Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 160: Mộ Dung Cung vỗ Giang Siêu


Chỉ là, nàng ta vẫn khá là tin tưởng vào biểu muội, nên cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Giờ đây nghĩ lại, nàng ta đã bị biểu muội lừa rồi.

Nghĩ thế, Mộ Dung Chỉ Tình hơi tức giận, chuyện này, nàng ta phải đi tìm biểu muội để hỏi cho rõ ràng.

Thế nhưng nghĩ đến vị Giang tiên sinh trước mắt này là Giang Siêu, không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy ngượng ngùng, còn có cảm giác rung động không nói thành lời được. Ánh mắt nàng ta nhìn Giang Siêu cũng hơi thất thần.

Mà Mộ Dung Minh Hiên ở bên cạnh lại không biết thân phận của Giang Siêu, chỉ lấy làm lạ vì sao cha mình lại gọi hăn là hiền chất.

“Những ý kiến mà bá phụ muốn xử lý, ta đã chỉnh lý xong xuôi rồi, giờ đưa đến cho bá phụ. Tiểu chất sẽ yên lặng chờ tin tốt từ bá phụ.” Giang Siêu về phòng, lấy một quyển công văn ra.

Bên trong là ý kiến sắp xếp tộc Dạ Lang của hăn, thực ra cũng là những kiến nghị không quá phức tạp.

Đó là để cho tộc Dạ Lang được tự trị, sau đó bộ tộc nộp thuế định kỳ cho huyện An Bình là được.

Làm như vậy cũng coi như vô cùng khoan nhượng với tộc Dạ Lang rồi.

Dù sao, cả một bộ tộc mà không có viên quan thường trực nào đi quản lý, thật không phù hợp với ích lợi của triều đình.

Đối với một tri châu, những ý kiến này không phải không thể phê chuẩn, có lẽ tri châu sẽ không làm khó Giang Siêu trong chuyện này.

Còn về Tây Phong Minh, Giang Siêu không nói ra. Tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa, mà có nói cũng vô dụng, vì Mộ Dung Cung cũng biết Trịnh An tạo phản.

Nhiều thêm việc của tộc Dạ Lang bên này, với ít bớt việc bên kia, cơ bản không có gì khác nhau.

Hơn nữa, nếu việc này liên lụy đến tộc Dạ Lang, nói không chừng còn bộ tộc phải chịu tai bay vạ gió, còn không băng. không làm cho nó xảy ra.

Hiện tại cứ tạm thời ngăn trở Tây Phong Minh đã, đến lúc đó, có lẽ còn có thể đề phòng bất cứ tình huống nào. Nếu Tây Phong Minh vô dụng, thì tiễn ông ta đi gặp con ông ta.

Quả nhiên, sau khi Mộ Dung Cung cầm công văn lên xem thì nhíu mày lại, ông ta nhìn Giang Siêu, do dự rồi gật đầu nói:

“Tuy ý kiến xử lý này khó thực hiện, nhưng cũng không phải không làm được. Giao chuyện này cho ta đi, ta giải quyết xong việc bên tộc Dạ Lang thì ngươi có thể thăng chức rồi. Trước mắt ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Mộ Dung Cung vỗ Giang Siêu, xoay người dẫn lão ngũ đi theo rời đi.

Lúc sắp đi, ông ta còn không quên ấn tay vào trán con trai mình, mặt đầy tức giận.

Việc nợ cờ bạc này hiển nhiên khiến Mộ Dung Cung vô cùng tức giận, nhưng chuyện đã được giải quyết, ông ta cũng không đành lòng trách mắng con trai nhiều.

Những người còn lại đầu nhìn Mộ Dung Minh Hiên bằng vẻ nghĩ lại mà sợ, lại nhìn Giang Siêu và Mộ Dung Chỉ Tình với vẻ phức tạp.

“Sư phụ, người thông đồng được với ông già nhà ta từ khi nào thế? Cha ta lại tự mình tới tìm người, sức hút của sư phụ thật đáng sợ.”

Mộ Dung Minh Hiên đi đến trước mặt Giang Siêu, cười nói với vẻ nịnh nọt.

Trong giọng nói của hẳn ta còn có chút chế giễu.

Giang Siêu bật cười đá vào mông hẳn ta một cái, nói: “Ta thấy ngươi ngứa đòn rồi, ta bảo cha ngươi để gia pháp nhà ngươi hầu hạ ngươi nhé?”

“Đừng mà..... Sư phụ, đệ tử không dám nữa.....” Mộ Dung Minh Hiên nghe thế, sắc mặt lập tức xanh lè, vội vàng mở miệng xin tha.
 
Chương 161: Ta cũng muốn đi!


Khi ông ta nói câu này, nét mặt lộ ra vẻ khác thường.

Mà khi nhìn thấy Mộ Dung Chỉ Tình và Mộ Dung Minh Hiên, ông ta không nói ra được câu tiếp theo nữa:

“Phúc thúc, mới sáng sớm, ai tìm sư phụ thế? Với cả, giờ sư phụ mới tới Châu phủ, thế mà đã có người tới tìm, thật kỳ lạ”

Giọng Mộ Dung Minh Hiên đầy kinh ngạc.

Phúc thúc nghe vậy, mở miệng nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, nói đúng hơn, hai tỷ đệ Mộ Dung gia trước mắt khiến ông ta không nói nên lời.

“Tiên sinh, người cứ đi ra ngoài xem sao đi, lão nô đi trước!" Phúc thúc nói xong thì đi ra ngoài ngay.

Nhìn biểu cảm này của ông ta, Giang Siêu thật sự hơi ngạc nhiên.

Hắn đi ra ngoài với vẻ mặt đầy nghi ngờ, Mộ Dung Chỉ Tình đứng phía sau hơi do dự,nhưng cũng đi theo. Mộ Dung Minh Hiên đương nhiên không cam lòng bị bỏ rơi ở phía sau.

Ba người mới ra ngoài không bao lâu, đã gặp Tống Ninh Tuyết đi qua. Nàng nhìn mọi người, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Giang Siêu mỉm cười gật gật đầu với nàng, rồi đi ra ngoài ngay.

“Biểu tỷ, có chuyện gì vậy?” Tống Ninh Tuyết đi đến trước mặt Mộ Dung Chỉ Tình, nhỏ giọng hỏi.

“Có người tìm Giang tiên sinh, đang ở bên ngoài.” Mộ Dung Chỉ Tình nhìn Tống Ninh Tuyết, nói.

Nói đến đây, nàng ta vốn định hỏi Tống Ninh Tuyết vì sao phải che giấu mình thân phận thật của Giang Siêu, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại không tiện hỏi nên đành nhịn xuống.

Tống Ninh Tuyết nghe vậy, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc, vội vàng đi theo Giang Siêu ra ngoài.

Rất nhanh, đoàn người ra ngoài Mộ Dung phủ.

Ở trước phủ, một chiếc xe ngựa đậu ở một bên, một thiếu nữ đang đứng trước xe ngựa, không nhìn thấy người trong xe.

Giang Siêu kinh ngạc nhìn qua, thiếu nữ đứng trước xe ngựa nhìn thấy hắn thì vội vàng nhỏ giọng nói gì đó với người ở trong xe.

Khi Giang Siêu và những người đứng sau hắn còn đang ngạc nhiên, một đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng vén màn xe ra. Một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại khiến người ta rung động xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngay cả người xinh đẹp như Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng không khỏi tán thưởng người trong xe quá mỹ lệ.

“Giang tiên sinh, Nguyệt Nhi có lễ. Thời tiết hôm nay rất đẹp, tiên sinh có thể cùng Nguyệt Nhi cùng đi chơi Thanh Minh không?” Tô Nguyệt Nhi ở trong xe mỉm cười nói với Giang Siêu.

Nàng nói xong, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều ngạc nhiên, lập tức đoán ra nữ tử trong xe là ai.

Tô Nguyệt Nhi, đệ nhất hoa khôi Minh Nguyệt Lâu, trên xe ngựa còn có kí hiệu của Minh Nguyệt Lâu.

Nữ tử đó tự xưng là Nguyệt Nhị, lại còn đẹp như vậy, trừ 'Tô Nguyệt Nhi ra, e rằng không có người thứ hai.

Dường như hai người không ngờ tới, thế mà Tô Nguyệt Nhi lại quen biết Giang Siêu.

Tuy nhiên, nhớ đến tối hôm qua Giang Siêu ghé thăm Minh Nguyệt Lâu thì việc quen biết Tô Nguyệt Nhi cũng chẳng có gì lạ.

Giang Siêu nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, muốn từ chối nàng, nhưng ánh mắt chợt chợt lóe lên, hắn lại gật đầu.

Rõ ràng hôm qua Tô Nguyệt Nhi muốn thăm dò hẳn, nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn giúp hẳn giấu giếm.

Hắn muốn hỏi Tô Nguyệt Nhị, rốt cuộc là ai muốn thăm dò hăn, bị người ta âm thầm nhăm đến, thực sự không thoải mái.

“Vậy mời tiên sinh cùng đi, Nguyệt Nhi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, tiên sinh chỉ cần đi theo là được!” Trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện lên vẻ vui mừng.

Giang Siêu đi qua.

Nhưng hẳn vừa nước ra, hai người phía sau đã đồng thanh nói:

“Ta cũng muốn đi!"
 
Chương 162: Vậy chúng ta cùng đi đi


Hắn đi để làm việc quan trọng chứ không phải đi chơi.

Nhưng nếu bọn họ đã lên tiếng mà Giang Siêu lại từ chối, có lẽ hai người này nghĩ lung tung.

“Vậy chúng ta cùng đi đi!” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.

Hai người nghe vậy thì vui ngay, Mộ Dung Chỉ Tình vội vàng bảo Phúc thúc chuẩn bị xe ngựa và đồ đạc cho tiết Thanh Minh.

Mộ Dung Minh Hiên thì tung tăng chạy tới tự mình chuẩn bị, xem ra tiểu tử này cũng muốn đi hóng hớt.

Trên xe ngựa, Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường, nàng dùng khuôn mặt quyến rũ nhìn Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết.

"Nếu hai vị tỷ tỷ muốn đi, Nguyệt Nhi vô cùng hoan nghênh. Không băng chúng ta ngồi chung một xe ngựa đi? Dù sao xe ngựa này cũng lớn, muốn đi đạp thanh thì đương nhiên nên đi càng sớm càng tốt, nếu đi quá muộn, ta sợ sẽ không kịp"

Vẻ mặt quyến rũ của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều hơi thất thần. Nhưng khi tỉnh táo lại, ánh mắt của hai người dần trở nên đề phòng hơn.

Hai người không hề tỏ ra khiêm nhường, trực tiếp đi tới, không đợi Giang Siêu lên xe đã một trước một sau ngồi vào xe.

Hai người kẹp Tô Nguyệt Nhi ở bên trong, để Giang Siêu ở bên ngoài.

Thần thái của hai nàng giống hệt gà mái bảo vệ thức ăn.

Tô Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn hai nàng, rồi nhanh chóng che miệng cười trộm.

“Hai vị tỷ tỷ đây sợ ta ăn thịt Giang tiên sinh sao? Yên †âm, nếu ta muốn ăn thịt hẳn, hai người không cản được ta đầu... Nếu các ngươi nói muốn ăn thì phải tranh thủ ăn sớm, để ta nhanh chân giành trước thì không còn phần nữa đâu Ha ha...

Tô Nguyệt Nhi cười khẽ, lời nói thẳng thản của nàng khiến Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đỏ mặt, nhất thời không biết nên đáp thế nào.

