Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 242


Chương 242:

 

Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ cuộc, cô luôn suy nghĩ, chờ lúc nào ổn định thì bắt đầu phát triển công việc của chính mình.

 

Không ngờ Nhan Từ Khuynh đã cẩn thận chú ý đến chuyện đó.

 

*Có thể không nhận được không?”

 

Cô không muốn có chênh lệch quá lớn với anh, cũng không muốn bị trói buộc một chỗ với anh vì tiền bạc.

 

Cuộc hôn nhân này mới vừa bước vào mùa xuân, cô không muốn vì việc này mà nảy sinh hiểm khích.

 

“Không thể.” Nhan Từ Khuynh nghĩ cô không hài lòng với món quà anh tặng, xoay người đè người phụ nữ dưới thân, trừng phạt thân thể người phụ nữ không biết tốt xấu này.

 

Dương Họa Y bị anh-chơi đùa đến nỗi không có biện pháp chống cự, nhưng cuối cùng cô cũng chấp nhận.

 

Tuy rằng có chút lo lắng mơ hồ, nhưng càng nhiều.

 

hơn là sự ngọt ngào: Bởi vì Nhan Từ Khuynh thực sự quan tâm đến cô.

 

Nếu như anh không chân thành, anh có thể lừa gạt cô cho qua chuyện. Nhưng anh lại không làm vậy, so với bất cứ ai khác, anh đều quan tâm hơn cả.

 

Mấy ngày tiếp theo, Dương Họa Y cũng bề bộn.

 

nhiều việc, bởi vì nếu phải tiếp quản công ty, cô sẽ luôn phải làm thêm giờ để làm quen với tình hình công ty càng sớm càng tốt.

 

Vì vậy, Nhan Từ Khuynh lại hối hận vì đã cho cô đến công ty, mở một studio nhỏ, để cô không phải suốt ngày nhớ tới công việc, rồi sẽ dành nhiều thời gian lên giường với anh hơn.

 

Vài ngày sau, cuối cùng Nhan Từ Khuynh cũng bắt được cơ hội để đè vợ lên giường, nhưng bà mẹ vợ lại gọi.

 

Dương Họa Y buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng nóng nảy đến nghẹt thở của anh, nhưng anh vẫn trả lời cuộc gọi của mẹ trước.

 

Mẹ Viên Vũ đối xử với cô rất tốt, nhưng hiếm khi bà ấy gọi điện cho cổ, bà ấy phần lớn thời gian là dành cho em gái. Về vấn để này, mọi người trong nhà họ Dường dường như đều giống nhau, nếu không có chuyện gì xảy ra, bà ấy sẽ không bao giờ liên lạc với cô. Một khi chuyện gì đó xảy ra, cô sẽ là người đầu tiên được gọi.

 

“Mẹ có chuyện gì vậy?”

 

“Cái gì?”

 

“Nhã Tuyết  đang mang thai?”

 

“Có đúng không hay bệnh viện chẩn đoán sai?” Dương Họa Y không thể tin được.

 

Mẹ Dường tính tình hiển lành lần đầu tiên mắng cô một tiếng: “Đã chạy đi phá thai, còn có thể là chẩn đoán sai gì nữa! Con nhanh chóng trở về đi, bây giờ em gái con không chịu ăn, cũng không chịu nói chuyện với chúng ta.”

 

“Được rồi, con sẽ về nhà sớm.”

 

Hai tay Dương Họa Y vừa cúp điện thoại, run rẩy thay quần áo rồi bước ra ngoài.

 

Nhan Từ Khuynh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

 

Cô vẫn cảm thấy khó tiêu hóa sự thật này: “Nhã Tuyết , Nhã Tuyết  đang mang thai, và đã chạy đến một phòng khám nhỏ để phá thai. Có một tai nạn xảy ra.

 

Bây giờ em chuẩn bị về nhà.”
 
Chương 243


Chương 243:

 

Anh nắm chặt tay cỗ, xoa dịu cảm xúc của cô: “Đừng lo lắng, anh đưa em về:”

 

“Được.”

 

Kinh nguyệt của Dương Nhã Tuyết  luôn đúng, mỗi tháng sẽ đúng ngày bị hành kinh.

 

Lần này đã trễ mấy ngày, Dương Nhã Tuyết  cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Hôm đó sau khi bị hai người đàn ông lạ mặt cưỡng.

 

bức, cô ta xấu hổ nên không mua thuốc chứ đừng nói là uống thuốc.

 

Cô ta lén mua que thử thai, thử hết que này đến que khác, que nào cũng bảo cô ta đã mang thai.

 

Đứa trẻ cô ta mang thai chính là con trai của một trong hai người đàn ông đã cưỡng bức cô ta, điều quan trọng nhất là cô ta vẫn chưa biết ba của đứa trẻ là ai cả.

 

Dù có biết điều đó, cô ta cũng không thể làm gì họ.

 

Bởi vì hai người đàn ông đó đã nắm trong tay điểm yếu của cô ta, biết cô ta sợ mất mặt, một khi sự việc bị phát tán, cô ta hoàn toàn không thể kết hôn được nữa.

 

Chị gái đã kết hôn với Nhan Từ Khuynh rồi, chị gái không.

 

quan tâm, nhưng cô ta:không thể không quan tâm được, cô ta mới mười tám tuổi, làm sao có thể để người ngoài biết được chuyện này.

 

Đứa con hoang trong bụng không giữ được, đành phải bỏ đi thôi.

 

Nhưng một khi cô ta đến bệnh viện lớn để phẫu thuật, nhất định sẽ bị người nhà biết đến, nếu mọi người biết đến, vậy thì mặt của cô ta biết chôn đi đâu?

 

Cô ta hận chết đứa con hoang này.

 

Mỗi ngày đứa trẻ này đều lớn lên trong bụng cô ta, cô ta cảm thấy như virus đang lan khắp cơ thể.

 

Thêm một ngày nữa là nguy hiểm hơn.

 

Dương Nhã Tuyết  không dám đến bệnh viện lớn mà tìm đến một phòng khám đen để sinh con.

 

Không phải là rẻ, mà là giữ bí mật.

 

Phòng khám đen có thể là gì? Dính vào chữ “đen”, chung quy lại nó vẫn luôn có chút đen tối.

 

Trên bàn mổ, Dương Nhã Tuyết  đã phá thai và xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cô ta buộc phải nghe lời bác sĩ để cắt bỏ tử cung. Đứa trẻ đã mất và cô ta cũng mất tư cách làm mẹ.

 

Nhà họ Dường.

 

“Họa Y cuối cùng con cũng tới rồi, nhanh đi khuyên em gái con đi, kêu nó nói mọi chuyện với chúng ta.” Viên Vũ cầm tay Dương Họa Y như bắt được.

 

cọng rơnf cứu hạng, vừa khóc vừa nói “Nhañh đi xem em gái con, từ nhỏ nó đã không chịu nghe mẹ khuyên, cũng chỉ có lời của con nó mới miễn cưỡng nghe được vài câu.”

 

Có thể nhìn ra Viên Vũ vẫn khóc liên tục, đôi mắt bà đã sưng lên.

 

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ hại mắt đấy”

 

“Sao mẹ có thể không khóc chứ? Nhã Tuyết  con gái mẹ, là miếng thịt từ trên người mẹ sinh ra, nó xảy ra chuyện lớn như vậy sao mẹ có thể không đau lòng chứ?”

 

“Sao Nhã Tuyết  lại về nhà, sao không để ở bệnh viện?” Chuyện lớn như cắt bỏ tử cung này, lại không ở bệnh viện quan sát mà chạy về nhà.
 
Chương 244


Chương 244:

 

“Nhã Tuyết  không chịu nằm viện, sợ mất mặt.”

 

Viên Vũ nói: “Từ nhỏ Nhã Tuyết  đã mạnh mẽ, lần này xảy ra chuyện như vậy, sao nó có thể chịu ở bệnh viện chứ…”

 

Dương Họa Y á khẩu không trả lời được, chỉ cảm.

 

thấy Dường Hải Thiên và Viên Vũ cưng chiều Dương Nhã Tuyết  quá rồi, đến cả chuyện này cũng nghe theo cô ta.

 

“Mẹ chưa từng nghe Nhã Tuyết  quen bạn trai, sao bỗng nhiên chạy đi nạo thai chứ, Cho dù mẹ và ba con hỏi thế nào, nó sống chết không chịu.nói là con của ai, ba con tức giận đến nỗi bị cao huyết á.

 

Nói xong Viên Vũ lại bắt đầu khóc, mắt sưng đỏ: “Con mau đi xem em gái con, hỏi xem có chuyện gì xảy ra, sao bỗng nhiên lại có thai chứ? Rốt cuộc là tên khốn nào gây ra mà không chịu trách nhiệm.”

 

“Mẹ, để con đi xem, mẹ đừng khóc.”

 

“Được, con nhanh đi đi, con nhanh lên!” Viên Vũ sốt ruột, đẩy cô một cái.

 

Không hề phòng bị cô bị đẩy một cái lảo đảo, may mà Nhan Từ Khuynh vẫn đứng ở bên cạnh cô, đưa tay ra đỡ cô.

 

Anh có chút không vui, khẽ nhíu mày: “Em không sao chứ?”

 

“Em không sao.”

 

“Anh đi cùng em.”

 

Dương Họa Y lắc đầu, anh ở đây với mẹ đợi lát đi, em vào xem.”

 

: “Không cần đâu, anh đứng Cô biết, Nhan Từ Khuynh có ảnh hưởng với em gái lớn thế nào.

 

tại xảy ra chuyện này, anh vẫn không nên đi vào khiến em gái kích động.

 

Thấy cô kiên quyết, anh miễn cưỡng đồng ý.

 

Tuy không đi vào nhưng vẫn chờ ở cửa.

 

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.

 

Dương Nhã Tuyết  nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, khóe môi khô nứt, nhìn qua có chút đáng sợ.

 

Dương Nhã Tuyết  vốn đang nhắm mắt, nghe được tiếng bước chân, tưởng ba mẹ muốn tới làm phiền mình, muốn hỏi ba đứa trẻ là ai, buồn bực lên tiếng: “Cút cho tôi! Đừng làm phiền tôi!”

 

Đêm hôm đó có hai người đàn ông cưỡng hiếp cô ta, đứa nhỏ là của ai, chính cô ta cũng không biết. Hơn nữa cô ta cũng không dám nói chuyện này ra, trước.

