Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 362


Chương 362:

 

‘Viên Vũ vậy mà lại chủ động nổi giận với người khác? Trong ấn tượng của Dương Họa Y chưa từng có tiền lệ này.

 

Nhưng lần này Viên Vũ vừa đi tới, liền tát cho.

 

Dương Họa Y một cái Một tiếng “Chát” vang lên, vô cùng vang dội.

 

Dương Họa Y không hề phòng bị đã bị đánh cho ngoẹo cả đầu, vẻ tươi cười trên mặt cô còn chưa kịp mất đi đã cứng đờ lại.

 

Những người đứng trong sảnh chính nhìn thấy có chuyện không hay, cũng không dám đụng tới Dương Họa Y, chỉ vội vàng kéo lấy Viên Vũ ra xa.

 

Viên Vũ cũng chẳng thèm nổi giận với những người đang kéo lấy mình, ngược lại vô cùng độc ác nhìn về phía Dương Họa Y, không biết tốt xấu liền mắng mỏ: “Tôi nuôi cô đúng là tốn cơm tốn gạo!”

 

Kể từ bé tới lớn, đây là lời nói nặng nề nhất mà Dương Họa Y từng được nghe.

 

Một hồi lâu sau, Dương Họa Y mới hồi tỉnh lại, cô xoa xoa bên má vừa bị Viên Vũ tát cho kia.

 

Lực tay của Viên Vũ không lớn, nên mặc của cô cũng chẳng đau mấy, chỉ là trong lòng lại đau đớn vô cùng.

 

Cô vẫn đứng ngay chỗ đó, khó hiểu mà hỏi bà ta: “Mẹ làm sao vậy?”

 

Viên Vũ vô cùng tức giận, nếu như không phải bị mấy cô gái đứng ở đại sảnh ngăn cản lại, bà ta hận không thể chạy tới tát thêm cho Dương Họa Y một cái: “Cô còn hỏi tôi làm sao à? Chuyện mà cô làm ra với em gái mình, còn là chuyện mà một con người có thể làm ra được à?”

 

Vừa nhắc tới Dương Nhã Tuyết , đôi mắt của Viên Vũ liền đỏ lên, nước mắt rơi xuống không ngừng: “Nếu như cô không muốn em gái mình qua ở với cô, cô có thể từ chối lời thỉnh cầu của tôi, nếu như cô không muốn chia sẻ Nhan Từ Khuynh với em gái mình, cô cũng có thể nói với tôi. Nhưng mà cô đã làm cái gì, cô vậy mà lại đối xử độc ác như thế đối với em gái! Cô còn là người à?”

 

Dương Họa Y không để ý tới việc mình bị mắng mỏ vô cớ, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không tốt đang xảy ra: “Mẹ, Nhã Tuyết  làm sao.

 

vậy?”

 

“Nhã Tuyết  làm sao vậy? Cô còn mặt mũi mà hỏi tôi à?” Viên Vũ vừa lau mắt vừa mảng cô bất hiếu: “Chuyện riêng trong nhà như thế này, mà cô ở ngay giữa thanh thiên bạch nhật hỏi tôi. Có phải cô muốn người khác biết được hết, sau đó hủy.

 

hoại đi gia đình, hủy hoại em gái của mình, thì cô mới chịu thỏa mãn phải không?”

 

Dương Họa Y có chút không đành lòng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Cơ thể mẹ không khỏe, khóc nhiều không tốt cho mắt mẹ đâu.”

 

Nghe thấy tiếng khóc của Viên Vũ không ngừng, vô cùng tức giận. Cô đành để cho những người ở trong sảnh chính buông bà ta ra, ngừng một hồi, sau đó mới đi đến trước mặt Viên Vũ: “Nếu không như này đi, mẹ con mình tìm một chỗ nào không có người lạ rồi nói.”

 

Viên Vũ trầm mặc.

 

Dương Họa Y theo thói quen đưa tay ra đỡ lấy Viên Vũ, nhưng lại bị bà ta ta ghét bỏ đẩy ra.

 

Theo đường dẫn ở trước sảnh chính, cô đi đến một căn phòng thường chỉ dùng để làm phỏng vấn, sau đó lại rót thêm hai cốc nước ấm mang vào.

 

Dương Họa Y nhìn thấy Viên Vũ khóc không ngừng, thì vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh bà ta, đợi đến khi bà ta bình tĩnh trở lại.

 

“Tôi thực sự hối hận vì đã nuôi lớn cô, nếu lúc trước biết cô là tai họa thì tôi đã nghe theo lời của cha cô rồi” Viên Vũ không thể ngăn cản được sự hối hận trong lòng mình.

 

Bà ta hận bản thân mình quá mềm lòng, nếu như lúc trước bà nghe theo lời Dường Hải Thiên, đưa Dương Họa Y vào trại mồ côi sau khi Nhã Tuyết  sinh ra, thì có phải Nhã Tuyết  sẽ không phải chịu sự đau đớn như bây giờ không?”

 

“Rốt cuộc Nhã Tuyết  làm sao vậy?” Dương Họa Y không hiểu một cái gì, hiện tại hoàn toàn không hiểu rõ, một người mẹ vốn luôn dịu dàng như bà ta, tại sao lại tức giận đến như vậy cơ chứ?
 
Chương 363


Chương 363:

 

“Cô còn giả vờ giả vịt không biết gì với tôi à ?”

 

Viên Vũ tức giận tới mức run cả lên.

 

“Mẹ, con thực sự không hiểu gì cả?”

 

“Được vậy tôi nói rõ ràng cho cô nghe, những.

 

ngày Nhã Tuyết  ở trang viên Lệ Thủy, cô rốt cuộc đã làm gì nó?”

 

“Ngày đầu tiên khi Nhã Tuyết  chuyển đến đó, con và con bé đã xảy ra tranh chấp, trán của con bị thương, sau đó con đã chuyển đến nhà bạn ở rồi: Họa Y cũng vậy.

 

Từ trước đến nay, bà vẫn luôn thật lòng coi cô

 

“Cô nói như vậy là muốn chứng minh rằng lúc đó mình không hề ở trong trang viên Lệ Thủy và không biết chuyện gì đã xảy ra với Nhã Tuyết  phải không? Cô muốn mượn cái cớ này để rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm và chứng tỏ mọi chuyện đều không liên quan đến mình sao?”

 

Viên Vũ khóc không ngừng, trên mặt cũng không còn vẻ hòa nhã như lúc đầu.

 

“Tại sao tôi lại nuôi có thể nuôi lớn một đứa con‹gái lòng dạ nham hiểm như cô cơ chứ?”

 

Viên Vũ vỗ ngực đầy tức tưởi: “Vào cái ngày mà cô không có mặt ở đó, đứa con gái bé bỏng.

 

Nhã Tuyết  của tôi bị người khác xâm hại, trên người mang đầy vết thương, vậy mà người làm chị như cô lại không biết gì sao?”

 

“Mẹ, chuyện của Nhã Tuyết  có lẽ còn có uẩn khúc đẳng sau.”

 

“Phì!” Viên Vũ nhổ nước bọt vào người cô: “Tôi không tin! Dương Họa Y, tôi cảnh cáo cô. Từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không nhận cô là con gái tôi, cô cũng không cần nhìn mặt tôi nữa. Chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã làm với em gái cô, tôi chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức!”

 

Trước thái độ hử vậy của Viên Vũ, Dương Họa Y không thể cãi lại: “Con không hề muốn như vậy mà. Mẹ! Mẹ nghe con giải thích đã, em gái con tinh thần không được ổn định, nó..”

 

“Im miệng! Ý của cô làem gái cô tự nguyện để bốn thẳng đàn ông đó xâm hại nó sao?” Viên Vũ tức giận đến run người, bà hoàn toàn không tin lời giải thích này của Dương Họa Y.

 

Ngay cả là một người có vấn đề về thần kinh cũng biết cái gì gọi là nhạy cảm.

 

Trầm cảm không hoàn toàn là bệnh tâm thần, nó còn có ý thức, biết phân biệt đúng sai, làm sao nó có thể từ bỏ một Nhan Từ Khuynh ưu tú như vậy để chấp nhận làm chuyện đó với bốn người đàn ông trung niên lạ mặt cơ chứ?

 

“Họa Y, nếu như cô đã không đồng ý chia sẻ Nhan Từ Khuynh cho Nhã Tuyết  thì sao không nói sớm cho tôi biết? Tại sao cô lại phải đợi đến sau khi nó đã đi tới đó rồi mới đổi xử với nó như vậy cơ chứ? Cô còn có lương tâm không?” Viên Vũ vô cùng đau lòng, bực tức nói với cô. Bà muốn làm gì đó để có thể trút được:cơn giận này nhưng lại không thể làm gì.

 

Dương Nhã Tuyết  là con gái của bà, nhưng mà Họa Y cũng vậy.

 

Từ trước đến nay, bà vẫn luôn thật lòng coi cô là con gái ruột mà hết lòng yêu thương, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến lợi ích của Nhã Tuyết  thì việc gì bà cũng có thể vì cô mà giành lấy.

 

Nhưng còn cô thì sao?

 

Cô lại hủy hoại cuộc đời đứa của con gái ruột của bà để báo đáp lại cho bà sao?

 

“Có phải cô cho rằng Nhã Tuyết  đã từng có con với Nhan Từ Khuynh, còn từng vì nó mà sảy thai, cô sợ rằng Nhan Từ Khuynh sẽ vì áy náy mà nảy sinh tình cảm với Nhã Tuyết ; làm lung lạy vị trí của cô trong lòng nó sao?

 

“Mẹ! Tại sao mẹ luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng như vậy chứ? Đứa bé không phải là con của Nhan Từ Khuynh.”

 

Dương Họa Y thật sự không biết phải làm thế nào. Kể từ khi Dương Nhã Tuyết  phải sảy thai, không chỉ tinh thần của Nhã Tuyết  trở nên bất ổn, mà đến mẹ cô cũng gần như là phát điên.
 
Chương 364


Chương 364:

 

“Không phải của nó thì còn có thể là của ai được cơ chứ?”

 

“Chuyện này thì con không biết, nhưng con có thể chắc chắn, đứa con mà Nhã Tuyết  từng mang trong bụng không phải là của Nhan Từ Khuynh”

 

Viên Vũ giơ tay lên giáng cho Dương Họa Y một cái tát, sau đó cầm cốc nước trên bàn ném mạnh vào người cô, “Dương Họa Y, tôi thật sự hối hận vì đã nuôi nấng cô trở nên xấu xa như vậy, vì lợi ích của bản thân mình mà cô lại có thể nói em gái mình có con với người đàn ông khác ở bên ngoài sao?”

 

Dương Họa Y đứng sững sờ tại chỗ. Chỉ cần Nhã Tuyết  xảy ra chuyện thì cô có giải thích như thế nào cũng vô ích.

 

Lẽ nào cô không phải con gái của bà sao?

 

Tại sao đến cả cơ hội được lắng nghe cô cũng không có? Hai mắt của Dương Họa Y hơi đỏ lên: “Mẹ, lẽ nào con không phải con của mẹ sao?”

 

“không phải, cô không phải con tôi” Viên Vũ tức giận đến mức hai mắt đỏ au. Cốc nước ở trước mặt khi nãy đã bị ném đi, bên cạnh không.

 

còn đồ vật gì có thể giúp bà xả cơn tức này được nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô đầy hung dữ.

 

“Mẹ, mẹ đừng nói những lời như vậy.”