So với Tô Nguyệt Nhi lớn lên trong thanh lâu, hai đại tiểu thư này bảo thủ hơn rất nhiều, làm sao có thể nói lại được.

"Hừ... Vô liêm sỉ... Bổn tiểu thư mặc kệ ngươi." Mặt Mộ Dung Chỉ Tình đỏ bừng, nàng ta khẽ mắng.

Tống Ninh Tuyết xấu hổ đến mức không biết nên nói gì. Nàng nhìn Giang Siêu lên xe, mặt đỏ lên một cách khó hiểu, có chút không dám nhìn Giang Siêu.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Nguyệt Nhi bật ra tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.
 
Chương 163: Có đàn tranh


Chờ đến khi dọn đồ xong, chiếc xe ngựa phía trước cũng. đã biến mất.

Tuy nhiên, Mộ Dung Minh Hiên không sợ không tìm được người, bởi vì nơi được những người trẻ yêu thích để đi đạp thanh nhất ở châu phủ chính là hồ Huyền Vũ ở phía Tây thành.

Phong cảnh xung quanh hồ rất dễ chịu, có không ít du thuyền lui tới trên hồ. Hầu như năm nào vào mùa này cũng có rất nhiều các nam thanh, nữ tú, tiểu thư quyền quý đến đó.

Chỉ cần đi thẳng đến hồ Huyền Vũ, chắc chắn có thể tìm thấy nhóm người Giang Siêu.

Sau khi chờ đồ đạc được chất hết lên xong, Mộ Dung Minh Hiên vội vàng bảo phu xe đánh xe đuổi theo.

Ở bên kia, sau khi đi trên đường nửa canh giờ, xe ngựa đã đến hồ Huyền Vũ ở phía Tây thành.

Sau khi dừng xe, mọi người xuống xe thì thấy trước mắt là khoảng sân cỏ và rừng đào rộng rãi.

Bây giờ đã là tháng Tư, mùa hoa đào vẫn chưa kết thúc. Khắp rừng đào có rất nhiều cây đào đang nở hoa.

Trên bãi cỏ, có không ít nam nữ ở đó tụ tập nấu cơm dã ngoại, chơi cờ, đánh đàn, sáng tác thơ và vẽ tranh.

Đám người Giang Siêu tới gần, lập tức thu hút không ít nam nữ thanh niên trên bãi cỏ. Đặc biệt là những nam nhân đó, hầu như đều nhìn về phía bên này với ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Những ánh mắt còn lại nhìn Giang Siêu đều chứa sự ghen tị và thù địch.

Không còn cách nào, ai bảo Tô Nguyệt Nhi, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết quá mức nổi ba cô gái này đều là những mỹ nhân hàng đầu với vẻ đẹp xuất chúng.

Một mình Giang Siêu được ba người phụ nữ vây quanh, những nam nhân đó không ghen tị mới là lạ.

Tiểu Liên cũng xinh đẹp nhưng hơi kém sắc hơn ba cô gái kia. Trong mắt những nam nhân, Giang Siêu quả thực vô cùng may mắn.

Ngay lúc Giang Siêu và những người khác đang đi về phía trước, thì Tiểu Liên ở bên cạnh gọi vài hạ nhân dọn đống đồ phía dưới.

Chẳng bao lâu sau, nhóm hạ nhân đã đặt tất cả những vật dụng cần thiết xuống một bãi cỏ trống.

Có đàn tranh, đàn cổ cầm và sáo, ngoài ra còn có văn phòng Tứ Bảo.

Giống như nhóm thanh niên nam nữ khác đến đạp thanh, chuyến đi chơi chỉ đơn giản là nấu cơm dã ngoại, làm thơ vẽ tranh hoặc đàn ca nhảy múa.

Tiểu Liên vừa chuẩn bị xong đồ đạc một cách hoàn hảo thì có vài thanh niên ăn mặc sặc sỡ đi tới, theo sau những người đó là mấy cô gái có dung mạo không tâm thường.

"Tô tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư, thật trùng hợp, các nàng cũng tới đây đạp thanh sao?"

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Trong đó có một chàng trai trẻ có khí chất nhẹ nhàng và phong độ, cử chỉ đẹp đẽ thanh cao, vừa nói vừa mỉm cười nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi và Mộ Dung Chỉ Tình.

Nhìn thấy hắn ta, Mộ Dung Chỉ Tình cau mày, trong mắt lộ ra vẻ không vui. Đối với lời chào của chàng trai trẻ tuổi, nàng. cũng không hề để ý.

Hành động của nàng lập tức khiến vẻ mặt của chàng trai trẻ cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ.

"Hầu Đào Hầu công tử, Mộ Dung tiểu thư của chúng ta hình như không chào đón ngươi, ta nghĩ ngươi vẫn nên rời đi thì hơn. Chứ nếu lại mất mặt thì lại không nói được gì đâu đó. Ha ha!" Tô Nguyệt Nhi nhìn thấy cảnh này, không nhịn được che miệng lại cười khẽ.

Lời này của nàng khiến gương mặt của chàng trai trước mặt càng thêm tối tăm, trong mắt tràn đầy xấu hổ và buồn bực, Tô Nguyệt Nhi rõ ràng cũng đang hạ lệnh đuổi khách.

Mộ Dung Chỉ Tình nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, thấy đối phương không muốn cho chàng trai đó sắc mặt tốt, ánh mắt không khỏi nhu hòa một chút.

Nếu phụ nữ đứng cùng một trận tuyến, thì chắc chắn cảm tình chắc chăn sẽ thay đổi một cách kỳ lạ.

"Hai vị tiểu thư, đừng vội hạ lệnh đuổi khách như vậy chứ. Nếu chúng ta đều đến đây để dã ngoại thì đúng lúc chúng tôi bên này đang tổ chức một cuộc thi thơ và hội họa ở đây, không băng mọi người cùng nhau tham gia đi. Hai người này là những tài nữ nổi tiếng ở Ninh Châu, chúng ta không thể để tên tuổi của những tài nữ này bị thất thế được."

Sau khi kiềm chế vẻ khó chịu trên mặt, chàng trai họ Hầu nở một nụ cười giả tạo.

Nói đến đây, hẳn như vô tình cố ý liếc nhìn Giang Siêu, trên môi mang theo một tia giễu cợt. Trong mắt hắn lộ ra một tia châm chọc.

Hắn chính là ghen tị với Giang Siêu, một người có thể ôm tận bốn người đẹp, muốn đến đây để thể hiện, xem liệu hắn có thể giành được sự ưu ái của người đẹp hay không.

Dù sao thì hắn cũng là một tài tử thi họa song tuyệt nổi tiếng ở châu phủ, thư pháp của hẳn có thể nói là tốt đến mức ngay cả Trịnh Thế Kinh, người được mệnh danh là người tài năng nhất Ninh Châu, cũng kém hẳn vài phần.

Bức tranh thậm chí còn được Đại tế tửu của Quốc Tử Giám đánh giá cao. Toàn bộ Ninh Châu, thậm chí là kinh thành, đều có thể biết đến văn chương của bắn.

Văn chương của hẳn như thế, có lẽ không khó để chiếm được cảm tình của những người phụ nữ trước mặt hẳn.

Mỗi một người phụ nữ đến đây dã ngoại, ai lại không muốn nhân cơ hội này tìm được một người chồng tài giỏi, hiểu biết chứ.

Trước đây hản đã gặp Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi vài lần, nhưng hai người này đều thích thơ hơn. Hắn không có cơ hội thể hiện tài năng của mình.
 
Chương 164: Mặc dù vẻ mặt của nàng là vô ý


Nàng không thèm để ý tới hắn ta, khiến hắn ta gần như không có cơ hội nào.

Mặt hắn ta rất dày, dù bị ghét vẫn muốn tìm cơ hội để thể hiện bản thân.

Ngoài ra, hẳn ta còn muốn có cơ hội biến Giang Siêu trở thành trò hề, để ba nữ nhân kia nhìn thấy rõ nam nhân mình ái mộ không thể nào so được với mình.

“Quên cái hội làm thơ vẽ tranh đó đi! Mấy người các ngươi chẳng viết được câu thơ hay nào, nghe các ngươi làm thơ còn không bằng vào chùa nghe hòa thượng tụng kinh. Ta thấy cứ miễn đi, Hầu công tử, mời về choI"

Tô Nguyệt Nhi nghe vậy thì khinh thường nhìn Hầu Đào.

Nàng đưa tay làm động tác mời. Vốn dĩ nàng đến đây là để ngâm thơ luận văn với Giang Siêu, chứ không phải để chơi hội thi họa với tên nhàm chán này.

Hạng người tầm thường này mà viết được thơ hay gì chứ. Về phần vẽ tranh, thì nàng càng không có hứng thú.

Mấy bức tranh sơn thủy gì đó, nàng xem không hiểu. Còn tranh vẽ chân dung, nàng càng xem càng thấy nhức đầu.

Rõ ràng người đang đẹp như vậy, bị mấy người này vẽ một lúc, nhìn qua thì có vẻ giống, nhưng nhìn kỹ thì hoàn toàn khác biệt, khác một trời một vực so với người thật, không xem cũng được.

Vậy mà những người này còn thích khoe khoang, cảm thấy kỹ năng hội họa của mình hơn người, thắng được cả họa thánh.

"Haha... Nguyệt Nhi muội muội, muội thật biết nói chuyện. Muội nói đúng lắm..."

Mộ Dung Chỉ Tình nghe Tô Nguyệt Nhi nói xong thì không khỏi bật cười. Ngay cả cách xưng hô cũng được thay đổi.

Tống Ninh Tuyết cũng theo đó mà cười lớn. Tính tình giận lên là không nể nang ai của Tô Nguyệt Nhi rất phù hợp với hai nữ nhân này.

Ban đầu, các nàng ghen ty với nhau, nhưng hiện tại các nàng đã có một kẻ thù chung.

"Mộ Dung tỷ tỷ cứ nói đùa. Nếu thực sự muốn nói đến làm văn luận thơ, chỉ có Giang Siêu Giang công tử ở huyện Bình An là tuyệt thế vô song. Còn thơ của những người khác, chúng ta không nên xem thì hơn.”

Tô Nguyệt Nhi vừa mỉm cười vừa quay đầu lại nói, hơn nữa khi nhắc đến Giang Siêu, nàng còn khẽ liếc nhìn hắn.

Mặc dù vẻ mặt của nàng là vô ý, nhưng Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết biết, Tô Nguyệt Nhi chäc hẳn đã biết thân phận của Giang Siêu.

Các nàng cảm thấy tò mò, sao Giang Siêu lại quen biết Tô Nguyệt Nhi? Tuy nhiên, bây giờ họ không tiện hỏi Giang Siêu.

Hầu Đào đứng ở một bên bị ba nữ nhân trêu đùa như vậy thì tức đến run người, nhưng hắn ta cũng không thể nổi giận ở đây được, chỉ xem như mấy nữ nhân này không biết tài năng của mình.

Ánh mắt lóe lên, hắn ta mỉm cười nói với ba nữ nhân:

"Nhắc đến Giang Siêu, đúng là hắn có một chút tài năng. Thế nhưng, lúc ta gặp hắn ở Kinh Đô, ta lại không nhìn ra được hẳn có tài năng gì cả. Lúc đó, hắn còn thỉnh giáo học vấn từ †a, ta thấy hắn ham học hỏi nên cũng cho hăn vài lời khuyên. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hẳn bắt đầu giác ngộ từ lúc đó rồi."

Hắn vừa dứt lời, ba nữ nhân đều kinh ngạc nhìn về phía Hầu Đào, sau đó lại nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

Ánh mắt đó giống như đang hỏi Giang Siêu: Hắn biết tên này sao? Thật sự đã xin lời khuyên của tên này sao?

Giang Siêu cũng có chút khó hiểu. Trong trí nhớ của hẳn, hình như hẳn chưa từng gặp qua người này, chứ đừng nói đến chuyện xin lời khuyên.
 
Chương 165: Được thôi


Nghe Hầu công tử nói như vậy, mấy tên đi cùng với hẳn ta lập tức hùa theo nịnh nọt.

"Hầu công tử quả nhiên là Hầu công tử, thì ra Giang Siêu cũng nhận được lời khuyên của Hầu công tử. Nói như vậy, Hầu công tử đã có ơn dạy dỗ Giang Siêu rồi."

“Hầu công tử đúng là chúng ta tấm gương sáng của chúng ta. Nếu như Giang Siêu biết Hầu công tử ở đây, nhất định hắn sẽ tới bái kiến. Cho dù bây giờ hắn đã có chút danh tiếng, nhưng vẫn phải biết cái gì là tôn sư trọng đạo. Hầu công tử, ta nói đúng chứ?"

“Đương nhiên rồi, Hầu công tử có ơn dạy dỗ Giang Siêu như vậy, nếu hắn có mặt ở đây mà không xin bái kiến Hầu công tử, chính là vong ơn bội nghĩa."

Mấy tên này vừa nói vừa liếc nhìn về phía ba nữ nhân. Mục đích của bọn hắn rất rõ ràng, đó là muốn hùa theo Tô Nguyệt Nhi, đồng thời tâng bốc Hầu Đào.

Bọn hắn kẻ xướng người họa, làm như thể mọi chuyện đúng là như vậy.

Giang Siêu kinh ngạc nhìn những người này, tài học của hắn thực sự là do Hầu Đào chỉ điểm sao?

Hản phì cười läc đầu, không biết phải nói gì với những người này.

Hầu Đào bên đây nghe thấy những lời khen ngợi từ đồng bọn của mình, thì bất giác lộ ra vẻ kiêu ngạo. Tuy nhiên, hắn ta vẫn xua tay giả vờ khiêm tốn, nói với mọi người là hắn ta không dám nhận!

Vẻ mặt đó giống như muốn nói Giang Siêu có được ngày. hôm nay thực sự là nhờ hắn ta vậy.

Nhìn thái độ tiểu nhân đắc ý và kiêu ngạo của hẳn ta, Mộ Dung Chi Tình, Tô Nguyệt Nhi và Tống Ninh Tuyết vô cùng tức giận.

Tuy nhiên, trong mắt Tô Nguyệt Nhi chợt lộ ra vẻ gian xảo. Nàng nhìn về phía Hầu Đào, nói với ánh mắt đầy mong đợi:

"ồ... thật sự là như vậy sao!? Vậy là Hầu công tử cũng biết Giang Siêu Giang công tử? Ngài có thể giới thiệu tiểu nữ với Giang công tử được không?”

Vẻ mặt của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết ở bên cạnh sửng sốt. Nữ nhân này có thể diễn giỏi như Vậy sao?

Nàng làm như không biết Giang Siêu, sau đó lại làm ra vẻ rất muốn làm quen với Giang Siêu.

Nếu Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết không biết nữ nhân này đã biết thân phận của Giang Siêu, nhất định đã bị sự ngây thơ của nàng lừa gạt.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Chẳng qua là lúc này trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình lộ ra chút khác thường, khóe miệng lộ ra sự nghiền ngẫm mơ hồ. Nàng ta nhìn Hầu Đào nói:

"Phải đó, nếu Hầu công tử thực sự biết Giang Siêu Giang công tử, sao không giới thiệu với chúng ta chứ.”

Vẻ mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự kiêu ngạo và lạnh lùng.

Thế nhưng, điều này lại phù hợp với tính cách của nàng †a, nàng ta vốn dĩ đã cao ngạo lạnh lùng, khiến cho người khác khó có thể lại gần.

Băng không thì Hầu Đào đã không bị chơi một vố lúc ban đầu.

Giang Siêu nhìn hai nữ nhân đang quay đầu lại nhìn mình một cách ranh mãnh, không khỏi cảm thấy thương xót cho tên tiểu tử Hầu Đào kia.

Tiểu tử đó nhìn thấy thái độ của hai nữ nhân này, sẽ cho. rằng răng hai nữ nhân này bät đầu có một cái nhìn khác về mình, nhưng hắn ta đã “vui quá mất khôn rồi.

Hắn ta không hề biết răng hai người nữ nhân đó đang nghĩ cách để chỉnh mình.

"Được thôi, ta và Giang Siêu thân nhau như vậy mà. Chỉ tiếc là hiện tại hắn đang ở Dạ Lang, không có cơ hội giới thiệu hai vị với hắn. Tuy nhiên, nếu hắn quay lại, ta nhất định sẽ tìm cơ hội dẫn hai vị đến gặp hẳn."

Hầu Đào vội vàng vỗ ngực đảm bảo, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đắc ý.

Mặc dù dựa vào Giang Siêu, nhưng có thể khiến hai nữ nhân này thay đổi thái độ đối với mình, hẳn ta vui mừng khôn xiết.

Về chuyện giới thiệu với Giang Siêu, rõ ràng chỉ là một câu nói dối. Sao hắn ta quen biết Giang Siêu được chứ?

Việc chỉ điểm cho Giang Siêu lại càng vô lý hơn. Hản đã từng đến kinh thành cầu học, nhưng khi đó, dù Giang Siêu ở kinh thành, nhưng hai người chưa từng gặp mặt, thì làm sao. cho lời khuyên được chứ?
 
Chương 166: Thật sao?


Thế cho nên hắn ta mới dám khoe mẽ chuyện này, dù sao. thì người chết không làm chứng được, ai có thể tra được?

Hơn nữa hẳn ta chỉ mượn danh tiếng của Giang Siêu để làm quen với ba nữ nhân trước mặt, khi thời cơ đến, hẳn ta sẽ nắm trọn từng người một, tất cả mọi chuyện đều nằm trong. †ầm tay hắn ta.

Hắn ta tin chắc rằng với khả năng và năng lực của mình, việc chinh phục ba nữ nhân trước mặt quá dễ dàng.

“Thật sao? Thật tốt quá, chúng ta rất mong được gặp. Giang công tử. Đến lúc đó phải làm phiền Hầu công tử rồi.”

Trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện ra sự hưng phấn và kích động.

Nếu như Giang Siêu không biết nàng đã biết thân phận của hẳn, hẳn thật sự sẽ cho rằng Tô Nguyệt Nhi thật sự mong đợi Hầu Đào giúp đỡ.

“Phải rồi, không phải tiên sinh tổ chức hội thi họa sao? Sao chúng ta không cùng tham gia góp vui. Tiên sinh, ngài thấy sao?”

Lúc này Mộ Dung Chỉ Tình cũng lên tiếng. Nàng ta quay lại nhìn Giang Siêu, trong giọng nói của nàng ta mang một tầng nghĩa khác.

Giang Siêu nghe vậy, lập tức biết Mộ Dung Chỉ Tình muốn làm gì, nàng ta muốn hẳn dạy cho Hầu Đào một bài học.

Nếu Hầu Đào biết thân phận của Giang Siêu, không biết biểu cảm của hẳn ta sẽ thế nào.

“Đúng rồi, nếu đã có hội thi họa, vậy chúng ta cùng nhau tham gia đi. Đúng đó, chúng ta cũng muốn tham gia!” Tô Nguyệt Nhi cùng Mộ Dung Chỉ Tình nhìn nhau, trong nháy mắt đó cả hai ngay lập tức ăn nhịp với nhau.

Vẻ mặt ngây thơ vô tội của nàng ta khiến Giang Siêu không còn gì để nói. Muốn chỉnh người khác thì chỉnh đi, nàng ta kéo hắn theo làm cái gì?

Giang Siêu liếc hai nữ nhân, trên mặt hắn lộ ra vẻ bất đắc. dĩ, nói: “Không tham gia không được sao... Quá đoạt nổi bật.”

Hản tới đây không phải để nghiền ép hàng giả, hắn chỉ muốn tìm cơ hội hỏi thăm chuyện tối hôm qua của Tô Nguyệt Nhi thôi.

Nhưng bây giờ, tại sao nó lại trở thành một cuộc nghiền ép hàng giả rồi?

Những người xung quanh nghe được lời nói của Giang Siêu, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, không ai có thể tưởng được tiểu tử trước mặt này lại sợ tham gia hội thi họa, sao lại dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy.

Quá đoạt nổi bật là gì? Hän nghĩ hắn là ai chứ? Cho dù Giang Siêu có tự mình đến cũng không dám ra vẻ trước mặt Hầu tiên sinh.

Hản ta rất giỏi về thư pháp và hội họa, nhưng so với thư pháp và hội họa, thì thơ của hắn ta chỉ kém Giang Siêu vài điểm mà thôi. Hầu Đào chắc chắn mình giỏi hơn Giang Siêu nhiều.

Tất nhiên, không có thanh niên nào ở đây từng nhìn thấy thư pháp của Giang Siêu. Nếu không, bọn hắn sẽ hoàn toàn đánh mất sự tự tin của mình.

“Không dám so tài thì không dám so tài. Sao phải kiêu ngạo như vậy? Tiểu đệ à, ngươi không so cũng không sao, chỉ cần ngươi nói ngươi phế vật, ngươi không so cũng không có vấn đề gì. Nhưng như vậy, ngươi sẽ khiến cho ba vị tiểu thư đây thất vọng rồi.”

Một thanh niên đứng sau Hầu Đào nhanh chóng chế nhạo Giang Siêu.

Hắn ta đã không ưa Giang Siêu từ lâu rồi, tên tiểu tử này rốt cuộc có đức hạnh gì, để mà cả ba vị tiểu thư đều thiên vị hắn chứ?

Lời nói của Giang Siêu lập tức tạo cơ hội cho hẳn ta hạ thấp Giang Siêu.

“Đúng rồi tiểu tử, ngươi không dám so thì không dám so. Ngươi ở đây giả vờ cái gì chứ? Uổng cho Tô tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư tin tưởng ngươi như vậy, ngươi thật sự quá không biết xấu hổ.”

“Đúng đó, nếu không dám so tài thì nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt đi, đừng có mà xấu hổ ở đây. Nếu ngươi thật sự muốn tham gia, chúng ta thậm chí có thể hạ thấp tiêu chuẩn của hội thi họa xuống.”
 
Chương 167: Vậy còn hơn là khiến bọn họ phải khóc!


Ánh mắt của Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi lập tức trở nên lạnh nhạt, sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên lạnh lễo.

Hầu Đào đứng ở một bên đang cảm thấy đắc ý vì có người giúp mình khinh thường Giang Siêu, nhưng khi hắn ta nhìn thấy vẻ mặt không đúng của ba nữ nhân, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.

Hắn ta nhanh chóng quay lại nhìn những kẻ đang nói, hừ lạnh một tiếng.

Những kẻ này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng im lặng.

Tuy rằng bọn hẳn muốn tiếp tục chế giễu Giang Siêu, nhưng lại sợ làm hỏng việc tốt của Hầu Đào.

Dù sao, có nói thế nào đi nữa, cũng không bằng sử dụng thực lực, khiến cho tên tiểu tử này xuất hiện sơ hở, rồi trở thành trò hề!

