Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 200: Sản nghiệp cửa hàng Đại Đông


Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đã nói xong về chuyện của tộc Dạ Lang rồi.

Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh, nói: "Thanh Ảnh, giờ đến tỷ rồi, tỷ tìm ta có chuyện gì?"

Nghe hắn nói thế, trong mắt Diệp Thanh Ảnh có chút do dự liếc nhìn Giang Siêu, nhưng rất nhanh nàng ấy đã kiềm chế. cảm xúc, bình tĩnh lại một chút, nghiêm túc nhìn hẳn:

"Ta e răng mình gặp phải một chút rắc rối rồi. Cách đây không lâu... chúng ta..."

Diệp Thanh Ảnh kể lại câu chuyện của mình.

Giang Siêu nghe xong thì nhíu mày lại, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Bây giờ, điều mà cửa hàng Đại Đông chúng ta đang gặp phải là làm thế nào để giao đủ vải trong thời gian quy định, vẫn còn nửa tháng nữa, cho dù chúng ta có làm lại thì e răng cũng sẽ không có nhiều vải như vậy.

Hơn nữa, sau khi làm lại vải vóc thì cũng không biết vải có bị phai màu hay không nữa”

"Sản nghiệp cửa hàng Đại Đông của chúng ta ở Ninh Châu có thể khó mà duy trì được.

Ta chỉ muốn hỏi ngươi xem ngươi có cách nào giúp ta giải quyết vấn đề này không."

Diệp Thanh Ảnh cũng không khách khí với Giang Siêu.

Từ lúc nàng ấy gọi tên Giang Siêu một cách thoải mái cho đến lúc nàng ấy nhất quyết muốn hẳn gọi tên thân mật của mình, nàng ấy chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.

Giang Siêu hoàn toàn không để ý đến điều này, việc hẳn có quan hệ tốt với thiếu chủ của thương thành đệ nhất thiên hạ lại là một chuyện tốt.

Ít nhất, điều này có thể giúp hẳn tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

"Tỷ không để ý chuyện này vô cùng kỳ lạ sao!?"

Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh nói.

Chuyện này thật kỳ quái, Nguyên Vương cố tình đặt đơn hàng, sau đó đơn hàng lập tức xảy ra vấn đề.

Đó là danh hiệu thương gia buôn bán vải lâu đời, việc vải bị phai màu là điều hiếm khi xảy ra.

Khả năng rất có thể là ai đó đã động tay động chân tới màu vải, điều người này muốn chính là nhân cơ hội này phá hoại cửa hàng Đại Đông.

Người được lợi cuối cùng chính là Nguyên Vương. Bên kia có thể muốn nhân cơ hội thôn tính sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông ở Ninh Châu.

Đối với một vương gia muốn tạo phản, nguồn tài chính là sự đảm bảo cho việc thành công của hẳn.

Nếu có thể, thậm chí còn có khả năng hắn ta còn muốn toàn bộ cửa hàng Đại Đông.

Diệp Thanh Ảnh nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nàng ấy cười khổ nhìn Giang Siêu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Hản nhìn nàng ấy như vậy, nàng ấy rõ ràng biết Nguyên Vương đang có âm mưu gì, nhưng với thân phận của nàng ấy, làm sao có thể chống lại Nguyên Vương?

Hoặc là ngay từ đầu khi nhận được đơn đặt hàng của Nguyên Vương, nàng ấy ít nhiều cũng đã biết được chuyện này.
 
Chương 201: Nàng ấy muốn xem


Biểu cảm của Diệp Thanh Ảnh chua xót khi nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe thấy thế, hắn nhìn về phía Diệp Thanh Ảnh, có chút kỳ quái hỏi: "Vải phai màu còn ở đó không?"

Diệp Thanh Ảnh nghe được lời này có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu Giang Siêu muốn làm gì, nàng ấy vô thức gật đầu nói: “Vải vẫn luôn ở đây, ta còn không biết nên xử lý thế nào!"

"Vậy thì được rồi, chỉ cần tỷ làm theo lời ta nói, ta cam đoan có thể giao hàng đúng hẹn." Giang Siêu gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười quái dị.

Nghe hắn nói vậy, Diệp Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn Giang Siêu, giống như không ngờ rằng Giang Siêu thế mà lại có biện pháp.

"Trước tiên tỷ đi thu thập lúa mì, càng nhiều càng tốt, sau đó cho lúa mì nảy mầm, sau đó..." Giang Siêu dạy cho Diệp Thanh Ảnh cách tạo ra rượu.

Diệp Thanh Ảnh không hiểu Giang Siêu muốn làm gì, nhưng nàng ấy vẫn chăm chú lắng nghe, hẳn thấy nàng ấy có chút mơ hồ thì sai nha hoàn bên cạnh mang giấy bút đến cho mình.

Hản viết lại quy trình làm rượu ra giấy, tâm nửa tháng là đủ rồi. Để vải không bị phai màu thì chỉ cần ngâm vải trong rượu và muối một thời gian.

Giang Siêu đang viết giấy vừa giải thích cho Diệp Thanh Ảnh, Diệp Thanh Ảnh nghe xong, nàng ấy luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chế tạo đồ vật này xong thì sẽ có tác dụng gì sao?

"Giang Siêu, việc này có liên quan gì tới việc vải bị phai màu?" Biểu cảm của nàng ấy có vẻ khó hiểu nhìn Giang Siêu.

"Đương nhiên là có liên quan rồi. Tỷ chỉ cần làm theo lời †a nói trước. Ta đảm bảo rằng nửa tháng nữa tỷ sẽ có hàng để giao. Tuy nhiên, tỷ nhớ làm nhiều rượu này nhé. Đến lúc đó, rượu còn dư lại để đó mà uống!"

Giang Siêu mỉm cười với Diệp Thanh Ảnh. Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, tuy rằng trên mặt còn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Giang Siêu, nàng ấy cũng chỉ có thể gật đầu.

Rượu lên men nửa tháng còn mềm và không thích hợp để uống, nhưng lại đủ để che màu của vải.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Mặc dù Diệp Thanh Ảnh vẫn không biết loại rượu do Giang Siêu pha chế có thể giải quyết vấn đề vải bị phai màu hay không, nhưng trong lòng nàng ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.

Tiếp theo, hai người trò chuyện về một số chuyện trong nhà, rồi lần lượt trở về cửa hàng. Việc đầu tiên nàng ấy phải làm là mua lúa mì.

Mệnh lệnh vừa được ban xuống, Nguyên Vương thế tử Tống Chân đã tìm tới cửa.

"Diệp tiểu thư, liên quan đến vải được đặt hàng, không biết Diệp tiểu thư sẽ giải thích thế nào với phủ Nguyên Vương đây.

Hắn ta nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Ảnh đang ngồi trên ghế chính, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và tà ác.

Ánh mắt của hẳn ta thậm chí còn hung hãn hơn.

Nữ nhân như Diệp Thanh Ảnh không chỉ xinh đẹp mà còn có năng lực,chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ thích nàng ấy

Đặc biệt là những người quen với việc nhìn người đẹp như '

Tống Chân, khi nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo như Diệp Thanh Ảnh, càng muốn giữ nàng ấy cho riêng mình.

Mục đích hẳn ta đến Châu phủ chính là để chuẩn bị chiếm đoạt sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông, hoặc để có được nữ nhân xinh đẹp như Diệp Thanh Ảnh.

Dù sao, nếu có thể làm cho Diệp Thanh Ảnh gả cho hắn †a, như vậy mọi thứ ở cửa hàng Đại Đông, hẳn ta đều có thể sử dụng. Đến lúc đó có thể vang danh thiên hạ còn làm khó được hắn ta không?

"ồ... Không biết Nguyên vương thế tử muốn ta giải thích như thế nào?" Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, nhìn Tống Chân, khóe miệng hiện lên một tia trêu chọc.

Nếu không gặp Giang Siêu trước thì giờ này khi nàng ấy nhìn Tống Chân ở trước mặt thì có lẽ nàng ấy sẽ cảm thấy kém tự tin hơn một chút.

Nhưng hiện tại, Giang Siêu đã có biện pháp giúp nàng ấy giải quyết vấn đề, nàng ấy liền không có gì phải sợ hãi.

Nàng ấy muốn xem Nguyên Vương thế tử muốn làm gì.

"Diệp tiểu thư thật biết nói đùa, kỳ thật chuyện này cũng không có gì khó khăn, chúng ta không cần thiết phải vì thế mà làm mất lòng nhau.

Thật ra ta đã yêu Diệp tiểu thư ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần Diệp tiểu thư có thể đồng ý gả cho ta, vậy thì chuyện vải sẽ được giải quyết. Đến lúc đó chuyện này sẽ trở thành chuyện trong gia đình, một câu là có thể giải quyết được."
 
Chương 202: Diệp tiểu thư


“Thế tử nói đùa rồi, tiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, cũng không dám trèo cao” Diệp Thanh Ảnh lạnh lùng nhìn về phía Tống Chân, nhàn nhạt từ chối.

Không phải người nào nàng ấy cũng nhìn trúng cả, cho dù Tống Chân có anh tuấn tiêu sái và gia thế bất phàm đi nữa cũng thế.

Đối với Diệp Thanh Ảnh, người trước mặt này chỉ là hạng người cái ăn chơi trác táng mà thôi. Dựa vào bối cảnh gia đình mới ra dáng người, nếu không có thân phận bối cảnh thì hắn ta cũng chỉ là một bao cỏ.

Nếu như so bản lĩnh thật sự, có lẽ chỉ một ngón tay của Giang Siêu thôi, hắn ta cũng không sánh nổi. Trừ khi mắt nàng ấy mù thì mới có thể coi trọng loại người này.

Tống Chân nghe thế, vẻ mặt vốn dĩ còn rất chờ mong trong nháy mắt lạnh hẳn xuống, hắn ta không ngờ Diệp Thanh Ảnh lại từ chối mình.

Cho dù là thanh danh hay là gia thế, thậm chí là diện mạo, người có thể so sánh được với hẳn ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hẳn ta thật sự không hiểu nổi, vì sao Diệp Thanh Ảnh lại không để mình vào mắt.

Nghĩ đến chuyện bị Diệp Thanh Ảnh từ chối một cách dứt khoát đến vậy, không hiểu sao trong lòng Tống Chân bỗng dâng lên cảm giác tức giận.

“Diệp tiểu thư, nếu cô đã nói như thế, vậy cũng đừng trách †a không màng tình cảm, nếu thật sự muốn truy cứu thì bên Châu phủ, sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông đều phải chắp tay nhường lại đấy.”

Tống Chân lạnh lùng lên tiếng uy hiếp, nói đến đây, hắn ta lộ vẻ mặt nghiền ngẫm rồi nói tiếp:

“Ta nghe nói, hội trưởng của cửa hàng Đại Đông, cũng chính là phụ thân của cô sắp sửa nghỉ hưu rồi, về vấn đề người thừa kế, Diệp tiểu thư hẳn là hiểu rõ ràng hơn bổn thế tử, nếu như bởi lý do này mà cô ném đi sản nghiệp ở Châu phủ, vậy thì sợ là cửa hàng Đại Đông của cô sẽ bị từ bỏ đấy.”

