng, cô ta luôn giữ khoảng cách với Liêu Như Thành, chỉ lạnh lùng nói: “Hội võ lần này tôi sẽ dùng thực lực của bản thân để chứng minh bản thân là thiên tài võ thuật đệ nhất hai tỉnh Xuyên Kiềm, cho dù là Đường Vũ Vy của Đường Môn, tôi cũng phải đích thân đánh bại cô ta”.


Đôi mắt cô ta hơi chớp, mang
theo vẻ mong chờ.

Chín người trong Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ, đàn ông có Diệp Tinh mạnh nhất, phụ nữ thì gần như ai cũng sẽ nhắc đến Lí Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh đầu tiên, còn những người khác đều thuộc cùng một cấp.

Sáu người còn lại tuy đều biết nhau, nhưng lại chưa từng giao đấu chính diện, không biết cao thấp thắng thua như thế nào, hội võ Xuyên Kiềm lần này cô ta cuối cùng cũng có cơ hội được giao đấu với Đường Vũ Vy của Thục Trung Đường Môn, đây là một cơ hội chứng minh bản thân cô ta với giới võ thuật Hoa Hạ.

Nếu chiến thắng Đường Vũ Vy, danh tiếng của cô ta trong 9 vị thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ sẽ nâng lên tầm cao mới,
sánh ngang với Diệp Tinh, Lí Thanh Du và Hoa Lộng Ânh.

Liêu Như Thành khẽ gật đầu, cậu ta thích nhất bộ dạng quật cường mạnh mẽ này của Kỷ Nhược Yên, Kỷ Nhược Yên ngay lúc này, khắp người tỏa ra một sức hút khó diễn tả bằng lời.

“Phải rồi!”

Kỷ Nhược Yên đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Anh Liêu, một tuần trước khi hội võ Xuyên Kiềm diễn ra, đã bắt đầu xuất hiện đệ tử của các môn phái tại Xuyên Kiềm bị người ta giết chết, cho đến hôm nay số người chết đã không dưới 20 người, và đến giờ cũng chưa tìm ra hung thủ là ai, chỉ biết đối phương là một cao thủ dùng kiếm, hơn nữa là một nam thanh niên áo đen chưa đến 25 tuổi, anh nghĩ sao về chuyện này?”.

Liêu Như Thành nghe thấy, sắc mặt sa sầm lại, chuyện này coi như một chuyện lớn trong giới võ thuật hai tỉnh Xuyên Kiềm, đến nay đã có hơn 20 cao thủ thiên tài của các môn phái lớn bị mất tích, đệ tử thiên tài của HỢp Nhất Môn có tu vi mạnh nhất đã đạt đến cuối cấp tông tượng võ thuật, nhưng vẫn bị giết hại dã man, đã gây chấn động giới võ thuật tỉnh Xuyên, đến cả Tam Tuyệt Môn của bọn họ cũng vô cùng coi trọng chuyện này.

“Đến giờ anh cũng chưa có bất kỳ manh mối nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đối phương ít nhất cũng là một vị đã đạt đến cuối cấp tông tượng trong võ thuật, thậm chí là cao thủ đỉnh cao tông tượng, nếu không tuyệt đối không thể giết được Khưu Đạo Hiên của HỢp Nhất Môn.

“Bây giờ cho dù là dùng kiếm, người đàn ông trong độ tuổi chưa đến 30 lại tung hành giới võ thuật Hoa Hạ, người có được thực lực như vậy cũng chỉ có vương Vũ Dương, đệ tử xuất sắc của Kiếm Kình Giáo thôi, nhưng những cao thủ thiên tài bị giết kia đều là chết bởi một nhát chí mạng đâm xuyên tim, không giống với đặc điểm kỹ năng dùng kiếm của Kiếm Kình Giáo, rõ ràng cũng không phải Vương Vũ Dương làm, anh thực sự không nghĩ ra được rốt cuộc hung thủ là ai, và mục đích là gì!”
Liêu Như Thành tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng cậu ta thực sự cũng có chút tư cách ngạo mạn, phân tích vô cùng rõ ràng hợp lý.

Kỷ Nhược Yên trầm tư, cũng không tìm ra đáp án.

Hai người lúc này vừa đi đến ven

hồ ở Lư Thành, và đúng lúc này tim Kỷ Nhược Yên đập thịch một cái, chân cũng dừng bước lại.

Liêu Như Thành cũng nhanh chóng nhận ra, cùng Kỷ Nhược Yên nhìn chằm chằm về phía trước.

Trong lùm cây tối tăm phía trước, một bóng đen đang bước ra, cuối cùng cũng đứng hẳn dưới ánh trăng.

