Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 680: C680: Khó trách nơi này


Nhìn khắp Nam Châu giới, cường giả Vạn Pháp đỉnh cũng không ít, khoảng chừng hai mươi mấy người nhưng cảnh giới Bất Diệt thì tới nay, số người được biết tới chỉ có một mình tông chủ Thất Huyền Tông Bạch Đỉnh Thiên.

Từ đó có thể biết là cảnh giới Bất Diệt khó đột phá cỡ nào!

Mà đột phá Bất Diệt có một điểm đặc trưng là trong Linh Hải của người đó sẽ ngưng tụ ra một viên kim đan bất diệt.

Kim đan bất diệt chứa đựng vật chất bất diệt, có một loại năng lượng làm chỉ bị đứt mọc ra, có thể gặp chứ không thể cầu! Nếu có cơ hội thì còn thể thông qua vật chất bất diệt kia để đạt tới ngưỡng không tưởng.

Tóm lại, thứ này mà lộ ra ngoài thì sẽ có vô số cường giả tranh nhau mua, ngay cả Hoàng đế bảy nước lớn cùng với tông chủ ba tông lớn cũng sẽ động lòng.

Mà trước mắt lại xuất hiện tận ba viên kim đan bất diệt.


Hiện tại, hai người Phương Thanh Điệp và Vạn Lam bắt đầu thở gấp, trong mắt lộ ra tia nóng bỏng và tham lam cực độ.

“Khó trách nơi này lại thu hút loại yêu thú kh ủng bố như chuột Cổ Ma, hoá ra kim đan bất diệt này đã thu hút chúng!”, Trần Mộc cười mỉa, cũng hiểu ra.

Thực lực chuột Cổ Ma không cao nhưng cái khó là nó lì đòn, dù là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, không có thủ đoạn đặc biệt thì cũng sẽ bị chúng nó nhây tới chết ở đây.

Mà nguy cơ càng lớn, cơ hội càng nhiều, lời này không phải không có đạo lý, ai mà ngờ được ở đây còn có ba cường giả cảnh giới Bất Diệt toạ hoá.

“Trước lấy rồi tính tiếp!", Phương Thanh Điệp nói trước.

Kim đan bất diệt này mà không lấy sớm, một khi bị ai khác phát hiện thì phiền phức lắm!

Lúc này, Phương Thanh Điệp cử động, muốn nhảy vào trong động phủ tối tắm bên dưới nhưng đúng lúc này, ba tia sáng sắc bén phóng tới từ bầu trời xa xăm, chỉ giây lát đã đâm mạnh về phía đầu Phương Thanh Điệp.

Phương Thanh Điệp kịp phản ứng, tay áo vung lên, linh lực bùng nổ, đánh rơi ba tia sáng sắc bén kia.

“Ail", Phương Thanh Điệp quát lạnh, mắt đẹp sắc sảo, sát khí lạnh thấu xương.

“Lộp bộp!", ánh sáng lại loé, ba bóng người trẻ tuổi dùng tốc độ như điện lao về phía này.

Dẫn đầu là một thanh niên trẻ, tóc đen bóng lưỡng, da thịt như sứ, khí chất như vị hoàng đế trẻ chuẩn bị đăng cơ.


Hắn ta nhấc mắt, con ngươi đen như bảo thạch, chứa đựng ý cười tiến về phía ba người Phương Thanh Điệp.

“Ba vị, từ khi tách ra tới giờ, không có vấn đề gì chứ?” “Hoàng tử Liêu Quốc?”

Nhìn thấy ba người, Phương Thanh Điệp biến sắc, tiếp theo ánh sáng lạnh lấp loé, trong mắt dâng lên sự tức giận.

Mấy người Trần Mộc không xa lạ gì ba tên này, trước đó hai bên từng chạm mặt ở Đại Thiên Các.

“Không thể ngờ, đường đường là hoàng tử mà giờ lại dùng thủ đoạn đánh lén hèn hạ này?”, Vạn Lam quát lạnh, ánh mắt sắc bén.

Thanh niên dẫn đầu lắc đầu cười: “Đừng nói mấy câu vô dụng như thế, kim đan bất diệt quan trọng cỡ nào, các ngươi biết rõ hơn ta, đừng nói là các ngươi, dù là đệ tử Thất Huyền Tông, chúng ta cũng muốn cướp!”

Nghe vậy, Vạn Lam cắn răng, mặt lạnh tanh: “Vô liêm sĩt”


Bên phía Liêu Quốc một thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ mặc váy đỏ cười lạnh: “Nhóc con, còn chưa trưởng thành à? Trong thế giới võ giả, thế này mà coi là vô liêm sĩ sao? Có việc vô liêm sĩ hơn mà ngươi chưa thấy nữa kìa!”

Thanh niên đi đầu giơ tay: “Hoàng muội, không cần nói nhiều với họ!”

Ánh mắt thanh niên lạnh như băng, nhìn chăm chằm Phương Thanh Điệp: “Phương Thanh Điệp, ta biết thực lực các ngươi đều rất mạnh nhưng lần này, các ngươi phải giao ra hai viên kim đan bất diệt, viên còn lại ta bố thí cho các ngươi!”

Nghe thế, Phương Thanh Điệp nở nụ cười, mặt vẫn lạnh băng, thậm chí nàng ta còn chẳng muốn lảm nhảm với đám tự cao này, kiếm quang loé lên, tia sáng lạnh thấu xương gần như khiến không khí đông lại.

Nhưng lúc này, không cho Phương Thanh Điệp cơ hội ra chiêu, Trần Mộc đã cười nói: “Được, chúng ta chỉ cần một viên, còn hai viên kim đan bất diệt thì tặng cho các ngươi đó!”

Phương Thanh Điệp cứng đờ, ba kẻ đối diện cũng có chút kinh ngạc.
 
Chương 681: C681: Có chuyện gì thế


Vốn đã sẵn sàng chiến đấu nhưng ai ngờ Trần Mộc lại dễ dàng đồng ý như vậy?

“Ha ha, Trần huynh quả nhiên hiểu rõ nguyên tắc mài”, đại hoàng tử Liêu Quốc cười ha ha, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp và Vạn Lam nhìn sang Trần Mộc, miệng há hốc, vừa định quát lớn thì thấy Trần Mộc cong môi, hai người lập tức ngừng miệng.

Mấy hôm nay, khi đã tiếp xúc với Trần Mộc thì cũng hiểu đại khái tính cách của đối phương. Tên này nhóc rất cứng đầu, nào phải là kẻ nhân từ hiền lành gì.

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam không nói gì. “Lấy đan!”

Bên phía Dương Tùng, thiếu nữ quyến rũ kia không chút chần chờ, trong mắt hiện lên tia tham lam, cơ thể chuyển động, lao về phía động phủ, tay vươn ra, hướng về phía kim đan bất diệt của ba cái xác khô.

Mà khi nàng ta ra tay, Trần Mộc liếc mắt, dùng âm thanh cực nhỏ truyền âm cho Phương Thanh Điệp và Vạn Lam: “Lát nữa cẩn thận một chút!”

Nghe thấy lời Trần Mộc, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam run người nhưng tình huống đặc biệt, họ không tiện hỏi thăm Trần Mộc nên âm thầm vận hành linh lực, ngưng tụ một tâng ánh sáng như ẩn như hiện bên ngoài.

Bùm!

Mà khi tay ngọc của thiếu nữ sắp đụng vào ba cái xác khô kia thì chúng bỗng mở bừng mắt.


Con mắt đỏ chót, không có một chút cảm xúc, chỉ có khí sát lục đang cuồn cuộn dâng lên!

Khí sát lục này dù giống nhưng không phải của người, cũng chẳng phải ma, nó tuôn như lũ xối, chỉ trong tích tắc đã đánh vỡ phòng ngự của thiếu nữ Liêu Quốc, trước mắt mọi người như xuất hiện một biển máu trên chiến trường địa ngục.

“A..., tiếng hét hoảng sợ chói tai lập tức vang lên.

“Hoàng muội!”, bên trên động phủ, Dương Tùng biến sắc định lao tới.

Nhưng lúc này, động phủ bỗng rung lắc. Khí sát lục kia tuôn ra, kèm theo kiếm quang cuồng bạo, kiếm quang lấy khí sát lục làm trung tâm, nên nó như đã lĩnh

ngộ ý chí giết chóc thật sự.

Thiếu nữ Liêu Quốc còn không có cơ hội tránh né là người đã bị kiếm quang chém thành từng mảnh.

Máu tươi bắn như mưa, hiện trường hỗn loạn.

Ba người Trần Mộc cách động phủ gần nhất, may mà trước đó đã đề phòng nên phóng thích linh lực, từ đó mới chịu đựng được khí sát lục kia.

Kiếm quang cuồng bạo kia quá mạnh mẽ, nó như lưỡi hái tử thần không ngừng gieo hạt “đỏ” xuống đất, cắt ra vô số vực sâu.


Còn ba người Trần Mộc thì bị hất ra trăm mét.

“Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ ba vị tiền bối Bất Diệt này chưa chết?”

Trong lòng Vạn Lam hoảng sợ, nếu thật sự là thế thì quá kinh khủng, nên biết mộ kiếm Đại Hoang đã tồn tại mấy nghìn năm, cho dù là cường giả Bất Diệt thì cũng đã chết mới đúng.

“Không đúng, đây là kiếm quang do vị Đại Hoang Kiếm Tôn kia lưu lại!”, Trần Mộc trầm giọng nói.

Nghe vậy, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đều giật mình, tin tức này còn đáng sợ hơn suy đoán của Vạn Lam.

Qua mấy nghìn năm rồi mà kiếm quang do vị Kiếm Tôn kia lưu vẫn còn?

Ánh mắt Trần Mộc cũng lộ ra tia kinh ngạc, theo hắn đoán, không gian mộ kiếm này đã xuất hiện vào ba nghìn năm trước, nếu không nhầm thì ba cái xác khô này đều là người sống khi ấy, chắc là đã chết dưới kiếm của Đại Hoang Kiếm Tôn.

Mà Đại Hoang Kiếm Tôn kia đã lĩnh ngộ kiếm ý sát lục, rất mạnh mẽ nên mới còn tới bây giờ.

“Hoàng muội!”, thấy thiếu nữ bị chém thành từng mảnh dưới kiếm quang, Dương Tùng tức giận gầm lên.

Tiếp theo hắn ta dùng ánh mắt sát khí lạnh lùng nhìn sang Trần Mộc.

“Là ngươi!” “Là tên súc sinh này hại chết hoàng muội của bổn vương!”

“Ngươi biết rõ có nguy hiểm mà vẫn cố ý dụ chúng ta tiến lên!”

Dương Tùng phẫn nộ gầm lên. Trần Mộc cười: “Rõ ràng là do các ngươi tham lam, trách được ai hả? Muốn thì trách chính các ngươi ngu, đám... ngu xuẩn!”
 
Chương 682: C682: Dương tùng hét lên


“Bổn vương muốn giết ngươi!”

“A!”

Dương Tùng hét lên, trong giọng nói ẩn chứa cơn hận thấu trời và sát khí.

Tiếp theo, hắn ta phóng nhanh ra, linh lực bùng nổ, tu vi Vạn Pháp tầng bốn hoàn toàn được thể hiện ra, người nhắm ngay Trần Mộc mà đánh.

Trần Mộc cong môi, không hề tránh né. Bùm!

Một chưởng của Dương Tùng đánh về phía đầu Trần Mộc, hắn không né không tránh, lấy cứng chọi cứng

Ẩm!

Tiếng nổ vang xuất hiện, linh lực cuồng bạo đánh xuống đầu Trần Mộc.

Nhưng chung quanh Trần Mộc lại có một hào quang chuyển động, trong hào quang màu vàng có tinh tú đang nhấp nháy, mỗi điểm đều đối xứng như biến thành một khối Long Cốt.


Hiện tại đã hơn một tháng, Long Cốt của Trần Mộc đã tiến vào ngưỡng đại thành.

Dù là trực tiếp chịu một chiêu dùng hết toàn lực của cường giả Vạn Pháp tầng thứ tư thì không thành vấn đề.

“Điều này sao có thể?”, Dương Tùng tỏ ra khiếp sợ, một chiêu toàn lực của hắn ta, dù là cảnh giới Vạn Pháp cùng cấp cũng không thể lơ là, sao có thể không phá được phòng ngự của một thằng nhóc Thần Tàng tầng năm chứ.

Sau lưng, nhị hoàng tử Liêu Quốc thấy thế thì sắc mặt thay đổi, trong mắt loé lên tia hung ác, cơ thể cử động, cũng đánh từ trên xuống: “Chết đi cho tai”

“Hừ!”, Phương Thanh Điệp rút kiếm ra khỏi vỏ, mắt đẹp lạnh lùng, kiếm phong lạnh thấu xương, nàng ta xông tới, chặn trước mặt hắn ta.

Kiếm quang lạnh tanh mang theo linh lực cuồng bạo, mạnh mẽ đánh ra.

Không gian gợn từng đợt sóng kiếm, kiếm khí sắc bén đáng sợ.

“Cút ngay cho tai”

Nhìn thấy Phương Thanh Điệp ngăn cản mình, nhị hoàng tử tức giận, linh lực bộc phát, trực tiếp va chạm.


Bên kia.

Sắc mặt Dương Tùng dự tợn, cơ thể dịch chuyển, hai ngón cong lại, một chất lỏng màu tím ngưng tụ ở đầu ngón tay, đâm mạnh xuống đỉnh đầu của Trần Mộc.

“Xèo!”, không khí bị xé rách, chất lỏng tím tiếp xúc với không khí, nó ăn mòn không khí làm hiện lên từng đợt khói tím.

“Độc!”, trong mắt Trần Mộc hiện lên tia kinh ngạc, chất lỏng tím này có tác dụng ăn mòn, dù là cường giả mạnh mẽ cỡ nào thì chỉ sợ cũng sẽ bị phá huỷ phòng ngự trong nháy mắt.

Nhưng mà Trần Mộc lại tránh không né, cơ thể chuyển động, đánh ra một quyền, trực tiếp chạm vào hai ngón tay có độc kia.

Bùm!

Kim quang bùng nổ, tiếng nổ to lớn vang lên, chất lỏng tím của Dương Tùng bị kim quang kia xuyên thấu, hiện tại nó đã nhuộm tím nắm đấm của Trần Mộc.

“Ha ha, ngươi đã độc Bách Chu của ta, chờ chết đi, tên tạp chủng!”, Dương Tùng cười to.

Nghe vậy, Trần Mộc cười nói: “Có chết thì cũng là ngươi chết trước!”

Nắm đấm Trần Mộc biến ảo, hoá thành vuốt rồng sắc bén, túm lấy cánh tay Dương Tùng, dùng sức vung lên.

“Tới đây cho ta!”

Trong lòng Dương Tùng sợ hãi, chỉ trong nháy mắt, hắn ta không kịp làm ra hành động ngăn cản, người đã bị kéo đi.
 
Chương 683: C683: Ngươi không thể giết ta


Mà thứ đón đỡ hắn ta lại chính là nắm đấm không thể đỡ của Trần Mộc.

Trân Mộc không để bụng những chất lỏng tím đang dính trên cánh tay Trần Mộc, hắn vận hành Cửu Long Diệt Thần Quyết, linh lực từ trong Linh Hải bùng nổ.

“Hắc Long Tê Thiên Thủ, phá!”

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, cánh tay Trần Mộc bị long lân bao trùm, Long Cốt và Long Lân chồng lên nhau, long uy bá đạo phóng thích.

“Phụt!”, Dương Tùng phun búng máu ngay tại chỗ, cơ thể bắn ngược, ngã xuống vùng đất đỏ xa xa tạo thành một hố sâu.

Trong hố, trên mặt Dương Tùng không có bất cứ biểu cảm cầu xin nào, ngược lại còn cười như điên.

“Ha ha ha, ngươi chết chắc rồi, trúng độc Bách Chu của ta, trong mười giây, ngươi sẽ chết!”

Hắn ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc như đang háo hức nhìn cảnh Trần Mộc bị độc hành hạ tới mức sống không bằng chết.

Nhưng Trần Mộc hoàn toàn không sao, sau khi chất độc không ngừng xâm nhập qua cánh tay, tay Trần Mộc đều biến thành màu tím đen nhưng hắn toàn toàn không có vẻ gì là đau đớn.

“Ngươi... ngươi..., Dương Tùng trợn trừng mắt, không dám tin Trần Mộc.


Đây là độc Bách Chu của hắn tal Là kịch độc hắn ta che giấu nhiều năm!

Một tên Thần Tàng tầng năm sao có thể bình yên không có việc gì.

“Độc?”, Trần Mộc nở nụ cười trêu ngươi: “Quên nói cho ngươi biết là độc không có tác dụng gì với ta đâu!”

Bùm! Cơ thể Trần Mộc run lên, một ngọn lửa mang màu sắc tối tăm bùng lên.

Loại lửa linh hồn này tựa như là thứ để khắc chế kịch độc, nó bốc lên rồi nhanh chóng bao trùm cả cánh tay Trân Mộc,

chẳng lâu sau, độc tố đã bị ép ra từ hai ngón tay Trần Mộc.

“Điều này sao có thể xảy ra?”, Dương Tùng trợn mắt há mồm nhìn Trần Mộc ép độc ra khỏi cơ thể.

Hồn hoả là âm hoả, có tác dụng áp chế kịch độc.

Đây cũng là lý do mà sau khi Trân Mộc thấy độc Bách Chu thì lại chẳng cảm thấy lo sợ.


“Nếu đây là con át chủ bài cuối cùng của ngươi, vậy ngươi phải chết!”

Trần Mộc từ từ ngẩng đầu, trên gương mặt điển trai là sát khí dữ tợn.

Bốp!

Trần Mộc xông ra như mũi tên, lao thẳng tới chỗ Dương Tùng như chớp giật.

Hai ngón tay hoá thành hai thanh kiếm, đánh nát hư không, bắ n ra một cái.

“Ta là đại hoàng tử Liêu Quốc, ngươi... ngươi không thể giết ta!”

“Ngươi không thể giết ta!”

Dương Tùng tỏ ra sợ hãi, người run rẩy, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu.

Bùm! Đáp lại hắn ta là một tia kiếm quang xẹt ngang cổ.

Một cái đầu bay ra ngoài, máu tươi phun như suối.

Trần Mộc chết ngay tại chỗ. Cách đó không xa, Phương Thanh Điệp cũng đã giải quyết xong, kiếm quang rực rỡ như ánh sao ban đêm loé lên, một cái đầu bị cắt đứt.

Nhị hoàng tử cũng tiêu đời. Ba vị hoàng trữ của Liêu Quốc đều chết trong mộ kiếm Đại Hoang, không ai sống sót.

“Xử lý nhanh vậy à?”, Vạn Lam thấy thế thì vui mừng nói.
 
Chương 684: C684: Đây là thứ tốt


Phương Thanh Điệp thu kiếm lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dửng dưng, nàng thờ ơ quay lại nhìn Trân Mộc, sau khi phát hiện ra trận chiến bên phía Trần Mộc cũng đã kết thúc, đôi mắt nàng hơi dao động, và nàng rõ ràng là có chút ngạc nhiên.

Xét cho cùng, nàng có thể giải quyết trận chiến một cách nhanh chóng bởi vì nàng đã ở Vạn Pháp Cảnh cấp 4, còn Trần Mộc chỉ mới ở Thần Tàng Cảnh cấp 5.

"Đáng tiếc, Hoàng đế Liêu Quốc không tham gia vào cuộc cá cược thành trì này. Nếu không, Linh Tiêu Tông của chúng ta hiện tại đã có thể trực tiếp giành được sáu mươi thành trì rồi!" Vạn Lam nhìn ba thi thể trước mặt và nói một cách tiếc nuối.

Trần Mộc lắc đầu nói: "Ba người này mặc dù đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh cấp 4, nhưng linh lực nóng nảy, cảnh giới không ổn định, rõ ràng là bị một ngoại lực nào đó cưỡng ép thăng cấp, đúng là một sự xấu hổ.”

"Hoàng đế Liêu Quốc chắc chắn biết chuyện này, cho nên mới không ngu ngốc như thế, dám lấy ra sáu mươi thành trì làm trò vuil"

Phương Thanh Điệp gật đầu, Nhị hoàng tử Liêu Quốc vừa đánh nhau với nàng, tuy cùng cảnh giới với nàng, nhưng sức mạnh lại không ra làm sao!

"Mộc ca, Bất Diệt Kim Đan đó thì làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?" Vạn Lan nhìn ba cỗ thi thể khô héo ngồi khoanh chân trong hang động dưới lòng đất, cau mày hỏi.

Gương mặt của Phương Thanh Điệp cũng trở nên nghiêm nghị.

Bất Diệt Kim Đan!

Đây là thứ tốt!

Tuy nhiên, trong ba thi thể này cho đến nay vẫn ẩn chứa kiếm ý đầy sát khí của tiền bối kiếm tôn, không dễ gì lấy được! Nhưng nếu từ bỏ thì thật sự quá đáng tiếc!


Thật là bối rối!

"Để ta thử xem!"

Trần Mộc nói. Sau đó, không cho hai người phụ nữ thời gian suy nghĩ, Trần Mộc liền nhảy xuống hang động.

"Trần Mộc, cẩn thận!" Vạn Lam lo lắng nói.

Tay Phương Thanh Điệp đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt rực sáng, hiển nhiên là đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Mà ngay sau khi Trần Mộc nhảy xuống động, ánh mắt rơi vào trên ba cỗ thi thể khô héo, hắn nắm chặt lấy thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay, khí tức uy nghiêm mà hung hãn từ trong ma kiếm phóng ra, mơ hồ có một làn sóng khiến người ta cảm thấy hồi hộp lan ra.

Trần Mộc hít một hơi thật sâu, dùng kiếm đâm xuống đất.

Đùng.

Khoảnh khắc ánh kiếm đâm vào, ở khu vực này, một kết giới giống như lãnh vực ngay lập tức mở rộng ra.

Trong lãnh vực, tựa hồ là không gian riêng, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài!


Ánh kiếm lưu hồn vô tận ẩn giấu giữa trời đất. “Đây là kiếm vực của Trân Mộc sao?” Cảm nhận được kiếm vực bao quanh mình, đôi mắt đẹp của Phương Thanh

Điệp cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Nàng cũng là người học kiếm, vì vậy nàng hiểu rõ hơn ai hết, kiếm vực khó lãnh ngộ như thế nào!

Có thể nói, trong một vạn kiếm đạo tông sư, chưa chắc đã xuất hiện một kiếm hoàng!

Uỳnh.

Sau khi kiếm vực mở ra, Trần Mộc giơ thanh ma kiếm lên và vung nó xuống ba xác chết khô héo.

Binh. Binh. Binh.

Ánh kiếm xuyên thấu bầu trời, ba cỗ thi thể trước mặt nổ tung tại chỗ, kiếm ý chết chóc còn sót lại trong thi thể cũng lập tức dâng trào.

Soạt soạt.

Kiếm ý chết chóc này đã ngưng tụ thành ánh sáng đỏ đậm thực sự, hung hãn bắn về phía Trần Mộc.

Cho dù là ánh kiếm đã trải qua khoảng ba ngàn năm, uy lực vẫn cực kỳ đáng sợ, khi nó bộc phát, ngay cả kiếm vực mà Trần Mộc mở ra cũng bị xé toạc, phát ra một tiếng nứt dữ dội.

Trần Mộc đã chuẩn bị từ lâu, nâng kiếm lên, toàn bộ ánh kiếm trong kiếm vực tụ lại, ngưng tụ ở đầu kiếm, sau đó, bóng kiếm mãnh liệt bay ra ngoài, đâm mạnh vào ánh kiếm của xác chết khô héo đó!

Uỳnh.
 
Chương 685: C685: Giết hết bọn chúng


Một tiếng động chói tai vang lên, ánh sáng chói lóa lóe lên, vô cùng chói mắt.

Mà kiếm ý chết chóc này tựa hồ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của người khác, chỉ trong nháy mắt, Trần Mộc vừa va chạm với nó lập tức có thể cảm nhận được tức khí xông vào đầu, hướng thẳng về phía Thiên Linh Cái và Linh Đài.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết tất cả bọn chúng!"

Lúc đó, đôi mắt đen của Trần Mộc lập tức hiện lên vô số tia máu đỏ rực, thoạt nhìn giống như hóa thành một con hung thú, cực kỳ đáng sợ.

“Trần Mộc!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Thanh Điệp hét lên. Dưới sự bao trùm của linh lực đó, hình thành một đạo sóng âm chấn động, như thể muốn dùng đạo sóng âm này để đánh thức Trần Mộc.

Chỉ là loại sóng âm này không có tác dụng gì với kiếm ý chết chóc đó.

Không lâu sau, hơi thở của Trần Mộc trở nên nặng nề hơn, linh lực lan tỏa khắp cơ thể thậm chí còn chuyển sang màu đỏ sậm, như thể bị truyền huyết ma!

"Muốn ảnh hưởng đến tâm trí của ta, cút cho ta!" Trong lòng Trần Mộc hét lớn.


Hắn tu luyện tâm cảnh nhiều năm, đến bây giờ đã kiểm soát tuyệt đối linh đài của mình, chỉ một kiếm ý chết chóc cũng muốn xâm chiếm không chút kiềm chế.

Trần Mộc kiên trì ý định ban đầu, hơi động tâm, dựa vào ý chí tuyệt đối để áp chế sát ý trong đầu.

"Hoang Vô Thần, nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn không thay đổi, vẫn là một mình tới đây, hôm nay chỉ dựa vào một mình ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản được chúng tai"

"Cửu Khiếu Thi Ma Tộc các ngươi cũng không có gì thay đổi, dã tâm của Cửu Khiếu Thi Đế vẫn chưa chết, muốn khôi phục, nhưng vô dụng, bây giờ đã không còn là thời đại của các ngươi mấy trăm nghìn năm trước nữa rồi!

Ngay khi kiếm ý giết chóc này sắp thoát ra khỏi linh đài của Trần Mộc, trong đầu Trần Mộc vang lên một vài giọng nói cổ xưa lỳ lại

Trần Mộc sửng sốt, đây là mảnh ký ức còn sót lại của năm đó sao?

Hoang Vô Thần? Đây là chỉ Đại Hoang Kiếm Tôn sao?

Trong lúc Trần Mộc đang suy nghĩ, những thanh âm cổ xưa đó lại vang lên.

"Nhiều thánh hiền thượng cổ như vậy, đều không ngăn cản được Cửu Khiếu Thi Đế của chúng ta, chỉ dựa vào đám người còn chưa đạt đến thánh hiền như các ngươi cũng muốn ngăn cản đại nghiệp của tộc chúng ta, đúng là buồn cười!

"Việc mà thánh hiền thượng cổ không làm được không có nghĩa là chúng ta không làm được, sẽ có một ngày, chỉ cần nhân tộc chúng ta cùng nhau hợp lực, nhất định có thể san bằng tổ địa của Cửu Khiếu Thi Ma Tộc!"


"Hừ, cho dù có ngày đó, ngươi cũng không thể nhìn thấy được nữa!"

"GiếtI!!"

"Giết hết bọn chúng!"

Những lời cuối cùng chứa đựng sát ý biến mất trong đầu Trân Mộc!

Còn kiếm ý giết chóc đã hoàn toàn bị đẩy ra khỏi cơ thểi Trần Mộc sững sờ tại chỗ.

Cửu Khiếu Thi Đế là vua của Cửu Khiếu Cấm Khu, một trong mười khu vực cấm sinh mệnh trong Thần Vực!

Tuy nhiên, đại lục Thiên Vũ chẳng qua chỉ là một bình diện thấp hơn, nơi đây làm sao lại có Cửu Khiếu Thi Ma chứ?

"Trần Mộc!" Khi mà Trần Mộc đang sửng sốt, phía trên đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.

Trần Mộc mới không nghĩ nữa, lực hút trong tay đột nhiên dâng trào, trực tiếp lấy ba viên Bất Diệt Kim Đan, sau đó nhảy ra khỏi động.

"Vừa rồi sao ngươi lại ngây ra như vậy?" Phương Thanh Điệp hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Trần Mộc hỏi.

Biểu hiện của Trần Mộc khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì nàng vừa nhìn thấy sát ý trong mắt Trần Mộc đã rút đi, nhưng hắn vẫn đứng bất động tại chỗ.

"Không có gì!" Trần Mộc bình tĩnh nói, không giải thích nhiều.

Hắn lấy ra ba viên Bất Diệt Kim Đan, nói: "Ba viên Bất Diệt Kim Đan, mỗi người một viên, chia trước đi!"
 
Chương 686: C686: Muốn hay không


"Cái này..."

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam giật mình, bốn mắt nhìn nhau, nhìn ba viên năng lượng đan phát ra ánh sáng vàng rực rỡ ở trong lòng bàn tay của Trần Mộc, khuôn mặt xinh đẹp của họ hơi đỏ lên.

"Cái này... thật ngại quá, dù sao chúng tôi cũng không bỏ ra sức lực gì!" Vạn Lam ngượng ngùng nói.

Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Trần Mộc lại chia chiến lợi phẩm cho bọn họ, dù sao chiến lợi phẩm này gần như là do một mình Tr ần Mộc giành được!

Trần Mộc nhìn dáng vẻ ngại ngùng xoắn xuýt của hai cô gái, cũng bất lực cười.

"Muốn hay không, nếu không muốn thì ta cất đi đấy, cơ hội chỉ có một lần thôi!"

"Muốn, muốn... muốn!"

Vạn Lam nghe vậy, cũng không để ý gì tới thể diện, nhanh chóng lấy một viên từ tay Trần Mộc, đặt vào lòng bàn tay, coi như bảo bối, trên mặt lộ ra vẻ kích động và vui mừng.


Có viên Bất Diệt Kim Đan này, nói không chừng cha nàng thậm chí có thể nhờ viên Bất Diệt Kim Đan này mà lĩnh ngộ được năng lượng vật chất bất diệt, thực sự đột phá được Bất Diệt Cảnh!

Nàng không ngờ rằng vừa bước vào Đại Hoang Kiếm Mộ lại có được thu hoạch lớn như vậy, chuyến đi này hoàn toàn xứng đáng!

Còn gương mặt Phương Thanh Điệp cũng hơi ửng đỏ, nàng cũng nhận lấy một viên từ trong tay Trần Mộc rồi quay đi, dường như có chút ngại ngùng.

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của hai cô gái, Trần Mộc cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến thể diện của họ nên hắn cũng không để lộ ra.

"Đi thôi, đến chỗ Kiếm Mộ kia xem xeml" Trần Mộc nói.

Đây chỉ là bên ngoài Kiếm Mộ, không phải khu vực Kiếm Mộ thật sự!

Huống hồ, hắn cũng muốn tìm hiểu một việc, liên quan đến những mảnh vỡ chưa hoàn chỉnh trong đầu hắn vừa rồi!

Cửu Khiếu Thi Yêu Tộc và Cửu Khiếu Thi Đết

Thân thể Trần Mộc vừa chuyển động, liền hóa thành một đạo quang ảnh dẫn đầu, lao về phía chân trời.

"Đi thôi!" Hai cô gái nhanh chóng cất giấu Bất Diệt Kim Đan, đi theo Trần Mộc.

Không gian độc lập này vô cùng rộng lớn!

Trần Mộc bay được một lúc, trước mắt vẫn là vùng đất nâu đỏ vô tận, chỉ là sát khí trong cơn gió hung hãn thổi tới càng mạnh hơn.

"Kiếm ý thật mạnh mẽ!" Trần Mộc không khỏi khen ngợi.

Cho dù đã ba ngàn năm trôi qua, kiếm ý chết chóc trong Kiếm Mộ này vẫn mạnh mẽ như vậy.


Tuy nhiên, không đợi đám người Trần Mộc đi vào bao lâu. Thân hình của Trần Mộc đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Phương Thanh Điệp cau mày, khó hiểu nhìn Trần Mộc.

Trần Mộc không trả lời mà nhìn xung quanh.

Chỉ thấy không gian trước mặt chợt gợn sóng nhẹ, giống như một viên đá rơi xuống hồ, tạo thành ngàn đợt sóng.

Linh khí trời đất xung quanh cũng đang tụ tập về phía vị trí này, như thể đang bị một ma thuật cổ xưa nào đó kéo lại! Những đám mây đen phía trên bầu trời ầm ầm vang lên âm thanh giận dữ của một con rồng cổ xưa.

"Đây là... Phương Thanh Điệp cũng lập tức chú ý tới sự khác thường xung quanh, khuôn mặt thay đổi lớn.

Khi không gian bị bóp méo, ngay cả những ngọn núi xung quanh cũng trở nên mờ ảo, hư hư thực thực, khiến người ta không phân biệt rõ.

"Linh trận thuật sao?" Cảm giác được xung quanh mình có sự biến động kỳ quái, Trần Mộc nheo mắt lại: "Xem ra có người không muốn chúng ta rời khỏi nơi này dễ dàng như vậy!"

Nghe vậy, gương mặt Phương Thanh Điệp và Vạn Lam lập tức trở nên nghiêm trọng, giao tiếp linh khí trời đất, thuật pháp đóng băng không gian, hiển nhiên là một linh trận thuật rất lớn mạnh nào đói

Soạt. Soạt. Soạt.


Lúc này, từ trên trời cao, đột nhiên có một cột sáng sắc bén b ắn ra từ một lăng kính tám mặt, bao vây tứ phía, nhanh chóng nhốt ba người Trần Mộc vào trong đó.

Nhìn vào linh trận quen thuộc này, Trần Mộc đại khái đã biết vị khách này là ai, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía xa.

Chỉ thấy phía sau lăng kính tám cạnh, một cô gái dịu dàng trong bộ váy đỏ dần lộ diện.

Cô gái có dáng người tuyệt đẹp, khuôn mặt thanh tú, khí chất ôn hòa, đứng trên bầu trời, giống như một phong cảnh độc đáo và xinh đẹp.

"Quả nhiên là ngươi!" Trân Mộc nhìn thiếu nữ đó, lạnh lùng nói.

Người đến không ai khác chính là một trong hai tỷ muội song sinh mà Trần Mộc gặp ở thành Thiên Sơn, Quý Huyên!

Trần Mộc liếc nhìn bên cạnh Quý Huyên, nhìn qua có thể thấy ba thiên tài hàng đầu của Thất Huyền Tông dường như đã bị tách ra.

"Để lại một viên Bất Diệt Kim Đan, sẽ để các ngươi rời đi!" Quý Huyên lạnh lùng nói.
 
Chương 687: C687: Một bát lăng ly hoa trận


Trần Mộc cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia thích thú: "Ngươi nói lời này không thấy buồn cười sao? Chỉ dựa vào một mình ngươi, ngươi cho rằng có thể đánh lại chúng ta sao?"

Quý Huyên khẽ cau mày: "Ta biết, dựa vào Bát Lăng Ly Hỏa Trận này không thế nhốt ba người các ngươi, cho nên..."

Vừa dứt lời, một tay của Quý Huyền từ trong ống tay áo thò ra, bàn tay ngọc trong suốt như băng, trắng nõn như không dính một vết bụi bặm, ấn thẳng về phía hư không.

“Uỳnh!"

Lập tức, tám mặt hỏa trận vây quanh ba người Trần Mộc khác lập tức bắt đầu xoay tròn, biến hóa không ngừng, linh lực vô tận lan tràn trong đó.

Từ trong tám tấm gương cổ này, những ngọn đèn lần lượt sáng lên, tỏa ra xung quanh ba người Trần Mộc, đếm sơ sơ thấy có gần một ngàn ngọn đèn.

Khi hàng ngàn ngọn đèn cháy lên, ngọn lửa đung đưa, phản chiếu ra thân thể của những con rồng nến sống động, những con rồng nến này quấn quanh bấc đèn, nhưng giờ đây chúng dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu và chưa tỉnh lại. Nhưng bất chấp điều này, vẫn có một sức mạnh cực kỳ hung bạo không thể che giấu, lan tỏa ra từ đó.

"Trận trong trận?" Phương Thanh Điệp nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây thực sự là một trận trong trận. Trong một linh trận, lại thiết lập một linh trận khác, song trận hợp lại, đây là một thủ đoạn mà một linh trận đại tông sư


mạnh mới có thể làm được!

Không ngờ người phụ nữ dịu dàng trước mặt, vẫn còn rất trẻ, lại có thành tựu cao siêu về linh trận thuật như vậy!

"Bây giờ, ngươi nghĩ ta có tư cách thương lượng với ngươi rồi chứ?" Đôi mắt đẹp của Quý Huyên nhìn về phía Trần Mộc, khóe môi chậm rãi nhếch lên một vòng cung tự tin, cô ta mỉm cười.

Một Bát Lăng Ly Hoa Trận!

Còn có một Thiên Đăng Chúc Long Trận!

Song trận hợp lại, với sự hào phóng như vậy, e là cường giả Vạn Pháp Cảnh cấp năm cũng chỉ có cách khuất phục.

"Xem ra ngươi đã sớm có kế hoạch, đang đợi chúng ta ở đây rồi!" Trong mắt Trần Mộc b ắn ra hai tia sáng, cười nhẹ nói.



Trước đây, muội muội của cặp song sinh là linh trận tông sư, không ngờ, người tỷ tỷ này, linh trận thiên phú lại mạnh hơn, hơn nữa còn ẩn giấu đến tận bây giờ.

"Chỉ dựa vào một mình ta, thực sự rất khó để giữ ba người các ngươi lại, cho nên ta cũng phải dùng chút thủ đoạn!"

"Để lại một viên Bất Diệt Kim Đan, sẽ cho các ngươi rời đi, nếu không, hôm nay chúng ta sẽ một mất một còn!"

Quý Huyên vung tay lên, linh khí thiên địa chấn động, phóng thích ra khí chất và uy nghiêm mạnh mẽ!

“Một mất một còn?” Trân Mộc mỉm cười, trong mắt có chút khinh thường.

Tiếp đó, Trần Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một tia sát ý. Đạp chân một cái, cơ thể đột nhiên biến mất.


Soạt.

Âm thanh xé gió dữ dội vang lên, khoảng không dường như bị xé toạc, một luồng ánh sáng như sấm sét b ắn ra mọi phía.

"Không biết tốt xấu!" Gương mặt Quý Huyên lộ ra vẻ lạnh lùng, chỉ tay, một đạo linh quang b ắn ra, đâm vào song trận trước mặt.

Uỳnh.

Lập tức, Ly Hỏa tràn ngập đất trời liền cháy bừng bừng từ trong tấm gương tám mặt, dưới ngọn lửa cuồn cuộn, những bóng ma như mãnh thú hồng hoang cùng lao về phía Trần Mộc.

Những mãnh thú hồng hoang này cực kỳ chân thật, không hề ảo tưởng, mỗi con đều mang trong mình một lực sát thương cực lớn.

"Bát Lăng Ly Hỏa Trận, nhát cắn của Viêm Mail"

"Bắt đầu!"

Quý Huyên ấn ngón tay, tám con mãnh thú hồng hoang rung chuyển không gian, hào quang chói lọi đi theo chúng, bao bọc chúng.

Uỳnh.


Bầu trời trước mặt nổ tung, Ly hỏa đốt cháy, trong nháy mắt biến nơi này thành biển lửa vô biên.

Thân thể Trần Mộc trực tiếp chìm vào trong đó. "Trần Mộc!"

Phương Thanh Điệp nhìn thấy vậy, gương mặt cũng lộ ra vẻ sương giá.

Tiếp đó, thân thể mảnh dẻ của nàng cử động, mang theo sát khí lao tới, ánh kiếm lạnh lẽo phát ra, trời đất dường như đều bị lu mờ.

Một tia sáng đột nhiên xuất hiện, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, chỉ thấy không gian xung quanh điên cuồng sụp đổ.

Trong hư không, một vầng trăng sáng từ từ nhô lên sau lưng Phương Thanh Điệp, như thể chồng lên thanh kiếm trong tay nàng.

"Trảm Nguyệt Linh Kiếm, vỡI"

Phương Thanh Điệp vung kiếm, ánh sáng chói lóa của vầng trăng sáng xé toạc bầu trời, một đạo kiếm chém dài gần trăm trượng lao ra, chém về phía không gian xung quanh.
 
Chương 688: C688: Đây gọi là dấu vết người hầu


Vạn Lam cũng không đợi thêm nữa, thân thể chuyển động, linh lực bùng nổ, đấm vào chiếc gương cổ tám mặt xung quanh: “Phong Hoàng Quyền!”

“Uỳnh!"

Trong nháy mắt, một dấu nắm đấm mười trượng được hình thành, linh lực màu xanh lam hình thành gió bão, bao quanh dấu nắm đấm, đập mạnh vào tấm gương cổ tám mặt.

Uỳnh uỳnh.

Nhát kiếm Nguyệt Hoa và dấu tay màu xanh đồng thời nổ ra âm thanh đinh tai.

Tuy nhiên, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là những mặt gương này không hề có dấu hiệu bị vỡ mà ngược lại còn bộc phát ra một luồng sức mạnh mãnh liệt, nuốt chửng mọi đòn tấn công của hai cô gái.

"Làm sao có thể?" Trên mặt Phương Thanh Điệp lộ ra vẻ kinh ngạc.

Soạt.

Khoảnh khắc tiếp theo, cực quang tuyệt đẹp đột nhiên nở rộ từ tấm gương cổ tám mặt.

Lập tức, đạo kiếm Nguyệt hoa mà Phương Thanh Điệp vừa chém xuống, cũng như của Vạn Lam vẫn còn nguyên vẹn, lao về phía Phương Thanh Điệp.

"Cái gì?" Trong mắt Phương Thanh Điệp lộ ra vẻ kinh ngạc, trong tia lửa chớp nhoáng, nàng không kịp né, thân thể mảnh dẻ trực tiếp bị đạo kiếm trảm này đánh bay đi, đập mạnh vào tấm gương cổ sau lưng, một vệt máu tràn ra từ khóe môi, gương mặt tái nhợt.


“Phương tỷ tỷ!” Gương mặt xinh đẹp của Vạn Lam cũng thay đổi.

Tuy nhiên, một dấu năm đấm mười trượng nhanh chóng phóng ra từ chiếc gương cổ tám mặt, đánh mạnh vào cơ thể mỏng manh của Vạn Lam, nàng bắn ngược ra sau và đập vào chiếc gương cổ, khiến nàng vô cùng xấu hổ.

"Xem ra ta vẫn đánh giá các ngươi quá cao, thật không ngờ, những thiên tài hàng đầu mà Linh Tiêu Tông bồi dưỡng ra chẳng qua cũng chỉ như này!"

Quý Huyên cười khinh thường.

Cô ta thậm chí còn chưa sử dụng sức mạnh của song trận, mà ba người này đã lần lượt bị đánh bại!

Lập tức, sát ý hiện lên trong mắt Quý Huyền, ấn pháp thay đổi, kích hoạt sức mạnh của song trận.

“Xoẹt!” Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm kinh thiên đột nhiên b ắn ra từ phía dưới Bát Lăng Cổ Kính Trận, hướng thẳng về phía lông mày của cô ta.

Đạo ánh kiếm này dường như trong chớp mắt đã đến gần lông mày của Quý Huyên.

Nhanh!

Và tàn nhãn!

Vào lúc đó, cái chết đã bao trùm.

Thân thể mảnh dẻ của Quý Huyền đột nhiên vặn vẹo.

Một giây tiếp theo, máu phun ra, ánh kiếm xuyên qua vai cô ta.

"Ngươi... Quý Huyên nhìn người trước mặt với vẻ khó tin, chính là Phương Thanh Điệp bị cô ta đánh bại trước đó.

Cô ta rõ ràng vừa nhìn thấy Phương Thanh Điệp nôn ra máu và bị đánh bại, làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.

"Đôi khi, đừng quá tin vào mắt mình!" Phương Thanh Điệp cười khinh thường.

Chỉ nhìn thấy bên dưới Phương Thanh Điệp bị thương dần dần hóa thành bọt ánh trăng và tan biến.


Đây chính là kiếm ý của Phương Thanh Điệp, Thủy Nguyệt Kính Hoal

Khuôn mặt xinh đẹp của Quý Huyên lộ ra vẻ tức giận, phẫn nộ đánh một quyền mạnh vào ngực Phương Thanh Điệp. Tuy nhiên, Phương Thanh Điệp đã có chuẩn bị trước, tay đưa ra, một quyền cũng chứa đựng linh lực dâng trào mãnh liệt va chạm vào nó!

Binh.

Hai tay đấm vào nhau, hai người phụ nữ đồng thời bị đẩy lùi và trượt hàng trăm mét trên bầu trời.

Quý Huyên ôm bả vai của cô ta, nhìn vết kiếm trên đó, gương mặt không chỉ có sự tức giận mà còn có chút cười nhạt.

“Không hổ là con gái Phương gia ở Trung Thổ Thần Châu, quả nhiên có bản lĩnh!” Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chằm chằm vào Phương Thanh Điệp, khóe miệng cong lên thích thú.

Gương mặt Phương Thanh Điệp hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Quý Huyên: "Sao ngươi biết ta..."

Quý Huyên cười nhẹ, không chút do dự, xé toạc một góc cổ áo trên vai mình, lộ ra dấu vết rất rõ ràng.

Dấu ấn này rất kỳ lạ, giống như được khắc thô bạo bằng một đá lửa, thật tàn nhẫn và đáng sợi

Phương Thanh Điệp nhìn vết bớt này, đồng tử của nàng đột nhiên giãn ra vì nàng hiểu rất rõ vết bớt này có ý nghĩa gì.

Đây gọi là dấu vết người hầu!

Ở Trung Thổ Thần Châu, luôn có một nhóm người sinh ra để làm vua, thậm chí không cần phải tu luyện gì đã có thể đạt đến đỉnh cao cường giải!

Điều này không phải vì tài năng của họ xuất chúng mà vì bên cạnh những người này sẽ nuôi rất nhiều người hầu.


Linh lực do những người hầu này tu luyện, cuối cùng đều sẽ bằng một thủ đoạn đặc biệt nào đó mà truyền sang cho những người thiên sinh cao quý đó, khiến bọn họ không cần tu luyện gì cũng có thực lực lớn mạnh!

Những người mang dấu ấn này là những người hầu, bọn họ đã được in dấu ấn này từ khi còn nhỏ, được đặc biệt bồi dưỡng cho các công tử của Trung Thổ Thần Châu.

Loại người này không có địa vị gì ở Trung Thổ Thần Châu, cho dù có tài giỏi, thông minh cũng vô dụng, bởi vì tất cả những gì họ làm,đều chỉ là đồ trang trí của người khác!

Lập tức, trong mắt Phương Thanh Điệp hiện lên vẻ phức tạp, nàng không ngờ cô gái thông minh tài giỏi trước mặt lại là một người hầu đến từ Trung Thổ Thần Châu!

"Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó!" Cảm giác được ánh mắt của Phương Thanh Điệp, trên mặt Quý Huyên hiện lên một tia tức giận.

Ngay khi ấn pháp của cô ta thay đổi, hai linh trận trên bầu trời đồng thời được kích hoạt, chỉ thấy linh lực đang gầm thét giữa trời đất, trong tấm gương cổ tám mặt, Ly hỏa đang bốc cháy, và những con mãnh thú hồng hoang đang gào thét, đòi xông ra ngoài.

“Gầm!" Một tiếng gầm dữ tợn vang vọng khắp bầu trời.

Mà giữa hàng nghìn ngọn đèn đó, có những con rồng nến hung hãn lao tới với khí thế cực kỳ kinh khủng!

Tuy nhiên, không đợi hai linh trận bộc phát toàn bộ sức mạnh, một cột sáng chứa đựng tà ác kinh thiên động địa đột nhiên b ắn ra từ bên dưới linh trận.

Trong chùm sáng, bóng dáng một thanh niên mặc quần áo màu xanh nhạt hiện ra!
 
Chương 689: C689: Linh trận thuật của ngươi


"Làm sao có thể?" Quý Huyền nhìn trong biển lửa phía dưới, hiện ra bóng dáng một thanh niên, ly hỏa thiêu đốt xung quanh hắn, nhưng dưới sự ngăn chặn của ánh sao nhàn nhạt đó, loại ly hỏa này lại không thể xuyên thủng được.

"Là sức mạnh ngôi sao của Linh Tiêu Tông sao?" Quý Huyên tự nhiên nhận ra ánh sáng của các ngôi sao này, cô ta căn răng, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ căm hận.

Với một thiên kiều đến từ Trung Thổ Thần Châu như Phương Thanh Điệp, có thể phá vỡ linh trận của cô ta thì cũng thôi, nhưng một tên tiểu quỷ Thần Tàng Cảnh cấp năm tâm thường lại phớt lờ cuộc tấn công của cô ta.

"Linh trận thuật của ngươi, có vẻ... không ra làm saol" Trần Mộc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen mang theo một nụ cười đùa giỡn.

Đột nhiên, chỉ thấy sát ý trong mắt Trần Mộc bộc phát, hắn tiến lên một bước, trời đất rung chuyển, linh khí vô tận dường như hội tụ từ bốn phương tám hướng. Ngay lập tức, hắn cầm thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay, một kiếm quét ngang qua!

Xoet.

Ánh kiếm trăm trượng xé nát bầu trời, kiếm khí trải dài chín nghìn dặm, rực rỡ chói mắt.


Ly hỏa rừng rực xung quanh hắn ngay lập tức bị xé ra một vết nứt dữ dội, và rìa vết nứt lại tràn ngập hàn khí cực kỳ lạnh lẽo.

Loại hàn khí này dường như tràn ra từ Cửu U Địa Ngục, lạnh thấu xương. Hơn nữa loại hàn khí này vẫn đang không ngừng lan tràn, trong nháy mắt đã xâm nhập vào Ly Hỏa Trận cuồng bạo xung quanh.

Ấn pháp của Quý Huyên nhanh chóng thay đổi, lăng kính tám mặt dường như cảm nhận được điều gì đó, liền bay lên trời.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, hàn khí cực lạnh thoát ra từ xung quanh đã lan đến lăng kính tám mặt đó, trong nháy mắt bị bao phủ bởi một lớp sương giá, ngay cả tác dụng phản công cũng bị đóng băng.

Đây chính là kiếm ý thứ hai của Trần Mộc, Thiên Canh Băng Phách Kiếm Ý!

Khuôn mặt xinh đẹp của Quý Huyên thay đổi đáng kể, cô †a cảm thấy như mối liên hệ giữa mình và Bát Lăng Kính đã bị cắt đứt, không thể kiểm soát được nữa.

"Ngươi... Đôi mắt đẹp của Quý Huyên mở to, nhìn chằm chằm vào thân ảnh thiếu niên bên dưới.

Song trùng kiếm ý? Sự hiểu biết của tên này thật là bi3n thái. Soạt.

Mà đúng lúc này, thân thể Trần Mộc đột nhiên từ trên mặt đất phóng lên, giống như một tia sáng, hướng về phía Quý Huyên.

"Hừ, ngươi cho răng phá vỡ linh trận của ta thì lợi hại lắm sao?"

Gương mặt Quý Huyên hiện lên vẻ lạnh lùng, bàn tay ngọc kẹp chặt pháp quyết cổ xưa, linh lực bùng nổ, đổ toàn bộ vào linh trận bên dưới.

"Thiên Đăng Chúc Long Trận, kích hoạt!" Uỳnh.


Lập tức, chỉ thấy tất cả ánh đèn vô tận đều sáng lên, hàng ngàn ánh đèn lơ lửng, phản chiếu bầu trời, thực sự ngưng tụ thành bóng dáng của một con rồng nến đang cháy.

"Gầm!" Tiếng gầm hung dữ chấn động đất trời vang vọng khắp nơi, dưới linh khí trời đất vô tận và ngọn lửa của hàng ngàn chiếc đèn, bóng của con rồng nến lập tức to hơn, hình thành một khí thế hàng trăm trượng, vẫy đuôi rít lên về phía Trần Mộc.

