Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 880: Cực kỷ tự nhiên


Ký Như Vân bị Trần Thương nhìn một lúc lâu, ngược lại là rất bình tĩnh, bà nhìn ra được, trong đôi mắt Trần Thương chính là mang theo nghiên cứu cùng suy tư, hơn nữa cực kỳ chuyên nghiệp, rất bình tĩnh, giống như là bác sĩ đang kiểm tra người bệnh.

Quay đầu nhìn thoáng qua Tân Hiếu Uyên, nhịn không được liếc mắt một cái.

Lúc này, Trần Thương mới chậm rãi nói ra:

~ Dì à, nếp nhăn trên mặt dì thật ra hoàn toàn có thế tiêu trừ, hơn nữa phối hợp với axit hyaluronic, thích hợp dùng để căng đầy làn da, còn có thể có thay đổi rất lớn!

Lời này vừa nói ra, Ký Như Vân lập tức ánh mắt sáng lên:

~ Thật hả? Tiểu Trần? Nếp nhăn này của dì có thể biến mất?

Trần Thương gật đầu:

- Vâng, hoàn toàn có thể, hơn nữa không lưu lại vết tích, cực kỷ tự nhiên!

Trần Thương nhìn xem kỹ năng lúc này: 

[ Kỹ thuật xóa nếp nhăn AS: cấp chuyên gia; hiệu quả đặc biệt: 1, không dấu vết; 2, tự nhiên; ]

Hai hiệu quả đặc biệt này đều rất có năng lực, nhìn như bình thường, nhưng hai cái này lại thực dụng nhất.

Bởi vì kỹ thuật xóa nếp nhăn này tuổi tác nhóm người sử dụng đều là ở khoảng bốn mươi năm mươi tuổi thậm chí cao hơn, người sử dụng tuổi hơi lớn, người ở độ tuổi này không thích trên mặt có thay đổi quá lớn, yêu cầu duy nhất liền là loại bỏ nếp nhăn, tốt nhất để người khác nhìn không ra, hơn nữa phẫu thuật xong rồi, nhìn một cách tự nhiên tốt nhất, không muốn cảm giác vừa nhìn liền biết là động qua dao kéo.

Vì lẽ đó, cái hiệu quả đặc biệt này, Trần Thương có thể nói thỏa đáng!

Ký Như Vân nghe xong, động tâm:

- Tiểu Trần, cháu biết làm phẫu thuật này không? Trần Thương gật đầu:

- Dạ biết, cháu tương đối am hiếu.

Lời này vừa nói ra, Ký Như Vân trong lòng vô cùng vui vẻ!

Nhìn trong ánh mắt Trần Thương cũng vừa ý cực kỳ.

Sau khi nghe Trần Thương nói, ngay cả Tân Hiếu Uyên cũng có chút hôn mê rồi.

Ông nhịn không được hỏi:

~ Tiểu Trần, cậu học chỉnh hình từ khi nào vậy?

Trần Thương thở dài, aizz, trong nhà có người làm viện trưởng thật sự rất khó khăn.

Có thể nói mình không làm việc đàng hoàng hay. không?

Có thể ghét bỏ mình làm hành nghề bên ngoài hay không?

Nhưng đây cũng là bố vợ tương lai của mình, nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được thở dài.

Kiên trì nói:

- Được một khoảng thời gian rồi... Đi theo lão sư. Trương Chí Tân học, thứ bảy, chủ nhật trong hai tháng vừa rồi chỉ cần có thời gian thì đi qua giúp đỡ chút, cũng học được không ít thứ.

Lời này mới ra, không chỉ có Tân Hiếu Uyên.

Ngay cả trong lòng Tân Duyệt cùng Ký Như Vân cũng lộp bộp một cái! 

Anh luyện hai tháng đã dám động dao ở trên người tôi / mẹ của tôi à?

Trần Thương, tâm anh có bao lớn!

Ngay cả Tân Hiếu Uyên cũng trợn tròn mắt, liếc mắt, hỗn tiểu tử này, thật sự là không biết trời cao đất rộng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 881: Khác hẳn với người bình thường


Cũng không thể nói mình có thiên phú dị bấm khác hẳn với người bình thường?

Nói một Chu Siêu Trương Chí Tân, hai tuần xử lý Dương Thao, ba tuần PK Tân Tường không rơi vào thế hạ phong, bốn phía bắt đầu đã làm bá chủ ở An Dương?

Cái này rất rõ ràng còn không bằng không nói thì hơn!

Tần Duyệt cười cười, an ủi:

~ Mẹ, ý của Trần Thương là, anh ấy có thể giúp mẹ liên hệ một bác sĩ chỉnh hình, dù sao bình thường đều có hợp tác, tương đối thân quen.

Trần Thương liền vội vàng gật đầu:

~ Đúng đúng đúng, dì, cháu có thể giúp dì liên hệ mấy bác sĩ chỉnh hình.

Tân Hiếu Uyên khụ khụ một tiếng, Tân Hiếu Uyên cùng Ký Như Vân thế nhưng đều là người có kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực khám chữa bệnh ở An Dương thị, chuyên môn của Ký Như Vân là lý bảo hiểm y tế, cùng bệnh viện nào mà không có quan liên?

Mà Tân Hiếu Uyên thì là viện trưởng, một đám người càng là như hổ thêm cánh. 

Nhưng mà, tiểu Trần cũng chỉ là tốt bụng, Tần Hiếu Uyên cùng Ký Như Vân cười cười

Ký Như Vân cười nói:

- Tiểu Trần, dì đối với vấn đề xóa nếp nhăn không quá hiểu rõ, cháu có thể giải thích cho dì được không.

Trần Thương gật đầu:

~ Dì à, hiện tại phương pháp xóa nếp nhăn tương đối nhiều, nhưng để có thể duy trì trong một khoảnh thời gian dài, tác dụng phụ nhỏ kỳ thật vẫn là nên dùng một loại gọi là thuật xóa nếp nhăn SMAS, cũng là phương pháp tốt nhất hiện tại.

- Hơn nữa, loại phẫu thuật này cũng giống như. duy trì thời gian tương đối dài, có thể đạt tới sáu đến mười năm...

Sau khi Trần Thương giải thích một phen, Ký Như Vân có bảy tấm phần ấn tượng, nếu có thời gian, có thế đi tìm hiểu rõ.

Tân Hiếu Uyên chợt nhớ tới:

- Đúng rồi, tôi nhớ là Tân Tường của Đông Đại Nhất viện làm về lĩnh vực chinh hình, đã gặp mặt vài lần, nhưng không phải rất thân quen, tại sao có thể có thời gian hỏi một chút. 

Ký Như Vân nhẹ gật đầu, bình thường ở bệnh viện công, trên cơ bản đều sẽ có việc nhờ đến Ký Như Vân, dù sao bà cũng là chủ quản bảo hiểm y tế, ai lại không muốn cùng bà tạo mối quan hệ tốt?

Nói câu không dễ nghe, hiện tại chỉ tiêu bảo hiểm y tế bị kẹt cực kỳ nghiêm, hơn nữa bệnh lịch của bảo hiểm y tế đến kiểm tra là có chỉ tiêu, nhất định sẽ tra được mấy phần.

Vì lẽ đó, tại bệnh viện đắc tội ai cũng không dám đắc tội bảo hiểm y tế!

Quen biết một nhân viên bảo hiểm y tế, có thể tiết kiệm đi không ít phiền phức!

Đây cũng là lý do vì sao giá thẻ bảo hiểm y tế của tỉnh Nhị viện lại lỏng như vậy.

Người được gọi là Ký Như Vân vậy mà lại là trưởng phòng Ký.

Đúng lúc này, một bóng người đang đi tới lại lui trở về.

- Viện trưởng Tân, trưởng phòng Ký! Quả nhiên là hai người.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên và ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đứng đối diện đang chào hỏi họ.

Tân Hiếu Uyên và Ký Như Vân đều mỉm cười:

- Chủ nhiệm Tân, đang nhắc đến cậu đó, quả thực nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!

Bởi vì nó là một phòng riêng không có cửa nên có. thể nhìn thấy khi đi ngang qua.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 882: Cái gì chỉnh hình trăm vạn?


Tân Hiếu Uyên không cố né tránh mà trực tiếp thoải mái coi Trần Thương là bạn trai Tân Duyệt mà giới thiệu.

Tân Hiếu Uyên nói câu này cũng chính là muốn Trần Thương nghe thấy dụng ý muốn cho cậu ta biết rằng cậu đã được lão Tân đây đồng ý.

Thực tế, câu này nghe qua giống như vô tình, nhưng lại biểu hiện được rất nhiều ý tứ, điều này rất quan trọng khó có thể được như thế, ít nhất còn có lẽ sẽ làm cho Trăn Thương cảm thấy tốt về ông.

Có lẽ loại cảm giác tốt này không có ý nghĩa gì nhưng lão Tăn hy vọng sau này Trần Thương đối với con gái mình tốt hơn một chút là được rồi.

Làm người quan trọng là xử sự, nó hoàn toàn nằm ở những chỉ tiết mình đã làm.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu này Trần Thương cảm thấy ấm lòng hắn.

Bởi vì Tân Hiếu Uyên có thể giới thiệu anh là đồng nghiệp, bạn học, bạn bè thế nhưng lại coi Trần Thương trở thành bạn trai con gái ông, điều này là sự khác biệt.

Lão Tần là viện trưởng của Tỉnh Nhị Viện, đường đường chính chính xử cấp, mà Ký Như Vân là chủ nhiệm trung tâm bảo hiểm y tế cũng là chính xử cấp.

Hai người đóng vai trò quan trọng trong lĩnh vực y tế của thành phố An Dương này.

Có thể giới thiệu Trần Thương trước mặt hai người chính là sự đồng ý lớn nhất đối với Trần Thương.

Tân Tường nghe xong lập tức cười nói:

- Viện trưởng Tần, tôi với tiểu Trần có quen biết Chỉ là không ngờ tới lại trùng hợp như thế vậy.

- Thật sự rất xứng đôi, không nghĩ tới tiểu Trần lại là con rể của viện trưởng Tăn, sau này ông được hưởng phúc rồi nha, có một người con rể như thế này đây!

Câu nói của Tăn Tường khiến Tăn Hiếu Uyên và Ký Như Vân không nhìn được cười, cũng không để tâm.

Dù sao... những lời khách sáo không thể cứ xem là thật được, bất kể ai gặp cũng phải thổi phồng một phen.

Nói đi cũng phải nói lại, về tiểu Trần khẳng định có tiền đồ, có cha vợ là viện trưởng mẹ vợ là trưởng phòng, trong y tế của thành phố An Dương muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, phát triển tất nhiên là trên con đường bằng phẳng. 

Chào hỏi khách sáo một phen xong lại ngồi xuống, Tân Hiếu Uyên liền đi thẳng vào vấn đề:

~ Chủ nhiệm Tân, bà vợ nhà tôi muốn chỉnh lại ít nếp nhãn trên mặt, vừa lúc gặp cậu, cậu có thể cho chút ý kiền gì không?

Tăn Tương hoài nghi nhìn thoáng qua Tần Hiếu Uyên, có chút tò mò:

~ Viện trưởng Tân, chuyện của ông... không phải đã có sẵn người sao? Còn cần tôi làm gì?!

Tần Hiếu Uyên cùng Ký Như Vân liếc nhìn nhau, có chút mờ mịt, ý của cậu ta là sao?

- Ý của chủ nhiệm Tần là gì?

Tần Tường nhìn bộ dạng hai người như vậy có chút sững sờ:

~ Hai người thật sự không biết?

Tân Hiếu Uyên:

- Biết rõ cái gì?

Tân Tường nhịn không được nói:

- Thì là tiểu Trần đó, kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ của tiểu Trần rất nổi tiếng ở thành phố An Dương này, danh xưng là bậc thầy phẫu thuật thẩm mĩ trăm vạn mà.

Tần Tường một câu nói kia đem người một nhà làm cho có chút tối tăm.

Có ý tứ gì?

Cái gì chỉnh hình trăm vạn?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 883: Bỏ gần tìm xa


- Hiện tại Trần Thương chính là bác sĩ chỉnh hình cấp trăm vạn của thành phố An Dương chúng ta!

- Đúng rồi, hôm qua hội trưởng Cung vì để được xem Trần Thương phẫu thuật, tự mình đi máy bay từ kinh đô đến An Dương, thậm chí còn mời tiểu Trần gia nhập đề tài của bà ấy, làm cố vấn kỹ thuật, xếp hạng thứ ba, mà đề tài đó có giá trị 3000 vạn, là một trong những đề tài chỉnh hình được quốc gia hỗ trợ.

Nói đến đây, Tân Tường nhịn không được lắc đầu:

~ Vì vậy nên tôi mới nói, ở đây đã có sẵn sẵn ngưu nhân rồi, không cần nữa, nếu tìm tôi chỉnh hình, thì không phải là... Bỏ gần tìm xa à?

Một phen làm ba người toàn bộ trấn trụ!

Lão Tăn một mặt ngơ ngác, Ký Như Vân một mặt hiếu kỳ, Tần li3m chó thì một mặt sùng bái.

Tần Hiếu Uyên có chút không dám tin tưởng, hôm qua... Làm năm trăm vạn phẫu thuật, mẹ của tôi ơi, mười năm mình có thể kiếm năm trăm vạn không?

Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên cảm giác da đầu mình tê dại.

Ông biết rõ bác sĩ chỉnh hình dễ kiếm tiền, thế nhưng... Một ca phẫu thuật một trăm vạn, đây đâu phải là kiếm tiền, rõ rằng là cướp tiền.

Chính mình mới vừa rồi còn nói Trần Thương đỡ phải phấn đấu hai mươi năm, cái này... người ta hôm qua làm mấy ca phẫu thuật đã đủ trả tiền phòng rồi!

Nếu làm hai mươi năm phải bao nhiêu tiền?

Lão Tân đếm không hết,

Nhưng Ký Như Vân nghe vào trong tai cũng không phải là có tiền hay không vấn đề, bà không nghĩ tới đứa con rể tương lai này của mình lại ưu tú như thết

Lại còn là bác sĩ chỉnh hình lợi hại nhất thành phố An Dương,

Trách không được vừa rồi còn nói mình am hiểu.

Thì ra là giống như này!

Như vậy... Sau này mình bảo dưỡng da mặt, cái gì, cái này đều dễ nói?

Lúc này, Ký Như Vân phát hiện càng nhìn Trần Thương càng thuận mắt.

Nhưng mà... Tân Hiếu Uyên lập tức phản ứng qua một vấn đề!

Trần Thương nói cậu ta mới học hơn hai tháng, hai tháng có thể có thành tựu cao như vậy à, điều này có thể không?

Lão Tân vội vàng nói:

~ Chủ nhiệm Tần, không phải ông nói đùa chứ Trần Thương mới học chỉnh hình hơn hai tháng, nào có khoa trương như vậy?

Lúc này, Tân Tường nhịn không được thở dài:

~ Viện trưởng Tân, ta nói với ông câu nào cũng là thật, cái nghề chỉnh hình này, nhìn không chỉ là kỹ thuật, mà còn là khảo nghiệm thiên phú, tiểu Trần này trời sinh có ngộ tính về chỉnh hình cực cao, thiên phú là tốt nhất trong những người tôi gặp qua! Còn có...

- Vì lẽ đó, việc trưởng phòng Ký muốn xóa nếp nhăn, tôi cảm thấy nên tìm tiểu Trần là thích hợp nhất!

Tần Tường khen Trần Thương có thể nói là tận hết sức lực, bật hết hóa lực!

Tần Duyệt nghe vậy thì cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết sôi trào!

Thì ra Trần Thương Oppa ngưu bức như vậy!

Vẫn cho là Trần Thương sẽ chỉ ngày thường làm phẫu thuật lợi hại, trong khoa cấp cứu tương đối lợi hại mà thôi, không nghĩ tới... Chỉnh hình cũng lợi hại như vậy. 

Bác sĩ chỉnh hình trăm vạn!
 
Chương 884: Không thích hợp với trẻ con.


Tần Tường ngồi mấy phút rồi mới rời đi, dù sao cũng là tới đây ăn cơm, bàn bên còn có người đang chờ ông.

Mấy người Tân Hiếu Uyên cũng không tốt ở lâu, hàn huyên vài câu sau đó cáo biệt.

Tần Tường cuối cùng chào hỏi Trần Thương một tiếng rồi mới rời đi.

....

Sau khi rời đi, ba người nhà họ Tân nhìn chằm chằm Trần Thương, mặt mũi tràn đây không hiểu.

Nói thật, ba người đều bị bộ dạng bình thường Trần Thương lừa!

Không sai!

Tất cả mọi người cảm thấy Trần Thương chỉ là một báo sĩ giản dị đáng tin, hơi có thiên phú phẫu. thuật.

Nhưng không nghĩ tới Trần Thương là thâm tàng bất lộ.

Nói thật, một ngày năm trăm vạn phẫu thuật dọa người một nhà này phát sợ. 

ở thành phố An Dương, có ai có thể kiểm tiền như thế!

Tần Hiếu Uyên phát hiện, tiểu tử này là đang giả heo ăn thịt hổ.

Ba người đều bị Trần Thương làm kinh hãi.

Thật sự là!

Mọi người còn nghĩ mua cho Tân Duyệt một phòng ở, giảm bớt một chút áp lực cho Trần Thương.

Không nghĩ tới người ta một ngày mua được một bộ phòng ở..

Lão Tần rốt cuộc minh bạch lời nói của Tần Tường, về sau có thể hưởng thanh phúc....

Sau đó thời gian trôi qua cực kỳ vui sướng.

Tất cả mọi người cực kỳ vui sướng.

Tần li3m chó rất hiểu chuyện, bưng trà rớt nước cho Trần Thương, cực kỳ hiền lành.

Tân Hiếu Uyên thấy vậy trợn trắng mắt, nha đầu này, thật sự là ăn cây táo rào cây sung, cùi chỏ ra bên ngoài ngoặt, ngại nghèo yêu giàu...!

Ký Như Vân cùng Tiền Thương thì là tại tỉnh tế thảo luận chỉ tiết xóa nếp nhăn thế nào. 

Trần Thương kiên nhẫn giải thích, ước định một cái thời gian, xứ lý nếp nhãn trên mặt cho Ký Như Vân thật tốt, thuận tiện bảo dưỡng.

Ký Như Vân cực kỳ yêu thích, cũng rất vui vẻ.

Tần Duyệt càng là như vậy.

Duy chỉ có Tân Hiếu Uyên một thân một mình uống trà, yên lặng cảm khái: Địa vị gia đình - 1!

....

....

Một đoàn người từ phòng ăn đi ra, sau đó Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân muốn về nhà, Tân Duyệt thì một mặt tò mỏ nhìn Trần Thương, lôi kéo bản tay của anh, không kiêng nể gì cả, Tân Hiếu Uyên thấy vậy chau mày, thế nhưng khi nhìn thoáng qua Ký Như Vân bên cạnh, nghĩ nghĩ được rồi, giận mà không dám nói gì!

Dù sao hiện tại Trần Thương là đại hồng nhân trong mắt Ký Như Vân, không thể trêu vào.

Chờ có thời gian đi bệnh viện lại thu thập cậu ta sau.

Củng lắm thì công báo tư thù, cũng không có gì xấu. 

Sau khi nghĩ thông suốt, Tân Hiếu Uyên nhịn không được cười cười, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nói thật, hiện tại Tân Duyệt có một bụng câu nói muốn hỏi Trần Thương, đã sớm nhịn gần chết.

Thế nhưng ngay trước mặt cha mẹ cũng không. thể nói.

Không phải sao, Tân Hiếu Uyên và Ký Như Vân mới vừa lên xe.

- Trần Thương, anh mỗi ngày làm cái gì, làm phẫu thuật nào tốt nhất?

Tân Duyệt tò mò hỏi.

Trần Thương nghĩ nửa ngày, nghĩ đến chính mình duy nhị hai cái hoàn mỹ cấp phẫu thuật, ăn ngay nói thật

- Emmmm... Cắt ruột thừa là tốt nhất, sau đó là khâu cơ, cũng không tệ.

Tần Duyệt nghe xong, lập tức liếc mất:

~ Em nói chính là phẫu thuật chỉnh hình! Đúng Anh làm phẫu thuật gì mà phải tốn tới 100 vạn vậy?

Trần Thương khu khụ một tiếng, do dự một chút, có nên nói hay không? Có thể không nói được không?

Thế nhưng khi nhìn Tần Duyệt một mặt hưng phấn nhìn chằm chằm mình, nói ra:

~ Không thích hợp với trẻ con.

Tân Duyệt nghe xong lập tức thẹn quá hoá giận:

- Anh mới là trẻ con!
 
Chương 885: Phẫu thuật chỉnh ngực!


Trần Thương:

- Phẫu thuật chỉnh ngực!

Tần Duyệt nghe xong, lập tức không tự chủ cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó nhìn ánh mất trêu tức. của Trần Thương nhìn mình, lập tức đỏ mặt

- Lưu manh!

Nói xong Tân Duyệt đi nhanh lên phía trước.

Trần Thương lập tức sững sờ, mau đuổi theo ra ngoài:

~ Ai ai ai, làm sao lại tức giận rồi?!

Tần Duyệt không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

Trần Thương lập tức nói ra:

- Anh đây là phẫu thuật mà... Bệnh không kị y, trong mắt bác sĩ chỉ có người bệnh, không có cái khác... A nha, sao anh lại thành lưu manh rồi

Trần Thương đuổi theo phía sau, thế nhưng Tần Duyệt không quay đầu lại

Rốt cục, không biết đi bao lâu, Trần Thương mua một ly trà sữa về, lúc này Tân Duyệt mới tiêu tan nguôi giận.

~ Có trời đất chứng giám, anh thật không có suy nghĩ lung tung, cái này còn không giống như phẫu. thuật bình thường à?

Trần Thương thở phì phò, giải thích nói.

Tân Duyệt biến sắc:

~ Có thể giống nhau hả?

Trần Thương thề:

- Tuyệt đối giống!

Tân Duyệt hạ giọng, thần bí hỏi:

~ Anh nhìn thấy nhiều như vậy, không có... Cái kia chứ?

Đang lúc nói chuyện, cô đưa tay phải ra, gảy một cái ngón tay... Ý chào một cái.

Trần Thương lập tức xấu hổ, đến cùng ai mới là lưu manh hả?

Trần Thương vỗ bộ ng ực:

- Thiên địa chứng giám, thầy thuốc nhân tâm, tuyệt đối không, chị đại à, em nghĩ gì thế?

Tân Duyệt biến sắc:

~ Anh nói ai là chị đại, anh chê em già hả?

Trần Thương muốn khóc: 

~ Không có, không có! Em còn trẻ như thế, đáng yêu như thế, làm sao già được?!

Tần Duyệt khuôn mặt lại biến đổi

- Anh ghét bỏ của em nhỏ! Em giết anhhhhh!

Trần Thương bất đắc dĩ, mẹ nó, thật mệt mỏi.

An Mạnh Quân đang trực ca đêm, ngồi ở bên trong phòng làm việc của khoa cấp cứu, cảm khái mãi không thôi.

Đi vào làm ở Tỉnh Nhị Viện chớp mắt đã qua mười năm, làm bác sĩ cấp cứu mười năm, cũng học đủ loại kỹ năng.

Lúc đầu, anh xuất thân ngoại khoa tay, năm bốn mươi tuổi, dường như càng đi càng lệch.

Kỳ thật đây mới là chuyện bình thường, đối với chức vụ bác sĩ cũng là trong năm nay, thời đại bọn họ mới xuất hiện, đại đa số đều dựa theo chức vụ học vấn kỹ thuật, thiếu cái gì bù cái đó.

An Mạnh Quân vốn dĩ cho rằng sau này nhất định có thể dùng thân phận một bác sĩ cấp cứu về hưu, không nghĩ tới bốn mươi tuổi lại dừng tay bên ngoài vũ đài.

- Bác sĩ An! Cảm ơn ông, tay của con gái tôi đã tốt hơn nhiều, hiện tại khôi phục chức năng tốt vô cùng!

~ Chủ nhiệm An, thật sự là cảm ơn ông, tay của mẹ tôi hiện tại đã nấu cơm đều không có ảnh hưởng gì!

~ Chủ nhiệm An...

...

Trong đầu lại nhớ đến "Huân chương” nhận được trong khoảng thời gian này, An Mạnh Quân cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
 
Chương 886: Có hơi phiền toái.


Lúc này, một phụ nữ đeo khẩu trang mang theo cơm hộp đi đến, áo ca rô kẻ sọc màu trắng, một cái quần jean vô cùng đơn giản, tóc bị gió thổi có chút lộn xộn.

- Ai nha, nhắc tới chị dâu, chị dâu đã đến, hôm nay làm cho chủ nhiệm An món gì ngon hay không?

Thường Lệ Na cười hì hì bu lại.

Người phụ nữ tên là Hạ Lệ, công tác ở một cửa hàng lớn, là người hướng dẫn mua hàng.

Hạ Lệ tốt nghiệp trung học, ở chung một thị trấn nhỏ với An Mạnh Quân, khi sơ trung, hai người học chung một lớp ngồi cùng một bàn, khi đó hai người đã lén lút ở cùng một chỗ, hơn hai mươi năm đi qua, hai người quan hệ rất tốt

Hạ Lệ tính cách nhiệt tình hiếu khách, thậm chí có chút coi trọng nghĩa khí, so với An Ngạn Quân nhìn qua ôn văn nho nhã, hướng ngoại nhiều hơn.

~ Mọi người cùng ăn đi, hôm nay được nghị, tôi làm đồ ăn nhiều một chút.

Nói xong mở hộp cơm giữ ấm ra, bưng thức ăn ra bên ngoài 

Mấy người tham gia náo nhiệt, cũng muốn cùng náo nhiệt ăn cơm:

Chỉ là An Mạnh Quân vừa mới căm lấy đũa, nghe thấy tiểu hộ lý thực tập bên ngoài nói vào:

- Chủ nhiệm An, phòng giữ lại quan sát, ông lão táo bón giường 31 ở nhà vệ sinh một lúc lâu đi ngoài được.

Câu nói này dường như không đúng lúc, dù sao táo bón cùng đồ ăn đặt chung một chỗ, khiến người ta rất mất khẩu vị, nhưng mọi người sớm đã thành thói quen.

Mà An Mạnh Quân càng nhíu mày, giường 31 bị cao huyết áp, bệnh ở động mạch vành, bệnh tiểu đường, còn có lúc trước bị nhồi máu não, táo bón... Có hơi phiền toái.

Người đã già đường ruột chức năng nhu động giảm xuống, táo bón là chuyện thường xảy ra, mà người bình thường táo bón ngược lại cũng không có chuyện gì.

Thế nhưng có những bệnh nền cao huyết áp, bệnh tiểu đường này, còn có bệnh ở động mạch vành cùng với nhồi máu não, táo bón này sợ là xảy ra vấn đề!

Khỏi cần phải nói, lần trước bị táo bón dẫn tới người bệnh nhồi máu cơ tim còn rõ mồn một trước mắt.

Thậm chí là hàng năm bởi vì táo bón dẫn tới nhồi máu não cũng không phải số ít.

An Mạnh Quân vội vàng đứng lên

- Vợ à, em ngồi trước một chút, anh đi xem thử.

Nói xong thì đi ra ngoài, y tá Thường Lệ Na cùng Tiểu Lâm cũng đi theo ra ngoài.

Nói thật, người già táo bón giống như vậy rất nhiều, cấp cứu thông thường cho thông bài tiết bên ngoài hoặc là rửa ruột thông bài tiết, nhưng đối với rất nhiều người già táo bón có tính chất ngoan cố, hai loại phương pháp hiệu quả đều không hiệu quả.

Đến phòng bệnh xong, ông lão ngồi trên bồn cầu ở trong nhà vệ sinh, mặt đỏ tía tai, dường như đang dùng sức, thế nhưng... Không giải quyết được vấn đề.

Một bà lão ở bên cạnh lo lắng nhìn, khuôn mặt tràn đầy lo âu.

An Mạnh Quân nhìn thấy bà lão, nhàn nhạt hỏi:

- Táo bón bao lâu rồi?

Bà lão đỏ mặt một trận: 

~ Hình như hơn hai mươi phút rồi?

An Mạnh Quân mặt đen lại, nghiêm khắc nói ra:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 887: Một lời khó nói hết.


An Mạnh Quân lắc đầu:

- Tôi tới đi.

Tiếp đó không nói lời gì đi vào.

Nói thật, làm mấy việc như vậy không nên cảm thấy hiếm lạ, bình thường không quan trọng, rất nhiều bác sĩ khoa cấp cứu kể cả y tá đều làm qua.

Cũng giống như một cái tin tức trên mạng đoạn thời gian trước.

Một người bác sĩ ở trên máy bay dùng miệng hút nước tiểu cho một người bệnh, chuyện như vậy, người bình thường thật sự làm không được.

Vì lẽ đó, băng không bác sĩ khác người ta vì sao không nguyện ý đến khoa cấp cứu?.

Bẩn!

Bận rộn!

Hơn nữa còn phiền phức!

Ước chừng qua hai phút sau, An Mạnh Quân từ nhà vệ sinh đi ra, găng tay đã ném đi

Mà bà lão vội vàng đi đỡ người ông lão đứng dậy, sau đó hỗ trợ mặc quần vào. 

Ông lão từ nhà vệ sinh đi ra, cảm giác thoải mái rất nhiều, sắc mặt cũng không phát xanh giống vừa rồi, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, ông lão có chút xấu hổ, cảm kích nói:

- Cảm ơn chủ nhiệm An, thật sự là... cảm ơn cậu!

Nói thật, trong lòng ông lão cực kỳ cảm động, loại công việc bẩn thỉu này, có thể con gái cũng không nhất định nguyện ý làm, dù sao... Ai!

Thế nhưng chủ nhiệm An là người không quen không biết lại tuyệt không ghét bỏ, thật sự là... Ai... Một lời khó nói hết.

Ông lão trong lòng ấm áp.

Loại cảm kích này là phát ra từ trong lòng.

An Mạnh Quân nhìn bà lão, nói ra:

~ Khoảng thời gian này ăn nhiều rau củ cùng hoa quả một chút, không thể ăn sống nên đem hoa quả

nấu một lúc cũng được, cảm thấy đại tiện không thông. suốt trước hết chính mình dùng một ít thuốc bài tiện, vừa rồi đại tiện móc ra đều cứng rắn, thời gian dài không thể làm như vậy được.

~ Ông lão có bệnh nền, mặc dù táo bón nhìn như chỉ là bệnh hệ tiêu hoá, nhưng cũng có thể sẽ tạo thành huyết áp lên cao, xuất huyết rạn nứt não, nhồi máu cơ tim, thậm chí sẽ dẫn đến đột tử.

An Mạnh Quân chính là như vậy, có lời nói thức đem vấn đề nói rất nghiêm trọng, bởi vì ông ta lo lắng người bệnh không đủ coi trọng, nhất định phải tăng cường chú ý.

Nhưng mà, đây đều là lời nói thật.

Bà lão biến sắc, nói thật, thật là có chút hù dọa, vội vàng nhớ kỹ:

- Được rồi tốt, cảm ơn chủ nhiệm An, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.

Sau khi nói xong, hai tay nắm tay chủ nhiệm An, cảm kích nhìn An Ngạn Quân:

~ Chủ nhiệm An, làm phiền ngài, ngài tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi.

An Mạnh Quân rửa tay một cái, trở về như thường lệ ăn cơm

Có lẽ rất nhiều người cảm thấy bẩn, kỷ thật bẩn hay không ở trong mắt bác sĩ có tiêu chuẩn của chính mình.

Khách sạn sạch sẽ không? Nhìn qua cực kỳ ngăn nắp xinh đẹp. 

Phòng bệnh bệnh viện sạch sẽ không? Nhìn qua vừa cũ vừa bẩn!

Kỳ thật, trong mắt bác sĩ sạch sẽ là không có vi khuẩn gây bệnh, không có các loại vi khuẩn, chứ không phải nhìn qua ngăn nắp xinh đẹp.

Phòng bệnh bệnh viện, phòng quan sát, phòng giám sát, thậm chí bao gồm ga giường vỏ chăn đều là định kỳ xử lý trừ độc sát trùng.

An Mạnh Quân trở về xong, Hạ Lệ cười nói:

~ Anh mau lên, em trở về trước, ngày mai nhớ mang hộp giữ ấm về, con cái còn ở nhà làm bài tập.

An Mạnh Quân vội vàng đứng lên đưa đến cửa ra vào phòng cấp cứu, Hạ Lệ ngồi lên xe điện:

~ Uhm, anh đi vào đi, em về đây.

Khoát tay áo rời đi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 888: Thật sự còn không bằng


Dù sao ở trong mắt cô, An Mạnh Quân là phó chủ nhiệm bệnh viện cấp tỉnh, nhân vật rất giỏi, thậm chí say này có thể là chủ nhiệm, mà Hạ Lệ chỉ là một người bán hàng ai cũng có thể làm, tại giá trị của cô quản lý, cho là không bình đẳng.

Vi lẽ đó dưới cái nhìn của cô, Hạ Lệ đối tốt với An Mạnh Quân, là bởi vì cô ta sợ An Mạnh Quân không muốn cô ta nữa, dù sao dưới cái nhìn của cô, thân phận địa vị của An Mạnh Quân còn cao hơn cô ta quá nhiều.

Lúc này, An Mạnh Quân nhìn ra tâm tư tiểu y tá thực tập, nhịn không được nói ra:

- So sánh với chị dâu của cô, cống hiến và nỗ lực của tôi đối với cái nhà này, thật sự còn không bằng cô ấy.

Thường Lệ Na nghe xong, lập tức hào hứng, bởi vì chủ nhiệm An trong nóng ngoài lạnh, nhưng là rất ít trò chuyện trong nhà cùng mọi người, ngày thường cũng không nhiều lời.

Tờ mò hỏi:

- Chủ nhiệm An, cho tới bây giờ tôi chưa nghe anh nhắc qua, anh kể cho đám người tuổi trẻ này chúng tôi một chút được không?

Thật ra, ngày thường An Mạnh Quân không thích nói chuyện của mình, đặc biệt là việc nhà, vốn là anh không thích nói chuyện, cũng rất ít tham gia bát quái.

- Anh và cô ấy quen biết hơn hai mươi năm, cũng sống với nhau hơn hai mươi năm, hai người bọn anh ở cùng một cái thị trấn, sơ trung ngồi cùng bàn, cô ấy không thích học tập, nhưng kỳ thật cực kỳ thông minh, nhưng trong nhà cô ấy còn có anh em, cũng muốn đến trường, năm đó, người ở nông thôn căn bản không cung cấp nổi cho ba đứa con đi học.

- Từ khi đó chúng tôi đã ở cùng nhau, nhưng mà, khi đó chúng tôi chỉ lén lút, không dám nói với ai, vừa tốt nghiệp sơ trung, từ đó cô ấy không đến trường nữa mà đi làm việc, anh đi đến trường nào họ, cô ấy sẽ đi thành phố ấy làm công.

~ Cô ấy kiếm được tiền không nỡ ăn, không nỡ mặc, gửi tiền về nhà đưa cho anh em đến trường, còn trích ra một khoản đưa cho anh đến trường, anh lúc đó, trong lòng anh đã thề, sau này nhất định phải để cô ấy có được sống cuộc sống thật tốt.

- Sau đó mấy năm, anh lên đại học, người trong thôn cũng chỉ biết là anh làm rạng rỡ tổ tông, rất ghê gớm, khi đó cô ấy vừa vui lại vừa sợ, cô ấy vui vẻ vì anh thi lên đại học, lại lo lắng anh có một ngày không cần cô ấy nữa, thế nhưng tính cách cô ấy tùy tiện, xưa nay không nói, nhưng trong lúc anh đến trường không đi trường học thăm anh, cô ấy lo lắng bạn học nhìn thấy cô ấy xem thường anh.

Nói đến đây, Thường Lệ Na cùng mấy tiểu bác sĩ thực tập chua chua cái mũi.

Ngay cả An Mạnh Quân cũng nhịn không được hít một hơi thật sâu.

~ Lúc ấy, cô ấy chỉ hơn hai mươi tuổi, thật ra rất xinh đẹp, nhưng... Xưa nay không hề trang điểm, không nỡ dùng tiền mua quần áo mới, tiết kiệm tiền mua quần áo cho anh, mua sách, cô ấy biết chữ không nhiều, sợ có một ngày bị rơi lại phía sau, không biết từ đâu nghe một ít lời nói, nói là sợ cùng anh đã không còn tiếng nói chung, cho nên sau khi tan tầm đi tiệm sách... Xem nhiều sách, những năm gần đây, cô ấy mua sách để trong nhà, còn nhiều hơn so với anh.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 889: Bốn mùa ấm lạnh đều là em.


Một phen, làm cho mấy tiểu y tá có chút cảm động, loại hai bên nỗ lực cùng nhau cố gắng, hai bên vì tình yêu che gió che mưa cho nhau, bất luận khi nào, đều để người khác hâm mộ.

Một người phụ nữ có thể làm được như thế này, đúng là không dễ.

Trong xã hội coi trọng vật chất, còn có bao nhiêu chân tình đang yên lặng nỗ lực.

Lúc này, mấy tiểu y tá nơi nào còn có tâm tư khinh thường Hạ Lệ?

Mọi người hồi tưởng lại người phụ nữ mặc quần áo mộc mạc kia, người phụ nữ hào phóng, thích cười, đột nhiên cảm giác được rất ghê gớm!

Chỉ có thể lặng yên chúc phúc: Kiểu người này, nhất định phải hạnh phúc! Hai người nhất định phải bách niên giai lão!

...

...

Mười mấy năm trước, Hạ Lệ đang yên lặng nỗ. lực.

Trong lòng An Mạnh Quân đã sớm thề.

Sau này quãng đời còn lại, 

Đông tuyết là em,

Xuân hoa là em,

Mưa hạ là em,

Thu vàng là em,

Bốn mùa ấm lạnh đều là em.

An Ngạn Quân trong nóng ngoài lạnh này, trong lòng có một đống lửa, một đống lửa chỉ vì Hạ Lệ cháy hừng hực, vì cô nổi lửa xua tan lạnh lẽo.

...

PS: Nói một chuyện, mùa đông đến, không khí tương đối khô ráo, thuộc về mùa có tỷ lệ mắc táo bón cao, cho dù là người không có táo bón, cũng có thể sẽ xuất hiện táo bón, có táo bón thì sẽ nặng thêm.

Mà táo bón là một trong những nguyên nhân gây ra bệnh tim, xuất huyết não cao, ví dụ như nhồi máu cơ tìm, nhồi máu não, não chảy máu vân vân.

Nếu như trong nhà có người già có bệnh tiểu đường cao huyết áp bệnh ở động mạch vành bệnh nền, nhất định phải chú ý coi trọng, căn dặn nhiều vài câu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 890: Ấn tượng rất sâu.


Ông lão tựa lưng trên nệm, lòng cứ bùi ngùi mãi thôi, mà vợ ông lại giống như có tâm sự gì, ngồi một chỗ im lặng không nói, hơn nữa, khuôn mặt còn đỏ lên một chút

Ông lão thấy bạn già không lên tiếng, lập tức không nhịn được mà hỏi:

- Này bà, bà bị làm sao vậy? Sao không nói lời nào thế?

Bà lão có chút thẹn thùng, cũng không nói gì, nghĩ đến chuyện lúc trước lại cảm thấy có chút băn khoăn.

Ông lão nhận thấy không thích hợp, không nhịn được xoay người nhìn lại, chỉ thấy bà lão với khuôn mặt đỏ bừng

Lập tức giật náy mình:

- Bà làm sao thế? Mặt đỏ như vậy, tôi gọi bác sĩ cho bà!

Bà lão thấy thế, vội vàng níu tay ông lão lại:

- Ông làm gì vậy, ngồi yên ổn một chút!

Ông lão không hiểu:

~ Bà thế này là làm sao? Bây giờ bà lại nói chuyện!

Bà lão không nhịn được thở dài:

~ Cái này, chủ nhiệm An... Tôi đã gặp qua!

Ông lão lập tức sửng sốt:

~ Lúc nào?

Bà lão cũng nói thật, ngay từ một khắc đầu tiên nhìn thấy An Ngạn Quân, mặt đã đỏ bừng, bà đã gặp qua người này, hơn nữa... Ấn tượng rất sâu.

Lúc này bà lão mới nói:

~ Khi mười năm trước, nhưng mà... Không phải tại bệnh viện này, là tại Đông Đại Nhị Viện.

Ông lão nghe nói là mười năm trước cũng không nhớ rõ ràng, lúc đó ông vẫn còn ở bên ngoài làm công, nửa năm mới về nhà một lần. Khi đó, con trai thứ mới vừa lên đại học, con cả cũng chưa kết hôn, gánh nặng quá lớn, ông làm nhân viên tạp vụ đi sửa tàu điện ngầm trong thành phố, căn bản không biết bà lão nói chuyện gì.

Bà lão lại thở một hơi thật dài:

- Chuyện này... Tôi căn bản không nói cho ông nghe, Lúc đấy ông còn ở trong thành phố, tôi sợ ông lo lảng. Khi ấy là tôi rửa chén ở trong nhà, không chú ý trên nền nhà có nước nên bị trượt chân ngã, cổ tay đập vào nền nhà!

~ Lúc đấy tay tôi đau không nhấc lên nổi nhưng mà lại không nỡ đi bệnh viện xem bệnh, kết quả lại càng nặng hơn, tôi đành đi Đông Đại Nhất viện xem bệnh, cuối cùng, vừa vặn là bác sĩ An khám bệnh cho tôi.

- Bác sĩ An chụp x-quang xương cổ tay cho tôi, cũng may không gãy xương, cũng không có vấn đề gì lớn nên kê cho tôi một chút thuốc để tôi về nhà nghỉ ngơi.

~ Thế nhưng mà...đến ngày thứ hai tôi về nhà, cánh tay vẫn không nhấc lên được, tôi đi khoa cấp. cứu. Sau khi kiểm tra thì phát hiện chỗ khớp nối ở khuỷu tay bị một vết rạn xương.

~ Khi đó tôi rất là tức giận, luôn cảm thấy cái bác sĩ trẻ này là xem bệnh qua loa đại khái cho tôi, còn bắt tôi trả nhiều tiền xem bệnh như thế. Tức giận quá tôi đi báo cáo khoa y vụ cái bác sĩ trẻ tuổi kia.

- Cũng may không nghiêm trọng, không cần phải phẫu thuật, bệnh viện miễn phí bó bột cho tôi và cũng kê không ít thuốc.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 891: Không thoải mái hả


- Trong lòng tôi bối rối, đành móc khăn tay trong túi ra, bác sĩ An nhìn thấy tôi móc khăn tay trong túi áo ra, bên trong bó một đống tiền lẻ, lập tức hiểu được, thế nhưng mà... Không khâu cơ lại thì lại không yên lòng, thế nhưng mà thật sự là không đủ tiền...

- Về sau, bác sĩ An vẫn khâu cho tôi, ở phòng xử lý khâu cho tôi, tiền chỉ khâu cơ đều là chính cậu ấy lấy ra, tôi nhớ rất rõ ràng, tiền khâu lúc ấy là hai mươi lăm vạn, tiền phí băng bó với phí đăng ký là 5 vạn.

- Tôi lúc ấy thật sự rất xấu hổ, nhưng cũng không. tiện nói cho bác sĩ An là tôi kiện anh ta, Vẽ sau cũng

không có tiền để cảm tạ, mà sau đó tôi cũng không dám đi khám ở Đông Đại Nhị Viện, chỉ sợ gặp bá sĩ An!

Nói tới đây, ông lão cũng sắp hôn mê luôn rồi, không nghĩ tới còn có một sự việc như thế.

Bà lão nói xong cũng làm ông lão trầm mặc cả nửa ngày.

Hai người đều im lặng ngồi đấy!

Một lát sau, bà lão mới nói:

- Ai... Cái này, đây là ông trời an bài tôi tới báo ân, tôi đã nghĩ sẽ không gặp lại bác sĩ An được nữa, không nghĩ tới hôm nay gặp lại trong hoàn cảnh này!

Hai người lại tiếp tục rơi vào tầm mặc.

Qua một lúc lâu, ông lão đứng dậy, xỏ dép, nhìn vợ mình nói:

- Đi thôi, bà làm thế kia cũng là đáng trách, bác sĩ An là người tốt, chúng ta phải đi nói rõ ràng, cũng phải nói xin lỗi. Lát nữa trở về, bà gọi điện thoại cho thắng cả, để ngày mai nó chuẩn bị lễ vật tặng chủ nhiệm An, còn chúng ta, tối nay sẽ đi gặp chủ nhiệm An nói chuyện rõ ràng.

Ông lão là người thực tế, không dấu được chuyện gì trong lòng, nghe thấy vợ nói như vậy, lập tức đứng dậy muốn đi luôn.

Bà lão nghe xong, có chút bối rối, nhưng mà vẫn là đứng dậy.

Hai người bứt rứt bất an đi tới phòng làm việc, lúc này An Ngạn Quân đang ngồi trong phòng đọc sách.

Ông lão đi tới,ngượng ngùng cười một tiếng:

- Chủ nhiệm An, không quấy rầy ngài chứ?

An Ngạn Quân để sách xuống, nhẹ gật đầu:

- Vâng, có chuyện gì? Không thoải mái hả? 

Ông lão lắc đầu, thẹn thùng nói

- Tôi là tới để cảm ơn chủ nhiệm An, thật sự là có chút ngại ngùng mà.

An Ngạn Quân cười cười, lắc đầu:

- Không có chuyện gì.

Ông lão liếc mắt ra hiệu nhìn vợ mình, lúc này bà lão mới chậm rãi nói

- Bác sĩ An, tôi nói với anh một chuyện, anh đừng giận tôi nha!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 892: Không có biến cố cũng sẽ không có trưởng thành


Hiện tại An Ngạn Quân cực kỳ nghiêm cẩn, cũng là bởi vì lúc còn trẻ, chuyện này ảnh hưởng quá lớn.

Cũng bởi chuyện này đã tạo thành thói quen có thái độ vô cùng nghiêm cẩn của An Ngạn Quân.

Lúc đó may mắn không xảy ra tình huống quá nghiêm trọng nên An Ngạn Quân cũng không có bị xử phạt, dù sao ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, các phương diện chữa bệnh còn chưa hoàn thiện,

An Ngạn Quân nghe xong, vội vàng lắc đầu, nói:

- Chuyện này không trách bà, nói thật, tôi còn phải cảm ơn bà.

Điều An Ngạn Quân nói là thật.

Không có biến cố cũng sẽ không có trưởng thành, những năm này, tính cách nghiêm cẩn giúp ông bớt đi không ít thua thiệu

Sau một lúc, bà lão lại tiếp tục nói:

- Sau đó còn có một việc... Tôi một lần thái thịt làm đầu ngón tay bị thương, đi bệnh viện lại gặp cậu, tôi... Tôi không dám nói tôi kiện cậu, khi đó cậu thấy tôi không có tiền, không đành lòng cứ để tôi đi như thế, cho nên đã khâu cơ miễn phí cho tôi, còn tự mình xuất tiền túi mua chỉ khâu cơ... Tôi thật sự là vô cùng cảm kích.

- Sau đó tôi muốn đi cảm ơn cậu, thế nhưng lúc đi Đông Đại Nhị viện tìm cậu thì mọi người nói cậu đã đổi công tác... Ai...

- Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được cậu, còn tự mình giúp đỡ ông già nhà tôi

- Bác sĩ An, năm đó là do tôi hồ đồ, hi vọng không gây cho cậu nhiều ảnh hưởng không tốt.

Sau khi nghe xong, An Ngạn Quân không nhịn được cười nói

- Tốt, hai ông bà cứ trở vẽ đi, sớm nghĩ ngơi một chút, không cần để ý, đây là việc tôi phải làm.

Ông lão lắc đầu:

- Không được, chủ nhiệm An, có ân báo ân, mặc dù chúng tôi không học thức, nhưng đạo lý này vẫn hiểu

Nói xong, ông lão kéo bạn già qua, chân thành cuối đầu đối với An Ngạn Quân một cái:

- Chủ nhiệm An, cậu là người tốt, chúng tôi vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của cậu!

... 

Có đôi khi, cuộc sống chính là trùng hợp như vậy, bên trong tràn ngập khúc chiết, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ đều ảnh hưởng đến sự trưởng thành của chúng ta

Nhưng lòng tốt thì sẽ luôn được báo đáp.

Hiện tại Trần Thương đã không cần quản người bệnh, không cần ngày nào cũng đi khám cho người bệnh ở mỗi phòng, càng không cần phải viết những bệnh án rườm rà.

Thời gian của anh bây giờ giống như tự do, đại đa số là xử lý sự vụ cấp cứu khẩn cấp, an bài phẫu thuật.

Nhiều khi, vì quan sát tình huống người bệnh sau phẫu thuật, cũng tiến hành ước định hiệu quả sau phẫu thuật, vẫn sẽ kiểm tra thêm phòng, nhưng trên cơ bản là đi theo hướng dẫn bác sĩ chủ trị kiểm tra người bệnh.

Giao ban xong, lão Trần cầm một đống khoảng mười bệnh án đưa cho Trần Thương:

- Đi thôi, kiểm tra người bệnh đi.

Trần Thương theo thói quen ôm một đống lớn bệnh án, bỗng nhiên nghĩ lại, không đúng!

- Lão đại à, tôi kháng nghị, tôi có ý kiến, bây giờ tôi không phải là bác sĩ cấp dưới của ông! Ông không thể đối với tôi như vậy.

Trần Binh Sinh ồ một tiếng:

- Tôi biết rồi, sau đó thì sao?

Trần Thương: ..

Trong lúc nhất thời nghẹn lời không nói được gì:



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 893: Nhiệm vụ học hỏi lẫn nhau?


...

...

Người bệnh trong tay Trần Binh Sinh, có không ít đều qua tay Trần Thương làm phẫu thuật, trông thấy Trần Thương cùng Trần Binh Sinh tiến đến, Mọi người đều vui vẻ, nhao nhao đứng dậy biểu thị cảm tạ.

Dù sao phẫu thuật thành công, đây cũng là một sự tình vui mừng.

Nhưng hiện tại kiểm tra người bệnh cùng trước kia không giống chính là, Trăn Thương không phải là vai trò "Người qua đường Giáp”, “Thực tập sinh Ất" khi đó.

Cho dù là ôm bản bệnh án bộ dạng một điểm không có thay đổi, nhưng thái độ người bệnh cải biến hoàn toàn khác biệt

Hiện tại, Trần Thương là bác sĩ chính có không ít người bệnh trong bọn họ, mọi người nhìn chỗ khâu của mình, đã cảm thấy hài lòng cực kỳ.

- Báo sĩ Trần, nếu như không phải chỗ khâu của tôi còn đau, căn bản tôi không nghĩ ra mình làm phẫu thuật, vết thương kia xử lý thật là tốt!

- Đúng vậy, bác sĩ Trần tôi cảm thấy khâu ở chỗ cậu rất nhanh sẽ liền lại!

....

Nghe thấy người bệnh nói, lão Trần biết rõ, nhất định đây không phải khen mình, tốt nhất đừng nhận lời, bằng không sẽ rất lúng túng.

Trần Thương mang theo khẩu trang, cũng nhìn không ra biểu tình gì, hỏi mấy vấn đề, nhìn một chút vết thương, tiếp tục kiểm tra người bệnh trong phòng.

Trần Bỉnh Sinh đi ra phòng bệnh, giữ chặt Trần Thương:

- Tiểu Trần, chờ một chút... Buổi sáng cậu có chuyện gì không?

Trần Thương sững sờ, sáng hôm nay mình thật đúng là không có phẫu thuật

- Không có chuyện gì, thế nào lão đại?

Trần Binh Sinh trầm ngâm một lát, khụ khụ một tiếng:

- Chuyện này, buổi sáng tôi có hai ca phẫu thuật nội soi, cậu dạy tôi một chút nội soi vết thương nhỏ nhất làm sao, tôi thấy nó rất lợi hại

[ Đinh! Phát động nhiệm vụ học hỏi lẫn nhau, dạy Trần Bỉnh Sinh xử lý phương pháp nội soi vết thương nhỏ, Trần Binh Sinh báo đáp lại dạy cho anh: Thuật mở miệng thăm dò đường mật. ]

Trần Thương hơi sững sờ!

Còn có thể có kiểu này nữa à?

Nhiệm vụ học hỏi lẫn nhau?

Cảm thấy không tệ!

Cho dù là không có ban thưởng, Trần Thương cũng sẽ dụng tâm dạy Trần lão đại phẫu thuật nội soi vết thương nhỏ, thuận tiện mình nhận một ban thưởng, chuyện dệt hoa trên gấm này nhất định không thể từ chối.

Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng nói:

- Đương nhiên không thành vấn đề.

Người với người vẫn là có khác biệt rất lớn.

Khi Trần Thương đang nghiên cứu ra phương pháp phẫu thuật nội soi vết thương nhỏ, trong viện vẫn tương đối coi trọng, từng để cho rất nhiều bác sĩ ngoại khoa đến học tập, nhưng đại đa số đều nhìn một lần hai lần đã bỏ đi.

Cơ bản rất nhiều người không coi ra gì!

Có thể họ cảm thấy đây là chuyện râu ria 

Dù sao vết thương của nội soi đã rất nhỏ, mọi người cảm thấy đi làm lại cái này không có ý nghĩa, thậm chí rất nhiều người sẽ cảm thấy Trần Thương và Vương Dũng là hai tiểu hậu sinh, cũng có một số người vì mặt mũi tới.

Có thể do chủ nhiệm căn dặn, họ đi nhìn một lần coi như đi ngang qua sân khấu, căn bản sẽ không để ý.

Thậm chí nhiệm vụ của Trần Thương lúc đó đều bị ngâm nước nóng, không nhận được ban thưởng.

Trần Binh Sinh có thể chủ động đưa ra học tập, kỳ thật đã rất đáng quý.

Hai người kết bạn đi đến phòng phẫu thuật, vừa vặn Lưu Kiện đi ra, nhìn thấy hai người cười cười.

- Ồ, tiếu Trần, lại cùng lão Trần phẫu thuật?

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 894: Chờ ra toà án đi


Chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, Lưu Kiện gây tê thành công.

Phẫu thuật bắt đầu, Trần Thương dẫn đầu cầm. dao phẫu thuật, nói với Trăn Bỉnh Sinh:

- Lão đại, thật ra hạch tâm của nội soi vết thương. nhỏ là ở chỗ xử lý vết cắt, quan trọng nhất là lựa chọn rạch ra, đầu tiên phải lựa chọn phương pháp rạch ra thích hợp, tiếp đó chính là lựa chọn độ sâu của vết cắt, cần cân nhắc cả phương pháp khâu lại

Trần Bỉnh Sinh nghe rất chân thành, cũng không có ngượng ngùng gì, dù sao là học tập phải khiêm tốn thỉnh giáo.

Bởi vì phẫu thuật nội soi là gây mê toàn thân, vì lẽ đó hai người trò chuyện cũng rất thẳng thắn, vạn nhất người bệnh tỉnh lại thì trong lòng khẳng định sẽ sợ một chút.

Kỹ năng [ rạch ra ]của Lão Trần là cấp đại sư, lĩnh ngộ tương đối sâu, khi nghe Trần Thương nói, nhưng vẫn chỉ là vấn đề lý thuyết, còn cần một đoạn thời gian để thích ứng.

Hơn nữa nội soi vết thương nhỏ còn cần cân nhắc đến khâu lại hậu kỳ, thậm chí sớm chuẩn tiến hành vết cắt để khâu lại.

Ca phẫu thuật thứ nhất là Trần Thương mở miệng và khâu lại, ca thứ hai lão Trần có chút kích động, mặc dù kết quả kém hơn Trần Thương rất nhiều, nhưng mà nếu so với lúc trước mình khâu lại đích thật là có cải thiện một chút.

Hai ca phẫu thuật kết thức, lão Trần còn có phẫu thuật khác, mà Trần Thương thì có chuyện, cho nên về khoa cấp cứu.

Khi ước chừng hơn mười một giờ, bỗng nhiên người nhà người bệnh giường 11 rùm beng với bác sĩ chủ quản Vương Dũng,

Trần Thương thấy thế, vội vàng đi tới.

Nghe thấy một người đàn ông cao lớn hùng hổ đứng tại ở trong phòng bệnh, chỉ vào mặt Vương Dũng chửi ầm lên.

Trong khi đó khuôn mặt Vương Dũng đỏ lên, muốn giải thích, nhưng rõ ràng người bệnh không cho anh cơ hội nói!

Người đàn ông cao gần một mét chín, rất cường tráng, nếu mà so sánh, Vương Dũng cao không đến 1m75, thân hình gầy yếu hơn rất nhiều. 

Nhưng!

Cũng không phải bởi vì thua kém hình thể mà Vương Dũng không có mắng lại hoặc là phản bác, vì đang trong bệnh viện, phát sinh ầm ĩ đánh nhau với người bệnh thì đều là xử lý bác sĩ.

- Ba tôi không phải bị viêm túi mật à? Vào nhập viện còn không cho phẫu thuật? Anh có phải bác sĩ hay không?

- Trên mạng người ta nói, bị viêm túi mật phẫu thuật càng sớm càng tốt, thời gian để càng lâu càng, dễ làm bệnh tình nặng thêm!

- Hôm qua anh nói cần kiểm tra hoàn thiện, hiện tại đã có kết quả kiểm tra, còn không cho chuẩn bị phẫu thuật, anh có phải chờ tôi nhét phong bì tiền cho. anh hay không?

- Khốn nạn!

- Bác sĩ như anh tôi thấy nhiều rồi, đừng để tôi gặp anh ở ngoài!

Người đàn ông thấy Vương Dũng không lên tiếng, cho là anh có chút đuối lý, thế là càng thêm đúng lý không tha người!

Lời mảng người cũng càng khó nghe! 

Hơn nữa mắng chửi người giống như video trên mạng chửi bới bác sĩ

Nói cái gì không thu được phong bì không cho an bài phẫu thuật, cứ thế làm bệnh tình người bệnh tăng lên.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 895: Anh còn không biết xấu hổ nói tôi?


Nhưng...

Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, cần mang một cái găng tay trước, sau đó đi ra.

Dù sao không mang găng tay, lực lượng mình không có tăng thêm... Vạn nhất đánh nhau, chẳng phải mình bị thua thiệt à?

Tăng thêm lực lượng + 5, tương đương với 50%, Trần Thương vốn cao lớn cường tráng, hơn nữa cấp cứu ngày thường cũng đều là việc tốn thể lực, càng thêm rèn luyện người.

Dù cho người đàn ông cáo lớn này, cũng nhất định có thể so sánh được.

Trần Thương đi tới, nhàn nhạt nói ra:

- Anh trước buông tay ra, có chuyện gì, anh nói với tôi, nếu như anh nghĩ ngờ trị liệu của chúng tôi, anh có thể khiếu nại, thậm chí là báo cảnh sát, đều có thể!

Người đàn ông to con trông thấy Trần Thương, mặt không đổi sắc mảy may:

- Đây là cứu binh?

Trần Thương lắc đầu, con mắt nhìn chằm chằm người nam tử:

- Đây không phải binh cũng không phải đánh nhau, ở đây là bệnh viện, anh buông tay ra.

Người đàn ông sững sờ, nhìn sang Trần Thương:

- Đi gọi chủ nhiệm các anh tới, tôi không nói chuyện với anh! Hôm nay không nói rõ ràng cho chúng khẳng định không buông ra anh ta.

Trần Thương tùy ý đặt tay lên trên tay người đàn ông, dùng sức bắt một cái, lập tức một lực lượng mạnh mẽ truyền đến, người đàn ông vội vàng buông Vương Dũng ra.

Lập tức người đàn ông có chút giật mình!

Lực lượng vừa rồi của Trăn Thương làm anh ta chấn kinh

Căn bản anh ta không ngờ... Vị bác sĩ nhỏ này lại có sực lực lớn như vậy.

Hành động này của Trần Thương lập tức làm quần chúng chung quanh vây xem cũng kinh ngạc.

Dù sao buổi sáng thứ hai, người bệnh cấp cứu vẫn rất nhiều, những xung đột này không có không vây xem đạo lý.

Kỳ thật, người bệnh càng thêm dễ dàng bị người bệnh đưa vào trong đó, dù sao trong ngành nghề chữa bệnh, rất nhiều người cảm thấy người bệnh là quần thể yếu thế, vì cùng là người bệnh, bản năng đối với người đàn ông tin mấy phần.

Dù sao Trần Thương tùy ý một cái, lại đẩy tay người đàn ông cao lớn ra như vậy, loại cảm giác rung động này, hình ảnh cực kỳ đặc sắc!

Bác sĩ này nhìn nhỏ con lại sức lực lớn như vậy!

Có thể nhẹ nhàng gạt tay của người đàn ông to lớn ra, cái này... Dùng sức lực lớn bao nhiêu?.

Người dần ông thấy Trần Thương cường thế như vậy, cũng không nhịn được sửng sốt một chút.

Trần Thương đứng không, nói với Vương Dũng:

- Cầm bệnh lịch giường 11 tới đây cho tôi.

Vương Dũng hít một hơi thật sâu, liếc mắt cảm kích nhìn Trần Thương, nhẹ gật đầu, đi qua một bên.

Mà người đàn ông đang muốn nói chuyện, Trần Thương trừng mắt nhìn anh ta, nói ra:

- Tôi xem một chút bệnh lịch trước, anh đợi chút lại nói.

Trần Thương nói có lý có cứ, mấu chốt còn có lực lượng, điều này làm cho người đàn ông không lời nào để nói. 

Sau một lát, Vương Dũng cầm cái kẹp bệnh lịch đi tới, sau đó căm kết quá kiểm tra của người bệnh, phía trên có ghi chép kỹ càng bệnh án.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 896: Còn ngại không đủ mất mặt hả


Dù sao Vương Dũng cũng là người trẻ tuổi, bị người chỉ vào mặt mắng, trong lòng tự nhiên cũng khó chịu!

Mỗi chữ mỗi câu có lý có cứ nói ra, lập tức để người đàn ông không biết nói gì!

Mà chung quanh nghe xong, cũng là nhao nhao khịt mũi coi thường.

Gòn tưởng rắng là người tốt lành gì, không ngờ là một người như vậy.

Người đàn ông thấy thế, lập tức nghẹn lời, mặt đỏ tía tai, muốn phản bác, dù sao chuyện đã vỡ lở ra, anh ta chỉ là một người đãn còn sợ làm lớn chuyện?

Nhưng mà, ngay lúc này, ở ngoài đi vào ba người vào hai nam một nữ, nhìn bộ dáng, số tuổi đều phải lớn hơn người đàn ông một chút.

Vừa rồi ba người này đã sớm nghe được lời nói của Trần Thương và Vương Dũng, thì tức giận đến tay phát run!

Một người đàn ông lớn tuổi chỉ vào người đàn ông kia tức giận mắng to:

- Lão tứ, ba bị viêm túi mật ba ngày em mới đưa đến bệnh viện, em muốn cho ba chết hả?

Một câu chất vấn để cho mọi người hiểu rõ, đây là người một nhà!

Người phụ nữ lớn tuổi hơn vội vàng chạy vào phòng bệnh chăm sóc ba mình.

Một người đàn ông khác thì thở dài, sao anh không biết tính tình em trai này của mình chứ?

Cả ngày chơi bời lêu lống, không làm việc đàng hoàng.

Hai anh trai và một chị gái đều làm việc ở xa, nói cho anh ta tiền để chăm sóc ba mẹ, hai vợ chồng anh ta cũng nguyện ý.

Chỉ có một người cha già nên ba người đều nghĩ, thuê người trông nom không bằng để em trai mình. trông vừa vặn trợ cấp tiền cho cậu ta.

Người già có thể xài bao nhiêu tiền?

Cuối cùng tiền không phải cho em trai mình à?

Thế nhưng không ngờ, ba bị phát tác viêm túi mật ba ngày, quả thực là hai vợ chồng này không có phát hiện?

Làm sao có thể?! 

Chỉ cần để tâm một chút thì sao chuyện có thể như vậy?

Viêm túi mật là bệnh gì, tất cả mọi người biết!

Hơn nữa bản thân người cha già đã có bệnh án từ trước.

Ngày thường hai người anh trai và một chị gái đều cho không ít tiền, làm sao lại không có tiền xem. bệnh phẫu thuật?

Rõ rằng hai ngày trước còn gọi điện thoại nói ba bị phát tác viêm túi mật, ba người bọn họ mỗi người đều gửi trở về năm ngàn khối tiền, kết quả xử lý nắm viện lại thiếu phí?

Ý tứ này sao không biết?

Lão nhị vội vàng nói với Vương Dũng và Trần Thương:

-Bác sĩ, đều là lỗi của chúng tôi, tôi xin lỗi các anh, các anh đại nhân không so đo tiểu nhân, em trai tôi khinh suất, không hiểu chuyện, nhất định các anh phải mau cứu ông ấy!

Lúc này, người phụ nữ lớn tuổi cũng chạy ra.

- Bác sĩ, nhất định anh phải mau cứu cha tôi!

Người chung quanh nhịn không được lắc đầu, thở dài.

Mỗi nhà đều có chuyện khó nói!

Gặp gỡ người đần này, thật sự hung hăng càn quấy, loạn quấy nước đục!

Trần Thương thở dài, trước tiên cấp cứu người bệnh rồi nói sau, anh nhớ kỹ... Anh đã làm qua loại phẫu thuật này trong không gian ảo.

Quay người đập vào vai Vương Dũng đang sợ, nhìn thoáng qua:

- Tỉnh táo một chút.

Vương Dũng lắc đầu:

- Tôi không có chuyện gì!

Người đàn ông to lớn thấy Vương Dũng nói khó nghe như vậy, lập tức giận dữ nói:

- Anh nói như vậy mà nghe được à?

- Nói giống như tôi muốn hại chết ba tôi vậy?

- Anh cho rằng mỗi người đều giống bác sĩ các anh à? Chúng tôi ở đây đều hiểu những thứ này à?

Anh trai người đàn ông thấy thế, nhịn không được gầm thét một tiếng: 

~ Đủ rồi! Còn ngại không đủ mất mặt hả?'

Người đàn ông cho dù đang tức giận thấy thế cũng là nhịn không được hừ một tiếng, tức giận đi ra khỏi phòng cấp cứu, miệng không quên nói to:

- Tôi có việc gấp phải đi, các anh ở lại, tôi mặc kệ!

Người anh cả thấy thế, lập tức vô cùng tức giận.

Thế nhưng đây là ở bệnh viện, nói ra chỉ có thể làm người ta chê cười

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 897: Có thể thành công không


Trần Thương gật đầu: 

- Đúng, dựa theo kiểm tra cùng kết quá kiểm nghiệm, trước hết căn khống chế triệu chứng toàn thân, chọn ngày phẫu thuật.

Sau khi nói xong, Trần Thương nhìn thoáng qua Vương Dũng:

- Anh nghỉ một lát trước, tôi đi xem người bệnh một chút.

Người anh cả thấy thế vội vàng đi theo Trần Thương vào phòng bệnh.

Hiện tại, cảm xúc Vương Dũng có chút không ổn định, Trần Thương cũng hi vọng anh ta nghỉ ngơi một chút, bình phục lại tâm tình.

Vương Dũng gật đầu, trở về phòng làm việc.

Trần Thương đi đến nhìn ông lão cực kỳ cao lớn năm ở trên giường khiến cho giường bệnh nhìn rất nhỏ!

Trần Thương đoán chừng tối thiểu nhất ông lão có hơn hai trăm cân, thân cao một mét tám mấy, cho dù là hơn tám mươi tuổi vẫn có thể bảo trì minh mẫn này hơn nữa ông lão rất mập.

Cho dù là nằm ở nơi đó cũng có thể trông thấy cái bụng to nổi bật.

Vương Dũng cũng dụng tâm, dùng điện tâm đồ cho ông lão, nhưng mà... Tình huống vẫn còn có chút hỏng bét.

Ngay từ đầu người đàn ông kia căn bản không chăm sóc được ông lão, thuê nhân viên chăm sóc người bệnh ở bệnh viện, Trần Thương cũng nhận biết, là một người phụ nữ trên năm mươi tuổi, bình thường làm nhân viên chăm sóc người bệnh phòng cấp cứu, có họ chăm sóc kỳ thật yên tâm hơn so với người nhà người bệnh chăm sóc.

Dù đã phẫu thuật sỏi thận nhưng vẫn tái phát? Làm cách nào?

Trần Thương nói ra:

- Cô ơi, đưa phim chụp X-quang cho tôi.

Nhân viên chăm sóc người bệnh gật đầu, từ bên trong đầu giường lấy toàn bộ kết quả kiểm tra đem ra.

Trần Thương nhìn lại.

Mà Vương Dũng trở lại phòng làm việc, tỉnh táo lại cũng hết giận, ngồi trên ghế, có chút không nỡ đi qua đi lại, dù sao cũng là người bệnh của anh, ông lão lớn tuối như vậy, bình thường bệnh viện khẳng định không nhất định nhận.

Người nhà... Người nhà là người nhà, ông lão là vô tội.

Cứ suy nghĩ như vậy đi tới đi lui mấy phút sau, cơn tức giận của Vương Dũng cũng tiêu tan.

Hết giận, thế nhưng Vương Dũng ngồi không yên, nghĩ dù sao ông lão là anh đích thân nhận vào, bệnh tình không ổn định.

Tự an ủi bản thân một phen, Vương Dũng vội vàng đứng lên đi đến phòng bệnh.

Thực sự làm bác sĩ luôn phải điều tiết tâm lý, bằng không khắng định sẽ xảy ra vấn đề.

Vương Dũng tiến đến phòng bệnh thì Trần Thương đã xem hết phim chụp X-quang, đang kiểm tra kỹ càng thể trạng ông lão.

Chỉ là...

Càng hiểu tình huống ông lão, Trần Thương càng lo lắng bất an!

Tình huống, hình như so với tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn.

Con trai cả của ông lão nhìn thấy biểu tình này của Trần Thương, lập tức biến sắc.

Đổng Cường Sinh nhịn không được hỏi: 

- Bác sĩ, thế nào?

Trần Thương nhìn ông lão, nhịn không được nói ra:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 898: Ăn ngay nói thật.


Nghĩ tới đây, Trần Thương không có xúc động, nhìn Đổng Cường Sinh, nói:

- Như vậy đi, mọi người nghỉ ngơi trước, tôi sẽ mau chóng nói một câu với chủ nhiệm chúng tôi, nhanh chóng tổ chức thảo luận ca bệnh, để mỗi chuyên gia phòng ban chúng ta cùng nhau thảo luận tình huống người bệnh, mau chóng đưa ra quyết định, thế nào?

Đổng Cường Sinh trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu:

- Được! Vậy bác sĩ khổ cực rồi!

Trần Thương gật đầu, cùng Vương Dũng rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi đi ra, Trần Thương gọi điện thoại cho Lý Bảo Sơn, nói lại một lần tình huống của người bệnh.

Lý Bảo Sơn vừa vặn kết thúc phẫu thuật, biết được tin tức lập tức trở lại khoa cấp cứu, liên hệ Trương Hữu Phúc, và chủ nhiệm khoa truyền máu.

Lúc này đã gần mười hai giờ, Lý Bảo Sơn hùng hổ trở về khoa cấp cứu, căn bản không kịp thay quần áo, đã đi đến phòng bệnh. 

Xem người bệnh xong, sắc mặt tối sầm lại.

Tình huống có chút đặc biệt!

Thế là lại lần nữa gọi điện thoại thúc giục mỗi vị chủ nhiệm, mau chóng thảo luận đưa ra một cái quyết định.

Mười hai giờ rưỡi trưa, bọn người khoa ngoại Trương Hữu Phúc, Lý Bảo Sơn tụ tập trong phòng làm việc, bắt đầu thảo luận.

Bây giờ tiếp tục nội khoa trị liệu như trước?

Hay là mau chóng an bài phẫu thuật?

Làm phẫu thuật thì ai làm!

Làm phẫu thuật loại gì!

Đây đều là vấn đề.

Tình huống người bệnh tương đối đặc biệt, độ khó làm phẫu thuật rất lớn, bởi vì ổ bụng bản thân đã bị dính liền cực kỳ nghiêm trọng, cắt bỏ túi mật căn bản không có khả năng, nói câu không dễ nghe, hiện tại xung quanh tam giác Calot khả năng đã nát hết, chỉ cần tách rời, khẳng định sẽ tổn thương đến gan, thậm chí động mạch, bên trong ổ bụng bị nhiễm trùng một khu vực rất lớn, tình huống cực kỳ kém, một chút xử lý không tốt thậm chí có thể xảy ra mạng người.

Mọi người không để ý tới ăn cơm, Trương Hữu Phúc gọi điện thoại lại kêu Tiền Lượng tới.

Đông Đại Nhất viện và tỉnh Nhị gần nhau ngay lập tức phát huy ra ưu thế, Tiền Lượng vừa ăn cơm, tranh thủ thời gian gọi xe chạy tới

Cho đến khi biết được tình huống người bệnh, trăm tư một lát, cũng có kết luận không tốt chút nào!

- Người bệnh quá béo, tầng mỡ dày như vậy, bên dưới dính liền nghiêm trọng như vậy, phẫu thuật khẳng định sẽ xây ra vấn đề.

Tiền Lượng không có khoe khoang, chỉ là ăn ngay nói thật.

- Hiện tại nói như vậy, có thể nếm thử tạo miệng phẫu thuật túi mật, nhưng... Có một vấn đẽ, đó chính là khả năng tìm không thấy túi mật!

Nói đến đây, Tiền Lượng nhìn người nhà, cũng chính là con trai lớn của ông lão - Đổng Cường Sinh nói:



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 899: Tích cực phối hợp


Đống Cường Sinh hỏi Tiền Lượng.

Tiên Lượng nói:

- Một ngày thì có thể, nhưng không thể kéo thêm nữa, tuy bây giờ tình hình người bệnh đã ổn định, nhưng chúng tôi lắng sẽ chuyển biến xấu, nếu bây giờ tiến hành chữa trị nội khoa duy trì thì không thành vấn đề, chủ yếu là lo lắng nếu không phẫu thuật, bệnh tình sẽ năng hơn, bởi vì tình trạng này chúng tôi đã từng gặp, chữa trị nội khoa vô hiệu lại không phẫu thuật, sẽ phát triển rất nhanh.

Đổng Cường Sinh gật đầu, quyết định, nhân lúc này ra ngoài gọi điện thoại.

Không lâu sau, Đổng Cường Sinh liên lạc với chủ nhiệm ngoại khoa gan mật bệnh viện 301, chủ nhiệm Chu Hoành Quang.

Chủ nhiệm Chu là nhân vật đứng đầu lĩnh vực ngoại khoa gan mật toàn quốc, bây giờ trong nội bộ ngành đều biết, chủ nhiệm Chu sắp được bình chọn là viện sĩ của viện khoa học.

Chu Hoành Quang rất nể mặt Đổng Cường Sinh, quyết định sẽ đến tỉnh Đông Dương trong đêm nay.

Đống Cường Sinh đương nhiên là vô cùng hưng phấn. 

Vội vàng vào phòng bệnh nói:

- Chủ nhiệm Tiền, chủ nhiệm Lý, tôi đã liên lạc với chủ nhiệm Chu của bệnh viện 301, anh ta nói đêm nay sẽ đến, chúng ta có thể quyết định vào ngày mai không? Hôm nay tạm thời giữ cho ổn định thôi

Vừa nghe như vậy, mọi người lập tức ngây ngốc. Tiền Lượng tò mò hỏi:

-Chủ nhiệm Chu, người anh nói là Chu Hoành Quang à?

Đổng Cường Sinh gật đầu:

- Đúng, chính là chủ nhiệm Chu.

Nếu đã như vậy rồi, mọi người tự nhiên không nói gì nữa.

Dù sao...chủ nhiệm Chu là nhân vật đứng đầu trẻ tuổi ngoại khoa gan mật Trung Quốc, sắp được chọn làm viện sĩ, phó chủ tịch ngoại khoa gan mật Trung Quốc, chức vụ này, quá lớn rồi!

Lúc này mọi người mới nhìn về phía Đổng Cường Sinh, có năng lực lớn như vậy, giỏi lắm!

Nhưng chuyện này với họ mà nói không phải chuyện xấu, thậm chí là chuyện tốt. 

Chủ nhiệm Chu đến, bất kể chữa được hay không, đều không liên quan nhiều đến họ, trách nhiệm và can đảm cũng giảm nhẹ hơn chút, hơn nữa nói không chừng có thể tạo mối quan hệ với chủ nhiệm Chu, sau này mời đến tỉnh Đông Dương họp hoặc phẫu thuật cũng tiện lợi.

Chín giờ sáng hôm sau, Đổng Cường Sinh đích thân đưa Chu Hoành Quang đến bệnh viện Tỉnh Nhị Viện

Mà hôm nay Tiền Lượng chẳng làm gì cả, giao ca từ sớm đã đến khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, khoa ngoại gan mật tỉnh Đông Dương, Tiền Lượng và Chu Hoành Quang có quen biết, cũng coi như bạn bè cũ, quan hệ giữa hai người rất tốt, thường cùng đi họp.

Nhìn Chu Hoành Quang bước vào, Tiền Lượng vội vàng lên đón:

- Chủ nhiệm Chu, đã lâu không gặp!

Chu Hoành Quang nhìn thấy Tiền Lượng, mỉm cười:

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top