Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân
Chương 80: Anh Lam Ạ


Đại ca khu Bắc Thành ở Lư Thành chính hiệu, người đứng đầu thế giới ngầm ở cả Bắc Thành, nghênh ngang trong thế giới ngầm, các mối quan hệ bề nổi và bề chìm đều vô số, hàng trăm câu lạc bộ giải trí, quán bar, vũ trường ở Bắc Thành Lư Thành đều do hắn quản.

Những cô hot girl hoa khôi trong trường rất ít tiếp xúc với những kiểu người này như Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, cũng đều biết danh tiếng của Viên Phong, phải biết là hắn nổi tiếng cỡ nào.

Lục Tử Thiên cứng rắn như vậy ở khu thương mại này chính là vì phía sau anh ta có Từ Á Lam, là đại ca của khu thương mại trung tâm.

Nhưng Từ Á Lam so với Viên Phong thì đúng là châu chấu đá xe, đom đóm đọ với ánh trăng, không thể so sánh được.

Từ Á Lam chỉ là một nhân vật cỏn con dưới trướng Viên Phong mà thôi.


Lục Tử Thiên vô cùng sốc, anh ta cố gắng trấn tĩnh lại, thầm nói với bản thân, đối phương có thể là đang diễn kịch thôi, hoặc là đang mạo danh Viên Phong, nhưng lí trí nói với anh ta rằng cả Lư Thành này gần như không có bất kỳ ai dám mạo danh Viên Phong cả.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên, cầm điện thoại nhìn, người gọi đến là Từ Á Lam.

“Anh Lam ạ?”.

Lục Tử Thiên vội vàng bắt máy, nói với giọng cung kính.

“Tiểu Thiên đúng không? Có việc này tôi quên nói với cậu, tối nay anh Phong hình như có đến chỗ cậu chơi, cậu biết điều chút, đừng có đắc tội với anh Phong, làm gì thì làm thật tốt cho tôi, phải rồi, hôm nay anh ấy mặc bộ đồ sọc ngựa vằn, chắc là nhìn cái sẽ nhận ra luôn đó!”.

Nghe thấy Từ Á Lam dặn dò trong trong điện thoại, Lục Tử Thiên đứng hình tại chỗ, điện thoại rơi xuống đất cũng không hề hay biết.

Hơn mười giây sau, anh ta mới hoàn hồn, gương mặt cố nặn ra nụ cười khổ sở, rồi đi về phía Viên Phong.

“Anh Phong, em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh vừa rồi em thực sự không biết là anh ạ!”.

“Nếu biết là anh, cho dù đuổi hết khách ở đây đi thì nhất định phải để anh được chơi vui vẻ, chứ sao lại dám đắc tội với anh chứ?”.

“Anh Phong, đều là lỗi của thằng em này, em xin được chuộc tội với anh!”.

Lục Tử Thiên vừa nói, liên tiếp tự tát vào mặt anh ta hai cái tát thật mạnh, sau đó lại rót đầy một cốc rượu mạnh, đưa thẳng lên miệng một hơi uống cạn.


Cốc rượu mạnh này vào đến trong bụng, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào, cổ họng nóng rát, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười, chờ phản ứng của Viên Phong, anh ta biết tối nay anh ta thực sự đã đụng phải người không thể đắc tội.

Viên Phong nheo hai mắt lại, nhìn Lục Tử Thiên đến mức khiến anh ta càng thêm sợ hãi, cho đến khi hai chân của Lục Tử Thiên run cầm cập, gần như đã không thể chịu được áp lực nữa, anh ta mới nhếch miệng cười.

“Sao, biết tao là ai rồi còn nhúng tay vào chuyện của tao nữa không?”.

Lục Tử Thiên nghe thấy liền lắc đầu lia lịa, mặt cười méo mó: “Không dám, không dám, anh Phong muốn làm gì, thằng em này sao dám chậm trễ?”.

“Ồ?”, Viên Phong cười mà như không cười, chỉ vào bọn Tiếu Văn Nguyệt: “Vậy tao muốn ba người bọn họ uống rượu với tao, mày còn muốn can thiệp không?”.

“Chuyện này…”, Lục Tử Thiên nhìn Cố Giai Lệ một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Giai Lệ, chỉ cảm thấy hổ thẹn và ê chề, nhưng anh ta vẫn lắc đầu, rồi lùi sang một bên.

Anh ta thực sự thích Cố Giai Lệ, điều này là thật, nhưng thủ đoạn làm việc của Viên Phong thì anh ta càng rõ hơn ai hết, đó là một người có tâm địa thâm độc, làm gì không nghĩ đến hậu quả, còn một ông chủ quán bar cỏn con ngoài có chút tiền ra thì chẳng có gia thế nào cả như anh ta, Viên Phong muốn cho anh ta chết thì dễ như trở bàn tay.

Không có người yêu này thì có thể tìm người khác, cho dù Cố Giai Lệ coi thường anh ta, anh ta cũng không quan tâm, nhưng nếu làm cho Viên Phong tức giận, thì anh ta e rằng không giữ nổi tính mạng mất.

“Ba người đẹp, có thể qua đây uống với tôi vài ly không?”.

Lục Tử Thiên lùi sang bên cạnh, Viên Phong liền nhìn thẳng tới, đôi mắt dâm dê mở to, nhìn ba cô gái từ trên xuống dưới.


Lí Tinh Tinh đã sợ đến mức không nói nên lời, đối diện với nhân vật như Viên Phong, sự kiêu ngạo của cô ta đã không còn nữa.

Tính cách Cố Giai Lệ rất kiên cường, nhưng lúc này tim cũng đập thình thịch, cô cắn nhẹ môi, cảm thấy hoang mang không biết nên làm gì.

Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt, cô ta vẫn còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.

Cô ta là con gái của Tiếu Lâm, Tiếu Lâm ở Lư Thành cũng là nhân vật có chút máu mặt, Viên Phong tuy dữ tợn nhưng suy cho cùng vẫn phải nể mặt Tiếu Lâm, sẽ không làm khó bọn họ.

“Chào anh Phong, hân hạnh được gặp anh, tôi là Tiếu Văn Nguyệt, bố tôi là Tiếu Lâm của Tập đoàn Thiên Lâm, ly rượu này tôi xin được mời anh Phong!”.

Tiếu Văn Nguyệt suy nghĩ nhanh nhạy, chỉ một câu đã nói rõ luôn thân phận của bản thân, đồng thời cũng nâng ly rượu lên chĩa về nghĩa Viên Phong sau đó uống một hơi hết sạch.

“Tiếu Lâm của Tập đoàn Thiên Lâm à?”.

.


 
Chương 81: Giai Lệ Em Có Quen Với Hắn Không


Trên gương mặt Viên Phong cuối cùng cũng xuất hiện chút suy tư.

“Thì ra là con gái của chủ tịch Tiếu, có duyên đấy chứ, tôi và bố cô cũng có hợp tác làm ăn với nhau vài lần rồi!”.

Hắn vừa nói vừa cười, tuy nghe thấy cái tên Tiếu Lâm khiến hắn có chút phản ứng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, hắn không có chút kiêng nể hay sợ hãi gì.

Đối với những nhân vật có máu mặt lăn lộn trong thế giới ngầm như bọn họ, những chủ tịch của các tập đoàn lớn kinh doanh đàng hoàng cũng phải nể mặt, Tiếu Lâm ở đây cũng chỉ có thể ngồi uống rượu nói chuyện vui vẻ, ngang hàng với hắn thôi.

“Nếu đã là con gái của chủ tịch Tiếu, theo vai vế thì cháu phải gọi tôi là chú Viên đấy!”.


Khuôn mặt béo phệ của Viên Phong lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Cháu gái Nguyệt Nguyệt, đưa hai cô bạn của cháu đến uống với chú vài ly, không phải sợ!’.

Thấy biểu cảm của Viên Phong, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thầm kêu trời.

Cô ta vốn tưởng bản thân uống cạn một ly trước, rồi còn nói rõ thân phận thì chắc có thể khiến ba người họ không phải ra uống rượu cùng nữa, Viên Phong cũng sẽ cứ thế bỏ qua, nhưng không ngờ Viên Phong vẫn yêu cầu bọn họ đến.

Thấy khuôn mặt béo phệ xấu xí của Viên Phong, cô ta càng nhìn càng thấy buồn nôn.

Nhưng cho dù có căm ghét đến mức nào, cô ta cũng biết bây giờ tuyệt đối không thể từ chối, nếu không có thể cô ta không bị sao, nhưng Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ chắc chắn tối nay không dễ dàng thoát được.

Nhất là Cố Giai Lệ, ở Lư Thành không có người thân, không có nơi nương tựa, việc gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, nếu Viên Phong làm khó cô, thì dễ như trở bàn tay.

Cô ta thầm thở dài, cắn răng nhìn về phía Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh rồi nói nhỏ: “Chúng ta qua đó đi, uống vài ly thôi, chắc không sao đâu!”.

Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh gật đầu, lúc này bọn họ hoàn toàn để Tiếu Văn Nguyệt quyết định, đâu dám không nghe.

Từ lâu bọn họ đã nghe về tiếng xấu của Viên Phong rồi, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng lớn.


Ba người nhấc chân lên, đi về phía bàn của Viên Phong, và lúc này Diệp Thiên vừa vào trong kho lấy bia ra lại nhìn thấy cảnh đó.

“Anh trai, ở kia có chuyện gì thế?”.

Cậu nhìn thấy biểu cảm không có vẻ tình nguyện trên mặt Cố Giai Lệ, liền quay đầu sang hỏi anh nhân viên lớn tuổi bên cạnh.

“Haiz, nói nhỏ thôi, còn có chuyện gì nữa đại ca của khu Bắc Thành đến quán bar chúng ta uống rượu, chắc chắn là thích ba cô bé học sinh xinh đẹp kia nên bảo bọn họ ra tiếp rượu chứ sao!”.

Anh nhân viên lớn tuổi nói nhỏ, trong giọng nói có mang chút bất lực.

“Ồ?”.

Diệp Thiên thấy vậy, trong ánh mắt bỗng lóe một tia sắc lạnh, thế là đặt bia xuống, đi về phía bàn của Viên Phong.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt đã đến chỗ bàn của Viên Phong, bọn họ đang định ngồi xuống, thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Chờ đã!”.

Ba cô gái quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Thiên mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, đang từ từ đi tới.


“Anh Diệp Thiên”.

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Giai Lệ hơi chớp, trong lòng dấy lên sự tủi thân, nhưng cô lại kìm xuống.

Cô biết Diệp Thiên luôn quan tâm bảo vệ cô, hôm nay ở trong câu lạc bộ Tán Thủ của trường, chỉ vì cô suýt nữa ngã mà Diệp Thiên thách thức với cả đội Karate ngay tại chỗ, còn ép đội trưởng đội Karate xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Nhưng lúc này, cô ta lại không dám nghĩ đến Diệp Thiên ra mặt vì cô, thậm chí hi vọng Diệp Thiên mau tránh đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vì bây giờ trước mặt cô đây không phải là một học sinh, mà Viên Phong, là một đại ca của khu Bắc Thành, người có tiếng trong thế giới ngầm ở Lư Thành đó.

Cô biết rất rõ đắc tội với hạng người này sẽ có kết cục như thế nào!
“Giai Lệ, em có quen với hắn không?”.

.


 
Chương 82: Thế Sao Lại Phải Ngồi Uống Rượu Cùng Hắn


Diệp Thiên chỉ vào Viên Phong, bình tĩnh hỏi.

Cố Giai Lệ hơi do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, cô chưa bao giờ muốn nói dối Diệp Thiên.

“Vậy à? Thế sao lại phải ngồi uống rượu cùng hắn?”.

Diệp Thiên không có phản ứng gì, lại hỏi tiếp.


Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ lập tức im lặng, không biết nói thế nào.

Uống rượu với Viên Phong, là điều cô không hề muốn chút nào, nhưng trong tình thế này, đến con gái của chủ tịch tập đoàn lớn như Tiếu Văn Nguyệt cũng không thể không cúi đầu thì cô làm sao mà từ chối nổi?
Diệp Thiên nhìn thấy Cố Giai Lệ hơi cúi đầu, gần như đã hiểu được những gì anh nhân viên lớn tuổi nói là thật, cậu đi lên một bước, đang định lên tiếng thì Tiếu Văn Nguyệt lại đột nhiên giơ tay ra tóm lấy cánh tay cậu.

Tuy cô ta mới biết Diệp Thiên được hơn hai ngày, nhưng cô ta đã nhìn thấy Diệp Thiên ra tay hai lần, đối diện với bọn côn đồ hung dữ, Diệp Thiên đều có thể khống chế dễ dàng, từ đó có thể thấy được tính khí của Diệp Thiên không hề hiền dịu như vẻ ngoài của cậu, ngược lại còn vô cùng thô bạo!
Cô ta biết mối quan hệ của Cố Giai Lệ và Diệp Thiên, nhìn thấy Cố Giai Lệ phải ngồi tiếp rượu người khác, Diệp Thiên đương nhiên trong lòng không vui, nếu không cẩn thận lát nữa Diệp Thiên có thể sẽ ra tay luôn.