Câu nói của hắn ta vừa thốt ra, sắc mặt Diệp Thanh Ảnh nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Thật ra mỗi câu của Tống Chân đều đâm vào chỗ đau của nàng ấy. Cửa hàng Đại Đông là của Diệp gia nàng ấy, nhưng Diệp gia không chỉ có riêng một nhánh nàng ấy. Đại nghiệp của Diệp gia lớn, ngoại trừ dòng phụ ra thì dòng chính còn có ba phòng.

Đại phòng các nàng cũng chỉ có một mình nàng ấy mà thôi, nên phương diện thừa kế sẽ có khó khăn. Nhị phòng và tam phòng đều muốn đạt được quyền khống chế cửa hàng Đại Đông.

Nếu như Diệp Thanh Ảnh là nam nhị, thì vấn đề quyền thừa kế hẳn là sẽ không bị quấy nhiễu. Nhưng nàng ấy thân là nữ nhân nên muốn kế thừa thì sẽ có điều khó khăn.

Thứ nhất, nàng ấy cần phải tuyển một người ở rể. Thứ hai, nàng ấy cũng cần phải có năng lực khiến người ta thần phục. Hai điểm này Diệp Thanh Ảnh đều không có được sự công nhận.

Vấn đề người ở rể không giải quyết được, bây giờ, nếu lại đánh mất sản nghiệp ở Ninh Châu phủ, vậy thì sợ là Diệp Thanh Ảnh sẽ hoàn toàn vô duyên với vị trí người thừa kế.

Từ lúc bät đầu Nguyên Vương hợp tác cùng Diệp Thanh Ảnh, có lẽ đã muốn dùng chuyện này để ép Diệp Thanh Ảnh rồi. Nếu nàng không đi vào khuôn khổ, sẽ mất đi tư cách người thừa kế.

Kết quả cuối cùng cửa hàng Đại Đông sẽ hoàn toàn bị Nguyên Vương thôn tính và trở thành quân cờ tranh bá của hắn.

Trong chuyện lần này, thậm chí có thể còn có bóng dáng của nhị phòng và tam phòng ở trong đó, e là bọn họ muốn nhân cơ hội này làm Diệp Thanh Ảnh mất đi quyền thừa kế.

Khó trách thợ nhuộm vải của cửa hàng Đại Đông lại bị thu bán.

“Bỏ qua sao? E là thế tử phải thất vọng rồi, chỉ cần có Diệp Thanh Ảnh ta ở đây một ngày, thì cửa hàng Đại Đông sẽ thuộc quyền khống chế của ta, ai cũng không cướp được, mà cũng đừng hòng cướp! Thế tử, trà của ta đã nguội rồi nên không chiêu đãi ngài nữa, mời ngài trở về đi!”
 
Chương 203: Nếu không


“Vậy sao! Thế tử vẫn là nên nghĩ trước, khi hy vọng thất bại thì nên tự xử như thế nào đi” Diệp Thanh Ảnh nhàn nhạt nhìn về phía hắn ta. Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi ngay.

Thái độ đó của nàng ấy làm Tống Chân tức đến mức run cả người, trong mắt tràn ngập sát ý. Hắn ta hừ lạnh một tiếng.

“Hừ... Diệp Thanh Ảnh, bổn thế tử cũng không tin cô có thể kiên trì được quá lâu, đừng tưởng rằng ngoại trừ cô, bổn thế tử muốn khống chế cửa hàng Đại Đông mà không khống chế được. Đừng quên, dòng chính của Diệp gia cũng không chỉ có mỗi đại phòng nhà cô.”

Hẳn ta xoay người, căm giận theo hộ vệ đi ra khỏi chỉ nhánh cửa hàng Đại Đông.

Diệp Thanh Ảnh đi vào hậu viện, nàng ấy gọi Tiểu Thúy tới, ánh mắt thận trọng nói: “Tiểu Thúy, em nói mọi người nhìn chăm chằm vải dệt nhanh, còn có chuyện mạch rượu nữa, tiến độ mau lên chút. Ngoài ra, điều toàn bộ người nhị phòng và tam phòng ở nơi này đi đến nơi khác...”

Bất kể Tống Chân cùng nhị phòng và tam phòng làm cái quỷ gì thì Diệp Thanh Ảnh đều không muốn cho bọn họ cơ hội. Nàng ấy tuyệt đối sẽ không khuất phục Tống Chân.

Nàng ấy càng không muốn cuối cùng sẽ để cửa hàng Đại Đông trở thành công cụ trong tay Nguyên Vương. Cửa hàng Đại Đông của các nàng đã phát triển cả trăm năm lịch sử rồi, nếu như tham gia vào quân phản loạn của Nguyên Vương.

Nguyên Vương có thể thành công thì cửa hàng Đại Đông không nhất định sẽ có thể có kết cục tốt, còn Nguyên Vương thất bại, e là cửa hàng Đại Đông sẽ càng vạn kiếp bất phục.

Bên kia, Giang Siêu về tới Mộ Dung phủ, Phúc thúc ở cửa đưa cho Giang Siêu một tấm danh thiếp, trên đó viết chữ Trấn Phủ sứ phủ.

“Tiên sinh, quản gia của Trấn Phủ Sứ đưa danh thiếp tới, muốn mời tiên sinh đến Hoàng phủ dự tiệc, ngài xem...” Phúc thúc rất cẩn thận nói với Giang Siêu.

Hiện nay, thân phận của Giang Siêu cũng không còn như lúc vừa tới phủ đệ nữa, hẳn ta không chỉ là sư phụ của Mộ Dung Minh Hiên, mà còn là nhà sưu mà lão gia coi trọng nhất.

“Phúc thúc, nói với quản gia của Hoàng phủ rằng ta còn phải dạy Minh Hiên đọc sách, qua phủ dự tiệc thì không cần đâu, nói cho bọn họ biết, không rảnh” Giang Siêu trả danh thiếp về, nhàn nhạt nói.

Hắn không cần nghĩ cũng biết Hoàng Thành muốn làm gì, đơn giản chính là muốn mượn sức hẳn thôi. Đối với những chuyện mượn sức như vậy, hẳn cũng không hiếm lạ.

Hảẳn còn không có hứng thú đi theo người ta tạo phản đâu, kể cả có muốn tạo phản đi nữa, thì cũng là chính hắn tạo, còn cần làm công cho người khác sao?

Phúc thúc kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, dường như. không thể tưởng được, vị tiên sinh trước mắt này, vậy mà lại dám từ chối lời mời của Hoàng Thành.

Hơn nữa, thân phận địa vị của Hoàng Thành không biết lớn mạnh hơn đệ nhất sư gia Giang Siêu bao nhiêu lần, người muốn nịnh bợ ông ta trên toàn bộ Châu phủ có rất nhiều.

Những người này có muốn cầu cũng không cầu được Hoàng Thành, bây giờ lại là Hoàng Thành tự tìm tới cửa, nhưng Giang Siêu lại không cho người ta một chút mặt mũi nào, thật là không biết nên nói Giang Siêu như thế nào nữa.

Phúc thúc chỉ là một quản sự trông cửa, đối với những chuyện giữa Hoàng Thành và Nguyên Vương đều không biết, cho dù là toàn bộ Châu phủ, thì người biết chuyện cũng không nhiều lắm.

Nếu không, sợ là Hoàng Thành cũng không thể thanh thản ổn định làm cái chức Trấn Phủ Sứ này được, nói không chừng đã bị xét nhà diệt tộc rồi.

Phúc thúc chỉ là theo bản năng cho rắng, nếu Giang Siêu có thể tạo quan hệ cùng Hoàng Thành, nhất định có thể một bước lên mây trong quan trường.

Nhìn Giang Siêu đang đi vào trong nhà, cả nửa ngày Phúc thúc vẫn không lấy lại được tinh thần. Trong mắt ông ta chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Chỉ sợ, kể cả là lão gia nhà bọn họ cũng không dám tùy ý từ chối lời mời của Hoàng Thành. Giang tiên sinh trước mặt là người đầu tiên.
 
Chương 204: Các nàng biết được Giang Siêu


Nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn ta, chắc chắn hắn ta bị ép phải đọc sách.

Nhìn thấy Giang Siêu trở về, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình vô thức vui mừng đi tới trước mặt hẳn.

Có lẽ là sợ đối phương phát hiện bản thân có vấn đề, hai người vội vàng quay khuôn mặt đỏ bừng lại, không nhìn hẳn.

Hai người giả vờ thờ ơ rồi quay về chỗ ngồi của mình, đều mỉm cười nhìn Giang Siêu.

Mộ Dung Minh Hiên kinh ngạc vội vàng đặt cuốn sách xuống, bước nhanh đến gần hắn.

"Sư phụ, người đến đây từ khi nào thế?"

Tiểu tử đứng lên hỏi Giang Siêu.

Hai nàng nghe xong, vội vàng vểnh tai lên giống như muốn nghe rõ ràng hơn.

Các nàng biết được Giang Siêu đến chỗ Tô Nguyệt Nhi, trước đó các nàng vốn muốn tùy ý hỏi thăm một chút ở trước phủ, nhưng lại gặp phải Diệp Thanh Ảnh.

Mộ Dung Chỉ Tình rất có danh tiếng trong xã hội thượng lưu Châu phủ đương nhiên cũng biết Diệp Thanh Ảnh.

Không nói đến Tống Ninh Tuyết, việc kinh doanh ở sơn thôn phần lớn đều do Tống Ninh Tuyết và Diệp Thanh Ảnh đảm nhiệm.

Các nàng rất tò mò Diệp Thanh Ảnh muốn làm gì với Giang Siêu, hắn muốn tìm Diệp Thanh Ảnh để làm gì.

Nhưng các nàng xấu hổ không dám trực tiếp hỏi Giang. Siêu nên chỉ có thể nghe lén.

"Sao ngươi lại hỏi chuyện này? Bài tập hôm nay ngươi đã làm xong chưa?

Cho dù bây giờ vi sư của ngươi không quan tâm đ ến việc học của ngươi thì ngươi cũng không được lơ là

 Giang Siêu võ nhẹ trán Mộ Dung Minh Hiên.

Mộ Dung Minh Hiên nghe được lời này, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, tràn đầy bất đắc dĩ.

Đối với hẳn ta, điều mà hẳn ta có lẽ không thích nhất là đọc sách, đặc biệt là bát cổ văn.

Cứng nhắc và lỗi thời, đối với những người sôi nổi và năng động, nó gần giống như một cực hình. Nếu không, hẳn ta đã không đuổi đi nhiều tiên sinh giảng dạy đến thế.

"Sư phụ muốn ta học thì dạy ta đi, ta không muốn để người khác dạy!" Mộ Dung Minh Hiên bĩu môi.

Giang Siêu nghe vậy, trong mắt có chút kỳ lạ, lo lắng không tìm được ứng cử viên thích hợp để có thể tiếp thu được kiến thức vật lý mà mình viết ra, nhưng Mộ Dung Minh Hiên trước mặt thật ra chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Thăng nhóc này rất hiếu động, chắc hẳn hẳn ta sẽ rất hứng thú với kiến thức vật lý.

"Minh Hiên, sư phụ cho ngươi có một cuốn bí thư quyển bí tịch , ngươi có muốn học không?

Chỉ cần học được, ngươi nhất định sẽ trở thành một người vô cùng ghê gớm."

