Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2629


Chương 2629

Chỉ cần nhà họ Trình có con nối dõi thì giấu giếm bí mật này cũng có sao đâu?

Hai người cũng đồng ý cho Thích Vận trở về nuôi nấng Thích Vân Xuyên.

Suốt thời gian đó Thích Vân Xuyên chỉ biết đứng tê liệt, bị bọn họ nhìn tới nhìn lui, ánh mắt anh ta trống rỗng.

Anh ta rõ ràng là con trai nhà họ Thích, nhưng chớp mắt một cái lại phải đến một gia đình khác.

Chu Đình đứng cách đó không xa nhìn, cô ta là người có thể hiểu tâm trạng của Thích Vân Xuyên nhất. Lúc trước cô ta cũng rất buồn bã, bố mẹ nuôi nấng cô ta hai mươi năm thoắt cái đã thành bố mẹ nuôi. Bây giờ nan đề mà Thích Vân Xuyên gặp phải, đó chính là bố của mình là một tên cầm thú ra vẻ đạo mạo. Sự chào đời của anh ta cũng không vẻ vang, anh ta thà rằng mình là đứa con nhặt được cũng không muốn có một người bố như thế.

“Cháu ơi, cháu về với bà, bà thấy cháu gầy quá, để bà nấu món ngon cho cháu, đảm bảo sẽ nuôi cháu trắng trẻo mập mạp mới thôi.”

“Các người đều đồng ý cả rồi, giờ tôi nói chuyện được rồi chứ?”

Thích Vân Xuyên di chuyển đôi mắt vô thần, nó từ từ khôi phục sự sáng trong. Anh ta lạnh lùng nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại chăm chú nhìn Thích Tuấn, có điều Thích Tuấn lại vô tình né tránh ánh mắt của anh ta.

Đây là biện pháp duy nhất có thể dẹp yên ân oán giữa hai nhà, nếu như không có ai biết chân tướng thì còn tốt, có thể xem như chưa có gì xảy ra.

Còn nếu đã xảy ra, ông ấy chỉ có thể lựa chọn Lư Thanh Vân, chỉ cần không làm tổn thương Thanh Vân, ông ấy có thể làm bất cứ thứ gì.

“Cho dù có lưu lạc đầu đường tôi cũng sẽ không về nhà họ Trình đâu.”

“Cháu đang nói mê sảng gì vậy?

Nhà họ Trình mới là ngôi nhà thật sự của cháu.”

“Nhưng mẹ tôi còn ở nhà họ Thích!

Con trai hai ông bà làm chuyện xấu xa, sinh ra đứa con hoang là tôi, các người không thấy hổ thẹn mà còn cười đùa cợt nhả. Tôi căm ghét nhà họ Trình, căm ghét cái họ này, căm ghét vẻ mặt xấu xí của các người. Con trai các người không thích cô tôi, các người không trách cứ con mình, ngược lại còn bắt tay làm khó cô của tôi.”

“Cô tôi cắn răng hầu hạ các người, chăm sóc các người hai mươi năm, kết quả các người lại đuổi cô tôi ra khỏi nhà. Con trai các người thích mẹ tôi, biết rõ mẹ tôi là vợ của bạn mình, nhưng vẫn khăng khăng xuống tay, vượt qua giới hạn đạo đức pháp luật, ông ta vốn dĩ không phải là người! Tôi có một người bố như vậy thật là đáng xấu hổ.

Nhưng mà cũng không trách được, biết bố mẹ ông ta là kiểu người gì rồi thì cũng chẳng khó đoán ra được Trình Thịnh là loại người tởm lợm như thế nào.”

“Cháu đang nói cái gì thế? Đừng nói hươu nói vượn.”

Nháy mắt bố mẹ nhà họ Trình cảm thấy mất hết thể diện, bởi vì lời nói của Thích Vân Xuyên thật sự quá khó nghe.

“Người khác không dám nói là bởi vì họ giáo dưỡng tốt, còn như cô của tôi, bị các người khinh rẻ nhiều năm như thế cũng không nói xấu các người nửa câu là vì cô tôi yêu Trình Thịnh. Mà tôi không có giáo dưỡng là vì tôi con mẹ nó là một đứa con hoang! Các người không biết xấu hổ thì sao tôi phải cho các người thể diện?”

Giờ phút này Thích Vân Xuyên hoàn toàn bùng nổ, lạnh lùng nhìn hai ông bà nhà họ Trình.

Anh ta là một đứa con hoang, phải giữ thể diện cho ai nữa?
 
Chương 2630


Chương 2630

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy bản thân dơ bẩn, cả máu lẫn xương đều dơ bẩn, anh ta chỉ ước giá như Trình Thịnh đừng sinh ra mình.

Thậm chí anh ta còn muốn đi đào mộ, hoặc là đuổi theo xuống địa ngục để hỏi ông ta, vì sao năm đó ông ta có thể làm một chuyện cầm thú như thế chứ?

Hiện tại anh ta còn muốn tự sát, anh †a không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Thích Vận nghe những lời đó xong bèn đi tới cầm lấy tay Thích Vân Xuyên.

“Không ngờ tôi lại hồ đồ suốt hai mươi năm, loại trưởng bối như hai người không xứng để tôi kính trọng. Cho dù Vân Xuyên là con cháu nhà họ Trình thì cũng không nên để cho nhà họ Trình nuôi nấng. Anh trai chị dâu tôi nuôi nó lớn khôn như vậy, đưa đến chỗ các người, bị các người dạy hư thì tôi chết muôn lần cũng không hết tội. Vân Xuyên vấn là con cháu nhà họ Thích tôi, không ai nuôi thì tôi nuôi.”

“Các người đến từ đâu thì cút về đó.” Thích Vận cũng bùng nổ, nghĩ bản thân đã ngu hiếu nhiều năm, những câu nói của Thích Vân Xuyên nháy mắt đã đánh thức mình.

Nháy mắt ông bà họ Trình cảm thấy mất hết mặt mũi, trong mắt bọn họ thì những người trước mắt này dù sao cũng thuộc hàng con cháu, hơn nữa Thích Vận ở với Trình Thịnh nhiều năm mà chẳng có lấy một đứa con.

Trước đây từng có hai lần, đều là cháu trai béo mập, nhưng không ngờ lại không giữ lại được.

Người phụ nữ sao chổi này đã khắc chết cháu trai của bọn họ, lại còn khắc chết con trai của họ nữa.

Bây giờ hai ông bà bọn họ cuối cùng cũng có hy vọng, nhà họ Trình không đến mức không có người nối dõi, dù thế nào cũng phải mang Thích Vân Xuyên về.

“Thích Vận, con nói chuyện với bố mẹ chồng kiểu gì thế? Thích Vân Xuyên vốn dĩ chính là con nhà họ Trình, nếu như các người không sợ mất thể diện, vậy bọn tôi dứt khoát làm lớn chuyện này vậy.”

“Bọn tôi là người già goá bụa, không có con cái, chỉ còn lại mỗi đứa cháu trai này, các người còn muốn cướp ư? Cũng may con trai tôi thông minh, để lại hậu duệ cho tôi, bằng không chỉ dựa vào cô liệu nhà họ Trình bọn tôi còn hương khói nữa không?”

Đến nay Thích Tuấn vẫn luôn im lặng không tham dự, bởi vì ông ấy không quan tâm những chuyện này, ông ấy chỉ lo lắng Lư Thanh Vân.

Có điều nghe những lời khốn nạn đó, rốt cuộc ông ấy không ngồi yên được.

Cái gì gọi là thông minh?

Loại chuyện xấu xa vô sỉ này, bọn họ không lấy làm hổ thẹn, vậy mà còn đắc chí nữa.

Bị làm tổn thương vẫn luôn là người nhà họ Thích, em gái của ông ấy, vợ con của ông ấy…

Tất cả đều là tội nghiệt do một mình Trình Thịnh gây ra, dựa vào đâu mà bọn họ phải gánh vác.

Thích Vận nói đúng, không thể giao con cho bọn họ, loại trưởng bối như vậy thì giáo dục con cái kiểu gì, e là sẽ xuất hiện một Trình Thịnh thứ hai. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ông ấy tiến lên một khoảng vừa phải, túm lấy cổ áo của mẹ Trình Thịnh, làm cho bà ta hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy.

“Ông… Ông làm gì thế? Muốn xúc phạm người bề trên đấy à?”

“Xúc phạm người bề trên? Bà mà cũng xứng làm bề trên của tôi? Nhà họ Trình không có quan hệ họ hàng với nhà họ Thích, em gái của tôi hả cho nhà các người xem như môn đăng hộ đối, không phải là trèo cao. Cho các người thể diện mà các người còn không chịu, có mặt mũi gì kêu gào ở chỗ của tôi?”

“Con trai các người thông minh? Có tin tôi cho các người đi gặp tên Trình Thịnh thông minh kia ngay bây giờ hay không? Cho các người gặp lại nhau dưới âm tào địa phủ!”
 
Chương 2631


Chương 2631

“Ông, ông dám…”

Tức khắc hai ông bà nhà họ Trình cuống cuồng, giọng nói đã bắt đầu run rẩy, hiển nhiên không đủ tự tin.

Trình Thịnh đã chết, hiện tại khá nhiều người nhà họ Trình nghe theo Thích Vận, bên trong đã hỗn loạn như một nồi cháo thập cẩm từ lâu.

Bọn họ già rồi, có lòng mà không có Sức.

Thích Tuấn cũng không khách khí chút nào, trực tiếp giơ tay bóp cổ mẹ Trình Thịnh, một tay khác cũng không nhàn rỗi.

Một trái một phải, bóp cổ hai ông bà.

Ông ấy đã tận tình tận nghĩa với nhà họ Trình, Trình Thịnh nợ ông ấy, chỉ một mạng là có thể trả hết chắc?

Mấy năm nay ông ấy sống không bằng chết, mỗi ngày Thích Vân Xuyên đều quanh quẩn trước mặt, còn phải tốn hết sức lực nuôi con thay Trình Thịnh mà không giận chó đánh mèo.

Mà Trình Thịnh lại không đối xử tử tế với em gái ông ấy, em gái ông ấy bị bố mẹ chồng làm khó, ông ta cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt!

Nhà họ Trình khinh người quá mức.

Ông ấy chầm chậm dồn sức, hai ông bà già hít thở dồn dập, sắc mặt đỏ lên, lộ ra vẻ hãi hùng khiếp vía.

Những người còn lại nhìn mà sợ run, không ai ngờ được Thích Tuấn sẽ phản ứng mạnh như vậy.

Lúc bấy giờ Phó Lâm tiến lên một bước, lập tức cản ông ấy lại.

“Hai người sống sờ sờ vào bệnh viện, nếu như chết mất thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối. Cho dù muốn ra tay thì cũng phải có kế hoạch tạm thời.”

“Đúng vậy anh cả, thật sự không đáng chuốc lấy phiền phức cho mình vì người như vậy.”

“Bố…” Thích Vân Xuyên mấp máy môi, vừa mới buột miệng gọi đã cảm thấy có hơi buồn cười, anh ta cũng không biết hiện tại mình nên gọi Thích Tuấn như thế nào.

“Ông Thích… Không đáng đâu, ông không suy nghĩ cho chính mình, thì vì mẹ… Ông cũng nên suy xét cho kỹ được không. Vì chuyện này mà ông gặp phải rắc rối, lỡ phải vào Cục Cảnh Sát, mẹ sẽ lo lắng cho ông đến mức nào cơ chứ?”

Anh ta vừa nói thế, Thích Tuấn có hơi dao động, ngón tay khẽ buông lỏng, hai ông bà già ngã xuống mặt đất, tức khắc ôm chặt lấy nhau.

Điều khiến bọn họ sợ hãi chính là lời nói của Phó Lâm, cho dù muốn ra tay thì cũng phải có cơ hội thích hợp.

Bọn họ kinh hồn bạt vía nhìn Thích Tuấn, sợ tới mức không dám nói một câu.

“Cút đi, giữ kín miệng cho tôi, nếu tôi nghe được tiếng gió gì bên ngoài, tôi sẽ giết các người, tựa như giết con trai các người vậy, dễ như trở bàn tay.

“Em gái và con trai tôi đều sẽ không trở về, các người cút được bao xa thì cút, tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trình, nhưng tôi cũng sẽ không giết các người. Trình Thịnh nợ tôi, tôi muốn đòi lại từng chút một, cút đi.”

Thích Tuấn không hề khách khí nói.

Đối với một số người vốn chẳng cần tỏ vẻ tử tế.

Sau khi hai ông bà nhà họ Trình nghe xong thì sấp sấp ngửa ngửa bò dậy, vội vã chạy đi.

Bọn họ vừa đi, không khí chợt tĩnh lặng hơn nhiều, vấn đề kế tiếp đã rất rõ ràng.

Thích Vân Xuyên phải làm sao đây.
 
Chương 2632


Chương 2632

“Con… Con cũng nên đi thôi.”

Thích Vân Xuyên thật sự không có mặt mũi nào ở lại nữa, anh ta cảm thấy mình quả là nghiệp chướng nặng nề, không xứng có được người bố như vậy.

Nếu ở lại nhà họ Thích, bắt Thích Tuấn ngày ngày nhìn thấy mình, nghĩ đến Trình Thịnh, điều đó thật sự quá tàn nhân.

Anh ta đang chuẩn bị rời đi, Thích Vận còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, không ngờ tới Thích Tuấn lại giơ tay giữ anh ta lại.

Tim Thích Vân Xuyên run mạnh, không dám quay đầu lại nhìn ông ấy.

“Ở lại đi, nếu con đi rồi thì bố phải ăn nói như thế nào với mẹ con đây. Mấy năm nay bố đã sớm coi con như con của mình, ai bảo trong người con có dòng máu của Thanh Vân? Ở lại đi, thế cũng coi như bố có cả con trai lẫn con gái.”

Ông ấy từ từ buông tay Thích Vân Xuyên ra, mệt mỏi đi vào phòng bệnh, canh giữ trước giường của Lư Thanh Vân.

Thích Vân Xuyên nghe vậy, không kìm được nức nở, khóc không thành tiếng.

Thích Vận ôm cứng anh ta vào trong lòng, nước mắt đầy mặt.

Chu Đình đứng một bên liên tục võ lưng hai người, không ngừng an ủi.

Giờ đây rốt cuộc cô ta cũng cảm thấy bản thân như là người nhà họ Thích.

Quả thực Lư Thanh Vân có rất nhiều thiếu sót khiến cho cô ta không thích, nhưng cô ta lại không thể không nhìn thẳng vào Thích Tuấn.

Cô ta tự hào vì có một người bố ruột như vậy.

Từ xưa đến nay, dù có bao nhiêu câu chuyện tình yêu xúc động lòng người, cô ta cảm thấy chúng đều kém mối tình sâu nặng Thích Tuấn dành cho Lư Thanh Vân.

Thoả mãn hết tất thảy.

Cô ta đi vào phòng bệnh, nhìn Thích Tuấn đang trộm khóc nỉ non, mắt cô ta cũng đỏ ửng, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

“Bố.”

Thích Tuấn nghe thấy chữ này, ông ấy hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn vân là sự chấn động.

Ông ấy cho rằng chính mình sẽ không đổi sắc, dù gì sóng to gió lớn nào ông ấy cũng đã từng trải qua hết rồi.

Tuy rằng Chu Đình không sửa xưng hô, nhưng mấy ngày nay họ cũng đã ở chung với nhau suốt rồi, ông ấy cho rằng có sửa xưng hô hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì mấy.

Nhưng hiện tại chính tai nghe được con gái gọi mình, bỗng nhiên mắt ông ấy chảy tràn lệ nóng.

Ông ấy với Lư Thanh Vân vẫn có con, là đứa con thuộc về riêng họ, ông ấy không hề khổ công dã tràng.

Ông ấy vẫy tay với cô ta, Chu Đình lao vào lòng ông ấy: “Bố vất vả rồi.”

“Đừng khóc, có mẹ con ở đây, đừng khóc.”

Chỉ cần có bà ấy ở đây, ông ấy có thể chịu đựng được hết thảy mọi đau buồn.

Chu Đình nghe vậy, thấy thật lòng thương Thích Tuấn.
 
Chương 2633


Chương 2633

Ông ấy dành trọn tình yêu cho Lư Thanh Vân mà không hề nghĩ cho chính mình chút nào.

Chuyện này cuối cùng cũng đã dàn xếp xong xuôi, Lư Thanh Vân cũng không vết thương nào quá nghiêm trọng, mau chóng được đưa trở vê.

Sau khi tỉnh lại bà ấy cứ mơ mơ màng màng, nhớ mình đã đi tìm Thích Vận, nhận ra Thích Vận định tấn công mình, trong lúc phản kháng còn làm mình bị thương.

Tiếp đó bà ấy bất tỉnh, sau có chuyện gì xảy ra cũng không biết. Bà ấy vừa mở mắt, phát hiện mọi người đứng đầy mép giường, làm bà ấy hoảng cả hồn.

“Tại sao mọi người đêu ở đây?”

Bà ấy phát hiện Thích Vận cũng ở trong đó, sợ tới mức lui về sau một bước.

Thích Vận vô cùng áy náy nói: “Thực xin lỗi… Em hiểu lầm chị là người hại chết Trình Thịnh, cho nên mới… mới muốn báo thù cho Trình Thịnh.”

“Sao chị có thể giết Trình. Thịnh được, chị không có thù oán gì với anh †a, cũng chẳng thân với anh ta cho lắm, sao chị có thể hại anh ta chứ?”

Lư Thanh Vân cực kỳ ngạc nhiên nói.

Thích Tuấn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng ôm bà ấy vào trong ngực, vuốt ve mái tóc của bà ấy.

“Do có người cố ý dẫn đường, muốn ly gián tình cảm anh em của bọn anh, Thích Vận cũng là bị người ta lừa gạt thôi.”

“Là ai vậy, sao có thể đê tiện như thế?”

“Một vài thủ đoạn bẩn thỉu trên thương trường ấy mà, em không cần phải quan tâm chuyện này, anh sẽ xử lý ổn thoả.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lư Thanh Vân cũng nhẹ nhõm thở dài một tiếng, bà ấy sẵn lòng tin tưởng Thích Vận vô tội. Tuy rằng mấy năm nay họ không thích đối phương, nhưng chung quy là người một nhà, nếu không phải bà ta bị người khác lừa dối thì cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Bà ấy phát hiện ánh mắt Vân Xuyên nhìn mình cứ là lạ, hốc mắt đỏ hồng, cứ như phải chịu nỗi uất ức nào đó.

Ánh mắt của mọi người cũng tràn ngập sự quan tâm, như thể sợ bà ấy xảy ra chuyện gì.

€ó lẽ là bởi vì mình vừa bị thương chăng.

“Đúng là hú vía một phen, chẳng phải giờ tôi không có chuyện gì rồi sao?

Mọi người đừng nhìn tôi như vậy nữa, chỉ là bị dao cắt nhẹ một nhát, không có gì đáng sợ cả.”

“Vân Xuyên, con đừng khóc nữa, con sao thế? Hả con?”

Thích Vân Xuyên nhìn một lúc, nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.

Bà ấy lập tức vuốt ve mặt anh ta, giây tiếp theo anh ta nhào vào trong lòng bà ấy.

“Mẹ.

