Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 960: Cẩn thận một chút!


Nói thật chủ nhiệm khoa gây tê cũng hơi kinh ngạc, có thể khâu mạch máu lá lách lại thành dạng này, thật không chỉ là một loại năng lực!

Mà lại là một loại trách nhiệm và tín niệm!

Ông làm bác sĩ gây tê nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bác sĩ có kiểu khâu mạch máu lá lách như vậy.

Bỏ qua mặt kỹ thuật, có bao nhiêu người có thể khâu lại, trước tiên nói một chút có bao nhiêu người nguyện ý đi khâu lại!

Lá lách bị vỡ muốn khôi phục lại, chắc chắn phải truyền được máu thích hợp.

Kỹ thuật cắt bỏ lá lách cắt và kỹ thuật vá lá lách thật ra đều là do phẫu thuật lá lách bị vỡ!

Có thể khâu thì khâu.

Đối với kiểu không cách nào vá và bị hoại tử, thì mới tiến hành cất bỏ.

Những cơ quan kia không cách nào vá cũng vì máu đến hoại tử.

Vì lẽ đó, vào giờ phút này Trần Thương làm chính là vì lá lách của người bệnh, có thể phần giữ lại nhiều thêm mấy, cho dù là một phần, đối với sức khỏe sau này của người bệnh sau này khỏe mạnh, cũng có chỗ tốt hơn rất nhiều.

Mạch máu biến dạng phức tạp, cấu tạo lá lách vặn vẹo, toàn bộ điều này đều đang gia tăng độ khó cho phẫu thuật!

May mà có Trần Thương!

Nếu như đổi là người khác, đều sẽ vội bỏ chạy với những nội tạng bị vỡ tan kia.

Bởi vì, khâu lại mạch máu sẽ tăng thêm độ nguy hiểm cho phẫu thuật!

Chỉ đơn giản một câu như vậy, phải chăn chờ một tiếng rất nhiều.

Có khó không? Thật rất khó!

Có mệt hay không? Sao có thể không mệt?

Mang kính hiển vi tinh vi công tác, có thể tiếp tục bao lâu?

Thế nhưng là nghĩ đến cái kia cậu bé đang khóc ngoài kia, Trần Thương đã cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Chính là bởi vì như thế, bọn họ mới biểu lộ khâm phục.

Dùng hết khả năng đảm bảo giúp cơ chế của lá lách hoạt động lại.

Trần Thương tiến hành trị liệu trên nhiều điều kiện.

Mạch máu lá lách được nối lại, xem ra khả năng người bị thương cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng nếu đem có thể chữa trị cho lá lách nhiều thêm một phần, đối với người bệnh kia mà nói, liền là một sự an toàn cho chất lượng cuộc sống sau này.

Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương vá xong mạch máu, trong mắt lộ rõ vẻ kính nể!

Đào Mật cũng hơi có vẻ kích động.

Bọn họ kích động và vui mừng không phải vì Trần Thương có bao nhiêu lợi hại, mà là có thể đảm bảo người bệnh có thể khôi phục nhiều thêm mấy phần.

Trần Thương buông kim khâu xuống, nói với Lý Bảo Sơn:

- Để tôi đến cắt bỏ đi.

- Tôi hiểu rõ lá lách của người bệnh, biết rõ chỗ nào nên cắt, chỗ nào không nên cắt.

Lý Bảo Sơn nhìn trong ánh mắt của Trần Thương đầy vẻ kiên định, nên không từ chối, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn dặn dò:

- Cẩn thận một chút!

Trần Thương gật đầu.

Quay người lại căm dao phẫu thuật lên.

Sau khi lá lách bị vỡ, cũng không phải khâu mạch máu là có thể chữa trị tất cả mọi cơ quan, bởi vì cấu tạo của lá lách quyết định cách phẫu thuật, rốn lách cùng trung ương mặc dù được máu cung cấp dõi dào, nhưng vì nguyên nhân xung quanh phía ngoài lá lách cần không ngừng mà cắt bỏ!

Trần Thương cẩn thận cắt phía ngoài lá lách sau khi đã cầm nâng lên!

Trong mắt giống như một cái máy quét, không ngừng h tiến hành quét hình đối với lá lách, tìm kiếm cơ quan bị hoạt tử của lá lách.

Trần Thương có kỹ thuật cắt bỏ lá lách!

Nhưng đẳng cấp chỉ có sơ cấp.

Không có chút do dự, trực tiếp xài điểm kỹ năng nâng lên cấp đến đại sư!

Điểm kỹ năng Trần Thương có gần ba mươi điểm, sử dụng sáu điểm trực tiếp tăng lên tới cấp bậc đại sư. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 961


Điều này rất cần thao tác tinh tế vi diệu cùng dùng lực nhẹ nhàng.

Cẩn thận!

Cẩn thận!

Đây cũng là lý do vì sao Lý Bảo Sơn yên tâm để -Trần Thương làm, vì ông biết rõ, đôi tay này của Trần Thương, vô cùng xuất sắc.

Trần Thương cầm dao phẫu thuật trong tay, biểu hiện màu đỏ trong mắt biến thành màu đen từng chút từng chút loại bỏ khu vực xung quanh.

Quá trình này, toàn bộ đám người trong phòng đều gấp gáp căng thắng!

Có hai chủ nhiệm đứng bên người Trần Thương, cũng không dám thở mạnh.

Thời gian, tóm lại phải cẩn thận.

Cách lúc bắt đầu phẫu thuật, đã qua gần hai giờ.

Trần Thương đã thao tác tỉ mỉ hai giờ, cho dù là bất cứ thứ gì, đều phải cảm khái.

Cắt bỏ xong, cần buộc ga-rô mạch máu, bước này. cần Đào Mật đến phối hợp.

Trần Thương cắt bỏ, Đào Mật buộc ga-rô, hai người hợp tác với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, quá trình phẫu thuật cũng trôi chảy!

Cuối cùng, cắt bỏ lá lách hoàn tất, cần khâu lại.

Mà Trần Thương thật sự hơi mệt mỏi, khom người vặn cái lưng, sau khi buông dao phẫu thuật xuống, uốn éo người, anh không lập tức phẫu thuật dùng chức năng Bạch Khâu n khôi phục kỹ năng, dù sao trận cấp cứu này, còn phải tiếp tục tất lâu.

Lý Bảo Sơn thấy thế, nói:

- Tôi tới ngay đây.

Trần Thương không dám từ chối.

Lý Bảo Sơn khâu lại lá lách làm mấy trăm lần, cũng không có gì ngoài ý muốn.

Sau khi xử lý lá lách xong, còn đối với ổ bụng trong những cơ quan nội tạng khác cũng căn tiến hành chữa trị.

Tiếp theo cần thao tác nối lại đường ruột.

Lúc này, bỗng nhiên Lý Bảo Sơn buông chỉ khâu trong tay xuống, nhìn Trần Thương, hơi do dự.

Dù sao, anh đã thấy qua Trần Thương khâu lại đường ruột, làm rất tốt.

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn nhịn không được lắc đầu, trong lòng tự giễu.

Chính mình thân là chủ nhiệm, lúc nào lại học cách nhường việc khó đến trên người lớp trẻ!

Lý Bảo Sơn ông đường đường là một trong bốn người tài giỏi nhất khoa cấp cứu tỉnh Đông Dương, cũng không phải kiểu này.

'Đều do thẳng nhóc này, thực tế quá ưu tú.

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn nhịn không được cười lên một tiếng, trên người toả ra một loại khí thế tự tin.

Vào giờ phút này chỉ là một cái ổ bụng cũng không thể khiến người ta bớt lo, đường ruột hỗn loạn, còn một đoạn trong lồ ng ngực!

Cơ hoành đã bị vỡ!

Lúc này, Lý Bảo Sơn lộp bộp một tiếng, chuyện xấu, cơ hoành cùng đường ruột cần phải vá cùng lúc, mà bản thân đồng thời lại không am hiểu vá cơ hoành.

Nên làm sao đây?

Mà lúc này đây, Trần Thương ngồi nghỉ nửa giờ, khôi phục lại thể lực, chủ động nói:

- Chủ nhiệm, để tôi đến vá cơ hoành, ông đến phụ vá đường ruột, được không? 

Câu nói này, lập tức khiến cho trong lòng Lý Bảo Sơn sững sờ:

- Cậu còn biết vá cơ hoành?

Trần Thương gật đầu:
 
Chương 962: Thật là không còn gì để nói!


Cho đến bây giờ!

Thật ra cuộc phẫu thuật mới hoàn thành chưa đến một phần ba!

Phía sau còn có rất nhiều công việc đang chờ đợi họ xử lý.

Thật sự, cơ hoành tổn thương cấp tính cộng thêm bên trong ổ bụng cũng bị tổn thương, chắc phải tiến hành phẫu thuật khâu lại cơ hoành cùng xử lý tổn thương của cơ quan nội tạng.

Nhưng vì cơ hoành bị vỡ nát và trong lúc nhất thời cơ hoành sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng, cho nên vẫn cần phải ưu tiên xứ lý khẩn cấp bằng huyết trong ổ bụng.

Sau khi xử lý hoàn tất tất cả những nhân tố nguy hiểm đến tính mạng, lúc này tiến hành nối lại đường ruột, cũng không phải rất khẩn cấp, nên tiến hành biện pháp phẫu thuật cùng lúc ổ bụng và lồ ng ngực.

Vốn dĩ là thế nhưng khi tiến hành phẫu thuật đồng thời trong ổ bụng, Trần Thương hoài nghi nội tạng và mạch máu trong lồ ng ngực cũng bị tốn thương, nên vẫn mở ngực quan sát một chút 

Bởi vậy, một lần nữa cắt dọc ngực, xử lý trong lồ ng ngực!

Lúc này, đồng thời tiến hành hai cuộc phẫu thuật!

Vì lý do hợp lý, y tá trưởng Lý Anh trực tiếp tăng thêm nhân viên y tá và dụng cụ, cung cấp phục vụ chuyên môn cho Trần Thương.

Lúc này Lý Bảo Sơn đã xử lý cơ quan nội tạng bị tổn thương ở phần bụng, đặt vào cùng một chỗ với phần ngực.

Mà lúc này đây, Trân Thương cầm dao phẫu thuật, tại vị trí xương sườn thứ sáu tiến vào lồ ng ngực.

Quả nhiên, vì có máu và bị tổn thương, lúc này cơ quan nội tạng trong lồ ng ngực và phổi, thành ngực, cơ hoành dính liền với nhau.

Trách không được ảnh hưởng đến hô hấp!

Sau khi cẩn thận tách những phần dinh liền ra, Trần Thương bắt đầu rửa sạch trong lồ ng ngực một phen, tiêm vào chất kháng sinh, phòng ngừa lây nhiễm.

Sau đó đem cơ hoành vá kín lại đầu tiên!

Cũng may thời gian cơ hoành của người bệnh bị vỡ tan nát ngắn, nên khâu lại với nhau là được rồi 

Mà bác sĩ gây tê lại nhìn chằm chằm vào người bệnh để kiểm tra triệu chứng bất thường của cơ thể, sợ bỏ qua một điểm ngoài ý muốn.

Cũng may bây giờ các triệu chứng của cơ thể người bệnh đều bình thường

Phần lớn mất máu quá nhiều dẫn đến bị sốc, bây giờ đã khôi phục từng bước, huyết áp bình thường, nhịp tim bình thường, nhịp tim... Kiểm tra các triệu chứng của cơ thế người bệnh cực kỳ bình thường!

Hiện tại hô hấp cũng dần ổn định!

Điều này khiến cho mọi người trong phòng phẫu thuật không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Trần Thương ngẩng đầu nhìn y tá, phát hiện tất cả ánh mắt mười mấy người trong phòng phẫu thuật đều đặt trên người mình!

Lập tức sửng sốt một chút!

Mình đẹp trai như vậy sao?

Trần Thương thở dài, nói với y tá một câu:

- Sợi chỉ số sáu.

Y tá lập tức đưa tới.

Trần Thương hơi sở trường đối với việc vá và khâu lại cơ hoành, dù sao kỹ năng cấp đại sư, không phải để đùa.

Vá cơ hoành, dùng kiên định làm chủ, điều này cần trình độ khâu lại nghiêm chỉnh.

Mọi người xung quanh quan sát Trần Thương khâu lại, cảm nhận được sự hoàn mỹ!

....

Mà lúc này, trạng thái của Lý Bảo Sơn cũng rất tốt!

Ông cảm giác được mình đã bao lâu rồi không có được kiểu trạng thái này, công tác vá đường ruột cũng vô cùng thuận lợi.

Kim khâu trong tay vô cùng trôi chảy, điều này làm cho Lý Bảo Sơn cực kỳ say mê!

Không nghĩ tới thằng nhóc họ Trần có thể k1ch thích được thế giới nhỏ trong lòng mình!

Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn quyết định xem xét các cuộc phẫu thuật sau này đều gọi Trần Thương đến.

...

Rất nhanh, sau khi Lý Bảo Sơn hoàn thành bước cuối cùng của ngoại khoa, ngẩng đầu nhìn y tá chuẩn bị muốn cất dao. 

Nhưng vào lúc này, ông phát hiện... Trung tâm trong phòng không phải là mình, nguyên một đám tất cả đều nhìn chằm chằm Trần Thương!

Ngay cả Đào Mật mới vừa rồi còn bên cạnh hỗ trợ cho mình đều chạy qua bên người Trần Thương.

Điều này khiến cho Lý Bảo Sơn lập tức mê mang...
 
Chương 963: Hoàn thành!


...

Từ khi phẫu thuật bắt đầu, cho đến bây giờ đã tiến hành khoảng năm giờ.

Từ tám giờ sáng, đến lúc này đã hơn một giờ chiều.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Lý Kiến Vĩ đi vào.

Nhìn Lý Bảo Sơn hỏi:

- Bảo Sơn, người bệnh thế nào rồi?

Trong lòng Lý Bảo Sơn vui mừng, cuối cùng cũng. có người nói chuyện với mình.

Có mệt hay không ngược lại không quan trọng, chủ yếu là có người để ý.

Lý Bảo Sơn nói:

- Cũng may cấp cứu kịp thời, kiểm tra các triệu chứng của cơ thể xem như bình thường, chắc không có nguy hiểm quá lớn, nhưng một lát phẫu thuật xương hông, vẫn còn cần anh tới

Hoàn toàn chính xác, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, người bệnh có tận mấy chiếc xương sườn bị đứt gãy, cộng thêm gãy xương hông. 

- Bên kia xong chưa? Người bệnh thế nào?

Lý Kiến Vĩ thản nhiên nói:

- Chân được bảo vệ, phải xem kết quả khôi phục thế nào đất Tôi đi thay quần áo trước.

Lý Kiến Vĩ cũng phẫu thuật năm tiếng liền, chỉ là căn bản không kịp nghỉ ngơi, sau khi rửa tay xong, thay xong áo phẫu thuật áo, ở vừa chuẩn bị kỹ càng.

Bằng không có thể gọi là một cuộc chiến lâu dài?

Sau khi thấy cuộc phẫu thuật hoàn thành, khả năng có thế khoảng bốn năm giờ của buổi chiều.

Sau khi Trần Thương xử lý toàn bộ máu chảy trong lõng ngực hoàn tất, trực tiếp đem lõng ngực khâu lại hoàn tất.

Lý Kiến Vĩ nhìn thoáng qua Trần Thương, hài lòng nhẹ gật đầu, không có nói nhiều, mà người bệnh bên cạnh vừa vặn làm xong phẫu thuật, cũng tới đến nơi này, tiếp tục bắt đầu cuộc phẫu thuật thứ hai.

...

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngược lại khoa chinh hình phẫu thuật cũng thuận lợi, do Lý Kiến Vĩ dẫn đầu, cuối cùng mọi người xử lý hoàn tất tổn thương!

Lúc ngẩng đầu lần nữa nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều.

Lúc này, tất cả mọi người nhịn không được nhẹ nhàng thở ra!

Hoàn thành!

Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đứng một ngày!

Từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều.

Chưa có một hạt cơm nào vào bụng, cũng chưa được uống một ly nước nào.

Nhưng mà mọi người đều rất vui vẻ.

Bởi vì họ cố gắng, không có lãng phí vô ích.

Trên mặt mọi người, đều mang nụ cười.

Không có cảm giác thành tựu nào có thể so với việc cứu người.

Ngay lúc này, bỗng nhiên người phụ nữ tỉnh lại, đôi mắt cô ta mở to mông lung, chợt phát hiện mười mấy ánh mắt xung quanh đều nhìn mình chằm chằm.

Lập tức, nước mắt chảy ra! 

'Trông thấy nguyên một đám người mặc áo trắng mang theo khẩu trang xung quanh, nước mắt của người phụ nữ tử lập tức rơi đây mặt.

Lúc này, cuối cùng cô ta cũng biết, bản thân còn chưa có chết!

Mình được cứu.

Ngay từ đầu khi bị thương, vừa vặn lúc hôn mê, thật ra cô ta cảm giác được, thậm chí còn cảm nhận được con mình thút thít ở bên tai, cảm giác được có một người đè lên vị trí chảy máu của bản thân.

Chỉ là cô ta không còn sức, không thể cử động được!

Vốn dĩ cứ nghĩa là mình phải chết.

Chuyện duy nhất không yên tâm chính là đứa con, còn có người chồng thân yêu.

Lúc đó, vì không còn sức lực để cử động nên người phụ nữ rất tuyệt vọng.

Cô ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện: Hy vọng kiếp sau, tôi làm trâu làm ngựa, đến đền bù lại sự yêu thương của mọi người.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 964: Sẽ không có chuyện gì đâu


Tôn Hướng Thần ngồi ở đẳng kia, đứa trẻ cùng hắn ngồi ở trên ghế.

Cả hai người, cứ ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật như vậy, chờ đợi kỷ tích xảy ra!

Họ trông thấy người đàn ông vừa rồi cũng xảy ra tai nạn xe hơi đi ra, bác sĩ nói phẫu thuật cực kỳ thành công, bảo vệ thành công!

Người nhà vui đến phát khóc, đấy cửa phòng bệnh đi vào bên trong

Mà lúc này, câu bé cũng đang mong chờ điều kì diệu, mẹ cậu cũng sẽ may mắn như vậy!

"Thời gian càng kéo dài, thì hai người càng lo lắng!

Bánh mì mua vào lúc giữa trưa, hai người một miếng cũng không ăn, chỉ uống hai ba bình nước.

Tôn Hướng Thần suy nghĩ rất nhiều, hai tay nằm chặt, hơi lo lắng.

Hắn lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ tồi tệ khủng khiếp trong đầu mình, thế nhưng mà... Những nỗi sợ vẫn không biến mất.

Hắn thừa nhận, hắn sợ hãi. 

Hai tay hơi run rẩy.

Ngay lúc này, hẳn cảm giác một đôi tay ấm áp nắm lấy bàn tay của hắn.

Xoay đầu lại, chỉ thấy con trai mở to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, nói một cách cực kỳ kiên định:

- Ba ba, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu! Thật đấy!

Cậu bé nói với khuôn mặt trận đầy vẻ ngây thơ, làm mũi Tôn Hướng Thần hơi cay cay, trong hốc mắt toàn là nước mắt, nhưng mà hắn tranh thủ thời gian một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn, ngăn không cho nước mắt chảy ra, không cho con trai nhìn thấy sự yếu ớt của bản thân.

Lúc này, hắn lại nghe thấy con trai của mình nói:

- Ba ba, nếu mẹ thật sự mất đi, con cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho ba...

Cái đưa trẻ ngày thơ này, hẳn suy nghĩ rất kĩ, cố gắng giả làm một người trưởng thành, học cách nói chuyện của mẹ, mỗi chữ mỗi câu, đều nghiêm túc nói.

Mặc dù nước mắt đã chảy vào bên trong miệng hạn, nhưng mà ánh mắt hắn lại vô cùng kiên định.

Để Tôn Hướng Thần, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, cũng ôm con trai khóc hu hu. 

Ai có thể nghĩ rằng một câu bé thường ngày hay nghịch ngợm lại có thể nói ra một câu nói ấm lòng như vậy.

Thế nhưng là, Tôn Hướng Thăn thà nhìn con trai vô tư hay nghịch ngợm gây sự, cũng không muốn nhìn con trai hắn như một ở cụ non luôn lo nghĩ.

Từ trước đến nay Tôn Hướng Thần luôn là người mạnh mẽ, này lại khóc đến mức mắt nước mũi chảy ra, khóc hu hu.

Khi đồng hồ treo tường vang chuông báo đã 17 giờ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Hai cha con liền nhanh chóng đứng lên, vội vàng nghênh đón tiếp lấy.

- Bác sĩ, bác sĩ! Vợ tôi thế nào rồi!

- Chú, chứ ơi, mẹ cháu... sao rồi

Nhìn ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của hai người, mọi người đều mỉm cười.

Lý Bảo Sơn nói:

- Ca phẫu thuật rất thành công, hai cha con có thể không lo lằng trong lòng rồi.

Chỉ một câu nói, làm lòng Tôn Hướng Thần run lên! 

Ôm chầm Lý Bảo Sơn một cái:

- Cảm ơn anh, bác sĩ!

Ông cụ non, Ba Ba đứng ở bên cạnh cũng cúi đầu:

- Cảm ơn chú!

Lý Bảo Sơn vỗ vỗ Tôn Hướng Thần.

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mau đi đến giường bệnh đi, bệnh nhân đã được đưa đến phòng bệnh.

....

....

Sau khi trở lại phòng bệnh, bệnh nhân cần đưa đến ICU để hành quan sát sau khi phẫu thuật, dù sao máu toàn bộ cơ thể nhìn chung đã đổi hai phần ba, không biết có hay không phản ứng sau phẫu thuật? Có rất nhiều cơ quan nội tạng bên trong cần xử lý, tiếp đến có rất nhiều vấn đề khác!

Những mà vì để cho mẹ Ba Ba gã chồng cùng con trai một lần, tạm thời sắp xếp cô trong phòng quan sát.

Sau khi Tôn Hướng Thần dắt theo con trai chạy vào phòng bệnh, cả nhà ba người cuối cùng đã gặp mặt. 

Tôn Hướng Thần không dám đụng vào vợ mình, dù sao hiện tại cả người cô toàn là vết thương, nghĩ tới đây, Tôn Hướng Thần lập tức cảm thấy đau lòng vô cùng.

Mà lúc này côn trai, đứng ở vừa, nhìn mẹ mình

Bỗng nhiên nói:



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 965: Kỹ năng hoàn hảo!


Những thủ này, ở nơi có những cuộc sống tươi mới năng động ngày trước mặt, có thể rất được coi trọng?

Trách nhiệm của bác sĩ, có phải là chăm sóc người bị bệnh đúng không?

Trần Thương tự an ủi mình....

Nhìn hơn một trăm cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động.

Trên cơ bản đều là Tân Duyệt, Trương Hữu Phúc, Tiền Lượng, Trương Chí Tân, Trần Binh Sinh.

Thậm chí ngay cả Chu Hoành Quang cũng gọi cho mình hai cuộc điện thoại.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được thở dài!

Lúc này, đứa con trai nói với người phụ nữ cùng ba ba của mình:

- Chính là chú kia đã cứu sống mẹ!

Nói xong, chỉ tay vào Trần Thương.

Sau khi nói xong, cậu bé đi tới

- Chú, cảm ơn chú đã cứu mẹt Chú là một đại anh 

Trần Thương sững sờ, cười nói:

- Chú là bác sĩ.

Nam hài nhi nghe xong, câu bé lập tức lộ ra một thứ gọi là sự khao khát tự trọng đáy mắt, nghiêm túc nhìn Trần Thương nói:

- Say này cháu cũng muốn làm bác sĩ, cháu sẽ là một bác sĩ tài giỏi giống như chút!

Trần Thương sững sờ mất một lúc, nhìn ý chí chiến đấu sục sôi của cậu bé, nhịn không được xoay người ngồi xổm xuống:

- Vậy thì hãy cố lên!

Nam hài vâng một tiếng, lại lặp lại một lần nữa:

- Cháu chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ vĩ đại giống chú!

Trần Thương mỉm cười:

- Cháu tên là gì?

Câu bé trả lời:

- Châu tên là Tôn Tĩnh Ba!

Ấn tượng của Trần Thương đối với cậu bé rất tốt, nói thật, anh thậm chí có chút yêu thích tính cách ông cụ non dũng cảm của cậu bé. 

Nghĩ tới đây, Trần Thương tiện tay lấy xuống một cái ống nghe mình mới mua sáng nay, đưa cho cậu bé và nói:

- Tặng cho cháu.

Khuôn mặt của Tôn Tĩnh Ba lập tức kích động, đỏ bừng lên:

- Cháu chắc chắn sẽ trở thành một báo sĩ vì đại!

Trần Thương gật đầu:

- Chú tin tưởng cháu!

...

...

Rồi khỏi phòng quan sát, Trần Thương ngồi trên ghế, do dự một lúc lâu, liệu có nên gọi điện lại hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, thở dài, quen chuyện đó đi...

Dù sao cuộc họp cũng đã gần kết thúc, đi qua làm gì, đi ăn cơm còn hơn?

Mặc dù nhà hàng buffet kia thật sự khá...

Trần Thương trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế.

Mở ra màn hình ảo, nhìn xem hệ thống nhiệm vụ: 

- Tham gia Cuộc thi Video phẫu thuật của Hiệp Hội gan mật tỉnh Đông Dương, chiến thắng có thể đạt được: Giấy chứng nhận chuyển gan mật ngoại khoa, nhắc nhở nhiệm vụ thất bại!

Trần Thương thở dài.

Được rồi, nó không thành vấn đề...

Dù sao chính mình cũng không kích hoạt được. Trần Thương tự an ủi mình.

Đến mức giám đốc....

Cũng thôi đi!

[ Đinh! Nhiệm vụ kiểm tra y đức đã hoàn thành, xin chúc mừng, bỏ qua ích lợi của riêng mình, cứu bệnh nhân, bạn sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt: Một thẻ đào tạo đặc biệt. ]

Lập tức Trần Thương bất ngờ một chút!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 966: Làm cái gì vậy!


[ Đinh! Áo blouse trắng tinh xáo, vật phẩm màu tim, làm từ chất liệu đặc thủ, có thể chống cự tổn thương xảy ra bất ngờ (hiệu quả ba lần), thuộc tính khác: Tốc độ chạy trốn + 5 (miễn truy sát), lực lượng + 5; nhắc nhở: Trang bị tự động có hiệu lực. ]

Trần Thương nhìn áo blouse trắng tinh xảo, bỗng nhiên có một loại cảm giác tràn đầy thê lương chạy lên não!

Không phải vì áo blouse trắng không tốt. Mà bởi và áo blouse trắng không thể che được cổ...

Vạn nhất bị người ta thọc vào cổ, cái này, không phải là phải xong đời à?

Trần Thương thở dài, nhưng mà có vẫn còn hơn không, chí ít không sợ bị người đâm lén.

Với tư cách là một báo sĩ phẫu thuật thành thục vững vàng, cần phải có loại tâm lý đề phòng này.

[Đá cường hóa: Thuộc tính lực lượng bản thân tăng vĩnh viễn + 2. ]

Trần Thương không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lựa chọn ứng dụng, quả nhiên 20% lực lượng tăng thêm mang tới cảm giác hết sức rõ ràng, so với cái gì mà tay khéo léo tốt hơn nhiều, xem ra cái bảo thạch cường hóa này hắn là mặt hàng cao cấp.

Mục cuối cùng, lựa chọn kỹ năng phẫu thuật trong số các kỹ năng chưa được nằm giữ:

[ Mời chọn lựa: phẫu thuật vá lá lách, phẫu thuật gãy xương hông... ]

Trần Thương trực tiếp lựa chọn [ phẫu thuật vá lá lách 1, có cái này, tối thiểu nhất đối với trường hợp tổn thương lá lách tự mình một người cũng có thể xử lý.

Nhìn thấy những phần thưởng này, Trần Thương đột nhiên cảm giác được bằng chứng chuyển chức của ngoại khoa Gan mật không quan trọng, bởi vì Anh chỉ căn đem luận văn cho Tiền Lượng, ngay lập tức có thể phát động nhiệm vụ bái sư, từ đó có thể kích hoạt hệ thống ngoại khoa Gan mật.

Nhưng mà... Khuyết điểm duy nhất đó là có khả năng ngoại khoa Tim và ngoại khoa Lồ ng ngực cần có một hạng mục lên đến 100 điểm.

Người bệnh rất nhanh được ICU tiếp nhận đưa đến phòng quan sát và trị liệu.

....

.... 

Mà lúc này, trong hội trường niên hội ngoại khoa Gan mật, giải thi đấu phẫu thuật ngày hôm nay phẫu thuật đã sớm kết thúc. Lúc xế chiều, người giành được giải thưởng người cũng đã lên bục phát biểu cảm nghĩ.

Người giành được giải thưởng lăn này thập phần hưng phấn, bởi vì niên hội lần này có rất nhiều đại lão tham dự, có thể đứng trên sân khấu, xuất hiện trước mặt những đại lão này, đây là một chuyện cỡ nào vinh hạnh.

Nếu như có thể lưu cho những đại lão này ấn tượng tốt, đây là một sự kiện rất đáng kiêu ngạo.

Chỉ là... Mấy đại lão đều có cảm giác rầu í không vui!

Chu Hoành Quang buồn bực ngán ngẩm, muốn xem điện thoại, thế nhưng lại cảm thấy trường hợp này không thích hợp, chỉ có thể thở dài

Không phải nói niên hội không thú vị, ngược lại, niên hội năm nay xuất hiện một nhóm người trẻ tuổi ưu tú.

Video phẫu thuật phát ra khiến cho mọi người hai mắt tỏa sáng.

Thế nhưng mà Chu Hoành Quang vẫn luôn cảm thấy kém cái gì, không sai, chính là Trần Thương! 

Mục đích ông tới vì Trần Thương, ông cũng đặc biệt gọi các học sinh của mình đến, đế bọn họ nhìn nhân tài Đông Dương, người hôm nay cấp cứu cách tân, làm rất tốt. Thế nhưng... Chỗ thua kém so với Trần Thương, hết sức rõ rằng.

Chu Hoành Quang không nhịn được thở dài, được rồi, đã kết thúc, về sớm một chút đi.

Mặt hai người Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc đều đen lại, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Chương 967: Dựa theo quá trình mà tiến hành.


Trương Hữu Phúc trông thấy Tiền Lượng có cái dạng này, hình như có chút tức giận, vội vàng giải thích:

- Chủ nhiệm Tiền, tiểu Trần... Có thể là có chút việc.

Trương Hữu Phúc đối với Trần Thương có thể tha thứ, dù sao cùng một đơn vị, bình thường tiểu Trần cũng không phải người tự cao tự đại cậy tài khinh người.

Thế nhưng, ông lo lắng chuyện này sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho Tiền Lượng.

Dù sao Tiền Lượng cũng là người đứng đầu của ngoại khoa Gan mật tỉnh Đông Dương, vòng tròn giao thiệp xã hội của ông ta rất lớn, nếu như có phát biểu ngôn luận gì bất lợi cho Trần Thương, điều này không tốt.

Kỳ thật, tại hiện trường, người lo lắng nhất đang đứng trên sân khấu, chính là người chủ trì: Tần Duyệt!

Một thân sườn xám tỉnh xảo, nụ cười tươi tần, kỳ thật trong lòng lo lắng bất an, cô lo lắng, Trần Thương không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?

Phải biết rằng Trần Thương không phải là người trễ hẹn, đi làm ba năm, chưa từng có một lần đến trễ

Không đến hội trường khẳng định là có nguyên nhân.

Trần Thương sẽ không xảy ra chuyện đi?

Lúc này trong lòng Tần Duyệt nơi nào còn có cái gì tranh tài, cái gì niên hội, hiện tại cô cũng chỉ suy nghĩ về Trần Thương.

Sau đó, đến tổng kết đại hội, mỗi đại lão đều phát biểu tổng kết giải thi đấu phẫu thuật hôm nay.

Tiền Lượng lên đài, mời mấy vị đại lão lĩnh vực ngoại khoa Gan mật trong nước lên nói chuyện.

Dựa theo quá trình mà tiến hành.

Mặc dù không cao hứng, nhưng cũng không thể bởi sự việc của Trần Thương mà chậm trễ niên hội của ngoại khoa Gan mật năm nay.

Niên hội tiếp tục tiến hành, tiếp sau đó là bình chọn quản sự.

Trương Hữu Phúc nhìn mọi người, nói:

- Tiếp theo là khi bình chọn quản sự, hỉ vọng mọi người nghiêm túc công chính bỏ phiếu, tuyển ra người quản sự thích hợp nhất trong suy nghĩ của mọi người.

- Bây giờ xin mời các vị ứng cử viên cho vị trí quản sự, lên đài diễn thuyết phát biết

Vị trí quan sự không nhiều, chỉ có năm cương vị, thế nhưng lại có hơn ba mươi người cạnh tranh.

Nhao nhao lên đài tiến hành nói chuyện tầm hơn 2 phút, mọi người thoả thuê mãn nguyện, đại đa số là các bác sĩ chủ trị lớn tuổi, chừng bốn mươi tuổi, Trần Binh Sinh cũng phát biểu cảm nghĩ, ông giới thiệu vắn tắt một phần bài luận « Cấy ghép Lá Gan » và tác giả thứ nhất, nháy mắt khiến mọi người ở đây bùng nố.

Năm cái danh ngạch, dường như lão Trần đã dự định sẵn một cái!

Nhưng mà, khi đến lượt Trần Thương, vẫn không có người đi lên.

Trương Hữu Phúc thở dài, tiểu Trần ở đâu, anh ta không phải có vấn đề gì đi!?

Nhưng mà cuối cùng ông chỉ thở dài.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 968: Chắc là sẽ không nhỉ!


Bỏ phiếu là tất cả mọi người cùng bỏ, bao gồm cả ban giám khảo!

Thời khắc nhìn thấy thành phố An Dương đưa ra tin tức này, mọi người tất cả đều ngây ngẩn cả người!

Bởi vì họ phát hiện, cái tên này cực kỳ quen tai!

Đúng, là Trần Thương.

Họ nhớ rõ, có một bác sĩ tên là Trần Thương không có tới hiện trường.

Lúc này, một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người nhao nhao ấn mở xem lại cái tin tức này.

Phía trên rõ ràng viết:

- Theo được biết, hôm nay ban đầu bác sĩ Trần Thương đi tham gia hội thảo ngoại khoa Gan mật.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ cùng tên sao?

Chắc là sẽ không nhỉ!

Bởi vì phần mềm bỏ phiếu là app nghiêng về chữa bệnh, luôn cập nhật tin tức và sự kiện mới nhất về điều trị bệnh, khi lúc mọi người đang bỏ phiếu, tự nhiên nhìn thấy tin tức được cập nhật. 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng!

Sau khi xem mấy tấm ảnh chụp trong tin tức.

Trong hình chụp lại quần áo màu trắng của Trần Thương dính toàn là máu, hình ảnh đè lên vết thương người bệnh, thời gian phía trên là: Buổi sáng 7:25 phút.

Một tấm khác là dáng vẻ Trần Thương hơi mệt mỏi thân bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời gian: Buổi chiều 4:40 phút.

Một tấm khác là hình ảnh một đứa bé trai cầm cái ống nghe bệnh, Trần Thương cúi đầu cho. Thời gian dừng lại tại: Buổi chiều 5:15 phút.

Ba tấm ảnh, để tất cả nhân viên y tế ở đây đều hiểu rõ toàn bộ quy trình.

Từ buổi sáng 7 giờ đến xế chiều 5 giờ, thời gian hơn mười tiếng.

Hoàn toàn có thế tưởng tượng được lần cấp cứu này, là một trận ác chiến như thế nào.

Tất cả mọi người cũng có thể nghĩ ra được phòng phẫu thuật bên trong, diễn ra dạng gì căng thắng hình ảnh.

Cuối cùng, có phóng viên phỏng vấn đơn giản:

Phóng viên 

- Bác sĩ Trần, khi trông thấy người bệnh nằm trong vũng máu, lúc đó anh nghĩ như thế nào?

Trần Thương:

- Tôi là bác sĩ, tôi nên cứu cô ấy!

....

....

- Tôi là bác sĩ, tôi nên cứu cô ấy!

Tám chữ vô cùng đơn giản, vậy mà khiến cho tất cả bác sĩ đọc được tin tức này, cái mũi hơi đỏ đỏ.

Đây chính là bác sĩ!

Trong lúc nhất thời, mọi người lan truyền lời trong tin tức truyền bá ra ngoài, trong lòng nguyên một đám rất lâu mới bình tĩnh lạ

Đúng!

Hội thảo gì đó!

Bình chọn gì đó!

Những này quan trọng sao?

Dù có quan trọng, cung không quan trọng bằng sinh mạng của người bệnh được?

Cấp cứu mười tiếng, điều này ẩn chứa ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người đều rất rõ ràng.

Trần Thương đối mặt với người bệnh, dứt khoát kiên quyết cấp cứu, để mọi người nhốn nháo bùi ngùi mãi thôi.

Đây là một loại chữa bệnh tỉnh thần!

Có một kiểu người bất cứ lúc nào, dù là ở chỗ nào, đều tại mọi thời khắc nhắc nhở chính mình: Tôi là bác sĩ!

Hai chữ bác sĩ này, không chỉ là nghề nghiệp.

Hơn nữa, nó còn là trách nhiệm

Trần Binh Sinh đọc được tin tức này, Trương Chí Tân bên cạnh cũng nhìn thấy tin tức này, trong lòng hai người kích động, đây mới là dáng vẻ thẳng nhóc họ Trần nên có!

Hội thảo!

Không đến hội thảo chó má cũng được!

Trần Binh Sinh rất vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ thao tác của Trần Thương, ông có một loại cảm giác tự hào!

Ông chỉ vào Trần Thương trong tẩm hình, nói với người bạn bên cạnh:

- Nhìn này, đây là đồ đệ của tôi! 

Người khác nhịn không được dựng thẳng ngón cái lên, nói một tiếng:

- Rất giỏi, tôi phục!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 969: Bỏ phiếu đang tiến hành!


Bởi vì có chuyện quan trong gấp trăm lần so với hội thảo kia chờ anh làm.

Có chuyện còn quan trọng hơn so với trở thành quản sự ngoại khoa Gan mật, đang chờ anh đi hoàn thành.

Nếu như Trần Thương vì tham gia bình chọn trở thành quản sự, mà không để mắt đến việc cứu người, kiểu khoa trưởng này, không căn cũng được!

Nếu ông là anh!

Phải làm người chân thật, giữ khuôn phép, giúp đỡ người bị thương!

Không là người cầu danh vọng, tiền tài, đuổi danh trục lợi!

Giờ khắc này, trong lòng Trương Hữu Phúc sinh ra một loại cảm giác tự hào và kiêu ngạo!

Ông cảm thấy kiêu ngạo vì thẳng nhóc trẻ tuổi này!

Thắng nhóc này, là một người tài giỏi!

Đối diện trước danh lợi và người bệnh, anh không hề bị lay động.

Tiền Lượng lưng tựa vào ghế, xem điện thoại, thật lâu không thể nguôi ngoai 

Ông hiểu lầm Trần Thương.

Ông rất hối hận.

Vào giờ phút này, ông hiểu được, Trần Thương đi làm chuyện kia còn có ý nghĩa hơn!

So với Trần Thương, những người bao gồm cả bản thân ngồi trong hội trường hội thảo, ngược lại để lộ ra...

Trần Thương à, Trần Thương!

Cậu đến cùng là người như thế nào?

Tiền Lượng thở dài.

Nhớ lại dáng vẻ người trẻ tuổi rất ổn trọng, tỉnh anh, vô cùng thiên phú.

Kỹ thuật lại tinh xảo, diệu thủ nhân tâm!

Rất lợi hại!

Nghĩ tới đây, Tiền Lượng bỏ một phiếu cho Trần Thương.

Mà Chu Hoành Quang nhìn mọi người, hơi sững sờ.

Bởi vì người tham gia bỏ phiếu là người dân tỉnh Đông Dương, vì lẽ đó Chu Hoành Quang không biết xảy ra chuyện gì. 

Ông không rõ vì sao hiện trường bỏ phiếu bị rối loạn, hơn nữa không có người quản.

Bỏ phiếu đang tiến hành!

Tất cả mọi người không quản nguyên nhân khác, nhao nhao tích một cái dấu tích tại vị trí Trần Thương, còn bốn người khác, sẽ phải lựa.

Tất cả mọi người rất rõ rằng chính mình đang làm gì.

Bởi vì có dáng vẻ người trẻ tuổi này, không để ý đến danh lợi bản thân, không quên mình là bác sĩ cứu sống người bị thương, chẳng lẽ họ không thể bỏ phiếu cho hắn?

Bác sĩ là gì?

Không phải người như vậy à?

Nếu như anh không làm quản sự, còn có ai thích hợp hơn so với anh sao?

Giờ khắc này , tất cả mọi người rất kiến quyết đánh dấu tích đối diện cái tên Trần Thương.

Mà lúc này, Tân Duyệt cầm điện thoại tại phía sau sân khấu, cũng trông thấy đoạn tin tức này.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao Trần Thương không tới! 

Bởi vì trách nhiệm!

Giờ khắc này, Tân Duyệt vô cùng hưng phấn, kích động đến nỗi nước mắt muốn trào ra

Bởi vì người này là chồng của mình.

Là người bảo vệ mình cả đời trong tương lai.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Duyệt tràn đây hưng. phấn và thỏa mãn.

Lúc này, điện thoại Tân Duyệt vang lên một âm thanh ting ting.

Là Wechat.

Là tin nhắn của Trần Thương.

Chỉ có ba chữ.

- Thật xin lỗi.

Sau khi Tần Duyệt đọc được, nở ra một nụ cười.

Cái đồ đần này, còn chưa biết bản thân lên báo nhỉ?

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt nhắn lại:

- Chồng yêu, em yêu anh, anh là niềm kiêu hãnh của em!

Sau khi nói xong, trong lòng đắc ý, đem điện thoại bỏ vào túi.

Mà Trần Thương bên kia, sững sờ như nằm mơ.

Cái quỷ gì vậy?

Qua mấy phút, Trương Hữu Phúc nói:

- Tốt tất cả mọi người đều đã hoàn thành bỏ phiếu?

- Bây giờ mời xem màn hình lớn, tên năm quản sự mới là.

Lúc này, Chu Hoành Quang giống như xoay người cổ động, phối hợp với vỗ tay.

Bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn!

Bởi vì ông phát hiện, xếp hạng thứ nhất là Trần Thương!

Nhận được toàn bộ phiếu bầu! 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 970: Rất kiêu ngạo!


Trong lòng Chu Hoành Quang rất không hài lòng!

Mặc dù ông có ấn tượng rất tốt đối với Trần Thương, nhưng cách làm kiểu này, khiến cho ông cực kỳ không thoải mái

Đây là không nói câu gì, không hiểu được toàn bộ, phiếu bầu của Trần Thương làm sao có?

Ưu ái cũng không nên ưu ái như thế?

Đây rõ ràng là ngầm thao túng.

Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang nhịn không được nhìn Tiền Lượng.

Sắc mặt âm trầm, âm thanh nghiêm túc:

- Tình huống này là sao?

Tiền Lượng sững sờ, hình như Chu Hoành Quang không biết chuyện, mới có phản ứng này được!

Vội vàng đem điện thoại đưa tới:

- Chủ nhiệm Chu, ông xem, đây là chuyện mới vừa. xây ra hôm nay.

Chu Hoành Quang xem thoáng qua điện thoại, hơi chần chờ một chút, chỉ là sau khi trông thấy nội dung, vẫn căm lấy đọc tiếp. 

'Vừa đọc tin này! Chu Hoành Quang ngây ngẩn cả người.

Chưa đến hai phút đã xem hết, Chu Hoành Quang im lặng hai phút.

"Trách không được thằng nhóc họ Trần không đến, cũng không nhận điện thoại.

Này là cấp cứu người bệnh trên bàn phẫu thuật, như chiến sĩ ra trận giết địch, ông hiểu tại sao cậu ấy không có thời gian nghe?

Ông là muốn mạng người bệnh sao?

Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang hít sâu một hơi.

Xã hội bây giờ, rất cần kiểu bác sĩ tốt như vậy.

Đem danh lợi đặt ngoài thân, đặt tính mạng của người bệnh ở trước mặt.

Đây mới là thái độ và trách nhiệm một bác sĩ nên có.

Thì ra là như vậy nên trách không được!

Toàn bộ phiếu bầu!

Nhìn mỗi một người bỏ phiếu ở đây, Chu Hoành Quang nhịn không được hít sâu một hơi. 

Xem ra, đây là mọi người đều tán thành với tiểu Trần!

Quản sự đã không ít, không quan tâm có thêm một người!

Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang đem điện thoại đưa cho Tiền Lượng, nói:

- Chủ nhiệm Tiền, tôi có đề nghị!

Tiền Lượng sững sờ:

- Chủ nhiệm Chu cứ nói.

Chu Hoành Quang nhẹ giọng, nhỏ giọng nói với Tiền Lượng:

- Cho thêm một vị trí quản sự đi, biểu quyết tại đây, để uỷ ban tới đếm phiếu.

- Quản sự, nhưng mà là một cái hư danh mà thôi, không muốn bởi vì chuyện này này, ảnh hưởng tới tính ích cực của mọi người

Con người của Tiền Lượng sáng lên, nhìn thoáng qua Chu Hoành Quang:

- Suy nghĩa của chủ nhiệm Chu với tôi rất hợp với nhau!

Chu Hoành Quang nhịn không được cười. 

Tiền Lượng cũng nhẹ gật đầu.

....

....

Khi Tần Duyệt nhìn thấy Trần Thương nhận được toàn bộ phiếu bầu, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn và tự hào.

Rất kiêu ngạo!
 
Chương 971: Tất cả đều vui vẻ!


- Nhưng mà, mỗi người chúng ta ở đây, đều là cực kỳ ưu tú, công tác của mọi ngươi, thành tích của mọi ngươi, đều khẳng định đáng giá.

- Vì lẽ đó, tôi và chủ nhiệm Chu phó chủ tịch hội ngoại khoa Gan mật quốc gia chúng ta đã thảo luận một chuyện, quyết định tăng thêm một vị trí quản sự.

- Trần Thương là thành viên hội ngoại khoa Gan mật Đông Dương chúng ta, chúng tôi đề bạt thêm chức vị quản sự, biểu thị khen ngợi! Ngoại trừ Trần Thương, còn có năm vị trí quản sự, dựa theo xếp hạng tuyển ra.

- Tiếp theo, cho mời uỷ ban giơ tay biểu quyết, thống nhất tăng thêm một vị trí quản sự xin giơ tay, biểu quyết!

Sau khi nói xong, Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc chờ mấy phó chủ tịch nhao nhao nhấc tay, phía dưới thành viên của hội chủ ủy hàng trước cũng nhao nhao nhấc tay, biểu thị đồng ý.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Xếp hạng thứ sáu là một bác sĩ chủ trị ba mươi lầm tuổi thuộc đại học Đông Dương Y Khoa cơ sở hai của bệnh viện, vốn đĩ cảm thấy mình không có hi vọng.

Sau khi tiếc hận, vẫn còn hơi lạc lõng. 

Đương nhiên, anh ta cũng không có lời oán giận, anh ta nghĩ tới hành động của Trần Thương, đúng là nên được khen ngợi, anh ta cũng cực kỳ đồng ý với cách làm này của Trần Thương, hơn nữa!

Đổi thành anh ta, cũng sẽ làm như vậy!

Nhưng, dù vậy, vẫn còn hơi thất vọng nhỏ.

Dù sao, thân phận quản sự, mang ý nghĩa được nhận thức trong ngành.

Nhưng mà nghe được những lời này của chủ nhiệm Tiền và Trương Hữu Phúc, người đàn ông lập tức bắt đầu vui vẻ.

Không nghĩ tới chính mình thật còn có cơ hội!

Lập tức, người đàn ông hơi kinh ngạc!

Sau khi nghe người chủ trì nêu to tên từng quản sự, anh ta vội vàng đứng lên bước lên đài, bắt tay với các vị chủ tịch.

Tất cả đều vui vẻ!

Chỉ là lúc này, Tiền Lượng nói:

- Chúc mừng các vị, trở thành quản sự của, hãy cố gắng vì sự nghiệp của hội ngoại khoa Gan mật tỉnh Đông Dương chúng ta! 

- Ở đây, có lẽ mọi người đều không phải ai cũng hiểu rõ Trần Thương.

- Thật ra, đề bạt Trần Thương làm quản sự, là chủ ý của tôi và chủ nhiệm Trương Hữu Phúc, đây là một bác sĩ ưu tú của ngoại khoa Gan mật, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng đã lập không ít thành tích xuất sắc trong ngành của chúng ta.

- Đương nhiên, tôi đề bạt Trần Thương, không chỉ vì tôi xem trọng cậu ấy, mà là vì sự nghiệp cậu ấy làm cho ngoại khoa Gan mật ngoại, có cống hiến một chút đặc thủ, cụ thể cái gì... Trước đó tôi thừa nước đục thả câu, vào ngày mai, tôi sẽ mời Trần Thương đến hội trường vào buổi sáng, đến lúc đó mọi người sẽ biết!

Cuối cùng, sau khi Trương Hữu Phúc kết thúc công tác của mình, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai là thời gian giao lưu, sẽ mời một chút chuyên gia đến đây giảng giải một chút kỹ thuật phẫu thuật đặc thù.

Nói đơn giản một chút, là thời gian của người có kinh nghiệm.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc đi tới, nhìn Chu Hoành Quang:

- Chủ nhiệm Chu, hôm nay bao giờ đi? Hay để tôi 

phái người đưa mọi ngươi ra trạm xe đi.

Chu Hoành Quang chần chờ một chút:

- Xế chiều ngày mai về.

- Dù sao cũng là cố ý mang theo các học sinh đến xem tiểu Trần mạch suy nghĩ, nhưng mà... Hôm nay mặc dù không thành công, nhưng là cũng coi như cho đám hài tử này họ học một khóa, đối với bác sĩ mà nói, phẩm đức so y thuật quan trọng hơn, ngày mai lại về đi!

Tiền Lượng nghe xong, lập tức vui vẻ: - Được được được!

Sau khi Chu Hoành Quang nói xong, rồi nói với hai người:

- Đúng rồi, buổi tối đi một chuyến đến tỉnh Nhị viện đi, tôi thật tò mò, cuộc phẫu thuật kia.

Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc nghe xong, nhẹ gật đầu, bắt đầu bên liên hệ tỉnh Nhị viện.
 
Chương 972: Không đáng tin cậy!


Lần đầu tiên lên tỉ vi, không nói lời tốt đẹp, cũng phải chỉnh tề dễ nhìn.

Cũng không biết máy quay của đài truyền hình có mở hiệu ứng chỉnh sửa gương mặt hay không?

Phỏng vấn xong, vẫn là đứa bé trai mua bánh mì và nước đến.

Này mới khiến Trần Thương khôi phục lại.

Ngay cả ba chủ nhiệm Lý Bảo Sơn, Lý Kiến Vĩ, Đào Mật và cha vợ cùng đi ăn cơm với phóng viên.

Nghĩ đến ngày mai, Tỉnh Nhị Viện đoán chừng lại có thể được trực tiếp lên TV, ánh mắt cha vợ nhìn Trần Thương rất nhu hòa.

Thằng nhóc này, thật sự là làm cha vợ nở mày nở mặt!

Xem ra hôm nào phải dẫn tiếu Trần đi một chuyến đến Giác sơn, nhìn xem Trương đại sư kia nói thế nào.

Với tư cách nhân vật chính của hôm nay, lúc đầu gọi Trần Thương đi chung, nhưng... Tân Duyệt để anh ở bệnh viện không cho phép chạy loạn, đành phải vậy thôi. 

Nghĩ đến sau này bản thân không muốn phấn đấu, cũng có thể dưỡng lão cùng với vợ yêu giàu có, bản thân chỉ căn xinh đẹp như hoa là được rồi!

Hơn nữa... dù cho Trần Thương muốn chạy loạn, cũng không có quần á, áo sơ mi màu trắng sớm đã dính đầy máu, ra ngoài người khác nhìn thấy có thể báo cảnh sát hay không cũng khó nói.

Cũng không thể ăn mặc áo khoác trắng đi!

Lúc đầu bệnh viện là có một bộ quần áo dự bị, nhưng... lúc phẫu thuật thời cho Chu Vĩnh Vượng.

Mà anh ta lại mặc quần áo của mình đi....

Trần Thương không khỏi thở dài.

Xem ra bệnh viện cần phải chuẩn bị thêm quần áo!

Còn có, bộ vest hôm nay cũng không thể mặc vào, lại phải mua mới.

Dù sao cũng là số nhỏ, coi như thay quần áo cho bản thân.

....

Ngay lúc này, âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhớ! 

[ Đinh! Chúc mừng chủ nhân trở thành quản sự của hội ngoại khoa Gan mật tỉnh Đông Dương! ]

Trần Thương sửng sốt trọn vẹn một phút chưa kịp phản ứng!

Đây là kịch vui trong cuộc đời, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao bản thân lại đột nhiên trở thành quản sự của hội ngoại khoa Gan mật?

Trần Thương sửng sốt trọn vẹn vài phút!

Chẳng lẽ... Trong hội đồng có người tốt làm chức. lớn?

Bản thân có quan hệ không tệ với vài vị chủ tịch quyền cao chức trọng như chủ nhiệm Tiền và chủ nhiệm Trương, nên chức quan sự này có “nội tình”?

Điều này làm cho Trần Thương thấp thỏm lo âu, băn khoăn mãi thôi.

Chuyện này... không thích hợp!

Trần Thương cầm điện thoại lên muốn hỏi một câu, gọi điện thoại Trương Hữu Phúc, chỉ nghe thấy Trương Hữu Phúc cười hắc hắc.

Điện thoại Tiền Lượng, đối phương cũng cười ha ha! Rồi im lặng. 

Trần Thương tò mò!

Cuối cùng có chuyện gì xảy ra.

Thật sự không biết bạn học Tần tiểu liếm đã sớm an bài chu toàn.

Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên chờ vợ yêu của mình trở lại cố gắng hỏi một chút đi, quả nhiên người khác đều là người ngoài!

Không đáng tin cậy!

[ Đinh! Nhiệm vụ khiêu chiến hoàn thành, nhận được kỹ năng của Tỉnh Nhiên: Thuật vá lỗ của động mạch chủ thực quản! (trung cấp) ]

Khi Trần Thương trông thấy hệ thống nhắc nhở, nhịn không được sửng sốt một chút.

Không tệ!

Đồ tốt!

Mặc dù đắng cấp kỹ năng phẫu thuật thấp một chút, nhưng... phẫu thuật đẳng cấp cao, đây chính là kỹ năng phẫu thuật tâm ngực kết hợp chặt chẽ với bên ngoài.

Hai ngày trước tại ngoại khoa tim của Đông Đại Nhất viện, Trần Thương tận mắt thấy chủ nhiệm khoa ngoại lồng ngực Triệu Kiếm Phong và chủ nhiệm ngoại khoa tim hợp lực tiến hành cuộc phẫu thuật này!

Nhìn Trần Thương nhẹ nhàng vui vẻ, không nghĩ tới Tỉnh Nhiên cũng biết.

Trung cấp, tuy có hơi thấp.

Nhưng, Trần Thương cũng không dám chê.

....

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 973: Như được ăn tết.


Bỗng nhiên Cảnh Nghiên phát hiện Tỉnh Nhiên giống như thần tiên, lập tức sửng sốt một chút, quan tâm hỏi:

- Anh yêu... anh khỏe không?

Tỉnh Nhiên lắc đầu, trông thấy vợ mình tràn ngập hào hứng, tranh thủ thời gian lắc lắc đầu:

- Chắc do mệt mỏi, không có chuyện gì!

Hai người lại tiếp tục bắt đầu!

...

Mà lúc này, bỗng nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên trong đầu Trần Thương!

[ Đinh! Chúc mừng chủ nhân đã trở thành thành lên tổ chức cấp quốc gia, hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến! ]

[ Đinh! Chúc mừng chủ nhân đa nhận được kỹ năng của Tỉnh Nhiên: Thuật vá phổi (cấp đại sư!) ]

Bỗng nhiên Trần Thương lập tức đứng người lên, mặt lộ vẻ vui mừng!

Lão Tỉnh, có người anh em này không tệ! 

Hôm nào mình phải mời cậu ấy ăn thận dê!

Trần Thương đắc ý nhìn thu hoạch của bản thân, thiện cảm với Tỉnh Nhiên lập tức tăng lên không ít.

Lão Tỉnh cậu thật không tệ!

Kỹ năng tốt, nhưng... sau này mình phải đốc xúc cậu ấy phát triển thật tốt... Dù sao cậu ấy cũng chính là kho kỹ năng của mình.

Chỉ là..

Vài nhà vui vẻ vài nhà phiền muộn.

Trần Thương vui vẻ, Tỉnh Nhiên lo lắng!

Chợt như một đêm gió đông đến.

Đêm dài đằng đẵng thật khó chịu!

Cảnh Nghiên nhìn Tỉnh Nhiên, hai tay nắm tay anh ấy, lúc này, thân là người vợ nên cho anh ấy lòng tin!

Nhưng... cả hai vốn là người trong ngành y tế, Cảnh Nghiên nhìn Tỉnh Nhiên, kiên định nói:

- Chồng yêu, bệnh này, chúng ta chắc chắn trị được!

Tỉnh Nhiên lập tức sững sở:  

- Bệnh gì! Anh không có bệnh!

Cảnh Nghiên đau lòng thở dài, cô biết rõ, đàn ông đều sẽ không thừa nhận:

- Không sao, sẽ tốt!

Tỉnh Nhiên nghe đến đó, lập tức nhìn thân thể một lần, dở khóc dở cười, sửng sốt một hồi, vội vàng lắc đầu:

- Không biết sao, hôm qua vẫn còn rất tốt mà!

Cảnh Nghiên cũng kịp phản ứng, đúng, ngày thường vô cùng tốt, hôm nay sao lại thế?

Nghĩ tới đây,liên tưởng tới sự lãng mạn hôm nay, sẽ không lại làm cho thận thiu nhiệt tình nhỉ?

Cảnh Nghiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Tỉnh Nhiên:

- Anh có phải làm việc trái với lương tâm hay không?

Tỉnh Nhiên sững sở:

- Nghĩ cái gì vậy? Anh làm sao có thời gian rảnh mà đi cái kia?

Cảnh Nghiên nghe xong lời này, không vui:

- Thế nào, có thời gian anh sẽ đi? Tốt Tỉnh Nhiên anh, ngày thường nhìn anh ra vẻ rất đàng hoàng...

Tỉnh Nhiên trợn tròn mắt, mẹ nó mình lại trêu ai ghẹo ai?

...

...

Hôm nay Trần Thương vui vẻ!

Thu hoạch vô cùng lớn!

Thu hoạch lớn!

Như được ăn tết.

Ngày thường có chỗ nào ban thưởng tốt như vậy.

Nhìn kỹ năng, vật phẩm, ào ào hướng vào trong túi.

Xem ra, bình thường mình phải làm nhiều việc tốt, làm nhiều việc thiện.

Sau đó Tần Duyệt vui vẻ chạy vào, phòng làm việc. không có người, trực tiếp ào tới, tiến vào trong ngực

Trần Thương!
 
Chương 974: Trời cũng giúp mình.


Trần Thương nhìn Tần Duyệt, cảm giác có điểm kỳ lạ.

Nha đầu này, hành động hôm nay không đúng lắm, quá nhiệt tình?

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Chẳng lẽ, hôm nay là lúc anh từ một tấc lại có thể tiến thêm một thước sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương hơi rất... vui...!

Tăn Duyệt cảm giác không đúng, vội vàng kéo ra hai bước, mặt đỏ lên liếc Trần Thương.

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, sao tự nhiên anh bỗng nhiên thành quản sự rồi?

Tân Duyệt nghe xong, cười nói ra:

- Em kể cho anh nghe, hôm nay anh rất uy phong, đầu buổi hôm nay các vị chủ tịch đều rất không vui vẻ khi chuẩn bị bỏ phiếu chọn quản sự, bỗng nhiên điện thoại nhảy lên một tin tức, mọi người tò mò ấn mở  xem, vậy mà là tin tức của anh!

Nói tới chỗ này, Tần Duyệt móc ra điện thoại, cho Trần Thương nhìn:

- Anh xem, đây chính là tin tức về anh!

Trần Thương tò mò, nhanh như vậy đã được đưa lên báo?

Chính mình còn chưa có nhìn thấy!

Trần Thương vội vàng ấn mở, nhìn kỹ, khoan hãy nói, hình chụp thực không tồi.

Góc độ đều rất đúng chỗ, hành động cử chỉ, , có thế!

Có thể là người chuyên nghiệp nhỉ.

Tân Duyệt nói:

- Hôm nay được chủ nhiệm Tiền dẫn dắt, mọi người tăng thêm một vị trí quản sự.

Trần Thương nghe đến đó, lập tức hơi cảm động.

Lúc này, bỗng nhiên Tân Duyệt nói

- Anh có phải còn chưa gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tiền họ hay không?

Trần Thương vỗ trần một cái, suýt nữa quên mất. 

Vội vàng lấy điện thoại ra gọi qua.

Sau khi Trần Thương nói một phen, Tiền Lượng chỉ cười cười, ngược lại nói câu:

- Tiểu Trần, cậu làm tốt lắm!

Chỉ là, Tiền Lượng bổ sung thêm một câu:

- Ngày mai nhớ kỹ đến đó, tôi đã sắp xếp thời gian cho cậu, mở màn đầu tiên, cậu tới chia sẻ về phẫu thuật, thời gian cũng nhiều, cậu nên giới thiệu sơ cho mọi người quen một chút.

- Dù sao, cháu cũng là do mọi người tự mình chọn lựa ra, đừng khiến cho mọi người cảm thấy cháu không có trình đột

Trần Thương nghe đến đó, lập tức gật đầu:

- Được ạ, cảm ơn ông, chủ nhiệm Tiền!

Cúp điện thoại, Tăn Duyệt cười hì hì nói:

- Hôm nay đã cực khổ, em mời anh ăn món ngon!

Trần Thương cầm áo khoác trắng lên, nhìn thấy trên người Tân Duyệt trống không!

Trần Thương thở dài:

- Quần áo tất cả đều dính máu rất bẩn, không thể mặc. 

Tân Duyệt nghe xong, bỗng nhiên đôi mắt khẽ động, cười nói:

- Anh đợi em, em đi lấy cho anh một bộ quần áo!

Nói xong Tần Duyệt chạy vào nhà mình.

Cô nhớ kỹ cuối tuần rồi, vừa vặn có đi mua một cái áo nhung bằng da dê với lão Tân, không mỏng không dày, rất vừa người.

Trùng hợp cơ thể Trần Thương và cha mình không khác nhau lắm.

Vi lẽ đó Tăn Duyệt quyết định trước tiên "mượn” quần áo của ba mình mặc một chút, dù sao cũng không bị gì.

Hơn nữa, đều là người một nhà, cũng không quan. tâm bộ quần áo này đâu?

Ừm!

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt lon ton chạy vào nhà, phát hiện mẹ cô đang đắp mặt nạ, lập tức đôi mắt to của Tân Duyệt nhíu lại: Vận khí không tệ!

- Mẹ, mẹ không ăn cơm à?

Ký Như Vân nghe thấy con gái trở về, đem hai miếng dưa chuột mỏng đặt lên con mắt: 

- Ừm, giảm béo.

Tần Duyệt sững sờ:

- Cha con đâu?

Ký Như Vân thở dài:
 
Chương 975: Bán cha cầu vinh


Tần Duyệt hì hì cười một tiếng, mẹ có thể quá coi thường con gái nhà mình, đâu chỉ là quên mẹ, ngay cả quần áo của cha đều bị con lấy đi.

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt vội vàng hướng bệnh viện chạy đi.

Sau khi đến nơi, nói với Trần Thương:

- Em vừa đến, vừa lúc có mua quà cho anh nè!

Trần Thương hơi tò mò, nhìn chiếc xe vừa chạy đến, Tân Duyệt thở hồng hộ, hỏi:

- Quà gì!?

Tân Duyệt lôi kéo Trần Thương vào hướng phòng trực ban, nói:

- Vô phòng anh sẽ biết!

Trần Thương bị Tân Duyệt thần bí kéo vào phòng trực ban, sau đó Tân Duyệt răng rắc một tiếng, khóa trái cửa, nhìn Trần Thương, cười nói

- Cởi quần áo ra!

Trong lòng Trần Thương lộp bộp một cái, tại phòng trực ban... hình như không thích hợp?

Chỉ là tay đã cởi ra hai nút áo. 

Chỉ thấy Tân Duyệt từ trong túi xách lấy ra một bộ áo nhung màu be bằng vải ka-ki:

- Ừm, anh mặc vào thử một chút! Xem có vừa người không?

Trần Thương lập tức kinh ngạc nhìn quần áo:

-Mua cho anh?

Tân Duyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên!

Cô nhớ hình như bản thân còn chưa từng tặng quà gì cho Trần Thương, bộ quần áo này không sai, mặc vào vừa người coi như quà vậy, không thích hợp liền trả lại cho ba cô!

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt nói:

- Anh mặc vào thử trước một chút!

Trần Thương gật đầu, mặc lên đi.

Khoan hãy nói, thật thoái mái!

Tần Duyệt nhìn Trần Thương, càng ngắm càng hài lòng, không sai, rất đẹp mắt!

Ít ra đẹp mắt hơn so với cho ba cô mặc.

Hơn nữa không thấy già. 

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tân Duyệt không biến sắc tìm không đập mạnh nói

- Thế nào, ánh mắt của em không tệ phải không?

Trần Thương nhìn vào gương, cũng rất hài lòng, so với quần áo trước kia, càng thêm thành thục ổn trọng, phối hợp với quần tây và giày da, cả người toát lên kiểu dáng phong cách Châu Âu, soái khí ấm áp còn có mấy phần nho nhã

Rất không tệ!

- Cám ơn em!

Trần Thương nhìn Tân Duyệt, trong lòng rất cảm động, dù sao có thể nhớ được số đo chính mình, còn mua cho mình mua một áo nhung dê vừa người, trong lòng vẫn cực kỳ cảm kích.

Chính mình... Có phải còn chưa từng tặng quà cho Tân Duyệt hay không?

Nghĩ tới đây, trong đầu Trần Thương bắt đầu nghĩ, chắc chắn phải chọn lựa thật tốt, cho Tân Duyệt một niềm bất ngời

Trần Thương ôm lấy Tân Duyệt, nhẹ nhàng nói:

- Cám ơn em! Cục cưng!

Tần Duyệt nghe xong, trong lòng lập tức đều tan rã.

Bị Trần Thương ôm vào trong ngực, ấm áp, không biết là do nhung dê tốt, hay là Trần Thương ấm áp.

Nhưng, cô biết rõ, "Bán cha cầu vinh” đã nhận được kết quả tốt đẹp!

Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy, chờ hôm nào lén lút lại đi cho phụ thân mua một kiện.

Được rồi, cái này cũng không tính - Bán cha cầu vinh- đã nhận lại được kết quả tốt!

Mặc kệ!

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt lôi kéo Trần Thương, nói:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 976: Rất thản nhiên!


Mới vừa cùng phóng viên ăn cơm xong, Tần Hiếu

Uyên dẫn theo mấy người đi ra tiệm cơm.

Tần Hiếu Uyên nhìn Lý Bảo Sơn nói:

- Bảo Sơn, hôm nay cực khổ cho ông rồi!

Lý Bảo Sơn cười nói:

- Viện trưởng Tần, hôm nay đều là công lao của tiểu Trần, tôi cũng không dám tham công cực khổ, tôi đề nghị bệnh viện nên khen ngợi tiểu Trần một cái, dù sao kiểu chuyện này, là chuyện tốt, là mở lối công khai

Tần Hiếu Uyên gật đầu, cảm thấy rất đúng!

- Đúng vậy, ông nói đúng, ngày mai tôi nói một chút với khoa y tế bên kia, khen ngợi cho Tiểu Trần một cái!

Lúc này, điện thoại Lý Bảo Sơn vang lên, vừa nhìn là Trương Hữu Phúc, lập tức hỏi

- Nhô, chủ nhiệm Trương, thế nào?

Trương Hữu Phúc nói:

- Chủ nhiệm Lý, ta và chủ nhiệm Tiền Lượng Tiền, còn có chủ nhiệm Chu Hoành Quang muốn đi xem video phẫu thuật hôm nay, ông xem có thuận tiện hay không?

Lý Bảo Sơn nghe xong, lập tức nói:

- Ngược lại là rất thuận tiện, chỉ là... có hơi quá muộn không?

Lúc này, Chu Hoành Quang căm điện thoại, nói:

- Chủ nhiệm Lý, tôi là Chu Hoành Quang, là tôi muốn nhìn một chút video cấp cứu hôm nay, muộn như vậy, thực tế là làm phiền ông!

Lý Bảo Sơn cười nói:

- Không có chuyện gì không có chuyện gì, mọi người với chủ nhiệm Chu trực tiếp tới đi, tôi ở khoa cấp cứu chờ mọi ngươi!

Cúp điện thoại, Lý Bảo Sơn cười nói

- Viện trưởng Tân, chủ nhiệm Chu Hoành Quang muốn xem video một chút, ông đi không?

Tần Hiếu Uyên nghe được tên Chu Hoành Quang này, có thể làm quen một chút, nhẹ gật đầu:

- Đi xem một chút đi, dù sao vẽ nhà cũng không có chuyện gì làm.

Nói xong một đoàn người đi đến hướng bệnh viện. 

Trên đường đi, Tân Hiếu Uyên và Lý Bảo Sơn không ngừng nghe ngóng tin tức của Trần Thương, nói lời khách sáo.

Thế nhưng, không nghĩ tới Lý Bảo Sơn nhắc tới Trần Thương, quả thực là thao thao không ngừng, muốn ngừng đều không dừng được, căn bản không cần nói lời khách sáo.

Chỉ là, Tân Hiếu Uyên không nghĩ tới chính là Lý Bảo Sơn đánh giá rất cao đối với Trần Thương!

Lập tức cũng là hơi mừng rỡ!

Không hổ là người đàn ông con gái nhà ông nhìn trúng.

Có thể...

Có thể!

Trần Thương mặc cái áo nhung bằng da dê do “tiểu áo bông” “cho mượn"

Rất thản nhiên!

Lúc này đã sáu, bảy giờ, chính là lúc bắt đầu chợ đêm.

Hai người đi chung, tay nắm tay, cười nói vui vẻ.

Giờ phút này, đột nhiên Trần Thương cảm giác được, hạnh phúc rất đơn giản.

Hôm nay Trần Thương từ chối ăn lẩu, dù sao áo nhung dê mới, ăn xong nồi lẩu mùi trên cơ thể vẫn cực kỳ khó ngửi.

Nghĩ tới nghĩ lui, hai người tới con phố ăn vặt.

Không thể không nói, thành phố An Dương được biết đến là trung tâm thành phố có rất nhiều chỗ tốt, ít ra các nơi có ăn ngon đều ở nơi này, lúc này Tần Duyệt thèm ăn, Trần Thương đi theo cô từ đông chạy sang tây, không bao lâu, trong bụng chứa không ít đồ ăn.

Trần Thương nhìn đủ loại món vặt đa dạng như thế, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất lớn, dạ dày của người thật khỏe mạnh, thứ gì cũng đều có thể tiêu hóa.

Chỉ là, hình như Tăn Duyệt đối với vấn đề này không hơi hứng thú nào.

Cô chỉ hứng thú với món nào Trần Thương chưa ăn qua.

Trần Thương chưa ăn qua, cô sẽ muốn mua cho anh nếm thử, đương nhiên là lấy danh nghĩa mình muốn ăn.

Đêm khuya con phố ăn vặt của thành phố này là một cảnh đẹp đặc biệt.

Ở đây đại đa số đều là những cặp tình nhân, nguyên một đám tay nắm.

Bán mứt quả chính là một cặp vợ chồng già, làm kẹo đường hồ lô cả một đời, hoa văn rất nhiều, mỗi lần tới đây Tân Duyệt đều muốn mua hai xiên, một xiên cho bản thân, một xiên cho mẹ cô.

-Trông thấy Tân Duyệt đi tới, hai người già cũng mỉm cười nhìn Tân Duyệt một chút, lại một phen đánh giá Trần Thương.
 
Chương 977: Tốc độ chuẩn


Lúc này trong phòng làm việc của phòng phẫu thuật, con mắt một đám người nhìn chằm chằm vào video phẫu thuật, không ngừng thảo luận.

- Chuyện này, nếu như tiểu Trần đi trễ một chút, người bệnh này đoán chừng khỏi căn phải nói, chưa kể mất máu, hai động mạch chủ tốn thương, lá lách vỡ tan, còn có bên trong ổ bụng có nhiều chỗ cơ quan nội tạng bị tổn thương...

Chu Hoành Quang nhìn hiện trường trong video, lập tức đưa ra phán xét.

Tiền Lượng và Trương Hữu Phúc nhớ lại tình hình lúc đó, đều cảm thấy hơi may mắn, nếu như không phải Trần Thương, khả năng người bệnh không giữ được tính mạng.

Mặc dù nói thời gian hoàng kim để cấp cứu tai nạn xe cộ là một giờ đến hai giờ.

Nhưng, kiểu băng huyết này, đã qua hai giờ, đoán chừng người bệnh đều không thể sống?

Lý Bảo Sơn gật đầu:

- Đúng, lúc ấy tại hiện trường người bệnh đã lên cơn sốc rồi, dù sao động mạch lá lách cùng động mạch chủ bụng đều bị tổn thương, nơi đó máu như phun nước. 

Có thể không hề nghi ngờ mà nói, Trần Thương, là ân nhân cứu mạng của người phụ nữ đó!

Hình ảnh phẫu thuật tự chuyển qua, đều là rửa sạch một chút, đều là tiến hành quan sát nhanh, nhưng nhìn tình huống tổn hại trong ổ bụng, mọi người vẫn còn hơi cảm khái

Rất nhanh, hình ảnh xuất hiện vị trí lá lách, lập tức mọi người thấy lá lách vỡ tan, lập tức khẽ thở dài một cái.

Mọi người đều biết, lá lách người bệnh, không được bảo vệ nhiều lắm!

Nhưng, nơi nào có nhiều yêu cầu xa vời như vậy, trước bảo vệ mạng, mặt khác đều dễ nói.

Nhưng một màn kế tiếp, nhất thời mọi người sợ ngây người!

Bởi vì họ phát hiện, phẫu thuật tiếp theo lại không phải là phẫu thuật cắt bỏ lá lách!

Mà... kia là đang làm gì?

Cầm lấy pen kẹp kim làm gì?

Khâu lại mạch máu!

Lập tức, mọi người trợn tròn mắt. 

Chu Hoành Quang vội vàng kêu tạm dừng, một mặt tò mò nhìn Lý Bảo Sơn:

- Chủ nhiệm Lý... Đây là tại khâu mạch máu trong lá lách?

Lý Bảo Sơn gật đầu:

- Đúng!

Chu Hoành Quang lập tức kinh ngạc một hồi.

Mạch máu trong lá lách thay đổi phức tạp, sau khi lá lách bị tổn thương nặng, mạch máu vỡ ra, dẫn tới lá lách ứ máu, rồi sưng to lên rất dễ vỡ, rất dễ dàng vỡ nát!

Lúc này đi khâu lại mạch máu không thể nghi ngờ tăng thêm khả năng gây tổn thương lá lách!

Nhưng...

Lập tức Chu Hoành Quang cũng kịp phản ứng, tại sao phải làm như vậy?

Vì Lý Bảo Sơn họ không muốn cắt bỏ lá lách diện tích lớn.

Vì người bệnh chỉ mới ngoài ba mươi.

Quãng đời còn lại rất dài.

Lúc này, lá lách người bệnh vì bị thương sự tương đối ngắn, thông qua khâu lại mạch máu, hoàn toàn chính xác có thể đạt tới hiệu quả chắc chắn... Giảm bớt phạm vi cắt bỏ cơ quan bị hoại tử.

Nhưng không thể nghỉ ngờ phẫu thuật này độ khó và mức độ nguy hiểm vô cùng lớn!

Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang hít sâu một hơi!

- Chỉnh video phẫu thuật này về tốc độ chuẩn.

Viện Viện nhẹ gật đầu, thao tác, rất nhanh điều chỉnh thành tốc độ chuẩn.

Chu Hoành Quang nhìn hình ảnh, nhìn một đôi tay xảo diệu nhanh chóng khâu lại... lập tức nhíu mày!
 
Chương 978: Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.


Lần này, Chu Hoành Quang sợ ngây người!

Lý Bảo Sơn và Đào Mật nhìn Chu Hoành Quang, trông thấy ông như dáng vẻ gặp quỷ, nhịn không được lại hơi mừng thầm!

- Chủ nhiệm Chu, đây chính là tốc độ chuẩn.

Chu Hoành Quang trừng to mắt, hơi khó có thể tin!

Đây sao có thể là tốc độ chuẩn?

Đây chính là mạch máu trong lá lách, chưa kể đến vấn đề biến đổi, trước tiên cậu ấy cần phải cân nhắc đến những cơ quan xung quanh, một khi tốc độ quá nhanh, nguy hiểm sẽ gia tăng...

Nhưng, trong hình lại là tốc độ chuẩn chính xác như vậy!

Điều này khiến cho Chu Hoành Quang nhịn không được thu lại sự nghi ngờ, thay vào đó là mặt mũi tràn đây kinh ngạc!

Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Không nghĩ tới đến Đông Dương một chuyến, mà ông có thể biết được kiến thức mới, nghĩ tới đây. 

Chu Hoành Quang liếc Lý Bảo Sơn, hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy tôn trọng, nghiêm túc nói:

- Đây là... chủ nhiệm Lý khâu lại à? Kỹ xảo và tốc độ thuật khâu lại này, thật sự là làm cho tôi hơi giật mình!

Lý Bảo Sơn nghe xong, trong lòng đắc ý, nếu thật là do ông khâu lại lin tốt, chỉ là, đáng tiếc!

Lý Bảo Sơn cười lắc đầu, còn chưa kịp trả lời Trương Hữu Phúc liền xen vào tới:

- Chủ nhiệm Lý, đây là tiểu Trần khâu lại đúng không?

Lý Bảo Sơn chẳng biết tại sao, vừa nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trắng của Trương Hữu Phúc trong lòng liền chán ghét, tên béo chết bầm này, không thể để cho ông vui vẻ nhiều thêm ba giây sao?

Thấy Lý Bảo Sơn im lặng, Đào Mật cười nói:

- A! Đúng như vậy, tiểu Trần khâu mạch máu, thật là lợi hại.

Yết hầu Chu Hoành Quang ừng ực một tiếng, một miếng nước bọt hơi nuốt xuống!

- Mọi ngươi nói tiểu Trần... là Trần Thương à? 

Tiền Lượng gật đầu:

- Đúng! Tôi đã từng chứng kiến tiểu Trần khâu mạch máu, là lợi hại như vậy.

Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức giật mình, Trần Thương này, làm sao lại có thể lợi hại như vậy?

Tiền Lượng tiếp tục nói:

- Thật ra... mọi ngươi xem, chỗ lợi hại nhất của tiểu Trần, không chỉ có khâu mạch máu, nhìn khúc này, cậu ấy lại hiểu rõ cách biến dạng mạch máu của lá lách rõ như lòng bàn tay, điều này không có kiến thức cơ bản vững chắc, căn bản không làm được đến mức này!

Nói đến đây, Tiền Lượng:

- Giảm tốc độ còn 0.5!

Viện Viện gật đầu, trong lòng "xem thường” liếc mắt vị chủ nhiệm  lớn đến từ thủ đô: Chuyên gia thủ đô mà chỉ có chút kiến thức này...

Đều nói trong nghề xem chuyên môn ngoài nghề xem náo nhiệt!

Câu nói này ở đây đã được thuyết minh một cách hoàn mỹ.
 
Chương 979: Hai lần khoái cảm!


Hơn nữa sân khấu này kẻ sướng người họa càng hát càng hay!

Ở hiện trường thừa ra hai người xem kịch.

Một người là Tân Hiếu Uyên, một người là Khổng Viện Viện.

Hai người nhìn năm chủ nhiệm ngoại khoa ngồi trước máy truyền hình chỉ chỉ vẽ một hồi, trong lòng phức tạp.

Lão Tần là thoải mái, dù sao cái này vừa là khen nhân viên bệnh viện của ông, cũng vừa là khen con rể tương lai của ông!

Đây là hai lần thoải mái.

Hai lần khoái cảm!

Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Hiếu Uyên đắc ý, đối với tiểu tử Trần Thương này càng ngày càng hài lòng.

Con gái nhà ông ánh mắt thật tốt, đúng rồi... Tối nay trở về phải thương lượng với con gái, kết hôn sớm một chút, dù sao... một đám chủ nhiệm nhìn chằm chằm, vạn nhất xuất hiện một người có con gái, cái này không phải là thêm một đối thủ cạnh tranh trong tương lai sao?!

Mặc dù lão Tân cực kỳ tự tin với gen của mình, nhưng mà... Có tốt hơn nữa cũng không kiên nhẫn để bị đào góc tường nha!

Mà trong lòng Khổng Viện Viện lúc này vô cùng hoang mang, nhìn nguyên một đám chủ nhiệm chỉ vào TV phóng khoáng tự do, nước bọt tràn ngập trong không khí, vẩy lên màn hình TV, giọng nói không dứt bên tai, ngón tay chỉ vào TV phát ra tiếng “Phanh phanh bang bang.”

Cô rất lo lắng nha!

Ca đêm hôm nay là cô trực... vạn nhất TV hỏng, y tá trưởng Lý Anh có thể chém luôn cô hay không?

Nếu thật sự là do chính mình bồi thường, lại là mấy ngàn khối tiền, cái này... Đều là tiền mồ hôi nước mắt.

Nghĩ tới đây, Khổng Viện Viện lâm vào một trận sợ hãi.

Lo lắng bất an xoay người nhìn thoáng qua viện trưởng Tần Hiếu Uyên, thận trọng nói:

- Viện trưởng.

Lúc này Tần Hiếu Uyên đang say mê hưởng thụ niềm vui nhân đôi.

Đột nhiên nghe thấy Khổng Viện Viện nói chuyện, lập tức sững sờ:

- Ồ? Thế nào?

Khổng Viện Viện cảm thấy nói ra cực kỳ mất mặt, thế nhưng không nói lại cực kỳ lo lắng, thế là, nhỏ giọng nói:

- Viện trưởng... TV hỏng ai bồi thường?

Tần Hiếu Uyên:...

...

...

Sau hai giờ, mọi người vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi phòng phẫu thuật.

Tối nay thật sự sảng khoái!

Từng người đều là loại cảm giác này.

Rượu gặp trì kỷ ngàn chén ít.

uy xem phim cùng nhau rất tốt nhưng gặp lại nhau cũng như chưa từng quen biết.

Nhưng một ca phẫu thuật làm nên chân thành tha thiết!

Mọi người cùng chung chí hướng, hẹn tối ngày mai uống rượu với nhau, hôm nào đó sẽ cùng nhau phẫu thuật!

Đồng thời định ra ước định, về sau ai có video tốt, chắc chẩn phải chia sẻ thảo luận, còn xây dựng một cái nhóm nhỏ, trên đó viết - Nhóm giao lưu Video.

Ân, sinh hoạt của chủ nhiệm ngoại khoa chính là buồn tẻ không thú vị như thế.

Trước khi đi, Chu Hoành Quang nhìn Tần Hiếu Uyên, cảm khái nói:

- Viện trưởng Tần, đi Nhị viện một chuyến thật sự làm ta mở rộng tầm mắt, ta tin tưởng Tỉnh Nhị Viện có ngài dẫn dắt chắc chắn đi lên, tương lai huy hoàng rực rỡ!

Tân Hiếu Uyên cười cười, ta dẫn dât không chắc chắn được, nhưng... Con rể ta chắc chắn được!

- Ha ha, chủ nhiệm Chu quá khách khí, như vậy đi, về sau có thời gian thường xuyên đến, chúng tôi với 301 hắn là phải tăng cường hợp tác, cộng đồng phát triển!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top