 

Những lời nói tàn nhắn như vậy khiến cho con người ta thật sự đau lòng, lúc này trái tim Dương Họa Y đau âm ỉ “Tôi nói đâu có sai, ngay từ đầu cô đã không phải là đứa con do tôi dứtruột đẻ ra rồi. Năm đó sức khỏe tôi không tốt, bác sĩ nói cơ thể tôi khó thụ thai, đã kết hôn nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa thể mang thai. Vì vậy nên tôi với bố cô đã đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi cô. Có trời mới biết sau đó một vài năm, tôi lại có thể may mắn mang thai Nhã Tuyết  một cách thần kỳ đến thế nào.

 

Bây giờ Viên Vũ chẳng còn để ý đến chuyện gì nữa. Dương Họa Y đã hãm hại con gái bà, bà tuyệt đối sẽ không để cô được sống yên ổn.

 

Từ trước đến nay bà vẫn luôn lo sợ Dương Họa Y sẽ bị tổn thương nên mới giấu cô chuyện này, đối xử với cô như với con gái ruột của chính mình.

 

Nhưng mà cô lại có thể đối xử với đứa con gái cưng Nhã Tuyết  của bà như thế, vậy thì bà cũng không cần phải nể tình gì nữa.

 

“Cô vốn dĩ không phải con gái ruột của tôi, cô chỉ là một đứa con hoang không ai cần, là thứ rác rưởi bị người ta vứt bỏ!” Viên Vũ dùng những lời lẽ tàn nhẫn, hằn học nhất để công kích người con gái đang đứng trước mặt bà.

 

Viên Vũ biết rằng, Dương Họa Y còn có Nhan Từ Khuynh bảo vệ, bà sẽ chẳng thể làm gì cô.

 

Nhưng bà không cam tâm, bà phải khiến cho trái tìm cô có cảm giác như bị đâm nát, nếu không thì làm sao có thể xứng với những gì mà đứa con gái bất hạnh của bà phải chịu đựng cơ chứ!

 

Dương Họa Y gắng gượng cười, nhưng trông cô cười như vậy thật sự còn khó coi hơn cả khóc: “Mẹ, con biết con có nhiều chỗ sai, nhưng mẹ đừng đùa như vậy có được không?”

 

©ô tiến lên phía trước muốn kéo lấy áo của bà, giống như dáng vẻ làm: nũng với bà của cô ngày trước vậy.

 

Viên Vũ ghét bỏ tránh né cô, ánh mắt nhìn Dương Họa Y đầy căm phẫn, hận không thể tát cô thêm một cái nữa.

 

“Lúc tôi đưa cô từ trại trẻ mồ côi về cô còn chưa đầy một tuổi, dáng vẻ trông như một cái bánh baø nhỏ trảng trẻo mềm mại: Lúc đó tôi đối xử tốt với cô đến thế nào cơ chứ? Chẳng bao giờ phải nhờ đến sự giúp đỡ của ai, thay tã hay cho.

 

bú, tôi tự mình làm hết tất cả mọi chuyện. Thậm chí còn vì sợ rằng ban đêm cô sẽ quấy khóc nên tôi đã chuyển vào ngủ cùng cô”

 

“Khi nhận cô về nuôi, tôi thật sự đã coi cô như con gái ruột của mình, còn lo rắng vì chúng ta không có quan hệ huyết thống nên sẽ luôn có một khoảng cách vô hình nào đó, vì vậy tôi đã luôn-cố gắng tận tình:chăm sóc; nuôi nấng cô để kéo khoảng cách lại gần, tận mắt nhìn cô biết bò, biết đi, biết nói,..”

 

“Sau này khi mang thai Nhã Tuyết , tôi thậm chí còn cho rằng đây chính là kỳ tích mà cô mang đến cho chúng tôi, cô chính là ngôi sao may mắn bé nhỏ của nhà chúng tôi: Sự xuất hiện của cô lúc đó thật sự đã khiến cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn rất nhiều”.
 
Chương 365


Chương 365:

 

“Vì vậy cho nên ngay cả khi đã có Nhã Tuyết  rồi, Hải Thiên nói muốn trả cô về trại trẻ mồ côi, tôi cũng đã không đồng ý, còn đuổi hết những người làm cũ ở trong nhà đi bởi họ biết cô chỉ là con nuôi. Bởi vì mặc dù tôi đã có đứa con gái ruột do chính mình sinh ra rồi tôi vẫn muốn cho cô một hy vọng, cho cô một mái ấm gia đình”

 

“Khi đó, tôi thấy cô đáng yêu biết bao, ngoan ngoãn, nghe lời biết nhường nào, hơn nữa lại biết chăm sóc em gái, chẳng bạo giờ gây ra phiền phức chø chúng tôi. Tôi luôn cho rằng cách làm của Hải Thiên không đúng, cô chính là ngôi sao.

 

may mắn của cái nhà này, nên đối xử thật tốt với cô mới phải. Nhưng bây giờ xem ra, người sai không phải Hải Thiên, mà là “Cô là một đứa sao chổi, cô khiến cho Công ty Nhan Gia tụt dốc, thậmrchí là phá sản. Sự xuất hiện của Nhã Tuyết  là để nhắc nhở tôi nên trả cô về với trại trẻ mồ côi. Nhưng lại chỉ vì tôi không nhẫn tâm đưa cô đi nên bây giờ mới khiến cho.

 

Nhã Tuyết  phải chịu nhiều tổn thương đến như vậy. Tất cả đều là lỗi của cô, cũng là lỗi của tôi”

 

Nước mắt của bà rơi xuống như mưa, bà nhìn Dương Họa Y đầy giận dữ, sau đó tự tát mình một cái thật mạnh.

 

“Đều tại tôi..”

 

Dương Họa Y chớp mắt; chợt nhận ra có dòng nước nóng hổi chảy ra từ trong hốc mắt. Đến lúc.

 

này cô mới phát hiện ra mình đã khóc từ lúc nào không hay.

 

“Con không phải con ruột của mẹ..” Có nghĩa là từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô đều thiên vị Nhã Tuyết  một cách vô điều kiện.

 

Chẳng trách, dù cho cô có nỗ lực đến như thế nào, cha mẹ cô cũng chỉ coi cô như một con tốt.

 

Chẳng trách, khi Dương Nhã Tuyết  nói thích chồng cô, người mẹ này ngay lập tức- cầu xin cô nhường hạnh phúc của mình cho em gái.

 

Hóa ra tất cả những điều này đều là vì trong mắt họ cô chỉ là người ngoài.

 

Cả người Dương Họa Y cứng đờ, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm tự.

 

hỏi: “Con không phải con gái của mẹ, vậy thì con là ai?”

 

“Cô là một đứa con hoang! Là thứ rác rưởi!”

 

Dịu dàng như Viên Vũ, vậy mà cũng có thể nói ra những lời nói độc ác như vậy, Dương Họa Y bị những lời nói của bà làm cho sững sờ, chẳng lẽ cô thực sự đã làm sai?

 

Thế nhưng, cô chỉ đang bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, cô có lỗi gì chứ?

 

“Lẽ ra cái đồ con hoang như cô không nên đến thế giới này!” Viên Vũ nói ra những lời cay độc.

 

Vào lúc đó, bà ta đã mất đi thứ tình cảm thiêng liêng của người mẹ, thay vào đó là bộ quần áo của mụ phù thủy, lời nói giống như đang nguyền rủa cô.

 

“Điều hối hận nhất trong cuộc đời của tôi chính là không vứt cô vào thùng rác”

 

‘Viên Vũ hùng hổ đi tới bên cạnh Dương Họa Y: “Dương Họa Y, từ hôm nay trở đi, cô không phải là con gái của tôi. Tôi biết Nhan Từ Khuynh đang bảo vệ cô, tôi không thể làm gì cô. Nhưng tôi nói cho cô.

 

biết, cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cũng sẽ không tha thứ chính mình.”

 

Sau khi nói xong những lời này, Viên Vũ giống như bị rút cạn hết sức lực, tập tễnh rời đi.

 

Dương Họa Y đuổi theo hai bước, hét lớn: “Mẹ!”

 

Viên Vũ nghe thấy, nhưng vẫn không dừng lại, thậm chí một chút do dự cũng không có, cứ như vậy mà rời đi.

 

Dương Họa Y mất hết sức lực ngồi xuống, nghĩ đến những lời Viên Vũ vừa nói, trong đầu cô đều là hình ảnh hỗn loạn.
 
Chương 366


Chương 366:

 

Cô không phải con nhà hợ Lê…

 

Vậy thì rốt cuộc cô là ai?

 

Đứa con hoang saø?

 

Khi Nhan Từ Khuynh tìm thấy Dương Họa Y thì thấy cô đang ngồi trong một góc tường, hai tay ôm đầu gối.

 

Hốc mắt đỏ hoe, nhưng hai mắt lại khô không khốc không có lấy một giọt nước mắt.

 

Đầu ngón tay của Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng xoa má cô rồi mới nhận ra rằng không phải cô không khóc, mà là đã khóc đến cạn kiệt nước mắt từ lâu rồi.

 

Anh kéo cô từ dưới đất lên rồi ôm cô vào lòng: “Chúng ta về nhà thôi.”

 

“Em không có nhà… Dương Họa Y ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn anh đầy thất vọng, mờ mịt, có chút lúng túng: “Em không phải là con của cha mẹ em, vậy rốt cuộc em là ai? Nhà của em ở đâu?”

 

Tại sao cha mẹ ruột của cô không muốn cô?

 

Cô thực sự là đứa con hoang?

 

Tại sao Nhã Tuyết  có được sự che chở của cha mẹ mà cô lại chỉ có thể là một quân cờ bị bỏ rơi nhiều lần.

 

Cô cũng muốn giống như Nhã Tuyết  được bố mẹ yêu thương, chê chở.

 

“Có anh, em có anh làm chỗ dựa, vậy không phải là nhà sao?” Nhan Từ Khuynh nhẹ giọng nói: “Có lẽ là sẽ rất nhanh thôi, chúng ta sẽcó một đứa nhỏ được sinh ra trong sự đùừm bọc, yêu thương”cuộc em là ai?”

Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Nhóm tập trung lên trên app nhé!

Nhan Từ Khuynh dừng lại, quay đầu lại, hôn lên vết sẹo trên trán cô: “Em là ai không quan trọng, en còn có anh”

 

Dương Họa Y vòng tay-ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào trong vai anh cợ cọ: “Vậy anh không được nói dối em, không được lại tính kế em.”

 

“Được.”

 

“Càng không được vì danh nghĩa tốt cho em mà âm thầm làm chuyện khác sau lưng em.”

 

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lóe lên vài tia u tối: “Hiện tại, em vấn không bỏ được nhà họ Dường?”

 

Ý cô là không muốn anh vì sự việc lần này mà gây áp lực cho nhà họ Dường.

 

“Dù Sao nhà hợ Dương cũng đã nuôi ñấng em”.

 

“Nhưng cái giá trị họ nhận được từ em đã vượt xa so với mức phí nuôi dưỡng”.

 

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Có phải anh đã làm gì đó rồi không?”

 

Nếu không, anh sẽ không nói với giọng kiên quyết.như vậy.

 

Nhan Từ Khuynh thành thật gật đầu: “Đúng vậy, lời em nói đã quá muộn. Cách đây không lâu, anh đã ra lệnh rồi. Bây giờ, chỉ e rằng, tất cả khoản tài chính mà nhà họ Nhan đầu tư cho nhà họ Dường bao.

 

năm qua đều đã rút hết.”

 

Dương Họa Y nhìn sắc mặt của anh, đột nhiên im lặng.