Bọn hắn không tin cả ba nữ nhân lại đi thích một Giang Siêu bất tài và vô dụng.

“Cho bọn hẳn một bài học” Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình, Tô Nguyệt Nhi đồng thanh nói với Giang Siêu.

Một số kẻ chế giễu Giang Siêu, khiến bọn họ rất tức giận. Vừa mới đầu Tống Ninh Tuyết đã muốn đánh mấy kẻ này.

Nhưng nàng sợ mình quá bạo lực, Giang Siêu sẽ chán ghét nàng. Nàng chỉ có thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn đánh người.

Nhưng nàng không thể chịu đựng được nữa.

Và người có thể vả mặt hẳn ta đương nhiên chính là Giang Siêu.

Nghe vậy, Giang Siêu kinh ngạc liếc nhìn ba nữ nhân, hẳn bắt gặp vẻ mặt tức giận và khó chịu của họ. Hắn chỉ có thể nhún vai nó u không thể tránh, vậy chúng ta so tài đi. Trước tiên thỏa thuận đã, ta sẽ không chịu trách nhiệm nếu bọn họ khóc.”

Ba nữ nhân nghe vậy, vẻ mặt tức giận không kéo dài được thêm một lúc, họ cười lớn, Giang Siêu thật sự rất có thể chọc cười bọn họ.

Vậy còn hơn là khiến bọn họ phải khóc!

Vẻ mặt ăn không nói có của hẳn khiến họ muốn bật cười ngay khi vừa nhìn thấy.

“Bọn họ khóc cũng đáng.

Có trách nhiệm gì chứ?

Yên tâm mà so... Tô Nguyệt Nhi trêu đùa nhìn Giang Siêu, trong mắt có chút gì đó kỳ lạ.

Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cười läc đầu, trên mặt lộ ra vẻ hả hê.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Trên mặt Hầu Đào hiện lên vẻ kinh ngạc, hồi lâu mà hắn †a vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hắn ta không hiểu tại sao ba nữ nhân này lại nhiệt tình để tên tiểu tử trước mặt này so tài như vậy. Bọn họ không sợ tên nhãi này sẽ bị đùa thảm sao?

“Tiểu huynh đệ này giỏi nói đùa nhỉ, muốn khiến mọi người khóc thì phải thắng trước, bây giờ lớn tiếng, lúc sau thua thì khó coi lắm.”

Hầu Đào lạnh nhạt nhìn Giang Siêu, giọng điệu trêu chọc, khóe miệng hắn ta càng thêm khinh thường.

Hản ta nhất định phải cho Giang Siêu biết thế nào là khoác lác thì nhất định sẽ gặp quả báo.

“Thật sao, vậy ngươi cứ tới đi.”

Giang Siêu cười nhẹ với Hầu tiên sinh, cũng không tranh cãi vô ích với hắn ta.

Bởi vì điều đó không có ý nghĩa gì cả. Mọi thứ đều phải dựa vào thực lực.

“Đến thì đến, nhưng hội thi họa của chúng ta nhất định phải có giải. Nếu thua mà không bị phạt, vậy cũng quá không thú vịt"

Lúc này, một thanh niên giễu cợt Giang Siêu: “Tiểu huynh đệ à, ngươi còn dám so tài sao?”

Tô Nguyệt Nhi, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều cau mày.

Họ chưa bao giờ nghe được tuyên bố cá cược ở hội đạp thanh như thế này.

Suy cho cùng thì, đây chỉ là một buổi tụ hội mà mọi người đến vui vẻ, cùng tụ tập lại với nhau, cho dù có thua thì cũng chỉ bị phạt uống rượu hoặc ngâm thơ mà thôi.

Nhưng nghe ý tứ của người này, rõ ràng hắn ta không muốn sự việc kết thúc một cách đơn giản như vậy. Sợ rằng bọn hẳn muốn nhân cơ hội này làm nhục Giang Siêu.

Nếu như Giang Siêu thực sự thua, đoán chừng cuộc cá cược này rồi cũng sẽ trở nên biến chất.
 
Chương 168: Sau cơn ngạc nhiên


Nghe lời nói của Giang Siêu, Hầu Đào gần như ngây ngẩn cả người, mọi người xung quanh cũng đều rất ngạc nhiên.

Bọn họ từng gặp khoác lác, nhưng lại chưa từng gặp. khoác lác đến mức như Giang Siêu.

Hắn dường như cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng nên mới nói như vậy. Hắn tưởng hän là ai cơ chứ?

Hắn cho rắng buổi thơ họa là cái gì? Là trò đùa hả? Dù là trò đùa thì cũng không ai dám khẳng định mình sẽ thắng.

Sau cơn ngạc nhiên, Hầu Đào nói với Giang Siêu bằng vẻ giễu cợt: “Thế hả, vậy chúng ta cứ chờ xem...”

Dứt lời, hắn ta quát nhẹ với một chỗ cách đó không xa. “Người đâu... dọn đồ lại đây, để làm vị công tử đáng gờm này của chúng ta biết cái gì gọi là khoác lác là sẽ gặp báo ứng!”

Theo tiếng nói của hẳn ta, vài tên gia đinh nha hoàn ở cách đó không xa lập tức dọn một đống đồ lại đây.

Thấy đồ dọn xong rồi, Hầu Đào nói với Giang Siêu: “Chúng ta so ba ván, thắng hai ván là tính thắng. Về phần trọng tài, cứ để các vị ở đây làm trọng tài. Ngươi thấy quy tắc này được không?”

Nghe vậy, Giang Siêu buông tay, vẻ mặt không sao cả.

Lúc này, người xem náo nhiệt xung quanh cũng ầm ï lên: “Hay lắm, bọn ta nhất định sẽ làm một trọng tài đủ tư cách, tuyệt đối không thiên vị ai!”

“Đúng vậy, các ngươi yên tâm đi, cũng làm bọn ta được mở rộng tầm mắt”

Đám người vây xem là những người đi đạp thanh xung quanh thấy bên này náo nhiệt nên tụ tập lại.

Bọn họ đương nhiên là có hứng thú với loại náo nhiệt như cuộc so tài giữa Hầu Đào nổi danh thơ họa ở châu phủ và một người khác.

Cuộc so tài lúc này đã hoàn toàn trở thành cuộc so tài riêng của hai người Giang Siêu và Hầu Đào. Thay vì nói là buổi thơ họa gì đó, còn không bằng nói là đấu trường giữa Giang Siêu và Hầu Đào.

Hầu Đào muốn thể hiện trước mặt ba cô hái, đồng thời muốn mượn cơ hội làm Giang Siêu mất mặt.

“Tốt lảm, vậy bắt đầu ván thứ nhất, đã là buổi thơ họa, đương nhiên chủ yếu là làm thơ. Ván đầu so tranh phối thơ, vẽ một bức tranh kèm thơ ngay tại đây. Yêu cầu rất đơn giản là ý cảnh trong thơ và tranh phải phù hợp với nhau, coi đây là yếu tố quyết định thắng thua”

Hầu Đào lạnh nhạt nhìn về phía Giang Siêu, nói với giọng điệu tự tin.

Tuy rằng hắn ta không có nhiều thiên phú văn chương để làm thơ, nhưng mà hẳn ta cũng được coi như là bậc thầy về hội họa.

Cho dù ván thứ nhất hắn ta làm thơ không ra sao, thì cũng còn có tranh vẽ có thể cộng thêm nhiều điểm cho hắn ta.

Hản ta tin rằng dù thế nào thì mình cũng sẽ thẳng.

Về phần Giang Siêu, hẳn ta không cảm thấy thăng nhãi không chút tiếng tăm này có thể so với hẳn ta về vẽ tranh.

Phải biết rằng trong toàn bộ Đại Triệu, hẳn ta biết tất cả những người có thể vượt qua hắn ta về thơ họa. Hắn ta tin chắc rằng dù Giang Siêu có so thế nào thì cũng sẽ thua.
 
Chương 169: Bọn họ quen biết Hầu Đào


Nhưng dù Giang Siêu có vẽ tranh không ra gì, thì chỉ cần dựa vào làm thơ cũng có thể thăng được Hầu Đào.

Vậy nên các nàng không lo lắng cho lắm. Các nàng chỉ tò mò không biết Giang Siêu có vẽ tranh được không.

“Được thôi, ngươi muốn so thế nào cũng được.” Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Hầu Đào.

Sau đó, hẳn đi đến trước bàn, cầm bút lên định vẽ.

Lúc này, Hầu Đào lại đột nhiên nói: “Đợi đã, ta mới nói quy tắc thôi, còn chưa nói trừng phạt khi thua. Ngươi đừng sốt ruột, ngươi cứ sốt ruột thua như vậy thì ngươi được hời lắm rồi”

Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm mà nhìn hắn ta, hỏi: “Ồ, vậy hả? Không biết ngươi muốn trừng phạt thế nào?”

Hầu Đào tràn đầy bỡn cợt nói: “Rất đơn giản, người thua phải quỳ rạp xuống đất sủa ba tiếng chó sủa. Thế nào? Dám so không? Nếu ngươi sợ thua thì bây giờ còn có thể hối hận.”

Hắn ta nhìn Giang Siêu với vẻ chế giễu.

“Được thôi, chỉ cần ngươi đừng chơi xấu là được. Có điều, ngươi dù muốn chơi xấu cũng phải nghĩ trước hậu quả. Ở chỗ ta... không ai chơi xấu được!”

Giang Siêu buông tay, mặt mày không sao cả nhìn Hầu Đào. Chỉ là khi nói đến lời cuối, giọng điệu hắn lạnh hơn vài phần.

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Giang Siêu với vẻ chế giễu. Bọn họ quen biết Hầu Đào, đương nhiên là hiểu biết thực lực của Hầu Đào.

Bọn họ không thể ngờ rằng thằng nhãi trước mắt lại cứ ngu ngốc đi khiêu chiến Hầu Đào, đúng là tìm đường chết mà.

Nghe vậy, Hầu Đào ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha... vậy bắt đầu đi... À phải rồi, quên nói với ngươi, nếu ngươi muốn chơi xấu thì cũng phải nghĩ trước hậu quả.”

Hắn ta đi đến trước bàn mình, cầm bút lên.

Mọi người lập tức mang vẻ mong chờ, nhìn về phía Giang Siêu và Hầu Đào.

Bên Hầu Đào vẽ vời đủ kiểu. Còn bên Giang Siêu thì chỉ vẽ nguệch ngoạc cho có.

Trên bàn có vài loại thuốc màu màu sắc rực rỡ. Đám người Hầu Đào tổ chức buổi thơ họa, chủ yếu nhất vẫn là vẽ tranh, bởi vì bọn họ đều yêu thích vẽ tranh.

Vậy nên bọn họ chuẩn bị khá đầy đủ thuốc màu. Nhưng với Giang Siêu mà nói, các loại màu sắc thật sự là rất ít, nhưng mà cũng đủ dùng.

Lúc hai người vẽ tranh, những người xung quanh vốn định đi tới xem, nhưng đều bị người của Hầu Đào chặn lại.

Bên Giang Siêu cũng có ba người Tống Ninh Tuyết chặn lại. Các nàng không muốn Giang Siêu bị làm phiền.

Tuy rằng mọi người tò mò, nhưng vẫn kiên nhãn chờ đợi.

Khoảng nửa canh giờ sau, Giang Siêu buông bút, lạnh nhạt nhìn sang Hầu Đào ở bên cạnh.

Bàn của Hầu Đào bị hai tấm màn che lại, có vẻ là đề phòng Giang Siêu nhìn lén, sợ Giang Siêu sao chép.

