Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 6607: Đồ khốn khiếp


Thần Đồ Quân, là cách mà các thế lực bên ngoài gọi đội quân dưới trướng của Lý Thần Đồ.

Sắc mặt Xích Ảnh Tam Thất trở nên khó coi: “Thượng quan, xin đừng nói những chuyện không có chứng cứ!”

“Làm sao, dám tranh luận với ta à? Lá gan của cậu đúng là càng lúc càng lớn rồi!" Vạn Phu Trưởng tức giận nói, nói xong thì duỗi tay ra tát vào miệng Xích Ảnh Tam Thất.

Xích Ảnh Tam Thất đột nhiên lùi lại một bước, lạnh giọng nói: “Thượng quan! Căn cứ vào cách thăng chức của Thiên Ảnh Quân, ta có thể khiêu chiến ngài! Nếu khiêu chiến thành công, ta sẽ thay ngài nắm giữ chức Vạn Phu Trưởng!”

Vạn Phu Trưởng giận dữ: “Đồ khốn khiếp, cậu muốn chết à!”

Hai người cãi nhau, rất nhanh đã kéo rất nhiều Vạn Phu Trưởng cùng với các Thiên Phu Trưởng khác, nhìn thấy Xích Ảnh Tam Thất khiêu chiến thượng quan, bọn họ đều đã tập mãi mà thành thói, bởi vì chuyện tương tự như thế này phát sinh rất thường xuyên. Ở trong Thiên Ảnh Quân, thời gian nhậm chức bình quân của một Thiên Phu Trưởng không quá hai năm, trong lúc đó rất dễ bị cấp dưới mạnh hơn thay thế. Mà nhiệm kỳ bình quân của Vạn Phu trưởng, cũng chỉ có hơn bốn năm, bọn họ cũng sẽ bị cấp dưới mạnh hơn thay thế mình. Đây là Thiên Ảnh Quân, kẻ mạnh làm vua, ai có sức mạnh thì có chức vụ cao, quyền lực sẽ lớn hơn!

Tên Vạn Phu Trưởng này, là cường giả cấp Thánh Nhân, hắn ta cũng không để Xích Ảnh Tam Thất vào trong mắt. Thân là Vạn Phu Trưởng, hẳn ta vô cùng hiểu rõ về Thiên Phu Trưởng dưới trướng, đương nhiên cũng biết Xích Ảnh Tam Thất. Hắn ta cũng không cảm thấy, thực lực cỡ chung chung của Xích Ảnh Tam Thất có thể uy hiếp được địa vị của hắn ta.

Nhưng mà, khi dưới chân của Xích Ảnh Tam Thất xuất hiện mấy vạn huyền ảnh, thì sắc mặt của hắn ta thay đổi ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Cái bóng của cậu sao lại lợi hại như thế!”

Xích Ảnh Tam Thất không trả lời, hắn ta dậm chân một cái, số bóng trên mặt đất lập tức nhắm về phía Vạn phu Trưởng, cái bóng của Vạn Phu Trưởng hóa thành mấy ngàn đường hắc tuyết, nhắm về phía xung quanh huyền ảnh.

Đáng tiếc, bóng của hắn ta còn kém một chút xíu so với huyền ảnh. Huyền ảnh của Xích Ảnh Tam Thất vừa xuất hiện, lập tức nuốt chửng cái bóng của hẳn ta.

Vạn Phu Trưởng lập tức kêu lên thảm thiết, cái bóng chính là thần hồn của hắn †a, bóng bị nuốt đồng nghĩa với thần hồn cũng bị xé nát, cái loại thống khổ này không thể nào dùng từ ngữ để hình dung được.

Huyền Ảnh xông lên, rất nhanh đã khống chế được Vạn Phu Trưởng. Chỉ thấy ánh mắt của hắn ta dại ra, cơ thể cứng đờ mà đứng tại chỗ, đã bị Xích Ảnh Tam Thất khống chế hoàn toàn.

Vài tên Vạn Phu Trưởng đi đến, nói: “Xích Ảnh Tam Thất, được rồi, cậu thắng rồi, buông hắn ta ra đi”.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6608: Thánh Hoàng đăng cơ


Lý Thần Đồ ngẩn ra, ông ấy không nghĩ đến, vị Bán Bộ Thánh Hoàng này thế mà lại lựa chọn lập nghiệp ở Đông Đô. Thế nhưng tu vi của đối phương cao hơn so với ông ấy nửa cấp, ông ấy cũng không dám nói gì, chỉ phải nói: “Ta biết rồi!”

Vị Đại Thánh Kia đọc thánh chỉ, trong thánh chỉ ghi rằng: “Trãẫm định đô ở Đông Đô, kiến quốc Đại Vĩnh! Chúa Tể Lý Thần Đồ, có công đánh đuổi dị tộc, lệnh cho ngươi trấn thủ thành Kim Ngô, khâm thử!”

“Lý Thần Đồ lãnh chỉ!”

Thân là Chúa Tể, gặp Thánh Hoàng cũng không cần quỳ lạy, cho nên ông ấy chỉ hơi khom khom người, vươn tay tiếp nhận thánh chỉ.

Sau khi vị Đại Thánh kia đưa thánh chỉ, thì dẫn người rời đi, Lý Thần Đồ tiễn đến ngoài thành.

Nhìn thấy người đã đi xa, Ngô Bình nói: “Vị Bán Bộ Thánh Hoàng này có ý gì đây, tiền bối vất vả lắm mới quản tốt được Đông Đô, mới vừa đánh hạ được địa bàn của Xích Long Tộc, thì ông ta đến Đông Đô để kiến quốc. Theo như trong lời của ông ta thì, sau này địa bàn mà chúng ta đánh đến, đều sẽ là của hoàng triều Đại Vĩnh?”

Lý Thần Đồ nhàn nhạt nói: “Ông ta là Bán Bộ Thánh Hoàng, ta là Thánh Vương, cho nên ta chỉ có thể nghe theo ông ta. Thế nhưng ta là Chúa Tể, cũng hẳn nên có lãnh thổ của riêng mình”.

Ngô Bình: “Tiền bối, sau khi thăng lên Bán Bộ Thánh Hoành, thọ mệnh có dài như Thánh Hoàng hay không?”

Lý Thần Đồ lắc đầu: “Bán Bộ Thánh Hoàng dẫu sao thì cũng không phải là Thánh Hoàng, vì thế không thể nằm giữ hoàn toàn sức mạnh của Cấm Thiên, cho nên thọ mệnh của Bán Bộ Thánh Hoàng cũng không khác Thánh Vương là mấy, gần như không hề tăng thêm”.

Ngô Bình biết rõ, hoàng triều Đại Vĩnh mà thành lập, nhất định sẽ xảy ra một loạt biến hóa, cho nên anh trở lại Đông Đô, chuẩn bị tìm hiểu mọi chuyện.

Người của anh vừa về đến Đông Đô, rất nhanh đã phát hiện cửa hàng mà mình mua ở Đông Đô đã bị sung công, trên cửa cửa hàng dán giấy niêm phong, bên trên viết rõ muốn lấy lại cửa hàng của mình thì phải đến nha môn để đăng ký đã.

Ngô Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, hiện tại anh biết thứ này đã không còn chịu trách nhiệm bởi Lý Thần Đồ nữa, cho nên chỉ có thể đi nha môn. Đến nha môn rồi, mới phát hiện ở nơi này đã có một hàng dài đang xếp hàng, mấy ngàn người đi đến đăng ký thủ tục.

