Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 80: 80: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 30


Đường Tuế nhíu mày, nhìn cái thứ xấu xí này đang dần tới gần mình.

Cô giơ tay lên đánh.

Chợt, tóc trắng bị đánh bay.

"A! ”
Tóc trắng nằm trên đất, kêu gào thảm thiết.

Vỡ đầu, đánh gãy xương, chỉ có thể nằm im như vậy.

"Con khốn, chúng mày cùng lên chơi chết nó cho tao.

"
Tóc trắng nằm bò trên đất, tức không chịu nổi: "Nhanh lên, trực tiếp đánh nó ngất đi rồi kéo vào phòng.

"
"Vâng thưa đại ca.

"
Đám còn lại đi theo tên tóc trắng sôi nổi gật đầu.

Chúng đồng loạt đánh về phía Đường Tuế, thế nhưng một đám bọn họ cũng không bắt nổi một đứa con gái yếu ớt như cô.

Đúng là buồn cười.

Một đám tranh giành nhau đi lên.

Thế nhưng còn chưa chạm đến một sợi tóc của cô đã bị cô duỗi chân đá bay ra ngoài.

Một đám bị đá nằm chồng lên người tóc trắng.

"Ui ui ui.


"
Nhất thời, tiếng oán than vang lên khắp trời.

Đường Tuế kiêu ngạo hừ một tiếng, phủi tay.

Cô bĩu môi, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn đã hơi đỏ lên của mình.

Tại sao lại như vậy?
Luân Hồi Kính: À, cái này là Thiên Đạo trừng phạt.

Đường Tuế: Ủa? Tự dưng phạt ta làm gì?
Luân Hồi Kính: Nếu cô ra tay thì sẽ phải chịu cái này, dù sao bọn họ đều là người thường, cũng như thế, nếu cô đối xử với nam nữ chính như vậy thì phản phệ sẽ càng dữ dội hơn.

Đường Tuế bắt được trọng tâm: Không phải hồi trước mi chỉ nói, trước khi khí vận của nam nữ chính chưa tiêu tán hết thì ta không thể làm những thứ này sao?
Luân Hồi Kính: …
Thật không ngờ rằng củ cải nhỏ lại ranh mãnh như vậy?
Nó nghĩ một lúc, đắn đo một phen.

Luân Hồi Kính: Nếu bọn họ còn khí vận thì phản phệ lên người cô sẽ rất nghiêm trọng, cô còn sống được à?
Đường Tuế cảm giác bàn tay và chân mình đau nhói.

Đối phó với những người phàm tục này, phản phệ không dễ chịu chút nào.

Luân Hồi Kính: Nói không chừng sẽ đứt tay đứt chân đấy.

Đường Tuế:!
Hu hu, cô không dám nữa.

Một bên khác, Cố Kim Triều đi vào phòng bọn Cố Trạch Khải, anh nhìn quanh một vòng, vẫn không thấy Đường Tuế.

Lòng anh lộp bộp, ngón tay cũng siết chặt lại.

"Đường Tuế đâu?"

Giữa chân mày Cố Kim Triều ẩn chứa lệ khí lạnh lẽo.

Cố Trạch Khải đang nắm tay Đường Dao, hát bài tình ca ngọt ngào.

Bỗng dưng bị cắt ngang, trong lòng anh ta hơi không vui.

"Không phải ở bên kia sao?”
Cố Trạch Khải duỗi tay chỉ, ánh mắt cũng chếch qua đó, nhưng ở đó đã không còn bóng dáng Đường Tuế.

"Ủa, Đường Tuế đâu rồi?"
Cố Trạch Khải cũng hơi lo lắng, người là do bọn họ gọi tới, nếu cô xảy ra chuyện gì, dù Cố Kim Triều không đánh chết anh ta thì bà nội cũng đánh chết anh ta.

"Tôi vừa nhìn thấy cô ta ra ngoài.

"
Lúc này có người nhỏ giọng nói.

Cố Kim Triều tàn nhẫn liếc Cố Trạch Khải một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

"Trạch Khải.

"
Đường Dao hơi lo lắng kéo tay Cố Trạch Khải.

"Không sao đâu, Dao Dao.

"
Cố Trạch Khải nắm lấy tay cô ta: "Đi, chúng ta ra ngoài xem.

"
Trong lòng Đường Dao cũng xao động, dù sao Đường Tuế đã ra ngoài lâu vậy rồi mà vẫn chưa quay lại, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn chuyện cũng đã xong rồi.

Cô ta cúi đầu, nhếch lên một nụ cười nhạt.

Người trong phòng bao gần như đều ra ngoài.

Đám người đông đúc đồng loạt đi về nhà vệ sinh.

Cố Kim Triều lập tức tìm người tới, cùng mình đi tìm Đường Tuế.

Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, bên trong truyền đến từng trận quát tháo.

Mặt Cố Kim Triều trầm như nước.

 
Chương 81: 81: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 31


Anh tiến lên trước, thình lình thấy một đám đàn ông nằm trên mặt đất.

Loạng choà loạng choạng xếp chồng lên nhau.

Cố Kim Triều cũng nhìn thấy Đường Tuế.

Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt đứng tựa vào bồn rửa tay, đang giơ tay mình lên thổi.

"Cố Kim Triều.

"
Đường Tuế vừa nâng mắt lên thì thấy Cố Kim Triều, cô lập tức gọi anh.

Cố Kim Triều bước qua, cơ thể Đường Tuế mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh.

"Bọn họ bắt nạt em, tay em đau quá!"
Đường Tuế mềm mại khẽ nói bằng giọng nói vô cùng ấm ức.

Cô hơi hất mặt lên, trên hàng mi mảnh dài còn vương giọt lệ.

Đôi môi hệt thạch trái cây mấp máy mang theo mùi rượu.

Sắc mặt Cố Kim Triều âm u, nhíu mày: "Sao em uống nhiều rượu như thế?"
Đường Tuế nghiêng đầu, chớp mắt nhìn Cố Kim Triều.

"Em uống sữa bò mà, có uống rượu đâu.

"
"Chân cũng đau nữa.

"
Đường Tuế đứng im tại chỗ không nhúc nhích, duỗi tay chỉ bàn chân đã sưng đỏ lên như móng heo của mình.


Cố Kim Triều nhìn thoáng qua, đưa tay ôm cô lên.

"Cậu Cố, những người này giải quyết thế nào ạ?"
Quản lý của Tinh Thần nhìn đám người trên mặt đất, không khỏi lắc đầu.

Bọn người này bị mù rồi à?
Chọc ai không chọc, lại dám chọc cô Cố, đúng là tìm chết mà.

"Báo cảnh sát đi.

"
Cố Kim Triều cười lạnh một tiếng, anh sẽ cho người chăm sóc bọn họ thật tốt.

Nói xong, Cố Kim Triều ôm Đường Tuế, rời đi không một lần ngoảnh lại.

Tới trước mặt Cố Trạch Khải, Cố Kim Triều ngừng lại, ánh mắt sắc bén liếc anh ta một cái.

"Nếu chú mời người tới uống rượu, vậy sao không đảm bảo an toàn cho cô ấy.

"
Cố Trạch Khải há miệng, định nói gì đó, nhưng lại nuốt vào.

"Thật xin lỗi, chú nhỏ.

"
Cố Trạch Khải cúi đầu, quyết đoán nhận sai.

Cố Kim Triều không nói tiếp, ôm Đường Tuế rời đi.

"Ông xã, đau quá.


"
Đường Tuế giơ cái tay gấu của mình lên, đưa đến trước mặt Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều cúi đầu, nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của Đường Tuế.

Hơi đau lòng nhưng lại cảm thấy đáng đời cô.

Ôm Đường Tuế vào trong xe, Cố Kim Triều muốn đặt cô lên ghế, nhưng Đường Tuế giống như dính trên người anh, không thể tách ra được.

"Đường Tuế?"
Đường Tuế rụt đầu, tuy trong lòng vẫn sợ hãi Cố Kim Triều, nhưng cô cảm thấy hiện tại anh không đáng sợ như thế nữa.

Cánh tay tuyết trắng của cô quàng chặt cổ Cố Kim Triều, gương mặt nhỏ non nớt cũng dán chặt vào mặt anh.

"Em không muốn qua đó, em muốn dựa vào anh.

"
Cố Kim Triều không cử động, chỉ im lặng ôm cô.

"Tay em còn đau không?"
Vừa hỏi xong, thì thấy cô gái nhỏ ấm ức lên.

Cô khịt mũi, vành mắt đỏ hoe, nhìn Cố Kim Triều chằm chằm.

"Đau.

"
Nũng nịu.

Đường Tuế cắn môi, chậm chạp nói.

"Bây giờ đỡ hơn chút rồi.

"
Lúc này, dưới ánh đèn nê ông bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mái tóc dài đen nhánh của cô trở nên mềm mại tinh tế.

Cố Kim Triều thấy cô vừa mềm vừa tinh tế, cửa sổ xe mở hé khiến gió luồn vào mái tóc dài của cô, quẩn quanh trước mặt anh.

Bỗng dưng, anh vươn tay bắt lấy tóc cô, quần chúng quanh ngón tay mình.

.

 
Chương 82: 82: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 32


Đường Tuế thấy ánh mắt anh nhìn mình, cực kì nóng bỏng thâm tình, còn cơ thể cô thì dán chặt vào anh đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Thịch thịch thịch, một tiếng lại một tiếng, ồn ào vô cùng.

Trong xe yên tĩnh nên nghe được cực kỳ rõ ràng.

Đường Tuế nhíu mày, dùng một bàn tay khác nhẹ nhàng chọc vào ngực Cố Kim Triều.

"Mi ồn ào chết đi được, đừng ồn nữa.

"
Cố Kim Triều đen mặt.

"Phụt! ”
Tài xế Tiểu Lưu thật sự không nhịn nổi nữa, cười ra tiếng.

Sắc mặt Cố Kim Triều càng khó coi hơn.

Cũng may xe đã tiến vào biệt thự.

Chờ xe dừng hẳn, Tiểu Lưu đi xuống mở cửa xe cho Cố Kim Triều.

Nhìn Cố Kim Triều ôm Đường Tuế đi xa, trái tim của Tiểu Lưu mới thả lỏng.

Bây giờ trời đã khuya, mẹ Cố đã sớm nghỉ ngơi.

Cố Kim Triều ôm Đường Tuế về phòng ngủ rồi thì ném cô lên sô pha.

Ghế sô pha rất co dãn, cơ thể mềm mại mảnh mai của Đường Tuế còn nảy lên đó vài cái, mãi đến khi cô duỗi tay ôm một bên tay vịn mới ổn định lại được.

Cô mím môi, cô có thể cảm giác hôm nay tâm trạng Cố Kim Triều không tốt lắm.


"Em muốn đi tắm trước.

"
Đường Tuế rụt chân lại, mặt đỏ bừng.

Cố Kim Triều định ôm cô, thì cả người Đường Tuế lại ngã sát ra sau.

"Để tôi ôm em vào nhà tắm.

"
Lúc này Đường Tuế mới gật đầu, dang tay ra.

Cố Kim Triều ôm cô vào phòng tắm, xả nước cho cô xong rồi ra ngoài.

Đường Tuế tắm qua loa qua, tùy tiện mặc chiếc váy ngủ màu hồng rồi nhảy cà nhắc ra ngoài.

Đường Tuế đứng bên ngoài, nhìn Cố Kim Triều ngồi trên sô pha đang cầm laptop làm việc.

Có vẻ như anh nghe thấy tiếng động ở đằng sau nên quay đầu lại, nhìn Đường Tuế nhảy cà nhắc sau lưng mình.

Anh đứng dậy, bước tới ôm Đường Tuế lên, nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha.

"Tôi bôi thuốc cho em trước, bôi xong thì em ngủ đi.

"
"Vậy anh đi đâu?"
Đường Tuế hỏi.

"Tôi phải vào thư phòng làm việc.

"
Cố Kim Triều xắn tay áo, cầm thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa nắn mát xa bàn tay cô.


"À.

"
Đường Tuế đáp lại một tiếng.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tới thư phòng với Cố Kim Triều.

Đường Tuế:!
Bây giờ cô đang chóng mặt, chỉ muốn ngủ.

"Em! ”
Đường Tuế nhẹ nhàng lau lay ống tay áo của Cố Kim Triều.

"Hửm?"
Dưới ánh đèn, làn da trắng trẻo mịn màng của Đường Tuế bởi vì rượu mà có vệt ửng đỏ nhàn nhạt, hàng mi cong dài khẽ rung động, lộ ra ánh nước vô tội.

Đôi mắt anh, yên lặng nhìn cô, cảm giác thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc này.

"Em muốn tới thư phòng với anh.

"
Đường Tuế nói xong còn ngáp một cái.

"Cũng được.

"
Cố Kim Triều hơi gật đầu, bôi thuốc cho cô xong thì ôm cô tới thư phòng.

Đặt cô lên ghế sô pha trong thư phòng, còn anh thì xoay người đến bàn làm việc bận rộn.

Chờ khi ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Kim Triều thấy Đường Tuế đã ngủ rồi, điện thoại đang phát phim hoạt hình vẫn bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cố Kim Triều đứng lên, cầm một cái chăn mỏng đi tới trước mặt Đường Tuế, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Rồi lấy điện thoại cô đi, vừa định tắt giúp cô thì thấy wechat có tin nhắn mới.

Nam thần: Nhớ gửi tài liệu trong máy tính chú nhỏ cho tôi.

Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều hơi khựng lại, mặt trầm như nước.

.

 
Chương 83: 83: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 33


Đột nhiên, Cố Kim Triều siết chặt cánh tay đang cầm điện thoại lại.

Nam thần?
Nhìn nội dung cuộc đối thoại là biết kẻ gửi tin nhắn là Cố Trạch Khải.

Cố Kim Triều lại lướt lên lịch sử trò chuyện, trên cơ bản đều là Đường Tuế nói chuyện, Cố Trạch Khải rất ít trả lời.

Là Đường Tuế một lòng một dạ theo đuổi Cố Trạch Khải.

Cố Kim Triều mặt không biểu cảm ném điện thoại cô lên sô pha.

Còn anh thì về lại bàn đọc sách, bắt đầu làm việc.

Nhưng anh không thể nào chuyên tâm vào công việc được, vừa nhìn thấy tài liệu thì trong đầu liền liên tưởng tới Đường Tuế.

Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi rồi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn.

"Camera đã sửa xong chưa?"
Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn trả lời.

"Hả? Không phải cậu nói không sửa nữa à? May mà tôi chưa vứt đi, nếu không thì lãng phí không biết bao nhiêu tiền.

"
Cố Kim Triều nheo mắt nhìn tin nhắn.

"Sửa xong rồi thì trực tiếp phát nội dung cho tôi.

"
Gửi tin nhắn xong, Cố Kim Triều ném điện thoại sang một bên.

Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Đường Tuế trên sô pha.


Hy vọng, em không lừa tôi.

Đường Tuế đang ngủ ngon lành trên sô pha thì bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, gửi một phần văn kiện cho Cố Trạch Khải, bắt buộc phải là tài liệu trong máy tính Cố Kim Triều, nhanh lên, nếu không sẽ bị điện giật.

Đường Tuế nhíu mày, tuy chưa mở mắt ra nhưng cô lại vô hình cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.

Cô mở mắt ra, nhìn về hướng mình cảm nhận được.

Chỉ có! Cố Kim Triều đang cúi đầu làm việc.

"Ông xã.

"
Đường Tuế nằm trên sô pha, gọi một tiếng.

"Ừ?"
Cố Kim Triều đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô.

Đường Tuế ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to mênh mông sương mù, đáng yêu một cách khó tả.

"Chúng ta cùng về ngủ nhé?"
Đường Tuế mềm mại dò hỏi.

Cố Kim Triều: "Chờ một lát.

"
Đường Tuế cúi đầu, ngón tay nắm chặt làn váy mình.

Phải nhanh chóng dụ Cố Kim Triều ra ngoài, nếu không sao cô có thể động vào máy tính anh được.

"Anh có thể ra ngoài lấy nước giúp em không?"

Đường Tuế ngập ngừng, hơi nhỏ giọng.

"Có thể.

"
Cố Kim Triều trả lời, ánh mắt nhìn Đường Tuế đột nhiên u ám sâu thẳm đi.

Đầu lưỡi anh đẩy đẩy hàm răng rồi xoay người rời khỏi phòng.

Cửa thư phòng vừa đóng lại, Đường Tuế liền bước tới trước bàn làm việc, mở máy tính, nhìn tài liệu trong đó, cuối cùng tầm mắt dừng trên một file tài liệu.

Hình như là sách điện tử, tên cuộc chiến phố Wall, cuộc chiến thắng bất ngờ trên thị trường chứng khoán!
Nhìn có vẻ nhiều.

Đường Tuế nhìn, gật đầu.

Tên Cố Trạch Khải kia, đầu óc toàn là rác, tâm địa gian xảo, anh ta nghĩ gì không biết.

Không tự mình nỗ lực để giành lấy mọi thứ, mà cứ nghĩ tới mấy ý tưởng xấu xa tầm phèo này.

Gửi xong, cô nhanh chóng xóa nó rồi rời khỏi bàn làm việc, tiếp tục ngồi trên sô pha.

Đúng lúc, Cố Kim Triều bưng ly nước từ bên ngoài bước vào.

"Này, uống nước đi.

"
"Cảm ơn ông xã.

"
Đường Tuế ngọt ngào ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Cố Kim Triều rồi nhận ly nước trong tay anh.

Vừa mới uống một ngụm.

Thì nghe anh nói.

"Đường Tuế.

Em không gạt tôi đâu nhỉ!"
Giọng điệu bình thản, không nghe ra bất cứ phập phồng nào.

“Khụ khụ khụ! ”.

 
Chương 84: 84: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 34


Câu nói đột ngột của anh khiến Đường Tuế khiếp sợ đến sặc nước.

“Khụ khụ…”
Cô lại ho khan thêm mấy tiếng nữa, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt đọng nước.

“Sẽ sao?”
Ánh mắt Cố Kim Triều khẽ xao động, bùng lên lửa giận.

Đường Tuế chạm vào ánh mắt này của anh, trái tim cô bỗng thắt lại, cô lắc đầu.

Giọng điệu trẻ con ngây thơ: “Em sẽ không lừa gạt anh đâu.


Cố Kim Triều khẽ gật đầu, nhếch miệng.

“Ừ.


“Em buồn ngủ quá, em về phòng trước đây.


“Ừ, được.


Cố Kim Triều khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Đường Tuế rời đi.

Đợi khi cánh cửa phòng làm việc hoàn toàn đóng lại, vẻ mặt anh nhanh chóng tối đi.

Anh trở lại bàn làm việc, tùy tiện thao tác vài cái, email mà Đường Tuế đã xóa trước đó xuất hiện lại.

Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo dấy lên mưa to gió lớn.

Quả nhiên, Đường Tuế vẫn gửi email này ra ngoài.

Cô phản bội anh.

Thoáng chốc, Cố Kim Triều cảm giác lòng mình như bị đâm thủng, khó thở.


Lạnh lạnh, lùng lùng.

Lại có chút do dự.

Cố Kim Triều cắn chặt hàm răng, mắt đỏ ngầu, nhấn mở email.

Đợi đến lúc nhìn thấy nội dung email, biểu cảm trên khuôn mặt Cố Kim Triều hoàn toàn cứng đờ.

Mặt anh đầy kinh ngạc?
Sau khi đọc kỹ nội dung email, thứ mà Đường Tuế gửi gồm một ít nội dung, một ít lời chế giễu.

Chính là nó?
Anh giống như vừa trải qua lên voi xuống chó.

Cố Kim Triều tắt máy tính, đi về phòng.

Lúc này, Đường Tuế đang thấp thỏm nằm trên giường.

Hu, hành động vừa rồi thực sự có chút đáng sợ đó.

Bây giờ trái tim của cô vẫn còn đập thình thịch.

Đường Tuế dùng ngón tay, nhẹ nhàng che trái tim của mình lại.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều giảm 10, tổng còn 40.

Nghe vậy, Đường Tuế kinh ngạc ngồi bật dậy, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại ôm chặt chăn bông, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Ủa, sao lại giảm nhỉ.

Hơ.

Cảm giác như đang nằm mơ.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Kim Triều từ bên ngoài bước vào.

Đường Tuế vội vàng ngã phịch xuống giường, định giả vờ ngủ.

Cố Kim Triều nhìn thoáng qua, không khỏi bật cười: “Giờ mới giả vờ ngủ có phải hơi muộn không?”

Bàn tay nhỏ của Đường Tuế nhẹ nhàng gạt chăn bông ra, chỉ để lộ một đôi mắt to long lanh.

“Sao lại sợ anh?”
Cố Kim Triều bước gần đến.

Đường Tuế nghe vậy thì đánh trống lảng.

“Sao em lại sợ anh chứ.


Nói xong còn đặc biệt ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt cũng ngơ ngác, không cố định.

Cố Kim Triều thấy cô như thế này thì bật cười.

Anh tiến lên vài bước, ngồi lên giường.

Rồi vươn tay bóp lấy cái cằm mảnh khảnh của cô, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.

“À? Giờ cũng không sợ nữa à.


Thật là đáng yêu quá đi.

Anh quyết định rồi.

Cố Kim Triều đột nhiên cúi người, đôi môi mỏng chạm vào môi cô, đặt lên đó một nụ hôn.

“Ngu ngốc.


Đường Tuế cuộn tay thành nắm đấm nhỏ, vùng vẫy kháng nghị.

“Em không ngốc chút nào nhé.


Lúc này Cố Kim Triều đã rời khỏi giường, chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.

Nghe cô nói, anh mỉm cười nhìn cô.

“Ừm, đúng là không ngốc chút nào.


Đường Tuế:???
Tại sao, cô lại thấy càng mỉa mai hơn nhỉ.

“Hừ.


Đường Tuế mềm mại khịt mũi rồi nằm xuống, ôm chăn bông, khóe miệng hơi giương lên.

.

