Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 100: 100: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 50


"Ừm! Là chồng chị đó.

"
Đường Tuế ngọt ngào giải thích.

Cậu bé nọ tỏ vẻ sét đánh ngang tai, dường như không dám tin.

Thế này… Thế này cũng đáng sợ quá đi.

Cậu nhóc nhìn Đường Tuế rồi lại nhìn ông chú đen mặt đằng sau Đường Tuế.

Trên cái đầu nho nhỏ hiện ra dấu hỏi chấm lớn.

"Xin lỗi, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện.

"
Cha nó đứng đằng sau, vội vàng xấu hổ xin lỗi Cố Kim Triều, đợi có kem liền nhanh chóng kéo con mình đi.

Từ đằng xa vẫn có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện.

"Con nói linh tinh gì thế, còn nhỏ tuổi sau này không được nói bậy nữa.

"
Sau đó là tiếng cậu nhóc ấm ức giải thích với cha nó.

"Nhưng giống thật mà.

"
"Rất giống cũng không cho nói!"
Đường Tuế:!
Anh cúi đầu, nhìn bộ quần áo trên người mình, rất trẻ trung mà, còn có khuôn mặt này của anh nữa.

Bố?

Đường Tuế tiến lên, kéo lấy tay Cố Kim Triều, nhịn đau đưa que kem đến trước mặt anh.

"Ăn đi nè.

"
"Ăn một miếng là sẽ vui lên liền.

"
Cố Kim Triều:!
Cô gái nhỏ vô tâm này, rốt cuộc cô có biết tại sao anh không vui không?
Anh bất đắc dĩ gật đầu.

Nhìn bộ dạng đau lòng của cô, anh hung tợn cắn một miếng.

Quả nhiên, Đường Tuế càng đau lòng hơn.

Cô mím chặt môi, ngẩng đầu: "Có vui không?"
"Ha ha ha! "
Nhìn bộ dạng này của Đường Tuế, Cố Kim Triều nhịn không được bật cười.

Ngốc nghếch.

Anh kéo tay Đường Tuế: " Em ăn xong rồi, vậy chúng ta xếp hàng chơi trò chơi đi.

"
Hôm nay là ngày hành chính nên công viên trò chơi không đông lắm, tuy vẫn phải xếp hàng nhưng không quá nhiều người.

Đường Tuế gật đầu.

Cố Kim Triều vốn cho rằng Đường Tuế sẽ sợ, nhưng không ngờ cô lại chơi điên cuồng như vậy.

Chờ khi tàu lượn siêu tốc xuống núi, Cố Kim Triều khẽ niết tay Đường Tuế, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô: "Sao em lại không sợ chút nào vậy?"
Đường Tuế chớp mắt, cái này cũng chỉ giống khi Huyền Ly thượng thần đưa cô đi bay thôi.


"Em không thèm sợ đâu.

"
Đường Tuế phồng má, hừ một tiếng, vì sao anh chắc rằng cô sẽ sợ chứ.

Hai người lái xe về nhà.

Xe chạy vào trong biệt thự, vừa dừng lại thì cha mẹ Đường lao tới trước ô tô, liên tục đập lên cửa sổ xe bên Đường Tuế.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Kim Triều liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu về.

"Em đợi lát nữa rồi xuống.

"
"Không sao đâu.

"
Đường Tuế lắc đầu.

Ngay từ đầu cô đã không xem bọn họ là những người quan trọng gì.

Cô đẩy cửa xe ra, đứng trên đất.

Bộ dạng cha mẹ Đường đầy phẫn nộ.

"Đường Tuế?"
Mẹ Đường tức giận đến đỏ bừng mặt, ngón tay chỉ thẳng vào Đường Tuế run rẩy.

"Mấy người làm việc kiểu gì đấy, loại người nào cũng cho vào, để bây giờ xúc phạm tới cô chủ sao.

"
Cố Kim Triều nhanh chóng đi đến trước mặt Đường Tuế, kéo tay cô, bảo vệ cô sau lưng mình.

Lúc này, đám người hầu đứng một bên lập tức hiểu ý, gật đầu, đang chuẩn bị đuổi bọn họ đi.

Ai ngờ, mẹ Đường trực tiếp nằm bệt ra đất.

"Tôi cứ không đi đấy, để xem xem ai có thể làm gì tôi nào.

"
Mẹ Đường nằm trên đất giãy đành đạch, tầm mắt trộm nhìn Cố Kim Triều, liên tưởng đến những chuyện của anh, trong lòng bọn họ có hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc không còn được hưởng thụ vinh hoa phú quý nữa.

Một chút sợ hãi trước mắt có đáng là gì?.

 
Chương 101: 101: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 51


Mẹ Đường cúi đầu, la lối khóc lóc lăn lộn dưới đất.

"Đúng là không còn cách nào để sống tiếp mà.

"
"Mẹ! "
Ngay lúc này, Đường Dao cũng khóc lóc chạy tới.

Đi sau cô ta còn có Cố Trạch Khải.

Cố Trạch Khải nhìn mẹ Đường nằm trên đất không còn hình tượng gì, cùng với cha Đường dửng dưng đứng một bên, trong lòng hơi mù mịt.

Tại sao mọi thứ đều khác trước.

Cha mẹ Đường khác, Đường Dao hình như cũng khác.

"Dao Dao, một nhà ba người chúng ta sắp bị ép chết rồi.

"
Mẹ Đường kéo Đường Dao khóc lóc ầm ĩ.

Trong lòng Đường Dao cũng không dễ chịu, cô ta vốn trèo lên chức tổng giám đốc, còn đang bày ra một trận lớn.

Hôm nay bỗng nhiên có một đoàn đội đến công ty, nói là nhận được sự ủy thác của Đường Tuế, qua tiếp quản công ty.

Những người đang có chức vụ phải trải qua một cuộc thi, người nào không đạt tiêu chuẩn đều bị giáng chức, kể cả cô ta.


"Tuế Tuế, em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"
Đường Dao vừa ôm mẹ Đường, vừa ngẩng đầu, khóc lóc thê thảm.

"Dù cha mẹ chị có chỗ không phải, nhưng cũng đã cố gắng hết sức để nuôi em lớn.

"
"Hơn nữa, chị đâu có làm gì sai, sao em lại xóa tên chị ra khỏi công ty chứ.

"
Đường Dao cười chua xót, ánh mắt đầy sự không cam lòng.

"Dao Dao, em bị sa thải?"
Đúng lúc này Cố Trạch Khải kinh ngạc thốt lên, nhanh chóng chạy tới trước mặt Đường Dao, vịn lấy bả vai đang run rẩy của cô ta.

"Dạ.

"
Đường Dao giống như tìm được người đang tin cậy, vậy là cô ta khóc lóc ngã vào lồng ngực Cố Trạch Khải.

Cố Trạch Khải nhíu chặt mày, thật ra anh ta cũng biết sơ sơ về tình hình hiện tại, tất cả nhà họ Đường đều là của Đường Tuế, cả nhà Đường Dao bọn họ đều là tu hú chiếm tổ.

Chỉ là lúc trước anh ta không quá quan tâm, chủ yếu là cảm thấy Đường Tuế rất ngu xuẩn, người như vậy, có thể quản lí tốt công ty sao?
Cuối cùng công ty chắc chắn vẫn thuộc về Đường Dao.

Quá lắm thì chia đôi ra mà thôi.


Ai ngờ, thủ đoạn Đường Tuế lại tàn độc như vậy, xem ra anh ta đã đánh giá thấp cô rồi.

Cố Kim Triều nhìn đám người bọn họ, đứng trong nhà anh mà lại bất kính với vợ anh như thế, vậy là cả người anh lập tức bao trùm trong giá rét, đang định bùng phát thì bị Đường Tuế kéo khuỷu tay.

"Để em.

"
Đường Tuế chớp mắt.

Giết gà cần gì dao mổ trâu.

"Những gì cần nói hôm qua tôi cũng đã nói rõ ràng rồi, nhiều năm nay, mấy người nhìn có vẻ đối xử với tôi rất tốt, nhưng danh tiếng của tôi bên ngoài không tốt chút nào, ha ha, người ngoài đều tưởng tôi mới là kẻ ăn nhờ ở đậu ấy chứ.

"
"Nhiều năm như vậy, mấy người mặt trong mặt ngoài đều có lợi, hơn nữa, chuyện này vẫn là do mấy người gây ra.

"
Đường Tuế lạnh lùng nhìn bọn họ, khẽ nhếch miệng.

"Cũng đừng khóc than trước mặt tôi, mười mấy năm qua, mấy người ăn sung mặc sướng, dùng nhiều tiền của tôi như vậy là đã tận tình tận nghĩa rồi.

"
Nói xong, Đường Tuế hất mặt, lùi về sau mấy bước.

“Tiễn khách.


Vẫn là gương mặt mềm mại búng ra sữa, nhưng lúc này lại mang theo sự ghê tởm.

Cha mẹ Đường nhìn nhau, đặc biệt là khi nhìn thấy khí lạnh phóng ra từ người Cố Kim Triều, bọn họ lại càng run sợ hơn, không dám hé răng.

Đường Dao cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp bừng lên ngọn lửa hừng hực.

"Tôi thì sao? Không phải cô cũng chèn ép tôi khắp nơi à?".

 
Chương 102: 102: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 52


Bỗng dưng, Đường Dao ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Đường Tuế.

"Tôi vừa thăng chức, cũng không hề làm sai điều gì, tại sao cô lại sa thải tôi?"
Đường Dao lạnh giọng hỏi.

Đường Tuế nhíu mày, đoàn đội được mời về là do công ty Cố Kim Triều hỗ trợ tìm, mỗi người đều là người ưu tú hàng đầu thế giới.

Cố Kim Triều từng giải thích cho cô, trong công ty, mọi người đều phải tham gia một kỳ thi ngang với chức danh của họ.

Thi đạt đủ tiêu chuẩn mới có thể ở lại.

"Cô thi đạt chuẩn sao?"
Đường Tuế hỏi.

Cô ta quả thật thi không đạt, nhưng rất nhiều người cô ta cho rằng có thâm niên cũng thi không đạt.

Đây chắc chắn là mưu kế của Đường Tuế, chính là không muốn cô ta ở lại công ty, cũng không muốn người của cô ta ở lại công ty.

"Bề ngoài thì giả vờ vô tội, thật ra đều là âm mưu quỷ kế của cô, Đường Tuế! Cô đúng là khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.

"
Đường Dao bật khóc, vẻ mặt nhìn Đường Tuế đầy sự ghê tởm.

"Tự cô không thi đạt, liên quan gì đến tôi, nếu cảm thấy năng lực mình tốt như thế, sao cô không tự ra ngoài mà tìm việc ấy, thể hiện tham vọng của mình đi.

Không phải trước kia mới một năm cô đã lên được vị trí tổng giám đốc rồi sao?"
Đường Tuế nhún vai, dang hai tay ra.


Nếu có bản lĩnh như vậy, còn ở đây khóc lóc làm gì?
Có thể bò từ vị trí thấp nhất lên đến chức tổng giám đốc trong một năm, làm gì mà chẳng được.

"Đúng vậy, Dao Dao, con có năng lực, chúng ta không cần cầu xin thứ vô ơn bạc nghĩa này.

"
Mẹ Đường coi như cũng nhận ra rồi, cái con chết tiệt này, bây giờ lòng dạ cực kì độc ác khó chơi.

"Đúng đấy, còn nếu con ra ngoài lang bạt không được, không phải còn có con rể đó sao, con có thể đến công ty con rể làm mà.

"
Cha Đường cũng gật đầu.

