Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 302


Chương 302:

 

Hà Dĩ Phong nằm xuống, giọng nói đầy tức giận: “Tại sao lại bảo tôi cong chứ?”

 

Nhan Từ Khuynh bảo vệ vợ mình: “Dù sao cậu cũng không cong mà, bị đem ra so sánh chút thì có sao đâu?”

 

Hai vợ chồng anh đang ở trên cùng một chiến tuyến, còn trong lòng Hà Dĩ Phong đang vô cùng chua chát và đau khổ: “Có ai so sánh giống cậu sao?”

 

“Chẳng lẽ cậu sợ bị nói thì biến thành cong thật hả?”

 

“Có cái rắm, tôi đây là trai thẳng chính hiệu nhé!”

 

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng nhướng mày: “Như vậy thì được rồi, có gì đáng ngại chứ?”

 

Lúc này, máu Hà Dĩ Phong đã dồn lên não, mối quan hệ của hai người này càng ngày càng tốt, còn Nhan Từ Khuynh càng ngày càng không có giới hạn, rất hay cà khịa anh em.

 

Nhìn thấy vẻ mặt Hà Dĩ Phong vô cùng đáng thương, Dương Họa Y mới hỏi anh ta: “À đúng rồi, anh và Dương Minh Nguyệt thế nào rồi?”

 

“Không sao cả, có thể có chuyện gì được chứ?” Anh ta giúp Dương Minh Nguyệt chỉ vì Dương Họa Y là bạn của Dương Minh Nguyệt thôi.

 

Dương Họa Y bỗng ngắt lời: “Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.”

 

Hà Dĩ Phong không nói lời nào, cảm thấy như mình tự đào hố chôn mình, ngay từ đầu đã không nên dùng Dương Minh Nguyệt làm lá chăn, bây giờ vừa gặp mặt đã bị Dương Họa Y lải nhải Dương Minh Nguyệt tốt như nào.

 

Anh ta phải kìm nén lại sự bực bội trong trong mình.

 

“Hà Dĩ Phong…”

 

“Được rồi, được rồi, hai chúng tôi tan rồi. Hôm cô ấy vay tiền của em, cô ấy giận dỗi tôi rồi bỏ đi, sau đó chúng tôi đã cắt đứt liên lạc rồi”

 

“Anh không đi tìm cô ấy sao?”

 

“Tại sao tôi phải đi tìm cô ấy? Có gặp có tan mà: Thấy Hà Dĩ Phong không muốn nhắc thêm nữa, Dương Họa Y cũng không hỏi thêm, chỉ nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn thay cho Dương Minh Nguyệt.

 

Hà Dĩ Phong – một con người đào hoa, quả nhiên chỉ chơi bời lêu lổng chứ không có ý định nghiêm túc gì.

 

Nhưng mà chia tay cũng tốt, sau này Dương Minh Nguyệt nhất định sẽ tìm được người bạn đời phù hợp hơn với mình.

 

Biết rằng Dương Họa Y đã hiểu lầm, nhưng Hà Dĩ Phong chỉ có thể chịu đựng chứ không có cách nào giải thích.

 

Chẳng lẽ lại nói “Tôi không nghiêm túc với Dương Minh Nguyệt, thậm chí tôi tốt với cô ấy cũng chỉ vì em?”

 

Hà Dĩ Phong cảm thấy rất cay đắng, nhưng anh ta không nói ra.

 

Cũng không thể nói.

 

Nhan Từ Khuynh liếc nhìn vẻ mặt đầy phiên muộn của Hà Dĩ Phong, anh nói: “Hôm nay cậu đến văn phòng của tôi không phải là để nói về chuyện nhà cửa đấy chứ?”

 

Nhắc đến đây Hà Dĩ Phong lấy lại tinh thần, nghiêm túc trả lời: “Mấy chuyện cậu bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra ra một vài thứ rồi”

 

Chuyện Dương Họa Y bị người ta bỏ thuốc, ở cùng khách sạn với Hạ Huy Thành và bị quay video lại.
 
Chương 303


Chương 303:

 

Thông tin bị gián đoạn trong khách sạn Nhật Huy, lần đầu tiên Hà Dĩ Phong tra được thông tin rõ ràng như vậy, mặc dù đã nói với Nhan Từ Khuynh là sẽ mặc kệ không tra nữa để cho anh tự nghĩ cách, nhưng mà anh ta không cam tâm, chú ý thêm một hồi, quả nhiên tìm ra được chút manh mối.

 

Chuyện video này, không thể để cho Dương Họa Y biết.

 

Nhan Từ Khuynh hiểu ra, nhìn về hướng Dương Họa Y, nở nụ cười chân thành: “Ba giờ mười lăm phút chiều rồi, em có đói không? Có muốn ra ngoài ăn chiều không, đồ ăn gần đây cũng khá nhiều đấy”

 

Dương Họa Y không ngốc, ý đồ lừa cô ra ngoài của anh quá rõ ràng: “Lúc nãy nói đồ của anh em đều có thể xem, sao nào, bây giờ đổi thành lời thì em không được nghe à?”

 

“Của anh thì em đều có thể xem, nhưng mà của Hà Dĩ Phong thì không được.” Nhan Từ Khuynh lại mở miệng nói lung tung.

 

Dương Họa Y bị anh chặn cứng họng không nói gì được, chỉ có thể nhường chỗ cho Hà Dĩ Phong: “Được, các anh cứ xem với nhau đi, từ từ nói chuyện”

 

Thực ra cô cũng không muốn biết bí mật giữa đàn ông với nhau cho lắm. Cô tự nhiên thoải mái đi ra, còn giúp anh đóng cửa văn phòng lại.

 

Thấy Dương Họa Y đi rồi, hai người trong văn phòng cũng không nói gì.

 

Một lát sau, Hà Dĩ Phong mở cửa nhìn ra bên ngoài một cái, xác định Dương Họa Y đã đi xa rồi, lúc này anh ta mới khóa cửa trong lại.

 

Nhan Từ Khuynh vòng tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh ta: “Lần trước không phải cậu nói là không giúp tôi điều tra nữa sao? Mới qua nửa tháng lại đem kết quả đến, xem ra cậu vẫn không từ bỏ.”

 

“Đương nhiên, tốn không biết bao nhiêu công sức của tôi đấy” Anh ta gặng hỏi tất cả nhân viên trong khách sạn mà cũng không tra ra được gì.

 

Anh ta không cam tâm, điều tra cả nhà của các nhân viên, lúc này mới tìm ra được manh mối.

 

Nhan Từ Khuynh chớp chớp mắt, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt anh ta: “Cậu quan tâm chuyện của vợ tôi thế?”

 

Hà Dĩ Phong ngây người 0,01 giây, có điều anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Nói như là tôi không quan tâm đến chuyện của cậu vậy, mỗi lần cậu cần điều tra gì đó, có lần nào mà tôi không đào bới mười tám đời tổ tông của người ta không?”

 

Cái này nghĩ cũng đúng.

 

Từ nhỏ Hà Dĩ Phong đã làm bạn với Nhan Từ Khuynh rồi.

 

‘Thậm chí hồi cấp ba bọn họ còn thích cùng một nữ sinh, Hà Dĩ Phong cũng không do dự gì mà để người phụ nữ đó lên giường của anh. Đối với Hà Dĩ Phong mà nói, tình cảm giữa bạn bè với nhau hơn hẳn mọi thứ.

 

Huống hồ con người Hà Dĩ Phong này chưa từng động lòng với phụ nữ, lúc đầu tùy tiện quen Lý Thanh Lộ dự định kết hôn, kết quả vừa mua nhẫn đính hôn thì đá cô Lý nhà người ta không chút thương tình. Vì thế mà đến tận bây giờ, mỗi khi Lý Thanh Lộ nhắc đến Hà Dĩ Phong vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Một người anh em tốt, xem phụ nữ như quần áo như Hà Dĩ Phong đây, anh không cần thiết phải nghỉ ngờ.

 

Nhan Từ Khuynh nhếch nhếch khoé môi, tự cười châm biếm mình một cái.

 

Anh xoa xoa thái dương, làm cho tinh thần căng thẳng của mình thư giãn ra.

 

Dạo này anh toàn dính một chỗ với Dương Họa Y, cô vừa rời khỏi, anh liền có chút thần hồn nát thần tính rồi.

 

“Nói đi, tra được gì rồi?”

 

“Tôi giúp cậu việc lớn như vậy, hai vợ chồng các cậu phải mời tôi ăn bữa cơm” Dương Họa Y nói cả nửa năm rồi, cũng không mời cô ăn cơm, anh ta phải tự lực cánh sinh.
 
Chương 304


Chương 304:

 

“Bàn điều kiện?”

 

“Đúng, bị cậu oán giận còn làm không công nữa, tôi thiệt thòi biết bao chứ?”

 

“Được.’ Nhan Từ Khuynh gật đầu.

 

Hà Dĩ Phong cũng không giốn nữa, anh ta nói thẳng: “Chính là quản lý cấp cao của khách sạn đã tạo điều kiện, cố tình nới lỏng điều tra vào thời điểm đó. Lúc đó camera có góc chết, khách sạn cũng báo lên cấp trên rồi, nhưng mà bên trên nói không cần gấp, thời điểm đó chỉ cách lúc Dương Họa Y xảy ra chuyện một thời gian ngắn, cảm giác như có người cố tình làm như vậy:

 

“Hạ Lan Châu là nhân vật quan trọng giam chân Hạ Huy Thành. Nếu như chuyện của Hạ Lan Châu bị bại lộ, Hạ Huy Thành ắt sẽ không kết hôn với cô ta… Như vậy, Dương Họa Y tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng”

 

Lần trước lúc nhìn thấy Hạ Huy Thành ở cùng với Dương Họa Y, ánh mắt của Hạ Huy Thành khiến cho Nhan Từ Khuynh hoảng sợ.

 

Mặc dù Dương Họa Y bây giờ hoàn toàn thuộc về anh rồi, nhưng anh có thể nhìn ra được, Hạ Huy Thành vẫn còn liên quan rất nhiều đến quá khứ của cô.

 

Cho dù cô sẽ không đến với Hạ Huy Thành, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạ Huy Thành, thậm chí là nhắc đến tên của anh ta, thì lòng cô ít nhiều đều có một cảm xúc không ổn định.

 

Tình cảm là một thứ gì đó rất kỳ diệu, và áy náy cũng là một loại cảm xúc cực kì mạnh mẽ, khó có thể xua đuổi. Nó sẽ ảnh hưởng đến mọi quyết định của Dương Họa Y, ảnh hưởng đến trọng lượng của người đó trong lòng cô.

 

Nhan Từ Khuynh không muốn trọng lượng của Hạ Huy Thành trong lòng Dương Họa Y tăng lên, cho dù chỉ là vì áy náy.

 

Hà Dĩ Phong xem như là nhìn ra tâm tư của anh, anh ta trêu chọc nói: “Ái chà, tổng giám đốc Nhan của chúng ta mà lại có lúc không tự tin à?”

 

Nhan Từ Khuynh thản nhiên nói: “Đối diện với cô ấy, tôi luôn không tự tin như vậy.”

 

Hà Dĩ Phong nói: “Tôi cứ tưởng cậu trước giờ đều rất bình tĩnh”

 

Nhan Từ Khuynh nói: “Dương Họa Y trước giờ đều lúc nóng lúc lạnh, nhưng lại tràn đầy sức hút chết người.”

 

Ngay từ đầu thì anh đã thích Lệ Họa Y, chỉ là anh kiêu ngạo, khăng khăng không chịu thừa nhận bản thân lại động lòng với một người phụ nữ không thèm để ý gì đến mình.

 

Cho nên, mới để ý, mới chiếm đoạt.

 

Cho dù là hiểu lầm Dương Họa Y xảy ra quan hệ với Hạ Huy Thành, thì anh cũng không muốn để Dương Họa Y rời khỏi, thật ra lúc đó đã yêu rồi nhỉ.

 

Nếu như không phải Hạ Huy Thành nhắc nhở anh, thì e là đến bây giờ anh vẫn chưa có dũng khí đối diện với lòng mình.

 

Hà Dĩ Phong không nói gì, nhưng thật ra không phải là anh không muốn nói.

 

Thích Dương Họa Y, nhưng chỉ có thể thích một cách âm thầm trong lòng thôi là được rồi.

 

“Đúng rồi, cậu với cái cô Dương Minh Nguyệt gì đó bên nhau thật sao?” Nhan Từ Khuynh biết, Hà Dĩ Phong này gần đây không ra ngoài ăn chơi lêu lổng nữa, có vẻ như đã quay đầu vào bờ.

 

Nhắc đến Dương Minh Nguyệt, thì Hà Dĩ Phong liền bực mình: “Không có.”

 

“Thế thì tốt” Nhan Từ Khuynh gật đầu: “Họa Y rất quan tâm đến cô gái tên Dương Minh Nguyệt đó, cậu đừng có đùa giốn với người ta”

 

“Yên tâm đi, tôi đâu có cầm thú đến mức đó.
 
Chương 305


Chương 305:

 

Cả người cô bé đó, ngoại trừ khuôn mặt tròn xoe có chút da thịt, còn chỉ nhìn thân hình không thì tôi còn tưởng là thiếu nhi đấy, tôi nuốt không nổi miếng đó.”

 

Nhan Từ Khuynh tiếp tục hỏi: “Thế gần đây cậu em của cậu liệt rồi à? Không ra ngoài chơi không phải là phong cách của cậu mà?”

 

“Nói bậy, hai vợ chồng các cậu không thể nhìn điểm tốt của tôi sao? Một người thì mắng tôi cong, một người thì mắng cậu em của tôi liệt, ông đây hoàn lương đấy, được không hải!”

 

“Được, nhưng bạn của Họa Y, tốt nhất cậu đừng có chơi đùa lung tung.”

 

“Chơi cái rắm”

 

Hà Dĩ Phong không nhịn được mà nói bậy, Nhan Từ Khuynh nghe vậy mới sảng khoái. Anh ta bực bội chết đi được.

 

Chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị cám dỗ bởi một người phụ nữ đã có gia đình, và anh ta cũng không định trở thành người thứ ba.

 

Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh ngộ, muốn làm một người đàn ông tốt giữ mình trong sạch thì lại bị đôi vợ chồng này lần lượt phản kích.

 

“Chơi cái gì cũng không sao, cậu vui là được rồi” Nhan Từ Khuynh vỗ vỗ vai Hà Dĩ Phong.

 

Nhan Từ Khuynh biết rõ mấy chuyện xấu của Hà Dĩ Phong, còn nhớ lúc trước khi Hà Dĩ Phong ăn chơi điên cuồng, một đêm ngủ với tận ba người phụ nữ.

 

Bây giờ thì bên cạnh không có người phụ nữ nào, còn không ra ngoài chơi, sao thân thể khỏe mạnh mà mấy tháng liền không động đến phụ nữ? Ây yal Nhan Từ Khuynh nén giọng, vấn là không yên tâm mà hỏi: “Chỗ đó của cậu không có vấn đề thật chứ?”

 

“Ông nội mày Nhan Từ Khuynh! Tôi liều mạng với cậu!”

 

Tòa nhà Nhan Thị nằm ở một nơi rất xa hoa của trung tâm thành phố Hà Nội.

 

Chỉ cần xuống dưới tầng, đi ra khỏi cửa lớn của tập đoàn Nhan Thị, phía xung quanh đều là nơi ăn uống chơi bời. Dương Họa Y là người rất khó để đưa ra lựa chọn, nhất thời cứ do dự không quyết định được việc tìm nơi nào đó để ngồi uống trà chiều.

 

Nghĩ một lúc, cô quyết định gọi Dương Minh Nguyệt hỏi xem gần đây cô ấy đã tìm được công việc hay chưa.

 

Nếu như thật sự không tìm được một nơi thích hợp thì cô có thể giúp xem xét tình coi sao.

 

Bước ra khỏi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc thì điện thoại mới có tín hiệu. Dương Họa Y lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình tìm số điện thoại của Dương Minh Nguyệt.

 

Khuỷu tay bị người khác đụng trúng không nặng cũng không nhẹ, chiếc điện thoại quay một vòng trên không trung. Dương Họa Y vội vàng đi đỡ lấy điện thoại nhưng cuối cùng vẫn không đỡ được. Một tiếng “bịch” vang lên, màn hình hướng về phía mặt đất, đập lên nền đất một cách rất mạnh mẽ chắc chắn.

 

Dương Họa Y hơi đau lòng rồi ngồi xuống cầm điện thoại lên, cũng không biết có bị vỡ hỏng mất hay không.

 

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý đâu” Cô gái đụng trúng cô vội vàng xin lỗi, giúp cô nhặt điện thoại lên.

 

Tay cô đã chạm đến điện thoại rồi nhưng chiếc điện thoại vẫn bị cô cô gái kia cầm lên trước một bước.

 

Dương Họa Y nhíu nhíu mày, đứng dậy. Bây giờ cô mới nhìn thấy cô gái đụng trúng mình.

 

Khuôn mặt cô gái đó trông rất thanh thuần động lòng người, đang ôm một chồng tài liệu vào lòng, một tay cầm điện thoại của cô.

 

Dáng người cô gái đó gầy yếu ớt, cũng không biết làm sao có thể lợi hại như vậy, ôm một đống tài liệu ngồi xổm xuống, còn có thể cướp rồi cầm lấy điện thoại của cô lên ở trước mặt cô nữa.
 
Chương 306


Chương 306:

 

Cô gái cầm điện thoại của cô nhìn có vẻ căng thẳng: “Bà chủ, bà chủ, không phải tôi cố ý đụng trúng cô đâu, chỉ là tôi vội vàng đi đưa tài liệu thôi”

 

Diện mạo của cô gái này nhìn hơi quen mắt nhưng Dương Họa Y nhất thời không nghĩ ra là ai.

 

Nhưng cô cũng không cần thiết phải so đo với một cô gái ở công ty của Nhan Từ Khuynh, cô đưa tay về phía cô gái đó: “Không sao, đưa điện thoại cho tôi, cô đi làm việc của cô đi!”

 

Cô gái đó vẫn siết chặt điện thoại không chịu buông tay: “Xin lỗi bà chủ, điện thoại rơi hỏng rồi.

 

Tôi mang đi sửa cho ạ”

 

“Không cần, không sao cả.”

 

“Bà chủ tức giận rồi ạ? Xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý đâu, tôi sẽ sửa giúp cô.” Cô gái nhỏ giọng nói, bày ra dáng vẻ sợ hãi do bị cô trách mắng.

 

Vốn cũng nghĩ là không có gì, nhưng dáng vẻ này của cô ta khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

 

Dương Họa Y bị cô ta làm cho hơi mất hứng: “Tôi không tức giận, đưa điện thoại cho tôi.”

 

“Tôi đụng trúng bà chủ, làm hỏng điện thoại của cô nên phải chịu trách nhiệm. Hay là tôi đền tiền cho cô cũng được” Cô gái đáng thương tội nghiệp nhìn cô nói.

 

“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không hề tức giận, cô trả điện thoại cho tôi là được”

 

“Hay là tôi sửa xong sẽ đem đến cho cô? Dù sao thì gần đây cô cũng thường xuyên đến công ty Dương Họa Y vô cùng tức giận: “Cô thật sự muốn sửa điện thoại cho tôi hay là muốn mượn chuyện đưa điện thoại để lên tầng mười tám?”

 

Hai má cô gái ửng đỏ, không biết là xấu hổ do bị người khác vạch trần hay là tức giận vì bị hiểu nhầm, nói: “Bà chủ, cô đừng nói như vậy. Tôi không có suy nghĩ không an phận. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không dám mơ tưởng đến những thứ đó”

 

Dương Họa Y không có tâm tư nói những chuyện này với cô ta: “Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, đưa điện thoại cho tôi.”

 

Thấy cô lạnh mặt, cô gái kia mới châm chậm đưa tay ra trả điện thoại lại.

 

Quả nhiên màn hình đã bị vỡ nứt hết.

 

Khuôn mặt Dương Họa Y lạnh lùng đưa tay ra lấy điện thoại, còn chưa kịp cầm lấy đã nghe thấy có người gào hét lên: “Nhan Thùy Ngọc, sao cô chậm chạp thế, tầng trên cần tài liệu gấp. Cô còn không mau lên, đừng có đứng đấy nói chuyện nữa.

 

Nhan Thùy Ngọ!

 

c Thoáng chốc Dương Họa Y đã nhớ ra, thảo nào thấy cô gái này quen mắt như vậy.

 

Cô gái này là thư ký Nhan Từ Khuynh mới tuyển sau khi Lưu Ly đi. Bây giờ không làm thư ký trên tầng của Nhan Từ Khuynh nữa, cũng không thấy bóng dáng đâu. Cô cứ nghĩ là bị đuổi việc rồi, không ngờ chỉ là đổi một chức vụ khác mà thôi.

 

Dương Thùy Ngọc, cái tên này thực sự tương xứng với dáng vẻ của cô ta, đều là dáng dấp mảnh mai yểu điệu.

