Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 322


Chương 322:

 

Nhan Từ Khuynh lại lấy cớ giúp cô tắm rửa, ở trong phòng tắm dày vò cô thêm lần nữa, cuối cùng mới bế cô lên giường.

 

Lúc này đã là nửa đêm rồi, Dương Họa Y mệt đến mức mí mắt cũng không muốn nhấc lên.

 

Trong lòng cô nghĩ, ngày mai nhất định sẽ không đến công ty cùng Nhan Từ Khuynh, theo mức độ khát vọng của anh, ngày mai anh chắc chắn sẽ lại tìm cơ hội làm chuyện này với cô ở trong phòng làm việc.

 

Mỗi lần Dương Họa Y bị dày vò thành đủ kiểu, mức độ mặt dày đã đến đỉnh điểm, nhưng ở phòng làm việc làm chuyện đó, trước mắt cô không làm được.

 

Cô nặng nề thở dài một hơi, về mặt này, sao.

 

người đàn ông kia lại vui thích thế không biết?

 

Nhan Từ Khuynh bị cô chọc cười: “Chồng em lợi hại đến mức mỗi ngày đều có thể cho em vui vẻ đến lật trời, em nên hài lòng mới đúng, em không biết có bao nhiêu cô gái cầu còn không được kìa”

 

Cô kéo thân thể mỏi nhừ, nhịn không được nhéo ngực anh một cái, có chút tức giận.

 

Bây giờ dày vò cô độc ác như vậy, chắc chắn trước đây anh đã từng chơi với không ít gái, nếu không cái kĩ thuật điêu luyện này không thể là trời sinh đã có được.

 

Trong lòng cô khó tránh khỏi có chút ghen tuông: “Rốt cuộc ngày trước anh đã lăn lộn với bao nhiêu cô gái rồi?”

 

Anh túm lấy đầu ngón tay cô, đặt lên miệng hôn một cái: “Em nói không so đo chuyện trước.

 

đây nữa mà, chúng ta chỉ nhìn tương lai, anh sẽ vì em mà thủ thân như ngọc.”

 

Bốn chữ “thủ thân như ngọc” dùng trên người Nhan Từ Khuynh đúng là không hợp, Dương Họa Y không nhịn được cười nhẹ.

 

Thấy cô bớt ghen rồi, anh mới nói: “Vợ à, ngày mai chúng ta đổi mật khẩu cửa đi”

 

“Được thôi, đổi thành gì?”

 

“Sinh nhật em được không?”

 

“Không được, đơn giản quá.”

 

“Vậy đổi thành 0521 là được rồi”

 

“Anh tùy tiện nói một số à?” Dương Họa Y cảm thấy không hay lắm, ngộ nhỡ cả hai người đều không nhớ được dấy số này, chẳng lẽ lúc vào.

 

cổng còn phải tìm người cạy khóa hả?

 

“Hay là đổi thành mật khẩu vân tay đi!” Cô đề nghị.

 

“Không đổi, phải là 0521”

 

“Có ý gì sâu xa sao, chẳng lẽ là mấy cái anh yêu em tầm thường đấy à?”

 

Nhan Từ Khuynh dùng sức nhéo nhẹ cô một cá ngày trên giấy đăng kí kết hôn của chúng ta.”

 

Dường Nhan Từ Khuynh là người luôn chọn những lúc bạn không chút phòng bị mà cho bạn sự kinh ngạc và lãng mạn nhất.

 

Hoặc là một động tác, hoặc chỉ là vài từ.

 

Lúc đầu bọn họ kết hôn hoàn toàn không có mặt, giấy đăng ký kết hôn là nhờ người đặc biệt đi cửa sau làm ra, nhưng bây giờ anh lại luôn ghi nhớ ngày kết hôn của bọn họ.
 
Chương 323


Chương 323:

 

Lông mày Dương Họa Y nhướng lên, nụ cười mang theo sự ấm áp lan đến tận đáy lòng.

 

Anh thật sự rất để tâm chuyện hôn nhân này, bắt đầu muốn bảo vệ nó rồi.

 

Dương Họa Y bị dày vò, ngày hôm sau không chịu cùng anh đến công ty, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ là giận dỗi ôm lấy cô hôn sâu một cái, rồi tự mình rời đi.

 

Nhan Từ Khuynh đi rồi, cô lại cuộn vào trong chăn của mình ngủ thêm một giấc nữa.

 

Thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, đang chuẩn bị làm nóng lại đồ ăn tối qua làm đồ ăn trưa.

 

Lại bị mẹ Dường gọi điện thoại kêu cô ra ngoài.

 

Dương Họa Y lập tức bỏ đồ trong tay xuống, thay quần áo rồi vội ra ngoài.

 

Viên Vũ đã đến từ sớm, gọi đồ ăn xong cả rồi, đang ở trong nhà hàng đợi cô.

 

“Mẹ, có hơi tắc đường, con xin lỗi, làm mẹ đợi lâu rồi”

 

“Không sao, mẹ đến sớm chút cũng tiện gọi trước đồ ăn” Viên Vũ âu yếm nhìn con gái: “Mẹ biết con thích ăn gì, cũng lâu rồi mẹ không ngồi cùng con ăn cơm”

 

Từ sau khi Dương Họa Y vào nhà họ Lâm, cơ hội hai mẹ con bọn họ gặp nhau đã ít lại càng ít.

 

Dương Họa Y năm lấy tay Viên Vũ, dịu dàng nói: “Mẹ, nếu mẹ nhớ con, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi con đi ăn cơm mà”

 

Ánh mắt Viên Vũ trầm xuống.

 

Gọi cô đi ăn, chứ không phải đến nhà cô ăn cơm.

 

Cái đứa trẻ Dương Họa Y này, rốt cuộc vẫn không hề muốn thân thiết với bà.

 

‘Viên Vũ đến sớm, đồ ăn đều đã gọi xong, tất cả các món đã lần lượt được mang lên.

 

Dương Họa Y biết mẹ đối tốt với mình, cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ ăn bữa cơm này.

 

Nhưng đến cuối bữa cơm, lại khiến cô nuốt không trôi.

 

“Họa Y, mẹ biết con là đứa trẻ tốt, cũng biết cuộc hôn nhân của con và cậu Nhan ngay từ đầu đã không dễ dàng. Mẹ đã theo dõi con suốt chặng đường này, từ khi cắt bỏ tử cung, cả người em con đều không được tốt lắm, cũng không âm như trước, dường như biến thành một người khác.

 

vậy, cả ngày đều rất ảm đạm”

 

“Bác sĩ nói, là chứng tự kỉ, nhưng con bé không chịu đến bệnh viện kiểm tra.’ Viên Vũ vừa nói, lại vừa lau nước mắt.

 

Dương Họa Y rút giấy ra đưa cho bà, xót xa nhìn bà khóc, mặc dù cô càng ngày càng tránh xa ngôi nhà đó, nhưng vẫn là nguyện ý lùi một bước: “Vậy để con tìm thời gian, quay về khuyên em ấy.

 

Hoặc là con giúp em ấy tìm một bác sĩ tâm lí tốt một chút?”

 

“Không cần không cần, những điều này mẹ và cha con đã sớm làm rồi, nhưng đều không có tác dụng gì.”

 

Dương Họa Y ngơ ra, đợi tiếng khóc của Viên Vũ ngừng lại mới hỏi: “Mẹ, mẹ nói với con những lời này là muốn con làm gì?”

 

“Nhã Tuyết  thích cậu Lâm, con bé thích đến mức sẵn lòng sinh con cho cậu Lâm, lại vì cậu Nhan mà sinh non, thậm chí mất đi cả tử cung.”

 

Viên Vũ khóc thút thít, bà kéo lấy tay con gái, thành khẩn nói ra đề nghị của mình: “Nhã Tuyết  đã mất đi thứ đáng quý nhất của con gái rồi, con có thể nghĩ cho em nó mà nhượng bộ một chút không?”
 
Chương 324


Chương 324:

 

Dương Họa Y kinh sợ: “Mẹ, mẹ biết mẹ đang nói gì không?”

 

“Mẹ biết, đương nhiên là mẹ biết mình đang nói gì, nhưng mẹ thật sự không còn cách nào.

 

khác cả, mẹ không nỡ để em con biến thành bộ dạng bây giờ. Tự kỉ cũng là bệnh, sẽ chết người!

 

Bây giờ có bao nhiêu người chết vì bệnh tự kỉ chứ, mẹ sợ con gái mẹ bỗng nhiên nói mất là mất luôn”

 

“Mẹ, chuyện này quá hoang đường, con không làm được. Con xin mẹ đừng ép con, mẹ à”

 

Dương Họa Y gọi tiếng mẹ cũng có vẻ gian nan, nào có người mẹ nào lại nói với con gái mình những điều như vậy?

 

“Không phải mẹ muốn con nhường cậu Nhan lại mà chỉ chia cho em gái con một chút là được.

 

“Xin lỗi mẹ, con ăn no rồi, con đi trước đây.”

 

Những lời bà nói làm cho đầu óc của Dương Họa Y ong ong.

 

Muốn mình chia chồng cho Nhã Tuyết ?

 

Hai chị em cùng hầu một chồng à?

 

Chuyện này thật quá hoang đường, mà cũng vô cùng đáng sợ.

 

“Họa Y, con cũng biết là mẹ thương con nhất, mẹ xin con, con đồng ý với mẹ lần này có được không? Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ cầu xin con mà”

 

Viên Vũ thương Dương Nhã Tuyết  nhất, Dương Nhã Tuyết  là miếng thịt trên người bà.

 

Cho nên bà chỉ có thể khuyên Dương Họa Y, dù gì cô cũng không phải là con ruột, chỉ mong cô có thể nghe lời bà mà thôi.

 

Mặc dù Dương Họa Y không phải là con ruột của bà, nhưng từ nhỏ bà đã nuôi cô như con mình, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy, sao nó lại không chịu đồng ý kia chứ?

