Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3241: “Quỳ hay không?”


Phụt!



Huyết hoa nở rộ, ngã đàn ông kia cũng hoá thành huyết vụ.



Cảnh tượng chỉ toàn máu là máu khiến người hai bên đường đều run rẩy, lần lượt nhìn về phía hai tên này, một tên thanh niên, một tên đầu trọc chính là Diệp Thành và Long Nhất đang tìm người chuyển kiếp.

Advertisement



Diệp Thành tiến lên trước định vuốt ve đôi má của nữ tử kia nhưng cô lại né tránh, vừa lảo đảo lùi về sau vừa kinh hãi nhìn Diệp Thành, tay cầm chặt màn thầu như thể chỉ sợ Diệp Thành tiến lên trước giật thức ăn của mình.



Diệp Thành cay sống mũi, đôi mắt nhoà lệ, hắn tiến lên trước ôm chầm nữ tử kia vào lòng.



Nữ tử kia muốn thoát khỏi Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại ôm cô chặt hơn, “Thi Hoạ đừng sợ, sư huynh đến rồi”.



Một câu nói ấm áp vang lên khiến nữ tử đang vùng vẫy chợt run người, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mang theo nỗi niềm bể dâu của Diệp Thành thông qua từng kẽ tóc rối bời, khuôn mặt cô hoang mang.



Đừng sợ!



Diệp Thành nghẹn ngào, hắn khẽ vỗ về vuốt lưng cô gái.



Nữ tử kia dần xuôi, thôi không phản kháng, cô thẫn thờ nhìn khuôn mặt hắn, ở trong lòng hắn ấm áp biết bao.



Thấy cảnh này, người ở tứ phương lại xôn xao bàn tán, bọn họ chỉ trỏ Diệp Thành và Lâm Thi Hoạ, thấy Diệp Thành ôm cô, đa phần mọi người đều bịt mũi né tránh.



“Nhìn gì mà nhìn, khốn kiếp”, Long Nhất phát điên nạt nộ, trong ánh mắt loé lên cái nhìn lạnh lùng.



“Người trẻ mà, nói chuyện phải chú ý một chút, tránh để hoạ diệt thân”, một giọng nói vang lên, đó là giọng nói của một lão già mặc áo tím, giọng điệu hơi trầm, ông t tức tối nạt nộ Long Nhất.



“Tất cả các ngươi quỳ xuống tạ tội với cô ấy, kẻ nào không quỳ kẻ đó phải chết”, Diệp Thành một tay ôm Lâm Thi Hoạ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm, Lâm Thi Hoạ là người chuyển kiếp của Đại Sở, hàng trăm năm trước cô đã bỏ mạng vì vạn vực thương sinh ở Đại Sở, nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh này, cô bảo vệ thương sinh nhưng lại bị người ta tỏ ra dèm pha hiềm khích, sao hắn có thể không phẫn nộ cho được.




“Một cảnh giới Hoàng mà khẩu khí cũng không vừa”, lại là lão già áo tím kia lên giọng nạt nộ chấn động thiên địa.



Thế nhưng giây phút sau đó đầu ông ta đã lìa khỏi xác, phần đầu lăn lông lóc, đôi mắt vẫn còn trố ra, ông ta đường đường là cảnh giới Hoàng tầng thứ sáu nhưng lại bị giết một cách chóng vánh.



“Đây...”, tất cả mọi người đều biến sắc, đó là một cảnh giới Hoàng kia mà.



“Quỳ hay không?”, Diệp Thành gằn giọng..



Nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày, bọn họ khẽ giọng: “Không đụng được đến hắn thì chẳng nhẽ chúng ta không trốn được sao?”



Có điều, một tên vừa bước đi đã bị một đạo thần mang đâm xuyên tim.



Tên kia kinh hãi nhìn phần ngực trào máu, đôi mắt trố ra không sao tin nổi, hắn lập tức ngã ra đất và mất mạng.



“Tiểu hữu quá tay rồi”, một lão già tóc bạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lạnh giọng nói.



 
Chương 3242: “Ngươi có thể chọn một cách chết”.  


“Một câu thôi, quỳ hay không?”, Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên.



“Muốn chết”, lão già tóc bạc tỏ ra phẫn nộ hơn, ông ta tung ra một chưởng nhưng đã bị Diệp Thành vung tay gạt đi, cả cơ thể bay ra cả trăm trượng, đợi tới khi đáp đất thì đã là cả vũng máu rồi.





Advertisement



Quỳ, chúng ta quỳ!



Ngay sau đó liền có tiếng “bịch” vang lên, nếu không quỳ thì ngay sau đó kẻ bị diệt chính là bọn họ, mặc dù bọn họ không biết Diệp Thành và nữ tử hành khất này có mối quan hệ gì nhưng bọn họ biết quỳ xuống thì được sống.



Có điều không phải tất cả đều quỳ, vẫn có vài người mặt lạnh đứng nguyên tại chỗ.



Diệp Thành không nói gì, một tay đỡ Lâm Thi Hoạ, một tay phất ra, những nơi mà bàn tay hắn phất đến thì không một ai còn đứng, chỉ có màn mưa máu nổ tung, chỉ cần là người còn đứng thì đều bị diệt sạch.



Quỳ, chúng ta quỳ!



Lúc này, những người cứng đầu cũng vội quỳ xuống đất.



Diệp Thành đứng sừng sững tại chỗ.



Cổ thành này vẫn có kẻ chưa quỳ, bên trong tửu lâu bên trái có hai người, bên trong tửu lâu ở cách đó không xa có bốn người, bên trong tửu lâu phía sau còn một người, bên trong tửu lâu phía đông còn một người.



Bọn họ đều là Chuẩn Thánh, lúc này đang thả hồn nhâm nhi rượu ngon và không hề quan tâm tới sát khí của Diệp Thành như thể biết Diệp Thành không dám ra tay với mình, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của mình.



“Tám bị bên trên, xuống đây”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “quỳ xuống chuộc lỗi với cô ấy”.



“Tiểu hữu, người ngông cuồng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”, một Chuẩn Thánh áo tím thản nhiên lên tiếng và vẫn nhàn nhã nhâm nhi rượu: “Người có sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.




Diệp Thành không nói gì, hắn khẽ bước trên mặt đất.



Thế rồi cổ thành này rúng động, tửu lâu sừng sững cũng theo bước chân của Diệp Thành đặt xuống mà rung lên.



Lúc này, tám Chuẩn Thánh đều xuống dưới này, bọn họ đáp xuống mặt đất.



Vẫn là Chuẩn Thánh áo tím khẽ khẽ vuốt râu nhìn Diệp Thành, giọng lãnh đạm: “Ngươi có thể chọn một cách chết”.



Diệp Thành không nói gì, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, nhanh chóng sát phạt tới trước Chuẩn Thánh áo tím.



Ngươi...!



Chuẩn Thánh áo tím trước đó còn đang tỏ vẻ thản nhiên thì lúc này chợt biến sắc, ông ta không biết Diệp Thành còn có thân pháp huyền diệu đến vậy, đến một kẻ với tu vi Chuẩn Thánh như ông ta mà cũng không thể nắm bắt được hình ảnh của Diệp Thành.



Phụt!



 
Chương 3243: Tu...tu vi của ta!  


Máu tươi bắn vọt, một nửa cơ thể của Chuẩn Thánh áo tím bị một quyền của Diệp Thành đánh thành huyết vụ.



Lão già áo tím lảo đảo lùi về sau, còn chưa đứng vững thì một đạo tiên mang bá đạo đã bắn đến đâm xuyên thần hải, tu vi Chuẩn Thánh cũng theo đó mà bị phế bỏ hoàn toàn.



Advertisement

Tu...tu vi của ta!



Chuẩn Thánh áo tím thét gào không thể chấp nhận sự thật này.



Bịch!



Cuối cùng cơ thể của Chuẩn Thánh lảo đảo, ông ta không thể đứng vững nổi, “bịch” một tiếng quỳ phịch xuống đất.



Tu vi bị phế bỏ hoàn toàn, ông ta không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa mà chỉ là đồ bỏ đi không hơn không kém.



Có lẽ cho tới lúc này ông ta mới thực sự biết thế nào là hối hận, ông ta tự cho rằng tu vi Chuẩn Thánh là thiên hạ vô địch nhưng lại không thể trụ nổi đòn đánh của một tu sĩ cảnh giới Hoàng, nếu biết Diệp Thành mạnh như vậy từ đầu thì ông ta không nên ra vẻ như vậy mà nên ngoan ngoãn quỳ xuống thì cũng không đến mức gặp đại nạn như lúc này.

Đây....đây....!



Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh khác lần lượt lùi về sau, vẻ mặt tái nhợt, sức mạnh của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ, đường đường là một Chuẩn Thánh nhưng lại bị phế đi tu vi hoàn toàn chỉ bằng một chiêu.



Lùi mãi lùi mãi, bảy Chuẩn Thánh này đột nhiên quay người, người nào người nấy bước vào hư thiên, đã không đụng được đến Diệp Thành thì chỉ còn cách bỏ trốn.



Thế rồi bọn họ vừa bay vào hư thiên thì đã bị một bàn tay màu vàng kim rợp trời nhấn xuống.



Phụt! Phụt! Phụt!



Bảy đạo tiên mang bay ra, máu tươi bắn vọt, tu vi của bảy tu sĩ Chuẩn Thánh lập tức tiêu tán sạch sẽ.



Tu...tu vi của ta!



Tiếng gầm gào vang dội, bọn họ không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa và cũng đã trở thành kẻ bỏ đi không hơn không kém, làm vậy còn khiến bọn họ khổ hơn là nhận lấy cái chết bởi tu vi chính là sinh mệnh của bọn họ!



Thấy vậy, Long Nhất bật cười lạnh lùng: “Bảo các ngươi quỳ các ngươi không quỳ, đây chẳng phải là kết cục các ngươi tự tìm lấy sao?”



A...!



Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh rít lên đau đớn, bọn họ quỳ rạp xuống đất và lúc này mới biết thế nào là hối hận, nếu như quỳ thì đã không tới mức này, đúng như Long Nhất nói, mọi thứ đều do bọn họ tự chuốc lấy.



Cho tới lúc này, bên trong cổ thành mới không còn bóng người đứng nữa, từng tiếng “bịch” vang lên, tất cả đều quỳ xuống đất, người nào người nấy run rẩy, sắc mặt tái nhợt y như Lâm Thi Hoạ lúc trước.



Diệp Thành đi rồi, một tay hắn kéo Lâm Thi Hoạ còn đang run rẩy với ánh mắt kinh hãi.



 
Chương 3244: “Vậy có phần khó khăn rồi. 


Cô không còn đang phản kháng nữa và vẫn để Diệp Thành kéo đi, bàn tay ấm áp đó cho cô sự ấm áp vô tận, khiến cô không muốn phản kháng thêm, cô cảm nhận được người thanh niên này thân thiết vô cùng.



Vì sao? Vì sao?



Phía sau, tám Chuẩn Thánh thét gào xé tận tâm can: “Chúng ta không thù oán với ngươi, vì sao lại làm vậy?”

Advertisement



Diệp Thành bước ra khỏi cổ thành và nhanh chóng biến mất nhưng lại có một giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang lên: “Sự sinh tồn của vạn vực thương sinh được đổi lấy bằng chín mươi triệu anh hồn, cô ấy là một trong số những người tham gia vào trận chiên sđó, môi một ngọn núi, mỗi một dòng sông, mỗi một nhành cây ngọn cỏ, mỗi một sinh linh trong vạn vực thương sinh này, bao gồm các người đều đang nợ bọn họ”.







Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành đưa Lâm Thi Hoạ tới một hẻm núi, hắn cầm chiếc khăn tay khẽ lau đi vết bẩn trên khuôn mặt cô.



Lâm Thi Hoạ không phản kháng lại, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi tay nắm chặt cái màn thầu vẫn chưa ăn hết, chốc chốc lại cắn một miếng ăn ngấu nghiến như thể lâu rồi chưa từng được ăn gì đó.



Diệp Thành nhìn mà sống mũi cay, đôi mắt hắn trào nước mắt.


Hắn vẫn nhớ tới một trăm năm trước, cô cũng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại nhưng vì cứu hắn mà thi triển cấm thuật thông linh bỏ mạng trên lưng thanh loan, bỏ mạng trong lòng hắn.



Hiện giờ cô đâu còn là Lâm Thi Hoạ phong hoa tuyệt đại của một trăm năm trước nữa, trong mắt cô chỉ toàn nỗi sợ hãi, toàn thân đầy thương tích do thời gian để lại.



Ta tới muộn rồi!



Diệp Thành khẽ lau khuôn mặt cô, hắn thay cô gạt đi những lớp bụi bẩn nhưng lại không thể gạt đi dấu vết của thời gian.



Ở bên, Long Nhất tĩnh lặng nhìn mà không kìm lòng nổi.



Lâm Thi Hoạ, đồ nhi duy nhất của Thái Hư Cổ Long, nếu luận về vai vế thì hắn còn là sư thúc của Lâm Thi Hoạ nữa.



Haiz!



Sau tiếng thở dài, Long Nhất thu lại suy nghĩ, hắn nhìn sang Diệp Thành, “vì sao không mở kí ức tiền kiếp cho cô ấy?”



“Không phải không mở mà là không thể mở”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.



“Không thể mở? Là ý gì?”



“Trong ba hồn bảy phách, cô ấy thiếu một hồn ba phách”, Diệp Thành chậm rãi nói, “theo sự suy đoán của ta thì có liên quan đến thông linh cấm kị mà cô ấy thi triển ở tiền kiếp, cô ấy đã hiến tế một phần hồn và ba phần phách của mình nên sau khi luân hồi chuyển kiếp, một phần hồn và ba phần phách của cô ấy vẫn trong Minh Giới mênh mông kia”.



“Minh Giới?”, Long Nhất cau mày như biết được đó là sự tồn tại thế nào.



“Cũng chính vì vậy mà cô ấy thân mang tu vi lại thần trí không ổn định, không biết làm thế nào để hấp thu linh khí, chỉ dựa vào cách ăn thực vật để sinh sống”, Diệp Thành lại lên tiếng, “một người mất đi hồn và phách như cô ấy không thể nào mở được kí ức tiền kiếp, nếu cố tình mở thì chắc chắn hồn phách sẽ tiêu tán”.

“Vậy có phần khó khăn rồi.



 
Chương 3245: Tinh huy lấp lánh, ánh trăng thánh khiết.  


“Ngươi là tàn hồn của long đế nên có cách chứ?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất.



“Không phải không có cách”, Long Nhất trầm giọng, “dùng hai phần hồn bốn phần phách còn lại của cô ấy nghịch hướng triệu gọi một phần hồn và ba phần phách mất đi, đó không phải là sự tồn tại bình thường, không cùng vị trí với thế giới mà chúng ta sống, cho dù là Đại Đế cũng khó có thể kết nối, cần một loại trận pháp hoán linh đan xen giữa hồn và phách, nếu như một phần hồn và ba phần phách cô ấy mất đi đã bị diệt thì ta cũng không còn cách nào khác”.



Advertisement

“Vậy thì phải thử đã”.



“Vậy thì ta đi chuẩn bị”, Long Nhất lập tức lui ra khỏi hẻm núi, hắn tìm phần đất hoang nơi có linh lực dày đặc và bắt đầu dùng đạo tắc cũng như sức mạnh huyết mạch khắc hoạ trận văn, đó là một loại trận pháp huyền ảo.



Phía này Diệp Thành đã đứng dậy, hắn khẽ cởi bỏ đi bộ đồ rách rưới của Lâm Thi Hoạ, không để sót lại bất cứ lớp nào.



Dưới ánh trăng, cơ thể Lâm Thi Hoạ hiện lên thật đường nét nhưng lại bám bẩn.



Diệp Thành ôm lấy cô nhưng cô không tỏ ra tức giận và chống đối, hắn đặt cô vào trong làn nước mát lành.



Nước suối dập dờn xối lên từng gợn sóng làm ướt cơ thể và mái tóc cô, dần cuốn đi từng lớp bẩn bám trên cơ thể cô, dưới ánh trăng chiếu rọi, mỗi một phần trên cơ thể Lâm Thi Hoạ đều vô cùng lấp lánh nhẵn nhụi.

Sau một hồi tắm rửa, Diệp Thành mới lấy ra một bộ tiên y khoác lên cơ thể cô, đi giày thêu hoa cho cô.



Cơ thể Lâm Thi Hoạ vẫn không ngừng run rẩy, chiếc bánh màn thầu trong tay cô đã được Diệp Thành đổi thành linh quả long lanh.



Tiếp đó, phía trước một cái gương, cô ngồi còn Diệp Thành đứng, tay hắn cầm cái lược khẽ chải tóc cho cô, “muội tên là Lâm Thi Hoạ, là đệ tử của Hằng Nhạc Tông Đại Sở, sư tôn của muội là Thái Hư Cổ Long, sư huynh của muội là Diệp Thành, muội có một thần thú thanh loan...”



Diệp Thành vừa chải tóc vừa nói, giọng nói dàng, chỉ sợ làm Lâm Thi Hoạ sợ hãi.



