Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 2720: Đột phá rồi, đột phá rồi!  


“Vậy thì việc này giao cho ngươi”, Nhạc Chân cười u ám, “còn tên Diệp Thành kia trông chừng kĩ cho ta, chỉ cần hắn ra khỏi U Đô, cho dù phải trả cái giá nào cũng phải đoạt lấy chân hoả về”.



“Rõ”, lão già tóc đỏ nói rồi quay người biến mất.



Advertisement

Bên trong lầu các, Nhạc Chân hít vào một hơi thật sâu, ông ta nhìn xuống bên dưới như thể thấy được Diệp Thành đang khoanh chân ngồi một chỗ dù cách bảy tầng, trong ánh mắt loé lên hàn mang lạnh lẽo u tịch.



Diệp Thành đương nhiên không biết âm mưu của ông ta.



Lúc này hắn đang chìm trong ý cảnh huyền diều, cơ duyên này đến từ đại địa linh mạch.



Đã là vật được nuôi dưỡng từ lòng đất lại có liên quan mật thiết với đại địa chi tử thì đương nhiên không hề đơn giản, tu vi đạo hành của hắn cũng đang đột phá lên cảnh giới Thiên tầng thứ ba trong ý cảnh này.



Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống.



Trong phiến đá, Tiểu Ưng đã tỉnh lại, nó dang rộng đôi cánh bay qua bay lại, đôi mắt sắc lạnh loé lên ánh sáng, nó hân hoan vì trong khí tức của nó đã có thêm uy lực của cảnh giới Hoàng, toàn thân với thần mang chói lọi bao quanh, mỗi một luồng ánh sáng đều hiện lên thần mang chói mắt.




Không sai, nó đã đột phá rồi, từ cảnh giới Chuẩn Hoàng đột phá lên cảnh giới Hoàng, đó là nhờ công lao của đại địa linh mạch.



Đột phá rồi, đột phá rồi!



Không lâu sau đó, ở nơi ở của Phạm Thống cũng vang lên tiếng reo mừng rỡ, Phạm Thống cũng nhảy ra ngoài, toàn thân chỉ mặc môi chiếc quần hoa, ông ta liên tiếp hô lên, ông ta cũng đột phá lên cảnh giới Hoàng khi đang luyện hoá đại địa linh mạch.



Ôi trời!



Không lâu sau đó lại có thêm tám người nữa xuất hiện, đó chính là tám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, người nào người nấy mặt mày tối sầm.




Khi bọn họ cảm nhận được áp lực từ Phạm Thống thì đều thu mình quay lại vị trí cũ, mặt mày tên nào cũng kinh ngạc, mới chỉ có vài ngày mà đã đột phá từ cảnh giới Chuẩn Hoàng lên cảnh giới Hoàng rồi.



Chuẩn Hoàng và Hoàng nhìn thì chỉ cách nhau nửa bước nhưng lại xa vời vợi, rất nhiều tu sĩ cố gắng cả một đời cũng không thể nào vượt qua, hai cảnh giới này nhìn thì có vẻ không cách nhau xa nhưng khả năng chiến đấu lại không cùng một đẳng cấp, cũng chẳng trách mà tám tu sĩ Chuẩn Hoàng nhìn thấy lại như chuột nhìn thấy mèo.



Có gan thì ra đây!



Phạm Thống thổi thổi râu, ông ta cứ thế đứng trước phiến đá của tám tên tu sĩ Chuẩn Hoàng, hai tay chống hông giống như đang muốn trút giận, mắng chửi liên miệng, nước bọt bắn tứ tung.



Hiện giờ Phạm Thống có thể coi là có tư cách hiên ngang hơn trước, mặc dù chỉ được chia một phần sáu đại địa linh mạch nhưng khả năng của ông ta đã thay đổi đáng kể, từ tu vi Chuẩn Hoàng tiến giới tới tu vi Hoàng khiến rất nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng phải kinh ngạc.



Nghe tiếng mắng chửi của Phạm Thống, tám tên tu sĩ kia không dám thò đầu ra, một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng chúng không thể địch lại nổi.



Hừ!











 
Chương 2721: “Bớt giận chưa?”


Chuyện gì thế này?



Tám tên tu sĩ Chuẩn Hoàng kinh ngạc gãi đầu.



Đều là hàng xóm, đều ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, nhìn người ta rồi lại nhìn lại mình thật đáng hổ thẹn.



Advertisement

Hồ Tiên Nhi không quan tâm tới bọn họ mà cứ thế đứng trước cửa nhà Diệp Thành, cô ta chốc chốc lại mím môi, hiện giờ cô ta đã ở cảnh giới Hoàng, trong đôi mắt đẹp không còn vẻ dụ dỗ mê hoặc nữa, cô ta chưa bao giờ quan tâm tới cơ thể của mình như lúc này.



Vả lại nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra phía sau cô ta không còn cái đuôi hồ ly nữa.



Có lẽ người khác không biết cái đuôi hồ ly của cô ta không phải biến mất mà là bị cô ta trảm đi, còn lý do đó là từng có người nói rằng: Ta vẫn thích nữ tử không đuôi hơn.



Màn đêm lại buông xuống, Hồ Tiên Nhi quay về nơi ở của mình, cô ta khoanh chân củng cố cảnh giới.



Bầu trời đêm xa xăm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Phiến đá mà Diệp Thành ngồi rung lên, hắn đã thức tỉnh trong ý cảnh huyền ảo, so với Tiểu Ưng thì Phạm Thống và Hồ Tiên Nhi đột phá tới cảnh giới Hoàng, còn hắn chỉ đột phá một tầng cảnh giới nhỏ.



Chẳng còn cách nào khác vì căn cơ của hắn quá thâm hậu, cho nên mỗi lần tiến giới đều vô cùng khó khăn.



Thế nhưng cũng đừng đánh giá thấp cảnh giới nhỏ này, đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì một bước lên trời, khả năng chiến đấu thăng hoa, nếu như lúc này bảo hắn đối đầu với một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng thì hắn sẽ không thảm hại như trước nữa.



Đây cũng có thể coi là tạo hoá.




Diệp Thành mỉm cười, hắn vươn vai, cầm theo túi đựng đồ bước ra khỏi phiến đá, hắn muốn đi mua nhà ở tầng thứ ba của U Đô.



Vừa ra khỏi phiến đá Diệp Thành đã trông thấy một người đi tới, người này mặc cái váy đỏ rực, mái tóc màu xanh nước biển, trong tay còn cầm vò rượu, mặt mày đỏ lựng, phong thái phong hoa tuyệt đại nhưng lại giống như một con sâu rượu, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Mục Uyển Thanh của Đổ Phường sao?



“Nhớ ta không?”, Mục Uyển Thanh đi vào chớp đôi mắt trong veo nhìn Diệp Thành.



“Nhớ ra rồi”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu nhìn trái ngó phải như đang tìm thứ gì đó.



“Ngươi đang tìm gì thế?”



“Gạch”.







“Xem ngươi kìa, đừng nhỏ mọn thế chứ”, thấy Diệp Thành cúi đầu tìm gạch, Mục Uyển Thanh nhìn hắn với vẻ mặt ấm ức: “Trông ta mơn mởn thế này, ngươi nhẫn tâm đánh ta sao?”



“Nhẫn tâm, thừa nhẫn tâm”, mặt mày Diệp Thành tối sầm lại, không biết vì sao mà nhìn thấy Mục Uyển Thanh hắn lại tức sôi tiết lên, cả hai lần bị ném ra khỏi Đổ Phường, món nợ này hắn vẫn còn nhớ như in, nếu không phải đây là U Đô thì cái miệng của hắn đã ngoạc ra hô hào rồi.



“Này, coi như chuộc tội”, Mục Uyển Thanh đưa ra một cái túi đựng đồ.



“Ta là người thiếu tiền sao?”, Diệp Thành miệng thì nói vậy nhưng tay lại rất tự giác nhận ngay lấy túi đựng đồ, đợi tới khi mở ra xem thì hắn phải choán ngợp bởi bên trong túi từng viên nguyên thạch sáng lấp lánh chất thành núi, chỉ cần đếm sơ qua cũng thấy ít nhất chừng ba trăm nghìn nguyên thạch.



“Đúng là giàu có”, Diệp Thành thẫn thờ, nhẫn nhịn chịu hai cái bạt mà có được ba trăm nguyên thạch làm tiền đền bù, ngay lúc này hắn chợt có mong muốn mãnh liệt: Tỷ, thưởng thêm cho ta hai cái bạt nữa đi”.



“Bớt giận chưa?”, Mục Uyển Thanh lại bắt đầu chớp chớp đôi mắt long lanh.



“Không dưng có quà, nói thẳng ra đi, cô muốn ta làm gì?”, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi, hắn liếc nhìn Mục Uyển Thanh.



“Thực ra cũng chẳng có gì, ta muốn ngươi giúp ta một việc”, Mục Uyển Thanh híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm.



“Ta biết ngay mà”, Diệp Thành xoa cằm, hắn đảo mắt nhìn Mục Uyển Thanh một vòng, vừa đảo mắt vừa nhìn cô ta từ đầu tới chân: “Chẳng trách mà hào phóng như vậy, hoá ra là có việc cần nhờ ta giúp”.



“Vậy ngươi có giúp ta không?”

“Không rảnh”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ: “Lúc đánh ta, ta không thấy cô nhẹ tay tí nào”.



 
Chương 2722: “Ngươi đừng đi mà”


“Ngươi nói vậy thì không phải rồi”, Mục Uyển Thanh liếc nhìn Diệp Thành: “Cứ đôi ba ngày ngươi lại tới Đổ Phường kiếm chác, ai đắc tội ngươi? Kiếm tiền thì không sao nhưng ngươi lại quá tay”.



“Nói cái này với ta cũng vô ích”, Diệp Thành ho hắng, “ta cá cược thế nào là việc của ta, chưa thấy ai chơi xấu ta như vậy, giở trò sau lưng còn cho người đánh ta”.



“Chẳng phải giờ ta mang tới cho ngươi rồi sao, còn cho ngươi thêm hai trăm nghìn”.



Advertisement

“Đừng, đừng, đó là hai chuyện khác nhau”.



“Thực ra chuyện này cũng không thể trách ta, có trời mới biết người có phải là gian tế do Khô Nhạc phái tới hay không, ta không thể không theo dõi”, Mục Uyển Thanh tiến lên trước một bước, bày ra bộ dạng uỷ mị, kéo tay Diệp Thành rồi không ngừng đung đưa qua lại, giống như một tiểu nha đầu đang nài nỉ ca ca mua kẹo cho mình ăn vậy.



“Khô Nhạc?”, Diệp Thành nhướng mày, “chuyện này thì liên quan gì đến Khô Nhạc?”



“Đương nhiên liên quan rồi”, Mục Uyển Thanh hằn học: “Nhà họ Mục ta là cái gai trong mắt lão ta, cả ngày lão ta chỉ bận tính kế làm sao hại nhà họ Mục, chẳng biết được khi nào lão ta phái người tới nhà họ Mục ta để làm loạn”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn quay người bước đi, cuối cùng hắn cũng biết vì sao nhà họ Mục lại đánh mình, mọi chuyện cũng là vì để thăm dò, hoá ra nội tình bên trong lại như vậy.



“Ngươi đừng đi mà”, thấy Diệp Thành định rời đi, Mục Uyển Thanh mới kéo lại, “ngươi đi rồi thì ai giúp ta?”



“Khô Nhạc là người thế nào? Giúp cô chính là đối đầu với ông ta, trừ phi đầu ta có vấn đề mới giúp cô”.



“Ta không quan tâm, ngươi phải giúp ta”, Mục Uyển Thanh cứ thế ôm lấy chân Diệp Thành, bộ dạng này khiến Diệp Thành thật sự không thể ngờ đến. Làm gì vậy chứ? Cô là thánh nữ nhà họ Mục, cô làm vậy nếu để nhà họ Mục biết thì liệu ta ra khỏi cửa có bị người ta đánh chết không chứ?




“Ta không quan tâm, ngươi phải giúp ta”, thấy ánh mắt kì lạ đó của Diệp Thành, Mục Uyển Thanh cứ thế ngó lơ, cô ta tỏ thái độ không quan tâm, đường đường là thánh nữ của một gia tộc mà hành xử như vậy khiến Diệp Thành trở tay không kịp.



“Được, được, giúp cô, giúp cô, cô đứng dậy được chưa?”, Diệp Thành day trán.



“Vậy còn được”, Mục Uyển Thanh cười tươi rói rồi lập tức đứng dậy.



“Nói đi, có chuyện gì?”



“Có một người giống hệt ngươi, cũng là loài khác biệt, không tới ba ngày đã cuỗm sạch bảy tám trăm nguyên thạch của Đổ Phường”.



“Không phải gia tộc cô có gương thần sao? Giống ta thì cứ ném ra ngoài thôi”, Diệp Thành nói với giọng không mấy dễ chịu.




“Nhưng hắn lại khác ngươi”, Mục Uyển Thanh day trán, “hắn ta là khách khanh dưới trướng Nhạc Chân, dám ném hắn ra ngoài thì chắc chắn Nhạc Chân sẽ cho người tới tận cửa gây sự, xử lý không ổn thoả sẽ thành khai chiến”.



“Nhạc Chân?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn không ngờ lại liên quan đến ông ta.



“Ông ta là đệ tử của Khô Nhạc Chân Nhân, vì để lấy lòng Khô Nhạc nên muốn lật đổ nhà họ Mục ta”, Mục Uyển Thanh hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt mơ màng còn loé lên hàn quang lạnh lẽo.



“Vậy cô bảo ta tới đó cũng chẳng có tác dụng”, Diệp Thành nhướng vai.



“Cùng là loài khác biệt nên ta nghĩ ngươi sẽ có cách”.



“Ta có thể giúp cô nhưng ta có một điều kiện”, Diệp Thành liếc nhìn Mục Uyển Thanh.



“Ngươi nói đi, tiền không thành vấn đề”, Mục Uyển Thanh vỗ ngực hùng hồn, cô ta cũng đã quyết tâm phải chiến với Nhạc Chân và Khô Nhạc tới cùng, tất cả cũng là vì bảo vệ nhà họ Mục, bảo vệ nhà họ Mục chính là bảo vệ Cửu Hoàng Tử của cô ta, nữ tử điên cuồng này chuyện gì cũng có thể làm ra được.



“Ta không cần tiền, chỉ hi vọng nhà họ Mục làm cầu nối cho ta, ta muốn gặp Tử Linh công chúa”.



“Tử….Tử Linh công chúa?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.



“Sao, có vấn đề gì sao?”



“Vì sao ngươi lại muốn gặp Tử Linh?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi thích cô ấy?”



 
Chương 2723: Nói thực thì thấy ngươi ta đã ngứa tay rồi!  


“Vì sao ta muốn gặp cô ấy thì cô không cần phải biết”, Diệp Thành nói tiếp, “ta muốn biết nhà họ Mục có khả năng giúp ta gặp cô ấy không? Nếu được thì ta có thể giúp cô đối phó với người kia”.



“Có, có, đương nhiên là có rồi”, Mục Uyển Thanh vội nói, khuôn mặt tự tin thấy rõ, “việc này không cần kinh động đến nhà họ Mục, ta xử lý là được, có điều cho ta thêm chút thời gian, Tử Linh hiện giờ đang bế quan”.



“Cô đừng có lừa ta đấy”, Diệp Thành liếc nhìn Mục Uyển Thanh, “việc trước kia ta vẫn còn nhớ rõ, lần này cô mà dám chơi xấu ta thì ta sẽ tới chỗ Nhạc Chân làm khách khanh, tới lúc đó có làm cho nhà họ Mục khuynh gia bại sản thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác”.

Advertisement



“Sao có thể như thế chứ”.



“Vậy thì đi xem cái tên khác biệt kia cái đã”, Diệp Thành không kéo dài thời gian thêm mà lập tức bước đi.



“Được rồi”, Mục Uyển Thanh vội tiến lên trước, vả lại xem ra tâm trạng cũng không tồi, cô ta có một dự cảm mãnh liệt là tên thanh niên trước mặt mình nhất định có thể giải quyết nguy cơ mà nhà họ Mục đang phải đương đầu.



Không thể phủ nhận hiện giờ cô ta đã bước tới bước đường cùng, vì các lão bối của nhà họ Mục cảm thấy bất mãn với cô.



Cho nên cô cần Diệp Thành giúp đỡ để thay đổi cục diện lấy lại niềm tin của các lão bối, có sự hỗ trợ của nhà họ Mục thì cô mới có thêm tự tin tiếp tục chiến đấu.



Mọi thứ mà Mục Uyển Thanh làm đều vì bảo vệ người đó, do vậy mà cô không tiếc từ bỏ sự tôn nghiêm của thánh nữ nhà họ Mục.


Suy nghĩ trong lòng cô Diệp Thành đương nhiên không biết, không biết rằng nếu Diệp Thành biết cô đang vất vả bảo vệ cho Tạ Vân chuyển kiếp thì sẽ có vẻ mặt thế nào, còn nói chuyện thù lao làm gì, hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ vô điều kiện.



Điều đáng nói là Diệp Thành giúp Mục Uyển Thanh cũng không hoàn toàn vì lời khẩn cầu của cô ta mà việc này có liên quan đến Nhạc Chân, nếu giúp nhà họ Mục đánh bại Nhạc Chân thì hắn rất sẵn lòng hỗ trợ.



Huống hồ Mục Uyển Thanh có thể giúp hắn gặp Tử Linh công chúa, một công đôi việc chẳng có gì mà không làm.



Cả hai người một người trước một người sau đi qua một con hẻm nhỏ, bước đi trên con đường phồn hoa rồi tiến vào thông đạo đặc thù dẫn tới Đổ Phường của nhà họ Mục.



Tiểu hữu, lại gặp mặt rồi!



Nói thực thì thấy ngươi ta đã ngứa tay rồi!



Khuôn mặt Diệp Thành tối sầm lại, sau hai lần bị ném ra khỏi Đổ Phường thì hiện giờ hắn vẫn còn nhớ như in, mỗi lần nhớ tới chuyện đó, hắn lại cảm thấy mặt mày tê tái, quả thực hắn bị đánh tới mức mắt toàn nhìn thấy sao.



Câu nói của Diệp Thành khiến lão già mặc y phục tím cảm thấy ái ngại.



Cũng đúng, việc này xảy ra với ai cũng không thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, chẳng trách mà Diệp Thành nhìn thấy ông ta thì đã bày ra bộ mặt như vậy.



Chính là hắn!



Khi cả hai người đang trò chuyện thì Mục Uyển Thanh lên tiếng, cô ta tựa người vào lan can, chỉ về phía một cái bàn, nói chính xác hơn là chỉ vào một gã thanh niên mặc y phục trắng đứng trước cái bàn.



Diệp Thành nhìn chằm chằm tên thanh niên mặc y phục trắng đó, hắn có phần yêu dị, lại có phần lả lướt giống như đám nữ nhân vậy, toàn thân tên này loé lên thần quang như ẩn như hiện.



“Hình như hắn có thể nhìn thấu xúc xắc”, lão già mặc y phục tím lên tiếng: “Mỗi lần hắn ra tay đều có thể đoán chính xác”.

“Xúc xắc nhà ông được tạo thành từ thần liệu, dù là thiên nhãn cũng không nhìn thấu được, huống chi là hắn?”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.



 
Chương 2724: “Mọi người quan sát là được”


“Vậy vấn đề nằm ở đâu?”, Mục Uyển Thanh nhìn sang Diệp Thành.



“Hắn đang dùng một loại thần thông tính toán dị thường”, Diệp Thành nói ra huyền cơ, “nói thẳng ra thì không phải hắn nhìn được con số trên xúc xắc mà là tính ra được số, bí thuật thần thông này rất huyền bí”.



Advertisement

“Tính toán?”, Mục Uyển Thanh cau mày chốc lát rồi mới nhìn Diệp Thành, “hôm đó ngươi cược với ta cũng dùng bí thuật tính toán đó sao?”



“Đúng như cô nghĩ”.



“Đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi”, trong đôi mắt Mục Uyển Thanh như hiểu ra điều gì đó, sự huyền bí của bí thuật tính toán có liên quan đến thiên cơ, bí thuật này là loại khó học nhất, không phải ai cũng có thể ngộ ra được, những tu sĩ với tu vi cao chưa chắc đã có mà một tên mới chỉ ở cảnh giới Thiên đã có được môn pháp này rồi.



“Hoá ra thua ngươi cũng là việc được định sẵn rồi”, Mục Uyển Thanh mỉm cười lắc đầu.



“Tiểu hữu có cách gì để đối phó với hắn không?”, lão già mặc y phục tím nhìn sang Diệp Thành.



“Có đương nhiên là có nhưng phải xem đạo hành của ta và hắn ai cao hơn trong lĩnh vực tính toán này”, Diệp Thành đáp lời đầy ý tứ: “Tiếp theo đây ta sẽ dùng bí thuật này để quấy nhiễu hắn, còn có tác dụng hay không thì phải so bì mới biết được”.



“Cần chúng ta làm gì không?”, Mục Uyển Thanh vội hỏi.

“Mọi người quan sát là được”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời, ngón tay trong ống tay áo đã bắt đầu cử động, vận chuyển bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá.



Đây là lần đầu tiên hắn dùng bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá để đối phó với kẻ địch, thần thông này vốn dĩ không phải là bí thuật công kích, càng không mang theo bất cứ tính công kích nào, nhưng người cùng có thần thông tính toán này là ngoại lệ.



Đã là tính toán thì liên quan đến thiên cơ, về điểm này rõ ràng tương thông, chỉ cần tìm được phần huyền cơ trong đó thì Chu Thiên Diễn Hoá có thể khiến người khác bị thương, phản phệ gặp phải vô cùng khủng khiếp.



Diệp Thành không nói gì, Mục Uyển Thanh và lão già mặc y phục tím cũng lặng im, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Diệp Thành.



Ánh mắt bọn họ nhìn vào người thanh niên mặc y phục trắng kia, chỉ hi vọng Diệp Thành có thể phá bỏ bí thuật tính toán kia của hắn.



Đại, đại, đại!



Tiểu, tiểu, tiểu!



Sòng bạc nhà họ Mục vang lên tiếng hò hét không ngớt, ai cũng gào thét đỏ mặt tía tai.



Hơn nữa, thời gian dần trôi, ngày càng có nhiều người đến sòng bạc, hầu hết mọi người đều mang nguyên thạch tới thử vận may, cũng có những người thua sạch bước ra khỏi sòng bạc với cặp mắt đỏ ngầu, luôn miệng mắng chửi suốt chặng đường.



Không biết đến lúc nào, một hiện tượng lạ thu hút sự chú ý của các con bạc.



Chẳng bao lâu, các con bạc tụ tập về một bàn đánh bạc, ở đó có một người rất lợi hại, từ lúc người đó tới chưa thua lần nào, chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi đã thắng bảy tám trăm nghìn nguyên thạch.



Mà người lợi hại đó không cần nói cũng biết chính là gã thanh niên áo trắng.



Thần bạc!



Các con bạc đổ dồn ánh mắt nhìn gã thanh niên áo trắng như một vị thần.



Lại nhìn đến gã thanh niên áo trắng, hắn ta vẫn bình tĩnh, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười đùa bỡn, thản nhiên vung tay, cũng thản nhiên thu tiền.



 
Chương 2725: Phối hợp với hắn vô điều kiện!  


Các con bạc nhìn thấy cảnh này mà sáng mắt, đã có rất nhiều người cược theo hắn ta, hơn nữa còn thắng không ít nên lại thu hút nhiều người tới hơn, sòng bạc nhà họ Mục thua đến nỗi không ngẩng đầu lên được.



Thấy tình hình không ổn, ở lan can lầu ba, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành vẫn luôn im lặng.



Advertisement

Còn Diệp Thành vẫn đang bấm đốt tay nhẩm tính.



Mục Uyển Thanh hơi sốt ruột, cứ mỗi giây nhà họ Mục lại thua cược, hơn nữa còn là số tiền không nhỏ, cứ tiếp tục thế này hôm nay nhà họ Mục sẽ phải đóng cửa.



Để ta đi gặp hắn!



Diệp Thành đứng dậy, cất bước, thay đổi diện mạo trở thành một nam tử cao lớn, vạm vỡ, toàn thân đầy vẻ hung hăng, dữ tợn.



Phối hợp với hắn vô điều kiện!



Mục Uyển Thanh lập tức truyền âm cho người đang lắc xúc xắc ở bàn đánh bạc đó, vì tiếp theo đây Diệp Thành sẽ thay hắn ta lắc xúc xắc, còn Diệp Thành thay đổi diện mạo đương nhiên là vì không muốn ai nhận ra mình.



Đại, đại, đại!


Khi Diệp Thành đến nơi, đám con bạc vẫn đang gào thét ầm ĩ.



Khi nắp xúc xắc mở ra, tiếng hô hào càng vang dội, bởi vì đó là đại.



Sau khi nhận nguyên thạch thắng cược, các con bạc trước bàn cược lại nhìn tên thanh niên áo trắng với ánh mắt ngưỡng mộ và kính nể, người này quá giỏi, đặt ván nào thắng ván đó, đúng là thần bạc.



Tên thanh niên áo trắng ngả người trên ghế, nhìn nhà cái đang lắc xúc xắc, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, khoé miệng vẫn nở nụ cười đùa giỡn.



Trước mặt hắn ta là cả đống nguyên thạch sáng lấp lánh, màu nào cũng có, ít nhất cũng hơn một triệu nguyên thạch, đám con bạc xung quanh hai mắt sáng rực, hơn một triệu nguyên thạch này có thể mua được hơn chục căn nhà ở U Đô đấy.

“Ngươi nghỉ một lát đi, để ta”, Diệp Thành vỗ vai người đang lắc xúc xắc.



Người kia hiểu ý, lau mồ hôi bỏ chạy, trước khi Diệp Thành đến, Mục Uyển Thanh đã truyền âm cho hắn ta.



“Lại đổi người?”, thấy Diệp Thành đi vào, các con bạc trên bàn cờ nhướng mày, bọn họ không còn thấy lạ vì điều này nữa, vì sòng bạc của nhà họ Mục đã đổi hơn chục người từ nãy đến giờ, nhưng vẫn thua không ngóc đầu lên nổi.



“Bọn ta có thần bạc đây rồi!”, nhóm con bạc hả hê sung sướng, nói xong lại nhích gần về phía tên thanh niên áo trắng hơn.



“Đổi bao nhiêu người cũng vô ích thôi!”, tên thanh niên áo trắng thoải mái xoay khớp cổ, cực kỳ ngông cuồng, dường như sòng bạc nhà họ Mục đổi ai tới cũng vô dụng, hắn ta rất tự tin vào thần thông biết trước tương lai của mình, không ai có thể thoát khỏi những tính toán của hắn ta.



Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, hắn bắt đầu lắc xúc xắc.



“Nào nào nào, cược nhiều được nhiều, cược ít được ít, mau đặt đi, đặt đi nào!”



Diệp Thành vừa lắc vừa hô sang sảng, bầu không khí lúc này nóng hẳn lên.











 
Chương 2726: “Ngươi ăn gian”


Ngay lúc đó, Diệp Thành đã bắt được nguồn gốc thuật suy đoán của tên thanh niên áo trắng, tìm ra mấu chốt vấn đề.



“Ngươi còn kém xa lắm”, Diệp Thành thầm chế nhạo trong lòng, hắn đã tính ra đạo hạnh của thanh niên áo trắng, tuy thuật nhìn trước của hắn ta rất huyền bí nhưng so với Chu Thiên Diễn Hoá thì chẳng là gì.



“Một trăm nghìn, đại”, khi Diệp Thành đang cười khẩy thì tên thanh niên áo trắng đã ra tay, thản nhiên đẩy một trăm nghìn nguyên thạch ra.



Advertisement

“Đại, đại, đại, ta cũng cược là đại”.



“Năm trăm, đặt đại”.



“Theo thần bạc, cầm tiền thắng mà bỏng cả tay”.



Tên thanh niên áo trắng vừa ra tay đã hình thành phản ứng dây chuyền, đám con bạc lập tức đẩy nguyên thạch ra, sau đó nhìn Diệp Thành, ai cũng xoa xoa tay, hai mắt phát sáng, dáng vẻ chuẩn bị chờ thu tiền.







Không chỉ bọn họ mà lão già áo tím và Mục Uyển Thanh ở lầu ba cũng đang nhìn về phía này.



Hai người vẫn hơi căng thẳng, không biết Diệp Thành nắm chắc mấy phần thắng, nhưng họ biết nếu đến Diệp Thành cũng không áp chế được tên thanh niên áo trắng thì hôm nay sòng bạc nhà họ Mục chắc chắn phải đóng cửa.

Phía dưới, Diệp Thành vẫn đang lắc xúc xắc, ba viên xúc xắc va vào nhau phát ra âm thanh giòn tan khác thường.



“Mẹ kiếp, có thể nhanh lên được không, đừng trì hoãn việc lão tử nhận tiền thắng”, có người sốt ruột nói, lập tức một làn sóng gió nổi lên, đám con bạc cũng đều nhìn Diệp Thành với vẻ không kiên nhẫn.



Cạch!



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành mỉm cười, đặt hộp xúc xắc xuống bàn.



“Còn ai đặt cược nữa không?”, Diệp Thành không mở nắp ngay mà nhìn quanh một lượt.



“Hết rồi, hết rồi, mở đi”.



“Lề mà lề mề”.



“Vậy ta mở đây”, Diệp Thành mở nắp hộp lắc ra, ba viên xúc xắc xuất hiện, nhưng điểm số trên xúc xắc lại khiến đám con bạc trên bàn cảm thấy cực kỳ gai mắt: Một, hai, ba, tổng cộng sáu điểm, tiểu.



“Mẹ kiếp”, điểm số vừa xuất hiện, toàn bộ đều là tiếng chửi thề.



“Sao có thể như vậy!”, thanh niên áo trắng vẫn ngả người trên ghế nhưng sắc mặt đã xanh mét, rõ ràng hắn ta tính ra năm, năm, sáu nhưng lại không khớp với con số trên xúc xắc.



“Thành công rồi”, lão già áo tím trên lầu ba kích động phấn khích.



“Hắn đúng là quý nhân của nhà họ Mục chúng ta”, hai mắt Mục Uyển Thanh ngấn nước, trong lòng cũng rất kích động, Diệp Thành vừa ra tay đã khiến tên thanh niên áo trắng thất bại, cũng không uổng công cô ta hạ mình cầu xin hắn.



“Thu tiền”, bên dưới, giọng Diệp Thành thô lỗ, hắn đóng vai người cọc cằn rất nhập tâm, thu hết nguyên thạch và túi đựng đồ trên bàn về phía mình, vì tất cả con bạc ở đây đều đặt là đại.



“Ngươi ăn gian”, có người hét lớn.



“Đạo hữu, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa”, Diệp Thành hung ác liếc nhìn gã đó: “Ngươi nói ta ăn gian, vậy lấy bằng chứng ra đây, nếu không lấy được thì đừng ăn nói bừa bãi”.



“Ngươi…”



 
Chương 2727: “Đương nhiên là có rồi”


“Tiếp tục”, Diệp Thành lại lắc xúc xắc lần nữa, lúc trước hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá để che thuật tính trước của tên thanh niên áo trắng. Nói thẳng ra là điểm số trên xúc xắc mà tên thanh niên kia nhìn ra được là giả tượng mà hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá tạo ra, tất cả đều để dẫn tên này vào bẫy.



Đúng là Diệp Thành chơi ăn gian, nhưng hắn chơi ăn gian một cách có kỹ xảo, đám con bạc bình thường này sao có thể nhìn thấu.



“Nào nào nào, cược nhiều được nhiều, cược ít được ít, mau đặt đi, đặt đi nào!”



Diệp Thành thầm cười trong lòng, lại bắt đầu hô to, hắn mặc kệ những cặp mắt đỏ ngầu của đám con bạc xung quanh.

Advertisement



Lần này, ánh bọn họ lại đồng loạt đổ dồn vào tên thanh niên áo trắng.



Sai lầm một hai lần cũng là bình thường!



Các con bạc đều nghĩ như vậy, dù là thần bạc thì cũng không thể bách chiến bách thắng, mới chỉ thua một lần mà thôi, bọn họ vẫn tin tưởng tên thanh niên áo trắng, hy vọng thần bạc của bọn họ có thể dẫn bọn họ kiếm lại số tiền đã mất.



Hai trăm nghìn, đại!



Dưới sự chú ý của mọi người, tên thanh niên áo trắng phất tay ném ra hai trăm nghìn nguyên thạch, sau đó lại nhìn Diệp Thành.



Đại, đại, đại, ta đặt đại!



Vẫn như lần đầu tiên, đám con bạc lại bắt đầu tranh nhau vung tiền, mà số nguyên thạch đặt cược lần này còn nhiều hơn lần đầu tiên, có vẻ là muốn thắng lại cả vốn lẫn lãi.



Cạch!




“Cạch” một tiếng, Diệp Thành lại đặt hộp xúc xắc lên bàn.



“Còn ai đặt nữa không?”



Diệp Thành lại nhìn quanh một lượt, ánh mắt hắn nhìn tên hanh niên áo trắng lâu hơn một giây.



“Đừng nhiều lời nữa, mở luôn đi!”



Có người hét lớn, sắc mặt cực kỳ u ám.



“Vậy ta mở đây!”




Diệp Thành mở nắp hộp xúc xắc, ba viên xúc xắc hiện ra.



Chết tiệt!



Cũng như lần đầu tiên, sau khi nhìn thấy điểm trên ba viên xúc xắc, tiếng chửi thề lại vang lên rất lâu.



“Thế này…!”



Tên thanh niên áo trắng không bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy khỏi ghế, cũng không còn nụ cười đùa giỡn, bỡn cợt lúc trước nữa, lần này số điểm vẫn không khớp với hắn ta tính, khiến hắn ta rất khó hiểu.



“Thu tiền, thu tiền!”



Diệp Thành rất nhanh nhẹn đòi tiền, vừa lấy tiền vừa truyền âm cho Mục Uyển Thanh: “Ta giúp nhà họ Mục các cô thắng về bao nhiêu tiền, có được thù lao gì không? Chẳng hạn như nguyên thạch hay gì đó ấy”.



“Đương nhiên là có rồi”, Mục Uyển Thanh cười duyên dáng, cô ta chợt phát hiện Diệp Thành đúng là nhân tài, nếu nhân tài có thể dùng tiền để lôi kéo thì cô ta sẵn sàng bỏ ra bất cứ giá nào.



“Vậy còn được”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo.











 
Chương 2728: Đừng lề mề nữa!  


“Tiếp tục”, Diệp Thành lườm người đó rồi lại lắc xúc xắc, vừa lắc vừa nói: “Lần này tất cả nhìn kỹ cho lão tử, đừng thua tiền lại than trời trách đất”.



“Được, ngươi lợi hại”, có người cắn răng nghiến lợi lấy túi đựng đồ ra, có vẻ như đã dốc hết toàn bộ gia sản.



“Thần bạc, lần này tính chuẩn một chút, thắng cho hắn bẽ mặt đi”, mọi người lại nhích gần hơn về phía thanh niên áo trắng, nói xong bọn họ lại ném cho Diệp Thành cái nhìn hung ác, mắt ai nấy đều đỏ ngầu.

Advertisement



Xuỳ!



Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, hắn vẫn tiếp tục lắc xúc xắc.



Tên thanh niên áo trắng ngồi ngay ngắn, mắt hơi nheo lại nhìn hộp xúc xắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi, hai lần thua liên tiếp khiến hắn ta rất tức giận, đánh bạc nhờ vào thuật nhìn trước tương lai, hắn ta đã bao giờ thua cược?!



Hơn nữa lần này hắn ta tính đi tính lại, đến khi cực kỳ chắc chắn mới ra tay.



Năm trăm nghìn, đại!



Tên thanh niên áo trắng đẩy nguyên thạch ra, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.







Shh!




Thấy tên thanh niên áo trắng đẩy ra năm trăm nghìn nguyên thạch, các con bạc đều hít vào một hơi khí lạnh, năm trăm nghìn nguyên thạch với bọn họ mà nói là một con số trên trời! Rất nhiều người từ khi tu đạo đến nay cũng chưa được thấy nhiều nguyên thạch như vậy bao giờ.



Một ván cược lớn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đến nỗi tất cả con bạc trong sòng bạc đều ngừng chơi, tụ tập hết về đây.



Càng so sánh càng thấy tức.



Mọi người đều cảm thán, nhìn người ta rồi lại nhìn mình, đều là tới đánh bạc mà sao khoảng cách lớn quá!



Đại, ta đặt đại!



Lại là hiệu ứng số đông, đám con bạc trên bàn cược lần lượt vung tiền, đập túi đựng đồ có chứa nguyên thạch lên bàn, nếu bàn cược không được làm bằng vật liệu đặc biệt thì đã bị đập nát từ lâu rồi.




“Nào nào nào, cược nhiều được nhiều, cược ít được ít, mau đặt đi, đặt đi nào!”



Tiếng hô của Diệp Thành vang vọng khắp sòng bạc, vẻ mặt hắn còn rất đắc ý khiến đám con bạc nhìn thấy mà ngứa răng.



Nhanh lên! Đừng lề mề nữa!



Nhìn ngươi đi, lại nóng vội rồi!



Diệp Thành ung dung đặt hộp xúc xắc lên bàn, sau đó nhìn mọi người một lượt, thấy không ai đặt thêm nữa thì mở nắp lên, điểm số trên ba viên xúc xắc hiện ra.



Ta…!



Nhìn thấy điểm số trên xúc xắc, đám con bạc suýt thì tức ói máu, rất nhiều người đã suýt nhảy lên bàn cược.



Sao có thể như vậy!



Khuôn tên mặt thanh niên áo trắng hơi dữ tợn, hắn ta nghiến răng ken két, rõ ràng đã tính rất kỹ rồi, nhưng sau khi mở nắp hộp xúc xắc lại là một hình ảnh khác, điều này khiến hắn ta căm hận ngứa răng.



“Lão Mộc, thắng bao nhiêu rồi?”, trên lầu ba, Mục Uyển Thanh cười khẽ.



“Ít nhất cũng phải hai ba triệu nguyên thạch, thắng lớn rồi”, lão già áo tím cười vui vẻ: “Quả nhiên Diệp Thành đó không đơn giản”.



 
Chương 2729: Không thể nào, không thể như thế được!  


“Bà nội nó, liên tiếp ra ba ván tiểu, ngươi có biết xấu hổ không hả?”, khi hai người đang nói chuyện thì phía dưới như bùng nổ, hầu hết là tiếng mắng chửi của đám con bạc thua tiền, mặt ai nấy đều đỏ phừng phừng.



“Ngươi nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành vừa thu tiền vừa nhún vai bảo: “Ta đã nói là nhìn cho kỹ đi rồi hãy đặt tiền mà các ngươi không nghe, không thể trách ta được, đáng đời các ngươi mất tiền”.



“Ngươi…”, cả bàn cược bị một câu nói của Diệp Thành chặn họng, tức không chịu được.



Advertisement

“Tiếp tục”, tên thanh niên áo trắng lên tiếng, đứng lên khỏi ghế ngồi, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt dữ tợn, trước giờ luôn ngồng cuồng, lần này hắn ta thật sự nổi đoá rồi, hắn ta không tin thuật nhìn trước tương lai của mình lại sai.



“Nào nào, tiếp tục”, Diệp Thành cầm hộp xúc xắc lên, nhanh nhẹn cất ba viên xúc xắc vào.



Sau đó, âm thanh giòn tan của xúc xắc va vào hộp vang lên, vọng khắp sòng bạc.



Cũng giống như ba lần trước, ánh mắt của mọi người đều hướng về tên thanh niên áo trắng.



Lần này tên thanh niên áo trắng đã bình tĩnh hơn, nén giận, chỉ nhìn chòng chọc Diệp Thành chứ chưa đặt cược.



Cạch!



Sau một tiếng “cạch”, Diệp Thành đặt hộp xúc xắc lên bàn.



Một triệu, đại!

Đến lúc này tên thanh niên áo trắng mới ra tay, ném một chiếc túi càn khôn lên bàn cược.



Một... Một triệu?



Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, đến Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím trên lầu ba cũng tặc lưỡi.



Lấy một triệu nguyên thạch ra đặt cược, đúng là có khí phách.



Tiểu tử này giàu thật đấy!



Diệp Thành sờ cằm, liếc mắt nhìn thanh niên áo trắng, thầm nghĩ hắn ta còn táo bạo hơn cả mình, mấy ngày nay chắc chắn hắn ta đã kiếm được rất nhiều tiền ở sòng bạc của nhà họ Mục.



Đại, ta đặt đại!




Quá tam ba bận, tiếp tục theo thần bạc!



Đám con bạc cũng lấy hết của cải ra, từng túi đựng đồ chất đầy cả bàn cược, trong đó đều là nguyên thạch sáng lấp lánh, tất cả đều là tiền đó!



“Còn ai đặt thêm nữa không?”



Diệp Thành lấy bầu rượu ra, nhấp một ngụm rồi nhìn mọi người.



Mở, mở luôn đi!



Đám con bạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, không biết vì sao nhìn mặt hắn bọn họ đều có cảm giác muốn đánh người, hơn nữa còn muốn đánh chết luôn.



Mở rồi!



Diệp Thành búng mở nắp, ba viên xúc xắc hiện ra trước mắt mọi người.



Mẹ kiếp!











 
Chương 2730: Có đặt không thì nói một câu!  


Thu tiền! Thu tiền!



Diệp Thành lấy một bao tải ra, nhét hết túi đựng đồ trên bàn đặt cược vào đó.



Lại nhìn đến đám con bạc, ai nấy đều như bị bệnh đau mắt đỏ, nếu không phải U Đô nghiêm cấm đánh nhau thì chắc bọn họ đã xông lên đạp chết tên khốn Diệp Thành rồi.



Advertisement

Nào nào, tiếp tục!



Diệp Thành mặc kệ những ánh mắt như ăn thịt người ấy, tiếp tục cầm hộp xúc xắc lên lắc tiếp.



Lần này, Diệp Thành vừa lắc vừa ném cho tên thanh niên áo trắng cái nhìn khiêu khích, đó là ánh mắt khích tướng, có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục đặt cược đi!



Chiêu này của Diệp Thành rất hữu dụng, tên đang trong cơn thịnh nộ, tức muốn nổ phổi đã mất đi vẻ bình tĩnh nên có.



Tiếng xúc xắc va vào nhau vẫn vang lên lanh lảnh.



Tiếp theo đó sòng bạc trở nên cực kỳ nhộn nhịp, tiếng mắng chửi như sói tru tạo thành từng đợt thuỷ triều, đợt này lấn át đợt kia.



Bên trong làm gì vậy?



Có lẽ động tĩnh từ sòng bạc quá lớn đến nỗi người trên đường đều bị thu hút, chen chúc nhau trong sòng bạc, có lẽ đây là lần sòng bạc nhà họ Mục đông người nhất từ khi kinh doanh đến nay.




Lợi hại!



Rất nhiều người đi vào, khoé miệng ai cũng đồng thời co giật hơn chục lần.



Cũng chẳng trách họ như vậy, vì tình hình hiện tại trong sòng bạc quá khó tưởng tượng.



Nhìn lướt qua, hơn tám phần mười số con bạc đang vây quanh bàn đánh bạc đã thua đến mức chỉ còn mỗi quần đùi hoa, bọn họ liên tục đặt đại nhưng số điểm trên xúc xắc lại là một loạt tiểu.



Tạo nghiệp!


Nhìn đám người mặc quần đùi, trong đó rất nhiều người là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng, còn có cả cảnh giới Hoàng, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán, bao nhiêu người như vậy đều bị hắn khiến cho thua thảm hại.



Khẽ thở dài, Diệp Thành đặt hộp xúc xắc lên bàn rồi liếc nhìn những người có mặt xung quanh.



Nhưng lần này không còn ai đặt cược nữa.



Hay nói cách khác, bọn họ đã hết sạch tiền để đặt, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần hoa thì lấy gì để đặt, lấy quần sao? Đừng đùa, nếu ngươi dám cởi quần thì giây tiếp theo sẽ bị ném ra ngoài ngay.



“Ngươi thì sao?”



Cuối cùng, ánh mắt Diệp Thành dừng lại ở tên thanh niên áo trắng.



Không chỉ Diệp Thành nhìn tên này mà tất cả đám con bạc cũng đều nhìn hắn ta, hơn nữa mắt ai cũng đỏ ngầu, nghiến răng ken két, chỉ muốn đánh cho hắn ta một trận.



Chết tiệt, ngươi mà là thần bạc cái gì? Sao ngươi không chết luôn đi, cược theo ngươi cuối cùng lão tử đã trở thành kẻ khố rách áo ôm.



Lại nhìn đến tên thanh niên áo trắng, khuôn mặt ấy không còn là mặt nữa, lạnh như sương băng, vặn vẹo méo mó, hắn ta liên tục sử dụng thuật nhìn trước nhưng rồi lại liên tục thua thảm hại, hiện tại hắn ta đã trên bờ vực sụp đổ.



Có đặt không thì nói một câu!

Diệp Thành nháy mắt nhìn hắn ta.



 
Chương 2731: “Ta sẽ còn quay lại!”


Một câu thôi khiến cho hắn ta suýt hộc máu, lão tử làm gì còn tiền mà đặt nữa, nguyên thạch đã thua sạch, đan dược đã thua sạch, pháp khí đã thua sạch, đến bí kíp cũng thua sạch.



“Không đặt thì ta dọn đây!”



Diệp Thành thờ ơ nhún vai, nói xong chuẩn bị cất hộp xúc xắc đi.

Advertisement



“Đặt!”



Tên thanh niên áo trắng nghiến răng, lấy ra một miếng ngọc vỡ đặt lên bàn đánh bạc.



Nhìn thấy miếng ngọc này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, miếng ngọc tản ra thần quang mờ ảo, toát lên khí tức thần bí, còn có từng làn đạo tắc quẩn quanh, tuy đã vỡ nhưng lai lịch rất lớn.



Đế giác!



Diệp Thành nói thầm trong lòng, không ngờ miếng ngọc vỡ mà tên thanh niên áo trắng lấy ra lại là một phần của Đế giác.



“Những thứ khác ta không lấy, chỉ lấy miếng ngọc này”, Diệp Thành truyền âm cho Mục Uyển Thanh.



“Được”, Mục Uyển Thanh trả lời rất dứt khoát, dù miếng ngọc đó rất bất phàm nhưng có thể lôi kéo được Diệp Thành thì cũng đáng.



“Miếng ngọc này là bảo vật gia truyền của nhà ta, đáng giá một triệu nguyên thạch”, phía dưới, tên thanh niên áo trắng cất lời, lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Ta đánh cược lần này, ta không tin sẽ thua tiếp”.



“Cược đại hay tiểu?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hắn ta.



“Đại”, một từ duy nhất bật ra từ kẽ răng thanh niên áo trắng.



“Được”, Diệp Thành mở nắp hộp, ba viên xúc xắc lộ ra.



“Ta…”, nhìn thấy con số trên xúc xắc, tên này hít thở không thông, phun ra một ngụm máu.

“Liên tiếp mấy chục ván đều ra tiểu, đúng là không hiểu nổi”, đám con bạc vò đầu bứt tai.



“Ta thấy người huynh đệ này tức lắm rồi đấy”, người qua đường chạy tới hóng hớt tặc lưỡi thở dài nhìn thanh niên áo trắng.



“Đánh bạc mà cũng nôn ra máu được, thú vị”, có người vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý.



“Không thể nào, không thể nào”, tên thanh niên áo trắng như phát điên, tiếng gào thét vang khắp sòng bạc nhà họ Mục, đôi mắt đỏ như máu dường như có thể ăn thịt người đang nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Miếng ngọc này không tệ”, Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến tiếng la hét của hắn ta, hắn cầm miếng ngọc lên nghiền ngẫm tới lui, vừa quan sát vừa hà hơi lên rồi dùng tay áo lau đi.



“Ta sẽ còn quay lại!”, thanh niên áo trắng hét to câu này rồi lảo đảo đi ra ngoài.



“Huynh đệ, hôm nay diễn tốt lắm, tối tới chia tiền nhé”, Diệp Thành ở phía sau đột nhiên nói ra câu này.



Hả?



Diệp Thành vừa nói xong, ánh mắt tất cả các con bạc đều đổ dồn về phía tên thanh niên áo trắng.



Những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, làm sao không hiểu ý trong lời của Diệp Thành, tối đến chia tiền? Tên thanh niên áo trắng kia là kẻ lừa đảo, câu kết với Diệp Thành lừa tiền bọn họ!

Không nói thì thôi, nói ra là tức chết người!



 
Chương 2732: “Vậy thì uống vài ly”


Mục Uyển Thanh ở lầu ba không khỏi giơ ngón cái lên với Diệp Thành phía dưới.



Chiêu này của Diệp Thành quá đểu, không chỉ thắng tiền của người ta, trước khi đi còn chụp cho người ta cái danh lừa đảo.



Advertisement

Phụt!



Tên thanh niên áo trắng vừa đi tới cửa đã phun ra một ngụm máu cao ba trượng, hắn ta cũng không ngờ Diệp Thành lại chơi mình thế này, tất cả mũi nhọn đều chuyển hết sang hắn ta.



Ngươi chờ đó cho ta!



Tên thanh niên áo trắng giận dữ quát lên một tiếng, ôm ngực loạng choạng đi ra ngoài.



Chết tiệt!



Thấy hắn bỏ đi, một nhóm con bạc chạy theo, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, hai mắt đỏ ngầu, trên tay mỗi người còn cầm theo một viên gạch.




Phong ba qua đi, sòng bạc nhà họ Mục khi nãy rất náo nhiệt, thoáng chốc đã trở nên trống trải hơn rất nhiều.



Nghỉ ngơi thôi!



Diệp Thành chạy lên lầu ba, sau lưng hắn là từng ánh mắt kính nể, những ánh mắt đó đều là từ người của sòng bạc nhà họ Mục, cùng là người lắc xúc xắc, sao chênh lệch lại lớn như vậy?! Hơn ba mươi ván đều thắng, đây là điều chưa từng xảy ra từ khi sòng bạc nhà họ Mục kinh doanh đến giờ.



“Phúc tinh, đúng là phúc tinh!”, trên lầu ba, Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím cùng bước tới nghênh đón, trên mặt họ đều mang theo nụ cười.



“Đây là tiền của mọi người, còn ngọc bội này là của ta”, Diệp Thành ném túi đựng đồ ra, sau đó rất tự nhiên cất miếng ngọc kiếm được từ tên thanh niên áo trắng vào túi. Đó là một phần của Đế giác, là bảo vật vô giá, không phải thứ mà nguyên thạch có thể đo lường được.




“Diệp Thành tiểu hữu, đại tiệc dành cho ngươi đã được chuẩn bị rồi, nể mặt chúng ta mà ở lại dùng bữa nhé”, lão già áo tím cười ôn hoà.



“Uống rượu thì thôi không cần đâu, ta còn có chuyện phải làm”, Diệp Thành xua tay.



“Không phải ngươi muốn gặp Tử Linh công chúa sao? Cô ấy xuất quan rồi”, câu nói của Mục Uyển Thanh khiến Diệp Thành chợt dừng bước.



“Cô ấy còn có chút chuyện phải giải quyết, lát nữa sẽ tới”, Mục Uyển Thanh cười nhẹ.



“Vậy thì uống vài ly”, Diệp Thành ho khan, đi về phía phòng chữ Thiên.



“Thế mới đúng chứ!”, Mục Uyển Thanh nhanh chóng đi theo, hơn nữa còn thoải mái khoác tay lên vai Diệp Thành giống như một người chị, không có chút dè dặt nào của Thánh nữ.



Bây giờ tâm trạng Mục Uyển Thanh đang rất tốt, hôm nay Diệp Thành giúp họ kiếm được rất nhiều tiền, số nguyên thạch này có thể sánh với thu nhập của sòng bạc nhà họ Mục trong một năm, quả là một con số khổng lồ mà người thường không thể tưởng tượng được.



Đương nhiên điều mà Mục Uyển Thanh quan tâm không phải là những viên nguyên thạch đó, mà là Diệp Thành đã giúp cô vượt qua khó khăn.

Hôm nay thu hoạch rất lớn, mấy lão bối của nhà họ Mục không hài lòng với cô cũng không còn gì để nói, nói cách khác cô có thể tiếp tục làm Thánh nữ nhà họ Mục, cũng có thể tiếp tục cai quản sòng bạc của nhà họ Mục, với quyền lực này, cô đã có thể bảo vệ Nhược Thiên Huyền Vũ.



 
Chương 2733: Đây là quái thai gì vậy?!  


Trong phòng chữ Thiên của sòng bạc nhà họ Mục, tiệc rượu đã được bày lên. Để tỏ lòng thành, Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím đích thân tiếp đón, lấy Quỳnh Tương Ngọc Lộ đã ủ mấy chục năm ra chỉ để cảm ơn Diệp Thành.



Cảnh tượng rất sôi nổi, hai người coi Diệp Thành như khách quý.



Advertisement

Lại nhìn đến Diệp Thành, tuy đang uống rượu, thỉnh thoảng hắn cũng nói chuyện cùng hai người, nhưng lại không ngừng nhìn xuống thần hải của mình.



Trong thần hải, miếng ngọc vỡ đã ghép lại với Đế giác, khe hở lúc ghép lại cũng hoàn toàn biến mất, tuy Đế giác vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng đã trở nên rất phi thường, có những làn Đế uy thấp thoáng.



Đế giác quả nhiên không đơn giản!



Nhìn một hồi, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm.



Đế giác từng là một miếng ngọc cổ được khảm trên Đế binh, đã được Đế Đạo pháp tắc gột rửa, đương nhiên cũng được đạo tắc của Đế nuôi dưỡng, đã là vật vượt ngoài thế ngoại từ lâu.



Nhưng có lẽ ông trời không đành lòng, thứ này do Hoàng đế chế tạo nhưng lại vì kiếm Tru Tiên mà bị nứt vỡ, qua năm tháng dài đằng đẵng, không biết đã rơi xuống chỗ nào.



Ù!


Khi đang suy nghĩ, Diệp Thành bỗng thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên.



Khi hắn nhìn vào thì thấy miếng Đế giác vỡ đã được gắn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, có lẽ vì Đế giác nên Hỗn Độn Thần Đỉnh bị ảnh hưởng, trở nên rung chuyển kịch liệt, càng thêm mộc mạc tự nhiên, vẫn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, không ngừng vọng lên trong thần hải của hắn, mang theo đạo uẩn vô thượng.



Thần hải của Diệp Thành rung lên, hắn cảm giác toàn thân đều được thông suốt, chính giờ phút này, nhận thức và cảm ngộ đại đạo của hắn lại tăng thêm một tầm cao mới.



Giây tiếp theo, Diệp Thành đặt ly rượu xuống, cả người tiến vào một ý cảnh huyền diệu và khó với tới, ý cảnh đó rộng lớn vô biên, tràn ngập những điều chưa biết khiến hắn không thể hiểu hết nhưng lại khiến hắn thay da đổi thịt trong niết bàn.



Póc!

Ở nơi nào đó dường như vang lên một âm thanh như này, lấy Diệp Thành làm trung tâm, một vầng hào quang có thể nhìn thấy bắt đầu lan ra vô tận.



Đột… Đột phá rồi?



Sự khác thường của Diệp Thành khiến Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đang uống rượu đều choáng váng.



Diệp Thành không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi đó như một pho tượng bất động.



Đúng là hắn đã đột phá, từ ý cảnh huyền diệu đột phá lên cảnh giới Thiên tầng thứ tư, chính hắn cũng không phản ứng kịp, đây là một cơ duyên, càng là một may mắn, vận may này đến quá bất ngờ khiến hắn ngỡ ngàng.



Mục Uyển Thanh và lão già áo tím nhìn nhau rồi lại quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới.



Đây là quái thai gì vậy?!



Vẻ mặt hai người thay đổi liên tục, uống rượu mà cũng có thể đột phá cảnh giới?



Diệp Thành vẫn không nói gì, ngồi yên như vị tăng già đang thiền, toàn thân hắn có thần quang chói mắt lượn quanh khiến người ta không dám nhìn thẳng.



Không biết qua bao lâu, thần quang trên người hắn mới từ từ hội tụ vào cơ thể, mà hắn cũng đã bình thường trở lại, khoé miệng mang theo ý cười, cầm ly rượu lên như không có chuyện gì xảy ra.



 
Chương 2734: “Lão Mộc không cần đa lễ”


“Ừm, chúng ta thương lượng chuyện này đi!”, thấy Diệp Thành đã bình thường trở lại, Mục Uyển Thanh ở bên cạnh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.



“Nói đi”, Diệp Thành uống một ngụm rượu.



Advertisement

“Ngươi có hứng thú với việc trở thành trưởng lão của nhà họ Mục ta không?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hy vọng.



“Có quyền lợi gì không?”, Diệp Thành không ngạc nhiên, dường như tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn.



“Đương nhiên có quyền lợi rồi”, nhìn thấy hy vọng, Mục Uyển Thanh lập tức nói ngay: “Ví dụ như nhà họ Mục sẽ mua cho ngươi một căn nhà ở tầng thứ ba, ví dụ như mỗi năm ngươi đều có thể nhận được một trăm nguyên thạch từ nhà họ Mục, ví dụ như nhà họ Mục có thể cung cấp pháp bảo, đan dược, mỹ nữ hay bí kíp cho ngươi”.



“Đúng là đãi ngộ rất cao”, Diệp Thành thở dài.



“Vậy ngươi có đồng ý làm không?”



“Ta không ở Chu Tước Tinh lâu, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ lại đi”.



“Không sao, không sao”, Mục Uyển Thanh cười vui vẻ, biết Diệp Thành không phải vật tầm thường, nhân tài có tiềm lực như vậy đương nhiên cô sẽ không bỏ qua.



“Nếu nhà họ Mục đã nể mặt ta như vậy, đương nhiên ta sẽ đồng ý rồi”, Diệp Thành mỉm cười, có tiền đương nhiên hắn sẽ không khách sáo.



“Thế là đúng rồi!”, Mục Uyển Thanh cười duyên dáng, có lẽ là quá vui mừng nên cô còn đích thân rót rượu cho Diệp Thành.



“Thánh nữ, Tử Linh công chúa đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì có giọng nói vang lên từ phía ngoài.



“Mau mời vào”, Mục Uyển Thanh đứng dậy, Diệp Thành cũng đứng dậy theo, hắn hít một hơi thật sâu, sắp được gặp người chuyển kiếp, hắn cảm thấy hơi hồi hộp một cách khó hiểu, đến Tiểu Ưng trên vai hắn cũng vậy, đôi mắt ưng sáng lên sắc bén.



Chẳng mấy chốc, cửa mở ra, một người mặc đồ xanh đi vào, mái tóc tím như sóng nước, mỗi sợi tóc đều nhuốm thần hoa, trông cô như tiên nữ giáng trần, thánh khiết hoàn mỹ, không nhiễm bụi trần.



Người đó không cần nói cũng biết chính là Tử Linh công chúa, công chúa duy nhất thuộc dòng chính nhà Chu Tước.



“Mục tỷ tỷ có chuyện gì mà gấp thế, ta vừa xuất quan đã gọi ta tới đây rồi?”, Tử Linh công chúa cười nhẹ rất êm tai, tựa như nốt nhạc tiên khúc nhảy nhót trên linh hồn người.



“Sao, không có chuyện gì thì không được gọi muội tới à?”, Mục Uyển Thanh bước tới nắm tay Tử Linh công chúa, trông hai người có vẻ rất thân thiết, có thể coi nhau như chị em.



“Bái kiến Tử Linh công chúa”, lão già áo tím bước lên, chắp tay cúi chào.



“Lão Mộc không cần đa lễ”, Tử Linh công chúa nhẹ nhàng cười bảo.



“Nào nào nào, để ta giới thiệu”, Mục Uyển Thanh kéo Tử Linh công chúa lại, chỉ vào Diệp Thành: “Đây là khách khanh trưởng lão mới được thăng chức của nhà họ Mục ta, còn tên huý thì cứ gọi hắn Diệp Thành là được”.



“Diệp Thành”, Tử Linh công chúa thì thầm, không biết vì sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành, cô đã cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, như thể thanh niên trước mặt này là chiến hữu của cô từ rất nhiều năm trước.











 
Chương 2735: “Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên!”  


“Vị đạo hữu này, có phải chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”, Tử Linh công chúa thử hỏi Diệp Thành.



“Đã từng gặp”, Diệp Thành mỉm cười, một tia thần quang bay ra từ đầu mày của hắn rồi bay vào thần hải của Tử Linh công chúa.

Advertisement



Lập tức, cơ thể mỏng manh của Tử Linh công chúa run lên, cô lảo đảo một hồi, vẻ mặt trở nên hơi đau đớn, theo tia thần quang bay vào thần hải, đôi mắt trong veo xinh đẹp như nước dần mất đi vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên.



Thế này…



Thấy Tử Linh công chúa như vậy, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều nhíu mày, không biết Diệp Thành đã làm gì công chúa.



Ngay sau đó, cơ thể đang run rẩy của Tử Linh công chúa dừng lại, cô chợt ngẩng đầu lên, mặc cho gió thổi tung bay mái tóc tím của mình, đôi mắt đẹp phủ đầy sương, dưới ánh trăng dịu dàng từ từ kết thành băng.



Lúc này, trong đôi mắt đẹp của cô đã mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.



Chuyện… Chuyện gì thế này?



Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều thảng thốt nhìn Tử Linh công chúa đang nước mắt giàn giụa.

“Đệ tử Niệm Vi bái kiến Thánh chủ!”



Dưới con mắt ngỡ ngàng của Mục Uyển Thanh và lão già áo tím, Tử Linh công chúa chợt bước lên, quỳ một gối trước mặt Diệp Thành.



Đây…!



Mục Uyển Thanh và lão già áo tím ngớ người, hoàn toàn sững sờ.



Trong vô thức, hai người đều nhìn Diệp Thành. Chuyện gì thế này? Đường đường là Tử Linh công chúa của nhà Chu Tước tôn quý mà lại quỳ trước một cảnh giới Thiên, còn ‘Thánh chủ’ mà cô ấy nói lại là cái quái gì nữa?



“Một trăm năm rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ ta!”

Diệp Thành mỉm cười, tiến lên đỡ Tử Linh công chúa.



“Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên!”



Đôi mắt Tử Linh công chúa lệ nhoà, khóc không thành tiếng.



Cô, Tử Linh công chúa của nhà Chu Tước là Niệm Vi chuyển kiếp.



Một trăm năm trước cô vẫn là một đệ tử bình thường của Tinh Nguyệt Cung ở Đại Sở, vì Diệp Thành dẫn Diệp Tinh Thần tới Tinh Nguyệt Cung cầu hôn nên mới khiến cho Thánh chủ Thiên Đình và một đệ tử nhỏ bé được gặp nhau.



Lúc đó Diệp Thành dùng một viên Định Thần Châu đổi lấy miếng ngọc vỡ trong tay Niệm Vi, mà miếng ngọc vỡ đó cũng là một phần của Đế giác, chỉ là Niệm Vi không biết mà thôi.



Một trăm năm trước, Thiên Ma xâm lược, Đại Sở tắm trong máu chiến tranh, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở chỉ còn chín mươi ba người, mà Niệm Vi cũng là một trong số chín mươi triệu linh hồn anh dũng, được khắc tên trên lăng mộ anh hùng.



Một trăm năm sau, khi ký ức kiếp trước được mở ra, Niệm Vi vẫn là Niệm Vi, vẫn không quên được Thánh chủ Thiên Đình năm xưa.



“Thánh chủ, đệ tử có thể ôm người không?”, Niệm Vi hai mắt đẫm lệ.



“Đương nhiên”, Diệp Thành mỉm cười.



Niệm Vi bước lên, nhào vào lòng Diệp Thành, đôi má áp vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ như đang lắng nghe nhịp tim của Đại Sở.

Diệp Thành lại nở nụ cười, giang rộng cánh tay ôm lấy Niệm Vi, không chút tình cảm nam nữ, cái ôm này là sự cảm khái khi được gặp lại người thân sau hàng trăm năm, cũng là sự lưu luyến đối với kiếp trước.



 
Chương 2736: “Ngài ấy là quý nhân đó!”


Hai người ôm nhau thật lâu không buông tay.



Nhìn thấy cảnh này, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều ngây người, không hiểu chuyện gì.



Không biết qua bao lâu, Niệm Vi mới lưu luyến buông Diệp Thành ra, trên má vẫn còn đọng lại nước mắt trong suốt như pha lê, cô rũ mắt, trên má còn có vệt ửng hồng.



Advertisement

Lúc trước cô chỉ là một đệ tử nhỏ bé, làm gì có vinh hạnh và dũng khí để ôm Thánh chủ Thiên Đình của Đại Sở.



Nhưng cái ôm bây giờ thật sự như cách cả một đời, người trước mặt, chuyện trước mặt, tất cả mọi thứ trước mặt đều trở nên không chân thật. Cô sống hai kiếp, giờ phút này đã tìm được cội nguồn của mình.



“Ừm…!”



Mục Uyển Thanh bước lên, mấp máy môi nhưng không biết nên hỏi gì, cũng không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.



“Mục tỷ tỷ, có thể cho chúng ta chút thời gian được không?”, Niệm Vi quay đầu sang, vừa lau nước mắt vừa nhìn Mục Uyển Thanh.



“Đương… Đương nhiên là được”, Mục Uyển Thanh ho khan rồi quay người đi ra ngoài, lão già áo tím cũng vậy, trước khi đi, hai người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, tất cả mọi thứ hôm nay đều khiến họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.



Sau khi hai người đi, Diệp Thành và Niệm Vi ngồi xuống.



Căn phòng chữ Thiên ở lầu ba trở thành thế giới của hai người họ.

Diệp Thành thở dài cảm thán, không ngờ tiểu đệ tử của Tinh Nguyệt Cung năm xưa lại đầu thai làm công chúa cao quý của nhà Chu Tước.



Niệm Vi cũng vậy, cô không ngờ sau một trăm năm, người của kiếp trước lại bước qua bóng tối vô biên để tìm đến đây, điều khiến trái tim cô có sự ấm áp chưa từng có, bởi vì Diệp Thành không quên họ, cho dù đó là con đường một đi không trở lại thì hắn cũng không bỏ cuộc.



Hai người dường như có vô số chuyện để nói, nói từ đêm cho đến rạng sáng.



Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành kể rất nhiều chuyện, nhắc đến rất nhiều người, giống như một ông lão kể lại chuyện xưa cho con cháu của mình, những năm tháng phủ đầy bụi ấy mang theo những gương mặt thân quen.



Niệm Vi chưa từng ngừng khóc, từ câu chuyện của Diệp Thành, cô nghe thấy rất nhiều chuyện xảy ra sau khi mình tử trận, tu sĩ Đại Sở dường như toàn quân diệt sạch, cuối cùng Thánh chủ Thiên Đình của họ cũng tận dụng được cơ hội mà chín mươi triệu linh hồn anh hùng giành lấy, không khiến chúng sinh Vạn Vực thất vọng.



Niệm Vi vui mừng vì được gặp lại người kiếp trước.



Nhưng cô cũng rất buồn vì đến giờ Diệp Thành mới chỉ tìm được hai người chuyển kiếp ở Chu Tước Tinh, một là Tiểu Ưng, một là cô, vẫn còn rất nhiều người khác chưa được tìm thấy.



Diệp Thành và Niệm Vi nói chuyện cả đêm, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím cũng chờ ở ngoài cửa một đêm.



Hai người đã gãi đầu khó hiểu không chỉ một lần, họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, điều khiến họ tò mò nhất là thân phận của Diệp Thành, một cảnh giới Thiên, một thanh niên chỉ hơn một trăm ba mươi tuổi rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến công chúa của nhà Chu Tước cao quý phải quỳ gối?



Cũng chính vì điều này mà Mục Uyển Thanh càng thêm kiên định vào niềm tin lôi kéo Diệp Thành, cô khẳng định Diệp Thành là quý nhân của cô, cũng là quý nhân của Cửu hoàng tử Huyền Vũ, hắn là một phúc tướng.



Khi trời sáng hẳn, Mục Uyển Thanh mới nhận được thần thức truyền âm của Niệm Vi, lúc này cô mới đi vào phòng.



“Có thể nói cho ta biết hai người có quan hệ gì không?”, Mục Uyển Thanh vừa vào đã nóng lòng hỏi ngay, sau đó lại nhìn Diệp Thành: “Còn ngươi nữa, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”



“Không thể nói”, Diệp Thành cười khẽ, bởi vì hắn không biết phải nói thế nào, chuyện đời này, đời trước cũng không thể nói rõ.



“Xuỳ!”, không nhận được câu trả lời mình muốn, Mục Uyển Thanh không vui lườm Diệp Thành.



“Mục tỷ tỷ, ta sẽ kể chi tiết chuyện này cho tỷ sau”, Niệm Vi kéo tay Mục Uyển Thanh, cô là Niệm Vi, cũng là Tử Linh công chúa, một thân thể mang theo ký ức của cả kiếp trước và kiếp này.



“Được được được, rõ là thần bí”, Mục Uyển Thanh bĩu môi.



“Ngài ấy là quý nhân đó!”, Niệm Vi mỉm cười, làm vẻ mặt bí ẩn: “Tỷ có biết ngài ấy mang huyết mạch gì không?”



“Huyết mạch gì?”, Mục Uyển Thanh liếc Diệp Thành: “Chẳng lẽ là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết?”



“Xin chúc mừng, tỷ đoán đúng rồi”.



 
Chương 2737: “Nhưng ta từng tra trong cổ tích mà”


“Ngươi…”, một câu nói của Niệm Vi cũng khiến Mục Uyển Thanh phải giật mình đứng dậy, đôi mắt long lanh lần đầu tiên không hề mơ màng mang theo ý say, cô nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi…ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”



“Sao, không giống à?”, Diệp Thành khẽ mỉm cười.



“Là Uyển Thanh có mắt không thấy núi Thái Sơn”, Mục Uyển Thanh tiến lên trước một bước rồi cũng quỳ một gối xuống đất giống Niệm Vi, sao cô có thể ngờ tới Hoang Cổ Thánh Thể mà cô mất bao công sức tìm kiếm lại ngay trước mặt mình.

Advertisement



“Cô đang làm gì vậy?”, Diệp Thành tiến lên trước.



“Mục Uyển Thanh cúi đầu mong đạo hữu ban tặng dòng thánh huyết, cho dù phải đánh đổi bằng giá nào ta cũng cam lòng”, Mục Uyển Thanh không dám đứng dậy, lời nói mang đầy hi vọng.



Diệp Thành bất lực nhìn sang Niệm Vi, trước đó Niệm Vi đã xin ý kiến của hắn mới nói ra bí mật về Hoang Cổ Thánh Thể nhưng hắn không ngờ Mục Uyển Thanh lại kích động đến mức quỳ xuống khiến hắn trở tay không kịp.



“Mục tỷ tỷ, mong tỷ đứng dậy đi, Thánh Chủ nhất định sẽ ra tay cứu Cửu Hoàng huynh”, Niệm Vi tiến lên trước đỡ Mục Uyển Thanh.



“Thật sao?”, Mục Uyển Thanh được đỡ dậy, cô nhìn Niệm Vi với khuôn mặt mang đầy hi vọng.



“Cửu Hoàng Tử chẳng phải là Nhược Thiên Huyền Vũ Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước sao?”, Diệp Thành nhìn sang Niệm Vi và Mục Uyển Thanh.



“Đúng vậy”, Niệm Vi mím môi, “Thánh Chủ đã nghe tới chuyện mà Cửu Hoàng Tử gặp phải ở U Đô chưa?”



“Đương nhiên nghe rồi, Cửu Hoàng Tử là thiên tài cái thế, được kì vọng vượt qua các tiền bối nhưng lại bị hãm hại, tu vi giảm sút vả lại bên ngoài còn đồn rằng là do Khô Nhạc ra tay”.



“Chính là ông ta”, không chỉ Mục Uyển Thanh mà đến cả Niệm Vi ở bên mặt mày cũng vô cùng tức giận, “đó là loại đan dược kịch độc, người ngoài không nhìn ra được, nó có khả năng huỷ hoại căn cơ của con người, chính là loại do đích thân Khô Nhạc luyện chế ra, ông ta cho rằng mọi chuyện ông ta làm sẽ không có sơ hở”.



“Chuyên huỷ đi căn cơ đạo tắc?”, Diệp Thành xoa cằm, “xem ra đây là huyết đan phệ đạo”.



“Ngươi biết đến đan dược đó sao?”, Mục Uyển Thanh nói với giọng bất ngờ.




“Ta từng nghe nói tới”, Diệp Thành gật đầu, “cho nên thánh huyết của ta có thể cứu được Nhược Thiên Huyền Vũ?”



“Có thể”, Mục Uyển Thanh kích động nhìn Diệp Thành, “chỉ cần có tinh huyết của Hoang Cổ Thánh Thể thì huynh ấy có hi vọng hồi phục”.



“Cô nghĩ đơn giản quá rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “mặc dù Hoang Cổ Thánh Thể là thần dược nhưng không phải vết thương gì cũng có thể chữa trị, đặc biệt là thương thế về đạo tắc căn cơ, đó là một loại tổn thương thuộc đạo thương, muốn dùng thánh huyết trị vết thương đặc thù thế này thì ta cũng chỉ có thể nói là hão huyền.”



“Nhưng ta từng tra trong cổ tích mà”, Mục Uyển Thanh vội nói.



“Không phải ta đả kích cô mà phản phệ của phệ đạo huyết đan không đơn giản như cô nghĩ đâu”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời, “huống hồ thời gian là mười năm, vết thương đã thâm căn cố đế, e rằng cho dù là thánh huyết cũng khó có thể nghịch thiên”.



“Cho dù thế nào thì cũng phải thử”, Mục Uyển Thanh lại nắm chặt tay.



“Có thể khiến cô không từ bất cứ giá nào mà cầu xin thánh huyết như vậy, xem ra Nhược Thiên Huyền Vũ là người rất quan trọng với cô”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Mục Uyển Thanh.



“Thánh chủ nói đúng tim đen rồi”, Niệm Vi nắm lấy cánh tay Mục Uyển Thanh,”tỷ ấy chính là Cửu Hoàng Tẩu tương lai của đệ tử con đấy”.



 
Chương 2738: “Tuỳ mọi người”


“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, trong lòng bất giác lại có cái nhìn khác về Mục Uyển Thanh, một Hoàng Tử thất thế lại có một nữ tử si tình như vậy, mối tình duyên này có thể coi là hiếm có.



“Ngươi có thể tặng ta thánh huyết không?”, Mục Uyển Thanh nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Thành.



Advertisement

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười đáp, “Niệm Vi đã có lời thì sao ta có thể không giúp chứ, có điều có thể chữa được cho Cửu Hoàng Tử hay không thì phải xem tạo hoá của Hoàng Tử, dù sao thánh huyết cũng không phải là vạn năng”.



“Đa tạ, đa tạ”, từng giọt nước mắt lăn dài sau giây phút Diệp Thành đồng ý, niềm vui đến quá nhanh và bất ngờ khiến cô cảm thấy như một giấc mơ vậy.



“Ta…ta đi tìm Huyền Vũ, đưa huynh ấy tới, chỉ cần thử là biết”, cuối cùng cô mới nhớ tới việc cần làm, nói rồi lập tức chạy đi.



“Không cần”, Diệp Thành khoát tay, “hôm nay ta phải tham gia buổi tuyển chọn luyện đan sư, nghe nói người chủ trì lần này là Cửu Hoàng Tử, đợi sau khi lựa chọn xong rồi bàn việc này cũng không muộn”.



“Ngươi…ngươi còn là luyện đan sư?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.



“Đương nhiên rồi”, Niệm Vi mỉm cười, “Thánh Chủ là Đan Thánh đấy”.

“Đan…Đan Thánh?”, Mục Uyển Thanh kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cô không hiểu về luyện đan, cũng không biết ai phong cho Diệp Thành làm Đan Thánh nhưng đã mang theo từ “thánh”, thì không hề đơn giản, Đan Trung Chi Thánh, đây là sự tôn quý thế nào? Nếu như so về cảnh giới của tu sĩ thì có thể so với Thánh Nhân rồi.



“Hãy tin Thánh Chủ nhất định có thể cứu được Cửu Hoàng Tử”, Niệm Vi lại lần nữa nắm tay Mục Uyển Thanh.



Theo Niệm Vi thấy thì Diệp Thành trong mắt cô trời sinh đã là bậc kì tài, có thể nghịch thiên trảm Đế ở Đại Sở, ở Chu Tước Tinh cũng sẽ như vậy, Diệp Thành có thể viết nên thần thoại thuộc về mình, do vậy mà từ đầu tới cuối cô không hề nghi ngờ, đây chính là tín niệm vô điều kiện của cô với Diệp Thành.



Nhìn thấy tín niệm của Niệm Vi còn kiên định hơn mình, Mục Uyển Thanh liền gật đầu, cô có niềm tin rất mãnh liệt đối với người thanh niên đang đứng trước mặt mình, với tuổi tác này, với tu vi này và bí thuật tính toán thần thông có thể khiến một cô công chúa quỳ xuống, lại còn là luyện đan sư với phong hiệu Đan Thánh, mọi thứ thuộc về hắn đều chứng tỏ không phải ai cũng có thể làm được như vậy.



“Được rồi, mọi người cứ nói chuyện đi”, phía này Diệp Thành vươn vai, hắn đứng dậy, “ta đi tham gia buổi tuyển chọn luyện đan sư, tiện thể xem xem Cửu Hoàng Tử của các cô thế nào, một thiên tài cái thế được kì vọng vượt qua tiền bối có lẽ là người không hề đơn giản”.


“Chúng ta cùng đi”, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh lần lượt đi theo.



“Tuỳ mọi người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn sải bước ra ngoài.



“Thánh Nữ”, vừa ra khỏi cửa, lão già áo tím đã tiến tới, “hội trưởng lão mời Thánh Nữ qua bên kia”.



“Ta không rảnh”, Mục Uyển Thanh cứ thế chối từ, hiện giờ cô đặt mọi tâm tư vào chuyện của Huyền Vũ, đâu có thời gian mà quan tâm các lão bối của gia tộc, cho dù là hội trưởng lão thì cũng thế thôi.



“Đây…”, lão già áo tím cảm thấy bị làm khó.



“Hiếm khi gia tộc lại quan tâm tới cô như vậy, đi đi”, Diệp Thành lên tiếng, “buổi lựa chọn luyện đan sư sẽ còn kéo dài, chưa kết thúc nhanh được, cô tới sau vẫn kịp”.



“Vậy thì ta về nhanh rồi sẽ tới đó luôn”, Mục Uyển Thanh hít vào một hơi thật sâu, cô bước xuống lầu, trong lòng đã chuẩn bị sẵn những lời chối từ, cô phải ra oai phủ đầu với hội trưởng lão, tránh cứ đôi ba ngày bọn họ lại tỏ thái độ.



“Niệm Vi, Cửu Hoàng Tẩu này của cô cũng không tồi”, nhìn Mục Uyển Thanh rời đi, Diệp Thành liền mỉm cười nói.



“Mấy năm nay tỷ ấy rất vất “, Niệm Vi hít vào một hơi thật sâu, “đệ tử hiểu rõ sự ấm ức và nỗi khổ tâm của tỷ ấy hơn ai hết, tỷ ấy giống như một nữ tướng quân vẫn kiên cường chống chọi trong chiến tranh, có một nữ tử si tình như vậy, Cửu Hoàng Tử của đệ tử thật may mắn”.



 
Chương 2739: Tử Linh công chúa?  


“Vậy còn cô thì sao? Cả trăm năm ở Chu Tước có ý chung nhân nào chưa?”



“Chưa…chưa ạ”, bị hỏi đột ngột như vậy, Niệm Vi vội cúi đầu, ngón tay ngoắc vào nhau.



“Rồi sẽ có thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn là người đầu tiên sải bước đi.

Advertisement



“Ta có người trong lòng nhưng ta lại không xứng với người ấy”, nhìn bóng lưng Diệp Thành quay đi, Niệm Vi khẽ nhủ rồi bước theo kề vai với hắn, chốc chốc lại quay đầu sang nhìn hắn.







Đại, đại, đại!



Tiểu, tiểu, tiểu!



Một ngày mới bắt đầu, Đổ Phường nhà họ Mục vẫn vô cùn náo nhiệt.



Không biết vì sao mà hôm nay những con bạc lại bớt thể hiện đi ít nhiều, bọn họ ra tay đặt cược cũng có phần lưỡng lự hơn, quan trọng là vì sự việc hôm qua diễn ra quá chấn động, một thần cược đang kiếm chác yên lành mà lại bị thua liên tiếp ba mươi mấy ván ở đây, đến cả bảo bối gia truyền cũng cống ra.



Ấy?



Khi Diệp Thành và Niệm Vi xuống thì tất cả mọi ánh nhìn của các con bạc đều đổ dồn về phía này, vả lại bọn họ còn có phần thẫn thờ.



Ta…ta không nhìn nhầm chứ?



Tử Linh công chúa?



Tử Linh công chúa cũng tới cược tiền sao? Người thanh niên bên cạnh cô ấy là ai mà lại cùng kề vai với Tử Linh công chúa như vậy?



Trong tiếng bàn tán xôn xao đã có rất nhiều con bạc chắp tay hành lễ, vả lại vẻ mặt tỏ rõ sự cung kính, đó là công chúa duy nhất thuộc dòng dõi chính của gia tộc Chu Tước, thân phận tôn quý, còn tôn quý hơn cả Cửu Hoàng Tử.


Thấy vậy, Niệm Vi vẫn giữ thái độ lãnh đạm, cô cùng Diệp Thành khẽ lướt qua, tới khi ra khỏi Đổ Phường thì tất cả con bạc vẫn chưa phản ứng lại.



Con đường của U Đô vẫn rất phồn hoa, vả lại hôm nay lại càng náo nhiệt hơn.



Lúc này, bóng người đều đang kéo nhau đổ dồn về một hướng, đó là địa điểm diễn ra buổi tuyển chọn luyện đan sư, để đảm bảo buổi tuyển chọn được diễn ra công bằng và tránh gian lận nên mới tổ chức công khai trước mặt mọi người.



Có điều sự xuất hiện của Diệp Thành và Tử Linh công chúa kéo theo làn sóng chú ý lớn.



Nên biết rằng thân phận của Tử Linh công chúa không hề tầm thường, Tử Linh công chúa sẽ không tới tầng thứ hai của U Đô, lại thêm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đó càng khiến tất cả mọi người trên đường phố đều phải quay đầu ngoái lại nhìn.



Đương nhiên Diệp Thành cũng là trung tâm của mọi sự chú ý, bao nhiêu năm rồi chưa hề có một nam tử nào đi sóng vai với Tử Linh công chúa.



Mẹ kiếp!



Trong tiếng bàn tán xôn xao chợt vang lên tiếng gằn bá khí.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top