Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân
Chương 60: Giai Lệ Đến Rồi Nè!


Hai người vui vẻ nói chuyện, khi đến cổng trường, Tiếu Văn Nguyệt như thể phượng hoàng cao ngạo, đứng cạnh một chiếc xe BMW 5 Series, hai tay khoanh trước ngực, đúng là hoa khôi chuẩn của trường, khiến các học sinh đi qua đều ngoái lại nhìn.

Thấy Diệp Thiên đi cùng Cố Giai Lệ đến, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi thay đổi, có phần ngạc nhiên.

“Giai Lệ, cậu và anh ta”.


Cố Giai Lệ mỉm cười giải thích: “Anh Diệp Thiên ngày trước ở cùng dưới quê với mình, bọn mình có thể coi như bạn chơi cùng hồi nhỏ”.

Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên lại có mối quan hệ này với Cố Giai Lệ.

Cô ta không hỏi nhiều, kéo cánh cửa xe ra.

“Ừ, lên xe đi!”.

Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ ngồi xuống ghế sau, sau đó cô ta cũng vào theo, lúc này mới nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh ngồi ghế trước đi!”.

Diệp Thiên gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ, tài xế mới bắt đầu khởi động xe.

Đến biệt thự nhà Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt kéo Cố Giai Lệ đi trước, còn một mình Diệp Thiên đi theo sau, biểu cảm rất bình thản.


“Mẹ, Giai Lệ đến rồi nè!”.

Vừa vào đến cửa, Tiếu Văn Nguyệt liền lên tiếng.

“Là Giai Lệ à, mau ngồi đi cháu!”.

Hà Tuệ Mẫn đeo tạp dề, từ trong bếp ló đầu ra.

“Cháu chào cô Hà!”.

Cố Giai Lệ mỉm cười, chào Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên đúng lúc cũng vào đến nơi.


Thấy Diệp Thiên, nụ cười trên mặt Hà Tuệ Mẫn càng tươi tắn hơn, bà ấy liền đi ra khỏi bếp.

“Tiểu Thiên, cái thằng bé này, cháu bảo cô nên nói gì đây!”.

Bà ấy tỏ vẻ giận dỗi: “Ngày trước cô chỉ cho cháu mười nghìn tệ, hơn nữa cô còn nói đó là chút quà cô cảm ơn cháu đã chỉ đường cho cô, nhưng giờ cháu lại trả cô tận một trăm nghìn, vậy là ý gì hả, là cảm thấy cô thiếu tiền sao?”.

Diệp Thiên sờ lên mũi, lắc đầu nói: “Cô Hà, cháu không có ý đó!”.

.


 
Chương 61: Mẹ Mẹ Nói Là Anh Thần Quang À


“Ngày trước cô cho cháu mười nghìn tệ, đối với cô chỉ là số tiền nhỏ, nhưng đối với cháu mà nói lại là nguồn sống của cháu trong cả một quãng thời gian, và đủ để thay đổi hiện trạng cuộc sống của cháu, nên nó có ý nghĩa rất lớn!”.

“Bây giờ cháu trả lại cô một trăm nghìn tệ, vẫn chưa đủ để báo đáp ân tình năm đó của cô đâu ạ!”.

Hà Tuệ Mẫn lộ vẻ an ủi, càng nhìn Diệp Thiên lại càng thấy quý, không kìm được vỗ nhẹ lên vai cậu một cái.

“Cháu đúng là, cô cũng không biết nói gì cháu nữa, chuyện đó thì có gì mà cần báo đáp chứ!”.


“Cô nghe Nguyệt Nguyệt nói giờ cháu học ở trường Tam Trung, vậy sau này thường xuyên đến đây chơi nhé, với lại hôm nay lúc nào về cháu phải nhận lại một trăm nghìn tệ kia, nếu không cô sẽ giận thật đấy!”.

Diệp Thiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hà Tuệ Mẫn, bỗng bật cười, đành bất lực gật đầu, trong lòng càng thêm kính trọng Hà Tuệ Mẫn hơn.

“Được rồi, mấy đứa ngồi đi, bảo Nguyệt Nguyệt tiếp đón các cháu, cô còn mấy món ăn đang nấu dở!”.

Hà Tuệ Mẫn nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rồi nhắc nhở Tiếu Văn Nguyệt: “Phải rồi Nguyệt Nguyệt, bố con nói lát nữa Thần Quang sẽ cùng bố con về đấy”.

Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, bước chân chững lại, biểu cảm lộ ra vẻ kỳ lạ, hai gò má ửng hồng.

“Mẹ, mẹ nói là anh Thần Quang à?”.

Hà Tuệ Mẫn gật đầu, nở nụ cười ẩn ý.


“Bố con còn nói nếu không có gì thay đổi, chờ tháng sau con trưởng thành, sẽ quyết định chuyện của hai đứa luôn!”.

“Bố con còn nói, nếu không có gì thay đổi, thì đợi đến tháng sau khi con bước vào tuổi trưởng thành, sẽ quyết định chuyện của hai đứa!”.

Hà Tuệ Mẫn mỉm cười đầy ấm áp, nói với Tiếu Văn Nguyệt.

“Mẹ, tháng sau con mới mười tám tuổi thôi mà, mẹ nói gì vậy chứ!”.

Tiếu Văn Nguyệt xấu hổ quay người, đi đến ghế sô pha.

Trong lòng cô ta, anh Thần Quang mãi là chàng trai ưu tú nhất, ngay cả Vương Hiên có sức ảnh hưởng lớn của trường Tam Trung, hay Âu Hạo Thần – người được mệnh danh là nam thần số một ở trường, thì đều thua xa anh Thần Quang của cô ta, không thể nào sánh bằng.

Anh Thần Quang của Tiếu Văn Nguyệt bắt đầu tập vẽ và chơi piano từ năm sáu tuổi, năm mười tuổi đã giành giải nhất cuộc thi Toán cấp quốc gia.


Năm mười lăm tuổi, cậu ta bắt đầu theo chân bố xử lý các tài liệu của công ty, tiếp xúc với công việc xây dựng và quy hoạch công ty.

Cậu ta được biết đến như một thiên tài giới kinh doanh ở Lư Thành.

Sau đó ở tuổi mười tám, Sở Thần Quang đã được miễn thi và tuyển thẳng vào đại học Hoa Thanh với thành tích xuất sắc, lừng danh khắp tỉnh Xuyên.

Từ nhỏ Tiếu Văn Nguyệt đã xem anh Thần Quang là tấm gương tốt, cô ta hy vọng mình có thể đi theo con đường mà anh Thần Quang đã bước đi, làm được những gì anh Thần Quang đã làm, có thể nói cậu ta chính là thần tượng của Tiếu Văn Nguyệt.

Nghĩ đến anh Thần Quang đã nửa năm không gặp sắp tới, tim cô ta không khỏi đập loạn xạ.

.


 
Chương 62: Nguyệt Nguyệt Con Nhìn Xem Bố Đưa Ai Về Này!


“Vừa rồi mẹ nói rằng tháng sau sẽ quyết định chuyện của con và anh Thần Quang, có phải là đính hôn không ạ?”.
Nhớ lại lời nói của Hà Tuệ Mẫn, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt bỗng vô thức xốn xang.
Khi còn bé, cô ta từng mơ ước sau này được kết hôn với anh Thần Quang, trở thành cô dâu của cậu ta, để rồi khi càng lớn, cô ta càng nghĩ lại càng khao khát ước mơ đó.
Đáng lẽ khi nhắc đến chuyện này, Tiếu Văn Nguyệt nên cảm thấy vui vẻ trong lòng mới đúng, nhưng cô ta bỗng phát hiện ra mình nào có vui mấy, ngược lại còn có chút bối rối.
Cô ta vô thức liếc nhìn Diệp Thiên ở bên cạnh, phát hiện cậu đang dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm hờ tựa như không nghe thấy, không chút mảy may đến chuyện này, không biết vì sao, cô ta bỗng cảm thấy không vui.

“Giai Lệ, mình có mua vài bộ quần áo mới, cậu góp ý cho mình được không?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Cố Giai Lệ, chỉ lên tầng trên.
“Được thôi!”.
Cố Giai Lệ gật đầu, cùng Tiếu Văn Nguyệt lên phòng trên tầng hai.

Mặc dù cả hai chỉ mới gặp nhau ở trường cấp ba nhưng quan hệ giữa họ đã thân thiết như thể chị em, là đôi bạn không chuyện gì là không nói.
Trong phòng, Tiếu Văn Nguyệt vừa đưa bộ quần áo mới cho Cố Giai Lệ nhận xét, vừa tuỳ ý hỏi: “À đúng rồi Giai Lệ, cậu và Diệp Thiên quen nhau như thế nào vậy? Hồi nhỏ cậu và anh ta sống cùng một thôn à?”.
Cố Giai Lệ suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Chính xác mà nói, anh Diệp Thiên không ở cùng một thôn với mình.

Anh ấy được mẹ mình cứu ở trong núi sâu.


Sau đó…”.
Cố Giai Lệ kể về việc quá trình quen biết với Diệp Thiên, nghe xong, Tiếu Văn Nguyệt hơi cau mày: “Vậy anh ta là trẻ mồ côi không bố không mẹ sao?”.
Cố Giai Lệ gật đầu: “Anh Diệp Thiên không có bố mẹ.

Từ lần đầu tiên mình gặp anh ấy, anh ấy chỉ có một mình, nhưng dường như anh ấy không bao giờ để tâm.

Đối mặt với cuộc sống này, anh ấy luôn tràn đầy tự tin, có những suy nghĩ và định hướng của riêng mình.

Trong mắt anh ấy, mình chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc buồn phiền, âu sầu!”.

Tiếu Văn Nguyệt không nói lên cách nhìn nhận của mình, bởi lẽ cô ta mới biết Diệp Thiên được hai ngày nên hoàn toàn không hiểu Diệp Thiên.

Chỉ là nghĩ tới việc Diệp Thiên không có bố mẹ, cô ta cảm thấy hơi thương cậu.
Lúc này, Tiếu Văn Nguyệt liếc mắt nhìn, bỗng thấy bên ngoài biệt thự có chiếc Bentley thương gia đang lái tới, một người đàn ông trung niên xuống xe cùng cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, đi về phía biệt thự.
“Giai Lệ, bố mình về rồi, chúng mình xuống nhà thôi!”.
Tiếu Văn Nguyệt dẫn Cố Giai Lệ xuống tầng, vội vàng mở cửa biệt thự.
“Bố!”..


 
Chương 63: Anh Thần Quang!


Người đàn ông trung niên bước tới, ông ta mặc một bộ vest và đi giày da, gương mặt có nhiều nét tương đồng với Tiếu Văn Nguyệt, đây chính là Tiếu Lâm, bố của Tiếu Văn Nguyệt.

Nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt, ông ta mỉm cười dịu dàng rồi đi thẳng vào nhà.

“Nguyệt Nguyệt, con nhìn xem bố đưa ai về này!”.

Phía sau ông ta là cậu thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi kẻ sọc màu đỏ rượu đang bước đi chậm rãi, trên môi nở một nụ cười thân thiện lịch sự.


“Nguyệt Nguyệt, đã lâu không gặp!”.

Cậu thanh niên bề ngoài tao nhã, có khí chất thư sinh, nho nhã nhưng không hề rụt rè, ngược lại còn phảng phất khí chất anh dũng, phong thái điềm đạm, hoàn toàn không giống với khí chất của người cùng lứa tuổi.

Vừa nhìn là biết cậu ta trải đời, kinh nghiệm phong phú.

“Anh Thần Quang!”.

Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười lịch sự chào hỏi cậu thanh niên, rồi mời hai người họ vào biệt thự.

“Bố, Giai Lệ thì bố gặp nhiều rồi, nên con không giới thiệu nữa.

Đây là Diệp Thiên, chắc bố từng nghe mẹ nhắc tới rồi đấy ạ!”.

“Ồ, Diệp Thiên sao?”
Tiếu Lâm cởi áo vest ra rồi treo lên móc, nghe Tiếu Văn Nguyệt nói vậy, ông ta quay đầu lại kinh ngạc nhìn Diệp Thiên với ánh mắt tò mò

“Cháu chào chú Tiếu ạ!”
Diệp Thiên đã mở mắt ra hồi lâu, cậu đứng dậy khẽ gật đầu với Tiếu Lâm.

“Ừ, chào cháu, vợ chú từng nhắc tới cháu rất nhiều lần đấy, nói cháu là vị cứu tinh của bà ấy!”.

Tiếu Lâm mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu.

Đúng là rất nhiều lần Hà Tuệ Mẫn có nhắc đến Diệp Thiên, bà ấy không chỉ nói Diệp Thiên đã cứu mình một lần, mà còn khen Diệp Thiên là một cậu bé rất đặc biệt, khác hoàn toàn với những người bình thường, nhưng bây giờ sau khi đánh giá một phen, Tiếu Lâm lại cảm thấy Hà Tuệ Mẫn nói hơi quá.

Hai mươi năm trước ông ta một mình tới Lư Thành, thành lập nên công ty Thời trang Phi Ngư, sau đó công ty của ông ta phát triển nhanh như vũ bão, ngày một lớn mạnh, cuối cùng trở thành tập đoàn Phi Ngư hiện tại, trị giá hơn một tỷ tệ.

Những thăng trầm trong hai mươi năm qua, những trận chinh chiến trong giới kinh doanh đã khiến ông ta có ánh mắt nham hiểm đến vậy.

Lúc này Diệp Thiên ngoài sở hữu khí chất xuất chúng và ăn nói lễ phép, thì trang phục, cách cư xử và cách trò chuyện của cậu hoàn toàn giống như người bình thường, không có gì khác biệt so với một học sinh cấp ba, không có điểm gì nổi bật cả.

Tiếu Lâm không khỏi nhìn thanh niên bên cạnh, rồi so sánh hai người.


“Cô Hà nói quá lời rồi ạ, cháu chỉ giúp cô ấy việc nhỏ thôi, không đến mức vậy đâu!”.

Diệp Thiên phất tay cười mỉm, hoàn toàn không có ý nhận công.

“Được, vậy chú gọi cháu là Tiểu Thiên nhé, cháu mau ngồi đi, đừng khách sáo!”.

Mặc dù trong lòng Tiếu Lâm không quá hài lòng với Diệp Thiên, nhưng ông ta vẫn mỉm cười, trông hệt như bậc cha chú đôn hậu.

Diệp Thiên định ngồi xuống, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại lên tiếng.

.


 
Chương 64: Hoá Ra Là Anh Sở Lần Đầu Gặp Mặt!


“Đúng rồi, Diệp Thiên, tôi giới thiệu với anh!”.
Cô ta chìa tay về phía cậu thanh niên chưa lên tiếng, im lặng đứng ở một bên.
“Đây là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong, Sở Thần Quang!”.
“Anh Thần Quang, đây là Diệp Thiên!”.

Tiếu Văn Nguyệt nói thẳng “Tập đoàn Hùng Phong” để Diệp Thiên biết thân phận thực sự của Sở Thần Quang, bởi lẽ cô ta sợ Diệp Thiên nói gì đó xúc phạm Sở Thần Quang, dù sao thì tính cách của Diệp Thiên cũng hơi kiêu ngạo.
“Ồ, chào cậu!”.
Nghe thấy “Tập đoàn Hùng Phong”, sắc mặt Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, chỉ thờ ơ gật đầu.
“Hoá ra là anh Sở, lần đầu gặp mặt!”.
Sở Thần Quang vẫn tươi cười như trước, duỗi tay ra bắt tay với Diệp Thiên, nhưng trong đáy mắt lại loé lên vẻ khinh thường.
Một kẻ nghèo kiết xác mặc quần áo bán ở ngoài vỉa hè, cộng lại cả bộ có khi còn chưa đến năm trăm tệ thì có tư cách gì mà làm quen với Sở Thần Quang chứ?
Sở Thần Quang vô cùng khinh thường, cậu ta là ai chứ? Là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong hẳn hoi, bố của cậu ta – Sở Hùng, điều hành cả một tập đoàn trị giá lên tới hàng tỷ tệ, đồng thời cũng là một trong mười doanh nhân xuất sắc hàng đầu ở Lư Thành, xếp ngang hàng với Tiếu Lâm.
Từ nhỏ Sở Thần Quang đã được tiếp nhận trình độ giáo dục cao cấp, hơn hẳn các bạn cùng trang lứa về mặt học thức, năng lực và cả sự hiểu biết.


Có thể nói, cậu ta là một nhân tài kiệt xuất thực thụ với tuổi đời còn rất trẻ, ngày thường cậu ta làm quen với người khác, có ai là không giàu có bề thế, hay không có xuất thân đáng gờm chứ?
Chỉ có những người như vậy mới có thể khiến cậu ta có hứng thú để kết bạn, gây dựng quan hệ.

Và cũng chỉ có những người như vậy mới đủ tư cách ngồi với cậu ta và trò chuyện cười đùa.

Còn Diệp Thiên này vừa nhìn đã biết cậu chỉ là một học sinh trung học có xuất thân rất đỗi tầm thường, thậm chí còn không có tư cách để ngước nhìn Sở Thần Quang.
Nhưng Diệp Thiên lại có liên quan tới nhà họ Tiếu, dường như cậu rất quen thuộc với người nhà Tiếu Văn Nguyệt.

Sở Thần Quang vẫn luôn thích Tiếu Văn Nguyệt nên cho dù trong lòng rất không muốn, thì bây giờ cũng phải diễn cho tròn vai.
“Hóa ra là cậu Diệp, lần đầu gặp mặt!”.

Cậu ta đưa tay ra, gương mặt nở nụ cười giả dối, muốn bắt tay với Diệp Thiên để thể hiện phong độ của mình trước mặt Tiếu Văn Nguyệt.
Diệp Thiên là người nào thế nào chứ, bất cứ ai, bất cứ biểu cảm nào, đều không thể thoát khỏi con mắt của cậu.

Cho dù Sở Thần Quang che giấu gần như là hoàn mỹ, Diệp Thiên vẫn có thể nhìn ra vẻ khinh thường và coi rẻ trong mắt của cậu ta.
Đối mặt với bàn tay chìa ra của Sở Thần Quang, cậu coi như không nhìn thấy, mà ngồi xuống ghế sô pha.
Sở Thần Quang sắc mặt hơi thay đổi, bàn tay cứ thế trơ ra giữa không trung, trong lòng cậu ta chợt dấy lên cơn giận..


 
Chương 65: Hai Người Họ Đúng Là Khác Nhau Một Trời Một Vực


Cậu ta là Sở Thần Quang – thiên tài kinh doanh được cả Lư Thành công nhận, là người kế vị tương lai của Tập đoàn Hùng Phong.

Cậu ta chủ động bắt tay với một học sinh trung học bình thường mà lại bị bơ sao?
Tiếu Văn Nguyệt và Tiếu Lâm đều để ý tới hành động này của Diệp Thiên, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt loé lên vẻ vừa thất vọng vừa khó hiểu, trong khi Tiếu Lâm lại đang chăm chú quan sát, không biết đang nghĩ gì trong lòng.


“Diệp Thiên, anh Thần Quang muốn bắt tay với anh kìa!”.

Tiếu Văn Nguyệt không thể không nhắc nhở.

“Ồ, thế à? Tôi không nhìn thấy!”.

Diệp Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt trả lời, không có ý định đứng dậy bắt tay với Sở Thần Quang.

Cố Giai Lệ đứng ở một bên đẩy nhẹ Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn không động đậy mà vẫn ngồi trên ghế.

“Anh…”.


Tiếu Văn Nguyệt cau mày, định nói thêm gì đó, nhưng Sở Thần Quang lại xua tay.

“Nguyệt Nguyệt, xem ra cậu Diệp là người rất thẳng thắn, không sao cả!”.

Cậu ta vẫn mỉm cười, dường như không mảy may quan tâm đến chuyện ban nãy.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi so sánh hai người trong lòng, Diệp Thiên chỉ là một kẻ cô độc, không người thân, không lai lịch, nhưng lại luôn làm theo ý mình, không để ý đến người khác, lúc nào cũng tỏ ra mình rất giỏi; còn Sở Thần Quang lại là cậu chủ của một tập đoàn có tiếng.

Tuy Diệp Thiên không nể mặt Sở Thần Quang, nhưng cậu ta không hề so đo, rất có phong độ của một người có học, cả người toát ra khí chất rộng lượng.

Hai người họ đúng là khác nhau một trời một vực.


Tiếu Văn Nguyệt không khỏi thầm lắc đầu, bởi vì Diệp Thiên từng cứu cô ta một lần nên mới có thiện cảm, nhưng nay đã phai dần.

Hà Tuệ Mẫn bận rộn hai mươi phút trong phòng bếp để làm một bữa tối thịnh soạn, bà ấy cởi tạp dề ra mời mọi người: “Mọi người đến đông đủ rồi à, vậy thì mau ăn cơm tối thôi, thức ăn nấu xong xuôi cả rồi!”.

Những người còn lại lập tức đồng ý, quây quần bên bàn ăn.

.


 
Chương 66: Nói Hay Lắm!


Tiếu Lâm ngồi vững vàng ở vị trí chủ nhà, chủ động gọi Sở Thần Quang đến ngồi ở bên cạnh, nhưng lại lờ đi Diệp Thiên, nhìn qua cũng có thể thấy cách đối xử trái ngược nhau.

Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt ngồi cùng nhau, hai cô gái trò chuyện thầm thì cười rúc rích, còn Diệp Thiên ngồi ở vị trí bên cạnh, ngoại trừ Hà Tuệ Mẫn thỉnh thoảng nói với cậu vài câu, thì cậu hoàn toàn bị cô lập.

Nhưng Diệp Thiên mặc kệ, cậu chỉ quan tâm đến món ăn trước mặt, tài nấu nướng của Hà Tuệ Mẫn cực đỉnh, đối với một người quanh năm suốt tháng ăn uống dân dã như cậu mà nói, thực sự rất mới mẻ.

“Thần Quang, cháu nghĩ gì về tình hình kinh tế hiện tại ở Lư Thành?”.


Trong lúc ăn cơm, bỗng Tiếu Lâm hỏi Sở Thần Quang.

Sở Thần Quang cười mỉm lắc đầu, rất khiêm tốn mà trả lời: “Có chú Tiếu và bố cháu lên sách lược điều hành, ý kiến của cháu rất đỗi tầm thường, sao dám múa rìu qua mắt thợ là chú chứ ạ!”.

Tiếu Lâm vừa nghe thấy lập tức bật cười: “Cháu đấy, đừng có khiêm tốn.

Bố cháu tâm sự với chú rất nhiều rằng, có nhiều khi cháu còn giỏi hơn ông ấy trong việc kiểm soát và phát hiện cơ cấu doanh nghiệp.

Chú thực sự muốn nghe cách nhìn nhận của cháu!”.

Cuối cùng Sở Thần Quang cũng gật đầu, nói với giọng nghiêm túc: “Cách đây không lâu, Thời báo Kinh tế đã liệt kê Top mười công ty hàng đầu ở Lư Thành, mà chủ tịch của mười công ty hàng đầu này đã được đưa vào danh sách mười doanh nhân xuất sắc nhất ở Lư Thành, chú Tiếu và bố cháu đều chiếm được một vị trí”.

“Nhưng xét theo tình hình hiện tại, cháu cho rằng những vị lãnh đạo tập đoàn hùng mạnh nhất ở thành phố Lư Thành lại không nằm trong số mười người này!”
Vẻ mặt của Tiếu Lâm vẫn điềm nhiên như cũ, chờ những lời sắp tới của Sở Thần Quang.


Sở Thần Quang nói tiếp: “Nếu để cháu tóm gọn tình hình kinh tế Lư Thành hiện tại lại bằng một câu, thì là ‘thập cường nhất chiêu’!”.

“‘Thập cường’ ở đây có nghĩa là mười công ty hàng đầu ở Lư Thành được công bố cách đây không lâu, mà ‘nhất chiêu’ chính lại chính là tập đoàn Thiên Phong!”.

“Tập đoàn Thiên Phong tuy chỉ mới thành lập được vài năm nhưng đã phát triển vượt bậc.

Tốc độ và tỷ lệ thành công của tất cả các kênh tiêu thụ đều đáng kinh ngạc.

Hiện tại, nếu ước tính dè chừng thì giá trị thị trường của tập đoàn Thiên Phong đã vượt quá hàng chục tỷ tệ, hiển nhiên là đứng số một ở Lư Thành, không ai địch nổi!”.

“Mục tiêu so sánh của tập đoàn Lư Thành không còn nằm trong phạm vi Lư Thành, mà là toàn bộ tỉnh Xuyên!”.

Sở Thần Quang vừa nói xong, ánh mắt Tiếu Lâm hiện lên vẻ tán thành, đồng thời gật đầu mạnh.


“Nói hay lắm!”.

Ông ta vỗ vai Sở Thần Quang nói một cách chân thành: “Thần Quang, những gì cháu nói hoàn toàn giống với ý kiến của chú”.

“Cháu có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong ván cờ lớn Lư Thành này, biết phân biệt rõ ràng giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, tầm nhìn này thực sự hiếm có ở thế hệ trẻ!”.

“Chú dám khẳng định, cho cháu thêm thời gian mười năm nữa, tương lai người giàu nhất Lư Thành rất có thể sẽ bị cháu soán ngôi, thậm chí Top mười người giàu nhất tỉnh Xuyên, cháu cũng có cơ hội tiến vào!”.

Sở Thần Quang trong lòng đắc ý, nhưng vẫn xua tay: “Chú Tiếu khen cháu quá lời rồi, cháu còn phải cố gắng rất nhiều, mong chú Tiếu có thể kịp thời nhắc nhở cháu những điểm thiếu sót!”.

.


 
Chương 67: Tiếu Lâm Bỏ Tờ Báo Ra Rồi Nói Với Cô Ta


Nghe Tiếu Lâm và Sở Thần Quang phân tích tình hình ở Lư Thành, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ trong lòng đều ngưỡng mộ không thôi.

Hai người họ là học sinh xuất sắc của trường Tam Trung ở Lư Thành, kết quả học tập của họ luôn đứng hàng đầu, chuyện thi được vào top mười trường cao đẳng và đại học ở Hoa Hạ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nhưng so với Sở Thần Quang, bọn họ chắc chắn còn kém xa, ngay cả Âu Hạo Thần thân là một người đàn ông, cũng không thể nào sánh được với Sở Thần Quang.


Sở Thần Quang chỉ hơn bọn họ một tuổi, lúc này đã có thể cùng một chủ tịch tập đoàn bàn về kinh tế, phân tích tình hình, trong khi bọn họ đa số đều nói chuyện về vấn đề mua sắm, ăn uống, quả thực là kém quá xa.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Diệp Thiên, chợt phát hiện ra cậu vẫn đang cắm đầu vào ăn, dường như không có hứng thú với cuộc trò chuyện giữa Sở Thần Quang và Tiếu Lâm.

Thấy vậy, trong lòng cô ta khẽ thở dài, cô ta cảm thấy việc lúc trước có thiện cảm và áy náy với Diệp Thiên đúng là nực cười.

Hai người họ chắc chắn không phải là người trong cùng một thế giới!
Sau bữa tối, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ ở lại nhà họ Tiếu một lúc, rồi cùng đứng dậy xin phép ra về.

“Chú Tiếu, cô Hà, cháu cảm ơn cô chú vì đã tiếp đãi ạ, buổi tối cháu có việc nên đành về trước, có dịp cháu sẽ lại đến thăm cô chú!”.


Vẻ mặt của Tiếu Lâm hơi miễn cưỡng, trong khi Hà Tuệ Mẫn lại hết lời muốn giữ bọn họ, nhưng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ nhất quyết ra về.

Không lâu sau khi hai người đi ra ngoài, Sở Thần Quang cũng lấy cớ để xin phép về, Tiếu Văn Nguyệt tiễn Sở Thần Quang ra ngoài, vừa về đến nhà, giọng của Tiếu Lâm đã vang lên.

“Nguyệt Nguyệt, nếu sau này không có việc gì thì con cố gắng tránh xa cái thằng Diệp Thiên này nhé!”
“Con là lá ngọc cành vàng của nhà họ Tiếu, đừng giao lưu quá nhiều với loại người vô dụng như thế.


“Con là lá ngọc cành vàng nhà họ Tiếu, hạng người vô dụng như vậy không cần phải thân thiết nhiều làm gì!”.

Thấy Tiếu Văn Nguyệt bước vào, Tiếu Lâm bỏ tờ báo ra rồi nói với cô ta.


Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, hơi sững sờ, Hà Tuệ Mẫn ở bên cạnh thì nhăn mặt, nói với giọng bất mãn: “Anh nói gì thế, Tiểu Thiên không tốt chỗ nào mà anh bảo Nguyệt Nguyệt phải tránh xa cậu ấy?”.

Tiếu Lâm hắng giọng, coi thường nói: “Anh biết thằng bé đấy từng giúp em, nhưng anh nói thật, biểu hiện của nó trong buổi gặp mặt tối nay hoàn toàn không vừa mắt anh”.

“Vừa rồi anh cũng có nói chuyện với cậu ta vài câu, trước đây chưa từng đi học, bây giờ cố xin vào một chỗ trong trường Tam Trung, sau này thử hỏi có làm nên cơm cháo gì không?”.

.


 
Chương 68: Diệp Thiên Mỉm Cười Nói


Tiếu Lâm nghiêm nghị nói: “Đúng là nhiều người thành công gần như đều không có thành tựu gì trong học tập, nhưng người thành công ít nhất biết thế nào là tài nguyên, biết thế nào là tạo mối quan hệ!”.

“Thằng bé đó nhìn từ đầu đến chân không thấy được cái điểm gì, thậm chí còn không biết khiêm tốn mà học hỏi, vừa rồi Thần Quang hạ thấp mình để bắt tay với cậu ta, cậu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy, rõ ràng không biết thế nào là quan hệ xã hội!”.

“Biểu hiện của cậu ta, nói hay thì là độc lập tự đi một mình, có cá tính, nói thẳng ra thì là không biết trời cao đất dày, trong mắt chỉ biết mỗi bản thân, không biết tự lượng sức mình!”.


“Tính cách của cậu ta không hòa đồng với những người xung quanh, học thức hiểu biết không đủ, khi anh nói chuyện với Thần Quang trong lúc ăn cơm, cậu ta thậm chí còn chưa từng nghiêm túc lắng nghe lấy một câu!”.

“Người như vậy sau này chỉ có sống dưới tầng đáy của xã hội, không thể cùng đẳng cấp với nhà chúng ta được!”.

Tiếu Lâm nhìn thấy sắc mặt của Hà Tuệ Mẫn khó coi, nhẹ nhàng kéo tay của vợ đến rồi an ủi: “Anh biết em tốt bụng, vì cậu ta từng giúp đỡ em, cho nên muốn giúp cậu ta, để cậu ta dần dần hòa nhập vào môi trường của chúng ta!”.

“Nhưng Diệp Thiên chắc chắn không có duyên với môi trường này của chúng ta đâu, em cố đưa cậu ta vào, không những không được ích gì mà có khi còn phản tác dụng, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực khi ở trong môi trường này”.

Hà Tuệ Mẫn thở dài một tiếng, nhưng cũng không thể không thừa nhận Tiếu Lâm nói không sai, nên bà ấy cũng không phản bác.

“Nguyệt Nguyệt, bố nói với con những điều này chỉ là nhắc nhở con, đương nhiên bố tin vào con mắt và sự phán đoán của bản thân con, những người bạn xung quanh con ai nên chơi thân ai nên tránh xa thì chắc con rõ hơn bố!”.


Tiếu Lâm nhìn Tiếu Văn Nguyệt, nói với con gái mình bằng giọng rất tự tin.

Tiếu Văn Nguyệt phản ứng lại sau sự suy tư, cuối cùng gật đầu nói “Bố yên tâm, con hiểu ý của bố, sau này con sẽ cố gắng tránh xa anh ta!”.

Quay về phòng, Tiếu Văn Nguyệt nhớ lại những biểu hiện của Diệp Thiên trước đó, lại thêm những lời nói vừa rồi của bố cô ta, cô ta càng thêm chắc chắn về phán đoán của bản thân.

Diệp Thiên chắc chắn là người không cùng thế giới với cô ta, sau này Diệp Thiên chỉ có thể đứng ở dưới đáy xã hội mà ngước nhìn cô ta thôi!
Nhớ lại dáng vẻ anh hùng của Diệp Thiên một mình đánh bại bốn tên côn đồ ở quán cà phê, rồi một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, cô ta lắc đầu, gạt hết những điều này ra khỏi đầu.

“Anh Diệp Thiên, anh có muốn về chung cư của chúng ta trước không? Tối nay em phải đến quán bar làm thêm và về muộn lắm, không ở bên cạnh anh được nữa rồi!”.


Trên đường, Cố Giai Lệ hỏi Diệp Thiên.

“Không cần, anh cũng như em, cũng phải đi làm, chắc thời gian tan làm cũng cùng lúc với em, đến lúc đó chúng ta cùng về, như vậy cũng an toàn hơn!”.

Diệp Thiên mỉm cười nói.

.


 
Chương 69: Giai Lệ Đến Rồi Đấy À


“Hả? Anh Diệp Thiên cũng phải đi làm thêm à? Anh làm ở đâu thế?”.

Cố Giai Lệ vô cùng ngạc nhiên.

“Bí mật, lát nữa em sẽ biết ngay thôi, đi nào, anh đưa em đến chỗ em làm trước!”.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ cười với vẻ bí mật.


Cố Giai Lệ được Diệp Thiên đưa đến thẳng quán bar Dạ Yến ở khu phố thương mại ở trung tâm.

Quán bar này được trang trí rất tinh xảo, trông rất tao nhã và có cảm giác thoải mái, là một trong mười quán bar đông khách nhất, được nhiều người yêu thích nhất ở khu thương mại tại trung tâm, đây cũng là nơi Cố Giai Lệ làm thêm.

Chủ quán bar là một thanh niên trẻ khoảng 24, 25 tuổi, thấy Cố Giai Lệ đến liền mỉm cười chào.

“Giai Lệ đến rồi đấy à?”.

“Chào sếp ạ!”, Cố Giai Lệ lịch sự gật đầu chào người thanh niên.

Thấy Cố Giai Lệ trẻ trung mơn mởn, từ sâu trong mắt người thanh niên dấy lên dục vọng và sự thèm thuồng, khi nhìn thấy Diệp Thiên đi bên cạnh Cố Giai Lệ, hai mắt anh ta hơi nheo lại, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu.

Nhưng anh ta kìm nén lại suy nghĩ của mình, lịch sự nói với Cố Giai Lệ: “Sắp đến giờ làm rồi, đi thay đồ trước đi!”.


Cố Giai Lệ ‘vâng’ một tiếng rồi chào Diệp Thiên, quay người đi thay đồ.

Người thanh niên liếc nhìn Diệp Thiên một cái, đang định rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Sếp, xin hỏi phòng thay đồ ở đâu, và tôi đến đâu để nhận quần áo đồng phục vậy?”.

Người thanh niên quay đầu lại thắc mắc.

“Cậu là?”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng trả lời: “Dạ chiều hôm kia tôi có đến xin làm nhân viên phục vụ, giám đốc Hoàng bảo tôi hôm nay đến làm việc!”.

Khi Ngô Quảng Phú đưa tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu thì cậu đã đến quán bar này xin việc rồi, mục đích chính là có thể cùng Cố Giai Lệ đi làm, để cô không phải chịu bất kỳ tổn thương và ấm ức nào.

“Ồ? Là do Hoàng Lỗi tuyển vào đúng không? Tôi biết rồi, cậu cứ đi đến bên kia, sẽ có người đưa cậu đến nhận đồ đồng phục, thay đồ xong là có thể bắt đầu làm việc được rồi, thời gian tan làm là một giờ sáng, chắc cậu cũng biết chứ?”.


Người thanh niên nghe thấy Diệp Thiên lại là nhân viên mới vào làm dưới chướng anh ta, sự khó chịu trong lòng đột nhiên vơi đi nhiều, ánh mắt trở nên sắc hơn, còn mang theo chút coi thường.

Ngày đầu tiên Cố Giai Lệ làm việc ở đây là anh ta đã thích Cố Giai Lệ rồi, chỉ là Cố Giai Lệ lúc nào cũng giữ khoảng cách, tác phong đàng hoàng, lần nào tan làm cũng lập tức về nhà luôn, khiến anh ta chưa có cơ hội ra tay.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên cùng Cố Giai Lệ đến, anh ta còn tưởng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ là người yêu của nhau, nên trong lòng bực tức.

Nhưng bây giờ anh ta biết Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một thằng ranh đến xin làm thêm, mỗi tháng trả lương bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của anh ta thế nào, cho dù là bạn trai của Cố Giai Lệ thật, thì có tư cách gì mà đấu với anh ta, lấy gì để so sánh với anh ta?
“Tôi biết rồi!”.

.


 
Chương 70: Đúng Vậy Có Vấn Đề Gì Không Anh


Diệp Thiên gật đầu, đi về phía phòng thay đồ nam của quán bar.

Một nhân viên trông khá lớn tuổi đưa đồng phục cho Diệp Thiên, Diệp Thiên thay đồ xong liền đến đại sảnh quán bar.

“Anh Diệp Thiên, anh…”.


Cố Giai Lệ cũng thay đồ đồng phục xong xuôi, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, cô vô cùng ngạc nhiên.

“Ngạc nhiên không?”, Diệp Thiên mỉm cười nói: “Anh biết em làm thêm ở đây nên cũng đến đây xin việc luôn, như vậy chúng ta cùng đi làm với nhau, cũng có thể quan tâm em luôn!”.

Cố Giai Lệ biết Diệp Thiên đang làm vì cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười dịu dàng với Diệp Thiên rồi bắt đầu làm việc.

Diệp Thiên lắc cổ, đang định diễn vai nhân viên phục vụ một cách tốt nhất, thì anh nhân viên lớn tuổi kia đột nhiên đi tới.

“Này, người anh em, cậu quen với Cố Giai Lệ à? Trông hai người có vẻ rất thân thiết nhỉ?”.

Diệp Thiên gật đầu nhẹ nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì không anh?”.


Anh nhân viên phục vụ lớn tuổi nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên nói thầm vào tai Diệp Thiên.

“Người anh em, tôi nhắc nhở cậu một câu, ở đây tốt nhất cậu tránh xa Cố Giai Lệ một chút!”.

“Sếp của chúng ta thích cô ấy lâu rồi, luôn quan tâm tới cô ấy!”.

“Nếu để sếp phát hiện cậu và Cố Giai Lệ có mối quan hệ thân thiết, thì công việc của cậu khó mà giữ được lắm!”.

Anh nhân viên lớn tuổi nháy mắt với Diệp Thiên rồi chỉ vào người thanh niên đang đứng ở quầy bar chăm chú nhìn Cố Giai Lệ.

“Ồ?”.


Diệp Thiên thấy vậy không hề có phản ứng gì nhiều, trong mắt cậu lại lóe lên một tia sáng.

Anh nhân viên lớn tuổi nhắc nhở xong liền rời khỏi chỗ Diệp Thiên, bắt đầu làm việc, Diệp Thiên nhìn lướt về chỗ anh sếp trẻ ở quầy bar, hai mắt hơi nheo lại.

Một lúc sau cậu mới quay người đi làm việc, đối với cậu mà nói, anh sếp trẻ này thích Cố Giai Lệ không sao cả, chỉ là đừng có bắt ép, đừng có sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi thì cậu sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu có mưu đồ bất chính, cậu tuyệt đối sẽ không do dự bóp chết anh ta luôn.

.


 
Chương 71: Sao Tối Nay Lại Muốn Đến Đây Thế


Diệp Thiên ban đầu không quen với công việc phục vụ lắm, nhưng sau khi quan sát một lúc và thích ứng được thì cậu đã trở nên vô cùng thuần thục, trở thành một nhân viên quán bar thực thụ, không ít nhân viên làm lâu ở đây đều thầm gật đầu, ngầm khen ngợi khả năng làm việc của cậu nhân viên mới này.

“Giai Lệ!”.

Một dáng người trẻ trung xinh đẹp bước vào quán bar, cô ta chọn một vị trí hơi khuất, sau đó vẫy tay với Cố Giai Lệ, chính là Tiếu Văn Nguyệt.

Tiếu Văn Nguyệt mặc cả cây đen, trông vừa thuần khiết lại mang vẻ sắc sảo kiêu ngạo, tối nay vốn dĩ cô ta định ngủ sớm, nhưng nghĩ đến những lời nói mà Tiếu Lâm đánh giá về Diệp Thiên, trong lòng thấp thỏm, cho nên mới đến quán bar mà Cố Giai Lệ làm việc để ngồi uống với Cố Giai Lệ vài ly, giải tỏa chút tâm trạng.


“Nguyệt Nguyệt!”.

Cố Giai Lệ tươi cười đi tới.

“Sao tối nay lại muốn đến đây thế? Mai còn phải đi học mà!”.

Tiếu Văn Nguyệt xua tay nói: “Không sao, cho dù là đi học vẫn uống vài ly được, chỉ cần không say là không sao cả!”.

Cô ta vẫy tay với anh sếp trẻ ở phía quầy bar, mỉm cười nói: “Anh Lục ơi, em muốn uống với Cố Giai Lệ vài ly, được không?”.

Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, rõ ràng không phải đến đây lần đầu tiên, nên rất quen với anh sếp trẻ.

Anh sếp trẻ này tên là Lục Tử Thiên, từ ngày đầu tiên kể từ khi Cố Giai Lệ đến đây làm thêm từ năm lớp 10, anh ta đã thích Cố Giai Lệ rồi, định theo đuổi bằng được Cố Giai Lệ trong ba năm học cấp ba.


Tiếu Văn Nguyệt là bạn thân của Cố Giai Lệ, hơn nữa là con gái của Tiếu Lâm ông chủ của một trong mười doanh nghiệp lớn ở thành phố này, anh ta đương nhiên vô cùng khách sáo, nên đồng ý vội.

“Không sao, Giai Lệ, tối nay em đến ngồi với Tiếu Văn Nguyệt đi, ở đây cũng không có việc gì phải làm nữa!”.

Đối với anh ta mà nói, nhân viên trong quán bar không thiếu, với lại Cố Giai Lệ cũng đã làm xong việc của cô, cho nên tiện thể lấy lòng, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.

Nếu không phải sợ một mình anh ta đến đó quá đột ngột, thì anh ta còn định qua đó uống với hai người đẹp rồi.

“Cảm ơn sếp!”.

Cố Giai Lệ gật đầu cảm ơn, cầm bốn chai Pale lager đi đến ngồi cùng với Tiếu Văn Nguyệt.

Hai người uống từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa nói chuyện, khoảng 10 phút sau, lại có một cô thiếu nữ xinh đẹp bước vào, ngồi cùng bàn với họ, chính là Lí Tinh Tinh.

“Nói ngay, hai người nhân lúc mình không có ở đây đã lén lút uống bao nhiêu rồi hả?”.


Quan hệ của ba người rõ ràng rất thân thiết, nên Lí Tinh Tinh đã trêu hai người kia.

Cô ta nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên hỏi: “Nguyệt Nguyệt, nghe nói hôm nay Sở Thần Quang về? Sao rồi, hai người có tiến triển gì chưa?”.

Cô ta nói với vẻ mặt đầy ẩn ý, cô ta thích thăm dò nhất là chuyện giữa Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt.

Cố Giai Lệ cũng đột nhiên nhớ ra: “Phải rồi, hôm nay cô Hà nói chờ cậu trưởng thành sẽ quyết định luôn chuyện này, có phải là thật không thế?”.

Tiếu Văn Nguyệt hơi đỏ mặt quở trách: “Hai cậu sao lại hỏi vấn đề này chứ, hôm nay mình cũng mới 18 tuổi, những chuyện này vội sao được?”.

.


 
Chương 72: Kia Chẳng Phải Là Diệp Thiên À


Lí Tinh Tinh không cho là đúng, cô ta nhắc nhở: “Nguyệt Nguyệt, là bạn thân của cậu nên mình thấy nên nhắc nhở cậu chút, con trai mà xuất sắc như Sở Thần Quang trên đời này hiếm lắm đấy, cả Lư Thành này cũng không tìm thấy người thứ hai đâu, cậu liệu mà giữ cho chắc!”.

“Gả cho Sở Thần Quang thì sau này cậu chắc chắn sẽ trở thành vợ của tỷ phú, đàn ông như vậy cậu đi đâu tìm được?”.

Cố Giai Lệ cũng gật đầu chen vào: “Đúng thật, Sở Thần Quang quả thực rất giỏi, lớn hơn chúng ta hai tuổi, mà đã có thể sánh ngang với những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh rồi, sau này tiền đồ vô cùng lớn đó!”.


Tiếu Văn Nguyệt làm sao mà không biết những gì bọn họ vừa nói chứ? Từ nhỏ cô ta cũng luôn mơ ước có một ngày được gả cho Sở Thần Quang.

Nhưng cô ta cảm thấy khi gặp Sở Thần Quang tối nay, cái mơ ước đó trong người cô ta đã không còn mãnh liệt như trước, ngược lại trong đầu cô ta đột nhiên thoáng hiện ra bóng dáng của Diệp Thiên.

“Mình đúng là có vấn đề, sao lại nhớ đến cái tên đó chứ?”.

Cô ta tự cười bản thân rồi lắc đầu, Diệp Thiên cho dù là bối cảnh, gia thế, học vấn hay trên thương trường đều không bằng Sở Thần Quang, hay nói cách khác là kém xa, khi nhớ đến Sở Thần Quang cô ta lại nhớ đến Diệp Thiên, cô ta cảm thấy vô cùng nực cười.

Đúng lúc này, Lí Tinh Tinh đột nhiên thốt lên.

“Ơ? Kia chẳng phải là Diệp Thiên à?”.

Cô ta chỉ tay về phía trước, Tiếu Văn Nguyệt cũng nhìn theo, chỉ thấy Diệp Thiên đang trong bộ đồ đồng phục của nhân viên, đang bưng bia và đồ ăn lên cho khách với bộ dạng rất ngoan ngoãn.


“Sao anh ta lại ở đây nhỉ?”.

Tiếu Văn Nguyệt cau mày, nhìn sang Cố Giai Lệ.

“Anh Diệp Thiên nói cũng muốn tìm một công việc để vừa học vừa làm, vừa hay mình cũng làm ở đây, cho nên anh ấy liền ứng tuyển vào làm nhân viên phục vụ, đi làm về cũng coi như có người đi cùng!”.

Cố Giai Lệ thẳng thắn nói.

“hừ, mình còn tưởng cái tên này giỏi giang thế nào, buổi trưa mời ăn cơm còn từ chối bọn mình, hôm qua trong quán cà phê mình nói giới thiệu việc cho anh ta, anh ta còn làm cao, nói bản thân không cần, mình còn tưởng anh ta có chỗ làm tốt rồi chứ, cuối cùng lại đến quán bar làm nhân viên phục vụ.


Mặt Lí Tinh Tinh đầy vẻ coi thường, Diệp Thiên lúc nào cũng vênh vênh váo váo, không coi ai ra gì, cuối cùng chẳng phải vẫn đến đây làm bưng bê sao?

Cô ta không hề ghét những người kiêu ngạo, nhưng người đó phải có năng lực để kiêu ngạo cơ, chứ loại người không có bản lĩnh, còn luôn ra vẻ ta đây thì cô ta vô cùng coi thường.

Cố Giai Lệ thì không biết giữa Diệp Thiên với Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh còn có chuyện này, cô nhìn hai người họ, định nói gì đó lại thôi.

Diệp Thiên đã chú ý thấy Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh từ lúc họ vào, nhưng cậu không quan tâm lắm, sau khi bưng đồ ăn và bia lên cho khách xong, định quay lại quầy bar thì có đi qua bàn của Tiếu Văn Nguyệt.

“Diệp Thiên!”.

.


 
Chương 73: Tiếu Văn Nguyệt Cô Hiểu Tôi Lắm À


Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên lên tiếng gọi Diệp Thiên đứng lại.

“Có chuyện gì không?”.

Diệp Thiên gật đầu nhẹ, vẫn giữ thái độ dửng dưng.


Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp, nhìn Cố Giai Lệ một cái rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây làm nhân viên phục vụ?”.

Diệp Thiên trả lời đại: “Làm nhân viên phục vụ ở đây có vấn đề gì không?”.

Đôi mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi ngước lên, cô ta nói tiếp.

“Nếu anh thực sự muốn tìm một công việc để sống, tôi và Tinh Tinh hôm qua đã nói rồi, có thể giúp anh giới thiệu bất cứ công việc gì đều có môi trường làm việc và mức lương tốt hơn nhiều so với làm nhân viên quán bar!”.

“Giai Lệ là vì làm ở đây hơn hai năm rồi không nỡ đi, nên cứ làm tiếp ở đây, còn anh làm ở đây là vì gì chứ?”.

“Tôi biết anh không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của chúng tôi là vì lòng tự trọng của anh, anh cảm thấy chúng tôi giúp anh sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông như anh!”.


“Tôi có thể nói cho anh biết, suy nghĩ đó của anh quá trẻ con cố chấp, anh từng giúp mẹ tôi, từng cứu tôi và Tinh Tinh, còn là bạn cũ của Cố Giai Lệ nữa, nếu anh đã quen chúng tôi thì chúng tôi chính là các mối quan hệ của anh, anh có các mối quan hệ này rồi vì sao vẫn phải cắn răng cố chấp chứ?”.

“Tìm cho anh một công việc đối với chúng tôi thì chỉ cần nói một câu là xong, dễ như trở bàn tay, anh không biết tận dụng các mối quan hệ xung quanh, tạo các mạng lưới quan hệ, sau này làm sao đứng vững được trong xã hội?”.

Một loạt những lời lẽ mang ý dạy bảo của người trong giới thượng lưu của cô ta chỉ muốn Diệp Thiên có thể hiểu được làm sao để tận dụng các mối quan hệ xung quanh, cô ta muốn Diệp Thiên nhìn rõ điểm yếu của bản thân cậu.

Diệp Thiên đứng yên một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô hiểu tôi lắm à?”.


“Tiếu Văn Nguyệt, cô hiểu tôi lắm à?”.

Diệp Thiên đột nhiên hỏi một câu khiến Tiếu Văn Nguyệt hơi ngẩn người ra, sau đó lắc đầu.

Cô ta biết Diệp Thiên cũng chỉ mới hơn hai ngày, làm gì có chuyện hiểu về Diệp Thiên?
Nhưng cô ta không hiểu vì sao Diệp Thiên lại đột nhiên hỏi như vậy.

.


 
Chương 74: Chuyện Của Diệp Thiên Tôi Không Cần Cô Phải Dạy!


Thấy Tiếu Văn Nguyệt lắc đầu, nụ cười khẩy trên khóe miệng Diệp Thiên càng rõ hơn, cậu lạnh lùng nói.

“Nếu cô đã không hiểu tôi, vì sao lại nói như rất hiểu tôi vậy?”.

“Làm việc ở đây là chuyện của tôi, tôi có suy nghĩ và lựa chọn của mình, tôi cảm thấy rất hài lòng về hiện tại!”.

“Có lẽ các cô có thể tìm cho tôi một công việc tốt thật, nhưng như vậy thì đã sao? Tôi không hề cần, tôi cũng chưa bao giờ coi các cô là mạng lưới quan hệ gì đó cả!”.


“Đơn giản mà nói, tôi chỉ là quen với cô Hà, còn cô, tôi không hề thân với cô!”.

Cậu một tay cầm khay đựng đồ, biểu cảm càng lúc càng lạnh nhạt, căn bản không hề coi lời nói của Tiếu Văn Nguyệt ra gì.

“Cô Tiếu ạ, nếu cô rảnh thì quan tâm đến chuyện của bản thân hơn đi, hoặc cứ đi quan tâm người khác, chứ đừng có lúc nào cũng chỉ tay năm ngón trước mặt tôi!”.

“Chuyện của Diệp Thiên tôi không cần cô phải dạy!”.

Những lời nói này của Diệp Thiên có thể nói là không chút nể nang.

Cậu đường đường là chủ tịch Tập đoàn Thiên Phong hàng chục tỷ, phía dưới có Ngô Quảng Phú, người có mạng lưới quan hệ vô cùng lớn mạnh từ cả thế lực nổi hay thế lực ngầm, chứ mấy người như Tiếu Văn Nguyệt mà cũng đòi là mạng lưới quan hệ của cậu, đúng là nực cười.

Cậu không hề nể mặt Tiếu Văn Nguyệt, nói xong liền rời đi luôn.


Tiếu Văn Nguyệt đứng hình tại chỗ, Diệp Thiên nói một tràng xong thế mà lại khiến cô ta không nói nổi lời nào.

Một lúc sau, cô ta mới ngớ người ra, bực tức cứ thế giậm chân.

Cô ta trước giờ luôn là tuýp hot girl lạnh lùng, nói năng thận trọng, cũng gần như chưa bao giờ thể hiện tức giận, nhưng những lời nói vừa rồi của Diệp Thiên lại khiến cô ta muốn tức phát điên.

“Nguyệt Nguyệt, cậu cứ kệ cho cái tên đó đi chết đi, cậu không nhìn thấy biểu cảm của anh ta à, lúc nào cũng trong bộ dạng mình là nhất, cậu nói với anh ta những điều này có khác gì đàn gẩy tai trâu đâu!”.

Lí Tinh Tinh lên tiếng luôn, từ lúc thấy Diệp Thiên, cô ta đã vô cùng bất mãn về thái độ của Diệp Thiên, sau đó Diệp Thiên cứu bọn họ một lần, nên cô ta cảm thấy có chút thiện cảm, nhưng những chuyện sau đó lại khiến cô ta hoàn toàn căm ghét Diệp Thiên, căn bản không muốn nói chuyện gì nhiều với Diệp Thiên.

“Đúng là phụ lòng tốt của người khác, ai thèm quan tâm anh ta!”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Thiên, hừ nhẹ một tiếng.

Cô ta thầm thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tên này nữa, cho dù Diệp Thiên có đến mức ăn mày ngoài đường thì cô ta cũng không quan tâm.


Cố Giai Lệ hơi thở dài, sau bao nhiêu năm xa cách mới gặp lại Diệp Thiên, cậu thực sự đã thay đổi quá nhiều so với trước đây.

Khi cô thở dài, một người đàn ông mặc bộ sọc ngựa vằn ngồi trên một bàn cách bàn bọn họ vài mét, bên cạnh hắn có bốn tên đô con mặc đồ đen ngồi xung quanh, trông khá là bề thế.

Người đàn ông mặc bộ sọc ngựa vằn này khệnh khạng ngồi dựa vào ghế sofa, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía bàn Cố Giai Lệ.

Tiếu Văn Nguyệt cao ráo xinh đẹp, rất có khí chất, Lí Tinh Tinh nhỏ nhắn đáng yêu, vòng nào ra vòng nấy, Cố Giai Lệ tuy mặc đồng phục nhân viên phục vụ, nhưng khó che được vẻ đẹp vốn có, hắn đã để ý đến ba người này được một lúc lâu rồi.

“Đi!”.

.


 
Chương 75: Ba Người Đẹp À Điều Này E Rằng Không Được!


Hắn hơi gật đầu, nhìn về một tên đô con mặc áo đen bên cạnh, tên đô con lập tức hiểu ý, đi về phía bàn của Cố Giai Lệ.

“Chào ba người đẹp!”.

Tên đô con đi đến bên cạnh bàn, trầm giọng nói: “Sếp tôi nói muốn mời ba cô qua uống rượu với anh ấy!”.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt ngạc nhiên, bọn họ đến đây uống rượu không dưới vài chục lần rồi, trước đây cũng có vài người đến tán tỉnh, nhưng đều là những người ăn nói lịch sự, cuối cùng bọn họ không đồng ý thì đối phương cũng bất lực rời đi, nhưng kiểu vừa đến đã muốn bọn họ phải qua đó uống rượu cùng thì đúng là lần đầu tiên thấy.


Tính khí Lí Tinh Tinh là sốc nổi nhất, cô ta lập tức xua tay.

“Chú ơi, chú đừng đùa nữa, chúng tôi có quen với sếp của chú đâu, sao lại phải ra uống rượu cùng? Chú từ đâu đến thì hãy quay về chỗ đó đi, đừng làm phiền chúng tôi uống rượu nữa!”.

Cô ta căn bản không coi tên đô con áo đen ra gì, gia đình nhà cô ta giàu có, có lúc cũng có một hai vệ sĩ đi theo, những người như hắn thì cô ta gặp nhiều rồi.

Tiếu Văn Nguyệt không nói gì, rõ ràng cũng đồng tình với cách làm của Lí Tinh Tinh, trong lòng Cố Giai Lệ cũng cảm thấy hơi bực bội, cảm thấy đối phương không lịch sự chút nào.

Vốn tưởng tên đô con sẽ rời đi, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói còn thêm phần lạnh lùng.

“Ba người đẹp à, điều này e rằng không được!”.

“Sếp tôi nói rồi, nhất định phải mời bằng được ba cô qua đó!”.

Ba người cùng nhìn theo phía tay hắn chỉ, chỉ thấy một người đàn ông mặt béo mặc áo sọc ngựa vằn đang nhìn tới, khóe miệng lộ ra một nụ cười dâm dê, khiến ba bọn họ nhìn đã thấy buồn nôn.


“Chú ạ, chú nghe mà không hiểu à? Tôi nói rồi chúng tôi không đi, ok?”.

Lí Tinh Tinh đầy vẻ khó chịu, cô ta nhắc lại lần nữa.

“Không đi?”.

Tên đô con vẫn ngoan cố: “Vậy tôi chỉ có thể ép các cô qua đó thôi!”
Thấy giọng nói của tên đô con áo đen, bọn Tiếu Văn Nguyệt lập tức nhận ra đối phương rõ ràng là muốn cưỡng ép.

Ánh mắt ba người lập tức trùng xuống, Tiếu Văn Nguyệt là viên ngọc quý của Tiếu Lâm, chưa bao giờ phải gặp những trường hợp như vậy cả.

Cô ta còn chưa nói gì, anh sếp trẻ quán bar là Lục Tiểu Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh tên đô con với vẻ mặt hơi giận dữ.

“Giai Lệ, sao thế? Anh bạn này tìm mọi người có việc gì à?”.


Vừa rồi anh ta để ý thấy tình hình phía này hơi bất thường, thế là vội vàng đi tới, chỉ sợ Cố Giai Lệ bị bắt nạt.

Người có thể mở quán bar ở nơi sầm uất như phố thương mại ở trung tâm này, mà lại vô cùng đông khách thì ai mà không có người chống lưng chứ?
Lục Tử Thiên nhìn thấy có người quấy rối người con gái mà anh ta yêu thầm, làm sao có thể ngồi im mặc kệ?
“Anh Lục, người này nói là sếp của chú ấy muốn bọn em qua đó uống rượu, bọn em không muốn đi, chú ấy định ép bọn em!”.

Lí Tinh Tinh biết Lục Tử Thiên có rất nhiều mối quan hệ, nên kể rõ chuyện ra luôn.

“Ồ, vậy à?”.

.


 
Chương 76: Mày Dám Đánh Tao


Lục Tử Thiên thấy vậy, nụ cười khẩy càng lộ rõ hơn, anh ta nhìn sang tên đô con áo đen.

“Người anh em, những người đến chỗ chúng tôi uống rượu, chưa bao giờ xảy ra chuyện ép buộc người khác, tôi càng không thích bạn của tôi bị người ta gây khó dễ!”.

“Bọn họ không muốn đi, vậy thì thôi, xin anh quay về chỗ ngồi, đừng làm phiền họ nữa!”.


“Nếu còn tiếp tục thì tôi chỉ có thể nói rằng, quán bar của tôi không hoan nghênh mấy người, mời các anh đi cho!”.

Thái độ của anh ta vô cùng dứt khoát, anh ta có người đứng đầu khu thương mại chống lưng phía sau, chưa bao giờ có ai dám đến quán bar của anh ta gây chuyện, anh ta cũng là ông chủ cứng rắn nhất ở con phố quán bar này, dám làm phiền bọn Cố Giai Lệ, anh ta tuyệt đối sẽ không khách khí với đối phương.

“Bụp!”.

Anh ta vừa nói xong, một âm thanh giòn giã vang lên.

Chỉ nghe thấy Lục Tử Thiên kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, ngay lúc vừa rồi, có một chai thủy tinh từ phía bên cạnh phi tới đập trúng vào trán anh ta.

“Á!”.


Bọn Tiếu Văn Nguyệt hét lên, không ngờ lại có người đột nhiên ra tay với Lục Tử Thiên.

Máu từ trán chảy xuống, Lục Tử Thiên cố đứng dậy, nhìn vào người đàn ông mặc đồ sọc ngựa vằn vừa ném chai rượu vào anh ta, mặt anh ta sa sầm lại.

“Mày dám đánh tao?”.

Người đàn ông mặc đồ sọc ngạo nghễ lộ ra nụ cười khó hiểu, hắn dụi tắt lửa của điếu xì gà trong tay.

“Đánh mày thì đã sao? Biết điều thì cút ra xa, tao chỉ muốn uống vài ly với ba người đẹp này thôi!”.

“Mày còn đứng đó chặn thì tao không chỉ đánh mày, quán bar này của mày tao chỉ cần cho một mồi lửa là rụi hết!”.


Giọng nói của người đàn ông mặc đồ sọc không lớn lắm, nhưng khẩu khí lại vô cùng đáng sợ, khiến Lục Tử Thiên hơi khựng người.

Anh ta nhìn đối phương rất có khí thế, trong lòng có chút e dè, thế là nói luôn người đứng sau chống lưng ra.

“Tao không biết mày là ai, nhưng quán bar này của tao có anh Lam đứng sau, mày có chắc là mày dám động vào không?”.

“Anh Lam?”, người đàn ông mặc đồ sọc thấy vậy cười khẩy thành tiếng: “Ý mày nói là Từ Á Lam?”.

.


 
Chương 77: Anh Lam Ạ


Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng ngả màu vì hút thuốc, sắc mặt đầy vẻ khinh bỉ.

“Vậy thì mày có thể đi hỏi Từ Á Lam xem hắn có dám quản chuyện của Viên Phong tao không nhé?”.

Viên Phong!
Cái tên này vừa nói ra, Lục Tử Thiên đứng hình tại chỗ.


Không chỉ anh ta, đến cả mặt của Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh đều biến sắc, nhất là Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh, hai bọn họ sợ đến cắt không còn giọt máu.

Viên Phong, đại ca của khu Bắc Thành ở Lư Thành, là người đứng đầu thế giới ngầm thực sự của Lư Thành!
“Viên Phong?”.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Lục Tử Thiên lập tức biến sắc, những tức giận và căm phẫn khi bị chai rượu ném trúng đã hoàn toàn biến thành kinh ngạc và sợ hãi.

Còn ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh cũng há hốc mồm, sắc mặt đầy vẻ lo sợ.

Viên Phong, cái tên này đừng nói là trên phố thương mại ở trung tâm, mà còn nổi tiếng khắp cả Lư Thành.

Đại ca khu Bắc Thành ở Lư Thành chính hiệu, người đứng đầu thế giới ngầm ở cả Bắc Thành, nghênh ngang trong thế giới ngầm, các mối quan hệ bề nổi và bề chìm đều vô số, hàng trăm câu lạc bộ giải trí, quán bar, vũ trường ở Bắc Thành Lư Thành đều do hắn quản.

Những cô hot girl hoa khôi trong trường rất ít tiếp xúc với những kiểu người này như Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, cũng đều biết danh tiếng của Viên Phong, phải biết là hắn nổi tiếng cỡ nào.


Lục Tử Thiên cứng rắn như vậy ở khu thương mại này chính là vì phía sau anh ta có Từ Á Lam, là đại ca của khu thương mại trung tâm.

Nhưng Từ Á Lam so với Viên Phong thì đúng là châu chấu đá xe, đom đóm đọ với ánh trăng, không thể so sánh được.

Từ Á Lam chỉ là một nhân vật cỏn con dưới trướng Viên Phong mà thôi.

Lục Tử Thiên vô cùng sốc, anh ta cố gắng trấn tĩnh lại, thầm nói với bản thân, đối phương có thể là đang diễn kịch thôi, hoặc là đang mạo danh Viên Phong, nhưng lí trí nói với anh ta rằng cả Lư Thành này gần như không có bất kỳ ai dám mạo danh Viên Phong cả.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên, cầm điện thoại nhìn, người gọi đến là Từ Á Lam.

“Anh Lam ạ?”.

Lục Tử Thiên vội vàng bắt máy, nói với giọng cung kính.


“Tiểu Thiên đúng không? Có việc này tôi quên nói với cậu, tối nay anh Phong hình như có đến chỗ cậu chơi, cậu biết điều chút, đừng có đắc tội với anh Phong, làm gì thì làm thật tốt cho tôi, phải rồi, hôm nay anh ấy mặc bộ đồ sọc ngựa vằn, chắc là nhìn cái sẽ nhận ra luôn đó!”.

Nghe thấy Từ Á Lam dặn dò trong trong điện thoại, Lục Tử Thiên đứng hình tại chỗ, điện thoại rơi xuống đất cũng không hề hay biết.

Hơn mười giây sau, anh ta mới hoàn hồn, gương mặt cố nặn ra nụ cười khổ sở, rồi đi về phía Viên Phong.

“Anh Phong, em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh vừa rồi em thực sự không biết là anh ạ!”.

.


 
Chương 78: Tiếu Lâm Của Tập Đoàn Thiên Lâm À


“Nếu biết là anh, cho dù đuổi hết khách ở đây đi thì nhất định phải để anh được chơi vui vẻ, chứ sao lại dám đắc tội với anh chứ?”.

“Anh Phong, đều là lỗi của thằng em này, em xin được chuộc tội với anh!”.

Lục Tử Thiên vừa nói, liên tiếp tự tát vào mặt anh ta hai cái tát thật mạnh, sau đó lại rót đầy một cốc rượu mạnh, đưa thẳng lên miệng một hơi uống cạn.


Cốc rượu mạnh này vào đến trong bụng, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào, cổ họng nóng rát, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười, chờ phản ứng của Viên Phong, anh ta biết tối nay anh ta thực sự đã đụng phải người không thể đắc tội.

Viên Phong nheo hai mắt lại, nhìn Lục Tử Thiên đến mức khiến anh ta càng thêm sợ hãi, cho đến khi hai chân của Lục Tử Thiên run cầm cập, gần như đã không thể chịu được áp lực nữa, anh ta mới nhếch miệng cười.

“Sao, biết tao là ai rồi còn nhúng tay vào chuyện của tao nữa không?”.

Lục Tử Thiên nghe thấy liền lắc đầu lia lịa, mặt cười méo mó: “Không dám, không dám, anh Phong muốn làm gì, thằng em này sao dám chậm trễ?”.

“Ồ?”, Viên Phong cười mà như không cười, chỉ vào bọn Tiếu Văn Nguyệt: “Vậy tao muốn ba người bọn họ uống rượu với tao, mày còn muốn can thiệp không?”.

“Chuyện này…”, Lục Tử Thiên nhìn Cố Giai Lệ một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Giai Lệ, chỉ cảm thấy hổ thẹn và ê chề, nhưng anh ta vẫn lắc đầu, rồi lùi sang một bên.

Anh ta thực sự thích Cố Giai Lệ, điều này là thật, nhưng thủ đoạn làm việc của Viên Phong thì anh ta càng rõ hơn ai hết, đó là một người có tâm địa thâm độc, làm gì không nghĩ đến hậu quả, còn một ông chủ quán bar cỏn con ngoài có chút tiền ra thì chẳng có gia thế nào cả như anh ta, Viên Phong muốn cho anh ta chết thì dễ như trở bàn tay.


Không có người yêu này thì có thể tìm người khác, cho dù Cố Giai Lệ coi thường anh ta, anh ta cũng không quan tâm, nhưng nếu làm cho Viên Phong tức giận, thì anh ta e rằng không giữ nổi tính mạng mất.

“ba người đẹp, có thể qua đây uống với tôi vài ly không?”
Lục Tử Thiên lùi sang bên cạnh, Viên Phong liền nhìn thẳng tới, đôi mắt dâm dê mở to, nhìn ba cô gái từ trên xuống dưới.

Lí Tinh Tinh đã sợ đến mức không nói nên lời, đối diện với nhân vật như Viên Phong, sự kiêu ngạo của cô ta đã không còn nữa.

Tính cách Cố Giai Lệ rất kiên cường, nhưng lúc này tim cũng đập thình thịch, cô cắn nhẹ môi, cảm thấy hoang mang không biết nên làm gì.

Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt, cô ta vẫn còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.

Cô ta là con gái của Tiếu Lâm, Tiếu Lâm ở Lư Thành cũng là nhân vật có chút máu mặt, Viên Phong tuy dữ tợn nhưng suy cho cùng vẫn phải nể mặt Tiếu Lâm, sẽ không làm khó bọn họ.


“Chào anh Phong, hân hạnh được gặp anh, tôi là Tiếu Văn Nguyệt, bố tôi là Tiếu Lâm của Tập đoàn Thiên Lâm, ly rượu này tôi xin được mời anh Phong!”.

Tiếu Văn Nguyệt suy nghĩ nhanh nhạy, chỉ một câu đã nói rõ luôn thân phận của bản thân, đồng thời cũng nâng ly rượu lên chĩa về nghĩa Viên Phong sau đó uống một hơi hết sạch.

“Tiếu Lâm của Tập đoàn Thiên Lâm à?”.

Trên gương mặt Viên Phong cuối cùng cũng xuất hiện chút suy tư.

.


 
Chương 79: Anh Trai Ở Kia Có Chuyện Gì Thế


“Thì ra là con gái của chủ tịch Tiếu, có duyên đấy chứ, tôi và bố cô cũng có hợp tác làm ăn với nhau vài lần rồi!”.

Hắn vừa nói vừa cười, tuy nghe thấy cái tên Tiếu Lâm khiến hắn có chút phản ứng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, hắn không có chút kiêng nể hay sợ hãi gì.

Đối với những nhân vật có máu mặt lăn lộn trong thế giới ngầm như bọn họ, những chủ tịch của các tập đoàn lớn kinh doanh đàng hoàng cũng phải nể mặt, Tiếu Lâm ở đây cũng chỉ có thể ngồi uống rượu nói chuyện vui vẻ, ngang hàng với hắn thôi.

“Nếu đã là con gái của chủ tịch Tiếu, theo vai vế thì cháu phải gọi tôi là chú Viên đấy!”.


Khuôn mặt béo phệ của Viên Phong lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Cháu gái Nguyệt Nguyệt, đưa hai cô bạn của cháu đến uống với chú vài ly, không phải sợ!’.

Thấy biểu cảm của Viên Phong, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thầm kêu trời.

Cô ta vốn tưởng bản thân uống cạn một ly trước, rồi còn nói rõ thân phận thì chắc có thể khiến ba người họ không phải ra uống rượu cùng nữa, Viên Phong cũng sẽ cứ thế bỏ qua, nhưng không ngờ Viên Phong vẫn yêu cầu bọn họ đến.

Thấy khuôn mặt béo phệ xấu xí của Viên Phong, cô ta càng nhìn càng thấy buồn nôn.

Nhưng cho dù có căm ghét đến mức nào, cô ta cũng biết bây giờ tuyệt đối không thể từ chối, nếu không có thể cô ta không bị sao, nhưng Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ chắc chắn tối nay không dễ dàng thoát được.

Nhất là Cố Giai Lệ, ở Lư Thành không có người thân, không có nơi nương tựa, việc gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, nếu Viên Phong làm khó cô, thì dễ như trở bàn tay.

Cô ta thầm thở dài, cắn răng nhìn về phía Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh rồi nói nhỏ: “Chúng ta qua đó đi, uống vài ly thôi, chắc không sao đâu!”.


Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh gật đầu, lúc này bọn họ hoàn toàn để Tiếu Văn Nguyệt quyết định, đâu dám không nghe.

Từ lâu bọn họ đã nghe về tiếng xấu của Viên Phong rồi, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng lớn.

Ba người nhấc chân lên, đi về phía bàn của Viên Phong, và lúc này Diệp Thiên vừa vào trong kho lấy bia ra lại nhìn thấy cảnh đó.

“Anh trai, ở kia có chuyện gì thế?”.

Cậu nhìn thấy biểu cảm không có vẻ tình nguyện trên mặt Cố Giai Lệ, liền quay đầu sang hỏi anh nhân viên lớn tuổi bên cạnh.

“Haiz, nói nhỏ thôi, còn có chuyện gì nữa đại ca của khu Bắc Thành đến quán bar chúng ta uống rượu, chắc chắn là thích ba cô bé học sinh xinh đẹp kia nên bảo bọn họ ra tiếp rượu chứ sao!”.

Anh nhân viên lớn tuổi nói nhỏ, trong giọng nói có mang chút bất lực.

“Ồ?”.


Diệp Thiên thấy vậy, trong ánh mắt bỗng lóe một tia sắc lạnh, thế là đặt bia xuống, đi về phía bàn của Viên Phong.

“Viên Phong?”.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Lục Tử Thiên lập tức biến sắc, những tức giận và căm phẫn khi bị chai rượu ném trúng đã hoàn toàn biến thành kinh ngạc và sợ hãi.

Còn ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh cũng há hốc mồm, sắc mặt đầy vẻ lo sợ.

Viên Phong, cái tên này đừng nói là trên phố thương mại ở trung tâm, mà còn nổi tiếng khắp cả Lư Thành.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top