Đứa con gái này của ông ta, từ nhỏ đã được dạy dỗ theo cách bồi dưỡng nhân tài, không giống đứa vô dụng như Đường Tuế.

Đường Dao thấy Đường Tuế chế nhạo mình như thế, trong lòng dâng lên sự oán hận.

Cộng thêm thấy cha mẹ đứng về phía mình như vậy, cô ta cũng không muốn làm cho bọn họ thất vọng.

Cô ta khẽ mỉm cười, gật đầu.

Con ngươi trong suốt nhìn về phía Cố Trạch Khải đứng một bên.

"Trạch Khải, em có thể vào công ty nhà anh không?"
Đối mặt với Đường Dao yếu đuối, lòng Cố Trạch Khải khẽ dao động, nhưng cũng bất lực.

Vừa định kéo Đường Dao về, cẩn thận bàn lại chuyện này thì.

Cố Kim Triều lạnh lùng ngẩng đầu, nhíu mày nói.


"Tập đoàn nhà họ Cố, chưa tới lượt nó quyết định.

"
Một câu này hoàn toàn khiến mọi người đứng hình.

Đặc biệt là khuôn mặt của Cố Trạch Khải, xanh đỏ đan xen, cực kì khó coi.

Anh ta cắn môi, cúi đầu, ánh mắt ngập tràn oán độc.

Cơ thể Đường Dao càng run rẩy hơn, tái mặt nhìn Đường Tuế đứng ôm cánh tay Cố Kim Triều, vẻ mặt kiêu ngạo.

Từ khi nào, một kẻ vô dụng mà cô ta khinh thường lại bò lên đầu cô ta.

Cô không thể chịu đựng được.

Đường Dao nghiến răng nghiến lợi.

Cái gì cô ta cũng không bằng Đường Tuế, thứ khiến cô ta thấy tự hào nhất cũng bị ném xuống đất giẫm đạp.

Ha ha, dù sao cô ta đã thê thảm thế này rồi.

Chi bằng lôi kéo Đường Tuế cùng xuống địa ngục.

Nụ cười trên mặt Đường Tuế thật chướng mắt.

"Cố Kim Triều, uổng cho anh tự xưng là năng lực siêu phàm, lại không biết mình bị một người phụ nữ xoay vòng vòng.

"
Cố Trạch Khải bên cạnh nhận ra Đường Dao muốn nói gì đó, nhanh chóng kéo ống tay áo cô ta.

"Em câm miệng! Đừng có nói linh tinh.

"
Đôi mắt Đường Dao đỏ hoe, lửa giận ngập trời, trong đầu chỉ toàn là oán hận.

"Anh có biết tại sao mình lại mất trí nhớ không?".

 
Chương 103: 103: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 53


"Đường Dao!"
Cố Trạch Khải rống lên, muốn ngăn cô ta lại.

"Chú để cô ta nói.

"
Cố Kim Triều lạnh lùng liếc nhìn, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp.

Dưới sự uy hiếp của chú nhỏ, Cố Trạch Khải không dám hé răng.

Gương mặt Đường Tuế căng chặt, trong lòng lo lắng vô cùng.

Làm sao bây giờ?
Nhưng mà cô có thể giảo biện, dù sao cũng sẽ không bị vạch trần.

Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ còn 10, hiện tại anh còn thích cô như thế, chắc chắn sẽ tin tưởng cô.

Đường Dao cười mỉa mai, hơi nhướng mày nhìn Đường Tuế.

"Đường Tuế, có phải cô đang rất sợ không.

"
Đường Tuế chớp mắt, duỗi tay kéo ống tay áo Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều nhận ra Đường Tuế sợ hãi, anh đảo mắt nhìn Đường Dao, thấy vẻ mặt cô ta dữ tợn, rất hiển nhiên là bộ dạng như quỷ của cô ta dọa Đường Tuế sợ hãi.

"Lập tức cút đi.

"
Cố Kim Triều lạnh giọng nói, ôm bả vai Đường Tuế đi vào trong biệt thự.

"Cố Kim Triều, anh mất trí nhớ là do Đường Tuế làm đấy, hôm đó! Cố Trạch Khải bảo Đường Tuế làm.


"
Đường Dao thấy Cố Kim Triều rời đi không ngoảnh đầu lại, cô ta rất sợ cơ hội này sẽ biến mất.

Dù sao, hôm nay rời khỏi cái biệt thự này, chỉ sợ sau này cô ta rất khó để có thể trở lại đây.

Đường Dao lớn tiếng nói xong, chờ Cố Kim Triều nổi trận lôi đình.

Hừ, tốt nhất là trực tiếp đuổi Đường Tuế ra khỏi nhà luôn.

Chỉ là, cô ta chờ rồi lại chờ.

Cũng không thấy Cố Kim Triều có hành động nào khác.

Đường Dao nhíu mày, tưởng Cố Kim Triều không nghe thấy, lớn tiếng hô to.

"Anh điếc sao?"
"Tôi nói là, chuyện anh mất trí nhớ không phải trùng hợp, tất cả đều do Đường Tuế làm.

"
"Xì, chắc anh chưa từng ngờ tới nhỉ? Người con gái mình yêu thương lại chính là kẻ làm anh tổn thương?"
“Ngu xuẩn!”
Đường Dao đầu đầy chấm hỏi?
Cố Kim Triều có phải bị bệnh không, chuyện này mà cũng nhẫn nhịn được.

"Ha! "
Ngay lúc này, Đường Dao lại nghe thấy Cố Trạch Khải bên cạnh cười lạnh một tiếng.

"Trạch Khải.

"
Lửa giận trong lòng tiêu tán đi, lúc này, Đường Dao mới bất giác hoảng hốt.


Cô ta vừa đưa tay ra định nắm tay Cố Trạch Khải đã bị Cố Trạch Khải hất ra.

"Cút đi!"
Cố Trạch Khải giận dữ mắng một tiếng.

Đường Dao nói chuyện này ngay trước mặt Cố Kim Triều, bản thân anh ta còn có chỗ đứng trong nhà họ Cố sao?
Cả nhà họ Cố trên cơ bản đều nằm trong tầm kiểm soát của Cố Kim Triều, nếu Cố Kim Triều muốn đối phó với anh ta, chèn ép cho anh ta không ngẩng đầu lên được cũng chỉ là chuyện trong một giây.

Con ngươi hung ác nham hiểm của Cố Trạch Khải nhìn chằm chằm Đường Dao, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta.

Vợ hiền chồng ít bất hạnh, quả đúng là như thế.

"Trạch Khải! "
Đường Dao bị ánh mắt này của anh ta dọa sợ, chân lùi về sau mấy bước, hơi lảo đảo.

Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, dường như Cố Trạch Khải sẽ không tha thứ cho cô ta.

Cố Trạch Khải cắn răng, quay đầu rời đi.

"Trạch Khải.

"
Trong lòng Đường Dao biết, Cố Trạch Khải là trụ cột của cô ta, bây giờ nhà mẹ đẻ cô ta không dựa vào được, chỉ có thể dựa vào Cố Trạch Khải.

Nếu Cố Trạch Khải chán ghét cô ta, vậy cô ta phải làm sao?
"Trạch Khải.

"
Đường Dao lớn tiếng gọi, Cố Trạch Khải đã lái xe đi mất, chỉ để lại một làn khói xe mù mịt.

"Hu hu hu! "
Đường Dao ngã xuống đất, che đi gương mặt mình, liên tục gào khóc.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này.

Mấy người hầu cao lớn vạm vỡ đứng trước mặt Đường Dao.

Cô ta suy sụp nhắm mắt lại.

.

 
Chương 104: 104: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 54


Sau khi vào biệt thự, lòng Đường Tuế vẫn luôn rối bời.
Cô ngẩng đầu lên, có hơi lo lắng nhìn Cố Kim Triều.
"Sao thế?"
Cố Kim Triều ngừng bước, vươn tay xoa đầu cô.
Ngọn đèn pha lê trên đầu tỏa ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, làm nó trở nên dịu dàng hơn.
Cố Kim Triều hơi ngây người.
Cô gái nhỏ của anh, sao lại xinh đẹp đến thế.
Cố Kim Triều nhẹ nhàng khom lưng rồi hôn lên trán cô một cái.
"Bé ngốc, Đường Dao có nói gì anh cũng không tin, anh chỉ tin em thôi."
Nói xong, anh lại nhẹ nhàng vuốt ve mũi Đường Tuế một cái.
Đường Tuế mím môi, gật đầu.
Mặc dù là lừa dối Cố Kim Triều, nhưng...!cũng hết cách thôi!
Sau này, cô nhất định sẽ đối xử tốt với Cố Kim Triều hơn.
Nghĩ vậy, Đường Tuế có phần nịnh nọt ngã mình vào lòng Cố Kim Triều.
“Em sẽ lừa dối anh sao? Tuế Tuế.”
Cố Kim Triều nhẹ giọng hỏi.
Cả gương mặt Đường Tuế đều chôn trong ngực Cố Kim Triều, bỗng nghe anh hỏi vậy, cô hơi sợ hãi.
Nhưng vẫn ấp úng nói một câu.
"Em sẽ không lừa dối anh đâu."

Cố Kim Triều khẽ cười một tiếng.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -5, tổng còn 5.

Wow, củ cải nhỏ cố lên!
Đường Tuế nghe được thông báo của Luân Hồi Kính, cuối cùng cũng thả lỏng.
Hu, hù chết cô rồi.
Khá là lên voi xuống chó!
Vì đã chơi cả buổi chiều, Đường Tuế cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cô che miệng ngáp một cái, chớp đôi mắt long lanh nước nhìn Cố Kim Triều.
"Em hơi buồn ngủ."
Giọng điệu như chú mèo con.
"Vậy em ngủ trước đi."
Cố Kim Triều nắm tay Đường Tuế, đưa cô về phòng để cô nằm ngủ.
"Vậy còn anh?"
Đường Tuế không nỡ buông tay anh ra, bên trong đôi đồng tử đen láy cũng đầy lưu luyến.
"Anh đến trong phòng làm việc làm việc một lát, em ngủ trước đi, khi nào tỉnh lại rồi mình cùng ăn tối."
Đường Tuế nghe vậy lại ngáp một cái rồi gật đầu.
"Được."

Sau khi nhẹ nhàng trả lời một câu, cô nhắm hai mắt lại.
Cố Kim Triều nhéo hai gò má mềm mại của cô, rồi đến phòng làm việc.
Vừa đến thư phòng, Cố Kim Triều liền bước vào trạng thái say mê làm việc.
Bây giờ làm thêm một chút, ngày mai có thể không đến công ty mà đi chơi với Đường Tuế rồi.
"Đinh đong..."
Máy tính đột nhiên nhận được một email.
Cố Kim Triều mở ra xem, ra là người trước đó anh nhờ đến sửa camera.
"Đã sửa xong rồi, video cũng đã gửi cho cậu."
Cố Kim Triều chỉ liếc qua một cái chứ không muốn xem.

Anh tin tưởng Đường Tuế, vừa định xóa email.
Thì lại thấy video tự động phát...
Trên mặt cô là sự lạnh lùng của một người xa lạ.
Lại dường như, trước giờ cô vốn là vậy.
"Roẹt..."
Nhìn hình ảnh này, Cố Kim Triều lập tức hồi tưởng lại rất nhiều thứ.

Đầu anh như muốn dần nứt ra, anh mắt cũng tối tăm đi vài phần.
Anh đã khôi phục lại trí nhớ.
Ngón tay thon dài bỗng nhiên nắm chặt chuột, một loạt tiếng nhấp chuột phát ra.
Ánh mắt lạnh lẽo, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục.
Cố Kim Triều đột ngột đứng dậy, đi về phòng.
Vừa mở cửa ra thì cơ thể trên giường cũng ngồi dậy, nhìn Cố Kim Triều dần dần bước ra từ bóng tối.
Đường Tuế bi bô nói: "Anh về ngủ hả?".

 
Chương 105: 105: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 55


Luân Hồi Kính: “Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều +90, tổng là 95.


Đường Tuế đang mê mang, đột nhiên trừng to hai mắt.

Ơ, rốt cuộc là chuyện gì vậy.

Đang yên đang lành, tại sao giá trị hắc hóa lại tăng vọt như thế.

Chuyện này rất đáng sợ đó.

Đường Tuế: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Luân Hồi Kính: Bắt đầu bị bại lộ rồi, anh ta đã biết, mình mất trí nhớ là do bị cô đập.

Đường Tuế:!!!
Quả nhiên không thể làm chuyện xấu, một khi đã làm ắt sẽ bị bại lộ.

Vốn dĩ giá trị hắc hóa có thể quay về 0 rồi, nhưng bây giờ lại tăng vọt lên.

“Cố Kim Triều.


Đường Tuế thoáng sợ hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Sao thế, em sợ anh à?”
Cố Kim Triều chống hai tay lên giường, đè Đường Tuế xuống dưới người mình.

Đường Tuế nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt sáng ngời, long lanh.

Hàm răng trắng như tuyết, cô cắn chặt môi dưới mình, căng thẳng, hoảng hốt nhìn Cố Kim Triều.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt ga trải giường, cả người liều mạng lui về sau, cũng không dám nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.


“Không, không sợ.


Giọng Đường Tuế rất nhỏ, có chút lắp bắp.

“Đường Tuế.


Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều siết chặt cằm Đường Tuế.

Rồi hung tợn nói: “Anh đã sớm nói với em rồi, không nên lừa anh.


“Sao, coi anh như thằng ngốc mà đùa cợt, em rất vui à?”
Lời nói của Cố Kim Triều cũng dần dần trở nên nguy hiểm.

“Em! ”
Đường Tuế rất muốn giải thích, nhưng cũng không thể nào giải thích.

Khi cô vừa xuyên qua, đúng lúc nguyên chủ đang tranh chấp với anh, nhưng sau đó!
Sau đó, cô cũng không gạt anh mà.

“Đúng là lúc trước anh không thích em.

Là em nói dối anh, là em đập bình hoa vào đầu anh, nhưng đó cũng là do anh bóp cổ em trước mà! Em sai, cả hai chúng ta cũng đều sai.


Sau khi Đường Tuế nói xong những lời này, cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở trên người của Cố Kim Triều càng lạnh băng hơn.

“Nhưng anh không tin em nữa rồi.


Giọng Cố Kim Triều lạnh lẽo như ngâm trong băng.


Đường Tuế cắn môi, có chút không biết phải làm sao.

Trước đây, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, nên nhất thời cũng không biết phải xử lí như thế nào.

Đường Tuế đang định nói tiếp, nhưng Cố Kim Triều đã đứng dậy rời đi.

“Bang…”, cửa phòng bị đóng lại.

Bên trong căn phòng lớn này, chỉ còn một mình Đường Tuế.

Đường Tuế: Phải làm sao bây giờ?
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm bánh ngọt cho Cố Kim Triều.

Đường Tuế: Giá trị hắc hóa đã lên tới 95 rồi.

Mi có chắc sau khi làm bánh ngọt là có thể xong chuyện không?
Cô không tin.

Luân Hồi Kính: Nhanh chóng đi làm nhiệm vụ, cảnh cáo điện giật.

Đường Tuế khẽ vỗ mặt, nhíu mày, xuống giường.

Khi xuống dưới lầu, cũng không có ai ở đó cả.

Bởi vì quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt nên khi trời tối, Cố Kim Triều sẽ để bọn họ trở về.

Căn nhà trông có chút lạnh lẽo.

Mắt Đường Tuế đỏ lên.

Cô mấp máy môi, đứng trong bếp, đeo tạp dề vào trước, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm nhẹ lên cằm mình.

Phải làm gì đây?
Ánh mắt cô khẽ va chạm vào chai rượu ở trong tủ rượu.

Đúng rồi, làm chiếc bánh tart chocolate nhân rượu.

Nghĩ đến đây, mắt cô sáng lên, đầy hào hứng bắt đầu làm.

Bộ não thì biết làm nhưng chân tay thì không, đặc biệt là làm bánh ngọt kiểu này, hơi khó.

Ừm, lần đầu tiên, thất bại.

.

 
Chương 106: 106: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 56


Đường Tuế nhìn đống hỗn độn bên trong khay nướng, nếu đưa cái này cho Cố Kim Triều, chỉ sợ anh cũng sẽ không ăn.

Rượu vào người gan.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị điện giật.

Cô cẩn thận chọn hai cái trên khay nướng, đặt vào trong đĩa rồi bưng lên lầu, đi đến phòng làm việc tìm Cố Kim Triều.

Đứng trước cửa phòng làm việc, Đường Tuế hít sâu một hơi, gõ cửa.

Đợi một hồi lâu mà bên trong vẫn không có phản ứng gì.

Đường Tuế cắn môi, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc cũng không có ai.

Đường Tuế bưng khay, cau mày.

“Người đi đâu rồi.


Đường Tuế cất bước đi vào trong.

Vừa đặt khay lên bàn trà, Cố Kim Triều liền bước vào từ phía sau.

Thì lại thấy, Cố Kim Triều hừ lạnh một tiếng.

“Sao nào? Em lại muốn giúp nam thần của mình làm chuyện gì?”
“Không phải.


Đường Tuế nhận ra rằng Cố Kim Triều đã xem được tin nhắn đêm đó.

Cô vừa định giải thích, nhưng Cố Kim Triều đã nổi giận đùng đùng đi đến.


“Em muốn làm gì?”
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh lùng dò hỏi.

“Em không muốn làm gì cả.


“Chỉ muốn đưa cho anh chút bánh ngọt thôi.


Đường Tuế lắc đầu, chỉ tay vào cái khay bên cạnh.

Nhưng Cố Kim Triều không thèm liếc mắt.

Ánh mắt u ám của anh vẫn luôn dừng trên người Đường Tuế, không còn là mùi sữa lúc trước, lúc này trên người cô mang theo vị rượu mê người.

Có lẽ là mới ngủ dậy chưa chải tóc nên mái tóc suôn dài của cô hơi rối ren, thế nhưng lại đáng yêu bất ngờ.

Cô mang đôi dép lê nhung hở ngón, đầu ngón chân tròn trịa, trắng nõn đều lộ ra ngoài.

Đường Tuế phát hiện ánh mắt Cố Kim Triều dần thâm trầm đi, bị dọa đến nhanh chóng rụt đầu ngón chân lại.

Trong phòng làm việc chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng nửa tỏ nửa mờ.

Đường Tuế cảm giác được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người Cố Kim Triều, chân cô hơi lảo đảo, cả người ngã xuống ghế sô pha.

Trước khi cô nhận ra, cả người Cố Kim Triều đã đè xuống.

Hai tay Đường Tuế chống trước ngực của anh, bộ phận dưới dưới lòng bàn tay cô nóng rực đến đáng sợ.

“Anh muốn làm gì?”
Cô có thể cảm nhận được lệ khí trên người Cố Kim Triều.


“Anh có thể ăn bánh ngọt trước được không?”
Đường Tuế cắn môi, cẩn thận nói.

Nói xong, Đường Tuế duỗi tay sang bên cạnh, cầm một vật đen thui thùi lùi lên, đưa đến bên cạnh môi anh.

Cố Kim Triều cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nhưng anh vẫn thoáng nhìn qua, khi thấy được những bọng máu trên ngón tay trắng nõn của cô, anh lập tức đứng dậy nắm chặt tay cô.

“Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng anh càng thấp đi.

“Không có việc gì.


Đường Tuế chẳng cảm thấy hề gì, cô nhanh chóng đưa bánh ngọt đến bên môi anh.

“Anh nếm thử một miếng trước đi, ngon lắm đó.


Cố Kim Triều khẽ nghiến răng: “Đồ ngốc.


Nhưng anh vẫn há mồm, ăn một miếng.

Bánh tart chocolate nhân rượu này, về cơ bản thì đều là vị đắng của chocolate và vị nồng của rượu rum.

Có chút khó ăn.

Đường Tuế thấy anh ăn rồi thì thở dài một hơi.

Cơ thể cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Thế nhưng ánh mắt Cố Kim Triều vẫn luôn dừng lại trên ngón tay nổi bọng nước của cô.

Làn da của cô mềm mại, trắng sáng, nên bọng nước này rất thu hút sự chú ý của người khác.

.

“Có đau không?”
Cố Kim Triều nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói đầy đau lòng.

.

 
Chương 107: 107: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 57


Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -30, tổng còn 65.

Đường Tuế vốn đang cúi đầu, nghe vậy, cô đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.

Ăn chút bánh ngọt mà lại có hiệu quả như vậy luôn á.

Cố Kim Triều nhướng mày, dùng ngón tay xoa nhẹ lên làn da tay mỏng manh của cô.

Rõ ràng là cô lừa dối anh trước, nhưng chỉ vì cô làm đồ ăn cho mình, mà anh đã đầu hàng rồi.

"Chồng ơi, anh đừng giận nữa mà.

"
Đường Tuế dán sát người lại, đôi môi mềm mại hôn một cái chụt lên má anh.

Cơ thể Cố Kim Triều hơi cứng lại.

"Ban đầu em là nói dối anh, nói rằng anh rất yêu em, nhưng sau đó em không có nói dối điều gì nữa cả.

"
Sau khi Đường Tuế nghiêm túc nói xong, liền giơ tay lên thề.

Đôi mắt cô trong sáng, vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Kim Triều ngoảnh mặt đi, cô xấu xa như thế, còn anh thì lại không phải người dễ dàng tha thứ cho người khác.

Nhưng ở trước mặt Đường Tuế, anh không đành lòng.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -30, tổng còn 35.

"Cố Kim Triều, không lẽ anh muốn ly hôm với em hả?"
Đường Tuế vừa dứt lời, bàn tay đang nắm tay cô, đột nhiên siết chặt lại.

Đôi mắt anh tối đen đi, môi mỏng mím chặt.


"Không được.

"
Anh hằn học nhìn Đường Tuế.

Người con gái này còn dám nhắc đến chuyện ly hôn với anh.

"Vậy sao anh lại hung dữ với em?"
Đường Tuế tủi thân, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều sững sờ một lúc, cuối cùng khẽ thở dài.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -35, toàn bộ về 0, không cần phải thực hiện theo cốt truyện nữa.

"Có đau không?"
Cố Kim Triều nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên.

"Đau chứ.

"
Đường Tuế bĩu môi, gật đầu.

"Anh thổi giúp em đi.

"
Nói xong, Đường Tuế đưa bàn tay bé nhỏ của mình đến gần môi Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều nhẹ nhàng thổi cho cô.

Đường Tuế nín khóc bật cười.

"Hình như không còn đau nữa.

"
Cố Kim Triều nắm tay Đường Tuế xuống lầu, tìm hộp thuốc, giúp cô chọc bọng nước rồi lại xoa thuốc cho cô.


"Về sau không cho em chạm vào nữa.

"
Đường Tuế gật đầu.

"Em đói chưa?"
Cố Kim Triều cảm thấy bản thân đã thua trong tay cô rồi.