Người thanh niên mặc đồ đen kia trông khoảng 25, 26 tuổi, phía sau lưng có đeo một thanh kiếm dài hơi cong.

“Không hổ danh là người của Tam Tuyệt Môn, nghe nói giới võ thuật Hoa Hạ, Tam Tuyệt Môn đứng vị trí top 10 trong các môn phái, hôm nay tôi lại muốn mở mang tầm mắt, hai vị thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn rốt cuộc có gì khác với những tên ngu ngốc đã bị tôi
giêt hay không!.


 
Chương 153


Người thanh niên vừa nói dứt, tuy nói tiếng hoa nhưng phát âm khó hiểu, giọng nói rất lạ, trong lúc anh ta nói đã rút ra thanh kiếm dài đeo sau lưng, ngay lập tức, Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới nhìn rõ, đó không hề là một thanh kiếm dài, mà đó là một thanh đao Katana Đảo Quốc.

“Người Đảo Quốc?”.

Kỷ Nhược Yên nheo mắt, đã bắt đầu cảnh giác.

“Anh rốt cuộc là ai, vì sao lại đến Hoa Hạ chúng tôi giết hại các võ giả Hoa Hạ?”.


Liêu Như Thành quát lên, cậu ta có thể khẳng định chắc chắn rằng người đàn ông Đảo Quốc mặc áo đen đứng trước mặt đây chính là kẻ
cầm đầu vụ giết hơn 20 thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.

“Tôi là ai thì các người không đủ tư cách để hỏi, lần này tôi đến chẳng qua là thăm dò, thay thầy giáo xem xem 20 năm qua thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ rốt cuộc trưởng thành đến trình độ nào!”
“Chờ sau khi tôi quay về Đảo Quốc, thầy giáo sẽ đích thân đến Hoa Hạ, lúc đó sẽ để cho các võ giả Hoa Hạ một lần nữa lĩnh giáo sức mạnh của võ giả Đảo Quốc chúng tôi!”
“Bây giờ tôi phải giết các người để chứng minh kiếm đạo của tôi!”
Người đàn ông Đảo Quốc vừa nói dứt, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, hắn đã vượt qua khoảng cách hơn 30 mét và đến ngay trước mặt Liêu Như Thành và Kỷ Nhược Yên, một nhát đao chém xuống.

Nhát đao này của hắn đến với tốc độ cực nhanh, mạnh như vũ bão, trong không gian vọng đến một âm thanh nứt toác.

Sắc mặt của Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đều thay đổi rõ rệt, lùi về phía sau để tránh nhát đao này.

Hai người lùi vài mét, và ba cái cây to bằng miệng bát phía trước mặt đã bị chặt đứt lìa.


“Nhát đao thật đáng SỢ!”.

Hai người cảm thấy kinh hoàng, một nhát đao có thể chém đứt lừa cả ba cây lớn, cho dù bọn họ có dốc hết sức, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được, nhưng người đàn ông Đảo Quốc này lại chỉ cần tung ra một nhát đã chém một cách đơn giản, quá thể lợi hại.

“Hừ!”.

Nhưng lúc này không phải lúc để bọn họ phân tán tư tưởng, hai người
biết bọn họ đã gặp phải kẻ địch hung dữ nguy hiểm nhất trong những kẻ địch họ từng gặp.

Đầu óc Kỷ Nhược Yên linh hoạt, hai bàn tay xếp lên nhau, nội lực đã hội tụ giữa hai bàn tay.

Cô ta là một trong chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ, sao có thể sợ một võ giả trẻ tuổi đến từ Đảo Quốc chứ?
“Soạt!”.

Cô ta dậm chân một cái, nhảy vọt lên bay thẳng về phía trước, dáng người thanh mảnh thướt tha, trông vô cùng lôi cuốn, khoảnh khắc này đã tránh được hai nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, sau đó tay đẩy ra, đánh vào ngực người đàn ông Đảo Quốc.


Cô ta bây giờ là đỉnh cao tông tượng trong võ thuật, còn chưa đến bậc chí tôn võ thuật, không thể dùng
nội lực xuất ngoại, nhưng chưởng hội tụ nội lực của cô ta, nếu tấn công vào một vật thể, thì có thể làm bẹp cả đầu xe ô tô con, chưởng này nếu đánh trúng người đàn ông Đảo Quốc, cô ta tin rằng hắn sẽ bị thương nặng.

Liêu Như Thành cũng không hề kém cạnh, khi Kỷ Nhược Yên ra tay, cậu ta cũng mượn sự khuất lấp của lùm cây, vòng ra phía sau đó, một chưởng đánh về phía lưng gần tim của người đàn ông Đảo Quốc.