Nhìn thấy hàng người này còn rất lâu, anh không khỏi có hơi mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị hôm khác lại đến, thì có một người nha dịch đi đến, hắn ta hỏi Ngô Bình và những người xếp hàng xung quanh anh: “Mua số không? Từ số một trăm về trước là ba ngàn hoàng thù. Từ số mười về trước là một vạn hoành thù”.

Nghe được muốn mua số phải tốn đến như thế, có người nói thầm: “Ba ngàn hoàng thù, đủ để mình sống được một tháng, tốt nhất là mình vẫn nên xếp hàng thì hơn”.

'Tên nha dịch này hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nói cho mấy người biết, hôm nay chỉ đăng ký một ngàn người, bây giờ chỉ còn dư ba trăm danh ngạch, nếu hôm nay các người không mua số, thì căn bản là không đến phiên mình”.

“Vậy ngày mai bọn ta lại đến”. Có người còn chưa từ bỏ ý định, nói

Nha dịch cười ha ha: “Số của ngày mai, cũng phải lấy tiền mua. Không tiêu tiền, thì đừng có ai nghĩ được bản thân sẽ có số trước một ngàn!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thánh Hoàng đăng cơ, hẳn là nên có sự đổi mới mới đúng, sao lại làm ra chuyện bóc lột thương hộ, thủ lợi với dân chứ?”

Nha dịch kia vừa nghe thấy những lời này, nhất thời giận dữ: “Tiện dân, ngươi thật †o gan, dám nghị luận công khai về Thánh Hoàng!”. Nói rồi, hắn ta lập tức lấy ra khảo tử, muốn bắt Ngô Bình.

“Chát!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6609: Lúc này


Ngô Bình đi lên phía trước, đưa tờ giấy trong tay ra, quả nhiên, trong thời gian ngắn anh đã hoàn thành xong chuyện đăng ký. Khi đăng ký, người phụ trách cũng không thèm ngẩng đầu, mặt vô cảm mà nói: “Bây giờ cửa hàng thuộc sở hữu của hoàng triều, nếu cậu muốn lấy về, thì giao tiền ra đây”.

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Ta lấy tiền của mình ra mua cửa hàng, sao các người lại còn muốn lấy tiền?”

Đối phương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cậu có giao hay là không? Đăng sau còn nhiều người lắm”.

Ngô Bình nín thở chịu đựng, hỏi: “Giao bao nhiêu?” “Năm tỷ thánh thù”. Đối phương nói.

Ngô Bình giận đến bật cười: “Lúc trước ta mua cái cửa hàng này còn mất chưa đến năm tỷ, các người vậy mà dám đòi bấy nhiêu đó!”

Lúc này, ở đằng sau Ngô Bình có người chạm nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Người anh em này, đây là mức tiêu chuẩn. Nếu cậu muốn mua với giá bình thường thì tặng lễ cho vị đại nhân này. Đưa lễ xong rồi, thì có thể mua được cửa hàng với giá thấp”.

Ngô Bình lập tức nổi trận lôi đình, dưới chân của anh thoát ra một huyền ảnh, chui vào gan bàn chân người nọ. Cơ thể của người này run lên, ý thức đã bị Ngô Bình khống chế.

Ngô Bình nói: “Sau này có ai đến đăng ký, ông không chỉ không được lấy tiền mà còn phải đưa cho người đó một ngàn vạn thánh thù”.

Sau đó, quả nhiên người này đã lấy ra một ngàn vạn thánh thù đưa cho Ngô Bình, sau đó đăng ký cho anh. Sau khi đăng ký, Ngô Bình có thể lấy cửa hàng của mình về.

Những người ở phía sau, người nào cũng đều được tặng cho một ngàn vạn thánh thù.

Sau khi đăng ký, Ngô Bình quay lại cửa hàng. Trên đường đi, anh nhìn thấy một lượng lớn nha dịch đang đi thu thuế ở trên phố, thuế suất rất cao. Như bà lão bán trứng gà trên đường, thế mà lại muốn thu của bà ấy năm mươi linh thù. Phải biết là số trứng gà bà ấy đang có, cộng lại thì cũng chỉ có giá trị hơn một trăm linh thù.

Còn có một số quán ở ven đường, cũng bị thu thuế vô cùng cao, gần như đều đã vượt qua hơn một nửa lợi nhuận.

Trên đường đi về, Ngô Bình càng thấy càng thất vọng, anh cảm giác vị Bán Bộ Thánh Hoàng này xuất hiện, là chuyện không hề may mắn gì đối với mọi người.

Anh đang đi trên đường, thì bỗng nhiên có một đám nha dịch xông đến bao vây anh lại, cái tên nha dịch lúc trước bị Ngô Bình tát cũng ở trong số đó, tên nha dịch này chỉ tay vào Ngô Bình, kêu lên: “Chính là cái tên đó!”

Một tên nha dịch lạnh lùng nói: “Dám đánh mệnh quan ở trước mặt công chúng, cậu cũng to gan thật!”

Ngô Bình cực kỳ tức giận, không nhìn thấy được động tác của anh, nhưng cơ thể của nhóm người này đều cứng đờ, sau đó lại đứng tại chỗ tát nhau từng cái từng cái một, rất nhanh đã đánh cho mặt của từng tên sưng hết lên.

“Làm càn!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6610: Sau khi xong


Đúng lúc này, Ngô Bình đáp xuống đất.

Đường Băng Vân vội vàng nói: “Anh Bình, người đó nói mình là người của hoàng triều Đại Vĩnh, muốn lấy núi Kim Cương đi”.

Ngô Bình gật gật đâu, sau đó anh lại nhìn đến tên quan viên kia, lạnh lùng nói: “Đi ra khỏi đây! Chỗ này là lãnh địa của tư nhân!”

Người kia tức giận nói: “Oắt con, cậu cũng lớn gan lớn mật thật, có biết ông đây là ai không?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông có là chó là mèo thì cũng không có liên quan đến tai”

Một người râu xồm ở phía sau người đó lạnh lùng nói: “Lớn mật! Đại nhân đây chính là huynh đệ cùng tộc với Thánh Hoàng, cậu dám vô lễ với người cùng tộc của Thánh Hoàng, tội đáng chết vạn lần!

Ngô Bình không thèm nhiều lời với hắn ta, vung tay lên, phóng xuất sức mạnh Cấm Ky ở trong người ra, bùn đất và đá ở dưới chân lập tức quay cuồng, nhóm người này dần dần bị chìm xuống, có mấy chục người đã chim đến eo rồi.

Bọn họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liều mạng muốn trốn ra bên ngoài, một đám người vừa chạy trốn vừa chửi rủa.

Chờ đến khi đám người này chạy xa rồi, Ngô Bình lập tức thả ra con rối Tiên Đạo, lệnh cho bọn chúng nhổ tận gốc toàn bộ số cây Kim Cương trên núi, ném hết số cây đó vào trong nhãn trữ vật.

Sau đó, anh giải tán công nhân, rời khỏi núi Kim Cương với Đường Băng Vân.

Chờ đến khi chạng vạng, tiếp viện đi đến thì đám người đó nhìn thấy núi Kim Cương lúc này đã trụi lủi, thậm chí đến một cái cây cũng không có!

“Phản, thật sự là phản rồi!” Tướng quân nhìn thấy cảnh tượng như thế thì sắc mặt vô cùng khó coi: “Điều tra cho ta xem là ai làm, ta muốn lột da tên đó!”

Bây giờ, Ngô Bình đã đi đến thành Kim Ngô, anh nhờ Đường Băng Vân chuẩn bị một cửa hàng mới, để anh tiếp tục tu luyện.

Đếm đó, anh thử tu luyện Pháp Thân Tứ Chuyển.

Pháp Thân Tứ Chuyển, là dùng phép thuật để rèn luyện cốt tủy, quá trình này vô cùng nguy hiểm, xác suất thành công là rất thấp, tu sĩ có thể làm được bước này vô cùng hiếm.

Vì để tăng cao xác suất thành công, Ngô Bình đã luyện chế mấy lò Thần Tủy Đan vào mấy ngày trước. Thần Tủy Đan có thể cường hóa được cốt tủy, khiến cho cốt tủy có thể chịu được sức mạnh lớn hơn.

Nuốt một viên Thần Tủy Đan xuống bụng, anh cảm thấy cốt tủy trở nên ấm áp, sức mạnh huyền diệu tràn ngập trong đó. Sau đó, anh dẫn cho pháp lực tiến vào trong khoang xương, chấn động cốt tủy.

Qua một lát sau, Ngô Bình đã cảm nhận được cơn đau xuyên thấu vào cốt tủy, dù đã cắn răng chịu đựng nhưng vẫn gần như là đau đến ngất đi.

Cho đến khi qua mấy canh giờ sau, cái loại đau đớn này mới dần dần tiêu giảm, cuối cùng, ngược lại lại cảm thấy rất thống khoái, thân thể phiêu phiêu như tiên. Lúc này đây, trong từng tế bào cốt tủy của anh đều có hơn một cái pháp cầu, anh biết mình đã luyện thành Pháp Thân Tứ Chuyển!

Sau đó, là Pháp Thân Ngũ Chuyển, thứ mà Pháp Thân Ngũ Chuyển rèn luyện chính là đại não và thần hồn, đây là một quá trình có độ hung hiểm và khó khăn còn cao hơn Pháp Thân Tứ Chuyển rất nhiều, tỷ lệ tử vong là hơn năm mươi phần trăm.

Thần hồn của Ngô Bình vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối với anh mà nói thì lại dễ dàng hơn so với Pháp Thân Tứ Chuyển. Khi pháp lực thấm vào trong thần hồn, anh không có cảm giác khó chịu, chỉ là đại não có hơi đau một chút, nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng quen với nó.

Sau khi xong Pháp Thân Ngũ Chuyển, anh tiếp tục đến Pháp Thân Lục Chuyển.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6611: Mình của bây giờ


Ngô Bình khởi động sức mạnh Cấm Ky bên trong cơ thể, sau khi thấm vào tế bào bên trong cơ thể, sức mạnh Cấm Ky đó rất nhanh đã ngưng tụ lại thành phù chú Cấm Ky. Chuyện bất ngờ chính là, toàn bộ quá trình lại thuận lợi một cách dị thường. Ngay sau khi phù chú Cấm Ky hình thành, nó lập tức ở bên cạnh bùa chú Pháp Tắc, hai thứ này giống như âm dương của bát quái, vây quanh bên nhau.

Loại biến hóa này khiến cho Ngô Bình cảm thấy bất ngờ, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, lập tức xem xét năm mươi lăm loại bùa chú và bùa chú Cấm Ky, từ trong đó chọn ra tám loại, xây dựng nên Thiên Tiên Bát Quái Đồ! Lại chọn ra chín loại trong đó †ạo nên Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, sau đó là Cửu Dương Hóa Cấm Đồ và Thất Tinh Trảm Đạo Đồi

Ngay sau khi bùa chú đã tạo thành tất cả bốn loại đồ, cả người Ngô Bình lập tức chấn động, cảm giác mỗi tế bào bên trong đồ án, đều bắt đầu cộng minh với Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, Thiên Tiên Bát Quái Đồ, Cửu Cung Thiên Cơ đồ bên trong cơ thể của anh. Loại cộng minh này, khiến cho bốn loại sức mạnh bên trong cơ thể lập tức thẩm thấu đến bên trong tế bào, rèn luyện quanh thân!

Nói cách khác, pháp thân rèn luyện hiện tại không chỉ có sức mạnh của Pháp Tắc, mà còn có sức mạnh Cấm Ky, sức mạnh của Bí Đồi

Ngô Bình đã trải qua mười hai canh giờ dưới sự rèn luyện của ba loại sức mạnh. Ngay khi anh mở mắt ra, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, sức mạnh mà bản thân sở hữu đều đã được đả thông toàn bộ, như chỉ cánh tay sử. Hơn nữa, thể lực và pháp lực của anh đã hợp lại làm một, sinh ra biến chất!

Anh duỗi tay vào không trung một chút, trong không trung lập tức xuất hiện một cái phù văn hình bông tuyết, sau đó phù văn biến hóa thành hàng ngàn phù văn, đan chéo nhau tạo nên một đại trận. Đại trận này, là trận pháp Cấm Ky, cũng là pháp trận, cũng là bí trận, ba loại sức mạnh được anh sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa!

“Mình của bây giờ, hẳn là đã đạt đến cấp Pháp Thân Bát Chuyển tối đa rồi nhỉ?” Anh lẩm bẩm nói.

Tu luyện hơn hai ngày, anh mới đứng dậy đẩy cửa đi ra, phát hiện đã là chạng vạng của ba ngày sau. Phương Lập vẫn luôn chờ anh ở cửa, nhìn thấy Ngô Bình xuất quan, hắn vội vàng tiến lên, nói: “Chủ nhân, ngài lại đột phá rồi, thật tốt quá!”

Ngô Bình duỗi người một cái, hỏi: “Hai ngày nay, bên ngoài vẫn yên bình chứ?”

Phương Lập: “Không có chuyện lớn gì. Lý Chúa Tể lại đánh hạ một thành. Còn về phía hoàng triều Đại Vĩnh ở bên kia, lấy Đông Đô làm trung tâm, sáu tòa thành và một lượng lớn khu vực Nhân Tộc tụ tập xung quanh đó đều bị đặt dưới sự thống trị của hoàng triều. Còn có chuyện này, Tứ Đại Thư Viện đều phái ra một đám cao thủ vào hoàng triều đảm nhận chức vụ quan trọng”.

Ngô Bình gật đầu, đây đều là những chuyện mà anh đã dự đoán trước đó.

Phương Lập: “Chủ nhân, gần chỗ tòa thành mà Chúa tể mới đánh hạ, có một cái mỏ Hoàng Long Tỉnh. Chúa Tể đã phái người phong ấn quặng mỏ lại, chờ chủ nhân đến tiếp quản”.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6612: Tôi cũng đi


Đốc công này nghe xong, vô cùng kích động, nói: “Đại nhân, đám người chúng tôi đã sinh hoạt ở đây qua nhiều thế hệ, thật ra cũng không có chỗ để đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy ngươi truyền đạt xuống bên dưới. Sau này mỗi người công nhân, mỗi ngày chỉ công tác ba canh giờ, tiền công sẽ là một ngàn linh thù. Còn nếu muốn tăng ca thêm, thì mỗi canh giờ là một ngàn linh thù”.

Đốc công gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình, tiền công lại cao như thết Phải biết là, bánh bao thịt ở trên chợ, một cái là hai linh thù, một ngàn linh thù là có thể mua được năm trăm cái bánh bao thịt!

“Cảm ơn đại nhân, bọn tôi nhất định sẽ làm việc hết sức mình!”. Đốc công kích động mà nói.

Ngô Bình hỏi: “Ta hỏi ngươi, quặng Hoàng Long này mỗi ngày có thể sản xuất được bao nhiêu Hoàng Long Tinh?”

Đốc công nói: “Bẩm đại nhân, dựa theo tốc độ trước kia, thì mỗi ngày có thể sản xuất mười hai mười ba vạn khối. Nhưng nếu mỗi ngày công tác ba canh giờ thì đại khái là có thể đào được sáu vạn khối”.

“Nơi này có kho hàng không?” Anh hỏi.

Đốc công: “Lúc trước trong kho hàng có không ít Hoàng Long Tinh, thế nhưng trước khi Thần Đồ Quân đến thì đã bị Xích Long Tộc mang đi”.

Ngô Bình: “Được rồi, vậy thì cứ từ từ đào”. Sau đó hắn nói Phương Lập bố trí nhân lực, phụ trách quản lý quặng mỏ.

Ngô Bình cảm thấy, loại phương thức khai quật bằng nhân công này có hiệu sức quá thấp, anh tự hỏi có nên đem một đống mây mốc từ bên mỏ than ở thế tộc đến đây tiến hành xây dựng sự nghiệp quy mô lớn không. Hoặc là chế tác ra một mớ con rối đào quặng, dùng thay thế cho lao động công nhân.

Vì thế, anh lấy ra giấy bút, bôi bôi vẽ vẽ, rất nhanh sau đó đã vẽ ra một con quái vật cùng loại với nhện nhưng có cánh tay người, cũng viết rõ yêu cầu ở bên cạnh. Sau khi viết xong thì anh lấy một ít Hoàng Long Tinh, đi đến đại học Thần Kinh ở thế tục trước.

Đã qua một khoảng thời gian Ngô Bình không ở trường, mà bây giờ đại học Thần Kinh cũng đã khai giảng được một khoảng thời gian, Hàn Băng Nghiên, Mộc Băng Thiền, Y Mị cũng đều đang ở trường học.

Bây giờ là lúc tan học buổi chiều, Ngô Bình đến tìm Hàn Băng Nghiên, sau đó lại mời Mộc Băng Thiền và Y Mị đi ăn cơm. Bốn người đi đến quán ăn ở gần trường học, quán ăn này kinh doanh vô cùng tốt, ăn cơm cũng phải xếp hàng, cho nên ở trước cửa có không ít người đang chờ.

Ngô Bình không muốn chờ, nên trực tiếp yêu cầu một phòng. Ở nơi này muốn phòng thì phải tiêu ít nhất ba ngàn tệ. Nói là phòng, nhưng thật ra phòng cũng không lớn, một bàn cũng chỉ có thể ngồi được sáu người.

Hàn Băng Nghiên gọi vài món ăn, cô hỏi: “Anh Bắc, sao đột nhiên anh lại về thế, bên đó có vui không?”

Ngô Bình cười nói: “Không có gì vui. Chờ bên kia ổn định lại rồi, tôi sẽ đưa cô đi dạo”.

Đây là lần đầu tiên Mộc Băng Thiền nhìn thấy Ngô Bình sau khi anh thay đổi dung mạo, thế nhưng cô cũng tiếp nhận rất nhanh, cười nói: “Ngô Bình, có cơ hội tôi cũng muốn đi chỗ của cậu dạo một vòng”.

“Được, nếu không thì lần này cô đi cùng với tôi trở về”. Ngô Bình nói, anh biết đời trước của Mộc Băng Thiền ở Thánh Cổ Đại Lục, còn có được thành tựu rất cao, hoặc. là đi đến bên kia rồi, cô có thể khôi phục ký ức.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6613: Tôi đến ngay đây!


Trác Tú: “Tôi đến ngay đây!”

Công viên đại học Thần Kinh, Trác Tú chạy từ từ đến đã nhìn Ngô Bình đầu tiên. Cậu ta vội vàng hỏi: “Anh Ngô tìm tôi có chuyện à?”

Ngô Bình đưa bản vẽ cho cậu ta xem, rồi nói: “Khôi Lỗi Tông của các cậu giỏi về chuyện chế tạo con rối nhất, vậy loại này cậu chế tạo được không?

Trác Tú là đệ tử tinh anh trong tông, cậu ta quản lý chuyện chế tạo con rối nên vừa nhìn lướt qua, đã nói: “Loại con rối này khá đơn giản, tôi có thể chế tạo được nhưng có quá trình hơi lâu đó. Nhưng mà anh Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, bảo đảm trong vòng một tháng sẽ chế tạo ra mô hình, ít nhất trong một ngày có thể chế tạo hơn một ngàn coi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy chuyện này giao cho cậu, hiện tại chúng ta đến Khôi Lỗi Tông”. Anh nhớ trong Khôi Lỗi Tông có một con rối cổ xưa. Theo lời của Mèo đen nói,

thì con rối kia có thể con rối mạnh nhất trong bảy con rối Chiến Thiên do chính Chiến Thiên Thánh Hoàng chế tạo ra. Đúng lúc, anh muốn đến xem.

Trác Tú bất ngờ: “Đi luôn bây giờ à? Chuyện này... Ngô Bình nhíu mày: “Sao đấy, không được à?”

Trác Tú cười khổ, xua tay liên tục: “Sao tôi khó chịu được chứ, chỉ là Khôi Lỗi Tông bên đó đang ồn ào do phân gia, nên tôi không muốn tham dự vào”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đòi tách ra?”

Trác Tú thở dài, nói sơ qua tình huống cho anh nghe. Thì ra tông chủ của Khôi Lỗi Tông đang tu luyện lại gặp chuyện, hai con trai của ông ta không phục nhau nên mỗi người đi chèo kéo một đám trưởng lão với đệ tử hợp lại, đấu đá đến vỡ đầu chảy máu. Hiện tại con trai cả của tông chủ có thế lực mạnh hơn chút, con thứ chuẩn bị dẫn những người phe mình rời khỏi Khôi Lỗi Tông để ra ngoài lập một tông môn Khôi Lỗi mới.

Ngô Bình đã hiểu, Trác Tú không muốn theo phe nào nên không muốn về lúc này.

Anh suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã chia nhà như thế, quá trình chế tác con rối cũng sẽ dài ra nhỉ?”

Trác Tú gật đầu: “Chắc chắn rồi”.

Ngô Bình hừ lạnh: “Vậy không thể ra tách ra được!”

Trác Tú ngạc nhiên hỏi: “Ý của anh Ngô là sao?”

Ngô Bình: “Chuyện tu luyện của tông chủ các cậu gặp vấn đề gì?”

Trác Tú: “Lúc ông ấy tu luyện “Thiên Khôi Tâm Kinh” lại xảy ra vấn đề về tinh thần nên phát điên rồi. Khôi Lỗi Tông hết cách, đành tạm thời nhốt ông ấy lại”.

Ngô Bình: “Cậu dẫn tôi đến gặp tông chủ các cậu, để ta xem có thể chữa khỏi cho ông ta không”.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6614: Vậy đa tạ Hà tông chủ


Trác Tú là đệ tử tinh anh trong tông, mà đệ tử tinh anh trong Khôi Lỗi Tông lại không nhiều nên vị Hầu trưởng lão này vừa thấy đã biết cậu ta là Trác Tú. Ông ấy nở nụ cười tươi, nói: “Trác Tú đó à, không phải cậu đến Thế tục rồi sao? Trở về lúc này làm gì?

Trác Tú: “Lâu rồi không về thăm tông, nên ta về đây xem tình hình ra sao. À phải rồi Hầu trưởng lão, lúc này ta đến đây phát hiện bên ngoài sân có một con chó hoang với đôi mắt đỏ ngầu giống như một con chó thành tinh ấy. Ông cẩn thận xíu đó”.

Hầu trưởng lão nghe thế đã đứng bật dậy hỏi: “Có à? Để ta đi xem”. Vì vậy Trác Tú lập tức dẫn Hầu trưởng lão đi ra ngoài sân.

Lúc này Ngô Bình đã hiện ra, đi đến trước cửa phòng. Anh nhìn thoáng qua, rồi duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, một tiếng “răng rắc” vang lên, chìa khóa đã gãy. Anh dễ dàng đẩy cửa vào trong.

Bốn vách tường của căn phòng đều vẽ kín phù văn, tạo thành một căn phòng pháp trận. Pháp trận này có thể giúp cho người nhốt bên trong tự bình tĩnh lại, đồng thời cản cho người nọ không ra ngoài được. Đương nhiên, người ngoài muốn vào lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong phòng này có ba phòng, hai sảnh, lúc này có một người tu sĩ trung niên đang ngồi trên ghế phòng khách, mở to hai mắt lẩm bẩm giống như người bị bệnh †âm thần.

Ngô Bình quan sát một vòng, rút ra kết luận thầm nói: “Ông ta bị nhiễu loạn tinh thần vào lúc tu luyện đây mà, chuyện này chả có gì to tác, trị được”.

Anh lập tức thi truyển Huyền Thiên Mộng Cảnh, ngay lập tức một vệt ánh sáng bao phủ tu sĩ trung niên kia. Sau đó, người trung niên cũng chính là tông chủ Khôi Lỗi Tông, Hà Trùng Dương cũng bước vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, Hà Trung Dương đã trải qua ba năm chữa trị tâm lý, Ngô Bình dùng đủ loại tình huống, chữa khỏi vấn đề tinh thần của ông ta. Mà quá trình chữa trị thuận lợi như thế là nhờ y thuật siêu phàm và lòng tận tụy không rời của Ngô Bình

Sau khoảng vài phút, Hà Trùng Dương đã mở mắt, mê mang rồi ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Cậu là người từ đâu đến?”

Ngô Bình cười: “Chào Hà tông chủ, ta là đệ tử quan trọng trong Đệ Nhất Kiếm tông, Ngô Bình. Trác Tú mời ta đến chữa cho ông đấy. Giờ ông nghĩ lại xem, nhớ lại chuyện gì xảy ra lúc trước không?”

Hà Trùng Dương suy nghĩ một lúc, đúng thật đã nhớ lúc bản thân đang tu luyện gặp phải kiếp nạn. Ông ta thở dài, vội vàng đứng dậy, chắp tay bái tạ Ngô Bình: “Chuyện này đúng là một cơn ác mộng dài, đa tạ Ngô công tử đã chữa khỏi cho ta!”

Ngô Bình: “Tông chủ đừng khách sao. Phải rồi, trong khoảng thời gian ông đang gặp rắc rối, hai vị thiếu tông chủ cũng đánh nhau túi bụi rồi. Ông nên ra ngoài xem đi”.

Hà Trùng Dương nổi giận nói: “Nực cười, hai đứa bất hiếu này!”

Sau đó, ông ta đẩy cửa bước ra ngoài. Đúng lúc gặp được Trác Tú và Hầu trưởng lão vừa đi về sân.

Trác Tú thấy Hà Trùng Dương đã bình thường lại, vui mừng vội vàng nói: “Tông chủ không sao rồi nhỉ?”

Hà Trùng Dương gật đầu nói: “Trác Tú làm tốt lắm, bản tông chủ sẽ thưởng lớn cho cậu! Cậu tiếp đãi Ngô công tử cho tốt, ta đi gặp hai đứa bất hiếu kia đã!”

Không khí của Khôi Lỗi Tông đã u ám, căng thẳng, mù mịt. Người hai phe luôn làm theo ý mình, thậm chí đã có rất nhiều người chết và bị thương, khiến cho lòng người trong tông từ trên xuống dưới luôn thấp thỏm, lo lắng không yên. Nhưng mọi chuyện này đã tan thành mây khói, khi Hà Trùng Dương rời núi.

Thoät cái, hai người con trai của Hà Trùng Dương đã quỳ gối trước mặt ông ta. Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, không thể nói là vui mừng hay là mất mát, dù sao ông già nhà mình không có chuyện gì thì họ cũng chỉ có thể làm con trai tiếp thôi.

Hà Trùng Dương sai người đuổi hai đứa con trai ra cửa sau núi, để họ tự kiểm điểm ba năm. Ngoại trừ chuyện bất đắc dĩ, thì không được phép ra ngoài bởi bất kỳ nguyên nhân nào khác.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6615: Thoáng chốc


Ngô Bình cười nói: “Ta khá hứng thú với các loại con rối, nếu Hà tông chủ đồng ý thì ta muốn mua con rối của tông”.

Hà Trung Dương bật cười ha hả nói: “Nếu công tử đã thích thì cứ lấy đi là được rồi, nói gì đến mua bán chứ. Nhưng thể tích của con rối này khổng lồ đấy, phía trên nó còn chứa cấm chế mạnh mẽ. Cậu phải luyện hoá nó từ từ, chứ khó có thể giải phong tức thì”.

Ngô Bình: “À, chẳng lẽ không thể bỏ vào không gian trữ vật à?”

Hà Trung Dương lắc đầu: “Không thể bỏ vào không gian trữ vật được, nếu làm được thì bọn ta đã không đặt nó ở đó mấy ngàn năm rồi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Ta có thể đến đó xem không?” Hà Trùng Dương bật cười: “Đương nhiên rồi, mời công tử!”

Hà Trùng Dương đã cử người đi hỏi thăm về thân phận của Ngô Bình từ lâu, nên cũng biết được anh không đơn giản. Anh không chỉ là đệ tử có chức vụ quan trọng ở Đế Nhất Kiếm Tông mà còn ghê gớm hơn thế nữa là có được Kiếm Đạo Vương Tọa! Tiên đồ của người thế này luôn rất rộng lớn và thênh thang, đương nhiên Hà Trùng Dương không dám chọc vào nên muốn nịnh bợ thêm xíu xiu nữa.

Thoáng chốc, nhóm người đã đến một bãi đất trống. Nơi này có một sơn cốc, họ đứng ở trên đỉnh núi mà nhìn xuống đã thấy con rối hình người đặt ở trong sơn cốc đó. Con rối này cao ba trăm trượng, toàn thân là màu vàng, tay cầm kiếm, toát ra khí tức khủng bố có từ thời xa xưa.

Ngô Bình vừa nhìn con rối đã cảm nhận được khí tức của Thánh Hoàng toát lên trừ trong người nó, thậm chí còn có cả khí tức cấm ky nữa!

“Nó là con rối Cấm Ky à?”, Ngô Bình suy nghĩ gì đó, rồi cười nói: “Hà tông chủ, nếu ta có thể tế luyện con rối này thì mang đi được chứ?”