Trước đây, cho dù thế nào, anh cũng sẽ không nhân nhượng bất cứ chuyện gì, giờ đây đối mặt với Đường Tuế.

Dường như cũng chẳng đáng là gì.

"Em đói bụng, em muốn ăn mì, anh nấu mì cho em nha.

"
Ánh mắt Đường Tuế sáng ngời nhìn anh.

"Ừm.

"
Cố Kim Triều gật đầu, không nói hai lời, đi thẳng vào bếp.

Trước lạ sau quen, anh nhanh chóng nấu xong hai tô mì.

Đường Tuế ngồi trên tấm thảm sau bàn trà vẫy tay với anh: "Cố Kim Triều, em muốn xem một show tạp kỹ, chúng ta ăn ở đây đi.

"
Cố Kim Triều bưng khay mì, đi đến chỗ cô.

"Hahaha, buồn cười quá.

"
Mặt Đường Tuế trắng nõn, tràn đầy ý cười trong sáng.

Cố Kim Triều dịu dàng nhìn Đường Tuế, khóe miệng dần nhếch lên một vòng cung.

Anh cảm thấy, chỉ cần ở bên Đường Tuế, dù sống thế nào cũng đều được cả.

Niên niên hữu kim nhật, Tuế Tuế hữu Kim Triều!
!
Đại sảnh tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, dù trên bàn tròn lưu ly điêu khắc hoa có thắp lư hương thì cũng không thể xoa dịu mùi thuốc này.

Đường Tuế day trán nhìn người nam nhân đang nằm trên long sàng.

Hắn đang nhắm mắt, mái tóc đen xõa ra.

.

 
Chương 108: 108: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 1


Ước chừng đã nhiều năm không thấy ánh mặt trời, làn da hắn nhợt nhạt bệnh tật, tuy rằng có chút suy nhược, nhưng vẫn có thể thấy được đường nét rõ ràng.

Nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy hàng mi cong dài.

Sống mũi cao cùng đôi môi mỏng không chút huyết sắc.

Nhưng dù vậy thì đây vẫn là một nam nhân anh tuấn.

Luân Hồi Kính lập tức cho cô biết cốt truyện.

Đường Tuế, quý phi triều đại nhà Chu.

Nói là quý phi, thực chất cũng chỉ là bù nhìn.

Thừa tướng Đại Chu, Đường Duy An, có hai cô con gái, trưởng nữ Đường Tuế dung mạo tuyệt sắc không ai bì kịp, do chính thất sinh ra.

Tuy nhiên, sau khi sinh Đường Tuế thì chính thất qua đời.

Hai năm sau, Đường Duy An kết hôn với thứ thê Vương thị, cùng năm đó, Vương thị vì chăm sóc Đường Tuế mệt nhọc nên trở dạ sinh non, sinh ra một cô con gái tên Đường Mặc Nhi.

Mười năm sau, kinh thành truyền tin nhau, Đường gia có hai cô con gái.

Trưởng nữ dung mạo dung tục, như bùn trên đất, thứ nữ dung mạo thanh tú, tài hoa hơn người.

Ngoài ra, sau khi hoàng đế lâm bệnh nặng thì Đường Duy An nắm giữ đại quyền.

Đường gia như thêm dầu vào lửa, thêm hoa trên gấm.


Nhất thời, không ai bì kịp.

Tuy nhiên, trong hậu cung của hoàng đế vẫn chưa có hoàng hậu, hoàng đế đề nghị để nữ nhi Đường gia nhập cung làm hoàng hậu.

Chuyện cực kỳ vinh dự như vậy hẳn nên thuộc về Đường Mặc Nhi.

Nhưng không biết vì sao, vài năm trước hoàng đế mắc một căn bệnh nghiêm trọng không ai biết tên, từ đó đến nay, còn sống cũng chỉ như kéo dài hơi tàn.

Hơn nữa, Đường Mặc Nhi vào lễ thất tịch vừa gặp đã thương Triệu Vương.

Trong âm thầm, cả gia tộc đã bắt đầu lập âm mưu, để Triệu Vương thuận lợi lấy được hoàng vị.

Mặc Nhi nhà họ, nhất định phải có được thứ tốt nhất.

Thế nhưng vị kia trong cung lại đột nhiên muốn người, Đường gia bàn bạc, cuối cùng quyết định tống Đường Tuế sang.

Còn khiêm tốn không đòi hỏi ngôi vị hoàng hậu, chỉ cần phong cho nàng một tước vị là được.

Nhưng thật ra, là Đường Mặc Nhi không muốn để Đường Tuế làm hoàng hậu.

Đường Tuế được phong làm quý phi, đồng thời cũng được hạ lệnh bí mật hành thích hoàng đế.

Vốn dĩ Đường Tuế có thể từ chối, nhưng nam nhân thanh mai trúc mã lớn lên cùng nàng cũng khuyên nàng nên nhập cung để diệt trừ bạo quân.

Giúp thiên hạ đổi lấy minh quân.

Sau khi nàng rời khỏi cung, hắn ta sẽ cưới nàng.


Đường Tuế làm theo, nàng hạ độc hoàng đế, lúc bạo quân nhận ra không đúng, đã dùng hết chút sức lực cuối cùng bẻ gãy cổ nàng.

Sau khi tiếp thu cốt truyện, Đường Tuế?
"Nương nương, mau mớm thuốc cho bệ hạ.

"
Đúng lúc này, một cung nữ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng thấy Đường Tuế không nhúc nhích, sắc mặt ả trở nên lạnh lùng, véo mạnh Đường Tuế một cái
Đường Tuế bị nhéo đau, quay lại tát cung nữ một cái.

Cung nữ là người bên cạnh Vương thị, từ trước đến giờ luôn ức hiếp Đường Tuế.

Đường Tuế trước đây là cái bánh bao mềm, luôn bị ức hiếp.

Sao dám chống trả.

Bây giờ lại dám đánh ả, còn đánh mạnh như vậy.

Trong phút nhất thời, cung nữ vểnh mặt lên muốn đánh trả Đường Tuế.

Đường Tuế nhẹ nhàng xoay người tránh đi, tay cung nữ lập tức đập vào bát thuốc trên bàn.

"Lộp bộp…", bát thuốc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Hoàng đế nằm trên giường cau mày, đột nhiên mở mắt ra, mặt đầy hung tàn.

"Kéo ra ngoài đánh chết.

"
Ngay khi giọng nói trầm thấp vang lên, một vài thị vệ từ trong bóng tối bước ra, kéo cung nữ cả người đã khụy xuống đi ra ngoài.

Cung nữ vừa cất tiếng cầu xin thì bị nhét khăn vào miệng, lôi ra ngoài.

Lúc này Đường Tuế mới dò xét người trên giường lần nữa.

.

 
Chương 109: 109: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 2


Người nam nhân đã mở mắt, nếu như khi nhắm mắt có vài phần ốm yếu, thì sau khi mở mắt chỉ còn sự tàn nhẫn và âm u lạnh lẽo.

Bị hắn nhìn một lần thôi, toàn thân cũng có thể đông cứng lại.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền 80, cố lên cố lên!
Đường Tuế không dám nhìn hắn, thu hồi tầm mắt đi.

Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nắm lấy váy mình, nội tâm cực kì căng thẳng.

Luân Hồi Kính: Bón thuốc cho Đế Huyền.

Tim Đường Tuế lộp bộp một cái, vốn định âm thầm rút lui, ai ngờ lại phải lại gần.

Đường Tuế ra lệnh cho nô tỳ đổi thuốc, đôi tay mềm mại bưng chiếc bát nhỏ đi đến bên giường.

Đôi mắt đen nhánh của người nam nhân trên long sàng nhìn về phía nàng, sát khí trên người hắn vẫn chưa tiêu tán đi chút nào, nhưng bởi vì quanh năm bệnh nặng trên giường nên tinh thần sa sút, dễ tức giận, toàn thân bao phủ một cỗ lệ khí làm người khác phát run.

Đây là lần đầu tiên Đường Tuế gặp một người đáng sợ như vậy, tay nàng không ngừng run rẩy làm bát thuốc trên tay bị đổ một nửa xuống giường.

Đệm giường vàng óc đều bị bẩn đi.

"Hoàng, hoàng thượng, uống thuốc.

"
Đường Tuế nhẹ nhàng đưa bát thuốc trong tay tới, lông mi dài khẽ run lên, không dám nhìn nam nhân trước mặt.

Đế Huyền lạnh lùng nhìn nàng một cái, thấy nàng rõ ràng sợ mình, nhưng vẫn dám tới chỗ mình thì không kìm được cười lạnh.

Hắn muốn lão già Đường Duy An đưa thứ nữ đến, vậy mà lão ta lại đưa đến một thứ không ra gì.


"Cút!"
Đế Huyền lạnh lùng nói, rồi nhắm mắt lại.

Đường Tuế gặp phải đinh cứng, không khỏi nghiến răng, tiếp tục nhắm mắt lại, đưa bát về phía trước.

"Hoàng thượng nên uống chút thuốc đi, tốt cho thân thể.

"
Giọng Đường Tuế run lên, nửa bát thuốc trong tay chỉ còn một chút.

"Ngươi tích cực muốn trẫm uống thuốc như vậy, là có độc trong đó chăng?"
Đế Huyền liếc nàng một cái, môi mỏng mím thành một đường.

"Không có, không phải vậy.

"
Đường Tuế hoảng sợ lắc đầu, cái bát bị tẩm độc vừa nãy đã bị hất tung rồi.

"Vậy ngươi uống cho trẫm xem.

"
Nghe giọng điệu này của Đế Huyền, hiển nhiên là không tin.

Đường Tuế sững sờ, nàng chưa từng thấy sẽ có người ép người khác uống thuốc.

"Uống đi?"
Đế Huyền lại thúc giục.

Đối diện với đôi mắt âm u rét lạnh lùng của hắn, tim Đường Tuế lỡ mất một nhịp.


Xem ra hắn rất khó dây vào.

Cứ như thể cô không uống thì hắn cũng sẽ không uống vậy.

Đường Tuế đưa bát thuốc lên môi, liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc.

Cô cau mày, thậm chí có chút buồn nôn.

Đây là một chứng tâm lý.

Cố kìm nén cơn buồn nôn xuống, Đường Tuế ép bản thân uống một ngụm thuốc.

Uống xong một ngụm này chỉ cảm thấy miệng đắng xè, nước mắt cũng trực trào.

Aizz, tha thứ cho hắn vậy, ngày nào cũng phải uống loại thuốc khó uống thế này, cũng rất đáng thương.

Đường Tuế bình tĩnh lại, rồi bưng bát thuốc trong tay đến trước mặt Đế Huyền.

"Hoàng thượng, đến lượt người uống rồi.

"
Lần này, giọng nói không còn run như trước nữa.

Đế Huyền thích thú nhìn nàng, nhưng chợt nghĩ đến nàng chẳng qua cũng là tai mắt do Đường Duy An phái đến mà thôi.

Hắn không kìm được lửa giận.

"Cút.

"
"Không biết tự lượng sức mình.

"
Đế Huyền nói xong, lại nhắm mắt lại.

Đường Tuế hơi ba chấm nhìn cái bát nhỏ trong tay, có chút luống cuống.

.

 
Chương 110: 110: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 3


Xem ra biệt danh bạo quân này không phải chỉ là hư danh.

Nhưng vừa nghĩ tới bị điện giật, Đường Tuế liền hoảng sợ.

Vì sợ hãi, chiếc bát đang cầm trên tay cũng bị nghiêng dữ dội theo.

