Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 2680: Lại thành kẻ nghèo kiết xác rồi!  


Diệp Thành rất nghi ngờ rằng căn nhà này không phải chỉ có tám người ở, lẽ ra phải là chín người mới đúng, mà người thứ chín đó đã bị Xích Diệm Hùng Sư giết chết nên mới còn lại tám người bọn họ.



Điều khiến Diệp Thành thở phào là tám người này không nhận ra hắn.



Nhưng điều khiến hắn đau đầu là quanh hắn toàn hàng xóm gì thế này! Bên trái là lão già thô bỉ không đứng đắn, bên phải là nữ tử quyến rũ tu luyện thuật mê hoặc, phía sau là tám tu sĩ Chuẩn Hoàng có khuynh hướng bạo lực.



Advertisement

Sao hắn lại thấy không an toàn thế nhỉ?



Buổi tối phải khoá cửa cẩn thận mới được, Diệp Thành thầm nghĩ, hơn nữa còn phải đề cao cảnh giác.



Ồn ào!



Tám tu sĩ Chuẩn Hoàng lạnh lùng nhìn phía Diệp Thành, sắc mặt đều rất khó coi.



Tám người bị Xích Diệm Hùng Sư đánh cho tơi tả, ai nấy đều rất thảm hại, đang trốn trong nhà yên tĩnh dưỡng thương thì bị đám Diệp Thành quấy rầy, lại thêm bị lừa nên trong lòng cũng tức, bọn họ đang bực vì không có chỗ trút đây.



Mấy người nói chuyện đi!



Diệp Thành ho khan, lấy lệnh bài tài sản ra, phất tay một cái, cánh cổng đá rung lên rồi mở ra, hắn nhấc chân đi vào.



Sau khi hắn đi, tám tu sĩ Chuẩn Hoàng cũng lần lượt quay về, trước khi đi còn không quên lườm nữ tử quyến rũ và lão già giảo hoạt.



Không cần để ý bọn họ đâu!



Phạm Thống cười hì hì, xoa xoa tay nhìn nữ tử kia.



Cút!



Nữ tử quyến rũ mắng rồi quay người đi về.



Wow! Thật cuốn hút!



Phạm Thống mãn nguyện ngửi mùi hương còn vương lại trong không khí, vẻ mặt không thể giảo hoạt hơn được nữa.




Trong tấm bia đá, Diệp Thành bỏ hành lý xuống, quan sát căn nhà mình bỏ ra hơn một trăm nghìn nguyên thạch để mua.



Không gian của căn nhà đúng là chỉ có mười trượng, không hơn không kém, trồng vài loài hoa cỏ không quý giá mang tính tượng trưng, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn đá và hai ghế đá.



Đúng là lỗ vốn!



Diệp Thành cười khẩy, trong lòng cảm thấy kỳ quái.



Không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên một hình ảnh kỳ lạ, bên đó cũng là nơi tối tăm, gió thổi mịt mù, từng tấm bia đá giống như bia mộ, từng người từng người đi ra từ bên trong trông rất ám ảnh, quỷ dị.



Nhưng nghĩ một lúc hắn cũng bình thường lại.



Đây là U Đô, linh lực dồi dào, quan trọng nhất là an toàn nên không cần phải sợ hãi như ở ngoài.



So với hắn, Tiểu Ưng vui vẻ hơn nhiều, hoá thân thành chim sẻ nhỏ ở trong không gian mười trượng thì mới chứa đủ, cũng may nó hoá thành chim sẻ nhỏ chứ nếu biến trở lại hình dáng ban đầu thì nơi này không thể chứa được thân hình khổng lồ ấy.











 
Chương 2681: “Sao, tỷ tỷ không đẹp à?”  


Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành bắt đầu bố trí Tụ Linh Trận.



Hắn không thông thạo trận pháp lắm, ít nhất là không thông thạo bằng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, nhưng trận pháp cấp thấp như Tụ Linh Trận thì hắn vẫn biết, linh lực ở U Đô cực kỳ dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện.



Sau nửa canh giờ, Tụ Linh Trận xoay chuyển, tập hợp linh lực từ mọi hướng rồi hình thành một vòng xoáy cực lớn.

Advertisement



Tốt lắm!



Diệp Thành nhìn thấy vòng xoáy linh lực này thì rất mừng.



Linh lực của Chư Thiên Vạn Vực tinh khiết hơn Đại Sở nhiều, căn bản không cần luyện hoá, quan trọng nhất là bên trong chứa đựng một chút bản nguyên của đất trời, đây là thứ mà Đại Sở không có.



“Tiểu tử, có đó không?”, cánh cổng đá rung lên, là nữ tử thích dụ dỗ hàng xóm của Diệp Thành, giọng nói vẫn quyến rũ như vậy, nghe xong chỉ thấy toàn thân tê dại, nhất là tiếng gọi ‘tiểu tử’ kia khiến Diệp Thành cảm thấy rất lạ.



“Có thì đáp lại một tiếng đi mà!”, không thấy tiếng đáp lại, nữ tử đó chu miệng.



“Có việc gì?”, Diệp Thành nhẹ giọng hỏi.


“Tìm ngươi thì đương nhiên là có việc rồi”.



“Đang tu luyện, không có thời gian”, Diệp Thành vẫn cất giọng đều đều, từ đêm tới Chu Tước Tinh hắn đã nhìn thấy nữ tử này, cũng biết bản tướng của cô ta chỉ là một con hồ ly.



Có thể nhìn ra bản tướng của cô ta, đương nhiên Diệp Thành cũng nhìn ra được công pháp thần thông mà cô ta tu luyện, ngoài mặt thì là thuật mị hoặc, thực chất lại là bí thuật thái dương, nói thẳng ra là giao hợp cùng nam tu sĩ, trong lúc giao hợp thì hút khí dương cương của phái nam là thứ dẫn cho mình tu luyện.



Không phải Diệp Thành chưa từng thấy loại bí thuật này ở Đại Sở, người quanh năm hấp thu dương khí, khí huyết sẽ dần cạn kiệt, hậu quả khó mà tưởng tượng, nhẹ thì tu vi không thể thăng tiến, nặng thì tiêu cốt, tan thành mây khói.



Nữ từ này không mời mà đến, không cần nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, khả năng là đã nhìn ra khí huyết dồi dào của hắn.



Mặc dù Diệp Thành đã che giấu huyết mạch Thánh thể nhưng chắc chắn cô ta đã ngửi ra gì đó nếu không tại sao không tìm Phạm Thống, tu vi đạo hạnh của Phạm Thống cao hơn hắn rất nhiều. Đừng nói là do dung mạo, đùa trẻ con à?!



“Ngươi nhẫn tâm để người ta đứng ngoài sao?”, nữ tử ngoài cửa lại lên tiếng, đôi mắt đẹp như nước mang theo vẻ quyến rũ và tủi thân, nói xong còn vuốt ve đôi chân để lộ ra ngoài, làn da trắng nõn mềm mại, tư thế mê hoặc phô bày khiến người nào lòng không kiên định là sẽ không đỡ được.



Cánh cửa đá mở ra, Diệp Thành cất bước ra ngoài, nhưng không phải mở cửa cho cô ta mà là hắn định ra ngoài để tìm người đầu thai chuyển thế.



“Ta biết ngươi vẫn xót người ta mà”, thấy Diệp Thành đi ra, nữ tử thích dụ dỗ ghé sát tới, khẽ nâng cằm hắn lên, nở nụ cười mê hoặc, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ, nghê thường ngọc giản trượt xuống, từng tấc da thịt đều phát ánh lên ánh sáng mê người khiến nam nhân không thể cưỡng lại.



“Đại Chuẩn Hoàng mà lại quyến rũ hậu bối thì không hay đâu!”, Diệp Thành khẽ đẩy ngón tay cô ta ra.



“Sao, tỷ tỷ không đẹp à?”



“Đẹp, rất đẹp, nhưng ta thích nữ tử không có đuôi hơn”.



“Linh tinh, đuôi của ta quyến rũ thế cơ mà”, nữ tử đó nói xong còn cầm đuôi mình lên nhẹ nhàng vuốt ve, đúng là càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích.

“Ừm, rất quyến rũ”, Diệp Thành để lại câu này rồi quay đầu bỏ đi.



 
Chương 2682: Đúng là nơi này còn có thứ tốt hơn!  


“Đừng đi mà! Ta…”, cô ta đuổi theo, còn chưa nói xong đã dừng lại, vì Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành đã quay lại nhìn cô ta, đôi mắt chim ưng sắc bén loé lên thần quang khiến cô ta rùng mình.



“Xích Diễm Kim Ưng”, nữ tử đó đứng yên tại chỗ, hơi cau mày, dường như đã nhìn ra lai lịch của Tiểu Ưng.



“Ngươi có uy lực hơn ta đấy”, phía trước, Diệp Thành đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng, nghiêng đầu nhìn Tiểu Ưng, huyết mạch của Tiểu Ưng cường đại, có thể so sánh với huyết mạch hồ ly của Vương tộc hồ ly sáu đuôi, không phải nữ tử quyến rũ kia có thể so sánh được, cùng là Chuẩn Hoàng nhưng cô ta còn kém xa Tiểu Ưng.

Advertisement



“Đại ca, không có chuyện gì thì huynh đừng gây chuyện với cô ta”, Tiểu Ưng truyền âm cho Diệp Thành.



“Ồ?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nói: “Nghe ý ngươi thì cô ta có chỗ dựa rất vững chắc à?”



“Hoàng tộc cửu vĩ”.



“Chu Tước Tinh có Hoàng tộc hồ ly?”



“Có, ta thấy rồi”, Tiểu Ưng nói rất chắc chắn: “Nhưng bây giờ chắc không còn ở Chu Tước Tinh nữa”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, thầm nghĩ có thể mua nhà ở U Đô, có ai là người dễ động đến. Huyết mạch của Vương tộc hồ ly lục vĩ không yếu hơn Tiểu Ưng, huống hồ là Hoàng tộc hồ ly cửu vĩ, đó là thế lực có thể sánh ngang với tứ đại thần thú và thánh thú kỳ lân mà.



Khi nói, Diệp Thành đã từ con đường nhỏ yên tĩnh bước ra con phố nhộn nhịp của U Đô.



“Ồ, tiểu hữu trông lạ quá, có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, hắn vừa bước vào phố, hai bên đường đã có tiếng gọi, họ đều là chủ quầy hàng, những thứ trên các quầy hàng cũng rất độc lạ.



Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn lướt qua các quầy hàng, hai mắt hắn sáng rực.



Trên quầy hàng có rất nhiều bảo bối, chẳng hạn như những đoá sen sống kia, ở Đại Sở đều là linh thảo đã tuyệt chủng, nhưng ở U Đô Cổ Thành lại thành hàng bán ở ven đường.



Đúng là nơi này còn có thứ tốt hơn!







Diệp Thành lắc đầu cười, tuy rất muốn mua nhưng nghĩ đến túi tiền lại thôi, dù chỉ là hàng ven đường, hắn cũng không mua nổi.




Sau khi nghe ngóng, Diệp Thành đi thẳng đến trung tâm cổ thành.



Trên đường đi, hắn bấm tay nhẩm tính rất nhiều lần, chắc chắn tầng thứ nhất của U Đô không có người chuyển kiếp.



Hắn lấy ngọc bài tài sản ra rồi đi vào truyền tống trận.



Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở tầng thứ hai của U Đô.



So với tầng thứ nhất, tầng thứ hai của U Đô tuy nhỏ hơn rất nhiều nhưng linh lực lại dày đặc hơn gấp bội.



Đẳng cấp của U Đô rất rõ ràng, nhà ở tầng thứ nhất đều là mười trượng, tầng thứ hai là hai mươi trượng.



Còn nhà ba mươi trượng thì phải tầng thứ ba mới có, nhưng rất ít người có thể mua được, với tu sĩ bình thường thì ba trăm nghìn nguyên thạch tích cóp cả đời cũng không đủ.



Không có!



Diệp Thành đứng lại, hắn tính rất lâu cũng không thấy tầng thứ hai của U Đô có người chuyển kiếp.



Trong vô thức, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, hắn không chắc người chuyển kiếp đó ở tầng thứ mấy, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn không phải tầng thứ nhất và tầng thứ hai.



 
Chương 2683: “Ba trăm nghìn nguyên thạch”


Diệp Thành khẽ mỉm cười, thầm nghĩ thân phận người này ở Chu Tước Tinh không đơn giản, bắt đầu từ tầng thứ ba đã không phải người bình thường, nếu là tầng thứ chín thì chắc chắn thuộc dòng dõi con cháu trực hệ trong gia tộc Chu Tước.



Ngay lập tức, Diệp Thành lại di chuyển, đi tới trước truyền tống trận thông từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba, cố gắng hết sức tìm được người chuyển kiếp.



Dừng lại!

Advertisement



Trưởng lão trông coi truyền tống trận của U Đô trầm giọng gọi lại, đó là một trưởng lão tóc trắng, chỉ hơn hai trăm tuổi.



“Tiền bối, ta muốn đi lên”, Diệp Thành rất khiêm tốn cúi đầu hành lễ.



“Đương nhiên lão phu biết ngươi muốn lên”, trưởng lão tóc trắng liếc Diệp Thành: “Nhưng phải có ngọc bài bất tài sản”.



“Có, có”, Diệp Thành lật đật lấy ngọc bài ra đưa cho trưởng lão.



“Ngọc bài loại này… không lên được”, trưởng lão tóc trắng nhìn ngọc bài của Diệp Thành nhưng không nhận lấy.



“Không… Không lên được?”, Diệp Thành ngơ ngác: “Là sao ạ?”



“Cầm về tự tìm hiểu đi”, trưởng lão tóc trắng lười giải thích, ném cho Diệp Thành một cuộn sách cổ, trên cuộn sách có khắc hai chữ U Đô.


Diệp Thành cầm lấy nhưng không đi ngay mà nghiên cứu ngay trước mặt trưởng lão tóc trắng, đến khi mở cuộn sách ra mới phát hiện đây là một cuộn bí kíp giới thiệu các quy tắc của U Đô.



Mẹ kiếp!



Nhìn một lúc, Diệp Thành bất chợt chửi thề khiến trưởng lão tóc trắng giật bắn mình.



Chết tiệt!



Với khả năng đoán định của Diệp Thành cũng phải gãi đầu.



Cũng chẳng thể trách hắn như vậy, chỉ trách quy định của U Đô quá đáng ghét, muốn lên tầng thứ ba thì phải có lệnh bài tài sản, nhưng không phải lệnh bài U Đô tầng thứ nhất, mà là lệnh bài U Đô tầng thứ hai.




U Đô Lăng Tiêu Tiên Khuyết có chín tầng, tầng thứ nhất đến tầng thứ ba là nơi ở của tu sĩ từ vùng khác đến, tầng thứ tư tới tầng thứ sáu là dòng thứ và chi bên của gia tộc Chu Tước, tầng thứ bảy đến tầng thứ chín mới là dòng chính thật sự của nhà Chu Tước.



Đọc xong quy định của U Đô, Diệp Thành mới thực sự hiểu được thế nào là phân chia giai cấp rõ ràng.



Lên tầng thứ ba cần lệnh bài tài sản của tầng thứ hai, có nghĩa là lên tầng thứ tư cần có lệnh bài của tầng thứ ba, bao giờ mới lên được tầng thứ chín đây?!



Diệp Thành gấp cuốn bí kíp lại, cảm thấy toàn thân đau đớn, hắn thật sự bị quy tắc của U Đô làm cho tức chết.



Hắn biết người đầu thai ở bên trên nhưng không lên được, muốn lên thì ít nhất phải mua được nhà ở tầng thứ hai, vậy thì phải có hai trăm nghìn nguyên thạch, người ngoài tới như hắn phải làm sao để kiếm được nhiều tiền như vậy?!



Ồn ào!



Khi đang đau đầu, Diệp Thành nghe thấy một tiếng hừ lạnh, đó là tiếng của trưởng lão tóc trắng, khuôn mặt già nua của ông lão đen sì, bất chợt bị tiếng sói tru của Diệp Thành làm cho giật mình, không khó chịu mới lạ.



“Tiền bối”, Diệp Thành cười khà khà tiến lại gần, chỉ tay lên trên rồi bảo: “Không có lệnh bài tài sản tầng thứ hai thì còn cách nào để lên được không? Chẳng hạn như đưa ít tiền hay gì đó ấy”.











 
Chương 2684: Tai không nghe, tâm không phiền.  


“Tiền bối, là thế này”, Diệp Thành lại tiến lên, cười hì hì bảo: “Ta có chuyện muốn lên đó tìm người, có thể phiền tiền bối chuyển lời giúp được không? Vãn bối vô cùng cảm kích”.



“Ai tới cũng nói muốn nhờ ta chuyển lời, tới một người chuyển lời giúp một người, ngươi coi ta là chân chạy vặt đấy à?”



Advertisement

“Đương nhiên không thể nhờ tiền bối không công được”, Diệp Thành vội lấy một thanh linh kiếm ra, là loại phẩm cấp rất cao, mang đi bán ít nhất cũng được một nghìn nguyên thạch, không dốc hết vốn thì không được.



“Ngươi muốn tìm ai?”, ông lão tóc trắng liếc thanh linh kiếm, đôi mắt già nua sáng lên, rất thức thời phất tay áo nhận lấy, thái độ cũng thay đổi ngay, một nghìn nguyên thạch với ông ta mà nói cũng không phải con số nhỏ.



“Tìm… Tìm… Tìm…”, Diệp Thành thốt ra ba chữ ‘tìm’ nhưng rồi đột nhiên không biết nên tìm ai.



“Thôi quên đi”, Diệp Thành gãi đầu, vì hắn thật sự không biết người chuyển kiếp này có thân phận gì ở U Đô, cũng không thể gọi hết xuống được chứ! Cho dù bán hết bảo bối đi cũng không được bao nhiêu cho ông lão tóc trắng làm phí chạy vặt.



“Rốt cuộc ngươi tìm ai?”, thấy Diệp Thành xoắn xuýt một hồi, ông ta trầm giọng hỏi.



“Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước”.

“Này, cầm lấy kiếm của ngươi rồi đi mau đi”.





Trên con phố U Đô tầng thứ hai nhộn nhịp, Diệp Thành bước đi không mục đích.



Đi rất xa rồi, hắn vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi lớn của ông lão tóc trắng: “Cút, cút thật xa cho ta”.



Cũng không thể trách ông ta lại mắng như vậy, ngươi tìm ai không được lại đi tìm Nhược Thiên Chu Tước. Ngươi có biết người đó là ai không? Là lão tổ của nhà Chu Tước đấy, là vương của cả U Đô Cổ Thành này, lão tử chỉ là một trưởng lão nho nhỏ, ai cho lão tử mặt mũi lớn đến mức gặp được Nhược Thiên Chu Tước chứ?!



Diệp Thành ho khan, bước nhanh về phía trước, tai không nghe, tâm không phiền.




Từ khi đến Chu Tước Tinh, đúng là đâu đâu cũng có những điều bất ngờ, không có tiền để vào U Đô lại phải vất vả kiếm tiền, vào được U Đô rồi lại chỉ có thể loanh quanh ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai, theo quy tắc càng lên cao áp lực càng lớn của U Đô, có trời mới biết khi nào hắn mới tiết kiệm đủ tiền.



Nghĩ một hồi, Diệp Thành lại ngửa đầu, hy vọng người đầu thai kia rảnh rỗi xuống đây đi dạo, để hắn đỡ phải chạy đông chạy tây.



Nhanh, nhanh, nhanh!



Giữa dòng người, các tu sĩ qua lại trên đường trở nên vội vã, đi nhanh đến mức suýt hất văng Diệp Thành.



Diệp Thành nhìn trái ngó phải rồi cũng đi theo bọn họ.



Không lâu sau, đoàn người dừng lại trước một tấm bia đá khổng lồ, số tu sĩ tụ tập ở đây phải gọi là đông nghìn nghịt.



Diệp Thành quan sát kỹ mới phát hiện trên tấm bia đá khổng lồ có treo một tấm bảng cáo thị, trên đó có mấy chữ lớn: Lệnh chiêu mộ luyện đan sư.



Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành sáng lên, không nhìn ba chữ luyện đan sư, hắn cũng suýt quên mình là luyện đan sư, hơn nữa ở Đại Sở hắn còn có một cái danh vang dội: Đan Thánh.

Dời mắt khỏi tấm bảng, Diệp Thành nhìn dòng người đông như nêm, trong đó hơn bốn phần mười số người có chân hoả, chưa tới sáu phần còn lại thì có thú hoả và địa hoả, đều là luyện đan sư.



 
Chương 2685: Nhược Thiên Huyền Vũ?”  


“Xem ra ở Chư Thiên Vạn Vực, luyện đan sư cũng là một nghề rất được ưu ái”, Diệp Thành nhìn về đan hải của mình.



Đan hải của hắn cũng không trống rỗng, ở đó có một ngọn lửa màu vàng kim, còn có một tia sấm sét đen kịt, đó là tiên hoả và thiên lôi hắn lấy từ tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân trước lúc rời khỏi Đại Sở, nhưng chỉ là một phần của tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



Advertisement

Tất cả là để đề phòng cho bất cứ tình huống nào.



Hiển nhiên, suy nghĩ của hắn năm xưa đúng là nhìn xa trông rộng.



Sự thật chứng minh, bây giờ tiên hoả vẫn rất hữu dụng, có thể giúp hắn luyện đan.



Ở Đại Sở hắn là Đan Thánh, bây giờ đã tiến cấp đến cảnh giới Thiên, ngưng tụ được nguyên thần, hắn khẳng định mình có thể dễ dàng luyện được đan dược sáu vân.



Đương nhiên điều hắn quan tâm không phải luyện đan kiếm được bao nhiêu tiền, mà là luyện đan sư ở U Đô có đặc quyền gì? Nếu đặc quyền này có thể khiến hắn lên thẳng tới tầng chín của U Đô thì cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.



Nghĩ vậy, hắn kéo thanh niên áo tím phía trước rồi cười hỏi: “Đạo hữu, nếu được chọn là luyện đan sư thì có những lợi ích gì?”



“Lợi ích thì nhiều lắm”, tên thanh niên áo tím nói ngay, rất thành thật: “Luyện đan sư cấp một đến cấp chín, một khi được chọn thì dù là luyện đan sư cấp thấp nhất cũng được một căn nhà ở U Đô. Không chỉ có nhà, mỗi năm U Đô còn phát bổng lộc, là một khoản thu nhập đáng kể đấy, một năm ít cũng phải mấy chục nghìn. Đương nhiên luyện đan sư phẩm cấp càng cao thì nhà càng lớn, bổng lộc cũng càng nhiều, không biết hơn những tu sĩ suốt ngày đánh đánh giết giết ở ngoài kia bao nhiêu lần ấy chứ”.



“Vậy có khả năng sau khi được chọn rồi được thoải mái ra vào từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín của U Đô không?”, Diệp Thành hỏi ngay.



“Điều này còn tuỳ thuộc vào phẩm cấp của ngươi, luyện đan sư được chọn đều có lệnh bài riêng cho mình. Quy định xưa nay của U Đô là phẩm cấp càng cao, đặc quyền càng nhiều, giống như Khô Nhạc Chân Nhân đó, ông ấy là luyện đan sư cấp bảy, là người duy nhất ở U Đô có thể tự do ra vào từ tầng một đến tầng chín”.



“Khô Nhạc Chân Nhân, luyện đan sư cấp bảy”, Diệp Thành sờ cằm: “Nghĩa là ông ta đã có thể luyện ra đan dược bảy vân.”



“Đăng ký, đăng ký”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì thanh niên áo tím đã chen qua lầu các bên cạnh tấm bia đá.



Không chỉ hắn ta mà những luyện đan sư có mặt ở đây cũng đều giành nhau vị trí phía trước, đến những luyện đan sư có thú hoả và địa hoả cũng chạy đến góp vui. Tuy họ biết hy vọng rất mong manh nhưng cũng muốn nhân cơ hội này để một bước lên trời.



Diệp Thành xếp tận cuối cùng, luyện đan sư chiêu mộ vào ba ngày sau nhưng phải đăng ký trước.



“Nghe nói gì chưa? Người chủ trì cuộc tuyển chọn luyện đan sư lần này là Cửu hoàng tử của Hoàng tộc Chu Tước đấy”, không biết là ai nói ra câu này.



“Cửu hoàng tử? Nhược Thiên Huyền Vũ?”



“Nhà Chu Tước chỉ có một mình Cửu hoàng tử, ngoài Nhược Thiên Huyền Vũ còn có thể là ai?”, người khác lại nói, nhưng rồi thở dài: “Nhưng thật đáng tiếc! Người được kỳ vọng nhất có thể vượt qua tiền bối của nhà Chu Tước lại gặp kiếp nạn. Hôm qua ta nghe nói tu vi của hắn từ Chuẩn Thiên đỉnh phong hạ xuống Chuẩn Thiên tầng thứ bảy, cứ thế này, trong vòng ba năm hắn sẽ thành một người vô dụng mất”.



“Tất cả đều là số cả”, có người cảm thán: “Nhớ lại lúc đó hắn mới chỉ chín mười tuổi đã gần lên được cảnh giới Hoàng, đúng là trời cao ghen tỵ người tài!”



“Đúng thế!”



“Nhược Thiên Huyền Vũ”, phía sau, Diệp Thành lẩm nhẩm, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên người khác của nhà Chu Tước ngoài Nhược Thiên Chu Tước.











 
Chương 2686: Một nơi thật tốt!  


Năm tháng vội vã, trăm năm đã trôi qua, cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng trước khi chết của Tịch Nhan, thê lương mà buồn bã, cô bé muốn hắn hứa kiếp sau cưới cô bé nhưng không biết trời cao vô tình liệu có cho cô bé kiếp sau không.



Dẹp bỏ suy nghĩ, Diệp Thành đi vào lầu các, dừng lại trước một chiếc bàn đá.



Phía bên kia bàn đá là một ông lão gầy gò, diện mạo nghiêm trang nhưng sắc mặt lại thâm trầm, từ đầu đến cuối đều xanh mét, ai không biết còn tưởng có người nợ ông ta tám trăm nguyên thạch ấy chứ!

Advertisement



Thân phận của người này không đơn giản, ông ta tên Nhạc Chân, là trưởng lão Linh Đan Các của U Đô, là đệ tử ký danh dưới trướng Khô Nhạc Chân Nhân, chỉ dựa vào thân phận này thôi đã khiến ông ta khác hẳn mọi người rồi.



“Tế lửa của ngươi ra đi”, Nhạc Chân khẽ nói.



Diệp Thành không nhiều lời, phất tay tế tiên hoả ra nhưng hắn đã đổi thành màu tím để che giấu tai mắt mọi người.



“Chân hoả thật thuần tuý”, mắt Nhạc Chân sáng lên, đến khi trở lại bình thường vẫn còn lấp lánh ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt ông ta.



“Tiền bối, vãn bối có tư cách tham gia không?”, Diệp Thành tỉnh bơ cất tiên hoả đi, hỏi Nhạc Chân.



“Đương nhiên là có”, Nhạc Chân nhẹ nhàng đáp, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Thành rồi đưa cho hắn một tấm ngọc bài có khắc số: “Nhỏ một giọt máu vào đây, chín ngày sau tới Vọng Thiên Các”.



“Đa tạ”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bài rồi xoay người ra khỏi lầu các.



“Để mắt tới hắn”, Nhạc Chân nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi rồi truyền âm cho người phía sau: “Thấy hắn ra khỏi thành thì xử lý luôn”.



“Vậy chân hoả của hắn thì sao ạ?”



“Đương nhiên là phải mang về rồi”, Nhạc Chân cười nham hiểm: “Một tháng nữa sẽ là đại thọ của sư tôn, ta nghĩ chắc ông ấy sẽ rất thích món quà mừng thọ này”.







Ra khỏi lầu các, Diệp Thành cứ thế đi về phía trung tâm của thành, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận quay về tầng thứ nhất của U Đô.



Cả chặng đường Diệp Thành không dám ngó xung quanh, chủ yếu là vì hai bên đường có quá nhiều bảo bối khiến hắn nhìn mà ngứa tay, hiện giờ hắn không một xu dính túi nên hắn lựa chọn không nhìn ngó vì có nhìn cũng chẳng thể làm gì hơn.




Ấy?



Khi đang di chuyển, Diệp Thành bất giác dừng chân, hắn xoa xoa cằm nhìn toà lầu các bên cạnh.



Đó là một toà lầu các với đại khí dồi dào, bên trên còn treo cả tấm hoành phi trông rất thu hút ánh nhìn: Đổ phường (*Đổ phường: Nơi đánh cược)



Nhìn tấm hoành phi này khiến Diệp Thành bất giác nhớ tới chuyện năm xưa.



Khi đó hắn còn ở Đan Thành, trước khi diễn ra đại hội đấu đan hắn cũng đi đánh cược, nhờ có Tiên Luân Nhãn với sức mạnh bá đạo mà hắn đã thắng cược không ít khiến chủ của nơi cá cược không thể không ra mặt can thiệp, đó là lần đầu tiên hắn và Lăng Tiêu gặp mặt.



Hiện giờ lại tới nơi cá cược khiến hắn lại phát hiện ra một cách mới để kiếm tiền, dùng Tiên Luân Nhãn để cược tiền vẫn rất đáng tin.



Một nơi thật tốt!



Mắt Diệp Thành loé sáng, hắn tự giác bước vào trong, đúng lúc thiếu tiền nên hắn chẳng có lý do gì mà khách khí cả.



Diệp Thành bước vào mà hoa cả mắt.



Bên trong nơi cá cược này là một thế giới hoàn toàn mới, phân thành ba tầng thượng, trung và hạ.



 
Chương 2687: “Chủ nhân của sòng bạc là người rất có tiền”.  


Trong tưởng tượng của Diệp Thành nơi này ắt phải chướng khí mù mịt nhưng thực chất lại hoàn toàn khác, bên trong với khung cảnh nguy nga lộng lẫy, có giả sơn với nước chảy quanh, rất nhiều nơi còn trồng thêm linh thảo khiến người ta không thể nào nghĩ rằng đây lại là nơi cá cược mà phải là hậu hoa viên mới đúng.



“Đại, đại, đại”.



“Tiểu, tiểu, tiểu”.

Advertisement



Khắp nơi đều có thể nghe thấy âm thanh hô hào lớn nhỏ, phía trước từng bàn cược đều có rất nhiều người tụ tập lại, người nào người nấy mặt mày đỏ gay, hô hào ầm ĩ.



Diệp Thành nhìn trái ngó phải, hắn liếc cả lên tầng hai và tầng ba, từng trùm cờ bạc giàu có khắp nơi, còn một kẻ nghèo kiết xác như hắn cho dù có lên trên kia cũng không có tiền mà cược.



Đương nhiên Diệp Thành trước nay luôn có thói quen thận trọng, hắn sẽ không chạy lên trên gây sự chú ý làm gì.



Ôi chao ôi!



Diệp Thành đang đi thì đằng sau chợt có người vỗ vai hắn.



Diệp Thành quay đầu lại nhìn thấy một lão già giảo hoạt, khuôn mặt rất gợi đòn, ông ta chính là Phạm Thống.