Tuy nhiên, đối mặt với sự tấn công của bóng rồng nến, cơ thể của Trần Mộc bay thẳng lên trời mà không hề do dự.

Trong chớp mắt, cơ thể của Trần Mộc bị bóng của con rồng nến nuốt chứng và biến mất không dấu vết.

"Trần Mộc..."

Đôi mắt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp mở to, sau đó nàng nghiến răng, sắc bén nhìn chằm chằm Quý Huyên, cầm thanh kiếm lạnh trong tay, bước về phía trước, thân thể mảnh khảnh hóa thành bong bóng vô tận, tiêu tan ngay trước mắt.

Soạt. Khoảnh khắc bong bóng tan biến, không gian trước mặt xuất hiện những gợn sóng, như thể có một loại ánh trăng bạc

nào đó, mở ra một nguyệt đạo kéo dài vô tận.

Ở cuối nguyệt đạo, Phương Thanh Điệp lóe lên, đứng phía sau Quý Huyên một cách thần không biết quỷ không hay.


"Thủy Nguyệt KÍnh Hoa, Cú chém của Nguyệt Thần!”

Trong mắt Phương Thanh Điệp lộ ra sát ý lạnh lùng, giơ kiếm chém xuống.

Xoet.

Trong hư không, ánh trăng chiếu sáng, ánh kiếm tỏa sáng như thần, bắn thẳng vào lưng Quý Huyên.

Thanh kiếm này, ánh trăng trời đất đột nhiên xuất hiện, thần bí vô cùng, càng ẩn chứa lực sát thương cực kỳ khủng khiếp!

"Kiếm ý của ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải tai"

Không đợi ánh kiếm tiếp cận sau lưng Quý Huyền, Quý Huyên đột nhiên quay người lại, giọng nói lạnh lùng vang lên, bàn tay ngọc trong ống tay áo màu đỏ duỗi ra như một con linh xà.
 
Chương 690: C690: Phía bên kia


Linh lực hùng vĩ lúc này đã hoàn toàn được giải phóng không chút dè dặt.

"Sức mạnh của tử huyền, mọi phép thuật sẽ khô héo!"

Bàn tay giống như một con linh xà đó lại tràn ngập năng lượng màu đen kỳ lạ, ngay khi tiếp xúc với nhát kiếm ánh trăng của Phương Thanh Điệp, tất cả ánh sáng đột nhiên mờ đi trong khoảnh khắc, sau đó hoàn toàn nổ tung.

Bùm. Một tiếng động lớn vang lên trên bầu trời.

Năng lượng cuồng bạo vô song quét qua, chấn động hư không, thân thể mảnh khảnh của Phương Thanh Điệp sau đó nhanh chóng bị làn sóng này đẩy lùi ra sau, nàng r3n rỉ, một vệt máu tràn ra từ khóe miệng.

"Sức mạnh này..." Phương Thanh Điệp ngẩng đầu, hơi nhướng mày, ánh mắt trịnh trọng nói: "Là Sinh Tử Môn của Thất Huyền Tông sao? Không ngờ ngươi lại giác ngộ ra sức mạnh này!"

Linh Tiêu Tông có Tứ Tượng Tỉnh Túc Môn, còn Thất Huyền Tông có Sinh Tử Môn, so với Tứ Tượng Tỉnh Túc Môn của Linh Tiêu Tông, Sinh Tử Môn của Thất Huyền Tông nguy hiểm hơn, uy lực hơn!

"Gầm!" Đột nhiên, con rồng nến trăm trượng bên dưới như gặp phải sự công kích nội bộ nào đó, ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.


Gầm.

Tiếp đó, một ánh kiếm rực lửa tách ra từ bụng nó, ngọn lửa kéo theo vô số yêu ma và ác quỷ phun ra từ nó và quét về phía trời đất.

“Trần Mộc?” Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Lam ở xa lộ ra vẻ vui mừng.

Một bóng người trẻ tuổi bước ra khỏi ngọn lửa, toàn thân tắm trong ngọn lửa, thoạt nhìn có cảm giác sát khí hung bạo hơn một chút.

"Tên khốn!" Quý Huyên nhìn thấy vậy, gương mặt trở nên vô cùng khó coi.

"Ngươi hình như thua rồi!" Trần Mộc cười hung ác, trong mắt lộ ra sát ý đùa giỡn!

Soạt.

Đột nhiên, cơ thể của Trần Mộc lắc lư, lao về phía Quý Huyền, tất cả các hoa văn ma thuật trên thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay hắn đều sáng lên, hung dữ quái dị bay lên trời.



"Hừ!" Quý Huyên nghiến răng hừ lạnh, sau đó hơi giơ tay ngọc hướng về hư không, toàn bộ ngọn lửa còn sót lại trong Thiên Đăng Chúc Long Trận liền bộc phát, bao trùm bầu trời, hình thành một đợt công kích cuồng nộ như thác lũ, quét về phía Trần Mộc và Phương Thanh Điệp.

Phương Thanh Điệp vung kiếm xuống, Thủy Nguyệt Kính Hoa kiếm ý bùng phát, một ánh trăng đơn giản quét qua bầu trời, mạnh mẽ xé toạc ngọn lửa.

Trân Mộc dùng một kiếm đơn giản xuyên qua, sát khí tụ tập ở đầu kiếm, làm nổ tung tất cả ngọn lửa quét qua trước mặt hắn!

Uỳnh. Uỳnh.


Gió mạnh nổi lên, ngọn lửa hùng vĩ như biển quét qua.

Chỉ là, khi tất cả ngọn lửa cuồng nộ tan biến, Quý Huyên trước mặt đã biến mất, ngay cả khí tức của cô ta cũng hoàn toàn bị che giấu.

“Trốn rồi à?” Phương Thanh Điệp cau mày, trầm giọng nói.

Trần Mộc nhìn phía xa bầu trời, nheo mắt lại, nơi đó có bóng dáng mờ nhạt của một mỹ nữ mặc váy đỏ, nhanh chóng bay đi.

“Bỏ đi!” Trần Mộc không truy đuổi, nhẹ giọng nói.

Sức mạnh của người phụ nữ trước mặt không hề đơn giản, mặc dù Trần Mộc chắc chăn có thể giết được cô ta nhưng cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng bây giờ trong Đại Hoang Kiếm Mộ đang chạy đua với thời gian, tạm thời không cần phải tham gia vào loại truy đuổi giết chóc này!

"Đi đến Kiếm Mộ trước, những chuyện còn lại nói saul" Trần Mộc nói.

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam gật đầu, không dừng lại thêm, họ lập tức phóng hết tốc lực, xông vào sâu trong Đại Hoang Kiếm Mộ.


Phía bên kia.

Sau khi Quý Huyên trốn thoát được hơn mười dặm, trên mặt hiện lên vẻ căm hận dữ tợn.

Bất Diệt Kim Đan, đó là Bất Diệt Kim Đan đấy!

Tất cả đều nằm trong tay đám người Trần Mộc, cục tức này, cô ta làm sao có thể chịu đựng được?

"Trần Mộc, ngươi đợi đấy cho ta!" Quý Huyên nghiến răng nghiến lợi!

Đúng lúc này, phù truyền tin trong tay áo cô ta đột nhiên mở ra.

"Tiểu sư muội, tới Kiếm Mộ tìm ta, thứ mà tông chủ muốn, đã tìm được rồi!"
 
Chương 691: C691: Đây chính là kiếm mộ sao


Vùng đất màu nâu đỏ này vô cùng rộng lớn, núi non trùng điệp, bầu trời đầy dấu vết của chiến tranh.

Đám người Trần Mộc mất hai canh giờ, cuối cùng cũng đến được nơi sâu nhất của Đại Hoang Kiếm Mộ.

Nơi đây là một lòng chảo màu đỏ thẫm khổng lồ không thể hình dung, với đất cát đen xám thổi trong gió. Dưới lớp cát dày, vẫn còn mơ hồ chôn vùi những bộ xương trắng, nhìn thoáng qua, số lượng thực sự là không thể đếm được.

Sự hoang tàn và im lặng là tác động trực quan duy nhất của vùng đất này!

Còn bầu trời phía trên đầu thì xám xịt và u ám, trong biên giới xám đen này, một vầng trăng máu lạnh lẽo treo trên cao, ánh sáng phản chiếu lại khiến người ta có cảm giác đỏ thẫm.

Ba người Trần Mộc bước trên mặt đất, đàn kên kền bay qua trên đầu, cảm giác đổ nát và hoang tàn chiến tranh để lại tràn ngập trong không khí, khiến người ta thật khó có thể bình tĩnh lại.


“Đây chính là Kiếm Mộ sao?”Tim Vạn Lam bất giác đập mạnh.

Huyết nguyệt trên bầu trời chiếu xuống ánh sáng đỏ, phản chiếu thế giới xương cốt được chôn trong lớp đất dày, khắp nơi là không khí hoang tàn, nàng cảm thấy như mình đã rơi xuống địa ngục.

Ngoài những mảnh xương này, những thanh kiếm lớn không biết bao nhiêu năm đã biến thành vũ khí gãy tàn binh, đứng trên lòng chảo màu đỏ, những thanh kiếm khổng lồ, còn những biến động dữ dội của tàn tích cuộc chiến năm đó.

Nếu nhìn từ trên trời xuống, nơi này trông giống như một nghĩa trang cổ. Và ở xa hơn nữa là những tấm bia mộ cao hình người đứng sừng sững.

So với những bộ xương khô héo bên ngoài, những bia mộ ở nơi xa nhất của Kiếm Mộ mới là nơi khiến người ta chú ý nhất.

Sau khi nhìn thấy những bia mộ này, trên mặt Vạn Lam lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nói: "Đây là... nghĩa địa của Đại Hoang Kiếm Mộ?"

"Nghĩa trang này, ta có nghe cha ta nói, bia mộ trong nghĩa trang này là do tiền bối của chúng ta lưu lại từ hàng ngàn năm trước, bên trong ẩn chứa những huyền cơ, nếu có thể vượt qua khảo nghiệm trong bia mộ, chúng ta có thể thu được những kế thừa mà các tiền bối đó truyền lại!"

"Đây chính là cốt lõi của Đại Hoang Kiếm Mộ!"

Phương Thanh Điệp lắc đầu, cười khổ nói: Không phải đương nhiên như muội nói đâu, ngay cả khi trong đó ẩn giấu huyền cơ, khảo nghiệm e là cũng sẽ rất khắc nghiệt!"


"Ừm... cho dù như vậy, chúng ta cũng phải thử xem, biết đâu có thể làm được!" Vạn Lam hưng phấn nói.

Bọn họ sở dĩ phải vất vả như vậy mới vào được Đại Hoang Kiếm Mộ, chẳng phải cũng chỉ là vì lấy được truyền thừa từ những tiền bối này sao?

Trân Mộc trầm mặc, nhưng đôi mắt đen không khỏi liếc nhìn kiếm mộ, tiếp đó, sau khi cẩn thận cảm nhận, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào phần sâu nhất của kiếm mộ.

Lòng chảo này vô cùng rộng lớn, có vô số bia mộ, có một số bia mộ không có chữ khắc trên đó, cho nên không ai biết những bia mộ này là ai để lại!

Tuy nhiên, ở nơi sâu nhất, Trân Mộc có thể cảm nhận được một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ đang quét qua mình.

“Đi thôi, chúng ta đến chỗ bia mộ đó xem xeml” Vạn Lam không kiên nhẫn nói.

Nói xong nàng vội vàng tiến về phía trước. Phương Thanh Điệp nhướn mày và đi theo.


Trân Mộc cũng không ngăn cản.

Một lúc sau, mấy người đi ngang qua vùng đất đầy hài cốt của tàn binh và đến nơi tập trung các bia mộ.

Trong nghĩa địa này, trên nền đất dày, có những tấm bia mộ nối tiếp nhau, số lượng lên tới hàng trăm tấm, mỗi tấm bia mộ đều trông như đã rất lâu đời, đá cháy đen và xuất hiện nhiều vết nứt..

Ngoài Trần Mộc ra, hình như có không ít người tới đây, toàn bộ đều là người tham gia thi đấu của Đại Hoang Kiếm Mộ lần này.

"Thật không ngờ, đám ngu xuẩn các ngươi lại tới nhanh như vậy!" Ngay khi đám người Trần Mộc đang nhìn xung quanh, một đạo âm thanh âm không mấy hòa hiệp đột nhiên vang lên.
 
Chương 692: C692: Một lúc lâu sau


Ba người Trần Mộc nhìn sang bên trái và thấy ba bóng người quen thuộc đang đến gần.

"Là các ngươi?" Trân Mộc nheo mắt lại, có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ kẻ thù cũ lại gặp nhau sớm như vậy! Đây chính là hoàng tử của Kim Quốc!

Kim Vũ Dương nhìn Trần Mộc và Phương Thanh Điệp bằng ánh mắt hung dữ, mỉm cười nham hiểm: "Xem ra chúng ta thực sự là oan gia ngõ hẹp. Vừa đến Kiếm Mộ không bao lâu đã gặp nhau. Xem ra vận may của các ngươi cũng không tốt lắm!"

"Sau đó thì sao?" Trần Mộc bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.

Đối với các hoàng tử của Kim Quốc này, Trần Mộc chỉ coi bọn họ như những chú hề và chưa bao giờ coi trọng họ.

Sắc mặt Kim Vũ Dương dần dần bình tĩnh hơn, hắn mỉm cười: "Yên tâm, trước khi lấy được truyền thừa từ Kiếm tôn tiền bối, ta sẽ không vội giết ngươi!"

"Nếu ngươi không muốn ra tay thì cút đi, đừng làm chướng mắt bọn ta nữa!" Ánh mắt Trần Mộc lạnh lùng, bình tĩnh nói.


Tiếp đó, hắn vòng qua đám người Kim Vũ Dương, đi về phía bia mộ phía sau.

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng phớt lờ ba hoàng tử của Kim Quốc và đi về phía hàng trăm bia mộ.

"Đại hoàng huynh, bọn chúng thật không coi ai ra gì!" Phía sau Kim Vũ Dương, một thanh niên cũng mặc áo mãng bào màu vàng, sắc mặt trông cực kỳ hung dữ và xấu xí.

Chỉ là một tiểu tử Thần Tàng Cảnh cấp năm lại dám ra giở trò trước mặt bọn họI

Kim Vũ Dương nheo mắt lại, sát ý như đao ẩn sâu trong mắt, cười thầm: "Yên tâm, bọn chúng không thể ra khỏi Đại Hoang Kiếm Mộ này!"

Trong nghĩa địa này hầu như không có đánh nhau, ngay cả kẻ thù cũng tạm thời gác lại hận thù và tập trung vào những bia mộ này.

So với ân oán cá nhân, lấy được truyền thừa của những tiền bối này mới là điều quan trọng nhất!

Có khoảng một trăm tấm bia mộ, vì không có văn bia nên không ai biết người chôn bên dưới là ai. Ngoài sự may mắn, tất cả còn lại phụ thuộc vào thị lực của bản thân.

Nếu chọn tốt, có thể chọn được một số tiền bối có thực lực và lý lịch vững vàng. Nhưng nếu bạn phạm sai lầm, có thể cuối cùng sẽ chẳng nhận được gì.

Ba người Trần Mộc cũng giống như những người được chọn khác đang đi tới đi lui trong nghĩa địa, lúc này, một giọng nói hung bạo truyền đến bên tai họ.

"Mẹ kiếp, đến một cái tin tức cũng không cho, ai biết ở đây có truyền thừa gì chứ!"


Một thanh niên cường tráng trong nghĩa địa dường như có chút lo lắng, vẻ mặt hung dữ, đấm một cái vào một tấm bia mộ, như có ý định đập nát nghĩa địa để xem trong đó chôn cất ai.

"Uỳnh!" Tuy nhiên, khi linh lực của hắn vừa bùng phát, vừa chạm vào tấm bia, hắn lập tức bị sức mạnh tiềm ẩn trong đó giật ngược trở lại, một ngụm máu phun ra, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi..

"Một tên ngu ngốc!" Những người khác xung quanh nhìn thấy vậy đều lộ ra vẻ giễu cợt.

Những tiền bối này khi còn sống ít nhất đều là cường giả Bất Diệt Cảnh, sao có thể không lưu lại một ít dự phòng, để bất cứ ai cũng sờ vào được mộ phần của mình.

Tuy nhiên, số phận của chàng trai trẻ cường tráng đó cũng thu hút sự quan tâm của nhiều người hơn đối với những tấm bia mộ này.

Mọi người đều cẩn thận cảm nhận, tựa như đang tìm kiếm kẻ mạnh nhất!

Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng không ngoại lệ.

Hai cô gái trước đây đã nghe được một số tin tức về Kiếm Mộ từ tông chủ, chọn bia mộ, chỉ có một cơ hội.


Nói cách khác, nếu đã chọn một bia mộ để làm người thừa kế, sẽ không bao giờ có thể tiếp cận được những bia mộ khác!

Vì vậy, không ai dám bất cẩn khi lựa chọn những tấm bia mộ này!

Một lúc lâu sau, Trần Mộc đột nhiên dừng lại trước một tấm bia mộ, nói với Vạn Lam: “Truyền thừa trong tấm bia mộ này rất thích hợp với ngươi!”

"Hả?" Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đồng thời phát ra âm thanh kinh ngạc, sau đó, hai người phụ nữ cùng nhìn vào tấm bia mộ được Trần Mộc chỉ.

Trên tấm bia mộ này không có chữ khắc, phiến đá xám xịt, theo năm tháng đã mòn đi, xuất hiện những vết nứt lốm đốm, so với hai ba tấm bia mộ xung quanh thì không bắt mắt lắm.

"Vạn Lam, ngươi luyện quyền đạo, người chôn dưới bia mộ này cũng là một cường giả quyền đạo, truyền thừa của người này có lẽ phù hợp với ngươi hơn!" Trần Mộc giải thích.
 
Chương 693: C693: Sao ngươi biết thân phận


"Sao ngươi biết thân phận của người an táng phía dưới bia mộ này?”

Vạn Lam nhìn về phía Trần Mộc, không hiểu nổi.

Ngay cả Phương Thanh Điệp cũng nhíu chặt mày, nàng vừa khiếp sợ, cũng có phần nghi hoặc

Mỗi cái mộ bia đều vô cùng thần bí, khó mà tìm ra được bất kỳ chỉ tiết bất thường nào, vậy mà Trần Mộc lại có thể nói ra chuẩn xác người được an táng bên dưới bia mộ đó, sao nàng có thể không khiếp sợ cho được.

"Nếu tin lời của ta thì chọn cái này đi. Nếu không tin thì cô tự lựa chọn!" Trần Mộc phất tay, nói vậy.

"Phương tỷ tỷ..." Vạn Lam nhìn sang Phương Thanh Điệp, vẻ mặt hơi xoắn xuýt, bởi vì tấm bia mộ trước mặt quá bình thường!

Đôi mắt Phương Thanh Điệp nhìn về phía Trần Mộc, với khả năng cảm ứng của mình, tuy nàng có thể nhận ra được sóng linh lực bên trong tấm bia mộ kia, nhưng lại không thể cảm ứng người được an táng bên dưới nó!

Bởi vì gợn sóng linh lực này đã quá yếu ớt qua thời gian.

Mà Trần Mộc lại có thể kết luận, người được an tán là một cường giả quyền đạo??

"Tiểu Lam, nghe lời hắn đi!" Phương Thanh Điệp nói.


Chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy Trần Mộc sẽ không hại các nàng. Dù sao, ngay cả Kim Đan Bất Diệt hắn còn có thể mang ra chia sẻ với bọn họ, không chừng thằng nhóc này còn có một năng lực đặc thù nào đó!

Nghe vậy, Vạn Lam liếc nhìn Trần Mộc, sau một hồi do dự, nàng ta khẽ gật đầu: "Được, ta đi thử xeml"

Tay của Vạn Lam đặt lên trên bia mộ, linh lực truyền vào, chỉ trong nháy mắt, trên mộ bia đã lóe lên một luồng ánh sáng mạnh chói mắt.

Rào!

Luồng ánh sáng đó không có lực công kích, nó chỉ nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể Vạn Lam, ngay sau đó, năng lượng cuốn hút dâng lên, cứ thế nuốt chửng cơ thể của Vạn Lam vào đó, biến mất ngay tại chỗ.

Trong bia mộ có một bí cảnh nhỏ, lúc này đây, Vạn Lam đã bước vào bí cảnh ở bên trong động phủ.

Còn về phần thử thách bên trong bí cảnh này, có lẽ phải dựa vào bản lĩnh của Vạn Lam.

"Còn ngươi, ngươi chọn xong chưa?" Thấy Vạn Lam đã tiến vào bí cảnh, Phương Thanh Điệp không khỏi nhìn về phía Trần Mộc.

Trân Mộc không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía sâu nhất trong nghĩa trang, hắn nói: “Đi theo tal"


Nói xong, hắn dẫn đầu đi trước, Phương Thanh Điệp có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn vội đuổi theo.

Hai người đi không lâu thì tới một chỗ ngóc ngách tận sâu trong nghĩa trang, ở đây cũng có một bia mộ cao bằng người, không có bia văn mà chỉ có một tấm bia đá nám đen bị phong hóa!

Khác với những tấm bia khác, mặt ngoài của bia đá này có rấ nhiều vết kiếm, đây không phải là vết kiếm thông thường, trong đó như cất giấu một ý cảnh to lớn nào đó, khiến cho cả tấm bia mộ cũng có cảm giác linh khí dồi dào!

"Đúng là kiếm ý mạnh.. " Phương Thanh Điệp nhìn tấm bia đá này, vẻ mặt thoáng nghiêm túc.

Dù cho sức cảm ứng của nàng không đủ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một điều, khi còn sống người được an táng trong này chắc chăn là một vị cường giả kiếm đạo hàng đầu!

Phương Thanh Điệp vô thức đi lên trước, nhưng mà đúng lúc này, Trần Mộc lại đưa tay ra, kéo nàng ấy lại, nói: "Đừng nóng vội!"

Phương Thanh Điệp hơi ngẩn người, đôi mắt nhanh chóng nhìn xung quanh, từng bóng dáng trẻ tuổi liên tục áp sát về phía này.

Có lẽ bọn họ cũng cảm nhận được kiếm ý cổ xưa mạnh mẽ ở đây giống như họI

Chỉ cần là người có mắt nhìn một chút đều có thể đoán được vết kiếm tràn ngập ở trên bial

"Các vị, tấm bia đá này là do bản vương phát hiện trước, cho nên... Mong các vị nể mặt, chờ bản vương rời khỏi mộ kiếm đã, Ngụy Quốc chắc chắn sẽ hậu tại!"

Một thanh niên không đợi nổi đứng ra, ôm quyền nói với mọi người.

Phương Thanh Điệp nhận ra hắn, đây là một vị hoàng tử của nước Ngụy.

Ẩm.
 
Chương 694: C694: Cô đang nói gì vậy


Nhưng mà, hắn ta vừa nói xong, một cơn lốc xoáy linh lực đã bắt đầu bao phủ từ xa tới, mạnh mẽ hất tung vị hoàng tử của nước Ngụy ra ngoài.

"Kim Quốc ta đây còn chưa nói, Ngụy Quốc của ngươi là thứ gì!"

Mấy bóng người nhanh chóng vút lên, người cầm đầu cũng chính là Kim Vũ Dương của Kim Quốc!

Ngoài mấy người bọn họ ra, Thất Huyền Tông, Nam Quốc, nước Tống, mấy hoàng tử của đại quốc cũng lần lượt tới đây!

Phương Thanh Điệp nhìn thấy tình hình này thì bất giác căng thẳng, linh lực vận chuyển quanh người, bắt đầu đề phòng họ.

Nàng biết, tấm bia đá là một củ khoai lang nóng bỏng tay, có lẽ phải trải qua một hồi long tranh hổ đấu mới có thể cướp được!

"Ánh mắt của thằng nhóc này ghê thật, không ngờ cách xa như vậy mà cũng chọn được bia đá này!"


"Mặc dù có rất nhiều người lựa chọn nó, nhưng mà yên tâm, ta sẽ giúp ngươi!"

"Lát nữa có đánh, ta sẽ giúp ngươi cản bọn họ, ngươi nhân cơ hội truyền linh lực vào tấm bia đá này, vào bí cảnh trong động phủ trước nhé!"

Phương Thanh Điệp năm chặt kiếm, ánh mắt lóe lên vẻ ác liệt, nàng trịnh trọng nói.

"Hả?" Trần Mộc mơ màng nhìn về phía người kia, "Cô đang nói gì vậy?"

Phương Thanh Điệp nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi chọn tấm bia đá này sao? Ta đang giúp ngươi mài"

"Ai nói với cô là ta chọn tấm này, ta chỉ vào tấm phía sau ấy!" Trần Mộc nói.



Phương Thanh Điệp hơi biến sắc, nàng vội vàng nhìn theo hướng mà Trần Mộc vừa chỉ, phía sau bia đá có một tấm bia đá thấp nhỏ khác.

Tấm bia này không thể nói là tầm thường được nữa, mà phải nói là nó không giống một tấm bia mộ rồi!

Những bia đá khác dù có hơi thô ráp và hiện đầy dấu vết loang lổ, nhưng dù sao cũng là một tấm bia hoàn chỉnh.

Mà tấm bia đá này đã không lành lặn thì thôi, mặt bia cũng biến mất chỉ còn lại một gò đất bé nhỏ mà thôi!

Huống hồ, Phương Thanh Điệp cũng không hề cảm ứng được bất kỳ gợn sóng kiếm ý nào phát ra từ nơi đó!


"Ngươi... Ngươi... Phương Thanh Điệp kinh ngạc không nói năng gì được, nàng không nghĩ được, tại sao Trần Mộc lại chọn cái mộ này?

"Ngươi cái gì mà ngươi, một lũ ngớ ngẩn như thế, cô cũng muốn bắt chước ngu sỉ giống họ sao?" Trần Mộc khinh thường nói.

Với khả năng cảm ứng của hắn, mặc dù tấm bia này đã gấy, nhưng trong đó lại che giấu kiếm ý như sóng triều biển rộng, bề ngoài thì không hề biến sắc, nhưng thực ra ở sâu bên trong lại mạnh đến vô ngần!

Chủ nhân lúc còn sống của tấm bia đá này chí ít cũng là một kiếm tôn!

Còn với bia đá trước mặt, tuy rằng kiếm ý của nó rất mạnh, là người ác liệt nhưng lại không khiêm tốn, cũng chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ mà thôi, cho dù kiếm ý có mạnh nhưng cũng chỉ ở cấp bậc kiếm tôn!

Vì lẽ đó, từ lúc mới bắt đầu, tâm mắt của đã không dừng lại trên tấm bia đá có kiếm ý mạnh mẽ đó, mà lựa chọn tấm bia đứt đoạn ở sau lưng.

"Ngươi xác nhận sao?" Phương Thanh Điệp nở nụ cười cay đăng, trong đáy mắt là vẻ nghỉ ngờ không thôi.

"Cứ nghe ta là được, đợi lát nữa bọn họ bắt đầu cướp đoạt tấm bia đá phía trước, chúng ta sẽ cướp tấm bia đá phía saul" Trần Mộc nói.

"Ta nghĩ cái sau đó cũng chẳng cần cướp đâu!" Phương Thanh Điệp nói.


Tấm bia đá đứt gãy nửa đoạn này có linh lực yếu ớt, so với tấm bia trước mặt nó thì có lẽ sẽ chẳng có ai để mắt đến.

"Vậy thì chưa chắc!" Trần Mộc híp mắt.

Ánh mắt của hắn bỗng lướt qua đám người trước mặt, nhìn về phía ba bóng người thần bí đang lại gần.

Trong ba bóng người thần bí đó, một người mặc áo bào màu đen thùng thình, hoàn toàn không hề có cảm giác tồn tại giữa đám đông, giống hệt như biến mất, không hề tranh chấp. nổi với ai, cũng không bắt chuyện với người nào, nhưng chính vẻ biết điều đó lại làm cho Trân Mộc càng cảm thấy rất lạ thường!

Từ trên ba người này, có một luồng hơi thở quen thuộc phảng phất tới, khiến cho sát ý trong lòng Trần Mộc có dấu hiệu thức tỉnh!

"Thiên Ma cung rác rưởi, quả nhiên là bọn họ cũng tới.. "

Trân Mộc hơi cúi mắt, hung tợn nói.
 
Chương 695: C695: Đại hoàng huynh


Bên trong nghĩa trang cô quạnh lạnh lếo, có một ngôi mộ không tên lặng lẽ đứng sừng sững ở nơi sâu nhất trong đó. Dấu vết năm tháng loang lổ khắc đầy trên tấm bia.

Dù đã qua mấy ngàn năm, trên tấm bia mộ này vẫn dạt dào kiếm khí sắc bén, cực kỳ cuồng bạo. Kiếm khí ấy khiến tất cả mọi người đứng quanh cảm thấy khó thở.

"Đây là truyền thừa của cường giả kiếm đạo ư?"

Rất nhiều thiên kiêu đứng đầu Nam Châu đều tề tụ ở đây, nhìn tấm bia mộ này với ánh mắt tỏa sáng.

Bọn họ chưa bao giờ thấy loại kiếm khí nào mạnh đến thế. Rất hiển nhiên, người đang năm ở đây khi còn sống là một tiền bối phi phàm trong lĩnh vực kiếm đạo!

Nhưng dẫu cho thèm thuồng, không ai vội vã ra tay trước cả. Ai cũng biết một điều, người ra tay đầu tiên sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người nhằm đến!

Hoàng tử Ngụy Quốc ban nấy bị đánh văng ra bây giờ vẫn còn đang nằm trên đất r3n rỉ đó thôi!. Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ t?ang‎ ==‎ t?ùmt???ện﹒??‎ ‎ ==

“Đại hoàng huynh!”

Hai gã hoàng tử khác của ngụy quốc nét mặt thay đổi, vội vàng đến nâng hắn ta dậy.

Kim Vũ Dương cười vui vẻ, thản nhiên liếc nhìn tên hoàng tử Ngụy Quốc vừa bị đánh bay ra khi nấy: "Thực lực thế này mà cũng dám tới mộ kiếm Đại Hoang, xem ra Ngụy Quốc các người cũng chỉ thế mà thôi!"


Đại hoàng tử Ngụy Quốc bị sỉ nhục như vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, hắn ta nhìn Kim Vũ Dương với ánh mắt âm ngoan, giận dữ mắng: "Tên khốn nhà ngươi!"

Tuy phẫn nộ là vậy, hắn ta lại không dám ra tay. Chỉ dùng một quyền đã đánh hắn trọng thương, vậy thì ít nhất Kim Vũ Dương cũng mạnh hơn hắn một cấp.

"Hừ!" Kim Vũ Dương cười đắc ý.

Bầu không khí trở nên quỷ dị.

Mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.

Tuy ai nấy đều biết tấm bia mộ này là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng chẳng ai cam lòng từ bỏ cả, cứ giãng co như vậy.

Chừng khoảng nửa nén hương saul

Kim Vũ Dương nở nụ cười đứng dậy, chắp tay nói với những người đang có mặt.

"Chư vị, chúng ta cứ ngồi đây đợi không phải là biện pháp hay!"


"Hay là hôm nay mọi người nể mặt bổn vương, nhường tấm bia này lại cho ta. Ta ra giá hai mươi vạn cực phẩm linh thạch, gửi các vị ở đây một ít thù lao, mọi người thấy thế nào?"

Hắn ta vừa nói xong, đại hoàng tử Nam Quốc lập tức cười khẩy: "Ơ, có hai mươi vạn cực phẩm linh thạch đã muốn mua chuộc chúng ta ư. Kim huynh, huynh nghĩ chúng ta chưa nhìn thấy hai mươi vạn cực phẩm linh thạch như thế nào bao giờ à? Bổn vương ra giá ba mươi vạn, nhường tấm bia này cho ta nhé, huynh thấy sao!"

Đại hoàng tử Nam Quốc lập tức thêm mười vạn viên cực phẩm linh thạch vào giá Kim Vũ Dương vừa ra.

Vô cùng ngang tàng!

Kim Vũ Dương nhìn chăm chằm vào đại hoàng tử Nam Quốc, vẻ mặt âm lệ, con ngươi hung ác như rắn độc, tỏa sát khí lạnh lẽo: "Xem ra ngươi chẳng nghe lời chút nào rồi!"

Đại hoàng tử Nam Quốc không hề sợ hắn ta, trừng mắt nhìn lại, nói:

"Bổn vương không phải như đám phế vật Ngụy Quốc đâu, nói ít mấy câu dọa nhau thôi!"

"Những người đứng đây đều được tuyển chọn tầng tầng lớp trong các nước, ai cũng lên chiến trường, mài giữa trong sinh tử cải"

"Chỉ dăm ba câu mà muốn đe dọa bổn vương ư, có gọi cha ngươi tới cũng vô dụng, cút!"

Vị đại hoàng tử Nam Quốc này không hề nể mặt Kim Vũ Dương chút nào!

Nghe vậy, Kim Vũ Dương siết chặt năm đấm, nghiến hàm kèn kẹt, gương mặt thấm đẫm sát khí.

"Nếu đã vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi!"

Rầm.
 
Chương 696: C696: Lũ ngu này


Kim Vũ Dương không nói nhiều lời vô nghĩa, linh lực trong †ay áo chấn động, ánh sáng xanh từ linh lực cuồn cuộn như

hồng thủy, bùng nổ hết.

Dao động linh lực lên đến tầng thứ năm cảnh giới Vạn Pháp!

Thực lực như vậy đừng nói là trong thế hệ trẻ, dù so với thế hệ trước cũng là cường giả hạng đầu.

Kim Vũ Dương lao ra đầu tiên, bay về phía tấm bia, linh lực bao phủ trong lòng bàn tay, muốn truyền vào trong tấm bia đá.

"Muỗn chạm vào tấm bia ư? Đã hỏi ý kiến chúng ta chưa?"

"Cút đi!"

Đại hoàng tử Nam Quốc là người ra tay trước, linh lực phóng ra như thác. Hắn ta cầm kiếm trong tay, chém mạnh về phía Kim Vũ Dương.

"XoẹetI" Kiếm quang biến thành cột sấm sét, xé toạc bầu trời, nhắm về phía Kim Vũ Dương mà đi.

Đạo kiếm quang này rất mạnh, dưới sự bùng nổ của kiếm ý, thiên địa dị tượng kêu lên "ầm ầm như tiếng sấm, chấn động hư không.

"Ngươi muốn chết ư!"

Kim Vũ Dương đã hoàn toàn nổi giận.

Bàn tay thon dài trong tay áo vươn vào khoảng không, năm lấy một đạo kiếm khí gạt xuống dưới, va chạm với ánh kiếm kia.


Bùm.

Tiếng nổ vang lên, kiếm khí trực tiếp nổ tung, cuồng phong cuồn cuộn lan tràn dữ dội xung quanh.

Khi hai người chiến đấu, có một bóng người lặng lẽ vòng ra sau, bàn tay vươn ra như u linh, nhẹ nhàng chạm vào tấm bia.

Tuy nhiên, trước khi tay hắn ta kịp chạm vào tấm bia, một tiếng thét động trời vang lên: "Thằng khốn, cút xuống cho ta!"

Người vừa hét chính là đại hoàng tử Thạch Quốc.

Đại hoàng tử Thạch Quốc đấm ra một quyền, đại ấn còn chưa chạm đến tấm bia đã bị đánh nát!

Máu văng khắp nơi, có một ít bắn lên khu mộ, cùng lúc đó có một tiếng kêu thảm thiết vang lên: "A..."

"Chỉ bằng ngươi mà cũng mơ ngư ông đắc lợi ư!" Tiếng cười sảng khoái đầy khinh miệt vanng lên.

Những người khác cũng sôi nổi ùa lên.

Bùm.

Linh lực được giải phóng, ánh sáng kinh người phóng lên cao, nháy mắt đã biến cả khu mộ cô quạnh thành chiến trường sinh tử.

Trong thời gian chưa đến một nén nhang, khu mộ này đã loạn như nồi cháo.


Bất cứ ai dám đến gần tấm bia sẽ bị tất cả nhằm vào ngay lập tức!

Cả khu mộ chiến đấu mãnh liệt, nhưng không một ai đến gần được tấm bia.

"Cút xuống cho ta!" Đại hoàng tử tức giận đi tới, cầm một thanh đại kiếm khắc hình đồ đằng Cùng Kỳ, chém về phía Kim Vũ Dương.

Nhìn cảnh này, khóe miệng Kim Vũ Dương run run, sát khí ngập trời lạnh như băng trào ra.

"Giết!" Hắn ta hét lên một tiếng, huyết khí cuồn cuồn, linh lực trong người vận đến mức cực hạn, biến thành cái bóng vọt lên.

Rầm. Rầm. Rầm.

Mặt đất nâu đỏ vốn đã rách toạc, giờ phút này thậm chí còn nứt sâu hơn, bóng kiếm lạnh thấu xương bắn đầy trời.

Trận chiến kinh hoàng kia thực sự rất thảm khốc!

Trần Mộc nhìn đám người kia chém giết, miệng cười khẩy.

Lũ ngu này!

"Chúng ta ra tay thôi!"

Trân Mộc hừ lạnh, sau đó cơ thể hắn khẽ di chuyển, biến thành cái bóng lách qua bãi chiến trường, âm thầm đi ra sau tấm bia đá đã bị chặt làm đôi.

Phương Thanh Điệp cũng vận chuyển linh lực quanh người, nhanh chóng đi theo sau.

Quá trình này vô cùng thuận lợi.

Bởi tất cả đều đang giành nhau tấm bia, chẳng ai chú ý đến Trần Mộc và Phương Thanh Điệp.

"Ngươi lên trước đi!" Trần Mộc đưa tay võ lưng Phương Thanh Điệp, đẩy nàng ta lên trên.

"Ngươi... Nét mặt Phương Thanh Điệp thay đổi, bởi nàng ta không ngờ Trần Mộc không chọn tấm bia ấy cho bản thân, mà chọn cho chính nàng ta.
 
Chương 697: C697: Có điều


"Truyền thừa kiếm đạo của hắn tương đối thích hợp với cô, còn ta... thì có lựa chọn khác!” Trần Mộc cười nhạt một tiếng.

Hắn híp mắt, ánh mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ cuối cùng của mộ viên, nơi đó dường như còn có một khu vực thần bí, một cỗ kiếm ý giết chóc dập dờn tỏa ra từ nơi đó.

Nơi đó mới là mục đích của Trần Mộc!

Phương Thanh Điệp cắn răng, nàng cũng không do dự, nàng tin tưởng ánh mắt của Trần Mộc.

Trong nháy mắt, tay ngọc giấu trong tay áo lập tức đưa ra như linh xà, linh lực vận chuyển hướng về phía bia đá kia.

"Hà hà, không ngờ tấm bia đá này cũng có người tranh.” Tiếng cười âm trầm đột nhiên vang lên sau lưng Phương Thanh Điệp.

"Ầm!" Khí tức Thiên Ma lượn lờ bốc lên như khói đặc màu đen, sau đó hóa thành một bàn tay to lớn đánh vào sau lưng Phương Thanh Điệp.

Cảm nhận được cơn gió lạnh đánh tới sau lưng, gương mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp khẽ biến.

Có điều, bóng dáng Trần Mộc đã nhanh chóng xuất hiện, ánh sáng Tinh Tú long lanh óng ánh tỏa ra từ xương cốt, lập tức đánh một quyền đối đầu.

Bùm!


Hai quyền đối đầu, lực lượng Thiên Ma vô song và ánh sáng Tinh Tú óng ánh đánh mạnh vào nhau.

Mặt đất sụt lún, cuồng phong hình thành lốc xoáy, quét ngang những thứ xung quanh.

Trong lúc hai quyền đụng nhau, Trần Mộc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chằm về phía người thần bí trước mặt.

Người thần bí này cũng ngẩng đầu, gương mặt ẩn giấu dưới hắc bào rộng lớn được ánh sáng chiếu rọi trông vô cùng chướng mắt.

"Đã lâu không gặp, Trần Mộc!" Người thần bí lạnh lẽo cười một tiếng.

Đó là gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngũ quan quen thuộc, gương mặt quen thuộc khiến Trần Mộc hơi kinh ngạc.

"Không ngờ lại là ngươi! Suýt nữa là ta không nhận ra nữa rồi!” Trần Mộc nghiền ngẫm cười một tiếng.

Người đến chính là kẻ thù cũ của Trần Mộc, Tam Hoàng tử Ninh Quốc, Đường Long!

"Nhờ ngươi mà ta mới tìm được phương pháp tu luyện hợp với mình hơn, ta bây giờ đã không phải là người mà ta lúc ban đầu có thể so sánh được nữa!" Đường Long cười dữ tợn nói.


Giờ phút này, con ngươi vốn sáng lạn như vì sao trông giống hệt người chết, tử khí u ám quanh quẩn, âm sát mà kh ủng bối

"Hừ, cũng là một cách làm táng tận lương tâm mà thôi!”

Nhìn mắt của đối phương, ánh mắt Trần Mộc lộ ra vẻ cực kì chán ghét.



"Dùng máu trẻ con để lót đường tu đạo của ngươi, lương tâm của ngươi không thấy đau sao?" Trần Mộc lạnh lùng nói, sát ý mãnh liệt ẩn giấu trong mắt.

Loại sát ý này thận chí còn mãnh liệt hơn với Tân Như Nguyệt mấy chục lần! Mặc dù Tân Như Nguyệt có xấu, nhưng ít nhất cũng không sa đọa đến mức này.

Trần Mộc quá quen thuộc với Thiên Ma Cung

Cách bọn họ tu luyện cực kì tàn ác, dùng máu của trẻ con để luyện ma cho mình, tăng cường thực lực, mặc dù tốc độ nhanh, nhưng thiên đạo không cho phép.

Trần Mộc không ngờ, người từng nhận được biết bao nhiêu kính ngưỡng của phàm nhân bách tích Ninh Quốc giờ lại uống máu của con họ, lót đường tu đạo cho bản thân mình, quả đúng là đáng xấu hổ.

"Lương tâm? Ha ha ha ha!"
 
Chương 698: C698: Sao lại mạnh như vậy được


Đường Long nghe đến đó, bỗng nhiên cười điên cuồng, trong mắt tràn đầy tử khí âm u, mỉa mai nhìn Trần Mộc.

"Trần Mộc, ta cho rằng ngươi là một người thông minh, không ngờ là ta đánh giá cao ngươi rồi!"

"Mạng của phàm nhân chẳng qua chỉ là cái mạng tỉ tiện, bản vương chỉ chọn dùng hai mươi vạn trẻ con mà thôi, bọn chúng chết vì ta thì phải cảm thấy quang vinh mới đúng.”

"Ta thì có lỗi gì chứ!" Đường Long cười to nói.

Nghe vậy, Trần Mộc nắm chặt nắm đấm, hàm răng nghiếng chặt, lửa giận ngập trời dâng lên từ trong nội tâm.

"Ngươi đúng là đáng chếtỊ”

"Ầm!" Nộ khí bốc lên, Trần Mộc đấm một quyền ra, lực chấn động kinh khủng càn quét khiến thân thể Đường Long bị đẩy lùi ra ngoài.

Thân thể Đường Long lảo đảo lùi lại mấy bước, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh dị.


Mà giờ khắc này, khuôn mặt vốn dữ tợn của Trần Mộc bỗng bình tĩnh lại.

Nhưng mà, người quen thuộc với Trần Mộc sẽ biết, sát ý ẩn giấu dưới sự bình tĩnh này của hắn mới là nông đậm nhất.

Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đường Long phía xa xa, giọng nói giống như đến từ Cửu U Luyện Ngục chậm rãi vang lên:

"Tam Hoàng Tử, ta cứ cho rằng ngươi sở hữu linh căn Thái Dương thì ít nhất cũng còn chút nhân tính, nhưng bây giờ xem ra... Ngươi chỉ là một con súc sinh, đương nhiên là không có nhân tính rồi!". Truyện Đoản Văn

"Ta tuyên bố, nếu ngươi có thể sống ra khỏi mộ kiếm Đại Hoang, đời này ta sẽ bỏ qua kiếm đạo, vĩnh đọa luân hồi, không được chết tử tế!"

Nghe vậy, trong mắt Đường Long không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn càng ngông cuồng cười lớn.

"Trần Mộc, ngươi đừng đùa ta được không? Muốn giết ta? Chỉ với cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm này của ngươi sao?”

"Ngươi cho rằng mình là thần tiên hạ phàm à?” "Có điều, hôm nay cho dù ngươi có là thần tiên hạ phàm thì ta cũng phải lấy mạng ngươi chứ không phải là ngươi lấy

mạng ta.”

"Ầm!" Tiếng nói vừa dứt, linh lực Thiên Ma quang thân Đường Long lập tức bộc phát như khói đặc.

Trong nháy mắt, bầu trời dường như tối lại, giống như sắp đến tận thế.

Ẩm ầm.

Tiếng linh khí rít gào như sấm nổ, vang vọng trong thiên địa.

Đại địa chấn động, vô số khe hở dữ tợn xuất hiện trên mặt đất màu nâu đỏ lan ra ngoài.


Linh lực khiến tất cả mọi người cảm thấy áp bách bao phủ, không gian trong phạm vi trắm dặm dường như đều ngưng đọng.

Những người còn đang tranh giành bia đá đến mức ngươi chết ta sống đều dừng lại dưới áp bức kh ủng bố của linh lực này.

"Cái này... Linh lực này, có chuyện gì xảy ra vậy?”

"Sao lại mạnh như vậy được?”

Mọi người trong toàn trường, bao gồm cả Kim Vũ Dương đều biến sắc, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Chỉ thấy một bóng dáng thần bí đứng sừng sững trong không trung, giống như Ma Thần, quanh thân tràn ngập linh lực Thiên Ma.

"Tam hoàng tử Ninh Quốc sao?"

Trong mắt Kim Vũ Dương hiện lên sự e ngại.

Hắn đã từng nghe nói đến vị thiên kiêu tuyệt thế này rồi, những không phải vị thiên kiêu này đã chết trong rừng rậm Thiên Tâm à? Sao giờ vẫn còn sống?


Ở một nơi hẻo lánh phía xa xa có hai người áo đen thần bí, bọn họ nấp sau một khối bia đá, che giấu khí tức, không có ai phát hiện ra cả.

Bọn họ khoanh tay trước ngực, ánh mắt hứng thú nhìn cảnh tượng này, dường như không hề có ý định đi lên giúp đỡ.

"Linh căn Thái Dương, cộng thêm Thiên Ma quyết của Thiên Ma cung chúng ta, không biết sẽ bộc phát ra thực lực thế nào?"

"Quỷ Hùng, ngươi nói xem, tiểu tử này có thể chống đỡ được mấy chiêu của Đường Long?"

Một tên áo đen trong đó cười thầm nói. Người còn lại nhìn thoáng qua thiếu niên lẻ loi trước bia đá, nghiền ngẫm cười một tiếng: "Chắc là... Không đến ba chiêu!”

Chỉ là một tiểu quỷ cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm mà thôi.

Bọn hắn tiện tay là có thể bóp ch ết!

Đương nhiên cũng thờ ơ không thèm quan tâm.
 
Chương 699: C699: Chuyện gì vây


Dưới sự phóng thích mạnh mẽ như sóng biển của linh lực Thiên Ma, mây đen giăng kín bầu trời, một luồng khí u ám cổ xưa bao phủ khắp nơi, khiến nghĩa trang nổi lên những cơn gió lạnh lão.

Sau đó, ấn pháp trên tay Đường Long thay đổi, pháp quyết cổ xưa siết lại, trong linh lực Thiên Ma cuồn cuộn xuất hiện một mặt trời, chậm rãi mọc lên giữa không trung.

Mặt trời chói lọi này dung hợp với linh lực Thiên Ma, ánh sáng phóng ra biến thành một màu tối kỳ quái, như muốn nuốt chứng vạn vật, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.

"Đây là... linh căn Thái Dương?” "Nhưng làm sao linh căn này lại có thể biến đổi như vậy?” Hiện trường nổi lên những tiếng bàn tán.

Dưới ánh sáng tối tăm này, linh lực do tất cả các võ giả khác trong nghĩa trang giải phóng ra đều bị bao phủ và trở nên mờ nhạt.

Phương Thanh Điệp đã đi tới trước tấm bia bị vỡ một nửa, không khỏi run rẩy dữ dội, toàn thân nàng ta bất giác trở nên lạnh lếo vô cùng. Cảm giác rùng rợn không giải thích được này khiến nàng ta cảm giác như mình đã rơi vào địa ngục vô tận.

"Chuyện gì vây?" trên mặt Phương Thanh Điệp lộ ra vẻ nặng nề.

Theo những gì nàng ta biết, hiện tượng mà linh căn Thái Dương tạo ra phải là một luồng sáng nóng rực và chói lọi đến mức mọi người không dám nhìn thẳng vào nó mới phải.


Nhưng mặt trời trước mặt lại hoàn toàn trái ngược với những gì trong ấn tượng của nàng ta, u ám và tối tăm, sâu trong trung tâm mặt trời, mơ hồ có tiếng trẻ con khóc vọng lại, kỳ quái đến mức khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

"Mặc dù bây giờ hắn ta chỉ là Vạn Pháp tầng thứ năm, nhưng thực lực bây giờ của hăn có lẽ đã vượt qua những người cùng cấp bậc rồi!"

"Thiên tài tuyệt thế của Ninh Quốc, đúng là danh bất hư truyền!"

Kim Vũ Dương ngạc nhiên kêu lên. Trong lòng vô cùng sửng sốt.

"Ngươi nhìn thấy chưa? Nhờ có ngươi mà bây giờ ta đã không còn là người mà phế vật như ngươi có thể so sánh được nữa rồi."

"Chỉ trong vòng ba chiêu, ta có thể giãm nát ngươi dưới chân!"

"Chết đi cho ta!"

Tiếng gầm dữ tợn vang lên, bàn tay khô khốc như que củi của Đường Long đánh thẳng về phía Trần Mộc.


Bùm.

Linh lực bùng nổ, không gian xung quanh Trân Mộc hoàn toàn vặn vẹo và biến dạng, sức mạnh khủng khiếp đến cực điểm, đủ để áp chế bất kỳ kẻ địch cùng cấp bậc nào.

Cơ thể Trần Mộc khẽ dịch chuyển, nhưng không hề lùi bước. Hắn hơi khép lòng bàn tay lại, Phật quang tỏa ra vô vàn những tia sáng chói lọi xuất hiện từ hư không phía sau lưng hắn.

"Di Lặc Phật Chi Chưởng." Bùm.

Hai bàn tay đối đầu nhau, ánh sáng chói lóa của Phật quang điên cuồng tấn công sức mạnh Thiên Ma đen tối. Nghĩa trang lập tức rung chuyển dữ dội, những luồng sóng từ trận chiến quét qua, tàn sát bốn phía.

Xung quanh hai người đều được bao quanh bởi linh lực, một người là ánh sáng, một người là bóng tối, hai con đường tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng lại cùng bộc phát ra thứ sức mạnh khủng khiếp chưa từng có.

"Thiên Ma Quyết, sức mạnh Thiên Ma, ngưng tụ." Đường Long gầm lên, linh lực Thiên Ma gầm thét trên bầu trời đều hội tụ về phía lòng bàn tay của hắn ta, cuối cùng phóng ra.

Bùm.

Lập tức, cơ thể Trần Mộc rơi thẳng xuống đất, chìm sâu trong hố sâu hàng trăm trượng.

“Trân Mộc!” Phương Thanh Điệp nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng run lên, cơ thể mảnh khảnh lập tức lao về phía trước.

Tuy nhiên, khi nàng ta vừa đi lên, hai bóng người mặc áo choàng đen như hai hồn ma đã tiến đến gần, hai tay ấn vào vai nàng ta, cười nói: “Người đẹp, ta khuyên cô nên ngoan ngoãn đứng yên. Nếu không... chúng ta không ngại ra tay với phụ nữ đâu."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top