Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81


“Thật tiếc cho tình cảm trước kia của cậu mà.” Vẻ mặt Đỗ Thanh Hoa nghiêm túc.
“Cậu có biết không, tớ với anh ta không còn gì cả.

Nhưng mà đúng là có thể thỏa thuận.” Trân Nam Phương nói: “Đối với QL cũng chẳng có vấn đề gì.

Dù sao thì QL cũng có quy mô nhỏ hơn Thiên Ưng rất nhiều, càng không nói đến các công ty kế toán khác nữa”
“Thật ra… Cô ấy ngẩng đầu lên, rồi lại nuốt lời định nói vào trong.
Cô ấy biết rằng, Trân Nam Phương trong lĩnh vực về kế toán tài chính rất có thiên phú, hồi còn ở Đại học cũng rất dễ dàng mà lấy được chứng chỉ kép về kế toán.

Lần này Thiên Đạt bị có thể đụng tới, cũng là vì điều này.
Nếu Trân Nam Phương không vì liên †ục gặp những chuyện không hay trong nhà thì QL đã sớm phát triển hơn nữa rồi.
“Chúng ta chuẩn bị cho chuyện tiếp theo đi.


Tối nay sẽ đi gặp ông chủ của Thiên Đạt.” Trần Nam Phương mím chặt môi.

Cô tin rằng chắc chắn có thể thành công.
Đỗ Thanh Hoa nhìn bạn tốt của mình.

Giờ phút này cùng với hình ảnh cô của một tháng trước, như hai người khác nhau vậy.
“Nam Phương à, tớ rất thích lúc cậu †ỏa sáng vì công việc.”
Trần Nam Phương làm bộ như tức giận mà liếc nhìn bạn tốt của mình một cái: “Vậy lúc khác thì không thích tớ à?”
“Thích chứ!”
Hai người lại kiểm tra đối chiếu số liệu một lân nữa, sau đó nghỉ ngơi mấy tiếng lại mặc quần áo mà Thẩm Minh mang đến, chuẩn bị đến câu lạc bộ Gia Thành.

“Nam Phương, nhớ kĩ này, lát nữa đừng có mà quá cố chấp.


Nếu Thiên Đạt không có ý định sẽ dùng Thiên Ưng, tớ hiểu…” Đô Thanh Hoa năm lấy tay Trần Nam Phương: “Nhưng cậu không được để bị làm sao nhé.”
“Được rồi mà.” Miệng cô thì đồng ý, nhưng trong lòng đã hình dung ra tình huống bắt buộc phải làm rồi.
Nhưng mà họ vừa mới ra khỏi tòa nhà, còn chưa kịp ngồi lên xe, chợt nghe có người gọi tên cô.
“Trần Nam Phương.”
Trần Nam Phương ngây người nhìn người gọi mình, cho đến khi người kia đến gần, cô mới hoàn toàn xác nhận anh ta chính là Trịnh Hoàng Bách.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô hơi ngẩng đầu lên, không hiểu sao mới một tháng không gặp mà dường như cô nhìn thấy dấu vết thăng trầm của cuộc đời trên khuôn mặt của anh ta.
Vì sự mất tập trung nhất thời này, cô đã bỏ lỡ sự ngạc nhiên trong mắt Trịnh Hoàng Bách.
“Mọi người định đi đâu vậy?” Anh ta hỏi ngược lại.
“Ồ, tôi đi dự một buổi tiệc trong ngành.” Trân Nam Phương chỉ vào Đỗ Thanh Hoa và Thẩm Minh bên cạnh: “Chúng tôi phải đi rồi, sau này liên lạc sau được không?”
“Bữa tiệc tổ chức ở đâu? Tôi đưa mọi người đi?” Trịnh Hoàng Bách không chịu thua, có trời mới biết một tháng này anh ta đã tìm cô bao lâu.

Khó khăn lắm mới có thể gặp lại, anh ta không muốn nói lời từ biệt sớm như vậy.
“Ở câu lạc bộ Gia Thành.” Trần Nam Phương vừa đáp vừa nhìn Đỗ Thanh Hoa, trao đổi bằng mắt xem có nên đi xe không.
“Vậy thì làm phiên anh Bách rồi.”
Thẩm Minh nói, Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa có thể không hiểu về ô †ô, nhưng anh ta thì có.

Anh ta còn chưa bao giờ được đi xe MaybachI Trịnh Hoàng Bách khẽ gật đầu, ôn nhu giúp Trần Nam Phương mở cửa ghế phụ, chờ cô lên xe.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chương 82


Chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước câu lạc bộ Gia Thành.

“Cảm ơn anh Hoàng Bách, chúng tôi đi vào trước đây.

” Trân Nam Phương cười cảm ơn.

Sau khi xuống xe, Trân Nam Phương nhàn nhạt nhìn Thẩm Minh: “Anh cứ đợi ở cửa đi, nếu có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.


“Được.

” Thẩm Minh ngượng ngùng ‡ gãi gãi đầu: ‘Là tại tôi chỉ lấy đượchai Về” Đỗ Thanh Hoa không nói gì,khoác tay Trần Nam Phương bước vào.

Sau khi hai người bước vào, cô ta nói: “Đôi mắt của Trịnh Hoàng Bách gân như dính vào người cậu.


“A? Tớ?” Trần Nam Phương không rõ: “Tớ có cái gì đặc biệt sao?”
Sau đó, cô nhìn xuống, chỉ là mặc một bộ váy công sở thôi mà!
“Cậu ấy, khi nào thì mới có thể hiểu được mấy chuyện tình cảm đây!” Đỗ Thanh Hoa nhìn cô, nói với thanh âm mà cả hai người đều có thể nghe thấy: “Chiếc váy này được thiết kế theo dáng người của cậu.


Vừa chuyên nghiệp vừa gợi cảm, cậu không biết mình đẹp như thế nào à? Nếu tớ là đàn ông, tớ cũng muốn nhảy bổ vào cậu! “
“Cậu… nói bậy!” mặt Trân Nam Phương đỏ bừng, năm chặt giấy tờ trong tay: “Nhanh đi thôi, có lẽ phải rất lâu mới tìm được người.


Đỗ Thanh Hoa cười khúc khích hai cái: ‘Nam Phương, tớ nghĩ Trịnh Hoàng Bách cũng được đó, đẹp trai, hòa nhã, lịch sự, gia đình chắc cũng rất tốt,cậu có thể cân nhắc.

” “Người tốt như vậy, tớ sao xứng được!” cô tức giận liếc bạn thân, lẩm bẩm nói: “Bây giờ tớ có cảm giác như hoàng đế không vội thái giám vội.


“Được rồi, được rồi, tớ nghiêm túc chút không được sao!” Đỗ Thanh Hoa đầu hàng, cùng bạn thân bước vào nơi tổ chức bữa tiệc.

Bữa tiệc trong ngành này có quy mô rất lớn, cả sảnh tiệc đều rất sôi nổi.

Mọi người chụm năm chụm ba hoặc là hào phóng sôi nổi hoặc là tràn ngập gió xuân.

“Nhiều người như vậy!” Đỗ Thanh Hoa thổi thổi tóc mái không tồn tại: “Biết tìm từ đâu bây giờ?”
“Chúng ta chia nhau ra tìm đi.

” Trần Nam Phương đề nghị.


Cô vừa dứt lời, toàn bộ sảnh tiệc trở nên yên lặng, mọi người đều quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào.

“Chuyện gì vậy?” Đỗ Thanh Hoa ngửa cổ nhìn, Trần Nam Phương cũng vậy.

Cô ngỡ ngàng khi bắt gặp một bóng „ hình giữa đám đông! Hà Minh Viễn! Hoá ra anh ta cũng tham gial “Có gì đặc biệt chứ, anh ta vênh váo quá vậy?” Đỗ Thanh Hoa thốt ra một câu chửi thề.

Trần Nam Phương không quan tâm đến chuyện này, cô chỉ sợ anh ta nhìn thấy mình, sau tìm cô để gây sự.

“Không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà anh ta đã trở thành một nhân vật lớn như vậy!” Đỗ Thanh Hoa xúc động nói: “ngay cả trong Thâm Thành, anh ta cũng có ảnh hưởng lớn như vậy”.

“Đúng vậy.

” Trân Nam Phương nhẹ giọng đồng ý.

Trước đây cô biết Hà Minh Viễn rất giỏi, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, cô mới nhận ra mình vân còn đánh giá thấp về anh.

Chẳng trách anh còn không thèm để ý tới Ôn Tứ Hiên, thực lực của người ta còn lớn hơn nhiều.

Nhưng anh ta lại không cứu anh trai của cô, điều này cho thấy anh ta căm ghét cô đến nhường nào!
“Nam Phương…” Đỗ Thanh Hoa gọi, muốn bạn thân xem phản ứng của những người phụ nữ xung quanh họ.

Nhưng cô chỉ thấy một bóng người xinh đẹp đang đi đến bên cạnh Hà Minh Viên, vừa kiêu ngạo vừa nhút nhát, dùng giọng nói rõ ràng gọi lớn: “Anh Minh Viễn!”
Trần Nam Phương nhìn Hà Minh Viên nở nụ cười vô cùng thoải mái, suýt nữa khiến cô choáng váng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chương 83


Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Đại học Thâm Thành, anh đã cười như Vậy, giống như một đám mây trong trẻo, nhẹ nhàng và sạch sẽ.

Cô gái trìu mến nắm lấy tay Hà Minh Viễn sau đó đứng bên cạnh anh.

“Nam Phương.

” Đỗ Thanh Hoa khẽ chạm vào Trần Nam Phương, nhìn cô thật kỹ.

“Thôi, để không gây rắc rối thì tránh anh ta ra rồi tìm đi.

” Nói xong, cô bắt đầu tìm người.

“Được.

” Đỗ Thanh Hoa gật đầu, nhưng trong lòng vấn còn thắc mắc.

Vừa cảm thấy Trân Nam Phương không quan tâm Hà Minh Viễn là tốt, sẽ không bị tổn thương.

Mặt khác cô ấy cũng hiểu tại sao Trần Nam Phương lại như thế này, cô vẫn luôn nghĩ đến người bạn tri kỷ mà cô chưa từng gặp.

Cô ấy sỉ tình quá, chỉ sợ cô ấy cả đời mê mệt, không thể tiếp tục yêu ai được nữa.


Hai người họ gần như băng qua toàn bộ địa điểm trước khi họ tìm thấy chủ tịch Trung của bất động sản Thiện Đạt.

“Chúng ta đi qua đi, đánh nhanh thăng nhanh” Trần Nam Phương đề nghị.

Trước khi cất bước, cô từ xa nhìn Hà Minh Viên, anh đang nói chuyện với ai đó, cô gái lúc nãy vẫn luôn đứng bên cạnh.

Nhỏ nhắn xinh đẹp.

Hai người rất hợp nhau.

“Xin chào ông Trung, tôi là Đỗ Thanh Hoa từ công ty kế toán Thiên Ưng.

” Đỗ Thanh Hoa bắt chuyện.

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện phiếm với người khác, nghiêm mặt quay đầu lại: “Có chuyện?”
Những người khác cũng quay lại, mắt bọn họ phát sáng khi nhìn thấy Trần Nam Phương.

“Đúng là có chút chuyện muốn nói với ông.

” Đỗ Thanh Hoa nhịn xuống ý muốn đánh người, đàn ông đúng là một đám háo sắc.

Chủ tịch Trung, cau mày, giọng nói nghiêm nghị: “Tôi không nghĩ rằng mình có gì cần nói với cô.



Nói xong liền muốn rời đi Trần Nam Phương nhanh chóng đi theo, cúi người lại gân: “Chủ tịch Trung, Kim địa, Tây uyển.


Chủ tịch Trung dừng lại nhìn cô một cách ngạc nhiên.

Đỗ Thanh Hoa cố tình đi chậm hơn một bước và tụt lại phía sau bọn họ, vừa đúng chặn lại tâm mắt của đám đàn ông.

“Chủ tịch Trung, nghe nói ông rất thích uống trà, ban tổ chức lần này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ông có muốn thử không?”
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Ông ta nhìn xuống và đồng ý.

Trân Nam Phương đi theo ông ta đến khu rượu cách đó không xa, tiện tay rót trà, đưa tài liệu trong tay cho ông: “Thật xin lỗi, phiên chủ tịch Trungcầm giúp tôi một chút.

” Cô rót một tách trà đưa cho ôngta, sau đó lấy lại tài liệu.

Cô chắc chắn rằng ông ta đã nhìn thấy hai chữ ký ở trang cuối cùng của báo cáo kiểm toán, một chữ ký do Triệu Lập Thành giả mạo, một chữ ký do cô ký, cùng với số trang.

“Cô tên là Trần Nam Phương?”
“Chủ tịch Trung thị lực thật tốt.

” Trần Nam Phương thu thập lại tài liệu.

“Tôi có thể kiện cô.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chương 84


Lần này cô không còn sợ nữa, thay vào đó cười nói: “Tôi cũng là nạn nhân, tôi có thể kiện QL với ông.

Nhưng trước đó ông nên làm việc khác, còn phải nhanh lên.


Chủ tịch Trung trầm ngâm nhìn cô và Đỗ Thanh Hoa: “Tại sao tôi phải tin các cô?”
“Bởi vì Thiên Ưng chúng tôi vẫn luôn hy vọng Thiên Đạt sống sót.


Ông ta im lặng một lúc, sau đó lấy điện thoại ra bấm số…
Lúc này Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa nhìn nhau, biết rằng mọi việc đã gần xong, nhưng bọn họ không để ý rằng có người đang đi về phía này… –
“Hoàng Phong?” Trần Nam Phương quay đầu nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong đứng ở bên cạnh, giật mình hỏi: “Làm sao anh vào được?
Anh ta cười: “Muốn đi vào thì sẽ luôn có cách.


“Nhưng tôi và Thanh Hoa phải đi ra rồi.


” Trần Nam Phương cong mắt: “Chúng tôi đã hoàn thành công việc của mình”.

Trịnh Hoàng Phong trước giờ chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy, nụ cười đó vừa sáng lạn vừa ranh mãnh, chạm đến đáy lòng anh ta.

Tim anh ta đập kịch liệt, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng không thể dứt ra.

“Sao vậy?” Trân Nam Phương khó hiểu.

“Không có gì… Các cô bàn chuyện công việc với người vừa nãy sao?” Trịnh Hoàng Phong ho nhẹ một tiếng, che giấu cảm xúc ban nãy.

Trần Nam Phương gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Thanh Hoa: “Chúng ta đi thôi? Chủ tịch Trung nhất định sẽ liên lạc với chúng ta sau khi xác nhận.


“Hoàng Phong…’ cô bị bạn thân đẩy nhẹ trước khi nói xong lời.

Sau đó, Đỗ Thanh Hoa đứng trước mặt Trần Nam Phương, nhìn chằm chằm người đang đi tới: “Triệu Lập Thành, đã lâu không gặp!”

“Nam Phương, sao em lại vào đây?”
Giọng anh ta đầy thắc mắc và lo lắng.

Đỗ Thanh Hoa chế nhạo: “Ý anh là, chúng tôi không thể bước vào bữa tiệc này sao?”
“Tôi cũng lười quan tâm cô, tôi đang hỏi Nam Phương!”
“Đừng có gọi thân mật như vậy, Nam Phương đã chia tay với anh từ lâu rồi.

” Đỗ Thanh Hoa năm lấy tay Trần Nam Phương: “Đi thôi, không lại làm bẩn mắt của cậu.


Xung quanh đều là người, Triệu Lập Thành không dám ồn ào quá mức, chỉ có thể chặn đường bọn họ.

“Anh đang làm gì vậy?” Trịnh Hoàng Phong nhướng mày hỏi.

Nhưng vì anh ta làm làm bạn với tranh vẽ đã lâu năm, nên ngay cả lúc nghiêm túc cũng hiền lành nhẹ nhàng, không có vẻ gì là hung dữ, nguy hiểm.

Nếu là trước kia Triệu Lập Thành còn cân nhắc, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy không vui, cảm giác đồ đạc của mình bị người khác lấy mất, lại nghĩ đến người ở phía sau chống lưng cho mình, liền thẳng lưng lên.

Lời nói cũng trở nên cứng rắn: “Tôi không làm gì cả, chỉ là nhìn thấy bạn gái cũ và muốn nói chuyện với cô ấy thôi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chương 85


“Ha!” Đỗ Thanh Hoa nổi giận rồi.
Trần Nam Phương không muốn gây chuyện, nhất là khi Hà Minh Viễn vẫn còn ở sảnh tiệc, cô chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Vì vậy cô vội vàng kéo tay bạn thân rồi nói với Triệu Lập Thành: “Tôi không có gì để nói với anh!”
“Nam Phương, vừa rồi em có phải ¡ đã gặp chủ tịch Trung của Thiên Đạt không?” Trần Nam Phương không nói gì, muốn rời đi từ phương hướng khác.
Triệu Lập Thành đi qua Trịnh Hoàng Phong, cố găng kéo cánh tay cô: “Em cứ như thế này không muốn gặp anh sao? Hồi đó em hứa với anh như thế nào? Nói không chừng QL của chúng ta nhất định sẽ vượt qua Thiên Ưng!”
“Em yêu!” Triệu Lập Thành đưa tay chặn lại, giữ chặt Trân Nam Phương, gần như ôm cô vào lòng.
“Đây phải việc của eml” Triệu Lập Thành nghiến răng nghiến lợi.

“Trần Nam Phương, anh chưa từng biết em hoá ra lại tàn nhãn như vậy.


Dù sao chúng ta cũng ở bên nhau một năm, cho dù em không yêu anh thì cũng phải có chút tình cảm khác chứ.

Bây giờ em nố tự tay hủy hoại sự nghiệp của anh saol”
“Buồn cười thật!” Đỗ Thanh Hoa đưa tay, vô tình đẩy anh ta “Một tên cặn bã như anh không xứng đáng với tình cảm của Nam Phương dành cho anh.

Anh đã giả mạo chữ ký, cho dù không có chúng tôi, anh cũng đừng nghĩ đến kiếm sống nghề kế toán này nữa.
Triệu Lập Thành bị đẩy một cái, suýt ngã xuống đất.
“Thanh Hoai Đi thôi!” Trân Nam Phương nói nhỏ: “Đừng gây chuyện ở đây, không tốt đâu.”
Nhưng những lời này của cô đã quá muộn rồi, tiếng hét và cú ngã lúc nấy đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanhI Rất nhiều người đều nhìn về phía này, có người hỏi han, có người chế giễu, còn có người thì thầm về chuyện chữ ký giả mạo.

Hà Minh Viễn bị mấy nhóm người vây quanh, đang định tìm cớ rời đi thì nghe cô gái bên cạnh nói: “Anh Minh Viễn, anh xem người đằng kia có phải là anh Hoàng Phong không?”
“Không thể, anh ta làm sao có thể tới đây!” Giọng nói trâm thấp của anh rất bình tĩnh: “Thiên Nhã, sau này em cũng không cần phải tới những nơi như thế này, không thích hợp với em.”
“Người ta muốn ra ngoài chơi mài”
Đặng Thiên Nhã chớp chớp đôi mắt ẩm ướt: “Ở nhà quá nhàm chán, hơn nữa bố em cũng đồng ý rồi, ông ấy nói để em có thêm kinh nghiệm.”
Hà Minh Viên cười như không cười: “Nếu thích thì em có thể ở lại thêm một lúc, anh phải rời đi trước.”
“Anh Minh Viễn, bây giờ anh phải đi rồi à?” Đặng Thiên Nhã vô cùng không muốn, cô cố ý làm nũng rồi ôm lấy cánh tay anh: “Không muốn đâu, anh ở cùng Thiên Nhã đi.”
“Thực sự không được.” Anh từ chối: “Anh còn có việc rất quan trọng phải làm”
“Vậy anh đi cùng em sang bên đó xem xem.

Nếu không phải anh Hoàng Phong thì anh mới đi được không?”
Hà Minh Viễn bất lực gật đầu, khi đến gần, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Bởi vì anh nhìn thoáng qua một hình dáng, nhìn một lần ánh mắt đầy dịu dàng, nhìn đến lần thứ hai ánh mắt trở thành tính toán, sau đó chỉ toàn là tức giận!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Chương 86


Không phải người con gái đó thì còn là ail Cô ấy không chỉ ăn mặc rất đẹp mà còn đứng bên cạnh Trịnh Hoàng Phong!
“Giỏi lắm.

” Mắt anh nổi lên ánh lửa.

“Anh Minh Viễn, anh đang nói cái gì vậy?” Đặng Thiên Nhã không nghe rố lời anh nói nhưng cô đã cảm nhận được khí chất thay đổi khắp người anh, trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ, giống như một con báo đang sẵn sàng lao lao về phía con mồi!
Trần Nam Phương lo lắng đến nỗi mặt đỏ hết lên, bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ.

Đỗ Thanh Hoa cũng hối hận vì hành động vừa rồi của mình nhưng Triệu Lập Thành vân không chịu thua, quyết ngăn cản họ rời đi.

“Trần Nam Phương đừng sợ, tôi đưa cô đi.

” Trịnh Hoàng Phong nâng tay lên, còn chưa đặt xuống vai Trần Nam Phương.

Thì nghe thấy một giọng nói hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám đông tự động tách tạo thành một lối đi.


Nhiều người kính cẩn gọi lớn: “Tổng giám đốc Viễn.


Trân Nam Phương lập tức choáng váng, trong lòng hét lên một tiếng: Xong rồi, xong rồi, bị Hà Minh Viễn bắt được rồi.

“Còn muốn chạy không?” Hà Minh Viên nghiêng người, thấp giọng hỏi.

Cô không nói nên lời, cả người đều bị ánh mắt của Hà Minh Viễn bao lấy, giữa hai người dường như có một từ trường mạnh mẽ, muốn thoát ra cũng không được.

“Minh Viên!” Trịnh Hoàng Phong lên tiếng trước.

“Anh Hoàng Phong! Thực sự là anh!”
Đặng Thiên Nhã vui vẻ hét lên, bước nhanh tới, quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ: ‘Anh Minh Viễn, anh xem, em nói đúng rồi, anh bây giờ không thể đi.


Đôi mắt của Hà Minh Viễn tối đến mức không thể phân biệt được là anh đang vui vẻ hay tức giận.

Trân Nam Phương cũng muốn lùi lại, nhưng hai chân lại không theo sự chỉ dân của cô.


Nhận ra mình đã nhìn chằm chăm người nào đó rất lâu, cô cứng nhắc cúi đầu xuống.

“Cô không nói sao?” Anh khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Không ai biết “cô” trong lời Hà Minh Viễn nói là ai, nhưng những người tỉnh ý đã bắt đầu né tránh, sợ sẽ bị liên lụy.

“Minh Viên, anh có chuyện gì đợi trở về rồi nói.

” Trịnh Hoàng Phong biết tính tình của anh, không muốn anh công khai sỉ nhục Trân Nam Phương như lần trước.

“Chắc chắn chứ?” Đôi lông mày kiếm khẽ cau lại, khí tức kinh người toả ra.

Mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình.

Một lúc sau, Hà Minh Viễn duỗi tay nói: “Tôi hình như thấy cô bị bắt nạt.


Triệu Lập Thành sợ tới mức gần như quỳ xuống mặt đất: “Minh Viễn, tôi, tôi không có, tôi chỉ muốn nói vài câu với bạn thôi.


“Bạn? Hay là bạn gái?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Chương 87


Từ cổ họng đến bụng dưới, Trần Nam Phương cảm thấy đau đến tận xương tủy.

Nói một câu mà như thể rút cạn sức lực của cô.

“Nam Phương, tớ không khóc, cậu đừng nói gì cả.

” Đỗ Thanh Hoa chỉ hận sao không tát lên mặt mình hai cái, để ngăn dòng nước mắt: “Sau này tớ sẽ không đi công tác nữa, chỉ ở bên cậu thôi, để tớ xem còn ai dám bắt nạt cậu.


Nước mắt của Trần Nam Phương cũng nhỏ giọt trên gối, một lúc lâu sau cô mới gắng gượng nâng tay lên: “Hà…
Minh Viễn…”
“Cậu gọi ai?” Đỗ Thanh Hoa không tin nổi phải hỏi lại: “Cậu gọi anh ta làm gì? Cậu ra nông nỗi này là do anh ta gây ra”
Cô muốn lắc đầu nhưng không nhúc nhích nổi, cũng không nói được nên lời, chỉ có thể mấp máy môi gọi Hà Minh Viễn.

“Gô ấy là vợ tôi.


” Anh từ từ đi tới, đôi mắt đen láy nhìn đăm đăm vào gương mặt nhợt nhạt của Trần Nam Phương không rời.

Đồ Thanh Hoa còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Minh và Trịnh Hoàng Bách đã cùng nhau lôi cô ấy ra.

“Kéo tôi ra làm gì? Các anh phải lôi hung thủ giết người ra chứ!” Cô ấy tức tối nghiến răng nghiến lợi, lầm bâầm mắng nhiếc: “Đúng là không có thằng đàn ông nào ra hồn!”
Khóe miệng Trịnh Hoàng Bách co giật, có cảm giác như kẻ cắp gặp bà già, nhưng anh ta cũng không có tâm trạng để nói năng gì, chỉ nghiêng người nhìn anh trai mình.

Trịnh Hoàng Phong biết thừa trong lòng anh ta nghĩ gì, cất tiếng nói rõ ràng: “Không cần đề phòng anh, anh sẽ hành động công khai đường hoàng, sẽ không khiến cô ấy khó xử.


“…” Anh ta sờ tay lên mũi, bấm bụng dự tính xem ai mới có thể khuyên nhủ anh trai mình.

Lúc này trong phòng bệnh, Hà Minh Viễn cúi nhìn Trân Nam Phương, từ khẩu hình mấp máy cuối cùng đã hiểu được ý cô muốn nói.

Anh đứng lặng im một lúc, rồi kéo ghế ngồi xuống bên giường: “Chính cô cầu xin tôi cứu anh trai cô, chính cô câu xin tôi cứu cô, bây giờ lại cầu xin tôi đừng gây khó dễ cho bạn của cô? Cô cho rằng cái mạng tàn này của cô đủ để xin à?”
Mí mắt Trần Nam Phương khẽ rung, rồi thất vọng cụp xuống, làm sao cô quên được anh đã từng căm hận mình thế nào, nếu như cô không liêu mạng thì sợ là anh sẽ để cho lão già kia hủy hoại mình rồi chăng?

Nghĩ vậy, cô càng thêm thất vọng.

Cô thà chết còn hơn.

“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn đột nhiên cúi sát xuống, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta: “Cất hết những suy nghĩ viển vông ấy đi, cô còn dám tìm đến cái chết một lân nữa, tôi đảm bảo sẽ khiến cho tất cả những người mà cô quan tâm sống không bằng chết.


Cô sợ hại ngước mắt lên, bị ánh mắt u ám của anh làm cho run rẩy, và cô cũng biết anh nói được sẽ làm được: “Đừng mà…
“Không muốn họ có bề gì thì cô hãy mau chóng nghỉ ngơi cho khỏe, còn hầu hạ tôi.

” Hà Minh Viễn chế giễu: “Hiện tại tôi có thể không đụng đến họ, dựa cả vào thái độ của cô.


An ^.

Tôi… sẽ ngoan ngoấn.

Anh giữ nguyên một khoảng cách nhất định, cho đến khi hơi thở của cô dồn dập, anh mới đứng lên, không ngoái đầu lại mà bỏ đi thẳng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Chương 88


Trần Nam Phương nhắm mắt, rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh giấc nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa đang làm việc ở bên, cô mới yên tâm mấp máy môi.

“Nam Phương, cậu tỉnh rồi à?” Đỗ Thanh Hoa gấp laptop xuống, lo lắng quay ra nhìn cô bạn thân: “Dạ dày còn khó chịu không? Những chỗ khác có còn đau không?”
Nói xong, không đợi Trần Nam Phương trả lời, cô ấy võ bốp lên trán: “Xem tớ dốt chưa này, để tớ gọi bác sĩ và y tá.


Sau khi bác sĩ và y tá vào kiểm tra một lượt, cho biết không có gì đáng ngại, cứ tiếp tục dưỡng bệnh là khỏe.

“Nam Phương, cậu làm tớ sợ muốn chết.

” Đồ Thanh Hoa ngồi xuống bên cạnh Trần Nam Phương, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Đợt này cậu gầy đi nhiều quái”
“Không…”
“Lại còn không? Giờ chắc cậu chẳng được đến năm mươi cân đâu đúng không?” Đỗ Thanh HOa làm bộ nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Tới nói cho cậu nghe, đợi sau khi cậu ra viện tớ sẽ chăm lo bồi bổ cho câu.


Ngày ngày tớ sẽ trông chừng, nếu cậu mà dám lười biếng, ăn gian thì tớ sẽ tét mông cậu.


Trân Nam Phương cố gắng tươi cười với cô bạn thân, người bạn này còn thân thiết hơn người thân ruột thịt, nhưng cô cũng hiểu mục tiêu của bạn, cô liếc nhìn chiếc laptop ra hiện cho cô bạn vấn còn công việc phải làm.

“Công việc là cái thá gì!” Đỗ Thanh Hoa đánh khẽ vào môi: “Tớ đã bảo không được nói bậy trước mặt bé Phương nhà mình, đáng đánh, cậu quan trọng hơn công việc nhiều.


Thấy Trần Nam Phương còn định nói gì đó, cô ấy vội ngắt lời: “Cậu quên mất những lời bác sĩ vừa dặn à, nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều vào, từ bây giờ cậu hãy bắt đầu ngậm miệng lại, để tớ nói.


Đồ Thanh Hoa nắm tay Trần Nam Phương, võ về, khi ngước lên nhìn mắt đã đỏ hoe: “Nam Phương, cậu vẫn không quên được gã Nguyệt Mộc đó đúng không? Vì anh ta không cần cả mạng sống nữa hả?”
Cô cụp mắt xuống lặng im.

“Nam Phương, con người ta không thể chôn chân một chỗ mãi được, huống hồ gì cậu còn chưa gặp anh ta bao giờ… Hứa với tớ, hãy quên anh ta đi!”
Đồ Thanh Hoa thở dài: “Còn cả gã Hà Minh Viễn kia nữa, tớ không biết làm thế nào mà cậu quen anh ta, hãy li hôn với anh ta đi!”

Trân Nam Phương ngước mắt lên, môi mấp máy: “Anh trai tớ… chỉ có anh †a mới cứu được anh trai tớ khỏi tay của Ôn Tứ Hiền.


“Anh trai cậu, ba mẹ cậu, đúng là kiếp trước cậu mắc nợ cả nhà họ.


“Đừng nói thế, ba mẹ tớ rất tốt với tớ.

“Tớ không hiểu, chắc có lẽ vì tớ là trẻ mồ côi, tớ chỉ có thể tưởng tượng ra tình yêu thương của ba mẹ qua sách vở thôi.


Trân Nam Phương nhúc nhích ngón †ay, muốn an ủi cô bạn.

Đỗ Thanh Hoa nở một nụ cười gượng gạo: “Chuyện về Hà Minh Viễn chúng ta sẽ tính sau, thời gia này nhiệm vụ quan trọng nhất với cậu là nghỉ ngơi cho khỏe.


Cô gật đầu.

Ba ngày trôi qua, Trân Nam Phương đã được tháo mặt nạ thở oxy, và có thể nói ra thành tiếng: “Thanh Hoa, cậu không cần ở bên tớ từ sáng đến tối đâu, tớ biết chỗ cậu và đàn anh có rất nhiều việc phải làm mà.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Chương 89


“Đã bảo rồi, không gì quan trọng bằng cậu hết.


“Thanh Hoa… Mắt Trần Nam Phương ầng ậng nước: “Đời này có thể quen biết cậu thật tuyệt.


“Biết thế là tốt, hãy nghiêm túc nghỉ ngơi đi, sau này tớ sẽ bên cậu đến già.


Đỗ Thanh Hoa nghiêm nghị nói xong, bông chớp mắt ranh mãnh, cúi xuống nói thầm: “Ngày nào tớ cũng ở bên cậu còn có một mục đích khác, đó là không để Hà Minh Viên đến quấy rối cậu.


Trân Nam Phương chớp mắt, tim đập nhanh: “Chúng ta không dây vào anh ta được đâu, Thanh Hoa, cậu hãy hứa với tớ, vì đàn anh cậu phải tránh anh ta đi.


“Hừ!” Đỗ Thanh Hoa hậm hực: “Việc gì phải sợ anh ta? Năm đó cậu cũng chắng làm gì sai, anh ta có tư cách gì mà cứ gây khó dễ cho cậu?”
“Nói gì đu chăng nữa thì anh ta cũng đau khổ vì tình.

” Trần Nam phương mím môi ai oán: “Nhìn từ góc độ này thì anh ta cũng nặng tình mà.


“Tớ kh…” Chữ khinh bị Đỗ Thanh Hoa nuốt lại: “Nam Phương ạ, cậu hiền lành quá, chuyện gì cũng có thể suy xét từ góc độ của anh ta được.



Cô ấy chợt nhận ra một điều, đó là Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn thuộc cùng một kiểu người, đã tin tưởng điều gì là theo đuổi đến chết.

Mẹ kiếp!
Không đời nào anh ta lại là người hiền lành thông minh như Trần Nam Phương.

Cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận.

“Thôi.

” Trân Nam Phương khẽ vuốt tay bạn: “Tối nay cậu về đi, tớ ở một mình được.

.


“Không được!” Đỗ Thanh Hoa phản đối.

“Được mà, tớ nghe nói tối nay Hà Minh Viễn cũng có việc phải giải quyết, anh ta sẽ không đến đâu.


Cô ấy không tin cho lắm, Trần Nam Phương nhoẻn cười: “Thật đấy, vả lại tớ thế này, dù anh ta có muốn bán tớ đi cũng không bán được.



Thế nhưng, Trần Nam Phương đã lầm Đồ Thanh Hoa đi không được bao lâu, Hà Minh Viễn đã tới.

Bàn tay giấu trong chăn của cô run run.

“Gô ta đi rồi à?”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trân Nam Phương lúng túng gật đầu, ngoài ra cô thật sự không biết nên nói gì với Hà Minh Viễn.

Cô cụp mắt xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc ánh mắt anh đang dõi nhìn cô, như đang thăm dò, đánh giá.

“Anh… anh… xong việc rồi à?” Cô miễn cưỡng tìm một chủ đề.

“Ờ” Hà Minh Viễn trả lời hờ hững.

Trân Nam Phương hồi hội nuốt nước bọt, có lẽ do dùng sức hơi quá đà nên cô cảm giác thấy bụng đau nhói, không khỏi chau mày.

“Khó chịu thì gọi bác sĩ.


“Em không sao!” Cô ngước mắt nhìn: “À… vừa rồi bác sĩ nói em hồi phục rất nhanh.


Hà Minh Viễn trầm ngâm vài giây rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Trân nam Phương sững sờ trước động tác của anh, lẽ nào anh không định đi ư?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Chương 90


“Tôi là ai?”
Trước câu hỏi không đầu không cuối của anh, Trần Nam Phương chớp mắt ngơ ngác.

“Tôi là chồng cô!” Hà Minh Viễn gằn giọng: “Tôi không nên ở lại à?”
“.

.

” Sắc mặt cô biến đổi chớp nhoáng, lúc thì trắng bệch, khi lại ửng hồng: “Em không…”
“Hừ” cất giọng giễu cọt: “Có hay không tự bản thân cô biết.


Lúc này, Trần Nam Phương lại càng không dám nói, bàn tay trong chăn siết chặt, không biết nêm làm thế nào.

Hà Minh Viễn quan sát từng biểu cảm, hành động nhỏ nhặt của cô, nhíu mày, rốt cuộc cô đang sợ hãi điều gì? “Đã biết tôi không bán được cô đi rồi còn gì?” Đồng tử của cô thu nhỏ lại, há miệng mấp máy định giải thích: “Em không có ý gì khác đâu… Hà Minh Viễn, em… em chỉ muốn khuyên Thanh Hoa về nghỉ ngơi thôi.


“Cô quan tâm cô ta gớm.


“Cô ấy là người tốt.


” Trần Nam Phương sợ anh gây chuyện cho Đỗ Thanh Hoa: “Từ nhỏ cô ấy lớn lên trong trại trẻ mồ côi nên khi gặp chuyện thường dùng giải quyết bằng phương pháp thẳng thừng và mạnh bạo, nhưng cô ấy chẳng có ý đồ xấu với ai cả.


Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn hơi cụp xuống, anh chẳng có hứng thú gì với cô nàng tomboy đó.

Nhưng Trần Nam Phương không biết được suy nghĩ của anh, cho rằng anh đang giận, nên bất giác giơ tay định níu vạt áo anh, nhưng giơ ra được một nửa đã vội rụt tay về.

“Thật đấy, cô ấy chỉ cả giận mất khôn thôi, anh bao dung rộng lượng đừng chấp nhặt với cô ấy.

” Cô mếu máo, mím môi hờn tủi: “Em cũng đã giải thích với cô ấy rồi, sau này cô ấy sẽ không vô lễ với anh nữa.

” “Ồ? Cô giải thích như thế nào?” “Dạ?” Trần Nam Phương giật thót, may mà đã kịp lấy lại bình tĩnh: “Em, em nói rằng anh là chồng của em, em luôn yêu anh.


“Xì.

” Hà Minh Viễn đứng bật dậy, cúi sát người xuống: “Cô có biết lúc nói dối trông cô như thế nào không?”
Khóe môi cong cong, anh nói: “Lúc nói yêu tôi nói liền một mạch, vì cô sợ ngừng lại sẽ nói không nên lời.


“Không phải!” Trân Nam Phương níu cánh tay anh: “Hà Minh Viễn, em…”
“Bí từ rồi.



“Em yêu anh thật lòng.

” Giọng cô nói nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa.

Hà Minh Viễn nhướn mày: “Yêu một người chỉ là lời nói trót lưỡi đầu môi thôi à?”
Theo bản năng, Trần Nam Phương liếm môi, cô muốn hôn anh, ngặt nỗi không thể nhấc người lên được, cô vẫn đang ốm yếu.

Đúng lúc cô đang vắt óc suy nghĩ thì anh nghiêng người xuống, ngậm lấy đôi môi nhợt nhạt của cô.

Một lạnh một nóng.

Như có dòng điện chạy qua người, cả hai đều sưng sờ.

Trần Nam Phương vấn chưa hoàn hồn lại đã thấy trên người mình trống trải, Hà Minh Viễn đã đứng dậy, đang cúi mặt nhìn cô.

“Mậệt thì nghỉ đi.


“Eim+ “Không mệt?”
“Mệt ạ.

” Cô vội nhắm nghiền mắt, nhưng hàng mi dài vẫn run rẩy liên hồi, muốn giả vờ ngủ cũng không được.

May sao Hà Minh Viễn không để ý nữa, chỉ ngồi bên giường bệnh giải quyết việc của mình.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: 91: Chương 92


Trịnh Hoàng Phong cười điềm nhiên: “Chưa tổ chức, lùi ngày lại rồi.


“Hoãn rồi à?” Trân Nam Phương ngạ nhiên nhìn anh ta: “Tại sao?”
Anh ta không đáp lời.

“Wì việc tôi nằm viện?” Cô hỏi thẳng: “Nên bác sĩ Bách và Hà Minh Viễn không thể tham dự?”
“Coi như là thế.

” Trịnh Hoàng Phong gật đầu, chuyện phiếm thêm mấy chủ đề thường nhật rồi chào tạm biệt, nói là sợ làm ảnh hưởng đến việc Trần Nam Phương nghỉ ngơi.

Cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nhờ Minh Vy tiên thay.

Nhưng không lâu sau, Trịnh Hoàng Phong đã quay lại, lần này anh ta hơi khác so với trước đó, mặt ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi.

Trần Nam Phương không hiểu, tạm thời Minh Vy không ở trong phòng bệnh, cô cũng không ngồi dậy được, đành nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh… làm sao thế?”
“Cô đừng cử động, tôi chỉ quay lại đến nói câu này.

” Trịnh Hoàng Phong ngăn Trần Nam Phương ngồi dậy.


Nhưng anh lại không nói tiếp.

Cô có thể nhận ra anh đang bối rối, bèn chờ đợi.

“Sau này đừng làm chuyện dại dột nữa” Ánh mắt trong sáng của anh đong đầy sự quan tâm.

Trần Nam Phương ngẩn ngợ, và hiểu ngay lời anh nói, bèn gật đầu: “Tôi biết rồi.


“Cô… Trịnh Hoàng Phong lại ngập ngừng một lúc, rồi mới lên tiếng: “Cô không thích Minh Viễn, đúng không?”
“f” Gô giật bắn mình, bất giác nhìn ra ngoài cửa, may sao cửa đang đóng, cộng thêm giọng nói không lớn nên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô không cần trả lời đâu, tôi hiểu ST) rồi.

“Cậu Phong…” “Đừng gọi tôi như thế!” Trịnh Hoàng Phong ngồi xuống bên cô, nói một cách nghiêm túc: “Cứ gọi tôi là Hoàng Phong, chúng ta là bạn bè.


Trần Nam Phương mím môi, tiếp nhận ý kiến của anh ta: “Hoàng Phong, sao anh lại hỏi tôi câu vừa rồi, là Hà Minh Viễn, anh ấy…?”

“Không, cô yên tâm, chuyện giữa chúng ta tôi sẽ không nói với anh ấy.


Trần Nam Phương khẽ cười, cô tin tưởng anh ta.

“Vậy cô có muốn rời khỏi anh ta không?”
Nụ cười trên mặt Trân Nam Phương đông cứng, cô không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như thế, cô chỉ biết nếu như bây giờ cô rời xa Hà Minh Viễn thì anh sẽ gây chuyện với những người cô quan tâm, rất có khả năng anh trai cô cũng sẽ chết.


Trần Nam Phương lắc đầu: “Tôi không thể…”
Trịnh Hoàng Phong hơi nghiêng người về phía cô, Tại sao? Rõ ràng là cô không yêu anh ấy.

Nếu như có gì lo lắng cô cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp Aw cô.

“Tôi…” Trân Nam Phương căn môi, cô không thể nói, chưa kể đến việc cô và anh ta không thân thiết, ngay cả có thân thiết, cô cũng không thể kéo anh ta xuống hố được: “Không cần.


“Trân Nam Phương!”
“Việc của tôi chỉ có Minh Viên giúp được tôi thôi.


Trịnh Hoàng Phong chau mày, dáng vẻ không cam lòng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: 92: Chương 91


Không bao lâu, hơi thở của Trần Nam Phương đã đều đều, nhẹ nhàng như con mèo nhỏ.

Anh ngước mắt lên nhìn gương mặt tái xanh của cô, rất lâu sau mới bực bội quay đi.

Anh đứng dậy ra trước cửa sổ, nới lỏng cúc áo cổ, muốn xóa bỏ suy nghĩ thương xót thoáng qua trong tâm trí, tốt nhất là không để lại dấu vết gì.

Không biết có phải do thuốc không mà khi Trần Nam Phương tỉnh giấc đã là ngày hôm sau.

Hà Minh Viễn đã không còn trong phòng bệnh, cô thở dài thườn thượt.

“Mợ ba, mợ đã dậy rồi à?” Minh Vy sáp lại gân, quan tâm hỏi han: “Có chỗ nào khó chịu không? Cậu ba có việc phải đi gấp, lát nữa sẽ về.


Đầu tiên, Trần Nam Phương lắc đầu, rồi lại gật đầu, cầu mong sao Hà Minh Viễn đừng về sớm.

Sau khi bác sĩ đi thăm khám định kỳ, Trân Nam Phương nhận được điện thoại của Đỗ Thanh Hoa: “Tớ không sao, cậu yên tâm làm việc đi.


Nghĩ một lúc cô lại hỏi: “Lần trước đàn anh nhờ tớ làm giúp bản báo cáo thẩm định kế hoạch tớ vẫn chưa làm xong, nếu như cần thì để tớ làm nốt.


Thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Hoa nghiêm khắc phê bình, bảo rằng họ có thể tự lo liệu được.

Cuộc gọi kết thúc, Trần Nam Phương bần thần nhìn lên trần nhà, có lẽ đã hồi phục được kha khá, cảm giác tuyệt vọng đêm đó cũng hao mòn đi nhiều, nhưng nhớ lại vẫn còn thấy sợ.


“Mợ ba.

” Minh Vy cất tiếng gọi, bối rối định nói.

Cô nghiêng đầu sang nhìn, nhẹ nhàng bảo: “Có việc gì cô nói đi, không sao hết.


“Minh Phúc bảo với tôi là, hai hôm trước cậu ba đã xử lý ông chủ Trần và ông chủ Trịnh rồi.


Trần Nam Phương giật thót, không đồng tình cũng không phản đối.

Người cho bọn họ quyền sỉ nhục cô là anh, giờ người xử lí họ cũng là anh.

“Mợ ba, Minh Phúc nói là ngày hôm đó cậu ba chỉ muốn dọa cô thôi, cậu ấy sẽ không bao giờ để ông ta đưa cô đi đâu.


Cô cụp mắt xuống, không tin vào những lời này.

Nhưng cô chẳng thể đòi truy cứu Hà Minh Viễn được, anh nắm chắc điểm yếu của cô, cô chết đi là hết chuyện, nhưng anh sẽ đối phó với những người mà cô quan tâm.

“Mợ ba…
“Tôi biết rồi.

” Trân Nam Phương ngắt lời cô ấy: “Tôi không trách cậu ba, đã lấy anh ấy làm chồng thì tôi sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này dễ dàng đâu.



Minh Vy yên tâm nhoẻn cười.

Cộc cộc cộc.

Cửa phòng bệnh mở ra, là Trịnh Hoàng Phong.

“Cậu Phong.

” Minh Vy kính cẩn cất lời chào.

Trịnh Hoàng Phong khẽ gật đầu, bước tới bên Trân Nam Phương, quan tâm hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ.

Đã làm phiền anh phải đến thăm tôi.

” Cô nhờ Minh Vy nâng giường lên.

“Không phiền.

” Anh ta nhìn cô ánh mắt trong veo, như ánh nắng ban trưa giữa ngày xuân, khiến người ta ấm lòng.

“Ấy chết.

” Trần Nam Phương sực nhớ ra một việc: “Triển lãm tranh của anh thế nào rồi?”
“Thì thế thôi.


“Hả?” Cô cảm thấy câu trả lời này hơi kì cục.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Chương 93


Trân Nam Phương biết anh ta có ý tốt, cô rối rít cảm ơn: “Trịnh Hoàng Phong, cảm ơn anh, tôi…”
“Tôi thích cô.


“Gái gì?” Người cô cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp mở to, không dám tin vào những lời vừa nghe thấy.

Anh ta nói rằng… anh ta thích cô?
Làm sao có thể như vậy được?
Họ mới gặp nhau lần thứ ba?
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc!” Trịnh Hoàng Phong còn định nói gì thêm nữa thì bị Trịnh Hoàng Bách đẩy cửa vào cắt ngang.

“Anh, sao anh lại ở đây? Không biết là Trần Nam Phương cần nghỉ ngơi à?”
Trịnh Hoàng Phong không quay đầu lại, vẫn dán mắt nhìn cô gái trên giường bệnh, muốn có được câu trả lời của cô.

Tiếc rằng, lúc này ngoài bị sốc ra thì Trần Nam Phương không còn suy nghĩ gì khác.

“Anh!” Trịnh Hoàng Bách lại cất tiếng gọi, giọng nói đầy lo lắng, giục giã: “Em có việc cần gặp anh.


“Thế à?” Trịnh Hoàng Phong đứng dậy, hỏi ngược lại, ánh mắt rất sắc sảo.


Anh ta sờ lên mũi, chauw bao giờ anh ta thấy anh trai mình có biểu hiện như thế, đành đánh liều bảo: “Phải”.

Trước khi đi, anh ta còn đắm đuối nhìn Trần Nam Phương đang ngơ ngác.

Ra đến ngoài phòng bệnh, Trịnh Hoàng Bách rối rít hỏi: “Anh, có phải vừa rồi anh đã…”
“Tỏ tình rồi.

” Trịnh Hoàng Phong thản nhiên trả lời: “Có vấn đề gì nào?
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.


“Cô ấy là vợ của anh Viễn!”
“Nếu như Viễn yêu cô ấy, tốt vớicô ; ấy thì chắc chắn anh sẽ không làm thế, nhưng anh ấy không yêu Trân Nam Phương, Trần Nam Phương cũng không yêu anh ấy.


Trịnh Hoàng Bách há hốc miệng, rồi lại nuốt nước bọt: “Anh quến mất lần trước anh còn nói anh Viên bất bình thường, vậy mà đi tìm vợ mới cưới của anh ấy là giải quyết được à? Rõ ràng anh cũng biết anh Viễn có cảm giác khác biệt với Trân Nam Phương mà.


“Anh không nhớ.



“.

.

“Khác biệt thì đã sao? Anh ấy hại cô ấy suýt mất mạng, anh sẽ không để Nam Phương rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế nữa.

” Trịnh Hoàng Phong đầy kiên quyết và nghiêm túc: “Có lẽ em cảm thấy không chấp nhận được hành động của anh, nhưng mà anh thích cô ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên.


“Anh?” Trịnh Hoàng Bách còn định nói gì đó nhưng anh trai anh ta quay bước đi, không cho anh ta cơ hội.

Anh ta đứng như trời trồng rất lâu, không sao hiểu được cảm giác tình yêu.

sét đánh, càng không thể chấp nhận được sự thực rằng anh trai anh ta “rơi vào lưới tình”.

Bần thần cùng anh ta còn có Trần Nam Phương trong phòng bệnh.

Cuối cùng cô cũng hoàn hồn lại, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy và hoảng sợ với Hà Minh Viễn.

“Đừng sợ, anh ấy sẽ không biết đâu.

” Trân Nam Phương tự an úi mình, vả lại, có lẽ Trịnh Hoàng Phong chỉ bốc đồng giây lát, đúng thế, chắc chắn là anh ta hiền lành quá nên thấy mình không muốn sống nữa định đưa tay ra giúp.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Chương 94


“Chắc chăn là như thế!” Cô ôm ngực, liên tục lặp lại câu nói đó.

“Cô đang lẩm bẩm gì thế?”
“ÁI” Trần Nam Phương giật mình kêu ré lên, bắt gặp ánh mắt vô cảm của Hà Minh Viễn, suýt nữa nghẹn thở: “Anh anh anh… anh đến đấy ạ”
Anh nheo mắt, lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, rồi ung dung ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn cô.

“Sao sao thế ạ?” Trần Nam Phương siết chặt chăn, ngón tay nắm quá mạnh nên trắng bệch.

“Cô ghê gớm đấy.


Cô sợ hãi, mặt biến sắc, không hiểu anh nói lời này là ý gì?
Không lẽ vừa rồi khi Trịnh Hoàng Phong nói thích cô, đúng lúc anh đang ngoài cửa?
“Em…” Trần Nam Phương khàn giọng, cô muốn giải thích nhưng lại sợ chữa lợn lành thành lợn què.

Nhưng hình như Hà Minh Viễn cũng không có kiên nhãn đợi cô nói hết, anh cười giễu: “Hôm qua thì cho tôi biết lúc nói dối trông thế nào, đến hôm nay thì là chột dạ.



“Em không có.

” Cô ngồi bật dậy, động phải vùng dạ dày, đau đớn nhăn mặt, cả người co rúm lại.

“Trân Nam Phương!” Hà Minh Viễn đứng phắt lên, nắm cánh tay cô: “Đầu óc cô chập mạch à?”
Chết tiệt!
Cô không biết mình mới phẫu thuật xong hay sao?
“Em xin lỗi.

” Cô lí nhí xin lỗi.

Anh đỡ cô nằm lại xuống giường, nghiệm giọng bảo: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, hãy biết điều, nếu không cô không chịu đựng nổi hậu quả A „0P đâu.

Trần Nam Phương vội gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ không làm vậy nữa, anh đừng nổi giận.


Hà Minh Viễn đặt tay lên vùng dạ dày, xoa nhẹ nhàng, nhưng mấy giây sau anh phát hiện thấy điêu bất thường, cô gái dưới tay đang gồng mình lên căng cứng.

“Để tôi gọi bác sĩ.


” Anh thu tay về, quay người bước đi.

Một lúc sau, Trân Nam Phương mới dám thở ra, cô cảm thấy hôm nay đúng là bị ma ám, Hà Minh Viễn mà giúp cô xoa bụng? Không, không thể nào.

Chắc chắn là anh dùng cách này để cảnh cáo côi!
“Ôi.

” Cô khẩn thiết nguyện cầu cho anh trai cô sớm trở về, như thế thì cô sẽ không bị giày vò nữa chăng?
Một đám đông bác sĩ và y tá vào kiểm tra cho cô, cuối cùng cho hay không có vấn đề gì lớn, rồi lại lũlượtđi ra.

Nhưng, Hà Minh Viễn vẫn chưa xuất hiện.

Trần Nam Phương lặng lẽ nằm trên giường, không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng, như thư thái, lại như hụt hãng.

Thế nhưng chưa kịp nghĩ ra thì cơn buồn ngủ ập tới, cô thiếp đi.

Đến khi cô mở mắt, nhìn chằm chằm lên trân nhà lạ lãm, thoạt tiên cô ngẩn người sau đó ngồi bật dậy, bụng lại dấy cơn đau, nhưng cô không bận tâm đến nữa.

“Đây là đâu? Có ai không? Cứu tôi!”
Trân Nam Phương rút kim tiêm truyền dịch, đi chân không, ôm bụng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng một ai.

Trần Nam Phương sợ hãi tột đội!
Cô không biết tại sao mình lại tỉnh dậy trong một khung cảnh xa lạ thế này!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Chương 95


Cô gào thét rất lâu cũng chẳng có ai đến, cả điện thoại di động cũng không thấy đâu, hoàn toàn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Tại sao lại thế này đây? Hà Minh Viễn!” Cô dùng sức lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, phải thật tỉnh táo.

Cô nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm thứ gì đó để có thể dùng để tự phòng vệ, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái bình nước thủy tinh, cô dùng tốc độ nhanh nhất bước tới, cầm lấy, đập vỡ cái bình, cầm lấy mảnh sứ vỡ sắc lẹm trên tay.

Nếu như chuyện như ngày hôm đó lại xảy ra lân nữa, một là cô sẽ tự đâm chết mình, hai là cô sẽ dùng mảnhsứ vỡ này đâm chết đối phương! Cô suy sụp thu mình vào góc tường, không dám buông lỏng lơ là cảnh giác một giây nào.

Không biết đã qua bao lâu, Trân Nam Phương nghe một tiếng ‘cạch” từ bên ngoài cánh cửa đang đóng chặt, cô mạnh mẽ đứng thẳng người lên, dốc toàn lực đối mặt với nguy hiểm.

“Á, mợ ba?”
Là Minh Vy!
Trần Nam Phương vần không hề lơi là cảnh giác, cô câm mảnh sứ vỡ chỉ vào Minh Vy, kêu lên: “Hà Minh Viễn đâu? Anh ấy đâu rồi hả?”
“Mợ ba, cô làm gì vậy ạ? Cô mau đặt xuống đi, đừng làm bản thân bị thương.


’ Minh Vy nhanh bước về phía †rước vài bước, sau đó dừng lại, ôn nhu nói: ‘Cô ba, là do tôi không tốt, tôi nên chờ cô tỉnh lại mới phải, cô đừng sợ.


“Cô đừng nói gì nữa hết, tôi chỉ muốn gặp Hà Minh Viễn.


“Cái này…” Minh Vy bối rối: ‘Mợ ba, cậu ba không có ở đây ạ.


“Vậy anh ấy đang ở đâu rồi?” Trần Nam Phương không hiểu nổi tại sao bản thân lại đi khiêu khích anh, chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua, đúng rồi,anhnói cô nói dối, còn nói cô chỉ vì chột dạ, chắc chăn đây là anh ta đang cảnh cáo côi “Mợ ba, cô bỏ mảnh sứ xuống giường đi được không? Gô vẫn còn đang đi chân đất, lỡ bị cảm lạnh thì sao đây ạ?” Minh Vy lo lắng bồn chồn như kiến bò trên chảo nóng, rối rít một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định nói thật: “Cậu ba còn đang ở Thâm Thành ạ.


… Một lúc lâu sau Trần Nam Phương mới kịp phản ứng lại: “Ý của cô là sao? Không phải tôi cũng đang ở Thâm Thành à?”
“Chúng ta đang ở Kim Thành.



Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Kim Thành sao? Hà Minh Viễn bảo cô đưa tôi về Kim Thành sao?” Cô còn đang ngẩn ngơ, khó chịu vì bản thân ngủ quá say.

Minh Vy lắc đầu: “Không phải cậu ba mà là bà chủ ạ.


Bà Diêu sao?
Trần Nam Phương không thể tin vào tai mình, thậm chí không thể đoán ra được nội tình rối rắm trong chuyện này, tại sao bà nội lại có liên quan đến chuyện này?
Trong lúc đang nghĩ ngợi, cô chợt nhìn thấy bà Diêu và Ngọc Cẩm xuất hiện ở trước cửa.

“Mợ bai Cô bị sao vậy?” Ngọc Cẩm kinh ngạc, vội vàng chạy tới khuyên giải: “Cô đừng sợ, đây là viện điều dưỡng bà chủ tìm cho cô, là bà chủ đưa cô đến đây.


“Đứa nhỏ này, mau lên giường nghỉ ngơi đi.


Mặc dù cô vấn chưa hiểu gì, nhưng nhìn thấy gương mặt dịu dàng của bà Diêu, nhìn thấy sự ấm áp hiền hậu trước sau như một trong đôi mắt ấy, trái tim treo tít trên cổ họng cuối cùng cũng buông xuống, cô đặt mảnh sứ vỡ xuống, Minh Vy đỡ cô ngồi xuống giường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Chương 96


“Con có khó chịu ở đâu không?”
Trần Nam Phương lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi, là do ta sơ suất quá.


Bà Diêu ngồi ở mép giường, vươn tay võ nhẹ lên tay cô: “Ta cứ nghĩ con sẽ ngủ thêm một lúc nữa nên mới không cho phép những người khác đến đây quấy rầy con.


Cô vẫn không nói một lời, chờ đợi lời giải thích từ đối phương.

“Con thật sự muốn gặp Minh Viễn?”
“Dạ phải ạ!” Trần Nam Phương trả lời không chút nghĩ ngợi, cô muốn hỏi anh xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Bà Diêu gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Vậy giờ ta cho con gọi nó nhé.


“… Gô nhìn Minh Vy lấy điện thoại di động của mình từ trong túi áo khoác ra, trong lòng có chút sững sờ, Bà Diêu đang giở trò thần bí gì vậy?
Ngay sau khi bấm số anh, cuộc gọi được kết nối.

Từ bên kia truyền đến giọng nói nóng nảy của Hà Minh Viễn: “Trân Nam Phương, cô đang ở đâu?”
Qua điện thoại, cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và cơn giận dữ của anh, cô theo bản năng rụt người lại, nhỏ giọng ấp úng nói: “Em, em…”
Cô căn bản còn không biết mình đang ở đâu nữa làI Nhưng có một điều chắc chắn, việc cô được đưa đến đây không phải do anh sắp đặt.


“Trả lời tôi!” Hà Minh Viễn phát cáu.

“Em đang ở chỗ bà nội.

” Thấy Bà Diêu không nói cho mình biết địa điểm, Trần Nam Phương đổi ý, trả lời anh.

“Cái gì cơ?” Dường như anh không mấy tin lời cô.

“Em đang ở viện điều dưỡng mà bà nội tìm cho… Sau khi nghĩ xong, cô lại nói: “Hà Minh Viễn, em chỉ vừa mới tỉnh lại thôi.


Đầu dây bên kia chợt im lặng, khoảng mười giây sau, cô nghe thấy câu trả lời của người kia: “Được rồi.


Đột nhiên, trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Trân Nam Phương cứ thế buông xuống.

Theo đó, những ủy khuất tủi thân như tuôn ào ra.

Có điều mọi thứ lại bị bà Diêu cắt ngang: “Minh Viễn à, Nam Phương vừa tỉnh lại đã tìm con, cho nên bây giờ mới gọi cho con đây.



“Bà nội.

” Giọng Hà Minh Viễn không nghe ra tâm tình gì.

“Con không cần gọi lại, cũng không ‘ cần tìm Nam Phương.

” Bà Diêu cực kỳ.

tức giận: “Con nên ngấm lại xem mình đã làm những gì đi.


“Cô ấy là vợ con.


“Nếu con biết như vậy thì tốt quá rồi.

” Bà Diêu không nghe vào tai mà nói tiếp: ‘Con bé sẽ là người sinh cháu đích tôn cho bà.


Trân Nam Phương nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bỗng đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.

“Được rồi, cúp máy đi, mấy ngày tiếp theo con có thể chuyên tâm làm việc của con rồi.


Dập máy, vốn dĩ Trần Nam Phương nghĩ răng bà Diêu sẽ lại tịch thu điện thoại di động của cô, cũng may bà không làm vậy, chỉ bảo Ngọc Cẩm cung kính trả lại cho cô.

“Đứa nhỏ này, con có đói bụng không? Ở đây có bác sĩ dinh dưỡng đặc biệt, họ sẽ điều chỉnh chế độ ăn phù hợp cho con, để con có thể an tâm dưỡng bệnh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Chương 97


Thật ra cô rất muốn từ chối, nhưng lời nói đến khóe miệng, cuối cùng cũng sửa lại: ‘Cảm ơn bà nội.


Bà Diêu lại nói chuyện phiếm với cô một lúc, chờ dọn đồ ăn ra, nhìn Trần Nam Phương ăn xong bà mới trở về nghỉ ngơi…
Cô nhìn chằm chằm trân nhà một lúc, sau đó lại quay sang nhìn Minh Vy đang đứng bên cạnh: “Cô ngồi xuống đi.


“Mợ ba, tôi đứng đây là được rồi, cô cần gì cứ việc nói với tôi ạ.


“Cô có biết…” Trần Nam Phương vẫn không hiểu nỗi ý định của bà Diêu, nhưng chắc chắn không phải chỉ đơn giản là dạy dỗ Hà Minh Viễn, hai người họ vẫn có quan hệ huyết thống đấy!
“Tôi không biết gì cả, đột nhiên bà chủ bảo tôi làm vậy thôi.


“À” Trần Nam Phương khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ.

Cứ như vậy, Minh Vy cúi đầu xuống, im lặng thâm chửi bới chính mình.


Tất nhiên cô biết lý do, nhưng mà cô không thể nói ra!
Đây là ý của Trịnh Hoàng Phong!
Anh ta vậy mà lại dám tỏ tình với cô ba, cô chỉ có thể thật lòng báo cáo lại cho bà chủ.

Lúc này, ở phòng bên cạnh, Bà Diêu đang nói chuyện điện thoại với Hà Minh Viễn: “Con cũng đừng trách bà nội, Minh Viên à, bà nội nhìn thấy cô gái này thì tâm tình rất vui vẻ, không thể để người khác cướp đi được.


“Không ai có thể cướp cô ấy đi cả.


Hà Minh Viễn ngang ngược đáp lời, trừ phi anh đồng ý.

“Hừ!” Bà Diêu thay đổi thái độ: “Bây giờ con có nói cái gì cũng không có tác dụng, làm vợ con bị thương, ba tháng này con cứ thế sống cô độc một mình con đi!”
Bà nói xong, không đợi Hà Minh Viễn trả lời đã dập máy.

“Cuối cùng con bé cũng có thể thoải mái hơn rồi.

” Bà Diêu nhìn Ngọc Cẩm: “Bà nói xem thằng nhóc thối kia giờ đang thế nào nhỉ?”

Ngọc Cẩm lắc đầu: “Tôi cảm thấy chắc cũng không có biểu tình gì đặc biệt.


“Vậy thì thêm ba tháng nữa!”
“Bà chủ, bà nói cậu ba…”
Bà Diêu xua tay: ‘Dù sao cũng phải cho nó thời gian buông bỏ chuyện cũ trong quá khứ, hơn nữa, nhà họ Hà chúng ta cũng chưa từng đuổi con dâu đi bao giờ đâu đấy.


Sau khi phân tích mối quan hệ rắc rối trong chuyện này một lúc, Trân Nam Phương quyết định ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong viện điều dưỡng.

Cô chỉ thông báo cho người bạn thân là Đỗ Thanh Hoa, người vẫn luôn ủng hộ, giúp đỡ cô.

Về phần cha mẹ của cô, Trần Nam Phương chọn giấu họ, dù sao bọn họ cũng chỉ biết thúc giục cô cứu anh trai mình ra, ngoài ra thì chẳng quan tâm đến chuyện gì khác.

Cứ như vậy, cô đã có một tháng thật bình yên, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Bởi vì con người đều luôn có xu hướng sẽ suy nghĩ lung tung mỗi khi rảnh rồi, Trần Nam Phương lại càng là một người hay suy nghĩ như vậy, cô vẫn kiềm lòng không được mà nghĩ đến người kia.

Càng nghĩ lại càng đau lòng.

Họ đã từng giao hẹn gặp nhau ở trường đại học, anh ấy đã không đến gặp cô mà chọn đi nhập ngũ, sau đó mãi chẳng quay lại nữa.

“Tại sao lại có thể như vậy chứ?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Chương 98


Trân Nam Phương không rõ, đây gọi là vận mệnh bị trêu đùa đúng không? Giữa bọn họ rõ ràng có một sự ăn ý vô hình, thậm chí còn có cảm giác tri kỷ cả một đời.

Còn một số lời không thể nói nữa.

Cô cứ nghĩ rằng yêu sâu đậm sẽ đổi được một cuộc tình trọn vẹn.

Trần Nam Phương cầm bút muốn vẽ người trong lòng cho vơi đi nỗi nhớ thương, nhưng mà, cô chưa từng được gặp anh, muốn vẽ cũng không vẽ được.

“A” Cô cau mày khổ sở, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa s ©› Két két.

Có người đẩy cửa vào.

“Minh Vy, tôi muốn ngồi một mình ở đây một lát nữa.

” Trần Nam Phương vừa nói vừa quay đầu lại, chợt sững người.

Người đến là Hà Minh Viễn! Anh ấy, tại sao anh ấy lại đến đây?

Không phải anh ấy không biết cô đang ở đâu sao? Là bà Diêu đã nói với anh ấy à?
Cô ngây người một lúc mới hoàn hồn lại, thoáng nhìn tờ giấy vừa vẽ ban nấy, da đầu cô tê rần, cô giả vờ cất sách, định vò nát tờ giấy kia rồi vứt đi.

“Lại làm chuyện gì không thể để người ta biết à?” Hà Minh Viễn sải bước nắm lấy cánh tay cô.

Trái tim Trân Nam Phương bỗng đập loạn, cô muốn lấy lại tờ giấy nhưng không dám, chỉ có thể cầu xin: “Hà Minh Viên, em chỉ vẽ linh tỉnh thôi, gần đây em có đọc một cuốn tiểu thuyết nên vẽ theo…”
Anh quay đầu liếc nhìn cô, đôi mắt sác lạnh chặn những lời cô định nói.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở quấn chặt cả người anh thay đổi rồi, không còn nguy hiểm cương quyết như.

khi nãy nữa.

“Hà Minh Viễn, anh có khát không? Để em đi rót cho anh một ly nước nha?” Trần Nam Phương ngập ngừng hỏi, thấy anh buông tay ra, cô muốn xoay người đi.

Bồng bị anh ôm từ phía sau.

Trần Nam Phương: “!!”
Cả người cô cứng đờ, không dám nhúc nhích, nhất là khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh bên tai, mặt cô bông nóng như lửa đốt, hơi thở hỗn loạn.


“Vui đến quên cả trời cả đất rồi à?”
Hà Minh Viễn siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng: “Sao hả?”
Âm cuối của anh vừa êm ái lại vừa mang theo từ tính, Trân Nam Phương như bị mê hoặc, nghĩ đến người kia ngay lập tức đã tỉnh táo lại: “Em không có, em muốn về.


Vì sợ anh không tin, cô vô thức quay lại nhìn anh.

Đáng buồn thay, eo của cô lại chạm trúng nơi không nên chạm kial Cơ thể của Hà Minh Viễn bỗng thay đổi!
“Em…” Trần Nam Phương thậm chí không dám nhúc nhích, nghiêng người cũng không dám, nhưng không đi không được.

“Không có sao? Cô quên thân phận của cô rồi à.

” Giọng nói đều đều, nghe không ra vui mừng hay tức giận.

Nhưng chính vì vậy, cô càng sợ hơn, dù xấu hổ nhưng cô vẫn quay người lại, kiêng chân hôn lên môi anh, cố chứng minh cho anh thấy rằng cô chưa từng quên thân phận là vợ anh.

Và cả mục đích kết hôn với anh nữa.

Hà Minh Viễn đưa mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không còn vẻ tái nhợt như trước, thay vào đó là một gương mặt hồng hào thanh tú, khiến người ta không kiềm được mà muốn hôn lên.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Chương 99


Đương nhiên anh cũng sẽ làm như Vậy.

Sau đó chuyện gì đến cũng đến, động tác của anh có chút gấp gáp, thô lỗ khiến Trần Nam Phương rất khó chịu.

Cô cau mày cầu xin anh chậm lại ị một chút.

Đôi mắt sâu thắm của anh nhìn cô chằm chằm, càng ngày càng u ám.

Trần Nam Phương bị anh nhìn chăm chằm “
đến mức hoảng sợ, cô nhanh chóng nhằm mắt lại, nhưng ngay sau đó anh lại thả chậm động tác, sự hòa hợp sâu sắc giữa bọn họ như tăng lên, thậm chí cô còn cảm nhận được một chút dịu dàng không dễ phát hiện trên người anh.

Quấn quít với nhau không rời mãi đến cả nửa ngày.

Trần Nam Phương mệt mỏi mềm nhữn nằm trên giường, cô ước gì bản thân có thể hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cô vấn luôn rất tỉnh táo, có lẽ chắc do lần này được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng đây.

“Về nhà với tôi không?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô lên, hỏi.


Không đợi cô trả lời, điện thoại di động của anh reo vang lên, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, anh trầm giọng ngồi dậy: ‘Được, tôi đến ngay.


Sau đó, anh trở mình xuống giường, mặc quần áo vào rồi rời đi.

Trân Nam Phương không đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thắc mắc tại sao Hà Minh Viễn lại nhìn bức chân dung chưa vẽ ngũ quan mà không hề tra xét cô.

Cô chịu đựng cơn đau trong người, xuống giường cầm bức tranh lên, nhìn hồi lâu, rốt cuộc cô cũng hiểu ra.

“Anh ta cho rằng mình đang vẽ anh †a à?” Cô bị cái nhận thức này làm hoảng sợ, song, như vậy cũng rất may mãn: “Nhờ vậy mà mình mới tránh được sự tra xét của anh ta đúng không?”
Cô ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng gấp bức tranh làm đôi, xé nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Đem những nhung nhớ chôn thật sâu dưới đáy lòng là được rồi.

Hôm sau, Minh Vy đến nói với cô, bà Diêu nghĩ cơ thể cô đã hồi phục khá tốt rồi nên cho phép cô ra ngoài.


“Mợ ba, hẳn là cậu ba đã xin bà chủ cho cô ra ngoài đấy ạ.

” Qua một tháng ở chung, Minh Vy đã trở nên thân thiết hơn với Trân Nam Phương: “Có vẻ cậu ba rất nhớ cô.


Trần Nam Phương liếc nhìn Minh Vy một cái, cô không tức giận, nếu trong khoảng thời gian này không có người này ở cạnh bầu bạn, chắc có lễ cô sẽ chán chết mất.

Tuy nhiên, cô không bình luận gì thêm về suy đoán và nhận định của Minh Vy về Hà Minh Viễn.

“Mợ ba, cô nói xem chúng ta sẽ đến tập đoàn Gemdale hay trở về biệt thự ạ?”
“Tôi về nhà trước được không?” Kỳ thật Trần Nam Phương muốn đến Thâm Thành gặp cô bạn Đỗ Thanh Hoa, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt nhất vừa được thả ra thì không nên ra ngoài, chọc giận Hà Minh Viễn thì không tốt lắm.

Minh Vy đảo mắt, gật đầu: “Tôi nghĩ là sẽ được thôi ạ.


Nói xong, cô ấy lập tức đưa ra điều kiện: ‘“Mựo ba, cô nên nói báo cậu ba biết trước đi ạ, Cậu ấy rất nhớ cô, có lẽ sẽ muốn gặp cô trước đấy ạ.


“…” Trần Nam Phương len lén chẹp miệng, nhờ tài xế chở vào thành phố, cô gọi điện cho Hà Minh Viễn xin phép anh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,060
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Chương 100


Thế nhưng, mãi đến khi cuộc gọi tự động bị ngắt, đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Cô cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Minh Vy: “Cô xem tôi gọi rồi đấy, nhưng mà anh ấy không nghe máy, bây giờ tôi về nhà nhé.


Minh Vy chớp mắt, trong lòng thâm oán, lúc nào cô ba cũng như đang hoàn thành nhiệm vụ bà chủ giao vậy nhỉ?
Nếu là những người phụ nữ khác, nói không chừng sẽ đeo dính cậu ba cho xem.

Trần Nam Phương không biết Minh Vy đang nghĩ gì, trực tiếp đọc địa chỉ khu nhà nhỏ của cha mẹ mình cho tài xế.

Hơn một tháng không về nhà rồi, cô gấp gáp gõ cửa, người ra mở cửa là ba cô.

“Ba, mẹ không có ở nhà ạ?”
Ba cô không vui, trừng mắt nhìn cô, vậy nhưng không trả lời câu hỏi của cô: “Mày còn biết đường trở về ha!”
“Con… khoảng thời gian này con gặp chút chuyện.



“Đúng rồi, mày thật sự rất bận ha!
Tao còn không liên lạc được với mày.


Rõ ràng ba cô đang kiếm chế sự tức giận mà thôi: ‘Rốt cuộc mày đợi đến bao giờ mới cứu anh mày về?”
Trần Nam Phương sợ nhất cha hỏi câu này, nhưng cô biết không thể tránh được: ‘Ba, ba đừng có gấp mà, nếu Hà Ì Minh Viễn đã đồng ý sẽ cứu anh trai thì nhất định sẽ không thất hứa đâu ạ”
Cô tin rằng anh trai cô hiện không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có lẽ Hà Minh Viễn đã sắp xếp ở chỗ nào rồi.

Anh vấn chưa giày vò cô đủ thì chắc chăn sẽ không thả người đâu.

“Sẽ không nuốt lời sao? Mày nói nghe dễ dàng thật đấy!” Ba cô gào lên: “Mày sống trong nhà giàu, được ăn ngon mặc đẹp, còn anh mày thì đang chịu khổ chịu tội ở nơi nào!”
Trân Nam Phương khổ sở cúi thấp đầu, cô không thể cãi lại.

Cô biết ba mẹ đều rất yêu thương đứa con trai này, tình trạng hiện tại lại thế này, vân chưa gục ngã đã cảm ơn trời đất lắm rồi.


Cho dù cô có kể với họ những việc không thể dễ dàng tiếp nhận khi cô ở bên Hà Minh Viễn thì có lẽ họ cũng sẽ không tin cô đâu.

Khi chưa xảy ra chuyện, cán cân trong lòng cha mẹ vẫn còn ngang bằng cho hai đứa con, nhưng hiện tại có vẽ như đang nghiêng hắn về một bên rồi.

“Trần Nam Phương, tao nói cho mày biết, nhà này không đắc tội với Hà Minh Viễn được, nhưng mà nếu anh trai mày không thể bình an trở về thì bất cứ giá nào, cho dù phải bỏ cái mạng già này tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!”
Cô ngẩng đầu nhìn ba, cô rất muốn hỏi xem rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ.

Cô cũng biết buồn, cũng tuyệt vọng khi anh trai mình gặp chuyện như vậy, nhưng tại sao đến gia đình cũng nghĩ cô là đầu sỏ gây ra chuyện này chứ?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của ba mình, Trần Nam Phương thức thời im miệng.

Từ nhỏ cô đã rất sợ ba, dường như ông chưa từng dịu dàng với cô như những người ba khác.

“Các người mau đi giùm đi.

” Ba cô trừng mắt nhìn họ: “Cái miếu nhỏ này không chứa nổi một vị thần lớn như mày đâu.


“Ba!” Trân Nam Phương ủy khuất gọi một tiếng, thanh âm cũng vô thức nhỏ lại: ‘Có phải ba trách con tại sao gần đây lại không về nhà đúng không?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom