Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 120: Lão sư


Nói đến đây, Mộ Dung Chỉ Tình vẫy tay với nha hoàn, nha hoàn vội vàng bưng trà lên.

Đình hóng gió vốn là chỗ nghỉ ngơi của các nàng, chỉ cần muốn đi là đám nha hoàn sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ.

Mộ Dung Chỉ Tình vốn định dẫn Tống Ninh Tuyết tới ngắm hoa sen, vậy nên đã chuẩn bị sẵn nước trà, vừa lúc tiện cho đệ đệ mình bưng trà bái sư.

Vừa nghe có thể bái sư, Mộ Dung Minh Hiên lập tức lộ vẻ vui mừng, cung kính đi đến trước mặt Giang Siêu.

Lúc này, nha hoàn đã bưng trà tới. Mộ Dung Minh Hiên bưng trà, cung kính quỳ xuống trước mặt Giang Siêu.

“Lão sư, mời uống trà...”

Biểu hiện của Giang Siêu đã làm Mộ Dung Minh Hiên phục sát đất.

Một vị lão sư văn chương hơn người, còn giỏi chơi xúc xắc, cho dù có tuổi tác tương đương hắn ta thì hắn ta cũng phục từ tận đáy lòng.

Trong mắt bốn tên thanh niên khác tràn đầy hâm mộ. Mấy tên bạn nhậu kia của Mộ Dung Minh Hiên coi trọng năng lực chơi xúc xắc của Giang Siêu.

Nếu bọn họ có thể học được thì bọn họ sẽ vô địch sòng bạc!

Giang Siêu cầm cốc trà, gật nhẹ đầu. Nếu hắn biết suy nghĩ hiện giờ của đám người Mộ Dung Minh Hiên thì chắc là hắn sẽ đá bay đám ăn chơi trác táng này ra ngoài.

Tuy rằng lễ bái sư không được chính thức cho lắm, nhưng mà Giang Siêu cũng không định tổ chức rầm rộ. Hắn chỉ cần trà trộn vào phủ tri châu là được.

Nếu bọn họ thật sự muốn làm lễ bái sư long trọng thì Giang Siêu còn phải nghĩ cách từ chối. Lại nói, bọn họ chỉ là mời một vị lão sư mà thôi, làm lớn lên còn sẽ khiến người ta chê cười.

Trừ khi Giang Siêu đủ nổi tiếng, nhà Mộ Dung muốn mượn tên tuổi của Giang Siêu chơi nổi, hoặc là nhà Mộ Dung muốn tạo thế cho Giang Siêu.

Nhưng với thân phận của Mộ Dung Chỉ Tình, nàng ta còn chưa làm được đến mức đấy.

Sau khi bái sư xong, Mộ Dung Chỉ Tình sai Phúc thúc sắp xếp chỗ ở cho Giang Siêu.

Nàng ta dẫn Tống Ninh Tuyết quay về nội viện. Dọc theo đường đi, nàng ta cứ hỏi mãi Tống Ninh Tuyết quen biết Giang Siêu như thế nào, rồi hỏi Giang Siêu làm công việc gì.

Nếu không phải Giang Siêu đã bàn trước cách nói với Tống Ninh Tuyết thì chắc là Tống Ninh Tuyết đã bị vạch trần rồi.

Bên này, thấy Tống Ninh Tuyết đi rồi, Mộ Dung Minh Hiên liền đuổi Phúc thúc đi, giành chuyện sắp xếp chỗ ở cho Giang Siêu.

Đợi Phúc thúc đi rồi, hắn ta mới đi tới trước mặt Giang Siêu, nịnh nọt: “À, sư phụ giúp đồ nhi một chuyện đi...”

Nghe vậy, Giang Siêu gõ một cái lên đâu Mộ Dung Minh Hiên.
 
Chương 121: Không lâu trước đây


Giang Siêu quay đầu nhìn Mộ Dung Minh Hiên đang nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Hắn ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói thử xem, rồi vi sư lại suy xét xem có nên giúp ngươi hay không.”

Mộ Dung Minh Hiên vui mừng nói: “Sư phụ, chuyện bắt đầu khi...”

Hắn ta kể lại rõ ràng sinh động cho Giang Siêu nghe.

Khoảng hơn mười phút sau, Giang Siêu rốt cuộc hiểu được Mộ Dung Minh Hiên muốn hắn giúp đỡ chuyện gì.

Không lâu trước đây, hắn ta bị nhi tử của trấn phủ sử lừa, thua đối phương mười vạn lượng bạc. Một tên ăn chơi trác táng mười sáu tuổi làm gì lấy ra được một số bạc lớn như vậy.

Cho dù là phụ thân hắn cũng không làm được.

Bây giờ, đối phương nghĩ ra một cách có lợi cho đôi bên, đó là đưa quan ấn của phụ thân hắn ta cho đối phương chơi vài ngày, chuyện này coi như xong, hoặc là đối phương cầm giấy nợ do hắn ta viết tìm tới phủ tri châu.

Mộ Dung Minh Hiên biết nếu để phụ thân biết hắn ta thiếu một món nợ cờ bạc khổng lồ thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn ta.

Bọn họ đang lo lắng chuyện này, tối qua cũng vì thấy buồn phiền nên mới đi thanh lâu uống rượu.

Bốn người bạn khác của hắn ta đã hẹn đánh cuộc thêm một trận, xem có thể thắng được một ít để đi bù vào khoản nợ kia hay không.

Đây là lý do vì sao khi Mộ Dung Minh Hiên thấy Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi liền muốn nhận Giang Siêu làm thầy.

Sau khi nghe Mộ Dung Minh Hiên kể xong, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ nghi ngờ, rõ ràng có thể thấy được có âm mưu từ trong cả câu chuyện.

Vị nhi tử của trấn phủ sử kia đòi quan ấn của một vị tri châu làm gì? Chắc là từ lúc bắt đâu, Mộ Dung Minh Hiên đã rơi vào bãy của người ta.

Đối phương nhắm trúng quan ấn. Về phần muốn quan ấn làm gì thì Giang Siêu tạm thời không biết.

Có điều, hắn đang muốn điều tra xem tri châu có thông đồng với Trấn Quốc công hay không, vậy nên chuyện này có lẽ là một bước đột phá.

“Giúp đỡ hả, cũng được thôi... Có điều, các ngươi phải nghe lời ta, hiểu chưa?” Giang Siêu nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói.

Sau đó, hắn lại nhìn về phía bốn người khác.

Chắc là giữa bốn người có người thông đồng với vị nhi tử của trấn phủ sử kia. Nếu không thì sao Mộ Dung Minh Hiên có thể rơi vào bẫy của người ta được.

Có điều, Giang Siêu tạm thời không định điều tra rõ ràng. Dù là cả bốn người hay là chỉ có một vài người ngầm tính kế Mộ Dung Minh Hiên, thì bây giờ hắn đều không thể rút dây động rừng.

“Thật sao? Tốt quá rồi! Sư phụ, chúng ta đi ngay thôi!” Mộ Dung Minh Hiên lập tức vui vẻ ra mặt, nài nỉ Giang Siêu, dường như là sợ Giang Siêu sẽ đổi ý.

“Các ngươi đã hẹn đánh cuộc vào buổi tối rồi mà? Bây giờ đi người ta chịu à?” Giang Siêu lạnh nhạt liếc Mộ Dung Minh Hiên.

“Không sao, chỉ cần ta muốn đánh cuộc thì bọn họ sẽ đồng ý, sáng hay tối đều vậy thôi.” Mộ Dung Minh Hiên vội vàng nói.

Hắn ta có chút sốt ruột. Chuyện này cứ luôn làm hắn ta cảm thấy bực bội, nên là giải quyết cho xong để có thể yên tâm.

“Minh Hiên, muốn đi bây giờ không dễ đâu, chắc chắn là đám người kia đang nghỉ ngơi, muốn hẹn thì đợi đến buổi tối đi”

Lúc này, tên thanh nên đổ xúc xắc lúc đầu với Giang Siêu lên tiếng khuyên nhủ.

“Đúng vậy, bây giờ ngươi có sốt ruột cũng vô dụng thôi, dù sao cũng không bao lâu nữa. Hơn nữa, bọn ta đều mệt mỏi rồi, phải về nhà nghỉ ngơi, Giang tiên sinh cũng phải nghỉ ngơi. Nếu Giang tiên sinh không nghỉ ngơi cho khỏe, gây ảnh hưởng đến đánh cuộc thì không tốt lắm.” Một tên thanh niên nói theo.

Hai tên thanh niên còn lại không nói gì. Bọn họ giống như Mộ Dung Minh Hiên, mặt mày sốt ruột muốn đi ngay bây giờ.

Nhưng khi nghe hai người bạn nói xong, vẻ nhiệt tình trên mặt bọn họ đều giảm xuống.
 
Chương 122: Bây giờ ta đi tìm gã


Hắn ta rất kính trọng Giang Siêu. Hắn ta của bây giờ thiếu vài phần khí chất ăn chơi trác táng, tăng thêm một phần hồn nhiên thiếu niên.

“Nhãi ranh, ngươi không cảm thấy chuyện này có gì không đúng hả? Ngươi thật sự chơi thua đến mười vạn lượng được sao? Hơn nữa, người ta đòi quan ấn của phụ thân ngươi làm gì? Lấy đi chơi hai ngày? Quan ấn của mệnh quan triều đình có thể tùy tiện cầm chơi hả?”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gõ nhẹ lên trán hắn ta.

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên hơi thay đổi ánh mắt. Hắn ta không vô dụng, cũng không ngốc đến mức hết thuốc chữa.

Chỉ cần có người nhắc nhở là hắn ta có thể suy nghĩ cẩn thận được rất nhiều chuyện.

“Sư phụ, ý của ngươi là ngay từ đầu, thăng nhãi Hoàng Bá Long kia đã tính kế ta? Ta... ta đi tìm gã...”

Mộ Dung Minh Hiên hiểu ra vấn đề, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, quay người định ra ngoài.

Giang Siêu chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, chứ không đi ngăn cản. Hắn muốn nhìn xem Mộ Dung Minh Hiên có phải là đồ vô dụng thật sự không.

Nếu bây giờ hắn ta đi tìm Hoàng Bá Long thì Giang Siêu sẽ không giúp hắn ta nữa, mà để hắn ta tự mình giải quyết.

Một kẻ ngay cả nửa điểm lòng dạ cũng không có, có khi sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn.

Hắn lên tiếng nhắc nhở Mộ Dung Minh Hiên chính là vì muốn xem phản ứng của hắn ta.

Mộ Dung Minh Hiên đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại. Sau đó, hắn ta quay người đi về, vẻ mặt do dự, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ ta đi tìm gã, gã chắc chắn sẽ không thừa nhận, mà ta lại có nhược điểm năm trong tay gã, sẽ bị gã bắt chẹt. Không được, không thể đi tìm gã! Ta cần phải nghĩ cách đối phó gã khi gã chưa biết ta đã biết gã lừa ta, nếu không thì ta sẽ bị động hơn nữa.”

“Sư phụ, ngươi nhất định phải giúp đỡ ta, nếu để thằng nhãi kia buộc ta làm việc thì sẽ phiền phức lắm” Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt xin giúp đỡ.

Giang Siêu nhìn hắn, hỏi: “Nếu ta cũng không giải quyết được chuyện này thì ngươi định làm gì? Đi lấy quan ấn của phụ thân ngươi cho gã hả? Hay là để gã tìm tới nhà, rồi phụ thân ngươi đánh gãy chân ngươi?”

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên hơi sửng sốt, sau đó là giãy dụa, đến cùng là kiên quyết nói: “Nếu sư phụ cũng không giải quyết được thì cùng lắm là để bọn họ tìm tới nhà, để phụ thân †a đánh ta một trận. Ta tuyệt đối sẽ không đưa quan ấn của phụ thân ta cho bọn họ. Nếu ta thật sự làm vậy thì sẽ là hại phụ thân ta.”

Giang Siêu gật nhẹ đầu, thằng nhãi này không phải là hết thuốc cứu chữa, ít nhất là hắn ta còn biết nặng nhẹ.

Có điều, Giang Siêu cảm thấy nếu mình không nhắc nhở thì chắc là thằng nhãi này sẽ trộm quan ấn của phụ thân hắn ta đi đưa cho người ta chơi vài ngày.

Rốt cuộc thì hắn ta trông như là một đứa bé nghịch ngợm. Có điều hắn ta lại rất thông minh. Ít nhất thì cho tới bây giờ, hắn ta cũng không có xúc động làm bậy, còn nhanh chóng nghĩ đến kết quả có thể xảy ra.

“Thật ra thì ngươi có thể nói thẳng vói phụ thân ngươi, không chỉ có thể làm phụ thân ngươi cảnh giác hơn, có khi còn làm phụ thân ngươi không đánh ngươi, thậm chí ra mặt giải quyết chuyện này cho ngươi.”
 
Chương 123: Dọc theo đường đi


Nghe vậy, Giang Siêu cười khẽ. Tạm thời đừng để tri châu biết chuyện này là tốt nhất, rốt cuộc nếu đối phương biết rồi thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều tra của hắn.

Hắn nói như vậy là vì muốn nhìn xem thằng nhãi này có sốt ruột mà đi tìm phụ thân hắn ta hay không.

“À phải rồi, nhớ cẩn thận người xung quanh ngươi” Giang Siêu võ nhẹ vai Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói.

Có một số lời không cần nói rõ ra, Mộ Dung Minh Hiên cũng là người thông minh, chỉ cần nhắc nhở một chút là hắn ta sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Hắn ta gật đầu nói với Giang Siêu: “Vâng, sư phụ, cảm ơn ngươi!”

Thấy vẻ mặt của hắn ta, Giang Siêu võ võ vai hắn ta tỏ vẻ an ủi.

Chắc là thằng nhãi này đã đoán được có người thân thiết với hắn ta ngầm tính kế hắn ta. Bị người thân thiết tính kế, có lẽ trong lòng hắn ta cũng có chút khó chịu.

Không ngờ hẳn ta lại rất trọng tình nghĩa.

Dọc theo đường đi, Mộ Dung Minh Hiên có vẻ hơi yên lặng. Xem ra là hắn ta rất khó chịu khi đoán rằng huynh đệ mình có khả năng phản bội mình.

Giang Siêu không hề lo lắng hắn ta mất kiên nhẫn đi hỏi rõ mọi chuyện. Từ biểu hiện lúc nãy của hắn ta, có thể thấy là hắn †a vẫn có chút lòng dạ.

Mộ Dung Minh Hiên đưa Giang Siêu đến phòng khách, rồi dặn dò người hầu hầu hạ, sau đó quay người đi.

Giang Siêu rửa mặt xong thì đi nằm nghỉ. Lên đường suốt cả đêm, lúc này hắn có hơi buồn ngủ.

Chắc là Tống Ninh Tuyết cũng đã đi nghỉ rồi.

Chờ khi Giang Siêu thức dậy đã là bốn năm giờ chiều.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Minh Hiên ngồi xổm góc tường ngoài cửa, ngây người nhìn hoa cỏ trong sân.

Nghe tiếng mở cửa, hắn ta quay đầu lại, thấy Giang Siêu ra khỏi phòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy đi lên đón.

Nhưng vì đứng dậy quá nhanh, cộng thêm chân đã tê rần, nên cả người lảo đảo sang một bên.

Có vẻ là hắn ta tới lâu rồi, nhưng vì sợ làm ồn đến Giang Siêu nên cứ ngồi xổm đợi ở đây, ngồi xổm lâu đến mức hai chân tê rần.

Giang Siêu đi lên đỡ hắn ta, ánh mắt hơi thay đổi.

Lúc này, hắn ta có nhiều điểm khác so với dáng vẻ ăn chơi trác táng lần đầu nhìn thấy.

“Sư phụ, ngươi dậy rồi hả, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ngủ thêm một lúc lâu nữa. Ngươi mau đi rửa mặt đi, ta lập tức cho người dọn cơm chiều cho ngươi." Mộ Dung Minh Hiên cười nói với Giang Siêu.

Dứt lời, hắn ta quay đầu hô lớn với ngoài cổng: “Người đâu, sư phụ ta đói bụng, mau dọn đồ ăn lên, chậm thì coi chừng bổn thiếu gia trừ tiền công!”

Nghe vậy, Giang Siêu gõ nhẹ lên trán Mộ Dung Minh Hiên, bật cười.

Mới vừa nói thằng nhãi này không phải kẻ ăn chơi trác táng, nào ngờ quay người lại biến thành dáng vẻ này. Có điều, thằng nhãi này có chút đáng yêu. Kẻ ăn chơi trác táng khác không phải đánh chính là mắng người hầu, hắn ta lại chỉ nói là trừ tiền lương.
 
Chương 124: Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.


Giang Siêu bật cười lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Minh Hiên cầm chậu nước do nha hoàn bưng lại đi vào.

Lúc này, lần lượt có nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, có vẻ là bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.

Bên phải sân có một phòng bếp riêng. Một khi có người vào sân ở thì phòng bếp sẽ nấu ăn.

Giang Siêu rửa mặt xong rồi ngồi xuống bàn. Mộ Dung Minh Hiên đứng cạnh bàn, mặt mày đầy ý cười nhìn Giang Siêu. Thằng nhãi này cũng biết tôn sư trọng đạo đấy chứ.

“Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta liền ra ngoài.” Giang Siêu vẫy tay với hắn ta.

Mộ Dung Minh Hiên vội vàng đáp rồi ngồi xuống. Có vẻ là hắn ta thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến, không hề khách sáo.

Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.

“Sư phụ, ngươi biết không, suốt ngày hôm nay ta không ngủ được, nếu không giải quyết xong chuyện kia thì ta cứ ăn không ngon ngủ không yên mãi thôi. Tối nay sư phụ nhất định phải giải quyết giúp ta, nếu không thì ngươi sẽ mất đi đệ tử mà khó lắm mới nhận được.”

Hắn ta vừa ăn vừa nói với Giang Siêu, không có một chút lễ nghi bàn ăn, ngẫu nhiên còn ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Siêu.

Hắn ta của lúc này, trông có vài phần trẻ con. Có điều, nói đi nói lại thì hắn ta cũng chỉ mới mười lầm mười sáu tuổi, vốn là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ có chút nghịch ngợm.

“Được rồi, ăn cơm cũng chặn không được miệng của ngươi.” Giang Siêu bật cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mộ Dung Minh Hiên.

“Ăn nhiều một chút, chờ khi giải quyết xong rồi là ngươi có thể ăn ngon ngủ ngon được rồi.”

Thấy Giang Siêu gắp thịt cho mình, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn thịt trong chén, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất giác chảy xuống.

Giang Siêu có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ gặp bừa một miếng thịt thôi mà. Sao thăng nhãi này lại cảm động thế kia.

“Dạo này phụ thân ta đã không dành nhiều thời gian cho †a, số lần ăn cơm cùng nhau ít đến mức đáng thương. Khi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ăn cơm cùng ta, gắp thịt cho ta. Nhưng khi ông ấy nhậm chức tri châu...

Mộ Dung Minh Hiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia mà lải nhải. Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra ý cười.

“Sư phụ, cảm ơn ngươi gắp thịt cho ta... ăn ngon lắm..."

Hắn ta vừa cười nói vừa ăn miếng thịt, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa.

Nghe vậy, Giang Siêu võ võ vai hắn ta. Chắc là thằng nhãi này quá thiếu tình thương của phụ thân, nên mới có vẻ ăn chơi trác táng như thế, chứ bản tính của hắn ta không hề xấu.

Có lẽ miếng thịt do Giang Siêu gắp khiến hắn ta nhớ tới phụ thân mình. Lại thêm Giang Siêu nói chuyện với giọng điệu tràn đầy quan tâm làm hắn ta cảm thấy ấm áp.
 
Chương 125: Nghe vậy


“Thưa tiểu thư, Giang tiên sinh và thiếu gia đi ra ngoài, mới vừa đi không bao lâu... Nha hoàn vội vàng trả lời.

Nghe vậy, Mộ Dung Chỉ Tình lập tức nhíu mày, trong mắt mơ hồ lộ ra giận dữ.

Nàng ta vốn định tới đây để bàn về vấn đề học tập tiếp theo của đệ đệ. Mẫu thân đã giao hết quyền phụ trách cho nàng ta.

Nào ngờ Giang Siêu vừa đến trong phủ đã cùng đệ đệ nàng ta ra ngoài vào buổi tối.

Đệ đệ nàng ta chính là quen với việc ăn chơi đàng điếm, ra ngoài vào buổi tối không phải đi thanh lâu thì chính là đi đánh bạc.

Không cần nói cũng biết là Giang Siêu theo đệ đệ nàng ta ra ngoài chơi bời. Vậy mà nàng ta còn định bảo Giang Siêu dạy dỗ đệ đệ nàng ta cho tốt.

Nào ngờ Giang Siêu lại dạy dỗ theo kiểu hùa theo đệ đệ nàng ta ra ngoài chơi đùa. Nếu vậy thì sao đệ đệ nàng ta có thể tốt lên được?

Tuy rằng nàng ta kính nể tài văn chương của Giang Siêu, nhưng nếu nhân phẩm Giang Siêu không tốt, thì nàng ta thà rằng không mời một vị lão sư như vậy.

Tống Ninh Tuyết thấy vẻ mặt lạnh băng của Mộ Dung Chỉ Tình thì thầm hô thôi xong, lần này phiền phức rồi.

Vị biểu tỷ này của mình cực kì căm ghét đàn ông tính tình †ồi tệ. Nếu để nàng ta hiểu lầm Giang Siêu thì chắc là Giang Siêu không được làm lão sư nữa.