Lâm Thi Hoạ!



Thái Hư Cổ Long!



Diệp Thành!



Thanh Loan!



Lâm Thi Hoạ ngây dại lẩm bẩm, cô lặng lẽ nghe Diệp Thành nói rồi lại ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, nhìn đến mức thần thái mơ hồ, nhìn tới mức đôi mắt nhoà đi, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn mình như vậy, cũng là lần đầu tiên cô biết mình trông thế nào, vừa lạ lại vừa quen.



Tinh huy lấp lánh, ánh trăng thánh khiết.



Cảnh tượng này thật ấm áp, giống như tân lang đang chải tóc cho thê tử của mình vậy.











 
Chương 3246: Ngồi lên đi!  


Long Nhất cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi bị sao vậy, vì sao gương lại không soi ra được ngươi?”



“Vì ta đẹp trai thôi mà”, Diệp Thành nhướng vai.



“Ta không đùa với ngươi đâu”, Long Nhất nheo mắt lại chỉ còn một đường, hắn ném ánh mắt sắc bén về phía này nhìn Diệp Thành không chớp mắt như thể tìm thấy chút manh mối nào đó từ trên người Diệp Thành.

Advertisement



Thế nhưng hắn không hề tìm thấy bất cứ gì đó bất thường, hắn cau mày sâu hơn.



Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn chải tóc cho Lâm Thi Hoạ thật suôn mượt sau đó không quên khẽ khàng cài cây châm lên tóc cô.



Lâm Thi Hoạ nhìn mình trong gương và mỉm cười ngây dại, cô cười mãi, cười mãi mà quên cả ăn linh quả.



Diệp Thành cầm vò rượu trút một ngụm rồi mới nhìn sang Long Nhất: “Trận pháp hoán linh đã chuẩn bị xong chưa?”



Long Nhất khẽ gật đầu, hắn vẫn còn chăm chú nhìn Diệp Thành.



Diệp Thành uống cạn bầu rượu sau đó mới kéo Lâm Thi Hoạ bay ra khỏi khe núi.



Ở phần đất bên ngoài khe núi đã có một trận pháp rộng ba mươi trượng khắc đầu thần văn cổ xưa, còn có một luồng sức mạnh khiến Diệp Thành nhìn không rõ như thể nó không thuộc về thế giới này vậy.



Ngồi lên đi!



Diệp Thành mỉm cười ôn hoà với Lâm Thi Hoạ.



Lâm Thi Hoạ sợ hãi lùi về sau một bước nhưng thấy Diệp Thành mỉm cười với mình thì cô lại tiến lên ngồi vào giữa pháp trận, cơ thể cô bất giác run lên, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.



Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắn bắt đầu nhanh chóng kết thủ ấn, sự phức tạp của thủ ấn khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi.



Hoán linh, mở!


Sau khi Long Nhất hô lên, thủ ấn của hắn dừng lại, hoán linh pháp trận cũng theo đó mà mở ra, thần văn bên trên bắt đầu di chuyển, từng đạo nối tiếp nhau loé lên thần hoa rực rỡ, bắt đầu có luồng sức mạnh thần bí xuất hiện.



Diệp Thành nheo mắt, hắn âm thầm mở tiên nhãn nhìn vào hoán linh pháp trận.



Không biết vì sao mà sức mạnh của hoán linh pháp trận di chuyển lại giống với thần thông mà một người từng thi triển.



Vù!



Hoán linh pháp trận rung lên, thần hoa của pháp trận ngưng tụ trên người Lâm Thi Hoạ.



Hự!



Lâm Thi Hoạ ôm đầu đau đớn rít lên.



Không lâu sau đó trên cơ thể cô có một luồng tiên quang rực rỡ xuyên thẳng lên thiên tiêu, xuyên qua cả đất và trời.



Diệp Thành vô thức ngẩng mặt tĩnh lặng quan sát.

Ở đó có một vòng xoáy xuất hiện và không ngừng vận chuyển, cũng không ngừng biến to dần, ở một phía trong vòng xoáy kết nối với thế giới tối đen, bóng tối u tịch giống như hố đen không gian, đưa mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối.



 
Chương 3247: “Ta có thể giúp đỡ không?”  


Nhưng có thể thấy bên trong thế giới u tịch đó chỉ toàn vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, còn có cả sức mạnh âm minh hoành hành.



Đó chính là Minh Giới sao?



Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù chỉ là nhìn thôi nhưng hắn có một cảm giác rằng nó muốn nuốt chửng người ta.

Advertisement



Đừng nhìn nó, thu ánh mắt về!



Long Nhất đang điều khiển trận pháp hắng giọng rít lên.



Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã thu lại ánh mắt, khoé mắt trái của hắn còn có một dòng máu đen trào ra, Minh Giới quá thần bí, đó là một sự tồn tại khó nhận biết khiến hắn cảm thấy run sợ.



Hự!



Lâm Thi Hoạ bên trong trận pháp vẫn đang rít lên đau đớn, hồn phách như thể muốn thoát ra bất cứ lúc nào.



Diệp Thành cau mày, hắn đưa mắt nhìn sang Long Nhất.


Long Nhất mặt mày tái mét, hắn vẫn cố gắng duy trì trận pháp: “Minh Giới quá lớn, sinh linh bỏ mạng quá nhiều, dù cho có hồn phách để dẫn thì cũng rất khó có thể tìm thấy, việc này cần thời gian, không phải ngươi và ta có thể làm được trong phút chốc”.



“Thi Hoạ không trụ được lâu nữa”, Diệp Thành lo lắng nói.



“Ta đương nhiên biết”, Long Nhất nhìn Lâm Thi Hoạ rồi lại nhìn bầu trời: “Ta đã đánh giá thấp Minh Giới rồi”.



“Ở Chư Thiên Vạn Vực, người chết không thể luân hồi, sau khi chết liệu có phải quy tịch về Minh Giới không?”, Diệp Thành hỏi.



“Không hẳn”, Long Nhất điềm tĩnh đáp lời: “chí tôn năm xưa cũng từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh Giới, có thể nhìn thấy một góc ở Minh Giới, bên trong Minh Giới có sinh linh, Thái Hư Long Đế gọi nó là sinh linh chết, Minh Giới cũng có sự tồn tại sánh ngang với Đế, sau khi người ta chết, có người quy tịch về Minh Giới nhưng số người như vậy rất ít”.



“Thế giới này thật lắm điều kì lạ”.







“Không ổn”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắnn hìn Lâm Thi Hoạ với vẻ mặt đau đớn rồi cuối cùng cũng quyết định hạ tay xuống, nếu như hắn còn cố gọi hồn thì chắc chắn Lâm Thi Hoạ sẽ hồn bay phách tán.



Sau khi Long Nhất bỏ tay xuống, pháp trận hoán linh cũng theo đó mà biến mất.



Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đặt Lâm Thi Hoạ đã hôn mê xuống, tế ra sức mạnh ôn hoà thay cô xoa dịu nỗi đau đớn về linh hồn, khi chìm vào giấc mộng, sắc mặt cô mới dần hồng hào trở lại.



“Chỉ với sức của một mình ta thì rất khó có thể gọi được hồn phách của cô ấy về, ta cần người hỗ trợ”, Long Nhất bất lực.



“Ta có thể giúp đỡ không?”



“Ngươi không được”, Long Nhất lắc đầu đáp lời, “ta cần một người có long hồn như ta, Long Nhất và Long Gia ai cũng được, tốt nhất là Long Gia, nếu như bọn họ đều có mặt ở đây, cả ba chúng ta hợp sức thì sức mạnh của pháp trận hoán linh mới là mạnh nhất, như vậy mới có thể gọi được hồn phách của Lâm Thi Hoạ trong thời gian ngắn nhất”.

“Ngươi đã từng nghe nói tới thiên giới chưa?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất.



 
Chương 3248: “Đúng là kì lạ”,


“Ta có chút ấn tượng về nơi này”, Long Nhất nói, “Thiên Giới và Minh Giới cùng Linh Giới giống như Chư Thiên Vạn Vực đều là sự tồn tại giống nhau nhưng không cùng khu vực, có điều lại có mối quan hệ với Chư Thiên Vạn Vực, giống như Linh Giới thông linh và Minh Giới tử vong”.



“Ta đã từng thấy một người dựa vào pháp thiên giới, như vậy có thể giúp ngươi được không?”



“Chưa biết được”, Long Nhất trầm giọng, “phải xem cấp bậc của người đó, cho dù là từ Linh Giới thông linh, từ Minh Giới hoán hồn hay từ Thiên Giới mượn pháp thì cũng phải cần một cấp bậc nhất định”.

