Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 161


Chương 161

Đôi mắt màu lam tỏa ra dòng nhiệt như ngọn lửa.

“Á… không phải tư liệu về bà chủ đã đưa cho anh xem rồi sao? Tôi cảm thấy…”

“Tôi muốn tư liệu chỉ tiết! Bạn của cô ấy, mỗi một người bạn, mỗi một người cô ấy từng tiếp xúc, tất cả tư liệu, tôi muốn tất cải”

Quan Triều Viễn tức giận ngắt lời Doãn Cẩn.

“Vâng” Doãn Cẩn không dám nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Em yêu, rất nhanh chúng ta sẽ gặp nhau, nhớ là phải nhớ anh đó.

Mỗi khi nhớ tới giọng điệu ám muội này, Quan Triều Viễn liền tức đến phát điên!

Đúng vậy, nếu để anh biết là ai, anh muốn lột da kẻ đó ra! “Vậy tôi lập tức đi làm” Doãn Cẩn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, bằng không lo rằng anh sẽ bị lửa giận này thiêu cháy mất!

“Chờ chút” Quan Triều Viễn hé đôi môi mỏng, giọng nói cực kì lạnh lùng.

“Chủ tịch Quan, còn có chuyện gì sao?”

Quan Triều Viễn trầm mặc một chút, nói chầm chậm: “Đàn ông tặng phụ nữ một chiếc lược là có ý gì?”

Doãn Cẩn chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, anh không dám ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.

Lược?

Không lẽ có người tặng cho Tô Lam một chiếc lược?

Nhưng với tình hình bây giờ, anh cũng không dám hỏi!

“Kết tóc đồng lòng, dùng lược làm quà, ở cổ đại, lược đại biểu cho tự định chung thân, có ý nghĩa muốn cùng đối phương đầu bạc răng long, hiện giờ, lược là thứ phụ nữ mỗi ngày đều thấy, vì thế lại mang thêm ý nhớ mong, ngoài ra, còn có một cách nói, không phải em thì không cưới.”

Doãn Cẩn vừa nói, vừa cảm thán bản thân ngày thường vì tán gái mà học không ít thứ.

Bằng không, bản thân không trả lời được, cái mạng nhỏ này…

Lời anh vừa dứt, liền nghe “tách” một tiếng, Quan Triều Viễn bóp vỡ chiếc cốc!

“Chủ, chủ tịch Quan, anh bị thương rồi… có cần…”

“Cút!” Quan Triều Viễn tức giận gầm một tiếng.

Dõan Cẩn lập tức cúi đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trên tay Quan Triều Viễn vốn đã có vết thương, tay phải anh quấn vải xô, may là bị thương ở lòng bàn tay, chiếc lược tối qua không phải là chiếc lược bình thường.

Không phải em thì không cưới…

“Hay cho câu không phải em thì không cưới!”

Dù thế nào anh cũng không ngờ được, bên cạnh Tô Lam còn có nhân vật “không phải em thì không cưới” như này.

Tô Lam ngủ một mạch đến trưa, trên người cực kì mệt mỏi, cứ cảm thấy xương cốt cả người đều rụng rời.

Tâm trạng và cơ thể của cô đều nặng nề như nhau.

Cô cảm nhận được, tối qua anh đeo bao.

Đúng vậy, anh dùng biện pháp tránh thai.

Là vì sao chứ?
 
Chương 162


Chương 162

Cô hơi khó hiểu.

Tô Lam cũng không lập tức rời giường, mà nằm trên giường nhắn tin cho chồng mình.

“Tối qua vì sao phải tránh thai?”

Tin nhắn trả lời của Quan Triều Viễn tới rất nhanh.

“Tôi không muốn có con”

Nhìn dòng chữ trên màn hình, Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng cực kì lạnh lẽo, anh đã bốn mươi tuổi rồi, sao có thể không muốn có con chứ?

Hay là căn bản anh đã có con rồi, vì thế không cần phải sinh con với mình nữa?

“Tôi có thể tự nuôi con, tuyệt đối không tạo gánh nặng cho anh, hơn nữa, anh yên tâm, con của chúng ta tuyệt đối sẽ không tranh gia sản của anh”

Tô Lam quá mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ.

Hồi lâu, Quan Triều Viễn trả lời, chẳng qua, anh không nhắc tới chuyện sinh con.

“Tự hỏi chính cô, chiếc lược trên tủ đồng hồ là thế nào?”

Tô Lam liền quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường!

Trời ạ, tối qua cô không ngờ chồng mình sẽ về, quên không cất chiếc lược đi!

Còn có tờ giấy nhắn kia, và cả dòng chữ ám muội trên đói Nhất định chồng cô đã thấy những thứ này, vì thế mới không muốn sinh con!

Tô Lam liền soạn một đoạn tin nhắn dài.

“Đây là một người bạn trước kia của tôi, con người anh ấy hay thích đùa, anh đừng để trong lòng, tôi và anh ấy không phải như anh nghĩ, tin tưởng tôi”

“Đã nói không phải cô thì không cưới rồi, còn là bạn bè?

Tôi thấy không đơn giản như thết”

“Cái gì mà không phải tôi thì không cưới? Tôi không hiểu anh đang nói gì, chỉ là một chiếc lược mà thôi”

“Không lẽ cô không biết tặng lược có ý gì chứ?”

Tô Lam nhíu mày, thật sự cô không biết tặng lược là có ý gì.

Cô liền lên mạng tra xem đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý gì, nhưng nhìn thấy giải thích, lại càng suy sụp!

Nhớ mong!

Không phải cô thì không cưới!

Cái tên Giản Ngọc này thật sự muốn hại chết cô mà.

“Thật sự tôi không biết có ý gì, tôi và anh ấy đã rất lâu không liên lạc rồi, thật sự không biết vì sao anh ấy lại như thế, thật sự tôi không có giao tình gì với anh ấy”

Quan Triều Viễn không trả lời nữa.

Tô Lam thở dài một hơi, cũng không biết còn có thể giải thích gì nữa.

Mặc dù hiện giờ khoa học phát triển, chỉ vài giây là có thể liên lạc được với người cách xa vạn dặm, nhưng có vài chuyện nhất định phải nói trước mặt sẽ tốt hơn.

Cách gửi tin nhắn giải thích đi giải thích lại như này, quả thật không giải thích rõ ràng được.

Cô nhắn một câu cuối cùng: “Có thời gian thì chúng ta gặp mặt đi, tôi giải thích với anh”
 
Chương 163


Chương 163

Cũng không có tin đáp lại.

Tô Lam nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, hai ngày này cô không hề liên lạc gì với Quan Triều Viễn.

Sau đó, cô liền nhận được điện thoại của người phụ trách bên Quốc tế Tinh Hoàng, mời cô đến công ty một chuyến, đã sắp xếp được người quản lý cho cô.

Tô Lam thay một bộ đồ thoải mái tồi đi thẳng tới Quốc tế Tinh Hoàng, vốn ký hợp đồng cần có nghi thức đoàng hoàng hoặc đến công ty ký.

Nhưng vì lúc đó cô đang ở đoàn phim, lại thêm là người mới, trực tiếp ký luôn tại đoàn phim.

Đây là lần đầu cô đến Quốc tế Tinh Hoàng.

Tòa nhà Quốc tế Tinh Hoàng vẫn khí phái như trước, chẳng qua nhân khí không được như trước.

Nghe nói lúc Quốc tế Tinh Hoàng phát triển nhất, trong bụi cây hai bên tòa nhà toàn là đám “chó săn”, nhà báo phóng viên ra ra vào vào, người quản lý nghệ sĩ cũng đi đi về về.

Thường xuyên có thể thấy có người đi từ trong công ty ra, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng vây lấy.

Nhưng hiện giờ, một mảnh tiêu điều.

Đừng nói “chó săn” ngồi ở đây, ngay đến nghệ sĩ cũng rất ít, ngoài cửa thậm chí còn không có cả bảo vệ.

Thật sự là dáng vẻ sắp bị phá sản.

Tô Lam thở dài, hiện giờ có công ty chịu ký hợp đồng với cô là được rồi.

Cô đến văn phòng đúng giờ hẹn.

Lúc thấy người quản lý của mình, cô cảm thấy cả người đông cứng lại.

Nói không thành lời, cũng không động đậy được.

Từ Tinh Như!

Vậy mà lại là Từ Tinh Như!

“xin chào, tôi là Từ Tinh Như, từ nay sẽ là người quản lý của cô”

Người nói chuyện có mái tóc ngắn gọn gàng, mắt sáng, răng trảng, giữa mày mang nét lạnh nhạt, làm da màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh.

Khuôn mặt không chút son phấn, giống như mang một tầng sương mờ. … r7 Áo phông đen kết hợp với quần thể thao màu đen, khiến người khác có cảm giác xa cách.

Nếu không phải vì Tô Lam từng thấy cô vô số lần trên tỉ vi, sợ là rất khó có thể nhận ra người này chính là người quản lý hàng đầu oai phong trong giới giải trí năm đó – Từ Tinh Như.

Đều nói Từ Tinh Như đã biến mất một đoạn thời gian rồi, không ngờ xuất hiện trở lại lại là dáng vẻ thế này.

Tô Lam nhớ rằng, Từ Tinh Như năm đó thích buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, làn da trắng nõn, đôi mắt linh động, lúc nói chuyện cũng mặt tươi như hoa, sức hút tỏa ra tứ phía.

Mà giờ đây, khác lạ hoàn toàn.

“Xin chào, chị Tinh Như, em là Tô Lam”

Lần đầu tiên thấy nhân vật lớn trong giới người quản lý làng giải trí, Tô Lam cũng hơi căng thẳng, cô không thể ngờ rằng người quản lý của mình lại là Từ Tinh Như.

“Tôi xem qua tư liệu về cô, xuất thân từ khoa biểu diễn, mỗi lần thi, cho dù là môn văn hóa hay môn chuyên ngành đều đứng đầu danh sách, chỉ tiếc là bốn năm đại học chưa từng nhận bất kì vai diễn nào, cứ mãi đóng vai quần chúng, hoặc là đóng thế thân”

Tô Lam cười gượng gạo, đây đúng là cô.

Từ Tinh Như đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, Tô Lam cũng đi theo.
 
Chương 164


Chương 164

Trên bàn có một xấp kịch bản, Từ Tinh Như võ võ.

“Đây là một ít kịch bản tôi chọn cho cô, có phim điện ảnh, cũng có phim truyền hình, cô quay về tự mình xem một chút, nhìn trúng cái nào thì báo lại cho tôi”

Từ Tinh Như quả nhiên là người nổi tiếng với năng lực nghiệp vụ cao, mới có mấy ngày, đã chọn được lượng lớn kịch bản.

“Vâng” Tô Lam gật đầu.

“Ngoài ra, tôi nhận được vài lời mời tuyển chọn người đại diện, cụ thể thời gian thử máy tôi sẽ báo cho cô sau, có thể giành được hay không thì phải xem năng lực của bản thân cô”

Giọng nói của Từ Tinh Như còn lạnh nhạt hơn khuôn mặt của cô ấy.

Cô ấy thành thục cầm lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, lại lấy bật lửa ra, chuẩn bị châm lửa.

Tô Lam nhìn thấy thế, cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

Từ Tinh Như thành thục gạt tàn thuốc: “Đã đăng kí weibo cho cô rồi.”

Vừa nói, vừa dùng một ngón tay đẩy một tờ giấy đến trước mặt Tô Lam.

“Quay về đăng một số thứ của mình lên, cô tự mình xem mà làm, vì tôi còn chưa nghĩ xong phong cách cho cô.”

“À, vâng”

“Ngoài ra” Từ Tinh Như gạt tàn thuốc: “Tôi chỉ có một yêu cầu đối với cô”

“Hả?”

“Không được yêu đương”

Tô Lam há miệng, có vài lời đã đến miệng nhưng lại không thốt ra được.

Đương nhiên cô sẽ không yêu đương, bởi vì cô đã kết hôn rồi!

Quy định của giới giải trí, cô cũng hiểu, nghệ sĩ vừa ra mắt không được xuất hiện bất cứ tin tiêu cực nào, khi sự nghiệp sắp đi lên, thì yêu đương là đại cấm kị.

Có ngôi sao lén yêu đương bị “chó săn” phát hiện, vừa tung ra, độ phổ biến liền tụt dốc không phanh, bất luận là nam hay nữ, đây đều là quy định bắt buộc!

Tô Lam nghĩ lại, dù sao chuyện mình kết hôn cũng không ai biết, cứ như này trước đã.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

“Có vấn đề gì sao?” Từ Tinh Như thấy Tô Lam không nói gì, lập tức hỏi.

“Không” Tô Lam lắc đầu: “Không có vấn đề gì”

“Còn nữa, có chuyện gì nhớ phải kịp thời nói với tôi, bằng không xảy ra chuyện, tôi không chắc có thể cứu được cô.

Tô Lam lập tức gật đầu: “Em biết rồi”

“Cô về đi, tạm thời thế này đã, có gì liên lạc qua wechat, quay về xem kịch bản tử tế đi”

Tô Lam mím môi: “Chị Tinh Như, em nhất định sẽ cố gắng, hy vọng chị sẽ tin em”

Lần đầu tiên gặp mặt người quản lý, không thể không nói gì đó.

Từ Tinh Như cười: “Tôi tin cô hay không không quan trọng, cô tin tưởng bản thân mình là được rồi, còn về có ố gắng hay không, cũng không phải vì tôi, tất cả đều là vì cô”

Lời nói quả thật khiến người khác nghẹn lời!

Tô Lam mím môi, ôm đống kịch bản tạm biệt rồi rời đi.
 
Chương 165


Chương 165

Sau lần Tô Lam và Từ Tinh Như gặp mặt này, một tin weibo lặng lẽ lên hot search.

La Thần lớn tiếng tuyên bố mình trở thành người quản lý của Tô Nhược Vân trên weibo cá nhân.

Trên weibo, anh ta khen ngợi Tô Nhược Vân một hồi, đồng thời nói rằng, muốn biến Tô Nhược Vân thành nhân vật đẳng cấp thiên hậu.

Tô Nhược Vân cũng vội vàng tương tác qua weibo, cảm ơn sự khen ngợi của La Thần, đồng thời thể hiện bản thân nhất định sẽ cố gắng.

Điều này rất phù hợp với phong cách của La Thần.

Con người anh ta trước giờ luôn thích thể hiện.

Mà vài người cũng nghe được động thái của Từ Tinh Như, biết được cô ấy cũng đã về nước và ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Tinh Hoàng.

La Thần và Từ Tinh Như không chỉ có quan hệ thầy trò, mà còn là người yêu…

Vì thế, không ít người tìm ra weibo của Từ Tinh Như, kết quả phát hiện, vị trí của Từ Tinh Như đã đổi thành…

Người quản lý của Tô Lam – nghệ sĩ của Quốc tế Tinh Hoàng.

Cô ấy không hề đăng weibo, mà chỉ thay đổi thông tin của mình mà thôi!

La Thần dẫn dắt Tô Nhược Vân của Quốc tế Nghệ Tân, Từ Tinh Như lại dẫn dắt Tô Lam của Quốc tế Tinh Hoàng.

Hai người này rõ ràng đã đứng ở phía đối lập!

Bọn họ muốn làm gì đây?

Nhất thời, mọi người đều không đoán được.

Chẳng qua, điều duy nhất có thể khẳng định là Tô Lam và Tô Nhược Vân sẽ đối đầu với nhau.

Tô Lam không để ý đến những điều rối rắm này,mà ôm đống kịch bản về nhà nghiền ngẫm.

Kịch bản mà Từ Tinh Như chọn cho cô cũng không tồi, chẳng qua, điều khiến Tô Lam ngạc nhiên là, phần lớn kịch bản đều là vai nữ thứ, vai nữ chính gần như không có.

Mặc dù Tô Lam không rõ giữa Từ Tinh Như và La Thần rốt cuộc là thế nào, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể để Từ Tinh Như mất mặt.

Bên phía Tô Nhược Vân đã xác định vai nữ chính, hơn nữa còn đều là đạo diễn lớn, nhà chế tác lớn.

Bên này cô tuyệt đối không thể làm hỏng chuyện.

Dark Region Phòng làm việc của chủ tịch.

Mấy ngày nay tính tình Quan Triều Viễn cực kì gắt gỏng, cứ nghĩ tới câu “Em yêu” kia, anh liền hận không thể đập vỡ tất cả mọi thứ quanh mình.

Mấy ngày nay, anh đã đập vỡ mười hai cái cốc, đạp hỏng tám bồn cây, đập vỡ bảy cái micro, ba cái máy tính của công ty.

Người bị quát mắng không thể đếm nổi.

Anh cũng không biết vì sao, bản thân không thể chịu được, cứ muốn phát tiết, trong đầu toàn là Tô Lam!

Vì bực tức, mấy ngày nay anh cũng không về nhà, cho dù rất muốn ngủ với cô, nhưng vẫn nhịn được.

Người của công ty ai nấy đều hết sức lo sợ.

‘Vốn Doãn Cẩn cho rắằng Tô Lam đóng máy rồi, tính khí của Quan Triều Viễn sẽ tốt hơn chút, không ngờ lại càng xấu hơn.

Quan Triều Viễn đang ngồi trước máy tính chạy thử trò chơi, điện thoại bỗng reo lên.

Anh vô thức liếc qua, là tin nhắn của Tô Lam!
 
Chương 166


Chương 166

Vậy mà lại gửi cho số của A Viễn.

Từ khi gặp Tô Lam, Quan Triều Viễn có hai tài khoản ‘wechat, một cái là thân phận A Viễn, một cái là thân phận chồng của Tô Lam.

Mấy ngày nay, anh không về, Tô Lam cũng không gửi tin nhắn cho anh.

Hôm nay đột nhiên gửi tin tới, vậy mà lại gửi cho A Viễn.

Rồi sao?

Lại muốn ngoại tình?

Quan Triều Viễn tức giận cầm điện thoại lên.

“A Viễn, tối nay rảnh không? Cùng ra ngoài uống một chút?”

Vậy mà còn dám chủ động mời mọc?

Rốt cuộc người phụ nữ chết tiệt này muốn làm gì?

Không chờ Quan Triều Viễn trả lời, Tô Lam lại tiếp tục gửi một tin nữa.

“Nếu tối nay anh có việc, muộn một chút hay hôm khác cũng được” 4 Vội không chờ được đến vậy!

Quan Triều Viễn thật sự hận không thể xuất hiện trước mặt cô bây giờ, xé xác cô ra!

Nhưng anh vẫn cố nhẫn nại trả lời: Ở đâu?

Tô Lam liền trả lời: Quán bar Tình Thư.

ĐM?

Còn đến nơi ám muội như quán bar?

Rốt cuộc Tô Lam muốn làm gì?

Quả thật Quan Triều Viễn bị tức điên rồi, mấy ngày anh không đến xử lý cô, cô liền muốn ngoại tình?

“Được, chín giờ tối nay” Quan Triều Viễn trả lời.

Anh muốn xem xem, rốt cuộc người phụ nữ này có dám cấm sừng anh không?

Cả ngày nay, Quan Triều Viễn không có tâm tình làm bất cứ việc gì, tất cả cuộc họp vốn định sẵn đều hủy bỏ.

Cuối cùng chờ đợi tới mòn con mắt cũng tới buổi tối.

Anh cởi vest, tháo chiếc khuyên tai màu lam, thay sang bộ quần áo thoải mái rồi đi thẳng ra ngoài.

Quán bar Tình Thư.

Đây là nơi anh và Tô Lam gặp mặt lần đầu.

Quán bar lúc chín giờ vẫn chưa có nhiều người, xung quanh vắng vẻ, ban nhạc cũng chưa bắt đầu biểu diễn.

Quan Triều Viễn ngồi bên quầy bar, gọi một cốc bia.

Rốt cuộc Tô Lam muốn làm gì?

Quay lại chốn cũ, hâm nóng tình xưa?

Anh vừa nghĩ vậy liền một hơi uống hết cốc bia.

Đột nhiên có người vỗ lên vai anh một cái, cảnh tượng này tại sao lại quen thuộc thế chứ?

“Chào!”

Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy tay mình đang run!
 
Chương 167


Chương 167

Vẫn tiếng “Chào!” quen thuộc ấy!

Vừa quay đầu, Tô Lam cười tươi như hoa.

Không biết có phải vì nghỉ ngơi mấy ngày hay không, sắc mặt cô hồng hào hơn nhiều, nhìn lại càng thêm xinh đẹp.

Quan Triều Viễn liền nở nụ cười: “Sao vậy? Hẹn tôi ở đây, lẽ nào cô muốn…”

Nói rồi, ánh mắt Quan Triều Viễn lướt dọc thân người Tô Lam một lượt.

Tô Lam lườm anh một cái, ngồi xuống cạnh anh: “Tôi coi anh là anh em, ĐM nó anh cứ muốn ngủ với tôi!

“Vậy sao cô lại hẹn ở đây chứ?”

Tô Lam nhún vai: “Tôi sắp chính thức ra mát rồi, sau này bận quay phim, chạy quảng cáo, có lẽ sau này rất hiếm có dịp gặp anh, hơn nữa, tôi còn có một tin tốt muốn nói với anh”

Quan Triều Viễn liền thở phào một hơi.

“Anh biết người quản lý của tôi là ai không?”

Tô Lam híp mắt lại, ý cười khẽ lộ ra nơi khóe mắt.

“Từ, Tỉnh, Như!”

Tô Lam cười vui vẻ: “Trước kia tôi rất thích cô ấy!

Chuyện vui phải chia sẻ với bạn bè, nhưng tôi chỉ có một người bạn, giờ ở nước ngoài, xa quá, không với tới được, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mình anh”

Quan Triều Viễn lập tức mặt mày rạng rỡ, thì ra không phải tình một đêm!

“Thì ra trong lòng cô tôi quan trọng thế à?”

Tô Lam cười gật đầu: “Sau này có lẽ tôi không thể đến nơi như quán bar này nữa, vì thế, tối nay coi như tôi nói lời tạm biệt với quán bar đi!”

Nói rồi, Tô Lam gọi nhân viên quầy bar lấy một cốc bia.

Tô Lam đón lấy cốc bia, chạm vào cốc của Quan Triều Viễn, sau đó từ từ uống.

Quan Triều Viễn nhìn trộm Tô Lam.

Trong quán bar, dưới đèn bảy màu chớp nháy, khuôn mặt thanh tú của Tô Lam khiến người khác động tâm như: thế.

Đặc biệt là đôi mắt, sáng lấp lánh như đá Obsidian, lại thêm hàng mi dài mỏng như cánh bướm.

ÐM, người phụ nữ của anh sao lại đẹp đến thế?

Quan Triều Viễn cũng uống cốc bia mà Tô Lam vừa chạm vào.

“A Viễn..”

“Hứ?

Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, nụ cười hoạt bát vừa rồi trở nên dịu dàng ấm áp.

“Anh nhìn anh xem, vẻ ngoài đẹp trai, dáng người cũng đẹp, làm gì không tốt, lại cứ làm trai bao chứ?”

Anh là chủ tịch đó, được không?

Rõ ràng là cô hiểu nhầm có được không?

Bằng không, ông đây sao lại tự nhận là trai bao chứ?

“Tôi cảm thấy anh vẫn nên tìm một công việc nghiêm chỉnh đi, tuổi còn trẻ mà, cho dù không có học thức, chăm chỉ nỗ lực, vài năm nữa cũng sẽ sống ổn thôi, lấy thêm cô vợ nữa, tốt biết bao?”

Tô Lam lo lắng sẽ tổn thương tới lòng tự trọng của Quan Triều Viễn, vì thế giọng nói cực kì dịu dàng.

Quan Triều Viễn cười.
 
Chương 168


Chương 168

“Cưới một cô vợ? Vậy cô lấy tôi nhé?” Quan Triều Viễn nhướn mày.

Đôi mắt màu lam hớp hồn người.

Tô Lam bỗng nâng khuôn mặt của Quan Triều Viễn lên.

“Vẻ ngoài của anh rất giống yêu nghiệt! Nếu tôi chưa kết hôn, thật sự có khả năng sẽ nghĩ tới anh!”

Trái tim Quan Triều Viễn “thình thịch” một tiếng!

“Tô Lam, nếu tôi nói tôi yêu cô, cô có ly hôn rồi theo tôi không?”

Nụ cười trên mặt anh dần biến mất.

Đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

Sự nghiêm túc đột nhiên xuất hiện khiến Tô Lam có chút không biết làm sao.

Cô lắc đầu.

“Vì sao? Cô chê tôi là trai bao? Thực ra tôi..”

Tô Lam lại lắc đầu, nụ cười trên mặt biến mất không thấy nữa.

“A Viễn, anh biết vì sao tôi lại lấy chồng mình không?”

“Hơn một năm trước, Kiêm Mặc phát bệnh phải vào phòng điều trị tích cực, bác sĩ nói lần này lành ít dữ nhiều, mà tiền viện ở phòng điều trị tích cực một ngày tôi cũng không có, bác sĩ bảo tôi đi gom tiền, nói có một loại thuốc nhập khẩu không chừng có thể giúp Kiêm Mặc thoát nạn, nhưng loại thuốc này rất quý, phải thanh toán trước mới có thể dùng”

“Tôi quỳ trước cửa nhà một ngày một đêm, khổ sở cầu xin bố tôi cứu Kiêm mặc, nhưng bố tôi lại lạnh lùng nói với tôi, sớm muộn gì nó cũng phải chết, cần gì phải lãng phí. Thời khác đó, tôi đã tự nói với mình, ai có thể giúp tôi vượt qua lúc đó, tôi sẽ giao mạng mình cho người đó”

Trong mắt của Tô Lam mang theo thứ gì đó lóng lánh.

“Có lẽ là ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi, chồng tôi xuất vào lúc đó, một triệu lập tức đăng kí kết hôn, tôi nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, từ lúc đó, tôi đã sớm không đếm xỉa gì tới tất cả của mình”

“Trước lúc đó, mong muốn lớn nhất của tôi là có một gia đình, một gia đình thật sự thuộc về tôi, mà một giây đó, tôi không thể nào có được nữa”

Tô Lam quay đầu lại, nhấc tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt mình.

Cả người Quan Triều Viễn run lên, có một gia đình…

“Tôi sẽ không ly hôn với chồng mình, trừ khi…”

“Trừ khi thế nào?” Quan Triều Viễn vội vàng hỏi.

Tô Lam bỗng cười khổ: “Tôi cũng không biết.”

Nói xong, cô nhấc cốc bia lên, một hơi uống cạn.

Nói ra, dường như Tô Lam đỡ đi gánh nặng, trong lòng thoải mái.

“A Viễn, những lời này tôi chưa từng nói với ai”

Tô Lam vỗ lên vai Quan Triều Viễn.

Không biết vì sao, Quan Triều Viễn thấy cái võ này rất mạnh, rất nặng.

“Được rồi, sau này chúng ta chắc là ít có cơ hội gặp mặt, tối nay anh còn có gì muốn nói không? Nói một hơi hết ra, hôm nay chị đây, biết sẽ không giấu, có gì nói hết!”

Tô Lam cực kì phóng khoáng vỗ ngực mình.

Mắt Quan Triều Viễn khẽ động: “Cô từng yêu mấy lần rồi?”

Phụt…
 
Chương 169


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 169

Vốn Tô Lam cho rằng Quan Triều Viễn chả có gì đáng nói, không ngờ con người anh lại hóng hớt như thế?

“Một người đàn ông như anh lại mang trái tim của bà hoàng hóng hớt, anh cảm thấy phù hợp không?”

Tô Lam gãi đầu: “Tôi chỉ yêu có một lần, năm năm, tình đầu”

“Không thể nào”

Quan Triều Viễn quay đầu sang một bên.

Người đàn ông tặng chiếc lược kia là thế nào?

“Không tin thì thôi”

“Thật sự chỉ có một lần?”

“Thật sự! Sau khi mẹ tôi mất, tôi liền bị mẹ kế đuổi đến xưởng rượu của gia đình làm việc, sau đó lại làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho Kiêm Mặc, làm gì có thời gian yêu đương chứ! Yêu một lần còn chưa đủ sao?”

Tô Lam khinh thường nhìn Quan Triều Viễn.

Nhưng người đàn ông không phải cô thì không cưới kia là ai?

Quan Triều Viễn không hiểu nổi.

“Được rồi, bà hoàng hóng hớt, đến giờ rồi, tôi phải về nhà đọc kịch bản đây” Tô Lam nhảy xuống khỏi ghế bên quầy bar.

Quan Triều Viễn lặng lẽ thở dài một hơi: “Tôi tiễn cô?”

Vừa nói vậy, điện thoại anh bỗng reo lên.

Dạ Bân.

Tô Lam thấy vậy lập tức khua khua tay: “Được rồi, làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi, tôi bắt xe về là được”

“Vậy…

Không đợi Quan Triều Viễn nói gì, Tô Lam đã đi ra khỏi quán bai.

Quan Triều Viễn nghe điện thoại.

“Alo, không phải dưới thân cậu có phụ nữ chứ? Sao nghe.

máy lâu thế?” Dạ Bân oán trách.

“Nếu thật sự có, đoán chừng đêm nay cuộc gọi của cậu tôi đều không bắt máy”

Liền lâu như vậy.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
 
Chương 170


Chương 170

Tiêu Mạch Nhiên là ngôi sao, đi bất kì quán nào đoán rằng cũng sẽ có ngủ cơ bị chụp lại, cũng chỉ có địa bàn nhà họ Dạ mới có thể tránh được mối lo này.

Thấy Quan Triều Viễn đi vào, Tiêu Mạch Nhiên liền đứng dậy.

Bộ váy dài màu trắng tôn lên vóc dáng thon dài của cô, tóc thả tự do phía sau, đoan trang mà nhã nhặn.

Tràn đầy phong thái nữ thần.

“A Viễn, anh đến rồi?”

Quan Triều Viễn đáp một tiếng, rời mắt nhìn Dạ Bân, Dạ Bân lập tức rời ánh mắt đi.

Làm sai chuyện, liền chột dạ!

“Anh ăn gì chưa? Hay là chúng ta gọi chút gì đó ăn nhé?”

Giọng nói của Tiêu Mạch Nhiên như làn gió xuân tháng ba, dịu dàng vui tai.

“Đã ăn rồi” Quan Triều Viễn ngồi thẳng xuống cạnh Dạ Bân.

Sofa trong phòng tạo thành hình vòm cung, giữa hai vòm cung là một chiếc bàn đá cẩm thạch.

Quan Triều Viễn và Dạ Bân cùng ngồi trên Tiêu Mạch Nhiên ngồi trên chiếc sofa đối Dưới chân bàn, Quan Triều Viễn giẫm mạnh lên chân Dạ Bân một phát.

Dạ Bân lập tức căng cơ mặt, không dám rên một tiếng.

Quan Triều Viễn dùng sức giãm một cái, lúc này mới nhấc chân lên.

Bên trên chiếc bàn đá cẩm thạch đặt ba chiếc ly có chân và một bình rượu vang.

Nhất thời ai cũng không nói gì, không khí tại đây hơi lúng túng.

Tiêu Mạch Nhiên lập tức cầm bình rượu lên rót vào ly.

Tự cô cầm một ly lên.

“A Viễn, gần đây tôi đang quay phim, vừa mới đóng máy, có thời gian, chuyện anh mua lại Quốc tế Tinh Hoàng lúc trước, ở đây tôi cảm ơn anh”

Quan Triều Viễn không động đậy, Dạ Bân điên cuồng dùng.

mắt ra hiệu cho anh, thậm chí còn lấy chân đá nhẹ anh.

“Không cần cảm ơn tôi, đây là chiến lược tiến vào bản đồ giới giải trí của Dark Region mà thôi”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn muốn bao nhiêu lạnh nhạt liền có bấy nhiêu.

Lời vừa dứt, sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên liền cực kì khó coi.

Đây rõ ràng là đang nói với cô, chuyện này không phải là vì cô, mà là vì chuyện làm ăn của công ty mà thôi!

Dạ Bân cũng ngửi thấy mùi khó xử, lập tức ho một tiếng.

“Mạch Nhiên, nếu không phải cô ở Tinh Hoàng, chắc chắn cậu ấy cũng thu mua công công ty khác thôi, đúng không?”

Dạ Bân chỉ muốn cho Tiêu Mạch Nhiên có đường lùi, không ngờ Quan Triều Viễn lại mở miệng lần nữa.

“Chuyện này không liên quan gì tới ai ở Tinh Hoàng cả, nên thu mua thì thu mua, không nên thu mua thì không thu mua”

Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên càng thêm khó coi.

Dạ Bân lại nháy mắt ra hiệu lần nữa, Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng.

“Dạ Bân, mắt cậu không thoải mái sao? Tôi thấy cậu nên đi khám bác sĩ rồi”

“Hả? À, không, chỉ hơi ngứa thôi”

Dạ Bân lập tức dụi mắt: “Được rồi, được rồi, ba người chúng ta lâu rồi chưa tụ tập, lần này cùng nhau uống một ly đi, nào!”
 
Chương 171


Chương 171

Nói như vậy, Quan Triều Viễn mới nhấc ly lên, khẽ nhấp một ngụm rượu.

Tiêu Mạch Nhiên không hổ là thiên hậu, thấy nhiều chuyện rồi, cũng không cảm thấy thế nào.

“Cho dù thế nào, tóm lại tôi có lợi từ chuyện này, vẫn nên cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn” Quan Triều Viễn nhàn nhạt nói.

Để đánh vỡ sự lúng túng này, Dạ Bân bật chế độ tám phét.

“Mạch Nhiên, gần đây cô bận sao? Quay phim gì thế?”

“Vẫn ổn, vừa nhận một bộ phim, phim cổ trang”

“Vậy tôi và A Viễn sắp xếp thời gian đến xem nha?”

“Được đó, lúc nào hai người tới thì nói với tôi, tôi bảo trợ lý đón hai người”

Tiếp đó lại rơi vào sự trầm mặc vô tận.

Đại khái Tiêu Mạch Nhiên cũng cảm thấy không khí như vậy quả thật quá kì lạ, lúc này điện thoại liền vang lên.

Là người quản lý của cô.

Cô nghe máy, liền nói thẳng: “Hai người các anh cứ nói chuyện đi, bên này tôi có chút chuyện phải đi đây”

“Ừ, vậy được rồi, cô bận đi”

Dạ Bân cũng biết bầu không khí không quá tốt, vì thế, cũng không giữ lại, vốn muốn nháy mắt ra hiệu cho Quan Triều Viễn đi tiễn, nhưng Quan Triều Viễn như người chết, không hề động đậy.

Anh chỉ đành tiễn Tiêu Mạch Nhiên ra ngoài.

“Mạch Nhiên, cô cũng biết con người A Viễn này tính tình cổ quái, đừng so đo với cậu ta”

Tiêu Mạch Nhiên cười điềm đạm: “Cũng không phải ngày đầu tôi quen anh ấy, yên tâm đi, không sao”

“Vậy thì tốt, tôi nghe người ở công ty cậu ta nói, gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, có lẽ là vì việc ở công ty khá nhiều”

Tiêu Mạch Nhiên gật đầu: “Tôi đi trước đây, tạm biệt”

Tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong, Dạ Bân quay lại phòng bao.

Quan Triều Viễn vẫn sừng sững bất động như cũ.

Dạ Bân ngồi bên cạnh anh: “Quan Triều Viễn! Cái tên nhóc nhà cậu sao thế? Khiến Tiêu Mạch Nhiên người ta mặt nóng dán lên mông lạnh (*) nhà cậu?”

Là người quản lý của cô.

Cô nghe máy, liền nói thẳng: “Hai người các anh cứ nói chuyện đi, bên này tôi có chút chuyện phải đi đây”

“Ừ, vậy được rồi, cô bận đi”

Dạ Bân cũng biết bầu không khí không quá tốt, vì thế, cũng không giữ lại, vốn muốn nháy mắt ra hiệu cho Quan Triều Viễn đi tiễn, nhưng Quan Triều Viễn như người chết, không hề động đậy.

Anh chỉ đành tiễn Tiêu Mạch Nhiên ra ngoài.

“Mạch Nhiên, cô cũng biết con người A Viễn này tính tình cổ quái, đừng so đo với cậu ta”

Tiêu Mạch Nhiên cười điềm đạm: “Cũng không phải ngày đầu tôi quen anh ấy, yên tâm đi, không sao”

“Vậy thì tốt, tôi nghe người ở công ty cậu ta nói, gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, có lẽ là vì việc ở công ty khá nhiều”
 
Chương 172


Chương 172

Tiêu Mạch Nhiên gật đầu: “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong, Dạ Bân quay lại phòng bao.

Quan Triều Viễn vẫn sừng sững bất động như cũ.

Dạ Bân ngồi bên cạnh anh: “Quan Triều Viễn! Cái tên nhóc nhà cậu sao thế? Khiến Tiêu Mạch Nhiên người ta mặt nóng dán lên mông lạnh (*) nhà cậu?”

Cuối cùng chủ tịch cũng nhìn anh ta rồi!

“Không biết”

Quan Triều Viễn thư hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức rượu.

“Không biết? Tôi thấy cậu đã yêu người phụ nữ kia rồi!”

Dạ Bân quả thật không ngồi nổi nữa, đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.

“Quan Triều Viễn! Cậu như này rất nguy hiểm cậu có biết không? Cậu vì một cái cây, mà từ bỏ cả cánh rừng! Sẽ có một ngày cậu sẽ hối hận!”

“Còn nữa! Bản thân cậu cũng không phải người! Nhỡ đâu ngày nào đó Tô Lam biết thân phận của cậu thì làm sao? Cậu có thể chơi đùa, nhưng tuyệt đối không thể đặt hết tâm tư vào một người! Như này rất nguy hiểm!”

Dạ Bân lúc này giống như bà mẹ khi con trai mình sắp bị con dâu lừa đi mất!

Thấy Quan Triều Viễn không nói gì, Dạ Bân liền ngồi xuống bên cạnh anh: “Thật sự yêu cô ta rồi?”

“Không biết”

Quan Triều Viễn chưa từng yêu đương, cũng không biết yêu là gì, yêu một người là thế nào.

“Tôi có một câu hỏi có thể tính ra được!”

Dạ Bân híp mắt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Quan Triều Viễn: “Lúc tỉnh dậy buổi sáng, cơ thể có phản ứng, trong đầu cậu có phải nghĩ đến cô ta không?”

Phụt…

Nếu không phải Dạ Bân là bạn bè lâu năm, quả thật Quan Triều Viễn muốn nhổ một ngụm máu lên mặt cậu ta!

Câu hỏi nhạy cảm như này, cậu ta cũng hỏi đượ!

cNhắc tới vấn đề này, Quan Triều Viễn vẫn hơi ngại ngùng.

Mặc dù đều là đàn ông.

Quan Triều Viễn bóp trán, hừ một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

“ĐMI”

Dạ Bân tức giận gầm lên: “ĐM nó cậu thật sự yêu cô ta rồi!”

Quan Triều Viễn ra vẻ rất bất lực.

Anh yêu cô rồi?

Tiếp đó, Quan Triều Viễn kể cho Dạ Bân những chuyện xảy ra gần đây, và cả cuộc nói chuyện hôm nay với Tô Lam.

“Theo lời cậu nói, Tô Lam này thật sự là một cô bé lọ lem thất thời, vốn dĩ hôm đó cô ta tìm đàn ông để sinh con, cũng là vì em trai của mình”

“Điều này còn cần nói nữa sao?”

“Nếu đã như vậy, cậu dứt khoát công khai thân phận với cô ấy là được rồi, như vậy có thể quang minh chính đại yêu đương”

Dạ Bân vừa nói, vừa sờ chiếc cảm không một cọng râu của mình.
 
Chương 173


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 173

“Tên nhóc nhà cậu bao năm nay vẫn chưa yêu đương, nhịn cũng giỏi đấy, vừa đẹp nhân cơ hội này yêu đương tử tế cũng tốt, thấy sao, đừng chơi trò đóng vai nữa, công khai đi”

Cùng ý kiến với Doãn Cẩn, đều muốn anh công khai.

“Nếu giờ công khai có phải quá đột ngột không?”

“Tìm cơ hội đi! Nhất định phải tìm một cơ hội đặc biệt công khai gặp mặt, cho cô ấy một bất ngời”

“Bất ngờ?”

Quan Triều Viễn nghĩ cẩn thận: “Tôi suy nghĩ đã”

Nói xong, Quan Triều Viễn nhìn Dạ Bân với Tiêu Mạch Nhiên, tôi đã kết hôn rồi”

“Hả? Tôi nói á?” Vẻ mặt Dạ Bân khó coi.

“Vậy không lẽ tự tôi đi nói?”

“Đừng, vẫn nên để tôi nói đi, cậu trực diện từ chối người †a như thế, con gái người ta cũng khó xử!”

Dạ Bân đau lòng thở dài một hơi, anh và Tiêu Mạch Nhiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

“Thế nhưng, nói thế nào năm đó Mạch Nhiên cũng cứu cậu một mạng, cậu…”

“Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, dùng cách khác”

“Được rồi”

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Cô ngẩng đầu nhìn Tô Lam, ánh mắt rõ ràng dịu dàng hơn không ít.

“Vì sao lại chọn cái này? Trong đống kịch bản tôi chọn cho cô có vai nữ chính, còn có vai nữ phụ nhưng đất diễn nhiều hơn nữ chính, còn cái này…”

Cái này gần như là vai ít đất diễn nhất trong kịch bản.

“Đúng, em thấy được, có vai nữ chính, cũng có vai nữ phụ nhưng đất diễn rất nhiều, thế nhưng, những vai diễn đó em thấy không quá tốt, duy nhất có vai này em rất thích, không giấu chị, em từng đọc bộ tiểu thuyết này”

Hiện này, IP là ngành phát triển, rất nhiều bộ phim điện ảnh và phim truyền hình toàn bộ đều là cải biên từ tiểu thuyết.

Bộ phim “Khuynh quốc khuynh thành” cũng không ngoại lệ.

Tiểu thuyết kể về câu chuyện giữa nam chính – thất hoàng tử Triều Thành và nữ chính – Hoàng Phủ Uyển Nhi đi lên đỉnh cao quyền lực, cùng nhau nhìn khắp thiên hạ.
 
Chương 174


Chương 174

Hạ Phi Tuyết là nữ tướng quân, từ nhỏ đã bướng bỉnh phá phách, cậy mình có chút võ công liền hoành hành ngang ngược, cô và thấy hoàng tử từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã.

Thất hoàng tử Triều Thành cùng Hạ Phi Tuyết cùng nhau trải qua một khoảng thời gian cực kì vui vẻ, thế nhưng, khi thất hoàng tử trưởng thành, đối mặt với tranh giành hoàng vị, không thể không từ bỏ nhi nữ tình trường.

Hạ Phi Tuyết tình sâu nghĩa trọng, nhiều lần ra trận giết địch, vì thất hoàng tử có thế kế vị mà kiến tạo công lao hiển hách, thế nhưng lòng chiếm hữu quá mạnh, tính cách quá ngay thẳng, sau khi vào cung, không biết cách uyển chuyển, nhiều lần bị hãm hại.

Nhà họ Hạ công cao chấn chủ, thấy hoàng tử vì củng cố hoàng vị, không thể không nhanh chóng trừ đi hậu hoạn.

Có sự xuất hiện của Hoàng Phủ Uyển Nhị, tình cảm của thất hoàng tử dành cho Hạ Phi Tuyết cũng dần nhạt đi, Hạ Phi Tuyết cực kì đau đớn, muốn mưu sát thất hoàng tử, kết quả thất bại chết vì tình.

Số phận Hạ Phi Tuyết nhiều sai trái, cũng định sẵn là một khảo nghiệm rất lớn cho diễn viên.

“Vai diễn này là một thử thách rất lớn đối với diễn viên, hơn nữa lúc đó còn sẽ đeo cáp treo, cũng sẽ có vài hành động đánh võ, cô chắc chắn?”

Tô Lam kiên định gật đầu: “Chắc chắn, nhất định em sẽ diễn tốt, lúc đọc tiểu thuyết, em rất thích nhân vật này: Tiếp đó, Tô Lam lại nhìn thấy.

Từ Tinh Như cười rồi!

Lần đầu tiên cô thấy cô ấy cười!

“Rất tốt, là một diễn viên phải học cách chịu khổ, cũng cần học cách chống lại mê hoặc, có vài diễn viên hơi lộ chút tài năng đã bắt đầu chọn vai diễn không có mục đích, hơn nữa không phải vai chính thì không diễn, kết quả cắt đứt tương lai của mình”

“Hiện giờ cô vừa ra mắt, sau này cơ hội diễn nữ chính còn rất nhiều, nếu chốc lát đã diễn vai chính, sợ là quần chúng đều sẽ nói người này có bối cảnh, ngược lại, không bằng chọn vài vai phụ trước, đặt vững nền tảng”

Tô Lam gật đầu: “Vâng, em sẽ cố gắng”

“Hai ngày nữa tôi đưa cô đi thử vai, ngoài ra, bên phía “Yên hồng thiên hạ” đã bắt đầu bước vào giai đoạn tuyên truyền, cô chỉ cần đến một nơi tuyên truyền là được, lộ mặt quá nhiều ngược lại thành giọng khách át giọng chủ, trọng tâm công việc sau này là chuyên tâm quay phim, bên phía đại diện thương hiệu, tôi cách tranh thủ một chút, giúp cô kiếm chút tỉ nghĩ “Cảm ơn chị Tinh Như”

Từ Tinh Như sắp xếp cho Tô Lam tuyên truyền “Yên hồng thiên hạ” ở thành phố M.

Đánh chết Tô Lam cũng không ngờ, vậy mà ở đây cô lại gặp…

Vì “Yên hồng thiên hạ” lên sóng sớm, vì thế công tác tuyên truyền lần này cực kì gấp gáp, kéo theo công tác tuyên truyền ở thành phố M mãi không xác định được thời gian.

Tô.Lam chỉ có thể chờ thông báo của Từ Tinh Như.

Mà mấy ngày nay vừa đẹp là thời gian thí đại học: Trường mà Tô Kiềm Mặc học là trường nội trú, vì gần đến kì thi đại học, để tránh có gì bất trắc, mấy ngày này trường luôn cấm học sinh ra ngoài, trừ khi có trường hợp đặc biệt.

Tô Lam chờ tới ngày mùng sáu, thầm nghĩ sẽ không sắp xếp nữa, kết quả nhận được cuộc điện thoại của Từ Tỉnh Như.

“Lam, lập tức thu dọn hành lý đến công ty gấp, giờ chúng ta lập tức đến thành phố M”

“Hả?

“Sao vậy? Cô có việc à?”

“Em..”
 
Chương 175


Chương 175

“Cho dù cô sắp xếp việc gì, hôm nay bắt buộc phải đi, công tác tuyên truyền bên phía thành phố M đã sớm sắp.

xếp cho cô, cô không đi thì không được, đây là lần đầu tiên, nếu nuốt lời sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cô, mau chóng đến đây”

Không chờ Tô Lam giải thích, Từ Tinh Như đã ngắt máy.

Vốn định đến trường thăm Tô Kiêm Mặc một lát, như này…

Đến thành phố M, phải ngồi ô tô tám tiếng, chắc là sắp xếp hoạt động vào ngày mai hoặc ngày kia, chờ cô quay.

lại, kì thi đại học đã kết thúc rồi.

Tô Lam liền gọi điện cho Tô Kiêm Mặc, đầu dây bên kia nghe có vẻ cực kì thoải mái.

“Chị, sao vậy?”

“Kiêm Mặc, hôm nay chị phải đi thành phố M một chuyến, bộ phim của chị sắp lên sóng rồi, lần này là hoạt động tuyên truyền, sợ là lúc quay lại..”

“Trời ơi, chị, chị cứ đi làm việc của chị đi, không cần lo cho em, em rất ổn!”

“Kiêm Mặc..”

Vào mỗi thời khắc quan trọng trong cuộc đời của Tô.

Kiêm Mặc, Tô Lam chưa từng vắng mặt.

Cậu vừa sinh ra, mẹ đã qua đời, bố lại chỉ thương đôi long phượng thai kia, cậu chỉ có người chị này.

Vì thế, họp phụ huynh cũng vậy, đại hội thể thao cũng thế, lễ tốt nghiệp, lễ trao bằng cũng không ngoại lệ, Tô Lam đều sẽ xuất hiện bên cạnh cậu.

Đối với cậu, kì thi đại học lại là thời khắc quan trọng như: thế.

“Chị, em không sao đâu, hai ngày nay thầy giáo cũng không cho xem sách, để em thoải mái thư giãn, em cảm thấy em không có vấn đề gì đâu”

Tô Lam không kìm nổi nước mắt lưng tròng, em trai cô trưởng thành rồi.

“Được, chị sẽ cố gắng về sớm nhất có thể”

“Chị không cần vội, chờ phim của chị lên sóng rồi, chúng †a cùng nhau đi xem”

“Được”

Ngất điện thoại, Tô Lam liền thu dọn hành lý đến công ty, trên đường đến công ty, cô đăng dòng trạng thái đầu tiên lên weibo của mình.

“Các thí sinh dự thi đại học, đừng lo lắng, cố lên!”

Ảnh kèm theo là một tấm làm mặt xấu, bên trên viết: Đề thi đều biết làm, đoán bừa đều đoán đúng!

Ngồi trên xe đi tới thành phố M cùng Từ Tinh Như, cô ấy dặn dò cô vài việc.

“Lễ phục tôi đã chuẩn bị xong cho cô rồi, không phải rất nổi bật, nhớ là hoạt động tuyên truyền ngày mai và ngày kia, cô chỉ cần nhớ một điều, làm một diễn viên phụ đúng mực”

“Hử?”

Từ Tinh Như dặn Tô Lam từng điều quy định trong hoạt động tuyên truyền.

“Nhớ điều này là được, cô là vai phụ, luôn phải đứng phía ngoài cùng, người dẫn Chương trình bảo cô nói thì mới nói, bằng không thì cứ im lặng, phải cực kì lễ phép với tiền bối”

“Em nhớ rồi”

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, lúc đến thành phố M, trời vừa sáng, Tô Lam và Từ Tinh Như cùng nhau vào khách sạn, nghỉ ngơi một lúc.
 
Chương 176


Chương 176

Buổi tối mới là lúc hoạt động tuyên truyền chính thức bắt đầu.

Hoạt động tuyên truyền không giống với quay phim, lần đầu tham gia tuyên truyền, Tô Lam thật sự hơi căng thẳng.

Mãi cho tới khi thật sự vào đến thành phố M, Tô Lam mới biết vì sao Từ Tinh Như sắp xếp cho cô tuyên truyền ở đây.

Thành phố M là thành phố lớn phát triển, là trạm tuyên truyền có thanh thế lớn nhất.

Trạm tuyên truyền này dường như tất cả các nhân vật quan trọng đều đến.

Trang phục dạ hội màu đỏ của Tiêu Mạch Nhiên đương nhiên lóa mắt nhất, bản thân cô cũng cười đùa nói, hy vọng “Yên hồng thiên hạ” sẽ cháy vé.

Tô Nhược Vân không chịu yếu thế, lễ phục màu bạch kim tranh lấy hào quang với Tiêu Mạch Nhiên, tinh tế khoe ra dáng người đầy đặn của cô ta.

Mọi người đều biết đây là một trạm tuyên truyền cực kì quan trọng, tất cả đều cố gắng hết sức khiến bản thân mình càng thêm nổi bật.

Duy chỉ có Tô Lam, một thân váy đến đầu gối màu hồng nhạt, đứng trước một đám người kim quang rực rỡ, rõ ràng cực kì mộc mạc và giản dị.

Cô cũng cứ tuân theo quy tác, không tranh không đoạt, trừ việc giới thiệu bản thân lúc đầu ra, dường như không có chút cảm giác tồn tại nào.

Vì thế, đương nhiên là Tiêu Mạch Nhiên và Tô Nhược Vân chiếm hết nổi bật.

Người dẫn Chương trình thu micro lại: “Hôm nay, chúng tôi còn mời đến một vị khách mời đặc biệt, anh ấy không đóng bất kì vai diễn nào trong “Yên hồng thiên hạ”, hôm nay anh đến là vì một người bạn tốt, mọi người đoán xem anh ấy là ai đây?”

Tất cả khán giả ở hiện trường đều mặt mày ngơ ngác.

Ai biết chứ?

Ngôi sao quá nhiều luôn!

Trong hoạt động tuyên truyền, mời diễn viên không tham gia phim đến tham gia, đây cũng là chuyện thường gặp, có người là vì đạo diễn ngày trước của mình, có người là vì bạn tốt của mình, mọi người qua lại với nhau, tôi giúp cậu, cậu giúp tôi.

Chẳng qua rốt cuộc là ai, ai cũng không biết.

Tô Lam không hề tò mò, vì bất luận là ai, cũng không có quan hệ gì với cô.

“Được rồi, chúng tôi cũng không lòng vòng nữa, bây giờ xin mời anh ấy lên sân khấu!”

Một trận âm thanh sục sôi vang lên.

Đèn trên sân khấu nhấp nháy.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cửa vào.

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

Một chiếc áo sơ mi màu trắng, cởi ba cúc áo trên, bên dưới cũng không cài hai cúc dưới cùng, lộ ra cơ ngực săn chắc màu mật, phối thêm với chiếc quần bò rách rộng.

Hoàn toàn thể hiện rõ dáng vẻ phóng túng của anh.

Lại nhìn khuôn mặt kia, đôi mày kiếm thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tản ra ánh sáng mê người, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng gợi cảm…

Anh tà mị cười, chào mọi người: “Hello, chào mọi người!

Tôi là Mục Nhiễm Tranh!”
 
Chương 177


Chương 177

“Wow..

Hiện trường chấn động!

Mục Nhiễm Tranh!

Vậy mà lại là Mục Nhiễm Tranh!

“A..” Đã có fan nữ bắt đầu gào thét thất thanh, âm thanh kia dường như xé tan nóc phòng ở hiện trường.

Lúc Tô Lam nhìn thấy Mục Diễn Tranh, nụ cười nhàn nhạt luôn giữ trên môi bỗng tắt ngấm.

ĐMI Tên nhóc chết tiệt này đến rồi?

Mục Nhiễm Tranh là ai?

Nếu hỏi trong giới giải trí bây giờ, diễn viên nam trẻ tuổi nào được yêu thích nhất, đương nhiên là Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh đại diện cho độ phủ sóng, Mục Nhiễm Tranh đại diện cho lưu lượng fan, Mục Nhiễm Tranh đại diện cho vô số cái “nhất”!

Năm nay Mục Nhiễm Tranh mới chỉ vẻn vẹn hai tư tuổi, đã ra mắt hai mươi năm rồi Không sai, anh xuất thân từ diễn viên nhí, từ lúc bốn tuổi đã tham gia vào một bộ phim truyền hình nhà nhà đều biết.

Rất nhiều diễn viên ra mắt từ khi con nhỏ cùng anh càng lớn càng xấu, duy chỉ có anh đẹp trai từ nhỏ tới lớn.

Hơn nữa, năm mười bảy tuổi đã ôm một chiếc cúp ảnh đế về nhà.

Fan của anh từ cô bé vài tuổi đến bà cụ bảy, tám mươi tuổi đều có, chính là lớn nhỏ ăn tất!

Mục Nhiễm Tranh vừa xuất hiện, đương nhiên tất cả tiêu điểm chú ý đều dồn lên người anh.

Người dẫn Chương trình liền đưa micro cho anh: “Nhiễm Tranh, nghe nói hôm nay anh đến đây là vì người bạn tốt của mình, xin hỏi anh vì ai mà đến vậy?”

Trái tim Tô Lam “ thịch” một tiếng, gay go rồi!

Tên nhóc này sẽ không trực tiếp chỉ thẳng mình chứ?

Mục Nhiễm Tranh mang nụ cười xấu xa, nhìn mọi người phía sau cười xán lạn, ánh mắt lướt qua Tô Lam.

Khoảnh khắc ấy, còn nháy mát với cô một cái.

“Là ai, thì người đó đứng ra nha!” Mục Nhiễm Thanh cười xấu xa.

Tô Lam sừng sững bất động.

Nhất định cô phải phân rõ giới hạn với người đàn ông này.

Tôi không quen anh, tôi không quen anh, tôi không quen anh.

Thế nhưng, nếu cô không bước ra, có khi nào khiến tên này cực kì mất mặt không?

Nội tâm Tô Lam đang tranh đấu.

Chính vào lúc này, một bóng màu đỏ chầm chậm tiến lên phía trước.

Tô Lam tỉnh táo lại, chỉ thấy Tiêu Mạch Nhiên sải bước ung dung tao nhã đi về phía Mục Nhiễm Tranh.

Hai người bọn họ ôm lấy nhau.

Chẳng qua khi ôm lấy Tiêu Mạch Nhiên, ánh mắt Mục Nhiễm Tranh dừng trên người Tô Lam, còn trừng mắt nhìn cô.

Nhóc kia, sao không bước ra?

“ồ..” bên dưới sân khấu lại bắt đầu hò reo.

Một trận âm thanh ồn ào vang lên.
 
Chương 178


Chương 178

Tiêu Mạch Nhiên và Mục Nhiễm Tranh từng đóng một đôi tình nhân thắm thiết trong phim “Em yêu, chờ anh”, quan hệ riêng tư của hai người cũng coi như là bạn tốt.

Giây phút Mục Nhiễm Tranh xuất hiện, Tiêu Mạch nhiên quả thật hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhìn xung quanh, mọi người ở đây cũng không có ai có quan hệ gì với Mục Nhiễm Tranh, cô liền bước ra.

“Thì ra là vì Tiêu Mạch Nhiên nha! Mạch Nhiên, cô có biết hôm nay Nhiễm Tranh sẽ đến không?”

Micro được đưa tới tay Tiêu Mạch Nhiên.

“Thật sự tôi không biết, tối qua tôi xem dòng thời gian của cậu ấy, cậu ấy còn đang ở Pháp, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây, thật sự quá bất ngờ, Nhiễm Tranh, thật sự rất cảm ơn cậu!”

Nụ cười của Mục Nhiễm Tranh miễn cưỡng hơn rất nhiều.

“Không có gì, không có gì”

“Nhiễm Tranh, trailer của bộ phim này cậu xem chưa?

Có nhân vật nào cảm thấy khá trông đợi không?” Người dẫn Chương trình hỏi.

“Trước kia tôi có xem qua trailer, cực kì mong chờ bộ phim này, nếu nói đến nhân vật mà tôi trông đợi, vậy có khả năng tôi khá trông đợi vào vai diễn Tường Vi”

Tường Vĩ?

Mọi người không nghe nhầm chứ, anh đến tham gia vì Tiêu Mạch Nhiên, lẽ nào vai diễn trông đợi không phải nên là vai nữ chính của Tiêu Mạch Nhiên sao?

Vậy mà lại chọn vai nữ thứ phụ?

Người dẫn chương trình dường như cũng cố ý đùa giỡn: “Mạch Nhiên, cô nghe thấy chưa? Vậy mà cậu ấy lại không trông đợi vào vai diễn của cô nha!”

“Đây là chuyện rất bình thường, Nhiễm Tranh nhà chúng tôi trước giờ đều không thích thể loại vai nữ mạnh mẽ, cậu ấy thích chính là loại phụ nữ khá mềm dịu yếu đuối”

Tiêu Mạch Nhiên cực kì bình tĩnh trả lời.

Đến hình mẫu lý tưởng mà đối phương thích cũng biết, xem ra quan hệ riêng tư của hai người không tồi nha!

Người dẫn chương trình nhìn thẳng vào Tô Lam, đây là lần đầu tiên anh ta chú trọng nhắc tới Tô Lam.

“Tô Lam, vừa rồi Nhiễm Tranh nói rất mong đợi vào vai diễn của cô, hiện giờ cô có cảm thấy áp lực lắm không?”

Tô Lam đón lấy micro, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt: “Vẫn ổn ạ, mong là không khiến mọi người thất vọng”

Tiếp đó, người dẫn Chương trình mời Mục Nhiễm Tranh chụp ảnh cùng mọi người, sau khi chụp xong, công tác tuyên truyền liền kết thúc dưới tràng pháo tay luyến tiếc của khán giả.

Tô Lam cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà Từ Tinh Như giao cho cô.

Công việc kết thúc đã là mười một giờ tối, lịch trình sắp xếp tối nay phải ở lại thành phố M, dù sao buổi tối lái xe quả thật không an toàn, mà cũng không vội.

Kì thi đại học đã kết thúc.

Tô Lam lập tức gọi điện thoại cho Tô Kiêm Măc, rất lâu mới bắt máy.

“Kiêm Mặc?”

“Chị, có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia cực kì ồn ào.

“Em đang ở đâu thế, Kiêm Mặc? Sao lại ồn thế này?”
 
Chương 179


Chương 179

“Em ở bên ngoài, sao thế, chị?”

“Giờ chị đang ra ngoài bắt xe khách chuẩn bị về nhà, em ở nhà chờ chị, chắc lúc chị về có lẽ đã..”

không cần về nữa! Giờ em đang ở cùng anh rể, em thi xong rồi, anh rể đón em về nhà, giờ bọn em đang ở rạp chiếu phim, không nói nữa, phim sắp bát đầu rồi”

Tô Lam mặt mày mờ mịt.

Ở cùng với anh rể…

Chồng cô? A Viễn?

A Viễn? Chồng cô?

Chắc là A Viễn, bằng không, Tô Kiêm Mặc nhất định sẽ chất vấn cô, vì sao anh rể lần này không giống với lần Trước.

Tô Lam khẽ cười, xem ra quả thật cô không nhìn nhầm A Viễn, người này quả thật không hề xấu.

“Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa.

Tô Lam đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, lập tức mở cửa, tóm người bên ngoài kia kéo vào!

“Nửa đêm canh ba anh đến phòng tôi làm gì?”

Trên mặt Mục Nhiễm Tranh vẫn mang nụ cười vô lại như trước.

“Cô gấp không chịu được lôi tôi vào đây làm gì?”

Tô Lam buông tay, lườm anh: “Tôi sợ bị người khác nhìn thấy, không giải thích rõ được!”

“Dường như cô cực kì muốn xóa sạch quan hệ với tôi, Tô Lam, cô làm sao thế?”

Tô Lam mặt mày mờ mịt.

Ở cùng với anh rể…

Chồng cô? A Viễn?

A Viễn? Chồng cô?

Chắc là A Viễn, bằng không, Tô Kiêm Mặc nhất định sẽ chất vấn cô, vì sao anh rể lần này không giống với lần trước.

Tô Lam khế cười, xem ra quả thật cô không nhìn nhầm A Viễn, người này quả thật không hề xấu.

“Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa.

Tô Lam đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, lập tức mở cửa, tóm người bên ngoài kia kéo vào!

“Nửa đêm canh ba anh đến phòng tôi làm gì?”

Trên mặt Mục Nhiễm Tranh vẫn mang nụ cười vô lại như trước.

“Cô gấp không chịu được lôi tôi vào đây làm gì?”

Tô Lam buông tay, lườm anh: “Tôi sợ bị người khác nhìn thấy, không giải thích rõ được!”

“Dường như cô cực kì muốn xóa sạch quan hệ với tôi, Tô Lam, cô làm sao thế?”

chú anh?”

“Bạn gái tin đồn, không biết có thật không nữa”

“Tô Lam! Cô đừng có đổi chủ đề! Vì sao cô không đứng ra?”

Mục Nhiễm Tranh lúc này cực kì nóng nảy.
 
Chương 181


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 181

Mục Nhiễm Tranh không nói chỉ tiết về chú mình với Tô Lam, trong ấn tượng của cô, chú của Mục Nhiễm Tranh ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi.

Mà Tiêu Mạch Nhiên năm nay mới hai lăm tuổi.

Chẳng qua, thời buổi này, ngôi sao gả cho nhà giàu hơn mười mấy tuổi cũng không ít.

“Chú anh mua lại Tinh Hoàng liên quan gì tới anh?”

“Không phải hợp đồng của tôi sắp đến hạn rồi sao? Bố tôi vừa nghe thấy chú tôi mua lại Tinh Hoàng, không muốn tôi ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân nữa, muốn tôi ký với Tinh Hoàng”

“Hả?”

“Cô cũng biết đấy, từ nhỏ người tôi sợ nhất chính là chú tôi, chú ấy là một đại ma vương! Đại ma đầu! Nếu ký với Tinh Hoàng, tôi còn có đường sống sao?”

Tô Lam cười.

Từ nhỏ Mục Nhiễm Tranh đã là một tiểu hỗn ma vương, gia nhập giới giải trí, cũng luôn mang dáng vẻ phóng túng ngang ngạnh, không sợ trời không sợ đất, không ngờ anh cũng sợ thứ gì đó.

Chỉ là, cô không nói, bản thân đã là nghệ sĩ của Quốc tế Tỉnh Hoàng.

“Gô còn cười, mau nghĩ cách giúp tôi đi!”

“Tôi có thể nghĩ cách gì giúp anh chứ? Hay là lão nhân gia ngài lén lút ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân đi?”

Mục Nhiễm Tranh biết, Tô Lam quả thật cũng không giúp được gì trong chuyện này.

Mục Nhiễm Tranh võ vai Tô Lam: “Lam, đi, đến phòng tôi, chơi game!”

Tô Lam vừa nghe thấy ba chữ “chơi game”, liền ngáp một cái.

“Hôm nay tôi buồn ngủ rồi, hôm khác, hôm khác”

“Đừng, hôm nay cơ! Hôm nay tôi đặc biệt vì cô mà đến đây, dù thế nào cô cũng phải thưởng cho tôi chứ! Tôi nói cho cô biết, tôi giúp cô cày được một nhân vật cấp rất cao, hai người chúng ta sắp kết hôn rồi”

Tô Lam nhíu mày.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Khi anh đi tới cửa phòng mình, liền thấy Tô Nhược Vân và trợ lý của cô ta đứng ở trước cửa phòng anh.

“Đàn anh, đã muộn thế này rồi, anh còn đi đâu thế?”

“What? Cô gọi tôi là cái gì?” Mục Nhiễm Tranh nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Đàn anh! Giờ em đã ký hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân, anh ký sớm hơn em, đương nhiên là đàn anh rồi”

Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, trực tiếp quẹt thẻ vào phòng, khi Tô Nhược Vân đang định đi vào, cửa “tầm” một tiếng đóng lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top