Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 60: 60: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 10


Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Sắc mặt của các trưởng phòng trên màn hình laptop đều trở nên kì lạ.

Trời ơi, vậy mà lại có ngày họ được ăn dưa của vị Boss cuồng công việc này.

Chuyện này quả thật còn! thú vị hơn kiếm tiền.

Các trưởng phòng vội vàng thu liễm ngồi ngay ngắn lại, bày ra dáng vẻ chuyện nghiệp.

Nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, một lòng muốn nghe lén cuộc nói chuyện của Cố Kim Triều.

Kích thích!
Thật sự quá kích thích!
Cố Kim Triều nói xong liền cúp máy, ném điện thoại lên bàn.

"Ai báo cáo!"
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp lạnh lùng, trước sau như một.

!
Đường Tuế ngồi trên giường, nghe lời từ chối trong điện thoại thì sắc mặt tái nhợt đi.

Điện thoại trượt xuống khỏi tay cô, cô ngồi thẫn thờ một lúc.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ thất bại, điện giật trừng phạt, 3-2- 1.

Cả người Đường Tuế bắt đầu co giật, dòng điện quét qua toàn bộ cơ thể của cô.

Cô vốn đang ngồi trên giường, nhưng bởi vì dòng điện mạnh mẽ nên cơ thể cô không tự chủ được mà bắt đầu đong đưa.

Cô đứng trên mặt đất, bắt đầu lắc lư.

Không biết từ lúc nào, tay cô đụng phải công tắc bên cạnh, trong phòng cũng bắt đầu lên music.

Đèn neon đầy màu sắc trong phòng cũng chập chờn.

Đường Tuế: Tại sao lần điện giật này lại lâu và đau đớn hơn trước vậy.

Luân Hồi Kính: Bởi vì giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều vẫn không giảm.

"Cô đang làm gì vậy?"
Cố Kim Triều vừa đẩy cửa ra thì nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.

Hình như Đường Tuế đang nhảy disco?
Tiếng nhạc trong phòng quả thật quá lớn, hơn nữa còn bị điện giật đau đớn, nên Đường Tuế cũng không hề biết Cố Kim Triều tiến vào.


Đến khi bị điện giật xong, cơ thể Đường Tuế nhũn ra, cả người cô xụi lơ trên giường.

Cố Kim Triều đi tới, vươn tay tắt nhạc và đèn trong phòng.

Tiếng nhạc xập xình biến mất.

Mọi thứ đã trở lại bình thường.

"Đường Tuế?"
Cố Kim Triều thấy Đường Tuế run rẩy, xụi lơ trên giường.

Anh nhíu mày, gọi cô một tiếng rồi đưa tay lay bả vai cô.

Lại thấy mặt cô đẫm lệ.

"Làm sao vậy?"
Đường Tuế chớp đôi mi dài, nước mắt trong suốt cũng lăn xuống từ trên lông mi.

"Đau quá.

"
Đường Tuế chỉ nói một câu như vậy rồi ngất đi.

"Đường Tuế! Đường Tuế?"
Cố Kim Triều gọi vài tiếng cũng không thấy Đường Tuế tỉnh lại.

Anh ôm Đường Tuế đi xuống, trực tiếp đến bệnh viện gia đình.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cũng không kiểm tra ra điều gì bất thường từ trên người Đường Tuế.

Nhưng thấy Cố Kim Triều đen mặt, bác sĩ vẫn đi tới trước mặt anh, hỏi một chút.

"Cậu Cố, cô ấy đang làm gì trước khi té xỉu vậy?"
Theo lệ thì anh ta vẫn phải hỏi một chút.

Sắc mặt Cố Kim Triều càng khó nhìn hơn.

Anh mím môi, hơi khó mở lời.

"Nhảy disco trong phòng.

"
Bác sĩ sững sờ trong nháy mắt, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cũng bắt đầu cứng ngắc.

Cậu Cố thật biết nói đùa.

Cố Kim Triều nhìn vẻ mặt này của vị bác sĩ, liền đoán được anh ta cảm thấy mình đang nói đùa.

Vì vậy, anh hít sâu một hơi.

"Những gì tôi nói là sự thật.

"
Tên Đường Tuế này quả thực rất kỳ lạ.

Làm gì cũng đều rối tung lên.

Bác sĩ nghe xong thì cười khan.

"Thưa ngài, quá trình kiểm tra vừa rồi cho thấy tất cả đều rất ổn.

"
"Vậy nên tôi cảm thấy, bây giờ cô ấy như vậy, có lẽ là do áp lực.

"
Chương 60: Đêm nào Boss mất trí nhớ cũng muốn hôn hôn (10)
"Vì vậy, hãy cố gắng để cho cô ấy thư giãn hết mức có thể, tốt nhất là để cô ấy làm chuyện mình thích làm.

"
Bác sĩ dùng giọng nói bình tĩnh hết mức có thể để nói rõ mọi chuyện với Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều nghe xong thì không khỏi nhướng mày.

Anh không ngờ tới việc anh mất trí nhớ lại khiến Đường Tuế phản ứng lớn như vậy.

Còn anh thì không có vấn đề gì quá lớn, ngoại trừ việc không nhớ rõ một số người, nhưng khi trợ lý cho anh xem file danh sách, anh cũng nắm bắt được sự tình.

Ngoại trừ những người chưa từng qua lại, thì hễ là người có quan hệ với anh, anh đều đã xem qua hồ sơ điều tra về họ.

Mọi chuyện đã đâu vào đó, chỉ trừ cô vợ nhỏ này ra.


Cố Kim Triều niết ấn đường, vừa đứng lên thì y tá đi tới.

"Tiên sinh, phu nhân đã tỉnh rồi ạ.

"
Cố Kim Triều đứng lên, bước vào phòng bệnh.

Vừa đẩy cửa ra, thì thấy Đường Tuế co rụt thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô lại, ngồi trên giường, vẻ mặt cũng hơi ai oán.

Anh bước tới.

Đường Tuế cúi đầu, không nhìn anh.

Hừ.

Tên đàn ông chó chết này.

Tức chết cô rồi.

Hại cô vừa nãy bị điện giật rõ lâu, tuy giờ đã tỉnh táo nhưng cô vẫn cảm thấy máu như chảy ngược.

Cả người vẫn rất khó chịu.

"Tôi phải đi công tác hai ngày.

"
Cố Kim Triều lạnh nhạt nhìn Đường Tuế một cái, xoay người đi ra ngoài.

Anh vốn đã có kế hoạch đi công tác, nhưng đành phải gác lại vì đầu bị thương.

Bây giờ thấy Đường Tuế như vậy, không bằng mình đi ra ngoài vài ngày.

Đường Tuế:?
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Kim Triều.

Hai tay cô che mặt lại.

Anh đi rồi, thì sao cô có thể thanh trừ giá trị hắc hóa đây.

Anh đi rồi!
Ánh mắt Đường Tuế bỗng dưng sáng lên.

Chà.

Chuyện tốt đấy.

Cô sẽ không bị ép làm nhiệm vụ nữa, vậy cũng sẽ không bị điện giật nữa.

Đường Tuế buông tay xuống, khuôn mặt nhỏ lập tức sáng lên.

"Phu nhân, cô muốn trở về nghỉ ngơi hay ở lại đây nghỉ ngơi?"
Y tá bước tới, tha thiết hỏi thăm.

"Tôi ngủ ở đây một chút đã.

"

Đường Tuế nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái.

Nhắm mắt lại.

Y tá nhìn Đường Tuế một cái, dáng dấp trắng trẻo đáng yêu, khi cọ vào chăn nhỏ, cảm giác giống hệt thú cưng vậy.

Cô ta nhìn một cái thôi đã muốn rụng tim.

Cô thực sự dễ thương quá.

Ôi, đối mặt với cô gái nhỏ dễ thương như vậy mà tiên sinh lại ra nước ngoài công tác.

Y tá lại nhìn Đường Tuế một cái, lúc này mới thật cẩn thận rời khỏi phòng bệnh.

Giường ở bệnh viện cũng rất thoải mái, không bị ô nhiễm ánh sáng.

Đường Tuế ngủ khá hài lòng và thoải mái.

Cô vừa mới ngồi dậy, duỗi lưng.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, trong vòng một ngày, thay đổi những thứ sặc sỡ kia, thành thứ có thẩm mỹ.

Đường Tuế:?
Đầu cô đầy chấm hỏi, rốt cuộc nó nói gì vậy.

Luân Hồi Kính: Nguyên chủ thích những thứ to lớn, hơi khác với thẩm mỹ của đại chúng, tuy nó chỉ là chuyện nhỏ nhưng cô cũng cần phải phát huy.

Đường Tuế: Ta có thể từ chối không?
Luân Hồi Kính: Cảnh báo điện giật.

Đường Tuế xoa mũi, hừ một tiếng rồi xuống giường.

Vừa mới ra ngoài phòng bệnh thì thấy mấy người quản gia Lâm đang chờ cô.

"Cô chủ, đồ ăn đã được chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi.

"
Đường Tuế sờ bụng, đúng lúc cô đang rất đói.

Vậy là cô mới gật đầu: "Được.

"
Về lại biệt thự, vị cay kích thích trong phòng ăn làm tinh thần người ta lập tức phấn chấn.

.

 
Chương 61: 61: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 11


Đường Tuế lại không nhịn được nhíu mày.

Tuy rằng hương vị cay rất thơm ngon, nhưng cô không thích ăn.

Cuối cùng cô ngồi trước bàn ăn.

Đường Tuế nhìn các món ngon đỏ rực trên bàn, mặt mày ủ rũ.

Quản gia Lâm khó hiểu hỏi: “Cô chủ, cô không ăn sao?”
Bởi vì khẩu vị của cậu chủ thiên về thanh đạm, nên lúc trước hai người còn cãi nhau vì chuyện này.

Buổi sáng cậu chủ ra khỏi nhà còn dặn dò phải làm cho cô chủ vui vẻ, mọi chuyện trong nhà đều làm theo sở thích của cô.

Hiện tại bọn họ làm một bàn món ngon, nhưng cảm giác cô chủ cũng không thích lắm.

“Tôi không muốn ăn mấy món này.


Đường Tuế chống cằm, giọng nói có chút rầu rĩ.

“Vậy cô chủ muốn ăn món gì?”
Quản gia Lâm lập tức hỏi.

“Cô cứ nói ra đi, chúng tôi nhất định sẽ làm cho cô.


Đường Tuế vừa định nói muốn ăn cháo.

Luân Hồi Kính: Nói bọn họ làm cua Moguai.

“Tôi muốn ăn cua Moguai.



Quản gia Lâm vừa nói người làm dọn dẹp đồ ăn trên bàn vừa thắc mắc hỏi.

“Cua Moguai là gì?”
“Cua Moguai được xuất khẩu từ cảng SAOA ở California, cẩn thận lột vỏ ngoài ra, lấy thịt cua và gạch cua, thêm dăm bông nước Đức, nấm Truffle, cuối cùng rắc bột phô mai lên trên.

Sau đó cho vào lò nướng mười phút là được.


Đường Tuế nói xong, quản gia Lâm vội vàng gật đầu, lập tức cho người làm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Đường Tuế.

Đường Tuế chỉ đợi khoảng nửa tiếng là món cua Moguai đã được làm xong.

Đường Tuế cầm thìa bạc lên bắt đầu ăn.

Thịt cua rất tươi, kết hợp với hương vị của dăm bông và nấm Truffle tươi mới, ngon đến mức không nói nên lời.

Mới một lát mà cô đã ăn gần được một nữa.

Quản gia Lâm đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ ăn ngon lành, khóe miệng cũng cong lên.

Tuy rằng tìm nguyên liệu nấu ăn có hơi phiền phức.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là nhà họ Cố.

Nhà họ Cố muốn thứ gì cũng dễ như trở bàn tay.

Huống chi còn nấu cho Đường Tuế ăn.

Thấy cô vui vẻ là đủ rồi.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến nhà cũ than phiền.


Đường Tuế đang hào hứng ăn uống.

Cô vốn cho rằng Cố Kim Triều không ở đây, mình sẽ không có nhiệm vụ, cuối cùng cũng thoải mái!
Không ngờ!
Thế mà còn muốn mình đến nhà cũ than phiền.

Quản gia Lâm thấy Đường Tuế đang ăn thì dừng lại.

Ông lập tức hỏi: “Cô chủ, cô cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?”
Đường Tuế lắc đầu.

Phải đến nhà cũ, còn phải than phiền.

Có lý do nào hợp lý không nhỉ.

Vậy là, Đường Tuế ngẩng đầu lên nhìn quản gia Lâm: “Tôi thấy món cua này rất ngon, hay là đưa đến cho cha mẹ ăn thử.


Quản gia Lâm nghe Đường Tuế nói vậy, lập tức gật đầu.

“Vâng, cô chủ, tôi sẽ đi chuẩn bị.


Từ khi cậu chủ cô chủ kết hôn, bà chủ đã cử ông đến đây giúp đỡ bọn họ.

Ông và vợ đã ở riêng ba bốn tháng.

Hiện tại cô chủ nói muốn về nhà cũ thăm hỏi, đây là chuyện tốt.

Đường Tuế ăn xong thì còn dư lại nửa con cua, lúc này quản gia Lâm cũng đã chuẩn bị xong.

Cô ngồi trên xe, ôm hộp giữ nhiệt trong lòng, xe chạy đến nhà cũ.

Sau khi xe đến nơi, Đường Tuế quen cửa quen nẻo đi đến đại sảnh, cũng thả quản gia Lâm để ông đi tìm vợ mình đoàn tụ.

“Mẹ.


Đường Tuế vừa đi vào đã thấy mẹ Cố và đám phu nhân tiểu thư uống trà chiều.

Mẹ Cố vừa nhìn thấy Đường Tuế thì nụ cười trên mặt không đè xuống được.

.

 
Chương 62: 62: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 12


“Tuế Tuế đến rồi!”
Mẹ Cố vô cùng nhiệt tình, lập tức đứng lên kéo tay Đường Tuế ngồi xuống.

Năm nay mẹ Cố đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vì tâm trạng tốt cộng thêm chăm sóc da tốt nên nhìn chỉ hơn bốn mươi thôi.

Da trắng, khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng tao nhã.

“Mẹ.


Mẹ Cố thấy Đường Tuế như vậy thì trong lòng càng thêm yêu thích.

Bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại sinh ra bốn thằng con trai.

Ba người con trai trước lại sinh cháu trai cho bà.

Ở trong mắt mọi người, đây là chuyện đáng mừng, nhưng mẹ Cố không cảm thấy thế.

Bà muốn có một đứa con gái hoặc là cháu gái cũng được.

Bé gái mềm mại, ngọt ngào đáng yêu.

Ai cũng thích.

May mà thằng út cưới Đường Tuế.

Cô gái nhỏ này cười lên rất phúc hậu, khiến người ta yêu thương.

“Nào, mẹ giới thiệu với con một chút.


Mẹ Cố đưa tay chỉ vào mấy người xung quanh, giới thiệu một lượt cho Đường Tuế.


Mặc dù mấy người xung quanh không có ấn tượng tốt với Đường Tuế, nhưng mẹ Cố giới thiệu nghiêm túc như vậy, bọn họ phải nể mặt một chút.

Trong đám người này có bạn thân của Đường Dao, Mạnh Lý Lý.

Cô ta không nhìn nổi Đường Tuế, một người thích đi bar, không có chút tốt đẹp gì, không biết gặp phải vận gì mà được bà Cố nhìn trúng.

Tuy Cố Kim Triều có bệnh, nhưng Đường Tuế lại ỷ vào anh trèo cao lên, thật khiến người ta khó chịu.

Huống chi Đường Tuế còn là thím nhỏ của Đường Dao.

Mối quan hệ phức tạp.

Cô ta cảm thấy không đáng thay cho Đường Dao.

“Mẹ, đầu bếp vừa làm món này, con cảm thấy rất ngon nên mang một phần đến cho mẹ.


Đường Tuế mở hộp giữ nhiệt trong tay ra, đưa đến trước mặt mẹ Cố.

Mẹ Cố nhìn con cua trong hộp giữ nhiệt, màu sắc hương vị đều ngon, lập tức thèm nhỏ dãi.

“Món này có vẻ rất ngon.


Mẹ Cố cầm thìa bạc trong tay Đường Tuế, múc một miếng đưa vào trong miệng.

Mấy đứa con trai của bà ai cũng lạnh như băng, con dâu thì tuy có vẻ hiểu chuyện, hiếu thảo, nhưng không thân thiết như Đường Tuế.

Cô cảm thấy ngon nên đã mang một phần đến đây.

Mẹ Cố vừa ăn vừa đắc ý.


Sau khi ăn xong, bà đặt hộp giữ nhiệt xuống, hài lòng gật đầu.

“Món này khá ngon, là món gì vậy?”
Mẹ Cố dùng khăn lau miệng, nhẹ nhàng hỏi.

“Cua Moguai.


Đường Tuế ngẩng đầu, khuôn mặt mềm mại chứa đầy ý cười.

“Khó trách ăn ngon như vậy.


Mẹ Cố gật đầu.

Đúng lúc này, quản gia Lâm mang trái cây lên, nói xen vào một câu.

“Đầu bếp không biết cách làm món này, là cô chủ đã hướng dẫn đấy ạ.


Mẹ Cố vừa nghe xong, trên mặt càng vui mừng.

“Không ngờ tài nấu nướng của Tuế Tuế nhà chúng ta lại giỏi như vậy.


Đường Tuế…
Nước đi này Đường Tuế không ngờ tới.

Tại sao mẹ Cố có thể khen thẳng như vậy.

Không phải cô làm mà.

Đường Tuế chột dạ mím môi.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đếm ngược năm phút, nhớ phải than phiền nha.

Đường Tuế nhìn đám người xung quanh, lại nhìn mẹ Cố.

Mẹ Cố thấy Đường Tuế không được tự nhiên, lập tức nắm lấy tay nhỏ của cô: “Tuế Tuế, có phải Kim Triều bắt nạt con không?”
Đường Tuế nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là vành mắt hơi đỏ lên.

.

 
Chương 63: 63: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 13


“Tuế Tuế đến rồi!”
Mẹ Cố vô cùng nhiệt tình, lập tức đứng lên kéo tay Đường Tuế ngồi xuống.

Năm nay mẹ Cố đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vì tâm trạng tốt cộng thêm chăm sóc da tốt nên nhìn chỉ hơn bốn mươi thôi.

Da trắng, khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng tao nhã.

“Mẹ.


Mẹ Cố thấy Đường Tuế như vậy thì trong lòng càng thêm yêu thích.

Bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại sinh ra bốn thằng con trai.

Ba người con trai trước lại sinh cháu trai cho bà.

Ở trong mắt mọi người, đây là chuyện đáng mừng, nhưng mẹ Cố không cảm thấy thế.

Bà muốn có một đứa con gái hoặc là cháu gái cũng được.

Bé gái mềm mại, ngọt ngào đáng yêu.

Ai cũng thích.

May mà thằng út cưới Đường Tuế.

Cô gái nhỏ này cười lên rất phúc hậu, khiến người ta yêu thương.

“Nào, mẹ giới thiệu với con một chút.


Mẹ Cố đưa tay chỉ vào mấy người xung quanh, giới thiệu một lượt cho Đường Tuế.


Mặc dù mấy người xung quanh không có ấn tượng tốt với Đường Tuế, nhưng mẹ Cố giới thiệu nghiêm túc như vậy, bọn họ phải nể mặt một chút.

Trong đám người này có bạn thân của Đường Dao, Mạnh Lý Lý.

Cô ta không nhìn nổi Đường Tuế, một người thích đi bar, không có chút tốt đẹp gì, không biết gặp phải vận gì mà được bà Cố nhìn trúng.

Tuy Cố Kim Triều có bệnh, nhưng Đường Tuế lại ỷ vào anh trèo cao lên, thật khiến người ta khó chịu.

Huống chi Đường Tuế còn là thím nhỏ của Đường Dao.

Mối quan hệ phức tạp.

Cô ta cảm thấy không đáng thay cho Đường Dao.

“Mẹ, đầu bếp vừa làm món này, con cảm thấy rất ngon nên mang một phần đến cho mẹ.


Đường Tuế mở hộp giữ nhiệt trong tay ra, đưa đến trước mặt mẹ Cố.

Mẹ Cố nhìn con cua trong hộp giữ nhiệt, màu sắc hương vị đều ngon, lập tức thèm nhỏ dãi.

“Món này có vẻ rất ngon.


Mẹ Cố cầm thìa bạc trong tay Đường Tuế, múc một miếng đưa vào trong miệng.

Mấy đứa con trai của bà ai cũng lạnh như băng, con dâu thì tuy có vẻ hiểu chuyện, hiếu thảo, nhưng không thân thiết như Đường Tuế.

Cô cảm thấy ngon nên đã mang một phần đến đây.

Mẹ Cố vừa ăn vừa đắc ý.


Sau khi ăn xong, bà đặt hộp giữ nhiệt xuống, hài lòng gật đầu.

“Món này khá ngon, là món gì vậy?”
Mẹ Cố dùng khăn lau miệng, nhẹ nhàng hỏi.

“Cua Moguai.


Đường Tuế ngẩng đầu, khuôn mặt mềm mại chứa đầy ý cười.

“Khó trách ăn ngon như vậy.


Mẹ Cố gật đầu.

Đúng lúc này, quản gia Lâm mang trái cây lên, nói xen vào một câu.

“Đầu bếp không biết cách làm món này, là cô chủ đã hướng dẫn đấy ạ.


Mẹ Cố vừa nghe xong, trên mặt càng vui mừng.

“Không ngờ tài nấu nướng của Tuế Tuế nhà chúng ta lại giỏi như vậy.


Đường Tuế…
Nước đi này Đường Tuế không ngờ tới.

Tại sao mẹ Cố có thể khen thẳng như vậy.

Không phải cô làm mà.

Đường Tuế chột dạ mím môi.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đếm ngược năm phút, nhớ phải than phiền nha.

Đường Tuế nhìn đám người xung quanh, lại nhìn mẹ Cố.

Mẹ Cố thấy Đường Tuế không được tự nhiên, lập tức nắm lấy tay nhỏ của cô: “Tuế Tuế, có phải Kim Triều bắt nạt con không?”
Đường Tuế nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là vành mắt hơi đỏ lên.

.

 
Chương 64: 64: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 14


Mẹ Cố nhìn quản gia bên cạnh.
Quản gia Lâm nhanh chóng bước tới giải thích.
“Bà chủ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm loại chuyện cướp đồ này.”
“Xin hỏi thiếu gia, cậu bàn bạc chuyện cung ứng thương nghiệp ở đâu? Đã ký kết chưa?”
Quản gia Lâm nhìn thẳng vào Cố Trạch Khải, dò hỏi.
Cố Trạch Khải không biết, anh ta nhanh chóng nhìn Đường Dao bên cạnh mình.
Đường Dao hơi run rẩy rồi sững sờ, trên mặt vẫn còn đọng nước.
“Vì cua đã hết nên tôi không ký kết.

Tôi có tìm ở nước ngoài nhưng cũng không có.

Họ nói bên Đức Vận có một thùng, còn tươi sống có thể dùng được, nên tôi đã liên hệ với bên Đức Vận.”
“Mặc dù không ký kết, nhưng chúng tôi đã thỏa thuận bằng lời.

Chỉ cần bọn họ không có vấn đề đặc biệt gì thì sẽ ưu tiên cho chúng tôi.”
“Nhưng....!lúc đầu đã quyết định sẽ gửi đến, nhưng sau đó lại không có, làm kế hoạch của chúng tôi bị đổ vỡ.

Tôi đến hỏi thì bên Đức Vận nói bọn họ có chỗ cần dùng.”
“Sau đó tra ra mới biết thì ra là do Đường Tuế muốn ăn.”
“Chú Lâm, chú cũng thấy rồi đấy, mọi chuyện đều là do cô ta.”

Cố Trạch Khải vừa nhìn thấy Đường Dao thút thít đã đau lòng không thôi, vội vàng ôm cô ta vào lòng, cẩn thận an ủi.
Quản gia Lâm nghe xong, lắc đầu.
“Thiếu gia, chuyện này thực sự không liên quan gì đến cô chủ.

Đức Vận là một chuỗi cung ứng lạnh của cậu chủ nhà tôi.

Hôm nay cô chủ muốn ăn, chúng tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn khẩu vị của phu nhân trước.

Còn chuyện của cậu, cô chủ chúng tôi cũng không biết gì.”
Cố Trạch Khải nghe xong, biểu cảm trên mặt hơi sững sờ.
Nhưng ngẫm lại, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đường Tuế chỉ muốn ăn thôi mà? Còn chuyện khác sao? Không phải nên ưu tiên cho người hợp tác trước sau.

Vậy Dao Dao bị tổn hại ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Cố Trạch Khải rất không vui, ánh mắt nhìn Đường Tuế cũng đầy khinh bỉ.
“Đùng...”.
Mẹ Cố đập tay lên bàn.
“Con bé ăn đồ của chồng nó, có gì không thể?”
“Bên Đức Vận đã nói rõ ràng là chỉ cần bọn họ cần thì sẽ không giao cho các người.


Đã biết rõ chỗ này không chắc chắn, mà không đi tìm phương án chu toàn khác, đây hoàn toàn là sai lầm trong cách làm việc của các ngươi.”
“Dựa vào đâu mà Đường Tuế chúng tôi phải chịu nỗi ấm ức của cậu?”
Đường Dao nghe xong, mặt lúc trắng lúc đỏ, cô ta cắn răng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Vẫn luôn là vậy.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Đường Tuế thích thứ gì, thì cô ta đều phải đưa cho cô trước.
Chỉ cần Đường Tuế mỉm cười ngọt ngào, tất cả mọi người đều sẽ hài lòng.
Còn cô ta, vĩnh viễn luôn phải nhường lại.
“Dao Dao.”
Thấy Đường Dao khóc lóc chạy ra ngoài, Cố Trạch Khải đau lòng.
Anh ta oán trách nhìn thoáng qua mẹ Cố rồi vội vàng đuổi theo.
Đường Tuế cúi thấp đầu, kinh hãi run rẩy.
Cũng may, vừa rồi Kính Luân Hồi không giao nhiệm vụ cho cô.
“Đường Tuế, đừng lo lắng, chuyện này vốn không liên quan đến con.”
Mẹ Cố thấy cô cúi thấp đầu, dáng vẻ oan ức thì cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bà quay đầu lại, nhìn quản gia Lâm bên cạnh.
“Chú thu dọn đồ đạc giúp tôi.

Đợi chút nữa, tôi theo Đường Tuế về ở vài ngày.”
Câu này của mẹ Cố, làm những người xung quanh cảm thấy xấu hổ, lần lượt chào tạm biệt, rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Đường Tuế và mẹ Cố.
“Mẹ.”
“Cảm ơn mẹ nha.”
Đôi mắt đen láy của Đường Tuế chợt sáng rực lên.
“Đứa nhỏ ngốc.”
Mẹ Cố vươn tay vuốt ve tóc cô..

 
Chương 65: 65: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 15


Cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào như thế, nhìn quá đáng yêu.

Bà vừa nhìn đã thích.

Chờ đến khi mấy người quản gia Lâm thu dọn đồ đạc xong, Đường Tuế liền đi về với mẹ Cố.

Sau khi về tới biệt thự, mẹ Cố phát hiện phòng của Đường Tuế bị dỡ đi.

"Tuế Tuế, con muốn sửa gì hả?"
Mẹ Cố nhìn công nhân khiêng từng cái bóng đèn ra.

"Dạ, phòng lúc trước không thoải mái lắm ạ.

"
"À.

"
Mẹ Cố gật đầu, khóe miệng chứa ý cười, hiển nhiên đã liên tưởng đến chuyện khác.

Bà kéo tay Đường Tuế: "Sửa phòng là một công trình lớn, hay là hôm nay con dọn đến phòng Kim Triều ở trước đi?"
Đường Tuế nghe thế đột nhiên khựng lại.

Cô sợ lắm.

Tuy Cố Kim Triều đã mất trí nhớ nhưng vẫn rất đáng sợ, cô không dám đâu!
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ở phòng Cố Kim Triều.

Đường Tuế:!
Luân Hồi Kính đúng là phiền chết đi được.

Hừ.


Đường Tuế khịt mũi, gật đầu.

Mẹ Cố thấy Đường Tuế đồng ý, lập tức vỗ tay, mặt đầy ý cười.

Đẩy cửa phòng Cố Kim Triều ra, nhìn màu đen chủ đạo trong phòng, mặt mẹ Cố đầy ghét bỏ.

"Chỗ này cần cải tạo một chút.

"
Mẹ Cố nhìn quanh phòng một vòng, nhận lấy ipad từ tay quản gia Lâm, bắt đầu lựa chọn đồ nội thất như chăn mền linh tinh.

Sau khi chọn xong, mẹ Cố lại kéo tay Đường Tuế.

"Tuế Tuế, mẹ con mình đi xem phim, lát nữa đồ đạc chuyển đến là sẽ hoàn toàn khác, con nhìn là thích ngay luôn.

"
"Vâng ạ!"
"Ôi ôi, con gái mẹ đáng yêu quá!"
Vào rạp chiếu phim tại nhà, hai người nằm xuống xem phim, người hầu mang trà bánh và trái cây đến.

Mẹ Cố chọn một phim thể loại tình cảm, hai người vừa xem vừa khóc.

Khi bộ phim kết thúc, ánh đèn trong phòng sáng lên.

Mẹ Cố lau nước mắt, rồi nhìn sang Đường Tuế, thấy cô khóc đến đỏ bừng mặt.

"Phụt! ”
Hai người nhịn không được, nhìn nhau cười.

"Xem thêm một bộ nữa nhé?"

Mẹ Cố thấy còn sớm, đề nghị một câu.

"Được ạ, được ạ!"
Đường Tuế nằm xuống gật đầu.

Nằm ở đây xem cả ngày cũng được.

Hai người xem liên tiếp ba bộ phim, ngay cả cơm tối cũng phải mang vào đây.

Hơn một tiếng sau, đầu Đường Tuế gật gù như gà mổ thóc.

Mẹ Cố ngáp một cái: "Tuế Tuế, chúng ta về phòng ngủ thôi!"
Đường Tuế xoa xoa đôi mắt, gật đầu.

"Vâng ạ!"
Mẹ Cố đưa Đường Tuế về phòng, rồi bà cũng về phòng mình.

Lúc nằm trên giường, tâm trạng mẹ Cố thoải mái vô cùng.

Đã lâu rồi bà không xem phim một cách thoải mái như vậy.

Vẫn là con gái tốt hơn.

Nếu Tuế Tuế nhanh chóng sinh một đứa bé với Kim Triều thì tốt rồi.

Suy nghĩ lung tung một lúc, mẹ Cố cũng ngủ thiếp đi.

Một bên khác, Đường Tuế về tới phòng, nhìn trang trí trong phòng đều là màu hồng nhạt thì rất thoải mái.

Cô vừa chuẩn bị bò lên giường ngủ mới nhớ ra mình còn chưa tắm rửa.

Cứ thế này mà lên giường hình như hơi dơ.

Đường Tuế vừa ngáp dài vừa dụi mắt, đi vào phòng tắm.

Xả nước vào bồn tắm, ném một cái phao tắm vô, rời nằm vào.

Cơ thể cô hơi mệt mỏi, nhưng khi ngâm cả người vào bồn tắm thì hoàn toàn thư giãn ra.

.

 
Chương 66: 66: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 16


Độ ấm vừa phải, thật thoải mái.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, Đường Tuế bất giác ngủ thiếp đi.

Cố Kim Triều xuống máy bay tư nhân, trực tiếp đi thang máy từ tầng cao nhất xuống.

Vừa mới đẩy cửa phòng ra, thình lình phát hiện bài trí trong phòng đều đã thay đổi.

Cố Kim Triều mặt không cảm xúc, đóng cửa lại, quan sát xung quanh.

Căn phòng này đúng là phòng anh.

Anh đẩy cửa ra, đi vào lần nữa.

Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp ban đầu đã không còn, thay vào đó là những viền ren màu hồng nhạt vừa phức tạp vừa nhàm chán.

Anh nhíu mày, xoay người định đi tìm người thì thấy quản gia Lâm đứng đằng sau.

"Cậu chủ, tất cả những thứ này đều là do cô chủ chuẩn bị cho hai người.

"
"Mau thu dọn cho tôi.

"
Cố Kim Triều nhíu mày.

"Cô chủ vẫn còn đang ở đây, hơn nữa cô chủ đã nghỉ ngơi, giờ mà đi qua đi lại thì không tốt lắm ạ!"
Quản gia Lâm chắp tay ngực, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.


Cố Kim Triều:!
"Rầm! ”
Giây tiếp theo, Cố Kim Triều vào phòng, cực kỳ khó chịu đóng sầm cửa lại.

Quản gia Lâm sờ mũi, xoay người cười tủm tỉm rời đi.

Cô chủ đến đây ở đúng là quá tốt!
Chẳng những có thể trấn trụ cậu chủ, mà buổi tối ông ta cũng có thể ngủ cùng vợ.

Cố Kim Triều tiến vào phòng, trước tiên nhìn thoáng qua giường, căn bản không nhìn thấy Đường Tuế.

Anh hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua phòng vệ sinh rồi đẩy cửa phòng vệ sinh ra nhìn vào bên trong.

Liếc mắt một cái liền thấy được phao tắm trong bồn tắm và Đường Tuế đã ngủ say.

Mái tóc dài đen nhánh xõa ra như rong biển, bởi vì ngâm mình trong nước ấm đã lâu nên gương mặt trắng sứ cũng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Trên hàng lông mi dài cong vút còn vương vài giọt nước trong suốt.

Cần cổ thon dài như thiên nga, xương quai xanh cùng với hai cánh tay đặt trên thành bồn tắm lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết.

Đẹp hệt búp bê sứ.

Cố Kim Triều nhìn cô, cảm thấy hơi khó thở, cổ họng cũng khô khốc.

Người phụ nữ này đang cố ý chăng?
Anh bước đến, đứng cạnh bồn tắm.

Càng tới gần, anh càng thấy rõ, thậm chí có thể ngửi rõ mùi sữa trên người cô.


Trong lòng dâng lên một trận khô nóng khó tả.

Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều nhẹ nhàng kéo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Anh ngồi xổm xuống, ngón tay trượt trên gò má bóng loáng trắng nõn của Đường Tuế, véo một cái.

"Đường Tuế.

"
Đường Tuế đang chìm vào mộng đẹp.

Hình như cô đã đến thế giới bánh kem, mọi thứ xung quanh đều là bánh kem bơ, vừa ngọt vừa thơm.

"Đường Tuế!"
Cố Kim Triều thấy đôi môi như thạch trái cây của cô chu ra.

Anh không khống chế được đưa tay nhéo.

Trong mơ, Đường Tuế đang lao vào một cái bánh kem vị dâu tây, ngay lập tức vị ngọt ngào bủa vây cô.

Cô mở miệng, nhẹ nhàng liếm nó.

Ơ, sao lại không thấy ngọt thế nhỉ?
Anh vốn đang dùng tay nhéo miệng Đường Tuế, bỗng thấy Đường Tuế nắm lấy tay mình rồi cho vào miệng mà gặm.

Người con gái này?
Cơ thể lập tức Cố Kim Triều cứng đờ.

"Đường Tuế, cô làm gì thế?"
Cố Kim Triều mím môi, hơi mất tự nhiên rút tay lại.

Trong mơ, cô đang vui vẻ ăn bánh kem dâu tây thì bỗng có một con ruồi khổng lồ bay tới, không những cướp mất bánh kem dâu tây của cô mà còn vo ve linh tinh bên tai cô.

"Ồn chết đi được, con ruồi chết tiệt này!"
Đường Tuế thở hồng hộc, duỗi tay đập tới.

.

 
Chương 67: 67: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 17


"Bép! " Tiếng vang giòn tan, Đường Tuế không khỏi mở mắt.

Ủa, cảnh trong mơ hình như hơi giống thật thì phải.

Cô dụi mắt, thình lình thấy Cố Kim Triều ngồi xổm bên cạnh.

Cô lập tức bị dọa ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn Cố Kim Triều.

"Anh, sao anh đã về rồi?"
Không phải nói đi công tác sao?
Chợt, Đường Tuế nhìn bàn tay nhỏ của mình.

Hình như cô vừa đánh anh.

Đường Tuế chớp mắt, nhanh chóng giấu tay mình ra sau.

Trông mặt anh nguy hiểm quá, có khi nào anh sẽ băm nát tay cô ra không nhỉ.

Hu hu, đáng sợ quá.

"! "
Cố Kim Triều thấy cô bỗng nhiên ngồi dậy, khỏa thân ngồi trong bồn tắm, may mà trên người vẫn còn bọt trắng dày đặc, che đi những bộ phận quan trọng.

Anh nhíu mày, đột nhiên đứng dậy, cầm một chiếc khăn tắm trên giá treo ném xuống.

"Mau ra ngoài đi.

"
Đường Tuế bị khăn tắm anh ném tới phủ lên đầu, trước mặt một mảng tối đen.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân, hình như anh ra ngoài rồi.

Đường Tuế lấy khăn tắm trên đầu xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô rời khỏi bồn tắm, xả nước.


Lấy áo ngủ trên giá treo mặc vào, đây là váy mẹ chuẩn bị cho cô.

Ừm, chất liệu không giống loại ngày thường cô thích.

Cái này có chất liệu tơ tằm, trơn nhắn, có vẻ như rất thoải mái.

Cô hơi thích sờ nó.

Đường Tuế vừa vuốt váy, vừa mơ màng buồn ngủ đi ra ngoài.

Cố Kim Triều đứng bên ngoài, hít sâu vài hơi, lúc bấy giờ mới bình tĩnh lại được, má và tai đều đỏ ửng một cách mất tự nhiên.

"Ông xã.

"
Cô như con mèo nhỏ, hơi sợ hãi mà gọi một tiếng.

Cô rất buồn ngủ, muốn lên giường nằm lắm rồi.

Nhưng dù sao đây cũng là giường của Cố Kim Triều.

Bị cô gọi như vậy Cố Kim Triều càng mất tự nhiên thêm.

Anh quay đầu lại, nhìn Đường Tuế.

||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
Thế mà cô lại mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu đỏ ngắn ngủn, rất ít vải.

"Cô mặc thứ gì vậy?"
Cố Kim Triều chau mày, giọng điệu cũng hơi mất kiên nhẫn.

"Cái này! "
Đường Tuế cúi đầu, kéo kéo hai cái túi trước ngực.

Lại ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt mông lung.

Cực kỳ vô tội nhìn Cố Kim Triều.


"Cái này là mẹ chuẩn bị, em rất thích.

"
Trước giờ Đường Tuế chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, mặc dù hồi trước ở Vân Khê linh cảnh, những nhân sâm và hà thủ ô bên cạnh cũng rất yêu thương cô.

Nhưng loại tình thương của người lớn này vẫn là lần đầu tiên cô nhận được.

Cố Kim Triều dời mắt, nhíu chặt mày.

"Cô về phòng cô đi.

"
Anh không thích không gian riêng tư của mình có người nào khác.

Nên sẽ bài xích theo tiềm thức.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ở lại phòng ngủ của Cố Kim Triều.

Đường Tuế vốn đang mơ hồ, đột nhiên nghe Luân Hồi Kính đưa ra nhiệm vụ này, cô lập tức choáng váng.

"Ông xã.

"
Trước lạ sau quen.

Bây giờ Đường Tuế có thể gọi như thế này nhẹ nhàng như ăn cơm, đi ngủ.

Không hề có chút chột dạ.

"Em muốn ngủ với anh, phòng em đang sửa chữa, không biết bao giờ mới xong.

"
Đường Tuế ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Cố Kim Triều.

Cô tiến lên vài bước, duỗi tay kéo cà vạt anh.

"Có được không?"
Giọng nói ấm áp mềm mại, giống như Ngô Nông ở Giang Nam, quyến rũ một cách lạ lùng.

Anh híp mắt, tiền về trước một bước, khí thế áp đảo.

"Được.

"
Cô gái nhỏ trước mắt, hình như là một con thỏ trắng trẻo.

.

 
Chương 68: 68: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 18


Đường Tuế không phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Cố Kim Triều mà chỉ nghe được anh nói có thể.

Biết anh đã đồng ý cho mình ở lại, cô không khỏi hoan hô một tiếng.

"Tốt quá.

"
Không cần bị điện giật nữa rồi.

Tay nhỏ mềm mại buông khỏi cà vạt anh, lao lên giường, cơ thể mềm mại nhanh chóng làm ổ trong chăn.

Ôi, đồ mẹ chuẩn bị cho cô tốt thật đấy, thơm tho mềm mại, cô rất thích.

Đường Tuế duỗi tay ôm gối ôm hình củ cải, một hồi liền ngủ mất.

Cố Kim Triều đứng tại chỗ, vẻ mặt không giải thích được.

Trước đây anh từng nghĩ rằng cô muốn quyến rũ mình.

Nhưng mà cô bò lên giường là ngủ ngày, không có chút ý nghĩ khác nào cả.

Cố Kim Triều đứng im tại chỗ một lúc lâu vẫn không phát hiện gì khác, vươn tay lên chạm vào môi mình rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Vốn đã rất muộn rồi, Cố Kim Triều vội vàng tới tủ, trong ngăn tủ, anh nhìn thấy một bộ đồ ngủ cùng chất liệu với váy ngủ tơ lụa màu đỏ.

Nghĩ nghĩ, anh vẫn mặc nó.


Anh sấy khô tóc rồi đi ra ngoài.

Vừa mới đứng ở mép giường, vừa nhìn con thỏ nhỏ đang ngủ say trên giường.

Đường Tuế rất trắng, trắng như kem, ánh đèn ở đầu giường không quá chói, là kiểu màu vàng dịu nhẹ, chiếu lên người cô, càng có loại cảm giác như châu như ngọc.

Cô ôm một cái gối ôm ngủ, chân nhỏ gác lên gối ôm.

Chân cô vừa trắng vừa nhỏ.

Cố Kim Triều ngồi xuống giường, đưa tay cầm chân cô.

Chân cô mịn màng như bạch ngọc, móng chân được cắt tỉa ngọn gàng, hồng hào, khiến người ta có cảm giác muốn phá hỏng.

Trong nháy mắt, anh siết chặt ngón tay.

Hai chân đột nhiên bị nhéo một cái, Đường Tuế đã say giấc nồng rầm rì, nhíu mày kêu đau.

Đôi mắt mông lung đẫm lệ mở ra, nhìn thấy Cố Kim Triều đang nắm chân mình, gương mặt điển trai của anh vô cùng âm u, trông hơi đáng sợ.

Đường Tuế sợ hãi cắn môi, theo bản năng muốn rút chân mình ra khỏi bàn tay anh.

Nhưng mà! Cố Kim Triều hình như không có ý định buông ra.

"Đau.


"
Giọng Đường Tuế hơi nức nở, nghe như tiếng meo meo của mèo con.

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.

Cô ấm ức khóc thút tha thút thít, còn lén nhìn Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều buông tay ra, rồi lấn người tiến lên, duỗi tay thô lỗ lau nước mắt cho cô.

"Đau quá.

"
Vành mắt Đường Tuế lại đỏ lên, khóc to hơn.

Ngón tay Cố Kim Triều hơi khựng lại.

Nhìn vệt đỏ do ngón tay mình tạo ra.

Trong lòng có cảm giác áy náy.

Anh mím môi, hạ tay xuống rồi xoay người đi tới trước vali của mình, mở nó ra, lấy ra một lọ chocolate từ bên trong, cầm lại chỗ cô.

Đường Tuế vốn đang khóc như mưa, như con mèo nhỏ, nhưng khi nhìn thấy chiếc lọ sặc sỡ kia, nước mắt lập tức ngừng rơi.

Cô căn môi, rơm rớm nước mắt nhìn.

Đây là cái gì?
Trông ngon nhỉ.

Cố Kim Triều thấy cô không còn khóc nữa, mà thay vào đó là sự tò mò, khóe môi căng chặt nãy giờ cũng nhịn không được cong lên.

.

 
Chương 69: 69: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 19


Anh nhìn cô, vặn nắp lọ, lấy ra một viên chocolate, bóc vỏ, vụng về nhét vào miệng cô.

Giọng nói của Cố Kim Triều trầm thấp khàn khàn.

"Ăn đi.

"
Dừng một chút lại nói tiếp: "Đừng khóc nữa.

"
Ưm, ngon quá.

Đôi mắt đen trong veo bỗng dưng sáng lên.

"Sao tóc còn ướt thế?"
Cố Kim Triều nhìn thoáng qua mái tóc còn ướt đẫm rũ trên vai cô.

Anh đen mặt, cau mày, không vui nhìn chằm chằm cô.

Đường Tuế bị anh nhìn bằng ánh mắt này, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, cảm thấy sợ quá.

Anh thật hung dữ, thật đáng sợ.

Cô cắn môi, nước mắt giống như trân châu, không ngừng rơi xuống.

Cố Kim Triều:!
Anh đáng sợ đến vậy sao?
Vừa dọa cô một tí đã khóc rồi.

"Đường Tuế? Em rất sợ tôi ư?"
Cố Kim Triều híp mắt.


Không phải cô nói tình cảm vợ chồng họ rất tốt sao?
Nhìn bộ dạng sợ hãi này của Đường Tuế, anh không nhìn ra bọn họ yêu nhau mấy.

Đường Tuế dường như đã nhận ra gì đó, nắm chặt chăn, ánh mắt kiên định.

Kiên quyết không thể nói mình sợ được.

Cố Kim Triều:!
Nếu cơ thể cô không dịch về sau sẽ đáng tin hơn chút đó.

Cố Kim Triều nhìn nước nước trong hốc mắt cô, hai tay chống lên giường, cơ thể tiến sát lại.

Gương mặt đẹp trai dừng trước khuôn mặt cô.

"Em còn khóc sao?"
Đường Tuế lắc đầu, nhưng nước mắt cứ chảy ra không ngừng được.

"Nếu em còn khóc nữa thì! tôi sẽ làm em khóc to hơn!"
Cố Kim Triều nói xong, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Anh cầm máy sấy đi ra, cắm điện sấy tóc giúp Đường Tuế.

Đường Tuế cúi đầu, bóc vỏ chocolate, cho từng viên vào miệng.

Vành mắt hồng hồng nhưng không khóc.

Cô âm thầm quan sát, hình như Cố Kim Triều hiện tại cũng không dữ lắm.

Luân Hồi Kính: Đút chocolate cho Cố Kim Triều.


Nghe thấy nhiệm vụ này, cánh tay cầm chocolate của Đường Tuế cứng đờ.

Cô ngẩng đầu, trộm liếc Cố Kim Triều một cái.

Cố Kim Triều cúi đầu, tóc mái lưa thưa che bớt sự sắc bén trên gương mặt anh, nhìn thế này trông có vẻ hiền lành hơn một chút.

Không có nhiều lực công kích lắm.

Cô đút chocolate cho anh ăn, chắc là không sao đâu nhỉ.

Đường Tuế bóc vỏ chocolate, nhút nhát sợ sệt giơ tay qua.

Cố Kim Triều vừa mới sấy tóc xong cho cô, giây tiếp theo lại thấy cô đưa chocolate sang.

Hương vị ngọt ngào.

Khiến Cố Kim Triều nhíu mày.

Anh quay đầu đi, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi không thích.

"
Nói xong, cầm máy sấy quay lại nhà vệ sinh.

Đường Tuế giật mình, cô cúi đầu nhìn chocolate trong tay, cảm giác nguy cơ trong lòng vô cùng mãnh liệt.

Vừa rồi còn cảm thấy nhiệm vụ này có lẽ khá đơn giản.

Ai ngờ chỉ cần Cố Kim Triều không muốn ăn thì tất cả đều vô dụng.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược hai phút.

Đường Tuế:!
Ngay lập tức, lông tơ dựng đứng.

Tay cô chợt nắm chặt chocolate, nhanh chóng bước xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh.

Chocolate bị cô nắm chặt trong long bàn tay hơi vụn ra.

Cô lao tới trước cửa vừa vặn lúc Cố Kim Triều đi từ bên trong ra.

.

 
Chương 70: 70: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 20


Nhìn bộ dạng hoang mang hoảng loạn của Đường Tuế, anh không khỏi nhướng mày.

Vừa dứt lời, Đường Tuế đã nhón chân, một tay bắt lấy vạt áo Cố Kim Triều, tay khác cầm chocolate đưa vào miệng anh.

Cố Kim Triều nhíu mày, không há miệng, nhưng lại mơ hồ cảm giác chocolate của Đường Tuế đã chạm vào miệng mình.

"Đường Tuế!"
Cố Kim Triều quát lớn một tiếng.

Cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn của Đường Tuế hơi cứng lại.

Hai tròng mắt trong suốt chớp chớp nhìn chằm chằm Cố Kim Triều, giống như đang nhìn xem anh có ăn chút chocolate nào không.

Hình như có ăn một chút.

Luân Hồi Kính bên kia cũng bắt đầu nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.

Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này nghĩ lại mà sợ, đặc biệt là thấy Cố Kim Triều dữ tợn như thế, mặt mày đều là lệ khí.

Cô lùi về phía sau vài bước, cơ thể hơi lảo đảo, ngã lên ghế sô pha.

Vẻ mặt thấp thỏm, co quắp bất an nhìn Cố Kim Triều.

Bộ dạng cực kì ấm ức.

Cố Kim Triều xoay người quay lại nhà vệ sinh, rửa sạch chocolate trên mặt.

Người con gái này rốt cuộc đang muốn làm gì.


Lúc Cố Kim Triều ra khỏi phòng vệ sinh lần nữa.

Đường Tuế còn ngồi chờ trên ghế sô pha, hai tay xoắn xuýt.

"Em không ngủ được?"
Cố Kim Triều đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.

Vóc người anh rất cao, đứng trước mặt Đường Tuế liền che hết ánh sáng của cô, Đường Tuế cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

"Ngủ.

"
Đường Tuế cúi đầu, mềm mại trả lời, vừa đứng lên chuẩn bị rời đi lại bị Cố Kim Triều kéo cánh tay lại.

Cánh tay nhỏ bị bắt được.

Đường Tuế:!!!
Cô hoảng sợ nhìn thoáng qua cánh tay bị Cố Kim Triều khống chế.

Cố Kim Triều nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bật ra một ý tưởng không hiểu nổi.

Thấy cô càng sợ hãi mình, anh càng muốn bắt nạt cô hơn.

Hung hăng mà bắt nạt, muốn nhìn cô khóc.

“Ting ting ting.


Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Cố Kim Triều vang lên.


Anh buông lỏng cánh tay đang khống chế Đường Tuế ra, nhận điện thoải.

Sau khi nghe bên kia nói vài câu, anh nhíu mày rồi cầm điện thoại ra ngoài.

Đường Tuế đưa tay vỗ ngực, ngồi trở lại giường, dùng tay bóc vỏ kẹo chocolate, tiếp tục ăn.

Chocolate Cố Kim Triều mang về ăn rất ngon, có vị sữa bò, cho vào miệng là tan, mềm mịn như tơ lụa.

Bất giác, cô sắp ăn hết cả lọ chocolate luôn rồi.

Đường Tuế liếm môi, ôm lọ chocolate nằm trên giường ngủ.

Khi Cố Kim Triều quay về phòng, thì thấy được cả giường toàn giấy gói kẹo, cùng với Đường Tuế đang ngủ ngon lành.

Anh đi qua, dọn sạch những giấy gói kẹo đó.

Cuối cùng, khi muốn lấy lọ đựng chocolate từ trong tay Đường Tuế ra, thì bàn tay nhỏ bẻ của cô lại ôm chặt, không chịu thả ra.

Cố Kim Triều cố kéo ra, lấy gối ôm cà rốt trên giường ném sang.

Trên mặt Đường Tuế mang theo nụ cười ngọt ngào, ôm cà rốt ngủ ngon lành.

Cố Kim Triều day day ấn đường, cũng hơi buồn ngủ.

Anh lên giường, nằm xuống.

Nhìn thoáng qua Đường Tuế nằm bên cạnh, hơi thở tràn ngập vị chocolate ngọt ngào.

Vốn là vị ngọt anh không thích nhất, vậy mà lúc này cũng cảm thấy rất thoải mái.

Ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, Đường Tuế bị âm thanh nhiệm vụ của Luân Hồi Kính đánh thức.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, hôn Cố Kim Triều một nụ hôn buổi sáng!
Cô nghiêng mặt, nhìn Cố Kim Triều đang nằm bên cạnh.

.

 
Chương 71: 71: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 21


Mặt Đường Tuế nhăn như cái bánh bao.

Tối qua Cố Kim Triều quá đáng sợ, may là sau đó anh có điện thoại, cô mới thoát được một kiếp.

Bây giờ cô???
Còn phải hôn anh.

Hu hu, không dám tưởng tượng.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược năm phút, giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều không giảm, cường độ đau đớn khi bị điện giật sẽ càng mạnh và kéo dài hơn.

Đường Tuế vừa nghe vậy, lập tức bị dọa đến mức mặt trắng bệch.

Cô ôm gối ôm củ cái, ngồi dậy, mái tóc đen nhánh lười biếng buông xõa bên người, đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều vốn anh tuấn đẹp trai, bình thường ít khi nói cười, nên mang cho mọi người cảm giác lạnh lẽo người sống chớ lại gần.

Nhưng khi anh ngủ, tất cả âm u trên người anh đều biến mất, trở nên nhã nhặn hơn nhiều.

Anh đang nằm nghiêng, cánh tay săn chắc lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng, trông khổng lồ như có thể kẹp đứt đầu cô ngay lập tức.

Đường Tuế ôm gối ôm củ cải, run bần bật.

Có lẽ rèm cửa không được kéo chặt nên ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào qua khe hở, ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt Cố Kim Triều.


Gương mặt đẹp trai của anh tràn ngập ánh nắng, làm cô vô cớ cảm thấy anh như một vị thần.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược ba phút.

Nghe Luân Hồi Kính đếm ngược, cơ thể Đường Tuế đột ngột căng thẳng.

Cô chỉ cần nhẹ nhàng, lén lút chạm vào một chút thôi.

Cố Kim Triều còn đang ngủ, chắc chắn anh không phát hiện ra đâu.

Đường Tuế hồi hộp chớp mắt, từ từ tiến lại gần Cố Kim Triều.

Đến khi sát vào anh, tay cô cũng căng thẳng siết chặt.

Đôi môi như thạch trái cây nhẹ nhàng lại gần, hôn lên môi Cố Kim Triều một cái.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất đảo lộn, cô bị đè trên giường, hai cánh tay rắn chắc của Cố Kim Triều chống hai bên cơ thể cô.

Đường Tuế sợ hãi thốt lên, duỗi tay chống trước ngực anh, mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.

"Đường Tuế, em làm gì thế?"
Đường Tuế đỏ bừng mặt, làm nhiệm vụ, hôn anh một cái nhưng bị anh bắt được rồi.


Nhưng thế thì sao.

"Hôn anh đó!"
Trong giọng nói mềm mại mang theo một ít run rẩy.

"Ai cho em hôn tôi?"
Cố Kim Triều nhíu mày, đưa tay véo gương mặt cô, hơi tức giận.

Cô gái này bình thường hoảng sợ như con chim cút, thế mà hôm nay dám nói chuyện với anh như vậy.

Đường Tuế bị giọng điệu này của anh dọa sợ, cơ thể hơi co rúm lại.

Tay nhỏ mò ra sau gối sờ soạng, rất nhanh đã lấy một quyển sổ nhỏ màu đỏ ra, chắn trước mặt mình.

Che đi ánh mắt sắc bén của Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều liếc nhìn một cái, giấy chứng nhận kết hôn?
"Có giấy chứng nhận kết hôn, em muốn hôn, thì hôn! "
Đường Tuế cắn chặt răng, vẻ mặt bình bĩnh nhưng giọng nói lại run rẩy.

Lông mi mảnh dài cũng rung động theo, không dám mở mắt nhìn Cố Kim Triều.

Khóe miệng anh mang ý cười như không cười, mày nhíu chặt khiến gương mặt anh càng thêm u ám.

Anh giống như được sinh ra từ bóng tối, cả người đều bao phủ sự tàn bạo.

Cố Kim Triều duỗi tay nắm tay cô, tay còn lại nhéo cằm cô.

Dưới ánh mặt trời, làn da cô gái nhỏ tinh xảo trắng muốt như tuyết, giống như một bông hoa mỏng manh mới nở, đặc biệt là đôi con ngươi ngập nước, vừa nhút nhát vừa sợ sệt nhìn anh.

.

 
Chương 72: 72: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 22


Cố Kim Triều cúi đầu, gương mặt đẹp trai bỗng dí sát vào.

Mái tóc đen xõa trên gò má thanh tú của cô.

"Đường Tuế, em nên biết, tôi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì với em.

"
Giọng anh lạnh lẽo âm u giống như truyền ra từ lòng đất.

Lòng Đường Tuế hoảng hốt, tay vừa đẩy lên thì.