 
Chương 85: 85: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 35


Cố Trạch Khải và Đường Dao vừa mới kết thúc khoảng thời gian thân mật, Đường Dao vào phòng vệ sinh tắm rửa, Cố Trạch Khải thì dựa vào giường, rít khói.

Anh ta cầm điện thoại lên, lơ đãng liếc nhìn.

Vô tình thấy được email mà Đường Tuế dùng máy tính của Cố Kim Triều gửi cho anh ta.

Cố Trạch Khải trừng to mắt, vội vàng ném điếu thuốc lá trong tay rồi mở email ra.

Nhưng sau khi thấy rõ nội dung email, anh ta tức đến xanh mặt.

Đường Tuế.

Cố Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi, nhìn mấy thứ cốt lõi.

Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi vào trên dòng chữ Đường Tuế gửi gắm.

“Với tư cách là thím nhỏ, tôi khuyên cậu đừng suy nghĩ mấy chuyện bàng môn tà đạo nữa, cố gắng đọc sách, cố gắng làm việc.


“Đùng…”
Cố Trạch Khải tức giận đùng đùng, không kìm chế được nữa.

Điện thoại bị anh ta trực tiếp ném ra ngoài.

Nát bét.

Đường Dao hoảng hốt quấn khăn tắm đi ra, mặt đầy hoang mang nhìn Cố Trạch Khải.

“Anh sao thế?”
Đường Dao luống cuống, lảo đảo đi đến trước mặt anh ta.

Cố Trạch Khải đầy lửa giận không có chỗ để phát tiết, nhưng nếu đụng chạm đến Đường Dao thì anh ta có chút không nỡ.

“Không có chuyện gì cả.



Anh ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đường Dao.

“Anh không sao, em đừng lo lắng.


Đường Dao rưng rưng muốn khóc, điện thoại cũng ném đi rồi mà còn nói không có chuyện gì.

Nhưng cô ta thấy Cố Trạch Khải không muốn nói nên cũng không hỏi lại.

Cố Trạch Khải cúi thấp đầu, ánh mắt lạnh lùng.

Xin hãy đọc ????r????yện ????ại ﹏ TR????MTRUYE N.????n ﹏
Trong lòng cũng đầy tức giận.

Đường Tuế, con tiện nhân này, cứ chờ đó cho anh ta.

Từ khi nào mà thứ rác rưởi này cũng có thể chế nhạo anh ta.

Ha, hay là từ trước đến giờ mục đích của cô đều là điều này.

Bằng không thì tại sao sau khi anh ta cưới Đường Dao, thì cô liền gả cho chú nhỏ của anh, trở thành trưởng bối của anh ta rồi nhục mạ anh ta.

Đủ rồi!
“Trạch Khải.


Đường Dao nhìn thấy khắp người Cố Trạch Khải đều là sự ngoan lệ, thì rúc cơ thể mềm mại vào trong người anh ta, nhẹ giọng an ủi.

Chẳng mấy chốc, hai người họ lại xxx.

Mấy hôm sau.


Đường Tuế nhận được điện thoại của cha mẹ Đường.

“Đường Tuế, hôm nay là sinh nhật mẹ, con có rảnh thì trở về ăn cơm cùng?”
“Nếu là sinh nhật mẹ thì con nhất định sẽ đến.


Trong ấn tượng của nguyên chủ, cha Đường, mẹ Đường đối xử rất tốt với cô.

Cho nên, Đường Tuế cũng không từ chối.

“Đứa nhỏ ngốc này, ha ha ha.


Mẹ Đường rất vui vẻ, cười hớn hở.

Nghe những lời này, trái tim của Đường Tuế có chút ngọt ngào.

Tuy nguyên chủ có một người chị gái như Đường Dao, nhưng cha mẹ của cô đều rất tốt.

“Được, con biết rồi.


Đường Tuế cúp điện thoại, đứng trong phòng để đồ chọn quần áo, cuối cùng cũng chọn được một bộ váy màu hồng, nhìn không quá long trọng, nhưng cũng không qua loa tùy tiện.

Thay quần áo xong, Đường Tuế lại kéo ngăn tủ ra, chọn một bộ ngọc bích, định tặng cho mẹ Đường.

Thế nhưng khi đến Nhà họ Đường, Đường Tuế mới nhận ra đó cũng không phải là bữa tiệc gia đình như mẹ Đường nói.

Trước cửa ra vào đều là xe xịn, người ra vào rất nhiều.

Đường Tùy cau mày, vừa mới đi vào.

Cô đã nhìn thấy mẹ Đường vô cùng khoa trương chạy về phía cô.

“Ái chà chà, Đường Tuế nhà chúng ta trở về rồi, đúng là tốt quá.


Tuy rất nhiệt tình, nhưng không hiểu sao, trong lòng Đường Tuế lại cảm thấy không thoải mái.

Đường Tuế mỉm cười.

“Mẹ, đây là quà của mẹ.

”.

 
Chương 86: 86: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 36


Đường Tuế đưa hộp quà trong tay ra.

Sắc mặt mẹ Đường hơi cứng đờ, thoáng sau mới nở nụ cười: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ đã nói chỉ là một bữa sinh nhật nhỏ thôi, không cần con tặng quà, sao con còn mang đến làm gì, đúng là lãng phí!”
Con ngươi Đường Tuế lóe sáng, thử quan sát xung quanh.

Cô lại nhìn về phía mẹ Đường: “Mẹ, có vẻ cũng không giống như bữa tiệc sinh nhật nhỏ lắm nhỉ.


Người qua kẻ lại nhiều như thế, may là cô mang theo quà tới, nếu cô đi tay không, không biết sau lưng người ta sẽ nói thế nào.

Mẹ Đường xấu hổ cười, sau đó xua tay.

“Tuế Tuế càng ngày xinh đẹp đó nha.


“Đúng vậy, càng lớn càng duyên dáng xinh đẹp.


Mấy phu nhân trước đó vây quanh mẹ Đường trò chuyện, lúc này lại nhìn Đường Tuế.

“Đường phu nhân, mau khui quà đi, để chúng tôi mở rộng tầm mắt, Tuế Tuế tặng quà, chắc chắn là đồ tốt.


“Ai nha, Tuế Tuế thật là hiếu thảo.



“Đúng vậy, Đường phu nhân, mau mở ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!”
Trong lòng mẹ Đường không muốn chút nào, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở ra.

Bên trong là một bộ trang sức phỉ thúy, vừa nhìn đã biết giá trị của nó.

“Wow, hình như đây là bộ trang sức mà Cố tiên sinh đã đấu giá thắng trong buổi từ thiện lần trước, năm mươi triệu lận đó.


“Trời ơi, Đường phu nhân, con gái và con rể bà tốt với bà quá rồi.


Người xung quanh lại ba hoa chích chòe khen ngợi.

Mẹ Đường cười gượng, đóng hộp trang sức lại, đưa cho hầu gái sau lưng cất đi.

“Được rồi, con người tôi cũng không coi trọng thứ này, đối với tôi mà nói thì quà tặng đắt rẻ không quan trọng.


“Con gái lớn nhà bà cũng gả cho nhà họ Cố, có lẽ cũng sẽ tặng trang sức mấy chục triệu, mau cho chúng tôi xem đi, để chúng tôi thưởng thức!”
“Đúng vậy, từ trước đến nay con gái lớn của bà luôn nổi tiếng hiếu thảo, Tuế Tuế còn tặng quà năm mươi triệu, chắc chắn con bé cũng sẽ tặng quà sáu bảy mươi triệu.


Mẹ Đường cười cười.

“Dao Dao không mua gì, chỉ tổ chức bữa tiệc này cho tôi, dù sao trước đó tôi đã nói không cần gì rồi, hai đứa nhỏ đều hiếu thảo.



Mẹ Đường xua tay, vẻ mặt tươi cười.

Mấy người kia thoáng nhìn nhau, sau đó lại cười cười.

Sau khi bọn họ rời đi, mẹ Đường kéo Đường Tuế vào một góc.

Bà ta nhíu mày, không vui nhìn Đường Tuế.

“Sao con lại như vậy, mẹ đã nói không cần quà rồi, con còn mang theo quà tặng đắt tiền như thế, chẳng khác gì đánh vào mặt chị con, con cố ý phải không!”
Đường Tuế:?
Trong lòng cũng càng lúc càng khó hiểu, càng không thể giải thích được.

“Sao con lại cố ý?”.

Harry Potter fanfic
“Mẹ đã nói hôm nay chỉ là sinh nhật bình thường, con thương mẹ nên mang theo quà tặng cho mẹ thì thế nào?”
“Mẹ không làm gì sai thì sẽ không mất mặt.


Mẹ Đường hơi giật mình, không ngờ con nhóc Đường Tuế luôn vâng vâng dạ dạ, nghe theo lời bà ta, hôm nay lại nói nhiều như thế.

Từ trước đến nay cô luôn thân thiết với bà ta, nếu bà ta hung dữ với cô một chút thì cô đã vô cùng sợ hãi.

Hôm nay cô làm sao vậy?
“Con! ”
Mẹ Đường ngây người ra, có chút không biết làm sao.

“Con không biết tặng quà lại là chuyện sai trái.


Giọng non nớt của Đường Tuế lại mang theo sự lạnh lùng.

.

 
Chương 87: 87: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 37


“Trời ơi, Tuế Tuế, sao con lại tức giận.


“Mẹ không có ý đó!”
Mẹ Đường thấy cô tức giận thì nhanh chóng giữ tay cô lại.

“Con đúng là cô gái ngốc.


Đường Tuế mím môi không nói gì.

“Haizz, còn không phải bởi vì chị của con không có địa vị gì ở nhà họ Cố sao, nếu người ta nói ra nói vào thì chị của con lại càng khó khăn hơn.


Đường Tuế cụp mắt xuống, nở nụ cười mỉa.

Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Tuy rằng lúc nguyên chủ bốn tuổi đã sống với ba mẹ Đường, nhưng mọi chuyện trước đó đều vẫn nhớ rõ.

Cô biết ba mẹ Đường là bác trai bác gái của mình, bởi vì khi ba mẹ qua đời, cô còn nhỏ tuổi không nơi nương tựa.

Lúc này bác trai mới quản lý sản nghiệp của nhà họ Đường, bác gái chăm sóc cô, chờ đến khi cô mười tám tuổi sẽ trả lại mọi thứ cho cô.

Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã được dạy dỗ ăn không ngồi rồi, không thích học tập, cũng không thích làm việc.

Càng không thèm để ý đến sản nghiệp nhà họ Đường.

Hơn nữa ba mẹ Đường đối xử với cô như con gái ruột, nguyên chủ cảm thấy không cần phải lấy lại.


Dù sao cũng là người một nhà, sản nghiệp ở trong tay ai cũng giống nhau mà thôi.

Mẹ Đường gọi Đường Tuế mấy lần.

Đường Tuế ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười cợt.

“Không có gì.


“Không có gì thì tốt, mẹ sợ con hiểu lầm mẹ.


Mẹ Đường nói xong thì kéo tay của Đường Tuế đi tìm Đường Dao.

Đường Dao được không ít cô gái vây ở giữa.

Đã lâu rồi cô ta chưa trải qua loại cảm giác được mọi người vây quanh như vậy.

“Dao Dao, cậu giỏi quá, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc của Đường Thị.


“Đúng đấy, những người được nâng đỡ như chúng tôi không sánh bằng được.


Đường Dao nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

“Này, nói bậy gì đó, chỉ là sản nghiệp trong nhà mà thôi, nếu mấy cậu tiếp quản gia nghiệp nhà mình, chắc chắn sẽ giỏi hơn tôi.


Mấy tiểu thư nhà giàu nghe Đường Dao nói vậy thì bất đắc dĩ cười cười.


Sao bọn họ có thể so sánh với Đường Dao chứ, trong nhà Đường Dao chỉ có một mình cô ta, còn Đường Tuế chỉ ăn nhờ ở đậu, huống chi Đường Tuế lại là một bao cỏ.

Đường Tuế đang ở xa nghe thấy, bỗng nhiên dừng bước nhìn mẹ Đường bên cạnh.

“Mẹ, hiện tại Đường Dao là tổng giám đốc à?”
Mẹ Đường nghe vậy, cười đắc ý.

“Đúng vậy, chị con luôn cố gắng, lúc đầu vào công ty cũng làm từ vị trí thấp nhất, con bé đi lên bằng năng lực của mình.


Đường Tuế nghe vậy thì trợn mặt.

“Công ty là của con, Đường Dao cũng coi như là làm việc cho con.


Mẹ Đường vừa nghe xong, vẻ mặt lập tức đen lại.

“Con nói bậy bạ gì đó, cái gì mà của con, chúng ta là người một nhà.


Mẹ Đường nói xong thì hất tay Đường Tuế ra.

“Con còn nói bậy nói bạ thì mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.


Cũng không biết hôm nay Đường Tuế uống nhầm thuốc gì.

Cô bỗng nhiên ăn nói bậy bạ.

Nhưng bà ta biết Đường Tuế sợ mình nói những lời này nhất.

Quả nhiên Đường Tuế không nói gì.

Nhưng Đường Dao và đám tiểu thư nhà giàu kia lại bắt đầu nói đùa.

Mặc dù bọn họ ở nhà, không thể đến công ty làm việc, nhưng thân phận và địa vị chắc chắn tốt hơn Đường Tuế.

.

 
Chương 88: 88: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 38


Bọn họ chẳng thèm hâm mộ Đường Tuế đâu.

"Người em họ kia của cậu, phụt, sao không trở về giúp đỡ?"
Đường Dao cười nhẹ, lịch sự đáp.

"Em ấy không thích những chuyện này, hơn nữa, bây giờ em ấy đã là Cố phu nhân rồi, càng không cần phải đến công ty nữa.

"
"Dao Dao, cậu thực sự biết cách nói đỡ cho cô ta.

"
Mạnh Lý Lý đều làm chuyện đứng về phía Đường Dao.

Khóe miệng cô ta nhếch lên sự khinh thường.

"Nói câu này khó nghe chút, thì Đường Tuế cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đầu, mọi thứ ở nhà họ Đường đều thuộc về Dao Dao!"
"Các người đang nói nhảm gì thế, chỉ là muốn cho Đường Tuế một chút mặt mũi, cô ta còn dám à?"
Những thiên kim tiểu thư nghe Mạnh Lý Lý nói, không thể nhịn được mà cười phá lên.

Đường Tuế tiến lên vài bước, nhưng mẹ Đường đã nắm lấy tay cô.

"Tuế Tuế, con muốn làm gì?"
"Không có nhé, rõ ràng là các người ăn nhờ ở đậu, sao lại thành tôi ăn nhờ ở đậu rồi.

"
Giọng Đường Tuế nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh.

Đôi mắt trong veo đến nỗi có thể phản chiếu hình ảnh của người khác.


Nhất thời, khuôn mặt của mẹ Đường tái đi vì sợ hãi.

"Tuế Tuế, là bọn họ hiểu lầm, sau này mẹ giúp con giải thích nhé.

"
Mẹ Đường nắm tay Đường Tuế, sợ đến nỗi không dám buông ra.

"Không cần, con sẽ nói rõ với bọn họ ngay bây giờ luôn.

"
"Tuế Tuế, đừng làm vậy, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, con cũng không muốn mẹ không vui đúng không?"
Mẹ Đường toát mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Hôm nay xảy ra chuyện gì mà mọi người đều tụ họp hết ở đây.

Hơn nữa, bà ta cảm giác hơi không kiểm soát được Đường Tuế nữa rồi.

"Mẹ, mọi người ở đây làm gì?"
Ngay lúc mẹ Đường đang rất lo lắng, Đường Dao đã dẫn theo nhóm chị em của mình đi qua, bọn họ dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Đường Tuế.

Đặc biệt là Đường Dao.

"Không, không có gì.

"
Mẹ Đường càng trở nên sợ hãi.


Bà ta còn chưa kéo được Đường Tuế đi, sao Đường Dao và bọn họ đã đến rồi?
Bà ta lo lắng nhìn Đường Tuế, sợ cái miệng nhỏ của cô không ngậm kín, lập tức nói ra hết mọi chuyện.

"Dao Dao, nói chuyện với bạn bè của con trước đi, mẹ đưa Tuế Tuế đi ăn chút.


Mẹ Đường kéo Đường Tuế chuẩn bị rời đi.

Đường Dao đứng trước chặn lại.

"Mẹ, hai người đi đâu vậy?"
Đường Dao không vừa lòng, lúc nào cũng vậy, mẹ vẫn luôn quan tâm đến cái bao cỏ vô dụng này.

Rõ ràng cô ta ưu tú như vậy, chẳng lẽ mẹ không nhận ra sao?
Cứ cho là coi thường Đường Tuế trước mặt nhiều người thế này một chút thì có sao?
Mẹ vội vàng đưa cô ta đi như vậy, là không nỡ à?
"Dao Dao, con làm gì vậy?"
Mẹ Đường giận không chỗ trút.

Bà ta đã rất căng thẳng rồi, Đường Dao còn ở đây gây sự vậy nên bà lập tức to tiếng lên.

Thế nhưng, Đường Dao vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má.

"Mẹ! "
Giọng nói Đường Dao trở nên sắc bén.

"Rốt cuộc con còn chỗ nào chưa đủ tốt, để mẹ cứ suốt ngày chỉ nghĩ đến Đường Tuế.


"Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ tốt nhất trong nhà mẹ đều cho cô ta, cái gì con cũng không có.

Đường Tuế thi được sáu mươi điểm, các người đều hết lời khen ngợi, còn con thì sao? Năm nào con cũng được nhận học bổng, mẹ có nói gì không?”
Đường Dao khóc không thành tiếng.

"Bây giờ, con lập công cho công ty, mẹ còn chẳng thèm dòm ngó đến.

Đường Tuế tặng cho mẹ một món trang sức, mẹ liền vui vẻ không ngừng, mẹ, ai mới là con ruột của mẹ?”.

 
Chương 89: 89: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 39


Đường Dao bật khóc, đôi mắt nhìn mẹ Đường tràn đầy thất vọng.

Sự dồn nén từ nhỏ đến giờ, cuối cùng cũng được trút ra.

"Dao Dao.

"
Mẹ Đường có chút bối rối, mọi việc trước giờ bà ta làm, đều là vì Đường Dao.

Tâng bốc Đường Tuế, để thúc đẩy Đường Dao trở nên tốt hơn.

Tại sao trong mắt Đường Dao, lại trở thành một cảnh tượng đó?
Mẹ Đường lảo đảo vài bước.

Vì ở đây trở nên ồn ào, nên ngày càng có nhiều người đến hóng chuyện.

Chỉ sau lát thôi, đã chật chội đến mức nước chảy không thông.

Mạnh Lý Lý thấy Đường Dao khóc như vậy, mà Đường Tuế bên kia vẫn là cái dáng vẻ không liên quan gì đến bản thân như cũ.

Cô ta lập tức tức giận, bước ra, đứng trước mặt Đường Tuế.

"Đường Tuế, cô làm cho Đường Dao buồn như vậy, cô không cảm thấy chút áy náy nào sao?"
Đường Tuế ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo chợt lóe.

"Tại sao tôi phải cảm thấy áy náy?"
Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào đến tận ruột gan.

Người không thích cô vốn dĩ rất nhiều.


Kẻ đáng thương thì cũng thôi đi, thế nhưng một chút biết điều cũng không có.

Cộng thêm việc Đường Dao cứ khóc mãi.

Nên rất nhiều người không ưa Đường Tuế.

"Đường Tuế, cô có biết xấu hổ không? Đường Dao mới chính là đại tiểu thư, lại bị cô ức hiếp đến mức như vậy.

"
"Đúng đấy, nếu là tôi thì một ngày tôi cũng không chịu được.

"
"Đường Dao thật tốt tính!"
"Đường Tuế, cô mau xin lỗi Đường Dao đi.

"
Mạnh Lý Lý ngạo nghễ vươn tay đẩy Đường Tuế một cái, rồi nói: "Sau đó đừng về nhà họ Đường nữa, vì Dao Dao không muốn nhìn thấy cô chút nào.

"
Sau khi Đường Tuế nghe được lời này, càng cảm thấy cạn lời.

"Nếu Đường Dao không thích tôi thì có thể rời đi mà.

"
"Đây là nhà của tôi, sao tôi phải tránh.

"
Đường Dao nghe vậy, không kìm được nước mắt.

"Đường Tuế, con người cô sao có thể vô lý như vậy!"
"Mẹ… À, bác gái, bác có muốn giải thích với cô ta một chút không?"

Đường Tuế quay lại nhìn mẹ Đường, cất tiếng ám chỉ.

Sắc mặt mẹ Đường tái đi, bà ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mọi chuyện lại bại lộ như thế này.

Trước mặt mọi người, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm bà ta.

Bà ta hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

"Mẹ! "
Đường Dao lúc này cũng có chút hoảng loạn.

Cảm thấy chiều hướng của sự việc càng ngày càng trở nên kỳ lạ.

Cô ta thất thần nhìn mẹ Đường, run rẩy gọi.

Mẹ Đường cười khan, vươn tay nắm lấy tay Đường Tuế.

"Tuế Tuế, đây là chuyện riêng của gia đình chúng ta, nên đóng cửa giải quyết, có đúng không con.


"Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, con cũng không muốn sinh nhật của mẹ bị phá hỏng đúng không!"
Mẹ Đường cất tiếng, trong lời nói có một chút van xin.

Nghe thế, Đường Tuế không khỏi cau mày.

Sao nghe như, cô mới là người sai vậy.

Cô cau mày, cất tiếng hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay là do tôi gây sự trước à?"
"Từ trước đến giờ tôi đều bị hiểu lầm là ăn nhờ ở đậu.

"
"Nếu Đường Dao đã hỏi, thì để tôi nói rõ vậy!"
Đường Tuế lùi lại hai bước, thoát khỏi sự vướng víu của mẹ Đường.

"Mày, mày là đứa bất hiếu! "
Chỉ cần cô nói ra, cả nhà bọn họ sẽ xong đời, đừng nói đến thể diện, ngay cả cái nịt cũng không còn.

