Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2669


Chương 2669

Trong lòng Ngôn Phúc Lâm rất nặng nề, thậm chí anh ta cũng không biết tại sao nó lại nặng nề đến thế.

Chỉ là thiếu một thư ký mà thôi, chỉ cần tìm một người khác là được, không thiếu những thư ký có chuyên môn nghiệp vụ vững vàng trong nghề.

Văn phòng Tổng giám đốc vừa ban hành một mệnh lệnh thì đã có rất nhiều người nộp đơn ứng tuyển trong vòng một giờ. Những người này cũng đã được loại trừ và lựa chọn thông qua nhiều lớp nhân sự, chỉ để lại những người ưu tú và có năng lực nhất.

Trong số đó có người nhìn cái không quên.

Có người có sẵn nguồn khách hàng của mình.

Có người ngàn chén không say.

Mỗi người đều có khả năng riêng, hơn nữa đều là nam giới nên bất luận là xã giao hay ra vào những nơi đó đều rất thuận tiện.

Bởi vì Lâm Thư là con gái nên anh ta luôn nghiêm khắc từ chối những yêu cầu đi đến những nơi không nghiêm chỉnh của khách hàng.

Bây giờ mọi người trong giới đều biết, muốn hẹn anh ta nói chuyện làm ăn thì phải đến chỗ nghiêm túc, phải ăn cơm không được uống rượu.

Anh ta cũng thuộc phái hành động, đã xác định người tiếp theo rất nhanh.

Lâm Thư cũng rất có trách nhiệm, buổi chiều cô ta đã đi nộp đơn từ chức và cũng đã chuẩn bị bàn giao công việc xong xuôi.

Cô ta rất bình tĩnh khi nhìn thấy thư ký mới vì cô đã sớm đoán được Ngôn Phúc Lâm sẽ làm như vậy.

Cô ta không đến văn phòng tổng giám đốc mà bắt đầu bàn giao mọi công việc trong văn phòng thư ký.

Ngoài công việc ra thì còn một số việc cá nhân…: “Anh ấy bị bệnh dạ dày không uống rượu được, uống vào sẽ dễ bị đau bụng. Bữa ăn nhiêu dầu mỡ thì sẽ tức bụng nên hãy chuẩn bị thuốc mọi lúc. Anh ấy thích hồng trà, không thích trà xanh, trong tủ đều là các loại trà yêu thích của anh ấy, nếu không có thì hãy xem nhấn hiệu trên đó và mua cùng nhãn hiệu. Theo thói quen anh ấy sẽ để hồ sơ cần gấp ở trong ngăn kéo bàn thứ ba. Khi nào anh ấy bảo anh lấy tài liệu mà không nói cụ thể ở đâu cứ mở ngăn bàn đó ra để lấy… “

Lâm Thư giao phó từng cái một, còn sợ anh ta không nhớ rõ nên đã đặc biệt chuẩn bị một quyển sổ nhỏ, trong đó đều là các quy tắc và quy định được cô †a viết từng hàng ngăn nắp đẹp đẽ.

“Cô Thư thực sự là một thư ký rất tốt, sao lại nghỉ việc vậy?”

“Bởi vì… công ty cấm yêu đương công sở, tôi phạm vào nội quy rồi.”.

Khóe miệng cô ta nở một nụ cười cô đơn mang theo một chút tự tỉ.

“Thật đáng tiếc, nhưng cô Thư vì tình yêu mà từ bỏ công việc thì thật sự rất dũng cảm.”

“..”

Lâm Thư không trả lời, lòng cô ta chua xót.

Bàn giao mọi việc xong, cô ta cũng trả lại thẻ công tác cho phòng nhân sự.

Lúc cô ta chuẩn bị rời đi, thư ký Chu mới đến còn hỏi một câu: “Cô Thư, cô không từ biệt sếp lần cuối sao? Cô Thư đã làm tốt công việc như vậy, tôi nghĩ Tổng giám đốc Ngôn cũng rất tiếc.

“Không đâu, việc này đối với anh ấy chỉ là mất một thư ký. Bây giờ anh đã ở đây, tôi cũng tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của anh. Tôi rất… kính trọng Tổng giám đốc Ngôn. Trước đây đều là tôi chăm sóc anh ấy, mong anh cũng có thể chăm sóc anh ấy thật tốt. Anh đối xử tốt với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đối đãi tệ bạc với anh.”
 
Chương 2670


Chương 2670

“Tôi hiếm khi gặp người nào khi từ chức vẫn khen ông chủ cũ, xem ra Tổng giám đốc Ngôn thực sự rất tốt. Tôi cũng sẽ cố gắng phát huy. ˆ “Tốt rồi. Vậy thì… tạm biệt.”

Lời tạm biệt này không chỉ nói với thư ký Chu, mà còn là nói với công việc này, với Ngôn Phúc Lâm.

Tạm biệt.

Sẽ không gặp lại nữa.

Cô ta mang theo tất cả mọi thứ xoay người rời đi. Lúc quay lưng lại, nước mắt lưng tròng cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống.

Khi cô ta rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Phát Đạt, bên ngoài có rất nhiều xe cộ qua lại, lập tức cô ta cũng mờ mịt.

Cô ta không gọi xe, cũng không ngoảnh mặt lại mà bước đến thùng rác bên cạnh rồi ném tất cả tài liệu văn kiện vào.

Cô ta không thích làm thư kí. Dù học tài chính nhưng cô ta thích luật, vì vậy cô đã bất chấp mọi thứ để chọn luật.

Điều cô ta thật sự thích là trở thành một thẩm phán hoặc một luật sư công chính liêm minh.

Bởi vì cô ta thích Ngôn Phúc Lâm, từ cái nhìn đầu tiên khi còn ở trưởng đại học. Anh ta đã từng là khách mời của trường và đến để đọc diễn văn khai giảng.

Khi đó, cô ta vừa thi xong nghiên cứu sinh. Cô ta nhàn rỗi chán nản nên đã đi nghe bài phát biểu của những người thành đạt, nhưng không ngờ mọi thứ lại đi quá tầm kiểm soát.

Cô ta vừa học nghiên cứu, vừa làm thư ký cho anh ta.

Sau hai năm cô ta không tiến bộ gì trong học tập, nhưng ngược lại công việc thư ký rất thành thạo.

Nhưng bây giờ cũng đã đến lúc được là chính mình và làm những gì mình thích.

Lâm Thư dừng chân bên cạnh thùng rác hồi lâu, sau đó tháo kính gọng đen xuống, buộc tóc, bước đi không ngoảnh đầu lại.

Buông bỏ tình cảm đã lâu như vậy không đau lòng sao?

Câu trả lời tất nhiên là đau, đau đến thấu cả tim gan.

Nhưng cô ta còn có thể làm gì? Hụt hãng hay chết đi sống lại, chẳng lẽ không thể sống nếu thiếu đi tình yêu sao?

Cô ta sẽ không như vậy, dù cho thực sự đã trải qua những chuyện khủng khiếp. cô ta chỉ cho phép mình buồn trong một khoảng thời gian, có thể suy sụp tỉnh thần, nhưng đều có giới hạn.

Không thể như thế trong một thời gian dài.

Cô ta không thể cưỡng cầu Ngôn Phúc Lâm yêu mình, nhưng cô ta có tư cách để yêu cầu bản thân vui lên càng sớm càng tốt.

Cô ta vừa khóc vừa đi dạo xung quanh trung tâm thương mại, nước mắt rơi từng hạt không thể ngừng lại.

Tuyến nước mắt của cô ta giống như vòi nước đang mở vậy, không gì có thể ngăn cản được.

Khi nhân viên bán hàng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ đang khóc đã rất lo lắng.

Nhưng cô ta chỉ lắc đầu và tiếp tục mua quần áo.

Cô ta đã lâu không mua quần áo mới bởi vì chỉ có tám ngày nghỉ phép trong một tháng, khả năng rất cao còn phải tăng ca.
 
Chương 2671


Chương 2671

Người khác phải làm việc ngoài giờ thì phàn nàn không ngừng, nhưng Lâm Thư lại rất vui vì được gặp người mình yêu.

Ngày nào cô ta cũng mặc đồ tây, quần dài áo dài mà quên luôn rằng mình cũng chỉ mới ngoài đôi mươi, còn là một cô bé. Làm sao có thể ăn mặc như một người phụ nữ được?

Màu sắc của cuộc sống không nên chỉ là đen và trắng, mà phải muôn màu muôn vẻ.

Cô ta đã thử rất nhiều quần áo.

Khuôn mặt cô xinh đẹp, dáng người đồng hồ cát, chỉ có cô ta chọn quần áo, không thể để quần áo chọn cô ta.

Ngôn Phúc Lâm bù cho cô ta ba tháng tiền lương, lương của cô ta không ít, nếu cộng ba tháng lại cũng khá nhiều tiền.

Một ít cô ta cũng không giữ lại, tiêu hết chúng để mua vô số mỹ phẩm và quần áo mới.

Cuối cùng cô ta phải gọi hai chiếc xe mới mang mọi thứ về nhà được.

Suốt dọc đường về nhà, cô ta luôn khóc.

Sau khi trở về nhà thì tự nhốt mình trong phòng.