Advertisement



“Vậy gặp người đó trước, người này tu vi cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nhờ vào Tư Mệnh Tinh Quân từ Thiên Giới”.



“Cái này không nhìn vào tu vi mà quan trọng là công đức và cơ duyên”, Long Nhất nói, “người này có thể nhờ vào Tư Mệnh Tinh Quân thì cấp bậc không phải quá cao, nhưng cũng không phải quá thấp, nếu như có thể tìm được thì có thể thử”.



“Vậy thì lần này ra ngoài phải tìm được người này mới được”, Diệp Thành nói rồi liên tục dùng sức mạnh nguyên thần giúp Lâm Thi Hoạ xoa dịu hồn phách: “Nếu như bọn họ ở tinh vực này thì ta có thể tìm thấy dễ dàng”.



“Bí thuật ngươi tìm người chuyển kiếp chính là Chu Thiên Diễn Hoá”, Long Nhất tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, hắn lấy vò rượu ra.



“Xem ra ngươi biết bí thuật này”.



“Chu Thiên Diễn Hoá, thiên tu thiên sĩ”, Long Nhất nói, “truyền thừa này đã tồn tại từ thời Thái Cổ, thời đại này còn diễn ra sớm hơn Thái Hư Long Đế, sự tồn tại của bọn họ cho dù là Chí Tôn cũng phải kinh sợ, nhưng người có huyết mạch này đều không có kết cục tốt đẹp về sau, không chỉ đơn giản là tán tận tu vi đâu”.



“Ta đương nhiên biết nhưng cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.



“Phản phệ của Chu Thiên Diễn Hoá đã bắt đầu rồi, phải không?”, Long Nhất nhìn thẳng Diệp Thành: “Ví dụ như cái gương kia không chiếu được ngươi, hình ảnh của ngươi đang dần bị xoá đi”.



“Nếu đơn giản như ngươi nói thì đã tốt”.



“Ngươi rốt cục đang giấu bí mật gì?”



“Đừng nói những chuyện đau đầu này được không, nào, giúp ta phân tích hai bức tranh này”, Diệp Thành lấy ra hai bức tranh cuộn từ trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, một bức là lão tổ nhà họ Sở đưa, một bức là lão tổ nhà họ Mạc đưa, điểm tương đồng đó là trên hai bức tranh đều vẽ một người và đều đeo Huyền Thương Ngọc Giới.




“Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Nhất đảo mắt nhìn bức tranh cuộn rồi lại nhìn sang chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành: “Người trong bức tranh này không phải là ngươi sao? Còn phải phân tích gì?”



“Hai bức tranh này do hai vị tiền bối tặng cho ta, bức tranh bên trái đã được lưu truyền năm nghìn năm, bức tranh bên phải được lưu truyền lâu hơn, cho tới bây giờ cũng phải chín nghìn năm rồi”.



“Hai vị tiền bối, là ở Chư Thiên Vạn Vực sao?”



“Đúng vậy”.



“Đợi đã, có gì đó không đúng”, Long Nhất gãi đầu.



Diệp Thành nhìn Long Nhất, “người trong tranh này cho dù là ta hay Hồng Trần thì dù giải thích thế nào cũng thấy mâu thuẫn, thời gian, địa điểm và nhân vận không khớp”.











 
Chương 3249: Đuổi theo!  


Cả hai người di chuyển như hai đạo tiên mang bay ra khỏi cổ tinh.



Tinh không về đêm càng rực rỡ hơn.



Cả hai người liên tục xuất hiện trên từng cổ tinh, hi vọng có thể may mắn tìm được phía Long Ngũ và Long Gia.



Advertisement

Thế nhưng đáng tiếc là bọn họ không hề tìm thấy.



Có điều, mặc dù bọn họ không tìm thấy Long Ngũ và Long Gia nhưng cũng có được thu hoạch khi quay về, bọn họ đã tìm được không ít người chuyển kiếp của Đại Sở, đó chính là đệ tử của thế hệ Huyền Tự nhưng không có người quá quen thuộc với bọn họ.



Ngày và đêm dần trôi.



Cả hai người tìm kiếm chín ngày nhưng vẫn không hề thu được kết quả.



Vào ngày thứ mười, cả hai mới dừng chân ở phía một tinh không sau đó lần lượt biến hoá dung mạo, bọn họ không quên khoác lên mình một tấm hắc bào, dùng bí thuật che đi huyền cơ trên cơ thể.



Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì tất cả cũng bởi ông lão béo và nữ tử áo xanh tên Cô Lam kia.







Trong lúc nói chuyện, ông lão béo và Cô Lam lần lượt bay tới, dừng chân phía trước Diệp Thành và Long Nhất.

Long Nhất gãi tai, lắc đầu trông không có vẻ rất muốn gây gổ.



Chỉ có Diệp Thành, hắn liếc nhìn ông lão béo có giắt túi đựng đồ ở hông, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là túi đựng đồ kia đã vào tay Diệp Thành rồi.



Ông lão béo và Cô Lam nheo mắt nhìn bọn họ, nhìn một vòng, cuối cùng ông lão béo lấy ra một bức tranh cuộn đặt trước mặt hai người.



Người trong tranh đương nhiên là Diệp Thành.



Diệp Thành tặc lưỡi, qua lâu như vậy rồi mà hai kẻ này vẫn rất chuyên tâm làm việc, đến giờ vẫn còn đang tìm hắn.



Các ngươi đã gặp người này bao giờ chưa?


Ông lão béo nhìn Diệp Thành và Long Nhất.



Chưa!



Cả hai đồng thanht rả lời sau đó lần lượt quay đầu đi.



Đi thôi!



Ông lão béo tỏ ra khó chịu cuộn bức tranh lại.



Nghe vậy, Diệp Thành và Long Nhất lần lượt bước đi, vừa mới đi còn chậm rãi có tiết tấu nhưng đi được một lúc, bước chân bắt đầu tăng nhanh tốc độ, cuối cùng bọn họ cứ thế bỏ chạy.



Ông lão béo và Cô Lam tỏ ra khó hiểu, vẻ mặt có phần kì quái.



Không biết vì sao khi nhìn bóng dáng và tư thế bỏ chạy của hai người này bọn họ lại cảm thấy quen quen như đã từng gặp ở đâu.



Nhìn mãi nhìn mãi ông ta và Cô Lam đưa mắt nhìn nhau.



Đuổi theo!



Ông lão béo hắng giọng lập tức bay vào tinh không như một đạo thần mang, tốc độ của Cô Lam cũng rất nhanh, cô ta sóng vai cùng ông lão béo kia đuổi theo về phía Diệp Thành và Long Nhất rời đi.



 
Chương 3250: Sao lại đông người như vậy?  


Đuổi theo rồi!



Long Nhất ở phía trước ngoái đầu về sau liếc nhìn.



Đi!



Advertisement

Diệp Thành khí huyết sục sôi, tốc độ tăng cao, phần trán Long Nhất lại lần nữa xuất hiện thần văn cổ xưa kia, tốc độ cũng tăng nhanh đáng kể, cũng giống với Diệp Thành, hắn ta thi triển bí thuật Thúc Địa Thành Thốn.



Không đuổi được ngươi lão tử ta đây cùng họ với ngươi!



Phía sau, ông lão béo liên miệng mắng chửi, ông ta cũng sử dụng bí thuật, tốc độ của Thánh Nhân rất nhanh, huống hồ là thánh Nhân thi triển bí thuật, thân hình rõ ràng nhanh như điện.



Cô Lam cũng không tỏ ra yếu thế, cô ta thi triển thần thông huyền diệu, tốc độ cũng không kém ơn ông lão béo kia.



Khác với lần trước ở chỗ lần này ông ta và Cô Lam cứ thế nhằm vào Diệp Thành.



Cứ vậy, một bên đuổi, một bên bỏ chạy, bốn đạo thần mang lướt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh khiến những tu sĩ đi qua đều kinh ngạc, bọn họ đã từng thấy tu sĩ cảnh giới Hoàng chạy nhanh nhưng chưa thấy ai chạy nhanh như vậy.



Tinh không nào bọn họ đi qua thì bóng người lại nhiều lên trông thấy, thần hồng liên tiếp lướt về một hướng.



Diệp Thành và Long Nhất đâu quan tâm đến chuyện này, “roẹt” một cái là bay qua, rất nhiều người bị đụng phải.




Đi đường không có mắt nhìn à?



Cả hai người bay qua, phía sau vang lên tiếng chửi.



Thế nhưng những người này vừa mới đứng vững thì đã bị ông lão béo và Cô Lam ở phía sau lao đến hất ngã.



Đi đường không có....?



Lần này những tiếng mắng chửi cất lên được một nửa thì đều ngừng lại vì hình như bọn họ đã nhìn ra được tu vi của ông lão béo và Cô Lam, đó chính là hai Thánh Nhân, đã là Thánh Nhân thì không thể tuỳ tiện mắng chửi, ngộ nhỡ bọn họ quay lại giáng cho cái bạt thì hậu quả khôn lường.


Sao lại đông người như vậy?



Diệp Thành và Long Nhất ở phía trước mắng chửi, bọn họ vừa đi vừa liếc nhìn tứ phương.



Người ở tinh không này quả thực không hề ít, từ các phương đều có thần hồng bay qua, và phương hướng đều thống nhất, vả lại còn tranh nhau chen lên, tốc độ không hề chậm, có vẻ như bọn họ muốn đuổi theo để xem trò hay.



Diệp Thành và Long Nhất bay vào trong đám người, bọn họ lại biến đổi dung mạo trà trộn trong đám người đó.



Ông lão béo và Cô Lam đuổi tới, nhìn bóng người tứ phương nhưng không thấy Diệp Thành và Long Nhất đâu thì tối sầm mặt lại vì bọn họ lại để hai tên kia trốn thoát.



Nhất định trong đám người!



Ông lão béo gia nhập vào đám người, vả lại cũng thay đổi dung mạo cùng với Cô Lam, vừa đi vừa nhìn từn người.



Tìm, dốc sức tìm!



Diệp Thành và Long Nhất toét miệng cười, đến đi đường cũng lắc lư sung sướng.



Không biết mất bao lâu mới thấy bóng người ở tứ phương dừng chân, số lượng người không hề ít, bọn họ vây kín ba vòng trong ngoài của một cổ tinh tử tịch, không để chừa một khe hở.

Diệp Thành và Long Nhất cũng dừng chân nhìn cổ tinh tử tịch kia, sau đó ngẩng đầu nhìn hư thiên.



 
Chương 3251: “So với ngươi vẫn còn kém một chút!”  


Trên hư thiên có lớp mây và sương rất dày, bên trong đó còn có lôi chớp xoẹt qua, luồng uy lực trấn áp mạnh mẽ hiển hiện khiến tu sĩ với tu vi yếu bất giác run rẩy.



Thiên kiếp!



Diệp Thành và Long Nhất thu lại ánh mắt, bọn họ lai nhìn sang cổ tinh tử tịch kia và quả quyết bên trong đó có người chuyển kiếp.



Cho tới lúc này cả hai người mới hiểu ra vì sao những người này lại chạy tới đây, rõ ràng là muốn chứng kiến tu sĩ độ thiên kiếp.

Advertisement



Long Nhất xoa cằm, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn có thể cảm nhận được người độ kiếp kia có huyết mạch thế nào, chắc chắn là loại vô cùng bá đạo, nếu không thì cũng sẽ không dẫn được thiên kiếp mạnh đến vậy.



Người chuyển kiếp!



Diệp Thành lẩm bẩm, trong đôi mắt loé lên tinh quang.



Ông lão béo và Cô Lam cũng tới, bọn họ dừng chân nhìn dòng người đông như nêm sau đó đồng loạt nhìn vào cổ tinh kia để tìm người chuyển kiếp.



Thiên kiếp mạnh quá!



Cô Lam khẽ giọng lên tiếng, thiên kiếp còn chưa xuất hiện nhưng cô ta đã cảm nhận được áp lực.



Có lẽ là huyết mạch đặc biệt!

Ông lão béo vuốt râu, thầm nhủ không tìm được Diệp Thành thì bắt được người độ kiếp cũng là lựa chọn không tồi, ít nhất thì cũng có thể thay thế nhưng thực tình thì ông ta vẫn muốn có được Diệp Thành hơn, so với huyết mạch thánh thể thì vị đang chuẩn bị độ kiếp này còn kém xa.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Tinh không chấn động, tiếng nổ rung chuyển cả cửu tiêu.



Dưới sự chú ý của mọi người, phía trên hư thiên sấm sét cuồng bạo, tiên quang thắp sáng huy hoàng lộng lẫy với dị tượng đan xen, đó là thần long bay lượn và phượng hoàng niết bàn trong lửa.



Oa!

Bên dưới vang lên những tiếng hô kinh ngạc, những người có nhãn giới cao hơn lại càng ngạc nhiên, dường như biết thiên kiếp thần thú kia có nghĩa là gì.



“So với ngươi vẫn còn kém một chút!”



Long Nhất nhìn Diệp Thành, năm xưa khi Diệp Thành tiến cấp đến cảnh giới Không Minh đã dẫn ra dị tượng sấm sét bốn thần thú một thánh thú, sau đó tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên lại càng lợi hại, đạo lạc ấn của cửu Hoàng đỉnh phong Đại Sở cũng bị khuấy động, khiến cho toàn bộ Đại Sở đều chấn động.



“Thiên kiếp cảnh giới Hoàng của ngươi sẽ còn ghê gớm hơn nữa!”



Long Nhất nghiêm túc nói, hắn ta biết Diệp Thành áp chế thiên kiếp cảnh giới Hoàng, dường như cũng biết thiên kiếp cảnh giới Hoàng của Thánh thể sẽ như thế nào, khẳng định còn gây chấn động hơn khi ở Đại Sở năm đó.



Diệp Thành chỉ mỉm cười nhẹ, hắn đã quen rồi.



Nhớ lại trước đây khi hắn vẫn chưa dung hợp bản nguyên Thánh thể, từ khi tiến cấp cảnh giới Nhân Nguyên đã dẫn ra thiên kiếp.



Có thể nói hắn đi tới bây giờ đều có thiên kiếp đồng hành, nên hắn đã quen từ lâu rồi.



Diệp Thành lại nở nụ cười rồi lui ra ngoài.



Long Nhất cũng vậy, lui về phía sau.



Không chỉ họ mà những người xem đang có mặt ở đây cũng đều lùi về phía sau, vì thiên kiếp đã sắp tới, hơn nữa còn không phải thiên phạt bình thường, nếu ở gần rất có thể sẽ phải bị động ứng kiếp.

Đoàng!



 
Chương 3252: Ba Thánh Nhân!  


Sau tiếng nổ, một tia sét khổng lồ từ trên trời đánh thẳng xuống cổ tinh.



“Chiến!”



Nhưng mọi người lại nghe thấy một tiếng hét, một bóng người mặc áo trắng lao ra khỏi cổ tinh, bay lên trời, một quyền đấm vỡ sấm sét lăng thiên ấy.



Advertisement

Đó là một thanh niên áo trắng với mái tóc đen như thác nước, đôi mắt sáng như sao, khí huyết dâng trào như biển, tiên quang bao phủ quanh người tựa như vầng mặt trời chiếu sáng cả tinh không rộng lớn này.



“Hả?”



Nhìn thấy mặt thanh niên áo trắng, Long Nhất ở trong đám đông khẽ hô lên rồi vô thức nhìn Diệp Thành.



Như biết Long Nhất định hỏi gì, Diệp Thành mỉm cười gật đầu.



“Thật trùng hợp!”



Long Nhất cảm thán, không ngờ người độ kiếp lại là người chuyển kiếp của Đại Sở, vả lại còn là người mà họ cực kỳ quen thuộc, sau khi chuyển kiếp, người này cũng gặp may mắn, mang trong mình huyết mạch bá đạo.



Đùng! Đoàng!



Trên hư thiên vời vợi, sấm sét liên tục đánh xuống hợp thành biển lôi, nhấn chìm thanh niên áo trắng ngay tại chỗ.



“Mở!”



Giây tiếp theo, thanh niên áo trắng hét lên, một chưởng tách biển lôi ra rồi một lần nữa bay ngược lên trời.



Hành động này của hắn ta đã khiến cho trời cao nổi giận, cả tinh không đều run rẩy sợ hãi, thần long sấm sét lăng thiên bay xuống, há miệng phun sấm sét về phía hắn ta, còn chưa tới nơi đã bị phượng hoàng sấm sét đánh trúng.



Thanh niên áo trắng bị thương, máu bắn ra tung tóe.



“Chiến!”



Lại một tiếng hét nữa, tên thanh niên áo trắng lấy ra một thanh sát kiếm, tay cầm sát kiếm, bay ngược lên trời.




Bùm! Đùng đoang!



Tiếng sấm sét càng thêm dữ dội, sấm sét trên hư thiên như mưa trút xuống, thanh niên áo trắng tắm mình trong sấm sét, tay cầm thần kiếm, chiến đấu với thần long và phượng hoàng sấm sét, có thể nói là khí thế nuốt chửng bát hoang.



Đó là một cảnh tượng đáng sợ, những người ở dưới đều đã tái mặt, nhiều người còn chưa từng thấy cảnh tượng như này bao giờ.



“Mạnh hơn kiếp trước rất nhiều!”



Long Nhất tặc lưỡi cảm thán, không nói đâu xa, chỉ riêng huyết mạch này thôi, kiếp trước đã không thể so sánh.



So với Long Nhất, Diệp Thành lại hơi nhíu mày, hắn nhìn sang một hướng, tầm mắt rơi vào một người mặc áo bào đen ở trong góc đám đông, vừa nãy hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí nồng nặc từ trên người kẻ đó, sát khí ấy nhắm vào tên thanh niên áo trắng đang độ kiếp kia.



Diệp Thành dời mắt, lại nhìn sang một hướng khác, ánh mắt dừng lại trên người một thanh niên tóc đỏ và một bà lão lưng gù.



Giống như lão già áo đen, tên thanh niên tóc trắng và bà lão lưng gù đều lộ ra sát khí, đều nhắm vào thanh niên áo trắng.











 
Chương 3253: Đến thần long sấm sét cũng bị giết!” 


Diệp Thành hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.



“Phụt!”



Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì trên hư thiên, thân thể tên thanh niên áo trắng nứt ra rồi rơi xuống.



Advertisement

Tuy nhiên, dù bị thương nặng thì hắn ta đã thành công giết được phượng hoàng sấm sét.



“Gầm!”



Thần long sấm sét mang theo thiên kiếp lăng thiên bay xuống, há to miệng phun ra sấm sét, tên thanh niên áo trắng vừa mới đứng dậy đã bị sét đánh văng ra, thân thể suýt nữa thì bị đánh thành tro tàn.



“Chiến!”



Sau khi đứng vững lại, thanh niên áo trắng hô lên như tiếng chuông, kéo lê thân thể đẫm máu của mình hoà vào hư thiên, một kiếm chém ra cả ngân hà, chém thần long sấm sét thành hai nửa.



“Đến thần long sấm sét cũng bị giết!”



“Sức chiến đấu của người này thật không thể tưởng tượng!”



“Nếu hắn trở nên lớn mạnh hơn nữa thì chắc chắn sẽ trở thành một thế lực lớn!”



Bên dưới liên tục vang lên những tiếng thảo luận, phần nhiều là ngạc nhiên và kinh hãi trước thanh niên áo trắng, nhưng nhiều người cũng đã để lộ sát khí.



“Không ổn!”



Long Nhất cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn, không ngừng đưa mắt nhìn về mọi phía.



Bùm! Đùng đoàng!



Thần long sấm sét đã bị giết, lôi phạt thiên kiếp vẫn còn, nhưng chỉ như cho có.



Thanh niên áo trắng chống lại, không ngừng vung kiếm đánh tan những khoảng sấm sét.




Vì vậy mà hắn ta cũng phải trả cái giá đau đớn, thân thể tàn tạ, máu bắn tung tóe khắp tinh không.



Không biết qua bao lâu tiếng sấm sét kinh thiên động địa mới nhỏ dần rồi ngừng lại.



Sấm sét ngừng lại, cổ tinh không có sự sống bị đánh tan tác, tên thanh niên áo trắng cũng rơi khỏi tinh không, thân thể máu tươi đầm đìa, bị lôi kiếp đánh không còn hình ngươi, ở vào trạng thái cực kỳ yếu ớt.



Thấy lôi kiếp đã ngừng, người ẩn nấp trong bóng tối, không biết là ai chợt bắn ra một tia thần quang.



Nhưng tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, ngay giây phút lôi kiếp tan đi, hắn đã liên tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn để tới đó, khi thần mang sắp bắn trúng thanh niên áo trắng, hắn đã đưa được hắn ta đi.



“Đi đâu!”



Ba cảnh giới Hoàng đồng loạt xông tới, tế ra pháp khí bản mệnh, muốn liều chết với Diệp Thành và thanh niên áo trắng.



“Cút!”



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, bàn tay to màu vàng giơ lên, nặng tựa như núi.



Phụt!



 
Chương 3254: “Thánh binh không tồi, nó là của ta rồi!”  


Ba cảnh giới Hoàng lập tức bị nghiền thành tro bay ngay tại chỗ, những người có mặt đều sợ hãi run lên, một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất mà lại một chưởng giết được ba cảnh giới Hoàng đỉnh phong, sức chiến đấu này cực kỳ bá đạo!



Trong âm thanh kinh ngạc lại có Chuẩn Thánh ra tay, đó là một đòn tuyệt sát, thần mang huỷ diệt nhắm thẳng đến đầu mày của Diệp Thành.



Diệp Thành giễu cợt, nghiêng người né tránh, dung Thúc Địa Thành Thốn phóng tới trước mặt Chuẩn Thánh đó.



Advertisement

Chuẩn Thánh đó lập tức tái mặt, muốn lùi về sau nhưng đã muộn, bị một chưởng của Diệp Thành giết chết.



“Ôi…”



Ánh mắt những người đang xem đều hiện lên vẻ kinh hãi, một chưởng tiêu diệt ba cảnh giới Hoàng đỉnh phong, đến Chuẩn Thánh cũng bị một chưởng giết chết, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã thay đổi, cảnh giới Hoàng này thực sự mạnh tới mức khó tin.



“Cùng lên đi!”



Bốn phương đều có người xông ra, tất cả đều mặc áo choàng đen, khí tức ai nấy đều mạnh mẽ, không có ngoại lệ đều là Chuẩn Thánh, bọn họ bao vây Diệp Thành ở một hướng trên tinh không, hợp lực tế ra một Thánh binh cường đại.



Diệp Thành trúng chiêu, bay ngược ra ngoài.



“Chết đi!”


Lại có Chuẩn Thánh tham gia, trong tay cầm một thanh sát kiếm màu đen, bất chợt tung ra một đòn tuyệt sát.



“Ông mà cũng xứng!”



Diệp Thành vung tay nắm chuẩn lấy thanh sát kiếm ấy, một chân đá bay Chuẩn Thánh đó, kẻ ấy còn chưa kịp định hình thì đã bị một kiếm của Diệp Thành chém bay đầu.



Ù!



Chín Chuẩn Thánh ban đầu lại tấn công, Thánh binh mà bọn họ hợp lực điều khiển lại lần nữa bắn ra thần mang huỷ diệt.

Đã trúng chiêu một lần sao Diệp Thành có thể để bị trúng chiêu lần nữa? Hắn nghiêng người tránh được thần mang đó, tung ra một quyền đánh vỡ một Chuẩn Thánh trong số đó, lại trở tay đánh ra một chưởng giết chết một Chuẩn Thánh khác.



Chín đại Chuẩn Thánh đã chết mất hai, thần uy của Thánh binh hợp lực điều khiển đã giảm mạnh.



“Thánh binh không tồi, nó là của ta rồi!”



Diệp Thành hừ lạnh, đưa tay ra cầm lấy Thánh binh đó qua khoảng không, đó là một thanh sát kiếm màu đỏ, kiếm khí mang theo sự huỷ diệt, Thánh uy cường đại, là một Thánh binh phi thường.



“Giết!”



Bảy Chuẩn Thánh còn lại gầm thét, hợp lực xông lên, hoặc là thần thông, hoặc là bí thuật, khí thế áp đảo bầu trời.



Diệp Thành cười lạnh, vung sát kiếm Thánh binh lên, thần thông và bí thuật đối phương đánh ra bị một kiếm của hắn diệt sạch, bảy Chuẩn Thánh vừa xông tới cũng bị một kiếm này của hắn chém trúng bay ngược ra ngoài.







Sau khi hất văng bảy Chuẩn Thánh, Diệp Thành không dám ở lại, lập tức xoay người định chạy trốn.



“Đi đâu!”



 
Chương 3255: “Những người đó là ai vậy?”  


Phía trước có chín bóng người chặn đường hắn lại, tất cả đều là Chuẩn Thánh.



Phải nói là chín Chuẩn Thánh này rất kỳ lạ, bọn họ đều mặc áo choàng đen, tay cầm một sợi xích sắt lạnh băng khắc đầy phù văn, dùng bí thuật làm mờ khuôn mặt, quanh người tản ra tử khí Âm Minh, như thần chết đến từ địa ngục.



“Đó là…”



Advertisement

Trong đám đông, ông lão béo nheo mắt nhìn, dường như đã nhận ra chín người đó thuộc thế lực nào.



Vụt vụt…



Khi ông ta đang lẩm nhẩm thì chín Chuẩn Thánh đã ra tay, mỗi người đều cầm một sợi xích sắt như những con du xà, mỗi con đều bộc phát ra ma lực, phong ấn tinh không tứ phương.



Diệp Thành cau mày, lùi về sau né tránh, giơ Thánh binh lên không ngừng chém những dây xích đó, dường như hắn cũng đã nhìn ra được sự quái dị của chín người này, bọn họ không phải Chuẩn Thánh bình thường, nhất là dây xích sắt trong tay bọn họ, chúng đều nhằm vào nguyên thần, nếu bị trói thì nguyên thần sẽ bị lôi ra ngay lập tức.



Keng keng keng…



Trên tinh không vang lên những tiếng kim loại va chạm, tia lửa do sát kiếm và dây xích cọ xát bắn ra cũng rất chói mắt.



“Những người đó là ai vậy?”


“Xích sắt đó rất kỳ lạ, là pháp khi chuyên bắt nguyên thần à?”



“Mang lại cho người khác cảm giác rùng mình run sợ!”



Bốn phương tinh không lại có những tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều dè chừng chín vị Chuẩn Thánh này.



“Giết!”



Bảy Chuẩn Thánh bị hất văng lúc trước đã lại lao lên, đánh lén Diệp Thành từ phía sau.

Diệp Thành cười chế nhạo, đột nhiên quay người, một kiếm chém ra cả dải ngân hà, bảy Chuẩn Thánh vừa xông lên lại bay ra lần thứ hai, trong đó còn có một hai người thân thể nổ tung thành huyết vụ.



Nhìn thấy cảnh này, những người có mặt đều thở dài, bảy người các ngươi là Chuẩn Thánh, chín người người ta cũng là Chuẩn Thánh, đều là Chuẩn Thánh mà sao chênh lệnh lớn thế!



Diệp Thành lại đối mặt với chín Chuẩn Thánh kỳ lạ kia.



So với bảy Chuẩn Thánh kia, chín Chuẩn Thánh này mới thật sự đáng sợ, bọn họ đến từ một thế lực, phối hợp rất hoàn hảo, thần thông xuất ra cũng đều nhằm vào nguyên thần, dù là hắn cũng không dám hành động hấp tấp.



Tên thanh niên áo trắng trên lưng Diệp Thành mệt mỏi mở mắt ra, nhưng lại nở nụ cười thê lương. Nếu không phải không áp chế được thiên kiếp thì hắn ta cũng không mạo hiểm độ kiếp ở đây, hắn ta không chỉ dẫn ra thiên kiếp mà còn dẫn tới rất nhiều kẻ mạnh, nhìn đội hình này hắn ta biết mình không thể thoát được.



Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nhìn Diệp Thành, hắn ta không biết tại sao Diệp Thành lại cứu mình, chỉ biết lưng của Diệp Thành rất ấm áp, khiến cơ thể lạnh băng của hắn ta không còn phải run lên nữa.



“Đặt ta xuống đi, ngươi không đấu lại bọn họ đâu!”



Tên thanh niên áo trắng khàn giọng lên tiếng, khí tức yếu ớt, dường như độ thiên kiếp đã để lại ám thương không thể xoá được, đôi mắt của hắn ta cũng tối đi rất nhiều.











 
Chương 3256: “Thật sự cho rằng lão tử dễ bị bắt nạt à?”  


“Chậm trễ sẽ sinh ra biến cố!”



Diệp Thành nhìn quanh bốn phía, phất tay chém ra một kiếm rồi thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay đi.



Nhưng lúc này một tia u quang huỷ diệt lại bắn tới từ nơi xa trên tinh không, dường như xuyên tới từ năm tháng cổ xưa.



Advertisement

Thánh Nhân!



Diệp Thành chau mày, giơ kiếm chắn trước người.



Keng!



Tia u quang huỷ diệt bắn trúng thân sát kiếm, âm thanh kim loại va chạm giòn tan, Diệp Thành lập tức bị đánh bật ra ngoài.



Thấy vậy, chín Chuẩn Thánh đồng loạt tiến về phía trước tạo thủ ấn, chín cột sáng màu đen dựng thẳng trên tinh không, mỗi cột sáng đều khắc thần văn cổ và dây xích có thứ tự, đan xen lẫn nhau, kết lại thành kết giới khổng lồ, bên trong lạc ấn phong cấm pháp trận và chu sát bí thuật, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị nhốt ở bên trong.



“Không ngờ lại là kết giới kiểu đó!”



Trong đám người ở bốn phương có không ít người tinh tường, dường như đã nhận ra loại kết giới mà chín Chuẩn Thánh tế ra, cũng có vẻ như đã nhìn thấu sự đáng sợ của kết giới ấy.


“Mở!”



Diệp Thành lạnh lùng hô lên, khí huyết dâng trào, với sức chiến đấu của hắn cũng không thể thoát khỏi giam cầm này.



Mà lúc này, chín Chuẩn Thánh đã xếp thành từng nhóm ba người, đứng ở ba hướng trên tinh không.



“Phong hồn!”



Ba Chuẩn Thánh lạnh lùng hét lên, tế ra xích sắt quấn quanh thân thể Diệp Thành, phong ấn ba linh hồn của hắn.





“Cấm phách!”



Ba Chuẩn Thánh hét lên, phong ấn thất phách của Diệp Thành.



“Khoá thần!”



Ba Chuẩn Thánh cuối cùng tế ra xích sắt, phóng thẳng vào thần hải của Diệp Thành, khoá chặt nguyên thần của hắn.



Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ tứ phương đều thở dài, lão bối tu sĩ là nhìn thấu đáo nhất, họ biết lai lịch của chín Chuẩn Thánh này, cũng biết sự bá đạo của thần thông ấy, một khí trúng chiêu thì sẽ chết chắc.



“Diệt!”



Trong tiếng thở dài của mọi người, chín Chuẩn Thánh đồng thanh hô lên, âm thanh u ám mà lạnh lẽo, hư ảo mà uy nghiêm, giống như lời phán xét của trời cao.



“Thật sự cho rằng lão tử dễ bị bắt nạt à?”



Diệp Thành chế nhạo, hỗn độn đạo tắc bay ra, một sợi xích pháp tắc đan xen ngưng tụ thành thần kiếm đạo tắc, chém đứt dây xích trói buộc hắn.



 
Chương 3257: “Lợi hại!”  


Chín Chuẩn Thánh rên lên, khoé miệng trào máu, dường như đã bị phản phệ.



“Ngoại đạo pháp tướng, mở!”



Diệp Thành hét lớn, dị tượng hỗn độn xuất hiện, đó là một thế giới giống như thực, tiên quang tản ra tứ phía, huy hoàng lộng lẫy, núi non sông lớn, cỏ cây hoa lá do đạo tắc đan xen tạo thành đều sống động như thật, Diệp Thành đứng trong đó như một bậc tiên vương.

Advertisement



“Đây… Đây là dị tượng gì?”



Tu sĩ bốn phương kinh ngạc nhìn ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành, dị tượng khổng lồ thế này là lần đầu tiên họ nhìn thấy.



“Pháp hỗn độn, đạo vạn vật sao?”



Lão già béo và Cô Lam khẽ thì thầm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.



“Phá!”



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành giơ cao thế giới hỗn độn, đập tan kết giới đang nhốt hắn bên trong.


Phụt! Phụt! Phụt!



Tiếng nôn ra máu lập tức vang lên, chín Chuẩn Thánh điều khiển kết giới đều bay ra ngoài, lại bị phản phệ mạnh một lần nữa, trong mắt còn lộ rõ vẻ kinh hãi, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy, không chỉ phá được bí thuật khoá thần mà ngay cả kết giới khốn thần cũng bị phá vỡ, phải biết rằng đến Thánh Nhân bình thường cũng khó mà làm được như hắn!



“Đến lượt ta!”



Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn lập tức tới trước mặt một Chuẩn Thánh.



“Ngươi…”



Chuẩn Thánh đó biến sắc, muốn chạy trốn nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, đầu bị chém ngay tại chỗ, đến nguyên thần cũng không tránh khỏi bị dập tắt.



“Rút!”



Tám vị Chuẩn Thánh còn lại lập tức rút lui, Diệp Thành quá quái dị, chín người cũng không phải đối thủ của hắn chứ nói gì bây giờ chỉ còn tám người.



“Đi đâu!”



Diệp Thành vụt qua, bàn tay to màu vàng che kín tinh không, nặng tựa như núi, tám Chuẩn Thánh vừa bỏ trốn lập tức bị áp lực chèn ép lảo đảo một hồi, trong đó có một Chuẩn Thánh thảm hại nhất, có lẽ là đạo hạnh vẫn kém nên thân thể bị nghiền nát, nguyên thần vừa chạy ra đã bị Diệp Thành giẫm thành tro bay.



Phụt! Phụt! Phụt!



Sau đó máu vẫn tiếp tục bắn ra tung tóe, bảy Chuẩn Thánh còn lại cũng không khá hơn là bao, bốn cái đầu lần lượt rời khỏi cổ, có hai Chuẩn Thánh cả thân thể và nguyên thần đều bị một quyền của Diệp Thành đấm thành mảnh vụn, một Chuẩn Thánh cuối cùng liều mạng chạy trốn, tuy chạy không chậm nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt.



“Lợi hại!”

Nhìn Diệp Thành toàn thân đầy máu, tu sĩ bốn phương đều kinh ngạc thốt lên.



 
Chương 3258: “Thu thập linh hồn và nguyên thần?”


Rất rõ ràng hắn không đánh lại bóng đen đó, tuy cũng là Thánh Nhân nhưng thực lực của người đó đã gần tới Thánh Vương, huống hồ dưới tình cảnh đó, không chỉ một mình bóng đen ấy cường đại mà còn có rất nhiều Thánh Nhân, nếu tất cả cùng lên thì đến Thánh Vương cũng phải tạm lánh mũi nhọn.



“Đứng lại!”



Bóng đen đuổi theo, một luồng tiên quang màu đen bắn ra từ chân mày, nhắm thẳng vào nguyên thần của Diệp Thành.

Advertisement



Diệp Thành cười khẩy, liên tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn bay đi, tránh được đòn tuyệt sát nguyên thần trong gang tấc của bóng đen ấy, sau đó bỏ chạy thục mạng.



“Khốn kiếp!”



Bóng đen tức giận, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, từ xa chạy tới còn chưa kịp thể hiện thì đối phương đã bỏ chạy, thế là phải đuổi theo, nhưng ông ta lại không đuổi kịp, uy nghiêm của Thánh Nhân hoàn toàn mất sạch.



“Giết!”



Bóng đen quát lên lạnh lẽo, giữa hai hàng chân mày hiện ra thần văn cổ xưa, tốc độ của ông ta tăng vọt, Diệp Thành như tiên quang thì ông ta như thần mang, vẽ ra hai vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn.



Xa hơn nữa là nhóm Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, tiếp nữa là cảnh giới Hoàng và Chuẩn Hoàng, có lẽ là đạo hạnh còn kém nên bị bỏ lại phía sau, rất nhiều người còn không dám tin, một cảnh giới Hoàng mà có thể lợi hại đến vậy sao? Tốc độ của hắn thật sự quá kinh khủng.



“Hắn nhất định phải chết!”



Nhiều vị Thánh Nhân và Chuẩn Thánh đang ẩn náu cũng lộ rõ sát khí, vốn dĩ bọn chúng định giết thanh niên áo trắng độ kiếp kia, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên còn biến thái hơn, cộng lại là hai tên biến thái, nếu để họ lớn mạnh thì sau này sẽ là mối hậu hoạ lớn đối với bọn chúng.



Đương nhiên không phải ai cũng có ý muốn giết Diệp Thành và tên thanh niên áo trắng độ kiếp, ví dụ như lão già béo và Cô Lam, họ vẫn rất coi trọng Diệp Thành.



“Ta nói này, ngươi có được không đấy?”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Long Nhất liếc mắt nhìn Diệp Thành.



“Hay là ngươi ra đây đi”, Diệp Thành tức giận mắng lại.




“Thế thì thôi vậy”, Long Nhất ho khan, nói xong thì nhìn bóng đen truy sát phía sau Diệp Thành: “Nếu ta đoán không nhầm thì đó là người của Sâm La Điện”.



“Sâm La Điện? Có lai lịch thế nào?”



“Lai lịch cực lớn”, Long Nhất nói ngay: “Đó là một thế lực lớn được truyền lại từ rất lâu rồi, cực kỳ thần bí, cực kỳ lớn mạnh, nghe nói bọn chúng phân bố ở mọi ngóc ngách trong Chư Thiên Vạn Vực, chuyên thu thập linh hồn và nguyên thần, ai bị chúng nhắm tới đều không có kết cục tốt đẹp”.



“Thu thập linh hồn và nguyên thần?”, Diệp Thành cau mày: “Sâm La Điện cần nhiều linh hồn và nguyên thần như thế làm gì?”



“Không cần nghĩ cũng biết không phải chuyện gì tốt đẹp gì”, Long Nhất nói: “Điều đáng khẳng định là Sâm La Điện nhắm đến người chuyển kiếp của Đại Sở, bây giờ ngươi nhảy ra cũng bị nhắm tới, so với người chuyển kiếp độ kiếp kia, dường như chúng hứng thú với ngươi hơn”.



“Có bản lĩnh thì đuổi theo ta”, Diệp Thành lạnh lùng cười rồi di chuyển, tránh đòn tuyệt sát của bóng đen phía sau.











 
Chương 3259: Vì thế một tổ hợp kỳ lạ được ra đời.  


Trong u minh dường như có một âm thanh hư ảo vang lên, khiến cơ thể tên thanh niên áo trắng không tự chủ được lại run lên lần nữa, đôi mắt sâu thẳm đẫm lệ, nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Diệp Thành bên ngoài, vẻ mặt không thể tin được, hắn ta không dám tin những điều này là sự thật.



Diệp Thành quay đầu lại cười sau đó tiếp tục bỏ chạy, bây giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa.



“Thiếu chủ!”

Advertisement



Trong đại đỉnh có một thanh niên đã quỳ gối trước Tư Đồ Nam, đó là con cháu của nhà Tư Đồ ở Tây Thục, mà Tư Đồ Nam là thiếu chủ của nhà Tư Đồ, bây giờ gặp lại tâm trạng không cần nghĩ cũng biết xúc động tới thế nào.



“Ừ ừ!”



Tư Đồ Nam trước nay luôn cà lơ phất phơ, lúc này cũng khóc không thành tiếng.



Đây giống như một giấc mơ, tỉnh lại đã là kiếp trước, kiếp này.



Bùm! Rầm!



Khi mọi người đang kích động thì bên ngoài vang lên tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của tất cả.

Hiện lên trong tầm mắt họ là một bức tranh đẫm máu.



Một cánh tay của Diệp Thành đã bị chém rơi, lúc này vẫn còn có máu tươi và ánh sáng kỳ lạ quẩn quanh.



Đúng vậy, Diệp Thành đã bị thương nhưng không phải bóng đen phía sau chém hắn, mà là một thanh niên tóc tím yêu dị ở phía trước chém, hắn ta cũng là một Thánh Nhân, tuy không mạnh bằng bóng đen kia nhưng cũng không phải Thánh Nhân tầm thường.



“Đường đường là Thánh Nhân mà lại đánh lén, đúng là không biết xấu hổ”, Diệp Thành hừ lạnh, thân thể loạng choạng, khóe miệng rỉ máu, hắn đã phát hiện ra đòn tuyệt sát của thanh niên tóc tím từ trước nhưng không tránh kịp, sát khí của Thánh Nhân quá mạnh khiến hắn không chỉ mất một cánh tay.



“Tuỳ ngươi thích nói gì thì nói”, thanh niên tóc tím cười nham hiểm, trong mắt hiện lên tia bỡn cợt và âm u.


“Thật sự cảm ơn đạo hữu”, bóng đen đuổi theo nói lời này với thanh niên tóc tím, nếu không nhờ người này ngăn Diệp Thành thì biết tới khi nào ông ta mới đuổi kịp được hắn.



“Nguyên thần của hắn cho ông, thân thể của hắn thuộc về ta”, tên thanh niên tóc tím cười nhạt nói.



“Ta cảm ơn ngươi không có nghĩa là sẽ phân chia chiến lợi phẩm với ngươi”, bóng đen liếc nhìn thanh niên tóc tím, giọng điệu lạnh lùng khinh thường: “Còn nữa, ngươi là cái thá gì mà cũng dám bàn điều kiện với bản Thánh?”



“Ông…”, tên thanh niên tóc tím bị bóng đen dạy dỗ, khuôn mặt lập tức trở nên gớm ghiếc.



“Có muốn hợp tác không? Chúng ta cùng xử ông ta”, Diệp Thành nháy mắt với thanh niên tóc tím.



“Được”, tên thanh niên tóc tím nổi giận, thật sự kề vai với Diệp Thành, hắn ta đồng ý nhanh chóng như vậy khiến Diệp Thành hơi ngạc nhiên.



Vì thế một tổ hợp kỳ lạ được ra đời.



Vừa nãy tên thanh niên tóc tím mới chặt một cánh tay của Diệp Thành.



Vừa nãy Diệp Thành còn mắng chửi hắn.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top