Hà Trùng Dương không nghĩ Ngô Bình tế luyện được con rối này, dù sao những người đời trước chưa một lần nào thành công mà. Vả lại, ông ta biết cần một huyết mạch nào đó mới có thể tề luyện con rối này được.

Ông ta nghĩ thế mà bật cười ha hả nói: “Ta đã nói trước đó rồi, công tử chỉ cần lấy được nó thì ta sẽ đưa ngay”.

Ngô Bình gật gù rồi bảy xuống đứng trên vai con rối, anh duõi tay đè lên cổ của con rối. Bàn tay của anh vừa tiếp xúc với con rối, sức mạnh cấm ky trong cơ thể anh lập tức rót vào trong nó.

Lúc này anh cảm giác được mặt ngoài, chỗ bàn tay mình đang tiếp xúc xuất hiện một ít gai nhọn, chúng đâm thủng da của Ngô Bình. Máu của anh cứ thế chảy theo gai nhọn, rồi lăn xuống thấm vào con rối.

Ngay tức thì, cả cơ thể con rối bắt đầu sáng lên, Ngô Bình cảm giác sức mạnh Cấm Ky của bản thân đã chảy vào trong trung tâm trận pháp của con rối này. Bước tiếp theo, máu của anh cũng chảy vào trận máy, máu kích hoạt đại trận con rối, con rối Chiến Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng lấp lánh.

Ngô Bình mỉm cười nhẹ, chuyện này giống hệt như suy đoán của anh trước đó. Con rối này không cần huyết mạch gì đặc biệt, mà nó cần là máu có sức mạnh Cấm Thiên! Anh tu luyện Cấm Thiên Thần Công nên trong máu cũng chứa lực Cấm Thiên, nhờ đó mà có tư cách tề luyện con rối Chiến Thiên này!

Ngay sau đó, khi trung tâm đại trận bắt đầu lan rộng ra là thì đồng thời trong đầu Ngô Bình cũng xuất hiện một bản pháp trận thu nhỏ, đó là hình ảnh trung tâm đại trận đang chiếu trong thần hồn của anh. Anh có thể nhờ cái này để kiểm soát pháp trận bên trong con rối Chiến Thiê.

Nhận ra được đặc điểm này, anh lập tức nói: “Biến!”

Ngay lập tức con rối Chiến Thiên thu nhỏ lại, rồi biến thành một con rối to cỡ bàn tay bay vào lòng bàn tay của Ngô Bình.

Hà Trùng Dương nhìn hình ảnh trước mắt mà sợ ngây ra, lẩm bẩm: “Không ngờ công tử có huyết mạch trong truyền thuyết!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6616: Thành ca muốn đi đâu?


Hà Trùng Dương ngây ngẩn lập tức xua tay: “Không được, mười triệu quá cao”.

Ngô Bình nói: “Hà tông chủ đừng khách sáo, mười nghìn con rối đầu tiên ta đưa mười triệu một con. Sau này còn yêu cầu gì khác, không ngại cứ tính 40 nghìn một con. Ông thấy thế nào?”

Hà Trùng Dương hiểu được lòng chân thành của Ngô Bình là thật, nên không khách sáo nữa mà cười n ậy ta cung kính không bằng tuân lệnh, Ngô công tử cứ yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng làm xong mười nghìn con rối cho cậu!”

Hà Trùng Dương muốn Ngô Bình ở lại mấy ngày, nhưng anh nói có việc rồi nên ở lại một lát đã từ biệt. Trước khi đi, anh còn giải cấm chế trên người Trác Tú. Trác Tú mời Ngô Bình đến chữa khỏi bệnh cho tông chủ nên đã lập công lao lớn cho tông, cậu ta nhận được rất nhiều phần thưởng.

Khó có một chuyện đến U Thiên Tiên Giới, Ngô Bình tiện đường đến Thiên Nhạc Tông luôn. Anh muốn xem Đào Thành ra sao rồi.

Đào Thành chính là Vương Thế An, anh đã gặp lúc ở Đại Ngũ Hành Giới, cậu ta tự xưng mình là “Sáng Thế”. Cậu ta đã tồn tại từ khi chủ Vũ Trụ Từ Không Thành ra đời rồi, sau đó mới hóa thành dáng người. Thời gian trôi qua, vận mệnh của cậu ta vẫn còn trói với Ngô Bình, nên bây giờ đang phụ thuộc vào anh.

Ngô Bình khôi phục gương mặt cũ, đến thăm Thiên Nhạc Tông. Cha con Nhạc Thiên Ba và Nhạc Cương Cực ra đón anh, không lâu Đào Thành cùng Nhạc Chân Chân cũng đến.

“Đại cal”. Đào Thành vừa thấy Ngô Bình đã rất vui mừng, muốn đến ôm lấy anh.

Nhưng bất ngờ Ngô Bình vươn tay ra điểm vào giữa mày cậu ta, lập tức một luồng ký ức kiếp trước ào ạt tràn vào đầu Đào Thành. Cậu ta ngây người một lát, cơ

thể đột ngột biến vặn vẹo, thoắt cái đã khôi phục dáng vẻ Vương Thế An.

Mọi người nhìn hình ảnh này mà ngây ngẩn, Nhạc Thiên Ba giật mình hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Cậu ta đã khôi phục lại thân phận lúc xưa thôi, hắn là người chuyển thế lịch kiếp”.

Tình huống thế này cũng không hiếm ở Tu Hành Giới, Nhạc Thiên Ba thở dài nhẹ nhõm: “Thì ra là thế”.

Vương Thế An mỉm cười nói: “Nhờ anh đánh thức tôi sớm, chứ không tôi phải mất mấy năm nữa mới nhớ lại ký ức trước đó được”.

“Đừng dong dài nữa, anh nên làm chuyện của mình đi”.

Vương Thế An mỉm cười, xoa khuôn mặt của Nhạc Chân Chân nói: “Chân Chân này, tuy anh thay đổi bề ngoài nhưng anh vẫn là anh đấy. Em đợi anh ở nhà nhé, anh sẽ về tìm em thôi”.

Nhạc Chân Chân không nỡ: “Thành ca muốn đi đâu?”

Vương Thế An: “Anh đi với đại ca làm một vố làm ăn lớn”.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6617: Vậy ý anh nói


Vương Thế An mỉm cười: “Anh nói chưa đúng hoàn toàn, tôi không phải theo Đạo Tử, mà là Đạo Vương!”

Ngô Bình chưa từng nghe về Đạo Vương, mới cười hỏi: “Anh là Đạo Vương? Chẳng lẽ là Đại Đạo Vương à?”

Vương Thế An cười nói: “Hiểu thế cũng gần đúng, nhưng đó là thân phận trước đây của tôi thôi. Tôi nhờ nghịch thiên cải mệnh đã hóa thân thành người, mới trở thành Đạo Vương được. Sứ mạng của Đạo Tử là sửa lại độ lệch của Vũ Trụ Đại Đạo, còn sứ mệnh của Đạo Vương phải thay thế giới chọn một người mang thiên mệnh để hành đạo thay trời đất. Có thể nói, quyền hạn của Đạo Vương lớn hơn Đạo Tử”.

Ngô Bình nhướng mày: “Vậy ý anh nói, tôi là người thiên mệnh đó à?”

Vương Thế An: “Vận mệnh tôi với anh khóa chặt với nhau, chính vì thế vận mệnh của anh khác với người thường rồi”.

Sau đó anh ta nhìn sơ qua Ngô Bình, cười nói: “Nếu không có nó, thì sao Thiên Mệnh Tháp với Cửu Liên Đài lại xuất hiện trong cơ thể của anh?”

Ngô Bình: “Bây giờ, anh là Đạo Vương nên có thể giúp được tôi cái gì?”

Vương Thế An: “Thật ra hiện tại anh đã là người rất xuất sắc rồi, tôi chỉ cần làm Đạo Nhân bảo vệ anh là được”.

Nhắc đến bảo vệ Đạo Nhân, anh ta lại lắc đầu: “Nhưng tu vi của tôi bây giờ còn quá thấp, thôi thì thế này, tôi đến Hỗn Độn Giới để tu luyện một đoạn thời gian. Tôi xuất quan rồi sẽ giúp anh một bước lên mây!”

Ngô Bình bật cười nói: “Anh muốn đến Hỗn Độn Giới thì tôi giúp được”.

Anh ném ra một cánh cửa, vừa mở cửa ra đã thấy bên trong là Hỗn Độn Giới.

Vương Thể An không nghĩ ngợi mà đi vào, rồi lại cười ha hả nói: “Ngắn thì một năm, dài thì ba năm, tôi có thể tu hành thành công rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chờ anh quay lại”. Anh vừa dứt lời, đã đóng cửa lại để Vương Thể An ở lại bên trong.

'Y Mị nghe cuộc đối thoại của họ mà bất ngờ thốt lên: “Vận mệnh của anh với Đạo Vương buộc chặt vào nhaul”

Ngô Bình: “Nói đúng hơn thì Vương Thế An là chư hầu của tôi”.

Y Mị cảm thán: “Tôi thấy bạn bè của anh rất xuất sắc, hèn chỉ anh lại có thành tựu cao như vậy”.

Ngô Bình cười nói: “Hay là bây giờ tôi đưa các vị đến Thánh Cổ Đại Lục nhỉ”.

Mọi người nghe thế lập tức võ tay tán đồng, Ngô Bình lập tức sử dụng Thánh Môn. Thoáng chốc, bốn người đã xuất hiện ở trong thành Kim Ngô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6618: Chuyện gì thế?


Tử Thanh gật đầu: “Pháp bảo cấm ky đó có một tác dụng rất kỳ diệu, nó có thể giúp trạng thái của tôi khôi phục khi đến thời cơ. Bây giờ, tu vi của tôi

đã ngang với lúc bị ám sát rồi”.

Ngô Bình nhớ lúc trước Tử Thanh bị một nam tu hãm hại, anh tò mò hỏi: “Năm đó, ai là người hại cô vậy? Gô còn nhớ tên của gã đó không?”

Tử Thành bình thản nói: “Hắn tên là Phục Thiên!” Ngô Bình ngây ra lặp lại cái tên: “Diệp Phục Thiên!” Tử Thanh nhìn anh: “Hắn là Thánh Vương, chắc anh cũng biết hắn”.

Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên tôi biết rồi, trước Diệp Phục Thiên đã bước vào bán bộ Thánh Hoàng từ lâu”.

Tử Thanh nghe đối phương đã bước nửa chân vào Thánh Hoàng lại cười lại, đứng dậy: “Nếu gã không cướp mất bảo vật của tôi, thì gã hoàn toàn không có tư cách bước một nửa chân vào Thánh Hoàng!”

Ngô Bình tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”

Tử Thanh: “Một bảo vật quý hiếm, nó tên là Hoàng Cực Lệnh. Người giữ được lệnh này sẽ có cơ hội bước lên đỉnh Thánh Hoàng”.

Ngô Bình thắc mắc: “Diệp Phục Thiên cầm Hoàng Cực Lệnh, nhưng đâu có lên được đỉnh Thánh Hoàng đâu”.

Tử Thanh bình tĩnh nói: “Hắn cầm Hoàng Cực Lệnh giả đấy, cái Hoàng Cực Lệnh thật đã bị tôi dấu rồi. Nếu là Hoàng Cực Lệnh thật, anh ta đã có cơ hội đạt đến Thánh Hoàng rồi”.

Cô ấy nói dứt lời, lại hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Lúc ấy, tôi mới là người thăng cấp vào Thánh Hoàng”.

Ngô Bình nhíu mày: “Năm đó cô có thể đột phá, ấy vậy mà bị Diệp Phục Thiên phá hỏng”.

Tử Thanh nói: “Lần này tôi sống lại về đây, có thể thăng vào vị Thánh Hoàng bất cứ lúc nào cũng được”.

Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên: “Chừng nào cô đột phá?”

Tử Thanh: “Tôi cần tiềm tu một đoạn thời gian để tu hành cho vững cái đã”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi có cửa truyền tống vào Hỗn Độn Giới, cô có thể đến đó tu luyện”.

Tử Thanh cười n št lắm, muốn tu vi đạt đến cảnh giới Thánh Vương phải tu hành qua lại trong Thánh Cổ Đại Lục và Hỗn Độn Giới nhiều lần”.

Ngô Bình lập tức mở cánh cửa truyền tống ra, Tử Thanh bước vào. Cả hai đều hẹn Ngô Bình sẽ mở cửa sau nửa tháng tới.

Y Mị tạm biệt Tử Thanh xong lập tức cảm nhận được khí tức từ Thánh Cổ Đại Lục, nên cười nói: “Nơi này đúng là nơi tốt!”

Ngô Bình: “Y Mị, tôi cảm thấy cô có thể thử hệ thống tu hành tại Thánh Cổ Đại Lục”.

Y Mị gật đầu: “Được! Anh tìm một chỗ giúp tôi, tôi muốn tu luyện trong một đoạn thời gian”.

Ngô Bình lập tức sắp xếp cho Y Mị ở tại thành Kim Ngô, sau đó anh dẫn Hàn Băng Nghiên đi lòng vòng khắp nơi trong thành.

Thành Kim Ngô vô cùng phồn hoa, đặc biệt là dưới sự cai trị của Lý Thần Đồ, bách tính đều an cư lạc nghiệp. Những nô lệ được giải phóng cũng có chỗ ở yên ổn, họ đều nói rằng chúa tể Lý thật sự tốt bụng.

Hàn Băng Nghiên chưa bao giờ ăn được những món ngon ở Thánh Cổ Đại Lục, nên khi cô ấy đi một vòng đã ăn đến mức no căng cả bụng. Cô ấy cười nói: “Thời đại này thật tốt, nơi nào cũng có phong cảnh tự nhiên, với lại không khí cũng trong lành!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6619: Bọn họ biết tôi là ai à?


Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra tôi có giá lắm nha, 1300 tỷ thánh thù!”

Phương Lập: “Hơn giá trị của cây Kim Cương một ngàn lần”.

Ngô Bình hỏi: “Bọn họ biết tôi là ai à?”

Phương Lập gật đầu: “Bọn họ đã tìm hiểu kỹ càng, biết được ngài đến từ Học viện Kim Long, là đệ tử của Dược Lão”.

Ngô Bình cười lạnh, trong tay của anh có con rối Chiến Thiên, cho dù có đụng phải vị Bán Bộ Thánh Hoàng kia thì anh cũng không sợ, nên anh nói ngay lập tức: “Tôi muốn xem thử xem ai dám đến bắt tôi!”

Phương Lập: “1300 tỷ thánh thù, đây là một con số cực kỳ cực kỳ lớn, người chịu mạo hiểm vì con số này chắc chắn không hề ít”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ bọn họ!”