 

khi lập gia đình đã có thai đã không còn là chuyện lạ lùng gì ở xã hội này, cùng lắm thì sóng gió một trận liền trôi qua.

 

Nếu như lộ ra cô ta bị cưỡng hiếp, sau này sao còn có thể lập gia đình? Làm gì có cậu ấm nào dám yêu cô ta?

 

Trong lòng cô ta đã đủ buồn bực, ba mẹ vẫn bám riết hỏi cô ta như đầu óc có bệnh, hiện tại cô ta vừa nhìn thấy ba mẹ liền phiền, chỉ muốn kêu họ cút đi.

 

*Tôi nói rồi, các người-cút,đi cho tôi! Vì sao còn chưa cút. Tự cho mình là ba mẹ thì ghê gớm lắm sao?”

 

Nhưng vẫn không có tiếng bước chân rời đi, trái lại càng đi càng gần, Dương Nhã Tuyết  bỗng nhiên mở mắt lúc này mới phát hiện người tới trước giường của mình là Dương Họa Y.
 
Chương 245


Chương 245:

 

“Dương Họa Y, sao chị dám tới đây, chị không sợ tôi giết chị sao?”

 

Nếu như không phải ngày đó Dương Họa Y trở về đúng lúc như vậy, Nhan Từ Khuynh cũng sẽ không ném cô ta ra, mình cũng sẽ không bị luân phiên cưỡng hiếp trên xe, càng không đến mức rơi vào kết cục cắt bỏ tử cung như hiện tại.

 

Dương Họa Y nhướng mày, không hiểu tại sao tính tình của em gái mình lại trở nên tệ như vậy.

 

Nhưng dù sao em gái cũng là một bệnh nhân, không thể tính toán với bệnh nhân, cô tốt tình mà nhường một bước: “Bị bệnh cũng không nên nổi cáu lung tung, Nhã Tuyết  em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, cho dù em muốn giết chị, cũng phải chờ khỏi bệnh đã.

 

Cảm thấy cô đang khiêu khích mình, Dương Nhã Tuyết  tức đến nghiến răng: “Ai kêu chị qua đây! Sao chị lại biết tôi xảy ra chuyện chứ! Không phải tôi đã dặn họ không được nói chuyện này ra sao? Ai nói ra tôi sẽ giết người đó!”

 

Mẹ quan tâm em mà, cho nên mới gọi điện thoại kêu chị tới đây.”

 

là già Viên Vũ chết tiệt này, bà ta có còn muốn tôi khỏi bệnh không! Bà ta có phải muốn thấy tôi chết mới cam tâm! Các người đều xem tôi là trò cười phải không?” Dương Nhã Tuyết  gào thét.

 

“Nhã Tuyết , em trở nên hung hăng như vậy từ bao.

 

giờ?”

 

Trước đây tuy luôn hô to gọi nhỏ với cô nhưng cũng không đến mức kêu ba mẹ cút, gọi mẹ là bà già chết tiệt. Cô cảm thấy hiện: tại con bé đã tới bờ vực.

 

sụp đổ, dường như không còn-để tâm gì nữa, giống như nghĩ muốn cùng đến chỗ chết với cô vậy.

 

“Còn không phải bởi Vĩ chị sao? Đều là do chị! Chị chính là tai họa của đời tôi!” Dương Nhã Tuyết  điên cuồng vùng vẫy, kim trên tay bị lệch khiến máu chảy ngược lại trong bình.

 

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều khen chị gái bộ dáng xinh đẹp, học giỏi, chỗ nào cùng ưu tú hơn mình! Sau đó ba mẹ còn gả chị vào nhà họ Nhan tốt nhất, nhưng còn mình thì sao, mình chẳng có gì cả!

 

Tất cả đều bị người chị gái hơn mình mấy tuổi cướp đi rồi Dương Họa Y nhìn thấy cô ta tâm trạng kích động, cũng không nói tiếp nữa: “Y tá, vào ghim kim lại cho con bé đi.”

 

Y tá vừa đến bên giường của Dương Nhã Tuyết , cô đã bị Dương Nhã Tuyết  tát một cái: “Không cần chị giả bộ!”

 

“Chị ra ngoài trước, em bình tĩnh chút, đừng tự làm tổn thương cơ thể mình.”

 

Dương Nhã Tuyết  cười giễu một tiếng: “Tôi chỉ hy vọng.

 

chị mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

 

Dương Họa Y dừng bước không hiểu vì sao em gái bỗng nhiên có sự thù địch lớn như vậy với mình. Cho dù cô ta thích Nhan Từ Khuynh cũng không đến mức đối chọi gay gắt với mình như vậy, giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.

 

Nếu cô ta muốn hận, thì cũng nên giận người đã khiến cô ta mang thai nhưng không chịu trách nhiệm kia, vì sao lại nói tất cả đều-đo mình?

 

Hoặc có thể, có một khả năng khác, thực sự có liên quan tới cô, nhưng cô cũng không dám nghĩ sâu.

 

Chỉ hy vọng sự thật sẽ khác suy đoán của mình.

 

Vừa ra khỏi phòng, Viên Vũ liền ngăn cô ở cửa, nắm tay cô, sốt ruột hỏi: “Sao vậy, Nhã Tuyết  nói sao?

 

Rốt cuộc là tên khốn nào hãm hại con gái của mẹ?”

 

Dương Họa Y mệt mỏi lắc đầu: “Hiện tại tâm trạng con bé không ổn định, nên con không hỏi chuyện này, cũng đừng nên ép con bé, đợi sức khỏe nó hồi phục rồi lại hỏi.”
 
Chương 246


Chương 246:

 

“Con không quan tâm em gái như vậy sao? Mẹ thực sự là nhìn lầm con rồi! tại nó đã không chịu nói, lúc nó khỏe rồi làm sao có thể nói? Mẹ không yên tâm, mẹ muốn tên rác rưởi đã hại con gái mẹ phải chịu báo ứng!” Gương mặt hòa nhã của Viên Vũ bắt đầu trở nên nôn nóng.

 

“Mẹ, con sai rồi, đợi sức khỏe con bé khá hơn một chút, con lại hỏi được không?”

 

“Bây giờ con không thể hỏi sao? Nếu như đợi quá lâu, tên đàn ông kia chạy thì phải làm sao bây giờ! Mẹ muốn thằng khốn đó phải chịu trách nhiệm!”

 

Dương Họa Y vừa bị em gái mắng chửi một trận, lại vô cớ bị Viên Vũ dạy dỗ, trong lòng hơi đau: “Mẹ, Không phải đâu, con….

 

“Con không muốn hỏi thì đừng hỏi, mẹ tự hỏi nó!”

 

Viên Vũ hất tay của cô ra, bực tức đẩy cô.

 

Cơ thể của Viên Vũ vẫn luôn yếu ớt, bà ta vẫn luôn cho rằng bản thân mình không sinh được con, cho nên mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Dương Họa Y.

 

Sau này bà vất vả lắm mới sinh được Dương Nhã Tuyết , cho nên tất nhiên phải đặt cô con gái này ở đầu quả tim mà yêu thương rồi.

 

Bà ta không thể ngờ được miếng thịt trong tim bà ta lại có số phận thê thảm hơn cả bà ta, thậm chí còn bị cắt bỏ tử cung, hoàn toàn mất đi tư cách làm mẹ.

 

Bà ta hận đến chết!

 

Viên Vũ là người từng trải, bà ta biết cảm giác của một người phụ nữ khi không có đứa con của riêng mình đau đớn như thế nào.

 

Hơn nữa, Dương Nhã Tuyết  vẫn còn trẻ như vậy, về sau làm sao con bé có thể lấy chồng được nữa!

 

Cho dù có lấy chồng, nhưng với tấm thân tàn ma dại như vậy thì làm sao có thể nắm bắt được trái tim của chồng.

 

Viên Vũ không thể tài nào tiếp tục duy trì bộ dạng hiển lành tốt bụng được nữa, bà ta hận chết cái tên đàn ông khốn nạn đã khiến con gái mình mang thai!

 

Dương Họa Y ngăn cản mẹ của mình, không cho bà đi vào: “Mẹ, mẹ đừng vội, bây giờ cảm xúc của Nhã Tuyết  rất dễ kích động, hơn nữa hiện tại thân thể con bé vẫn chưa ổn định, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

 

“Mẹ là mẹ của nó, chẳng lẽ mẹ sẽ hại nó? Người làm chị gái như con không quan tâm thì thôi đi, mẹ là mẹ nó, mẹ nhất định phải quản chuyện này”” Viên Vũ dùng sức đẩy cô ra, chuẩn bị đi vào trong phòng của Dương Nhã Tuyết .

 

Cảm xúc của Viên Vũ và Dương Nhã Tuyết  đều không.

 

ổn định, cô sợ sẽ xảy ra chuyện cho nên không dám cho mẹ vào.

 

Nhưng Viên Vũ lại cảm thấy cô không quan tâm.

 

em gái, vốn dĩ là đang rất tức giận, lúc lôi kéo càng dùng sức đẩy cô một cái.

 

Cơ thể Dương Họa Y ngã về phía sau, cái gáy của cô suýt nữa đập vào bức tranh trang trí trên tường.

 

May mắn là Nhan Từ Khuynh vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, kịp thời vươn tay ôm lấy cô vào ngực, cứu cô thoát khỏi một lần nguy hiểm.

 

Nhan Từ Khuynh bất mãn nói: “Tôi hiểu bà đau lòng cho.

 

con gái nhỏ, nhưng nếu bà thật sự có tình thương của một người mẹ, tại sao lại muốn tự mình hại con gái lớn của mình?”

 

Giọng nói của anh trầm thấp đầy áp bức: “Chuyện của Dương Nhã Tuyết  hoàn toàn không có quan hệ gì với Họa Y, em ấy chỉ hy vọng nhà họ Dường có thể sống tốt, nếu không em ấy cũng-chằng cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để duy trì nhà họ Dường rách nát của các người.”
 
Chương 247


Chương 247:

 

Dường Hải Thiên nghe tin chạy đến, vừa đến ông ta đã giật mình khi nghe thấy những lời Nhan Quấn nói: Ông ta vội vàng giải thích: “Quan tâm quá sẽ bị loạn, bà ấy không có ác ý gì, Họa Y tốt như thế nào, cả nhà chúng tôi đều biết.”

 

“Có một số chuyện tôi thật sự không muốn nói đến lần thứ ba, năm đó tôi vì Họa Y nên không so đo, nhưng sau này chỉ cần người nhà họ Dường các người còn gây chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Việc rút vốn chỉ là một cái mệnh lệnh. Muốn hủy diệt nhà họ Dường, chỉ là một câu nói mà thôi.

 

“Những chuyện tôi đã hứa, nhất định tôi sẽ làm được” Dường Hải Thiên sờ mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới hiểu rõ tâm tư của Nhan Từ Khuynh.

 

Có lẽ khi anh nói chuyện mọi người không nghe ra bất cứ thái độ gì, lúc làm việc cũng có thể là có mục đích riêng, nhưng ánh mắt sẽ không nói dối.

 

Trong đôi mắt của Nhan Từ Khuynh tràn đầy ý muốn bảo.

 

vệ và chiếm hữu đối với Dương Họa Y, anh thật sự thích Dương Họa Y, cho nên anh sẵn sàng thỏa hiệp với Dương Họa Y, tạo ra:một chiếc ô bảo vệ cô khỏi mọi điều tồi tệ.

 

Xem ra sau này ông ta nhất định phải quản lý tốt cặp mẹ con chuyên gây-chuyện kia, họ cũng không thể lôi kéo Dương Họa Y được nữa, một khi Nhan Từ Khuynh mà tức giận thĩ nhà họ Lễ xác định xong đời.

 

Ý thức được những gì vừa xảy ra, lúc này Viên Vũ mới tỉnh táo lại được một chút, bà ta khóc thảm thương: “Tôi chỉ không muốn Nhã Tuyết  của tôi phải chịu.

 

thiệt thòi gì, tôi muốn tên đàn ông kia phải tuyệt tử tuyệt tôn, phải trả giá đắt!”

 

Dương Họa Y chưa từng thấy bộ mặt này của người mẹ dịu dàng của mình, cô bàng hoàng nhận ra rằng, tính cách mạnh mẽ của Nhã Tuyết  là di truyền từ mẹ.

 

Cửa vẫn chưa đóng.

 

Khi ống truyền của Dương Nhã Tuyết  được cắm kim xong, y tá đứng lùi ra, tẩm nhìn của cô ta không bị che khuất nữa.

 

Vừa nhìn đã thấy Nhan Từ Khuynh đang ôm Dương Họa Y, nâng niu bảo vệ trong lòng, Dương Nhã Tuyết  nắm chặt tay, mũi kim tiêm vừa được cắm vào lại bị lệch ra, máu lại chảy ngược theo đường ống truyền dịch vào trong bình.

 

“Đầu đến đông đủ rồi, tất cả đứng ở cửa phòng xem trò vui của tôi đúng không?” Lúc này, ánh mắt mang theo sự căm hận của Dương Nhã Tuyết  nhìn tất cả mọi người.

 

Tại sao cha mẹ lại không thể cho mình có chút không gian, cô ta không muốn nói, lại cứ bắt ép mình phải nói. Thậm chí còn gọi Dương Họa Y đến làm mình nhục nhã, chỉ để khiến mình phải thừa nhận sự thật khó chấp nhận là bị xử bởi người phụ nữ mạnh mẽ.

 

Loại người như này dựa vào cái gì làm ba mẹ mình, ép mình phải xé xác ruột thịt, đem góc khuất u ám tối tăm đến ẩm mốc từ sâu trong lòng ra cho tất cả mọi người xem, bọn họ mới cam tâm sao!

 

Dựa vào cái gì mà ba lại mở đường cho Dương Họa Y, khiến cô có thể dễ dàng mà được gả cho Nhan Từ Khuynh, còn đến lượt mình thì lại rơi vào thảm cảnh này, dựa vào cái gì?

 

Tất cả mọi người đều-yêu thích Dương Họa Y, mọi người đều thấy Dương Họa Y sống như công chúa trong ánh sắng rực rỡ, bản tân mình lại bị chà đạp xuống địa ngục làm kẻ xấu, cô ta không cam tâm, cô ta không cam tâm.

 

“Nhã Tuyết , sao mẹ có thể xem trò vui của con được, mẹ chỉ là quan tâm đến con.” Viên Vũ lau nước mắt, mí mắt đã bắt đầu đau nhói, khóc quá lâu, vừa chạm vào liền đau.

 

Dương Nhã Tuyết  nhìn tất cả mọi người ở cửa, lại nở ra nụ cười lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Dương Họa Y, trao đổi ánh mắt với cô.

 

“Không phải các người muốn biết tôi mang thai Con của ai sao?”

 

“Đúng vậy, con chịu nói rồi, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm cho con có thai mà lại không chịu trách nhiệm!”
 
Chương 248


CHương 248:

 

Ánh mắt dứt khoát của em gái khiến Dương Họa Y tim đập thình thịch, trong lòng chứa đầy những dự cảm không lành.

 

Đúng như dự đoán, cô ta giơ bàn tay đang bị chảy máu ngược kia, chậm rãi chỉ vào người đàn ông phía sau CÔ: “Nếu như tôi nói, đứa bé là con của anh rể thì sao?”

 

Viên Vũ sững $ờ.

 

Dường Hải Thiên phản ứng nhanh, không cần biết đứa bé cô ta phá bỏ không phải là của Nhan Từ Khuynh, chỉ cần Nhan Từ Khuynh không lên tiếng, người khác sẽ không thể nói được gì: “Nhã Tuyết  con không được nói năng bừa bãi, phải chịu trách nhiệm với lời nói ra con biết không hả?”

 

Một khi chọc giận Nhan Từ Khuynh, cái giá phải trả đương nhiên là cả nhà họ Dường sẽ phải gánh chịu.

 

“Con không hề nói năng bừa bãi, trước đây con vẫn luôn không chịu nói, là bởi vì sợ mọi người không tin, cũng không muốn phá rối quan hệ của chị gái và anh rể Dương Nhã Tuyết  yếu ớt nói: “Nhưng mà mọi người đều ép con! Đều ép con đến tuyệt vọng, vậy thì con không thể không nói, nếu không thì, con sẽ bị mọi người ép đến chết!”

 

Dường Hải Thiên tức giận quát: “Nhã Tuyết  con im mồm ngay cho ba, không được phép nói năng lung tung.”

 

“Nếu mọi người đã hỏi, vậy thì con nói, nhưng mà con nói rồi mọi người lại không tín, thế thì hỏi con làm gì?

 

Cuộc tranh cãi giữa hai người ba và con gái, ầm 7 khiến Dương Họa Y.đau đầu,-cô xoa trán: “Ba mẹ, con đi trước đây”

 

Cũng không đợi bọn họ trả lời, liền quay người rời đi.

 

Gió mùa đông không hề dịu dàng, thậm chí còn có chút lạnh lẽo khốc liệt Thổi vào mặt có hơi đau nhói, giống như một cái tát tát thẳng vào mặt cô.

 

Đối mặt với cơn gió lạnh, cô chạy càng nhanh, dường như chỉ cần cơn đau mãnh liệt hơn thì có thể tê liệt đến mức không còn cảm nhận được nữa.

 

Người đàn ông phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, từ bên cạnh ôm cô vào trong lòng, anh áp bên tai cô, nặng nề nói ra bảy chữ: “Em chạy mất, anh sẽ hoảng sợ.”

 

Anh biết đối với cô những người trong gia đình có sức ảnh hưởng lớn thế nào, Dương Nhã Tuyết  nói ra những lời như vậy, anh thậm chí còn không có cách nào để trực tiếp phản bác lại.

 

Vì như vậy sẽ càng tỏ ra giống như có tật giật mình.

 

Ôm nhau trong cơn gió lạnh, anh giúp cô bình tĩnh lại, đối mặt với mình, hai tay ôm vòng lấy cô, dùng cơ thể mình chắn gió lạnh cho cô.

 

Một lúc lâu sau, cô mới giữ bình tĩnh được nhịp tim, cô nấm lấy bàn tay to lớn của anh, tím kiếm một chút ấm áp: “May mà em không từ chối để anh đến cùng với em”

 

Nếu không thì, cô thật sự không biết làm sao để đối diện với ngôi nhà hỗn loạn này.

 

Dường như tất cả đều đã thay đổi, ba đã không.

 

còn là người ba nghiêm khắc mà cương trực nữa, mẹ cũng không còn là người mẹ mềm yếu mà hiền lành nữa, còn người em gái kiêu ngạo phóng khoáng, không biết bắt đầu từ khi nào, cũng trở thành một kẻ điên đi đến bước đường tuyệt vọng.

 

Nhan Từ Khuynh nắm trọn lấy tay cô, chỉ đến khi xoa xoa được chút hơi ấm, lúc này mới đút vào trong túi áo ấm áp của mình.

 

Anh hỏi cô: “Em có tin anh không?”

 

Thật lâu sau, Dương Họa Y mới bình tĩnh gật đầu: “Em tin anh.”

 

Không thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể nhận thấy, trạng thái tính thần của em gái đã có chút không bình thường: “Nếu như đứa trẻ là của anh, em lại tin, là chuyện xảy ra tối hôm đó sau khi đuổi nó ra khỏi nhà.”
 
Chương 249


Chương 249:

 

Cho nện em ấy mới hận mình như vậy, nói tất cả đều là tại mình.

 

Nhan Từ Khuynh ôm chặt cô vào lòng: “Chúng ta nghĩ giống nhau.”

 

Vốn dĩ chuyện của nhà họ Dường, anh không định can thiệp vào. Nhưng mà Dương Nhã Tuyết  lại phải lôi mình xuống nước cho bằng được, vậy thì không thể không can thiệp rồi.

 

Ba của đứa bé là ai, chỉ cần đã gây chuyện, thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

 

Sau ngày hôm đó, Dương Họa Y vẫn chưa quay về.

 

nhà họ Dường lần nào.

 

Nhưng tình cảm giữa cô và Nhan Từ Khuynh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào vì lời khiêu khích của Dương Nhã Tuyết .

 

Nhan Từ Khuynh vẫn rất cố chấp bày ra vô số các loại chiêu trò ở trên giường, cố gắng cùng cô tạo ra một đứa trẻ.

 

Cũng không biết là do cô chưa đủ lực, hay là anh chưa đủ lực, tính từ khi trở về từ nước Pháp, đã là mấy tháng rồi, bụng của cỗ vẫn chưa hề có một chút động thái nào.

 

Sau khi làm xong, cỗ mệt mỏi nằm trên giường, anh đè-lên trên người cô, vẫn chưa-chịu rút ra, ngoan cố giống như một đứa trẻ.

 

Dương Họa Y bị dáng vẻ cố chấp của anh, làm cho.

 

buồn cười.

 

Cô đưa tay lên sờ mái tóc mềm mại của người đàn ông này, trong ánh mắt hiện lên chút ý cười: “Hình như anh rất vội vàng muốn có con.”

 

Có người nói tóc của một người và trái tim của người đó có mối liên kết với nhau. Có những người nhìn qua trông rất vô tình lạnh lùng, nhưng trong lòng họ lại rất mềm yếu, vào những thời điểm quan trọng, họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông bỏ bạn.

 

Trước đây, cô chỉ tin vào vẻ bể ngoài.

 

Còn bây giờ, cô bắt đầu tin vào điều này.

 

Nhan Từ Khuynh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cơ thể lại nỗ lực thêm một lần nữa, dùng hành động để nói cho cô câu trả lời.

 

Lăn lộn, cọ xát, bắn vào trong người cô sau đó vẫn không chịu rút ra mà ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên trán cô: Cô ở giữa vẽ vòng tròn lên trước ngực anh: “Vội vàng muốn có con như này không phải tính cách của anh, mẹ mới là tính cách-vội vàng muốn bế cháu trai, là mẹ đã thúc giục anh sao?”

 

Người mẹ này, đương.nhiên không phải nói đến ‘Viên Vũ, mà là mẹ của Nhan Từ Khuynh: Hoàng Ánh.

 

“Ngày mai chúng ta về thăm mẹ đi, mặc dù không có cháu trai, bà ấy vẫn có con trai và con dâu.

 

“Không đi” Tay của anh lướt xuống phía dưới cổ cô, quyến luyến ở ngực cô, cuối cùng dừng lại ở vùng bụng phẳng lì: “Vẫn là nên đợi sau khi có cháu trai rồi về.”

 

Cô tỉnh ý nhận ra được điều gì đó: “Hình như anh không muốn cho em về”

 

“Đúng thế, mỗi khi về mẹ sẽ luôn ở cùng với em, ba rất có ý kiến. Để hai người lớn tuổi bọn họ cùng sống trong thế giới của hai người đi.”

 

E..có tin anh không.

 

“Dường như rất có lý.”

 

“Vì vậy, chúng ta phải cố gắng làm ra một đứa cháu trai cho mẹ, như thế mới có thể sớm về thăm bà ấy”
 
Chương 250


Chương 250:

 

Nói xong lại đè người lên trên, lại thêm một lần nữa giở trò mánh khóé.

 

Nhan Từ Khuynh không dám để cô phải suy nghĩ nhiều, cũng không dám để cô về nhà họ Lâm.

 

Chuyện của Dương Nhật-Linh và Hạ Huy Thành, hai ông bà chủ nhà họ Nhan cũng biết, bọn họ đương nhiên sẽ không như quần chúng ắn dưa xem trò vui dễ lừa như thế.

 

Người tong video rốt cuộc có phải Dương Họa Y hay không bọn họ đều rõ.

 

Nhà họ Nhan tuyệt đối sẽ không cho phép một phụ nữ không còn trinh tiếp tục làm con dâu của họ.

 

Mấy tháng qua, Nhan Từ Khuynh vẫn đang làm công tác tư tưởng cho hai ông bà chủ nhà họ Lâm, nhưng vẫn không thể dao động thái độ của bọn họ.

 

Không muốn khiến cho Dương Họa Y có quá nhiều áp lực, lại càng sợ cô sẽ ngoan ngoãn rời đi, cho nên Nhan Từ Khuynh đã giấu giếm, chưa từng dám để cô quay lại.

 

May mà tâm tư Dương Họa Y đơn thuần, vẫn không suy nghĩ quá nhiều.

 

Nhưng như vậy có thể gạt một hai tháng, nhưng không giấu nổi một hai năm. Chỉ có thể nhanh chóng khiến cô mang thai đứa con, ba mẹ bên kia mới dễ nói chuyện.

 

Nhưng bụng cô vẫn không có động tĩnh, mặc dù bọn họ mỗi ngày đều làm vô số lần.

 

Anh vuốt bụng cổ, :lòng:bàn tay ấm áp lại dịu dàng, Dương Họa Y chôn mặt vào ngực của anh, rầu rĩ mở miệng: “Nếu không chúng ta đi gặp bác sĩ đi, xem xem rốt cuộc vấn đề ở.chỗ nào.”

 

“Được.”

 

Nhan Từ Khuynh không ngờ cô vậy mà sẽ chủ động đề nghị kiểm tra, anh mừng rỡ như điên.

 

Sáng sớm hôm sau, Nhan Từ Khuynh bèn dẫn Dương Họa Y tới bệnh viện.

 

Biết được hai người này muốn tới, đặc biệt sắp đặt chuyên gia ngồi đợi, báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng sẽ nhanh chóng có kết quả.

 

Hai người đều tách ra làm kiểm tra, cơ thể Nhan Từ Khuynh hoàn toàn không có vấn để, báo cáo kiểm tra của Dương Họa Y vẫn chưa ra, phải chờ một lát nữa.

 

Dương Họa Y vốn không lo lắng gì, nhưng khi vào bệnh viện cũng đã trở nên căng thằng: “Không phải tôi thực sự không thể sinh chứ?”

 

Nữ bác sĩ cười giải thích: “Bà Nhan không cần quá lo lắng, mặc dù không dễ thụ thai, điều dưỡng nhiều sẽ tốt thôi.”

 

Nhan Từ Khuynh nhìn cô vẫn ngồi chờ báo cáo kiểm tra, dáng vẻ hồi hộp thái quá, kéo cô đi dạo vòng vòng giải sầu.

 

Đúng lúc đi tới phòng trễ sơ sinh.

 

Bọn nhỏ nơi này đều ra đời vẫn chưa được bao lâu, một đám nhở bé tiềm ‘mại,ngữ say trong hộp giữ nhiệt.

 

Trái tìm Dương Họa Y cũng mềm nhữn, bàn tay dán trên cửa sổ thủy tinh, tự lầm bẩm: “Sau này chúng ta cũng sẽ có đứa con như vậy.”

 

“Con của chúng ta có thể càng đáng yêu và xinh đẹp hơn những đứa trẻ này.”

 

“Anh tự tin như vậy? Lỡ xấu thì sao?”

 

“Bố mẹ đứa trẻ đều đẹp như vậy, con của chúng ta sao lại xấu được? Lỡ mà xấu cũng không sao, con nhà chúng ta có thể dựa vào thực lực để chiến thắng, không cần dựa vào khuôn mị Địa vị quyền thế của nhà họ Lâm, mặc dù nuôi ra một kẻ xấu xí, cũng sẽ có vô số người trước ngã xuống sau tiến lên làm thân như thế.
 
Chương 251


Chương 251:

 

Hai người cách một tầng cửa kính, nhìn đứa trẻ bên trong, tâm tình trở nên thong thả một chút.

 

Bỗng nhiên có một giọng nữ cất tiếng: “Ngài là tổng giám đốc Nhan của tập đoàn Nhan Thị nhỉ?”

 

Nhan Từ Khuynh nhíu mày nhìn người phụ nữ kia một chút, cũng không quen biết.

 

Ánh mắt người phụ ñữ nóng bỏng mà chăm chú, bên trong tràn đầy yêu thương và khao khát, trong lòng Dương Họa Y vô cùng khó chịu; Cô kéo tay áo Nhan Từ Khuynh: “Đây sẽ không phải người yêu cũ của anh chứ?”

 

Nhan Từ Khuynh giơ hai tay lên cao đầu hàng: “Anh không quen cô ta.”

 

“Phụ nữ trước đây của anh quá nhiều, chắc không nhớ rõ phải không?”

 

“Chị là chị của Dương Nhã Tuyết  nhỉ! Tôi cũng nhận ra chị!” Người phụ nữ rất vui mừng nói: “Tôi là bạn học của Dương Nhã Tuyết , Cố Thanh Mạn. Trước đây tôi thường nghe cậu ấy nói tới chị. Chính là gần đây không biết tại sao cậu ấy đã lâu không đi học, vòng bạn bè cũng không có tình hình mới, không ngờ ở đây gặp được hai người. Nhã Tuyết  thế nào, lâu vậy cũng không đi học, có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì không?”

 

Hôm đó sau khi-không vui mà giải tán, Dương Họa Y mãi không quay về nhà họ Dường, chỉ là lắm lúc bỗng nhiên lại nhớ đến, Dương Họa Y vẫn sẽ có chút đau lòng.

 

Cho/dù/€6 gái hào, gặp phải /những/chuyện như thế ai cũng đều sẽ tuyệt vọng, hơn nữa Dương Nhã Tuyết  lại còn là em gái ruột của cô.

 

Cũng không để ý đến việc Dương Nhã Tuyết  đối xử với cô như thế nào, cô vẫn cứ đau lòng cho cô ta, nếu như có cơ hội, cô vẫn nguyện ý làm gì đó cho cô ta.

 

“Nhã Tuyết  không sao, chỉ là dạo gần đây trong người không được khỏe, nên ở nhà nghỉ ngơi.”

 

“Trong người không được khỏe, cậu ấy bị bệnh gì?” Cố Thanh Mạn bất giác kinh ngạc lên tiếng hỏi.

 

Cách hỏi chuyện này rất bất lịch sự, Dương Họa Y hơi nghỉ hoặc, cô nhướng mày lên: “Em ấy không sao, chẳng qua là ở nhà nghỉ dưỡng một thời gian thôi.”

 

Nhã Tuyết , nói không đi học là không cần đi học, những đứa trẻ ra đời đã nghèo khổ như tôi đây, không những phải đi học, còn phải sắp xếp thời gian để đi ngưỡng mộ một cô chủ nhà giàu giống như làm thêm” Cố Thanh Mạn tự mình trách móc số phận nói, lại còn làm ra một bộ mặt bi thương nhìn Nhan Từ Khuynh.

 

Nhưng mà Nhan Từ Khuynh ngay cả một ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa đến cô ta, vẫn luôn nhìn Dương Họa Y với ánh mắt tràn đầy tình cảm.

 

“Chúng ta đi thôi, kết quả kiểm tra chắc cũng sắp.

 

có rồi đó. Dương Họa Y không thích cách nhìn của người phụ nữ này, như thèm muốn lôi kéo Nhan Từ Khuynh.

 

“Được thôi, chúng ta đi đi” Nhan Từ Khuynh đưa tay nắm lấy tay của cô, để trong lòng bàn tay xoa xoa.