Vô tình, tất cả đều tạt lên người Đế Huyền.

Đế Huyền mở mắt ra, vươn tay lau sạch thuốc trên mặt, ánh mắt hung ác nhìn Đường Tuế từ trên xuống.

Đường Tuế nhìn hắn một cái, rồi sợ sệt cúi đầu.

Vậy mà? Đánh bậy đánh bạ thành công rồi.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nhưng… hình như hắn càng tức giận hơn rồi.

"Ngươi mau… khụ khụ khụ.

"
Đế Huyền chưa kịp nói xong đã bắt đầu ho sặc sụa, khóe miệng cũng trào ra máu.

Sau đó, hôn mê bất tỉnh.

Nhất thời, mọi người trong điện đều hoảng loạn lên.

Đường Tuế đứng ở phía sau, nhìn bọn họ bận rộn.

Thật ra, nàng có thể cứu mạng Đế Huyền.


Cho hắn uống chút máu trước, rồi sau này liếm liếm tay nàng thêm vài lần là được.

Dù sao nàng cũng chính là nhân sâm tinh mấy triệu năm đấy.

"Nương nương nên về trước đi, đừng ở lại đây nữa.

"
Phùng Đức Trung, thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng khẽ vung chiếc phất trần trong tay lên, lạnh lùng đứng trước mặt Đường Tuế.

Bây giờ hầu hết mọi người đều đang chờ hoàng đế chết, một số người thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế làm hoàng đế chết.

Người trước mắt cũng không ngoại lệ, ông sẽ không bao giờ để nàng đứng ở đây nữa.

Tạm thời Luân Hồi Kính cũng không có nhiệm vụ, Đường Tuế cũng không muốn ở lại trong căn phòng đầy mùi thuốc này.

Nàng khẽ gật đầu, rồi rời đi.

Có người đưa nàng trở về tẩm cung của mình, Đường Tuế vừa ngồi xuống thì thấy những cung nữ bên cạnh dùng ánh bất thiện nhìn nàng.

"Đường Tuế, ngươi dám hại chết Quyên Hồng tỷ tỷ, ta sẽ bẩm báo lên phu nhân, chắc chắn ngươi sẽ bị phạt chết.


"Còn nữa, phu nhân muốn ngươi hạ độc, sao ngươi không làm?”
Đường Tuế vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nghĩ đến chuyện liên quan đến Đế Huyền.

Thì những cung nữ do Vương thị phái đến đã bắt đầu hỏi tội.

Thực ra, Đường Tuế có chút khó hiểu.


Nguyên chủ cũng không có điểm yếu nào trong tay bọn họ.

Nhưng theo đúng cốt truyện, nguyên chủ lại vâng vâng dạ dạ, cái gì cũng làm theo.

Chỉ vì tên đểu thanh mai trúc mã đã vẽ cho nàng một giấc mộng không có thật.

Thật ra tên nam nhân này chưa bao giờ thích nàng, vì trở ngại thân phận nên chỉ có thể tiếp cận Đường Tuế để tiếp cận Đường Mặc Nhi.

Trong lòng hắn ta, Đường Mặc Nhi mới chính là trăng sáng trên trời.

Không ai có thể thay thế được.

Ha.

"Chúng ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe thấy không?"
"Đồ tiện nhân nhà ngươi, còn dám cười khẩy.

"
"Mau dọn cơm cho chúng ta, vì dạy dỗ ngươi mà đến giờ tụi ta vẫn chưa dùng bữa.


Một số cung nữ than mệt, từng người từng người miệng lưỡi khô khốc ngồi xuống.

Đường Tuế không nói gì, chỉ cúi đầu đi ra ngoài.

Đường Tuế mà cũng gọi là đại tiểu thư Đường gia?
Chẳng phải vẫn bị đám hạ nhân mấy ả chơi đùa sao?
Ha, thật là nực cười.

Vài cung nữ nhìn nhau, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ tự cho mình cao quý.

Vài người uống trà, ăn nho, chờ Đường Tuế mang cơm tới.

Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Cung nữ đứng đầu cau mày, hung ác mắng: "Ta kêu ngươi đi nấu cơm, ngươi còn lề mề, có tin ta cho ngươi cái bạt tai không?”
Vừa cất giọng, ả đã thấy Đường Tuế dẫn một đám cẩm y vệ xuất hiện trong đại điện.

.

 
Chương 111: 111: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 4


Cấm Vệ Quân nhất đẳng nhìn những cung nữ này, đúng như lời Quý phi nương nương nói, dĩ hạ phạm thượng.

“Bắt bọn họ lại cho ta.


Đường Tuế nghiêm mặt lại, phất ống tay áo lên, đôi mắt to ngấn nước cũng thoáng lên sự lạnh lẽo.

Vài tên Cấm Vệ Quân nhanh chóng lao tới, bắt lấy những cung nữ kia.

Đám cung nữ hoàn toàn bị áp chế.

Lúc này người dẫn đầu lập tức tức giận, vô cùng căm hận nhìn Đường Tuế.

“Ngươi đối xử với chúng ta như vậy, phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi.


Trước đây, khi Đường Tuế hơi có lòng chống đối, bọn họ chỉ cần nhắc tới phu nhân, là Đường Tuế sẽ bị dọa khiếp.

Nhưng hôm nay lại không có chút tác dụng nào với Đường Tuế cả.

“Lôi tất cả bọn họ ra ngoài, đánh chết.


Đường Tuế vung ống tay áo lên.

“Vâng.


Cấm Vệ Quân cũng không có phản đối gì, dù sao thì chuyện chủ tử muốn xử chết nô tài cũng là đạo lý hiển nhiên, huống chi còn là loại nô tài không biết tốt xấu này.

Tội càng đáng muôn chết.

Những cung nữ nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của Đường Tuế, giờ mới cảm thấy sợ hãi.


“Nương nương, xin tha mạng!”
Từng người một sẵn sàng cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống, thỉnh tội với Đường Tuế.

Đường Tuế còn lâu không để ý đến bọn họ, nàng xoay người đi, để Cấm Vệ Quân kéo bọn họ xuống.

Ngay sau đó, bên ngoài chỉ còn lại tiếng bị đánh và… tiếng gào khóc.

Không lâu sau, tiếng gào khóc cũng dần biến mất.

Đường Tuế ngồi xuống ghế, cũng không cảm thấy bọn họ đáng thương.

Từ nhỏ, nguyên chủ đã bị những người này bắt làm nô dịch, tuy nói nàng là con vợ cả, là đại tiểu thư, nhưng cuộc sống của nàng còn chẳng bằng máy nha đầu thô tục.

“Ục ục…”
Bụng nàng bắt đầu kêu lên.

“Người đâu.


Đường Tuế hắng giọng, giọng nói mềm mại ngọt ngào, không còn chút uy nghiêm nào.

Một hàng cung nữ nhanh chóng tiến vào.

Có lẽ là vì bị mấy ả cung nữ kia tác động, nên bọn nô tỳ đều hơi bất kính với nguyên chủ.

Giờ đây Đường Tuế cho người đánh chết những người đó, chính là giết gà dọa khỉ.

Sau khi đi vào, ai cũng cúi thấp đầu, không dám thở ra tiếng.

“Ta đói rồi, mang đồ ăn lên cho ta.


Đường Tuế ra lệnh, những cung nữ đang đứng chờ đều thở phào một hơi.

Hóa ra, chỉ là đói.


“Vâng!”
Các nàng đáp lại, nhanh chóng lui xuống lo liệu.

Chỉ còn vài người ở lại điện, thay hoa quả đổi trà thơm.

Ước chừng nửa tách trà nhỏ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.

“Nương nương, có thể dùng bữa rồi.


Cung nữ vẫn luôn cung kính đi tới.

“Ờ.


Đường Tuế khẽ gật đầu, đi theo nàng ta, vừa ngồi xuống, nhìn đủ loại đồ ăn rực rõ trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn không sao kìm chế được.

Sao lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy!
Wow!
Làm Quý Phi nương nương thật tốt.

Đường Tuế cầm đũa lên, nhìn một vòng, không biết mở lời như thế nào.

Nói cũng kỳ lạ, ánh mắt nàng tới lui đến đâu là các cung nữ đứng ở hai bên gắp thức ăn cho nàng đến đó.

Hễ là thứ Đường Tuế nhìn một cái, đều sẽ xuất hiện trên đĩa trước mặt nàng.

Đường Tuế ăn uống một ngụm canh trứng gà.

Ừm, thanh ngọt, thơm, bên trong còn có đủ loại hải sản.

Đây không phải phải là món canh gà trứng tầm thường.

Ăn cực kỳ ngon.

Đường Tuế không thể với đũa ra xa được, nhìn một bàn còn rất nhiều món ngon mà chưa thể ăn.

Nàng đột nhiên đứng dậy, một tay cầm đũa, một tay cầm bát.

Đứng lên ăn.

Thái giám và cung nữ xung quanh thấy vậy, bị dọa đến giật mình.

.

 
Chương 112: 112: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 5


Khi Đường Tuế nhìn sang, tất cả thái giám và cung nữ đều đang quỳ trên mặt đất.

Cơ thể run lên như một con lắc.

Bọn họ đã nhìn thấy không nên thấy, có khi nào sẽ bị đánh chết không!
Đường Tuế đang ăn vui vẻ, đột nhiên cảm thấy trong điện im ắng đi, nên đưa mắt nhìn xung quanh một vòng.

Tại sao… tất cả đều quỳ xuống rồi?
Đường Tuế hoang mang.

Luân Hồi Kính: đi dùng bữa với Đế Huyền.

Đường Tuế: …hay là thôi đi, đến uống thuốc hắn còn không uống được, nói gì đến ăn.

Trong lời nói có chút coi thường.

Luân Hồi Kính: Cánh cứng rồi chứ gì? Hắn chết thì cô cũng không sống nổi.

Đường Tuế nhăn mặt lại, cực kỳ không nỡ nhìn bàn đồ ăn ngon còn chưa đụng đến.

Cuối cùng, lại nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình.

Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.

Nàng phải giải quyết chuyện Đế Huyền trước mới có thể bình yên vô sự dùng bữa.

Đường Tuế sai cung nữ đặt những món ăn mình chưa ăn được bao nhiêu trên bàn vào hộp thức ăn.

"Nương nương, đây là?"

Cung nữ không hiểu ý đồ của Đường Tuế, không nhịn được hỏi.

"Tất nhiên là mang đến cho hoàng thượng đó!"
Đường Tuế thầm đắc ý, phi tử hiền thục dịu dàng như nàng trong hoàng cung này không đếm được mấy người đâu!
"Nương nương?"
Cung nữ vốn đang cầm hộp thức ăn, lập tức sợ hãi quỳ xuống.

Trong cung có lời đồn, nương nương muốn hại chết hoàng thượng.

Xem ra là đúng rồi!
Giờ lại muốn đưa đồ ăn thừa cho hoàng thượng, đây không phải là trực tiếp tát vào mặt người rồi sao.

Tuy hiện tại hoàng thượng bệnh nặng nhưng trong tay vẫn nắm đại quyền.

Nương nương không sợ chết, nhưng bọn họ thì sợ.

"Sao thế?"
Đường Tuế thấy cung nữ đột nhiên quỳ xuống, ngẩn ra.

"Đây là đồ ăn thừa!"
Thấy Đường Tuế có vẻ không hiểu, cung nữ nhanh chóng nhắc hai câu.

"Đúng vậy, ta đã tự mình thử độc rồi, thứ này tuyệt đối không có vấn đề gì.

"
Đường Tuế khịt mũi, chân bước về trước.

Cung nữ lâm vào tình thế khó xử, nhưng không dám làm trái ý Đường Tuế.


Suy cho cùng… chọc giận hoàng thượng, sau này mới chết.

Chọc giận quý phi, chết ngay bây giờ.

Cung nữ nom nóp lo sợ đi theo sau Đường Tuế tiến vào tẩm điện của hoàng thượng.

Trong không khí vẫn còn mùi thuốc nồng nặc.

Đường Tuế nhăn mũi, mùi thật khó ngửi, vừa mới ăn no, giờ ngửi thấy mùi này thật muốn nôn.

Nàng kiễng chân, đi tới trước long sàng, thò đầu nhìn Đế Huyền trên giường.

Có lẽ vì mới nôn ra máu nên sắc mặt lúc này của Đế Huyền càng khó coi hơn.

"Nương nương, sao người lại đến rồi?"
Phùng Đức Trung cảm thấy ông chỉ vừa ngủ gật một lát, chớp mắt một cái, quý phi lại đứng ở trước mặt ông, ông lập tức phất ống tay áo, đứng trước mặt Đường Tuế.

"Hoàng thượng đang ngủ, nương nương về trước đi!"
Đường Tuế cau mày.

Nàng thầm nghĩ, hiện tại bên ngoài nắng chói chang, phòng của Đế Huyền lại giống như quan tài gió thổi không loạt.

Chưa kể đến mùi thuốc khó chịu, bên trong điện còn tối đen như mực.

"Các ngươi mau đi mở tất cả cửa sổ ra.

"
Đường Tuế ra lệnh, nhưng không ai xung quanh dám cục cựa.

Phùng Đức Trung cũng cực kì bất thiện nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Nương nương, rốt cuộc người muốn làm gì?"
"Đương nhiên là muốn hoàng thượng mau khỏe.

"
Đường Tuế nhíu mày, nhẹ nhàng lắc ngón tay trắng nõn.

"Không phải thái y đã từng nói rồi à? Trong phòng nên để không khí lưu thông vào sẽ tốt hơn, chứ cứ để như thế này, hoàng thượng sao có thể khỏi hẳn được?".

 
Chương 113: 113: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 6


Đường Tuế nói xong, Phùng Đức Trung sửng sốt, hình như nàng thực sự muốn chút làm gì đó cho hoàng đế.

"Phùng công công đừng lo lắng, sau này nếu như hoàng thượng trách phạt, cứ tính lên đầu ta.

"
Tuy Đường Tuế nói những lời này bằng giọng điệu mạnh mẽ, nhưng cái cổ thon dài mềm mại trắng nõn lại không khỏi co rút lại.

Hu hu, nhưng nghĩ cũng thấy hơi sợ.

Có điều, khi nghĩ đến người cha cặn bã của nguyên chủ-gian thần quyền khuynh triều chính.

Nàng là con gái ông ta, cho dù Đế Huyền không muốn giữ lại thì bây giờ cũng chưa vội giết.

"Các ngươi mau mở tất cả các cửa sổ ra.

"
Lúc này Đường Tuế đã ra lệnh, không ai dám không nghe theo.

Các cung nữ và thái giám mở tất cả các cửa sổ ra.

Đại điện vốn tối tăm lập tức sáng sủa lên.

Mùi thuốc khó chịu ban đầu cũng được không khí lưu thông vào phân tán đi rất nhiều.

"Các ngươi đến ngự hoa viên hái một ít hoa về cắm vào lọ.

"

Dưới sự chỉ đạo của Đường Tuế, chỉ trong vòng nửa canh giờ, mọi thứ bên trong tẩm điện biến hóa nghiêng trời.

Phùng Đức Trung đứng một bên nhìn Đường Tuế bằng ánh mắt dò xét.

Đường quý phi có chút không giống ngày thường.

Tuy rằng vẫn còn nhát gan.

Nhưng nàng của trước kia nhất định sẽ vâng vâng dạ dạ chứ không dám làm gì.

Nhưng bây giờ nàng lại khác lạ đến mức làm người khác phải kinh ngạc.

Ánh mắt Đường Tuế rơi vào hộp đựng thức ăn trên bàn.

Lúc này, Luân Hồi Kính đã bắt đầu đếm ngược.

Nàng nhìn Phùng Đức Trung: "Phùng công công, các ngươi lui xuống trước, ta ở đây trông chừng hoàng thượng.

"
Phùng Đức Trung sao có thể đồng ý chuyện này được, ông cười: "Nương nương, nô tài đứng chờ ở đây, nếu có chuyện gì nương nương chỉ cần gọi một câu, nô tài sẽ tới.

"
Thấy vậy, Đường Tuế cũng không yêu cầu gì nữa, khẽ gật đầu đồng ý.

Tất cả mọi người đều lui xuống, Phùng Đức Trung cũng lui sang một bên.

Đường Tuế bưng hộp thức ăn đi đến bên long sàng.


Có lẽ Đế Huyền đang rất khó chịu, ngay cả khi đã ngủ say, lông mày cũng nhíu chặt.

Cộng thêm, vừa rồi trong đại điện ầm ĩ như vậy, hắn vẫn không bị đánh thức.

Đường Tuế vươn tay chọc vào má Đế Huyền, hừm, cứng thật đấy, ngón tay nàng đều bị chọc đến đỏ rồi này.

Đường Tuế cau mày, rút tay lại.

Nàng nhìn Đế Huyền, rồi lại nhìn hộp đồ ăn trên tay, nếu Đế Huyền không tỉnh lại, nàng cũng không có cách nào cho Đế Huyền ăn.

Kế hoạch hiện giờ, chỉ có thể cho hắn uống máu của mình.

Đường Tuế rút một chiếc trâm vàng trên búi tóc xuống, nhìn đầu nhọn khá sắc bén kia rồi đâm vào đầu ngón tay của mình một cái.

Máu bắt đầu chảy ra.

Đường Tuế không muốn lãng phí một giọt máu nào, nhanh chóng nhét ngón tay vào miệng Đế Huyền.

Dường như có linh cảm, Đế Huyền mút lấy.

Đường Tuế bị hắn hút máu có chút đau nên vội vàng rút ngón tay ra.

Đôi môi mỏng hơi tái nhợt của Đế Huyền có dính chút máu của nàng, toát lên vai phần yêu dã mê người.

Đường Tuế ngồi xuống bên long sàng chờ Đế Huyền tỉnh lại.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Đế Huyền vẫn chưa chịu tỉnh lại.

Nhìn thấy thời gian đếm ngược của nhiệm vụ sắp hết.

Đường Tuế lay Đế Huyền vài cái.

"Bệ hạ, tỉnh lại đi.

".

 
Chương 114: 114: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 7


Đế Huyền lúc này đang ở trong mộng thưởng thức vị ngọt ngào thanh khiết của rượu ngon.

Hắn uống khá nhiều, chỉ cảm thấy người nhẹ như khói, tim phổi, đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giờ lại bị Đường Tuế đánh thức, hắn thầm tức giận.

Còn chưa kịp nói gì, trong miệng đã bị nhét vào một muỗng thức ăn.

Có lẽ, giấc mơ đó có vài phần chân thực.

Hắn uống nhiều rượu, rồi lại bắt đầu nhai.

Ăn xong, Đế Huyền mới có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

"Đường Tuế, ngươi đang làm gì?"
Đường Tuế rụt cổ lại, nhanh chóng cầm đũa lên, rũ mắt xuống.

Giọng nói cũng nhỏ lại: "Đút hoàng thượng ăn cơm á!"
"Trẫm không có khẩu vị thì ăn cái gì, mau cút cho trẫm.

"
Nói xong lời này, Đế Huyền mới nhận ra vừa rồi bản thân thật sự đã ăn.

Ngoài mùi thơm của các món ăn, còn có một thứ khác.

Thứ thế mà có thể xoa tan đi cảm giác ngọn lửa hừng hực đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng hắn.

"Rốt cuộc ngươi đã cho trẫm ăn cái gì?"
Đế Huyền duỗi tay nắm chặt cổ tay Đường Tuế, sắc bén hỏi.

"Thì là thức ăn mà!"

Đường Tuế duỗi cánh tay còn lại chỉ vào hộp thức ăn bên cạnh.

Haizz, nàng đột nhiên nhận ra một điều.

Đế Huyền bóp cổ tay cô, một chút cũng không đau.

Nghĩ đến đó, Đường Tuế lại nhìn Đế Huyền.

Đế Huyền hung ác nhìn nàng: "Ngươi mà còn nhìn trẫm, trẫm sẽ khoét mắt ngươi.

"
Đường Tuế nghe thấy cảnh tượng đẫm máu này, sợ đến mức che mắt lại.

Nhờ vào động tác này mà tay của nàng đã thoát khỏi tay Đế Huyền.

Mặt Đế Huyền trầm xuống, mang theo dò xét, nhìn chằm chặp Đường Tuế.

Đường Tuế nhìn hộp đồ ăn: "Bệ hạ, người còn muốn ăn không?"
Có lẽ, dù Đế Huyền dữ tợn cũng không có bao nhiêu sức lực.

Nên Đường Tuế cảm thấy… trước mắt không cần sợ hãi.

"Cầm rồi cút đi!"
Đế Huyền cau mày, quay đầu đi, không muốn nhìn Đường Tuế nữa.

Nữ nhân này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây, tuy rằng nàng thường xuyên ở lại tẩm điện hầu hạ hắn, nhưng nàng không dám làm chuyện to gan như vậy.

"Òng ọc…”
Bụng Đế Huyền không đúng lúc kêu lên.


Đế Huyền nghe thấy thì đưa tay sờ bụng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng lại.

Đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy đói.

Đã rất lâu rồi.

"Bệ hạ, bụng người đang réo kìa, hay là ăn một chút nhé?"
Mặc dù là hỏi, nhưng Đường Tuế đã cầm đũa lên, gắp thức ăn đến bên môi Đế Huyền.

Đế Huyền cũng há miệng ăn rồi nuốt xuống.

Phùng Đức Trung thấy hồi lâu bên trong không phát ra tiếng động gì, thầm cảm thấy kì lạ, vậy nên vội vàng đi tới, nhìn vào trong.

Khi nhìn thấy cảnh kia, mặt ông lập tức tái đi vì sợ hãi.

Sao lại thế này?
Bệ hạ, vậy mà có thể ăn được rồi.

Thoáng chốc, Phùng Đức Trung nước mắt đầy mặt.

Vài tháng qua, hoàng thượng chỉ uống thuốc để làm dịu bệnh tình, chứ không có một chút thèm ăn nào.

Thỉnh thoảng thấy khó chịu mới uống hai ngụm cháo.

Hôm nay, lại… chịu để quý phi nương nương đút ăn.

Đường Tuế đút Đế Huyền ăn cũng không nhàn rỗi.

Đế Huyền ăn một miếng, nàng cũng ăn một miếng.

Nàng ăn một miếng, lại ăn thêm một miếng.

Thành là Đế Huyền ăn một miếng, nàng lại ăn hai miếng.

Không lâu sau, một đĩa thức ăn đã bị hai người ăn sạch.

Đường Tuế liếm môi, cảm thấy chưa đã thèm, đợi chút nữa trở về, nhất định phải bảo bọn họ đem đến cho nàng thêm chút đồ ăn nữa.

.

 
Chương 115: 115: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 8


"Trẫm muốn uống nước.

"
Giọng Đế Huyền lạnh lùng, thái độ vẫn có chút không tốt.

Đường Tuế phồng má, quay đầu hừ một tiếng.

Thật bất lịch sự.

Nàng bước đến chiếc bàn tròn lưu ly có khắc hoa, rót một cốc nước rồi đưa cho hắn.

"Hoàng thượng.

"
Đường Tuế đưa cái chén lên môi Đế Huyền.

Đế Huyền vừa há mồm, thì bị Đường Tuế hất nước lên mặt.

"Đường Tuế!"
Đế Huyền nghiến răng nghiến lợi.

Nữ nhân này chắc chắn là cố ý.

Nếu không phải hắn mắc bệnh nặng, việc triều chính lại bị Đường Duy An nắm giữ, thì hắn chỉ muốn bẻ cổ nàng ngay lập tức.

Ánh mắt thâm độc của Đế Huyền rơi vào chiếc cổ mảnh mai của Đường Tuế.

Đường Tuế bị hắn nhìn chằm chằm, sợ hãi vội vàng che cổ lại.

"Cút.

"
Mắt không thấy thì tâm không phiền.

"Phùng Đức Trung, mau cút vào đây cho trẫm.

"
Nhất thời, khung cảnh trở nên hoảng loạn.


Đường Tuế vui vẻ rời đi, hoàn toàn không để ý tới sự tức giận của Đế Huyền.

Đế Huyền thay một bộ y phục khác rồi tựa vào cái gối mềm mại.

Nghe Phùng Đức Trung bẩm báo mọi chuyện.

"Sau khi nương nương trở về, đã cho đánh chết tất cả cung nữ do Đường gia phái tới.

"
"Ồ?"
Đế Huyền nghe được những lời này, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Đánh chết?"
"Đúng vậy, đánh chết!"
Đế Huyền hơi nhướng mày, không ngờ người từ trước đến giờ vẫn luôn khúm núm như Đường Tuế, bị ức hiếp cũng biết giết người.

Hắn vốn cho rằng hôm nay nàng mượn tay hắn giết chết cung nữ kia, đã là cực hạn rồi.

Nhưng không ngờ, còn có chuyện này nữa.

Sự thay đổi đột ngột này, cũng có chút thú vị đấy.

"Xem ra ngày mai Đường gia sẽ vào cung.

"
Đế Huyền cười lạnh.

"Bệ hạ đừng lo lắng, nô tài thấy hôm nay người dùng bữa xong, sắc mặt đã tốt lên.

"
Phùng Đức Trung nói xong, lại lén lút quan sát Đế Huyền.

Đế Huyền hừ lạnh một tiếng, ngón tay mảnh khảnh siết chặt thành nắm đấm.

Nếu thật sự có thể khỏe lại, hắn nhất định trừng trị bọn họ một cách thích đáng.

"Bệ hạ, tẩm điện của người cũng là do nương nương sai người dọn dẹp đấy ạ, nô tài thấy nên làm như vậy, nhìn tinh thần hoàng thượng đã tốt lên không ít rồi.


"
Phùng Đức Trung vui sướng từ tận đáy lòng.

"Có điều…”
Có một số chuyện Phùng Đức Trung vẫn chưa nói.

Nhưng lại không biết, có nên nói hay không.

"Nói.

"
Hai đầu chân mày Đế Huyền ngưng lại một cỗ ngoan tàn.

"Những thứ người ăn hôm nay là đồ ăn thừa của nương nương.

"
"Bộp…"
Nghe được lời này của Phùng Đức Trung, Đế Huyền khẽ vung tay lên, chiếc lò sưởi bên cạnh liền rơi xuống đất.

Phùng Đức Trung sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống.

Ả nữ nhân này, vậy mà để trẫm ăn đồ thừa của nàng!
Đường Tuế hiển nhiên không biết Đế Huyền đang tức giận.

Nàng trở về thì đi tắm, vì ở cạnh Đế Huyền khá lâu, tóc nàng cũng nhuốm đầy mùi thuốc.

Vừa mới tắm xong, thì cung nữ đã bưng đồ ăn lên.

Đường Tuế ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào.

Trên chiếc bàn nhỏ, toàn là đồ nàng yêu thích.

Hạnh phúc quá!
Đường Tuế khẽ híp mắt lại, thoáng cười nhẹ.

"Nương nương, Đường phu nhân đến, người có gặp không ạ?"
Đường Tuế vừa mới ăn một miếng bánh anh đào thì nghe được cung nữ nói vậy.

"Đợi lát đã.

"
Đường Tuế nhìn những món điểm tâm còn nóng trên bàn.

Quyết định ăn trước đã.

Nếu không, một lát nữa, nguội sẽ không còn ngon.

.

 
Chương 116: 116: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 9


Ăn uống no say xong, Đường Tuế ung dung lau miệng rồi mới phất tay lên một cái, sai cung nữ lui xuống cho Vương thị vào đây.

Rất nhanh sau đó, Vương thị mặt mày xanh lét đi vào.

"Đường Tuế, ngươi có mặt mũi quá nhỉ?"
Vương thị vừa tiến vào đã chửi ầm lên.

Trước kia, bà ta tiến vào hậu cung này như chốn không người, không khác gì hậu viện nhà mình.

Hôm nay, Đường Tuế vậy mà bắt bà ta chờ.

Thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.

“Vương thị!”
Đường Tuế đập mạnh tay lên bàn.

Vương thị bị uy nghiêm của nàng dọa cho choáng váng, nhưng một giây sau bà ta lại cảm thấy, mạng chó của Hoàng Thượng kia cũng không biết còn sống được bao lâu, đến lúc đó, Đường Tuế cũng bị tuẫn táng.

Thế mà nàng còn dám ở đây lớn tiếng với bà ta.

"Đường Tuế, ta hỏi ngươi, sao ngươi dám đánh chết người của ta, những người này đều là người ta dùng để giám sát mọi việc trong hoàng cung.

Sao ngươi dám đánh chết bọn họ, tiện nha đầu.

"
Vương thị nghiến răng nghiến lợi.


Nhưng nhớ đến những lời Mặc Nhi nói với bà ta.

Lỡ như Đường Tuế chó cùng rứt giậu, bọn họ cũng không còn cách nào.

Cho nên ngay từ đầu, bà ta phải ra oai làm nàng sợ đã, sau đó muốn làm gì thì làm.

Nghĩ đến đây, Vương thị lại nhìn Đường Tuế.

Thấy nàng vẫn ngồi kia không nói nửa lời.

Thì thầm nghĩ, nữ nhi ngoan của bà ta quả nhiên đã đúng, trước mắt Đường Tuế đã bị bà ta uy hiếp rồi, rất nhanh sẽ làm theo mệnh lệnh của bà ta.

Bà ta vỗ tay, mấy nữ tử cao lớn vạm vỡ nhanh chóng từ bên ngoài bước vào, trên người đã thay trang phục nữ hầu trong cung.

"Vì nương sợ ngươi trong cung chỉ có một thân một mình nên đã đặc biệt đem đến mấy người cho ngươi.

"
Đường Tuế không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Vương thị.

Vương thị thấy vậy, cho rằng Đường Tuế đang sợ hãi nên bà ta lập tức đắc ý.

Bà ta mỉm cười rồi đi về phía Đường Tuế.

"Tuế Tuế à, chỉ cần Đường gia chúng ta đồng lòng, vặn ngã tên cẩu hoàng đế này thì sau này ngươi sẽ có thể thành đôi với Tô tú tài rồi.

"
Vương thị đúng lúc tiếp thêm động cơ cho Đường Tuế.


"Hơn nữa, Tuế Tuế, hai ngày nữa muội muội ngươi phải tham gia yến tiệc do trưởng công chúa tổ chức, có thiếu vài đồ trang sức, nương nghe nói ngươi có một bộ trang sức kim cương hiếm thấy, không bằng ngươi cho muội muội ngươi đeo, đeo xong sẽ trả lại cho ngươi sau.

"
Vương thị nói xong thì vung tay lên, để đám người phía sau mình đi lục hộp đồ tư trang của Đường Tuế.

Rất nhanh, hộp gỗ đàn hương đựng trang sức kim cương đã được đưa đến trước mặt Vương thị.

Vương thị vừa mở hộp gỗ đàn hương ra thì thấy được trang sức kim cương tỏa ra ánh sáng chói lòa dưới ánh nắng.

Trái tim bà ta run lên.

Nếu mang trên đầu Mặc Nhi, nàng ta chắc chắn sẽ đẹp đến áp đảo mọi thứ.

Nghĩ đến đây, Vương thị càng thêm đắc ý.

Bà ta khẽ mỉm cười, cất hộp đi.

Vương thị nhìn về phía Đường Tuế, hài lòng gật đầu.

Đường gia bọn họ có một con rối ở trong cung như thế này, thật ra cũng là một chuyện tốt.

Ha ha, nhìn bộ dạng bùn nhão không thể trét tường này của Đường Tuế.

Trong lòng Vương thị tràn ngập chế giễu.

Lúc trước bà ta còn lo lắng, cảm thấy không thể khống chế Đường Tuế được.

Xem ra mấy cung nữ bị đánh chết kia có lẽ là thủ pháp của tên quỷ hoàng đế bị bệnh lao kia.

Kẻ vô dụng như Đường Tuế làm gì có bản lĩnh đến mức ấy.

Nghĩ nghĩ, Vương thị lại đắc ý cười, bà ta xoay người phất tay, chuẩn bị dẫn đám người rời đi.

"Chậm đã.

".

 
Chương 117: 117: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 10


"Vương thị, bà cứ đi như vậy à?"
Cánh tay nhỏ trắng nõn của Đường Tuế nhẹ nhàng chống cắm, ánh mắt nhìn Vương thị chợt lạnh đi.

Vương thị quay đầu lại cười: "Ngươi không cần giữ ta lại dùng bữa.

"
Đường Tuế cười cợt: "Người đâu.

"
Nàng ra lệnh một tiếng, rất nhanh đám người Vương thị đã bị mấy cung nữ thái giám giữ lại.

Còn có người đi gọi thủ lĩnh cấm vệ quân đến.

Chỗ này lập tức náo nhiệt lên.

"Đường Tuế, ngươi cái thứ chết… Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
Vương thị nắm chặt hộp gỗ đàn hương trong tay, nhìn chằm chằm Đường Tuế, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

"Vương thị, thân là phu nhân của mệnh quan triều đình, thế mà lại lấy trộm cung trang của bổn cung, đúng là quá không biết xấu hổ!"
Giọng Đường Tuế ngọt ngào, mềm mại, nhưng mỗi lời nàng nói ra đều đâm thẳng vào tim gan.

"Đường Tuế!"
"Người đâu, kéo Vương thị ra ngoài, đánh hai mươi gậy răn đe.

"
Đường Tuế không cho Vương thị chút mặt mũi nào.

Nàng hất tay, để người kéo Vương thị xuống hành hình.

"Ngươi là đứa con gái bất hiếu, ta là mẫu thân của ngươi, nếu ngươi dám cho người đánh ta.

"
"Như vậy là đại nghịch bất đạo, sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.


"
Vương thị dại ra, khi ở nhà bà ta và Mặc Nhi đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng lại không ngờ đến một màn này.

"Xì.

"
Đường Tuế bật cười, thanh âm ngọt ngào.

"Ngươi vì để Đường Mặc Nhi có thể nổi bật nhất trong yến hội của trưởng công chúa mà tới trộm trang sức của ta, ngươi đã có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế, ta thân là quý phi, giáo huấn ngươi một chút thì có là gì?"
Đường Tuế nhẹ nhàng chạm tay vào cằm mình.

“Kéo xuống đi.


Đường Tuế khẽ hừ một tiếng.

Chờ đám người đều bị kéo đi hết, trong tẩm điện nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đường Tuế khẽ hất cằm, hừ lạnh một tiếng, còn tưởng rằng nàng vẫn là nguyên chủ à!
Ai cũng dám tới cửa ức hiếp.

Nực cười.

"Nương nương, người ăn thêm chút nữa nhé?"
"Cũng được.

"
Đường Tuế gật đầu.

Cung nữ dạ một tiếng, vội vàng lui xuống mang thức ăn lên cho Đường Tuế.

Khi Đường Tuế ăn tổ yến tự làm xong, Vương thị bị đánh 30 đại trượng, đã ngất xỉu.

"Nương nương, người có muốn ra ngoài nhìn xem không?"

Cung nữ hỏi.

Đường Tuế khẽ gật đầu.

Vương thị luôn giễu võ dương oai.

Giờ bị đánh đến mức hơi thở thoi thóp, nàng phải dẫm bà ta thêm một cước nữa mới đủ.

Lúc Đường Tuế đi qua, Vương thị đã hôn mê.

"Nương nương, có muốn hắt nước làm người tỉnh lại không?"
Thị vệ phụ trách đánh hỏi.

Đường Tuế khẽ gật đầu.

"Rầm! " Một thùng nước lạnh được tạt hết lên người Vương thị.

Vương thị đau đến nỗi gương mặt đều sắp vặn vẹo.

Bà ta dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Đường Tuế, ngươi còn thành đôi với Tô tú tài không?"
Vương thị tung đòn sát thủ.

"Ta sẽ giết hắn.

"
"Xì.

"
Đường Tuế cười khẽ một tiếng, không hề dao động trước mấy lời này của Vương thị.

"Bà giết thì cứ giết, liên quan gì đến ta?"
Nàng nhún vai, nở nụ cười châm biếm.

"Ta không rảnh để quan tâm đâu.

"
"Sao nào, Đường gia không còn thứ gì để kiềm chế được ta nữa, có phải bây giờ ngươi đang rất sợ hãi không!"
Đường Tuế nghiêng đầu, chớp mắt nhìn thẳng Vương thị.

"Ngươi! "
Vương thị bị chọc tức, phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngửa đầu ngất đi lần nữa.

.

 
Chương 118: 118: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 11


"Kéo xuống, đưa về Đường gia.

"
Đường Tuế phủi tay đứng dậy, bước đi không một lần ngoảnh lại.

Khi trở lại tẩm cung một lần nữa, ăn uống no say xong, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, Đường Tuế ngáp một cái, để người hầu hạ cởi áo ngoài, nằm lên giường, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ trong nháy mắt, chuyện xảy ra bên chỗ Đường Tuế đã lan truyền toàn bộ hậu cung.

Đế Huyền híp mắt, nằm trên giường.

Nghe Phùng Đức Trung nói xong, nét lười biếng trên mặt hoàn toàn biến mất đi, thay vào đó là sự kinh ngạc.

"Nàng thật sự đánh Vương thị?"
Ngón tay cái của Đế Huyền nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ.

Rồi chợt nở nụ cười như không cười.

Chẳng lẽ nàng không biết, nếu nàng làm ra chuyện này, về sau Đường gia không còn là nơi cho nàng dựa vào nữa.

"Phùng Đức Trung, ngươi nói xem, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?"
Đế Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Đức Trung.

Nghe bệ hạ dò hỏi, Phùng Đức Trung cúi đầu khom người, nhỏ giọng đáp: "Trong lòng nương nương suy nghĩ gì, lão nô cũng không biết.

"
Đế Huyền lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại.

Hôm nay để Đường Tuế hầu hạ bên cạnh một lúc, ăn chút gì đó, vậy mà lồng ngực hắn lại không còn cảm giác khó chịu nữa.

Gọi người thái y viện tới xem bệnh, tuy vẫn không tra ra được bất kì chứng bệnh nào, nhưng nhất thời đã thuyên giảm.


Chuyê???? ????????a????g đọc ????????uyệ???? ﹟ ????????ù????????????uyệ ????.

v???? ﹟
Vậy nhưng khi hỏi bọn họ tại sao lại thuyên giảm thì họ lại không biết.

Đế Huyền suy đoán chuyện này có liên quan đến Đường Tuế.

Hắn nhất định phải biết Đường Tuế đã cho hắn ăn cái gì.

Ngày hôm sau.

Đường Tuế ngủ một giấc dậy, tinh thần sảng khoái, dưới sự hầu hạ của cung nữ, rửa mặt xong, vừa mới dùng bữa sáng.

Đang ăn vui vẻ.

Luân Hồi Kính: Đưa đồ ăn sang đến cho Đế Huyền.

Đường Tuế vừa mới cắn được một miếng xíu mại phỉ thúy, thì chợt nghe thấy lời này, cơ thể khựng lại.

Sao mỗi ngày đều thích tìm đến thời gian ăn cơm của nàng thế.

Đường Tuế nhìn thời gian nhiệm vụ, còn hơn tận hai giờ nữa nên nàng không quá để ý.

Mà tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Cuối cùng nhìn thoáng qua cháo đậu đỏ lúa mạch đậu phộng mà mình chưa uống hết.

Nàng sai cung nữ đi lấy đồ, rồi nhanh chóng đâm ngón tay mình, nặn máu tươi vào.

Sau khi làm xong, Đường Tuế đậy nắp lại.


Chờ khi cung nữ cầm hộp đựng đồ ăn đến, Đường Tuế lại cho cháo mình uống dư vào.

Như thể đã biết ý Đường Tuế.

"Nương nương, cái này có phải mang cho hoàng thượng không?"
Cung nữ lên tiếng dò hỏi.

"Đúng vậy.

"
Đường Tuế gật đầu, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương trên ngón tay mình, vung ống tay áo lên, đi về phía trước.

Các cung nữ cầm hộp đồ ăn, đi theo sau Đường Tuế.

Hôm nay, nương nương lại đưa tiếp.

Các cung nữ nhìn trái nhìn phải, ai nấy cũng cảm thấy buồn bực.

Chẳng lẽ, hoàng thượng thích ăn cơm thừa của nương nương?
Tới tẩm điện của Đế Huyền, Đường Tuế nhận lấy đồ ăn, tự mình bước vào.

Trùng hợp thay, trong tay Phùng Đức Trung cũng đang bưng một cái khay, mặt mày ủ rũ bước ra.

Phùng Đức Trung nhìn thấy đồ ăn trong tay Đường Tuế, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Nương nương, người đã đến rồi.

"
Ánh mắt nhiệt tình của ông ta không ngừng nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn trong tay Đường Tuế.

Chỉ còn thiếu nước nói, người lại mang đồ ăn thừa tới sao?
"Ừ, bổn cung mang một ít cháo đến cho hoàng thượng.

"
Đường Tuế khẽ gật đầu.

Phùng Đức Trung vội vàng bưng khay tránh ra, mở đường cho Đường Tuế vào.

Đường Tuế bước đến mép long sàng, liền cảm giác được cỗ lệ khí thâm trầm quanh quẩn khắp người Đế Huyền.

.

 
Chương 119: 119: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 12


Đường Tuế khẽ siết chặt hộp thức ăn trên tay, xem ra tên hoàng thượng này có chút nguy hiểm.
Phù!
May mà hắn bị bệnh nên không có tí lực nào.
Haizzz, nếu không phải vì để loại bỏ giá trị hắc hóa, vì lợi ích sau này của mình, nàng sẽ không đem máu cho một người hung dữ như vậy uống đâu.
"Hoàng thượng, uống thuốc nào."
Đường Tuế mỉm cười, đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn.
Nói xong, lại cảm thấy có gì đó sai sai, vậy là nàng lập tức tỏ vẻ đang cười.
"Ăn chút cháo đi, vừa rồi ta ăn thấy không tệ nên đặc biệt giữ lại cho hoàng thượng đó."
Đường Tuế lấy cháo bên trong hộp ra, nở một nụ cười yêu ớt nhìn Đế Huyền.
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng Đường Tuế hơi run rẩy.
Nàng bưng cái bát cháo nhỏ lên.

Vì lúc này khoảng cách giữa hai người không xa lắm nên hắn có thể ngửi thấy mùi thơm và vị ngọt trong đó.
Vừa rồi, Phùng Đức Trung có bưng tới, hình như cũng là cháo đậu đỏ lúa mạch đậu phộng.

Lúc đó hắn nhìn thấy chỉ cảm thấy buồn nôn, căn bản không muốn ăn.
Thế nhưng khi cái của nàng mang đến, lại vô cùng hấp dẫn.
"Hoàng thượng?"
Đường Tuế ngẩng đầu, lông mi thon dài khẽ chớp động.

"Ừm."
Đế Huyền khẽ gật đầu.
"Ngươi đút trẫm ăn."
Đường Tuế nghe là, hoàn thành rồi.
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Khà khà.
Nhất định là do máu của nàng quá mê người, Đế Huyền căn bản không chống cự được.
Đường Tuế vui vẻ múc một thìa cháo đưa đến bên môi Đế Huyền.
Đế Huyền há miệng ăn, cháo mềm, bên trong còn có vị ngọt tinh khiết.
Đã rất lâu rồi hắn chưa dùng thiện, cũng sớm đã quên đi những hương vị này.
Thấy Đế Huyền ăn ngon lành, Đường Tuế liếm môi, hơi thèm.
Có điều, nghĩ đến chén cháo trong tay cũng không có bao nhiêu.

Cộng thêm trong đó còn có máu của nàng, thôi quên đi, hời cho Đế Huyền rồi!
Hy vọng hắn...!Nể mặt mình chăm sóc hắn cẩn thận như vậy, sau này khỏe lại sẽ không quên đi.
Đế Huyền ăn từng miếng một, chén cháo đầy chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Hết rồi!
Nhưng hắn vẫn còn đói.
Đế Huyền nhíu mày, trên gương mặt ngọc nổi lên một trận bão táp, nhìn sắp bùng nổ luôn rồi.

Phùng Đức Trung đứng chờ một bên, không dám thở mạnh.
Mặc dù ông vẫn luôn hầu hạ bệ hạ, nhưng thánh tâm khó lường.

Bây giờ ông cũng không đoán được, Hoàng Thượng rốt cuộc là muốn làm gì.
Lúc này, Đường Tuế lại ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh lóng lánh chớp chớp nhìn Đế Huyền.
"Hoàng thượng...!Có phải người còn đói không?"
Đường Tuế nở nụ cười nhẹ.
Nhìn dáng vẻ này của Đế Huyền, rõ ràng là không ăn no.
Trước kia khi không được ăn no nàng cũng là như thế đó.

Đế Huyền càng nhíu chặt mày.
Hắn không muốn nói, nhưng lại muốn người khác biết.
Có biết rồi thì hắn cũng không muốn họ quang minh chính đại nói ra như vậy.
Ai biết được, nữ nhân này?
Mặt Đế Huyền càng đen đi.
Có khi nào sau này trên sổ ghi chép của Ngự Sử đại phu sẽ thêm vào một khoản Đế Huyền thích ăn món này?
"Phùng công công, bưng tới đây."
Đường Tuế vẫy tay với Phùng Đức Trung.
"Vâng."
Phùng công công bưng khay vội vàng đi tới.
Đường Tuế nhìn thoáng qua, điểm tâm của Đế Huyền nhìn còn tinh xảo hơn của nàng.
Nàng cầm một miếng bánh tổ ong lên quan sát một chút.
Khi nắn thì có độ mềm mại và đàn hồi.
Bên trên còn có hạt óc chó, nhìn có vẻ khá ngon..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top