Đối phó với người khác có lẽ nắm đấm có tác dụng, nhưng nếu muốn dùng nắm đấm để đối phó với nhân vật như Viên Phong, vậy thì không khác gì tự tìm đến chỗ chết.

Chưa cần nói đến việc Diệp Thiên có đánh được bốn tên vệ sĩ dữ dằn kia của Viên Phong không, chỉ riêng đàn em của Viên Phong thôi đã có hàng trăm người, Diệp Thiên cho dù giỏi võ thì liệu có thể đánh được bao nhiêu người?
Hơn nữa nếu đắc tội Viên Phong thật, cho dù không cần dùng đến thủ đoạn đánh đấm, Viên Phong chỉ cần nói một câu, giở chút thủ đoạn là có thể khiến Diệp Thiên vào trong tù ngay, đây rõ ràng là điều mà một kẻ không cha không mẹ như Diệp Thiên không thể chống lại nổi.

Cô ta lo lắng Diệp Thiên ra mặt làm loạn, cho nên lập tức ngăn Diệp Thiên lại.

“Diệp Thiên, đây là đối tác làm ăn của bố tôi, tôi đưa Giai Lệ đến uống với chú ấy vài ly, chứ không có chuyện gì cả, anh không phải lo!”.

Giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng, muốn Diệp Thiên biết khó mà rút lui, đừng có nhúng tay vào lại làm tình thế xấu đi.


Diệp Thiên thấy vậy, hơi ngước mắt lên, trong mắt là một vẻ lạnh lùng, căn bản không cho lời nói của cô ta vào đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt, chuyện của hai người tôi không quan tâm, hai người muốn uống bao nhiêu thì uống!”.

“Nhưng Giai Lệ là em gái tôi, chuyện của cô ấy tôi nhất định quan tâm, và cũng bắt buộc phải quan tâm!”.

Cậu quay đầu tới, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt không mấy thiện cảm của Viên Phong, giọng nói cậu càng thêm lạnh lùng.

“Nếu hắn thực sự là đối tác làm ăn của bố cô, cô đưa Giai Lệ đến làm quen, thì cũng không sao!”.

“Nhưng nếu vì sợ đối phương nên đành đưa Giai Lệ đến tiếp rượu, xin lỗi, chuyện này không được!”.

“Chỉ cần có Diệp Thiên tôi ở đây, không ai có thể ép cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn!”.

Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, mặt Tiếu Văn Nguyệt liền biến sắc, Diệp Thiên chẳng kiêng nể gì trước mặt Viên Phong như vậy, nói Viên Phong ép bọn họ tiếp rượu, tuy đây là sự thật, nhưng nhân vật như Viên Phong, một câu nói thôi có thể đã hoàn toàn đắc tội hắn rồi.

Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại ngoan cố như vậy.


Trong lúc ba người họ còn đang sửng sốt, Viên Phong cuối cùng lên tiếng.

Hắn nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện này, trong mắt thoáng nở nụ cười nham hiểm, giọng nói mang vẻ cười cợt: “Thằng khốn, lời nói của mày rất có khí phách tao rất thích!”.

“Nhưng hôm nay tao cứ muốn cô ta uống rượu với tao đấy, mày làm gì được nào?”.

Diệp Thiên bình thản quay người sang nhìn Viên Phong, lắc đầu với vẻ coi thường.

“Tên mập, tìm cái gương mà soi lại bộ dạng của bản thân đi, hạng ất ơ như anh mà cũng dám bảo em gái tôi tiếp rượu anh, anh có xứng không?”.

Ngay lập tức, cả quán bar chìm trong im lặng.

.


 
Chương 83: Cô Ta Là Em Gái Mày Đúng Không


Cho dù là bọn Tiếu Văn Nguyệt hay là anh sếp trẻ quán bar Lục Tử Thiên, hay những vị khách khác ở trong quán bar đều há hốc mồm, ai nấy đều nhìn về phía Diệp Thiên như thể nhìn một thằng ngốc vậy.

Diệp Thiên chỉ là một thằng ranh làm nhân viên phục vụ trong quán bar, thế mà lại dám nói năng vô lễ với đại ca khu Bắc Thành là Viên Phong, còn gọi hắn là tên mập?
Một số khách biết Viên Phong thì càng im như thóc, chỉ cảm thấy Diệp Thiên như là một người đã chết, khi Viên Phong còn trẻ, chỉ vì cơ thể béo ục ịch đi đâu cũng bị người ta coi thường, cũng từng bị mọi người trêu đùa gọi là tên mập, nhưng sau này đi theo một vị đại ca của Lư Thành hồi đó, dám đánh dám giết, danh tiếng dần dần nổi khắp, rồi có được nửa giang sơn của mình.

Sau khi nổi tiếng, hắn ghét nhất người khác gọi hắn là tên mập, ngoài mấy người cầm đầu trong thế giới ngầm có cùng địa vị như hắn hoặc mấy đại ca đã từng dẫn dắt hắn ra, thì không ai dám gọi hắn như vậy.

“Nguy rồi!”.


Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thầm cảm thấy không hay, câu nói này của Diệp Thiên coi như đã hoàn toàn đắc tội với Viên Phong, cho dù bây giờ nể mặt bố cô ta là Tiếu Lâm, thì Viên Phong cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên, e rằng đến Cố Giai Lệ cũng sẽ bị liên lụy.

“Cái tên này vì sao không hành động theo mình bảo, vì sao không nghe mình khuyên chứ?”.

Trong lòng cô ta nóng như lửa đốt.

Lí Tinh Tinh thì luôn miệng than vãn, chỉ muốn chửi cho Diệp Thiên một trận, hoàn toàn coi Diệp Thiên như một tên ngốc.

Quả nhiên biểu cảm giễu cợt trên khuôn mặt của Viên Phong đột nhiên sa sầm lại, trở nên hung dữ khủng khiếp, giọng nói lạnh lùng.

“Thằng ranh con, mày được đấy!”.

“Cô ta là em gái mày đúng không?”, hắn chỉ nghĩ đến Cố Giai Lệ liền nhếch miệng cười: “Tối nay tao không những bắt cô ta uống rượu cùng tao!”.

“Tao còn bắt cô ta lên giường với tao nữa!”.

“Tao còn trói mày trong phòng, để mày tận mắt nhìn thấy nghe thấy tao chơi cô ta như thế nào!”.


Cố Giai Lệ nghe thấy vậy, mặt mày tái nhợt, mặt Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng biến sắc rõ rệt, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Chỉ có Diệp Thiên là vẫn bình thản, chỉ là ánh mắt cậu đã trở nên càng mãnh liệt hơn.

“Anh có biết những câu nói vừa rồi của anh sẽ có hậu quả như thế nào không?”.

Viên Phong căn bản chưa từng coi Diệp Thiên ra gì, hắn dựa lưng về phía sau, nói với bộ dạng không chút sợ hãi: “Hậu quả? Tao lại rất muốn biết là sẽ có hậu quả gì đấy?”.

Diệp Thiên không nói gì, chỉ bước lên một bước.

Khi cậu vừa nhấc chân, một trong bốn vệ sĩ của Viên Phong đã dịch chân tiến tới chặn trước mặt Diệp Thiên, một tay tóm lấy vai Diệp Thiên, định bắt Diệp Thiên lại.

“Rắc!”.

Khoảnh khắc hắn giơ tay ra, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan, kèm theo đó là tiếng kêu hét thảm thiết của tên đô con mặc áo đen, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Diệp Thiên nhanh như chớp, chỉ dùng một chiêu đã bẻ gãy cả cánh tay hắn.

Ánh mắt Viên Phong hơi nheo lại, mang vẻ kỳ lạ, hắn không ngờ Diệp Thiên lại có thân thủ như vậy.


Ba tên vệ sĩ còn lại cũng phản ứng kịp, cùng lúc xông lên, không biết Diệp Thiên làm động tác gì, chỉ là lật nhẹ bàn tay, ba người lùi mạnh về phía sau, rồi đâm sầm vào tường, đến ngay cả động tác của Diệp Thiên bọn chúng cũng chưa kịp nhìn rõ.

Bốn tên vệ sĩ đều ngã gục trong chớp mắt, một người kêu gào đã mất đi sức chiến đấu, ba người còn lại thì ngất tại chỗ.

Chỉ trong tích tắc, Diệp Thiên đã đứng trước mặt Viên Phong.

“Thằng khốn, mày đánh đấm cũng giỏi đấy chứ!”.

Viên Phong tuy kinh ngạc nhưng lại không có chút vẻ hoảng hoạn, hắn từng gặp rất nhiều người có thân thủ mạnh mẽ, vô cùng có khí khái, nhưng cuối cùng những người này đều bị hắn làm cho tàn phế, hoặc bị hắn cho vào tù, hoặc trở thành đàn em của hắn, mặc hắn sai bảo.

Xã hội này chỉ chú trọng đến mạng lưới quan hệ có rộng có mạnh hay không, còn mấy thể loại đánh đấm đã lỗi thời rồi.

.


 
Chương 84: Diệp Thiên Anh Làm Cái Gì Thế


“Có lẽ mày vẫn chưa biết tao là ai, tao có thể nói cho mày biết, cả khu Bắc Thành ở Lư Thành này đều do tao quản lý, các địa điểm lớn nhỏ đều là tao quyết định hết!”.

“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, tao có thể không động vào em gái mày, còn cho mày một cơ hội làm việc cho tao!”.

Hắn ngồi bắt chéo chân với bộ dạng không chút sợ hãi, hắn căn bản không tin Diệp Thiên dám ra tay với hắn, ngược lại hắn còn muốn nhân cơ hội này tuyển một tay huấn luyện cho bọn đàn em của hắn.

Tiếu Văn Nguyệt thầm cầu nguyện, hi vọng Diệp Thiên mau chóng dừng tay, tuy đã đánh vệ sĩ của Viên Phong nhưng sự việc này vẫn chưa đến mức độ xấu nhất, mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.


Nhưng Diệp Thiên lại không có chút hứng thú nào với lời đề nghị của Viên Phong, bàn tay cậu tóm một cái, chiếc bàn kính nặng hơn 50 kg được nhấc lên và sau đó đập xuống.

“Rầm!”.

Cả chiếc bàn bị đập mạnh xuống đầu Viên Phong, Viên Phong kêu thét một tiếng ngay lúc đó, lăn trên nền nhà, các mảnh thủy tinh rơi tung tóe khắp nơi, mặt Viên Phong đầy máu tươi, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản, giọng nói còn điềm tĩnh đến đáng sợ.

“Muốn động vào cô ấy, thì đây chính là hậu quả!”.

Ngay lập tức, toàn bộ quán bar im phăng phắc.

Diệp Thiên đứng nhìn Viên Phong dưới đất, giọng nói lạnh lùng tột độ, khiến tất cả mọi người đều không dám ho he gì.


Viên Phong, một ông chủ có tiếng ở Bắc Thành, một đại ca thế giới ngầm thực sự của khu Bắc Thành, cho dù là thế lực, tiền tài đều đủ để đứng top 5 khu Bắc Thành ở Lư Thành, phía dưới hắn còn có không dưới một trăm tên đàn em, có thể nói là một tay che cả bầu trời.

Ở khu Bắc thành, thậm chí ở cả Lư Thành này, gần như rất ít người đắc tội với Viên Phong, có nhiều quan chức còn phải nể mặt Viên Phong vài phần, chứ đừng nói đến có người dám ra tay với Viên Phong.

Nhưng bây giờ, một thiếu niên trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi lại dám dùng một tay nâng bàn lên đập sứt đầu Viên Phong, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong quán bar đều không dám tin vào mắt mình, không ít người còn dụi mắt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.

Trầm lặng một lúc sau, những vị khách trong quán bar vừa rồi còn mặt đầy kinh ngạc, thì trong lòng lúc này lại dấy lên lòng thương hại và đồng cảm với Diệp Thiên.

Bình thường Viên Phong tác oai tác quái, làm chuyện ác quen rồi, có thể nói rằng hắn thấy ai ngứa mắt sẽ xử luôn người đó, người muốn đối phó với hắn cũng không hề ít, sớm muộn cũng sẽ có người đánh cho hắn một trận.

Chuyện này nhìn thì đã con mắt thật, nhưng hậu quả lại khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Dám ra tay với Viên Phong ở khu Bắc Thành này, không khác gì tự tìm đến cái chết, tự đào mộ chôn bản thân cả!

“Thằng nhóc kia không phải người ở đây đúng không? Lại dám đánh Viên Phong, đến lúc đó e rằng có khi chết còn không biết bản thân vì sao lại chết!”.

“Thanh niên bây giờ làm gì cũng sốc nổi bồng bột, ham hố mấy cái nghĩa khí nhất thời mà gây họa, cuối cùng thành ra tự mình chôn vùi tuổi trẻ của mình thôi!”.

Không ít người đều lắc đầu thở dài, với thế lực của Viên Phong ở khu Bắc Thành, kể cả không cần đến đàn em trả thù giúp hắn, hắn chỉ cần nói với phía quan chức một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị định tội ngay, rồi vào ngồi tù, thế là xong một đời.