Nàng có chút lo lắng về chuyện sẽ xảy ra khi Giang Siêu quay về. Thật ra nàng cũng cảm thấy khó hiểu, Giang Siêu lúc nào cũng làm việc có chừng mực, sao có thể vừa vào phủ liền ra ngoài với Mộ Dung Minh Hiên được chứ?

Nàng cứ cảm thấy là có chuyện gì đó xảy ra rồi. Thấy vẻ mặt khó coi của biểu tỷ, nàng vội vàng nói: “Chỉ Tình tỷ, chắc là Giang tiên sinh có việc gì đó mới ra ngoài với Minh Hiên, hay là chúng ta đợi bọn họ trở về, hỏi rõ rồi lại nói.”

Nghe vậy, Mộ Dung Chỉ Tình nhìn biểu muội một cái rồi gật đầu.

Dù cho nàng ta cảm thấy vị tiên sinh kia không đáng tin, thì nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện phán xét.

Hay là cứ đợi bọn họ về đi, hỏi tình huống rồi lại nói. Hơn nữa, nàng ta cũng phải tin tưởng ánh mắt của biểu muội mình.

Bên này, hai tỷ muội định chờ Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên trở về. Bên kia, Mộ Dung Minh Hiên dẫn Giang Siêu đi gặp bốn người còn lại rồi cùng nhau chạy tới Minh Nguyệt Lâu.

Tên thanh niên đổ xúc xắc với Giang Siêu lúc sáng phụ trách hẹn đánh cuộc. Hắn ta tên Lục Minh, phụ thân là tuần kiểm, cấp dưới của tri phủ.

Phụ thân ba người còn lại cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên. Chính vì vậy nên năm người bọn họ mới trở thành bạn tốt.

Lục Minh lớn tuổi nhất, năm nay hai mươi tuổi. Nhưng trong năm người bọn họ, bởi vì phụ thân Mộ Dung Minh Hiên có chức quan lớn nhất, cho nên ai cũng coi Mộ Dung Minh Hiên là trung tâm.

Lần đánh cuộc này còn có thêm một số con cháu nhà thương nhân và quan viên, chính là quan nhị đại và phú nhị đại.

Trong nhà đám nhị đại kia đều có tiền, có thể tùy tiện lấy ra được vài nghìn lượng, hàng chục hàng trăm người đánh cuộc, tiền đánh cuộc có thể lên tới trăm vạn lượng.

Nếu Mộ Dung Minh Hiên có thể thắng được tiền của đám người kia thì có thể trả hết số nợ mười vạn lượng bạc.

Lúc sáng mới vào sân, bọn họ đang bàn về trận đánh cuộc này. Chẳng qua là khi ấy bọn họ hẹn nhau tại tửu lầu bên cạnh Minh Nguyệt Lâu.

Không ngờ tới buổi tối lại biến thành Minh Nguyệt Lâu.
 
Chương 126: Hai người khác nghe vậy


Người vừa nói chuyện là một trong hai tên khuyên nhủ Mộ Dung Minh Hiên lúc sáng. Hắn ta tên Trình Hâm, phụ thân là binh mã đô giám, cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên.

Hai người khác nghe vậy đều ầm ï lên, mặt mày đầy vẻ mong chờ.

“Minh Hiên, bọn họ nói đúng lắm, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp ngươi dạy dỗ cô nàng kia, để ngươi hả lòng hả dạ.”

“Đúng vậy, cô nàng kia ỷ mình xinh đẹp, không coi chúng †a ra gì, phải dạy dỗ một chút mới được.”

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên nhìn bốn người huynh đệ của mình, cười nói: “Nói cũng đúng, có điều muốn dạy dỗ nàng ta hay không là do sư phụ ta quyết định.”

Nói đến đây, hắn ta vội dời đề tài: “Lục Minh, ngươi hẹn đánh cuộc ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Lâu?”

“Ở phòng Thiên Hạ, có khoảng sáu mươi người, người nào cũng mang theo ít nhất một vạn lượng bạc, muốn thắng mười vạn lượng bạc là không thành vấn đề” Lục Minh vội vàng trả lời.

Có điều, khi hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hắn †a hiện lên vẻ gì đó.

Giang Siêu nhìn lại hắn ta, khóe môi cong lên ý cười nghiền ngẫm.

Chắc là thằng nhãi này còn có chuyện khác nữa. Hơn nữa, hắn ta còn cố ý nhắc tới hoa khôi gì đó trước mặt mình, có vẻ hơi trùng hợp rồi.

Nhưng mà, dù hắn ta có tính toán gì đi nữa, thì Giang Siêu cũng không quan tâm. Hắn phải xử lý xong chuyện trước mắt đã, chỉ là chuyện này không dễ xử lý chút nào.

Bên mình có nội gián, đối phương sao có thể làm bên mình được như ý.

Nói đúng hơn là từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chính là một cái hố sâu hơn đang chờ Mộ Dung Minh Hiên nhảy vào.

Rất nhanh sau đó, đám người đi tới Minh Nguyệt Lâu. Bên trong cực kì náo nhiệt, màn đêm vừa lúc buông xuống, đương nhiên là lúc náo nhiệt nhất của thanh lâu.

Tú bà vẫn còn dáng vẻ thướt tha đi lên đón khách. Bà ta vô cùng nhiệt tình, có vẻ như rất quen thuộc với đám người Mộ Dung Minh Hiên.

Đối với các vị khách quen là quan nhị đại, bà ta không nhớ mới là lạ.

Chỉ là khi thấy gương mặt lạ Giang Siêu, bà ta nhìn thêm vài lần. Rồi thấy đám người kính trọng Giang Siêu, bà ta cũng bắt đầu nhiệt tình hơn với Giang Siêu.

Giang Siêu có chút chịu không nổi trước thái độ nhiệt tình quá mức của bà ta. May là bọn họ rất nhanh đã được bà ta đưa tới phòng Thiên Hạ lầu hai.

Trong phòng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Lúc này, bên trong phòng đã chật kín người.

Thấy Mộ Dung Minh Hiên đi vào, đám người nhiệt tình bước lên chào đón.

“Mộ Dung lão đại, ngươi đến rồi hả, chờ ngươi lâu rồi.”

“Minh Hiên đại thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, bọn ta sốt ruột lắm rồi”

“Đúng vậy, Minh Hiên, mau lại đây, bọn ta đều đang chờ ngươi, thật sự là sốt ruột lắm rồi.”
 
Chương 127: Có điều


Nhưng khi thấy Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ đều ăn ý ngừng lại và nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên.

“Mộ Dung lão đệ, hôm nay muốn chơi thế nào? Hay là ngươi đặt quy tắc đi. Nhiều người đánh cuộc với nhau mới náo nhiệt, đúng không?” Một người lên tiếng.

Bình thường khi đánh cuộc, bọn họ đều chơi theo kiểu chia ra hai nhóm người, thắng là cả một bên thắng, thua là cả một bên thua.

Vì phụ thân Mộ Dung Minh Hiên là vị quan có chức cao nhất châu phủ, nên gần như tất cả quan nhị đại và phú nhị đại đều nịnh bợ hắn ta.

Bởi vậy, lần nào hẹn đánh cuộc, bọn họ đều dựa theo ý hắn †a. Hắn ta nói đánh cuộc thế nào thì mọi người đánh cuộc thế đấy.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ vui mừng. Đánh cuộc gì hả, còn cần phải nói sao? Có cao thủ chơi xúc xắc Giang Siêu ở đây, đương nhiên là đánh cuộc xúc xắc rồi.

Hắn ta dẫn Giang Siêu tới đây chính là vì muốn nhờ Giang Siêu giúp hắn ta chơi xúc xắc thắng mười vạn lượng bạc để trả nợ

Với loại cao thủ như Giang Siêu, chuyện đêm nay đương nhiên là dễ như trở bàn tay rồi.

Có điều, hắn ta vừa định lên tiếng thì chợt có một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ giữa đám người: “Hay là hôm nay chơi ném thẻ vào bình rượu đi!”

Nghe tiếng nói, đám người vội vàng tránh ra một đường, để lộ ra một người thanh niên đang ngồi ở bàn trong cùng. Gã có mũi khoắm, mắt tam giác, cả người trông rất nham hiểm.

Khoảnh khắc nhìn thấy gã, trong mắt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Hoàng Bá Long, sao lại là ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Hắn ta nói với giọng điệu bất ngờ.

Sau đó, hắn dời mắt nhìn sang Lục Minh và Trình Hâm đứng bên cạnh. Người hẹn đánh cuộc là bọn họ, Mộ Dung Minh Hiên đã từng dặn dò là đừng để cho Hoàng Bá Long biết.

Nếu để Hoàng Bá Long biết thì trận đánh cuộc này sẽ bị gã quấy rối. Đến lúc ấy, hắn ta sẽ khó có thể thắng được.

Nói đến cùng, phụ thân Hoàng Bá Long là trấn phủ sử, địa vị chỉ thấp hơn phụ thân hắn ta nửa cấp. Hơn nữa, phụ thân gã còn khống chế binh mã một châu. Về mặt thực quyền, thậm chí còn cao hơn phụ thân hắn vài phần.

Nhìn chung toàn bộ phủ Ninh Châu, người có thể so sánh với hắn ta, thậm chí đè hắn ta một đầu, chỉ có một mình Hoàng Bá Long thôi.

Nếu gã đưa ra cách đánh cuộc thì đám quan nhị đại và phú nhị đại xung quanh sẽ không dám phản bác.

Hắn ta thì dám phản bác. Nhưng kết quả cuối cùng sẽ là không đánh cuộc được nữa, hoặc là đánh cuộc theo cách gã nói.

Nếu không đánh cuộc thì trận đánh cuộc tối nay coi như bỏ. Mà bản thân hắn ta cũng sẽ bị Hoàng Bá Long bắt buộc lựa chọn.

Trong lòng Mộ Dung Minh Hiên nổi lên cơn giận dữ. Hắn ta mơ hồ nhận ra được mình lại bị huynh đệ bán đứng.

Hắn ta vẫn còn ôm hy vọng với đám huynh đệ của mình. Nhưng bây giờ xem ra là hy vọng phải tan biến rồi.

“Minh Hiên, ta không biết, ta không có báo với Hoàng thiếu. Hắn...” Lục Minh vội vàng giải thích.

“Đúng vậy, Minh Hiên, bọn ta không có báo với Hoàng thiếu, chắc là hắn nghe được từ chỗ người khác.” Trình Hâm cũng vội vàng giải thích.

Có điều, Mộ Dung Minh Hiên chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ, chứ không nói thêm gì nữa.

Tuy rằng bọn họ giải thích hợp lý, nhưng mà lời giải thích lại có rất nhiều sơ hở. Lúc trước hẹn đánh cuộc, hắn ta đã nói là đừng lấy tên tuổi hắn ta ra hẹn.

Bởi vì nếu lấy tên tuổi hắn ta ra hẹn thì khó tránh được sẽ có người khác lén báo cho Hoàng Bá Long. Nếu để Hoàng Bá Long tới gây chuyện thì hắn ta có hẹn cũng như không.

Hơn nữa, loại hẹn đánh cuộc thế này là chuyện thường thấy trong đám nhị đại bọn họ.

Vậy nên, chỉ cần không lấy tên tuổi hắn ra và không đi hẹn Hoàng Bá Long thì chắc chăn là gã sẽ không xuất hiện.
 
Chương 128: Hiển nhiên


Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là có người để lộ tin tức Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi.

Mà chỉ có bốn người huynh đệ đi theo mình biết Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi. Mộ Dung Minh Hiên không phải đồ ngốc, rất nhanh là có thể đoán ra được.

Có điều, hắn ta không muốn để cho người khác thấy cảnh mình và huynh đệ xích mích với nhau. Vậy nên dù trong lòng có đau buồn và thất vọng, thì hắn ta cũng phải giả vờ không sao cả.

Hắn ta dời mắt nhìn sang Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và áy náy.

Hiển nhiên là trận đánh cuộc này đã bị Hoàng Bá Long phá hỏng rồi.

Nếu hắn ta cứ kiên trì đánh cuộc xúc xắc, mà Giang Siêu lại có biểu hiện hơn người trong việc chơi xúc xắc, thì đám nhị đại ở đây sẽ lập tức cho rằng mình bị Mộ Dung Minh Hiên lừa. Vậy nên dù hắn ta có thắng, thì sau này cũng sẽ bị những người này cô lập.

Lại nói, Hoàng Bá Long sẽ cho hắn ta cơ hội để thắng sao?

“Được thôi, ném thẻ vào bình rượu thì ném thẻ vào bình rượu, không biết ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?” Giang Siêu võ vai Mộ Dung Minh Hiên, nhìn về phía Hoàng Bá Long, khóe môi treo ý cười nghiền ngẫm.

Thời cổ đại chỉ có vài cách đánh cuộc, ví dụ như là xúc xắc, chọi gà chọi chó, dế, hoặc là ném thẻ vào bình rượu, đương nhiên còn có mạc chược và bài cửu.

Chỉ là Hoàng Bá Long không lựa chọn mạc chược và bài cửu, đại khái là vì gã biết Giang Siêu có thể nghe ra điểm xúc xắc, rồi cảm thấy Giang Siêu cũng có thể nghe ra được mạc chược và bài cửu.

Vậy nên gã không chọn mạc chược và bài cửu. Về phần chọi gà chọi chó và dế, chơi mấy thứ này đều dựa hết vào vận may, lại còn rất không tiện, vậy nên gã cũng không chọn.

Hiện giờ, gã cảm thấy chỉ có chơi ném thẻ vào bình rượu mới có thể làm khó được Giang Siêu.

Rốt cuộc cách chơi ném thẻ vào bình rượu không chỉ có cần may mắn, mà còn cần kỹ thuật. Vậy nên chỉ cần có thực lực thì gần như là sẽ thắng không thua.

Hoàng Bá Long vốn là cao thủ chơi ném thẻ vào bình rượu. Gã dám nói chơi ném thẻ vào bình rượu, đương nhiên là vì cảm thấy mình thắng chắc rồi.

Mộ Dung Minh Hiên mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy Giang Siêu lắc đầu với mình thì đành phải nuốt lời muốn nói vào trong.

“Chơi thế nào đây? Đương nhiên là một ván một vạn lượng. Còn quy tắc hả, quy tắc đặt ra trước mỗi ván.” Lúc này, Hoàng Bá Long mỉm cười nghiền ngẫm nhìn Giang Siêu.

Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày. Hắn từng nghe về cách chơi này, nhưng cái loại quy tắc đặt ra trước mỗi ván thì hơi khó hiểu.

“Quy tắc đặt ra trước mỗi ván là sao?” Hắn hỏi.

Hoàng Bá Long nghe vậy thì hơi ngạc nhiên. Những người xung quanh cũng lập tức ngay ngẩn cả người, mặt mày khó tin nhìn về phía Giang Siêu.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Bá Long cười khẽ, nụ cười chứa ý giễu cợt.

“Ha ha, huynh đệ của ta, ngươi đúng là đáng yêu mà, ngay cả cách chơi ném thẻ vào bình rượu cũng không biết mà lại dám đánh cuộc với ta, không biết là ngươi quá tự tin hay là ngu người nữa”

Vẻ mặt tay mới của Giang Siêu khiến Hoàng Bá Long càng thêm tự tin. Thằng nhãi này không biết quy tắc ném thẻ vào bình rượu, chắc là không biết luôn cả ném thẻ vào bình rượu là gì.

Muốn thắng loại tay mới này là một chuyện rất đơn giản. Gã càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên với ánh mắt chế giếễu.
 
Chương 129: Đủ chưa?


Có điều, Giang Siêu càng như vậy thì Hoàng Bá Long càng cảm thấy Giang Siêu đang làm ra vẻ.

Gã thậm chí còn cảm thấy hắn muốn tăng thêm tiền đánh cuộc là vì muốn dùng số tiền đánh cuộc khổng lồ dọa gã, để gã tự động rút khỏi đánh cuộc.

“Được thôi, một ván mười vạn lượng thì một ván mười vạn lượng. Có điều, ngươi có nhiều bạc như vậy sao?” Hoàng Bá Long đánh trả lại một quân.

Gã cảm thấy Giang Siêu không có nhiều bạc, đánh trả lại một quân là sẽ khiến thằng nhãi trước mắt ngoan ngoãn nghe lời.

Nghe vậy, Giang Siêu móc từ trên người ra một xấp ngân phiếu, mỗi tờ ngân phiếu có giá trị một vạn lượng, tổng cộng có ít nhất hai mươi vạn lượng.

“Đủ chưa?” Giang Siêu phe phẩy xấp ngân phiếu trên tay.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt cực kì ngạc nhiên.

Tuy rằng đám nhị đại bọn họ đều có tiền, nhưng đó là tiền trong nhà, ở đây chỉ có Giang Siêu mới có thể dễ dàng lấy ra ngân phiếu hơn hai mươi vạn lượng bạc.

Mộ Dung Minh Hiên cũng có chút ngạc nhiên. Hắn ta không tin nổi là sư phụ mình có nhiều tiền như vậy.

Hắn ta không biết là Giang Siêu của hiện tại có khoảng trăm vạn lượng bạc, đây chỉ là số tiền tạm thời, bởi vì Giang Siêu còn đang tích cóp của cải.

Nước hoa, xà phòng, vải, pha lê các thứ kiếm được rất nhiều tiền cho hắn. Nhờ có hợp tác mua bán với các cửa hàng lớn, hắn không cần ra khỏi huyện An Ninh, cũng có thể ngồi ở nhà đếm tiền.

Tống Ninh Tuyết sợ hắn thiếu tiền, đưa hết tiền được chia của mình cho hắn, có khoảng hai mươi tám hai mươi chín vạn lượng.

“Đủ... Đương nhiên là đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi...” Thấy ngân phiếu trên tay Giang Siêu, đôi mắt Hoàng Bá Long sáng bừng lên.

Hôm nay gã đến đây là để hố Mộ Dung Minh Hiên thêm một trận, nào ngờ lại đụng phải một con dê béo như Giang Siêu.

Tuy rằng gã thắng mười vạn lượng từ Mộ Dung Minh Hiên, nhưng số tiền đó là do gã lừa tới, chỉ mới là lời hứa thôi, chứ gã không có nhiều tiền mặt như vậy.

Hơn nữa, vì buộc Mộ Dung Minh Hiên đi theo ý đồ của gã, gã sẽ không lấy mười vạn lượng bạc kia.

Có điều, nếu hôm nay có thể nhân cơ hội hố Giang Siêu một trận, kiếm được hơn hai mươi vạn lượng thì gã phát tài rồi.

Chỉ là khi Hoàng Bá Long định bắt đầu đánh cuộc, Giang Siêu lại lạnh nhạt phất tay nói: “Đợi đã... ta đã chứng minh là mình có tiền rồi. Còn ngươi thì sao? Muốn chứng minh thế nào? Không phải là ngươi định lừa đảo đấy chứ? Nếu ngươi không chứng minh được là mình có số tiền đánh cuộc ngang với ta, thì đừng đánh cuộc nữa, để tránh lãng phí thời gian.”

Nghe vậy, Hoàng Bá Long rất ngạc nhiên. Gã vốn tưởng rằng Giang Siêu là đồ ngốc, chỉ cần lừa dối qua loa là sẽ ngốc đến mức đi đánh cuộc với gã.

Gã nào ngờ Giang Siêu lại muốn xem tiền đánh cuộc của gã.

Gã đang có ngân phiếu vạn lượng trong người. Nhưng số tiền ít ỏi ấy sao có thể đánh cuộc với Giang Siêu được?

“Sao hả? Nếu không có thì thôi đi. Minh Hiên, chúng ta đi, không đánh cuộc nữa.” Giang Siêu nghiền ngẫm nhìn về phía Hoàng Bá Long.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, hắn võ nhẹ lên vai Mộ Dung Minh Hiên, quay người định đi về.
 
Chương 130: Bây giờ có thể đánh cuộc chưa?


Thằng nhãi kia vì muốn thắng ngân phiếu trong tay Giang Siêu, thế mà lại bắt đầu hỏi mượn tiền đám phú nhị đại.

Đám nhị đại nghe vậy thì mặt mày lộ vẻ do dự.

Thấy vậy, Hoàng Bá Long vội vàng lấy giấy bút ở bên cạnh qua. Gã biết nếu mình muốn mượn tiền đám phú nhị đại, không viết giấy nợ là không mượn được. Gã đành phải căng da đầu ra viết.

Thấy Hoàng Bá Long viết giấy nợ, đám phú nhị đại đành phải cho mượn tiền, mỗi người cho mượn năm nghìn lượng, hơn sáu mươi người là được hơn ba mươi vạn lượng.

Lại thêm hai tên đàn em của gã đưa hết tiền của mình cho gã. Vậy là hiện giờ Hoàng Bá Long có hơn bốn mươi vạn lượng.

Gã cầm một xấp ngân phiếu dày, đắc ý nói với Giang Siêu: “Bây giờ có thể đánh cuộc chưa?”

Giang Siêu nhìn xấp ngân phiếu trên tay gã, gật đầu nói: “Vậy bắt đầu đi. Ngươi muốn chơi như thế nào?”

Nghe vậy, Hoàng Bá Long tràn đầy vẻ chế giễu nhìn Giang Siêu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, bắt đầu ván thứ nhất, quy tắc là cách bình mười mét, bịt mắt, ném vào bình mà bình không ngã là tính thắng, ba mũi tên quyết định thắng thua.”

Gã vừa dứt lời, mọi người đều rất ngạc nhiên, dường như là không thể tin rằng chỉ mới ván thứ nhất đã chơi kích thích như vậy rồi.

