Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 240: Chương 240





Cố Tử Yên không hề khóc nhưng hàm răng cắn chặt lên môi dưới: “Con cũng không biết, con gọi điện thoại hỏi các chú bác trong tập đoàn xem xem có cách nào để bảo lãnh ba ra không.”
“Vậy con mau gọi đi.” Bà Cố giục.

Bà ta chỉ là một người vợ chuyên tâm cho việc gia đình, trước giờ đều dựa vào Cố Việt Bân mà sống.

Giờ Cố Việt Bân bị bắt, bà ta cảm thấy trời đã sập.

Cố Tử Yên lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một cổ đông có mối quan hệ khá thân thiết với nhà họ Cố.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Nhưng mấy phút sau, Cố Tử Yên lấy điện thoại xuống với một sắc mặt khó coi.

Bà Cố thấy thế thì trong lòng có linh tính chẳng lành, nhưng vẫn rất mong chờ mà hỏi: “Sao rồi?”
Cố Tử Yên lắc đầu: “Bác Lâm nói, bằng chứng mà ba cho người phá hủy viện bảo tàng do ban ngành liên quan xây dựng là thật, không thể bảo lãnh được.”
Sắc mặt bà Cố tái nhợt, có cảm giác cả thế giới đều đang quay cuồng.


Bà ta ôm ngực khóc càng to hơn: “Sao lại thế này vậy… Tại sao ba con lại muốn đi phá viện bảo tàng chứ?”
Cố Tử Yên không nói, cúi đầu giấu kín gương mặt biến dạng.

Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng là ba cho người phá hủy nhà xưởng của Bạch Dương, nhưng sao cuối cùng lại thành phá hủy viện bảo tàng quốc gia chứ?
Trong chuyện này rốt cuộc là sao?
“Tử Yên, con đi tìm Kình Hiên đi.” Bà Cố đột nhiên nghĩ ra một cách mà cầm lấy tay Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên nhìn bà ta: “Tìm Kình Hiên ạ?”
“Không sai, nếu không thể bảo lãnh ba con thì chỉ còn cách là để chính phủ tự thả người, chẳng phải Kình Hiên và Trình Minh Viễn là bạn thân đó sao? Để Kình Hiên đi nói với Trình Minh Viễn là thả ba con ra.” Bà Cố gật đầu nói.

Mắt Cố Tử Yên bừng sáng, đứng dậy nói: “Vậy con đi đây.”
Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải cứu ba ra, nếu không thời gian qua lâu thì chắc chắn vị trí Chủ tịch của ba sẽ bị hội đồng quản trị liên hiệp lại để cách chức.

Tuy rằng cổ phần trong tay ba là nhiều nhất nhưng lại mất quyền khống chế và quyền phát biểu trong tập đoàn.

Khi đó, chắc chắn địa vị của cô ta ở trong giới thiên kim nhà giàu sẽ không được cao như thế nữa.


Cố Tử Yên cầm túi xách rời khỏi nhà họ Cố và đi tới biệt thự nhà họ Phó.

Khi Phó Kình Hiên tan làm và trở về thì thấy cô ta đang ở đây, đang nói chuyện với Vu Y Cơ.

“Kình Hiên.” Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên thì cười và đứng dậy: “Anh về rồi.”
Vu Y Cơ cũng cười nói: “Mẹ định hỏi tại sao Tử Yên đột nhiên không nói tiếp nữa, ra là thấy Kình Hiên.

Thôi được, người lớn là mẹ không ở đây làm phiền hai đứa nữa.”
“Bác à.” Cố Tử Yên đỏ mặt, trông như hơi mắc cỡ.

Vu Y Cơ che miệng cười ha ha đi ra ngoài.

“Sao em đến vậy?” Phó Kình Hiên bỏ cặp công văn trong tay xuống và nhìn Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên đi tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh: “Sao hả, em không thể tới sao?”
“Không phải.

Em muốn đến thì có thể nói với anh một tiếng, anh sẽ đi đón em.” Phó Kình Hiên đưa cô ta đến chỗ sofa và ngồi xuống.

Cố Tử Yên rót cho anh một ly nước: “Không sao, em tự lái xe tới, không cần đón đâu.”.

 
Chương 241: Chương 241





Phó Kình Hiên nói ừ, ánh mắt lóe lên: “Tự dưng đến đây là vì có chuyện gì sao?”
Cố Tử Yên hơi do dự: “Kình Hiên, anh biết chuyện ba em bị bắt không?”
“Biết.” Phó Kình Hiên uống một ngụm nước: “Vậy nên em đến tìm anh là vì chuyện của bác trai sao?”
“Vâng.” Cố Tử Yên gật đầu: “Kình Hiên, anh giúp ba em được không? Ông ấy thật sự không cố ý phá hủy viện bảo tàng.”
Không phải cố ý?
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên sự trào phúng nhưng đã nhanh chóng biến mất, anh lắc đầu nhẹ: “Anh không giúp được.

Anh đã nghe ngóng chuyện của bác trai rồi, bằng chứng vô cùng xác thực nên nhà nước sẽ không cho bảo lãnh.”
“Em biết mà, em không muốn anh bảo lãnh ba ra đâu, mà là muốn nhờ anh nói với anh Trình một tiếng.

Chỉ cần nhờ nhà họ Trình giúp một phen thì chắc chắn ba sẽ ra được.” Cố Tử Yên nhìn ánh với đôi mắt ngập nước, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Đúng là nhà họ Trình có thể cứu bác trai ra, nhưng nhà họ Trình sẽ không làm thế.

Bởi vì một khi làm vậy, đối thủ của nhà họ Trình sẽ bắt thóp việc này để đối phó với nhà họ Trình, em hiểu không Tử Yên?”

Thêm nữa, năm nay lại đúng là năm thay đổi người lãnh đạo của Hải Thành, nhà họ Trình cũng muốn ngồi lên vị trí đó.

Thế nên nhà họ Trình chắc chắn sẽ không khiến nhà mình có điểm sơ suất.

“Em không hiểu.” Cố Tử Yên lập tức đỏ cả mắt: “Anh không đi nói thì sao anh biết nhà họ Trình sẽ không làm thế chứ?”
Phó Kình Hiên nhíu mày chặt hơn: “Tử Yên, em nghĩ anh đang lừa em sao?”
“Em không có.” Ánh mắt Cố Tử Yên lóe lên rồi nhỏ giọng trả lời.

Nhưng Phó Kình Hiên vẫn nhìn ra việc cô ta nói một đằng nghĩ một nẻo, anh mím môi, cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi: “Tóm lại là em đừng có quan tâm chuyện này, bác trai…”
“Sao em có thể không quan tâm đây!” Cố Tử Yên nắm chặt tay ngắt lời anh: “Đó là ba em, em không thể trơ mắt nhìn ông ấy ngồi tù được.

Nếu anh không giúp em thì em tự nghĩ cách!”
Nói xong, cô ta khóc lóc chạy đi.

Phó Kình Hiên muốn gọi cô ta lại, nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn không thể gọi ra tiếng được.


Trên tầng hai, Phó Kình Duy nhoài người ra lan can và nhìn xuống: “Anh, anh không đuổi theo chị ấy à?”
“Không, để cô ấy tỉnh táo chút cũng tốt.” Phó Kình Hiên day huyệt thái dương đang hơi nhức.

Phó Kình Duy bĩu môi: “Chị Tử Yên thật là, anh cũng đâu có nói là không giúp mà chị ấy đã đinh ninh là anh sẽ không giúp rồi.

Rõ ràng là anh chỉ muốn dùng cách khác để cứu bác Cố ra nhưng chị ấy không hiểu được, lại còn hung dữ với anh.

Đúng là ương ngạnh mà.”
“Được rồi, bớt nói vài câu đi.” Phó Kình Hiên bực mình mắng.

Phó Kình Duy hừ: “Em cứ muốn nói đó.

Em thấy rõ ràng mà, anh từ chối yêu cầu đi nhờ anh Trình của chị Tử Yên, thế là chị ấy trách anh.

Giờ đây coi như em đã nhìn rõ rồi, chị Tử Yên chẳng hề tốt như ngày thường chị ấy thể hiện, chị ấy nhỏ nhen lắm.”
Phó Kình Hiên rũ mắt không nói.

Phó Kình Duy thấy anh không phản bác lời của mình thì ngạc nhiên mà há to miệng: “Không phải chứ anh, anh cũng cảm thấy là chị Tử Yên nhỏ nhen sao?”
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cậu..

 
Chương 242: Chương 242





Cậu ta không chỉ không sợ mà lại còn phấn khởi xuống: “Anh, anh biết chị Tử Yên nhỏ nhen từ lúc nào vậy? Nếu đã biết vậy sao anh còn thích chị Tử Yên, rốt cuộc anh thích điều gì ở chị ta?”
Thích gì ở Cố Tử Yên sao?!
Ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên lóe lên, nói đến chuyện này anh lại không thể nhớ nổi rốt cuộc mình thích gì ở Cố Tử Yên.

Người anh yêu là người con gái gửi thư với anh, cô gái đó hiền lành, tốt đẹp, hoạt bát, giống như một mặt trời nhỏ sưởi ấm cho tất cả mọi người.

Nhưng dường như anh rất ít khi thấy được những điều này ở trên người Cố Tử Yên.

Thậm chí anh đã nghi ngờ rất nhiều lần, Tử Yên thật sự là cô gái gửi thư với anh sao?
Nhưng nếu không phải là Tử Yên thì sẽ là ai đây?
“Anh, anh đang nghĩ gì đấy?” Phó Kình Duy thấy anh cả suy nghĩ đi đâu rồi nên giơ tay ra vẫy trước mặt anh.

Phó Kình Hiên mím môi: “Không có gì, anh lên lầu trước.”
“Anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Phó Kình Duy đi theo sau lưng anh.


Phó Kình Hiên không thèm đếm xỉa, đóng cửa phòng lại.

Phó Kình Duy thiếu chút nữa bị cánh cửa đập vào mũi, may mắn cậu ta phanh xe lại đúng lúc.

Sau đó, cậu ta thở dài, chán nản xoay người rời đi.

