Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 282


Chương 282:

 

“Dương Họa Y, em không phải cảm thấy mình có lỗi, em không có lỗi gì với anh hết” Bàn tay của Hạ Huy Thành chậm rãi trượt khỏi người cô, nhưng nụ cười trong mắt lại chua xót: “Anh nói những điều trên có nghĩa là anh không muốn tranh giành cái gì nữa, em đã có một cuộc sống tốt, anh tình nguyện buông tay.”

 

Anh ấy yêu cô từ trong quá khứ, cho đến hiện tại, và cà tương lai, sẽ mãi mãi là như vậy.

 

Nhưng cậu không thề nói một cách trắng trợn như.

 

vậy được.

 

Vì cô đã là người có gia đình rồi, anh cũng không còn độc thân nữa.

 

Một mình gánh vác hai gia đình, thứ anh có thể làm chỉ được đến đây thôi.

 

“Thực xin lỗi…cảm ơn anh” Hàng ngàn chữ muốn nói cuối cùng chỉ được nói ra trong vỏn vẹn sáu chữ này.

 

Hạ Huy Thành bình tĩnh cười: “Không sao, chúng ta ôm nhau lần cuối được không?”

 

Dương Họa Y cười trong nước mắt, và mờ rộng vòng tay hướng về phía cậu.

 

Hạ Huy Thành cúi người xuống ôm cô.

 

Một cái ôm nghỉ thức bình thường, nhưng trong lòng hai người biết cái ôm này chính là nói thay từ từ biêt cho hai người.

 

Cánh cửa phòng riêng bị đá tung ra phát lên một tiếng: “Rầm!”

 

Cà gia đình ba người vừa đi chưa được bao xa thì bị bác bảo vệ giữ lại.

 

Rất khó để làm cho đứa trẻ nín khóc, giờ đây lại bị dọa khóc to hơn, cổ họng như sắp bị xé toạc ra, khóc đến lặng người đi, làm người khác thấy rất phiền phức.

 

Sau đó Dương Họa Y mới tách ra khỏi Hạ Huy Thành, khó hiểu nhìn ba người.

 

Câu hỏi chưa kịp nói ra, câu trà lời đã xuất hiện.

 

Gương mặt của Nhan Từ Khuynh trầm ngâm, bình tĩnh bước ra từ sau đám đông.

 

“Nhan Từ Khuynh?” Sao tự nhiên anh lại xuất hiện ờ đây?

 

Nhân viên bảo vệ kéo gia đình ồn ào của ba người lại, Nhan Từ Khuynh đi qua đám đông trong sự chú ý của mọi người và bước tới đứng trước mặt cô.

 

Ánh mắt sâu thằm của anh không ngừng dò xét gương mặt cô, giọng điệu u ám: “Mặt em bị sao thế?”

 

Làn da của Dương Họa Y vốn đã trắng và mềm mại, thường anh sẽ để lại trên cơ thể những vết đỏ dễ thấy khi anh gãi hoặc véo nó.

 

Vết móng nhỏ trên mặt cô ấy quá rõ ràng.

 

Nhan Từ Khuynh vươn tay muốn chạm vào, nhưng bị Dương Họa Y né tránh: “Em không sao.”

 

“Có vết thương nào khác không?” Anh hỏi.

 

“Không có. Mặt em chỉ bị xước một chút thôi, không nghiêm trọng đâu.” Dương Họa Y không nói tình hình của đứa bé, cô chỉ nói sơ qua tình hình của mình.

 

“Em không nói cho anh biết, anh cũng có thể nhìn ra ai là người có dấu tay lốn như vậy” Đôi mắt sâu thằm của Nhan Từ Khuynh lướt qua gương mặt ba thành viên trong gia đình.

 

Cô ta không dám tự phụ như vừa rồi, giọng nói trầm xuống rất nhiều: “Khải cũng chỉ là bất cần thôi.”
 
Chương 283


Chương 283:

 

Dương Họa Y thoáng liếc qua nhìn người phụ nữ, mới nhận ra rằng cô ta lại có thể nói với âm lượng nhỏ nhẹ như vậy.

 

Trước đó, mỗi một câu người phụ nữ này nói ra gần như là la hét, gầm gừ, cô còn cho rằng đó là một giọng nói lớn tự nhiên. Ö trước mặt Nhan Từ Khuynh, cô ta nhướng mày tỏ ý dịu dàng, nhìn dáng vẻ xem ra cô ta chỉ là một người ăn hiếp kẻ yếu thôi.

 

Người phụ nữ nhìn Dương Họa Y, nói: “Cô nhìn cái gì, nếu như không phải đánh Khải nhà tôi thì tôi cũng không bao giờ muốn nhìn mặt cô đâu.”

 

“Xem ra cô đã quá quen với việc đổi trắng thành đen như thế?”

 

“Người đàn bà như cô đang nói cái gì thế? Đánh một đứa trẻ cũng có lý, đúng không?”

 

“Cô câm miệt.” Nhan Từ Khuynh nhẹ giọng nói.

 

Vệ sĩ hiểu ý, lập tức bịt miệng người phụ nữ lại.

 

Lời nói của Nhan Từ Khuynh rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta sờn cả gai “Cô đánh cô ấy như thế nào, thì đánh trả lại như thế ấy.”

 

Người phụ nữ trợn tròn mắt, vốn dĩ vợ chồng cô ta định đưa đứa bé rời đi xa, nhưng lại bị một đám người bất ngờ giữ lại, cô ta biết người đàn ông này chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

 

Suốt quãng đường đi, người này không nói lời nào, để cho vệ sĩ đè xuống ba người nhà bọn họ xuống, ánh mắt cay nghiệt, lạnh lùng không cử động, dường như muốn biến bọn họ thành không khí.

 

Họ tự hỏi tại sao lại kỳ lạ như vậy, họ đều là dân quê, cũng không có gì phải lo lắng cả.

 

Đến bây giờ mới hiểu ra điều đó, không ngỡ người đàn ông này lại vì người phụ nữ này mà trả thù.

 

Người phụ nữ bịt miệng không nói được.

 

Người đàn ông thận trọng nói: “Chúng tôi không cố ý, chỉ là trẻ con vô tình lúc chơi đùa.”

 

Nhan Từ Khuynh nhếch môi, vẫn là nụ cười lạnh lùng: “Ai sinh con thì người đó phải có trách nhiệm dạy dỗ, bây giờ đánh đứa bé hay đánh các người, tự các người quyết định đi”

 

Vệ sĩ nhận lệnh và buông tay.

 

Người phụ nữ phẫn nộ và nói: “Khải của chúng tôi mới bốn tuổi, nó vẫn còn là một đứa trẻ. Chúng ta đều là người lớn, sao lại đi so bì với trẻ con chứ?”

 

“Lời này của cô cũng không sai” Nhan Từ Khuynh nhẹ giọng nói.

 

Người phu nữ thờ phào nhe nhõm.

 

Còn chưa kịp đắc ý, chỉ thấy Nhan Từ Khuynh liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Con không hiếu thuận là do cha mẹ, nếu mà cha mẹ che chờ, vậy thì không cần hơn thua với đứa bé, tính sổ với người lớn là được.”

 

Nhan Từ Khuynh thậm chí không cần mờ lời, chỉ dùng một ánh mắt, vệ sĩ lập tức giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt người phụ nữ.

 

Người phụ nữ bị tát lệch cả mặt, khóe miệng cũng sưng vù lên một mảng.

 

Vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, một cái tát của vệ sĩ mạnh hơn bọn họ nhiều.

 

Người đàn ông trông vậy, lập tức tự tát mình một cái.

 

Dưới ánh mắt bình tĩnh của Nhan Từ Khuynh, là sóng ngầm dâng trào.

 

“Đánh cô ta một cái, các người cảm thấy vậy là đủ rồi? Vay tiền còn có lãi đấy.”
 
Chương 284


Chương 284:

 

Người đàn ông hiểu ý của anh, liên tục đánh lên trên mặt mình, tuy rằng tiếng rất to, nhưng mà không mạnh tay. Dù sao, bàn tay của mình vẫn dễ tự khống chế sức lực.

 

Người phụ nữ kia không thức thời, đáng thương hơn nhiều, bị vệ sĩ liên tiếp đánh vài cái tát, mãi tới khi gò má sưng tấy không trông rõ dáng vẻ ban đầu, lúc này mới xem như thôi.

 

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng nhìn qua đám người kia một cái, sau đó gật đầu xem như chào với hỏi Hạ Huy Thành, rồi kéo cánh tay Dương Họa Y rời đi.

 

Một nhà ba người này bị đánh đến ngơ ra, bây giờ còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện thế nào.

 

Đúng lúc này vệ sĩ nhắc nhờ một câu: “Chỗ này là thành phố Hà Nội, không phải là quê nhà các người, la lối om sòm cũng phải xem đối tượng, thằng nhóc con nhà các người tát bà Nhan một cái, tổng Giám đốc Nhan chưa chặt tay con trai mấy người là tốt lắm rồi đấy!”

 

Nhân viên phục vụ đi ngang cửa hóng chuyện, đưa tai nghe được hai câu, kết quả nghe được cụt lùn, chỉ nghe thành chặt tay con trai của cô ta đi.

 

Sau lần đó, truyền ra một lời đồn đáng sợ: Bởi vì một đứa bé tát Dương Họa Y một cái, cả nhà đều bị Nhan Từ Khuynh chặt một cái tay.

 

Chuyện này thì sau hãy nói.

 

Người phụ nữ bị dọa sợ phát run, lúc này mới phản ứng được, vậy là đắc tội người không nên đắc tội rồi.

 

Cô ta nhìn về phía Hạ Huy Thành, không biết vì sợ hay là do bị đánh, nên tiếng nói cũng có phần run rầy: “Nói sao chị cũng là chị của em, người phụ nữ này vai vế lớn vậy sao em không nói cho bọn chị biết?”

 

“Bất kể là đối với ai, cũng nên có lễ phép căn bản.” Bọn họ là gieo gió gặt bão.

 

“Nhà ð quê bọn chị cũng không cần nữa, em có thể bảo tổng giám đốc Nhan gì đó cho qua không, đừng có chặt tay con chị?”

 

Hạ Huy Thành hỡi hợt nhìn cô ta một cái, giờ biết Sợ rồi sao, thế sao trước còn làm vậy?

 

Có điều với thủ đoạn của người đàn ông tên Nhan Từ Khuynh này, nếu mà anh nồi giận ngay lập tức như vậy.

 

thì về sau căn bản sẽ không còn vấn đề gì nữa.

 

Hạ Huy Thành gật đầu.

 

Nhưng người phụ nữ vẫn lo lắng: “Nhưng mà, vừa nãy chị gọi điện cho cô lớn nhà họ Hạ, nói em và người phụ nữ vừa nãy, không không không, là bà Lâm, nói hai người có qua lại. Bây giờ cô lớn nhà họ Hạ rất tức giận, chuyện này nếu mà truyền ra, giám đốc Nhan chắc không cắt đầu lưỡi bọn chị chứ?”

 

Hạ Huy Thành thật sự hết lời để nói với gia đình này.

 

Càng để ý tới bọn họ, bọn họ càng lấn lướt.

 

Tính tình Hạ Huy Thành vốn cũng xem là tốt, đồng ý chuyện căn nhà đó cũng xem là hết lòng giúp đỡ rồi, bây giờ nhìn lại, thật sự không cần phải quan tâm sự sống chết của bọn họ nữa.

 

Anh cầm lấy áo của mình đặt trên ghế dựa, không nói một câu xoay người rời đi.

 

Một nhà ba người dường như không hiều ý của Hạ Huy Thành là gì, chỉ có thể hét lên phía sau anh: “Chị cũng thấy em đối với bọn chị quá ích kỷ, chì muốn trả thù một chút, mới làm như vậy.”

 

Hạ Huy Thành đi xa, tiếng nói phiền nhiễu đó cuối cùng không nghe thấy nữa.

 

Vừa tới hầm đề xe, ngồi lên xe, Hạ Lan Châu đã gọi điện thoại tới.

 

Hạ Huy Thành nhận máy.

 

Đã kết nối nhưng một hồi không có ai nói gì, chỉ có một loạt tiếng hít thờ.

 

Hạ Huy Thành gọi cô một tiếng: “Châu”

 

Hạ Lan Châu vẫn không đáp.
 
Chương 285


Chương 285:

 

“Nếu giờ em không muốn nói, vậy chờ anh về nhà chúng ta đối diện nói chuyện, bây giờ anh chuẩn bị lái xe.”

 

“Không.” Hạ Lan Châu biết, đối diện với Hạ Huy Thành, rất nhiều chuyện cô ta đều không nói ra lời: “Anh có thể đừng gặp mặt cô ấy không, người anh muốn lấy là em! Dương Họa Y đã lập gia đình rồi, cô ấy đã lập gia đình từ lâu rồi!”

 

Hạ Lan Châu thấp giọng khóc lóc: “Anh có thể suy nghĩ cho em một chút được không? Em cũng biết đau lòng”

 

Hạ Huy Thành hỏi cô: “Châu, em cảm thấy em thích anh không?

 

“Thích.”

 

“Nhưng anh cảm thấy, em thích, là sự cố chấp của em. Là sự cố chấp nếu không chiếm được, thì chắc chắn phải chiếm được. Một khi anh thỏa hiệp, em cũng sẽ thấy vô vị, em chỉ là không cam lòng.”

 

“Anh đang nói gì vậy?” Hạ Lan Châu mơ hồ nghe ra được ý tứ không bình thường trong lời nói.

 

“Chuyện ba năm trước, thật ra anh biết. Anh chỉ giả vờ không biết, không muốn nói thằng mọi chuyện ra đề khiến chúng ta đều khó xử,” Ba năm trước, là Hạ Lan Châu đưa ra ý kiến cho nhà họ Dường.

 

Đưa một đứa con gái lên giường Nhan Từ Khuynh, nhờ vào đó cứu vãn nhà họ Dường.

 

Khi đó Dương Nhã Tuyết  còn quá ít tuổi, chắc chắn không được. Người duy nhất có thể làm vật thí nghiệm, chỉ có Dương Họa Y.

 

“Anh muốn hủy hôn sao?” Giọng nói của Hạ Lan Châu mang theo tiếng khóc nức nở.

 

“Châu, em vấn luôn thông minh như vậy.”

 

“Em không! Em không đồng ý, chúng ta đã đính hôn, nếu như anh hùy hôn vào lúc này thì anh muốn em phải làm sao đây “Chúng ta có thể kéo dài, cứ mãi không tổ chức hôn lễ. Qua vài năm, chuyện nhạt dần đi, chúng ta chính thức hủy hôn.”

 

“Em không muốn.”

 

“Thành, em vẫn luôn biết anh không yêu em.”

 

“Nhưng em không quan tâm.” Hạ Lan Châu khó khăn lắm mới chờ được ngày này, khó khăn lắm mới có thể đính hôn với anh. Ngày hôm nay anh chỉ gặp Dương Họa Y một lần liền nói muốn từ hôn, Dương Họa Y rốt cuộc nói gì với anh?

 

“Nhưng anh không muốn, Châu chúng ta không hợp.”

 

“Không thử sao biết không hợp? Chúng ta đã đính hôn rồi, nhưng anh còn chưa từng nắm tay em, ngay cả môi em cũng chưa từng hôn, anh còn chưa từng thừ, vậy thì làm sao anh biết có hợp không hợp?”

 

“Em cũng biết, anh không muốn thử.”

 

“Vậy sao lúc trước tại sao anh còn đồng ý đính hôn!” Hạ Lan Châu phát điên.

 

“Vì nhà họ Hạ, anh đứng ra gánh vác tiếng xấu của video, ắt sẽ sinh ra ảnh hưởng tới họ Hạ.”

 

“Bây giờ Nhan Từ Khuynh vừa đưa hạng mục mới cho họ Hạ làm, anh cảm thấy không thẹn với lòng đã muốn vứt bỏ em đúng không?”

 

“Châu, em trờ nên cố chấp như vậy từ khi nào?”

 

“Em vẫn luôn thế, có điều anh không biết thôi.

 

Anh, em nói anh biết, em không đồng ý hủy hôn, trừ phi anh muốn thấy em chết!” Hạ Lan Châu không cho.

 

anh cơ hội, liền cúp ngay điện thoại.

 

Không sai, cô ta biết cô ta không có gì cả.
 
Chương 286


Chương 286:

 

Hạ Huy Thành đã biết cả chuyện ba năm trước cô ta hãm hại Dương Họa Y, cô ta chẳng còn lại bất kỳ thứ gì trước mặt anh.

 

Thứ duy nhất có thể cược, là mạng của mình.

 

Cô biết ân tình của họ Hạ với anh sâu như thế nào, nếu như cô ta tự sát, anh nhất định sẽ quay đầu lại.

 

Hạ Huy Thành nhìn màn hình biểu thị cuộc trò chuyện kết thúc, bỗng nhiên có hơi hối hận. Hoặc nói, lúc trước anh đồng ý đính hôn là một quyết định sai lầm.

 

Nhưng Hạ Lan Châu lại lấy việc tự sát uy hiếp anh…

 

Hay là, ngay từ ban đầu anh đã không hiểu rõ về Hạ Lan Châu.

 

Có lẽ sau khi lột đi lớp vỏ bên ngoài, bộ dáng điên cuồng này mới là bộ dáng thật của cô ta.

 

Ra khỏi nhà ăn, sắc mặt Nhan Từ Khuynh lạnh xuống hẳn.

 

Đem Dương Họa Y nhét vào ghế xe phụ, sắc mặt bình tĩnh chuẩn bị lái xe đi.

 

Dương Họa Y cảm thấy tâm trạng anh hiện giờ tốt chút nào cả.

 

Cô đưa tay ra ngăn cản không cho anh lái xe.

 

Thấy thế Nhan Từ Khuynh liền quay đầu sang nhìn cô, như là đang hỏi cô rằng cô có ý gì.

 

Ánh mắt cô trầm xuống, bình tĩnh hỏi anh: “Nhan Từ Khuynh, có phải anh cho người theo dõi em không?”

 

Nếu không theo dõi cô thì làm sao có thể đến đây nhanh như vậy?

 

Còn đem ba người một nhà kia về đề giáo huấn.

 

Nhan Từ Khuynh không phù nhận: “Anh không yên tâm với em, chúng ta chiến tranh lạnh lâu như vậy rồi mà em cũng không chịu gặp anh.”

 

“Em không có trốn tránh anh, em luôn ở lại trang viên Lệ Thủy. Người trốn tránh ở đây phải là anh mới đúng” Dương Họa Y sửa lại lời anh.

 

Chì cần một ngày nào đó, anh có thề buông bỏ cái gọi là thể diện của mình xuống, trở về trang viên Ngự Thủy, anh có thề thấy rằng kỳ thật cô chưa bao giờ rời đi.

 

“Được, anh thừa nhận, theo dõi em là anh không đúng, nhưng đều là lo lắng cho em, sợ rằng em sẽ gặp phải chuyện không may. Huống hồ, em lúc trước còn uống thuốc tránh thai đề lừa dối anh.” Nhan Từ Khuynh cảm thấy mình đã rất bao dung cô, thậm chí còn có chút thấp hèn.

 

“Chuyện thuốc tránh thai anh không tính toán nữa, cho nên chuyện anh cho người theo dõi em, em cũng tha thứ cho anh, được không?”.

 

Dương Họa Y cảm thấy thật buồn cười: “Em nói rồi, em không uống thuốc tránh thai.”

 

“Em vẫn không chịu thừa nhận?”

 

“Chuyện em không làm, em sẽ không thừa nhận.”

 

Nhan Từ Khuynh nhìn cô thật sâu, trong mắt có chút thất vọng.

 

Lúc đầu anh cũng thắc mắc bệnh viện có nhúng tay vào việc này không.

 

Mấy ngày nay không gặp cô, anh đã kiểm tra kỹ lưỡng ở bệnh viện và không có vấn để gì cả.

 

Báo cáo kiểm nghiệm không có lừa người, nhân viên bệnh viện càng không nói dối.
 
Chương 287


Chương 287:

 

Mặc dù Nhan Từ Khuynh không muốn tin nhưng cũng phải tin rằng Dương Họa Y đã lén uống thuốc tránh thai.

 

“Được, chuyện thuốc tránh thai chúng ta không nói nữa.”

 

Dương Họa Y lười tranh luận với anh một cách vô ích như một đứa trẻ, thu tay lại rồi dựa đầu vào cửa kính xe.

 

“Em đang nghĩ về Hạ Huy Thành?”

 

“Phải.

 

“Nghĩ cái gì về hắn?”

 

“Nghĩ tới tất cả mọi thứ.” Vận mệnh là cái mà mình không thể kiểm soát được, lúc trước gặp Hạ Huy Thành và ð bên anh ấy, cô chưa từng nghĩ tới rằng họ đã gặp nhau từ lâu, chỉ cảm thấy sự dịu dàng, ân cần của Hạ Huy Thành khiến trái tim cô rung động, cảm thấy mình đã tìm được một nửa tương lai của cuộc đời mình.

 

Ai ngờ được rằng dòng đời xô đẩy, cô lại ở bên Nhan Từ Khuynh.

 

Không thể nói là hối hận, chỉ có thể nói là thất vọng.

 

“Dương Họa Y, em đã kết hôn rồi, không cho em nghĩ về người đàn ông khác!” Nhan Từ Khuynh đem hai tay của cô đặt lên ngực mình, giơ tay lên gạt những lọn tóc thừa ð bên trán cô ra: “Trái tim và lý trí của em đều chỉ có thể nghĩ về anh mà thôi”.

 

Không thấy tiếng cô đáp lại, Nhan Từ Khuynh liền đem cô kéo về phía mình, gắt gao ôm lấy cô: “Em có nghe thấy không? Em là của anh.”

 

Chuyện Dương Họa Y gặp Hạ Huy Thành làm anh cực kì bất an.

 

Anh biết Hạ Huy Thành đối xử với cô tốt như thế nào, anh cũng biết mình không bằng Hạ Huy THành, nhưng giờ Dương Họa Y là người của anh, dù thế nào anh cũng sẽ không trả thù.

 

“Em là người của anh, trái tìm em là của anh, tương lai cũng là của anh, tất cả những gì của em đều là của anh”.

 

Bộ dạng của Nhan Từ Khuynh làm cho Dương Họa Y thất vọng tột độ: “Nhưng anh đâu có tin tưởng lời em nói, anh tin một bản báo cáo xét nghiệm.”

 

Anh độc đoán và độc đoán, phân tích thể giới của cô theo quan điềm của riêng mình.

 

Như là một đứa trẻ vô lương tâm tùy ý đả kích người ta.

 

“Dù cho anh tin hay không, em chỉ nói chuyện này một lần nữa thôi. Nhan Từ Khuynh, em không hề uống thuốc tránh thai.” Ánh mắt Dương Họa Y lấp lánh nhìn anh: “Anh tin em không?”

 

Môi mỏng Nhan Từ Khuynh khẽ nhếch lên, không nói gì.

 

Dương Họa Y cười khẽ một tiếng, cô hiểu, đây có nghĩa là không tin.

 

Nếu cứ tiếp tục nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, cô đẩy anh ra: “Lái xe đi.”

 

Nhan Từ Khuynh nặng nề gật đầu: “Được, chúng ta về Đã mấy ngày chưa về nhà, anh gấp gáp muốn trở về ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ.

 

Dương Họa Y cũng không suy nghĩ nhiều.

 

Mặc dù tâm trạng của Nhan Từ Khuynh không tốt, nhưng chỉ cần anh tập trung lái xe, thì lái xe vẫn rất ổn.

 

Có vài người có năng lực này, chia công việc và cảm xúc ra làm hai.

 

Rất nhanh xe đã đến trang viên Lệ Thủy.
 
Chương 288


Chương 288:

 

Sau khi xuống xe, mười ngón tay của Nhan Từ Khuynh đan chặt lấy tay của Dương Họa Y, khi đến cổng, anh đưa tay kia lên bấm mật mã chuẩn bị mở cửa.

 

Trên kệ giày để ở cửa có một đôi giày da nữ cỡ tuổi trung niên, lông mày Dương Họa Y nhíu lại: “Hình như bà Trần tới.”

 

Bà Trần là người hầu già ở nhà họ Lâm, đã trông coi Nhan Từ Khuynh từ nhỏ đến lớn.

 

Bởi vì Nhan Từ Khuynh có bệnh thích sạch sẽ, không thích bảo mẫu cùng ở chỗ này phục dịch bọn họ, càng không thích người lạ đụng đến đồ đạc của anh.

 

Cho nên bình thường, trang viên Lệ Thủy này đều do bà Trần thừa dịp cuối tuần bọn họ được nghỉ mới đến quét dọn.

 

Nhưng hôm nay không phải là cuối tuần.

 

Dương Họa Y cảm thấy kì lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô đổi đôi giày cao gót rồi đi về phía phòng ngủ.

 

Nhan Từ Khuynh ôm cô vào ngực, không cho cô cách mình quá xa: “Chờ anh đi với.”

 

Dương Họa Y cảm thấy buồn cười: “Đã đến nhà rồi, em không đợi anh, anh sẽ không tìm được em sao?”

 

Dáng vẻ bây giờ của anh, giống như là đứa nhỏ dính lấy người khác vậy.

 

Vẻ mặt anh trầm xuống: “Sợ không tìm thấy trái tim của em.”

 

Bắt đầu từ khoảnh khắc biết được Dương Họa Y gặp Hạ Huy Thành, anh đã cảm thấy sợ hãi.

 

Bây giờ cũng đúng lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh, Hạ Huy Thành lại là người dịu dàng, thừa lúc vắng mà chen vào là chuyện rất đơn giản.

 

Dù cho Dương Họa Y vẫn còn bên cạnh anh, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

 

Dương Họa Y dừng một chút: “Là anh không tin em.

 

Nhan Từ Khuynh cắt ngang lời cô: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện thuốc tránh thai nữa.”

 

Anh nói rất hời hợt, nhưng anh phải mất vài ngày mới chấp nhận được chuyện này.

 

Dương Họa Y cưới mỉa một tiếng, lại bị anh ôm về phòng ngủ.

 

Nhan Từ Khuynh nghĩ kĩ rồi, không có chuyện gì mà trên giường không giải quyết được.

 

Nếu không giải quyết được, thì làm tiếp lần nữa.

 

Nếu như hai lần không được thì ba lần.

 

Nhưng hai người vừa đi đến phòng, lại phát hiện cửa phòng của bọn họ bị người mở ra.

 

Đúng là bà Trần sẽ quét dọn vệ sinh nơi này, nhưng phòng ngủ của bọn họ luôn do Dương Họa Y thu dọn, cũng sẽ không tùy tiện để người khác đi vào.

 

Bởi vì Nhan Từ Khuynh luôn luôn tùy hứng mà quan hệ với cô, cô không muốn để người khác ngửi được mùi xấu hổ sau khi làm tình.

 

Bà Trần vẫn luôn tuân thủ quy tắc, nhưng hôm nay lại rất kì lạ.

 

Dương Họa Y cảm giác được điều gì đó không đúng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Nhan Từ Khuynh, bước nhanh vào. Ngay lập tức cô đã nắm được tay bà Trần, hỏi: “Bà Trần, bà đang làm gì thế?”

 

Bà Trần giật nảy mình, thuốc trong tay rơi xuống đât.
 
Chương 289


Chương 289:

 

Vài viên rơi xuống sàn, vài vài lần vào thảm trên mặt đất, lại có vài viên rơi xuống gầm giường.

 

Dương Họa Y buông bà Trần ra, mở cửa tủ đầu giường ra, lấy vitamin mà bình thường mình hay ăn rồi đổ ra tay. Lại nhặt lên một viên vitamin dưới đất rồi so với nhau.

 

Nhìn qua thì giống y như đúc.

 

Viên vitamin này cũng không hề đắt, bà Trần cũng không nghèo đến nỗi phải phí tâm sức mà ăn trộm vitamin.

 

Đã không phải đến trộm thuốc, vậy chỉ còn một khả năng, chính là đến lén đổi thuốc.

 

Rõ ràng cô không có uống thuốc tránh thai, nhưng trong máu của cô lại xét nghiệm ra được thành phần thuốc tránh thai.

 

Ngay từ đầu, cô cũng nghỉ ngờ có phải do đồ ăn có vấn đề nên dẫn đến xét nghiệm sai, nhưng mà bây giờ xem ra, là do vitamin của cô bị bà Trần đổi thành thuốc tránh thai.

 

Biện pháp đơn giản nhưng lại hung ác.

 

Dương Họa Y là người kính già yêu trẻ, nhưng đối với người già mà không đáng kính, còn làm chuyện xấu xa như bà Trần, dù thế nào cô cũng không thể cho sắc mặt tốt.

 

“Bà Trần, sao bà lại phải làm như thế?” Vẻ mặt cô lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy sự tức giận.

 

“Mợ chủ, tôi chỉ đến quét dọn vệ sinh, không cần thận đụng làm đổ thuốc của mợ, tôi không làm gì cả.”

 

Bà Trần làm việc ở nhà họ Nhan nhiều năm như thế, tâm lý vô cùng vững vàng, rất nhanh đã ổn định lại tỉnh thần của mình.

 

Dương Họa Y cũng lười tranh chấp, nói thẳng: “Được, nếu bà đã không thừa nhận, vậy chúng ta đi kiểm tra viên thuốc này.”

 

Sắc mặt bà Trần thay đổi, cầu cứu nhìn về phía Nhan Từ Khuynh: “Cậu chủ.”

 

Bà đã chăm sóc Nhan Từ Khuynh từ nhỏ, dù sao cũng có chút tình cảm.

 

Nhưng mà chuyện Dương Họa Y có thể suy nghĩ thông suốt như thế, hiển nhiên Nhan Từ Khuynh cũng có thể hiểu ra.

 

Bà Trần cho Dương Họa Y uống thuốc tránh thai, bà Trần phá hủy đi đứa con mà anh luôn mong muốn, sao anh có thể giúp bà ta được.

 

“Bà Trần, nếu như bà không nói thật, sau khi có kết quả kiểm tra viên thuốc này, tôi sẽ giao bà cho cảnh sát để giải quyết theo pháp luật.”

 

“Cậu chủ!” Bà Trần không thể tin được.

 

Vì người phụ nữ này mà Nhan Từ Khuynh muốn đưa mình vào tù.

 

“Bà Trần, là tôi muốn cô ấy mang thai, bà hại con của tôi, tôi không có lý do nào để giúp bà cả. Coi như bà làm ở nhà họ Nhan lâu như thế, chỉ cần bà thừa nhận, tôi sẽ xử lý nương tay.”

 

“Được được được, tôi thừa nhận, là tôi đã lén đổi vitamin của mợ chủ thành thuốc tránh thai.”

 

Dương Họa Y siết chặt nắm đấm: “Bà bắt đầu đổi từ khi nào?”

 

Bà Trần cúi đầu, khẽ trả lời: “Từ sau khi hai người từ nước F trở về.”

 

Thảo nào, mặc cho Nhan Từ Khuynh quan hệ rồi phóng thích trong cơ thể cô thế nào, quan hệ nhiều lần thế nào, nhưng cô vẫn không thể mang thai đứa bé được.

 

Thì ra, từ sau khi trở về từ nước F thì thuốc đã bị đổi rồi.

 

Đáng sợ hơn là, người đáng tin bên cạnh mình lại dùng dao đâm mình. Nếu như không phải hôm nay về sớm một chút, vốn không thể phát hiện ra sự thật này.
 
Chương 290


Chương 290:

 

Vì sao bà Trần lại hận mình như thế, bà ta cứ phải làm cho mình không có con sao?

 

Giọng nói của Dương Họa Y trở nên run rầy: “Sao bà lại phải làm như thế?”

 

Bà Trần cúi đầu, nắm chặt mấy viên thuốc còn lại trong tay, không nói gì.

 

“Nói đi! Chẳng lẽ tôi làm mích lòng bà chỗ nào sao? Sao bà lại muốn hại tôi như thế!”

 

Uống nhiều thuốc tránh thai sẽ làm cho thân thể bị tổn thương.

 

Nếu như không phát hiện ra sớm, cô cứ ăn hết những viên thuốc đó, nếu như thật sự không thể sinh con thì phải làm sao bây giờ?

 

“Vì sao bà không trả lời, bà nói đi! Vì sao bà lại đối xử với tôi như thế!”

 

“Bởi vì tin bà nên mới cho bà đến đây giúp đỡ, vì sao bà lại đối xử với lòng tin của chúng tôi như thế?”

 

“Tôi không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với bà, vì sao bà lại hại tôi như thế?”

 

Đối mặt với những câu chất vấn đầy phẫn nộ của Dương Họa Y, bà Trần vẫn luôn cúi đầu, không chịu nói.

 

Nhan Từ Khuynh ôm Dương Họa Y đang mất khống chế vào trong ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà hầu già đã hầu hạ trong nhà họ Nhan nhiều năm, không giữ lại chút thể diện nào.

 

“Bà Trần, tôi không nói đùa với bà. Nếu như bà không giải thích rõ ràng với tôi chuyện này, tôi sẽ khởi tố bà.”

 

Lớn tuổi như vậy, nếu phải ở trong tù mấy năm, có ,thề lúc được ra tù chỉ còn bô xương trắng.

 

Bà Trần thấy Nhan Từ Khuynh bảo vệ Dương Họa Y, những lời nói ra cũng không phải là nói đùa. Lúc này mới cắn răng, đem mọi chuyện đều đổ lên người mình.

 

“Cộp cộp” một tiếng, bà ta quỳ trước mặt bọn họ.

 

Bà Trần vừa khóc vừa nói: “Cậu chủ, mợ chủ, thật xin lỗi, là tôi không tốt. Là tôi bị ma quỷ nhập nên muốn làm hại mợ chủ, là tôi không tốt, tất cả đều là do tôi!”

 

“Động cơ là gì, vì sao bà phải làm như thế?”

 

“Con gái tôi cũng thích cậu chủ, đã thích từ khi còn nhỏ, nhưng cậu chủ vẫn không hề để ý đến con gái của tôi. Trong phút chốc, trong lòng tôi cảm thấy không cam lòng nên nảy lên ý đồ xấu. Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là do tôi sai rồi.”

 

Bà Trần dập đầu một cái thật mạnh với bọn họ: “Bình thường tôi đều chọn lúc hai người không có ở nhà mà đổi thuốc, hôm nay không nghĩ hai người lại về sớm như thế, vừa lúc bị bắt gặp. Đây đều là tôi đáng chết.”

 

“Bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý cả, xin cậu chủ đừng để tôi ngồi tù. Bộ xương già này của tôi thật sự không chịu được giày vò.” Giọt nước mắt của bà Trần chảy xuống.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn bà Trần một lát, nói: “Coi như vì chút tình cảm trước kia, tôi có thể tha cho bà một mạng. Nhưng đã làm sai chuyện, nhất định phải chịu trách nhiệm.”

 

“Bà đi đi.”

 

“Cảm ơn cậu chủ.”

 

“Bà Trần không nói thật, mà anh vẫn cứ để cho bà ta đi thế sao?” Dương Họa Y đẩy Nhan Từ Khuynh ra.

 

Nhan Từ Khuynh cứng đờ: “Sao em biết bà ta không nói thật?”

 

“Không hợp logic, con gái bà ta có thể thích anh, có thể ghen ghét, không cam lòng, nhưng chắc chắn sẽ dùng cách ngu xuẩn để đổi vitamin thành thuốc tránh thai. Sơ hở rõ ràng như thế, anh thật sự nghe không hiểu, hay là cố tình không hiểu?” Lửa giận của Dương Họa Y lan sang người Nhan Từ Khuynh.

 

Cô cản bà Trần lại, hùng hổ dọa nạt: “Anh ấy bỏ qua cho bà không có nghĩa tôi cũng sẽ bỏ qua cho bà, nói đi, rốt cuộc là vì sao?”
 
Chương 291


Chương 291:

 

Bà Trần lắc đầu: “Những lời tôi nói là sự thật.”

 

“Được! Được! Được!” Ba mặt một lời vậy, cô giận quá nên cười: “Không phải bà cũng có con gái sao?

 

Không phải bà nói con gái bà thích Nhan Từ Khuynh sao?

 

Được rồi, hôm nay nếu như bà không nói rõ chuyện này, thì con gái của bà đừng mơ tưởng lấy được chồng? Tôi sẽ rải tin tức này ở trường học, công ty cô ta, để cho tất cả mọi người đều biết cô ta là chim sẻ muốn trở thành phượng hoàng.”

 

Ánh mắt của Dương Họa Y trở nên ác độc: “Nếu như cô ta may mắn, có thể gả đi thì cũng không sao.

 

Chỉ cần cô ta lấy chồng rồi mang thai, tôi sẽ đem thuốc dưỡng thai đổi thành thuốc phá thai!”

 

“Mợ chủ!”

 

Bà Trần bị cơn hận của cô hù dọa, đứa con là của báu vật trong lòng người mẹ.

 

Làm mẹ sao có thể gây ra bất cứ mối nguy hiểm nào cho con của mình chứ.

 

Bà Trần như thế, Dương Họa Y cũng thế.

 

Cô vẫn luôn ngóng trông đứa bé, nhưng lại bị những viên thuốc tránh thai này phá hủy, sao cô có thể cam lòng được?

 

Thậm chí ngay cả lúc kinh nguyệt đến muộn hai ngày, cô đều cho rằng mình đang mang thai.

 

Nhưng mà, tất cả mọi thứ chỉ là hoang tưởng mà thôi.

 

Mấy tháng nay, cô vẫn luôn bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

 

Cô là người sống sờ sờ, mà lại phải sống dưới sự điều khiển của người khác, chuyện này sao cô có thể cam tâm được?

 

Chuyện này nếu như không giải quyết xong xuôi, thì có một sẽ có hai, nhất định cô phải trừ cỏ tận gốc.

 

Dương Họa Y cho bà Trần hai sự lựa chọn: “Tôi không đùa giốn với ta. Nói hay không nói là do bà quyết định.”

 

Bà Trần quay đầu, nhìn vào mắt của cô, cắn răng nói ra: “Là bà chủ bảo tôi làm vậy.”

 

Dương Họa Y chấn động, không thể tin được.

 

“Bà nói cái gì, là mẹ?”

 

Lại là Hoàng Ánh.

 

Sao lại là Hoàng Ánh được?

 

Đó là Hoàng Ánh, người vẫn luôn dịu dàng xem cô như con gái ruột mà yêu thương đó ư?

 

“Chuyện này không trách bà chủ được, mợ và cậu chủ kết hôn, lại có quan hệ dây dưa với người đàn ông khác. Bà chủ không muốn để cô mang thai đứa bé nhà họ Nhan cũng là bình thường.”

 

Bà Trần cũng ủng hộ Hoàng Ánh: “Bà chủ cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thậm chí bà ấy còn không để cho cô ly hôn với cậu chủ. Bà ấy chỉ không muốn lúc này giữa hai người có đứa bé mà thôi.”

 

Dương Họa Y giống như là bị hút hết sức lực.

 

Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới mẹ chồng lại không tin mình.

 

Thảo nào lâu như thế, mà mẹ chồng không hề thân mật như trước kia bảo cô về nhà. Thì ra, trong lòng bà đã không hề tin tưởng mình.
 
Chương 292


Chương 292:

 

Dương Họa Y khó khăn mở miệng: “Bà đi đi.”

 

Bà Trần cần thận hỏi lại: “Mợ sẽ không ra tay với con gái tôi chứ?”

 

Dương Họa Y mệt mỏi lắc đầu, tính toán với bà Trần có tác dụng gì đâu? Chẳng qua bà ta chỉ là kẻ dưới nghe theo mệnh lệnh mà làm việc thôi, người thật sự không muốn cho mình mang thai là Hoàng Ánh. Dù sao thì cô tính toán với bà Trần cũng không đúng.

 

“Bà đi đi, chuyện này cứ cho qua như thế đi, đừng nhắc lại chuyện này với ai cả. Nhưng mà, sau này bà cũng không cần đến trang viên Lệ Thủy này quét dọn nữa.”

 

Bà Trần có chút áy náy: “Thật xin lỗi, mợ chủ.”

 

Nhưng cũng chỉ là áy náy, cũng không hề hối hận.

 

Bà Trần cũng cảm thấy Dương Họa Y không tốt, là Dương Họa Y không biết kiểm soát hành vi của mình, không thể trách người khác được.

 

“Chờ một lát.” Bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh mở miệng, gọi bà Trần lại.

 

“Cậu chủ còn có chuyện gì dặn dò?”

 

“Sau này bà cũng không cần ở lại nhà họ Nhan nữa.

 

Hôm nay trở về nói với mẹ tôi chuyện này đã bại lộ rồi, sau này tôi sẽ không cho bà ấy làm chuyện thế này nữa. Nhiều nhất sang năm sẽ có cháu trai cho bà ấy ôm”

 

Bà Trần gật đầu, im lặng đi ra ngoài.

 

“Nhan Từ Khuynh, có phải anh đã biết từ sớm mẹ có khúc mắc với em, thậm chí là chán ghét em. Cho nên anh mới gấp gáp muốn em sinh đứa bé?”

 

Anh không trả lời là ngầm thừa nhận.

 

Dương Họa Y mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, trong lòng vô cùng khó chịu.

 

Mẹ chồng làm cô nghĩ bà ấy thật sự yêu thương cô như con gái, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, có một ngày bà ấy lại đối với mình như thế.

 

Nhưng mà chuyện này bắt đầu từ khi nào?

 

Vì sao mẹ chồng lại nghỉ ngờ mình, lúc trước khi tấm ảnh cô và Hạ Huy Thành ôm nhau đến tay bà, rõ ràng bà còn tin tưởng mình.

 

“Họa Y, chúng ta có đứa bé thì tốt rồi.” Nhan Từ Khuynh cũng ngồi xuống cùng cô, ôm chặt cô vào lòng.

 

“Mẹ dễ mềm lòng, chỉ cần cho một đứa cháu trai cho bà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”

 

“Mẹ không muốn em sinh con, chuyện này là vì sao…”

 

Cô không nghĩ ra được, Hoàng Ánh đối với cô như con đẻ, bỗng nhiên lại thay đổi thái độ.

 

Dương Họa Y từ dưới đất đứng lên: “Em muốn về nhà họ Lâm.”

 

“Nghe anh, có con rồi hãy về.”

 

“Vì sao thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao mẹ lại đối xử với em như vậy?”

 

Nhan Từ Khuynh ôm cô, không nói gì, cũng không cho cô rời đi.

 

Vì sao lại đối với cô như thế ư?
 
Chương 293


Chương 293:

 

Bởi vì tất cả mọi người nhìn thấy video quan hệ bất chính giữa cô và Hạ Huy Thành. Người ngoài nhìn vào, không biết rõ cô nên không nhìn ra.

 

Nhưng sao Hoàng Ánh có thể không nhận ra cô.

 

Dù cho thương cô thế nào đi nữa, trông thấy cô và người đàn ông khác trần như nhộng lăn lộn trên giường, chắc chắn không thể chấp nhận sự thật này.

 

Bà Trần nói không sai, Hoàng Ánh không yêu cầu ly hôn đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

 

Lúc bà Trần xuất hiện trong căn phòng này, Nhan Từ Khuynh đã đoán được chắc chắn là Hoàng Ánh sai khiến bà ta đổi thuốc tránh thai đi.

 

Nhưng mà anh không muốn để cho Dương Họa Y biết chuyện này.

 

Không muốn để cho cô biết chuyện video bị lan truyền ra ngoài, không muốn để cho cô biết Hạ Huy Thành im lặng vì cô mà chống đỡ tất cả… Càng không muốn cô rời khỏi anh.

 

Cho nên, đó là ý đồ khi anh đuổi bà Trần đi.

 

Không nghĩ tới Dương Họa Y quá thông minh, vừa nhìn đã biết bà Trần lấy cớ, đồng thời chất vấn đến cùng.

 

Dương Họa Y thật sự quá nóng nảy.

 

Nếu không thì sẽ không thể buộc bà ta nói ra những lời ác độc, khó nghe như thế.

 

Nhưng mà Nhan Từ Khuynh cũng biết, những lời này chỉ để hù dọa bà Trần thôi. Nếu buộc phải làm thế thật, Dương Họa Y vốn không làm được.

 

Lưu Ly bắt nạt cô như thế, nhưng cô lại không nghĩ đến chuyện trả thù. Cô lương thiện đến như thế, vốn không thể nào tổn thương một người vô tội.

 

Chỉ là hù dọa bà Trần, chỉ thế thôi.

 

Dương Họa Y bị anh ôm chặt vào lòng, cô nặng nề mà nói: “Em muốn về nhà họ Lâm, tìm mẹ hỏi rõ ràng rốt cuộc là vì chuyện gì.”

 

Nhan Từ Khuynh từ chối: “Hôm nay muộn quá rồi, bà Trần trở về nói chuyện này, chắc chắn mẹ sẽ không vui. Nghe anh, vài hôm nữa chờ bà hết giận hãy về.”

 

“Em cũng biết người đang tức giận thì vốn không thể nào nói chuyện được. Bây giờ em đi qua cũng chẳng hỏi được gì, sẽ càng làm mọi chuyện chuyển biến xấu hơn mà thôi.”

 

Dương Họa Y biết anh nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không kiểm được đau khổ.

 

Biệt thự nhà họ Lâm.

 

“Bà chủ, thật xin lỗi, chuyện thuốc tránh thai bị đổi, cậu chủ và mợ chủ đã phát hiện rồi.” Đôi mắt bà Trần đỏ bừng mà nói.

 

Hoàng Ánh hỏi bà ta: “Bà nói với chúng nó rồi?”

 

“Lúc đầu tôi không muốn nói, nhưng mà mợ chủ đe dọa tôi.”

 

“Con bé nói thế nào?”

 

“Ngay từ đầu, tôi không dám nói bà bảo tôi làm thế. Tôi tìm một cái cớ, nói con gái của tôi thích cậu chủ, tôi thấy con gái không cam lòng nên mới đổi thuốc. Cuối cùng, cuối cùng…”

 

“Cuối cùng cái gì, bà mau nói đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”

 

“Cuối cùng mợ chủ đe dọa tôi, nếu như tôi không thật thật, thì sẽ đến trường học của con gái tôi, thậm chí mai sau con bé đi làm cũng sẽ đến công ty tung lời đồn. Nói con gái tôi quyến rũ cậu chủ. Còn nói, nếu như con gái tôi lấy chồng mang thai, thì mợ chủ sẽ đổi thuốc dưỡng thai thành thuốc phá thai. Ánh mắt của mợ chủ rất đáng sợ, tôi không dám lấy cả đời của con gái tôi ra cược, cho nên tôi nói hết rồi.”
 
Chương 294


Chương 294:

 

Bà Trần quỳ gối trước mặt Hoàng Ánh: “Thật xin lỗi, bà chủ, là tôi không làm tốt.”

 

“Bà đứng lên đi, chuyện này không trách bà được.” Hoàng Ánh dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, Quân nói thế nào?”

 

“Mợ chủ bảo sau này tôi đừng đến trang viên Lệ Thủy nữa, cậu chủ nhìn thấy mợ chủ như thế, cũng nói sau này không muốn thấy tôi ở nhà họ Nhan nữa. Bà chủ, sau này tôi không thể ở cùng bà nữa rồi.”

 

“Bà đừng lo lắng, hãy cứ ở lại nhà họ Nhan đi, chuyện này tôi sẽ nói với Quân.”

 

“Đừng! Bà chủ, tôi van xin bà, đừng nói gì cả. Tôi tình nguyện rời khỏi nhà họ Lâm, cũng không muốn con gái tôi chịu một chút tổn thương nào.”

 

Hoàng Ánh thấy bà Trần có ý muốn đi cũng không có ngăn cản.

 

Lúc bà ta thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà họ Lâm, còn cố ý lái xe tiễn bà một đoạn đường. Mặt khác, còn cho bà thêm một bao lì xì thật dày.

 

Nhìn xe chờ bà Trần đi xa, Hoàng Ánh ôm hai tay mình, thất vọng tự hỏi mình: “Chẳng lẽ, mình đã nhìn lầm con bé sao?”

 

Bà vẫn cho là Dương Họa Y là đứa bé đơn thuần hiền lành. Dù có xảy ra quan hệ với Hạ Huy Thành cũng là tình cũ khó quên, không hề có ý đồ xấu nào khác.

 

Nhưng mà người hiền lành sao có thể nói ra những lời độc ác đến như thế?

 

Sau khi bà Trần đi, Hoàng Ánh vẫn luôn chờ con trai đến nói chuyện với bà.

 

Kết quả Nhan Từ Khuynh vẫn không hề có hành động gì, vẫn là bà nhịn không được, qua mấy hôm gọi anh qua.

 

Từ khi chuyện thuốc tránh thai bị lộ ra, cảm xúc của Dương Họa Y vẫn luôn không tốt.

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh bất an, ngay cả đến công ty cũng không đi, ở nhà ngó chừng cô.

 

Lúc Hoàng Ánh gọi điện tới, anh đang cùng Dương Nhât Linh ở nhà xem phim trên màn ảnh nhỏ.

 

Nhan Từ Khuynh cầm điện thoại, ra khỏi phòng: “Mẹ”

 

“Anh còn biết gọi tôi là mẹ, dì Trần theo tôi lâu như vậy, anh nói đuổi một cái là đuổi, cho dù anh không lo cho dì Trần thì cũng phải biết lo cho mẹ anh chứ?”

 

“Mẹ có biết con làm như vậy là vì cái gì không?”

 

Hoàng Ánh yên lặng hồi lâu không nói.

 

“Đối với mẹ mà nói có lẽ dì Trần rất quan trọng, nhưng với con Dương Họa Y còn quan trọng hơn: “Con hao tâm tổn sức với cô ta như vậy, nhưng cô ta không sạch sẽ, cô ta đi ra ngoài căm sừng con đấy Quân à!” Lần đầu tiên Hoàng Ánh dùng những lời lẽ nặng nề như vậy để nói chuyện với anh.

 

“Mẹ, con tin cô ấy, cô ấy không như vậy”

 

“Sao con dám chắc chắn là cô ta không ngoại tình chứ?”

 

“Bởi vì con yêu cô ấy”

 

“Nếu cô ta thật sự ngoại tình thì sao?”

 

Trái lại Nhan Từ Khuynh rất thoải mái nở nụ cười: “Vậy con cũng chấp nhận.”

 

Lúc trước, anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô ấy.
 
Chương 295


Chương 295:

 

Nếu như cô ấy thật sự có lỗi với anh một lần, ngược lại anh còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vì sao lại không thể chấp nhận chứ? Ít nhất như vậy, bọn họ có thể bình đẳng một chút.

 

Chỉ là Dương Họa Y quá tốt, tốt đến mức khiến anh rất hổ thẹn.

 

“Mẹ, bất kể như thế nào, con sẽ không rời xa cô ấy đâu, Dương Họa Y là vợ của con, hiện tại là như thế, tương lai cũng là như thế”

 

Không ngờ con trai lại nói ra những lời khẳng định như vậy, Hoàng Ánh ngây ngẩn cả người.

 

“Con yêu cô ta đến vậy ư?”

 

“Đúng vậy, con yêu cô ấy, rất rất yêu.”

 

Hoàng Ánh không hiểu được sao bỗng nhiên con trai mình cứ như là bị bỏ bùa vậy, lòng dạ đều để trên người Dương Họa Y, rõ ràng trước kia vẫn luôn là bộ dạng không thèm đoái hoài gì đến cô, thậm chí ghét bỏ cô.

 

Dương Họa Y mới trở vê nửa năm nhưng đã tóm gọn anh vào trong tay.

 

Dương Họa Y có thật sự đơn thuần hay là thủ đoạn cao thâm?

 

Bà không thể hiểu được.

 

“Mẹ, mẹ đừng can thiệp vào chuyện giữa vợ chồng con nữa, bây giờ chúng con đang rất hạnh phúc”

 

“Mẹ thấy con chắc là bị bỏ bùa rồi!” Người bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ chịu đựng kia có còn là con trai của bà nữa hay không?

 

“Có lẽ là vậy. Nhưng mẹ à, thật sự mỗi ngày con đều cảm thấy rất may mắn. Nếu không phải con kịp thời phát hiện ra chân tướng, lỡ như đánh mất cô ấy thật rồi, sau này con có hối hận cũng không biết còn có thể trở về như cũ không.” Nhan Từ Khuynh nói.

 

“Con có ý gì?”

 

“Chuyện của ba năm trước là do con vẫn luôn hiểu lầm cô ấy. Con có lỗi với cô ấy”

 

“Áy náy không phải là yêu! Nhà họ Nhan chúng ta có thể bồi thường! Mấy năm qua, khoản trợ cấp tài chính mà nhà họ Nhan cung cấp cho nhà họ Dường từ lâu đã đủ để đền đáp phần ân nghĩa này. Nếu Dương Họa Y cảm thấy vẫn chưa đủ, chúng ta có thể đưa thêm một trăm triệu tệ để chấm dứt món giao dịch này. “

 

“Mẹ, con yêu cô ấy, con thật sự yêu cô ấy, không liên quan gì đến chuyện áy náy cả”

 

“Quân!”

 

“Cho con một cơ hội nữa để con và cô ấy được sống bên nhau, được không?”

 

Hoàng Ánh không lay chuyển được con trai, chỉ có thể gật đầu: “Thế nhưng nếu như còn có lần sau, mẹ nhất định sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu.”

 

“Không có lần sau nữa”

 

Đúng lúc bà chuẩn bị cúp điện thoại, Nhan Từ Khuynh lại nói: “Mẹ, còn có một việc, con muốn xin mẹ: Anh đã dùng chữ “xin”.

 

Đứa con cao ngạo này của bà từ khi nào đã biết nói chữ “xin” với người ta?

 

“Cô ấy muốn trở về nhà họ Nhan để thăm mẹ, đến lúc đó, xin mẹ hãy đối xử với cô ấy tốt một chút, cho dù không thể được giống lúc trước nhưng ít nhất cũng đừng xỉa xói cô ấy bằng mấy chuyện này, được không ạ?”

 

“Quân, con trúng tà thật rồi!”

 

Hoàng Ánh nổi giật đùng đùng cắt đứt điện thoại.
 
Chương 296


Chương 296:

 

Con của bà thật sự bị người phụ nữ Dương Họa Y kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.

 

Cuộc trò chuyện chấm dứt, Nhan Từ Khuynh chuẩn bị quay lại tiếp tục xem phim với Dương Họa Y.

 

Kết quả vừa quay đầu lại, đã thấy cô đứng ở cách đó không xa, con ngươi đen như mực nhìn mình không chớp mắt.

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh căng thẳng: “Em ra đây từ lúc nào?”

 

Những lời vừa rồi anh nói với mẹ, cô đã nghe được bao nhiêu?

 

Dương Họa Y cười một tiếng với anh: “Em vừa ra, anh sao vậy? Vẻ mặt này giống như có tật giật mình, chẳng lẽ là liên lạc với cô thư ký nào sau lưng em hả?”

 

Cô dùng giọng điệu thoải mái trêu chọc: “Để em đoán xem nào, là Lưu Ly hay là Nhan Thùy Ngọc, hay là còn có người nào mới nữa?”

 

Nhan Từ Khuynh bước nhanh đến trước mặt cô, hôn mạnh vào mặt cô một cái: “Chỉ có em, em có muốn làm thư ký mới của anh cả đời không? Như vậy anh sẽ ở trong tầm mắt của em, nhìn xem còn có người mới nào không.”

 

“Em không muốn”

 

“Sao lại không muốn?”

 

“Cả ngày mặt đối mặt, hành hạ mắt thẩm mỹ của nhau rồi chán ghét mà vứt bỏ thì làm thế nào?”

 

“Anh nói sẽ không như vậy, em tin không?”

 

Khóe môi Dương Họa Y cong lên, lòng bàn tay dán vào lồng ngực anh, đầu ngón tay vòng vòng ở điểm nhạy cảm của anh: “Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy”

 

Anh bắt lấy ngón tay mềm mại đang trêu chọc trên ngực mình, đặt trên môi hôn một cái: “Không xem phim nữa à?”

 

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không xem nữa, không có ý nghĩa”

 

“Vậy thì chúng ta làm mấy chuyện có ý nghĩa đi” Sắc mặt anh tối lại, bế cô lên rồi đi vào phòng.

 

Hai người vừa đi vừa cởi quần áo ra, quần áo rơi lả tả dưới đất.

 

Thời khắc đặt cô lên giường thì trên cơ thể hai người đều chỉ còn đồ lót.

 

Hai tay Dương Họa Y ôm lấy cổ anh, hơi thở thơm ngát phả vào bên tai anh: “Nhan Từ Khuynh, em không muốn đến nhà họ Lâm, như bây giờ cũng rất tốt”

 

Anh dừng lại, nhìn cô và nói: “Tại sao?”

 

“Bỗng nhiên nghĩ thông suốt thôi, dù sao mẹ cũng hiểu lầm em, em về cũng chỉ tự làm mình mất mặt”

 

Thật ra những lời Nhan Từ Khuynh nói trong điện thoại cô đều nghe thấy hết.

 

Đột nhiên cô không muốn hỏi thêm nữa.

 

Nhan Từ Khuynh đang che gió che mưa cho mình, anh không muốn để mình đối mặt, vậy thì cô cần gì phải tự tìm phiền não.

 

Không sao cả, cứ như vậy đi…

 

€ó lẽ thời gian sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề.

 

Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, hấp dẫn rung động lòng người nhưng lời nói lại làm cho mặt Dương Họa Y đỏ bừng.
 
Chương 297


Chương 297:

 

“Có gọi chồng không?”

 

“Nhan Từ Khuynh, anh còn biết xấu hổ hay không?”

 

Khuôn mặt Dương Họa Y đỏ đến nỗi sắp chảy ra nước, cô thẹn quá hóa giận, giật mạnh tay về.

 

Không ngờ móng tay cô lại cào vào phía dưới của anh.

 

“Người phụ nữ nhãn tâm này, làm em trai của chồng bị thương rồi thì sau này ai làm em sướng?”

 

Dương Họa Y ngoại trừ rút tay ra bên ngoài thì cũng không còn chút sức lực nào để phản bác, căn răng nói: “Cùng lắm thì em tái hôn là được”

 

“Em còn muốn tái hôn? Xem ra là tại anh chưa đủ cố gắng, để em còn tâm tư nghĩ đến những chuyện này có phải không?”

 

Cô nằm ngửa trên giường không còn chút sức lực phản bác nào, nửa người trên dán chặt vào ga giường, nửa người dưới lại chỉ có thể dựa vào anh để chống đỡ.

 

Một phen vật lộn trên giường.

 

Lúc kết thúc Dương Họa Y chợt tỉnh táo lại: “Ra bên ngoài, đừng ở bên trong”

 

Trước đây cô bị cái gọi là dịu dàng làm choáng váng đầu óc, cảm thấy có thể sinh con thật ra cũng không tệ, có lẽ cuộc hôn nhân này có thể sẽ vững chắc hơn.

 

Nhưng chuyện Hoàng Ánh sai người đổi vitamin của cô thành thuốc tránh thai lại làm cho cô thấy rõ.

 

Là quyết định của cô quá qua loa, hôn nhân không phải chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Nhà họ Dường lòng tham quá nặng, mà hiện tại nhà họ Nhan cũng không đồng ý chấp nhận cô con dâu này.

 

Lúc này muốn có con là lựa chọn rất không sáng suốt.

 

Đương nhiên Nhan Từ Khuynh không vui rồi, anh còn muốn nhanh chóng có đứa bé đây. Anh vẫn rất chờ mong đứa con của anh và Dương Họa Y.

 

Dương Họa Y không có cách nào khác, hai tay quấn lên người anh nũng nịu gọi: “Chồng à, xin anh…”

 

Xương cụt Nhan Từ Khuynh tê dại, nhưng khó khăn lắm cô mới gọi một tiếng chồng, nên anh đành phải từ bỏ ý nghĩ trong lòng.

 

Cảm giác được da thịt nóng như thiêu đốt, Dương Họa Y mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại…”

 

“Đương nhiên đều là tại em” Anh hôn cô một nụ hôn thật sâu, ngọn lửa đã tắt giờ lại bùng cháy hừng hực.

 

Dương Họa Y quay đầu sang né tránh nụ hôn của anh, vừa thở dốc vừa nói: “Đeo bao vào”

 

“Cô vợ trẻ, người vợ tốt của anh, chuyện thuốc tránh thai là anh sai, là anh không tin em, em muốn phạt anh thế nào cũng được nhưng đối xử với anh như vậy được không?”

 

Dương Họa Y dừng một chút, thấy anh hiểu lầm thì chậm rãi giải thích: “Hiện tại mẹ không muốn để cho chúng ta có con”

 

Nụ cười trên mặt Nhan Từ Khuynh phai nhạt đi một chút, nhưng anh vấn ra vẻ thoải mái cọ xát vào mặt cô: “Sinh con cũng được, chờ đến khi con ra đời, mẹ cũng sẽ không nói được gì.”

 

“Không được, nếu như bây giờ có con thì nút thắt trong lòng mẹ sẽ càng lớn hơn, mẹ sẽ nghĩ là chúng ta không tôn trọng mẹ, đang ép mẹ” Dương Họa Y nghĩ thông suốt: “Chờ đến khi khúc mắc trong lòng mẹ được hóa giải, chúng ta sẽ có con.

 

Huống chỉ cô biết là đối với người ngoài Nhan Từ Khuynh lạnh lùng vô tình, nhưng anh là một người con hiếu thảo.
 
Chương 298


Chương 298:

 

Vì mình cho nên bây giờ anh chống đối mẹ, đây là anh đã vượt quá giới hạn của mình, sao có thể tiếp tục để anh làm người xấu được, thời gian sẽ chứng minh tất cả.

 

“Nhưng trong nhà có bao sao?” Anh vẫn chưa từ bỏ đấu tranh.

 

“Có, lần trước lúc anh đưa Nhã Tuyết  về, anh mua ở cửa hàng tiện lợi” Còn mua một phát mấy hộp mùi vị khác nhau.

 

Bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh hơi hối hận, không nên vì ra oai phủ đầu với Dương Nhã Tuyết  mà mua bao cao su chó má này.

 

Nếu như người phụ nữ Dương Nhã Tuyết  kia có chút liêm sỉ thì coi như không uổng công, nhưng trái lại Dương Nhã Tuyết  là người không biết xấu hổ, đừng nói là dùng cái gì cũng vô dụng, hôm nay anh còn bị bắt phải đeo bao cao su.

 

Thật sự anh không cam lòng.

 

Dương Họa Y từ dưới người anh bò ra ngoài, nửa người lộ ra khỏi chăn, cánh tay trắng nõn mở ngăn kéo ra, cầm lấy một hộp ném cho anh.

 

Một tay anh bắt được bao, một tay túm lấy vòng eo thon gọn của Dương Họa Y kéo về, một lần nữa đè xuống dưới người mình.

 

“Được, nghe theo em, nhưng em phải đeo giúp anh”

 

“Tay của anh có bị gãy đâu.”

 

“Nhưng tay của anh muốn ôm em, với lại đeo bao là do em đề nghị, nhất định em phải chịu trách nhiệm”

 

Nhan Từ Khuynh bóc hộp, lấy ra một cái túi nhỏ, đưa vào tay cô.

 

Dương Họa Y do dự, mặc dù đã làm với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng chủ động nhìn và sờ soạng thì chưa từng có.

 

“Không đồng ý thì coi như xong, anh chỉ ước không cần dùng.”

 

“Đeo, em đeo!”

 

Đối với Nhan Từ Khuynh, mấy phút này ban đầu là hưởng thụ, sau đó lại hơi biến chất.

 

Cả ngày hôm sau anh không đến công ty ở nhà đè cô vật lộn trên giường.

 

Ngày hôm sau Dương Họa Y không có cách nào rời khỏi giường, sự thực là cô ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày chân mới không mềm nhũn.

 

Chuyện thuốc tránh thai cũng coi như đã qua nhưng di chứng thì vẫn luôn ở đó.

 

Nhan Từ Khuynh phát hiện Dương Họa Y đối với mình không còn tốt như trước và kém xa những gì cô đã làm với trước đây.

 

Điểm khác biệt duy nhất là ở trên giường, anh lặp đi lặp lại hỏi cô nhưng cô đều nhất quyết muốn anh đeo bao cao su nếu không cô sẽ uống thuốc. Anh cũng đã thử rất nhiều cách và muốn khỏa thân một lần, nhưng cô vấn luôn tỉnh táo, luôn luôn ghi nhớ những nguyên tắc của bản thân.

 

Nhan Từ Khuynh thực ra cũng rất buồn phiền, mẹ đột nhiên chọc ngang một gậy làm đảo lộn hết mọi kế hoạch của anh. Nhưng cũng may, chuyện video cô vẫn chưa biết. Nghĩ về điều này, trong lòng anh lại cảm thấy tốt hơn.

 

Tổng giám đốc và vợ của tổng giám đốc đã hòa giải, tổng giám đốc rất bí hiểm lúc nào trên gương mặt cũng nở nụ cười khiến người ta không đoán được cảm xúc thật sự.

 

Người hạnh phúc nhất bây giờ là trợ lý Lưu, thật tốt, cuối cùng cũng không phải đối mặt với vẻ mặt u ám của chủ tịch, thật sự là một ngày tuyệt vời.

 

Dương Họa Y cũng phát hiện Nhan Từ Khuynh càng ngày càng bám dính lấy mình, làm cô có chút chán ngấy.
 
Chương 299


Chương 299:

 

Lúc đầu, anh nói từ nắm tay đến yêu nhau, tất cả những thiếu sót trong quá trình anh sẽ bù đắp lúc quay lại, cô còn cho rằng anh đang nói đùa.

 

Nhưng những ngày gần đây, cô phát hiện anh thực sự “giữ lời hứa.”

 

Tặng hoa, bữa tối dưới ánh nến, anh làm không thiếu một cái nào cả. Thậm chí còn học theo đám sinh viên kéo cô chạy vào công viên giải trí chơi, nói là để bù đắp lại ba năm hôn nhân thiếu sót.

 

Dương Họa Y không còn cách nào khác đành phải cùng anh vui đùa, nhưng đến cuối cùng người không vui vần lại là anh. Ở công viên giải trí đều là những cặp đôi yêu nhau trẻ tuổi, người gần ba mươi giống như anh thực sự là không tìm ra ai nữa.

 

Dương Họa Y vẫn còn trẻ nên ở công viên giải trí cũng coi như là thích hợp, chỉ có anh trong bộ đồ vest có hơi lạc lõng.

 

Đến cuối cùng, vẫn là Dương Họa Y làm anh vui vẻ. Nếu như không khiến anh vui thì chắc chăn sẽ lại là một trận vật lộn ở trên giường, như vậy sẽ khiến cô bị mềm nhũn chân vào ngày hôm Sau.

 

Trong chuyện này, Dương Họa Y vẫn rất hiểu biết phân biệt được nặng nhẹ.

 

Đến sau này, khi Nhan Từ Khuynh muốn đưa cô đi làm chuyện gì đó, cô đều trực tiếp từ chối. Dương Họa Y thà ở cùng anh ở công y một ngày còn hơn là bị ép ở trên giường.

 

Liên tiếp mấy ngày liền, mỗi ngày chủ tịch đều đưa vợ đến công ty, tan làm hai người sẽ cùng nhau trở về. Mỗi khi xuất hiện trước công chúng đều nắm chặt tay nhau.

 

Những nhân viên độc thân của tập đoàn Nhan Thị đều phải nhìn thấy những cảnh tình cảm hết lần này đến lần khác, bực bội vì bản thân sao lại không tìm được một nửa phù hợp như vậy?

 

Ngoài ra còn thúc đẩy bản thân tinh thần hăng hái tiến về phía trước, dầu sao thì càng leo lên cao thì càng tự phụ. Nếu như đổi lại là một nhân viên nhỏ khác thì sao có thể tự mình đặc biệt đưa vợ đi làm được?

 

Dương Họa Y sợ bản thân không nắm giữ được trái tim tổng giám đốc Lâm, vì thế mỗi ngày đều đến làm việc với tổng giám đốc, sợ bên cạnh tổng giám đốc có người phụ nữ khác. Rốt cuộc, các cô gái trước đây làm thư kí cho tổng giám đốc, đều ở cấp mỹ nữ hoa khôi trường, mà bây giờ đều là nam giới.

 

Những thay đổi này, nhất định là do người vợ hay ghen tuông của tổng giám đốc thực hiện.

 

Mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

 

Người bị đa số mọi người đánh giá là “Người vợ hay ghen của tổng giám đốc” – Dương Họa Y đang thong thả tắm nắng, uống mocha.

 

Nhan Từ Khuynh vì muốn để Dương Họa Y ở cạnh mình không cảm thấy nhàm chán, đặc biệt xây sửa lại vị trí gần cửa sổ sát đất, kê một cái ghế sô pha nhỏ và một cái ghế treo, góc phòng còn bày một cái bàn, bên trên còn có sách và máy tính, dành riêng cho cô chơi.

 

Nếu như không phải Dương Họa Y cản lại, Nhan Từ Khuynh còn định cải tạo lại toàn bộ tầng này, làm thành một tụ điểm giải trí.

 

“Nhan Từ Khuynh, nơi này của anh có thay đổi rất lớn: “Gọi chồng”

 

“Chồng “Ừ” Lúc này anh mới từ tập tài liệu ngẩng đầu nhìn cô: “Cái gì lớn? Cậu nhỏ của em sao?”

 

“Anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến những thứ đen tối đó được không, anh đang xem tài liệu, đừng có ký nhầm” Dương Họa Y ân cần nhắc nhở.

 

Anh nhướng mày, gọi cô: “Em qua đây xem là biết anh có ký nhầm không mà”

 

“Không phải là cơ mật kinh doanh sao? Em có thể xem hả?”

 

“khắp người anh từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là em không thể nhìn được”

 

Nghe anh nói như vậy, Dương Họa Y cũng nhàn rỗi, liền bước tới.

 

Đi đến trước mặt anh mới phát hiện, câu này của anh có vấn đề, lại là ý đồ đen tối: “Anh có thể đừng có lúc nào cũng nghĩ mấy cái đó không?”
 
Chương 300


Chương 300:

 

“Nhìn thấy em, anh liền không nhịn được nghĩ về mấy cái đó”

 

Nói giống như trong mấy video cô là kẻ trêu ghẹo vậy.

 

Nhìn thấy ánh mắt mờ ám của anh, cô cũng không định nhìn nữa, vừa chuẩn bị đi, liền bị Nhan Từ Khuynh kéo vào ngồi trên đùi anh, ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp phả vào gò má mỏng manh và nhạy cảm của cô.

 

“Vừa nhìn thấy em, anh liền nhớ đến nốt ruồi đỏ trên ngực em” Vừa nói, giọng nói càng trầm hơn, đến hơi thở cũng trở nên nặng nề: “Còn vết bớt màu hồng kích thước bằng móng tay trên mông em”

 

Lệ Họa Y giật mình: “Anh điên rồi, đây là văn phòng đấy”

 

Tài liệu vương vãi dưới đất, anh ôm lấy cơ thể cô, đè lên trên bàn làm việc: “Yên tâm, bọn họ không dám vào đâu, cho dù có chuyện gấp, cũng phải gõ cửa trước khi đi vào.”

 

“Ở đây không được”

 

“Được”

 

“Không được, cửa sổ sát đất quá lớn, sẽ bị người khác nhìn thấy”

 

“Được, ở đây là tâng cao, người khác không nhìn thấy được”

 

“Nhưng em không quen thế này”

 

“Vừa bắt đầu, em cũng không quen với các tư thế khác nhau trên giường, làm nhiều lần rồi không phải cũng quen sao, đời người cần trải nghiệm nhiều, kinh nghiệm nhiều”

 

“Không được!”

 

Anh lùi lại một bước, để cô vòng chân qua eo mình, giống như ôm đứa trẻ đi đến bên rèm cửa: “Vậy anh đi kéo rèm cửa lại”

 

Dương Họa Y đương nhiên không để anh qua đó làm bừa: “Ngộ nh trợ lí Lưu đi vào thì sao?”

 

Người phụ nữ trên người giấy dụa không chịu hợp tác, Nhan Từ Khuynh không còn cách nào chỉ có thể ép cô lên trên ghế sô pha bên cửa sổ, đưa tay cởi quần áo của cô: “Không thể nào, anh nói rồi, bọn họ cho dù có đi vào cũng phải gõ cửa thông báo trước.”

 

Vừa nói dứt lời, đã bị thực tế tát vào mặt.

 

Hà Dĩ Phong nghênh ngang đẩy cửa bước vào.

 

Đừng nói đến gõ cửa, đến ý định dừng lại một chút cũng không có, bước chân nhịp nhàng, vẻ mặt vui tươi bước vào.

 

Để ý thấy hai người đang âu yếm nhau trên sô pha chuẩn bị tư thế ân ái, Hà Dĩ Phong đột nhiên cảm thấy đôi mắt hợp kim độc thân của mình sắp bị đui mù.

 

“Chết tiệt” Nhan Từ Khuynh thấp giọng chửi, đứng dậy khỏi người Dương Họa Y, chỉnh lại phần vai áo bị lộ cho cô.

 

Phát hiện Hà Vi Nhiên vẫn đang cười đùa nhìn bọn họ, Nhan Từ Khuynh thấp giọng mắng anh ta: “Chó độc thân nhìn cái gì, quay người lại.”

 

“Quần áo cũng chưa cởi, đã sớm lộ phần bả vai rồi, có gì không thể nhìn chứ”

 

Hà Dĩ Phong tất nhiên biết bản thân độc thân, nhưng cũng không thể bắt nạt kẻ độc thân như vậy. Mất nhân quyền đã đành, đến tư cách mở mắt cũng bị tước bỏ sao?

 

Nói như vậy, nhưng anh ta vẫn biết điều quay người đi.

 

Có điều Dương Họa Y quả thật đẹp đẽ… Đến bả vai trông cũng mượt mà xinh đẹp như vậy.
 
Chương 301


Chương 301:

 

Đợi Nhan Từ Khuynh chỉnh lại quần áo cho Dương Họa Y xong, còn kéo lại váy, sau khi khẳng định không còn bất cứ vấn đề gì nữa mới gọi Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong da mặt dày, không có chút ngại ngùng vì phá hỏng chuyện tốt của người khác, ngược lại mỉm cười nhìn Nhan Từ Khuynh: “Quan hệ giữa hai chúng ta tốt biết bao, mỗi lần đến gặp cậu đều mặt mũi tối sâm, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ đồn ra ngoài hai chúng ta cãi vã vì tình đấy”

 

Nhan Từ Khuynh tối sầm mặt: “Vậy phải hỏi bản thân cậu, đi vào tại sao không gõ cửa?”

 

“Tôi trước giờ cũng chưa từng gõ.” Hà Dĩ Phong nhún vai.

 

“Sau này nhất định phải gõ” Nhan Từ Khuynh nghiêm nghị nói.

 

“Được được được.” Hà Dĩ Phong nhìn Dương Họa Y một cái, mỉm cười gật đầu.

 

Cửa văn phòng vần mở toang, Hà Dĩ Phong liếc nhìn ra ngoài: “Này, đã lâu không tới đây, mấy cô thư kí xinh đẹp bên ngoài của cậu sao lại đổi thành mấy anh đẹp trai hết rồi? Nếu không phải tôi thân với cậu, còn thật sự tin vào mấy lời đồn đại đó, cho rằng cậu đổi tính rồi”

 

Nhan Từ Khuynh cũng không để tâm đồn đại gì, chỉ cương quyết nói hai từ: “Tôi thích”

 

Dương Họa Y ngược lại rất hứng thú, mắt nhìn Hà Dĩ Phong, chờ đợi nghe chuyện phiếm.

 

“Đồn đại gì vậy?”

 

“Em nhất định không đoán ra những người đó nói cái gì đâu, nếu như chính tai nghe thấy, tôi cũng không dám tin còn có những lời đồn như vậy.

 

Hôm đó Hà Dĩ Phong uống rượu xong ra ngoài hít thở, liền nhìn thấy một đám người ngà ngà say bên cạnh mấy cô gái tiếp rượu đang bàn luận hôn nhân trong xã hội thượng lưu. Mấy người đó nghe xong cũng phì cười, cảm thấy Nhan Từ Khuynh có tiền có thế thì sao, nhất định có chỗ không như ý.

 

“Những người đó lén lút vụng trộm bàn luận, nói là Nhan Từ Khuynh bị em chèn ép quá đáng, không còn hứng thú với phụ nữ, đổi sang thích đàn ông rồi.

 

Kể từ đó, Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y thường xuyên bị người khác chụp được ảnh hai người đang bên nhau. Họ cũng thấy Nhan Từ Khuynh rất yêu chiều cô, chuyện gì cũng đều nghe theo cô cả.

 

Hầu hết các hướng gió đều bình thường, nghe nói tình cảm gia đình nhà họ Nhan rất tốt, cả ngày dính lấy nhau.

 

Nhưng con người mà, một khi đã đông thì luôn có một vài người có tâm tư đen tối.

 

Những người đó như những con rệp rụt đầu trong ngóc ngách, dù là tốt hay xấu, chỉ cần qua miệng của họ thì sự thật câu chuyện sẽ méo mó †ồi tệ đến cực điểm.

 

Họ nói rằng Dương Họa Y sợ Nhan Từ Khuynh bỏ chạy, kiểm soát quá chặt, không cho phép bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào.

 

Còn Nhan Từ Khuynh thì quay sang thích đàn ông.

 

Dương Họa Y nghe xong cười nắc nẻ, dường như không thể kìm lại được, nước mắt gần như trào ra.

 

Người ở tầm tuổi này thực sự nhàn rỗi không có việc gì để làm nên coi chuyện hôn nhân gia đình của người khác như một bộ phim tài liệu để đem ra suy đoán và nghiên cứu? Nhưng suy đoán này không có căn cứ một chút nào cả.

 

Mặc dù Nhan Từ Khuynh không quan tâm đến những điều này, nhưng khi Dương Họa Y coi chuyện này như một chuyện cười thì trong lòng anh vẫn có chút tức giận.

 

“Đáng cười lắm sao? Cười đến sắp tắc thở rồi kìa”

 

Cô gật đầu mạnh mẽ: “Thật là buồn cười, sao những người này có thể suy đoán ra những kết luận này nhỉ? Cho dù Hà Dĩ Phong thích đàn ông, anh cũng không thể cong được”

 

Chỉ có cô mới biết Nhan Từ Khuynh coi trọng chuyện đàn ông và phụ nữ đến mức nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top