 

“Mẹ biết, yêu cầu này rất quá đáng, nhưng so với mạng sống của em gái con thì đây chỉ là chút hy sinh nho nhỏ mà thôi, Họa Y à, con giúp em gái con đi nhé? Mẹ xin con!” Sức khỏe của Dương Nhã Tuyết  thì vẫn tốt, chẳng qua là khi ở nhà cô ta làm mấy chuyện khiến người ta hoảng hồn mà thôi.

 

Nửa đêm đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cô ta nói nhìn xem có người phụ nữ nào lên xe của người đàn ông khác hay không.

 

Thậm chí giờ đây cô ta còn không thích ngồi xe có tài xế nam, nói nhìn thấy đàn ông là buồn nôn.

 

Thậm chí, lúc tắm rửa cô ta còn xoa mạnh lên cơ thể mình như muốn lột cả da, hoặc là muốn tự làm mình chết.

 

Viên Vũ rất sợ, Dương Nhã Tuyết  là đứa con duy nhất của bà ta, bà ta không cho phép cô ta xảy ra bất cứ sai sót nào.

 

“Mẹ à, trầm cảm là bệnh nhưng không nhất định sẽ chết người, bệnh này chữa được mà.”

 

Cánh tay Dương Họa Y bị Viên Vũ nắm chặt, không thể nào thoát ra: “Mẹ có biết những câu mẹ nói trái với đạo lí luân thường lắm không? Nhã Tuyết  hồ đồ thì thôi đi, cho tới giờ mẹ vẫn luôn là người lý trí nhất trong nhà, nhưng sao mẹ lại có thể nói ra những lời như vậy?”

 

“Mẹ cũng không có cách nào khác cả, mẹ xin con, lẽ nào con lại lạnh lùng nhìn em gái con chết ở nhà hay sao?”

 

Viên Vũ thấy thái độ của Dương Họa Y không hề mềm mỏng đi chút nào, bà ta quỳ thẳng xuống trước mặt cô: “Nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không đứng dậy. Họa Y, từ nhỏ đến lớn mẹ hiểu con rõ nhất, xin con đồng ý với mẹ đi, mẹ chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ như vậy, con đồng ý với mẹ đi!”

 

Người mẹ quỳ gối xuống trước mặt con gái, luôn miệng thỉnh cầu.
 
Chương 325


CHương 325:

 

Khách khứa bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn sang đây.

 

Dương Họa Y tiến thoái lưỡng nan, cô cứng họng: “Mẹ…”

 

Viên Vũ thấy thế, thậm chí bà ta còn dập đầu mạnh xuống, trên trán sưng đỏ một vùng: “Mẹ xin con, nếu con không đồng ý thì mẹ vẫn sẽ quỳ ở đây. Nếu em gái con không thể suy nghĩ thoáng ra được thì mẹ không sống nổi nữa mất!”

 

Dương Họa Y hít sâu một hơi, kéo bà đứng dậy: “Con đồng ý, con đồng ý với mẹ.”

 

“Họa Y, con gái ngoan của mẹ, mẹ biết con sẽ đồng ý mà” Viên Vũ vui mừng lau nước mắt, đang muốn nói với cô gì đó nữa nhưng mà cô không tài nào nghe nổi.

 

Cô cầm lấy túi của mình, dường như là chạy trốn ra ngoài.

 

‘Viên Vũ nhìn bóng lưng con gái thảng thốt rời đi, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

 

Bà ta cũng không muốn ép cô nhưng mà hết cách rồi, con bé Nhã Tuyết  quá cứng đầu… Nếu Nhã Tuyết  không mất đi tử cung, bà cũng không đồng ý cho nó làm chuyện như vậy.

 

Nhưng mà Nhã Tuyết  không còn tử cung nữa, không có người đàn ông nào chấp nhận cô ta cả.

 

Cho dù có tìm được một người đàn ông tốt thì cô ta cũng không có cách nào sinh con, chắc chắn chồng cô ta cũng sẽ đi ra ngoài làm loạn, đến khi đó ở trong nhà, Nhã Tuyết  cũng không có bất cứ địa vị nào.

 

Huống hồ, Dương Nhã Tuyết  cũng vì mang thai con của Nhan Từ Khuynh nên mới làm như vậy, ngoài cách để cho cô đi theo Nhan Từ Khuynh thì đâu còn cách nào khác nữa.

 

Chỉ là phải xin lỗi Họa Y mà thôi..

 

Dương Họa Y vừa mới rời đi không lâu thì Dương Nhã Tuyết  cũng gọi điện thoại tới.

 

Viên Vũ mệt mỏi nhấc máy: “Nhã Tuyết , hôm nay con có khỏe không? Mẹ hơi mệt nên muốn đi bệnh viện khám bệnh, con đi theo mẹ nhé.”

 

“Mẹ, mẹ lừa con đi bệnh viện cùng rồi đến khám khoa tâm thần phải không? Giọng điệu của Dương Nhã Tuyết  không còn chút kiên nhẫn nào: “Con nói con không sao rồi, chỉ cần hôm nay mẹ hoàn thành chuyện đó giúp con, chắc chắn con sẽ không xảy ra chuyện gì.”

 

Bảo cô ta đi đến gặp bác sĩ tâm lý?

 

Ồ, cha mẹ cô ta chê cô ta chưa đủ mất mặt à?

 

Một khi chấp nhận để cho những bác sĩ tâm lý kia điều trị, nhất định cô ta phải nói ra chuyện hôm đó bị hai người đàn ông thay phiên nhau…

 

Cô ta đâu có ngốc mà nói bí mật của mình cho người khác biết chứ.

 

Bí này, mãi mãi chỉ có một mình cô ta biết mà thôi, mãi mãi…

 

Viên Vũ cảm thấy cô con gái nhỏ có hành động điên khùng, bà không khuyên bảo được nên chỉ có thể thở dài.

 

Dương Nhã Tuyết  phiền não hỏi tiếp: “Mẹ, rốt cuộc chuyện như thế nào rồi?”

 

“Nó đồng ý rồi”

 

“Thật sao?”

 

“Quá tốt rồi, mẹ, con yêu mẹ nhất. Thôi nhé!”

 

Dương Nhã Tuyết  kích động cúp máy, nhưng trên mặt cô ta lại mang theo ý cười thâm trầm.
 
Chương 326


Chương 326:

 

Mí mắt của Nhan Từ Khuynh cứ nhảy lên suốt, anh cảm giác có chỗ nào đó không thoải mái Nhìn quanh phòng làm việc với cửa sổ sát đất trống trải, lúc này anh mới thấy nhớ Dương Họa Y.

 

Anh muốn gọi cô tới đưa cơm cho mình.

 

Nhưng Dương Họa Y không dám nhận điện thoại của anh, giờ đây trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Cô đồng ý rồi, đồng ý chia anh cho em gái.

 

Thế mà cô lại đồng ý rồi.

 

Cô che mắt, nhìn thấy ánh nắng lại vô thức muốn khóc.

 

Nhan Từ Khuynh gọi điện thoại hai lần cô đều không nhận máy nên mới nhắn tin sang.

 

“Vợ ơi, em đang làm gì đó? Mấy món tối qua chưa ăn xong, em gói lại chút nữa tới giờ cơm trưa thì mang qua cho anh nhé, anh đói.”

 

Đến khi Dương Họa Y định thần lại, dường như ngón tay cô vẫn còn đang run rẩy.

 

“Để trợ lý Lưu đi mua đồ ăn cho anh nhé, em không thoải mái”

 

“Có phải tối qua anh ác quá không?”

 

“Không phải”

 

Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm câu nữa: “Em không sao, anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi.”

 

Nhan Từ Khuynh không nhắn tin lại nữa mà gọi điện thoại sang.

 

Dương Họa Y không dám nhận máy, bây giờ cô.

 

nói chuyện đều mang theo giọng mũi, cô sợ bị anh ấy nghe được.

 

Nhan Từ Khuynh chỉ gọi một lần, cô không nhận nên anh không gọi nữa.

 

Nhưng Dương Họa Y không ngờ là, nửa tiếng sau anh lại xuất hiện trước mặt cô.

 

€ô ngồi ở trên ghế salon, viền mắt đỏ hồng, trên đất vo đầy khăn giấy.

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh ê ẩm, anh còn tưởng là cô không thoải mái, muốn tới ôm cô đưa cô đi bệnh viện nữa.

 

Dương Họa Y vội vàng giải thích: “Nhan Từ Khuynh, em không sao, em thực sự không có chuyện gì đâu”

 

Thấy cô là lạ, anh mới thả cô xuống, trầm mặt nói: “Vậy sao em lại khóc?”

 

€ô nhìn anh, nghĩ đến những lời mẹ mình vừa nói, nhất thời cô lại không có cách nào mở miệng được.

 

Chuyện trái với đạo lý luân thường như vậy thì hỏi cô phải nói thế nào đây.

 

Cô bất lực, đau lòng, cô muốn nói hết nhưng lại không thể nào nói được.

 

Đặc biệt là với người đàn ông trước mặt này…

 

Người đàn ông cô yêu, mà em gái cũng yêu.

 

Nhan Từ Khuynh giữ lấy vai cô, để cô ngồi xuống ghế salon, rồi lại rót một ly nước ấm.

 

Dương Họa Y cầm ly nước, trong lòng mới bình tĩnh hơn một chút.
 
Chương 327


Chương 327:

 

Thấy tâm trạng của cô ổn định rồi, lúc này Nhan Từ Khuynh mới ngồi xuống bên cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Rốt cuộc là sao?”

 

Dương Họa Y mím môi, không nói ra được.

 

Nhan Từ Khuynh thấy tâm trạng của cô không tốt thì cũng không ép buộc: “Được rồi, anh không ép em, chờ sau đó em hiểu rõ rồi, muốn nói thì hãy nói với anh”

 

Anh càng như thế thì cô càng hổ thẹn.

 

Cô cũng không biết tại sao khi đó mình lại đồng ý một yêu cầu hoang đường vô sỉ như vậy.

 

Điện thoại của Nhan Từ Khuynh vẫn vang lên không ngừng, đều là do trợ lý Lưu gọi tới.

 

Cô cũng biết nhất định là chiều nay có việc, anh lo cho cô nên mới cố ý quay về.

 

Anh ấy để ý mình như vậy… Mà cô lại đồng ý yêu cầu vô sỉ đó.

 

Dương Họa Y cũng không khống chế được.

 

cảm xúc của mình nữa, cô ôm lấy Nhan Từ Khuynh, như.

 

thể chỉ có tựa vào lòng anh, cô mới tìm được cảm giác an toàn.

 

Cô không đành lòng che giấu, cho nên mới nói thật cho Nhan Từ Khuynh nghe: “Xin lỗi anh, không phải em muốn san sẻ anh cho Dương Nhã Tuyết , chỉ là em không có cách nào khác cả, trước mặt mọi người mà mẹ lại quỳ xuống.”

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh nhói lên, sắc mặt thoáng lạnh đi: “Em dễ dàng chắp tay nhường anh cho người khác vậy sao?”

 

Một yêu cầu vô sỉ đáng khinh như vậy mà cô lại đồng ý!

 

Chẳng lẽ vị trí của anh trong lòng cô lại nhỏ đến mức không đáng nhắc tới, tùy tiện cho ra ngoài như vậy à?

 

Giống như là một món hàng.

 

Dễ dàng chắp tay đang cho người khác.

 

“Rốt cuộc trong lòng em, anh là gì đây? Có phải còn không bằng một món hàng hay không?

 

Sao em không thể quan tâm đến anh nhiều hơn một chút?”

 

“Không phải… Không phải như thế” Ánh mắt của Dương Họa Y mờ đi, tuyệt vọng vô cùng: “Bà ấy là mẹ em, là người mẹ đã sinh ra em, nuôi nấng em, em không còn cách nào khác cả. Bà ấy lại lấy mạng mình ra uy hiếp… Em thực sự không biết làm sao.”

 

Nhan Từ Khuynh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình, anh miễn cưỡng duy trì tỉnh táo nhìn người phụ nữ trước mặt: “Vậy em định làm sao?”

 

Chẳng lẽ cô muốn nghe lời người nhà họ Dường, để Dương Nhã Tuyết  đến đây, đẩy anh cho một người phụ nữ khác? Nếu cô muốn vậy thật, anh sợ mình sẽ không nhịn được bóp chết cô.

 

“Em không biết.” Dương Họa Y xoa đầu, lắc.

 

mạnh.

 

€ô rất rối, trong đầu cô đặc quánh như hồ, không thể suy nghĩ rõ ràng cho được.

 

Nhan Từ Khuynh giận thật, anh nắm chặt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm của mình: “Em không biết là sao? Không biết nghĩa là em mặc cho người nhà họ Dường muốn gì thì cứ lấy hả? Không biết nghĩa là để cho anh và Dương Nhã Tuyết  ở cùng nhau à?”

 

Dương Họa Y cắn môi, không thể nói nên lời.
 
Chương 328


Chương 328:

 

Cô không muốn, cô không muốn tặng Nhan Từ Khuynh cho bất cứ ai khác, cô rất thích cuộc sống bây giờ.

 

Trang viên Lệ Thủy khó lắm mới giống như gia đình, mà hai người cũng qua bao gian truân mới tìm được cảm giác hôn nhân, cô không muốn hủy diệt mọi thứ vì như vậy.

 

Chỉ nghĩ tới hậu quả nếu mình đồng ý, trong lòng cô như bị một thanh kiếm sắc đâm xuyên, đau đến thấu xương.

 

Mỗi lần nghĩ tới, thanh kiếm này lại đâm vào lòng cô sâu hơn.

 

Máu văng tung tóe, đau đến mức nghẹt thở.

 

Nhưng mà cô có thể làm gì?

 

Giờ đây cô tiến thoái lưỡng nan Một bên là mẹ lấy tính mạng của mình và em gái ra uy hiếp, cho dù Dương Nhã Tuyết  có không tốt đi nữa thì đó cũng là em gái của cô. Cho dù mẹ van xin quá đáng đi nữa thì đó cũng là người đã sinh ra và nuôi nấng cô…

 

Còn bên kia lại là cuộc sống của chính cô, người đàn ông cô thích nhất, một Nhan Từ Khuynh hung hăng và khó hiểu.

 

Đầu Dương Họa Y đau như muốn nứt ra, cô không dám quyết định gì cả, cũng không có cách nào quyết định.

 

Nếu không, cô không thể gánh chịu được hậu quả.

 

“Không nói gì nghĩa là em ngầm thừa nhận?”

 

Nhan Từ Khuynh cười lạnh, chất vấn: “Dương Họa Y, có phải anh tốt với em quá, cho nên em cảm thấy với em mà nói, anh chỉ là một trò hề phải không, cho.

 

nên mới xem anh như có cũng được không có cũng không sao?”

 

“Không phải, không phải vậy…” Cô rưng rưng lắc đầu, đưa tay muốn chạm vào mặt anh.

 

Nhưng anh lại hất mạnh cô ra, nghiến răng nghiến lợi: “Đồng ý đưa chồng cho em gái, phải thế nào mới có thể làm ra loại chuyện đến mức.

 

này? Em thích tự mình kính dâng sao, Dương Họa Y? Em nói cho anh biết, rốt cuộc em không quan tâm đến anh nên mới dễ dàng quyết định như vậy, đúng không?”

 

Anh tìm mọi cách yêu thương, cưng chiều cô, có thể cho cô cưỡi lên đầu mình cũng không màng sĩ diện.

 

Nhưng anh có ranh giới cuối cùng.

 

Dương Họa Y đã chạm vào ranh giới đó của anh.

 

Anh yêu cô, nhưng tình yêu của anh không cho phép cô dễ dàng chà đạp.

 

“Không phải như thế mà Nhan Từ Khuynh, là mẹ lấy tính mạng ra uy hiếp em. Em không có cách nào khác… Em thực sự không có cách nào cả…”

 

Gần đây Dương Họa Y rất ít khóc, sau khi cô trải qua nhiều chuyện, cô đã học được cách phải kiên cường.

 

Nhưng giờ cô phát hiện ra là không phải.

 

Kiên cường đó chỉ là giả vờ thôi, bởi vì không có ai để dựa vào.

 

Khi cô hoàn toàn mở lòng với Nhan Từ Khuynh, chấp nhận cuộc hôn nhân này, cô đã không còn là Dương Họa Y trước kia nữa.

 

Bởi vì tình cảm là nơi yếu ớt nhất, chạm vào là sẽ đau.

 

Nước mắt tuôn rơi, Dương Họa Y bật khóc lắc đầu giải thích với anh, nhưng anh lại không nghe lọt.
 
Chương 329


Chương 329:

 

Dương Họa Y muốn ôm lấy anh, nhưng anh lại tránh ra xa.

 

“Xin lỗi… Xin lỗi anh… Em không muốn đồng ý, nhưng mà em không còn cách nào khác cả…”

 

Nước mắt cô nhạt nhòa, muốn ôm anh nhưng anh lại đưa tay ra cản lại.

 

“Xin lỗi, Nhan Từ Khuynh… em thực sự xin lỗi… Dương Họa Y khóc đến choáng váng, không ngừng nói xin lỗi.

 

Nhan Từ Khuynh cũng mềm lòng, anh buông lỏng tay ôm chặt cô vào lòng: “Được rồi, em đã không muốn thì giờ em phải tới nhà họ Dường, nói rõ với họ, nếu em không làm được chuyện này thì em hối hận đi.”

 

€ô lau nước mắt vào ngực anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Không thể làm vậy được, sức khỏe của Viên Vũ không được tốt, nếu như đến nhà họ Dường để nói thẳng chuyện này, chắc chắn là ra oai phủ đầu.

 

Dương Nhã Tuyết  thì bị bệnh trầm cảm, nhỡ cô ta không chịu nổi kích thích, xảy ra án mạng thì làm sao bây giờ.

 

Nếu là trước kia, cô cũng không tin Dương Nhã Tuyết  sẽ muốn chết thật. Nhưng sau khi cắt bỏ tử cung thì mọi chuyện không còn như trước nữa, dường như Dương Nhã Tuyết  đã biến thành người khác…

 

Cô rất sợ nếu xảy ra chuyện gì.

 

“Được, nếu em thấy nói thẳng thì mất mặt, vậy gọi điện thoại cũng được.” Nhan Từ Khuynh kéo cô ra khỏi lòng mình, cầm lấy điện thoại di động cô để trên bàn: “Anh gọi giúp em.”

 

Bàn tay thon gầy trắng bóc chắn trên màn hình, ánh mắt Dương Họa Y đầy vẻ đau thương: “Nhan Từ Khuynh, em thực sự không biết nên làm gì, nếu ngay cả anh cũng muốn ép em thì em phải làm sao?”

 

Anh cười giận dữ: “Anh đang ép em à? Vậy người nhà họ Dường kia không phải đang ép em sao?”

 

Không có chỗ nào để xả, anh chỉ có thể ném điện thoại trong tay xuống đất.

 

Anh ném rất mạnh, điện thoại mới cũng bị anh ném đến mức cong queo.

 

Dương Họa Y ngồi xuống cầm lấy điện thoại bị hỏng của mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Là lỗi của em, em biết hết, nhưng thực sự em không biết nên làm gì…

 

Nhà họ Dường ép cô, Nhan Từ Khuynh cũng ép cô.

 

€ô đã cố gắng tránh xa nhà họ Dường rồi, nhưng dù sao họ cũng có cùng dòng máu với cô, cô không thể mặc kệ sự sống chết của họ được.

 

Nhan Từ Khuynh hiểu, anh tức giận siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chăm vào cô gái yếu ớt kia.

 

Anh giận, anh hận.

 

Anh giận cô dễ dàng thỏa hiệp, cũng giận người nhà họ Dường muốn cô thế nào cũng được.

 

Người nhà họ giống như đỉa đói, nếu như cô ấy không học được cách từ chối, thì họ sẽ cảm thấy những chuyện này đều là lẽ dĩ nhiên, nó vẫn sẽ hút máu của cô.

 

Mãi đến tận khi hút khô người. Huống chỉ, người nhà họ Dường còn không phải là người thân ruột thịt của cô.

 

Chính vì không phải là người thân, cho nên họ mới xem cô như quân cờ, một công cụ để lợi dụng.

 

Có mấy lời vốn anh đã không muốn nói cho.

 

cô biết, sợ cô biết sẽ càng đau khổ.

 

Nhưng bây giờ anh lại không thể không nói được: “Anh biết, người nhà họ Dường là người thân của em, cho nên em không bỏ được. Nhưng mà Dương Họa Y, em có nghĩ tới không, nhỡ bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với em thì sao?”
 
Chương 330


Chương 330:

 

Người nhà họ Dường đều là nhóm máu thường, chỉ có mình cô là nhóm máu hiếm Rh âm, sao lại có cùng huyết thống với họ được?

 

Dương Họa Y đờ đẫn nhìn anh: “Anh nói vậy là sao?”

 

“Trông em có giống ba người nhà họ Dường không? Dương Họa Y, anh nói cho em biết, em không phải là…”

 

Lời còn chưa nói dứt, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

 

Nhan Từ Khuynh mắng chửi một tiếng rồi lạnh lùng đi qua mở cửa.

 

Trợ lý Lưu nhìn thấy vẻ mặt Nhan Từ Khuynh không tốt thì lập tức thẳng người, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc, ở bên Mỹ có việc gấp.”

 

‘Vẻ mặt Nhan Từ Khuynh thiếu kiên nhấn: ‘Chuyện gì?

 

Trợ lý Lưu cũng oan uổng lắm, anh ta không dám nhìn vào phòng, chỉ lo sẽ làm Nhan Từ Khuynh tức giận thêm.

 

Nhưng chuyện này có thể trách anh ta được sao?

 

Anh ta cũng đâu cố ý muốn cắt ngang hai người nói chuyện.

 

Anh ta đã gọi vô số cuộc điện thoại mà không thèm nhận máy, cuối cùng còn tắt máy luôn, anh ta có cách gì nữa đây?

 

Trợ lý Lưu có gấp thật, nửa năm trước công ty hợp tác thành công một dự án với công ty bên Mỹ, bên kia vừa gửi tin có ý định tiếp tục hợp tác.

 

Lần trước bởi vì Dương Họa Y xảy ra tai nạn xe, chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra nên họ mới về sớm, chưa bàn xong chuyện với ông .James.

 

Cho nên để thể hiện sự quan tâm của mình, nhất định Nhan Từ Khuynh phải xuất ngoại một chuyến, bàn bạc xong xuôi.

Cả nhà tải app truyệnhola về đọc nhiều khích lệ nhóm nhé!

Ông James có chuẩn bị cho cuộc gặp lần này, ngày mai mời anh tới, rõ ràng là không cho thời gian để sắp xếp.

 

Mặc dù ngoài miệng thì nói là đàm phán đơn giản, nhưng mà sao có thể. Ông James nổi tiếng là người khôn ngoan, lần này Nhan Từ Khuynh qua, anh phải tự mình lựa chọn vài người đi theo mới có thể theo kịp người kia được.

 

Đây là chuyện lớn nên trợ lý Lưu không thể tự quyết định.

 

“Tôi đã đặt vé máy bay giúp anh rồi, anh mau chọn người đi cùng đi. Thời gian gấp rút, mọi chuyện khá gấp.”

 

Nhan Từ Khuynh xoa đầu mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay”

 

“Vậy tôi về công ty trước, bảo tất cả mọi người cùng chuẩn bị”’ Trợ lý Lưu nhìn Nhan Từ Khuynh như vậy.

 

chắc là có chuyện còn chưa nói xong với bà chủ.

 

Nhưng Nhan Từ Khuynh lại gọi anh ta lại: “Không, cậu đợi tôi cùng đi luôn.”

 

Trợ lý Lưu kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời đứng đợi ngoài cửa.

 

Nhan Từ Khuynh báo tên mấy người cho trợ lý Lưu để anh ta thông báo.

 

Sau đó anh xoay người đi chuẩn bị quần áo, khi đi ngang qua người Dương Họa Y, anh không hề nhìn cô.

 

Dương Họa Y theo anh vào phòng, nhìn thấy động tác thu dọn vali của anh.

 

Cô đứng ngẩn hai giây mới thấp giọng hỏi: “Anh dọn đồ định đi đâu à?”

 

“Đi công tác”
 
Chương 331


Chương 331:

 

“Bao lâu?”

 

“Em quan tâm sao?” Nhan Từ Khuynh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ châm chọc: “Em có thể thoải mái đẩy chồng mình đi thì cũng quan tâm chuyện chồng mình đi đâu à?”

 

“Nhan Từ Khuynh, anh đừng như vậy.”

 

Anh cười lạnh một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

 

Cô tiến lên, tới gần anh: “Em giúp anh.”

 

Anh đẩy cô ra: “Không cần.”

 

Đóng vali lại, Nhan Từ Khuynh không nói lời từ biệt mà ngay lập tức đi ra sân bay cùng với trợ lý Lưu.

 

Trợ lý Lưu cũng không hiểu tại sao sáng sớm tổng giám đốc Nhan vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, bất thình lình đã mây đen giăng kín Ai nói phụ nữ yêu đương rồi thì tâm tình sẽ biến đổi thất thường nhỉ?

 

Rõ ràng đàn ông cũng vậy thôi.

 

Chỉ có người đàn ông vô tình mới có thể hờ hững, còn người đã động lòng thì dù nam hay nữ, ai lại chỉ có thể lo cho mình?

 

Đến sân bay, trợ lý Lưu đẩy vali đi theo Nhan Từ Khuynh qua cửa kiểm tra an ninh, phía sau là một nhóm tỉnh anh do Nhan Từ Khuynh lựa chọn.

 

Nhan Từ Khuynh bổng nhìn trợ lý Lưu một chút: “Đúng rồi, chuyện lần trước bảo cậu điều tra sao rồi?”

 

Trợ lý Lưu bị ánh mắt lạnh lùng kia làm cho.

 

hoảng sợ: “Đã điều tra được, hai người đàn ông kia cũng đã khai rồi.”

 

Anh gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

 

Lúc đi tới cửa máy bay, Nhan Từ Khuynh lại dừng bước: “Cho người để ý bà chủ, nếu cô ấy thiếu một sợi tóc nào, tôi sẽ tính sổ với cậu”

 

Trợ lý Lưu xoa đầu đầy mồ hôi, gật đầu chắc nịch: “Vâng, tôi sẽ dặn dò ngay.”

 

“Thôi đi” Chỉ là Nhan Từ Khuynh không yên lòng, người nhà họ Dường có thể sẽ làm quá, anh lại không.

 

có ở thành phố Hà Nội, nếu chỉ cho người để ý thì anh không yên tâm.

 

Để Hà Dĩ Phong chú ý thì tốt.

 

Nhận được điện thoại, đầu Hà Dĩ Phong cũng đầy dấu chấm than.

 

Mẹ nó chứ, cậu tưởng ông đây không có ý gì khác với vợ cậu à? Cậu còn ra nước ngoài rồi gửi gắm vợ cho tôi chăm sóc, nếu ông mà không khống chế mình được thì họa do cậu tự chuốc lấy!

 

Trong lòng Hà Dĩ Phong phỉ nhổ không thôi.

 

Một lát sau, mấy câu chửi tục cũng biến mất, rốt cuộc anh ta mới bình tĩnh lại.

 

Chửi thì chửi nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, mấy người nhà họ Dường đó thế nào anh cũng từng nghe thấy.

 

Nhan Từ Khuynh nói không sai, đúng là không biết xấu hổ.

 

Nhan Từ Khuynh cứ đi như vậy.

 

Cả căn nhà trở nên vắng hoe như là thiếu mất điều gì đó.

 

Dương Họa Y ôm đầu gối của mình vùi trên ghế salon, cúi mặt vào đầu gối, cô mệt mỏi mà cũng bàng hoàng.

 

Bên cạnh cô chính là chiếc điện thoại đã bị Nhan Từ Khuynh ném đến biến dạng kia.
 
Chương 332


Chương 332:

 

Cô muốn để mình tỉnh táo một lúc, nhưng mà tiếng điện thoại nhà riêng lại vang lên, cũng không biết là ai gọi tới.

 

Bây giờ lòng cô rất loạn nên không muốn nhận máy.

 

Nhưng người bên kia đầu dây lại kiên trì bền bỉ, gọi hết lần này đến lần khác.

 

Dương Họa Y bị chuông reo đau đầu, cô mới đi tới nhận điện thoại.

 

“Chị ở nhà à? Tôi còn tưởng chị không ở đây đấy. Ở nhà thì làm gì mà cả buổi trời mới nghe điện thoại?” Dương Nhã Tuyết  hung hăng nói, có vẻ vô cùng bất mãn, ngay cả tiếng chị cũng không thèm gọi.

 

Dương Họa Y hờ hững mở miệng: “Chuyện gì?”

 

“Mẹ nói chị đồng ý rồi”

 

Cô trầm mặc, không lên tiếng.

 

Dương Nhã Tuyết  tự nói, sai bảo cô: “Tôi sẽ tới ngay, nhưng mà tôi không vào trang viên Lệ Thủy được. Chị xuống lầu, đứng trước cửa đón tôi.”

 

Dương Họa Y nắm chặt điện thoại, ánh mắt vô hồn.

 

Cô không muốn…

 

Không thấy cô đáp lại, Dương Nhã Tuyết  vô cùng bất mãn: “Không phải là chị đổi ý chứ?”

 

Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Nhan Từ Khuynh, Dương Họa Y trầm giọng đáp: “Ừ”“

 

Dương Nhã Tuyết  ngẩn ra vai giây, sau đó cô ta khóc lóc um sùm như náo loạn: “Được, vậy đêm nay tôi sẽ thắt cổ tay ở nhà, trước khi chết tôi sẽ nói với mẹ, là chị ép chết tôi, tôi muốn mẹ tự trách cả đời! Với tính của mẹ chị cũng biết rồi đấy, nói không chừng bà không chịu nổi áp lực mà tự sát theo tôi đó.”

 

“Nhã Tuyết …”

 

“Đừng gọi tên tôi, chị không xứng làm chị của tôi: Dương Họa Y hít sâu một hơi, cô quyết định nhượng bộ: “Chị xuống dưới lầu đợi em”

 

Dương Nhã Tuyết  cười đắc ý rồi cúp điện thoại.

 

Nếu Dương Họa Y chưa bao giờ coi cô ta là em gái thì cô ta cần gì phải nhẹ tay với người chị gái này.

 

Đợi đến khi chuyển tới trang viên Lệ Thủy rồi, nếu Nhan Từ Khuynh bắng lòng chịu cô thì tốt.

 

Còn nếu không, giờ cơ thể cô đã bị tàn phá vậy rồi, chắc chắn cũng không có cách nào gả cho người đàn ông nào tốt, nếu vậy thì đi theo Nhan Từ Khuynh, cho dù chỉ là món đồ chơi cũng đã là cái phúc rồi.

 

Nhưng mà cho dù Nhan Từ Khuynh không muốn mình thì cũng chẳng sao, đây đều là chuyện trong dự tính của cô ta.

 

Là Dương Họa Y phá hủy cả cuộc đời cô ta, nếu không phải vì cô, cô ta cũng không lưu lạc đến mức này.

 

Nếu đã như vậy, sao có thể để cho Dương Họa Y chỉ biết lo thân mình được? Nhất định cô ta phải kéo người kia cùng xuống nước.

 

Cô ta bị người mẹ từ ái lừa còn chưa tính, không ngờ người cha khôn khéo cũng bị tiền tài làm mờ mắt. Cô ta tưởng mình có thể khiến Nhan Từ Khuynh đối xử tốt với nhà họ Dường sao?

 

Ngây thơ, quá ngây thơ rồi.

 

Dương Nhã Tuyết  nhìn điện thoại di động, cười gắn.

 

Tài xế nhìn thấy nụ cười âm trầm của cô hai ngồi ở ghế sau thì như là thấy quỷ, sau gáy lành lạnh.

 

Từ nhỏ cô hai này đã không dễ trêu chọc, gần đây ra ngoài làm loạn rồi có bầu, sau khi phá thai xảy ra chuyện lại càng kỳ lạ hơn.

 

Trông như mấy con ma ác độc giết người trong phim ảnh vậy.
 
Chương 333


Chương 333:

 

Tài xế sợ run lên, tay trượt đi, suýt nữa thì va vào lan can trên đường lớn.

 

Lúc này Dương Nhã Tuyết  mới ngừng cười, lạnh lùng liếc nhìn tài xế: “Lái xe cho cẩn thận, nếu không lái được thì sớm từ chức về nhà dưỡng lão đi”

 

Tài xế lau mồ hôi trên gáy, ông ta mới bốn mươi tuổi, nào có dưỡng lão sớm như vậy.

 

“Xin lỗi cô hai, tôi sẽ chú ý.”

 

Dương Nhã Tuyết  cười thầm: “Ông cảm thấy tôi rất đáng sợ phải không?”

 

“Không có, chẳng qua là thấy gần đây cô hai hơi lạ” Lúc nãy vừa rồi lên xe lại trở nên vô cùng.

 

hung hăng.

 

Dương Nhã Tuyết  siết chặt nằm đấm, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, tạo thành từng dấu hẵn trên đó.

 

Xe là bóng ma tâm lý của cô…

 

Người khác sẽ không hiểu được.

 

Sợ xảy ra chuyện, tài xế không dám nhìn cô nữa, chuyên tâm nhìn đường, rất nhanh sau đó đã đến được trang viên Lệ Thủy.

 

Quả thực Dương Họa Y đang chờ trước cửa.

 

Cô nhận điện thoại thì đi ra, quần áo chưa kịp thay, trên người vẫn mặc đồ ở nhà.

 

Mặc dù bây giờ là buổi chiều, trời còn nắng, nhưng khí trời vẫn khá lạnh, Dương Họa Y mặc ít như vậy đứng ven đường, ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt XƠ xác.

 

Dương Nhã Tuyết  hài lòng xuống xe, tài xế lấy vali hành lý ra cho cô ta.

Nhóm tập trung lên truyện trên app truyện hola nhé!

Nhưng Dương Nhã Tuyết  lại không có ý định nhận lấy mà chỉ vào Dương Họa Y: “Chị lấy giúp tôi”

 

Dương Họa Y liếc nhìn mà không hề đi tới cầm lấy vali hành lý của tài xế. Dương Nhã Tuyết  cười lạnh một tiếng: “Ý chị là để cho người bị bệnh trầm cảm như tôi tự nhấc vali nặng như vậy à? Tôi vừa mới tới mà chị đã ép tôi như vậy? Muốn giết tôi thì cứ nói thẳng, làm bộ cho ai xem?”

 

Dương Họa Y bình tĩnh nhìn cô ta một cái.

 

“Sao nào? Còn trừng tôi à?” Dương Nhã Tuyết  khoanh tay lại: “Được, bác tài về nói cho mẹ tôi biết, chị tôi đối xử với tôi như thế nào, nếu tôi uất ức mà chết ở chỗ này thì nói bà cứ biết mà làm.”

 

Vua cũng phải thua thẳng liều, Dương Họa Y không thể nào nói đạo lý với cô ta. Cô sợ cô ta sẽ tự sát vì bệnh trầm cảm thật, cho nên đành phải nhận lấy vali hành lý.

 

“Cứ làm sớm không phải xong rồi à?” Dương Nhã Tuyết  cười gắn: “Đi thôi, bên ngoài lạnh chết rồi, đưa tôi vào!”

 

Dương Họa Y đẩy vali đi trước, Dương Nhã Tuyết  theo sau cô hai bước.

 

Vừa mới bước vào, Dương Nhã Tuyết  đã bị người ta ngăn cản.

 

Bảo vệ của trang viên Lệ Thủy đã được thay đổi một loạt cũng là vì để cho Dương Nhã Tuyết  đi vào. Cho nên lần này thấy Dương Nhã Tuyết  tới nữa, họ lập tức ngăn cô ta lại: “Cô không thể đi vào”

 

“Tại sao tôi không thể đi vào?” Dương Họa Y nghiêng người muốn đi, nhưng ba nhân viên an ninh đều ngăn cô ta lại, không cho cô ta cơ hội đi theo vào.

 

Bảo vệ cũng xem thường cái loại người không biết xấu hổ giống như Dương Nhã Tuyết : “Cô đã vào.

 

danh sách đen ở chỗ chúng tôi rồi.”

 

Dương Nhã Tuyết  giận, cô ta cắn tay nhân viên an ninh trước mặt, cắn đến mức chảy máu cũng không cho cô ta đi vào.
 
Chương 334


Chương 334:

 

Bị cắn cũng được tính là tai nạn lao động, còn nếu thả cô ta vào thì mất việc, đương nhiên là bảo vệ biết rõ bên nào nặng nhẹ hơn.

 

Dương Nhã Tuyết  tức giận không biết xả vào đâu, cô ta hận không thể giết chết đám người cản đường mình.

 

Đáng giận nhất là Dương Họa Y lại không quay đầu lại, cô ta nổi điên âm ÿ gọi: “Dương Họa Y!”

 

Lúc này Dương Họa Y mới phát hiện ra động tĩnh sau lưng.

 

Cô nói với bảo vệ: “Để cho cô ta vào đi.”

 

‘Vẻ mặt bảo vệ khó xử: “Nhưng bà chủ, ông chủ đã dặn…”

 

Vẻ mặt Dương Họa Y không chút cảm xúc: “Không sao, nếu ông chủ có trách thì tôi chịu”

 

Nghe vậy, bảo vệ mới thả tay xuống, để cho.

 

Dương Nhã Tuyết  đi vào.

 

Sắc mặt Dương Nhã Tuyết  âm trầm, cô ta đoán không sai, nếu không phải Dương Họa Y dẫn mình theo thì giờ đây mình còn không thể đi qua cánh cửa này.

 

Dọc đường đi, hai người đều không nói gì, cứ trầm mặc đến nhà.

 

Dương Nhã Tuyết  nhìn cách nhập mật khẩu của cô khác trước kia, cũng biết là mật khẩu đã thay đổi.

 

“Đề phòng tôi vậy à? Ngay cả mật khẩu cũng đổi?” Không cần người khác cho phép, Dương Nhã Tuyết  đặt mông ngồi xuống ghế salon, giễu cợt: “Lần đầu nhìn thấy có người chị đề phòng em gái mình như vậy, nếu người khác không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy.”

 

Ý tứ trong lời nói này quá rõ ràng, Dương Họa Y cũng không muốn tranh chấp với cô ta, cô lạnh nhạt nói mật khẩu mới: “Mật khẩu mới là 0520”

 

Khi một người đã không có ý tốt thì dù cô có làm gì, người ta đều tìm ra chỗ mà trêu chọc.

 

“Ồ, mật khẩu lãng mạn nhỉ, là ai đặt thế?”

 

Dương Họa Y không quan tâm đến cô ta, cô cảm thấy bị nói lằng nhäng như vậy, cô đau đầu sắp nứt ra rồi.

 

Nếu để cô ta ở lại đây như vậy, những tháng ngày sau phải sống thế nào đây.

 

Dương Nhã Tuyết  co chân lên, như chủ nhân ra lệnh: “Tôi khát, rót cho tôi cốc nước, nước nóng.”

 

Dương Họa Y đi tới rót một ly nước ấm tới cho cô ta.

 

Dương Nhã Tuyết  sờ ly rồi đẩy ra, vẻ mặt bất mãn: “Tôi muốn nước sôi, chị nghe không hiểu tiếng người hay cố ý làm cho tôi lúng túng vậy?”

 

Cô hít một hơi, nhìn ly nước ấm cô ta để trên bàn, đi rót cho cô ta một ly nước nóng tới.

 

Lần này là nước sôi thật, bên ngoài cốc thủy tỉnh còn thấy nóng.

 

Dương Nhã Tuyết  cầm ly lên, ngước mắt nhìn cô: “Anh rể đâu?”

 

Cô mím môi, giải thích qua loa: “Ra khỏi nhà Vừa dứt lời, ly nước nóng tạt ngay lên mặt cô.

 

Từng giọt nước nóng lăn từ gò má xuống, mặt cô sưng đỏ lên, Dương Họa Y bị đau ngồi sụp xuống, cô ôm chặt lấy mặt: “Nhã Tuyết , em làm gì vậy?”

 

Trong lòng Dương Họa Y tự nói với mình một lần nữa, không nên chấp nhặt với người bị bệnh trầm cảm, nếu không giờ cô ta điên lên nói không chừng sẽ tự sát mất.

 

Cho dù tự sát không thành công thì mẹ cũng sẽ đau lòng lắm.

 

“Tôi làm gì à? Tôi còn muốn hỏi chị muốn làm gì đấy?” Dương Nhã Tuyết  đứng lên, cúi mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng và khó chịu của cô, cười lạnh.
 
Chương 335


Chương 335:

 

Trên mặt đau nhói không chịu nổi, Dương Họa Y ôm mặt chạy vào nhà bếp.

 

Vì quá đau nên cô phải lấy nước lạnh hạ nhiệt độ vết thương.

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  lại giữ cô lại, không cho.

 

cô đi, cô ta hùng hổ ép buộc cô: “Tôi vừa mới tới, anh ta lại lập tức đi công tác, chị cố ý để anh ấy đi phải không? Đừng quên, chị đã đồng ý với mẹ cái gì?”

 

Trên mặt Dương Họa Y đau rát, trong lòng cũng như bị người ta đâm một dao, trống rỗng nhói đau.

 

Cô không ngờ em gái lại nghĩ mình như vậy, mà cô lại vì một người em như thế mà làm vậy với Nhan Từ Khuynh… Cô thật quá ngu.

 

“Nhã Tuyết , em suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu em không tin thì giờ có thể đi.”

 

Cô đẩy Dương Nhã Tuyết  ra, muốn đi vào bếp để rửa mặt.

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  lại giữ chặt lấy cô, không chịu buông tay.

 

“Tôi thấy chị bị tôi nói trúng tim đen nên chột dạ chứ gì”

 

“Buông tay!” Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

 

¡ không buông.” Dương Nhã Tuyết  cười lạnh: “Đau không? Có phải chị cảm thấy trên mặt đau lắm không, nhưng tôi còn đau hơn chị gấp ngàn lần”

 

Bị người ta thay nhau làm, đau đớn hơn một ly nước sôi này nhiều.

 

Dương Họa Y phát hiện mẹ nói không sai một chút nào, tinh thần của Dương Nhã Tuyết  thực sự không ổn lắm: “Nhã Tuyết , em điên rồi.”

 

“Không sai, tôi điên, tôi đã sớm điên rồi. Từ hôm bị mấy người đuổi ra khỏi trang viên Lệ Thủy, tôi đã điên rồi.” Sự cố xảy ra khi nạo thai đã hoàn toàn đẩy cô ta vào địa ngục.

 

Dương Họa Y đau đớn thét lên: “Buông tay, chị muốn đi rửa nước lạnh”

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  nào chịu buông ra.

 

Đương nhiên là cô ta sẽ không buồng, cô ta muốn xem Dương Họa Y bị đau đớn hành hạ mà.

 

Hai người cứ lôi kéo nhau như vậy.

 

Mí mắt của Dương Họa Y bị nước nóng tạt vào nên đã bị sưng lên, tâm mắt nhìn không rõ nên vấp ngã xuống đất, trán đập mạnh vào bàn trà, máu ứa ra chảy vào trong mắt…

 

Máu làm tầm mắt mơ hồ, mí mắt Dương Họa Y càng trở nên nặng hơn, cô cảm giác muốn mở ra cũng rất mất công.

 

Dương Nhã Tuyết  cầm lấy cốc thủy tinh vừa mới tạt nước, ném mạnh xuống nền nhà, sau đó cô ta nhặt một mảnh vụn lên, yên lặng đi tới trước mặt Dương Họa Y.

 

Dương Họa Y tưởng rằng cô ta muốn đỡ mình lên, híp mắt vươn tay ra cho người kia.

 

Mà Dương Nhã Tuyết  đâu có quan tâm cô, cô đưa miếng kính bể trong tay đến gần cổ Dương Họa Y.

 

Chết đi, chết đi! Dương Họa Y!

 

Lần này, mục đích của cô ta chính là phá hủy Dương Họa Y.

 

€ô ta chỉ muốn báo thù cho mình, còn những chuyện khác thì bất chấp.

 

Bàn tay Dương Nhã Tuyết  cầm lấy miếng thủy tỉnh cũng run lên, đâm về phía người đang nằm nhoài dưới đất.
 
Chương 336


Chương 336:

 

“Âm!” Một tiếng, cửa lớn bị người khác đá văng.

 

Dương Nhã Tuyết  có tật giật mình, cô ta hoảng hốt, miếng thủy tinh trong tay cũng rơi xuống đất.

 

Cứ tưởng là Nhan Từ Khuynh quay lại, cơ thể cô ta run lên, lập tức xoay người.

 

Người đàn ông Nhan Từ Khuynh này có thủ đoạn rất ác độc, trải qua chuyện lần trước, cô ta bất giác.

 

thấy sợ hãi.

 

Nhưng người kia lại không phải là Nhan Từ Khuynh mà lại là Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong nhận được thông báo của Nhan Từ Khuynh thì chuẩn bị một chút rồi lập tức chạy đi.

 

Mí mắt anh ta cứ nhảy lên liên tục, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy ra.

 

Trên đường đi đã vượt đèn đỏ không biết bao.

 

nhiêu lần, cố gắng chạy tới đây càng nhanh càng tốt.

 

May mà… May mà…

 

Hà Dĩ Phong đá văng Dương Nhã Tuyết  ra, bế Dương Họa Y đang năm dưới đất lên.

 

Mí mắt Dương Họa Y bị bỏng sưng phù, máu trên trán lại chảy vào trong mắt nên không nhìn rõ người trước mắt là ai, cô bám lấy Hà Dĩ Phong, khế gọi: “Nhan Từ Khuynh, anh về rồi sao, là anh về đúng không?”

 

Trong lòng Hà Dĩ Phong cũng thấy bực bội lắm, nhưng anh ta vẫn ôn tồn giải thích: “Không phải Nhan Từ Khuynh, tôi là Hà Dĩ Phong, Nhan Từ Khuynh bảo tôi tới chăm sóc cho em”

 

Dương Họa Y không tin, cô ngẩng mặt lên, cố gẳng nhìn rõ người đang ôm mình.

 

€ô còn chưa kịp thấy rõ thì sắc mặt Hà Dĩ Phong đã thay đổi.

 

Vốn Hà Dĩ Phong cứ nghĩ Dương Nhã Tuyết  và Dương Họa Y xô xát đẩy nhau, trêu đùa nên không cẩn thận ngã xuống sàn mà thôi.

 

Nhưng Dương Họa Y còn bị bỏng, trên trán còn bị thương máu chảy, nào có giống trêu đùa?

 

Dương Họa Y điên rồi mới lấy nước nóng tự tạt lên mặt mình cho bỏng.

 

Rốt cuộc Dương Nhã Tuyết  có phải là em gái ruột của cô không?

 

Nào có em gái nào lại đối xử với chị ruột của mình ác độc đến thế?

 

Dương Nhã Tuyết  bị đạp một cái, rơi thẳng vào.

 

đống mảnh vỡ thủy tinh, trên tay cũng toàn là máu Không ngờ Hà Dĩ Phong bỗng dưng xuất hiện, cô ta bị đau nên muốn giả bộ lấy lòng.

 

Không ngờ vừa đi tới gần, Hà Dĩ Phong đã vung tay tát cho một cái.

 

Sức của đàn ông sao có thể so với sức phụ nữ. Huống chỉ Hà Dĩ Phong còn dùng toàn lực.

 

của mình Một cái tát này khiến cho nửa đêm mặt của Dương Nhã Tuyết  sưng lên, khóe miệng cũng tóe máu.

 

Dương Nhã Tuyết  muốn giải thích một chút, vậy mà Hà Dĩ Phong lại đá văng cô ta lần nữa, ôm Dương Họa Y đi ra ngoài: “Đồ đê tiện, đợi lát nữa về tôi sẽ tính sổ với cô!”

 

Dương Nhã Tuyết  hoảng hồn, âm mưu của cô ta bị Hà Dĩ Phong nhìn thấy rồi sao?

 

€ô ta còn chưa báo thù mà, không thể cứ thế bị tóm lại vậy được, Dương Nhã Tuyết  muốn chạy ra ngoài.
 
Chương 337


Chương 337:

 

Nhưng bốn bảo vệ trước cửa đã ngăn chặn đường đi của cô ta.

 

Thấy cô ta muốn đi, bảo.

 

iữ chặt một tay cô ta lại, đẩy về phòng khách, ầm một tiếng, đóng.

 

cửa lại.

 

Hà Dĩ Phong gọi bốn người họ đứng đây canh chừng Dương Nhã Tuyết , không cho Dương Nhã Tuyết  chạy, không cho cô gây chuyện thị phi, càng không để cho cô ta phá hoại bất cứ thứ gì ở nơi này.

 

Ở trong cùng không gian với mấy người khác phái, điều này khiến cho Dương Nhã Tuyết  nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, hai người kia kéo cô vào bụi cỏ…

 

Dương Nhã Tuyết  ôm chặt lấy quần áo của mình, trong lòng tê tái.

 

€ô ta rít gào lên, cúi đầu chạy ra ngoài.

 

Cô ta không để cho những kẻ bẩn thỉu kia chạm vào, cô ta cảm giác mình rất bẩn.

 

Mà nhóm bảo vệ nào dám thả cô ta đi, một người đè lên người cô ta, khống chế lại.

 

Cô gái này là nhân vật nguy hiểm ở trang viên Lệ Thủy, nếu không xử lý tốt thì công việc vừa không còn nữa, mà có thể bị chịu phạt liên đới mới càng kinh khủng hơn.

 

Cho nên với những người điên như thế này, họ không thể lơ là.

 

Vốn hai người đàn ông đối phó với một người phụ nữ là đã dư sức, nhưng vì an toàn, họ sắp xếp.

 

bốn người. Cả nhà tải ứng dụng truyện hola về đọc tiếp nhé!

 

Các nhân viên an ninh khống chế Dương Nhấ Tuyết, chân tay chạm vào nhau, dây thần kinh yếu nhất của cô ta như bị chạm phải, cô ta tránh khỏi tay nhân viên nọ, cởi quần áo trên người mình ra: “Không phải mấy người muốn thân thể của tôi sao? Tôi cho là được.”

 

Ở trong mắt Dương Nhã Tuyết , bốn người đàn ông này giống hệt như hai người đàn ông tối hôm đó.

 

“Tôi cho mấy người hết, giống như lần trước, làm xong thì thả tôi đi”

 

Vừa nói Dương Nhã Tuyết  vừa cởi sạch toàn bộ không còn một chút nào.

 

Bốn người bảo vệ không biết nên đưa mắt nhìn đâu, vốn chỉ phải khống chế người này, không định làm gì khác.

 

Nhưng cô gái này lại cởi sạch quần áo trước mặt họ.

 

Nhưng mà, người ta là cô chủ nhà giàu, da dẻ mềm mại lắm.

 

Một bảo vệ trẻ tuổi trong đó không nhịn được mê hoặc, ngắm nhìn thêm vài lần. Nhìn càng nhiều sắc tâm càng nổi lên.

 

Máu nóng nổi lên, anh ta không thể kiềm chế được, xông lên phía trước đẩy Dương Nhã Tuyết  ngã ra nền đất, cởi quần ra rồi ngồi lên trên người cô ta Người bảo vệ lớn tuổi lôi anh ta ra: “Cậu đừng có làm bậy, đây không phải phòng trực ban của chúng ta. Đây là nhà của tổng giám đốc Lâm. Nói thế nào thì người phụ nữ này cũng là em gái vợ.

 

của tổng giám đốc Lâm. Cậu làm như vậy không Sợ xảy ra chuyện à?”

 

“Sợ cái gì, người phụ nữ này tự cởi quần áo, còn có thể trách tôi cưỡng ép à? Cùng lắm thì tôi cũng chỉ có tội không khống chế được, bị cô ta quyến rũ mà thôi”

 

Đầu óc người bảo vệ trẻ tuổi bị chữ sắc làm cho mê mu : “Anh không nhìn thấy lúc tổng giám đốc Hà đi ra ngoài, người anh ta ôm trong lòng là dáng vẻ như thế nào à? Cả mặt đầy máu, chắc.

 

chắn là người phụ nữ này gây ra. Người phụ nữ này bị tổng giám đốc Nhan phòng bị như giặc cỏ, có thể là đồ tốt đẹp gì chứ? Anh còn lo lắng điều này sao?”
 
Chương 338


Chương 338:

 

Anh ta nói cũng có lý, ba người bảo vệ khác cũng hơi dao động: “Nhưng chúng ta còn có nhiệm vụ là trông chừng cô ta”

 

“Tôi vừa làm vừa canh chừng, cô ta cũng không chạy được. Tôi còn có thể sảng khoái nữa.

 

Hơn nữa, anh xem tổng giám đốc Hà đưa bà Nhan đi bệnh viện rồi, cái dáng vẻ đó một hai tiếng đồng hồ cũng chưa quay về được đâu. Chúng ta tranh thủ, mỗi người lên một lần vẫn kịp.”

 

quyến rũ mà thôi”

 

Đầu óc người bảo vệ trẻ tuổi bị chữ sắc làm nh không nhìn thấy lúc tổng giám.

 

đốc Hà đi ra ngoài, người anh ta ôm trong lòng là dáng vẻ như thế nào à? Cả mặt đầy máu, chắc.

 

chắn là người phụ nữ này gây ra. Người phụ nữ này bị tổng giám đốc Nhan phòng bị như giặc cỏ, có thể là đồ tốt đẹp gì chứ? Anh còn lo lắng điều này sao?”

 

Anh ta nói cũng có lý, ba người bảo vệ khác cũng hơi dao động: “Nhưng chúng ta còn có nhiệm vụ là trông chừng cô ta”

 

“Tôi vừa làm vừa canh chừng, cô ta cũng không chạy được. Tôi còn có thể sảng khoái nữa.

 

Hơn nữa, anh xem tổng giám đốc Hà đưa bà Nhan đi bệnh viện rồi, cái dáng vẻ đó một hai tiếng đồng hồ cũng chưa quay về được đâu. Chúng ta tranh thủ, mỗi người lên một lần vẫn kịp”

 

Bảo vệ trẻ tuổi cởi quần xuống, ngồi lên Dương Nhã Tuyết  đang thần chí không tỉnh táo, cơ thể trần trưồng kia.

 

Không kịp làm màn dạo đầu trước anh ta đã vội vàng xông vào.

 

Âm thanh nam nữ đang hoạt động thật sự chọc ghẹo người khác quá mức, ba người còn lại vốn dĩ không có hứng thú cũng lần lượt không kìm chế được trước cảnh xuân trước mắt này, lần lượt cởi quần áo: “Thằng này nhanh chút, chúng tôi còn có ba người đó.”

 

“Biết rồi, biết rồi. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc.

 

ban nấy của mấy người tôi còn tưởng mấy người không làm, nhường tôi làm một mình nữa”

 

Ba người còn lại không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn hai người nam nữ đang vật lộn trước mắt.

 

Con gái nhà quyền quý, thiên kim tiểu thư, đây là người mà kẻ làm bảo vệ như bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. Lần này tinh thần bất thường tự dâng lên tận cửa, không nếm thử thì thật phung phí.

 

Hà Dĩ Phong ôm Dương Họa Y chạy như điên đến bệnh viện.

 

Trên trán Dương Họa Y chỉ là vết thương ngoài da, không bị chấn động não, sau khi rửa sạch sẽ thì được băng bó lại. Nhưng mắt không mở ra được là vì mí mắt bị bỏng sưng vù lên Thêm cả vết bỏng trên mặt không kịp dùng nước lạnh rửa nên đã nổi lên vài nốt bọt nước.

 

Những chỗ bị bỏng cần phải dùng kim châm chọc vỡ rồi mới bôi thuốc được.

 

“Sẽ đau đó, cố gắng nhịn một chút” Nữ bác sĩ chọc một cái trước để cho cô có tâm lý chuẩn bị.

 

“Ừm, làm phiền bác sĩ rồi”

 

Hà Dĩ Phong chỉ nghĩ thôi đã thấy đã cảm thấy đau đớn, anh ta đứng bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay cô, nhìn có vẻ còn căng thẳng hơn cả cô nữa.

 

Dương Họa Y bất lực: “Hà Dĩ Phong, anh đừng có nắm chặt như vậy. Tôi chưa bị đau chết thì đấ bị anh dọa chết rồi”

 

Hà Dĩ Phong giống như một đứa trẻ, không những không buông ra mà ngược lại còn nắm cả hai tay luôn: “Tôi chính là sợ đó. Tôi nghe thôi đã sợ, tôi sợ lắm. Em nắm lấy tay tôi đi”

 

“Hay là anh ra ngoài trước chờ tôi” Nếu mà đã sợ thì…
 
Chương 339


Chương 339:

 

“Tôi không ra ngoài, tôi phải ở đây chăm sóc em” Hà Dĩ Phong nhìn chăm chú nói, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi đã đồng ý với Nhan Từ Khuynh, trước khi lên máy bay, cậu ta cảm thấy không yên tâm nên đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nói tôi chăm sóc cho em.”

 

Trong lòng Dương Họa Y dấy lên sự chua xót, cũng không nói gì nữa.

 

Bác sĩ bảo cô chuẩn bị tốt rồi chọc vỡ từng nốt bọt nước.

 

Lúc chọc bọt nước thì cũng không quá đau, nhưng cảm giác thuốc bột bôi lên vết thương vì không có da ngăn cách nên trực tiếp chạm vào máu thịt đau đến mức khiến cô phải căn chặt răng.

 

May là Hà Dĩ Phong vấn luôn nắm lấy tay cô, cũng có chút sức mạnh để dựa dẫm vào.

 

Cho đến khi bôi thuốc xong cô mới buông tay ra, lòng bàn tay của cả hai người đều in lên đường vân da thịt của đối phương. Cũng không biết là cô nằm chặt hơn hay là Hà Dĩ Phong nắm chặt hơn nữa.

 

Gương mặt Dương Họa Y bị băng bó đến nỗi không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa. Hà Dĩ Phong đau lòng nhưng khi nhìn cô thì cũng cảm thấy buồn cười Gương mặt đẹp như vậy bây giờ giống như bị hủy hoại nhan sắc vậy.

 

Hà Dĩ Phong thở dài: “Sao em lại biến bản thân thành cái dáng vẻ như thế này? Cô em gái kia của em vừa nhìn đã biết là người tỉnh thần không bình thường. Thế mà em cũng không biết đề phòng một chút”

 

“Là tự tôi chuốc lấy thôi” Quyết định của bản thân cô không thể trách bất cứ ai được.

 

“Như này đi, mấy ngày này em đừng về trang viên Lệ Thủy nữa. Cô em gái của em giống như kẻ điên vậy, không an toàn.”

 

“Nhưng mà…” Nếu như không về trang viên Lệ Thủy thì cô còn có thể đi đâu chứ?

Tải ap truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!

Dương Họa Y nghĩ một chút: “Tôi liên lạc với Lan Châu xem sao.”

 

Cô sờ vào túi áo thì phát hiện điện thoại cũng bị hỏng rồi.

 

Hà Dĩ Phong vội vã ngăn cản: “Hay là em cứ về trang viên Lệ Thủy đi. Cùng lắm thì tôi ở cùng với em vài hôm là được”

 

Cô đi tìm Hạ Lan Châu?

 

€ô ta còn đáng sợ hơn Dương Nhã Tuyết  nhiều.

 

Sự nham hiểm ác độc của Dương Nhã Tuyết  đều viết rõ trên mặt, nhưng Hạ Lan Châu làm bạn với Dương Họa Y lâu như vậy thì lại luôn giở chiêu trò ở sau lưng. Đến bây giờ Dương Họa Y vẫn nghĩ hai người họ là bạn bè thân thiết.

 

Dương Họa Y phì cười, nhẹ giọng từ chối: “Thôi đi, anh chê tiếng xấu trên người tôi chưa đủ nhiều à?”

 

Tin đồn trước kia với Hạ Huy Thành khó khăn lắm mới lắng xuống được, lại thêm cả Hà Dĩ Phong nữa thì không dễ dàng tẩy trắng như vậy rồi Hà Dĩ Phong có quan hệ thân cận với Nhan Từ Khuynh, nhỡ đâu có người có dã tâm bán đứng hai người họ thì lúng túng biết bao.

 

Hà Dĩ Phong vô thức sờ sờ mũi hỏi: “Hay là em ở phòng trọ của tôi đi”

 

“Tôi vẫn nên về trang viên Lệ Thủy xem sao, tính tình Nhã Tuyết  hơi bất thường, tôi sợ xảy ra chuyện”

 

“Em không cần lo lắng cho cô ta, tôi cho bảo vệ canh chừng rồi” Hà Dĩ Phong giơ bốn ngón tay lên, thoạt nhìn còn tưởng đang thề thốt: “Bốn người đó, đảm bảo không thể xảy ra chuyện”

 

Dương Họa Y trầm ngâm: “Tìm cho cô ấy một bác sĩ đi, cô ấy thay đổi rất nhiều…”

 

“Được, tôi lập tức sắp xếp một bác sĩ tâm lý qua đó” Hà Dĩ Phong nhìn cô: “Vậy em có cần đến chỗ tôi không?”

 

€ô do dự, lúc đầu đồng ý đến nhà trọ của Hà Dĩ Phong ở là vì quan hệ không quá thân thiết với Nhan Từ Khuynh, bất cứ lời đồn đãi gì cô cũng không nghĩ đến. Quan trọng nhất là Hà Dĩ Phong nói căn phòng đó để không, anh ta rất ít khi đến.
 
Chương 340


Chương 340:

 

Nhưng lần trước cô trở về đó tìm dây chuyền thì phát hiện anh ta đang ở đó.

 

Điều này chứng minh anh ta đã lừa cô, anh ta vẫn đến căn phòng đó.

 

Hà Dĩ Phong là anh em tốt của Nhan Từ Khuynh, cô đến nhà anh ta ở thì không thích hợp cho lắm.

 

“Bây giờ em đã thành cái dáng vẻ này rồi. Cho dù tôi có là công tử nhà giàu dễ nổi sắc tâm đi chăng nữa thì cũng không thể xuống tay được”

 

Hà DĩPhong ấm ức trong lòng, không cam lòng nói: “Nhan Từ Khuynh cũng yên tâm giao em cho tôi rồi, thế mà em lại không yên tâm. Nếu mà em có.

 

phần tâm tư như này đi đề phòng những người ở xung quanh em thì bây giờ không đến mức khiến bản thân thảm hại như thế này”

 

Dương Họa Y giải thích: “Không phải là tôi đề phòng anh”

 

“Vậy sao em lại như vậy, không tin tưởng tôi àm Hà Dĩ Phong bực bội muốn chết, không biết anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể kiềm chế tâm tư không nên có của mình. Vậy mà cô lại đề phòng anh ta, cái dáng vẻ nhìn thấu mọi thứ kia, anh ta có cầm thú đến như vậy hả?

 

Trước đây anh ta cầm thú thì không sai nhưng anh ta phân biệt được rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

 

“Kẹt… Kẹt…”

 

Cửa bị hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào nhìn dáo dác xung quanh.

 

Dáng vẻ cô ấy cẩn thận từng tí một, nhẹ chân nhẹ tay như kẻ trộm.

 

Hai người nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại thì đều nhìn thấy cô ấy.

 

283 Hà Dĩ Phong hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin: “Sao trùng hợp thế, cô có thể thấy Họa Y bị thương, cô mở mắt thần chắc?”

 

Dương Minh Nguyệt không chịu bị người ta hiểu lầm, rống cổ giải thích: “Tôi làm nhân viên chạy việc ở bệnh viện”

 

Nhân viên chạy việc nói thì mát tai, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là quét dọn vệ sinh.

 

“Lúc đầu em đã định sang đây thăm chị rồi, nhưng mà mấy người kia đều cản lại không cho.

 

em tới, bảo sợ quấy rầy mọi người. Nên bây giờ em mới lén lút chạy qua đó!” Dương Minh Nguyệt thè lưỡi, không thèm nhìn Hà Dĩ Phong, chỉ nói với Dương Họa Y Nếu như bị phát hiện thì có lẽ công việc này cũng mất.

 

Nhưng mà Dương Minh Nguyệt không bao giờ hối hận, đã chọn lựa rồi thì tất nhiên là bên được bên mất rồi.

 

“Họa Y, mặt của chị sao rồi, ai mà ra tay ác độc với chị như vậy chứ?”

 

“Bây giờ đã không sao rồi, cảm ơn em. Dương Minh Nguyệt” Dương Minh Nguyệt giống như một mặt trời nhỏ, luôn làm cảm động lòng người.

 

Hà Dĩ Phong nhìn chằm chằm Dương Minh Nguyệt một lúc lâu, Dương Minh Nguyệt bị anh ta nhìn tới rợn người: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

 

“Mắc mớ gì tới anh? Không mượn anh xía vào!”

 

“Có chuyện tốt tìm cô”

 

“Tôi không thèm”

 

“Không thèm thì thôi vậy, lúc đầu định bảo là đến việc dọn dẹp vệ sinh ở bệnh viện cô cũng làm rồi, chi băng cô chăm sóc cho Họa Y nửa tháng đi, tôi sẽ trả cho cô tiền lương nửa năm” Hà Dĩ Phong cố ý kéo dài giọng: “Nếu cô đã không chịu vậy thì bỏ đi”

 

Hai mắt của Dương Minh Nguyệt sáng rực lên: “Tôi đồng ý!”
 
Chương 341


Chương 341:

 

Sau khi dụ dỗ được Dương Minh Nguyệt xong, lúc này Hà Dĩ Phong mới nhìn Dương Họa Y: “Em với Dương Minh Nguyệt đến một căn phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa”

 

€ó Dương Minh Nguyệt ở bên cạnh, Dương Họa Y gật đầu.

 

Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Dĩ Phong liền đi về.

 

Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Dương Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Dương Họa Y suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô.

 

Bác sĩ nói cô bị bỏng cấp độ hai, toàn bộ phần da từ biểu bì đến hạ bì đều bị ảnh hưởng, nhìn sơ thì đáng sợ nhưng cũng không bị gì nặng lắm, trong vòng hai tuần sẽ lành lại. Nhưng Hà Dĩ Phong vẫn thấy không yên tâm, dặn Dương Minh Nguyệt có chuyện gì thì phải báo cho mình liền.

 

Dương Minh Nguyệt nhìn gương mặt mẹ già lo lắng của Hà Dĩ Phong thì bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu lắm, mặc dù thích Dương Họa Y nhưng vẫn kiên trì bảo vệ ranh giới cuối cùng, không làm chuyện gì khác người.

 

Nếu thật sự muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

 

Nhưng Hà Dĩ Phong không làm như thế, chứng minh anh ta thật sự là người tốt.

 

Dương Minh Nguyệt ôm một cái thùng lớn vào phòng của Dương Họa Y.

 

Đây đều là đồ của Hà Dĩ Phong kêu người mang tới đây, bảo là quần áo cho hai người thay giặt và đồ dùng hằng ngày.

 

Hà Dĩ Phong không cho Dương Họa Y về trang viên Lệ Thủy lấy quần áo và mấy đồ dùng khác, sợ cô sẽ tiếp tục gặp phải con mụ điên Dương Nhã Tuyết  kia.

 

Một thùng lớn cũng khá nặng, cô ấy ôm đi được hai bước thì lại để xuống đất, nghỉ một chốc rồi mới bê vào trong tiếp.

 

Dương Họa Y thấy cô ấy bê không nổi nên cũng tới khiêng giúp một tay, hai người mất khá nhiều thời gian mới bê được cái thùng vào trong phòng.

 

Mở hộp ra xem thì bên trong chất đầy hai túi quần áo lớn và đồ dùng tẩy rửa.

 

Đồ đạc cũng đã chia ra rõ ràng, một túi là của Dương Họa Y, một túi là của Dương Minh Nguyệt.

 

Dương Minh Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, đúng là kích cỡ của cô ấy rồi.

 

Tầng cuối cùng là đồ lót, cô ấy lại lấy ra xem thử, cũng đúng kích cỡ của cô ấy luôn.

 

Cô ấy cầm quần áo lên, bỗng nhiên nhìn Dương Họa Y: “Mấy bộ đồ này đều là kích cỡ của chị mặc sao?”

 

Dương Họa Y gật đầu: “Đúng vậy đó”

 

Dương Minh Nguyệt tỏ vẻ rất kinh dị: “Sao tên Hà Dĩ Phong đó lại biết rõ kích cỡ quần áo của tụi mình mặc vậy?”

 

Nếu không phải Dương Minh Nguyệt hỏi như vậy thì cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này.

 

Dương Minh Nguyệt vừa hỏi như vậy thì cô cũng ngẩn ngơ cả người.

 

Dương Minh Nguyệt quảng quần áo xuống đất, tức giận nói: “Cái đệt! Uổng công ban nãy em còn thấy anh ta là người tốt! Lưu manh đáng chết! Em nhìn lầm anh ta rồi!”

 

Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong mới nhìn thấy số điện thoại của Dương Minh Nguyệt còn tưởng đâu là Dương Họa Y xảy ra chuyện gì rồi, có hơi căng thẳng: “Bị sao.

 

vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức chạy qua đó ngay”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top