Cô ta khóc một ngày rồi ngủ một ngày, mơ mơ màng màng không uống một giọt nước nào.

Chỉ khi đến nửa đêm mới lê thân thể mệt mỏi ra ngoài ăn.

Cô ta nhìn mình trong gương, đôi mắt như hai quả hạch, trông bản thân thật đáng thương và nực cười.

Cô ta yêu thâm người ta lâu như vậy, một chút cảm tình đối với cô ta đối phương cũng không có.

Cho dù có khóc đến chết ở đây, người ta cũng sẽ không cảm thấy buồn lòng. Vậy thì có tác dụng gì?

Ngày hôm sau Lâm Thư vần dậy lúc bảy giờ vì đồng hồ sinh học của cô ta đã quen với việc đó.

Cô ta mở tủ ra, ngỡ ngàng khi nhìn thấy vô số bộ đồ đen, sau đó mới nhận ra mình đã từ chức.

Những bộ quần áo mua hôm qua đều vẫn chưa treo trong tủ.

Cô ta xử lý tất cả các bộ đồ tây, sau đó bắt đầu cẩn thận lựa chọn quần áo.

Gần đến mùa hè, thời tiết mát mẻ nên một chiếc váy nhỏ là thích hợp nhất.

Mặc một chiếc váy xanh nhạt, kết hợp với giày cao gót sáng màu rồi xách một chiếc túi vuông nhỏ.

Cô ta không cần phải buộc tóc, không cần đeo kính, không cần giấu đi tuổi thật của mình, cũng sẽ không sợ gặp khách hàng không đàng hoàng.

Khi Lâm Thư bước ra khỏi phòng ngủ, bố mẹ cô ta đã rất sốc.

“Bố mẹ, con đi học đây. Bài học khóa nghiên cứu sinh con sẽ nhanh chóng chuẩn bị. Bố không cần lo lắng nữa.”

Sau đó, cô ta rời đi.

Bố Lâm Thư là hiệu phó và là giảng viên khóa nghiên cứu sinh của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của con gái, hai ông bà không khỏi khó hiểu: “Con gái của chúng ta… là thất tình, hay là đang yêu vậy?”

“Nói ít thôi lo ăn nhiều đi, đến trường học cũng đừng hỏi quá nhiều.”

Mẹ Lâm Thư là một người nhạy cảm và hiểu rõ tâm tư của con gái mình. Bà ấy nhìn chồng mình một cách giận dữ.

Khi Lâm Thư trở lại trường học, không ngờ lại có người tìm đến mình.
 
Chương 2672


Chương 2672

Khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy chiếc váy của cô ta thì đôi mắt sáng rực lên.

Thật là quá đẹp rồi, tươi trẻ đơn thuần, không cách nào so sánh với người phụ nữ trong bộ đồ ngày hôm qua.

Như thể một trên thiên đàng và một dưới trần gian. ‘ Cô không ngờ rằng Lâm Thư chỉ cần chọn lại cách ăn mặc gọn gàng một tí lại đẹp như vậy.

“Cô Linh, sao lại ở đây?”

“Tôi không yên tâm về cô nên đến xem một chút. Cô có sao không?”

“Cô nhìn bộ dạng của tôi bây giờ giống có chuyện gì sao?”

Lâm Thư giả vờ nhẹ giọng nói.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy đôi mắt của cô vẫn còn hơi đỏ và sưng, mặc dù đã trang điểm nhẹ nhàng nhưng vấn có thể nhìn ra một ít.

Cô biết nhưng không có nói ra. Nhìn thấy cô ta vui vẻ trở lại cô cũng yên tâm rồi.

Dù sao nếu không phải là ý kiến của cô thì cô ta cũng sẽ không phải rời bỏ Ngôn Phúc Lâm.

Tối hôm qua cô về suy nghĩ lung tung cả một đêm, nửa đêm còn kéo Cố Thành Trung dậy.

Cô cảm thấy mình quá kích động rồi, vẫn nên dùng cách nhẹ nhàng chậm rãi thôi, không nên quá háo hức và càng không thể nóng vội.

Cố Thành Trung ôm lấy cô an ủi cả đêm, nhưng cô vẫn không thuyết phục được bản thân mình. Cô luôn cảm thấy mình nợ Lâm Thư nên sáng sớm đã chạy đến đây.

Khi đến nhà họ Lâm, mẹ Lâm Thư nói răng cô ta đã đến trường rồi, cô lại vội vã chạy đến đây.

“Cô mặc váy trông rất đẹp.

“Cảm ơn cô, tôi đã rất lâu không mặc rồi, cũng quên mất hình ảnh mình mặc váy là như thế nào. Cô Linh, cô không cần tự trách mình hay lo lắng gì đâu. Tôi biết tôi nên làm gì, nên từ bỏ cái gì. Chỉ là một người đàn ông không quan tâm đến tôi mà thôi, tôi sẽ tiếp tục cuộc sống tốt đẹp của mình. Tôi không tin rằng những người tôi gặp đều… đều để cho tôi phải khốn khổ.”

“Cô giỏi giang như vậy chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn.”

“Ừ, tôi cũng hy vọng anh ấy có thể tìm thấy người tốt hơn, tôi thật lòng chúc phúc anh ấy. Sau này… vẫn là nhờ cô Linh lựa chọn giúp, nhất định phải chọn một người tốt hơn.”

“Tôi hiểu rồi”

“Vậy… giờ tôi phải đến thư viện rồi.

Tôi đi trước đây có cơ hội sẽ gặp lại.”

Khi nói điều này Lâm Thư cũng biết rõ, cô ta và Hứa Trúc Linh có lẽ sẽ khó gặp lại nhau.

Lý do duy nhất để họ gặp nhau đó là Ngôn Phúc Lâm. Giờ đây mối liên hệ này không còn nữa, cô ta cũng không còn còn lý do gì để để giao lưu với cô.

Lần gặp sau, có thể sẽ là một cuộc gặp gỡ tình cờ trên phố.

Hứa Trúc Linh nhìn cô ta rời đi, sau đó gục đầu trở về tập đoàn Phát Đạt bởi vì cô còn phải chuẩn bị cho buổi chụp hình.

Cô đẩy cửa phòng làm việc đi vào, chỉ nghe thấy Ngôn Phúc Lâm nói chuyện mà không ngẩng đầu lên: “Lâm Thư, trà nguội rồi. Cho tôi một tách trà.”

“Thưa anh, đến ngay đây.”
 
Chương 2673


Chương 2673

Thư ký Chu đã thích nghỉ với cách gọi sai tên của anh ta và cũng không sửa lại. Ông chủ thích gọi bất cứ thứ gì ông chủ cứ gọi, anh ta cứ làm xong bổn phận của mình là được.

Ngôn Phúc Lâm nghe được chất giọng thô của nam thì giật mình, ngừng công việc trên tay mới nhớ ra Lâm Thư đã rời đi, thư ký của anh ta cũng đã thay đổi.

Anh ta cũng nhìn thấy Hứa Trúc Linh, cảm thấy cảnh tượng vừa rồi có chút xấu hổ.

Ngôn Phúc Lâm nói: “Đến rồi sao, ngồi xuống uống tách trà đi.”

“Anh thích nghi được chứ?” Cô hỏi.

Ngôn Phúc Lâm không thể không nghĩ đến những gì cô đã nói ngày hôm qua.

Nếu cảm thấy rằng cuộc sống của anh ta phải trải qua những thay đổi long trời lở đất đến nổi anh ta không thể thích nghi được thì hãy thẳng thắn đối mặt với cảm xúc thật của trái tim mình.

Anh ta chỉ nhất thời chưa thích ứng được việc đổi thư ký mà thôi. Giống như việc thay đổi máy tính đã xài quen rồi vậy, cũng cần phải phải làm quen lại với bộ gõ, huống chỉ là con người?

Thư ký Chu đã tiếp nhận công việc rất tốt. Anh ta cũng không phải người kén chọn gì, ngoại trừ việc nhận sai người.

“Không. Thư ký mới rất có năng lực, không có gì phải lo lắng cho anh.”

“Vậy thì tốt rôi. Hôm nay em đã đi gặp…

Hứa Trúc Linh muốn nói răng hôm nay cô ta đã đi gặp Lâm Thư nhưng lời nói đến cửa miệng thì lại nuốt xuống.

Vì cả hai đã không có cơ hội ở bên nhau, vậy thì cô không nên nhắc đến tên của đối phương trước mặt họ nữa.

Có lẽ, trên cây ba kiếp nhân duyên, thật sự không có viết tên hai người họ cùng nhau.

Cô tùy tiện ghép đôi như vậy thì có ích lợi gì?

Ngôn Phúc Lâm đã đoán được những câu sau là nói về ai, thậm chí anh †a còn nín thở, tựa như mong cô tiếp tục nói. Nhưng thật thất vọng, cô mím môi nuốt những lời còn lại vào bụng.

“Có gì thì nói.”

“Không có gì, em đến studio trước, có lẽ phải trang điểm hay thử quần áo hay gì đó.”

“Vậy em đi đi.”

Tâm trạng Ngôn Phúc Lâm nặng nề hơn nhiều, dường như cảm xúc mờ mịt lơ lửng trong không khí.

Vào cuối ngày, cuối cùng Ngôn Phúc Lâm đã thay đổi và anh ta cũng không gọi nhầm tên thư ký Chu nữa.

Nhưng không hiểu sao vấn luôn cảm thấy trống trải.

Sau khi tan ca vào buổi tối, Thư ký Chu muốn đưa Ngôn Phúc Lâm về nhưng anh ta từ chối muốn tự mình lái Xe trở Vê.

Ngôn Phúc Lâm một mình lái xe vu vơ trên con phố quen thuộc nhưng không biết đích đến là đâu.

Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy một vài cô gái đi ra từ trung tâm thương mại đối diện, vừa nói vừa cười, tay xách túi to túi nhỏ.

Trong đó có một cô gái với nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu.

Người đó không phải là Lâm Thư sao?

Thậm chí anh ta không thể tin vào mắt mình, bởi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Thư trong bộ trang phục tràn đây sức sống như vậy.
 
Chương 2674


Chương 2674

Hơn nữa cũng hết sức dễ nhìn.

“Lâm Thư, chúng ta đã lâu không gặp rồi, miệng nói là chị em nhưng trong lòng cậu có đám chị em này không?”

“Xin lỗi, trước đây tớ phải làm công việc dấn thân vào xã hội. Việc học đã bị trì hoãn rất nhiều, bây giờ tớ đã trở lại.”

Lâm Thư vừa cười vừa nói.

“Trong tương lai, chúng ta sẽ chăm chỉ học tập, sau đó sẽ đến tòa án thực tập và phấn đấu trở thành nữ thẩm phán.”

“Vì nữ thẩm phán, cố lên!”

Những người khác phụ họa.

Đúng lúc này, điện thoại di động của một trong hai cô gái vang lên, dường như có chuyện gấp nên đã một mình rời đi. Những người còn lại cũng không muốn tiếp tục đi mua sắm. Họ lần lượt chia tay nhau, chỉ còn mình Lâm Thư cuối cùng đã bị bỏ lại.

Nụ cười tươi rói trên khóe miệng hơi co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh có chút cô đơn.

Cô ta thấy một mình chống chọi với đau buồn thật sự quá khó, nên tìm những người bạn tốt ngày xưa cùng nhau ăn uống. Khi sôi nổi hẳn lên, cô quả thật đã xua tan phiên muộn, nhất thời quên mất mình là người mới vừa bị thất tình.

Không, chính xác mà nói là người đã chết nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng bây giờ bọn họ đi rồi, không khí dường như cũng trở nên nguội lạnh.

Gô ta cảm thấy đêm ở Đà Nẵng thật vắng vẻ và cũng hơi lạnh.

Lâm Thư dùng sức ôm chặt hai cánh tay mình rồi bước đi thật chậm. cô ta cứ thế bước đi mà chẳng có mục đích sau đó dừng lại ở một nơi quen thuộc.

Khi nhìn lên, đó là tòa nhà của tập đoàn Phát Đạt, ánh sáng của đèn LED hơi chói.

Cô ta thở mạnh ra một hơi, quay lưng bỏ đi.

Từ đầu đến cuối không hề để ý đến chiếc xe đang đi theo phía sau.

Cô ta đi vào một con hẻm nhưng Ngôn Phúc Lâm không đi theo nữa mà chỉ nhìn theo bóng lưng cô ta dần khuất dạng.

Anh ta bực bội kéo cà vạt, đập mạnh tay vào vô lăng, bản thân cũng không hiểu mình bị sao vậy?

Anh ta luôn chăm sóc Lâm Thư như em gái của mình, không thể nào có bất kỳ cảm xúc nào khác. Vậy tại sao bây giờ ruột gan lại rối bời?

Ngôn Phúc Lâm thở ra một hơi, đâu óc trống rỗng và trở về nhà.

Nửa đêm anh ta lao vào tắm nước lạnh, cũng không thể khiến đầu óc mình tỉnh táo, ngược lại làm cho bản thân bị cảm, nửa đêm không ngừng phát sốt.

Ngôn Phúc Lâm không đồng ý đến bệnh viện. Lúc Thẩm Thanh mất là ở bệnh viện, từ đó vê sau anh ta vô cùng sợ hãi bệnh viện.

Quản gia chỉ có thể mời bác sĩ đến.

Người ông ấy mời đến là Nguyên Doanh nên chuyện này cũng đã kinh động đến Hứa Trúc Linh.

Nửa đêm cơn sốt vẫn không hề giảm xuống, mãi đến sáng của ngày thứ hai mới đỡ hơn một ít.

Tất cả công việc đều bị hoãn lại, thư ký Chu vừa mới đến, không quen công việc, không biết khi Ngôn Phúc Lâm nghỉ ngơi ở nhà thì mỗi ngày anh ta ở văn phòng sẽ phải làm gì.
 
Chương 2675


Chương 2675

Anh ta buộc phải hỏi ý kiến của Lâm Thư. Lâm Thư biết răng Ngôn Phúc Lâm bị ốm thì lo lắng không ngừng.

“Tại sao anh ấy lại ốm?”

“Tôi không biết. Tôi vừa nhận được tin báo dường như anh ấy ốm nặng và sốt cao mãi không giảm. Cô Lâm này, khi Tổng giám đốc Ngôn không ở công ty tôi cần phải xử lý việc gì? Hay là nghe ban giám đốc chỉ đạo vậy? “

“Hai năm nay anh ấy chưa từng bị bệnh nặng như vậy. Ngày thứ hai mà vẫn không đi làm được, lần này chắc chắn là bệnh rất nghiêm trọng. Không được, tôi không yên tâm…”

Lâm Thư cúp điện thoại sau đó muốn xông ra ngoài, nhưng khi bước đến cửa, hai chân cô ta như bị ghìm chặt lại, nhúc nhích một chút cũng không được.

Cô ta đi đến đó làm gì?

Lấy thân phận gì?

Trước kia cô ta lấy thân phận là thư ký, nhưng bây giờ cô ta đã không còn là thư ký nữa. Cô có thể bước vào cửa nhà họ Ngôn sao?

Nhà họ Ngôn có rất nhiều người giúp việc, ngoài ra anh ta còn có những người như Hứa Trúc Linh quan tâm. Cô ta chỉ là một người không cần đến, xuất hiện thì có ý nghĩa gì chứ.

Hơn nữa, nếu bị bệnh thì nên tìm bác sĩ, cô ta cũng không biết cách tiêm hay đút thuốc, đi thì có ích lợi gì chứ?

Đừng để đến lúc đó bị người khác đuổi ra ngoài làm trò cười.

Lâm Thư do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng trở về nhà. Nhưng mỗi lần lùi một bước, lòng cô ta lại đau nhói.

Lúc này những giọt nước mắt không kìm được lại rơi xuống.

Đã nói rõ là từ bỏ và không quan tâm nữa, tại sao không thể khống chế được bản thân của mình chứ?

Thời gian trôi qua từng phút như vừa chớp mắt.

Nguyên Doanh cũng đã đi về. Mặc dù Ngôn Phúc Lâm vấn còn hôn mê nhưng đã bị hạ sốt rồi.

Anh ta cũng mệt mỏi cả một ngày, nên về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến.

Hứa Trúc Linh cũng chăm sóc anh ta cả ngày, Cố Thành Trung sợ thân thể cô không chịu đựng nổi nên đã đưa cô về.

Nhà họ Ngôn có rất nhiều người giúp việc lại thêm một quản gia đắc lực, cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Bây giờ Ngôn Phúc Lâm đã từ nguy hiểm thành an toàn, cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.

Lâm Thư núp ở ngưỡng cửa đợi bọn họ rời đi, mặt trời khuất sau núi, bóng đêm dần dần thâm trầm, lúc đó cô ta mới lặng lẽ đi ra.

Mặt trăng dường như biết cô ta làm chuyện xấu nên cũng đã trốn đi.

Cô ta vẫn còn chìa khóa dự phòng của nhà họ Ngôn, lúc trước khi bàn giao đã không nỡ trả lại, nghĩ rằng giữ làm kỉ niệm cũng tốt.

Không ngờ hôm nay vấn có cơ hội sử dụng lại.

Chỉ là cô ta không quang minh chính đại đi vào mà là lẻn vào. Hy vọng bản thân sẽ không bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát.

Lâm Thư rón rén mở cửa bước vào một cách thận trọng, không làm kinh động tới ai.
 
Chương 2677


Chương 2677

Một số người nói rằng Ngôn Phúc Lâm sắp không qua khỏi và thậm chí có người đã bắt đầu chuẩn bị tang lễ.

“Phải để bác sĩ Nguyên Doanh ra tay thì chắc chắn sắp không qua khỏi rồi.”

“Haizz, Ngôn Phúc Lâm không có con. Không biết tài sản của nhà họ Ngôn này sẽ rơi vào tay ai.”

Lúc Lâm Thư ăn cơm ở bên ngoài thì nghe được những lời thảo luận này.

Không lễ…bệnh tình thật sự nặng hơn sao?

Cô ta không chắc chăn nên không thể không liên hệ với Hứa Trúc Linh.

Không ngờ Hứa Trúc Linh cũng rất nóng lòng. Hôm nay cô ta vân muốn đến nhà họ Ngôn nhưng cửa nhà đã đóng chặt không cho vào thăm.

Quản gia không mời Nguyên Doanh mà thuê những bác sĩ khác, tất cả đều là những bác sĩ lớn tuổi rất có kinh nghiệm.

Mọi người bức xúc vì các bác sĩ này rất nghiêm ngặt và không nói lời nào.

Lâm Thư không ngờ Hứa Trúc Linh lại không biết chuyện gì, trong lòng càng thêm lo lắng.

Gô ta do dự cả ngày trời, lo lắng cho sự an toàn của Ngôn Phúc Lâm. Nếu không may anh ta thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Mặc dù anh ta tàn nhân đối với mình, nhưng Lâm Thư không thể khoanh tay đứng nhìn.

Dù là sống hay chết, cô ta cũng phải nhìn thấy Ngôn Phúc Lâm, nếu không cô ta sẽ hối hận cả đời.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, cô ta lại đến nhà họ Ngôn, không phải lần đầu tiên làm chuyện đó nên cô ta đã can đảm hơn rất nhiều.

Lâm Thư đã quen đường đi. Lần này vân không có ai nên cô ta đã lên được lầu hai mà không có chút trở ngại nào.

Trong nhà nồng nặc mùi thuốc khử trùng, hôm qua không có nghiêm trọng như vậy.

Sắc mặt anh ta có vẻ tái nhợt hơn, ánh trăng sáng rọi vào khiến Ngôn Phúc Lâm gầy đi lạ thường. Hôm qua lúc cô ta rời đi trán của anh ta đã không còn nóng nữa, theo lý thuyết sẽ khỏi thôi.

Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?

Cô ta đưa tay chạm vào trán Ngôn Phúc Lâm, không còn nóng nữa, nhiệt độ cơ thể anh ta không khác với nhiệt độ cơ thể cô ta là mấy.

Lại chạm vào cơ thể anh ta, cũng không còn nóng nữa .

Chẳng lẽ đây là… một loại bệnh kỳ lạ nào khác?

Nghĩ thế, trái tim cô ta hơi hồi hộp một chút.

“Ngôn Phúc Lâm, anh… không được chết.”

Cô ta nhẹ nhàng lay người anh ta nhưng không có phản ứng gì.

Nước mắt của Lâm Thư rơi xuống, cô ta bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc của mình: “Tôi vừa mới rời khỏi, sao anh lại xảy ra chuyện thế này?

Đừng làm tôi sợ, anh có thể nhanh chóng khỏe lại được không? Tập đoàn Phát Đạt còn cần anh, nhân viên trên dưới của tập đoàn vẫn đang trông cậy vào anh, làm sao anh có thể bỏ mặc được chứ?

“Không phải anh nói, tập đoàn Phát Đạt là tâm huyết của bố anh sao? Anh không được ngã xuống, hu hu…Ngôn Phúc Lâm…”

“Anh… anh còn chưa biết tôi thích anh từ khi nào mà. Cái gì anh cũng không biết, tôi cũng chưa nói với anh cái gì hết, anh không được đi.”
 
Chương 2678


Chương 2678

Cô ta bật khóc, khóc đến nổi không kiêm chế được nữa, cũng không sợ có người nhìn thấy.

Cô ta thật sự rất đau lòng, nghĩ bản thân mình có thể đứng vững, nhưng không.

Vào khoảnh khắc Cô ta nắm tay Ngôn Phúc Lâm, vùi mặt vào lòng bàn †ay của anh ta khóc nức nở, một giọng nói quen thuộc vang bên tai.

“Vậy thì hãy nói anh nghe, từ khi nào em bắt đầu thích anh?”

Lâm Thư nghe được lời này, hơi sửng sốt một chút, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Cô ta ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn, bắt gặp một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ.

Đôi mắt đen tĩnh lặng tựa như mặt hồ, phản chiếu trong đó là bóng hình của cô ta, thật nhỏ bé.

Anh ta… anh ta đã tỉnh rồi sao?

Lâm Thư không biết đây là mơ hay là sự thật nữa?

Có hơi không thể tin vào chuyện trước mắt, cô ta tự nhéo mình một cái, cảm giác đau dữ dội, chứng tỏ đây không phải là mơ.

Anh ta đã tỉnh!

Cô ta không kiềm lòng được lao đến ôm lấy anh ta, hiện tại cô ta chỉ biết anh ta vẫn sống, anh ta vận chưa chết, hạnh phúc với cô ta như vậy là đủ rồi.

“Anh tỉnh rồi, rốt cuộc thì anh cũng tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?”

“Anh không sao, anh đang đợi em.”

“Anh… có ý gì?”

Lúc này Lâm Thư mới bình tĩnh lại, cau mày giận dữ.

“Ngày hôm qua, không phải em cũng đến sao?”

“Anh… anh đều biết hết sao?”

Lâm Thư ngạc nhiên, mở to đôi mắt, hàng lông mi vân còn ướt, đọng lại trên đó là giọt nước mắt như pha lê.

Vào khoảnh khắc đó, cô ta dường như quên mất bản thân mình đang khóc.

Cô ta lập tức hiểu ra, tối hôm qua anh ta đã tỉnh nhưng lại làm như không biết, hôm nay cũng vậy, cố tình giả vờ để lừa mình.

Đây là vì cái gì?

Muốn xem cô ta khóc, đau khổ vì người không yêu mình sao?

Đây là trò đùa gì, anh ta muốn khoe cảm giác thắng cuộc ra sao?

“Anh, anh nói dối tôi sao? Sao anh phải làm vậy? Nói dối tôi thì có lợi ích gì chứ? Giờ anh thấy đấy, lúc rời đi tôi mạnh mẽ bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn lén lút đến gặp anh, khóc như một con ngốc. Hiện tại anh thấy rồi đấy, anh vừa lòng chưa?”

Cô không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Ngôn Phúc Lâm nhíu mày, đó không phải suy nghĩ của anh ta, anh ta chỉ muốn cho bản thân một cơ hội để nhận ra tình cảm của chính mình.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đùa giỡn với cảm xúc của Lâm Thư, cũng như không muốn tìm cảm giác chiến thắng từ cô ta.
 
Chương 2679


Chương 2679

Ngôn Phúc Lâm nhấc chân ra khỏi giường và đi về phía Lâm Thư, nhưng cô ta lùi lại đây cảnh giác nhìn anh ta.

Giống như vật nhỏ, nhìn về phía người thợ săn đầy sợ hãi.

Nhưng anh ta không phải là thợ săn.

“Lâm Thư, em hiểu lầm rồi.”

Ngôn Phúc Lâm giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.

“Ngày hôm qua lúc em đến, anh vừa mới tỉnh. Đáng lẽ, anh phải đối mặt trực tiếp với em, nhưng không biết anh nghĩ gì mà lại nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ bất tỉnh. Em bảo vệ anh mà không nói lời nào, chăm sóc anh đến tận đêm khuya, khoảnh khắc ấy anh không biết phải làm gì. Hứa Trúc Linh nhắc nhở anh rằng nếu em rời đi, cuộc sống của anh thay đổi đến anh không thể chịu đựng được nữa thì anh phải đối mặt với tình cảm mình. Rốt cuộc anh muốn em đồng hành cùng anh trong công việc hay là trong cuộc sống thường ngày.

” Đối với công việc anh không thể thiếu em, nói đúng hơn thì… Bất kể công việc hay cuộc sống, anh đều muốn em có mặt. ” Em có biết thư ký mới không? Anh đã gọi nhầm tên anh ta suốt cả ngày, anh rất khó chịu. Anh không phải chưa từng đổi thư ký, nhưng lần này anh lại luôn cảm thấy không ổn.

Anh luôn cảm thấy có một số chuyện thay đổi, một số chuyện không thể thay đổi. Cho đến khi …anh tình cờ gặp lại em, em đi cùng bạn bè, khoác lên mình một chiếc váy, bước đi trên giày cao gót, em không còn để mái tóc rối, gương mặt không mang kính – ” Anh chưa từng thấy em như vậy, vô cùng xinh đẹp. Còn anh giống như một kẻ bám đuôi, theo sau em cho đến khi em biến mất. Khi trở về , anh tiếp tục suy nghĩ về những thứ đã thay đổi. Vị trí của em ở công ty đã được thay thế, có một thư ký giỏi hơn ở bên cạnh anh.

Nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, anh nghĩ… vị trí của em trong lòng anh không ai có thể thay thế được. ‘ “Sở dĩ anh phát bệnh, là vì anh đã tìm ra đáp án trong lòng, nhưng anh không thể chấp nhận sự thấy ấy, vì vậy anh ngâm mình trong bồn tắm suốt đêm và biến thành bộ dạng này.”

“Anh không biết phải đối mặt với tình cảm này như thế nào, anh cũng không biết anh quan tâm đến em như thế từ bao giờ. Tình cảm của anh dành cho em bình lặng như mặt nước vậy, khi em rời đi, mặt nước bỗng biến thành sóng to gió lớn nhấn chìm tất cả.”

“Em đừng sợ, anh chỉ muốn nói ra những điều trong lòng. Không phải chỉ có mình em đau khổ, hiện tại anh cũng rất khó chịu, tại sao anh lại không đồng ý với lời tỏ tình của em chứ, nhưng nghĩ lại, có lế ông trời đang cho anh một cơ hội mới để anh nói ra tình cảm với em. “

Sau khi nghe Ngôn Phúc Lâm nói một hồi, Lâm Thư không còn cảnh giác, trong lúc còn hoang mang về những lời anh ta nói, khoảng cách giữa hai người đã được gần sát lại bằng một gang tay.

Lúc này, Lâm Thư không biết phải làm thế nào cho phải, sự việc hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng.

Gô ta vốn nghĩ, bọn họ không có khả năng, nhưng không ngờ rằng cô ta vẫn có thể nghe thấy những lời này từ tận đáy lòng anh ta.

Anh ta… anh ta cũng thích cô ta?

Anh ta muốn tỏ tình với cô ta?

Đây thật sự là một giấc mơ sao?

Cô ta ngây người nhìn chằm chăm vào phía trước, bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt Ngôn Phúc Lâm đang đặt trên đầu mình, đang nhìn mình bằng ánh mắt thiêu cháy.

Theo bản năng Lâm Thư giật mình lùi lại, vô tình cô ta giãm phải thứ gì đó, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía sau.

Người đàn ông nhanh tay ôm lấy cô ta và kéo cơ thể nhỏ bé ấy về phía mình.

Lâm Thư chăm chú nhìn Ngôn Phúc Lâm, tim bắt đầu đập loạn.
 
Chương 2680


Chương 2680

Gương mặt cô ta bỗng chốc ửng đỏ, như thể máu trên khắp cơ thể đang đổ dồn lên đỉnh đầu.

Nóng, hồi hộp, sợ hãi.

“Lâm Thư, anh không muốn em tiếp tục là đối tác của anh trong công việc, anh muốn em là người đồng hành trong cuộc đời của anh. Vị trí bà chủ nhà họ Ngôn vẫn còn trống, em có đồng ý ngồi xuống không?

“Em… em vẫn chưa kịp tiêu hóa.

Làm sao… làm sao lại có chuyển biến lớn đến vậy? “

“Đúng là một sự chuyển biến lớn, chính anh cũng có hơi không dám tin, số phận đã an bài. Trái tim nói với anh rằng anh không muốn bỏ lỡ em, cũng không mong có người đến sau xuất hiện.”

“Thật… thật sao?” Cô ta khẩn trương Sợ sệt nói: “Anh… anh còn không hiểu chính mình bắt đầu thích em từ lúc nào sao?”

“Anh thật không biết từ lúc nào anh đã để ý tới em, từ khi nào cảm thấy sống không thể thiếu em. Em cũng không cần hiểu rõ, hiện tại và sau này anh đều thích em. Lâm Thư, em có bằng lòng không? Anh không muốn tiếp tục chậm trễ nữa. Hai năm, chậm trễ như vậy là đủ lâu rồi, em… có đồng ý cho anh một cơ hội không?”

Khi hỏi điều này, trái tim của Ngôn Phúc Lâm lập tức dựng lên.

Anh ta ở trên thương trường đã chứng kiến vô số chuyện sóng to gió lớn, nhưng anh ta chưa bao giờ lo lắng giống như bây giờ.

Bàn tay to giấu trong túi áo, vô thức siết chặt các ngón tay vào nhau, lòng bàn tay toát ra lớp mồ hôi mỏng lạnh.

Lâm Thư cũng ngẩn người ra, vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cô ta không thể tiếp nhận được.

“Em… em có thể suy nghĩ lại được không?”

Lâm Thư hít sâu một hơi, sau đó mở †o đôi mắt sáng: ngời nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Em… vẫn còn giận, không thể tha thứ cho anh sao?”

“Ừm… có một số chuyện, anh đã nghĩ ra rồi nhưng em thì chưa hình dung ra được, em là thư ký Thư ở bên cạnh anh hay là chính em. Anh chỉ thấy thư ký Thư luôn nghe theo lời anh, đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Em là quản gia toàn thời gian của anh. Em lái xe cho anhh, lấy tài liệu cho anh, chuẩn bị cuộc họp và đi gặp khách hàng… những điều này, em sẽ hoàn thành chúng như nhiệm vụ và trách nhiệm của mình.

Nhưng… bây giờ em không phải là thư ký, em muốn là chính mình. Em sẽ không tiếp tục sẵn sàng làm những công việc này cho anh nữa, em không muốn mặc những bộ đồ nhàm chán nữa, em chỉ muốn làm những điều em thích, em không muốn làm thư ký, em muốn trở thành một thẩm phán. Nếu như em trở lại làm chính mình, một Lâm Thư hoàn toàn khác, lúc đó nếu anh vẫn còn có thể chấp nhận em, vậy thì chúng †a sẽ ở bên nhau. “

Lâm Thư thở dài ủ rũ, nói ra hết tâm sự của mình.

Những lời nói này đòi hỏi sự dũng cảm lớn lao, cô không ngờ rằng mình có thể giữ được bình tĩnh vào lúc này và từ chối anh.

Cô ta sợ…

Sợ rằng anh ta không thể chấp nhận con người thật của mình.

Ngôn Phúc Lâm sẽ nghĩ về chiếc váy màu sáng mà Lâm Thư mặc vào ngày hôm đó, anh ta nghĩ… anh ta sẽ thích nó.

Nhưng anh ta không thể phủ nhận những gì cô ta nói, anh ta thực sự nên làm quen với con người mới của cô ta chứ không phải chỉ là một cô thư ký.
 
Chương 2681


Chương 2681

Anh ta đang tìm kiếm một người bạn đời trong cuộc sống chứ không phải bạn đời trong công việc.

“Được, vậy từ nay về sau, anh sẽ theo đuổi em.”

“Anh… anh theo đuổi em ư?” Khi nói câu này, Lâm Thư suýt cắn đứt đầu lưỡi mình.

Anh ta… anh ta nói muốn theo đuổi mình? Là thật hay giả đây?

Cô ta cảm nhận được cảm giác được người yêu nuông chiều.

“Bước đầu tiên khi theo đuổi em là phải đưa em về nhà an toàn.”

“Anh… anh sẽ làm tài xế cho em sao?”

“Anh có được vinh dự đó không?”

“Vậy thì em sẽ thử. Trước đây là em lái xe cho anh, bây giờ anh lái xe cho em, cảm giác chắc không tệ. “

Cô ta nhếch môi cười rạng rỡ.

Tuy rằng thân phận bị đảo ngược, Lâm Thư hơi không quen.

Nhưng cô ta sẽ làm quen với điều đó từ từ, cô ta không biết liệu Ngôn Phúc Lâm có thể thực hiện lời hứa của mình và yêu con người mới của cô ta hay không.

Ngôn Phúc Lâm lái xe, con Lâm Thư ngồi ở ghế phụ.

Người ta nói rằng…

Người được ngồi ghế phụ chỉ có thể cô gái của chủ nhân chiếc xe.

“Em nghe nhạc gì?”

“Thư giãn chút là được.”

Ngôn Phúc Lâm bật nhạc, bầu không khí trong xe ngay lập tức dịu đi một chút.

Cô ta hơi lo lắng, nhưng lúc nghe nhạc trí óc đã dần dịu lại và chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước nhà cô ta, Ngôn Phúc Lâm không đành lòng đánh thức Lâm Thư, bài nhạc vẫn đang được phát.

Anh ta muốn năm tay cô ta, nhưng do dự một lúc, cuối cùng vấn không bắt đầu.

Có vẻ khi chưa có sự đồng ý của đối phương mà lại nắm tay thì có hơi mất lịch sự.

Nhất định phải được sự đồng ý của cô †a.

“Lạnh…”

Lâm Thư ngủ mê man, cảm giác cả người hơi lạnh, khế run lên.

Lúc này, cô ta tỉnh dậy thì có cảm thấy dường như Ngôn Phúc Lâm đắp chăn cho mình.

Anh ta ở ngay cạnh cô ta, đó chắc chắn là khoảng cách gần nhất của họ từ trước đến giờ, thậm chí cô ta có thể cảm thấy hơi thở rõ ràng của anh ta phả ra trên mặt mình.

Liệu anh ấy có… hôn mình không?

Hồi hộp quái Cô ta tràn đầy mong đợi, rố ràng đã tỉnh rồi nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Nếu cô ta giả vờ ngủ, có lẽ anh ta sẽ làm việc mà cô ta đang nghĩ tới.

Nhưng… coi như cô ta đã chuẩn bị xong, không ngờ rằng Ngôn Phúc Lâm lại quay ra ngoài và đóng cửa sổ.

Cô ta nhất thời không nói nên lời.
 
Chương 2682


Chương 2682

Cô ta mở to mắt. Ngôn Phúc Lâm thấy thế hỏi: “Em tỉnh rồi à? Ngủ ngon không?”

“Không ngon.”

Cô ta tức giận nói.

Ngôn Phúc Lâm có hơi khó hiểu, tự hỏi mình đã sai ở đâu.

“Em xuống xe đây.”

Lâm Thư mở cửa và xuống xe.

Ngôn Phúc Lâm vội vàng đuổi theo và nói: “vậy… có muốn anh ôm một cái không?”

Lúc đầu Lâm Thư có hơi tức giận, nhưng khi nghe được lời này trong lòng đã cảm thấy vui sướng.

Cô ta lập tức quay lại lao vào ôm chầm lấy anh ta.

Ngôn Phúc Lâm giơ đôi bàn tay to lớn của mình vuốt lấy tóc Lâm Thư, với những cử động nhẹ nhàng và vòng tay ấm áp.

Lần đầu tiên cô ta được ôm người mình yêu như vậy, cảm thấy…

Rất hạnh phúc!

Hai người ôm nhau, có chút không muốn rời đi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên đèn trước cửa nhà họ Lâm bật sáng, khi bố mẹ Lâm Thư đi ra ngoài thì thấy con gái mình đang ôm ấp một người đàn ông.

“Cậu là ai, buông con gái của tôi ra.

Đồ khốn kiếp, cậu muốn chết sao…”

Bố Lâm Thư cầm đèn pin, tức giận đến mức muốn đập vỡ cả đèn pin.

Vẻ mặt mẹ Lâm Thư hơi tiếc nuối nhìn anh ta, vội vàng kéo Lâm Thư lại và cười nói với cô ta: “Hai đứa đi chơi thì đi chơi đi, buổi tối không về nhà cũng không sao, vui vẻ là được rồi.”

“Không, cái đó. Cậu thanh niên này… con gái của chúng ta…”

Bố Lâm Thư còn chưa nói xong đã bị kéo trở lại.

Cánh cửa đóng lại, mẹ Lâm Thư giận dữ nhìn ông ta: “Mắt của ông có vấn đề hay sao. Đó là Ngôn Phúc Lâm, người mà con gái của ông phải lòng đó.’ “Dù có phải lòng thì cũng không được ôm nhau như thế, nếu để bị hàng xóm nhìn thấy. Như vậy thì còn ra thể thống gì?”

Bố Lâm Thư tức giận nói, ông ta cảm giác như con gái của mình sắp bị người khác cướp đi.

“Đồ đầu heo, nếu ông quấy rầy việc tốt của con gái tôi, cả đời này đừng hối hận, tôi đi ngủ đây. Còn ông có muốn đi ngủ không?” Sau đó, mẹ Lâm Thư xoay người rời đi không thèm nhìn ông ta.

Trong lòng bố Lâm Thư suy nghĩ một hồi, không biết là nên đi ra ngoài hay ở trong nhà.

Vì vậy… hồi hộp nằm trước cửa sổ và quan sát.

“Vậy, em đi vào đây…”

Lâm Thư lưu luyến nói.

“Ừm, vậy ngày mai anh sẽ đến đón em, đưa em đi học.”

“Được… được rồi.”

Cô ta ngại ngùng nói.

 
 
Chương 2683


Chương 2683

Lâm Thư vừa đi vừa quay đầu nhìn lại mấy lần, luyến tiếc không nỡ đóng cửa lại.

Cô ta hoàn toàn không để ý đến bố mình mà quay trở lại phòng, chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai.

Ngày hôm sau, Ngôn Phúc Lâm gọi điện từ sớm, hẹn cô ta lúc tám giờ.

Lâm Thư dậy lúc sáu giờ, bắt đầu trang điểm và liên tục thay quần áo.

“Một chiếc váy màu vàng nhạt đẹp, hay là màu xanh nhạt đẹp?”

“Áo lửng hay áo ống?”

“Trời ơi, váy dài hay váy ngắn?”

“Đi giày thấp hay là cao gót?”

Cô ta không biết phải mặc những gì.

Cuối cùng, cô ta thay một chiếc váy màu xanh nhạt, dây mỏng và giày cao gót.

Lâm Thư trang điểm nhẹ nhàng và mái tóc buộc đuôi ngựa trông thật trẻ trung.

Trước khi đi ra ngoài, cô ta đã soi gương rất nhiều lần, cuối cùng cũng thấy mọi thứ đều phù hợp.

Bên cạnh đó, xe của Ngôn Phúc Lâm đã dừng ở trước cửa, anh ta chủ động gõ cửa và mang đồ vào: “Con đang theo đuổi Lâm Thư. Con nghĩ bố mẹ của cô ấy nên biết. Dù sao thì con cũng rất nghiêm túc. Con muốn theo đuổi con gái của cô chú và kết hôn với cô ấy”

“Anh… sao anh lại đến nhà em nói chuyện này? Chúng ta còn chưa chính thức quen nhau mà.”

“Trước sau gì anh cũng sẽ đến thôi.

Để cô chú làm quen với anh sớm hơn cũng là chuyện tốt.”

Bố Lâm Thư có chút không vui, nhưng mẹ Lâm Thư lại nhiệt liệt chào hỏi.

“Vậy, con muốn đưa Lâm Thư đi ra ngoài, con muốn hẹn hò với cô ấy.”

“Được được được, các con đều là những người trẻ tuổi. Ở bên nhau nhất định có rất nhiều điều để nói. Mau đi đi.”

Mẹ Lâm Thư tiễn họ ra ngoài. Nhìn thấy một cặp trai tài gái sắc trong lòng bà ta cảm thấy rất hạnh phúc.

“Hôm nay trời rất đẹp, váy cũng rất hợp với em.”

“Anh… anh có thích không?”

“Thích.”

Vừa lái xe, Ngôn Phúc lâm vừa tự nhiên đưa tay ôm lấy Lâm Thư vào lòng.

Cô ta nắm chặt hai tay lại, sững sờ một lúc, hơi thở gấp gáp.

Trong lúc lái xe, anh ta nghiêm túc nói: “Tối hôm qua anh muốn nắm tay em, nhưng lúc đó em đang ngủ. Không được sự đồng ý của em mà anh đã nắm tay thì trông rất không đàng hoàng.”

“Vậy không sợ em từ chối anh sao?”

“Không sợ.”

“Tại sao?”

Cô ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì em cũng thích anh…”

Anh ta mỉm cười nói.
 
Chương 2684


Chương 2684

Ngay sau khi đến trường, Ngôn Phúc Lâm đã mở cửa xe cho Lâm Thư và nói: “Để anh đưa em vào lớp học.”

“Hả?”

“Để bọn con trai biết rằng em đã có người yêu rồi.”

“Thôi nào, anh vẫn còn đang theo đuổi em mà”

“Thật ra anh không thích bộ dạng thư ký ngoan ngoãn của em chút nào, anh thích em bây giờ hơn. Trông rất chân thật, giống như một con mèo con, sẽ làm nũng với anh và sẽ cáu gắt anh.

Thật đáng trách, em trước đây rất chiều anh, nhưng lại khiến anh dễ dàng coi nhẹ em, hiện tại anh sẽ không bao giờ coi nhẹ em, bởi vì bây giờ em là ngôi nhà nhỏ của anh. Hơn nữa, chúng ta cứ thông báo trước đi, những ai để ý đến em muốn xen vào cũng phải được sự đồng ý của anh.”

Nghe những lời này, trong lòng Lâm Thư cảm thấy thật ngọt ngào.

Tuy nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lại giả vờ nghiêm nghị, chín chắn, một chút vui mừng cũng không có.

Nhưng nụ cười nơi khóe mắt đã phản bội cô ta.

Bọn họ cùng nhau đến căn tin ăn cơm, vốn dĩ cô ta còn lo lắng Ngôn Phúc Lâm sẽ không quen ăn những bữa sáng đơn giản như thế này ở trường, trông tâm thường và không có nhiều chất dinh dưỡng.

Nhưng cô ta không ngờ rằng anh ta thích nó, thậm chí còn bóc cả trứng cho cô †a.

“Trời ơi, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Lâm Thư, là bạn của cậu à?”

“Không… anh ấy là…

Trước khi Lâm Thư giới thiệu xong, người bên kia đã thốt lên và che miệng nói: “Trời ơi, anh là Ngôn Phúc Lâm đúng không? Em thường mua mỹ phẩm của công ty anh, loại nào cũng siêu dễ dùng, cuối cùng cũng nhìn thấy nam thần rồi, quả là đẹp trai hơn ảnh ngàn vạn lần”

“Anh không có bạn gái đúng không?

Anh có thể cho em một cơ hội không?”

“ Còn em nữa, em cũng thực sự rất thích anh!”

Các cô gái phía sau kéo đến, không chờ đợi mà tự giới thiệu bản thân mình, như thể họ đang bán mặt hàng nào đó.

Lâm Thư đỏ mặt muốn giải thích, nhưng những người đó cứ nói liên tục, cô ta không thể chen vào được, thay vào đó mồ hôi trên người cô ta liên tục chảy ra.

Lúc này, đột nhiên Ngôn Phúc Lâm năm lấy tay cô ta và nói: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”

Mọi người kinh ngạc nhìn bọn họ, không ngờ bọn họ lại đang quen nhau.

Một người là chủ tịch của một công ty lớn, người kia mới chỉ là sinh viên sắp tốt nghiệp của trường.

Hơn nữa trước đó không hề có dấu hiệu gì, tin tức đến quá đột ngột.

Lâm Thư cũng hơi ngạc nhiên, cô ta muốn cho Ngôn Phúc Lâm một thời gian để tìm hiểu nhau trước.

Nhưng anh ta cơ bản không cần.

Hai người từ tối hôm qua đến nay đã rất thân thiết, hoàn toàn không phải là quan hệ đơn giản.

Vậy họ đang ở đâu… đang ở giai đoạn nào?
 
Chương 2685


Chương 2685

“Lâm Thư, cậu nói cho tớ biết đi, hai người đang hẹn hò sao?”

“Lâm Thư, chuyện này có thật không? Hai người… hai người thực sự đang quen nhau sao?”

Khuôn mặt của các cô gái lộ ra vẻ thất vọng, nhưng họ vẫn cố gắng mong chờ.

Nếu Lâm Thư lắc đầu nói không, những người đó chắc chắn sẽ nhảy vào.

“Phải… chúng tôi thật sự đang yêu nhau.”

Cô ta nói một cách can đảm.

“Ôi trời, thật là bất ngờ.”

“Này, tất cả chúng ta đều không có cơ hội rồi. Thật đáng tiếc, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho anh, Lâm Thư là một cô gái cực kì tốt.”

Con người Lâm Thư rất tốt, cho nên cô ta sẽ không nói những lời sai sự thật.

Nên tất cả những lời chúc phúc đều là sự thật.

Ăn sáng thôi mà lại âm ï như vậy, không bao lâu mọi người trong trường đều biết bọn họ hẹn hò.

Lâm Thư vẫn có chút không thoải mái, tại sao lại nhanh như vậy?

Ngôn Phúc Lâm tiễn cô ta vào lớp và nói: “Vậy khi em tan học, anh sẽ đến đón em đi ăn trưa.”

“Được rồi… em vân còn hơi choáng, mọi chuyện diễn ra nhanh quá.”

“Thật sao? Vậy em choáng thêm một cái đi.”

Anh ta cúi người hôn lên cánh môi cô ta, một cái chạm nhẹ nhàng thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.

Chỉ trong phút chốc thôi, nhưng lần này Lâm Thư thật sự choáng, đến nỗi không nhìn rõ anh anh.

“Mau vào lớp đi. Sau giờ học anh sẽ đến đón em.”

“Được… được.”

Cô ta ngơ ngác quay trở lại lớp học, Ngôn Phúc Lâm đợi cô ta ngồi xuống rồi mới rời đi.

Cô ta vẫn chìm đắm trong giấc mơ đó, không thể tự giải thoát cho mình.

Vào lúc này, một tin nhắn đến nhắc nhở cô ta để đưa cô ta trở lại thực tế.

“Học thật tốt, không nghĩ ngợi nữa, cô gái của anh.”

Đột nhiên Lâm Thư giật mình, đúng vậy, cô ta còn phải theo đuổi ước mơ của chính mình.

Cả ngày hôm nay, cô ta cứ như đang đắm chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào.

Rất ngọt ngào, rất choáng váng, đến nồi cô ta không thể phân biệt được phía Nam hay Bắc.

Buổi trưa bọn họ cùng nhau ăn cơm, buổi tối anh ta đến đón rồi đưa cô ta về nhà.

Mọi thứ đều không thể tin được.

Đó từng là những điều mà trước đây thậm chí nghĩ cô ta còn không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ nó đã thực sự xảy ra.

Lâm Thư không còn phải xoay quanh Ngôn Phúc Lâm nữa mà là anh ta đã tự đặc tình cảm của mình lên người cô ta.

Thậm chí cô ta còn nghỉ ngờ tất cả đều chỉ là một giấc mơ, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tỉnh lại.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Thư định về nhà nhưng đã bị Ngôn Phúc Lâm gọi lại.

“Chúng ta xác định mối quan hệ đi.”
 
Chương 2686


Chương 2686

“Hả?”

“Lâm Thư, anh thích tính cách em bây giờ. Anh không biết em có muốn làm bạn gái của anh không?”

“Nhanh vậy sao?”

Cô ta ngạc nhiên, vừa cắn ngón tay vừa cảm thấy bối rối.

“Anh muốn anh là bạn trai của em sớm hơn, và ở bên cạnh em một cách chính đáng. Vì sớm muộn gì em cũng là của anh, tại sao anh lại không được làm điều này sớm hơn?”

“Anh tự tin vậy sao?”

“Ừm, anh dám khẳng định em sẽ là vợ của anh, sẽ không có gì thay đổi được hết.”

Anh nói từng chữ, giọng điệu kiên quyết và mạnh mẽ.

Khi nghe đến đây, nước mắt cô ta lưng tròng, cuối cùng không kìm nén được cảm xúc mà chạy về phía anh ta.

Ngôn Phúc Lâm mở rộng vòng tay, ôm Lâm Thư vào lòng ấm áp rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng cô ta bằng đôi bàn tay to lớn của mình.

“Vậy thì… vậy thì chúng ta là người yêu của nhau sao?”

“Ủj “Tương lai em sẽ không phải là thư ký của anh, mà là gia đình nhỏ của anh sao?”

“ùn “Sau này anh không được hung dữ với em, chỉ có thể nhường em, anh lái xe đưa em đi ăn tối, đón em từ trường học và chỉ có mình em mới được ngồi ở ghế phụ này thôi…

“Được, tất cả những gì em nói đều được cả.”

“Hu hu, cuối cùng em cũng có thể đối mặt với anh, anh biết em đã đợi ngày này bao lâu rồi không?”

“ Anh xin lỗi. “

Giọng người đàn ông trở nên khàn khàn, khiến một cô gái thâm thương trộm nhớ bấy lâu nay là lỗi của anh ta.

Anh ta thật ngu ngốc, nếu để ý sớm hơn, có lẽ anh ta đã có được hạnh phúc từ lâu rồi.

Hứa Trúc Linh rất ngạc nhiên khi thấy họ đã thành một cặp xuất hiện trước mặt cô, cô còn nghĩ mình đã làm gì sai và lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi.

Không gặp nhau mấy ngày vậy mà họ đã sánh bước bên nhau rồi bắt đầu kể về tình yêu một cách hạnh phúc.

Cô cũng biết rằng Ngôn Phúc Lâm nói bị ốm chỉ là nói dối, chủ yếu là dụ Lâm Thư bước ra.

Sau khi Hứa Trúc Linh nghe xong, cô tức giận đến mức ném mạnh cuốn sách trên tay nhưng lại bị Ngôn Phúc Lâm dễ dàng bắt lấy.

“Đồ cáo già, dụ dỗ con gái!” Hứa Trúc Linh nói dứt khoát: “Xung quanh ai cũng quan tâm anh, lo lắng cho anh, con anh thì rốt rồi, âm thầm theo đuổi nữ sinh.”

“Bọn anh không phải đặc biệt đến đây để cám ơn người mai mối sao? Nếu như không có em, Lâm Thư và anh có lẽ sẽ bỏ lỡ nhau vài năm nữa rồi. Nếu anh thật sự bỏ lỡ cô ấy, anh sợ rằng sẽ hối hận cả đời.”

“ Vâng, cô Linh, thật sự cảm ơn cô.”

Lâm Thư thật lòng nói, nếu như không có cô động viên hỗ trợ, e rằng cô ta còn lâu mới có thể thu hết dũng khí để nói ra.

 
 
Chương 2687


Chương 2687

“Ngôn Phúc Lâm là anh trai của em, chị là chị dâu tương lai của em, còn lịch sự gọi em là cô Linh làm g? Chỉ cần gọi Trúc Linh là được, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình.”

“Cái đó… Trúc Linh, cảm ơn em.”

“Nên như vậy. Lát nữa em phải đi chụp ảnh, anh ơi, anh đi với em chứ?”

“Để Lâm Thư đi cùng đi, anh có cuộc họp khẩn cấp, Lâm Thư rất quen với công việc của công ty, nhưng tương lai cô ấy sẽ là vợ của ông chủ.”

“Như vậy thì tốt, để em đi cùng chị ấy: Hứa Trúc Linh khoác tay cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

“Lâm Thư, em rất yên tâm nếu chị chăm sóc cho anh ấy.”

“Có chuyện gì sao?

“Chị cũng biết gia cảnh của anh trai em. Lúc bố ruột anh ấy làm ầm ï mọi chuyện, toàn bộ Đà Nẵng đều biết anh ấy không phải con ruột của bố nuôi. Sau khi bố mẹ nuôi qua đời, anh ấy cũng trở nên sa sút một thời gian dài. Anh trai em… không có họ hàng gì. Bố mẹ nuôi qua đời thì càng có những người đó đồn thổi về anh ấy, nói rằng anh ấy là… Dù sao đi nữa thì cũng thật khó nghe. Mặc dù em và anh ấy xem nhau như hai anh em ruột, nhưng em cũng có gia đình riêng của mình, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy, nhìn bấy lâu nay anh ấy chỉ có một mình, giờ thì đã có chị rồi, em rất yên tâm. Em nghĩ rằng bố mẹ anh ấy trên thiên đàng chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.”

“Chị nghe qua chuyện của hai người, nghĩ rằng nếu ba mẹ kế của anh ấy còn sống, nhất định sẽ là bố mẹ chồng rất tốt.”

Lâm Thư không biết nói gì ngoài thở dài.

“Đúng vậy, bọn họ sẽ là những người bố người mẹ thật tốt.”

Hứa Trúc Linh cúi đầu, nhớ lại.

Trong cuộc đời này, người cô biết ơn nhất chính là Thẩm Thanh.

Bà ấy chăm sóc cô, khiến cô luôn ghi lòng tạc dạ.

Bà ấy bảo vệ cô, bênh người thân không cần đạo lý, mặc dù ngang ngược với thiên hạ nhưng luôn chân thành với người nhà.

Bà ấy ngoài miệng nói những lời khó nghe nhưng trong lòng thì lại mềm yếu, nhìn có vẻ khắt khe, nhưng trong lòng luôn điềm đạm.

Nhắc đến Ngôn Phúc Lâm, anh ta không thương bản thân mình, không thương xã hội, hay quyên lực tiền bạc.

Chỉ thương… một mình Thẩm Thanh.

Vì bà ấy, anh ta trở thành người thừa kế của nhà họ Ngôn.

Vì bà ấy, anh ta thương hết cả những gì thuộc về Thẩm Thanh, thương cả con cái của bà ấy.

Vì bà ấy, anh ta không ngần ngại làm mất lòng toàn bộ tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Hiện tại bà ấy thật sự hạnh phúc, có bao người ngưỡng mộ tình yêu người khác dành cho bà.

Nhưng trên thực tế, trước đó rất lâu, tình thương giữa Thẩm Thanh và Ngôn Phúc Lâm đã để lại ấn tượng không thể phai mờ.

Thương một ai đó, trong lúc hoạn nạn, sống chết cùng nhau.

Bây giờ cô dành hết lòng yêu Cố Thành Trung, nhưng luôn có cảm giác nhìn thấy hình bóng của họ.

Bởi vì tất cả họ đều dốc hết sức lực vào đối phương, đến chết cũng không thay đổi.

Bầu không khí có chút buồn bã, nhưng Lâm Thư đã xoa dịu đi bầu không khí.
 
Chương 2688


Chương 2688

“Có thể kiếp sau bọn họ sẽ tái sinh tiếp tục làm vợ chồng. Chỉ là bọn họ không có duyên phận với chúng ta, nhưng duyên phận giữa họ sẽ không đoạn tuyệt”

“Chắc chắn sẽ không đoạn tuyệt.”

Cô mỉm cười nói.

Việc quay phim của Hứa Trúc Linh diễn ra suôn sẻ trong những ngày này, và tin tức đã được công bố trước khi phim ra mắt.

Cùng với việc Ngôn Phúc Lâm đính hôn với Lâm Thư, tập đoàn Phát Đạt liên tục gặp vận may nên trở thành tâm điểm chú ý.

Chưa công khai đã trở nên vô cùng gây sức hút.

Không chỉ ở trong nước, mà còn ở nước ngoài.

Hứa Trúc Linh cho rằng đó chỉ là giúp một chút, quay phim chụp ảnh chút thôi, nhưng không ngờ lại gây hiệu ứng lớn như vậy.

Cô không còn đơn giản là một người nổi tiếng trên mạng, mà… đã trở thành một ngôi sao.

Thậm chí, có nhiều công ty điện ảnh, truyền hình đến ký hợp đồng, muốn gói ghém để cô trở thành gà cưng.

Tất cả đều bị Cố Thành Trung từ chối.

Anh không thiếu tiền nên không muốn vợ ngày nào cũng ló mặt, trở thành niềm ngưỡng mộ của những người đàn ông khác.

Anh không ngu ngốc, vì vậy anh sẽ không tự đi tìm bất hạnh và tạo cơ hội cho đối thủ của mình.

Hứa Trúc Linh những ngày này không dám ra ngoài, bởi vì cô luôn có thể bị người qua đường nhận ra, sau đó gây thêm xáo động.

Cô bị buộc phải ở nhà khoảng bốn ngày, cảm thấy toàn thân như sắp bị mốc meo.

Điều duy nhất cô có thể làm hàng ngày là chơi trò chơi “Các vị vua chiến đấu trong hẻm Núi.”

“Ngày nào mẹ cũng chơi trò gì vậy?

Hình như rất vui.”

“Đồ ngốc, game di động rất nổi tiếng, có muốn lập đội chơi cùng với mẹ không?”

“Chơi như thế nào?”

Hai bảo bối dễ thương, mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động, sau đó bắt đầu chơi trò chơi, bắt đầu luyện tập.

Cả hai bắt đầu nhanh chóng, chơi còn hơn Hứa Trúc Linh 6 lần.

Cả ba nhanh chóng hợp sức chơi game, Niệm Noãn chọn vị trí người đi rừng, còn Cố Hy là hỗ trợ, Niệm Noãn thành thật đi theo sau, còn không ngừng hớp một ngụm sữa này đến ngụm sữa khác.

Nhưng mà nghìn năm Hứa Trúc Linh đều chọn vị trí chơi đơn đường trên, vì một con cua nhỏ, cũng có thể bị xạ thủ đối phương đánh bại.

Mỗi khi bị đánh còn sót lại một ít máu, Niệm Noãn sẽ lao ra và đột ngột tấn công bên kia.

Còn Gố Hy đã đuổi theo Hứa Trúc Linh, cho sữa vào miệng cô.

Niệm Noãn cũng rất có ý thức trong khi đi rừng, thường xuyên đi đến phía rừng gần đường đi và nhìn thấy đối diện nhà mình có năng lượng.
 
Chương 2689


Chương 2689

“Anh trai, anh có thể cho em cái năng lượng này được không?”

Niệm Noãn cất lời, nói một cách ngọt ngào, một giọng nói rất đáng yêu.

“Úi chà, là con gái sao? Niệm Noấn bé nhỏ, em muốn thứ gì anh đều sẽ cho em.

“Cảm ơn anh trai.”

Niệm Noãn nói một cách ngọt ngào, rồi đi cùng đường giữa vào cướp sạch của đối phương.

Trong trận chiến, người đi đường giữa vì bảo vệ rừng mà chết mất.

“Cần phải chờ anh sống lại, anh sẽ giúp em đánh bại bọn họ.”

“Cảm ơn anh trai.”

Người đi đường giữa giống như điên cuồng, đấu một trận chiến đẫm máu.

Niệm Noãn nhận ra sự may mắn, toàn bộ hành trình chiến đấu đã giành chiến thắng mà không cần tốn chút công sức nào.

Cô không ngờ Niệm Noãn còn nhỏ mà lại có nhiều ý tưởng như vậy, chỉ bằng một lời nói mà có thể mê hoặc người khác.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bên kia biết rằng đây là một.em bé ba hoặc bốn tuổi chứ?

“Niệm Noãn, con không được lừa dối dù là trong trò chơi như vậy.”

“Mommy, con không lừa dối ai cả.

Từ đầu đến cuối, anh ấy không hỏi con bao nhiêu tuổi. Chắc chắn là anh ấy lớn hơn con đúng không? Con tôn trọng gọi là anh thì không vấn đề gì nha.”

“Mommy, gia đình chúng ta kinh doanh. Cần phải nhạy bén mới có thể giành thắng lợi được nha.”

“Sao lại có nhiều ý nghĩ ngớ ngẩn như thế, con nghe theo mẹ hay nghe theo Cố Thành Trung?”

“He he, tất nhiên là con đã học được tất cả ưu điểm của hai người. Mommyy, mẹ cũng có thể thử xem.”

“Thử thế nào? Mở miệng nói muốn năng lượng ba ba à?”

“Thử đi.’ Niệm Noãn nói.

Rất nhanh sau đó trận đấu đã bắt đầu. Lần này cô chọn đi đường giữa, hơn nữa cô chọn nhân vật Hằng Nga vô cùng hao phí năng lượng, Niệm Noãn chọn xạ thủ, còn Cố Hi vẫn đi theo sau cô để hỗ trợ.

Đi rừng không tốn nhiều năng lượng, cô đã nhớ thương đến năng lượng ba ba rất lâu rồi.

Vừa đánh không lâu thì đã thấy người đi rừng tới.

Rõ ràng đã biết cô đang đánh vẫn có suy nghĩ muốn cướp.

Niệm Noãn nhanh chóng nói: “Mommy, mau cầu xin nhường buff đi”

“Mommy không nói được.”

“Mẹ không cần gọi anh trai, cứ nói là có thể cho em không là được rồi.”

“Vậy… vậy mẹ sẽ thử.”

Hứa Trúc Linh bật mic, rụt rè hỏi: “Ừm… tôi hết năng lượng rồi, có thể cho tôi không?”

“Em gái dễ thương sao?”

Đối phương cũng hơi sững sờ, nói: “Được rồi được rồi, cho em nè.”

Hứa Trúc Linh trừng to mắt, không nghĩ tới lại hữu dụng như vậy.

Cô nhanh chóng nhận lấy năng lượng, không nghĩ rằng đi rừng lại đi tới khu rừng của đối thủ.

“Hằng Nga, đến lấy năng lượng không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top