Thường thì ở ván thứ nhất, cả hai bên đều sẽ rất khách sáo, tức là chỉ cần ném vào bình là tính thắng rồi. Nếu hai bên đều ném vào bình thì là tính hòa.

Chỉ khi tới lúc cao trào cần quyết định thắng bại mới dùng tới quy tắc bịt mắt ném. Xem ra là Hoàng Bá Long định thắng Giang Siêu ngay tại ván đầu tiên nên không định khách sáo.

Mọi người nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt thương hại. Mộ Dung Minh Hiên sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ tới gần Giang Siêu, nhỏ giọng nói bên tai Giang Siêu: “Sư phụ, Hoàng Bá Long là cao thủ ném thẻ vào bình. Trong đám chúng ta, không ai có thể thắng được gã khi chơi ném thẻ vào bình, nhất là bịt mắt ném thẻ vào bình, gã gần như chưa từng thua lần nào.”

Trước đó Mộ Dung Minh Hiên đã muốn nói với Giang Siêu, nhưng vài lần định mở miệng đều bị Giang Siêu dùng ánh mắt ngăn lại. Bây giờ sắp bắt đầu rồi, hắn ta mới có cơ hội nói với Giang Siêu.

Đến tận lúc này hắn ta còn rất lo lắng Giang Siêu sẽ thua rất thảm. Nếu không phải vẻ tự tin trong mắt Giang Siêu lây sang hắn ta thì chắc là hắn ta đã quay người kéo Giang Siêu đi về.

Nhưng dù có tin tưởng hơn nữa, thì khi đối mặt với một ván mười vạn lượng, hắn ta vẫn cảm thấy hoảng hốt, đôi tay run rẩy.

Tuy rằng tiền đánh cuộc là của Giang Siêu, nhưng nếu thua thì hắn ta vẫn đau lòng.

Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười lắc đầu với Mộ Dung Minh Hiên. Với thính lực và ám kình hiện giờ của hắn, dù Hoàng Bá Long có dùng thủ đoạn lợi hại hơn cũng không làm khó được hắn.

So với bắn súng thì ném thẻ vào bình chẳng tính là gì cả. Không ai có được kỹ năng bắn súng bằng hắn. Vậy nên hắn cần gì phải sợ một trò chơi trẻ con như ném thẻ vào bình?

Thấy Giang Siêu cứ muốn đánh cuộc, Mộ Dung Minh Hiên chỉ có thể thở dài, thầm cầu nguyện Giang Siêu sẽ thắng.

Bốn người đi cùng Mộ Dung Minh Hiên đều thay đổi sắc mặt, Lục Minh và Trình Hâm vô thức nở nụ cười giêu cợt, hai người còn lại thì rất lo lắng.

Lúc này, người phụ trách dụng cụ đánh cuộc mang bình và mũi tên tới.

Mọi người tránh ra một khoảng cách, đặt bình kế bức tường đối diện.

Bình cách Giang Siêu và Hoàng Bá Long khoảng hơn mười mét. Có người đưa hai loại mũi tên đã đánh dấu cho Giang Siêu và Hoàng Bá Long.
 
Chương 131: Không sao


Gã vừa dứt lời, mọi người đều thay đổi ánh mắt. Gã ta đúng là vô sỉ, quy tắc do gã đặt ra, bây giờ còn muốn bắt đầu trước.

Bình thường thì người bắt đầu trước sẽ có lợi hơn, người bắt đầu sau thì sẽ có hại hơn. Rốt cuộc người bắt đầu trước ném mũi tên, rất có thể sẽ làm cho bình thay đổi vị trí.

Dưới tình huống bịt mắt, nếu người bắt đầu sau không thể đoán được vị trí của bình thì chắc chắn sẽ ném hụt.

Mà khi người bắt đầu trước ném ra mũi tên thứ hai, hắn có thể đoán được mũi tên thứ nhất làm bình di chuyển tới đâu, vậy nên chắc chăn là có thể ném trúng

Cứ như thế, người bắt đầu sau sẽ không ném trúng được lần nào.

Dù mọi người có biết tính toán của Hoàng Bá Long thì cũng không ai dám lên tiếng nói chuyện.

Mộ Dung Minh Hiên muốn nói gì đó, nhưng mới vừa há miệng đã cảm giác được Giang Siêu vỗ vai mình.

“Không sao, ai trước cũng được, ngươi đứng đó xem đi, cứ yên tâm giao hết cho vi sư”

Giang Siêu không muốn dây dưa tại việc nhỏ. Hắn đương nhiên là biết tính toán của Hoàng Bá Long. Nhưng dù gã tính toán thế nào thì hắn cũng sẽ không lo lắng.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Minh Hiên nảy lên cảm giác ấm áp. Lời nói của Giang Siêu khiến hắn ta cảm nhận được sự quan tâm và yêu quý.

Tuy hắn ta còn muốn nói nữa, nhưng lại nhịn xuống. Giang Siêu không cho hắn ta nói thì hắn ta sẽ không nói. Hắn ta tin tưởng chính mình sư phụ.

“Thế hả, vậy đợi lát nữa ngươi sẽ biết có phải là ai trước cũng được hay không, ha ha... Hoàng Bá Long nghe vậy thì cười nhạo.

Khoảnh khắc tiếng cười dừng lại, gã ném mũi tên trong tay về phía bình. Gã không hề do dự, mũi tên vừa nhanh vừa chính xác.

Mọi người căng thẳng mà nhìn về phía mũi tên. Keng... một tiếng va chạm vang lên, mũi tên rơi vào trong bình. Dưới lực đẩy của mũi tên, bình lắc lư vài cái rồi nhích lên trước ba centimet.

Thấy cảnh này, sắc mặt Mộ Dung Minh Hiên tái nhợt, trong mắt nảy lên vẻ tuyệt vọng. Chuyện mà hắn ta lo lắng nhất đã xảy ra.

Bình nhích lên ba centimet, chắc là sư phụ mình sẽ rất khó để ném trúng.

Nói đến cùng, nếu biết vị trí trước khi ném thì có khả năng ném trúng. Nhưng sau khi vị trí thay đổi mà còn muốn ném trúng thì khó càng thêm khó. Nhưng hắn ta không thể nhắc nhở, lúc bịt mắt rồi mà được người bên cạnh nhắc nhở thì sẽ tính thua.

“Được rồi, bây giờ tới lượt ngươi.” Hoàng Bá Long lạnh nhạt nói với Giang Siêu. Gã vẫn không gỡ bịt mắt xuống.

Gỡ bịt mắt trước khi ném xong ba mũi tên là sẽ tính thua. Kết quả thắng thua cuối cùng phụ thuộc vào việc ai ném trúng nhiều hơn trong ba mũi tên.

Dù sao thì mũi tên đã được chia thành các màu. Đuôi mũi tên của Giang Siêu và đuôi mũi tên của Hoàng Bá Long có màu sắc khác nhau, chỉ nhìn là nhận ra được ngay là của ai. Đuôi mũi tên của Giang Siêu có màu trắng. Còn đuôi mũi tên của Hoàng Bá Long có màu đen.

Hoàng Bá Long vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều căng thẳng mà nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt mong chờ, có điều đa số người ở đây đều mang vẻ mặt thương hại.

Giang Siêu thua chắc rồi. Cho dù là cao thủ ném thẻ thì có lẽ cũng sẽ ném hụt.

Lúc mọi người đang có suy nghĩ như vậy, Giang Siêu cầm mũi tên ném thẳng ra trước, ném rất nhanh, không một chút do dự.
 
Chương 132: Bây giờ tới lượt ngươi


Một tiếng va chạm vang lên, Giang Siêu không chỉ ném mũi tên vào trong bình, mà bình còn lắc lư rồi lùi ra sau gần mười centimet.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, ai cũng cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Thăng nhãi này thế mà lại thật sự ném trúng. Nhưng đây. không phải là trọng điểm, trọng điểm là hẳn có thể làm cho bình di chuyển giống như Hoàng Bá Long, thậm chí còn di chuyển xa hơn Hoàng Bá Long.

Có lẽ ngay cả Hoàng Bá Long cũng không có năng lực làm được như hẳn.

Hoàng Bá Long bịt mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nghe một tiếng keng, hẳn ta đoán được là Giang Siêu ném trúng.

Hắn ta hơi sốt ruột, rồi lại không thể gỡ bịt mắt, bởi vì gỡ là sẽ thua.

“Bây giờ tới lượt ngươi.” Đúng lúc này, Giang Siêu nói với giọng điệu lạnh nhạt.

Hoàng Bá Long đè nén nỗi khó hiểu vào lòng. Hẳn ta cầm mũi tên, ném ra phía trước theo dự đoán của mình.

Khoảng cách mà hẳn ta ném chính là khoảng cách ba centimet mà hắn ta đã làm cho bình di chuyển trong lần ném đầu tiên.

Hắn ta tin chắc rằng lần này mũi tên sẽ rơi vào trong bình.

Tiếc là khoảnh khắc hẳn ta ném mũi tên ra, mọi người đều lắc đầu, nhìn về phía Hoàng Bá Long với vẻ trêu ghẹo.

Cạch!

Một tiếng lạch cạch vang lên, không phải là một tiếng leng keng khi mũi tên rơi vào bình. Hoàng Bá Long nảy lên lòng nghỉ ngờ. Rõ ràng là hắn ta ném trúng rồi, vì sao hẳn ta lại không nghe ra được tiếng ném trúng?

Hẳn ta rất muốn gỡ bịt mắt ra những vẫn nhịn xuống. Hai tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng rất muốn nhắc nhở hắn ta.

Nhưng quy tắc đánh cuộc ném thẻ vào bình là bên nào nhắc nhở thì bên đấy tính thua. Trong ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ chỉ có thể cố nén bực bội và lo lăng.

Mũi tên thứ hai do Hoàng Bá Long ném ra năm yên ở vị trí trước bình.

“Bây giờ tới lượt ngươi.”

Tuy răng không biết mình có ném trúng hay không, nhưng mà Hoàng Bá Long vẫn nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nhếch môi, ném ra mũi tên thứ hai.

Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một tiếng keng lại vang lên, và bình lại lùi ra sau mười centimet.

Hoàng Bá Long thay đổi sắc mặt, vài lần muốn gỡ bịt mắt xuống, trong lòng nảy lên cảm giác bất an.

Có điều, hắn ta vẫn căng da đầu mà ném ra mũi tên thứ ba.

Khoảnh khắc mũi tên rơi xuống, lại là một tiếng lạch cạch.

Tiếng vang khiến hản ta rất ngạc nhiên. Đáng lẽ mũi tên ném trúng bình phải có tiếng vang leng keng mới đúng. Vì sao hẳn ta ném ra mũi tên thứ nhất có tiếng leng keng, đến hai mũi tên sau lại đều có tiếng lạch cạch?

Hản ta khó hiểu mà gỡ bịt mắt xuống. Rốt cuộc đã bản xong ba mũi tên, hắn ta có thể gỡ bịt mắt xuống.
 
Chương 133: Bắt đầu từ bây giờ


Lúc hẳn ta đang ngạc nhiên, Giang Siêu ném tiếp mũi tên thứ ba, mũi tên rơi thẳng vào trong bình.

Lần này bình không di chuyển ra sau, bởi vì không cần phải di chuyển nữa, cho nên Giang Siêu sẽ không di chuyển.

Ngay từ lần đầu Hoàng Bá Long làm bình di chuyển, Giang Siêu đã nghe ra được. Đối phương muốn dùng loại thủ đoạn này hố hắn, hắn đương nhiên là phải gậy ông đập lưng ông rồi.

Lúc này, Giang Siêu gỡ bịt mắt xuống, lạnh nhạt nhìn lướt qua Hoàng Bá Long đang ngạc nhiên.

Hắn lấy ngân phiếu đặt cược từ trên tay trọng tài. Hai mươi vạn lượng bạc cứ như vậy rơi vào tay hẳn.

Đám người Mộ Dung Minh Hiên vẫn còn đang trong cơn ngạc nhiên, cả buổi chưa hồi hồn lại.

Sao mà thẳng được bạc dễ dàng quá vậy?

Bọn họ cứ tưởng rắng Giang Siêu chỉ là chơi xúc xắc giỏi, không ngờ rằng hắn chơi ném thẻ vào bình cũng giỏi như vậy.

Lúc này, Hoàng Bá Long cũng hồi hồn lại, nhìn về phía Trình Hâm và Lục Minh với ánh mắt giận dữ, nói: “Hai người các ngươi dám chơi bổn thiếu... muốn chết hả...”

Hẳn ta vừa dứt lời, Lục Minh và Trình Hâm lập tức nhăn nhó mặt mày, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Hoàng Bá Long, suốt ruột giải thích.

“Hoàng thiếu, bọn ta không biết hắn chơi ném thẻ vào bình

giỏi như vậy, bọn ta chỉ biết là hẳn chơi xúc xắc giỏi...”

“Đúng vậy, Hoàng thiếu, bọn ta chỉ mới chơi xúc xắc với hắn, thật ra thì bọn ta cũng bị hắn lừa.”

Dưới cơn giận dữ, Hoàng Bá Long trực tiếp bán luôn Lục Minh lẫn Trình Hâm bán.

Ba người vừa dứt lời, Mộ Dung Minh Hiên giận dữ mà nhìn về phía Lục Minh và Trình Hâm.

Lúc này, hai người khác bên cạnh hắn ta cũng nhìn sang, trong mắt nảy lên lửa giận.

“Lục Minh, Trình Hâm, các ngươi... Bây giờ hai người họ mới hồi hồn lại, nhận ra là huynh đệ của bọn họ phản bội bọn họ.

Nghe vậy, Lục Minh và Trình Hãm mặt mày đầy vẻ phức tạp lùi ra sau, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.

Sau đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu bằng. ánh mắt tràn đầy giận dữ. Bọn họ không ngờ răng Giang Siêu ngay cả ném thẻ vào bình cũng lợi hại như vậy.

Bọn họ vốn tưởng rằng Hoàng Bá Long chơi ném thẻ vào bình giỏi, có thể hố Giang Siêu một trận, nào ngờ lại bị Giang Siêu hố ngược lại một trận.

Giang Siêu chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Lục Minh và Trình Hâm với ánh mắt lạnh băng.

Hản ghét nhất là kẻ phản bội. Nếu không phải kiếp trước hắn bị phản bội thì hắn đã không xuyên đến nơi này rồi.

Nếu cho hẳn cơ hội, hắn nhất định phải giết hai người họ.

Mộ Dung Minh Hiên lạnh lùng nói với Lục Minh và Trình Hâm: “Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không còn là huynh đệ của ta nữa, hy vọng các ngươi tự mình giải quyết cho tốt”

Mộ Dung Minh Hiên vừa dứt lời, trong mắt Lục Minh và Trình Hâm lộ vẻ phức tạp. Bọn họ cúi đầu, đáy mắt hiện lên vẻ âm độc và giận dữ.

“Hoàng Bá Long, mới đây mà đã thua không nổi rồi sao? Nếu thua không nổi thì không cần đánh cuộc. Dù sao ta đã thăng được mười vạn lượng rồi, có đánh cuộc nữa hay không cũng được. Có điều mười vạn lượng này có thể đi đổi giấy nợ của Minh Hiên từ trên tay ngươi.”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng Bá Long, nói với giọng điệu hài hước.

Nghe vậy, trên mặt Hoàng Bá Long tràn đầy vẻ giận dữ và âm độc. Hắn ta nhìn ngân phiếu trên tay Giang Siêu, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.

Hắn ta vốn định thẳng tiền của Giang Siêu, không ngờ lại bị Giang Siêu hố. Hắn ta chưa từng có lúc nào nghẹn khuất như bây giờ, huống chỉ là hắn ta còn khó lắm mới tìm được cơ hội bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên.

Nếu để Mộ Dung Minh Hiên lấy giấy nợ đi thì hẳn ta sẽ rất khó để dẫn Mộ Dung Minh Hiên vào hố lần nữa.

“Hừ... vì sao không cần đánh cuộc, đánh cuộc tiếp đi chứ! Có điều, lần này chúng ta chơi lớn hơn là đặt cược hết số tiền trên người mình. Hơn nữa, lần này vẫn do ta đặt ra quy tắc.”

Hoàng Bá Long hừ lạnh một tiếng, mặt mày tràn đầy vẻ kiên quyết.

Hắn ta đặt cược hết ngân phiếu của mình chỗ trọng tài, tổng cộng là ba mươi vạn lượng bạc.
 
Chương 134: Ta là bên thua


Nghe vậy, Hoàng Bá Long mặt mày đều mang vẻ không sao cả.

Hắn ta không vì mình vô sỉ mà cảm thấy áy náy, ngược. lại còn lạnh nhạt nói:

“Ta là bên thua.

Ta đương nhiên là phải đặt quy tắc rồi.

Ta mặc kệ trước đây là sao.

Ta chỉ biết hôm nay quy tắc phải do bên thua là ta đặt ra. Cái gì? Các ngươi thăng rồi không muốn đánh cuộc nữa hả? Không dễ ăn vậy đâu. Nếu hôm nay các ngươi không đánh cuộc thì đừng mong ra khỏi cửa”

Câu nói cuối cùng của Hoàng Bá Long mang theo uy hiếp. Đồng thời, hắn ta phất phất giấy nợ trên tay, nói: “Mộ Dung Minh Hiên, nếu ngươi không đánh cuộc, thì bổn thiếu thà răng không cần tiền cũng muốn đưa giấy nợ cho phụ thân ngươi, đồng thời làm cho cả phủ Ninh Châu đều biết Mộ Dung đại thiếu thiếu nợ không trả.”

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên hơi xụ mặt xuống, nếu thăng nhãi vô sỉ này thật sự làm vậy, thì không nói tới việc hắn †a bị mất mặt, chỉ lo là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh phụ thân hắn ta.

Hẳn ta tức giận nhìn Hoàng Bá Long, trong nhất thời không biết nên nói cái gì cho đúng.

Còn Giang Siêu thì lại nghiền ngẫm nhìn về phía Hoàng Bá Long, nói: “Được thôi, quy tắc vẫn do ngươi đặt ra, nhưng mà... có vẻ là tiền cược của ngươi còn ít. Ta có gần bốn mươi vạn lượng, mà ngươi chỉ có ba mươi vạn lượng, vậy là không công băng.”

Dứt lời, Giang Siêu giơ xấp ngân phiếu trong tay lên. Hắn có hơn hai mươi vạn lượng, cộng thêm vừa thắng mười vạn lượng, tổng cộng là ba mươi tám vạn lượng.

“Ngươi muốn sao?”

Thấy Giang Siêu dùng lời nói chặn miệng mình, Hoàng Bá Long sợ Giang Siêu không đánh cuộc nên vội vàng hỏi.

“Muốn đánh cuộc cũng được, nhưng phải tính thêm giấy nợ của Minh Hiên, coi như là tám vạn lượng, vừa lúc bằng với ba mươi tám vạn lượng trong tay ta. Muốn đánh cuộc thì đánh cuộc, không muốn đánh cuộc thì bọn ta đi. Ngươi muốn làm sao tùy ngươi. Nhưng là chỉ với một mình ngươi mà muốn bôi nhọ Minh Hiên là không được." Giang Siêu lạnh lùng nói với Hoàng Bá Long.

Nghe vậy, trong mắt Hoàng Bá Long hiện lên vẻ do dự. Hiện giờ hắn ta phải dựa vào giấy nợ để bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên. Nếu không còn giấy nợ thì làm sao có thể bắt chẹt được nữa?

Nhưng nếu không lấy giấy nợ ra thì hắn ta lại không có cách làm cho Giang Siêu chịu đánh cuộc.

Cứ nghĩ tới việc Giang Siêu thắng hắn ta mười vạn lượng. rồi muốn đi về là hẳn ta cảm thấy không cam tâm. Huống chỉ hắn ta còn định thắng hai mươi tám vạn lượng của Giang Siêu nữa kìa.

Dù sao thì ván kế tiếp vẫn là hắn ta đặt quy tắc, vậy nên chắc chắn là hắn ta sẽ thăng.

Sau cơn do dự, Hoàng Bá Long đưa giấy nợ cho trọng tài.
 
Chương 135: Keng!


Thằng nhãi này đúng là liên tục đẩy cao mức độ vô sỉ mà. Quy tắc gian xảo thì thôi đi, vậy mà hắn ta lại còn bảo Giang Siêu ném trước.

Ván này khác với ván trước, ván trước ném trước chiếm ưu thế, ván này ném trước là thua chắc rồi.

Bình thường khi chơi loại quy tắc này, đều dựa vào rút thăm để quyết định ai trước ai sau, người nào xui xẻo thì ném trước thôi. Còn hiện giờ, rõ ràng là Hoàng Bá Long đang ức hiếp Giang Siêu.

“Hoàng Bá Long, vì sao ngươi không ném trước mà bảo sư: phụ ta ném trước? Ngươi mẹ nó, đê tiện vô sỉ quá đi! Ta..”

Mộ Dung Minh Hiên mở miệng là mảng.

Có điều, Giang Siêu võ nhẹ vai hẳn ta, mỉm cười nói với hắn ta: “Đừng lo lắng, ta đã nói rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho †a. Có vi sư ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Ngươi cứ chờ lấy giấy nợ đi.”

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên ngơ ngẩn nhìn về phía Giang Siêu, tuy còn không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.

Hắn ta không biết sư phụ mình có năm chắc thật hay không. Nhưng nếu sư phụ không cho hẳn ta tranh cãi thì hẳn †a sẽ nhịn xuống, mọi thứ đều nghe theo lời sư phụ.

Rốt cuộc dù có tranh cãi nữa thì cũng vô dụng thôi.