“Diệp Thiên, anh làm cái gì thế?”.

Một tiếng hét kêu lên, phá vỡ bầu không khí trong quán bar gần như đã đông đặc lại.

.


 
Chương 85: Tôi Đánh Hắn Nên Tôi Sẽ Chịu Hết Mọi Hậu Quả!


Tiếu Văn Nguyệt tức giận nhìn Diệp Thiên, chất vấn: “Anh có biết anh vừa làm gì rồi không?”.

“Anh có biết hắn là ai không? Đến bố tôi gặp hắn cũng phải khách sáo chúc rượu, cung kính gọi một tiếng anh Phong!”.

“Anh ra tay đánh hắn, anh có biết sẽ có hậu quả như thế nào không, anh có chịu nổi trách nhiệm đó không?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực, giọng nói mỗi lúc một kích động thêm.


“Vừa rồi rõ ràng tôi chỉ cần nói vài câu, uống với hắn vài ly rượu là có thể làm dịu chuyện này, vì sao anh cứ phải cứng đầu, cứ nhất định phải dùng nắm đấm để giải quyết?”.

“Tôi thừa nhận anh rất giỏi võ, nhưng xã hội bây giờ anh có giỏi võ đến đâu, thì đánh được bao nhiêu người hả? 50 hay 100 người? Chỉ dựa vào nắm đấm để giải quyết, anh không cảm thấy nực cười à, không cảm thấy ngu ngốc sao?”.

“Người ta có tiền có quyền, mối quan hệ rộng khắp thành phố Lư Thành, trong thế giới nổi và thế giới ngầm đều quen biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến anh cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được!”.

“Anh đánh hắn đến mức độ này chỉ để giải nỗi bức xúc nhất thời, chờ khi hắn tỉnh lại, không chỉ anh chịu tội, đến Cố Giai Lệ cũng sẽ bị liên lụy, biết đâu đến lúc đó tôi và Tinh Tinh cũng sẽ bị liên lụy theo, trước khi anh làm gì anh không thể động não một chút được à?”.

Bộ dạng của Tiếu Văn Nguyệt lúc này dường như chỉ muốn xả hết những ấm tức bực tức mà cô ta phải chịu, những sự ngứa mắt về tác phong hành sự của Diệp Thiên từ ngày gặp Diệp Thiên đến nay.

Lí Tinh Tinh bị làm cho sợ mất hồn, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Ánh mắt Cố Giai Lệ lờ mờ, trong lòng cũng rất sốc.

Diệp Thiên ra mặt vì cô, đánh cho Viên Phong ngã gục, cô đương nhiên rất cảm kích, nhưng Diệp Thiên ra tay quá độc ác, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng không ổn.


Nghĩ đến việc sau này sẽ bị trả thù, trong lòng cô cảm thấy run sợ, lo lắng cho Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt nói xong một tràng, Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm từ đầu đến cuối không chút thay đổi.

“Đây là chuyện do tôi làm, nên cô có thể yên tâm, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy đến các cô!”.

“Tôi đánh hắn, nên tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả!”.

Giọng nói Diệp Thiên vô cùng bình thản, không hề để tâm đến chuyện này, càng không có chút vẻ sợ hãi gì hết.

“Chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm kiểu gì? Lại là dựa vào nắm đấm của anh à?”.

Mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy thất vọng, hành vi của Diệp Thiên tối nay thực sự khiến cô ta căm hận, bây giờ cô ta không còn chút thiện cảm nào với Diệp Thiên nữa, ngược lại còn vô cùng chán ghét và khinh bỉ, trong mắt cô ta Diệp Thiên đúng là một tên nhà quê đích thực, chỉ biết dùng bạo lực, một tên ngu ngốc hết chỗ nói, lại còn tự cao tự đại.

“Tôi chịu trách nhiệm như thế nào thì cô không cần quan tâm!”, Diệp Thiên còn không cả thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ xua tay ra hiệu bảo bọn họ rời khỏi đây.


“Các cô về đi, đưa cả Giai Lệ về nữa, chuyện này không liên quan đến mấy người, tôi sẽ ở lại giải quyết!”.

Hạng người như Viên Phong, Diệp Thiên không bao giờ để ý, cậu chưa bao giờ thèm cho vào đầu, nhưng cậu không muốn Cố Giai Lệ biết về chuyện của cậu quá sớm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của Cố Giai Lệ, cho nên mới bảo ba bọn họ đi về trước.

“Anh Diệp Thiên, nếu việc đã xảy ra rồi, em sẽ cùng anh đối diện, em không đi đâu!”.

Tuy trong lòng Cố Giai Lệ đầy sợ hãi, nhưng không nhẫn tâm để một mình Diệp Thiên ở lại chịu mọi sóng gió, nên cứ thế lắc đầu.

“Giai Lệ, yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu, chuyện này anh giải quyết được, mọi người đi trước đi!”.

.


 
Chương 86: Anh Phong Anh Thế Nào Rồi


Diệp Thiên đưa mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm, sau đó quay sang phía Tiếu Văn Nguyệt.

“Tiếu Văn Nguyệt, đưa cô ấy về giúp tôi nhé!”.

Lí Tinh Tinh đã không còn chịu nổi áp lực này nữa, cứ thế kéo Cố Giai Lệ đi ra ngoài cửa, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chững lại, run run một hồi, ánh mắt phẫn nộ cuối cùng cũng thay đổi, nói với giọng có chút không nỡ: “Vậy anh làm thế nào? Anh định ở lại đây một mình thật sao?”.

“Về nhà với tôi đi, chuyện này tôi sẽ nói với bố mẹ tôi, họ chắc sẽ có cách có thể khắc phục, không đến mức để chuyện rơi vào kết cục xấu nhất”.

Diệp Thiên nghe xong lắc đầu nói: “Không cần, chuyện do tôi làm tôi sẽ tự giải quyết, chuyện này đừng nói với cô Hà, thôi các cô mau đi đi!”.


Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thiên, như thể có dự tính trước, cô ta lập tức lắc đầu, chỉ có thể thầm thở dài bất lực.

Cô ta đã đưa ra gợi ý rồi, nhưng Diệp Thiên vẫn cứ khăng khăng theo ý mình, kiên định với quyết định của bản thân, hành vi này nói dễ nghe thì là có khí phách, nói khó nghe thì là không biết tự lượng sức mình.

Nghĩ đến đây, cô ta không lo cho Diệp Thiên nữa, mà cùng Lí Tinh Tinh đưa Cố Giai Lệ ra khỏi quán bar.

Ba cô gái đi khỏi, Diệp Thiên như thể người không liên quan vậy, cậu đến ngồi dựa vào ghế sofa, hai tay kê sau đầu, vô cùng thảnh thơi, như thể đang chờ đợi gì đó.

Vài phút sau, cánh cửa quán bar bị người ta đạp mạnh, một đám người ùn ùn xông vào, trông cũng phải đến hơn 30 người, khiến quán bar trở nên vô cùng chật chội.

Một người đàn ông to cao khoác áo gió, khoảng 30 tuổi, trông vô cùng sắc bén, mặt mày dữ tợn.

Hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền lập tức chạy đến bên cạnh Viên Phong đỡ hắn dậy.

“Anh Phong, anh thế nào rồi? Không sao chứ?”.

Đầu Viên Phong chảy đầy máu, lúc này mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Biểu cảm gã đàn ông khoác áo gió trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt dữ tợn cực độ lóe lên ý nghĩ giết người.

Hắn đưa Viên Phong cho đàn em chăm sóc, còn mình đứng dậy nhìn về phía mọi người rồi hét lớn

“Là ai đã làm, cút ra đây cho tao!”
“Là ai làm? Cút ra đây cho tao!”.

Gã đàn ông khoác áo gió nổi cơn giận ngút trời, trong mắt đầy sự căm phẫn.

Vừa trong tối nay hắn nhận được tin tức Viên Phong đang uống rượu trong quán bar trên phố Bar thuộc khu vực quản lý của mình.

Hắn còn định xử lý xong một vài việc riêng rồi mới tới chỗ Viên Phong tiếp vài ly, để mối quan hệ được thân thiết hơn, sau này ở dưới trướng Viên Phong, hắn có tiếng nói hơn.

Nhưng chỉ một lúc sau đã có người báo lại Viên Phong bị đánh bất tỉnh trong quán bar, hắn không còn tâm trí nào quan tâm đến chuyện khác nữa, lập tức kéo theo ba mươi tên đàn em xông tới quán.

Nhìn thấy trên mặt Viên Phong toàn là máu, ngay cả gan giết người hắn cũng có rồi.

Lâu lắm Viên Phong mới tới phố quán Bar của hắn để chơi, kết quả lại trở nên thế này.

Sau khi Viên Phong tỉnh lại chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình, nói hắn làm ăn không ra gì, mất đi sự yêu quý của Viên Phong, không còn được xem trọng.

Hơn nữa, có người dám đánh Viên Phong ở phố quán Bar hắn phụ trách thì đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.

Khi chủ quán bar Lục Tử Thiên thấy gã đàn ông khoác áo gió chất vấn, bèn vội vàng tiến tới và nói nhỏ vào tai hắn vài câu.

Gã đàn ông khoác áo gió quay sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.


“Thằng khốn kia, là mày ra tay à?”.

Đôi mắt hắn gườm gườm, rồi khẽ nheo lại tạo thành một vòng cung, nhuốm màu nguy hiểm.

“Cậu thanh niên này xui rồi!”.

“Cậu ta đánh Viên Phong, bây giờ đại ca Từ Á Lam ở phố thương mại trung tâm đến rồi, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho nó đâu!”.

Nhiều người tinh mắt đã nhận ra người đàn ông khoác áo gió là gã đầu gấu Từ Á Lam ở phố thương mại trung tâm.

Từ Á Lam nhìn thẳng Diệp Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Thiên tuổi còn nhỏ lại có dũng khí như vậy, dám đánh Viên Phong, hơn nữa ra tay độc ác đến mức này.

“Làm tôi đánh đấy, sao nào?”.

.


 
Chương 87: Ừ Tôi Sẽ Qua Đó!


Nếu như những người khác bị Từ Á Lam nhìn chằm chằm, chắc chắn đã cứng đờ người từ lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không để ý đến, chỉ lạnh lùng đáp lại.
“Sao á?”.
Từ Á Lam cười khinh: “Mày dám động tới anh Phong ở ngay địa bàn của tao, hôm nay tao mà không đánh gãy chân tay mày rồi cho vào tù, thì tao viết ngược tên tao luôn!”.
Dứt lời, hắn phất tay một cái, hơn ba mươi đàn em phía sau lập tức vặn cổ tay, từng bước áp sát Diệp Thiên.
Rõ ràng là bọn chúng muốn đánh hội đồng, đánh cho Diệp Thiên tàn tật mới vừa lòng.
Diệp Thiên vẫn ngồi dựa vào ghế sofa, vẻ mặt không hề thay đổi, tựa hồ không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

Khi đám đàn em của Từ Á Lam chuẩn bị ra tay, điện thoại di động của Diệp Thiên đột nhiên vang lên.
Diệp Thiên không thèm nhìn ba mươi tên đô con sắp xông về phía mình, mà thản nhiên nghe điện thoại.
“Cậu Thiên!”.
Người gọi là Ngô Quảng Phú, giọng điệu kính cẩn: “Một giờ trước, Từ Uyên Đình của thành phố Phán đột nhiên đáp máy bay xuống Lư Thành, sau đó đi thẳng tới tập đoàn, nói là muốn tiến hành một cuộc đàm phán bí mật với tôi.

Bây giờ anh ta đang đợi ở trong phòng họp.

Không biết cậu có qua đây không?”.
Diệp Thiên đã nhiều lần nghe Ngô Quảng Phú nhắc tới Từ Uyên Đình, anh ta là đại ca thế giới ngầm của thành phố Phán – thành phố lân cận Lư Thành, có thân phận và địa vị tương tự như Ngô Quảng Phú ở Lư Thành.
Từ Uyên Đình từng lăn lộn xã hội mãi mới gây dựng nên được sự nghiệp, sau này đoạt được mấy địa bàn lớn, sự nghiệp ngày một lên hương.

Anh ta làm ăn kinh doanh có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố Phán, càng làm càng phát triển, bất kể là ngành công nghiệp giải trí, du lịch, bất động sản hay kinh doanh ở nước ngoài thì đều có mặt của anh ta.


Từ Uyên Đình nắm trong tay vô số tài sản, được xếp vào hàng giàu nhất thành phố Phán, đút lót quan hệ quan lại, một tay che trời, có thể rằng anh ta ngang vai ngang vế Ngô Quảng Phú nhưng lại đứng ở chiến tuyến khác, đối địch với nhau.
Lần này anh ta đột nhiên đến Lư Thành bàn chuyện hợp tác bí mật với Ngô Quảng Phú, hiển nhiên là không đơn giản như vậy.
“Ừ, tôi sẽ qua đó!”.
Diệp Thiên đồng ý, sau đó thản nhiên nói: “Nhưng trước mắt, tôi có một số chuyện cần phải xử lý, đợi tôi xử lý xong rồi mới đến được, anh cứ ứng biến trước!”.
“Cậu có chuyện gì?”, Ngô Quảng Phú lập tức hỏi: “Cậu Thiên, có chuyện gì vậy? Ở đâu? Tôi sẽ cử A Hổ đi xử lý ngay, tiện thể đón cậu về tập đoàn!”.
A Hổ là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, cũng coi như là thân tín của anh ta.
“Thế à? Cũng được, tôi đang ở quán bar Dạ Yến phố thương mại trung tâm, anh bảo anh ta tới đón tôi đi!”.
Diệp Thiên nói xong liền cúp điện thoại, hơn ba mươi gã đàn ông mặc áo đen nghe thấy Diệp Thiên hình như gọi người tới, vội vàng quay đầu nhìn Từ Á Lam, đợi chỉ thị của hắn.
Từ Á Lam khinh thường ra mặt, khoé miệng nhếch lên cười đểu.
Hắn để ý Diệp Thiên mặc bộ quần áo của nhân viên phục vụ từ lâu rồi, chứng tỏ cậu vốn là một kẻ không có xuất thân ghê gớm gì, chỉ có thể kiếm đồng lương bằng nghề bồi bàn.

Loại người tầm thường như cậu cho dù có gọi người đến thì làm được trò trống gì?
“Thằng khốn kia, mày cũng gan đấy, còn dám gọi người tới à?”.

Hắn nhẹ nhàng lắc ngón tay, dáng vẻ coi khinh.
“Được, tao đợi mười phút, chờ người mày gọi tới rồi xử một thể, bằng không mày sẽ không biết được thế nào là hiện thực, thế nào là tàn khốc!”.
Trong mắt Từ Á Lam, Diệp Thiên chỉ là cá trong chậu, chim trong lồng, không cách nào thoát được, hắn không ngại đợi thêm vài phút.
“Thế à?”.
Diệp Thiên không mảy may quan tâm, tuỳ ý rót một cốc bia, uống một cách thoải mái.
“Thằng ngu, sắp chết đến nơi rồi còn không biết, vẫn ngồi uống bia được?”.
Lục Tử Thiên đứng ở bên cạnh hả hê trong lòng, Diệp Thiên gần gũi với Cố Giai Lệ khiến anh ta ngứa mắt bấy lâu nay, bây giờ cậu đang ở trên bờ vực tuyệt vọng khiến trong lòng anh ta vui không tả nổi.
Khách trong quán đều ngồi nguyên một chỗ, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, nhưng ai nấy đều chăm chú quan sát cảnh tượng này, không muốn bỏ sót một chi tiết nào.
Dù biết chốc nữa Diệp Thiên sẽ bị người của Từ Á Lam xử gọn, bọn họ cũng muốn xem toàn bộ quá trình, trên đời này mấy ai mà không thích hóng.
Sau một vài phút, cửa quán bar bỗng vang lên tiếng động, như thể có người bước vào..


 
Chương 88: Cậu Thiên Tôi Là A Hổ


“Ê, hình như người mày tìm đã đến rồi kìa?”.

Từ Á Lam lạnh lùng nói, hơi ngửa đầu xem Diệp Thiên tìm được nhân vật khét tiếng nào, nhưng sau khi quay đầu lại, vẻ mặt hắn lập tức đông cứng.

Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ màu đỏ tía bước vào quán bar với đôi mắt sắc bén như chim ưng, cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt của Từ Á Lam đột nhiên thay đổi, hắn nịnh nọt bước tới nghênh đón.


“Ôi, đây chẳng phải là anh Hổ sao? Cơn gió nào đưa anh tới…?”.

Hắn đang bước tới đón, còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đẩy ra.

Hắn hơi sững sờ, tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt.

Người đàn ông trung niên này chính là tài xế toàn thời gian của ông chủ lớn đứng sau Viên Phong, từng là tay đấm đoạt huy chương vàng làm chấn động thế giới ngầm ở Lư Thành, hiển nhiên là anh ta hơn hẳn Viên Phong cả về thực lực và địa vị, thậm chí Viên Phong gặp anh ta còn phải khách sáo gọi một tiếng “anh Hổ”, nên hắn nào dám biểu hiện ra vẻ không vừa ý chứ?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn quán bar một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới trước mặt Diệp Thiên, hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.

“Cậu Thiên, tôi là A Hổ.

Ông chủ cử tôi đến đón cậu đây!”.

A Hổ vừa dứt lời, Từ Á Lam đứng bên cạnh như chết sững, hai mắt trợn trừng.

Không riêng gì hắn, ngay cả Viên Phong vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi suýt ngất đi.

Lục Tử Thiên run lẩy bẩy, đôi mắt trừng to, vô cùng khó tin.


“Người đó… không phải là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú – chủ tịch tập đoàn Thiên Phong sao?”.

Hiện tại có rất nhiều người am hiểu có mặt, nhưng sau vài lần liếc mắt nữa mới nhận ra được A Hổ, ánh mắt của đám người kinh hãi không thôi, tất cả đều tập trung vào Diệp Thiên.

Ngô Quảng Phú là ai chứ? Mặc dù hầu hết đám người ở đây đều không nắm được mọi thông tin về anh ta, nhưng cũng biết được vài phần.

Anh ta từng là tên đầu gấu có thế lực lớn mạnh nhất Lư Thành.

Bây giờ, anh ta đã là vua của thế giới ngầm Lư Thành, cũng là người giàu nhất Lư Thành trong ba năm liên tiếp, nắm trong tay tập đoàn Thiên Phong – một tập đoàn niêm yết trên thị trường với tài sản hàng chục tỷ tệ.

Có thể nói, anh ta chính là ông lớn, giậm chân một cái là cả Lư Thành phải lắc lư, rung chuyển.

Viên Phong được biết đến là đại ca của khu Bắc Thành, nhưng trên thực tế hắn chẳng khác nào con tốt dưới trướng Ngô Quảng Phú.

Trong khi đó, A Hổ với tư cách là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, là thân tín “hàng thật giá thật” của Ngô Quảng Phú, lúc này lại cúi đầu chào một thanh niên mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thái độ hết sức cung kính, cảnh tượng này không khiến đám người kinh ngạc sao được?
“Tôi biết rồi!”.


Diệp Thiên vẫn ngồi ở trên sofa, gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua, dừng lại ở trên người Từ Á Lam vẫn đang sững sờ há hốc mồm, khoé miệng nhếch lên phảng phất vẻ tà mị.

“Có phải anh vừa nói đợi người tôi gọi đến sẽ xử một thể đúng không?”.

“Bây giờ người tôi gọi đến rồi đấy!”.

Đột nhiên, mặt của Từ Á Lam trở nên trắng bệch!
“Người tôi gọi đến rồi đấy!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lộ rõ vẻ giễu cợt, nhìn thẳng Từ Á Lam đang tái mặt.

Sắc mặt của Từ Á Lam khó coi đến cực điểm, tim không khỏi đập loạn xạ.

.


 
Chương 89: Từ Á Lam Chuyện Gì Đang Xảy Ra Vậy


Hắn không bao giờ ngờ rằng người mà Diệp Thiên gọi đến sẽ là A Hổ.
A Hổ là ai cơ chứ? Cả thế giới ngầm Lư Thành không ai là không biết.

Anh ta là thân tín số một của Ngô Quảng Phú.

Mặc dù trông chỉ như một tài xế nhưng anh ta lại là một nhân vật dưới một người trên vạn người.


Quyền lực và tài nguyên A Hổ sở hữu khác một trời một vực với Viên Phong.
Khi Ngô Quảng Phú và đám đàn em còn lăn lộn giang hồ, thì Viên Phong mới chỉ là một con tốt dưới trướng của A Hổ.

Sau đó, Ngô Quảng Phú lên hương, nhảy vọt lên trở thành người giàu nhất ở Lư Thành, A Hổ trở thành tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, mà đám người Viên Phong cũng được hưởng sái, được Ngô Quảng Phú dìu dắt, ngồi vững ở vị trí đại ca đứng đầu khu Bắc Thành, nhưng dù bọn chúng có quyền có thế đến mức nào ở khu Bắc Thành, khi nhìn thấy A Hổ, cũng phải kính nể, kính rượu bưng trà.
Đây là một ông lớn thực sự, không bao giờ được phép đắc tội!
Hắn không tài nào hiểu nổi làm thế nào mà Diệp Thiên, một nhân viên phục vụ làm việc trong quán bar, lại có thể mời một người như A Hổ đến.
Ở khắp cả Lư Thành, hay ở các thành phố lân cận xung quanh Lư Thành, có vô số ông chủ lớn sở hữu khối tài sản trị giá hàng trăm triệu tệ phải cười rươi nịnh nọt A Hổ.

Đám cậu ấm cô chiêu của các ông chủ lớn khi gặp A Hổ, ai nấy đều hoảng loạn, sợ như chim cút, nhưng nhìn dáng vẻ cung kính của A Hổ đối với Diệp Thiên, hắn không thể mường tượng được thân phận của Diệp Thiên đáng sợ đến nhường nào.
“Dạ?”.
Khi A Hổ nghe thấy Diệp Thiên mở lời, đôi mắt anh ta khẽ run rẩy, quay sang Từ Á Lam.
“Từ Á Lam, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đắc tội cậu Thiên sao?”.
Đồng tử Từ Á Lam đột nhiên co rút lại, mồ hôi lạnh lăn dài trên gò má, sắc mặt tái nhợt.
“Anh Hổ, chuyện này…”.

Hắn không biết phải giải thích thế nào, thấy ánh mắt A Hổ nhìn qua, cả người hắn cứng đờ, chết sững.
Năm xưa A Hổ đã từng liều mạng chém giết chốn giang hồ, là tay đánh số một của Ngô Quảng Phú, khiến vô số người nghe thấy tên thôi cũng khiếp sợ, Từ Á Lam thực sự sợ A Hổ bất bình thay cho Diệp Thiên, lập tức ra tay với hắn.
“Bốp!”.
Trong mắt A Hổ thoáng loé lên vẻ giận dữ, anh ta đi lên trước hai bước, tát thẳng vào mặt Từ Á Lam một cái.
A Hổ là kẻ lợi hại đến mức một tay cũng nhấc được vật nặng cả trăm cân, cái tát vừa hạ xuống, Từ Á Lam bất ngờ bị hất văng sang một bên, nửa má sưng vù, hơn nữa còn nhổ ra hai chiếc răng nhuốm máu.
Nhưng hắn không dám làm gì khác, ba mươi tên đàn em cũng coi như không nhìn thấy, chỉ run rẩy đứng ở một bên.
“Từ Á Lam, lúc đầu tao còn tưởng rằng mày là một người tài, cho nên tao mới giới thiệu mày với Viên Phong, để cho mày phụ trách phố thương mại trung tâm.

Địa vị mày càng ngày càng cao nên càng ngày càng có bản lĩnh đúng không?”.
“Mày có biết cậu Thiên là ai không? Ngay cả cậu ấy mà mày cũng dám đắc tội sao?”.
A Hổ mở to mắt, lại giơ chân lên đá Từ Á Lam văng ra sau nửa mét.
“Cậu ấy là ân nhân của ông chủ, ngay cả ông chủ cũng cung kính với cậu Thiên mà mày dám thách thức cậu ấy, mày thấy mày sống lâu quá rồi đúng không?”.
Áo của đám đàn em Từ Á Lam ướt sũng, gương mặt khiếp sợ không thôi.
Mới vài ngày trước, có tin tức từ cấp trên gửi tới, rằng hình như có một nhân vật bí ẩn đứng đằng sau đại ca Ngô Quảng Phú, người này là chủ tịch thật sự đứng sau tập đoàn Thiên Phong, hơn nữa còn là ân nhân của Ngô Quảng Phú.


Nhiều người vẫn đang đồn đoán về nhân vật bí ẩn này, không biết người đó có thân phận như thế nào, nhưng không ngờ rằng, nhân vật bí ẩn nọ thực ra lại là Diệp Thiên.
“Anh Hổ, em… em không biết cậu ta là cậu Thiên ạ!”.
Từ Á Lam bây giờ có cả gan đi chết luôn rồi, Viên Phong xảy ra chuyện, hắn liền gọi một đám đàn em, định kéo đến ra mặt cho Viên Phong, để sau này hắn có thể sẽ giành công trước Viên Phong.
Nhưng bây giờ, hắn đã đắc tội tới sếp của ông chủ, chưa nói đến việc giành công, đêm nay hắn bước ra được quán bar đã là phúc bảy đời rồi.
“Không biết à? Vậy bây giờ tao cho mày biết luôn!”.
Từ trước đến nay, A Hổ luôn hành động quyết liệt mà dứt khoát, Từ Á Lam đã đắc tội đến Diệp Thiên anh ta không biết Diệp Thiên có vì chuyện này mà không hài lòng với Ngô Quảng Phú không.