Tiếng kêu này đau đến xé tim xé phổi, khiến cho tất cả mọi người đều phải xúc động.

Trái tim Lư Thanh Vân đập dồn dập, mấy năm nay bà ấy vẫn luôn vội vàng công chuyện, rất ít khi chăm sóc con cái, thậm chí bà ấy đã quên rằng một đứa trẻ luôn cần có mẹ.

Bà ấy vuốt ve đầu Thích Vân Xuyên, rơi nước mắt theo anh ta: “Ngoan, đừng khóc, mẹ biết biết con lo cho mẹ, mẹ không sao.”

“Được rồi, mẹ cháu không sao nữa rồi, đừng căng thẳng.”
 
Chương 2634


Chương 2634

Thích Vận võ võ lưng Thích Vân Xuyên, sợ cảm xúc của anh ta xúc động quá sẽ làm Lư Thanh Vân phát hiện ra manh mối.

Thích Vân Xuyên lau nước mắt, nói: “Mẹ, về sau con sẽ không bao giờ chọc giận mẹ nữa.”

“Mẹ, cả con nữa.”

Chu Đình tiến lên một bước.

Lư Thanh Vân nghe thấy cô ta sửa xưng hô, có phần không tin được lô tai của mình.

“Con… Con gọi mẹ là gì?” Giọng bà ấy run rẩy vang lên.

“Mẹ, trước kia con có rất nhiều chỗ không phải, hy vọng mẹ đừng chấp nhặt với con, về sau con và Vân Xuyên sẽ cùng nhau hiếu kính với bố mẹ thật tốt.”

Lư Thanh Vân nghe thế, vui mừng khôn xiết.

Bà ấy để mặc gia đình nhiều năm, còn tưởng rằng mình không thể quay về cuộc sống nuôi dạy con giúp chồng được nữa, nhưng hiện tại xem ra có lẽ là một bắt đầu mới.

Đối với mình là một kiểu tái sinh khác.

“Mẹ cũng bảo đảm, mẹ sẽ nô lực làm một người mẹ tốt, một người vợ tốt.”

Lúc nói những câu này Lư Thanh Vân không nhìn hai đứa nhỏ mà lại chăm chú nhìn Thích Tuấn.

Thích Tuấn đẩy Thích Vân Xuyên ra, sau đó ôm chặt Lư Thanh Vân vào trong lòng.

Những người còn lại vô cùng ăn ý rời đi, để lại không gian cho bọn họ.

Đối với Lư Thanh Vân mà nói, có lẽ lần này chẳng có gì xảy ra, nhưng đối với những người còn lại, tuy thoạt nhìn bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng bên trong sớm đã đổi khác hoàn toàn.

Còn Thích Tuấn cũng coi như đã tháo gỡ khúc mắc nhiều năm, cuối cùng cũng nối lại tình xưa với Lư Thanh Vân, đây cũng coi như là may mắn trong xui xẻo.

Phó Lâm dẫn Chu Đình đi ra ngoài ăn cơm, Chu Đình ngôi trên xe suy nghĩ rất lâu, hỏi: “Cái chết của Trình Thịnh có liên quan tới anh, anh đã làm giao dịch với bố, đúng không?”

“Bây giờ em mới nhận ra à?”

Phó Lâm nhếch môi, sắc mặt vụt cái trở nên nặng nề sâu lắng, điều anh ta sợ nhất rốt cuộc vẫn đã tới.

“Anh thế mà lại giúp bố em đi làm chuyện xấu? Tại sao vậy?”

Đây mới là chuyện cô ta nghĩ trăm lân cũng không ra.

“Bởi vì… Ông ấy sẽ cho phép anh cưới em, đồng thời thuyết phục mẹ của em.

Giọng nói của anh ta khàn khàn trầm thấp, nặng nề vô cùng, mỗi một chữ đều gõ thật mạnh vào lòng cô ta, làm cô ta bỗng chốc không thở nổi.

“Vì cưới em… Mà điều kiện gì anh cũng dám đồng ý?”

“Đúng vậy, bất kể là điều kiện gì, không tiếc bất cứ cái giá nào, chỉ cần có thể cưới được em.”

Anh ta dừng xe lại, có một giây lát chuyển mắt đi không nhìn cô ta.

Chỉ cần có thể ở bên cô ta, kết hôn sinh con với cô ta, thì trả chút giá lớn, vi phạm lương tâm của chính mình cũng chẳng sao hết.

Bảo anh ta bản tính khó dời cũng được, bảo anh ta thói xấu khó bỏ cũng được, anh ta đều không để bụng.
 
Chương 2635


Chương 2635

Vốn là vì để ở bên cô ta, anh ta mới sửa hết những thói hư tật xấu đó, nếu đời này không thể ở bên cô ta, vậy thì anh ta có phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng có sao đâu chứ?

Chu Đình đối diện với ánh mắt của anh ta, tức khắc cảm thấy trái tim nặng nề vô cùng.

Tình yêu Phó Lâm dành cho mình thật sự là quá sâu nặng, đến mức làm cho cô ta hơi không dám tiếp nhận.

Cuối cùng, cô ta thở mạnh ra một hơi khản đặc, vươn người tới ôm chặt lấy anh ta.

“Xin lỗi anh… Vốn là chuyện mà hai người phải nỗ lực cùng nhau, nhưng đến cuối cùng tất cả mọi áp lực lại chất chồng lên người một mình anh. Cũng may Trình Thịnh là người xấu, còn anh cũng không ra tay thật.”

“Em không thể dùng kết quả để suy đoán toàn bộ quá trình, Chu Đình, anh…

tuy bên ngoài anh đã sửa đổi rồi, nhưng có đôi khi trong xương cốt anh vẫn có thú tính. Giống như là sói được nuôi trong nhà cũng không hoàn toàn trở thành thú nuôi, anh vẫn sẽ cắn người.”

“Em biết anh có thú tính, anh cứ trút hết thú tính xuống em là được rồi, về sau em sẽ ở bên anh, nếu như anh mất đi lý trí, em sẽ đánh thức anh.

Cô ta dùng sức ôm anh ta, giọng nói mềm mại vang lên bên tai anh ta, hơi thở ướt át cũng chui vào trong ốc tai, khiến cho cơ thể người đàn ông khế run lên, có một luồng dục vọng nguyên thủy vọt ra.

Thú tính…

Sao câu nói của cô ta nghe lại khơi gợi như thế nhỉ?

Chu Đình đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái.

Cô ta vừa buông cơ thể Phó Lâm ra thì đối diện với đôi mắt phượng sâu không thấy đáy kia, giống như là một hồ nước sâu, chính mình đã chìm đắm trong đó, không có cách nào thoát khỏi.

Cô ta nuốt nước miếng, trái tim cũng đập bình bịch theo, ánh mắt này thật sự quá quen thuộc.

Trái tim cô ta run mạnh, nói: “Lái xe… Lái xe đi ăn cơm đi.”

“Về nhà trước đã.”

“Về nhà làm gì?”

“Ăn em”

Người đàn ông lập tức khởi động động cơ, đạp chân ga, xe nhanh chóng vọt đi.

Bọn họ mau chóng về đến nhà, cô ta vừa mới mở cửa xe, người đàn ông đã vội vàng chặn cô ta lại rồi bế lên, sau đó đá văng cửa bằng một chân.

Tay cô ta cầm chìa khoá, trơ mắt nhìn cánh cửa báo hỏng.

“Anh thô bạo quá đó?”

“Anh không chờ nổi nữa, lâu lắm chưa ăn thịt rồi.”

“Đến mức này ư?”

“Đến mức đó, hiện giờ chúng ta là vợ chồng, xem như anh có bằng lái xe rồi, em trốn không thoát đâu.”

Tiếp theo anh ta một chân đá văng cửa phòng ngủ, trực tiếp đặt cô ta xuống giường, tuy rằng những hành động trước đó rất thô bạo, nhưng động tác thả cô ta xuống giường lại cực kỳ dịu dàng.

Cảm giác đó giống như là cẩn thận thả một món báu vật quý giá xuống, không dám để nó bị va đập lấy một chút.

Tâm lý cô ta vừa mới được an ủi chút xíu, anh ta đã bắt đầu xé rách quần áo.

Dã thú thì luôn là dã thú, chẳng sợ giả trang giống chó nhà như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được sự hoang dã trong xương cốt. Anh ta… là thú ăn thịt.
 
Chương 2636


Chương 2636

Cố Thành Trung vốn tưởng rằng khi tới đây sẽ phải có không ít chuyện phiền phức nhưng không nghĩ tới Phó Lâm lại tự mình giải quyết rồi, không chỉ có khiến cho cha mẹ Chu vừa lòng mà còn khiến cho Lư Thanh Vân và Thích Tuấn tán thưởng không ngớt.

Hai người không có tổ chức hôn lễ mà là sau khi sinh nhật hai mươi tuổi là lập tức đi lấy giấy kết hôn.

Từ nay về sau, Phó Lâm không còn là người lo cho gia đình nữa mà là con dâu của nhà họ Thích.

Hôn lễ rất nhanh đã được chuẩn bị gần xong rồi, Cố Đình Sâm cùng với Úy Lam còn có Cố Thiện Linh và Phó Thanh Viên cũng đều đã vội vàng chạy tới rồi, rất có xu thế tặng quà “xuất giá”.

Không biết tại sao buổi tối Chu Đình lại không ngủ được, gọi Hứa Trúc Linh đến bồi cô ấy.

Cô ấy cũng là lần đầu tiên kết hôn, hơn nữa lại là lần cuối cùng cũng là lân duy nhất.

Cô ấy khẩn trương lăn qua lộn lại, Hứa Trúc Linh cũng không ngủ được, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ấy mà không khỏi buồn cười.

Hứa Trúc Linh không khỏi nhớ đến dáng vẻ của bản thân hồi trước kết hôn, buổi tối cũng vô cùng cảng thẳng như thế này.

Có lẽ mỗi một cô gái đều sẽ như vậy, rõ ràng là trong lòng sớm đã chuẩn bị ngàn vạn tình huống khác nhau nhưng là tới khi thực chiến thì vẫn vô cùng rối loạn.

Dù sao thì lý luận suông vẫn rất nông cạn, chỉ có đao thật thương thật đi thực chiến thì mới biết được kết hôn là chuyện ngọt ngào đến như thế nào.

Cô không hiểu tại sao lại có người nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu, rõ ràng là hai người đủ yêu thương nhau, suy nghĩ kỹ hết thảy rồi mới nghiêm túc đi lấy giấy kết hôn trở thành người nhà, cùng nhau nuôi dưỡng con cái, yêu thương lẫn nhau cả đời.

Có những người gặp trắc trở trên con đường hôn nhân, tỷ lệ kết hôn cao mà tỷ lệ ly hôn cũng cao.

Ngược lại, tại nơi mà cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cái thời đại mà toàn là ép duyên thì lại có tỷ lệ ly hôn vô cùng thấp.

Tự do yêu đương là để tìm được đúng người chứ không phải là bị cha mẹ cưỡng ép.

Trời cao biển rộng, đất nước có hơn mười triệu dân, nước ngoài lại càng vô cùng vô tận.

Hai người có thể đến với nhau thì đó chính là duyên phận.

Có nhất kiến chung tình, có lâu ngày sinh tình, có hữu nghị thăng hoa, cũng sẽ có oan gia lại trở thành thân thuộc.

Thời điểm mỗi một đoạn tình cảm bắt đầu đều là dáng vẻ đẹp nhất, làm sao lại có thể chậm rãi biến thành một mặt xấu xí chứ?

Nếu bạn yêu người này và nguyện ý thay đổi vì người đó.

Mà người đó cũng nguyện ý thu hồi nanh vuốt, mài mòn mũi nhọn biến thành tảng đá trơn nhẫn.

Hôn nhân lại có gì đau đớn chứ, là bởi vì bạn cảm thấy đối phương yêu bản thân họ nhiều hơn yêu bạn.

Chỉ cần… Xem mỗi một ngày đều là ngày cuối cùng ở bên nhau, xem dối phương như lần đầu tiên yêu nhau thì tình yêu đó sẽ luôn như mới, hôn nhân vân sẽ xinh đẹp như cũ.

Cô không biết hôn nhân của người như thế nào, nàng nhìn thấy qua tình yêu của Cố Đình Sâm và Úy Lam, nhìn thấy qua tình yêu của Quý Thiên Kim và Tần Nhâm Thành, nhìn thấy qua tình yêu của Ngôn Minh Phúc đối với Thẩm Thanh, nhìn thấy qua tình yêu của Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn, nhìn thấy qua tình yêu của Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy,…
 
Chương 2637


Chương 2637

Muôn màu muôn vẻ, cũng có nồi đau tới khắc cốt ghi tâm.

Có khi là vợ chồng già không thể có con, có một người đã mất, người còn lại liền như cái xác không hồn, có người người đi đi lại lại, có người lại bị tâm thần phân liệt, có khi là bạn bè trở thành bạn đời, là tình yêu công bằng…

Chọn một người để cùng sống hết quấng đời còn lại, chọn một thành phố để sống hết quãng đời còn lại: “Chị Trúc Linh, em thực sự phải kết hôn rồi sao?

Lúc lấy giấy chứng nhận kết hôn em vân chưa có cảm giác gì nhưng ngày mai là †ổ chức hôn lễ rồi, em căng thẳng quá.

Tuy rằng trước đó là Phó Minh Nam ép tụi em đi nhưng không giống với cảm giác bây giờ. Đến lúc đó Bạn bè sẽ tụ hội lại đây, tất cả mọi người sẽ chúc phúc cho tụi em, thật sự quá thần kỳ rồi.”. “Đúng vậy, về sau chúng ta sẽ thành một người vợ, chẳng qua chúng ta sẽ không cùng một thành phố, chị tranh thủ mở một chỉ nhánh tại thành phố này, em thay chị quản lý. Chờ em học xong thì chúng ta sẽ cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chúng ta cùng nhau làm bà chủ, ăn của bản thân uống cũng của bản thân , không dựa vào đàn ông được không?”

“Nếu chị cho em cơ hội thì tất em rất vui rồi. Em nhất định sẽ học tập thật tốt, chị chờ đi theo em chia hoa hồng đi”

Chu Đình vô cùng tự tin mà nói.

“Cô dâu mới, đi ngủ sớm một chút đi nếu không cái mặt nạ vừa đắp cũng sẽ uổng phí rồi, ngày mai em còn phải mặc đẹp đói”

“Phải nha, mau ngủ thôi!”

Cô ấy chạy nhanh đi tắt đèn, ép bản thân không suy nghĩ miên mang nữa.

Ngày ai, cô ấy sẽ trở thành cô dâu, cảm giác thật tuyệt vời.

Mà giờ phút này, Phó Lâm cũng không ngủ được bèn lôi Cố Thành Trung đi uống rượu.

Vốn dĩ anh định đi quán bar lại bị Cố Thành Trung từ chối: “Là một người đàn ông tốt khi kết hôn thì sẽ không đi đến một nơi xa hoa trụy lạc như thế này, cẩn thận tôi nói cho vợ của cậu, xem xxem cô ấy cò còn chịu lấy cậu hay không.”

“Làm ơn, nơi tôi đến là nơi chính quy!” Phó Lâm bất đắc dĩ nói: “Thế giới của phụ nữ, chỉ cần nghe được quán bar liền sẽ cho rằng đó là nơi không đàng hoàng, câu lạc bộ cũng vậy. Cho nên nhớ kĩ chút là đó là những nơi tuyệt vời của người từng trải. Nếu cậu đi xã giao bị mùi nước hoa của phụ nữ ám lên người thì ngàn vạn lần đừng để cô ấy tới gần cậu nếu không sau khi uống say trở về muốn ngủ nhưng căn bản không dỗ được người phụ nữ của mình.”

Phó Lâm nghe vậy khóe miệng liền co rút, Cố Đình Sâm này có cuộc sống sau hôn nhân thật thảm, anh ta rốt cuộc sợ vợ đến như thế nào chứ.

“Quên đi quên đi, uống ở nhà đi, nhìn bộ dạng như con gấu của anh. Chu Đình sẽ không đối với tôi như vậy, cô ấy †in tưởng tôi một trăm phần trăm, tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua bất kỳ bài kiểm tra nào.”

“A2? Phải không? Vậy cậu cứ thử xem.”

Khóe miệng Cố Đình Sâm gợn lên một mạt ý cười nghiền ngẫm, trực tiếp cầm lấy điện thoại gửi tin tức cho Chu Đình.

(Ngày mai kết hôn rồi, có chút khẩn trương, anh đi quan bar uống rượu chút nha bảo bối.) Tin nhắn vừa chuyển không quá ba giây thì Chu Đình lập tức nhắn lại.

“Phó Lâm, la gan của anh lớn quá nhỉ? Anh dám đi quán bar? Muốn tìm mỹ nữ nóng bỏng sao?”

Phó Lâm vừa nghe xong thì đầu liền †o như sắp đánh nhau mà Cố Đình Sâm vần ung dung cười cợt.

Anh liền nảy ra một kế.
 
Chương 2638


Chương 2638

“Bà xã, đều là anh ba muốn lôi anh đi, anh nói đi đến chỗ đàng hoàng mà anh áya còn cảm thấy không sảng khoái cơ.”

Sắc mặt Cố Đình Sâm chậm rãi đông cứng, khớp tay cũng vang lên răng rắc, cuối cùng mặt đen như đáy nồi.

Sắc mặt anh trâm xuống thì điện thoại cungx vang lên, có cuộc gọi đến.

Nữ vương đại nhân.

Cố Đình Sâm nhanh chóng nghe máy, đối diện truyền đến thanh âm của Hứa Trúc Linh: “Hửm? Anh muốn đi quán bar?”

“Trúc Linh, em cảm thấy giống anh sao?”

“Anh còn muốn đi đến quán bar không lành mạnh?”

“Trúc Linh, em nghe anh giải thích đi?”

“Bàn phím, sầu riêng, mì ăn liền, anh chọn một cái đi.”

“Không phải, Trúc Linh, em hãy nghe anh nói đi.”

“Sầu riêng đi, em phải ăn thứ tốt nhất, anh quỳ xong thì em ăn.”

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Cố Đình Sâm lộ ra gương mặt đen như đáy nồi.

Mà Phó Lâm lại ở một bên tự mãn, vô cùng đắc ý.

Đúng lúc này thì thanh âm của Chu Đình cũng truyền đến.

“Em cảm thấy một cây làm chẳng nên non, khẳng định anh cũng có phần, đều nói bào thai song sinh có linh cảm tương thông, anh của anh nghĩ như vậy thì ắt hắn anh cũng sẽ có tâm tư như vậy. Anh cũng đi quỳ sầu riêng cho em, ngày mai đừng tới đón em, tên khốn.”

Phó Lâm sợ hãi, nhanh chóng giải thích, tốn cả nửa tiếng, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước màn hình điện thoại.

Cuối cùng hai người cũng tin tưởng là anh em bọn họ bởi vì mệt nhọc quá mà nói giốn một chút, không nghĩ sẽ xảy ra chuyện thì mới tha thứ cho bọn họ. Ngay khi vừa ngắt điện thoại thì đầu Phó Lâm đã đổ đầy mồ hôi, rõ ràng là anh đối với với một người phụ nữ mà sao cảm giác cứ như vừa chống lại quân Nho!

Cuối cùng cũng dỗ được Chu Đình đi ngủ, ngày mai cô ta sẽ ngoan ngoãn lấy mình, anh ta cũng không cần quỳ sầu riêng rồi.

Lúc điện thoại vừa ngắt, anh ta cảm thấy thế giới rất tốt đẹp rất hòa bình, tràn đầy tình yêu và ánh sáng.

“Em coi anh như anh em, vậy mà anh lại gây khó dễ cho anh họ em?”

Cố Thành Trung híp mắt, không thân thiện nói: “Anh tốt bụng dạy chú, chú không thèm quan tâm thì thôi, chú lại thiếu chút nữa hại anh quỳ sầu riêng, sầu riêng, đó là cái một người có thể quỳ sao?”

Lúc nói chuyện, anh theo bản năng sờ đầu Cối một cái.

Sau khi Phó Lâm thấy, đột nhiên trong lòng bi thương, anh ta cảm thấy sau khi mình cưới, cuộc sống cũng không khác mấy.

Nói không chừng còn thảm hại hơn tên đần độn Cố Thành Trung, dù sao Chu Đình cũng không dễ nói chuyện như Hứa Trúc Linh.
 
Chương 2639


Chương 2639

Anh ta cũng sờ đầu Cối của mình một cái.

“Không phải chị dâu tính tình rất tốt sao?”

“Ừ, tốt thì tốt, chính là thích khóc nhè. Cô ấy vừa sụt sùi một cái, anh liền lập tức nói xin lỗi, không cần biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Nghiêm trọng như vậy?”

“Được cái cô ấy khóc một lúc, cũng chỉ vì muốn nghĩ thông suốt, nếu như gặp phải cái gì không nghĩ ra thì anh cũng đành không nghĩ ra vậy.

Đều là những bài học bằng máu và nước mắt mà.

“Thường sẽ là tại sao không nghĩ ra?

Tại sao quân áo lại đắt như vậy? Tại sao đồ dùng trẻ sơ sinh lại đắt như vậy, tại sao cái túi này tận sáu mươi triệu, tại sao pha lê trên cái giày này là thật…”

“Hả?”

“Chú không biết, cái thói quen xấu tiếc tiền của chị dâu chú một chút cũng không sửa được, một chút cũng không coi bản thân như quý bà, không tham gia tiệc trà, cũng không đeo vàng bạc, làm ra vẻ giàu sang. Cũng không biết anh đã làm cho cô ấy hiểu sai cái gì mà khiến cô ấy cảm thấy, phải cần cù tiết kiệm qua ngày. Chị dâu của chú chính là rồng phương tây, thích tích trữ tiền không chịu tiêu, chỉ thích nhìn các con số trong ngân hàng của mình nhiều lên từng chút, số lẻ từng cái một ngày càng tăng lên”

“Cô ấy vẫn thích đi dạo siêu thị, sẽ chọn mua đồ đẹp giá rẻ, mặc dù không nỡ tiêu tiên, nhưng đối với việc ăn uống của các con và người nhà vấn rất nghiêm túc. Nhưng khi mua cho bản thân lại cái này thấy quá đắt không cần thiết, cái đó cảm thấy quá xa xỉ, quá huênh hoang, Anh liền lét lút đi mua, không nói với cô ấy giá cả. Nếu như bị cô ấy phát hiện, vậy… phải dỗ cả đêm.”

“Đáng sợ như vậy sao?”

“Quen rồi, anh đã bắt đầu để dành tiền rồi.”

“Hả?” Phó Lâm khiếp sợ.

“Mỗi lần bởi vì số lượng quá lớn, đi ngân hàng liên tục, ngân hàng đều phải phái nhân viên công tác đến nhà xử lý.

Chị dâu chú chiêu đãi bọn họ, còn nhiệt tình hơn cả anh.”

Cố Thành Trung đỡ trán nói.

“Quan trong là… toán học của cô ấy không tốt, thường xuyên tính sai sổ sách. Anh cũng không dám nói với bên ngoài, anh đã dạy chị dâu chú.”

Anh lắc đầu, rất nhiều chuyện cũ cảm thấy không muốn nhớ lại.

Nhớ lại bài toán cao cấp và chuyên ngành không đạt tiêu chuẩn của Hứa Trúc Linh, cảm giác mất mặt đó, giống như quăng cái mặt mo xuống Thái Bình Dương vậy.

“Cũng may, vợ em tương đối thông minh.”

Phó Lâm cảm khái nói.

“Cũng thế, vợ anh cũng không bạo lực như vợ chú, vợ anh cũng chỉ khóc khóc, sẽ không làm gì với anh. Anh cảm thấy lần sau gặp lại chú, phần khả năng cao là đi bệnh viện, anh em à, chú tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Phó Lâm cố gắng nuốt nước miếng.

“Anh, hay là chúng ta uống chút rượu cho đỡ sợ đi, ngày mai em còn phải lấy can đảm đi kết hôn đấy.”

“Sợ?”
 
Chương 2640


Chương 2640

“Em da thô thịt dày sợ cái gì, em lại sợ cô ấy ngộ thương mình, về sau em sẽ nhường nhịn nhiều hơn một chút, dù sao em cũng là đàn ông.’ Phó Lâm bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Cố Thành Trung nhìn một cái đầy hài lòng, liên tục võ vai anh ta mấy cái.

Đàn ông nhà họ Cố có là có trách nhiệm có gánh vác, đủ để gánh phần trọng trách thuộc về bản thân.

Hai người mở rượu ra, vui vẻ uống rượu.

“Đúng rồi, mẹ khóc rồi.”

“Khóc cái gì? Con trai kết hôn là ngày vui.”

“Bà ấy cảm thấy đang đưa con gái về nhà chồng, có chút bi thương. Cha vân luôn khuyên bảo, chỉ cần chú ở rể thật tốt, sẽ không bị nhà chồng bắt nạt.

Sau này ở nhà chồng mà bị ấm ức, cũng đừng về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, hai ông bà lớn tuổi rồi, đừng để bọn họ phải lo lắng, có khổ sở gì thì nói với anh, để cho anh vui vẻ vui vẻ.”

“Cố Thành Trung, câu cuối cùng là nghiêm túc sao?”

Anh ta bưng ly rượu, hung hăng trợn mắt nhìn một cái.

“Không biết lớn nhỏ, gọi anh.”

“Gọi cái rắm.”

Anh ta không khách khí phun một câu thô tục.

“Em trai lớn rồi không nghe anh.”

“Cố Thành Trung, anh có thể đứng đắn một chút không?”

“Đúng nha, anh luôn luôn đứng đắn nghiêm túc, làm sao mà đến chỗ của chú lại không kiêng nể gì cả rồi? Có lẽ là, anh với chú cùng huyết thống, có chút không hợptheo lời của Trúc Linh, nhưng nói chuyện với chú ngược lại rất thoải mái”

“Phó Lâm.”

Anh đột nhiên nặng nề nghiêm túc gọi tên anh ta, khiến cho Phó Lâm có chút khó thích ứng, hơi hơi khép mị, lại không dám nhìn vào mắt anh, vội vã tránh né.

“Làm cái gì, đột nhiên gọi em, có ý xấu gì?”

Anh cười một tiếng: “Mặc dù anh và chú là anh em sinh đôi, nhưng mà suốt ba mươi năm, chúng ta đều chưa bao giờ gặp nhau. Anh lại không biết, mẹ còn sinh ra một đứa em sinh đôi với mình. Anh cũng không biết, ở một nơi nào đó, vì sự ảnh hưởng của anh mà chú phải đau khổ nhiều năm như vậy.”

“Cho nên, anh muốn nói xin lỗi với chú. Dù chú có thừa nhận hay không, anh chính là ra đời sớm hơn chú, bệnh viện còn có thể tìm được giấy chứng minh, dù là sớm một giây, chú cũng phải gọi anh, cả đời gọi. Mà chú cũng là em trai anh, dù là ra đời muộn hơn anh một giây, anh cũng phải khiêm nhường chú nhiều hơn.”

“Khi anh biết, trên thế gian này còn có người giống mình như đúc, anh em cùng chung dòng máu, anh rất vui vẻ.

Dù cho khi đó chúng ta không cùng quan điểm, chí hướng, thậm chí trở thành kẻ thù muốn đánh muốn giết.

Nhưng anh vần rất quý trọng, có lẽ đây là món quà mà mẹ để lại cho hai người chúng ta. Anh vì anh hai, người anh em ruột thịt của mình, trở thành Cố Thành Trung của ngày hôm nay, cũng bằng lòng vì chú, không để ý mọi thứ, bỏ ra bất cứ giá nào, điều kiện trước tiên là anh muốn giữ lại mạng của mình, cùng với người con gái anh yêu, sống đến đầu bạc răng long.”

“Thấy chú bây giờ có thể kiên trì chờ đến ngày mây tan trăng sáng, Chu Đình cũng là một cô gái tốt, cùng chung chí hướng với Trúc Linh, cũng có rất nhiều đề tài chung để nói với nhau. Mặc dù, chúng ta không ở cùng một thành phố, nhưng tình cảm của chúng ta sẽ không biến mất. Nhà họ Cố mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của chú. Cho dù xảy ra việc gì, anh cũng sẽ ở đó, nhà họ Cố cũng sẽ ở đó.”
 
Chương 2641


Chương 2641

“Cho dù trước kia chú cực kỳ không chịu đựng nổi, bây giờ chú là người nhà họ Cố. Đàn ông nhà họ Cố dám làm dám chịu, dám yêu dám hận. Không tổn thương người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, trên thương trường có rất nhiều thủ đoạn không nhìn thấy được, làm việc phải lưu lại một đường sống, không phải bởi vì lòng nhân từ của đàn bà, mà là sợ người khác rơi vào đường cùng mà trả thù lại. Chú có thể chịu đựng được, nhưng vợ chú thì chưa chắc, sau này chú sẽ còn có con cái, biết chưa?”

“Có phải chú vẫn luôn cảm thấy, anh yếu hơn chú, quản lý Cố Linh cũng không bằng chú, sau này chú sẽ hiểu, tại sao anh bó tay bó chân. Cái này cũng là kinh nghiệm của người từng trải, cũng không phải là bắt chú làm như vậy, mà là cung cấp tham khảo. Anh tin tưởng chú thông minh hơn anh, có thể tìm được dường ra tốt hơn.”

Cố Thành Trung nói từng chữ nặng nề, cũng hiếm khi nói nhiều lời tâm huyết như vậy.

Sau khi Phó Lâm nghe xong, phút chốc cảm thấy vô cùng xúc động.

Anh em ruột thịt… rõ ràng thời gian ở chung sống chung cũng không lâu, nhưng tình cảm của bọn họ không biết từ lúc nào đã trở nên vững vàng như vậy.

“Cố Thành Trung, có anh em giống như anh, em ba đời may mắn.”

Anh ta đưa tay ra, Cố Thành Trung mạnh mẽ cầm lấy.

Anh nói ra ba chữ vững chắc mạnh mẽ: “Anh cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau, có vô vàn cảm xúc, mặc dù thời gian anh em tụ tập không nhiều, rất nhanh sẽ phải chia ly, nhưng mà có thể thấy Phó Lâm công thành danh toại, cũng là một chuyện đáng để vui vẻ.

Hai người uống rượu rất lâu, mượn men rượu rồi ngủ một lúc, buổi sáng ngày thứ hai đầu anh ta đau đến sắp nứt ra và tỉnh lại.

“Tối hôm qua… khẳng định là rượu giả, uống xong lại khiến em đau đầu như vậy.”

“Cố Thành Trung, mấy giờ rồi, em còn phải đi đón dâu đói”

“Chớ quấy rầy anh, cũng không phải là anh đi đón dâu, anh đang ngủ với Trúc Linh đấy.”

Phó Lâm một chân đạp Cố Thành Trung xuống, mở điện thoại di động lên xem, phát hiện đã mười một giờ.

Rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, anh ta sợ đến mất vía, lập tức ngồi dậy.

Cố Thành Trung cũng tỉnh táo một chút, nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt trong nháy mắt nặng nề.

Phó Lâm mở tin nhắn ra, có của vợ chồng Cố Chí Thanh, có Hứa Trúc Linh cũng có Phó Thanh Viên, và rất nhiều tin của Chu Đình.

[Cũng mười giờ rồi, đoàn xe đâu?] [Anh đang ở đâu? Tại sao gọi điện thoại mà không ai nghe, khách khứa đều đã đến đông đủ rồi.] [Đừng nói với em là anh ngủ quên, giỏi lắm, mạnh mẽ lắm, anh chết chắc rồi.] [Mười một giờ rồi, nếu như trong mười phút nữa anh còn chưa xuất hiện, chúng ta cũng không cần kết hôn nữa, mười giờ ngày mai chúng ta đi ly hôn đi!] [Ngày quan trọng như vậy, anh lại tới trê!] Sau khi Phó Lâm xem xong, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Anh ta vội vàng rửa mặt, mặc quần áo rồi ra khỏi cửa.

Đoàn xe luôn luôn ở cửa, tám giờ sáng các bác tài xế đã đến, chỉ đợi chú rễ xuống.

Kết quả đội nắng chờ đến tận hơn mười một giờ.

Trên xe, Cố Thành Trung giúp anh ta sửa sang lại hoa cài áo, nói: “Trước tiên bình tĩnh, đẩy hết lỗi sang cho anh, nói là anh kéo chú uống rượu. Bây giờ anh liền gọi điện thoại cho Trúc Linh, hỏi thăm tình hình?”

Phó Lâm không lên tiếng, chẳng qua là đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về phía nhà họ Thích.

Điện thoại bên này rất nhanh liền được kết nối, Hứa Trúc Linh không vui nói: “Anh còn biết nghe điện thoại à?
 
Chương 2642


Chương 2642

Anh đi đâu, anh có biết khách khứa cả sảnh đường đều đang ở đây chờ các anh. Không ai đến nhà họ Thích đón dâu thì đi khách sạn kiểu gì, đi nhà thờ kiểu gì?”

“Anh biết, đều là anh sai, tối hôm qua anh thấy Phó Lâm có chút khẩn trương, kéo chú ấy uống thêm hai ly, không nghĩ tới uống nhiều như vậy. Thật sự xin lỗi, đều là anh không tốt. Vậy bây giờ cô dâu thế nào rồi?”

“Có thể như thế nào? Bác trai bác gái đều đi quán rượu trấn an khách rồi, cô dâu vẫn còn ở nhà mẹ đẻ đó. Bây giờ cửa đóng chặt, nói các anh tới cũng không mở cửa, các anh tự xem mà làm đi”

“Trúc Linh, xin thương xót, giúp anh một chuyện.”

“Em giúp kiểu gì, ngày quan trọng như vậy còn tới trễ, nếu như là em, em cũng tức giận không lấy chồng.”

Hứa Trúc Linh lần này đứng về phía Chu Đình, tức giận cúp điện thoại.

Phó Lâm nghe được một chút, mồ hôi lạnh trên trán giống như là mưa vậy.

“Anh, em còn có thể lấy được vợ không?”

“Có thể…” anh kéo dài giọng, “Nhỉ.”

“Thật sự muốn đạp anh xuống xe, giữ lại thì vô dụng, bỏ đi thì tiếc.”

Phó Lâm lắc đầu, cảm thấy bản thân hơn ba mươi năm qua chưa bao giờ có một ngày tệ hại và đáng sợ như bây giờ.

Ở ngày quan trọng như vậy, anh ta lại tới trễ.

Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Thích, cửa nhà họ Thích quả thật đóng chặt, ngay cả chữ hỷ đỏ ở cửa đều đã lột xuống, ném vào thùng rác.

Anh ta lấy hết dũng khí gọi cửa, nhưng mà không thấy ai trả lời.

Cố Thành Trung lại liên lạc với Hứa Trúc Linh.

“Cô ấy bây giờ ở trong phòng ngủ, ngay cả em cũng không gặp, không thì… anh ra tay từ chỗ hai đứa em trai của cô ấy đi, em cũng không có chìa khóa nhà họ Thích.”

Một lời này của Hứa Trúc Linh như đánh thức người trong mộng.

Phó Lâm lập tức liên lạc với hai người em vợ của mình.

Anh ta suy nghĩ Chu Châu tính tình tốt, thật thà, dễ sống chung một chút, nhưng không nghĩ tới người nhận điện thoại lại là Thích Vân Xuyên.

“Anh rể, anh thật sự là làm cho em quá thất vọng.”

“Nếu chú còn gọi anh là rể, tức là vân chấp nhận anh. Mở cửa cho anh, anh nhận lỗi với chị chú.”

“Em không dám, chị em sẽ đánh chết em.”

“Anh che chở cho chú, chỉ cần để anh gặp chị chú, mọi việc đều dễ dàng.”

“Vậy anh cho em lợi ích gì?”

“Chú không thích nhà họ Trình, anh sẽ để cho nhà họ Trình phải trả giá thật lớn, vì cô của chú đòi lại công bằng.”

Phó Lâm cũng là một kẻ tinh ranh sành đời, lập tức nắm được xương sườn Thích Vân Xuyên.

Căn bản anh ta không có lý do gì để cự tuyệt, cuối cùng yên lặng một lúc lâu mới gật đầu đáp ứng.

Lúc điện thoại vừa ngắt, Phó Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 2643


Chương 2643

Cố Thành Trung nói: “Anh đi mua cho chú một quả sầu riêng.”

“Đã là lúc nào rồi, còn ăn sầu riêng?”

“Chú tưởng là cho chú ăn, là cho chú quỳ, không nghĩ tới chú vừa mới kết hôn, đã phải xuất ra một chiêu này, thật đáng mừng.”

Cố Thành Trung lập tức lái xe đi mua, đi nhanh hơn tất cả mọi người, có thể thấy là vui tay vui mắt biết bao nhiêu.

Cuối cùng sầu riêng đến nơi, anh trịnh trọng đặt trên tay anh ta.

Đã bóc xong rồi, anh còn chuyên chú lựa chọn một chút.

Anh ta đi tới cửa phòng ngủ, Cố Thành Trung nháy mắt với anh ta, anh ta thở ra một hơi, sau đó quỳ xuống.

Cố Thành Trung bảo Hứa Trúc Linh quay video cho Chu Đình xem, bày tỏ thái độ nhận sai của Phó Lâm.

“Vợ ơi, anh biết lỗi rồi, vào ngày quan trọng như vậy, anh lại tới trễ, tội không thể tha.”

“Anh đã biết tội không thể tha, vậy còn tới làm gì? Ai để cho anh ta vào, để tôi đuổi ra ngoài. Em thấy trong lòng anh căn bản không có em, ngày này cũng có thể tới trễ. Bố mẹ mời tới quá nửa tầng lớp thượng lưu, quý tộc ở Huế, kết quả tất cả mọi người đều đang xem trò cười của eml”

Âm thanh của cô ta đau khổ, buồn bực khó chịu truyền ra, còn mang theo nức nở.

“Thật xin lỗi, chính là bởi vì trong lòng anh có em, mới có thể khẩn trương như vậy.”

“Nói đến cũng buồn cười, anh lớn như vậy, ngay cả lúc tranh đoạt tập đoàn với Cố Thành Trung, cũng chưa từng khẩn trương như này. Khẩn trương đến khó mà ngủ được, liền muốn uống ít rượu, làm giảm một chút khẩn trương, lại không nghĩ tới rượu vào hỏng việc.”

“Anh biết mình tội không thể tha, em trừng phạt anh như nào cũng được, chỉ xin em cho anh một cơ hội, ra đây lấy anh có được không?”

Anh ta quỳ trên sầu riêng, đầu Cối đau nhói, nhưng anh ta vẫn mạnh mẽ chống đỡ.

Chu Đình ở bên trong cũng nhìn thấy video, lòng đau không thôi, nghĩ rằng anh ta kiên trì mấy giây là được rồi, không nghĩ tới anh ta vẫn quỳ ở ngoài cửa. : Cô ta đau lòng chết đi được, cuối cùng vấn mở cửa.

Phó Lâm thấy cô ta mừng rỡ khôn xiết, liền muốn đứng lên, nhưng mà đầu Cối đau một chút, khiến cho anh ta không có chút sức lực nào, cả người ngã về phía trước.

Cô ta lập tức đón lấy anh ta, ân cần hỏi: “Anh không sao chứ? Ai bảo anh quỳ sầu riêng, quỳ bàn phím không được à?”

“Anh ba nói, như vậy mới có thành ý, anh ấy có kinh nghiệm.”

“Anh ấy cũng không có kinh nghiệm, ở nhà anh ấy chưa từng quỳ.”

Hứa Trúc Linh vạch trần lời nói dối của Cố Thành Trung.

Phó Lâm trong nháy mắt đờ người ra.

Tối hôm qua anh ta nói rõ ràng mạch lạc.

Anh ta quay đầu nhìn về phía Cố Thành Trung, chỉ thấy Cố Thành Trung giơ điện thoại: “Bây giờ, trên tay anh có điểm yếu của chú, sau này khách khí với anh một chút.”

“Cố Thành Trung! Lúc ở trên xe, em thật sự nên đạp anh xuống.” Phó Lâm cắn răng nghiến lợi nói, “Trên đời này làm gì có anh trai nào như anh, anh nhanh chóng xóa video đi!”

“Còn có muốn yêu cầu video, trực tiếp đi đến lễ đường đi, buổi tối lại đi khách sạn nữa.”

Phó Lâm nghe vậy giận đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì.
 
Chương 2644


Chương 2644

Cố Thành Trung chắc chắn chính là cáo già, chẳng trách nói cái gì mà không gian không phải thương nhân.

Đoàn người vội vã đi khách sạn, lúc ở trên đường Chu Đình liên tục khiển trách Phó Lâm, anh ta cũng ngoan ngoãn chịu giáo huấn, dù sao cũng là bản thân không đúng.

Mà đầu sỏ gây lên…

Cố Thành Trung ở đằng sau đang cười rất vui vẻ.

Hứa Trúc Linh tức giận, trừng mắt, nhìn liếc anh một cái, từ sau khi hai anh em hòa thuận, Cố Thành Trung luôn thích bắt nạt Phó Lâm, đã 30 tuổi đầu rồi, mà vẫn không biết mệt.

Anh trai bắt nạt em trai, vô cùng ngây thơ.

Nếu để người ngoài biết, phỏng chừng cười đến rụng răng.

Cô luôn cho rằng ở trước mặt mình, Cố Thành Trung mới có thể giống như đứa trẻ, không nghĩ tới ở trước mặt Phó Lâm cũng có thể giống như một đứa trẻ Vậy.

Nếu hai anh em thuở bé lớn lên cùng nhau, khẳng định sẽ có rất nhiều niềm vui.

Một người cô đơn mà trưởng thành, quả thật rất trống vắng.

Cố Thành Trung giống như là phát hiện ra một trò chơi rất thú vị, Phó Lâm cũng rất thông minh, có thể làm cho Phó Lâm nhận thua khiến cho anh đặc biệt có cảm giác đạt được thành tựu.

Giống như là khiêu chiến trò chơi có chỉ số thông minh cao, Cố Thành Trung chơi không biết chán.

Gọi tắt là… gài bẫy em trai.

Rất nhanh xe đã đi đến nhà thờ, cha mẹ hai bên cũng đã trấn an khách khứa xong, vội vã từ khách sạn đến đây.

Mục sư cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bởi vì cô ta có hai người cha, cho nên hôn lễ có chút đặc biệt, Thích Tuấn với bố Chu cùng nhau dắt cô ta lên thảm đỏ.

Phía dưới khách mời võ tay, trầm trồ khen ngợi, nghe mục sư tuyên đọc lời thề, cô dâu chú rể từ từ trao nhân cho nhau.

Dưới khán đài Hứa Trúc Linh nhìn rất nghiêm túc. Rõ ràng bản thân cũng đã kết hôn, hơn nữa kiểu Trung Quốc kiểu Tây Âu đều đã từng tổ chức, thế nhưng hiện tại nhìn thấy vẫn rất hâm mộ, vẫn cảm thấy thời khắc đẹp đẽ nhất của người phụ nữ là lúc họ mặc áo cưới.

Bởi vì người con gái mang theo lòng tràn đầy vui mừng, gả cho người đàn ông trước mặt.

“Đang nghĩ cái gì vậy?”

Bên tai truyên đến giọng nói khàn khàn trâm ấm của Cố Thành Trung, hết sức dễ nghe, quanh quẩn bên tai.

Lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, nói: ‘Em vẫn luôn cảm thấy chúng ta là đang nói chuyện yêu đương, chứ không nghĩ là chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi, con cái cũng có rồi.”

“Hối hận vì gả cho anh sớm như vậy sao?”

“Không phải như vậy, chỉ là lòng tham, còn muốn mặc áo cưới. Đương nhiên, cũng chỉ muốn vì một người là anh mà mặc áo cưới. Vẫn cảm thấy em của khi ấy mới là đẹp nhất.”

Hứa Trúc Linh có chút cảm động nói.

Vừa dứt lời, Cố Thành Trung giống như là đang diễn ảo thuật vậy, từ sau lưng lấy ra một cái khăn trùm đầu còn có vòng hoa nữa.
 
Chương 2645


Chương 2645

“Anh lấy cái này ở đâu vậy?”

Cô rất kinh ngạc, cũng rất vui vẻ.

“Đây là khăn trùm đầu dự phòng của Chu Đình, anh thấy vô dụng liền lấy đến đây. Cô dâu đừng nhúc nhích, để anh đội cho em.”

Anh nghiêm mặt nói.

Hứa Trúc Linh lập tức ngồi thẳng người, khẩn trương nhìn anh.

Rõ ràng là cặp vợ chồng già, nhưng… anh vẫn có thể cho cô cảm giác lãng mạn và đầy nghi lễ.

Anh buộc khăn trùm đầu giúp cô, đúng lúc này mục sư trên đài nói câu.

“Chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”

Dưới đài mọi người ồ lên.

Trong khi Phó Lâm hôn Chu Đình, Cố Thành Trung cũng vén khăn trùm đầu và đặt lên môi cô một nụ hôn tuyệt đẹp.

Trái tim của cô giống như là thả một viên đá vào hồ nước vậy, tản ra vô số gợn sóng tròn mờ ảo.

Cô khẩn trương nhắm mắt, cảm động muốn chết.

Từ trước đến giờ, anh vẫn có thể cho bản thân cảm động trí mạng, rối tinh rối mù.

Trong lúc khách khứa đang cười nói vui vẻ, anh nắm tay cô rời khỏi phòng.

Mọi người đều nhìn chăm chú vào cô dâu và chú rể, cũng không ai chú ý đến việc hai người bọn họ rời đi.

Anh đưa cô đến nhà thờ ở phía sau, nơi trải đây bóng bay, trên mặt đất là những cánh hoa hồng, còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng.

“Đây là…

“Vừa nãy đi vệ sinh, thuận tiện đi qua chuẩn bị.”

“Những thứ này ở đâu ra vậy?”

“Anh giúp Phó Lâm xem qua nhà thờ, đây là nơi anh chọn, anh đoán em sẽ thích. Mấy thứ này đã sớm chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng có rất nhiều. Anh liền lấy một chút, mời công chúa của anh, nhảy cùng anh một điệu waltz.”

“Em còn nhớ rõ, điệu nhảy này, là ai dạy em không?” Anh nhìn cô thật sâu, từng chữ, từng chữ một nói ra.

“Nhớ rõ, mẹ nuôi dạy em những điệu cơ bản nhất, em nCốc nghếch học không vào, liền đặc biệt tìm anh học bù.

Giãm lên anh rất nhiều lần, khẳng định rất đau.”

“Anh lại không nhớ rõ cái này.”

“Vậy anh nhớ cái gì?”

“Nhớ rõ tối hôm đó đưa em trở về, ánh trăng rất đẹp, em nói với anh rằng quấng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Vậy em còn nói, quãng đời còn lại khiến em phải trải qua cuộc sống chết tiệt này.”

“Con gái nhà lành đừng nói bậy bạ.’ Cố Thành Trung trừng mắt, sau đó lại nói: “Cho dù nói, cũng chỉ có thể nói ở trước mặt anh, bởi vì anh sẽ bao dung em vô điều kiện, nhưng mà người khác thì không.”

“Biết rồi, anh Cố của em, anh còn không mau khiêu vũ, nhịp điệu cũng sắp qua rồi kìa.”

Cô cười nói.
 
Chương 2646


Chương 2646

Vừa nói hết, Cố Thành Trung cúi xuống và đưa tay ra, rất trang trọng và quý phái mời cô.

“Mợ chủ Cố thân mến, có thể mời em cùng nhảy một điệu không?”

Cô đáp lễ, giả vờ rằng bản thân đang mặc một chiếc váy lộng lấy, làm một động tác nâng váy lên.

“Đương nhiên đồng ý.”

Âm nhạc ngân nga mà chậm rãi, ánh nắng dịu dàng rải trên thảm cỏ.

Hoa hồng thơm, bóng bay rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng.

Mọi thứ đều hòa hợp và tốt đẹp, mặc dù là hôn lễ của người khác, nhưng cũng có một chút lãng mạn thuộc về chính mình.

Chờ đến lúc mọi người đi khách sạn Í ăn cơm, Phó Lâm mới phát hiện toàn bộ quá trình cũng chưa từng thấy bóng dáng của Cố Thành Trung.

Anh ta không biết, Cố Thành Trung đã sớm mang theo Hứa Trúc Linh rời khỏi nhà thờ.

Anh nắm tay cô, đưa cô đi khắp các con phố, ngõ hẻm, tìm kiếm những món ăn vặt dân dã, và check in những quán nổi tiếng trên mạng.

Đưa cô đi công viên giải trí, ngồi vòng quay ngựa gõ, ngồi tàu lượn, còn chơi xe đụng.

Cô vui vẻ như một đứa nhỏ, ăn uống vui đùa dường như đều không thể dừng lại được.

Đến cuối cùng cô mệt mỏi, được anh cõng trên lưng.

Cô dần dần ngủ, anh có thể cảm giác được nước miếng của cô làm ướt quần áo của mình, lại thờ ơ, một chút cũng không ghét bỏ.

Thích một ai đó, không phải chỉ thích chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy mà còn phải chấp nhận đôi tất bẩn của anh ấy.

Cố Thành Trung, phía sau lưng của anh chỉ có thể cống duy nhất một mình em, chỗ này… bị em trưng dụng rồi.”

“Tuân mệnh, nữ vương đại nhân.”

Biết rõ là cô nói mớ, câu trả lời của mình cô căn bản không biết, thế nhưng anh vẫn đáp lại từng chữ một.

Cô liếm liếm môi, tiếp tục mơ mơ màng màng, rõ ràng vẫn còn đang nói mớ.

“Cố Thành Trung… em yêu anh, rất yêu rất yêu anh, hiện giờ em có… có một trăm viên kẹo, đều cho anh hết.”

“Em… em yêu anh ba nghìn lần.”

“Ba nghìn lần?” Anh nhịn không được nở nụ cười, Hứa Trúc Linh gần đây lướt Tik Tok, có chút mê mẩn rồi .

“Vậy anh chỉ nhiều hơn em một lần.”

Nếu cô yêu mình một trăm lần, vậy anh chính là một trăm linh một lần.

Nếu cô yêu năm nghìn lần, anh cũng không thổi phồng, chính là năm nghìn linh một lần.

Cán cân tình yêu sẽ không bao giờ cân bằng, nhất định phải có một người yêu nhiều hơn một chút, để một người khác ở phía sau đuổi theo.

Như vậy, cô mới có thể yêu càng ngày càng nhiều.

Mà mỗi lần như vậy, anh chỉ nhiều hơn một lần.

Anh yêu em…

Ba nghìn linh một lần Hứa Trúc Linh, em có biết không?
 
Chương 2647


Chương 2647

Buổi tối Phó Lâm vội vàng hoàn thành hết công việc, bị hành bảy bảy tám tám chiêu, lúc này khách khứa mới tha cho chú rể đi vê. Anh ta không chịu được gọi điện cho Cố Thành Trung, dù sao hôm nay cũng là ngày rất quan trọng đối với anh ta.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Thành Trung, cố ý hạ thấp giọng nói.

“Có chuyện gì?”

“Anh trai ngày quan trọng như vậy, anh cũng không đến sao? Em bị hành thành bộ dạng gì rồi này, anh lại không đến cứu em.”

“Nếu anh ở đó, e là anh và chú đã say mèm rồi. Vì tối nay chú phải động phòng, nên anh mới không đi đó. Hơn nữa, anh cũng đã chúc phúc rồi, anh em với nhau có cần câu nệ thế không?”

“Anh đang ở đâu?”

“Về nhà rồi, Hứa Trúc Linh đi chơi hơi mệt, đang nghỉ ngơi.”

“Một người đàn ông to lớn, suốt ngày quanh quẩn bên vợ, anh không sợ người khác bàn tán à?”

“Bọn họ dám?”

Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói ra ba chữ, có sức uy hiếp cực lớn.

Phó Lâm nghe vậy, thì cười phá lên.

Anh ta dừng lại, mùi rượu cũng bay đi ít nhiều, cả người đã tỉnh táo lại.

Nhờ vào men rượu, cũng nên nói gì đó.

“Cố Thành Trung, thật ra em rất ghét anh.”  “Anh biết.”

“Không chỉ là vì Phó Minh Nam ép em trở thành cái bóng của anh, nhiều hơn nữa là bởi vì, cho dù bây giờ em có làm gì, đều bị đem đi so sánh với anh.

Dù cho em có hoàn mỹ đến đâu, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy viên ngọc †rước mắt, em cũng không có khả năng vượt qua anh. Trong lòng em biết rõ, em cũng không thua kém gì anh, nhưng…hình tượng của anh trong lòng mọi người đã cố định rồi, em chỉ có thể đứng sau anh, kỳ vọng sau lưng.’ “Anh có biết cảm giác này, đáng sợ thế nào không?”

“Anh xin lỗi.”

Cố Thành Trung mím môi, nếu anh là Phó Lâm, cả đời từ lúc sinh ra đã không thể đuổi kịp một người, bị người khác nghỉ ngờ, cảm giác thật sự rất khó chịu.

“Em thấy, năm đó chúng ta giống như Chu Du và Gia Cát Lượng, trời đã sinh Du sao còn sinh ra Lượng? Từ nhỏ sinh ra đã để dùng so sánh, phải phân ra người thắng kẻ thua. Tại sao chúng †a lại cùng một dòng máu, tại sao lại làm anh em, tại sao anh lại sinh sớm hơn em vài giây?”

“Những việc trước kia em đã làm với anh, em không cảm thấy tội lỗi gì cả, bởi vì đó là những gì anh nợ em. Có lế anh sẽ cảm thấy bản thân anh chưa làm gì, nhưng anh nợ em, ngay từ đầu nó đã được định sẵn.”

“Anh biết, mấy năm qua em vất vả  rồi.

“Không cần biết em đã vất vả thế nào, sau này em còn cơ hội tranh đua với anh, nhà họ Thích và Cố Thị, có gan hợp lại làm một không?”

“Hân hạnh!”

“Được, đúng là đàn ông, em cũng như anh.”

“Được rồi, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì, nhanh chạy đi tìm vợ của chú đi, coi chừng trễ, lại phải quỳ sầu riêng.”

“Không phải là vì anh hết à.”

Phó Lâm tức giận nói, rồi hung dữ ngắt điện thoại.
 
Chương 2648


Chương 2648

Cố Thành Trung lắc đầu bật cười, anh cũng muốn cùng Phó Lâm đấu với nhau một trận ra trò, chắc là sẽ vô cùng thú vị.

Cố Thành Trung đặt điện thoại xuống bên giường, Hứa Trúc Linh đã tỉnh, đang dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ.

“Anh làm em thức giấc hả?”

“Không có, em nằm mơ thấy không có anh, thì tỉnh dậy. Thấy anh ở đây, em yên tâm rồi.”

Cô thuận thế chui vào vòng tay anh, tham lam cọ cọ vào hơi ấm trong lòng anh.

“Vậy thì anh ngủ với em.”

“Vâng.”

Cô giống như con bạch tuột quấn quanh người anh, gắt gao ôm lấy anh, chui đầu vào trong lòng anh.

“Hứa Trúc Linh, em phải yêu anh mười ngàn năm có biết không.”

“Vậy anh yêu em bao nhiêu năm?”  “Anh yêu em, suốt đời suốt kiếp.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong lòng khế run, không kìm được mà hôn mạnh lên má anh.

“Đừng làm bậy sờ mó lung tung, nếu không lát nữa sẽ không cho em ngủ.”

“Chú ba Cố, anh có thể đứng đắn một chút được không?”

“Bây giờ anh, đã rất đứng đắn rồi, em nhìn xem bộ dạng của anh không đứng đắn chỗ nào chứ.”

Nói xong, anh lăn qua đè cô xuống.

Cơ thể dần dần nóng lên, ánh mắt nóng rực dừng lại trên người cô.

Cô cũng đột nhiên thông minh, trở nên tỉnh táo không còn buồn ngủ nữa.

Cô vòng tay qua ôm cổ anh, tinh nghịch nói: “Không ngủ thì không ngủ.’ Cố Thành Trung lập tức hiểu ra ý đồ trong lời nói này, đang chuẩn bị cởi quần áo, nhưng cô lại nắm lấy bàn tay †o lớn của anh, ngăn động tác đó lại.

“Điều kiện đầu tiên là, gọi em là papal”

“Hửm?”

Cố Thành Trung nhíu mày, ngây ngẩn cả người.

“Em chắc chắn?”

“Gọi một tiếng papa cho dễ nghe một chút, để cho em hài lòng nha.”

Cô vừa dứt lời, người nào đó đã bế cô lên, đặt ngồi trên đùi mình, sau đó đánh một cái thật mạnh lên mông cô.

“Anh xem thử em thật sự không muốn ngủ, to gan lớn mật, dám đùa dỡn với chồng của mình à?”

Cái tát rất chân thật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó vì đau, ra sức vùng vây, nhưng vẫn như bao lần không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.

Cô chỉ có thể liên tục cầu xin tha thứ: “Cố Thành Trung, xin anh thả em ra, em không dám nữa, em thật sự không dám”

“Gọi anh là gì?”

“Ông xã, ông xã tốt, ông xã đẹp trai, ông xã siêu siêu tốt trên vũ trụi”

“Gọi papal”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top