Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 920: Phiền phức


Vào tháng 10, kỳ thi đào tạo theo quy định của tỉnh Đông Dương đã kết thúc.

Tỉnh Nhị Viện với tư cách là cơ sở đào tạo có tiếng tất nhiên là sẽ có một nhóm sinh viên đến đây báo danh.

Đối với các bác sĩ của Tỉnh Nhị Viện này thì điều đó chắc chắn là một điều tốt.

Dù sao, lần này cũng sẽ giảm bớt áp lực công việc của các bác sĩ.

Nhóm người này đến muộn hơn so với nhóm nghiên cứu sinh, số lượng nghiên cứu sinh tương đối ít, hơn nữa...điểm quan trọng nhất là những đám người này đều dựa vào núi, tới lúc chuyển khoa thì không chuyển khoa tốt liền bị giáo sư của mình đuổi về.

Nguyên một đám giáo sư đều là chủ nhiệm cấp cao, nếu như bị từ chối tại một bệnh viện như thế này có lẽ không còn mặt mũi dễ coi.

Nhưng nơi đây đào tạo sinh viên cũng xem như an tâm hơn một chút.

Vào một buổi sáng giao ban, Lý Bảo Sơn đem tin tức này nói cho mọi người bảo là về sau văn phòng sẽ rất náo nhiệt.

Trương Xu là người thứ nhất cười mà nói:

- Có đào tạo sinh rồi à? Tranh thủ thời gian tới! đi Chủ nhiệm, cậu ít nhiều nhận một người đi!

- Đúng đó! Các hồ sơ bệnh án của tôi sớm đã khẩn cấp đến không thể chờ được nữa!

Bác sĩ Hồ nội khoa cấp cứu cười đùa nói.

- Hơn nữa tôi cũng không muốn giữ mấy cái hồ sơ bệnh đó, tôi thấy mình nên có một cấp dưới...

Vương Khiêm nhịn không được cảm khái nói.

Nghe thấy những lời này, Lý Bảo Sơn cũng nhịn không được nói:

- Người ta là tới đây học tập, không phải tới cho các cậu sai vặt, thái độ nghiêm túc một chút đi.

- Cấp cứu là cái gì thì đương nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng, chúng ta khẳng định rất bận rộn, cái này không thể phủ nhận rằng mọi người cực kỳ khổ cực.

- Nhưng mà, họ tới đây là để đào tạo về kỹ thuật, mục đích chính là học tập, và lao động là phương thức, hết hai tháng sau, lúc khóa học kết thúc, tôi sẽ tổ chức kiểtra, sinh viên nào không qua, giáo sư của họ sẽ chịu trách nhiệm.

Lý Bảo Nói một câu làm tất cả mọi người lập tức sửng sốt. 

Mọi cũng không thể không nhẹ gật đầu.

Lý Bảo Sơn đang chuẩn bị quay người rời đi, chợt nhớ tới một việc liền vòng trở lại nói:

- Chuyện... đào tạo sinh viên là một công tác, trong lúc đào tạo thì trợ cấp chưa đầy 2000, có chỗ thì tốt hơn, đó là tiền lương cơ bản một tháng 3 hay 4 ngàn, không có đơn vị đều chỉ 2000, mọi người đều là người trẻ tuổi lúc mà chỉ tiền bao cơm được thì bao cơm, cố gắng không xem họ là lao động miễn phí.

Đúng là ăn một bữa cơm tại thành phố An Dương không đắt cũng phải tầm mười khối, mặc dù không nhiều nhưng nó mang tâm ý bên trong.

Không thể không nói rằng Lý Bảo Sơn là một người thận trọng, lúc mà Trần Thương còn làm cộng tác viên, có việc gì kiếm được tiền thì Lý Bảo Sơn luôn để bọn anh đi làm, giúp kiếm nhiều tiền thêm một chút.

- Đúng rồi, khoa chúng ta nhận đào tạo thì để Bỉnh Sinh làm đi, Bỉnh Sinh, chờ đào tạo viên tới, giúp mỗi bác sĩ phải có một phụ trợ, người nào bận hơn thì 2 người.

Trần Bỉnh Sinh gật đầu:

- Được, chủ nhiệm.

Lý Bảo Sơn đối với Trần Bỉnh Sinh vẫn tương đối yên tâm, đứng dậy rời đi.

Vương Khiêm thở dài:

- Aizz, tranh thủ thời gian tới đi, tôi cũng có quy bồi sinh!

An Ngạn Quân liếc nhìn Vương Khiêm, thản nhiên nói:

- Không phải có một nghiên cứu sinh đi theo cậu à? Người đâu rồi?

Vương Khiêm thở dài:

- An lão sư, ông coi như không biết, tiểu hỏa nhi khi nghiên cứu sinh của chủ nhiệm Dương khoa bệnh phổi, bị gọi về làm việc trong khoa, tôi đây... Không dám hỏi, cũng không dám nói, dù sao đây chính là học trò của chủ nhiệm Dương, ai... Phiền phức! 

An Ngạn Quân nhẹ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết vì một học sinh mà đắc tội một chủ nhiệm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 921: Không quan trọng


Nghĩ tới đây, bản thân Trân Thương cũng vui như điên:

- Tôi làm sao mà bản thân mình cũng không biết.

Vương Khiêm trực tiếp nói:

- Người ta là nghiên cứu sinh của viện trưởng Lý, anh biết rồi thì có thể làm cái gì?

Trần Thương thở dài... Không quan trọng, dù sao có trở thủ hay không, chỉ là một công việc. 

Hơn mười giờ sáng.

Quy bồi sinh tới, tính sơ sơ cũng hơn hai mươi người, trong nháy mắt phòng làm việc ở khoa cấp cứu trở nên chật chội.

Sau khi dựa theo thứ tự ghi danh, Trần Bỉnh Sinh sắp xếp nhân thủ.

Trước thỏa mãn những bác sĩ đã tương đối bận rộn trong những năm kia, tiếp đó mới đến lượt các bác sĩ nhỏ như Trần Thương.

Không thể không nói, ngành y vẫn là có nhiều nữ giới, nam cũng có, tỉ lệ phải nói là 1:2.

Mắt thấy đến lượt Trần Thương, vừa vặn Trân Bỉnh Sinh chuẩn bị nói chuyện với một cô gái nhỏ.

Chỉ thấy mắt Tần Duyệt đang trừng trừng nhìn chằm chằm ông.

Trần Bỉnh Sinh chỉ có thể khụ khụ một tiếng, đối với chàng trai đã phân phối cho Vương Khiêm nói:

- Cái này, Vương Khiêm, cô gái nhỏ này cho cậu, còn tiểu Từ cậu đi theo bác sĩ Trần Thương đi!

Lúc này, Tân Duyệt mới hơi híp mắt, cười hì hì nhìn Trần Bỉnh Sinh.

Trần Thương cùng Vương Khiêm đầu tiên là liếc nhau.

Vương Khiêm trông thấy cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, hai mắt lập tức tỏa sáng, cười!

Trần Thương một mặt bất đắc dĩ, chỉ là Tân Duyệt ở bên cạnh bất động thanh sắc nói: 

- Làm sao vậy, thất vọng à?

Trân Thương lập tức lắc đầu:

- Đương nhiên không, anh đây là nhẹ nhàng thở ra! Lúc này Tân Duyệt mới hài lòng...

Nhìn thấy đang có một chàng trai trắng mập một trăm khối chín mươi cân đang đi về phía mình, Trần Thương nhịn không được thở dài, trong lòng cảm khái một tiếng:

- Mặc dù không thể cảnh đẹp ý vui, nhưng mà... Ngược lại cũng vui mừng, rất tốt.

Cậu ta cười nói:

- Trần lão sư, chào anh, em là Từ Đông Đông.

Trần Thương gật đầu cười nói:

- Ừm, cậu... Đã từng tham gia công tác chưa?

Từ Đông Đông nhẹ gật đầu:

- Em ở bệnh viện Nhân dân phía dưới Lam huyện, làm ở khoa phổ ngoại, vừa đi vào tháng chín này.

Trần Thương nghe thấy là bệnh viện Nhân dân ở Lam huyện, hơi sửng sốt một chút.

Từ Đông Đông có chút giống Tiền Lâm, chỉ là Tiền Lâm hơi đen một chút, cũng không có tiểu hoả nhi nào vui mừng như vậy.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- 27 tuổi! Em vừa tốt nghiệp khoa đại y ở Trùng Khánh, trong lúc đó học nghiên cứu sinh ở khoa phổ ngoại. 

Từ Đông Đông nhìn thấy tuổi của Trần Thương cũng không lớn lắm, lập tức cười nói:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 922: Đây là thiên chức, cũng là sứ mệnh!


Phòng Cấp cứu thực sự là một nơi rèn luyện con người!

Hơn mười giờ sáng, vừa vặn qua thời gian giao ban, hai người bệnh được đưa đến.

Một người trung niên là quản lý của một công ty bị hôn mê trong lúc làm việc. Người còn lại là một ông lão bị nhồi máu cơ tim.

Toàn bộ phòng cấp cứu lại một lần nữa lâm vào bận rộn.

Bởi vì có khá nhiều bác sĩ đều đang ở phòng cấp cứu nên công tác tổ chức cứu viện diễn ra khá nhanh.

Trương Xu phụ trách cấp cứu cho người bệnh bị hôn mê.

Còn Trần Bỉnh Sinh phụ trách cấp cứu cho người bệnh bị nhồi máu cơ tim.

Trân Thương theo phía sau lưng, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kì trường hợp nào.

Người bệnh là một ông lão 78 tuổi, bản thân có tiền sử

bệnh liên quan đến động mạch vành, buổi sáng đi công viên đánh cờ thua mấy ván. Khi trở về vốn rầu rĩ không vui, lúc ngồi trên xe buýt lại ầm ĩ vài câu với người khác, lập tức phát tác nhồi máu cơ tim.

Người cãi nhau với ông lão cũng giật mình. Dù sao... nói mấy câu thế nào lại bị nhồi máu cơ tim? Nếu như xảy ra chuyện thì có khả năng bản thân còn phải cõng theo trách nhiệm trước pháp luật!

Còn may là ông lão này không bị bệnh tim, bằng không... 

sẽ thực sự lớn chuyện.

Tài xế xe buýt phản ứng rất nhanh, trực tiếp lái xe thẳng đến Tỉnh Nhị Viện để cấp cứu.

Bởi vì số tuổi của ông lão quá lớn, các loại bệnh trong cơ thể cũng rất nhiều nên quá trình cấp cứu vô cùng khó khăn, thậm chí mấy lần kém chút nữa ảnh hưởng đến tính mạng!

Mọi người trong phòng cấp cứu vô cùng thấp thỏm lo sự, không dám thở mạnh một cái.

Dù sao cũng là một sinh mệnh vốn dĩ đang tồn tại thật tốt!

Sau 40 phút cấp cứu, cuối cùng các y bác sĩ đã kéo được ông lão từ ranh giới sinh tử trở lại!

Kỳ thật, với loại tình huống như thế này, bọn Trần Bỉnh Sinh cũng đã chuẩn bị trước tinh thần cấp cứu thất bại.

Người bệnh có tiền sử nhiều loại bệnh, số tuổi lớn, công năng của trái tìm rất kém, từ lúc phát tác bệnh đến khi đến được bệnh viện cũng đã qua một lúc, vì lẽ đó mà việc có thể cấp cứu được đúng là kỳ tích.

Từ sớm người nhà người bệnh đã chờ ở cửa phòng cấp cứu nôn nóng bất an.

Khi Trần Bỉnh Sinh thông báo tin tức cấp cứu thành công cho người nhà người bệnh, họ nhất thời rưng rưng nước mắt!

Ông lão 78 tuổi bị nhồi máu cơ tim mặc dù đã được cấp cứu thành công, nhưng sau đó vẫn còn cần nhập viện để tiếp tục điều trị. Nhưng ít nhất là đã bảo vệ được tính mạng.

Còn người bệnh hôn mê được chẩn đoán là phát tác thiếu máu não, được đưa đến nội khoa thần kinh.

Hai người bệnh đột nhiên xuất hiện nhắc nhở tất cả mọi người ý thức rằng chính mình đang chân chính đối kháng với tử thần chứ không phải đang diễn kịch.

Chỉ cần một sơ ý nhỏ cũng sẽ dẫn đến người bệnh tử vong!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chìm trong im lặng bùi ngùi mãi thôi.

Thời gian một tiếng, tận mắt thấy được sự yếu ớt của sinh mệnh cũng tận mắt thấy được tâm quan trọng của công việc cấp cứu!

Khi nhìn thấy người nhà người bệnh cười mà lệ rơi đầy mặt, họ bỗng nhiên ý thức được trên người mình gánh vác hy vọng của người nhà người bệnh, là một phần tín nhiệm và chờ mong, quá mức nặng nề!

Giờ khắc này, họ mới nhận thức rõ ràng được, hy vọng cuối cùng để sinh mệnh tiếp tục nằm trong tay họ!

Dù hiện tại còn chưa đủ hùng vĩ, nhưng lại chính là người cuối cùng có thể bảo vệ mọi người khỏe manh!

Bởi vì họ khoác trên mình chiếc áo blouse, cũng bởi vì họ được gọi là bác sĩ.

Đây là thiên chức, cũng là sứ mệnh!

...

...

Khoa cấp cứu không có thời gian rảnh rỗi, đến khi tan tầm vẫn còn một người bệnh ngoại thương được đưa đến, người 

bệnh là chủ nhà hàng kiêm đầu bếp của một nhà hàng món ăn Tân Cương.

Đến bệnh viện, người bệnh vô cùng lo lắng.

- Bác sĩ, bác sĩ! Nhanh lên, nhanh lên, đầu ngón tay của tôi đứt mất!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 923: Đây là lời nói thật.


Đầu bếp toét miệng:

- Cắt thịt lỡ trúng ngón tay!

Từ Đông Đông nghe thấy, lập tức rùng mình, không nghĩ có thể hạ tay hung ác như thế...

Mặc dù nhìn thì máu thịt be bét, nhưng sau khi rửa, Trần Thương cẩn thận kiểm tra một chút, ngược lại cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là gân bắp thịt của ngón trỏ và thần kinh bị tổn thương một chút.

Với tình hình này, bưởi trưa hôm nay sẽ không được nghỉ ngơi!

Cơm trưa... Đoán chừng cũng không thể ăn.

Nhìn thoáng Từ Đông Đông đang đi theo phía sau, Trần Thương không nhịn được cười nói:

- Vừa tới đã phải cùng tôi đói bụng.

Từ Đông Đông vỗ vỗ cái bụng:

- Không có chuyện gì, nguồn năng lượng đã dự trữ đủ.

Mặc dù nói đùa, nhưng cậu ta nghe ra được, dường như Trần lão sư thường xuyên bỏ cơm trưa nha?

Y tá trợ giúp người bệnh tranh thủ thời gian chụp x quang, lấy mẫu máu, gấp rút kiểm tra. Chờ đến lúc có kết quả sẽ chính thức tiến vào phòng phẫu thuật.

Tính cách của người bệnh cũng không tệ, lúc này lại không quan tâm bệnh tình của mình mà ngược lại quan tâm hỏi han Trân Thương:

- Bác sĩ, cái này, giữa trưa, lại làm chuyện này, aiz... Chậm trễ ngài ăn cơm, lát nữa làm xong phẫu thuật chúng ta đến chỗ kia ăn cơm đi? Chính là nhà hàng của tôi, tôi mời khách!

- Giữa trưa, lại làm phiền mọi người mất một buổi trưa tôi cũng thật áy náy.

Người bệnh này đối với việc chính mình khiến cho Trần Thương và mọi người bỏ lỡ bữa trưa tỏ ra vô cùng băn khoăn.

Trần Thương lập tức hơi dở khóc dở cười, mà Từ Đông Đông thì ngược lại, dường như có mấy phần chờ mong...

Hôm nay Lưu Kiện trực ban gây tê, nhìn thấy Trần Thương, lại nhìn thanh niên đứng bên cạnh, cười nói:

- Tiểu Trần, đây là thực tập sinh hả?

Trần Thương gật đầu:

- Ừm.

Lưu Kiện cười cười, hảo ý khuyên một câu:

- Đi theo bác sĩ Trần nhớ cố gắng học tập nhiều một chút. Từ Đông Đông nhẹ gật đầu.

Mặc dù tuổi của cậu ta cùng Trần Thương không sai biệt lắm, nhưng là cái này một phần lý lịch và kinh nghiệm lâm sàng vẫn kém rất nhiều.

Lưu Kiện thực sự nhìn Trân Thương với con mắt khác, trên cơ bản, mỗi lúc có thông tin thấy Trần Thương có phẫu thuật, bất luận lớn nhỏ, Lưu Kiện đều chủ động tới đảm nhiệm gây tê.

Đến mức mà các chủ nhiệm khác gọi cũng đều không đi qua.

Đối với việc này, Trần Thương vô cùng cảm kích.

Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, có một bác sĩ gây tê tốt cũng chính là khiến cho phẫu thuật được bảo hộ, có thể thuận lợi mà tiến hành.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 924: Không nên khách khí


Sau khi bàn giao cho phòng bệnh, Trần Thương mới nói:

- Hai ngày này anh ở lại bệnh viện, cần phải quan sát, sau hai ngày xuất viện lại đến bệnh viện kiểm tra lại.

Người bệnh vẫn còn không yên tâm, mắt thấy cũng đã hai giờ rưỡi nhưng mời gọi thế nào Trần Thương cũng không đi tiệm cơm.

Dứt khoát cầm điện thoại lên gọi tiệm cơm mang đồ ăn đến:

- Cậu làm vài món ăn đưa tới, đúng! Phòng cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, đặc sắc nha, món ngon! Đúng đúng đúng, làm nhiều một chút... Đúng, mang nhiều bánh tới!

Qua không đến hai mươi phút, một người đàn ông xách một đống lớn hộp lớn hộp nhỏ, vội vã chạy đến phòng bệnh khoa cấp cứu, nhìn thấy ông chủ ngồi bên trong, vội vàng hỏi:

- Anh à, anh không sao chứ?

Người bệnh lắc đầu:

- Vào đây đi.

Đang lúc nói chuyện lại có hai bác sĩ đến phòng làm việc. Người bệnh cười ha hả nói:

- Bác sĩ, là tâm ý của tôi, ăn chút cơm, đây là tiệm cơm chúng tôi tự làm, không tốn bao nhiêu tiền.

- Mọi người đều khổ cực một buổi trưa, không ăn chút cơm, thật sự quá cảm ơn mọi người. 

Hành động của người đàn ông làm Trần Thương cũng hơi cảm động, cười cười, đứng dậy nói cảm ơn.

Người đàn ông khoát tay áo:

- Ai nha, không nên khách khí!

Sau khi ra ngoài, người đàn ông lại cầm hai túi bánh nang, một túi đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, một túi đặt ở trạm y tá.

Đồ ăn không quý giá, nhưng lại tràn đầy tâm ý, làm Trần Thương hơi cảm động.

Chủ yếu là nỗ lực của mình được người khác tán thành, dâng hiến của mình được người đồng ý, vậy là được rồi.

Có đôi khi, không mong có ơn tất báo, chỉ hi vọng có thể nhận được một câu cảm ơn, như vậy cũng đủ rồi.

Bên trong ký túc xá học viên hoạch định bồi dưỡng, mọi người thảo luận trao đổi qua lại với nhau.

- Ai, tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp đi theo chân giáo sư, vừa tới khoa cấp cứu ba năm, tôi đánh giá trình độ hẳn còn chưa có cao bằng tôi đây!

Một người đàn ông thở dài,

- Đoán chừng chính là để cho tôi viết lịch sử bệnh án!

- Quốc gia cho phép hoạch định bồi dưỡng là đê cao tố chất chúng ta, nhưng bây giờ xem ra, tôi cảm thấy có một ít bác sĩ trình độ còn không bằng chúng ta nữa.

Một người đàn ông khác vừa cười vừa nói.

Đối bọn hắn mà nói, đi đến hoạch định bồi dưỡng đơn giản là vì đục nước béo cò lấy cái chứng nhận hoạch định bồi dưỡng, có thể thuận lợi được bình bầu chức danh.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 925: Một thói quen


Người đàn ông nói ngay từ lúc đầu ra vẻ thành thục.

Từ Đông Đông cảm thấy cùng họ tranh luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhẹ gật đầu, cười cười.

Đến bệnh viện nhân dân Lam Huyền hai tháng, Từ Đông Đông phát hiện bệnh viện lớn cùng bệnh viện nhỏ có một cái so sánh khác nhau rõ ràng, sau khi ở bệnh viện nhỏ thời gian dài, con người trở nên không thích học tập, hoặc là nói không có một loại bầu không khí cạnh tranh tốt, có lẽ là an nhàn, có lẽ là...

Trên cơ bản xem chữa bệnh như công việc để làm, mà không phải là một phần sự nghiệp để làm, cạnh tranh không phải ở kỹ thuật chữa bệnh và phương diện trên mặt học thuật, mà là ở trên mạng lưới quan hệ.

Rất nhiều người nhìn họ thành thục và lõi đời, nhưng thực ra chỉ là lơ là lý do tiến bộ của mình mà thôi, theo Từ Đông Đông, chân chính đạo lí đối nhân xử thế cùng thành thục thực ra là ở chỗ bản thân làm như thế nào đề cao năng lực các phương diện của mình, năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, và năng lực thích ứng hoàn cảnh.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nói tất cả mọi người đều như vậy, Từ Đông Đông chỉ là cảm giác rất nhiều người đều có tâm lý này.

Bỗng nhiên Từ Đông Đông hồi tưởng lại khi bản thân đề tên vào bệnh viện nhân dân Lam Huyền, giáo sư nghiên cứu sinh nói một câu thấm thía:

- Tiểu Từ, sau này xuống dưới, đừng quá mức an nhàn, không nên quên học tập, cũng không cần quá mức bảo sao. nghe vậy.

Hiện tại, anh ta đối với câu nói này càng lý giải thêm khắc sâu mấy phần.

Tỉnh Nhị viện thế nào, tạm thời không đánh giá, nhưng là tới ở đây một ngày, Từ Đông Đông lại nhìn thấy bác sĩ ở đây, bất luận trẻ tuổi hay lớn tuổi, trình độ cao thấp, trên cơ bản có thời gian thậm chí ngồi nghĩ ở đằng kia cũng sẽ thảo luận và suy nghĩ một vài vấn đề, bất luận là lâm sàng hay là học thuật, không làm gì thì mọi người đi xem sách.

Đây không phải giả vờ làm bộ làm tịch, đây là một thói quen!

Cái sự chênh lệch này vẫn rất rõ ràng.

Trong phòng ba người đàn ông trung niên, sau khi trở về hàn huyên nói chuyện phiếm, gọi điện thoại cho người nhà, ở nơi đó lướt coi video, Từ Đông Đông mở video phẫu thuật trong điện thoại di động xem lại.

Dù sao đây là chuyên môn của anh ta, vẫn phải đề cao một chút.

...

....

Trong phòng làm việc ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.

Mạnh Hi ngồi ở trên ghế đẩu, vểnh chân lên bắt chéo, mở ra một cái cúc áo của áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực.

Trong lòng suy nghĩ một ít chuyện: Sao khoảng thời gian này Trần Thương lại không đến à?

Có phải là bởi vì mình làm không tốt?

Chẳng lẽ ngày thường mình quá nghiêm khắc?

Hoặc chính mình không đủ quan tâm đối với Trần Thương?

Mạnh Hi cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, cho tới bây giờ cô ấy chưa làm qua giảng viên, bỗng nhiên Trần Thương không đến, cho là bản thân chỗ nào đó làm không tốt!

Nói thật, Mạnh Hi đối với Trần Thương vẫn rất hài lòng.

Kiên định, chăm chỉ, cố gắng, có chí cầu tiến!

Mấu chốt nhất là có thiên phú!

So với những người kia tự cho mình là siêu phàm gọi là bạn học “Thiên tài” còn muốn lợi hại hơn!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 926: Dụ dỗ


Sau khi Trân Thương tan tâm, không thể ở cùng Tân Tiểu Li3m lãng mạn rồi, vội vã tới Đông Đại Nhất Viện ngoại khoa tim.

Tần li3m cho lên Wechat gửi qua một câu:

- Không cho phép dụ dỗ bác sĩ nữ!

Trần Thương xấu hổ, trực giác của phụ nữ đều chuẩn như vậy à?

Lại nói, anh chỉ muốn dọa giáo sư nữ mà thôi!

Trân Thương cảm giác ý nghĩ của mình rất đơn thuần, tư tưởng cực kỳ thuần túy, linh hồn cũng cực kỳ thuần khiết!

Nói “Dụ dỗ” khẳng định là không thích hợp.

Bỏ ra mười phút, Trần Thương đi tới ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.

Vốn dĩ cho rằng giao sư Mạnh sẽ không vui, thế nhưng khi tới nơi rồi, Mạnh Hi chỉ thản nhiên cười nói:

- Đến rồi à!

Trần Thương sững sờ, lập tức gật đầu, còn hơi không thích ứng... Chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng:

- Cái này...giáo sư Mạnh, gần đây hơi nhiều việc, hôm qua...

Mạnh Hi lắc đầu, cười nói ra:

- Không có chuyện gì.

Mạnh Hi mặc dù ở học viện Karolinska cũng đã làm trợ giảng, thế nhưng mà đối iệc đơn độc dẫn dắt một nghiên cứu sinh, vẫn cảm giác hơi áp lực, mà lại là mang một người có thiên phú còn nguyện ý cố gắng nghiên cứu sinh!

Nhưng mà... Bất luận nói thế nào, khí thế lên không thể sợ, phải có cái loại tư thái làm gương sáng cho người khác kia.

Cô cảm thấy đối với đãi Trần Thương hẳn là thêm mấy phần bao dung, tốt nhất có thể thể hiện ra sự uy nghiêm của giảng viên, hơn nữa lại có thể không mất sự quan tâm.

Thật là khó...

Ai có thể không có lần thứ nhất, mò đá qua sông thì tốt, nghĩ tới đây, Mạnh Hi cũng là thở dài.

Lại nói, làm gương sáng cho người khác, thuyết giáo giảng dạy giải thích nghỉ ngờ.

Chính mình nên tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nhằm vào chỗ Trần Thương không biết cô trợ giúp giải thích nghi ngờ.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi quyết định cùng Trần Thương trao đổi thật tốt, nhìn xem Trần Thương đến tột cùng là muốn học tập cái gì:

- Tiểu Trần, ngươi đối với bản thân nghiên cứu sinh ba năm có quy hoạch gì?

Trần Thương hơi sững sờ, nghĩ tới nghĩ lui, nếu quả như thật có quy hoạch gì, chắc chắn là... Đem độ thiện cảm tăng lên tới 100, tiếp đó mỗi ngày tăng độ thiện cảm!

Nếu như cụ thể một chút, có thể mỗi ngày đều sẽ kinh hoàng giáo sư Mạnh.

Mạnh Hi nhìn Trần Thương không lên tiếng, trong lòng lập tức reo lên chuông cảnh báo! 

Chẳng lẽ Trần Thương thật sự tin là mình cái gì cũng không dạy được à?

Đúng là khinh người quá đáng!

Quá coi thường người khác!

Nghĩ đến điều này, máu trong cơ thể Mạnh Hi lập tức sôi trào, cảm giác quần áo mình dường như đang siết chặt hơn!

Cô cảm thấy mình nên đưa hai tay ra trước mặt Trần Thương, để Trấn Thương thấy rõ được đẳng cấp thực sự của mình.

Ngay lúc thấy bóng dáng chủ nhiệm Mạnh xuất hiện, khuôn mặt Cát Hoài thay đổi, là một người độc thân ba mươi ba năm, anh cảm giác mình có chút không chịu nổi, phải biết rằng chủ nhiệm Mạnh vẫn luôn là nữ thần trong lòng Cát Hoài...

Mà khi hai tiến sĩ khác trông thấy thế, trong một giây thoáng qua họ bỗng nhiên cảm giác được tăng ca thật ra cũng rất tốt!

Vào giờ phút này, bỗng nhiên bọn họ hiểu vì sao Cát Hoài luôn làm thêm giờ mỗi ngày!

Tăng ca ngoài giờ thật là tốt!

Thì ra tăng ca thật sự có lợi!
 
Chương 927: Đây chắc chắn là lời nói thật! 


Mạnh Hi nghe những lời của Trần Thương, nhìn sâu vào đôi mắt chân thành Trần Thương, cô cảm thấy lời nói của Trần Thương chắc chắn là phát ra từ trái tim của anh.

Đây chắc chắn là lời nói thật! 

Không sai, xem ra Trần Thương còn rất có mắt nhìn!

[ Đinh! Độ thiện cảm + BI ]

Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Trần Thương lập tức sững

Trân Thương phát hiện gần đây những thời gian mình tiêu hao vào Baidu không bị lãng phí, anh phát hiện ra một ý nghĩa tối thượng, là phụ nữ thì đều thích được khen, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần là lời khen tốt đẹp, thì tất cả đều dễ nói chuyện!

Mà ngay lúc này, Cát Hoài nhìn thấy ánh mắt của hai người càng ngày càng không thích hợp, hai người đều âm thầm liếc. mắt đưa tình với nhau, và càng ngày càng có xu thế phát triển hơn, trong lòng lập tức cảnh giác!

Trong lúc nhất thời, cảm giác ghen tuông trào dâng trong lòng, Cát Hoài vội vàng cắt đứt câu chuyện của hai người,nhanh chóng nói:

- Chủ nhiệm Mạnh, phòng phẫu thuật đã sắp xếp xong. xuôi, chúng ta... Chuẩn bị phẫu thuật đi.

Mạnh Hi khẽ gật đầu:

- Ồ? Được chứ? Nhanh như vậy à?

Cát Hoài cười giễu, nhanh? Nhanh chỗ nào? Chắc là tại vì cũng Trần Thương nói chuyện phiếm vui vẻ đến mức quên cả thời gian!

Cát Hoài vội vàng gật đầu:

- Vâng, tốt, phòng giải phẫu vừa mới gửi tin nhản cho tôi.