Giang Siêu nhìn Mộ Dung Minh Hiên, giọng nói có chút kỳ quái.

Mộ Dung Minh Hiên trông có vẻ vui mừng khôn xiết khi nghe tin có một cuốn bí tịch.
 
Chương 205: Tờ giấy ở miệng chai dính chặt vào miệng chai


Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết ở bên cạnh cũng đột nhiên hứng thú, hai nàng háo hức nhìn Giang Siêu.

Có vẻ như các nàng cũng muốn biết cuốn bí tịch này là gì.

Giang Siêu bảo nha hoàn mang tới một chậu nước, lại bảo Tống Ninh Tuyết lấy lọ nước hoa trong người nàng ra.

Trước ánh mắt kinh ngạc và thương hại của mọi người, hắn mở nắp lọ nước hoa của Tống Ninh Tuyết, lật ngược lọ lại.

Nước hoa được đổ vào chậu, một lọ nước hoa cứ như thế đổ xuống một cách hoang phí, biểu cảm của Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đều vô cùng đau khổ.

Đây là loại nước hoa trị giá trăm lạng bạc, vừa mới được Giang Siêu chế tạo.

Mặc dù cảm thấy tiếc nuối nhưng các. nàng cũng không nói gì.

Ba người im lặng nhìn Giang Siêu, không biết hẳn muốn làm gì.

Lúc này, Giang Siêu đã đổ hơn một nửa lượng nước vào. chai thủy tinh.

Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì hắn đã dùng giấy che miệng chai trong suốt lại.

Chẳng mấy chốc, tờ giấy đã ướt đẫm nước. Giấy xung quanh miệng chai bị rách hết.

Tờ giấy ở miệng chai dính chặt vào miệng chai.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Giang Siêu lật ngược chai lại, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình vốn tưởng răng nước nhất định sẽ đổ ra ngoài.

Suy cho cùng, việc bịt miệng chai băng một lớp khăn giấy cũng không thể ngăn được nước chảy xuống.

Nhưng sự thật là thậm chí không đến một nửa lượng nước trong chai chảy xuống, tờ giấy trên miệng chai thực sự đã bịt kín nước.

Làm sao có thể? Ba người họ nhìn tất cả những điều này một cách kinh ngạc, không thể tin vào những gì họ nhìn thấy.

"Sư phụ, thật là thần kỳ, vì sao nước lại không chảy xuống thế?"

Mộ Dung Minh Hiên vừa nói vừa kinh ngạc nhìn Giang Siêu.

"Kỳ thực chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, ngươi cũng có thể giống như ta, ngăn cản nước chảy xuống."

Giang Siêu mỉm cười với Mộ Dung Minh Hiên, hắn gõ nhẹ vào đáy bình, nước trong bình trong chớp mắt chảy xuống.

Hai nàng nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc che miệng lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Mộ Dung Minh Hiên làm theo phương pháp Giang Siêu dạy, chắc chẳn nước sẽ không rơi xuống.

Trong lúc bất chợt, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết cũng muốn thử.

Loại thí nghiệm vật lý nhỏ này rất mới lạ và thú vị, nếu nhìn thấy lần đầu tiên, chắc chắn sẽ muốn chơi không ngừng.

Hai nàng đã làm thí nghiệm theo hướng dẫn của Giang Siêu và quả nhiên đã thành công.

Họ nhảy lên vì phấn khích, biểu cảm đó thật dễ thương rung động lòng người.

"Sư phụ, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chẳng lẽ chúng †a biết phép thuật?

Loại thủy tinh này lại có thể phong bế nước, không cho nước chảy xuống."

Biểu cảm Mộ Dung Minh Hiên nghỉ hoặc hỏi.

Giang Siêu nhìn hắn ta, cũng không có giải thích với hắn †a, mà thay vào đó dùng que lửa đốt một tờ giấy, bỏ tờ giấy vào trong chiếc bình rỗng.

Khi gần đến giờ, hẳn đổ miệng chai vào nước. Trong chớp mắt, nước bị một lực hút không thể giải thích được hút vào trong bình, trong chốc lát đã gần đầy.

Ba người nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin được.

Nước cũng có thể tự động chảy ngược vào chai mà họ chưa từng thấy hoặc nghe nói đến.

"Sư phụ, đây là loại phép thuật gì? Mau dạy cho ta đi..." Mộ Dung Minh Hiên hưng phấn nói.

Giang Siêu đưa một chai cho hắn ta, sau đó lại để Mộ Dung Minh Hiên làm lại.

Mặt của Mộ Dung Minh Hiên đỏ bừng hưng phấn khi nhìn thấy nước chảy ngược. Hắn ta hưng phấn đến mức chỉ vào cái chai, nhất thời không biết phải nói gì.

Hai nàng nhanh chóng tham gia thí nghiệm, sau khi thử xong, ba người lại nhìn Giang Siêu, như muốn xem hẳn lại giở trò gì nữa.

Giang Siêu không làm thêm bất kỳ thí nghiệm vật lý nào. nữa, hắn lấy một cuốn sách từ trong người ra, đây là kiến thức vật lý hẳn đã biên soạn.

Mục đích của việc làm thí nghiệm vật lý là để khiến Mộ Dung Minh Hiên yêu thích vật lý.

Quan trọng nhất là hắn cũng muốn xem phản ứng của ộ Dung Minh Hiên.

Quả nhiên, tiểu tử này không làm hắn thất vọng, vì hắn ta thích vật lý nên cuốn sách vật lý này chỉ để hẳn ta học.

"Câu trả lời mà các người muốn biết đều ở trong cuốn sách này.

Chỉ cần học xong nội dung trong đó thì những chiêu trò vừa rồi chỉ là trò trẻ con!"

Giang Siêu cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên và hai nàng.

Mộ Dung Minh Hiên vội vàng lấy sách mở ra đọc.
 
Chương 206: Các nàng không biết đến khi nào


Chỉ có thể nói, chữ viết Giang Siêu đang viết hiện tại là một loại chữ viết khác.

Các nàng không biết liệu hắn còn có bao nhiêu khả năng mà các nàng chưa biết.

Trong mắt các nàng, Giang Siêu không khác gì kho báu, thậm chí còn là đấng toàn năng.

Thơ, hội họa, võ thuật, ảo thuật và bây giờ là thư pháp.

Các nàng không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy đáy của Giang Siêu, cứ mỗi lần như thế, Giang Siêu càng ngày càng hấp dẫn hai nàng hơn.

Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình cau mày, khó chịu vặn vẹo cơ thể mấy lần, thỉnh thoảng nhìn vào chỗ ngực nàng ta.

Lúc này Giang Siêu cũng nhìn ra nàng ta có gì đó không ổn, trong mắt hiện lên nghỉ hoặc.

Hình như Mộ Dung Chỉ Tình cảm nhận được ánh mắt của hắn, sắc mặt nhất thời trở nên ngượng ngùng, quay người chạy ra ngoài.

Hành động không thể giải thích được của nàng ta khiến Giang Siêu khó hiểu, cũng khiến Tống Ninh Tuyết cảm thấy khó hiểu. Nhưng Giang Siêu nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.

Mộ Dung Chỉ Tình nhất định cảm thấy ngực mình khó chịu, trước kia nhìn thấy nàng ta mấy lần, hẳn cũng phát hiện hành động nhỏ này. Lúc đó hắn cũng không để ý lắm.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là do ngực nàng ta quá to mà sử dụng yếm thì sẽ không phù hợp, lâu ngày tự nhiên sẽ trở nên chật đến mức khó chịu.

Nhắc mới nhớ, trong số những nữ nhân mà Giang Siêu biết, Mộ Dung Chỉ Tình có bộ ng ực lớn nhất.

Trong mắt Giang Siêu hiện lên điều gì đó kỳ lạ, hẳn kéo Mộ Dung Minh Hiên đang đọc sách vật lý đứng dậy, nói bằng giọng kỳ quái:

“Mau đi tìm thợ thêu ở nhà ngươi. Ngoài ra, nhớ mang theo kim và chỉ...”

Lời nói của Giang Siêu khiến Mộ Dung Minh Hiên sửng sốt một lúc, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần,

Tống Ninh Tuyết ở bên cạnh cũng không biết nguyên nhân.

Nhưng Mộ Dung Minh Hiên cũng không hỏi thêm câu nào. nữa, đợi hẳn ta tỉnh táo lại, ôm quyển sách trong tay đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, hẳn ta đã tìm được ba thợ thêu.

Ba người thợ thêu nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, biểu cảm khó hiểu nhìn Giang Siêu, không biết hẳn muốn làm gì.

Lúc này Giang Siêu hình như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng sai Mộ Dung Minh Hiên phái người đi mời Diệp Thanh Ảnh.

Sau đó, Giang Siêu bắt đầu tự mình làm, lấy vải cắt ra, không ai biết Giang Siêu đang làm gì.

Không biết từ lúc nào Mộ Dung Chỉ Tình vừa chạy trốn cũng đã quay lại, trên mặt nàng ta tò mò nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc.

Khoảng mười phút sau, Giang Siêu đưa vải đã cắt ra cho thợ thêu, bảo họ khâu lại, dạy họ các bước may.

Khoảng mười phút sau, mỗi người thợ thêu đều may xong, cuối cùng Giang Siêu cũng hoàn thành công việc.

Chẳng mấy chốc, bốn chiếc áo ngực đã được tạo ra vô cùng hoàn hảo.
 
Chương 207: Thanh Ảnh


Giang Siêu nhìn ba nàng, vẫy tay, trong mắt lộ ra vẻ do dự.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói gì.

Rốt cuộc, hắn thực sự không biết phải giải thích chuyện riêng tư này với ba nàng như thế nào.

Tuy nhiên, vì Giang Siêu nghĩ đến chuyện chiếc áo ngực vì thấy biểu cảm khó chịu của Mộ Dung Chỉ Tình nên đương nhiên hắn cũng muốn quảng bá bảo bối này.

Đây là một việc làm ăn tốt, khi thời cơ đến, Giang Siêu đang có ý định cho ra mắt tất lụa đen. Dù ở thời đại nào thì tiền của nữ nhân luôn mua những thứ tốt nhất, chẳng hạn như nước hoa.

“Giang Siêu, ngươi làm cái gì..." Diệp Thanh Ảnh mở miệng trước, nàng ấy cầm lấy áo ngực Giang Siêu đưa tới, nhìn xung quanh một lúc lâu, vẫn không biết đó là vật gì.

Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng kinh ngạc nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy nghỉ vấn.

Giang Siêu do dự một lát, cuối cùng hắn mới đem chiếc áo ngực trong tay đặt lên trên ngực, nói: "Cái này tiện cho các người, ta không cần nói nhiều về cách sử dụng, các người cứ đi thử nó đi!"

Giang Siêu vừa nói những lời này, ba nàng nhìn thấy hành động của hắn, hơi sửng sốt một chút, trong chớp mắt hiểu ra ý của hắn.

Các nàng lập tức đỏ mặt xấu hổ, cơ bản đều không dám nhìn Giang Siêu. Ba nàng đều đồng liếc hắn, đôi mắt quyến rũ của họ khiến tâm trạng hăn kích động, khí huyết dâng trào.

Tuy ba nàng ngượng ngùng nhưng vẫn bước vào phòng trong với vẻ mặt tò mò.

Họ thực sự muốn thử sự thứ đồ mới lạ này của Giang Siêu.

Về việc sử dụng như thế nào thì sau khi Giang Siêu nói qua một lúc, các nàng đều biết. Ba nữ nhân này đều rất thông minh, học một hiểu mười.

Mộ Dung Minh Hiên bị các nàng trực tiếp đuổi ra ngoài, ánh mắt hắn ta tối sâm lại, không biết là có chuyện gì đang xảy ra.

Dù sao hắn ta cũng chỉ mới mười lăm tuổi, không hiểu chuyện nam nữ, mặc dù thường xuyên uống rượu thưởng hoa, nhưng cũng chỉ là uống một chút rượu mà thôi.

Trong phòng, ba nàng mặc chiếc áo lót do Giang Siêu làm ra, không khỏi cảm thấy thoải mái.

Đôi mắt của Diệp Thanh Ảnh ngay lập tức sáng lên.

Nàng ấy là thương nhân, lập tức hiểu Giang Siêu muốn làm gì khi gọi nàng ấy đến.

Nếu thứ này được bán rộng ra, nàng ấy cũng không biết sẽ có bao nhiêu đại quan, quý nhân sẽ tới mua.

Cùng lúc đó, nàng ấy nhìn Mộ Dung Chỉ Tình, người có vóc dáng đáng kiêu ngạo, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.

Kích cỡ của nàng ấy vừa phải, giống như Tống. Ninh Tuyết.

Nhưng kích cỡ của Mộ Dung Chỉ Tình thực sự quá lớn, cái áo Giang Siêu đưa cho nàng ta có vẻ vô cùng vừa vặn.

Mộ Dung Chỉ Tình ngượng ngùng đỏ mặt, dùng tay vuốt v e áo lót, trên mặt hiện lên một tia ngọt ngào khó hiểu.

Nàng ta biết vừa rồi Giang Siêu nhất định đã phát hiện ra sự khó chịu của mình, nàng ta không ngờ hắn lại nhanh chóng nghĩ ra thứ tốt như vậy cho mình.

Từ nay về sau, nàng ta không cần phải cảm thấy khó chịu vì chật chội nữa. Không biết nàng ta đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.

Tống Ninh Tuyết có chút ghen tị, nhưng nhìn thấy Giang Siêu vẫn không quên nàng, chua xót ấy đã tan đi nhiều.

Ba nàng thay quần áo, mặt đỏ bừng đi ra, Giang Siêu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bọn họ.

Hăn đã quên mất thời xa xưa, ánh mắt như vậy rất mất lịch sự, có thể bị người ta gọi là kẻ cặn bã.

Ba nàng không hề khó chịu chút nào, gật đầu với Giang Siêu với vẻ mặt xấu hổ.

Giang Siêu thấy vậy, biểu cảm thả lỏng, lo lắng ba nàng không thích ứng được với thứ mới mẻ này.

Nhưng nghĩ mà xem, chiếc áo ngực này tuy là một món đồ mới nhưng đã được chứng minh qua hàng trăm năm và chắc chắn sẽ được phái đẹp yêu thích.

"Thanh Ảnh, tỷ nghĩ sao nếu chúng ta kinh doanh thứ này?"

Lúc này, Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh nói.

Nghe hẳn nói vậy, Diệp Thanh Ảnh đỏ mặt gật đầu, có chút hưng phấn nói: "Đừng lo lắng, chờ ta quảng bá, chỉ sợ sẽ phổ biến khäp Đại Triệu. Ngươi chỉ cần đợi tiền vào như nước thôi."
 
Chương 208: Về phần hợp tác như thế nào


Hăn chỉ cần đưa ra ý tưởng, còn chịu trách nhiệm thực hiện là việc của Diệp Thanh Ảnh.

“Đúng vậy, là chúng ta tiền vô như nước” Nghe vậy, trên mặt Diệp Thanh Ảnh hiện lên ý cười.

Ý của Giang Siêu đã rất rõ ràng, hắn quyết định hợp tác với nàng.

Về phần hợp tác như thế nào, Giang Siêu giao cho Tống Ninh Tuyết bàn bạc với Diệp Thanh Ảnh.

Diệp Thanh Ảnh hơi thất vọng. Thật ra thì nàng muốn bàn bạc với Giang Siêu hơn, bởi vì như vậy có thể có thêm thời gian ở bên cạnh Giang Siêu.

Tiếc là Giang Siêu dường như không muốn quản quá nhiều chuyện.

Lúc Diệp Thanh Ảnh còn định cùng Giang Siêu thảo luận về vấn đề áo ngực, một tên gia đỉnh đi tới, hành lễ rồi nói với Giang Siêu: “Giang công tử, đại nhân đã trở lại, muốn mời ngươi đi qua một chuyến.”

Nghe vậy, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hản gật đầu với tên gia đỉnh rồi đi về phía thư phòng Mộ Dung Cung.

Lúc hẳn vào thư phòng, Mộ Dung Cung đang ngồi trước bàn viết gì đó, còn người đứng thẳng một bên chính là lão. Ngũ.

Lão Ngũ của hiện giờ mỗi khi nhìn Giang Siêu, ánh mắt đều chứa loại cảm giác kính nể khó diễn tả thành lời. Có thể dùng lực lượng của bản thân chém giết năm tên cao thủ đám Trịnh Tín, sự mạnh mẽ của Giang Siêu khiến ông ta kiêng kị.

“Bá phụ, ông tìm ta có chuyện gì không?” Giang Siêu nhìn về phía Mộ Dung Cung, hỏi.

Mộ Dung Cung ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, gật đầu rồi đứng dậy dẫn Giang Siêu qua ghế ngồi.

Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hiền chất, chắc là lần này bá phụ gặp được vấn đề khó khăn thật rồi. Nếu không giải quyết tốt chuyện này thì bá phụ sẽ bị bỏ tù điều tra, thậm chí còn rơi vào kết cục chém đầu cả nhà”

Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày nhìn Mộ Dung Cung, hỏi: “Bá phụ gặp chuyện gì hả?”

Mộ Dung Cung nhìn sang Giang Siêu, nói: “Sắp tới thu hoạch vụ thu, cũng sắp tới hạn nộp thuế cho triều đình. Ba ngày trước, bọn ta phái người đưa tiền thuế đi kinh thành, nhưng...”

Mộ Dung Cung kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Siêu nghe.

Giang Siêu cũng hiểu được đại khái.

Châu phủ chịu trách nhiệm thu thuế từ các nơi, xong rồi gom lại gửi đi kinh thành.

Tuy nói đây là tiền thuế thu hoạch vụ thu, nhưng bình thường đều gửi đi kinh thành trước khi thu hoạch vụ thu.

Tiền thuế năm nay vẫn do quân châu phủ áp giải. Lần này đến lượt bắc doanh Hoàng Thành áp giải. Nhưng sau ngày nhận tiền thuế, Hoàng Thành lại ném chuyện vận chuyển cho. đông doanh.

Lúc ấy Mộ Dung Cung liền cảm thấy có vấn đề. Vậy nên ông ta tự mình đi xem tiền thuế, kiểm tra kỹ từng rương một, không hề có chỗ nào không đúng.
 
Chương 209: Mộ Dung Cung cũng vội vàng đi theo


Bị cách chức là chuyện nhỏ, chứ xui xẻo là sẽ bị chém đầu cả nhà.

Ông ta không biết chỗ nào có vấn đề. Cho dù rương bạc nổ tung thì bạc trong rương cũng sẽ không bị nổ đến mức không còn gì cả.

Ông ta biết là Hoàng Thành ngầm giở trò, nhưng lại không biết Hoàng Thành giở trò kiểu gì và tiền thuế đang ở đâu.

Nghe xong, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt, hỏi Mộ Dung Cung: “Bá phụ, rương bạc có từng chạm vào nước không?”

Vấn đề của Giang Siêu khiến Mộ Dung Cung rất bất ngờ, khó tin mà nhìn Giang Siêu, hỏi: “Sao hiên chất biết rương bạc từng chạm vào nước?”

Sau cơn bất ngờ, ông ta không dám giấu giếm, vội vàng nói: “Binh lính đông doanh vừa mới áp giải bạc ra khỏi châu phủ thì bị Bạch Liên Giáo đánh lén ở huyện Bắc Ninh. Lạ ở chỗ là đám cướp kia không cướp rương bạc, mà là đẩy rương bạc xuống sông bên cạnh, sau đó xảy ra nổ mạnh.”

“Sau này, ta sai người xuống sông tìm kiếm, lại không tìm thấy một lượng bạc nào. Đến bây giờ ta vẫn cảm thấy khó hiểu, đám cướp kia không nhiều người, dù có thể cướp đi bạc, thì chở bạc đi cũng là cả một vấn đề. Bọn họ không giống đi đoạt bạc, mà giống đi phá cho vui hơn.”

“Đám cướp đều nhân lúc nổ mạnh bỏ chạy sạch sẽ.” Nghe vậy, mặt mày Giang Siêu hiện lên vẻ hiểu ra. Hắn

mỉm cười hỏi: “Bá phụ, binh lính gác kho hiện giờ vẫn là người của đông doanh hả?”

“Tạm thời là vậy. Có điều, tối nay sẽ thay quân, do bắc doanh Hoàng Thành trông coi. Sao vậy? Hiền chất, chuyện này có liên quan đến tiền thuế bị mất hả?” Mộ Dung Cung không hiểu ý của Giang Siêu nên vội vàng hỏi.

Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười một cách thần bí, nói: “Bá phụ, bây giờ chúng ta đi kho nhìn xem. Qua chuyện này, có lẽ bá phụ có thể khống chế luôn cả bäc doanh”

Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ ngạc nhiên. Chuyện tiền thuế còn chưa giải quyết mà bây giờ Giang Siêu lại nói với ông ta là có lẽ ông ta có thể khống chế bắc doanh. Sao có thể chứ?

Lão Ngũ đứng bên cạnh nghe vậy thì khinh thường bĩu môi, cảm thấy Giang Siêu đang khoác lác.

Bắc doanh là một nơi có thể dễ dàng khống chế được sao? Nếu có thể dễ dàng khống chế được thì đại nhân nhà ông ta sẽ không đợi đến tận bây giờ.

Nếu Giang Siêu vẫn muốn dùng cách khống chế tây doanh đi khống chế bắc doanh thì có khi còn hại Mộ Dung Cung.

Hoàng Thành khó giải quyết hơn Trịnh Tín nhiều. Bên phía Trịnh Tín có lời khai của Trịnh Thế Kinh và lời khai của đám cấp dưới Trịnh An.

Còn bên phía Hoàng Thành, phải dùng lý do gì để bắt hẳn ta? Nói hắn ta tạo phản? Nguyên Vương sẽ không cho phép. Mộ Dung Cung làm như vậy.

Mộ Dung Cung cũng nghi ngờ. Nhưng mà ông ta quyết định tin tưởng Giang Siêu. Ông ta gật đầu, dẫn Giang Siêu và lão Ngũ ra ngoài.

Một hàng ba người đi tới kho châu phủ. Đây là một khu kho hàng khổng lồ năm ở phía nam nội thành châu phủ, bao gồm rất nhiều kho hàng, chứa vũ khí, lương thực và các loại vật tư. Tiền thuế được gửi riêng trong một kho hàng.

