Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 2800: Ta cũng có nhà rồi!  


“Không phải chứ?”, Niệm Vi gãi đầu, “lão tổ ba nghìn tuổi rồi, người mất mạng sau trận chiến của Đại Sở mới chỉ trăm năm trước, cũng có nghĩa là người chuyển kiếp chỉ một trăm tuổi, thời gian chênh lệch cũng xa quá”.



“Cái mà ta nói không phải là người mất mạng trong trận chiến trăm năm trước ở Đại Sở”, Diệp Thành giải thích, “ta từng gặp một người ở Đại Sở trông giống hệt với lão tổ của cô, giống như thể được khắc hoạ ra vậy”.



“Giống hệt, lại còn ở Đại Sở?”, Niệm Vi nhướng mày, “là ai?”

Advertisement



“Cô đã từng nghe nói tới cái tên Diệm Phi chưa?”



“Đệ tử chưa nghe tới bao giờ”.



“Thần Hoàng thì sao?”



“Đương nhiên là nghe nói rồi”, Niệm Vi đáp lời, trong đôi mắt còn mang theo vẻ kính nể và hoài niệm: “Vị Hoàng Đế thứ chín của Đại Sở, từng là thuỷ tổ Tam Tông, truyền thuyết về ông ấy đều là thần thoại”.



“Diệm Phi chính là hoàng phi của Thần Hoàng”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “còn lão tổ của cô trông giống hệt Diệm Phi”.



“Đây…”.


Lục! Lục soát tiếp cho ta!



Ở tầng thứ tám, tiếng gằn giọng liên tiếp vang lên.



Những người dưới trướng Khô Nhạc như phía Nhạc Sơn, tám vị Hoàng Tử đều hết sức phẫn nộ, bọn họ phái đi nhiều người như vậy, lại ở cảnh giới Hoàng, tìm cả đêm cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.



Thế rồi các tu sĩ bay ra khỏi U Đô ngày càng nhiều, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, kẻ mạnh canh chừng cổng thành U Đô cũng không hề ít, chỉ cần Diệp Thành xuất hiện là bọn họ lập tức bắt lại.



Rõ ràng là một sự giễu cợt!



Ở tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước cũng nổi trận lôi đình, tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong chỉ khi có chiến tranh mới xuất hiện, thế nhưng phía Khô Nhạc vì truy đuổi một tu sĩ cảnh giới Thiên lại dùng tới tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, coi thường pháp tắc của U Đô.



Nhược Thiên Chu Tước thu lại ánh mắt, bà ta chú ý tới tầng thứ ba ở U Đô.



Phía Khô Nhạc động tĩnh rất lớn, còn Đan Phủ mà Diệp Thành xây dựng cũng có động tĩnh không hề nhỏ.



Nhìn từ xa, linh sơn Đan Phủ vẫn xuất hiện với hình ảnh từng hàng dài luyện đan sư nối tiếp nhau, người có thú hoả, người có địa hoả, người có chân hoả, nhưng điểm giống nhau đó là bọn họ đều là luyện đan sư, nếu đếm kĩ thì cũng cả chục nghìn người, đẳng cấp từ cấp thứ nhất lên tới cấp thứ năm.



Đương nhiên đẳng cấp không giống nhau thì mức đãi ngộ cũng khác nhau.



Vì vậy Diệp Thành đã làm rất nhiều mức độ phân chia rạch ròi, phân linh sơn Đan Phủ thành ba tầng, Ngoại Môn Đan Phủ, Trung Môn Đan Phủ và Nội Môn Đan Phủ, những luyện đan sư có thú hoả ở ngoại môn, luyện đan sư có Địa Hoả ở trung môn còn luyện đan sư có chân hoả ở nội môn, bổng lộc hàng năm cũng được phân thành ba mức thượng, trung và hạ.



Ta cũng có nhà rồi!



Ta cũng có nhà rồi!



Bên trong linh sơn Đan Phủ có thể nghe thấy nhiều nhất chính là câu nói này, bọn họ phần lớn đều là luyện đan sư cấp thấp, cầm trong tay lệnh bài tài sản thì vô cùng xúc động, rất nhiều người đi với nhau theo nhóm từ ba tới năm người tới xem nhà của mình.



Còn căn nhà mà họ nói đương nhiên nằm trong linh sơn Đan Phủ.



Linh sơn Đan Phủ này to bằng một nửa Hằng Nhạc Tông, diện tích cũng không hề nhỏ, rất nhiều không gian có thể chứa tới ba mươi tới năm mươi người.

Bên ngoài linh sơn Đan Phủ, từng nhóm người liên tục đi vào, vả lại đều là những luyện đan sư cấp năm, bọn họ đi xuống đây từ Linh Đan Các của U Đô, nghe tin thì lập tức tới xem.



 
Chương 2801: “Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.  


“Đan Phủ một lòng chiêu một luyện đan sư, cho dù là cấp thấp hay cấp cao, đã tới đây đều được tặng nơi ở, hằng năm có bổng lộc”, giọng nói này vang lên từ kí ức thuỷ tinh và vẫn vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ.



“Đây…đây là sao?”, các luyện đan sư bên trong Linh Đan Các cảm thấy có phần kì lạ, vả lại nghe những lời nói này thì trong lòng vô cùng hân hoan.

Advertisement



Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy bởi vì để vào được Linh Đan Các, bọn họ phải trải qua cuộc tuyển chọn với yêu cầu khắt khe, có thể coi là muôn trùng khó khăn mới nhận được ưu đãi mà người thường không nhận được.



Hiện giờ đãi ngộ của Đan Phủ không hề kém hơn Linh Đan Các, vả lại luyện đan sư nào cũng được hưởng, so với mức đãi ngộ mà bọn họ phải trải qua khó khăn gian khổ mới nhận được thì Đan Phủ lại đem tặng người khác, nghĩ thôi cũng đã thấy khó có thể vui nổi rồi.



“Một lũ bỏ đi, dám so bì với ta”, nghĩ rồi không ít người tức tối thốt lên.



“Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.



“Những thứ tự nhiên mà có đương nhiên sẽ không tồn tại lâu dài”.




“Chi bằng chúng ta cũng nhận một căn nhà ở Đan Phủ?”, có người xoa xằm, “dù sao cũng được tặng mà”.



“Ngươi cho rằng chủ nhân của Đan Phủ là kẻ ngốc sao? Người ta sẽ cho ngươi nhận nhà và bổng lộc miễn phí sao?” có người hắng giọng, “không làm việc cho người ta, ai cho ngươi hưởng lợi ích, trừ phi ngươi rời khỏi Linh Đan Các và gia nhập vào Đan Phủ”.



“Rời khỏi Linh Đan Các? Thật nực cười, ở chung với đám ăn hại đó có tiền đồ gì, sao có thể yên tâm như đi theo Khô Nhạc Chân Nhân”.



“Nhưng ta lại không cho là như vậy”, có người khẽ giọng lên tiếng, “vào Linh Đan Các ba mươi năm ta chưa từng gặp Khô Nhạc Chân Nhân, còn các đệ tử dưới trướng ông ta người nào người nấy đều cao cao tại thượng, có chăng đều là bóc lột ép chúng ta luyện đan, vả lại chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ lập tức trừ đi bổng lộc, chưa bao giờ nhìn ngó tới chúng ta, cũng chưa từng dạy chúng ta thuật luyện đan, từ trước tới nay bọn họ chỉ coi chúng ta là công cụ luyện đan, ta không nhìn thấy bất cứ tiền đồ nào”.




Nghe người này nói xong, ai nấy đều xôn xao, có rất nhiều người lựa chọn im lặng.



Theo như người ngoài nhìn vào thì cuộc sống của bọn họ rất rực rỡ còn cụ thể thực tế thế nào cũng chỉ bọn họ mới biết mình phải luyện đan cả ngày lẫn đêm, quanh năm bị bóc lột không khác gì một con chó.



“Cứ đợi đấy mà xem”, không lâu sau đó mới có người lên tiếng, “nếu như Đan Phủ có thể đối đãi với luyện đan sư tử thế thật sự thì ta sẽ chọn minh chủ khác”.



“Có lý”, có người xoa cằm, “nói thật thì ta có cảm giác rằng Đan Phủ có tiền đồ hơn là Linh Đan Các, có thể mua được cả linh sơn rộng lớn thế này, lại tặng nhà, quanh năm phát bổng lộc, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của Đan Phủ nhất định không hề đơn giản”.



“Cứ quyết định vậy đi, vả lại phải xem thế nào đã, nếu như Đan Phủ nhân đạo thì chúng ta sẽ kết giao”, nói rồi mọi người nhìn linh sơn Đan Phủ lần cuối sau đó rời đi.



Trên đỉnh núi, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Diệp Thành, hắn cũng không khó để có thể đoán ra được sự băn khoăn của các luyện đan sư kia.



“Xem ra Linh Đan Các còn hủ bại hơn cả trong tưởng tượng của ta”, Diệp Thành nhàn nhã lên tiếng.



 
Chương 2802: “Bồi dưỡng mọi người”.  


“Đối với chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt”, Niệm Vi khẽ mỉm cười.



“Coi luyện đan sự như công cụ để luyện đan, Linh Đan Các sớm muộn gì cũng sẽ dấy lên phẫn nộ”, Mục Uyển Thanh cười lạnh lùng, “không bao lâu nữa sẽ có người từ bỏ Linh Đan Các mà tới Đan Phủ thôi, một khi Đan Phủ và Linh Đan Các ở thế cân bằng thì tình cảnh khó khăn của gia tộc Chu Tước sẽ được giải thoát”.



“Vậy thì cái mà chúng ta cần có được chính là lòng người”, Diệp Thành mỉm cười.

Advertisement



“Có được lòng người thì sẽ có được tất cả, phải không Thánh Chủ?”, Niệm Vi quay sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ si mê, Diệp Thành của năm xưa thống nhất Viêm Hoàng, thống nhất Nam Sở, thống nhất Đại Sở, hắn không chỉ dựa vào khả năng chiến đấu mà còn dựa vào lòng người quy thuận.



Diệp Thành mỉm cười không nói gì.



Thấy Niệm Vi và Diệp Thành như vậy, Mục Uyển Thanh chỉ biết gãi đầu, cô không hỏi nữa mà quay người xuống núi, cô muốn tới thăm Tạ Vân.



Không lâu sau đó, Niệm Vi cũng xuống núi, cô muốn tới tầng thứ chín tìm Nhược Thiên Chu Tước, rảnh rỗi thì bóp vai cho lão tổ, xong xuôi thì vay thêm ít tiền, cũng có thể coi là hành động giúp Diệp Thành giảm bớt áp lực.



Diệp Thành đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn linh sơn Đan Phủ.



Linh sơn Đan Phủ có thể coi là vô cùng náo nhiệt, những luyện đan sư gia nhập vào Đan Phủ đang đi qua đi lại ngắm nhìn nơi đây, bọn họ đều là luyện đan sư nên đương nhiên có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện, nhiều người tụ tập lại với nhau trao đổi về việc luyện đan hết sức rôm rả.


Thị vệ bên cạnh Niệm Vi bắt đầu hành động, mở ra trận pháp giấu kín và kết giới hộ sơn ngăn người ngoài nhìn vào, cả linh sơn Đan Phủ cách biệt với thế giới bên ngoài.



Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, các luyện đan sư gia nhập vào Đan phủ mới tập hợp lại trước đại điện, đứng xếp hàng ngay ngắn.



Diệp Thành khoác trên mình bộ hắc bào bước lên cao đài.



Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả luyện đan sư, từ trước tới giờ bọn họ đều rất hiếu kỳ với thân phận của chủ nhân nơi này, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, thế nhưng vẫn cảm thấy mang ơn huệ với hắn.



“Chào mừng mọi người gia nhập Đan phủ, từ hôm nay trở đi, Đan Phủ chính là nhà của mọi người, mọi người cũng là người một nhà với nhau”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lên tiếng, lời nói ôn hoà.



“Nhà?”, một từ ‘nhà’ của Diệp Thành khiến rất nhiều người rưng rưng, bao nhiêu năm rồi bọn họ vì cái nhà mười trượng mà bôn ba, bây giờ nghe thấy từ này ai nấy đều cảm thấy xót xa.



“Nếu như ta không đạt được kì vọng của tiền bối thì liệu có bị đuổi ra khỏi Đan phủ không?”, có người khẽ giọng hỏi.



“Đã là người nhà thì làm gì có chuyện đuổi người?”, Diệp Thành bật cười.



“Vậy mỗi ngày ta phải dâng cho Đan Phủ bao nhiêu đan dược?”, lại có người khẽ giọng nói.



“Đan Phủ không phải Linh Đan Các, các hạ cũng không phải là công cụ luyện đan”, Diệp Thành cười đáp.



“Vậy tiền bối gọi chúng ta tới là vì…”



“Bồi dưỡng mọi người”.



“Bồi…bồi dưỡng?”, ai nấy nghe xong đều thẫn thờ.

“Từ giây phút này trở đi, Đan Phủ sẽ tách biệt với thế giới bên ngoài trong một thời gian dài”, Diệp Thành lên tiếng, “ta sẽ truyền dạy thuật luyện đan, còn việc mà mọi người cần làm đó là nâng cao thuật luyện đan của bản thân, mọi người không phải là đồ bỏ đi, cái mà mọi người thiếu là một cơ hội, còn Đan phủ sẽ là thiên đường của luyện đan sư”.



 
Chương 2803: Đã là người nhà, hà tất đa lễ!  


“Đây…”, các luyện đan sư nghe xong thì thẫn thờ, hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta cảm thấy có phần choáng váng, không cần bọn họ vất vả luyện đan mỗi ngày, lại truyền thuật luyện đan cho bọn họ, ai nấy đều cảm thấy khó có thể tin nổi trên đời lại có chuyện tốt đến như vậy”.



“Đây chính là món quà mà ta tặng cho các vị”, khi ai nấy đều thẫn thờ thì Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng.



“Món quà?”, các luyện đan sư lần lượt ngẩng đầu nhìn Diệp Thành và thấy trong lòng bàn tay Diệp Thành có một ngọn lửa màu tím bùng cháy, sự tinh tuý của nó khiến tất cả hoả diệm bên trong cơ thể của luyện đan sư đều run rẩy.

Advertisement



“Chân hoả tinh tuý quá”, các luyện đan sư nheo mắt kinh ngạc, bọn họ càng quả quyết Diệp Thành cũng là một luyện đan sư.



“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn giơ tay đẩy hoả diệm màu tím ra để cho nó lơ lửng trên đầu các luyện đan sư, hoả diệm màu tím giống như khói hoa rực rỡ, hoá thành từng luồng hoả diệm, số lượng phải cả hàng chục nghìn đạo.



Ngay sau đó, mỗi một luồng hoả diệm màu tím đều lựa chọn một luyện đan sư, bay vào đan hải của bọn họ.



Thế rồi cơ thể tất cả các luyện đan sư đều run lên, bọn họ vội nhìn vào đan hải của mình.



Bọn họ thấy rằng hoả diệm màu tím đang len lỏi vào trong đan hải của mình dung hoà với hoả diệm bên trong cơ thể họ.



Tiếp đó, các luyện đan sư có địa hoả và thú hoả sau khi dung hoà với hoả diệm màu tím kia thì cũng hoá thành chân hoả, còn những luyện đan sư có chân hoả thì chân hoả của bản thân họ cũng lên một đẳng cấp mới.



Đây..!

Tất cả mọi người đều thẫn thờ nhìn hoả diệm của mình với đôi mắt không sao tin nổi, bọn họ há miệng hồi lâu không ngậm lại.



Cảnh tượng này cũng đã nằm trong dự liệu của Diệp Thành.



Hoả diệm màu tím mà Diệp Thành đẩy ra chính là tiên hoả màu vàng kim hoá thành, chỉ là biến đổi màu sắc mà thôi, đó là tiên hoả với sức mạnh bá đạo, mặc dù chỉ là một luồng tiên hoả nhưng cũng có thể tạo ra chân hoả.



Đa tạ tiền bối!



Sau vài giây, luyện đan sư phản ứng lại lập tức quỳ một gối xuống, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc và kính nể.



Đã là người nhà, hà tất đa lễ!


Diệp Thành phất tay tế ra sức mạnh ôn hoà bao quanh tất cả mọi người: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ truyền luyện đan thuật cho mọi người”.







Ban đêm U Đô thật yên bình và tĩnh lặng.



Nhưng bên ngoài U Đô thì lại không được như thế, ngày càng có nhiều người bay tới, hơn nữa vẻ mặt ai nấy đều khó coi.



Bên ngoài thành U Đô đầy cao thủ cảnh giới Hoàng, bọn chúng chặn kín cổng thành không một kẽ hở, chỉ ra chứ không vào được, người nào vào thành cũng đều phải qua hơn mười vòng kiểm tra của bọn chúng.



Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là vì muốn bắt Diệp Thành.



Nhưng từ sau khi Diệp Thành trốn vào rừng ngày hôm qua thì không còn thấy dấu vết của hắn nữa, hắn như đã bốc hơi khỏi thế gian.



So với bên ngoài U Đô, linh sơn của Đan phủ U Đô lại khá yên tĩnh.



Tất cả luyện đan sư đều trở về nơi ở của mình.











 
Chương 2804: Bái kiến lão tổ!  


Đương nhiên ngoài vui mừng, các luyện đan sư cũng đều cảm thán thủ đoạn của Diệp Thành, thay đổi hoả diệm là một thần thông cực kỳ nghịch thiên.



Đan phủ!



Đêm đã về khuya, không biết có bao nhiêu người đã phải hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang uống rượu trên tảng đá qua làn mây mù mờ ảo, hắn cực kỳ hào phóng cho họ một mái nhà, coi họ là người nhà, mọi người đều vô cùng biết ơn ân đức này của hắn.



Advertisement

Ai cũng cảm thấy may mắn vì mình đã đi theo đúng người, con đường của họ cũng sẽ vì Đan Phủ mà trở nên tươi sáng.



Ở trên đỉnh núi, Diệp Thành cầm vò rượu lẳng lặng nhìn lên tinh không, cảm nhận từng ánh mắt kính sợ và biết ơn, hắn bất giác nở nụ cười vui mừng nhẹ nhõm, tuy đây là một phần của kế hoạch nhưng hắn cũng đối xử chân thành với mọi người.



Thánh chủ!



Niệm Vi tung tăng chạy tới như một cô gái nhỏ, cô nhét một chiếc túi đựng đồ vào tay Diệp Thành.



Diệp Thành nhận lấy rồi mở ra, hắn không khỏi kinh ngạc cảm thán, nguyên thạch bên trong không ít hơn Tạ Vân đưa, lão tổ nhà Chu Tước ra tay thật hào phóng, mỗi lần đưa cả chục triệu.



“Mấy ngày nữa lại đi!”



Niệm Vi cười hì hì rồi ngoan ngoãn vòng qua sau lưng Diệp Thành, bóp vai đấm lưng cho hắn như một nha hoàn.


“Đúng là phải đi vài lần!”



Diệp Thành sờ cằm, thầm nói nếu mình cũng có một lão tổ giàu có như vậy thì ngày nào cũng sẽ tới xin tiền, điều quan trọng nhất là mượn xong không cần trả.



Khi hai người đang nói chuyện thì một cơn gió nhẹ thổi tới.



Sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn kỹ lại thì chính là Nhược Thiên Chu Tước.



Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, dù là Diệp Thành hay Niệm Vi thì đều sững sờ, ai có thể ngờ rằng đường đường là lão tổ của nhà Chu Tước mà nửa đêm không nghỉ ngơi lại chạy tới đây.

Nhất là Niệm Vi, cô vẫn đang giữ nguyên tư thế đấm lưng bóp vai cho Diệp Thành, đường đường là công chúa của nhà Chu Tước mà lại làm việc này cho một tu sĩ cảnh giới Thiên.



Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Nhược Thiên Chu Tước, bà vốn tới đây để xem Đan phủ thế nào nhưng lại thấy cảnh tượng kinh ngạc như vậy, với khả năng đoán định của một tu sĩ Chuẩn Thánh như bà cũng nhất thời không phản ứng kịp.



Nhìn vẻ mặt thú vị của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành cũng bối rối, thầm nghĩ chắc lúc này bà chỉ muốn một chưởng đánh chết hắn luôn rồi, công chúa nhà Chu Tước nhà ta mà lại bóp vai đấm lưng cho ngươi, ngươi điên rồi à!



Bái… Bái kiến lão tổ!



Bái… Bái kiến lão tổ!



Vài ba giây sau, Diệp Thành và Niệm Vi đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.



Nhược Thiên Chu Tước nhướng mày, nhìn Niệm Vi rồi lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.



Bị bà nhìn như vậy, Niệm Vi hơi luống cuống.











 
Chương 2805: “Có lẽ tiền bối biết sư tôn của vãn bối đó”


“Linh Nhi, con lùi lại”, Nhược Thiên Chu Tước cắt ngang lời Niệm Vi đang nói.



“Con… Con không đi”, Niệm Vi nắm chặt góc áo, vẫn đứng yên ở đó, chỉ sợ sau khi mình đi Nhược Thiên Chu Tước sẽ đá chết Diệp Thành.



“Ta cũng đâu có ăn hắn”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười rồi phất tay áo, đưa Niệm Vi ra khỏi linh sơn Đan phủ, lúc này bà mới nhìn Diệp Thành cười tủm tỉm hỏi: “Có dễ chịu không?”



Advertisement

“Cũng… Cũng tạm”, Diệp Thành cười khan.



“Hay là ta cũng bóp cho ngươi nhé?”, Nhược Thiên Chu Tước hứng thú nhìn Diệp Thành.



“Thôi không cần đâu ạ”.







“Mới mấy ngày không gặp mà lá gan đã lớn quá rồi nhỉ?”



“Hôm nay là hiểu lầm thôi ạ”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ai biết được tiền bối sẽ tới”.



“Nghe ý của ngươi thì nếu ta không tới, có thể hai người các ngươi còn lên giường đúng không?”


“Sao có thể chứ”.



“Ta thấy ngươi cũng không dám”, Nhược Thiên Chu Tước tức giận lườm Diệp Thành, cuối cùng cũng không truy cứu sâu chuyện này nữa. Bà không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của hậu bối, bà đã sống ba nghìn năm rồi, sao lại không nhìn ra tâm tư của cháu gái mình?



“Tiền bối tới đúng lúc lắm, vãn bối đang thiếu tiền, cho vãn bối ít tiền được không?”, Diệp Thành nhanh nhảu đổi chủ đề.



“Huyền Vũ lấy mười triệu, Linh Nhi lấy mười triệu mà vẫn chưa đủ?”, Nhược Thiên Chu Tước chống má, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Ngươi thật sự cho rằng lão thân già rồi mắt mờ à?”



“Dù sao người cũng có tiền, cho vãn bối một ít đi!”

“Lý lẽ gì thế hả”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười: “Vậy là trách ta nhiều tiền à?”



“Tiền bối phải hiểu rằng vãn bối đang giúp nhà Chu Tước của người thoát khỏi khó khăn đó”, Diệp Thành bĩu môi: “Đưa ta hai mươi triệu ta, có thể đấu lại Khô Nhạc không? Làm gì có chuyện này!”



“Không phải không đưa tiền, mà là ta muốn gặp sư tôn của ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành nói.



“Có lẽ tiền bối biết sư tôn của vãn bối đó”, Diệp Thành vuốt cằm, cũng nhìn lại Nhược Thiên Chu Tước.



“Ồ?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi thẳng người hơn.



“Huyền Thần”.



“Huyền Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa nghe thấy cái tên này thì thấy hơi quen thuộc, nhưng nghĩ kỹ thì lại không tìm được người tên Huyền Thần nào trong trí nhớ.



“Hôm nào vãn bối đưa ông ấy tới, có lẽ hai người sẽ có chuyện để nói đấy”, lời nói của Diệp Thành đầy ẩn ý sâu xa, hắn không chắc Nhược Thiên Chu Tước có phải Diệm Phi chuyển kiếp hay không, cũng không biết bà ấy có quen Huyền Thần không, nhưng một điều hắn có thể khẳng định là Huyền Thần mà gặp Nhược Thiên Chu Tước chắc chắn sẽ rất kích động.



“Vậy lão thân sẽ cung kính chờ lệnh tôn tới”, Nhược Thiên Chu Tước cười khẽ.



“Vậy nhé ạ”, Diệp Thành nói xong thì quay người định rời đi, ngồi cùng người già ba nghìn tuổi hắn cứ cảm thấy không được tự nhiên, có trời mới biết bà ấy không vui liệu có đánh hắn không.



 
Chương 2806: “Ý người là Thanh Long Cổ Tinh?”


“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể”, Nhược Thiên Chu Tước từ tốn nói.



“Tiền bối nhìn ra được?”, Diệp Thành thăm dò hỏi.

Advertisement



“Vốn dĩ ta không nhìn ra, bởi thần thông che giấu của ngươi quá huyền bí”, Nhược Thiên Chu Tước cười lắc đầu, hít sâu một hơi nhìn lên hư thiên, trong mắt là vẻ kính nể: “Đây đúng là món quà của trời cao ban tặng, bao nhiêu năm rồi còn có thể được thấy huyết mạch phụ hệ của Hiên Viên Đại Đế, ân điểm hoá của Hiên Viên Đại Đế tiền bối năm xưa, hậu thế Chu Tước sẽ nhớ mãi trong lòng”.



“Nhưng ta chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể”, Diệp Thành không giấu giếm.



“Một nửa?”, Nhược Thiên Chu Tước không khỏi dời mắt từ hư thiên, đôi mắt đẹp mang theo bí pháp bất thế hơi nheo lại nhìn Diệp Thành, dường như có thể nhìn thấy huyết mạch của hắn, sau khi quan sát thật kỹ bà mới thấy Diệp Thành chỉ có huyết mạch bản nguyên của Thánh thể chứ không có Thánh thể thần tàng.



“Đúng là một nửa thật”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh hãi, bà lẩm bẩm: “Không có Thánh thể thần tàng mà lại có thể giết được hơn ba mươi cảnh giới Hoàng, sức chiến đấu này có thể gọi là nghịch thiên, độ tuổi này, tu vi này, huyết mạch này, sự quyết đoán này, hắn có phong thái anh hùng của một vị Đại Đế trẻ tuổi”.



“Thọ nguyên của tiền bối không còn nhiều nữa”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang lẩm nhẩm tự nói thì Diệp Thành đã lên tiếng.



“Ngươi còn thần bí hơn lão thân tưởng tượng”, suy nghĩ bị gián đoạn, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý, bà có tu vi Chuẩn Thánh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thành có thể nhìn thấu thọ nguyên niên luân của mình.



“Sao người không thử độ kiếp thiên nhân ngũ suy đi?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi.



“Không phải không độ mà là không dám độ”, Nhược Thiên Chu Tước thở dài lắc đầu: “Thiên nhân ngũ suy không phải chuyện một sớm một chiều, đây là thiên kiếp của bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, tuy ta nắm chắc vài phần nhưng cũng không dám tuỳ tiện đi bước đó, mà chúng cũng không cho ta cơ hội”.



“Ý người là Thanh Long Cổ Tinh?”, Diệp Thành thử hỏi.



“Thanh Long Cổ Tinh có hai bậc Chuẩn Thánh”, Nhược Thiên Chu Tước hít sâu một hơi: “Có lão thân trấn giữ Chu Tước Tinh nên bọn chúng chưa dám tuỳ tiện xâm phạm, nếu ta độ thiên nhân ngũ suy thì chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, lúc đó nếu Thanh Long Cổ Tinh ồ ạt tấn công thì Chu Tước Tinh thật sự khó có thể chống lại”.



Diệp Thành không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất lực của Nhược Thiên Chu Tước, nhà Chu Tước loạn trong giặc ngoài, thân là lão tổ, có thể tưởng tượng được bà ấy phải chịu áp lực thế nào, sự trói buộc bất lực này khiến bà không dám tuỳ tiện bước lên đỉnh cao hơn.



Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy đi xuống rồi biến mất trên đỉnh núi Đan phủ, sau đó có truyền âm hư ảo vọng lại: “Nếu thiếu nguyên thạch có thể cầm Hoàng lệnh đến tầng thứ tám tìm Chu Tước Điện”.



“Chu Tước Điện?”, Diệp Thành lặp lại, hai mắt sáng rỡ, dường như đã biết đây là nơi thế nào, đó là kho bạc của nhà Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước cho hắn đặc quyền này khiến hắn vô cùng vui mừng, cũng rất kinh ngạc.



“Như vậy, ngày lật đổ Khô Nhạc gần trong gang tấc rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, trong lòng đã có tính toán.



Lòng nghĩ như vậy, hắn liền xoay người bước xuống núi.



Trong đêm tối đen như mực, các luyện đan sư trên linh sơn của Đan phủ đều đã chìm vào giấc mộng đẹp trong niềm phấn kích, mà với tư cách là chủ nhân Đan phủ, hắn lại không hề nhàn rỗi.



 
Chương 2807: “Đây là ý cảnh luyện đan sao?”


Hắn dừng chân trong toà Địa Cung lớn nhất Đan phủ, sau đó cho một bộ sách cổ lơ lửng giữa không trung.



Bộ sách cổ này rất bất phàm, trên thân nó được gia trì phong ấn, bên trong lại phong ấn rất nhiều bí cảnh luyện đan, nói cách khác, bộ sách cổ này là Vạn Đan Bảo Điển được hắn dùng đại thần thông thác ấn từ Đan Thành năm xưa.



Mở!

Advertisement



Diệp Thành hô lên một tiếng, phong ấn trên bộ sách cổ đã được mở ra.



Sau đó, thần quang từ bộ sách cổ phóng ra, bí cảnh luyện đan được phong ấn bên trong lần lượt bay ra ngoài, hoà vào trong Địa Cung. Kể từ ngày hôm nay, toà Địa Cung này chính là Vạn Đan Bảo Điển.







Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng các luyện đan sư của Đan phủ đã thức dậy, ai nấy đều đã thay cho mình bộ đan bào sạch sẽ.



Trước đại điện, gần mười nghìn luyện đan sư vẫn đang đứng ngay ngắn, vẻ mặt mỗi người đều rạng rỡ, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định, mái nhà mới, hành trình mới khiến họ tràn đầy hy vọng về tương lai.



Ù!



Khi mọi người đang chờ đợi thì mặt đất chợt rung lên.




Sau đó một tấm bia đá khổng lồ từ từ nhô lên khỏi mặt đất, rộng mười trượng, cao ba mươi trượng, trên đó có khắc bốn chữ lớn, nét chữ mạnh mẽ, có lực: Vạn Đan Bảo Điện.



Vạn Đan Bảo Điện?



Các luyện đan sư đều thì thào tự nói, không biết Vạn Đan Bảo Điện là vật gì.



Vào đi!



Giọng nói hư ảo của Diệp Thành vọng ra từ tấm bia đá khổng lồ.


Nghe vậy các luyện đan sư giật mình, lúc này mới phát hiện tuy là bia đá nhưng cũng là một cánh cửa, bên trong lạc ấn truyền tống trận, tức là có thể thông qua tấm bia đá này đến được nơi khác.



Không suy nghĩ nhiều, luyện đan sư đứng gần nhất đã nhấc chân bước vào trong tấm bia, gần mười nghìn luyện đan sư khác cũng lần lượt cất bước, nối đuôi nhau đi vào, không ai gây ra tiếng động, mọi người đều rất im lặng.



Khi họ xuất hiện lần nữa thì đã ở một thế giới kỳ lạ.



Những nơi khác không thể so sánh được với thế giới này, nên gọi là Địa Cung thì đúng hơn, nơi đây có bán kính một trăm nghìn trượng, đập vào mắt họ là những sức mạnh bí ẩn, quan sát kỹ còn loáng thoáng thấy được những ý cảnh luyện đan.



“Đây là ý cảnh luyện đan sao?”, đã có người thiên phú dị bẩm phát hiện ra.



“Nhiều… Nhiều ý cảnh vậy ư?”



“Còn có ý nghĩa sâu xa của luyện đan nữa”.



“Đây chính là Vạn Đan Bảo Điện”, giọng nói hư ảo lại vang lên, Diệp Thành từ từ hiện thân, chậm rãi lên tiếng: “Trong này chứa đựng ý cảnh luyện đan của các luyện đan sư tiền bối, là vật báu của việc luyện đan”.



“Đan Chi Khôi Bảo”, các luyện đan sư đều hít sâu một hơi, mắt ai nấy đều sáng rực, với luyện đan sư thì ý cảnh luyện đan của tiền bối và ý nghĩa sâu xa của việc luyện đan chẳng phải là bảo bối trong việc luyện đan sao?



“Trước tiên mọi người cứ lĩnh ngộ đã, ba ngày sau rồi đi ra”, Diệp Thành cười nhẹ.



 
Chương 2808: “Linh đan bảy vân trước giờ đều không bán”


“Đa tạ phủ chủ”, gần mười nghìn luyện đan sư cung kính hành lễ, sau đó nóng lòng ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt lại như vị tăng già ngồi thiền, nắm bắt ý cảnh luyện đan để lĩnh ngộ.



Diệp Thành mỉm cười, không làm phiền, xoay người ra khỏi Vạn Đan Bảo Điện.



Sau khi ra khỏi Vạn Đan Bảo Điện, hắn dặn dò thị vệ của Niệm Vi rồi ra khỏi linh sơn Đan phủ, bước lên thiên không, ngự kiếm bay thẳng đến con phố nhộn nhịp sầm uất của Đan phủ.



Advertisement

“Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Phía trên lại phái thêm rất nhiều cảnh giới Hoàng nữa chặn kín cổng thành U Đô rồi”, vừa tới con phố phồn hoa, Diệp Thành đã nghe thấy những tiếng xì xào.



“Truyền khắp cả U Đô rồi”.



“Cũng ghê gớm thật đấy, bao nhiêu cảnh giới Hoàng như thế, trong đó còn có không ít tu sĩ cảnh giới Hoàng đỉnh phong thế mà lại không tìm được một cảnh giới Thiên”.



“Lão tử sống hơn tám trăm năm rồi cũng không thấy người nào lợi hại như thế, cảnh giới Thiên mà một ngày giết được hơn ba mươi cảnh giới Hoàng, sức chiến đấu này khiến người ta kinh hãi, chiến tích này của hắn xưa nay chưa từng có”.



“Khô Nhạc, các ông bày ra thế trận lớn thật đấy”, trong đám người, Diệp Thành mặc áo bào đen cười lạnh lùng.



Hắn bỏ ngoài tai những lời bàn tán ấy, một mình lang thang trên phố, thi thoảng lại liếc nhìn các gian hàng hai bên đường, hy vọng tìm được bảo bối gì quý giá nhưng tiếc là không có.



Không biết bao lâu sau mới thấy hắn bước vào một cửa hàng.



Bên trong cửa hàng là một thế giới riêng với hương đan tràn ngập, đây là một cửa hàng bán linh đan.



Thấy Diệp Thành đi vào, một ông lão đang chăm chú đọc sách cổ ngẩng lên nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục đọc sách, hờ hững hỏi: “Mua đan dược à?”


“Ở đây có bao nhiêu linh đan ba vân?”, Diệp Thành nhẹ giọng hỏi.



“Tám trăm”, giọng điệu ông lão vẫn không mặn không nhạt.



“Vậy có bao nhiêu loại linh đan bốn vân?”



“Năm trăm?”



“Linh đan năm vân thì sao?”



“Ba trăm”.



“Thế linh đan sáu vân?”




“Một trăm”, ông lão nói xong thì buông quyển sách cổ xuống, nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân với vẻ mặt không mấy thân thiện: “Vị đạo hữu này, ngươi tới mua đan dược hay đến để mua vui từ lão già này?”



“Ta không có thời gian rảnh như vậy”, Diệp Thành hờ hững nói: “Tám trăm loại linh đan ba vân, năm trăm loại linh đan bốn vân, ba trăm loại linh đan năm vân, một trăm loại linh đan sáu vân, mỗi loại cho ta một viên”.



“Mỗi… Mỗi loại đều lấy một viên?”, ông lão sửng sốt.



“Sao? Không có à?”



“Có thì có, nhưng không phải số tiền nhỏ đâu, chưa tính số lẻ đã tới ba triệu nguyên thạch rồi”.



“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành phất tay lấy một chiếc túi càn khôn ra đưa cho ông lão.



“Giàu vậy sao?”, ông lão nhận lấy túi đựng đồ rồi mở ra xem, ánh mắt nhìn Diệp Thành lần này đã thay đổi, giọng điệu cũng ôn hoà hơn rất nhiều, người xa xỉ thế này chắc chắn không đơn giản.



“Đạo hữu chờ một chút”, ông lão nhanh chân đi ra ngoài, không biết bao lâu sau mới thấy ông ta xách một túi đựng đồ về.



“Chỗ ông có linh đan bảy vân không?”, Diệp Thành nhận túi đựng đồ rồi lại nhìn ông lão hỏi.



“Linh đan bảy vân trước giờ đều không bán”, ông ta vội đáp.











 
Chương 2809: “Nhìn qua một chút à?


Sau khi ra khỏi cửa hàng, Diệp Thành đi thẳng lên tầng thứ tư rồi cũng tìm cửa hàng bán linh đan, hắn cũng tìm linh đan bảy vân và đan phương của linh đan bảy vân, nhưng điều khiến hắn thất vọng là chẳng ai bán cả.



Sau đó hắn đi lên tầng thứ năm.



Tiếp theo là tầng thứ sáu, tầng thứ bảy và tầng thứ tám, điều đáng tiếc là không cửa hàng nào có linh đan bảy vân và đan phương của linh đan bảy vân hết.



Advertisement

Bất lực, hắn chỉ đành lên tầng thứ chín tìm Nhược Thiên Chu Tước.



Lần này, hai cảnh giới Hoàng đỉnh phong gác dưới chân linh sơn không ngăn cản mà đều dùng ánh mắt vui mừng và kinh ngạc nhìn Diệp Thành, họ cũng đã dùng đại thần thông để theo dõi trận chiến bên ngoài thành U Đô, sức chiến đấu của hắn cũng khiến họ kinh ngạc, ở độ tuổi này của hắn đã có tu vi thế này khiến họ tự cảm thấy xấu hổ.



Diệp Thành tới khu rừng trúc nhỏ lần nữa, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang vẽ tranh ở đó, trong tranh vẫn là bóng lưng một người.



Diệp Thành không hành lễ mà nhẹ nhàng lại gần, quan sát bức tranh mà Nhược Thiên Chu Tước vẽ, sau đó hắn sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc: “Chắc đây là người tình trong mộng của tiền bối nhỉ?”



“Tiểu tử, có muốn ra thế giới bên ngoài thăm thú không?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa vẽ vừa từ tốn nói.



“Không… không muốn”, Diệp Thành ho khan, nếu bị ném ra thế giới bên ngoài, có trời mới biết khi nào mới rơi xuống được, lời của Nhược Thiên Chu Tước thật sự vừa cao sang vừa khiêm tốn, rất có nội hàm.



“Không ở yên tầng thứ ba đi, chạy lên đây làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa vẽ vừa hỏi.


“Đương nhiên là vãn bối có việc rồi”, Diệp Thành xoa xoa tay, cười hì hì bảo: “Tiền bối có linh đan bảy vân hay đan phương của nó không?”



“Linh đan bảy vân?”, Nhược Thiên Chu Tước hơi nhíu mày rồi nhanh chóng bình thường trở lại, linh đan bảy vân quý giá nhường nào, cả Chu Tước Tinh cũng chỉ có Khô Nhạc luyện ra được, số lượng ít đến đáng thương.



“Có không ạ?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước với cặp mắt sáng ngời.



“Sư tôn của ngươi cần linh đan bảy vân à?”



“Không phải”.

“Thế ngươi cần à?”



“Cũng không phải”.



“Vậy ý ngươi là gì?”, Nhược Thiên Chu Tước đặt bút xuống, ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.



“Nếu có thì tiền bối cho ta mượn nhìn qua một chút rồi ta sẽ trả lại cho người ngay”, Diệp Thành cười lớn: “Nếu người vui có thể thưởng cho vãn bối một hai viên, vãn bối không từ chối đâu”.



“Nhìn qua một chút à?”, Nhược Thiên Chu Tước lại ngạc nhiên, không biết Diệp Thành lại định làm gì.



“Đừng lề mề nữa, rốt cuộc tiền bối có hay không?”



“Ngươi muốn xem loại nào?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, tự rót rượu tự uống.



“Người có mấy loại?”



“Chín loại”.



“Vậy lấy hết ra đi, vãn bối chưa thấy linh đan bảy vân bao giờ, cho vãn bối được mở mang tầm mắt một chút”, Diệp Thành kích động xoa xoa hai tay.



 
Chương 2810: “Đan Tôn Thất Dạ”.  


“Ngươi đúng là thú vị”, Nhược Thiên Chu Tước bị chọc cười, phất tay lấy ra chín viên linh châu sáng chói, cho chúng lơ lửng giữa không trung. Trong mỗi viên linh châu đều phong ấn một viên đan dược, thật sự là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, vàng, bạc màu gì cũng có, bên trên mỗi viên đều có khắc bảy vân sáng rõ.



“Đa tạ?”, Diệp Thành vội vàng tiến lên, tâm trạng kích động không giải thích được, đây quả thực là lần đầu tiên hắn được thấy linh đan bảy vân.



Advertisement

Hắn âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chăm chú nhìn viên linh đan bảy vân màu đỏ.



Chẳng bao lâu hắn đã tìm thấy nguyên thần lạc ấn bên trong đan, người luyện chế viên đan này đã già, không cần nói cũng biết chính là Khô Nhạc Chân Nhân, ở Chu Tước Tinh này chỉ có ông ta là luyện đan sư cấp bảy, vậy nên chắc chắn là ông ta.



Sau hơn mười giây, Diệp Thành dời mắt, hắn đã học mót được cách luyện chế viên đan dược màu đỏ.



Sau đó hắn lại nhìn viên đan dược màu cam.



Cũng giống như viên đan dược màu đỏ, viên đan màu cam này vẫn do Khô Nhạc luyện chế, tuy phức tạp hơn viên màu đỏ một chút nhưng không làm khó được Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành, hắn vẫn sao chép được toàn bộ.



Tiếp theo, Diệp Thành liên tục dời mắt, Tiên Luân Nhãn đảo qua từng viên đan dược.

Thấy Diệp Thành như vậy, Nhược Thiên Chu Tước ở bên cạnh uống trà hơi thảng thốt, không hiểu hắn định làm gì.



Hế?



Khi Nhược Thiên Chu Tước đang ngơ ngác thì Diệp Thành đã khẽ hô lên, hắn kinh ngạc nhìn viên đan dược màu vàng cuối cùng, bởi viên đan dược màu vàng này không phải do Khô Nhạc Chân Nhân luyện chế, mà là một thanh niên tóc trắng.



Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên hơn nữa là hắn đã từng nhìn thấy thanh niên tóc trắng này, chính là bóng dáng mà hắn nhìn thấy ở linh hồn lạc ấn trong Thiên Tịch Đan.



Thật trùng hợp!


Diệp Thành lẩm bẩm, viên Thiên Tịch Đan cuối cùng mà Thiên Huyền Môn đấu giá và viên đan dược màu vàng trước mắt này đều do một người luyện chế.



Nghĩ đến đây, Diệp Thành chỉ vào viên đan dược màu vàng rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi: “Viên đan dược này do ai luyện chế vậy ạ?”



“Đan Tôn Thất Dạ”.



“Thất Dạ”, vẻ mặt Diệp Thành hơi lạ, cái tên này đúng là mới mẻ.



“Đó là viên đan ta có được trong một buổi đấu giá khi đi lịch luyện ở ngoài những năm đầu”, Nhược Thiên Chu Tước nhàn nhạt nói: “Vì viên đan dược này mà lão thân đã suýt mất mạng, đấu giá được viên đan do Đan Tôn luyện chế quả thực rất vinh dự”.



“Vậy người có biết Đan Tôn ở đâu không?”, Diệp Thành vội hỏi ngay.



“Đó là sự tồn tại cùng đẳng cấp với Chư Thiên Kiếm Thần, trước nay đều là rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười: “Nhưng tám mươi năm trước ta nghe nói một số tin đồn rằng người này từng xuất hiện ở Huyền Thiên Tinh Vực”.



“Tám mươi năm trước”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Nói như vậy đúng là Đan Tôn ở Chư Thiên Vạn Vực chứ không phải ở Đại Sở, quan hệ của hắn với Thiên Huyền Môn chắc chắn không bình thường, tìm hắn cũng được”.

“Huyền Thiên Tinh Vực”, Diệp Thành lại lẩm bẩm, sau đó xoay người bước ra khỏi rừng trúc.



 
Chương 2811: “Món quà lớn?”


“Thật kỳ lạ”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước cất chín viên linh đan bảy vân đi rồi lại đứng dậy, đi tới trước giá vẽ.



“Mơ thấy ngươi cả trăm nghìn lần rồi, rốt cuộc ngươi là ai?”, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh mình vẽ, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói nhỏ.



Advertisement





Sau khi rời khỏi rừng trúc nhỏ, Diệp Thành xuống tầng thứ chín, đến Chu Tước Điện ở tầng thứ tám của U Đô, hắn lấy một lúc năm mươi triệu nguyên thạch khiến Nhược Thiên Chu Tước ngạc nhiên đứng không vững, đưa Hoàng lệnh cho ngươi, ngươi đúng là không khách sáo chút nào.



Tuy nhiên, Diệp Thành dùng Hoàng lệnh lấy nguyên thạch không phải vì lợi ích cá nhân mà là vì một mục đích lớn.



Hôm nay hắn mua từ tầng thứ tám của U Đô xuống, đến cửa hàng nào, quầy hàng nào cũng đều mua hết tất cả nguyên liệu luyện đan, trong đó có cả linh thảo cần để luyện chế linh đan bảy vân, đắt đến đáng sợ.



Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới trở lại linh sơn của Đan phủ.



Các luyện đan sư vẫn đang ở Vạn Đan Bảo Điện, chưa ai có hành động, họ vẫn đang lĩnh ngộ thuật luyện đan trong ý cảnh luyện đan.



Mà Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy hết linh đan vừa mua về ra, dùng Tiên Luân Nhãn sao chép linh hồn lạc ấn trong đan rồi thác ấn vào ngọc giản, cũng không quên kết hợp kỹ năng luyện đan của mình vào đó.


Phải công nhận rằng cách làm này của hắn thực tế hơn đan phương nhiều, mang đi đưa cho các luyện đan sư lĩnh ngộ cũng như hắn tự tay hướng dẫn.



Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, hắn mới thác ấn xong hết ấn ký linh hồn trong những viên linh đan này.



Đến khi sắc trời bừng sáng, các luyện đan sư trong Vạn Đan Bảo Điện mới lưu luyến đi ra.



Có thể thấy vẻ mặt ai nấy cũng đều vui mừng.



Trong ba ngày qua, họ ở trong Vạn Đan Bảo Điện hoặc ít hoặc nhiều đều đã tìm được cơ hội cho riêng mình, hiểu sâu hơn về ý nghĩa thực sự của luyện đan, nếu không có thời hạn ba ngày thì phần lớn họ sẽ ở lại trong đó mười ngày nửa tháng.

“Đây là món quà lớn thứ hai ta tặng cho mọi người”, vừa đi ra, các luyện đan sư đã thấy Diệp Thành đứng trong đại điện.



“Món quà lớn?”, nghe thấy ba từ này, ánh mắt các luyện đan sư đều sáng lên, món quà chân hoả thứ nhất họ vẫn còn nhớ rất rõ, với luyện đan sư mà nói, đó là một may mắn cực kỳ lớn.



“Mỗi người một túi, tự lấy đi”, Diệp Thành chỉ vào túi đựng đồ chất thành núi trong đại điện.



“Đa tạ phủ chủ”, các luyện đan sư đều không đợi được nữa mà tiến lên trước, tuy nóng lòng nhưng vẫn có trật tự.



“Đây là gì?”, có người kinh ngạc nhìn ngọc giản chất đống trong túi đựng đồ.



“Còn có cả nguyên liệu luyện đan nữa”.



“Trời ơi, đó là Dục Hoả Băng Liên sao?”



“Nhiều… Nhiều vậy”, trong đại điện liên tục vang lên những tiếng hô kinh ngạc, các luyện đan sư đều ngây người, trong túi đựng đồ ngoài ngọc giản chất thành núi còn có vô số nguyên liệu luyện đan.











 
Chương 2812: Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.  


“Bắt đầu từ hôm nay, luyện đan sư cấp ba của Đan phủ thăng lên luyện đan sư cấp bốn sẽ được thưởng mười nghìn nguyên thạch; luyện đan sư cấp bốn thăng lên cấp năm thưởng ba mươi nghìn nguyên thạch; cấp năm thăng lên cấp sáu thưởng năm mươi nghìn nguyên thạch. Còn những luyện đan sư vốn đã ở cấp bốn, cấp năm, cấp sáu thì vẫn có thể đến nhận nguyên thạch”.



Advertisement

“Còn có phần thưởng nữa”, các luyện đan sư phấn khích tột độ, có tiền là có động lực, mọi người đã bắt đầu bắt tay vào làm việc chăm chỉ.



“Ta cần nhìn thấy thành quả của mọi người trong thời gian ngắn”, Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Ta có thể nuôi mọi người cả đời, nhưng huy hoàng và vinh quang thì phải do mọi người tự giành lấy”.



“Đa tạ phủ chủ”, gần mười nghìn người lại cùng quỳ một gối xuống, sự trọng dụng và hào phóng của Diệp Thành khiến họ vô cùng cảm kích. Linh Đan Các liệu có hào phóng đào tạo họ được như vậy không? Đương nhiên là không rồi! Món quà lớn và lời nói của Diệp Thành đã khơi dậy ý chí chiến đấu trong họ.



“Mọi người đi đi!”, Diệp Thành cười nhẹ.



“Luyện đan”, các luyện đan sư ùa ra khỏi đại điện, tràn đầy năng lượng.



“Nhạc Sơn, Nhạc Hải, Nhạc Chân, Nhạc Tấn, Nhạc Mặc, một ngày nào đó, kẻ vô dụng trong miệng các ông sẽ khiến các ông phải ngỡ ngàng”, Diệp Thành nở nụ cười.




Sự thật chứng minh, quyết định của hắn rất hữu hiệu, chí ít hắn đã khơi dậy được ý chí chiến đấu của các luyện đan sư, có đạo tâm muốn làm kẻ mạnh, sợ gì con đường phía trước có chông gai, họ nhất định sẽ trở thành một lực lượng đáng sợ.







Hắn lại nở nụ cười lần nữa rồi quay người bước ra khỏi đại điện, đi lên trời cao, leo đến đỉnh linh sơn của Đan phủ.



Đứng vững lại, Diệp Thành lấy một lư luyện đan cùng hàng nghìn loại nguyên liệu luyện đan ra.




Hắn hít sâu một hơi rồi truyền chân hoả vào làm nóng lư luyện đan, hôm nay hắn đã thử luyện chế linh đan bảy vân. Nói thật, hắn không chắc chắn lắm, vì đan bảy vân và đan sáu vân không cùng một cấp độ.



Sau đó, cả toà linh sơn ở Đan phủ trở nên cực kỳ yên tĩnh, các luyện đan sư đang lĩnh ngộ thuật luyện đan, rất nhiều người đã bắt tay vào luyện, mà Diệp Thành ở trên đỉnh núi cũng rất tận tâm, tập trung luyện đan.



Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.



Bên ngoài U Đô vẫn có rất nhiều người, khí tức của ai nấy đều bá đạo, bọn chúng đang kiểm tra từng người đi vào U Đô.



Ở U Đô tầng thứ nhất, nhóm sáu người phía Nhạc Chân mặc áo choàng đen ẩn náu trong từng toà lầu các, tuy là sư huynh đệ đồng môn nhưng không phải ai cũng đồng lòng, bây giờ bọn chúng chờ đây mục đích là mong người mình phái đi sẽ tìm được Diệp Thành trước.



Không chỉ có chúng mà tám vị hoàng tử cũng đều ở U Đô tầng thứ nhất, hơn nữa ẩn nấp cực kỳ tài tình, trong lòng bọn chúng cũng có suy nghĩ giống như đám Nhạc Chân.

Tuy nhiên, cảnh tượng Diệp Thành bị bắt về trong tưởng tượng của bọn chúng mãi chưa xuất hiện, đã phái đi không ít người nhưng hầu như đều về tay không, đừng nói là Diệp Thành, đến bóng dáng của hắn còn chẳng tìm thấy.



 
Chương 2813: “Trăm năm trôi qua như một giấc mộng”


Tìm! Tiếp tục tìm!



Mệnh lệnh lạnh lùng vô tình liên tục được hạ xuống, lại càng có thêm nhiều người bay ra khỏi U Đô. Lúc này bọn chúng có ai còn tâm tư chú ý đến Đan phủ nữa, trong đầu ai nấy đều là Diệp Thành.

Advertisement



Bùm!



Khi bên ngoài U Đô đang nhộn nhịp thì trên đỉnh linh sơn ở Đan phủ lại vang lên một tiếng nổ, tro bụi bay ra từ lư luyện đan.



Còn Diệp Thành thì sắc mặt tái nhợt, khoé miệng rỉ máu, hắn đã thử hơn chục lần nhưng đều kết thúc trong thất bại.



Diệp Thành hiểu rất rõ, không phải thuật luyện đan của hắn có vấn đề mà do cấp độ nguyên thần của hắn quá thấp, mà linh đan bảy vân lại yêu cầu cấp độ nguyên thần cực kỳ cao, ít nhất cũng phải là nguyên thần của tu vi cảnh giới Hoàng.



Quả nhiên không thể nóng vội!

Diệp Thành lắc đầu bất lực, không cố gắng luyện chế linh đan bảy vân nữa mà lấy rượu ra ngồi trên đỉnh núi, ngước lên nhìn bầu trời sao, những ngôi sao sáng như những gương mặt quen thuộc.



Đại Sở, một trăm năm rồi, ngươi vẫn ổn chứ!



Nói xong, Diệp Thành ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt tang thương mà mệt mỏi, có lẽ chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng hắn mới lộ ra trạng thái chân thật của mình, ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.



Cũng giống như hắn, Tiểu Ưng trên vai cũng ngửa đầu nhìn trời, trong đôi mắt ưng mang theo nỗi hoài niệm.



Gió nhẹ thổi qua, Niệm Vi tới thấy Diệp Thành đang nhìn lên bầu trời sao thì khẽ cắn môi, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, thì thầm: “Thánh chủ, Niệm Vi nhớ nhà”.




“Ta cũng vậy”, giọng Diệp Thành khàn khàn, trong mắt là vẻ mơ hồ.



“Ta cũng nhớ”, một giọng nói vang lên, Tạ Vân mặc áo choàng đen cũng đến. Hắn ta đã xuất quan, hoàn toàn dung hợp được huyết mạch Chu Tước, tuy tu vi kém lúc trước rất nhiều, nhưng khôi phục trạng thái đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian.



“Trăm năm trôi qua như một giấc mộng”, Diệp Thành mỉm cười, đưa bầu rượu cho Tạ Vân.



“Không biết bầu trời đêm ở đây có giống ở Đại Sở không”, Tạ Vân cũng ngồi xuống, trong mắt lấp lánh ánh nước.



“Không biết bây giờ người ở Đại Sở có đang nhìn lên bầu trời và hỏi những câu hỏi giống chúng ta hay không”, trong mắt Niệm Vi mờ hơi nước, dưới ánh trăng sáng, nó ngưng tụ thành sương giá.



“Uống đi”, Diệp Thành cười trong nước mắt, đưa rượu cho Niệm Vi và Tiểu Ưng.



“Uống”, Tạ Vân, Niệm Vi cùng cầm rượu, đến Tiểu Ưng cũng duỗi móng vuốt ra, uống vào là rượu, nhưng rớt xuống lại là lệ nóng, nói chuyện quá khứ, nhớ người năm xưa.

Ánh trăng vẫn sáng như mọi khi, chiếu rọi khắp Chu Tước Tinh.



 
Chương 2814: “Xếp hàng nhận tiền nào!”  


Ở U Đô tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước lẳng lặng nhìn xuống, dường như cách năm tầng vẫn có thể nhìn thấy đỉnh núi ở Đan phủ, và dường như cũng có thể nhìn thấy phía Diệp Thành đang ngồi ở đó.



Cảnh tưởng lúc đó như thế nào? Nhược Thiên Chu Tước không thể hình dung ra được, không hiểu bốn đứa nhóc ấy đang che giấu bí mật gì, có câu chuyện gì, nhìn họ khóc mà tim bà nhói đau.





Advertisement



Trên đỉnh núi ở Đan phủ, phía Diệp Thành đều đã say khướt, chìm vào giấc ngủ.



Màn đêm yên tĩnh mà thanh bình.



Trên tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang quan sát, im lặng không lên tiếng.



Không biết bao lâu sau bà mới dời mắt, dưới ánh trăng và ánh sao sáng ngời, bà ngây người nhìn bức tranh mình vẽ, thỉnh thoảng sẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.



Một đêm yên bình, chớp mắt đã tới sáng.



Trời còn chưa sáng, Tạ Vân trên đỉnh núi đã bị một tiếng hét đánh thức.



Ta tiến cấp rồi!


Ta tiến cấp rồi!



Khi hắn ta sầm mặt ngồi dậy thì thấy một luyện đan sư đang nhảy nhót, vui mừng hét lớn.



Bà nội ngươi!



Tạ Vân vừa thầm mắng vừa day đầu mày, đang ngủ ngon bị đánh thức đương nhiên hắn ta không vui nổi rồi.



Niệm Vi cũng bị đánh thức, cô mở đôi mắt đẹp mơ màng ra, thấy mình đang nằm trên đùi Diệp Thành, nhìn Diệp Thành vẫn đang ngủ say, cô khẽ cười rồi lại nằm lên đùi hắn lần nữa.



“Niệm Vi, đừng giả vờ ngủ nữa”.




Diệp Thành tỉnh giấc, vươn vai duỗi eo thoải mái.



Nghe vậy, Niệm Vi vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt ngượng ngùng, trên mặt còn có nét ửng hồng.



Ta tiến cấp rồi!



Ta tiến cấp rồi!



Dưới chân núi, tiếng hô thế này nối nhau vang lên, các luyện đan sư chạy ra khỏi động phủ của mình khua chân múa tay đầy phấn khích, đa số đều là những luyện đan sư đã được tiến cấp.



Tốt lắm!



Diệp Thành liếc nhìn, số luyện đan sư tiến cấp không ít, có tới vài trăm người, nhưng phần lớn là từ cấp ba lên cấp bốn, cấp bốn lên cấp năm, chỉ có một người từ cấp năm lên cấp sáu.



Nhưng Diệp Thành vẫn rất hài lòng với sự thể hiện của họ, bây giờ mới một ngày thôi, sau này sẽ có thêm nhiều người tiến cấp hơn nữa.











 
Chương 2815: “Bảo bối gì mà bí ẩn vậy ạ?”  


Diệp Thành nói lời giữ lời, đương nhiên cũng không tiếc nguyên thạch.



Advertisement

So với nguyên thạch, trước giờ hắn luôn coi trọng nhân tài hơn, tiềm năng của luyện đan sư rất lớn, hắn hiểu rõ khả năng triệu tập của mình, nếu cố gắng đào tạo thậm chí sẽ còn đáng sợ như một đội quân tu sĩ.



“Được nhận tiền bảo sao lại hăng hái như vậy”, nhìn các luyện đan sư đang xếp hàng nhận tiền phía dưới, Tạ Vân cảm thán một câu.



“Bỏ ra chút tiền là điều rất cần thiết”, Diệp Thành tiếp tục vận động cơ thể đang mỏi nhừ: “Mấy ngày tới ngươi ở lại Đan phủ đi, đừng lang thang ở U Đô, ta không muốn bọn chúng lại nhắm vào ngươi nữa”.



“Bây giờ chúng không có thời gian để ý đến ta đâu”, Tạ Vân vuốt tóc: “Trước khi đến ta đã đi qua tầng thứ nhất, không đi không biết, vừa thấy là hết hồn! Đám Nhạc Sơn và đám hoàng huynh của ta tất cả đều đang nằm vùng ở đó”.



“Cẩn thận, cảnh giác mới thành công được”, Diệp Thành mỉm cười, vung tay lấy lư luyện đan cùng rất nhiều nguyên liệu luyện đan ra.



Nhưng hắn không định luyện chế linh đan bảy vân mà là linh đan sáu vân, hắn mua một trăm loại linh đan sáu vân ở U Đô, trong đó có chín mươi chín loại hắn chưa luyện chế bao giờ.


Rảnh rỗi không có việc gì thì luyện tập một chút cũng tốt, coi như tích luỹ tài nguyên cho bản thân, quan trọng nhất là có nguyên liệu luyện đan miễn phí, những thứ này đều do nhà Chu Tước bỏ tiền nên dù thất bại hắn cũng không đau lòng.



“Đan Thánh có khác”, Tạ Vân ở bên cạnh nhìn Diệp Thành luyện đan thuần thục điêu luyện, không khỏi thở dài cảm thán.



“Thánh chủ đúng là toàn năng”, Niệm Vi cười duyên dáng, hai tay chống cằm lẳng lặng nhìn hắn, nhìn một lúc bất giác thất thần, trong đôi mắt đẹp là vẻ say mê.



“Nào nào hoàng muội, hoàng huynh tặng cho muội một món bảo bối”, Tạ Vân tiến tới, kéo Niệm Vi sang một bên.

“Bảo bối gì mà bí ẩn vậy ạ?”



“Bảo bối tốt đó”, Tạ Vân lấy một chiếc bình ngọc từ ống tay áo ra, lén đưa cho Niệm Vi, xong việc còn nói một câu đầy ẩn ý: “Đây là thứ tốt đấy”.



“Cái gì vậy ạ?”, Niệm Vi cầm bình ngọc lắc lư trước mặt, chỉ thấy bên trong có chứa chất lỏng trong suốt như pha lê.



“Hôm nào đổ vào rượu của Diệp Thành, sau đó…”



“Tự huynh uống đi!”, Tạ Vân còn chưa nói xong, Niệm Vi đã banh miệng hắn ta ra, sau đó nhét chiếc bình vào.



“Á, khụ khụ…!”, Tạ Vân thở không nổi, sặc tới nỗi nước mắt trào ra.



“Đáng đời”, Niệm Vi giẫm mạnh vào chân Tạ Vân, từ trong lời nói của hắn ta dường như cô đã biết trong bình ngọc là thứ gì. Mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng cô đưa mắt nhìn Diệp Thành một cái rồi che mặt chạy đi.



Diệp Thành nhìn Niệm Vi chạy đi rồi lại nhìn Tạ Vân, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bình ngọc mà Tạ Vân vừa lấy ra từ trong miệng, vừa nhìn đã biết thứ trong bình là gì, khoé miệng hắn không khỏi giật giật. Làm gì vậy? Đó là hoàng muội của ngươi đó, thế mà ngươi cũng đùa được?



 
Chương 2816: Tương lai tươi sáng!  


“Nhìn cái gì, luyện đan của ngươi đi!”



Tạ Vân lắc đầu rồi quay người chạy nhanh, vì tay của Diệp Thành đã vươn tới.



Cũng may tên này chạy nhanh, nếu bị một chưởng của Diệp Thành đánh trúng thì hắn ta sẽ bay ra ngoài, phải biết hiện tại tu vi của Diệp Thành cao hơn hắn ta cả một cảnh giới lớn, bị đánh tàn phế tại chỗ cũng không phải không có khả năng.

Advertisement



Khốn kiếp!



Diệp Thành mắng một câu rồi bắt đầu tập trung luyện đan.



Giống như ngày tuyển chọn luyện đan sư, chưa đến nửa canh giờ hắn đã luyện được một viên linh đan sáu vân.



Cũng giống như ngày ấy, sau khi viên đan sáu vân ra lò thì dị tượng đan hồng cũng phóng lên trời, nếu không phải linh sơn của Đan phủ có cấm chế ngăn cách với thế giới bên ngoài thì người ở tầng thứ ba chắc chắn có thể nhìn thấy dị tượng của đan.



Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành lại bắt đầu.



Hắn bận rộn ở đây, các luyện đan sư phía dưới cũng không nhàn rỗi, không ngừng có người chạy ra khỏi chỗ ở của mình với vẻ mặt hưng phấn, đa số đều là những luyện đan sư đã tiến cấp, tiếp đó họ lại chạy tới trước đại điện để nhận tiền.



Tiếp theo, cảnh tượng như vậy liên tục diễn ra.



Diệp Thành luyện đan nhưng thi thoảng cũng sẽ liếc nhìn xuống dưới, trong lòng thầm tính toán, số luyện đan sư tiến cấp hôm nay đã trên một nghìn, hơn nữa số luyện đan sư tiến cấp này cũng vẫn đang không ngừng tăng lên.



Tốt lắm!



Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn vỗ vào lư luyện đan, lại xuất thêm được một viên đan nữa, đây đã là viên đan sáu vân thứ chín mà hắn luyện ra được.



Niệm Vi không tới nữa, mà Tạ Vân cũng chọn một động phủ yên tĩnh trong linh sơn của Đan phủ cố gắng cải thiện nâng cao tu vi.



Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.


Trên đỉnh núi, Diệp Thành thở dài một hơi, hắn ngồi xuống tảng đá với vẻ mặt mệt mỏi.



Trong ba ngày, thu hoạch của hắn khá phong phú, hắn đã luyện chế được hết chín mươi chín loại linh đan sáu vân.



Chuyện này nếu để người ngoài biết nhất định sẽ rất sốc, linh đan sáu vân khó luyện nhường nào, quá trình rườm rà, chỉ cần sai một chút là sẽ công cốc, thế nhưng trong ba ngày Diệp Thành lại luyện được chín mươi chín viên, chỉ có thể dùng từ ‘biến thái’ để hình dung.



Hắn thu hoạch được nhiều mà luyện đan sư trong Đan phủ cũng thu hoạch được không ít.



Trong ba ngày, số luyện đan sư tiến cấp đã vượt trên năm nghìn người, trong đó có hơn ba trăm người thăng lên cấp sáu, đây là một con số kinh hoàng, đến Diệp Thành cũng phải kinh ngạc.



Điều này cũng khẳng định câu nói trước đó của hắn, trong số những luyện đan sư này có rất nhiều người tài năng, thứ họ thiếu chỉ là cơ hội.



Mà hắn và Đan phủ đã cho họ cơ hội, cung cấp nguyên liệu luyện đan vô điều kiện, cung cấp ý cảnh luyện đan vô điều kiện, cung cấp đan phương vô điều kiện, nhiều nhân tố như vậy đã tạo nên một cảnh tượng phồn vinh.



Tương lai tươi sáng!



Diệp Thành cười vui mừng, cũng không uổng công hắn hao tâm tổn sức đào tạo bọn họ.

Hắn uống hết một vò rượu rồi lại đứng dậy thử luyện chế linh đan bảy vân, nhưng không một lần thành công.



 
Chương 2817: “Đây là khả năng đặc biệt của ta mà”


Lần thất bại này khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định luyện chế linh đan bảy vân, ít nhất là trước khi nguyên thần đạt đến cảnh giới Hoàng thì hắn sẽ không thử lại nữa, nguyên liệu luyện đan bảy vân rất đắt, cho dù không cần tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy, coi như tiết kiệm chút tiền cho Tạ Vân sau này.



Mãi đến ngày thứ tư, Diệp Thành mới xuống khỏi đỉnh núi, rời khỏi linh sơn của Đan phủ.



Advertisement

Trước khi đi hắn còn lạc ấn rất nhiều đan phương của linh đan sáu vân vào Vạn Đan Bảo Điện.



Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở sòng bạc nhà họ Mục ở tầng thứ hai của U Đô.



Hôm nay sòng bạc nhà họ Mục vẫn náo nhiệt như vậy, người la hét mặt đỏ tía tai không ít, mà người khuynh gia bại sản cũng nhiều, cũng có những người giàu lên chỉ sau một đêm, nhưng dù sao số người được như vậy cũng rất ít.



Mẹ kiếp!



Đang đi, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét như sói tru quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy là Phạm Thống, ông ta đã thua chỉ còn lại một chiếc quần đùi hoa.



Bên cạnh Phạm Thống còn có tám người mặt mũi đen sì, bọn họ chính là tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm của ông ta, có lẽ là bị Phạm Thống lừa đến đây đánh bạc đến nỗi thua hết sạch tiền.



Hàng xóm kỳ quặc đều đã tới, nhưng Diệp Thành không thấy Hồ Tiên Nhi, thân là nữ tu, hầu hết đều sẽ không tới nơi thế này.


Hắn nhìn Phạm Thống lần cuối rồi đi thẳng tới thế giới nhỏ trên lầu ba.



Khi Diệp Thành bước vào thì Mục Uyển Thanh đang uống rượu vui vẻ, thấy hắn vào, cô ném cho hắn một bầu rượu: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà họ Mục của ta thế?”



“Để lão tổ nhà cô chờ lâu rồi”, Diệp Thành ho khan.



“Không sao, lão tổ nhà ta cũng vừa mới xuất quan thôi”.



“Thời gian này không có ai tới gây chuyện chứ?”, Diệp Thành uống một hớp rượu rồi thuận miệng hỏi.

“Bọn chúng không có thời gian và tâm tư đến gây chuyện với nhà họ Mục của ta đâu”, Mục Uyển Thanh đứng dậy, vươn vai thoải mái: “Đang nấp bên ngoài thành U Đô tầng thứ nhất cả rồi, bọn chúng luôn sẵn sàng để bắt ngươi về đấy. Không biết nếu chúng biết ngươi vẫn đang ở U Đô thì liệu có tức quá ngất xỉu tại chỗ không nhỉ?”



“Không sao, cứ để chúng từ từ tìm”, Diệp Thành nhún vai.



“Ta vẫn rất khó hiểu, ngày hôm đấy ngươi lẻn vào kiểu gì vậy?”, Mục Uyển Thanh tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.



“Đây là khả năng đặc biệt của ta mà”, Diệp Thành vuốt tóc.



“Ngươi có nhiều khả năng đặc biệt thật đấy. Huyền Vũ nói với ta sau này phải đề phòng ngươi, chàng ấy cũng đã nói cho ta tất cả lịch sử huy hoàng không biết xấu hổ của ngươi rồi”.



“Vậy đại tẩu có muốn biết lịch sử huy hoàng của hắn ta không?”, Diệp Thành cười hì hì nhìn Mục Uyển Thanh.



“Nào, nói đi”, Mục Uyển Thanh ngồi xuống, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.



“Nói thế này đi, tất cả những việc huy hoàng không biết xấu hổ đó của ta, hắn cũng đã làm hết không thiếu một việc nào”.



“Cái gì? Chàng ấy cũng từng chơi gái rồi?”



“Đùa gì đấy! Ta chưa chơi gái bao giờ”.



 
Chương 2818: “Con có thể nhìn ra chút manh mối”.  


Màn đêm buông xuống, Diệp Thành cùng Mục Uyển Thanh tới nhà họ Mục, một trong chín đại thế gia.



Advertisement

Nhà họ Mục nằm ở thành thứ chín tại U Đô, thành trì mặc dù không rộng lớn bằng U Đô nhưng đại khí cũng vô cùng dồi dào.



Cả hai người đi vào bên trong thông qua thông đạo đặc biệt của nhà họ Mục và không kéo theo sự chú ý của những người khác, mọi thứ đều là vì để che giấu thân phận của Diệp Thành, không thể để bị phía Nhạc Sơn và tám vị Hoàng Tử biết được.



Cả hai dừng chân trong một rừng trúc màu tím, nơi sâu nhất của nhà họ mục.



Ở cách đó không xa có một lão già mặc y phục màu trắng, mái tóc bạc phơ trông già yếu lọm khọm, trên người không hề có khí tức mạnh mẽ, trông giống như một lão già hết sức bình thường, khi hai người tới, ông ta đang ngồi khắc gỗ dưới gốc cây cổ thụ.



Lão già này chính là lão tổ nhà họ Mục, cũng là thành chủ của toà thành thứ chín ở U Đô: Mục Huyền Công.



Đạo thương!



Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nheo mắt nhìn Mục Huyền Công, dưới Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đạo thương trên nguyên thần của Mục Huyền Công, sức sống của ông ta cũng không còn mạnh mẽ nữa.


Những người giống như Mục Huyền Công về cơ bản không còn sống được lâu nữa, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, thân lại mang đạo thương, có thể sống tới ba nghìn năm đã là không dễ dàng gì rồi, tới tuổi như ông ta, dược thạch đã không còn tác dụng nữa, muốn kéo dài tuổi thọ thì không được đột phá cảnh giới.



“Gia gia”, Mục Uyển Thanh khẽ khàng bước tới giống như một tiểu nha đầu ngoan ngoãn.



Mục Uyển Thanh mỉm cười ôn hoà, ánh mắt dừng lại ở Diệp Thành: “Vị này chính là tiểu hữu Diệp Thành sao?”



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ.



“Trong nửa canh giờ có thể luyện ra linh đan sáu vân, đấu bại Diễn Thiên, trong một ngày liên tiếp trảm diệt ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, đúng là hậu sinh khả uý”, trong nụ cười hiền từ của Mục Huyền Công còn mang theo vẻ kinh ngạc.

“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười.



“Tiểu hữu cứu nhà họ Mục hai lần, ân đức này nhà họ mục không bao giờ quên”, lời nói của Mục Huyền Công chậm rãi, “nếu như có ngày nào đó cần tới nhà họ Mục ta thì nhà họ Mục sẽ không chối từ”.



“Đều là người một nhà cả, tiền bối đừng khách sáo”.



“Người một nhà?”, vẻ mặt của Mục Huyền Công khó hiểu, ông ta bất giác nhìn sang Mục Uyển Thanh.



“Cô…cô ấy là đại tẩu của con”, thấy vẻ mặt đó của Mục Huyền Công, Diệp Thành vội thêm lời.



“Đại tẩu, nghe hay đấy”, Mục Huyền Công cười gượng gạo.



“Tiền bối, đạo thương của người…”



“Ngươi có thể nhìn ra ta có đạo thương?”, Mục Huyền Công kinh ngạc, đến cả Mục Uyển Thanh cũng bất ngờ.











 
Chương 2819: “Có cần chuẩn bị gì không?”  


“Thanh Nhi”, Mục Huyền Công lên tiếng, “đừng nói bừa”.



“Vốn dĩ là vậy mà”, Mục Uyển Thanh vẫn không từ bỏ.



“Đạo thương về nguyên thần thì dù có dùng dược thạch cũng vô ích”, Diệp Thành lên tiếng, “Khô Nhạc quả là tự đại”.

Advertisement



“Đã là chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa”, Mục Huyền Công xua tay bất lực.



“Ta có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành lên tiếng hiến Mục Huyền Công với vẻ mặt u ám và Mục Uyển Thanh với vẻ mặt phẫn nộ đều đổ dồn ánh mắt sang nhìn hắn, trong ánh mắt hai người đều loé lên ánh sáng.



“Thiên kiếp thiên lôi có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành nói ra bí mật.



“Thật sao?”, Mục Huyền Công kích động nắm lấy vai Diệp Thành, một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lúc này lại không thể kiểm soát được mình.



“Nhờ có lôi kiếp mà niết bàn trùng sinh, đạo thương của vãn bối cũng được trị khỏi nhờ cách này”, Diệp Thành mỉm cười, nói.



“Thiên kiếp có thể trị được đạo thương, thiên kiếp có thể trị được đạo thương”, có được đáp án chắc chắn của Diệp Thành, Mục Huyền Công kích động đến mức cơ thể bất giác run lên.



“Nhưng…nhưng chúng ta đi đâu tìm được thiên kiếp và thiên lôi đây?”, Mục Uyển Thanh đặt ra câu hỏi.



“Cần tìm người độ kiếp”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.



“Không cần phải rắc rối như vậy, thiên kiếp thiên lôi vãn bối có”, Diệp Thành phất tay áo gọi thiên lôi trong đan hải ra.



“Ngươi còn có thiên lôi sao?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.







“Sao, Tạ Vân chưa nói cho cô biết à?”

“Chỉ nói về những chiến tích huy hoàng mặt dày của ngươi thôi”.



“Giờ biết hắn không đáng tin rồi chứ, đừng lấy hắn nữa, lấy ta là được rồi”.



“Đúng là lôi chớp trong thiên kiếp”, khi cả hai đang trò chuyện thì đôi mắt của Mục Huyền Công sáng lên nhìn thiên lôi trong tay Diệp Thành, “tiểu hữu có thể đẩy lôi chớp vào trong cơ thể quả là nghịch thiên”.



“Tiền bối, người già rồi có thể ngồi xuống, còn lại để vãn bối lo”, Diệp Thành không nói thêm với Mục Uyển Thanh nữa mà đổi chủ đề.



“Có cần chuẩn bị gì không?”



“Không cần đâu ạ”, Diệp Thành mỉm cười phất tay đẩy thiên lôi vào trong cơ thể Mục Huyền Công và bao lấy nguyên thần của ông ta.



Hự!



Vẻ mặt Mục Huyền Công đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, cơn đau đớn trên nguyên thần còn hơn cả cơn đau đớn về thể xác, có điều đối với tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà nói thì vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.



“Ngươi có làm được không vậy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Huyền Công, Mục Uyển Thanh lo lắng nhìn sang Diệp Thành.



“Ta đã quen rồi”, Diệp Thành mỉm cười tuỳ hứng, hắn không hề tỏ ra áp lực, việc trị đạo thương này e rằng không ai thuần thục hơn hắn, Liễu Dật, Cổ Tam Thông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Ly năm xưa đều do một tay hắn chữa khỏi, đối với hắn mà nói đây là việc làm đã thuần thục từ lâu.

“Vậy thì ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, chậm chút cũng không sao”, Mục Uyển Thanh nhắc nhở.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top