Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 940: Nguy hiểm và thận trọng.


Nếu như chỉ là kinh nghiệm của một mình Tr ần Thường, anh sẽ nói cực kỳ bảo thủ!

Sau khi cả đám nghe thấy, con mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, không ngừng ghi chép.

Rất nhiều trí thức, chỉ có khi kết hợp cùng lâm sàng, mới có thể phát ra tia sáng chói mắt.

Vào giờ phút này, Trần Thương trong mắt họ, tự mang hào quang đặc biệt!

Nguyên một đám như đói khát.

Sao họ có thể nghĩ đến, sự khác biệt của điện tâm đồ lại có thể là tín hiệu dị thường của kali trong máu do cơ thể phản ứng ra.

Đây là chuyện họ căn bản không nghĩ tới.

Giống như Trần Thương nói, nếu chờ kết quả chất điện giải huyết thanh, người bệnh đã không còn, không ai biết vì sao!

Với tư cách là một báo sĩ, căn phải không ngừng đề cao kỹ thuật của bản thân.

Kỹ thuật này, bao gồm kỹ thuật chẩn đoán bệnh, kỹ thuật chữa trị, kỹ thuật phẫu thuật, và kỹ thuật giao lưu cùng người bệnh.

Cuộc đời khắp nơi đều là học vấn.

Lúc này, một sinh viên nhịn không được hỏi

- Trần lão sư, kali trong máu đến 10 sẽ trực tiếp chết hả?

Trần Thương:

- Nồng độ Kali trong máu tăng cao thêm một bước, khi đến 10 mmol/L, QRS phát triển tăng rộng, thậm chí giống như sóng T dung hợp hiện lên sóng sin, cuối cũng chết do tâm thất ngừng đập hoặc rung tâm thất.

Nói đến đây, Trần Thương nhìn mọi người.

- ho nên nói, lâm sàng kiêng kỵ nhất chính là kinh nghiệm, đặc biệt là cấp cứu, tuyệt đối không thể dùng kinh nghiệm quen thuộc của mình để khám bệnh cho người khác, càng không thể tùy ý thuyết phục hoặc là cổ vũ người khác làm thế nào trong cuộc sống.

- Dưới tình huống các em không hoàn toàn hiểu rõ người bệnh, có thể bất kì một câu nào mà các em nói, đều là sai, có thể bất kì một đề nghị nào của các em, cũng là trí mạng!

Trần Thương hít sâu một hơi: 

- Nếu vừa rồi các em dựa theo chất điện giải hỗn loạn theo lệ thường, nôn mửa tiêu chảy! Chẳng phải bù dịch để điều chỉnh chất điện giải à? Bù Natri Kali canxi sắt kẽm vitamin...Nếu như vậy, người bệnh sẽ thế nào! Chính các em tự suy nghĩ đi.

- Y học, không thể có chút qua loa nào, hai tháng này tại phòng cấp cứu, tôi cũng không hi vọng các em học được bao nhiêu thứ, nhưng các em chắc chắn phải học được một thứ!

- Đó chính là nguy hiểm và thận trọng.

Một câu, khiến tất cả sinh viên bồi dưỡng đều yên tĩnh lại.

Trong cuộc sống không thiếu ví dụ như vậy, một cách có thể áp dụng với mình, có thể trở thành hung thủ thật sự cho cái chết của người khác.

Cho nên!

Khuyên nhủ và đề nghị thích hợp nhất, có lẽ là: Đi khám bác sĩ đi!

Trần Thương cười nói:

- Cho nên, các em có biết: Bác sĩ và đồ tổ khác nhau ở chỗ nào không?

Mọi người sững sờ, ngẩng đầu nhìn Trần Thương. 

Trần Thương nghiêm tức nói:

- Bác sĩ càng làm càng nhát gan, đồ tể là càng làm càng gan dạ!

Lời nói cực kỳ hài hước, sau khi mọi người nghe thấy, cũng không khỏi mỉm cười.

Thế nhưng..Trong lòng lại cười không nổi!

Càng cười càng cảm thấy nặng nề.
 
Chương 941: Suy nghĩ cho thật tốt!


Kết quả, sẽ như thế nào?

Đây là một mạng sống, bản thân cũng mới 30 tuổi đã xuất đầu, nếu thật sự xảy ra vấn đề, ai có thể chịu trách nhiệm?

Ai sẽ chịu trách nhiệm cho bà lão!

Sinh mệnh chỉ có một?

Ai có thể cho bạn thử?

Mắt thấy đã sắp đến thứ bảy, chủ nhật mà « tạp chí ngoại khoa nước Anh » vẫn chậm chạp chưa trả lời, Trần Thương hơi thất vọng.

Còn đang nghĩ tại hiện trường niên hội lấy một tin hót làm mọi người kinh ngạc, xem ra Naruto không có cơ hội ra sân.

- Nghĩ gì thế?

Trong lúc Trần Thương đang xoắn xuýt, một trận giọng nói trong trẻo cất lên đánh gãy mạch suy nghĩ, Trần Thương cười cười, quay người lại nhìn Tân Duyệt, tâm trạng lập tức tốt lên.

- Niên hội ngoại khoa, em đi không?

Trần Thương tò mò hỏi,

~ Nếu như em muốn đi... Anh giúp em lấy thư mời! 

Trần Thương cảm giác bây giờ mình ở lĩnh vực ngoại khoa Gan cũng hơi quyền nói chuyện, đặc biệt là quan hệ cùng với những lão đại đỉnh cấp cũng không tệ, ví dụ như đồng chí Hữu Phúc, ví dụ như chủ nhiệm Tiền Lượng, cấp độ cao chút, còn có chủ nhiệm Chu Hoành Quang!

Chỉ thấy Tân Duyệt xem thường cười nói:

- Nhà anh, Duyệt tỷ đã sớm là thành viên học hội! Còn cần anh dẫn vào!? Tiểu Thương nhi?

Trần Thương sững sờ, cũng là sửng sốt, dù sao Tân Duyệt tốt nghiệp trường danh giá, vào bệnh viện có biên chế, tự nhiên vào tốt.

Quan trọng nhất cha cô là Tần Hiếu Uyên, Đại viện trưởng Tân, có cái danh hiệu này, muốn tham gia vào học hội còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Lúc này, Tân Duyệt bỗng nhiên quay người, cười hì hì nhìn Trần Thương, híp mắt lại, ngón trỏ tay phải duỗi tới, nâng cằm Trần Thương lên, trêu tức lại mang theo ánh mắt tự tin nhìn chằm chằm Trần Thương:

- Thương nhị, anh chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, em cầm súng mặc giáp, đánh cả thiên hạ cho anh, được chứ? 

Sau khi nói xong, đại khái cách khoảng ba giây. đồng hồ cô lại nói tiếp:

- Suy nghĩ cho thật tốt!

Trần Thương hoang mang không rõ!

Nhìn Tân Duyệt khiêu khích cộng thêm ánh mắt đùa giỡn, Trần Thương không nhịn được cười.

Nếu như là lão sư Mạnh Hi lão sư làm như thế, có lẽ còn có một chút lực chấn động, để người tin phục!

Thế nhưng mà đồng học tiểu Tần trời sinh tự mang thuộc tính bán manh, trong đôi mắt to dường như vĩnh viễn lóe ra hào quang đáng yêu nghịch ngợm, một phen động tác này, ngược lại làm cho Trần Thương không nhịn được kéo cái tay đang nâng cẩm mình, hơi dùng sức, thuận thế kéo Tần Duyệt kéo tới.

Trần Thương kéo cổ tay Tần Duyệt, một cái tay khác trực tiếp ôm Tân Duyệt vào trong ngực!

Tiểu bì nương này!

Thật là nghịch ngợm!

Mà Tân Duyệt vốn chưa hoàn thành làm màu, bị Trần Thương kéo vào trong ngực, lập tức trợn tròn mắt.

Não mạch còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Trần Thương khiêng lên đặt trên bả vai! 

Lập tức giật nảy mình!

- Trần Thương anh thả em ra!

Trần Thương đứng dậy, ngoảnh mặt làm ngơ!

Tay trái anh ôm hai chân cô, Tần Duyệt nằm ở trên vai trái của anh, cứ như vậy bị Trần Thương vác trên vai, hướng đến chỗ cũ mà đi.

Chín giờ tối trong công viên rất dễ chịu, mùa thu gió ôn hoà, so với mùa xuân nhiều hơn mấy phần se lạnh, nhưng cũng nhiều hơn mấy phần khí tức đặc trưng của mùa thu.

Hoa trong công viên nở rộ không ít, hoa hồng, hoa quế, phảng phất từng cơn mùi thơm đánh tới, cảm giác rất thoải mái.

Còn có những bông hoa cúc dưới ánh đèn đường, lộ vẻ tươi mát xán lạn.

Nhìn đến đây, bỗng nhiên tâm huyết Trần Thương dâng trào!

Hướng về cái mông của Tần Duyệt cái mông nhẹ nhàng đánh hai cái, trên miệng còn hiện ý cười, nói:

- Để em đắc ý! Ba ngày không đánh là nhảy lên đầu lật ngồi, cũng dám đùa bỡn anh nữa!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 942: Có một chút mờ mịt!


Thế là, lại một cái tết!

Chỉ là lần này tăng thêm một câu lời kịch:

- Tiểu nương tử, cùng bản vương về núi làm áp trại phu nhân đi! Đi theo bản vương ăn ngon uống sướng.

Mặt Tân Duyệt càng đỏ hơn:

- Cẩu tặc, ta đây làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Trần Thương không để ý cười cười, chỉ là lúc hạ thủ dùng lực mạnh hơn một chút

- Tiểu gia ta trời sinh gan lớn, một nữ quỷ xinh đẹp như thế, chẳng phải là đưa hàng tới cửa!

Tân Duyệt dường như nghiện rồi, diễn kịch diễn càng thêm nhập tâm, giọng nói thê lương nói:

- Trần cẩu tặc! Cho dù ngươi chiếm được thân thể ta thì cũng không chiếm được lòng ta!

Trần Thương nghe xong, cười dâm một tiếng:

- Như thế vẫn chưa đủ sao?

Chỉ là... Cái tết này vừa vặn vỗ xuống, Trần Thương bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi! 

Anh nhìn thấy nhạc phụ Tần Hiếu Uyên và nhạc mẫu Ký Như Vân đang cùng nhau đi tới!

Cũng vừa vặn trông thấy Tân Duyệt bị Trần Thương vác trên vai, mà...tay Trần Thương tay lúc này còn đang đặt trên... Tần Duyệt!

Lúc này, ba đôi mắt sáng ngời có thần, dưới ánh đèn đường phá lệ lộ ra sự đột ngột!

Lão Tân cảm giác các cơ trên mặt co rút, chỉ là... Không biết co rút là do dây nào trong số mười hai dây thần kinh trên mặt!

Còn Ký Như Vân cảm giác hô hấp không thoải mái, không biết có phải có quan hệ đến dị ứng hương hoa hay không!

Một bàn tay của Trần Thương đặt bên trên cái kia của Tân Duyệt, thần kinh tê liệt, ừm, dù sao chính là không động được!

Ngay lúc này.

Tân Duyệt dường như vẫn còn nhập tâm trong vai diễn, bỗng nhiên nói:

- Tướng công, đối với nô gia nhẹ nhàng chút...

Giọng nói êm dịu, mang theo mị hoặc, mang theo một tia tà âm, mang theo... Một loại hương vị ngứa ngáy.

Giờ khắc này!

Ba người đều trợn mắt há mồm!

Không biết làm sao!

Có một chút mờ mịt!

Có một chút luống cuống.

Cơn gió hôm nay, rất là ồn ào náo động!

...

Lúc này, Trần Thương ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác mồ hôi hơi nhiều, tim hơi sợ.

Mà lão Tân bỗng nhiên lôi kéo Ký Như Vân quay người, đ ra phía sau, khàn khàn cuống họng nói

- Ai nha, vợ à, tại sao anh cảm giác con mắt hơi mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy!

Ký Như Vân cũng nhỏ giọng thì thầm:

- Ai nha, chồng à, em cũng vậy, hơn nữa... Lỗ tai em còn hơi ù ù, cái gì cũng không nghe thấy, đến cùng là thế nào?

Tân Hiếu Uyên cũng nhập tâm diễn xuất, khàn khàn cuống họng tiếp tục nói: 

- Mau về nhà, sớm nghỉ ngơi một chút đi!

Ký Như Vân gật đầu!

Hai người ba bước gộp hai bước, mau chóng rời đi.

Làm cho Trần Thương nhìn đến mắt trợn tròn!

Cái này mẹ nó....

Thật thần kỳ!

'Đang không biết làm sao, không nghĩ tới viện trưởng Tân kịp thời kịp phản ứng.

Viện trưởng đúng là viện trưởng, Trần Thương càng nghĩ đáy lòng càng bội phục.

Nhưng mà...

Cái nhà này, một nhà đều mẹ nó là diễn viên...

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của viện trưởng Tần, Trần Thương hơi xấu hổ,

Nghĩ tới đây, tay Trần Thương bỗng nhiên khôi phục cảm giác, tiếp đó nhéo nhéo, không sai, các phương diện rất tốt!

Vậy nên...

Lại tết một cái? 

Nghĩ tới đây, Trần Thương bèn thử một chút!

Trần Thương còn đang nghĩ thử lại, bỗng nhiên Tần Duyệt nói ở bên tai:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 943: Đây là một chuyện tốt!


Thế nhưng nghĩ đến kỹ thuật đánh đấm cấp bậc đai đen của Tân Duyệt, tim Trần Thương tim đập mạnh và loạn nhịp.

Bỗng nhiên anh rất tưởng niệm viện trưởng Tần, các người chớ đi... Tôi thật ra còn muốn sống thêm năm trăm năm...

Tân Duyệt cười tủm tím nhìn Trần Thương: 

- Dễ chịu không?

Trần Thương thành thật nhẹ gật đầu:

-Ừm!

Nhìn trong ánh mắt Tân Duyệt giấu đầy sát khí, Trần Thương quyết định, chạy trước mười mét lại nói, nói không chừng chân của mình dài, còn có đường sống!

Nghĩ tới đây, Trần Thương vắt chân lên cổ mà chạy!

Tân Duyệt nhặt lên hai mảnh lá cây ném vẽ phía Trần Thương, đáng tiếc cô không có học qua Niêm Hoa Chỉ, sau đó diễu võ giương oai đuổi theo:

- Cẩu tặc, dừng lại! Gọi cô nãi nãi đi, em sẽ tha chết cho anh!

Lúc này Trần Thương tuyệt đối sẽ không dừng lại! Anh thê!

Chiếm tiện nghỉ cứ chiếm đi, dù sao anh chân dài!

Lúc này, trong bụi cỏ, người nào đó họ Tân cùng người nào đó họ Ký không nói một lời!

Sau đó liếc nhau, hai người nhìn trong mắt đối phương, thấy được vô số thông tin.

Thật lâu!

Hai người thở dài.

Ai..

Tần Hiếu Uyên cảm xúc thật sâu, người ta là con gái lớn lên mười tám tuổi thay đổi.

Quá phận chút thì chính là con gái lớn không dùng được!

Thế nhưng là con gái nhà mình, con gái lớn này...

Con gái lớn... Thành thứ đồ gì!

Mà Ký Như Vân thì nhìn thấy bóng dáng hai người chạy xa, ngược lại cười cười, đây chính là tuổi trẻ?

Thật tốt!

Khi bà nhìn thấy Tân Duyệt không chút kiêng kỵ cười, vui vẻ làm chuyện con bé muốn làm, thích người con bé yêu thích, thực tình mừng thay cho con bé.

Mặc dù những lời kia hơi không có đầu đuôi.

Nhưng đây mới là có cái dáng vẻ tuổi trẻ?

Lại nói, họ đều đã già, cùng người trẻ tuổi cũng có khoảng cách thế hệ, những điều này đều rất bình thường.

Hơn nữa, cũng may có Trần Thương, có thể bồi tiếp cô ấy náo nhiệt, nếu thật đổi thành người khác, đoán chừng Tần Duyệt cũng không chắc chắn ưa thích?

Ký Như Vân rất hiểu Tân Duyệt, biết rõ trong lòng con bé này nghĩ cái gì.

Tâm hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một, ngoại hình đẹp mắt mười vạn dặm chọn một:

Gặp phải Trần Thương người này vừa thú vị, còn có nhan sắc, hơn nữa thẳng bé này có năng lực, đây là phúc khí của Tân Duyệt!

Ký Như Vân không thiên vị ai, bà là ăn ngay nói thật.

Bà rất thưởng thức Trần Thương.

Mà bà cũng hiểu rõ Trần Thương, là từ trong miệng Tân Duyệt biết được.

Tân Duyệt thường xuyên nói chuyện phiếm với bà, nói lời trong lòng, tâm sự.

Bà biết rõ con bé này có tình cảm đối với Trần Thương.

Thanh xuân, không chỉ cần phải phấn đấu, còn cần học được yêu.

Tần Duyệt trong hơn hai mươi năm sinh hoạt, đều là đang cố gắng, học tập, làm việc, mà bây giờ, cô ấy rốt cuộc học được cách yêu một người.

Đây là một chuyện tốt!

Mà Tần Hiếu Uyên thì cực kỳ lo lắng!

Ông luôn cảm thấy, tiểu tặc này cùng nội tặc nhà mình ở bên trong này, muốn làm ra chuyện gì!

Ngộ nhỡ làm ra một cái tiểu tặc nho nhỏ, đây có phải quá hoang đường hay không.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 944: Miệng lưỡi ngon ngọt!


Nhưng!

Cái này có thể giống nhau à?

Tân Hiếu Uyên đỏ mặt nói:

- Cái này có thể giống nhau à?

Ký Như Vân cười nói:

- Chỗ nào không giống? Trần Thương người ta không thể đẹp trai hơn ông? Không thể có nhiều tiền bằng ông? Hay là năng lực không bằng ông? Người ta không có tuổi trẻ? Con gái quý giá của ông bao nhiêu tuổi rồi?

Liên tiếp đưa ra sáu câu hỏi, lập tức để Tân Hiếu Uyên nghẹn họng nhìn trân trối!

Hai cái mẹ con nhà này là thứ gì?

Đây là tới ngột ngạt!

Tân Hiếu Uyên còn muốn lên tiếng:

- Thế nhưng mà!

Ký Như Vân trực tiếp đứng dậy, đi về hướng nhà của mình:

- Được rồi, chuyện ông không nên quan tâm thì đừng quan tâm, người trẻ tuổi phải có dáng vẻ của người trẻ tuổi, lão Tần không phải tôi nói ông, thương con gái, cũng phải phân ra thương như thế nào.

- Duyệt Duyệt lớn tuổi như thế, cũng đã sắp 30 rồi, ông muốn cả ngày trông coi? Không phải là ông muốn để Duyệt Duyệt tìm không thấy đối tượng mới được chứ?

- Ông quản thì quản, Duyệt Duyệt đã 28 tuổi, giáo dục gia đình hay giáo dục trên trường đều cực kỳ hoàn thiện, còn cần ông quan tâm hả?

- Sau này, chuyện Tân Duyệt yêu đương ông chớ để ý! Đương nhiên... Ông cũng đừng quản Trần Thương quá sâu, tiểu tử người ta tôi nhìn cũng không tệ.

Tân Hiếu Uyên bị Ký Như Vân nói một phen đành im lặng.

Có phải thật sự là mình quản quá nhiều rồi không?

Bỗng nhiên Ký Như Vân tăng thêm câu cuối cùng:

- Ai... Lúc còn trẻ, ông đều không có cưỡng lại tí như thế, không có hiểu lãng mạn chút nào! Cắt...

- Mau về nhà, trở về ngâm cái chân, ngủ sớm một chút. 

Ký Như Vân lời còn chưa dứt!

Chỉ cảm thấy mình bị khiêng ra bên ngoài!

Ký Như Vân lập tức bị giật mình!

- Ai nha, lão Tần, ông thả tôi xuống!

Tân Hiếu Uyên một bàn tay.

Ký Như Vân mặt đỏ lên:

- Lão Tần, nhiều người như vậy! Ai nha... Mắc cỡ chết được!

....

....

Buổi tối sau khi Tân Duyệt về đến nhà, Tân Hiếu Uyên và Ký Như Vân dáng vẻ giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cười nói:

- Về rồi à.

Tân Duyệt hì hì cười một tiếng:

- Dạ Con về rồi.

Ký Như Vân nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi:

- Sao không tản bộ nhiều một chút, hiện tại công viên đang náo nhiệt đấy!

Tần Duyệt cười nói: 

- Con nhớ ma mi nha.

Ký Như Vân liếc Tần Duyệt nói:

- Miệng lưỡi ngon ngọt!

Tân Duyệt cười hắc hắc, nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt bên trong thấu hồng, bỗng nhiên cười nói ra:

- Mẹ... sao mặt mẹ hồng như vậy?! Có phải là vụng trộm mua cái đồ trang điểm gì không? Con cũng sử dụng?

Ký Như Vân sững sờ, tranh thủ thời gian cầm lấy tấm gương trên bàn, nhìn thoáng qua, lập tức sững sở, quả nhiên phát hiện có chút đỏ mặt:

- Thật à? Mẹ không có mua đồ trang điểm! Chắc. là do mới chạy bộ dưới lầu.

Tần Duyệt gật đầu:

- Nha... Đứng rồi! Cái mùi gì mà kỳ vậy... Xú xú!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 945: Chuyển phát nhanh.


Trần Thương về đến nhà, không có ngủ, mà lấy video phẫu thuật sửa sang lại một chút, luận văn hiện tại chỉ có một cái ghi chép thông báo, tạp chí còn chưa có gửi đến, vẫn là trước tiên làm xong video phẫu thuật, đến lúc đó có thể thu hoạch được phần thưởng là tốt nhất rồi.

Kỳ thật, có thể trở thành quản lí ngoại khoa Gan Mật không chỉ là một cái nhiệm vụ.

Còn có một nguyên nhân, là Tân Duyệt cũng làm việc ở ngoại khoa Gan Mật.

Trần Thương hơi tâm tư, anh hi vọng có thể ở lĩnh vực này trợ giúp Tân Duyệt, bảo vệ che chở cho Tần Duyệt.

Trong nước vẫn tương đối coi trọng lí lịch.

Trần Thương vẫn hơi có chút tiểu tâm tư hư vinh.

Hơn nữa, cấp cứu rất nhiều bệnh tật đều thuộc hệ thống gan mật.

Viêm tụy cấp tính, viêm gan, ống mật bị tổn thương... vân vân, đây đều là bệnh tật khẩn cấp.

Có một cái dàn giáo thế này có thể giao lưu cùng học tập, Trần Thương vẫn cảm thấy rất không tệ.

Nằm ở trên giường, Tăn Duyệt lăn qua lăn lại không ngủ được.

Gửi cho Trần Thương một tin nhắn:

- Tiểu Thương nhĩ, còn chưa tới hầu hạ bản cung đi ngủ!

Trần Thương nhìn thấy Tân Duyệt tự mình biểu lộ bao bọc, lập tức nhịn không được cười cười, hồi âm lại:

- Em cô bé này, có phải là cái mông ngứa hay. không, cẩn thận anh đánh cái mông của em!

Tần Duyệt nghĩ đến tình cảnh hôm nay ở công viên, lập tức đỏ mặt

- Anh hỗn đản này, muốn sở cái kia của em thì nói thắng! Lão lưu manh!

Trần Thương trực tiếp nhịn không được cười phun ra.

Nhưng mà hồi tưởng lại hôm nay bản thân vỗ mông Tân Duyệt bị viện trưởng Tần và Ký Như Vân bắt quả tang tại chỗ, vẫn còn hơi lo lẳng bất an.

Nghĩ tới đây, Trần Thương thận trọng hỏi:

- Hôm nay, sau khi em về nhà, cha mẹ em có cái gì biểu hiện lạ không?

Tần Duyệt gãi đầu một cái, như có điều suy nghĩ nói đến:

- Biểu hiện lạ? Mẹ em thật giống như có chút đỏ mặt, bên trong gian phòng có cỗ mùi chân hôi cha em, mặt khác... Cũng không có gì nữa!

- Đúng rồi! Còn nói sao em không chơi lâu một chút, nói làm sao trở về sớm như vậy.

Lúc này, Trần Thương mới thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt!

Tân Duyệt thở dài:

- Ai, mới vừa tách ra em đã nhớ anh.

Thấy Tân Duyệt gửi tin nhân, bỗng nhiên Trần Thương cười cười:

- Ồ? Thích anh như thế à? 

Tần Duyệt gửi cái icon âm hiểm:

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, em chính là thèm thân thể của anh!

Vượt qua sự kiện “Tăng lượng kali trong máu” ngày hôm qua, học viên trong khoa cấp cứu bỗng nhiên tiến bộ hơn, sau khi đến phòng ban, chủ động đi theo phía sau lão sư làm việc.

Hình như bọn họ đã ý thức được, bất kỷ trí thức và điểm chỉ tiết nào ở khoa cấp cứu, g đối với công tác sau này của bọn họ mà nói, đều là một loại tài sản vô hình.

Cũng như ở nhà ga, trên xe lửa, trên máy bay, một khi gặp phải tình huống đột phát, lúc chờ đợi bác sĩ, anh sẽ phải bước ra hỗ trợ, nhưng vì kỹ thuật chưa đủ mà sinh ra cảm giác chột dạ, lo lắng?

Học nhiều hơn một vài kỹ thuật!

Sẽ có thêm một phần cơ hội cứu người!

Câu nói này, ba năm nay Trần Thương đã thấm sâu trong người!

...

...

Buổi chiều thứ sáu, toàn bộ khoa cấp cứu công việc lu bù liên tục.

Lúc Trần Thương bằng bó vết thương ngoài da cho một người bệnh, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Hai ngày này, Trần Thương đặc biệt mẫn cảm với điện thoại, cả ngày chờ đợi điện thoại của chuyển phát nhanh.

Vội vàng nói Từ Đông Đông nhìn một chút là ai.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 946: Chắc là một quyển tạp chí!


Sau khi Trần Thương xử lý cho người bệnh xong thì tranh thủ thời gian trở về phòng làm việc, kiển chân chờ đợi.

Dù sao, đây cũng là lần thứ nhất Trần Thương viết một bài trong quyển tạp chí lớn như vậy.

« Cấy Ghép Lá Gan »

Ngẫm lại đúng là hơi kích động.

Nhưng những gì mà anh muốn làm, thì cuộc sống càng không cho phép anh làm điều đó, còn chưa ngồi nóng mông, lại có thêm một người bệnh, hình như không cho Trần Thương yên tĩnh được phút nào.

Trần Thương bất đắc dĩ, đứng dậy tiếp tục đi vào phòng xử lý.

Lần này, người bị thương là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trang điểm đậm mang giày cao gót, khi đi bộ, vì giày cao gót kẹt vào khe cống thoát nước, ngã sấp xuống, trên đùi bị quẹt một vệt dài.

Tất chân và vết thương trên đùi dính chặt vào nhau, không nghiêm trọng lầm.

Trần Thương nhìn nói: 

- Tôi giúp cô cắt tất chân ra? Lúc cô trở về tự cởi, cẩn thận không được đụng đến vết thương.

Người phụ nữ nghe xong, lập tức biến sắc:

- Không cần không cần, bác sĩ anh giúp tôi cởi ra đi.

Trần Thương nghe thấy người phụ nữ hào phóng như vậy, cũng dừng lại một chút, chuyện này không thích hợp!

Trần Thương nói:

- Trước tiên cô cởi bít tất ra, tôi giúp cô xử lý một chút

Người phụ nữ nhíu mày, điềm đạm đáng yêu nói:

- Tôi sợ tự làm sẽ bị đau

Vừa Nhạc Nhạc nhìn không được:

- Để tôi giúp cô!

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Nhạc Nhạc với ánh mắt hung dữ, lập tức thở dài, mặc dù hơi không tình nguyện, nhưng không có cách nào, chỉ có thể khuất phục.

Hoàn toàn chính xác!

Nhạc Nhạc với tư cách là nữ y tá hiếm hoi trong khoa cấp cứu có thân hình cao lớn khỏe mạnh, chiều cao khoảng 170, cân nặng lên đến 70 kg, sau khi sinh con cuối cùng vượt qua mốc 150 cân!

(DG: 150 cân=75 kg)

Như lời cô nói, cân nặng này của cô, hoàn toàn là hi sinh vì tình yêu và sự ngl

Dù sao làm việc ở khoa cấp cứu rất tốn thể lực, Nhạc Nhạc cũng đích thật là một tuyển thủ hạng nặng không thể thiếu bên trong đoàn đội y tá.

Sau khi Nhạc Nhạc thuần thục cho cởi bỏ tất chân gây trở ngại, việc tiếp theo chỉ là làm sạch, khử trùng, sau đó đơn giản chỉ là vết băng bó thương!

Duy nhất hơi lúng túng chính là, bà chị trang điểm đậm này hình như hơi sợ đau.

Âm thanh... ưm, ưm, liên tiếp phát ra từ trong miệng, nghe tương đối kỳ lạ!

- Ai ui... Ta đau quá!

- A a a... Bác sĩ ngài nhẹ một chút!

- Ôi ôi... Đau đau đau!

Âm thanh này với Trăn Thương và Nhạc Nhạc quả thực là một loại tra tấn!

Vì phòng ngừa nhiều người không biết chuyện sẽ hiểu lầm, dọa đến Trăn Thương xử lý rất nhanh để cho Nhạc Nhạc mở cửa phòng cấp cứu ra, sợ người khác hiểu lầm!

Quả nhiên!

Nhạc Nhạc mới vừa mở cửa đã phát hiện một đám thực tập sinh vây quanh ở cửa ra vào, khuôn mặt hóng hớt nhìn vào bên trong!

Cả Tần Duyệt và vài y tá cũng đứng ở cửa ra vào...

Thấy cửa mở, mọi người tranh thủ thời gian tản ra!

Cuối cùng Tân Duyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn để lại cho Trần Thương một cái liếc mắt, điều này khiến cho Trần Thương biểu cảm rất vô tội!

Kỳ thật, kiểm tra cá nhân hoặc lúc chữa trị trong bệnh viện, bình thường sẽ có thêm một người khác phái, chính là vì phòng ngừa một số chuyện xấu hổ sẽ xảy ra.

Từ Đông Đông đứng ở cửa ra vào, lúng túng không thôi, vào cũng không được, đi ra cũng không được.

Trần Thương nhìn thoáng qua Từ Đông Đông:

- Đông Đông, giúp tôi mở ra một cái, xem giùm ta đồ vật bên trong một chút.

Từ Đông Đông gật đầu nói:

- Chắc là một quyển tạp chí!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 947: Kém nhau một chiều không gian


Người phụ nữ vội vàng níu Trần Thương lại:

- Chuyện này... Bác sĩ, có thể cho tôi xin Wechat không? Nếu như... Tôi có di chứng gì... Cũng có thể hỏi cậu một chứt.

Một đôi lông mĩ giả nháy nháy, trong mắt tràn đầy dụ hoặc!

Trần Thương nhịn không được liếc mắt, một cái rách da có thể để lại di chứng, tại sao cô không nói nghiêm trọng thêm chút nữa?

Di chứng duy nhất có khả năng là vài ngày nữa ra da non, nhớ kỹ phải tháo băng gạt ném đi.

Trần Thương cười cười, đang chuẩn bị nói, bỗng nhiên Nhạc Nhạc khí thế hung dữ đứng ở cửa nói với người phụ nữ:

- Tôi là bạn gái anh ta!

Người phụ nữ lập tức biến sắc, ghét bỏ nhìn thoáng qua Trần Thương, lẩm bẩm trong miệng: Không có ánh mắt!

Tức giận ken két đi ra bên ngoài.

Hình như quên mất cái chân đau!

Nhạc Nhạc hừ lạnh một tiếng: 

- Thật điên rồ! Còn muốn dụ dỗ khoa trưởng của chúng ta!

Nhạc Nhạc đã kết hôn rồi, có hai đứa con, cho nên nói lời này hoàn toàn là vì giải vây cho Trần Thương.

Trần Thương cười nói:

- Cảm ơn cô!

Nhạc Nhạc khoát tay áo, thở dài:

- Ai... Hi vọng chồng tôi sẽ không hiểu lầm, sự nghiệp và tình yêu, thực tế là hi sinh quá nhiều!

Sau khi nói xong, gật gù đắc ý đi ra ngoài.

....

....

Sau khi Từ Đông Đông căm quyển sách trở lại khoa, tò mò nhìn tờ bia, tất cả đều là tiếng Anh.

Sau khi cố gắng dịch một một chút, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người!

Không ngờ lại là « Cấy Ghép Lá Gan »?

Đây chính là tạp chí khoa ngoại hàng đầu trong bảng xếp hạng tạp chí phẫu thuật. 

Khó trách Trần lão sư lại lợi hại như vậy, thì ra là thường xuyên đọc tạp chí nước ngoài mới nhất.

Nghĩ tới đây, Từ Đông Đông nhịn không được trong lòng khâm phục.

Dù sao... Quyển tạp chí này toàn bộ là tiếng Anh, người bình thường cũng không có hứng thú nhìn.

Không bao lâu, Trần Thương đi đến, cười nói:

- Cực khổ rồi, Đông Đông.

Từ Đông Đông cười nói:

- Không có việc gì, Trần lão sư, ngài thật lợi hại, còn đọc tạp chí giỏi như vậy! Mỗi một kỳ đều đặt trước ạ?

Trần Thương sững sờ, biết rõ Từ Đông Đông hiểu lầm, giải thích nói:

- Không, trong đây tôi có viết một bài, nên người †a gửi về một bản cho tôi, ngày thường tôi cũng không có đặt trước, chỉ là cậu nói rất có đạo lý, sau này tôi phải đặt trước một chút tạp chí này cũng không tệ!

Sau khi Từ Đông Đông nghe được, lập tức ngây ngẩn cả người!

Không đúng! 

Chờ một chút, không phải đặt trước tạp chí!

Là viết một bài trong quyển « Cấy Ghép Lá Gan » này, lập tức Từ Đông Đông trừng to mắt, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không còn gì để nói!

Trần Thương trôi chảy nói một câu, trong đầu Từ Đông Đông nối lên vòi rồng cấp 12!

Thật tài giỏi!

Từ Đông Đông cảm giác bản thân và Trần Thương kém nhau một chiều không gian!

Không sai!

Là như vậy.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 948: Địa vị ngang nhau?


Trần lão sư lợi hại như vậy!

Anh ta... Đây chính là Trần lão sư còn chưa học xong nghiên cứu sinh mà người ta nói à?

Đừng nói là đã trải qua nghiên cứu sinh, cho dù lên tiến sĩ thì phải làm thế nào?

Anh phát biểu thử một bài trong « Cấy ghép Lá Gan » đi!

Nói bây giờ, chỉ một câu « ấy ghép Lá Gan » đầy đủ khiến anh ta thuận lợi nhận học bổng tốt nghiệp tiến sĩ tại viện y học Harvard.

Chính là có phân lượng như vậy.

Sau khi Từ Đông Đông kinh ngạc, cảm khái một câu:

- Trần lão sư, ngài thật lợi hại! Lại có thể phát biểu trên « Cấy Ghép Lá Gan »!

- Đạo sư của tôi có nắm mơ cũng muốn phát biểu một bài luận văn cấp bậc như vậy, ngài cũng quá lợi hại rồi!

Từ Đông Đông là ăn ngay nói thật, lúc anh ta còn đi học ở khoa y đại học Trùng Khánh, lão sư của anh ta vẫn muốn phát biểu một bài luận văn lên « Cấy Ghép Lá Gan », nhưng độ khó thật rất lớn.

Vị lẽ đó đối với cảm thụ này của anh ta mới càng thêm chân thực!

Nghĩ tới đây, Từ Đông Đông một mặt hưng phấn:

- Trần lão sư, tôi sờ một chút được chứ? Cảm thụ cảm giác khí tức của học bá?

Trần Thương bị Từ Đông Đông chọc cười:

- Cứ sờ thoải mái, tranh thủ nhanh nhanh làm một bài giống vậy.

Từ Đông Đông cũng cười ha hả.

Chụp mấy tấm ảnh, dù sao... Anh ta cũng là lăn đầu tiên nhìn thấy tạp chí thực thể « Cấy Ghép Lá Gan », sau này có thể thuận tiện lấy ra khoe khoang.

Sau giờ tan tầm, người cũng khá ít,nhưng mà bác sĩ còn chưa có tan tăm, quy bồi sinh đã sớm tản đi.

Lúc này cũng không vội vàng, hiện tại Trần Thương đang đánh chữ trên máy in làm bìa, trang mục lục, trang chính văn về « Cấy ghép Lá Gan » sao chép ra bốn năm bản.

Cái này chính là bãng chứng, sau này đó là bằng chứng tuổi nghề, Trần Thương đưa cho Tần Duyệt, Trần Bỉnh Sinh, Lý Bảo Sớn mỗi người một bản.

Ba người đều là đồng tác giả, trọng lượng rất lớn, là hoàn toàn có thể dùng nó để bình xét chức danh.

Lúc này, Trần Bình Sinh đang ở chỗ nào đó ngồi đan đầu ngón tay, nhìn thấy tạp chí, lập tức hai mắt toả sáng, nhịn không được bật cười

Cười tủm tim nói:

- Có bản luận văn này, lần này nói không chừng tôi có thể lẫn vào làm người quản sự, đến lúc đó tôi bảo kê cho cậu.

Trần Thương cười nói:

- Nói không chừng tôi cũng có thể nha! Đến lúc đó hai ta đều ngồi ngang hàng, haha...

Trần Bỉnh Sinh nghe xong, lập tức cười giễu một tiếng:

- Địa vị ngang nhau?

Trần Thương nhất thời né tránh, cách xa thêm hai bước:

- Thôi đi, ông đây là ÿ thế hiếp người!

Chọc cho mọi người bên cạnh đều cười.

Đây là đại Trần và tiểu Trần luôn là thằng hề trong khoa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 949: Chua chết tôi rồi


Mọi người đều cười lên

Vợ chồng làm trong bệnh viện luôn rất dễ bị mọi người trêu chọc, đặc biệt là đôi của Trương Xu, cả hai đều ở độ tuổi 40, nhưng cả hai đều là phó chủ nhiệm, chủ nhiệm khoa nội tiết về hưu, tất nhiên là phó chủ Diêm Đông Tuyết lại lên thay, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền.

Ngoài ra, Diễm Đông Tuyết thường đến khoa cấp cứu, hội chẩn cực kì kịp thời nên có mối quan hệ rất tốt, còn gọi là con rể khoa cấp cứu, củng là anh rể khoa cấp cứu.

Lúc này Lý Bảo Sơn đi tới, nhìn thấy mọi người cười đến ồn ào cả lên, nhịn không được trầm giọng nói:

- Có chuyện gì vui vẻ vậy? Đây là bệnh viện, chú ý hình tượng chút, người bệnh mà nghe thấy thì làm sao?

Mọi người cười xấu hổ, tính cách chủ nhiệm Lý luôn vậy, mọi người cũng không thèm quan tâm, bằng không cái danh hiệu Lý than đen cũng không vang dội thế này đâu!

Lúc này, Trần Thương vừa cười vừa căm văn kiện đã sao chép đưa cho Lý Bảo Sơn:

- Chủ nhiệm, tạp chí « Lá Gan Cấy Ghép » đây, người có thể cầm dùng.

Lý Bảo Sơn đầu tiên là sững sở, sau đó lập tức vui mừng ra mặt, vội vàng tiếp nhận bản sao chép nhìn kỹ: 

- Ha ha, không tệ nha, mọi người vui lên, sớm tan Tầm nha, tôi đi trước.

Mọi người nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.

Nhìn xem chủ nhà bước đi vui vẻ như thế mọi người lập tức cười vang lên.

....

....

Trong lòng Lý Bảo Sơn mừng thầm, dù sao đây cũng là một bài luận văn có sức ảnh hưởng lớn nha!

Nghỉ đến Vương Hướng Quân và những người bạn của ông, chắc chắn nhìn thấy văn kiện này rất chua chát đây, tưởng tượng bộ mặt như quả đẳng thì cảm thấy cực kì hài lòng!

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn quyết định gửi cho bạn bè của mình, cho họ vui vẻ một chút nha!

Sau khi ý tưởng này xuất hiện, trong lòng không thể nào ngăn lại nữa, Lý Bảo Sơn vội vàng vào phòng làm việc của chủ nhiệm, đóng cửa lại.

Sau đó, ông cầm lấy di động, chụp mấy bức ảnh, rồi gửi đi kèm câu nói

- Thời đại này, sau cùng thì cũng là thế giới của người trẻ, chúng ta đã già rồi! 

Tuy nhiên, trên tấm ảnh thứ nhất tên tác giả là “Lý Bảo Sơn" rất dễ thấy!

Quả nhiên, nháy mắt vừa gửi xong thì bài đăng đã bốc lửa, ấn like vô số!

Nhưng mà, đây không phải những điều Lý Bảo Sơn mong đợi nhất.

Lúc này, Trương Hữu Phúc vừa vặn thấy Lý Bảo Sơn cập nhật trạng thái, chua chát nói:

- Ai, chua chết tôi rồi!

Vợ của Trương Hữu Phúc nghe thấy, lập tức tò mò. hỏi:

- Hữu Phúc, sao thế?

Trương Hữu Phúc thở dài:

- Ai... Cái kia của tiểu Trần, Trần Thương xuất bản một cuốn « Lá Gan Cấy Ghép », tác giả đầu tiên lại có tên Lý Bảo Sơn, bây giờ ông ta gửi cho vô số bạn bè đây này!

Vợ ông nghe xong nhịn không được bật cười:

- Ồ? Đây là chuyện tốt mà, một chuyện tốt cho bệnh viện của chúng ta, em đã gọi điện cho tiểu Trần bảo cậu ấy thứ hai đến nhận tiền thưởng, bệnh viện chúng ta phát cho những     200 000 nhân dân tệ! 

Trường Hữu Phúc nghe xong, càng ngày càng chua!

Nhiêu đó chắc đủ làm mấy chầu rượu thịt ngon.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 950: Đi ra mắt


Buổi sáng thứ bảy, Trần Thương thu thập chính mình rất đẹp trai, thay đối duy nhất so với lúc phỏng vấn thì chỉ thiếu mặc đồ vét và giày da

Sau khi ngắm nghía mình trong tấm gương ba phút, tương đối hài lòng, mới xuất phát.

Quần áo từ ba năm trước, giờ đã không còn mặc vừa nữa, hình như cơ thể so với ba năm trước đây cường tráng hơn một chút, hoặc là mình đã cao hơn rồi?

« Tạp chí khoa ngoại nước Anh » vẫn không có phản hồi gì, nhưng mà có « Cấy Ghép Lá Gan » chắc là cũng không kém bao nhiều, phối hợp với hai video phẫu thuật của minh truyền đạt một loại lý niệm, Trần Thương cảm thấy muốn làm quản sự cũng không quá khó!

Ngay từ đâu, định cùng đi với Tân Duyệt, thế nhưng Tần Duyệt thần bí hề hề nói với Trần Thương là anh cứ đi trước đi, còn cô thì có thể sẽ đi muộn một chút.

Trần Thương bất đắc dĩ, chỉ có thể một mình đi trước.

Buổi sáng thứ bảy, xe trên đường cũng không phải quá nhiều.

Lộ ra toàn bộ mặt đường rất là rộng lớn, để con người có xúc động muốn giẫm chân ga.

Kêu cái Didi không có hai phút đến, là một chiếc Toyota Carola, tài xế cũng không nhỏ tuổi, hơn năm mươi mấy tuổi, trông thấy Trần Thương đi lên, cười tủm tỉm nói:

- Tiểu tử, ăn mặc bảnh bao như vậy, đi ra mắt hả?

Trần Thương ngồi ở ghế tay lái phụ, nhìn đại thúc này, nhịn không được cười nói:

- Cháu mặc như vậy đi ra mắt, xác suất thành công lớn bao nhiêu?

Đại thúc cười nói:

- Gương mặt đây tỉnh thần này của cậu, mặc gì cũng có thể thành công!

Một câu làm cho hai người đều cười.

Đúng, một ngày tốt lành, bắt đầu thương nghiệp khoe khoang.

Đồ vật bên trong chiếc Carola này cực kỳ lệch nữ tính hóa, phía trước còn bày biện mấy cái Anime figure, dây chuyền cùng đệm dựa màu hồng, làm cho khi Trần Thương nhìn đại thúc hơi lôi thôi lếch thếch trong lòng hơi thấp thỏm!

Chẳng lẽ đại thúc râu ria xồm xoàm này này, bên trong lại là một Luo Tianyi?

Đại thúc nhìn ra Trần Thương tò mò, cười nói:

- Xe của con gái, hôm nay con bé nghỉ ngơi, không đi làm, cho nên tôi mượn chạy Didi kiếm thêm chút thu nhập.

Trần Thương nhẹ gật đầu, ví dụ như vậy thật đúng là không ít.

Nhưng mà, điều này cũng làm cho Trần Thương suy nghĩ, có phải là căn phải mua chiếc xe.

Thế là hàn huyên với đại thúc.

Đường ngày hôm nay so với ngày thường xe ít hơn rất nhiều, vì vậy bác tài chạy cũng tương đối nhanh.

Chỉ là, ngay khi xe rẽ trái thì bỗng nhiên một chiếc xe lao vùn vụt lướt qua, tài xế lập tức một cước đảo vô lăng, cũng may tốc độ của xe lúc này không nhanh lắm, nhưng dù là như thế thì lốp xe cũng trượt ra một vết xe màu đen kéo dài trên đường, bốc lên một mùi khét, Trần Thương và đại thúc cũng nhịn không được chảy mồ hôi lạnh! 

Đại thúc hùng hùng hổ hổ:

- Mẹ nó, sáng sớm mà phóng xe nhanh như vậy, phóng viên đầu thai đi đâu à!

Trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi, sau khi chỉnh sửa lại đồ vật trong xe ngay ngắn, mới tiếp tục chạy tới phía trước.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 951: Gây chuyện bỏ trốn!


Lúc này, tràng diện rất huyết tinh!

Một người nấm trên mặt đất, một người còn nằm rên dải cây xanh ven đường, hình như bị đụng bay ra, cậu bé thì nắm ở ven đường chỗ người phụ nữ, gào khóc, mà người còn lại thì sống chết không rõ.

Trần Thương thấy cảnh này, khuôn mặt cũng thay. đổi, liên tưởng tới chiếc xe vừa rồi, Trần Thương như. kịp phản ứng cái gì!

Gây chuyện bỏ trốn!

Trần Thương vội vàng muốn mở cửa, thế nhưng vừa kéo xuống thì bị khóa cứng, Trần Thương gấp gáp, nhìn tài xế nói:

- Đại thúc, thúc mở cửa đi, không cần thúc quan tâm, thúc thả cháu xuống dưới, tính tiền luôn đi!

Đại thúc hơi mờ mịt, gặp phải chuyện như vậy, ai có thể nghĩ đến?

Lập tức hơi mờ mịt!

-Trần Thương lập tức gấp gáp:

- Nhanh lên mở cửa! Cháu là bác sĩ!

Tài xế sửng sốt một chút, nhưng lập tức kịp phản ứng, nhìn Trần Thương:

- Tốt Xuống xe xem trước một chút!

Sau khi nói xong, đậu xe ở bên lề đường, nhanh chóng mở cửa xe ra, lao xuống!

Trần Thương chạy trước đến bên cạnh người phụ nữ ven đường, lúc này phần bụng của người phụ nữ này có một cái lỗ to lớn, máu bên trong vẫn đang không ngừng tràn ra, Trần Thương biến sắc, băng huyết ổ bụng, tại đây... Khả năng bị tổn thương tới lá lách!

Bị rách lá lách?

Tuyệt đối không chỉ vậy!

Nghĩ tới đây, Trần Thương biến sắc!

Vội vàng trực tiếp cởi áo khoác của bộ đõ vét ra, đè chặt lên vết thương trên bụng người phụ nữ, trước cầm máu sau đó lại nói!

Quay người nói với tài xế:

- Thúc mau gọi 110 báo cảnh sát! Tôi gọi 120 xe cấp cứu!

Đại thúc nuốt ngụm nước miếng, trong ánh mắt cũng là viết đầy kiên nghị, nghĩ đến tài xế vừa rồi gây chuyện bỏ trốn, trong mắt tràn đầy tức giận! 

Vội vàng gọi cảnh sát!

Mà Trần Thương thì trực tiếp gọi điện thoại đến số điện thoại lão Dương, tài xế khoa cấp cứu của Tinh Nhị

Lúc này liên hệ 120 quá phiền phức, hơn nữa khoảng cách từ Tỉnh Nhị Viện đến đây cũng không đến hai ngàn mét, rất nhanh, cũng cực kỳ thuận tiện, còn không bẵng trực tiếp gọi điện thoại cho lão Dương!

Điện thoại rất nhanh kết nối.

Trần Thương vội vàng hô:

- Sư phụ Dương, mau lái xe ra đường Đông Điều, đoạn đườn giao với quảng trường Từ Dương quảng, phía trước lối đi bộ... Đúng, có một cái rạp chiếu phim, ngài nhanh lên, hai người bị xe đụng, hiện tại sống chết không rõ, tài xế bỏ trốn, ừ, tôi chờ ông! Đúng, ông dẫn theo cả y tá và báo sĩ trực ban tới luôn!

Lão Dương rất kiệm lời nói:

- 8 phút sau đến!

Một câu ngắn gàng xúc tích, là tính cách của lão Dương, cũng là phong cách lão Dương, nghe thấy câu nói này, trong lòng Trần Thương nắm chắc!

Chính mình cần làm là giúp người bệnh vượt qua ba phút này!

Sau khi tắt điện thoại, tay trái Trần Thương tại mạch máu, ngăn không cho vết thương chảy máu, tay còn lại thì đặt ở động mạch cổ, quan sát hô hấp.

Hồ hấp cực kỳ yếu ớt, động mạch cổ cũng giống như thế!

Sự khẩn trương trong lòng Trần Thương buông lỏng một chút, bởi vì... Ít nhất vẫn còn sống!

Cầm máu khẩn cấp ở thời điểm này là biện pháp duy nhất có hiệu quả, phần bụng của người bệnh bị băng huyết, với tốc độ này không bao lâu nữa sẽ dẫn đến bị sốc do mất màu quá nhiều, thậm chí là... Tử vong!

Lúc này, tay Trần Thương bịt vết thương, la lớn với tài xế đối diện:

- Đại thúc, thế nào rồi?

Cái kia đại thúc hưng phấn lắc đầu:

- Vẫn còn sống! Còn có thể nói chuyện!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 952: Nguy hiểm tính mạng!


Người đàn ông chạy tới, Trần Thương vội vàng nói:

- Trước mắt chú giúp cháu chặn miệng vết thương lại!

Người đàn ông nọ vội vàng gật đầu!

Trần Thương cảm kích nhìn thoáng qua bác tài xế.

Lúc này, người nguyện ý đứng ra giúp không nhiều lầm, nhưng người chú này mặc dù lôi thôi lếch thếch, nhưng lại rất nhiệt tình!

Giao cho người khác, khả năng đã sớm tránh xa Trần Thương.

Một mình Trăn Thương có thể giải quyết được không?

Khẳng định là không thể!

Nhưng nhìn người đàn ông râu ria xôm xoàm, lại chủ động dừng lại hỗ trợt

Nghe thấy Trần Thương, người tài xế nghiêm túc nhẹ gật đầu, dùng sức đè ép vết thương, lúc này tây trang màu đen của Trần Thương đã hơi ướt đẫm, máu ồ ạt, đè ở trên quần áo, tay chú tài xế rất nhanh nhuộm thành một màu máu!

Đây là chảy không biết bao nhiêu máu!

Nghĩ tới đây, tài xế kia cũng nhịn không được sợ hãi trong lòng.

Lúc này Trần Thương lại lo lắng một chuyện khác, người bệnh có xuất huyết bên trong hay không, nếu như chảy ngược vào trong, tiếp đó làm tắc nghẽn ống dẫn khí, có thể dẫn tới ngạt thở!

Anh cần xử lý vật thể lạ trong khoang miệng của người phụ nữ kia, tiếp đó dùng mọi cách để thông ống dẫn khí!

Nhưng vào lúc này!

Hiện trường chỉ có hai người trưởng thành, cộng thêm một đứa bé trai bảy tám tuổi, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào trong vũng máu mẹ mình, rong mắt rưng rưng nước mắt, hai tay cầu nguyện để ở trước ngực, gật đầu, miệng lẩm nhẩm gì đó xin phù hộ cho mẹ mình.

Sau khi Trần Thương xử lý xong vật thể lạ trong khoang miệng, nâng đầu người phụ nữ nghiêng vẽ vừa, sờ sờ trên cơ tế người bị nạn, muốn tìm điện thoại liên hệ cho người nhà. 

Đứa bé trai này khẳng định không làm chủ được!

Rất nhanh, sau khi tìm được điện thoại, Trần Thương nhìn hỏi:

- Biết mật mã điện thoại của mẹ cháu không?

Đứa bé nghe Trần Thương hỏi, vội vàng gật đầu, âm thanh nghẹn ngào nói:

- Dại Biết.

Cầm điện thoại, sau đó thuần thục mở khóa, trực tiếp bấm số gọi cho ba ba.

Rất thuần thục!

Không bao lâu điện thoại được kết nối, từ bên kia truyền đến âm thanh lười biếng của đối phương:

- Vợ yêu, sao vậy?

Đứa bé trai oa một tiếng liền khóc to lên!

- Ba ba, mẹ sắp chết rồi! Mẹ sắp chết rồi! Ba mau tới cứu mẹ đi!

Một câu, khiến cho người đàn ông bên kia mình!

Cái gì gọi là sắp?

- Con, làm sao? Không phải con và mẹ đi dạo à? 

Giọng nói của người chồng gấp rút căng thẳng.

Đứa trẻ còn muốn lên tiếng, Trần Thương nhận lấy điện thoại:

- Xin chào! Bây giờ vợ anh gặp tai nạn giao thông, tại... Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, tài xế bỏ trốn, bây giờ tình huống mạng sống của vợ anh cực kỳ không ổn định, bây giờ băng huyết, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, lập tức sẽ được đưa đến Tỉnh Nhị Viện cấp cứu, chúng tôi căn người nhà hoàn thành thủ tục, anh tranh thú thời gian đến bệnh viện một chuyến đi, đúng rồi, chúng tôi giúp anh đưa đứa bé đến bệnh viện!

Người đàn ông nghe xong, lập tức sợ ngây người! Tai nạn giao thông!

Gây chuyện bỏ trốn!

Băng huyết!

Nguy hiểm tính mạng!

Mấy cái thông tin tại nam tử trong đầu tạo thành một cái đáng sợ hình ảnh.

- Được rồi tốt Bác sĩ ngài đã mau cứu vợ tôi! Tôi lập tức đến ngay.

- Bác sĩ, ngài đưa theo con của tôi đi theo mọi người đến bệnh viện, tôi đến đó tìm nó!

Giọng nói lười biến của người đàn ông lập tức tỉnh táo lại, mặc dù rất đau xót, nhưng là rất lý tính an bài mọi việc, lập tức đứng dậy muốn hướng chạy ra bên ngoài.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 953: Làm sao có thể không đau?


Bên trong khoa cấp cứu của bệnh viện, Thạch Na đã bắt đầu làm tốt các loại công tác chuẩn bị!

Sau khi khoa cấp cứu bệnh viện biết được chuyện xây ra như vậy, tất cả công tác đều chuẩn bị hoàn tất theo thứ tự!

Phòng phẫu thuật bắt đầu bật đèn xanh để ứng phó tình huống khẩn cấp!

Trong khoa X-Quang, đã chuẩn bị tùy thời đều có thể chuẩn bị làm kiểm tra.

Mà khoa y tế cũng đã chuẩn bị tốt trước việc cấp cứu chỉ chờ tiến hành công tác.

Tai nạn giao thông ngoài ý muốn dẫn đến băng huyết là chuyện thường thấy nhất, Thạch Na vội vàng. bắt đầu liên hệ kho máu chuẩn bị trước, hoàn tất tốt việc chuẩn bị máu.

Một đợt cấp cứu, không phải là việc của một người!

Mà là một đám người bôn ba.

Vì cứu sống một mạng sống, bao nhiêu người phải chạy trước chạy sau!

Thạch Na muốn an toàn, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại với chủ nhiệm khoa chỉnh hình, phó viện trưởng Lý Kiến Vĩ.

Sau khi Lý Kiến Vĩ biết được tin tức, vội vàng tập hợp nhân viên trong phòng ban đang nghỉ ngơi, lập tức trở về bệnh viện.

Sáng sớm thứ bảy, một chuyện xảy đến bất ngờ, khiến cho rất nhiều người từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, tiếp theo, chờ đợi họ sẽ là một lần cấp cứu đầy khó khăn!

Tai nạn giao thông không giống với chuyện ngoài ý muốn, đặc điểm điển hình là phức tạp hơn!

- Vết thương rất phức tạp, hơn nữa còn bị tổn thương nhiều, quả thật rất nghiêm trọng!

Vì lẽ đó, lúc này, nguyên tắc cấp cứu rất rõ ràng!

Trước giữ mạng sống, rồi lại tính đến chuyện khác!

Vì máu đang chảy, trước tiên phải thực hiện cầm máu, tiếp theo sẽ duy trì thông suốt đường hô hấp.

Trần Thương không có bất kỳ thuốc gì, máy móc, chỉ có thể làm được như thế,

Khi vội vàng chạy đến hàng cây xanh, Trần Thương nhìn thấy đó là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, lúc này nằm ở nơi đó còn r3n rỉ.

- Đáng đời!

- Thật mẹ nó đau quá!

- Ngô! Đau chết mất!

Khoa học nghiên cứu cho thấy, lên cơn, công việc bẩn thỉu hoàn toàn có thể giảm bớt đau đớn là chính xác ở một mức độ chắc chắn!

Trần Thương cúi đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy xương đùi thiếu niên kia trực tiếp gãy xương đảo ngược lên, cậu ta nằm ở nơi đó muốn xoay người, là tốn sức vô cùng!

Làm sao có thể không đau?

Trần Thương vội vàng xoay người, cẩn thận hỏi

- Cảm thấy sao? Trừ trên đùi còn có nơi nào đau nữa không?

Anh không dám đụng vào chân của thiếu niên kia

Thiếu niên th ở dốc một hơi:

- Tôi cũng không biết, giống như chỗ nào cũng đau, lại giống như cũng không có chỗ nào đau, tê chân rất đau! 

Gãy xương cần xử lý kịp thời.

Trần Thương nói:

- Trước tiên, cậu đừng động đậy!

Tiếp đó vội vàng đứng lên, vội tìm kiếm thứ cố định, nhưng mà lúc này trên mặt đất cái gì cũng không có.

Trần Thương bất đắc dĩ, hỏi tài xế:

- Chú ơi, trong xe của chú có thứ gì như tấm ván gỗ không?

Tài xế sững sờ:

- Tấm ván gỗ... Không có... Đúng, phía sau cốp xe của tôi có cái tủ nhỏ... Cậu mở ra nhìn xem! Cậu nhìn xem dùng nó có được hay không?

Trần Thương không để ý tới chuyện khác, vội vàng mở cốp xe sau, phát hiện bên trong quả nhiên có cái tủ gỗ!

Trần Thương không chút do dự, trực tiếp đập vỡ cái tủ!

Nhất quyết phải lấy được cái cửa của cái tủ nhỏ, vội vàng chạy đến bên người thiếu niên.

Nhìn thiếu niên bảo: 

- Cậu ráng chịu một chút!

Nói xong cũng bắt đầu c ởi thắt lưng ra!

Thiếu niên ngẩn người, chưa kịp phản ứng....
 
Chương 954: Phấn khích


Vào lúc này, thời gian đã đến lúc 12 giờ tối!

An Dương vào cuối mùa thu đã từ từ đi xuống.

Nhưng một nhóm người đã ra khỏi Bệnh viện tỉnh thứ hai và tràn đầy năng lượng.

Thang Kim Ba và Trần Thương đi lại với nhau, có nói có cười. Tay họ liên tục lên kế hoạch chỉ tiết về tương lai, mô tả quá khứ này về cuộc đấu tranh.

Các nhà lãnh đạo của các viện này đã lần lượt trở lại, chỉ có Tân Hữu Uyên, Lý Kiên Vĩ và Lý Bảo Sơn vẫn còn ở đó.

Không ai sẽ đi làm vào ngày mai thứ bảy.

Tân Hữu Uyên đột nhiên nói: - Giáo sư Thang đến từ xa, hay đi chợ đêm để uống nước hay ăn gì đó? Chợ đêm ở An Giang cũng là một đặc điểm chính, tập hợp hương vị Đông Nam và Tây Bắc và cơm trộn của chúng tôi ở An Giang, có hương vị khác biệt!

Thang Kim Ba mỉm cười: - Vậy thì làm phiền Tần viện trưởng rồi

Một nhóm người đến chợ đêm, mặc com lê và giày da, nhưng ngồi từng người một trên băng ghế nhỏ. 

Chẳng mấy chốc, cái bàn đã đầy thức ăn!

Lý Kiên Vĩ nhìn Lý Bảo Sơn và nheo mắt: - Bảo Sơn.

Lý Bảo Sơn rất tỉnh táo và đứng dậy và nói: - Đợi đã, tôi sẽ đến đó để lấy một ít rượu.

Nói xong, anh đi về phía nhà.

Mọi người đều cười

Tân Hữu Uyên chỉ cần Lý Bảo Sơn mấy người họ ra ngoài ăn cùng, họ không bao giờ căn mang rượu hay mua rượu, dù gì.... gia định Giám đốc Lý có rượu

Nói gì nói, viện trưởng như họ có thể có ít rượu?

Tất nhiên là nó không thể thiếu, nhưng tôi thích uống từng cái một!

Giám đốc Lý không dính tới miếng rượu, nhưng mà họ biết.

Chẳng mấy chốc, Lý Bảo Sơn đã cầm một chiếc hộp, rượu được tặng đặc biệt cho trong 30 năm, và được đóng gói trong chai thủy tỉnh, thời gian nhìn cái là biết lâu rồi.

Có thể thấy rằng để chiêu đãi giáo sư Thang, ông cũng đã đầu tư máu của mình. 

Tần Hữu Uyên nói với một nụ cười: - Giáo sư Thang, đây là bảo bối của lão Lý. Tôi đã không có cơ hội trong nhiều năm. Nó dường như là một phước lành ngày hôm nay!

Thang Kim Ba hôm nay rất vui, hay đúng hơn là phấn khích!

Nó dường như trở lại trong những năm đầy biến động.

Dần đần, người đến người đi, uống nhiều rượu rồi, và sau đó nói nhiều hơn.

Thang Kim Ba nhìn Trần Thương và chậm rãi nói - Lúc đó, tôi, Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lệ, Cố Hồng Mai mấy người. Vào thời điểm đó, chúng tôi đang làm việc để tạo ra một hướng dẫn mới. Chúng tôi làm việc ngoài giờ mỗi đêm và thức khuya„ Là để tạo ra một phương pháp khâu cơ kiện thống nhất và hiệu quả.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 955: Chưa bao giờ đi qua


- Vì vậy, đội không vui, và kế hoạch đã bị hoãn lại.

- Sau đó, phương pháp Thang ra đời. Lúc đó, tôi ba mươi lăm tuổi

- Vương Ngọc Sơn lớn hơn tôi một tuổi và trở thành giám đốc phẫu thuật bàn tay tại Bệnh viện thứ sáu của thành phố. Ông đã dẫn dắt đội phẫu thuật bàn tay, dẫn dắt đồng đội đi đến vinh quang và đỉnh cao, và trở thành bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình và phẫu thuật tay hàng đầu ở Trung Quốc!

- Thường Hồng Lệ bằng tuổi tôi, Cố Hồng Mai nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi. Cô ấy đã theo Thường Hồng Mai từ Hiệp Hoà đến Tích Thuỷ Đàm, khiến phẫu thuật bàn tay của Tích Thuỷ Đàm thành một chuẩn mực ở phía Bắc.

Nói về điều đó, nước mắt của Thang Kim Ba đã bị xóa nhòa.

Lý Vũ chưa bao giờ nghe giáo viên nói vẽ những điều này, và không bao giờ biết rằng có những điều đáng quên này. 

Thang Kim Ba nhìn Trần Thương,

Cười cười nói: - Nhìn thấy công việc của cậu, nói sự thật, khiến tôi nhớ đến chúng tôi của lúc trước, những người làm việc cùng nhau vì, nhưng... cậu cao hơn so với sự khởi đầu của chúng tôi, tiểu Trần, tôi thực sự hy vọng cậu có thể nhận được điều này. Làm tốt mọi thứ và khâu cơ kiên thật tốt.

- Đây... là con đường chúng tôi chưa bao giờ đi qua!

Nói một cách dễ hiểu, vì một số lý do, Trần Thương, Giang Đạo và Lý Vũ đều xót một cái.

Trần Thương cầm ly lên và nói với Thang Kim Ba: - Giáo sư Thang, chúng tôi kính ông!

Giang Đạo và Lý Vũ nhanh chóng nâng ly: - Giáo sư Thang, chúng tôi kính ông!

Thang Kim Ba khẽ mỉm cười: - Tôi nên kính các cậu!

Sau khi uống quá nhiều, Thang Kim Ba đã say.

Trên đường trở về khách sạn, anh ta đã khóc: - Vương Ngọc Sơn, anh là thẳng khốn, bao nhiêu năm rồi

anh đã không trả lời điện thoại của tôi à? Chết tiệt... Anh tưởng anh không gọi cho em thì em sẽ gọi cho anh ư?

- Thường Hồng Lệ! Cô lúc trước nói rồi mà

- Hồng Mai... Công việc mà chúng ta kiên trì, bây giờ có những người trẻ tuổi mới tiếp quản!

Dìu giáo sư Thang trở về khách sạn, Trần Thương không nỡ buông tay.

Giang Đạo thậm chí còn không biết rằng giáo viên đã có một thời gian hỗn loạn như vậy.

Trần Thương nhìn giáo sư Thang đang ngủ và khóc trên giường, và đột nhiên một thứ gì đó trong trái im anh gọi là trách nhiệm và sứ mệnh.

Thế hệ của Giáo sư Thang đã đặt nền tảng vững chắc cho chúng ta.

Có lẽ, cây cờ tiếp theo, là do chúng ta vác lên?

Nghĩ đến đây, Trần Thương liếc nhìn Giang Đạo. Lúc này, đôi mắt của Jiang Tao đỏ hoe, anh ta cũng uống nhiều rồi

Khi rời khách sạn, Lý Vũ kêu Trần Thương và nói nghiêm túc: - Giáo sư Trần, tôi sẽ tốt nghiệp vào năm tới, tôi.... tôi muốn theo anh!

Trần Thương bị sốc: - Anh đợi em! 

Lý Vũ gật đầu và quay trở lại phòng khách sạn, nhìn giáo sư say rượu và khóc, lần đầu tiên cảm thấy đau khổ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 956: Nếu không qua khỏi


Trong lòng Tôn Hướng Thần gấp muốn chết, anh ta không kịp thu thập quá nhiều, cầm thẻ ngân hàng, chứng minh nhân dân, điện thoại và thẻ bảo hiểm y tế sau đó gấp gáp ra ngoài

Vốn dĩ là một buổi sáng cuối tuần tốt đẹp, nhưng đột nhiên xuất hiện tin dữ khiến anh ta hơi không tiếp thụ nổi!

Người vẫn đang tốt đẹp, sao lại có thế xảy tai nạn giao thông chứ?

Sau khi Tôn Hướng Thần xuống lầu chuẩn bị lái xe, nhưng dáng vẻ mình bây giờ...Có thể lái được à?

Anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài tiểu khu, gấp gáp gọi xe đến khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện!

Lúc này, cậu bé đứng ở quầy y tá, không đi đâu cả, cứ nhìn như vậy, bây giờ cậu không khóc cũng không nháo, học theo dáng vẻ trong phim truyền hình, chắp hai tay đặt trước ngực.

Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh vụ tai nạn giao thông vừa rồi, thật lâu không thể tan biến.

Hình ảnh khủng khiếp này đối với đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi mà nói, không thể nghĩ ngờ chính là nỗi đau lớn nhất trong đời.

Nếu như mẹ không sao, tất cả đều dễ dàng.

Nếu không qua khỏi? Có thể đây sẽ là ác mộng kinh khủng nhất đời này của cậu bé, không có cái thứ hai!

Tôn Hướng Thần chạy vào phòng cấp cứu đã nhìn thấy cậu bé đứng ở đẳng kia, chắp hai tay trước ngực, yên lặng lẩm bẩm khẩn cầu như trong Tây Du Ký “A di đà Phật” và “Bồ Tát phù hộ”.

Theo cậu bé thấy, chuyện lớn nhất cậu có thế làm, chính là chúc phúc và cầu nguyện.

Tôn Hướng Thần nhìn thấy trên người, trên tay, khuôn mặt con trai đều là vết máu, giật nảy mình!

Chạy nhanh tới, ôm con trai vào lòng!

- Ba Ba, con không có chuyện gì chứ!

Cậu bé trông thấy bố tới, lập tức bật khóc, nước mất không ngừng chảy xuống.

- Bố! Cuối cùng bố đã đến..Nhanh đi cứu mẹ! Mẹ. sắp không còn...

Mũi Tôn Hướng Thần chua xót, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống. 

- Đừng sợ, đừng sợ! Ba Ba, mẹ được bác sĩ cấp cứu, không cần phải sợ, mẹ chỉ là ngủ thiếp đi, lát nữa sẽ tốt thôi!

Tôn Hướng Thần ôm con trai vào trong lòng, ra sức an ủi.

Cậu bé khóc nói:

- Con khẩn cầu Quan Âm Bồ Tát... Còn có Tề Thiên Đại Thánh, tại sao họ vẫn chưa ra...Mẹ là người tốt, mẹ là cô giáo, sao họ không mau ra cứu mẹ..

Tiếng khóc của cậu bé, khiến người đang cấp cứu lúc này cũng nhịn không được trong lòng run lên.

Tôn Hướng Thần dùng sức vỗ con trai:

- Con à, những vị bác sĩ này, đều là Quan Âm Bồ Tát cùng Tê Thiên Đại Thánh biến thành, con nghe lời, để bố đi giúp đỡ bác sĩ mau cứu mẹ nhé!

Anh ta lau sạch nước mắt trên mặt con trai, lại không xóa đi được vết máu đã khô cạn.

Lúc này, Tiểu Lâm thấy thế:

- Đứa nhỏ trước để ở quầy y tá đi, anh đi xử lý thủ tục, hiện tại người bị thương đang được kiểm tra, lập tức chuẩn bị cấp cứu, anh không nên chạy lung tung.

Nói xong, Tiểu Lâm để y tá thực tập mang theo cậu bé đến phòng kế bên rửa mặt.

Tôn Hướng Thần dụi mắt một cái, vuốt mũi:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 957: Đây là một trận đánh lâu dài!


Về mặt kết cấu có cùng tổ chức như bọt biển, bình thường có thể trữ máu, lúc cơ thể có nhu cầu cấp bách, lá lách co vào sẽ nhả máu ra, từ đó có tác dụng điều tiết lượng máu tuần hoàn.

Cho nên vỡ lá lách, dẫn đến chảy máu sẽ là lượng máu lớn chí mạng!

Trong khoảng thời gian ngắn rất dễ vì mất lượng máu lớn dẫn tới sốc xuất huyết!

Trong lòng Trần Thương rất lo lắng.

Tốc độ truyền máu kém hơn tốc độ chảy máu, đây quả thực muốn mạng người mà.

Bộ phận thương tích này...bên trong là động mạch chủ vùng bụng và tĩnh mạch chủ dưới!

Hai thứ này nếu thật phải loại trừ..mạng người đều không còn.

Trần Thương lúc này cũng chỉ có thể cầu nguyện.

Bây giờ, không phải Trần Thương không lập tức phẫu thuật căm máu, bởi vì tai nạn giao thông rất nhiều vết thương, chắc chắn làm tốt công tác chuẩn bị toàn diện trước phẫu thuật.

Tính tổn thương khí mở phần bụng ra, bình thường sẽ không làm kiểm tra hình ảnh học, nhưng lúc này tình huống thực tế của người bệnh đặc biệt, hơn n ữa vì tạm thời các chỉ số sinh mệnh coi như bình ổn.

Để đảm bảo phẫu thuật thuận lợi tiến hành, vẫn phải làm!

Sau khi có kết quả.

Trần Thương và bác sĩ khoa X-Quang đều sầm mặt!

Quá nghiêm trọng.

Cuộc phẫu thuật này cần mấy người đồng thời tiến hành.

Trong lồ ng ngực cơ hoành vỡ tan, thông qua phim chụp X-quang có thể thấy rõ huyết dịch trong lồ ng ngực, quan trọng nhất chính là, có thể do nguyên nhân va chạm, phần ruột của người bệnh, xuất hiện trong lồ ng ngực!

Thoát vị cơ hoành trong lồ ng ngực!

Ngoài ra cơ hoành tổn thương, cần khâu lại.

Vỡ lá lách là chuyện không còn nghỉ ngờ!

Mặt khác... vì bên trong ổ bụng chảy lượng máu lớn, gây thương tích cho ngoại thương, chắc chắn phải mở bụng kỹ càng dò xét, phẫu thuật chỉnh thể vô cùng nguy cấp. 

Chắc chắn phải lập tức tiến hành!

Trần Thương vội vàng mang theo y tá cùng đến phòng phẫu thuật.

Lúc này, Lý Bảo Sơn Đào Mật đã ở bên trong phòng phẫu thuật, mặc xong quần áo phẫu thuật, chuẩn bị lên bàn mổ.

Sau khi đẩy vào phòng phẫu thuật, nhóm người Lý Bảo Sơn đều ở đó.

Trong lòng Trần Thương đã có chủ ý!

Chỉ dựa vào chính mình, Trần Thương hiện tại cũng không chắc!

Cuộc phẫu thuật này, khối lượng và độ khó, có thể, là lớn nhất, khó khăn nhất mà từ trước đến nay Trần Thương gặp phải.

Nếu chỉ dựa vào một mình anh, căn bản không thể hoàn thành.

Cơ hoành tổn thương, thoát vị ruột, vỡ lá lách, đường ruột tổn thương, nhiễm trùng trong ổ bụng, mạch máu lớn tổn thương, vân vân, đây là một cuộc phẫu thuật cấp cứu lớn!

Lý Bảo Sơn kiến thức rộng rãi, thấy ánh mắt lo lắng của Trần Thương, tỏ ý thư giãn một tí. 

Đây là một trận đánh lâu dài!

Lý Bảo Sơn nói với Trần Thương:

- Mở tĩnh mạch ra, trong lúc phẫu thuật phải truyền máu khẳng định không cách nào tránh khỏi.

Trần Thương gật đầu.

Dưới sự điều hành của Lý Bảo Sơn, Trăn Thương, Đào Mật, ba người bắt đầu cuộc phẫu thuật cấp cứu này.

Thành bụng từng tầng được rạch ra.
 
Chương 958: Nên xử lý như thế nào?


- Trước tiên cầm máu!

Lý Bảo Sơn quả quyết ra lệnh.

'Đào Mật quay người qua cầm cái kẹp cầm máu, đang trực tiếp buộc ga- rô với mạch máu đang chảy ra.

Tiếp đó Trần Thương cũng không có chút do dự  nào!

Khâu lại!

Kỹ thuật khâu mạch máu của Trần Thương mọi người rõ như ban ngày, vô cùng tín nhiệm, Lý Bảo Sơn và Đào Mật cũng sẽ không nói nhiều.

Tới công tác cầm máu, trở thành người tiên phong tác chiến trong một phòng phẫu thuật

Lý Bảo Sơn cẩn thận dò xét phần bụng, Đào Mật chuẩn bị định vị cho buộc ga-rô, Trần Thương nhanh chóng nghiêm túc khâu lại!

Rất nhanh, công tác cầm máu tiến hành đâu vào đấy.

Nhưng mà, ngay lúc Lý Bảo Sơn xê dịch lá lách, một dòng máu từ động mạch lá lách trực tiếp phun ra.

Đào Mật phản ứng rất nhanh, một tay nắm chặt! 

Lúc này, lại một vấn đề xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nên xử lý lá lách như thế nào?

Lý Bảo Sơn hơi do dự:

- Cắt bỏ toàn bộ?

Đào Mật hơi thấp thỏm:

- Có thể hay giữ lại một chút được không... Cô ấy còn trẻ.

Lý Bảo Sơn cũng im lặng! 

Nhưng mà lúc này, chắc chắn phải đưa ra lựa chọn. 

tạo chức năng của tế bào bạch huyết và tế bào đơn hạch!

Hơn nữa, quan trọng nhất, bây giờ nghiên cứu cho thấy, vào khi mất máu quá nhiều hoặc xảy ra chuyện gì cản trở chức năng của cốt tủy, lá lách, vẫn luôn có thể sinh ra hồng cầu!

Điều này có thể nói, là một trong những cơ quan quan trọng nhất của khí quan.

Tế bào bạch cầu và tế bào đơn hạch tế có lẽ mọi người không rõ là cái gì

Nói cho dễ hiểu, tế bào bạch cầu và tế bào đơn hạch tựa như cảnh sát với quân nhân, chống cự ngoại địch, gi ết chết nội bộ người xấu, tham gia tất cả chức. năng bảo vệ trong cơ thế,

Vì lẽ đó, một khi cất bỏ lá lách, thân thể... Sẽ lâm vào trạng thái gì, mọi người đều có thể nghĩ ra!

Bởi vậy khi lá lách bị vỡ tan, chủ trương dùng hết khả năng bảo vệ lá lách.

Nhưng, cho dù bảo vệ như thế nào, cơ quan bị hoại tử khẳng định là phải cắt bỏ.

Hiện tại động mạch lá lách cũng bị tổn thương, chắc chắn phải nhanh chóng khâu lại.

Lúc này, Trần Thương nói:

- Trước tiên khâu động mạch lá lách lại đi!

Hai người liếc mắt nhìn Trần Thương, mang theo ẩn ý, tiếp theo nhẹ gật đầu.

Lá lách là cơ quan miễn dịch cuối cùng hợp với khí quan tạo máu, vào giai đoạn mang thai, chức năng tạo máu của lá lách vô cùng quan trọng, cho dù là sau khi trưởng thành, lá lách thuận lợi nghỉ ngơi, công tác tạo máu chuyển giao cho cốt tủy.

Nhưng lá lách vẫn như cũ chịu trách nhiệm chế. 

Nhưng vị trí động mạch lá lách rất đặc thù, Pen kẹp kim muốn khâu lại, góc độ xáo trộn không nói, khâu lại dễ gây ra tổn thương với các cơ quan xung. quanh và khí quan.

Trần Thương hít sâu một hơi, nín hơi ngưng thần, nhìn thoáng qua Đào Mật, không nói hai lời, hai người bắt đầu công tác buộc ga+ô và khâu lại.

Tiết kiệm mỗi một giây khả năng liền có thể giám bớt một phần hoại tử của lá lách?

Trần Thương lại khâu lại một lần nữa khiến cho hai lão chủ nhiệm nhìn mà than thở!

Trần Thương cầm kim khâu trong tay, giống như dùng chính ngón tay của mình.

Động mạch lá lách không có cứng, nhưng độ khó khâu rất lớn, duy trì khoảng cách khâu, phải ổn định, còn không được tổn thương mạch máu nội mộ, tạo. thành tốn thương hậu kỳ vách mạch máu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Một phút sau, khâu lại hoàn tất!

Sau đó, phải đối mặt với việc phẫu thuật lá lách.

Làm sao đây? Lấy hay bở?

Vá lá lách, hay là cất bỏ lá lách, đây trở thành vấn đề quan trọng nhất

Độ khó khâu lại lá lách không lớn!

Nhưng cắt bỏ lá lách, lại là ý nghĩa vô cùng khác.

Sau khi cắt ngang lá lách bị vỡ nát rất dễ gây ra sự tổn thương, mạch máu đã bị vỡ, khâu lại là không thể nào, khả năng cung cấp máu từ xa của lá lách đã xảy ra trở ngại.

Lý Bảo Sơn do dự một chút:
 
Chương 959: Chính mình thành công


Trần Thương nhìn hai người

- Tôi có thể khâu lại mạch máu nhỏ! Giao cho tôi! Lý Bảo Sơn sững sờ:

- Đây còn chưa tính là hoại tử à?

Trần Thương gật đầu:

- Chưa!

Trong ánh mắt của anh nhìn rất rõ, nếu như lá lách hoại tử, anh có thể nhìn thấy.

Nhưng vào lúc này, lá lách vẫn có màu vàng, chưa biến thành màu đỏ.

Điều này mang ý nghĩa, có thể cứu với!

Nhưng, mạch máu hơi lẫn nhẫn, muốn khâu lại, độ khó quá lớn.

Nếu như mạnh tay chạm vào vết thương, có thể biến lá lách vốn hơi yếu ớt phá vỡ thành mảnh nhỏ.

Tiến hành công tác chữa trị cao cấp như này, ý nghĩa lớn bao nhiêu!

Mẫu chốt nhất là, Trần Thương có thể thành công sao?

Điều này cần phải hiểu rõ mạch máu lá lách rất cao thâm mới có thể làm tốt!

Điều này còn cần rất nhiều kỹ thuật tinh vi để khâu lại mạch máu nhỏ!

Thiếu một thứ cũng không được!

Lý Bảo Sơn cẩn thận quan sát một phen, nghiêm túc cân nhắc thời gian người bị thương một chút, sau khi tổng hợp phán đoán, nhìn Trần Thương nói

- Tiểu Trần... Cậu có thể chứ?

Trần Thương gật đầu!

- Có thể!

Anh chưa hề nói anh thử một chút, mà nói thẳng anh có thể.

Đào Mật nhìn thoáng qua Trần Thương, nói với Lý Bảo Sơn:

- Thử một chút đi!

Lý Bảo Sơn cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Thương, trong mắt tràn đầy hi vọng:

- Được! Cố gắng lên!

Ông làm sao không hi vọng cho người bệnh một cơ thể khỏe mạnh? 

Nhưng... Lúc này, ngoại trừ cổ vũ, ông cũng không biết nói cái gì.

Bởi vì muốn làm tốt cái công tác này, phải có rất nhiều kỹ thuật chuyên nghiệp, lượng công việc càng lớn, độ càng tỉnh vi to lớn

Đầu tiên, người đó chắc chắn phải hiểu rõ đầy đủ nơi phân bố mạch máu của lá lách.

Nhưng tình cờ, Trần Thương lại có thể hiểu rất rõ!

Lập tức ấn mở đặc huấn [mạch máu tuần hoàn trong thân thể], Trần Thương cẩn thận nghiêm túc học tập nơi phân bố của mạch máu lá lách... Không biết qua bao lâu.

Lúc bước đến lần nữa nhìn về phía lá lách, trong đầu Trần Thương đã hiện ra vị trí của mạch máu và hình dạng dưới da

Mạch máu giống như nhánh cây và cành cây, được phân ra ở trong mắt Trần Thương, rất ngay ngắn.

Có lẽ!

Bản thân thật sự có khả năng làm được.

Mà lúc này đây, chủ nhiệm khoa gây tê cũng bắt đầu nghiêm chỉnh quan sát và kiểm tra các diễn biến sinh mạng của người bệnh. 

Tất cả mọi người, đều dùng hết khả năng giúp đỡ Trần Thương để tạo ra một kỷ tích!

Họ đều đang đợi Trần Thương, tiến hành một nhiệm vụ nhìn như “Không thế nào hoàn thành”

Họ chưa từng nghĩ tới tiến hành kiểu phẫu thuật như vậy.

Dù sao, cắt lá lách, đối với nhân viên y tế họ mà nói, cũng là cấp cứu thành công.

Cho dù là ảnh hưởng rất lớn đến khả năng khôi phục của người bệnh sau này, sinh hoạt sẽ có rất nhiều không tiện, nhưng... sẽ hạn chế điều trị chữa bệnh.

Thế nhưng lần này, Trần Thương quyết định bản thân phải cố gắng hết sức để cho người phụ nữ có một thân thể khỏe mạnh, một lá lách tương đối khỏe mạnh!

Nghĩ đến ánh mắt chờ đợi của cậu bé, Trần Thương cảm thấy bản thân căn phải cố gắng hết sức, cứu vớt gia đình này.

Trần Thương đeo kính hiển vi xong, không ngừng điều chỉnh bội số, chỉ khâu trong tay, kim khâu không ngừng đổi vị trí cho nhau.

Thời gian từng giây từng phút đều đang trôi qua. 

Thứ đang trôi qua này là sinh mạng của người bệnh!

Điện thoại Trần Thương được ném ở phòng chứa đô, vang lên một lần lại một lần nữa!

Trần Thương đang nghiêm túc cố gắng khâu lại mạch máu của người bệnh, một kim một kim rồi lại một kim!

Mạch máu hơi nhiều, Trần Thương không thèm để ý, chỉ có thể tận lực vá, cố gắng hết khả năng vì lá lách, cung cấp dinh dưỡng tốt, để tốt cho việc khôi phục này, chuẩn bị sẵn sàng!

Nhìn thao tác tinh vi của Trần Thương, Lý Bảo Sơn và Đào Mật liếc nhau!

Nhịn không được thở dài.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top