Bởi vì tình thế thay đổi, trong ngày hôm đó, Ngô Bình lập tức đưa Hàn Băng Nghiên trở về thế tục, cô ấy không phải người tu hành, lưu lại Thánh Cổ Đại Lục sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhân tiện đó, anh lại đi một chuyến đến núi Nguyên Thủy, tìm được Giang Sơ Nhanh, nhờ cô giúp anh bán ra một ít cây Kim Cương.

Cây Kim Cương có giá trị ở Tiên Giới, khi ở Tiên Giới chắc chắn sẽ có giá khá cao, anh chuẩn bị bán đi một phần trước để xem kết quả như thế nào.

Giang Sơ Nhan vẫn luôn giúp đỡ anh quản lý Đan Đạo Viện. Cho đến khi cô nhìn thấy Ngô Bình lấy cây Kim Cương ra, trong mắt lộ ra sự thắc mắc: “Vật này chứa Kim Cương Thần Lực không?”

Ngô Bình gật đầu, rút ra một thanh bảo kiếm có chuôi bằng cây Kim Cương, vung mạnh lên một cái, một thanh kiếm khí sắc bén bay ra, chém một tảng đá khổng lồ cách đó mấy trăm mét thành hai phần.

Giang Sơ Nhan cảm khái nói: “Năng lượng sắc bén như thế, nếu dùng cho binh khí thì lại lãng phí quá”.

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Hử, cô cảm thấy nó có thể có cách sử dụng tốt hơn sao?”

Giang Sơ Nhan gật đầu: “Kim Cương Thần Lực này nếu như dùng để xây dựng sát trận, chế tạo con rối thì hiệu quả sẽ càng ngày càng cao. Công tử yên tâm, em sẽ từ từ tìm một nguồn tiêu thụ nhất định sẽ bán được cây Kim Cương với một cái giá tốt”.

Ngô Bình cười nói: “Vất vả cho em rồi Sơ Nhan”.

Giang Sơ Nhan nhẹ nhàng thở dài, nói: “Công tử, chuyến này anh đi cũng rất lâu, chuyện của chúng ta khi nào thì làm?”

Giang Sơ Nhan vốn là điều kiện duy nhất mà Nguyên Thủy Sơn đưa ra, yêu cầu Ngô Bình phải cưới cô. Hai người biết nhau cũng đã được một khoảng thời gian, cả hai đều có cảm tình với nhau, anh cười nói: “Chỉ cần ở bên chỗ em đã chuẩn bị tốt, thì lúc nào anh cũng có thể rước dâu vào cửa cả. Chỉ là, tình huống trong nhà của anh, em cũng biết rồi đó, trong nhà của anh không chỉ có một vị phu nhân, chỉ sợ em chịu thiệt thòi”.

Giang Sơ Nhan nhoẻn miệng cười. nói: “Chúng ta là đạo sĩ tu hành, làm sao lại có thể giống như người trần thế tục tranh giành tình cảm, chỉ cần công tử đối đãi với Sơ Nhan tốt, Sơ Nhan cũng không cầu mong thêm gì”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy một lát nữa chúng ta sẽ định một ngày, anh sế rước em vào cửa”.

Giang Sơ Nhan thẹn thùng gật đầu nhẹ nhàng. nói: “Anh Bình, vậy anh có thể theo em về nhà một chuyến không?”

Ở dưới chân núi Nguyên Thủy có bốn tông hai viện, một trong bốn tông chính là Giang Tông, Giang Sơ Nhan là người của Giang Tông. Tứ tông là bốn tông môn riêng biệt của bốn vị đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, có tiếng nói và có quyền rất cao ở núi Nguyên Thủy.

Ngô Bình nghĩ nếu đã quyết định cưới Giang Sơ Nhan thì đi gặp mặt người nhà của cô một lần cũng là bình thường mà thôi, lập tức gật gật đầu,

nói: “Được, vậy khi nào đi”.

Giang Sơ Nhan hơi hơi mỉm cười. nói: “Hôm nay nay chúng ta đến chỗ của em ở trước, ngày mai sẽ chính thức đi bái phỏng”.

Ngô Bình nói: “Cũng được. Lần đầu tiên anh đi Giang tông, cũng phải chọn vài món lễ vật”.

Giang Sơ Nhan nói: “Anh Bình, lễ vật không cần quá đắt tiền đâu”.

Ngô Bình nở nụ cười: “Dẫu sao thì cũng là người đàn ông của em, cũng là Kim Đỉnh Đan Sư, dẫu sao cũng nên luyện chế một ít đan dược tặng cho cha mẹ vợ tương lai của anh”.

Trong lòng Giang Sơ Nhan vui mừng, nói: “Thế thì tùy anh vậy”.

Ngô Bình đi theo Giang Sơ Nhan, đi vào bên trong một tòa thành tên là Giang Thành. Tòa thành này được xây dựng bao quanh địa bàn của Giang Tông, có quy mô to lớn, bên trong có mấy ngàn vạn người cư trú, giao thông phát triển, là một đô thị lớn phồn hoa.

Đi vào trong viện, Ngô Bình chọn ra một số dược liệu trong Đại Thiên Dược Điển, chuẩn bị luyện chế vài loại đan dược. Anh hỏi một chút mới biết cha mẹ của Giang Sơ Nhan ở Giang Tông có địa vị bình thường, cũng không được coi là nhân vật trung tâm. Hơn nữa, tư chất của cha Giang cũng không tính là tốt, cho nên trước mắt, tu vỉ miễn cưỡng đạt đến Đạo Cảnh, hơn nữa vẫn luôn bị kẹt lại ở Đạo Cảnh tầng ba, hai mươi năm rồi vẫn chưa hề tiến triển.

Đạo Cảnh tầng ba, còn được gọi là Thai Cảnh, cảnh giới này tu luyện khá khó khăn, một khi đã có nền tảng tốt, thì có thể bước vào Phá Pháp Cảnh tứ trọng. Mà Phá Pháp Cảnh là một bước ngoặt của tu sĩ Đạo Cảnh, một khi đạt đến phá pháp Cảnh, thì thực lực có thể tăng vọt lên.

Sau khi Ngô Bình suy nghĩ cặn kế, quyết định luyện chế thêm Đạo Tính Đan. Dùng loại đan này, có thể ôn dưỡng Đạo Thai, rất nhanh sau đó là có thể đột phá đến Phá Pháp Cảnh.

Đan dược Đạo Cảnh luyện chế khá khó khăn, cũng may Ngô Bình là Pháp Thai Bát Chuyển, lại giữ Cấm Ky Chi Lực, muốn luyện chế cũng không phải là không thể, chỉ là cần phải tiêu hao tinh lực nhiều hơn một chút.

Rất nhanh sau đó anh đã tìm được dược liệu, bắt đầu luyện chế lò Đạo Tính Đan đầu tiên. kinh nghiệm ở Thánh Gổ Đại Lục giúp ích cho anh rất nhiều, trình độ luyện đan tăng lên như diều gặp gió. Khi luyện chế được lò đầu tiên, có bốn viên đan được, đan thuộc hàng thượng phẩm.

Anh nhanh chóng luyện chế thêm lò thứ hai, bởi vì điều chỉnh nên lò đan dược này đã tăng lên thành cực phẩm đan. Thế nhưng anh cảm thấy vẫn có thể tăng lên được, vì thế lại luyện chế thêm lò thứ ba, quả nhiên là một lò đan dược tuyệt phẩm!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom