Dịch Full Cô Vợ Nhỏ Bé Của Tổng Tài Ác Ma

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Cuộc nói chuyện giữa người cũ


Ngày hôm sau, một buổi lễ do công ty của cô mở ra, người chủ trì là cô nhưng tất nhiên cô sẽ không lộ diện.

Từ sáng các khách mời do công ty cô gửi thiệp đều đến dự, trong đó có cả tập đoàn Thịnh Hồng.

Hàn Thiên Lãnh một âu phục đen huyền bí và lạnh lùng bước vào, anh đi đến cầm lấy một ly rượu, các tổng tài công ty khác thấy anh đều đến bắt chuyện.

Phía trên, thư kí Lâm bắt đầu lên trình bày với mọi người. Sau cùng là tiệc rượu, Mộc Nhiên một thân váy màu đen dài đến gần đầu gối, chiếc váy xoè trông rất trẻ trung đang ngồi ở góc khuất uống rượu.

Họ như có thần giao cách cảm, mặc dù một người ngồi trong tối, một người ngồi ở ngoài nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Cô bước xuống khỏi ghế nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, Hàn Thiên Lãnh băng qua đám người này đi đến nơi tối tăm kia.

Một giây...

Hai giây..

Rồi ba giây...

Thời gian như ngưng đọng lại, trước mặt cô là một Hàn Thiên Lãnh ưu tú, khí chất ngời ngợi đang đứng đó. Trước mặt anh là một Mộc Nhiên nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, giờ phút này anh chỉ muốn đến bên cạnh ôm lấy cô.

Ba năm chờ đợi tìm kiếm cô, rốt cuộc bây giờ anh cũng đã thấy một Mộc Nhiên bằng da bằng thịt đứng ở đây.

- "Mộc Nhiên." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nhẹ đến mức chỉ mình cô nghe được, âm thanh đó như thể sợ sẽ tổn thương cô, sợ cô sẽ biến mất.

Nhưng Mộc Nhiên giây phút này lại bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt cô không một chút gợn sóng, bàn tay nắm nhẹ lại. Cô quay người bước ra khỏi nơi này.

- "Mộc Nhiên." Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đi theo cô.

Họ ra đến hành lăng vắng vẻ thì cô mới dừng lại, xoay người nói chuyện với anh:"Hàn tổng, lâu rồi không gặp. Anh vẫn khỏe chứ?"

Hàn Thiên Lãnh kéo tay cô, khiến thân người cô lao về phía anh, trong phút chốc, cả cơ thể của cô nằm trong lồng ngực anh. Mắt anh đỏ hoe.

- "Mộc Nhiên, rốt cuộc anh cũng đã nhìn thấy em rồi."

Mộc Nhiên không giãy giụa vì cái ôm xiết chặt của anh, cô cau mày chỉ vì lực ôm của anh quá mạnh khiến cô cảm thấy khó thở.

Hàn Thiên Lãnh thấy cô không có phản ứng gì liền thả cô ra:"Mộc Nhiên."

- "Tôi nghĩ đây là cái ôm chào hỏi giữa người cũ lâu ngày gặp lại, không mấy bất ngờ." Cô mỉm cười nói.

Anh như thể không tin đây là Mộc Nhiên nữa, cô lùi về sau.

- "Tôi có việc đi trước."

Hàn Thiên Lãnh nắm lấy tay cô:"Mộc Nhiên, em có phải còn giận anh không?".

- "Phải." Cô lạnh lùng nói.

Hàn Thiên Lãnh cụp mắt xuống:"Mộc Nhiên, anh xin lỗi em".

Mộc Nhiên hất tay anh ra:"Sau bao nhiêu lần anh tổn thương tôi rồi bây giờ nói câu xin lỗi, Hàn Thiên Lãnh, anh nghĩ chúng ta là trẻ con sao?"

Hàn Thiên Lãnh lắc đầu:"Không, Mộc Nhiên, em nghe anh nói..."

- "Nghe anh nói? Nghe anh nói xn lỗi, hay là nghe anh nói lúc đó anh nhẹ tay quá nên chưa giết được toi?" Cô hỏi lại.

Hàn Thiên Lãnh nắm nhẹ hai bả vai cô:"Mộc Nhiên, con của chúng ta?"

"Bốp" Mộc Nhiên nghe đến đứa con chưa kịp nhìn thấy mặt trời của mình thì mất bình tĩnh giơ tay tát mạnh vào mặt anh.

- "Anh không có tư cách hỏi đến nó, Hàn Thiên Lãnh, nếu không phải tại anh thì con tôi đã không chết sớm như vậy."

Con của cô còn chưa kịp chào đời, cô chỉ mới vừa biết một sinh linh khác đang trong bụng cô thì đến tối nó đã ra đi, hỏi thử xem có người mẹ nào chịu được cú sốc này.

Hàn Thiên Lãnh ân hận nói:"Mộc Nhiên, anh sai rồi, tất cả là lỗi của anh."

- "Phải, tất cả là lỗi của anh, cho nên xin lỗi không có ích gì đâu, anh tránh ra cho tôi." Mộc Nhiên nói.

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô:"Anh sai rồi, anh sẽ bù đắp cho em, theo anh về có được không?"

Mộc Nhiên cười lạnh:"Theo anh về để một lần nữa anh tin lời Diệp Mộc Vân mà đánh đập tôi, sỉ nhục tôi. Hàn Thiên Lãnh, tôi bây giờ đối với anh ngoài hận ra, không còn gì nữa."

Hàn Thiên Lãnh bất lực buông thõng hai tay xuống, ánh mắt anh rơi vào ngón tay đang đeo nhẫn của cô:"Em kết hôn rồi sao?"

Mộc Nhiên xoay nhẹ chiếc nhẫn:"Nếu không tôi đeo nó làm gì."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:"Tôi mong anh hãy tỉnh táo một chút, tôi có rất nhiều trò vui đang đợi anh. Hàn Thiên Lãnh, anh đừng làm tôi thất vọng."

Nói rồi cô quay người bỏ đi.

Hàn Thiên Lãnh đấm mạnh vào tường như thể phát tiết hết thống khổ ra ngoài, cô thay đổi rồi, vì anh mà cô đã thay đổi rồi.

Đêm đó, một người tràn ngập trong nước mắt, một người ngập trong men rượu. Họ đang ở cùng một thành phố, nhưng sao có cảm giác như là cách nhau cả nửa vòng trái đất.

Sáng hôm sau...

Tập đoàn Thịnh Hồng, Hàn Thiên Lãnh ngồi trong phòng họp, anh xoa hai bên thái dương, hỏi thư kí Hoàng.

- "Họ vẫn chưa đến sao?"

Thư kí Hoàng nhìn đồng hồ:"Đã muộn gần một tiếng rồi, điều này tôi chưa nghe họ nói gì."

Hàn Thiên Lãnh đứng dậy:"Một lũ ngán sống."

Lúc này, cánh cửa phòng mở ra. Mộc Nhiên mặc một bộ vest nữ màu đen đi vào, mái tóc búi gọn lên. Trông cô lúc này vừa xinh đẹp vừa chính chắn, và càng khẳng định là một người phụ nữ thành đạt.

Theo sau là thư kí Lâm đang ôm tài liệu.

- "Thật xin lỗi Hàn tổng, để anh chờ lâu rồi." Mộc Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.

Bên cạnh thư kí Lâm đang cầm hợp đồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Một mạng đền một mạng


Hàn Thiên Lãnh đứng đó cau mày nhìn cô, thì ra cô chính là tổng tài của tập đoàn Top Fashion, tại sao cô lại giấu đi thân phận này của mình?

Anh ngồi xuống lại chiếc ghế vừa rồi.

- "Mộc Nhiên, thì ra là em." Anh nói.

Mộc Nhiên cười lạnh:"Hàn tổng, chúng ta vào vấn đề chính được rồi chứ?"

Anh cụp mắt xuống, tại sao bây giờ cô mới tiết lộ thân phận này, có phải cô quay về để trả thù anh không?

- "Ra ngoài." Anh nói với hai người thư kí.

Họ nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh tức giận quát lớn:"Ra ngoài."

Hai người nhìn nhau rồi cúi đầu chào, lui ra ngoài. Anh đứng dậy đi về phía cô.

Mộc Nhiên tuy rất khẩn trương nhưng ánh mắt cô lại bình tĩnh, kiên cường. Hàn Thiên Lãnh đến nắm nhẹ hai bả vai cô.

- "Em quay về là để trả thù anh có phải không?" Giọng anh run run.

Mộc Nhiên mỉm cười:"Hàn tổng, anh làm tôi đau đấy."

Hàn Thiên Lãnh buông nhẹ cô ra:"Mộc Nhiên, nói cho anh biết, em quay trở lại là để trả thù anh có phải không?"

- "Phải." Cô kiên quyết nói, ánh mắt kiên định.

Hai tay anh buông thõng xuống, anh bất lực nói:"Thì ra là vậy."

Nếu không trả thù thì cô về để làm gì cơ chứ?

- "Em muốn trả thù như thế nào?" Anh hỏi.

Mộc Nhiên mỉm cười, mắt long lanh ngấn nước:"Tôi muốn anh phải sống không bằng chết, thân bại danh liệt, và phải đền mạng lại cho con tôi." Cô càng nói càng mất bình tĩnh.

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô:"Mộc Nhiên, chỉ cần những điều đó em sẽ tha thứ cho anh sao?"

Mộc Nhiên để mặc cho anh ôm chặt lấy mình, cô tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể anh. Hai mắt càng đỏ hoe.

- "Phải, chỉ có như vậy." Cô nói.

Hàn Thiên Lãnh thả cô ra, anh nói:"Ba năm - khoảng thời gian không có em, anh thật sự đã sống không bằng chết."

Mộc Nhiên ngoảnh mặt đi chỗ khác, tại sao cô lại rơi nước mắt vào lúc này, cô thật vô dụng.

- "Nếu em muốn anh thân bại danh liệt, được, anh sẽ không cần những tài sản này, em muốn làm gì thì làm."

Anh rút cây súng ngắn ra:"Còn con của chúng ta, anh sẽ đền em một mạng."

Anh cầm lấy tay cô, đặt cây súng ngắn vào lòng bàn tay cô:"Mộc Nhiên, mạng của anh nằm trong tay em, nếu giết chết anh em có thể bỏ qua thù hận thì em hãy bắn đi, đây là anh tự nguyện."

Mộc Nhiên nhìn cây súng trong tay mình, cô có cơ hội giết anh rồi, nhưng cô lại không thể ra tay. Tại vì sao?

Vì tâm cô không cho phép. Mộc Nhiên nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh, anh đừng làm em phải khó xử.

Nhưng nếu cô tha thứ cho anh thì con cô trên trời nhất định sẽ không nhận người mẹ này, còn cả những tháng ngày cô phải chịu nhiều những sỉ nhục và hành hạ từ anh nữa.

- "Hàn Thiên Lãnh, giữa chúng ta ngăn cách một sinh mệnh, tôi thật sự không thể tha thứ cho anh, vậy hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ở đây."

Vì cánh tay phải bị mất cảm giác nên cô cầm súng bằng tay trái, Mộc Nhiên giơ cây súng về phía anh.

Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, môi khẽ nâng lên, chỉ cần một phát súng thì ân oán này sẽ dứt, nếu có kiếp sau anh sẽ yêu cô đến cuối đời, không bao giờ tổn thương cô.

Ngón tay Mộc Nhiên khẽ cử động.

"Đoàng"

- "Hự". Hàn Thiên Lãnh đau đớn la lên một tiếng.

Lúc này hai thư kí mở cửa chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến cho họ hốt hoảng.

Mộc Nhiên tay run run đang cầm cây súng ngắn, mắt đỏ hoe.

Hàn Thiên Lãnh đang đứng đối diện cô, tay phải nắm chặt lấy bắp tay trái.

Vì không có kinh nghiệm bắn súng thêm việc tay trái lực không mạnh bằng tay phải khiến cho viên đạn đi lệch khỏi tim anh, găm vào bắp tay phải.

- "Diệp tiểu thư? Cô?" Thư kí Hoàng đỡ lấy anh rồi trách oán cô.

Mộc Nhiên vứt cây súng xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.

- "Mau đưa cô ấy đi." Hàn Thiên Lãnh nói với thư kí Lâm.

Mộc Nhiên nhìn anh cau mày mà tim thắt lại. Thư kí Lâm đi đến đỡ lấy cô.

- "Diệp tổng, chúng ta đi thôi."

Cô nhìn chằm chằm vào anh, cô vừa mới làm gì thế này, suýt chút nữa cô đã giết anh.

Mộc Nhiên cả thân run rẩy được anh ta đưa về khách sạn, Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đến bệnh viện.

Bệnh viện, Hắc Bạch Lam nghe tin thì đến ngay. Trong phòng, anh đang không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần dài của bộ âu phục, nửa người trên cởi trần để lộ ra thân người vạm vỡ, nơi cánh tay đang băng bó, phía ngoài nhướm một ít máu tươi.

- "Tên tiểu tử này, cậu làm gì mà bị như thế? Không phải xưa nay chưa ai đụng đến cậu được sao?"

Hàn Thiên Lãnh rót rượu ra ly, anh không trả lời anh ta mà uống một hơi hết ly rượu.

- "Tôi nói cậu đi xem tình hình của Mộc Nhiên, cậu xem thế nào rồi?"

Hắc Bạch Lam nhún vai:"Từ lúc găm cho cậu một viên này thì cô ấy về khách sạn nghỉ, đến giờ vẫn chư ra ngoài."

Hàn Thiên Lãnh gật đầu, Hắc Bạch Lam nói:"Cậu hôm nay là định cho cô ấy cái mạng này sao?"

- "Cuộc đời Hàn Thiên Lãnh tôi nợ cô ấy rất nhiều, mạng của tôi nếu cô ấy cần bất cứ khi nào tôi cũng có thể cho." Anh nói.

Hắc Bạch Lam im lặng, rót cho mình một ly rượu rồi cụm vào ly anh. Cứ thế hai người đàn ông uống hết cả mấy chai rượu.

Mộc Nhiên trở về khách sạn, cô lao ngay vào phòng tắm, để cho dòng nước lạnh lẽo xối lên người mình. Anh vừa rồi không sợ chết mà sẵn sàng cho cô mạng sống này.

Cô cảm động rồi sao? Không thể, anh làm nhiều điều sai trái với cô như vậy, chỉ có thế làm sao mà bỏ qua được chứ.

Nhưng cô sắp mềm lòng rồi, cô sợ mình sẽ tha thứ cho anh.

Mộc Nhiên đi ra ngoài gọi điện cho Lý Thiên Vỹ.

- "Thiên Vỹ, em suy nghĩ kĩ rồi, em không cần trả thù nữa, ngày mai em sẽ về nước."

Lý Thiên Vỹ cau mày:"Mộc Nhiên, em phải tốn bao nhiêu công sức mới có được ngày hôm nay, em nên nhớ hắn ta đã từng gây nhiều tổn thương cho em, em không thể dễ dàng bỏ qua như vậy."

- "Nhưng em mệt lắm, em cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi."

Lý Thiên Vỹ nói:"Em nghe anh, cứ ở đó, anh sẽ sắp xếp qua đó với em. Đừng dừng lại, kế hoạch chúng ta đã sắp xếp hết rồi."

- "Nhưng..." Cô nói

Lý Thiên Vỹ dịu giọng nói:"Chắc em mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi, tất cả sẽ qua, em phải giữ vững ý kiến của mình."

- "Hắn đã từng làm những gì em phải nhớ rõ, ngoan, ngủ một giấc đi." Anh ta nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Kế hoạch trả thù


Sáng hôm sau....

Hàn Thiên Lãnh được xuất viện, anh vừa đi vừa nói với thư kí Hoàng.

- "Xem thử Mộc Nhiên cô ấy đang muốn làm gì?"

Thư kí Hoàng nói:"Hàn tổng, Diệp tiểu thư đang cho người lôi kéo hết khách hàng ở chỗ ta, còn có một số hợp đồng chuẩn bị kí đều bị cô ấy mua chuộc rồi".

Hàn Thiên Lãnh ngồi vào trong xe:"Giúp cô ấy một tay, nhưng đừng để cô ấy biết."

- "Nhưng Hàn tổng, đó đều là khách hàng quen ở chỗ chúng ta..."

Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, nghỉ ngơi:"Cứ làm theo lời tôi đi, nếu cô ấy gặp khó khăn gì nhớ nhanh chóng giải quyết giúp cô ấy."

Thư kí Hoàng gật đầu rồi lái xe về công ty. Anh ngồi vào bàn làm việc của mình.

- "Hợp đồng giữ công ty chúng ta và công ty của cô ấy đâu?"

Thư kí Hoàng nói:"Hôm qua Diệp tiểu thư đã hủy rồi ạ, cô ấy nói là sẽ bồi thường."

- "Không cần đâu, anh đi làm việc của mình đi."

Thư kí Hoàng đi ra ngoài, anh khẽ nhấc tay lên nhưng cánh tay vẫn còn đau khiến anh cau mày lại.

Bên kia, thư kí Lâm đi vào.

- "Diệp tổng, các khách hàng bên Thịnh Hồng đã đồng ý về công ty chúng ta rồi, họ rấy dễ dàng chấp thuận."

Mộc Nhiên cau mày:"Dễ dàng chấp thuận sao?"

- "Phải." Thư kí Lâm nói.

Mộc Nhiên gật đầu:"Nếu vậy thì quá tốt rồi, làm việc cẩn thận, đừng để bên đó tra ra được."

- "Còn nữa, sắp tớp Thịnh Hồng tung ra sản phẩm mới phải không?" Cô hỏi.

Thư kí Hoàng gật đầu, Mộc Nhiên nói tiếp:"Điều tra địa chỉ của thiết kế thời trang bên đó, chúng ta gặp mặt nói chuyện một lát."

- "Vâng."

Đến chiều, người thiết kế thời trang bên công ty anh đồng ý gặp Mộc Nhiên, hai người hẹn nhau tại một quán cafe.

- "Chào Diệp tổng." Cô ta nói.

Mộc Nhiên mỉm cười:"Chúng ta đều biết nhau rồi, không cần giới thiệu nhiều, chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé."

- "Được, cô cứ nói đi." Cô ta gật đầu, nói.

Ngày hôm sau, trên dưới Thịnh Hồng đều đang tất bật chuẩn bị cho buổi công bố sản phẩm mới nhất. Các công ty cũng được mời tham dự, trong đó cũng có Mộc Nhiên.

Cô một thân váy màu hường đi vào, từ đầu cô đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn của mọi người. Những nhà báo nhanh chóng vây lấy cô.

- "Xin hỏi tiểu thư, cô là tổng tài của tập đoàn Top Fashion bên Pháp phải không ạ?"

Mộc Nhiên mỉm cười trước ống kính:"Phải, là tôi."

- "Vậy tại sao hai năm nay cô luôn giấu đi thân phận này?"

Mộc Nhiên vén tóc lên mang tai:"Tôi vốn là người gốc Trung Quốc, ba năm trước cuộc đời tôi gặp một ngã rẽ rất lớn, nếu không nhờ vào một người thì ngày hôm nay tôi đã không có mặt ở đây. Nên vì thế tôi cảm thấy mình chưa xứng được với người đó nên tôi giấu đi thân phận này, đợi một ngày phát triển hơn sẽ lộ diện."

- "Vậy xin hỏi Diệp tổng, người đó có phải là chồng sắp cưới của cô không?"

Hàn Thiên Lãnh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, tim anh như ngừng đập vì chờ đợi câu trả lời của cô.

Mộc Nhiên nhìn anh:"Phải, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi."

- "Vậy vị tiên sính đó là ai vậy ạ?"

Mộc Nhiên cười:"Hiện tại anh ấy đang ở Pháp, anh ấy là..."

- "Bà xã, em định giới thiệu anh sao?" Lúc này Lý Thiên Vỹ một thân âu phục màu xanh đi đến ôm lấy eo cô.

Mộc Nhiên bất ngờ nhìn anh...

Tim của Hàn Thiên Lãnh trùng xuống, thì ra hai người họ đã là một đôi. Anh cười chua xót, đến cuối cùng kẻ đáng thương nhất chính là anh.

- "Lý tiên sinh, thì ra là anh."

Hàn Thiên Lãnh xoay người bỏ đi, ánh mắt Mộc Nhiên vô tình hướng theo anh. Không biết vết thương của anh thế nào rồi?

Không hiểu sao cô bây giờ lai sợ anh hiểu lầm.

- "Quý vị, đã đến giờ nội đung chính của buổi lễ hôm nay được công bố."

MC lên nói và giới thiệu một sản phẩm mới với tiêu đề là "Trang phục mùa đông". Tiếng nhạc bật lên, những người mẫu bắt đầu bước đi uyển chuyển ra ngoài.

- "Sao trang phục lại có phần quen quen?"

- "Phải đó, không phải những trang phục này đều giống hàng chợ sao?"

- "Phải, nhìn xem, thật quen mắt."

Mọi người bắt đầu bàn tán, thư kí Hoàng cau mày vội đi đến nói nhỏ vào tai anh. Anh nhẹ giọng nói:"Đi tìm người thiết kế của chúng ta đến đây."

- "Vâng." Anh ta nói rồi quay người bước đi.

Thư kí Hoàng vội vàng đi đến:"Hàn tổng, người thiết kế của chúng ta mất tích rồi."

Anh cau mày, nếu như vậy thì...

Anh đứng dậy đi về phía sân khấu:"Xin lỗi quý vị, đều là do sơ suất của công ty tôi nên mới dẫn đến vấn đề này."

- "Sơ suất cái gì chứ? Đây rõ ràng là ăn cắp ý tưởng."

- "Phải, thật đáng khinh."

Các nhà báo, phóng viên vội chụp anh:"Hàn tổng, công ty anh ăn cắp ý tưởng thật sao?"

- "Việc này chả nhẽ anh không biết hay sao?"

- "Hàn tổng, anh có thể cho chúng tôi biết vì sao lần này anh lại quyết định ăn cắp ý tưởng của công ty khác không?"

Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ đứng phía dưới nhìn lên, mắt cô cụp xuống, nhìn thấy anh như vậy cô lại thấy xót, rốt cuộc là cô bị gì đây.

Bữa tiệc kết thúc trong sự hỗn loạn, chỗ xưởng may nghe tin đều hoảng sợ đến cứng người. Hàn Thiên Lãnh đi vào phòng làm việc.

- "Hàn tổng, tôi xin lỗi đã không điều tra kịp."

Hàn Thiên Lãnh xoa hai bên thái dương:"Ra ngoài đi."

Thư kí Hoàng vội vàng đi ra ngoài, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Khuôn mặt không có gì tức giận, cho dù cô có làm gì anh cũng sẽ không phản lại.

Trong một ngày, tin tức của Thịnh Hồng đã lan khắp thành phố, ngay cả ngoài nước. Tất cả hợp đồng đều bị hủy, phòng bộ phận một ngày không biết nhận bao nhiêu cuộc điện thoại.

Giá cổ phiếu của Thịnh hồng thì giảm mạnh, tụt dốc nhanh chóng. Uy tín của công ty anh đều bị hủy hoại trong một ngày.

Nhưng anh không quan tâm đến chuyện đó, vấn đề anh quan tâm là quan hệ giữa cô và Lý Thiên Vỹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Buổi họp báo


Hắc Bạch Lam ngồi ở bên công ty của mình xem tivi, đang là những tin tức của công ty Hàn Thiên Lãnh và tin tổng tài Top Fashion lộ diện có quan hệ cùng tổng tài Maison.

Anh ta cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thiên Lãnh.

- "Có chuyện gì?" Hàn Thiên Lãnh hỏi.

Hắc Bạch Lam đứng dậy:"Không định giải quyết những tin này sao?"

- "Điều cô ấy muốn không nên giải quyết".

Hắc Bạch Lam đi xuống tầng hầm lấy xe:"Hàn Thiên Lãnh, chả nhẽ cậu không phát hiện ra cô ấy không hề yêu cậu mà chỉ hận cậu, cậu đứng im nhìn công ty của cha mẹ cậu để lại sụp đổ dưới tay một người phụ nữ sao?"

Hàn Thiên Lãnh thở dài, sáu năm trước, nếu không có cô cho anh động lực vượt qua khó khăn thì công ty cha mẹ anh để lại đã mất từ lâu rồi, bây giờ sụp đổ dưới tay cô anh sẽ không có bất kì nửa lời ngăn cản.

- "Cúp máy đây." Hàn Thiên Lãnh nói rồi lấy chai rượu trong tủ ra, anh uống một hơi hết nửa chai rượu.

Hàn Thiên Lãnh nhìn lên bầu trời rộng lớn qua lớp kính, tất cả vẫn ở đó chỉ mỗi mình anh là không còn tồn tại trong mắt cô nữa.

Bên dưới, cả trăm phóng viên và nhà báo vây kín công ty anh, thư kí Hoàng cùng vệ sĩ và bảo vệ giải quyết không nổi. Hắc Bạch Lam lái xe đến, cố gắng chen chúc qua bọn họ để đi vào công ty.

- "Chết tiệt, mỗi lần như vậy là lại tìm đến rượu, cậu không sợ chết sao?"

Hàn Thiên Lãnh mở tiếp một chai rượu:"Nếu sợ chết tôi đã không uống."

Hắc Bạch Lam đi đến mở máy tính của anh ra:"Cậu xem giá cổ phiếu đang tụt dốc mạnh như vậy, nếu cậu không làm gì sẽ thật sự bị phá sản đấy."

- "Cô ấy muốn tôi thân bại danh liệt, như vậy thì cô ấy sẽ bỏ qua mọi thù hận".

Hắc Bạch Lam lạnh lùng đi về phía anh, vung tay đấm mạnh vào một bên má anh.

"Bụp" Hàn Thiên Lãnh quay mặt sang một bên, chai rượu trên tay rớt xuống sàn nhà.

- "Hàn Thiên Lãnh, cậu tỉnh táo lại cho tôi, vì một người phụ nữ mà cậu giày vò chính bản thân mình ba năm, cậu thấy như vậy thì sẽ kết thúc ân oán sao?"

Hàn Thiên Lãnh mơ màng nắm lấy cổ áo của Hắc Bạch Lam:"Chết tiệt, cậu dám đánh tôi."

Nói rồi anh vung tay đánh vào mặt anh ta, Hắc Bạch Lam đè anh xuống:"Nếu hôm nay cậu không sáng mắt ra thì tôi sẽ đánh chết cậu."

Nói rồi anh ta vung tay đấm thêm một cú vào mặt anh, Hàn Thiên Lãnh tức giận trả đòn quyết liệt. Hai người đàn ông đánh nhau đến thâm tím mặt mày mới chịu dừng lại, Hắc Bạch Lam nằm xuống ngay cạnh anh, cả hai thở hổn hển.

Ánh mắt anh dán chặt lên trần nhà.

- "Dậy đi, chúng ta đi giải quyết chuyện này."

Bên kia, Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ về khách sạn.

- "Em không ngờ anh lại qua đây."

Lý Thiên Vỹ gật đầu:"Vì không yên tâm về em."

Mộc Nhiên không nói gì nữa, cô ngồi xuống ghế sofa xem tivi, trên đó toàn những tin về anh, Hai tay cô nắm chặt lại.

- "Thiên Vỹ, như vậy là quá đủ rồi, ngày mai chúng ta trở về Pháp có được không?"

Lý Thiên Vỹ cau mày:"Anh đã nói là không được, Mộc Nhiên, em phải kiên định lên."

- "Nhưng anh ấy..." Cô còn nhớ như in khuôn mặt của anh lúc gặp phải tình huống đó, công ty anh sau lần này sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Lý Thiên Vỹ nắm nhẹ bả vai cô:"Mộc Nhiên, đợi hai tuần nữa, sau khi trả thù anh ta xong chúng ta sẽ quay về."

Mộc Nhiên gật đầu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cô ngủ quên lúc nào không hay biết.

Cô mơ một giấc mơ, mơ về cô và Hàn Thiên Lãnh vui đùa cùng đứa trẻ, anh trong giấc mơ ôn nhu và dịu dàng với cô như thế, cô thật sự quá yêu anh rồi, càng hận càng yêu.

Bỗng đứa nhỏ đó cứ chạy về phía trước, xa dần bọn họ.

- "Bảo bảo, con đừng đi, ở lại với mẹ." Cô khóc lóc gọi đứ nhỏ.

Đứa nhỏ nhìn cô:"Cha không thương con, không cho con ở lại, con phải đi."

- "Bảo bảo..."

Cô gọi đứa nhỏ rồi nhìn anh, nhưng chợt khuôn mặt của anh rất lạnh lùng.

- "Nó không được sống, phải chết, cả cô cũng phải chết."

Mộc Nhiên lắc đầu nguầy nguậy:"Không, đừng mà...tôi cầu xin anh..."

Hàn Thiên lãnh bóp chặt lấy cổ cô, Mộc Nhiên cố gắng giãy giụa.

- "Không.." Cô la lên, vội bật dậy.

Thì ra là một giấc mơ, giấc mơ quá đỗi chân thực. Đứa con của cô luôn trách cô vì sao không bảo vệ nó, vì sao cha nó lại ghét nó, ba năm cô thật sự sống không yên khi cứ nghĩ đến đứa nhỏ này.

Bên kia, Hắc Bạch Lam sai người tìm kiếm người thiết kế của anh rồi tiến hành mở cuộc họp báo.

Hàn Thiên Lãnh ngồi trên kia, bên dưới là tất cả phóng viên và nhà báo.

- "Hàn tổng, xin anh giải thích điều gì đi ạ."

Hàn Thiên Lãnh nói:"Thịnh Hồng xưa nay chưa bao giờ gặp phải chuyện này, ai cũng biết người thiết kế ở công ty tôi nổi tiếng đến thế nào, hơn nữa các sản phẩm trong công ty cũng chưa bao giờ có sự trùng lặp."

- "Nhưng đâu phải ai cũng không bao giờ mắc phải sai lầm, cũng giống như tôi, trước đây tôi mắc phải sai lầm rất lớn, một sai lầm không bao giờ sửa chữa được." Ánh mắt anh cụp xuống, đây là những lời anh muốn nói với cô.

- "Bộ sưu tập lần này cũng vậy, cũng giống như sai lầm của tôi, một khi gây ra sẽ không sửa được."

- "Vì thế tất cả lỗi Thịnh Hồng chúng tôi xin nhận, tiền bồi thường sẽ chi trả không thiếu một xu cho những công ty có thiết kế giống Thịnh Hồng."

Mọi người gật đầu, lấy được kết quả mong muốn, mọi người nhanh chóng ra về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Xảy ra tai nạn


Mộc Nhiên tắm xong mặc quần áo đi ra ngoài, Lý Thiên Vỹ thấy cô bước ra liền gấp máy tính lại, đưa cho cô một ly sữa.

- "Mộc Nhiên, dạo gần đây chứng đau đầu của em thế nào rồi? Lại đây uống ly sữa đi."

Mộc Nhiên gật đầu, cầm lấy ly sữa:"Anh đang làm việc sao?"

- "Không hẳn, lát nữa anh có việc ra ngoài, em nhớ đi ngủ sớm nhé."

Mộc Nhiên uống ly sữa:"Được."

Cô bật máy tính rồi lên mạng xem tình hình bên anh, nhìn gương mặt anh qua màn hình mà cô cau mày. Mặt của anh bị sao vậy? Tại sao lại giống như mới đánh nhau?.

Nghe những lời anh nói mà cô có chút xót, phải, anh nói đúng, anh đã làm một lỗi mà không bao giờ sửa được.

Đêm nay, một đêm trôi qua một cách thật yên bình đối với cô nhưng đối với anh lại trôi qua rất lâu.

Tiền bồi thường đã chi trả hết, hiện tại chỉ còn vấn đề giá cả cổ phiếu của công ty anh đang giảm mạnh.

Sáng hôm sau....

Hắc Bạch Lam đưa người thiết kế của công ty anh đang trốn bên Mỹ về, cô ta bị đưa vào phòng làm việc của anh.

- "Tiểu tử, tôi tóm được người rồi, xử lí cô ta cho tốt vào."

Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, cả đêm qua anh không ngủ được giờ có chút mệt, anh nói:"Không cần trốn nữa, tôi sẽ không làm gì đâu, chỉ cần cô kể ra tại sao lại làm như vậy."

Cô ta nước mắt ngắn dài nhìn anh:"Hàn tổng, tôi nhất thời ngu ngốc nên mới nghe theo lời nói của cô ta, tôi lúc đó thật sự đang gặp khó khăn nên mới làm vậy."

- "Cô ta của cô nói có phải là Mộc Nhiên."

Cô ta gật đầu:"Vâng, vâng ạ."

- "Về đi, từ giờ không cần làm việc ở đây nữa, yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cô."

Anh mở mắt ra nhìn Hắc Bạch Lam:"Xuống phòng kế toán chuyển lương cho cô ấy, gấp hai lần số lương bình thường."

Một thiết kế của tập đoàn lớn, lương cơ bản đã rất nhiều tiền, cô ta lại làm việc lâu năm ở đây thì số tiền nhận được đã rất cao, nay lại được gấp đôi.

- "Cậu bỏ qua vậy sao?" Hắc Bạch Lam nói.

Hàn Thiên Lãnh đi về tủ lấy một chai rượu ra:"

- "Ra ngoài đi, tôi muốn một mình."

Mộc Nhiên tỉnh dậy vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài, cả đêm hôm qua Lý Thiên Vỹ không về khách sạn, cô cau mày, trước nay anh chưa từng như vậy.

Cô bật tivi lên để theo dõi tin tức từ anh, sau buổi họp báo tin tức này cũng đã lắng xuống, nhưng tin tức của cô và Lý Thiên Vỹ lại càng nổi hơn.

Trong thân tâm của cô, Mộc Nhiên không hề muốn anh hiểu lầm mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi.

Bên kia, Hàn Thiên Lãnh nhìn chằm chằm vào dòng tin tức chói mắt ấy, nơi trái tim của anh đau tột cùng. Anh nghĩ mình nên từ bỏ rồi, để cho cô hạnh phúc cùng hắn ta, còn anh, anh sẽ im lặng chờ đợi những gì cô ban tặng.

Mộc Nhiên thay quần áo rồi ra ngoài, sắp tới vài nữa sẽ là một bữa tiệc quan trọng của công ty Maison, bữa tiệc được tỏ chức trên du thuyền nên cô cũng cần phụ giúp Lý Thiên Vỹ một số việc.

Thư kí Lâm đã ra ngoài cùng Lý Thiên Vỹ từ đêm qua đến giờ vẫn chưa quay về, không còn cách nào khác cô đành phải bắt taxi đến đó.

- "Mộc Nhiên..." Khi cô đang đứng ở bên đường thì Hàn Thiên Lãnh bước đến, ánh mắt anh đỏ hoe, người nồng nặc mùi rượu.

Mộc Nhiên thấy anh thì ngạc nhiên:"Anh? Tại sao anh lại ở đây."

Hàn Thiên Lãnh mỉm cười chua xót, thật ra anh đã biết cô ở khách sạn này từ lâu rồi, còn cả tin cô và Lý Thiên Vỹ chung phòng anh cũng biết. Nhưng bây giờ anh mới có can đảm đến nói chuyện với cô.

- "Mộc Nhiên, anh rất vui vì bây giờ em đã thay đổi." Anh nói, cô không còn yếu đuối như trước, anh nghĩ sau này cô và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa thì anh cũng yên tâm về cô.

Anh lại lần nữa mỉm cười chua xót, anh với vốn không liên quan gì nhau, chỉ là do suy nghĩ của anh thôi.

Mộc Nhiên nhìn anh, nơi lồng ngực có chút khó thở.

Hàn Thiên Lãnh bước đến, ôm nhẹ lấy cô.

- "Mộc Nhiên, cho anh ôm em một lát thôi, chỉ là một lát thôi, anh sẽ không cần thêm gì đâu."

Nơi hốc mắt cô dần nóng lên, anh vuốt nhẹ tóc cô:"Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ."

- "Hàn Thiên Lãnh, anh đừng như vậy, đây là giữa đường nếu bị phóng viên phát hiện..."

Hàn Thiên Lãnh ngắt lời cô:"Em sợ Lý Thiên Vỹ sẽ biết sao?"

Cô gật đầu:"Phải."

Anh tuyệt vọng....

Hàn Thiên Lãnh bất lực thả cô ra, đến cuối cùng cô vẫn không thuộc về anh. Anh cố chấp nói:"Nhưng nếu anh yêu em, anh muốn giữ em bên cạnh mình thì em sẽ thế nào?".

Mộc Nhiên lùi về sau:"Nếu anh thật sự làm như vậy, tôi sẽ chết trước mặt anh."

- "Mộc Nhiên, tại vì sao? Tại vì sao em vẫn còn hận anh đến như vậy, em vô tình lắm, em biết không?"

Mộc Nhiên ôm lấy ngực mình, cô sợ bản thân mình còn nói chuyện với anh nữa sẽ thật sự mềm lòng mất.

Cô nói:"Tôi vô tình? Anh thì làm sao? Hàn Thiên Lãnh, thời gian có thể thay đổi đi tất cả, chính thời gian ở cùng anh đã khiến tôi vô cùng hận anh, vì thế anh hãy buông tha cho tôi đi. Không phải từ đầu anh đã không muốn nhìn thấy tôi sao?"

Nói rồi cô mặc kệ đèn đỏ mà đi qua đường.

- "Mộc Nhiên..."

Lúc này phí trước có một chiếc xe chở hàng đang đi đến, Hàn Thiên Lãnh hoảng sợ lao đến đẩy cô sang một bên.

- "Cẩn thận." Đấy là hai từ cuối cô nghe được sau khi lau nước mắt.

"Rầm" Một tiếng động vang lên nhanh chóng thu hút mọi người.

Cô tiếp đất đau đớn, đến lúc quay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô tim cô đau đớn đến rỉ máu.

Anh đang nằm đó.....

Im lặng nằm đó, cô thấy khóe miệng anh nâng lên nhè nhẹ, như thể đây là điều rất mãn nguyện

Một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ cơ thể anh, cô bất lực chạy đến.

- "Không..không thể..."

Tại sao vậy? Tại sao anh lại ngốc nghếch đến như thế. Cô đưa tay ôm lấy đầu anh.

- "Lãnh, anh đừng làm em sợ...." Nước mắt cô rơi lả chả.

Người đàn ông này vẫn im lặng, mắt nhắm nghiền lấy. Cô nhìn những người xung quanh.

- "Mau....cầu xin mọi người hãy cứu lấy anh ấy..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Cuộc trò chuyện bí ẩn


Hàn Thiên Lãnh được đưa đến bệnh viện, Hắc Bạch Lam và thư kí Hoàng đi đến.

- "Cậu làm việc kiểu gì, hắn ta ra ngoài cậu lại không đi theo." Hắc Bạch Lam trách cứ thư kí Hoàng.

Thư kí Hoàng nói:"Xin lỗi Hắc thiếu gia, do tôi đang bận nhiều việc quá nên không chú ý."

Họ thấy Mộc Nhiên đang ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu, Hắc Bạch Lam đi đến.

- "Lần này em lại lại làm gì cậu ấy?"

Mộc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta:"Em...hức...anh ấy là vì cứu em nên..."

Hắc Bạch Lam nhìn thư kí Hoàng:"Đưa Diệp tiểu thư về đi."

Mộc Nhiên lắc đầu:"Không, em muốn ở lại xem anh ấy như thế nào rồi em sẽ đi..."

Hắc Bạch Lam quát:"Đây không phải những gì do em gây ra sao? Nếu còn muốn trả thù cậu ta thì em về đi, về mà làm thêm một kế hoạch hoàn chỉnh vào, ở đây đã có mọi người lo rồi."

Mộc Nhiên giây phút này cô cảm thấy trong lòng mình chẳng còn thù hận gì đối với anh nữa, cô chỉ thấy tim mình rất đau và mệt mỏi.

Nếu như cô không về lại nơi lại thì đã không gặp lại anh...

Nếu như ngay từ đầu cô dẹp ngay ý định trả thù thì anh đã không bị như vậy...

Tại sao khi nhìn thấy anh nằm bất động ở đó cô lại thấy tuyệt vọng, như thể nếu anh thật sự đi rồi thì mạng cô cũng không còn vậy.

- "Tôi nói cậu đưa Diệp tiểu thư về." Hắc Bạch Lam nhắc lại.

Thư kí Hoàng vội nói:"Diệp tiểu thư, mời cô."

Mộc Nhiên nhìn căn phòng đang đóng kín kia mà mắt càng đỏ hoe, cô bước từng bước vô hồn ra khỏi bệnh viện.

Một y tá đi ra, Hắc Bạch Lam hỏi:"Tình hình thế nào rồi?"

- "Hắc thiếu gia, Hàn thiếu gia đang mất nhiều máu, bây giờ tôi phải đi lấy thêm máu ngay."

Hắc Bạch Lam tránh đường cho cô ta đi.

Mộc Nhiên về đến khách sạn thì Lý Thiên Vỹ đã quay lại:"Mộc Nhiên, em sao vậy, sao quần áo lại dính nhiều máu đến thế."

Mộc Nhiên nhìn máu dính đầy trên quần áo mình, cô nắm lấy cánh tay của Lý Thiên Vỹ:"Thiên Vỹ, là máu, là máu của anh ấy, anh ấy vì cứu em nên mới xảy ra chuyện. Em phải làm sao đây? Em mệt mỏi quá."

Lý Thiên Vỹ vỗ vai cô:"Ngoan, đừng sợ, em mau vào thay quần áo rồi chúng ta cùng nói chuyện sau."

Trong một căn phòng kín bưng, một người đàn ông bí ẩn quay lưng lại, nhìn bóng lưng có chút quen thuộc. Khói thuốc bay lượn lờ trong không trung.

- "Đây là thời gian thích hợp nhất để ra tay". Anh ta nói chuyện điện thoại.

- "..."

- "Hắc Bạch Lam cũng không bằng Hàn Thiên Lãnh, hắn ta còn có thể đối phó được thì Hắc Bạch Lam là cái thá gì"

- "..."

- "Tôi muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc. Tôi không chờ được nữa rồi tôi muốn hắn ta phải thân bại danh liệt".

Một cuộc nói chuyện bí ẩn kết thúc, người đàn ông dụi điếu thuốc rồi bước đi ra ngoài.

Bệnh viện...

Sau khi chờ đợi cả năm tiếng đồng hồ thì Hàn Thiên Lãnh mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, phần đầu anh đang quấn một lớp băng gạc màu trắng.

Hắc Bạch Lam nhìn vị bác sĩ:"Thế nào rồi?"

- "Hắc thiếu gia, phần đầu của Hàn thiếu gia bị va đập nhẹ, cũng may không bị gì, đợi sau khi ngài ấy tỉnh dậy mới có thể theo dõi tiếp được."

Hắc Bạch Lam nhìn ông ta:"Các người làm ăn cho đang hoàng vào."

-" Vâng." Vị bác sĩ nói.

Bên kia, Mộc Nhiên không biết Lý Thiên Vỹ đi đâu, cô nhanh chóng thay quần áo đến bệnh viện.

- "Anh ấy như thế nào rồi?" Cô nắm lấy tay anh hỏi.

Hắc Bạch Lam nhìn anh đang nằm trên giường:"Em vào trong đi."

Mộc Nhiên bước vào trong, cô đóng cửa lại rồi đi đến cạnh giường anh, cô đưa tay sờ nhẹ lên mặt anh.

Một giọt nước mắt lăn xuống má cô, Mộc Nhiên nhẹ giọng nói.

- "Em nghĩ bản thân mình đã mềm lòng rồi."

- "Em vô dụng quá phải không? Trước đây, em cứ nghĩ mình sẽ trả thù được anh đến sống không được, chết không yên, nhưng từ giây phút anh nói anh sẵn sàng cho em mạng sống này thì em thật sự mềm lòng rồi."

- "Nhưng....Giữa chúng ta, ngăn cách một đứa nhỏ, em thật sự không thể..."

- "Không thể sống cùng anh trong những ngày tiếp theo..."

- "Lãnh, anh tỉnh dậy đi, nếu anh tỉnh dậy em hứa sẽ bỏ qua những thù hận này, từ nay chúng ta sẽ không ai gặp ai nữa."

- "Anh có nghe thấy em nói không?"

Cô cứ thế ngồi nói chuyện một mình với anh, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.

Hắc Bạch Lam đứng bên ngoài thở dài, lúc này thư kí Hoàng đi đến:"Hắc thiếu gia, có công ty đang thừa cơ hội này để thu mua Thịnh Hồng."

Anh ta cau mày:"Chắc chắn ngay từ đầu tên này đã nhằm vào Hàn Thiên Lãnh, chúng ta tạm thời cứ im lặng đã, mượn cơ hội này chúng ta sẽ tương kế tựu kế với hắn."

Mộc Nhiên ngồi bên cạnh anh một lúc, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

- "Anh có lòng tự trọng không? Cút đi." Bên ngoài có chút lớn tiếng làm cô tỉnh giấc.

- "Tất nhiên là tôi sẽ đi, nhưng tôi đến để đón người, đón xong tôi sẽ đi." Là giọng nói của Lý Thiên Vỹ.

Mộc Nhiên cau mày, đứng dậy đi ra ngoài:"Thiên Vỹ?"

- "Mộc Nhiên, chúng ta về thôi." Lý Thiên Vỹ thấy cô liền nói.

Hắc Bạch Lam nhìn cô:"Em nhanh chóng về đi, nếu còn qua lại với hắn thì em đừng để cho Hàn Thiên Lãnh ôm hi vọng gì."

Nói rồi anh ta lạnh lùng bước vào trong đóng cửa lại. Mộc Nhiên nhìn Lý Thiên Vỹ.

- "Em..."

Lý Thiên Vỹ cau mày:"Mộc Nhiên, bây giờ không phải là thời gian để em thương xót hắn, đây là lúc thích hợp nhất để em thực hiện kế hoạch trả thù một cách chót lọt."

- "Không, em không muốn trả thù nữa, em muốn quay lại Pháp, ngay ngày mai."

Lý Thiên Vỹ ôm lấy cô:"Ngoan, chúng ta tạm thời về lại khách sạn đã."

Mọc Nhiên nhích ra khỏi người anh, cô nói:"Em muốn ở lại bên cạnh anh ấy đến lúc anh ấy tỉnh."

- "Không thể." Lý Thiên Vỹ nói.

Mộc Nhiên quay người bước vào trong, Lý Thiên Vỹ giơ tay lên, dùng lực đánh vào gáy cô.

Mộc Nhiên cảm nhận được cơn đau dữ dội rồi ngất lịm đi, Lý Thiên Vỹ bế phốc cô lên ra khỏi bệnh viện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Người đàn ông bí ẩn - Vương Hùng


Sáng hôm sau....

Hàn Thiên Lãnh từ từ mở mắt ra, phần đầu đau nhức rõ rệt, trước mắt anh là một gam màu trắng toát của bệnh viện. Anh nhìn xung quanh căn phòng, đêm qua anh rõ ràng nghe thấy giọng nói và tiếng khóc của Mộc Nhiên, sao bây giờ trong phòng lại không có ai?

- "Tỉnh?" Hắc Bạch Lam đi vào, trên tay đang cầm một số giấy tờ.

Anh ta ấn chiếc chuông phía đầu giường, một vị bác sĩ và y tá nhanh chóng xuất hiện.

Anh được đưa đi làm một số xét nghiệm và chụp phim, đến gần trưa mới về lại phòng.

- "Cô ấy...Mộc Nhiên ngày hôm qua không đến đây sao?"

Hắc Bạch Lam ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt ấy rõ ràng là đang rất mong chờ, anh ta gật đầu.

- "Ừ, cô ấy có đến."

Hàn Thiên Lãnh vui mừng:"Vậy cô ấy đi đâu rồi?"

Động tác của Hắc Bạch Lam khựng lại, anh phải nói thế nào đây. Anh ta nhẹ giọng.

- "Cô ấy đến rồi rời đi, trông rất vội."

Hàn Thiên Lãnh thất vọng nhìn ra cửa sổ, đến rồi rời đi luôn sao? Vậy những lời nói tối qua anh nghe được là mơ hay thật.

- "Hàn Thiên lãnh, có một người đang nhằm vào cậu đấy. Chờ ngày cậu chết để hớt đi cái công ty này, nhưng hắn ta là ai người của chúng ta vẫn chưa tra ra được."

Hàn Thiên Lãnh đứng dậy nói:"Không phải Mộc Nhiên muốn tôi như vậy sao?"

- "Lần này không phải cô ấy, tuy không có chứng cứ chính xác nhưng tôi khẳng định như vậy. Hành tung của người này bí ẩn hơn cô ấy rất nhiều, và thủ đoạn còn hơn cả chúng ta."

Hàn Thiên Lãnh mở tủ lấy ra bộ âu phục của mình:"Vậy thì về giải quyết thôi."

- "Khoan đã, cậu có vấn đề sao, mới vào viện ngày hôm qua, hôm nay tỉnh lại liền đòi xuất viện, cậu nên nhớ cậu là con người, cũng cần nghỉ ngơi."

Lúc này một cô y tá đi vào:"Hắc thiếu gia, đã có kết quả kiểm tra rồi."

Hàn Thiên Lãnh đi đến giật lấy tờ giấy rồi cất đi:"Tôi muốn xuất viện."

- "Không thể." Hắc Bạch Lam nói.

Hàn Thiên Lãnh cầm lấy cây súng ngắn:"Tôi không có thời gian để uổng phí ở trong đây."

- "Chết tiệt, được, cho cậu xuất viện. Xuất viện rồi cậu phải làm việc ngày đêm giải quyết hết tất cả, tôi muốn xem cậu sẽ chết kiểu gì." Anh ta tức giận nói.

Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đi vào thay âu phục rồi ra ngoài, cơ thể bị trầy xước nhẹ không đáng ngại, phần đầu cũng không nghiêm trọng.

Bên cạnh Hắc Bạch Lam đang bấm máy tính, từng tiếng lách cách vang lên từ bàn phím. Hàn Thiên Lãnh nằm dựa đầu ra sau nghỉ ngơi.

- "Mộc Nhiên hôm nay không ra ngoài sao?"

Hắc Bạch Lam gõ vài cái rồi nói:"Cô ấy vẫn luôn trong khách sạn từ tối qua."

Một lúc sau...

- "Có phát hiện mới." Anh ta nói.

Hàn Thiên Lãnh mở mắt ra nhìn vào màn hình máy tính:"Hắn ta từng ra vào khách sạn chỗ Mộc Nhiên ở."

- "Vậy cô ấy có bị gặp nguy hiểm không?" Hàn Thiên Lãnh hỏi.

Hắc Bạch Lam cau mày:"Nhưng hai người này chưa từng gặp nhau thân mật, không camera nào ghi lại được, vậy có nghĩa là người thu mua công ty cậu có quan hệ với một người đang ở trong hách sạn này."

- "Tôi nghĩ là Lý Thiên Vỹ."

Hắc Bạch Lam gật đầu:"Chính xác, nếu vậy tôi nghĩ Mộc Nhiên bị hắn ta lợi dụng rồi."

- "Chết tiệt. Hắn ta dám." Hàn Thiên Lãnh tức giận nói.

Hắc Bạch Lam cau mày:"Nhưng hắn ta rốt cuộc là ai? Có thú oán gì với cậu? Tại sao hành tung lại bí ẩn đến vậy? và còn có quan hệ gì với Lý Thiên Vỹ."

Hàn Thiên Lãnh nói:"Về công ty rồi nói tiếp, kiểm tra ở trên xe cẩn thận có máy nghe lén."

- Được" Hắc Bạch Lam nói.

Khách sạn....

Mộc Nhiên vẫn còn đang ngủ trên giường, không chính xác là ngủ mà là cô đang bất tỉnh. Lý Thiên Vỹ nhìn cô một lượt rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.

Anh ta đi đến một quán cafe, gọi một ly nước rồi ngồi chờ đợi.

- "Tiên sinh, nước của ngài." Một người đàn ông đưa ly nước cho anh, bên trong ly nước có tờ giấy màu trắng.

Lý Thiên Vỹ cau mày, anh mở tờ giấy ra "Có người theo dõi anh, lần sau làm việc cẩn thận."

Đọc xong anh ta bỏ lại tờ giấy vào ly nước rồi khuấy đều cho mực trôi đi. Lý Thiên Vỹ cười lạnh rồi gọi điện cho thư kí Lâm.

- "Đến quán cafe gần khách sạn đi."

- "Vâng" Thư kí Lâm nói rồi tắt máy.

Bên kia, Hắc Bạch Lam nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính:"Không lẽ suy đoán của chúng ta sai sao? Hắn ta rõ ràng không có quan hệ với Lý Thiên Vỹ."

Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Nếu đã vậy thì chuyện này càng dễ giải quyết hơn."

"Cách" Hắc Bạch Lam dừng lại đoạn ghi hình lúc phục vụ mang nước ra cho anh ta.

- "Tên này có vẻ không bình thường." Hắc Bạch Lam nói.

Chiếc mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt của hắn, nhìn dáng người này....

Hàn Thiên lãnh cau mày:"Là Vương Hùng?"

- "Vương Hùng? Không phải hắn ta chết rồi sao?" Hắc Bạch Lam hỏi.

Hàn Thiên Lãnh nói:"Phải, chính là hắn, hắn chưa chết. Hắn và Lý Thiên Vỹ là vì hận tôi và muốn chiếm tài sản này, nếu vậy người gặp nguy hiểm nhất là Mộc Nhiên."

Hàn Thiên Lãnh đứng dậy, Hắc bạch Lam nói:"Cậu muốn đi đâu."

- "Tôi cần phải đi cứu cô ấy, cô ấy sẽ gặp phải nguy hiểm."

Hắc Bạch Lam ngăn cản:"Giờ không thể, nếu cậu đến cứu cô ấy bây giờ thì cậu sẽ gặp phải nguy hiểm và cả cô ấy. Lý Thiên Vỹ và Vương Hùng không dám làm hại cô ấy đâu, yên tâm đi."

Hàn Thiên Lãnh đấm mạnh vào tường:"Chết tiệt, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, cậu muốn tôi phát điên sao?"

Hắc Bạch Lam nói:"Bình tĩnh lại đã, cậu không thấy có gì khả nghi sao? Tại sao những lần trước chúng ta đều không tra ra được người bí ẩn đó là Vương Hùng, nhưng bây giờ hắn lại cố tình xuất hiện trước mặt chúng ta."

- "Hắn chính thức khiêu chiến với tôi?" Hàn Thiên Lãnh nói.

Hắc Bạch Lam cau mày, Hàn Thiên Lãnh hỏi tiếp:"Vương Hùng hận tôi chuyện gì thì đã rõ, nhưng còn Lý Thiên Vỹ, hắn muốn trả thù tôi vì Mộc Nhiên sao?"

- "Không thể là như vậy." Hắc Bạch Lam nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Bắt đầu


Mộc Nhiên tỉnh dậy cảm thấy sau gáy mình ê ẩm một khoảng, cô bây giờ muốn biết ngay tình hình của anh thế nào rồi? Anh đã tỉnh hay chưa? Có bị đau đầy hay gì không?

Cô đi đến mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa lại, không thể mở ra được.

- "Thiên Vỹ, anh làm gì vậy? Mau mở cửa cho em." Cô đập cửa.

Nhưng bên ngoài không có ai, cô lo lắng đi về phía điện thoại. Cô cầm sợi dây đã bị cắt đứt, tại sao anh lại làm như vậy.

Cô không thể nào liên lạc với mọi người để hỏi tình hình của anh, hai mắt cô nóng dần lên, tại sao Lý Thiên Vỹ ngày càng ích kỉ như thế. Cô biết mình thật sự có lỗi với anh vì vẫn còn tình cảm với Hàn Thiên Lãnh, nhưng anh không thể đối xử với cô như vậy được.

Mộc Nhiên tuyệt vọng ngồi thụp xuống mặt đất, cô phải làm sao đây? Làm sao mới có thể biết được anh đã tỉnh và sức khỏe anh như thế nào rồi.

Bên kia, Vương Hùng và Lý Thiên Vỹ đnag ngồi cùng nhau trong một căn phòng.

- "Tôi muốn chuyện này nhanh lên, tôi không thể chờ đợi được nữa rồi. Con đàn bà bên cạnh cậu đến lúc có tác dụng rồi."

Lý Thiên Vỹ đập tay xuống bàn:"Ngay từ đầu nguyên tắc hợp tác của chúng ta không liên quan đến cô ấy, nếu anh dám làm hại đến cô ấy thì đừng trách Lý Thiên Vỹ tôi."

- "Vì một người đàn bà mà mềm lòng, hèn hạ."

Lý Thiên Vỹ cười khinh miệt:"Không phải anh cũng vì người đàn bà Diệp Mộc Vân mà trả thù hay sao? Hèn hạ là anh đấy."

Nói rồi Lý Thiên Vỹ đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Anh ta lái xe về khách sạn, mở cửa ra nhìn thấy Mộc Nhiên đang ngồi dưới đất ôm mặt khóc mà anh thương xót.

- "Mộc Nhiên, em sao vậy?"

Mộc Nhiên nhìn anh:"Thiên Vỹ, Lãnh....em muốn biết anh ấy thế nào rồi."

- "Mộc Nhiên, em bỏ qua cho hắn ta rồi sao?"

Mộc Nhiên gật đầu:"Em không hận anh ấy nữa, em không muốn hận nữa."

- "Vạy em sẽ quay về bên cạnh hắn ta sao? Còn anh thì sao? Em bỏ mặc anh thật sao?"

Mộc Nhiên khóc nấc lên:"Em...em không biết, em chỉ muốn gặp anh ấy..."

- "Rất muốn gặp..." Cô nói.

Lý Thiên Vỹ đi đến:"Mộc Nhiên, sau ngày mai chúng ta sẽ trở lại Pháp, em bỏ ngay suy nghĩ vừa rồi đi."

- "Em không có ý định quay trở về bên cạnh anh ấy, chỉ là em không còn hận anh ấy nữa thôi. Em muốn gặp anh ấy ngay bây giờ."

Lý Thiên Vỹ vuốt tóc cô:"Nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai sẽ vất vả cho tất cả chúng ta."

Anh dùng lực làm cô ngất đi lần nữa. Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường.

Hàn Thiên Lãnh đứng bên cửa sổ, ngày mai sẽ là một ngày quyết định Mộc Nhiên có còn là của anh hay không?

Phía sau Hắc Bạch Lam đang nhìn vào máy tính:"Mọi thứ đã bố trí sẵn sàng, chỉ là trên du thuyền của Lý Thiên Vỹ, người của chúng ta không thể trà trộn vào được."

- "Mọi chuyện còn lại tôi lo được, yên tâm."

Một đêm trôi qua thật lâu đối với mỗi người.

Sáng ngày hôm sau, một chiếc du thuyền to lớn được đỗ lại ở cạnh biển. Maison tổ chức một buổi tiệc ra mắt sản phẩm và giao lưu giữa các công ty.

Từ sáng đã có cả ngần nhân viên bày trí nơi này, du thuyền rất lớn và sang trọng, phục vụ cho tất cả các nhu cầu như nơi khiêu vũ, phòng riêng dành cho khách, và các hoạt động giải trí khác.

Tất nhiên Maison đầu tư rất lớn vào buổi tiệc ngày hôm nay.

Mộc Nhiên tỉnh dậy, Lý Thiên Vỹ đã âu phục chỉnh tề đứng ở cửa sổ, anh hôm nay có vẻ khác mọi ngày.

- "Em tỉnh rồi?" Lý Thiên Vỹ hỏi.

Mộc Nhiên cau mày:"Anh?"

Lý Thiên Vỹ nhìn cô:"Em muốn gặp Hàn Thiên Lãnh?"

Mộc Nhiên cắn môi, cô biết mình có lỗi với anh, phụ lại chân tình anh dành cho mình.

Lý Thiên Vỹ nói:"Em thay bộ này ra đi rồi chúng ta đi trang điểm, hoom nay là ngày tổ chức buổi tiệc trên du thuyền, đến đó em sẽ được gặp Hàn Thiên Lãnh."

Mộc Nhiên quên mất ngày hôm nay là ngày tổ chức buổi lễ, cô đáng lí ra phải có mặt để giúp đỡ anh vài chuyện.

Nhưng khi nghe đến có mặt của Hàn Thiên Lãnh thì cô lại bỏ qua suy nghĩ đó, cô khẽ hỏi:"Em sẽ được gặp anh ấy sao?"

- "Phải."

Mộc Nhiên nhanh chóng xuống giường thay bộ váy này vào.

Bên kia, Hàn Thiên Lãnh một thân âu phục màu đen đi đến, Hắc Bạch Lam nói:"Mọi chuyện tôi đã giúp hết sức, còn lại phụ thuộc vào cậu."

Hàn Thiên Lãnh nói:"Việc thu mua công ty của tôi, bên đó làm thế nào rồi?"

- "Rất nhanh gọn, đúng là có kế hoạch từ trước nên mới có thể nhanh như vậy."

Hàn Thiên Lãnh cười lạnh rồi đi ra ngoài.

Bến cảng, cả trăm chiếc xe sang trọng đỗ lại, những người có máu mặt bước lên du thuyền. Hàn Thiên lãnh lạnh lùng bước vào.

- "Xin tiên sính bỏ lại những vật có thể liên lạc được."

Hàn Thiên Lãnh đặt chiếc điện thoại xuống, một nhân viên nam cầm chiếc máy kiểm tra người anh từ trên xuống dưới.

Đến giờ, chiếc du thuyền dần dần di chuyển, cánh cửa đóng sầm lại, bắt đầu cho một trận chiến đấu đá ngầm. Mỗi người mỗi tâm trạng, mỗi người mỗi âm mưu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Bữa tiệc


Chiếc du thuyền ra đến giữa biển lớn rộng mênh mông, một số người trên tay cầm rượu vang đứng ở bên ngoài hóng gió biển và ngắm những chú chim bay lượn trên trời.

Hàn Thiên Lãnh bước vào trong, anh nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của Mộc Nhiên, nhưng không thấy cô.

- "Kính thưa quý vị, chúng ta hãy cùng dành một ít thời gian để nói về buổi lễ trọng đại ngày hôm nay của tập đoàn Maison."

Một MC lên nói với mọi người, tất cả nhanh chóng tập trung dưới sân khấu. Lúc này Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ xuất hiện sau bức màn màu đỏ, trông hai người thật trai tài gái sắc.

"Bốp..bốp..bốp.." Mọi người vỗ tay vì sự xuất hiện của cặp đôi này, Hàn Thiên Lãnh cau mày, anh đang nghĩ cách nhanh chóng để tiếp cận được cô.

- "Chào mọi người, tôi rất vui vì hôm nay mọi người nhận lời tham gia đông đủ bữa tiệc rượu này." Lý Thiên Vỹ nói. Anh ta nhìn sang Mộc Nhiên.

- "Hôm nay cũng có sự hiện diện của cô ấy - vị hôn thê của tôi." Lý Thiên Vỹ ôm nhẹ lấy cô, Mộc Nhiên nhìn xuống bên dưới.

Bốn mắt vô tình chạm nhau, anh không sao rồi? Cũng may anh không sao, nhưng nhìn ánh mắt của anh lại chứa rất nhiều nỗi buồn, tại sao vậy?

Cô khẽ nhích ra khỏi người Lý Thiên Vỹ, ánh mắt dán chặt vào người Hàn Thiên Lãnh.

Hàn Thiên Lãnh cầm lấy ly rượu đi ra chỗ khác, anh nhìn xung quanh, mọi thứ đều sắp xếp bình thường, không có gì khả nghi.

Lý Thiên Vỹ bắt đầu nói về bộ trang phục, sau đó là màn khiêu vũ.

Mộc Nhiên ra bên ngoài tìm anh, Hàn Thiên Lãnh đứng sau góc khuất dựa người vào bức tường.

- "Tìm anh sao?" Anh hỏi.

Mộc Nhiên bất ngờ nhìn anh:"Ưm..vâng, tìm anh."

Hàn Thiên Lãnh xoay người đặt cô dựa vào bức tường, tay anh chống ra phía sau cô:"Lát nữa sẽ có một chiếc trực thăng đến, đến lúc đó em hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này."

- "Tại vì sao em phải nghe anh?"

Hàn Thiên Lãnh lắc nhẹ ly rượu:"Vì an nguy của em, em nhất định phải nghe anh."

- "Anh buông em ra đã."

Hàn Thiên Lãnh nhìn vào mắt cô:"Mộc Nhiên, đêm hôm trước khi anh vẫn còn hôn mê, anh có nghe thấy giọng em."

Mộc Nhiên quay mặt sang một bên.

- "Em nói em đồng ý bỏ qua thù hận giữa chúng ta."

Mộc Nhiên nắm nhẹ tay lại:"Vốn định tìm anh hỏi thăm xem anh đã khỏe chưa? Nhưng trông anh có vẻ đã tốt hơn rồi, tem đi đây."

Hàn Thiên Lãnh nắm lấy cổ tay cô:"Nói anh nghe, nếu em bỏ qua thù hận này đã là món quà quý giá nhất đối với anh rồi, anh sẽ không cần điều gì thêm."

- "Anh sẽ không ép buộc em bên cạnh anh nữa, chỉ cần lát nữa em đồng ý rời đi, từ này em muốn chúng ta không còn quan hệ thì chính là không còn quan hệ."

Mộc Nhiên nhìn anh:"Phải, em đã bỏ qua thù hận này rồi. Hàn Thiên Lãnh, anh thật sự làm em mềm lòng rồi."

Hốc mắt cô dần nóng lên:"Mềm lòng từ lúc chính tay em cầm súng bắn anh một viên đạn, nhưng em lại rất sợ, sợ đứa nhỏ..."

Anh ôm lấy cô:"Đừng nói nữa."

Tim anh rất nhói khi thấy nước mắt cô rơi như vậy, nhìn cô khóc nghẹn khi nhắc đến đứa con của họ.

- "Mộc Nhiên, chưa nói với anh lời nào em đã ra đây sao?" Lý Thiên Vỹ đi đến, cố tình kéo cô ra khỏi ngực anh.

Mộc Nhiên bất ngờ thoát khỏi lồng ngực ấm áp đó.

- "Đi thôi, chúng ta vào trong."

Lý Thiên Vỹ nói rồi kéo cô vào trong, Hàn Thiên Lãnh cau mày vội đi theo cô, Hắc Bạch Lam chết tiệt, tại sao đến giờ này vẫn chưa đến.

Lý Thiên Vỹ nhìn Mộc Nhiên, anh đưa tay lau đi nước mắt cho cô:"Nín đi."

Anh vòng tay lên hông cô, tay kia đan nhẹ tay cô:"Chúng ta cùng nhau khiêu vũ."

Mộc Nhiên cố gắng bước theo từng bước của anh, cô cảm nhận được Lý Thiên Vỹ hôm nay khác quá.

Hàn Thiên Lãnh luôn đứng bên cạnh theo dõi cô.

"Đoàng" Lúc này trong du thuyền vang lên một tiếng súng lớn. Hàn Thiên Lãnh cau mày quay người lại, phía sau lúc này một người mặc vest đen đang định đánh lén anh.

Hàn Thiên Lãnh xoay người lại rồi đá hắn ta một cước, một vài người đứng gần đó vội chạy đi.

- "A..." Một người la lên rồi chạy đi.

Tên kia thân thủ yếu nên nhanh chóng bị ánh hạ gục, Mộc Nhiên buông tay ra khỏi Lý Thiên Vỹ:"Lãnh..."

Lý Thiên Vỹ kéo lấy tay cô:"Đi thôi."

- "Lãnh.." Cô gọi tên anh, Mộc Nhiên bị Lý Thiên Vỹ kéo đi vào một chỗ khác.

Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng bước theo:"Mộc Nhiên."

Hai tên tiếp theo chặn đường anh lại, hai người đang cầm hai con dao nhỏ. Một tên giơ tay định đâm vào người anh, Hàn Thiên Lãnh nghiêng người tránh đi.

"Xoẹt" Nhân lúc không chú ý khiến cho một tên có cơ hội cắt vào bắp tay anh, một ít máu nhướm ra khỏi âu phục.

Hàn Thiên Lãnh cau mày, anh dùng sức hạ gục hai tên này.

Bên ngoài, mọi người hoảng sợ đứng cạnh nhau.

"Đoàng" Lúc này, Vương Hùng xuất hiện bắn một phát súng chỉ thiên.

- "A.." Mọi người lo sợ la lên.

Vương Hùng chỉ súng vào chỗ mọi người đứng:"Mời đông thế này nếu chết chung thì thật vui, Hàn Thiên Lãnh sẽ không sợ cô đơn rồi."

- "Xin tha cho chúng tôi."

- "Xin ngài tha cho chúng tôi."

Vương Hùng quát:"Câm miệng, số của các người đã định sẵn là phải chết, mặc dù không làm gì cả. Hahahaha."

Hắn cười điên cuồng nhìn những con mồi đang sợ hãi ở đó.

"Đoàng" Một viên đạn vô tình của hắn găm vào một người đàn ông kia.

- "Hự" Hắn ta la lên một tiếng rồi nắm ở đó, nhanh chóng một dòng máu đỏ thẫm chảy ra.

- "Xin ngài tha cho chúng tôi."

Vương Hùng nghiến răng nói:"Tất cả câm miệng lại, chúng mày thoát không nổi đâu, ngồi xuống chờ chết đi. Hahaha."

Hắn ta cười như điên rồi bước vào trong.

Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đi theo Lý Thiên Vỹ:"Mộc Nhiên."

Chết tiệt, vì hai tên vừa rồi mà anh bị mất dấu rồi, nơi cánh tay nhướm máu của anh chúng chỗ viên đạn nên càng nặng hơn.

Lý Thiên Vỹ kéo Mộc Nhiên ra khỏi nơi này, họ đứng bên ngoài boong tàu, cơn gió biển lạnh lẽo quét qua thân hình mảnh mai khiến Mộc Nhiên run nhẹ.

Cô hoảng sợ gọi tên anh:"Lãnh.."

- "Thiên Vỹ, anh làm gì vậy, mau thả em ra. Em đau quá."

Lý Thiên Vỹ nhìn cô:"Đau sao? Lát nữa em còn thấy đau hơn kìa, nhưng sẽ không đau về thể xác đâu."

Mộc Nhiên hoảng sợ nhìn anh, cố gắng vùng vẫy ra khỏi anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Nhận ra


- "Anh muốn làm gì?" Mộc Nhiên hỏi Lý Thiên Vỹ.

Lúc này Hàn Thiên Lãnh cũng đã tìm được đến chỗ cô:"Mộc Nhiên."

Mộc Nhiên quay sang nhìn anh:"Lãnh."

- "Haha, thật là vui khi chúng ta có mặt đông đủ ở đây." Vương Hùng đứng phía sau anh, anh ta cầm cây súng ngắn nhằm về phía Hàn Thiên Lãnh.

Mộc Nhiên nhìn ba người đàn ông:"Chuyện này là như thế nào?"

Hàn Thiên Lãnh quay lại nhìn Vương Hùng:"Mày chưa chết?"

Vương Hùng cười lớn:"Haha, đúng là ngu ngốc, Vương Hùng này mà dễ chết như vậy thì ngay từ đầu tao đã không ra đời."

Hắn ta cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, một bên mặt của hắn trông ghê rợn, bị lửa thiêu phỏng.

- "Hàn Thiên Lãnh, đây là những gì mà mày ban cho tao. Hôm nay tao sẽ trả hết mối thù này, mạng mày hôm nay phải đền cho con tao?"

Mộc Nhiên nhìn Vương Hùng:"Con ông?"

Vương Hùng nhìn cô:"Đây là một thằng đàn ông ngu ngốc, đúng là trò cười, hắn lại tin vào cái thứ mảnh giấy vớ vẩn cô đưa rồi hiểu lầm Mộc Vân đó là cô. Rồi chính hắn yêu thương Mộc Vân, đánh đập sỉ nhục cô. Nhưng đến một ngày."

Hắn ta đi gần về phía anh:"Đến một ngày hắn phát hiện ra Mộc Vân chính là con đàn bà xảo trá, Mộc Nhiên chính là người con gái cứu hắn khỏi bóng tôi năm đó thì hắn..."

- "Chính hắn ra tay giết đứa con của tôi."

Mộc Nhiên không còn nghe được gì nữa, cô chỉ biết rằng bản thân mình bấy lâu nay cũng đã hiểu lầm anh. thì ra ngay từ đầu anh đã yêu cô, nhưng vì Diệp Mộc Vân nên họ mới đi đến bước đường này.

Cô nhìn về anh...

Vương Hùng tức giận đá vào chân anh, khiến anh nhất thời quỳ rạp xuống đất. Hán ta nhằm súng về phía cô.

- "Nếu mày muốn xem con đàn bà này chết thì cứ ra tay đánh trả."

Mộc Nhiên lắc đầu:"Đừng mà, đừng làm hại anh ấy....."

Lý Thiên Vỹ nhìn Vương Hùng:"Anh điên rồi sao? Nếu dám làm hại cô ấy, tôi lập tức giết anh."

Vương Hùng cười:"Vậy sao, nhưng ở đây chỉ mình tao có súng, chúng mày nghĩ sẽ nhanh bằng được thứ tao cầm trên tay này sao?"

Hàn Thiên Lãnh lo cho cô cũng không làm gì thêm, anh đứng dậy.

Vương Hùng vỗ vai anh:"Khá lắm, ba năm nay mày sống thế nào nhỉ? Diệp Mộc Nhiên, cô có muốn nghe thử không?"

- "Khi biết Diệp Mộc Nhiên là người con gái năm đó Hàn Thiên Lãnh như thế nào nhỉ? Chậc chậc." Hắn ta điên cuồng vừa nói vừa dang tay.

Vương Hùng nhìn cô:"Ngày thì điên cuồng tìm kiếm một người phụ nữ, mặc kệ bản thân sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn bất chấp, đêm thì ngập trong men rượu."

- "Haha, nhưng nấy đó đối với tao vẫn rất nhẹ."

Mộc Nhiên đau lòng vì anh, ba năm qua anh đã sống như vậy thật sao?

Nơi trái tim cô đang đập, nó đau quá, cô cảm thấy rất khó thở. Từ đầu họ đi hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, để rồi khiến cho cả hai dằn vặt lẫn nhau.

- "Lãnh..." Cô khẽ gọi tên anh.

- "Câm miệng." Vương Hùng quát.

Vương Hùng nghiến răng nói:"Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mày sống sót, nhìn đi, nơi đây đã tắt hết định vị rồi, xung quanh chiếc du thuyền này được đặt rất nhiều bom. Chỉ cần một lần nhấn."

Hắn ta làm động tác rồi khuôn hắn trở nên hớn hở:"Mày sẽ chết cùng những người ở đây, haha."

Đến giờ Mộc Nhiên đã biết tại vì sao vừa rồi anh nói với cô những lời đó.

Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Vậy chả nhẽ mày không bỏ ra ít thời gian để điều tra xem tại sao mày lại bị phá sản?"

Lý Thiên Vỹ cau mày:"Giải quyết đi, đừng nhiều lời với hắn nữa."

- "Không..." Mộc Nhiên nói:"Anh không thể làm như vậy với anh ấy."

Vương Hùng bỏ đi bộ dạng đó, hắn ta hốt hoảng:"Mày biết chuyện gì sao? Nói đi, nói gì đi."

Hàn Thiên Lãnh nhếch môi:"Thật đúng một lũ ngu ngốc, mày sao không nhìn lại tại sao Lý Thiên Vỹ lại đồng ý hợp tác với mày. Là bởi vì ngay từ đầu hắn ta đã nhằm vào tài sản của mày, đợi mày sụp đổ rồi cùng hợp tác chống lại tao."

- "Câm miệng, mày đừng nói láo, Lý Thiên Vỹ hắn ta muốn hợp tác cùng tao là vì lí do khác. Hắn lợi dụng Diệp Mộc Nhiên làm điểm yếu để đối phó mày, ngay từ đầu tao không hề bị lợi dụng."

Mộc Nhiên nhìn Lý Thiên Vỹ, cô như không thể tin đây là Lý Thiên Vỹ mà cô quen nữa rồi. Cô lắc đầu:"Thiên Vỹ, em thật sự thất vọng về anh."

Lý Thiên Vỹ rút cây súng phía sau mình ra:"Đúng là tạo phản, để tao xử lí mày trước vậy."

Hai cây súng đối diện nhau, Vương Hùng nhìn Lý Thiên Vỹ bằng ánh mắt hình viên đạn, Hàn Thiên Lãnh nhân cơ hội này đi đến ôm lấy Mộc Nhiên.

- "Mộc Nhiên."

Cô lao vào lồng ngực của anh, hốc mắt nóng dần lên, cô biết cả rồi, biết anh hiểu lầm nên mới dẫn đến những ngày tháng cô chịu cực, biết anh giày vò bản thân mình ba năm qua, vậy mà ba năm qua cô lại sống trong hận thù và còn làm nhiều chuyện để trả thù anh.

- "Lãnh, em sai rồi. Em xin lỗi."

Hàn Thiên Lãnh xoa lưng cô:"Ngoan, giờ không phải là lúc nói chuyện này."

"Đoàng" Tiếng súng vang lên, Lý Thiên Vỹ nham hiểm nhìn Vương Hùng đang dần ngã khuỵu xuống đất. Anh ta biết Vương Hùng này cũng không phải dạng trung thành nên đã chuẩn bị trước, súng của hắn đã gần hết đạn, vừa rồi lại còn bắn bọn người kia nên cơ hội ra tay của Lý Thiên Vỹ càng cao.

Mộc Nhiên nhìn Lý Thiên Vỹ:"Thiên Vỹ, anh dừng lại đi, anh càng ngày càng lún sâu, em không nhận ra anh nữa rồi."

- "Mộc Nhiên, ngoan, quay lại với anh, đừng rời xa anh, anh rất cần em, đừng đi với hắn ta."

Mộc Nhiên nhìn anh ta:"Ngay từ đầu em xem em là quân cờ để lợi dụng, chả trách anh lại tốt như thế."

Giờ cô mới phát hiện ra lúc đó thật tình cờ, anh lại dễ dàng đồng ý hợp tác với cô, dễ dàng cho cô cơ hội qua Pháp, rồi ba năm qua anh khiến cho cô sống trong thù hận, nhưng vì sợ cô nghi ngờ nên ngày nào anh cũng nói những lời trái với lòng.

Mộc Nhiên tháo chiếc nhẫn ra:"Em yêu Hàn Thiên Lãnh, anh không được làm hại đến anh ấy."

Lý Thiên Vỹ tức giận:"Tại sao, tại sao người đàn bà nào cũng yêu mày, mày đáng lẽ ra phải chết từ lâu rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Sự thật


Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Rốt cuộc mày là ai?"

Lý Thiên Vỹ cười lớn:"Quả là Hàn Thiên Lãnh, rất thông minh, tao chính là anh trai của Lý Thiên Minh."

- "Lý Thiên Minh?" Hàn Thiên Lãnh cau mày, tên này nghe rất lạ, anh chưa từng biết bao giờ.

Lý Thiên Vỹ cười lạnh:" Mày có lẽ không biết nó là ai? Nhưng tao và cả Lý gia đều biết mày là ai và rất hận mày."

Mộc Nhiên cau mày, hóa ra bấy lâu nay Lý Thiên Vỹ luôn sống trong hận thù và anh ta lợi dụng cô để cô luôn hận Hàn Thiên Lãnh và mượn tay cô để hại anh.

- "Ngày trước nhà tao rất nghèo, miếng ăn cũng không đủ. Tao là anh cả, đứa tiếp theo là Lý Thiên Minh, cuối cùng là Tiểu Du, tuy nhà nghèo nhưng cuộc sóng rất thoải mái và hạnh phúc, nhưng nếu không có sự xuất hiện của con đàn bà Diệp Mộc Vân thì mọi chuyện đã không như thế." Lý Thiên Vỹ nhìn ra xa, ánh mắt đầy suy tư.

Tâm trí anh quay về sáu năm trước, cái ngày Lý Thiên Minh được tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, ngày đó cũng giống như mọi năm, gia đình quây quần bên nhau cùng ăn chè do mẹ anh nấu. Nhưng ngày đó khi trên đường về, Lý Thiên Minh đã gặp Diệp Mộc Vân.

Rồi cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại đem lòng yêu Diệp Mộc Vân, gia đình cậu ta ngăn cản, Lý Thiên Vỹ nhìn ra được Diệp Mộc Vân là người như thế nào.

Nhưng mặc mọi người cậu ta vẫn kiên quyết yêu Diệp Mộc Vân...

Nhưng....

Một ngày cậu đứng trước trường học đợi Mộc Vân ra về thì đã biết được một chuyện, đó là cô ta có quan hệ mờ ám với Hàn Thiên Lãnh.

Lúc đó nhà anh nghèo lấy đâu ra thế lực chống đối lại Hàn Thiên Lãnh, lấy đâu ra tiền đáp ứng cho Diệp Mộc Vân có một cuộc sống tốt đẹp.

Cuối cùng cậu quyết định đứng trước mặt Diệp Mộc Vân tỏ tình, cậu mong Mộc Vân sẽ không quan tâm giàu nghèo mà chấp nhận cậu, nhưng khi ấy Hàn Thiên Lãnh lại mù quáng yêu Diệp Mộc Vân, nên vì thế bất kì người đàn ông nào ở cạnh cô anh đều sẽ không tha cho hắn, Lý Thiên Minh cũng như vậy.

Hắn bị thuộc hạ của Hàn Thiên Lãnh đánh một trận tơi bời dưới trời mưa, lúc Lý Thiên Minh tỉnh dậy, cậu ta cố gắng về lại căn nhà cũ nát của mình. Vì gia đình không có tiền nên khi đó chỉ biết tuyệt vọng chờ đợi phép màu đến với Lý Thiên Minh, nhưng phép màu đó đã không đến, vài ngày sau cả nhà chìm trong tang thương, đứa con của Lý gia cứ thế ra đi, người em trai duy nhất của anh bỏ mặc tất cả mà đi mãi.

Anh ôm hận, lúc đó anh biết được một chuyện, trong xã hội này không có đồng tiền sẽ rất khó khăn.

Lý Thiên Vỹ khi đó gặp một người phụ nữ hơn anh ta cả chục tuổi, nhưng bà ta lại rất giàu, lòng thù hận quá cao, anh đồng ý mọi ý kiến của bà ta chỉ vì đồng tiền.

Năm đó anh kết hôn với bà ấy, dùng thuốc để cho sức khỏe bà ta ngày một yếu đi, trong vòng một năm anh đã chiếm được tất cả tài sản của bà ta.

Từ đó, gia đình anh có một cuộc sống tốt hơn, nhưng thù hận trong lòng anh vẫn còn, anh ghê tởm những lúc người đàn bà đó nằm dưới thân mình rên rỉ, ghê tởm những người phụ nữ hám tiền và danh vọng.

Cha mẹ anh khuyên ngăn anh bỏ qua chuyện này, nhưng anh không thể, hai năm sau anh quyết định về lại Trung Quốc để trả thù, cứ nghĩ Hàn Thiên Lãnh hành tung bí ẩn, khó kiếm nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy, vô tình từ lúc anh gặp Mộc Nhiên trên máy bay.

Vô tình ở lúc anh không hợp tác cùng công ty của Hàn Thiên Lãnh mà hợp tác cùng Mộc Nhiên, khi đó anh mới biết hóa ra vẫn còn người phụ nữ hiền lành, dịu dàng mà không ham danh lợi, vì thế anh lợi dụng cô rồi từ đó đem lòng yêu cô.

- "Thì ra là như vậy, hèn gì lại trùng hợp đến thế." Mộc Nhiên tuyệt vọng nói, người cô tin tưởng nhất lại là người lợi dụng cô bao nhiêu năm nay.

Lý Thiên Vỹ lắc đầu:"Không, tuy ban đầu anh định lợi dụng em nhưng thật ra anh lại rất yêu em, Mộc Nhiên, em phải tin anh."

- "Không, em sẽ không tin anh thêm một lần nào nữa."

Lý Thiên Vỹ nhìn Hàn Thiên Lãnh:"Mộc Nhiên mãi mãi là của tôi, ba năm trước là của tôi, ba năm sau vẫn là của tôi. Anh đừng hòng cướp đi."

- "Hóa ra, đây là lí do anh hận tôi, vì thế anh muốn chiếm tài sản này của tôi?"

Lý Thiên Vỹ gật đầu:"Phải."

- "Anh nghĩ mình sẽ làm được điều đó sao? Anh thật sự xem thường tôi quá rồi, nếu nhìn kĩ lại anh sẽ biết trong chuyện này có sơ hở rất lớn."

Lý Thiên Vỹ cau mày:"Anh có ý gì?"

- "Anh nghĩ Thịnh Hồng sẽ để giá cổ phiếu giảm mạnh như vậy sao? Đó chỉ là một cái bẫy để dụ mày vào, không ngờ mày lại ngu ngốc như vậy. Nhảy vào để mắc cạn, nếu mày vẫn còn sống thì phải dùng nửa đời sau để ngồi tù rồi."

Lý Thiên Vỹ cười lớn:"Vậy thì tao sẽ đi trước, nhưng đi một mình sẽ rất cô đơn, Mộc Nhiên, đi với anh."

Nói rồi anh ta giơ cây súng về phía Hàn Thiên Lãnh, anh cảnh giác nắm lấy tay Mộc Nhiên kéo ra sau mình.

"Đoàng." Lý Thiên Vỹ bắn gần chỗ anh đứng, sau đó tiến đến gần kéo lấy Mộc Nhiên.

- "Mộc Nhiên." Hàn Thiên Lãnh lo sợ gọi tên cô.

Lý Thiên Vỹ chỉa cây súng ngay thái dương cô:"Không được đến gần."

Mộc Nhiên nhìn Hàn Thiên Lãnh....

Lý Thiên Vỹ lùi về sau, phía dưới đã có sẵn một chiếc canô.

"Bịch" Anh ta ôm theo Mộc Nhiên nhảy xuống.

- "Lãnh..." Mộc Nhiên gọi tên anh, ánh mắt chứa đầy nước.

"Vù" Chiếc cano dần rời đi, chỉ còn lại tiếng nước. Hàn Thiên Lãnh gọi lớn.

- "Mộc Nhiên.."

- "Lãnh.." Cô đứng dậy định nhảy xuống nước, nhưng Lý Thiên Vỹ lại dùng lực đánh sau gáy cô, khiến Mộc Nhiên ngất xỉu.

Hàn Thiên Lãnh đập mạnh vào lan can:"Chết tiệt."

Nhìn người phụ nữ mình yêu bị người khác mang đi, cận kề bên nguy hiểm mà anh không thể làm gì. Anh thật vô dụng.

Lúc này trên không trung xuất hiên vài chiếc trực thăng, là Hắc Bạch Lam.

Hắn ta thả sợi dây xuống rồi cho anh leo lên:"Chết tiệt, tại sao giờ này cậu mới đến."

- "Không phải đã nói ba tiếng sau mới hành động sao?"

Đây là do Lý Thiên Vỹ giở trò trước, Hàn Thiên Lãnh nói:"Mau cứu những người ở đây đi, tôi cần phải đi cứu Mộc Nhiên, cô ấy bị Lý Thiên Vỹ đưa đi rồi."

- "Được, xong tôi sẽ đến chỗ cậu, nhớ đừng để mất liên lạc."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Lo sợ


Hàn Thiên Lãnh lái một chiếc trực thăng đi tìm Mộc Nhiên, trong lòng anh luôn lo lắng không yên.

Hắc Bạch Lam đi vào du thuyền, đưa từng người lên trực thăng, cũng may tên Lý Thiên Vỹ này mời cũng không đông lắm nên giải cứu những người ở đây không cần tốn nhiều thời gian.

Khi những chiếc trực thăng chậm rãi tiến vào đất liền, chiếc du thuyền ở giữa biển bỗng phát nổ, cháy dữ dội.

Hắc Bạch Lam cười lạnh, cũng thật biết cách chơi.

Hàn Thiên Lãnh lái chiếc trực thăng về phía khu rừng, từ trên nhìn xuống anh chỉ thấy một bãi đất trống để đậu chiếc trực thăng, không nghĩ ngợi gì nhiều anh liền đậu chiếc trực thăng xuống đó.

Bên cạnh bãi đất trống là một chiếc cầu bằng gỗ dài 5km, nếu vượt qua cây cầu này sang bên đó là căn biệt thự, có lẽ Mộc Nhiên đang ở đó.

Anh liền chạy qua chiếc cầu, nhưng....

Vừa chạy được nửa đoạn đường, dây thừng bên đầu cầu kia bị đứt làm cho chiếc cầu bị lỏng lẻo, anh cau mày dùng sức chạy nhanh hơn.

"Bặc" Sợi dây còn lại bên đầu cầu kia bị đứt, chiếc cậu nhanh chóng bị rớt xuống vực.

Hàn Thiên Lãnh bám vào vách núi, người anh đang treo lửng lơ ở đó.

Cánh tay bị dao cắt vừa rồi làm anh bị thương khiến cho sức lực của cánh tay giảm hẳn.

Trán anh làm tấm mồ hôi, nếu cứ cái đà này thì anh sẽ không kịp cứu Mộc Nhiên mất.

"Rầm" Chiếc trực thăng bên kia bỗng dưng phát nổ.

Bãi đất này là Lý Thiên Vỹ đã chuẩn bị trước, dưới đất được chôn rất nhiều bom.

Ở đây đất đá rung mạnh một hồi khiến cho anh bị rớt xuống vực.

- "A...." Tiếng la của anh vang lên rồi tắt hẳn.

Biệt thự gần đó, Mộc Nhiên trên người là bộ váy cưới màu đỏ, trên đầu đội vương miện đang bất tỉnh nằm trên giường.

Lý Thiên Vỹ đang mặc đồ chú rể ngồi vuốt ve gương mặt cô.

- "Mộc Nhiên, em thật xinh đẹp".

Mộc Nhiên mệt mỏi mở mắt ra, cô cau mày.

- "Anh...anh muốn làm gì?".

Lý Thiên Vỹ mỉm cười:"Đừng lo, anh sẽ không làm hại em, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta. Mộc Nhiên, em thấy có thích không?".

Mộc Nhiên vùng vẫy, nhưng chợt phát hiện ra hai tay mình đều đang bị sợi xích trói lại.

Giống như ba năm trước Hàn Thiên Lãnh làm với cô, nhưng lần đó cô cũng không có cảm giác tuyệt vọng như bây giờ.

- "Lý Thiên Vỹ, anh muốn làm gì? Mau thả em ra".

Lý Thiên Vỹ cau mày:"Thả em?".

- "Mộc Nhiên, khó khăn lắm anh mới có được em, làm sao có thể thả em ra cơ chứ?".

Mộc Nhiên lắc đầu:"Anh điên rồi".

- "Phải, anh điên rồi". Lý Thiên Vỹ nói.

Anh ta nhìn cô:"Em nhìn xem anh bày trí như vậy em có thích không? Đây là sẵn cho tang lễ của chúng ta, anh đã chuẩn bị hai ly rượu độc rồi, sau khi chúng ta động phòng sẽ uống chúng."

Mộc Nhiên nhìn xung quanh căn phòng, nơi đây chỉ toàn là một màu trắng, đặc biệt còn có rất nhiều hoa cúc trắng.

- "Mộc Nhiên, em có thích không?".

Mộc Nhiên nước mắt giàn giụa:"Thiên Vỹ, anh điên rồi, mau thả em ra. Lãnh...."

- "Mộc Nhiên, đừng khóc, khóc sẽ xấu, hôm nay là ngày vui của chúng ta, em đừng khóc".

Mộc Nhiên lắc đầu:"Mau thả tôi ra".

Ánh mắt của Lý Thiên Vỹ tối sầm lại anh một lần liền nằm đè lên cô, Mộc Nhiên hoảng loạn vội chống cự.

- "Đừng mà....xin anh...Lãnh, cứu em..."

Lý Thiên Vỹ điên cuồng hôn ngấu nghiến lên môi cô.

- "Ưm....buông ra...."

Lý Thiên Vỹ hôn xuống xương quai xanh của cô, Mộc Nhiên tuyệt vọng, trong đầu cô giây phút này chỉ biết nghĩ đến Hàn Thiên Lãnh.

"Rầm" Cánh cửa mở ra, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào. Lý Thiên Vỹ dừng lại động tác, anh ta nhìn Hàn Thiên Lãnh.

Anh nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bị trói tay tay lại, nước mắt như mưa, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng mà trái tim anh thắt lại.

- "Khốn nạn" Anh lao đến năm lấy cổ áo Lý Thiên Vỹ quăng ra xa.

Lý Thiên Vỹ nhất thời không đỡ nổi liền gục xuống sàn nhà.

- "Mộc Nhiên". Anh đi đến cạnh cô.

Mộc Nhiên nhìn anh:"Lãnh, rốt cuộc anh cũng đã đến.

- "Đưa chìa khóa đây". Hàn Thiên Lãnh nói.

Lý Thiên Vỹ lồm cồm đứng dậy:"Tao ghét nhất những kẻ phá đám như mày".

Anh ta vùng tay đấm vào mặt anh, vì vừa rồi té xuống vách núi nên cơ thể anh trầy xước nặng, thêm vết thương ở cánh tay, bây giờ đánh nhau với hắn không phải là cách.

- "Lãnh....." Mộc Nhiên lo lắng cho anh.

Hàn Thiên Lãnh đứng dậy, khóe miệng anh dính ít máu tươi.

Anh cố gắng đáp trả lại hắn một cước, nhất thời cây súng ngắn trong người hắn rơi ra ngoài.

Anh thấy vậy liền cầm lấy cây súng...

Nhưng....

Lý Thiên Vỹ nhanh tay hơn đã đá cây súng đi rồi đấm mạnh vào bụng anh.

- "Lãnh..."

Hàn Thiên Lãnh lao đến quật anh ta ngã xuống sàn nhà, rồi anh vung tay đánh liên tiếp vào mặt hắn ta.

Máu mũi và máu miệng phun ra, Mộc Nhiên hoảng sợ nhắm mắt lại.

Lý Thiên Vỹ ngất xỉu tại chỗ, Hàn Thiên Lãnh lúc này sức lực cũng đã cạn, anh cố gắng từng bước đến chỗ cây súng ngắn.

Cầm cây súng lên rồi đi về chỗ cô.

- "Lãnh..."

Anh thì thào nói:"Ngoan, có anh ở đây rồi".

"Đoàng" Anh bắn vào sợi xích khiến nó đứt ra, Mộc Nhiên vội ngồi dậy ôm lấy anh.

- "Lãnh....em cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp anh nữa".

Hàn Thiên Lãnh mỉm cười:"Ngốc quá, anh sẽ luôn bảo vệ em, sẽ luôn ở cạnh em".

Mộc Nhiên dựa vào lồng ngực anh, Hàn Thiên Lãnh nói:"Chúng ta rời khỏi đây đã, cẩn thận ở đây có bom".

Mộc Nhiên đỡ lấy anh ra khỏi biệt thự, đi được vài chục bước anh bỗng ôm lấy cô nằm rạp xuống đất.

"Bùm" Căn biệt thự bỗng chốc chìm trong biển lửa.

Mộc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn căn biệt thự rồi nhìn anh.

Anh đã bất tỉnh từ khi nào, Mộc Nhiên nấc nghẹn lên.

- "Lãnh, anh đừng làm em sợ, Lãnh....anh mau tỉnh dậy đi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Hoạn nạn mới biết chân tình


Mộc Nhiên nước mắt giàn giụa, cô cố gắng để anh dựa vào gốc cây.

Cô đi đến dòng suối gần đó.

- "A..." Mộc Nhiên vô tình giẫm phải những cây gai ở dưới đất, những cành cây khô đâm vào chân cô khiến cô đau đớn cau mày.

Một ít máu chảy ra, cô cố gắng bước qua, Mộc Nhiên hái chiếc lá to nhất rồi múc nước dưới suối.

Cô đi về chỗ anh, chậm rãi đưa nước vào miệng anh.

- "Lãnh, anh tỉnh lại đi".

Hàn Thiên Lãnh từ từ mở mắt ra, trước mặt anh là ánh mắt mọng nước của cô chứa đầy lo lắng.

Anh khẽ ôm cô vào lòng:"Không sao rồi, ngoan, nín đi".

Mộc Nhiên dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Mắt anh vô tình lướt qua đôi chân đang rỉ máu của cô:"Mộc Nhiên, em sao vậy?".

Mộc Nhiên nhìn chân mình:"Em....không sao".

Anh nhìn xung quanh, chiếc trực thăng có định vị đã bị nổ, trong thời gian này Hắc Bạch Lam chắc chắn sẽ chưa kịp tìm ra.

Trong rừng chỉ có mỗi căn biệt thự nhưng đã bị nổ rồi.

Trời lại sắp tối anh lo Mộc Nhiên sẽ không chịu đựng nổi mất.

- "Chúng ta sang gốc cây khác ngồi". Anh nói với cô.

Mộc Nhiên gật đầu:"Vâng".

Anh và cô sang gốc cây lớn phía kia ngồi, Hàn Thiên Lãnh cởi chiếc áo khoác vest của mình ra khoác lên người cô.

- "Ở đây đợi anh, nhớ đừng đi đâu".

Mộc Nhiên nhìn anh:"Em đi cùng anh".

- "Không được, ngoan, nghe lời anh". Anh vuốt tóc cô rồi đứng dậy.

Phía đầu anh hơi đau nhức, chắc là do lần trước nghỉ ngơi chưa đủ. Anh lắc đầu cố giữ tỉnh táo rồi lượm mấy cành cây khô.

Anh đi đến dòng suối, dùng cành cây nhọn đâm xuống nước.

Vài phút sau mới bắt được vài con cá cho bữa tối.

Sau đó anh hái ít lá cây, mang theo củi và cá về chỗ cô.

Mộc Nhiên nhìn theo hướng anh đi, cô lo lắng sao anh giờ vẫn chưa quay lại?

Dưới đất một con rắn với hai màu đan xen nhau bò đến chỗ cô.

- "A...." Mộc Nhiên lo sợ hét lên, cô lùi ra sau.

Con rắn tiến về phía cô, nhắm trúng chân cô mà cắn.

- "A....Lãnh..." Cô gọi tên anh.

Hàn Thiên Lãnh lúc này nghe thấy tiếng cô thì vội chạy đến, nhìn chân cô có dấu vết bị rắn cắn.

Anh không chần chừ gì liền đi đến nâng chân cô lên, cúi xuống hút hết máu độc ra.

Mộc Nhiên cố vùng vẫy:"Không...anh đừng làm như vậy..."

Hàn Thiên Lãnh nhìn xung quanh, anh buông chân cô ra rồi đi về phía cây thuốc kia.

Anh ngắt vài lá rồi bỏ vào miệng nhai, tiếp theo anh đắp lên vết thương của cô.

"Rọet" Anh xé ít vải ở chiếc váy của cô rồi cột vết thương lại.

- "Còn đau không?" Anh ôn nhu hỏi.

Cô lắc đầu, không đau, ở cạnh anh cô trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh bế cô lên rồi đặt cô ngồi dựa vào gốc cây.

- "Để anh đi nướng cá cho em".

Anh đi đến xếp củi lên thành một đống rồi lấy chiếc bật lửa trong túi ra.

Nhanh chóng anh đặt hai con cá lên, Mộc Nhiên đi về chỗ anh.

- "Sao không ngồi yên? Chân em đang bị thương".

Cô ngồi xuống cạnh anh:"Em muốn ở bên cạnh anh".

Anh mỉm cười hạnh phúc quay sang hôn nhẹ lên trán cô. Một giọt nước mắt rợi trên má cô.

Anh lo lắng hỏi:"Sao vậy? Còn đau sao?".

Cô lắc đầu:"Em xin lỗi".

- "Sao lại xin lỗi anh?".

Mộc Nhiên nấc nghẹn:"Vì em cứ nghĩ anh không yêu em, nghe lời Mộc Vân để hại em, nên em mới trả thù anh".

Anh ôm lấy cô:"Mộc Nhiên, trong chuyện này em không có lỗi, lỗi là do anh, anh đã hiểu lầm tất cả".

- "Lãnh, em yêu anh". Cô nhẹ giọng nói.

Anh xoa nhẹ bả vai cô:"Mộc Nhiên, anh rất vui khi em tha thứ cho anh".

Cá nướng xong, anh bỏ xương ra rồi chọn từng miếng ngon cho cô ăn.

Bên kia....

Người của Hắc Bạch Lam ngồi trước màn hình máy tính:"Lão nhị, chiếc trực thăng của lão đại lái sáng nay đã mất tín hiệu rồi".

Hắc Bạch Lam cau mày:"Mau tìm các nơi gần đó".

Mộc Nhiên ngồi dựa vào vai anh đang mê man thiếp đi.

Nhiệt độ trong rừng ban đêm rất thấp, đống lửa này cũng chẳng ăn thua gì.

Hàn Thiên Lãnh giờ cũng chẳng khá hơn là mấy, vết thương của anh càng ngày càng đau.

- "Lãnh, anh có thấy chúng ta hạnh phúc không?". Mộc Nhiên khẽ hỏi anh.

Anh ôm lấy cô trấn an, Mộc Nhiên mỉm cười.

- "Chúng ta sẽ chết cùng nhau, xuống dưới kia sẽ là một cặp vợ chồng mãi mãi".

Anh hôn nhẹ trán cô:"Chúng ta sẽ không chết đâu".

Đến nửa đêm, Hàn Thiên Lãnh bỏ thêm củi vào lửa, anh quay lại ôm lấy cô.

Chợt....

Trán cô nóng quá, cả gương mặt ướt đẫm mồ hôi.

- "Mộc Nhiên....Mộc Nhiên...." Anh gọi tên cô nhưng cô vẫn không động tĩnh gì.

Mộc Nhiên mấp máy môi:"Lãnh....em lạnh quá..."

Anh lo lắng ôm chặt lấy cô, dùng thân mình sưởi ấm cho cô.

Cứ thế họ ôm chặt lấy nhau cùng chìm vào bất tỉnh.

Ba chiếc trực thăng bay lượn trên bầu trời, nhưng vì họ đang nằm dưới gốc cây nên việc tìm kiếm rất khó khăn, thêm việc ở đây lại không có đất trống để đậu.

- "Lão nhị, bên này không có" Một người báo cáo.

Hắc Bạch Lam nói:"Cho vài người xuống dưới tìm".

- "Vâng".

Chục thuộc hạ của anh đi xuống tìm xung quanh.

- "Ở kia có khói". Một người ngồi trên trực thăng phát hiện.

Họ nhanh chóng đi về phía đó, đến khi họ tìm thấy anh và cô thì cả hai đã bất tỉnh, nhưng họ vẫn ôm chặt lấy nhau, làm cách nào cũng không thể tách ra được.

- "Rút thôi". Hắc Bạch Lam nói với thuộc hạ, họ đưa anh và cô lên trực thăng rồi quay trở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Hạnh phúc


Bệnh viện.....

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Hàn Thiên Lãnh và Mộc Nhiên được đưa vào bệnh viện, họ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Cả hai đều bị sốt cao, suýt nữa đã nguy hiểm đến tính mạng. Về phần Hàn Thiên Lãnh, anh bị nặng hơn Mộc Nhiên.

Lông mày thanh tú của cô khẽ cau lại, từ từ mở đôi mắt ra, phía trước mắt là trần nhà trắng toát của bệnh viện.

Cô nhìn cánh tay đang được truyền nước biển của mình, cô cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình.

Mộc Nhiên nhìn sang bên cạnh, đây là phòng vip nhưng sao lại có hai chiếc giường, cô ngạc nhiên, người nằm trên chiếc giường kia là anh.

- "Em tỉnh rồi sao?". Lúc này Hắc Bạch Lam đi vào hỏi cô.

Mộc Nhiên nhìn anh ta:"Lãnh....anh ấy?".

- "Hai người đều hôn mê ba ngày rồi, em tỉnh dậy trước, nghe nói thương thế của cậu ta nặng hơn nên có lẽ tỉnh sau em".

Mộc Nhiên lôi chiếc kim trên mu bàn tay mình ra, cô đi về phía giường của anh.

- "Mộc Nhiên, em làm gì vật? Bệnh của em vẫn chưa khỏi đâu".

Mộc Nhiên nắm lấy tay của anh:"Anh mau gọi bác sĩ kiểm tra cho anh ấy, tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?".

- "Bác sĩ kiểm tra rồi, lát nữa sẽ có kể quả."

Mộc Nhiên nhìn anh đang nằm trên giường, cô nắm nhẹ lấy tay anh:"Lãnh, anh tỉnh lại đi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm".

- "Hắc thiếu gia, đã có kết quả rồi".

Mộc Nhiên đi đến cầm lấy tờ giấy:"Đưa tôi xem".

Cô ngạc nhiên che miệng lại.

Phần đầu của anh may không có di chứng gì, trên người chỉ là có nhiều vết thương và cơ thể bị ngấm ít độc, nghi là máu rắn.

Đặc biệt, anh bị đau dạ dày, nếu thời gian tới không ăn uống và nghỉ ngơi tốt thì bệnh sẽ có chuyển biến xấu.

- "Tại sao? Bệnh của anh ấy?".

Hắc Bạch Lam thở dài:"Từ lúc em đi cậu ta chỉ biết đến rượu, anh cũng không ngờ bệnh đã đến nông nổi này".

Mộc Nhiên đi về phía giường anh, thì ra anh đã hành hạ bản thân mình đến mức này.

Một tuần nữa trôi qua, sức khỏe của Mộc Nhiên đã tốt hơn, Hàn Thiên Lãnh cũng tỉnh dậy.

Biết được một tuần qua cô luôn ở cạnh chăm sóc mình anh đã rất xót.

Pháp...

Cha mẹ Lý Thiên Vỹ dường như suy sụp trước tin của con trai mình, ông bà lâm vào bệnh nặng. Lý Huyền Du trách bản thân mình vì đã không khuyên ngăn anh.

Đã có một tấm gương đi trước, cô bỏ qua mọi thù hận để chăm sóc tốt cho bố mẹ mình.

Bệnh viện....

Mộc Nhiên ngồi gọt trái cây cho anh:"Lãnh, từ giờ anh phải ăn uống đầy đủ, sức khỏe của anh..."

Anh ôn nhẹ lên môi cô:"Thật nhiều lời".

Mộc Nhiên đánh nhẹ vào ngực anh.

- "Xem ra đôi uyên ương rốt cuộc cũng về với nhau sau bao sóng gió". Hắc Bạch Lam nói.

Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Rảnh?"

- "Không hẳn". Hắc Bạch Lam đi đến cầm lấy miếng táo trên tay cô.

Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Cậu?".

- "Cậu lo mà hồi phục nhanh đi, tôi sắp lo không nổi rồi".

Một mình anh ta tiếp quản hai cái công ty, thêm cả tổ chức của họ, thật làm anh ta bận bù đầu bù óc, chẳng còn thời gian bên cạnh cùng phụ nữ.

Họ nói chuyện một lúc rồi Hắc Bạch Lam ra về, Mộc Nhiên lấy chậu nước ấm lên.

- "Để em lau người cho anh".

Hàn Thiên Lãnh vẫy tay ý bảo cô lại gần:"Nhớ lau hết tất cả, đừng trừ chỗ nào ra".

Mặt cô đỏ bừng bừng:"Biến thái, anh tự mà lo lấy".

"Cốc....cốc....cốc".

Là thư kí Lâm, anh ta đi vào trong phòng:"Hàn thiếu gia, Diệp tổng".

Mộc Nhiên ngày trước rất tin tưởng anh ta, nhưng giờ...

Cô chắc chắn anh ta là người của Lý Thiên Vỹ, cài vào để kiểm soát cô.

- "Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

Thư kí Lâm đặt xuống đơn từ chức:"Diệp tổng, tôi đến để nhận lỗi với cô, tôi xin nghỉ việc".

Mộc Nhiên nhìn anh ta, thở dài rồi nói:"Được rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa, từ giờ anh cứ làm những gì mình thích".

- "Tôi sẽ nói với nhân viên chuyển tiền vào cho anh".

Thư kí Lâm gật đầu cảm kích, anh ta ra về. Mộc Nhiên nói.

- "Em muốn bán công ty?".

Hàn Thiên Lãnh gật đầu:"Rất giống ý anh".

- "Hử?". Cô cau mày.

Hàn Thiên Lãnh nói tiếp:"Sau này chúng ta về chung nhà rồi, đến lúc đó anh không muốn em phải bận rộn ở công ty".

- "Ai thèm ở chung nhà với anh".

Hàn Thiên Lãnh nhún vai.

Đến chiều họ được xuất viện, thư kí Hoàng đến đón anh và cô về nhà.

- "Em về khách sạn".

Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô:"Đừng nháo nữa, về với anh đi".

- "Em về lấy đồ".

Hàn Thiên Lãnh mỉm cười:"Anh sẽ mua mới lại hết cho em".

Xe dừng trước cổng biệt thự, Mộc Nhiên và anh bước xuống.

Bước chân cô có phần ngừng lại, nơi này đã để lại cho cô rất nhiều đau khổ, mọi chuyện đều trở thành ám ảnh trong cô.

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy vả vai cô:"Chúng ta đi chỗ khác".

Anh kéo cô vào lại trong xe, xe dừng trước khách sạn.

- "Sao lại khách sạn? Không phải anh nói...?"

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô:"Chúng ta sẽ không về đó nữa".

- "Sao hả? Nơi đó có chị em sao?".

Hàn Thiên Lãnh sờ nhẹ má cô:"Cô ta không ở đó, nếu muốn gặp anh sẽ cho em gặp".

- "Được".

Anh ôm lấy cô, vừa rồi anh nhìn thấy những cảm xúc trong đáy mắt cô, tim anh rất nhói, tất cả đều tại anh mới để lại cho cô những ám ảnh như vậy.

Mộc Nhiên, sau này anh sẽ trân trọng và yêu thương em, chúng ta đã bỏ lỡ nhau sáu năm rồi, anh sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa đâu.

****

Dạo này bắt các nàng ăn chay nhỉ? Có ai hóng xôi thịt không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Hoan ái


Hàn Thiên Lãnh tắm xong quấn một chiếc khăn che đi phía dưới rồi bước ra ngoài, mặt cô dần nóng lên.

- "Biến thái, anh mau mặc quần áo vào".

Hàn Thiên Lãnh xoay người, đặt cô dựa vào tường, tiếp theo anh áp sát vào người cô.

- "Như vậy lát nữa sẽ thoải mái hơn".

Mộc Nhiên khẽ đẩy anh ra:"Buông em ra".

Tay anh bóp nhẹ mông cô:"Nhớ tắm thật sạch sẽ".

Hai má cô đỏ như quả dâu, cố đẩy anh ra:"Nếu anh còn biến thái như vậy, em sẽ thuê thêm một phòng nữa, không ở cùng anh".

- "Nghĩ cũng không thể". Anh nói rồi hôn lên môi cô.

Đôi môi ba năm nay anh chưa được hôn, lưỡi anh đi vào quấn lấy lưỡi cô.

- "Ưm...." Mộc Nhiên khẽ bật lên một tiếng câu hồn anh.

Ánh mắt anh càng sẫm lại, bàn tay đã đặt lên ngực cô, cách một lớp áo mà xoa nắn.

Mộc Nhiên nắm lấy cổ tay anh, hai mắt phủ một tầng sương mờ, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng.

- "A....Lãnh...em đi tắm đã".

Giờ phút này anh muốn bỏ qua tất cả mà chiếm lấy cô.

Tay anh nhào nặn ngực cô một cách điêu luyện, lưỡi vẫn làm càn trong miệng cô.

- "A....a.....a....ư...." Mộc Nhiên cố gắng hít lấy không khí.

Anh di chuyển sang vành tai cô mà cắn mút.

- "Mộc Nhiên, anh muốn em". Giọng anh khàn khàn.

Thân người cô mềm nhũn ra, cố gắng bám vào người anh để đứng lại.

Liếm vành tai cô đến lúc nó đỏ ửng anh mới chịu buông tha.

- "Ưm...."

Hai tay cô quàng vào cổ anh, đáp trả lại anh bằng nụ hôn nơi yếu hầu.

Dục vọng anh càng tăng cao:"Tiểu yêu tinh, muốn thiêu đốt anh sao?".

Mộc Nhiên rụt người lại, Hàn Thiên Lãnh cúi người xuống bế cô lên.

- "Nhiên Nhiên, em muốn chúng ta ở trên giường hay ở trong phòng tắm".

Mộc Nhiên lườm nhẹ anh, người này, biết cô xấu hổ còn cố tình.

Anh liếm nhẹ cánh môi cô rồi đi về phía chiếc giường lớn.

Lo giường khách sạn dơ nên anh lấy chiếc áo khoác vest của mình ra rồi đặt cô nằm xuống.

Anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, cơ hồ hết sức ôn nhu.

Lưỡi anh tiếp tục vờn cùng cánh môi của cô, tay đặt lên khóa áo của cô bắt đầu cởi ra.

Mộc Nhiên nắm lấy tay anh, giọng nỉ non:"Lãnh, tắt điện..."

- "Không cần". Anh nói rồi hôn lên xương quai xanh của cô.

- "Ưm..." Mộc Nhiên vô tình khẽ rên khiến cho hơi thở anh càng nặng nề hơn.

Tay anh cởi đi chiếc áo của cô, cả cơ thể trắng nõn nà hiện ra, bầu ngực căng tròn mập mờ sau lớp áo ngực.

Ba năm ăn chay giờ thấy thịt khiến cho anh như con hổ đói lao vào cô, nhưng anh vẫn luôn kiềm chế để không làm cô đau.

Từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống chiếc cổ trắng ngần ấy, Mộc Nhiên đặt tay lên ngực anh.

Một làn da màu đồng, thân hình vạm vỡ của anh khiến cô thoáng bối rối. Anh mỉm cười rồi vòng tay cởi chiếc áo ngực trên người cô ra.

Bầu ngực được giải thoát chúng nảy lên trông vô cùng kích thích.

Anh ngậm đầu ngực đã sớm dựng đứng của cô vào miệng, lưỡi khẽ đá qua.

- "A....Lãnh....anh đừng....đừng làm như vậy" Cô thở gấp nói.

Anh nhấc người lên, nơi hạ bộ cương cứng cạ vào chỗ mềm yếu của cô.

Mộc Nhiên khẽ khép chân lại thì vô tình đụng vào nơi đó của anh.

- "Hự". Anh thở dốc rồi cởi chiếc quần của cô ra.

Còn một lớp vải mỏng che đi nơi tư mật kia, anh đưa ngón tay giữa miết nhé hoa huy*t.

- "A...ưmmm" Mộc Nhiên ưỡn cong người lên.

Anh nhìn ngón tay ướt đẫm của mình:"Bảo bối, em vẫn thật nhạy cảm".

Mộc Nhiên xấu hổ nhắm mắt lại, anh cởi chiếc quần mỏng ra, rồi rút luôn chiếc khăn trên người mình.

- "Ư...."

Anh khẽ tách hai bên mép hoa huy*t của cô ra, Mộc Nhiên cố gắng khép chân lại.

- "Ngoan, để anh xem, nơi đó rất đẹp". Anh xem cô như một đứa trẻ mà dụ dỗ.

Mộc Nhiên vô tình nhìn vào côn th*t to lớn của anh mà phát hoảng.

- "A....ư"

Amh đưa nhẹ một ngón tay vào, một cỗ cảm giác xa lạ bao trùm lấy toàn bộ não cô.

Ngón tay anh đẩy nhanh tốc độ hơn, anh cúi xuống hôn lên ngực cô.

- "A....a....a....a"

Sau mười lăm phút, cô đã không chịu được mà phun trào chất lỏng màu trắng ra ngoài, ánh mắt ngấn lệ.

Anh đã đưa cô lên đỉnh chỉ bằng màn dạo đầu đơn giản.

Anh chen cơ thể rắn chắc của mình vào giữa chân cô.

Từ từ đưa vật to lớn vào, tay anh đan nhẹ vào tay cô.

- "Ưm....đau quá...Lãnh...."

Hàn Thiên Lãnh lau nhẹ nước mắt cho cô, giọng anh gấp gáp.

- "Nhiên Nhiên, cố gắng một chút....ngoan, thả lỏng cơ thể để anh đi vào".

Mộc Nhiên hít thở sâu, cố gắng thả lỏng bản thân.

Ba năm qua chưa quan hệ lần nào khiến cho nơi đó chật hẹp như xử nữ.

Anh đẩy thêm một chút nữa, côn th*t đi vào thêm một nửa.

Tay cô bám vào vai anh, anh dùng lực đưa hết côn th*t vào bên trong cô.

- "A..." Mộc Nhiên đau đớn cau mày.

Anh rút côn th*t ra gần hết rồi lại đẩy hết vào.

- "A....ư".

Sau một lúc, cơn đau qua đi, cả hai cùng chìm vào lửa tình.

Mộc Nhiên đòi hỏi áp sát cơ thể vào anh, biết được cô đã có thể dung nạp, anh liền đẩy nhanh tốc độ.

- "Ưmmm....sâu quá...."

Anh mút nhẹ vành tai cô:"Bảo bối, thích không?".

- "A....ưm....a... "

Anh thỏa mãn lật người cô lại rồi nhẹ nhàng đi vào từ phía sau.

- "A....a....a... "

Sau bốn mươi phút anh chạy nước rút phóng thẳng chất lỏng vào bên trong cô.

Anh lo cô ban đầu sẽ không chịu nổi nên ra nhanh hơn.

Mộc Nhiên mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bế cô đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong anh mặc áo choàng của khách sạn rồi bế cô ra ngoài.

- "Trong đêm nay tôi muốn mua một căn biệt thự mới, sáng mai tôi và Mộc Nhiên sẽ chuyển đến ngay".

Thư kí Hoàng khổ tâm nói:"Vâng".

Giờ đang là nửa đêm, bắt anh ta đi tìm biệt thự, đây đúng là giết người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Nói chuyện cùng Diệp Mộc Vân


Sáng hôm sau...

Mộc Nhiên tỉnh dậy, cả cơ thể mỏi như rời ra, nhất là phía dưới, vừa đau rát vừa khó chịu.

Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy anh liền thắc mắc.

- "Em tỉnh rồi à?". Hàn Thiên Lãnh đi vào, hỏi cô.

Mộc Nhiên bước xuống giường, nhưng đứng không vững khiến cô lảo đảo suýt ngã.

- "Cẩn thận, để anh giúp em".

Anh cúi người xuống bế ngang cô lên rồi đi vào phòng tắm.

- "Đau lắm sao?".

Anh đặt cô lên chỗ rửa mặt rồi lấy kem đánh răng cho cô.

- "Anh đi đâu vậy?". Cô hỏi, giọng có chút khàn khàn, tất cả chỉ vì đêm quá la hét quá độ.

Hàn Thiên Lãnh đưa nước cho cô:"Anh ra ngoài đặt đồ ăn".

Mộc Nhiên súc miệng xong, anh đưa cô bàn chải đánh răng rồi đi ra ngoài.

Vệ sinh cá nhân xong anh chở cô đến nhà hàng vừa đặt để ăn sáng.

- "Anh đặt vài món, mong là phù hợp với khẩu vị của em".

Mộc Nhiên uống tách trà nóng:"Em ăn gì cũng được".

Các món ăn được mang ra, Hàn Thiên Lãnh gắp cho cô. Mộc Nhiên nói.

- "Lãnh, em thấy bệnh của anh..."

Anh ngắt nhẹ mũi cô:"Không phải chỉ là đau dạ dày thôi sao? Ăn uống bình thường và vận động với em mỗi tối là khỏi".

- "Em đang rất nghiêm túc với anh".

Hàn Thiên Lãnh cười:"Yên tâm, chỉ cần em bên cạnh anh, anh sẽ không sao cả".

Ăn sáng xong, anh và cô ra xe. Mộc Nhiên nhìn anh.

- "Lãnh, em muốn chị gặp chị em một lát".

Hàn Thiên Lãnh gật đầu:"Được".

Lái xe ba mươi phút mới đến được nơi mà anh nhốt Diệp Mộc Vân.

- "Chị ấy bị nhốt ở đây sao?".

Anh không nói gì, khoác eo cô đi vào trong.

- "Lão đại, tiểu thư".

Hàn Thiên Lãnh kéo cô ngồi xuống chiếc ghế, anh nói:"Diệp Mộc Vân thế nào rồi".

Thuộc hạ của anh nhìn nhau, rồi một người nói:"Cô ta hôm qua có ý định tự sát nên chúng tôi lỡ tay đánh bất tỉnh".

- "Em vào nói chuyện với chị ấy một chút".

Hàn Thiên Lãnh nắm tay cô:"Anh đi cùng em".

- "Không cần, em muốn nói chuyện riêng".

Anh cau mày:"Được rồi, nhưng đừng để cô ta làm tổn thương em".

Mộc Nhiên đi vào căn phòng nhốt Diệp Mộc Vân. Một thuộc hạ xối ca nước lạnh vào người cô ta.

- "Khụ". Diệp Mộc Vân cố hít thở, ánh mắt đỏ lừ.

Khi nhìn thấy Mộc Nhiên, cô ta càng phẫn hận hơn.

- "Đồ khốn kiếp tao hận mày". Cô ta muốn lao về phía cô mà đánh.

Một tên thuộc hạ vội đá vào người cô ta, nhất thời cô ta nằm rạp xuống đất.

- "Đừng đánh nữa, tôi muốn nói chuyện riêng, anh ra ngoài đi".

Tên thuộc hạ cúi đầu rồi lui ra ngoài, Mộc Nhiên nhìn cô ta, anh mắt lạnh lùng.

Diệp Mộc Vân bây giờ khắp người toàn vết thương, đầu tóc rũ rượi, thân thể ốm yếu gầy gòm.

Ba năm qua cô ta sống không bằng chết, cô ta cứ nghĩ chỉ cần đuổi được Mộc Nhiên đi thì mọi chuyện sẽ về quy luật cũ, ai ngờ đâu anh lại biết được sự thật, bắt nhốt hành hạ cô ta.

Thời gian đầu cô phải đi tiếp khách kiếm tiền, chế giễu nhất là số tiền ấy anh cho người gửi về để bố mẹ cô ta tiêu xài.

Nhưng chỉ được thời gian đầu, dần dần cô ta ốm yếu thì bị lôi về để hành hạ.

Nhưng đau khổ nhất chính là người của anh không cho cô ta tìm cơ hội để tự sát.

- "Diệp Mộc Nhiên, tôi hận cô".

Mộc Nhiên cười lạnh:"Hận tôi, Diệp Mộc Vân, đến bây giờ tôi chẳng cần một người chị như cô nữa rồi. Muốn hận tôi thì cứ hận".

- "Nếu không phải tại cô thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy, chỉ vì bản tính ích kỉ và tham lam của cô đã hại cô đến ngày hôm nay".

- "Ngày trước cô luôn lấy hết mọi sự cố gắng của tôi để được lòng bố mẹ, ngay cả tình yêu cô cũng dành với đứa em duy nhất của mình".

Diệp Mộc Vân rơm rớm nước mắt:"Tôi ích kỉ, tôi tham lam?".

- "Nếu không tham lam thì tôi sẽ giống như cô sao? Cha mẹ ghét bỏ, bị người đàn ông sỉ nhục hành hạ".

Mộc Nhiên nói lớn:"Đó không phải những gì chị làm sao?".

- "Thế nên bây giờ đây là cái giá chị phải trả cho những việc làm của mình".

Diệp Mộc Vân cười lạnh:"Cô nghĩ mình sẽ có được Lãnh sao? Cô nghĩ mình sẽ hạnh phúc sao? Đừng hòng".

Cô ta lao đến chỗ cô, bóp chặt lấy cổ Mộc Nhiên.

Vì một cánh tay mất cảm giác nên rất bất tiện đối với cô, cô cố gắng vùng vẫy.

- "Diệp Mộc Nhiên, biết có ngày hôm nay thì ba năm trước tôi đặc trực tiếp giết chết cô rồi".

Mộc Nhiên đẩy cô ta ra, nhưng giờ không hiểu cô ta lấy sức lực từ đâu mà có thể khỏe như vậy.

Hàn Thiên Lãnh lúc này chạy vào trong, thấy vậy anh liền tức giận quăng cô ta ra.

- "Mộc Nhiên, em không sao chứ?".

Mộc Nhiên cố hít thở, cô lắc đầu.

- "Lãnh, rốt cuộc anh cũng đến thăm em rồi, anh mau tránh xa cô ta ra".

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô tránh xa cô ta ra, rút cây súng ngắn nhắm trúng Diệp Mộc Vân.

- "Lãnh, anh làm gì vậy? Chímh cô ta đã làm chúng ra rời xa nhau, anh không được tin cô ta".

- "Câm miệng". Anh quát.

Mộc Nhiên nắm lấy cổ tay anh:"Lãnh, đừng, tha cho cô ấy đi".

Hàn Thiên Lãnh cau mày, Mộc Nhiên nói tiếp:"Vậy là quá đủ rồi, để cô ấy về nhà đi, từ giờ em không muốn dính líu đến họ nữa".

- "Tôi không cần cô thương hại".

Mộc Nhiên không nói gì nữa, cô cùng anh rời đi.

****

Chuyện là mình định viết một bộ truyện mới về chuyện tình của Hắc Bạch Lam, tặng cho anh ấy một tiểu bạch thỏ ngây thơ.

Ý kiến các nàng thế nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Thử giường mới


Diệp Mộc Vân được người của anh đưa về lại Diệp gia...

- "Ông chủ, bà chủ, đại tiểu thư...đại tiểu thư trở về rồi". Một người giúp việc mở cửa đi vứt rác, thấy Mộc Vân liền hô to.

Ông bà đang trong nhà liền chạy ra:"Thật sao? Mộc Vân, Mộc Vân đâu?".

Ông bà đau xót nhìn đứa con gái ốm yếu đang nhất lịm trước cổng nhà.

- "Mộc Vân....Mộc Vân, con làm sao vậy? Trời ơi, mau đưa nó đến bệnh viện".

Hàn Thiên Lãnh lái xe chở cô về căn biệt thự mới, tất cả đều được trang trí sẵn.

- "Anh mới mua sao?".

Hàn Thiên Lãnh gật đầu:"Chúng ta sẽ không về căn biệt thự kia nữa".

- "Lãnh, quản gia, bà ấy như thế nào rồi?".

Hàn Thiên Lãnh thở dài:"Từ lúc em đi bà ấy cũng đã nghỉ việc".

- "Hay chúng ta đón bà ấy về đây ở đi, dù sao..."

Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô:"Em thích thế nào thì sẽ là thế đó".

Mộc Nhiên mỉm cười cùng anh đi vào trong.

- "Đẹp quá". Cô khen ngợi.

Anh mỉm cười:"Chúng ta đi tham quan phòng ngủ".

- "Phòng ngủ có gì đặc biệt sao?".

Hàn Thiên Lãnh tỏ ra trầm ngâm:"Có chứ".

Mộc Nhiên cùng anh đi vào phòng ngủ, Hàn Thiên Lãnh cười gian tà.

- "Phòng ngủ đẹp quá".

Hàn Thiên Lãnh gật đầu:"Giường này thế nào nhỉ? Chúng ta có cần thử độ êm của nó không?".

Mộc Nhiên đến giây phút này đã ngửi được mùi nguy hiểm, cô cười:"Anh cứ thử đi, em đi xem phòng khác".

Nói rồi cô đi về phía cửa, Hàn Thiên Lãnh chạy đến vác cô lên vai.

- "Nếu thử một mình thì anh chẳng khác nào kẻ thần kinh".

Mộc Nhiên đấm vào lưng anh lia lịa:"Biến thái, anh làm gì vậy, mau buông em ra".

Anh quăng cô lên giường, rồi nới lỏng chiếc cravat.

- "Em mà còn ngoan cố anh sẽ không ngại hảo hảo yêu thương em đến sáng mai".

Mộc Nhiên trợn tròn mắt, giờ là buổi trưa, yêu thương cô đến sáng mai thì chẳng khác nào giết chết cô.

Anh cởi chiếc áo khoác ra, chồm người về phía cô.

- "A....biến thái...ưm"

Anh hôn lên cánh môi của cô, ma sát hai cánh môi đến sưng tấy.

- "Bảo bối, nụ hôn này thế nào?".

Mộc Nhiên mắt ngấn lệ nói:"Lãnh, em mệt lắm, không phải tối qua anh đã..."

Tay anh đi vào áo cô nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực.

- "A....ưm"

Anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô.

Từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống khiến cho cô dần dần chấp thuận.

Anh cởi chiếc áo của cô ra, Mộc Nhiên đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của anh.

- "Bình tĩnh một chút" Anh khàn giọng nhắc nhở.

Mộc Nhiên cắn môi:"Chúng khó cởi quá".

Anh mỉm cười hài lòng rồi tự tay cởi áo của mình.

Anh hôn lên ngực cô, mút nhẹ đầu ngực hồng hào.

Sự kích thích này bao trùm cả cơ thể cô.

- "Ưm...a..."

Lưỡi anh đi xuống liếm nhẹ lên vùng bụng của cô.

Một cỗ xúc động dâng lên khiến cho động tác thập phần ôn nhu hơn.

Hai tay cô ôm lấy đầu anh, mắt phủ một tầng xương mờ.

Anh cởi chiếc váy của cô ra, tay tìm đến nơi ẩm ướt.

- "Ấm quá". Anh đưa một ngón tay vào trong, miệng thì thầm bên tai cô.

Mộc Nhiên lấy tay che mặt lại, xấu hổ chết cô mất.

Anh nắm lấy tay cô đặt lên tiểu đệ của mình, Mộc Nhiên sợ hãi rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt lấy.

- "Nó là của em, phải thật nhẹ nhàng chăm sóc nó, biết chưa?".

Mộc Nhiên quay mặt đi nơi khác, da mặt của anh mạ đồng sao? Dày như vậy.

Anh cởi chiếc quần trên người mình ra rồi dùng tay cô ma sát nơi đó.

Ngón tay anh vẫn ra vào bên trong cô đều đặn.

Tiếng thở dốc và rên rỉ hòa quyện cùng nhau.

Anh đặt một chân cô lên vai của mình, nơi tư mật kia hiện ra rõ ràng.

Mộc Nhiên cố gắng che đi:"Chúng ta đổi tư thế đi".

Anh cười gian tà rồi dùng lực đi vào bên trong cô.

- "Ưm....a...a"

Tiếng da thịt chạm nhau nghe thật khiến người ta đỏ mặt.

- "Bảo bối, em thấy giường êm chứ?".

Mộc Nhiên che miệng để nuốt lại những tiếng rên rỉ vào trong.

- "Bảo bối, sao em không trả lời. Hay chúng ta đi thử từng chiếc khác".

Thử từng chiếc khác sao? Vậy giết cô luôn đi, Mộc Nhiên ấm ức nói.

- "A....không cần, em thấy chiếc giường này rất tốt".

Hàn Thiên Lãnh hài lòng nói:"Tốt sao? Vậy có nghĩa là em thích nó. Vậy được, nếu đã thích thì ngày nào chúng ta cũng ân ái thế này".

- "A....biến thái..."

Đi đường nào cũng chết là thế nào?

- "A....cầm thú....nhanh lên, em sắp chịu không nổi rồi".

Hàn Thiên Lãnh mỉm cười lật người cô nằm ngang sang một bên, một chân giơ lên, anh từ từ đi vào lần nữa.

- "Ư...a....dừng....a"

- "Hự".

Anh đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút.

- "A.....ư.....ư.....a"

Cô không kìm được mà thoải mái rên rỉ.

- "A...."

Cô đã đạt được cao trào của hoan ái, anh cười hài lòng rồi ra vào nhanh hơn.

- "A....ưm...."

- "Hự". Anh phóng thẳng chất dịch ấm nóng vào trong cô.

Mộc Nhiên mệt mỏi thiếp đi, anh giữ nguyên tư thế phía dưới rồi ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ một giấc đến tối mới tỉnh dậy.

Khắp cơ thể đau nhức, tại sao trong phòng lại tối thế này.

Mộc Nhiên sờ lên người mình, cô đã được mặc bộ váy mới.

Cố gắng đi ra để bật đèn, nhưng hình như mất điện rồi, sao bật mãi không lên.

- "Lãnh....anh đang ở đâu?".

Cô bám vào tường, vừa đi vừa gọi anh.

- "Lãnh.....anh đang ở đâu vậy?".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Cầu hôn


Mộc Nhiên bước xuống cầu thang, cô không nhìn rõ xung quanh vì trong biệt thự đang tối om.

"Tách" Bỗng cả căn biệt thự sáng trưng, Mộc Nhiên bất ngờ nhìn mọi người.

Phía dưới nhà, anh đang đứng cùng Hắc Bạch Lam và quản gia.

- "Bác" Mộc Nhiên vui mừng gọi quản gia rồi chạy đến.

Quản gia nhìn thấy cô thì vui mừng dang tay ra ôm lấy cô, Mộc Nhiên chạy đến.

Bỗng một lực cản mạnh mẽ cản lấy cô, không ai khác đó chính là Hàn Thiên Lãnh.

- "Bảo bối, giờ không phải lúc để em nhận người cũ".

Mộc Nhiên bất mãn nhìn anh, anh cưng chiều hôn lên trán cô.

Trên trần nhà hàng trăm quả bóng bay hình trái tim với đủ màu sắc rực rỡ rơi xuống chỗ anh và cô đang đứng.

Mộc Nhiên bất ngờ bụm miệng lại, mắt long lanh.

- "Đẹp quá". Cô cảm thán.

Hàn Thiên Lãnh sờ nhẹ mái tóc cô:"Thích không?".

Mộc Nhiên gật đầu:"Chúng rất đẹp mắt".

- "Nhưng không đẹp bằng em".

Mộc Nhiên e thẹn cúi đầu xuống:"Anh từ khi nào trở nên dẻo miệng như vậy?".

- "Từ khi biết, anh thật sự yêu em".

Một chiếc bóng bay hình tròn màu đỏ bay xuống chỗ họ, xuất hiện ngang mặt cô, có cột một chiếc nhân đính đá trông rất đẹp.

- "Đẹp không?".

Mộc Nhiên gật đầu, mắt ngấn lệ, người đàn ông này cũng có lúc lãng mạn như thế sao?

Mộc Nhiên đưa tay nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ra.

Anh cầm lấy rồi quỳ gối xuống.

- "Mộc Nhiên, lấy anh nhé?".

Mộc Nhiên cảm động nhìn anh, Hắc Bạch Lam nói.

- "Mộc Nhiên, em không thích sao? Nếu thích thì em mau đồng ý đi".

Thật là, nửa đêm lôi anh đến xem họ diễn cảnh tình cảm. Đây là kích động kẻ độc thân sao?

Anh đây còn người đẹp đang chờ ở nhà, thật tức muốn chết.

- "Anh xin lỗi vì đã để chúng ta bỏ lỡ nhau sáu năm, anh đã gây nhiều chuyện làm em tổn thương".

Mộc Nhiên ngăn lời anh lại:"Em không trách anh, chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa".

- "Được".

Anh nhìn cô:"Vậy em đồng ý lấy anh nhé!".

- "Vâng". Cô mỉm cười nói.

Hàn Thiên Lãnh khẩn trương đeo nhẫn vào cho cô, rồi anh đứng lên ôm lấy cô.

Mộc Nhiên đẩy anh ra:"Anh có biết ý nghĩa của những cặp đôi trao nhẫn cho nhau là gì không?".

- "Là cả hai cùng nhẫn nhịn nhau, vợ chồng không có chuyện hơn thua nên cần nhường nhịn, quan tâm nhau". Anh ôm cô rồi nói.

Mộc Nhiên mỉm cười:"Hàn Thiên Lãnh, quảng đời còn lại em giao hết cho anh, anh không được khi dễ em".

- "Nhất định sẽ không như thế nữa".

Cô đẩy anh ra:"Em có thể nói chuyện với bác ấy chưa?".

- "Được chứ".

Hắc Bạch Lam nói:"Mộc Nhiên, anh về nhé, ngày cưới cứ định sẵn đi, anh sẽ lo tất cả cho em".

- "Tôi cưới hay cậu cưới?". Anh hỏi.

Hắc Bạch Lam nhún vai:"Tôi chỉ có ý tốt, đi đây".

Anh ta nói rồi quay người bước đi, Mộc Nhiên đi đến chỗ quản gia.

- "Bác".

Quản gia sờ tóc cô:"Mộc Nhiên sao? Càng ngày càng đẹp ra".

Mộc Nhiên mỉm cười:"Lãnh, bà ấy vẫn sẽ là quản gia của chúng ta chứ?".

- "Ừ, người giúp việc ngày mai anh sẽ tuyển người khác".

Mộc Nhiên nói:"Không cần nhiều, một người là đủ rồi, em muốn tự mình chăm sóc gia đình".

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy eo cô:"Tùy em, nhưng đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe là được".

- "Bà đi lên phòng đi".

Quản gia gật đầu rồi đi lên phòng. Hàn Thiên Lãnh nhìn cô.

- "Cơ thể thế nào rồi? Chúng ta tiếp tục hiệp nữa được chứ?".

Mộc Nhiên đánh nhẹ vào ngực anh:"Đừng nháo, em muốn lên nói chuyện riêng với bác ấy".

- "Vậy anh sẽ tắm rửa sạch sẽ đợi em".

Mộc Nhiên lườn anh một cái rồi đi lên lầu.

Paris, Pháp....

Bệnh viện, Lý Huyền Du ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cô ta dạo gần đây gầy đi rất nhiều.

- "Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng sức khỏe của ông bà..."

Cô suy sụp chạy vào bên trong:"Cha, mẹ, hai người đừng bỏ con".

Lý gia giờ đây chỉ còn mình cô, hỏi cô làm sao sống tiếp đây.

- "Tiểu thư xin bớt đau buồn".

Cô gục xuống chỗ mẹ Lý:"Mẹ, không phải mẹ muốn nhìn thấy ngày con mặc váy cưới sao?".

- "Tại sao hai người lại bỏ con?"

- "Cha, mẹ, hai người hãy tỉnh lại đi".

Cứ thế cô ngất lịm đi bên cạnh bọn họ.

Mộc Nhiên đi lên phòng quản gia.

- "Bác chưa ngủ ạ?".

Quản gia đang ngồi cạnh chiếc túi quần áo thở dài:"Mộc Nhiên, mau vào đây ta cho con xem cái này".

Mộc Nhiên đi đến ngồi xuống cạnh bà:"Có chuyện gì sao ạ?".

Quản gia lấy trong túi ra một sợi dây chuyền bị đứt đưa cho Mộc Nhiên xem.

- "Ba năm trước lúc ta dọn đi đã vô tình tìm lại được sợi dây chuyền này. Chuyện là lúc ông bà chủ mất do tai nạn, khi đó lúc ta đến hiện trường đã thấy tay bà ấy nắm chặt sợi dây chuyền này".

- "Khi đó ta cứ nghĩ đây là quà bà ấy muốn tặng thiếu gia nên ta giấu đi không cho cậu ấy biết sợ cậu ấy buồn".

- "Kẻ đâm ông bà chủ năm đó cảnh sát không điều tra ra được".

- "Đến bây giờ ta thấy sợi dây chuyền có gì đó không đúng lắm".

Mộc Nhiên nhìn sợi dây chuyền trong tay, ánh mắt cô chấn động.

Sợi dây chuyền này....

Dây chuyền được làm bằng bạc, mặt dây chuyền là hình bông hoa cúc, phía sau có khắc chữ.

Đây chính là sợi dây chuyền mà cha mẹ tặng chị em cô vào sinh nhật mừng hai người 7 tuổi.

Sợi dây của chị cô khắc chữ Vân, sợi dây của cô khắc chữ Nhiên.

- "Cái này....cái này bác lấy từ chỗ mẹ anh ấy thật sao?".

Quản gia gật đầu:"Mộc Nhiên, con sao vậy?".

Mộc Nhiên đứng dậy, run run giọng nói:"Cháu mệt, cháu về...phòng nghỉ....đây ạ"

Nói rồi cô đi ra khỏi phòng.

Cô phải làm sao đây, anh có chấp nhận chuyện này không? Chuyện cô chung dòng máu với kẻ thù giết cha mẹ mình.

Cô phải làm sao đây? Cô và anh chuẩn bị bước đến hạnh phúc, tại sao? Tại sao ông trời lại biết cách trêu đùa cô như vậy.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà hết lần này đến lần khác Diệp Mộc Vân ngăn cách anh và cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Ngày giỗ


Mộc Nhiên dựa người vào tường, giây phút này cô cảm thấy mệt mỏi quá, cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, hạnh phúc cô chỉ mới vừa cảm nhận được đã thành ra thế này sao?

Trong lòng cô một cô áy náy dâng lên.

"Cạch" Cánh cửa mở ra, Hàn Thiên Lãnh cau mày.

- "Nhiên Nhiên, em sao vậy? Mau vào phòng thôi."

Mộc Nhiên chớp chớp mắt:"Được."

Cô đi về phía tủ quần áo, Hàn Thiên Lãnh từ phía sau ôm lấy hông cô:"Anh tắm với em nhé!"

- "Không được...em..em đi tắm đây." Cô nói rồi nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh.

Hàn Thiên Lãnh khó hiểu nhìn bóng dáng cô, đây là đặc điểm của những người sắp kết hôn sao?

Mộc Nhiên ngâm mình trong dòng nước ấm áp, trong đầu cô luôn là hình ảnh sợi dây chuyền của Diệp Mộc Vân, cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, đến lúc đó cô và anh sẽ đối diện với nhau như thế nào đây?

Một lần nữa hai người ở cương vị là kẻ thù sao?

"Cốc..cốc.." Hàn Thiên Lãnh gõ cửa.

- "Nhiên Nhiên, em lâu vậy?"

Mộc Nhiên lau nước mắt, cô trả lời:"Em xong rồi đây."

Mộc Nhiên mặc quần áo rồi đi ra ngoài, Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô:"Bảo bối, thơm quá."

Tai cô lắng nghe từng nhịp tim đang đập của anh, một cảm xúc áy náy trào lên, cô đẩy anh ra.

- "Lãnh, em mệt lắm.."

Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cũng chẳng hiểu vì sao anh thấy cô có gì đó rất khác lạ.

- "Em chỉ muốn ngủ một giấc.." Giọng cô như đứa trẻ, nức nở cầu xin.

Anh thương xót bế ngang cô lên:"Anh xin lỗi, chúng ta đi ngủ thôi."

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi ôm lấy cô, anh kéo chiếc chăn đắp lên cho cô rồi tắt điện. Không gian chìm vào bóng tối yên tĩnh đến lạ thường, Mộc Nhiên rúc vào ngực anh.

Cô cố tìm cảm giác an toàn của quan hệ hai người trong tình cảnh bây giờ, sau này nếu anh biết sự thật rồi anh có chấp nhận cô, chấp nhận một người mang chung dòng máu với kẻ thù của anh.

- "Mộc Nhiên, ngủ đi." Giọng anh thốt lên nhắc nhở, nghe thật ấm áp.

Nhưng nó lại mạnh mẽ cứa vào tim cô, suýt nữa cô đã bật khóc.

Sáng hôm sau...

Mộc Nhiên thức dậy chỗ bên cạnh đã trống, cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Mùi đồ ăn và tiếng động trong bếp thu hút bước chân cô, cô bước nhẹ nhàng về nơi đó.

Rất bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, anh đang đeo tạp dề loay hoay trong bếp, nhưng điều đó sẽ không bất ngờ mấy nếu như không có mùi khét và sàn nhà bị vấy bẩn, thêm đó không biết đã bao nhiêu cái bát vỡ tan tành vì anh.

- "Anh làm gì vậy?" Mộc Nhiên đi vào hỏi.

Hàn Thiên Lãnh khó khăn với nồi cháo kia:"Muốn nấu bữa sáng cho em, nhưng không ngờ lại khó đến thế."

Mộc Nhiên kéo anh ra:"Anh đây là phá bếp chứ không phải nấu bữa sáng, anh ra ngoài đi, để em làm cho."

Hàn Thiên Lãnh bỏ tạp dề rồi đi vào phòng tắm, khắp người toàn mùi dầu mỡ thật khó chịu.

Mộc Nhiên lau dọn lại cho anh, lúc này quản gia đi xuống.

- "Dậy sớm vậy sao? Để ta giúp con."

Mộc Nhiên cười gượng:"Không sao, bác để con tự nấu."

Quản gia đi đến:"Con nấu bữa sáng đi, mấy cái này để ta rửa cho."

Mộc Nhiên gật đầu rồi để đó cho quản gia, cô bắt đầu nấu những món mới.

Cô bày đồ ăn ra bàn rồi lên phòng kêu anh xuống:"Lãnh, anh đang làm gì vậy? Mau xuống ăn sáng thôi."

- "Được" Anh mở cửa đi ra ngoài.

Mộc Nhiên nhìn anh:"Anh làm gì mà lâu vậy?"

- "Mùi này thật khó rửa trôi."

Mộc Nhiên mỉm cười rồi cùng anh đi xuống nhà, Hàn Thiên Lãnh cùng cô ngồi xuống bàn ăn.

- "Bác, bác ngồi xuống cùng ăn với bọn cháu đi ạ." Mộc Nhiên nói.

Quản gia ngồi xuống đối diện, bà nhìn Hàn Thiên Lãnh:"Thiếu gia, hai ngày nữa là ngày giỗ của lão gia và lão phu nhân."

Tay cầm đũa của Mộc Nhiên khẽ run lên, hai ngày nữa sao?

Hàn Thiên Lãnh ôm lấy bả vai cô:"Đến ngày đó tôi và Mộc Nhiên sẽ ra thăm mộ cha mẹ, tôi muốn ông bà biết họ có một người con dâu xinh đẹp như cô ấy."

Mộc Nhiên cúi thấp đầu xuống, đó là anh chưa biết gì, nếu biết rồi liệu anh còn đối xử như vậy với cô không?

- "Mộc Nhiên, em sao vậy?" Hàn Thiên Lãnh hỏi.

Cô chớp mắt:"Không có gì, em chỉ là rất mong đợi ngày đó thôi."

Ăn sáng xong, Hàn Thiên Lãnh nói:"Mộc Nhiên, hôm nay chúng ta sẽ đi thử váy cưới nhé, em muốn đi tiệm nào?"

Mộc Nhiên tránh né đi ánh mắt của anh:"Lãnh, chúng ta...chúng ta có thể hoản lại đám cưới này không?"

- "Tại sao? Em không thích?"

Mộc Nhiên rơm rớm nước mắt:"Em..em cảm thấy mệt lắm, em phải làm sao đây?"

Cô như đứa trẻ khóc òa lên, Hàn Thiên Lãnh lo sợ ôm lấy cô:"Nhiên Nhiên, đừng khóc, ngoan."

Anh cho rằng cô mắc chúng bệnh sợ hãi trước hôn nhân nên chỉ ân cần vỗ về cô.

Cô khóc nấc lên:"Lãnh, em phải làm sao đây? Làm sao mọi chuyện mới có thể trở nên ổn hơn, em mệt mỏi quá."

- "Mộc Nhiên, em sao vậy? Em có chuyện gì giấu anh sao?" Anh lau đi nước mắt cho cô rồi hỏi.

Mộc Nhiên lắc đầu:"Em...em không biết, em muốn nghỉ ngơi.."

Anh xoa đầu cô:"Vậy được, hôm nay anh sẽ nghỉ làm ở nhà với em."

- "Không cần, em có bác..."

Anh ngăn lại lời cô:"Anh không yên tâm".

Anh đưa cô lên phòng, Mộc Nhiên nằm xuống giường, anh kéo chăn đắp cho cô.

- "Bảo bối, ngoan ngủ một giấc nữa đi, khi tỉnh lại sẽ ổn".

Mộc Nhiên nắm lấy tay anh:"Anh sẽ không đi đâu chứ?"

Anh mỉm cười:"Ngốc quá, bây giờ dù em có đuổi anh cũng sẽ không đi."

Mộc Nhiên từ từ chìm vào giấc ngủ, Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô rồi ra phía chiếc bàn giải quyết công việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
759,773
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Em không thích tư thế này


Mộc Nhiên ngủ một giấc đến tối mới tỉnh dậy, cô bước xuống giường.

- "Lãnh, anh đang ở đâu vậy?".

"Tách" Anh bước vào, bật đèn lên rồi đi về phía cô.

- "Bảo bối, tỉnh rồi sao? Mau xuống nhà ăn cơm tối thôi".

Mộc Nhiên nắm lấy cánh tay anh:"Chúng ta....hôm nay chúng ta ra ngoài được không?".

Anh khó hiểu nhìn cô, Mộc Nhiên nhỏ giọng nói:"Em muốn chúng ta sẽ làm những việc như các cặp tình nhân làm".

Anh mỉm cười:"Được, chiều ý em".

Anh mở tủ lấy chiếc áo khoác cho cô:"Ngoài trời đang lạnh, em mặc áo khoác vào".

Anh lái xe đưa cô ngắm thành phố về đêm một vòng, anh dừng lại bên cạnh chiếc cầu, bên dưới là dòng sông chảy qua.

Nơi đây về đêm rất lãng mạn, anh nắm lấy tay cô.

- "Mộc Nhiên, em có chuyện gì giấu anh sao?".

Thân người cô khẽ run lên, Mộc Nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

- "Không có".

Anh nắm nhẹ hai bả vai cô quay sang chỗ mình:"Mộc Nhiên, hay là em chưa tin tưởng vào tình cảm anh giành cho em".

- "Không, em tin. Em tuyệt đối tin". Cô ngăn lại lời anh.

- "Vậy tại sao?". Anh hỏi.

Mộc Nhiên gục đầu vào vai anh:"Lãnh, bây giờ chưa tiện nói ra chuyện gì cả, anh hãy chờ em".

Cô nấc lên, cảm xúc hỗn độn chất chứa trong người cô từ ngày hôm qua đến giờ dường như vỡ òa.

Anh vỗ lưng cô:"Mộc Nhiên, em dạo gần đây rất khác".

- "Lãnh, anh có thể trả lời em một câu không?".

Anh gật đầu:"Em muốn anh trả lời bao nhiêu câu hỏi của em cũng được".

- "Cha mẹ anh....chuyện của họ anh đã điều tra chưa?".

Anh trầm ngâm, khi đó anh chìm trong bóng tối, mọi điều tra đều từ phía cảnh sát, họ nói đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, người gây ra tai nạn đã bỏ trốn, anh lúc ấy không truy cứu nữa.

- "Sao em lại hỏi chuyện này?".

Mộc Nhiên nói:"Không có gì, em chỉ muốn biết cảm xúc của anh như thế nào đối với người gây ra vụ tai nạn năm đó".

Ánh mắt anh trầm ngâm:"Gia đình anh vốn rất hạnh phúc, nếu không tại người đó thì giờ họ vẫn còn sống, Hàn gia vẫn đang rất hạnh phúc".

- "Anh có hận không?".

Hàn Thiên Lãnh gật đầu.

Cô biết kết quả sẽ thế này mà, cô gật đầu:"Nếu anh hận em cũng sẽ hận".

Hận chính bản thân mình mang chung dòng máu của một kẻ sát nhân.

Anh mỉm cười ôm lấy cô:"Bảo bối, anh yêu em".

Mộc Nhiên cười khổ, yêu cô nhưng sau này có lẽ sẽ hận cô gấp ngàn lần.

Anh hôn nhẹ lên môi cô, một cô cảm xúc ham muốn dâng lên, anh hôn sâu hơn.

Mộc Nhiên quàng tay ôm lấy anh, khẽ mở miệng để lưỡi anh đi vào sâu hơn.

Dần dà nụ hôn càng trở nên nóng bỏng, tay anh đi vào trong áo cô, tìm đến nơi phập phồng kia mà nhào nặn.

- "A...Lãnh, chúng ta về nhà đi". Giọng cô yêu kiều.

Anh thở mạnh, kiềm chế lại dục vọng rồi khởi động lái xe về nhà.

Xe dừng trước cổng biệt thự, Hàn Thiên Lãnh mở cửa bước xuống xe rồi vòng sang bế ngang cô lên.

Mộc Nhiên ngước lên nhìn anh:"Lãnh anh thả em xuống, quản gia đang trong nhà".

Anh mỉm cười rồi bước vào trong, quản gia đang chỉ chỗ cho người giúp việc thấy vậy liền giả vờ quay đi.

- "Tạm thời như vậy đã, hai cô lên phòng nghỉ ngơi đi".

Mộc Nhiên xấu hổ gục vào ngực anh, Hàn Thiên Lãnh nhìn cô đang rúc vào ngực mình thì cưng chiều hôn lên tóc cô rồi bước lên phòng.

Anh mở cánh cửa ra, đặt cô nhẹ nhàng lên giường.

Anh cởi áo khoác và chiếc váy của cô ra, trên người cô chỉ còn lại đồ trong màu đen.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô, rồi di chuyển xuống đôi môi kia mà gặm cắn.

- "Ưm". Cô khẽ rên.

Một tay anh đặt ở hông cô, một tay đặt lên một bên ngực cô, cách một lớp vải mà xoa nắn.

- "A....ư."

Anh hôn xuống phần cổ trắng ngần của cô, mỗi nơi đi qua anh đều để lại vết tích.

- "A...nhẹ chút...đau quá".

Anh thôi gặm cắn mà hôn lên ngực cô, môi anh mút nhẹ đầu ngực cô.

- "Ư."

Anh thở gấp gáp rồi cởi chiếc quần trong của cô ra.

Hai ngón tay thon dài của anh tách hai bên mép của hoa huy*t ra, một vùng thịt đầy đặn hồng hào hiện ra.

Anh thở hắt ra rồi cúi xuống liếm lên đó.

- "Ư....a....."

Mộc Nhiên khép chân lại, ưỡn người lên.

Lưỡi anh ấp áp ma sát lên vùng nhạy cảm làm cô sung sướng rên rỉ.

Nước nhờn bên trong cô tiết ra thấm đẫm cả drap giường, anh dừng lại cởi quần áo của mình ra rồi nâng chân cô lên.

- "Hự" Anh dùng lực đưa côn th*t của mình vào, bên trong ấm áp có bóp lấy tiểu đệ của anh làm anh suýt nữa thì ra.

Mộc Nhiên thở gấp, anh nhẹ nhàng ra vào.

- "Ư....ư...a"

- "A....a.....a"

- "Ưm "

Qua một lúc anh xoay người cô rồi mình nằm xuống, Mộc Nhiên ngồi phía trên che đi ngực mình.

- "Lãnh....em không thích tư thế này...a"

Hàn Thiên Lãnh mỉm cười rồi dùng lực từ dưới ra vào nhịp nhàng.

- "A....ưm"

- "Mộc Nhiên, thích không?" Giọng anh trầm thấp.

Cô một tay che ngực một tay bám vào tay anh làm điểm tựa.

- "Anh rất muốn biết cảm giác hiện tại của em".

Mộc Nhiên là đầu:"Lãnh....em...em khó chịu quá...ư"

Anh lật cô nằm sấp xuống rồi đi vào từ phía sau.

- "Ưm....a"

Sau gần hai tiếng nức nở cầu xin cô mới được anh buông tha, Hàn Thiên Lãnh đẩy nhanh tốc độ rồi phóng thẳng chất lỏng trắng đục vào bên trong cô.

- "Hự".

Mộc Nhiên mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau...

Từng ánh nắng ấm áp chiếu vào gương mặt anh tuấn của Hàn Thiên Lãnh, anh cau mày rồi mở mắt ra.

Chỗ bên cạnh đã trống, anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.

- "Quản gia, Mộc Nhiên đâu".

Quản gia cau mày:"Sáng nay cô ấy ra ngoài từ sớm, có nói là đã nói qua với cậu".

Anh đi lên phòng mở tủ quần áo của cô ra, quần áo vẫn còn bên trong, chỉ là điện thoại cô cũng không cầm theo.

Có dự cảm không lành, anh liền mặc áo khoác vest rồi cầm chìa khóa xe đi xuống nhà.

****

Hôm nay ra chap muộn là vì bây giờ mình mới đi học về. Mệt mỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom