Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5762: Chủ nhân không nên khách khí với bà tal


Người phụ nữ tên Cổ Hồng Ngọc, là cô của Cổ Thanh Liên, bà ta lạnh nhạt nói: “Hai ngày nữa, cậu Tô của Thanh Long Tông sẽ đến cầu hôn, cháu tỷ võ với nam sinh xa lạ là sao chứ? Nếu chuyện này để cậu Tô biết được, khó tránh trong lòng không vui”.

 Cổ Thanh Liên giận đến mặt trắng xanh: “Cô! Cậu Tô kia chỉ là ở nhà họ Cổ chúng ta mấy hôm mà thôi, mọi người nghĩ nhiều rồi!”

Cổ Hồng Ngọc nhíu mày, thấp giọng nói: “Thanh Liên, cháu là cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Cổ chúng ta, tư chất cũng tốt. Nếu có thể được cậu Tô nhìn trúng, nhà họ Cổ chúng ta có thể được Thanh Long Tông dẫn dắt. Trong ba gia tộc lớn Giang Nam, nhà họ Cổ chúng ta là yếu nhất. Nếu có thể có được công pháp Thanh Long Tông, tương lai nhất định có thể vượt qua hai gia tộc kia!”

Cổ Thanh Liên thở dài: “Cô à, mọi người quá chủ quan rồi. Cậu Tô này vừa đến, thế lực khác cũng đều đang nghĩ cách lôi kéo, cô dựa vào đâu mà nghĩ nhà họ Cổ chúng ta sẽ thành công?”

Cổ Hồng Ngọc nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức!”

Cổ Thanh Liên im lặng không nói, cô ta biết nói nhiều thêm cũng vô dụng.

Cổ Hồng Ngọc nói: “Thanh Liên, mấy ngày tới cháu đừng đi lại lung tung”. Nói xong, bà ta quay người rời đi.

lCổ Thanh Liên ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía Ngô Bình biến mất, buồn bã mất mát.

Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy từ trong rừng có một bàn tay vươn ra, vẫy về phía cô ta. Mắt cô ta sáng lên, bay một lúc cũng đi vào trong rừng. 

Lúc này, trên một gốc cổ thụ, Ngô Bình đang ngồi đó, vẻ mặt cười ha ha.

Cổ Thanh Liên hỏi: “Em trai, cậu không bị thương chứ?”

Ngô Bình: “Chút sức đó của bà ta, muốn khiến tôi bị thương còn chẳng có cửa. Tôi là thấy chị gọi bà ta là cô nên mới không ra tay tấn công”.

Cổ Thanh Liên vô cùng xin lỗi nói: lỗi, tôi không ngờ cô tôi sẽ ra sát chiêu với cậu”.

“Em trai, xin

Ngô Binh: “Vừa nấy hai người nói chuyện, tôi đều nghe cả rồi. Nhà họ Cổ chị muốn đón một nhân vật đến, cho nên không muốn tôi xuất hiện”.

Cổ Thanh Liên cười khổ: “Năm đó, cô tôi cũng giống hệt tôi, bị sắp xếp phải lấy lòng một người từ Tiên Giới. Nhưng cuối cùng thì thế nào chứ? Bọn họ tốt đẹp được nửa năm, người kia đã thất bại ngã ngựa trong cạnh tranh khốc liệt của tông môn rồi”.

Ngô Bình: “Tu sĩ Tiên Giới rất lợi hại sao?”

Cổ Thanh Liên: “Chưa nói tới việc lợi hại, nhưng bình thường bọn họ đều có tài nguyên và truyền thừa công pháp cao minh. Ví dụ như nhà họ Gổ tôi, có được truyền thừa chỉ có thể nói là ở mức độ trung bình. Nếu nhà họ Cổ có công pháp cao minh hơn, lại có đan dược hỗ trợ, thì trong vòng ba đến năm năm là có thể bồi dưỡng được một nhóm cao thủ rồi!”

Hai người nói chuyện mấy câu, Cổ Thanh Liên nói: “Em trai, tôi phải về rồi, buổi tối nếu cậu có thời gian thì đến “nhà hàng Bạch Mã”, tôi mời cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Đây là số điện thoại tôi”.

Để lại phương thức liên lạc, hai người nói lời tạm biệt với nhau.

Xuống núi, Ngô Bình mau chóng tìm tới Nghiêm Lãnh Thạch. Biết được người nhà họ Cổ lại ra tay đánh người, Nghiêm Lãnh Thạch tức giận nói: “Hừ, người phụ nữ này đúng là điên rồi!”

Ngô Bình: “Ông biết người phụ nữ đó là ai sao?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Bà ta tên Cổ Hồng Ngọc, năm đó dùng hết mọi cách để gả cho một tu sĩ Tiên Giới, kết quả chưa đến nửa năm, người đó đã chết rồi. Hừ, cứ nghĩ là đi theo đệ tử Tiên Giới thì có thể khiến nhà họ Cổ một bước lên trời, đúng là ngây thơi”

Ngô Bình như có suy nghĩ: “Chẳng lẽ không phải?

Nghiêm Lãnh Thạch: “Vậy thì phải xem là tìm được người nào. Nếu là thiên kiêu trong tông môn thì chắc chắn có chỗ tốt. Nhưng nếu chỉ là một đệ tử bình thường thì chẳng có ý nghĩa gì”.

Ngô Bình: “Không biết người đến lần này có phải là thiên kiêu tông môn không”.

Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Không thể nào. Nếu là thiên kiêu tông môn thì căn bản không đến lượt nhà họ Cổ”.

Ngô Bình: “Xem ra kế hoạch trước đó của chúng ta cũng không có ý nghĩa gì rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ này đối với chủ nhân mà nói có hay không không quan trọng. Nhưng người phụ nữ điên kia dám chém giết chủ nhân, chuyện này không thể bỏ qua như vậy!”

Ngô Bình: “Thôi vậy. Chẳng qua bà ta chỉ là luyện khí hậu kỳ, muốn giết tôi vẫn còn rất khó”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân không nên khách khí với bà tal”

Ngô Bình: “Thanh kiếm trong tay bà ta rất đặc biệt, là một món bảo bối”. 

Hai người đang nói chuyện thì Nghiêm Lãnh Thạch nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến chính là Vương Truyền Tông.

Vương Truyền Tông trong điện thoại thở gấp gáp: “Nghiêm Lãnh Thạch, chuyện này có phải có liên quan đến ông không?”

Giọng điệu Nghiêm Lãnh Thạch bình thản, nói: “Ông nói là chuyện Vương Hạo Dã toi đời sao?”
 
Chương 5076


 Tiểu Minh: “Đừng nói là linh vực Vô Giới nhé?”  

 

Bàn Nguyên: “Nó chứ ai!”  

 

Tiểu Minh: “Nếu đưa Ngô Bình đến đó thì ngươi sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh, đã thế còn gặp rất nhiều nguy hiểm nữa”.  

 

Bàn Nguyên: “Chúng ta không có cảm giác thì sợ gì mấy cái nguy hiểm ấy?”  

 

Tiểu Minh: “Cũng đúng”.  

 

Ngô Bình chưa kịp hỏi đó là nơi thế nào thì đã được đưa đến một thời không khác rồi, quanh người anh anh các tia sáng ngũ sắc, một luồng sức ép cực lớn khiến anh không thở nổi và cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.  

Advertisement

 

Bàn Nguyên như biết nỗi nghi hoặc trong anh nên nói: “Đây là ranh giới giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính, vì thế cậu cũng có thể hấp thu được sức mạnh của vũ trụ chính  tại đây. Nếu linh thần của cậu có thể trưởng thành ở đây thì sau này thành tựu của cậu sẽ rất phi thường”.  

 

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn Bàn Nguyên”.  

 

Sức lời, linh thần của anh bay lên cao rồi xuất hiện trong tia sáng ngũ sắc. Linh thần vừa ra ngoài thì đã có rất nhiều sức mạnh ở xung quanh xúm tới. Bị chúng tấn công, Ngô Bình vô cùng đau đớn, cảm giác như chết đi chết lại cả vạn lần.  

 

Bàn Nguyên: “Tuy đau nhưng rất có lợi, cố chịu đi sẽ có nhiều lợi ích”.  

 

Vì thế Ngô Bình cắn răng quyết không thu linh thần cề, sức mạnh quanh linh thần ngày càng nhiều, dần dà sấm sét cũng tới, ban đầu chỉ bé như con rắn, sau đó to như cánh tay.  

 

Đoàng!  

 

Cuối cùng, một tia sét giáng xuống linh thần của Ngô Bình, linh thần vặn vẹo như sắp tan biến, Ngô Bình cũng đau đến mức sắp chết đến nơi cho đến khi Bàn Nguyên gọi anh dậy.  

 

Ngô Bình vô cùng hào hứng: “Ngô Bình, cậu đã chịu được sức mạnh sấm sét của vũ trụ chính, siêu quá!”  

 

Ngô Bình khép hờ mắt: “Thế đã được chưa?”  

 

Bàn Nguyên: “Giờ cậu đi được rồi, nhưng nếu cậu có thể chờ thêm một lát thì sức mạnh của vũ trụ phụ và chính sẽ mở. Khi ấy, sẽ có rất nhiều sức mạnh của vũ trụ chính tiến vào linh thần của cậu. Như vậy thì cậu sẽ có nhiều lợi ích hơn cả bây giờ”.  

 

Ngô Bình chỉ muốn chửi thề: “Bàn Nguyên, có phải ngươi muốn ép ta chết không?”  

 

Bàn Nguyên: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tuỳ cậu chọn sao thì chọn”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại lẩm bẩm: “Giờ ta chỉ là ý thức hư ảo thôi nên sống hay chết cũng thế, thôi liều vậy, thành công rồi thì sẽ có nhiều cơ hội đến vũ trụ chính hơn”.  

 

Dứt lời, anh nhắm mắt lại rồi chờ sức mạnh xuất hiện.  

 

Không biết chờ bao lâu sau thì có một tiên quang cửu sắc bay từ xa tới, nó nhanh chóng xuyên qua linh thần của Ngô Bình, sau đó tiến vào vô vàn các vũ trụ phụ.
 
Chương 5763: Sao không đi nữa


Ngô Bình: “Ừ, ông về trước đi, tối nay tôi còn phải đi ăn với Cổ Thanh Liên. Nếu có thời gian, tối nay tôi sẽ về”.

Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Nếu chủ nhân có ý với cô chủ nhà họ Cổ, tốt nhất hành động trước thì hơn".

Ngô Bình: “Ông không cần quan tâm đâu”.

Sau khi Nghiêm Lãnh Thạch đi, Ngô Bình tìm một quán trà, gọi vài món ăn nhẹ, uống trà xem kịch. Hơn ba giờ chiều, cậu nhận được điện thoại của Đào Thành.

Trong điện thoại, Đào Thành nói: “Ngô Bình, anh đang ở đâu?”

Cậu cảm nhận được ngữ điệu gấp gáp của Đào Thành trong điện thoại, bèn nói: “Tôi đang ở tỉnh”.

Đào Thành: “Tốt quá rồi, anh đang ở đâu, tôi đến gặp anh”.

Ngô Bình: “Tôi đang ở một quán trà. Xảy ra chuyện gì à, hình như cậu rất vội”.

Đào Thành: “Gặp rồi nói, anh gửi địa chỉ cho tôi”.

Ngô Bình gửi địa chỉ cho Đào Thành, cậu đợi khoảng bốn mươi phút, Đào Thành vội vã chạy đến. Cậu ta đeo cặp kính râm, còn đội mũ như thể cố ý không muốn để người khác phát hiện ra mình.

Sau khi vào quán, cậu ta cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sao anh cũng ở tỉnh vậy?”

Ngô Bình: “Tôi đến làm chút việc. Cậu sao thế, cứ thấp thỏm lo lắng vậy”.

Đào Thành: “Đừng nhắc nữa. Dạo này trong đầu tôi có rất nhiều loại võ học lợi hại nên đã đến một võ đường thách đấu, còn may mãn liên tiếp thắng trận. Sau đó, có một ông lão bước ra, dáng vẻ rất gầy gò nhưng công phu rất lợi hại, chỉ vài chiêu đã đánh tôi văng ra xa, nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì không chừng đã bị ông ta đánh chết rồi cũng nên”.

Tu vi của Đào Thành đã đạt đến Luyện Khí tầng mười, thực lực đã khá mạnh, thế mà còn bị người ta đánh cho thành thế này, xem ra thực lực của ông cụ đó nhất định là rất mạnh.

Cậu nói: “Cậu đã là Luyện Khí tầng mười rồi mà còn sợ gì, đánh với ông ta là được”. 

Đào Thành: “Tôi đã đi loanh quanh ở tỉnh ly nửa ngày rồi, nhưng mỗi lần tôi chạy được một đoạn khá xa thì lại bị ông lão đó đuổi kịp, phiền chết mất thôi”.

Ngô Bình: “Khoảng thời gian này cậu vẫn chưa đột phá sao?”

Đào Thành: “Vẫn chưa, tôi đang hẹn hò với hai cô bạn gái, ngày nào cũng lo yêu đương với họ, nào có thời gian tu luyện?”

Ngô Bình liếc nhìn cậu ta: “Vậy thì đáng đời cậu”.

Đào Thành: “Ngô Bình, anh là người duy nhất ở trường biết tôi tu hành, anh phải giúp tôi”.

Ngô Bình bóc hạt dưa ăn, biếng nhác nói: “Không liên quan đến tôi, tự mình gây chuyện thì tự giải quyết đi”.

Đào Thành: “Này, anh không thể nể tình bạn bè mà giúp tôi được sao?”

Ngô Bình: “Bớt bớt lại đi, thực lực của cậu và người kia chắc cũng không thua kém nhau là bao, bằng không cậu đã bị đánh chết từ lâu rồi, còn có thể chạy đến đây được à?”

Đào Thành thở dài: “Tôi thật sự đánh không lại, cả người ông già đó cứng như thép, là cao thủ cảnh giới Bí Pháp”.

Vừa nói đến đây, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức cực mạnh xuất hiện ngoài quán trà, cậu đứng lên nói: “Mau chạy đi, người đó đến rồi”.

Hai người chạy đến tầng thượng, nhảy sang một tòa nhà khác, sau đó cùng chạy về phía công viên gần đó.

Giữa ban ngày ban mặt, hai người họ tựa như hai bóng ma, thế mà chẳng có ai chú ý đến. Công viên này rất lớn, chiếm mấy chục mẫu, lúc này thời tiết rất nóng nên không có ai ở công viên.

Chạy vào trong một cánh rừng, Ngô Bình nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai bèn dừng lại.
 
Chương 5077


 Thần hồn của anh cũng nhập vào linh thần, hai cái hoà làm một, sau đó ngưng tụ thành nguyên thần.  

 

Ngô Bình đã có cả nguên thần và thần niệm, thần niệm của anh đã bao phủ toàn bộ linh vực Vô Giới, thậm chí còn kéo dài đến vũ trụ phụ và chính.  

 

Anh thấy có rất nhiều vũ trụ ở phía vũ trụ phụ đan chặt vào nhau, đồng thời cũng cảm nận được sự to lớn của vũ trụ chính.  

 

Bàn Nguyên: “Cậu có thể tiếp tục tu luyện bí lực ở đây. Thật ra, bí lực chính là một sức mạnh đặc biệt trong vũ trụ chính, các sức mạnh này rất đặc biệt, chúng không chỉ tồn tại ở vũ trụ chính, mà còn có thể tới các vũ trụ phụ. Nhưng nếu cậu chỉ ở vũ trụ phụ thì rất khó được tiếp xúc với chúng. Song linh vực Vô Giới này thì khác, đây là nơi giao thoa giữa vũ trụ phụ và chính, cậu có thể dễ dàng lấy được bí lực của vũ trụ ở đây”.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó nghỉ ngơi một lát, nguyên thần lại lao ra ngoài. Nguyên thần của anh ít cũng cao mấy chục nghìn mét và có khí tức bức người, thần niệm lớn mạnh quét khắp linh vực để tìm bí lực.  

 

Hơn chục phút sau, Ngô Bình chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn bay từ xa đến.  

 

Advertisement

Nguyên thần của anh lập tức lao ra rồi vồ lấy, luồng sức mạnh kia bị bắt thì nhanh chóng biến thành một quả cầu sáng màu xanh.  

 

Bàn Nguyên nói: “Luyện hoá nó đi, nhanh lên”.  

 

Ngô Bình không kịp nghĩ ngợi nhiều, nguyên thần đã há miệng ra rồi nuốt chửng quả cầu sáng đó.  

 

Khi quả cầu sáng chui xuống bụng anh thì đã biến thành một sức mạnh thần kỳ và thấm vào trong nguyên thần, sau đó tự hình thành một mạch lạc có tên là bí mạch.  

 

Cứ thế, một lát Ngô Bình lại bắt được một loại bí lực và luyện hoá nó. Bí lực anh luyện hoá được ngày càng nhiều hơn, giờ đã có đến 100 loại.  

 

Điều kỳ lạ là Bàn Nguyên chẳng thấy nói gì, Ngô Bình hỏi: “Bàn Nguyên, ta còn cần ăn bao nhiêu bí lực nữa?”  

 

Bàn Nguyên: “Tu sĩ bình thường chỉ cần luyện một loại thôi là đủ rồi, nhưng họ luyện hoá bí lực sơ kỳ nên không so với cậu được”.  

 

Ngô Bình: “Của ta là bí lực cao cấp à?”  

 

Bàn Nguyên: “Không, nguyên thần càng mạnh thì bí lực luyện hoá được càng mạnh. Trong các bí lực mà cậu đã luyện hoá được thì có 12 loại cấp thần, 15 loại cấp huyền, còn lại đều là cao cấp”.  

 

Ngô Bình có vẻ ngạc nhiên: “Cấp thần mới là giỏi hả?”  

 

Bàn Nguyên: “Thiên tài giỏi nhất ở chỗ tôi chỉ luyện hoá được hai bí lực cao cấp và năm bí lực trung cấp thôi. Còn cậu luyện hoá được cả đống cao cấp rồi’.  

 

Ngô Bình: “Có bí lực rồi thì ta có thể tu luyện bí kỹ, chúng ta về thôi”.  

 

Bàn Nguyên: “Được”.  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình đã quay trở lại vũ trụ Minh Cổ.  

 

Tiểu Minh: “Không ngờ cậu lại lĩnh ngộ được nhiều bí lực mạnh như thế, đúng là tôi không nhìn nhầm người mà”.  

 

Ngô Bình: “Giờ ta tu luyện các tiên khí được chưa?”  

 

Tiểu Minh: “Nãy giờ cậu đã tu luyện liên tục nên chắc cũng mệt rồi, ba ngày nữa tôi sẽ cho cậu tu luyện tiên khí”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, mấy ngày tới, ta sẽ tu luyện bí lực”.  

 
 
Chương 5764: Tôi vừa mới đột phá


Ngô Bình nhìn sang một bên, vài giây sau một bóng người đáp xuống, là một ông cụ gầy gò cao. 

hơn một mét sáu, khoảng sáu mươi tuổi, lông mày dài rậm, gò má cao, răng trắng, có đôi nhãn cầu màu vàng.

Ông lão nhếch môi cười: “Tên nhóc nhát cáy, không ngờ cậu còn có viện binh. Tốt lắm, tôi đánh chết luôn các cậu, trút giận cho đồ tử đồ tôn”.

Ngô Bình nhìn Đào Thành: “Cậu đánh chết đồ tử đồ tôn của ông ta à?”

Đào Thành: “Cũng chỉ đánh mười mấy người, có vài người bị thương nặng”.

Ngô Bình cạn lời, chạy đến chỗ người ta gây chuyện thì thôi đi, còn đánh người bị thương, người ta không đuổi giết cậu thì đuổi giết ai đây?

Cậu ho một tiếng, bước lên trước chắp tay lại nói: “Tiền bối, cậu ấy là đàn em của tôi, chuyện trước đó là do cậu ấy không đúng, bọn tôi bồi thường cho ông được không?”

Ông lão trợn trừng: “Đánh nhiều người bị thương như thế, cậu bồi thường thì có tác dụng quái gì”.

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi biết một chút y thuật, tôi có thể đảm bảo chữa trị hết cho mấy người bị thương bên ông, như thế được rồi chứ?”

Ông lão động lòng: “Cậu có thể trị thương?”

Ngô Bình: “Người tu hành chúng ta có mấy người không biết chữa trị chứ? Hơn nữa tôi còn là một thầy thuốc”.

Nghe nói Ngô Bình là thầy thuốc, vẻ mặt ông lão hòa hoãn đi một chút hỏi: “Cậu biết y thuật thật à”

Ngô Bình: “Dĩ nhiên, hơn nữa bây giờ tôi có thể về chỗ tiền bối để chữa trị cho mấy người bị thương đó”.

Ông lão im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, chỉ cần cậu có thể chữa được cho họ, tôi có thể không truy cứu nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn ông”.

Sau đó hai người đi theo ông lão. Ra khỏi công viên, họ gọi một chiếc xe rồi chạy đến võ đường Liên Sơn.

Võ đường Liên Sơn là một võ đường có tiếng trăm năm rồi, người trong giới đều biết đến nơi này, thật ra đằng sau võ đường Liên Sơn là một môn phái trong giới tu hành - Liên Sơn Tông.

Lên xe rồi, Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, nên xưng hô thế nào đây?” 

Ông lão nói: “Chu Kỳ Phu”.

Ngô Bình: “Tu vi của tiền bối cao thâm, tôi đây bái phục”.

Ông lão nhìn cậu: “Cả người cậu khí thế tràn đầy, thực lực mạnh hơn thằng nhóc này, cậu là đệ tử của ai vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Sư phụ của tôi đến từ Tiên Giới, chỉ là trước giờ không nói thân phận cho tôi nên tôi cũng không biết”.

Chu Kỳ Phu: “Y thuật của cậu cũng là do sư phụ cậu dạy cho à?”

Ngô Bình: “Ừ, học vấn của sư phụ tôi khá cao, dạy cho tôi rất nhiều thứ”.

Chu Kỳ Phu bỗng đánh một chưởng, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều là đã trở tay đánh ra một chưởng. Hai chiêu va chạm, trong xe phát ra âm thanh khá trầm, sau đó bánh xe nổ tung khiến tài xế hốt hoảng.

Ngô Bình trợn mắt, nhìn chăm chăm Chu Kỳ Phu. Ông ta biến sắc nói: “Nội lực mạnh đấy! Nhóc

này, cậu cũng là Bí Cảnh à?'

Ngô Bình vừa nói: “Tôi vừa mới đột phá”. 

Chu Kỳ Phu hít sâu một hơi nói: “Đổi chiếc khác. đi”.

Nhưng trước khi xuống xe, ông ta trả cho tài xế năm nghìn tệ để tài xế đi đổi bánh xe.

Ba người lại gọi một chiếc taxi khác, cuối cùng cũng đến được võ đường Liên Sơn.

Trước cửa võ đường rất náo nhiệt, có không ít người ra vào. Nhìn thấy ông lão về, mọi người đều cung kính đứng trước cửa cúi thấp đầu.

“Võ đường chủ!”, họ đồng thanh nói.

Chu Kỳ Phi đáp lại một tiếng, dẫn Ngô Bình và Đào Thành đến nơi luyện võ. Ở đây có mười mấy người năm dưới đất, tất cả đều bị thương nặng, có vài người hấp hối sắp chết.

Chu Kỳ Phu nhìn bộ dạng đệ tử của mình, ánh mắt hiện lên sát khí, ông ta hỏi: “Cậu có thể chữa được không?”

Ngô Bình mỉm cười: “Không thành vấn đề”.
 
Chương 5078


 Anh đột ngột bỏ đi rồi mấy ngày sau mới về làm nhóm Vân Thường lo sốt vó, giờ thấy anh bình an quay lại, bọn họ đều mừng rỡ.  

 

“Lão gia, người đi đâu vậy ạ?”, Khuynh Thành hỏi.  

 

Ngô Bình cười nói: “Anh đi lượn vài vòng thôi, ở nhà có chuyện gì không?”  

 

Vân Thường: “Không ạ, chỉ có nhiều người muốn gặp lão gia thôi”.  

 

Ngô Bình: “Anh không có hứng kết giao với họ, sau này mà có ai đến thì cứ bảo anh không có nhà”.  

 

Anh vừa nói xong thì Trương Toàn hớt hải chạy vào báo: “Bên ngoài có một trưởng lão xin gặp ạ”.  

 

Advertisement

Nghe thấy là trưởng lão, Ngô Bình nói: “Mời vào”.  

 

Ngay sau đó, có một ông lão xuất hiện, ông ấy chắp tay rồi cười nói: “Ngô công tử, ba hôm nữa có một cuộc gặp gỡ của các đệ tử tinh anh, cậu có tham gia không?”  

 

Ngô Bình: “Buổi gặp gỡ của các đệ tử tinh anh ư? Do Huyền Minh Giáo tổ chức hay các đệ tử tinh anh tự tổ chức?”  

 

Trưởng lão kia: “Do Huyền Minh Giáo tổ chức, nhưng thường do các đệ tử tinh anh lên kế hoạch”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến, phiền trưởng lão phải đến báo tin rồi”.  

 

Trưởng lão kia: “Công tử đừng khách sáo, không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép”.  

 

Người đó về rồi, Ngô Bình mới hỏi Vân Thường: “Em có biết gì về buổi tụ họp này không?”  

 

Vân Thường: “Thật ra là một buổi sắp xếp lại thứ tự giữa các đệ tử tinh anh thôi, anh vừa thành đệ tử tinh anh mới nên đã phá vỡ trật tự cũ nên họ cần xếp lại”.  

 

Ngô Bình: “Thế là họ có ý nhắm vào anh rồi”.  

 

Vân Thường: “Không hẳn vậy, thân phận của anh rất cao quý nên chắc họ không dám đắc tội đâu, song cũng chưa chắc chắn hoàn toàn”.  

 

Ngô Bình: “Kiểu gì trong số họ cũng có người không phục, hội này vô vị thật đấy. Ba ngày nữa, anh sẽ là đệ tử số một cho họ coi”.  

 

Vân Thường: “Anh định đến Tiên Khí Điện à?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, có Huyền Minh Tiên Thể thì sẽ thành đệ tử số một đúng không? Anh sẽ luyện hoá tiên khí Huyền Minh”.  

 

Vân Thường: “Chắc nhóm đệ tử tinh anh kia sẽ tức ói máu mất”.  

 

Chu Khuynh Thành: “Không những thế, họ còn phải chùn gối nữa. Lão gia, hôm nọ Tiểu Mi xuống núi mua đồ, kết quả suýt nữa đã bị con trai của một trưởng lão trêu chọc”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Hắn đã làm gì?”  

 

Khuynh Thành: “Hắn cho người đến bắt Tiểu Mi, may mà Tiểu Mi bảo mình là người ở đỉnh Cô Tú nên người đó mới chịu thôi, nhưng miệng vẫn tuôn những lời dơ bẩn”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Đã hỏi ra đó là con của trưởng lão nào chưa?”  

 
 
Chương 5765: Đơn giản vậy thôi sao?


Ngô Bình chỉ mất một tiếng đồng hồ là đã trị khỏi cho mười mấy người bị thương. Đương nhiên, có một số người bị thương nặng nên cậu phải kê thêm đơn thuốc, để họ bốc thuốc uống thêm mấy ngày mới hồi phục hoàn toàn.

Sau khi trị khỏi cho người cuối cùng, Ngô Bình cười, nói: “Chu tiền bối, tôi đã trị khỏi cho mọi người hết rồi, chúng ta đã đi được chưa?”

Lúc này Chu Kỳ Phu đang hút thuốc, ông ta nhả ra một ngụm khói thuốc rồi nói: “Chúng ta không đánh không quen biết, Võ quán Liên Sơn của chúng tôi có lịch sử lâu đời, tôi thấy các cậu có tư chất rất tốt, có hứng thú gia nhập Võ quán Liên Sơn của chúng tôi không?”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi”.

Chu Kỳ Phu: “Tôi có bảo cậu bái sư đâu, chỉ là gia nhập võ quán, cùng học võ công thôi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn còn đang học cấp ba, e rằng không có nhiều thời gian ở võ quán”.

Chu Kỳ Phu liền nói: “Không sao, lúc nào cậu có thời gian thì đến, tôi sẽ không gò bó cậu”. 

Ngô Bình chớp mắt: “Nhưng đến cả những thứ sư phụ dạy tôi còn chưa học hết nữa mà, Võ quán Liên Sơn của các ông có thứ gì đáng để tôi ở lại học hả?”

Chu Kỳ Phu hút một hơi thuốc rồi nói: “Đi theo tôi”.

Ông ta dẫn Ngô Bình và Đào Thành đi ngang qua một sân vườn, đến trước một dãy nhà ngói với tám gian liền kề. Ông ta đẩy cánh cửa gỗ ra thì thấy bên trong là một không gian vô cùng rộng rãi.

Có thể nhìn thấy bên trong căn nhà có đặt hai mươi bốn pho tượng, mỗi pho tượng đều có một động tác khác nhau.

Chu Kỳ Phu nói: “Thật ra Võ quán Liên Sơn là nơi chiêu sinh đệ tử ở trần tục của Liên Sơn Tông, chỉ cần đạt được tiêu chuẩn yêu cầu thì có thể chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, Liên Sơn Tông ở tiên giới sao?”

Chu Kỳ Phu: “Nói chính xác hơn thì Liên Sơn Tông nằm ở tiên giới Linh Tiêu, là đại tông đứng đầu. So với các tông môn bình thường khác thì nó mạnh hơn gấp cả ngàn lần”.

Ông ta chỉ vào hai mươi bốn pho tượng đó rồi

nói: “Công pháp của Liên Sơn Tông giấu trong hai mươi bốn pho tượng này, ai có thể ngộ ra được thì sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông”.

Ngô Bình nhìn mười hai pho tượng, hỏi: “Công pháp của Liên Sơn Tông có lợi hại không?”

Chu Kỳ Phu cười, nói: “Hai mươi bốn pho tượng này có chứa một môn công pháp vô thượng là Liên Sơn Quyết. Năm xưa, người sáng lập ra Liên Sơn Tông, Liên Sơn tổ sư cũng chỉ lĩnh ngộ được một _ phần nhỏ sự vi diệu bên trong mà đã có được thành tựu rất lớn”.

Đào Thành: “Tại sao Liên Sơn Tông lại để món đồ quý giá như vậy ở đây?”

Chu Kỳ Phu bình thản đáp: “Vốn dĩ những bức tượng này thuộc về thế tục, năm xưa Liên Sơn tổ sư cũng lĩnh ngộ nó ở thế tục”.

Ngô Bình nhìn một lượt mấy pho tượng rồi nói: “Nếu như lĩnh hội được gì thì nhất định phải gia nhập Liên Sơn Tông của các ông sao?”

Chu Kỳ Phu cười, nói: “Nếu như các cậu thật sự ¡ lĩnh hội được gì thì Liên Sơn Tông sẽ dốc hết sức. bồi dưỡng cho các cậu. Đến lúc đó, các cậu có lý do gì mà không tham gia chứ?” 

Ngô Bình bỗng nói: “Có cơ hội sẽ đến lĩnh ngộ”.

Chu Kỳ Phu cũng không miễn cưỡng, nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh các cậu”.

Đào Thành rời khỏi võ quán thì bỗng nhiên hỏi: “Ở lại lĩnh hội một chút chẳng phải rất tốt sao?”

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã nhớ rõ hai mươi bốn pho tượng đó đại diện cho điều gì rồi, không cần thiết phải ở lại đó”.

Đào Thành giật mình: “Anh nhớ hết rồi sao?”

Ngô Bình: “Bí mật của pho tượng không nằm ở động tác và hình dạng bên ngoài, mà nằm ở đôi mắt. Bốn mươi tám con mắt đều có chữ và hình vẽ rất nhỏ, chỉ cần sắp xếp chúng lại thì có thể tổ hợp thành Liên Sơn Quyết hoàn chỉnh”.
 
Chương 5079


 Ngô Bình cười khẩy: “Người nhà của trưởng lão chấp pháp làm thế là cố tình phạm pháp rồi, Tiểu Mi, chúng ta lại đến chỗ đó, để anh xem họ ăn gan hùm hay sao mà dám động đến người phụ nữ của anh”.  

 

Vân Thường thấy Ngô Bình nóng nảy thì nói: “Em thấy mọi chuyện ổn rồi mà”.  

 

Ngô Bình: “Ổn sao được, đi thôi”.  

 

Vân Thường đành chịu: “Đà Điên này là họ hàng của vợ giáo chủ, hình như là em họ của vợ giáo chủ”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Có họ với giáo chủ cơ à?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Vì thế chuyện này mới khó giải quyết”.  

 

Advertisement

Ngô Bình hừ lạnh nói: “Anh phải dạy dỗ lại con cháu của Dương Đoạn Thạch thay ông ta, nếu giáo chủ có ý kiến gì thì anh không thèm ở lại Huyền Minh Giáo nữa, đi thôi!”

