Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 2760: “Ta sẽ trị khỏi cho hắn”


“Thánh huyết cũng không cứu nổi huynh ấy sao?”, Mục Uyển Thanh kéo tay Tạ Vân, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng.



“Tổn thương về đạo tắc căn cơ đã vượt qua phạm trù mà thánh huyết có thể cứu chữa”, Diệp Thành lắc đầu.



“Ngươi có cách khiến ta hồi phục sao?”, Tạ Vân lau đi dòng máu nơi khoé miệng.

Advertisement



“Tán tận tu vi, tu lại đạo căn”.



“Tán tận tu vi, tu lại đạo căn”, Tạ Vân cau mày.



“Nói vậy thì có nghĩa là mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu sao?”, tay Mục Uyển Thanh nắm chặt hơn.



“Đây là cách duy nhất hiện giờ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “sự bá đạo của phệ đạo huyết đan vượt xa tưởng tượng của ngươi nhiều, bị độc hại mười năm mà ngươi vẫn còn giữ được cái mạng đã là không dễ dàng gì rồi”.



“Vậy thì bắt đầu lại từ đầu”, Tạ Vân nói giọng kiên quyết, ánh mắt loé lên thần mang vừa kiên định vừa sắc bén.



“Vậy thì sau buổi tuyển chọn luyện đan sư ta sẽ giúp ngươi tu lại”.



“Làm chậm trễ kế hoạch tìm người chuyển kiếp của ngươi rồi”, Tạ Vân nói có phần áy náy.



“Ngươi nói gì vậy, không giúp ngươi dẹp bằng chướng ngại thì sao ta yên tâm rời khỏi đây, chúng ta là huynh đệ mà”, Diệp Thành mỉm cười an ủi Tạ Vân, mặc dù hắn cũng muốn nhanh chóng tìm người chuyển kiếp nhưng Tạ Vân cần hắn giúp đỡ ngay bây giờ, không thể chậm trễ.



Nên biết rằng Tạ Vân không đơn thuần là Tạ Vân trước kia mà còn là Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước, hắn hoài niệm kiếp trước nhưng đương nhiên vẫn có tình cảm với kiếp này.



Vả lại Tạ Vân kiếp này thất thế, quả thực cần sự hỗ trợ từ hắn, kiếp trước Tạ Vân hộ đạo cho hắn, kiếp này hắn mở đường cho Tạ Vân.



Xuất đan!



Khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới chợt vang lên tiếng hô kinh ngạc.



Nghe vậy, Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn, một đạo quang hồng bay lên trời, có người luyện ra đan dược sáu vân.




Thành công rồi.



Đó là một tên thanh niên áo trắng, hắn ta kinh ngạc cầm đan dược sáu vân trong tay nhưng lại không đứng vững nổi mà ngã nhoài ra đất, trong thời gian bảy ngày mới luyện ra được đan dược, đúng là tiêu tốn không vừa.



Sau hắn, qua rất lâu cũng không thấy có thêm người nào luyện ra được đan dược.



Cho tới khi màn đêm buông xuống mới liên tiếp có người luyện ra được đan dược, đó là những người có khả năng cao hơn người, mặc dù đan dược bọn họ luyện ra là đan dược sáu vân nhưng so với Diệp Thành thì còn kém xa.



Tạ Vân đã bước xuống khỏi lầu ba, hắn là người chủ trì cho buổi tuyển chọn luyện đan sư này, hắn không thể ở đây mãi.



Thấy Tạ Vân với bộ dạng bệnh tật đó, phía Nhạc Chân lại cười lạnh lùng.



Thấy nụ cười đó của bọn họ, Tạ Vân cứ thế ngó lơ, cả trăm năm nay hắn đã thu mình đi rất nhiều.



Vài năm gần đây hắn đã phải chịu cảnh bị lạnh nhạt dè bỉu nên đương nhiên biết cách nhẫn nhịn, điều quan trọng nhất đó là mở ra kí ức kiếp trước và gặp được Diệp Thành đã cho hắn niềm tin mãnh liệt, hắn tin mình có thể có một cú trở mình ngoạn mục.



“Diệp Thành, ngươi có niềm tin mấy phần có thể trị khỏi cho Huyền Vũ?”, nhìn Tạ Vân ở bên dưới, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hi vọng, hi vọng Diệp Thành có thể cho mình câu trả lời chính xác.



“Ta sẽ trị khỏi cho hắn”, Diệp Thành cười đáp.



 
Chương 2761: “Đã làm thì phải làm lớn”.  


“Cảm ơn”, trong đôi mắt Mục Uyển Thanh ngấn nước, mấy năm nay vì để động viên Nhược Thiên Huyền Vũ mà cô quả thực đã phải lao tâm khổ tứ, nếu như Tạ Vân có thể giành lại huy hoàng năm xưa thì cũng không uổng công mười năm nay cô bỏ ra.



“Chín đại thế gia hiện giờ có mấy nhà ủng hộ Tạ Vân?”, Diệp Thành nhìn sang Niệm Vi.



Advertisement

“Chỉ có mình nhà họ Mục”, Niệm Vi khẽ nói, “còn tám gia tộc còn lại về cơ bản đều tỏ thái độ trung lập, không thể hiện ủng hộ ai vì tám Hoàng Tử khác đều đang cố gắng lôi kéo tám đại thế gia, sau khi Cửu Hoàng huynh gặp nạn thì bọn họ có thể coi là âm thầm tranh đấu”.



“Ngoài ra còn có một nhân tố hết sức quan trọng nữa”, Mục Uyển Thanh chêm vào.



“Là Khô Nhạc phải không?”, Diệp Thành mỉm cười.



“Chính là ông ta”, Niệm Vi hít vào một hơi thật sâu, “Khô Nhạc chính là luyện đan sư duy nhất của Chu Tước Tinh, khả năng kêu gọi của luyện đan sư vô cùng lớn mạnh, lại thêm thế lực của ông ta đã ăn sâu vào lớp lão bối của gia tộc Chu Tước và chín đại thế gia nên ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì lời nói của Khô Nhạc rất có sức ảnh hưởng, cho nên tám đại Hoàng Tử cũng đang cố gắng lấy lòng ông ta”.



“Cho nên Huyền Vũ không hề có bất cứu ưu thế nào?”, Mục Uyển Thanh nói, “chỉ một mình Khô Nhạc thôi đã không thể nào vượt qua ải rồi”.



“Từ giờ cho tới lần tuyển chọn Thánh Chủ tiếp theo của gia tộc Chu Tước còn bao lâu?”



“Không tới ba tháng”.



“Thời gan khá gấp”, Diệp Thành xoa cằm, “có điều với khả năng của Tạ Vân thì có lẽ không vấn đề gì”.



“Ngươi vẫn muốn giúp Huyền Vũ tranh ngôi vị Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước?”, Mục Uyển Thanh sững sờ.



“Đã làm thì phải làm lớn”.



“Nhưng thời gian không còn nổi ba tháng nữa”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không hề tự tin.



“Chưa tới giây phút cuối cùng thì mọi thứ vẫn còn có khả năng”.




“Lại xuất đan rồi”, Diệp Thành vừa dứt lời thì trên vân đài luyện đan lại loé lên quang hồng, một luyện đan sư cuối cùng cùng cũng luyện được đan dược vào giây phút cuối cùng mà mừng đến mức phát khóc.



Cho tới lúc này thì ngoài những luyện đan sư bị nổ lư luyện đan và những luyện đan sư rút lui giữa chừng ra thì trên vân đài luyện đan cũng chỉ còn lại mười mấy luyện đan sư, vả lại người nào người nấy đều lảo đảo, bảy ngày tiêu hao khiến bọn họ gần như suy sụp.



Thời gian dần trôi.



Cho tới buổi sáng của ngày thứ bảy, có ba người nổ lư, bốn người thất bại nhưng lại có ba người luyện ra đan dược.



Tới ngày thứ tám, trên vân đài luyện đan chỉ còn lại ba người, có thể trụ tới bây giờ chứng tỏ bọn họ đã rất cố gắng rồi, dù sao thì đan dược sáu vân thực sự rất khó luyện.



Ở vị trí trên cao, Tạ Vân nhấp một ngụm rượu, hắn lặng lẽ quan sát ba người trên vân đài.



Trong lòng hắn đã có tính toán, mặc dù ba người kia không luyện ra được linh đan sáu vân nhưng hắn cũng sẽ tuyên bố cho bọn họ vào vòng trong.



Vào ngày thứ tám, sau khi hai đạo thần hồng bay vút lên trời cao lại có viên linh đan sáu vân xuất thế, đáng tiếc người cuối cùng không luyện ra được đan dược, hắn ngồi phịch xuống đất rồi ngất lịm đi.

Cho tới lúc này thì buổi tuyển chọn luyện đan sư mới kết thúc.



 
Chương 2762: “Việc này ta đứng ra xử trí”


Sau khi buổi tuyển chọn luyện đan sư kết thúc thì Tạ Vân mới đứng dậy.



Ngoài hắn ra thì còn có phía Nhạc Chân cũng rời đi, còn phía Diệp Thành lại đứng trên vân đài luyện đan.



Trong số bọn họ, có người chỉ vượt qua được vòng thứ nhất, có người vượt qua được vòng thứ hai, có người vào trong vòng thứ hai và luyện ra được linh đan sáu vân, cũng có người vào được vòng thứ hai nhưng không luyện ra được linh đan sáu vân.

Advertisement



Ngoài những luyện đan sư luyện ra được linh đan sáu vân như Diệp Thành ra thì những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt đầy hi vọng về phía Tạ Vân.



Buổi tuyển chọn luyện đan sư của U Đô coi trọng tư chất, tài năng và thực lực, mặc dù không luyện ra được đan dược nhưng cũng có khả năng được lựa chọn, dù sao trong số đó cũng còn rất nhiều luyện đan sư trẻ tuổi, đương nhiên bọn họ không thể so sánh được với những luyện đan sư cao tuổi, thế nhưng thực lực của bọn họ cũng không phải kém cỏi, chẳng qua bọn họ còn thiếu cơ hội để được bồi dưỡng mà thôi.



Tạ Vân phất tay lấy ra hoàng bảng treo nó ở vị trí cao nhất của Vọng Thiên Các, bên trên đó có khắc tên của ngần một nghìn người.



“Nhiều…nhiều vậy sao?”, các tu sĩ xem tuyển chọn vô cùng bất ngờ”.



“Năm trước cũng chỉ có chưa tới một trăm người vậy mà năm nay nhiều gấp mười lần”.



“Chẳng qua cũng chỉ có hai ba mươi người luyện ra được linh đan sáu vâng, vậy mà số lượng người được lựa chọn lại lên tuổi gần một nghìn người, gia tộc Chu Tước đang làm gì vậy?”

“Ta…ta được chọn sao?”, một luyện đan sư nhìn hoàng bảng mà tỏ vẻ khó tin.



“Ta cũng được chọn rồi”.



“Đa tạ Cửu Hoàng Tử”, những luyện đan sư được lựa chọn thì vô cùng cảm kích, bọn họ vốn tưởng rằng mình sẽ bị rớt bảng nhưng nào ngờ Tạ Vân lại cho bọn họ một niềm vui bất ngờ như vậy, tiền đồ sau này của bọn họ khó có thể tưởng tượng được.



“Thà ít mà chất lượng còn hơn, Cửu Hoàng Tử chọn vậy cũng nhiều quá rồi”, ở vị trí trên cao, Nhạc Sơn liếc nhìn Tạ Vân.



“Nhạc Sơn Các Lão nói gì vậy, thế nào gọi là thà ít mà chất lượng”, Tạ Vân lãnh đạm, “bọn họ đều là nhân tài cả”.

“Nhân tài?”, Nhạc Sơn cười u ám, “một đám luyện đan sư mà đến linh đan sáu vân còn không luyện ra được, như vậy mà cũng gọi là nhân tài sao?”



“Bọn họ chỉ thiếu cơ hội thôi”, Tạ Vân trầm giọng.



“Một đám bỏ đi, không xứng có cơ hội”.



“Ông…”.



“Việc này ta đứng ra xử trí”, Nhạc Sơn cứ thế ngắt lời Tạ Vân, ông ta lập tức vung thần bút, liên tục gạch tên, gần một nghìn cái tên trên hoàng bảng cứ hế bị ông ta gạch đi hơn tám trăm”.



“Đây…”, rất nhiều luyện đan sư giây phút trước còn đang mừng rỡ thì lúc này như rơi từ trên trời cao xuống địa ngục.



“Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?”



“Chúng ta chỉ thiếu một cơ hội thôi”, rất nhiều luyện đan sư nắm chặt tay, nghiến răng, bọn họ tức mà không dám nói, nếu trách thì chỉ có thể trách thế lực của Nhạc Sơn quá lớn mạnh khiến bọn họ không dám đụng đến.



“Ồn ào”, thấy bên dưới oán giận, Nhạc Sơn hắng giọng.

“Ôi chao, lại còn không cho người ta nói nữa”, Diệp Thành lên tiếng bĩu môi, “bày ra bộ mặt gì thế kia?”



 
Chương 2763: “Ta nói lão tử không muốn tới Linh Đan Các của ông”.  


“Diệp Thành, ngươi muốn chết phải không?”, Nhạc Chân gằn giọng.



“Đừng doạ ta, cái gan của ta nhỏ lắm”, Diệp Thành vặn cổ, “tiện thể ta nói luôn, lão tử đây chuẩn bị tới Linh Đan Các của ông đấy”.



Advertisement

“Ngươi nói gì?”



“Ta nói lão tử không muốn tới Linh Đan Các của ông”.



“To gan”, Nhạc Hải hắng giọng, “đây không phải chuyện ngươi nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi đang coi thường Linh Đan Các và U Đô, người đâu, mau bắt hắn lại, giải tới Chấp Pháp Đường”.



“Trong buổi tuyển chọn luyện đan sư cần sự công bằng, các luyện đan sư tham gia buổi tuyển chọn hoàn toàn là tự nguyện, bọn họ cũng có quyền lựa chọn nơi đến nơi đi của mình, từ trước đến nay quy tắc đều là như vậy”, Diệp Thành cười nói, “Nhạc Hải trưởng lão, ông tức giận và ra lệnh nhanh chóng như vậy là đang coi thường pháp tắc của U Đô đấy”.



“Ngươi…”, Nhạc Chân bị Diệp Thành nói tới mức tối sầm mặt.



“Đi thôi, về nhà thôi”, lúc này Diệp Thành đã phất tay áo nhảy xuống khỏi vân đài luyện đan, sau đó không quên bỏ lại câu nói, “chư vị đạo hữu chưa được chọn làm luyện đan sư hôm nay, ta mời mọi người uống rượu, mọi người muốn uống bao nhiêu thì cứ uống cho thỏa thích.



Nghe câu này của Diệp Thành, những luyện đan sư vẫn đang tức giận thì lập tức đi theo.


Uống rượu! Uống rượu!



Càng lúc càng có thêm nhiều luyện đan sư đi theo Diệp Thành.



Vốn dĩ những luyện đan sư bị gạch tên cảm thấy rất tức tối cho nên bọn họ muốn mượn rượu giải sầu, đúng lúc này Diệp Thành lại mời rượu, sao bọn họ có thể không đi cho được.



Những luyện đan sư đó đều có tính toán riêng của mình, mượn rượu giải sầu đương nhiên chỉ là một trong số những mục đích của họ, điều quan trọng nhất chính là vì Diệp Thành, trình độ luyện đan của hắn có thể được coi là cao siêu, nếu có thể kết giao với hắn đương nhiên là điều vô cùng tốt.



Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này mặt mày hắn tươi rói.

Không thể phủ nhận hắn lại chơi quyền mưu, cùng với Tạ Vân diễn một màn kịch lớn.



Trước đó Tạ Vân viết gần một nghìn cái tên luyện đan sư cũng là vì hắn dặn, mục đích chính là để lôi kéo lòng người, ai cũng có thể nhìn ra Tạ Vân đang giành lấy cơ hội cho các luyện đan sư, mặc dù hành động của hắn không thành công thế nhưng điều đáng nói là những luyện đan sư kia quả thực vô cùng biết ơn Tạ Vân.



So với Tạ Vân thì câu nói “đồ bỏ đi” của Nhạc Sơn lại khiến những luyện đan sư căm phẫn tột độ.







Mọi thứ đều diễn ra trong dự đoán của Diệp Thành, phía Nhạc Chân lại đối đầu với Tạ Vân do vậy nên các luyện đan sư biết ơn Tạ Vân còn phẫn uất với phía Nhạc Chân.



Sự thực chứng minh màn kịch mà Diệp Thành và Tạ Vân diễn rất thành công.



Những luyện đan sư không được lựa chọn thì Diệp Thành lấy lòng bọn họ.



Diệp Thành là Đan Thánh, tầm nhìn đâu phải phía Nhạc Chân có thể so bì, sao bọn họ có thể không nhìn ra được trong số luyện đan sư này có bậc kì tài, nếu như tập trung bồi dưỡng, một khi dày dặn kinh nghiệm thì nhất định sẽ trở thành thế lực không thể coi thường.











 
Chương 2764: Không say không về!  


Phía Nhạc Sơn gằn lên phẫn nộ, mặt mày ai nấy đều tối sầm cả lại.



Ai cũng biết bọn họ đã bị Diệp Thành chơi một vố, bọn họ cao cao tại thượng có lẽ không thể ngờ tới mình lại bị người ta quay lưng như vậy.



Advertisement

Một đám khốn khiếp!



Tạ Vân liếc nhìn phía Nhạc Sơn rồi đứng dậy rời đi, khoé miệng còn nở nụ cười lạnh lẽo.



Phía này, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cũng bước theo.



Một cuộc tuyển chọn luyện đan sư sau cái quay lưng rời đi của Tạ Vân mà kết thúc.



Phía Nhạc Sơn cũng lần lượt đứng dậy, mặt mày tối sầm.



Các tu sĩ tới xem buổi tuyển chọn lần lượt đi ra khỏi Vọng Thiên Các, ai nấy đều xuýt xoa, hôm nay bọn họ mới thực sự được chứng kiến thế nào là thiên tài luyện đan.

Những người xem không phải kẻ ngốc, bọn họ tự biết thực lực của Diệp Thành mạnh thế nào, nếu như cho bọn họ đủ thời gian thì nhất định có thể vượt qua sự tồn tại của Khô Nhạc, những luyện đan sư như vậy có thể coi là tiền đổ vô lượng, có mối quan hệ thế này thì chẳng cần nghĩ cũng biết đều lựa chọn giao hảo.



Cho nên vừa ra khỏi Vọng Thiên Các, phần lớn mọi người đều đi về một hướng, đó là nơi mà Diệp Thành mời các luyện đan sư uống rượu: Huyền Vũ Lâu.



Huyền Vũ Lâu là tửu lâu rộng lớn nhất của tầng thứ hai ở U Đô, chỉ cần nghe tên thì đều biết có liên quan đến Tạ Vân, chính là sản nghiệp của Cửu Hoàng Tử ở tầng thứ hai ở U Đô, cũng là sản nghiệp còn lại duy nhất của Cửu Hoàng Tử.



Không say không về!



Khi những tu sĩ tới xem vào Huyền Vũ Các thì bầu không khí bên trong này đã rất náo nhiệt, một nhóm luyện đan sư có tài nhưng không gặp thời cứ thế uống hả hê, dù sao cũng chẳng mất tiền, chẳng ai khách khí cả.


Mọi người cứ uống tự nhiên, tao mời.



Diệp Thành rất khẳng khái, giọng nói hào sảng, hắn tỏ ra hào phóng không chỉ với những luyện đan sư mà còn với những tu sĩ tới xem buổi tuyển chọn luyện đan sư.



Tửu lâu rộng lớn này đã được hắn bao chọn, thân phận của hắn khiến người ta phải hiểu kỳ, khả năng thiên bẩm của hắn khiến người ta phải kinh ngạc, sự khẳng khái của hắn cũng khiến người ta bái phục.



Phía này người ta ăn uống linh đình, còn phía Nhạc Sơn thì quay về Linh Đan Các.



Một lão già tóc xám khoanh chân ngồi trên vân đoàn, toàn thân có chín luồng thần khí bao quanh, mỗi một luồng thần khí đều mang theo hỏa diệm, nếu như có ai đó biết được huyền cơ thì nhất định sẽ vô cùng bất ngờ bởi lão già tóc xám kia thân mang chín loại hoả diệm, vả lại đạo hoả diệm nào cũng bất phàm.



Người này có thân phận không hề đơn giản, chính là luyện đan sư cấp bảy duy nhất của U Đô, người ở U Đô đều gọi ông ta là Khô Nhạc Chân Nhân.



“Mới nửa canh giờ mà đã luyện ra được đan dược sáu vân sao?”, nghe phía Nhạc Sơn nói, Khô Nhạc Chân Nhân chợt mở mắt, trong đôi mắt xa xăm còn loé lên tinh quang trước nay chưa từng có. Trong nửa canh giờ mà có thể luyện ra được đan dược sáu vân, vả lại còn trong điều kiện đan phương có vấn đề, khả năng luyện đan thiên bẩm như thế này đã vượt qua cả ông ta của năm xưa.



“Đúng là vậy ạ”, Nhạc Sơn vội tiến lên trước dâng đan dược mà Diệp Thành luyện ra.



“Lai lịch của hắn thế nào?”, Khô Nhạc nhận lấy, ông ta nheo mắt nhìn đan dược sáu vân, với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra sự bất phàm của viên đan dược này, đặc biệt là một luồng ánh sáng màu vàng kim bao quanh viên đan dược càng khiến người ta phải choán mắt, chỉ nhìn bề ngoài viên đan dược này ông ta đã có thể nhìn ra được hỏa diệm của diệp thành nhất định bất phàm.



 
Chương 2765: Bái kiến Cửu Hoàng Tử! 


“Hắn tên là Diệp Thành”, Nhạc Sơn cung kính đáp lời, “còn lai lịch thì chúng con vẫn đang thăm dò”.



“Điều tra kĩ”.



“Sư tôn, tên tiểu tử đó và Nhược Thiên Huyền Vũ rất thân thiết”, Nhạc Hải chêm lời, “vả lại còn công khai khiêu khích tới uy nghiêm của Linh Đan Các, xem ra gia tộc Chu Tước đặt rất nhiều kì vọng vào hắn, muốn nâng đỡ hắn”.

Advertisement



“Vậy thì phải phế hắn”, Khô Nhạc lãnh đạm đáp lời, ông ta từ từ nhắm mắt, “còn nữa, ta cần chân hoả của hắn”.



“Đệ tử hiểu rồi ạ”, phía Nhạc Chân, mắt ai nấy đều loé lên tinh quang, Khô Nhạc nói rõ muốn có chân hoả của Diệp Thành, đây là cơ hội để bọn họ lấy lòng sư tôn, cho nên không ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.



“Đáng chết”, so với phía Nhạc Sơn thì sắc mặt Nhạc Chân lại khó coi thấy rõ, vốn dĩ ông ta là người đầu tiên phát hiện ra sự bất phàm của chân hoả mà Diệp Thành mang, hiện giờ lại để phía Nhạc Chân nhòm ngó, điều này đối với ông ta mà nói là một tin không hề tốt đẹp.



“Trong nửa canh giờ đã có thể luyện ra linh đan sáu vân?”, Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín nhìn Tạ Vân và Niệm Vi ở bên dưới với vẻ mặt vô cùng khó tin.



“Linh Nhi không dám lừa dối lão tổ”, Niệm Vi mỉm cười, nói.



“Hắn có lai lịch gì?”



“Lai lịch rất lớn”, Tạ Vân cũng mỉm cười.



“Ồ?”, Nhược Thiên Chu Tước nhướng mày, nhìn Tạ Vân cười nói, “lai lịch lớn thế nào?”



“Lần này tôn nhi tới là có việc muốn cầu xin lão tổ”.



“Chuyện gì vậy?”



“Con muốn mượn tiền”, Tạ Vân ho hắng.



“Nghe hay ho đấy”, Nhược Thiên Chu Tước nghe xong thì bật cười, bà ta nhìn tôn nhi mà mình yêu thích nhất: “Ta rất muốn biết Huyền Vũ của gai tộc ta mượn tiền để làm gì?”

“Đương nhiên là có việc lớn ạ”.







Uống!



Trong Huyền Vũ Lâu ở tầng thứ hai của U Đô vẫn vô cùng náo nhiệt.



Những người tới đây càng lúc càng đông, chủ yếu là vì tin tức trong nửa canh giờ Diệp Thành có thể luyện ra được linh đan sáu vân đã được truyển đi khắp nơi, rất nhiều người vì ngưỡng mộ diệp thành mà đến, thế nhưng sau khi nhìn thấy tu vi và tuổi tác của Diệp Thành thì bọn họ đều vô cùng bất ngờ.



Diệp Thành vừa cầm vò rượu uống liên tục vừa dùng pháp lực để giải rượu.



Nhìn dòng người tấp nập đồ về đây, trong lòng hắn bất giác cảm thấy vui mừng, cái hắn cần chính lại hiệu quả như vậy, đã có danh tiếng rồi thì tầm ảnh hưởng cũng sẽ lớn hơn, sự việc tiếp theo dễ dàng giải quyết hơn nhiều.



Mẹ kiếp!



Khi Tạ Vân quay lại đây, vừa bước một chân vào bên trong, chân còn lại còn chưa đứng vững thì khóe miệng đã giật giật.



Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vì số lượng người uống rượu mà không phải trả tiền quá đông, đây có thể coi là một biển người, vả lại về cơ bản bọn họ đều uống rượu thật lực, nên biết rằng đây chính là Tiểu lâu dưới danh hắn, Diệp Thành mời khách nhưng người trả tiền lại là hắn, bọn họ ăn uống trên những đồng tiền mà hắn kiếm ra, chỉ cần nói tới đây thôi đã biết hắn xót xa thế nào rồi.

Bái kiến Cửu Hoàng Tử!



 
Chương 2766: “Ai giết chết ai cũng chưa biết được”,


Thấy Tạ Vân đến, người trong tửu lâu lần lượt đứng dậy hành lễ, mặc dù là hoàng tử thất thế, thế nhưng Tạ Vân vẫn là hoàng tử, bọn họ đương nhiên phải nể mặt hắn.



Tạ Vân mỉm cười sau đó cầm ngay một chén rượu, “các vị luyện đan sư rớt bảng, là Huyền Vũ lực bất tòng tâm, để mọi người phải thiệt thòi rồi, chén rượu này coi như Huyền Vũ tạ tội với các vị”.



Nghe thấy câu này, những luyện đan sư không được lựa chọn liền cảm thấy ấm áp, bọn họ càng mang ơn với Tạ Vân hơn.

Advertisement



Uống! Không say không về!



Tạ Vân uống cạn, một câu nói của hắn khiến bầu không khí bên trong tiểu lâu vô cùng rộn ràng.



Mùi thơm của rượu bay lan tỏa khắp tầng thứ hai của U Đô.



Không biết từ bao giờ màn đêm buông xuống, buổi tiệc rượu cũng tàn.



Phù!



Trong căn phòng ở lầu ba của Huyền Vũ Các, Diệp Thành ngồi trên ghế, ợ lên một hơi.



“Tiền của ta!”, lại nhìn sang Tạ Vân, mặt mày hắn tỏ vẻ xót xa, một bữa rượu mà uống hết của hắn hơn ba trăm nghìn nguyên thạch.


“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân”, Diệp Thành vươn vai, “quan trọng là giá trị của nó, người cũng nhìn thấy rồi đấy, trong số những người hôm nay tới đây có rất nhiều người không hề đơn giản, nếu kết hợp với bọn họ thì sau này sẽ có lợi cho ngươi, số tiền cần tiêu thì vẫn nên tiêu”.



“Cái này thì ta hiểu”.



“Ngươi đã vay được tiền chưa?”



“Không thể phủ nhận lần này lão tổ rất hào phóng”, Tạ Vân phất tay lấy ra một túi càn khôn đưa cho Diệp Thành.



“Đúng là giàu có”, Diệp Thành mở ra nhìn, hắn trầm trồ tặc lưỡi.



“Lấy nhiều tiền như vậy, rốt cục ngươi muốn làm gì?”



“Xây đan phủ”.



“Xây đan phủ?”, không chỉ Tạ Vân mà đến cả Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cũng ném ánh mắt khó hiểu về phía này.



“Ta sẽ lấy danh nghĩa của mình để mua một Linh Sơn ở tầng thứ ba của U Đô”, Diệp Thành chậm rãi nói, “nếu xây đan phủ ở Linh Sơn này, dùng nơi này để chiêu mộ luyện đan sư, bồi dưỡng cho thế lực của ngươi, khả năng kêu gọi của luyện đan sư rất lớn, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ bồi dưỡng bọn họ trở thành một thế lực mạnh mẽ, bọn họ sẽ dốc sức hỗ trợ cho ngươi”.



“Vì sao phải lấy danh nghĩa của ngươi?”, Tạ Vân gãi đầu.



“Nếu không thì lấy danh nghĩa của ai, của người sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân, “Khô Nhạc và tám đại Hoàng Tử không dễ gì mới lơ là cảnh giác với ngươi, nếu như dùng danh nghĩa của ngươi để xây đang phủ, bọn họ không nghĩ cách giết chết ngươi mới là lạ, thế nhưng dùng danh nghĩa của ta thì lại khác, ít nhất ở ngoài nhìn vào sẽ không liên quan gì đến người gia tộc Chu Tước, cũng không đến mức khiến Khô Nhạc và gia tộc Chu Tước chuốc thêm rắc rối, muốn xử trí thì để bọn họ tới xử trí ta là được rồi”.



“Hoá…hoá ra là ý này”, Tạ Vân bày ra bộ mặt như hiểu như không.



“Trận chiến không đấu bằng đao gươm mà đấu bằng quyền mưu”, Diệp Thành cười nói, “ngươi cứ yên tâm củng cố lại đạo căn, mọi việc để ta, đạo lý minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng ngươi hiểu mà”.



“Hiểu đương nhiên là hiểu, ta sợ ngươi sẽ bị Khô Nhạc giết chết”, Tạ Vân ho hắng.



“Ai giết chết ai cũng chưa biết được”, Diệp Thành cười lạnh lùng, “tưởng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”



“Cái này thì đệ tử tin”, Niệm Vi cười xoà, “Thánh Chủ Thiên Đình có thể thống nhất Đại Sở chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi không thể chỉ dựa vào thực lực, U Đô tương lai cũng sẽ trở nên rực rỡ khi có Diệp Thành”.

“Lại là Đại Sở”, Mục Uyển Thanh day trán, cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu Đại Sở rốt cục là nơi như thế nào.



 
Chương 2767: Phệ đạo huyết đan đáng chết!  


“Lão tổ muốn gặp ngươi”, khi Mục Uyển Thanh day trán thì Tạ Vân lại nhìn sang Diệp Thành.



“Ta cũng rất muốn gặp bà ấy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, từ khi tới U Đô, người mà hắn muốn gặp nhất chính là Nhược Thiên Chu Tước, hoặc có thể nói hắn rất muốn biết được thông tin liên quan đến Côn Luân Hư, chỉ cần tìm được Côn Luân Hư thì sẽ có hi vọng kéo Đại Sở về lại với Chư Thiên Vạn Vực.



“Trị vết thương của ngươi đi đã”, Diệp Thành gạt đi suy nghĩ rồi lãnh đạm lên tiếng.

Advertisement







Nói tới trị thương, Tạ Vân liền thu lại nụ cười, vì tiếp theo đây mới là những công việc hết sức quan trọng, dù Diệp Thành có làm tốt thì cuối cùng cũng vẫn không thể nào thay thế Tạ Vân, hắn có bồi dưỡng nhân tài cho Tạ Vân thì cũng không thể nào bằng Tạ Vân đích thân lấy lại huy hoàng, suy cho cùng thì căn nguyên của việc này vẫn nằm ở bản thân Tạ Vân.



Tạ Vân khoanh chân ngồi trên vân đoàn, hắn nhắm mắt tĩnh lặng.



Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lần lượt lùi về sau, bọn họ không quên củng cố kết giới, bên ngoài kết giới còn có kẻ mạnh của gia tộc Chu Tước bảo vệ.



Diệp Thành cũng đứng dậy, đầu ngón tay có thần quang bao quanh, hắn chỉ một chỉ về phía vùng đan hải của Tạ Vân, chọc thủng nó.



Thế rồi Tạ Vân giống như một quả bóng xì hơi, pháp lực dồi dào cứ thế tuôn ra khỏi đan hải, khí tức giảm sút rõ rệt.



Sau vài giây, tu vi đạo hành của Tạ Vân ở cảnh giới Chuẩn Thiên bộc phát, cho tới khi tiêu tán hết thì hắn trở thành một người phàm, đến cả căn nguyên của huyết mạch Chu Tước cũng bị Diệp Thành phong ấn.

Phá!



Tạ Vân khẽ rên lên, huỷ đi đạo căn của mình, một dòng máu tươi trào ra khỏi miệng.



Diệp Thành lại lần nữa ra tay, thiên lôi và tiên hoả cùng được tế gọi ra bao quanh cơ thể Tạ Vân, coi Tạ Vân giống như một món pháp khí tế luyện, mục đích chính là luyện hoá luồng sức mạnh ăn mòn của phệ đạo huyết đan tàn lưu trong cơ thể Tạ Vân.



Rắc! Rắc!



Bên trong cơ thể Tạ Vân có tiếng xương cốt va chạm vào nhau, vẻ mặt hắn đột nhiên vô cùng đau đớn.



Đây…!


Mục Uyển Thanh trông thấy sự thay đổi bên trong cơ thể của Tạ Vân thì vô thức mím chặt môi như thể trông thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ: Luyện cốt đề tuý, luyện gân kiến mạch, thiêu tâm tôi huyết, mài da giũa thịt.



Không sai, Tạ Vân đang thi triển bí thuật Man Hoang Luyện Thể, mục đích cũng giống như Diệp Thành đó là loại bỏ tàn lưu của phệ đạo huyết đan trong cơ thể.



Khoảng thời gian tiếp theo, trong thế giới nhỏ chỉ toàn tiếng rên của Tạ Vân, không có pháp lực hộ thể, sao hắn có thể trụ lại nổi với những đau đớn do bí pháp Man Hoang Luyện Thể mang tới, có những lúc hắn suýt chút nữa thì ngất lịm đi.



Cũng may bên cạnh hắn có Diệp Thành hỗ trợ, không ngừng đẩy tinh nguyên dồi dào vào cơ thể.



Sau ba canh giờ Tạ Vân mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, cả cơ thể mệt ngoài rũ rượi trên nền đất, mồ hôi ướt lạnh sống lưng.



Phệ đạo huyết đan đáng chết!



Tạ Vân mắng chửi, lúc này hắn cảm thấy toàn thân khỏe khoắn hơn hẳn bởi phệ đạo huyết đan tàn lưu trong cơ thể đã bị luyện hóa dưới sự nỗ lực của hắn và Diệp Thành , mặc dù chỉ mới là bước đầu nhưng không còn bị tổn thương nữa.



Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, một tay hắn đặt lên đỉnh đầu của Tạ Vân.



Tiếp đó, thánh huyết tản ra được đẩy vào người Tạ Vân từ phần đỉnh đầu, tẩy luyện kì kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài của Tạ Vân, sự đao đớn mà sức mạnh bá đạo của thánh huyết mang lại không hề kém hơn Man Hoang Luyện Thể.











 
Chương 2768: Mở đan hải, ở thần hải!  


Khi Mục Uyển Thanh còn đang ngơ ngác thì Diệp Thành lại lần nữa tế ra tiên hoả khôi phục lại đan hải bị chọc thủng trước đó của Tạ Vân, ồ không đúng, nói chính xác là đan điền, vì Tạ Vân hiện giờ vẫn là một người phàm.



Hiệu quả làm việc của tiên hoả vẫn rất tốt, không tới một khắc đã có thể khôi phục lại đan điền của Tạ Vân, vả lại còn mở ra đan hải cho hắn.



Sau đó, linh lực thiên địa đổ dồn về phía Tạ Vân, Tạ Vân phàm thai lại lần nữa bước vào bước đầu tiên trong con đường tu tiên.

Advertisement



Gừ!



Triếng rồng gầm vang lên, Đan Tổ Long Hồn bên trong thần hải của Diệp Thành bay ra, nó không bay vào trán Tạ Vân mà cố gắng mở ra đan hải cho hắn.



Hự!



Thánh huyết tẩy luyện, đan hải được tiên hoả tôi luyện mở ra thần hải, lại vận hành bí pháp Man Hoang Luyện Thể, đau đớn đủ bề khiến Tạ Vân lại lần nữa rít lên, sắc mặt hắn méo xệch đi, tầm nhìn có phần mơ hồ.



Mở đan hải, ở thần hải!



Vẻ mặt của Mục Uyển Thanh vô cùng kinh ngạc, mọi thứ diễn ra không theo quy luật tự nhiên khiến cô phải kinh ngạc với cách làm của Diệp Thành.



Lại ba canh giờ nữa trôi qua, tiếng rên rỉ của Tạ Vân dần tắt.




Hôm nay tu vi của Tạ Vân ở tầng thứ nhất cảnh giới Ngưng Khí nhưng lại mở ra được đan hải thần hải, vả lại còn được thánh huyết tẩy luyện cơ thể, căn cơ còn thâm hậu hơn cả năm xưa, cả cơ thể lấp lánh ánh vàng kim.



Đem đan dược chuẩn bị sẵn đẩy vào người hắn.



Diệp Thành vừa tế thánh huyết vừa lên tiếng.



Nghe vậy, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lần lượt ra tay, bọn họ tán nhuyễn đan dược đã chuẩn bị sẵn từ trước đẩy vào cơ thể Tạ Vân, từ đan dược một vân đến đan dược sáu vân đều có, có loại bồi bổ linh hồn, có loại tôi luyện xương cốt.



Hự! Hự! Hự!



Tu vi của Tạ Vân trong chốc lát đột phá lên tới cảnh giới Nhân Nguyên rồi từ cảnh giới Nhân Nguyên sát phạt tới cảnh giới Chân Dương, từ cảnh giới Chân Dương lên tới cảnh giới Ngưng Khí, cho tới khi lên tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong mới dừng lại.



Cho tới lúc này Diệp Thành mới dừng tay, tu vi tiếp theo của Tạ Vân không thể dùng đan dược hỗ trợ nữa, tiến giới quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.



Phù!



Sau một đêm bận rộn lúc này Diệp Thành mới thở phào để cho tiên hoả và thiên lôi tôi luyện cơ thể của Tạ Vân.



Thánh Chủ!



Niệm Vi rất hiểu chuyện, cô đưa khăn tay rồi mang trả tới cho Diệp Thành, sau đó còn không quên chạy về phía sau để bóp vai đấm lưng cho hắn khiến Mục Uyển Thanh nhìn mà không quen mặt, một công chúa ở cảnh giới Thiên lại đi bóp vai đấm lưng, thế giới này làm sao thế nhỉ?



Sau khi tặc lưỡi, Mục Uyển Thanh lại nhìn sang Tạ Vân.



Tạ Vân vẫn ngồi khoanh chân trên vân đoàn, hắn nhắm mắt hít thở, trên khuôn mặt không còn thần thái bệnh tật như trước nữa, khí tức của hắn cũng ổn định hơn nhiều, sắc mặt nhuận sắc hồng hào, mọi thứ đều diễn ra theo trình tự, tu vi tiêu tán, tu lại đạo căn, hắn giống như chim phượng hoàng niết bàn trùng sinh trong biển lửa.



Cuối cùng cũng quay trở lại rồi!

Trong nụ cười của Mục Uyển Thanh còn mang theo nước mắt, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này, cũng không uổng công cô chờ đợi bao nhiêu năm.



 
Chương 2769: Mọi thứ thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều


Thời gian dần trôi, mới đó mà màn đêm đã lại buông xuống.



Tạ Vân Vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt tĩnh tâm, khuôn mặt trang nghiêm không hề có dấu hiệu tỉnh lại.



Advertisement

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi.



Lúc này phía trước hắn đang có một con chim tước đỏ tắm trong biển lửa, đó chính là ngoại tướng về căn nguyên huyết mạch của Tạ Vân, được Diệp Thành lôi ra khỏi cơ thể Tạ Vân trước đó, hiện giờ hắn muốn luyện hoá phệ đạo huyết đan bên trong huyết mạch ấy.



Đây chính là căn nguyên huyết mạch của Huyền Vũ?



Mục Uyển Thanh khẽ giọng lên tiếng, nếu không phải Diệp Thành thần thông thì cô cũng khó có thể thấy được hình ảnh của chim hồng tước.



Hậu duệ của phượng hoàng!



Diệp Thành vừa điều tiết tiên hoả và thiên lôi bao quanh bản nguyên của chim hồng tước vừa quay đầu sang nhìn Niệm Vi, đã cùng huyết mạch với Tạ Vân thì huyết mạch của Niệm Vi và Tạ Vân nhất định giống nhau, chẳng qua là độ thuần tuý của huyết mạch khác nhau mà thôi.



Đúng như thánh chủ nói!




Niệm Vi gật đầu, cô không hề che giấu mà nói ra bí mật: “Tổ tiên của gia tộc Chu Tước chính là một con chim phượng hoàng chưa khai hoá, ngang ngược bướng bỉnh, gây ra không ít nghiệp chướng, cũng may Hiên Viên Đại Đế điểm hoá trùng tu công đức mới niết bàn thoát biến, có điều sau nhiều năm tháng dài đằng đẵng, huyết mạch Nhược Thiên đến bây giờ đã không còn được như xưa, nếu không thì cũng không đến mức đi xa tới nơi biên hoang vắng vẻ của Tinh Vực”.



“Tổ tiên của gia tộc Chu Tước là chim phượng hoàng, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy”, Mục Uyển Thanh khẽ giọng lên tiếng.



“Huyết mạch phượng hoàng, đây chính là món quà mà trời cao ban tặng”, Diệp Thành mỉm cười, huyết mạch thánh thể bên trong cơ thể cũng rạo rực vì hắn từng nuốt một giọt máu phượng hoàng, có chút liên quan tới huyết mạch của gia tộc Chu Tước.



Tiếp đó, bên trong thế giới nhỏ lại chìm vào bầu không khí im ắng.


Phệ đạo huyết đan thâm nhập vào căn nguyên huyết mạch của Tạ Vân vô cùng ngoan cố, cho dù là Diệp Thành cũng phải mất gần ba ngày mới có thể hoàn toàn luyện hoá hết.



Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, lập tức đem bản nguyên chu tước đẩy vào cơ thể Tạ Vân.



Đột nhiên, cơ thể Tạ Vân run lên, toàn thân bùng lên ngọn lửa, phát ra thần mang chói lọi, một con chim hồng tước to lớn sải cánh xuất hiện, quang hoa vạn đạo giống như vị thần bảo vệ cho Tạ Vân.



Hự!



Vì huyết mạch quay về nên tu vi của Tạ Vân ở cảnh giới Linh Hư Đỉnh Phong có phần thay đổi, nó đang tiến lên cao hơn nữa tới cảnh giới Không Minh, cứ thế tiến giới một mạch cho tới khi đạt tới cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu mới dừng lại.



Được rồi!



Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, mọi thứ thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều.



Diệp Thành nghỉ ngơi chốc lát, Mục Uyển Thanh canh chừng ở đây còn hắn và Niệm Vi sau đó đi ra khỏi thế giới nhỏ này, lão tổ của gia tộc Chu Tước muốn gặp Diệp Thành, Tạ Vân lại đang hồi phục nên chỉ có thể nhờ Niệm Vi dẫn đường.

“Thánh Chủ, trong thời gian ba tháng liệu Hoàng Huynh có thể quay trở lại thời kỳ huy hoàng năm xưa không?”, Niệm Vi quay sang nhìn Diệp Thành, “Trong tám đại hoàng tử, tu vi thấp nhất là ở cảnh giới Thiên tầng thứ bảy, đó là khoảng cách rất xa”.



 
Chương 2770: “Kia là của Đại Hoàng Tử”.  


“Tu vi chênh lệch không phải là vấn đề”, Diệp Thành mỉm cười, “với khả năng thiên bẩm, huyết mạch thuần túy và nền tảng tu luyện vững chắc của hắn thì cho dù là ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất hắn cũng đủ sức để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng”.



“Về điểm này thì đệ tử tin”, Niệm Vi mỉm cười, “năm xưa khi tu vi ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất huynh ấy quả thực đã từng trảm tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng”.



Cả hai người vừa đi vừa trò chuyện rồi tới Truyền Tống Trận từ tầng thứ hai thông tới tầng thứ ba từ bao giờ.

Advertisement



“Bái…bái kiến công chúa”, người canh giữ Truyền Tống Trận vẫn là lão già tóc bạc, ông ta cung kính hành lễ với Niệm Vi nhưng khi thấy Diệp Thành bên cạnh cô thì vẻ mặt lại tỏ ra gượng gạo.



“Tiền bối, lại gặp mặt rồi”, Diệp Thành nhìn lão già tóc bạc cười, nói.



“Trước kia lão phu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong tiểu hữu đừng…đừng để bụng”, lão già tóc bạc ho hắng lên tiếng.



“Không để bụng, không để bụng”, Diệp Thành cười xoà rồi cùng Niệm Vi biến mất bên trong Truyền Tống Trận.



“Già rồi hoa mắt, già rồi hoa mắt”, sau khi hai người phía Diệp Thành rời đi, lão ta tự vỗ vào cái đầu của mình thật mạnh, thầm nhủ sau này với ai cũng phải giữ thái độ khách khí hơn một chút, nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo.



Phía này, Niệm Vi và Diệp Thành đã tới tầng thứ tám ở U Đô.


Trong tám tầng ở U Đô đâu đâu cũng thấy đình đại lầu các thấp thoáng, nơi nào cũng được chạm khắc tinh xảo, loé lên thần hoa, không phải là nơi mà tầng thứ nhất và thứ hai có thể so bì, nơi này đúng là chốn tiên cảnh, thanh bình mà thánh khiết.



Lại nói về người ở tầng thứ tám, bọn họ đều là con cháu dòng chính của gia tộc Chu Tước, những người sống ở đây đều có thân phận vô cùng cao quý, đâu đâu cũng thấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, đến cả cảnh giới Hoàng cũng nhiều vô kể.



“Chín tầng ở U Đô, mỗi tầng là một thế giới hoàn toàn khác, quả nhiên không phải nói chơi”, Diệp Thành vừa đi vừa nhìn ngó tứ phương mà trầm trồ, hắn chẳng khác gì tên nhà quê chưa từng thấy thế giới bên ngoài.



“Đó chính là phủ đệ linh sơn của đệ tử”, đang đi, Niệm Vi chỉ về phía xa, đó là một linh sơn với mây mù giăng lối.



“Cũng không vừa”, Diệp Thành xoa cằm, so với phủ đệ linh sơn của Niệm Vi thì căn phòng mười trượng kia của hắn chẳng khác gì nơi ở của tên ăn mày hành khất.



“Đó là phủ đệ linh sơn của Cửu Hoàng Huynh”.



“Kia là của Đại Hoàng Tử”.



“Bên cạnh là của Tam Hoàng Tử, phía đông là của Tứ Hoàng Tử”.



“Thánh Chủ có nhìn thấy tiên khuyết kia không, nơi đó nuôi dưỡng linh thú bất phàm đấy”.







Niệm Vi giống như một người dẫn đường, đi đến nơi nào cũng đều giới thiệu cho Diệp Thành khiến các tu sĩ đi qua đi lại đều tỏ thái độ khó hiểu, bọn họ vừa hành lễ với Niệm Vi vừa ném ánh mắt dị nghị sang phía Diệp Thành, ngày thường khó có thể thấy được Tử Linh công chúa nở nụ cười như vậy.



Không thể phủ nhận Diệp Thành đi tới đâu là trở thành trung tâm của mọi sự chú ý tới đó.



Cũng chẳng thể trách hắn như vậy bởi vì mấy ngày nay tiếng tăm của hắn đã được đồn xa, vài ngày trước ở Đổ Phường của nhà họ Mục, ba ngày sau ở trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, sau đó ở lại cùng đi song hành với Tử Linh công chúa, điều này đều khiến cho mọi người hiếu kỳ với thân phận của hắn.

Thấy ánh mắt từ tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ánh mắt hắn lúc này đảo đi đảo lại hy vọng có thể tìm thấy một hai món bảo bối, những món đồ mà người ta không coi trọng biết đâu lại là đồ tốt.



 
Chương 2771: Bái kiến công chúa!  


Ấy thế mà cả chặng đường tới đây những món đồ mà hắn đánh giá cao lại không hiểu, tuy nhiên lại chưa chọn được cho mình món bảo vật nào ưng ý.



Ừm?



Advertisement

Trong lúc di chuyển, Diệp Thành chợt cau mày thế nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.



Chỉ một giây trước, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một luồng sát khí, và hắn có thể tìm được nơi khởi nguồn của luồng sát khí đó một cách chính xác, đó chính là bên trong tiểu lâu đang bồng bềnh giữa không trung, Tu vi của người này ở cảnh giới Hoàng.



Ánh mắt Diệp Thành như giếng cổ không một gợn sóng, hắn và Niệm Vi đi về phía Truyền Tống Trận thông tới tầng thứ chín.



Cả chặng đường tới đây hắn cảm nhận được không chỉ có một người âm thầm quan sát hẳn, trước và sau cũng phải có tới mười mấy luồng sát khí đang nhằm vào hắn.



Diệp Thành không khó để có thể nghĩ tới đó là sát khí của ai, ngoại trừ Linh Đan Các và tám đại hoàng tử ra thì còn có ai, Linh Đan Các không đơn thuần chỉ là nơi luyện đan, những kẻ mạnh mà nơi này kết giao không hề ít.



Còn tám đại hoàng tử đều là Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, bọn họ cũng muốn có được sự ủng hộ từ Khô Nhạc, biết Khô Nhạc muốn có chân hoả của Diệp Thành, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.



Cũng may nơi này là U Đô, cấm chế mạnh mẽ, nếu như ở bên ngoài thì e rằng đã có tới vài trăm tu sĩ cảnh giới Hoàng muốn giết hắn đoạt chân hoả rồi.


Diệp Thành nhanh chóng cùng Niệm Vi bước vào Truyền Tống Trận biến mất khỏi tầng thứ tám.



Sau khi hắn rời đi, từ tám hướng khác nhau ở U Đô đều có bóng người xuất hiện, trước đó bọn họ tìm cho mình chỗ ẩn náu, tất thảy cũng phải tới mười người, mặc dù đều là chủ của từng nơi khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau.



Phía này, Diệp Thành và Niệm Vi đã tới tầng thứ chín.



Woa!



Vừa bước ra, Diệp Thành đã phải thốt lên vì bất ngờ.

Tầng thứ chín ở U Đô mặc dù không rộng lớn nhưng quả là chốn tiên cảnh, xuất hiện trong tầm nhìn của hắn chỉ là lớp mây và sương bồng bềnh, bầu không khí nơi này hoàn toàn là linh lực, tinh tuý và dày đặc hơn gấp mười lần so với ở tầng thứ tám.



Đi thôi!



Niệm Vi mỉm cười kéo Diệp Thành bước lên vân đoan bay về phía một linh sơn hùng vĩ.



Sau khi tới linh sơn, Diệp Thành chợt cau mày, còn chưa vào đây mà hắn đã cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ, nó đến từ áp lực sâu thẳm nơi tâm hồn, thâm sâu khó dò.



Bái kiến công chúa!



Dưới linh sơn, hai lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi, thấy Niệm Vi tới thì lần lượt cung kính hành lễ, khuôn mặt ôn hoà nở nụ cười.



Không cần đa lễ!



Niệm Vi khẽ mỉm cười, cô không hề coi hai người này là thuộc hạ.











 
Chương 2772: “Tiền bối đã từng gặp vãn bối sao?”


Sau khi hành lễ, Diệp Thành mới bước vào linh sơn cùng Niệm Vi.



Bước vào linh sơn là một cảnh tượng khác, linh sơn tự hình thành một thế giới khiến Diệp Thành phải tấm tắc, bất cứ nơi nào cũng có thể bắt gặp kì hoa dị thảo vô cùng quý giá, dòng nước trong xanh chảy quanh cũng chính là thần tuyền với tinh nguyên dồi dào.



Advertisement

Ở đỉnh linh sơn, trong một khu rừng trúc, cả hai người lần lượt dừng chân, đây là nơi ở của Chu Tước lão tổ.



Linh Nhi lui ra đi!



Không đợi Niệm Vi hành lễ, bên trong rừng trúc đã vang lên giọng nói của nữ nhân.



Nghe vậy Niệm Vi cung kính hành lễ nhìn sang Diệp Thành.



Diệp Thành mỉm cười, hắn bước vào rừng trúc, khi vào sâu bên trong hắn mới thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng thuần đứng quay lưng lại với hắn, đi lại gần hơn một chút nhìn thì mới biết bà ta đang vẽ, vả lại còn vẽ bóng hình một người.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến Chu Tước tiền bối”, Diệp Thành dừng chân, hắn rất hiểu lễ nghĩa nên cung kính hành lễ với Nhược Thiên Chu Tước.

“Hoá ra là ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười, mặc dù chưa quay người nhưng lai như nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành.



“Tiền bối đã từng gặp vãn bối sao?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi thăm dò.



“Xích Diệm Hùng Sư”, Nhược Thiên Chu Tước chỉ nói bốn từ này khiến Diệp Thành bất giác ho hắng, động tĩnh hôm đó quá lớn, Nhược Thiên Chu Tước cũng đã dùng đến bí thuật hoan thiên mà nhìn nên mới biết đến Diệp Thành



“Đợi chút đã”, Nhược Thiên Chu Tước lại lên tiếng, bà ta vẫn đang vẽ tranh, vả lại rất nhanh thôi đã vẽ xong rồi.



Diệp Thành đứng đó thẫn thờ, hắn nhìn trái ngó phải, cách Nhược Thiên Chu Tước gần như vậy hắn mới cảm nhận được áp lực, sức mạnh của Chuẩn Thánh không hề đơn giản như hắn nghĩ, có thể giết chết hắn chỉ trong giây lát.



“Được rồi”, ở một bên, sau khi Nhược Thiên Chu Tước vẽ nét bút cuối cùng thì mới lùi về một bước thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó bà ta quay người để lộ dung nhan tuyệt thế.



Ấy!



Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành bất giác rít lên, vẻ mặt thẫn thờ, bởi khuôn mặt tuyệt thế này hắn đã từng gặp ở Đại Sở chứ không phải ở Chu Tước Tinh.



“Giống nhau như vậy chẳng nhẽ bà ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở?”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, ngây người nhìn Nhược Thiên Chu Tước.



“Ba nghìn năm, tính thời gian thì cũng trùng khớp”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.



“Nhưng không đúng!”, Diệp Thành nghĩ một lúc rồi bất giác sờ cằm, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh: “Đông Hoàng Thái Tâm từng nói ngoài chín hoàng đế của Đại Sở thì chưa có ai rời khỏi vùng đất Đại Sở, nếu bà ấy cũng là người chuyển kiếp thì bà ấy đến từ đâu?”











 
Chương 2773: “Chư Thiên Kiếm Thần?


Lúc này Diệp Thành mới ý thức được mình thất lễ, may mà đây là Nhược Thiên Chu Tước, nếu là người khác, chỉ với câu nói lúc nãy của hắn có lẽ đã khiến hắn phải mất mạng rồi, nhận xét nhan sắc của tiền bối như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.



“Nghe Huyền Vũ nói nửa canh giờ ngươi đã luyện ra linh đan sáu vân à?”, câu nói này của Nhược Thiên Chu Tước rất nhẹ nhàng.



“Vãn bối bất tài, chỉ là may mắn thôi ạ”.



Advertisement

“Thuật luyện đan của ngươi được truyền từ ai?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, đôi mắt đẹp như có thể thanh tẩy thế gian, bà nhìn thẳng vào Diệp Thành hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ lời nói của hắn.



“Vấn đề này”, Diệp Thành giả vờ khó xử: “Xin tiền bối lượng thứ, sư phụ ta không muốn ta nói ra tên của ông ấy”.



“Ồ?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước thoáng qua một tia ý tứ sâu xa, diễn xuất của Diệp Thành khiến bà không thể nhìn ra khuyết điểm, bà cũng rất tự nhiên cho rằng sư phụ của Diệp Thành là một người rất uyên bác, đồ đệ nghịch thiên thế này, sư phụ chắc chắn không phải người bình thường, thậm chí còn hơn hả Khô Nhạc.



“Tiền bối, thứ cho vãn bối to gan, vãn bối có thể hỏi người vài điều được không?”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang suy nghĩ thì Diệp Thành đã lại lên tiếng.



“Nói thử xem nào”.



“Tiền bối đã từng nghe nói đến Đại Sở chưa?”, Diệp Thành ngập ngừng thử hỏi Nhược Thiên Chu Tước.



“Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nói nhỏ: “Đại Sở mà ngươi nói là tinh vực hay cổ tinh? Hay là thế lực nào?”


“Là một cổ tinh”, Diệp Thành nói bừa, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, thầm nói Nhược Thiên Chu Tước cũng không biết sự tồn tại của Đại Sở.



“Thứ cho lão thân ngu dốt, chưa từng nghe tới”.



“Vậy Chư Thiên Môn thì sao ạ?”, Diệp Thành lại hỏi.



“Chưa nghe bao giờ”.



“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên thì sao ạ?”, Diệp Thành nói hết tất cả các tên rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước bằng ánh mắt hy vọng: “Những cái tên này tiền bối đã nghe tới bao giờ chưa?”

“Chưa”, điều khiến Diệp Thành nản lòng là Nhược Thiên Chu Tước vẫn lắc đầu.



“Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước lại lóe lên ẩn ý sâu xa, chỉ trách câu hỏi của Diệp Thành quá mơ hồ, đến bà đường đường là một Chuẩn Thánh cũng không biết, điều này khiến bà có chút tò mò về hắn.



“Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo, tiền bối có biết người này không?”, Diệp Thành vẫn chưa bỏ cuộc, trong mắt tràn đầy hi vọng.



“Chư Thiên Kiếm Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày.



“Tiền bối từng nghe tới Chư Thiên Kiếm Thần ạ?”, vẻ mặt này của bà ấy khiến Diệp Thành chợt trở nên kích động.



“Từng nghe, lấy kiếm chứng đạo, liệt vào hàng ngũ Kiếm Thần”.



“Tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?”, Diệp Thành trở nên căng thẳng, mãi mới tìm được chút thông tin, sao hắn có thể bỏ qua.



“Đó là một bậc thông thiên, ta cũng không biết ông ấy ở đâu”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói: “Năm xưa ta đi du ngoạn ở ngoài rồi nghe thấy cái danh Chư Thiên Kiếm Thần này, nhưng không may mắn để được gặp bản thể của Kiếm Thần, chỉ biết ông ấy để lại một đạo kiếm chi cảnh ở một cổ tinh, cũng chính đạo kiếm chi cảnh ấy đã hình thành Đại La Kiếm Tông”.











 
Chương 2774: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói”


“Tiền bối có bản đồ tinh không dẫn đến Tử Vi Tinh không ạ?”



“Có”.

Advertisement



“Vậy có thể cho ta mượn xem thử được không?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước đầy mong ước.



“Xem thử đương nhiên là có thể”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Nhưng ngươi phải giúp nhà Chu Tước thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, lão thân không vòng vo với ngươi, ta cần thuật luyện đan của ngươi, cũng cần sư tôn của ngươi”.



“Tiền bối, vấn đề này hơi làm khó ta”, Diệp Thành ho khan: “Thế lực của Khô Nhạc lợi hại đến mức tiền bối và cả nhà Chu Tước đều bị khống chế, huống chi là ta và sư tôn”.



“Ngươi có yêu cầu gì cứ nói”, Nhược Thiên Chu Tước cười bảo: “Lão thân sẽ âm thầm giúp đỡ”.



“Vậy ta có thể thử”, Diệp Thành đáp lại nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn vốn cũng định giúp Tạ Vân đối phó đám Khô Nhạc, bây giờ lại được lão tổ nhà Chu Tước là Nhược Thiên Chu Tước âm thầm làm hậu thuẫn, vậy hắn sẽ khiến đám người kia nếm đủ mùi đau khổ.



“Có tiện cho ta chuyển lời đến sư tôn của ngươi không?”, Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười nhìn hắn.



“Không được”, Diệp Thành thẳng thừng từ chối: “Sư tôn ta từng nghiêm cấm không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì của ông ấy, xin tiền bối đừng làm khó ta”.



“Đương nhiên ta sẽ không ép ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước hơi tiếc nuối, phất tay lấy ra một tấm lệnh bài rồi đưa cho Diệp Thành: “Lệnh bài này có thể đi được từ tầng một đến tầng chín ở U Đô, là Hoàng lệnh dùng lúc cần thiết của nhà Chu Tước”.



“Đa tạ tiền bối”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo, hắn nhanh tay nhận lấy.



“Đi đi!”

“Được”. Diệp Thành cầm Hoàng lệnh ra khỏi rừng trúc, chuyến đi này không vô ích, hắn đã có được một chút thông tin về Chư Thiên Kiếm Thần, còn được Nhược Thiên Chu Tước âm thầm hỗ trợ, có bà ấy làm hậu thuẫn, hắn còn sợ Khô Nhạc sao?



“Tiểu tử này thật thú vị”, nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước lẩm nhẩm, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý tứ sâu xa, sự bí ẩn của Diệp Thành khiến bà có cảm giác khó nói thành lời, bà cảm thấy Diệp Thành có thể giúp nhà Chu Tước thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện nay, đó là sự tin tưởng dựa vào trực giác.



Bên này, Diệp Thành cất Hoàng lệnh đi ra khỏi rừng trúc, trong lòng liên tục thầm nhủ, thi thoảng lại nhìn về phía sau, chủ yếu là Nhược Thiên Chu Tước có diện mạo quá giống người đó của Đại Sở, giống như đúc ra từ một khuôn vậy.



Hắn không chắc Nhược Thiên Chu Tước có phải người chuyển kiếp từ Đại Sở không, càng không dám sử dụng thần thuật bừa bãi để kiểm tra, dù có quan hệ với Tạ Vân và Niệm Vi, hắn cũng không thể đùa cợt với một vị Chuẩn Thánh, chưa biết chừng hậu quả sẽ rất khó lường.



Thấy Diệp Thành đi ra, Niệm Vi vội bước đến: “Thánh chủ, lão tổ nhà ta không làm khó người chứ?”



“Đương nhiên là không”, Diệp Thành cười tươi, chẳng những không làm khó mà còn âm thầm giúp đỡ, đó chính là một con át chủ bài.



“Vậy thì mau xuống thôi!”, Niệm Vi kéo Diệp Thành đi ra ngoài.



“Có chuyện gì gấp à?”

“Sòng bạc nhà họ Mục gặp chuyện rồi”.



 
Chương 2775: “Chờ thêm chút nữa đã


Nghe vậy, tốc độ của Diệp Thành cũng tăng nhanh, theo Niệm Vi xuống khỏi tầng chín.



Hôm nay U Đô tầng thứ hai có thể nói là nhộn nhịp khác thường, số lượng người gấp hơn mười lần so với ngày thường, có người đi từ trên xuống, có người từ dưới đi lên, trong đó có không ít người của Khô Nhạc và tám hoàng tử, hầu hết đều tới để xem kịch, vì U Đô chợt xuất hiện thần bạc khiến sòng bạc nhà họ Mục không ngóc đầu lên được.



Lúc này, sòng bạc nhà họ Mục người đông nghìn nghịt.

Advertisement



Ở chính giữa tầng một của sòng bạc, trước một bàn đánh bạc khổng lồ trăm trượng, Diễn Thiên Đạo Nhân điềm tĩnh ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đồ nhi Đỗ Xuyên của ông ta thì vênh váo hống hách đứng đằng sau.



Lại nhìn đến bàn đánh bạc, nguyên thạch và túi đựng đồ chứa nguyên thạch chất cao như núi, đếm kỹ thì thấy có tới gần chục triệu nguyên thạch, tất cả đều thắng từ sòng bạc của nhà họ Mục.



“Lão tử xem từ đầu đến cuối đây”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Ông già kia từ lúc ngồi xuống đến giờ chưa thua lần nào”.



“Thần bạc, đây mới là thần bạc thực thụ”.



“Hơn chín triệu nguyên thạch, cả đời này lão tử chưa thấy nhiều tiền thế bao giờ!”



“Thôi thiên diễn địa, hôm nay Diễn Thiên Đạo Nhân đã hạ quyết tâm khiến sòng bạc nhà họ Mục phá sản đây mà!”, không ít lão tiền bối giấu tài vuốt râu, dường như biết Diễn Thiên Đạo Nhân dựa vào điều gì.


“Mở đi! Cô mở đi chứ!”, trong những tiếng cảm thán, tiếng hô ngông cuồng của Đỗ Xuyên là vang nhất, hắn ta nhìn người lắc xúc xắc bằng ánh mắt bỡn cợt, đó là Mục Uyển Thanh.



Đúng vậy, Mục Uyển Thanh đã đích thân ra trận, nhưng ở trước người có thần thông thôi diễn thì cô chẳng là gì, dù khả năng cá cược của cô có cao siêu đến đâu cũng không qua được thuật thôi diễn của Diễn Thiên Đạo Nhân.



Vẫn chưa đến sao?



Mục Uyển Thanh khẽ cau mày, liếc về phía cửa, trong đôi mắt đẹp mang theo hy vọng, mong rằng Diệp Thành mau chóng tới đây.



“Mở đi! Cô mở đi chứ!”



Đỗ Xuyên lại hét lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.



Vẻ mặt Mục Uyển Thanh lạnh như băng, nhưng vẫn mở nắp xúc xắc ra, điểm số trên xúc xắc không khác gì Diễn Thiên Đạo Nhân đặt cược.



“Lại thắng rồi”, sòng bạc lại tràn đầy tiếng cảm thán, nhìn nguyên thạch được sòng bạc trả cho, mắt ai cũng phát sáng, đó không phải một hai nghìn mà là một hai triệu đó!



“Đáng chết”, lão Mục của nhà họ Mục ở trên lầu ba cắn răng nghiến lợi, hai tay siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc.



“Lão Mục, chúng ta đóng cửa dẹp tiệm thôi!”, ông lão tóc hoa râm bên cạnh vội nói: “Cứ tiếp tục thua thế này, hôm nay sòng bạc nhà họ Mục sẽ phá sản mất, Diễn Thiên Đạo Nhân đúng là quá ác”.



“Chờ thêm chút nữa đã”, lão Mục hít sâu một hơi.



“Không thể chờ thêm nữa rồi, chúng ta…”



“Ái chà, hôm nay nhộn nhịp thế”, ông lão tóc hoa râm còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ phía dưới cắt ngang, nghe giọng nói ấy, lão Mục chợt trở nên vui mừng.

“Là Diệp Thành”, phía dưới lập tức náo loạn, rất ăn ý nhìn về phía cửa, rồi lại ăn ý nhường đường cho Diệp Thành đang ngậm cây tăm trong miệng ung dung bước vào.



 
Chương 2776: “Giàu thật đấy”


“Hắn chính là Diệp Thành nửa canh giờ đã luyện được linh đan sáu vân hả?”, có người chưa thấy Diệp Thành bao giờ kinh ngạc thốt lên.



“Đương nhiên là hắn, hôm đó ở Vọng Thiên Các hắn còn công khai khiêu khích uy nghiêm của Linh Đan Các cơ”.



“Có kịch hay để xem rồi”, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến khán giả đều sáng mắt.

Advertisement



“Mấy ngày trước hắn liên tiếp thắng Đỗ Xuyên hơn ba mươi ván, hôm nay không biết gặp sư phụ của Đỗ Xuyên, hắn còn được mấy phần thắng”.



“Thần bạc đấu với thần bạc! Ta phải ghi lại mới được”, có người lấy thuỷ tinh ký ức ra, sẵn sàng lạc ấn lại cảnh đấu của hai người bất cứ lúc nào để sau này có cái mà nói lúc trà chiều.



“Người đẹp, nghỉ ngơi một lúc đi, để ta”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành bước tới trước bàn đánh cược, cầm lấy hộp xúc xắc trong tay Mục Uyển Thanh.



“Ngươi nắm chắc mấy phần?”, Mục Uyển Thanh truyền âm cho Diệp Thành: “Lão già này hơn hẳn Đỗ Xuyên đấy”.



“Ai tới cũng như nhau thôi”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ.



“Vậy nhờ cả vào ngươi đấy”, Mục Uyển Thanh tự giác rút lui, rất tin tưởng Diệp Thành.



Sau khi Mục Uyển Thanh đi, Diệp Thành thích thú nhìn quanh.




Sau khi nhìn quanh một vòng, Diệp Thành mới chuyển sự chú ý tới Diễn Thiên Đạo Nhân phía đối diện. Diệp Thành biết rõ ông ta dám làm vậy với nhà họ Mục khẳng định là có chỗ dựa vững chắc phía sau, khả năng cao là Khô Nhạc hoặc tám vị hoàng tử còn lại. Nhưng dù là ai thì mục đích cũng rất rõ ràng, đó là đánh sập nhà họ Mục, hạ bệ Cửu hoàng tử.



“Ta đợi ngươi rất lâu rồi đấy”, Diễn Thiên Đạo Nhân chậm rãi mở mắt, đôi mắt già nua đục ngầu loé lên tia sáng mờ ảo.



“Sao, chờ mất tiền đi”, khoé miệng Diệp Thành đầy ý cười.



“Bớt nói linh tinh đi, đặt cược”, Diễn Thiên Đạo Nhân còn chưa lên tiếng, Đỗ Xuyên đằng sau đã lại hét lên.



“Ngu đần”, Diệp Thành phớt lờ Đỗ Xuyên, thoải mái vung tay cho ba viên xúc xắc vào hộp, lắc rất nhịp nhàng, tiếng xúc xắc va chạm cũng rất rõ ràng.






“Ngươi, lấy cho ta ít rượu”, Diệp Thành vừa lắc vừa chỉ vào tên sai vặt của sòng bạc nhà họ Mục cách đó không xa.



“Rượu… Rượu ạ?”, tên sai vặt sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lấy hũ rượu và ly rượu từ trong túi đựng đồ ra, rót cho Diệp Thành rồi lại vội vàng lui xuống.



“Rượu ngon”, Diệp Thành cầm ly rượu lên uống cạn, lại tự rót cho mình, vừa uống vừa lắc xúc xắc, không hề có ý định đặt hộp lắc lên bàn, cứ lắc rồi lại uống, cả hai việc đều không chậm trễ.



“Làm… Làm gì vậy?”, người xem giật giật khoé miệng, cược tiền đấy, có thể tập trung một chút được không?!



“Ông đã tính ra chưa?”, Diệp Thành phớt lờ những tiếng bình luận, thích thú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân đối diện, hắn vừa lắc xúc xắc vừa uống rượu là để cho ông ta có thời gian thôi diễn! Đương nhiên cũng là cho bản thân thời gian thôi diễn.



“Ngươi khiến ta rất bất ngờ”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười nhạt, đẩy ra mười triệu nguyên thạch.



“Mười… Mười triệu?”, mọi người đều giật mình, đến các lão tiền bối cũng sững sờ, mười triệu nguyên thạch đó, ván cược này thật sự kinh thiên động địa!











 
Chương 2777: “Ta thích ngươi lắm luôn ấy”


“Mở đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành mở hộp lắc, ba viên xúc xắc hiện ra trước mắt mọi người.



“Đây…”, hai mắt Đỗ Xuyên lồi lên, kinh ngạc nhìn xúc xắc, hắn ta không dám tin sư phụ mình mà cũng tính nhầm, bao nhiêu năm nay sư phụ - người luôn được hắn ta tôn sùng như thần mà cũng có lúc sai lầm.



“Sao có thể như vậy?”, hai mắt Diễn Thiên Đạo Nhân gần như híp thành một đường thẳng, kết quả này hoàn toàn không giống với ông ta tính.



Advertisement

“Mười triệu, cứ vậy mà mất sao?”, người xem nuốt nước miếng ừng ực.



“Đây mới là thần bạc này!”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, như nhìn một vị thần.



“Đúng là thần!”, lão Mục nhà họ Mục ngạc nhiên thốt lên.



“Hắn đúng là quý nhân của nhà họ Mục”, Mục Uyển Thanh cười duyên dáng: “Cũng là quý nhân của Huyền Vũ”.



“Thu tiền”, bên này, Diệp Thành đã nhanh nhẹn vơ mười triệu nguyên thạch về phía mình, giống như lúc đánh cược cùng Đỗ Xuyên, điểm số mà Diễn Thiên Đạo Nhân thôi diễn ra là ảo ảnh mà hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá sắp đặt, dù ông ta có tính kiểu gì cũng khó nhìn ra con số thật sự.



“Ngươi ăn gian”, Đỗ Xuyên lập tức quát lên.



“Tiểu tử, phân có thể ăn bừa nhưng nói không được nói bừa đâu”, Diệp Thành nhàn nhã uống rượu.

“Chắc chắn là ngươi ăn gian”, Đỗ Xuyên bắt đầu giở thói vô lại.



“Hay là ngươi lắc đi?”, Diệp Thành nhìn Đỗ Xuyên đầy hứng thú.



“Lắc thì lắc”, Đỗ Xuyên không khách sáo, dứt khoát bước tới.



“Ta thích ngươi lắm luôn ấy”, Diệp Thành không phản đối, bởi ai lắc cũng vậy thôi. Hắn cầm hũ rượu và ly rượu đi vòng qua bàn đặt cược, ngồi bên cạnh Diễn Thiên Đạo Nhân.



“Nào, ta mời ông một ly”, Diệp Thành đặt ly rượu trước mặt Diễn Thiên Đạo Nhân, sau đó rót cho ông ta.



Lại nhìn đến Diễn Thiên Đạo Nhân, khuôn mặt già nua của ông ta đã sầm xuống.



Người xem không nhịn được bật cười thành tiếng, đây nào phải mời rượu mà rõ ràng là khiến người ta tức thêm! Không biết nhà họ Mục tìm đâu ra tên hài hước này nữa.



“Có cược nữa không?”, Diệp Thành không kiên nhẫn nhìn Đỗ Xuyên.



“Cược”, Đỗ Xuyên vỗ bàn, ba viên xúc xắc bay lên, hắn ta vung hộp lắc cho xúc xắc vào trong rồi lắc rất nhịp nhàng, tiếng xúc xắc va chạm vẫn giòn tan lanh lảnh.



Lần này Đỗ Xuyên lắc rất lâu, mục đích là để Diễn Thiên Đạo Nhân có đủ thời gian thôi diễn.



Không biết qua bao lâu mới có tiếng hộp lắc đặt lên bàn cược.



“Đoán đi!”, Diệp Thành thản nhiên nói, hắn vẫn là nhà cái, chỉ khác là Đỗ Xuyên thay hắn lắc xúc xắc.



“Mười triệu, đại”, Diễn Thiên Đạo Nhân khẽ nói, ném túi đựng đồ lên bàn đặt cược.



“Ta cũng cảm thấy là đại”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.



“Sư phụ, vậy con mở nhé”, Đỗ Xuyên nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân.



“Không vội”, Diễn Thiên Đạo Nhân nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhìn Diệp Thành bên cạnh: “Nếu ta thắng, ta không lấy nguyên thạch”.



 
Chương 2778: “Ngươi dám đánh ta?”


“Vậy ông muốn gì?”, Diệp Thành vẫn tự thưởng thức rượu một mình.



“Chân hoả của ngươi”, câu nói này của Diễn Thiên Đạo Nhân khiến số đông những người có mặt đều sáng mắt, nhất là người của Linh Đan Các và người của tám vị hoàng tử. Ai cũng biết Khô Nhạc muốn chân hoả của Diệp Thành, Diễn Thiên Đạo Nhân không phải kẻ ngốc, so với mười triệu nguyên thạch thì những thứ Khô Nhạc cho ông ta còn hơn thế nhiều.



“Mười triệu mà đã muốn chân hoả của ta, ông tưởng ta mới xuất đạo đấy à?”, Diệp Thành cười bỡn cợt.

Advertisement



“Không đủ thì ta sẽ thêm”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười nhạo báng, đã hạ quyết tâm phải lấy bằng được chân hoả của Diệp Thành.



“Không cần thêm tiền, thêm một cái tát là được”, Diệp Thành quay đầu, hứng thú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Nếu ông thua, cho ta tát ông một cái là đủ”.







Một câu này của Diệp Thành khiến sắc mặt Diễn Thiên Đạo Nhân chợt lạnh đi.



Lại nhìn tới những người xem, bao gồm cả Mục Uyển Thanh, lão Mục, người của Khô Nhạc, người của tám hoàng tử đều đồng thời giật giật khoé miệng, ông ta là Diễn Thiên Đạo Nhân đó, tát ông ta thì đúng là lá gan của ngươi lớn quá!



“Diệp Thành!”



Đỗ Xuyên đập bàn quát lớn.




Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến hắn ta, vẫn chỉ chăm chú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Nhưng không biết tiền bối có đồng ý không?”



“Cược”, Diễn Thiên Đạo Nhân tức giận hét.



“Thẳng thắn lắm”, Diệp Thành mỉm cười, búng tay khiến cho nắp hộp bay đi, ba viên xúc xắc lộ ra.



“Cái này…”, nhìn thấy con số, Đỗ Xuyên lại một lần nữa không thể tin được.



“Không thể nào, không thể như thế được”, Diễn Thiên Đạo Nhân đứng bật dậy, không tin nổi nhìn ba viên xúc xắc, con số trên xúc xắc lúc này còn chói mắt hơn cả mặt trời.


“Lại là tiểu”, người xem lại ríu rít tặc lưỡi.



“Lại là mười triệu”.



“Lần này còn thêm một cái tát nữa”, lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Thành và Diễn Thiên Đạo Nhân, không biết câu nói lúc trước của Diệp Thành là nói đùa hay thật.



“He he!”, Diệp Thành đã đứng dậy, vươn vai duỗi eo thoải mái sau đó bắt đầu xắn tay áo, tiếp đó xoa xoa lòng bàn tay quan sát thật kỹ mặt Diễn Thiên Đạo Nhân một lượt, dường như đang xem đánh vào đâu thì đã hơn.



“Ngươi dám đánh ta?”, Diễn Thiên Đạo Nhân nghiến răng nhìn Diệp Thành.



“Không được chơi xấu đâu nhé”, Diệp Thành nhướng mày: “Dù gì ông cũng là tiền bối có tiếng, không thể thua rồi không chịu như vậy, bao nhiêu người đều đang nhìn, nếu ông không chấp nhận thì ta sẽ bất chấp đấy”.



“Tiểu hữu nói có lý lắm”, lão Mục của nhà họ Mục tiến lên, còn có tám cảnh giới Hoàng nữa cùng xuất hiện, tất cả đều đã lớn tuổi, chín cảnh giới Hoàng đứng chặn ở cửa sòng bạc, ý là nếu ngươi dám chơi xấu ở sòng bạc của ta thì hôm nay không cần phải đi nữa.



“Các ngươi…”, Diễn Thiên Đạo Nhân nhìn đội hình này, suýt thì tức không thở nổi.



“Không muốn bị đánh cũng được, đưa chín mươi triệu nguyên thạch thì chuyện này sẽ cho qua”.



“Chín… Chín mươi triệu?”, mọi người đều nuốt nước miếng, ngươi nghèo quá nên điên rồi à!



 
Chương 2779: “Nhìn các ông là không muốn bỏ tiền rồi”.  


“Diệp Thành”, tiếng quát phẫn nộ của Diễn Thiên Đạo Nhân vang vọng khắp sòng bạc, khiến cho cả sòng bạc khổng lồ rung lắc kịch liệt.



“Hoặc là đưa chín mươi triệu, hoặc là để ta đánh, ông chọn đi”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.



Advertisement

“Tiểu hữu, làm chuyện gì cũng nên nể mặt một chút, sau này gặp nhau cũng dễ đối mặt, đừng quá tuyệt tình như vậy”, một ông lão áo tím trầm giọng khuyên nhủ, ông ta là người của Khô Nhạc.



“Đánh bạc ăn tiền cho vui thôi, sao phải nghiêm túc như vậy?”, lại có người khác lên tiếng, cũng là một người có tu vi cao thâm.



“Nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này đi”, mọi người thay nhau lên tiếng, ai cũng đều là cảnh giới Hoàng đạo hạnh cao thâm, phần lớn là người của Khô Nhạc và tám hoàng tử, số lượng không ít, nhìn như muốn bức cung.



“Không nhìn ra tiền bối lại có nhiều bằng hữu đến vậy đó!”, Diệp Thành thở dài nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Biết bao nhiêu người nói giúp cho ông này”.



“Biết thì tốt”, một ông lão lưng gù hừ lạnh.



“Các tiền bối đều nghĩa khí như vậy, sao không gom đủ chín mươi triệu nguyên thạch nộp đi?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn những người vừa nói giúp Diễn Thiên Đạo Nhân.

“Ngươi…”, những người đó nhất thời không nói nên lời, ai cũng không ngờ hắn lại nói như vậy.



“Thế nào, vừa nãy các ông nói hay lắm mà?”, Diệp Thành liếc quanh một vòng: “Nhìn các ông là không muốn bỏ tiền rồi”.



Nói rồi Diệp Thành lại dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Tiền bối à, ta nói chứ sau này ông kết bạn phải cẩn thận, bình thường ai cũng xưng huynh gọi đệ, nhắc đến tiền một cái là ai cũng co rúm lại. Thế này thì bạn bè gì nữa?! Thà nhìn ông bị đánh cũng không muốn bỏ tiền, sau này tránh xa bọn họ ra, chẳng có ai là thật lòng với ông đâu”.



Một câu nói khiến sắc mặt mấy vị lão bối đều thâm trầm tột đỉnh, ngơ ngơ ngác ngác lại bị chụp cho cái mũ lớn.



Còn các khán giả thì thở dài ngao ngán, mấy chiêu này của Diệp Thành đúng là không ai bằng, từng vị cảnh giới Hoàng đều bị ngươi mắng một lượt, các thế lực lớn ở U Đô đều bị ngươi đắc tội hết một lượt!


Lại nhìn đến Diễn Thiên Đạo Nhân, khuôn mặt ông ta đã trở nên gớm ghiếc, trong mắt là tia sáng lạnh lẽo không chút che đậy, nếu đây không phải U Đô thì chắc chắn ông ta đã ra tay giết chết Diệp Thành rồi.



“Các vị tiền bối, rốt cuộc các vị có bỏ tiền không?”, Diệp Thành lại nhìn quanh một vòng, nếu đã là kẻ thù thì không có lý nào lại nể mặt, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.



Hắn nói xong chẳng ai lên tiếng nữa, sắc mặt ai cũng lạnh như băng.



Diệp Thành thấy vậy mới nhìn Diễn Thiên: “Tiền bối thì sao?”



“Lão phu ở đây, ngươi đánh đi! Đánh đi!”, Diễn Thiên Đạo Nhân rất có khí phách, nói xong còn tiến lên một bước.



“Chỉ chờ câu này của ông thôi”, Diệp Thành không nhiều lời, vung tay tát mạnh.







Chát!

Tiếng tát giòn giã, vang dội khiến cả sòng bạc đều im lặng, ai nấy đều há hốc mồm, không ngờ Diệp Thành sẽ đánh thật.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top