Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 180: 180: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 18


Đường Tuế nghe xong tự hỏi, sao lại có chuyện tốt như vậy.

"Chương trình thực tế gì?"
"Có một tòa sơn trang của đạo diễn Khang Bình, sao nào?"
Đường Tuế nghe vậy, trực tiếp mở điện thoại tra chương trình có một tòa sơn trang.

Phát hiện đây cũng không phải chương trình thực tế kì lạ gì, lập tức đồng ý.

"Được, tôi đồng ý với chị.

"
"Được, vậy cô lập tức đến đây kí hợp đồng.

"
Lisa thấy cô vẫn ngu ngốc như trước, vậy mà lại đồng ý rồi.

Lisa cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại, thậm chí còn có chút nóng lòng, mong Đường Tuế nhanh đến công ty ký hợp đồng tham gia chương trình.

Đường Tuế cúp điện thoại, hơi ngượng ngùng nhìn Tống Bân đang lái xe.

"Anh Tống, có thể đưa tôi đến công ty giải trí Vạn Thiên không?"
Tống Bân vừa nghe đã đồng ý.

Một lúc lâu sau anh ta mới nói: "Đường tiểu thư, nếu cô có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi, có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp.

"
Đường Tuế cười gật đầu.

"Cảm ơn anh Tống, anh đúng là người tốt.


"
"Nhưng mà không cần đâu.

"
Tống Bân đưa cô tới gần công ty giải trí Vạn Thiên rồi để cô tự mình đi vào, xe của anh ta rất nổi bật dễ gây sự chú ý.

"Đường tiểu thư, tôi ở chỗ này chờ cô, cô xong việc thì đến đây tìm tôi.

"
Đường Tuế nghe vậy thì gật đầu.

Vào trong công ty, đám người Lisa đã chờ cô ở bên kia.

Trên bàn có hai bản hợp đồng, một bản là hợp đồng của chương trình thực tế "Có một tòa sơn trang", một bản khác là hợp đồng giải ước.

Đường Tuế cẩn thận xem hai bản hợp đồng, thấy không có chỗ nào bất thường, bèn sảng khoái kí tên.

Cô cầm hợp đồng, không thèm liếc mắt nhìn Lisa một cái đã đi ra cửa.

Mới vừa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng nguyền rủa hung ác của Lisa vang lên từ phía sau: "Đường Tuế, cô xui xẻo rồi.

"
Đường Tuế khó hiểu nhìn lại, cảm giác Lisa đúng là đồ ngốc.

Rồi tiếp tục bước đi.

Lisa: "! "
Đường Tuế chết tiệt này, thế mà còn dám có thái độ như vậy, chờ cô tham gia chương trình thực tế kia rồi, mới biết mình có bao nhiêu thảm hại.


Hừ, tiện nhân.

Đường Tuế lại lần nữa ngồi lên xe của Tống Bân, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Không cần gánh khoản nợ 5000 vạn, chỉ tham gia một chương trình thực tế mà thôi.

Cũng không có vấn đề gì lớn.

Cô nghĩ, có lẽ sẽ có không ít gà, vịt, ngan, ngỗng,! và rất nhiều thức ăn ngon.

Tống Bân đang chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên nhìn thấy hợp đồng trong tay Đường Tuế, anh ta kinh ngạc quay đầu lại.

"Đường tiểu thư, cô muốn tham gia chương trinh thực tế này sao?"
""Có một tòa sơn trang" của Khang Bình?"
"Đúng vậy.

"
Đường Tuế lau nước miếng bên khóe môi.

"Cô đưa tôi xem.

"
Tống Bân nhận lấy hợp đồng trong tay cô rồi đọc sơ qua.

Đã kí tên rồi, căn bản không thể đổi ý được nữa, nếu đổi ý, Đường Tuế phải bồi thường một trăm vạn.

"Đường tiểu thư, sao cô lại kí cái này?"
Tống Bân bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Khang Bình tuy rằng là đạo diễn lớn, nhưng chương trình thực tế này đã có khách mời cố định, gồm bốn sao nam và Tống Thiên Thiên.

Tiết mục này ra đến mùa thứ ba rồi, từ mùa hai đã có sao nữ muốn gia nhập, nhưng kết quả lại không như ý, những sao nữ đó nếu không chết thì tàn tật, rất kì lạ! Cho nên chương trình thực tế này tuy rằng rất hot, nhưng cũng chẳng khác nào là bùa đòi mạng của sao nữ vậy.

"
"Bình thường không có sao nữ nào dám tham gia.

".

 
Chương 181: 181: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 19


"Bây giờ cô là vợ của Cảnh Ngôn, hoàn toàn có thể không cần tham gia, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chỉ có một triệu mà thôi, chúng ta thương lượng một chút là có thể giải quyết giúp cô.

"
Tống Bân nhìn dáng vẻ của Đường Tuế, trong lòng hiểu rõ.

Chắc hẳn những chuyện trước kia của Đường Tuế đều do công ty quản lý không ra hồn.

Thật sự đáng thương.

Nếu cô tham gia tiết mục này rồi mất mạng, vậy Cảnh Ngôn của bọn họ! cũng không có chỗ tốt.

Bệnh kén ăn của anh thực sự rất nghiêm trọng rồi.

Hai mắt Đường Tuế sáng lên, hóa ra còn có thể làm như vậy.

Thật ra không phải cô sợ chết, dù sao cô cũng là nhân sâm tinh mà, mấy chuyện bình thường cô không sợ hãi chút nào.

Nhưng nghĩ đến phải ở cùng một chỗ với nữ chính Tống Thiên Thiên, đến lúc đó, Luân Hồi Kính chắc chắn lại tăng thêm nhiệm vụ cho cô.

Đường Tuế vừa định gật đầu đồng ý thì Luân Hồi Kính thông báo.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tham gia chương trình thực tế "Có một tòa sơn trang".

Đường Tuế: "! "
Khóc không ra nước mắt.

"Không cần, Tống tiên sinh, tôi vẫn nên tham gia.

"
"Không sao, anh không cần lo lắng, tôi chính là củ nhân sâm đánh mãi không chết.

"
Tống Bân hơi nao nao, trải qua chuyện này, cái nhìn của anh ấy về Đường Tuế cũng thay đổi.

Anh ta đã giúp Lục Cảnh Ngôn tung cành ô-liu, nói sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.


Nhưng cô lại từ chối.

Đúng là cô gái tốt mà.

Không đúng, người bình thường đều nói là con gián đánh mãi không chết.

Sao tới lượt cô lại thành củ nhâm sâm đánh mãi không chết rồi?
Lẽ nào, cô cảm thấy nhân sâm đại diện cho sự trường thọ?
Không cần hỏi Đường Tuế, anh ta cũng tự hiểu rõ.

Tống Bân tính đợi sau khi Đường Tuế tham gia chương trình thực tế này xong, nhất định phải kí hợp đồng với cô.

Giúp cô nổi tiếng, để cô kiếm nhiều tiền.

Đúng là một cô bé tốt.

Dưới ánh mắt kì lạ của Tống Bân, Đường Tuế đã tới khu nhà cao cấp của Lục Cảnh Ngôn.

"Tuế Tuế, tôi sẽ không đi vào, cô hãy sống tốt với Cảnh Ngôn nhé.

"
Tống Bân đứng ở cửa, cẩn thận dặn dò Đường Tuế.

"Vâng, anh Tống.

"
Đường Tuế gật đầu lia lịa.

"Tuế Tuế, cô lại đây.

"
Tống Bân hạ giọng xuống, vẫy tay với Đường Tuế.

Đường Tuế đến trước mặt Tống Bân, đôi mắt long lanh mở to.

"Anh Tống, còn có chuyện gì hả?"

"Nhớ phải khuyên cậu ấy ăn nhiều cơm vào nhé.

"
Đường Tuế nghe xong thì gật đầu.

Khuyên người ta ăn cơm không phải là chuyện đơn giản sao?
"Để em để em.

"
"Bốp bốp bốp! "
Tống Bân thấy cô chân thành như vậy thì vừa lòng rời đi.

Đường Tuế xách hành lý của mình đứng ở phòng khách.

Một lúc lâu vẫn không thấy Lục Cảnh Ngôn đi ra.

"Lục tiên sinh.

"
Đường Tuế gọi với vào trong vài tiếng, nhưng không có ai đáp lại.

Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng ở trước cửa một căn phòng.

Trùng hợp là.

"Em đến rồi.

"
Đường Tuế thấy vậy, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, thẹn thùng rũ mắt.

Trái tim cũng đập thình thịch.

Dáng người của Lục Cảnh Ngôn tốt quá.

Da anh không có màu đồng cổ như những người đàn ông khác, làn da của anh trắng nõn, thân thể lõa lồ bên ngoài cũng mang theo sức mạnh vô tận.

Cánh tay căng phồng, cơ ngực cũng căng phồng.

Vừa nhìn đã biết rất mạnh mẽ.

Nếu cô làm bò viên, nhờ anh giã thịt bò chắc chắn rất ok.

Đường Tuế lén nhìn trộm vài lần.

Dưới ánh mắt nóng rực của cô, Lục Cảnh Ngôn mím môi: "Anh vào thay quần áo trước.

".

 
Chương 182: 182: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 20


Nói rồi Lục Cảnh Ngôn liền đi vào phòng.

Đường Tuế chỉ đợi một lát, Lục Cảnh Ngôn đã mặc đồ ngủ bước ra.

Trên mũi còn đeo mắt kính gọng vàng.

"Lục tiên sinh, anh bị cận thị hả?"
Đường Tuế nhìn mắt kính của anh, thầm cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được dò hỏi.

Không thể không nói, dáng vẻ anh khi đeo kính có chút cấm dục.

Lục Cảnh Ngôn nghe vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, khẽ nhếch môi.

"Đúng vậy.

"
"Đi theo tôi, đưa em về phòng em.

"
Lục Cảnh Ngôn nói xong, bước tới giúp Đường Tuế xách vali hành lí.

"Được.

"
Đường Tuế gật đầu, đi theo sau Lục Cảnh Ngôn, vào trong phòng.

"Em thu dọn trước đi, tôi ra ngoài đây.

"
"Được.

"
Đường Tuế đáp, chờ sau khi Lục Cảnh Ngôn ra ngoài, cô cầm đồ ngủ đi tắm rửa.

Chờ khi tắm rửa sạch sẽ mát mẻ tới phòng khách, Lục Cảnh Ngôn đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản.


Đường Tuế nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hiện tại đã tới giờ cơm tối, trưa nay cũng không ăn gì.

"Lục tiên sinh, anh có đói không?"
Lục Cảnh Ngôn dời tầm mắt khỏi kịch bản, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Em đói bụng hả?"
Lục Cảnh Ngôn hỏi.

Anh có bệnh kén ăn, hơn nữa hôm nay đã ăn một cái bánh bao nhân đậu rồi nên không cảm thấy đói chút nào.

"Vâng.

"
Đường Tuế gật đầu.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi.

"
Đường Tuế vừa định gật đầu thì nghe Luân Hồi Kính nói.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Lục Cảnh Ngôn nấu cơm.

Đường Tuế:!!!
"Hai chúng ta ra ngoài ăn cơm như vậy, không tốt lắm đâu, nếu bị chụp được! "
"Hay là chúng ta ăn ở nhà thôi, được không?"
Đường Tuế ngẩng đầu, hàng mi dài đung đưa, hệt hai cây quạt nhỏ.

"Được.

"
Lục Cảnh Ngôn nhìn khuôn mặt long lanh trong veo của cô, ma xui quỷ khiến đồng ý.

"Tôi! Tôi không biết nấu cơm.

"
"Hay là, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé?"

Nhìn nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu trong tủ lạnh.

Cô duỗi cánh tay trắng nõn ra, trông mong chờ nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Lục tiên sinh, anh có thể nấu cơm cho em không?"
Giọng nói mềm mại, mang theo hương vị ngọt.

Lời từ chối đã đến bên môi, lại bị Lục Cảnh Ngôn nuốt xuống.

Anh mím môi, cứng nhắc gật đầu.

"Nhưng tôi không biết nấu nhiều món.

"
"Không sao đâu, em biết rất nhiều món, em có thể chỉ anh.

"
Đường Tuế chỉ tay vào tủ lạnh, đôi mắt to ngập nước chăm chú nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Ừm.

"
Lục Cảnh Ngôn lấy một vài nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu nấu ăn theo sự chỉ dẫn của Đường Tuế.

Đường Tuế nhìn cách anh nấu nướng, khá là thành thạo, rõ ràng là trước kia có nấu cơm rồi.

"Anh biết nấu này.

"
Đường Tuế vừa nhìn anh, vừa đổ giá đậu vào trong nồi nước sôi.

"Ừ, hồi trước tôi ở cùng mẹ, cuối tuần chúng tôi sẽ cùng nhau nấu cơm rồi ăn.

"
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu, đôi mắt thâm thúy lại thêm u ám đi.

Đường Tuế cảm nhận được hơi thở âm lệ trên người anh.

Rất khác với cảm giác dịu dàng lúc trước.

Theo bản năng, Đường Tuế lại nhìn Lục Cảnh Ngôn thêm vài lần.

Vì mãi nhìn Lục Cảnh Ngôn, cái thìa trong tay không cầm chắc, không cẩn thận làm nước nóng văng ra.

Toàn bộ đều đổ lên đôi chân nhỏ nhắn của cô.

.

 
Chương 183: 183: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 21


"Hít hà! "
Đường Tuế khẽ rên một tiếng, lông mày nhăn chặt.

Cô cúi đầu, nhìn cẳng chân mềm mại của mình đã bị phỏng đỏ bừng lên.

Lục Cảnh Ngôn tắt lửa trên bếp, lao tới trước mặt cô rồi ôm cô tới phòng vệ sinh.

Kéo vòi hoa sen ra, xả nước lạnh vào chân Đường Tuế.

"Có đau không?"
Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, nhìn Đường Tuế vẫn luôn nhíu mày.

"Không, không đau.

"
Đường Tuế cảm thấy, cô sắp bị sự ngu ngốc của mình làm phát khóc rồi.

Đôi mắt tròn xoe long lánh ánh nước.

Hàm răng trắng như tuyết cũng cắn chặt môi dưới, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì.

"Da bị bỏng rồi này, còn nói không đau.

"
Lục Cảnh Ngôn tiếp tục dội nước lạnh vào chân cô, bất đắc dĩ nhìn cô một cái.

Đường Tuế nhất thời không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má.

Cô khịt mũi, lại lắc đầu.

"Em không sao đâu.

"

Lục Cảnh Ngôn cúi đầu khom lưng, tiếp tục xả nước vào chân cho cô.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi anh có thể ngửi được hương sữa trên người cô.

Mềm mại ngọt ngào, rất dễ ngửi.

Còn có chút làm say lòng người.

Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn tối đi.

Cọ rửa một hồi lâu, anh mới ném vòi hoa sen ra, lấy một cái khăn lông từ trên giá treo xuống, nhẹ nhàng lau chân cho cô.

Chân Đường Tuế rất đẹp.

Trong trắng có hồng, mềm mềm, xương rất đều, lòng bàn tay chạm vào có cảm giác mềm nhũn, giống như đang nhào một cục bột.

Xúc cảm cực kỳ tốt.

Đặc biệt là móng chân cô, nhỏ nhỏ tròn tròn, hết sức đáng yêu.

Vừa bị nước xả qua nên còn ánh nước.

"Tôi đưa em đi bôi thuốc.

"
Lục Cảnh Ngôn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ nhìn chân Đường Tuế mà cũng có thể suy nghĩ miên man.

Trước kia đâu phải anh chưa từng nhìn thấy những cảnh như thế này.

Ánh mắt anh càng tối đi.

"Được, cảm ơn anh.

"

Trong lòng lại thấp thỏm bất an.

Trước đó cô cảm thấy Lục Cảnh Ngôn là người lịch sự nhã nhặn, dù lạnh lùng xa cách, nhưng cũng không hoàn toàn không có tình cảm.

Nhưng mà!
Ánh mắt vừa rồi của Lục Cảnh Ngôn dường như mang theo một loại chiếm lấy.

Điều này khiến cô hơi sợ.

Đường Tuế rụt cổ, liếm môi, vẫn dựa vào Lục Cảnh Ngôn, để anh ôm mình đặt lên sô pha.

Lục Cảnh Ngôn tìm được hòm thuốc, lấy một lọ thuốc trị bỏng trong đó.

"Cái này dùng rất tốt, sẽ không để lại sẹo, để tôi bôi giúp em.

"
"Lúc bôi em ráng chịu chút nhé.

"
Lục Cảnh Ngôn nói xong, vặn nắp tuýp thuốc ra, lấy tăm bông chấm một ít thuốc mỡ bên trong, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương cho cô.

Đường Tuế vốn cảm thấy chỗ bị phỏng vừa đau vừa nóng rát, nhưng sau khi được một tầng thuốc mỡ dày đắp lên, lại cảm thấy hơi mát lạnh.

Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Ngôn cầm trọn gót chân nhỏ của Đường Tuế trong lòng bàn tay.

Ngón tay hơi nắn lại, cái chân nhỏ của Đường Tuế cứ vậy mà biến dạng trong tay anh.

Anh chợt có xúc động muốn bóp mạnh chân nhỏ của cô.

Tầm mắt Lục Cảnh Ngôn nhẹ nhàng dừng lại trên gót chân còn lại của cô.

Trên mu bàn chân có hai ba chấm đỏ.

Rất hiển nhiên là do vừa rồi bị nước nóng văng vào.

"Chân này của em cũng có một chút này.

"
Trong lúc nói chuyện, Lục Cảnh Ngôn trực tiếp dùng tay bôi thuốc mỡ lên mu bàn chân cô.

Anh không dùng thứ gì khác, mà trực tiếp dùng ngón tay cái mình nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn chân cô.

.

 
Chương 184: 184: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 22


Đường Tuế trừng mắt, đôi tay nhỏ nắm chặt vạt áo.

Chân cũng rụt về sau theo bản năng.

Hu hu, quả nhiên mấy người có giá trị hắc hóa đầy ắp, không có ai là người tốt cả.

"Lục Cảnh Ngôn, anh nhéo chân em đau quá.

"
Vành mắt Đường Tuế đỏ bừng, không biết làm sao nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"À! "
Lục Cảnh Ngôn nhẹ nhàng buông lỏng tay, môi mỏng gợi lên một nụ cười.

"Bôi thuốc vào rồi, vết thương của em sẽ nhanh lành lại thôi, mỗi ngày bôi thuốc mỡ này ba lần, tôi sẽ giúp em.

"
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn lại cất những đồ vật trên tay vào hòm thuốc.

"Ọc ọc ọc! "
Đường Tuế cúi đầu, che kín cái bụng nhỏ đang réo của mình.

"Em ngồi chờ trên sô pha đi, tôi bê đồ ăn lại đây.

"
Hàng mi dài đã che đi thần sắc trong mắt Lục Cảnh Ngôn.

Anh bước vào phòng bếp, dọn đồ ăn đã nấu xong ra đĩa.

Lúc mang đồ ăn ra, Lục Cảnh Ngôn thấy Đường Tuế đang vểnh mông, nằm trên sô pha, cánh tay mảnh khảnh đang cố với chiếc remote TV màu trắng.

Làn da của cô gái nhỏ còn trắng hơn chiếc remote.


Trơn bóng, mịn màng như bơ, dưới ánh sáng dịu dàng, còn tỏa ra mùi sữa ngọt ngào.

Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn nhất thời tối đi vài phần.

Có vẻ như kết hôn cũng không tệ lắm.

Lục Cảnh Ngôn đặt khay trên bàn trà.

Đường Tuế vật lộn mãi cũng bắt được remote, bắt đầu chuyển kênh.

Cuối cùng, cô dừng ở một gameshow nói về trẻ em bị bắt cóc, mười mấy năm sau tìm được cha mẹ ruột.

Vừa ăn vừa xem.

Đường Tuế nhìn đồ ăn ngon trên bàn, hai mắt bắt đầu tỏa sáng.

Nhìn đã thấy ngon rồi.

Cô gắp một miếng thịt bò nạm khoai tây đưa vào miệng, khoai tây vừa vào miệng là tan, vị bùi bùi xen chút hương rượu vang đỏ, cùng với mùi thanh thanh của thịt bò.

Ngon cực kỳ.

Đường Tuế ăn xong một miếng, ánh mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn bỗng tỏa sáng lấp lánh lên.

Lục Cảnh Ngôn đúng là quá đỉnh!
Cô chỉ nói sơ qua chút thôi mà anh có thể nấu ngon như thế.

"Ngon quá.

"
Cô cười hì hì nhìn Lục Cảnh Ngôn.


Lục Cảnh Ngôn vốn không muốn ăn gì.

Cảm giác thèm ăn bỗng dâng lên không thể giải thích được.

"Ừ.

"
Lục Cảnh Ngôn đáp rồi cầm đũa lên, gia nhập vào cuộc chiến.

Đường Tuế:???
Cô cảm thấy, Lục Cảnh Ngôn này còn ăn nhiều hơn cô.

Không phải nói là bị kén ăn à?
Có khi sắp biến thành chứng ăn quá độ luôn rồi đó.

Đường Tuế không hiểu lắm.

Cô ăn xong miếng cơm cuối cùng, đôi mắt ròn xoe nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn vừa uống canh xong.

Lục Cảnh Ngôn buông chén đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.

Cô gái nhỏ đang chớp đôi mắt đầy vẻ lên án, im lặng nhìn anh, trong mắt cũng đầy sự tức giận.

Lục Cảnh Ngôn: "Ngày mai sẽ nấu cho em ăn tiếp.

"
Khóe môi căng chặt của cô cuối cùng cũng dần mềm ra.

"Được.

"
Mềm mại, ngọt ngào.

Lục Cảnh Ngôn nhìn cô bây giờ, mềm mại như bông, hệt như một bé mèo con đáng yêu.

Đôi mắt cô rất đẹp, bên trong gợn nước, lại còn lấp lánh ánh sao.

Thật đáng yêu.

.

 
Chương 185: 185: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 23


Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn bỗng chốc hơi thay đổi.
Đường Tuế thấy tầm mắt anh lại dừng trên chân mình.
Cô âm thầm rút chân về phía sau, muốn giấu chân mình đi.
"Khụ khụ."
Lục Cảnh Ngôn nhận ra cô gái nhỏ hoảng sợ, ánh mắt anh khẽ động, khóe miệng tươi cười, cực kỳ lịch sự.
"Tôi dọn bàn đã, em muốn ăn trái cây không?"
"Em muốn ăn dưa hấu."
Nhắc tới ăn, Đường Tuế lập tức quên tất cả mọi chuyện.
Vừa rồi lúc mở tủ lạnh ra, cô có nhìn thấy một quả dưa hấu siêu to bên trong.
"Được."
Lục Cảnh Ngôn đặt chén đũa vào bồn rửa bát, chờ ngày mai dì giúp việc đến rửa.
Anh lại lấy quả dưa hấu to trong tủ lạnh ra.
Giọng nói mềm mại của Đường Tuế lại truyền từ bên ngoài vào.
"Lục Cảnh Ngôn, em muốn ăn một nửa."
"Được."
Lục Cảnh Ngôn dùng dao cắt quả dưa hấu thành hai nửa, mỗi nửa bỏ vào một cái thìa lớn.
Lúc này Đường Tuế đã ngồi trên thảm nhung.
Trong tay cô ôm một cái gối ôm, mặt đè lên gối, chỉ để lộ đôi mắt to ngập nước.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -10, tổng còn 70.

Đường Tuế nghe Luân Hồi Kính thông báo như vậy thì mỉm cười.
"Ăn đi."
Lục Cảnh Ngôn đặt dưa hấu lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Đường Tuế.
Đường Tuế thích chí dùng thìa xúc một miếng to cho vào miệng.
Dưa hấu giòn giòn, ngọt ngọt.
Ngon quá.
Đường Tuế vừa vùi đầu ăn vừa xem chương trình.
Lúc này, chương trình đã vào đoạn gay cấn.
Đứa trẻ được gặp lại cha mẹ ruột.
Có mấy người ngồi dưới sân khấu đã bật khóc.
Lục Cảnh Ngôn mặt không cảm xúc ngồi xem.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc.
Lục Cảnh Ngôn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cô gái nhỏ bê miếng dưa hấu to, khóc không thành tiếng.
Đôi mắt đỏ hoe, hàng mi dài còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt.
Lục Cảnh Ngôn:...
Đây là?
Đồng cảm với gameshow này à?
"Hu hu, đáng thương quá đi mất!"
Đường Tuế bật khóc, cuối cùng còn nấc lên.

"Hu hu, hức...!khó chịu quá..

hức."
"Lục Cảnh Ngôn...!hức..."
Đôi mắt Đường Tuế đỏ hoe, rụt rè nhìn Lục Cảnh Ngôn, đáng thương không chịu nổi.
Lục Cảnh Ngôn nhìn bộ dạng này của cô, cầm khăn giấy, lau mặt cho cô.
"Cảm...!hức...!cảm ơn."
Đường Tuế nấc lên, nhìn rất khổ sở.
"Đường Tuế?"
Lục Cảnh Ngôn bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn Đường Tuế.
"Hả?"
Đường Tuế hơi ngạc nhiên, không rõ Lục Cảnh Ngôn bị làm sao.
Vừa rồi vẫn tốt mà, sao tự dưng lại tức lên thế?
Cô có làm ra chuyện gì khiến anh tức giận đâu.
"Có phải em đang lừa tôi không?"
Giọng anh rét lạnh, dù cách một cặp kính nhưng đôi mắt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.
Đường Tuế trừng lớn mắt.
Không phải là Lục Cảnh Ngôn đã nhận ra điều gì đấy chứ!
Đường Tuế cắn chặt môi.
"Em, em, em không có."
Đường Tuế nói lắp, cúi đầu, không dám đối diện với Lục Cảnh Ngôn.
"Xem đi, hết rồi này."
Giọng Lục Cảnh Ngôn nhanh chóng nhã nhặn dịu dàng như trước.
Đường Tuế ngạc nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Em còn nấc không?".

 
Chương 186: 186: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 24


Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô thì phì cười.

Đường Tuế: "! "
Cô bị dọa đến chân mềm nhũn, da đầu run lên từng đợt.

Đó chỉ là lời nói đùa của anh?
"Sao hả?"
Lục Cảnh Ngôn thấy Đường Tuế vẫn ngốc nghếch như cũ, cặp mày hơi nhếch lên.

"Lẽ nào em thực sự giấu anh chuyện gì đó?"
"Không có, không có đâu.

"
Cái đầu nhỏ của Đường Tuế lắc như trống bỏi.

Thấy Lục Cảnh Ngôn dường như không quá tin mình, cô rụt rè giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên.

Giọng nói trong veo giống như muốn hòa tan thứ gì đó.

"Ừm.

"
Lục Cảnh Ngôn căn bản cũng không nghi ngờ cô, nên khẽ mỉm cười rũ mi.

Đường Tuế thấy vậy, lén lút thở phào một hơi.

Rồi tiếp tục vừa ăn vừa xem chương trình biểu diễn.

Chương trình này là chương trình lấy đi nước mắt của khán giả, lúc Đường Tuế ngẩng đầu lên xem cô lại bật khóc.

Sắp kết thúc rồi mà chương trình vẫn chưa chiếu đến đoạn người phụ nữ bị lừa bán kia chọn bố mẹ nuôi hay bố mẹ ruột.

Đường Tuế rơi nước mắt, trơ mắt nhìn quảng cáo.


Sau đó, lại nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Thứ sáu mới chiếu tập tiếp theo.

"
Trong giọng nói còn mang theo một chút tủi thân.

Lục Cảnh Ngôn cười khẽ một tiếng rồi thu dọn mọi thứ trên bàn.

"Về phòng ngủ đi.

"
Đường Tuế thấy anh đi vào phòng bếp, cô cũng từ sô pha đứng lên.

Cô nâng bàn chân lên, nhảy lò cò về phòng mình.

Vừa mới nhảy được vài bước đã bị Lục Cảnh Ngôn kéo lại.

"Tôi ôm em về.

"
"Trễ thế này rồi, ảnh hưởng đến những người dưới lầu nghỉ ngơi thì không tốt lắm.

"
Đường Tuế nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô gật đầu đồng ý, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Lục Cảnh Ngôn ôm Đường Tuế về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

"Tôi ra ngoài đây.

"
Giọng Lục Cảnh Ngôn mát lạnh như nước suối.


Vô cùng êm tai.

Đường Tuế gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Lục Cảnh Ngôn.

Cô nằm trên giường một lát rồi lại dẫm cái chân băng bó lên thảm, phát hiện cũng không phải quá đau, bèn đến nhà vệ sinh đánh răng.

Lúc đi ra mới nằm lên giường ôm cái chăn mềm mại nhắm hai mắt lại.

Mãi cho đến đêm khuya, Đường Tuế bị tiếng sấm đánh thức.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên bên tai, cảm giác như không trung đã bị đánh thủng một cái lỗ lớn.

Tia sét hệt như móng vuốt bén nhọn, xé rách màn trời tối tăm.

Đường Tuế mở mắt ra, liếc mắt một cái rồi tiếp tục ôm chăn định đi ngủ.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến phòng Lục Cảnh Ngôn bảo vệ anh ta, anh ta bị sợ tiếng sét.

Đường Tuế: "! "
Cô mở to hai mắt nhập nhèm, leo xuống giường.

Lục Cảnh Ngôn sợ sét á?
Đường Tuế ôm gối nhung trên giường, rất nhanh sau đó đã đứng trước cửa phòng Lục Cảnh Ngôn.

Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cầm trên cửa, vặn ra.

Rồi đẩy cửa, rón rén đi vào.

Đường Tuế bị hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ ngực mình.

Cô đi tới trước giường, vừa mới chạm vào bàn tay của Lục Cảnh Ngôn.

Thì cổ tay mảnh khảnh lập tức bị người ta nắm lấy.

Trời đất như đảo lộn trong chớp mắt này, cô đã bị anh kéo ngã lên giường.

Trong lúc vẫn còn đang giật mình kinh ngạc thì cơ thể anh đã đè lên người cô.

Đường Tuế hoảng sợ nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Ngôn.

Ánh mắt anh phủ một tầng u ám, ầm trầm khiến người ta sợ hãi.

.

 
Chương 187: 187: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 25


Đây là lần đầu tiên từ khi gặp Lục Cảnh Ngôn, Đường Tuế sợ đến mức trong lòng loạn cào cào.

Cô cắn chặt môi, bàn tay mềm mại cũng nắm chặt quần áo của Lục Cảnh Ngôn.

"Lục Cảnh Ngôn.

"
Đường Tuế sợ hãi gọi một tiếng, giọng nói cũng run rẩy.

"Em tới phòng anh làm gì?"
Lục Cảnh Ngôn vừa dứt lời thì một tiếng sấm từ ngoài cửa sổ truyền tới, âm thanh rầm rầm văng vẳng mãi bên tai.

Đường Tuế bị tiếng sấm dọa sợ tới mức rúc vào lồng ngực anh, không dám ngẩng đầu.

Lục Cảnh Ngôn nghe thấy tiếng sấm này, vẻ mặt dịu đi.

Hóa ra là sợ tiếng sét đánh.

Giống anh, anh cũng rất sợ.

Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn thay đổi đi, tia đỏ ngầu trong mắt cũng dần rút đi.

Có lẽ là vì nhìn thấy Đường Tuế ở trước mặt.

Đường Tuế chớp mắt một cái, đôi mi dài ướt sũng long lanh ánh nước.

Lục Cảnh Ngôn cũng leo xuống khỏi người cô rồi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà chợt sáng chợt tối.

Tiếng sấm ầm ầm vẫn còn văng vẳng mãi bên tai.

Đường Tuế nghiêng mắt, chăm chú nhìn Lục Cảnh Ngôn.


Dường như anh có chút buồn.

Cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay Lục Cảnh Ngôn, khẽ nhéo.

Rồi mềm mại nói.

"Anh sợ tiếng sét hả? Giờ không cần sợ nữa đâu, vì có em ở bên anh rồi.

"
Giọng điệu mềm mại nũng nịu, nhưng lại tràn ngập kiên định.

Khóe miệng Lục Cảnh Ngôn hơi cong lên, nhìn ánh mắt của Đường Tuế mà lòng anh nhất thời dịu dàng đi.

Đường Tuế nghe vậy bắt đầu giải thích: "Đó là vì! em sợ anh mà.

"
Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không nói gì nữa.

"Sợ anh cơ à?"
Lời lẽ của Lục Cảnh Ngôn mang hàm ý sâu xa, rõ ràng là không tin lời của Đường Tuế.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Lục Cảnh Ngôn kể lý do vì sao mình lại sợ sấm sét.

Đường Tuế: Chó vậy luôn?
Hu hu hu, vừa nhìn cái dáng vẻ này của Lục Cảnh Ngôn là biết không nên đề cập đến mấy chuyện sét đánh gì gì đó đó với anh rồi.

Thế mà bây giờ lại muốn cô đi hỏi?
"Em ngẩn người gì đó?"
Lục Cảnh Ngôn vừa nghiêng đầu thì thấy Đường Tuế đang dại ra.

"Hả? Em không có.


"
Đường Tuế lắc đầu, siết chặt ngón tay.

Luân Hồi Kính khá lắm.

Lục Cảnh Ngôn nghiêng người, một tay để sau gáy, ánh mắt nhìn Đường Tuế vô cùng nặng nề.

"Anh nhìn dáng vẻ của em, không giống như không có chuyện gì.

"
Giọng Lục Cảnh Ngôn nhẹ như gió mây.

"! "
Đường Tuế lén nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt của anh, cô khẩn trương liếm môi.

Ngón tay cũng xoắn xuýt.

"Cái kia! "
"Sao anh lại sợ sấm sét?"
Chết thì chết đi!
Không hỏi cho rõ thì chắc chắc cô sẽ bị sét đánh.

Cô không muốn bị sét đánh.

Sau khi hỏi xong, Đường Tuế nhắm chặt mắt lại, ra sức cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Bỗng nhiên, Đường Tuế cảm giác được tóc mình bị người khác chạm vào, cô sợ tới mức như chim sợ cành cong, mắt trợn tròn, cơ thể cũng cứng đờ đi.

Hu hu, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Chẳng những sẽ bị điện giật, còn bị Lục Cảnh Ngôn đánh nữa.

Bởi vì cô không ngừng lùi về sau, nên cả người cũng sắp rơi xuống đất luôn rồi.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Lục Cảnh Ngôn duỗi tay ôm lấy Đường Tuế.

Ôm thân thể mềm mại nhu nhược của cô về lại giường.

"Hửm?"
Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn Đường Tuế vẫn luôn nhắm chặt mắt.

.

 
Chương 188: 188: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 26


Anh không nhịn được cười một tiếng.

Đường Tuế nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, từ từ mở mắt.

Cô cắn môi, đôi mắt trong veo, chớp mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Em không nên hỏi vậy.

" Giọng cô đáng thương vô cùng, còn mang theo một tia nức nở.

"Không sao.

"
Lục Cảnh Ngôn cười nhạt một tiếng: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì.

"
Đường Tuế thấy anh tuy đang cười, nhưng trong ánh mắt đã thoáng tức giận.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh.

Không quá phù hợp, nhưng lại hài hòa ngoài ý muốn.

"Lục Cảnh Ngôn, anh đừng tức giận, em không hỏi nữa.

"
Bị điện giật thôi mà, cũng không có gì.

Đường Tuế mím môi, ánh mắt đen tròn như quả nho nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Cô không muốn rắc muối lên vết thương của người khác, Lục Cảnh Ngôn đã rất đau khổ rồi.

Nếu cô mà làm vậy, thì không còn là người nữa.


"Không sao cả.

"
Lục Cảnh Ngôn bật cười lắc đầu: "Có lẽ thêm một người biết, anh sẽ không khó chịu như vậy nữa nhỉ?"
Dù sao chuyện này cũng đã xảy ra nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần có sấm sét, trong đầu anh đều tái hiện lại chuyện này, cứ như muốn nhắc nhở gì đó.

"Hai mươi năm trước, mẹ anh phát hiện ba anh ngoại tình, bà ấy không khóc không nháo, anh cứ tưởng bà sẽ tiếp tục im lặng mà không làm gì, thế nhưng bà ấy lại kéo anh đi tự tử, cùng chết ở trước mặt bố anh.

"
Giọng Lục Cảnh Ngôn vô cùng bình thản, bình thản đến mức giống như không phải đang kể chuyện của mình.

"Anh còn nhớ, hôm đó cũng sấm sét ầm ầm thế này, mẹ anh đâm anh một dao! ".

Truyện Đoản Văn
Đường Tuế nghe vậy, sợ tới mức trợn tròn hai mắt.

Cô bổ nhào về phía trước, vươn tay che miệng Lục Cảnh Ngôn lại.

"Đừng nói nữa.

"
Cô không thể nào tưởng tượng được, trên thế giới này sao lại có người mẹ tàn nhẫn như vậy.

Người đàn ông ngoại tình sao lại không nghĩ đến chuyện ly hôn, bắt đầu lại lần nữa, mà phải lôi kéo đứa nhỏ cùng chết trước mặt người đàn ông, mới được xem như giải hận.

Bàn tay còn lại của Đường Tuế đặt sau lưng Lục Cảnh Ngôn, nhẹ nhàng vỗ về.

"Đều qua rồi, không còn khó chịu nữa.

"
Lục Cảnh Ngôn vừa nhìn cô đã chìm đắm trong đôi mắt sáng ngời của cô.


Hai người dán sát vào nhau, anh có thể ngửi được mùi sữa trên người cô.

Mùi hương đó, khiến lòng anh bình tĩnh lại.

"Anh không sao.

" Lục Cảnh Ngôn mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp trong cái ôm của cô.

"Này, cho anh này.

"
Đường Tuế nghĩ nghĩ một chút, cau mày, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi áo ngủ ra, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

Viên kẹo cuối cùng này cô vốn để dành ngày mai ăn, mang bên mình vì muốn lúc đi ngủ có thể ngửi thấy vị kẹo.

Lục Cảnh Ngôn nhìn viên kẹo nằm trong lòng bàn tay trắng noãn của cô, khẽ nhíu mày.

"Em nỡ à?"
Đường Tuế gật đầu.

"Cho anh đó.

"
Lúc nói chuyện cô nhắm mắt, không nhìn viên kẹo nữa.

Dường như làm vậy thì sẽ dễ dàng từ bỏ hơn.

Lục Cảnh Ngôn khẽ cười, cầm viên kẹo kia lên.

Đường Tuế vội quay đầu lại, khẽ mím môi, có chút xấu hổ.

"Chúng ta mỗi người một nửa nhé!"
Ánh mắt Đường Tuế sáng rực, nhỏ giọng hỏi Lục Cảnh Ngôn.

"Được.

"
Lục Cảnh Ngôn dùng sức bẻ đôi viên kẹo, sau đó đưa phần lớn hơn cho Đường Tuế.

Đường Tuế cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

.

 
Chương 189: 189: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 27


Ừm, Lục Cảnh Ngôn thật tốt.

Đường Tuế xé giấy gói kẹo ra, ném nửa viên kẹo vào miệng.

Vị sữa ngọt ngào thơm ngon.

Đường Tuế thỏa mãn híp mắt lại.

Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn cô.

Vui vẻ đến vậy sao?
Theo bản năng, Lục Cảnh Ngôn cũng xé giấy gói kẹo ra, nhét nửa viên kẹo kia vào miệng.

Vị sữa ngọt ngào giống y như cô vậy.

"Ngon không?"
Đường Tuế hỏi, đây là loại kẹo cô thích nhất đó.

"Ngon lắm, anh rất thích.

"
Lục Cảnh Ngôn gật đầu, nhìn thoáng qua giấy gói kẹo, nhớ kĩ.

"Về sau lúc anh sợ sấm sét, hãy ăn một viên kẹo vào sẽ tốt hơn đó.

"
Đường Tuế nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ dần đi.

"Trong miệng em vẫn còn kẹo, không thể ngủ được.

"
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, đứng lên vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, bị bóp thành cái bánh bao.

Miệng Đường Tuế cũng bị bóp thành hình chữ O, cô vốn hơi buồn ngủ nên đôi mắt nhanh chóng phiếm hồng, nhìn Lục Cảnh Ngôn.


"Hết rồi nè, em ăn hết rồi.

"
Đường Tuế vô cùng tủi thân, dùng ánh mắt lên án nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn: "! "
“Vậy đi đánh răng đi!"
Lục Cảnh Ngôn hơi mất tự nhiên lắm, kéo Đường Tuế xuống giường.

"Vậy em về đây.

"
Cả người Đường Tuế mềm nhũn, cô buồn ngủ lắm rồi.

Nói rồi lập tức đi về phòng mình.

Lục Cảnh Ngôn nhìn cánh cửa phòng khép lại, khóe miệng hơi cong lên.

Anh đóng cửa phòng mình, đánh răng xong rồi lại nằm lên giường.

Tiếng sấm ngoài cửa sổ vẫn chưa biến mất, mà càng lúc càng lớn hơn.

Nhưng mà! Trái tim Lục Cảnh Ngôn đã bình thản đi.

Ánh mắt trong veo của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm vô cùng bình thản.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu cũng không còn hồi ức máu me kia nữa.

Giờ đây, anh đã được hương sữa ngọt ngào bao bọc.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, rồi cười híp mắt với anh.

Hỏi anh: "Anh đã ăn kẹo của em rồi, có phải nên cho em vài cái kẹo không?"
!
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -10, tổng còn 60, Củ Cải Nhỏ quá giỏi.


Đường Tuế đang ngủ say bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói vậy thì lầm bầm một tiếng.

Cô cong người lại, lấy gối che đầu.

"Ồn ào chết đi được.

"
"Ta là nhân sâm!"
Đường Tuế hầm hừ một câu rồi lại ngủ tiếp.

Luân Hồi Kính: Cô ăn kẹo còn chưa đánh răng.

Đường Tuế: Ai cần mi lo.

Luân Hồi Kính:!
Ngày hôm sau, lúc Đường Tuế tỉnh lại, cầm di động xem giờ, đã là giữa trưa.

Chà, giường trong nhà Lục Cảnh Ngôn đúng là thoải mái thật.

Đường Tuế bước chân trần xuống giường rồi đi ra ngoài.

Lúc đến phòng khách thì thấy Lục Cảnh Ngôn ở đó.

"Lục Cảnh Ngôn, chào buổi sáng.

"
Đường Tuế vừa đi đến, vừa vẫy tay với Lục Cảnh Ngôn.

"Chào buổi sáng.

"
Lục Cảnh Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.

"Có điều, bây giờ đã quá trưa rồi.

"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế phiếm hồng, có chút xấu hổ xoắn xuýt tay.

"Ăn cơm thôi, anh đã làm xong rồi.

"
Lục Cảnh Ngôn buông kịch bản trong tay ra, đi tới trước bàn ăn.

Nhìn thấy đồ ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn, hai mắt của Đường Tuế sáng lên.

Cô khen: "Lục Cảnh Ngôn, anh nấu ăn rất ngon.

".

 
Chương 190: 190: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 28


Không cần cô hướng dẫn mà cũng có thể làm ra đồ ăn ngon đến vậy.

Đúng là không tệ! Ánh mắt Đường Tuế nhìn Lục Cảnh Ngôn đầy khen ngợi.

Thế là, cô cầm đũa lên, gắp miếng thịt heo xào dứa trước mặt.

Dứa vẫn còn tươi, lúc ăn vào miệng không có mùi vị của đồ hộp mà có vị chua chua ngọt ngọt, còn có chút giòn giòn.

Bề ngoài miếng thịt cũng giòn giòn, chua chua ngọt ngọt, bên trong vẫn giữ được độ mềm mại.

Vừa ăn một miếng đã cảm thấy hạnh phúc.

"Ngon quá.

"
Ánh mắt Đường Tuế lóng lánh lên, khen một câu rồi mới cầm đũa lên ăn tiếp.

Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tuế, cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm với cô.

Nói cũng lạ, trước đó lúc anh nấu ăn, rõ ràng cũng ngửi được mùi thơm này nhưng không muốn ăn, thậm chí còn có chút chán ghét.

Nhưng!
Giờ thấy dáng ăn này của Đường Tuế, anh lại cảm thấy đồ ăn rất ngon, rất muốn ăn.

Nhất là, những thứ mà Đường Tuế đã ăn.

Đồ mà cô ăn, chắc hẳn rất ngon.

Vì thế, Lục Cảnh Ngôn thấy Đường Tuế gắp món nào, thì anh cũng gắp món đó theo.

Đường Tuế ăn nhanh, anh cũng ăn nhanh.


Mãi cho đến cuối cùng, ba món mặn một món canh đã hết sạch.

Đường Tuế! Cô cảm thấy mình vẫn chưa no.

Cô liếm môi rồi hỏi: "Anh thực sự có bệnh kén ăn hả?"
Lục Cảnh Ngôn nhịn cười, gật đầu.

"Ừm, đúng vậy.

"
Đường Tuế cúi đầu, nhìn thoáng qua đĩa thức ăn còn hết nhanh hơn lật mặt.

Cô không tin.

Lục Cảnh Ngôn cũng nhìn theo tầm mắt của cô.

Không khỏi cười khẽ một tiếng, anh cũng không thể tin được.

Anh đứng dậy: "Chút nữa anh còn có việc, sẽ ra ngoài một lát.

"
"Ừm.

"
Đường Tuế gật đầu, khoát tay với Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn thay quần áo xong, vừa đi ra thì thấy Đường Tuế lại ngồi trên sô pha khóc.

Ừm, vậy đó.

Cô đang xem kì trước của chương trình hôm qua.

Đã khóc thành người nước mắt luôn rồi.


Lục Cảnh Ngôn: "! "
"Anh đi đây.

"
Đường Tuế: "Hu hu hu, vâng.

"
Cô ngồi trên sô pha, vẫy tay.

Lục Cảnh Ngôn nhìn dáng vẻ này của Đường Tuế, trong lòng bỗng dưng là lạ, anh không muốn đi công tác nữa, chỉ muốn ở nhà xem chương trình cùng cô.

Rồi nấu cơm cho cô ăn.

Ý tưởng này vừa xuất hiện, sắc mặt Lục Cảnh Ngôn liền đen đi.

Anh bị bệnh thần kinh rồi sao?
Anh kết hôn với Đường Tuế chỉ vì cô có thể khiến anh ăn cơm mà thôi.

Sao giờ lại suy nghĩ lung tung?
Lục Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, mặt trầm như nước bước ra ngoài.

Mãi cho đến lúc lên xe, quanh người anh vẫn tỏa ra áp suất thấp.

Tống Bân có chút khó hiểu, nhìn Lục Cảnh Ngôn thêm vài lần, cũng không hỏi ra miệng mà chỉ thầm cảm thấy kì lạ.

Lẽ nào, hai người này chung sống không hòa thuận?
Lục Cảnh Ngôn bận từ giữa trưa đến tận sáu giờ tối mới xong việc.

"Dừng xe ở ven đường một lát.

"
Lục Cảnh Ngôn nói.

"Được.

"
Tuy Tống Bân không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn ngừng lại.

Tống Bân vừa định hỏi Lục Cảnh Ngôn thì lại thấy anh từ tiệm bánh ngọt đi ra, lại đổi hướng đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Tống Bân:???
Gì vậy trời? Đây là Lục Cảnh Ngôn bình thường nhìn thấy đồ ăn là sẽ buồn nôn ư?.

 
Chương 191: 191: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 29


Hôm nay vậy mà lại đích thân xuống xe mua đồ.

Chà!
Trong nháy mắt, Tống Bân hiểu ra.

Là mua kẹo cho Đường Tuế.

Bây giờ lại trơ mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn xuống xe mua kẹo cho Đường Tuế.

Quan hệ của hai người không phải rõ ràng rồi sao?
Lục Cảnh Ngôn lên xe, thấy ánh mắt kì quái của Tống Bân, mặt anh không chút thay đổi, quay mặt đi không nhìn anh ta nữa.

Tống Bân thấy vậy thì buồn cười.

Còn không dám nhìn anh ta, rõ ràng là có vấn đề.

Lục Cảnh Ngôn về đến nhà, vừa đẩy cửa ra đã ngửi được mùi thơm từ trong nhà truyền đến.

Vậy là Lục Cảnh Ngôn nhìn về phía phòng bếp, chỉ thấy bóng người nhỏ nhắn của Đường Tuế đang bận rộn trong bếp.

"Sao em không đợi anh về?"
Lục Cảnh Ngôn buông túi đồ xuống, đứng cạnh cửa phòng bếp hỏi.

Đường Tuế mới đậy nắp nồi lên thì chợt nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Ngôn, hơi giật mình.

"Anh về lúc nào vậy?"
Giọng nói mềm mại của Đường Tuế mang theo ý cười, đi tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Vừa mới về.

"
"Cần anh giúp không?"
Đường Tuế lắc đầu: "Em chỉ tùy tiện nấu chút mì thôi, sắp xong rồi.



"Ừm, vậy anh đi thay quần áo trước.

"
Trong lúc Lục Cảnh Ngôn vào phòng thay quần áo, Đường Tuế đã mang mì nấu chín ra, đặt lên bàn.

"Đến đây ăn nào.

"
Đường Tuế cúi đầu, nhìn cái chén nhỏ của mình, lại lén liếc cái chén lớn của Lục Cảnh Ngôn.

Chậc, thực sự khó ăn quá.

Vậy nên, mới để Lục Cảnh Ngôn ăn nhiều một chút.

"Sao em ăn ít thế?"
Lục Cảnh Ngôn thấy vậy, vừa định đổi bát với Đường Tuế.

Dù sao bình thường Đường Tuế cũng ăn rất nhiều.

"Không cần đâu.

"
Đường Tuế vội vàng ôm lấy cái chén nhỏ của mình: "Ban ngày anh làm việc rất vất vả, cho anh ăn đó, cho anh.

"
Nói xong, đôi mắt to đen láy sáng rực lên nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Cảm ơn em.

"
Trong lòng Lục Cảnh Ngôn vô cùng cảm động.

Có điều, lúc cúi đầu thì thấy chén mì trước mặt!
Sắc, hương, vị! Dường như không có cái nào cả.


Nói cũng lạ, lúc anh vừa mới vào cửa, rõ ràng ngửi thấy một mùi hương rất thơm mà.

Sao hiện tại, chén mì trước mắt lại kì lạ thế nhở?
"Ăn thôi.

"
Đường Tuế cúi đầu, nhìn chén mì trước mặt mình, vẻ mặt cũng là một lời khó nói hết.

Rõ ràng cô đã làm đúng theo trình tự rồi mà, sao lại thành như vậy chứ?
Chỉ đành nhắm mắt ăn thôi.

Dù sao, mỗi ngày Lục Cảnh Ngôn đều phải ăn thứ gì đó cùng cô mới được.

Đường Tuế gian nan ăn mì.

Vậy là cũng gắp một đũa lên.

Rất nhanh, một chén lớn mì kì lạ đã bị Lục Cảnh Ngôn ăn hết.

Đường Tuế khó khăn ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Ngon vậy hả?"
Lục Cảnh Ngôn gật đầu.

Thậm chí còn cảm thấy chưa đã thèm.

Mì của Đường Tuế làm thực sự ngon lắm, anh rất thích ăn.

"Vậy chén này của em cũng cho anh hết.

"
Đường Tuế đẩy chén mì nhỏ của mình đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Em không ăn à?"
Lục Cảnh Ngôn hỏi.

"Thấy anh thích anh như vậy nên em nhường cho anh đó.

"
Đường Tuế cười nói, rồi cúi đầu xuống giống như vừa trút được gánh nặng.

Là khẩu vị của cô có vấn đề hả ta?
Sao Lục Cảnh Ngôn lại cảm thấy nó thơm ngon, mà cô lại cảm thấy có ngon quái gì đâu?
Đúng là kì lạ.

.

 
Chương 192: 192: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 30


Lục Cảnh Ngôn thấy cô nhiệt tình như vậy cũng không từ chối nữa, nhanh chóng chén sạch chén mì.

"Ngon lắm.

"
Đã lâu rồi Lục Cảnh Ngôn không ăn nhiều như vậy.

"Trình độ nấu ăn của em rất tốt đó.

"
Nói cũng lạ, đồ ăn Đường Tuế làm, sắc hương vị một thứ cũng không có, nhưng khi ăn vào lại cảm thấy rất ngon, có một loại sức hút, khiến cho người khác muốn dừng cũng không được.

"Thật sao?"
Đường Tuế cũng cảm thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ vấn đề là ở cô, thật ra đồ ăn cô làm cũng không tệ lắm?
"Thật hơn vàng.

" Lục Cảnh Ngôn gật đầu.

Đường Tuế cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như hoa.

"Ừm.

"
Nghe được lời khẳng định của Lục Cảnh Ngôn, cô cảm thấy đồ ăn mình làm cũng không đến nỗi nào.

"Đi thôi, anh có mua đồ ăn cho em.

"
Lục Cảnh Ngôn dẫn Đường Tuế ra ngoài phòng khách, chỉ tay vào một đống lớn đồ ăn trên bàn trà.

"Oa!"
Đường Tuế nhìn thấy đồ ăn chất đầy bàn trà, ánh mắt chợt lấp lánh lên.

Cô còn chưa được ăn no đâu.

"Cảm ơn anh.


"
Đường Tuế mở túi hộp bánh ngọt ra, cầm một cái trong đó lên ăn.

"Ngon quá!"
Cắn được một miếng Đường Tuế lại nhặt một cái bánh khác lên, nhét vào tay Lục Cảnh Ngôn.

"Anh cũng ăn đi.

"
"Anh vừa mới ăn no rồi.

"
Lục Cảnh Ngôn lắc đầu, không biết vì ăn no hay vì nguyên nhân khác mà anh vừa ngửi đã thấy ngấy.

"À.

"
Đường Tuế gật đầu, trong lòng lén vui mừng.

Vậy nghĩa là đồ cô nấu còn ngon hơn cái nay luôn?
Nhất định là do cô tự xem thường mình.

Nhất thời, sự tự tin của Đường Tuế tăng cao.

"Ngon ghê, cảm ơn anh.

"
"Anh cố ý mua cho em hả?"
Đường Tuế hỏi.

"Tất nhiên không phải rồi.

"
Lục Cảnh Ngôn hơi mất tự nhiên, thấp giọng ho khan một cái rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác.

"Là đồ ăn của phim trường đấy, tiện tay cầm cho em thôi.

"
Ánh mắt đen láy của Đường Tuế khiến người khác không cách nào phòng vệ được.


"Anh đi tắm đây.

"
Lục Cảnh Ngôn sờ sờ mũi rời đi.

"À.

"
Đường Tuế khẽ đáp một tiếng, đôi mắt tròn xoe.

Rồi lại ăn thêm một cái gato nữa, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua.

Thấy được hóa đơn trong đó.

Bên trên có ghi thời gian mua hàng, là mấy chục phút trước.

Hừ, rõ ràng là anh mua, mà cứ ngoan cố nói tùy tiện cầm về.

Trong lòng Đường Tuế có chút ngọt ngào, khóe miệng cũng cong cong.

Luân Hồi Kính: Ném một miếng bánh ngọt vào người Lục Cảnh Ngôn, nói khó ăn chết đi được.

Đường Tuế: Đồ ăn ngon như vậy mà ném cái gì.

Không muốn, không làm.

Luân Hồi Kính: Vậy thì bị điện giật nhé?
Giọng điệu rất khoái trá.

Đường Tuế nắm chặt tay, hu hu, vẫn phải nhanh chóng xóa hết giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn.

Như vậy cô mới có thể không cần làm nhiệm vụ của Luân Hồi Kính nữa.

Nhưng mà!
Vừa nãy cô ăn ngon lành như vậy, Lục Cảnh Ngôn cũng tận mắt nhìn thấy, hơn nữa! dù sao đây cũng là bánh ngọt anh cố ý mua cho cô.

Nếu dùng để chọi người! Vậy không phải! quá lãng phí rồi sao?
Mấy cái bánh này thực sự rất ngon mà.

Đường Tuế cầm chiếc bánh ngọt cuối cùng lên, vẻ mặt cô vô cùng rối rắm.

Mãi cho đến khi Lục Cảnh Ngôn từ trong phòng đi ra.

"Lục Cảnh Ngôn.

"
Cô kêu lên một tiếng, rồi cầm bánh ngọt đi đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn.

"Hửm?"
Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn Đường Tuế.

.

 
Chương 193: 193: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 31


"Sao thế?"
Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn cô.

Bàn tay đang cầm bánh ngọt cũng đột nhiên siết chặt lại.

"Hừ!"
Đường Tuế hừ lạnh một tiếng.

Nói xong thì ném thẳng bánh ngọt vào Lục Cảnh Ngôn.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Lục Cảnh Ngôn giơ tay lên bắt được chiếc bánh.

Bánh ngọt không chút hao tổn nào nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.

"Sao thế, không vui à?"
"Hay là em không thích ăn vị này?"
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp bánh ngọt, xác định hương vị.

Mousse Việt Quốc, lần sau sẽ không mua cho Đường Tuế nữa.

"Lần sau, anh sẽ mua vị khác cho em.

"
Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn không chút thay đổi đặt bánh ngọt lên bàn trà.

Đường Tuế hơi kinh ngạc, vậy cũng được luôn?
Lục Cảnh Ngôn có cáu à.

Vậy mà cũng không tức giận luôn?
"Sao vậy?"
Lục Cảnh Ngôn vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mặt kinh ngạc của Đường Tuế, không khỏi bật cười.

"Không có gì.

"
Đường Tuế lắc đầu.

Chỉ là thầm cảm thấy, tính tình của Lục Cảnh Ngôn thật sự quá tốt.

Ấm áp dịu dàng, hệt như mặt trời.

Sau khi Đường Tuế xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, Đường Tuế thở phào một hơi.


Rồi trơ mắt nhìn bánh ngọt trên bàn, chỉ nhìn mà không thể ăn, tức chết mà.

Mấy nhiệm vụ của Luân Hồi Kính đều tào lao không.

Hừ.

"Đường Tuế, em xem này.

"
Lục Cảnh Ngôn lấy một hộp kẹo sữa từ túi đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi ra.

"Có phải thứ em thích ăn không?"
Đường Tuế vừa thấy là kẹo sữa, vội vàng gật đầu không ngừng.

"Đúng vậy.

"
Cái này siêu ngon luôn, cô thích cực.

Đường Tuế mở hộp kẹo ra, xé vỏ rồi cho vào miệng.

Rất ngọt, rất ngon.

"Cảm ơn anh, Lục Cảnh Ngôn.

"
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuế phùng lên.

Ánh mắt cùng tràn ngập ý cười.

Lục Cảnh Ngôn thoáng nở nụ cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Tuế, anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô.

Mùi sữa ngọt ngào.

"Ngon ghê.

"
Đường Tuế ăn rất hăng.

Lục Cảnh Ngôn nhìn cô một cái, vừa định bảo cô ăn ít một chút thì điện thoại vang lên.

"Anh đi nghe điện thoại đã.

"

Nói rồi Lục Cảnh Ngôn cầm điện thoại đến thư phòng.

Đường Tuế vừa xem ti vi, vừa xé vỏ kẹo, ăn hết cái này đến cái khác.

Nửa tiếng sau, khi Lục Cảnh Ngôn nghe điện thoại xong đi ra, hộp kẹo trong tay Đường Tuế đã trống trơn.

Bên cạnh cô là một đống vỏ kẹo.

Lục Cảnh Ngôn:!
"Đường Tuế, chỉ mới một lúc mà em đã ăn hết rồi ư?"
Đường Tuế lắc đầu.

"Không có mà.

"
Vì trong miệng vẫn còn kẹo cho nên nói chuyện có chút mơ hồ.

"Sao thế?"
Lục Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua hộp kẹo trống không trên đùi Đường Tuế.

Bên trong căn bản không còn cái nào nữa.

"A! "
Đường Tuế há miệng ra cho Lục Cảnh Ngôn xem.

"Còn một viên trong miệng em nè.

"
Đường Tuế nói rồi lại tiếp tục ăn.

Lục Cảnh Ngôn: "Em ăn nhiều như vậy rất dễ bị sâu răng.

"
Đường Tuế lắc đầu.

"Em sẽ không bị sâu răng.

"
Giọng điệu chắc nịch.

Cô là nhân sâm tinh đó.

Sao có thể bị sâu răng được?
Lục Cảnh Ngôn: "! "
Đường Tuế cảm nhận được Lục Cảnh Ngôn không tin cô, nên vỗ ngực chính mình.

"Anh yên tâm, cho dù toàn bộ thế giới bị sâu răng, em cũng sẽ không bị.

"
Đường Tuế cười cười rồi vỗ bả vai Lục Cảnh Ngôn.

"Em đi ngủ trước nha.

"
Đường Tuế ngáp một cái, đi qua người anh về phòng.

.

 
Chương 194: 194: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 32


Lục Cảnh Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Đường Tuế.

Trong lòng anh có chút lo lắng, Đường Tuế thích ngọt, còn ăn nhiều đồ ngọt trong một lúc, không biết tiết chế gì cả.

Nếu không chăm sóc răng miệng tốt thì sớm muộn gì cũng bị sâu răng.

Nhưng đột nhiên nhận ra, chính cô còn không để ý, vậy anh lấy thân phận gì để nói với cô?
Suy nghĩ này xuất hiện, làm Lục Cảnh Ngôn bực bội không thôi.

Tại sao anh lại không lí giải được những suy nghĩ này, đúng là.

.

nhạt nhẽo.

Anh nhíu mày, về thư phòng, học thuộc lời thoại trong kịch bản.

Nhưng mới xem một tờ đã cảm thấy rất bực bội, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.

Không có chút tâm trạng nào cả.

Bàn tay đặt trên bàn dần siết chặt lại.

Bên kia, Đường Tuế tắm rửa đánh răng xong, lại trở về phòng.

Rồi nằm bẹp lên giường.

Luân Hồi Kính: Để Lục Cảnh Ngôn sấy tóc cho cô.

Đường Tuế:!

Đùa à? Giờ luôn á?
Mới ném bánh ngọt xong, giờ lại sấy tóc.

Có điều! Lúc bị ném bánh ngọt Lục Cảnh Ngôn cũng không tức giận, giờ bảo anh sấy tóc cho cô, chắc chắn anh sẽ chịu thôi.

"Lục Cảnh Ngôn.

"
Đường Tuế đứng trước cửa, khẽ gọi.

"Ừ?"
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày đáp.

Đường Tuế đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ngập nước.

"Lục Cảnh Ngôn.

"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại hệt Tiểu Đoàn Tử.

"Anh có thể sấy tóc cho em không?"
Nói xong, Đường Tuế dùng ánh mắt trong veo nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

"Không thể.

"
Giọng điệu trầm thấp, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhấc lên, không hề nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế: "! "

Vốn tưởng rằng Lục Cảnh Ngôn sẽ không từ chối cô, không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy.

Đụng phải một cây đinh mềm rồi.

Nhưng Đường Tuế cũng không sợ sệt gì, vì tính tình của Lục Cảnh Ngôn rất tốt, không dễ cáu kỉnh.

Cô tiến vài bước về phía trước: "Anh giúp em chút đi mà, lúc nãy khi em đi tắm không cẩn thận đụng vào cánh tay.

"
Nói xong, Đường Tuế cúi đầu, lông mi dài rung động, dường như có chút bất lực.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, lập tức đi tới, cầm lấy máy sấy trong tay Đường Tuế, đi thẳng đến phòng khách.

Anh đã đứng trong phòng khách rồi, mà Đường Tuế vẫn chưa đuổi theo kịp.

Anh đứng ở bên kia cánh cửa, thấp giọng hỏi: "Em còn không đến đây?"
"Đến đây.

"
Đường Tuế nghe vậy, vui vẻ chạy tới ngay.

Quả nhiên, Lục Cảnh Ngôn rất tốt mà.

Cô vui vẻ đứng trước mặt Lục Cảnh Ngôn, cọ đầu về phía anh.

Lục Cảnh Ngôn cầm máy sấy, giúp cô sấy tóc.

Đường Tuế nghe thấy thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành của Luân Hồi Kính, trong giây phút đó cô bỗng nhiên cảm thấy, cho dù giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn mãi không giảm đi, cô vẫn phải làm nhiệm vụ với Lục Cảnh Ngôn, cũng không có vấn đề gì.

Dù sao thì cũng rất đơn giản, dễ làm.

Nghĩ vậy, Đường Tuế quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.

Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anh càng thêm ôn hòa.

"Em đừng quay đầu lại như thế, cẩn thận! "
Nhưng mà anh còn chưa kịp nói xong, mái tóc dài của Đường Tuế đã bị cuốn vào khe hở bên trong máy sấy.

"A, đau! ".

 
Chương 195: 195: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 33


Tóc bị cuốn vào máy sấy tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế nhăn lại, theo bản năng dựa sát vào Lục Cảnh Ngôn.

Lưng của cô dán sát vào lồng ngực của Lục Cảnh Ngôn.

Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn có chút mất tự nhiên.

Anh vội vàng tắt máy sấy, để nó dừng lại, tránh cho tóc của Đường Tuế bị cuốn vào nhiều hơn.

"Đau quá, đau chết mất thôi.

"
Đường Tuế hầm hừ, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng.

"Anh gỡ giúp em, em đừng lo lắng, sẽ không đau lắm đâu.

"
Lục Cảnh Ngôn nhẹ giọng an ủi, sau đó lập tức tập trung tinh thần gỡ tóc.

"Xem ra phải mở máy sấy ra rồi.

"
Lục Cảnh Ngôn thấy tóc của cô bị cuốn vào không ít, không thể gỡ rối hết được.

"Không cần, làm vậy thì phiền quá, anh tìm kéo đến giúp em cắt chỗ tóc này đi là được.

"
Đường Tuế cau mày, cặp mi ướt sũng vẫn còn vương nước mắt.

"Xắt đi?"
Cơ bản thì những nữ diễn viên như họ khá chú ý về vấn đề tóc tai.

Vậy mà Đường Tuế lại bảo anh trực tiếp cắt luôn, cô không có việc gì chứ?
"Đúng vậy.


"
Đường Tuế đáp, lại lên tiếng thúc giục.

"Nhanh lên đi, em đau quá.

"
Lục Cảnh Ngôn vừa nghe vậy lập tức gật đầu, bảo Đường Tuế đỡ máy sấy, còn anh đi tìm kéo.

Lúc anh quay lại, dùng kéo cắt cái "xẹt", tóc đứt.

Lục Cảnh Ngôn ném máy sấy sang một bên, có chút đáng tiếc nhìn mái tóc mềm mại của Đường Tuế bỗng nhiên lại không được hoàn chỉnh.

Giống như là minh châu phủ bụi, có chút khó coi.

"Sao vậy?"
Đường Tuế buồn bực liếc mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Tóc của em rất đẹp, cắt đi như vậy có chút đáng tiếc.

"
Đường Tuế trợn trừng mắt, nhìn thoáng qua máy sấy bị anh tùy ý vứt trên sô pha.

"Anh không cảm thấy nên tiếc cho máy sấy của anh hơn sao?"
Đường Tuế hỏi.

"Máy sấy á? Mua một cái khác là được rồi.

"
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn thở dài sờ mái tóc mềm mại của cô.

"Tóc dài rất đẹp.

"

Đường Tuế không quan tâm, sờ sờ mái tóc dài đã khô.

"Lục Cảnh Ngôn, cảm ơn anh đã sấy tóc giúp em, em về phòng nghỉ ngơi đây.

"
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu.

"Ừm.

"
Đường Tuế vuốt mái tóc dài mềm mại rồi đi về phòng.

Nằm trên chiếc giường mềm mại, sau khi chắc chắn rằng Luân Hồi Kính sẽ không làm phiền mình nữa cô mới nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lục Cảnh Ngôn ở ngoài phòng khác, đang dùng tia-vit nhẹ nhàng mở máy sấy ra.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, rất nhanh đã lấy ra được nhúm tóc đen dài của Đường Tuế.

Lấy tóc ra.

Anh nắm chùng trong tay, ngón tay hơi siết lại, vẻ mặt hơi khác lạ.

Đôi mắt vốn tối tăm như sương đêm bỗng nhiên như có trăm triệu vì sao hội tụ, rực rỡ không gì tả nổi.

Anh nhẹ nhàng quấn những sợi tóc lên ngón tay thon dài rồi đến thư phòng, mở ngăn kéo ra tìm một túi hương.

Đây là túi gấm lần trước em gái anh xin ở Quan Âm Nam Hải cho anh.

Lục Cảnh Ngôn mở túi gấm ra, cất lọn tóc dài vào đó rồi mới kéo chặt miệng túi lại.

Ngón tay thon dài vân ve miệng túi gấm, lòng hơi nhộn nhạo.

Khóe miệng Lục Cảnh Ngôn nhếch lên, tạo thành một độ cong nhẹ.

Ngày hôm sau.

Lúc Đường Tuế vừa rời giường.

Luân Hồi Kính: Đút nhau ăn cơm với Lục Cảnh Ngôn.

Đường Tuế:!
Cô phát hiện nhiệm vụ của Luân Hồi Kính càng ngày càng xàm xí.

.

 
Chương 196: 196: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 34


Càng ngày càng đơn giản, không có tính đột phá chút nào.

Luân Hồi Kính: Hiện tại cảm thấy đơn giản à?
Đường Tuế cười xòa: Đùa thôi.

Đường Tuế rửa mặt xong xuôi mới ra khỏi phòng.

"Đến đây, bữa sáng anh đã nấu xong rồi, có muốn ăn luôn không?"
Lục Cảnh Ngôn đang ngồi ở sô pha, thấy Đường Tuế đi ra thì lập tức buông kịch bản trong tay xuống, ánh mắt dịu dàng hỏi.

"Có ạ.

"
Lúc ăn sáng có thể đút cho nhau.

Cô và Lục Cảnh Ngôn đi vào phòng bếp, hai người cùng bê bữa sáng ra.

Bữa sáng mà Lục Cảnh Ngôn làm rất đơn giản, một bát cháo hải sản và một đĩa bánh nhân củ cải trộn thịt.

"Vừa thấy là biết ngon.

"
Đường Tuế ngửi mùi thơm, hài lòng gật đầu.

"Anh cảm thấy chỉ tạm được thôi, thua xa đồ em làm.

"
Lục Cảnh Ngôn lắc đầu, anh vẫn thích đồ ăn Đường Tuế làm hơn.

Chén mì hôm qua anh ăn ẩn chứa một loại mĩ vị mà đến giờ vẫn quẩn quanh nơi đầu lưỡi.

Mới nghĩ đã thèm.

"Hả?"
Đường Tuế ngẩn người, nhưng cô lại cảm thấy đồ ăn Lục Cảnh Ngôn làm ngon hơn.

Nhưng mà, vẻ mặt Lục Cảnh Ngôn rất chân thành, không giống giả vờ, chứng tỏ anh thực sự cảm thấy đồ ăn cô làm rất ngon.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng.


Có lẽ, là do cô không xác định được trình độ nấu nướng.

"Lần khác em lại làm cho anh ăn.

"
Đường Tuế chớp mắt, mỉm cười.

"Được.

"
Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu, trong lòng có chút vui sướng.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -5, tổng còn 55, Củ Cải Nhỏ tiếp tục cố gắng nhé.

Tôi đánh giá cao cô đấy.

Đường Tuế:! Mi mới là củ cải nhỏ, cả nhà mi đều là củ cải nhỏ.

Luân Hồi Kính:!
Rốt cuộc sao cô lại cảm thấy mình là nhân sâm tinh chứ không phải củ cải nhỏ.

Lục Cảnh Ngôn múc cho Đường Tuế một chén cháo, đặt trước mặt cô.

"Hải sản này là sáng nay anh mới đến bến tàu mua, vẫn còn rất tươi mới.

"
"Hả?"
Đường Tuế nghe vậy, không nhịn được trợn tròn mắt.

"Sáng sớm anh đã đến bến tàu, anh dậy sớm đến vậy hả?"
Đường Tuế nghi ngờ.

"Ừm, vừa lúc anh không ngủ được nên đi luôn.

"
Đường Tuế ồ một tiếng, cúi đầu bắt đầu dùng thìa múc cháo lên ăn.

Quả nhiên là rất ngon, thịt tôm bên trong cực kì tươi mới, mực cũng rất dai.

Ngon quá đi.


Đôi mắt Đường Tuế cong cong, cô hít sâu một hơi.

"Ngon thật.

"
"Vậy em ăn nhiều một chút.

"
Lục Cảnh Ngôn khẽ mỉm cười, rồi vươn tay gắp cho cô một cái bánh nhân củ cải trộn thịt.

"Cảm ơn anh.

"
Đường Tuế nhẹ nhàng nói rồi cắn một miếng bánh nhân củ cải trộn thịt, bên ngoài giòn giòn, bên trong mềm mềm, ăn nó phê.

Cô nhanh chóng ăn hết cái bánh trong tay.

Đột nhiên Đường Tuế nhớ đến nhiệm vụ của mình, cô và anh phải đút cho nhau ăn.

"Lục Cảnh Ngôn.

"
Đường Tuế nhìn thoáng qua cái bánh trong tay Lục Cảnh Ngôn, khẽ gọi.

"Hửm?"
Lục Cảnh Ngôn dừng lại, nhìn cô.

"Em cảm thấy cái bánh trong tay anh dường như rất ngon.

"
Đôi mắt tròn xoe của Đường Tuế sáng rực lên, nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Vậy cho em này.

"
Lục Cảnh Ngôn thấy cô muốn ăn, anh thì cũng không thích lắm nên cho cô cũng không sao.

Vậy là anh nhanh chóng đặt bánh trong tay xuống.

"Đợi đã.

"
Đường Tuế ngăn lại.

Lục Cảnh Ngôn cũng dừng động tác.

Đường Tuế cúi đầu xuống gần chiếc bánh, cắn một miếng.

"Rồi, anh bỏ xuống đi.

".

 
Chương 197: 197: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 35


Được thôi.

"
Lục Cảnh Ngôn nghe vậy, lập tức bỏ chiếc bánh củ cải nhân thịt trong tay xuống.

"Em cảm thấy cái bánh này rất ngon đó, anh cũng cắn một miếng đi.

"
"Cái này! "
"Anh ăn một miếng đi.

"
Đường Tuế cười hì hì.

"Thật sự ngon lắm đó.

"
Dưới sự thúc giục của cô, Lục Cảnh Ngôn cũng đành cắn một miếng.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Đường Tuế vừa nghe thấy thông báo trong đầu.

Thì hài lòng ăn tiếp.

Lục Cảnh Ngôn cúi đầu xuống, ngón tay đang nắm chặt chiếc đũa hơi trắng bệch, vành tai cũng từ từ hồng lên.

Ngôn Tình Ngược
Đường Tuế ăn xong, ngẩng đầu lên, trùng hợp bắt gặp vành tai đỏ rực của Lục Cảnh Ngôn.

"Lục Cảnh Ngôn, anh nóng lắm hả? Tai đỏ lên hết rồi kìa?"
"Hơi nóng.

"
Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn hơi không được tự nhiên, tiếp tục ăn cháo.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -5, tổng còn 50.


Đường Tuế nghe thấy giá trị hắc hóa giảm đi thì sáng mắt lên.

Quá tốt luôn.

Đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt.

Nếu cô làm cho anh chút đồ ăn, có phải sẽ giảm được nhiều hơn không?
Ý tưởng này vừa nảy lên thì di động trong tay cô reo lên.

Cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, là Văn Văn - trợ lý của cô.

Vừa mới nhận điện thoại, trong loa truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Văn Văn.

"Báo cho cô một tiếng, hôm nay cô có một chương trình.

Vì sao vừa nãy tôi dẫn người đến nhà cô lại không có ai trong nhà, bây giờ cần phải quay hình.

"
Đường Tuế liếc qua đồng hồ, giờ này mẹ Đường hay ra ngoài mua đồ ăn, tản bộ.

"Gần đây tôi không ở bên đó.

"
Đường Tuế nhìn xung quanh, chỗ này dường như cũng không thích hợp cho người ta quay chụp.

Cô nhíu mày, đang suy nghĩ xem phải từ chối thế nào.

Lại thấy Lục Cảnh Ngôn đưa điện thoại anh đến trước mặt cô, bên trên viết là bảo bọn họ đến đây quay.

Đường Tuế do dự một lát rồi nói địa chỉ cho họ.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Tuế nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Có thể ảnh hưởng đến anh đấy.

"
"Không sao, anh có rất nhiều nhà, chỗ này không ai biết cả.


"
"Cho dù bị phát hiện, chúng ta công bố tin tức kết hôn là được.

"
Lục Cảnh Ngôn không thèm để ý.

Trong lòng dường như còn có loại cảm giác, ước gì sẽ bị phát hiện, để mọi người ai cũng biết.

"Vậy không được đâu.

"
Đường Tuế lắc đầu.

"Trước kia em bị bôi đen nhiều như vậy! Cho dù thật hay giả thì cũng không tốt cho anh.

"
Lục Cảnh Ngôn ngước mắt lên, thản nhiên nói một câu.

"Anh không phải lưu lượng, không sao cả.

"
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.

Nhất thời Đường Tuế không biết nên nói gì cho phải.

Đành phải gật đầu.

"Bọn họ sắp tới rồi, anh vào thư phòng trước đi"
Đường Tuế cũng không có ý định dọn dẹp đồ đạc bên ngoài, cùng lắm thì nói đây là nhà bạn trai mình.

Dù sao thì cô cũng không hot, những chuyện này cũng không gây chú ý gì.

"Được.

"
Lục Cảnh Ngôn gật đầu.

Anh thu dọn qua mặt bàn rồi đi thẳng vào thư phòng.

Đường Tuế đợi ở ngoài một lát thì có người đến gõ cửa.

Cô ra mở cửa, mời họ tiến vào.

Lục Cảnh Ngôn khá thích sạch sẽ, nhân viên công tác cũng rất chuyên nghiệp, đều bỏ dép rồi đi chân trần vào.

Văn Văn đi sau cùng, vừa định đi vào thì bị Đường Tuế ngăn lại.

.

 
Chương 198: 198: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 36


“Chỗ này có túi bọc giày, cô đeo vài đi.


Văn Văn nhíu mày rồi hừ lạnh một tiếng, không chút để ý đeo túi bọc giày.

Cô ta vừa đeo vừa đánh giá bên trong nhà, vẻ mặt cũng có chút nghi ngờ.

Cô ta được công ty phái đến bên cạnh Đường Tuế từ khi cô xuất đạo, Đường Tuế có bao nhiêu phân lượng, cô ta biết rõ.

Căn nhà này nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng, tùy tiện chọn một căn cũng phải bảy tám nghìn vạn, cái loại minh tinh nho nhỏ như Đường Tuế sao có thể mua được căn nhà này?
Lẽ nào, trong lúc họ không chú ý, cô bị người ta bao nuôi?
Có điều, bị bao nuôi thì như nào?
Chờ sau khi Đường Tuế tham gia tiết mục xong, cô nhất định sẽ bị xui xẻo.

Nói không chừng, ngay cả mạng cũng không còn.

"Có thể quay ở chỗ nào?"
Đạo diễn nhìn bốn phía rồi lên tiếng hỏi.

"Quay ở phòng khách đi.

"
Đường Tuế nghĩ đến Lục Cảnh Ngôn vẫn còn ở trong thư phòng, không muốn người ta đến quấy rầy anh.

"Được.

"
Đạo diễn cũng không nói gì thêm, bảo Đường Tuế ngồi trên sô pha, sau khi bọn họ sắp xếp xong thiết bị và chỗ ngồi mới bắt đầu phỏng vấn Đường Tuế.

"Đường Tuế, đây là nhà của cô sao?"

Vừa mới bắt đầu đã hỏi câu hỏi cực kì sắc bén.

"Không phải.

"
Đường Tuế lắc đầu, cũng không nói thêm gì khác mà chỉ trả lời đúng trọng tâm.

Đạo diễn hơi kinh ngạc, không ngờ Đường Tuế ngực lớn não nhỏ trước nay giờ lại dùng não nói chuyện.

Cô ta hơi cau mày.

Rồi hỏi tiếp: "Nhìn trang trí trong phòng, có phải cô sống cùng bạn trai không?"
"Đúng vậy.

"
Đường Tuế cũng không che giấu, trực tiếp gật đầu.

Dù sao cũng đâu phải là tình nhân, cô đã bị bôi đến mức này rồi, cũng không có fan gì.

Huống chi, sau khi ký hợp đồng chương trình giải trí này, cô cũng xem như là đã giải ước với công ty ban đầu rồi.

"Bạn trai cô cũng là người trong giới ư? Có thể bảo anh ấy đi ra chào khán giả một tiếng không?"
Đạo diễn nghe vậy, cười như nở hoa.

Vốn bị sắp xếp đến chỗ của Đường Tuế, cô ta còn cảm thấy không vui.

Người bị bôi đen giống như Đường Tuế, sao có thể tìm được điểm đột phá chứ?
Nếu không phải chương trình này ngoài Tống Thiên Thiên ra không còn một ngôi sao nữ nào muốn tham gia, họ cũng sẽ không chọn Đường Tuế.

Bây giờ, nhìn Đường Tuế sắp bị lộ chuyện tình cảm, đạo diễn vui vẻ không chịu được.


"Đúng vậy.

Có điều bây giờ anh ấy hơi bận, để có cơ hội rồi nói sau.

"
Đường Tuế mỉm cười, khách sáo từ chối.

"À thế à?"
Đạo diễn nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

Mắt cô ta tùy tiện liếc xung quanh thì thấy được quyển kịch bản trên ghế sô pha.

"Đường Thời Minh Nguyệt này, có phải! "
"À, cái này là của anh ấy.

"
Đường Tuế mím môi, ném thẳng kịch bản vào trong ngăn kéo.

Ánh mắt đạo diễn đảo qua, đợi đến khi "Đường Thời Minh Nguyệt" công bố nam chính nam phụ, công chúng chắc chắn sẽ tự mình tìm được đáp án.

Có điểm đột phá này, đạo diễn lập tức tùy ý hỏi thêm mấy vấn đề nữa.

Xong rồi thì dẫn tất cả mọi người rời đi.

Văn Văn cười tiễn đám người đạo diễn đi, còn mình thì vẫn ở lại trong nhà của Đường Tuế.

"Ra ngoài.

"
Đường Tuế cau mày, chỉ tay vào cửa lớn.

"Tôi đã hủy hợp đồng với công ty rồi, sau này không cần cô đến đây nữa.

"
Văn Văn thấy vẻ mặt này của cô bèn hừ lạnh một tiếng.

"Cô diễu võ dương oai cái gì, đừng tưởng rằng tham gia chương trình này xong là cô có thể hot, tôi nói cho cô biết, cô còn sống sót hay không cũng khó nói.

".

 
Chương 199: 199: Tiểu Đà Tinh Của Ảnh Đế Đỉnh Lưu 37


"Tôi bảo cô đi ra ngoài.

"
Đường Tuế vẫn chỉ tay về phía cửa lớn, giọng nói đầy lạnh lùng.

"Hừ, cô có gì đặc biệt hơn người đâu.

"
Văn Văn thấy dáng vẻ này của Đường Tuế, cơn giận trong lòng đột nhiên bùng lên.

"Không phải là công tử nhà giàu Hà Vân Tường đấy chứ, nếu thật thì tôi chống mắt chờ xem cô bị đá thế nào.

"
"Ai ui.

"
Văn Văn còn chưa nói xong đã bị Đường Tuế đá ra ngoài.

"Bang! " Cánh cửa đóng sầm lại.

Văn Văn hung tợn liếc nhìn cửa lớn vài lần.

Cô ta cười lạnh, để xem xem Đường Tuế còn có thể kiêu ngạo thêm mấy ngày nữa.

Nói không chừng, vừa vào tổ chương trình đã chết rồi.

Hừ.

Văn Văn vung tay rời đi.

"Sao họ lại cảm thấy em đang ở bên cạnh Hà Vân Tường?"
Lúc này, Lục Cảnh Ngôn từ trong thư phòng đi ra, khẽ cau mày hỏi.

Anh mà lại kém Hà Vân Tưởng ư?
Đường Tuế thấy vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.


Cô không nhịn được bật cười.

"Có lẽ họ cảm thấy, anh sẽ không để mắt đến em, cũng chỉ có loại người như Hà Vân Tường mới để ý em.

"
Đường Tuế nhún vai ngồi lên sô pha.

Lục Cảnh Ngôn nghe lời tự giễu này của cô, càng nhíu mày chặt hơn.

"Ai nói anh không xem trọng em?"
Anh hỏi lại.

Đường Tuế ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.

"Khụ khụ! "
Bị Đường Tuế nhìn như vậy, Lục Cảnh Ngôn bỗng không biết nói sao cho phải.

Anh sờ chóp mũi một cái.

"Anh vào nghỉ ngơi đây.

"
Đường Tuế nghiêng đầu, thấy Lục Cảnh Ngôn đi vào thư phòng.

Không phải nói nghỉ ngơi hả? Đến thư phòng sao mà nghỉ ngơi được?
Thôi xem ti vi đi!
Vừa xem được một lát, Đường Tuế đột nhiên cảm thấy răng hàm hơi khó chịu.

"Đau quá.

"
Ban đầu chỉ hơi đau một chút, cô vẫn có thể chịu được.

Nhưng mà một lát sau, cơn đau mãnh liệt hơn, đau đến chảy cả nước mắt.

Trùng hợp là Lục Cảnh Ngôn đi từ thư phòng ra, trên tay anh bưng một cái cốc rỗng, hình như là muốn đi rót nước.


Lục Cảnh Ngôn nhìn vẻ mặt đau đớn của Đường Tuế thì vội vàng chạy tới.

Khuôn mặt ánh mắt đều không che giấu được vẻ lo lắng.

"Ừ, đau lắm.

"
Đường Tuế ôm mặt lầm bầm, ánh mắt to tròn ngập nước, nhìn đáng thương cực kì, giống như bị vứt bỏ vậy.

"Anh đưa em đi khám.

"
Lục Cảnh Ngôn kéo tay của Đường Tuế, lấy khẩu trang và mũ trên giá đồ.

Hai người họ chuẩn bị xong liền đi ra khỏi nhà.

Lúc tới bệnh viện nha khoa, bác sĩ nói răng của Đường Tuế bị sâu, cũng may là tới sớm, sâu răng không quá nghiêm trọng, chỉ cần làm sạch sau đó trám lại là được.

"Mấy ngày này cô nên ăn nhẹ thôi, không nên ăn đồ cay nóng.

"
Bác sĩ nhắc nhở.

"Được.

"
Đường Tuế gật đầu.

"Vậy tôi có thể ăn chút kẹo hay bánh ngọt gì không?"
Dù sao cũng là đồ mềm, không cần tốn nhiều sức để nhai.

Bác sĩ: "! "
Lục Cảnh Ngôn: "! "
Bác sĩ một lời khó nói hết nhưng vẫn cố nói: "Gần đây vẫn nên ăn ít một chút.

"
Đường Tuế nghe vậy, suy nghĩ một lát, răng hàm của mình vừa mới bị đau như vậy, vẫn nên ăn ít một chút.

"Được.

"
Nghe lời bác sĩ vậy.

Trên đường về, Đường Tuế vẫn lấy tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top