Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 160: 160: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 53


"Ngươi là cái đồ sao chổi, hại cả nhà chúng ta thê thảm như vậy.

"
"Nếu không phải ngươi muốn trang sức kim cương kia, ta sẽ bị phạt trượng ư?"
"Nếu không phải ngươi kích động phụ thân ngươi, chúng ta sao có thể rơi vào cảnh ngộ như thế này.

"
Vương thị nói xong, giận không có chỗ trút, nên đành chào hỏi lên mặt Đường Mặc Nhi.

Đường Mặc Nhi nhanh chóng bị đánh thành đầu heo.

Nàng ta ngã xuống đất, lúc đang choáng váng mặt mày.

Nàng ta nghĩ, chẳng lẽ đã trở về hiện đại rồi.

Đợi đến khi đau đớn đánh úp tới, Đường Mặc Nhi mở to mắt, nhìn người hung thần ác sát giống hệt Vương thị, còn có Đường Duy An đứng một bên thờ ơ không quan tâm.

Trong lòng càng thêm oán hận.

"A! "
Bỗng dưng, nàng ta gào hét lên.

Vương thị đang mãi đánh nàng ta cũng bị dọa sợ.

"Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.

"
Đường Mặc Nhi hoàn toàn điên rồi.

Bất luận có làm gì nàng ta, thì nàng ta vẫn là bộ dạng khùng điên này.

"Ta muốn về nhà! "
!
Hơn ba tháng sau, Đế Huyền bắt đầu chuẩn bị đại lễ phong hậu cho Đường Tuế.

Vốn có không ít người nghĩ thầm, Đường gia đã thành như vậy, chức vị quý phi này của Đường Tuế có lẽ cũng sớm lung lay.


Ai ngờ, nàng không những không rớt đài, mà còn được sắc phong thành hoàng hậu.

Đường Tuế mệt mỏi cả một ngày, đến buổi tối, mới ngồi trên long sàng, thân thể nhỏ bé đã sớm không chịu nổi gánh nặng, ngã xuống giường.

Cuộn thành một cục.

Đế Huyền đi tới, lấy mũ phượng trên đầu Đường Tuế xuống trước.

Rồi nhẹ nhàng xoa bóp cổ nàng: "Có phải rất mệt không?"
"Mệt chết đi được.

"
Đường Tuế nhẹ nhàng than thở, nếu sớm biết sẽ phiền toái như vậy, không bằng làm quý phi cho rồi.

Làm hoàng hậu làm gì.

"Để ta xoa bóp cho nàng.

"
Nói xong, Đế Huyền lại giúp nàng xoa bóp một lúc.

Đường Tuế tìm một tư thế thoải mái, tựa vào lồng ngực Đế Huyền.

"Mệt quá, ta muốn đi ngủ.

"
Đế Huyền cúi đầu, hôn lên gương mặt mềm mại của nàng.

"Nàng ngủ đi, ta ôm nàng đi tắm.

"
Đường Tuế vừa nghe hắn nói như vậy, cơn buồn ngủ lập tức chuồn mất.

Nàng khẽ đẩy hắn ra, thân thể cũng lui ra sau.

"Chàng nói gì cơ!"
"Ta không cần.


"
Sau đó, tinh thần Đường Tuế lập tức tốt lên, càu nhàu một chút rồi bò xuống giường.

Đế Huyền cố nén ý cười, vươn tay giúp nàng cởi y phục.

"Không cần không cần mà.

"
Đôi tay nhỏ bé của Đường Tuế quơ loạn như đánh trống.

Đế Huyền duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng nàng, bắt đầu xoa bóp.

"Tuế Tuế, sao ta lại cảm giác, nàng đang sợ ta nhỉ?"
Đế Huyền tiến sát lại bên tai nàng thì thầm.

"Ta, ta không có, chàng nói bừa.

"
Đường Tuế lắp bắp.

"Vậy hả, vậy để vi phu giúp nàng tắm đi!"
Dưới tiếng kêu yêu kiều của Đường Tuế, Đế Huyền ôm Đường Tuế bước vào bên trong.

"Vậy! vậy chàng nhẹ một chút.

"
Giọng nói nũng nịu, đáng yêu.

"Được.

"
Đế Huyền đồng ý.

Lại qua mấy ngày nữa, Đường Tuế đang nằm sấp đọc thoại bản.

Đế Huyền vén rèm lên, từ bên ngoài đi vào.

"Tuế Tuế, ta dẫn nàng ra ngoài.

"
"Hả?"
Đường Tuế đọc thoại bản rất vui vẻ nên không có mấy hứng thú với lời này của Đế Huyền.

"Đi ăn đồ ăn ngon.

"
Lạch cạch, Đường Tuế lập tức gấp cuốn thoại bản lại, ngước đầu lên, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Đế Huyền.

.

 
Chương 161: 161: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 54


"Đi.

"
Đế Huyền kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, giúp nàng xỏ giày, rồi cùng nhau ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy một hồi lâu, Đường Tuế đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

"Nơi này! "
"Là nơi lần trước chàng dẫn ta đến hả?"
Mấy tháng trước chuẩn bị đi ăn, nhưng lại vì chuyện Triệu Vương bức vua thoái vị, nên phải trở về.

Không ăn được.

"Đúng vậy.

"
Đế Huyền trả lời, tay vuốt tóc của nàng.

"Tốt quá.

"
Đường Tuế cười tủm tỉm, gật đầu.

Nhưng tâm trạng hưng phấn rất nhanh đã trầm xuống.

Đế Huyền ở bên cạnh xem tấu chương, Đường Tuế dựa vào bờ vai hắn, cầm cuốn thoại bản vừa nãy tiếp tục đọc.

????hử đọc tr????yệ???? khô????g q????ả????g cáo tại ⩵ ???? R ???? ???? ???? R ???? Y ???? N.

???????? ⩵
Nàng hiện tại không phải chỉ biết mỗi ăn uống thôi nhé?
Thỉnh thoảng cũng sẽ đọc sách đó.

Ước chừng một canh giờ trôi qua mới đến nơi, Đường Tuế nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận rộn ràng nhốn nháo.

Nàng nhìn ra ngoài qua cửa sổ.


Nàng không nhịn được mà thốt lên.

Khói lửa nhân gian rất hợp lòng người.

Đặc biệt là dãy hàng rong bên ngoài, đâu đâu cũng vang lên tiếng rao hàng.

Người tới người đi, trên mặt ai cũng là ý cười trong vắt.

Đường Tuế nhìn xung quanh, thấy được không ít đồ ăn ngon.

"Đế Huyền, tới rồi, chúng ta xuống xe đi!"
Đường Tuế tiến đến trước mặt Đế Huyền, nhỏ giọng nói.

Đế Huyền khẽ gật đầu, nắm tay Đường Tuế rồi cùng xuống xe đi dạo.

Đường Tuế nhìn hai bên đường phố, đồ ăn rực rỡ muôn màu, um tùm quán hàng rong.

Nàng liếm môi, nhìn bên phải trước.

"Chúng ta bắt đầu ăn từ bên kia đi!"
Đường Tuế kéo Đế Huyền đi đến đó.

Đi đến con đường kia, Đường Tuế ăn khá nhiều.

Ruột non chiên, bánh táo, canh bột gạo, bánh trùng dương, hạnh nhân phật thủ, váng sữa hương táo, hoành thánh đinh hương, bánh quy sữa chiên, ngó sen!
Cuối cùng, bụng của Đường Tuế phình lên, nhưng nàng vẫn muốn ăn.

"Không được.

"
Đế Huyền lên tiếng ngăn lại, không cho Đường Tuế tiếp tục ăn nữa.

Đường Tuế phồng má, có chút không vui.

Thế nhưng, giây tiếp theo liền cảm thấy bụng dưới trướng đau.


Nàng nhíu mày, ôm lấy bụng mình: "Đau ~"
"Vương thái y.

"
Đế Huyền hô về sau một tiếng, Vương thái y mặc y phục thường dân lập tức đi đến, bắt mạch cho Đường Tuế.

Đôi lông mày xinh đẹp của Đường Tuế nhăn lại, thấp giọng hỏi Đế Huyền: "Sao chàng lại mang theo cả thái y?"
"Chính là vì loại tình huống này đấy.

"
Đế Huyền nói xong, lại nghiêm mặt nhìn về phía Vương thái y.

"Sao rồi?"
Vương thái y suy nghĩ một hồi lâu, mới chắp tay với Đế Huyền.

"Hoàng thượng, nương nương đang mang thai.

"
Đế Huyền vừa nghe liền mừng rỡ.

Rồi như nghĩ ra gì đó, nhanh chóng hỏi lại: "Vừa rồi nàng ăn nhiều thứ lộn xộn như vậy, có ảnh hưởng gì đến thân thể không?”
Vương thái y lắc đầu.

"Nương nương ngày thường đều ăn nhiều, mấy thứ đồ này cũng không có hại gì đối với phụ nữ mang thai, vậy nên nương nương cũng không có gì đáng ngại.

"
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đế Huyền, Vương thái y giải thích vô cùng nghiêm túc.

"Tốt.

"
Đế Huyền đáp lại rồi xoay người nắm lấy tay Đường Tuế.

"Tuế Tuế, chúng ta hồi cung nhé?"
Thật ra Đường Tuế cũng hơi mệt, nên gật đầu.

"Ừm.

"
Đế Huyền nắm lấy tay nàng, chậm rãi bước về trước.

Khi phía trước có người là hắn chắn trước mặt nàng này, tránh để có người va vào nàng.

Một lúc sau! đã về cung.

.

 
Chương 162: 162: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 55


Đường Tuế mang thai, càng được Đế Huyền quan tâm hơn.

Mọi mặt như ăn uống, sinh hoạt, tâm trạng…
Đều được Đế Huyền chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.

Một hai tháng như thế, năm sáu tháng cũng vậy, bảy tám tháng cũng là thế.

Đế Huyền vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với nàng, cho đến lúc Đường Tuế sinh.

“Hoàng thượng, bên cạnh ta có nhiều ma ma chăm sóc như vậy là được rồi, chàng không cần lo lắng.


“Sao có thể như vậy được, đây là lần đầu tiên nàng mang thai.

Ta nhất định phải cẩn thận.


“Hơn nữa, nàng hậu đậu như vậy, lỡ bị thương thì phải làm sao.


Đế Huyền nắm chặt tay nàng, đưa lên môi hôn một cái.

Đường Tuế nằm trên giường vỗ nhẹ lên bụng.

“Ta hậu đầu chỗ nào, hừ, chàng đừng có nói bậy.


Đường Tuế nhăn mặt khẽ hừ một tiếng.

Nghe vậy, Đế Huyền liên tục gật đầu, sợ Đường Tuế động mạnh, ảnh hưởng đến thân thể.

Nhưng mà… giây tiếp theo lông mày Đường Tuế chợt nhíu chặt lại.

Rồi ôm bụng mình.

“Đế Huyền, bụng ta đau quá, có phải sắp sinh rồi không!”

Đế Huyền đứng bật dậy.

“Người đâu! ”
Tiếp đó là một trận hoảng loạn, Đường Tuế được đưa vào phòng sinh, Đế Huyền đứng ở ngoài đi lại xung quanh, hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ phòng sinh cả.

Lòng hắn chợt run lên.

Phùng Đức Trung vẫn luôn theo sau hắn nhận ra nên nhanh chóng đi lên.

“Hoàng thượng không cần lo lắng, nương nương là người có phúc, rất nhanh sẽ sinh được hoàng tử.


Tuy thế nhưng hai đầu lông mày của Đế Huyền vẫn nhíu chặt.

Lúc này, trong phòng sinh.

Đường Tuế nằm trên giường căng thẳng nắm chặt chăn, bộ dạng rất sợ hãi.

Y nữ ở bên cạnh thấy thế thì có chút đau lòng.

Đường Tuế lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn rất đáng yêu.

“Nương nương, hay là người ăn một tô mì trước, vậy thì lúc nữa mới có sức để sinh con.


Nữ ý thử hỏi.

“Ăn mì! Được đó!”
“Lấy cho ta một bát.


Nghe được sinh con mà còn được ăn mì, Đường Tuế lập tức hưng phấn.

Nàng liếm môi, nhận lấy bát mì từ tay y nữ.

Rồi bắt đầu ăn.


Bát mì thịt bò này, thịt bò được hầm rất ngon, rất mềm, sợi mì cũng dai ngon.

Trong khi Đường Tuế ăn mì… đứa bé ra đời.

“Oa oa oa! ”
Tiếng khóc của đứa bé nhanh chóng vang vọng khắp gian phòng.

Ngoài cửa, lòng Đế Huyền nóng như lửa đốt.

“Hoàng thượng, đã sinh rồi.


“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.


Nghe thấy tiếng khóc, Phùng Đức Trung lập tức tiến lên chúc mừng.

Không ngờ, vẻ mặt Đế Huyền vẫn tức giận.

Tâm trạng cũng không được tốt.

Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Tại sao không nghe thấy giọng nàng nhỉ?”
Ngay cả tiếng than đau cũng không có.

Rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, Đế Huyền đẩy cửa phòng ra.

Phùng Đức Trung đứng ở phía sau sợ hết hồn, vội chạy tới ngăn Đế Huyền lại.

“Hoàng thượng, phòng sinh là nơi không may mắn!”
Đế Huyền nhíu mày, không vui nói.

“Trẫm là vua một nước, còn phải sợ mấy cái này sao?”
Nói xong, Đế Huyền đẩy cửa bước vào.

Vừa vào đến cửa, đúng lúc gặp cung nữ đang bế đứa bé ra ngoài.

“Chúc mừng hoàng thượng, nương nương hạ sinh được một đôi long phượng.


Cung nữ nói xong, đang chờ lĩnh thưởng.

Lại thấy Đế Huyền đen mặt, không thèm nhìn đứa bé lấy một cái, trực tiếp đi vào bên trong.

Vừa vén rèm che lên, Đế Huyền liền nhìn thấy, Đường Tuế đang rất vui vẻ ngồi trên giường ăn mì.

.

 
Chương 163: 163: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 1


[Tiểu đà tinh: Người thích làm nũng]
Gì vậy trời, nàng đây là sinh con, hay là dùng thiện?
“Hoàng thượng, sao chàng lại vào đây.


Đường Tuế ăn hết mì trong miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn Đế Huyền đứng cạnh mình.

“Đường Tuế, nàng có đau không?”
Đế Huyền hỏi.

“Không đau.


Đường Tuế lắc đầu.

Y nữ nói rất đúng, ăn một bát mì có thể tăng thể lực, sinh con cũng nhanh hơn.

Có lẽ bát mì này khá ngon, vậy nên… Nàng mới ăn nửa bát là đứa bé đã được sinh ra.

Dù sao cũng ăn rồi, nên nàng đành ăn hết bát mì này luôn.

Không đau là tốt rồi.

Nghe Đường Tuế nói thế, trái tim Đế Huyền mới bình tĩnh lại.

“Đường Tuế, nàng chịu khổ rồi.


Nói xong, Đế Huyền đưa tay xoa đầu Đường Tuế.

“Hả?”
Đường Tuế đang vùi đầu ăn, khó hiểu nhìn Đế Huyền.

Đế Huyền:…
Hình như không khổ đến mức đó.

Đường Tuế ăn xong, cũng là lúc y nữ dọn dẹp xong.

Trong nội điện có hai đứa bé vô cùng ngoan ngoan đang nằm ngủ trong nôi.


Đường Tuế tựa vào lòng Đế Huyền.

“Chàng nói nên đặt nhũ danh cho còn là gì?”
Đường Tuế ngẩng đầu nhìn Đế Huyền.

“Tuế Tuế chọn đi.


Trong mắt Đế Huyền đều là nuông chiều, hoàng hậu nhà họ, nói gì cũng đúng.

“Được thôi.


Đường Tuế suy nghĩ một lúc.

“Hoàng thượng, ta cảm thấy nhũ danh nên đặt theo tình huống thực tế, chàng nói đúng không?”
Đế Huyền:???
Tuy gật đầu, nhưng trong lòng Đế Huyền vẫn có chút lo lắng, chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Ta sinh hai đứa bọn chúng vào lúc đang ăn mì, không thì ca ca gọi là Diện Diện (Mì Mì), muội muội gọi là Điều Điều (Sợi Sợi) đi!”
Đường Tuế nói xong, hai mắt sáng lên.

Đập bàn khen hay.

“Được không?”
Đế Huyền: “Đặt rất hay.


Lần sau đừng đặt nữa.

Đường Tuế suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Hoàng thượng, chàng xem bọn nhỏ mới chỉ có nhũ danh, chưa có tên chính thức…”
Đế Huyền vội nói: “Không vội.


“Thực sự không vội.


“Tên chính thức quay về ta sẽ nghĩ sau, nhũ danh để nàng đặt, tên chính thức nàng nhường ta có được không?”
Đế Huyền thương lượng với Đường Tuế.


Đường Tuế nghe xong, gật đầu đồng ý.

“Được thôi, ta nhường chàng vậy.


“Chắc chắn tên chàng đặt không thể hay bằng ta đặt rồi.


“Đó là điều hiển nhiên.


Đế Huyền gật đầu, cảm thấy Đường Tuế nói rất đúng.

“Ha ha.


Đường Tuế cúi đầu cười, đưa tay trêu đùa hai đưa bé trong nôi.

“Mì Mì, Sợi Sợi, hai đứa phải ngoan nha!”
Trên môi Đế Huyền vẫn luôn nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn Đường Tuế.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn chỉ có một mình.

Sau này có Đường Tuế.

Bây giờ lại có thêm hai đứa bé.

Hắn không còn cô đơn nữa, hắn đã có các nàng.

!
“Đường Tuế, cô đừng có mà không biết tốt xấu, Triệu tổng để ý cô, đấy là phúc phận của cô.


“Nhanh đi qua mời Triệu tổng hai ly.


Đầu óc Đường Tuế choáng váng một trận, đợi đến lúc tỉnh táo, bên tai cứ líu ra líu rít, ồn ào như 3000 con vịt đang kêu.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn cái bàn trước mặt, thấy một người đàn ông béo ú đang ngồi đấy.

Lúc này, ông ta đang dùng một ánh mắt rất buồn nôn, nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Đường Tuế.


Người bên cạnh cô lại hét lên một tiếng chói tai, còn dùng móng tay cấu một cái lên tay cô.

Đường Tuế cảm thấy hơi đau, lúc này Luân Hồi Kính cũng đã truyền nội dung cốt truyện đến.

Trong truyện, cô vẫn tên là Đường Tuế.

.

 
Chương 164: 164: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 2


Đường Tuế cũng coi như là một ngôi sao hạng ba nho nhỏ, thân hình nóng bỏng, cơ thể quyến rũ không gì tả nổi, cũng vì vậy mà mấy mác ôm đùi, trà xanh, bị nghi bao nuôi, có kim chủ đều dán lên người cô.

Vốn dĩ con đường của Đường Tuế ban đầu khá suôn sẻ, mãi cho đến khi cô ấy nhận một bộ phim, cản đường bạn thân.

Bạn thân bắt đầu ra tay độc ác, muốn chỉnh chết cô, vì vậy cô ta đã cố ý khen Đường Tuế trước mặt Triệu tổng, còn đưa ảnh Đường Tuế cho Triệu tổng xem.

Triệu tổng đúng lúc là nhà đầu tư của bộ phim này, nhìn mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao có thể không nổi ý xấu.

Ông ta đã liên hệ với người môi giới của Đường Tuế.

Người môi giới vừa nghe còn có loại chuyện tốt này, lập tức kéo Đường Tuế đi dự tiệc.

Trên thực tế, những chuyện này đều là do cô bạn thân kia sắp xếp.

Con đường diễn xuất của cô ta và Đường Tuế vốn không hề giống nhau, Đường Tuế không cướp mất miếng bánh của cô ta thì sẽ chẳng làm sao.

Nhưng về sau, Đường Tuế lại chạm đến lợi ích của cô ta.

Vậy thì không thể nhịn nữa.

Cho nên, chờ người quản lí đi ra, nhân lúc Đường Tuế bị Triệu tổng ép buộc ở bên trong, bạn thân lại liên hệ với bên truyền thông để vào chụp ảnh.

Danh tiếng Đường Tuế vốn đã chẳng tốt đẹp gì, từ lúc đó lại càng xấu hơn.


Về sau, Đường Tuế bị phong sát, chẳng có ai coi trọng, một mình cô buồn bã trốn trong phòng, một ngày nọ, cô đang tắm thì bị té, đầu bị thương, vốn vẫn có thể cứu sống.

Sau khi tiếp thu cốt truyện, Đường Tuế liếm môi.

"Nhanh lên.

"
Người môi giới bên cạnh bóp mạnh lên cánh tay Đường Tuế.

"Không muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ sao?"
Người môi giới tung đòn sát thủ, uy hiếp Đường Tuế.

Đường Tuế hất tay người môi giới ra, cô nhìn mảng xanh tím trên cánh tay tuyết trắng của mình, đều do cô ta gây ra.

Tầm mắt sắc bén đảo qua.

"Nếu đây là một cơ hội tốt, vậy cô phải chăm sóc Triệu tổng cẩn thận đấy!"
Giọng Đường Tuế mềm mại như mây trên trời.

Người môi giới cũng là một đại mỹ nhân, cô ta nghe lời này của Đường Tuế, mày dựng ngược lên.

Thầm khinh bỉ, đùa cái gì thế?
Cô ta chỉ cần dẫn theo đám con hát này đi kiếm tiền là ngon rồi!
Cần gì phải tự mình ra trận chứ?

Cô ta đè thấp giọng, hung tợn nhìn Đường Tuế.

"Cô nói bậy bạ gì thế, mau cút qua đó cho tôi, nếu không tôi lập tức yêu cầu bệnh viện dừng việc chữa trị.

"
Đường Tuế nhìn thoáng qua ly rượu đã bị bỏ thuốc trên bàn, cánh tay trắng nõn cầm nó lên, sẵn tiện đổ vào mồm người môi giới luôn.

Ép ả uống.

"Ọe ọe ọe! "
Người môi giới không ngờ, Đường Tuế lại đột nhiên khỏe như vậy, cưỡng ép cô ta uống thứ rượu này.

Đường Tuế ép cô ta uống xong, lại ném mạnh cô ta ra đất, rồi đích thân đi tới trước mặt Triệu tổng.

"Để tôi đút ông uống hay ông tự uống?"
Đường Tuế đặt mạnh chai rượu đã bỏ thuốc xuống trước mặt Triệu tổng.

Triệu tổng hít một hơi, lại nhìn người môi giới đang quằn quại trên đất như dòi bọ.

Quyết đoán chọn tự mình uống.

Đùa à, cô gái nhỏ trước mặt này, nhìn thì yếu đuối mỏng manh, nhưng sức lại rất lớn.

Vừa rồi còn bẻ miệng người môi giới ra.

Mặc dù người môi giới của cô có hơi lớn tuổi, nhưng trông cũng rất xinh đẹp, ông ta chịu lỗ một chút vậy!
Triệu tổng cầm bình rượu lên, ùng ục, tu cạn bình rượu.

Đường Tuế thấy vậy, vừa lòng gật đầu, phủi tay, xoay người rời đi.

.

 
Chương 165: 165: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 3


Vừa mới ra tới cửa, lại xoay người trở về.

Triệu tổng ngồi trên ghế, thấy cô đi rồi lại đột nhiên quay lại thì vô cùng sợ hãi.

Mãi đến khi Đường Tuế đi tới trước bàn tròn, bốc một miếng xương bò xào trên đĩa.

Cái miệng nhỏ nhắn cắn một miếng, bên ngoài giòn giòn, thịt bên trong mềm ngọt, còn ứa ra nước.

Đường Tuế vừa lòng gật đầu, cầm miếng xương đi ra ngoài.

Chờ đến khi cửa đóng lại, cơ thể căng cứng của Triệu tổng mới thả lỏng.

Lại bởi vì tác dụng của thuốc trong rượu, vẻ mặt ông ta nháy mắt trở nên điên cuồng.

Ông ta lao tới người môi giới đang uốn éo trên mặt đất.

Trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Đường Tuế không quan tâm.

Cô gặm xương bò, đi về trước, chợt nghe tiếng Luân Hồi Kính nói.

Luân Hồi Kính: Phát hiện Lục Cảnh Ngôn, mục tiêu nhiệm vụ, giá trị hắc hóa 80.

Sau đó, Luân Hồi Kính kịp thời chuyển một ít cốt truyện về Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn là con trai trưởng nhà họ Lục giàu có, mẹ mất sớm, cha cưới thêm một người vợ mới, sinh thêm đứa con.


Mặc dù anh là người ưu tú, nhưng là họ Lục trước giờ không hề thiếu người ưu tú.

Lục Cảnh Ngôn rất muốn có được sự công nhận trong mắt cha mình, nhưng lại bị ông ta từ chối hết lần này đến lần khác.

Mẹ kế không ngừng cô lập anh, cha lại không muốn tin tưởng anh.

Tuy bây giờ trong giới đã không còn ai có thể lay chuyển địa vị của Lục Cảnh Ngôn, nhưng nhà họ Lục mãi mãi là cái gai trong lòng anh.

Đặc biệt hơn, em gái anh lại là một kẻ si tình, đem lòng yêu mến đứa con trai mà mẹ kế đưa đến, bị chơi vòng quanh, cuối cùng không chịu nổi tổn thương, tự sát.

Cái chết của Lục Dao chính là đã đè sập cọng rơm cuối cùng của Lục Cảnh Ngôn, anh trực tiếp tìm bọn họ trả thù, nhưng bọn họ lại có hào quang của nhân vật chính.

Hơn nữa, Lục Cảnh Ngôn còn có bệnh kén ăn trầm trọng, chưa kịp chờ đến lúc trả thù, cơ thể anh đã không chịu nổi.

Tiếp nhận cốt truyện này, Đường Tuế không khỏi thổn thức.

Cảm thấy Lục Cảnh Ngôn có hơi đáng thương.

Đặc biệt là chứng bệnh biếng ăn này, đồ ăn ngon như vậy, cô ăn còn không thấy đủ.

Vậy mà Lục Cảnh Ngôn lại chán ghét, đúng là quá đáng thương.

Đường Tuế tiếp tục gặm xương, tiến về trước, lúc này, Luân Hồi Kính lại bắt đầu mở miệng nói chuyện.


Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến sảnh dạo bộ, làm Lục Cảnh Ngôn phải ăn, nếu không sẽ bị điện giật.

Đường Tuế vừa nghe vậy, lập tức khựng lại.

Cô nghiêng đầu, nhìn bên cạnh mình, vừa vặn là sảnh dạo bộ.

Cô không thể quang minh chính đại đi vào, phải nghĩ cách khác.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một cô gái mặc đồ phục vụ đang nghe điện thoại đi ngang qua.

"Ba, ba tìm người giúp thử xem! Tháng này con đã xin nghỉ bốn ngày rồi, nếu còn xin nghỉ nữa thì con sẽ không đủ ngày công!"
"Có thể đợi con một chút không, chỉ hơn nửa giờ nữa là con tan tầm rồi! chờ! "
Giọng cô gái đầy gấp gáp.

"Chào cô.

"
Đường Tuế đi tới trước mặt cô gái, mềm mại gọi một tiếng.

"Cô là! "
Cô gái nhìn Đường Tuế, cũng không giật mình lắm, tiệm cơm của bọn họ rất nổi tiếng, nhiều năm qua có rất nhiều đại minh tinh ghé tới.

Lúc này, gặp Đường Tuế ở đây cũng không quá hiếm lạ.

"Tôi có thể giúp cô.

"
Đường Tuế cười cười, chỉ tay vào bộ quần áo phục vụ trên người cô ấy.

"Hả?"
Cô gái ngẩn ngơ tại chỗ.

.

 
Chương 166: 166: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 4


"Tôi có thể thay ca đến lúc tan tầm giúp cô, có phải cô đang đưa đồ ăn cho người trong phòng này không, chắc đến thời gian tan tầm là xong việc rồi nhỉ?"
"Không phải cô còn có chuyện gấp à?"
Đường Tuế nói xong lời này, sự dò xét trong mắt cô gái cũng dần buông lỏng.

"Cô yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, cô có thể đẩy hết mọi chuyện lên người tôi.

"
"Được, cô theo tôi đi đổi quần áo với.

"
Cô gái đồng ý, dẫn Đường Tuế vào phòng thay quần áo.

Trong thời gian thay quần áo, cô ấy nói cho Đường Tuế một vài chuyện cần làm.

Năm phút sau, Đường Tuế đẩy toa ăn đi tới sảnh dạo bộ.

“Cốc cốc cốc! ”.

||||| Truyện đề cử: 1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ |||||
Cô gõ cửa.

"Vào đi.

"
Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp, êm tai như tiếng đàn cello.

Đường Tuế hơi hồi hộp, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi.


Cô mím môi, đẩy cửa vào.

Ánh sáng trong phỏng rất ảm đảm.

Đường Tuế đẩy toa ăn đi vào trong, cánh cửa phía sau tự động đóng lại.

Đường Tuế nói rồi trộm ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ngồi trên ghế, quần dài đen, đôi chân thẳng tắp thu hút ánh nhìn của người khác.

Anh cúi đầu, dường như đang xem cuốn sách trên tay, những sợi tóc con rũ xuống trán, che khuất mặt anh, cũng như biểu cảm trên mặt.

"Ừ.

"
Lục Cảnh Ngôn lớn tiếng đáp lại.

Đường Tuế nhìn đồ ăn bên trong toa ăn, mỗi món đều đầy đủ màu sắc, hương vị, đều là đồ mới nấu, mỗi thứ đồ ăn đều tỏa ra mùi hương mãnh liệt.

Cô vừa nuốt nước miếng, vừa bưng đồ ăn ra, đặt trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn buông quyển sách trên tay, nâng mắt, hờ hững nhìn Đường Tuế một cái.

Cái nhìn này khiến cho tay Đường Tuế bỗng khựng lại.

Kể cũng lạ, vừa nãy khi nhìn Lục Cảnh Ngôn, cô chỉ cảm thấy anh là một người đàn ông lịch sự nho nhã.

Nhưng khi anh ngước mắt lên, lại cảm thấy trên người anh có một khí thế áp bách người khác.


Như có thể nhìn thấu lòng người.

Đường Tuế bày tất cả đồ ăn lên bày, cũng không dám tiếp tục mơ mộng đám đồ ăn này.

Cô nắm lấy tay mình, lùi sang một bên.

Im lặng một lúc lâu, Đường Tuế nghe được tiếng Lục Cảnh Ngôn cầm đũa.

Cô lẳng lặng nâng mắt lên, lén nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm, chỉ cần cô nhìn anh ăn cơm, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ!
Đường Tuế mừng thầm.

Nhiệm vụ hoàn thành khá đơn giản.

Lục Cảnh Ngôn cầm đũa, nhìn mấy đĩa đồ ăn trước mặt, vẻ mặt hết sức hờ hững.

Dường như buồn nôn, buông đũa.

"Bê xuống đi.

"
Đường Tuế:!!!
Thế sao mà được, nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành mà.

Đường Tuế ấn nhẹ đèn bên cạnh, tức thì, căn phòng sáng rực lên.

"Từ xưa đến nay, ăn uống luôn phải chú ý đầy đủ sắc hương vị, anh cứ ăn cơm dưới điều kiện ánh sáng ảm đạm như thế này, không thể nhìn ra sự ngon miệng của đồ ăn, tự nhiên không có tâm trạng ăn.

"
"Bây giờ mở đèn lên, anh nhìn mấy món này, có phải đã có tâm trạng ăn uống không?"
Đường Tuế mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.

"Cô là ai?"
Giọng nói rét lạnh như băng.

.

 
Chương 167: 167: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 5


Trái tim Đường Tuế lộp bộp vài cái.

Đúng rồi, Lục Cảnh Ngôn là khách quen của quán này, chắc chắn anh sẽ nhớ kỹ mấy người phục vụ hay lui tới.

Vừa rồi do ánh đèn trong phòng lờ mờ, anh không để ý cô lạ mặt.

Bây giờ đèn đã được cô mở lên.

Vậy!
"Lục tiên sinh, tôi mới tới.

"
Bên môi Đường Tuế mang ý cười trong suốt, giọng nói mềm nhũn, giống như vừa ăn kẹo bông gòn.

"Người mới.

"
Tầm mắt sắc bén của Lục Cảnh Ngôn quét qua người Đường Tuế.

Dường như không muốn nhiều lời với Đường Tuế, anh cau mày.

"Lục tiên sinh, anh không ăn thử chút sao?"
Đường Tuế nhẹ giọng hỏi.

Trong lòng cô hơi bất an, nhìn bề ngoài Lục Cảnh Ngôn lịch sự nhã nhặn, nhưng cô cứ cảm thấy, toàn thân anh ẩn chứa một lực lượng nào đó.

"Cút đi.


"
Lục Cảnh Ngôn cảm giác dạ dày co rút đau đớn.

Vì để ăn được bữa cơm này, mấy ngày nay anh đã không uống thuốc.

Lục Cảnh Ngôn ôm bụng, nét mặt cũng dần không kiềm chế nổi.

"Lục tiên sinh, anh uống miếng nước đi.

"
Đường Tuế thấy thế, vội rót một ly trà.

Bàn tay trắng nõn bưng tách trà màu xanh, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

Cô đứng rất gần, Lục Cảnh Ngôn dường như ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên người cô.

Đột nhiên, Lục Cảnh Ngôn đứng dậy, lướt qua Đường Tuế, sải bước ra ngoài.

Đường Tuế:!
Luân Hồi Kính: Thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn hai giờ nữa, không cần lo lắng.

Đường Tuế: Người đã chạy mất rồi, hoàn thành như thế nào?
Luân Hồi Kính: Cô tự nghĩ cách đi, nếu không sẽ bị điện giật đấy.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, đã tới giờ tan tầm, cô trở lại phòng thay quần áo trước đó, đúng lúc bên trong không có ai, Đường Tuế vội vào thay quần áo của mình ra rồi đi ra ngoài.

Khoảng cách từ chỗ này đến chỗ nguyên chủ sinh sống không xa lắm, cô đi qua một khu phố ẩm thực, nhất thời, cô cảm thấy mình bị bao phủ trong những mùi thơm này.


Cô lập tức hít sâu một hơi.

Rồi lao vào, chờ đến khi ra khỏi khu phố ẩm thực, hai tay của Đường Tuế đã cầm đầy đồ.

Cô thỏa mãn đi về nhà, cực kỳ hạnh phúc.

Khi sắp về đến khu nhà, cô bất chợt phát hiện một chiếc Maybach màu đen ngừng ven đường, đèn cảnh báo nguy hiểm cũng được mở.

Đường Tuế chớp mắt, nhìn hơi lạ, cô nhanh chóng chạy qua, thấy cửa sổ xe được mở một nửa.

Sắt mặt Lục Cảnh Ngôn rất xấu, ngất xỉu trên ghế tài xế.

"Lục Cảnh Ngôn?"
Đường Tuế gọi hai tiếng cũng không thấy Lục Cảnh Ngôn có phản ứng gì.

Cô nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống đất, duỗi tay sờ cánh tay Lục Cảnh Ngôn, cảm giác được cơ thể anh đang vô cùng yếu ớt.

Đường Tuế nhìn bộ dạng này của Lục Cảnh Ngôn, cuối cùng cắn răng cầm con dao nhỏ trên chùm chìa khóa, khẽ cứa một cái lên ngón tay.

Máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra.

Đường Tuế nhét ngón tay mình vào miệng Lục Cảnh Ngôn.

Đôi môi tái nhợt của Lục Cảnh Ngôn bỗng nhiên dính một vệt máu tươi.

Cả người anh trở nên tươi tắn hơn nhiều.

Máu Đường Tuế là đồ cực bổ, cho anh uống một chút xong, Đường Tuế liền thu tay lại.

Cô nhìn thoáng qua cháo hải sản trong tay, mở nó ra, múc một muỗng, đưa đến bên môi Lục Cảnh Ngôn.

Có lẽ là do vừa uống máu cô, nên lúc này Lục Cảnh Ngôn không phản kháng.

Anh mở miệng ăn cháo, còn ăn rất ngon lành.

.

 
Chương 168: 168: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 6


Đường Tuế đút cho anh mấy muỗng liền rồi thu dọn đồ lại, đang nghĩ cách phải xử lý Lục Cảnh Ngôn như thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại Lục Cảnh Ngôn đặt ở ghế lái phụ vang lên.

Đường Tuế cầm lên, ấn nghe.

"Alo.

"
"Vị tiểu thư này, sao cô lại nghe máy của điện thoại này?"
Giọng nói bên kia mang theo sự kinh ngạc.

"Lục Cảnh Ngôn ngất xỉu rồi, hiện tại tôi đang ở! "
Đường Tuế tường thuật lại một chút, rồi báo địa chỉ.

"Tiểu thư, phiền cô chờ tôi đến rồi hãy đi được không?"
Người kia căng thẳng nhờ cậy.

Đường Tuế khó xử nhìn thoáng qua đồ ăn trên mặt đất, lại nhìn Lục Cảnh Ngôn đang nằm kia.

Suy cho cùng cũng là mục tiêu của nhiệm vụ, thôi thì nể mặt một chút.

"Được.

"
Đường Tuế đồng ý.

Đường Tuế cúp điện thoại, vừa ném điện thoại của Lục Cảnh Ngôn vào trong xe, còn chưa kịp thu tay lại thì cổ tay bị tóm lấy.

Đường Tuế cúi đầu nhìn, Lục Cảnh Ngôn đã tỉnh lại rồi.

Anh mở mắt, trong đôi mắt đen kịt như sương đêm dường như ẩn chứa cả ngàn vạn vì sao.

"Cô là ai?"
Giọng nói trầm thấp thoáng có sự lạnh lẽo.


"Tôi vừa mới cứu anh.

"
Đường Tuế muốn rút tay ra khỏi tay anh.

Nhưng làm thế nào cũng không rút ra được, sức anh mạnh quá.

Ăn no rồi?
Theo như cái tính thúi của Luân Hồi Kính, nhiệm vụ kế tiếp, chắc chắn có liên quan đến Lục Cảnh Ngôn.

"Đau.

"
Mắt Đường Tuế hồng hồng, đôi tay mềm mại trắng nõn bị Lục Cảnh Ngôn siết chặt.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, vừa rồi bị ngất xỉu nên anh không biết chuyện gì cả.

Anh dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Đường Tuế.

Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô cũng dần dần buông ra.

Đường Tuế rút tay lại, thấy xung quanh cổ tay đỏ lên thì khịt mũi.

Đau quá!
"Cô là nhân viên phục vụ vừa nãy.

"
Tuy đã thay quần áo, nhưng Lục Cảnh Ngôn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

"Ừm.

"
Một người đàn ông mập mạp vội vội vàng vàng bước từ trên xe xuống.

Tống Bân đi tới, thấy Lục Cảnh Ngôn ở trong xe không có vấn đề gì, lúc này mới nhìn về phía Đường Tuế đang đứng bên cạnh.

ngôn tình hay

Anh ta đẩy cặp kính trên mũi, vô cùng khách sáo nhìn Đường Tuế.

"Vị tiểu thư này, rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, cô có cần thứ gì, hay là tôi chuyển cho cô chút tiền nhé.

"
Đường Tuế khoát tay, giọng nói dịu dàng mềm mại: "Không cần đâu.

"
Nói xong, Đường Tuế nhặt đồ rơi trên mặt đất lên, phất tay với Tống Bân, trực tiếp rời đi.

Tống Bân thấy Đường Tuế đang dần đi xa, ánh mắt có chút mê muội.

Miệng không tự chủ thốt lên: "Người này, hình như đã gặp ở đâu rồi.

"
Lục Cảnh Ngôn bước xuống xe, liếc Tống Bân một cái.

"Cô ấy là nhân viên phục vụ ở Minh Châu, tôi vừa gặp cô ấy ở bên kia.

"
Lục Cảnh Ngôn nói rồi ngồi xuống vị trí phía sau.

Tống Bân nghe vậy, gật đầu.

"Bảo sao lại quen mắt thế, ra là đã từng gặp.

"
Khi nói chuyện, Tống Bân cũng ngồi xuống vị trí lái xe, quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Ngôn phía sau.

"Hay là đến bệnh viện kiểm tra chút nhé.

"
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu đồng ý.

"Được.

"
!
Đường Tuế dựa theo trí nhớ, về tới khu nhà ở, ấn vân tay mở khóa cửa rồi đi vào.

Căn phòng này là cô tự mua, hai phòng một sảnh, trang trí đơn giản, đồ trang trí bên trong đều là những thứ khi mẹ còn khỏe đi mua cùng cô.

Nghĩ tới mẹ, Đường Tuế cảm thấy, ngày mai chỉ cần trời vừa sáng cô sẽ lập tức đến bệnh viện.

Người môi giới kia chắc chắn sẽ làm chuyện xấu.

.

 
Chương 169: 169: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 7


Đường Tuế đặt hết đồ ăn lên trên bàn.

Chuông điện thoại của cô vang lên, là trợ lý Tiểu Văn.

"Đường Tuế, cô quên rồi sao? Hôm nay cô có một buổi livestream múa Kim Hoa Nhất Mộng mà?"
"Đừng nói là cô chưa học nhé! Nếu cô không múa, ngày mai trên mạng chắc chắn sẽ toàn tin xấu về cô.

"
Đường Tuế ngẩn ra, lập tức nhớ lại, đúng thật là mình còn có việc này.

Triệu tổng kia đã đầu tư vào bộ phim này, nữ chủ biết múa, nhưng con đ.

ĩ bạn thân lại đi thuê thuỷ quân mắng mỏ Đường Tuế trên mạng, châm biếm khinh thường đủ loại.

Đường Tuế tức không chịu nổi, nên lên mạng nói mình sẽ livestream rồi múa cho mọi người xem.

Sau đó Đường Tuế đi tìm thầy dạy múa, khổ luyện nhiều ngày.

"Được, tôi biết rồi.

"
Vừa mới phát livestream đã có rất nhiều người kéo đến.

"Tôi còn tưởng Đường Tuế không dám cơ!"
"Nhưng Đường Tuế căn bản có biết múa đâu! Cho dù nước đến chân mới học, thì múa cũng sẽ rất xấu!"
"A! , Đường Tuế thật xinh đẹp! Nhìn cô ấy bây giờ chắc là không trang điểm!"
"Gớm, Đường Tuế không phải cũng chỉ là bình hoa thôi ư, được mỗi khuôn mặt.


"
"Ơ, tôi phát hiện lúc trang điểm, Đường Tuế sẽ là nữ minh tinh xinh đẹp kiều diễm, còn bây giờ để mặt mộc thì lại giống một em gái đáng yêu.

"
"Chắc là do thợ trang điểm của cô ấy! Đang bình thường mà lại biến người ta thành quỷ.

"
"Được rồi, thủy quân của Đường Tuế đừng có khoác lác nữa.

"
"Múa đi!"
"Đúng vậy, chúng tôi đến là để xem cô múa, mau bắt đầu đi.

"
Lần đầu tiên Đường Tuế thấy cảnh tượng này, tuy rằng trước kia Luân Hồi Kính có đào tạo qua cho cô, cái gì cô cũng biết, nhưng thực hành thì lại là lần đầu tiên.

Cô tiến đến gần, trên màn hình nhất thời bùng nổ nhan sắc.

"Chuẩn bị thì chuẩn bị tốt rồi!"
Giọng nói ngọt ngào vang lên.

Lúc này, trên màn hình bạo phát các bình luận liếm nhan sắc.

Đường Tuế ngồi xuống, điều chỉnh tốt vị trí của điện thoại.

"Tôi đã đồng ý múa thì chắc chắn sẽ múa, có điều! để tôi ăn một chút đã.


"
"Nếu không, tôi sẽ không múa nổi.

"
Đường Tuế nói xong thì mở những đồ ăn mới mua trên phố ẩm thực ra.

Cô lấy trứng chiên cuộn phô mai ra trước, xé miếng giấy mỏng bên trên, rồi cắn một miếng, trứng bên trong mềm mềm, vừa vào miệng đã tan ra ngay.

Lớp bánh ở giữa xốp mịn, lớp phủ ngoài cùng thì giòn giòn thơm thơm.

Gà rán hòa quyện với phô mai, cộng thêm trứng gà tươi nềm.

Ăn vào nó phê.

Trong khi Đường Tuế ngồi ăn, má phồng lên thì trên màn hình xuất hiện mưa bình luận.

"Sao lại thế này, không phải múa à? Sao lại ăn trước rồi.

"
"Quào, trứng chiên cuộn này đúng ngon luôn! Ơ mà hình như nó từng được một blogger về mỹ thực đề cứ đó.

"
"Đúng đúng, tôi cũng từng thấy, lúc đó tôi tưởng là quảng cáo chứ, bây giờ thấy Đường Tuế ăn, hình như ngon thật!"
"Từ từ, tôi vừa mới vào, không phải là muốn xem Đường Tuế múa hả? Sao giờ lại thành ăn rồi?"
"Haizz, này Đường Tuế, hay là thay đổi hình tượng đi! Hình tượng kẻ tham ăn đấy?"
"Một minh tinh hệ nhan sắc, bỗng nhiên lại có hình tượng ăn nhiều, cười chết tôi.

"
"Còn nữa, không phải người ta đã bảo đói rồi à? Chỉ muốn ăn lót dạ trước khi múa thôi mà.

"
Đường Tuế vốn không có người hâm mộ, nhưng không ít người qua đường nhìn thấy những bình luận vô duyên vô cớ nói xấu cô, đều không nhịn được mà lên tiếng.

.

 
Chương 170: 170: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 8


Lúc này Đường Tuế căn bản không rảnh bận tâm bình luận nói gì.

Đường Tuế ăn trứng chiên cuộn xong, có hơi khát nên tu liền mấy ngụm trà sữa to.

Rồi cô lại bưng lên một phần bạch tuộc viên, dùng xiên tre cắm một cái đưa lên miệng.

Bạch tuộc viên bên ngoài rất dai, cắn vào có chút dính răng.

Phần bên trong bạch tuộc cũng rất tươi ngon vừa miệng.

Một phần chỉ có năm miếng, Đường Tuế cắn vài miếng là hết, vẫn chưa đã thèm.

Trong lòng thầm suy nghĩ, xem ra lần sau phải mua nhiều hơn.

Đường Tuế nghĩ rồi lại cầm lên cánh gà xả chanh không xương lên, cái này có chút cay làm môi cô nhanh chóng sưng đỏ lên.

"A! , sao buổi tối lại xem phải cái này??"
"Tôi sắp chết đói rồi, không nhịn được nữa, lát nữa phải đi ăn gì đó mới được.

"
"Tôi đã đặt món xong rồi, thấy Đường Tuế ăn thơm ngon quá, tôi cũng muốn ăn.

"
"Ha ha ha, còn tôi không giống mấy người, lúc xem livestream, tôi đã bảo bạn trai lái xe đi mua rồi, chỉ cần là đồ Đường Tuế ăn thì tôi đều muốn nhiều hơn một phần.

"

Lúc bình luận nhảy lên, Đường Tuế đang gặm móng heo.

Bên ngoài móng heo được nướng cháy sém, bên trong nhớp nháp, hơi dính răng.

Rất nhanh, tất cả đều được ăn hết, chỉ còn sót lại phần cháo hải sản đã bị Lục Cảnh Ngôn uống vài ngụm.

Trong lòng Đường Tuế đấu tranh một lát, cuối cùng quyết định bê lên, húp sạch.

Đợi đến khi đồ ăn trên bàn bị cô dùng tốc độ bàn thơ ăn hết.

Lúc này Đường Tuế mới lau miệng, đứng lên, rồi lại cất chiếc ghế phía sau đi.

Cô đối mặt với camera, giọng nói nhẹ nhàng: "Bây giờ sẽ múa cho mọi người xem.

"
Nói xong, Đường Tuế mở nhạc, mấy ngày nay, nguyên chủ đều rất chăm chỉ, mỗi khi ở nhà đều tập điệu múa này.

Vừa hay, hôm nay cô mặc áo thun đen bó sát người.

Nhìn rất hợp.

Đường Tuế mỉm cười, âm nhạc vừa mới bắt đầu.

Cô đã bày xong tư thế, đầu hơi ngửa, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp tựa thiên nga.

Ánh đèn trên đầu nhẹ nhàng phủ một tầng ánh sáng dịu dàng xuống người cô.


Cả người Đường Tuế toát lên một vẻ đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Khu bình luận bùng nổ.

"Ôi trời ạ, tôi cảm thấy tôi vừa mới get được sự xinh đẹp của Đường Tuế, Đường Tuế thật sự rất đẹp.

"
"Chỉ hy vọng, sau này Đường Tuế đừng trang điểm quá đậm nữa, cho dù cô ấy chỉ là bình hoa tôi cũng bằng lòng xem.

"
"Giống bên trên.

"
"Phụt, ha ha, các người thật hài hước, chính vì có các người nên giới giải trí mới ô nhiễm như vậy, không yêu cầu về diễn xuất thì sau nay giới giải trí chỉ toàn là những bình hoa không có kỹ thuật diễn.

"
"Đúng đấy, những nghệ sĩ có tài có đức chân chính lại không thể phát triển được.

"
"Đường Tuế mới chỉ bày ra vài tư thế thôi! Chút nữa cô ta nhảy dựng lên chắc buồn cười lắm.

"
Đúng lúc này, Đường Tuế bắt đầu múa theo nhạc.

Cô không mang giày, đôi chân trần ngọc ngà, nhẹ nhàng chuyển động theo âm nhạc.

Ánh sáng trong phòng Đường Tuế vô cùng nhu hòa tinh tế.

Cô xoay tròn theo nhịp nhạc, thế nhưng không hiểu sao lại toát lên làn tiên khí.

Rõ ràng cô mặc quần áo hiện đại, nhưng lại giống như tiên tử dưới ánh trăng.

.

 
Chương 171: 171: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 9


Làn da lộ ra bên ngoài trắng ngần như tuyết, vòng eo mềm mại mảnh khảnh như cành liễu, yêu kiều thướt tha.

Ánh mắt trong veo ẩn tình, ánh nhìn đung đưa lưu chuyển khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

Đợi đến khi âm nhạc kết thúc, bão bình luận trên màn hình đã dừng lại.

Đường Tuế ngồi xuống ghế, ngực hơi phập phồng, đôi môi hồng khẽ mấp máy.

Khuôn mặt trắng nõn cũng ửng đỏ lên.

"Tôi đã múa xong rồi, mọi người thấy thế nào?"
Giọng nói mềm mại của Đường Tuế mang theo chút mệt mỏi.

Câu hỏi này của cô làm khu bình luận lập tức trở nên điên cuồng.

"Tôi còn cảm thấy, tôi chính là hôn quân, đại mỹ nhân này là đang nhảy mua cho ta xem ư?"
"Ha ha ha, tôi cũng vậy, thật không ngờ Đường Tuế múa đẹp như thế!"
"Cảm giác bộ phim này, nhất định sẽ rất hay.

"
"Diễn viên là để đóng phim, không phải để múa, đừng tưởng rằng biết chút vũ đạo là tự cho mình rất ghê gớm, ok?"
"Đúng vậy đúng vậy, nếu nói vậy, không bằng để diễn viên múa đến quay phim cho rồi.

"

"Sao các người biết Đường Tuế diễn không tốt?"
Có người không chịu được nữa, những người này bị sao vậy trời!
Lúc người ta chưa múa, thì khăng khăng bảo người ta không biết múa.

Bây giờ người ta múa rồi, còn múa rất tốt, thì lại nói người ta diễn kém.

Bắt bẻ hết cái này đến cái khác.

Có điều, ánh mắt quần chúng rất tỏ.

Lập tức, có không ít người tặng tiền cho Đường Tuế.

"Được rồi, tôi tắt livestream đi tắm rửa đây.

"
Đường Tuế uống một ngụm trà sữa rồi vẫy tay với màn hình.

Đến khi tắt xong, Đường Tuế nhìn số tiền được tặng mà ngẩn ngơ.

Sau chiết khấu cho ứng dụng, thì cô vẫn có tới năm mươi mấy vạn.

Cô còn chưa kịp đăng xuất, đã phát hiện có người đăng nhập tài khoản mình.

Đường Tuế nhíu mày, nhanh chóng đăng nhập lại rồi thay đổi mật khẩu.


Đúng lúc này, trợ lý Tiểu Văn gọi điện thoại tới.

Vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng mắng của Tiểu Văn truyền tới.

"Đường Tuế, cô làm gì vậy! Sao lại thay đổi mật khẩu tôi cài đặt sẵn.

"
"Cô là nghệ sĩ của công ty, tất cả những gì của cô đều thuộc về công ty, cô đừng tưởng rằng, tiền tối nay đều là của cô, mau đưa cho tôi, đây đều là tài sản của công ty, bằng không chúng tôi sẽ tố cáo cô vi phạm hợp đồng!"
Giọng điệu Tiểu Văn không chút thiện ý.

Đường Tuế ngáp một cái, khá buồn ngủ.

"Buổi livestream này là của cá nhân tôi, cũng không phải do công ty giúp tôi nhận hoạt động, vì vậy chẳng liên quan gì đến công ty cả.

"
Đường Tuế nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Hôm nay đã lật mặt với người môi giới, về sau có lẽ sẽ phải bồi thương tiền vi phạm hợp đồng, hiện tại không thể lãng phí một chút tiền nào cả.

Cô còn chưa kịp đứng dậy đi tắm rửa, thì điện thoại vừa tắt lại bắt đầu vang lên.

Đường Tuế nhìn thoáng qua màn hình, Cố Vân Nhu.

Cũng chính là con đ.

ĩ bạn thân.

Điện thoại vừa được kết nối liền truyền đến giọng nói lo lắng của Cố Vân Nhu.

"Tuế Tuế, cậu không sao chứ! Mình nghe nói, người môi giới của cậu bị người ta ấy ấy, trời ạ, đáng sợ nhỉ?"
"Cậu không bị người ta sàm sỡ chứ!"
"Hay là cậu đã bị làm gì rồi?".

 
Chương 172: 172: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 10


Cố Vân Nhu nói chuyện như pháo đốt, hết câu này đến câu khác.

Đường Tuế ngáp một cái, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói cũng bởi vì buồn ngủ mà trở nên mềm mại hơn.

"Hình như cậu rất muốn tôi xảy ra chuyện thì phải?"
Đường Tuế hỏi.

Cố Vân Nhu vừa nghe vậy, cắn môi, xấu hổi cười cười.

"Sao có thể chứ? Mình với cậu là chị em tốt cùng vượt qua hoạn nạn mà!"
"Tuế Tuế, cậu có thể không tin người khác, nhưng nhất định phải tin mình!"
Cố Vân Nhu tận tình khuyên bảo.

"Tôi không có việc gì.


Đường Tuế hờ hững nói, vừa định cúp điện thoại.

"Tuế Tuế à, lúc trước mình nói với cậu rồi, mặt cậu nếu không trang điểm, thật sự là quá bình thường, không đặc sắc chút nào cả, sao hôm nay cậu không trang điểm mà đã livestream thế?"
"Haizzz, sao cậu chẳng nghe lời mình gì thế! Làm mình lo lắng gần chết, cậu như vậy, nếu để hãng quảng cáo trước thấy được sẽ chấm dứt hợp đồng với cậu đấy!"
Cố Vân Nhu vừa nói chuyện, vừa nghiến răng nghiến lợi xem lại đoạn livestream của Đường Tuế.

Trong đôi mắt đầy sự ghen ghét.

Cô ta đã sớm biết Đường Tuế rất xinh đẹp, gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, người có vẻ ngoài như thế này, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ một bước lên trời.


Cô ta chỉ thanh tú, chắc chắn sẽ bị Đường Tuế chèn ép không thể ngẩng mặt.

Vì thế, cô ta đã nghĩ ra biện pháp như vậy, để Đường Tuế đi con đường Porn Star, như vậy sẽ không gây trở ngại cho cô ta nữa.

Ai ngờ hôm nay Đường Tuế lại động kinh, không trang điểm đã livestream.

Còn múa tốt như vậy.

"Kệ đi, không sao cả.

"
Giọng Đường Tuế hờ hững, dường như chẳng thềm để ý.

Cố Vân Nhu giật mình sững sờ, nhất thời không biết nói gì.

"Tôi hơi mệt, đi ngủ đây.

"
Đường Tuế không muốn lãng phí thời gian với cô ta, cúp điện thoại, đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai rồi trực tiếp tắt loa.

Tắm rửa đi ngủ.

!
Sau khi Lục Cảnh Ngôn kiểm tra toàn thân xong thì ngồi lên sô pha, bác sĩ điều trị chính của anh nhìn báo cáo kiểm tra mà giật mình kinh ngạc.


"Lục tiên sinh, gần đây anh có uống thuốc gì không?"
Bác sĩ Trương dò hỏi.

Lục Cảnh Ngôn không trả lời, Tống Bân đứng bên cạnh nhanh chóng đáp lại: "Gần đây đều không uống thuốc, lần trước ông nói không thể hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc để hấp thu dinh dưỡng, bảo chúng tôi uống ít thuốc lại, nhẫn nhịn mấy ngày xem có thể ăn cơm được không, nên trên cơ bản gần đây đều không ăn cơm.

"
"Nếu không cũng không có chuyện hôm nay suýt thì xảy ra chuyện.


Tống Bân nói xong, chau mày.

"Bác sĩ Trương, bệnh tình của Cảnh Ngôn nhà chúng tôi thật sự không có cách để giải quyết nào sao?"
Bác sĩ Trương nghe lời này, nét mặt cũng cực kỳ buồn bực.

"Căn cứ theo tài liệu vừa kiểm tra thì cơ thể Lục tiên sinh đã tốt hơn rất nhiều, trong khi trước đó rõ ràng là rất suy yếu, nên tôi mới hỏi có phải anh đã uống thuốc gì đó không?"
"Hơn nữa theo báo cáo kiểm tra thì đêm nay, Lục tiên sinh đã ăn thứ gì đó.

"
"Lục tiên sinh, anh không có chút ấn tượng nào sao?"
Bác sĩ Trương ngẩng đầu, nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Tống Bân cũng vui mừng, cũng nhìn về phía Lục Cảnh Ngôn.

"Có phải hôm nay cậu đã ăn đồ ăn ở bên kia rồi không?"
Lục Cảnh Ngôn lắc đầu.

Điều duy nhất khiến anh ấn tượng cực sâu hình như là trong khi ngất xỉu, anh đã có một giấc mơ.

Trong mơ, có người đã đút cho anh ăn một thứ, thơm ngon cay ngọt, hệt như rượu tiên nước thánh.

.

 
Chương 173: 173: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 11


Sau đó! Hình như lại ăn thứ gì đó.

Chẳng lẽ, cô gái kia đã cho anh ăn trong lúc anh ngất xỉu?
Lục Cảnh Ngôn kể lại chuyện này cho Tống Bân và bác sĩ Trương một lần.

Tống Bân nghe xong nhíu mày.

"Để tôi gọi hỏi thử xem.


"Cảnh Ngôn, cậu biết nữ phục vụ đó tên là gì không?"
"Tôi có thấy bảng tên cô ấy, tên Lưu Tuệ.

"
Lục Cảnh Ngôn suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Tống Bân.

Tống Bân gật đầu, lại nhìn về phía bác sĩ Trương.

"Bác sĩ Trương, hôm nay để Cảnh Ngôn ở lại viện quan sát một đêm trước đã.

"
Bác sĩ Trương nghe xong đồng ý, dặn dò bọn họ thêm vài câu rồi rời đi.

"Cô phục vụ đó hơi kỳ lạ, trước đây mấy lần gặp tôi cô ta đều không dám thở mạnh, hôm nay lại dám mở đèn cho tôi, muốn tôi dùng bữa thật tốt.

"
Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Ngôn khẽ gõ trên mặt bàn.

Tống Bân nghe xong cũng phát hiện có chuyện không ổn.


"Để tôi gọi điện quản lí bọn họ đến đây một chuyến xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào.

"
Tống Bân nói xong liền bắt đầu gọi điện thoại.

Khoảng một tiếng sau, quản lí đưa Lưu Tuệ thấp thỏm bất an đi vào.

Lưu Tuệ cúi đầu, lo lắng theo sau quản lí.

Trong khi Tống Bân đang nói chuyện với quản lí thì tầm mắt Lục Cảnh Ngôn lại đặt trên người Lưu Tuệ đằng sau.

"Không phải cô ta.

"
Tống Bân sững sờ, đi tới trước mặt Lưu Tuệ: "Cô ngẩng đầu lên.

"
Lưu Tuệ nắm chặt váy mình, mặt tái nhợt ngẩng đầu.

Tống Bân vừa nhìn, quả thật không phải.

Người lúc tối nhìn thấy rất xinh đẹp, tuy người trước mắt không thể nói là xấu, nhưng chỉ hơi thanh tú thôi.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào.

"
Sắc mặt Tống Bân trầm xuống.

Lưu Tuệ bị dọa khóc, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào buổi tối.


"Cô nói là, Đường Tuế muốn trao đổi với cô, chỉ vì muốn đưa đồ ăn cho Cảnh Ngôn?"
Sắc mặt Tống Bân khó coi nhìn Lưu Tuệ.

Lưu Tuệ gật đầu.

“Đúng vậy, chính là như vậy.


"Sao cô có thể làm ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, nhà hàng chúng ta còn có thể làm ăn nữa sao?"
Quản lí hoảng sợ, ông ta không ngờ, chuyện như vậy có thể xảy ra ngay dưới mí mắt mình.

"Tống tiên sinh, hai người yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sa thải người phục vụ này, nếu hai người có vấn đề gì cần, nhà hàng chúng tôi sẽ phối hợp sớm nhất có thể, nếu có tổn thất gì, cũng có thể nói với chúng tôi.

"
"Chỉ là! Mong hai người đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài.

"
Quản lí rất lo lắng.

Lục Cảnh Ngôn là minh tinh đỉnh lưu, nếu chuyện này bị tuồn ra ngoài sẽ mang lại ảnh hưởng rất lớn, nói không chừng dư luận trên mạng có thể khiến nhà hàng của bọn họ không mở nổi nữa.

Tống Bân hừ lạnh một tiếng: "Chúng tôi cũng không định tiết lộ chuyện này, tạm thời chưa có việc gì, chờ bên chúng tôi giải quyết xong sẽ nói với ông.

"
"Được được được.

"
Lúc này quản lí chỉ đành gật đầu.

Quản lí vừa định dẫn Lưu Tuệ đi thì Lục Cảnh Ngôn lên tiếng ngăn lại.

“Tạm thời đừng sa thải người này.

"
Quản lí hơi giật mình, như hiểu ra gì đó, lập tức gật đầu.

Sau khi bọn họ ra ngoài, Tống Bân khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Sao lại không sa thải người phục vụ này?".

 
Chương 174: 174: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 12


Ai biết được cô ta có âm thầm nhận thứ tốt gì từ Đường Tuế nên mới cho Đường Tuế tiếp cận cậu không.

"
Tống Bân nhíu mày, bước qua, rót một cốc nước cho Lục Cảnh Ngôn trước.

"Tôi đã bảo nhìn cô ấy hơi quen quen, thì ra là Đường Tuế.

"
"Bình thường cô ta đều trang điểm đậm, lố lăng giả tạo, đột nhiên để mặt mộc làm tôi không nhận ra được luôn.

"
"Cô ta tìm mọi cách tiếp cận cậu như vậy, chắc chắn có ý đồ xấu.

"
"Cậu là ảnh đế, dính dáng đến loại người này sẽ là bẩn danh tiếng của cậu.

"
Tống Bân nói xong, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.

Giống như Đường Tuế là thứ dơ bẩn.

Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, liếm môi.

Bây giờ trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, ánh mắt sâu xa.

Đường Tuế này khá thú vị.

Ngày hôm sau.

Đường Tuế đang ngủ say thì báo thức điện thoại reng lên.


Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tắt báo thức, rời giường.

Sau khi rửa mặt xong, thay quần short áo ngắn tay đơn giản, xỏ giày vào rồi ra ngoài.

Đi đến bệnh viện.

Trong cốt truyện, mẹ Đường trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe cộ.

Cũng vì vậy mà Đường Tuế còn chưa học xong đại học đã tham gia cuộc thi tuyển chọn idol, sau đó debut thành minh tinh.

Tới bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Đường.

Phòng bệnh này là phòng hai người, bây giờ chỉ có mình mẹ Đường.

Đường Tuế đi vào, quan sát xung quanh, thấy không có camera, lúc này mới yên tâm.

Cô đi tới trước giường bệnh của mẹ Đường, người phụ nữ nằm trên giường, hơi gầy gò, queo quắt.

Sắc mặc bà tái nhợt, môi không có chút huyết sắc.

Đường Tuế không nói một lời, trực tiếp dùng dao cứa tay mình, đút cho mẹ Đường uống chút máu rồi thu tay lại, cất con dao nhỏ đi.

Xong lại lấy tăm bông bên cạnh, chấm ít nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi cho mẹ Đường.

Theo thời gian trôi qua, thiết bị máy móc bên cạnh bỗng nhiên dao động.

Hai cánh tay đang buông thõng của mẹ Đường cũng bắt đầu giật lên.

Bỗng dưng, mẹ Đường mở mắt.

Thứ đầu tiên nhìn thấy là Đường Tuế ngồi ở mép giường.

"Tuế Tuế.


"
Chất giọng dịu dàng khàn đặc do thời gian dài không nói chuyện.

"Mẹ.

"
Đường Tuế cười nhẹ, đứng đậy.

"Con đi gọi bác sĩ.

"
Vành mắt mẹ Đường đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Mặc dù bà là người thực vật, nhưng trong lúc hôn mê, thỉnh thoảng bà vẫn biết những chuyện đã xảy ra.

Tuế Tuế chịu khổ đều do bà, đứa con nhỏ còn chưa học xong đại học đã phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho bà.

Đường Tuế ra ngoài gọi bác sĩ đến, các bác sĩ nghe nói mẹ Đường tỉnh lại thì vô cùng sửng sốt.

"Đường tiểu thư, chúng tôi đưa mẹ cô đi làm xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.

"
Bác sĩ nói với Đường Tuế.

"Được.

"
Đường Tuế khẽ gật đầu.

Cô rất tin tưởng máu của mình.

Bác sĩ, hộ sĩ vội vã đưa mẹ Đường ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Đường Tuế.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đút bữa sáng cho Lục Cảnh Ngôn.

Đường Tuế:???
Tâm trạng vừa mới buông lỏng lại bắt đầu căng thẳng.

Luân Hồi Kính chó chết, luôn chơi cô mà.

.

 
Chương 175: 175: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 13


Luân Hồi Kính cảm thấy nó rất oan ức.

Nó chỉ là một công cụ mà thôi, nó có làm gì đâu mà mắng nó.

Hu hu hu.

Đường Tuế: Lục Cảnh Ngôn cũng ở bệnh viện?
Luân Hồi Kính: Ờ, chính là phòng 3033 ở trước đó.

Đường Tuế nghe vậy bước ra ngoài.

Bệnh viện này là bệnh viên tư nhân, phòng của mẹ Đường là phòng bình thường, đi thẳng về trước là phòng vip của Lục Cảnh Ngôn.

Đứng bên ngoài phòng bệnh 3033, Đường Tuế hơi bối rối.

Chắc chắn Lục Cảnh Ngôn đã nhớ kỹ mặt cô, mặc dù cô chỉ là một minh tinh hạng ba nho nhỏ, nhưng ít nhiều vẫn có danh tiếng trong giới.

Chắc chắn sau này sẽ bị nhìn thấy trên TV.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ xấu hổ lắm.

Đường Tuế mím môi, từ kinh nghiệm xương máu, cô quyết định sẽ thẳng thắn với Lục Cảnh Ngôn.

Nếu không sau này! Cô không thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào nữa.

Còn bị điện giật, cảm giác đó thật sự quá thống khổ.

Hu hu.

Đường Tuế giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.


"Vào đi.

"
Giọng Lục Cảnh Ngôn trầm ấm, hấp dẫn mê người.

Dễ khiến người nghe phạm tội.

Đường Tuế đẩy cửa ra, bước vào.

Vẻ mặt anh nghiêm nghị, không có chút ngạc nhiên nào khi thấy Đường Tuế tiến vào.

"Lục, Lục tiên sinh, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi anh.

"
Đường Tuế cúi đầu, giọng hơi co quắp bất an.

Mái tóc đen dài như rong biển xõa xuống bả vai.

Cô mặc một chiếc áo cộc tay màu vàng nhạt, trông rất sáng sủa, bên dưới là quần short trắng sạch sẽ, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Lúc này cô đang cúi đầu, đôi tay xoắn xuýt vì khẩn trương.

Lục Cảnh Ngôn đang đọc báo trên sô pha, bỗng nhiên nghe một câu như thế, anh nhẹ nhàng nhấc hàng mi dài lên.

Nhìn về phía Đường Tuế.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, Đường Tuế càng thêm khẩn trương mím môi lại.

"Xin lỗi cái gì?"
Một hồi lâu mới nghe được Lục Cảnh Ngôn trả lời.


Còn bằng lòng nói chuyện với cô, xem ra vấn đề không lớn lắm.

Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm, mím môi, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Lục tiên sinh, thật ra! "
Vừa nãy không hồi hộp lắm, nhưng không biết vì sao, vừa ngẩng mặt lên, chạm đến tầm mắt của anh, cô liền căng thẳng.

"Thật ra, tôi là fans của anh.

"
Đường Tuế nhắm mắt lại, nói một lèo ra.

Lục Cảnh Ngôn hơi nhướng mày, vẻ mặt không thay đổi, cũng không nói lời nào.

Đường Tuế cúi đầu: "Cũng bởi vì quá thích anh, nên tôi mới! nghĩ ra hạ sách này.

Thấy anh không muốn ăn uống gì, làm fans của anh, tôi thật sự rất đau lòng.

"
"Tôi biết, điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh.

"
"Mong Lục tiên sinh có thể tha thứ cho tôi.

"
Nói xong Đường Tuế lại ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Lục tiên sinh, anh có thể tha thứ cho tôi không?"
Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Ngôn nhẹ nhàng lướt trên tập tài liệu.

Bản báo cáo của bác sĩ nói rằng, nhiều ngày nay anh không ăn cơm cũng không uống thuốc, vốn dĩ bệnh tình sẽ chuyển biến xấu đi.

Nhưng!
Ngoài dự đoán là các cơ quan chức năng của anh đang dần phục hồi.

Điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Căn nguyên của vấn đề đều ở trên người Đường Tuế.

"Hôm qua cô cho tôi ăn thứ gì?".

 
Chương 176: 176: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 14


“Chỉ là cháo hải sản bình thường.


Bỗng nhiên bị hỏi một câu như vậy, trái tim Đường Tuế căng thẳng như bị nhấc lên.

Sẽ không bị phát hiện chứ!
Không đâu, giờ anh hỏi chứng tỏ anh không biết gì cả.

Không sao không sao.

Không cần tự dọa mình.

“À.


Lục Cảnh lạnh nhạt lên tiếng.

Thấy vậy, Đường Tuế lén lút quan sát Lục Cảnh Ngôn, muốn tìm ra ít manh mối từ khuôn mặt anh.

Nhưng không có gì cả.

“Cô tên là Đường Tuế?”
Xoạt, Lục Cảnh Ngôn đóng tập tài liệu trên tay lại.

“Đúng vậy.


Đường Tuế nhẹ nhàng trả lời.

“Cô rất thích tôi?”
Lục Cảnh lạnh nhạt hỏi một câu.

Đường Tuế gật đầu.

Rồi lặp lại lần nữa: “Đúng vậy, em rất thích anh.


“Vậy chúng ta kết hôn đi.



Lục Cảnh Ngôn ném tập tài liệu sang một bên, vẻ mặt tự nhiên nhìn Đường Tuế.

“Sao cơ?”
Đường Tuế sững sờ, không ngờ được Lục Cảnh Ngôn lại đột nhiên nói vậy.

Kết, kết hôn hả?
Đang yên đang lành tại sao lại muốn kết hôn.

Lục Cảnh hơi nhíu mày, hỏi.

Đường Tuế vẫn ngây người như trước.

Luân Hồi Kính: Cô sao thế nhỉ, cơ hội tốt như vậy, sao cô còn không đồng ý, chỉ khi ở bên cạnh anh ta, mới có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, thanh trừ hết giá trị hắc hóa của anh ta.

Đường Tuế: Nhưng sao anh ấy lại muốn kết hôn với tôi, đáng sợ quá, nhất định là có âm mưu gì đó!
Đường Tuế: Tôi, tôi sợ.

Luân Hồi Kính không nhịn được mà trợn mắt.

Luân Hồi Kính: Dù anh ta có ý đồ gì, cũng không thể nào bằng cô được, tin tôi đi!
Đường Tuế nghĩ lại, cũng đúng nhở, chính cô cũng có ý đồ mà.

“Đồng ý.


Đường Tuế nhẹ giọng trả lời, giọng nói ngọt như mật.

Rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa.

“Em rất bằng lòng.


“Thế nhưng! tại sao anh muốn kết hôn với em!”
Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi.

“Bởi vì, khi ở cùng với cô, tôi có thể ăn cơm.



Lục Cảnh cũng không che giấu mục đích của mình, dứt khoát nói ra lý do.

Có thể ăn, mới có thể sống sót.

“Ừ.


Đường Tuế gật đầu.

Có nhân sâm tinh trăm vạn năm như cô ở bên, anh không bị bổ quá mức là tốt ha.

Lục Cảnh vừa nói vừa lấy ra một phần tài liệu đưa cho Đường Tuế ký tên.

Không chờ anh nói xong, Đường Tuế đã ký lên tài liệu.

“Cô không xem à?”
Lục Cảnh nhíu mày hỏi, cô cứ như vậy thì bị lừa lúc nào cũng chẳng hay.

“Em tin anh mà!”
Đường Tuế nở nụ cười mềm mại, hai mắt cong lại thành vầng trăng non.

Cũng không biết vì sao, nhìn nụ cười của Đường Tuế, lòng anh đột nhiên nóng bừng lên.

Dường như nụ cười ấy đã vô thanh vô thức khiến lòng anh trở nên yên ổn.

Sau đó, Đường Tuế đi đăng ký kết hôn cùng Lục Cảnh.

Chờ đến khi cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, cô mới sực tỉnh.

À, vậy là hai người bọn họ thực sự kết hôn rồi hả?
“Tôi đăng bài lên Weibo.


Lục Cảnh định lấy điện thoại ra thì bị Đường Tuế ngăn lại.

“Hử?”
Lúc Cảnh cau mày, khó hiểu nhìn Đường Tuế.

“Tạm thời đừng đăng, hiện giờ danh tiếng của em rất xấu.


“Nếu công khai thì không được tốt lắm.


Đường Tuế có chút ngại ngùng.

Đợi đến khi cô thanh trừ hết giá trị hắc hóa, bọn họ có thể ly hôn.

.

 
Chương 177: 177: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 15


Nếu giờ anh đăng lên, cô sẽ bị chửi chết đấy.

Huống chi, mối quan hệ của họ là giả.

Đường Tuế ngẩng đầu, đôi mắt to dầm dề, khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Mối quan hệ của chúng ta không phải là giả ư?"
Lục Cảnh Ngôn bị cô nhìn đến không được tự nhiên.

"Là giả.

"
"Nhưng cũng là thật.

"
Lục Cảnh Ngôn nói xong rồi lên một chiếc xe đỗ ven đường.

Đường Tuế cũng nhắm mắt theo sau.

Trong đầu cô có rất nhiều điều thắc mắc.

Có ý gì chứ?
Là giả, nhưng cũng là thật?
Tống Bân ngồi cạnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đường Tuế bèn giải thích.

"Cảnh Ngôn là đỉnh lưu, mỗi lời nói hành động của cậu ấy đều ở ngoài sáng, nhưng dưới bóng tối không biết có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chặp.

"
"Cậu ấy từng này tuổi rồi, hơn nữa lại là diễn viên phái thực lực, cho dù kết hôn cũng không ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp! Nhưng nếu cố tình giấu giếm, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.

"
"Có điều, Cảnh Ngôn, cũng đâu phải không ẩn hôn được?"
Tống Bân nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Cảnh Ngôn.

Dù sao cuộc hôn nhân của họ cũng không kéo dài bao lâu.


Lục Cảnh Ngôn không để ý đến Tống Bân, ngược lại nhìn về phía Đường Tuế.

"Em không bằng lòng hả?"
Đường Tuế gật đầu như gà mổ thóc.

"Em cảm thấy nó không cần thiết.

"
Đường Tuế cười híp mắt, nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Cô không quan tâm mình có hot hay không, cô chỉ cần thanh trừ hết giá trị hắc hóa của anh là được, nhân tiện ăn chút đồ ngon.

Lục Cảnh Ngôn thoáng sửng sốt.

Cô như vậy, có vẻ là cực kì thích anh thật, hơn nữa còn là kiểu thích mà không cần đáp lại.

Không hiểu sao có chút cảm động.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 20 phút.

"Bây giờ chúng ta đi ăn chút gì đó đi.

"
Đường Tuế vừa nghe Luân Hồi Kính đếm ngược là bắt đầu cảm thấy khẩn trương ngay.

Ăn xong, cô còn phải quay lại bệnh viện, chắc lúc đó mẹ Đường đã kiểm tra xong rồi.

Cô còn phải đón mẹ xuất viện.

"Đi ăn?"
Tống Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh.

Cũng không biết liệu anh có ăn được không.

"Đến cửa hành bánh bao đi, không có ai, vừa nhìn là biết ngon.

"

Đường Tuế tùy ý chỉ tay về một phía.

Lục Cảnh Ngôn và Tống Bân nhìn theo.

Hả hả hả?
Ủa chớ không phải là xếp hàng càng đông thì càng ngon hả.

"Hai người chờ ở đây nhé, để em đi mua.

"
Đường Tuế nhìn thời gian đếm ngược, chỉ còn 19 phút.

Cô vội vàng đẩy cửa xuống xe, chạy đến cửa hàng bánh bao.

Vọt vào trong quán, cô quan sát rồi hỏi: "Ông chủ, có bán bánh bao không?"
Có lẽ vì buôn bán không tốt, nên vẻ mặt của ông chủ khá lười nhác.

"Có, nhưng hơi nguội, cô về phải hấp lại mới ăn được.

"
"Cô muốn mua bánh bao nhân gì?"
Đường Tuế lại gần, mua hai cái bánh bao nhân đậu, sau đó xách túi đi về phía xe của Lục Cảnh Ngôn.

Vào xe, Đường Tuế đưa túi bánh bao nhân đậu đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Anh ăn đi, cái này ngon lắm.

"
Nói rồi mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn rũ mắt, nhìn cái bánh bao, không muốn ăn chút nào.

"Anh không muốn ăn.

"
Lục Cảnh Ngôn nói xong, mím chặt môi, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Tuế: "! "
Hu hu, đã dâng tới tận miệng rồi mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ thôi đã muốn khóc rồi.

Cô cúi đầu, nhìn bánh bao trong tay mình.

Vậy thôi, cô ăn trước vậy.

.

 
Chương 178: 178: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 16


Lớp vỏ bên ngoài rất mỏng, nhân đậu bên trong dày đặc, còn có mùi hoa quế thoang thoảng.

Tuy hơi nguội, nhưng lớp vỏ cũng không quá cứng, trái lại còn mềm xốp vừa phải.

Đường Tuế kinh ngạc, không ngờ rằng bánh bao nguội mà cũng có thể ngon đến vậy.

Cô liếm môi, lấy di động ra chụp chiếc bánh bao, vừa ăn vừa đăng weibo.

Đường Tuế V: Trên đường Khang Tiền có một cửa hàng bánh bao tên là A Minh ăn rất ngon.

Bánh bao đậu siêu ngon luôn, lần sau sẽ đến để thử những nhân khác.

Weibo vừa đăng lên, đã có không ít bình luận.

"Đường Tuế lại đi ăn uống.

"
"Ha ha, nhà tôi ở gần chỗ này, tôi phải đi mua ngay mới được.

"
"Đồ ăn mà Đường Tuế giới thiệu chắc chắn rất ngon.

"
"Bánh bao một đồng một cái, vậy tôi có coi là sài cùng hàng với minh tinh không?"
Sau khi Đường Tuế đăng xong, tiện tay trả lời mấy bình luận, rồi mới tiếp tục ăn bánh bao.

Tuy Lục Cảnh Ngôn không muốn ăn, cô sẽ bị Luân Hồi Kính trừng phạt.

Dù thế nào cũng phải ăn no chứ.

Bỗng nhiên Lục Cẩn Ngôn duỗi tay đến trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế rũ mắt, có chút khó hiểu nhìn tay Lục Cảnh Ngôn.


"Hả?"
Trong miệng Đường Tuế còn bánh bao nên nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.

"Cho anh một cái.

"
Lục Cảnh Ngôn nói xong, tầm mắt cũng chuyển sang phía khác, dường như có chút ngượng ngùng.

Đường Tuế nghe vậy thì rất vui mừng, Lục Cảnh Ngôn thế mà lại đồng ý ăn bánh bao với cô.

Vừa định đặt bánh bao vào tay Lục Cảnh Ngôn, thì chợt nhớ lại yêu cầu nhiệm vụ là đút cho anh ăn.

Vậy là cô đưa một chiếc bánh bao khác đến bên môi Lục Cảnh Ngôn.

Giọng nói mềm nhũn, ngoan ngoãn.

Mặc dù Lục Cảnh Ngôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cúi đầu cắn một miếng.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ hoàn thành.

Đường Tuế nghe thấy thông báo, thở phào một hơi.

"Đây, tự anh ăn đi.

"
Nói xong, Đường Tuế nhét bánh bao trong tay vào tay Lục Cảnh Ngôn.

Còn mình lại tiếp tục cầm bánh bao của mình, ăn đến ngon nghẻ.

Lục Cảnh Ngôn: "! "
Luôn cảm thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ, nhưng lại không giải thích được.


"Đường tiểu thư, cô muốn đến chỗ nào?"
Tống Bân thấp giọng ho khan một tiếng, nhìn Đường Tuế hỏi.

"Cho tôi đến bệnh viên đi, tôi muốn đón mẹ xuất viện.

"
Tống Bận gật đầu.

"Đường tiểu thư, bao giờ cô dọn đến nhà Cảnh Ngôn, để chúng tôi sắp xếp phòng cho cô.

"
Tống Bân lại hỏi.

Cảnh Ngôn nói chỉ khi ở bên Đường Tuế, anh mới ăn được.

Vậy nên, rất hiển nhiên, Đường Tuế phải đến nhà anh ở.

Nghĩ vậy, Tống Bân nhìn thoáng qua Lục Cảnh Ngôn đang im lặng ăn bánh bao.

Trời ạ, đây là hiện tượng lạ cỡ nào.

Bao lâu rồi mình chưa nhìn thấy cảnh tượng này.

Đường Tuế nghe câu hỏi của Tống Bân, trầm ngâm một lát: "Đợi tôi sắp xếp cho mẹ xong sẽ gọi anh đến đón.

"
Nói rồi, Đường Tống trao đổi số điện thoại với Tống Bân.

Đường Tuế tới bệnh viện, xuống xe rồi đi thẳng đến phòng bệnh.

Đường Tuế đến vừa lúc mẹ Đường đã kiểm tra xong toàn bộ, báo cáo kiểm tra cũng đã có.

Đám bác sĩ tấm tắc bảo lạ.

Cho tới giờ họ vẫn chưa gặp qua trường hợp nào như này, không phải kì lạ ở chỗ người thực vật tỉnh lại.

Mà là.

Các cơ quan chức năng trên cơ thể mẹ Đường đều rất tốt.

Giống y như người bình thường vậy.

.

 
Chương 179: 179: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 17


Không đến nửa giờ, Đường Tuế đã tươi cười đón mẹ Đường về nhà.

Về tới nhà, mẹ Đường hết sờ chỗ này, lại sờ chỗ nọ, đợi đến khi bà ngồi xuống, nước mắt đã chảy dài.

"Mẹ, mẹ cũng khỏe lại rồi, sao còn khóc nữa?"
Đường Tuế không phải người biết an ủi người khác, nhưng nhìn thấy mẹ Đường ngồi bên cạnh lẳng lặng khóc, trong lòng cô có chút khó chịu.

Cảm giác rất khó chịu.

"Mẹ đang đau lòng cho con, Tuế Tuế, cũng vì mẹ mà con phải chịu nhiều đau khổ.

"
"Không sao, mẹ, những chuyện này đều đã qua rồi, mẹ xem đi, không phải đã tốt lên rồi sao?"
Đường Tuế cười cười, vươn tay ôm lấy cánh tay của mẹ Đường.

"Bây giờ mẹ khỏe lại rồi, cũng có thể chăm sóc cho con được rồi.

"
Mẹ Đường nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Đường Tuế, lệ đầy khóe mắt.

"Dạ.

"
Đường Tuế gật đầu, nhìn ánh mắt của mẹ Đường làm cô cũng rưng rưng.

Đang lúc chuyện trò, điện thoại của Đường Tuế bỗng nhiên vang lên.

Đường Tuế nhìn tên người gọi.

Đường Tuế đợi một lát mà điện thoại vẫn không dứt.


"Alo.

"
Cô bắt máy.

"Đường Tuế.

"
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lisa truyền đến.

"Ờ?"
"Tiện nhân nhà cô cũng dám chơi tôi, có phải cô không muốn tiếp tục lăn lộn nữa không?"
Đường Tuế không nói gì.

Giọng nói tàn nhẫn của Lisa vẫn truyền đến từ loa điện thoại.

"Cô đừng nghĩ mẹ cô xuất viện rồi thì tôi sẽ không có biện pháp trị cô, hợp đồng của cô vẫn nằm trên tay tôi, hoặc là cô bồi thường 5000 vạn tiền vi phạm hợp đồng, hoặc là! ha ha.

"
Lisa chưa nói xong đã cười lạnh vài tiếng, đột nhiên điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút.

Đường Tuế vậy mà dám cúp điện thoại.

"A a a! "
Lisa dùng sức ném điện thoại xuống đất, vẻ mặt dữ tợn lên.

Đường Tuế chết tiệt này, đúng là ăn gan hùm mật gấu, thế mà dám cúp điện thoại của cô ta.

"Chị Lisa.

"
Cố Vân Nhu vẫn luôn ngồi bên cạnh bắt đầu bày mưu tính kế.


"Đường Tuế vẫn luôn làm người ta chán ghét như vậy, chi bằng cử cô ta đi tham gia chương trình thực tế của đạo diễn Khang Bình đi.

"
Lisa nghe vậy, đang định mắng Cố Vân Nhu thì chợt nhớ ra gì đó.

Nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

"Vân Nhu, ý tưởng của cô rất hay.

"
Lisa vừa lòng nhìn Cố Vân Nhu: "Nếu vậy, bộ phim kia của Đường Tuế chuyển qua cho cô.

"
Cô Vân Nhu nghe còn có loại chuyện tốt này thì vội vàng gật đầu.

"Cảm ơn chị Lisa.

"
!
Bên kia Đường Tuế đã sắp xếp cho mẹ Đường xong, lại hết lời giải thích cho bà cô cần đi công tác một thời gian, rồi nhanh chóng đã thu dọn hành lý, nhờ Tống Bân đến đón.

Đường Tuế lên xe, Tông Bân nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, khuôn mặt rất sạch sẽ, một người như vậy, không có cách nào đánh đồng với những porn star trên internet.

Đường Tuế đang xem điện thoại, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Lisa.

Cô bắt máy.

Giọng Lisa vẫn chảnh chóa như trước.

"Đường Tuế, ngày mai cô đến công ty một lần đi, công ty cho cô một cơ hội, hoặc là cô bồi thường 5000 vạn, hoặc là đi tham gia một chương trình thực tế.

"
"Chỉ cần cô tham gia chương trình thực tế này, hợp đồng của cô và công ty sẽ lập tức chấm dứt.

"
"Cũng không cần cô bồi thường 5000 vạn nữa.

".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top