… Ngày hôm sau, khi Bạch Dương và Lục Khởi đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, thư ký Đồng vội vàng đi vào: “Tổng giám đốc Bạch, không tốt rồi, Cố Việt Bân đã được thả ra.”
“Cái gì?” Bạch Dương biến sắc: “Ông ta đã được thả ra?”
“Cái gì, từ khi nào?” Lục Khởi cũng hỏi.

Đồng Khê nhanh chóng nhìn anh ta một cái, cung kính trả lời: “Chính là sáng nay, ông ta còn đăng một thông báo lên trên trang web chính thức của tập đoàn Tam Thịnh, nói rằng ông ta bị cảnh sát dẫn đi cũng không phải là vì phạm pháp, mà là để phối hợp điều tra một số chuyện, hiện tại thị trường chứng khoán của tập đoàn Tam Thịnh về cơ bản cũng đã ổn định.”
“Làm sao điều này có thể xảy ra!” Lục Khởi nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.


Bạch Dương cắn cắn môi: “Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không Cố Việt Bân sẽ không thể được thả ra.”
“Anh sẽ nhờ mọi người hỏi chuyện.” Lục Khởi nói xong cầm điện thoại di động đi ra ngoài ban công.

Bạch Dương cụp mắt xuống, vẻ mặt quả thực không tốt, tâm trạng cũng rất buồn bực.

Cô vốn dĩ cho rằng Cố Việt Bân sẽ ngồi tù, sau đó cô có thể nhanh chóng phá hủy tập đoàn Tam Thịnh.

Dù sao đã không còn một người cáo già như Cố Việt Bân tọa trấn, tập đoàn Tam Thịnh cũng giống như một con hổ bị nhổ răng vậy, uy lực không còn như trước, nhưng không ngờ Cố Việt Bân lại đi ra ngoài nhanh như vậy, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cô.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương không cam lòng xoa xoa thái dương.

Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng bị gõ.

Bạch Dương buông tay xuống: “Vào đi.”
Người đi vào từ bên ngoài chính là thư ký của Chủ tịch tập đoàn Thiên Thịnh Đoàn Hựu Đình.

Tại sao thư ký của ông ta lại đến đây?
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Dương nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi..

 
Chương 243: Chương 243





Thư ký cười với Bạch Dương một chút, trả lời: “Phó tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Đoàn mời cô đi họp.”
Nghe nói như vậy, đồng tử của Bạch Dương co rụt lại một chút.

Đoàn Hựu Đình đã trở lại!
Chuyện này xảy ra khi nào?
Bạch Dương lập tức nhìn về phía Đồng Khê đang chờ đợi ở bên cạnh.

Đồng Khê cũng rất kinh ngạc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết, không nghe nói Tổng giám đốc Đoàn trở về.

Bạch Dương mím môi dưới, tâm trạng rất nặng nề, trên gương mặt lại nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Tôi biết rồi, anh về báo cho Tổng giám đốc Đoàn, lát nữa tôi sẽ đi qua.”
“Được rồi, được rồi.” Thư ký đáp lại một tiếng rồi rời đi.

Lục Khởi tiến vào, cảm nhận được bầu không khí trong phòng làm việc có vẻ không đúng lắm, sắc mặt của Bạch Dương cũng có vẻ không tốt, không nhịn được nhìn về phía Đồng Khê hỏi: “Bảo Bối làm sao vậy?”
Tuy rằng đã quen nghe anh ta gọi Tổng giám đốc Bạch là bảo bối, nhưng mỗi lần nghe được, trong lòng cô ta vẫn còn hơi khó chịu.


Đồng Khê cụp mắt xuống, che đi vẻ thương cảm trong mắt mình, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên rồi trả lời: “Là Tổng giám đốc Đoàn trở về.”
“Cái gì, ông ta trở về từ khi nào, sao không nghe thấy một chút tiếng gió nào?” Lục Khởi híp mắt lại.

Bạch Dương mím môi: “Xem ra là ông ta cố ý không cho chúng ta biết ông ta trở về, sợ chúng ta sẽ ngăn cản ông ta.”
Muốn nói trong cả tập đoàn Thiên Thịnh, ai không hoan nghênh cô nhất, khẳng định chính là Đoàn Hựu Đình không thể nghi ngờ.

Đoàn Hựu Đình là nhóm người đầu tiên đi theo ba cô, sau khi ba cô chết, tập đoàn Thiên Thịnh rơi vào tay Đoàn Hựu Đình.

Tháng trước, nếu không phải vì Đoàn Hựu Đình đi công tác, cho dù là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Thịnh, cô cũng không nắm được quyền quản lý tập đoàn Thiên Thịnh, chỉ sợ Đoàn Hựu Đình cảm thấy cô sẽ dùng quyền quản lý ngăn cản ông ta trở về, cho nên mới giấu diếm hành tung âm thầm trở về.

“Ông ta bị hoang tưởng phải không?” Lục Khởi trợn trắng mắt.

Bạch Dương thở ra một hơi, đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi đến phòng họp trước đã.”

Lục Khởi không nói gì, gật đầu, cùng cô đi về phía phòng họp.

Ngay khi hai người chuẩn bị đi tới phòng họp, Bạch Dương đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Kình Hiên.

Bạch Dương đầu tiên cảm thấy rất bất ngờ, sau đó lập tức cúp điện thoại, không định nghe máy.

Cô đã nói rất rõ ràng, cô không muốn liên quan đến anh nữa.

Cho nên cuộc điện thoại này đươmg nhiên cũng không cần phải nghe.

“Ai vậy?”- Lục Khởi hỏi.

Ánh mắt của Bạch Dương hơi lóe lên, lắc đầu, vừa định trả lời là người không quen biết, điện thoại di động lại Tinh một tiếng.

Phó Kình Hiên gửi một tin nhắn: Bà nội bị bệnh, muốn gặp cô.

Sắc mặt của Bạch Dương hơi thay đổi, trong mắt tràn đầy lo lắng, cũng không để ý vừa rồi không muốn có liên quan gì với Phó Kình Hiên, gọi lại: “Bà nội mắc bệnh gì?”.

 
Chương 244: Chương 244





Phó Kình Hiên nghe thấy sự sốt ruột trong giọng nói của cô, trầm giọng trả lời: “Tối hôm qua lúc bà thức dậy đi vệ sinh thì bị ngã.”
“Cái gì?” Âm lượng của Bạch Dương cao lên, trái tim sợ đến mức thiếu chút nữa bay ra ngoài, hai tay nắm chặt điện thoại di động, hỏi lại: “Bà nội ngã như thế nào, có nghiêm trọng hay không?”
Cho dù một người trẻ bị ngã cũng rất dễ bị thương nặng.

Chưa nói đến một bà cụ lớn tuổi như vậy.

“Đừng lo lắng, may mà bà nội chỉ là gãy chân, những chỗ khác đều không sao.” Phó Kình Hiên vuốt sống mũi trả lời.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ bà nội đang ở bệnh viện hay sao?”
Phó Kình Hiên hơi gật đầu, ừ một tiếng.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi thăm bà nội vào buổi chiều.” Bạch Dương nói.

“Tôi sẽ đón cô.”

“Không cần.” Sắc mặt của Bạch Dương không hề thay đổi, giọng nói lạnh nhạt từ chối: “Anh chỉ cần gửi vị trí cho tôi là được.”
Vừa dứt lời, cô lập tức cúp máy.

Phó Kình Hiên nhìn màn hình điện thoại di động đã trở lại màn chính chính, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Trước kia, đều là anh cúp điện thoại của cô trước, bây giờ ly hôn rồi, lập tức biến thành cô cúp máy trước.

Thì ra cảm giác bị người ta lạnh lùng cúp điện thoại đúng là không tốt như vậy.

“Điện thoại của Phó Kình Hiên?” Lục Khởi liếc mắt nhìn điện thoại di động của Bạch Dương, trong giọng nói lộ ra chút chua xót không hề che dấu.

Bạch Dương không biết anh ta đang chua xót vì việc gì, gật đầu: “Bà nội bị ngã, buổi chiều em đi thăm bà.”
“Bà ấy là bà nội của Phó Kình Hiên, em và Phó Kình Hiên đã ly hôn rồi, cần gì phải đi thăm.” Lục Khởi bĩu môi nói.


Bạch Dương cất điện thoại di động: “Đừng nói như vậy, bà nội đối với em rất tốt, bà ấy bị ngã, em không thể không đi, được rồi, đi thôi, đừng để Tổng giám đốc Đoàn chờ lâu.”
Lục Khởi nhún vai.

Hai người đẩy cửa phòng họp đi vào, bên trong đã chật kín người, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn về phía hai người, đều là cổ đông và lãnh đạo các bộ phận của tập đoàn Thiên Thịnh.

Bạch Dương nhìn lướt qua, lập tức chuyển ánh mắt dời đến vị trí chủ vị trên bàn hội nghị dài.

Trước ngày hôm nay, vị trí đó vẫn luôn là chỗ cô ngồi, mà giờ phút này, lại có một người khác đang ngồi.

Tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thiên Thịnh, Đoàn Hựu Đình.

“Tổng giám đốc Đoàn, hoan nghênh ngài trở về.” Bạch Dương cười chào hỏi Đoàn Hựu Đình.

Đoàn Hựu Đình xoay bút: “Tôi còn tưởng rằng cháu gái lâu như vậy chưa đến họp, là vì không hài lòng chú Đoàn tôi trở về.”
Ánh mắt của Bạch Dương trầm xuống, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Làm sao có thể, chỉ là cháu có việc nên chậm trễ một lúc mà thôi, chú Đoàn vẫn luôn là bề trên, đừng tức giận cháu gái này.”
Đoàn Hựu Đình híp mắt lại, rốt cuộc nghiêm túc đánh giá Bạch Dương.

Vốn ông ta muốn dùng lý do cô đến muộn làm cái cớ để thị uy, để cho cô biết cho dù là cổ đông lớn nhất thì như thế nào, người nắm quyền trong tập đoàn vẫn là ông ta..

 
Chương 245: Chương 245





Không ngờ rằng cô gái này dùng thân phận cháu gái đánh trả ông ta, để cho ông ta thu hồi thị uy, nếu không chính là ỷ vào thân phận bề trên bắt nạt trẻ con, phản ứng nhanh như vậy, xem ra ông ta thật đúng là đã xem thường cô.