 

Người vừa nói đứng ở phía sau Dương Họa Y, không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy Dương Thùy Ngọc ôm một chồng tài liệu đứng đó nói chuyện với người khác, đành phải thúc giục: “Tôi xin cô đấy, vợ bé của Tổng giám đốc Nhan ơi, bà chủ nhỏ của chúng tôi ơi, động tác của cô nhanh một chút. Đừng có vì không phải là đem lên tầng mười tám mà tinh thần sa sút, lường biếng làm việc chứ: “Vợ bé của Tổng giám đốc Lâm?” Dương Họa Y vừa bị kích động bởi cái tên của Dương Thùy Ngọc thì giờ đột nhiên lại bị kích động bởi cái danh xưng này.

 

Gương mặt Dương Thùy Ngọc vừa trắng vừa đỏ: “Bà chủ đừng hiểu nhầm, tôi và tổng giám đốc Nhan không có gì cả. Bọn họ chỉ là thuận miệng đùa với tôi như vậy, gọi linh tinh đó.”

 

Đừng hiểu nhầm?
 
Chương 307


Chương 307:

 

Loại tình huống này mà còn không hiểu nhầm thì chẳng phải là ngây thơ ngu xuẩn à.

 

Cấp dưới quản lý trong công ty gọi một cấp dưới khác là vợ bé của Tổng giám đốc.

 

Trái tim Dương Họa Y căng tức khó chịu, ánh mắt sắc bén của cô quét lên người Dương Thùy Ngọc, không cho cô ta bất cứ con đường sống nào: “Vậy à? Mấy người bình thường đều thích lấy chồng người khác ra làm trò đùa, thích trêu đùa là vợ bé của Tổng giám đốc à?”

 

Khuôn mặt Dương Thùy Ngọc đỏ bừng lên, câm nín không nói được gì, chỉ liên tục xin lỗi.

 

Người nói chuyện ban nấy là quản lý của Dương Thùy Ngọc, là một người đàn ông trẻ ba mươi lăm tuổi. Thấy tình hình không đúng lắm nên anh ta mới đi đến, vừa nhìn thấy là Dương Họa Y thì sắc mặt trắng bệch.

 

Đùa giỡn sai chỗ, giãm vào đuôi cọp rồi. Lời đồn Dương Họa Y là con cọp cái suốt ngày canh chừng Nhan Từ Khuynh, sợ Nhan Từ Khuynh chạy mất chính là truyền từ phòng ban bọn họ ra.

 

Tin nhảm mà bọn họ tự tạo ra đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ rồi.

 

“Bà chủ, sao cô lại xuống đây, có phải Thùy Ngọc làm sai điều gì chọc đến cô rồi không?”

 

“Bây giờ không gọi là vợ bé của tổng giám đốc Nhan nữa à?” Dương Họa Y lạnh mặt hỏi.

 

“Chỉ là đùa, đùa thôi” Quản lý lau mồ hôi lạnh, không chút sức lực giải thích.

 

“Thích đem ông chủ ra làm trò đùa, kiểu này tôi mới gặp lân đầu đó.”

 

Quản lý nhìn thấy ngọn lửa sắp đốt đến mình rồi thì vội vàng đẩy Dương Thùy Ngọc ra làm lá chắn: “Dương Thùy Ngọc, cô nói xem rốt cuộc cô đã mạo phạm đến bà chủ như thế nào?”

 

“Tôi xin lỗi, bà chủ. Tôi không phải cố ý đụng trúng cô, tôi chỉ vội đi đưa tài liệu thôi” Dương Thùy Ngọc cúi đầu thật thấp xin lỗi cô.

 

Dương Họa Y cười lạnh: “Vội vàng đi đưa tài liệu mà vẫn dây dưa với tôi một lúc lâu như vậy?

 

Nhìn thấy tôi thì hết vội vàng rồi à?”

 

Dương Họa Y thích những cô gái lương thiện đáng yêu giống như Dương Minh Nguyệt.

 

Nhưng Dương Thùy Ngọc như thế này thì cô thực sự không thể bày ra được sắc mặt tốt cho được.

 

“Bây giờ tôi đi đưa ngay” Khóe mắt Dương Thùy Ngọc đỏ rực, dáng vẻ như muốn khóc nhưng không dám khóc, khiến người khác thương xót vô cùng.

 

Hơn nữa, bình thường Dương Thùy Ngọc ở trong phòng ban có quan hệ rất tốt với mọi người. Quản lý nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì cũng không trách cô ta, chỉ cảm thấy bà chủ của tổng giám đốc này thật nhỏ mọn, không phải chỉ là đụng trúng một cái thôi à.

 

Dương Họa Y cười lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không có chỗ nào để phát.

 

Cái dáng vẻ này của Dương Thùy Ngọc, cô còn chưa nói gì nặng lời mà đã tủi thân đến mức này, vậy nếu cô mà nặng lời thêm chút thì có khi thành tội nhân thiên cổ luôn rồi.

 

Trong lòng cô như có một tảng đá đè lên, tức giận mắng Nhan Từ Khuynh.

 

Tên khốn kiếp này, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

Thấy anh đổi thư ký còn tưởng là hoàn lương rồi, ai ngờ đâu là đổi xuống tầng dưới, lại còn nuôi như vợ bé nữa.

 

Cô thực sự là mắt mù, lần này cứ nghĩ anh thật lòng, thế mà vẫn không biết xấu hổ làm bừa với nhau.

 

Nhan Thùy Ngọc cúi đầu, thận trọng đi qua người cô.
 
Chương 308


Chương 308:

 

Dương Họa Y nhìn cô ta một cái cũng thấy ghét, tay nắm chặt điện thoại thầm tức giận, nghĩ đến việc quay về tìm Nhan Từ Khuynh tính sổ.

 

Nhan Thùy Ngọc thấy sắc mặt cô không tốt, nhất thời trở nên căng thẳng, chân trượt một cái, đứng không vững, tài liệu trong tay rơi lả tả xuống đất.

 

Tài liệu chính thức không được dùng ghim sách bấm ghim, đều là dùng kẹp giấy kẹp lại.

 

Một cái ngã này làm tài liệu rơi đầy đất, hoàn toàn không có cách nào gửi đi được, phải sắp xếp lại toàn bộ, mặc dù không khó, nhưng sắp xếp lại cũng rất tốn thời gian.

 

Hơn nữa, những tài liệu này đang cần gấp, hiện tại căn bản không cách nào gửi đi được.

 

Nhan Thùy Ngọc lo lắng, vừa lau nước mắt vừa nhặt tài liệu, bộ dạng như thể bị bắt nạt.

 

Dương Họa Y hoàn toàn không muốn dây dưa với cô ta, nhưng bộ dạng này của Nhan Thùy Ngọc, nếu cô không nói gì đó thì lại thành lỗi của cô mất.

 

“Cô khóc cái gì? Tôi mắng cô hay là đánh cô?”

 

“Tôi không khóc.” Nhan Thùy Ngọc thút thít nói.

 

“Cô nghĩ tôi bị mù hay là nghĩ tôi bị ngốc?”

 

Nhan Thùy Ngọc nhặt tài liệu đầy trên đất, tiếng khóc trở nên to hơn: “Tôi chỉ sợ bà chủ hiểu lầm thôi, tôi thật sự không nghĩ nhiều như thế”

 

Dương Họa Y bị cô làm tức đến buồn cười: “Cô cứ nói rằng đừng hiểu lầm, đừng tức giận, tôi đã nói gì nào?”

 

Nhan Thùy Ngọc không biết trả lời thế nào, hốt hoảng nhặt giấy khắp sàn.

 

Quản lý là người thương hoa tiếc ngọc, thấy thấy vội chạy ra làm người hòa giải: “Được rồi, Nhan Thùy Ngọc, cô đừng khóc nữa, vào nhà vệ sinh rửa mặt đi, tài liệu để tôi nhặt cho.”

 

“Cảm ơn quản lý, nhưng chuyện tôi làm sai, tôi buộc phải chịu trách nhiệm” Nhan Thùy Ngọc tiếp tục nhặt giấy trên đất.

 

Liên tiếp có những người xem náo nhiệt chạy đến vây quanh, không chỉ có quản lý, kể cả những người khác cũng cảm thấy Dương Họa Y hơi quá đáng, đi bắt nạt một nhân viên nhỏ như vậy.

 

Nhan Thùy Ngọc đã từng làm thư kí ở tầng mười tám, nhưng chưa từng tiếp xúc thân mật với giám đốc Lâm, cũng chưa từng được lên giường, sao bà chủ lại độc ác bắt nạt người hiên lành như vậy chứ.

 

Trong một thời gian ngắn, những người vốn dĩ có ấn tượng tốt với Dương Họa Y đều bắt đầu có ác cảm với cô.

 

Lúc này người đông, bắt đầu có những tiếng thảo luận khe khẽ.

 

Dương Họa Y hít sâu một hơi, chân đạp lên bàn tay đang nhặt giấy của Nhan Thùy Ngọc.

 

Nếu đã măng cô độc ác nhỏ nhen, vậy cô sẽ ra tay ác độc thật sự luôn, cũng đỡ cô phụ bộ dạng đáng thương của Nhan Thùy Ngọc.

 

Bị đạp lên ngón tay, Nhan Thùy Ngọc vốn vẫn đang nhỏ giọng thút thít, bỗng hai hàng nước mắt tuôn ra: “Đau, bà chủ, tôi đau, cầu xin cô tha cho tôi: Lúc này tiếng thảo luận càng lớn dần.

 

Thấy đám người vây quanh ồn ào ầm, trợ lí Lưu quát lớn: “Ồn ào cái gì, còn chưa hết giờ làm việc đâu, không muốn lương nữa hả? Tất cả trả lại tiền lương cho tôi.”

 

Tổng giám đốc và giám đốc Hà cùng đi xuống, nói là muốn tìm bà chủ, nhìn thấy cảnh này thì sao mà được.

 

Mặc dù dạo gần đây tâm tình tổng giám đốc khá tốt, nhưng cũng không được khiêu chiến giới hạn của anh ấy như vậy, phải biết là trước giờ tổng giám đốc là một người công tư phân minh.
 
Chương 309


Chương 309:

 

Mọi người lần lượt tản ra, mà cảnh tượng Dương Họa Y đạp lên tay của Nhan Thùy Ngọc, rõ ràng hiện ra trước mắt.

 

Nhan Từ Khuynh vừa ra khỏi thang máy cùng Hà Dĩ Phong liền nhìn thấy cảnh này.

 

Anh lạnh lùng mở miệng: “Tất cả đứng lại, không ai được phép rời đi!”

 

Không ngờ tổng giám đốc xuất hiện đúng lúc như vậy, từng người một dừng lại, quay người nhìn qua.

 

Nhìn thấy vợ tổng giám đốc la lối chơi xấu trong công tỉ như vậy, bộ dạng tùy tiện bắt nạt người khác, tổng giám đốc chắc chắn sẽ tức giận.

 

€ó trò hay để xem rồi.

 

Bọn họ cũng không muốn rời đi, bọn họ muốn tận mắt xem xem, cô vợ tổng giám đốc kiêu ngạo hống hách này làm thế nào rút lui được.

 

Dương Họa Y nhìn thấy Nhan Từ Khuynh, tức càng thêm tức.

 

Cô nhấc chân tha cho cái tay của Nhan Thùy Ngọc, trong mắt đầy chế giễu nhìn Nhan Từ Khuynh: “Sao, gọi tất cả đứng lại, là muốn ở trước mặt mọi người bảo vệ vợ bé của anh à?”

 

“Vợ bé vớ vẩn cái gì chứ?” Nhan Từ Khuynh đầu óc mù tịt không hiểu gì.

 

Anh chỉ là thấy màn hình điện thoại trong tay cô bị vỡ, tưởng rằng cô cũng bị ngã rồi, nên muốn tìm người gây tội trả thù giúp cô.

 

Nhan Thùy Ngọc ôm tập tài liệu rơi vãi, trông rất đáng thương, vừa đứng lên đã bị Dương Họa Y đẩy một cái sang cạnh Nhan Từ Khuynh.

 

Đống tài liệu không dễ gì mới nhặt lên được lại lần nữa rơi đầy đất, hai tay Nhan Thùy Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của Nhan Từ Khuynh mới có thể đứng vững.

 

Dương Họa Y nhìn thấy bộ dạng đáng thương dựa vào anh của Nhan Thùy Ngọc, cười lạnh nói: “Vợ bé của anh ở đây rồi, Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ, nuôi bao nhiêu cô vợ bé? Anh chưa chơi đủ tại sao không nói thẳng với tôi, tôi cũng không cần phải là anh mới được.”

 

Dương Họa Y vừa nói ra, mọi người đồng loạt hít hơi lạnh.

 

Gô ta thật sự dám nói, ngộ nhỡ tổng giám đốc thật sự li hôn với cô ta, người hối hận còn không phải cô ta sao?

 

Nhan Từ Khuynh đẩy Nhan Thùy Ngọc ra, trên mặt có hơi tức giận: “Em nói lung tung cái gì vậy, mỗi ngày anh đều ở cùng em, chỉ thiếu điều chết bên cạnh em, ở đâu ra vợ bé gì đó chứ?”

 

Rõ ràng vừa nãy đang yên đang lành, sao qua một lúc đã thành lật mặt không nhận người thế này?

 

Tâm tư con gái thật khó nắm bắt.

 

Dương Họa Y cười mỉa mai: “Anh không biết?”

 

“Anh phải biết cái gì?” Nhan Từ Khuynh vô duyên vô cơ bị đổ oan, vô cùng tức giận.

 

Chỉ là người kia là Dương Họa Y, anh không thể nổi nóng mà chỉ có thể nhịn lại.

 

Dương Họa Y chỉ vào Nhan Thùy Ngọc: “Được, vậy cô tự nói đi”

 

“Bà, bà chủ… Tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.”

 

“Nếu đã thích lấy tổng giám đốc ra làm trò đùa, sau lưng nói nhiều như vậy, bây giờ trước mặt anh ta sao lại không dám nói?”

 

Bộ dạng Dương Họa Y hung hăng ép người, Nhan Thùy Ngọc không ngờ rằng chuyện này lại bị lộ ra trước mặt Nhan Từ Khuynh, lại không nói gì nữa, khóc vô cùng đau lòng, như một nàng dâu nhỏ bị tủi thân.
 
Chương 310


Chương 310:

 

Thật sự giống với lời kia, vợ bé của tổng giám đốc Lâm.

 

Bây giờ dáng vẻ của cô chẳng phải chính là vợ cả đang bắt nạt người, chèn ép cô ta sao?

 

Dương Họa Y cảm thấy buồn cười.

 

Chỉ vào người quản lý vừa nấy gọi Nhan Thùy Ngọc, lạnh giọng nói: “Cô ta tủi thân như thế, vậy anh đến đi, đến trước mặt anh ta gọi lại một lần”

 

“Bà, bà chủ, chỉ là đùa thôi, cô nghiêm túc quá rỒI.

 

Quản lý nào dám ở trước mặt tổng giám đốc Nhan nói những lời đó, chỉ có thể cố gắng đẩy vấn đề này đi.

 

Nhan Thùy Ngọc thanh khiết đáng yêu như bông hoa nhỏ vậy, quản lý không nỡ đẩy cô lên trước chắn đạn, bản thân cũng không muốn gánh tội, chỉ có thể đổ lỗi lên người Dương Họa Y.

 

Không phải chỉ là nói đùa, tùy tiện xưng hô một câu sao, vợ tổng giám đốc Lâm, Dương Họa Y cũng thật sự không khoan dung gì cả.

 

“Tôi nghiêm túc quá?” Dương Họa Y tức hóa quá cười: “Xem bộ dạng, quả thực là vợ bé của tổng giám đốc Nhan rồi, cấp dưới cũng bảo vệ đến vậy.

 

“Vợ bé gì chứ? Không được nói lung tung!”

 

Nhan Từ Khuynh có chút tức giận: ‘Anh không thích em đùa như vậy.”

 

“Không thích hay là không thừa nhận? Trò đùa này cũng không phải tôi làm, hỏi thử cấp dưới tốt của anh xem, hỏi thử vợ bé của anh xem.” Mọi người đều nghĩ là lỗi của cô, được, cô đi.

 

Nhan Từ Khuynh bắt lấy cổ tay cô: “Đi đâu?”

 

Cô trừng mắt, tiếp tục bước ra ngoài: “Về trang viên Lệ Thủy.”

 

Vừa sợ làm thương cô, vừa không muốn cô tức giận cãi nhau với anh như vậy, thế là anh ôm cô từ đằng sau, rất biết xem xét tình hình mà nhận thua trước: “Bây giờ em về đó làm gì?”

 

“Thu dọn đồ đạc, nhường chỗ cho vợ bé của anhl”

 

“Nói bậy nói bạ cái gì vậy, anh có vợ bé hồi nào?”

 

Dương Họa Y cười lạnh một tiếng.

 

“Đừng chạm vào tôi, bẩn chết đi được: Dương Họa Y trong lúc nóng giận không kiềm chế được lời nói.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không tức giận: “Được được được, vậy anh sẽ không chạm vào em, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi”

 

Anh xuống nước với cô trước, kêu Hà Dĩ Phong kéo Hạ Họa Y lại không cho cô đi. Sau đó đi đến trước mặt Nhan Thùy Ngọc đang ngồi khóc nức nở dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Nhan Thùy Ngọc chỉ biết khóc lóc, còn quản lý thì cũng ấp a ấp úng.

 

Có một tên gan dạ đứng dậy, gã này cũng thích thâm Nhan Thùy Ngọc lâu rồi, nhưng tỏ tình không thành công. Thừa dịp này, gã cũng đứng ra muốn tranh thủ ghi điểm với Nhan Thùy Ngọc: “Bà chủ và Nhan Thùy Ngọc gây gổ với nhau, bà chủ đạp lên ngón tay của Nhan Thùy Ngọc.”

 

Nhan Từ Khuynh vuốt vuốt mày, cảm thấy cái tên Nhan Thùy Ngọc này hơi hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

 

Nhưng việc này không quan trọng: “Chuyện trước đó là sao?”

 

Mọi người đều nhìn qua nhìn lại, trước đó bọn họ thật sự không thấy gì.
 
Chương 311


Chương 311:

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà chủ tức giận tới như vậy?

 

“Không nói phải không, được, hôm nay tất cả cút hết cho tôi: ‘Vì một nhân viên quèn mà bị mất việc? Không đáng chút nào.

 

Bên nào nặng bên nào nhẹ thì người có thể leo đến vị trí quản lý này chắc chắn có thể hiểu được.

 

Quản lý lập tức nói: “Ban đầu Thùy Ngọc đi xuống từ tầng 18 của anh, nghe nói trước đó cô.

 

ta có quan hệ rất tốt với anh nên bọn tôi nói đùa gọi cô ta là vợ bé của tổng giám đốc, vô tình bị bà chủ nghe thấy nên hiểu lầm. Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là một trò đùa mà thôi.”

 

Ban đầu Nhan Thùy Ngọc làm thư ký riêng của tổng giám đốc ở tầng 18, trước Nhan Thùy Ngọc là cô Lưu Ly làm công việc này.

 

Nghe nói Nhan Thùy Ngọc được ông lớn tổng giám đốc ôm trên đùi hôn hít, chọc tức bà xã tổng giám đốc, nên tất cả mọi người đều nói đùa với nhau kêu cô ta là vợ bé của tổng giám đốc.

 

Mỗi lần đùa giốn với nhau thì Nhan Thùy Ngọc.

 

đều đỏ mặt xấu hổ, nhưng cũng không cãi lại, chỉ cười mắng nói mấy người này xấu ghê.

 

Mọi người thấy cô ta cũng xuôi xuôi không cãi lại nên cứ gọi như thế mãi.

 

Không ngờ lại bị Dương Họa Y bắt gặp.

 

Lần này Nhan Từ Khuynh đã hiểu vì sao Dương Họa Y lại tức giận tới vậy rồi.

 

Anh nhìn cô gái đang khóc sướt mướt kia lạnh lùng lên tiếng: “Vợ bé sao? Tự xưng à? Hay là được bầu chọn?”

 

Thoáng nhìn, dường như ánh mắt của anh mang theo nét cười, nhưng nếu xem kỹ lại bên trong đó thì lại là sự hung ác nguy hiểm sắc bén như dao nhọn.

 

“Xin lỗi anh, tổng giám đốc, sau này sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa” Quản lý nói xin lỗi.

 

“Đến phòng tài vụ nhận tiền lương rồi cút hết đi” Nhan Từ Khuynh nhìn đám người vẫn còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một lượt: “Sau này không giữ được miệng mồm thì rủ nhau cút hết cho tôi.”

 

“Dạ!” Tất cả mọi người cùng hô to.

 

Nhan Thùy Ngọc vẫn không nói chẳng rằng, nước mắt tuôn rơi như mưa.

 

Lòng quản lý lập tức rớt xuống hầm băng, vất vả chiến đấu suốt nhiều năm như vậy mà chỉ trong phút chốc đã quay về điểm bắt đầu.

 

Không, thậm chí còn chẳng bằng điểm bắt đầu.

 

Bị Nhan thị đuổi việc với lý do là không giữ.

 

miệng giữ mồm đi bàn ra tán vào đời sống riêng tư của tổng giám đốc, với tội danh này thì cho dù ở đâu đi nữa cũng không thể làm được chức quản lý rồi. Không có công ty lớn nào sẽ để cho một người có vấn đề về nhân phẩm và làm hại đến bản thân mình trèo lên chức quản lý được cả.

 

Mặc dù anh ta thật sự chỉ là đùa vui mà thôi.

 

Cuối cùng Nhan Thùy Ngọc cũng lau lau nước mắt, nhìn chảm chằm Nhan Từ Khuynh như bé thỏ nhỏ, cực kỳ tủi thân, dường như muốn dùng ánh mắt làm anh thay đổi quyết định.

 

Nhan Từ Khuynh và cô nhìn nhau vài giây không rời mắt.

 

Nhan Thùy Ngọc tưởng đâu Nhan Từ Khuynh xiêu lòng, trong mắt ánh lên niềm hy vọng.

 

Mà rốt cuộc Nhan Từ Khuynh cũng nhớ ra.
 
Chương 312


Chương 312:

 

Cô Nhan Thùy Ngọc này là thư ký vừa vào.

 

không lâu sau khi Lưu Ly bỏ đi, lúc đó anh còn lấy cô ta ra để chọc tức Dương Họa Y.

 

Xong rồi, hỏng chuyện rồi.

 

“Sao cô ta còn ở Nhan thị?” Nhan Từ Khuynh tức giận hỏi.

 

Dương Họa Y cười lạnh: “Ở đây là Nhan thị, là sân nhà họ Lâm. Sắp xếp nhân viên trong Nhan thị mà anh lại hỏi tôi à?”

 

Nhan Từ Khuynh nhớ lại một lát, chuyện của Nhan Thùy Ngọc là anh giao cho trợ lý Lưu sắp xếp: “Trợ lý Lưu, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”

 

Trợ lý Lưu đứng trong đám người ở phía sau đột nhiên cứng ngắc: “Xin lỗi anh, do tôi hiểu nhầm rồi”

 

Lúc đầu Nhan Từ Khuynh nói thẳng là chuyển Nhan Thùy Ngọc đi, cũng không ra lệnh chính xác rõ ràng là gì, trợ lý Lưu suy nghĩ mãi mới quyết định chuyển vị trí cho Nhan Thùy Ngọc.

 

Thật ra cũng không thể trách trợ lý Lưu được, vài năm này khi bà chủ không có ở thành phố Hà Nội thì bên cạnh tổng giám đốc Nhan cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ đến đến đi đi.

 

Huống chỉ lúc đó quan hệ giữa tổng giám đốc Nhan và bà chủ cũng không được hoà thuận, không thể so sánh với tình cảm tốt đẹp gắn bó.

 

keo sơn như bây giờ. Nếu như quan hệ của tổng giám đốc và bà chủ lúc đó cũng như hiện tại thì trợ lý Lưu chắc chăn sẽ đá cô ta đi xa ngay.

 

Như vậy thì sẽ thành câu chuyện khác, dù sao trong mắt người ngoài thì Nhan Thùy Ngọc cũng là người phụ nữ mà tổng giám đốc Nhan đã từng.

 

“chạm vào”, anh ta cũng không thể làm quá gắt được, nhỡ đâu có một ngày cô ta xoay mình được thì sao?

 

Lại thêm một thời gian lâu sau đó, anh ta cũng quên béng chuyện này, không ngờ là lại chôn xuống một quả mìn.

 

Đúng lúc hôm nay còn bị bà xã tổng giám đốc đạp lên kíp nổ.

 

Trợ lý Lưu nghiêm túc nhận sai: “Do tôi hiểu nhầm, không xử lý Nhan Thùy Ngọc sạch sẽ, xin tổng giám đốc cứ phạt.”

 

Trợ lý Lưu đã đi theo anh nhiều năm, làm việc.

 

cũng có trách nhiệm, Nhan Từ Khuynh suy nghĩ lại, nói: “Trừ tiền thưởng một năm của anh”

 

“Cảm ơn tổng giám đốc” Trợ lý Lưu rất hài lòng, hình phạt này đã rất may mắn rồi.

 

Mà Nhan Thùy Ngọc thì tan nát cõi lòng, cô ta rơm rớm nước mắt, đáng thương nhìn Nhan Từ Khuynh.

 

Tại sao lại như vậy, rõ ràng anh ấy nhớ rõ mình là ai, vì sao vẫn vô tình như thế?

 

Rõ ràng anh ấy từng ôm mình, từng hôn mình, lúc đó dáng vẻ dịu dàng biết bao nhiêu, tại sao bây giờ lại trở mặt vô tình như vậy? Còn nữa, cô ta cũng đâu muốn làm gì Dương Họa Y đâu.

 

Bên trong đôi mắt long lanh nước chất chứa biết bao tình ý đậm sâu, dường như cô ta có rất nhiều lời muốn nói ra, lại ngại hoàn cảnh xung quanh nên không nói thành lời.

 

Trợ lý Lưu lấy công chuộc tội, lập tức dẫn Nhan Thùy Ngọc đi.

 

Nhan Thùy Ngọc bị kéo đi rất thê thảm, lúc này mới bỏ hết sĩ diện kéo tay Nhan Từ Khuynh: “Tổng giám đốc Lâm, anh thật sự không nhận ra em sao? Em là Thùy Ngọc đây, em là Nhan Thùy Ngọc đây.”

 

Giọng nói xen lắn tiếng khóc nức nở, nhẹ nhàng du dương làm người ta yêu thương.
 
Chương 313


Chương 313:

 

Nhan Từ Khuynh vừa nhớ tới chuyện ngu ngốc mình làm lúc trước vì muốn chọc tức Dương Họa Y, chỉ hận không thể nhanh chóng đẩy Nhan Thùy Ngọc ra xa.

 

Nhưng hết lần này tới lần khác Nhan Thùy Ngọc cứ làm ra vẻ tình cũ khó quên sát lại gần bên cạnh anh, nếu thật sự anh đã làm gì đó với Nhan Thùy Ngọc thì anh cũng nên nhận, nhưng thật ra anh chỉ lấy Nhan Thùy Ngọc ra để chọc tức Dương Họa Y mà thôi, chưa từng làm cái gì cả.

 

“Tổng giám đốc Lâm, lúc trước anh đối xử với em dịu dàng lắm, anh không phải như thế này…”

 

Nhan Thùy Ngọc giống như đóa hoa trắng nhỏ bị mưa dập gió vùi, cực kỳ tội nghiệp.

 

Dương Họa Y cười lạnh nhìn cảnh này, rút tay mình ra khỏi tay của Nhan Từ Khuynh, quay đầu đi ra ngoài.

 

Cô bị điên rồi nên mới đứng đây nghe kỷ niệm xưa của anh và cô vợ bé.

 

Nhan Từ Khuynh thấy Dương Họa Y định đi, cũng không thèm để ý tới phong độ quý ông gì nữa.

 

“Cút”

 

Rốt cuộc cũng nhịn hết nổi rồi nên Nhan Từ Khuynh ghét bỏ đẩy Nhan Thùy Ngọc ra, áo khoác đồ vest bị cô ta nắm chặt cũng cảm thấy ô uế giống như: rác rưởi, cởi phăng áo khoác ra vứt trên mặt đất.

 

Nhan Từ Khuynh bước nhanh về phía trước đuổi theo Dương Họa Y, ôm chặt cô vào trong ngực: “Bà xã à, em đừng đi.”

 

“Nhan Từ Khuynh, anh có biết xấu hổ không vậy.”

 

“Không biết” Nhan Từ Khuynh nói dứt khoát không hề do dự.

 

Tình huống hiện tại còn cần gì mặt mũi nữa.

 

Vì danh dự, Dương Họa Y xoay người bỏ chạy.

 

Anh dám đi trăng hoa, đúng là không biết xấu hổ.

 

Trong lòng Dương Họa Y tràn ngập lửa giận, tưởng tượng cảnh người đàn ông của mình ôm ấp Nhan Thùy Ngọc, trái tim cô lại đau đớn.

 

Cô sa sầm mặt, lạnh lòng: “Nhan Từ Khuynh, anh buông ra, đừng có chạm vào tôi, chỉ cần nghĩ tới chuyện anh hôn cô ta là tôi đã thấy ghê tởm rồi!”

 

Nhan Từ Khuynh cũng biết chuyện này là mình sai trước, dĩ nhiên anh sẽ không buông tay, còn mặt dày nói: “Anh đã rửa qua nhiều lần rồi, bây giờ rất sạch sẽ. Huống hồ giữa anh và Nhan Thùy Ngọc cũng không có quan hệ gì cả, chỉ có lần trước em tới công ty, anh lấy cô ta ra chọc giận em thôi.

 

Nếu hôm nay không xảy ra chuyện náo loạn này, anh vốn chẳng thể nhớ nổi Nhan Thùy Ngọc là ai”

 

Giọng nói của Dương Họa Y như hụt hơi, lồng ngực phập phồng mãnh liệt: “Tôi chẳng tin vào cách nói qua loa lấy lệ này của anh, thà rằng nói Nhan Thùy Ngọc là do đám bạn xấu kia đưa đến cho anh còn đáng tin hơn.”

 

“Anh không muốn lừa em, mặc dù biết chuyện này khó tin, nhưng anh vẫn muốn nói sự thật với em, anh từng hiểu lầm em một lần, nên mới muốn em tin tưởng anh” Nhan Từ Khuynh dùng tình cảm đả động trái tim.

 

Anh buông tay một lúc, cúi đầu trước mặt cô, đôi mắt đen như mực lại toát lên vẻ đáng thương.

 

Như một con chó lớn đang sợ bị chủ nhân vứt Lòng Dương Họa Y cũng bị ánh mắt của anh làm cho dịu xuống, cuối cùng tâm trạng đã bình phục phần nào.

 

Nhan Từ Khuynh thấy tình hình đang chuyển hướng tích cực, nghiêm túc nghĩ ngợi, đưa ra đề nghị “Vậy đi, anh sẽ đuổi người phụ nữ phiền phức kia đi”

 

Gô lại lý giải thành ý khác: “Nhan Thùy Ngọc đã bị anh đuổi việc rồi, chẳng lẽ dáng vẻ vừa rồi của anh là muốn đóng giả cho tôi xem?”

 

“Ý của anh là đuổi cô ta khỏi thành phố Hà Nội, không để cô ta lắc lư trước mặt chúng ta cho.
 
Chương 314


Chương 314:

 

thêm chướng mắt. Anh không biết xấu hổ thì không sao, nhưng em cần giữ lại hình tượng của mình”

 

Nhóm nhân viên bị tổng giám đốc bắt đứng yên một chỗ nghe xong lời này, đột nhiên giật mình.

 

Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, vẻ mặt lấy lòng thế kia, có đúng là tổng giám đốc cao quý lạnh lùng nhà họ không?

 

Mọi người thấy sự cưng chiều của Nhan Từ Khuynh với Dương Họa Y, gần như sợ đến rơi hàm.

 

Bọn họ đang nghỉ ngờ lỗ tai của chính mình, người ngạo nghễ như vậy thế mà lại ăn nói khép.

 

nép, quấn lấy vợ mình, còn tự thừa nhận mình là kẻ không biết xấu hổ.

 

Mọi người đều hít sâu một hơi.

 

Thì ra bà chủ bướng bỉnh như vậy là do ông chủ chiều ra.

 

Người thực sự không muốn bỏ cuộc hôn nhân này không phải là bà chủ, mà chính là ông chủ của bọn họ.

 

Ánh mắt mọi người nhìn Dương Họa Y lại sinh ra biến hóa, có hâm mộ, có ghen ghét…

 

Tiếng mọi người hít vào thực sự quá rõ ràng, Dương Họa Y vốn đã bị đám người này cho rằng là người bụng dạ hẹp hòi không chấp nhận nổi người khác, giờ đây, sự thật này càng được chứng minh rõ ràng.

 

“Anh nói vậy là muốn ám chỉ tôi lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ghen tuông đố ky đúng không?”

 

“Không, là anh lòng dạ hẹp hòi, không ngờ làm những việc như vậy lại ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta” Từ sau khi tỉnh ngộ, Nhan Từ Khuynh đã trở thành người đàn ông co được dãn được, ngoan ngoãn nhận dạy bảo, tuyệt đối không giả ngu: “Do anh ghen ghét đố ky, không muốn em thân thiết quá với bất kỳ người đàn ông nào cả.”

 

Nhan Từ Khuynh gần như mặt dày mày dạn giải thích, sợ Dương Họa Y hiểu lầm, còn đặc biệt cẩn thận trong cách dùng từ: “Em đồng ý với anh là chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện trước kia không để ý tới nữa rồi, em không thể đối xử với anh như vậy được”

 

“Đó đều là chuyện quá khứ rồi”

 

Tảng băng trong lòng Dương Họa Y bị tình cảm dịu dàng của anh hòa tan, cô cắn cắn môi, quấn bách một hồi lâu vẫn không nói thêm gì.

 

FA Nhan Từ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, anh biết, Dương Họa Y đã chịu bỏ qua chuyện này.

 

Anh ôm cô lên quay một vòng, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người, hôn cô thật sâu.

 

Ngoại trừ Hà Dĩ Phong, mọi người đều che kín mắt mình, cúi đầu thật thấp, cố gắng không nhìn loại hình ảnh ngược đãi chó FA này.

 

Mà Nhan Thùy Ngọc cũng phát hiện tình hình khác hoàn toàn so với dự liệu, sắc mặt trắng bệch, càng giống một đóa hoa trắng nhỏ mảnh mai.

 

Trợ lý Lưu kéo Nhan Thùy Ngọc đi, Nhan Thùy Ngọc tỏ ra hoàn toàn tuyệt vọng, không hề phản ứng.

 

Cô ta phát hiện mình còn không bằng một quân cờ.

 

Cô ta chỉ như đồ bỏ đi, dùng xong một lần liền biến thành rác rưởi, bị người ta quăng đi.

 

Nhan Thùy Ngọc hoàn toàn chết lòng, thì ra cô ta là đáng chê cười đến vậy.

 

Lúc các nhân viên còn nói đùa, bảo cô ta là vợ bé của tổng giám đốc Lâm, cô ta còn tưởng rẵng trong lòng tổng giám đốc, mình có chút khác biệt.

 

Không ngờ Nhan Từ Khuynh lại không có chút lưu luyến với cô ta, còn vì Dương Họa Y mà đuổi cô ta đi. Thậm chí muốn đuổi luôn cô ta khỏi thành phố Hà Nội.
 
Chương 315


Chương 315:

 

Trợ lý Lưu phát hiện cảm xúc Nhan Thùy Ngọc không quá ổn định, lén gọi bảo vệ tới, kéo cô ta đi.

 

Đồ đạc trong văn phòng của cô ta cũng do người khác thu dọn giúp, cho hết vào một hộp giấy bọc gọn gàng lại, ném đến trước mặt cô ta.

 

“Biết điều thì đừng làm chuyện hại người cũng chẳng lợi ta, nhân lúc tổng giám đốc Nhan còn chưa giận, cô mau đi đi” Đây là lời khuyên trợ lý Lưu cho cô ta.

 

Trợ lý Lưu đi theo Nhan Từ Khuynh đã nhiều năm như vậy, hiểu rõ thói quen của Nhan Từ Khuynh, hôm nay chỉ vì muốn giữ lại mặt mũi cho Dương Họa Y, anh mới ra quyết định không quá tuyệt tình.

 

Nếu Nhan Từ Khuynh thật sự tuyệt tình, đừng nói rời khỏi thành phố Hà Nội, dù có tránh đến trời Nam đất Bắc, Nhan Thùy Ngọc cũng không có nổi một ngày lành.

 

Nhan Thùy Ngọc ôm hộp giấy, nước mắt chảy dài, cô ta không tin nổi Nhan Từ Khuynh lại làm vậy chỉ vì cô ta động vào Dương Họa Y một chút.

 

Hết thật rồi, cô ta không còn gì nữa rồi…

 

Vất vả lắm cô ta mới thoát khỏi huyện nhỏ, đóng cọc trong thành phố Hà Nội, cô ta không muốn trở về.

 

Không cam lòng, cực kì không cam lòng!

 

Sắc trời thay đổi thất thường, Nhan Thùy Ngọc ôm đồ của mình đi ở ven đường, chưa đến nhà ga, mưa đã rơi tí tách.

 

Ban đầu mưa còn nhỏ, chưa tới hai phút sau đã biến thành mưa tầm tã.

 

Nhan Thùy Ngọc không có ô, bị xối ướt dầm đề, áo sơ mi dính sát vào người, lộ ra màu sắc đồ lót bên trong.

 

Như một con gà rơi vào nồi canh, cũng như một con chó hoang đáng thương mà chật vật…

 

Đôi mắt Nhan Thùy Ngọc sưng đỏ, đã không còn phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt.

 

Cô ta ném hộp giấy xuống, hai tay vòng quanh ngực, che đi đồ lót lộ ra, cô ta nắm chặt bàn tay, hạt giống oán hận gieo vào trong lòng, được nước mưa tưới xuống, hạt giống kia chốc lát đã mọc rễ nảy mầm…

 

Nếu Dương Họa Y không tranh chấp với mình, để mình đi sửa điện thoại, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!

 

Trước giờ cô ta chưa từng muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, bọn họ lại đối xử với cô ta như thế.

 

Tất cả mọi chuyện đều do Dương Họa Y gây ra.

 

Hận, cô ta rất hận!

 

Nhan Từ Khuynh ôm bà xã mình vừa dỗ xong, phất phất tay, để đám nhân viên đang nơm nớp lo sợ ra ngoài.

 

Nhóm nhân viên vừa sợ hãi vừa kinh ngạc rời khỏi, trong lòng không ngừng vang lên dư âm của chuyện này.

 

Xem ra muốn sống tốt trong công ty này, người không được phép gây thù nhất chính là Dương Họa Y.

 

Phì phì phì, cái gì mà Dương Họa Y, rõ ràng là bà chủ!

 

Sau khi chuyện này qua đi, nhân viên trên dưới tập đoàn Nhan Thị hoàn toàn vỡ mộng về những tin đồn Dương Họa Y quản chặt gắt gao tổng giám đốc Lâm, sợ anh trêu đùa ong bướm.

 

Tất cả đều than thở về tốc độ thay đổi sắc mặt của tổng giám đốc Nhan và sự cưng chiều vô hạn với vợ mình của anh, còn khen bà chủ nhà mình thật may mắn.

 

Từ đó, mỗi khi Dương Họa Y tới công ty, không cần thông báo của cấp trên, nhân viên đã tự giác khom lưng, thành khẩn gọi một tiếng “Bà chủ”, thiếu điều quỳ xuống hô “Bà chủ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuết” thôi.
 
Chương 316


Chương 316:

 

“Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút đi, anh muốn ăn cơm em nấu” Nhan Từ Khuynh nắm tay Dương Họa Y, đan tay thật chặt vào nhau.

 

“Ở nhà hết đồ ăn rồi” Dương Họa Y nói.

 

“Vậy, gọi điện thoại cho siêu thị thực phẩm tươi sống đặt mang thực phẩm qua”

 

“Trời mưa rồi, đừng làm phiền người khác, chúng ta tiện đường ghé qua chợ mua một ít nhé?”

 

Những nơi như chợ, Nhan Từ Khuynh sống gần ba mươi năm nay chưa từng ghé qua một lần. Chỗ đó vừa ồn ào vừa hỗn loạn, Nhan Từ Khuynh không cần thiết tự hành hạ bản thân, người cao quý như anh chỉ cần một cuộc điện thoại, thậm chí một câu nói, tự nhiên sẽ có người chọn lựa những nguyên liệu tươi ngon nhất mang đến tận cửa.

 

Nhưng chuyện này do Dương Họa Y đề xuất, vậy thì lại là vấn đề khác.

 

Mặc dù vấn đề này đã cho lựa chọn, nhưng Nhan Từ Khuynh lại cảm thấy đây căn bản không phải một câu trắc nghiệm.

 

Đây là Dương Họa Y nhân cơ hội trừng phạt chuyện quá khứ của anh và Nhan Thuỳ Ngọc, mới nói ra như vậy.

 

“Đi, đương nhiên là đi” Nhan Từ Khuynh cần răng, dối lòng nói.

 

“Này này, Nhan Từ Khuynh, cậu nói lời không giữ lời!

 

Đã nói là tối nay hai vợ chồng cậu mời tôi ăn cơm mà?” Hà Dĩ Phong nhìn hai người hoà giải như: trước, lại gạt mình qua một bên, anh ta tức giận gào lên.

 

Nhan Từ Khuynh lúc này mới nhìn anh ta một cái: “Lần sau đi, hôm nay mưa rồi, tôi với Họa Y về nhà sớm nấu cơm ăn”

 

Hà Dĩ Phong đi lên theo: “Vậy tôi cũng về nhà cùng hai người, tôi vẫn chưa nếm thử tài nghệ của Họa Y!”

 

“Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đời này cậu cũng không có cơ hội được thử đâu”

 

Vợ của anh, anh cũng không nỡ để cô vào.

 

bếp mỗi ngày, cái tên Hà Dĩ Phong đó còn muốn ăn chực, nằm mơ đi.

 

“Nhan Từ Khuynh! Cái tên lừa đảo chuyên lừa dối bạn bè! Việc đã nhận lời còn có thể nuốt lời!”

 

Anh ta tốn bao nhiêu công sức điều tra ra vấn đề hai anh em nhà họ Giang mới đổi lại một bữa cơm, kết quả chớp mắt đã không còn cơ hội.

 

Muốn ăn một bữa cơm với Dương Họa Y, sao lại khó như vậy chứ?

 

Nhan Từ Khuynh ôm lấy eo Dương Họa Y, không quay đầu đưa cô rời đi: “Lần sau mời cậu ăn cơm, chúng tôi đi trước đây”

 

Dương Họa Y coi như có lương tâm, quay đầu.

 

cười với anh ta, còn vẫy tay: “Tạm biệt.”

 

Vừa dứt lời, Nhan Từ Khuynh kéo đầu cô lại Hà Dĩ Phong ứa máu trong họng.

 

Cơn mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh, còn chưa đến chợ, mưa đã tạnh rồi.

 

Không phải giờ tan tầm, nhưng là lúc học sinh tiểu học tan học. Không ít phụ huynh đến đón con đều nhân lúc này mua ít thực phẩm ở chợ để về nấu bữa tối cho gia đình, trong chợ đông nghịt người.

 

Mặt đất là vũng nước đọng, bên trong đầy bùn lằng, sau mỗi bước đi nước văng lên quần.
 
Chương 317


Chương 317:

 

Nhan Từ Khuynh có tính sạch sẽ, biểu cảm không được tốt lắm, nhưng cũng cố gắng nhẫn nại, không thể hiện ra điều gì khác thường.

 

Dương Họa Y nhìn thấy bộ dạng này của anh thì cũng mềm lòng, nghĩ anh cũng trút giận cho mình rồi, huống hồ rốt cuộc thì Nhan Thuỳ Ngọc cũng là chuyện trước đây. Anh đã làm đến bước này, cô cũng không cần so đo tính toán nữa.

 

Cô kéo tay anh: “Chúng ta đi thôi.”

 

“Chỉ mua một ít măng tây là đủ rồi sao?” Nhan Từ Khuynh ngạc nhiên, hai người chỉ ăn món này?

 

“Đến siêu thị mua đi” Không dày vò anh nữa.

 

“Nếu đã đến rồi, thì mua hết ở đây đi, đây là lần đầu anh đến những nơi thế này”

 

“Anh không quen”

 

“Cũng không phải mỗi ngày đều đến, khó có dịp đến một chuyến, phải tận hưởng quá trình này một chút” Nhan Từ Khuynh cầm lấy túi măng tây trong tay cô, tay còn lại đan chặt mười ngón tay cô, không để cô lui lại.

 

Dương Họa Y nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc, phát hiện anh không có ý miễn cưỡng, lúc này mới tiếp tục cùng anh đi tiếp.

 

Giọng Nhan Từ Khuynh trầm xuống bên tai cô: “Những việc thường ngày các cặp vợ chồng thường làm, anh cũng không muốn em vì anh mà bỏ lỡ bất cứ việc nào”

 

Dương Họa Y cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nắm lấy tay anh.

 

Mua một cái móng lợn và hai bắp ngô về nấu canh, còn mua cả một ít thịt về làm thịt viên chiên, măng tây xào trứng gà, còn mua một cái xúp lơ xào với thịt.

 

Sau khi quyết định xong, đồ nhanh chóng đã mua đủ.

 

Cuối cùng Nhan Từ Khuynh một tay xách đồ ăn, tay còn lại dắt tay Dương Họa Y, nam thanh nữ tú trở thành một phong cảnh tuyệt mỹ, cho dù là ông chú bà dì cũng không nhịn được liếc thêm vài cái Anh nghĩ, thật ra, cuộc sống vừa bình dị vừa giản đơn cũng rất tốt, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh mình là được.

 

Đặt đồ ăn vào trong xe, Nhan Từ Khuynh lái xe đưa Dương Họa Y về, trên đường thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô.

 

“Anh nhìn em làm gì, nhìn đường đi.” Cô không nhịn được nhắc nhở.

 

“Em xinh quá!”

 

“Anh còn có rất nhiều thời gian để ngắm từ từ, nhưng đường thì anh chỉ có thể nhìn hai mươi phút này thôi.”

 

Nhan Từ Khuynh cười nhẹ, thu lại tầm nhìn, chăm chú nhìn đường.

 

Trên người Dương Họa Y thật sự có một sức mạnh đặc biệt, thu hút người khác lại gần.

 

Một khi không cưỡng lại được sức hút này, sau khi tiếp cận cô có được cô, thì dù thế nào.

 

cũng không muốn buông tay. Nhan Từ Khuynh cũng không ngờ, bất giác, anh lại càng đắm chìm sâu hơn.

 

Rất nhanh đã đến trang viên Lệ Thuỷ, hai người đến cổng.

 

Nhan Từ Khuynh xách rau, Dương Họa Y đi trước mở cửa.

 

Ngón tay vừa chạm vào khoá cửa, còn chưa dùng lực ấn xuống, cửa đã hé ra một khe nhỏ.

 

Cô ngẩn người.
 
Chương 318


Chương 318:

 

Nhan Từ Khuynh phát hiện có gì không ổn: “Sao thế?”

 

Cô do dự: “Trong nhà có người, cửa không đóng chặt.”

 

Ai mà lại tới thẳng đây vậy, còn biết mật khẩu nữa chứ?

 

Ngày sinh nhật thật của Nhan Từ Khuynh chỉ có người nhà và Hà Dĩ Phong biết, người ngoài chỉ biết sinh nhật theo lịch dương, còn sinh nhật theo lịch âm mới là mật khẩu cửa này.

 

Huống hồ, cho dù có đoán đúng mật khẩu, người ngoài cũng không dám tự ý vào nhà. Các hộ gia đình ở khu trang viên Lệ Thuỷ không giàu cũng quyền quý, vì trộm ít đồ mà khiến bản thân phải vào tù thì thật sự không đáng, bọn trộm cũng rất tự giác tránh điều này.

 

Vì thế, người tự ý mở cửa đi vào không thể là người ngoài được.

 

Nhan Từ Khuynh nghĩ rồi nói: “Có phải là Hà Dĩ Phong không can tâm bị chúng ta bỏ lại nên đuổi đến không?”

 

Dương Họa Y cảm thấy cũng đúng, liền thả lỏng, lập tức đẩy cửa ra.

 

Nhưng cảnh tượng trong phòng khách lại khiến cô ngẩn người – Người tự ý đi vào không phải là Hà Dĩ Phong, mà là người nhà họ Dường.

 

Dường Hải Thiên và Viên Vũ ngồi trên ghế sô pha, trước mặt hai người là một tách trà nóng, là loại trà mà Hà Dĩ Phong tặng cho Nhan Từ Khuynh, rất ít khi lấy ra dùng.

 

Dương Nhã Tuyết  mở tivi, vừa ăn đồ ă n vặt vừa xem chương trình tạp kỹ trên truyền hình, cười nói rôm rả.

 

Dường như bọn họ coi mình là chủ nhà, không có chút khách sáo nào.

 

Trong lòng Dương Họa Y có cảm giác kỳ lạ: “Cha, mẹ, sao mọi người lại đến đây?”

 

Ba người nhà họ Dường lúc này mới phát hiện bọn họ, Dường Hải Thiên lập tức đứng dậy, sắc mặt cũng không thoải mái như trước.

 

Chương trình tạp kỹ trên tivi vẫn đang chiếu, tiếng nhạc vui đùa tiếp tục vang lên, tiếng cười của Dương Nhã Tuyết  đã ngừng lại, cô ta vẫn ngồi trên sô pha, nhìn Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y ngoài cửa, nhếch môi cười, nụ cười đó có chút ảm đạm.

 

Người duy nhất cảm thấy bất an là Viên Vũ, nhưng khi bà ta nhìn thấy tay Nhan Từ Khuynh xách đồ ăn, cũng nhẹ nhõm hơn.

 

Đón phía trước, kéo tay Dương Họa Y, cảm động nói: “Họa Y đúng là chiếc áo bông ấm áp của mẹ, biết chúng ta đến còn đặc biệt mua đồ ăn chuẩn bị nấu ăn cho chúng ta. Mẹ thích nhất là các món của Họa Y, tươi ngon lắm”

 

Trước khi tới, Viên Vũ đã gọi điện thoại cho Dương Họa Y, nói bọn họ muốn đi qua.

 

Nhưng mà điện thoại của cô tắt máy, không gọi được nên bà để lại một tin nhắn.

 

Dương Nhã Tuyết  lén lưu lại mật khẩu của căn nhà này, liền đưa ba người vào được.

 

Lúc này nhìn thấy tay Nhan Từ Khuynh cầm thức ăn mới mua, bà cho cứ cho rằng Dương Họa Y đã nhìn thấy tin nhắn của bọn họ, để hoan nghênh bọn họ nên cố ý mua đồ ăn, giữ họ lại dùng bữa.

 

“Lúc đầu cha con còn nói muốn mời tổng giám đốc Nhan ra ngoài ăn, nhưng đồ ăn bên ngoài sao sạch sẽ như đồ nấu ở nhà được chứ!”

 

Viên Vũ kéo cánh tay Dương Họa Y, cảm thán nói: “Vẫn là con gái lớn chu đáo, thấu hiểu lòng người, thông hiểu cuộc sống hàng ngày”

 

Dương Họa Y có chút xấu hổ, nói đúng thì không được, mà nói không phải cũng không được.

 

Cô chưa bao giờ biết là người nhà mình lại lỗ mãng như thế, còn không biết lễ phép tùy ý ra vào nhà người khác như vậy.
 
Chương 319


Chương 319:

 

Dương Nhã Tuyết  liếc cô một cái, châm chọc mở miệng: “Chúng ta có năm người, chút đồ ăn này hơi ít đấy!”

 

Từ sau khi tâm tư đen tối bị vạch trần rồi bị đuổi khỏi trang viên Lệ Thủy, tính cách của Dương Nhã Tuyết  càng ngày càng kì quái. Mãi đến sau lúc sinh non bị cắt bỏ tử cung, cả người cô ta cũng trở nên âm trầm giống như một bà phù thủy, cả người đều là oán khí.

 

Trước đây còn có thể giả vờ ngụy trang một chút, bây giờ liền thẳng thừng không chút che giấu bản chất của mình.

 

Có dáng vẻ của loại bình sứt mẻ.

 

Dương Khải Thiên bất mãn kéo con gái, trừng mắt liếc cô ta để cô ta ngậm miệng lại.

 

“Con gái nhỏ của tôi lúc nào cũng vậy, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì là nói cái đó, thật ra không có ý xấu gì cả” Dương Khải Thiên vội vàng lên tiếng hòa giải.

 

Nhan Từ Khuynh cười lạnh, không nói gì.

 

Hôm nay bọn họ định kín đáo đưa con bé cho.

 

Nhan Từ Khuynh, để hai chị em cùng nhau tranh thủ quyền lợi đóng góp cho nhà họ Dường, tại sao nó lại không biết giữ mồm giữ miệng vậy, làm dáng vẻ khiến người ta chán ghét như thế không phải đang phá mình sao?

 

Vợ thì cả ngày chỉ khóc thút thít, con gái thì hoa tàn bại liễu chắc chắn sẽ gả vào gia đình cũng chẳng ra sao cả.

 

Dương Khải Thiên cũng suy nghĩ rất lâu, không bằng lại dùng chiêu cũ.

 

Nếu có thể nhét Dương Họa Y vào nhà họ Nhan thì cũng có thể đưa Dương Nhã Tuyết  đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh! Hai đứa con gái đều hầu hạ bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ nhà họ Nhan lại không cho ông ta chút lợi ích nào?

 

Không biết dạo gần đây tại sao Dương Họa Y lại cố ý đối nghịch với nhà họ Dường, rõ ràng mọi người đều biết Nhan Từ Khuynh chiều chuộng Dương Họa Y, đương nhiên cũng có thể rút ra chút đầu tư từ tập đoàn Nhan Thị.

 

Dương Khải Thiên ngồi không yên, nếu con gái lớn không quan tâm, con gái nhỏ lại sống chết muốn theo đuổi anh rể thì chỉ bằng đưa con gái nhỏ đến, để con gái nhỏ bỏ ra chút sức lực.

 

Đứa con gái nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại là ruột thịt, chắc chắn sẽ đứng về phía người nhà hơn.

 

Nhan Từ Khuynh không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn Dương Họa Y.

 

Nét mặt của cô có chút khó chịu, anh không kiên nhãn nhưng cũng muốn gấp đến muốn xì khói.

 

Viên Vũ mỉm cười đến nhận đồ ăn trong tay Nhan Từ Khuynh: “Con bé Họa Y này, nhiều đồ như vậy sao lại để chồng con xách một mình thế?

 

Không biết chia sẻ gì cả, có phải trong nhà chiều hư con rồi phải không”

 

Nhan Từ Khuynh đổi tay kia xách túi, khéo léo tránh được việc Viên Vũ đến gần.

 

Môi mỏng khế mở, hờ hững vô tình phun ra ba chữ: “Đi ra ngoài.”

 

“Cái, cái gì?”

 

“Ba người các người, cút ra ngoài.”

 

Ba người nhà họ Dường ngây ngẩn, đây là ý gì chứ?

 

Bọn họ còn chưa kịp nói gì mà?

 

Dương Khải Thiên muốn nói gì đó, Nhan Từ Khuynh lại giành trước ngắt lời ông ta, “Nếu như các người thực sự thấy vui khi ở đây, được, căn nhà này cho các người.”
 
Chương 320


Chương 320:

 

Sắc mặt Dương Khải Thiên đang vui vẻ lại nghe anh nói tiếp: “Tuy nhiên, những thứ khác tôi sẽ đòi lại không thiếu thứ gì”

 

Những thứ khác có thể là thứ gì?

 

Đương nhiên là tài chính hỗ trợ cho công ty Dường Gia rồi.

 

Đây rõ ràng là uy hiếp.

 

Viên Vũ và Dương Nhã Tuyết  hình như không hiểu, nhưng Dương Khải Thiên thì đã hiểu ra, sắc mặt chợt thay đổi, tay nắm chặt lại, kéo vợ con ra ngoài.

 

Lúc đi qua bên người Nhan Từ Khuynh, trên mặt còn mang theo ý cười xin lỗi.

 

Ba người họ ra cửa không lâu đã bị bảo vệ trong khu lôi ra bên ngoài.

 

“Buông ra, chúng tôi tự đi được!” Dương Khải Thiên ra sức dãy dụa: “Cậu biết tôi là ai không, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy hả?”

 

Bảo vệ không thèm quan tâm ông ta nói gì, động tác thô lỗ đẩy ông ta ra.

 

Tiện thể chụp ảnh ba người này đăng vào nhóm công việc của mình.

 

Người phụ nữ này trước đây đã bị tổng giám đốc Nhan đuổi ra ngoài một lần, lúc ấy anh ta là người chịu trách nhiệm xử lý, những người khác không biết, hôm nay thấy cả nhà ba người bọn họ ăn mặc không giống người nghèo mới để cho họ vào.

 

Loại chuyện như thế này về sau nhất định không thể để xảy ra tiếp, nếu không bát cơm này chắc chăn không giữ được nữa.

 

Nhưng anh ta tưởng tượng cũng quá tốt đẹp rồi, hôm nay để cho ba người nhà họ Dường vào, ngày hôm sau tất cả đều bị sa thải.

 

Dương Khải Thiên sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên mất mặt như vậy.

 

Nhan Từ Khuynh trở mặt vô tình, mặc dù Dương Họa Y là con gái nhà họ Dường, chỉ cần một câu là có.

 

thể nói đỡ cho nhà bọn họ.

 

Không biết chừng việc Nhan Từ Khuynh rút đầu tư lần này cũng do Dương Họa Y nói qua nói lại bên tai. Bởi vì Dương Nhã Tuyết  lôi kéo người đàn ông của cô, cho nên con nhóc này muốn chỉnh nhà họ Dường.

 

Chuyện này càng khiến cho Dương Khải Thiên muốn nhét Dương Nhã Tuyết  vào bên cạnh Nhan Từ Khuynh hơn.

 

Con gái ruột của ông ta so ra cũng không kém Dương Họa Y là bao, nếu như con gái có thể giành lấy vị trí của Dương Họa Y chẳng phải sẽ càng tốt sao?

 

Hơn nữa, con gái nhỏ còn vì Nhan Từ Khuynh mà phá thai, vì thế mà cắt bỏ tử cung. Chỉ bằng điểm này, Nhan Từ Khuynh nhất định sẽ đối xử với Dương Nhã Tuyết  tốt một chút Dương Khải Thiên nhìn Dương Nhã Tuyết , đặt hết hy vọng lên người cô ta.

 

Nhan Từ Khuynh để số nguyên liệu nấu ăn mới mua vào bếp, quay ra thấy Dương Họa Y đang đứng ngẩn người tại chỗ, anh liền ôm cô từ phía sau, gọi cô tỉnh lại.

 

Dương Họa Y không nhắc lại chuyện nhà họ Dường. Bọn họ tự tiện xông vào nhà người khác là bọn họ quá đáng, nhưng dù sao họ cũng là ruột thịt của cô, cô chỉ có thể thờ ơ chứ không thể làm gì khác được.

 

Chỉ là không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, cả nhà ba người đều tới.

 

Nhìn cha mặc đồ tây nghiêm chỉnh, có vẻ như là có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói Trong lòng có dự cảm xấu, bản năng của con người chính là lẩn tránh vấn đề, cho nên cô không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Dường.

 

Nhan Từ Khuynh ôm cô, cần lỗ tai cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
 
Chương 321


Chương 321:

 

“Đang suy nghĩ có nên nhờ tổng giám đốc Nhan giúp em làm bếp hay không?”

 

“Có thể, nhưng giúp việc bếp núc phải thu lợi ích”

 

Dương Họa Y cười: “Được, thưởng cho anh nhiều thêm một bát cơm”

 

Đáy mắt Nhan Từ Khuynh hiện lên một tia giảo hoạt.

 

Mãi đến lúc ăn cơm, Dương Họa Y mới biết lợi ích mà Nhan Từ Khuynh nói là có ý gì.

 

Nhan Từ Khuynh này chính là một con sói háo sắc, tối qua rõ ràng làm đến tận khuya, còn chưa qua hai mươi tư tiếng anh lại làm ra một bộ dạng đói bụng rồi.

 

Thường ngày đều bị anh đè xuống giường làm, lần này thu lợi ích, cô vừa mới tắm rửa xong, người còn đang trần truồng đã bị anh ôm đến phòng sách.

 

Quần áo anh vẫn chỉnh tề, vẫn là bộ quần áo lúc đi làm.

 

Lúc này, Dương Họa Y mới biết anh vẫn còn bận tâm chuyện không thể “làm” ở phòng làm việc.

 

Buổi tối giúp đỡ chuyện bếp núc nhận lợi ích chỉ là cái cớ, đào sẵn cái hố này chờ cô nhảy vào mới là việc chính.

 

Lúc nhận ra chuyện này thì đã muộn, cô bị đặt trên bàn gỗ, anh đứng ở giữa hai chân cô, mạnh mẽ cày cấy.

 

“Nhan Từ Khuynh… Anh đúng… Đúng là… Không biết xấu hổ.”

 

Lúc ở trong phòng làm việc bị cắt ngang tưởng là xong rồi, không ngờ anh lại mong chờ đến tối bù lại ở trong phòng sách.

 

Làn da trơn mịn dán lên mặt bàn làm bằng gỗ thật, đồ đạc trong phòng sách có phần giống với phòng làm việc của anh, bàn làm việc cũng là kiểu dáng đó.

 

Lúc đó, Dương Họa Y thật sự tưởng rằng cô bị anh đè lên bàn trong phòng làm việc.

 

Người đàn ông trên giường thật sự không mắng không được, Nhan Từ Khuynh híp híp mắt, dùng lực động một cái.

 

Dương Họa Y không nhịn được kêu lên thành tiếng: “Nhan Từ Khuynh! Nhẹ… Chút, nhẹ chút! Em không muốn nữa!”

 

Anh bất mãn: “Gọi chồng!”

 

Cô nững nịu kêu nhỏ: “Chồng, không muốn”

 

Nhan Từ Khuynh vốn muốn khống chế bản thân, nhưng giống như bị tiếng kêu này của cô khơi dậy ý chí chiến đấu, lại càng làm mạnh hơn.

 

Dương Họa Y cũng không nói được câu hoàn chỉnh, chỉ còn lại những từ rời rạc thoát ra khỏi miệng: “Chồng… Không cần nữa… Chồng… Nhẹ một chút…”

 

“Hôn một chút cũng được, nhưng hôn chỗ nào em phải nói rõ, nếu không anh hôn nhầm chỗ thì phải làm sao?”

 

Nhan Từ Khuynh hoàn toàn không khống chế nổi sức mạnh trong cơ thể nữa, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng ra, dưới cái vẻ mặt đối xử lạnh lùng với người ngoài của anh, bên trong lại lưu manh như vậy.

 

Dương Họa Y mệt đến mức cuối cùng không còn sức mà mắng anh nữa.

 

Đợi Nhan Từ Khuynh làm xong mới ôm cô quay về phòng ngủ chính.

 

‘Vừa nấy tắm rửa thật uổng công, hai tiếng đồng hồ bị dày vò như vậy, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top