Hai người một người phía trước một người phía sau, cùng nhau tấn công, lần tấn công này bọn họ đều quyết chí bắt được tên hung thủ giết người đến từ Đảo Quốc này, cho giới võ thuật của hai tỉnh Xuyên Kiềm một câu trả lời xác đáng.

“Hừ!”.

.


 
Chương 154


Bọn họ vốn tưởng lần hợp sức tấn
công này sắp thành công, người đàn ông Đảo Quốc lại đột nhiên hừ lên một tiếng lạnh lùng.

Chỉ thấy tay trái hắn hơi nâng lên, đón lấy bàn tay của Kỷ Nhược Yên, sau đó tay phải cầm đao hơi dang ra, đao Katana chuyển hướng đâm ngược về phía sau.

“Bụp!”.


Bàn tay của Kỷ Nhược Yên và tay hắn va vào nhau phát ra một tiếng bụp mạnh, cơ thể Kỷ Nhược Yên run một cái rồi lùi mạnh về phía sau, lùi khoảng hơn 10 bước mới dừng lại được, khóe miệng cô ta đã có một dòng máu chảy ra.

Chưởng đối đầu này thế mà lại khiến cô ta bị thương đến mức ộc máu, khoảnh khắc vừa rồi cô ta chỉ cảm thấy một lực cực khủng trên cánh tay đối phương truyền tới, nội lực hùng hậu, mạnh hơn cô ta rất
nhiều, chỉ một chưởng thôi, cô ta lập tức đã bị chấn thương nội tạng.

Còn Liêu Như Thành lại bị người đàn ông Đảo Quốc đâm một nhát kiếm về phía sau và trúng bụng dưới của cậu ta, nếu không phải trong lúc cấp bách cậu ta dịch chuyển vị trí, thì nhát đao vừa rồi không còn là bụng dưới nữa, mà là trúng tim.

Nhưng cho dù là vậy, cậu ta cũng coi như đã bị thương nặng.

“Bụp!”.

Người đàn ông Đảo Quốc đá sang ngang một phát, đá cho Liêu Như Thành bay xa vài mét, rồi ngã xuống bên cạnh Kỷ Nhược Yên, hai cao thủ thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn thế mà lại không chịu nổi ba chiêu đã gục ngã.

“Anh là chí tôn võ thuật?”.

Kỷ Nhược Yên đỡ lấy Liêu Như Thành, trong lòng nặng trĩu, một

chưởng đối kháng vừa rồi cô ta đã bị đối phương đánh cho ộc máu bay ra xa, người có thể dùng một chưởng đánh chấn thương một người ở đỉnh cao tông tượng như cô ta, ngoài chí tôn võ thuật ra cô ta không nghĩ ra võ giả cấp nào lại có được bản lĩnh như vậy.

Cô ta cũng không thể ngờ một vị chí tôn võ thuật đến từ Đảo Quốc lại ra tay với các thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.

“Chí tôn võ thuật ư? Tôi vẫn chưa phải đâu!”.

Người đàn ông Đảo Quốc một tay cầm đao, lắc đầu nói.

“Tôi còn khoảng cách khá xa mới đạt đến chí tôn võ thuật, nhưng đối phó với những thiên tài võ thuật cỏn con của Hoa Hạ thì dư sức, vì bây giờ tôi đã là chí tôn bán bộ rồi!”.

Hắn đứng cách bọn Kỷ Nhược
Yên hàng chục mét nhưng lại không vội ra tay, trầm giọng nói: “Mấy võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ các người còn quá trẻ, chỉ biết từ đỉnh cao tông tường là sẽ đến chí tôn võ thuật, mà không biết giữa đỉnh cao tông tượng và chí tôn võ thuật còn có một cành giới nhỏ, được gọi là chí tôn bán bộ!”
“Chí tôn bán bộ tuy chưa bằng chí tôn võ thuật, nhưng lại hổn hẳn đỉnh cao tông tượng, một vị chí tôn bán bộ có thể dễ dàng đánh bại cả chục vị đỉnh cao tông tượng!”
“Tôi vốn tưởng trong các võ giả thiên tài của Hoa Hạ ngày nay chắc có tồn tại chí tôn bán bộ, nhưng bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là mấy loại tép riu, cho dù là một đệ tử ưu tú của Tam Tuyệt Môn là một trong chín thiên tài đỉnh cao võ thuật Hoa Hạ như cô, cũng không chịu được một
cú đánh của tôi, xem ra giới võ thuật Hoa Hạ bây giờ đúng là đã kém đi nhiều, sau Tứ Tuyệt thì chưa thấy có một thiên tài thực sự nào xuất hiện!”.


Kỷ Nhược Yên tức tối nói: “Anh đừng có mà hống hách, trong số chín thiên tài võ thuật Hoa Hạ, tôi chỉ ở mức dưới trung bình, còn những người mạnh như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, anh chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ đâu!”
“Hoa Hạ chúng tôi đất rộng của nhiều, là vùng đất linh thiêng bồi dưỡng nhân tài, sao phải sợ giới võ thuật của Đảo Quốc các anh?”
Người đàn ông Đảo Quốc cười khẩy một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.

“Các người không cần phải dùng chiêu khích tướng với tôi, Lí Thanh Du rất ít khi đặt chân vào cõi tục, dường như luôn ở hồ Ngọc Nguyệt để luyện kiếm, hồ Ngọc Nguyệt có
một chí tôn võ thuật ‘tiên tử Ngọc Nguyệt’ như vậy, tôi sẽ không đường đột đến đó đâu!”.

“Còn về Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, bọn họ đều ở thủ đô, mà thủ đô có một vị chí tôn võ thuật đứng đầu như Diệp Vân Long trấn giữ, tôi càng sẽ không đến đó để nộp mạng!”.

“Sau khi giết hai người tối nay, tôi sẽ lập tức quay về Đảo Quốc, đến lúc thầy giáo tôi đến Hoa Hạ, các võ giả Hoa Hạ các người sẽ biết thế nào là sức mạnh thật sự!”.

.


 
Chương 155


Người đàn ông Đảo Quốc nói xong, trong mắt lập tức lóe lên sát khí, thanh đao Katana trong tay đã được nắm thật chặt, hắn từ từ đi về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.

Trong lòng Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành hoang mang tột độ, bọn họ lúc này đều đang bị thương nặng,
sức chiến đấu đã giảm đi nhiều, cho dù là bỏ chạy, cũng làm sao có thể chạy thoát khỏi một người đàn ông Đảo Quốc đã đạt đến bậc chí tôn bán bộ chứ?
Kỷ Nhược Yên lần đầu tiên nhận ra sự tàn khốc trong giới võ thuật, càng là lần đầu tiên cảm nhận đuọc cái chết đến cận kề như vậy, chỉ cần người đàn ông Đảo Quốc này tiến thêm ba bước là có thể một đao chém đứt luôn đầu cô ta.

Tuy cô ta là một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng lúc này cũng không khỏi tuyệt vọng, trong tình cảnh này ngoài sư phụ bọn họ xuất hiện ra, hoặc tiền bối của Thục Trung Đường Môn ở tỉnh Xuyên đến, nếu không, ai có thể cứu được bọn họ đây?
Thanh đao Katana trong tay người đàn ông Đảo Quốc lóe lên ánh
sắc lạnh, chuẩn bị chĩa đến một đao giết luôn hai người, thì đúng lúc này, một giọng nói vọng lên từ ven hồ.


“Ố trong địa phận Hoa Hạ của tôi, giết võ giả Hoa Hạ của tôi, anh đã hỏi tôi chưa?”.

“ố trong địa phận Hoa Hạ cùa tôi, giết võ giả Hoa Hạ của tôi, anh đã hỏi tôi chưa?”.

Giọng nói quá đỗi đột ngột vang lên trong đám cây ven hồ, ba người Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, người đàn ông Đào Quốc đều kinh ngạc.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đều là đỉnh cao tông tượng, còn người đàn ông Đào Quốc lại là chí tôn bán bộ, với tu vi như vậy của bọn họ tuyệt đối đứng trong top đầu của lớp người trẻ, nhưng có người đang ở đám cây kia, khoảng cách gần như vậy mà bọn họ lại không một ai phát hiện ra?
“Là ai?”
Đôi mắt người đàn ông Đảo Quốc
hơi nheo lại, nói giọng quát lên.

“Rào rào!”
Một âm thanh nhẹ vang lên, những lá cây cứ thế rơi xuống theo chiều xoắn ốc, một bóng người áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, lưng quay về phía họ, mặt thì đối diện với người đàn ông Đảo Quốc.

Người đó đứng hiên ngang tay để sau lưng, khí phách khác biệt, chỉ là đứng ở đó, cảm giác như cho dù trời sụp cũng có thể một tay đỡ cả bầu trời vậy.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của người này, không biết người này là ai, nhưng người đàn ông Đảo Quốc lại nhìn thấy rõ mặt của người này, sắc mặt biến đổi hoàn toàn.


Người đột nhiên xuất hiện này, thực sự quá trẻ.

Người này trông khoảng 17,18 tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như sao, từ đầu đến chân không hề có khí chất của võ giả, trông vô cùng bình dị, nhưng khi người này đến gần, người đàn ông Đảo Quốc lại không cảm nhận được chút dấu hiệu nào.

“Cao thủ!”
Trong đầu người đàn ông Đảo Quốc thoáng lóe lên suy nghĩ này, con ngươi mắt co lại, người này đối diện với hắn lại không mang chút vẻ sỢ hãi gì, ngược lại vô cùng bình thản hiên ngang, khí phách này hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trên con người sư phụ hắn.

“Không ngờ võ giả Đảo Quốc lại thô bỉ vô liêm sỉ như vậy, nấp trong lãnh thổ của Hoa Hạ tôi, giết võ già Hoa Hạ của tôi, tinh thần đao Katana các người đều dùng để quay “phim
con heo” rồi sao?”.

Giọng nói của người thiếu niên lạnh lùng, sắc mặt vô tình, đó chính là Diệp Thiên.

Cậu ngồi trong căn nhà thuê phát hiện ra tung tích của người đàn ông Đảo Quốc thế là bám theo, phát hiện mục tiêu của người đàn ông Đảo Quốc lại chính là Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.

Cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, biết được người đàn ông Đảo Quốc gần đây đã giết hại rất nhiều võ giả thiên tài của Hoa Hạ ở hai tỉnh Xuyên Kiềm, nên nhân lúc Kỷ Nhưdc Yên và Liêu Như Thành sắp bị giết cậu đã xuất hiện.

Người đàn ông Đảo Quốc nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc lâu, cho dù thế nào cũng không nghĩ ra được trong giới võ thuật Hoa Hạ lại có nhân vật này.


“Mày rốt cuộc là ai? Trong chín vị thiên tài võ thuật đứng đầu Hoa Hạ, không hề có mày!”.

Hắn vốn tưởng Diệp Thiên là một trong chín người kia, nhưng sau khi nhìn nhận kỹ lại phát hiện Diệp Thiên không có trong danh sách đó, là một thiếu niên lạ mặt mà hắn chưa gặp bao giờ, cũng chưa nghe thấy nói đến bao giờ.

“Tôi đúng là không phải một trong chín người kia!”.

Diệp Thiên lắc đầu, sau đó chỉ ngón tay cái về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.

“Hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không định cứu hai người kia, nếu có trách thì trách anh đến từ Đào Quốc, tôi tuyệt đối không thể để võ giả Hoa Hạ bị người Đảo Quốc giết hại trước mặt tôi!”.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành
nghe thấy, trong lòng thầm phẫn nộ, nhưng bọn họ lại vô cùng tò mò, muốn biết người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai.

.


 
Chương 156


Nhưng bây giờ hai người đang bị thương nặng, không đứng lên nổi, còn Diệp Thiên lại đứng quay lưng về phía họ, khiến bọn họ không nhìn thấy mặt.

“Mày còn tí tuổi mà khẩu khí không hề nhỏ nhỉ!”.

Người đàn ông Đảo Quốc bình tĩnh lại, thanh đao Katana trong tay hơi động đậy.

“Mày có thể âm thầm tiếp cận đến đây, xem ra đã tu luyện được công pháp che giấu hơi thở nào đó, nhưng mày muốn cứu người khỏi chỗ tao, thì đừng mơ!”.


“Cho dù là những võ giả thiên tài Hoa Hạ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du có ở đây đi nữa
cũng chắc chắn không thể làm nổi!”.

Câu nói của hắn vừa dứt, vung cánh tay lên, thanh đao Katana chém một phát, viên đá to bên cạnh nứt toác làm đôi.

“Bọn họ không làm được không có nghĩa là tôi không làm được!”.

Ánh mắt Diệp Thiên sáng như sao, phong thái tự tin ngút trời.

“Anh đã giết nhiều võ giả Hoa Hạ như vậy, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt anh – một khối u ác tính đến từ Đảo Quốc, để cho anh thấy được thế nào mới là sức mạnh thật sự!”.

“Hừ, hống hách!”.

Người đàn ông Đảo Quốc nghe thấy vậy liền cười khẩy một tiếng, thanh đao Katana trong tay lóe lên tia lạnh lẽo, dưới ánh trăng, chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên trong không trung, nhát đao này vừa nhanh vừa chậm, mắt thường gần như khó mà

phân biệt.

Hắn căn bản không tin Diệp Thiên lại mạnh hơn hắn, dù sao Diệp Thiên cũng còn quá trẻ.