Thấy cảnh này, Giang Siêu cười nghiền ngẫm. Hăn dùng giấy chặn lại bức tranh của mình, rồi nhìn sang Hầu Đào.

Thấy vậy, mọi người đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ cảm thấy Giang Siêu không vẽ ra được gì nên đã bỏ cuộc.

Mọi người nhìn về phía Giang Siêu với vẻ thương hại. Nhất là đám người bên Hầu Đào, mặt mày bọn họ tràn đầy vẻ giễu cợt. Bọn họ cảm thấy ván này Giang Siêu thua chắc rồi.

Khoảng vài phút qua đi, Hầu Đào cũng vẽ xong. Hẳn ta ngẩng đầu, thấy Giang Siêu đang nhìn mình thì vô thức dùng tay che bàn mình.

Động tác của hắn ta khiến Giang Siêu buồn cười. Dù hắn †a không che thì mình cũng không thấy. Lại nói, mình cần gì phải đi sao chép hắn ta?

“Đã xong rồi hả, vậy ngươi lên trước đi.” Giang Siêu làm tư thế mời với hắn ta.

“Đã xong rồi hả, vậy ngươi lên trước đi.” Giang Siêu làm tư thế mời với hắn ta.
 
Chương 170: Tranh đẹp


Hầu Đào ngâm nga bài thơ mình viết với giọng điệu đắc ý. Giang Siêu nghe mà nhíu chặt mày.

Bài thơ của đối phương thật sự là khó mà khen được. Về phần tranh vẽ...

Lúc này, Hầu Đào đã quay bức tranh về phía Giang Siêu, vẻ đắc ý trong mắt đạt tới cao nhất.

Thấy bức tranh, Giang Siêu gật nhẹ đầu. Nếu nhìn từ góc độ người cổ đại thì bức tranh được vẽ rất đẹp.

Hoa giống hoa, lại không giống hoa, không vẽ ra được hình dáng hoa thật, nhiều lắm là hơi giống hoa thật, chỉ có cảnh sông núi là có được một chút ý cảnh.

Nhưng ở trong mắt Giang Siêu, bức tranh kia nhiều lắm cũng chỉ đạt đến tiêu chuẩn học sinh tiểu học ở kiếp trước. Hắn thật sự không biết thằng nhãi kia lấy tự tin từ đâu ra nữa.

“Tranh đẹp... rất đẹp... thơ hay... ngày xuân ấm áp... câu đầu đã viết ra được ý cảnh ngày xuân rồi... phối với tranh vẽ thì đúng là bức tranh đẹp chưa từng có.”

“Tuyệt vời, các ngươi xem bông hoa, hồ nước, núi xa bên kia kìa, vẽ sinh động như thật, thần vẽ cũng chỉ thế mà thôi.”

“Đúng, đúng rồi... vẽ đẹp quá đi.”

Đám người bên phía Hầu Đào trầm trồ khen ngợi rõ ràng mạch lạc.

Những người xung quanh cái hiểu cái không mà xem, ai cũng vô thức gật đầu rồi khen ngợi theo.

Lại nói, tranh thời cổ đại khó có thể đánh giá là xấu hay. đẹp.

Nói đến cùng, tài nghệ về mặt thơ họa thời cổ đại chưa đạt đến đỉnh cao và chưa xuất hiện đủ loại phương pháp thơ họa như ở kiếp trước của Giang Siêu.

Khi có người ngoài nghề nhìn vào bức tranh của Hầu Đào, chỉ cần có người tâng bốc một chút thì chäc chăn là người ngoài nghề sẽ bị lừa, rồi thật sự cho rằng bức tranh của Hầu Đào chính là tác phẩm kinh điển gì đó.

Ngay cả Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cũng bị tiếng khen ngợi không dứt xung quanh khiến bọn họ cho rằng bức tranh của Hầu Đào rất đẹp.

Bọn họ bắt đầu lo lắng cho Giang Siêu.

Thấy vẻ tán thành trong mắt ba cô gái, Hầu Đào đắc ý nhiều hơn nữa. Hẳn ta cảm thấy cả người mình lâng lâng hẳn lên.

“Nhãi ranh, bây giờ tới lượt ngươi... nếu ngươi cảm thấy lấy ra mất mặt thì cũng đừng lấy ra, nhận thua luôn là được rồi... ha ha...”

Hắn ta cười đắc ý, trên mặt tràn đầy vẻ trêu ghẹo và giễu cợt.

Mọi người nghe vậy cũng nhìn về phía Giang Siêu với vẻ châm chọc. Trong suy nghĩ của bọn họ, bức tranh của Hầu Đào đã rất đẹp rồi, dù cho bài thơ không ra sao thì cũng đủ để thắng Giang Siêu.
 
Chương 171: Hầu công tử


Những người mang vẻ mặt hài hước giễu cợt xung quanh cũng ngây ngẩn mà nhìn.

Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi ngơ người nhìn bức tranh trên tay Giang Siêu, cả buổi chưa hồi hồn lại. Các nàng cho răng mình nhìn nhầm rồi.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Lúc này, Hầu Đào cũng thấy bức tranh của Giang Siêu. Hẳn ta mở to miệng, ngơ ngác hết cả người.

Hắn ta không thể tin nổi đây là bức tranh do Giang Siêu vẽ

Màu sắc phối hợp cực kì hoàn mỹ, sắc hồng phấn hoa đào như được in lên giấy, gợn sóng trên mặt nước rõ ràng dễ thấy, vài con vịt đang chơi đùa trong nước, thậm chí còn có cá nhảy lên mặt nước, và cả tàu du lịch trên mặt hồ cũng được vẽ giống hệt như thật.

Nếu so kỹ xảo vẽ tranh thì bức tranh của Giang Siêu có thể dùng câu “nét bút của thần” để hình dung, chứ không thể dùng lẽ thường để đánh giá nữa rồi.

Quan trọng nhất là Giang Siêu vẽ nhiều thứ hơn Hầu Đào, nhưng lại vẽ xong trước Hầu Đào tới vài phút.

Ở kiếp trước, cái loại kỹ xảo vẽ tranh như Giang Siêu vừa mới vẽ chỉ là trò trẻ con thôi. Chỉ cần nắm được kỹ xảo và luyện tập thành thạo thì sế không tốn bao nhiêu thời gian để vẽ một bức tranh.

Chứ giống như Hầu Đạo không hề có kỹ xảo và nét vẽ có hệ thống thì có thể vẽ ra được tranh đẹp gì?

“Hoa đào ngoài trúc lưa thưa. Sông xuân nước ấm, vịt đùa trước tiên. Cỏ khô lau mới nhú lên. Ấy khi cá lợn dập dềnh mặt sông*” Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cùng nhau ngâm nga ra tiếng.

(*) Bài thơ đề tranh “Cảnh chiều ở sông xuân”, tác giả Tô Thức, bản dịch thơ Khương Hữu Dụng.

Nghe thấy bài thơ, mọi người lập tức so sánh với bức. tranh, có loại cảm giác chìm sâu vào trong bức tranh.

Bức tranh có vài cành hoa đào, con vịt bơi, con cá nhảy lên mặt nước, ý cảnh từ bài thơ thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo với bức tranh.

Và cả bài thơ nữa, bài thơ lưu loát dễ đọc hơn rất nhiều so với bài thơ của Hầu Đào.

“Thơ hay, tranh đẹp... đúng là nét bút của thần...” Không biết là ai chợt hét lên.

“Đây mới là một bức tranh tuyệt đẹp, cho dù là thần vẽ sống lại cũng không có được kỹ xảo vẽ tranh như vậy. Vị công tử này, ngươi định bán bức tranh này bao nhiêu bạc, ta mua...”

Trong đám người, có người lớn giọng hỏi giá.

“Ta ra một nghìn lượng...” Có người thậm chí đã ra giá. “Ta ra năm nghìn lượng...”

“Ta ra một vạn lượng..."

Hết tiếng ra giá này đến tiếng ra giá khác, khiến Hầu Đào. mặt mày nóng rát, chỉ muốn tìm khe đất chui xuống.

So với bức tranh của hẳn ta được đám người mình khen lấy khen để, thì sự khen ngợi của mọi người nơi đây dành cho bức tranh của Giang Siêu đã đủ để hắn ta biết ván này hẳn ta thua.

“Được rồi, ai ra giá một vạn lượng vậy, lên đây một tay giao tiền một tay giao tranh.” Lúc này, Giang Siêu nói với đám người.

Một bức tranh bán được một vạn lượng, hắn làm gì không bán. Nếu có người bằng lòng ra tiền mua thì hän cũng băng lòng tiếp tục vẽ.

Hiện giờ hẳn thiếu nhất là tiền. Tuy răng lần trước kiếm được hơn ba mươi vạn lượng từ chỗ Hoàng Bá Long, nhưng mà nó lại không dùng được bao lâu cho việc xây dựng thôn Kháo Sơn hoặc là tộc Dạ Lang.

“Ta... là ta...” Trong đám người, có người chen ra ngoài, móc ngân phiếu ra.

Hắn ta trông khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo vài chiếc nhẫn vàng và ngọc, nhìn là biết ngay kẻ có tiền.

Hắn cầm ngân phiếu một vạn lượng, sốt ruột đưa tới trước mặt Giang Siêu, rồi giơ tay ra muốn lấy bức tranh trên tay Giang Siêu.

Giang Siêu cầm ngân phiếu, đưa tranh cho đối phương. Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi mặt mày tràn đầy tiếc nuối. Các nàng không quan tâm đến tiền bạc, mà chỉ muốn giữ lại bức tranh thôi.

Nhưng Giang Siêu đã bán tranh rồi, các nàng cũng không tiện cản lại. Tô Nguyệt Nhi và Mộ Dung Chỉ Tình vài lần mở. miệng, suýt chút nữa thốt ra là mình muốn mua bức tranh.

Thấy cảnh này, sắc mặt Hầu Đào cực kì khó coi. Tình huống trước mắt chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn ta.

“Hầu công tử, ngươi cảm thấy ván này... ai thắng?” Lúc này, Giang Siêu hỏi Hầu Đào.
 
Chương 172: Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung


Tất cả mọi người đều nói là Giang Siêu thảng. Cho dù hẳn †a có ngụy biện thì cũng vô dụng và chỉ mất mặt nhiều hơn nữa.

“Hừ... đừng đắc ý, mới chỉ là ván thứ nhất thôi, còn có hai ván nữa, chưa biết ai thẳng ai thua đâu.” Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ khinh thường.

Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nói với hắn ta: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có ván thứ hai, sẽ không có ván thứ ba.”

Giang Siêu vừa dứt lời, Hầu Đào lập tức ngạc nhiên. Nhưng mà hẳn ta cũng hiểu ý trong lời của Giang Siêu.

Nếu Giang Siêu lại thẳng thêm một ván thì sẽ không cần so ván thứ ba.

Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi. Hơn nữa, trong mắt hẳn ta cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Giang Siêu có kỹ xảo vẽ tranh lợi hại như vậy, hắn ta thật sự không có năm chắc thẳng được đối phương, chưa kể tới việc Giang Siêu làm thơ cũng rất hay.

“Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung. Có điều, lần này ngươi tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.” Hầu Đào lạnh lùng nói với Giang Siêu.

Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức bất mãn nhìn hẳn ta. Mọi người đều cảm thấy hản ta keo kiệt, nói đúng hơn là vô sỉ.

Bảo Giang Siêu tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh? Mẹ nó có khác gì làm khó người ta chứ?

Bọn họ là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Còn Giang Siêu không phải là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Ngươi bảo hẳn đi đâu tìm dụng cụ vẽ tranh?

Thăng nhãi này chắc là muốn lợi dụng sơ hở trong quy tắc để thẳng Giang Siêu một ván. Cả ba cô gái đều lộ vẻ mặt tức giận.

Các nàng không ngờ rẵng Hầu Đào lại vô sỉ đến mức như thế. Hắn ta đã không chịu thua thì còn đòi so cái gì?

Tống Ninh Tuyết định mở miệng mắng. Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cũng định nói thay Giang Siêu.

Có điều, các nàng còn chưa kịp nói thì Giang Siêu đã lạnh nhạt nói: “Không sao cả. Thật ra thì mấy loại thuốc màu của ngươi ta dùng không thuận tay lắm, không cần cũng được thôi”

Hản vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn về phía hắn, cả buổi không hồi hồn lại được.

Hản nói nghiêm túc đấy hả? Hản nói là dùng thuốc màu của người ta không thuận tay lắm? Đã không thuận tay mà mẹ nó ngươi còn vẽ đẹp như vậy sao?

Nghe vậy, Hầu Đào tức muốn hộc máu. Hắn ta cảm thấy mặt mình lại bị Giang Siêu tát mạnh một cái.

Nhưng nghĩ đến việc Giang Siêu thật sự không cần thuốc màu của mình, hắn ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ta nói không cho Giang Siêu dùng dụng cụ vẽ tranh là vì muốn làm khó Giang Siêu, tốt nhất là làm Giang Siêu cầu xin hắn ta, hắn ta sẽ nhân cơ hội nhục nhã Giang Siêu.

Nào ngờ Giang Siêu lại thật sự không cần.

Có điều vậy thì càng tốt hơn nữa. Đừng nói Giang Siêu không dùng thuốc màu, dù cho Giang Siêu có dùng thuốc màu thì hắn ta cũng có đủ tự tin để thắng Giang Siêu trong ván thứ hai.

Bởi vì sở trường của hắn ta là vẽ chân dung, nhất là chân dung người đẹp. Tuy rằng chưa thể vẽ giống mười phần, nhưng cũng vẽ giống đến bảy tám phần.
 
Chương 173: Trên mặt hắn ta vô thức lộ ra vẻ đắc ý


Ba cô gái nhíu mày nhìn hắn ta, trên mặt lộ ra vẻ không. vui, nhưng cứ nghĩ đến đây là đang thi vẽ thì lại không tiện phát giận.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu. Hầu Đào đã bắt đầu vẽ tranh, mà Giang Siêu còn chưa bắt đầu vẽ tranh, cứ tiếp tục kéo thì chắc là Giang Siêu sẽ thua.

Mọi người cho rằng Giang Siêu định bỏ cuộc, mặt mày. đều lộ ra vẻ tiếc nuối. Bọn họ còn muốn xem Giang Siêu tiếp tục làm cho bọn họ giật mình nữa.

Ngay lúc bọn họ cho rằng Giang Siêu bỏ cuộc, thì thấy Giang Siêu đi sang đống lửa nấu cơm bên cạnh, nhặt vài viên than đã tắt lửa.

Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

Lúc này, Giang Siêu cầm viên than quay lại. Tiểu Liên và vài nha hoàn nhanh tay nhanh chân nâng cái bàn do bên mình mang tới lên.

Giang Siêu trải giấy lên bàn, cầm viên than bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa ngẩng đầu nhìn ba cô gái.

Thấy cảnh này, ba cô gái không dám nhúc nhích, còn tạo. dáng để tiện cho Giang Siêu vẽ tranh.

Tuy rằng các nàng không tin Giang Siêu chỉ dựa vào viên than là có thể vẽ tranh được. Nhưng hiện giờ các nàng chỉ có thể làm được bao nhiêu đây để giúp đỡ Giang Siêu.

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên mà nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Bọn họ không ngờ răng Giang Siêu lại đi dùng viên than để vẽ tranh.

Bọn họ đều nhìn sang phía Giang Siêu. Nhưng vì khoảng cách hơi xa nên bọn họ không thấy rõ Giang Siêu đang vẽ cái gì và vẽ ra sao.

Bọn họ đều cho rằng Giang Siêu đang giả vờ giả vịt. Rốt cuộc thì dùng than vẽ tranh là một chuyện cực kì khó tin.

Nếu ai có thể làm được thì có thể dùng hai chữ tay thần để hình dung. Bởi vì cái kỹ xảo vẽ tranh ấy thật sự là vô cùng. chấn động.

Hầu Đào đang vẽ tranh cũng ngẩng đầu lên nhìn Giang Siêu. Hản ta cười giễu cợt, khinh thường. Dùng than vẽ tranh, đúng là tự tìm kích thích. Để hắn ta coi Giang Siêu có thể vẽ ra được cái quỷ gì.

Có điều, dù cho Giang Siêu vẽ ra cái gì đi nữa, mà lại đi vẽ bằng cái thứ đen thui kia, thì có thể xem được sao?

Hai bên đều đang vẽ. Tới nửa canh giờ sau, Giang Siêu lại vẽ xong trước.

Hản lạnh nhạt nhìn sang Hầu Đào còn đang vẽ, rồi lật ngược tờ giấy vẽ tranh của mình lại.

Thấy vậy, ba cô gái đều rất tò mò nhìn về phía bức tranh của Giang Siêu. Nếu không phải sợ Giang Siêu không vui thì các nàng đã nhào lên mở bức tranh ra xem rồi.

Đợi thêm khoảng mười phút nữa, Hầu Đào mới vẽ xong.

So với vẽ phong cảnh, vẽ chân dung khó hơn rất nhiều, vì cần phải xử lý tốt các chỉ tiết, nếu không thì bức tranh coi như bỏ.

Lúc này, Hầu Đào nhìn về phía Giang Siêu, thấy Giang Siêu đã che bức tranh lại thì cười châm chọc.

“Sao vậy hả? Bức tranh do ngươi vẽ khó coi? Không dám để người ta thấy?” Hắn ta nói với vẻ hài hước.

Hản ta cho rằng Giang Siêu vì vẽ rất xấu, không có can đảm đi so, nên dứt khoát nhận thua.

“Ta sợ sau khi ngươi nhìn thấy bức tranh của ta thì không còn can đảm lấy bức tranh của mình ra nữa. Giang Siêu lạnh nhạt nói với Hầu Đào.

Hản thật sự suy nghĩ như vậy. Nếu làm cho Hầu Đào không còn can đảm lấy bức tranh ra thì sẽ mất vui rồi.

Nghe vậy, Hầu Đào mắng nhỏ một câu. Hắn ta cảm thấy Giang Siêu không nói thật, Giang Siêu chỉ đang nói mạnh miệng.

Đúng là Giang Siêu vẽ phong cảnh rất đẹp. Nhưng về vẽ chân dung, hẳn ta tốn rất nhiều thời gian để luyện tập, hẳn ta chắc chắn mình có thể thắng được Giang Siêu.

“Hừ... nói khoác không ngại miệng, để bổn công tử nhìn xem có phải là ngươi đang nói mạnh miệng hay không. Ngươi muốn để cho bức tranh của bổn công tử lên trước thì bổn công tử sẽ thành toàn cho ngươi.”

Hầu Đào hừ nhẹ một tiếng, rồi quay bức tranh về phía mọi người, còn cố ý nhằm ngay ba cô gái nữa.
 
Chương 174: Ta ra hai nghìn lượng


Lại nói kỹ xảo vẽ tranh của hắn đúng là khá tốt. Nếu đổi lại là người bình thường thì đã thua hẳn ta rồi.

“Đẹp... đẹp quá... giống như người thật đi vào trong tranh vậy." Trong đám người, có người vô thức lên tiếng khen ngợi.

“Vẽ đẹp quá, không hổ là Hầu công tử thơ họa hơn người. Ta ra giá một nghìn lượng mua bức tranh này!” Có người thậm chí còn ra giá.

“Ta ra hai nghìn lượng...” “Ta ra ba nghìn lượng...” “Ta ra bốn nghìn lượng...”

Khi giá bức tranh lên tới bốn nghìn lượng thì đã không còn ai ra giá nữa. Dù rằng bức tranh vừa nãy của Giang Siêu có giá mười nghìn lượng, nhiều hơn của Hầu Đào sáu nghìn lượng.

Nhưng mà Hầu Đào vẫn rất đắc ý. Bức tranh của mình được nhiều người tán thành như vậy, hắn ta cảm thấy mình chắc chăn sẽ thằng Giang Siêu.

“Sao hả? Nhãi ranh, bây giờ còn muốn so nữa không? Có muốn lấy bức tranh xấu tệ kia của ngươi ra để tìm mất mặt không?” Hắn ta đắc ý lại giễu cợt mà nhìn Giang Siêu.

Hắn ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu rồi lắc đầu.

Tuy rằng bức tranh vẽ chân dung của Hầu Đào vẫn còn kém hơn bức tranh phong cảnh của Giang Siêu, nhưng mà nói đến cùng thì đây là hai loại cách vẽ, đều có điểm khác nhau. Vẽ chân dung sẽ thể hiện rõ kỹ xảo của người vẽ hơn.

Hơn nữa, Giang Siêu chỉ dùng vài viên than để vẽ thì có thể vẽ được cái gì. Nói hẳn đang chơi cũng không quá mức.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ván này Giang Siêu thua chắc rồi. Ngay cả ba cô gái cũng có chút không chắc là Giang Siêu sẽ thẳng.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn Hầu Đào với ánh mắt đầy thâm ý. Sau đó, hắn lật bức tranh của mình lại, lạnh nhạt mở ra cho mọi người xem.

Khi nhìn thấy ba người trên bức tranh, xung quanh lập tức. trở nên yên lặng. Ai cũng ngơ ngác mà nhìn bức tranh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Mọi người cho rằng mình nhìn lầm rồi. Hầu Đào cũng trợn tròn mắt.

Nếu nói hắn ta có kỹ xảo vẽ tranh hơn người, người trong tranh có bảy phần giống người thật, thì bức tranh của Giang Siêu được vẽ từ viên than có kỹ xảo vẽ tranh không thể diễn tả hết bằng lời.

Bời vì người trong tranh giống hệt với người thật, giống như in ra từ một khuôn mẫu. Nói không quá thì ngoại hình ba cô gái như được in vào trong tranh vậy.

Mọi người ngẩn ngơ nhìn bức tranh, cả buổi không hồi hồn được, trong mắt chỉ còn lại ba người đẹp trong tranh.

Tuy rằng bức tranh này chỉ có hai màu trắng và đen. Nhưng nó lại chân thật đến mức không thể chân thật hơn được nữa.

Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Nguyệt Nhi đều ngẩn người nhìn Giang Siêu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, tình yêu nồng đậm hiện lên

Người đẹp yêu anh hùng cũng yêu tài tử. Với loại tài tử như Giang Siêu, làm thơ hay, văn chương hơn người còn chưa tính, đã vậy còn viết nhạc hay, vẽ tranh đẹp nữa.

Thử hỏi có vị tài nữ nào có thể kiềm chế được tình yêu với một vị tài tử như thế. Đám con gái xung quanh đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Giang Siêu.

“Tranh đẹp! Không biết công tử dùng kỹ xảo gì cho bức tranh của mình vậy? Quá tuyệt vời, sống động như thật!”

Lúc này, trong đám người có người ra tiếng hỏi.

Giang Siêu nhìn về phía cô gái vừa nói chuyện, cười khẽ nói: “Đây là phác hoạ, không phải kỹ xảo gì khó, chỉ cần năm được cách vẽ là ai cũng có thể vẽ được”
 
Chương 175: Hầu công tử


Vậy mà bức tranh của Giang Siêu lại được ra giá một lần là hai vạn lượng. Cái số tiền này... thật sự là tát thẳng vào mặt hắn ta.

Hơn nữa, người vừa mới ra giá nói mua bức tranh của hẳn ta, lúc này lại im bặt.

Hiển nhiên là người ta không định mua nữa. Đành chịu thôi, có bức tranh phác họa của Giang Siêu xuất hiện, dù bức tranh của Hầu Đào không tệ, thì như là trò trẻ con khi so với bức tranh của Giang Siêu.

Thật sự là không thể nào so sánh được! Chỉ có tên ngốc mới mua bức tranh của Hầu Đào.

Bọn họ mua tranh để làm gì?

Ngươi tưởng bọn họ mua vì nghệ thuật hả? Sai rồi, bọn họ chỉ là muốn mua rồi bán lại thôi.

Tốn một hai vạn mua một bức tranh, trải qua tuyên truyền này kia, bán lại với giá vài vạn, thu được lợi nhuận khổng lồ.

Ví dụ như hai bài thơ do Giang Siêu viết trước đây tại huyện An Ninh đã được bán với mức giá cao ngất ngưỡng.

Tô Nguyệt Nhi đã tốn gần ba vạn lượng mới mua được một bức tranh chữ. May là nàng có thân phận, có thể lấy ra được một số tiền lớn như vậy.

Thấy có người ra giá, vài người cũng ra giá theo.

“Ta ra hai vạn năm nghìn lượng.”

“Ta ra ba vạn lượng... Ta...”

Bức tranh được ra giá tới mức ba vạn lượng. Hầu Đào ở bên cạnh gần như muốn tìm một cái khe đất để chui vào. Đám người này ra giá chẳng khác nào tát bôm bốp lên mặt hắn ta.

Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi đều rất căng thẳng, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt mong chờ.

Các nàng rất thích bức tranh này, đương nhiên là không nỡ để Giang Siêu bán đi. Nhưng mà bức tranh là do Giang Siêu vẽ, nếu hắn muốn bán thì không ai ngăn được.

“Ngại quá, bức tranh này không bán!” Giang Siêu lắc đầu cười với mọi người.

Hắn cuộn bức tranh lại, cất vào trong lòng ngực.

Tuy rằng đây chính là ba vạn lượng bạc, nhưng mà trên tranh lại vẽ ba cô gái. Bán bức tranh vẽ các nàng cho người khác là không tôn trọng các nàng.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Sao Giang Siêu có thể làm ra loại chuyện đó được? Cho. dù có ra giá cao hơn nữa thì hắn cũng sẽ không bán.

“Công tử, bán cho ta đi, ta ra năm vạn lượng...” Có người vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục nói với Giang Siêu.

Giang Siêu mỉm cười với đối phương, lại lắc đầu nói: “Với †a mà nói, bức tranh này rất có ý nghĩa, là vô giá, dù ngươi có ra giá nghìn vàng thì ta cũng sẽ không bán. Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.”

Giang Siêu vừa dứt lời, mọi người đều có thể thấy được sự quyết tâm của hẳn, ai cũng thất vọng lắc đầu.

Còn ba cô gái vốn đang lo lắng hồi hộp thì lại lập tức lộ vẻ vui mừng, ánh mắt khi nhìn về phía Giang Siêu trở nên dịu dàng yêu thích hơn.

Nhất là khi nghe câu rất có ý nghĩa, là vô giá, ra giá nghìn vàng cũng không bán kia của Giang Siêu, mặt mày ai nấy đều toát lên vẻ mừng thầm.

Ba cô gái nhìn nhau, cảm nhận được vẻ ngọt ngào trong mắt đối phương, lập tức xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn đối phương nữa.

Lúc này, giọng nói Giang Siêu lại vang lên.

“Hầu công tử, bây giờ là lúc trừng phạt.”

Hản vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, sắc mặt Hầu Đào thì trở nên cực kì khó coi.

Lúc nãy hắn ta vô cùng kiêu ngạo muốn thêm trừng phạt là vì hăn ta cảm thấy mình chắc chẳn sẽ thằng. Vậy nên hẳn ta đưa ra cách trừng phạt cực kì quá đáng.
 
Chương 176: Ngại quá


Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Thăng nhãi này thế mà lại muốn chơi xấu! Thấy cảnh này, mọi người đều lộ vẻ mặt khinh thường.

Trừng phạt vốn chỉ là lời nói suông. Nếu Hầu Đào không muốn thì không ai làm gì được hản ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta chơi xấu.

Lúc mọi người đang cho rằng Hầu Đào sẽ không phải nhận bất cứ trừng phạt nào, cứ vô sỉ bỏ đi, thì một chiếc ghế đột nhiên bay ra.

Rầm! Chiếc ghế đâm mạnh vào đùi Hầu Đào, khiến hẳn ta ngã lăn xuống đất.

Hầu Đào hét thảm thiết một tiếng, đau đến mức một lúc lâu không ngồi dậy được. Hắn ta giận dữ quay đầu nhìn về phía Giang Siêu, mở miệng mắng: “Ngươi dám đánh bổn thiếu! Ngươi muốn chết hả...”

Có điều, hắn ta vừa mới mắng được một vài câu là bị một chiếc nghiên mực nện trúng miệng, không chỉ có mực nước bản vô miệng, mà miệng còn bị nện trúng chảy máu.

“Ngại quá, ta trượt tay... trúng ngươi rồi hả, ngươi cũng xui xẻo quá đi...” Giang Siêu lạnh lùng nhìn Hầu Đào, từ từ đi tới.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Lời nói của hắn khiến mọi người đều ngạc nhiên. Ai cũng chấn động mà nhìn về phía hắn. Bọn họ không thể tin nổi là thăng nhãi này lại có thể ngụy biện hay như thế.

Rõ ràng là hẳn nhằm trúng mục tiêu rồi mới ném. Sao lại nói thành trượt tay rồi? Trượt tay trượt chính xác vậy hả? Còn chính xác hai lần nữa chứ!

“Ngươi...” Hầu Đào mở miệng định mắng Giang Siêu.

Cơn giận dữ trong lòng hắn ta đã lên tới mức cao nhất. Hắn ta cũng nghĩ như những người xung quanh, ngươi trượt tay cái con khỉ, rõ ràng là cố ý mà.

Có điều, hẳn ta còn chưa nói ra lời, Giang Siêu đã đi lên túm cổ áo hẳn ta. Một người nặng hơn một trăm cân thế mà lại bị Giang Siêu dùng một tay túm dậy.

Khi Hầu Đào còn chưa kịp thốt lời măng ra ngoài, Giang Siêu đã tát lên mặt hắn ta băng một tay khác.

Bốp! Trên mặt Hầu Đào bị ăn một cái tát mạnh, cơn đau dữ dội khiến hắn ta trợn to đôi mắt.

Mọi người rất ngạc nhiên. Ai cũng không ngờ thằng nhãi này lại bạo lực như vậy, đi lên là đánh, mà đánh còn rất thuận tay nữa.

“Còn nhớ lời ta nói không?” Lần này Giang Siêu không nói bằng tay nữa, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hầu Đào rồi hỏi.

Hầu Đào rất ngạc nhiên, cả buổi không hiểu ý trong lời Giang Siêu. Ngươi nói cái gì? Mẹ nó ngươi nói nhiều lắm, ta biết ngươi muốn hỏi lời nào?

Hản ta nhăn nhó cả mặt, trong lòng ấm ức lại giận dữ. Nhưng mà hẳn ta lại không dám nói, hắn ta sợ mình vừa nói là Giang Siêu sẽ tát qua.
 
Chương 177: Ai cũng lo lắng


Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta, nói ra lời với giọng điệu lạnh băng, ngay sau đó lại là một cái tát.

Bốp! Cái tát này mạnh tay hơn cái tát vừa rồi, Hầu Đào bị tát gần như ngất xỉu. Hắn ta gật đầu liên tục với Giang Siêu, cầu xin: “Đừng đánh nữa, ta nhận phạt... ta nhận phạt...”

Đối mặt với một Giang Siêu đột nhiên trở nên hung ác, hắn ta thật sự sợ hãi. So với Giang Siêu, hắn chỉ là một công tử bột vô dụng, sao có thể là đối thủ của Giang Siêu.

Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta một cái. Sau đó, Giang Siêu ném hẳn ta xuống đất, lạnh nhạt nói: “Bät đầu đi, đừng để ta chờ lâu, tính tình ta không tốt, nếu lại tức giận thì sẽ không dễ dàng nguôi giận nữa”

Giọng điệu lạnh băng của Giang Siêu làm cho Hầu Đào. rùng mình. Hän ta vội vàng nằm sấp xuống đất giả vờ làm chó. Tuy rằng trong mắt hắn ta tràn đầy không cam lòng, giận dữ và miễn cưỡng, nhưng mà hẳn ta vẫn mở miệng nói: “Gâu... ta là chó... Gâu... ta là chó... Gâu... ta là chó...”

Hản ta sủa ba tiếng liên tiếp, còn nói liên tiếp ba câu “ta là chớ”.

Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, nhìn về phía Hầu Đào với ánh mắt tràn đầy giễu cợt.

Lúc nãy Hầu Đào cực kì kiêu căng muốn dạy dỗ Giang Siêu, nào ngờ kết quả cuối cùng lại là chính mình nhận hết.

Hiện giờ hẳn ta đã mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho toàn bộ văn nhân châu phủ, danh tiếng tổn hại hoàn toàn, coi như là thân bại danh liệt.

Sắc mặt đám người đi theo Hầu Đào trở nên cực kì khó. coi.

Hầu Đào bò dậy từ trên mặt đất, quay người định bỏ đi. Lúc này, trong mắt hản ta tràn đầy vẻ xấu hổ, buồn bực và giận dữ.

Có điều, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Có chuyện gì vậy, Hầu huynh? Ta mới đến muộn một lát thôi mà sao huynh lại chật vật thế này?”

Mọi người đều nhìn theo hướng truyền đến tiếng nói. Một người chen ra từ trong đám người, đi sau là hai gã binh sĩ.

Hắn ta cầm quạt xếp, phong thái hơn người. Mọi người vội vàng nhường đường cho hắn ta, ai cũng tỏ vẻ cung kính.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, trên mặt Hầu Đào lập tức lộ vẻ vui mừng. Hắn ta bước nhanh lên nói: “Trịnh huynh, huynh tới đúng lúc lắm, thăng nhãi kia nhục nhã ta, còn buộc †a quỳ xuống học chó sủa, huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho tiểu đệ!”

Nói đến đây, hắn ta quay đầu nhìn Giang Siêu với vẻ đắc ý: “Nhãi ranh, bổn thiếu nhớ kỹ mối thù ngươi nhục nhã bổn thiếu. Bây giờ huynh đệ ta tới, hắn chính là tham mưu tướng quân quân châu phủ! Bây giờ ngươi xin lỗi bổn thiếu, dập đầu ba cái với bổn thiếu, có khi bổn thiếu sẽ tha cho ngươi, nếu không bổn thiếu sẽ làm cho ngươi ăn cơm tùi”

Có người chống lưng, Hầu Đào trở nên cực kì kiêu ngạo. Thái độ nói chuyện của hẳn ta rất giống lưu manh, làm gì xứng với cái danh công tử thơ họa song tuyệt.

Thật ra thì có một số người rất gì và này nọ trước mặt người khác, còn sau lưng thì nhân phẩm bẩn không chịu nổi. Hầu Đào chính là điển hình của loại người này.

Nghe lời nói của Hầu Đào, mọi người vô thức lộ vẻ khinh thường và giận dữ với hắn ta. Nhân phẩm của người này tệ quá đi!

Rõ ràng là hẳn ta gây chuyện trước, sau đó thì chơi xấu, bây giờ lại giành đi mách lẻo. Mọi người thật sự là lần đầu tiên thấy loại người vô sỉ như vậy, ngay cả mặt mũi cũng bỏ hết.

Ai cũng lo lăng nhìn về phía Giang Siêu.

Người tới là Trịnh Thế Kinh - tham mưu tướng quân quân Tĩnh An châu phủ. Hän ta là người có thực quyền trong quân đội, nếu cứ đổ bừa một tội nào đó cho Giang Siêu thì Giang Siêu sẽ phải ăn khổ rồi.

Lúc mọi người đang cho rằng người trẻ tuổi trước mắt sắp xui xẻo, thì lại thấy khi Trịnh Thế Kinh nhìn về phía Giang Siêu, Trịnh Thế Kinh trợn to đôi mắt, hét lên: “Giang Siêu! Sao. lại là ngươi?”

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên và chấn động. Còn Hầu Đào thì ngơ ngẩn nhìn về phía Giang Siêu, giật mình nói: “Giang Siêu?”

Người tới là Trịnh Thế Kinh - tham mưu tướng quân quân Tĩnh An châu phủ. Hắn ta là người có thực quyền trong quân đội, nếu cứ đổ bừa một tội nào đó cho Giang Siêu thì Giang Siêu sẽ phải ăn khổ rồi.

Lúc mọi người đang cho rằng người trẻ tuổi trước mắt sắp xui xẻo, thì lại thấy khi Trịnh Thế Kinh nhìn về phía Giang Siêu, Trịnh Thế Kinh trợn to đôi mắt, hét lên: “Giang Siêu! Sao lại là ngươi?”
 
Chương 178: Còn cả ta nữa


Nghe Trịnh Thế Kinh nói, mặt Hầu Đào đều là vẻ kinh ngạc và không tin được. Hắn ta nhớ ra mình vừa mới khoác lác trước mặt ba nữ tử kia.

“Hầu công tử, chẳng phải là ngươi quen biết Giang Siêu công tử à? Thế nào nào? Người ta ở ngay trước mặt ngươi mà ngươi còn chẳng nhận ra được à? Đúng rồi, ngươi vừa rồi để cho Giang công tử đánh ngươi, chẳng lẽ là người mình đánh người mình hả? Ha ha.....”

Đúng lúc này, Tô Nguyệt Nhi không sợ lớn chuyện mà cười khẽ ra tiếng. Cái vẻ trào phúng ấy làm cho sắc mặt của Hầu Đào trở nên cực kỳ khó coi, hắn ta chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Những người xung quanh nghe thấy thế cũng cười ầm lên theo, rất nhiều người đã nghe thấy Hầu Đào chém gió, nói là quen Giang Siêu, còn nói là đã từng chỉ điểm cho hắn.

Hiện tại xem ra, hắn ta rõ ràng là tự dát vàng lên mặt mình. Chỉ bằng đức hạnh và thực lực đó của hẳn ta, bảo là người khác chỉ điểm cho hản ta thì nghe còn được, mà hẳn ta ban nãy còn ra vẻ trước mặt Giang Siêu, thật sự quá buồn cười.

Lúc này, mọi người cũng lấy lại được tinh thần, rất nhanh đã hiểu vì sao Giang Siêu có thể thẳng Hầu Đào rất dễ dàng.

Người ta chính là tài tử trong truyền thuyết, viết thơ hay thì khỏi phải bàn, chỉ là, mọi người đều không ngờ rằng đến cả vẽ tranh mà Giang Siêu cũng có thể vẽ đẹp như vậy được.

“Giang công tử, có thể viết cho ta một bài thơ không? Nhân tiện lại vẽ thêm cho ta một bức tranh nữa, ta trả giá năm vạn lượng!” Lúc này, không biết vị con nhà giàu mới nổi nào cất cao giọng nói với Giang Siêu.

“Giang công tử, vẽ thêm cả cho ta một bức nữa đi, cũng trả năm vạn một bức

“Còn cả ta nữa....."

Ngay tức khäảc, hết người này đến người khác la to, lo bản thân chậm một chút sẽ đánh mất cơ hội.

Đám người này có nhiều tiền thật, vừa nói đã hô năm vạn lượng để mua một trang chữ viết và một bức họa.

Trên mặt người định tiêu một vạn lượng để mua tranh chữ của Giang Siêu tức thì hiện lên vẻ vui mừng và kích động.

Gã mới vừa mua tranh chữ, một lúc sau đã có thể kiếm lời được bốn vạn lượng. Việc này quả thực là... gã không khỏi nằm thật chặt tranh chữ trong tay, sợ bị người khác cướp đi mất.

Nhìn đám người ồn ào xung quanh, trên mặt ba nữ tử hiện ra vẻ kiêu ngạo và đắc ý, vẻ mặt cứ như thể Giang Siêu mà mọi người yêu thích là người của bọn họ.

“Im mồm, im lặng hết cho bổn thiếu gia!” Đúng lúc này có tiếng người gào lên.

Giọng nói này lập tức làm cho tất cả mọi người giật mình sợ hãi. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Thế Kinh đang sầm mặt, trong mắt lộ ra vẻ khác thường.

Lúc này mọi người mới nhớ tới, vị đại công tử Trịnh gia, Trịnh Thế Kinh, đệ nhất tài tử Châu phủ này đã bại bởi Giang Siêu.
 
Chương 179: Vừa nhanh vừa chuẩn


Trịnh Thế Kinh rất vừa lòng với ánh mắt sợ hãi hắn ta của mọi người, lại nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt lạnh băng. Hằn †a nói:

“Giang Siêu, ngươi to gan thật! Công việc của mình thì không đi làm, không có lệnh triệu tập mà dám đến Châu phủ. Người đâu! Bät hẳn lại cho bổn tướng, mang về thẩm vấn. Ai dám phản kháng, giết không cần luận tội!”

Nói đến đây, hắn ta vẫy với hai tên binh sĩ ở phía sau, muốn bắt Giang Siêu lại.

Mọi người xung quanh nghe thế, tuy không biết nội tình bên trong, nhưng nhìn cảnh này thì đều hiểu là Trịnh Thế Kinh muốn quan báo tư thù, lấy danh nghĩa quân Châu phủ để bắt Giang Siêu.

Nếu Giang Siêu để hẳn ta bắt đi thì hậu quả không cần đoán cũng biết, có lẽ Trịnh Thế Kinh sẽ lợi dụng chức vụ, giày vò Giang Siêu đến chết.

Chỉ là, binh sĩ của Trịnh Thế Kinh mới tiến lên một bước, Tống Ninh Tuyết đã đứng chẳn ở trước người Giang Siêu. Nàng lạnh lùng nhìn Trịnh Thế Kinh, nói:

“Trịnh Thế Kinh, có phải ngươi đã quên mất chuyện bổn quận chúa giẫm gãy chân ngươi không? Ngươi thử động vào hẳn xem? Bổn quận chúa bảo đảm ngươi sẽ hối hận..

Tống Ninh Tuyết vừa nói xong, trong mắt hai binh sĩ kia lập tức lộ ra vẻ kiêng ky, tạm thời không dám tiến lên.

Bọn họ là thân binh của Trịnh Thế Kinh, so thân phận địa vị với quận chúa Tống Ninh Tuyết này, thực sự là một trời một vực, cho bọn họ mượn mấy lá gan, bọn họ cũng không dám động tới quận chúa.

Bây giờ quận chúa đang chắn trước mặt Giang Siêu, bọn họ đâu dám động vào?

“Ngươi..” Trịnh Thế Kinh nhìn Tống Ninh Tuyết, đôi mắt suýt chút nữa thì toé ra lửa, ánh mắt lúc nhìn Giang Siêu càng thêm căm hận.

Tống Ninh Tuyết trước mắt đây vốn nên là vị hôn thê của hẳn ta, nhưng bây giờ nàng lại bảo vệ nam nhân khác ngay trước mặt hẳn ta.

Là một nam nhân, hẳn ta không chịu nổi nỗi nhục nhã này. Hắn ta giận dữ hét lên: “Tống Ninh Tuyết, bổn tướng đang. làm công, ngươi đừng có mà cản trở, nếu ngươi còn ngăn cản tiếp, bổn tướng giam ngươi lại luôn!

Nói đến đây, hẳn ta đứng dậy đi về phía Tống Ninh Tuyết, giơ tay muốn túm lấy nàng.

Giây phút hắn ta ra tay, trong mắt Giang Siêu hiện ra vẻ khác thường. Mới mấy tháng không gặp mà bây giờ Trịnh Thế Kinh không chỉ khỏi chân, mà còn mạnh lên.

Bây giờ hẳn ta đã có thực lực Án Hí sơ kì, không chênh lệch nhiều so với Tống Ninh Tuyết, thậm chí trên phương diện sức mạnh, hắn ta còn có ưu thế hơn nàng.

Sức phóng tay của hắn ta rất mạnh, mắt thấy đã sắp bắt được Tống Ninh Tuyết.

Vẻ mặt Tống Ninh Tuyết dần trở nên giận dữ, nàng nâng tay tiếp chiêu. Nhưng còn chưa đánh trả Trịnh Thế Kinh, Giang Siêu đã xông lên.

Hắn nhấc chân đá Trịnh Thế Kinh, vừa nhanh vừa chuẩn.

Uỳnh... Trịnh Thế Kinh vừa mới chạy đến gần Tống Ninh Tuyết, còn chưa kịp ra tay đã bị Giang Siêu đạp một phát bay ra ngoài.

Vì thế, hẳn ta hộc máu, ngã mạnh xuống đất. Hẳn ta cố gắng chống người đứng dậy, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Giang Siêu, vẻ không tin tràn đầy trong mắt.

Hắn ta không hiểu, gần đây hắn ta đã uống không ít thuốc bổ, lại còn học một bộ quyền pháp cao thâm, thực lực đã tăng lên nhiều, vì sao vẫn còn không đỡ nổi một chiêu của Giang Siêu.

“Ngươi..” Trịnh Thế Kinh phẫn nộ chỉ vào Giang Siêu, miệng chỉ nói được một chữ này.

Lúc này Giang Siêu đã đi tới cạnh hẳn ta, túm cổ áo Trịnh Thế Kinh lên, giơ tay lên táng cho hắn ta một bạt tai. Giang Siêu vừa tát vừa nói:

“Người của Giang Siêu ta, ngươi có thể bắt nạt hả? Đây chỉ là dạy dỗ thôi, còn dám động thủ nữa, ngón tay nào của ngươi chạm vào nàng, ta sẽ băm ngón tay đó.”

Cái bạt tai của Giang Siêu đánh cho mặt Trịnh Thế Kinh sưng lên, hắn ta muốn phản kháng lại bị Giang Siêu đánh thêm một cái, chỉ có thể chịu cho hẳn tát liên tục.

Hản ta bị đánh đến nỗi sinh lòng muốn chết, xung quanh nhiều người như thế, mất hết mặt mũi rồi! Cũng may, Giang Siêu chỉ tát cho hẳn ta mười mấy cái rồi ném hẳn ta xuống đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top