Thấy Phạm Thống, Diệp Thành nhướng mày đảo mắt nhìn vào ngực ông ta, cái ngực phồng hẳn lên, chỉ cần nhìn là biết không thiếu nguyên thạch, trông có vẻ như ông ta cũng chạy tới đây tìm vận may cho mình nhưng thắng hay không thì không biết được.


“Theo lão phu thấy thì ngươi cũng rảnh lắm”, Phạm Thống bày ra bộ dạng thần bí, ông ta vuốt râu nói với giọng ý tứ.



“Những người tới đây có ai là không rảnh đâu?”, Diệp Thành tỏ vẻ thản nhiên, mặc dù là tu sĩ nhưng cũng có lục căn thanh tịnh, thế nhân có ham muốn thì tu sĩ cũng không ngoại lệ, cũng chính vì vậy mà mới có sự tồn tại của những nơi cá cược thế này.



“Sao nào, ngươi đã từng tới nơi cá cược của giới tu sĩ chưa?”, Phạm Thống nháy mắt với Diệp Thành.



“Ta từng tới nơi cá cược của thế giới người phàm còn đây là lần đầu tới nơi cá cược của giới tu sĩ”, Diệp Thành cố bày ra bộ dạng chẳng hề biết gì.



“Vậy thì đúng rồi, nơi này có to hơn nhiều so với ở thế giới người phàm không?”, Phạm Thống bật cười để lộ ra hàm răng vàng khè, nói rồi ông ta không quên lại gần Diệp Thành hơn một chút rồi khẽ giọng nói: “Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nơi này có cấm chế, đừng giở trò vặt vãnh dùng tới mấy thủ đoạn của tu sĩ”.



“Nếu không cẩn thận mà dùng tới thì sao?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống với vẻ mặt đầy hứng thú.




“Thì ngươi sẽ bị đánh đến mức thân nương cũng không nhận ra được”, Phạm Thống ho hắng, nhìn vẻ mặt ông ta thì rõ ràng không ít lần bị đánh ở các nơi cá cược.



“Ta rất hiếu kì chủ nhân ở nơi này có phải là người của nhà Chu Tước không?”



“Không phải”, Phạm Thống vừa nhìn trái nhìn phải vừa đáp lời.



“Ồ?”, Diệp Thành nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú: “Gia tộc Chu Tước cho phép người ngoài cá cược ở U Đô sao?”



“Ngươi cho rằng những nơi cá cược mở ra để không sao?”, Phạm Thống liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi có biết những nơi thế này mỗi năm phải nạp cho gia tộc Chu Tước một triệu nguyên thạch làm tiền thuê không?”



“Một triệu?”, Diệp Thành nhếch miệng: “Chủ nhân của sòng bạc là người rất có tiền”.



“Thế giới này đúng là không thiếu người có tiền”.



“Vậy những cửa tiệm ở U Đô thì sao? Giống như mấy cửa tiệm cầm đồ, quán rượu hay sạp hàng cũng do những tu sĩ bên ngoài tới thuê đất sao?”



“Chia đôi, trong đó năm phần của nhà Chu Tước, còn lại năm phần do cửa tiệm bỏ tiền thuê, những cửa tiệm kia cũng giống như sòng bạc, mỗi năm đều phải giao nạp tiền thuê”.



“Chỉ mới mỗi một cái sòng bạc mà mỗi năm đã phải nộp một triệu nguyên thạch, xem ra gia tộc Chu Tước rất giàu có”, Diệp Thành tấm tắc.



 
Chương 2688: “Còn có chín thành trì?”


“Vậy thì ngươi chưa biết rồi”, Phạm Thống vuốt râu, “nên biết rằng U Đô này do gia tộc Chu Tước xây dựng, pháp trận phòng ngự và kết giới bảo vệ ở nơi này làm gì có chỗ nào không cần nguyên thạch, ngoài ra những người ở các cổ tinh xung quanh cứ lâu lâu lại chạy tới làm loạn, về cơ bản đều do gia tộc Chu Tước ra tay dẹp bằng tạo cho ngươi cuộc sống yên bình, thu của ngươi ít tiền cũng là đương nhiên, vả lại những người thuê cửa tiệm ở U Đô đâu phải ngốc, số tiền mà bọn họ kiếm được đương nhiên còn nhiều hơn số tiền thuê đất”.



“Sao cơ? Những người ở các cổ tinh khác còn chạy tới đây làm loạn sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.

Advertisement



“Thế ngươi nghĩ sao?”, Phạm Thống lên tiếng: “Những người ở các cổ tinh khác có Chuẩn Thánh chống lưng, bọn họ cũng đâu yên phận, kẻ nào cũng tham lam muốn phân chia với Chu Tước Tinh, nhưng hết lần này tới lần khác bị đánh đuổi, không thể phủ nhận những nữ nhân của Chu Tước rất có sức ép”.



“Nếu như gia tộc Chu Tước không địch lại được thì những tu sĩ của U Đô có tham chiến không?”



“Nói thừa”, Phạm Thống liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi không đọc pháp tắc bí quyển của U Đô à? Chỉ cần là những người mua nhà ở U Đô thì đều là con dân của U Đô, khi gặp chiến loạn phải có nghĩa vụ cầm vũ khí đứng lên chống trả giặc ngoại xâm, thật không biết sư tôn của người dạy người thế nào nữa.”



“Trên pháp tắc của U Đô có viết sao?”, Diệp Thành lôi ra quyển pháp tắc bí quyển mà ông lão tóc bạc đưa cho hắn, hắn lật mở và mới phát hiện thực sự có quy định này.



“Nói thực thì ngươi cũng được đấy”, khi Diệp Thành đang lật mở bí quyển thì Phạm Thống lại xoa cằm, đôi mắt ông ta sáng lên nhìn Tiểu Ưng, đúng là càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn mua.


“Đây là điều kiện bá vương sao?”, Diệp Thành xem xong thì bất giác tặc lưỡi.



“Nói đạo lý cũng không phải nói như vậy”, Phạm Thống nói, “không bỏ ra thì làm gì được báo đáp, vẫn là câu nói đó, là gia tộc Chu Tước cho chúng ta nơi định cư thì ngươi có thể coi U Đô là một gia đình lớn của mình, mọi người cùng dốc sức bảo vệ gia đình của mình, huống hồ gia tộc Chu Tước vẫn luôn hành sự đúng đắn, đây là lời dạy của tổ tông các đời, chỉ cần có giặc ngoại xâm thì ai cũng xung phong đi đầu”.



“Nói vậy thì cũng không tồi”.



“Ở U Đô phải luôn nhớ một điều, cho đi và nhận lại luôn là nhân quả tương liên, gia tộc Chu Tước có sổ ghi công lao, ai có cống hiến chống giặc ngoại xâm thì sẽ được nhận phần thưởng hậu hĩnh, có rất nhiều người vì vậy mà một bước lên mây, đương nhiên khi gặp chiến loạn, người có thể như con rùa rụt đầu, nhà Chu Tước sẽ không bắt ép ngươi nhưng trên sổ ghi chép công lao sẽ không có phần thưởng dành cho ngươi”.



“Ta bắt đầu hiểu ra pháp tắc sinh tồn ở đây rồi đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “có điều cả Chu Tước Tinh chỉ có một mình thành U Đô này mà không sợ bị bao vây sao? Đây chính là điều tối kị của nhà binh”.



“Ngươi cũng đánh giá thấp Chu Tước Tinh rồi”, Phạm Thống lên tiếng, “Chu Tước Tinh chỉ có một toà thành, điều đó không sai nhưng đó chỉ là thể hiện ra bên ngoài, ở trung tâm U Đô còn có chín thành trì bí mật, có đội quân tu sĩ phòng thủ”.



“Còn có chín thành trì?”, Diệp Thành thẫn thờ, “trước đây ông không hề nói vậy”.



“Ngươi thì hiểu cái gì, tính cả chín thành trì thì mới tạo thành U Đô hoàn chỉnh, chúng được cùng một trận pháp duy trì, nói thẳng ra thì U Đô và chín thành trì đó là một thể, nói vậy ngươi có hiểu không?”



“Hoá…hoá ra là vậy”, Diệp Thành gãi đầu, “ta nói mà, đường đường là gia tộc Chu Tước sao có thể phạm đại kị của nhà binh”.



“Đi thôi, đi thôi, mau đi kiếm tiền, nói nhiều thế làm gì, hôm nay ông đấy phải dẫn người đi kiếm một món tiền lớn mới được”, Phạm Thống cảm thấy phiền hà, cứ thế kéo Diệp Thành tới một bàn cược.

Diệp Thành không phản đối, bởi hắn cũng có ý định này.



 
Chương 2689: “Ngươi có đặt không?”


Cả hai người một người đi trước một người đi sau tới một cái bàn cược, cái bàn này bị người ta vây kín ba vòng vòng trong vòng ngoài.



Khi bọn họ tới thì cả một bàn người mặt mày đỏ gay đang dướn cổ hò reo, người nào người nấy trông có vẻ rất rảnh rỗi, cứ nghĩ tới có thể phất lên trong một đêm thì đương nhiên ai cũng hào hứng còn khi thua tiền đương nhiên lại chửi cha chửi mẹ lên.



Advertisement

“Vẫn là lắc xúc xắc”, Diệp Thành liếc nhìn bàn cược, nơi này cũng giống với chỗ đặt cược ở Đan Thành.



“Nhìn thấy chưa, ở bàn cược này có lập cấm chế, có thể coi là kết giới quy mô nhỏ, những thần thông của các tu sĩ không thể dùng được ở đây”, Phạm Thống chỉ vào bàn cược và giải thích với Diệp Thành, “còn cái bát lắc xúc xắc kia cũng là pháp khí đặc biệt, những thần thông của các tu sĩ cũng vô tác dụng, cho dù là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấy đại hay tiểu của xúc xắc”.



“Ta cũng hiểu phần nào rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn bộ dạng Phạm Thống thì rõ ràng coi hắn như người mới chẳng biết gì, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn chính là tiên nhãn, đâu phải thiên nhãn có thể so được.



Quả nhiên, Diệp Thành âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn và có thể nhìn thấu được con số trên xúc xắc.



Có cơ hội rồi đây!



Khoé miệng Diệp Thành nhếch lên cười, hắn đã biết trước ở U Đô có địa điểm cá cược nên không đau đầu vì nghĩ đến tiền, một ngày thắng ba tới năm bận thì cái gì mà chẳng có, cái gì mà Cửu Trùng Thiên của U Đô, chỉ cần một nước là đi lên tới tận đỉnh.



“Nào nào, đặt to được to, đặt nhỏ được nhỏ”, người lắc xúc xắc kia chính là một người đàn ông vạm vỡ, lúc này vừa lắc cái bát vừa hô to.


“Ba mươi, đại”, đã có tu sĩ nóng vội ra tay, xong xuôi thì lập tức liếc nhìn vào cái bát trong tay người đàn ông vạm vỡ.



“Năm mươi nguyên lượng, lão tử đặt nhỏ”.



“Một đám nghèo kiết xác, lão tử đặt một trăm”.



“Ngươi cũng không khá khẩm hơn đâu, một trăm mà cũng đòi đặt”, có kẻ ghen ghét vì thua cuộc đặt cả tài sản của mình, đặt xong còn không quên liếc người kia, cả bàn người ai ai cũng hăng máu hô hào ầm ĩ.



“Ngươi có đặt không?”, Phạm Thống liếc nhìn bàn cược rồi lại nhìn sang Diệp Thành.

“Xem đã rồi tính”, Diệp Thành mỉm cười.



“Xem cái con khỉ, đến đây để cược, nghe ta, đặt đại, chắc chắn thắng”, Phạm Thống nói với giọng tự tin rồi lôi một chồng nguyên lượng ra đập lên bàn cược, nhìn số lượng ít nhất cũng phải năm mươi.



“Ông thua chắc”, Diệp Thành thầm cười trong bụng, hắn đã nhìn ra số lượng là tiểu không phải đại.







Đại, đại, đại!



Xung quanh bàn cược, tất cả tu sĩ đều đồng loạt hô hào, Phạm Thống bên cạnh Diệp Thành cũng hăng máu không kém, ông ta gào lên kinh thiên động địa.



Tiểu, tiểu, tiểu!



Nhóm tu sĩ khác cũng không kém cạnh.











 
Chương 2690: “Nhân phẩm tốt”.  


Một, hai, bốn, bảy điểm, tiểu!



Giọng người đàn ông vạm vỡ kia sang sảng, ông ta mở cái bát ra một cách điêu luyện sau đó không quên bái phục những người đặt tiểu.



Advertisement

Mẹ kiếp!



Thế rồi xung quanh bàn cược liên tiếp vang lên những tiếng mắng chửi ầm ĩ, nước bọt bắn tứ tung, phần đa từ những người thua cược.



Được lắm! Được lắm!



Những người thắng cược mặt mày tươi rói, họ vơ hết số nguyên lượng thắng được về, chốc chốc còn ném cho những tu sĩ thua cuộc ánh mắt khiêu khích, nếu không phải ở U Đô có cấm chế rất mạnh thì chỉ cần từng cặp mắt kia cũng có thể đủ lý do khiến nơi này bốc hoả rồi.



“Không ổn rồi”, bên cạnh Diệp Thành, Phạm Thống mắng chửi liên mồm, chẳng phải vì ông ta vừa thua đậm ngay ván đầu tiên đã mất đi năm mưoi nguyên thạch sao? Nguyên thạch khó kiếm, cho dù là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng cũng phải xót xa.



“Nào nào, đặt to được to đặt nhỏ được nhỏ”, người đàn ông vạm vỡ của nhà cái lại bắt đầu hô hào và lắc lắc cái bát rất có nhịp điệu.



Diệp Thành lấy ra năm mươi viên nguyên thạch nhưng không đặt cược luôn mà đợi người đàn ông kia úp bát xuống.


Phạm Thống ở bên lại lần nữa ra tay, ông ta lập tức bỏ ra một trăm nguyên thạch đặt cược.



Bịch! Bịch!



Xung quanh bàn cược, một nhóm tu sĩ ra tay, tiếng đập bàn ầm vang, phần đa từ những người thua tiền tâm lý khó chịu không thể tìm người khác để đánh đấm, bọn họ cứ lấy chiếc bàn ra để làm chỗ trút giận cho mình, cũng may chất liệu của bàn cược kiên cố nếu không thì đã bị đập tan từ lâu rồi.



Cuối cùng, người đàn ông vạm vỡ cũng úp cái bát xuống bàn cược.



Đúng lúc này, Diệp Thành ra tay, hắn đặt năm mươi nguyên thạch ở khu vực cược tiểu.


Mở!



Người đàn ông vạm vỡ rất nhanh chóng mở cái bát ra.



Ôi trời!



Đột nhiên, xung quanh bàn cược vang lên những tiếng tiếng mắng chửi âm ĩ vì con số xúc xắc là tiểu.



Lại là một màn mắng chửi xối xả, cũng giống như lần trước, những người thua tiền thì chửi cha chửi mẹ, những người thắng tiền thì huyênh hoang, sau một lần cược, mùi thuốc súng nồng nặc, bọn họ chỉ muốn khai chiến.



“Lần trước tiểu, lần này vẫn là tiểu, mẹ kiếp”, Phạm Thống mắng chửi liên mồm, ông ta nuối tiếc nhìn đống nguyên thạch bị lấy đi.



“Vận may không tồi”, Diệp Thành mỉm cười lấy về năm mươi nguyên thạch thắng được, kiếm tiền bằng cách này còn nhanh hơn là làm nhiệm vụ, cứ vậy thì trong một ngày có thể kiếm về vài trăm nguyên thạch cũng chẳng chơi.



“Tiểu tử, ngươi được lắm”, Phạm Thống liếc nhìn một trăm nguyên thạch trong tay Diệp Thành rồi lại liếc nhìn Diệp Thành.



“Nhân phẩm tốt”.

“Khốn khiếp, đừng lôi nhân phẩm ra nói chuyện với ta”, Phạm Thống mặt mày tối sầm đáp lời, ông ta lại móc nguyên thạch ra, lần này cứ thế tăng lên hai trăm, trông bộ dạng có vẻ như muốn gỡ gạc lại những gì đã mất.



 
Chương 2691: Có muốn sống nữa không hả?  


“Nào, nào, đặt to được to đặt nhỏ được nhỏ”, người đàn ông vạm vỡ lại bắt đầu hô hào, con xúc xắc trong cái bát phát ra âm thanh vui tai.



Diệp Thành cầm chắc một trăm nguyên thạch, dáng vẻ chờ đợi.



Sau khi người đàn ông kia đặt cái bát xuống bàn, hắn lại ra tay ném đống nguyên thạch ra.

Advertisement



Mở!



Người đàn ông vạm vỡ lại mở cái bát giao một cách thuần thục.



Còn phía này Diệp Thành đã che đi đôi tai của mình.



Sự thực chứng minh cách làm của hắn rất thông thái vì cả một tràng mắng chửi dội tới từ hai bên, đặc biệt là Phạm Thống ở bên cạnh mắng chửi lớn tiếng nhất.



Vận may thật tốt!



Vẫn là câu nói đó, Diệp Thành nói năng kín kẽ, không ai nhận ra hắn là một tay chơi lão làng, cũng không ai nhận ra hắn đang lừa bịp.

Chỉ có Phạm Thống đôi mắt đỏ ngầu nhìn đống nguyên thạch sáng loáng trong tay Diệp Thành.



Không lâu trước đó ông ta còn tự tin thề rằng bản thân mình chỉ có thể thắng, nhưng sau ba lần cược ông ta đã thua sạch, không những không thắng nổi lấy một ván mà lại mất thêm bội tiền.



So với ông ta mà nói thì một tay mới chơi như Diệp Thành trong mắt ông ta lại liên tiếp thắng cược, chẳng cần Diệp Thành nói thì ông ta đã tự nhận rằng việc này liên quan đến nhân phẩm, là do nhân phẩm của ông ta quá kém.



Lão tử không tin!



Càng nghĩ càng tức, Phạm Thống cứ thế nổi điên lên, thế rồi ông ta đập luôn cả một nghìn nguyên thạch lên bàn, xong xuôi không quên liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Ta đặt tiểu, có tin lão tử xử luôn ngươi không hả?”




Nghe người nói vậy, người đàn ông vạm vỡ cứ thể ngó lơ mà chỉ chuyên tâm lắc xúc xắc trong bát.



Và cũng vào giây phút ông ta đặt cái bát xuống bàn thì một cái túi đựng đồ được ném ra.



Đó là túi tiền của Diệp Thành, lần này bên trong đó có không ít tiền, toàn bộ tài sản của hắn có hơn hai nghìn nguyên thạch.



Mở!



Người đàn ông vạm vỡ hô lên, cái bát mở ra.



Sau khi ông ta mở cái bát ra, tiếng mắng chửi vang lên chấn động cả Đổ Phường, đám tu sĩ thua cược tức tối suýt chút nữa nhảy lên bàn cược, thậm chí có những người còn định đánh cả người đàn ông vạm vỡ kia.



Liên tiếp ra bốn lần tiểu, có muốn sống nữa không hả?



Thấy những người xung quanh liên tiếp mắng chửi, người đàn ông vạm vỡ chỉ nhún vai, không chịu được cảnh này thì sao làm được nhà cái, hắn ta gặp cảnh này nhiều nên cũng quen rồi, hắn cũng chẳng sợ chuyện gì xảy ra và cũng chẳng ai dám gây chuyện.



Phía này Diệp Thành đã cất đi hai nghìn nguyên thạch, hắn nhét vào trong ngực áo.

Ở bên, khuôn mặt Phạm Thống đã tối sầm lại, đều tới đây để kiếm tiền mà chuyện gì xảy ra đây?



 
Chương 2692: “Tiểu hữu đừng trách lão phu đắc tội”,


Diệp Thành ho hắng, hắn cứ thế lùi ra ngoài.



Sau khi ra khỏi bàn cược, Diệp Thành không rời đi luôn mà quay người sang bên bàn cược khác, mục đích là để tránh người ta chướng tai gai mắt.



Không lâu sau đó Diệp Thành đã ngắm trúng một cái bàn cược.



Không tới ba phút hắn đã kiếm thêm được rất nhiều nguyên thạch và rời đi tới một bàn cược khác.

Advertisement



Tôn chỉ của hắn chính là chơi một lần đổi một lần.



Cũng chính vì tôn chỉ này nên tên này liên tiếp suất hiện trước từng bàn cược, cứ thắng được một mẻ lớn lại đổi bàn cược nên chỉ trong chưa tới nửa canh giờ hắn đã kiếm về được một trăm nghìn nguyên thạch.



Đủ hai trăm nghìn rồi, dừng thôi!



Diệp Thành dừng chân trước một bàn cược vừa mới tới, trong lòng thầm nghĩ.



Cũng vì vết xe đổ lần trước khi ở Đan Thành nên một nơi cá cược như thế này có thể thắng tiền nhưng không được thắng quá nhiều nếu không sẽ có người kiếm chuyện, giống như Lăng Tiêu năm trước, nếu không phải ở Đan Thành không thể giết người thì có lẽ hắn đã bị xử lý từ lâu rồi.



Diệp Thành đang mải nghĩ ngợi thì có một người vỗ vai hắn.



Diệp Thành vô thức quay đầu, khoé miệng giật giật.



Phía sau hắn là một lão già giảo hoạt, nói chính xác là một lão già giảo hoạt mặc cái quần hoa loè loẹt, không sai, từ đầu tới chân ông ta chỉ mặc mỗi một cái quần hoa, không cần nói cũng biết đó chính là Phạm Thống.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống từ đầu tới chân và đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cái quần của ông ta.



“Đừng nhắc nữa, liên tiếp ra mười mấy ván đều là tiểu”, Phạm Thống mắng chửi, nước bọt bắn tung toé.



“Sau đó thì sao?”



“Sau đó thì ta thua chỉ còn mỗi cái quần lót này”.



“Sau đó thì sao?”



“Cho ta vay ít tiền, thắng rồi ta trả ngươi”.



“Ta không có”, Diệp Thành lắc đầu dứt khoát, có tời mới biết ông ta vay tiền xong thì có trả hay không.



“Tên chết tiệt này, ta…”



“Vị đạo hữu này, gia chủ nhà ta có lời mời”, không đợi Phạm Thống nói xong thì một lão già mặc y phục tím đã xuất hiện trước mặt hai người, câu nói này là nói với Diệp Thành nhưng ánh mắt lại nhìn sang Phạm Thống.



Đều đến đây để kiếm tiền sao ngươi có thể thua tới mức thê thảm thế này?



Lão già mặc y phục tím liếc nhìn Phạm Thống từ đầu tới chân còn Diệp Thành lai nhìn lão già mặc y phục tím, thầm nghĩ những gì nên đến đã đến rồi, nếu không phải Phạm Thống đến thì nói không chừng hắn đã thắng cược và rút khỏi đây trót lọt.



“Tiểu hữu, xin mời”, lão già mặc y phục tím nhìn sang Diệp Thành.



“Ta còn đang bận kiếm tiền, không đi”, Diệp Thành lắc đầu.



“Lên trên kia cũng có thể kiếm tiền tiếp”, lão già mỉm cười: “Chủ nhân của ta muốn chơi cùng tiểu hữu, vả lại không cần tiểu hữu bỏ tiền cọc, thắng thua đều do Đổ Phường chịu, hi vọng tiểu hữu nể mặt”.



“Ta không đi”, Diệp Thành vẫn lắc đầu, nói rồi hắn ném ra một túi tiền tiếp tục cược, mà số tiền lần này hắn ném ra lại không hề ít.



“Tiểu hữu đừng trách lão phu đắc tội”, lão già áo tím lập tức ra tay kéo Diệp Thành đi.



“Tiền của ta”, Diệp Thành thật sự chỉ muốn mắng chửi liên mồm.











 
Chương 2693: “Vận may của ta tốt”.  


Diệp Thành cứ thế bị đưa lên tầng ba của Đổ Phường, vả lại còn đi cùng lão già mặc y phục tím.



Nếu nói về người này thì tu vi không phải tầm thường, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng thực thụ, một người mạnh như vậy chẳng cần nghĩ cũng biết chủ nhân của ông ta không hề đơn giản.



Về điểm này thì Diệp Thành rõ hơn ai hết.

Advertisement



Có thể mở cả Đổ Phường ở U Đô thì mỗi năm phải nộp một triệu nguyên thạch cho gia tộc Chu Tước, tài sản nhất định phải rất giàu có, còn chủ nhân của Đổ Phường thì ắt là một người có máu mặt.



Tiểu hữu, xin mời!



Trong gian phòng Thiên Tự Hiệu, lão già mặc y phục tím thả Diệp Thành ra rồi thay hắn mở cửa phòng.



Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn bước vào trong.



Gian phòng này được bày trí nguy nga tráng lệ, chính là một thế giới hoàn toàn mới, không gian không hề nhỏ hẹp, bên trong còn có giả sơn với nước lượn quanh trông cực kì tao nhã, đến cả linh thảo trồng trong này cũng là loại hiếm có.



Thật biết cách hưởng thụ!

Diệp Thành thầm suýt soa, nghĩ tới mình chỉ có căn nhà rộng mười trượng trông chẳng khác gì nấm mồ, lại nhìn nơi ở của nhà người ta tao nhã thanh tịnh mà chẳng còn lời nào có thể so bì.



“Tiểu tử, ngươi cũng to gan đấy”, khi Diệp Thành mải quan sát thì một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân truyền đến.



Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn, xa xa hắn có thể trông thấy một nữ tử.



Nử tử này đứng quay lưng lại với hắn, dựa vào lan can, khoác trên mình bộ váy đỏ rực, thân hình nóng bỏng với từng đường nét gợi cảm, mái tóc trời sinh màu xanh ngọc bích khẽ bay theo gió, toàn thân như ẩn như hiện thần hà rực rỡ, trông nữ tử này chẳng khác gì tiên nữ từ cửu trùng thiên hạ phàm, thánh khiết vô cùng.



“Một trăm tuổi, tầng thứ sáu cảnh giới Thiên”, Diệp Thành đảo mắt nhìn ra tuổi tác của nữ tử kia, cũng nhìn ra tu vi đạo hành của người này, trong lòng hắn thầm trầm trồ, người này chắc chắn là bậc thiên tài.

“Dám giở trò ở Đổ Phường của ta, ngươi chán sống rồi phải không?”, nữ tử kia quay người để lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt đỏ hồng nhưng không phải vì ngại ngùng mà vì uống nhiều rượu.



“Ta không giở trò”, Diệp Thành nhướng vai, việc này không thể thừa nhận, trừ phi não bị lừa đá.



“Ồ?”, nữ tử kia tỏ ra rất bình tĩnh, “không giở trò mà thắng liên tiếp, đồn ra ngoài ai tin?”



“Vận may của ta tốt”.



“Ồ, vậy thì tốt”.



“Nếu không có việc gì thì ta đi trước”, Diệp Thành nói rồi quay người định rời đi.



“Đừng vội”, nữ tử kia bước tới chặn đường Diệp Thành, trong tay còn cầm một vò rượu, đầu tiên là đi xung quanh Diệp Thành rồi mới dốc rượu uống: “Muốn đi cũng được thôi, cược với ta một ván, một trăm nghìn tiền cược, nếu ngươi thắng thì có thể lấy đi toàn bộ, nếu ngưoi thua thì ta sẽ để ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên cho dù ngươi thắng hay thua thì da đều không hi vọng sau này ngươi tới chỗ ta làm loạn”.



“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn nữ tử kia.



“Không đồng ý cũng không sao”, nữ tử kia nhấp một ngụm rượu: “Có điều ta nhất định phải nhắc nhở ngươi tính khí của ta không được tốt đâu, ta không chắc có vài tối sẽ lôi vài người tới chỗ ngươi nói chuyện, cũng không chắc hôm nào đó sẽ lôi ngươi ra khỏi thành đi vài vọng xem phong cảnh đẹp ra sao”.

Nghe vậy Diệp Thành giật giật khoé miệng, công phu doạ dẫm của nữ tử này đúng là không vừa.



 
Chương 2694: “Gọi ta Mục Uyển Thanh là được”


“Có cảm giác lạnh sống lưng không?”, nữ tử kia chớp đôi mắt trong veo nhìn Diệp Thành.



“Có”, Diệp Thành sợ rồi, hắn bất giác xoa xoa mũi.



Advertisement

“Vậy ngươi có cược không?”



“Cược”.



“Vậy mới phải chứ”, nữ tử kia có vẻ rất hài lòng với đáp án này, một tay cô ta cứ thế đặt lên vai Diệp Thành, cũng không cần biết Diệp Thành có đồng ý hay không sau đó kéo Diệp Thành về phía chòi nghỉ mát, người không biết còn tưởng Diệp Thành là tiểu đệ của cô ta nữa.



Ở chòi nghỉ mát có một cái bàn ngọc thạch được tạo nên bởi loại đá đặc biệt, bên trên còn có cấm chế lạc ấn, giống với cấm chế của những chiếc bàn ở bên dưới, mục đích là để tránh tu sĩ giở những thần thông không đáng có.



“Đơn giản một chút, đoán đại hay tiểu?”, nữ tử kia xắn vạt áo lên, một tay cầm vò rượu một tay cầm chuông xắc, trên bàn ngọc thạch còn có thêm ba viên xúc xắc khác lấp lánh ánh sáng.



“Được”, Diệp Thành trả lời nhanh gọn.



“Đừng nhìn nhầm đấy”, nữ tử kia lắc chuông xắc rất tao nhã, cô ta nhanh gọn gạt ba viên xúc xắc vào bên trong rồi lắc có nhịp điệu, vừa lắc một tay vừa cầm vò rượu trút một ngụm vào miệng.


“Cô ta là chủ nhân của Đổ Phường sao?”, Diệp Thành không nhìn chuông lắc mà nhìn nữ tử kia, một mĩ nữ xinh đẹp sao lại giống như con sâu rượu, ồ không đúng, nên nói là sâu rượu nghiện cược.



“Còn huyết mạch của cô ta”, Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng huyết mạch của mình đang run rẩy, cũng chỉ khi gặp phải huyết mạch mạnh mẽ mới có phản ứng như vậy, cho dù là hắn cũng không đoán ra được huyết mạch của cô ta là gì.



Bịch!



Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì nữ tử kia đã úp cái chuông lắc xuống bàn.



Kì lạ là mặc dù chuông lắc được đặt lên bàn nhưng ba viên xúc xắc bên trong vẫn di chuyển, chốc chốc còn vang lên tiếng va chạm vào nhau phát ra âm thanh vui tai.


Diệp Thành thẫn thờ, còn có cả kiểu thế này sao?







Diệp Thành có thể nhìn thấu con số bên trong là thật nhưng tiền đề là những con xúc xắc kia phải ở trạng thái tĩnh, chúng vẫn xoay như vậy thì hắn chẳng có cách nào nhìn được. Trước khi xúc xắc chưa ngừng di chuyển thì mọi tình huống bất ngờ đều có thể xảy ra.



“Đoán đi”, nữ tử kia ngồi xuống, cô ta nhàn nhã dựa người vào lan can, hai chân vắt vào nhau chớp chớp đôi mắt có phần chếnh choáng say nhìn Diệp Thành, chốc chốc lại nhấp thêm ngụm rượu.



“Cái này ấy à?”, Diệp Thành nhìn cái chuông lắc, ba viên xúc xắc vẫn đang di chuyển, không hề có dấu hiệu ngừng lại.



“Sao? Xúc xắc không dừng lại thì không đoán được à?”, nữ tử kia nhìn Diệp Thành cười nói.



“Ta còn chưa biết quý danh của cô nương là gì mà”, Diệp Thành ho hắng đổi chủ đề, hắn cũng chẳng có hứng muốn biết quý danh của cô ta, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là để kéo dài thời gian chờ đợi xúc xắc dừng lại.



“Gọi ta Mục Uyển Thanh là được”, nữ tử kia hất tóc rất có phong thái.



“Mục Uyển Thanh”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn nữ tử kia với vẻ mặt có phần kỳ lạ, một nữ tử vừa ham rượu ham cược lại có tính cách bá đạo như vậy tại sao lại có cái tên thanh tao như thế.

“Có thể đoán được chưa?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành cười, nói.



 
Chương 2695: “Nói sớm có phải tốt không”


“Bông hoa kia thật đẹp”, Diệp Thành lại đánh trống lảng, hắn đưa mắt nhìn một bông hoa thanh liên đang nở cách đó không xa.



“Đó là bích hải thanh liên”, Mục Uyển Thanh nói với khuôn mặt mang theo ý cười, trong giọng nói còn hơi chếnh choáng say.



“Cây linh thảo kia cũng thật đẹp, lại có hoả diệm trời ban”.

Advertisement



“Hoả vũ tiên thảo”.



“Cây linh thảo lấp lánh kia cũng không tồi”.



“Phệ hương ngọc linh quả”.



“Woa, đó là gì? Lại còn phát sáng nữa”.



“Thương hải linh châu”.



“Ấy, cái trâm cài tóc của cô thật đẹp”.



“Thanh lệ tiên ngọc”.


“Ta cũng muốn uống”.



“Nói sớm có phải tốt không”, Mục Uyển Thanh cứ thế ném vò rượu cho Diệp Thành.



“Rượu ngon”, Diệp Thành ôm vò rượu rồi trơ mắt nhìn cái chuông lắc kia, ba viên xúc xắc vẫn đang không ngừng xoay, xoay đến chóng mặt, không hề có dấu hiệu dừng lại.



“Có phải ngươi đang đợi xúc xắc dừng lại không?”, Mục Uyển Thanh dùng một tay chống cằm, nhìn Diệp Thành với khuôn mặt hào hứng.



“Nói gì thế chứ, làm gì có chuyện đó”.



“Kéo dài thời gian không có tác dụng đâu”, Mục Uyển Thanh lại lần nữa hất tóc, “chuông lắc không mở thì chúng sẽ không dừng, ngươi kéo dài thời gian không có tác dụng, đoán sớm đi cho xong”.



“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành xoa xoa mắt trái cảm thấy hoa mắt.



Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Mục Uyển Thanh ở phía đối diện không hề đơn giản như trong tưởng tượng, không có tiên pháp lại có thể khiến những con xúc xắc kia xoay tít, hắn tự nhận mình không thể làm được.



Không thể phủ nhận hiện giờ hắn cảm thấy rất xót xa, xúc xắc không ngừng xoay, dù có tiên nhãn thì cũng chẳng có tác dụng.



Một trăm nghìn nguyên thạch.



Diệp Thành càng nghĩ càng xót, nếu mà thua thì sau này không thể kiếm thêm tiền ở đây nữa, cảm thấy tổn hại không biết bao nhiêu tiền, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, đường đường là Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở mà lại bị trị tới mức không có cách phản lại.



Ừm?



Khi Diệp Thành còn đang phân vân thì linh quang của hắn xuất hiện, hắn như nhớ tới điều gì đó.



Trong chốc lát, từng ngón tay trong ống tay áo Diệp Thành liên tục di chuyển, xoay chuyển bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá, hắn không nhìn được số đại hay tiểu vậy thì đoán, xem xem đạo hành của ai cao hơn ai.



Không biết nếu để Mục Uyển Thanh ở phía đối diện mà biết được Diệp Thành đang làm gì thì liệu có nhảy dựng lên không, dùng bí thuật diễn tiến để đoán đại hay tiểu cũng chỉ có một tên kì quái như Diệp Thành mới có thể nghĩ ra.



Không biết từ bao giờ khoé miệng Diệp Thành chợt nở nụ cười giảo hoạt, hắn thầm tính toán trong lòng.

“Vậy giờ ngươi đã đoán được chưa?”, Mục Uyển Thanh vẫn chống tay xuống cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú.



 
Chương 2696: “Ta có thể chửi không?


“Không phải tiểu thì là đại, ta đoán đại”, Diệp Thành nhướng vai bày ra bộ dạng bất lực.



“Nói thực thì ta cũng không biết là tiểu hay đại, thắng hay thua thì xem vận may của mỗi người vậy”, Mục Uyển Thanh đáp lời ròi mở chuông lắc ra.



Cái chuông vừa được mở ra, từng viên xúc xắc đang xoay tít bên trong giảm dần tốc độ rồi từ từ đứng yên trên bàn, hiện lên ba điểm rất choán mắt.



Advertisement

“Xem ra vận may của ta vẫn tốt hơn một chút”, Diệp Thành liếc nhìn con số rồi nhìn sang Mục Uyển Thanh với vẻ mặt đầy hào hứng, kết cục đúng như hắn tính toán, bốn, năm, sáu tổng mười lăm điểm, đại, hắn thắng rồi”.



“Được, ngươi thắng rồi”, Mục Uyển Thanh day trán, cũng không biết vì đã say hay vì thua cược mà xót xa, đường đường là chủ nhân của Đổ Phường mà lại thua thảm trong tay một tên tiểu tử.



“Đưa tiền cho ta, ta còn có việc”, Diệp Thành đứng dậy giơ tay ra.



“Tiền, tiền gì cơ?”



“Đường đường là chủ nhân của Đổ Phường, trông lại xinh xắn như vậy không thể nuốt lời chứ, một trăm nghìn nguyên thạch là do chính cô nói ra”.



“Ồ, xem cái đầu ta này”, Mục Uyển Thanh vỗ ngực, cô ta lập tức phất tay lấy ra một tờ giấy trắng, cầm lấy cái bút trúc rồi viết bốn chữ viết hoa xiên xẹo: Một trăm nghìn nguyên thạch.



“Này, cầm lấy”, Mục Uyển Thanh viết tờ giấy có bốn chữ “một trăm nghìn nguyên thạch” rồi đưa cho Diệp Thành.



“Ta có thể chửi không?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.



“Vì sao lại chửi?”, Mục Uyển Thanh chớp mắt nhìn Diệp Thành.



“Ta…”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu cúi đầu liếc nhìn tứ phương như đang tìm gì đó.



“Ngươi tìm gì thế?”



“Gạch”.







Trong màn đêm đen, những vì sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành ôm đầu đi trên con đường phồn hoa, hắn chỉ cảm thấy chân mình đang bước trên từng cây bông vải, chòng chành lắc lư.

Woa.



Diệp Thành liên tục dụi mắt, dụi mãi cũng không hết từng ngôi sao lờ mờ trước mắt.



Chu Thiên Diễn Hoá đúng là vô song, hắn quả thực đã tính toán ra để chiến thắng nhưng lại không tính được Mục Uyển Thanh chơi khăm hắn khiến hắn trở tay không kịp, hắn không tìm được viên gạch nào còn bản thân hắn thì bị người ta ném ra khỏi Đổ Phường, cũng may hắn chạy nhanh nếu không thì không tránh được bị đánh một trận tơi bời.



Được, đợi đấy cho ta!



Diệp Thành vừa đi vừa mắng chửi, hắn định ngày mai sẽ quay lại kiếm chác thêm rồi mới đi, đi rồi lại quay lại, không khiến nơi đó khuynh gia bại sản thì không thôi.



Ừm?



Đi mãi đi mãi, Diệp Thành vô thức dừng chân, ánh mắt hắn dừng lại trên một sạp hàng ở bên cạnh.



Sạp hàng này không quá rộng lớn nhưng những món đồ được bày bán ở đây lại không hề ít, pháp khí, đan dược, linh thảo cái gì cũng có, có điều nhứng thứ đó với Diệp Thành mà nói thì có hay không cũng không quan trọng.



Có điều trên sạp hàng này cũng có thứ mà Diệp Thành ưng mắt.



Đó là một hòn đá chỉ to bằng hũ rượu, trông lởm chởm gập ghềnh, không nhìn ra được có nó gì khác biệt, chỉ là một hòn đá bình thường vả lại tám phần còn là hòn đá được nhặt từ bên đường.



Chu Tước Tinh lại có cả đá thế này sao?



Diệp Thành cau mày vì khí tức của hòn đá kia rất quen thuộc với hắn, nó rất giống với hòn đá trong đại hội đấu thạch ở cổ thành Thiên Long, chắc chắn là từ cùng một nơi.

Diệp Thành bất giác bước chân, hắn đứng trước sạp hàng âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn nheo mắt nhìn hòn đá kia.



 
Chương 2697: “Ông có bán không?”,


Thông qua bề mặt hòn đá, hắn trông thấy bên trong, chính giữa hòn đá có một giọt máu bảy màu, giọt máu đó rất bất phàm, có dị tượng đan xen, nếu nhìn kĩ thì chính là huyễn cảnh một con chim phượng hoàng bảy màu.



Chắc chắn là máu phượng hoàng!



Diệp Thành lẩm thẩm, đôi mắt hắn loé sáng.



Phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú có thể sánh ngang với thánh thú kì lân, trên đời này có những người từng thấy phượng hoàng thực thụ đã quý rồi, huống hồ đây còn là phượng hoàng bảy màu và máu tưoi bảy màu của phượng hoàng, đây chính là vật vô giá.

Advertisement



Năm xưa Diệp Thành từng nuốt một giọt máu rồng bá đạo ở Thiên Long cổ thành.



So với phượng hoàng bảy màu thì máu rồng bá vương kia vẫn kém hơn một chút, nên biết rằng phượng hoàng bảy màu cùng cấp với Thái Hư Cổ Long.



Đúng là may mắn!



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi lại nhìn chủ sạp hàng.



Chủ sạp hàng này là một lão già xấu xí, có lẽ vì trời tối rồi nên lúc này ông ta đang nghỉ ngơi, Diệp Thành tới đây lâu rồi mà ông ta còn không nhận ra, cũng chẳng trách mà ông ta chẳng bán được đồ.



“Hòn đá này bán thế nào?”, Diệp Thành lên tiếng.



Lão già bị đánh thức thì vội đứng dậy, ông ta lắc lắc cái đầu mộng mị của mình rồi lại nhìn Diệp Thành một cái sau đó giơ ba ngón tay lên: “Ba nghìn, không trả giá”.



“Một hòn đá mà ba nghìn?”, Diệp Thành bĩu môi.

“Đây không phải là hòn đá bình thường, đây là bảo bối”.



“Vậy ông lấy nó ở đâu?”, Diệp Thành cầm hòn đá lên vừa lật đi lật lại quan sát vừa hỏi, hắn muốn biết lai lịch của hòn đá này xem nó có liên quan gì đến Thập Vạn Đại Sơn không.



“Nói tới hòn đá này thì câu chuyện dài lắm”, lão già lấy ra một túi thuốc trong ngự áo rồi hút phì phò, lão ta nhả ra làn khói trắng mặt mày đăm chiêu: “Vào một đêm mưa gió, ta…”



“Một nghìn thì ta mua”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời, hắn không có thời gian mà nghe lão ta trình bày.



“Hai nghìn”.



“Một nghìn”.



“Một nghìn rưỡi”.



“Một nghìn”.



“Một nghìn ba”.



“Một nghìn”.



“Ta….”, lão già suýt chút nữa thì tức điên lên, lão ta đã hạ giá xuống còn một nghìn ba rồi mà hắn vẫn hét một nghìn. Ngươi hét cái giá cũng vừa thôi chứ.



“Ông có bán không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn ông ta.



“Lấy đi lấy đi”, lão già xua tay, “ta chưa gặp kẻ nào hét giá như ngươi cả”.



“Cảm ơn”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn đưa ra cái túi đựng đồ rồi ôm hòn đá quay người rời đi.



“Chơi với ta, ông còn kém xa lắm”, phía sau lão già cầm ngân lượng cười gian xảo, không biết nếu lão ta biết trong hòn đá kia có máu phượng hoàng, vả lại còn là máu phượng hoàng bảy màu thì liệu có tiếc của mà bật khóc không.



Phía này Diệp Thành đã ôm hòn đá đi về phía Truyền Tống Trận ở trung tâm toà thành.



Máu thuần tuý của phượng hoàng, bảo vật nghịch thiên này có tác dụng trị ám thương rất tốt, đây quả là cơ duyên.



Nuốt nó!



Nghĩ rồi Diệp Thành bất giác tăng nhanh tốc độ để trở về nuốt máu phượng hoàng bảy màu, sau đó còn phải quay lại Đổ Phường vớt vát thêm ít tiền.



 
Chương 2698: “Làm nhiệm vụ mệt lắm ta không đi đâu”.  


Đợi tới khi về nơi ở thì đã là đêm khuya.



Từ xa Diệp Thành đã trông thấy lão già giảo hoạt, nói chính xác là lão già mặc quần lót hoa, lão ta đang ngồi ở cửa nhà hắn, cảnh tượng đó thật hài hước.



Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật.



Advertisement

Lão già giảo hoạt kia đương nhiên là Phạm Thống, Diệp Thành vẫn còn hoài nghi liệu có phải Phạm Thống thua cược đến mức chỉ còn mỗi cái quần lót kia không?



Ôi chao!



Thấy Diệp Thành tới, Phạm Thống lập tức đứng dậy xoa tay, mặt mày gian giảo tiến lên trước.



“Nửa đêm không ngủ tới cửa nhà ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Phạm Thống.



“Đợi ngươi”.



“Đừng, ta không có sở thích đó”.



“Đừng ồn ào”, Phạm Thống cười giảo hoạt, ông ta nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Nào, nghe gia gia nói, lão già mặc y phục tím kia đưa ngươi lên kia làm gì? Có phải là lấy tiền để doạ người không?”



“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, nói tới là ta lại tức điên người”, Diệp Thành nói rồi mặt mày tối sầm lại.

“Không nhắc thì không nhắc nữa”, Phạm Thống xoa tay cười nói: “Nghe nói hôm nay ngươi thắng đậm, cho ta vay ít tiền đi, đợi ta thắng rồi thì trả lại ngươi gấp đôi, ta lấy danh dự đảm bảo”.



“Ta không có tiền”, Diệp Thành trả lời dứt khoát sau đó quay người bước vào nhà.



“Đừng, đừng mà”, Phạm Thống tiến lên trước kéo Diệp Thành lại, “ngươi không thể như thế được, dù gì chúng ta cũng là hàng xóm của nhau mà”.



“Bao nhiêu hàng xóm như thế sao ông không đi vay người khác, vay ta làm gì?”



“Ta vay rồi nhưng không ai quan tâm tới ta”.



“Ông đường đường là tu sĩ Chuẩn Hoàng mà nhân phẩm cũng kém vậy sao?”, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, “theo ta thấy thì dựa vào thực lực của mình, ông nên đi nhận nhiệm vụ đổi lấy tiền sẽ nhanh hơn”.


“Làm nhiệm vụ mệt lắm ta không đi đâu”.



“Ấy, nữ nhân kia không mặc y phục”, Phạm Thống vừa dứt lời đã nghe tiếng Diệp Thành hô lên.



“Không mặc y phục, ở đâu?’, Phạm Thống quay đầu đi, mắt sáng cả lên nhưng khi ông ta nhìn ra hướng khác thì đừng nói là nữ nhân không mặc y phục mà đến cả một con chim bay qua cũng chẳng có.



Đột nhiên mặt Phạm Thống tối sầm cả lại.



Có điều khi ông ta quay đầu lại tìm Diệp Thành thì hắn đã bước chân vào nhà từ lâu.



Mẹ kiếp.



Phạm Thống nhảy lên cao ba trượng mắng chửi té tát, nước bọt bắn tung toé.



Nghe tiếng mắng chửi của ông ta, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lập ra kết giới, tai không nghe thấy thì tâm không khó chịu.



Cánh cửa đóng chặt rồi, Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi bên cạnh tụ linh trận, hắn tung chưởng đập tan hòn đá kia.



Đột nhiên, tiên quang bảy màu rực rỡ chiếu rọi, máu phượng hoàng bảy màu bay ra đan xen dị tượng, trong đó còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng hí, nó như có linh tính, sau khi bay ra còn muốn chạy thoát nhưng bị Diệp Thành nắm trong lòng bàn tay.



Chia cho ngươi một nửa.



 
Chương 2699: “Vậy mới vui”.  


Diệp Thành chia máu phượng hoàng thành hai phần rồi đưa cho Tiểu Ưng.



Thấy vậy Tiểu ưng lập tức bay đi ra thật xa, nhìn thấy máu phượng hoàng trong ánh mắt của nó còn mang theo vẻ kiêng dè.



Đây là bảo bối đấy!

Advertisement



Diệp Thành vội cười nói.



Thế nhưng Tiểu Ưng vẫn lắc đầu: “Đại ca ca, huyết mạch của ta và huyết mạch của phượng hoàng xung đột, máu của tộc phượng hoàng có bậc quá cao ta không thể áp chế được nên sẽ tạo phản phệ, so với ta mà nói thì huyết mạch thánh thể của huynh có thể dung hoà được, cũng chỉ có huynh mới có đủ tư cách để trấn áp nó”.



“Còn có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành thẫn thờ giây lát.



“Dù sao ta cũng không dám nuốt nó”, Tiểu Ưng lại lùi về sau ba tới năm trượng.



Diệp Thành mỉm cười, hắn không cưỡng cầu, hắn lại lần nữa dung hợp hai phần máu của phượng hoàng lại rồi hít vào một hơi thật sâu nuốt nó vào trong bụng.



Tiếp đó Diệp Thành liền cảm nhận được thánh huyết sục sôi như ngọn lửa đang thiêu đốt, cơ thể hắn giống như biển lửa sôi trào, mặc dù giọt máu phượng hoàng rất nhỏ nhưng lại khiến thánh thể của hắn như thiêu như đốt.



Diệp Thành khẽ hắng giọng, hắn vận chuyển công pháp hỗn độn, sức mạnh luân hồi cũng tham gia vào.




Máu phượng hoàng còn mang theo tinh khí dồi dào, lại có lạc ấn bất phàm, quả thực còn bá đạo hơn cả máu rồng rất nhiều, cũng chẳng trách mà Tiểu Ưng không dám nuốt, với huyết mạch của nó thì thực sự khó có thể áp chế được huyết mạch phượng hoàng.



Diệp Thành nhắm nghiền đôi mắt, hắn trấn áp máu phượng hoàng rồi điên cuồng luyện hoá, hấp thu tinh hoa của phượng hoàng, xoá đi ám thương trong cơ thể.



Trời càng khuya.



Trong căn phòng ở tầng thứ ba, Mục Uyển Thanh lại ngả người lên lan can tay cầm vò rượu, cô ta uống tới mức mặt mày đỏ gay, nhớ tới khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành hôm nay mà cô ta bất giác bật cười.



“Thánh Nữ, làm vậy quả thực có hơi lỗ mãng”, bên cạnh cô ta, lão già mặc y phục tím vuốt râu lên tiếng.




“Vậy mới vui”.



“Tên đó trông còn trẻ nhưng lại không hề đơn giản, nếu cứ vài ngày hắn tới một lần thì chẳng phải chúng ta thua đậm sao?”



“Vậy thì hắn phải vào được mới được chứ”, Mục Uyển Thanh lại cao hứng uống tiếp, cô ta cười khúc khích gảy ra thần quang hoá thành gương thần: “Đó, treo cái gương thần này trước cửa, cho dù hắn có làm thế nào cũng không qua được sự quan sát của nó, yên tâm, ta tự biết chừng mực”.



“Nhưng…”



“Không có nhưng gì cả”, Mục Uyển Thanh cứ thế ngắt lời lão già, “ông cứ yên tâm tiếp tục tìm máu của Hoang Cổ Thánh Thể, một khi tìm được thì phải mua về dù phải trả bằng giá nào”.



“Thánh Nữ, đừng trách lão phu nói thẳng”, lão già hít vào một hơi thật sâu, “cho dù tìm được thánh huyết thì cũng chưa chắc đã cứu được Cửu Hoàng Tử, gia tộc Chu Tước sẽ gạt bỏ Hoàng Tử, Thánh Nữ hà tất phải khổ như vậy, sớm muộn cũng không chung đường, Hoàng Tử đã không còn huy hoàng như xưa nữa, mấy năm nay Thánh Nữ bỏ bao nhiêu tiền của, các lão bối của gia tộc cũng không hài lòng, xin Thánh Nữ suy nghĩ lại”.



“Huynh ấy thành kẻ bỏ đi thì đã sao?”, Mục Uyển Thanh vẫn tỏ vẻ không quan tâm, “ta nguyện cùng huynh ấy chống đỡ cả bầu trời”.







Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu khắp U Đô.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top