Trong Huyền Minh Giáo có rất nhiều thành phố, trong đó có một nơi rất nổi tiếng là thành Đạo Pháp - một thành lớn được xây dựng từ khi Huyền Minh Giáo khởi sắc đến nay, việc kinh doanh ở đây rất phát triển nên người qua người lại như mắc cửi. Không chỉ có tu sĩ của Huyền Minh Giáo sống ở thành này, mà còn có cả những người ở các thế lực nhỏ khác tại các vùng lận cận cũng đến định cụ. Đến nay, trong thành này đã có trên chục triệu dân.  

 

Ngô Bình và Chu Thiên Mi đã xuất hiện trước một biệt phủ nằm ở phía Bắc thành Đạo Pháp.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chỗ này hả?”  

 

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, khi đó em ngồi trên xe ngựa đi qua đây, người đó đã chạy ra. Sau khi nhìn thấy em thì đã chặn xe ngựa lại rồi nói những lời thô tục. Nếu em không báo thân phận ra thì chắc hắn đã xông vào xe của em rồi”.  

 

Lúc này, có một đoàn trống nhạc đi từ trong phủ ra, theo sau là một người đàn ông mặc đồ màu đỏ, hình như chuẩn bị đi đón dâu.  

 

Hiện đang có rất nhiều người xem náo nhiệt ở đây, Ngô Bình kéo một người lại hỏi: “Nhà này có việc gì thế?”  

 

Người kia đáp: “Tam thiếu gia của nhà họ Đà chuẩn bị đi đón dâu, nghe nói vợ cậu ấy là Ngọc Tiên Kiều - một trong tứ đại mỹ nhân của thành này đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tam thiếu gia này số hưởng quá nhỉ!”  

 

Người kia nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu ở nơi khác tới hả? Thật ra Ngọc Tiên Kiều không muốn gả vào nhà này đâu, nhưng thế lực của nhà họ Đà quá lớn nên nhà họ Ngọc không dám từ chối”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nhà này có thế lực lớn thì Ngọc Tiên Kiều gả vào đây chẳng sướng quá à?”  

 

Người kia lắc đầu: “Cậu không biết đấy thôi, tam thiếu gia nhà này xấu tính lắm, thường xuyên đánh chết người. Ngọc Tiên Kiều đến đây thì có được mấy ngày êm ấm?”  

 

Ngô Bình hỏi thêm vài người nữa thì họ đều kể lại như nhau, anh ngẫm nghĩ rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, em đi tìm Ngọc Tiên Kiều đi, sau đó bảo đệ tử số một của Huyền Minh Giáo là anh muốn lấy cô ấy, xem cô ấy có bằng lòng không”.  

 

Chu Thiên Mi sững người nói: “Lão gia chưa gặp cô ấy bao giờ mà đã muốn lấy cô ấy rồi ư?”  

 

Ngô Bình: “Đây là kế hoạch của anh thôi, sau khi xong việc, cô ấy vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Ngọc”.  

 

Chu Thiên Mi: “Em hiểu rồi, anh định mượn đây để trả đũa nhà họ Đà, đồng thời cứu Ngọc Tiên Kiều”.  

 

Ngô Bình: “Thiên Mi, anh ở Huyền Minh Giáo gần như không phải cúi đầu với ai. Nhà họ Đà này dám động vào em thì anh phải bắt họ trả giá, không thì sao xưng với danh đệ tử số một chứ?”  

 
 
Chương 5766: Qủy mới muốn cưới anh ta


Đào Thành bối rối gãi đầu, nói: “Tôi không chú ý đến mắt của các bức tượng”. 

Ngô Bình: “Chữ trong mắt của những pho tượng nhỏ như vi khuẩn, dù cậu có cố nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra được đâu”.

Đào Thành: “Mắt anh có thể nhìn thấy chữ nhỏ như vi khuẩn sao?”

Ngô Bình: “Tôi chỉ đảo mắt qua là đã nhìn thấy rồi, có thể là do tôi biết nhìn”.

Đào Thành đưa ngón cái lên, nói: “Anh học được rồi thì nhớ chỉ lại tôi nha”.

Lúc này trời đã chập tối, Ngô Bình hỏi: “Cậu sống ở đâu?”

Đào Thành: “Dì út của tôi sống ở tỉnh, mấy hôm nay tôi đều ở chỗ của dì út”. Ngô Bình: “Cậu về chỗ dì út cậu trước đi, tôi phải đi gặp một người”.

Đào Thành: “Dì út của tôi chỉ ở một mình, tối nay anh có thể đến ở cùng tôi”.

Ngô Bình: “Dì út của cậu chỉ có một mình?” Đào Thành: “Dì út của tôi mới mười tám tuổi

thôi, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên là chỉ sống một mình rồi”. 

Ngô Bình: “Dì út của cậu trẻ vậy sao?”

Đào Thành: “Chịu thôi, bà ngoại tôi bốn mươi lăm tuổi mới sinh dì út, chúng tôi cũng có thể nói là lớn lên cùng nhau”.

Ngô Bình: “Được, nếu tôi không có việc gì thì tối nay sẽ đến tìm cậu”.

Sau khi Ngô Bình chia tay với Đào Thành thì nhắn tin cho Cổ Thanh Liên, hẹn thời gian gặp mặt. Nửa tiếng sau, cậu có mặt ở nhà hàng Bạch Mã.

Nhà hàng Bạch Mã là nhà hàng khá cao cấp ở tỉnh, gia đình bình thường rất hiếm khi đến đây ăn, vì dù gì thì chi phí bình quân đầu người cũng lên đến mấy ngàn tệ, người thường không chỉ nỗi.

Ngô Bình đến nhà hàng thì được nhân viên phục vụ lịch sự mời đến một gian phòng riêng, lúc này Cổ Thanh Liên đã ngồi chờ bên trong, cô ta cười, đứng dậy và nói: “Cậu em, mời ngồi”.

Trong phòng bày trí rất nhiều hoa tươi, có thể nhìn cảnh sông bên ngoài qua cửa sổ tiếp đất, đèn điện sáng choang trên sông, có người đang bắn pháo hoa, vô cùng rực rỡ.

Ngô Bình ngồi xuống, Cổ Thanh Liên để cậu gọi món. 

'Thức ăn ở đây đều rất đắt, hơn nữa, Ngô Bình cũng chưa từng nghe đến tên món ăn bao giờ. Cậu cũng không hiểu nên gọi đại hai món và gọi thêm một bình rượu.

Cổ Thanh Liên cũng gọi hai món, thêm một món canh và thức ăn ngọt, rồi nói: “Nhà hàng này là của nhà họ Cổ chúng tôi, mục đích là để tiếp đãi khách quý”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi có lộc ăn rồi”.

Cổ Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt hơi kỳ lạ rồi nói: “Tôi vừa nhận được tin chính xác, cậu Tô sắp đến nhà họ Cổ chúng tôi đúng là đến để dạm ngõ”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy phải chúc mừng chị rồi”.

Cổ Thanh Liên cười gượng, nói: “Có gì đáng để chúc mừng đâu? Tôi vừa biết được cậu cậu Tô đó ở Thanh Long Tông có tư chất rất bình thường, vì không có tài nguyên nên mới muốn tìm đến nhà họ Cổ tôi nhờ giúp đỡ. He he, nhà họ Cổ chỉ là một gia tộc thế tục, có thể cho anh ta được bao nhiêu tài nguyên chứ?”

Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Anh ta ở Thanh Long Tông mà không có được tài nguyên sao?”

Cổ Thanh Liên: “Tài nguyên của Thanh Long Tông đều dành cho những đệ tử có tư chất tốt, tư chất bình thường như anh ta thì khó có được nhiều hơn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì dù cho nhà họ Cổ có đầu tư cho anh ta thì cũng chưa chắc anh ta có thể vực dậy?

Cổ Thanh Liên cúi đầu: “Ừm, năm xưa cô tôi cũng thích một người giống như anh ta, chưa được nửa năm thì đã bị đồng môn cạnh tranh hại chết, khiến nhà họ Cổ tôi vừa mất người vừa mất của”.

Ngô Bình chau mày: “Nếu như không đáng tin như vậy thì chị từ chối anh ta cho xong”.

Cổ Thanh Liên cười méo: “Cô và bố tôi bằng lòng mạo hiểm. Hơn nữa, hai bên đã tiếp xúc với nhau, nhà họ Cổ không dám từ chối cậu Tô, dù cho anh ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thanh Long Tông”.

Ngô Bình: “Vì vậy chị chỉ đành chấp nhận gả cho một người xa lạ, hơn nữa còn phải đối mặt với một tương lai đầy mông lung sao?”

Cổ Thanh Liên rót cho mình một ly rượu và uống cạn.
 
Chương 5080


 Ngô Bình cười phá lên: “Cô ấy nghĩ hay quá nhỉ!”  

 

Chu Thiên Mi che miệng cười: “Nên em đồng ý rồi”.  

 

Cô ấy nói tiếp: “Lão gia, Ngọc Tiên Kiều xinh lắm, không thua gì chị em bọn em đâu”.  

 

Ngô Bình: “Trên đời thiếu gì phụ nữ đẹp, lẽ nào cứ đẹp là anh phải giữ lại bên mình à?”  

 

Chu Thiên Mi le lưỡi rồi nói: “Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi”.  

 

Ngô Bình: “Kiệu và xe ngựa rước dâu đã chuẩn bị xong chưa?”  

 

Advertisement

Chu Thiên Mi: “Rồi ạ, em đã bảo họ chờ sẵn bên ngoài nhà họ Ngọc, nhưng hơi gấp nên không long trọng lắm”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, có là được rồi”.  

 

Khi đoàn rước dâu sắp đến trước cửa nhà họ Ngọc, Ngô Bình tăng tốc chạy lên trước rồi vung tay lên, kèn trống bắt đầu vang.  

 

Nhà họ Ngọc nghe thấy thế thì tưởng đoàn đón dâu của nhà họ Đà đã tới nên mở cửa ngay, một cô gái mặc đồ tân nương đi thẳng về phía Ngô Bình.  

 

Tuy cách một tấm khăn che mặt, nhưng Ngô Bình vẫn cảm nhận được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Anh giơ tay ra, cô gái đưa tay cho anh rồi được anh đỡ lên kiệu.  

 

Người nhà họ Ngọc chợt phản ứng lại, có người hô lên: “Đó không phải tam thiếu gia nhà họ Đà”.  

 

Một người đàn ông trung niên xông ra rồi tức tối quát: “Tiểu tử, cậu là ai hả? Sao dám phá hỏng ngày vui của nhà tôi?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, con là Ngô Bình, đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo, hơn nữa còn sắp là đệ tử số một”.  

 

Các thế lực lớn nhỏ ở xung quanh đây đều nương tựa vào Huyền Minh Giáo, vì thế Huyền Minh Giáo có bất cứ chuyện gì họ cũng đều biết. Chuyện Ngô Bình trở thành đệ tử tinh anh và nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ đã truyền đi khắp nơi, ai ai cũng biết.  

 

Nghe thấy thế, nhà họ Ngọc kinh ngạc rồi hành lễ ngay.  

 

Người đàn ông trung niên vội nói: “Tại hạ là Ngọc Lương Nhất, gia chủ của nhà họ Ngọc, tham kiến công tử”.  

 

Ngô Bình: “Nhạc phụ đại nhân đừng đa lên, con và Tiên Kiều đã nên duyên rồi, chỉ chưa công bố rộng rãi thôi. Hôm nay, con đến đón cô ấy, hi vọng được nhạc phụ đại nhân tác thành”.  

 

Ngọc Lương Nhất đắn đó, ông ấy không dám chọc vào Ngô Bình, nhưng cũng không thể đắc tội với nhà họ Đà, thành ra chẳng biết phải làm sao.  

 

Lúc này, đoàn rước dâu của nhà họ Đà đã đến. Khi họ thấy cảnh này thì đều ngẩn ra, tam thiếu gia kia sầm mặt rồi nói với tuỳ tùng: “Đi hỏi xem có chuyện gì”.  

 

Một tên đầu trọc đi tới rồi hỏi Ngọc Lương Nhất: “Nhà ông làm cái trò gì thế hả? Sao lại có thêm một đoàn rước dâu nữa?”  

 

Ngô Bình nói lớn lên: “Tôi đến đón vợ mình, liên quan gì đến anh?”  

 

Tên đầu trọc khùng lên: “To gan nhỉ, dám cướp dâu của nhà họ Đà, có giỏi thì nói tên đi”.  

 
 
Chương 5767: Trước giờ chưa từng có ai vượt qua được tổ sư


Ngô Bình chỉ đành nói: “Vẫn ổn”.

Cổ Thanh Liên thầm thở dài: “Tôi thật sự sợ sẽ giống như cô tôi, nửa đời sống trong bi thảm”

Ngô Bình cũng nâng ly rượu lên nói: “Nào, tôi kính chị một ly, tiếp nữa là có lời nói với chị”.

Chạm ly, cậu một hơi uống hơn phân nửa rượu trong ly. Cậu không uống được rượu mấy, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ uống chút bia, nhưng lúc này rượu rót vào họng, cậu lại cảm thấy rất vui thích.

Cổ Thanh Liên lại uống nửa ly, gương mặt có chút đỏ. bừng.

“Cậu muốn nói gì với tôi?”. Vẻ mặt cô ta có chút đăm chiêu.

Ngô Bình: “Thanh Long Tông gì đó, là tông môn mấy phẩm?”

Cổ Thanh Liên nói:” Là tông môn cấp bốn, không hẳn lợi hại, nhưng cũng không yếu”.

Ngô Bình: “Chị biết Liên Sơn Tông không?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Đương nhiên là biết. Võ quán Liên Sơn chính là sơn môn do Liên Sơn Tông lập ra ở giới thế tục, hơn nữa Liên Sơn Tông là tông môn cấp một, là tông lớn”

Ngô Bình: “Tôi có thể mượn thân phận đệ tử của Liên Sơn Tông, khiến cậu Tô kia biết khó mà lui”.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Em trai, cậu gia nhập Liên Sơn Tông sao?”

Ngô Bình läc đầu: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi muốn gia nhập thì lúc nào cũng được”.

Cổ Thanh Liên gần như không dám tin vào tai mình: “Cậu có thể gia nhập bất kỳ lúc nào sao? Theo tôi biết, trong chín mươi năm nay Liên Sơn Tông chưa từng gửi đệ tử đến võ quán Liên Sơn!”

Ngô Bình: “Vậy thì tôi là người đầu tiên trong chín mươi năm nay!”

Cổ Thanh Liên sững sờ nhìn cậu, sau đó cười nói: “Có phải cậu cố ý an ủi tôi không? Chậc, tuy khả năng không cao, nhưng tôi vẫn cảm ơn cậu. Nào cậu em, hôm nay uống với chị đây, không say không về!”

Hai người uống rất nhiều rượu, Ngô Bình càng uống càng có tinh thần, Cổ Thanh Liên thì cố ý muốn say.

Đồ ăn rất ngon, một mình Ngô Bình ăn rất nhiều, còn uống sạch cả một chai rượu còn lại.

Sau đó, cậu dìu Cổ Thanh Liên đến khu vực nghỉ ngơi của nhà hàng, đắp khăn cho cô ta rồi đứng dậy rời đi.

Ngô Bình vừa đi, Cổ Thanh Liên đã mở mắt, cô ta yếu ớt thở dài, thấp giọng nói: “Đồ ngốc!"

Chín giờ rưỡi tối, Ngô Bình đến võ quán Liên Sơn. Không. ngờ chính là, Chu Kỳ Phi lại đang ở võ quán đợi cậu về.

Nhìn thấy Ngô Bình, ông ta khẽ cười như lão hồ ly: “Thế nào, cậu nghĩ thông rồi?”

Ngô Bình không đáp, chỉ hỏi: “Tiền bối, làm sao biết được tôi lĩnh ngộ Liên Sơn Quyết rồi?”
 
Chương 5081


Ngô Bình: “Có cái nhà họ Đà cỏn con thì làm gì được tôi?”  

 

Tên đầu trọc: “Giỏi, cứ chờ đấy”.  

 

Gã chạy lại về phía tam thiếu gia kia, nhưng vừa định nói thì tam thiếu gia đã giành trước: “Ta nghe thấy hết rồi. Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo đấy, ha ha, hắn tưởng mình là đệ tử tinh anh thì có thể coi thường nhà họ Đà chắc?”  

 

Tam thiếu gia xuống ngựa rồi đi thẳng về phía Ngô Bình, sau đó tươi cười nói: “Ngô sư huynh, nghe danh đã lâu”.  

 

Ngô Bình: “Trông anh thế này chắc cũng đến đón dâu hả?”  

 

Tam thiếu gia: “Đúng, tôi đang đến đón Ngọc Tiên Kiều, không ngờ lại gặp sư huynh”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thế à?”  

 

Anh hỏi Ngọc Tiên Kiều: “Tiên Kiều, sao lại có người đến đón em tiếp thế này, em định lấy hai người một lúc à?”  

 

Ngọc Tiên Kiều: “Chồng, em không muốn gả vào nhà họ Đà đâu, là họ ép em, còn nhà em không dám chống lại. May mà có anh đến, không thì em nhảy vào hố lửa rồi”.  

 

Tam thiếu gia: “Ngọc Tiên Kiều, cô nói gì thế hả?”  

 

Ngô Bình sầm mặt nói: “Họ Đà kia, hò hét với ai thế hả? Có biết cô ấy là vợ tôi không?”  

 

Tam thiếu gia không thể nhịn được nữa nên gào lên: “Họ Ngô kia, đừng có không biết điều! Anh tưởng mình là đệ tử tinh anh thì giỏi lắm hả? Có biết bác họ tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi? Giờ anh xin lỗi vợ tôi mau, không thì đừng có trách”.  

 

Tam thiếu gia: “Đúng là ngông cuồng! Người khác sợ anh nhưng tôi thì không đâu”.  

 

Dứt lời, hắn lấy một đạo phù ra rồi đập vào người, toàn thân hắn lập tức phát sáng, khí tức cũng trở nên bức người.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Có trò mèo mà định doạ ai?”  

 

Tam thiếu gia: “Đây là Đại Lực Kim Cương Phù, giờ tôi đã có thực lực ngang với tu sĩ Thần Thông tầng thứ ba, xem một quyền của tôi đây”.  

 

Dứt lời, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ một tay lên đỡ, tam thiếu gia đã bay ra xa rồi ngã xuống đất, tay hắn bị gãy, mặt thì tái nhợt, toàn thân run rẩy.  

 

Ngô Bình đi tới gần rồi nói: “Về bảo với bố anh nếu không phục thì cứ đến đỉnh Cô Tú tìm tôi”, dứt lời, anh đỡ Ngọc Tiên Kiều lên kiệu rồi nghênh ngang bỏ đi.

Kiệu đi được một đoạn rồi, Ngô Bình mới buông Ngọc Tiên Kiều ra rồi nói: “Cô về tạm Huyền Minh Giáo với tôi một thời gian nhé”.  

 

Ngọc Tiên Kiều đã tháo khăn đội đầu ra, để lộ dung nhan tuyệt sắc, sau đó hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đừng khách sáo”, anh vừa nói dứt câu thì đã có một đám mây xuất hiện rồi đưa ba người bay về đỉnh Cô Tú.  

 
 
Chương 5768: “Hay lắm!”


Chu Kỳ Phu cười đưa bút ký cho Ngô Bình, nói: “Cầm xem đi, đã chín mươi năm rồi võ quán không có ai học được thứ gì từ đây cả, tôi hy vọng cậu có thể phá vỡ cục diện này”.

Ngô Bình nhận bút ký bằng hai tay, tìm một chỗ rồi tập. trung nghiên cứu.

Chu Kỳ Phi ngây người, hỏi cậu: “Cậu không đi nghiên cứu mấy bức tượng kia sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã xem qua rồi, không cần phải xem lại”.

Chu Kỳ Phi cảm thấy không tin nổi, ông ta lắc đầu: “Cậu xem đi, xem hiểu gì thì gọi tôi”.

ông ta đi khỏi sân viện rồi đóng cửa lại.

Nhìn nội dung bên trong, cậu biết bút ký này là do tổ sư Liên Sơn để lại lúc trước, sau này chắc chẳn cậu sẽ lĩnh ngộ được nhiều hơn. Còn về sau này lĩnh ngộ được bao nhiêu thì cậu cũng không biết.

Lúc này, những ký tự và hình ảnh trong đầu cậu bắt đầu kết nối. Kiểu kết nối này không phải kiểu mặt phẳng, mà là kiểu lập thể và đa chiều! Nếu không có ngộ tính siêu cao và thiên phú phi phàm thì dù thực lực mạnh đến đâu, cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được điều bí ẩn của Liên Sơn Quyết này!

Mới đầu nhìn những thứ này, Ngô Bình cũng cảm thấy váng cả đầu, không tìm được điểm vào. Ngay lúc này, cậu cảm thấy những ký tự và hình ảnh này bỗng nhiên bị một sức mạnh hút vào, biến mất không chút dấu vết.

Cậu ngây người, đang không biết làm sao thì hình ảnh và ký tự biến mất kia lại xuất hiện lại. Nhưng, bọn chúng đã sắp xếp thành một hình vẽ phức tạp, tỏa ra mười hai luồng hào quang sáng chối, kỳ diệu không tả nổi!

Ngô Bình hình ảnh lập thể này, thoáng chốc đã nghiệm được ý nghĩa mà nó đại diện, không nén được mà hô lên: “Kỳ diệu!”

Bỗng chốc, những thứ được lưu lại trong bút ký đối với cậu mà nói đã trở nên đơn giản dễ hiểu. Nếu như nói, cậu hiểu được là trọng tâm, thì những thứ trên bút ký chỉ là phần nền không quan trọng.

Cậu đoán, vị tổ sư Liên Sơn năm đó có lẽ chỉ lĩnh ngộ. được chừng mười phần trăm Liên Sơn Quyết. Dựa vào công. pháp tuyệt học này của cậu, cậu cũng không phải lĩnh ngộ được quá nhiều Liên Sơn Quyết, nhưng cũng xem như rất tốt rồi. Dù sao cậu vừa nãy cậu cũng chẳng hiểu gì, cũng không. thể lĩnh ngộ được gì.

Lúc này thì cậu đã tu luyện đến bỉ cảnh, bèn quyết định tu luyện chín loại bí kỹ trong bút ký trước.

Bởi vì cậu đã lĩnh ngộ được toàn bộ Liên Sơn Quyết, nhưng bí kỹ này trong mät cậu chứa đầy khuyết điểm và sơ hở, cho nên dứt khoát tái kết cấu ba loại bí kỹ trong đó, rồi mau chóng tu luyện thành công.

Không lâu sau, hơi thở ngưng tụ quanh người Ngô Bình, hoàn thành một loại bí kỹ. Lại cách mấy phút, lại hoàn thành thêm hai loại bí kỹ khác.

Cậu bỏ bút ký xuống, đẩy cửa đi ra.

Chu Kỳ Phi đang đứng canh cách đó không xa, thấy nhanh như vậy đã ra rồi, bất giác có chút thất vọng hỏi: “Có phải không thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi học được ba loại bí pháp rồi”.

Chu Kỳ Phi kinh ngạc, xưa nay đệ tử có thể lĩnh ngộ. được một loại bí kỹ thì rất nhiều, lĩnh ngộ được hai loại thì cách mấy trăm năm mới có một người. Mà Ngô Bình, chỉ trong chốc lát đã lĩnh ngộ được ba loại rồi!

Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ba loại nào, mau thi triển ra cho tôi xem xem!”

Ngô Bình tiến lên một bước, bí lực sôi sục trong người, hai chân nhẹ nhàng, không gian dưới chân xuất hiện các ký tự phù chú đan xen. Đây là một loại bí kỹ trong bút ký, Hư Không Bột!

Thi triển Hư Không Bộ có thể di chuyển trong thời gian ngắn, xuyên tường chui vào đất, xuyên qua đất, bay trên không!”

Giây tiếp theo, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng Chu Kỳ Phu.

Chu Kỳ Phu cứng đờ người, ông ta chậm rãi quay người, ánh mắt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc, sau đó cười lớn ha ha: “Tốt lắm! Hư Không Bộ này của cậu dùng còn cao minh hơn tôi nữa!”

Sau đó Ngô Bình lại chập ngón trỏ và ngón cái với nhau, khẽ búng tay, âm thanh vang vọng, một tia chớp nổ tung trên không mấy trăm mét, phát ra âm thanh vang dội. Bí kỹ này là Đàn Chỉ Kinh Lôi!

“Hay lắm!”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng rực.

Sau đó Ngô Bình chäp hai tay, giữa hai bàn tay xuất hiện một trận bàn khổng lồ, mau chóng bành trướng, trong đó hiện rõ bốn bóng người, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Đây là bí kỹ thứ ba, Tư Tượng Hộ Vệ!

Nhìn thấy vậy, Chu Kỳ Phi cười không khép được miệng, ông ta vui mừng vỗ vai Ngô Bình nói: “Đứa trẻ giỏi, cậu thông minh lắm! Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông chúng ta! Hơn nữa không bao lâu nữa, cậu sẽ trở thành đệ tử tinh anh!”
 
Chương 5082


 Tam thiếu gia: “Bố, bố phải đòi lại công bằng cho con”.  

 

Đà Điên: “Dù con có vô dụng đến đâu thì cũng là con trai của Đà Điên ta, Ngô Bình này đúng là không coi ta ra gì”.  

 

Đà Điên không đến tìm Ngô Bình, mà tới gặp Cừu Quang Thái. Đệ tử làm sai thì đương nhiên ông ta phải đến tìm sư phụ.  

 

Cừu Quang Thái đang ở cùng người nhà thì Đà Điên đến, ông ấy hơi ngạc nhiên, dẫu sao cả hai chỉ quen sơ chứ không thân thiết gì.  

 

“Đà trưởng lão, cơn gió nào thổi ông đến đây thế này?”  

 

Đà Điên: “Cừu trưởng lão, đệ tử của ông đã cướp con dâu của tôi, chuyện này ông định tính sao?”  

Advertisement

 

Cừu Quang Thái sững người, tuy không biết lý do nhưng cũng đoán được là có nội tình nên cười nói: “Ủa, chỗ chúng ta có truyền thống cướp dâu mà, tôi nhớ phải có đến mười bà vợ hiện giờ của ông cũng do ông cướp dâu về mà”.  

 

Câu này khiến Đà Điên cứng họng, mãi sau ông ta mới nói: “Tôi không biết, nhưng ông phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng”.  

 

Cừu Quang Thái: “Thế ông muốn gì?”  

 

Đà Điên: “Bảo Ngô Bình trả con dâu cho tôi rồi đến tận nhà tôi xin lỗi”.  

 

Bọn họ đều là người của Huyền Minh Giáo, hơn nữa Cừu Quang Thái đang muốn trở thành giáo chủ nên ông ấy không muốn đắc tội với người này, vì thế đã sai người đi gọi Ngô Bình tới.  

 

Ngô Bình đã nhanh chóng có mặt, anh cười nói: “Sư tôn”.  

 

Cừu Quang Thái thở dài nói: “Ngô Bình, đây là Đà Điên trưởng lão, ông ấy bảo con đã cướp vợ của con trai ông ấy, có chuyện này không?”  

 

Ngô Bình nghiêm túc đáp: “Làm gì có ạ? Con và Ngọc Tiên Kiều đã có tình cảm từ lâu, hơn nữa cũng là con đến đón dâu trước. Tự nhiên tam thiếu gia nhà họ Đà nhảy ra rồi đòi giết con, còn bảo đệ tử tinh anh như con cũng không là cái thá gì, giáo chủ đến thì anh ta vẫn đánh cho như thường”.  

 

Đà Điên nghe xong thì nói: “Cậu đừng nói linh tinh, con tôi nói vậy khi nào hả?”  

 

Ngô Bình: “Đà trưởng lão, ông không có mặt ở đó thì sao biết được. Con ông ngông lắm, đến đệ tử tinh anh như tôi còn đòi giết”.  

 

Sau đó, anh hỏi Cừu Quang Thái: “Sư tôn, mưu sát đệ tử tinh anh thì phạt thế nào ạ?”  

 

Cừu Quang Thái: “Tru di tam tộc”.  

 

Ngô Bình lại hỏi Đà Điên: “Đà trưởng lão, con ông chắc cũng là đệ tử của Huyền Minh Giáo đúng không? Ông cố ý mưu sát đệ tử tinh anh là mắc trọng tội đấy”.  

 

Cừu Quang Thái nói ngay: “Ờm… Đà trưởng lão, con trai ông cũng bất cẩn quá, nếu để giáo chủ biết chuyện cậu ta mưu sát đệ tử tinh anh thì gay đấy”.  

 

Đà Điên nghe xong chẳng những không sợ mà còn cười phá lên: “Sao, các người định lấy chuyện không đâu ra để doạ tôi à? Ngô Bình, nếu cậu không trả lại con dâu cho tôi thì đừng có trách”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông định làm gì? Lại đòi giết tôi giống con trai ông à?”  

 
 
Chương 5769: Dì út của Đào Thành


Ông ta vừa nói vừa cầm một chiếc huy chương màu vàng xanh đưa cho Ngô Bình và nói: “Huy chương là một pháp khí chứa đồ đơn giản, bên trong có một số thứ đệ tử chân truyền dùng. Cậu cũng có thể cất đồ của mình vào trong”.

Ngô Bình nhận lấy huy chương, mắt sáng rỡ, nói: “Nó còn có thể chứa đồ sao?”

Chu Kỳ Phu nói: “Đây chỉ là những thứ bây giờ có thể đưa cho cậu, đợi sau này cậu đến Liên Sơn Tông thì sẽ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn nữa.

Ngô Bình: “Ừm, cảm ơn tiền bối”.

Chu Kỳ Phu: “Sau này mọi người đều là đồng môn, cứ gọi tôi là ông Chu được rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, ông Chu”.

Ngô Bình cầm huy chương, gọi điện thoại cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi chuyện của nhà họ Vương.

Trong điện thoại, Nghiêm Lãnh Thạch nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Cậu chủ, nhà họ Trương hành động nhanh như chớp khiến nhà họ Vương không kịp phản ứng là đã bị tiêu diệt. Nhà họ Vương bị cháy lớn, ngoài Vương Truyền Phong ra thì tất cả những nhân vật quan trọng đều bị chết cháy. hết".

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ nhà họ Trương lại tàn nhãn đến thể”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Sau này địa bàn của nhà họ Vương đều thuộc về cậu chủ hết”.

Ngô Bình: “Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì tối nay tôi sẽ không qua đó nữa”.

Sau đó cậu liên lạc với Đào Thành rồi gọi xe đến chỗ ở của dì út Đào Thành.

Chỗ Đào Thành ở năm ở một khu dân cư cao cấp, phòng ốc không quá lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Lúc này Đào Thành đang ở nhà một mình, thấy Ngô Bình quay lại thì cười, hỏi: “Anh xử lý xong việc rồi à?”

Ngô Bình: “Giải quyết xong rồi, cậu chỉ có một mình sao? Dì út cậu đâu?”

Đào Thành: “Dì út tôi tan ca trễ, hôm nào cũng một hai giờ sáng mới về nhà”.

Ngô Bình: “Ca đêm hả? Cô ấy làm nghề gì?”

Đào Thành: “Dì út tôi đi hát ở quán bar, tối nào cũng phải đi hát ở rất nhiều quán”.

Ngô Bình: “Thì ra là ca sĩ à, đi hát có kiếm được nhiều tiền không?”

Đào Thành: “Dì út của tôi khá nổi tiếng trong giới, mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn”.

Hai người họ ngồi ở phòng khách, Ngô Bình nói tào lao vài câu rồi truyền lại Liên Sơn Quyết mình lĩnh hội được cho Đào Thành.

Đào Thành nghe nói cậu đã gia nhập Liên Sơn Tông thì nói với vẻ ngưỡng mộ: “Đại ca, sau này tôi cũng tham gia”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Sau đó cậu hỏi: "Thành Tử, sau này cậu có dự định gì?

Có tiếp tục đi học nữa không?”

Đào Thành läc đầu: “Tạm thời chưa có dự định gì, đợi thi đại học xong rồi tính”.

Ngô Bình: “Cũng đúng, thật ra đến trình độ như tôi với cậu thì việc học đã không còn ý nghĩa nữa rồi”.

Đào Thành cười gượng: “Nếu tôi không đi học nữa thì bố tôi sẽ đánh gấy chân tôi mất”.

Bố của Đào Thành là một thầy giáo cấp một, rất nghiêm khắc với cậu ta, Đào Thành rất sợ ông ấy.

Ngô Bình: “Vậy thì đi học tiếp thôi”.

Hai người giao lưu cách tu hành, chớp mắt đã đến một giờ sáng. Ngô Bình vào phòng ngủ để ngủ.

Đến một rưỡi sáng, cậu đang sâu giấc thì nghe thấy có người mở cửa, sau đó thì có tiếng bước chân từ phòng khách truyền vào. Cậu nghĩ chắc là dì út của Đào Thành về nên cũng không để tâm.

Nhưng sau đó cậu mở mắt, vì cậu nghe thấy đối phương đang đi về phía phòng mình.

Sau đó, cửa được mở ra, một cô gái nồng nặc mùi rượu ngã lên giường. Ngô Bình vừa ngồi dậy thì đã bị cô ta đè lên người.
 
Chương 5083


Cừu Quang Thái: “Ngô Bình, ông ta ở tầng thứ ba Thần Thông rồi đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn yên tâm, chỉ cần ông ta dám ra tay thì con sẽ giết ngay”.  

 

Cừu Quang Thái đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên gật đầu rồi nói: “Ừ, nếu đã có thù với nhau rồi thì phải diệt trừ luôn phòng hậu hoạ”.  

 

Đà Điên vừa ra ngoài thì Ngô Bình đã đuổi theo rồi nói: “Họ Đà kia, con trai ông định giết tôi nên giờ tôi sẽ đi mách giáo chủ là nhà ông mưu sát đệ tử tinh, ông cũng không thoát tội đâu”.  

 

Lúc này, hai người đang ở trên không, Đà Điên tức giận quát: “Tiểu tử kia, rõ ràng là cậu đánh con trai tôi bị thương mà giờ còn định vừa ăn cướp vừa la làng à?”  

 

Ngô Bình: “Ông mới là ăn cướp ấy. Tôi nghe nói ông đã cướp vợ của rất nhiều người khác, gần đây còn rước về hai tiểu thiếp mới 18 tuổi, ông cũng cướp họ về còn gì?”  

 

Đà Điên nghiến răng kèn kẹt rồi gằn giọng nói: “Cậu đang muốn chết đúng không! Với tôi thì cậu chỉ như con kiến hôi thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tôi là con kiến ư? Ông hơi bị tự tin rồi đấy, theo tôi thấy thì ông chỉ là một lão già vô dụng thôi”.  

 

Uỳnh!  

 

Cuối cùng Đà Điên đã phát rồ lên rồi bùng nổ khí tức rồi giơ tay bóp cổ Ngô Bình.  

 

Ông ta bừng sát khí nói: “Giờ đã thấy sợ chưa hả?”  

 

Ngô Bình chẳng hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn cười cợt: “Chờ mãi mới thấy ông ra tay, vậy là tôi phản công được rồi”.  

 

Bụp!  

 

Ngô Bình tung một cú đấm vào ngực Đà Điên, cú đấm của anh chứa bí lực, linh lực khủng bố. Toàn thân Đà Điên cứng đờ, sinh lực tắt dần rồi ngã xuống đất.  

 

Cừu Quang Thái và hai trưởng lão chấp pháp khác tình cờ đi ngang qua thì trông thấy cảnh này, cả ba hô lên rồi vội chạy tới xem.  

 

Ngô Bình đứng cạnh thi thể của Đà Điên rồi nói: “Sư tôn, người phải làm chủ cho con. Đà Điên này định giết con, con bị ép quá nên mới phản công. Không ngờ ông ta yếu quá nên con mới đấm một cú đã lăn quay ra chết rồi”.  

 

Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, đến Cừu Quang Thái cũng sững sờ vì sức mạnh của Ngô Bình.  

 

Một trưởng lão chấp pháp nói: “Ngô công tử, theo những gì chúng tôi thấy thì đúng là Đà Điên ra tay trước. Ông ấy là một trưởng lão mà lại ra tay với cậu thì là sai, giờ cậu giết ông ấy thì cũng đúng, không ai tiếc cả”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Nhưng tôi nghe nói Đà trưởng lão là cháu ruột của phu nhân giáo chủ”.  

 

Cừu Quang Thái: “Người đã chết rồi thì còn thân thiết gì nữa”.  

 

Ông ấy nói tiếp: “Được rồi, con về trước đi, chuyện còn lại để ta giải quyết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Ngô Bình về nhà rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, lúc đó chỉ có tam thiếu gia nhà họ Đà vô lễ với em thôi hả”.  

 

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, hắn dẫn theo một đám tuỳ tùng”.  

 

Vân Thường: “Đà Điên chết rồi thì nhà họ Đà cũng xong đời, người nhà họ sẽ thảm lắm đây”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Vân Thường: “Sản nghiệp và của cải nhà họ sẽ bị cướp hết, con người nhà họ hầu hết cũng chết thôi”.  
 
Chương 5770: “Vì vậy dì đã đánh cô ta sao?”


Đào Thành: “Hết cách rồi, dì ấy hay gặp phải mấy khách nghe dì hát xong thì sẽ mời uống rượu, dì ngại từ chối nên rất thường uống say”.

Ngô Bình: “Uống tới mức này mà cũng về nhà được, lợi hại thật”.

Đào Thành: “Đại ca, để đó cho tôi, anh đi nghỉ đi”.

Ngô Bình: “Bỏ đi, để cô ấy ngủ ở đây, tôi lên sân thượng ngồi thiền”.

Đến tầm bốn giờ sáng, Ngô Bình đang ngồi thiền trên sân thượng thì bỗng mở mắt, cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cách đó không xa, hằm hãm nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe.

“Cậu là ai?”. Cô ta hỏi, tóc tai rối bời, mùi rượu đã phai đi rất nhiều.

Ngô Bình: “Tôi là bạn của Đào Thành”.

Cô gái có khuôn mặt dài nhỏ, thân hình rất đẹp, cô ta vò đầu, miệng lẩm bẩm vài câu rồi quay về nghỉ ngơi, có vẻ như không quan tâm lảm đến người lạ như Ngô Bình.

Sáng hôm sau, Đào Thành ra ngoài mua thức ăn sáng.

Lúc ăn sáng, cậu ta cũng không gọi dì út, Ngô Bình hỏi: “Dì út cậu không ăn sao?”

Đào Thành: “Dì ấy sẽ ngủ đến mười hai giờ trưa, không cần lo cho dì ấy đâu”.

Nhưng Đào Thành vừa dứt lời thì dì út của cậu ta đã đẩy cửa bước ra, cô ta dụi mắt, nhìn Ngô Bình chăm chăm rồi hỏi: “Nhóc cháu, tối qua cậu không lợi dụng tôi say rồi sàm sỡ đấy chứ?”

Ngô Bình: “Yên tâm đi dì, cô là bề trên của tôi”.

Cô gái ngây ra rồi hầm hãm nói: “Không được gọi tôi là dì”.

Đào Thành liền nhét thức ăn vào miệng, Ngô Bình thì gật đầu mạnh: “Vâng, dì út”.

Cô gái nghe cậu gọi mình là dì út thì không nói thêm gì nữa, cô ta đi rửa mặt rồi thay bộ quần áo ở nhà, sau đó ngồi vào ăn sáng.

Cô ta rất xinh đẹp, Ngô Bình vừa ăn vừa liếc nhìn cô ta.

Cô gái hỏi: “Tiểu Thành, bạn thế nào của cháu thế?”

Đào Thành liền nói: “Dì út, anh ấy tên Ngô Bình, là bạn cùng trường của cháu, đạt giải nhất toàn thành phố đấy, chơi bóng rổ hay lắm, là thần tượng của tất cả nữ sinh của trường cháu”.

Sau đó cậu ta lại giới thiệu cô gái: “Đại ca, đây là dì út tôi - Lam Linh, ca sĩ nổi tiếng”.

Lam Linh chỉ ăn một chút rồi nói: “Tiểu Thành, ăn xong thì đến sở quản lý nhà đất với dì, dì chuyển nhà cho cháu đứng tên”.

Đào Thành giật mình: “Dì út, tại sao phải sang tên cho. cháu? Có chuyện gì rồi à?”

Lam Linh bình thản nói: “Không có gì, dì muốn mua thêm một căn nhà nữa. Nhưng người ở đây chỉ có thể mua được một căn, chẳng phải cháu có hộ khẩu ở tỉnh sao? Vì vậy dì mới tạm thời chuyển tên nhà cho cháu”.

Đào Thành thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không tin lời của cô ta. Cậu ta nhìn Lam Linh chăm chăm, nói: “Dì út, dì không lừa được cháu đâu. Nói đi, đã có chuyện gì rồi?”

Lam Linh hơi ngây ra, nói: “Tối qua dì đã đánh người không nên đánh, nếu không ngoài dự đoán thì đối phương sẽ kiện dì đến phá sản”.

Đào Thành hỏi: “Là ai? Tại sao dì út lại đánh người ta?”

Lam Linh nhìn Đào Thành, hỏi: “Còn nhớ năm ngoái dì tham gia cuộc thi ca sĩ Giang Nam không?”

Đào Thành gật đầu: “Nhớ chứ, nếu không phải vì mấy giám khảo đó cố tình loại dì thì nhất định dì sẽ giành quán quân”.

Lam Linh gật đầu: “Lúc đó một người bạn tốt của dì cùng dì tham gia cuộc thi, tên cô ấy là Hàn Vũ Linh. Dì bị loại còn cô ấy thì giành được quán quân, tiền tài danh vọng đều có hết".

Đào Thành: “Dì út, chäc không phải người dì đánh là Hàn Vũ Linh đấy chứ?”

Lam Linh: “Đúng vậy, hơn nữa dì còn đánh gãy sống mũi của cô ta”.

Đào Thành cười đau khổ: “Hàn Vũ Linh gần đây rất hot, sao dì lại đánh cô ta?”

Lam Linh nhìn vào không khí, nói với ánh mắt đầy giận dữ: “Tối qua cô ta đến quán bar tìm dì, nói rất nhiều, còn bảo. là cô ta cố tình “nhờ” các giám khảo loại dì. Vì cô ta cảm. thấy dì là ứng viên duy nhất có thể uy hiếp cô ta. Nếu như không loại dì thì chäc chẳn dì sẽ giành được giải nhất”.

Đào Thành: “Vì vậy dì đã đánh cô ta sao?”

Lam Linh gật đầu: “Bây giờ cô ta có danh có tiền, dì không chỉ phải ngồi tù mà còn phải bồi thường cho cô ta một khoản tiền lớn”.
 
Chương 5084


Ngô Bình: “Hôm nay, tôi sẽ lĩnh ngộ Huyền Minh Tiên Khí, trở thành đệ tử đứng đầu Huyền Minh Giáo”.  

 

Vân Thường cười nói: “Đến lúc đó các đệ tử tinh anh sợ rằng cũng chẳng còn dũng khí nhìn thẳng anh nữa mất!”  

 

Quay về Đỉnh Cô Tú không bao lâu, cậu ba Đàm đã đến, vẻ mặt hắn cực kỳ hoảng sợ, thật ra lúc nhìn thấy Chu Thiên Mi, hắn đã hiểu mọi thứ. Tất thảy mọi chuyện căn nguyên đều từ hắn mà ra, nếu không phải hắn để mắt Chu Thiên Mi thì nhà họ Đà sẽ không có kết cục như thế.  

 

Hắn quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Công tử, hãy tha cho nhà họ Đà một con đường sống đi, tôi sai rồi, tôi cam nguyện lấy cái chết để đền tội!”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh không cần chết, nhưng anh và người nhà anh phải gánh chịu mọi hậu quả. Không cần cầu xin tôi, tôi sẽ không thương xót anh, quay về chuẩn bị đi”.  

 

Cậu ba Đàm vẫn muốn cầu xin, nhưng bị người ta kéo đi, tiếng khóc lóc xa dần, cuối cùng biến mất.  

Advertisement

 

Chuyện về sau đều có Cừu Quang Thái giải quyết, sau đó thì gọi Tiểu Minh đến.  

 

“Cậu muốn chuẩn bị lĩnh ngộ Tiên Khí rồi sao?”  

 

Ngô Bình: “Trước tiên lĩnh ngộ Huyền Minh Tiên Khí, chỗ ngươi có không?”  

 

Tiểu Minh: “Đương nhiên có”.  

 

Nói xong, Ngô Bình đã biến mất, anh xuất hiện ở một không gian rộng lớn xung quanh ngập tràn ánh sáng. Trong không gian này, có một luồng tiên khí màu vàng, dài vạn dặm, nó giống như một con rồng bơi tới bơi lui. Cho dù cách nó mấy trăm vạn dặm, Ngô Bình cũng cảm nhận được sức mạnh của nó, dường như anh chỉ cần lại gần thì lập tức tan thành tro bụi.  

 

Anh nhíu mày, nói: “Huyền Minh Tiên Khí mạnh thật!”  

 

Tiểu Minh: “Đương nhiên rồi. Dù sao ở vũ trụ chính, nó cũng được xem là sức mạnh rất mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Tiếp theo, ta muốn tu luyện Bí Cảnh của vũ trụ chính, loại sức mạnh này rất có ích cho ta”.  

 

Tiểu Minh: “Vậy phải xem cậu có thể hàng phục được tiên khí này không thôi”.  

 

Ngô Bình quan sát một lúc, rồi hỏi: “Nếu ta luyện hóa Huyền Minh Tiên Khí trong điện Tiên Khí trước, điều này có giúp ích cho việc ta luyện hóa nó không?”  

 

Tiểu Minh: “Không có gì hỗ trợ cả, ngược lại sẽ khiến tiên khí có địch ý với cậu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Ta không chắc”.  

 

Tiểu Minh: “Nếu cậu muốn tiến vào vũ trụ chính, tốt nhất nên luyện hóa nó”.  

 

Ngô Bình: “Ồ? Tại sao?”  

 

Tiểu Minh: “Nếu trong thân thể cậu có vài loại tiên khí mạnh thì vũ trụ chính có lẽ sẽ dễ dàng với cậu hơn chút”.  

 
 
Chương 5771: Cậu Tô đến


Vẻ mặt Lam Linh không tin, trong mắt cô ta, Ngô Bình cũng giống với Đào Thành, chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba thôi, có thể giỏi giang cỡ nào chứ?

Thế nhưng, lời của Ngô Bình lại khiến cô ta ngây người.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hàn Vũ Linh này có thân phận thế nào?”

Lam Linh: “Từng nghe cô ta kể rằng cha cô ta làm bí thư tại bộ tư lệnh của tỉnh”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ rồi!"

Cậu cầm điện thoại, gọi điện cho ông Thạch. Ông Thạch kia đã khôi phục hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích với Ngô Bình. Thấy cậu gọi đến thì vội vàng khách sáo nói: “Thần y Ngô, cậu tìm tôi à”.

Ngô Bình: “Ông Thạch, có chuyện này cần ông giúp”.

Sau đó kể lại đơn giản mọi chuyện lại một lần.

Ông Thạch nghe xong lập tức nói: “Thần y Ngô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!”

Ngô Bình vừa cúp điện thoại, chuông cửa đã vang lên, mở cửa ra thì thấy một nhóm cảnh sát đứng ngoài cửa, người đứng đầu thô lỗ, lớn tiếng hỏi: “Ai là Lam Linh?”

Nhìn thấy bọn họ, Lam Linh đã biết là đến bät mình, cô ta lạnh nhạt nói: “Là tôi”.

Mấy người họ lấy còng tay ra, muốn dẫn Lam Linh đi thì Ngô Bình nói: “Các anh đợi một lúc đã!”

Người kia trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Thế nào, cậu dám cản trở chúng tôi thi hành công vụ sao?”

Ngô Bình không nói gì, anh cầm một cái nĩa trên bàn, nhẹ nhàng ném đi, cái nĩa bay xa mười mấy mét, ghim vào. tường gạch. Chuyện đáng sợ chính là cái nĩa đã ghim sâu tới mức không thấy phần tay cầm đâu, chỉ để lộ một điểm rất nhỏ.

Chuyện này không khỏi khiến mọi người liên tưởng, nếu na này bay về phía bọn họ, thì sợ rằng não đã bị đâm xuyên qua rồi!

Tên cảnh sát kiêu căng kia định thần lại, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đợi một lát cũng được. Nhưng mà, người phải bị dẫn đi”.

Chưa đến năm phút sau, tên cảnh sát dẫn đầu đã nhận được điện thoại, nghe điện thoại anh ta lập tức đứng thẳng người, nói: “Vâng, vâng, tôi hiểu, tôi lập tức rút lui!”

Cúp điện thoại, anh ta kính cẩn nói với Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi đến nhầm nhà. Làm phiền rồi, làm phiền rồi!"

Nói rồi, nhóm người lại rút quân, tự động đóng cửa lại. Lam Linh đã chuẩn bị tinh thần sẽ ngồi tù, không ngờ người đến bắt cô ta lại trực tiếp rời đi, cô ta có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Thành, chuyện gì vậy?”

Đào Thành: “Cháu nói rồi, đại ca cháu rất lợi hại”.

Vì vậy cô ta nhìn Ngô Bình, cậu cười nói: “Dì út, tôi quen một người bạn làm cảnh sát ở tỉnh thành, tôi đã gọi chào. hỏi với ông ấy, chuyện của dì cũng không lớn”.

Quả nhiên, lại qua mấy phút, Hàn Vũ Linh kia lại gọi điện cho Lam Linh, trong điện thoại chỉ toàn là lời xin lỗi Lam Linh, còn hối hận nói lúc đầu cô ta không nên đối xử với cô †a như vậy.

Cúp điện thoại, Lam Linh cảm thấy như đang năm mơ vậy. Hiện tại không những không cần ngồi tù và đền bù bồi thường, thậm chí còn nhận được lời xin lỗi đến muộn!

Ngô Bình đã ăn xong bữa sáng, cậu nhìn đồng hồ nói: “Thành Tử, dì út, tôi còn có chuyện, đi trước đây”.

Lam Linh ném một chiếc chìa khóa cho Ngô Bình nói: “Lái xe dì đi”.

Ngô Bình cười nhận lấy: “Cám ơn dì út”.

Tìm được xe dưới lầu, Ngô Bình lái xe rời khỏi khu dân cư. Trên đường đi, cậu liên lạc với Cổ Thanh Liên, hỏi: “Cậu Tô kia đến rồi chứ?”

Cổ Thanh Liên: “Sắp đến rồi, cả nhà họ Cổ đang chuẩn bị đón anh ta”.

Ngô Bình: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm chị”.
 
Chương 5085


Thân thể Ngô Bình lập tức cứng đờ, hoàn toàn không thể động đậy, sau đó lại bị tiên khí cuốn theo bay tới bay lui. Nhưng nguyên thần của anh vẫn giữ được tỉnh táo, nguyên thần lao ra ngoài cơ thể.  

 

Tiên khí tuy mạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyên thần anh quá nhiều, cộng thêm nguyên thần anh cũng rất mạnh, bỗng chốc đã ngao du trong tiên khí.  

 

Chẳng mấy chốc, anh phát hiện trong tiên khí có một vòng xoáy năng lượng, bên trong còn có bốn lá bùa lóe sáng, anh suy nghĩ trong lòng, lập tức biết được đây chính là trung tâm của tiên khí, chỉ cần khống chế được nó thì có thể kiểm soát được toàn bộ tiên khí!  

 

Nguyên thần của anh lập tức lao qua, nhưng vừa đến gần thì bốn lá bùa đã di chuyển, tạo ra lực kéo hùng mạnh, muốn phá nát nguyên thần anh.  

 

Ngô Bình thét lớn một tiếng, bùa chú ngưng tụ thành đại trận bảo vệ quanh người, đồng thời toàn bộ bí lực cũng được sử dụng. Chỉ nhìn thấy bùa chú bên ngoài nguyên thần không ngừng tan biến, nhưng anh vẫn thành công tiến đến gần trung tâm tiên khí, dùng đại trận bao vây bốn bùa chú kia.  

 

Sau khi cắt đứt liên lạc giữa trung tâm và bên ngoài thì lập tức ngừng di chuyển, khí tức cũng trở nên ấm hơn.  

Advertisement

 

Ngô Bình vươn tay, nắm chặt bốn lá bùa, sau đó dùng hết sức nguyên thần luyện hóa. Ở bên ngoài, tiên khí đã mất khống chế, lập tức bắt đầu tấn công Ngô Bình, linh phù của anh liên tục biến mất.  

 

“Rầm!”  

 

Bốn là bùa bị Ngô Bình thu vào nguyên thần, rất nhanh sau đó đã yên tĩnh lại. Giây tiếp theo, anh cảm thấy thần niệm của mình thoáng chốc đã khuếch trương, bao phủ linh khí Huyền Minh khắp từng ngóc ngách.  

 

Mắt anh sáng rực, nói: “Ngưng tụ!”  

 

Lúc này, toàn bộ Huyền Minh Tiên Khí ngưng tụ về phía anh, dung nhập vào nguyên thần. Sau đó, nguyên thần quay về thân thể, đồng thời đưa Huyền Minh Tiên Khí vào trong chủ khiếu.  

 

Thân thể lập tức khôi phục lại năng lực hành động, anh lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Mệt thật!”  

 

Tiểu Minh: “Chúc mừng, luyện hóa tiên khí đầu tiên, sau này luyện hóa tiên khí khác thì sẽ nhẹ nhàng hơn bây giờ nhiều”.  

 

Ngô Bình: “Luyện hóa Huyền Minh Tiên Khí trước, còn lại thì sau này tính tiếp”.  

 

Nói xong, anh quay về chỗ cũ, sau đó lập tức tiến đến điện Tiên Khí.  

 

Đệ tử tinh anh, có thể vào điện Tiên Khí bất cứ lúc nào, chỉ cần nói một tiếng với trưởng lão là được.  

 

Đến điện Tiên Khí, trước điện không một bóng người, mãi đến khi anh đến trước cửa điện thì bên cạnh mới xuất hiện một trưởng lão, cười nói: “Ngô công tử, cuối cùng anh cũng đến điện Tiên Khí rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi muốn thử xem, có thể có được tiên khí không”.  

 

Trưởng lão gật đầu: “Mời”. Nói xong, lập tức mở cửa điện.  

 

Sau cửa điện, có một màn sáng, trong màn sáng có ẩn chưa ba luồng tiên khó, một loại trong đó chính là Huyền Minh Tiên Khí.  

 

Trưởng lão này còn muốn nói thêm, nhắc nhở thêm, nhưng không ngờ Ngô Bình một bước đã đi vào trong.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom