Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 140: 140: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 33


Con ngu này không biết thông minh từ khi nào.

Đường Mặc Nhi thầm mắng Đường Tuế vài câu.

Tiện tì này hỏi như vậy là hoàn toàn đặt nàng ta lên đầu ngọn lửa.

Nếu nàng ta nói mẫu thân còn chưa khỏe, nàng ta lại tới tham gia yến hội, chẳng phải sẽ bị mọi người mắng chết sao.

Nếu nàng ta nói mẫu thân không sao, vậy thì Đường Tuế ngồi đây ăn uống đương nhiên cũng chẳng sao.

Nhưng!!!
Nàng ta không thể nói bậy trong cục diện này được.

Chỉ cần nói sai một câu, nàng ta có thể vạn kiếp bất phục.

Mọi chuyện đều có thể nhẫn nhịn, chờ đến khi việc lớn của Triệu Vương thành công, nàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho Đường Tuế.

Vậy là, Đường Mặc Nhi đứng lên, bước từng bước nhỏ đi tới.

"Nương ta gần đây đúng là không còn gì đáng ngại.

"
Đường Mặc Nhi vừa thốt ra lời này, Minh Châu quận chúa vừa tìm Đường Tuế sinh sự lập tức không còn chút mặt mũi nào.

Là chính nàng ta tự tìm tới Đường Tuế kiếm chuyện.

Bây giờ còn bị Đường Mặc Nhi vả mặt, quả thực là!
Minh Châu quận chúa nghiến răng, ánh mắt chứa đầy lửa giận.

"Đường Mặc Nhi.

"
"Quận chúa.


"
Đường Mặc Nhi sợ tới mức run bật lên, lùi lại vài bước, sợ hãi lắc đầu.

"Được rồi, Minh Châu.

"
Trưởng công chúa nhìn tình huống trước mắt một cái liền hiểu rõ.

Nữ nhi ngốc của bà bị kẻ khác lợi dụng.

"Ta thấy tiệc còn chưa bắt đầu mà ngươi đã hơi say rồi, mau lui xuống cho ta.

"
Minh Châu quận chúa tức không chịu nổi, còn muốn ở đây giải thích thêm vài câu.

Cuối cùng bị trưởng công chúa gọi người kéo xuống.

Chờ đến khi Minh Châu quận chúa đi, lúc này trưởng công chúa mới cười cười nhìn Đường Tuế.

"Mong nương nương đừng trách móc.

"
Đường Tuế lắc đầu: “Không có việc gì.


Rồi tiếp tục cầm điểm tâm trong tay lên, nghiêm túc ăn.

Nàng rất thích ăn.

Đường Tuế ăn xong lại liếm môi.

Trưởng công chúa nhìn Đường Tuế như thế, nhất thời cũng không đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Quý phi này thế mà cũng có chút tài năng.


Ngay cả bà cũng nhìn không thấu.

Bên kia, Đường Mặc Nhi cũng cúi đầu lui về.

Chỉ là lúc này không còn ai đứng bên cạnh nàng ta nữa.

Rất nhiều quý nữ nhìn nàng ta với ánh mắt cảnh giác.

Đường Mặc Nhi cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán độc.

Đều do Đường Tuế đáng chết, khiến nàng ra lâm vào hoàn cảnh này.

Đường Mặc Nhi nghiến răng nghiến lợi.

Cũng may, không lâu sau trưởng công chúa đã khai tiệc.

Tất cả phu nhân tiểu thư đều lục đục đi từ phòng khách ra ngoài.

Bởi vì xuân về hoa nở nên hoa viên của trưởng công chúa cũng được trang trí hết sức tinh tế.

Yến hội lần này được chuẩn bị trong hoa viên.

Nam nữ chia ra ngồi hai bên, ở giữa có một tấm bình phong ngăn cách.

Ngồi giữa khóm hoa, mỹ thực rượu ngon, còn có hồ điệp bay quanh.

Ý cảnh không nói nên lời.

Đường Tuế ngồi xuống dưới sự tiếp đón của trưởng công chúa.

Nàng nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, hít sâu một hơi, giữa hai đầu lông mày đều là vui sướng.

Vốn đang lười không muốn đến, nhưng lúc này lại chợt cảm thấy nhiệm vụ Luân Hồi Kính giao cho cũng khá tốt.

Sau khi trưởng công chúa phát biểu đôi lời, cuối cùng cũng dùng bữa được rồi.

Đũa của Đường Tuế liên tục không ngừng nghỉ.

Trưởng công chúa bên cạnh cũng âm thầm đánh giá Đường Tuế.

Thấy nàng ăn đến nỗi hai má phồng lên, nhìn vừa phúc hậu vừa vô hại thì khẽ giật mình.

.

 
Chương 141: 141: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 34


Bà sinh ra và lớn lên trong cung, yêu ma quỷ quái gì mà chưa nhìn thấy, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên bà thấy loại người không thể nào nhìn thấu như Đường Tuế.

Chậc chậc, có vẻ lợi hại.

Xem ra sau này nhất định phải dặn dò Minh Châu cẩn thận, tuyệt đối không được trêu chọc Đường quý phi này.

Đường Tuế vùi đầu ăn, hoàn toàn không biết mình đã trở nên cao siêu trong ấn tượng của trưởng công chúa.

Qua ba tuần rượu, mọi người cũng coi như ăn uống no say.

Trưởng công chúa đứng lên, nhìn quanh bốn phía.

"Bữa tiệc hôm nay có thể coi như nhã yến, vậy nên! vẫn giống trước đây, chúng ta cùng làm thơ đi!"
Nghe trưởng công chúa nói lời này, các tiểu thư xung quanh cũng sôi nổi gật đầu đồng ý.

Đường Mặc Nhi nghe vậy càng mừng như điên.

Thời khắc để nàng ta tỏa sáng đã đến.

"Hôm nay sẽ dùng hoa để làm chủ đề, mọi người có thể tùy ý.

"
Trưởng công chúa cong môi cười.

"Cuối cùng, ai đạt được thứ hạng đầu! Bổn cung sẽ tặng cây trâm hồng ngọc này cho người đó.

"
Nói xong, ma ma bên cạnh trưởng công chúa bưng một hộp gỗ đỏ đi tới, mở hộp ra, đá quý màu đỏ rực rỡ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Đám người kinh ngạc cảm thán.


Ánh mắt mọi người đều nhìn theo cái hộp gỗ.

Mãi cho đến khi ma ma đóng hộp lại.

Khóe miệng Đường Mặc Nhi lộ ra vẻ nhất định phải có nó.

Cây trâm đẹp như vậy, chắc chắc sẽ thuộc về nàng ta.

"Hay là để ta trước tiên?"
Bên môi Đường Mặc Nhi treo nụ cười nhạt, đột nhiên đứng dậy.

"Đường tiểu thư, mời.

"
Bình thường, Đường Mặc Nhi có tiếng là giỏi văn chương ở kinh thành, hội thơ nào cũng đứng hạng đầu.

Nếu nàng ta muốn bắt đầu, sẽ không có ai tranh.

Dù sao lúc này đều là ngẫu hứng.

Ai có thể nhanh chóng nghĩ ra câu thơ như nàng ta được.

Đường Mặc Nhi thấy mọi người xung quanh không nói gì, ai cũng im lặng trầm tư.

Nàng ta tự đắc trong lòng.

"Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,
Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai.

"
[Trích từ Đại lâm tự đào hoa - Bạch Cư Dị]

Đường Mặc Nhi vừa thốt ra câu thơ này, xung quanh nhanh chóng xôn xao lên.

"Hay quá!"
"Đường tiểu thư không hổ là tài nữ.

"
"Đúng vậy, trong đầu ta còn chưa nghĩ được gì, vậy mà nàng đã xuất khẩu thành thơ, giỏi quá!"
Lúc này, đám nam tử sau tấm bình phòng cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Cái danh tài nữ của Đường Mặc Nhi đã được truyền xa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy nàng làm thơ ngay tại chỗ.

Quả là đáng ngạc nhiên.

Không ít người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Triệu Vương điện hạ ngồi đầu trên.

Triệu Vương sớm biết tài văn chương của Đường Mặc Nhi, lúc này bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng hắn ta cũng rất tự đắc.

Cũng chỉ có nữ tử như Đường Mặc Nhi mới xứng đôi với hắn ta.

Triệu Vương khẽ mỉm cười, đáy mắt đuôi mày đều thấm ý cười, nàng ta đúng là một bảo bối hiếm có của hắn ta.

Đúng lúc này, trưởng công chúa lại bắt đầu nói tiếp.

"Ngoại trừ Đường tiểu thư, còn ai đang có linh cảm không?"
Giọng nói trưởng công chúa vang lên, vẫn không có người nào như cũ.

Đường Mặc Nhi cười nhạt: "Nếu như không có ai, vậy Mặc Nhi xin phép bêu xấu.

"
Người xung quanh vừa nghe thấy lời này, đôi mắt trừng to.

Đường Mặc Nhi này, văn chương phun như suối, mới một thời gian ngắn thôi mà đã sáng tác được câu thơ mới.

Đối với những ánh mắt này của bọn họ, Đường Mặc Nhi cực kỳ hưởng thụ.

Nàng ta trầm ngâm một lát:
Đào hoa hòa vũ canh phi phi.

"
[Trích Mùa xuân trên núi -Tề Kỷ].

 
Chương 142: 142: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 35


“Hay!”
Đường Mặc Nhi vừa đọc thơ xong, bên khách nữ còn chưa kịp phản ứng, bên khách nam đã có người hô lên.

“Thơ hay!”
“Hay cho đào hoa hòa vũ canh phi phi.


Đường Mặc Nhi được khen mà mặt đỏ tới mang tai, đương nhiên không phải vì thẹn thùng, mà là đắc ý.

Từ trước đến nay đều như vậy, nàng ta là người xuyên không, xuyên vào một quyển sách mà nàng ta từng xem qua, dựa vào tài năng của mình mà khuấy đảo một vùng trời.

Đang đắc ý, ánh mắt nàng ta lại rơi vào Đường Tuế.

Nàng ta thấy Đường Tuế cứ cúi gằm mặt ăn.

Căn bản không quan tâm mọi việc xung quanh.

Dường như trong mắt nàng việc xem nàng ta làm thơ, còn không quan trọng bằng con cua trước mặt nàng.

Đường Mặc Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong đầu nảy ra một kế hoạch.

Nàng ta mỉm cười, đôi mắt đen quyến rũ mê người nhìn về phía Đường Tuế.

“Không biết quý phi nương nương có muốn làm thơ không?”
Nàng ta vừa dứt lời, có người không nhịn được bật cười.

Khắp kinh thành, ai mà không biết, Đường Tuế chẳng khác gì túi rơm.

Bây giờ Đường Mặc Nhi muốn Đường Tuế làm thơ, không phải là muốn đạp mặt mũi của Đường Tuế xuống đất sao?

Bởi vậy, có không ít người dùng ánh mắt sâu xa nhìn Đường Mặc Nhi.

Lúc này Đường Mặc Nhi mới nhận ra chuyện này không đơn giản, hình như nàng ta đã làm sai gì rồi.

Nàng ta cắn môi, vội vàng nói thêm.

“Ta thấy tỷ tỷ luôn hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, học thức nhất định cũng không kém, nên mới…”
Đường Mặc Nhi nói xong, ấm ức khịt mũi.

“Nếu tỷ tỷ không muốn làm, cũng không sao.


Nàng vốn đang ngồi ăn cua vui vẻ, nàng ta lại cố tình đến trêu chọc nàng.

Đã vậy, đừng trách nàng không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào.

Một người xuyên không ăn cắp trí tuệ của người xưa để thể hiện, còn dám vênh váo.

Thật sự cho rằng mình là đại tài nữ à.

“Không sao, nếu Đường Mặc Nhi đã nói vậy, không bằng bản cung với ngươi cùng làm thơ thử xem.


Đường Tuế cầm một chiếc khăn tay lên, nhẹ nhàng lau tay.

“Xin lắng tai nghe.


Trong lòng Đường Mặc Nhi liên tục cười mỉa, nàng ta thấy Đường Tuế đúng là không biết tốt xấu.


Cho nàng một bậc thang đi xuống lại không muốn mà cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.

Ha.

Vậy thì đừng trách nàng ta.

Đường Tuế nhìn thoáng qua những khóm hoa bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Lục trì hà diệp nộn, hồng thế hạnh hoa kiều.

"
(清夜怨 – Lý Thương Ẩn)
Nàng vừa dứt lời, bên khách nam lại ồn ào lên.

“Đúng là tuyệt diệu.


"Lục trì, hồng thế, hà diệp hạnh hoa, hai bên tương xứng! đáng chú ý là, một bên dịu dàng, một mỏng manh.

"
“Hay! Hay!”
Bên phía khách nữ cũng có không ít người ngẩn ngơ tại chỗ, dường như không thể nào tin nổi, người làm câu thơ này chính là Đường Tuế.

Khác với sự kinh ngạc của mọi người, Đường Mặc Nhi lại vô vùng khiếp sợ.

Chuyện gì đang xảy ra, Đường Tuế sao lại biết được câu thơ này?
Chẳng lẽ nàng cũng xuyên không tới.

“Đường Mặc Nhi, đến lượt ngươi.


Đường Tuế hơi nhướng mày.

Đường Mặc Nhi nghiến răng, nhìn bộ dạng này của Đường Tuế, chắc chắc nàng đang muốn so thơ với nàng ta.

Một sinh viên hàng đầu như nàng ta, sao có thể thua Đường Tuế.

.

 
Chương 143: 143: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 36


“Được.


Đường Mặc Nhi không chút hoảng sợ, mỉm cười nhẹ.

Bắt đầu làm thơ: “Văn quân tân tửu thục, huống trị cúc hoa thu.


[闻君新酒熟,况值菊花秋 - Nguyên Chẩn]
Đường Tuế không chần chờ chút nào, đáp: “Tiểu lâu nhất.

Dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triều mại hạnh hoa.


[临安春雨初霁 - Lục Du]
Đọc xong lại nhướng mày nhìn Đường Mặc Nhi.

Đường Mặc Nhi sững sờ, câu Đường Tuế đọc, chính là câu nàng ta muốn nói.

Nhất thời, đầu nàng ta như bị ấn nút tạm ngừng, trong nháy mắt không thể nghĩ ra câu thơ nào khác.

Đường Tuế chớp mắt: “Ngươi có làm được nữa không?”
Đường Mặc Nhi cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, không thốt lên được lời nào.

Đường Tuế cười nói: “Ta thì vẫn còn đây.


"Nhàn hoa khai thạch trúc, u diệp thổ tường vi.

"
[仙萼池亭侍宴应制 - Trầm Toàn Kỳ]
"Ốc tuyết lăng cao chúc, sơn trà xưng viễn tuyền.

"
"Đỗ quyên hoa dữ điểu, oán diễm lưỡng hà xa.


"
"Quế hoa liêu liêu nhàn tự lạc, lưu thủy vô tâm tây phục đông.

"
Đường Tuế một câu lại tiếp một câu, từng lời như đao kiếm, đâm thẳng vào lòng Đường Mặc Nhi.

Những câu thơ này nàng ta đều biết, nhưng vừa rồi bị Đường Tuế đoạt trước, về sau trong đầu luôn cảm thấy trống rỗng không nghĩ ra được gì nữa.

Nàng ta há hốc mồm đứng ở đó, gương mặt xanh mét, lúc đỏ, lúc trắng.

Thay đổi liên tục, nhìn rất buồn cười.

Đường Tuế cười nhẹ về phía Đường Mặc Nhi: “Tài nữ kinh thành, cũng chỉ có vậy.


Thân thể Đường Mặc Nhi lung lay, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Ha ha ha! “
Trưởng công chúa lớn tiếng cười to, nhìn bộ dạng này của Đường Mặc Nhi, bà vô cùng hả giận.

Đường Mặc Nhi này, ngay cả con gái bà, cũng dám lợi dụng, thật đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Bây giờ, bị Đường Tuế chế nhạo như vậy, thật là hả hê lòng người.

“Còn ai muốn đối thơ không?”
Trưởng công chúa nhìn một vòng, dò hỏi.

Các quý nữ còn lại nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Đùa à, tài nữ đệ nhất kinh thành, còn bị làm thành trò cười.

Các nàng đi lên, chỉ có đường chết.

Như bây giờ là rất tốt rồi.

“Không có.



“Không ai có thể thắng quý phi nương nương!”
Trưởng công chúa cao giọng nói cười to: “Vậy ta tuyên bố, vị trí thứ nhất thuộc về quý phi nương nương.


Nói xong, trưởng công chúa cầm cây trâm hồng ngọc đến trước mặt Đường Tuế.

“Nương nương, mong người đừng ghét bỏ.


Cây trâm hồng ngọc cực phẩm, lấp lánh dưới ánh mặt trời đẹp không sao tả được.

Trưởng công chúa cầm cây trâm, các quý nữ sôi nổi nhìn sang.

Vẻ mặt Đường Tuế không chút thay đổi nhìn cây trâm.

Vật như vậy, ở trong cung có rất nhiều.

Lại không thể ăn được.

Bỗng nhiên, Đường Tuế nảy ra một suy nghĩ.

“Có thể dùng cái này đổi một hộp điểm tâm không!”
Ừm, chỉ một khối thôi, không thể nhiều hơn.

“Hả?”
Trưởng công chúa nghe thấy lời này, có chút khó hiểu.

Cuối cùng, nhịn không được bật cười.

“Nương nương, cái này là của người.


Nói xong, bà cắm cây trâm hồng ngọc lên tóc Đường Tuế.

Nước da Đường Tuế trắng như tuyết, đôi mắt lại long lanh như nước, loại hồng ngọc này rất hợp với nàng.

Quý nữ xung quanh lúc đầu có chút không phục và đố kỵ.

Lại cảm thấy, Đường Tuế rất xứng với nó.

Rất nhiều người gạt đi ý định trước kia của mình.

Đường Tuế thấy vậy, thở dài một hơi.

.

 
Chương 144: 144: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 37


Trưởng công chúa nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như con gái mình, không nhịn được sáp đến, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: "Chờ chút nữa, ta cho ngươi hai hòm điểm tâm mang về.

"
Đường Tuế nghe vậy, lập tức sáng mắt lên.

Nàng gật đầu, rất vui vẻ.

"Được rồi, ngươi tiếp tục ăn đi.

"
Trưởng công chúa cười cười, chỉ cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình đúng là dư thừa.

Tâm tư của Đường Tuế thật ra rất đơn giản, chỉ là một lòng một dạ muốn ăn.

Đường Tuế ngồi xuống, nhặt càng cua lên, tiếp tục gặm.

Đường Mặc Nhi cúi đầu ngồi xuống, trong lòng hoảng sợ.

Nàng ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế cũng giống như nàng ta, đều là xuyên qua, hơn nữa, dường như Đường Tuế còn biết nhiều hơn nàng ta.

Cứ đà này, thì ưu thế duy nhất của nàng ta sẽ không còn nữa.

Nhất thời, Đường Mặc Nhi thấp thỏm không thôi.

“Quý phi nương nương, trước đây người cũng đâu thích mấy thứ thi từ ca phú này, sao hôm nay lại ngâm một câu rồi lại một câu kinh người như vậy.

"
Vẫn là có người làm việc tốt, hỏi ra lời.


Đường Mặc Nhi không khỏi kích động khi nghe thấy mấy lời này.

Hỏi hay lắm!
Đường Tuế nghe vậy, buông càng cua trong tay xuống, nhẹ nhàng liếm môi.

"Thật ra, mấy câu thơ đó đều là do Hoàng Thượng làm, ta chỉ nhớ được thôi.

"
Đường Tuế ngẳng đầu lên, ánh mắt long lanh.

Nàng vừa nói xong, cả hiện trường lập tức ồ lên.

"Mấy câu thơ đó, hóa ra đều là Hoàng thượng làm ư?"
"Tài văn chương của Hoàng thượng đúng là rất giỏi mà.

"
Nữ khách bên này có chút rụt rè.

Bên khách nam có nhiều người hơn, đều ngồi vây quanh Triệu Vương.

Triệu Vương muốn dùng lần yến hội này để lôi kéo người.

Vốn đã có không ít người muốn lại gần Triệu Vương rồi.

Nhưng nghe Đường Tuế nói vậy, ánh mắt mọi người đều sáng rực lên.

Trời ạ!
Mấy câu thơ này, vậy mà lại đều do Hoàng thượng làm.

Mỗi một câu từ, bọn họ đều rất thích.


Khó trách, lúc nghe xong đều có cảm giác bài thơ vẫn chưa hoàn chỉnh, nhất định là quý phi nương nương nhớ không rõ, phía trước hoặc phía sau, chắc chắn còn những câu thơ khác.

Nghe nói, hiện tại thân thể của Hoàng thượng cũng dần tốt lên rồi, sau này có phải họ sẽ được trực tiếp nghe Hoàng thượng ngâm mấy câu thơ này không?
Mọi người bắt đầu kích động lên.

Triệu Vương cúi đầu, siết chặt chén trà, mặt đầy giận dữ.

Nếu không phải Đường Mặc Nhi sinh sự, ép Đường Tuế phải ra mặt, thì sao có thể xảy ra chuyện này.

Trước đây hắn ta còn cảm thấy Đường Mặc Nhi là phúc tinh của mình.

Hiện tại xem ra, nàng ta thật ra là một cái tai họa.

Trong lòng Triệu Vương không thoải mái, Đường Mặc Nhi cũng không vui nổi.

Nàng ta cúi đầu, ăn mấy miếng thì không muốn ăn nữa.

Tầm mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuế, nàng ta ước lượng, sắp đến lúc rồi.

Quả nhiên, đằng sau có một nha hoàn đi đến trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế đang ăn uống rất vui vẻ.

Bỗng nhiên lúc nha hoàn dọn canh lên không cần thận làm đổ nước vào ống tay áo của Đường Tuế.

"Nương nương thứ tội, nương nương tha mạng.

"
Nha hoàn sợ tới tái mặt, vội vàng quỳ xuống, không ngừng cầu xin tha mạng.

"Không sao, ngươi lui xuống đi.

"
Đường Tuế liếc mắt một cái, chỉ dính vào ống tay áo một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại.

Đường Tuế từ chối: "Không cần.

".

 
Chương 145: 145: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 38


Chút chuyện nhỏ này mà muốn ảnh hưởng đến chuyện ăn cơm của nàng, không đời nào.

Khuôn mặt như cái bánh bao của Đường Tuế phồng lên, dường như không có ý định vì loại chuyện này mà dừng lại.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đi theo nha hoàn kia, bám theo nội dung cốt truyện.

Ngón tay của Đường Tuế cứng đờ, hả?
Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn nha hoàn một cái.

Xem ra nha hoàn này không phải người tốt lành gì.

Ngay khi nha hoàn cảm thấy không còn cơ hội nữa, chuẩn bị buông tha thì Đường Tuế bỗng đứng lên, khẽ gật đầu.

Nàng mỉm cười, dung khăn cẩn thận lau tay mình.

"Đi nào.

"
Hạnh phúc tới quá đột ngột, nha hoàn ngẩn ngơ một chút rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường.

Quả nhiên, phương hướng mà nha hoàn này dẫn nàng đi, dường như không phải đường tới hậu viện, trái lại càng giống đường tới tiền viện hơn.

"Nương nương, nô tỳ bỗng nhiên rất buồn tiểu, nương nương đứng ở đây chờ nô tỳ một lát, nô tỳ đi rồi sẽ quay lại ngay.

"

Nha hoàn cúi đầu, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vội vã nói xong mấy lời này liền chuồn mất, không thấy bóng người.

Đường Tuế đứng tại chỗ, đợi một lát mà vẫn chưa nghe thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Vừa định rời đi, lại thấy ở cổng vòm cách đó không xa, có một nam nhân hào hoa phong nhã đi tới.

Tô Tấn An đi đến, đang định quát Đường Tuế một trận.

Ai ngờ, khi nhìn vào khuôn mặt của Đường Tuế, hắn ta kinh ngạc đứng chết trân một chỗ.

Dường như không thể tin nổi.

Đường Tuế sẽ có bộ dáng này ư?
Thật ra cũng không thể trách Tô Tấn An kinh ngạc, Đường Tuế của trước kia vô cùng tự ti, luôn cúi gằm mặt, tuy là thiên kim tiểu thư, nhưng quần áo trên người không phải quá lớn thì cũng quá nhỏ, hầu hết đều mang màu xám.

Tô Tấn An tự nhiên không nhìn ra được diện mạo xinh đẹp của Đường Tuế.

Nhưng hiện tại, Đường Tuế một thân lụa mỏng đứng nơi đây, đầu ngẩng cao, lộ ra toàn khuôn mặt, nên sẽ khiến người khác kinh ngạc không thôi.

Tô Tấn An ngớ người trong chốc lát, rồi lại lập tức nhớ đến lời dặn của Đường Mặc Nhi.

Đúng vậy, hắn ta chỉ thích Đường Mặc Nhi trong sáng thuần khiết, yêu phi giống như Đường Tuế, hắn sẽ không thích.

Đúng rồi, hắn ta đến đây là để giúp Mặc Nhi muội muội.

"Đường Tuế, ngươi đã biết lỗi chưa?"

Tô Tấn An cau mày, dùng ánh mắt không thể rèn sắt thành thép nhìn Đường Tuế.

"Hả?"
Đường Tuế khoanh tay lại, khó hiểu hỏi.

“Nữ nhân điêu ngoa nhà ngươi, lại dám phạt trượng mẹ cả, đây là tội bất hiếu.

"
"Đứa con gái như ngươi sao ta có thể cần được?"
Tô Tấn An nói xong, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác.

Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn Đường Tuế mang theo vẻ cực kì chán ghét.

"Trước khi vào cung, ngươi đã hứa sẽ thủ thân như ngọc vì ta, tiến cung chỉ là kế sách tạm thời.

Thế mà ngươi lại trao thân cho hoàng đế, trong lúc lòng ngươi vẫn còn có ta.

"
"Ngươi phải hiểu rằng, hiện tại ta đã là tú tài, ta coi trọng ngươi là đại ân đại đức của ngươi!"
"Ta! ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nghiêm túc làm việc cho lão gia và phu nhân, nhanh chóng hạ độc tên cẩu hoàng đế kia, cũng không được tranh giành thứ gì với Mặc Nhi tiểu thư nữa, ta sẽ! ta sẽ cưới ngươi làm vợ.

"
"Nếu không thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội này nữa.

"
Tô Tấn An nói xong, liền chờ Đường Tuế đồng ý.

"Láo xược.

"
Đường Tuế tiến lên một bước, vả vào mặt Tô Tấn An một cái.

.

 
Chương 146: 146: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 39


Tô Tấn An thực sự không ngờ rằng sức của Đường Tuế lại lớn như vậy, một tát này đã vả bay mấy cái răng của gã.

Nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng vù lên.

"Ngươi, ngươi! "
Tô Tấn An ôm miệng.

Mặt đau đến biến dạng.

"Ngươi không soi gương à? Bản cung mà xem trọng ngươi?"
Đường Tuế lại đi qua, đá một cái vào bụng hắn.

Thân thể Tô Tấn An lập tức bay vèo, đụng vào vách tường, bịch, mặt đập vào tường.

"A! A! "
Ánh mắt Tô Tấn An nhìn Đường Tuế lúc này, đầy sự sợ hãi như đang nhìn ác quỷ.

Hắn ta rất muốn nói gì đó, nhưng mặt lại bị kẹt vào vách tường nên nói không ra lời.

Đường Tuế đi đến trước mặt hắn ta, nghiêng đầu nhìn Tô Tấn An.

"Chỉ với cái bộ mặt này của ngươi mà cũng dám đưa ra yêu cầu như vậy?"
"Cái diện mạo này của ngươi còn không xứng xách giày cho Đế Huyền.

"
Lúc này Đế Huyền đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa, sự tức giận trên mặt tan đi một chút.

Lại nghe Đường Tuế nói vậy.


"Dáng vẻ của Phùng công công còn dễ nhìn hơn ngươi.

"
Lúc này, Phùng Đức Trung đứng dưới tàng cây cách đó không xa, lệ nóng quanh tròng, thật không ngờ rằng, ông ở trong mắt nương nương lại đặc biệt như vậy.

Phùng Đức Trung lại ló đầu ra nhìn Tô Tấn An đang bị khảm vào tường.

"Hừ.

"
Phùng Đức Trung còn đang vui mừng, thì hoàng đế đứng bên cạnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Phùng Đức Trung sợ tới mức lập tức thay đổi sắc mặt.

Khi thấy Đế Huyền bắt đầu bước về trước, ông cũng nhắm mắt theo đuôi.

"Ngươi chính là tay sai của Đường gia, về sau nhìn thấy ngươi một lần ta đánh ngươi một lần, thế mà lại dám làm càn ở trước mặt bản cung.

"
"Thật đúng là cả gan làm loạn.

"
"Khụ khụ khụ! "
Tô Tấn An ho khan một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi.

Đường Tuế cảm thấy ghê tởm, lùi về phía sau mấy bước, bỗng nhiên phát hiện phía sau lưng mình đột nhiên lại xuất hiện một bức tường.

Nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Đế Huyền.

Đôi mắt lập túc mở to.


"Hoàng thượng! "
Cơ thể cũng vô thức dán sát vào người Đế Huyền, ngón tay trắng noãn chỉ chỉ Tô Tấn An trước mặt.

"Hoàng thượng, người này thật sự rất đáng sợ!"
Đế Huyền chọc tay lên trán nàng, khẽ đẩy nàng ra xa.

"Sao trẫm lại không nhìn ra nàng đang sợ hãi nhỉ?"
Đường Tuế cười gượng, lại dán sát vào Đế Huyền, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn.

Lần này, Đế Huyền không đẩy nàng ra.

Không nỡ.

"Phùng Đức Trung, sai người bắt hắn ta lại, dám nhục mạ quý phi, đánh tám mươi trượng.

"
Ánh mắt Đế Huyền nhìn Tô Tấn An đột nhiên trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

Phùng Đức Trung vâng theo.

Mà Tô Tấn An đang bị khảm vào tưởng, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.

Người trước mặt này thân thể khỏe mạnh, dường như không có bất cứ vấn đề gì.

Tô Tấn An sợ tới mức toàn thân run rẩy.

"Hoàng thượng! Tha mạng! "
Nhưng mà, không ai thèm để ý tới hắn.

Đúng lúc đó, Đường Mặc Nhi cũng dẫn không ít quý nữ phu nhân lại đây.

Nàng ta vừa đi vừa nói chuyện, vẻ mặt dường như rất lo lắng.

"Ôi chao, mọi người hỗ trợ tìm một chút.

Nha hoàn kia nói, bỗng nhiên lạc mất nương nương, không biết nương nương đã đi chỗ nào rồi.

".

 
Chương 147: 147: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 40


"Nếu không, hoàng thượng mà trách tội xuống, ai cũng không đỡ được.

"
Đường Mặc Nhi nói xong, liền nhìn thẳng về trước, lại thấy Đế Huyền đứng trước mặt còn Đường Tuế thì yểu điệu rúc vào người hắn.

Về phần Tô Tấn An, hiện đang bị người ta buộc chặt trên ghế, phạt trượng.

"A! a! "
Tô Tấn An kêu thảm thiết, hắn vốn là người đọc sách, cơ thể yếu ớt.

Mới bị đánh một trượng đã đau không chịu nổi.

Huống chi, vừa nãy đã bị Đường Tuế đánh một lần rồi.

Hiện tại, quả thật đau càng thêm đau.

"Mặc Nhi, cứu ta, mau cứu ta.

"
Tô Tấn An ngước khuôn mặt đau đến biến dạng lên, răng nanh cũng gãy mất mấy chiếc, nói chuyện thều thào, có điều mọi người vẫn nghe rõ hắn nói gì.

"Đường Mặc Nhi, người này có quan hệ gì với ngươi?"
Ánh mắt sắc bén của Đế Huyền nhìn chằm chằm vào Đường Mặc Nhi.

Đây là lần đầu tiên Đường Mặc Nhi nhìn thấy Đế Huyền, từ trước tới nay nàng ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào cao lớn dũng mãnh đến vậy.

Sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ trên mặt đất.


Trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lại càng bất an.

Nàng ta đã đọc quyển sách này rồi, rõ ràng không bao lâu nữa Đế Huyền sẽ chết.

Triệu Vương đăng cơ thành Tân hoàng.

Cho nên, lúc mới xuyên qua, vì không muốn làm vật hi sinh nên mới khuyên bảo phụ thân đầu quân cho Triệu Vương, đồng thời nỗ lực bày mưu tính kế để Đế Huyền mất đi quyền lực.

Nhưng mà! Hiện tại Đế Huyền này, sao lại không có một chút dáng vẻ bệnh tật nào?
Trái lại, lại có dáng vẻ của nam chính.

"Không, không có, thần nữ không có!"
"Người này, chỉ là tiên sinh dạy học cho các cô nương trong phủ, lúc trước khi còn ở nhà, hắn rất thân thiết với nương nương, về phần tại sao hắn lại ở chỗ này, thần nữ cũng không rõ được.

"
"Mong hoàng thượng minh xét.

"
Đường Mặc Nhi nói xong, lập tức cúi đầu.

Hàm răng tuyết trắng ra sức cắn chặt môi dưới.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới cục diện sẽ thành thế này.

Tên phế vật Tô Tấn An này, không hãm hại được Đường Tuế thì thôi đi, lại còn muốn khai nàng ta ra.

May mắn thay, lúc trước đã cho hắn uống thuốc độc.

Vốn là muốn để Đường Tuế ngậm bồ hòn, có oan mà không cãi được.


Nhưng hiện tại, cũng coi như tự vệ.

"Mặc Nhi! A! "
Tô Tấn An thấy Đường Mặc Nhi vội vàng phủi sạch quan hệ, không giống như những gì nàng ta nói với hắn ta lúc còn ở nhà.

Hắn ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, định mở miệng nói chuyện thì cảm thấy cổ họng trào lên một thứ gì tanh ngọt, trong đầu mơ hồ hiểu ra.

"Ọe! "
Hắn nôn ra một ngụm máu đen, cả người lập tức bất tỉnh.

Phùng Đức Trung chạy đến quan sát, sờ lên mạch đập của Tô Tấn An, lúc này mới nghiêm mặt nhìn về phía Đế Huyền.

Nghe thấy lời này, lòng Đường Mặc Nhi dần bình tĩnh lại.

"Hừ.

"
Đế Huyền hừ lạnh một tiếng, hắn liếc mắt nhìn Đường Mặc Nhi một cái, nhếch môi cười lạnh.

"Độc phát mà chết, đúng là trùng hợp.

"
Đám quý nữ phu nhân xung quanh dồn dập chỉ trỏ.

"Cái chết của người này thật là kì lạ.

"
"Vô duyên vô cớ, tiên sinh dạy học của Đường gia, sao lại có thể tiến vào phủ công chúa được?"
"Còn ở chỗ này phát độc mà chết.

"
Đường Mặc Nhi quỳ trên mặt đất, thân thể cứng đờ như rơi vào hồ băng.

Người xung quanh đều lục tục rời đi, vốn có vài người còn muốn đỡ Đường Mặc Nhi lên nhưng đều bị cản lại.

.

 
Chương 148: 148: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 41


Bầu trời này có lẽ sắp đổi rồi.

Trước đây đều là Đường gia độc đoán.

Về sau có lẽ sẽ không còn tình trạng này nữa.

"Mặc Nhi.

"
Triệu Vương đứng đằng sau Đường Mặc Nhi, lạnh lùng gọi nàng ta.

Đường Mặc Nhi đáp lại, rồi run rẩy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Triệu Vương.

"Chuyện lần này là do ngươi dựng nên.

"
Lời này của Triệu Vương không phải đang hỏi mà là khẳng định.

Đường Mặc Nhi không lên tiếng, ánh mắt lúc này của Triệu Vương rất lạnh lùng đáng sợ, khác hoàn toàn với bộ dáng đối xử ôn nhu dịu dàng trước đây.

"Vừa rồi, lúc trên yến hội, tự nhiên ngươi đi trêu chọc Đường Tuế, vốn đang êm đẹp lại để cho Đường Tuế chiếm được chỗ tốt, những người mà ta muốn mượn sức lại bắt đầu tránh né ta.

"
"Hiện tại ngươi lại gây ra chuyện này, ngươi cảm thấy Đế Huyền không phát hiện ra sao?"
Triệu Vương lạnh lùng liếc Đường Mặc Nhi, trầm giọng hỏi.

Đường Mặc Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, bất giác rùng mình.


"Ta, ta chỉ là! "
"Ngươi câm miệng đi, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi thành thật một chút cho ta! Tự quản mình cho tốt đi, đừng gây thêm phiền toái cho ta, nếu không! "
Triệu Vương không nói hết, có điều hắn ta cảm thấy có lẽ Đường Mặc Nhi đã tự hiểu rõ rồi.

Hắn lạnh lùng liếc Đường Mặc Nhi một cái, xoay người rời đi.

Mọi người đều rời đi hết, Đường Mặc Nhi tự ôm chặt lấy cơ thể mình, cả người trượt xuống, ngã nhào xuống đất.

Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bãi máu Tô Tấn An hộc ra cách đó không xa, hoảng sợ không thôi.

Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, nội dung cốt truyện hoàn toàn khác với những gì nàng ta biết.

Rõ ràng nàng ta đã xuyên qua, nàng ta chính là nữ chính mà.

Tại sao, lại xảy ra chuyện này?
!
Đường Tuế ngồi trên xe ngựa, trong tay ôm hai chiếc hộp tinh xảo.

Thứ này do trưởng công chúa nhét vào tay nàng lúc nàng sắp rời đi.

Cái đầu không ngừng lắc qua lắc lại, nhưng cái hộp trong tay vẫn được nàng ôm cẩn thận.

Đế Huyền vốn đang xem tấu chương, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Cốp" vang dội, đầu Đường Tuế va vào cửa sổ.

Hắn buông tấu chương trong tay ra, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Đường Tuế.

"Hu!"

Đường Tuế lắc đầu, cảm thấy có chút choáng váng.

Nhưng vẫn không nguyện ý buông lỏng hai tay ra.

Đế Huyền: "! "
Hắn vươn tay, kéo Đường Tuế về phía mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Hắn dùng hơi nhiều sức, Đường Tuế cảm thấy, hắn xoa vào còn đau hơn lúc bị đập vào cửa.

"Đau quá! "
Đường Tuế không nhịn được kêu lên.

Đế Huyền: "! "
Mặc dù có chút ghét bỏ, nhưng bàn tay đang xoa đầu nàng lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Xoa trong chốc lát, Đế Huyền buông tay ra, tiếp tục xem tấu chương.

Hai tay Đường Tuế ôm lấy chiếc hộp, ngẩng đầu lên nhìn bả vai rộng lớn của Đế Huyền.

Nàng dịch sát vào hắn, cọ cọ đầu rồi dựa hẳn vào vai hắn.

Sau khi tìm được một vị trí thoải mái thì nhắm mắt lại.

Hi hi, thoải mái quá.

Đế Huyền rũ mắt nhìn nàng.

"Chuyện giúp Đường gia hạ độc là sao?"
Giọng nói Đế Huyền đột nhiên vang lên.

Đường Tuế vốn đang sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy hắn hỏi, sợ tới mức lông tơ dựng đứng lên, sau lưng cũng tuôn ra mồ hôi lạnh.

Nàng cắn chặt môi dưới, chớp mi.

Phải trả lời thế nào nhỉ, ủa nhưng mà sao Đế Huyền lại biết được nhỉ?
Chẳng lẽ! vừa nãy hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện kia?.

 
Chương 149: 149: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 42


"Quả thật! có chuyện này.

"
Nếu đã nghe được rồi thì không thể tiếp tục nói dối nữa.

Đường Tuế ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt không chút gợn sóng nhìn Đế Huyền.

"Có điều, ta không làm.

"
Đường Tuế cắn môi, kiên định nói.

"Chàng tin ta đi mà.

"
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Đường Tuế túm chặt ống tay áo của Đế Huyền, trong mắt đầy sự thẳng thắn thành khẩn.

"Nếu không tin nàng, nàng cảm thấy mình còn có thể bình yên vô sự ngồi đây à?"
Đế Huyền hỏi.

Hắn cau mày lại, giọng nói quyến rũ mê người.

Đường Tuế ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn dường như không tức giận, trong lòng cũng thả lỏng.

"Có điều, nàng và cái tên tú tài nghèo hèn kia có quan hệ gì?"
Đế Huyền lại hỏi.

Chẳng qua, ánh mắt hắn lúc này còn sắc bén hơn lúc trước.

Đường Tuế nuốt nước miếng, nhẹ nhàng xiết chặt ống tay áo của Đế Huyền.

Rồi nhỏ giọng giải thích: "Hoàng thượng, chẳng lẽ chàng không phát hiện, hắn đều gọi ta là Đường Tuế à, dáng vẻ cao ngạo huênh hoang.


Trái lại lúc gọi Đường Mặc Nhi thì là Mặc Nhi, Mặc Nhi, rõ ràng là hai người đó mới có quan hệ mờ ám.

"
Giải thích xong, quả nhiên vẻ mặt của Đế Huyền dịu đi một chút.

Đường Tuế nghiêm túc giơ bàn tay nhỏ bé lên thề.

"Lòng ta luôn hướng về hoàng thượng.

"
"Hoàng thượng.

" Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế lại kéo kéo quần áo hắn, giọng nói mềm mại khiến người khác tê dại: "Chàng tin ta nha.

"
Đế Huyền khẽ giật mình, nha đầu này đúng là trêu chọc người khác mà không tự biết.

Hắn lười biếng nở nụ cười, vẻ mặt không tập trung, mang theo vài phần phách lối.

Đường Tuế: "Hả? Vậy phải biểu hiện thế nào?"
Đế Huyền cau mày.

"À, ta biết rồi.

"
Đường Tuế nặng nề gật đầu.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -10, tổng còn 30.

Đường Tuế nghe được thông báo của Luân Hồi Kính, hai mắt sáng lên, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Đế Huyền, không chịu buông ra.

Về tới hoàng cung, Đường Tuế vẫn luôn đi theo sau Đế Huyền, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, nàng nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, sao hôm nay chàng lại đến phủ trưởng công chúa?"

Bước chân đế Huyền thoáng khựng lại, một lát sau lại tiếp tục bước về trước.

"Hoàng thượng?"
Đường Tuế đuổi theo, nghiêng đầu tiếp tục hỏi.

"Trẫm đến nhà hoàng tỷ của mình, có vấn đề gì sao?"
Đế Huyền nhíu mày.

Đường Tuế lắc đầu giống cái trống bỏi.

"Không có, không có.

"
Nàng cười lấy lòng, tiếp tục đi theo sau Đế Huyền.

Tóm lại, nàng mơ hồ cảm thấy bên trong nhất định có nguyên nhân gì đó.

Bỗng nhiên bị Đường Tuế hỏi vậy, vẻ mặt của Đế Huyền có chút không được tự nhiên.

Hắn lo lắng Đường Tuế ở phủ trưởng công chúa sẽ bị bắt nạt, nên mới vội vàng chạy đến.

Ai ngờ, nàng không những không bị bắt nạt, mà còn đùa giỡn người ta xoay vòng.

Mà…
"Mấy câu thơ này đều do ngươi làm? Sao phải nói là do trẫm làm?"
Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Đế Huyền ngẩng đầu lên nhìn thẳng Đường Tuế hỏi.

"À! "
"Vốn là vì gần đây ta được ở gần Hoàng thượng nên mưa dầm thấm lâu, mới có thể làm được, không có chàng thì ta không biết gì cả.

"
Đường Tuế nói xong, không muốn tiếp tục ở lại để Đế Huyền hỏi nữa.

Nên ôm chặt hai cái hộp đi xuống thềm, hào hứng chạy về trước.

Đế Huyền nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được nhếch miệng.

Đường Tuế lấy điểm tâm ra, nhấm nháp cùng với trà sữa mà Phùng Đức Trung vừa dâng lên.

Bên trong bình bạch ngọc đặt trên bàn, còn cắm một cành hoa đào mềm mại.

.

 
Chương 150: 150: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 43


Chà, nhìn thế nào cũng thấy đẹp không tả được.

Vậy là, nàng rót một ly, bưng tới trước mặt Đế Huyền.

"Hoàng thượng, uống chén trà đi.

"
Đế Huyền nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn của nàng.

Hắn nhận ly trà sữa trong tay nàng, ngửa đầu uống cạn.

Rồi để cái chén không về lại tay Đường Tuế, xong lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương.

Đường Tuế đứng yên bên bàn, im lặng chờ thông báo từ Luân Hồi Kính.

Chờ một lúc lâu mà vẫn không có.

Đường Tuế cầm cái chén không, lại vòng trở về bàn của mình, thầm nghĩ, có phải đã tới thời khắc mấu chốt rồi nên những thứ này không còn tác dụng không?
Nàng ngồi xuống, tiếp tục ăn điểm tâm bên trong hộp, đến khi chỉ còn một miếng điểm tâm cuối cùng, nàng thoáng nhìn quanh, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Đế Huyền.

Đế Huyền đang nhìn nàng.

Đường Tuế: "! "
Nàng hết nhìn Đế Huyền rồi lại nhìn miếng điểm tâm cuối cùng trong tay mình.

Không lẽ, hoàng thượng cũng muốn ăn ta?
Đường Tuế lại ngước đầu lên, Đế Huyền vẫn đang nhìn nàng.

Tuy có chút không cam lòng nhưng nàng vẫn đứng dậy đi đến trước mặt của Đế Huyền, xòe tay ra: "Cho chàng nè.

"
Nói xong lại quay đầu đi chỗ khác, không nhìn nữa.


Đế Huyền cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu, cầm bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng lên cắn một cái.

Đường Tuế hơi kinh ngạc, quay đầu lại, khó hiểu nhìn Đế Huyền.

"Trẫm cảm thấy nàng ăn ngon hơn.

"
Bên trong lời nói còn có hàm ý.

Thế nhưng Đường Tuế lại không nghe ra, ngược lại vui vẻ cười.

"Được đó, chàng ăn ta, còn ta ăn thứ khác.

"
Đường Tuế gật đầu lia lịa.

Đế Huyền nghe lời nói ngốc nghếch của nàng, ánh mắt chợt tối lại.

Hắn vươn tay, kéo Đường Tuế ngồi lên đùi mình.

Tay Đường Tuế đang cầm điểm tâm, đưa lên miệng gặm.

"Nàng nói xem, ta nên bắt đầu ăn từ đâu đây?"
Giọng Đế Huyền hơi trầm đi.

Đôi môi bạc ghé sát vào tai Đường Tuế, làm Đường Tuế run lên.

Ưm.

Một loại cảm xúc không thuộc về nàng lập tức lan tràn khắp người.

Nàng vốn đang ăn điểm tâm, bỗng nhiên răng nanh vập vào môi dưới, máu rỉ ra.

Nước mắt trong suốt tuôn ra.


Đường Tuế hơi no rồi, bờ môi căng mọng đối diện với Đế Huyền.

"Đau.

"
Giọng nói mềm mại mơ mơ hồ hồ.

Khiến cho thân thể Đế Huyền cứng đờ.

Đế Huyền nhìn môi của nàng, trên môi đã bị tróc một lớp da, chảy máu.

"Chỗ này có thuốc, để ta bôi thuốc giúp nàng.

"
Vì Đường Tuế khá hậu đậu, nên trên bàn luôn có thuốc mỡ dự phòng.

"Không muốn đâu, cái này đau lắm! "
Đường Tuế vừa nhìn thấy thuốc mỡ đã lập tức mím môi lại, rồi che kín lại.

Lần trước dùng thuốc này, đau đến nỗi khiến nàng khóc nức nở.

"Tuế Tuế.

"
Đế Huyền vươn tay, gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra, cúi đầu xuống, môi bạc khẽ in lên môi cô một nụ hôn.

"Để Ta giúp nàng.

"
"Hu! "
Miệng của Đường Tuế nhanh chóng bị lấp kín.

Lưỡi của Đế Huyền nhẹ nhàng liếm miệng vết thương của nàng, lúc đầu Đường Tuế còn cảm thấy có chút đau, thế nhưng về sau lại có một loại cảm giác kì diệu khó thể tả.

Hai bàn tay nhỏ bé túm chặt quần áo của Đế Huyền, không chịu buông ra.

"Còn đau không?"
Đế Huyền rời khỏi đôi môi của nàng, khẽ hỏi.

Đường Tuế mặt đỏ tới mang tai lắc đầu.

"Vậy ta có thể ăn chỗ khác không?".

 
Chương 151: 151: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 44


"Không, không được.

"
Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, liên tục lắc đầu.

Cái người này, rốt cuộc đang nói gì thế.

Đường Tuế đẩy Đế Huyền ra, lại phát hiện ra người nam nhân này khác hoàn toàn với dáng vẻ bệnh tật trước kia.

Cả người hắn đều là cơ bắp, nàng căn bản không đẩy ra được.

"Sao lại không được, nàng là phi tử của trẫm, mọi chuyện đều là danh chính ngôn thuận.

".

????r????уện‎ cop‎ từ‎ trang‎ +‎ ????????????M????????‎ ????????????N.????N‎ +
Ánh mắt của Đế Huyền âm trầm hơn vài phần.

Đợi đến khi hắn tóm được đám người Đường Duy An, lập Đường Tuế làm hoàng hậu, lúc đó lại càng thêm danh chính ngôn thuận.

Hu hu.

Đường Tuế nhìn ánh mắt của Đế Huyền, trong lòng cảm thấy có lẽ hôm nay nàng sẽ bị ăn sạch rồi.

Nàng che mắt lại, yếu ớt nói: "Vậy chàng ăn đi, ăn nhanh một chút.

"
Đế Huyền nghe vậy không nhịn được cười.

"Sợ rằng trẫm không thể thỏa mãn yêu cầu của nàng được.

"
"Hả?"
Đường Tuế lén lút hé tay, lộ ra cặp mắt trong suốt to tròn.

"Gì cơ?"
Giọng nói bi bô dò hỏi.

"Bởi vì, trẫm không có nhanh như vậy.


"
Giọng Đế Huyền lại càng trầm thấp hơn.

"Hả?"
Đường Tuế vẫn không thể hiểu nổi hàm ý bên trong lời nói của hắn.

Có điều, Đế Huyền cũng không định cho nàng thời gian suy nghĩ, trực tiếp ôm thân thể mềm mại lên đi về phía giường.

Đường Tuế bị hắn ôm, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khẩn trương không hiểu.

Cái ôm của hắn vừa ấm áp vừa quen thuộc.

Bị hắn ôm chặt, nàng chỉ cảm thấy thân thiết chứ không hề sợ hãi.

Huống chi!
Đường Tuế nghe được nhịp tim vừa nhanh vừa mạnh của hắn.

Giọng nói mềm mại xen lẫn chút nghi hoặc.

Bàn tay đang ôm lấy vòng eo thon tinh thế của nàng, đột nhiên xiết chặt lại.

"Chàng truyền thái y đi, có phải lại phát bệnh rồi không?"
Đế Huyền nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Tuế.

Vẻ mặt Đường Tuế còn rất chân thành.

"Hoàng thượng?"
Haizzz, Đường Tuế cúi đầu thở dài một hơi.

Không truyền thì không truyền vậy.

Nàng chỉ có thể tự mình hành động.

Lúc này, Đế Huyền đã đặt Đường Tuế xuống long sàng mềm mại.

Hắn không biết xuống tay từ đâu, ngay cả vành tai cũng hơi nóng lên.

Đường Tuế vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế.

"Hoàng thượng.


"
"Hửm?"
Đế Huyền khó hiểu nhìn nàng.

"Liếm một cái đi.

"
Haizzz, nếu Hoàng thượng không thích gọi thái y đến xem.

Vậy thì nàng chỉ có thể hi sinh một chút, cho hắn liếm một cái.

Chờ Hoàng thượng tốt lên rồi, nàng chắc chắn sẽ nói cho hắn hiểu.

Mấy chuyện giấu bệnh sợ bác sĩ như này là không tốt lắm.

Đế Huyền nhìn thấy động tác của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt, trong mắt đầy vẻ kỳ quái.

"Hóa ra! nàng thích loại này à!"
Đường Tuế còn chưa hiểu motor gì, Đế Huyền đã bắt đầu động tác.

"Hoàng, hoàng thượng?"
!
Khoảng hơn một tiếng sau, xương cốt toàn thân đau nhức, Đường Tuế nằm bẹp trên giường.

Đôi mắt hồng hồng, ấm ức nhìn Đế Huyền bên cạnh.

"Còn đau hả.

"
Đế Huyền nhìn thấy bộ dáng đó của nàng, trong lòng có chút không nỡ.

Hắn đúng thật là có chút thô lỗ.

"Ừm.

"
Đường Tuế cúi đầu đáp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Nàng ngủ một lát đi, chút nữa tỉnh lại, chúng ta cùng ăn cơm.

"
Đế Huyền ôm nàng vào lồng ngực, nhẹ nhàng an ủi.

"Hoàng thượng.

"
Đường Tuế chôn mặt trong lồng ngực hắn, nhỏ nhẹ gọi.

"Ừ?"
Đế Huyền rũ mắt, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng.

.

 
Chương 152: 152: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 45


"Ta có làm cho chàng vui vẻ không?"
Thật ra Đường Tuế đã mệt sắp chết rồi, cực kì buồn ngủ.

Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy trông mong nhìn Đế Huyền.

"Vui chứ.

"
Đế Huyền ngẩn người, nhưng vẫn trả lời.

Sao tự nhiên lại hỏi hắn có vui vẻ không?
"Vậy biểu hiện vừa nãy của ta, có phải chàng rất vừa lòng không?”
Đường Tuế lại hỏi.

Đợi đến khi nghe thấy câu hỏi này, Đế Huyền mới chợt hiểu ra ý tứ của Đường Tuế.

Hắn khẽ cười.

Đồ ngốc này!
"Ta rất vừa lòng.

"
Đường Tuế cười hì hì, rúc vào lồng ngực hắn tìm vị trí thoải mái, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Vừa chợp mắt đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau.

Đường Tuế bị đói đến tỉnh.

Nếu không phải cực kì đói bụng, nàng cảm thấy mình vẫn có thể ngủ tiếp.

Đế Huyền đã sớm không còn bên cạnh.

Đường Tuế vừa mới vén màn trướng lên, chợt nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó, Đế Huyền xuất hiện trước mặt nàng.

"Hoàng thượng.


"
Giọng nói lúc mới tỉnh ngủ con mẹ nó cực kì mềm mại.

Đế Huyền kéo Đường Tuế vào ngực, hôn lên mặt nàng một cái.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -10, tổng còn 20.

Cố lên nha Củ Cải Nhỏ.

"
Đường Tuế nghe thấy giá trị hắc hóa giảm nhiều như vậy, khóe miệng hơi cong lên.

Vui vẻ đến nỗi dù bị Luân Hồi Kính gọi là Củ Cải cũng tự động bỏ qua.

Hừ, nàng đường đường là nhân sâm tinh, không thèm chấp nhặt mấy chuyện nhỏ thế này đâu.

(ˉ▽ ̄~) Vui quá đi!
"Hoàng thượng, hôm qua chàng đã nói sẽ dẫn ta đi ăn đồ ngon.

"
Đường Tuế nghiêm mặt ngẩng đầu lên.

Liên quan đến chuyện ăn uống, nàng sẽ không quên đâu.

"Thiếu cái gì cũng không thiếu đồ ăn của nàng.

"
Đế Huyền nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, trong lòng mềm nhũn.

"Ơ.

"
Đường Tuế hơi kinh ngạc.

Bàn tay nhỏ bé lay lay cánh tay Đế Huyền.


"Hoàng thượng, chàng nói dẫn ta ra ngoài ăn ngon, đi ra ngoài chẳng lẽ! là xuất cung hả?"
"Đúng vậy, nàng đứng lên trước đi.

"
"Ừm, được thôi.

"
Đường Tuế gật đầu lia lịa, leo xuống giường, rất nhanh đã có cung nữ tới hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.

Khoảng một tiếng sau, Đường Tuế đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Nàng lon ton chạy đến trước mặt của Đế Huyền.

"Hoàng thượng, ta chuẩn bị xong rồi, có thể đi chưa?"
Đế Huyền nhìn một quyển tấu chương cuối cùng trong tay, thế mà hắn lại ước lượng sai thời gian, hôm nay dường như nàng ăn ít hơn mọi khi.

"Đi đường còn mất thêm một khoảng thời gian nữa, nàng đi tìm Phùng Đức Trung chuẩn bị chút điểm tâm để ăn trên đường đi.

"
Đế Huyền nghiêm mặt nhìn Đường Tuế nói.

Lời này vừa đúng ý nàng.

Nên nàng gật đầu lia lịa.

Chuyện này rất quan trọng.

"Vâng.

"
Nàng đáp một tiếng giòn tan, rồi lon ton chạy đi.

Đế Huyền nhanh chóng xem xong quyển tấu chương còn lại, rồi mới đứng dậy thay quần áo.

Đợi đến khi hắn ra ngoài, Đường Tuế đã ngồi trên ghế dựa, đong đưa cẳng chân, khẽ ngâm nga.

Nhìn hình ảnh trước mắt, Đế Huyền cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Chỉ cần có thể ở cạnh Đường Tuế, năm tháng sẽ trôi qua êm đềm.

Trái tim cũng được lấp đầy.

Tuế Tuế là phúc khí của hắn, bệnh của hắn được chữa rồi.

.

 
Chương 153: 153: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 46


Các hoạt động trong triều đình bắt đầu bình thường trở lại.

Nhất là sau khi xảy ra chuyện của Đường Mặc Nhi ở phủ trưởng công chúa, bây giờ Đường Duy An cũng không dám ho he gì nữa.

Hắn cũng nhổ được rất nhiều tai mắt bọn họ gài vào trong cung.

Mỗi bước hắn đi đều thu về lợi ích.

Hắn sẽ từng bước lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.

Còn những kẻ muốn tranh đoạt với hắn, hắn sẽ làm chúng một đi không trở lại.

Nghe được tiếng động, Đường Tuế ngẩng đầu lên, thấy Đế Huyền thong thả bước đến trước mặt nàng.

Nàng cười cười đứng lên khỏi ghế, bàn tay nhỏ bé trắng noãn lắc lư trước mặt Đế Huyền.

Đế Huyền cũng mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay nàng.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

"Chàng muốn dẫn ta đi đâu?"
"Còn phải chuẩn bị đồ ăn, chắc rất xa nhỉ.

"
Đường Tuế bắt đầu hỏi linh tinh.

Đế Huyền khẽ mỉm cười.

"Đúng vậy, đi ra khỏi kinh thành.

"
Nếu không ra khỏi kinh thành, thì bên phía Triệu Vương sao có thể có cơ hội để xuống tay.


Hắn đã chuẩn bị tất cả rồi, chỉ chờ gậy ông đập lưng ông.

"Được đó.

"
Đường Tuế vỗ tay, tung tăng nhảy nhót.

Sau khi lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời khỏi kinh thành.

Tin tức bọn họ rời khỏi hoàng cung ngay lập tức được truyền đến chỗ Đường gia và Triệu Vương.

Google ????gay ????ra????g ﹛ TrU???? Tr????ye????﹒v???? ﹜
Sắc mặt Triệu Vương bình tĩnh, ngồi bất động.

Dường như vẫn chưa nắm chắc.

Mà bên kia, lòng Đường Duy An nóng như lửa đốt.

Ông ta híp mắt lại.

Tay cũng siết chặt.

Đã đi tới bước này rồi, về sau cũng không có đường lui nữa.

Không muốn làm cũng phải làm.

Ngay khi trong lòng Đường Duy An thấp thỏm không yên, Đường Mặc Nhi vội vàng đi đến.

"Phụ thân, con nghe nói tên cẩu hoàng đế dẫn theo con tiện tì kia xuất cung du ngoạn, đây là một thời cơ cực tốt đó.

"
Đường Mặc Nhi vô cùng sốt ruột.

Hiện tại, nội dung cốt truyện đã khác một trời một vực so với những gì nàng ta biết.


Trong lòng nàng ta vô cùng sợ hãi.

Hoàng Đế không chết, Đường Tuế lại được sủng ái, hơn nữa cũng không hạ độc Hoàng đế.

Bởi vậy, Triệu Vương dù muốn đăng cơ cũng không được.

Nếu vậy, sao nàng ta có thể lên làm hoàng hậu được?
Dưới một người trên vạn người?
"Nhưng mà! Cũng không biết trong đây có phải là mưu kế của Đế Huyền hay không, nếu lần này mà thua, chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục.

"
Đường Duy An cau mày, cảm thấy việc này còn chưa nắm chắc.

Đường Mặc Nhi nghe ông ta nói vậy cũng cau mày.

Trong lòng có chút tức giận.

Với cái bộ dáng này của Đường Duy An, sao có thể làm được chuyện lớn?
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Cha, bây giờ đã lâm vào tình cảnh này, cha không làm cũng phải làm.

"
"Cha cho rằng hiện tại cha buông tay, Đế Huyền có thể tha cho cha sao?"
"Cha nghĩ cho kĩ đi.

"
Từng câu của Đường Mặc Nhi làm cho đầu Đường Duy An loạn cào cào.

"Được rồi, cha, người làm chuyện lớn không nên câu nệ tiểu tiết, nếu cha cứ đắn đo như mãi, chuyện này chắc chắn sẽ không thành công được.

"
Đường Mặc Nhi lại đánh thêm một quyền nữa.

Đường Duy An nghe vậy, trong lòng bắt đầu dao động.

Ông ta do dự: "Nhưng mà! Phía Triệu Vương thì sao?"
Việc này, cũng không phải chỉ cần một mình ông ta quyết định là được.

Mọi chuyện đều cần Triệu Vương gật đầu.

"Con đi với cha, chúng ta cùng nhau thuyết phục Triệu Vương.

".

 
Chương 154: 154: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 47


Trong lòng Đường Mặc Nhi cực kỳ nôn nóng.

Nàng ta đã không chờ nổi nữa, nếu để những người này tiếp tục lãng phí thời gian, có lẽ nàng ta sẽ không còn đường lui.

Bây giờ Đế Huyền đã đủ đáng sợ.

Nếu chờ hắn hoàn toàn khỏe lại, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Không nhân cơ hội lúc hắn còn bệnh mà giết hắn thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Đường Mặc Nhi lạnh lẽo cười một tiếng, ngón tay bỗng siết chặt, nàng ta chắc chắn phải được làm hoàng hậu.

Nếu không chẳng phải đã uổng một lần xuyên qua sao?
"Cha, chúng ta đi thôi!"
Đường Mặc Nhi thấy Đường Duy An còn đang suy nghĩ, lại thúc giục một tiếng.

"Vậy tới chỗ Triệu Vương trước đã, thương lượng với Triệu Vương thử xem, nếu Triệu Vương không đồng ý, ngươi cũng không được nói hươu nói vượn!"
Trước khi đi, Đường Duy An thấp giọng dặn dò.

"Được.

"
Đường Mặc Nhi gật đầu.

Hai cha con ngồi xe đến phủ Triệu Vương.

Thật ra, ban đầu Triệu Vương sống ở đất phong, sau này biết được bệnh tình của Đế Huyền, mới không kiềm được dã tâm, viện cớ ôm từ đất phong trở lại kinh thành chữa bệnh.

Thuận lợi tiến vào phủ Triệu Vương.

"Triệu Vương, Đế Huyền đã ra khỏi kinh rồi, đây chính là thời cơ tốt.

"

Đường Duy An vừa đi vào liền gấp gáp mở miệng.

"Lỡ như đây là mưu kế của Đế Huyền thì sao?"
Đường Duy An nghe thế cũng giật mình sững người tại chỗ, không lên tiếng.

Đường Mặc Nhi cũng im lặng.

"Các ngươi như thế, trước sợ sói, sau sợ hổ.

"
"Các ngươi không nghĩ tới, nếu bỏ lỡ thời cơ trước mắt này, về sau muốn vặn ngã Đế Huyền, sẽ càng thêm khó khăn không?"
"Chưa kể, bệnh tình của Đế Huyền đang dần chuyển biến tốt, hiện tại triều đình cũng bắt đầu nghiêng về phía Đế Huyền.

"
Sau khi Đường Mặc Nhi nói xong, Đường Duy An và Triệu Vương đều bắt đầu im lặng.

Đặc biệt là Triệu Vương, trên mặt hắn ta hiện lên một tia không cam lòng.

Phụ hoàng trực tiếp truyền ngôi cho Đế Huyền.

Cũng may trời cao rủ lòng thương, vất vả lắm Đế Huyền mới lâm bệnh năng, lúc này hắn ta mới có một chút cơ hội.

Hắn ta không muốn bỏ lỡ.

Trong lòng Triệu Vương dao động.

Tầm mắt hắn ta nhìn về phía Đường Duy An một bên.

Hai người đồng thời gật đầu.

Đường Mặc Nhi thấy vậy mỉm cười nhẹ.


Thành công rồi.

Chuyện này, một khi bọn họ ra tay, nàng ta cũng chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.

Một khi Triệu Vương thành công, ngôi vị Hoàng Hậu chắc chắn là của nàng ta.

"Ta dẫn người ra khỏi kinh giết Đế Huyền, ngươi bên này trực tiếp đánh vào hoàng cung.

"
Đường Duy An nói kế hoạch tiếp theo cho Triệu Vương.

Triệu Vương khẽ gật đầu đồng ý.

!
Đường Tuế ngồi trên xe ngựa, đói bụng thì ăn điểm tâm, khát nước thì uống nước.

Nàng thấy Đế Huyền cứ luôn cầm sách đọc, hơi chán.

Đường Tuế tiến đến trước mặt Đế Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Sao Phùng công công không đi cùng thế?"
Đế Huyền cười cười, cầm một miếng mứt hoa quả từ trong hộp đưa lên miệng Đường Tuế.

"Trong cung còn có việc cần Phùng Đức Trung làm.

"
"Thế à, chán quá đi.

"
Đế Huyền buông quyển sách trên tay, xốc màn xe lên, nhìn ra ngoài.

"Sắp tới rồi.

"
Đường Tuế vừa nghe lời này, tâm trạng trở nên vui vẻ.

Nàng mở rèm xe, áp tay lên cửa, chớp đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn ra ngoài.

Đế Huyền cũng tiến lại gần: "Nhìn bên ngoài thì không giống đâu.

"
Giọng hắn vừa vang lên liền cảm giác được trước mặt lóe lên một tia sáng lạnh, một thanh kiếm dài chém đến trước mặt hắn.

.

 
Chương 155: 155: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 48


Đế Huyền nhanh nhẹn kéo Đường Tuế tránh sang một bên.

Thanh kiếm chém phải không khí, mũi kiếm để lại một lỗ hổng lớn trên mép cửa sổ.

Rồi lập tức vung lên, thọc vào trong.

"Vụt vụt vụt! "
Các mũi tên từ bốn phía bắn về phía xe ngựa.

Trong phút chốc, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.

Đế Huyền vẫn luôn ôm Đường Tuế trong lòng mình, nhỏ giọng an ủi.

"Nàng đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu.

"
Đường Tuế khẽ gật đầu, tay nhỏ cũng túm ống tay áo của Đế Huyền.

"Rắc! "
Đỉnh xe ngựa có mũi kiếm xuyên qua, nhìn như sắp có tai họa ngập đầu.

"Không thể chờ trong xe nữa, chúng ta ra ngoài thôi.

"
Đế Huyền kéo tay Đường Tuế, hai người bước ra khỏi xe ngựa, vừa đặt chân xuống đất thì lập tức bị một đám người vây quanh.

Đế Huyền hơi nhướng mày, xem ra ám vệ hắn mang đến vẫn không đủ nhiều.

Hắn buông tay Đường Tuế ra, rút thanh trường kiếm treo bên hông.

Đường Tuế: "Thật ra, Hoàng Thượng, sức lực ta rất lớn đó.

"
Nàng không tránh cũng được.

Nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, sớm được đi ăn đồ ăn ngon thôi.


Đế Huyền nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Đường Tuế.

"Không được.

"
Hắn tuyệt đối không thể để Đường Tuế chịu chút tổn thương nào.

Đám hắc y nhân này đều là tử sĩ, chỉ một lòng lấy mạng Đế Huyền.

Đường Tuế nhìn một hắc y nhân tiến lại, nàng trực tiếp duỗi tay tóm lấy, bóp nát xương tay hắn ta, thanh trường kiếm của Đế Huyền cắt qua cổ họng hắn.

"Sức lớn đến thế à?"
“Đương nhiên!”
Đường Tuế nhướng mày: "Hoàng Thượng, người quên ta đã giáo huấn Tô Tấn An như thế nào rồi à?"
"Chúng ta cùng lên.

"
Đế Huyền khẽ mỉm cười.

Có lẽ do Đường Tuế luôn nũng nịu trước mặt hắn.

Nên hắn đã coi Đường Tuế thành một tiểu cô nương, cần được ưsủng ái trong lòng bàn tay.

Hai người đứng chung một chỗ, gặp người giết người, gặp phật giết phật.

Chỉ một lát sau, đám hắc y nhân chỉ còn lại hai người.

"Hoàng thượng, có phải người đã ủ mưu từ trước, căn bản không muốn dẫn ta đi ăn đúng không?"
Đường Tuế bĩu môi.

Bây giờ đã bị người ta bắt nạt đến mức này, chắc chắn không thể ăn uống gì nữa.

"Ta đã tính sai một nước.

"
Đế Huyền vuốt tay nàng, khẽ nhéo.

"Ta vốn đoán là nàng ăn xong mới gặp được đám hắc y nhân.


"
"Không ngờ, Triệu Vương bên kia lại không chờ đợi nổi.


"Hừ, vậy bây giờ chúng ta phải về kinh thành hả?"
Đường Tuế hóp eo nhỏ.

"Đúng vậy.

"
Đế Huyền nhìn nàng tức giận cũng thấy đáng yêu.

Trong lòng hắn lại có chút băn khoăn.

"Hay là trở về kinh thành giải quyết tên nghịch tặc Triệu Vương trước rồi chúng ta lại quay lại đây, được không?"
Đế Huyền ôn tồn cầu xin tha thứ.

"Cũng được!"
Đường Tuế gật đầu.

"Nhưng mà tới lúc ấy, chàng phải cho ta ăn thả ga, không được quấy rầy ta đâu đấy.

"
Nàng cũng không phải người không nói lý, nhưng nhất định phải nhận được những thứ nàng đáng được hưởng.

Hì hì.

"Có thể.

"
Đế Huyền khẽ gật đầu, đồng ý.

"Hoàng Thượng, lên xe bên này.

"
Thủ lĩnh ám vệ cung kính đứng bên cạnh xe ngựa.

Đế Huyền nắm tay Đường Tuế, hai người đi về hướng xe ngựa.

Đang đi, Đường Tuế chợt phát hiện có điểm không đúng lắm.

Nàng phát thi thể trên mặt đất vẫn còn sự sống.

Hơn nữa, trong sự sống này còn mang theo hận ý mãnh liệt.

Vậy là Đường Tuế nhanh chóng kéo Đế Huyền ra, còn mình thì lao lên chắn.

.

 
Chương 156: 156: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 49


Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong đám thi thể chất chồng trên đất, có một người bỗng nhảy dựng lên, trong tay cầm chủy thủy sắc bén, bên trên được bôi độc dược màu đen.

Hắn ta vốn đang chờ cơ hội thích hợp để giết Đế Huyền.

Nhưng nữ nhân trước mắt này bỗng nhiên kéo Đế Huyền ra, Đế Huyền căn bản không ở trong phạm vi ám sát của hắn ta.

Hắn ta cắn răng, giết được người nào hay người đó.

Chủy thủ trong tay đâm về phía Đường Tuế.

Một bàn tay khác của Đường Tuế lập tức nắm lấy cổ tay hắn ta, siết mạnh một cái, toàn bộ cánh tay hắn ta đều dập nát.

"A! "
Hắc y nhân kêu la thảm thiết, bàn tay còn lại cũng cầm một thanh chủy thủ khác đâm tới Đường Tuế.

Bởi vì một bàn tay đã bị bóp nát, cơ thể hắn ta đã không còn nhiều sức lực.

Lúc đâm chủy thủ tới cũng lệch đi.

Chỉ sượt qua mu bàn tay của Đường Tuế đường nhỏ.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.

Đế Huyền không ngờ, Đường Tuế thế mà lại!
Hắn nhanh chóng ôm lấy Đường Tuế, đá bay hắc y nhân.

Hắc y nhân bị Đường Tuế bóp nát một cánh tay, giờ lại bị Đế Huyền đạp một cái nữa, hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bắt đầu đảo lộn lên.

Hắn ta nằm liệt trên đất, miệng hộc ra một ngụm máu lớn rồi chết.


"Tuế Tuế.

"
Đế Huyền ôm Đường Tuế vào lòng, nhìn vùng độc đen trên bàn tay vốn trắng nõn của nàng.

Hắn lập tức kinh hãi, đây là kịch độc.

"Ta hút độc ra giúp nàng.

"
Đường Tuế nhanh rút tay ra.

"Độc này không sao đâu.

"
Cơ thể nàng, bách độc bất xâm.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Sao có thể!”
Lòng Đế Huyền nóng như lửa đốt, ôm Đường Tuế nhanh chóng lên xe ngựa.

"Ta nói không sao thì sẽ không sao mà.

"
Đường Tuế cũng không có cách nào giải thích nguyên nhân.

Chỉ mơ hồ trả lời: "Hoàng thượng, hiện tại ta trúng độc, chàng có thể chăm sóc ta, nếu hai chúng ta đều ngã xuống, ta còn có thể dựa vào ai?"

Đế Huyền giật mình, hắn quả thật không nghĩ tới điểm này.

"Tuế Tuế, nàng đừng sợ, chúng ta rất nhanh có thể về đến kinh thành.

"
Nếu hắn không đưa nàng đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

Chỉ là, nếu không đưa Tuế Tuế theo, hắn càng không yên tâm để Tuế Tuế ở lại hoàng cung, chịu đựng nguy hiểm.

"Tuế Tuế, vì sao vừa rồi nàng lại! "
Lời nói tràn đầy chua xót của Đế Huyền còn chưa dứt.

"Bởi vì ta không muốn chàng bị thương.

"
Đường Tuế nằm trên đùi hắn, đôi mắt trong veo nghiêm túc.

Đế Huyền giật mình, lập tức tay ôm chặt lấy Đường Tuế.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền -20, giá trị hắc hóa đã hết, cô không cần phải tuân theo nội dung cốt truyện nữa, muốn làm gì thì làm.

Đường Tuế nghe vậy khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.

Nàng chợt nhớ ra, hình như nàng chưa từng nhìn thấy nữ chính trong cốt truyện này?
Luân Hồi Kính: Không phải tất cả các cốt truyện đều có nữ chính, Đường Tuế vốn là nữ chính trong cốt truyện này, chỉ là Đường Mặc Nhi bị người dị giới xuyên vào, làm sụp đổ toàn bộ cốt truyện.

Đường Tuế: Thì ra là thế, vậy nên lúc nàng đối phó với Đường Mặc Nhi, hoàn toàn không có chút phản phệ nào.

"Tuế Tuế, nàng sao vậy?"
Hắn lập tức lo lắng, gọi vài tiếng.

"Ta không sao.

"
Đường Tuế nghe giọng điệu lo lắng của hắn, không nhịn được bật cười.

.

 
Chương 157: 157: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 50


Nghe tiếng cười của nàng, Đế Huyền thấy hơi chán nản.

"Đã đến lúc này rồi mà nàng còn cười?"
Nhưng mà, như vậy cũng có nghĩa là không có vấn đề gì.

"Nhanh lên!"
Đế Huyền quát to lên một tiếng.

“Rõ.

"
Đi đường càng nhanh càng tốt.

Rất nhanh đã vào kinh thành, về tới hoàng cung.

"Ngự y.

"
Đế Huyền vội vã ôm Đường Tuế vào trong điện, toàn bộ người trong Thái Y Viện đều được gọi tới.

Tất cả ngự y vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Viện sử Thái Y Viện trực tiếp bị Đế Huyền gọi đến trước mặt Đường Tuế, xem bệnh cho nàng.

Viện sử thấp thỏm trong lòng, nhìn bộ dạng này của Hoàng Thượng, có khi nào nương nương đang hấp hối chăng?
Hôm nay, trong cung xảy ra chuyện lớn, Triệu Vương muốn ép vua thoái vị.

May là Hoàng Thượng đã chuẩn bị sẵn, nếu không sao có thể đơn giản như thế.

Chỉ là!
Nếu ông ta không chữa trị được cho nương nương, chẳng phải là sẽ rơi đầu?

Càng nghĩ, bước chân của viện sử càng trở nên trầm trọng.

Đến gần Đường Tuế, viện sử dùng tâm trạng nặng nề, nhẹ giọng nói: "Mời nương nương cho lão thần xem miệng vết thương.

"
Đường Tuế đáp một tiếng, đưa cánh tay phải sắp lành của mình ra.

Viện sử vừa nhìn thấy! Chỉ thế này?
Đế Huyền thấy vẻ mặt này của viện sử, nhất thời sốt sắng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng lẽ là chuyển biến xấu?"
Trái tim Đế Huyền thắt lại.

"Không phải! Hoàng thượng, miệng vết thương của nương nương, nếu trở về muộn một chút nữa, e là đã khép lại.

"
"Làm càn, chủy thủ làm Tuế Tuế thương, bên trong có kịch độc.

"
Đế Huyền giận dữ, đúng là nói hươu nói vượn mà.

Viện sử bị dọa sợ, nhanh chóng cúi đầu nhận sai.

Rồi cẩn thận kiểm tra lại cho Đường Tuế một lần nữa, trong cơ thể Đường Tuế không có bất cứ độc tố nào, hơn nữa thân thể nàng cũng rất khỏe mạnh.

Viện sử vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Đế Huyền như hổ rình mồi.

Ông ta mím môi, nhanh chóng gọi người đến lục tục kiểm tra cho Đường Tuế theo lệ thường.

Bất kể là thái y cũ hay thái y mới đều xem qua cho Đường Tuế.


Mọi người thoáng liếc nhau, nhất trí quỳ xuống trước mặt Đế Huyền.

Bọn họ không quỳ còn được, bọn họ vừa quỳ xuống, máu Đế Huyền lập tức chảy ngược.

"Tuế Tuế! "
Đế Huyền nắm chặt tay Đường Tuế.

"Nàng đừng lo, mấy tên lang băm này không chữa được, ta sẽ tìm danh y trong khắp thiên hạ, nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng, nàng không cần sợ.

"
Trong lòng Đường Tuế có hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy Đế Huyền hơi bị ngốc.

Nàng nhìn cánh tay nắm tay mình đang run nhè nhẹ.

Hừ, nàng đâu có sợ hãi chút nào! Người sợ rõ ràng là Đế Huyền đấy chứ.

"Tuế Tuế, nàng không phải lo.

"
"Hoàng Thượng, nương nương không bị sao cả!"
Viện sử căng da đầu nhưng vẫn nói ra tình hình thực tế.

"Không sao cả?"
Đế Huyền nheo mắt lại.

"Không sao thì các ngươi quỳ xuống làm gì?"
Giọng hắn chợt trầm xuống.

Viện sử khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng đâu có muốn quỳ xuống! Chẳng qua là uy nghiêm trên người Đế Huyền thật sự quá đáng sợ.

Bọn họ không dám mà!
Bọn họ sợ lắm chứ!
"Đúng vậy, thưa Hoàng thượng, cơ thể nương nương không những không có vấn đề gì, mà còn vô cùng khỏe mạnh.

"
Đám thái y còn lại cũng bắt đầu thấp thỏm mở miệng.

Mặc dù vẻ mặt Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn hơi đáng sợ.

Nhưng có quý phi nương nương ở đây, chắc là bọn họ sẽ không sao đâu!.

 
Chương 158: 158: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 51


Quý phi nương nương không có chuyện gì!
Hoàng thượng hẳn là sẽ không tức giận đâu!
Hu hu hu, bọn họ vẫn còn sợ lắm!
Đế Huyền nhìn bọn họ một lượt, lại nhìn sang bên cạnh, thấy Đường Tuế sắc mặt hồng hào.

Hình như không sao thật.

Đế Huyền phất tay, sai người đem cái chủy thủ kia đến.

Viện sử nhận lấy, chỉ liếc qua một cái đã cực kỳ hoảng sợ.

"Đây chính là độc của chim quyên, một khi gặp máu, thì một giọt cũng có thể lấy mạng người, có thật là vật này đã cắt vào mu bàn tay của nương nương không?"
Viện sử có chút hoảng hốt, nhìn chủy thủ có độc trong tay, lại nhìn Đường Tuế đang dương dương tự đắc ngồi ở trên nhuyễn tháp.

Lẽ nào là vậy?
Thật sự quá đáng sợ rồi.

"Ngươi cho rằng trẫm đang lừa ngươi?"
Giọng Đế Huyền đột nhiên trầm xuống, làm viện sử sợ tới mức không dám hé răng.

Trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.

Nếu đúng là như vậy, thì thật khó giải thích.

Nếu có, thì có lẽ là do nương nương chính là phúc tinh!
Dù sao trước đó hoàng thượng còn đang thoi thóp, bởi vì bệnh tình mà tính tình cực kỳ gắt gỏng, khó khống chế được.

Nhưng sau khi có nương nương bên cạnh, bệnh tình của hoàng thượng cũng nhanh chóng biến mất, tính tình cũng tốt lên rất nhiều.

"Được rồi, các ngươi đều lui xuống hết đi! Ồn ào chết đi được, mau cút ra ngoài cho trẫm!"
Đế Huyền tính tình tốt tức giận lên tiếng.


“Rõ!"
Viện sử cung kính trả lời rồi ảo não dẫn mọi người lui xuống.

Khi mọi người đã đi hết, lúc này Đế Huyền mới đi đến, ngồi xuống bên cạnh Đường Tuế, xoa bàn tay nhỏ của nàng.

Giọng điệu cưng chiều tự nhiên: "Tuế Tuế, nàng còn đau không?"
"Ta không đau, hoàng thượng.

"
Đường Tuế có chút bất lực.

Sao lại không tin nàng chút nào vậy.

"Chắc nàng đã đói lắm rồi! Hôm nay nàng bị thương, phải bồi bổ.

"
Đế Huyền đột nhiên đứng dậy, hét ra ngoài một tiếng.

"Phùng Đức Trung, chuẩn bị đồ ăn.

"
Trong lúc chờ đồ ăn, Đế Huyền cẩn thận từng li từng tí ôm Đường Tuế vào lòng, sợ chạm vào vết thương.

Đường Tuế:!
"Hoàng thượng, trải qua chuyện bức vua thoái vị vừa rồi, chàng không cần đi giải quyết chút hả?"
Đường Tuế thiện ý nhắc nhở.

Sẵn tiện vặn vẹo người một cái, hu hu, hoàn toàn bị khống chế rồi.

"Nàng còn giãy nữa, trẫm càng không đi được.

"

Thân thể Đường Tuế cứng đờ, nghĩ đến chuyện bị giày vò hôm qua.

Không dám lộn xộn nữa.

Nàng không muốn mệt đến nỗi ngủ li bì, mà muốn vui vẻ ăn mỹ thực cơ.

Đế Huyền nhận ra thân thể Đường Tuế cứng ngắc, khóe miệng không khỏi cong lên, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên thái dương nàng.

"Hoàng thượng, đồ ăn đến rồi.

"
Phùng Đức Trung ở bên ngoài hô một câu, sau đó truyền thái giám, cung nữ đi vào.

Trên tay các thái giám cung nữ bưng khá nhiều thứ.

Toàn bộ đều được đặt lên bàn.

Đường Tuế liếm môi, chuẩn bị cầm đũa gắp đồ ăn.

"Khoan từ.

"
Lại bị Đế Huyền ngăn lại.

"Hả?"
Đường Tuế trừng mắt, buồn bực nhìn Đế Huyền.

Hừ, sao lại không để nàng ăn cơm.

Đồ đáng ghét.

"Hôm nay tay nàng bị thương, không được lộn xộn, vẫn nên để ta đút đi!"
Đế Huyền nói rồi nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn đưa đến bên môi Đường Tuế.

Đường Tuế cúi đầu, nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay đã liền lại.

Bi bô phản kháng: "Tay của ta đã khỏi rồi.

"
Nói rồi lại vươn đôi tay ngọc ngà đến trước mặt Đế Huyền, để hắn nhìn rõ.

.

 
Chương 159: 159: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 52


"Chàng đút chậm quá.

"
Đường Tuế bĩu môi, nói xong cũng lui ra sau, không muốn để ý tới Đế Huyền.

Đế Huyền nhìn nàng, không khỏi bật cười.

"Chàng cũng ăn chút đi!"
Đường Tuế ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc nhìn Đế Huyền.

"Được.

"
Đế Huyền nhìn thấy Đường Tuế như vậy, có chút đáng yêu.

Khuôn mặt phồng lên vì tức giận, nhìn là muốn véo.

Nhưng bây giờ Đường Tuế đang xù lông, nếu hắn làm vậy, nàng chắc chắn sẽ tức giận.

"Ta cũng ăn cơm, chúng ta cùng ăn đi.

"
Đế Huyền ngồi xuống cạnh nàng, cầm đũa lên dùng bữa.

Đường Tuế thấy hắn cuối cùng cũng không đút cho mình nữa.

Lập tức thở phào một hơi rồi cầm đũa lên, cúi đầu tiếp tục ăn.

Ngon quá đi.

Đế Huyền vừa ăn, vừa ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.

"Tuế Tuế, vì sao thân thể nàng có thể tự chữa lành?"
Đường Tuế nghe vậy, sẵn tiện ngẩng đầu lên.

Lúc này, trong nội điện đã không còn ai.


Bình thường khi bọn họ ở cùng nhau, bên trong nội điện cũng sẽ không có người hầu hạ.

"Bởi vì ta có thể giải trăm độc, trị bách bệnh.

"
Đế Huyền nghe được.

Thật ra, lúc trước hắn từng nghĩ đến điều này, chỉ là không có chứng cứ.

Giờ nghe Đường Tuế nói vậy, sắc mặt Đế Huyền khẽ thay đổi.

Cuối cùng nghiêm mặt lại: "Nói hươu nói vượn.

"
"Nàng chỉ là có phúc khí tốt thôi, hiểu không?"
Vẻ mặt Đế Huyền bình tĩnh, nhắc nhở Đường Tuế.

Loại chuyện này, nếu lan truyền ra ngoài, Tuế Tuế của hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

"Về sau những lời như vậy, không được nói với người khác.

"
Nghĩ một lúc, Đế Huyền vẫn không yên tâm, lại nhắc nhở Đường Tuế một lần nữa.

"Vâng.

"
Trong lòng có chút vui vẻ.

"Ta cũng không phải đồ ngốc, không phải ai cũng nói.

"
Nói xong, Đường Tuế lại nhích lại gần hắn.

Thì thầm: "Ta bật mí với Đế Huyền thôi.

"
Đế Huyền nghe vậy, không nhịn được mỉm cười.


"Đồ ngốc!"
Hắn chọc tay vào trán Đường Tuế.

Trong lòng ngọt ngào như ăn phải mật.

"Được rồi, nhanh ăn cơm đi!"
Đế Huyền gắp một cái đùi gà, đặt vào bát của Đường Tuế.

"Đa tạ hoàng thượng.

"
Đường Tuế thò tay cầm đùi gà lên cắn.

!
Triệu Vương bức vua thoái vị không thành, bị giam ở một tiểu thành xa xôi.

Cả nhà Đường Gia vốn bị chém đầu, nhưng vì cố kỵ thể diện của Đường Tuế, nên toàn tộc chỉ bị sung quân biên quan.

Đường Mặc Nhi mặc quần áo của thường dân, trên tóc không có một món trang sức nào, bước chân loạng choạng, vẻ mặt không thể tin được.

Triệu Vương thế mà lại thất bại.

Nàng ta hiện giờ cũng không còn là tiểu thư Đường gia, mà là một tù nhân.

Nàng ta cúi đầu, nhìn bản thân mình.

Dân chúng chụm lại xung quanh, vừa nhìn bọn họ vừa nhao nhao ném rau thối, trứng thối.

Đường Mặc Nhi không cẩn thận, bị ném một mặt.

Không, không phải như thế.

"Sao lại thế này, ta là người xuyên không đến! Ta chính là nữ chính mà!"
"Không được, ta không muốn làm tù nhân, ta phải về nhà!"
Đường Mặc Nhi kinh hoảng, chỉ cần nàng ta trở về, nàng ta vẫn sẽ là một sinh viên đại học, vẫn còn tương lai tươi sáng phía trước.

ở lại nơi quỷ quái này, đã khổ không nói nổi rồi, giờ còn lại bị đày đến biên quan.

Cuộc sống cực khổ như vậy, sao nàng ta vượt qua được.

"Ta muốn về nhà!"
Đường Mặc Nhi rống lên, nhìn thấy cây cột gỗ bên cạnh, thì muốn lao đến.

Nhưng đã bị Vương thị kéo lại.

Trên mặt Vương thị tràn đầy ác độc, giơ tay lên, tát Đường Mặc Nhi một cái.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top