Mẹ Đường lo lắng, chớp mắt đã ngất xỉu ngã xuống đất.

.

 
Chương 90: 90: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 40


"Mẹ! "
Đường Dao sợ hãi hét lên, nhanh chóng lao đến.

"Đường Tuế, mẹ cô đã trở nên thế này, cô còn định ầm ĩ sao?"
Cha Đường lúc này cũng vội vàng chạy tới, mắng thẳng vào mặt Đường Tuế.

“Đúng đó, Đường Tuế, tất cả đều là lỗi của tôi, cô để mẹ đi khám trước có được không!” Đường Dao khóc lóc: “Hôm nay còn là sinh nhật của mẹ, thế nhưng mọi chuyện lại trở nên như vầy.


Đường Dao cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô ta cũng có thể nhìn ra mẹ cô ta là giả vờ ngất xỉu.

Vậy nên lúc này hợp sức với cha Đường gây khó dễ Đường Tuế.

Đợi một lúc sau, trời yên biển lặng rồi sẽ tự hỏi rõ ràng.

Bây giờ, tuyệt đối không để Đường Tuế nói ra.

Đường Tuế lạnh lùng liếc nhìn gia đình bọn họ, đúng là đồ đạo đức giả.

Cô gật đầu.

"Các người nói đúng.

"
Đường Tuế lập tức đi đến bên cạnh mẹ Đường, vươn tay nắm lấy cánh tay của bà ta, kéo bà ta lên.

"Chúng ta cùng nhau đưa mẹ đi bệnh viện nào.

"
Đường Dao lúc này mới thả lỏng.


Trong lòng bàn tay dường như có dòng điện, châm chích châm chích.

Cô nắm chặt lấy cánh tay mẹ Đường.

"Á!"
Mẹ Đường đột ngột giãy lên như bị điện giật, người cũng đột nhiên nhảy ra xa.

"Đường Tuế, mày dùng gì để giật điện tao?"
Mẹ Đường vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng.

Đường Tuế vẻ mặt vô tội, xòe hai tay ra.

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!"
Đường Tuế giả vờ tủi thân, nước mắt rơi lã chã.

"Con không làm gì cả.

"
Sau khi mẹ Đường bị điện giật, liền nói ra sự thật.

"Mày không làm à, cái thứ đáng chết này, bụng dạ toàn là những suy nghĩ xấu xa, từ lâu tao nhìn mày đã không thuận mắt rồi, mày thấy Dao Dao nhà tao muốn gả vào nhà họ Cố, mày cũng vội chạy tới, mày là cái thá gì?”
"Dao Dao nhà tao ưu tú như vậy, còn mày? Cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi.

"
Sau khi mẹ Đường mắng xong, lại nhổ một bãi nước bọt về phía Đường Tuế.

"Mẹ! "
Đường Dao nhìn mẹ mình như sắp phát điên, không còn dáng vẻ quý phái thường ngày, thì hoảng sợ vội vàng kéo áo bà.


Mẹ Đường nhìn Đường Dao đi tới, vươn tay vỗ vai cô ta.

"Con gái ngoan, đừng lo lắng, mẹ không sao.

"
Mẹ Đường mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đường Tuế.

"Mày là cái thứ đáng chết, cho dù nhà họ Đường là của mày thì thế nào, chúng tao đã ở đây hơn hai mươi năm rồi, chúng tao không muốn giao cho mày, tất cả đều là của chúng tao, cho dù mày có ra ngoài nói hươu nói vượn, cũng chẳng ai tin!”
"Con tiện nhân này.

"
Cha Đường tức đến nổ phổi, liên tục nháy mắt, nhưng mẹ Đường cứ như không nhìn thấy.

Còn tuồng hết ra.

Ông ta lao tới, tát mẹ Đường một cái.

Mẹ Đường bị đánh đau đớn đến giật nảy mình, nhìn mọi người xung quanh, ai cũng chỉ chỏ về phía gia đình bọn họ.

"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, trước đây chủ của nhà họ Đường tên là Đường Uy.

"
"Suýt thì quên mất.

"
"Không thể không nói, hai vợ chồng này giả vờ giỏi thật đấy.

"
Đôi mắt của Đường Tuế mờ mịt hơi nước, nở nụ cười yếu ớt.

"Rõ ràng mọi thứ ở đây đều là của tôi, các người chiếm nhà của người khác ở thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn ra ngoài nói nhăng nói cuội, hủy hoại danh tiếng của tôi.

"
Đường Tuế cắn môi.

"Đúng là không biết xấu hổ!"
Giọng cô vẫn mềm mại như cũ.

.

 
Chương 91: 91: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 41


Sắc mặt Đường Dao tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy.

Mặc dù cô ta không nhìn những người xung quanh, nhưng cô ta có thể cảm nhận được bọn họ đang nhìn mình với ánh mắt châm chọc.

Tại sao lại trở nên như vậy?
Đường Tuế?
Tại sao cô ta lại muốn phá vỡ sự cân bằng hiện tại.

"Ban đầu tôi cũng không muốn nói gì cả, suy cho cùng thì tôi cũng thực sự không quan tâm đến chuyện của công ty, nếu có người giúp tôi lo liệu gọn gàng, tôi cũng rất vui lòng.

"
Sau khi Đường Tuế nói xong, trên khuôn mặt trắng trẻo không còn một chút cảm xúc nào.

"Mời các người rời khỏi nhà tôi, ngày mai sẽ có luật sư của tôi tới thu dọn nhà cửa và công ty, các người cũng không cần ở lại nữa.

"
"Không có ơn sinh ra thì cũng có ơn dưỡng dục, ha, giờ lại đuổi chúng tao đi, có quá đáng không cơ chứ.


Mẹ Đường biết bọn họ đã bị dồn vào đường cùng, nên vò mẻ cũng không sợ sứt nữa.

"Gia đình các người vốn ở làng đô thị, sau khi đến nhà tôi ở, sống không tốt ư?"
Đường Tuế hỏi ngược lại.

"Còn nữa, tôi có cần mấy người chăm sóc tôi không?"
Nói xong, Đường Tuế không thèm nhìn bọn họ, xoay người bước ra ngoài.


"Đường Tuế, mày không muốn giữ lại chút thanh danh sao, không sợ bị người khác đâm chọt sao?"
Mẹ Đường đứng ở đó, có chút kích động.

Đường Tuế cũng dừng lại rồi quay đầu hờ hững liếc nhìn mẹ Đường.

"Đã nhiều năm vậy rồi, thanh danh của tôi đều bị các người hủy hoại xong xuôi, tôi còn nó à?"
"Bà nghĩ tôi quan tâm ừ?"
Nói xong, Đường Tuế không ngừng lại lần nào nữa, đi thẳng ra ngoài.

Lúc này, tất cả những người trong đại sảnh đều lúng túng.

Vốn là đến dự tiệc, thế mà lại ăn được dưa của chủ nhân bữa tiệc.

Khá kích thích đấy.

Những tiểu thư nhà giàu vây quanh Đường Dao, đều lộ ra vẻ mặt khó coi, bọn họ cũng không thèm nhìn Đường Dao nữa, giẫm lên đôi giày cao gót mười lăm phân rồi rời đi.

Về phần Mạnh Lý Lý, cũng mặt không cảm xúc định rời đi.

Đường Dao vội vàng chạy tới nắm chặt cổ tay Mạnh Lý Lý.

"Lý Lý, cậu là bạn tốt của tớ, chẳng lẽ những lúc như này cậu cũng không ở cạnh tớ ư?"
Đường Dao rưng rưng nước mắt, cả người run lên.

Mạnh Lý Lý vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn Đường Dao mang theo vài phần dò xét.

"Vừa nãy cậu đoán ra có chuyện không ổn rồi nhỉ, nên mới tạm thời chùn bước như vậy.


"
Đúng như Mạnh Lý Lý dự đoán, vừa ngửi thấy mùi, thì nhận ra Đường Dao không ổn ngay.

"Không phải… Tớ…"
Đường Dao đột nhiên trở nên căng thẳng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng hoảng loạn đi.

Cô ta loạng choạng vài bước đến khi chạm vào bức tường, mới đứng yên được.

"Haha đúng là đạo đức giả.

"
Ánh mắt Mạnh Lý Lý đầy sự trào phúng, cũng không thèm nhìn Đường Dao thêm lần nào nữa, quay người rời đi.

Truyện Nữ Phụ
Đường Dao đưa tay che mặt khóc, cơ thể đang dựa trên tường dần dần trượt xuống đất.

Cô ta không biết sẽ thành thế này.

Nếu biết như thế, cô ta sẽ không bao giờ chọc tức Đường Tuế.

Cô ta chắc chắn sẽ cẩn thận dè chừng, chỉ là cô ta không ngờ răng, thân phận mà cô ta luôn lấy làm tự hào, chỉ là thứ fake.

"Hu hu hu.

"
Đường Dao che mặt khóc không ngừng, đáng thương biết bao.

Đúng lúc này, cô ta nghe thấy một loạt tiếng bước chân trong đại sảnh trống vắng.

Tiếng bước chân này dừng lại trước mặt cô ta.

"Dao Dao, là anh.

".

 
Chương 92: 92: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 42


Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Dao kinh ngạc bắt lấy tay người nọ, nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình.

Cô ta lại hổ thẹn che kín mặt, không dám đối mặt với Cố Trạch Khải.

"Anh đi đi, một người như em căn bản không xứng ở bên cạnh anh, hu hu.

"
Cố Trạch Khải thấy cô ta nước mắt như mưa, cuộn người ngã quỳ trên đất, nhìn cực kỳ đáng thương.

Anh ta khẽ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy Đường Dao.

"Đồ ngốc, thứ anh yêu chính con người em, chứ không phải những thứ khác, chỉ cần anh ở đây, anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt em.

"
Cố Trạch Khải nói xong, lại ôm chặt Đường Dao vào lòng.

"Dạ.

"
Đường Dao vừa khóc vừa rúc vào lòng Đường Dao.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Bây giờ cô ta chỉ còn hai bàn trắng, chỉ có thể dựa vào Cố Trạch Khải.

!
Đường Tuế rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, vẻ mặt hơi mê mang.

Ngẫm lại, thật ra nguyên chủ rất đáng thương.

Căn bản không có ai thích cô ấy cả.

"Cô chủ, lên xe chưa ạ?"
Tài xế vẫn luôn đi sau Đường Tuế, thấy cô thất thần cất bước, nhịn không được lên tiếng hỏi ý cô.

Đường Tuế gật đầu, vừa chuẩn bị lên xe.


Bỗng có một chiếc xe đi tới, nhìn khá quen thuộc.

Đường Tuế che mắt, tránh ánh sáng chiếu vào.

Vừa lúc đó, chiếc xe đối diện dừng lại.

Cố Kim Triều từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Anh đến chậm rồi.

"
Bàn tay mềm mại của Đường Tuế lạnh như băng.

"Không đâu.

"
Đường Tuế lắc đầu.

"Bọn họ không xứng để anh ra tay.

"
Đường Tuế nói xong thì rúc vào ngực Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều nhìn cô tự động dựa vào người mình thành một cục đáng yêu.

"Có đói không, tôi đưa em đi ăn gì đó nhé, nhà hàng buổi trưa tôi ăn khá ngon đấy.

"
Cố Kim Triều nắm tay cô, cùng nhau lên xe.

"Được.

"
Đường Tuế gật đầu.

Đường Tuế đang dựa vào ngực anh ngẩng đầu: "Anh nhìn nè, bụng em đói đến nỗi xẹp lép luôn.


"
Nói rồi, Đường Tuế kéo bàn tay to lớn của Cố Kim Triều, đặt lên bụng mình.

Cố Kim Triều nhìn bộ dạng đáng thương của cô, buồn cười gật đầu: "Đúng là xẹp thật.

"
Bàn tay còn vương độ ấm của anh truyền đến từng luồng hơi ấm lên bụng cô.

Đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn của Đường Tuế nghịch ngón tay thon dài của anh, lẩm bẩm: "Cố Kim Triều, giờ em chỉ còn anh là người thân thôi.

"
Cố Kim Triều nghe lời này, trong lòng đột nhiên rung động cực mạnh.

Anh trở tay bọc lấy đôi tay cô.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -10, tổng còn 30.

Đường Tuế:!!!
Ơ, giá trị hắc hóa của khối thép này dễ giải quyết vậy sao?
Ánh mắt cô sáng lên.

Hay là cô nói thêm vài lời bay bổng nữa nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ, cô bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương.

Đường Tuế quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa xe.

Khi mới lên xe, cô đã mở hé cửa sổ để thông gió.

"Cố Kim Triều, em muốn ăn cái này.

"
Giọng nói Đường Tuế đột ngột kích động, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ xe.

Ngón tay trắng nõn bị chọc đỏ lên.

Cố Kim Triều nhìn theo, duỗi tay kéo tay cô lại, tránh để cô bị thương.

"Được.

"
Anh nhìn ra ngoài, ngập mùi khói lửa.

Anh hoàn toàn xa lạ đối với chỗ này.

Tiểu Lưu tìm chỗ đậu xe, nhìn theo cô chủ cậu chủ đi dạo phố ẩm thực, hai kẻ ăn mặc quần áo long trọng dạo bước trên đường phố tràn ngập mùi khói lửa.

.

 
Chương 93: 93: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 43


Quần áo như vậy rõ ràng không phù hợp với đường phố loại này.

Nhưng nhìn bọn họ nắm chặt tay, dán sát vào nhau, lại cảm thấy rất phù hợp, vô cùng xứng đôi.

Tiểu Lưu lấy điện thoại ra, tách, chụp khoảnh khắc này lại.

Đường Tuế quan sát xung quanh, nhìn đường phố hai bên, nhiều loại đồ ăn như vậy, không biết phải lựa chọn như thế nào.

"Cái này là takoyaki, còn có bánh dorayaki doraemon thích ăn này nữa, em muốn mua.

"
Đường Tuế đứng trước một quầy hàng nhỏ, duỗi tay chỉ chỉ, mua ba món.

Cố Kim Triều móc điện thoại ra tính tiền.

Đường Tuế nhìn ông chủ làm có vẻ rất chậm, cô hơi không chờ kịp.

Cô nghiêng đầu, con ngươi trong vắt nhìn Cố Kim Triều bên cạnh.

"Cố Kim Triều, chúng ta tới đằng trước mua đồ đi, tí nữa về lấy cái này sau.

"
Cố Kim Triều nhìn bộ dạng như con mèo nhỏ thèm ăn của cô, trái tim anh chợt được lấp đầy.

"Được!"
"Woa, thịt ba chỉ này da giòn quá, nhìn là thấy ăn rất ngon rồi.

"
Đường Tuế lại đứng im.

Cố Kim Triều mua một phần, nhận đồ từ trong tay ông chủ đưa cho Đường Tuế.


Đường Tuế cầm đồ ăn trong tay, ngồi ở giữa ghế dài, thịt ba chỉ nướng giòn cũng được đặt trên đó.

Cô dùng xiên tre cắm một miếng đưa vào miệng.

Phần mỡ của thịt ba chỉ đã được nướng khô hoàn toàn, cắn một miếng, giòn giòn xốp xốp, thơm thơm.

Không hề cảm thấy béo chút nào, thậm chí còn muốn nhanh chóng ăn cái nữa.

Đường Tuế không nhịn được nữa, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Bỗng nhiên!
Cô nhận ra Cố Kim Triều đứng cạnh mình nãy giờ.

Cô nhìn hai miếng cuối cùng trong hộp, bối rối một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Đồ ăn ở đây hầu hết đều là thực phẩm rác, chắc chắn bình thường anh không thích ăn đâu!"
Đường Tuế đặc biệt nhấn mạnh, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên.

Cố Kim Triều trầm ngâm trong giây lát, gật đầu.

"Nhưng mà thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.

"
Anh nhịn cười.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Đường Tuế.

"!!!"
Đường Tuế mím môi, cuối cùng vẫn giơ xiên tre đến bên môi Cố Kim Triều.

"Vậy anh ăn một miếng đi.


"
Cô biết Cố Kim Triều chắc chắn sẽ không cho cô mua thêm hộp nữa, vậy nên hai miếng thịt ba chỉ da giòn này chính là hai miếng cuối cùng.

"Em ăn đi.

"
Cố Kim Triều buồn cười, thấy cô không nỡ như vậy, cũng không định trêu cô nữa.

Đường Tuế nghĩ kỹ rồi.

Chỉ khi anh ăn vào mới có thể thích hương vị của nó, sau đó anh mới mua nữa chứ.

Cuối cùng!
Dưới sự kiên trì của Đường Tuế, Cố Kim Triều vẫn ăn miếng thịt nướng da giòn kia.

Con ngươi sáng lấp lánh của Đường Tuế bừng sáng, nhìn chằm chằm Cố Kim Triều, giống như muốn tìm được sự đồng tình trên mặt anh.

đam mỹ hài
"Ngon không? Ngon không?"
Đường Tuế truy hỏi.

"Cũng được.

"
Cố Kim Triều ăn xong, đáp một câu.

"Hừ.

"
Cố Kim Triều phồng hai cái má bánh bao lên, ăn nốt miếng cuối cùng.

Rồi nói tiếp một câu: "Không biết thưởng thức.

"
Cố Kim Triều duỗi tay nhéo má cô.

"Đi thôi, em xem phố ẩm thực này có nhiều đồ ăn ngon như thế, chẳng lẽ không thể ăn những thứ khác à?"
Đường Tuế vừa nghe anh nói vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức đầy phấn khởi kéo Cố Kim Triều đi.

.

 
Chương 94: 94: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 44


"Đi thôi, chúng ta mau đi mua đồ ăn ngon nào.

"
Mỹ thực rực rỡ muôn màu làm tầm mắt Đường Tuế rung động.

Cuối cùng, cô mua kẹo hồ lô, mực ống nướng, chân gà rút xương, bánh bạch tuộc nướng, bánh sữa…
"Chúng ta vào đây ăn đi.

"
Đường Tuế tiếp tục ngồi ở hàng ghế giữa, tuy rằng có nhiều người qua lại nhưng lại không bị va vào.

Tuy có chút ồn ào nhưng ngồi ăn giữa đám đông náo nhiệt cũng mang một hương vị riêng.

Cố Kim Triều ngồi đối diện với cô, lặng lẽ đặt ly nước mía xuống.

"Haizz, bỗng nhiên đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhất thời không biết nên ăn gì đây ta.


"Em ăn ít một chút, ăn tạp dễ bị đau bụng.

"
Lúc này, Đường Tuế đang gặm Tamagoyaki, phô mai béo ngậy, trứng mềm, bánh mì thơm mùi sữa, cắn một miếng là đã thấy thỏa mãn đến mức nheo cả mắt.

Cố Kim Triều nhìn cô, rất hiển nhiên những gì anh vừa nói đã bị xem như gió thoảng qua tai.

"Đường Tuế.

"
Đột nhiên anh nhận thấy có gì đó sai sai.

"Hả?"
Đường Tuế đang đắm chìm trong đại dương đồ ăn thì bất ngờ bị Cố Kim Triều quấy rầy.


Cô ngước lên nhìn anh.

"Không phải trước đây chỉ cần nhìn anh là em thấy sợ hả? Sao bây giờ! "
Trước khi Cố Kim Triều hỏi xong, Đường Tuế đã lên tiếng.

"Lúc trước anh bị mất trí nhớ, em có thể không sợ sao? Vừa sợ anh quên em, vừa sợ anh quên đi tình yêu của chúng ta, cũng may, tuy rằng anh quên em, nhưng vẫn luôn nhớ tới tình yêu của chúng ta.

"
Đường Tuế nói xong, lại cúi đầu tiếp tục nhai.

Cô thầm suy nghĩ, hừ, giá trị hắc hóa đã là 30 rồi.

Không có gì phải sợ cả, sắp được thanh trừ hết rồi.

Sau khi nghe những gì cô nói, Cố Kim Triều hơi nhướng mày, thấy cô ăn uống không cẩn thận, nước sốt dính vào khóe miệng cũng không biết.

Thì lấy khăn giấy lau cho cô.

"Cố Kim Triều, món này cũng ngon lắm, anh ăn một miếng đi.

"
Đường Tuế đưa Tamagoyaki đến trước mặt anh.

Ừm.

Đột nhiên cảm thấy Cố Kim Triều thật đáng thương, chắc hẳn anh chưa bao giờ ăn món Tamagoyaki ngon như vậy.

Trong thâm tâm, cô muốn đem những món ngon mình từng ăn chia sẻ với Cố Kim Triều.

Có điều!
Đường Tuế đột nhiên nhìn thấy Tamagoyaki bị mình cắn có chút nham nhở, Cố Kim Triều nhất định sẽ chê.


Vậy là cô hơi đỏ mặt, xấu hổ muốn rút tay về.

"Sao vậy?"
Cánh tay cô bị Cố Kim Triều bắt được.

"Anh đi mua cái mới đi.

"
"Cái này của em hơi khó coi.

"
Đường Tuế liếm môi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều lắc đầu: "Anh lại nghĩ những gì em ăn qua nhất định sẽ ngon hơn.


Nói xong, Cố Kim Triều hơi nghiêng người, giữ lấy tay cô, cắn một miếng.

Cắn xong, anh buông tay ra, ngồi lại ghế rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tuế.

"Quả nhiên rất ngon.

"
Bùm~
Ánh mắt của anh thật bá đạo.

Trong chốc lát, Đường Tuế cảm thấy tim mình bị trúng đạn.

Nhất thời không thể động đậy.

"Bây giờ, đang ở bên ngoài nhé.

"
Cô bất giác nói lắp bắp.

"Anh biết mà.

"
Khóe miệng Cố Kim Triều thoáng lên ý cười, đôi mắt sâu thẳm vẫn rơi trên người Đường Tuế.

"Hay là! "
"Em cảm thấy, bây giờ chúng ta nên nhanh chóng về nhà?".

 
Chương 95: 95: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 45


Hả hả hả?
Đường Tuế đột ngột ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.

"Em mới không về nhà đâu.

"
Đường Tuế nhìn một bàn mỹ thực, cô còn chưa thưởng thức hết.

Sao có thể về nhà được.

"Đừng hòng lừa em về.

"
Đường Tuế khịt mũi, tiếp tục ăn Tamagoyaki.

Oa oa oa, thật sự ngon quá đi.

Năm tháng bình yên, những thứ ồn ào xung quanh đều không liên quan gì đến họ.

Sau khi ăn xong, Đường Tuế sờ sờ cái bụng căng phồng của mình, rồi lại háo hức nhìn đồ ăn xung quanh.

Con phố ẩm thực dài vô tận này cô còn chưa thưởng thức hết.

Nhưng có vẻ ăn không nổi nữa.

"Lần sau chúng ta lại đến đây ăn tiếp.

"
Cố Kim Triều phớt lờ ánh mắt háo hức của cô, trực tiếp nắm tay cô bước ra ngoài.

May là chỉ mua từng này, nếu không, mua từng nào cô sẽ ăn hết từng ấy.

Hai người trở lại xe, đôi lông mày xinh đẹp của Đường Tuế khẽ cau lại, rúc vào vòng tay của Cố Kim Triều không nói lời nào.


Xe đã chạy một quãng, nhưng Cố Kim Triều vẫn không thấy cô nói chuyện.

Anh thầm cảm thấy kì lạ, cụp mắt xuống nhìn.

Đường Tuế đã ngủ say lúc nào không hay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dưới ánh đèn trông càng đáng yêu hơn.

Cố Kim Triều không kìm được, cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt mềm mại của Đường Tuế.

Người con gái của anh, thật thơm và mềm mại.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -10, tổng còn hai mươi, chà, củ cải nhỏ, lần này cô giỏi quá nha!
Đường Tuế vừa say giấc nồng thì bị Luân Hồi Kính đánh thức.

Cô lười biếng nhắm mắt lại.

Có chút đắc ý.

"Đương nhiên là phải giỏi rồi, ta là Vân Khê Linh Cảnh, hóa hình cuối cùng đấy!"
Luân Hồi Kính:???
Gì dậy trời, rồi hóa hình cuối cùng có gì đáng tự hào?
Nó không nghe nhầm chứ.

Cô vừa dùng cái giọng đắc ý đúng không, chắc chắn không nhầm đúng không.

Đường Tuế thấy Luân Hồi Kính sững sờ vì lời nói của mình thì cười ha hả.

Đường Tuế: Ta biết mi rất ngạc nhiên, nhưng biết sao giờ, ta chính là có thiên phú dị bẩm như vậy đó.

Đường Tuế: Huyền Ly thượng thần đã nói rồi, dù ta hóa hình cuối cùng thì cũng không thể quá kiêu ngạo.

Đường Tuế: Vậy nên, ta sẽ đi qua 3000 thế giới này lịch luyện một phen rồi hóa hình sau.


Luân Hồi Kính nghe cô nói một tràng này thì cười khan: Nhất cô rồi.

Cực kỳ thiếu chân thành.

Nhưng củ cải nhỏ lại không nghe ra.

Đường Tuế: Đâu có đâu có, cũng giỏi sơ sơ thôi thôi.

Khà khà.

Các thượng thần vẫn luôn khen cô thông minh, nhóm hà thủ ô xung quanh cũng khen cô lanh lợi.

Đúng vậy rồi còn gì?
Luân Hồi Kính không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, trực tiếp tắt mic.

Đường Tuế mờ mịt mở mắt, phát hiện bọn họ đã xuống xe rồi, Cố Kim Triều đang bế cô vào trong.

Cô duỗi cánh tay trắng trẻo ra ôm chặt cổ Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều: "???"
Đây là đang muốn bóp chết anh à.

Đường Tuế mềm mại ghé vào tai anh.

"Em phải ôm chặt, nếu không sẽ rơi mất.

"
Giọng cô rất nhỏ, như sợ bị người khác nghe thấy.

Nhưng đến bên tai anh lại mang theo cảm giác mềm mại cùng tê dại.

Rồi giả vờ bình tĩnh: "Sẽ không rơi xuống đâu.

"
"Anh sẽ ôm em thật chặt.

"
“Ừm.

"
Đường Tuế gật đầu, lại thì thầm bên tai anh.

.

 
Chương 96: 96: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 46


Cơ thể của Cố Kim Triều cứng lại, bước chân cũng đột nhiên dừng lại.

Thấy anh đột nhiên dừng lại, Đường Tuế khẽ thốt lên, hai tay ôm chặt lấy cổ Cố Kim Triều.

Đừng nói là ném xuống nhé!
Cố Kim Triều thấy cô đang sợ hãi gì đó, khóe miệng anh khẽ giật, ôm cô tiếp tục đi về trước.

"Em đi tắm trước đi, anh sang phòng khác tắm.

"
Về đến phòng, Cố Kim Triều nhẹ nhàng thả cô xuống.

"Được.

"
Vì đã ăn no nên lúc này Đường Tuế cảm thấy hơi buồn ngủ, cô dụi mắt, đi về phía phòng tắm.

Cô gội đầu qua loa qua, tóc đã quá dài, mới sấy khô được một nửa đã lười sấy tiếp, cô sờ cổ tay có chút đau nhức rồi đi đôi dép mềm mại về giường.

Nằm trên giường, đợi một lúc, vẫn chưa thấy Cố Kim Triều sang.

Hai mắt Đường Tuế dần dần nhắm lại.

Sau khi tắm xong, Cố Kim Triều ở trong phòng làm việc trả lời email, nên giờ mới quay lại phòng ngủ.

Nhìn vật nhỏ mềm mại đang nằm trên giường, cả người anh nhẹ nhõm, trái tim như được gì đó lấp đầy.

Vừa đi lên mấy bước, lại phát hiện tóc Đường Tuế còn chưa khô.

Anh không khỏi nhíu mày rồi quay lại phòng tắm, lấy máy sấy, ngồi lên giường sấy tóc cho cô.

Làn tóc dài của cô rất tinh tế và mềm mại, sờ vào rất thoải mái.

Máy sấy tóc có hơi ồn, cô nghe được thì cau mày lại, càu nhàu.


Cố Kim Triều nở một nụ cười nhẹ, nhưng động tác trên tay anh vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục sấy tóc cho cô.

Đợi tóc khô xong, Cố Kim Triều để máy sấy sang một bên rồi nằm lên giường, ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Tuế.

Đôi môi mỏng in lên mặt cô hai nụ hôn.

"Đau.

"
Đường Tuế bị anh đánh thức, không khỏi càu nhàu vài câu.

Cô mở mắt, đôi mắt to ngây thơ lấp lánh nhìn Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều cảm thấy trái tim mình tan chảy.

Có loại cảm giác, cô là bảo bối của anh.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc, mỗi một phân của cô, đều là thứ anh thích.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -10, tổng còn 10.

Đường Tuế vốn đang mê mang, nghe Luân Hồi Kính nói vậy, lập tức trừng to hai mắt.

Trời ạ.

Chỉ còn 10 thôi.

Quào, tốt quá.

Chờ sau khi xóa sạch 10 điểm còn lại này, cô sẽ thoát khỏi nội dung cốt truyện.

Chà, hạnh phúc quá đi.


Bởi vì quá vui mừng, đôi mắt to của Đường Tuế cong thành vầng trăng khuyết.

Ánh mắt Cố Kim Triều dần trở nên sâu hơn, anh nhìn đôi môi mềm mại của Đường Tuế.

Cộng thêm, lúc ngủ váy Đường Tuế có chút xộc xệch, đường viền cổ áo hơi kéo xuống lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Cánh tay trắng nõn mịn màng, đặt dưới ánh đèn còn hiện lên một vầng sáng ấm áp, dịu dàng.

Ánh mắt Cố Kim Triều càng tối hơn.

Anh liếm môi, cúi nhẹ xuống.

Đường Tuế chớp mắt, đột nhiên bật khóc.

Cố Kim Triều:???
Không phải chỉ hôn chồng của mình thôi sao?
Hôn một cái cũng không được à?
"Em khóc cái gì?"
Cố Kim Triều không hôn được, tâm trạng hơi tệ đi.

"Em, em đau bụng.

"
Đường Tuế vô cùng tủi thân, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt bụng của mình.

"Đau bụng hả.

"
Cố Kim Triều lúc này cũng trở nên lo lắng.

Đang yên lành sao tự nhiên lại đau bụng.

"Đau quá.

"
Hai mắt Đường Tuế đỏ hoe, khẽ nức nở.

"Đi khám bác sĩ.

"
Những suy nghĩ đen tối trong đầu của Cố Kim Triều trực tiếp bị rửa trôi.

Anh ôm Đường Tuế vào lòng, trực tiếp đi đến bệnh viện gia đình.

.

 
Chương 97: 97: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 47


Sau khi bác sĩ quan sát một vòng, Cố Kim Triều lo lắng hỏi: "Bác sĩ, có vấn đề gì vậy?"
"Cái này! "
Bác sĩ nhìn Đường Tuế đang ôm bụng than đau, rồi lại nhìn Cố Kim Triều mặt đầy lo lắng.

"Do ăn no quá đấy.

"
Cố Kim Triều:???
Đường Tuế ôm bụng, tiếng khóc vừa nãy cũng nhỏ dần đi.

À, hóa ra là ăn no quá, nếu biết sớm thì mình sẽ cố chịu đựng.

Chứ như này thì, Cố Kim Triều sẽ không bao giờ để mình ăn nhiều như thế nữa.

"Ăn no quá?"
Cố Kim Triều hỏi lại bác sĩ.

Mặc dù bác sĩ cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn gật đầu.

"Trước tiên lấy cho cô ấy uống một liều thuốc tiêu hóa.

"
Bác sĩ bảo y tá bên cạnh đi lấy thuốc.

"Sau khi uống xong, trở về tiên sinh xoa bụng cho phu nhân là được.

"
Cố Kim Triều im lặng gật đầu.

Bác sĩ đã rời khỏi phòng.

Đường Tuế nhìn Cố Kim Triều, vẻ mặt anh rất lạnh lùng.

Cô vừa định nói chuyện thì y tá đã mang nước đến.

Cố Kim Triều nhận lấy, đút Đường Tuế uống thuốc.


"Về thôi.

"
Nói xong, Cố Kim Triều ôm cô tiếp tục bước về trước.

Mặc dù bụng vẫn còn rất đau, nhưng vì tương lai, cô không thể ngồi yên được nữa.

Cố Kim Triều nhướng mày: "Thật à?"
Đường Tuế cau mày: "Thật mà!"
Vì để Cố Kim Triều tin mình hơn, sau khi nói xong Đường Tuế liên tục gật đầu.

Cố Kim Triều hừ lạnh một tiếng: "Chỉ vì miếng ăn mà cái gì em cũng dám làm.


Đường Tuế nghe vậy thì rụt đầu lại.

"Em không có.

"
Cô cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu.

"Hừ!"
Cố Kim Triều lạnh lùng khịt mũi, phớt lờ cô.

Chờ cho đến khi được đặt lên giường.

Đường Tuế đột nhiên ngồi dậy: "Em thực sự không sao.

"
"Nằm xuống.

"
Cố Kim triều cau mày: "Nếu không, sau này cái gì cũng không được ăn.

"
Đường Tuế nghe xong câu này cực kỳ sợ hãi.

Cô lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.


Thấy cô như vậy, Cố Kim Triều không khỏi buồn cười.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, xoa theo chiều kim đồng hồ.

Chà, thật thoải mái.

Đường Tuế dần dần nhắm mắt lại, đôi lông mày vốn đã nhăn chặt lại dần dần dãn ra.

Có vẻ như đã đỡ hơn nhiều.

Đường Tuế bất giác ngủ thiếp đi.

Sau khi thấy cô đã ngủ say được một lúc, Cố Kim triều dừng lại, nằm xuống bên cạnh cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô.

Anh cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Khi Cố Kim Triều tỉnh dậy, anh vô thức duỗi tay ra ôm Đường Tuế.

Sờ một vòng cũng không thấy cô đâu.

Cố Kim triều mở mắt ra, trên giường đã không còn âm thanh nào của cô.

Hôm nay là chủ nhật, anh vốn tưởng rằng mình không đi làm thì sẽ được ở cùng cô.

Ai ngờ, anh vừa ngủ dậy, người đã biến mất.

Cố Kim Triều đứng dậy, tắm rửa, thay một bộ quần áo.

Vừa bước xuống cầu thang xoắn ốc, anh đã nghe thấy âm thanh ríu rít của Đường Tuế.

Giọng cô dịu dàng, ngọt ngào, tràn đầy sức sống.

Làm buổi sớm đầy nắng này rực thêm sức sống.

"Mẹ, hoa hồng này thơm như thế, đợi chút nữa làm bánh hoa hồng xong sẽ rất ngon.

"
Mẹ Cố mỉm cười, gật đầu.

"Ừ, khi nào làm xong, mẹ sẽ mang một ít về cho ba con.

"
"Ơ!"
Đường Tuế nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, bàn tay đang xé cánh hoa hồng cũng dừng lại.

.

 
Chương 98: 98: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 48


“Mẹ, mẹ phải trở về hả!”
Đường Tuế có chút không nỡ, đôi mắt hơi đỏ lên.

“Đồ ngốc, sau này mẹ rảnh sẽ đến đây ở, mấy ngày nay ba con gọi điện giục mẹ trở về.


Mẹ Cố thấy Đường Tuế như vậy, trong lòng có chút không nỡ, đưa tay xoa đầu của cô.

Mấy ngày bà ở đây, thấy vợ chồng hai đứa ở chung vô cùng hòa hợp.

Cũng không cần bà ở đây điều hòa bầu không khí.

Thấy hai đứa dính nhau như thế, có lẽ rất nhanh thôi bà sẽ được làm bà nội.

“Dạ.


Đường Tuế ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy rằng cô rất thích mẹ ở đây, nhưng ba ở một mình cũng rất đáng thương, mẹ phải làm bạn với ba.

Đường Tuế cười nói, tiếp tục xé cánh hoa.

Cố Kim Triều đang đi tới, nghe cô nói vậy, không khỏi nhướng mày.

Có lẽ, anh chỉ là miễn cưỡng thêm vào thôi.

Hừ, cái đồ nghịch ngợm này.

Nhưng mẹ đi rồi cũng tốt, anh càng có thể quang minh chính đại bắt nạt đồ nghịch ngợm này.

“Mẹ.



Cố Kim Triều đi về phía bàn ăn.

Anh vừa lên tiếng, Đường Tuế và mẹ Cố đều không tự chủ được ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn Cố Kim Triều, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Hôm nay Cố Kim Triều có chút không giống với ngày thường.

Bình thường anh mặc tây trang đi giày da, nếu không thì cũng mặc các loại áo sơ mi nghiêm túc.

Còn hôm nay anh lại mặc áo ngắn tay màu trắng, quần jean màu sáng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Tuy không có khí thế như khi anh mặc tây trang, nhưng vẫn rất được.

“Cố Kim Triều, anh mặc như vậy cũng đẹp trai lắm đó!”
Đường Tuế ném cánh hoa trong tay đi, chạy tới trước mặt Cố Kim Triều, ngẩng đầu khen ngợi.

Cố Kim Triều khẽ gật đầu, đáy mắt đuôi lông mày chứa đầy ý cười mềm mại.

Hừ hừ.

Anh ăn mặc như này, khi ra ngoài với Đường Tuế sẽ được gọi là anh, chứ không phải chú, hay bố gì nữa đâu nhé!
Hừ, trong lòng anh vẫn luôn canh cánh chuyện này.

Cố Kim Triều nhẹ nhàng xoa đầu Đường Tuế.

Đường Tuế nhón chân, hôn lên mặt Cố Kim Triều một cái.

Ừm, hy vọng lâu lâu tâng bốc có thể làm cho anh quên đi chuyện tối qua cô bị đau bụng.

Vậy thì sau này Cố Kim Triều sẽ cho phép cô ăn thả ga.

Đường Tuế hôn xong thì cúi đầu tiếp tục xé cánh hoa.


Cố Kim Triều phấn chấn tinh thần, vươn tay lên sờ mặt mình.

Anh cảm giác thay đổi quần áo xong thì mình trẻ ra, vợ cũng yêu mình hơn.

“Mẹ, lát nữa ăn cơm xong, bọn con đưa mẹ về.


Cố Kim Triều ngồi xuống bên cạnh mẹ Cố.

Bọn họ đưa mẹ về nhà xong, anh sẽ đưa Đường Tuế đến công viên giải trí.

Anh muốn nghe một trăm tiếng anh trai, còn muốn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của người khác.

Cố Kim Triều suy nghĩ xong, khóe miệng lại cong lên.

“Lạch cạch! ”
Mẹ Cố lại mất hứng, ném cục bột trong tay xuống chậu thủy tinh, nhíu mày nhìn Cố Kim Triều.

Cố Kim Triều:???
Oan uổng quá!
Mặc dù anh rất muốn mẹ rời đi, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mà.

“Con không có.


Cố Kim Triều nghiêm mặt nhìn mẹ Cố.

Mẹ Cố hừ lạnh một tiếng, quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt: “Con tốt nhất là không có.


“Nếu không thì mẹ sẽ kéo ba con qua đây ở chung.


Cố Kim Triều:!!!
“Mẹ.


“Hừ.


Mẹ Cố nhìn dáng vẻ lo lắng của anh thì không nhịn được bật cười.

Tên nhóc thối này.

Lúc trước bà bắt anh kết hôn, anh không bằng lòng, hiện tại biết vợ thơm thế nào rồi chứ gì!.

 
Chương 99: 99: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 49


Cố Kim Triều hơi xấu hổ ngồi xuống bên cạnh mẹ Cố giúp bà.

Mẹ Cố cũng rất vui khi thấy hai đứa ở chung ngọt ngào.

Chờ đến khi bánh hoa nóng hổi ra lò, bà cho người đóng hộp mang về nhà.

Cố Kim Triều lái xe đưa mẹ Cố về nhà, sau đó lái về phía vùng ngoại thành.

Đường Tuế gác tay lên cửa sổ xe.

“Anh đi đâu thế.


“Đến một nơi vui vẻ.


Cố Kim Triều cười cười, ánh mắt dịu dàng.

Đôi mắt Đường Tuế mang theo sự mong chờ, quay đầu nhìn Cố Kim Triều.

“Một nơi vui vẻ à.


Khóe miệng Cố Kim Triều chứa đầy ý cười, khẽ gật đầu.

Anh xoa đầu Đường Tuế: “Đúng vậy.


Sau khi đến công viên giải trí, hai người cùng nhau đi vào.

Đường Tuế đứng trong công viên giải trí, ánh mắt sáng lên, quan sát thế nào cũng không đủ, nơi này đẹp quá đi.

Trong không khí cũng chứa hương vị sung sướng.

Hả?
Không đúng.

Còn có vị ngọt.


Đường Tuế hít hà, nhanh chóng tìm được một sạp hàng nhỏ.

Sau khi dừng chân quay đầu lại thì thấy Cố Kim Triều đang chậm rãi bước đến.

Cô nhanh chóng vẫy tay với anh, khuôn mặt nhỏ mềm mại đầy hào hứng.

“Cố Kim Triều, anh mau lên chút.


Dưới sự thúc giục của Đường Tuế, Cố Kim Triều đã đứng bên cạnh cô.

“Anh nói xem em nên ăn vị nào đây.


“Dâu tây ngon, đào cũng ngon, dưa Hami cũng rất ngon.


Ý là em muốn ăn tất cả.

Cố Kim Triều nhíu mày lại.

“Xin chào, tôi muốn một vị thập cẩm.


Nhân viên cửa hàng nghe xong thì lập tức đi làm.

Đường Tuế nhăn mặt, còn có thể như vậy à?
Đương nhiên khi đồ ăn đến tay, Đường Tuế vẫn vui vẻ, nhẹ nhàng liếm, ngọt.

Dường như việc ăn là một điều rất hạnh phúc.

“Em còn muốn ăn kem ly.


Cố Kim Triều cụp mắt, dịu dàng nhìn Đường Tuế, phát hiện trên gò má trắng nõn của cô đều đã lấm lem.

Anh lấy khăn giấy ướt ra lau cho cô.

Rồi thấp giọng nói: “Ăn thì được, nhưng không được ăn nhiều.



“Được.


“Em đi chậm một chút.


Cố Kim Triều nhanh chóng chạy đuổi theo.

Đường Tuế liếm kẹo bông gòn, nhìn kem ngũ sắc dưới tấm kính thủy tinh, đôi mắt mở to, nhìn chăm chú, phân vân không biết nên chọn gì.

Cạnh Đường Tuế cũng có một bé trai đang do dự.

Dáng dấp bé trai khá kháu khỉnh, nhóc đặt tay lên trên tấm kính.

“Chỉ được chọn hai ly.


Đúng lúc này, hai giọng nam cùng lên tiếng.

Đường Tuế và bé trai đồng thời quay đầu lại.

Cuối cùng cả hai lại nhìn nhau.

Đường Tuế thở dài một tiếng, rất hiển nhiên là vì lần trước cô ăn đến đau bụng nên đã làm cho Cố Kim Triều cảnh giác.

Hu, chỉ được hai ly thôi.

“Vậy em chọn dâu tây với bạc hà.


Đường Tuế chọn xong, bé trai bên cạnh cũng chọn giống vậy.

Trong lúc chờ đợi, bé trai ngửa đầu lên.

Bạn‎ đang‎ đọc‎ ????r????yện‎ ????ại‎ ||‎ ????????????????????????UYE‎ N﹒vn‎ ||
“Chị ơi, sở thích hai mình khá giống nhau ha.


Đường Tuế gật đầu.

Đang lúc nói chuyện, bé trai lại nhìn về phía bên cạnh Đường Tuế.

Cậu bé nhỏ giọng nói: “Bố của chị cũng phiền phức hệt bố em, chị nhỉ.


Đường Tuế:???
Cô có chút dở khóc dở cười: “Đây không phải bố chị.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top