Mạnh Hi lập tức đứng dậy, nhìn Trần Thương rồi nói: 

- Đi thôi, tiểu Trần, vừa hay hôm nay có một ca phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt.

Cát Hoài ôm bệnh án đang định đứng dậy, Mạnh Hi bỗng nhiên cười nói:

- Cái kia, bác sĩ Cát, hôm nay anh tan ca nghĩ ngơi sớm một chút đi, khoảng thời gian này cũng thật cực khổ cho anh rồi, họ nay để tiểu Trần làm phẫu thuật cũng tôi là được rồi!

Cát Hoài nghe xong, lập tức sửng sốt một chút!

Chủ nhiệm Mạnh là đang quan tâm mình hả?

Cô ấy biết mình đã cực khổ như thế nào không?

Nghĩ đến đây, Cát Hoài vội vàng cảm động nhìn Mạnh Hi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói thân mật:

- Chủ nhiệm Mạnh, không có việc gì không có việc gì, tôi không mệt!

Mạnh Hi nghe xong, lập tức nhíu mày!

Tiểu tử này tại sao hôm nay lại không hiểu ý của mình?

Dù sao... Hôm nay là muốn để Trần Thương dạy mình phẫu thuật, không phải là mình dạy Trần Thương, chính vì vậy Mạnh Hi không muốn để cho người không có phận sự nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 928: Ai bộc lộ còn chưa chắc chắn đâu!


Bên trong phòng phẫu giải phẫu, Mạnh Hi đưa mắt nhìn Trân Thương, hơi xấu hổ.

Dù sao vừa định chuẩn bị hôm nay bộc lộ tài năng, kết quả hôm nay là phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt.

Có một điều chắc chắn rằng hôm nay sẽ không có cái gọi là bộc lộ tài năng tồn tại!

Dù sao tay nghề phẫu thuật của Trần Thương tốt hơn mình rất nhiều.

Ai bộc lộ còn chưa chắc chắn đâu!

Cô có thể nói ra điều này thì việc xấu hổ không thể tránh khỏi, dù sao làm gì có giáo viên nào xin lời khuyên từ học sinh, nói ra càng thêm mất mặt!

Nhưng mà, Mạnh Hi cảm thấy, bạn thân mình cũng không xấu hổ khi hỏi hay trao đổi kiến thức với nhau.

Không thể mất đi một trái tim ham học hỏi kiến thức và học tập!

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi hít sâu một hơi, làm dịu đi tâm trạng đang phức tạp của mình, nhìn Trần Thương rồi nói:

- Tiểu Trần, thật ra cách phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt của cô rất bình thường, lần trước nhìn thấy em phẫu thuật, cảm thấy mình dường như đã giác ngộ ra, em có thể dạy cho cô được không?

Sau khi câu này được nói ra, không chỉ Trân Thương ngẩn người! 

Mà ngay cả bác sĩ gây mê ở bên cạnh chân tay cũng luống cuống.

Đây có phải là chủ nhiệm Mạnh thường ngày luôn cao ngạo không?

Lại có thể chủ động nói mình không làm được, hơn nữa nhờ học sinh dạy cho cô ấy...

Nếu nói ra chuyện này, có phải mọi người sẽ không tin không?

Chẳng lẽ... Mình không cạn thận tự gây mê cho mình luôn rồi?

Bác sĩ gây mê nhìn thoáng qua kim tiêm trong tay, hơi do dự...

Sau khi Trân Thương nghe thấy lời của Mạnh Hi, cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói:

- Cái này, Mạnh lão sư có đừng quá khách khí, cái gì mà dạy với không dạy, thật ra, nhân viên y tế chúng ta khi làm việc nên trao đổi với nhau, hai bên hợp tác, cũng nhau cải thiện!

- Có Mạnh lão sư là đang nói với em, ở mọi điểm nếu muốn tìm hiểu thì sẽ không ngại học hỏi dù là người kém hơn, thật sự là học sinh được lợi rất nhiều từ câu nói này của cô!

Mạnh Hi nghe xong, có mắt trợn tròn!

Nhìn Trần Thương, chợt phát hiện tiểu tử này thật sự rất được, biết nói chuyện, biết làm việc!

[ Đinh! Cải thiện hạn chế của Mạnh Hi trong việc phẫu thuật màng ngoài tim co thắt, tăng cấp bậc lên thạc sĩ, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng: 1. Độ thiện cảm của Mạnh Hi + 20; 2. Có thể thu hoạch được bất luận một loại nào kỹ năng nào của Mạnh Hi! ]

Trần Thương nhận được nhắc nhở của hệ thống, hai mắt lập tức sáng lên.

Không tệ không tệ.

Cuộc phẫu thuật rất nhanh bắt đầu, Trần Thương bỗng nhiên nói:

- Mạnh lão sư, cô mau phẫu thuật đi, em tin tưởng cô sẽ làm được.

Mạnh Hi gật đầu, nhận lấy dao giải phẫu, bắt đầu ca phẫu thuật của mình.

Kĩ năng cơ bản của Mạnh Hi cực kì vững chắc, tuy nhiên có một số chỗ, bởi vì không đủ kinh nghiệm nên rất khó nắm chắc.

Cũng vì đã trải qua mấy nghìn cuộc huấn luyện phẫu thuật từ không gian nên Trần Thương mới tích lũy được một số kinh nghiệm.

- Mạnh lão sư, ở đây...



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 929: Không nhớ được chút gì?


Thế nhưng mà...

Ngay ở khi này, Trần Thương cực kỳ nhớ nhung bạn học Tân tiểu li3m, học các kiến thức đều rất nhanh, chuyện nhỏ như việc cắt bỏ ruột thừa chỉ cần học mấy lần là có thể thành thạo.

Nhưng Mạnh lão sư bây giờ...

Ai!

Trần Thương nhịn không được thở dài.

Khi những thấy Mạnh lão sư cầm khu vực cuối cùng dính liền vào nhau, cẩn thận gỡ ra.

Trân Thương nhịn không được nói một câu:

- Mạnh lão sư, tôi mới vừa nói mấy lần trước, cái cô cần chú ý ở khu vực này là dây thần kinh cột sống, cô có biết chú ý dây thần kinh cột sống không? Ở chỗ này rất dễ bị tổn thương! Ai, não của cô có để ở đây không v:

Trần Thương phát hiện, cái được gọi là kiên nhẫn, sau khi đã nói đi nói lại cả mười lần, nếu như vẫn như cũ không chịu nhớ kĩ, sự kiên nhân này sẽ biến mất không để lại một chút dấu vết, thay vào đó là sự cáu kỉnh bực mình!

Chính xác!

Những người cha người mẹ đã từng dạy con mình tập viết sẽ hiểu được một cách sâu sắc điều này.

Nhưng những lúc ngày thường nhìn Mạnh lão sư là một người rất tài giỏi, làm sao hôm nay lại... Không nhớ được chút gì?

Để lưu giữ một chút kiến thức này vào dung lượng của bộ não cũng không được ư?

Khi nghe thấy những lời trách móc của Trần Thương, Mạnh Hi cũng không cảm thấy tức giận chút nào, chỉ là mặt có hơi đỏ lên,đáng thương nói:

- Thật sự rất xin lỗi!

Trần Thương thở dài, không nói gì, lắc đầu.

Mà bác sĩ gây mê đứng bên cạnh thì nuốt một ngụm nước. miếng, mồ hôi đã ướt đẫm chiếc áo xanh của anh ta...

Rốt cuộc là Trân Thương đã cho chủ nhiệm Mạnh uống loại thuốc gì?

Tại sao hôm nay chủ nhiệm Mạnh lại hơi không bình thường như vậy!

Cô ấy có nên nói một câu “Xin lỗi” không?

Nghĩ đến đây, bác sĩ gây mê trẻ tuổi bỗng nhiên cảm giác tam quan của mình hơi đổ vỡ, đây chính là chủ nhiệm Mạnh, nữ thần Mạnh Hi cũng sẽ có khi trông như thế này sao?

Nữ thần khí thế oai phong lẫm liệt, tràn đầy tự tin này còn đâu?

....

....

Cuộc phẫu thuật tiếp tục tiến hành, sau khi kết thúc khoảng hơn một tiếng, Trần Thương cảm thấy cổ họng của bản thân có chút không thoải mái!

Lần đầu tiên anh phát hiện hướng dẫn một ca phẫu thuật còn khó khăn hơn so với làm hai ca phẫu thuật!

Sau khi Mạnh Hi hoàn thành việc khẩu vết thương, quay lại nhìn Trần Thương với đầy lo lắng bất an, trong ánh mắt tràn đây sự xấu hổ.

Lúc này Trần Thương chỉ đành thở dài:

- Thật ra, biểu hiện của cô rất tốt, là do tôi quá lo lắng, Mạnh lão sư, sau khi cô trở về hãy đem những lời nói của tôi suy nghĩ thật kỹ.

Mạnh Hi gật đầu:

- Ừm, cám ơn cậu, tiểu Trần!

Mạnh Hi cảm thấy, có phải cô nên gọi Trần Thương một câu thầy Trần không?

Nghĩ tới chuyện này, Mạnh Hi vội vàng lắc đầu, có còn

không ngại bản thân mình không đủ mất mặt à? Bị chính học viên của mình nói như vậy!
 
Chương 930


Mạnh Hi không giống với chủ nhiệm Đào Mật, chủ nhiệm Đào Mật kinh có nghiệm phẫu thuật cực kỳ phong phú, khi Trần Thương hướng dẫn, ông ta có thể gia tăng cùng mở rộng tầm nhìn của mình, chính vì vậy chủ nhiệm Đào tiến bộ ổn định và nhanh chóng hơn so với chủ nhiệm Mạnh.

Sau khi nghe Trần Thương an ủi mình, Mạnh Hi cười cười, nói:

- Ừm, tôi biết rồi, cám ơn cậu, tiểu Trần!

Có thể thoải mái tiếp thu những thiếu sót của chính mình, cũng khiêm tốn sửa chữa sai lăm, đây. chính là một loại năng lực.

Trần Thương mỉm cười, đúng lúc quay người lại, vừa hay nhìn thấy cổ áo màu xanh của Mạnh Hi hình như hơi lỏng, kết quả là, những thứ không nên nhìn Trần Thương đều nhìn thấy hết, một chút cũng không sót, mất vừa hay lại chạm mắt với Mạnh Hi, vội vàng lúng túng xoay đầu lại.

Mạnh Hi thấy thế, lập tức cười khúc khích.

Trần Thương ho một tiếng, phối hợp cười với Mạnh Hi. 

Mạnh Hi bỗng nhiên hỏi với sự thích thú:

- Tiểu Trần, cậu có bạn gái chưa?

Trần Thương lập tức sững người, cô đang khinh thường ai vậy? Tôi tuy nhìn vậy, nhưng mà... Bạn gái thì vẫn có, có điều, lúc nãy cũng không phải tôi cố ý muốn nhìn.

- Tất nhiên là có rồi!

Mạnh Hi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trần Thương, bồng nhiên muốn cười, cô không ý gì khác, có chỉ là nhìn biểu cảm hơi ngây ngô lộ ra trên mặt Trần Thương, nó thật sự hơi buồn cười.

Mạnh Hi mới mười hai tuổi đã đi qua Mỹ, sau đó sang Thụy Điển, nơi cô học đại học, tiếp thu niền văn hoá cùng giáo dục phương Tây, so với truyền thống văn hóa Trung Quốc mà nói, thì tư tưởng phương tây có phần cởi mở hơn một chút, đương nhiên... Nó chỉ tồn tại trong tư tưởng, và dừng lại ở mức cơ thể!

Dù sao mẹ của Mạnh Hi cũng một người phụ nữ: Trung Quốc truyền thống.

Mạnh Hi bỗng nhiên mỉm cười:

- Ồ! Có phải là cô gái tôi vừa nói chuyện không?

Trần Thương sững sờ, rõ ràng như vậy sao?

Trần Thương tò mò hỏi:

- Mạnh lão sư, sao cô đoán được?

Mạnh Hi cười khúc khích, đi lên phía trước, nhưng... Ánh mắt liếc nhìn xuống bên dưới Trần Thương.

Trần Thương cúi đầu, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên...

Ban đầu cứ nghĩ mình là bác sĩ phẫu thuật chỉnh ngực có tài một phương, nhìn thấy được vô số điều rực rỡ, nhưng đến cuối cùng cũng khó thoát số mệnh!

Nhớ đến nụ cười của Mạnh Hi một lần nữa, Trần Thương cảm giác vô cùng lúng túng xấu hổ,

Đây là lần đầu tiên Trần Thương phát hiện ra rằng Mạnh Hi... Thật sự không giống như bề ngoài cô biểu hiện ra!

Dưới vẻ bề ngoài trưởng thành, ẩn sau trong đó là một trái tim... (để dành cho các bạn điền)!

Thở dài một tiếng, Trần Thương đi đến phòng thay đồ thay quần áo, phát hiện ra Mạnh Hi đã đứng trước cửa phòng phẫu thuật đợi mình.

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng.

Mạnh Hi cũng cười theo. 

Sau vài giây... Hai người nhìn nhau, không nhịn được cùng nhau bật cười



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 931


Cát Hoài nhìn thấy Mạnh Hi đi đến, vội vàng nói:

- Chủ nhiệm Mạnh, hồ sơ bệnh án đã sắp xếp xong, bây giờ cô có kí tên luôn không?

Hiện tại tâm trạng của Mạnh Hi rất tốt, mỉm cười khi thấy Cát Hoài

- Anh vất vả rồi, bác sĩ Cát, để ngày mai đi, bay giờ không còn sớm, tôi về trước.

Lập tức Cát Hoài cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Hôm nay Mạnh Hi mặc một bộ quần áo thể thao, cực kỳ có cảm giác trẻ trung năng động.

Mạnh Hi đi trước, Trần Thương ở lại thêm mấy phút.

Vô tình nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Cát Hoài.

Trần Thương nhịn không được thở dài:

- Cát lão sư, thầy thích Mạnh lão sư đúng không?

Chỉ nói một câu, hai bác sĩ khác đang ở trong. phòng làm việc cũng lập tức vểnh tai hóng chuyện, Cát Hoài bị Trần Thương nói ra tâm tư trong lòng, lập tức nhịn không được mà đỏ mặt.

- Đừng có nói bậy! Làm gì có chuyện đó!

Cát Hoài vội vàng phủ nhận.

Trần Thương không thể không nói ra:

- Cát lão sư, như vậy là không đúng!

Cát Hoài nghe xong, lập tức tò mò nhìn Trần Thương, chẳng lẽ... Lúc phẫu thật Chủ nhiệm Mạnh cùng tiểu Trần đã bí mật nói với nhau cái gì rồi?

Nghĩ tới đây, Cát Hoài vội vàng hỏi:

- Ồ? Tiểu Trần, cậu có lời khuyên cho tôi à?

Trần Thương lập tức búng tay tách một cái, cười nói:

- Lời khuyên thì không dám, nhưng mà... ngược lại tôi có một đề nghị nhỏ!

Hai mắt Cát Hoài lập tức sáng lên:

- Đề nghị gì?

Khi Cát Hoài vừa nói xong, cảm giác được bên cạnh mình có thêm hai tên nhiều chuyện, lập tức thẹn quá hoá giận:

- Các cậu đang làm gì ở đây?

Bác sĩ 1 nói:

- Câu nói mình không thích chủ nhiệm Mạnh, chúng tôi làm sao có thể không nghe! 

Bác sĩ 2 khen:

- Đúng vậy! Cạnh tranh công bằng, ví dụ như đây là môn xác suất thống kê, nếu như u1= chủ nhiệm Mạnh thích cậu, u2= chủ nhiệm Mạnh không thích cậu, rong tình huống này, hãy thành lập phân tích thống kê, dựa theo Chỉ bình phương (chỉ-square test), câu căn tính giá trị p!

Sau khi Cát Hoài nghe xong, lập tức cảm thấy không hài lòng:

- Cái này cậu sai rồi, không thể đặt giả thiết như vậy, Chỉ bình phương (chi-square test) không thích hợp cho loại này! Ba người chúng ta cạnh tranh, nếu trong trường hợp này, trước tiên cũng ta sẽ tiến hành phân tích nhóm, dùng giá trị F, và gia trị P không có liên quan gì với nhau!

Bác sĩ 1 lập tức gia nhập cuộc chiến:

- Không đúng, giá trị F cũng không đúng, chúng ta căn cân nhắc đến lỗi loại 1 và lỗi loại 2, nếu như ở chỗ này chúng ta dùng meta phân tích, tôi cảm thấy càng thêm... Cậu nhìn, chúng ta cần sớm thành lập một bắng biểu đồ, sau đó..

Trần Thương trơ mắt nhìn một cuộc tranh đấu tìm người yêu biến thành một cuộc đọ sức môn thống kê, thấy đầu mình có hơi choáng váng...

Chẳng lẽ... Thế giới của người học giỏi đều muôn màu muôn vẻ như vậy à?

Tìm bạn gái cũng cần tiến hành một lần phân tích toàn diện hả?

Đột nhiên Trần Thương cảm thấy mình kỳ may mắn, trước khi Tân tiểu li3m lên tiến sĩ mình đã thử được người về tay, nếu không... Sau này hạ thủ sẽ rất khó khăn, nếu như mình bị hỏi p bằng bao nhiều thì làm sao bây giờ?

Tôi không xứng gia nhập cuộc chiến cao cấp như thế này sao?

Mà thôi, mà thôi!

Nhìn ba vị bác sĩ tranh luận, Trần Thương đột nhiên cảm giác được mình thật sự hâm mộ.

Người có học thức tìm người yêu, quả nhiên là dựa theo số liệu đã phân tích...

Trần Thương nhìn cái tư thế trước mắt mình, dường như ba người đã thảo luận để tính cách, sở thích, chiều cao và các loại dữ liệu khác, bảng biểu đồ đã hoàn thành...

Ai! 

Đúng, đề nghị của tôi thì sao?
 
Chương 932


Khoảng chín giờ sáng, có hai mẹ con đi vào phòng cấp cứu!

Người con gái hơn bốn mươi tuổi, thân hình nhỏ gầy, lúc này đang đỡ lấy bà lão, trong miệng còn một mực ghét bỏ, thao thao bất tuyệt mà nói bà lão:

- Không cho mẹ ăn mẹ còn nhất định phải ăn, hiện tại tốt quá rồi? Thượng thổ hạ tả! Tuổi cũng đã lớn như thế rồi, mẹ nói một chút xem mẹ thế nào?

Người phụ nữ mồm miệng tất nhanh cũng cực kì sắc bén, một mực hướng bà lão mà lải nhải không dứt.

- Đồ ăn nguội không thể ăn, ăn hỏng cái bụng còn phải đến bệnh viện! Mẹ lại nói mẹ không phải gây phiền toái cho con đi, con đang đi làm còn phải chạy về đưa mẹ đi bệnh viện! Mẹ thật không thể cho con bớt lo một chút à?

Bà lão khúm núm, không lên tiếng, nửa ngày mới nói một câu:

- Mẹ đây cũng là nghĩ... Không thể lãng phí, bánh đúc lạc rất ngon, lại không có hỏng!

Mẹ già đã tám mươi tuổi, mặt mũi nhăn nheo, tóc trắng xoá, mặc dù hơi gầy, nhưng khung xương so với người con gái còn muốn lớn, người con đỡ lấy bà cụ lại có vẻ hơi phí sức!

Sau khi tiến vào phòng cấp cứu, người phụ nữ thở, hồng hộc, thế nhưng vẫn y nguyên thận trọng đỡ lấy bà lão, sợ bà đụng phải gì đó.

Trần Thương và Từ Đông Đông vừa vặn từ phòng kiểm tra đi ra, nhìn thấy hai người, vội vàng gọi:

- Tiểu Lâm, đẩy một cái giường đi ra đây.

Tiểu Lâm thấy thế, vội vàng gật đầu, động tác rất lưu loát, không bao lâu đã chạy ra.

Trần Thương và Từ Đông Đông hỗ trợ, đưa bà lão nằm trên giường. Lúc này, người phụ nữ nhỏ gầy rốt cuộc thở phào, chỉ không kịp nghỉ ngơi lại gấp gáp đi lấy số cấp cứu

Trần Thương vội vàng hỏi:

- Bà thấy thế nào rồi?

Bà lão nhắm mắt lại, cũng không lên tiếng, nằm ở trên giường, dường như toàn thân đều vô cùng mệt mỏi.

Người phụ nữ nói:

- Đoán chừng là cũng phải mệt lả rồi. Sáng sớm hôm nay, sau khi tôi đến cơ quan, cha tôi gọi điện thoại cho tôi, nói mẹ của tôi buổi sáng bị tiêu chảy, hơn nữa thượng thổ hạ tả mấy lần.

- Tôi hỏi mới biết buổi tối ngày hôm qua bà ăn bánh đúc lạc! Khắng định là ăn hỏng luôn cái bụng rồi Sau khi nghe xong, Trần Thương nhẹ gật đầu:

- Ừm! Trước kia có bệnh gì không?

Người phụ nữ nghĩ nghĩ:

- Có bệnh tiểu đường với cao huyết áp, nhưng thuốc hạ huyết áp cũng uống rồi, bệnh tiểu đường thì đã lấy insulin. Cao huyết áp dùng Nifedipin, một ngày uống một viên, insulin là dùng... Buổi sáng, 8 viên.

Người phụ nữ nói cực kỳ kỹ càng, điều này làm cho Trần Thương hơi ngạc nhiên:

- Cô học y?

Người phụ nữ lắc đầu, thở dài

- Không phải, mẹ của tôi bệnh đã nhiều năm như vậy, đều là do tôi chăm sóc, bà không uống thuốc, luôn ngại thuốc đắt, tôi mỗi ngày định thời gian cho bà uống thuốc.

Nói đến đây, Trần Thương nhịn không được nhìn người phụ nữ nhiều thêm vài lăn, dù sao... Phận làm con cái, người có thể làm được những việc như trên cũng không nhiều.

Vừa rồi không ngừng nói liên miên lải nhải hẳn là giống như mẹ đối với con khi còn nhỏ.

Người phụ nữ nói rất rõ ràng, nhưng dù là vậy Trần Thương cũng không hoàn toàn tin. Theo thói quen cầm lấy ống nghe, đặt trên bụng bà lão lẳng nghe. Âm thanh của ruột chính xác là tăng cường một chút.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 933


Kali (Ka) thấp có thể gây nên một loạt biểu hiện, ví dụ như toàn thân không sức lực, nhịp tim thất thường, hoặc là một chút bệnh về hệ thần kinh, giống  như cơ bất lực.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nói với y tá

- Tiểu Lâm, cho kiểm tra máu, còn có, máu thường quy, chất điện giải cũng kiểm tra một chút đi

Sau khi bà lão bổ sung chất điện giải chắc chắn cần phải chú ý.

Bà so với những người trẻ tuổi mẫn cảm hơn rất nhiều.

Đang lúc nói chuyện, bà lão bị đẩy vào phòng quan sát.

Theo lý thuyết, dạng triệu chứng này cực kỳ phổ biến, bà lão ăn phải đồ ăn hỏng, có thể sẽ gây nên hỗn loạn chất điện giải, loại bệnh trạng này ngược lại cũng rất bình thường,

Từ Đông Đông đứng vừa nhìn Trần Thương kiểm tra, hỏi Trần Thương:

- Trần lão sư, đây sẽ không là hỗn loạn chất điện giải, đưa tới Natri (Na), Kali (Ka)thấp, truyền dịch hẳn là sẽ tốt!

Trần Thương nhìn Từ Đông Đông, nhịn không được lắc đầu:

- Bù dịch cũng không thế tùy tiện bù, đặc biệt làngười cao tuổi, không có báo cáo kết quả chất điện giải, dù là bù Nati (na) hay bù Kali (Ka) cũng đều có thể phạm tội!

Giống Từ Đông Đông, mấy thực tập sinh trẻ tuổi trông thấy người bệnh cũng bu lại

Nghe thấy Trần Thương nói vậy, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.

Trần Thương tiến vào phòng quan sát, một người đàn ông cười nhìn Từ Đông Đông;

- Ra vẻ huyền bí, làm gì có phức tạp như vậy, khi ôi ở bệnh viện, loại người bệnh này đã thấy nhiều! Uống chút nước đường nước muối là được rồi!

Mặc dù Từ Đông Đông cảm thấy người đàn ông nói không có đạo lý, nhưng cũng không giảo biện, đứng dậy tiến vào phòng quan sát

Người đàn ông nhịn không được cười cười, nhìn Từ Đông Đông và Trần Thương, lắc đầu:

- Ai... Người trẻ tuổi, cho là quá thần bí, làm gì có chuyện thần bí như vậy nha!

Kiểm tra đường máu rất nhanh, không bao lâu đã có kết quả, đường máu là:

- 16.4! 

Sau khi Trần Thương trông thấy kết quả đường máu, lập tức nhíu mày!

Dựa theo người bệnh và người nhà nói, người bệnh hẳn là đã ăn cơm được một giờ, nhưng đường máu như thế này hơi cao.

Trần Thương nhìn người phụ nữ, nói:

- Bà lão khống chế đường máu không tốt lắm, 16.4 Moore.

Người phụ nữ nghe xong, lập tức đỏ mặt:

- Bác sĩ, ngại quá, dụng cụ đo đường máu trong nhà của tôi không cho phép, cũng có đoạn thời gian không đo, thế nhưng mỗi ngày đều tiêm insulin.

Lúc này, bỗng nhiên bà lão hô hấp khó khăn, há mồm ha ha ha ha muốn hút khí.

Lần này đưa tới sự chú ý của Trần Thương.

Trần Thương vội vàng hỏi:

- Trước kia bà lão có bệnh tim, bệnh phổi hoặc là bệnh thận hay không?

Người phụ nữ thấy tình huống của bà lão, cũng lập tức giật mình, hơi bối rối, vội vàng lắc đầu

- Không, tuyệt đối không có! 

Trần Thương thấy thế, vội vàng tiếp cho dưỡng khí người bệnh.

Tiếp đó Trần Thương cầm lấy ống nghe, đặt ống nghe lắng nghe khu vực phổi và trái tìm.

Anh ta nghe thấy âm thanh hô hấp cực kỳ yếu ớt, hơn nữa, trái tim nhảy cực kỳ chậm chạp!

Lần này, Trần Thương lại băn khoăn không hiểu.

- Máy theo dõi điện tim!

Lúc này, bà lão vẫn hô hấp rất khó khăn, Có vẻ hít vào oxi không được, y nguyên như trước há mồm hít khí.

Trần Thương bắt đầu khẩn trương!

Tiểu Lâm thuần thục giám sát điện tim, Trần Thương lại nói với Từ Đông Đông:

- Bảo người nhà đi ra bên ngoài chờ đi.

Từ Đông Đông thấy thế, gọi người phụ nữa ra phòng quan sắt.

Trần Thương rất nhanh đã nhìn thấy trị số bên trên máy theo dõi!

Huyết áp càng ngày càng thấp!

70/40 mmHg! 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 934


Nương theo khí chuyến tới từ máy điện tâm đồ, Trần Thương vội vàng bắt đầu tiếp nhận từng đạo trình!

Trên người không còn chút sức lực nào!

Đường tiêu hóa phản ứng dị thường!

Hồ hấp khó khăn, hơn nữa nghỉ ngờ là cơ hô hấp có vấn đề!

Tim đập mạnh và loạn nhịp!

Bệnh tiểu đường!

Đủ loại nhân tố kết hợp với nhau, khiến Trần Thương nghĩ đến một loại bệnh đáng sợ, thậm chí còn là bệnh có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Mà lại là lúc nào cũng có thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Thế nhưng còn chưa kịp làm điện tâm đồ.

Tiểu Lâm liền hô:

- Bác sĩ Trần, nhịp tim chỉ có 20 lần/phút!

Mặt Trần Thương lập tức căng thắng

- Atropin! 

Y tá Nhạc Nhạc vội vàng bắt đầu tiêm vào!

Thế nhưng sau khi tiêm dopamine vào, vẫn không thấy chuyển biến gì!

Tình hình của người bệnh cũng không có bất luận chuyển biến tốt đẹp nào.

Mà lúc này đây, máy điện tâm đồ khí chậm chạp cho kết quả điện tâm đồ.

Trần Thương nhanh chóng kéo điện tâm đồ xuống, cầm lên nhìn kỹ, lập tức biến sắc.

Quả nhiên là thế!

Điện tâm đồ hình sóng, kết hợp với tất cả biểu hiện của người bệnh, mọi thứ có thể giải thích rõ!

Trần Thương không khỏi cảm thấy hơi may mắn, vẫn may là chưa gấp gáp truyền dịch.

Nếu không bà cụ thật sự sẽ không xong rồi.

Đến lúc đó sẽ hết cách xoay chuyển.

Nhìn điện tâm đồ, Trăn Thương cảm giác tay của mình đều đang run.

Tiểu Lâm tiếp tục nói:

- Bác sĩ Trần, nhịp tim còn đang giảm xuống! 

Lúc này sắc mặt bà lão khó chịu, vốn là có bệnh tiểu đường thâm niên và hơi gầy, lại thêm là một người già tám mươi tuổi, vì lẽ đó bản thân gương mặt chính là da bọc xương!

Mà lúc này, khuôn mặt biểu lộ rất dữ tợn, há mồm gấp rút hô hấp, còn có trong miệng a a a nói linh tỉnh, lập tức khiến những người đang học quy bồi sang đây. xem “Náo nhiệt” cũng nhịn không được lui về sau một bước!

Quá kinh khủng!

Lúc này!

Từa hồ Atropin căn bản cũng không có ích lợi gì, nhịp tim vẫn như cũ chỉ có 20 lần.

Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, lập tức thay đổi phương pháp:

- Adrenalin!

Trong hộp cấp cứu, có đãy đủ vật tư cấp cứu, một hàng thuốc cấp cứu thuốc vô cùng đầy đủ, Nhạc Nhạc vội vàng bắt đầu tìm kiếm... Chuẩn bị

Lúc này, Trần Thương nói với Tiểu Lâm đang đứng ở bên cạnh:

- Chuẩn bị 10ml Canxi clorua! Tiêm tĩnh mạch! 

-Còn có, 10 ml Insulin, cũng tiêm tĩnh mạch!

Lời này vừa nói ra, một đám quy bồi sinh ở sau lưng lập tức trợn tròn mắt!

Lúc này, lại muốn dùng thuốc canxi!

Họ một mặt mờ mịt, căn bản không biết vì sao sau khi Trần Thương làm xong điện tâm đõ lại bỗng nhiên liền bắt đầu tiêm canxi vào tĩnh mạch.

Người bệnh... Thiếu canxi hả?

Một đám người hơi ngây ngốc!

Mà nói thật, Từ Đông Đông cũng hơi mê mẩn, nhưng vẫn như cũ đứng ở phía sau, căm bản bứt ký ghi chép từng câu mà Trần Thương nói xuống.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 935


Lúc này, Lý Bảo Sơn vừa vặn đi ngang qua phòng cấp cứu, sau khi biết được có người bệnh đang được cấp cứu, vội vàng đi đến!

Lý Bảo Sơn nhìn thấy Tiểu Lâm đang tiêm thuốc.

Hỏi Trần Thương:

- Tình hình người bệnh như thế nào rồi?

Lúc này, tất cả quy bồi sinh phía sao đều là một mặt ngu ngốc!

Họ cũng căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù nghe rõ tên bệnh, thế nhưng mà... Tuyệt không hiểu!

Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Tại sao chúng tôi lại cùng biểu hiện như gà què? 

Mà vì sao Trần Thương sau khi mới chỉ nhìn một cái điện tâm đồ lại bắt đầu thực hiện những thao tác rườm rà như thế.

Ngay cả Từ Đông Đông đối với cái này cũng là hoàn toàn không biết gì cả.

Người đàn ông ở phía sau vừa rồi nói chuyện với Từ Đông Đông cũng hơi bất lực, chẳng lẽ không phải hỗn loạn chất điện giải à?

Trần Thương thấy nhịp tìm cùng huyết áp dần dần có khôi phục, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra

Nghe thấy Lý Bảo Sơn tra hỏi, lập tức xoay người lại

- Chủ nhiệm!

- Người bệnh hẳn là bị chứng tăng Kali (Ka) máu, cùng với có tiền sử mắc bệnh tiểu đường, hơn nữa, tăng Kali (Ka) máu có khả năng kéo dài hơn tám giờ!

Sau khi Lý Bảo Sơn nghe thấy tăng Kali (Ka) máu, lập tức khuôn mặt trầm xuống.

Tăng Kali (Ka) máu hơn tám giờ, đây là muốn mạng người nha!

Bình thường lượng Kali (Ka) trong máu khoảng từ 3.5 đến 5.5 mmol/L. 

Mà khi vượt qua 5.5, chính là chứng tăng Kali (Ke) máu.

Lý Bảo Sơn nghe thấy Kali (Ka) cao như vậy, lập tức hỏi:

- Chất điện giải trong huyết thanh đã được thoát chưa?

Trần Thương lắc đầu:

- Mới vừa rút đưa đi chưa tới mười phút, không có. nhanh như vậy!

Trần Thương vừa nói xong, người xung quanh lập tức yên tĩnh lại!

Không có chỉ tiêu chất điện giải trong huyết thanh, sao Trần Thương lại nói ra lượng Kali trong máu tăng cao hơn tám giờ?

Làm thế nào đoán được người bệnh là mắc bệnh tăng Kali (Ka) máu!

Trần Thương từ đầu tới đuôi cũng chỉ mới làm kiểm tra điện tâm đồ.

Giờ khắc này, quy bồi sinh ở xung quanh lập tức tò mò!

Cũng không thể nói là do Trần Thương tự mình đoán được! 

Mà Lý Bảo Sơn nghe thấy Trần Thương nói như. vậy, vội vàng cầm lấy điện tâm đồ ở bên cạnh, nhìn kỹ, lập tức nhíu mày!

- Cậu đã dùng cái gì rồi?

Trần Thương:

- Thuốc Canxi, Canxi Clorua, đường trong máu của bệnh nhân hơi nhiều, tôi tăng thêm 10 ml Insulin.

Lúc này, Lý Bảo Sơn đi đến vừa, quan sát người bệnh.

Lúc này, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Việc mà Trần Thương nên làm đều đã làm.

Hiện tại, Lý Bảo Sơn đối với Trần Thương thật sự là càng ngày càng hài lòng

Có thể nhạy cảm chỉ dựa vào chỉ tiết để chấn đoán chính xác cho người bệnh, thật không phải là người bình thường có thể làm được.

Khỏi cần phải nói, chính là Trần Thương chỉ cần vên vẹn có thể thông qua điện tâm đồ mà xác định trị số Kali (Ka) trong máu, đây chính là một chuyện đáng lưu ý.

Chưa có mấy năm đạo hạnh thì có thể sẽ làm không được! 

Cấp cứu chính là giành giật từng giây, nếu thật là đợi đến khi chất điện giải trong huyết thanh đi ra, người thật là sẽ lạnh cóng!

Mà Trần Thương cho xử lý rất đúng chỗ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 936


Lúc này, người phụ nữ vừa rồi đưa mẹ mình đến bệnh viện đang nôn nóng bất an đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu!

Trong lòng căng thẳng muốn chết!

Sợ mẹ mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Ông chú bảo vệ của khoa cấp cứu là Tân Thái Sơn thấy thế, nhịn không được an ủi

- Cô gái à, đừng có gấp, yên tâm đi, chủ nhiệm Lý đã vào, không có vấn đề gì đâu!

Lời tuy như thế, thế nhưng người phụ nữ sao có thể yên tâm được.

Nghe thấy Tân Thái Sơn nói như vậy, giọng nói lập tức nghẹn ngào!

- Tôi không nên nói với bà ấy, tôi đáng lẽ phải nên sửa dụng cụ kiểm tra máu sớm hơn, đều tại tôi

- Tôi cho là ngày thường bà ấy càm ràm quá nhiều, về sau tôi cũng không nói bà ấy nữa...

- Ông trời ơi, ngài phù hộ phù hộ cho mẹ của con, cầu xin ngài, để bà ấy gắng gượng qua khỏi đi!

...

Người phụ nữ nghẹn ngào, cảm xúc cực kỳ không ổn định, khiến Tân Thái Sơn ở vừa cũng không biết nên nói cái gì.

Y tá đứng ở bên cạnh nhìn thấy người phụ nữ khóc thành dạng này, cũng nhịn không được thở dài, đây chính là con gái!

Mẹ mình phạm sai lầm, trách mắng thì trách mắng, dù sao cũng là người già, đều nói già trở lại nhỏ, già trở lại nhỏ, người đã già cũng sẽ không hiểu chuyện, khiến con gái phải huyên thuyên ở bên tai cả ngày, người khác mới không có người quản.

Thế nhưng lải nhải thì lải nhải, trách mảng thì trách mắng, nếu thật là khi người già mắc bệnh, người con thật sự là lo lắng như bản thân bị bệnh vậy.

Chứng tăng Kali (Ka) trong máu có rất nhiều nguyên nhân, có triệu chứng như bệnh tiểu đường, nhưng không thể loại trừ nguyên nhân khác, vì vậy còn cần tiến hành một bước chờ kết quả kiểm tra s1nh lý, sinh hóa nữa, sau đó lại chuyến khoa.

Lý Bảo Sơn gọi điện thoại cho phòng xét nghiệm, sau khi thúc giục một phen, kết quả xét nghiệm rất nhanh đã có!

Y tá nhanh chóng in giấy xét nghiệm ra, đưa tới! 

Lý Bảo Sơn cầm đầu tiên.

- Lượng Kali trong máu 8.1!

Còn may là được cấp cứu kịp thời, nếu thật là chờ kết quả xét nghiệm máu, người này... Coi như nguy hiểm.

Quy bồi sinh ở bên cạnh tò mò nhìn thoáng qua, lập tức trợn tròn mắt!

Thật sự là hơn tầm giờ!

Vào giờ phút này, họ hết sức tò mò, đến củng là vì sao Trần Thương đoán được rồng độ Kali (Ka) trong máu của người bệnh tăng cao!

Từ Đông Đông càng là mặt mũi tràn đầy hưng phẩn!

Chỉ mới hai ngày ngân ngủi, đã nhìn thấy một lăn cấp cứu khẩn cấp!

Mặc dù chưa hiểu chuyện gì, có loại không hiểu gì nhưng chỉ biết là có cảm giác rất lợi hại.

Nhưng...

Nhìn thấy Trần lão sư trong điều kiện cấp cứu khẩn cấp như vậy, theo các loại bệnh phức tạp cùng triệu chứng, tìm kiếm cùng phát hiện ra yếu tố mấu chốt, khai thác kịp thời cách cứu chữa, cái này rất khó khăn!

Cũng quá thoải mái!

Nói thật, vào giờ phút này, Từ Đông Đông thật sự bái phục Trần Thương!
 
Chương 937


Trần Thương xoay người, nhìn thấy Từ Đông Đông đang căm bút ghi chép gì đó lên cuốn sổ, nói:

- Đông Đông, cho người nhà vào.

Từ Đông Đông nghe thấy Trần Thương gọi mình, vội vàng cất cuốn vở, vội vã gật đầu:

- Được!

Lúc này, người phụ nữ ở trước cửa đã khẩn cầu rất lâu!

Nhưng theo thời gian trôi qua!

Mặc dù cô ta không hiểu y học, nhưng cũng biết rõ, thời gian càng lâu, cho thấy vấn đẽ càng lớn!

Càng như thế, cô ta càng lo lẳng bất an!

Từ Đông Đông đẩy cửa nhìn thấy người phụ nữ căng thẳng đứng đẳng kia, trong mắt mang theo mong đợi cùng hi vọng, nhìn chăm chăm cửa ra vào.

Thấy Từ Đông Đông đi ra, người phụ nữ vội vàng chạy tới!

- Bác sĩ! Bác sĩ! Mẹ tôi thế nào?

Từ Đông Đông cười

- Không cần căng thẳng, bác sĩ Trần bảo cô vào. trong.

Từ Đông Đông chưa hề nói người bệnh đến cùng có ổn định hay không, chỉ nói một câu bác sĩ Trần bảo cô vào trong.

Người phụ nữ nghe thấy thế, vội vàng bước vào. 

- Bác sĩ Trần, mẹ của tôi...Bà ấy thế nào rồi?

Trần Thương nói

- Bà lão hiện tại cơ bản đã ổn định, nhưng tôi đề nghị đến khoa nội tiết nhập viện trị liệu, hiện tại bà có bệnh tiểu đường rối loạn trúng độc Ketoacidosis, loại trúng độc axit này khiến cho lượng kali trong máu lên cao, xem ra, tình hình này hắn không phải chỉ mới một hai ngày!

- Do đó, tôi đề nghị mọi người đến khoa nội tiết, để chữa trị đúng bệnh tiểu đường cho bà lão, lượng kali trong máu tăng cao chỉ cần kiểm tra trị liệu là được rồi. Cô cũng không cần quá lo lãng.

Sau khi người phụ nữ nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Trần Thương xoay người, nói với bà lão:

- Bà à, sau này bà phải chú ý nhiều đến lượng đường trong máu của mình đấy! Không thể ăn đồ bậy bạ, bà có biết không, vừa rồi suýt nữa đã nguy hiểm! Về sau nghe lời con gái của bà, cô ấy còn có thể hại bà à.

Lúc này bà lão cũng đã ổn định, thở dài một hơi:

- Haiz.. Bác sĩ, cám ơn ngài! 

Bị bà lão xưng hô “Ngài”, Trần Thương hơi không quen.

Người phụ nữ thấy mẹ mình ổn định lại, vội vàng đi tới, ngồi ở bên giường, hai tay nằm cánh tay gầy như que củi của mẹ, hơi lạnh buốt, do bệnh tiểu đường lâu năm dẫn đến tuần hoàn hơi không tốt.

Nhưng người phụ nữ không ghét bỏ chút nào, ngồi ở chỗ kia, đặt tay của mẹ vuốt v e trên mặt minh, nước mắt tí tách rơi xuống.

- Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết!

Bà lão đỏ mặt, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thế dùng tay vuốt v e mặt con gái

Khi còn bé bà cũng vuốt v e cô như thế, bây. giờ..đã lớn như vậy.

Là bản thân mình đã già!

Con gái thật sự bị dọa cho sợ hãi:

- Mẹ, có phải bình thường con nói mẹ nhiều quá, mẹ không vui, sau này con không nói nữa được không? Nhưng...mẹ phải uống thuốc đúng giờ, đừng tiết kiệm cho con, có thể tiết kiệm gì chứ, mẹ khỏe mạnh, là con thấy vui rồi...

Bà lão cảm động hai mắt rưng rưng 

Lúc này, Trần Thương cầm điện thoại lên bắt đầu liên hệ khoa nội tiết,

Không lâu sau, bác sĩ trực ban khoa nội tiết Diêm Đông Tuyết gấp gáp xuống, sau khi nhìn thấy Trần Thương, cười chào hỏi

- Tiểu Trần!

Trần Thương cười cười, Diêm Đông Tuyết con rể khoa cấp cứu, chồng của Trương Thù, trước mắt là phó chủ nhiệm khoa nội tiết, bốn mươi tuổi, đang vào độ tuổi tráng niên!

- Thầy Diêm, người bệnh ở bên trong.

Trần Thương dẫn Diêm Đông Tuyết đi vào.

Sau khi Diêm Đông Tuyết nhìn bảng xét nghiệm và điện tâm đồ, lập tức kinh ngạc:

- Cái này muốn lấy mạng người đấy à?
 
Chương 938


Lúc này, bà lão cũng ngồi dậy, con gái dìu bà đi đến khoa nội tiết, làm thủ tục nhập viện.

Trần Thương thấy người phụ nữ mệt mỏi như vậy, bỗng nhiên nói:

- Dùng xe lăn đẩy đi nhé?

Người phụ nữ cười nói:

- Không cần, tôi quen rồi.

Sau khi nói xong, hai người đỡ nhau bước đi

Ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ "Sắc bén cay nghiệt” lải nhải, và bà lão "khúm núm”.

Nghe thấy từ xa, Trần Thương lắc đầu, cái này có lẽ là yêu!

Dường như hai người ầm ï quen rồi, khi còn bé. người mẹ lải nhải với người phụ nữ, sau này già rồi, người phụ nữ nói liên miên với bà lão, luôn lo lắng không hết, nói không hết.

Con người chính là luân hồi như vậy.

Là sư luân hồi liên quan đến tình yêu và trách nhiệm. 

Chỉ là...hình ảnh tưởng như bình thường này, không biết vì sao trở nên hơi cảm động, khiến đôi mắt hơi mông lung.

Tiểu Lâm vẫn giống như trước kia, ưa khóc nhè.

Cái mũi chua xót, nước mắt liền chảy ra.

Thường Lệ Na trước giờ biết ăn nói cũng hít một hơi thật sâu, lúng ta lúng túng tự nói

- Giống mẹ của tôi, khi còn bé bà cứ nói thao thao. bất tuyệt với tôi, tôi thấy vô cùng phiền phức, bây giờ bà già rồi, tôi lại thao thao bất tuyệt với bà, chắc chắn bà cũng thấy rất phiền...

Có lẽ, chỉ có con gái ruột, mới có thể như thế?

Trần Thương mặc dù không hiểu con gái, nhưng...Phần này tình cảm, không phân giới tính, vẫn bị cảm động lây.

Rất nhiều sinh viên ở đây tận mắt nhìn thấy một lăn cấp cứu tưởng như đơn giản nhưng lại chất chứa huyền cơ.

Nếu quả thật chỉ là tiêu chảy bình thường, chữa trị theo tình huống này, có thể bà lão đã mất mạng.

Mà Trần Thương lại có thể từ những nhân tố phức tạp bên trong tìm được nguyên nhân gây bệnh, đồngthời trực tiếp bắt đầu trị liệu, điều này khiến cho đám sinh viên bồi dưỡng như họ sau khi cảm xúc tăng cao, còn hơi sùng bái!

Có người gan dạ, trực tiếp hỏi:

- Thầy Trần! Sao thầy biết lượng kali trong máu người bệnh tăng cao? Ngay từ đầu em còn tưởng rằng là tiêu chảy khiến lượng kali hạ xuống, nếu thật là bù dịch, người bệnh sẽ không còn nữa!

Trần Thương nhìn đám sinh viên này, trong ánh mắt đầy vẻ ham học, nhịn không được nói:

- Nguyên tắc cấp cứu là: Trước cứu mạng, sau. cứu bệnh.

- Nếu bà lão chỉ là tiêu chảy bình thường, có thể sẽ dẫn tới chất điện giải hỗn loạn, các em suy nghĩ cực kỳ chính xác, nên cân nhắc lượng kali.

-Nhưng!

- Khi chúng ta tại chẩn đoán bệnh, không chỉ căn cứ triệu chứng trước mắt của người bệnh để phán đoán, còn phải kết hợp bệnh án trước kia, để tổng hợp cân nhắc!

- Người bệnh phát bệnh là bởi vì ăn bánh bột lọc dẫn đến tiêu chảy, có bệnh án tiểu đường nhiều năm, lúc này, em phải cân nhắc đến bệnh tiểu đường phải chăng có thể dẫn đến tiêu chảy, sau đó lại kết hợp kiểm tra triệu chứng, biểu hiện bệnh tật để phán đoán!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 939


Trần Thương cười nói:

- Đây chính là tư duy lâm sàng!

Mọi người sững sờ.

Thực ra, với tư cách là một bác sĩ mà nói, quan trọng nhất là hình thành tư duy lâm sàng.

Mà lúc này, Từ Đông Đông càng khiến mọi người tò mò.

- Đúng vậy! Thầy Trần, chất điện giải huyết thanh còn chưa có kết quả, sao thầy phán đoán được giá trị kali trong máu! Là dựa vào kinh nghiệm để phán đoán à?

- Đúng! Vừa rồi Trần lão sư quá đẹp, làm sao.

phán đoán được, có bí quyết gì không?

Nhìn một đám sinh viên, Trần Thương cười nói:

- Đương nhiên là có bí quyết!

Mọi người nghe xong, mắt lập tức sáng rực lên, cả đám tranh thủ thời gian lấy giấy bút ra, đây chính là “làm việc"!

Làm việc thật sự!

Trần Thương thấy thế, cũng rất vui vẻ chia sẻ.

Câu nói kia như thế nào nhỉ? 

ta rất nhiều manh mối!

- Mà tăng kali trong máu và biểu hiện dị thường của điện tâm đồ, thậm chí là một ví dụ điển hình, tôi hỉ vọng mọi người nhớ kỹ, những gì tôi nói tiếp theo đây!

Mọi người nghe xong, vội vàng chuẩn bị kỹ bút vở, nghiêm túc lắng nghe.

- Lúc Kali trong máu tăng cao, tính thông thấu của màng tế bào với lượng ion kali, khiến độ dốc điện vị thay đổi đột ngột, thời gian rút ngắn, biểu hiện đầu tiên của Kali cao xuất hiện ở điện tâm đõ chính là sóng T cao vút, CT rứt ngắn, do đó khi tôi nhìn thấy điện tâm đồ, cơ bản đã xác định người bệnh là tăng kali trong máu.

- Mọi người đều biết, tăng kali máu của người bệnh tới lui vội vàng.

Trần Thương một câu “Tới lui vội vàng” chọc cười mọi người, nhưng mọi người đều biết, đúng là như thế, tăng kali máu tùy thời có thể khiến tim ngừng đột ngột, nguy hiểm tính mạng!

Trần Thương tiếp tục nói

- Hoàn toàn chính xác, kiểm tra chất điện giải huyết thanh là tiêu chuẩn vàng của tăng kali máu, nhưng đợi đến khi có kết quả sinh hóa của người bệnh cũng mất một hai tiếng, người đã sớm không còn, tôi còn cần tiêu chuẩn vàng này làm gì?

- Cho nên, lúc này, hoài nghỉ kali trong máu cao chắc chắn phải đo điện tâm đồ, đây là một kỹ xảo lâm sàng!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top