Đoàn Hựu Đình mặt cười nhưng lòng không cười trả lời: “Đương nhiên là không rồi, chú Đoàn của cháu đương nhiên không nhỏ nhen như vậy mà giận cháu gái.”
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Đoàn.” Bạch Dương cười tủm tỉm trả lời.

Lục Khởi giơ ngón tay cái lên dưới gầm bàn, hạ thấp giọng nói: “Bảo bối thật tuyệt vời.”
“Đừng làm ầm ĩ.” Bạch Dương lườm anh ta một cái.

Đoàn Hựu Đình thu hết vào mắt động tác nhỏ của hai người, khuôn mặt già nua tràn đầy âm trầm: “Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, hội nghị chính thức bắt đầu.”
Mọi người lập tức nghiêm chỉnh đứng dậy.

Đoàn Hựu Đình bắt đầu kể lại việc mình ra nước ngoài công tác.

Sau khi nói xong, ông ta lập tức chuyển sự chú ý đến Bạch Dương: “Về những việc xảy ra trong tập đoàn vào khoảng thời gian tôi không ở đây, tôi đều đã biết rồi, cháu gái thay tôi quản lý rất tốt, vất vả rồi.”

Thay?
Bạch Dương nhíu mày, sau đó mỉm cười: “Tổng giám đốc Đoàn khách sáo rồi, nói thế nào cháu cũng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, cũng là Phó tổng giám đốc, quản lý tập đoàn là trách nhiệm, vất vả cũng là điều nên làm.”
Đoàn Hựu Đình hơi bặm môi, trong lòng vừa tức vừa giận.

Con nhóc này quả nhiên là không dễ đối phó.

Ông ta không tin cô không nghe ra ông ta có ý muốn thu hồi quyền quản lý tập đoàn.

“Vậy sao? Cháu gái cũng thật hiểu chuyện, nhưng bây giờ chú Đoàn của cháu về rồi, cháu gái không cần vất vả vậy đâu.” Đoàn Hựu Đình nhìn Bạch Dương, trong mắt không có ý cười nói.

Bạch Dương cũng cười, đối mắt với ông ta: “Không sao, cháu còn trẻ, rất thích chịu vất vả, Tổng giám đốc Đoàn không cần lo lắng.”
Sắc mặt Đoàn Hựu Đình thoáng chốc trầm xuống.

Các cổ đông và cấp cao khác trong phòng đều lần lượt cúi thấp đầu, không dám phát ra tiếng động nào.


Họ thật sự không ngờ Phó tổng giám đốc Bạch lại dám thẳng tay tranh quyền với Tổng giám đốc Đoàn.

Đây rốt cuộc là khí thế gì chứ, hay là điếc không sợ súng?
Đến cả Lục Khởi cũng bị sự to gan của Bạch Dương làm kinh ngạc.

Tuy rằng cảm thấy lúc này Bạch Dương tranh quyền với Tổng giám đốc Đoàn thì không được thỏa đáng lắm, quá xốc nổi rồi.

Nhưng anh ta yêu cô, thế nên cho dù điều cô làm không đúng, anh đều sẽ đứng về phía cô vô điều kiện.

“Cục cưng cố lên.” Trần Khởi làm động tác cổ vũ với Bạch Dương.

Bạch Dương bất lực: “Anh im miệng đi.”
Trần Khởi cười hihi, ngậm miệng lại.

Đoàn Hựu Đình thấy bây giờ Bạch Dương vẫn còn tâm trạng liếc mắt đưa tình, tức đến trừng mắt: “Con nhóc này, cháu nghiêm túc sao?”
Bạch Dương mỉm cười: “Đương nhiên, dù gì cháu cũng là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn, cũng là Phó tổng giám đốc của tập đoàn, nếu như trong tay không có chút quyền quản lý nào thì cũng không tốt lắm nhỉ? Thế nên cháu muốn một nửa quyền quản lý!”.

 
Chương 246: Chương 246





Thực ra cô biết bản thân không tranh được với Đoàn Hựu Đình, dù gì Đoàn Hựu Đình cũng đã quản lý tập đoàn bao nhiêu năm nay rồi, các vị cổ đông và cấp cao đang ngồi đây, dường như quá nửa đều là người của ông ta.

Nhưng muốn cô trả toàn bộ quyền quản lý lại, đúng là rất không cam tâm, thế nên cô đã quyết định, cho dù bản thân không tranh được toàn bộ quyền quản lý, ít nhất cũng phải tranh được một nửa.

Đoàn Hựu Đình tức đến bật cười: “Dã tâm của người trẻ bây giờ đúng là lớn thật đấy, trước đây sao chú không phát hiện ra cháu gái có tham vọng lớn như vậy chứ?”
Bạch Dương vuốt tóc, thản nhiên trả lời: “Đó là bởi vì trước kia cháu được ba bảo bọc, bây giờ ba không còn nữa, đương nhiên cháu phải tự mình đứng ra đối mặt gió mưa, nếu như bây giờ ba cháu vẫn còn sống, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ vì cháu, chú Đoàn nói có phải không?”
Đoàn Hựu Đình nắm chặt nắm đấm, che đậy ác ý trong mắt, nghiến răng nói: “Cháu nói phải.”
Con nhóc này đúng là giỏi thật, cố ý nhắc đến Bạch Hạo để áp chế ông ta, nhắc nhở ông ta, ông ta là do Bạch Hạo một tay đào tạo nên, bây giờ ông ta đối xử với con gái của Bạch Hạo như vậy, chính là vong ân phụ nghĩa, là sói mắt trắng, rõ ràng ông ta không thể phản bác, nếu như phản bác, há chẳng phải tự nhận mình là sói mắt trắng sao, đến lúc đó dư luận sẽ đánh giá ông ta thế nào?
Hơn nữa cổ phần trong tay ông ta vốn không thể thắng được con bé này, ngộ nhỡ dư luận ảnh hưởng đến Thiên Thịnh, tất cả cổ đông chắc chắn sẽ có ý kiến với ông ta, sau đó sẽ liên danh triệu tập cuộc họp cổ đông, chọn lại người quản lý tập đoàn, lúc đó vốn kinh doanh của ông ta bao nhiêu năm nay sẽ đổ sông đổ bể.


Nghĩ đến đây, Đoàn Hựu Đình tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, nhưng lại nhẫn nhịn lửa giận không phát tiết, lạnh lùng nhìn Bạch Dương: “Cháu gái quả nhiên là con gái ruột của ba cháu, được, chú có thể cho cháu một nửa, nhưng mà…”
Ánh mắt Bạch Dương lóe sáng: “Mời chú Đoàn nói.”
Cô biết sẽ không đơn giản như vậy.

Chắc chắn ông ta còn muốn tính kế cô một lần.

Đoàn Hựu Đình cầm một tập tài liệu bên cạnh lên: “Đây là một phương án hợp tác liên doanh về kĩ thuật năng lượng mới, chú đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được tư cách họp trong phương án hợp tác này, người phát động hợp tác chuẩn bị tìm năm đối tác hợp tác, chỉ cần cháu có thể khiến Thiên Thịnh lấy được một vị trí hợp tác trong đó, chú sẽ cho cháu một nửa quyền quản lý.”
Ngừng lại một chút, ông ta lại nói: “Ngược lại, nếu như không lấy được, cháu phải từ bỏ quyền quản lý, đồng thời rời khỏi Thiên Thịnh, làm cổ đông bình thường, đương nhiên, nếu cuối cùng cháu không lấy được mà vẫn muốn cứng đầu giành quyền quản lý, vậy thì đừng trách chú cùng cháu mất cả chì lẫn chài, hủy đi Thiên Thịnh, cháu gái, cháu thấy thế nào?”
“Chú đang uy hiếp đấy!” Lục Khởi chỉ vào ông ta.


Bạch Dương bấm tay Lục Khởi, nhìn Đoàn Hựu Đình: “Được, cháu đồng ý.”
“Cục cưng…”
Bạch Dương quay ra nhìn Lục Khởi, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Khởi, anh nên biết đối với em Thiên Thịnh đại diện cho điều gì, thế nên cho dù đây là cái bẫy, em cũng bắt buộc phải nhảy, anh hiểu không?”
Lục Khởi há hốc miệng, phút chốc không nói được lời nào.

Bạch Dương hài lòng mỉm cười, giơ tay về phía Đoàn Hựu Đình: “Đưa phương án hợp tác cho cháu.”
Đoàn Hựu Đình cười híp mắt đưa cho cô: “2 giờ chiều chính là thời gian cuộc họp, cháu gái đừng đến muộn giống như lần này nhé.”
Ông ta không cho rằng cô có thể lấy được vị trí hợp tác.

Người phát động hợp tác đã nói, người ta sẽ chỉ hợp tác với mấy công ty có thực lực nhất, Thiên Thịnh vốn không có tư cách, ông ta chỉ đợi cô thua.

Cuộc họp đã kết thúc..

 
Chương 247: Chương 247





Lục Khởi nhận điện thoại, rời đi.

Bạch Dương cầm phương án hợp tác về phòng làm việc, ngồi xuống, lập tức xem thử.

Xem mãi đến 1 giờ chiều, cô mới gấp bản phương án hợp tác đã xem rất nhiều lần lại, lái xe đến địa điểm cuộc họp, khách sạn Hoàn Vũ.

Sau khi đến khách sạn, đã là 1 giờ 50 rồi, chỉ còn 10 phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu.

Bạch Dương đỗ xe, đôi giày cao gót chạy như bay vào khách sạn, nhìn thấy có một chiếc thang máy sắp đóng cửa, cô vội vàng hét: “Đợi đã, tôi cũng muốn vào.”
Giọng nói này… Phó Kình Hiên híp mắt, giơ tay ra, chặn cánh cửa thang máy đang nhanh chóng khép lại hoàn toàn.

Cửa thang máy cảm ứng gặp phải vật cản, dừng đóng, cửa lại mở ra lần nữa.

Bạch Dương thấy vậy, đôi mắt sáng lên, biết người bên trong đang đợi mình, lần nữa tăng nhanh bước chân.


Cuối cùng, cô vào được thang máy, hai tay chống đầu gối, khom lưng, hít thở từng hồi: “Cảm ơn nhé.”
Phó Kình Hiên rũ mắt nhìn cô, ánh mắt vừa vặn rơi vào nơi cổ áo của cô.

Qua cổ áo trũng sâu, anh nhìn thấy được rõ ràng nơi gần như trắng ngần của cô, đang lên xuống dựa theo nhịp thơ, cực kỳ mê người.

Ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, giọng trầm thấp nói: “Không có gì.”
“…” Động tác lau mồ hôi của Bạch Dương bỗng dừng lại, tưởng rằng mình nghe nhầm, lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn.

Nhìn thấy quả nhiên là Phó Kình Hiên, cô bất lực ôm đầu.

Ông trời đây là đang trêu đùa cô sao?
Sao cô tùy ý vào thang máy, người trong thang máy lại chính là anh?
Bạch Dương mím môi, gương mặt thờ ơ bước sang bên cạnh hai bước, kéo giãn khoảng cách với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thấy khoảng cách giữa mình với cô ít nhất còn xếp được ba người nữa, gương mặt anh tuấn phút chốc đen lạ.


Anh là bệnh truyền nhiễm sao?
Phải tránh anh đến vậy sao?
Phó Kình Hiên hơi nhắm mắt, trong lòng hơi buồn phiền.

Rất nhanh, thang máy đã đến nơi.

Bạch Dương đã sớm không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, ra ngoài trước.

Kết quả vừa đi được mấy bước, cô nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.

“Không phải chứ?” Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật, sau đó hơi nghiêng đầu, liếc về phía đằng sau, nhìn thấy Phó Kình Hiên thật sự đang đi phía sau cô, trong lòng không kìm được mà nảy ra một suy đoán to gan.

Anh chắc sẽ không đến cùng một địa điểm với cô đấy chứ?
Suy đoán này cứ theo Bạch Dương, càng ngày càng gần phòng VIP, cũng càng ngày càng chắc chắn.

Cho đến khi Bạch Dương đứng ngoài cửa phòng VIP, quay đầu nhìn Phó Kình Hiên, qua sự ngạc nhiên trong mắt anh, thì tưởng mình đã hoàn toàn chắc chắn, anh cũng đến tham dự cuộc họp.

Cũng phải, tập đoàn Phó Thị là đầu tàu của Hải Thành, anh lại là người nắm quyền của tập đoàn Phó Thị, phương án hợp tác có lợi nhuận khổng lồ này, sao có thể thiếu anh được..

 
Chương 248: Chương 248





“Không vào sao?” Phó Kình Hiên cũng biết Bạch Dương đến tham gia cuộc họp, tuy rằng không biết cô lấy được tư cách hội nghị từ đâu.

Bạch Dương cắn môi: “Anh vào trước đi, tôi không muốn vào cùng anh.”
Cô nghe thấy được, trong phòng VIP có rất nhiều người.

Nếu như cùng anh đi vào, chắc chắn sẽ có người nghĩ nhiều, dù gì quan hệ của họ cũng ngượng ngùng như thế.

Phó Kình Hiên dường như nhìn ra gì đó, rũ mắt xuống: “Còn 3 phút nữa, một khi đến muộn, sẽ bị hủy bỏ tư cách hội nghị.”
Nói xong, anh đẩy cánh cửa phòng VIP, bước vào.

Bạch Dương nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh.

Anh đang nhắc nhở cô?
Nhưng cho dù có phải hay không, Bạch Dương đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, liếc đồng hồ, đợi đến kim phút chuyển một vòng cuối cùng, lúc này mới hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.


Sự xuất hiện của cô khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc trừng to mắt.

“Đây là vợ trước của Tổng giám đốc Phó nhỉ?”
“Cũng là Phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thịnh.”
“Kiểu công ty sắp phá sản như tập đoàn Thiên Thịnh đó, sao cũng lấy được tư cách hội nghị vậy?”
Mọi người bàn tán ra vào, thì thầm bàn luận.

Chỉ có Phó Kình Hiên và Cố Việt Bân không thế.

Phó Kình Hiên hơi cúi đầu, giống như đang chỉnh lý tài liệu trong tay, thực ra khóe mắt lại đang nhìn hướng về Bạch Dương.

Nhìn thấy cô đối mặt với tình huống này, cũng không lộ ra một chút sợ sệt và căng thẳng này, bất giác cong môi, ánh mắt vụt qua một tia tán thưởng, tan biến trong phút chốc.

Còn Cố Việt Bân thì híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt nhìn chằm chằm Bạch Dương, giống như hận không thể xé cô ra vậy.

Bạch Dương cảm nhận được ý thù địch của ông ta, cũng không sợ hãi, ngược lại còn cởi mở cười với ông ta: “Tổng giám đốc Cố, lâu rồi không gặp.”

Cố Việt Bân bỗng nhiên ngây người.

Ông ta lại nhìn thấy bóng dáng của mẹ trên người con nhóc này.

Đặc biệt là nụ cười vừa rồi, cực kỳ giống nụ cười của mẹ hồi trẻ, nụ cười thách thức người khác.

Bạch Dương không biết sao Cố Việt Bân bỗng nhiên nhìn mình đến ngây người như thế, cũng lười đoán, thu hồi ánh mắt, tập trung chú ý vào Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ngồi ở vị trí chính của bàn họp, do đó có thể thấy, anh chính là người phát động của phương án hợp tác năng lượng mới này.

Phút chốc, tâm trạng của Bạch Dương rơi xuống đáy vực.

Cô vốn không quá nắm chắc về việc lấy được vị trí hợp tác, bởi vì thực lực của tập đoàn Thiên Thịnh sờ sờ ra đó, không có ưu thế gì, nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng.

Nhưng bây giờ, người phát động hợp tác là người chồng cũ không có chút cảm tình nào với cô, thậm chí ghét bỏ cô, anh chắc chắn sẽ không hợp tác với cô, cô phải làm sao đây?
Bạch Dương cúi đầu, không khí xung quanh có hơi u ám.

Phó Kình Hiên thấy vậy, nhíu mày.

Cô ấy làm sao thế?.

 
Chương 249: Chương 249





“Tổng giám đốc Phó, đã đến giờ.” Lúc này, trợ lý Trương nhắc nhở.

Phó Kình Hiên rời mắt khỏi Bạch Dương, đặt tập tài liệu đã chỉnh lý xong xuống, sau đó quét một lượt mọi người trong phòng: “Phương án hợp tác, mọi người đều đã xem cả rồi chứ?”
“Xem rồi.” Mọi người gật đầu.

Phó Kình Hiên hơi mở đôi môi mỏng: “Kĩ thuật năng lượng mới lần này, là nghiên cứu mới nhất của bộ phiên nghiên cứu bên tập đoàn tôi, có thể vận dụng vào trong rất nhiều ngành công nghiệp, không những có thể nâng cao hiệu suất công nghiệp rất lớn, quan trọng nhất là bảo vệ môi trường.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Trước mắt, hạng mục kĩ thuật này, cấp trên đã biết, do không cho phép Phó Thị độc quyền, thế nên tôi mới tìm các vị đến, chọn ra năm đối tượng hợp tác phù hợp nhất trong các vị, cùng sử dụng kĩ thuật này.”
Bạch Dương chợt hiểu ra, tự nhủ: “Thì ra là vậy.”
Lúc cô lấy được phương án hợp tác mà Đoàn Hựu Đình đưa cho đã cảm thấy rất kỳ lạ, người phát động có một kĩ thuật tốt như thế, sao không tự mình dùng, thì ra là không được độc quyền.

Cũng phải, nếu như kĩ thuật này bị một công ty độc quyền, rất dễ tạo nên sự mất cân bằng nghiêm trọng của kinh tế trong nước, cấp trên tuyệt đối không cho phép.


“Tổng giám đốc Phó, anh nói những cái này, chúng tôi đều biết, nhưng tôi có một câu hỏi.” Cố Việt Bân bỗng nhiên giơ tay.

Phó Kình Hiên nhìn về phía ông ta: “Câu hỏi gì?”
Cố Việt Bân chuyển tầm mắt lên Bạch Dương.

Bạch Dương hơi nhíu mày, trong lòng hiểu, người này lại muốn bắt đầu đối phó cô rồi.

Quả nhiên, Cố Việt Bân chỉ vào Bạch Dương: “Lúc đầu cậu mời chúng tôi qua đây họp, từng nói là chỉ mời các doanh nghiệp top 20 của Hải Thành, và chọn ra năm doanh nghiệp phù hợp nhất trong đó để tiến hành hợp tác, vậy xin hỏi Tổng giám đốc Phó, người của tập đoàn Thiên Thịnh vì sao lại ở đây?”
Những người khác cũng nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt sâu xa.

Bạch Dương nắm chặt tay, sắc mặt khó coi.

Lúc này cô cũng mới biết, thì ra Phó Kình Hiên chỉ mời doanh nghiệp trong top 20, vậy rốt cuộc Đoàn Hựu Đình làm thế nào lấy được tư cách hội nghị?

Hơn nữa Đoàn Hựu Đình cũng không nói cho cô, rõ ràng là muốn để những người này sỉ nhục cô.

Bạch Dương tức đến toàn thân run rẩy.

Phó Kình Hiên thấy cô như vậy, bất giác hơi đau lòng, nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ lãnh đạm như trước: “Là danh sách thêm vào, tôi bảo trợ lý Trương làm, một vài doanh nghiệp tầm trung có thể rút thăm, cũng là cho họ một cơ hội.”
“Sao tôi chưa từng nghe nói cậu còn làm một danh sách thêm vào, hơn nữa còn trùng hợp được Thiên Thịnh rút trúng, Kình Hiên, chắc không phải cậu cố ý cho cô ta đấy chứ?” Cố Việt Bân nhìn anh, gương mặt tràn đầy hoài nghi.

Sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống: “Nếu như Tổng giám đốc Cố không tin, có thể tự mình đi kiểm tra, được rồi, hội nghị tiếp tục.”
Nhận thấy anh không vui, Cố Việt Bân hừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Tuy rằng mình là ba vợ tương lai của anh, nhưng bây giờ anh còn chưa kết hôn với Tử Yên.

Thế nên, vẫn đừng quá chọc anh tức giận.

“Lúc nãy Tổng giám đốc Cố đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ chỉ lựa chọn tiến hành hợp tác với doanh nghiệp thích hợp nhất trong số các vị, còn về phán đoán thích hợp thế nào, cách tốt nhất chính là kế hoạch hợp tác.”.

 
Chương 250: Chương 250





Ánh mắt Phó Kình Hiên lướt qua gương mặt của mọi người, dừng ở Bạch Dương lâu hơn hai giây: “Mỗi một người lên một kế hoạch hợp tác, nội dung kế hoạch bao gồm việc vận dụng năng lượng mới, giá cả cùng với ưu khuyết điểm…, thứ hai tuần sau gửi đến tập đoàn Phó Thị, tôi sẽ dựa theo sự hay dở trong kế hoạch của các vị, quyết định các vị có thích hợp hay không.”
“Cách này hay.” Mọi người gật đầu.

Cố Việt Bân lại tác quái: “Tổng giám đốc Phó, cậu sẽ không vì Phó tổng giám đốc Bạch là vợ trước của mình mà cho cô ta đi cửa sau đấy chứ?”
Phó Kình Hiên lạnh mặt, đang muốn lên tiếng.

Bạch Dương cười, cất lời trước: “Tổng giám đốc Cố, tôi và Tổng giám đốc Phó đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, sao anh ấy lại cho tôi đi cửa sau được chứ, cho dù trước đây có quan hệ thì anh ấy cũng sẽ không làm vậy, ngược lại Tổng giám đốc Cố, bây giờ ngài là ba vợ tương lai của Tổng giám đốc Phó, vậy ngài mới là người có tư cách đi cửa sau nhất chứ, hơn nữa…”
Cô cười như không, nhìn về người đàn ông ngồi chính giữa: “Bây giờ ngài sắp là ba vợ của Tổng giám đốc Phó, chỉ cần ngài mở lời, Tổng giám đốc Phó chắc chắn để một vị trí cho ngài, dù cho bản kế hoạch của ngài không tốt, dù gì anh ấy cũng còn cưới con gái ngài mà, không phải sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Phó Kình Hiên và Cố Việt Bân trở nên không đúng lắm.

Đặc biệt là nhìn Cố Việt Bân, càng mang theo một tia thù địch.

Phải đó, Cố Việt Bân sắp làm ba vợ Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Phó chắc chắn sẽ để vị trí cho ông ta.


Tuy rằng về tình cảm thì làm như vậy chẳng có gì sai, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất bất công, dựa vào đâu mọi người cùng nhau đến cạnh tranh, Cố Việt Bân lại có thể dựa vào quan hệ mà một bước lên trời được.

Cố Việt Bân cảm nhận được sự phẫn nộ của những người này, tức đến mức sắc mặt biến dạng.

Con nhóc này cố tình khích bác ông ta và những người này, chặt đứt đường lùi của ông ta.

Bởi vì ông ta quả thực định để Kình Hiên cho mình một vị trí hợp tác, nhưng bây giờ đám người này vì một lời này của con nhóc này mà chú ý đến ông ta, nếu như ông ta còn để Kình Hiên bật đèn xanh, vậy thì đồng thời bằng với đứng ở phía đối lập với mười mấy doanh nghiệp này.

Nghĩ đến đây, Cố Việt Bân cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, cười gằn nói: “Các vị cứ yên tâm, đương nhiên tôi sẽ không làm như vậy.”
“Tổng giám đốc Cố không như vậy, nhưng không có nghĩa cô Cố cũng như vậy.” Bạch Dương không định bỏ qua cho ông ta, tiếp tục híp mắt cười nói: “Chỉ cần cô Cố nói chuyện với Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Phó nhất định sẽ đồng ý.”
Phó Kình Hiên nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Trong mắt cô, tôi là người mờ mắt vì nữ sắc sao?”
Bạch Dương cười: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Các bạn chọn truyen1.


one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Vì Cố Tử Yên, anh có thể không có giới hạn cuối.

Thậm chí chỉ cần Cố Tử Yên bật khóc, có khi anh còn chẳng màng đến tính mạng nữa.

Phó Kình Hiên nhìn sự lạnh lùng trong ánh mắt của Bạch Dương thì cảm thấy cực kì chói mắt.

Thì ra cô nhìn anh như thế này.

Phó Kình Hiên đen mặt, xỏ một tay vào túi quần: “Thưa các vị, về chuyện mà Tổng giám đốc Bạch vừa nói, tôi có thể xác nhận với mọi người rằng, lần hợp tác này công bằng chính trực và sẽ không có bất kì chuyện mờ ám nào.

Các vị cứ yên tâm.”
“Nếu Tổng giám đốc Phó đã nói thế thì đương nhiên chúng tôi sẽ yên tâm.” Mọi người cười nói.

Chỉ có Cố Việt Bân là nở nụ cười gượng gạo không lên tiếng đáp lại, trong lòng vô cùng hối hận.

Qua mấy lần đọ sức, ông ta nên biết từ lâu là cái cô Bạch Dương này khó đối phó..

 
Chương 251: Chương 251





Nhưng lần nào ông ta cũng không nhẫn nhịn nổi mà tùy tiện xông lên, thành ra bây giờ tự lấy đá kê chân mình.

“Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, vậy thì cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây.

Mọi người có thể trở về để chuẩn bị kế hoạch cẩn thận.”
Nói xong, Phó Kình Hiên đứng dậy, dẫn đầu dẫn theo trợ lý Trương đi ra khỏi phòng bao.

Anh vừa đi, những người khác cũng đứng dậy theo, tụm năm tụm bảy rời đi.

Cố Việt Bân đi cuối cùng, khi đi ngang qua người Bạch Dương thì dừng lại nói với giọng u ám: “Cô gái nhỏ, cô đừng đắc ý vội.”
“Đương nhiên rồi, vì Chủ tịch Cố còn chưa rớt đài mà, sao tôi có thể đắc ý được đây.” Bạch Dương nghiêng đầu, cười mỉm nói.

Cố Việt Bân lại trở nên hốt hoảng.

Giống, thật sự quá giống.


Tại khi khi con bé này nở nụ cười lại giống mẹ ông ta hồi trẻ vậy?
“Chủ tịch Cố?” Thấy Cố Việt Bân lại nhìn mình rồi ngẩn người khiến Bạch Dương không khỏi nhướng mày.

Người này bị sao vậy?
Cố Việt Bân nghe thấy giọng nói của Bạch Dương thì lấy lại tinh thần, ánh mắt thoáng hiện sự khó chịu, ông ta ho khan rồi lạnh lùng nói: “Vậy để xem cô có bản lĩnh khiến tôi rớt đài không, hừ!”
Cố Việt Bân đi, trong phòng họp chỉ còn mỗi mình Bạch Dương.

Lúc này Bạch Dương mới chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị trở về.

Lúc này điện thoại đổ chuông.

Bạch Dương dứt khoát thả đồ trong tay xuống để lấy điện thoại ra: “A lô.”
“Cưng à, họp xong rồi chứ?” Lục Khởi hỏi trong diện thoại.

Bạch Dương gật đầu: “Họp xong rồi.”
“Sao rồi, giành được vị trí hợp tác chứ?” Lục Khởi vội vàng hỏi.


Bạch Dương lắc đầu cười khổ: “Làm gì đơn giản thế được? Hai mươi người đến mà chỉ chọn năm nhà để hợp tác thôi.

Người bên phía đề xuất hợp tác thử thách bọn em, bảo bọn em viết một bản kế hoạch, sau đó sẽ căn cứ vào bản kế hoạch mà quyết định vị trí hợp tác.”
“Thế thì công bằng đấy.” Lục Khởi gật đầu.

Bạch Dương xoa ấn đường: “Nhưng em lại thấy rất phiền muộn, vì em không biết viết kế hoạch.

Em chưa từng tiếp xúc đến mảng này, có nhiều từ chuyên ngành em còn chưa biết thì viết làm sao đây?”
Bên ngoài phòng họp, Phó Kình Hiên nghe nói thế thì lập tức dừng động tác mở cửa lại.

Trợ lý Trương đứng sau lưng anh: “Tổng…”
Anh ta vừa nói một chữ đã bị Phó Kình Hiên giơ tay lên ngăn lại.

Trợ lý Trương im lặng không nói nữa.

Lục Khởi cười nói: “Chuyện này có sao đâu, cầm về cho người của phòng kế hoạch viết, bọn họ rất giỏi viết cái này mà?”
“Không được.” Bạch Dương lắc đầu: “Còn chưa biết trong tập đoàn có bao nhiêu người là tai mắt của Đoàn Hựu Đình nữa.

Anh có tin là chỉ cần em để người khác viết thì Đoàn Hựu Đình sẽ phá không, ông ta không muốn em thắng, vậy nên em chỉ có thể tự viết.”
“Em nói cũng đúng, đến lúc đó anh viết với em, tuy anh cũng chưa từng làm về mảng này nhưng dù sao hai người làm cũng tốt hơn một.” Lục Khởi gãi đầu nói..

 
Chương 252: Chương 252





Bạch Dương ừ một tiếng: “Vâng, vậy em cúp máy trước đây, lát nữa còn phải đi bệnh viện nữa.”
“Ừ.” Lục Khởi gật đầu.

Ngoài cửa, Phó Kình Hiên xoay người lại nói: “Đi thôi.”
“Tổng giám đốc Phó, sao anh không vào lấy đồ?” Trợ lý Trương đi theo sau lưng anh và hỏi.

Phó Kình Hiên mím môi: “Không cần, lát nữa bảo người của khách sạn đưa đến Phó Thị là được.”
Anh cũng đã nói thế rồi thì trợ lý Trương còn có thể nói gì nữa.

Tới cạnh thang máy, trợ lý Trương nhấn nút xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy Phó Kình Hiên nói: “Cậu tìm hai người đóng một vở kịch.”
“Dạ?” Trợ lý Trương không hiểu: “Diễn kịch gì?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, anh nói về vở kịch.

Trợ lý Trương nghe xong thì hết nói nổi: “Tổng giám đốc Phó à, nếu anh muốn giúp cô Bạch thì nói thẳng với cô Bạch là được rồi, việc gì phải…”
“Cô ấy sẽ không chịu sự đồng ý của tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này.” Phó Kình Hiên nhìn cửa thang máy trầm giọng nói.

Bây giờ Bạch Dương hoàn toàn coi anh như bệnh dịch, xa cách được bao xa thì được.


Vậy nên, sao cô sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của anh đây.

Trợ lý Trương nghe Phó Kình Hiên nói thế, nhất thời không thể nói gì hơn, một lúc lâu sau mới ho khan vai tiếng: “Vậy tôi đi sắp xếp đây.”
Phó Kình Hiên gật đầu.

Bên kia, Bạch Dương ôm đồ đạc của mình đi ra khỏi phòng hợp.

Cô vừa đi được mấy bước thì nghe thấy có người đang nói chuyện, khi nói còn nhắc đến hai chữ “năng lượng”.

Hai chữ này đã khiến Bạch Dương chú ý, cô lập tức dừng bước rồi nghiêng đầu nghìn sang hướng có tiếng nói chuyện.

Thì thấy hai sinh viên đại học gồm một nam một nữ đang đứng cách đó không xa, cười nói chuyện.

Cô gái hỏi chàng trai: “Gần đây cậu đã viết xong bài luận văn liên quan đến năng lượng chưa?”
“Vẫn chưa, khó quá.

Nếu không vì nghe anh họ mình nói tập đoàn Phó Thị đã nghiên cứu ra kĩ thuật năng lượng mới thì mình sẽ không viết về đề tài này.”
“Hết cách rồi, không làm thì không thể xin vào phòng nghiên cứu của tập đoàn Phó Thị.


Nhanh viết đi, mình sắp viết xong rồi.

Mình đề cử cho cậu mấy cuốn sách, cậu thử đọc mấy quyển này xem, chắc sẽ viết dễ hơn đó.

Trong mấy cuốn sách này có rất nhiều thuật ngữ và kiến thức liên quan đến năng lượng.”
Sau đó, cô gái nói liên tiếp một loạt tên mấy quyển sách.

Sau khi chàng trai nhắc lại một lần thì rời đi cùng với cô gái.

Bạch Dương nhìn bản ghi âm trong điện thoại mình.

Tuy thấy hơi lạ vì tại sao lại trùng hợp có hai sinh viên đại học nói chuyện về năng lượng ở khách sạn, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, trong lòng rất cảm kích hai người này.

Vì cô đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ, định bụng sau khi đi thăm bà nội xong thì sẽ dựa theo file ghi âm này mà đi tìm mấy quyển sách đó.

Tin rằng nhờ thế mà cô sẽ viết bản kế hoạch tốt hơn nhiều.

Nghĩ rồi Bạch Dương cười cất điện thoại lại rồi đi tới thang máy.

Kết quả vừa ra khỏi thang máy thì cô lại nhìn thấy người cô không muốn gặp.

Phó Kình Hiên đang đưa lưng về phía cô, tay cầm điện thoại gọi điện, người trong điện thoại nói: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đã xem vở kịch ban nãy.”.

 
Chương 253: Chương 253





Bạch Dương không nghe thấy nội dung cuộc gọi, vốn dĩ định nhân cơ hội này để đi ngang qua Phó Kình Hiên, coi như không thấy anh.

Nhưng không ngờ, Phó Kình Hiên đột nhiên nói một câu biết rồi rồi cúp máy, sau đó quay người lại.

Anh thấy Bạch Dương thì chẳng hề bất ngờ, gật đầu nhẹ với cô.

Anh cũng đã chào hỏi, Bạch Dương không chào lại thì không hay, dù sao thì anh vẫn là người của bên đề xuất hợp tác đây.

Cô muốn có được vị trí hợp tác thì không thể ầm ĩ xấu mặt với anh được.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương hít vào, trên môi nở một nụ cười qua loa khách sáo: “Tổng giám đốc Phó.”
“Tôi đang chờ cô.” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương sững sờ.

Chẳng trách anh không hề bất ngờ khi thấy cô.


Ra là cố ý chờ cô.

“Tổng giám đốc Phó chờ tôi có việc gì sao? Chẳng lẽ vì ban nãy khi họp tôi đã giận dữ với Chủ tịch Cố nên Tổng giám đốc Phó định loại tôi ra khỏi danh sách ứng tuyển hợp tác sao?” Bạch Dương nhìn anh Phó Kình Hiên nhíu mày: “Bạch Dương, cô nói chuyện đừng có chói tai thế được không, cũng đừng có nghĩ tôi thành người không có nhân phẩm thế chứ?”
Bạch Dương nhìn ra được anh có hơi tức giận, cô rũ mắt cười khẽ: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Phó, đây là tính cách thật của tôi, đối với người đứng ở phía đối lập tôi, bình thường tôi đều mang thái độ này.”
Phía đối lập?
Phó Kình Hiên thầm siết chặt tay.

Thì ra cô vẫn xem anh là kẻ thù.

Nhưng không biết cô mới xem anh là kẻ thù là vì Tử Yên nên hay là vì chính anh.

“Tôi sẽ không đá cô khỏi danh sách người được chọn hợp tác, tôi đã nói rồi, vụ hợp tác này không có ai nhúng tay vào cả.” Phó Kình Hiên xoa mi tâm nói.

Bạch Dương vén tóc: “Vậy sao, thế thì tôi yên tâm rồi, vậy rốt cuộc vì sao Tổng Giám đốc Phó lại đợi tôi thế?”
“Dẫn cô đến bệnh viện thăm bà nội.” Phó Kình Hiên đáp.


Bạch Dương hơi sửng sốt, không ngờ lại vì chuyện này?
“Xin lỗi Tổng Giám đốc Phó, tôi sẽ không đi cùng anh, tôi tự có xe, sẽ chạy xe đến đó.” Cô lạnh nhạt từ chối.

Phó Kình Hiên nhíu mày, vừa định nói gì thì cửa thang máy sau lưng cô Tinh một tiếng mở ra, một chiếc xe đẩy được đẩy ra từ bên trong.

Trên xe đẩy chất đầy hộp giấy, chất rất cao, chắn mất tầm nhìn của người đẩy xe.

Vì thế người đẩy xe cũng không nhìn thấy phía trước, cứ thế đẩy về phía Bạch Dương.

“Cẩn thận!” Phó Kình Hiên trợn mắt, nghiêm túc nhắc nhở.

Bạch Dương tỏ vẻ nghi ngờ, không biết xảy ra chuyện gì.

Mãi đến một giây sau, sau lưng cô bị thứ gì đó đụng mạnh một cái, người ngã nhào về phía trước.

Trước mặt cô vừa khéo là Phó Kình Hiên.

“Anh mau tránh ra!” Bạch Dương hoảng hốt la lên với Phó Kình Hiên.

Nhưng Phó Kình Hiên như không nghe thấy, không hề tránh né..

 
Chương 254: Chương 254





Nếu không phải vẻ mặt anh không khác gì mọi khi, Bạch Dương cũng cho rằng anh sợ ngây người rồi, cho nên mới không nhúc nhích.

“A…” Bạch Dương nhào vào lòng Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ôm chặt lấy cô.

Chỉ là lực khi nhào đến có hơi mạnh, khiến anh phải lùi về phía sau.

Lùi lại tận mấy bước, mãi đến khi lưng đụng vào tường mới dừng lại.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tránh ra từ trong lòng Phó Kình Hiên: “Anh không sao chứ?”
Phó Kình Hiên lắc đầu, giọng nói hơi khàn: “Không sao?”
“Sao giọng nói của anh lại như thế?” Bạch Dương nhíu mày: “Có phải bị thương rồi không?”
Trái cổ của Phó Kình Hiên hơi động đậy, không trả lời, ánh mắt mất tự nhiên dời sang nơi khác, không nhìn vào cô, âm thầm ép nhịp tim đang đập nhanh của mình bình thường trở lại.


Chỉ cần nhìn cô, anh sẽ có thể nhớ tới cảm giác khi thứ mềm mại trước ngực cô đụng vào ngực anh.

Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào thì tưởng anh bị thương thật, thầm thấy căng thẳng, không ngừng nhìn ra sau lưng anh: “Có phải đụng vào chỗ bị bóng rổ đập trúng lần trước không?”
“Không có, chỗ đó đã ổn rồi.” Phó Kình Hiên lấy lại bình tĩnh rồi mới dời mắt lại, thấy vẻ căng thẳng chợt hiện lên trong mắt Bạch Dương, mắt anh có tia sáng lướt qua, dịu dàng trả lời.

Cô đang lo lắng cho anh sao?
Xem ra cô cũng không phải thật sự hoàn toàn không có cảm giác với anh như cô nói.

Không biết tại sao, nghĩ đến điều này, Phó Kình Hiên chợt thấy vui vẻ.

Bạch Dương quan sát Phó Kình Hiên một lúc, sau khi xác nhận anh thật sự không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Dù nói thế nào, anh cũng vì đỡ cô mới đụng vào tường.


Nếu anh bị thương, trong lòng cô cũng áy náy.

Lúc này, một người mặc đồng phục màu vàng áy náy đi tới, liên tục cúi người nói xin lỗi hai người: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào hai người, tôi không thấy phía trước có người, hai người không bị thương chứ?”
Hai người này ăn mặc đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết là người giàu có.

Nếu bọn họ bị thương, tiền lương của anh ta cũng không đủ bồi thường nữa.

Bạch Dương xua tay: “Không sao, chúng tôi không bị thương, anh đi đi.”
Nhân viên hơi ngạc nhiên: “Cô không trách tôi sao?”
Bạch Dương cười đáp: “Anh cũng nói anh không phải cố ý rồi, hơn nữa còn là tôi tự đứng trước cửa thang máy, cản đường anh, cho nên trách anh làm gì, đi đi.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn cô, cảm ơn anh.” Nhân viên biết ơn cúi người với hai người một lần nữa, sau đó đẩy xe rời đi.

Bạch Dương bĩu môi: “Rõ ràng là tôi không trách anh ta, để anh ta đi, sao anh ta còn phải cảm ơn anh chứ?”
Nghe giọng điệu đanh đá của cô, Phó Kình Hiên cong môi, cảm thấy hơi đáng yêu.

“Đúng rồi.” Bạch Dương chợt nhớ ra điều gì, nhìn anh.

Độ cong trên khóe miệng anh lập tức biến mất: “Sao thế?”.

 
Chương 255: Chương 255





“Tính cả việc anh chặn bóng rổ giúp tôi ở cung thể thao hôm trước, tổng cộng anh đã cứu tôi hai lần.” Bạch Dương giơ hai ngón tay với anh.

Phó Kình Hiên nhướng mày: “Rồi sao nữa?”
“Sau này tôi sẽ tha thứ việc anh lạnh lùng với tôi sáu năm, tôi cũng sẽ không coi anh như kẻ thù nữa, sau này chúng ta coi như là người quen đi.” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy sao?”
Phó Kình Hiên híp mắt: “Người quen?”
“Phải, anh không hài lòng sao?” Bạch Dương nghiêng đều.

Phó Kình Hiên thấy hơi khó chịu.

Chỉ là người quen, còn tệ hơn cả bạn bè bình thường, anh không thích như thế.

Nhưng anh hiểu quan hệ như vậy mới là quan hệ thích hợp nhất với cô.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên rũ mắt, khàn giọng trả lời: “Được.”
“Vậy Tổng Giám đốc Phó, tôi đi trước đến bệnh viện thăm bà nội đây.”

Bạch Dương cười khẽ, xoay người rời đi.

Không mất mát gì cả đã có thể trả ơn.

.

||||| Truyện đề cử: Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em |||||
Cảm giác này rất tốt, rất nhẹ nhõm.

Nhìn bóng lưng vui vẻ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng.

Cô vui vẻ vì là người quen với anh đến thế à?
“Tổng Giám đốc Phó.” Sự xuất hiện của trợ lý Trương phá vỡ khí áp nặng nề xung quanh Phó Kình Hiên.

Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe sáng, giấu đi sự khó chịu trong lòng xoay người lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi vừa nhận được điện thoại, công ty chi nhánh bên nước Mỹ Lệ xảy ra chút chuyện, cần anh trở về tập đoàn họp khẩn để xử lý.


Phó Kình Hiên cau mày: “Tôi biết rồi.”
Xem ra phải họp xong mới có thể đến bệnh viện thăm bà nội được.


Bạch Dương chạy xe đến bệnh viện, đi thẳng vào khu nằm viện cao cấp, chẳng mấy chốc đã đến ngoài cửa phòng bệnh của bà Lục.

Tay trái Bạch Dương ôm hoa, xách thuốc bồ, tay phải giơ lên gõ cửa.

Cửa mở ra, má Phùng vốn định hỏi ai thế, nhưng khi thấy người ở ngoài là Bạch Dương thì không hỏi nửa, sau đó vui vẻ nói: “Mợ chủ.”
“Má Phùng.” Bạch Dương cười chào hỏi mẹ Phùng, sau đó sửa lại: “Bây giờ cháu đã không còn là mợ chủ nữa rồi.”
“Ở trong lòng tôi, cô chính là mợ chủ.” Má Phùng nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ.

Bạch Dương rất cảm động, chóp mũi hơi chua xót: “Cảm ơn sự thiên vị của má Phùng với cháu, nhưng cháu và Tổng Giám đốc Phó đã ly hôn, má gọi cháu như vậy là không tôn trọng cô Cố, vẫn nên gọi tên cháu thôi.

Má Phùng thở dài: “Được, vậy tôi gọi cô là Tiểu Dương nhé.”
“Vâng.” Bạch Dương gật đầu, sau đó đưa hoa tới: “Má Phùng, bà nội có đang thức không?”
“Đang thức.” Má Phùng nhận lấy hoa, sau lưng lập tức vang lên giọng nói của bà cụ: “Má Phùng, ai thế?”
“Là Tiểu Dương.” Má Phùng nghiêng đầu trả lời..

 
Chương 256: Chương 256





Bà cụ vội nói: “Mau cho con bé vào.


“Vâng!” Má Phùng đáp một tiếng, mời Bạch Dương vào.

Bạch Dương nhìn bà cụ nằm trên giường bệnh, mắt đỏ lên: “Bà nội.


“Dương Dương.

” Bà cụ cười hòa ái với cô, vô cùng vui vẻ vì cô đến thăm.

Bạch Dương để thuốc bổ xuống, đi tới ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay bà cụ: “Bà nội đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi.

” Bà cụ cười gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, sao cháu biết bà ở bệnh viện?”
“Là Tổng Giám đốc Phó gọi điện thoại nói với cháu, cho nên cháu đến thăm bà.

” Bạch Dương trả lời.

Bà cụ tức giận hừ hừ: “Thằng nhóc chết tiệt, không phải đã bảo nó đừng nói với cháu rồi sao?”
“Bà nội.

” Bạch Dương không vui lắc tay bà: “Bà không nói với cháu có phải vì không thích cháu không?”

“Đâu có.

” Bà cụ yêu thương sờ tóc Bạch Dương: “Bà nội chỉ không muốn khiến cháu lo lắng thôi.


“Nhưng bà nội không nói với cháu mới khiến cháu lo lắng đấy, lỡ như sau đó cháu mới biết bà bị ngã, chắc chắn sẽ hối hận tại sao không đến đây thăm bà sớm một chút.

” Bạch Dương sờ mu bàn tay bà cụ: “Sau này bà nội không được như vậy nữa, có chuyện gì nhất định
phải nói với cháu đấy.


“Đúng thế, tôi cảm thấy Tiểu Dương nói đúng.

” Má Phùng cắm hoa xong cũng tán thành nói một câu.

Bà cụ vui đến mức cười không khép miệng: “Được được được, sau này sẽ cho cháu biết sớm hơn.


“Thế mới đúng chứ.

” Bạch Dương cũng bật cười.

“Bà chủ, vậy để Tiểu Dương ở với bà nhé, tôi đi đến chỗ bác sĩ một chuyến, hỏi những điều bà cần chú ý.

” Má Phùng xoa tay nói.


“Đi đi.

” Bà cụ gật đầu.

Má Phùng đi rồi, bà cụ kéo tay Bạch Dương: “Dương Dương à, kể bà nghe xem khoảng thời gian này cháu sống thế nào?”
“Vâng.

” Bạch Dương đáp lời.

Sau đó, cô bèn nói đơn giản những chuyện xảy ra gần đây.

Đều là kể những cái tốt, còn việc bị nhà họ cố nhằm vào thì cô không nhắc đến, không muốn để bà cụ lo lắng.

Không biết nói bao lâu, bên ngoài phòng bệnh chợt vang lên hai tiếng cười.

Bạch Dương lập tức nghe ra là Vu Y Cơ và Cố Tử Yên.

Bà cụ cũng nghe ra, vẻ hiền từ trên mặt lập tức biến mất, trở nên lạnh lùng.

Cửa nhanh chóng mở ra, Vu Y Cơ và Cố Tử Yên cười nói đi vào.

Bạch Dương không vui nhíu mày.

Hai người này làm sao thế?
Bà nội bị bệnh, bọn họ thì hay rồi, còn cười vui vẻ như vậy.

“Cô Bạch?” Cố Tử Yên phát hiện ra Bạch Dương trước, tỏ vẻ rất là ngạc nhiên.

Nghe thấy câu này, Vu Y Cơ nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch Dương ngồi bên cạnh giường bệnh của bà cụ thì sa sầm mặt, nói với giọng điệu chói tai: “Sao cô lại ở đây, ai gọi cô đến?”
Bạch Dương còn chưa trả lời, bà cụ đã nắm chặt tay cô, lạnh lùng cất lời: “Là tôi bảo Dương Dương tới, cô có ý kiến gì không?”.

 
Chương 257: Chương 257





Vu Y Cơ nghẹn họng, sau đó gượng cười: “Mẹ, coi mẹ nói kìa, con nào dám có ý kiến gì, nhưng cô ta là một người ngoài, mẹ bảo cô ta qua đây cũng không tốt lắm?”
Bà cụ hừ lạnh: “Ai nói Dương Dương là người ngoài, dù con bé bị một vài người chen chân vào nên ly hôn với Kình Hiên, con bé vẫn là cháu gái của bà già này.


“Bà nội…” Bạch Dương cảm động nhìn bà cụ.

Cố Tử Yên ở một bên cúi đầu, giấu đi vẻ vặn vẹo trên mặt.

Đừng tưởng rằng cô ta nghe không hiểu, một vài người trong miệng bà cụ là chỉ cô ta.

“Được được được, là cháu gái của bà, là cháu gái của bà được chưa.

” Cố Tử Yên cười xòa, nhưng lại thầm trừng Bạch Dương một cái.

Thật không biết bà cụ thích gì ở con nhóc chết tiệt Bạch Dương này.

Nó đã rời khỏi nhà họ Phó rồi mà vẫn bảo vệ như vậy.

“Bà nội, không còn sớm nữa, cháu phải đi rồi.


” Bạch Dương nhìn đồng hồ, nói tạm biệt.

Cô vốn còn muốn ở với bà cụ lâu hơn một chút.

Nhưng bây giờ hai người cô ghét nhất là Vu Y Cơ và Cố Tử Yên ở đây, cô cũng không muốn ở lại nữa.

Bà cụ nắm tay Bạch Dương không buông: “Ở lại thêm một lát, lát nữa bà nội có đồ đưa cho cháu.


“Đồ?” Dù thấy nghi ngờ, nhưng Bạch Dương cũng thông minh không hỏi.

Cố Tử Yên cắn môi, trong lòng vô cùng ghen tị.

Khoảng thời gian này, cô ta hỏi thăm và lấy lòng bà già này không ít, nhưng bà cụ vẫn không lạnh không nóng với cô ta.

Nhưng bây giờ vừa gặp Bạch Dương đã muốn cho cô cái gì đó, tại sao chứ?
Người không vui còn có Vu Y Cơ, Vu Y Cơ híp mắt: “Mẹ, nếu có đồ tốt sao lại không cho chúng con mà lại cho người khác chứ.


“Thứ không biết xấu hổ.


” Bà cụ nghiêm mặt: “Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào túi của người khác, tật xấu này gả vào nhà họ Phó mười mấy năm vẫn không bỏ, còn nữa, tôi muốn cho ai thì cho người đó, không đến lượt cô thắc mắc, huống hồ đây vốn là đồ của Dương
Dương.


Bạch Dương nhướng mày.

Vu Y Cơ không phải mẹ của Phó Kình Hiên ư?
Năm nay Phó Kình Hiên cũng ba mươi rồi, sao Vu Y Cơ có thể mới gả vào nhà họ Phó mười mấy năm được?
Bị bà cụ mắng, Vu Y Cơ cũng không tức giận, bĩu môi nói: “Ai biết có phải là của cô ta thật không, nói không chừng là mẹ cố ý nói như vậy ấy chứ.

“Cô…” Bà cụ tức giận ho khan, ho đến mức mặt đỏ lên.

“Bà nội!” Bạch Dương thấy vậy cũng không quan tâm đến chuyện của Vu Y Cơ nữa, sắc mặt căng thẳng, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vuốt ngực thuận khí cho bà cụ.

Vu Y Cơ lúng túng: “Con… Con không cố ý.


Bà ta không ngờ bà cụ sẽ tức giận như thế.

Hy vọng bà cụ không có chuyện gì, nếu không bà ta cũng xong luôn.

Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của bà ta, dưới sự trấn an của Bạch Dương, bà cụ dần bình tĩnh lại.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, Vu Y Cơ cũng thế.

.

 
Chương 258: Chương 258





Chỉ có Cố Tử Yên hơi thất vọng.

Cô ta muốn bà cụ xảy ra chuyện hơn.

Cứ thế, nhà họ Phó sẽ không ai phản bối việc cô ta gả cho Kình Hiên nữa.

“Mẹ, mau nếm thử cháo gà con nấu cho mẹ đi.

” Vu Y Cơ đảo mắt, vội vàng đổi chủ đề, không nhắc đến chuyện mình chọc giận bà cụ nữa.

Bà cụ cũng hiểu tính cách của bà ta, hừ một tiếng, lười tiếp lời.

Vu Y Cơ để hộp giữ nhiệt lên đầu giường.

Vừa mở ra, mùi cháo gà thơm phức lập tức bay ra.

Không biết vì sao, ngửi thấy mùi thơm này, Bạch Dương lại thấy hơi buồn nôn, dạ dày cuộn trào, không nhịn được che miệng ọe một tiếng, sắc mặt cũng hơi tái đi.

Thấy cô như vậy, Cố Tử Yên nhíu mày, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, hơi híp mắt lại, khó tin nhìn xuống bụng cô ta.

“Dương Dương, cháu sao vậy, không sao chứ?” Bà cụ quan tâm hỏi Bạch Dương.


Bạch Dương hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm giác buồn nôn, gượng cười lắc đầu: “Yên tâm đi bà nội, cháu không sao.


“Nhưng bà thấy sắc mặt cháu không được tốt lắm, có phải bị bệnh không?”
“Có lẽ vì trên đường chạy xe tới cháu có hứng chút gió lạnh, không sao đâu.

” Bạch Dương trả lời.

Bà cụ không đồng ý cau mày: “Hứng gió lạnh rất dễ bị cảm, vẫn nên nhờ bác sĩ đến khám thì hơn.


“Đừng!” Bạch Dương còn chưa trả lời, Cố Tử Yên đã vô thức la lên.

Mọi người nhìn về phía cô ta.

Trên mặt cô ta thoáng lộ vẻ bối rối, biết khi nãy mình phản ứng quá khích, khiến bọn họ nghi ngờ.

Cô ta vội cúi đầu giải thích: “Xin lỗi bà, khi nãy có muỗi muốn đốt cháu, cho nên cháu đuổi muỗi thôi.


“Muỗi?” Vu Y Cơ ngẩng đầu: “Đâu có, ở đây làm gì có muỗi?”
Cố Tử Yên suýt không giữ được vẻ bình tĩnh, thầm mắng.


Cái đồ ngu xuẩn này.

Là đến phá cô ta đúng không!
“Được rồi, đừng nhìn lung tung nữa, canh sắp đổ rồi kìa.

” Bà cụ nhìn dáng vẻ bưng canh cũng không xong của Vu Y Cơ, trong lòng các thấy ghét hơn.

Bạch Dương nghi ngờ nhìn Cố Tử Yên, ánh mắt suy tư.

Khi nãy Cố Tử Yên thật sự đang đuổi muỗi, chứ không phải ngăn cản mình tìm bác sĩ à?
Bạch Dương ngẫm nghĩ một hồi, sau đó quyết định dò xét, cười nói với bà cụ: “Bà nội, không cần khám bác sĩ đâu, trong nhà có thuốc cảm, cháu về nhà uống một viên là được.


Nghe thế, Cố Tử Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt quá, cô ta vốn còn nghĩ nếu Bạch Dương thật sự đồng ý gọi bác sĩ đến, cô ta sẽ tìm cơ hội chạy ra ngoài tìm bác sĩ trước, trao đổi với bác sĩ.

Nhưng bây giờ không cần nữa.

Bạch Dương thoáng nhìn phản ứng của Cố Tử Yên, thấy dáng vẻ yên tâm của cô ta, híp mắt lại.

Quả nhiên Cố Tử Yên thật sự đang ngăn cản cô khám bác sĩ.

Tại sao Cố Tử Yên phải làm như thế? Là trên người cô có bí mật gì sao?
Trong mắt Bạch Dương có ánh sáng lóe lên, quyết tâm sau khi rời khỏi đây sẽ tìm bác sĩ xem sao.

.

 
Chương 259: Chương 259





Xem thử rốt cuộc cơ thể của mình có vấn đề gì mà khiến Cố Tử Yên để ý như vậy.

“Không khám thì không khám.” Thấy Bạch Dương kiên trì như thế, bà cụ cũng không khuyên cô đi khám bác sĩ nữa.

Vu Y Cơ hừ lạnh: “Mẹ, con thấy cô ta không biết điều thì có.”
“Cô im miệng!” Bà cụ quát mắng.

Vu Y Cơ hơi run rẩy, lập tức không nói nữa.

Dù bà cụ lớn tuổi, nhưng khí thế trên người vẫn không giảm đi.

Nhiều năm như vậy bà ta cũng chỉ dám thầm oán trách, ngoài mặt vẫn không dám thật sự đối đầu với bà cụ.

“Đúng rồi Dương Dương, cái này cho cháu.” Bà cụ đột nhiên nâng tay lên, lấy ra một sợi dây đỏ từ dưới gối.


Thứ treo trên dây đỏ là một cái chìa khóa.

“Bà nội, đây là thứ bà nói muốn cho cháu sao?” Bạch Dương tò mò nhận lấy chìa khóa.

Vu Y Cơ và Cố Tử Yên vốn còn tưởng là gì, thấy là một cái chìa khóa cũ kỹ thì không còn hứng thú nữa.

Bà cụ gật đầu: “Đúng thế, sáu năm trước ba cháu đưa cho bà, bảo bà tìm cơ hội đưa cho cháu, lần trước bà vốn nên đưa cho cháu rồi, nhưng bà không nhớ ra, bây giờ cháu đến, vừa khéo đưa cho cháu luôn.”
Bạch Dương nhìn chìa khóa trong tay, tỏ vẻ nghi ngờ: “Bà nội, sao ba không đưa thẳng cho cháu mà lại nhờ bà thế?”
Hơn nữa bây giờ cô mới biết trước kia ba có quen biết với bà nội.

Dường như nhìn thấu cô đang nghĩ gì, bà cụ cười trả lời: “Thật ra trước kia ông nội cháu và chồng bà là chiến hữu, cho nên sáu năm trước, dưới tình huống không tìm thấy cháu, ba cháu mới đưa chìa khóa cho bà, vì ở thành phố Hải cậu ta chỉ tin tưởng một mình bà, sau đó, ba cháu đã…”
Nói đến đây thì bà cụ không nói nữa, cảm khái thở dài một hơi.

Bạch Dương biết bà muốn nói sau đó ba cháu đã nhảy lầu.


Bạch Dương nắm chặt chìa khóa, khoé mắt ươn ướt, thầm thấy hối hận vì ngày ba nhảy lầu, tại sao cô lại đi tìm mấy người mẹ kế để bọn họ trả lại tiền vốn.

Nếu ngày đó cô không làm thế mà vẫn luôn ở bên cạnh ba, có lẽ ba sẽ không có cơ hội nhảy lầu.

Nghĩ đến đây, nước mắt của Bạch Dương rơi lên chìa khóa trong lòng bàn tay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Bà nội, ba cháu có nói chìa khóa này mở cái gì không?”
“Đương nhiên là có.” Bà cụ đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Ba cháu nói đây là chìa khóa nhà tổ nhà họ Bạch, trong nhà tổ có một thứ rất quan trọng với cháu, hình như là một sợi dây chuyền, bảo cháu nhất định phải tìm thấy, vì sợi dây chuyền kia liên quan đến một bí mật to lớn, còn bí mật gì thì ba cháu không nói.”
“Được, cháu biết rồi, cảm ơn bà nội.” Bạch Dương hít mũi, ngưng khóc, cố nặn ra một nụ cười trả lời.

Bà cụ vỗ lên lòng bàn tay cô: “Không còn sớm nữa, cháu về trước đi, sau này lại đến thăm bà nội.”
“Dạ.” Bạch Dương đáp: “Vậy cháu đi trước nhé bà nội.

Nói xong, cô cầm lấy túi xách ở bên cạnh đeo lên, đi ra ngoài, không thèm nhìn Vu Y Cơ và Cố Tử Yên lấy một cái.

Vu Y Cơ châm chọc: “Không lễ phép.”
Bạch Dương nghe thấy, động tác mở cửa hơi khựng lại, sau đó cười khẩy, không thèm để ý tiếp tục mở cửa đi ra ngoài.

Lúc cô sắp đi tới cạnh thang máy thì bỗng nhiên bị người gọi lại: “Đợi đã,”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top