Lúc này đã có người treo bình lên trên tường. Bởi vì thường xuyên có loại đánh cuộc này, cho nên trong phòng cũng có chỗ để treo bình.

Nhìn chiếc bình trên tường, Giang Siêu nhíu mày, ánh mắt cũng thay đổi.

Ở góc độ này, rất dễ để ném mũi tên vào bình, nhưng muốn mũi tên ở lại trong bình thì rất khó.

Bởi vì chỉ cần hơi dùng sức là có thể làm mũi tên văng ra khỏi bình. Rốt cuộc miệng bình ở trạng thái song song với người ném, nên rất dễ làm mũi tên rơi ra ngoài.

Huống chỉ còn có thêm người sau ném, chắc chẳn sẽ làm mũi tên của người ném trước văng ra ngoài.

Đây chính là lý do vì sao Hoàng Bá Long muốn Giang Siêu ném trước.

Giang Siêu ném trúng, cho dù là ném rơi vào trong bình, thì khi Hoàng Bá Long ném tiếp, chắc chẳn là mũi tên của Giang Siêu sẽ bị đẩy văng ra.

Hoàng Bá Long ném sau Giang Siêu. Nói cách khác, dù Giang Siêu có ném trúng mấy mũi tên, thì kết quả cuối cùng đều sẽ là bị mũi tên của Hoàng Bá Long đẩy văng ra ngoài.

Giang Siêu thua chắc rồi! Mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt thương hại, thương hại Giang Siêu bị Hoàng Bá Long tính kế, ván này không có phần thắng.

Hắn không chỉ sẽ thua, mà còn sẽ thua rất thảm, thua một lần là thua sạch sẽ.

Thấy cảnh này, mặt mày Lục Minh và Trình Hâm đều có vẻ. chế giễu. Vừa rồi Giang Siêu làm cho bọn họ chịu nhục nhã, khiến Hoàng Bá Long nói ra là bọn họ phản bội, bọn họ liền hận Giang Siêu đến ngứa răng.

Nếu không phải Giang Siêu lừa bọn họ thì sao bọn họ có thể làm cho Hoàng Bá Long không vui. Bây giờ bọn họ chỉ mong Giang Siêu thua thảm thôi, thậm chí còn mong lát nữa Hoàng Bá Long tiếp tục dụ dỗ Giang Siêu đánh cuộc, tốt nhất là đánh cuộc tay chân của Giang Siêu.

Trong ánh mắt không xem trọng của mọi người, Giang Siêu cầm mũi tên của hắn, nhìn Hoàng Bá Long đang tràn đầy đắc ý, hơi cong môi lên rồi ném mũi tên ra ngoài.

Keng!

Một tiếng va chạm vang lên, mũi tên của Giang Siêu rơi vào trong bình. Mọi người không nhịn được cảm thán Giang Siêu không hổ là cao thủ ném thẻ vào bình.

Ném thì ném chính xác, nhưng ném chính xác có thể làm được gì? Kết quả cuối cùng đều sẽ là thua Hoàng Bá Long thôi.

Mọi người đều cảm thấy Hoàng Bá Long ném sau, chắc chẳn sẽ đẩy văng mũi tên của Giang Siêu ra ngoài.

Quả nhiên, khi tới lượt Hoàng Bá Long, hắn ta giễu cợt lại đắc ý mà nói với Giang Siêu: “Nhãi ranh, ném chính xác lắm, tiếc là ngươi không chiếm ưu thế, đợi lát nữa ta đẩy văng mũi tên của ngươi ra ngoài thì ngươi cũng đừng tức giận.”

Dứt lời, hắn ta không nhịn được lòng đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to, giống như là mình đã thẳng rồi vậy.

Trong lúc cười to, hắn ta ném mũi tên về phía miệng bình, sức ném rất lớn rất nhanh.

Ai cũng có thể nhìn ra được đường đi của mũi tên. Nó đang lao về phía miệng bình.
 
Chương 136: Đừng đắc ý


Mũi tên của Giang Siêu thế mà lại không hề nhúc nhích. Còn mũi tên của Hoàng Bá Long lại văng ra khỏi bình vì va chạm với mũi tên của Giang Siêu.

Xung quanh lập tức yên lặng, mọi người ngạc nhiên mà nhìn chuyện vừa xảy ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, ai cũng cho răng mình nhìn lầm rồi.

Đáng lẽ là mũi tên của Giang Siêu bị bắn ra ngoài mới đúng. Sao lại là mũi tên của Hoàng Bá Long bị bản ra ngoài? Sao có thể chứ? Rợn người thật đấy!

Hoàng Bá Long cũng rất ngạc nhiên, không thể tin nổi đây là sự thật.

Dưới tình huống Giang Siêu bắt đầu trước, ngay trong mũi tên đầu tiên, gã thế mà lại thua.

Có điều, khi hồi hồn lại, trong mắt gã hiện lên vẻ âm độc. Tuy rằng gã thua ở mũi tên đầu tiên, nhưng mà hiện giờ còn chưa phân thắng thua.

Rốt cuộc thì đến mũi tên thứ hai, Giang Siêu có thể sẽ tự ném văng mũi tên của mình, xui xẻo thì cả hai mũi tên đều sẽ rơi ra ngoài bình. Dù thế nào thì gã cũng là người ném mũi tên cuối cùng, chắc chắn là sẽ thắng.

Nghĩ thông suốt điểm này, gã không còn quan tâm đến mũi tên đầu tiên nữa.

Gã cười lạnh nói với Giang Siêu: “Đừng đắc ý, còn hai mũi tên nữa, hiện giờ đến lượt ngươi.”

Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm mà nhìn gã một cái, rồi giơ tay ném ra một mũi tên.

Thấy cảnh này, mọi người đều căng thẳng nhìn, ai cũng cảm thấy mũi tên thứ hai của Giang Siêu sẽ ném văng mũi tên thứ nhất của chính Giang Siêu.

Ngay lúc mọi người có suy nghĩ như vậy, mũi tên của Giang Siêu lại vững vàng mà rơi vào trong bình, cùng với mũi tên thứ nhất tạo thành hình một góc, kết quả là miệng bình bị hai mũi tên chặn lại.

Hai mũi tên của Giang Siêu cứ như vậy mà đứng vững trong bình, không hề nhúc nhích chút nào.

Mọi người ngạc nhiên nhìn mọi thứ đang diễn ra, tất cả đều cho răng mình nhìn lầm rồi, không thể tin nổi vào mắt mình.

Lục Minh và Trình Hâm suýt chút nữa căn đầu lưỡi mình. Bọn họ khó tin với thủ đoạn của Giang Siêu.

Hoàng Bá Long cũng rất ngạc nhiên. Kết quả này khác với dự đoán của gã. Gã vốn đang rất tự tin lập tức trở nên có chút luống cuống.

Nhìn hai mũi tên trên miệng bình, trong mắt gã hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tuy răng miệng bình đã bị Giang Siêu chặn lại với một góc độ hoàn mỹ, nhưng lại khiến cho mũi tên thứ hai của gã dễ dàng ném văng hai mũi tên trước đó của Giang Siêu ra ngoài.

Gã cực kì có lòng tin răng mình sẽ ném văng hai mũi tên của Giang Siêu ra ngoài.

Dù sao thì gã vẫn còn một mũi tên cuối cùng. Kể cả khi mũi tên thứ hai này không trúng, thì gã vẫn còn một mũi tên

cuối cùng để thắng.

Không đến mũi tên cuối cùng, không ai nói trước được thắng thua.

Nghĩ đến đây, gã giơ mũi tên lên ném về phía miệng bình, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác.
 
Chương 137: Hoàng Bá Long, ngươi muốn làm gì?


Còn hai mũi tên của Giang Siêu lại cứ đứng yên trong miệng bình, giống như là bị đóng dính trong bình.

Hoàng Bá Long ngạc nhiên. Mọi người cũng ngạc nhiên. Cái quái gì thế này?

Đã ném trúng mũi tên của Giang Siêu rồi mà còn không thể làm nó văng ra ngoài, có rợn người không chứ?

Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì Giang Siêu đã ném ra mũi tên thứ ba. Lần này, mũi tên của hẳn và hai mũi tên kia cùng nhau che lại miệng bình. Cả ba mũi tên đều rơi vào trong bình, Hoàng Bá Long không còn cơ hội ném trúng nữa.

Thấy cảnh này, trong mắt Hoàng Bá Long lộ ra vẻ tuyệt vọng. Vừa rồi gã còn rất đắc ý cảm thấy mình thắng chắc rồi, bây giờ đối mặt với gã lại là cục diện thua chắc rồi.

Miệng bình gần như bị ba mũi tên của Giang Siêu che kín. Gã làm sao có thể thắng được nữa?

Nhưng gã còn chưa hết hy vọng, cầm mũi tên lên, trong ánh mắt nham hiểm, dùng hết sức lực ném mạnh mũi tên ra ngoài.

Gã muốn dùng mũi tên cuối cùng này để phân thắng thua, và muốn dùng mũi tên cuối cùng này ném văng hết mũi tên của Giang Siêu.

Tiếc là khi mũi tên lao tới miệng bình, mũi tên đâm thẳng vào chỗ giao nhau giữa ba mũi tên, rồi bắn ngược ra ngoài.

Ném ba mũi tên, lại không có mũi tên nào rơi vào bình. Xung quanh trở nên yên lặng, mọi người ngơ ngẩn mà nhìn mọi thứ, trong mắt tràn đầy khó tin.

Thua rồi! Cho dù Hoàng Bá Long có dùng thủ đoạn tồi tệ để chơi thì vẫn cứ thua rồi.

Kể cả khi gã lựa chọn quy tắc có lợi cho mình thì gã vẫn thua hoàn toàn. Nghĩ đến vừa rồi mình còn ở đây đắc ý lại kiêu ngạo mà châm chọc Giang Siêu, gã cảm thấy mình chẳng còn một chút mặt mũi nào.

Cứ nghĩ đến là gã cảm thấy mình giống như một trò cười.

Đúng lúc này, Giang Siêu cầm ngân phiếu và giấy nợ từ trên tay trọng tài đưa cho Mộ Dung Minh Hiên, rồi vỗ nhẹ vai hẳn ta, nói: “Sư phụ từng nói là giúp ngươi thì chäc chẳn là sẽ giúp ngươi. Bây giờ ngươi có thể yên tâm rồi.”

Nhìn giấy nợ trong tay, Mộ Dung Minh Hiên lập tức vui vẻ, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Giang Siêu. Vì tờ giấy nợ này mà hẳn ta đã vài ngày không ngủ được.

Giang Siêu của lúc này khiến hẳn ta cảm nhận được sự ấm áp và che chở của phụ thân. Hắn ta cười trong nước mắt nói với Giang Siêu: “Sư phụ, cảm ơn...”

Nghe vậy, Giang Siêu bật cười vỗ võ đầu hắn ta. Tuy rằng thăng nhãi này có chút ăn chơi trác táng, nhưng mà vẫn rất là đáng yêu.

“Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, giải quyết xong sự việc là một chuyện vui vẻ, bây giờ chúng ta nên về nhà, nếu không người nhà ngươi sẽ lo lắng.”

Giang Siêu xoa đầu Mộ Dung Minh Hiên, quay người định đi ra ngoài.

Bên kia, Hoàng Bá Long hồi hồn lại, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ và không cam lòng.

“Nhãi ranh, thắng rồi muốn đi hả, không dễ dàng như vậy, bổn thiếu còn muốn đánh cuộc với ngươi..”

Gã cản trước mặt Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên với vẻ mặt tức muốn hộc máu.

Một lần là thua bốn mươi vạn lượng, cộng thêm thua giấy nợ dùng để bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên, nếu để phụ thân gã biết chuyện này thì chắc là sẽ đánh gãy chân gã.

“Hoàng Bá Long, ngươi muốn làm gì? Ngươi tưởng bổn thiếu sợ ngươi hả? Ngươi còn dám cản bọn ta, ngươi có tin là bổn thiếu sẽ làm ngươi bò ra ngoài không?”

Mộ Dung Minh Hiên nổi giận nhìn Hoàng Bá Long. Hắn ta không ngờ rằng thằng nhãi này không chỉ chơi không chịu thua, mà còn không cho người ta đi.

“Hừ... bổn thiếu mặc kệ, hôm nay các ngươi muốn đánh cuộc thì đánh cuộc, không muốn đánh cuộc cũng phải đánh cuộc, nếu không đừng mong ra khỏi cánh cửa này!”

Hoàng Bá Long lạnh lùng nhìn về phía Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên rồi vẫy tay với phía sau lưng.

Ngay sau đó, có hai gã đàn ông vạm vỡ xuất hiện sau lưng gã, lạnh lùng nhìn Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên. Xem cái kiểu này là biết thắng nhãi kia định dùng vũ lực.

Thấy cảnh này, Giang Siêu mỉm cười nghiền ngẫm, rồi đi lên trước một bước, đá một chân lên bụng Hoàng Bá Long, khiến Hoàng Bá Long lập tức ngã lăn ra đất.
 
Chương 138: Còn ngây người ra đây làm gì


“Bắt hăn, bổn thiếu muốn hẳn sống không bằng chết!” Hoàng Bá Long lập tức nổi giận, hét to lên.

Hai gã đàn ông vạm vỡ chợt bừng tỉnh, lao nhanh về phía Giang Siêu, trên người quanh quẩn mùi máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn khiến người xung quanh vô thức sợ hãi.

Loại người này chắc chăn dính không ít mạng người, nếu không thì sẽ không toát ra khí thế như thế.

Thấy cảnh này, mọi người đều có chút thương hại nhìn về phía Giang Siêu. Có lẽ thằng nhãi này có địa vị nhỏ nhoi gì đó, nhưng rồi cũng bị Hoàng Bá Long dạy dỗ một trận ra trò thôi.

Lúc Giang Siêu sắp bị hai gã đàn ông vạm vỡ bắt lấy, Giang Siêu lao nhanh lên trước, không biết là cố ý hay vô tình mà đâm trúng hai gã, khiến hai gã ngã nhào xuống đất.

Mọi người cực kì ngạc nhiên, cả buổi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chạy mau! Còn ngây người ra đây làm gì...” Giang Siêu muốn kéo Mộ Dung Minh Hiên chạy đi. Hản không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Hoàng Bá Long.

Chuyện đã giải quyết xong rồi, đương nhiên là phải chạy thôi, nếu không thì không biết khi nào mới xong.

Nhìn bộ dáng kia của Hoàng Bá Long là biết hôm nay gã sẽ không để yên cho Mộ Dung Minh Hiên. Lúc này không chạy thì định lúc nào mới chạy.

Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp kéo Mộ Dung Minh Hiên thì đột nhiên có người phá cửa, vài gã đàn ông vạm vỡ chạy vào từ bên ngoài.

“Thiếu gia, thăng nhãi nào đắc tội với ngươi, bọn ta làm chết hắn...” Hiển nhiên là giọng nói của Hoàng Bá Long dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, khiến khá nhiều người chạy vào.

Xem ra là lần này Hoàng Bá Long dẫn tới không ít người. Không biết là gã có ý đồ xấu gì, hay là có ý định bắt cóc hẳn và Mộ Dung Minh Hiên.

Giang Siêu vốn định ra tay giải quyết đám người kia, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Trước khi điều tra rõ sự việc, hắn sẽ không để lộ thực lực của mình.

Chỉ có một cách để giúp Mộ Dung Minh Hiên thoát khỏi bao vây, đó là hắn tạm thời dẫn đám người kia đi.

Hắn lao về phía Mộ Dung Minh Hiên, nhỏ giọng nói bên tai hẳn ta: “Mau về đi, lát nữa ta sẽ tự mình đi vê!”

Cùng lúc đó, hẳn lướt nhanh qua Mộ Dung Minh Hiên, kéo Hoàng Bá Long đang ngã trên mặt đất dậy.

Hoàng Bá Long sợ hãi hét to. Giang Siêu tát một cái, mạnh tới mức khiến gã ngất xỉu.

Giang Siêu kéo Hoàng Bá Long nhảy ra ngoài cửa sổ. Đám người kia thấy vậy liền giận dữ quát: “Mau buông công tử ra! Nếu không thì ngươi chỉ có một con đường chết!”

Ngay sau đó, hơn mười gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo Giang Siêu, còn Giang Siêu thì kéo Hoàng Bá Long đã ngất xỉu chạy vài phút là thoát khỏi đám người kia.
 
Chương 139: Câm miệng cho bổn thiếu!


Tuy rằng hẳn kéo Hoàng Bá Long dẫn đám người kia đi rồi, nhưng mà ai biết có còn người nào đi bắt Mộ Dung Minh Hiên hay không.

Lúc này, trong sân phía dưới ầm ï lên, mười mấy người đuổi theo Giang Siêu hoảng loạn tìm kiếm khäp nơi. Không. thấy Hoàng Bá Long đâu cả, bọn họ không sốt ruột mới là lạ.

Ngoài nhà lầu ở mặt tiền, Minh Nguyệt Lâu còn có nhà lầu nội viện ngoại viện, không hổ là thanh lâu số một phủ Ninh Châu.

Giang Siêu nhìn từ trên cao xuống, xung quanh có hơn ba mươi gã đàn ông vạm vỡ đang tìm Hoàng Bá Long.

May là vì hành động của Giang Siêu gây ra một trận hỗn loạn nhỏ, nên đám nhị đại tham gia đánh cuộc đều nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.

Giang Siêu thấy được Mộ Dung Minh Hiên và hai tên huynh đệ của hẳn ta. Về phần Lục Minh và Trình Hâm, chắc là không còn mặt mũi chơi với Mộ Dung Minh Hiên nữa.

'Thấy Mộ Dung Minh Hiên đã an toàn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, Giang Siêu quay người định tìm đường ra khỏi Minh Nguyệt Lâu.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Có điều, Minh Nguyệt Lâu đứng riêng giữa khu phố, xung quanh không có nóc nhà để nhảy qua, mà đám đàn ông vạm vỡ kia đã phân người ra canh giữ bốn góc.

Có chút khó khăn nếu muốn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu mà không bị phát hiện.

Giang Siêu chợt nhìn về phía bên phải, nơi đó có một căn phòng gần con sông trong thành, tới đó là có thể tìm cơ hội nhảy qua bờ sông bên kia.

Hắn nhảy bật vài cái là tới căn phòng kia.

Ngay lúc hắn định tìm một góc độ tốt để nhảy qua bờ sông bên kia mà không bị người phía dưới phát hiện, thì ở chỗ nóc nhà, Hoàng Bá Long đã tỉnh lại.

Gã ngồi dậy, lắc lắc đầu, dường như còn chưa tỉnh táo.

Thấy vậy, Giang Siêu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhảy xuống chỗ cửa sổ đang mở ra.

Hắn tuyệt đối không thể để Hoàng Bá Long phát hiện ra dấu vết của mình. Một khi Hoàng Bá Long hét lên, dẫn tới nhiều người bao vây hắn, thì hẳn sẽ để lộ thực lực của mình.

Trước khi biết rõ Hoàng Bá Long muốn làm gì thì che giấu thực lực mới là thủ đoạn tự bảo vệ mình tốt nhất.

Hản vừa nhảy vào phòng liền ngửi được một mùi hương dịu nhẹ. Đó là mùi hương của hoa mai, hoa mai không sợ giá lạnh, đứng ngạo nghễ trong tuyết.

Hản hơi thay đổi vẻ mặt. Đây là mùi hương tỏa ra từ nước hoa. Trong vài loại nước hoa do hắn làm ra, vừa lúc có mùi hương hoa mai.

Hắn nhớ rõ hiện nay một lọ nước hoa có giá ba mươi lượng, mà đây chỉ mới là giá bán sỉ. Ở tại phủ Ninh Châu, một lọ nước hoa có giá thấp nhất là năm mươi lượng, thậm chí một trăm lượng.

Người có thể mua nổi nước hoa tuyệt đối không phải là người bình thường. Cho dù là tại thanh lâu, người có thể mua nổi nước hoa ít nhất cũng phải ở cấp bậc hoa khôi.

Xem ra là hắn đã vô tình chạy vào phòng của một hoa khôi nào đó rồi.

Lúc này, trên nóc nhà truyền đến tiếng hét sợ hãi của Hoàng Bá Long.

“Có ai không... mau đỡ bốn thiếu xuống... đám rác rưởi các ngươi, có nghe không hả... mau đi...” Hoàng Bá Long đã tỉnh táo chắc là rất sợ hãi.

Nóc nhà Minh Nguyệt Lâu có độ cao ba bốn tầng lầu, lỡ như ngã xuống dưới thì có thể sẽ chết. Với dáng vẻ ăn chơi trác táng như Hoàng Bá Long, không bị dọa ra nước tiểu mới là lạ.

“Thiếu gia, ngươi đừng sốt ruột, bọn ta tới cứu ngươi ngay đây..." Có người đứng dưới hô lên.

“Câm miệng! Câm miệng cho bổn thiếu!” Hoàng Bá Long thẹn quá hóa giận quát. Cái dáng vẻ hiện giờ của gã chắc là bị người ta coi như con khỉ. Gã có chút phát điên lên.

Trên mặt Giang Siêu hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Hắn đi tới cửa sổ bên kia, định mở cửa sổ ra nhìn xem.

Phía sau chợt truyền đến tiếng mở cửa, Giang Siêu không kịp nghĩ nhiều, dời tầm mắt sang bên phải, lập tức bay nhanh qua trốn đi.

Ở đó vừa lúc có một tấm bình phong, Giang Siêu đi vào mới thấy có một thùng tắm lớn, trong thùng tắm là nước ấm đang bốc hơi và một ít cánh hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top