Binh linh gác kho cứ ba ngày đổi một lần. Bởi vì tây doanh đã sáp nhập với đông danh, nên ba ngày đổi một lần thành hai ngày đổi một lần.

Có khoảng một trăm binh lính gác kho châu phủ. Đội trưởng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Thấy Mộ Dung Cung tới đây, hắn ta vội vàng ra đón.

“Đại nhân, sao ngài lại tới đây? Đợi thêm hai canh giờ nữa là bọn ta phải thay lượt”

Đội trưởng nói với Mộ Dung Cung.

Nghe vậy, Mộ Dung Cung gật đầu với hắn ta, không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Giang Siêu.

Giang Siêu nhìn địa hình xung quanh rồi đi về phía nhà kho để bạc.

Thấy vậy, Mộ Dung Cung cũng vội vàng đi theo.
 
Chương 210: Kho hàng này dùng làm gì vậy?


Giang Siêu nhìn lướt một vòng kho hàng, không phát hiện bất cứ thứ gì.

Sau đó, hắn ra khỏi kho hàng, đi sang mấy kho hàng bên cạnh.

Mộ Dung Cung vội vàng đi theo. Ông ta định lên tiếng hỏi, nhưng lại sợ làm phiền đến Giang Siêu.

Giang Siêu đi đến trước một kho hàng, nhìn ổ khóa trên cửa, ổ khóa có hơi rỉ sét, nhưng có dấu vết bị mở ra.

“Kho hàng này dùng làm gì vậy?” Hẳn hỏi đội trưởng đi theo bên cạnh.

Bởi vì Giang Siêu đã dặn trước cho nên Mộ Dung Cung không để quản lý kho hàng đi theo. Lúc này, xung quanh chỉ có một trăm binh lính đông doanh.

“Kho hàng này thường dùng để chứa vũ khí hỏng. Mấy năm qua, vì chưa thay đổi vũ khí mới nên vẫn luôn khóa cửa, gần như chưa từng mở cửa”

Đội trưởng vội vàng trả lời. Có điều, hắn ta cũng phát hiện có dấu vết mở khóa.

Nếu không phải cố ý đi tới xem thì thật sự rất khó phát hiện dấu vết mở khóa.

Mộ Dung Cung bên cạnh cũng thấy cảnh này, ánh mắt hơi sáng lên, sốt ruột nói: “Mau sai người mở khóa!”

Có điều, ông ta vừa dứt lời thì Giang Siêu lại lắc đầu, giơ †ay ngăn cản Mộ Dung Cung, mỉm cười nói: “Đừng để người khác tới mở cửa, nếu không sẽ rút dây động rừng. Bá phụ cho. †a mượn trâm cài trên đầu dùng một lát.”

Hắn nhìn trâm cài trên đầu Mộ Dung, cười nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Cung vội vàng gỡ trâm cài đưa cho Giang Siêu.

Giang Siêu cầm trâm cài xoay vài vòng trong ổ khóa, ổ khóa mở ra.

Đám người Mộ Dung Cung thấy cảnh này thì rất là ngạc nhiên. Bọn họ không thể ngờ rằng Giang Siêu có thể dễ dàng mở được ổ khóa.

Bọn họ cảm thấy không có chuyện gì là Giang Siêu không làm được.

Giang Siêu cẩn thận mở cửa kho hàng, bên trong để một ít vũ khí hỏng, nhìn lớp bụi trên mặt đất là có thể đoán được. mới bị di chuyển.

Sắc mặt Mộ Dung Cung lập tức trở nên âm trầm. Đáng lẽ lâu rồi không có người mở cửa kho hàng vũ khí, nhưng bây giờ trong kho hàng lại có dấu vết qua lại, hiển nhiên là không lâu trước đây đã có người mở cửa kho hàng vũ khí.

Dấu vết rất mới, tuyệt đối chưa đến ba ngày. Hai hôm nay đông doanh bọn họ canh tại đây, không ai trong bọn họ mở cửa nơi đây.

Lời giải thích duy nhất là trước khi đông doanh đổi lượt canh gác với bắc doanh, đã có người mở cửa kho hàng.

Mộ Dung Cung đi lên, định kéo đám vũ khí ra xem, nhưng lại bị Giang Siêu ngăn cản.

“Bá phụ, nếu ta đoán không sai thì tiền thuế bị mất đều ở đây” Giang Siêu chỉ vào đám vũ khí hỏng chất đống trong kho hàng.

Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ không tin. €ó điều, ông ta nhanh chóng suy nghĩ kỹ một chuyện.

Tiền thuế bị mất một cách kỳ lạ, cộng thêm hành động không bình thường của bäc doanh, và cả tình huống trong kho. hàng vũ khí, điều nào cũng cho thấy là Giang Siêu nói đúng.
 
Chương 211: Xét nhà diệt tộc!


Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Cung lập tức trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi.

Ông ta biết mình bị Hoàng Thành tính kế rồi. Từ khi Hoàng Thành rút khỏi nhiệm vụ áp giải tiền thuế, ông ta đã bắt đầu đi từng bước vào bẫy do Hoàng Thành thiết kế cho ông ta.

“Bọn họ đã thay đổi thành bạc giả rồi, sao còn lại làm điều thừa là chặn cướp bạc?

Bọn họ cứ chờ ta đưa bạc đến kinh thành, rồi mới để xảy ra chuyện, thì chẳng phải là chuyện gì cũng không cần làm là có thể hại chết ta, cần gì phải mạo hiểm đi làm ra việc không thấy bạc?”

Lúc này, trong mắt Mộ Dung Cung ánh lên vẻ khó hiểu.

Nghe vậy, Giang Siêu cười nói: “Bá phụ, nếu ta không tới đây thì các ông sẽ đặt trọng điểm ở đâu?”

“Đương nhiên là ở nơi bạc biến mất, ít nhất cũng phải đào. vài ngày ở khu vực sông kia”

“Thứ nhất, để lộ chuyện bạc có thể dời đi sự chú ý, sau đó bạc bên đây sẽ có thể thần không biết quỷ không hay mà được vận chuyển ra ngoài.”

“Thứ hai, chúng ta đang ở Giang Nam, sắp tới mùa mưa rồi, có khi ngày mai ngày kia sẽ mưa, và chuyện tiền thuế sẽ bị lộ ra, dù là sớm hay muộn.

Vậy thà để lộ ra trước để gây áp. lực cho bá phụ. Một khi không giải quyết được tiền thuế, bá phụ sẽ bị gì?”

“Xét nhà diệt tộc!” “Nếu đột nhiên có người đến nói với bá phụ là hẳn có thể giải quyết được chuyện tiền thuế, thì bá phụ có phải là sẽ bất chấp tất cả mà thử nghe theo không?”

“Không biết bá phụ tin không, chứ là đang có người đi tìm bá phụ rồi đấy!”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung với ánh mắt đầy ẩn ý.

Lời nói của Giang Siêu khiến Mộ Dung Cung bắt đầu suy nghĩ kỹ càng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Cung đã hiểu những gì Giang Siêu nói.

Đám người kia để lộ tiền thuế trước, không chỉ có thể dời lực chú ý lên chỗ số bạc biến mất, mà còn có thể làm cho Mộ Dung Cung từ từ cảm nhận được tuyệt vọng.

Ý của Giang Siêu là người khuyên quy phục sắp tới rồi.

Đối phương không định khuyên Mộ Dung Cung quy phục ngay trong lần đầu tiên. Nhưng khi chuyện tiền thuế càng lúc càng gấp thì Mộ Dung Cung chắc chẳn sẽ không chịu nổi áp lực trong lòng, cuối cùng cũng sẽ chịu thua.

Thay vì để sự kiện tiền thuế bùng nổ giữa chừng, thà rắng để nó bùng nổ trước.

Nói đến cùng, lúc đầu đối phương không định dồn Mộ Dung Cung vào chỗ chết, mục đích cuối cùng của bọn họ là dụ hàng Mộ Dung Cung.

Rốt cuộc thì Mộ Dung Cung nằm giữ đông doanh nhiều năm, có rất nhiều cấp dưới trung thành.

Cho dù có thể diệt trừ Mộ Dung Cung, thì cũng sẽ khó để khống chế hết toàn bộ đông doanh.

Vậy nên thà rằng nhận Mộ Dung Cung về phe mình. Đây mới là mong muốn của người kia.

Lúc Mộ Dung Cung vừa suy nghĩ kỹ càng chuyện này thì đột nhiên có người tới báo.

“Đại nhân, có khách tới phủ chơi, người tới là thế tử Tống Chân của Nguyên Vương”

Người báo tin là một trong các thị vệ của Mộ Dung Cung.

Ông ta không nói cho ai biết mình tới kho hàng bên này.

Chỉ có vài tên thị vệ riêng của ông ta là biết. Giang Siêu đã dặn dò như thế.

Nếu để Hoàng Thành biết Giang Siêu đã nhìn thấu quỷ kế của hắn ta, thì Giang Siêu sẽ khó thực hiện được kế hoạch của mình.

Nghe vậy, Mộ Dung Cung lập tức nhìn sang Giang Siêu với ánh mắt chấn động xen lẫn khâm phục.
 
Chương 212: Rốt cuộc


Chỉ với vài câu nói của mình mà hắn đã có thể đoán ra được đại khái sự kiện tiền thuế, thậm chí còn có thể nhanh chóng đoán ra đám người kia muốn làm gì.

Tống Chân đến thăm đã nói lên điều hẳn nói là đúng.

Nếu ông ta không đoán sai thì Tống Chân chắc chẳn là muốn dùng chuyện tiền thuế để làm ông ta quy phục bọn họ.

“Hiền chất, vậy tối nay chúng ta cùng diễn một màn đi. Đến lúc ấy, ta muốn xem Nguyên Vương sẽ có vẻ mặt gì”

Mộ Dung Cung mỉm cười nói với Giang Siêu, trong mắt lập lòe vẻ mong chờ.

Ông ta không phải loại người vô dụng. Khi nghe Giang Siêu nói đừng động đến bạc, ông ta liền biết Giang Siêu muốn làm gì.

Lúc nấy là vì không chắc bạc có thật sự ở bên trong hay không. Nhưng hiện giờ ông ta đã khẳng định là bạc ở trong kho hàng, chỉ là bị vũ khí hỏng bao phủ mà thôi.

Nếu lúc này ông ta kéo đám vũ khí hỏng kia ra xem, thì chắc chản là sẽ rút dây động rừng như lời nói của Giang Siêu.

Ông ta biết Giang Siêu muốn dùng tiền thuế để bắt cả người lẫn tang vật của binh lính bắc doanh.

Chỉ cần ông ta kéo theo Hoàng Thành vào, diệt trừ Hoàng Thành và đám tâm phúc của hắn ta, thì ông ta sẽ thu phục được bắc doanh

Ông ta biết Trịnh An sắp tạo phản, thậm chí vì việc tây doanh, Trịnh An có thể sẽ tạo phản trước thời gian đã định.

Vậy nên ông ta cần phải khống chế hoàn toàn quân châu phủ với tốc độ nhanh nhất, để có thể ứng đối với tình thế nguy hiểm sắp xảy ra.

Rốt cuộc, nếu Trịnh An tạo phản thì Nguyên Vương cũng sẽ nhân cơ hội chiếm châu phủ.

Dù là ai trong bọn họ chiếm được châu phủ, thì người kẹp ở giữa là ông ta, hoặc là quy phục, hoặc là một già nhà trẻ đều đi lên đường chết.

Cách duy nhất để bảo vệ mình là khống chế quân châu phủ, không cho bất cứ bên nào có được cơ hội.

“Bá phụ đã biết phải giải quyết thế nào thì tiểu chất cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta về thôi...”

Giang Siêu gật đầu nói.

Mộ Dung Cung là một con cáo già, chỉ cần dẫn đường một chút là ông ta sẽ biết nên làm như thế nào.

Vậy nên hắn cũng lười lãng phí thời gian sức lực xen vào chuyện này.

Đám người ra khỏi kho hàng, Mộ Dung Cung tự mình khóa cửa kho hàng, đồng thời ra lệnh cho thân vệ lén đi đông doanh điều người.

Ông ta còn dặn dò đội trưởng là cứ bình thường mà thay lượt với bắc doanh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.

Sau đó, Giang Siêu và Mộ Dung Cung quay về phủ tri châu.

Giang Siêu vốn định quay về phòng, nhưng lại bị Mộ Dung Cung kéo ra sảnh chính.

€ó vẻ là ông ta muốn để hẳn thấy vị thế tử Nguyên Vương kia.

Hắn vốn định từ chối, nhưng lại không chịu nổi ông ta vừa đấm vừa xoa.

Đám người đi vào sảnh chính phủ Mộ Dung.

Một thanh niên đang ngồi bên trái, tay cầm quạt xếp, trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Đứng sau thanh niên là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi khí thế hơn người.

Khí thế trên người ông ta thậm chí còn mạnh hơn lão Ngữ đứng bên cạnh Mộ Dung Cung, thực lực đã gần Ám Kình giai đoạn giữa.
 
Chương 213: Hắn ta nở nụ cười giả tạo


Dứt lời, Tống Chân nhìn Giang Siêu đứng sau Mộ Dung Cung, hơi thay đổi ánh mắt, nói: “Chắc đây là Giang Siêu Giang công tử danh tiếng vang xa hả? Quả nhiên là nghe tiếng không bằng gặp mặt,

Giang công tử phong thái hơn người, khí độ bất phàm, vừa thấy là biết rồng trong biển người.”

Hắn ta nở nụ cười giả tạo, mở miệng là nói một hơi nịnh nọt.

Nghe vậy, Giang Siêu cười chắp tay với hắn ta: “Thế tử khách sáo rồi, hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến. Thế tử mới là văn võ song toàn, tài tình hơn người. Giang mỗ vẫn còn kém thế tử nhiều lắm.”

Sau vài lời trò chuyện khách sáo, Tống Chân không nhìn Giang Siêu nữa, mà nhìn sang Mộ Dung Cung, nói:

“Mộ Dung đại nhân, nghe nói tiền thuế xảy ra chút vấn đề, phụ thân rất lo lắng nên cố ý để ta tới hỏi Mộ Dung đại nhân có cần giúp đỡ gì không.

Phụ thân nói chỉ cần Mộ Dung đại nhân mở miệng là phụ thân tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ, chắc chắn sẽ làm đại nhân giải quyết xong chuyện tiền thuế”

Hắn ta nói năng rất chân thành, người không biết còn tưởng là hắn ta sẽ thật sự giúp đỡ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nhưng mà Giang Siêu và Mộ Dung Cung đều biết đây chỉ là lời nói ngoài miệng. Một khi Mộ Dung Cung nhờ giúp đỡ là sẽ phải nói điều kiện.

Nguyên Vương biết Mộ Dung Cung hiểu rõ dã tâm của hẳn ta. Nhưng hẳn ta cũng biết dù Mộ Dung Cung có biết thì cũng sẽ không báo lên hoàng đế khi không có chứng cứ.

Đây chính là cái loại ngươi biết bí mật của ta, nhưng chỉ cần cả và ngươi đều không nói ra, thì bí mật tạm thời vẫn là bí mật.

Thật ra thì vừa nấy Tống Chân chỉ đang thử Mộ Dung Cung mà thôi.

Dù Mộ Dung Cung có đồng ý hay không thì hắn ta đều không sao cả. Rốt cuộc thì hiện nay Mộ Dung Cung đã không có đường nhảy ra khỏi bẫy, kết cục cuối cùng chỉ có quy phục.

“Để ta suy nghĩ lại đã. Chờ khi có quyết định, ta sẽ nói với thế tử. Bổn quan còn có việc, nếu thế tử không còn chuyện gì khác thì ta không bồi thế tử nữa” Mộ Dung Cung mỉm cười nói với Tống Chân.

Ông ta không từ chối, cũng không đồng ý.

Lúc này đương nhiên là nên chơi Thái Cực thì tốt hơn. Dù sao chuyện cũng sẽ được giải quyết ngay thôi.

Trước khi xé rách mặt, mọi người đều sẽ giữ mặt mũi bên ngoài.

Nghe vậy, Tống Chân gật nhẹ đầu. Hắn ta rất vừa lòng với biểu hiện của Mộ Dung Cung.

Mộ Dung Cung không có từ chối thẳng thừng, chứng minh tỷ lệ đồng ý rất cao. Nếu Mộ Dung Cung xử sự quyết liệt, nhấn mạnh ý đồ từ chối, thì việc dụ hàng Mộ Dung Cung sẽ có chút khó khăn.

“Đại nhân cứ tự nhiên. Có điều, bổn thế tử muốn Giang công tử theo ta đi dạo một lát, không biết đại nhân có đồng ý hay không?”

Tống Chân nhìn về phía Giang Siêu, hỏi.

Giang Siêu từ chối lời mời của Hoàng Thành khiến hắn ta không thể gặp được Giang Siêu.

Lúc này gặp gỡ, hẳn ta có thể nhân cơ hội đi mượn sức.

“Thế tử muốn mời Giang hiền chất, bổn quan đương nhiên là không tiện ngăn cản.

Giang hiền chất, ngươi theo thế tử đi dạo đi, tốt nhất là khiến thế tử vui vẻ, đừng làm thế tử mất hứng”

Nghe vậy, Mộ Dung Cung nhìn Giang Siêu với ý gì đó, rồi nói với giọng điệu nghiền ngầm.

Giang Siêu cười khổ nhìn sang Mộ Dung Cung.

Ông ta cứ phải hắn đi theo, hóa ra là có ý định này.

Ông ta đang muốn nhờ mình giúp đỡ giữ chân Tống Chân, để ông ta đi thực hiện kế hoạch đây mà.

Giang Siêu không biết nên nói ông ta như thế nào, thật sự là có thể hình dung bằng từ cáo già. Hản lại bị ông ta lợi dụng nữa rồi.

“Vâng, bá phụ, tiểu chất biết rồi.” Giang Siêu gật đầu với Mộ Dung Cung, mỉm cười nói.

Nghe vậy, Tống Chân làm tư thế mời với Giang Siêu.

Hai người đi ra ngoài. Hộ vệ trung niên sau lưng Tống Chân cũng đi theo.
 
Chương 214: Giang huynh khách sáo quá rồi


Hắn ta thay đổi cách xưng hô với Giang Siêu, dường như cố ý kéo gần quan hệ giữa hai người.

Giang Siêu gật đầu, cười nói: “Vậy làm phiền thế tử.”

“Giang huynh khách sáo quá rồi. Huynh có thể gọi ta là Tống huynh, Tống Chân hoặc là Đạt Chi, chứ gọi thế tử mãi thì xa lạ quá.”

Tống Chân phất tay, mỉm cười nói với Giang Siêu.

Nghe vậy, Giang Siêu gật đầu với Tống Chân, không định dây dưa với Tống Chân về vấn đề xưng hô.

“Tống huynh khách sáo. Ta tới châu phủ lâu rồi, lại chưa từng đi dạo châu phủ, vừa lúc nhân cơ hội đi dạo cho thỏa thích”

Hắn đang cần giúp Mộ Dung Cung giữ chân Tống Chân, không cho hắn ta cơ hội đi cứu Hoàng Thành.

Rốt cuộc, nếu có Tống Chân thì Mộ Dung Cung thật sự không tiện ra tay với Hoàng Thành.

Người ta là hoàng thân quốc thích, dù Mộ Dung Cung có bất chấp hơn nữa thì cũng không thể dễ dàng ra tay với Tống Chân.

Giang Siêu lên xe ngựa của Tống Chân. Hai người vừa đi vừa bàn về phong cảnh xung quanh và nói những chuyện không đâu vào đâu.

Sau khi dạo một vòng, xe ngựa đi thẳng đến tửu lầu Sư Tử Lâu số một châu phủ.

Bọn họ vừa định đi vào Sư Tử Lâu thì bị một người đột nhiên cản đường. Đó là một tên ăn mày mặt mũi lấm lem, trông có vẻ rất gầy gò, khoảng chừng năm sáu tuổi.

Vết bẩn trên mặt khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt tên ăn mày. Chỉ là cô bé có đôi mắt đờ đẫn, cả người yếu ớt, gần như có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Cô bé quỳ rạp xuống trước mặt Giang Siêu và Tống Chân, nói với ánh mắt tràn đầy cầu xin: “Ca ca, cho ta một chút tiền đi, bà nội ta bị bệnh, cần tiền khám bệnh, cầu xin ca ca...

Nói đến lời cuối cùng, cô bé nhấp nháy nước mắt, trông mong mà nhìn Giang Siêu.

Tống Chân nhìn về phía tên ăn mày với ánh mắt chứa vẻ chán ghét.

Người trung niên bên cạnh dường như nhận ra Tống Chân không vui, bèn đi lên đá một chân vào tên ăn mày.

Một đá này rất mạnh, nếu bị đá trúng thì chắc là tên ăn mày sẽ chết ngay tại chỗ.

Giang Siêu lập tức nảy lên vẻ giận dữ. Tên Tống Chân này đúng là không ra gì, mặt ngoài trông có vẻ đường hoàng, thực tế lại không hề có lòng thương hại.

Tên ăn mày trước mắt chỉ mới năm sáu tuổi, dưới bậc thang Sư Tử Lâu còn có một bà cụ ốm yếu đang nằm.

Rõ ràng là tên ăn mày không còn cách nào nữa mới đi xin tiền. Tuy rằng trên mặt cô bé dính đầy vết bẩn, nhưng mà vẫn có thể thấy được vài vết sẹo. Tay gãy, quần áo rách rưới, làn da lộ ra bên ngoài đầy vết bầm tím, hiển nhiên là từng bị nhiều người ở đây đánh chửi.

Dù vậy thì cô bé vẫn tới đây xin tiền. Có thể thấy được là cô bé tuyệt vọng cỡ nào.

Đối với cô bé, bà nội là người thân duy nhất của cô bé. Nếu bà nội chết rồi thì thế giới của cô bé sẽ chẳng còn lại gì, có khi còn không sống được bao lâu.

Trên thế giới này, người thường muốn sống sót là rất khó, thật sự rất khó.
 
Chương 215: Ta có thể giúp gì cho Giang công tử?


Bịch... Gã hộ vệ kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một chân của Giang Siêu đá bay ra ngoài.