Trong các võ giả thiên tài của giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay chỉ có ba người đứng đầu là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, và Lí Thanh Du mà hắn còn không sợ, huống hồ là một thằng ranh trẻ tuổi chưa gặp bao giờ đột nhiên xuất hiện như Diệp Thiên, hắn có gì phải e dè chứ?
“Cẩn thận!”.

Nhìn thấy nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc chém xuống, Kỷ Nhược Yên đứng sau lập tức hét lên, muốn nhắc nhở Diệp Thiên.

Cô ta biết rất rõ, đao của người đàn ông Đảo Quốc nhanh đến mức nào.

Lưỡi đao chém xuống, sắp vạch đến ngực của Diệp Thiên, trong mắt
người đàn ông Đảo Quốc lóe lên sát khí, lại dùng thêm sức, hắn muốn một nhát chém đứt đôi thằng ranh đột nhiên xuất hiện làm giãn đoạn kế hoạch của hắn.

“Phặp!”.


Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên.

Thanh đao nhanh nhạy giết người chỉ trong tích tắc của người đàn ông Đảo Quốc dừng đột ngột trên không, không nhúc nhích, và mũi đao sắc nhọn bị kẹp ở giữa hai đầu ngón tay.

Chính là hai ngón tay trắng dài này đã chặn ngay nhát đao chém xuống của người đàn ông Đảo Quốc.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành ở phía sau nhìn thấy cảnh này đều đứng hình tại trận.

Người đàn ông Đảo Quốc lại càng kinh hoàng trong mắt lộ rõ vẻ sửng sốt và không dám tin.

.


 
Chương 157


Hắn đi theo thầy giáo luyện kiếm 15 năm, luôn nỗ lực vươn lên, tu vi ngày một tăng mạnh, lĩnh ngộ rất nhiều về kiếm đạo, trong những người cùng độ tuổi, gần như không thể tìm được người thứ hai có thể đấu kiếm cùng hắn.

Hắn ra tay giết người xưa nay cũng chỉ cần ba nhát đao, không ai có thể thoát khỏi cái chết trong ba nhát đao đó, có thể thấy được đao của hắn nhanh và sắc đến mức nào.

Muốn dùng mắt thường để nhìn thì lại vô cùng khó khăn, vậy mà Diệp Thiên không những nắm được quỹ đạo xuất đao của hắn, mà còn dùng hai ngón tay phá vỡ thế tấn công của hắn, sao có thể như vậy được?
Hai tay hắn hội tụ nội lực, mãnh liệt hối thúc nội lực, muốn để cho đao Katana của hắn chém đứt ngón tay Diệp Thiên, nhưng cho dù hắn dùng lực thế nào thì hai ngón tay của Diệp Thiên cứ như kìm sắt vậy, kẹp chắc mũi đao của hắn, không lệch đi chút nào.


“Xem bộ dạng của anh hình như rất tự tin với thanh đao trong tay anh nhỉ, tôi cho anh cờ hội, chấp anh ba nhát đao!”.

“Đây là nhát thứ nhất!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, thu ngón tay lại, đao của người đàn ông Đảo Quốc lúc này mới được giải thoát.

Hắn loạng choạng lùi về phía sau khoảng vài mét, biểu cảm sa sầm lại.

Nhát đao này của hắn tuy chưa dùng hết sức, nhưng cũng dùng 80% công lực, hơn nữa góc độ ra tay vô cùng xào quyệt, nhưng Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng đã đỡ được nhát đao đó, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng hiếm xảy ra.

Cậu thiếu niên trước mặt thế mà lại có thực lực ngang hàng hắn, hoặc có khi là hơn cả hắn chăng?
Một thằng ranh 17,18 tuổi sao có thể có được thực lực như vậy?
Còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành lại càng khó tin, Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng là cỏ thể đỡ được
nhát đao của người đàn ông Đào Quốc, hơn nữa còn nói sẽ chấp hắn thêm hai nhát nữa, đúng là quá thể hống hách?
Hay nói cách khác, đây là vẻ tự tin mà chỉ người có thực lực thực sự mới có.


“Tiếp đi, anh vẫn còn hai nhát!”
Diệp Thiên một tay đặt sau lưng, một tay hướng về phía người đàn ông Đảo Quốc ngoắc nhẹ, đầy vẻ thách thức.

“Chết đi!”.

Người đàn ông Đảo Quốc luyện kiếm 15 năm, quyết không cho phép người khác làm nhục kiếm đạo của hắn, cho dù là tu vi của Diệp Thiên như thế nào, hắn cũng sẽ dốc toàn lực sống còn một phen.

Lúc đó hắn hừ lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, lao người về phía trước, chĩa thẳng thanh đao
đâm về phía ngực Diệp Thiên.

Nhát đao này là một trong những tuyệt chiêu của hắn, có tên là Đoạt Phách Xuyên Tâm, một nhát có thể đâm xuyên qua tim kẻ địch, một nhát chí mạng.

“Phặp!”.


vẫn là âm thanh nhỏ phát ra, mũi đao của hắn lại như lần trước, bị Diệp Thiên kẹp giữa hai ngón tay.

Người đàn ông Đảo Quốc ngây người, biểu cảm cứng đờ, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành lại hoàn toàn chìm trong im lặng.

“Đây là nhát thứ hai, anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng, mong là anh đừng làm tôi thất vọng!”.

Diệp Thiên lại thu ngón tay về, còn người đàn ông Đảo Quốc lần này không lập tức lùi về phía sau luôn, mà đứng như trời trồng tại chỗ
không khác gì người mất hồn, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.

.


 
Chương 158


Một trong những tuyệt chiêu của hắn thế mà lại bị Diệp Thiên phá vỡ như vậy?
“Không, tuyệt đối không thể nào!”
Một lúc sau, hắn trừng hai mắt, khắp người gồng lên, nội lực dâng trào, cố gắng hội tụ hết nội lực vào thanh đao này.

Vốn là một thanh đao sáng loáng lạnh lẽo, lập tức bị nhuốm một lớp đỏ phớt, trông vô cùng thần kỳ.

“Nội lực mạnh quá!”.


Biểu cảm của Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đầy sợ hãi, vô cùng bàng hoàng, có thể truyền nội lực vào binh khí khiến binh khí thay đổi màu sắc, tu vi nội lực này đã vượt xa bon ho.

“Người Hoa Hạ kia, không cần biết mày là ai, tao muốn mày phải chết!”
Người đàn ông Đảo Quốc tức tối, hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, nhảy vọt lên, cơ thể bùng lên, hai tay cầm đao giơ cao quá đầu.

“Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!”
Mũi đao sắc bén chĩa xuống thẳng đầu Diệp Thiên, cú tấn công này người đàn ông Đào Quốc đã dùng hết sức lực, truyền hết nội lực vào thanh đao, hắn có thể chắc chắn rằng đây là một nhát đao mạnh nhất của hắn từ trước đến nay, cho dù là một vị chí tôn võ thuật ở đây e rằng cũng chưa chắc đã dễ dàng đỡ được.

Hắn muốn làm cho người Hoa Hạ khinh thường kiếm đạo của hắn phải trả một cái giá thảm khốc.

“Choang!”.

Một âm thanh giòn tan vang lên.


Hai tay người đàn ông Đảo Quốc cầm đao, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, biểu cảm như thể nhìn thấy ma vậy.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mở to hai mắt, miệng mấp máy định nói gì nhưng lại không nói nổi thành lời.

Ngón tay chỏ dài của Diệp Thiên đang ấn lên đầu mũi đao nơi sắc nhất của thanh đao, một nhát đao đã vượt quá cực hạn bản thân của người đàn ông Đào Quốc, thế mà Diệp Thiên không cả bị lùi ra phía sau, trên ngón tay chỏ của cậu còn không có chút máu nào.

“Kiếm đạo của Đảo Quốc cũng chỉ ở trình độ như thế này thôi sao?”.

Diệp Thiên lắc đầu thở dài, thu bàn tay lại, người đàn ông Đảo Quốc
lại vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, động tác không hề thay đổi.

Diệp Thiên quay lưng về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi vốn không hề muốn cứu hai người, chỉ là không muốn nhìn thấy võ giả Hoa Hạ bị người Đào Quốc giết hại!”.


“Nhưng bây giờ tôi đã ra tay cứu hai người, để coi như báo đáp thì hai người hãy giúp tôi xử lý thi thể của hắn đi nhé!”.

Diệp Thiên nói xong, không cả ngoái đầu, đi thẳng về phía đám cây rồi biến mất, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn rõ mặt Diệp Thiên, không biết rốt cuộc đã cứu bọn họ như thế nào.

Nhưng hai người càng thấy khó hiểu, người đàn ông Đảo Quốc lúc
này vẫn đứng ở đó, thì làm gì có chuyện xử lý thi thể chứ?
“Phụt!”.

Trong lúc bọn họ còn nghi hoặc, một tia máu đột nhiên phun mạnh ra từ ngực người đàn ông Đảo Quốc, hai người đầy sửng sốt, chỉ thấy một vết rách từ vai trái của người đàn ông Đảo Quốc đến tận bụng dưới bên phải, chiều dài phải đến 30cm.

“Ting!”.


 
Chương 159


Thanh đao Katana trong tay người đàn ông Đảo Quốc đột nhiên gãy thành nhiều đoạn, rồi rơi xuống dưới đất.

Lúc này, trong lòng Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành vô cùng bàng hoàng.

“Mạnh quá đi!”
Ngây người một lúc Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới hoàn hồn, trong lòng bàng hoàng, không kìm được thốt lên thành tiếng.


Người đàn ông Đảo Quốc, một vị chí tôn bán bộ, kiếm đạo truyền thần, xuất đao nhanh nhạy, thế đao mạnh mẽ, hai người bọn họ cùng hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn, gần như chỉ cần ba chiêu sẽ bại dưới tay hắn.

Bọn họ cho rằng, cho dù là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh, tuy không nói sẽ thất bại nhanh như vậy, nhưng đa phần cũng không thể thắng nổi người này.

Nhưng một người áo trắng đột nhiên xuất hiện, nghe giọng nói thì là
một thanh niên rất trẻ, thế mà lại chỉ dùng ngón tay đỡ được ba nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, còn trong nhát đao cuối cùng, lấy nội lực biến thành lưỡi dao rạch một đường trước ngực người đàn ông Đảo Quốc và giết chết hắn, thực lực này đúng là khiến ai nghe thấy cũng phải kinh ngạc.

“Chí tôn võ thuật, người mặc áo trắng vừa rồi tuyệt đối là một vị chí tôn võ thuật!”
Hai mắt Liêu Như Thành nheo lại, có thể dễ dàng giết chết một chí tôn bán bộ, ngoài chí tôn võ thuật thực sự ra, tuyệt đối không ai có thể làm được.

“Nhưng trong tỉnh Xuyên này, cho dù là môn chủ của Thục Trung Đường Môn đều cũng chỉ có thực lực ở cấp đỉnh cao tông tượng, chứ đâu phải chí tôn võ thuật đâu? Giọng nói
của người mặc áo trắng kia vô cùng trẻ, chắc chắn không phải là môn chủ của Đường Môn!”
“Trong tỉnh Kiềm cũng chỉ có sư phụ và ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ là chí tôn võ thuật, nhưng người áo trắng kia không phải là sư phụ, còn Tiêu Ngọc Hoàng ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ bao năm nay sống trên đỉnh Ngọc Hoàng, từ sau trận đấu với Diệp Vân Long thì chưa từng ra khỏi núi!”
“Các chí tôn võ thuật còn lại của Hoa Hạ gần như mỗi người đều trấn áp một phương, sẽ không tùy tiện bước chân đến nơi khác, cho dù là chí tôn võ thuật ở tỉnh khác, nhưng người trẻ như vậy thì chúng ta cũng chưa từng nghe thấy!”
“Người áo trắng đó rốt cuộc là ai đây?”
Liêu Như Thành phân tích kỹ càng một hồi lâu nhưng vẫn không

tìm ra manh mối gì, người áo trắng này như thể xuất hiện trong không trung vậy, không hề để lại chút thông tin gì.

Đôi mắt Kỷ Nhược Yên hơi chớp, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy giọng nói của người áo trắng kia có hơi quen thuộc, hình như gần đây có từng nghe qua.

Hơn nữa bộ quần áo trắng đó trông cũng khá quen mắt.

“ơ?”.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô ta, sắc mặt cô ta thay đổi rõ rệt.

“Nhược Yên, có phải em nhớ ra ai đó không?”.

Liêu Như Thành hỏi.

“Sao tôi cảm thấy người vừa rồi chính là thằng ranh mà chúng ta đi hủy hôn ước trước đó nhỉ?”.


Khi Kỷ Nhược Yên nói câu này ra,
đến cô ta cũng không dám tin.

Tuổi của Diệp Thiên quá trẻ, ít hơn bọn họ đến vài tuổi liền, mới chỉ 17,18 tuổi sao có thể là một vị chí tôn võ thuật, sao có thể có được một sức mạnh để dễ dàng đánh bại một chí tôn bán bộ như thế?
Người áo trắng vừa rồi, bàn tay giữ trời đất, khí phách ngút trời, một thằng ranh tầm thường không có chút khí chất của một võ giả như Diệp Thiên làm sao có được chứ?
“Nhược Yên, em nói ngốc nghếch gì thế, thằng khốn đó lại là chí tôn võ thuật? Một chí tôn võ thuật 17,18 tuổi, em nghĩ là có thật không?”.

Liêu Như Thành lúc đó lắc đầu, căn bản không đồng ý với lời nói của Kỷ Nhược Yên.

Bảo cậu ta tin Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, chi bằng bảo cậu ta tin trái đất hình vuông còn hơn.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top