Nghĩ đến đây anh ta càng điên tiết, cầm ngay cái ghế kim loại ở bên cạnh, chuẩn bị đập Từ Á Lam.
Từ Á Lam như chết sững, nhưng cũng không dám trốn tránh, chỉ có thể nhìn chiếc ghế chuẩn bị đập xuống.
“Bốp!”..


 
Chương 90: Anh Hổ Em… Em Không Biết Cậu Ta Là Cậu Thiên Ạ!


Đúng lúc này, một bàn tay mảnh mai trắng muốt nắm lấy chân ghế, A Hổ giật mình, lập tức dừng lại.
Là Diệp Thiên ngăn anh ta lại!
A Hổ thầm kinh hãi, lần này anh ta dùng hết sức đập, lực mạnh tới cỡ nào cơ chứ, nhưng Diệp Thiên lại có thể nhẹ nhàng dùng một tay chặn được.
“Không cần ra tay tàn nhẫn như vậy!”.
Năm xưa A Hổ đã từng liều mạng chém giết chốn giang hồ, là tay đánh số một của Ngô Quảng Phú, khiến vô số người nghe thấy tên thôi cũng khiếp sợ, Từ Á Lam thực sự sợ A Hổ bất bình thay cho Diệp Thiên, lập tức ra tay với hắn.
“Bốp!”.

Trong mắt A Hổ thoáng loé lên vẻ giận dữ, anh ta đi lên trước hai bước, tát thẳng vào mặt Từ Á Lam một cái.
A Hổ là kẻ lợi hại đến mức một tay cũng nhấc được vật nặng cả trăm cân, cái tát vừa hạ xuống, Từ Á Lam bất ngờ bị hất văng sang một bên, nửa má sưng vù, hơn nữa còn nhổ ra hai chiếc răng nhuốm máu.
Nhưng hắn không dám làm gì khác, ba mươi tên đàn em cũng coi như không nhìn thấy, chỉ run rẩy đứng ở một bên.
“Từ Á Lam, lúc đầu tao còn tưởng rằng mày là một người tài, cho nên tao mới giới thiệu mày với Viên Phong, để cho mày phụ trách phố thương mại trung tâm.

Địa vị mày càng ngày càng cao nên càng ngày càng có bản lĩnh đúng không?”.
“Mày có biết cậu Thiên là ai không? Ngay cả cậu ấy mà mày cũng dám đắc tội sao?”.
A Hổ mở to mắt, lại giơ chân lên đá Từ Á Lam văng ra sau nửa mét.
“Cậu ấy là ân nhân của ông chủ, ngay cả ông chủ cũng cung kính với cậu Thiên mà mày dám thách thức cậu ấy, mày thấy mày sống lâu quá rồi đúng không?”.
Áo của đám đàn em Từ Á Lam ướt sũng, gương mặt khiếp sợ không thôi.
Mới vài ngày trước, có tin tức từ cấp trên gửi tới, rằng hình như có một nhân vật bí ẩn đứng đằng sau đại ca Ngô Quảng Phú, người này là chủ tịch thật sự đứng sau tập đoàn Thiên Phong, hơn nữa còn là ân nhân của Ngô Quảng Phú.

Nhiều người vẫn đang đồn đoán về nhân vật bí ẩn này, không biết người đó có thân phận như thế nào, nhưng không ngờ rằng, nhân vật bí ẩn nọ thực ra lại là Diệp Thiên.

“Anh Hổ, em… em không biết cậu ta là cậu Thiên ạ!”.
Từ Á Lam bây giờ có cả gan đi chết luôn rồi, Viên Phong xảy ra chuyện, hắn liền gọi một đám đàn em, định kéo đến ra mặt cho Viên Phong, để sau này hắn có thể sẽ giành công trước Viên Phong.
Nhưng bây giờ, hắn đã đắc tội tới sếp của ông chủ, chưa nói đến việc giành công, đêm nay hắn bước ra được quán bar đã là phúc bảy đời rồi.
“Không biết à? Vậy bây giờ tao cho mày biết luôn!”.
Từ trước đến nay, A Hổ luôn hành động quyết liệt mà dứt khoát, Từ Á Lam đã đắc tội đến Diệp Thiên anh ta không biết Diệp Thiên có vì chuyện này mà không hài lòng với Ngô Quảng Phú không.

Nghĩ đến đây anh ta càng điên tiết, cầm ngay cái ghế kim loại ở bên cạnh, chuẩn bị đập Từ Á Lam.
Từ Á Lam như chết sững, nhưng cũng không dám trốn tránh, chỉ có thể nhìn chiếc ghế chuẩn bị đập xuống.
“Bốp!”.
Đúng lúc này, một bàn tay mảnh mai trắng muốt nắm lấy chân ghế, A Hổ giật mình, lập tức dừng lại.
Là Diệp Thiên ngăn anh ta lại!
A Hổ thầm kinh hãi, lần này anh ta dùng hết sức đập, lực mạnh tới cỡ nào cơ chứ, nhưng Diệp Thiên lại có thể nhẹ nhàng dùng một tay chặn được.
“Không cần ra tay tàn nhẫn như vậy!”.

Diệp Thiên thu tay lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hắn chỉ muốn báo thù cho đại ca của mình thôi.

Dù chọn nhầm đối tượng nhưng cũng có thể hiểu được!”.
Diệp Thiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Từ Á Lam.
“Hôm nay, tôi coi như anh không biết gì nên tha cho một mạng.

Nếu sau này muốn báo thù cho người khác, tốt nhất anh nên biết rõ mình có bản lĩnh đó hay không!”.
Trong nháy mắt, Từ Á Lam cảm thấy mình như từ địa ngục bay lên thiên đường, hắn vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng gật đầu.
“Cậu Thiên, tôi biết rồi, tôi biết rồi ạ, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa!”..


 
Chương 91: Tôi Không Quan Tâm Anh Là Ai


Sắc mặt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng như trước, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo của Từ Á Lam, cậu nhấc Từ Á Lam lên giữa không trung như một món đồ chơi.
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, nhất là A Hổ, ánh mắt anh ta run lên, tràn đầy kinh ngạc, vốn dĩ anh ta cho rằng Diệp Thiên chỉ là một cậu ấm nhà giàu có chút tiền, đầu tư vào Ngô Quảng Phú làm ăn, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên còn khủng khiếp hơn những gì anh ta tưởng tượng nhiều.
“Từ hôm nay trở đi, tôi muốn anh trông chừng kĩ quán bar này.

Trong quán có một nữ phục vụ tên là Cố Giai Lệ.


Tôi muốn anh phái người đến quán bar 24/24 để đảm bảo an toàn cho cô ấy!”.
“Nếu cô ấy phải chịu ấm ức dù chỉ một chút, hay xảy ra bất cứ chuyện gì, người đầu tiên tôi tìm đến sẽ là Từ Á Lam anh đấy!”.
Từ Á Lam lại gật đầu lia lịa, hắn làm sao dám không đồng ý chứ, vỗ ngực nói: “Cậu Thiên đừng lo, ở khu phố thương mại trung ương này, Từ Á Lam tôi chắc chắn nói được làm được!”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó thả Từ Á Lam xuống, rồi đá Viên Phong đang giả vờ bất tỉnh văng ra xa vài mét.
Ban đầu Viên Phong nhìn thấy A Hổ xuất hiện, biết có chuyện không hay, liền giả bộ đang hôn mê, nhưng Diệp Thiên một cước đá ngay lập tức khiến hắn hú vía.
“Tôi không quan tâm anh là ai, có thân phận thế nào dưới trướng Ngô Quảng Phú, trước mười hai giờ tối nay cút ra khỏi Lư Thành cho tôi!”.
“Nếu tôi còn nhìn thấy anh ở Lư Thành sau mười hai giờ đêm nay, anh sẽ biến thành một cái xác đấy!”.
Giọng nói của Diệp Thiên không hề lớn, nhưng câu từ của cậu tràn ngập sát ý, khiến Viên Phong trong nháy mắt như rơi vào trong động băng.
Hắn đã theo chân Ngô Quảng Phú lăn lộn ở Lư Thành nhiều năm như vậy, tới tận bây giờ mới có được địa vị quan trọng ở khu Bắc Thành.

Những tưởng sau này mình có thể tận hưởng vinh hoa phú quý bất tận, nắm trong tay vô số tiền bạc và người đẹp, nhưng chỉ một câu nói của Diệp Thiên đã khiến tất cả những ảo tưởng của hắn tan tành mây khói.
Tuy rằng tuyệt vọng, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, chật vật đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài , nếu trước mười hai giờ đêm nay hắn còn ở Lư Thành, hắn tin Diệp Thiên sẽ làm theo những gì cậu đã nói, giết chết hắn.
So với tiền đồ, sinh mạng hiển nhiên quan trọng hơn cả.
Viên Phong nhếch nhác bỏ chạy, Diệp Thiên đưa mắt nhìn mọi người trong quán bar, cuối cùng dừng lại trên ông chủ quán bar Lục Tử Thiên.

“Chuyện hôm nay, tôi hy vọng tất cả mọi người có mặt có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, các người hiểu được ý của tôi rồi chứ?”.
Diệp Thiên nói xong, quay sang liếc nhìn A Hổ rồi bước ra khỏi quán bar.
Các vị khách trong quán đều kinh ngạc ra mặt, đặc biệt là Lục Tử Thiên, anh ta sững sờ hồi lâu không có phản ứng.
Bọn họ cho rằng Diệp Thiên sẽ bị Viên Phong trả thù điên cuồng vì đã đánh hắn, thậm chí có thể nằm gục ngay tại chỗ.
Nhưng nào ngờ Diệp Thiên không những bình an vô sự mà Viên Phong có thế lực hùng mạnh ở khu Bắc Thành còn bị một lời nói của Diệp Thiên, buộc phải rời khỏi Lư Thành, bỏ trốn ngay lập tức.
Lục Tử Thiên đã bình tĩnh lại sau cú sốc, không thể không hít thở sâu vài hơi.
Diệp Thiên đến quán bar làm nhân viên phục vụ, anh ta còn tưởng rằng Diệp Thiên là một thằng oắt con không có thực lực, có thể tuỳ ý bắt nạt, nhưng đến lúc này, anh ta đã hiểu rõ được thế nào gọi là sống một cách lặng thầm, rõ ràng cậu là một nhân vật hàng đầu giấu tài!
Sau khi rời khỏi quán bar, Diệp Thiên lên xe của A Hổ.
“Cậu Thiên, ông chủ đã hẹn đám người Từ Uyên Đình ở sơn trang Hồng Diệp, bây giờ tôi đưa cậu đến đó nhé?”.
Diệp Thiên gật đầu nhẹ một cái, A Hổ đạp ga đưa cậu đi về phía sơn trang Hồng Diệp.
Sơn trang Hồng Diệp là khu nhà đắt đỏ nổi tiếng nhất ở Lư Thành, mà Ngô Quảng Phú lại chính là nhà thầu, đồng thời cũng là nhà đầu tư đứng sau, có thể nói đây là thiên đường dành cho giới nhà giàu.
Vô số người nổi tiếng và doanh nhân giàu có của Lư Thành đều coi việc được đến đây vui chơi là cách thể hiện thân phận của họ.

Tất cả các dự án xây dựng bên trong đều cực kỳ xa xỉ.


Đặt chân vào bên trong không khác nào được đắm chìm trong sự hưởng thụ xa hoa.

Những người có thể vào đó ít nhất phải có khối tài sản hơn một tỷ tệ.
Đến sơn trang Hồng Diệp, A Hổ đỗ xe rồi đi trước dẫn đường.
Tại cổng chính của sơn trang Hồng Diệp, một vài cô gái xinh đẹp đang mỉm cười chào đón, bọn họ mặc sườn xám xẻ tà, lịch sự nhưng lại phảng phất vẻ mời gọi, mê đắm lòng người.
Từ trong ra ngoài sơn trang Hồng Diệp đều được Ngô Quảng Phú kiểm soát chặt chẽ, thậm chí các cô gái đón khách cũng phải tuyển chọn nhiều lần mới được đứng vào đội ngũ, cô nào ít nhất cũng phải có nhan sắc và tỉ lệ ba vòng như người mẫu.

Trong thời gian đó, có không ít cô gái đón khách được các doanh nhân giàu có đến đây để ý, thế là đổi đời luôn.
Nhìn thấy A Hổ xuất hiện, một số cô gái đón khách đột nhiên cười tươi như hoa mời chào, dáng vẻ nịnh nọt..


 
Chương 92: Cậu Thiên!


Họ đều biết rõ rằng, mặc dù A Hổ chỉ là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, nhưng năng lực và địa vị thực sự của anh ta lại vượt trội hơn nhiều so với đám đàn em còn lại của Ngô Quảng Phú.

Nếu được A Hổ để ý tới, họ cũng có thể trở thành “phượng hoàng”, đặt dấu chấm hết cho công việc làm gái đón khách.
Nhưng A Hổ lại làm ngơ trước đám người đó, anh ta hơi cúi mình, làm động tác mời Diệp Thiên đứng ở phía sau.
Mấy cô gái đón khách lúc này mới phát hiện ra phía sau A Hổ còn có Diệp Thiên, nhưng trông cậu chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi là cùng, cậu mặc một bộ quần áo phục vụ xen lẫn màu trắng và màu đen, ngoài sở hữu ngoại hình đẹp trai lai láng, thì cậu không khác nào một nhân viên phục vụ ở quán bar.
Tuy nhiên, A Hổ lại hết mực cung kính Diệp Thiên, thậm chí còn tôn trọng cậu hơn cả Ngô Quảng Phú, dẫn Diệp Thiên vào tận bên trong.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Diệp Thiên đều thờ ơ, trước sau gì cũng không thèm liếc nhìn bọn họ.
Thấy hai người họ dần biến mất khỏi tầm mắt, mấy cô gái đón khách không khỏi sửng sốt, vô cùng tò mò.
Họ đều muốn biết cậu thanh niên ăn mặc như nhân viên phục vụ này có tư cách gì mà có thể khiến A Hổ đối xử một cách cung kính đến vậy.
Được A Hổ dẫn đường, Diệp Thiên cuối cùng cũng đến phòng bao có tên “Thiên đường nơi hạ giới”.
“Cậu Thiên!”.
Nhìn thấy Diệp Thiên đến, Ngô Quảng Phú đã đợi từ lâu hơi cau mày đứng dậy.
“Hôm nay Từ Uyên Đình đột nhiên đến Tập đoàn Thiên Phong, hơn nữa còn dẫn theo bốn tên cao thủ dưới trướng.

Anh ta nói rằng muốn cùng tôi bàn chuyện bí mật.

Tôi đã làm theo ý của cậu, trước tiên là giữ chân anh ta, sau đó sắp xếp địa điểm đàm phán ở sơn trang Hồng Diệp.

Hiện tại anh ta đang ở ngay trong phòng họp, cậu thấy thế nào?”.

“Bàn chuyện bí mật?”, Diệp Thiên thong thả dựa vào ghế sofa, bật cười: “Anh và Từ Uyên Đình từ trước tới nay vẫn luôn đối đầu nhau, mấy năm nay còn xảy ra xích mích, chả ai vừa ý ai cả.

Nay hắn lại chủ động chạy tới Lư Thành tìm anh bàn chuyện hợp tác, làm gì có chuyện tốt đấy chứ?”.
“Nhưng nói thật, tôi rất tò mò, Lư Thành là địa bàn của anh, rốt cuộc là ai đã cho hắn dũng khí, dám mò đến Lư Thành ra lệnh với anh!”.
Diệp Thiên uống cạn ly trà trên bàn rồi đứng lên.
“Đi thôi, để xem lần này ông trùm của thành phố Phán đến đây với mục đích gì!”.
Diệp Thiên, Ngô Quảng Phú và A Hổ đi đến phòng họp cùng với một số đàn em có năng lực của Ngô Quảng Phú.
Diệp Thiên tuỳ ý tìm một vị trí trong góc, ngồi ở phía sau, trong khi Ngô Quảng Phú ngồi ở đầu bàn hội nghị.
Ở đầu bên kia của bàn hội nghị, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đeo dây chuyền vàng và vòng tay vàng, trông không khác nào gã nhà giàu mới nổi, vô cùng tầm thường.
Trên má trái của anh ta có một vết sẹo kéo dài đến tận khoé miệng, trông rất đáng sợ, u ám.

Anh ta chính là Từ Uyên Đình – ông lớn trong thế giới ngầm của thành phố Phán, cũng là người đối đầu Ngô Quảng Phú trong rất nhiều năm.
Phía sau lưng Từ Uyên Đình còn có một đám người đang đứng, hai chân anh ta ngạo nghễ gác lên trên bàn hội nghị, cô nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng bên cạnh đang giúp anh ta cắt tỉa móng tay, thỉnh thoảng anh ta sẽ sờ mó cô ta như thể đây là nhà của mình.

“Anh Ngô, lần này tôi tới đây rất chân thành muốn tìm anh để bàn bạc hợp tác, nhưng anh lại trì hoãn thời gian, bỏ mặc tôi ở đây, anh không nể mặt tôi đấy à?”.
Từ Uyên Đình vòng tay ôm cô nhân viên phục vụ, nheo mắt nhìn Ngô Quảng Phú, cười như không cười.
Ngô Quảng Phú không trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên gật đầu, anh ta liền nói.
“Từ Uyên Đình, những năm vừa qua, hai người chúng ta luôn đối đầu gay gắt với nhau.

Giữa hai chúng ta còn cần nói những lời vô nghĩa này nữa sao?”.
Anh ta nói thẳng: “Anh biết tính tôi rồi.

Tôi không có thời gian nói chuyện nhảm nhí với anh đâu, muốn hợp tác thì nói thẳng là hợp tác thế nào, tôi cần làm gì, và được gì?”.
“Được đấy Ngô Quảng Phú, anh thẳng thắn lắm!”..


 
Chương 93: Xem Ra Anh Ngô Không Đồng Ý Đề Nghị Của Tôi Nhỉ


Từ Uyên Đình thu hai chân xuống bàn, đẩy cô nhân viên phục vụ bên cạnh ra, lớn tiếng nói.
“Anh Ngô, chắc anh cũng nắm rất rõ tình hình hiện tại của tỉnh Xuyên!”.
“Xuyên Nam hiện là địa bàn của Lâm Thiên Nam, các đảng phái đều đồng ý thống nhất cho anh ta làm người đứng đầu, tất cả hoạt động xuất khẩu ngoại thương đều do một mình anh ta kiểm soát.

Bất kể là kinh doanh, tài nguyên hay xuất thân, anh ta đều mạnh hơn hai người chúng ta.


Chính vì lý do này, tôi nghĩ không cần nói nhiều anh cũng hiểu được mục đích là gì nhỉ?”.
“Anh ở Lư Thành, mà tôi thì ở thành phố Phán.

Cả hai chúng ta đều thuộc Xuyên Bắc, nhưng từ trước đến nay chúng ta lại chia rẽ nội bộ, cạnh tranh với nhau, xảy ra xích mích liên tục.

Đó là lý do tại sao chúng ta không thể chống lại Lâm Thiên Nam của Xuyên Nam!”
“Vì vậy, trong thời gian sắp tới, tôi dự định thành lập liên minh Xuyên Bắc.

Lần này đến Lư Thành, tôi muốn mời anh Ngô bắt tay với tôi, hướng tới một mặt trận thống nhất, tham gia liên minh, chống lại Lâm Thiên Nam!”.
Ngô Quảng Phú nghe xong không khỏi nheo mắt, trong lòng đã hiểu rõ.
Từ Uyên Đình vẫn luôn nhắm vào miếng thịt béo bở Xuyên Nam này, nhưng lại có vô số đối thủ, cho nên anh ta không cách nào nuốt chửng được.

Nhưng lần này, Từ Uyên Đình lấy cớ muốn chống lại Lâm Thiên Nam ở Xuyên Nam, lập nên liên minh Xuyên Bắc gì đó, nhằm tìm cớ hợp nhất tất cả các đảng phái ở Xuyên Bắc dưới tay anh ta, nghe theo lệnh của anh ta, đúng là quá tham vọng.
Ngô Quảng Phú hơi nghiêng đầu, thấy Diệp Thiên ở phía sau khẽ lắc ngón trỏ tay phải.
Anh ta lập tức hiểu ý, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Muốn liên minh với tôi sao? Từ Mặt Sẹo, não của anh bị úng nước à?”.
“Lâm Thiên Nam dù mạnh cỡ nào thì cũng chỉ ở trong phạm vi Xuyên Nam mà thôi, không thể vươn tới Xuyên Bắc được.

Liên quan gì đến tôi?”.
“Nếu anh thật sự muốn cùng hắn phân địa vị cao thấp thì triển đi, còn việc thành lập liên minh thì anh tìm người khác nhé, Ngô Quảng Phú tôi không theo được!”.
Nhận được chỉ thị của Diệp Thiên, anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý với đề nghị của Từ Uyên Đình.
“Ồ? Xem ra anh Ngô không đồng ý đề nghị của tôi nhỉ?”.
Từ Uyên Đình không hề bất mãn khi bị Ngô Quảng Phú từ chối thẳng thừng, nhưng vẻ mặt anh ta bắt đầu trở nên lạnh lùng.
“Ngô Quảng Phú, nếu tôi đã dám đơn thương độc mã đến Lư Thành, thì tôi đã quyết tâm phải thành lập liên minh bằng được!”.

“Hôm nay, anh chỉ có một lựa chọn là đồng ý gia nhập với tôi!”.
“Nếu anh không đồng ý…”.
Lúc này, trong mắt Từ Uyên Đình loé lên sát khí.
“Thì Từ Uyên Đình tôi sẽ lấy mạng sống của anh!”.
Bầu không khí lúc này tựa như đông cứng lại, cả phòng họp im phăng phắc.
Không ai có thể nghĩ rằng Từ Uyên Đình – một kẻ đến từ thành phố Phán, lại dám đe doạ Ngô Quảng Phú của Lư Thành ngay trên địa bàn của anh ta, thậm chí còn đe doạ lấy mạng của Ngô Quảng Phú!
Chính Ngô Quảng Phú cũng cho rằng mình đã nghe nhầm.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta cười khinh: “Từ Mặt Sẹo, anh quen tác oai tác quái ở thành phố Phán rồi đúng không?”..


 
Chương 94: Thế Cơ À


“Tôi không cần biết anh có thực sự một tay che trời, có thần thông quảng đại ở thành phố Phán hay không, nhưng đây là Lư Thành, là địa bàn của Ngô Quảng Phú tôi!”.

“Muốn lấy mạng của tôi ở đây sao? Từ Mặt Sẹo, không phải là tôi coi thường anh, mà là anh thực sự không biết tự lượng sức mình!”.


“Ngay cả Lâm Thiên Nam của Xuyên Nam tới Lư Thành cũng không dám mạnh mồm nói với tôi như vậy!”.

Giọng điệu của Ngô Quảng Phú vô cùng tự tin, đây là Lư Thành, quả là không ngoa khi nói rằng anh ta ở Lư Thành không khác gì thần tiên, muốn động đến anh ta ở địa bàn này, đúng là khó hơn lên trời.

Chỉ ở ngay trong sơn trang Hồng Diệp, toàn bộ đều là người của Ngô Quảng Phú, nếu Từ Uyên Đình định ra tay thật thì cho dù anh ta có dẫn theo bốn tên cao thủ mạnh nhất dưới trướng, thì Ngô Quảng Phú cũng có thể xử lý được, anh ta hoàn toàn có thể khiến đối phương một đi không trở về.

“Thế cơ à?”.


Từ Uyên Đình không chút khách khí mà bật cười, sau đó quay người về phía sau.

“Anh Hồng, Ngô Quảng Phú đúng là không biết điều, xem ra tôi phải phiền anh ra tay rồi!”.

Từ Uyên Đình vừa dứt lời, đám người trong phòng họp bắt đầu nhao nhao bao vây phía sau anh ta.

Trên chiếc ghế không xa phía sau anh ta, có một người đàn ông trung niên ngoại hình xấu xí, thân hình gầy gò đang ngồi.


Người đàn ông trung niên tuy vẻ ngoài bình thường, nhưng đôi mắt lại sắc lẹm như đại bàng chim ưng, trông hắn không khác nào một tay thợ săn giỏi săn bắn.

Còn những người có mặt đều là con mồi!
“Anh Hồng?”.

.


 
Chương 95: Anh Đủ Tư Cách À


Ngô Quảng Phú làm ông trùm ở Lư Thành đã nhiều năm, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên xấu xí này, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi, sợ tới mức lui về phía sau ba bước.

Sắc mặt tối sầm xuống, khó coi đến cực điểm.

Chính tại thời điểm nửa năm trước, ở tỉnh Xuyên bỗng xuất hiện một nhân vật đình đám, hắn đến các võ đường khắp tỉnh Xuyên để thách đấu, hơn nữa còn cố ý lựa chọn những cao thủ là chủ võ đường.


Hắn liên tục ghé qua sáu mươi thành phố, đánh bại hàng trăm các võ đường lớn nhỏ, chưa từng thua một trận nào.

Các chủ võ đường thi đấu với hắn, nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba chiêu là thua trận, không có ngoại lệ.

Sức mạnh của hắn đã đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ, nhiều người còn đồn rằng hắn có thể vặn thanh thép chỉ bằng tay không, phá vỡ cổng sắt chỉ bằng một nắm đấm, hay đập vỡ bia đá chỉ bằng một tay.

Sau khi người đàn ông này gần như làm tất cả các võ đường ở tỉnh Xuyên phải chao đảo, hắn lại mở một võ đường tên Tịch Lịch Môn ở thành phố Phán, nổi tiếng cả tỉnh Xuyên.

Mà tên của người này lại chính là Hồng Phi!

Tim của Ngô Quảng Phú như bị treo ngược lên, nghe thấy giọng điệu của Từ Uyên Đình, hiển nhiên người đàn ông trung niên có bề ngoài xấu xí này chính là Hồng Phi của Tịch Lịch Môn – kẻ bất khả chiến bại của tỉnh Xuyên.

Ngô Quảng Phú không thể nào ngờ được Từ Uyên Đình lại có thể mời một nhân vật như Hồng Phi ra tay cho anh ta.

“Ngô Quảng Phú, anh là ông trùm ở Lư Thành, cũng không có ân oán gì với tôi cả, nhưng nếu tôi đã nhận lời giúp đỡ của Từ Uyên Đình, thì tôi nhất định phải phải giải quyết chuyện này một cách gọn gàng!”.

“Tôi sẽ không ra tay với anh, nhưng chỉ cần đàn em của anh ra tay, tôi sẽ xử lý sạch sẽ từng tên một!”.

Hồng Phi cuối cùng cũng đứng dậy, giọng điệu thờ ơ.

Lúc hắn đứng dậy, A Hổ ở bên cạnh Ngô Quảng Phú lập tức lùi lại nửa bước, vẻ mặt nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp.


Còn mấy gã đàn em từng chém giết lừng danh giang hồ đi theo anh ta năm đó đều cảm thấy khó thở, tay chân hơi cứng đờ, hiển nhiên tất cả đều cảm nhận được sức mạnh đỉnh cao ẩn dưới vẻ ngoài bình thường của Hồng Phi!
Đám người ở bên cạnh Ngô Quảng Phú đều rơi vào tình trạng căng thẳng và sợ hãi tột độ, nhưng họ không hề để ý rằng thời điểm Hồng Phi bước ra ngoài, khoé miệng của Diệp Thiên đứng đằng sau đột nhiên chếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“A Hổ, ra tay đi!”.

.


 
Chương 96


Ngô Quảng Phú từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán, ngay khi Hồng Phi xuất hiện, anh ta đã ra quyết định, nháy mắt với A Hổ.

A Hổ lập tức hiểu ý, cất bước lao tới như một con báo đốm, đấm vào ngực Hồng Phi.

Một số tên cao thủ đứng bên cạnh anh ta cũng rút súng nhắm thẳng vào Hồng Phi.

Bọn họ đều biết Từ Uyên Đình chuẩn bị xong xuôi rồi mới tới, lúc này tuyệt đối không thể hoà nhã với anh ta được, chỉ có thể hành động trước để chiếm ưu thế.

A Hổ tung nắm đấm mạnh tới mức kéo theo cả tiếng gió, nếu cú đấm này mà đánh lên người thường thì người đó hoàn toàn có thể gãy xương ngay lập tức.

“Hừ!”.


Nhưng trước cú đấm thần tốc này, ánh mắt Hồng Phi lạl tràn ngập vẻ khinh thường, hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, đột nhiên vung tay, nhanh như chớp đã nắm chặt cổ tay của A Hổ.

“Rắc!”.

Âm thanh giòn tan vang lên, trán A Hổ đổ mồ hôi ròng ròng, anh ta hét lên quỳ rạp trên mặt đất, trong nháy mắt đã bị Hồng Phi đánh gãy cổ tay.

Cổ tay của anh ta vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng còn chấn động và kinh hoàng hơn cả, anh ta đã đi theo Ngô Quàng Phú nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, năng lực của anh ta đã được tôi luyện trong chính quãng thời gian chém chém giết giết đó, không phải nghi ngờ gì, việc một mình anh ta có thể đánh bại mười mấy thành niên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Hồng Phi vừa mới tung một chiêu đã có thể đánh A Hổ trọng thương, sức mạnh của hắn kinh khủng đến cỡ nào chứ?
Mấy tên cao thủ đứng bên cạnh Ngô Quảng Phú cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, họ lập tức định thần lại, ngón tay giữ cò súng.

“Hồng Phi, không được nhúc nhích!”.

Ba khẩu súng cùng lúc chĩa vào Hồng Phi, nhưng hắn coi như không, chỉ khinh thường bật cười.

“Mấy thứ đồ này không có tác dụng với tôi đâu!”.

Hắn vừa dứt lời, trong tay áo bỗng loé lên vài tia ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cánh tay hắn khẽ động, khẩu súng của ba tên cao thủ đồng thời rơi xuống đất, lòng bàn tay của mỗi người đều bị một phi đao loại nhỏ cắm vào, xuyên thẳng qua.

“Hả?”.


Ngoại trừ Diệp Thiên, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, nhất là Ngô Quảng Phú, bản thân anh ta cũng cảm thấy không thể tin được.

Tin đồn về Hồng Phi trong vòng nửa năm đã được truyền đi khắp tỉnh Xuyên, vô cùng thần kỳ.

Mặc dù anh ta cũng tin lời đồn này đúng sự thật đến bày tám phần, nhưng đương nhiên vẫn cho rằng phải có đến hai phần là người ta nói quá.

Nhưng bây giờ khi tận mắt chứng kiến, anh ta phải thừa nhận Hồng Phi còn kinh khủng hơn trong lời đồn, cảnh tượng phi dao vào người khác, đâm xuyên qua lòng bàn tay, thì đúng là khiến người khác khó mà tường tượng được.

Nếu phi đao của hắn không nhắm đến lòng bàn tay mà là vào cổ họng, thì chẳng phải là hắn có thể giết người trong nháy mắt sao?
“Anh là cao thủ võ cổ truyền sao?”.

Ngô Quảng Phú bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.

Mặc dù không biết võ cổ truyền nhưng anh ta cũng từng nghe qua chút ít, biết được trên thế giới có một nhóm người đặc biệt, sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy.

Nhưng hôm nay Ngô Quảng Phú đã gặp được, anh ta có thể khẳng định Hồng Phi trước mặt chính là một cao thủ võ cổ truyền.

Hồng Phi thu tay lại, đồng thời lui về sau, cười đầy lạnh lùng: “Xem ra Ngô Quàng Phú anh cũng có chút hiểu biết về võ cổ truyền!”.

Lời nói của hắn như gián tiếp thừa nhận thân phận của mình là một cao thủ võ cổ truyền.

“Ngô Quảng Phú, bây giờ anh còn con át chủ bài nào nữa đâu chứ?”.


Từ Uyên Đình thấy Ngô Quảng Phú bị sốc trước chiêu thức của Hồng Phi, còn A Hổ và ba tên cao thủ dưới trướng đều bị thương, anh ta vui đến mức bật cười ra tiếng.

“Bây giờ, tôi sẽ cho anh một cơ hội khác để lựa chọn, anh chọn tham gia liên minh của tôi, hay bỏ mạng tại đây?”.

Có Hồng Phi ở đây, việc Từ Uyên Đình lôi kéo được Ngô Quảng Phú là chuyện rõ mồn một!
Ngô Quảng Phú nheo mắt, trong lòng hết sức bực bội.

Anh ta vốn ngang hàng với Từ Uyên Đình, hơn nữa ở Lư Thành, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại Từ Uyên Đình lại mời được cao thủ võ cổ truyền Hồng Phi, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Từ Uyên Đình, anh ta không còn cơ hội chiến thắng nào cả.

Lúc này, anh ta quay sang A Hổ đã bị gãy cổ tay, lén ra hiệu bằng một động tác.

A Hổ nhìn chằm chằm, hơi do dự, nhưng cũng lập tức lùi lại, đứng bên cạnh Diệp Thiên, nói nhỏ với cậu: “Cậu Diệp, ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu đi trước”.

“Sao?”.




 
Chương 97


Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Quàng Phú lại đưa ra quyết định như vậy, trong lúc nguy hiểm, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên lại là đưa cậu đi.
“Cậu Thiên, mau đi thôi!”.
A Hổ hơi lo lắng, anh ta biết Diệp Thiên cũng biết võ, có lẽ còn mạnh hơn anh ta, nhưng hiện tại đối thủ lại là Hồng Phi tu luyện võ cổ truyền.
Cao thủ võ cổ truyền đúng là khác một trời một vực với các cao thủ thông thường khác, đối phương sở hữu sức mạnh tiềm tàng, bất kể là sức mạnh hay độ chính xác, không một ai có thể sánh được.
Nếu Diệp Thiên không rời đi, lát nữa Từ Uyên Đình gây khó dễ, muốn rời đi lại càng khó hơn.
“Không cần, xem tiếp đi!”.

Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, tựa như cậu không nhìn rõ tình cảnh trước mắt, khiến A Hổ vừa lo lắng vừa bất lực, anh ta không thể ép buộc Diệp Thiên rời đi được, đúng không?
Thấy Diệp Thiên thờ ơ, Ngô Quảng Phú cũng thầm lo lắng, nhưng anh ta không có thời gian để ý, lúc này Từ Uyên Đình đã bắt đầu chèn ép rồi.
“Ngô Quảng Phú, thức thời mới là tuấn kiệt.

Hôm nay anh sa CO’ lõ’ vận, lại có anh Hồng ở đây, anh không còn tư cách kì kèo mặc cả với tôi đâu!”.
“Đồng ỷ gia nhập liên minh của tôi, giao nộp toàn bộ các nguồn lực mà anh đang có.

Tôi có thể đảm bảo trong liên minh, địa vị của anh chỉ đứng sau mình tôi thôi, anh thấy thế nào?”.
Từ Uyên Đình biết Ngô Quảng Phú đã hết đường xoay sở, lúc này anh ta ném ra mồi nhử là muốn dụ Ngô Quảng Phú cắn câu.
Từ Uyên Đình biết Ngô Quảng Phú đã hết đường xoay sở, lúc này anh ta ném ra mồi nhử là muốn dụ Ngô Quảng Phú cắn câu.
Dù sao thì mục đích số một của anh ta khi đến đây không phải là để giải quyết Ngô Quảng Phú, mà là để chiếm đoạt tài nguyên và khối tài sàn của Ngô Quảng Phú ở Lư Thành, sau đó coi anh ta như một con tốt để đối đầu với Lâm Thiên Nam trong tương lai.
“Từ Uyên Đình, anh đừng có nằm mơ nữa!”.

Vẻ mặt của Ngô Quàng Phú kiên định, lập tức lạnh lùng quát: ”Anh có thể mời được một cao thủ võ cổ truyền ra mặt cho mình, Ngô Quảng Phú tôi thừa nhận thua anh ở mặt này!”.
“Nhưng anh muốn tôi đầu hàng trước anh, nhường tài nguyên trong tay, mặc anh tuỳ ý điều động, tuyệt đối không thể nào! Anh có giết tôi, tôi cũng không bao giờ thoả hiệp!”.
Mặc dù Ngô Quảng Phú sợ chết, nhưng anh ta cũng có những quy tắc làm việc của riêng mình.
Anh ta có thể cúi đầu trung thành với Diệp Thiên, vì người cho anh ta tất cả là Diệp Thiên, cậu không chỉ là ân nhân của anh ta, mà còn giống như bố mẹ tái sinh của anh ta, nếu không có Diệp Thiên thì sẽ không có ông trùm Lư Thành ngày hôm nay.
Nhưng Từ Uyên Đình thì khác, đây là kẻ thù không đội trời chung của anh ta, trong suốt mấy năm qua, hai người họ chưa từng dừng đấu đá nhau.
Bắt Ngô Quảng Phú đầu hàng trước kẻ thù, nghe theo Từ Uyên Đình, thà rằng thẳng tay giết anh ta còn hơn.
“Ngô Quảng Phú, xem ra anh ngoan cố thật đấy.

Nếu anh thà chết cũng không chịu đầu hàng, vậy thỉ tôi sẽ chiều theo ý anh!”.

Ánh mắt của Từ Uyên Đình trở nên lạnh lùng, anh ta đã mất sạch kiên nhẫn.
“Anh Hồng, phiền anh ra tay thêm lần nữa!”.
Hồng Phi gật đầu, hắn đã nhận được rất nhiều tiền từ Từ Uyên Đình, nên đương nhiên sẽ nghe theo lệnh của anh ta.


Đối với những người tu luyện võ cổ truyền như bọn họ, giết một người bình thường không khác nào giải trí thư giãn.
Tay áo Hồng Phi loé lên một tia sáng lạnh lẽo, giữa hai ngón tay hắn bỗng xuất hiện ra một phi đao loại nhỏ, hắn đang định ném thì sau lưng Ngô Quảng Phú đột nhiên có một giọng nói trẻ trung vang lên.
“Một đỉnh cao võ sư cỏn con mà cũng muốn giết người của tôi sao, anh có đủ tư cách không?”.
“Một đỉnh cao võ sư cỏn con mà cũng muốn giết người của tôi, anh có đủ tư cách đó không?”.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, tất cả mọi người đều căng thẳng đến cực độ, bỗng có một giọng nói trẻ chen vào, khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn phía sau Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình và Hồng Phi cũng nhìn tới, sắc mặt A Hổ hoảng hốt, muốn ngăn Diệp Thiên lại, nhưng đã không kịp.
Diệp Thiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ từ đi về phía Ngô Quảng Phú.
“Cậu Thiên, lúc này cậu lại đứng lên làm gì?”..


 
Chương 98


Trong lòng Ngô Quảng Phú thầm lắc đầu ngăn, anh ta vốn hi vọng Diệp Thiên rời khỏi đây trước, cho dù bản thân anh ta có bị sao thật, thì ít nhất Tập đoàn Thiên Phong vẫn ở trong tay Diệp Thiên, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ cần việc Diệp Thiên là sếp đứng sau anh ta không bị bại lộ, thì Từ Uyên Đình nhất thời sẽ chưa thể tìm ra và làm khó Diệp Thiên.

Nhưng bây giờ Diệp Thiên chủ động đứng ra, một khi bị Từ Uyên Đình chú ý, cho dù là anh ta hay Diệp Thiên thì hôm nay đều khó mà thoát ra khỏi sơn trang Hồng Diệp được!
Sắc mặt Từ Uyên Đình mang vẻ thắc mắc, anh ta vô cùng hiếu kỳ vì sao đang trong tình thế cận kề cái chết rồi lại có một thiếu niên đột nhiên đứng ra, hơn nữa khẩu khí còn không hề nhỏ.

Còn Hồng Phi, ánh mắt hơi lóe lên, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Tu vi của hắn lúc này đúng là đang ở cấp đỉnh cao võ sư, hắn không hiểu nổi một thiếu niên nhìn chỉ khoảng 17, 18 tuổi sao chỉ dùng một câu đã vạch trần được cấp độ tu vi của hắn?
Diệp Thiên từ từ đi tới, đứng bên cạnh Ngô Quảng Phú, vỗ nhẹ vào vai anh ta.

“Ngô Quảng Phú nói rất đúng, làm việc dưới chướng Diệp Thiên tôi thì phải có khí phách như vậy!”.


“Đối diện với kẻ địch có thể thua, nhưng không được đầu hàng, đây chính là tôn chỉ làm việc của Diệp Thiên tôi!”.

Diệp Thiên nói giọng rất lãnh đạm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Phi đang vô cùng khí thế.

“Với lại, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có người thắng được tôi!”.

Ngô Quảng Phú không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta không biết vì sao trong tỉnh thế cấp bách như lúc này, Diệp Thiên lại có thể nói với anh ta những lời không liên quan như thế.

“Cậu thanh niên, cậu là ai?”.

Hai mắt Hồng Phi hơi nheo lại, nhìn về phía Diệp Thiên: “Cậu biết đỉnh cao võ sư, xem ra cậu hình như có hiểu về các cấp độ tu vi trong giới võ thuật, hay là cậu cũng là người luyện võ cổ truyền?”.

Tuy Hồng Phi đang hỏi Diệp Thiên, nhưng giọng nói vô cùng chắc nịch, như thể Diệp Thiên buộc phải trả lời câu hỏi này vậy.

Còn Từ Uyên Đình, lại lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy tò mò về thân phận của Diệp Thiên.

Nghe thấy giọng điệu của Diệp Thiên, địa vị hình như còn đứng trên cả Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú chỉ coi như cấp dưới của Diệp Thiên, nhưng anh ta lại chưa bao giờ biết chuyện này.

“Hỏi tôi là ai à? Anh còn chưa đủ tư cách!”.

Sắc mặt Diệp Thiên lạnh lùng, cách nói chuyện lại càng không chút khách sáo, căn bản không coi Hồng Phi ra gì.

Cậu vừa nói dứt, mặt của Ngô Quảng Phú, A Hổ đều biến sắc rõ rệt.

Hồng Phi là người từng đánh thắng vô số người luyện võ cổ truyền ở các võ đường ở tỉnh Xuyên, thực lực vô cùng khủng khiếp, cho dù là súng cũng không thể uy hiếp được hắn, và trước đó Ngô Quảng Phú bị hắn uy hiếp cũng không dám ăn nói với hắn như vậy.


Còn Diệp Thiên lúc này, lại khinh bỉ Hồng Phi ra mặt, điều này không khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết.

Phi đao ở trong tay Hồng Phi lẽ nào lại là đồ chơi à?
“Cậu muốn chết?”.

Sắc mặt Hồng Phi trở nên dữ tợn, Diệp Thiên đã sỉ nhục hắn hai lần, trong từng câu nói không có chút gì tôn trọng hắn cả.

Sau khi hắn tự tu luyện được nội công, thành công trong võ thuật và quay về tỉnh Xuyên, hắn đi đến đâu đều đánh bại toàn bộ người ờ trong các võ đường, ai cũng đều kính nể hắn và sau khi sáng lập ra Tịch Lịch Đường tiếng tăm lẫy lừng, hắn được mọi người ờ khắp nơi ngưỡng mộ, tôn sùng, đến ngay là một ông lớn như Từ Uyên Đình cũng phải nịnh nọt lấy lòng để hắn xuống núi, từ bao giờ lại đến lượt một thằng trẻ ranh như Diệp Thiên này coi thường?
Diệp Thiên có thể nói ra được thuật ngữ trong giới võ thuật như ‘đỉnh cao võ sư’, khiến hắn hơi e dè về thân phận của Diệp Thiên, nhưng hắn không có chút sợ hãi, cho dù phía sau Diệp Thiên có cao thủ mạnh thật sự đi nữa, chẳng nhẽ hắn lại không có sư phụ giúp đỡ hắn sao?
Nhưng Diệp Thiên nói năng khinh thường, ăn nói xúc phạm hắn, điều này khiến hắn không thể nhịn được, cho dù không giết Diệp Thiên thì hắn ít nhất cũng phải làm Diệp Thiên bị thương nặng, coi như một bài học.

Chỉ thấy cánh tay hắn dang ra, một cú đấm chĩa tới, cú đấm này không biết mạnh gấp bao nhiêu lần so với cú vừa rồi của A Hổ, một cú đấm chĩa ra, chỉ nghe thấy tiếng luồng gió vút lên trong phòng họp, một luồng khí cực mạnh đang chĩa thẳng về phía Diệp Thiên.

Cú đấm này đủ để đánh cho gân cốt Diệp Thiên gãy vụn, có vào viện cũng phải nằm ở đó nửa năm là ít.

Khoành khắc sức mạnh khủng khiếp của Hồng Phi phát ra, tất cả mọi người đều như nín thở, không nói nồi lời nào.

Ngô Quảng Phú hốt hoảng, chỉ muốn xông lên đỡ cú đấm này cho Diệp Thiên, tính mạng của anh ta có thể kết thúc ở đây, nhưng Diệp Thiên là ân nhân của anh ta, anh ta không muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị người ta giết ngay trước mặt anh ta.

Nhưng cú đấm này của Hồng Phi nhanh như chớp, anh ta còn chưa kịp động đậy thỉ nắm đấm đã đến trước ngực Diệp Thiên rôi.

Khi tất cả mọi người ở trong phòng họp đều tưởng Diệp Thiên sẽ bị Hồng Phi đấm bay, thì Diệp Thiên cuối cùng cũng nhúc nhích, cậu từ từ giơ tay phải lên, chìa một ngón tay ra, rồi điểm nhẹ một cái về phía trước.

“Bụp!”.


Chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, dường như là âm thanh của một thứ gì đó bị chọc thủng, cú đấm khủng khiếp phía trước Diệp Thiên đột nhiên biến mất không dấu vết.

Hai mắt Hồng Phi trố ra, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hãi và khó tin, biểu cảm hoàn toàn đông cứng lại, cơ thể ngã ngửa ra phía sau và rơi mạnh xuống đất, giữa hai hàng lông mày của hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng đầu ngón tay.

Khoành khắc hắn chết, hắn còn không biết vì sao hắn lại chết.

Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng hình, không kịp phản ứng gì.

Một Hồng Phi không ai địch nổi, một cao thủ võ cổ truyền uy danh lẫy lừng, sao đột nhiên lại ngã xuống thế kia?
Từ Uyên Đình luôn dửng dưng từ đầu, thì lúc này cuối cùng mặt đã biến sắc rõ rệt, bàn tay run run, chiếc vòng tay bằng bạc nạm kim cương trị giá hàng triệu tệ trên tay rơi xuống đất, nhưng anh ta như thể không nhìn thấy, chỉ trơ mắt nhìn về phía trước.

Bốn tên côn đồ bên cạnh anh ta cũng sững sờ, không biết nên làm thế nào.

Hồng Phi là chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng trong chuyến đi này, trong mắt bọn chúng, Hồng Phi chính là một người vô địch, nhưng bây giờ một huyền thoại vô địch khắp tỉnh Xuyên, chưa bao giờ thua cuộc trong hàng trăm võ đường ở tỉnh Xuyên lại ngã gục ngay tại trận.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tà cậu?”.




 
Chương 99


Từ Uyên Đình không hổ danh là ông lớn ở thành phố Phán, lúc đó anh ta quay sang nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt sợ hãi.

Tất cả ánh mắt của mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Diệp Thiên.

Ngô Quảng Phú và A Hổ vẫn không dám tin, tất cả mọi chuyện đều là do Diệp Thiên làm thật sao?
Diệp Thiên buông tay xuống, ánh mắt lạnh lùng vô tình, chỉ lắc đầu.


“Trình độ như vậy mà luôn cho mình là nhất, tỏ vẻ là thiên hạ vô địch, đúng là hết sức nực cười!”.

Hồng Phi tu vi đã đạt đến đỉnh cao võ sư, đối phó với những cao thủ ngoại đạo như A Hổ đương nhiên là vô cùng dễ dàng, cho dù là súng trong cự ly ngắn cũng không có tác dụng với hắn, không thể bắn trúng hắn được, thậm chí khó mà có cơ hội ra tay.

Kiểu người như hắn muốn giết một ông lớn như Ngô Quảng Phú thì tuyệt đối vô cùng đơn giản, không cần mất chút sức lực nào.

Nhưng tiếc là, hắn lại gặp phải Diệp Thiên!
Giết chết Hồng Phi xong, Diệp Thiên không có chút biểu cảm nào, cứ như thể vừa mới làm xong chuyện vô cùng nhỏ.

Cậu quay đầu nhìn về phía Từ Uyên Đình, nở nụ cười nguy hiểm như ác ma.

Bây giờ, tôi cũng cho anh một cơ hội!”.

Quỳ xuống dập đầu, trung thành với tôi, tôi sẽ tha tội chết cho anh!”.


“Quỳ xuống dập đầu, trung thành với tôi, tôi sẽ tha tội chết cho anh!”.

Diệp Thiên kéo một cái ghế, thong thả ngồi xuống, khuôn mặt vẫn là nụ cười nham hiểm.

Từ Uyên Đình một kẻ đứng đầu thành phố Phán, một kẻ có dã tâm ngang ngược khắp thành phố Phán bao nhiêu năm nay, lúc này mặt đang toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng sợ tột độ.

Hồng Phi là cao thủ võ cổ truyền do anh ta năm lầy bảy lượt đến xin, chi số tiền cực lớn mới có thể mời được đến đây hôm nay để ép Ngô Quảng Phú nghe theo anh ta.

Có Hồng Phi ở đây, Ngô Quảng Phú không khác gì cá nằm trong chậu, hoàn toàn không có sức chống lại.

Nhưng anh ta có tính kỹ đến đâu thì vẫn không thể ngờ đứng phía sau Ngô Quảng Phú lại có một thiếu niên bí mật là Diệp Thiên, và Diệp Thiên lại mạnh hơn Hồng Phi gấp nhiều lần, giết chết Hồng Phi chỉ trong tích tắc, ngay lập tức khiến cục diện thay đổi hoàn toàn.

Thấy ánh mắt của Diệp Thiên nhìn tới, tuy Từ Uyên Đình rất khôn ngoan, nhưng anh ta vẫn sợ đến tái mặt.


Hồng Phi mạnh như vậy, đến súng còn không sợ, nhưng Diệp Thiên lại giết chết hắn một cách đơn giản, chỉ cần một chiêu đã giải quyết xong, vậy nếu Diệp Thiên muốn giết anh ta, chẳng phải là còn đơn giản hơn cả giết Hồng Phi hay sao? Bốn tên đàn em của anh ta tuy đều ở đây, nhưng ai có thể ngăn được Diệp Thiên chứ?
Nghĩ vậy, Từ Uyên Đình lập tức đứng lên, đi nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên.

“Từ Uyên Đình có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, tôi nhất thời hồ đồ, mong cậu tha thứ, tha cho tôi một mạng!”
Anh ta không biết họ tên của Diệp Thiên, chỉ có thể dùng từ ‘cậu’ để gọi, nói xong, anh ta dập đầu xuống đất, dập liên tiếp ba tiếng kêu rõ rệt, trông có vẻ vô cùng lo sợ.

Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, chứ không trả lời, Từ Uyên Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên khiến tim anh ta cứ thế đập thình thịch.

Trải nghiệm của anh ta vô cùng phong phú, bản lĩnh nhận biết con người không hề kém, bình thường mà nói anh ta chỉ cần hơi quan sát một người là có thể biết được tính cách của người đó, đoán được suy nghĩ của họ, nhưng Diệp Thiên, lại khiến anh ta cảm thấy khó đoán, anh ta căn bản không thể đoán được suy nghĩ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên như thể một hố vực sâu, sâu đến mức không thể đo nổi!.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top