Tên ăn mày ngơ ngác nhìn về phía người trung niên bị đá bay. Cô bé ngây người cả buổi, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Vừa nãy cô bé cũng cảm nhận được sức mạnh của một đá kia. Nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ, làm gì có năng lực ngăn cản.

Nếu không có Giang Siêu ra tay thì chắc là cô bé đã bị người trung niên đá chết ngay tại chỗ rồi.

“Muốn chết hả!” Hộ vệ phản ứng lại đây, lập tức giận dữ nhìn về phía Giang Siêu, đứng dậy đi lên đánh người.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị Tống Chân mặt mày lạnh lão quát lớn: “Làm càn! Tống Minh, mau xin lỗi Giang huynh!”

Nghe vậy, hộ vệ không cam lòng dừng tay, mặt mày giận dữ nhìn Giang Siêu. Hắn ta bị Giang Siêu đánh, còn phải xin lỗi Giang Siêu, vậy nên trong lòng ấm ức đến cực điểm.

“Không cần! Thế tử, muốn xin lỗi thì xin lỗi cô bé đi!” Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía hộ vệ, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

Hắn không còn mang thái độ thân thiện, khí thế trên người cũng thay đổi.

Ánh mắt lạnh băng của hăn khiến gã hộ vệ đang giận dữ chợt nảy lên cảm giác sợ hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Cái loại cảm giác giống như bị thú rừng theo dõi khiến hắn ta vô thức nuốt nước bọt.

Hắn ta biết rõ Giang Siêu tuy trông có vẻ bình thường, nhưng thực lực của Giang Siêu lại đủ để nhẹ nhàng gi ết chết hắn ta.

“Xin lỗi!” Tống Chân quay đầu nhìn hộ vệ với ánh mắt lạnh băng.

Tuy rằng Giang Siêu đánh hộ vệ của hắn ta ngay trước mặt hắn ta, khiến hắn ta rất mất mặt, nhưng vì có thể mượn sức Giang Siêu, hắn ta đành phải nhịn hết.

Gã hộ vệ rất không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời nói với cô bé trong lòng ngực Giang Siêu: “Rất xin lỗi!”

Cô bé sợ hãi nắm chặt quần áo Giang Siêu, lùi ra sau né tránh.

“Ca ca, cảm ơn... ca ca có thể thả ta xuống không?” Cô bé nhỏ giọng nói với Giang Siêu.

Giang Siêu thả cô bé xuống đất. Cô bé sợ hãi chạy nhanh qua chỗ bà cụ, nước mắt chảy rào rạt.

Cô bé tìm được đường sống trong chỗ chết, không dám xin tiền đám người Giang Siêu nữa.

Thấy cảnh này, Giang Siêu đi tới, vẫy tay gọi tiểu nhị.

Tiểu nhị bước nhanh lên, cười hỏi: “Ta có thể giúp gì cho Giang công tử?”

Bởi vì lần trước Giang Siêu và Diệp Thanh Ảnh cùng nhau tới đây, tiểu nhị biết Giang Siêu là bạn của chủ nhân bọn họ, cho nên không dám lơ là Giang Siêu.

“Dẫn hai bà cháu vào trong, gọi đồ ăn cho bọn họ, rồi đi mời thầy thuốc tới khám cho bọn họ, lại mua thêm một ít quần áo mới cho bọn họ. Tiền đây, số dư còn lại cho ngươi... Lát nữa ta sẽ đi gặp bọn họ.”

Giang Siêu đưa cho tiểu nhị tờ ngân phiếu một trăm lượng.

“Vâng, Giang công tử, tiểu nhân đi làm ngay đây...” Tiểu nhị vội vàng đi đỡ bà cụ ốm yếu.

Cô bé đứng bên cạnh thấy cảnh này thì lộ ra vẻ nôn nóng.

Nhưng khi thấy Giang Siêu mỉm cười gật đầu với mình, cô bé rưng rưng nước mắt hành lễ với Giang Siêu rồi đi theo tiểu nhị.

“Không ngờ Giang huynh lại có tấm lòng nhân hậu như vậy, thật sự là khiến người kính nể. Có điều, thiên hạ to lớn, có rất nhiều người đáng thương, rất khó để giúp đỡ hết mọi người. Tống Chân nhìn Giang Siêu, nói với giọng điệu là lạ.

Hắn ta không nói rõ ra, nhưng ý trong lời lại đang nói với Giang Siêu là thiên hạ có rất nhiều người đáng thương, Giang Siêu không thể giúp hết mọi người.
 
Chương 216: Giang huynh


Đôi bà cháu đáng thương vừa rồi khiến hắn càng thêm quyết tâm với suy nghĩ của mình.

Nếu cứ để mặc cho loại người như Tống Chân nắm quyền thì sẽ càng ngày càng có nhiều người giống như đôi bà cháu kia.

Tống Chân hơi ngạc nhiên trước lời nói của Giang Siêu, ánh mắt khi nhìn Giang Siêu cũng hơi thay đổi.

Hắn ta cảm nhận được một loại khí thế hào hùng từ trền người Giang Siêu.

“Giang huynh... mời..”

Tống Chân không dây dưa với chuyện này, làm ra tư thế mời với Giang Siêu.

Giang Siêu nhìn sắc trời. Hắn định bỏ đi, bởi vì vị Tống Chân trước mắt thật sự khiến hắn mất hứng thú khi đi dạo cùng nhau.

Không cùng một đường, khó lòng hợp tác!

Nhưng lúc này trời còn chưa tối, nhiệm vụ của hắn còn chưa hoàn thành, chỉ có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.

Giang Siêu gật đầu với Tống Chân, đi vào trong tửu lầu.

Tống Chân cũng đi theo, hai người dường như đã quên chuyện không vui mới vừa rồi.

Hộ vệ đi sau nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt trần đầy âm độc và thù hận.

Lúc hai người vừa mới vào tửu lầu, ngoài cửa xuất hiện hai cô gái ăn mặc đồ nam.

Khi thấy Giang Siêu và Tống Chân, hai người hơi thay đổi ánh mắt.

Cô gái nhỏ tuổi hơn nhỏ giọng nói với cô gái còn lại: “Quận chúa, chúng ta đi vào thật hả? Thế tử đang ở đây, nếu thấy dáng vẻ này của quận chúa thì sẽ không vui, khi ấy nô tỳ sẽ bị phạt”

“Hừ... hắn dám! Nếu hắn dám phạt ngươi thì ta sẽ nói với phụ vương là hắn ức hiếp ta... Đến lúc ấy, để xem phụ vương sẽ dạy dỗ hắn như thế nào.” Cô gái trừng mắt nói.

Tuy nàng mặc đồ nam, nhưng cũng không giấu nổi vẻ xinh đẹp vô song của nàng.

Người ta chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhận ra các nàng là con gái.

“Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, ngươi nói xem người đi bên cạnh ca ca ta có phải là Giang Siêu hay không?

Ta thấy bọn họ đi ra từ phủ Mộ Dung, mà ca ca ta lại cứ mở miệng là gọi Giang huynh”

Cô gái được gọi là quận chúa hỏi cô gái bên cạnh.

“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy là Giang công tử. Quận chúa, nghe nói hắn vẽ rất đẹp, hay là bảo hắn vẽ một bức tranh cho ngươi đi.” Nha hoàn nói với cô gái.

Nghe vậy, trên mặt cô gái lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng kéo nha hoàn chạy vào trong tửu lầu.

Bọn họ rất nhanh tìm đến tầng hai tửu lầu. Khi tới gần ghế lô chỗ cửa sổ, cô gái thấy ca ca mình và Giang Siêu.

Nàng lập tức xông vào.

Hộ vệ canh cửa vô thức muốn ra tay với người xông lên. Nhưng khi thấy rõ cô gái, hắn ta sợ tới mức lùi ra sau, rồi vội vàng cung kính hành lễ.

“Quận chúa!”

Cô gái lạnh nhạt nhìn hắn ta, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén.

Nàng mặc kệ hắn ta, quay đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt hiện lên ý cười: “Này, ngươi chính là Giang Siêu hả?” Nàng mở miệng hỏi Giang Siêu.
 
Chương 217: Tống Yên lập tức tràn đầy vui sướng


Là quận chúa Tống Yên, hòn ngọc quý duy nhất trên tay Nguyên vương Tống Tín. Hắn chỉ mới nghe tên của vị quận chúa kia, chứ chưa từng gặp người thật.

“Đúng là tại hạ, quận chúa có lễ." Tuy rằng Tống Yên rất không lễ phép, nhưng mà Giang Siêu không cần thiết phải đi so đo với một cô gái như nàng.

“ồ... là ngươi hả, Giang Siêu, nghe nói ngươi làm thơ rất hay, ngươi làm cho ta một bài thơ được không?

À phải rồi, cả châu phủ đều nói ngươi vẽ rất đẹp, ngươi vẽ cho ta một bức tranh đi. Coi như ta cầu xin ngươi, chỉ một bức tranh thôi, được không?”

Nghe thấy người trước mắt thật sự là Giang Siêu, Tống Yên lập tức tràn đầy vui sướng.

Nàng nhìn về phía Giang Siêu với vẻ mặt trông mong. Giọng điệu của nàng cũng mang theo một chút làm nũng.

Giang Siêu hơi ngạc nhiên nhìn Tống Yên, trong nhất thời không thích ứng được sự thay đổi trong tính cách của cô nàng này, cảm giác quá tung ta tung tăng.

“Thật là, Tiểu Yên, sao muội có thể tùy tiện làm khó Giang huynh hải! Mau về đi, ca ca có chuyện quan trọng cần nói với Giang huynh!”

Mục đích hôm nay của hắn ta là mượn sức Giang Siêu.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói thì đã bị muội muội quấy rầy. Vậy nên hắn ta không muốn muội muội ở lại đây nữa.

“Hừ... muội không quay về đâu.

Nếu ca ca dám đuổi muội đi thì muội sẽ về nói với phụ vương là ca ca ức hiếp muội” Tống Yên nhăn mũi với Tống Chân, nũng nịu hừ một tiếng.

Nghe vậy, Tống Chân mở miệng định nói gì đó. Nhưng khi thấy vẻ mặt ngây thơ của muội muội, hắn lại mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Để Giang huynh chê cười rồi, muội muội nhà ta cứ kiêu căng tùy hứng như vậy đấy, mong huynh đừng trách” Tống Chân cười xấu hổ với Giang Siêu.

Ngh vậy, Giang Siêu phất tay, trên mặt hiện lên ý cười.

“Đâu có, quận chúa ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp động lòng người, không bao nhiêu người có thể so được. Nếu quận chúa đã mở lời thì tại hạ đành bêu xấu vậy.” Giang Siêu lắc đầu nói với Tống Chân.

Hắn đang lo không biết nên tiếp tục nói gì với Tống Chân, yêu cầu của Tống Yên vừa lúc khiến hắn bớt đi phiền phức khi phải nghĩ cách giao tiếp với Tống Chân, đồng thời có thể kéo dài thời gian hơn nữa, và cả không cần phải nghe mấy lời mượn sức của Tống Chân, tốt vậy sao lại không làm chứ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Chỉ là vẽ một bức tranh mà thôi. Hắn chỉ cần dùng nhiều thời gian để vẽ tranh, muốn kéo thêm một hai canh giờ nữa là không thành vấn đề.

“Thật không? Tốt quá đi!” Nghe vậy, trên mặt Tống Yên lộ ra vẻ vui mừng.

Nàng quay đầu nhìn hộ vệ trung niên, lạnh lùng nói: “Ngươi... lập tức lên phố mua thuốc màu vẽ tranh cho bổn quận chúa, nhớ phải mua loại tốt, nếu không coi chừng bổn quận chúa phạt ngươi...”

Thấy cảnh này, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy là quận chúa đã đi theo bọn họ lâu rồi, cũng đã thấy chuyện trước tửu lầu.

Nàng đang trút giận cho đôi bà cháu kia đây mà. Hắn cũng có hiểu biết đại khái về nhân phẩm của vị quận chúa này.

Thấy đối phương định đi mua thuốc màu, Giang Siêu mỉm cười nghiền ngẫm.

Hắn cũng phải nhân cơ hội chơi lại gã hộ vệ này, đồng thời kéo dài thêm thời gian.

Hộ vệ nhìn sang Tống Yên, mặt mày lạnh băng gật đầu rồi đi ra ngoài. Còn Tống Yên thì ngồi xuống bên cạnh Giang Siêu.

Lúc này, rượu và đồ ăn được dọn lên bàn.

Tống Yên liên tục gắp đồ ăn và rót rượu cho Giang Siêu, dáng vẻ nhiệt tình đến cực điểm.

Khoảng nửa giờ sau, hộ vệ ôm một đống dụng cụ vẽ tranh và thuốc màu về. Hắn ta đặt đồ vật sang một bên.

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn lướt qua thuốc màu, cười nói: “Dường như không có màu lam, làm phiền ngươi đi tìm màu lam”

Nghe vậy, hộ vệ nhìn chằm chăm Giang Siêu, rồi nhìn về phía Tống Chân.

Tống Chân gật nhẹ đầu. Tuy hộ vệ không cam lòng, nhưng vẫn quay người đi.

Tống Yên ngồi bên cạnh thấy được là Giang Siêu muốn khó xử hộ vệ, nên cũng không sốt ruột mà bảo Giang Siêu vẽ tranh cho mình.
 
Chương 218: Hắn ta biết muội muội


Nhìn câu thơ Giang Siêu viết xuống, vẻ mặt Tống Yên tràn ngập sự thán phục, đặc biệt là chữ của hắn, phóng khoáng thanh cao.

Càng làm nàng ngạc nhiên hơn chính là Giang Siêu gần như hạ bút thành văn, tùy tiện đặt bút lập tức có thể viết được câu ngũ ngôn tuyệt vời như thế.

Ngay cả Tống Chân bên cạnh cũng rất kinh ngạc bội phục.

Không biết Tống Yên nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên mảng ửng đỏ khó hiểu. Ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu trong phút chốc tràn đầy dịu dàng.

Tống Chân ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng lộp bộp, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu có chút khác thường.

Hắn ta biết muội muội của mình có lẽ đã thích Giang Siêu rồi, nhưng nếu như có thể thu phục Giang Siêu, gả muội muội cho hắn, xem ra cũng không hề hấn gì.

Có thể trở thành người một nhà với nhân tài giống như Giang Siêu mới là yên tâm nhất.

Nhưng nếu Giang Siêu không biết điều, hắn ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cắt đứt tâm tư của muội muội. Nếu không, tương lai người phải chịu khổ sẽ là muội muội của hắn ta.

Tuy Tống Chân bạc tình bạc nghĩa, nhưng lại vô cùng yêu thương muội muội của mình.

Đúng lúc này, hộ vệ đứng tuổi cầm thuốc màu màu xanh trở về. Bây giờ đã cách thời điểm hắn ra ngoài mua thuốc màu gần một giờ.

Bấy giờ, sắc trời đã tối, đã hơn bảy giờ tối, qua nửa giờ nữa, trời sẽ tối hoàn toàn.

Có lẽ bên Mộ Dung Cung đã bắt đầu rồi, hắn ta chỉ cần ở bên này kéo dài thêm một tiếng là được.

Giang Siêu nhàn nhạt quét mắt nhìn vẻ mặt oán hận của hộ vệ, nhận lấy thuốc màu từ trên tay hắn, khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm, đáy mắt ẩn lộ một cỗ sát ý.

Nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự gi ết chết gã hộ vệ này.

Người này đã sinh hận ý đối với hắn, giữ ở lại chỉ biết hãm hại sau lưng hắn, đương nhiên là giết quách đi cho bớt việc.

Giang Siêu nhận lấy thuốc màu bắt đầu vẽ, Tống Yên ngồi nghiêm chỉnh ở đó.

Tống Chân ở một bên cũng hứng thú, hắn ta đi tới phía sau nhìn Giang Siêu vẽ, ban đầu hắn ta còn không có cảm giác gì, nhưng khi dung nhan muội muội xuất hiện trên giấy thì hắn ta lại trợn tròn mắt.

Giống y như đúc, quả thật giống như in vào trên giấy.

Trong lòng hắn ta nảy ra ý nghĩ để Giang Siêu vẽ một bức tượng người cho mình.

Bên này Giang Siêu đang chậm rãi vẽ, ở kho hàng Châu phủ bên kia, gân ngàn quân binh đông doanh đang mai phục ở bên ngoài kho hàng Châu phủ.

Mộ Dung Cung núp trong bóng tối nhìn động tĩnh trong kho hàng, ông ta nhìn về phía lão Ngũ nói: “Lão Ngũ, người đi báo tin cho Hoàng Thành đã tới nơi chưa?”

“Đại nhân, chắc sắp tới rồi, yên tâm, ta đã dịch dung hắn thành tâm phúc của Hoàng Thành, Hoàng Thành nhất định sẽ mắc mưu”' Lão Ngũ gật đầu với Mộ Dung Cung.

Mộ Dung Cung nghe vậy, gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn trăng sáng bị mây chậm rãi che khuất trên không trung, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Tuy ông ta tin tưởng vào phán đoán của Giang Siêu, nhưng vì bản thân chưa từng thấy thủy ngân nên trong lòng vẫn có chút không chắc chắn.

Cũng không biết phán đoán của Giang Siêu có chính xác hay không, nhưng hiện tại ông ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng hắn sẽ không làm ông ta thất vọng.

Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa lớn kho hàng bị người mở ra. Tiếp theo, có người lén lút thò đầu ra thăm dò.

Nhìn trái nhìn phải, thấy không có động tĩnh gì, người nọ vãy tay với một nơi nào đó bên ngoài.
 
Chương 219: Bản quan đi xem với ngươi


Những chiếc xe này hiển nhiên tới kéo tiền thuế, sau khi cất xong, bọn họ sẽ chuyển chúng đi.

Khi đó, chỉ sợ Mộ Dung Cung có muốn tìm lại tiền thuế cũng sẽ rất khó khăn!

Cùng lúc đó, ở Hoàng Thành phủ, một gã binh sĩ mặc áo giáp gõ cửa lớn Hoàng Phủ, hắn ta bước nhanh chạy tới thư phòng của Hoàng Thành.

“Đại nhân, kho hàng kia đã xảy ra chuyện rồi. Không thấy đồ đạc đâu... Người này quỳ xuống nói với Hoàng Thành.

Hoàng Thành nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, vội vàng nhìn về phía thủ hạ trước mắt, thấy vẻ mặt đối phương lo lăng. Ông ta không một chút nghi ngờ, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

"Lúc các ngươi trao đổi, có phát hiện cái gì không đúng không?" Ông ta vừa đi vừa hỏi binh sĩ bên cạnh.

"Chúng ta đã kiểm tra rồi, không thấy có gì không ổn, nhưng sau khi chúng ta mở kho hàng ra, lại phát hiện không thấy đồ ở đâu!

Mấy ngày nay, chúng ta vẫn luôn giám sát kho hàng, cũng không nhìn thấy bọn họ vận chuyển cái gì ra ngoài!

Mạt tướng cảm thấy có điều kỳ quái, nên cố tình đến xin chỉ thị của đại nhân”

Binh sĩ nói với Hoàng Thành. “Bản quan đi xem với ngươi."

Hoàng Thành lạnh mặt đi ra ngoài, ông ta nói với người ở cửa: "Dẫn theo hộ vệ của bản quan, lập tức đến kho hàng!”

Hộ vệ ở cửa vội vàng đi gọi người.

Lúc này, Hoàng Bá Long đi tới, nhìn sắc mặt khó coi phụ thân, hắn hỏi: "Cha, có chuyện gì ta vậy?"

Hoàng Thành nhìn hắn ta, nhưng không trả lời. Hoàng Bá Long thấy phụ thân mình không nói gì, vội vàng đi theo.

Rất nhanh, một đoàn ba mươi người xuất hiện ở trước cửa Hoàng phủ, tất cả đều cưỡi ngựa.

Hơn ba mươi người thúc ngựa, lập tức chạy về phía kho hàng.

Lúc này lòng Hoàng Thành nóng như lửa đốt, đã không có tâm tư suy nghĩ chuyện này có gì không đúng.

Còn nữa, người đến báo tin chính là tâm phúc của ông ta, ông ta cũng không thèm suy nghĩ quá nhiều.

Hiện tại, trong đầu ông ta chỉ có nếu làm mất ba trắm vạn tiền thuế, đến lúc đó ông ta còn biết ăn nói như thế nào với Nguyên Vương nữa.

Số bạc này chính là để Nguyên Vương chuẩn bị dùng cho việc khởi sự, đến khi thiên hạ đại loạn, chúng có thể giúp Nguyên Vương chiêu mộ rất nhiều binh mã.

Bên kia, qua khoảng nửa giờ sau, lại có người lén lút thò đầu ra từ sân, sau khi nhìn thấy không có ai, hắn ta vẫy tay về phía sân.

Rất nhanh, trong sân, chiếc xe thứ nhất bị đẩy ra, tiếp theo là chiếc thứ hai, chẳng bao lâu, hơn hai mươi chiếc xe lần lượt bị đẩy ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Mộ Dung Cung lộ rõ vẻ vui mừng, quả nhiên, tiền thuế thật sự ở trong kho hàng. Trái tim ông ta đang nặng trĩu cuối cùng cũng được buông xuống.

Nghĩ đến nếu lần này không có Giang Siêu, có lẽ ông ta phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục. Trên mặt Mộ Dung Cung lộ ra một điệu cười may mắn.

Vẻ mặt lão Ngũ ở một bên cũng mừng rỡ, ông ta nhỏ giọng thán phục nói ở bên tai Mộ Dung Cung:

“Đại nhân, Giang công tử thật sự rất lợi hại, hắn chỉ nói mấy câu đã có thể đoán được quỷ kế của Hoàng Thành, nếu Hoàng Thành biết tất cả đều bị Giang công tử nhìn thấu, không biết hắn ta sẽ có cảm giác gì.”

Lúc này cả tâm cả thân ông ta đều đã bội phục Giang Siêu.

Đúng lúc này, đoàn xe đã lặng lẽ tới gần, lão Ngũ nhìn về phía Mộ Dung Cung, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

Mộ Dung Cung lắc đầu, người ông ta muốn đợi là Hoàng Thành, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để động thủ. Muốn lật đổ Hoàng Thành, phải bắt được cả người lẫn tang vật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top