Cố Kim Triều buông cằm cô ra, dùng tay bọc lấy tay nhỏ của cô.

Bàn tay mềm như bông, giống như không xương, lại trắng nõn mịn màng như bạch ngọc.

Bàn tay Cố Kim Triều bọc lấy tay cô.

Anh nhéo nhéo.

Có hơi đau.

Đường Tuế cắn môi, không phát ra âm thanh gì.

Cố Kim Triều:???
Sao lại khóc nữa rồi.

Anh còn chưa làm gì đã khóc, anh đáng sợ đến vậy sao?
Anh chỉ!
"Em đừng khóc.


"
Cố Kim Triều duỗi tay lau nước mắt giúp cô, không cẩn thận lại nhìn thấy vệt đỏ mình vừa gây nên trên cằm cô.

Anh cũng đâu dùng sức lắm, sao lại đỏ lên thế.

Đường Tuế bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, muốn khóc mà không khóc ra.

Anh thật sự quá dữ, quá hung dữ.

"Em còn khóc nữa, tôi sẽ hôn em đó.

"
Cố Kim Triều cố ý dọa cô.

"Dù sao vừa nãy em cũng hôn tôi trước rồi.

"
Đường Tuế lập tức không nhịn được nữa, rúc người lại, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, đôi mắt to nhiễm đầy sương mù.

Cố Kim Triều:???
Người con gái này đúng là làm từ nước mà, lá gan cũng rất nhỏ.

"Được rồi, tôi sai rồi.

"
Cô cứ khóc vậy mãi, không hiểu sao, lòng anh cũng không dễ chịu gì.

Tuy giọng anh vẫn còn hơi dung dữ, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng.

Cô gái nhỏ mềm mại, khóc lên tội nghiệp chết đi được.


Khiến anh có loại cảm giác mình làm gì cô cũng được.

Có lẽ, cô là vợ anh đi!
Tiếng khóc của Đường Tuế dần biến mất nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, cô gật đầu.

Cố Kim Triều đưa tay chạm vào gò má cô.

"Rửa mặt rồi xuống ăn cơm, mẹ ở bên này.

"
Đường Tuế nghĩ tới mẹ, trong lòng ấm áp hơn, gật đầu như gà mổ thóc.

Xuống giường, đeo dép lên, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.

Mãi đến lúc nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Cố Kim Triều mới thở phào nhẹ nhõm.

Tầm mắt anh thuận tiện dừng trên đứa trẻ trong bức tranh treo trên vách tường đối diện.

Mẹ anh vì nhắc nhở anh sinh con, cũng coi như hết lòng.

Cố Kim Triều day trán, cũng đi vào nhà vệ sinh.

Anh cụp mắt xuống, thấy bàn chải mình đã có sẵn kem đánh răng, ly nước cũng được đổ đầy nước.

Đường Tuế thấy anh vào, cô dịch người sang bên cạnh nhường chỗ, tay đánh răng, bọt trắng dính trên khóe môi.

"Làm cho tôi sao?"
Cố Kim Triều bỗng cảm thấy mình không còn là mình, giơ tay chỉ.

Cô gái nhỏ cắn bàn chải đánh răng, ngoan ngoãn gật đầu.

Khóe miệng Cố Kim Triều hơi cong lên, tâm trạng cũng không tự chủ được tốt lên.

Anh cầm bàn chải bắt đầu đánh răng, hai người một cao một thấp, đều mặc đồ ngủ màu đỏ cực kỳ thô tục, khoảnh khắc này cực kỳ hài hòa.

Quần áo mẹ chọn hình như cũng không xấu đến nỗi ấy.

Rửa mặt xong, hai người cùng nhau ra ngoài, vào phòng để quần áo để chọn quần áo.

.

 
Chương 73: 73: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 23


Đường Tuế nhìn quần áo trong tủ, căn bản đều rất thiếu vải, tuy cô đã chọn áo ngắn tay bình thường nhất để mặc nhưng nó vẫn bó sát vào người, vòng eo trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài.

Cố Kim Triều vừa thắt xong cà vạt, quay đầu lại, thấy Đường Tuế, lập tức nhíu mày.

"Em mặc cái gì vậy, đổi đi.

"
Anh đi tới, sau khi nhìn một vòng, sau đó ngạc nhiên phát hiện đồ của cô cơ bản đều là váy ngắn ôm sát người, bộ trên người cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Cố Kim Triều suy nghĩ một hồi: "Đợi ăn tối xong, sẽ mua quần áo cho em.

"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt phớt hồng, trên hàng mi còn lấp lánh ánh nước.

"Ừm.

"
Đáng yêu, thật là đáng yêu.

Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người khác không nhịn được mà muốn yêu thương ôm vào lòng.

"Đi xuống thôi.

"
Cố Kim Triều bất giác hạ giọng.

Đường Tuế tiến lên hai bước, nắm lấy tay anh.

Trong thâm tâm, cô cảm thấy bây giờ Cố Kim Triều không còn đáng sợ nữa.

Cố Kim Triều như đang ôm trong tay chiếc bánh bao mềm mịn, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đôi môi mỏng khẽ giãn ra.


Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa Cố Kim Triều -10, tổng còn 50, cố lên nào củ cải nhỏ.

Đường Tuế đột nhiên nghe thấy âm thanh của Luân Hồi Kính, trong lòng có chút kinh hỉ.

Người có lòng sắt đá như Cố Kim Triều, cuối cùng cũng bắt đầu bị tịnh hóa.

Chẳng qua.

Đường Tuế: Mi kêu ai là củ cải nhỏ, cả nhà mi mới là củ cải nhỏ đấy.

Cả hai nắm tay nhau, cùng đi xuống cầu thang.

Mẹ Cố đang ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn trên mặt lập tức nở nụ cười.

Bà biết ngay mà!
Bà tính đúng rồi.

Tuy giờ hai người cũng không quá thân mật.

Nhưng chắc chắn, chưa đến một hai tháng nữa, bà có thể lên chức bà nội rồi.

Nghĩ vậy, mẹ Cố lòng như mở cờ.

"Tuế Tuế, hôm nay ăn mặc thoải mái nhỉ, đẹp lắm.

"
Đôi mắt của mẹ Cố chứa đầy sự từ ái, Tuế Tuế nhà bọn họ lớn lên xinh đẹp, nước da trắng, dáng chuẩn, dù mặc gì cũng làm người khác trầm trồ.

"Hì hì, cảm ơn mẹ.


"
Đường Tuế nghe mẹ Cố khen, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng, thoáng chốc đã lan rộng đến tai.

Trong khi nói, Đường Tuế buông tay Cố Kim Triều ra, nhào vào vòng tay của mẹ Cố.

"Đi thôi, bữa sáng hôm nay rất phong phú, con đi xem xem có món gì thích ăn không.

"
Mẹ Cố kéo Đường Tuế dậy, hai người vừa cười vừa nói đi về phía bàn ăn.

Cố Kim Triều trực tiếp bị bỏ quên ở sau.

Anh sờ mũi, đi theo sau hai người.

Theo báo cáo điều tra, quả thật có nói rằng mẹ rất thích Đường Tuế.

Nhìn vẻ này, là thật.

Cả gia đình ngồi ăn bữa sáng.

Cố Kim Triều cảm thấy mình thật giống như người ngoài ý muốn, không nên tồn tại.

Hai người cười nói vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.

Đặc biệt khi thấy Đường Tuế có vẻ rất ỷ lại mẹ Cố, Cố Kim Triều có chút ghen tị.

Sau bữa ăn.

Cố Kim Triều cầm khăn lau lau miệng, vẻ mặt tự phụ.

"Được thôi.

"
Mẹ Cố gật đầu, cảm thấy vui trong lòng, nhất là khi thấy hai người ở chung hòa hợp.

"Mẹ, mẹ đi với con nhé! Mẹ tinh mắt, nhất định sẽ giúp con chọn được nhiều quần áo đẹp.

"
Đường Tuế ôm lấy cánh tay mẹ Cố, có chút không nỡ rời đi.

.

 
Chương 74: 74: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 24


Mẹ Cố im lặng suy nghĩ một lúc, vẫn từ chối.

"Tuế Tuế, tối hôm qua mẹ ngủ không được ngon, lát nữa định đi ngủ bù, con để Kim Triều đi cùng nhé.

"
Vẫn nên để các con có thêm thời gian ở bên nhau.

"Vâng ạ.

"
Đường Tuế gật đầu, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Mẹ Cố mỉm cười nhìn hai người cùng nhau đi ra ngoài, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.

"Quản gia Lâm, lát nữa thông báo cho các thương hiệu nổi tiếng, buổi chiều mang quần áo đến, để Tuế Tuế chọn.

"
Mẹ Cố ngẫm nghĩ, quả thật mắt nhìn của Kim Triều không ổn.

Quần áo của Đường Tuế vẫn nên để bà chọn.

"Vâng.

"
Quản gia Lâm đáp lại, mỉm cười đi ra ngoài.

Ở một nơi khác, Đường Tuế và Cố Kim Triều cùng nhau đi đến trung tâm thương mại.

Hai người trực tiếp lên tầng bảy, nơi chuyên bán hàng hiệu cho phụ nữ.

Sau khi ngẫu nhiên tìm được một cửa hàng, Cố Kim Triều tùy tiện chọn vài chiếc váy, yêu cầu Đường Tuế mặc thử.

Đường Tuế xinh xắn đáng yêu, mặc loại nào cũng đẹp.

Cuối cùng, Cố Kim Triều gần như mua hết cả cửa hàng, nhân viên run rẩy nhận lấy thẻ đen từ tay anh.


Sau khi quẹt thẻ, hỏi địa chỉ nhận hàng xong xuôi.

Nhân viên mới nở nụ cười, tiễn hai người ra về.

"Anh mua nhiều quá rồi, em mặc không hết đâu.

"
Đường Tuế cảm thấy anh có chút lãng phí.

"Cũng bình thường.

"
Cố Kim Triều lạnh lùng nói, rồi sải bước về trước.

Đi được mấy bước, vẫn không nghe thấy tiếng Đường Tuế trả lời.

Anh quay đầu nhìn, Đường Tuế cách anh rất xa.

"Sao lại chậm như vậy.

"
Cố Kim Triều quay lại, đi về phía Đường Tuế, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi về phía trước.

"Chân của em có dài bằng anh đâu.

"
Đường Tuế khịt mũi, hơi bĩu môi.

Sự chú ý của cô lỡ va phải quảng cáo của nhà hàng ở tầng dưới, một bức tường phủ đầy kem nhiều màu sắc, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.

"Chồng ơi.

"
Đường Tuế dừng lại, đôi tay mềm mại khẽ lay Cố Kim Triều.


"Hửm?"
Nghe Đường Tuế gọi vậy, Cố Kim Triều thầm hiểu rõ cô nhất định đang có chuyện khác.

"Em muốn ăn cái đó.

"
Đường Tuế chỉ vào món kem trên bảng quảng cáo.

Nói xong, lại giương đôi mắt linh động nhìn sang Cố Kim Triều.

"Muốn ăn.

"
Giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu.

"Đi thôi.

"
Anh nắm tay Đường Tuế, cả hai bước xuống lầu, trực tiếp đi đến tiệm kem.

Sau khi hỏi nhân viên về loại kem trên biển quảng cáo, Cố Kim Triều thanh toán xong, anh cảm thấy có chút nghi ngờ, quả nhiên, thứ được đưa đến, là một chậu kem khổng lồ đầy màu sắc với rất nhiều topping, bánh su kem, bánh quy, trông rất bắt mắt.

"Òa!"
Đường Tuế nhìn mà sáng mắt lên, cái này nhìn còn ngon hơn trên quảng cáo.

"Wow wow wow!"
Đúng lúc này, có vài đứa bé đột nhiên đi tới, tất cả đều vây quanh trước bàn hai người, nhìn Đường Tuế đầy ngưỡng mộ.

"Chị ơi, cái này đắt lắm nhỉ.

"
"Chị ơi, cái này chắc ngon lắm.

"
"Chị ơi, một mình chị không thể ăn hết được đâu.

"
Một đám nhỏ, đứng nói luyên thuyên, siêu cấp ngưỡng mộ mà nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế có chút khó xử, tuy rằng chậu kem rất lớn, nhưng cô cảm thấy bản thân có thể ăn hết được.

"Chị ơi.

"
Mấy đứa trẻ bên cạnh đáng thương nhìn Đường Tuế.

.

 
Chương 75: 75: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 25


Có khi nào cô cảm thấy mình có thể ăn hết sạch không.

Nhìn cách cô bảo vệ đồ ăn của mình, có vẻ như đúng rồi.

Đúng lúc này, cha mẹ của những đứa trẻ xung quanh cũng chú ý đến, lập tức cảm thấy xấu hổ, liền chạy tới đưa bọn trẻ đi.

Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao, nhiều như vậy.

Mấy nhóc muốn ăn cũng được, dù sao bạn nhỏ nhà tôi cũng không ăn được nhiều như vậy.


Cố Kim Triều nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế.

"Như vậy sao được.

"
"Đúng đó đúng đó.

"
"Mẹ, con muốn ăn.

"
Cuối cùng, bọn họ cũng xúc mấy miếng kem đi mất.

Đường Tuế nhìn chậu kem của mình, chỉ còn có mấy miếng thôi, cô méo miệng.

"Ăn đi.

"
Cố Kim Triều cầm lấy cốc cà phê nhấp vài ngụm, quan sát biểu hiện của Đường Tuế.

Thấy cô như vậy không khỏi lắc đầu, hệt như con nít.

"Hừ!"
Đường Tuế khịt mũi, bàn tay mềm mại cầm lấy thìa, múc kem ăn.

Thật ngọt, thật lạnh, thật hạnh phúc.


Tuy nhiên, hơi ít, mới ăn xíu đã hết rồi.

"Chị ơi, cho chị bánh su kem bơ này.

"
"Chị ơi, cho chị bánh macaron này.

"
Lũ trẻ lần lượt chạy đến tặng đồ.

Đường Tùy có chút ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười trong suốt.

"Chị ơi, kem tuy ngon thật, nhưng cái vừa rồi quá nhiều, chị mà ăn hết chắc chắn sẽ đau bụng, chị phải nghe lời bố nha.

"
Một cậu nhóc đến an ủi Đường Tuế.

Những bé khác cũng dồn dập gật đầu.

"Anh ấy nói đúng đó, chị phải nghe lời bố nha.

"
Sau khi bọn trẻ đưa đồ ăn xong, thì vẫy tay với Đường Tuế rồi rời đi.

Đường Tuế:?
Đôi mắt trong veo nhìn sang khuôn mặt đen thui của Cố Kim Triều.

"Phụt.

"
Đường Tuế không nhịn được bật cười.

Nhưng khi thấy sắc mặt anh cực kì khó coi, cô nhanh chóng che miệng mình lại.

"Hừ.

"
Anh giống bố cô chỗ nào, thật cạn lời.

"Em ăn xong chưa?"

"Rồi.

"
Đường Tuế gật đầu, sau đó cầm lấy mấy thứ đồ mà những đứa trẻ khác đưa cho.

"Vậy thì đi thôi.

"
Cố Kim Triều nghiêm mặt, xoay người bước ra ngoài.

Những đứa trẻ còn lại thấy hai người rời đi thì nhiệt tình chào tạm biệt.

"Tạm biệt chị nhé.

"
"Tạm biệt chú ạ.

"
Cố Kim Triều lại bùng nổ.

Không lẽ anh già vậy hả.

Cố Kim Triều đưa Đường Tuế về nhà xong, liền trực tiếp ngồi xe đến công ty.

Trong xe, Cố Kim Triều cau mày nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính rồi hỏi tài xế Tiểu Lưu.

"Ừm thì! Tiểu Lưu, tôi có một người bạn đưa vợ đi chơi, bị hiểu nhầm là bố cô ấy.

Anh nói xem có phải bạn tôi quá già rồi không? Nếu vậy thì phải làm sao?"
Tài xế Tiểu Lưu đang nghiêm túc lái xe, đột nhiên nghe ông chủ hỏi vậy, cảm thấy rất kỳ quái.

Ông chủ trước giờ tính tình lãnh đạm, không bao giờ nói chuyện với cậu cả.

Sao giờ đột nhiên lại hỏi điều này.

Vậy là, mắt cậu ta nhanh chóng bốc lên ngọn lửa hóng hớt.

Nói người chỉ ta chăng?
"Cậu chủ anh tuấn đẹp trai như vậy, sao mà già được.

"
Nói xong, Tiểu Lưu dường như đã hiểu ra mọi chuyện, nở nụ cười.

Cố Kim Triều nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi, cảm thấy có gì đó sai sai: "Không phải tôi, là bạn tôi.

"
"Vâng, vâng, là bạn cậu chủ.

"
Tiểu Lưu cười cợt.

.

 
Chương 76: 76: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 26


"Vậy cậu nói phải làm sao?"
Cố Kim Triều nhìn thấy nụ cười tự tin của Tiểu Lưu, vừa nhìn là biết có cách rồi.

"Đại khái là chỉ có khi cậu chủ ở cùng với cô chủ mới bị hiểu lầm thôi, cô chủ nhỏ hơn cậu chủ vài tuổi, dáng dấp lại giống thiếu nữ, cậu chủ lại ăn mặc khá trưởng thành, vậy nên mới bị người ta nói như vậy.

” Tiểu Lưu vừa lái xe vừa nhìn Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều gật đầu, chìm đắm trong suy nghĩ.

Có vẻ như Tiểu Lưu nói đúng, anh ăn mặc khá trang trọng, khi đi cùng Đường Tuế đúng là hơi không hợp.

"Ừm, cậu nói đúng.

"
"Khụ khụ! "
Lúc này, Cố Kim Triều mới nhận ra có gì đó sai sai.

"Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy, tôi đã nói rồi, đó là một người bạn của tôi.

"
"Đúng, đúng, là bạn của cậu chủ.

"
Tiểu Lưu gật đầu, như đồng ý với ý kiến của Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều cúi đầu suy nghĩ, xem ra anh cũng cần phải mua quần áo.

Ngay lập tức, anh nhắn tin cho mẹ Cố, nhờ bà chọn giúp vài bộ quần áo trẻ trung.

Lúc này, mẹ Cố đang ngồi trên sô pha, xem danh sách các nhãn hiệu lớn.

Lại nghe Đường Tuế kể lại mấy câu chuyện thú vị vừa rồi.

Sau khi nhận được tin nhắn của Cố Kim Triều, mẹ Cố sao mà không hiểu được.

Bà mỉm cười đặt điện thoại xuống, nắm lấy tay Đường Tuế.


"Đợi lát nữa, con thích bộ nào cứ chọn.

"
Đường Tuế gật đầu.

Cứ như vậy, cô với mẹ Cố chọn quần áo rất lâu.

Ăn trưa xong, mẹ Cố lên lầu nghỉ ngơi, Đường Tuế cũng lên giường ngủ một lát.

Không biết đã ngủ được bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đường Tuế mắt lơ mơ làn màn nhìn dòng tên hiện lên trên điện thoại.

Đường Dao.

Là nữ chính.

Đường Tuế nhận điện thoại.

"Tuế Tuế.

"
Giọng Đường Dao nhẹ nhàng ngọt ngào.

Đường Tuế thầm cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến hôm qua, bọn họ tan rã không vui ở nhà cũ, cộng thêm ánh mắt Đường Dao nhìn cô còn có chút oán hận.

Tìm cô vào lúc này làm gì.

"Tuế Tuế có ở đó không?"
Đường Dao thấy điện thoại đã được kết nối, nhưng Đường Tuế bên kia lại không để ý đến cô ta, lập tức nhíu mày.

"Có chuyện gì?"
Đường Tuế hỏi.

"Tối nay, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc tại Tinh Thần, Tuế Tuế cô cũng đến tham dự nhé, chúng ta đã lâu chưa hội họp rồi.



Đường Dao nhắm mắt, khô cằn nói ra mấy câu này.

Suy nghĩ đầu tiên của Đường Tuế là từ chối.

Luân Hồi Kính: đồng ý lời mời của Đường Dao.

Đường Tuế: …
Có chút bất lực.

Nhưng không thể không đồng ý.

Đường Dao đợi một hồi, cũng không đợi được câu trả lời của Đường Tuế, mặt liền đỏ bừng, vẻ mặt cũng rất lúng túng.

Lại quay qua oán giận nhìn Cố Trạch Khải.

"Được.

"
Trong loa, truyền đến giọng nói ngọt ngào của Đường Tuế.

Đường Dao cảm thấy cổ họng khô khốc, nhất thời có chút chán ngán.

Nói xong lời chào cuối cùng, Đường Dao cúp điện thoại.

Cô ta thực sự rất ghét Đường Tuế.

Rõ ràng đã đồng ý đến, nhưng vẫn giả vờ không trả lời rõ lâu, treo máy cô ta.

Đúng là khiến người ta ghét mà.

"Tất cả đều là lỗi của anh, cứ muốn mời cô ta.

"
Đường Dao nói xong, liền đánh Cố Trạch Khải vài cái.

"Đúng đúng đúng, tất cả đều là lỗi của anh.

"
Cố Trạch Khải nắm lấy bàn tay của Đường Dao, đưa lên môi hôn mạnh một cái.

"Dao Dao, nếu em đã không thích Đường Tuế, anh sẽ giúp em làm cho cô ta biến mất mãi mãi.

"
Nghe vậy, vẻ mặt của Đường Dao lập tức thay đổi.

Thế nhưng, cuối cùng cũng không nói gì.

.

 
Chương 77: 77: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 27


“Dao Dao, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để người khác tổn thương em.


Cố Trạch Khải ôm Đường Dao vào lòng.

Đường Dao dựa vào người anh ta, khóe miệng hơi cong lên.

“Ừm.


Cô ta biết Cố Trạch Khải là người yêu mình nhất.

Buổi tối.

Làn da của cô trắng như tuyết, mái tóc đen dài như rong biển di chuyển qua lại sau lưng cô, càng thêm xinh đẹp.

Sau khi đến câu lạc bộ Tinh Thần, khuôn mặt cô chính là thẻ hội viên.

Lập tức có nhân viên phục vụ đến đón Đường Tuế vào.

Đường Tuế đi vào phòng bao, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Ngay cả Cố Trạch Khải cũng không thoát khỏi.

Đường Tuế lớn lên thật sự quá xinh đẹp, giống như nữ thần bóng tối.

Cô đứng ở đây, làm cho người ta không thể dời mắt được.

“Tuế Tuế, đến đây ngồi đi.


Đường Dao đè xuống sự ghen ghét trong lòng, đứng lên vẫy tay với Đường Tuế.


Cô ta biết Đường Tuế rất xinh đẹp.

Dù sao từ nhỏ đến lớn hai người bọn họ cùng xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn Đường Tuế.

Cô ta cũng không hiểu, cô ta mới thật sự là đại tiểu thư nhà họ Đường.

Đường Tuế là cái thá gì, chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, được cha mẹ cô ta thương hại mà thôi.

Một người thua kém cô ta về mọi mặt, lại có thể dễ như trở bàn tay cướp đi hào quang của cô ta.

Cha mẹ của cô ta làm cho người ta không thể nào hiểu được.

Bọn họ vô cùng nghiêm khắc với đứa con gái ruột này.

Ngược lại rất cưng chiều Đường Tuế vô điều kiện, chỉ cần Đường Tuế muốn, bọn họ sẽ cho.

Đường Dao nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi tức giận, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Cố Trạch Khải có thể cảm nhận được tâm trạng của Đường Dao không tốt nên đưa tay nắm chặt lấy tay cô ta.

Đường Tuế đi về phía bọn họ, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Đường Dao.

Ánh sáng trong phòng bao này rất trầm tối, còn không sáng sủa bằng phòng trước của cô.

“Cố phu nhân đến rồi, vậy Cố tiên sinh không đến cùng cô sao.


Cô ta đã sớm nghe nói Đường Tuế có thể gả cho Cố Kim Triều, bởi vì cô không biết xấu hổ, may là bà Cố thích cô.

Ả phụ nữ này đúng là ghê tởm.

Sau khi Đường Dao gả cho Cố Trạch Khải, cô lập tức quyến rũ Cố Kim Triều, muốn Dao Dao gọi mình là thím nhỏ.


Người phụ nữ này có rất nhiều thủ đoạn, vô cùng buồn nôn.

“Các người chỉ mời tôi thôi.


Đường Tuế buồn bực.

“Do tôi không tốt, không nói rõ ràng.


Đường Dao yếu ớt cười cười, đưa tay vỗ vai Đường Tuế.

Mạnh Lý Lý vừa nghe xong thì bất đắc dĩ lắc đầu.

Dao Dao quá tốt bụng, không thể quá tốt bụng với loại người không biết xấu hổ như Đường Tuế.

Rõ ràng chỉ là em họ mà thôi, nhưng lại được nước lấn tới.

Chậc chậc, không biết xấu hổ.

“Tuế Tuế, cô uống đi, chắc cô sẽ thích.


Đường Dao cười, chỉ vào ly Cocktail trên bàn.

Đường Tuế nhìn theo ngón tay của cô ta, quả nhiên có mười ly Cocktail trên bàn thủy tinh, mỗi một ly đều rất tinh xảo.

Màu sắc cũng vô cùng đẹp.

“Cảm ơn.


Tuy không thích Đường Dao, nhưng Đường Tuế rất thích rượu Cocktail trước mặt.

Cô liếm môi, cầm ly Cocktail lên nếm thử.

Ừm, rất ngon.

Đường Tuế mới uống một ngụm thì cảm thấy như có pháo hoa bắn lên trong đầu mình.

.

 
Chương 78: 78: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 28


Thì ra rượu này không chỉ uống ngon mà còn rất đẹp nữa.

Đường Tuế rất có hứng thú, sau khi uống hết một ly lại lấy một ly Wings of Angel, nghe tên rất trong sáng, lại có màu trắng sữa.

Khá giống sữa bò.

Đường Tuế uống vào, ưm, quả nhiên có vị sữa bò.

Nhưng ngoài sữa bò còn có vang sủi.

Loại này càng dễ uống, dù sao cô cũng rất thích uống sữa bò.

Đường Dao vẫn luôn chú ý đến Đường Tuế, thấy cô thích uống loại này thì lập tức ngoắc tay cho người mang thêm một ly lớn đưa đến trước mặt Đường Tuế.

Nếu cô thích uống, vậy sẽ cho cô uống đủ.

Khi con người ở trong trạng thái say rượu, chắc chắn sẽ nghe lời hơn.

Hơn nữa Đường Tuế vốn thích Cố Trạch Khải, dưới tình huống này, cô sẽ giúp đỡ bọn họ.

Đường Tuế vừa uống hết một ly nhỏ, lại thấy Đường Dao đưa cho mình ly lớn như vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức vui vẻ.

Trong lòng thầm suy nghĩ hình như người này cũng không quá xấu xa.

Tay nhỏ của Đường Tuế lập tức cầm lên uống ừng ực.

Đường Dao: …
“Dao Dao, em đi hát với Mạnh Lý Lý đi, anh nói hai câu với cô ta.


Cố Trạch Khải nhéo tay Đường Dao.

“Được.



Ánh mắt Đường Dao nhìn Cố Trạch Khải có chút lưu luyến không thôi.

“Ngoan, đi đi.


Cố Trạch Khải có chút đau lòng.

Tuy rằng anh ta biết Đường Tuế là người điên, nhưng thật sự không muốn cô làm khó Đường Dao khắp nơi.

Chỉ có thể nghĩ cách ngược lại để qua cửa này.

“Ừm.


Đường Dao hơi gật đầu, chỉ có thể đứng dậy đi về phía Mạnh Lý Lý.

Cô ta và Mạnh Lý Lý nhanh chóng ca hát, lập tức thu hút ánh mắt của người xung quanh.

Cố Trạch Khải nhìn về phía Đường Tuế, kiềm chế cảm giác buồn nôn, ngồi xuống bên cạnh Đường Tuế.

Đường Tuế nhận ra, cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cũng tràn đầy chán ghét.

Cô lại ngồi qua chỗ khác.

Dựa theo cốt truyện, nam chính và nữ chính đều vô cùng chán ghét cô.

Nếu không phải Luân Hồi Kính giao nhiệm vụ cho cô, cô mới không đến đây đâu.

“Ừng ực.


Đường Tuế cầm ly lên, tiếp tục uống.

Sữa bò này uống ngon quá.


Cô khá hài lòng.

Đường Tuế mím môi, tiếp tục uống rượu.

Cố Trạch Khải ngồi đó, cơ thể có chút cứng đờ, dường như không thể tin được.

Anh ta không có nghe nhầm chứ?
Hình như vừa rồi Đường Tuế ghét bỏ anh ta.

Không đúng, cô thích anh ta mà.

Nếu không thì trước đó anh ta nói muốn giành quyền lực, cô cũng gật đầu đồng ý giúp đỡ anh ta.

Lúc trước cô nhìn anh ta đều vô cùng nịnh nọt, sao hôm nay lại lạnh nhạt như thế.

Chẳng lẽ cô thấy anh ta và Đường Dao ở bên nhau nên ghen tị.

Trong lòng Cố Trạch Khải thầm nghĩ hỏng bét rồi.

Anh ta nghĩ mình và Đường Dao đi chung để cô ta yên tâm, không muốn làm Dao Dao thấy khó chịu.

Nhưng mà!
Hiện tại Đường Tuế lại như vậy, anh ta rất khó giải quyết.

“Tuế Tuế, tôi có một số chuyện cần cô giúp một tay.


Trong mắt Cố Trạch Khải cuồn cuộn sóng ngầm.

Chỉ cần Đường Tuế làm nội ứng cho anh ta, giúp anh ta làm vài chuyện, thì anh ta muốn bộc lộ tài năng trong công ty cũng là điều hiển nhiên.

Đường Tuế vẫn luôn uống rượu, không rảnh chú ý đến Cố Trạch Khải.

“Tuế Tuế.


Cố Trạch Khải đưa tay đẩy cô một cái.

“Làm gì?”
Đường Tuế không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Cố Trạch Khải.

Tên này có thấy phiền không, cứ quầy rầy cô uống rượu, đồ đáng ghét.

.

 
Chương 79: 79: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 29


“Anh ồn ào cái gì!”
Cuối cùng Đường Tuế không nhịn được nữa, nổi giận mắng.

Đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Cố Trạch Khải.

Tên đàn ông này này quá phiền phức, cứ như ruồi bọ, bay tới bay lui mãi.

Cố Trạch Khải ngây ra, từ trước đến nay anh ta chưa từng bị mắng chửi như vậy.

“Đường Tuế, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao.


Giọng nói của Cố Trạch Khải dần trở nên nguy hiểm.

Đường Tuế đặt ly xuống bàn, chống nạnh, ngẩng cao đầu.

“Tôi là thím nhỏ của anh, tôi dạy dỗ anh mấy câu thì sao.


“Đúng là không biết lớn nhỏ.


Bùm, khuôn mặt của Cố Trạch Khải đỏ như máu.

Nếu không phải e ngại ầm ĩ ở chỗ này, người khác sẽ thấy được.

“Đường Tuế.


Cố Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi không quan tâm cô giả vờ hay là thật, đừng tiếp tục giả ngu trước mặt tôi, đừng…” Cố Trạch Khải suy nghĩ, cũng không nghĩ ra lời tàn nhẫn nào.


Anh ta nắm chặt tay lại.

“Buổi tối cô đến thư phòng của Cố Kim Triều, lén nhìn chuyện cơ mật của chú ấy rồi nói cho tôi biết.


Đường Tuế chớp mắt, có chút mơ màng.

Cuối cùng cô lại cầm ly rượu lên uống ừng ực.

Cố Trạch Khải hừ lạnh một tiếng, thấy cô như vậy thì biết cô đã đồng ý.

Anh ta không quan tâm đến Đường Tuế nữa, lập tức đi tới trước mặt Đường Dao, nắm tay cô ta rồi bắt đầu hát hò.

Đường Tuế uống xong một ly rượu lớn thì sờ cái bụng nhỏ của mình, cô muốn đi vệ sinh.

Cô lảo đảo đứng lên, sau đó đi ra ngoài.

Dù sao chỗ này tốt xấu lẫn lộn, nếu Đường Tuế xảy ra chuyện gì.

Nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc sau khi Đường Tuế gả cho Cố Kim Triều thì càng trở nên kiêu ngạo.

Nếu có người sàm sỡ Đường Tuế, Cố Kim Triều sẽ tuyệt đối không cần Đường Tuế nữa.

Đường Dao nghĩ đến đây thì yên tâm thoải mái ngồi xuống, tiếp tục ca hát.

Đường Tuế đi ra ngoài, lảo đảo đến nhà vệ sinh, sau khi cô đi vệ sinh xong thì đứng trước bồn rửa tay.

Thấy khuôn mặt mình trong gương hệt như mông khỉ, cô không khỏi bật cười hì hì.

“Đỏ quá.



Cô nhìn khuôn mặt của mình trong gương, có chút ngây ngốc.

Đúng lúc này, mấy người đàn ông vừa ra khỏi nhà vệ sinh nam vừa cười đùa, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Tuế đứng trước bồn rửa tay.

Ánh mắt của bọn họ lập tức bị hấp dẫn.

Dáng người này, khuôn mặt này, đúng là cực phẩm.

Lại còn uống say khướt.

“Em gái nhỏ, em đi một mình sao?”
Tên da trắng đi đầu nghĩ mình đẹp trai nên vuốt tóc đứng ở trước mặt Đường Tuế.

Anh ta còn huýt sáo.

Đường Tuế nghiêng đầu chớp mắt.

“Anh quá xấu, tránh ra.


Tên da trắng chưa từng bị người ta sỉ nhục như thế, đột nhiên nghe cô nói thì tức giận, mấy người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào.

“À ha, người đẹp vốn không thích kiểu như cậu.


“Ha ha ha, anh quá xấu! Mau tránh ra.


Đường Tuế híp mắt, đầu cũng choáng váng.

“Đồ đàn bà thối.


Tên da trắng cắn chặt răng, chạy tới trước mặt Đường Tuế.

Trước đó cũng muốn thương hoa tiếc ngọc, nếu đã cho mặt mũi mà cô không cần, thì đừng trách anh ta.

Anh ta duỗi tay ra muốn xé váy của Đường Tuế.

Trên mặt anh ta cũng nở nụ cười thèm thuồng.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top