 

Nhan Từ Khuynh nói với vẻ nặng nề: “Nhà họ Dường không phải nhà em, người nhà họ Dường cũng chưa từng coi em là người thân thật sự. Hôm nay, người mà em vẫn quan tâm nhất, Viên Vũ, cũng đã dùng những từ ngữ thấp kém nhất để nói về em, em thật sự vẫn muốn giúp nhà họ Dường?”
 
Chương 367


Chương 367:

 

Dương Họa Y không nói, mà nhẹ lắc đầu.

 

Đã từ lâu rồi, cô đã suy nghĩ rất rð ràng, bất kể là Tập đoàn Nhan Thị có giúp đỡ nhà họ Dường hay không, thì đó đều là chuyện của Nhan Từ Khuynh, cô không có quyền chỉ phối hành động của anh.

 

Càng huống hồ là anh chỉ rút vốn, chứ không đàn áp.

 

Nhiều năm gần đây, Công ty Dường Gia giống như cái động không đáy, không ngừng hút lấy tiền vốn từ Tập đoàn Nhan Thị. Về tình hay về lý thì cách làm của Nhan Từ Khuynh đều không sai.

 

Mà cô cũng mệt rồi, cũng không muốn dùng tâm trạng lo bò trắng răng để lo lắng cho chuyện của nhà họ Dường nữa.

 

Còn với nhà hợ Dương mà nói, cho dù cô làm gì thì cũng là sai. Vậy cô không cần phải lo chuyện bao.

 

đồng mà tự chuốc vạ vào mình nữa.

 

Nhan Từ Khuynh tan làm sớm, bế cô vợ của Tổng giám đốc, người đang mặt mày ủ rũ, đi thẳng vào.

 

đám đông phía trước, bước vào thang máy của Tổng giám đốc.

 

Các nhân viên của Tập đoàn Nhan Thị tận mắt nhìn thấy cảnh này thì lại chịu ngược đãi, phải nhìn người ta tình tứ.

 

Tập đoàn Lậm Thị trực tiếp rút toàn bộ vốn, Công ty Dường Gia phá sản trong một đêm.

 

Công ty Dường Gia đã chỉ còn lại là một cái vỏ.

 

rỗng từ lâu. Cho dù có nguồn vốn của Tập đoàn Nhan Thị bơm vào không ngừng, nhưng nếu không.

 

ra tay từ gốc rễ, loại bỏ đội ngũ quản lý cấp cao.

 

thối nát, xây dựng lại hoàn toàn công ty, thì về căn bản cũng không có cách nào có thể vực dậy.

 

được.

 

Dường Hải Thiên là một người luôn bảo thủ với suy nghĩ của bản thân. Muốn cải cách mới lại công ty của ông ta, mà ông ta đã không đồng ý thì cũng không có khả năng làm được.

 

Sau khi Tập đoàn Nhan Thị rút vốn, Công ty Dường Gia lập tức giống như cây đèn cạn dầu.

 

Ngoại trừ căn nhà ở trang viên Lệ Thủy, người nhà họ Dường chẳng còn lại gì cả.

 

Dường Hải Thiên không biết là vợ và con gái ông ta lại gây chuyện, còn đi tìm Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y khắp nơi, muốn tìm thử chỗ để xoay chuyển tình thế.

 

Nhưng Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y đã đổi sang sống ở chỗ mới rồi, mà nơi đó ở đâu, thì ông ta không biết.

 

Ông ta cũng từng chạy đến.nhà cũ nhà họ Nhan để thử vận may, nhưng về căn bản thì đến cửa nhà, mà ông chủ bà chủ nhà họ Nhan cũng không cho ông ta bước vào.

 

Dường Hải Thiên hết cách; chỉ có thể chạy đến nằm vùng ở Tập đoàn Nhan Thị.

 

Ông ta chặn ở cửa liên tục mấy ngày, nhưng đến cửa cũng không vào được.

 

Sau đó có một lần cái khó ló cái khôn, ông ta chạy đến hầm gửi xe, nằm vùng ở đó cả một ngày, cuối cùng đã đợi được người đến.

 

Nhan Từ Khuynh vừa bước ra khỏi thang máy.

 

chuyên dùng, liền bị Dường Hải Thiên chặn đường: “Tổng giám đốc Lâm, sao đột nhiên cậu lại cứ như vậy mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Dường? Tốt xấu gì cũng nể mặt Họa Y, đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy chứ”

 

“Họa Y không phải con gái của ông bà.
 
Chương 368


Chương 368:

 

Ông bà cũng đã làm ra những chuyện không nể chút mặt mũi, cũng không định nhận cô ấy, giờ lại coi cô ấy là gì? Quân cờ hay là lá chắn?”

 

Nụ cười trào phúng của Nhan Từ Khuynh đâm thẳng vào mắt Dường Hải Thiên. Lúc này, ông ta mới biết lại là chuyện do vợ và đứa con gái muốn tìm chỗ chết của ông ta gây ra.

 

Ông ta vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm, cầu xin Nhan Từ Khuynh mở cho một con đường sống. Nhưng Nhan Từ Khuynh lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta, lấy điện thoại ra.

 

Dường Hải Thiên tưởng là còn có cơ hội,không ngừng cầu xin. Mà ngay sau đó, ông ta mới phát hiện ra, Nhan Từ Khuynh lấy điện thoại ra là để gọi bảo vệ đến lôi ông ta đi.

 

Bị bảo vệ mạnh mẽ lôi đi, Dường Hải Thiên kêu la: “Nhan Từ Khuynh, cậu cũng quá tuyệt tình rồi đó. Thật sự chẳng để lại chút gì cho tôi, cậu không sợ Họa Y đau lòng sao?”

 

Lúc này, Nhan Từ Khuynh mới trừng mắt nhìn ông ta, anh bật cười: “Không phải còn có căn nhà đó sao? Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ rồi chứ: Nếu các ông đã thích như vậy thì căn nhà đó để lại cho các ông”

 

Nhưng những thứ khác, nhà họ Dường sẽ chẳng giữ lại được thứ gì cả.

 

Con người có thể có lồng tham, cũng có thể có dã tâm.

 

Nhưng một khi bạn đã có.suy nghĩ không nên có, nếu phát sinh hậu quả khác, vậy thì tất nhiên cũng phải chấp nhận.

 

Người nhà họ Dường vùng vẫy sắp chết, đã tìm vô số cách nhưng vẫn đi vào đường cùng.

 

Nhan Từ Khuynh có chút lo lắng, sợ Dương Họa Y trách bản thân anh làm việc quá nhẫn tâm.

 

Nhưng trên thực tế, sự lo lắng của anh hoàn toàn là dư thừa.

 

Dương Họa Y ngoại trừ có chút khó chịu, thì cũng không hề có phản ứng gì quá lớn.

 

Người nhà họ Dường chỉ cõi cô là công cụ có thể lợi dụng. Mấy năm nay, những tính toán của bọn họ đối với cô, cũng đã đủ để bù vào những ân tình này rồi.

 

Càng huống hồ là việc làm của Nhan Từ Khuynh thật sự không phải cắt đứt hoàn toàn đường sống của bọn họ.

 

Anhchỉ rút vốn đầu tư của chính-ảnh mà thôi, ngoài ra, còn để lại căn nhà ở trang viên Lệ Thủy.

 

cho bọn họ.

 

Cho dù Tập đoàn Nhan Thị chịu trách nhiệm về việc vỡ nợ, thì bọn họ cũng sẽ không đến nỗi không có nơi ở cố định, chí ít còn có trang viên Lệ Thủy.

 

Người quá đáng thật sự là nhà họ Dường.

 

Dường Hải Thiên không cam lòng rời bỏ cuộc sống.của xã hội thượng lưu, mỗi ngày đều suy nghĩ trăm phương nghìn kế để kêu gọi vốn đầu tư, cuối cùng vẫn không thể thay đổi được tình hình.

 

Ông ta cố gắng chống đỡ, không chịu để Công ty Dường Gia cứ như vậy mà phá sản, bước đến đường cùng lại có suy nghĩ cá chết lưới rách.

 

Những người của nhà họ Dường khác lại phát ngôn bừa bãi, phao tin đồn khắp nơi, nói rằng Dương Nhã Tuyết  từng mang thai đứa con của Nhan Từ Khuynh, còn vì bảo vệ danh tiếng của anh mà đi phá thai, cuối cùng còn mất đi tử cung. Nhan Từ Khuynh chính là vì sợ những chuyện này lộ ra nên mới trắng trợn “Đàn áp” Công ty Dường Gia, ép bọn họ im miệng mãi mãi Loại tin đồn không có căn cứ mà logic cũng có vấn đề này, có người tin, cũng có người không tin.

 

Nhưng cuối cùng vẫn phải xem tâm tư của bản thân nghiêng về bên nào.

 

Bất kể chuyện này có ồn ào đến mức nào, thì chắc chắn cũng không có ai dám chạy đến trước mặt Nhan Từ Khuynh nói ra chuyện này. Nhưng Dương Họa Y thì hiển nhiên là dễ bắt nạt hơn Nhan Từ Khuynh nhiều.

 

Mỗi lần Dương Họa Y đi xuống một mình thì luôn có phóng viên không biết từ đâu chui ra chạy đến trước mặt cô truy hỏi không ngừng; giống như là có thể lấy được một vài tin tức của nhà quyền thế từ trong miệng cô vậy.

 

Vì vậy sau này, Dương Họa Y không dám một mình đi lại lung tung nữa, dứt khoát ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cùng với Nhan Từ Khuynh.
 
Chương 369


Chương 369:

 

Nhan Từ Khuynh làm việc, cô nghỉ ngơi ở khu vực nghỉ ngơi mà anh đã chuẩn bị sẵn.

 

Vốn dĩ cô cho rắng qua mấy ngày thì chuyện này sẽ cứ vậy mà trôi quá;nhưng người nhà họ Dường lại mang theo tâm thế “Không làm ầm chuyện đến mức cá chết lưới rách thì không ngừng lại”.

 

Dường Hải Thiên không chịu để công ty phá sản, chính là vì không nỡ bỏ cuộc sống xa xỉ hiện tại, mà Viên Vũ cùng Dương Nhã Tuyết , từ nhỏ đã được nuông chiều thành quen, cũng giống như vậy, làm sao có thể chấp nhận sự thay đổi này?

 

Bọn họ đều tưởng rằng Nhan Từ Khuynh chỉ thích Dương Họa Y mà thôi, lại không ngờ Nhan Từ Khuynh có thể vì Dương Họa Y mà làm đến mức này.

 

Không biết là đối thủ cạnh tranh nào ghen tức với Tập đoàn Nhan Thị, thật sự tin vào tin đồn mà nhà họ Dường lan truyền, tin răng Dương Nhã Tuyết  thật sự có loại quan hệ xấu hổ đó với Nhan Từ Khuynh, lại nhúng tay vào giúp nhà họ Dường thật, đồng thời cũng khiến tin đồn càng ngày càng lớn.

 

Nhan Từ Khuynh chăm chú nhìn tin đồn trên mạng, trong đáy mắt lóe lên sự sắc bén.

 

Dương Họa Y ló đầu ra từ sau người Nhan Từ Khuynh, cũng nhìn lướt qua tin đồn anh đang đọc, sau đó hỏi anh: “Bây giờ phải làm sao? Hình như: chuyện càng ngày càng lớn rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh vươn cánh tay dài, ôm lấy cô vào.

 

lòng, đặt lên đùi anh: “Nóira sự thật, em sợ không?”

 

Dương Họa Y ngạc nhiên: “Lẽ nào anh biết đứa bé ở trong bụng Dương Nhã Tuyết  là của ai?”

 

Nhan Từ Khuynh tựa cằm vào vai cô, nhẹ nhàng cọ qua lại mấy lần: “Dù sao cũng không phải của anh”

 

“Nếu như thật là của anh, vậy hiện giờ người ngồi vào vị trí này có lẽ không phải là em rồi” Dương Họa Y cong môi, thản nhiên cười với anh, nhưng lại vẫn có chút lo lắng; “Nhưng mà chuyện này sẽ không truyền đi mãi như vậy chứ?”

 

“Nói ra chân tướng sự việc, em có để ý không?” Anh vẫn như cũ, hỏi lại câu nói đó.

 

Dương Họa Y đã nhận được thông tin gì đó từ trong câu hỏi của anh, cô do dự: “Không để ý”

 

Gieo gió gặt bão.

 

Người làm sai không phải bọn họ, vì sao hậu.

 

quả này lại muốn để bọn họ chịu trách nhiệm?

 

Dương Họa Y không biết nên đối mặt với người nhà họ Dường như thế nào mới là đúng, liền dứt khoát không đối mặt nữa, để tất cả chuyện này cho Nhan Từ Khuynh xử lý.

 

Mà sự xuất hiện của Hạ Lan Châu lại mang đến chút niềm vui cho cuộc sống vô cùng khó xử của cô.

 

Hạ Lan Châu biết tình hình gần đây của Dương Họa Y, hẹn cô ra ngoài không tiện, nhưng vì chuyện này nên không thể không tự mình đến một chuyến.

 

Hạ Lan Châu.nghĩ tới nghĩ lui,vẫn mang thiệp cưới đến Tập đoàn Nhan Thị.

 

Dương Họa Y không làm phiền Nhan Từ Khuynh, cùng Hạ Lan Châu lên sân thượng hít gió trời, nói những lời tri kỷ giữa những người bạn thân.

 

Nói ra thì không biết tại sao, mấy tháng gần đây, quan hệ giữa hai người hình như càng ngày càng xa.

 

Cũng không biết là do Dương Họa Y quá nhiều việc nên quên không liên lạc với Hạ Lan Châu, hay.

 

là Hạ Lan Châu có tình yêu và gia đình của riêng mình rồi nên không có thời gian để chú ý đến Dương Họa Y nữa.

 

Tóm lại, từ bạn thân nhất, không có gì không thể nói, đột nhiên lùi lại một bước, chỉ còn lại là bạn.

 

Giữa hai người họ chẳng có ai làm sai điều gì, nhưng khoảng cách chính |à một thứ kỳ diệu như vậy, bọn họ không hẹn mà cùng trở nên không thân với đối phương.
 
Chương 370


Chương 370:

 

Và đây cũng là lần duy nhất trong mấy tháng nay mà Hạ Lan Châu chủ động liên lạc với cô.

 

Ánh nắng vừa phải, gió thổi nhẹ nhàng.

 

Dương Họa Y nằm bò trên sân thượng, từ trên cao ngắm nhìn cảnh tượng xe cộ tấp nập ở dưới tầng, trong lòng hơi cảm khái.

 

Người đứng trên đỉnh cao là có thể quyết định vận mệnh của người khác. Nhưng ñgười ở bên dưới thì đến một lựa chọn để chọn cũng không có.

 

Vốn dĩ cô là người không có lựa chọn đó, đến thân thể trong sạch và hôn nhân của bản thân cũng bị coi làm thẻ đánh cược và âm thần bị người ta trao đổi. May mắn thay, cô đã gặp được Nhan Từ Khuynh, từ đó cô mới có thể đứng ở nơi cao.

 

nhất và ñhìn xuống đám đông bên dưới: Hạ Lan Châu cười nói: “Họa Y, lâu ngày không gặp, cậu càng ngày ngày càng đẹp đấy”

 

Lời nói này của Hạ Lan Châu không phải là lời nịnh nọt giả dối, mà là lời nói thật từ sâu tận đáy lòng.

 

Tình yêu thật sự là thứ nuôi dưỡng con người.

 

Dương Họa Y vốn dĩ là một người rất đẹp, nhưng gần đây, sau khi thật sự ở bên Nhan Từ Khuynh, giơ tay nhấc chân đều có thêm vài phần quyến rũ ghẹo.

 

người và cả sự trong sáng của cô gái nhỏ.

 

Đây là thứ mà trước giờ Dương Họa Y chưa từng có.

 

Cuộc sống của Dương Họa Y vẫn luôn bị chèn ép và khống chế bởi nhà họ Dường, thậm chí là bởi vì chính cô ta nữa.

 

Hạ Lan Châu.cảm thấy hiện-giờ rất tốt, Dương Họa Y đã củng cố cuộc hôn nhân của cô, mà Hạ Lan Châu cuối cùng cũng đã có được tình yêu của bản thân mình.

 

Dương Họa Y nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cậu cũng đã chín chắn hơn nhiều rồi”

 

Hạ Lan Châu nói: “Sắp có gia đình rồi, cũng nên như vậy rồi”

 

Dương Họa Y hơi sững người: “Ý của cậu là cậu sắp kết hôn rồi sao?”

 

“Ừ”.Trong nụ cười của Hạ Lan Châu mang theo sự ngại ngùng của con gái: “Đám cưới của tớ và anh trai là vào cuối tuần, tớ đến đưa thiệp cho cậu.

 

Hai người họ từng là bạn thân nhất, là bạn thân mà không có lời nào không nói ra được. Đám cưới của Hạ Lan Châu, cô ta cảm thấy nên đích thân đưa thiệp cưới cho cô.

 

Hạ Lan Châu mở túi của mình, lấy thiệp mời được thiết kế tỉ mỉ ra, đưa đến trước mặt Dương Họa Y: “Này, tớ tự tay viết đấy, đẹp chứ hả?”

 

Hồi học cấp ba, Dương Họa Y vẫn luôn khen chữ Hạ Lan Châu viết đẹp, vững vàng, không giống với dáng vẻ bên ngoài tùy tiện cẩu thả của cô ta chút nào.

 

Nhưng Hạ Lan Châu nào có nói cho Dương Họa Y biết, thật ra đây mới là bản tính của cô ta.

 

Hạ Lan Châu rất tự nhiên,nở nụ cười với cô: “Tớ đã đưa thiệp mới đến rồi đấy, cuối tuần này nhớ đến đúng giờ nhé.”

 

Dương Họa Y ngạc nhiên: “Cuối tuần này? Gấp vậy”

 

Cô nhớ đám cưới mà Hạ Lan Châu mơ ước là phải thật hoàn mỹ và trang trọng. Nếu như không phải đã sớm chuẩn bị từ lâu thì căn bản là không thể đạt được giống nïữ mong muốn của cô ấy.

 

“Đúng vậy. Tớ gấp lắm” Hạ Lan Châu vẫn cười như cũ, gật đầu.

 

Cô vội vàng muốn kết hôn, muốn cùng với Hạ Huy Thành ổn định thật sự.
 
Chương 371


Chương 371:

 

Dương Họa Y biết Hạ Lan Châu vẫn luôn cảm thấy đám cưới quan trọng thế nào, và cô ta mong đợi có một đám cưới ra sao, cô hơi nhíu mày, không nhịn được lên tiếng: “Nhưng đám cưới mà cậu vẫn luôn mơ ước không phải là ở trên đảo, sau đó…”

 

“Họa Y” Hạ Lan Châu cười, ngắt lời: “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi. Con người đều sẽ thay đổi”

 

“Hạ Lan Châu, cậu thật sự nỡ đối xử với bản thân như vậy sao?” Hôn nhân là chốn trở về của cả đời người con gái, mà đám cưới chỉ là nơi nở rộ đẹp đẽ một lần trong đời của người con gái.

 

Nếu như không thể khiến bản thân hài lòng, vậy rốt cuộc đám cưới này là để ai vui?

 

Dường như Hạ Lan Châu thật sự không để ý chút nào: “Họa Y, cậu phải biết, phải chịu, có chịu mất đi, thì mới có đạt được.”

 

Hạ Lan Châu chịu để mất đi Dương Họa Y thì mới có được Hạ Huy Thành.

 

€ô ta không dễ dàng gì mới đính hôn mới Hạ Huy Thành, cô ta nhất định phải kết hôn nhanh nhất có thể.

 

Trái tim của Hạ Huy Thành căn bản không ở trên người cô ta. Gho dù Hạ Huy.Thành trước giờ không hề liên lạc với Dương Họa Y, nhưng Hạ Lan Châu vẫn không thể yên tâm như cũ.

 

Chỉ cần một khi mọi chuyện còn chưa kết thúc, thì trái tim cô ta vẫn sẽ luôn treo lơ lửng trong không trung, bất cứ lúc nào đều có thể rơi từ trên cao xuống, lập tức vỡ vụn.

 

Bản thân Hạ Lan Châu đã đưa ra quyết định, Dương Họa Y cũng không tiện nói nhiều nữa.

 

Cô quay người ôm lấy Hạ Lan Châu, nói ra lời chúc phúc từ tận đáy lòng.

 

“Hôm đám cưới của tớ, cậu sẽ đến chứ?”

 

“Không phải cậu muốn tớ làm phù dâu cho cậu đấy chứ?”

 

“Đúng vậy”

 

“Nhưng tớ đã kết hôn rồi, còn làm phù dâu nữa thì không may mắn”.Dương Họa Y nói: “Nhưng tớ nhất định sẽ ở trong đám đồng nhìn cậu hoàn thành nghi thức thiêng liêng nhất”

 

Hạ Lan Châu yên tâm: “Cảm ơn cậu”

 

Ở trong đám đông xem thì sẽ không nổi bật, càng sẽ không thu hút sự chứ ý của Hạ Huy Thành.

 

Hạ Lan Châu.vẫn luôn biết, bất kể Dương Họa Y đã ổn định thế nào, thì Hạ Huy Thành cũng không thể thật sự quên đi Dương Họa Y.

 

Nhưng không sao, chỉ cần có thể có được người Hạ Huy Thành, thì cô ta đã cảm thấy đủ rồi.

 

Dương Họa Y cúi đầu, nhìn ngày tháng trên thiệp mời.

 

Cuối tuần cũng chính là ngày kia.

 

Hạ Lan Châu thật sự vội vàng vậy sao? Giống như tất cả nhưng chuẩn bị trước đó đều mất sạch khi kết hôn với Hạ Huy Thành vậy.

 

Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc bị đẩy mở ra.

 

Nhan Từ Khuynh ngước mắt liếc nhìn Dương Họa Y, rồi lại mím môi, cúi đầu xuống: “Em về rồi à? Nói chuyện lâu như vậy, anh còn tưởng Hạ Lan Châu đưa em đi “Quỷ ghen tuông, không phải đến cô ấy mà anh cũng ghen đấy chứ?” Dương Họa Y đi đến trước bàn làm việc của anh, để thiếp mời trước mắt anh, đung đưa: “Cuối tuần này Lan Châu kết hôn, anh đi cùng em không?”

 

Anh nắm chặt lấy đôi tay trắng nõn, nhẫn mịn, mạnh mẽ kéo về phía trước người anh.

 

Cả người Dương Họa Y đều năm bò trên bàn, bốn mắt nhìn nhau với anh: “Nếu như anh không đi cùng thì em tự mình đi sao?”

 

Dương Họa Y nhướn lông mày: “Tìm người khác đi cùng em cũng được này. Hà Vi Nhiên, Trợ lý Lưu, có ai mà không được? Vậy nên, anh đi cùng em sao?”
 
Chương 372


Chương 372:

 

“Đi, đương nhiên là phải đi rồi” Đám cưới của Hạ Huy Thành, đương nhiên anh phải đi xem một chút.

 

Dương Họa Y rút tay về, vừa cười vừa trở về khu vực “Giải trí” của bản thân.

 

Nhan Từ Khuynh chăm chú nhìn cô. Bởi vì có thứ kéo lại, áo của cô bị góc bàn cuộn lại, lộ ra vòng eo mịn màng.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn thấy vậy thì ham muốn lại trỗi dậy, không nhịn được mà đứng lên, bước đến dính sát vào người cô.

 

Dương Họa Y đã sớm nhận thức được nguy hiểm, hơn nữa kiên quyết ngăn lại việc ban ngày.

 

ban mặt phóng túng ở nơi làm việc. Vĩ vậy, cô ôm điện thoại, nhanh như chớp bỏ chạy.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không đuổi theo, chỉ cần không nhìn thấy dáng vẻ trêu ghẹo người khác đó của cô, không lâu sau cũng tự mình kiêm chế lại được ham muốn của bản thân.

 

Dương Họa Y rời đi không lâu, Trợ lý Lưu do dự gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc”

 

“Có chuyện gì thì nói đi”

 

“Ông Dương đang dưới lầu chặn cửa ra vào, còn dẫn theo một đống phóng viên nữa, nói muốn phỏng vấn anh một chút” Ông Dương chính là Dường Hải Thiên.

 

“Ông ta vẫn chưa hết hi vọng à?” Đôi mắt Nhan Từ Khuynh vẫn nhìn vào hồ sơ,không-hề ngẩng đầu.

 

Lúc trước Dường Hải Thiên không cam lòng nên đã đến đây rất nhiều lần, cuối cùng mới nhận ra là ngoài việc tốn cả ngày chờ đợi ở bên ngoài công ty, thì không đạt được mục đích nào cả, rồi sau này cũng không còn đến nữa: Hôm nay lại tới đây, xem ra là có ý định khác.

 

“Diệp Sâm Nhan đầu tư cho ông Lê, có thể giúp Dường Gia chống đỡ một thời gian ngắn, nhưng yêu cầu của Diệp Sâm Nhan là muốn ông Dương đến đây gây rối” Biết rõ không đánh động gì được.

 

Nhan Từ Khuynh, càng không thểlàm ảnh hưởng đến sự phát triển của Tập đoàn Nhan Thị, Diệp Sâm Nhan làm chuyện này cũng không phải là có ý gì khác, mà chỉ đơn giản là muốn Nhan Từ Khuynh khó chịu mà thôi.

 

Nhan Từ Khuynh dừng một chút, mới nhớ tới, Diệp.

 

Sâm Nhan là cái tên đã híp mắt nhìn Dương Họa Y trong bưổi tiệc rượu; cuối cùng bị anh chuốc rượu đến mức xuất huyết dạ dày.

 

Tuy nói Diệp Sâm Nhan không bằng đứa con riêng Diệp Trầm mới đón về, nhưng dù sao cũng là con trai do vợ chính thức sinh ra, nhà họ Diệp Nhưng mà, nếu anh đã ra lệnh, dù Trợ lý Lưu thắc mắc vẫn cũng phải làm theo.

 

Những người có thể sát cánh bên cạnh Nhan Từ Khuynh trong nhiều năm, thì nhất định là tài giỏi bậc nhất, không đến hai mươi phút, tất cả kênh truyền thông đều đến đông đủ.

 

Dường Hải Thiên ở dưới lầu gây rối, vốn là rất nhiều đài truyền hình sợ chọc đến nhà họ Lâm, cũng không dám tới đây.

 

Nhưng đột nhiên các đài truyền hình đều tập.

 

hợp đông đủ, Dường Hải Thiên cũng không tự cao.

 

đến mức cho rằng chuyện của mình lớn lao như thế, mí mắt nhảy lên, cảm thấy, cảm thấy vài chuyện xấu sắp xảy ra.

 

Dương Họa Y muốn xuống lầu với Nhan Từ Khuynh, nhưng Nhan Từ Khuynh không cho.

 

Anh không muốn Dương Họa Y lại bị đưa ra ánh sáng, gia đình giàu sang quyền thế bị theo.

 

dõi là không tránh được;nhưng anh muốn bảo vệ cô bằng tất cả khả năng của mình.

 

Sau khi vụ video tranh chấp đi quả, đám truyền thông lúc trước dám đưa tin về Dương Họa Y đã bị Nhan Từ Khuynh chèn ép một lần, bây giờ dù có hình ảnh và thông tin về Dương Họa Y, thì cũng không có ai dám lấy ra cả.
 
Chương 373


Chương 373:

 

Dần dần, Dương Họa Y đã trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người, Nhan Từ Khuynh cũng không muốn cô lại vướng vào vũng nước đục này.

 

“Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha em” Cô vấn lo lắng.

 

Nhan Từ Khuynh nhéo nhẹ bên má mịn màng của cô: “Sau đó thì sao, cứ để mặc cho ông ta dùng thân phận cha em đi gây rối khắp nơi như thế à?

 

Cứ thế phá hủy cuộc sống của chúng ta à?”

 

Dương Họa Y im lặng.

 

Cô đã từng khuyên nhủ bản thân một lần, ng-sẽ không dung túng người-nhà họ Dường như ế nữa: Nhưng đến lúc có chuyện xảy ra, cô vẫn có ột chút do dự.

 

Đặc biệt là bây giờ, cô cũng không biết Nhan ân bày binh bố trận lớn đến thế để làm gì, trong ng càng thêm hoảng loạn.

 

“Anh chỉ đi nói rõ sự thật, giải quyết chuyện “y triệt để thôi”

 

Dương Họa Y châm chậm buông tay ra, rồi nâng tay lên sửa lại áo sơ mi của anh, lúc bấy giờ mới để anh xuống dưới.

 

Nhan Từ Khuynh cúi đầu hôn khóe môi cô, rồi mới bảo Trợ lý Lưu mang-hồ sơ xuống lầu.

 

Tất cả phóng viên, kể cả Dường Hải Thiên đều bị mời vào bên trong phòng hội nghị rộng lớn.

 

Rõ ràng chuyện là dơDường Hải Thiên gây ra, bây giờ người chủ động lại biến thành Nhan Từ Khuynh.

 

Trong chớp mắt, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một cuộc họp báo giải quyết mọi chuyện của Tập đoàn Nhan Thị.

 

Phía sau là màn hình điện tử to bự, đám thư ký đám bận rộn qua lại vận hành thử thiết bị, đến khi tất cả đều hoạt động tốt, thì Nhan Từ Khuynh mới phất tay một cái để Trợ lý Lưu mang đồ lên, kết nối vào trong máy vi tính.

 

Dường Hải Thiên và đám phóng viên ngồi ở dưới khán đài, nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhan Từ Khuynh và hành động khiến người ta khó hiểu kia, bỗng nhiên ông ta thấy hơi bất an và lo sợ.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn ông ta một cái.

 

Khi đối diện với ánh mắt của anh, tim Dường Hải Thiên run rẩy.

 

Ánh mắt của.Nhan Từ Khuynh rất bình tĩnh, biểu cảm giổng như đã năm chắc được phần thắng vậy, về mặt khí thế, Dường Hải Thiên đã thua trước rồi.

 

Thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Dường Hải Thiên, Nhan Từ Khuynh kêu ông ta một tiếng: “Ông tới đây”

 

Trên sân khấu có đặt micro, Nhan Từ Khuynh chỉ nói một. câu cũng có.thể truyền đến loa, âm thanh vang lên rất to khiến tất cả mọi người đều nghe được.

 

“Dựa vào cái gì mà tôi phải tới đớ?” Giọng Dường Hải Thiên rất buồn bực.

 

“Không phải ông gọi phóng viên đến đấy sao, tôi chỉ đang giúp ông mà thôi.”

 

Nhan Từ Khuynh nhếch môi, mỉa mai vô cùng.

 

Khi nói như thế, ông ta không đi lên giống như là ông ta đang sợ vậy.

 

Dường Hải Thiên kéo vạt:áo, lấy hết can đảm bước lên sân khấu.

 

Nhan Từ Khuynh khoanh tay, ung dung liếc Dường Hải Thiên: “Nếu những ký giả hôm nay đều do ông đưa tới, vậy màn mở đầu tôi sế giao cho ông. “

 

Dường Hải Thiên chưa bao giờ đứng đối diện cùng với Nhan Từ Khuynh như hôm nay.cả, Nhan Từ Khuynh càng bình tĩnh, ông ta càng bất an.
 
Chương 374


Chương 374:

 

Nhưng đã đến nước này rồi, ông ta có muốn cũng không thể quay đầu lại được.

 

Dường Hải Thiên hít sâu một hơi, cầm lấy micro trên sân khấu.

 

“Hôm nay tôi đến đây là muốn lấy lại công bằng cho con gái tôi!” Dường Hải Thiên hét lên: “Con gái tôi mang thai con của Tổng giám đốc Lâm, nhưng cậu ta không muốn chịu trách nhiệm, con gái tôi chỉ mới mười tám tuổi thôi đấy! Da mặt nó mỏng, lại sợ bị phát hiện; chỉ dám lén đi phòng khám rởm nạo thai, ai ngờ lúc làm phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải cắt bỏ tử cung. Mà Tổng giám đốc Nhan sợ chuyện này bị phát hiện, nên lúc nào cũng tìm cách chèn ép Công ty Dường Gia, khiến nhà họ Dường rơi vào đường cùng, tôi nhất định phải lấy lại công bằng”

 

Thông qua truyền hình trực tiếp, Dương Họa Y thấy bộ dạng khốn nạn của cha mình trong video, đột nhiên cảm thấy rất may mắn.

 

Không xuống đó cùng Nhan Từ Khuynh là một quyết định chính xác.

 

Thật ra Dương Họa Y biết rõ, Nhan Từ Khuynh để ông ta nói vấn đề ra trước, chính là đang cho ông ta một cơ hội.

 

Nếu trong giây phút cuối ấy, Dường Hải Thiên biết hối cải, không bày ra dáng vẻ dứt khoát rồi nói mấyời như thế, anh vẫn cho ông.ta một con đường Sống.

 

Nhưng ông ta không làm thế…

 

Chuyện này không thể trách anh được.

 

Đợi đến khi Dường Hải Thiên nói xong, Nhan Từ Khuynh mới lạnh nhạt nhìn ông.ta một cái, bảo Trợ lý Lưu mở tài liệu đã đưa vào máy tính ra.

 

Anh chẳng nói thêm câu nào, mau lẹ dùng chứng cớ nói rõ mọi chuyện.

 

Nhấp mở tệp tài liệu, bên trong là một phần hồ sơ và mấy cái video khác.

 

Nhan Từ Khuynh hờ hững một tệp hồ sơ trong đó ra, kèm theo một bức ảnh: “Tôi đã giúp ông tìm ra cha của đứa con trong bụng con gái ông”

 

Lúc đầu anh cũng không muốn khiến nhà họ.

 

Dương mất hết thể diện như bây giờ, nhưng chuyện đã đến nước này, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân Dường Hải Thiên tham lam và ngu muội.

 

Xét nghiệm máu của đứa con bị phá bỏ của Dương Nhã Tuyết  với hai người đàn ông xa lạ.

 

Nếu trong đó có ADN của một trong hai người đàn ông xa lạ, thì đương nhiên có thể đoán ra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…

 

Các phóng viên nhạy cảm đánh hơi được có chuyện gì đó không bình thường.

 

Mới chỉ có phần tài liệu được mở ra, mà đã mang đến tin tức kinh thiên động địa này rồi, video kia là cái gì, cũng không hề khó đoán nữa.

 

Lúc này Dường Hải Thiên mới ý thức được, con gái ruột đã lừa ông ta.

 

Nhưng ông ta không thể nhận thua vào lúc này-được, chỉ có thể tiếp tục chối: “Không! Cậu là người có tiền, cậu hoàn toàn có thể làm giả những món đồ này!”

 

So với khí thế hùng hồn đang rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu của Dường Hải Thiên, sự bình tĩnh của Nhan Từ Khuynh càng làm cho người khác giận sôi, anh chậm rãi di chuột đến một đoạn video trên máy: “Đúng, tôi có thể làm giả số liệu, nhưng tôi không thể làm giả video được.”

 

Anh chậm rãi nhấn xuống chuột trái, lại nhấn tiếp chuột phải, mở file ra.

 

Mỗi một hình ảnh đều như đánh vào tim của những người trong nhà họ Dường.

 

Đây là một đoạn phim ghi hình khác, chính là hình ảnh Dương Nhã Tuyết  bị hai người đàn ông, một béo một gầy, kéo sâu vào bụi cỏ.

 

Dương Nhã Tuyết  chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng viền ren, người đàn-ông chỉ tiện tay kéo một cái, cả nửa người cô ta đã lộ ra.
 
Chương 375


Chương 375:

 

Đợi đến lúc cô ta bị đẩy ngã lên trên đồng cỏ kia, trên người đã không còn thứ gì che đậy.

 

Dường Hải Thiên hốt hoảng tắt video đi, hai tay ấn thật mạnh xuống con chuột, toàn thân đột nhiên phát run.

 

Nhã Tuyết  lại dám lừa-ông ta,„phải làm sao.

 

bây giờ… Phải làm sao bầy giờ…

 

Nhan Từ Khuynh cũng không tiếp tục mở video lên nữa, chỉ lạnh nhạt nói ra những hình ảnh không được công bố hết cho mọi người biết: “Ngày đó, Dương Nhã Tuyết  rời khỏi trang viên Lệ Thủy thì lên xe của hai người đàn ông này, có camera giám sát ghỉ lại rõ ràng”

 

“Mà sau đó, làm thế nào Dương Nhã Tuyết  có thể trở về nhà họ Dường, tùy tiện điều tra một chút, cũng có thể có kết quả. Lại kết hợp với thời gian Dương Nhấ Tuyết mang thai rồi nạo thai đứa bé này là của ai, vì sao cô ta không còn tử cung nữa, tất cả đều đã có chứng cứ để giải thích rõ mười mươi rồi.”

 

Những lời này vừa vang lên, cả không gian đều trở nên im ắng.

 

Nam nữ trưởng thành đều không bị ngốc, điều này có nghĩa là gì, không cần ai nói cũng biết.

 

Dường Hải Thiên siết chặt nắm đấm: “Chẳng lẽ Nhã Tuyết  gặp phải tất cả những chuyện này sau khi rời khỏi trang viên Lệ Thủy của cậu, mà cậu không cần phải chịu trách nhiệm sao?”

 

“Cô ta đứng ở ngay trước mặt chị gái mình, mặt dày quyến rũ tôi, tôi đuổi cô ta đi thì có vấn đề gì?

 

Sắc mặt Dường Hải Thiên lúc đỏ lúc trắng, không.

 

nói ra nổi lời phản bác nào.

 

‘Vào khoảnh khắc video này được bật lên, ông ta đã lập tức hối hận vì đã khiến-cho mọi chuyện rùm beng lên như này, niưng mà bây giờ có hối hận, thì cũng quá muộn rồi Chuyện là do ông ta bới lên, thì tất nhiên ông ta phải chấp nhận kết quả này.

 

Đám người nghe mấy chuyện này cũng hiểu rõ, mọi chuyện chính là do Dương Nhã Tuyết  có cuộc.

 

sống cá nhân quá phóng khoáng, mới có thể xuất hiện tình cảnh như này: Gì chứ, có Thánh Mẫu nào đó cứ nói chắc chắn rằng Dương Nhã Tuyết  vô tội, là bị cưỡng bức?

 

Làm gì có cô gái vô tội nào lại có thể quyến rũ anh rể mình như vậy được?

 

Một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt còn mặc váy ngủ xuyên thấu viền ren, lại không mặc áo lót rồi đi ra đường, chẳng phải có ai đó tưởng cô ta là gái đứng đường cũng là chuyện rất bình thường sao? Có cô con gái nhà lành nào sẽ làm.

 

mấy chuyện như không mặc áo lót này chứ?

 

Chẳng ai ngờ răng, người nhà họ Dường lại có thể vô sỉ đến trình độ này.

 

Lại đổ hết tất cả những lỗi lầm này lên đầu Nhan Từ Khuynh.

 

Có phóng viên tính tình ngay thẳng, không kiềm chế được đã đứng lên đặt câu hỏi: “Tổng giám đốc Lê, ông làm nhữ vậy là bởi vì Công ty Dường Gia đã thâm hụt ngân quỹ quá nhiều, muốn lừa lấy một khoản tiền của Tổng giám đốc Nhan sao?

 

Ông làm như thế, thì ông đặt con gái cả của mình ở vị trí nào?”

 

Tất cả mọi người đều biết, tình cảm của Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh rất tốt, Nhan Từ Khuynh yêu thương cưng chiều, chỉ sợ cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

 

Mà nhà họ Dường làm như thế, một khi Nhan Từ Khuynh thật sự tức giận, đề nghị ly hôn, chẳng phải là hủy hoại cả cuộc đời của Dương Họa Y sao.

 

Luôn miệng nói là đòi lại công bằng cho Dương Nhã Tuyết , rốt cuộc thì có nghĩ tới, Dương Họa Y cũng là con gái của bọn họ không!
 
Chương 376


Chương 376:

 

Chương 311: Tự tạo nghiệp, không thể sống Lời của phóng viên đã khiến Dường Hải Thiên tìm được một chút cơ hội sống cuối cùng lúc đang giấy chết: “Nhan Từ Khuynh, cậu đối xử với nhà họ Dường chúng tôi như thế không sợ Họa Y đau lòng sao? Cậu đừng quên, Họa Y cũng là con gái của nhà họ Dường chúng tôi!”

 

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn biểu cảm của Nhan Từ Khuynh.

 

Qũng không biết anh có vì Dương Họa Y mà nhượng bộ một lần nữa, hay anh sẽ không hề để tâm đến thể diện của Dương Họa Y mà giáng thẳng một đòn đả kích nặng nề nhất xuống nhà họ Dường.

 

Dường Hải Thiên nói không sai, suy cho cùng Dương Họa Y cũng là người nhà họ Dường, máu mủ tình thâm, đây là thứ sinh ra đã có và không thể cắt bỏ được.

 

Nhưng vẻ mặt của Nhan Từ Khuynh vẫn lạnh lùng, không nhanh không chậm nói: “Đúng rồi, có lẽ mọi người vẫn chưa biết, vợ tôi hoàn toàn không phải con gái của nhà họ Dường”

 

Anh lạnh nhạt nói: “Người nhà họ Dường đều có nhóm máu AB, nhưng vợ tôi lại có nhóm máu RH âm: Sau một khoảng im lặng, tất cả các phương tiện truyền thông đang có mặt ở đó đều lập tức bùng nổ: Chẳng trách lúc đầu tại sao nhà họ Dường lại tốn nhiều công sức đẩy Dương Họa Y đến nhà họ Lâm, mặc kệ có bao nhiêu người chế giễu mắng mỏ Dương Họa Y, họ cũng chưa bao giờ đứng lên nói một lời.

 

Hóa ra, Dương Họa Y-chỉ là một quân cờ do nhà họ Dường nhặt về.

 

Bởi vì lúc đó Dương Nhã Tuyết  vẫn còn nhỏ nên họ chỉ có thể đẩy Dương Họa Y đi.

 

Mà hiện tại, Dương Nhã Tuyết  đã trưởng thành rồi, còn thích anh rể của mình, người nhà họ Dường lại không biết xấu hổ muốn giúp con gái ruột cướp chồng của con gái nuôi.

 

Sao lại có loại bố mẹ vô liêm sỉ, có gia đình không biết xấu hổ như thế, Giọng nói của Nhan Từ Khuynh được phát qua loa có chất lượng âm thanh tuyệt vời, truyền vào tai mọi người: “Mấy ngày trước, vì chuyện Dương Nhã Tuyết  không biết chừng mực ý tứ có quan hệ bất chính với đàn ông mà bà Viên Vũ đã đến đây đổ lỗi cho Họa Y vì đã không làm gì, muốn đoạn tuyệt quan hệ với Họa Y. Tôi tưởng ông đã biết chuyện này.”

 

Hóa ra, nhà họ Dường thật sự chỉ coi Dương Họa Y là một quân cờ.

 

Lúc cần thì nhặt lên, lúc không cần thì giấm dưới chân.

 

Nói như vậy thì Dương Họa Y không ra mặt đối diện với nhà họ Dường mới là cách làm tốt nhất.

 

Tất cả mọi người đều đứng về phía Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, nhìn kẻ khởi xướng trò hề này một cách chán ghét.

 

Dường Hải Thiên bất lực ngã ngồi trên đất, trong chốc lát ông ta như già đi mười tuổi: Lần này;ông ta đã thực sự tuyệt vọng.

 

Trời gây họa còn có thể tránh, tự tạo nghiệp thì không thể sống.

 

Nhan Từ Khuynh không thèm nhìn ông ta một cái mà nói với tất cả mọi người đang có mặt ở đó: “Nếu các bạn bên giới truyền thông có nhu cầu, bên tôi có thể sao chép tất cả tài liệu viđeø hình ảnh ra một bản gửi cho mọi người làm tư liệt Không phải tội của anh, anh sẽ không nhận.

 

Giới hạn của anh cũng chỉ đến vậy mà thôi.

 

Ở bên kia của màn hình, Dương Nhã Tuyết , người luôn theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp đó, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta đã cứng đờ.

 

Vốn dĩ sau khi phá thai,cô ta đã không đến trường học nữa, ngày nào cũng ủ rũ u ám ở nhà nghĩ cách báo thù.

 

Sau đó, vốn liếng đều bị cha mình thu hết, cô ta càng không thể đến trường nữa.

 

Thế nhưng, tin đồn nhảm càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Cô ta thích nhìn cha mẹ mình đi quấy nhiễu cuộc sống của Dương Họa Y, khiến Dương Họa Y không được yên ổn, nhưng cô ta thật sự không muốn phơi bày những “trải nghiệm” bẩn thỉu kinh khủng của mình trước mặt công chúng.

 

Cha cô ta quy tội hết cho mọi thứ kinh tởm lên người Nhan Từ Khuynh, ít nhất cũng không mất mặt.

 

Bởi ai cũng cho răng người có được cô ta là Nhan Từ Khuynh.

 

Nhưng một khi nhắc đến chuyện cô ta bị hai gã đàn ông xấu xa đê tiện hãm hiếp mới có thai, đầu óc Dương Nhã Tuyết  lại ù đi.
 
Chương 377


Chương 377:

 

Sự sa đọa của cô ta là chuyện của một mình cô ta, cô ta luôn che giấu không bao giờ để bất cứ người nào biết, kể cả Dường Hải Thiên và Viên Vũ.

 

Nhưng tại sao Nhan Từ Khuynh lại có bằng chứng video?

 

Rõ ràng cô ta bí hai người đàn ông đó kéo vào bãi cỏ…

 

Sao có thể lưu lại video?

 

Vẻ mặt của Viên Vũ, người luôn cùng Dương Nhã Tuyết  xem buổi phát sóng trực tiếp đó cũng không tốt lắm: “Nhã Tuyết , không phải con nói đứa bé là con của Nhan Từ Khuynh sao? Chuyện gì thế này?”

 

Sắc mặt Dương Nhã Tuyết  trắng bệch, cô ta thở dốc, bất thình lình đẩy Viên Vũ ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Rõ ràng biết là đã quá muộn, nhưng cô ta vẫn muốn tức tốc chạy đến hiện trường để ngăn cản sự phát sinh của mọi thứ.

 

Viên Vũ ngã phịch xuống ghế sô pha, cố gắng đứng dậy đuổi theo Dương Nhã Tuyết  nhưng cô ta đã lái xe đi xa mất rồi.

 

Mí mắt Viên Vữ cứ giật giật bà ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

 

Buổi họp báo như một trò hề kết thúc với tin tức về-vụ tai nạn xe hơi của Lệ Nhã Tuyết .

 

Cô ta lái ô tô cá nhân va chạm với một xe tải nhỏ.

 

Ô tô con húc vào gầm xe tải, tài xế xe tải chỉ bị thương nhẹ, nhưng Dương Nhã Tuyết  lại bị thương nặng đến mức chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn Cánh phóng viên giải tán, Dường Hải Thiên ngồi bất động trên đất như một người.đã chết.

 

Dương Nhã Tuyết  nằm trong phòng phẫu thuật, Viên Vũ đợi ở ngoài phòng cấp cứu, bà ta luôn thúc giục Dường Hải Thiên.

 

Nhưng Dường Hải Thiên lại ngồi trong hội trường đã đổ nát, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong nhiều năm qua.

 

Rốt cuộc là ông ta sai hay vận mệnh sai?

 

Không ai đuổi Dường Hải Thiên đi, sau khi Nhan Thị tan sở còn đặc biệt để lại hai nhân viên bảo vệ túc trực”

 

Cuối cùng Dương Họa Y vẫn mềm lòng, nhìn ông ta đột nhiên già đi mười tuổi, lại chưa ăn gì, cô không nhãn tâm gói một chút đồ ăn đặt trước mặt ông ta.

 

Nhan Từ Khuynh không yên tâm, luôn lặng lẽ theo sau CÔ.

 

Dương Họa Y không nói gì, đặt đồ ăn xuống trước mặt Dường Hải Thiên rồi rời đi.

 

Dường Hải Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Dương Họa Y, lên tiếng hỏi: “Tại sao cô không giúp đỡ nhà họ Dường, bởi vì cô biết mình không phải là con ruột của chúng tôi sao? Nhưng tốt xấu gì chúng tôi cũng đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm qual”

 

Dương Họa Y nhìn ông ta, trầm mặc một lát mới nhàn nhạt hỏi ngược; “Cha rất tức giận khi mọi chuyện bị vạch trần sao?”

 

“Tôi chỉ mong sao mình chưa từng nuôi dưỡng cô”

 

“Vậy cha có từng nghĩ, lúc các người lợi dụng con hết lần này đến lần khác, con sẽ có cảm giác gì không? Con chưa bao giờ là người thêm dầu vào lửa, con chỉ không muốn làm hòn đá kê chân nữa, không quan tâm chuyện của nhà họ Dường nữa, con sai ở đâu chứ?” Viền mắt Dương Họa Y đỏ.

 

hoe: “Nếu cha đã biết sẽ phải hối hận như thế, tại sao lại bắt con phải bỏ ra mọi thứ mà không oán không trách gì?”

 

Dường Hải Thiên dường như đã kiệt sức, lập tức nhũn người ngã xuống đất.
 
Chương 378


Chương 378:

 

Đúng vậy, ông ta không thể trách cô, cũng chẳng thể trách Nhan Từ Khuynh…

 

Là ông ta đã quá tham lam.

 

Điện thoại của Lê.Hải Thiên.rơi trên mặt đất đột nhiên đổ chuồng và fung lên.

 

Nhưng ông ta thậm chí còn không nhìn nó một cái, chỉ nằm xụi lơ trên mặt đất một cách bi thương, không thể chấp nhận được hiện thực này.

 

Dương Họa Y liếc mắt nhìn, là Viên Vũ, cô ấn nút nghe, đặt bên tai Lệ Hải Thiên: “Cha nhận điện thoại đi, có lẽ là có chuyện gấp.”

 

Viên Vũ ở đầu bên kia của điện thoại lập tức nghe thấy giọng của Dương Họa Y, bà ta vội vàng hét lên: “Họa Y, là con phải không Họa Y?”

 

Dương Họa Y hơi khựng lại, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Vâng”

 

Tiếng khóc của Viên Vũ rất bi thương: “Con mau đưa cha con đến bệnh viện đi, Nhã Tuyết  không ổn rồi, nó không qua khỏi đêm nay nữa, con mau đưa cha con đến bệnh viện đi”

 

“Con sẽ bảo người đưa ông ấy đến đó” Lần này Dương Họa Y không Hề gọi Dường Hải Thiên là cha, mà chỉ gọi là “ông ấy”.

 

Nhan Từ Khuynh đã công khai thân thế của cô ra bên ngoài, cô cũng không muốn xen vào chuyện sinh ly tử biệt của nhà họ Dường nữa.

 

Nhưng Viên Vũ lại không cho: “Không, Họa Y, con cũng phải tới, nhất định con phải tới”

 

Viên Vũ khóc lóc van xin cô: “Nhã Tuyết  muốn gặp con, con bé muốn gặp con lần cuối! Mẹ cầu xin con, nể tình hơn hai mươi năm mẹ nuôi dạy con, con hãy đến bệnh viện một chuyến đi, con có thể đến gặp Nhã Tuyết  được không? Trước đây đều là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con đi cùng với cha tới bệnh viện được không?”

Nhóm tập trung lên chính trên app truyện hola nhé!

“Nhã Tuyết  con bé thật sự không thể cố gắng được nữa. Con bé muốn gặp con lần cuối, người ta đã nói lời của người sắp chết không xấu, nếu.

 

như con bé kìm nén không nói gì mà rời đi thì có làm quỷ con bé cũng không thể an tâm đầu thai được. Họa Y, mẹ van xin con, chỉ cần con qua đây thì mẹ sẽ quỳ xuống xin lỗi con.”

 

“Nếu con vẫn cảm thấy khó chịu, vẫn chưa hết giận vì việc mẹ tát cơn lần trước thì con cứ đánh gấp ba lần gấp năm lần đi.”

 

‘Viên Vũ thực sự rất yêu Dương Nhã Tuyết , bởi vì Dương Nhã Tuyết  mới thực sự là miếng thịt rơi từ trên người bà ta xuống.

 

Cho dù có đối xử với Dương Họa Y tốt đến đâu thì đó cũng là đồ thừa của.Dương Nhã Tuyết  sau khi sử dụng xong.

 

Viên Vũ có thể vì Lê’Nhã Tuyết  mà không nhận đứa con gái Dương Họa Y này, nhưng để thực hiện ước nguyện cửa Lý Nhã Tuyết  trước khi chết mà bà ta có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, cầu xin Dương Họa Y tha thứ.

 

Đây mới là tình thương của mẹ…

 

Dù Viên Vũ có đối xử tốt với cô như thế nào thì bà ta cũng chưa bao giờ thực sự coi cô là con gái, bà ta chỉ cảm thấy cô đáng thương, cảm thấy cô là một đứa bé đáng thương bí bỏ fơi trong cô nhi viện mà thôi.

 

Lúc này Dương Họa Y bỗng nhiên bình thường trở lại, thật ra từ trước đến giờ nhà họ Dường vẫn không phải nhà của cô, là cô tự lừa mình dối người, tự kiềm chế và trói buộc bản thân.

 

Quan tâm làm gì chứ?

 

Đó cũng không phải là cha mẹ của cô, không phải nhà của cô.

 

“Họa Y, con có nghe không? Cầu xin con, con hãy tới gặp em gái cón một lần cuối, được không?”

 

“Được” Cô yên lặng phun ra một chữ cuối cùng này.

 

Lần gặp mặt này, coi như là lần cuối cùng cô vĩnh biệt nhà họ Dường đi.
 
Chương 379


Chương 379:

 

Nhan Từ Khuynh nói: “Để anh đưa.em qua đó.”

 

“Được” Cô chớp chớp mắt, mỉm cười với Nhan Từ Khuynh: “Thật tốt khi có anh”

 

Chỉ có Nhan Từ Khuynh là không bao giờ nói dối hay giấu diếm cô điều gì.

 

Mà bây giờ cô cũng chỉ còn duy nhất một mình anh.

 

Dường Hải Thiên vẫn tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, cũng chưa có ý định đứng dậy.

 

Nhan Từ Khuynh mất kiên nhãn liếc nhìn ông ta: “Đi hay không là tùy ông, nhứng nếu ông không đi thì sẽ không được nhìn thấy mặt con gái ruột một lần cuối cùng đâu.”

 

Bốn chữ một lần cuối cùng khiến Dường Hải Thiên vô cùng đau đớn, ông ta vội vàng đứng dậy lau nước mắt: “Tôi đi, tôi đi.”

 

Ngay cả khi.Nhã Tuyết  lừa ông ta, lợi dụng ông ta thì ông ta vẫn không nố oán hận cô ta, càng không nỡ nhìn cô ta chết.

 

Đây là lần đầu tiên Dương Họa Y nhìn thấy Dường Hải Thiên khóc, lúc này cô mới biết được rằng đây là bản năng tình thương của người cha.

 

Mà tình yêu của người cha này, trước giờ đều không hề dành chơ mình..; Dường Hải Thiên bắt xe của nhân viên đi, Nhan Từ Khuynh đưa Dương Họa Y đi đến hướng bệnh viện.

 

Vừa tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt; Viện Vũ đã lập tức lao tới, hai mắt của bà ta vẫn còn sưng đỏ, mặt đầy nước mắt: “Con mau đi gặp Nhã Tuyết  một chút, con mau đi gặp con bé đi. Nhã Tuyết  vẫn mãi lẩm bẩm tên của con, con bé muốn gặp con.”

 

Dáng vẻ kích động của Viên Vũ giống như sẽ làm-cô bị thương, Nhan Từ Khuynh không nhịn được kéo.

 

Dương Họa Y đến bên cạnh mình, tách hai người bọn họ ra.

 

Viên Vũ biết bây giờ mình đang ở thế yếu, bà ta không ngừng lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ lăn xuống liên tục.

 

Vì để có thể khiến Dương Họa Y đi gặp con gái mình, bà ta thật sự quỳ.phủ phục xuống mặt đất: “Những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết là Nhã Tuyết  đang nói dối, càng không phải cố tình muốn chia rế gia đình con, mẹ xin lỗi con, con đi gặp Nhã Tuyết  một lần cuối được không?”

 

Dương Họa Y giật mình trước hành động quỳ xuống của Viên Vũ, cô đỡ bà ta dậy: “Con không trÁnh ma”

 

“Nếu con không trách mẹ thì hãy đi gặp em gái con có được không; bác sĩ nói con bé sống không nổi qua đêm nay, con bé có chuyện muốn nói với côn; eầu xiñ eofi vào gặp con bé một lần cuối đi”

 

Dương Họa Y nghiêng người nhìn phòng chăm sóc đặc biệt một chút, sau khi được y tá kéo đi mặc một bộ đồ bảo hộ rồi đeo khẩu trang thì mới cho cô vào.

 

Dương Nhã Tuyết  nằm trên giường bệnh, chất lỏng lạnh lẽo trong ống truyền không ngừng được đưa vào cơ thể cô ta,miễn cưỡng duy trì được tần suất nhịp tim hiển thị trên máy ở bên cạnh.

 

Thấy cô đi tới, Dương Nhã Tuyết  tức giận liếc nhìn cô chăm chằm, nhưng cô ta cũng trông thấy Nhan Từ Khuynh đang đứng ngoài cửa chờ cô.

 

Dương Nhã Tuyết  khó khăn mà chậm rãi nói: “Cuối cùng chị cũng tới đây rồi:’ Cô ta cảm thấy một người giả vờ tốt bụng như Dương Họa Y chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội làm một việc “tốt” như vậy.

 

“Đúng vậy, em muốn nói với.chị điều gì?”

 

Người sắp chết có thể nói lời tốt đẹp hay không thì Dương Họa Y không biết.

 

Nhưng những gì cô biết là cho dù Dương Nhã Tuyết  đã làm nhiều điều có lỗi với mình, thì khoảnh khắc cô ta thực sự sắp chết này, trong lòng cô vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

 

Cô tưởng rằng mình có thể bình tĩnh mà đối mặt, nhưng khoảnh khắc thực sự nhìn thấy Dương Nhã Tuyết  như thế này, cô vẫn không nhịn được mà đau lòng.

 

Đây là đứa em gái ở cạnh cô từ bé đến lớn.
 
Chương 380


Chương 380:

 

“Có phải bây giờ chị đang… dựa vào cái dáng vẻ này… để… Nhan Từ Khuynh, hoàn toàn một lòng đối với chị không?” Dương Nhã Tuyết  muốn cười, nhưng cười một tiếng thì lại bắt đầu ho khan: “Bình thường chị chỉ giả vờ… như dáng vẻ vừa đáng thương vừa tốt bụng này, để lừa gạt lấy lòng tin của anh ấy?”

 

“Rốt cuộc chị đã… nói xấu cái gì… về tôi với anh rể? Tại sao anh rể lại… vô tình… với tôi như thế…”

 

“Chị không nói gì cả”

 

“Chị dám thề không?” Dương Nhã Tuyết  trừng đỏ mắt, cô ta không tin.

 

“Chị thề” Dương Họa Y không dám để cô ta quá kích động, lập tức giơ cao cánh tay nghiêm túc nói: “Chị thề, nếu chị nói xấu; mắng chửi em với Nhan Từ Khuynh thì chị sẽ không thể chết tử tế”

 

Dương Nhã Tuyết  lập tức chặn một hơi trong ngực mình, lúc trước cô ta cũng từng thề với cha mẹ mình theo cách tương tự.

 

€ô ta nói răng đứa trẻ thuộc về Nhan Từ Khuynh, cô ta muốn đòi lại công bằng, và cô ta muốn lấy lại những gì thuộc về mình, nếu như nói dối thì sẽ lập tức chết không yêñ lành.

 

Mà báo ứng lại đến nhanh như vậy, nhanh như vậy…

 

Nhưng cô ta không cam tâm, tại sao lại như thế này.

 

Nếu Dương Họa Y không nói gì thì tại sao Nhan Từ Khuynh lại nhẫn tâm với mình-như vậy?

 

Hai mắt Dương Nhã Tuyết  đỏ ngầu, cô ta gắt gao trừng mắt nhìn chăm chăm Dương Họa Y, nhìn đi nhìn lại trên khuôn mặt trằng nõn xinh đẹp kia: “Tại sao, tại sao chứ?”

 

Giọng nói của Dương Nhã Tuyết  càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng đứt quãng, Dương Họa Y không nghe rõ, cô cúi người xuống ghé tai vào: “Em nói cái gì?”

Tải app truyện-hola về đọc nhiều chương khích lệ nhóm nhé!

“Tại sao, Nhan Từ Khuynh, anh ấy lại không quan tâm tôi… rốt cuộc chị… tốt-hơn tôi ở điểm nào? Chị cũng… không thể sạch sế hơn tôi..: Không phải chị cũng đã lên giường… với Hạ Huy Thành sao?

 

Video, cũng rõ ràng như vậy… tại sao Nhan Từ Khuynh lại không quan tâm tôi, tại sao anh ấy lại quan tâm chị… tại sao lại muốn ép tôi phải tuyệt vọng như Cơ thể Dương Họa Y đột nhiên cứng đờ lại: “Làm sao em biết chuyện của chị với Hạ Huy Thành? Làm sao em biết được đoạn video đó?”

 

“A… ha ha … xem ra Nhan Từ Khuynh thật sự coi chị như chim tơ vàng mà nuôi… Chuyện này, tất cả mọi người đều biết hết rồi, video đã lan truyền khắp thành phố từ lâu rồi”

 

“Em nói đoạn video đó đã lan truyền khắp thành phố, vậy tại sao chị chưa từng nghe ai nói về nó? Nhã Tuyết , tại sao đến tận bây giờ em vẫn còn nói nhảm như thế?”

 

“Không phải là Hạ Huy.Thành đã gánh vác trách nhiệm rửa sạch chó chị sao, thế mà chị lại tự coi mình là người trong sáng thuần khiết. Dương Nhã Tuyết  chật vật nâng cánh tay truyền dịch lên, định tát Dương Họa Y một cái.

 

Dương Họa Y còn chưa kịp lùi lại tránh đi thì bàn tay kia đã bất lực rơi xuống một cách tự nhiên yếu ớt.

 

Dương Nhã Tuyết  đã chết.

 

Là bởi vì trong lòng không cam tâm, vì bản thân tức giận tới mức chết tươi.

 

Nhưng ngay cả lúc sắp chết này, Dương Nhã Tuyết  vẫn không thể hiểu được rốt cuộc mình thua kém Dương Nhật Lĩnh ở chỗ nào, và tại sao Nhan Từ Khuynh lại không cần cô ta.

 

Dương Nhã Tuyết  luôn luôn cảm thấy rằng nếu Nhan Từ Khuynh có thể dịu dàng với cô.ta hơn một chút, thì cô ta sẽ không bị rơi vào tình trạng như hiện tại.

 

Dương Họa Y tận mắt chứng kiến cái chết của Dương Nhã Tuyết , khi nhịp tim trên máy trở về con số không, một sự sống cứ như thế biến mất trước mắt cô.

 

Viên Vũ và Dường Hải. Thiên ở bên ngoài phòng bệnh chen vào một bên, ôm lấy thi thể Dương Nhã Tuyết  mà gào khóc…

 

Cảnh tượng người đầu bạc tiễn người đầu xanh thật sự đau thương đến tột cùng.

 

Nhan Từ Khuynh chống đỡ cơ thể của cô từ phía sau, cánh tay dài duỗi ra năm lấy bờ vai cô, để cô dựa vào trong lồng ngực mình: “Chúng ta đi thôi.”
 
Chương 381


Chương 381:

 

“Em muốn tiễn con bé một đoạn đường” Dù sao Dương Nhã Tuyết  cũng đã làm em gái cô mười tám năm nay.

 

“Được.” Nhan Từ Khuynh đồng ý, gật đầu đáp ứng.

 

Nhan Từ Khuynh đi cùng cô đến lễ tang của Dương Nhã Tuyết , vẫn đứng cuối đám người như khách đến tưởng niệm mà không phải là người nhà họ Dường này.

 

Khi Viên Vũ muốn kéo Dương Họa Y lại để nói chuyện thì Dương Họa Y trực tiếp quay người rời đi cùng với Nhan Từ Khuynh.

 

Mà lúc này, đã là chạng vạng tối.

 

Nhan Từ Khuynh tự mình làm tài xế lái xe đưa đón.

 

Dương Họa Y vẫn chưa thể vực dậy tinh thần, nghĩ về những chuyện mà Dương Nhã Tuyết  trải qua trước khi chết, hay là dáng vẻ trở mặt vô tình của ông hai nhà họ Dường, cô buồn bã bật cười một tiếng: “Nên coi như là một lời từ lệt hoàn toàn đi… đây vốn dĩ không phải là nhà của em”

 

“Nhưng bây giờ chúng ta đã có nhà riêng của mình;-Nhan Từ Khuynh-đưa một bàn tay ra nắm lấy mu bàn tay trằng nõn của cô; đặt ở trên đùi mình.

 

Sợ làm phiền việc lái xe của anh, Dương Họa Y không dám rút lại cũng không vùng vảy nữa.

 

Cho đến khi trở về chỗ ở mới của hai người, lúc này Dương Họa Y mới ngẩng đầu khỏi cửa kính xe: “Nhan Từ Khuynh, có phải anh đang giấu em điều gì đó không, mà đã giấu giếm lâu rồi.”

 

Động tác cởi dây an toàn của Nhan Từ Khuynh dừng lại một chút: “Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy, Dương Nhã Tuyết  đã nói với em cái gì rồi?”

 

Cô không giấu giếm vì cô cũng muốn tìm ra sự thật: “Làm thế nào mà Nhã Tuyết  lại biết về chuyện em và Hạ Huy Thành bị người khác hãm hại rồi bị chụp lén trong khách sạn?”

 

Nhan Từ Khuynh không ngờ răng những thứ đã bị phủ đầy bụi từ lâu lại được nhắc lại lần nữa vì cái chết của Dương Nhã Tuyết , anh hít một hơi thật sâu.

 

“Video đã bị lan truyềnra ngoài phải không?”

 

Nếu không, với sức mạnh của Dương Nhã Tuyết  thì làm sao có thể có được những video đó.

 

Trừ khi là Nhã Tuyết  tự mình thiết kế kế hoạch, mà khi đó Dương Nhã Tuyết  còn chưa tiếp xúc với Nhan Từ Khuynh, căn bản không cần tự mình tính kế như vậy.

 

Nhan Từ Khuynh mím môi, một lúc lâu sau mới nặng nề nói ra một câu: “Tất cả đều đã kết thúc rồi.”

 

Tránh né không trả lời chính là ngầm thừa nhận.

 

Hóa ra video của cô và Hạ Huy Thành đã thực sự bị lưu truyền.

 

Mà anh đã biết từ rất lâu rồi, nhưng lại luôn luôn giấu diếm không cho mình biết.

 

“Anh đã hứa với em là sẽ không bao giờ giấu em bất cứ điều gì.”

 

“Anh đã xử lý xong rồi, anh không muốn em phải lo lắng về chuyện đó.”

 

“Xử lý như thế nào?”

 

Nhan Từ Khuynh không nói gì.

 

Anh phải nói như thế nào đây?

 

Nói rãng chính Hạ Huy Thành đã đứng lên, nói với tất cả mọi người rằng anh ấy là người duy nhất còn tình cảm với cô, tình cũ khó quên, tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến cô?

 

Nói rằng Hạ Huy Thành đứng lên nói rằng video là thật, nhưng người phụ nữ trong video là một người phụ nữ giống Dương Họa Y mà anh ấy tìm thấy trong hộp đêm rồi phát sinh quan hệ.

 

Nói rằng Hạ Huy Thành đã chịu đựng sự mắng mỏ của hàng ngàn người rồi mở ra một chương mới chọ chuyện này sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top