Dịch Thần Vương Lệnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460


Chương 460

Giọng nói này thật sự là làm cho người khác không có cách nào từ chối.

A Phúc mở cửa sổ xe xuống, nhìn thấy bên ngoài có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.

Mặc đồ màu hồng, bím tóc đen nhánh, làn da trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ.

Càng làm cho người khác không cách nào kiềm chế chính là một đôi mắt ngập nước cầu khẩn, tràn ngập vẻ quyến rũ mê hoặc người.

Hắn ta động lòng, hung hăng nuốt nước miếng rồi cắn răng nói: “Lên xe!”

Người phụ nữ mừng rỡ, chủ động mở cửa xe nhảy lên.

Một mùi hương đặc trưng của một phụ nữ trưởng thành đập vào mặt A Phúc, hắn ta cảm thấy máu trong nháy mắt vọt lên ót.

Người phụ nữ này có lẽ không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng cái loại quyến rũ nhẹ nhàng quen thuộc mới là trí mạng nhất.

Hắn ta suýt chút nữa nhịn không được.

Nuốt một ngụm nước bọt, A Phúc nhếch miệng cười nói: “Em gái, xưng hô với em như thế nào?”

“Hơn nửa đêm chạy ra ngoài, người đàn ông của em bị bệnh gì vậy?”

Người phụ nữ khẽ nói: “Tôi tên Mai Hồng Tuyết.”

“Người đàn ông của tôi… Anh ta bị bệnh, không nhắc cũng được.”

Nói xong, nhịn không được thở dài.

A Phúc vội vàng nói:”Em gái, sao vậy?”

“Người đàn ông của em không phải mắc bệnh nan y chứ?”

Mai Hồng Tuyết cắn răng nói: “Nếu là bệnh nan y lại tốt hơn. Anh ta làm loạn ở bên ngoài bị bệnh xã hội.”

“Đi bệnh viện gì đó, bây giờ còn nằm trên bàn mổ, gọi điện thoại nói nếu tôi không kịp đưa phí phẫu thuật qua thì anh ta không xuống được bàn mổ.”

“Tôi chỉ là một người phụ nữ không biết cái gì cả, anh trai, anh nói xem cái thể loại bệnh viện gì, chẳng lẽ còn có tăng giá trên bàn mổ, không đưa tiền thì không cho xuống bàn mổ sao?”

“Đây đâu phải là bệnh viện, rõ ràng là lò mổ mà!”

A Phúc nghe xong cười haha.

“Em gái, người đàn ông của em chắc đi đến bệnh viện của khoa Hồ Điền rồi.”

“Cái gọi tăng giá trong phòng phẫu thuật chỉ là một trong những thủ đoạn vơ vét của bọn họ mà thôi.”

“Một người bạn của anh làm tiểu phẫu cắt da, bệnh viện chính quy không hơn một ngàn đồng, kết quả đến chỗ bọn họ phải tốn ít cũng ba vạn.”

Mai Hồng Tuyết thở dài nói: “Đúng là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ!”

*Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa.

“Haizz!”

A Phúc chuyển đề tài nói: “Em gái, em xinh đẹp như thế, người đàn ông của em còn ở bên ngoài làm loạn, đúng là mù quáng mà.”

“Cái này gọi là gì nhỉ, trong nhà để tổ yến không ăn, lại chạy ra ngoài ăn cỏ.”

Mai Hồng Tuyết cười nói: “Đàn ông mà, đều là mèo tham ăn, không thể không ngoại tình, hoa nhà không có hương hoa dại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461


Chương 461

“Đúng vậy, vợ luôn tốt hơn người khác.”

“Em gái à, đàn ông như vậy không cần cũng được, với điều kiện ưu tú như em, hoàn toàn có thể tìm một người khác.”

“Chỉ cần em đồng ý, đàn ông theo đuổi em chắc chắn xếp hàng dài.”

Mai Hồng Tuyết đỏ mặt, quay đầu không nói gì nữa.

Cô ấy bỗng nhiên nói: “Đại ca, không đúng.”

“Đây không phải là đường đến huyện Lâm đúng không? Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

A Phúc đột ngột đổi hướng lái xe xuống bãi cỏ ven đường.

Hắn ta vội vàng nói: “Em gái, em cảm thấy anh thế nào?”

“Em nghe anh nói, chỉ cần em chịu anh, bảo anh làm cái gì cũng được!”

Hắn ta giống như quỷ chết đói, vội vàng bắt lấy tay Mai Hồng Tuyết.

“Đại ca, đừng như vậy.”

“Anh sẽ chết.” Mai Hồng Tuyết thấp giọng nở nụ cười.

A Phúc đỏ mắt: “Chết dưới đóa hoa mẫu đơn làm quỷ phong lưu!”

“Em gái, em quá quyến rũ!”

“Anh vừa nhìn thấy em đã động lòng!”

“Vậy sao?”

“Thật sự không sợ chết sao?”

Mai Hồng Tuyết cười yêu kiều.

A Phúc mừng rỡ đang định nhào tới, hai chân Mai Hồng Tuyết xoắn một vòng hất hắn ta ngã ở dưới chân.

A Phúc kinh ngạc hét lên, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng lạnh, cảm giác cổ lành lạnh.

Một cái kéo sắc nhọn mở ra và bị mắc kẹt trên cổ họng của hắn ta.

Trong nháy mắt, hồn A Phúc treo lơ lửng.

“Cô gái à, đừng xúc động!”

”Đừng xúc động!”

“Tôi sai rồi!”

“Cô cất kéo đi, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện huyện kế bên!”

Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không nghi ngờ thân phận của Mai Hồng Tuyết, chỉ cho rằng mình gặp một người phụ nữ trung trinh.

Mai Hồng Tuyết cười quyến rũ, nói, “Muốn chiếm tiện nghi của bà đây sao? Cũng không phải là không thể.”

“Lấy điện thoại di động ra.”

A Phúc ngẩn người một chút, nói: “Cô muốn tống tiền tôi?”

“Điện thoại di động có ích lợi gì? Tôi có thể đưa tiền cho cô!” Khuôn mặt của hắn ta lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn ta nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi, tiền có thể làm hài lòng người phụ nữ quyến rũ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 462


Chương 462

“Ai thèm tiền thối của mày!” Mai Hồng Tuyết tát A Phúc một cái, đưa tay mò từ trong quần áo lấy điện thoại di động của hắn ta ra.

Mở ra, nhìn thấy tin nhắn trên đó, cười lạnh nói: “Họ là ai?Mày đang chờ ai đó à?”

Sắc mặt A Phúc đại biến!

“Mau trả lại điện thoại cho tôi!”

“Mày có biết hay không, mày đang tìm đường chết!”

“Bọn chúng không phải là người, đều là ác ma ăn thịt người không chớp mắt!”

Lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa xe.

Mai Hồng Tuyết mở cửa, A Phúc xuống.

A Phúc kinh ngạc hét lên, dựa theo ánh trăng hắn ta nhìn thấy xung quanh có hơn mười người cao thấp mập mạp gầy gò, ánh mắt đều lộ ra sát khí.

Người đàn ông trước mặt thậm chí càng thêm đáng sợ, đầu trọc, trên bả vai lại quấn một sợi xích sắt khoảng trăm cân.

Giống như một người đàn ông hoang dã chạy ra khỏi rừng sâu.

Hắn a sợ tới mức hồn phi phách tán, cầu xin: “Các vị hảo hán, tôi chỉ là một tài xế ngang qua đường, tha mạng.”

“Các người muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi cho người chuyển tiền ngay.”

“Muốn điện thoại để báo tin đúng không? Lão biến thái, chết tâm đi!” Mai Hồng Tuyết nhảy xuống, bước nhanh qua, giao điện thoại di động cho Tần Thiên.

“Lão đại, anh xem cái này.”

Tần Thiên lướt lướt, nhìn thấy nhật ký điện thoại, cười lạnh nói: “Vị đại tiểu thư này chắc là Phan Mỹ Nhi.”

A Phúc ngẩn người một chút, cắn răng nói, “Nếu mày đã biết, vậy cũng nên biết thế lực của nhà họ Phan tỉnh Thành!”

“Không muốn chết thì nhanh thả tao ra!”

Tần Thiên nhìn thấy có một tin nhắn gửi đi không lâu, cười lạnh nói: “Thời gian và địa điểm cụ thể hai người hẹn với Rắn Hổ Mang là gì, nói đi.”

A Phúc kinh ngạc nói: “Ngay cả Rắn Hổ Mang mà mày cũng biết? Mày là ai?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Tao chính là người tụi mày tìm mọi cách để giết đây.”

“Mày là Tần Thiên?” A Phúc trợn mắt há hốc mồm, hắn ta nghĩ thế nào nghĩ không ra vì sao Tần Thiên lại xuất hiện ở đây.

Đột nhiên điện thoại reo lên, là đại tiểu thư gọi tới.

Tần Thiên vẻ mặt khẽ động, cười lạnh với A Phúc nói: “Mày biết sau khi bắt máy, nên nói gì rồi chứ?”

A Phúc còn muốn chống cự, tuy nhiên Quỷ Vô Thường ở bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, huy động xích sắt, ba một tiếng, đập nát một tảng đá lớn.

Mấy người còn lại cũng đều cười nham hiểm lấy ra vũ khí sắc bén.

Hắn ta run rẩy, nói: “Chỉ cần các người không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”

Tần Thiên đưa điện thoại cho hắn ta.

“Alo, đại tiểu thư——”

“A Phúc, anh làm sao vậy? Sao giọng nói lại hơi run rẩy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 463


Chương 463

“Không có việc gì… À, ở đây lạnh quá.”

“Đại tiểu thư, rốt cuộc khi nào bọn họ mới đến?”

Phan Mỹ Nhi thấp giọng nói: “Địa điểm tiếp ứng, từ cửa số 1 trước đó đổi thành cửa số 3.”

“Thời gian, một giờ sau.”

“Ám ngữ của đối phương sẽ kêu ba tiếng cuốc cuốc cuốc (tiếng chim cuốc). Còn anh thì đèn xe nhấp nháy, anh nhớ kỹ chưa?”

“A Phúc, sao lại không nói gì? Nói đi chứ!”

A Phúc run lên, vội nói: “Đại tiểu thư, tôi nhớ kỹ rồi!”

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Hắn ta còn muốn nói cái gì đó, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lấy sim ra rồi vứt nó đi.

Thiết Ngưng Sương cười nói: “Thiên ca, căn cứ vào tin tức chúng ta nhận được từ quần chúng. Trên tuyến biên giới này, có mấy cái miệng hang tuy che phủ nhưng thường xuyên bị vượt biên.”

“Để nhớ nên người dân địa phương gọi nó là số 1, số 2 và số 3.”

“Cửa số 3 ở ngay phía trước khoảng hai cây số.”

Tần Thiên gật đầu, cười nói với Tàn Kiếm: “Chú Tàn, tiếp theo giao cho chú.”

Trong mắt Tàn Kiếm lóe ra ngọn lửa báo thù, vung cái nạng sắt trong tay lên, khẽ nói: “Tiểu đội Thiên Phạt, đi theo tôi!”

Nói xong, ông ấy giống như một con chim lớn, bay về phía núi rừng xa xa trước.

Đám người Quỷ Vô Thường, Thôi Minh, Thiết Ngưng Sương vội vàng đuổi theo phía sau.

Bọn họ ở sơn trang Mãnh Thú đối kháng với đủ các loại mãnh thú, bước đi đã giống như bay, hơn nữa cũng biết làm thế nào tránh tạo ra âm thanh.

Mười người giống như mười bóng ma.

“Tần tiên sinh, hiện tại, có thể thả tôi đi được không?”

“Tôi chỉ là một người làm, làm việc theo lệnh, phần còn lại thật sự không liên quan gì tới tôi.” A Phúc van xin.

Tần Thiên cười nói: “Bận rộn lâu như vậy, kịch hay sắp diễn ra, chẳng lẽ mày không muốn xem sao?”

“Chờ một chút, tao còn có thứ gì đó cho mày mang về.”

A Phúc muốn nói gì đó, Tần Thiên vung tay lên đánh hắn ta ngất xỉu, ném xuống dưới ghế xe.

Tần Thiên đích thân lái xe chạy về phía trước.

Đi tới địa điểm đã hẹn, trên một sườn núi đầy cỏ dại, hắn dừng xe, lẳng lặng chờ đợi.

Đêm đen tối mịch, một mảnh yên tĩnh.

Xa xa trong rừng rậm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim tiếng dã thú săn mồi.

Gió thổi lồng lộng, làm cho người ta có một loại cảm giác như địa ngục nhân gian.

Một lát sau, cách thời gian Phan Mỹ Nhi nói một giờ, đã vượt qua năm phút. Núi rừng đối diện vẫn im lìm.

Tần Thiên ngồi trong xe, ánh mắt sáng ngời như dã thú săn mồi trong đêm tối.

Hắn có một cảm giác, đó là tiểu đội Rắn Hổ Mang chắc đã đến rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 464


Chương 464

Chương 464

Sở dĩ bọn chúng còn chưa xuất hiện, chắc là đang quan sát hoàn cảnh, không hổ là sát thủ cấp cao, rất tỉnh táo.

Lại trôi qua mười phút, vẫn không có động tĩnh.

Tần Thiên bỗng nhiên đưa ra một quyết định, hắn bật đèn xe, châm một điếu thuốc, xuống xe đi dạo vài vòng.

Sau đó, dường như cảm thấy không ổn, dập tắt khói thuốc, trở lại xe và tắt đèn.

Đối diện vẫn im ắng.

Ngay khi Tần Thiên đã có chút mất kiên nhẫn, đối diện một bụi cỏ rậm rạp truyền đến một tiếng chim cuốc kêu.

Tiếng chim hót này chủ yếu xuất hiện vào mùa xuân, còn bây giờ là mùa thu, cho nên âm thanh rất đột ngột.

Tần Thiên bật đèn xe lên, lóe lên một chút.

“Cuốc cuốc.”

Đối diện lại truyền đến một tiếng.

Tần Thiên lại chiếu đèn xe.

Sau đó, lần thứ ba.

Kết nối ám hiệu đã hoàn tất.

Đối diện lại trầm mặc vài phút, sau đó mấy bóng người, nhanh chóng lao tới biên giới dây thép gai.

Cái loại tốc độ và sức mạnh bộc phát ra này giống như con mãnh thú rèn luyện ở trong núi rừng một thời gian dài.

Trong đêm tối, đặc biệt chấn động lòng người!

Hơn nữa Tần Thiên có một loại cảm giác trên người bọn họ đều có một loại tà khí.

Nghe đồn thế giới phương Tây có một loại phương pháp tu luyện bí ẩn, gọi là tà linh.

Hiện tại xem ra, mấy tên này chắc đều là người tu luyện tà linh.

Gần như ngay lập tức, bọn họ vội vã đến gần hàng rào dây thép gai. Người có dáng người gầy gò trong ba người trong đó trực tiếp nhảy qua.

Một người đàn ông cao lớn khác có thể so sánh với Quỷ Vô Thường, gầm lên một tiếng, bỗng nhiên duỗi hai tay ra xé rách tạo thành một lỗ trên hàng rào thép gai.

Nhờ vào ánh sáng của ánh trăng, chỉ thấy dưới mái tóc dài rối bời của hắn ta, thiếu một con mắt, để lại một cái lỗ đen.

Con mắt còn lại lộ rõ ánh mắt hung ác, giống như mãnh thú ăn thịt người.

Đó là Sư Tử Châu Phi hung dữ nổi tiếng trong tiểu đội Rắn Hổ Mang.

Tổng cộng có bốn người. Ở giữa tóc dài xõa ngang vai, da vàng, có xuất thân từ Đông Á, hắn ta được biết đến là một con rắn hổ mang độc ác.

Tần Thiên cũng nhận ra hai người còn lại, tương ứng là chó rừng và Sói Khiếm Khuyết.

Không đúng!

Hắn bỗng nhiên nảy ra cảnh báo, dựa theo tình báo tiểu đội Rắn Hổ Mang, tổng cộng là năm người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 465


Chương 465

Ngoài bốn người này, còn có một người phụ nữ có biệt danh là Kim Đuôi Bọ Cạp.

Tại sao chỉ có bốn người đến?

Kim Đuôi Bọ Cạp đâu?

Chẳng lẽ, tình báo của Thử Vương sai, Kim Đuôi Bọ Cạp tạm thời có việc, vắng mặt trong nhiệm vụ lần này?

Không biết vì sao Tần Thiên có một loại cảm giác bất an.

Tuy nhiên, không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, hắn thấy kế hoạch đã bắt đầu.

Hắn lấy điện thoại của A Phúc ra và bật camera.

Tàn Kiếm chống nạng, từ phía sau cây lớn bên cạnh quay ra.

Bốn người Rắn Hổ Mang lập tức cảnh giác.

Bọn họ gần như tản ra trong nháy mắt, bao vây lấy Tàn Kiếm từ bốn phía.

Con Rắn Hổ Mang nói: “Ông là ai? Sao ông biết chúng tôi sẽ nhập cảnh từ đây?”

Tàn Kiếm khom lưng ho khan vài tiếng, nói: “Gần như mỗi ngày đều có người vào từ chỗ này.”

“Các người là ai tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm việc thu phí qua đường của tôi.”

“Phí nhập cảnh một người ba trăm, đưa tiền đi.”

Chó Rừng tức giận cười, nói: “Ông già, ông canh giữ ở chỗ này kiếm bộn tiền dựa vào tống tiền người nhập cảnh sao?”

“Ông không sợ chúng tôi giết ông?”

Tàn Kiếm ho khan nói: “Giết tôi thì cái cửa vào này sẽ bị đóng lại.”

“Cháu trai tôi làm biên phòng, bây giờ anh đã hiểu chưa?”

Sư Tử Châu Phi gầm nhẹ một tiếng, ngay lập tức muốn xé Tàn Kiếm.

Rắn Hổ Mang xua tay, cười nói: “Nhập gia tùy tục, nếu như chúng ta đã đến đây thì chúng ta phải tuân thủ các quy tắc ở đây.”

Hắn ta tiện tay lấy ra mấy tờ tiền, nói: “Ông già, bốn trăm đô la không cần thối. Được chứ?”

Tàn Kiếm nhận tiền, chậm rãi xoay người, xem ra chuẩn bị rời đi.

Lúc này, trong mắt Rắn Hổ Mang lộ ra một tia sát khí.

Trong tay hắn ta có một con dao kỳ dị đen sẫm, giống như nụ hôn của tử thần, không tiếng động chém lên cổ Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm đã xoay người, nhìn giống như ông ấy không hề phát hiện.

Trong mắt Rắn Hổ Mang lộ vẻ hưng phấn khát máu.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tàn Kiếm bỗng nhiên cúi đầu xoay người, đồng thời từ trong cây nạng rút ra một thanh trường kiếm không hoàn chỉnh.

Ánh sáng lạnh chợt hiện ra giống như một tia chớp, đi thẳng vào trái tim Rắn Hổ Mang.

“A!”

Rắn Hổ Mang không nhịn được kêu lên một tiếng.

Không hổ là sát thủ nổi danh thế giới, người tu luyện tà linh, vào thời khắc sinh tử, hắn ta mạnh mẽ ném con dao kỳ dị đen sẫm trong tay về phía Tàn Kiếm.

Khi vang lên tiếng keng, kiếm của Tàn Kiếm mất mục tiêu, không đâm trúng tim mà chệch từ trên xuống dưới, ở giữa ngực và bụng của Rắn Hổ Mang rạch một vết cắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 466


Chương 46

Chương 466

“Ông già, ông cố ý!” Hai mắt Rắn Hổ Mang ngay lập tức đỏ lên.

Mấy người còn lại, Sư Tử Châu Phi, Chó Rừng, Sói Khiếm Khuyết ngay lập tức cảnh giác.

“Long Quốc phương Đông là cấm địa của sát thủ, xâm phạm sẽ chết.” Giọng nói âm lãnh của Tàn Kiếm vang lên, từ trên sườn núi hai bên có mấy người lao xuống..

Tiểu đội Thiên Phạt bao vây bốn người Rắn Hổ Mang.

Đột nhiên bị bao vây, hơn nữa đối phương gấp đôi số người bên mình, đây rõ ràng là kế hoạch đã bại lộ, bị mai phục.

Dựa theo lẽ thường khi biết rõ kế hoạch đã bại lộ, bị bao vây thì sẽ nghĩ cách rút lui trước.

Tuy nhiên, tiểu đội Rắn Hổ Mang hầu như không có bất kỳ sự hoảng loạn nào.

Bọn họ dường như đã quen với loại cục diện này từ lâu, bốn người tụ tập cùng một chỗ trước, dựa lưng vào nhau tạo thành một đội hình sát cánh nhau.

Chẳng những không có một chút ý nghĩ muốn rút lui nào, ngược lại còn lộ ra sát khí.

“Mấy con chó con mèo mà cũng muốn phục kích bọn này, các người đúng là quá ngây thơ.”

Trên mặt Rắn Hổ Mang hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Ngực bụng hắn ta bị Tàn Kiếm xẹt một vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.

Nhưng hắn ta chẳng những không bị ảnh hưởng hì, ngược lại giống như ngửi thấy mùi máu tươi thì càng hưng phấn hơn.

“Các anh em dùng máu của bọn họ mở đường cho chúng ta bước vào Long Quốc phương Đông, các anh em nghĩ sao?”

Nghe Rắn Hổ Mang nói, Sư Tử Châu Phi, Chó Rừng, Sói Khiếm Khuyết, đều phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.

Sói Khiếm Khuyết nóng vội giống như mũi tên rời cung, nhào tới Thiết Ngưng Sương ở trước mặt.

Loan đao hình vòng cung trong tay vẽ ra một loạt ánh ánh sắt lạnh, dường như muốn cắt đứt không gian.

Thiết Ngưng Sương cảm nhận được hơi thở chết chóc ập tới, cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Trong nháy mắt cô ta phát giác, bản thân đã quá đánh giá thấp thực lực của đối phương.

May mắn trong lúc hoảng sợ, Thôi Minh ở bên cạnh bước trước một bước, một đao chém về phía đầu Sói Khiếm Khuyết, buộc hắn ta phải lui về phía sau một bước.

“Cẩn thận.” Thôi Minh nói với Thiết Ngưng Sương một câu, đứng ở trước mặt cô ta.

Thiết Ngưng Sương gật đầu, vội vàng dựa theo kế hoạch huấn luyện Tam Hồn Thất Phách Trận, tìm được vị trí của mình ở bên trái Thôi Minh.

Sư Tử Châu Phi bên kia nổi giận gầm lên, tung nắm đấm cực lớn mang vòng sắt về phía Quỷ Vô Thường.

Hai người đều có lực mạnh, nổi danh hung dữ.

Thấy Sư Tử Châu Phi chủ động khiêu khích với mình, Quỷ Vô Thường nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp ra một nắm đấm nghênh đón.

Trên nắm đấm của hắn ta cũng đeo bao tay thép.

Răng rắc!

Hai nắm đấm đeo bao tay thép va chạm với nhau, không khí xung quanh cũng hỗn loạn.

Lực va chạm cực lớn, đập nát vỏ thép trên tay hai người.

Bao tay thép rơi xuống đất, hai người dùng tay không mãnh mẽ đối đầu lần nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 467


Chương 467

Đối liên tiếp ba quyền, không phân cao thấp. Đồng Xuyên và Thiết Tí bên cạnh cũng sợ ngây người.

Hai người bọn họ so với người bình thường cũng được coi là dũng mãnh mạnh mẽ. Ai có thể nghĩ rằng trước mặt Quỷ Vô Thường và Sư Tử Châu Phi, hai người lại nhỏ bé như vậy.

Nó giống như Thành Long đã gặp Diêu Minh.

(Diêu Minh là thủ bóng rổ Trung Quốc đã nghỉ hưu.)

Loại quyết đấu dũng mãnh này, bọn họ hoàn toàn không thể nhúng tay vào.

“Đi giúp bọn họ!”

“Tên này giao cho tôi!”

Tam Hồn Thất Phách, Quỷ Vô Thường là một hồn, Đồng Xuyên và Thiết Tí là hai phách phụ tá của hắn ta.

Hiện tại, Quỷ Vô Thường cảm thấy Đồng Xuyên và Thiết Tí vướng víu cho nên trực tiếp đá bọn họ đi.

Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng có chút khó chịu. Tất cả mọi người đều là đàn ông, ai mà không muốn liều mạng?

Bọn họ nhìn thấy Chó Rừng giống như một con chó điên, một người đánh với Mai Hồng Tuyết cùng A Tân, Thiết Tượng không thể chống đỡ, bọn họ gầm lên giận chạy tới.

Hai người song chiến đấu với Chó Rừng, cục diện lập tức xoay chuyển.

Giờ phút này, tình hình chiến đấu khốc liệt, chia làm tiến hành ba nhóm.

Thôi Minh cùng Thiết Ngưng Sương đối phó Sói Khiếm Khuyết. Đồng Xuyên và Thiết Tí, đối phó với Chó Rừng. A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung, ở phía sau phối hợp chặt chẽ.

Quỷ Vô Thương đơn độc đấu với Sư Tử Châu Phi.

Còn với tư cách là thủ lĩnh của hai bên, Rắn Hổ Mang và Tàn Kiếm vẫn chưa nhúc nhích.

Hai người đang nhìn nhau.

Rắn Hổ Mang nhe răng cười nói, “Lão què, ông chỉ có mấy người như vậy sao?”

“Còn không? Gọi hết ra đi.”

Tàn Kiếm mặt không chút thay đổi: “Đủ để giết mày rồi.”

Vừa dứt lời, chiếc nạng sắt trong tay kêu lên một tiếng, mang theo một luồng gió dữ, phóng tới cái ót của Rắn Hổ Mang.

“Hay lắm!” Rắn Hổ Mang cười lớn, hạ thấp người, vũ khí sắc bén hình con rắn màu đen trong tay đâm tới phía bụng Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm dùng kiếm trong tay chắn lại.

Rắn Hổ Mang xuất quỷ nhập thần, không ra chiệu theo lẽ thường, còn toàn là chiêu trí mạng. Tuy Tàn Kiếm thiếu một chân, nhưng trước mắt ông ấy chính là quỷ sai còn sót lại của Diêm Vương.

Thực lực có thể tưởng tượng được.

Nạng sắt của ông ấy có thể được sử dụng như một chân và như một vũ khí. Thậm chí có thể mượn lực nhảy ra xa vài thước.

Trường kiếm không trọn vẹn trong tay kia giống như linh hồn yêu ma đã lâu không uống máu, cũng là chiêu thức không rời chỗ hiểm của Rắn Hổ Mang.

Nửa đêm, núi hoang dã.

Một trận chiến đấu không chết không thôi, đánh vô cùng ác liệt.

Ngay sau đó, cả hai bên đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 468


Chương 468

Tần Thiên ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.

Nếu như hắn ra tay, một lần hành động có thể giải quyết xong bốn người Rắn Hổ Mang trong vòng ba mươi giây.

Nhưng đó không phải là trận chiến của hắn, mà là của Thiên Phạt.

Hiện tại hắn có thể khẳng định, tiểu đội Rắn Hổ Mang đều đã được huấn luyện bởi tà linh, chiêu thức của bọn họ tàn nhẫn, hơi thở dài.

Đây chẳng phải là một cơ hội rèn luyệ khóc có được của Thiên Phạt.

“Chết!” Quỷ Vô Thường hét lớn lên một tiếng, ào ào vung xích sắt trăm cân, vô cùng hung ác ném xuống trên đầu Sư Tử Châu Phi.

Sư Tử Châu Phi liên tục né tránh.

Bốp bốp!

Bộp!

Xích sắt nặng nề dường như muốn đập tan ngọn núi dưới chân.

Sư Tử Châu Phi vô cùng tức giận, đột nhiên đưa tay, bắt được xích sắt đang chuẩn bị đập vào đầu hắn ta.

Hai người khổng lồ cùng nhau phát lực, mọit tiếng bùm, sợi xích sắt thép lại bị kéo ra từ giữa.

Hai người một người nắm lấy nửa sợi xích sắt, mắt đỏ hoe kéo nhau.

A Phúc người bị đánh ngất ở trong xe khó khăn lắm mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này lại bị dọa sợ ngất xỉu ngay lập tức.

Lúc này, ngoại trừ hai đôi Quỷ Vô Thường và Tàn Kiếm, hai nhóm còn lại đang đánh nhau, tình thế đã rõ ràng.

Chó Rừng không phải là đối thủ của Đồng Xuyên và Thiết Tí.

Sói Khiếm Khuyết đấu với Thôi Minh cũng rơi vào thế hạ phong.

Bọn họ đều biết, Tần Thiên muốn mượn cơ hội lần này để rèn luyện đội ngũ. Vì thế đánh được một nửa, Đồng Xuyên và Thiết Tí rút lui, nhường kẻ địch lại cho A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung.

Thôi Minh cũng nhường Sói Khiếm Khuyết cho Thiết Ngưng Sương.

Họ đứng bên cạnh và chờ đợi sẵn sàng chiến đấu.

“Thằng khốn, bà đây liều mạng với mày!” Thiết Ngưng Sương tức giận, tay cầm đoản kiếm điên cuồng công kích Sói Khiếm Khuyết.

Sói Khiếm Khuyết nhìn như đang thua liên tiếp nên rút lui, loan đao trong tay bị đoản kiếm của Thiết Ngưng Sương đánh rơi.

Ngay khi Thiết Ngưng Sương muốn thừa thắng đuổi theo, Sói Khiếm Khuyết bỗng nhiên trở tay, từ bên hông rút ra một khẩu súng màu bạc, nhắm ngay Thiết Ngưng Sương.

Trong nháy mắt, Thiết Ngưng Sương hồn lìa khỏi xác.

May mà Sói Khiếm Khuyết hoàn toàn không có cơ hội nổ súng. Ngay lúc hắn đưa tay rút súng ra, Thôi Minh giàu kinh nghiệm ngay lập tức phi ra một thanh đao.

Ngay yết hầu đã lấy đi mạng của hắn ta.

Thiết Ngưng Sương thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

Bên kia, Thiết Tượng, A Tân và Mai Hồng Tuyết đang bao vây Chó Rừng, một trận ẩu đả điên cuồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 469


Chương 469

Cuối cùng Chó Rừng bị A Tân ném đá đến chết, đầu của hắn ta nở hoa.

Hai người anh em đã chết, Sư Tử Châu Phi và Rắn Hổ Mang, rốt cuộc cũng hoảng sợ.

Quỷ Vô Thường nhân cơ hội này quàng sợi xích lên trên đầu Sư Tử Châu Phi, đập cho đầu hắn ta nứt ra, ngã ngửa xuống đất.

Chỉ còn lại một mình Rắn Hổ Mang.

Anh em Thiên Phạt bao vây hắn ta lại.

Có thể nói hắn ta chắp cánh cũng khó thoát.

Trên mặt Tần Thiên rốt cục hiện lên một nụ cười hài lòng.

Hắn mở miệng: “Chú Tàn, bắt sống.”

Tuy Rắn Hổ Mang hung dữ mạnh mẽ, nhưng dù sao hắn ta cũng đã bị thương và mất máu quá nhiều trước khi trận chiến bắt đầu.

Đối mặt với Tàn Kiếm giàu kinh nghiệm, tốc độ của hắn ta rõ ràng chậm lại.

Thôi Minh bất ngờ xuất hiện, ném phi đao vào bắp chân hắn ta.

Rắn Hổ Mang run rẩy, bất giác quỳ xuống một gối.

Hắn ta vẫn muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh nhạt, Tàn Kiếm kề thanh kiếm dài khiếm khuyết vào cổ hắn ta.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Rắn Hổ Mang lộ ra nụ cười. Hắn ta chậm rãi hạ vũ khí xuống, giơ tay lên.

Tần Thiên mở đèn xe.

Đèn xe chói mắt, khiến cho Rắn Hổ Mang nhắm mắt lại theo bản năng. Nhưng, rất nhanh hắn ta đã mở mắt ra. Đôi mắt nhìn thẳng vào ánh đèn.

“Rốt cuộc mày là ai? Làm sao biết được hành tung của bọn tao?”

Cái chết đang cận kề mà trên mặt của tên này lại không hề có chút sợ hãi.

Từ trên xe bước xuống, Tần Thiên đưa tấm lệnh bài ra trước mặt Rắn Hổ Mang.

Tấm thẻ đen thui, phía trên là ba chữ Diêm Vương Lệnh bằng máu!

Nhìn thấy tấm thẻ này, Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường và Thôi Minh đều nghẹn ngào. Đây từng là tín ngưỡng của họ!

Là niềm kiêu hãnh của họ!

Trong những năm này, họ đã may mắn sống sót giống như cô hồn dã quỷ. Bây giờ, cuối cùng lại nhìn thấy Diêm Vương Lệnh xuất thế, thay trời hành đạo.

Cuối cùng sắc mặt của Rắn Hổ Mang đã thay đổi.

“Diêm Vương Lệnh?”

“Mày chính là chủ nhân mới của Diêm Vương Lệnh, mày là Tần Thiên?” Hắn ta hoảng sợ nói.

Trước đó, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Thiên ở phương diện này. Còn tưởng rằng hành tung bại lộ, đội đặc chiến bên nước Rồng được cử đến để tiêu diệt chúng.

Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Muốn sống rời khỏi đây không?”

“Nói cho tao biết, Độc Sư ở đâu.”

“Đôi mắt thiên sứ mới phát triển của hắn ta, ngoại trừ bọn mày còn có những sức mạnh giấu kín nào.”

“Nói rồi, mày có thể sống.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 470


Chương 470

“Tao hiểu rồi!”

“Cuối cùng tao đã hiểu!” Đột nhiên Rắn Hổ Mang bật cười ha ha.

“Độc Sư sắp xếp cho bọn tao đến điều tra nội tình của mày. Mày cũng muốn biết nội tình của Độc Sư.”

“Nói cho cùng, đây cũng là sự trả thù của Diêm Vương Điện ngày trước và Hắc Ám Chi Hoa nhỉ.”

“Được, tao đây sẽ nói cho mày biết nơi Độc Sư ẩn náu.”

Nói xong, Rắn Hổ Mang bỗng xé áo ra. Ngay hông hắn ta bất ngờ quấn một vòng bom nổ mạnh.

Nắm chặt điều khiển trong tay, nói: “Chỉ cần tao ấn nút thì trong vòng bán kính một trăm mét, sẽ không ai có thể sống sót.”

“Tần Thiên, mày thua rồi.”

Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người đều sửng sốt.

“Mọi người đừng nhúc nhích.” Tần Thiên dặn dò, nhìn Rắn Hổ Mang cười lạnh lùng nói: “Mày có tin, mày hoàn toàn không có cơ hội kích nổ trước mặt tao không.”

Rắn Hổ Mang thoáng sửng sốt, nghiến răng nói: “Tao không tin!”

“Vả lại, cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ thì mày vẫn thua.”

Hửm?

Nhìn thấy trong mắt Rắn Hổ Mang dường như có thâm ý khác, Tần Thiên không khỏi nhíu mày.

Linh cảm không lành đó lại lần nữa hiện lên trong lòng.

“Chúng ta cùng nhau chết đi!” Nhân lúc Tần Thiên phân tâm, Rắn Hổ Mang hét lên muốn ấn nút.

“Thiểu chủ cẩn thận!” Trong tiếng cảnh báo, Tàn Kiếm và những người khác định lao lên ôm lấy Rắn Hổ Mang.

Giờ phút này, không còn cách nào khác. Họ chỉ có thể dùng cơ thể của mình để ngăn lại một phần sức mạnh của vụ nổ thay cho Tần Thiên.

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay.

Một luồng khí mạnh mẽ dâng trào.

Giải phóng nội lực ra ngoài, bậc thầy của sự thay đổi tình huống!

Rầm một tiếng, trực tiếp đánh bay Rắn Hổ Mang ra ngoài.

Quả bom phát nổ giữa không trung.

Thổi bay hắn ta thành từng mảnh.

Không gian rộng lớn ngay lập tức trở thành trạng thái chân không. Thiết Ngưng Sương và những người khác chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rất lâu sau mới trở lại bình thường.

Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, thực sự quá đáng sợ!

Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ uy vũ!”

“Xem ra thiếu chủ không những đã có được chân truyền của ông chủ cũ, mà còn trò giỏi hơn thầy!”

Tần Thiên gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi. Nhiệm vụ hoàn thành, có thể rút lui.”

Hắn trở về trong xe, quay phim trong điện thoại vẫn đang tiếp tục.

“Tiểu thư Phan Mỹ Nhi, cô nhìn thấy cả rồi chứ?”

“Nói ra vẫn phải cảm ơn cô, nếu không tôi cũng không thể tiêu diệt toàn bộ nhóm của Rắn Hổ Mang.” Sau khi nói với ống kính, Tần Thiên tắt điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 471


Chương 471

“Đừng giả chết nữa, trở về đưa cái này cho Phan Mỹ Nhi xem.” Hắn vỗ vào A Phúc nằm sấp giả chết phía dưới ghế.

“Xin tha mạng!” A Phúc run lẩy bẩy cầu xin.

“Thật là một tên hèn nhát!”

“Bây giờ còn muốn lợi dụng bà sao?” Mai Hồng Tuyết lắc lắc cây kéo sáng loáng.

Nhặt lại được một cái mạng, A Phúc lái xe hoảng loạn bỏ chạy.

Mọi người bật cười ha ha.

Tàn Kiếm có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc, nhóm Rắn Hổ Mang còn thiếu một người không đến.”

“Nếu không đã thật sự tiêu diệt toàn bộ.”

“Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào mới có thể bắt được con cái lọt lưới này.”

Con cá lọt lưới…

Bỗng Tần Thiên giật mình!

Trong đầu hắn lại lần nữa xuất hiện lời Rắn Hổ Mang nói và ánh mắt của hắn ta trước khi chết.

Lúc đó, Rắn Hổ Mang biết rõ hắn ta chắc chắn sẽ chết, tại sao lại nói mình thua?

“Cho dù mày giết tao trước khi tao kích nổ, mày vẫn thua.”

Đây là nguyên văn lời Rắn Hổ Mang nói.

“Không hay rồi!”

Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng gọi máy bay trực thăng bay đến, không đợi hạ cánh đã nhảy lên.

“Mau, trở về Long Giang!” Hắn nói to.

Tàn Kiếm và những người khác đều kinh ngạc.

Họ chưa từng thấy Tần Thiên cực kỳ sợ hãi, lòng dạ rối bời như thế này.

“Không hay rồi!”

“Chắc chắn thiếu chủ cho rằng, con cá lọt lưới kia của nhóm Rắn Hổ Mang sẽ từ nơi khác ẩn náu vào Long Giang.”

“Rất có thể đối phương sẽ ra tay với vợ thiếu chủ!”

“Mau!”

Còn lại một chiếc máy bay trực thăng, không ngồi được nhiều người. Chỉ có Tàn Kiếm, Thôi Minh và Thiết Ngưng Sương đi trước. Những người còn lại đến huyện lại tìm trở về.

Tần Thiên sốt ruột!

Bây giờ hắn gần như có thể khẳng định, nhóm Rắn Hổ Mang đã chia thành hai nhóm!

Người lọt lưới của chúng, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn sẽ nhập cảnh qua con đường khác.

Tính theo thời gian, có phải bây giờ đã đến Long Giang rồi không?

Ở Long Giang, thông tin hắn và mẹ con Tô Tô ở Long Viên hoàn toàn không phải bí mật gì. Kim đuôi Bọ cạp rất có thể dễ dàng tìm được.

Hơn nữa, Long Viên rộng lớn, mặc dù cũng có nhiều bảo vệ nhưng đó đều là bảo vệ bình thường.

Làm sao có thể ngăn chặn được một sát thủ tung hoành quốc tế như Kim đuôi Bọ cạp?

Một khi Kim đuôi Bọ cạp xâm nhập, vậy thì chẳng khác nào đặt mạng sống của Tô Tô và Dương Ngọc Lan ở nơi đó, mặc Kim đuôi Bọ cạp lấy đi.

Làm sao mình có thể sơ ý đến vậy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 472


Chương 472

Nghĩ đến ngộ nhỡ thảm kịch xảy ra, quả thực hắn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào.

Trong màn đêm, Long Viên rộng lớn yên tĩnh.

Một bóng đen trượt xuống từ bức tường. Nhìn từ dáng người là một người phụ nữ trẻ rất thướt tha.

Cô ta đến một căn nhà nhỏ ở giữa đồng thuốc, phát hiện vài bộ quần áo nông dân đang phơi trên dây thừng bên ngoài.

Cô ta lấy một bộ đồ nữ, mặc vào người. Cong lưng lên, trong màn đêm trông như một người phụ nữ nhà nông.

Chậm rãi đi về phía biệt thự ven hồ.

Tất cả đều rất suôn sẻ.

Cô ta không kinh động bất cứ ai, đã đến được bên ngoài căn biệt thự.

Dùng tay đẩy nhẹ, cửa nhà vậy mà lại khép hờ. Trong mắt cô ta lộ ra vẻ đắc ý, nghiêng người, rất nhanh biến mất trong nhà.

Trong phòng khách im ắng.

Mặc dù tối mịt, nhưng những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, ngay lập tức đã biết rõ bố cục trước mặt chỉ dựa vào chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ.

Tầng một có tổng cộng ba phòng.

Trong đó có một phòng đang mở cửa, rất rõ ràng không có người ở. Thực ra, phòng này trước đây là phòng của Dương Ngọc Lan.

Dương Ngọc Lan từng muốn để cho Tô Tô và Tần Thiên ở phòng trên lầu. Càng thêm yên tĩnh, có lợi cho vợ chồng trẻ bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân Tô Tô vẫn không muốn ở cùng Tần Thiên sớm. Cho nên cô ở ỳ tầng một không đi.

Để tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau nhiều nhất có thể mà Dương Ngọc Lan đã tự mình chuyển lên lầu.

Cũng là mắt không thấy tâm không phiền.

Còn lại hai phòng, một phòng đóng chặt cửa.

Một phòng khác lại mở he hé.

Bóng đen lặng lẽ đi đến gần căn phòng mở he hé.

Cô ta rút ra một ống tiêm dài từ trên người.

Chỉ cần bơm vào một giọt chất lỏng bên trong đã đủ để đầu độc một con lạc đà. Không cần nói đến con người.

Cô ta cảm thấy giết người là một nghệ thuật, nổ súng hoặc sử dụng dao quá không có phẩm chất.

Cô ta thích sử dụng chất độc.

Thích để cho người ta sau khi chết, giống như đang ngủ. Bởi vì độc tố mà trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười của một giấc mơ đẹp.

Cô ta chính là Kim đuôi Bọ cạp, kẻ lọt lưới trong nhóm Rắn Hổ Mang.

Vốn cô ta cũng muốn đi theo nhóm Rắn Hổ Mang, vượt qua biên giới từ phía nam. Nhưng bởi vì nghiên cứu tài liệu của Tần Thiên mà đột nhiên cô ta rất hứng thú với người đàn ông này.

Cô ta biết rằng một khi ra tay cùng lúc với nhóm Rắn Hổ Mang thì chắc chắn sẽ đánh Tần Thiên thành một bãi bùn thịt, thậm chí đến cả bã cũng không còn để chiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 473


Chương 473

Cô ta muốn gặp người đàn ông này trước, cho nên ngẫu hứng một mình chạy đường khác đến đây.

Đẩy cửa ra, bên trong tối mịt. Dựa vào bản năng, Kim đuôi Bọ cạp biết rằng trong phòng không có người.

Vậy thì, chỉ còn lại căn phòng đối diện.

Có lẽ bây giờ tên đó vẫn đang ôm vợ, ngủ ngon lành. Trên mặt của Kim đuôi Bọ cạp lộ ra nụ cười thú vị.

Phải, sở dĩ cô ta giết người, ban đầu chỉ là bởi vì thú vị.

Đang định tiến vào căn phòng bên cạnh thì đột nhiên, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng.

Sắc mặt cô ta thay đổi, lẽ nào đối phương có viện binh đến?

Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì trong sân vang lên một tiếng rầm rất to, dường như có người nhảy từ trên trực thăng xuống.

Điều này làm sao có thể?

Cô ta muốn ra ngoài xem thử, nhưng một cơn gió mạnh bên ngoài cửa ập đến.

“Tô Tô!” Kèm theo tiếng gào nhỏ, một bóng người lao vào biệt thự nhanh như chớp.

Kim đuôi Bọ cạp giật mình. Gần như là theo bản năng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đẩy cửa bước vào phòng.

Tần Thiên lao vào phòng khách!

Mặc dù yên lặng, nhưng hắn có thể nhạy bén phát hiện ra trong không khí có hơi thở của người lạ.

Nói rõ Kim đuôi Bọ cạp đã đến đây!

Nghĩ đến Tô Tô, trái tim hắn suýt vọt ra khỏi cổ họng.

“Tô Tô!” Hắn gào nhỏ, muốn bước vào phòng Tô Tô xem thử.

Chính vào lúc này, hắn chợt nhận ra cửa phòng mình đang đóng.

Hửm?

Một chi tiết nhỏ này khiến hắn dừng lại bước chân.

Sát khí trên người tăng vọt, giống như triều cường đổ về căn phòng.

Trong lúc thất thần, dường như đằng sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu trầm thấp.

Sát khí vừa tỏa ra lập tức thu lại.

Sau đó, Tần Thiên chậm rãi đi qua, tay run run đẩy cửa phòng Tô Tô ra.

Khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình đang đẩy ra cánh cửa vận mệnh của Tần Thiên hắn.

Nếu Tô Tô bình yên vậy thì thế giới bình yên.

Nếu thứ nhìn thấy trước mặt đã là một cái xác lạnh như băng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ để cho cả thế giới chôn cùng!

“Nửa đêm kêu cái gì mà kêu… Đừng làm phiền em…”

Trong bối tối, trên chiếc giường rộng rãi Tô Tô đang ôm chăn ngủ.

Nửa bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.

Chỉ là trong mơ mơ màng màng cô nghe thấy tiếng của Tần Thiên, chứ chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt trong không khí, thấp giọng nói: “Ngoan, buổi tối em uống rượu à?”

Tô Tô ư một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Người quản lý của Mục Phi Phi uống ghê quá, em và Liễu Thanh suýt thì bị chuốc say…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 474


Chương 474

“Đáng ghét.”

Nói xong dường như là cảm thấy nóng, cô động đậy cơ thể, thò một chân ra khỏi chăn, kẹp chăn lại.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thiên nở nụ cười.

Cảm giác vui mừng cho rằng sắp mất đi cả thế giới, cho rằng cả thế giới sắp sụp đổ lại đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới vẫn bình yên.

Khiến cho mắt hắn nóng lên, suýt rơi nước mắt.

Hắn vui mừng nói: “Vợ, nói cho em biết một tin tốt.”

“Lần này nhờ có sự giúp đỡ của Phan Mỹ Nhi đã dẫn nhóm Rắn Hổ Mang đến. Anh đã đưa người đến biên giới, tiễn tất cả bọn chúng lên Tây Thiên.”

“Vợ, cẩn thận kẻo lạnh.” Hắn đóng cửa phòng, đi qua đắp chăn lại cho Tô Tô.

Tô Tô rất hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, mơ mơ màng màng hoàn toàn không tỉnh lại. Đương nhiên, cũng không nghe thấy lời Tần Thiên nói.

Mà câu trước Tần Thiên nói cũng không phải là nói cho Tô Tô nghe. Mà nói cho Kim đuôi Bọ cạp nấp ở trong phòng khác nghe.

Tần Thiên đã nhận ra hơi thở của cô ta.

Kim đuôi Bọ cạp chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Vừa rồi cô ta đã bị dọa bởi sát khí mà Tần Thiên cố ý tỏa ra.

Cô ta căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, linh cảm rằng chỉ cần Tần Thiên phát hiện ra mình, vậy thì mình sẽ khó thoát khỏi cơn lôi đình.

Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự cảm nhận được mùi vị của cái chết.

Hóa ra chết cũng không thú vị.

May mà, Tần Thiên không đi phòng nào.

Nghe thấy Tần Thiên nói, Rắn Hổ Mang và những người khác đều đã bị tiêu diệt ở biên giới, đôi mắt của Kim đuôi Bọ cạp đỏ bừng.

Cô ta âm thầm nghiến răng, trong lòng căm hận người phụ nữ tên “Phan Mỹ Nhi” kia vô cùng.

Lần này đến Long Giang, ngoài mặt là bọn họ nhận được lời mời của Phan Mỹ Nhi nhưng thực ra là nhận nhiệm vụ Độc Sư giao cho. Bọn họ chỉ là lợi dụng Phan Mỹ Nhi mà thôi.

Không ngờ, lại trúng phải kế độc của Phan Mỹ Nhi.

Thảo nào đến bây giờ nhóm người Rắn Hổ Mang đều không xuất hiện, hóa ra tất cả đều đã chết.

Kim đuôi Bọ cạp tự đánh giá mình không phải là đối thủ của Tần Thiên. Cô ta nghiến răng đợi bên ngoài yên tĩnh, dường như Tần Thiên đã chìm vào giấc ngủ, cô ta lẳng lặng lẻn ra khỏi phòng.

Nhanh chóng rời khỏi biệt thự, giống như một bóng đen vội vàng lướt qua, ra khỏi Long Viên.

Cởi bỏ bộ quần áo của người phụ nữ nông dân bên ngoài, lao ra đường và chặn một chiếc taxi.

“Đưa tôi đến tỉnh thành với tốc độ nhanh nhất!”

“Số tiền này đều là của ông!”

Cô ta ném một xấp đô la lên mặt tài xế taxi.

Nửa đêm nhìn thấy một người phụ nữ nước ngoài nóng bỏng lại nhìn thấy một xấp đô la như vậy, tài xế taxi vội nói: “Mau, lên xe đi!”

Sắc mặt của Kim đuôi Bọ cạp âm u đáng sợ!

Cô ta phải trả thù!

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 475


Chương 475

Cô ta nhất định phải giết Phan Mỹ Nhi để trả thù cho những anh em đã chết!

Nhìn thấy chiếc taxi biến mất trong màn đêm, một bóng người bước ra từ trong bóng tối bên đường.

Chính là Tần Thiên.

Hắn chặn một chiếc taxi, mỉm cười nói: “Làm phiền bác tài. Có chút việc gấp phải đi tỉnh thành.”

“Tiền xe có thể gấp đôi.”



“Khốn kiếp!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Phan Mỹ Nhi cả đêm không ngủ, cô ta liên tục gọi điện thoại cho A Phúc nhưng ngoài khu vực phủ sóng.

Gọi đến số liên lạc mà Rắn Hổ Mang để lại cũng không thể nào liên lạc được.

Chắc sẽ không phải xảy ra điều bất trắc gì rồi chứ?

Lòng dạ cô ta rối bời, bất giác đã uống hết hai chai rượu vang.

Thấy trời đã sắp sáng. Vào lúc bình minh cuối cùng này, thời khắc đen tối nhất giữa trời và đất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ầm ầm.

Rầm, một chiếc xe tải đâm thẳng cánh cổng, lao vào.

“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cửa xe đẩy ra, A Phúc trực tiếp lăn xuống.

“A Phúc!”

“Xảy ra chuyện gì!”

Phan Mỹ Nhi lao ra ngoài trong bộ đồ ngủ.

Nhìn thấy dáng vẻ của A Phúc, cô ta kinh hãi đến mức không nói nên lời.

Vẻ mặt A Phúc xấu xí đến đáng sợ, có vẻ như không giống mặt người. Nhất là, khắp người đầy mùi hôi thối.

Đó là hậu quả của việc ỉa đái mất kiểm soát.

Có trời mới biết hắn ta đã tè ra đũng quần bao nhiêu lần khi lái xe suốt quãng đường từ biên giới chạy về, trong đầu cứ nghĩ đến những cảnh tượng thê thảm đó.

Vì sim điện thoại đã bị Tần Thiên rút ra tiêu hủy, cho nên hắn ta không thể nào liên lạc được với Phan Mỹ Nhi.

Chỉ có thể không ngừng chạy về.

“Tiểu thư… Tiểu thư, không hay rồi!”

“Nước, mau cho tôi nước!”

Phan Mỹ Nhi vội vàng bảo vệ sĩ bên cạnh đem nước suối đến, sau khi A Phúc uống xong mới bình thường lại một chút.

“Tiểu thư, tự cô xem đi.”

“Đều ở trong này.”

Hắn ta đưa điện thoại cho Phan Mỹ Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 476


Chương 476

“Đây là?” Phan Mỹ Nhi nhìn thấy có vài người nước ngoài trên màn hình, thì biết đây chính là sát thủ mà cô ta mong chờ, đội Rắn Hổ Mang.

Sau đó, trong màn hình đột nhiên có một kẻ ăn mày chống gậy đi vào.

Ông ta xin Rắn Hổ Mang vài trăm đô la, xoay người lại chuẩn bị rời đi.

Sau đó, Rắn Hổ Mang bất ngờ ra tay.

Dường như kẻ ăn mày đã có đề phòng, rút một thanh trường kiếm khiếm khuyết từ trong cây gậy ra chống trả, rạch một đường vào bụng và ngực của Rắn Hổ Mang.

Xem đến đây, Phan Mỹ Nhi giật mình sửng sốt.

Sau đó, cô ta lại vẫn có thể chịu đựng tất cả quá trình vô cùng thê thảm của chiến trường.

Đến lúc này, cô ta vẫn cho rằng Rắn Hổ Mang bất cẩn để lộ dấu vết, khiêu khích kẻ thù.

Mãi cho đến cuối cùng, màn hình lóe lên, cảnh tượng máu me thay đổi, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện.

“Phan Mỹ Nhi, cảm ơn cô.”

“Nếu không phải là cô, thì tôi cũng không thể tiêu diệt đội Rắn Hổ Mang dễ dàng đến vậy.”

Tần Thiên!

Phan Mỹ Nhi bùng nổ ngay lập tức!

“A a a a a, lại là tên Tần Thiên chết tiệt này!”

“A Phúc, nói mau, tại sao Tần Thiên lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó!”

“Mày nói đi!”

A Phúc như đưa đám, không dám nói mình tiết lộ bí mật.

Chỉ có thể nói, vào lúc hắn ta đang đợi ghép nhóm với Rắn Hổ Mang thì đột nhiên Tần Thiên xuất hiện, đánh ngất hắn ta.

Sau khi tỉnh dậy, Tần Thiên đã đưa clip này bảo hắn ta mang về.

“Họ Tần, tên chết tiệt này thật quá đáng!”

“Hắn là cố tình chọc tức bà đây!” Phan Mỹ Nhi hét lên, cô ta thật sự sắp sụp đổ.

“Người đâu!”

“Gọi tất cả các cao thủ, bà đây sẽ đích thân đi Long Giang!”

“Bà đây phải chiến đấu đến cùng với hắn!”

Trong cơn điên cuồng, cô ta lại muốn đích thân dẫn người đi đối phó với Tần Thiên.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu ngạc nhiên: “Cô là ai? Đứng lại!”

“Ôi!”

“Người đâu mau đến đây, giết người rồi!”

Một mớ hỗn độn. Mười mấy tên vệ sĩ hét lên.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tần Thiên đến rồi sao? Mau, mau bảo vệ ta!” Phan Mỹ Nhi sợ đến mức hồn vía lên mây.

Chỉ trong giây lát, bên ngoài sân không còn tiếng động.

Trận chiến đã kết thúc.

Mười mấy tên vệ sĩ, tất cả đều nằm trong vũng máu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 477


 

Chương 477

Sau đó, một người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt với dáng người mạnh mẽ, trông rất kỳ lạ bước vào từ cửa.

“Cô là ai?” Nhìn thấy không phải là Tần Thiên, Phan Mỹ Nhi khẽ thở phào.

Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt ấy chính là Kim đuôi Bọ cạp.

Đối mặt với câu hỏi của Phan Mỹ Nhi, cô ta không trả lời mà nhìn Phan Mỹ Nhi và nói: “Nói cho tôi biết, cô có phải là Phan Mỹ Nhi tiểu thư không?”

Phan Mỹ Nhi kích động nói: “Cô nói đúng rồi!”

“Tôi chính là đại tiểu thư của nhà họ Phan!”

“Cô muốn làm gì?!”

Kim đuôi Bọ cạp cười nói: “Không có gì, tôi không ngủ được nên đến tìm Phan tiểu thư uống ly rượu.”

Nói xong, cô ta đi về phía Phan Mỹ Nhi. Trong tay cầm một con dao găm đẫm máu.

“Đứng lại!”

“Cô không được đến đây!”

“Tôi nói cho cô biết, Phan Mỹ Nhi tiểu thư là viên minh châu trong lòng bàn tay của nhà họ Phan, nếu cô dám làm bậy chắc chắn sẽ chết không được yên đâu.”

A Phúc nơm nớp lo sợ, muốn ngăn lại.

Kim đuôi Bọ cạp vung tay, trực tiếp cắt đứt cổ họng hắn ta.

“A!” Phan Mỹ Nhi kêu lên. Cô ta hốt hoảng mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng bỏ túi, tay run run muốn bắn Kim đuôi Bọ cạp.

Kim đuôi Bọ cạp giơ tay lên, dao găm trong tay đâm xuyên cổ tay Phan Mỹ Nhi, ghim lên tủ phía sau.

Phan Mỹ Nhi đau đớn, ra sức kêu cứu.

Song, cách âm của căn biệt thự này quá tốt. Xung quanh cũng không có hàng xóm. Cho dù cô ta có kêu rách cổ họng thì bên ngoài cũng không có ai nghe thấy.

Kim đuôi Bọ cạp nhìn thấy điện thoại trên bàn.

Mí mắt cô ta giật mạnh.

Cô ta cũng không vội phát hình ảnh phía trên, mà rót cho mình một ly rượu vang, chậm rãi uống một ngụm rồi mới nhấn nút phát.

Khi nhìn thấy anh em của mình bị bao vây, từng người đều chết thảm ngay tại chỗ.

Nhất là, Sư tử Châu Phi bị xích sắt đập nát đầu, bản thân Rắn Hổ Mang tự nổ mình thành bột bằng bom nổ mạnh.

Cô ta nghiến răng kiềm chế, máu từ môi nhỏ vào trong ly rượu.

Vốn rượu có màu đỏ, đã trở nên đỏ tươi hơn.

“Đều do mày!”

“Đều do con đàn bà đê tiện là mày!”

“Mày lại dám liên kết với Tần Thiên hại bọn tao!”

“Tao phải để cho mày cạn máu mà chết!”

Kim đuôi Bọ cạp nổi điên, trước tiên cô ta lột sạch quần áo của Phan Mỹ Nhi.

Sau đó, đập vỡ một chai rượu rồi dùng phần sắc nhọn cắt lên làn da được chăm sóc kỹ càng của Phan Mỹ Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 478


Chương 478

Trên mặt, trên tay, trên chân, trên bụng…

Khắp người Phan Mỹ Nhi bê bết máu, trông giống như một ác quỷ của địa ngục.

“Đừng!”

“Là Tần Thiên!”

“Tần Thiên hại tôi!” Cô ta điên cuồng kêu lên.

Tuy nhiên, vốn nghe lời “thông báo” của Tần Thiên rồi lại nhìn thấy video bằng chứng “xác thực” này trên bàn của Phan Mỹ Nhi, Kim đuôi Bọ cạp hoàn toàn không tin lời Phan Mỹ Nhi.

Cô ta điên cuồng cắt một lúc, cuối cùng, rạch động mạch chính trên cổ tay Phan Mỹ Nhi.

Máu chảy ồ ạt khắp mặt đất giống như rượu vang.

“Tần Thiên hại tôi…”

“Mẹ kiếp, cô sẽ chết không được yên…” Giọng nói của Phan Mỹ Nhi dần yếu đi.

Trong miệng lẩm bẩm chửi rủa, vẫn không quên nguyền rủa Tần Thiên.

Trời sắp sáng.

Sau khi phát tiết xong, Kim đuôi Bọ cạp cảm thấy đã đến lúc rời đi.

Khi cô ta đi tới mở cánh cửa biệt thự ra, không khỏi ngạc nhiên.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi là Tần Thiên!”

“Sao ngươi ở đây?!” Kim đuôi Bọ cạp ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú không biết đã đứng ở cửa tự lúc nào.

Sau choáng váng, cô ta đã lập tức nhận ra Tần Thiên.

Tần Thiên mỉm cười “Bọ cạp tiểu thư, thật vất vả cho cô đã chạy không ngừng từ nhà tôi đến tỉnh thành, giết người thay tôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Kim đuôi Bọ cạp sững sờ, sắc mặt lại lần nữa thay đổi.

Cô ta nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Tần Thiên xoay đầu nhìn Phan Mỹ Nhi: “Phan Mỹ Nhi tiểu thư, bị sát thủ mình mời về giết chết, cảm giác thế nào?”

“Không thể không nói, cô rất có ánh mắt. Sát thủ mời lần này, ừm, rất chuyên nghiệp.”

“Tần Thiên, tao giết mày!” Phan Mỹ Nhi hét lên, dùng hết sức lực cuối cùng lao về phía Tần Thiên giống như quỷ dạ xoa.

Chỉ có điều, lại ngã rầm ngay dưới chân Tần Thiên.

Trên mặt Tần Thiên lộ ra nụ cười khó hiểu, nói: “Cô nên cảm thấy may mắn. Bởi vì, tôi còn có thể trả thù thay cô.”

Hắn nhìn về phía Kim đuôi Bọ cạp: “Xin lỗi nhé. Quy củ của Đại Long Quốc chúng tôi là người xâm phạm phải chết.”

Kim đuôi Bọ cạp gào lên, muốn tấn công Tần Thiên trước.

Chỉ có điều, Tần Thiên vừa vung tay lên cô ta đã mềm nhũn ngã xuống. Đôi mắt bất ngờ, cuối cùng người phụ nữ này cũng đã có sự sợ hãi và hối hận khi sắp chết.

Sự sợ hãi với cái chết.

Và, hối hận vì đã xâm phạm Long Quốc phương Đông!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 479


Chương 479

Nếu cho cô ta cơ hội thêm một lần nữa, nếu có ta biết sớm, đối thủ của Long Quốc lại đáng sợ như vậy thì đánh chết cô ta cũng sẽ không đến đây.

Tất cả đều đã kết thúc.

Tần Thiên không định để Kim đuôi Bọ cạp sống, mà tra khảo tung tích của Độc Sư.

Bởi vì có vết xe đổ của Rắn Hổ Mang, hắn biết, Kim đuôi Bọ cạp chắc chắn không biết tung tích của Độc Sư.

Với sự xảo quyệt của Độc Sư, sẽ không tùy tiện tiết lộ tung tích cho những sát thủ liều chết này.

Nhìn điện thoại trên bàn vẫn đang phát sóng cảnh tượng đêm qua, trong mắt Tần Thiên hiện lên vẻ kỳ lạ.

Sở dĩ hắn muốn quay lại quá trình đêm hôm qua là để cho A Phúc mang về cho Phan Mỹ Nhi xem, thực ra chính là cố tình kích thích Phan Mỹ Nhi.

Để cho Phan Mỹ Nhi tận mắt nhìn thấy, những sát thủ mà cô ta thuê với giá năm trăm triệu đã bị giết từng tên một như thế nào.

Hắn không ngờ rắng, video này lại có tác dụng khác.

Khi Kim đuôi Bọ cạp nhìn thấy Phan Mỹ Nhi cầm đoạn video này, cô ta hoàn toàn tin chắc rằng Phan Mỹ Nhi chính là kẻ phản bội.

Tô Tô gọi điện thoại đến, bất lực nói: “Anh đi đâu rồi?”

“Anh mau về đi, nếu anh không về trong nhà sẽ có người chết đấy.”

“Cái gì?!” Tần Thiên giật mình, “Vợ, mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Lẽ nào, ngoại trừ Kim đuôi Bọ cạp, đối phương vẫn còn cá lọt lưới? Không nên vậy chứ.

Tô Tô cười nói: “Về rồi nói.”

Nghe thấy tiếng cười này, trái tim của Tần Thiên rốt cuộc cũng yên tâm.

Nhưng hắn vẫn không dám lơ là, vội dặn dò các anh em của nhóm Rồng ở tỉnh thành, phái trực thăng đưa hắn trở về.

Mặt trời lên cao.

Đến khi Tần Thiên về đến Long viên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi bật cười.

Hai băng nhóm đứng song song, không ai chịu thua ai, có vẻ như sẽ nổ ra một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.

Như Tô Tô nói, nếu hắn không trở về thì thật sự sẽ có người chết.

Nhìn thấy hắn, Tàn Kiếm kích động nói: “Thiếu chủ!”

“Ngài về rồi!”

“Mấy tên này không rõ lai lịch, muốn xâm nhập vào Long viên. Vì sự an toàn, chúng tôi đã ngăn chúng lại!”

Thôi Minh, Quỷ Vô Thương, Thiết Ngưng Sương và những người khác ở phía sau Tàn Kiếm, đều rất tức giận.

Bởi vì, họ chưa từng gặp ai kiêu ngạo đến vậy.

“Thiếu chủ?” Nghe lời Tàn Kiếm nói, vẻ mặt Lãnh Phong kỳ lạ.

“Tần tiên sinh, họ là…”

Tần Thiên không vui nói: “Sao các người đến đây!”

Lãnh Phong hành lễ, lớn tiếng nói: “Phụng mệnh của Cẩu Vương chúng tôi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom