Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2589


Chương 2589

“Những gì Phó Lâm có được ở tuổi này, là những thứ mà người khác cả đời có chăm chỉ cỡ nào cũng chưa chắc có được, anh thấy tài năng của anh ta còn hơn cả Cố Thành Trung, là người đàn ông ưu tú nhất của nhà họ Cố. Hơn nữa anh em, bạn bè thì tôn trọng nhau, gia đình hòa thuận, nhà chồng như vậy rất hiếm có khó thấy, không phải sao?

“Anh… Phó Lâm rốt cuộc đã nói cái gì, anh lại hoàn toàn đứng về phía anh †a, rốt cuộc anh có phải chồng em không?

Lư Thanh Vân tức giận đến cả người run rẩy, trừng mắt nhìn Thích Tuấn chỉ tiếc rèn sắc không thành thép. Lúc này Thích Vân Xuyên thật sự nhìn không nổi nữa, đứng lên, đứng trước mặt Thích Tuấn, nói: “Phó Lâm làm sao vậy, con cảm thấy anh ta làm anh rể con rất tốt!

Ít nhất anh ta cũng thật lòng đối với chị con, không giống một số người độc đoán, cái gì cũng phải do mình quyết định!

Lư Thanh Vân nhíu mày khi nghe con trai ruột của mình nói điều này: “Con đang nói chuyện với ai, mẹ là mẹ của con!” “Vậy mẹ đang nói chuyện với ai, ông ấy là chồng của mẹ!”

Thích Vân Xuyên không chút yếu thế nói, Lư Thanh Vân tức giận hung hấn đập vào bàn.

“Thích Tuấn, đó có phải là cách anh giáo giục con trai mình không?”

“Vân Xuyên, bố bảo con giúp bố nói chuyện tốt, sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy?” Thích Tuấn cũng nhíu mày vội vàng nói. “Bố chỉ nói như vậy, làm sao thế, nhà này còn là nhà sao?

Sao con lại nói mẹ con như thế, con chỉ nhìn thấy Phó Lâm lớn tuổi, vậy con có hỏi cảm xúc thật sự của chị con chưa.

Chị ấy sẽ không thích người khác, chị ấy chỉ thích Phó Lâm thôi, con không thể rõ ràng một chút sao, con cứ luôn thích quản lý chuyện của người khác. Con luôn nghĩ rằng sự sắp xếp của con là tốt nhất, vậy tại sao con không hỏi bố mẹ có muốn hay không?

Thích Vân Xuyên một hơi nói ra, không hề sợ hãi nhìn Lư Thanh Vân.

Anh ta đột nhiên bộc phát khiến Lư thanh Vân bị sốc khi nhìn thấy sự lột xác đột ngột của con trai mình, con trai của bà ấy vấn rất hiền lành, là do Thích Tuấn dạy mà ra. Và Thích Tuấn chính là người đúc khắc ra đứa con trai này, nhưng hôm nay lần đầu tiên bà ấy tận mắt nhận thấy, chàng trai trẻ này đã trưởng thành, đã có ý nghĩ của riêng mình.

Ngay khi Lư Thanh Vân còn chưa kịp phản ứng, Thích Tuấn đã hung hãn tát một cái mạnh, khiến bà ấy hoảng hốt, Thích Vân Xuyên càng hoảng hốt hơn.

Thích Vân Xuyên che mặt, nhìn Thích Tuấn mà không thể tin được.

“Con đang nói giúp bố, đột nhiên bố lại đánh con, rốt cuộc bố có phải là đàn ông hay không, bố còn tiếng nói trong cái nhà này không? Sớm muộn gì bố cũng sẽ chết trong tay người phụ nữ này!

Thích Vân Xuyên đỏ mắt, trong mắt tràn ngập sương mù nhàn nhạt, mạnh mẽ không để nước mắt rơi, bởi vì anh ta là một người đàn ông.

“Cho dù muốn chết, cũng là chuyện của bố, khi nào đến lượt con cái như con chen vào? Lập tức xin lỗi mẹ con, con hãy nói như thế nào đó với mẹ conl “Con không xin lỗi, có chết con cũng không xin lỗi, con nói cho bố mẹ biết!

Bởi vì bố mẹ như thế này, mà con ghét phụ nữ ghét hôn nhân, trong tương lai con sẽ không tìm một người phụ nữ như mẹ, con sẽ không trở thành một người đàn ông hèn nhát như bốt “Bố mẹ đều là những người gây ra phiền phức, con ghét bố mẹ.”

Thích Vân Xuyên nói xong, liền bỏ chạy không quay đầu lại.

Lư Thanh Vân nhanh chóng tiến lên, muốn ngăn cản, nhưng hai chân cứ như tưới chì, nặng nề không thể bước lên được.

Thích Tuấn cũng cúi đầu, nhìn đôi †ay run rẩy của mình, cũng không thể tin được mình lại đánh Thích Vân Xuyên.
 
Chương 2590


Chương 2590

Lư Thanh Vân nhìn thấy biểu cảm cô đơn thống khổ trên mặt ông ấy, đột nhiên ý thức được mình dường như chưa từng là chính mình.

Là một người vợ, một người mẹ.

Con trai bà ấy hét lên giận dữ, ghét họ và không muốn kết hôn với một người phụ nữ như bà ấy.

Có thể thấy được, bà ấy để lại cho Thích Vân Xuyên ký ức đáng sợ cỡ nào.

“Là anh…quá kích động, sao anh lại có thể đánh con chứ? Thích Tuấn đau buồn nói.

“Vậy mà tôi lại không biết, con trai đã trở thành như vậy, tôi cũng thành người nó ghét.”

Lúc Lư Thanh Vân nói lời này, giọng nói đã run run, dù có cố gắng hồi phục lại, thì vẫn có thể làm cho Thích Tuấn cảm nhận được.

“Thanh Vân, xin lỗi, là tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng.”

Sự mất mát của Thích Tuấn càng rõ ràng hơn, con trai là do một tay ông ấy nuôi nấng, vừa làm cha vừa làm mẹ, mỗi một bước trưởng thành của anh ta đều có ông bên cạnh làm bạn, nhưng bây giờ Thích Vân Xuyên lại đỏ mắt rống giận, ghét bọn họ.

Lư Thanh Vân thấy bộ dạng khó chịu của Thích Tuấn, trong lòng cũng vui gì, yên lặn siết chặt nắm tay nhỏ.

“Gon lớn lên, sẽ từ từ tốt hơn, rồi nó sẽ hiểu được tấm lòng của chúng ta.

Tôi làm như vậy, cũng là vì tốt cho Chu Đình.”

Bà ấy hạ quyết tâm nói: ‘Bà thật sự cảm thấy làm vậy là tốt cho con bé sao? Bà có hỏi con bé muốn gì nhất không? Phó Ảnh trừ việc hơi lớn tuổi, nói về năng lực thì về cơ bản cả thành phố Huế khó thể tìm được ai so được? Dù là anh của nó cũng không theo kịp năng lực của nó, khoảng thời gian đó nó quản lý tập đoàn Cố Linh, về cơ bản nó đã nhổ được tận Cốc những tệ nạn của tập đoàn Cố Linh, lúc quản lý tập đoàn .J&C, biến một công ty con sắp bị tổng công ty đào sạch, trở thành một nhánh tập đoàn đứng sau tổng công ty, nhiêu đó chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh sao?” “Nếu bà lo lắng về vấn đề gia sản, thì bà vốn dĩ không cần lo, Cố Thiện Linh không có lòng tranh giành, đứa con duy nhân của cậu ta là Ôn Cố cũng luôn ở nhà họ Ôn. Mặc dù Cố Thành Trung có hai đứa con trai, nhưng rõ ràng cậu ta không quan tấm đến vấn đề này. Sau này, dù cho nó không tiếp quả gia tộc này, thì cũng không thể thiếu một phần tài sản của nó. Uy danh của nhà họ Cố, bà cũng biết, dù sao cũng tốt hơn so với hai thằng em quý hóa như hổ rình mồi của tôi.”

“Thanh Vân, bà có nghe câu này chưa. Cô gái được sói bảo vệ, thì sẽ sẽ ghét chó con.”

Thích Tuấn nói một cách sâu xa, câu cuối cùng là tâm hồn của Lư Thanh Vân rung động.

Cô gái được sói bảo vậy, thì sex ghét chó con.

Bà ấy rũ mắt, bất giác nghiến chặt răng, trong lòng nhấc thời dân lên một cơn sóng phức tạp: “Bà cảm thấy, con gái của chúng ta, còn có thể chú ý đến người khác không? Còn ai, có sự nổi bật, tốt hơn Phó Ảnh không? Vả lại không nhắn đến gia thế của nó, những chuyện nó đã làm cho Chu Đình, cũng không chê vào đâu được nhỉ? Nếu ông lo con gái phải chịu nổi khổ bà từ chịu, bà cũng thấy đó, không có cha mẹ chồng làm khó làm dễ, không có ông chồng vô dụng, không có anh me chờ thời cơ để ra tay.”

“Con bé gả qua đó, một nhà thuận hòa, có gì mà không tốt?”

“Đủ rồi.”

Lư Thanh Vân vội vàng cắt ngang, hai tay chống lên bàn làm việc, bởi vì tâm trạng rất phức tạp.

Bà ấy quay lưng về phía ông ấy, không muốn nhìn nữa, bởi vì môi một câu ông ấy nói, đù đang phá hủy thành lũy của bà.

Bà ấy muốn cho con gái tất cả, tất cả những gì bà ấy thiếu.
 
Chương 2591


Chương 2591

Nhưng bây giờ, chẳng thể sửa đổi được gì nữa, những thứ bà cho, Chu ĐÙng không hề vừa mắt.

“Ông, ông ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy ông.”

“Thanh Vân…”

Thích Tuấn còn muốn nói thêm chút gì đó, cảm xúc của Lư Thanh Vân rất tệ, nổi giận hét lên: “Đi ra ngoài đi.”

Thích Tuấn nghe vậy, nhìn bả vai run run của bà ấy, mím mím đôi môi khô khốc, rồi mới xoay người đi.

Lư Thanh Vân đỏ mắt, nước mắt âm thầm chảy xuống.

Giây phút nó rơi xuống bàn, bà cũng hơi khiếp sợ.

Bà ấy vốn cho rằng bản thân đã không còn biết khóc từ lâu, nước mắt là thứ thuộc về kẻ yếu, bà ấy hoàn toàn không cần.

Nhưng bây giờ bà mới biết, hóa ra bà vân có thể khóc.

Cô gái được sói bãi vệ, thì sẽ ghét chó con.

Đây, có phải là nguyên nhân bà ấy vân luôn không muốn ly hôn.

Rõ ràng cái gia đình mà người đàn ông này mang lại, làm cho bà ấy đau khổ, nhưng bà cũng biết, ông ấy ở chỗ của mẽ, đã làm rất nhiều vì bà ấy.

Bà ấy có thể cảm nhận được.

Bà ấy đi đến vị trí hôm nay, nếu không phải do ông nhượng bộ, làm thế nào bà ấy cũng không đi đến nơi cao như vậy.

Những ngừi đàn ông khác, hoàn toàn không dung túng người phụ nữ của mình như vậy, chỉ có ông ấy làm thế.

Sự bảo vệ của ông ấy, khác với những người đàn ông khác, mãi mãi là tác thành, đi làm chuyện bạn muốn làm, không cần quan tâm đến bất kì ánh mắt nào của bên ngoài, tôi vẫn sẽ ở sau lưng em tán thưởng em.

Thích Tuấn ra khỏi tòa nhà, lúc ông đi tất cả mọi người đều dùng anh mắt kỳ lạ nhìn ông ấy.

Rõ ràng toàn tòa nhà này của họ Thích, nhưng Thích Tuận lại chưa từng có quyền nói chuyên, ông ấy có tiếng sợ vợ, là một kẻ bất lực điển hình, cơ nghiệp để lại từ đời này sang đơi khác cũng không giữ được, chắp tay dâng tất cả cho người ta.

Thích Tuấn không nhìn ánh mắt của họ, gọi điện thoại cho cấp dước, đã điều tra được Thích Vân Xuyên đi đâu, anh ta đến một quán ba mở hai mươi bốn giờ.

Ông ấy vốn định tự mình qua, nhưng lại cảm thấy không ổn, do dự rồi gọi điện thoại cho Chu Đình.

Chắc là Thích Vân Xuyên không ghét người chị này, và cả anh rể tương lại nữa, để bọn họ đi làm người thuyết phục, có hiệu quả hơn cả ông.

Sau khi Chu Đình nghe xong, hơi khiếp sợ, Thích Tuấn lại chủ động thuyết phụ Lư Thanh Vân.

“Bố Thích, cảm ơn bố: Cô nói từ tận đáy lòng.

“Con tìm được một người đàn ông tốt, bố không thể không nói chuyện cho các con, bố chỉ hy vọng sau này con gái của bố có thể hạnh phúc, bố cũng tin phó ảnh có thể cho con hạnh phúc mà con muốn.”

Thích Tuấn nói một cách sâu sắc.

Ông ấy giúp Phó Ảnh, cũng không chỉ đơn giản là vì giao ước, ông cũng rất ủng hộ hai người ở bên nhau, nhưng thằng nhóc này không tốt bụng, đã nói ra điểm yếu của ông ấy.
 
Chương 2592


Chương 2592

Tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng phải nắm cho được thóp của cậu, thì mới có thể bảo đảm được bí mật của mình, sẽ vỡ nát trong bụng cậu ta.

Chỉ tiếc là, lúc trước người đó có thể trốn được một kiếp, nhưng bây giờ, chỉ có thể đi gặp Diêm Vương.

“Bố Thích, thật sự rất cảm ơn bố, con cũng sẽ cố gắp hòa nhập với nhà họ Thích, hấy… cho con thời gian.”

“Không sao, bố đã không nuôi con hai mươi năm, bây giờ ép con nhận chũng ta cũng không hợp tình hợp lý, con cứ từ từ, bố vẫn chưa già mà, cái bố có là thời gian, bố sẽ chờ. Đi tìm Vân Xuyên đi, bố rất lo cho nó, tìm thấy nó thì nói một câu xin lỗi thay cho bố nhé.”

“Vâng ạ, con đi ngay.”

Chu Đình vốn dĩ đang đi dạo phố với Hứa Trúc Linh, bây giờ Thích Vân Xuyên xảy ra chuyện, cô ấy cũng không thể khoanh tay đứ nhìn, vội vàng chào tạm biệt rồi tìm tới quán bar.

Rõ ràng vấn là ban ngày, nhưng bên trong đóng chặt cửa sổ, ánh đèn lơ mờ, như là buổi tối.

Người ở trong không nhiều lắm, còn có mấy người đang uống rượu, Thích Vân Xuyên ngồi ở ghế dài trong góc tối.

Anh ta không giỏi uống rượu, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ gọi vài chai bia.

Rượu trong quán bar đều pha nước, nếu giữ nồng độ cồn thật, người uống sẽ say rất nhanh, ai còn tiếp tục mua rượu, nên mấy chai bia lót bụng, chỉ là chút men bia, vẫn chưa say đến nồi bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy Chu Đình đến, anh ta quay người sang: ‘Sao chị lại tới đây? Hôm nay dù có ai đến khuyên em thì cũng không được đâu/”

“Chị đến cũng không sao chứ?”

Chu Đình ghé đến trước mặt anh ta, còn Phó Ảnh thì đi order, để họ có không gian riêng.

“..” Thích Vân Xuyên mím môi, do dự rồi nói: “Cái nhà này chỉ có chị bình thường, bọn họ đều là đồ điên.”

“Vậy còn em?” “Sớm hay muộn gì em cũng bị họ ép điên! Mẹ không giống mẹ, chồng không giống chồng, gia đình này đã biến chất. Mỗi lần nhìn thấy họ như vậy, Em đều rấy tức giận, em rất muốn bảo vệ bố, nhưng bố như là kẻ thích bị ngược đãi, không chịu đánh trả, không cãi lại, còn cười hì hì lấy lòng mẹ. Nếu là em… em sẽ…’ “Em sẽ thế nào?” Chu Đình tò mò hỏi.

 

 

Thích Vân Xuyên vừa mới nãy còn khí thế hùng hổ nhưng giờ lại không nói ra được lời nào.

Cậu ta còn có thể làm gì? Người đó có thể là mẹ ruột của cậu ta.

Cho dù bà ấy có sai hàng nghìn lần thì bản thân cậu ta cũng không thể đối xử với bà ấy như vậy. Cậu ta cúi đầu xuống, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi nói: “Tôi không thể đối xử với bà ấy như đối với chính mình được, tôi sẽ ngăn chặn vấn đề này ngay từ đầu, tôi sẽ không cưới người phụ nữ giống như bà ấy cũng sẽ không giống ba yếu ớt không có tài cán gì, nếu như ông ấy ở nhà trò chuyện một chút thì có khi gia đình cậu sẽ ấm áp hạnh phúc rất nhiều như những gia đình khác.”

“Hôn nhân của họ căn bản không hạnh phúc vậy tại sao lại còn muốn ở bên nhau?Là do mẹ tiếc nuối nhà họ Thích, cha tôi thì không nỡ rời xa bà ấy.Chúng tôi…đều là kết tỉnh của họ nhưng họ lại không quan tâm.’ “Bản thân mẹ và ba tôi đều ích kỷ, mẹ tôi chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, họ làm cái gì bà ấy cũng không ngăn cản, cô có thể nghe ngóng được trên dưới nhà họ Thích đều bao trùm không khí đau thương. Hai người chú của tôi mỗi ngày đều đến tẩy não để cho ba tôi giữ chức quyền to. Người ngoài chê cười nhà họ Thích chúng tôi không lẽ tôi không biết?”
 
Chương 2593


Chương 2593

“Thật khó quá đi, họ đã đấu đá hơn hai mươi năm, tôi cứ tưởng rằng khi bà nội qua đời thì tình hình sẽ tốt hơn một chút mà cô thấy đấy…”

“Vậy có thể là do cậu chưa nỗ lực hết mình, huống chi bây giờ cậu không chỉ có một mình mà cậu còn có tôi, về sau thì sao, hai chúng ta có thể kề vai sát cánh giúp nhà họ Thích đối mặt với mọi chuyện có được hay không?

Chu Đình cầm lấy tay anh ta làm cho mắt anh ta sáng rực lên, Thích Vân Xuyên lại có thêm hy vọng.

Thích vân Xuyên nghe Chu Đình nói liền bối rối cắn môi, lưỡng lự một chút sau đó vẫn gật đầu một cách kiên định.

Cậu ta dĩ nhiên muốn ba mẹ ruột của mình rồi, sao lại không cần người cha đã nuôi mình lớn lên!”

Cậu ta có thể mặc kệ Lư Thanh Vân nhưng không thể không cứu ba cậu ta trong tình huống nguy cấp.

Cậu ta cảm thấy trên đời này tất cả phụ nữ đều tốt hơn mẹ cậu ta, nhưng mà ba cậu ta chỉ nhất quyết một lòng với bà ấy thôi.

“Vậy chúng ta đừng uống rượu nữa có được hay không?”

“được, tôi có chút say, muốn nôn.”

“Để Phó Lâm đưa cậu đến nhà vệ sinh rồi nôn.”

“Đàn ông uống rượu mà nôn trước mặt người đàn ông khác không phải là quá mất mặt hay sao?”

Giọng nói của Thích Vân Xuyên có chút không được vui.

“Nhóc thúi có gì mà mất mặt, mau đi đi!”

Cô tức giận đạp vào mông cậu một cái sau đó nói Phó Lâm đưa cậu ta vào nhà vệ sinh.

Vừa đến nơi cậu ta liền ôm bồn cầu không buông, nôn thốc nôn tháo.

Sau khi nôn xong cậu liền cảm thấy người mình nhẹ hẳn ra.

Cậu súc miệng rửa mặt liền cảm thấy sảng khoái cả người.

“Tôi cực kì thích anh vì tôi thấy anh là một người rất tuyệt vời!” Thích Vân Xuyên không keo kiệt khen ngợi anh.

“tại sao lại nói tôi là người tuyệt vời?” “Anh đẹp trai, chu đáo lại còn rất thương vợ, quá xuất sắc, anh chính là tấm gương mà tôi muốn noi theo! Anh nhất định phải làm anh rể của tôi, ở cạnh tôi như thế tôi mới có thể gặp anh thường xuyên được. Tất nhiên nếu anh dám ức hiếp chị của tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha cho anh. Tôi và chị ấy tuy biết nhau thời gian chưa bao lâu nhưng tình cảm như người một nhà anh có hiểu không? Chuyện của chị ấy chính là chuyện của tôi, ai dám ức hiếp chị ấy tôi sẽ liều mạng với người đó.”

Phó Lâm nghe xong liền ngắt nhẹ vào vai cậu ta một cái: “Vậy lo nhanh trưởng thành để to lớn hơn đi, bản thân bây giờ còn nhỏ bé không có chút sức phản kháng, còn vì chuyện gả đi mà đấu tranh.”

“cơ thể lúc nhỏ của tôi luôn yếu ớt bệnh tật cho nên giờ mới ốm nhom, hiện tại tôi đang tập luyện không sớm thì muộn tôi cũng sẽ có cơ bắp cuồn An cuộn.

“Cơ bắp cuồn cuộn ở đâu ra? Cha cậu là một người hùng dũng còn mẹ cậu cũng rất khỏe mạnh, không hiểu tại sao lại sinh ra một đứa con như cậu nữa.”

“Tôi chính là có sự kiên cường.”

Cậu ta ưỡn thẳng ngực, Không yếu kém mà nhìn trực diện vào mắt người nam nhân cao lớn trước mặt.

Trong mắt chàng trai trẻ có ánh sáng, rực rỡ chói lóa.

Không chỉ là một con nghé mới sinh không sợ cọp mà còn là một chàng trai có ý chí lớn quyết tâm cao.

Phó Lâm nhìn rồi mỉm cười: “Cậu em vợ về sau chúng ta cùng nhau bảo vệ chị của cậu nhé.”
 
Chương 2594


Chương 2594

“Được, anh rể!”

Thằng nhóc tích cực hô.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Thích Vân Xuyên không hỏi Chu Đình mà ngược lại hỏi Phó Lâm: “Tiếp theo chúng ta đi đâu anh rể?”

Chu Đình nghe anh ta nói xong liền hơi nheo mí mắt: ‘Sao lại đổi cách xưng hô thành anh rể rồi? Phó Lâm, anh cho cậu ta cái gì đúng không?”

“Không có cho gì hết là em thật lòng xưng hô đó.”

Thích Vân Xuyên ngây nCốc cười khiến Phó Lâm cũng cười theo.

“Cậu thật là gian xảo, không cần đổi cách xưng hô đâu còn nữa trong nhà chị là người lớn nhất, không được hỏi anh ta mà phải hỏi chị.”

Cô tức giận trừng mắt với cậu.

“Chị giống mẹ tôi ở điểm này, thật là hung dữ.”

“Chỉ có mình cậu nói vậy, chị có hung dữ sao?”

cô gõ thân thiết gõ vào đầu Thích Vân Xuyên một cái: “Để chị dẫn cậu đi ăn thêm gì đó chứ uống rượu rất có hại cho bao tử, tỉnh rượu thì nên ăn thêm một chút.”

“Sau đó chị đưa cậu về nhà.”

“Tôi có thể không về không, tôi muốn được ở lại với anh rể, chị cứ xem tôi là con tin đi, nếu như mẹ tôi không đồng ý thì chị cứ nói tôi đang ở trong tay của chị có được hay không hả?”

Thích Vân Xuyên thật sự không muốn trở về giả vờ đáng thương nói.

“Vậy chị cần xin phép ba cậu, nếu ông ấy đồng ý thì dễ nói chuyện còn không thì ta sẽ trói cậu lại đưa về nhà.”

“Được, anh cũng không dám mang tội bắt cóc đâu, anh còn muốn nhanh nhanh cưới chị của cậu.”

Phó Lâm vội vàng khang giọng nói.

Thích Vân Xuyên nghe xong liền bĩu môi có chút không biết nên làm như thế nào.

Hơn hết là Thích Tuấn đồng ý rồi, nếu Thích Vân Xuyên trở về thì cũng không được vui vẻ, ở bên ngoài mấy ngày cũng không sao, còn mà ở bên cạnh Lư Thanh Vân thì anh ta sẽ bị thuyết phục.

Thích Vân Xuyên nghe được ý này liền vui đến mức nhảy nhót.

Dù sao cũng vẫn còn là trẻ con để nó bớt căng thẳng vài ngày sẽ tốt hơn.

Buổi tối Thích Vân Xuyên đi về cùng với Phó Lâm.

Nhà của Phó Lâm nằm kế bên nhà Cố Thành Trung, một ngôi nhà nhỏ, ba tầng lầu có rất nhiều phòng.

“Oa, đây là lần đầu tiên tôi ở bên ngoài một mình, vậy anh rể em ngủ như thế nào đây?”

“Anh ngủ bên cạnh.”

“Ngày thường tôi có thể ở cạnh anh sao? Anh giàu như thế tôi muốn được ở bên học hỏi anh.”

“Không thành vấn đề”

“Không thì…tôi ngủ với anh…”

Anh còn chưa nói hết, ánh mắt Phó Lâm không có thiện cảm đi qua.

“Mời nhẹ nhàng rời khỏi, cảm ơn”
 
Chương 2595


Chương 2595

“Đuổi…đuổi sao?Cậu nhóc trợn trắng mắt đuổi người ta mà có cần nói thắng như vậy không?

Thích Vân Xuyên vừa mới nãy còn khí thế hùng hổ nhưng giờ lại không nói ra được lời nào.

Cậu ta còn có thể làm gì? Người đó có thể là mẹ ruột của cậu ta.

Cho dù bà ấy có sai hàng nghìn lần thì bản thân cậu ta cũng không thể đối xử với bà ấy như vậy. Cậu ta cúi đầu xuống, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi nói: “Tôi không thể đối xử với bà ấy như đối với chính mình được, tôi sẽ ngăn chặn vấn đề này ngay từ đầu, tôi sẽ không cưới người phụ nữ giống như bà ấy cũng sẽ không giống ba yếu ớt không có tài cán gì, nếu như ông ấy ở nhà trò chuyện một chút thì có khi gia đình cậu sẽ ấm áp hạnh phúc rất nhiều như những gia đình khác.”

“Hôn nhân của họ căn bản không hạnh phúc vậy tại sao lại còn muốn ở bên nhau?Là do mẹ tiếc nuối nhà họ Thích, cha tôi thì không nốỡ rời xa bà ấy.Chúng tôi… đều là kết tinh của họ nhưng họ lại không quan tâm.” “Bản thân mẹ và ba tôi đều ích kỷ, mẹ tôi chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, họ làm cái gì bà ấy cũng không ngăn cản, cô có thể nghe ngóng được trên dưới nhà họ Thích đều bao trùm không khí đau thương. Hai người chú của tôi mỗi ngày đều đến tẩy não để cho ba tôi giữ chức quyền to. Người ngoài chê cười nhà họ Thích chúng tôi không lẽ tôi không biết?”

“Thật khó quá đi, họ đã đấu đá hơn hai mươi năm, tôi cứ tưởng rằng khi bà nội qua đời thì tình hình sẽ tốt hơn một chút mà cô thấy đấy…”

“Vậy có thể là do cậu chưa nỗ lực hết mình, huống chỉ bây giờ cậu không chỉ có một mình mà cậu còn có tôi, về sau thì sao, hai chúng ta có thể kề vai sát cánh giúp nhà họ Thích đối mặt với mọi chuyện có được hay không?

Chu Đình cầm lấy tay anh ta làm cho mắt anh ta sáng rực lên, Thích Vân Xuyên lại có thêm hy vọng.

Thích vân Xuyên nghe Chu Đình nói liền bối rối căn môi, lưỡng lự một chút sau đó vẫn gật đầu một cách kiên định.

Cậu ta dĩ nhiên muốn ba mẹ ruột của mình rồi, sao lại không cần người cha đã nuôi mình lớn lên!”

Cậu ta có thể mặc kệ Lư Thanh Vân nhưng không thể không cứu ba cậu ta trong tình huống nguy cấp.

Cậu ta cảm thấy trên đời này tất cả phụ nữ đều tốt hơn mẹ cậu ta, nhưng mà ba cậu ta chỉ nhất quyết một lòng với bà ấy thôi.

“Vậy chúng ta đừng uống rượu nữa có được hay không?”

“được, tôi có chút say, muốn nôn.”

“Để Phó Lâm đưa cậu đến nhà vệ sinh rồi nôn.”

“Đàn ông uống rượu mà nôn trước mặt người đàn ông khác không phải là quá mất mặt hay sao?”

Giọng nói của Thích Vân Xuyên có chút không được vui.

““Nhóc thúi có gì mà mất mặt, mau đi đi!”

Cô tức giận đạp vào mông cậu một cái sau đó nói Phó Lâm đưa cậu ta vào nhà vệ sinh.

Vừa đến nơi cậu ta liền ôm bồn cầu không buông, nôn thốc nôn tháo.

Sau khi nôn xong cậu liền cảm thấy người mình nhẹ hẳn ra.

Cậu súc miệng rửa mặt liên cảm thấy sảng khoái cả người.

“Tôi cực kì thích anh vì tôi thấy anh là một người rất tuyệt vời!” Thích Vân Xuyên không keo kiệt khen ngợi anh.

“tại sao lại nói tôi là người tuyệt vời?” “Anh đẹp trai, chu đáo lại còn rất thương vợ, quá xuất sắc, anh chính là tấm gương mà tôi muốn noi theo! Anh nhất định phải làm anh rể của tôi, ở cạnh tôi như thế tôi mới có thể gặp anh thường xuyên được. Tất nhiên nếu anh dám ức hiếp chị của tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha cho anh. Tôi và chị ấy tuy biết nhau thời gian chưa bao lâu nhưng tình cảm như người một nhà anh có hiểu không? Chuyện của chị ấy chính là chuyện của tôi, ai dám ức hiếp chị ấy tôi sẽ liều mạng với người đó.”
 
Chương 2596


Chương 2596

Phó Lâm nghe xong liền ngắt nhẹ vào vai cậu ta một cái: “Vậy lo nhanh trưởng thành để to lớn hơn đi, bản thân bây giờ còn nhỏ bé không có chút sức phản kháng, còn vì chuyện gả đi mà đấu tranh.”

“cơ thể lúc nhỏ của tôi luôn yếu ớt bệnh tật cho nên giờ mới ốm nhom, hiện tại tôi đang tập luyện không sớm thì muộn tôi cũng sẽ có cơ bắp cuồn cuộn.

“Cơ bắp cuồn cuộn ở đâu ra? Cha cậu là một người hùng dũng còn mẹ cậu cũng rất khỏe mạnh, không hiểu tại sao lại sinh ra một đứa con như cậu nữa.”

“Tôi chính là có sự kiên cường.”

Cậu ta ưỡn thẳng ngực, Không yếu kém mà nhìn trực diện vào mắt người nam nhân cao lớn trước mặt.

Trong mắt chàng trai trẻ có ánh sáng, rực rỡ chói lóa.

Không chỉ là một con nghé mới sinh không sợ cọp mà còn là một chàng trai có ý chí lớn quyết tâm cao.

Phó Lâm nhìn rồi mỉm cười: “Cậu em vợ về sau chúng ta cùng nhau bảo vệ chị của cậu nhé.”

“Được, anh rểi”

Thằng nhóc tích cực hô.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Thích Vân Xuyên không hỏi Chu Đình mà ngược lại hỏi Phó Lâm: “Tiếp theo chúng ta đi đâu anh rể?”

Chu Đình nghe anh ta nói xong liên hơi nheo mí mắt: “Sao lại đổi cách xưng hô thành anh rể rồi? Phó Lâm, anh cho cậu ta cái gì đúng không?”

“Không có cho gì hết là em thật lòng xưng hô đó.”

Thích Vân Xuyên ngây nCốc cười khiến Phó Lâm cũng cười theo.

“Cậu thật là gian xảo, không cần đổi cách xưng hô đâu còn nữa trong nhà chị là người lớn nhất, không được hỏi anh ta mà phải hỏi chị.”

Cô tức giận trừng mắt với cậu.

“Chị giống mẹ tôi ở điểm này, thật là hung dữ.”

“Chỉ có mình cậu nói vậy, chị có hung dữ sao?”

cô gõ thân thiết gõ vào đầu Thích Vân Xuyên một cái: “Để chị dẫn cậu đi ăn thêm gì đó chứ uống rượu rất có hại cho bao tử, tỉnh rượu thì nên ăn thêm một chút.”

“Sau đó chị đưa cậu về nhà.”

“Tôi có thể không về không, tôi muốn được ở lại với anh rể, chị cứ xem tôi là con tin đi, nếu như mẹ tôi không đồng ý thì chị cứ nói tôi đang ở trong tay của chị có được hay không hả?”

Thích Vân Xuyên thật sự không muốn trở về giả vờ đáng thương nói.

“Vậy chị cần xin phép ba cậu, nếu ông ấy đồng ý thì dễ nói chuyện còn không thì ta sẽ trói cậu lại đưa về nhà.”

“Được, anh cũng không dám mang tội bắt cóc đâu, anh còn muốn nhanh nhanh cưới chị của cậu.”

Phó Lâm vội vàng khang giọng nói.

Thích Vân Xuyên nghe xong liền bĩu môi có chút không biết nên làm như thế nào.

Hơn hết là Thích Tuấn đồng ý rồi, nếu Thích Vân Xuyên trở về thì cũng không được vui vẻ, ở bên ngoài mấy ngày cũng không sao, còn mà ở bên cạnh Lư Thanh Vân thì anh ta sẽ bị thuyết phục.
 
Chương 2597


 

Chương 2597

Thích Vân Xuyên nghe được ý này liền vui đến mức nhảy nhót.

Dù sao cũng vấn còn là trẻ con để nó bớt căng thẳng vài ngày sẽ tốt hơn.

Buổi tối Thích Vân Xuyên đi về cùng với Phó Lâm.

Nhà của Phó Lâm năm kế bên nhà Cố Thành Trung, một ngôi nhà nhỏ, ba tầng lầu có rất nhiều phòng.

“Oa, đây là lần đầu tiên tôi ở bên ngoài một mình, vậy anh rể em ngủ như thế nào đây?”

“Anh ngủ bên cạnh.”

“Ngày thường tôi có thể ở cạnh anh sao? Anh giàu như thế tôi muốn được ở bên học hỏi anh.”

“Không thành vấn đề”

“Không thì…tôi ngủ với anh…”

Anh còn chưa nói hết, ánh mắt Phó Lâm không có thiện cảm đi qua.

“Mời nhẹ nhàng rời khỏi, cảm ơn”

“Đuổi…đuổi sao?Cậu nhóc trợn trắng mắt đuổi người ta mà có cần nói thẳng như vậy không?

Bóng đêm dần dần buông xuống, Thích Vân Xuyên trằn trọc không ngủ được, nhịn không được ra ngoài tản bộ, cũng đói bụng, muốn tìm gì đó để ăn.

Không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Phó Ảnh trong nhà ăn, đang uống rượu.

Uống rượu giải sầu một mình, vừa nhìn đã có tâm xự.

“Anh rể, có tâm sự sao?”

“Anh rể, sao anh vẫn chưa ngủ?”

Phó Ảnh còn đang suy nghĩ đến giao ước của Thích Tuấn, hơi phiền lòng, nên anh ta muốn mượn rượu giải sầu.

Anh rửa tay gác kiếm vì Chu Đình, không làm thêm chuyện gì dơ bẩn không thể gặp ánh sáng nữa.

Cũng tách hoàn toàn khỏi tổ chức này.

Kỷ Thiên Minh từ đi tìm anh ta, mong anh ta trở về tiếp quản, nhất định có thể dọn sạch tổ chức này, làm còn tốt hơn, chỉ riêng tập đoàn Hắc Mao, lợi nhuận trong một năm cũng làm cho người ta đỏ mắt.

Nhưng anh từ chối, bất kì thứ gì cũng không thể hơn lời hứa của mình với Chu Đình.

Nhưng bây giờ, anh ta lại tự mình phá vỡ, nội tâm vô cùng dẫn vặt.

“Em không ngủ được, nhớ đến vài chuyện trong nhà, là phiền muộn trong lòng.”

“Vậy em thoải mái đi.”

Phó Ảnh thản nhiên nói.

Thích Vân Xuyên nhìn phó hả, thoáng chốc đã cảm thấy anh rất ngầu, đàn ông nên ngầu một chút.

“Anh rể, em có thể uống một chút không?”

“Em? Nồng độ cồn của chai Whiskey không thấp, em phải nghĩ cho kỹ.”

“Không sao, em chỉ nếm thử thôi.”

Thế là một ly chảy vào bụng, Thích Vân Xuyên bắt đầu thấy choáng váng, hai má đỏ bừng.

“Anh rể, anh là đàn ông thực thụ trong lòng em, sau này em phải học tập theo anh, đối xử với vợ em thật tốt. tuyệt đối sẽ không để cô ấy chuyện chút uất ức nào… Anh, anh cũng không được làm chị em tổn thương…”
 
Chương 2598


Chương 2598

“Biết rồi, con nít đúng là nói nhiều mà.

Anh ta bất đắc dĩ nói.

“Em cảm thấy bố em như thế nào?”

“Bố em… trừ việc có hơi ấm ức, sợ mẹ em ra, thì không có mặt nào không tốt, mấy năm nay bố chăm sóc em hết lòng, làm bạn với em ở mỗi một thời khắc trên con đường trưởng thành của em, em thật sự… thật sự rất cảm kích bố, nên khi thấy bố bị mẹ em ăn hiếp như Vậy, em thật sự rất khó chịu…”

“Anh, anh không biết đâu, bên ngoài đã đồn đãi khó nghe đến chừng nào.”

Thích Vân Xuyên nhịn không được bên vực kẻ yếu vì Thích Tuấn.

Phó Ảnh nghe vậy, ánh mắt sâu xa phức tạp: “Chú thật sự là một người cha tốt, cũng là một người chồng tốt.”

“Bố mới không phải là một người chồng tốt, nếu bố dũng cảm, thì gia đình này sẽ không như vậy.”

“Nhóc co, em sẽ mãi mãi không biết bố em đã trả giá bao nhiêu vì gia đình này đâu.”

“Em biết… em biết… bố rất thương em, thật sự rất thường em…”

Thích Vân Xuyên đã bắt đầu mơ màng, nằm bò lên bàn lầm bầm.

“Rượu này… đúng là thân khí hỗ trợ giấc ngủ, ngọt thật, uống rất ngon…”

Phó Ảnh sờ sờ đầu anh ta, thấy sắc trời bên ngoài, đã sắp trễ rồi.

Đúng lúc này, điện thoại anh ta vang lên.

Là Kỷ Thiên Minh gọi.

“Tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho người anh muốn rồi, bên nhà họ Trịnh đã sắp xếp ổn thỏe, khi:nào thì anh ra tay?”

“Đợi thêm…”

“Tôi chỉ sợ cơ sở ngầm bị người khác phát hiện, dù sao thì đêm dài lắm mộng.”

“Vậy, đếm nay ra tay đi.”

Phó Ảnh âm thầm siết nắm đấm.

Mà lúc này, ánh trăng trên bầu trờ cũng vừa hay trốn phía sau mây đen, tất cả đều như đang nói với anh ta, thích hợp ra tay.

Hôm sau, Thích Vân Xuyên đau đều như búa bổ, sau khi dậy đã sắp mười giờ.

.. Anh ta loạng choạng xuống lầu, Phó Ảnh đang đọc báo.

“Dậy rồi à?”

“Anh rể. hôm nay chúng ta đi đâu?

Có đi tìm chị em không?”

“Em phải về nhà họ Thích.”

“Tại sao, không để em…”

Thích Vân Xuyên còn chưa nói xong, thì đã bị Phó Ảnh cắt ngang.

“Dượng của em qua đời.”
 
Chương 2599


Chương 2599

“Dượng…”

Anh ta nghe vậy trừng lớn mắt, Thích Tuấn có một người em gái, anh ta gọi bà ấy là cô, bà ấy gả vào nhà họ Trình có thế lực trong ngành bất động sản, năm đó hưng thịnh vô cùng.

Mà Trình Thịnh là anh em tốt nhất của Thích Tuấn, hai người chơi với nhau từ bé đến lớn, tình cảm vô cùng sâu sắc.

Vốn tưởng rằng sự kết hợp như vậy sẽ làm cho thân càng thêm thân, nhưng hôn nhân của cô không hề hạnh phúc, Trình Thịnh vốn dĩ không thích cô, giữa bọn họ chỉ là kết hôn chính trại mà thôi.

Anh ta nghe nói trước kia cô rất dịu dàng, thoải mái hào phóng, nhưng bởi vì cuộc hôn nhân bất hạnh, mà trở nên mãn cảm đa nghi.

Bà ấy từng có hai người con, một đứa con sinh ra không bao lâu thì chết nôn, đứa con thứ hai một bé trai, nuôi nấng đến năm tuổi, không ngờ lại bất ngờ rơi xuống nước chết đuối.

Từ đó về sau, cô cũng không mang thai nữa, nhà chồng rất bắt bẻ bà ấy, nhưng vì bà ấy là con gái của nhà họ Thịnh, nên không dám ngoài miệng đòi ly hôn, nhưng sảu lưng vấn làm khó làm dễ bà.

Cô cũng là một người mạnh mẹ, bà ấy không ly hôn, bày ấy không có con, thì cũng muống Trình Thịnh không có cơn.

Nhà họ Trình chỉ có một đứa con này, không có con nối dõi sẽ tương đương như không có ai kế thùa hương khói.

Nên cha mẹ ông ấy luôn muốn để Trình Thịnh làm bậy bên ngoài, nhưng môi lần có manh mối, cô của anh ta sẽ xuất hiện một cách mạnh mẽ vang dội, làm cho con giáp thứ mười ba tan tác tả tơi.

Chiến tích của bà ấy thậm chí còn đổ bộ lên bao, chỉ thiếu là không đánh chết người ta.

Sau đó, vì một lần ngoài ý muốn, hai chân của dượng bị thương tật, cúi cùng không thể đứng dậy, lúc này cô mưới yên tâm.

Thích Vân Xuyên có thể cảm nhận được, cô rất yêu dượng, nhưng trái tim dược vẫn không ở chỗ của cô.

Tuy hai chân dượng tàn phế, nhưng chẳng có vấn đề nào khác, không bia Sượu không thuốc lá, cũng không có ham thích xấu xa nào khác, sao một người còn đang yên lành lại không còn nữa rồi?

Mỗi lần cô và dượng về, đều rất yêu thương anh ta, cô cũng thích anh ta nhất, cái gì cũng chiều anh ta.

Anh ta cũng không dám tưởng tượng, cô sẽ bị thương tổn đau khổ biến thành thế nào nữa.

Thích Vân Xuyên lặp tức tỉnh rượu đứng dậy, chạy đi.

Anh ta chạy một đường mệt mỏi đến nhà họ Trình, nhà họ Trình đã chuẩn bị tang lễ, treo rèm che đen trắng.

Những người còn lại của nhà họ Thích sẽ đã có mặt, anh ta có thể nhìn thấy Lư Thanh Vân, và cả Chu Đình.

Chu Đình vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh ta, kéo anh ta đến bên người, nói: “Em đến rồi à? Con nít mà uống rượu gì đấy?”

“Cô đâu? Còn dượng… đang tốt đẹo, sao lại đột nhiên qua đời?”

“Tự mình uống thuốc ngủ, lúc ra đi rất bình thảm, còn lau đi bọt mét, cố nét cơn đau bụng, cuối cùng nằm ở ghế ra đi với nụ cười.”

Thích Vân Xuyên nghe vậy không thể tin vào lỗ tai của mình, đang yên đang làng sao dượng lại muốn tự sát.

“Tại sao?” “Không biết, cô nói gần đây dượng không có hành vi nào kỳ lạ, không có khả năng tự nhiên lại tự sát.

Bây giờ đã gọi cho cảnh sát đến để điều tra qua hiện trường, nhưng không có dấu vết nào. Vì dượng mất ngủ lâu ngày, môi lần đều kê thuốc ngủ trong phạm vi hợp pháp, chắc là dượng đã chậm rãi tính trữ. Ở hiện trường, trừ dượng thì không hỏi được người khác, nên cuối cùng chủ có thể quy về tự sát.”
 
Chương 2600


Chương 2600

“Cô đâu?”

“Ở bên trong, đang trông coi thi thể dượng, không co ai động vào.”

Chu ĐÌnh cũng không ngờ mình vừa mới về nhà không bao lâu đã gặp phải chuyện lớn như vậy.

“Lên lâu xem đi, cô và dượng con thương yêu con nhất, lên tiễn dượng đi một đoạn đi.”

Thích Tuấn mở miệng nói.

Thích Vân Xuyên gật đầu, lập tức đi lên lâu, đứng ở cửa căng thẳng run ngón tay.

Anh ta chậm rãi đi vào, nghe thấy tiếng khóc nỉ non của cô.

Anh ta cũng nhìn thấy dượng… Trình Thịnh với khuôn mặt bình thản, vốn dĩ trạng thái khi chết người uống thuốc ngủ rất khó coi, miệng sùi bọt mép, nhưng quần áo dượng lại sạch sẽ, khuôn mặt vui vẻ, ngồi trên ghế xích đu mà dượng thích.

Thanh âm rời khỏi cánh môi, khàn đặc và ngắt quãng.

“Cô à, chú sao có thể như vậy?”

“Cô không tin anh ấy tự sát, cô không tin… Vân Xuyên, cháu phải giúp cô, bọn họ không tin cô, cháu phải tin cô, anh ấy không tự sát…”

Thích Vận Tình xúc động nói.

Cuối cùng, bà ôm lấy Vân Xuyên khóc lóc thảm thiết.

Mà dưới tầng lúc này, ông bà Trình người đầu bạc tiễn người đầu xanh khóc tới đứt ruột, họ hàng nhà họ Trình giúp đỡ họ tiếp khách.

Chu Đình không ngờ mình sẽ nhìn thấy bóng người quen thuộc trong đám đông này.

“Sao anh lại đến đây? Bọn họ cho anh đến sao?”

“Có nhiều người nên tình hình lộn xộn, anh nhân cơ hội đi vào trong.”

“Anh lo lắng cho em nên tới đây xem một chút.”

“Có gì đâu mà phải lo lắng? Em tới đây để tham dự tang lễ. Tuy ở chung một chỗ với bọn họ, nhưng bọn họ đang tang gia bối rối, cũng không có thời gian quan tâm tới em. Em chỉ thấy thương cho cô em thôi.”

Chu Đình nắm lấy tay anh rồi nói: “Em dân anh đi gặp ngài Thích với cô Thích, dù gì anh đã đến rồi, không đến chào hỏi cũng không hợp tình lắm”

“Được.”

Anh cũng có ý định đó.

Vì đây là tang lễ của người quen, Trình Thịnh là bạn tốt nhiều năm của Thích Tuấn, cũng là em rể của ông, mà Lư Thanh Vân cũng từng làm tiêu thụ †rong công ty Trình Thịnh, về sau chuyển công tác sang công ty nhà họ Thích, thế nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc.

Rồi bà lại được gả vào nhà họ Thích, mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, thường xuyên liên lạc với nhau.

Một người hiền lành như thế, không nói không rằng đã mất, bà cũng cảm thấy thương cảm nên không nói gì nhiều.

“Phó Lâm, cậu theo tôi xem người nhà họ Trình có giúp đỡ gì không.”

“Nhanh đi nhanh đi.”

Chu Đình còn tích cực hơn anh, chủ động đồng ý, bố vợ cho phép con rể đi theo đó là chuyện tốt.
 
Chương 2601


Chương 2601

Phó Lâm gật đầu rời đi cùng Thích Tuấn, hai người đi đến bãi cỏ trống bên ngoài.

“Không ngờ cậu ra tay sạch sẽ như vậy, không để lại dấu vết nào, không ai phát hiện ra. Cậu thực sự là quân cờ tốt nhất mà Phó Minh Nam nuôi dưỡng bao năm qua, nếu có cậu, ông ta cũng không đến nỗi bỏ mình như vậy.”

“Vậy ngài cũng nghĩ, tôi là người giết ông ta sao?”

“Lũ sói con chính là lũ sói con, nuôi dưỡng nhiều năm như thế vẫn không thuần hóa được. Hiện giờ chúng ta hòa nhau, cậu có nhược điểm của tôi, tôi có nhược điểm của cậu.”

“Tôi không ra tay.”

“Cái gì?”

Thích Tuấn nghe vậy, lông mày ông †a nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt của ông ta cũng phức tạp tới đáng sợ.

“Cậu nói thế là có ý gì?”

“Tôi không ra tay, tôi chỉ nói với ông †a một câu, ông ta đã hiểu.”

“Nói cái gì?”

“Tôi là người Thích Tuấn phái tới.”

“Ông ta nói, đợi nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn cắn rứt lương tâm, cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay, ông ta nợ ngài một lời xin lỗi. Ông ta nói, đời này chỉ mắc nợ hai người, một người là ngài, một người là em gái ngài. Đời này ông ta không thể trả lại mối nợ này, hy vọng kiếp sau còn cơ hội. Nhưng ông ta cũng cảm thấy ngài không hy vọng kiếp sau gặp lại ông ta.”

“Sau đó, ông ta tự cầm thuốc ngủ nuốt trước mặt tôi. Cho nên trong phòng không lưu lại bất kỳ dấu về nào, bởi vì từ đầu tới cuối tay tôi đều sạch sẽ. Thực ra Trình Thịnh vẫn luôn chờ đợi, chờ ngài đến lấy mạng của ông ta.

Chẳng qua không ngờ phải đợi nhiều năm như thế mới có thể giải thoát.”

“Giải thoát?”

Thích Tuấn nghe tới hai chữ này, ông ta lặng lẽ xiết chặt nắm đấm.

Ông ta có tư cách giải thoát sao?

Thì ra ông ta luôn cầu xin cái chết và tình cờ bản thân ông lại tác thành cho ông ta.

Mặt mũi Thích Tuấn trở lên khó coi, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí.

“Những chuyện ngài yêu cầu tôi làm, tôi đã làm, tôi hy vọng có thể kết hôn với Chu Đình một cách suôn sẻ.”

Nói xong anh rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Chu Đình tìm được bọn họ, hơi tò mò chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ.

Phó Lâm lại gần, cô không kìm được hỏi: “Anh với ngài Thích nói gì đó?

Thần thần bí bí, hai người thân nhau đến nỗi phải nói chuyện riêng như thế từ bao giờ?”

“Không có gì, anh có việc phải đi về rồi, biết em không có chuyện gì là tốt rồi. Đợi hết tang lễ, anh lại tới tìm em.”

“Ừ, anh đi đi.”

Cô đi theo nhà họ Thích tham gia tang lễ, cho dù gặp được hai người chú và cô của mình, nhưng bà bận rộn xử lý tang lễ nhà chồng, không rảnh quan tâm tới cô.

 
 
Chương 2602


Chương 2602

Bên ngoài cũng có đời đồn thổi, nói cô của cô mệnh sát tinh, khắc chồng khắc con, những người thân thiết với bà chắc chắn không có kết cục gì tốt.

Tang lễ chưa xong, ông bà Trình đã yêu cầu cô của cô ly hôn, họ kiên trì đến nỗi đưa đơn tới tòa.

Con trai không còn, hương khói đời sau cũng không còn, bọn họ không quan tâm tới việc cãi nhau trở mặt với nhà họ Thích.

Trước khi tang lễ kết thúc, Thích Vận đã bị cưỡng ép ra đến nhà họ Thích, mà sắc mặt hai người chú nhà họ Thích càng lúc càng xấu, không để ý đến cô của cô buồn bã, chỉ muốn ở riêng, bọn họ muốn nhà họ Trình bồi thường một khoản phí.

Thích Tuấn đón em gái mình về nhà, bỏ qua những lời đồn thổi, mặc kệ hai đứa em mình gây sự với nhà họ Trình.

Thích Vận không nói nhiều về việc rời khỏi nhà họ Trình, lý do bà nhất quyết ở lại đó chính vì Trình Thịnh, vì thế dù bố mẹ chồng dùng sắc mặt gì đối với bà, bà cũng có thể chịu đựng.

Hiện giờ Trình Thịnh đã qua đời, bà không còn lưu luyến nữa.

Bà chỉ yêu người khi còn sống, người đã chết, đốt thành nắm tro tàn, giờ khóc sướt mướt có nghĩa gì nữa?

Có đôi khi, nỗi buồn không thể hiện cho điều gì.

Nỗi buồn câm lặng.

Thích Vận Xuyên bên cô của anh cả ngày, Chu Đình cũng thỉnh thoảng chăm sóc bà.

Thích Tuấn đối xử với cô em gái của ông càng tốt, một ngày ba bữa đều do tự ông làm, chỉ mong bà có thể ăn nhiều thêm một chút.

Điều hiếm thấy chính là việc Lư Thanh Vân mấy ngày nay không đến công ty, mà ở nhà với Thích Vận, khó có được thời gian một nhà bốn người tụ tập đông đủ như vậy.

Lư Thanh Vân vừa về đến nhà đã cảm thấy gò bó, vì bà không có chuyện gì để làm.

Giặt quần áo nấu cơm, không rồi.

Cùng con mình tâm sự, đương nhiên không nữa.

An ủi Thích Vận, bà không biết mở miệng từ đâu.

Bà dường như đánh mất năng lực xã giao, dù trên bàn đàm phán, bà có thể khẩu chiến với người khác.

Trên bàn rượu, bà cũng có thể hạ gục đám lão già kia.

Thế nhưng về đến nhà, khiến cho bà cảm thấy khó chịu bất an, không biết mình nên làm cái gì, bởi vì Thích Tuấn bận rộn ra ra vào vào. Bà không hiểu nổi, trong nhà có người hầu, sao phải tự mình làm những chuyện như thế?

“Em có thể giúp việc gì không?”

Lư Thanh Vân nhịn không nổi, nhìn về phía Thích Tuấn.

“Em biết nấu cơm sao?”

“Không”

“Vậy em ra chơi với Thích Vận đi.”

“Hai đứa nhỏ đều ở đây, em đi rồi, cũng không biết làm gì.”

“Vậy em, ở lại với anh đi…”

Thích Tuấn mím môi, ánh mắt sáng rực nhìn rơi trên người cô.
 
Chương 2603


Chương 2603

Bà do dự một chút, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Vậy thì… Thôi, để em nhìn anh làm.”

Cô đi theo Thích Tuấn vào bếp, nhìn ông dùng dao thuần thục, trong nồi vẫn đang hầm canh.

“Vì sao?”

“Sao gì cơ?”

Thích Tuấn không ngẩng đầu lên hỏi lại.

“Trong nhà không phải có đầu bếp hay sao? Sao anh phải tự mình nấu cơm?”

“Phó Lâm cũng biết nấu cơm, Cố Thành Trung cũng biết, bố anh cũng biết.”

“Em nhớ trước đây anh không biết.: “Ừ, anh nghĩ muốn để người phụ nữ anh yêu thương nếm thử tay nghề của anh, lén lút theo đầu bếp học, tuy em ấy chưa vừa lòng, nhưng ăn rất vui vẻ, bởi vì em ấy phải thắt lưng buộc bụng tiết kiệm, lâu lắm rồi không được ăn thịt.”

“Đĩa thịt kho tàu đã cháy khét, em ấy ăn hết không còn miếng nào, thậm chí còn muốn ăn thêm.” Giọng ông nặn, như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức, gợi ra trong ký ức của Lư Thanh Vân.

Lúc đó bà mới chuyển công tác không lâu, tiền dành hết để trả tiền nhà, nhà nghèo không có tiền đưa thêm, thậm chí còn trông mong bà đi làm kiếm được ít tiền phụ cấp cho gia đình.

Thời gian đó bà chỉ có thể ăn bánh bao qua ngày, đến đồ uống cũng không dám mua.

Sau khi chuyển sang môi trường làm việc mới, mọi thứ đều phải lặp lại.

Sau ba tháng thực tập, bà biểu hiện rất tốt, được cấp trên đánh giá cao, cho bà tham gia nhiều dự án, lại không ngờ đối phương lại cướp thành quả lao động của bà, khiến bà không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào.

Cuối cùng bà quyết chí tự cường, dựa vào bản lĩnh của mình đạt được vị trí lãnh đạo.

Mà vị cấp trên của bà vì không có năng lực làm việc, bị giáng chức, bà cũng quang minh chính đạo gây khó dễ đối phương.

Bà nghĩ mình làm trưởng phòng là được, bởi vì bà sẽ không a dua nịnh hót.

Những người khác đút lót tiền cho cấp trên, mà tiền của bà phải gửi hết cho nhà, bởi vì ba tháng thực tập bà không gửi tiền về cho gia đình.

Người ta tăng chức vui mừng mời khách, bà lại đưa đẩy cho qua.

Dù mang tiếng không nể mặt người khác, bà vẫn kiên trì như cũ.

Về sau…

Bà gặp Thích Tuấn, lúc đó không biết ông là tổng giám đốc, chỉ nghĩ ông là quản lý ngành khác, mặc vest đi giày tây.

Hai người gặp nhau trong quán cà phê, bởi vì quán đông người nên họ được ghép chung một bàn, rồi bắt đầu liên lạc từ đó về sau.

Hai người thuận lý thành chương đến với nhau, lần đầu tiên ông mời bà đến nhà trọ của mình và tự tay nấu cho bà món thịt kho.

Ngay cả khi thịt kho cháy khét, bà vẫn ăn không còn một miếng.

Bà thực sự ở một mình quá lâu, hạnh phúc nháy mắt bao trùm lấy bà khiến bà vừa ăn vừa rớt nước mắt.

Thích Tuấn bảo bà đừng làm vất vả, đừng giày vò bản thân mình quá.

Thế nhưng nhà ngoại nợ nần chồng chất, ngày nào cũng giục đòi tiền, bà chỉ biết thắt lưng buộc bụng mà sống.
 
Chương 2604


Chương 2604

Bà biết gia đình nhà Thích Tuấn có điều kiện khá tốt, cha mẹ đều làm ra tiên, thế nhưng bà không ngờ gia đình ông lại giàu đến vậy.

Lúc Thích Tuấn công khai thân phận, bà dường như chết lặng và không biết giải quyết như thế nào.

Khi đó không nghĩ đến chênh lệch giàu nghèo, nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu là hai có thể sánh bước bên nhau.

Mặc dù mẹ chồng không thích bà, nhưng bố chồng lại khen ngợi bà rất nhiều, hy vọng bà có thể phối hợp với Thích Tuấn quản lý tốt tập đoàn.

Dù sao trong nhà đàn ông vẫn là người năm quyền, cho nên khi có mặt cha chồng, mẹ chồng sẽ không nói thêm gì nữa.

Bà cho rằng bản thân mình có thể sống yên ổn nhiều năm, nhưng bà không ngờ thời gian hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy.

Bà nhớ lại những chuyện đã qua, năm tháng ngọt ngào đã trôi qua, những gì còn lại chỉ còn nỗi đau vô bờ bến.

“Không ngờ… Mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, anh còn nhớ không?”

Bà nhìn xuống dưới, giọng nói khan đặc.

“Anh muốn quên nó đi, nhưng anh không thành công. Nguyên nhân chủ yếu bộ dạng ăn ngấu nghiến khi đó của em rất đáng yêu, đến bây giờ anh vẫn nhớ như in.”

Thích Tuấn mím môi khi nói những lời đó, ông nở nụ cười thoải mái.

Lư Thanh Vận nghĩ rằng đó chính là thời gian bà khổ sở nhất, nhưng về sau mới biết khoảng thời gian khó khăn nhất chính là những năm nay.

“Kết hôn với em, anh hối hận không?”

Cô ngước mắt lên nhìn anh và hỏi một cách nghiêm túc, trong ánh mắt cô là một tia sáng lập lòe.

“Không hối hận, còn em?”

“Em cũng vậy.”

Giọng nói Lư Thanh Vân run nhè nhẹ.

Dù vậy, bọn họ đều không hối hận.

Có lẽ bọn họ chính là trời sinh một đôi, cho nên mới sánh bước bên nhau được như thế.

“Thanh Vân, em nên tôn trọng suy nghĩ của con mình, như anh tôn trọng em vậy. Dù sao nó cũng không là trẻ con nữa, biết bản thân mình đang làm gì, cũng có thể chịu trách nhiệm. Hơn nữa, anh tin tưởng Phó Lâm sẽ không để con gái chúng ta chịu ấm ức.”

Thích Tuấn lại nói.

“Em thực sự không hiểu, hai người chỉ gặp mặt được mấy lần, sao anh lại nói tốt cho cậu ta như thế? Có phải cậu ta cho anh bùa mê thuốc lú gì đó không?”

Lư Thanh Vân bất lực, chồng mình không ngừng nói tốt về người đàn ông khác như vậy khiến cho cô cảm thấy thần kinh mình bị suy nhược.

Ông chỉ cười: “Bởi vì cậu ta đủ tốt.”

“Được rồi, em hứa với anh không can thiệp vào chuyện này nữa. Em hiểu mà, không phải em ngăn là được.
 
Chương 2605


Chương 2605

Chúng nó cứ tốt nghiệp xong đã rồi kết hôn, tròn hai mươi là có thể kết hôn rồi.”

“Ừ, cứ để bọn trẻ quyết định, anh đi nấu canh, tâm tình của em gái không tốt lắm.”

“Anh muốn em làm gì?”

“Em chỉ cần bên anh là được.”

Ông nở một nụ cười dịu dàng, trong lời nói mang theo cảm giác cưng chiều.

Bà thực sự không biết làm cái gì, đành phải ở một bên nhìn xem.

Ở trên lầu, Thích Vân Xuyên và Chu Đình bồi bạn với Thích Vận.

Bà không khóc không nháo, quá yên tĩnh khiến người khác phải sợ hãi, Thích Vân Xuyên thực sự quan tâm tới người cô này của mình, anh đã nói nhiều với bà nhưng bà không hề để ý.

Mãi tới khi Thích Tuấn xuất hiện, bà mới phản ứng lại.

Bà bảo hai đứa trẻ ra ngoài, chỉ để Thích Tuấn ở lại.

“Anh, em muốn nhờ anh điều tra, anh ấy không phải tự sát, em cùng anh ấy nhiều năm như thế, mọi khổ cực anh ấy đã trải qua cũng không nghĩ đến cái chết, vì sao bây giờ đùng cái lại tự sát?”

“Hơn nữa gần nhà họ Trình xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, chỉ cân xem camera giám sát và lần theo dấu vết chắc chắn sẽ tìm ra manh mối.”

“Cảnh sát đã khép lại vụ án rồi, chẳng qua em không chấp nhận nổi được việc Trình Thịnh qua đời, nên mới cảm giác cậu ta bị người khác giết chết.

Cậu ta tàn phế, không sống hòa thuận với em, cũng không có con cái, lại quanh năm mất ngủ phải uống thuốc ngủ triên miên, người như thế tự sát cũng không phải lạ.”

“Em cũng đừng suy nghĩ lung tung, em còn trẻ, rời khỏi cậu ta chắc chắn sẽ tìm được người tốt hôn. Em vẫn là cô trẻ nhà họ Thích, không ai dám xem thường em.”

Giọng nói ông dần trở nên nghiêm †úc và uy nghiêm.

Thích Vận vẫn muốn nói điều gì đó để chứng minh quan điểm của mình, nhưng Thích Tuấn cũng không kiên nhãn được nữa.

“Được rồi, ăn cơm trước, anh sẽ giải quyết mọi chuyện cho em.”

“Anh, anh ấy là anh em tốt nhất của anh, nhưng sao khi anh ấy chết, anh lại lạnh lùng như vậy?”

“Cậu ta bỏ bê em gái anh nhiều năm như thế, anh phải thể hiện thái độ tốt với cậu ta sao?”

Thích Tuấn lạnh lùng nói, giọng lạnh như băng. Thích Vận nghe thế thì mím chặt môi, đắng chát nói: “Mọi chuyện cực khổ này đều do em một mình chuốc lấy, em biết trong lòng anh ấy không có em, nhưng em vẫn có một hy vọng may mắn. Dù lòng anh ấy như một tảng băng, thì em vấn có thể khiến nó tan chảy. Hiện giờ em mới biết trên đời có người đàn ông lòng dạ sắt đá như vậy, làm sao trái tim em có thể làm tan chảy sắt đá đây?”

“Được rồi, nếu em về rồi thì đừng có nghĩ ngợi lung tung, anh nuôi em.”

“Cảm ơn… anh”

Giọng nói của cô đầy nghẹn ngào, ăn đồ ăn Thích Tuấn tự tay làm, nước mắt rơi xuống bát canh nóng hổi, rồi biến mất ngay lập tức.

Thích Tuấn nhiều ngày sống trong lo lắng, Lư Thanh Vân cũng mặc kệ Chu Đình, để cô tự do yêu đương, chỉ cần cô tự gánh hậu quả của mình là được.

Đột ngột có người qua đời khiến cô khó có thể vượt qua nổi, nhưng dù sao cô cũng không cùng bọn họ sinh sống bao lâu, cũng không cảm thấy người kia chính là máu mủ tình thâm như cô của cô, chỉ buồn thương một lúc cho người chú của cô mà thôi.
 
Chương 2606


Chương 2606

Phong ba nhà họ Thích nhanh chóng trôi qua, cô đón tiếp một sự kiện vui mừng. Ba người nhà họ Chu sắp tới gặp cô!

Cô ta vừa mới nhìn thấy ba người nhà họ Chu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, rõ ràng mới rời khỏi hơn một tháng, nhưng cô ta cảm giác dài như ba năm năm năm vậy.

Bốn người vừa gặp mặt đã ôm chặt lấy nhau, mẹ Chu không kìm được mà nước mắt rơi đầy mặt.

“Để mẹ nhìn kỹ con một chút, sao lại gầy như vậy, có phải không ngoan ngoãn ăn cơm không?”

“Được rồi được rồi, vừa mới gặp con đã hỏi những vấn đề này rồi, mau mau tìm chỗ ngồi xuống trước, con đường xa tới đón chúng ta cũng mệt rồi. Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi!”

Phó Lâm nghe thấy vậy chủ động tiến lên giúp bọn họ mang hành lý, sau đó đoàn người lái xe rời khỏi tiến về phía khách sạn.

Còn chưa tới khách sạn, mắt mẹ Chu đã khóc thành quả hạch đào.

Khi biết được Lư Thanh Vân đã đã đồng ý cho hai đứa trẻ ở cùng nhau, hết Sức vui mừng.

Sau khi cô ta sắp xếp ổn thỏa cho bố Chu và mẹ Chu, liền mang theo em trai ra ngoài mua đồ hỏi han, thì ra sau khi anh ta và cô ta rời đi bố mẹ đã có cuộc sống rất tồi tệ, mẹ Chu suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, bố Chu thì thở dài tuyệt vọng.

Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ hút thuốc uống rượu, vậy mà có lúc sẽ lén lút hút thuốc sau lưng mẹ Chu, còn ở bên ngoài uống rượu xã giao.

Khi nghe thấy lời này trong lòng Chu Đình cảm giác khó chịu, chỉ cảm thấy có lỗi với bố mẹ.

Chu Châu nắm tay cô ta: “Chị! Chị không thể chỉ quan tâm bố mẹ, không quan tâm em! Sau khi chị rời đi em cũng ăn không ngon ngủ không yên.”

Chu Châu vẻ mặt đầy oan ức nhìn cô ta, Chu Đình ngồi xổm xuống, sờ đầu cậu nói: “Chị biết Chu Châu rất quan tâm chị, chị cũng rất nhớ em, vậy em có thể giúp chị một việc khônhg?”

“Chị, đừng nói một việc, mười việc trăm việc em đều sẽ giúp!”

“Không cần nhiều như vậy, tâm trạng Vân Xuyên gần đây không tốt, người cô mà anh ta thích nhất không để ý tới anh ta, anh ta ở nhà rất buồn, em giúp chị khuyên bảo anh ta được không?”

“Được ạ, em thích Thích Vân Xuyên!”

Chu Châu vui vẻ nói, độ cong của miệng nhếch lên đều sắp đến tai rồi.

“Đứa trẻ nhỏ, còn thích rất nhiều người?”

“Chỉ cần đối tốt với chị, đối tốt với bố mẹ, em đều thích.”

“Vậy nếu như sau này vợ em và mẹ cãi nhau, em sẽ giúp vợ hay mẹ của chúng ta?”

“Đương nhiên là mẹt”

“Đồ nCốc, đương nhiên là vợ của em, chỉ có em đối tốt với vợ, cô ấy mới không oán trách mẹ chúng ta, cô ấy cũng sẽ đối tốt với mẹ hơn, đương nhiên chị cũng tin em trai chị nhất định có thể tìm thấy một người vợ ưu tú!”

Chu Đình sờ sờ đầu cậu, sau đó đi †ìm Thích Vân Xuyên.

Anh ta dạo này uể oải suy sụp, giống như quả cà bị sương muối, bất kì ai khuyên bảo đều tốn sức, nhưng bạn cùng lứa tuổi lại có hiệu quả ngoài mong đợi.

Hai đứa nhóc nháy mắt đã kết thành một khối, chính xác hơn thì Vân Xuyên lớn hơn Chu Châu nửa tuổi, nhưng hai đứa có cùng cảm giác, là Chu Châu luôn nhường Vân Xuyên, đảm nhiệm chức đại ca.

 
 
Chương 2607


Chương 2607

Chu Đình thấy Vân Xuyên đã tốt hơn, cũng rất vui mừng.

Thích Tuấn cũng đồng ý cho anh ta ở cùng bố Chu mẹ Chu một thời gian, khoảng thời gian này được sắp xếp ở chỗ của Phó Lâm.

Mọi thứ xem ra đều gió yên sóng lặng, nhưng mọi thứ lại đang sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Phó Lâm đưa nhà họ Chu đi ăn, đang đi giữa đường nhận được điện thoại của Cố Thành Trung.

“Anh. Có chuyện gì sao?”

“Việc Trình Thịnh qua đời, có phải có liên quan đến chú?”

Phó Lâm nghe thấy vậy, tim lộp bộp một tiếng.

Phải biết Chu Đình đang ở bên cạnh, †ò mò nhìn chằm chằm mình, tò mò nội dung cuộc điện thoại.

“Em còn đang lái xe, đợi lát nữa em sẽ gọi lại cho anh, có chút không tiện.”

Giọng của anh ta có chút trâm xuống.

Cố Thành Trung nghe thấy lời này cũng hiểu bảy tám phần, coi như không phải anh ta động thủ, cô ta cũng có tham dự trong đó.

“Được, vậy anh đợi chú có thời gian †ìm anh, anh đợi điện thoại của chú.”

Giọng điệu của Cố Thành Trung cũng rất trâm trọng.

Kết thúc cuộc gọi, Chu Đình không nghe thấy gì, có chút tò mò nhìn anh ta.

“Là anh của anh sao? Nói gì vậy, nhìn sắc mặt của anh giống như rất †râm trọng.”

“Chuyện trên phương diện làm ăn, không có gì.”

Chu Đình không có chút hoài nghi nào đối với những lời nói này, nhưng không tiếp tục đọc bài báo.

Rất nhanh bọn họ đã đến quán ăn, anh ta sắp xếp cho mọi người xong, liền lập tức đi đến lối đi an toàn không có người.

Điện thoại vừa gọi đi được một vài giây, liền có người nghe máy, điều đó cho thấy Cố Thành Trung thật sự đang chờ đợi.

“Nói đi.”

“Em không có giết người, nhưng mà em quả thực là có tham gia.” Phó Lâm có phần bất lực nói: “Có phải là những sách sử tiết lộ cho chú không?”

“Nếu như thật sự là nó thì tốt quá rồi, là anh tự mình điều tra ra, đồng thời cũng không chỉ có một mình anhI Là anh đã phát giác ra người nhà họ Thích đi kiểm tra, họ theo dõi cái chết của Trình Thịnh. Mà lực lượng này không hề nhỏ, vì thế anh cảm thấy vô cùng tò mò, không nghĩ răng chú cũng tham gia trong đó.”

“Người nhà họ Thích? Là ai?” Phó Lâm cảm thấy không hơi bối rối, còn có ai quan tâm đến cái chết của Trình Thịnh nữa?

“Thích Vận”

Cố Thành Trung cảm thấy vô cùng đau đầu khi nói ra hai chữ này, một người góa phụ cảm thấy chuyện gì cũng đều có thể làm ra.

“Thích Vận quản lí nhà họ Trình vô cùng có trật tự và nghiêm ngặt, sau khi Trình Thịnh chết, cũng chỉ có một vài bậc trưởng lão của nhà họ Trình công nhận bà ta, vì thế bây giờ trong tay bà ta đang nắm giữ quyền lực không hề nhỏ.

Hơn nữa, những việc này Thích Tuấn đều không hề hay biết, dường như bà ta không tin tưởng bất kì ai, chỉ tin tưởng bản thân mình!”
 
Chương 2608


Chương 2607

Chu Đình thấy Vân Xuyên đã tốt hơn, cũng rất vui mừng.

Thích Tuấn cũng đồng ý cho anh ta ở cùng bố Chu mẹ Chu một thời gian, khoảng thời gian này được sắp xếp ở chỗ của Phó Lâm.

Mọi thứ xem ra đều gió yên sóng lặng, nhưng mọi thứ lại đang sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Phó Lâm đưa nhà họ Chu đi ăn, đang đi giữa đường nhận được điện thoại của Cố Thành Trung.

“Anh. Có chuyện gì sao?”

“Việc Trình Thịnh qua đời, có phải có liên quan đến chú?”

Phó Lâm nghe thấy vậy, tim lộp bộp một tiếng.

Phải biết Chu Đình đang ở bên cạnh, †ò mò nhìn chằm chằm mình, tò mò nội dung cuộc điện thoại.

“Em còn đang lái xe, đợi lát nữa em sẽ gọi lại cho anh, có chút không tiện.”

Giọng của anh ta có chút trâm xuống.

Cố Thành Trung nghe thấy lời này cũng hiểu bảy tám phần, coi như không phải anh ta động thủ, cô ta cũng có tham dự trong đó.

“Được, vậy anh đợi chú có thời gian †ìm anh, anh đợi điện thoại của chú.”

Giọng điệu của Cố Thành Trung cũng rất trâm trọng.

Kết thúc cuộc gọi, Chu Đình không nghe thấy gì, có chút tò mò nhìn anh ta.

“Là anh của anh sao? Nói gì vậy, nhìn sắc mặt của anh giống như rất †râm trọng.”

“Chuyện trên phương diện làm ăn, không có gì.”

Chu Đình không có chút hoài nghi nào đối với những lời nói này, nhưng không tiếp tục đọc bài báo.

Rất nhanh bọn họ đã đến quán ăn, anh ta sắp xếp cho mọi người xong, liền lập tức đi đến lối đi an toàn không có người.

Điện thoại vừa gọi đi được một vài giây, liền có người nghe máy, điều đó cho thấy Cố Thành Trung thật sự đang chờ đợi.

“Nói đi.”

“Em không có giết người, nhưng mà em quả thực là có tham gia.” Phó Lâm có phần bất lực nói: “Có phải là những sách sử tiết lộ cho chú không?”

“Nếu như thật sự là nó thì tốt quá rồi, là anh tự mình điều tra ra, đồng thời cũng không chỉ có một mình anhI Là anh đã phát giác ra người nhà họ Thích đi kiểm tra, họ theo dõi cái chết của Trình Thịnh. Mà lực lượng này không hề nhỏ, vì thế anh cảm thấy vô cùng tò mò, không nghĩ răng chú cũng tham gia trong đó.”

“Người nhà họ Thích? Là ai?” Phó Lâm cảm thấy không hơi bối rối, còn có ai quan tâm đến cái chết của Trình Thịnh nữa?

“Thích Vận”

Cố Thành Trung cảm thấy vô cùng đau đầu khi nói ra hai chữ này, một người góa phụ cảm thấy chuyện gì cũng đều có thể làm ra.

“Thích Vận quản lí nhà họ Trình vô cùng có trật tự và nghiêm ngặt, sau khi Trình Thịnh chết, cũng chỉ có một vài bậc trưởng lão của nhà họ Trình công nhận bà ta, vì thế bây giờ trong tay bà ta đang nắm giữ quyền lực không hề nhỏ.

Hơn nữa, những việc này Thích Tuấn đều không hề hay biết, dường như bà ta không tin tưởng bất kì ai, chỉ tin tưởng bản thân mình!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top