 

“Tổng giám đốc Lâm, chị Họa Y, hai người đợi tôi với, có thể nào để lại cách thức liên lạc hay không?” Cố Thanh Mạn nhanh chân đuổi theo lên trước, cản đường đi của bọn họ lại.

 

Dương Họa Y khế nhíu mày lại, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu hơn.

 

Người phụ nữ này cũng ra vẻ quen thuộc quá rồi đó.

 

Không đợi cô ấy trả lời, Nhan Từ Khuynh đã dành trước mở miệng, anh ta đẩy Dương Họa Y ra sau lưng bảo vệ.

 

nói chuyện đối với Cố Thanh Mạn và Dương Họa Y giống như hai người: “Việc này không cần thiết đâu.”

 

“Tôi và Nhã Tuyết  là bạn học, tôi…”
 
Chương 252


Chương 252:

 

“Đó là chuyện của cỗ và Dương Nhã Tuyết , không liên quan gì đến bọn tôi” Không kể đến hành vi sai trái, còn mang chuyện xấu xa đổ lên người bọn họ, thể loại như Dương Nhã Tuyết  muốn hại hết tất cả mọi người, trong mắt Lậm Quân đã thấy chán ghét từ lâu rồi.

 

Cố Thanh Mạn nghe vậy, càng nghĩ càng cảm thấy.

 

kỳ lạ.

 

Thái độ Nhan Từ Khuynh đối với Dương Nhã Tuyết  tại sao tệ như vậy, rõ ràng là tháng trước cô ta còn ở trên mạng xã hội nhà mình đăng hình ảnh mà.

 

Cô ta suy nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không suy nghĩ ra đáp án, lại lần nữa ngẩng đầu lên, Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y đã đi xa rồi.

 

Kết quả kiểm tra của Dương Họa Y cũng đã có rồi.

 

Bác sĩ nói, sức khỏe không có vấn để gì, chỉ là thể chất lạnh, cần phải điều dưỡng cho tốt mới được.

 

Nói rõ hơn là, cũng không phải là chuyện có thể mang thai hay không, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thể mang thai.

 

Tùy là nói như thế, nhưng mà hai người phát sinh quan hệ nhiều như vậy, nhưng mãi vẫn chưa có em bé, cũng thật là quá kỳ lạ mà.

 

Nhan Từ Khuynh nắm lấy tay của Dương Họa Y, vô tư nhún vai, hoặc là, vận may không tốt.

 

Nhan Từ Khuynh ôm lấy vai cô, mỗi mỏng dính lấy đôi tai non nớt của cô, hơi thở nóng thổi vào tai cô nói: “Cơ thể không sao là tốt rồi, quay về buổi tối chúng ta tiếp tục cố gắng.”

 

Cũng không ngại trong bệnh viện cũng có người khác, anh ôm cô, xấu xa nói: “Lại đổi một chỗ khác, đổi một tư thế khác, thêm nhiều lần kích thích, nói không chừng nhóc con sẽ không bị lạc đường nữa, tìm đúng chỗ mẹ của mình ở đó.”

 

Dương Họa Y đang yên đang lành bị anh nói đến đỏ hết cả mặt.

 

Y tá đi ngang qua không kiểm được mà nhìn thêm “Bà Lâm, cơ thể cô có phải thấy không khỏe chỗ nào không, sao mặt đỏ quá vậy?”

 

Dương Họa Y hờn dỗi trừng mắt nhìn Nhan Từ Khuynh một cái, lại đạp anh một cái.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không tức giận, hiếm hoi tốt tính {Chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ}. chương 214:H..hà mạng xã hội nở một nụ cười với người ngoài: “Em ấy thật sự là không khỏe, đang ngứa đó, quay về tôi gãi cho em ấy là hết ngay thôi.”

 

Y tá tuổi đời không lớn, vừa hiểu vừa không hiểu mà gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

 

Nhưng Dương Họa Y hiểu ý trong lời nói của anh, qương mắt càng đỏ hơn.

 

Bởi vì nhìn thấy Cố Thanh Mạn ở bệnh viện, hơn nữa có nhắc đến Dương Nhã Tuyết , Dương Họa Y vẫn có chút lo lắng, muốn trở về nhà xem xét chút.

 

Ngay cả khi em gái có ác cảm với cô, ít nhất cô cũng phải hỏi lý dơ vĩ sao.

 

Tóm lại, là người một nhà, bọn họ không thể lúc nào cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau, cả đời không qua lại được.

 

Ngày hôm sau, nhân lúc Nhan Từ Khuynh đến công ty, Dương Họa Y lén lút trở về nhà họ Dường một chuyến.

 

Tại sao lại lén lút?

 

Bởi vì từ khi Dương Nhã Tuyết  dội một thùng nước bẩn lên người Nhan Từ Khuynh, nói đứa bé là con của anh, Nhan Từ Khuynh đã tỏ ra rất căm ghét nhà họ Dường, anh không cho.

 

cô một mình đến nhà họ Dường.
 
Chương 253


Chương 253:

 

Lần này cô chỉ có thể lén lút quay lại.

 

Sau khi Nhan Từ Khuynh rời khỏi nhà, cô lập tức đi đến nhà họ Dường.

 

Viên Vũ cũng rất vui khi thấy cô quay về, thế nhưng khi nhớ đến chuyện ngày hôm đó, nụ cười trên mặt bà ta nhạt đi một phần, sợ hai chị em các cô xảy ra rạn nứt.

 

Dương Họa Y biết mẹ-mình lo lắng chuyện gì, cô chủ động nói: “Nhã Tuyết  thế nào rồi ạ? Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa?”

 

Viên Vũ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô nói như vậy. Bà-ta biết đứa con gái lớn này tính tình luôn rất tốt, không bao giờ mang thù với người nhà mình.

 

“Cơ thể tốt hơn nhiều rồi, nhưng cảm xúc vẫn.

 

không tốt lắm.”

 

“Vậy con đi thăm con bé một chút”

 

“Bạn của con bé đang ở đây, ba đứa các con ngồi tâm sự với nhau, tiện thể khuyên nhủ Nhã Tuyết  nghĩ thoáng lên một chút, đừng nhớ thương Tổng giám đốc.

 

Nhan nữa” Toàn bộ nhà họ Dường, ngoại trừ Dương Họa Y, tất cả mọi người đều tin tưởng đứa bé trong bụng Dương Nhã Tuyết  là của Nhan Từ Khuynh.

 

“Mẹ, đứa trẻ trong bụng Nhã Tuyết  không thể nào là của Nhan Từ Khuynh.”

 

“Nhã Tuyết  không cần thiết phải dùng chuyện này.

 

để lừa gạt mọi người, mẹ biết trên danh nghĩa con là vợ của tổng giám đốc Lâm, nhưng Nhã Tuyết  là em gái của con.”

 

“Con biết, nhưng con tin rằng Nhã Tuyết  chỉ nhất thời tức giận nên mới nói mấy lời hờn dỗi kia thôi.”

 

Viên Vũ nghe cô nói như vậy thì không vui lắm.

 

“Vậy con nói xem, ngoại.trừ tổng giám đốc Lâm, đứa bé trong bụng Nhã Tuyết  có thể là của ai2”

 

“Bà câm miệng cho-tôi!” Dường Hải Thiên từ trên phòng làm việc vọt xuống giơ tay tát vào mặt Viên Vũ một cái: “Cái đồ ngu dốt, mấy lời nói như vầy có thể nói lung túng được sao? Tổng giám. đốc Nhan đã nói không phải, thì chắc chắn đứa bé kia không phải của cậu ấy!”

 

Dường Hải Thiên cảm thấy mình sắp bị bà vợ ngu xuẩn.

 

với đứa con gái thiểu năng hại chết.

 

Vốn dĩ ban đầu Nhan Từ Khuynh biết cuộc hôn nhân của anh là do ông ta thiết kế đã rất bất mãn với nhà họ Dường rồi, hiện tại Viên Vũ cùng Dương Nhã Tuyết  ngu xuẩn cứ thích lao đầu vào chỗ chết.

 

Nhan Từ Khuynh đã rút một phần tài chính như một lời cảnh cáo, nếu như hai con hàng ngu xuẩn này mà còn tiếp tục gây chuyện thì nhà họ Dường sẽ càng trở nên túng quẫn hơn.

 

Viên Vũ bị chồng tát một cái, thút thít khóc.

 

Dường Hải Thiên đến là đau đầu, chỉ có thể nói với Dương Họa Y: “Con lên lầu thăm em gái của con đi, ba muốn nói vài chuyện với mẹ con.”

 

“Dạ. Dương Họa Y gật đầu, xoay người đi lên tầng.

 

Dường Hải Thiên nhìn thấy cô đi xa rồi mới kéo Viên Vũ đi vào phòng của mình.

 

Ông ta tức giận nói hết tất cả tình huống với Viên Vũ, chỉ tay thẳng vào mặt bà ta mắng bà ta ngu xuẩn.

 

“Nhà họ Dường bây giờ chỉ là một con kiến nằm trong lòng bàn tay của Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh không. quan tâm đến nhà họ Dường, chỉ quan tâm đến Dương Họa Y!”
 
Chương 254


Chương 254:

 

“Vậy thì sao?” Viên Vũ không hiểu.

 

“Vậy thì sao? Não của bà chỉ để đấy cho đủ bộ phận hay sao? Hai chị em hầu chung một chồng, nói ra êm tai lắm sao? Bà không cần thể diện, nhưng nhà họ Dường cần!”

 

“Nhưng mà, Họa Y căn bản không phải là con của chúng ta, không phải lúc trước ông định để lộ thân phận thật sự của Họa Y ra ánh sáng sao?”

 

Một khi Họa Y không phải là chị của Nhã Tuyết , thì chuyện này nói ra cũng không quá khó nghe.

 

Viên Vũ yêu thương Dương Họa Y, cũng thích Dương Họa Y.

 

Nhưng tình cảm này, trên cơ sở không được dính líu đến chuyện con gái ruột của bà ta.

 

Một khi xuất hiện việc dây dưa đến lợi ích của đứa con gái ruột của mình, bà ta chỉ thiên vị đứa con gái ruột của mình là Dương Nhã Tuyết .

 

“Vớ vẩn! Đến bây giờ bà vẫn còn không nhìn ra được sao? Nhan Từ Khuynh bây giờ chỉ quan tâm đến một mình Dương Họa Y, càng không thể để cho Nhã Tuyết  đến phá hoại tình cảm giữa bọn nó. Bà lại đi đi xúi Nhã Tuyết  ở trước mặt của tổng giám đốc Nhan và Họa Y nói năng bậy bạ, thì người bị xui xẻo cũng chỉ có chúng ta mà thôi!”

 

Dường Hải Thiên hoàn toàn bị sự ngu ngốc của đôi mẹ con này làm cho tức chết: “Thân thế của Họa Y, nhất định phải giấu cho.

 

kỹ. Nhan Từ Khuynh là bởi vì Dương Họa Y với chúng ta có chút quan hệ máu mủ, mới ra tay lưu tình với chúng ta.

 

Một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, Nhan Từ Khuynh tuyệt đối sẽ không thèm lo chuyện của nhà họ Dường nữa rồi! Nhà họ Dường bây giờ chỉ là một con kiến nhỏ bé đang nương nhờ nhà họ Nhan để sinh tồn thôi, một khi cái cây to này bẻ cành cây khô này bỏ đi, nhà họ Dường sẽ ngay lập tức sụp đổ như đống cát”

 

Viên Vũ đặt mông ngồi lên trên giường, che mặt lại buồn bã khóc lóc: “Nhưng mà Nhã Tuyết  của chúng ta chẳng lẽ lại khi không chịu thiệt thòi như vậy sao?

 

Nó bây giờ ngay cả-con cũng không-thể-sinh: được.

 

nữa, sau này làm sao có thể lấy ai đây!”

 

“Chuyện này sau này ít nói đến thôi, cảm thấy vẫn chưa đủ mất mặt sao?”

 

“Dù sao cũng mất mặt như vậy rồi, vậy thôi bỏ luôn không cần đến sĩ diện nữa lại càng tốt. Nhã Tuyết  thích tổng giám đốc Lâm, hãy cứ để nó đi theo tổng giám đốc Nhan đi, dù cho không danh không phận cũng được, chí ít có thể khiến nó vui vẻ. Nó vì tổng giám đốc Nhan mà trở nên như ngày hôm nay, tổng Nhan chỉ cần có chút không nhẫn tâm, rồi sẽ đối tốt với Nhã Tuyết  thôi.”

 

Dường Hải Thiên bị lời này của Viên Vũ làm cho thông suốt.

 

Đúng ha, chỉ cần Nhã Tuyết  không ngại, không danh không phận mà đi theo Nhan Từ Khuynh cũng đâu có gì đâu.

 

Hai đứa con gái đều đi theo cậu ta, Dương Thị sẽ chỉ ngày càng vững chắc hơn thôi!

 

Ông ta nhìn Viên Vũ,,suy nghĩ thật lâu…

 

“Cố Thanh Mạn cái con tiện tì này, mày cút ngay cho tao!”

 

“Tao không cút đó, tao tốn hết mười mấy ngàn đi xe qa đây, cũng phải ở đây một lát mới có thể lấy lại được lời chứ”

 

“Cố Thanh Mạn mày thật không biết liêm sỉ, đáng đời mày cả đời nghèo khổ! Chỉ dựa vào tính tình này của mày, còn muốn kiếm một khoản tiền lớn, tao khinh!”

 

“Nói tao muốn kiếm một khoản tiền lớn, mày không phải cũng giống như tao sao, nghênh cái mặt mình ra mà mò lên giường của anh rể mày? Mày còn đáng ghê tởm hơn tao đó, thỏ con còn không ăn cỏ ven đường, mày lại đi chuyên chọn anh rể mình ra tay”
 
Chương 255


Chương 255:

 

Dương Họa Y mới đi đến trước cửa, thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ của Dương Nhã Tuyết  và Cố Thanh Mạn ở trong phòng rồi.

 

“Cố Thanh Mạn không phải đến khám bệnh sao?

 

Sao lại cùng em ấy cãi nhau rồi?”

 

Dương Họa Y cảm thấy kỳ lạ, đành dừng bước chân lại, đứng ở trước cửa nghe một lát.

 

“Tao thích anh rể của tao thì đã sao? Chí ít tao còn tiếp xúc với anh ấy.

 

còn mày, ngày cả nhìn anh ấy từ xa cũng không có mấy cơ hội đâu!”

 

Cố Thanh Mạn tức đến muốn nổ tung lồng ngực.

 

Dương Nhã Tuyết  nói tiếp: “Đừng cho là tao không.

 

biết chút tâm tư ngớ ngẩn này của mày.”

 

“Tao“cùng lắm chỉ là có chút tâm tư ngớ ngẩn thôi, nhưng còn mày là làm chuyện ngớ ngẩn đó!”

 

“Mày! Mày!” Dương Nhã Tuyết  nói không lại cô ta, tức đến mức thở hổn hển.

 

Dương Họa Y vội vàng đẩy cửa đi vào, đẩy Cố Thanh Mạn ra, vỗ vỗ lưng của Dương Nhã Tuyết , đợi Dương Nhã Tuyết  từ từ thở đều lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cô lại đến xem chuyện cười của tôi? Cô có phải cùng cô ta là một bọn không!” Dương Nhã Tuyết  trừng mắt nhìn chầm chầm cô.

 

“Không có, chị chỉ muốn đến thăm em thôi” Dương Họa Y không còn cách nào khác mà giải thích.

 

Dương Nhã Tuyết  cười lạnh, ánh mắt nhìn Cố Thanh Mạn càng lạnh lùng hơn,” Cô cho là tôi tin sao?”

 

o là tôi sẽ tin?

 

“Nếu như em đã không muốn nhìn thấy chị, vậy xem như chị chưa từng đến đây.” Cô thở dài một hơi, quay người rời đi.

 

Lại bị Cố Thanh Mạn gọi lại: “Chị Họa Y, chị thật sự là một người có tính tình tốt nha.”

 

“Là ý gì đây?“ Cô khựng lại bước đi.

 

Cố Thanh Mạn vốn là không phải đến thăm bệnh, cô ta là đến để cười nhạo.Lệ Nhã Tuyết .

 

Dương Nhã Tuyết  vẫn luôn là đối thủ, không dễ dàng gì mới tìm được cơ -hội hạ ‘bệ cô ta,-làm sao cũng không thể bỏ qua cơ hôi đã kích cô tả mốt phen.

 

Nhưng thật ra Lê-Họa Y đối với Dương Nhã Tuyết  quá tốt, khiến cô ta vô cùng khó chịu: “Em gái chị luôn muốn cố gắng lên giường của chồng chị, chị thật sự không đề ý sao?”

 

“Nếu đây. là điểu co muốn nói với tội, thì không cần thiết. Tôi tin Nhan Từ Khuynh, anh ấy chưa từng chạm vào Nhã Tuyết .” Dương Họa Y kinh tởm nhìn Cố Thanh Mạn.

 

“Họa Y à, tôi biết chị cảm thấy để ý, nhưng em gái chị chắc chắn không dám nói cho chị biết đâu.” Cố Thanh Mạn tự mãn: “Họa Y, chị bị lừa rồi. Đã từng lên giường rồi làm sao có thể không lên lần nữa chứ?”

 

Về mặt của Dương Họa Y trở nên lạnh lùng, cô không thích Cố Thanh Mạn, dù cô ta rất xinh đẹp nhưng đôi mắt lại không sạch: “Xin đừng nói những chuyện vô nghĩa như thế này.

 

Cô sẽ phải chịu trách nhiệm về tội tung tin đồn thất thiệt và vu khống đấy.”

 

Thấy Dương Họa Y không tin, Cố Thanh Mạn vội vàng lấy điện thoại di động ra, đi tới trước mặt cô.
 
Chương 256


Chương 256:

 

Dương Họa Y lùi lại một bước và từ chối sự tiếp cận của Cố Thanh Mạn, Cố Thanh Mạn không chịu thua, cô ta kiên quyết đi đến trước mặt cô, mở vòng kết bạn zalo, tìm thấy Dương Nhã Tuyết , và quay về phía trước tìm một lúc lâu.

 

“Họa Y à, tự chị nhìn đi, từ lâu Dương Nhã Tuyết  đã trăm phương nghìn kế cố-ý dụ dỗ chồng chị, chị nên đề phòng cần thận đó.”

 

Nhìn hình ảnh lần lượt hiện lên trên điện thoại, trong ngực Dương Họa Y cảm thấy vô cùng chán ghét.

 

Cô sững sờ, hồi lâu không biết nên phản ứng như thế nào.

 

Cố Thanh Mạn có thể nhìn thấy được Nhan Từ Khuynh thật sự thích Dương Họa Y, ngày hôm đó khi cô chạy vào bệnh viện, cô ta thấy được Nhan Từ Khuynh đã bảo vệ Dương Họa Y theo bản năng.

 

Trong tiềm thức có thề tạo ra những phản ứng đó, có nghĩa là, trái tim anh chắc chắn có Dương Họa Y.

 

Cố Thanh Mạn sẽ không làm cho Dương Nhã Tuyết  dễ chịu, rõ ràng là xuất phát điểm giống nhau, vậy mà từ khi đi học cô ấy cướp đi nổi bật của cô ta, rồi đến khi lấy chồng cũng là ngăn cản cô ta lấy được nhà chồng giàu có.

 

Trong lòng cô ta cũng biết có người số mệnh không có được, cũng không muốn nghĩ tới.

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  có một khuôn mặt, luôn lấy ra để khoe khoang, khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.

 

Nhưng thật ra cô ta muốn nhìn xem, cùng cô ta âm thầm so tài xem ai thắng.

 

Dương Họa Y đã biết chuyện này, khi Dương Họa Y cùng Nhan Từ Khuynh cãi nhau, chắc chắn Dương Nhã Tuyết  sẽ không .có được quả ngon.

 

Cố Thanh Mạn cố ý nói “Nhật’Linh, tôi thật sự không thể chịu nổi khi chị bị lừa dối. Nhìn xem, Dương Nhã Tuyết  thực sự đã chụp những bức hình riêng tư này, và cô ta không coi chị như là chị gái.”

 

Dương Họa Y bị lời nói của Cố Thanh Mạn làm cho.

 

kích thích, cô đẩy điện thoại của Cố Thanh Mạn ra rồi bước nhanh ra ngoài.

 

Ngay lập tức, cô rời khỏi nhà họ Dường, nhưng thật lâu cũng không thề bĩnh tĩnh lại.

 

Cố Thanh Mạn cho cô xem vòng kết nối bạn bè mà Dương Nhã Tuyết  đã đăng trước đó.

 

Bên trong, chụp ảnh ở trang viên Lệ Thủy, và chụp tấm lưng mờ ảo của Nhan Từ Khuynh, mặc áo choàng tắm…

 

và những bức ảnh anh đang tắm ð phòng tắm, ở cửa ra vào có hình bóng anh ấy.

 

Thậm chí còn có chụp ảnh trong căn phòng của cô và Nhan Từ Khuynh, cũng như hình ảnh cô ta đang nằm trên giường, ôm gối.

 

Hình ảnh cứ mơ hồ.

 

Cô không thể nghĩ rá là Dương Nhã Tuyết  chụp những bức ảnh đó, chứ đừng nói đến chuyện giữa Dương Nhã Tuyết  và Nhan Từ Khuynh.

 

Cho dù không muốn phòng đoán, vẫn là không có cách nào tiếp tục thờ ơ.

 

Những hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo.

 

trồng.

 

Nhìn thấy mưu kế của mình đã đạt được, Cố Thanh Mạn càng thêm kiêu ngạo nói: “Dương Nhã Tuyết  thật đáng là xấu hồ. Cô ta tường trèo lên giường anh rề thì có ích lợi gì? Người ta coi cô ta như một người đàn bà hư hỏng! Cô không biết đâu, lúc tôi chạy vào bệnh.

 

viện, tôi thấy anh ấy tỏ vẻ kinh tờm biết bao nhiêu khi nhắc đến cô ta đấy.”
 
Chương 257


Chương 257:

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  lại không hề tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười quái dị: “Cố Thanh Mạn, lần này, cám ơn mà.”

 

“Cảm ơn tao cái gì?”

 

“Cảm ơn mày và Dương Họa Y vì đã nói những lời kia.”

 

*Mày bị bệnh tâm thần à?” Có ai lại cảm ơn vì điều này bao giờ.

 

Vốn là muốn nhìn dáng vẻ Dương Nhã Tuyết  tức giận, không nghĩ tới bỗng nhiên cô vui vẻ, còn lộ ra biểu cảm đáng sợ.

 

Bị vẻ tươi cười u ám đó hù sợ, Cố Thanh Mạn nồi da gà cả người, vuốt tay áo chạy mất.

 

Dương Nhã Tuyết  ngồi ở trên giường, cô cười khẩy một tiếng, sỡ lên bụng cái bụng đã trống rỗng của mình.

 

Nếu như những tấm hình này để cho mình lấy ra, chắc chắn Dương Họa Y không tin, chị ta sẽ cảm thấy mình đang cố ý nói dối, phá hư tình cảm giữa bọn họ.

 

Cần phải đổi lại là một người ở ngoài đứng xem và nói, chắc chắn hiệu quả không giống như vậy.

 

Không ngờ cái đóa Bạch Liên Hoa Cố Thanh Mạn.

 

chết tiệt này lại còn có thể chó ngáp phải ruồi, giúp mình một chút.

 

Cô đương nhiên là muốn cảm ơn cô ta.

 

Cám ơn cô ta làm cho trong lòng Dương Họa Y sinh ra khúc mắc.

 

Như vậy, gian khổ cửa mình cũng sẽ có người chia sẻ, cô sống không được tốt, dựa vào cái gì phải cho.

 

đầu sỏ được hạnh phúc?

 

Dương Họa Y thần bay phách lạc trở lại trang viên Lệ Thuỷ, ở cửa thang-máy còn suýt chút nữa đụng vào hai người đàn ông.

 

Tay của một người đàn ông trong số đó đỡ lấy vai của cô, ổn định trọng tâm cơ thể cô.

 

Dương Họa Y luôn miệng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, là tôi không cần thật.”

 

“Dương Họa Y cô làm sao vậy? Nhanh chóng ngầng đầu cho nhìn tôi một cái” Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc, không ngờ người cô gặp phải vừa khéo là Hà Dĩ Phong và Nhan Từ Khuynh.

 

Cô hít một hơi thật sâu, muốn gỡ cái tay đang giữ vai mình của Hà Dĩ Phong ra.

 

Còn chưa chạm vào đã bị Nhan Từ Khuynh trực tiếp đầy một cái.

 

Cửa thang máy đúng lúc mỡ ra, Nhan Từ Khuynh dắt Dương Họa Y tiến vào thang máy, đề Hà Dĩ Phong ở bên ngoài: “Tôi đã đến, sẽ không mời anh lên lầu ngồi một chút đâu, anh trở về đi.”

 

Hà Dĩ Phong: “Hết giá trị lợi dụng là vứt đi! Anh thật đúng là đã xem tôi là tài xế, còn có loại bạn độc ác không biết xấu hồ này à?”.

 

“Có chứ, trước mắt anh đây này.” Nhan Từ Khuynh không,nghĩ đó là xấu hồ, ngược lại còn cho rằng đấy là vinh hạnh- Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách thành hai thế giới.

 

Trong không gian kín mít, bầu không khí có chút nặng nề, Dương Họa Y cúi thấp đầu không nói chuyện.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, một tay đầy ngã cô đụng vào trên vách tường của thang máy, ngón tay thon dài nắm cằm của cô, khiến cô ngắng đầu lên: “Tâm trạng không tốt, có phải em đã quay về nhà họ Dường rồi đúng không?”

 

Không ngờ vừa liếc đã bị nhìn thấu, cô cũng không muốn giấu giếm, nhẹ gật đầu.
 
Chương 258


Chương 258:

 

“Có phải anh đã nói với em, sau này đừng nên trờ về, hơn nữa, còn không được đi về một mình?”

 

Cô hoàn toàn không đặt lời của mình trong lòng, Nhan Từ Khuynh có chút tức giận.

 

Nhưng phần tức giận này trong mắt Dương Họa Y lại có một tầng hàm nghĩa khác, cô lúng túng: “Vì sao anh không muốn để cho em quay về nhà họ Dường?”

 

Nhà họ Dường có nơi thân cận nhất của cô, mặc dù xuất hiện một chút chuÿện nhỏ, nhưng cũng không thể thật sự lập tức vứt bỏ nhã của mình, người thân của mình.

 

Bất cứ ai cũng đều không có cách nào đề túy ý vứt bỏ những người thân thiết cùng chung một dòng máu của mình.

 

“Nhan Từ Khuynh, tại sao anh không muốn đề cho em trờ về?” Dáng vẻ tức giận của anh càng khiến cho cô cảm thấy bất an và hoài nghỉ.

 

Và cô hỏi lại cũng làm cho anh càng thêm tức giận, nhà họ Dường không có một ai là người tốt.

 

Dường Hải Thiên biến cô trở thành đá kê chân, em gái muốn “đào góc tường” chồng của cô, tuy nói người đàn bà Viên Vũ mềm yếu kia đối với cô không có gì đáng lo ngại, nhưng mọi thứ đều được xây dựng trên cơ sở lấy Dương Nhã Tuyết  làm đầu. Rốt cuộc, đến lúc nào.

 

người phụ nữ này mới có thể nhìn thấu nhà họ Dường không phải là nhà của cô, mà là một gánh nặng đè nặng trên lưng của cô!

 

“Em cảm thấy thế nào?”

 

“Có phải anh gạt em;chuyện gì không, mà anh không dám thẳng thắn với em?”

 

“Dương Họa Y, em nghĩ anh như vậy sao?”

 

Dương Họa Y dừng một chút, mới nhẹ giọng chậm rãi nói “Anh từng có tiền án.”

 

Anh đã từng lừa gạt cô.

 

Nhan Từ Khuynh giận quá thành cưỡi.

 

Bàn tay lớn dùng sức nắm chặt cằm của cô, như hận không thề bóp nát xương cốt của cô.

 

Có tiền án? Quả nhiên là cô đã nghĩ anh như vậy.

 

Con mẹ nó, đúng là người vẫn ‘có thể phạm sai lầm, anh thừa nhận anh sai rồi, cũng đang cố gắng đền bù, cô có cần phải ghi hận đến tận bây giờ hay không.

 

“Dương Họa Y, anh đã nghĩ trái tim của em đã được anh sười ấm lên rồi, không ngờ em chẳng qua chỉ là lựa chọn một con đường tốt nhất cho bản thân mình. Thật ra, em chưa từng hoàn toàn tín nhiệm anh nhỉ?”

 

Cô im lặng, không đáp lại.

 

Nhan Từ Khuynh biết rõ, đây là đồng ý, anh càng thêm tức Thang máy dừng lại, anh cũng chưa buông cô ra.

 

Mãi đến khi có người ấn thang máy chuẩn bị tiến đến, lúc này anh mới buông cô ra.

 

Tay của Nhan Từ Khuynh vẫn bá đạo giam cầm trên người cô như cũ, sau đó lạnh lùng quét mắt liếc người nọ, rồi sau đó lập tức kéo tay Dương Họa Y rời đi.

 

Bước chân của anh cực nhanh, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước của anh.

 

Vừa mới vào cửa nhà;anh đã dùng thân thề nặng nề của mình ép cô trên cửa.

 

“Lễ Họa Y,„ em vẫn“chưa trä lời anh, có.phải tới tận bầy giờ em cũng chưa từng hoàn toàn tín nhiệm anh đúng không!”
 
Chương 259


Chương 259:

 

Những ngày này anh đã làm nhiều như vậy, sao cô lại có thể có ý chí sắt đá như vậy chứ?

 

Lại còn đang hoài nghỉ anh?

 

Anh không cam lòng, anh nhất định phải nghe được chính miệng của cô nói đáp án phủ định.

 

Qua loa cũng được, lừa gạt cũng được, anh chỉ cần cô lắc đầu và nói với anh không phải.

 

Nhưng Dương Họa Y lại gật đầu, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Đúng.”

 

Cô không muốn lừa dối anh, bây giờ cô đã tin anh, cũng thương anh, nhưng mà có chỗ đã giữ cô lại.

 

Trước đó, lần thứ nhất, cô bị tổn thương quá đau nên bây giờ cô không muốn lại thêm một lần trải qua cảm giác như vậy. Vì vậy, cô không thể ngu ngơ hết lòng hết dạ bước vào.

 

“Lúc về nước em đã nghĩ kỹ, những khi em và anh ở bên nhau em sẽ quý trọng, em cũng sẽ bảo vệ cuộc.

 

hôn nhân này. Nhưng nếu như anh lừa gạt em, tổn thương em, lợi dụng em, em cũng sẽ không buộc bản thân phải thỏa hiệp.”

 

“Nói như vậy, lúc em và anh bên nhau em đã nghĩ tới việc lý hồn?” Anh nổi giận, trong mắt hiện rã sự tàn khốc.

 

“Cuộc đời này là của chính em, em không muốn trải qua một cách ngu ngốc như vậy.”

 

“Vì vậy cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì em vẫn không muốn công ty mà anh đưa cho em, vì sợ là quan hệ với nhau, lúc chấm dứt sẽ không sạch sẽ đúng không!” Nhan Từ Khuynh sắp tức đến phát điên rồi.

 

Thiệt thòi cho anh còn tường rằng Dương Họa Y đã hoàn toàn thuộc về mình rồi.

 

Nhưng sự thật lại cho anh một đòn cảnh cáo, người phụ nữ này sống còn lý trí hơn mình, cô đã thuận tay chuẩn bị xong việc dứt áo ra đi.

 

“Nếu như anh không phản bội em thì anh cần gì phải lo lắng những thứ này. Chúng ta đã nói xong rồi kia mà, những chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, tất cả mọi thứ chỉ nhìn sau này.” Dương Họa Y chống lại ánh mắt nổi giận của anh: “Vì vậy, rốt cuộc là anh có từng làm chuyện không nên làm chưa?”

 

“Con mẹ nó, rốt;cuộc em đang nghỉ ngờ anh điều gì? ! Dương Nhã Tuyết  với anh, dù một chút xíu quan hệ cũng không có, anh nhìn thấy cô ta chỉ cảm thấy chán ghét!” Nhan Từ Khuynh tức giận không kiểm chế được: “Đã biết rõ nhà họ Dường là một cái hang chuột.”

 

Anh buông Dương Nhật Lĩnh rá, lấy điện thoại dĩ động ra, bấm số gọi: “Trợ lý Lưu!”

 

“Vâng.” Trợ lý Lưu nhận được cuộc điện thoại này khiến vẻ mặt anh ta sững sờ, không phải tổng giám.

 

đốc đang rất vui vẻ về nhà nhìn ngắm vợ tổng giám đốc sao, sao tự nhiên nói trờ mặt là lập tức trở mặt rồi?

 

Anh ta lập tức thằng tắp sống lưng, đợi chờ chỉ thị.

 

“Nói cho người nhà họ Dường; sau này còn dám gọi Dương Họa Y tới lần nữa, tôi sẽ lập tức biến tập đoàn nhà họ Dường thành bọt biển.”

 

“Vâng!”

 

“Nhan Từ Khuynh! Anh dựa vàø cái gì mà làm như vậy!

 

Hôm nay em chủ động trở về, không có bất kỳ ai gọi em về cả”

 

Nhan Từ Khuynh lạnh lẽo cứng rắn nhìn cô, ánh mắt chứa đầy tức giận: “Nhưng em trở về cũng bởi vì người nhà họ Dường, tâm trạng bị ảnh hường. Anh không nhìn quá trình bắt đầu, anh chỉ xem kết quả.”

 

“Anh thật quá đáng” Đó cũng là người nhà của cô, mặc dù bố và em gái bụng dạ khó lường, nhưng còn mẹ thì sao?
 
Chương 260


Chương 260:

 

Chẳng lẽ tư cách trờ về thăm mẹ cô cũng không có sao? Nhan Từ Khuynh đây là đang mạnh mẽ chia cách mối quan hệ giữa cô và nhà họ Dường.

 

Khúc mắc trong lòng Dương Họa Y càng sâu: “Anh sợ em về nhà họ Dường như vậy, có phải có việc gạt em không?”

 

Nếu như trong lòng thằng thắng vô tư, vốn không.

 

cần không cho mình trờ về. Hay là Dương Nhã Tuyết  không hề nói dối, anh và Nhã Tuyết  thật sự có gì đó, cho nên mới nổi trận lôi đình, cố gắng giấu đầu hờ đuôi.

 

“Nói cho cùng, con mẹ nó em vẫn hoài nghỉ Dương Nhã Tuyết  mang thai con của anh.”

 

Nhan Từ Khuynh tức giận, nhưng anh không thể nồi giận với Dương Họa Y.

 

Âm thanh anh đấm vào cửa vào cửa váng bên tai cô, sức mạnh tay anh đấm xuống rất lớn, cửa “ong ong” chấn động, ngay cả tâm trí của Dương Họa Y cũng run rầy theo.

 

Sức mạnh lớn như vậy, tay anh đau biết bao nhiêu.

 

“Anh không sao chứ, em xem một chút, có đau không? Có bị thương tới gân cốt không?” Dương Họa Y phản ứng lại, lập tức kéo tay anh, muốn kiểm tra vết thương.

 

Nhưng anh lại hờ hững rút tay ra, lạnh lùng nhìn cô một cái: “Nếu không tin tường anh thì không cần thể hiện ra bộ dáng này khiến anh hiều lầm.”

 

“Nhan Từ Khuynh…”

 

Kéo cô từ trên cửa ra, Nhan Từ Khuynh trực tiếp rời khỏi nhà này.

 

Mặc kệ Dương Họa Y sau lưng gọi anh thế nào thì anh cũng không quay đầu lại.

 

Dương Họa Y bất lực dựa vào vách tường, cơ thể.

 

từ từ trượt xuống đất.

 

Cô cuộn mình thành một đoàn, đôi tay bao quanh chính mình.

 

Nhan Từ Khuynh, Dương Nhã Tuyết … Tất cả dồn dập hỗn loạn trong đậu cô,khiến cô cực kỳ hỗn loạn.

 

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô sỡ sờ, nắm trong lòng bàn tay: “Alô?”

 

Giọng nói của Dường Hải Thiên hơi hoang mang, giọng điệu nói chuyện hết sức lo sợ mà cô chưa từng nghe.

 

thấy trước đây: “Họa Y à, ba mẹ và Nhã Tuyết  có lỗi với con, chúng ta cũng không lo lắng đến cảm nhận của con, con yên tâm, sau này sẽ không có nữa. Con và tổng giám đốc Nhan nụ rõ với nhau đi, sau này nếu đứa bé Nhã Tuyết  kia còn dám nói lung tung, ba sẽ là người đầu tiên dạy dỗ nó.”

 

Hẳn là lời bảo ban của Nhan Từ Khuynh đã truyền đến nhà họ Dường, cô hít một hơi thật sâu “ừ” một tiếng.

 

Nhận được sự đồng ý của cô, lúc này Dường Hải Thiên mới lo lắng cúp điện thoại.

 

Cô luôn cảm thấy Nhan Từ Khuynh muốn nhốt cô ở trong.

 

một thế giới chỉ có anh, cho nên mới muốn chia cách mình với tất cả người xung quanh.

 

Có lẽ con của Dương Nhã Tuyết  thật sự không phải của anh, nhưng cách làm như thế của anh cũng đủ khiến cô khó có thể chịu đứng.

 

Cô không phải động vật càng Không phải món đồ chơi, cuộc đời cô nên dó chính cô kiểm soát, mà không phải bời vì những lời nói bay bồng đầu tiên của anh đã bị sắp đặt vào quỹ đạo.
 
Chương 261


Chương 261:

 

Phương thức như thế, cô tuyệt đối không chấp nhận.

 

Nhan Từ Khuynh rời khỏi cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình yên tĩnh một chút, sắp xếp dòng suy nghĩ.

 

Một tiếng sau.

 

“Reng reng reng reng…” Chuông cửa vang lên.

 

Dương Họa Y mỡ cửa, lại phát hiện là anh trai giao thức ăn nhanh.

 

“Có phải anh đi nhầm chỗ không, tôi không có đặt thức ăn nhanh.”

 

“Không sai đâu, có người sợ cô ờ nhà ngột ngạt nên đặt cho cô chút bánh ngọt.”

 

Anh trai giao thức ăn nhanh nhét toàn bộ món hàng ôm trong ngực vào ngực của Dương Họa Y, cũng không để cô ký nhận đã trực tiếp rời khỏi.

 

Dương Họa Y đành phải mang đồ về phòng.

 

Vẻ mặt cô mờ mịt mở hộp đồ ăn ngoài to bự ra nhìn thì phát hiện bên trong không chỉ có bánh ngọt mà đồ ăn mặn và canh đều có.

 

Hơn nữa, đều là những món cô thích ăn nhất, ở góc trên cùng của bao bì còn có nhãn hiệu của cửa hàng.

 

Là cửa hàng cô thích nhất, mà còn thường xuyên đi ăn với Nhan Từ Khuynh.

 

Cô cũng nhớ từ trước đến nay nhà hàng đó không có giao hàng online.

 

Người có thể khiển một nhà hàng không giao hàng online phá lệ cũ cũng chỉ có Nhan Từ Khuynh.

 

Cô đang nghĩ phải xử lý đống này làm sao thì điện thoại di động bỗng “è è” rung hai tiếng, là Nhan Từ Khuynh gửi tin nhắn đến.

 

“Nhận được chưa? Ăn đồ ăn tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”

 

Dương Họa Y hơi hơi buồn cười, rõ ràng người tức thở hồn hền đá cửa đi là chính anh. Nhưng giờ lại hỏi cô có phải còn tức giận hay không á?

 

Thật ra, cô cũng biết đây là cách mà Nhan Từ Khuynh muốn làm hòa.

 

Cô chưa trả lời tin nhắn của anh ngay mà mờ đồ ăn ngoài anh kêu người ta đưa đến, cô hạnh phúc ăn.

 

Cô ăn xong súc miệng cũng không chờ anh, trực tiếp lên giường, chọn một quyển sách ở phòng đọc sách cầm về phòng ngủ, đọc một lát rồi nằm xuống ngủ.

 

Lúc Nhan Từ Khuynh trở về thì thấy đồ ăn được giao ở phòng khách bị ăn hết sạch, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hơi hối hận, đáng nhẽ ra, anh hẳn là tự mình mang về mới đúng.

 

Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong đen ngòm, người trên giường đã ngủ.

 

Anh khẽ thở dài, rón ra rón rén đi tới, vén chăn lên chui vào.

 

Anh vừa trở về, trên người còn dính không khí lạnh của bên ngoài, Dương Họa Y lập tức tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh trong bóng tối.

 

Cô liếc nhìn anh một cái, trở mình, xoay mặt về phía bên kia, tiếp tục ngủ.

 

Nhan Từ Khuynh nhanh tay nhanh chân cởi quần áo trên người ra, ôm cô vào ngực, nói: “Vẫn còn giận à?”

 

Dương Họa Y mím môi, không nói chuyện.

 

Anh co được dãn được, cắn lỗ tai cô, dịu dàng dỗ cô: “Anh sai rồi được không nè? Anh không nên nổi giận với em.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top