Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1601


Chương 1601

Quý Tử Uyên lạnh lùng không nói lời nào.

Tống Dung Đức và Hoắc Anh Tuấn liếc nhau một cái: “Thang Nhược Lan chọc giận cậu sao?”

“Có lúc nào cô ta chọc cho tôi vui à?” Quý Tử Uyên lạnh lùng nói.

“. . .”

Tống Dung Đức và Hoắc Anh Tuấn đồng thời im lặng.

Một lúc lâu Tống Dung Đức nói: “Vậy cậu thay người đi, cậu không phải là người trong sạch gì, cậu chơi gái nhiều nhất, ha ha, nhất là nhà họ Quý chiếm một nửa giới giải trí, đúng là người đẹp nhiều như mây, chỉ cần cậu muốn ngủ thì còn không ngủ được sao.”

Hoắc Anh Tuấn đồng ý gật đầu.

Quý Tử Uyên và bọn họ không giống, là người không nghĩ đến chuyện chung thủy khi kết hôn, anh ấy là người không coi trọng hôn nhân.

“À. . . .” Quý Tử Uyên phát ra tiếng cười làm cho người ta rùng mình.

Tống Dung Đức run lập cập, vô thức nói: “Lần trước ngôi sao nữ ăn cơm chung với chúng ta. . . Tên là gì nhỉ . . .”

“Nguyễn Nhan.” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở.

“Đúng vậy, Nguyễn Nhan, nhìn được lắm, tôi nghe Lâm Minh Kiều lải nhải cô ấy là người đẹp nhất.” Tống Dung Đức nói xong thì vô tình phát hiện sắc mặt của Quý Tử Uyên càng thêm khó coi, thậm chí nhiệt độ lạnh xuống: “Á. . . , tôi nói sai gì à?”

“Tử Uyên có ấn tượng không tốt với cô ấy, không phải kiểu người cậu ta thích.” Hoắc Anh Tuấn nói.

“Ừ, đúng nhỉ, trí nhớ của tôi thật là.” Tống Dung Đức vỗ đầu.

Gân xanh Quý Tử Uyên nổi lên, anh sớm biết vậy thì không bằng ở nhà, anh nói chuyện với hai người này thì càng tức muốn chết.

“Đúng, nghe nói hôm nay cậu lại chạy đến đoàn phim.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi: “Rất rảnh nhỉ.”

Quý Tử Uyên há miệng: “Các cậu. . . Các cậu đã từng nhìn thấy một người phụ nữ, sau đó không nhịn được. . . Nổi lên dục vọng không?”

Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức đồng thời nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Một lát sau, Hoắc Anh Tuấn cong môi: “Không phải cậu nhìn phụ nữ đều sẽ nổi lên dục vọng sao, thế nào, lần này cậu lại muốn chơi người phụ nữ nào?”

“Chơi?” Quý Tử Uyên cười khẽ, trong mắt người khác thì anh thật sự là người cặn bã như thế.

“Không phải cậu luôn chơi à.” Tống Dung Đức nói.

“Có lẽ là vậy, nhưng đối phương không thèm cho tôi một cơ hội nhỏ nữa.” Quý Tử Uyên bỗng nhiên híp mắt cười: “Nói thật, lâu rồi tôi không gặp một người phụ nữ thú vị như thế.”

“Xong rồi xong rồi, Tử Uyên, không lẽ cậu đắm chìm vào đó chứ.” Tống Dung Đức chậc chậc nói.

“Cậu ta?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: “Không thể nào, chỉ sợ cậu ta không biết mùi vị đó, chỉ vì không có được mà thôi.”

“Có lẽ là thế.” Tống Dung Đức gật đầu: “Chẳng qua tôi nói thật có mấy người phụ nữ bằng lòng bị cậu chơi, nhưng cô gái tốt sẽ không muốn dây dưa với đàn ông sắp kết hôn, cô ta biết cậu sắp kết hôn mà còn dây dưa vào thì không phải là kẻ thứ ba sao, nếu tôi là phụ nữ cũng không muốn.”
 
Chương 1602


Chương 1602

Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Không sai, Tử Uyên, nếu như người ta từ chối thì thôi đi, đừng hại người ta.”

Tống Dung Đức cười nói: “Yên tâm, Tử Uyên không phải là người ép buộc người khác.”

Quý Tử Uyên: “. . .”

Anh sẽ không bắt buộc người khác.

Nhưng Nguyễn Nhan đáng ghét kia, hết lần này tới lần khác làm cho anh ngứa ngáy.

. . .

Hôm sau.

Nguyễn Nhan hiếm khi không làm việc nên ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại.

Cô rời giường định ăn sáng thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

“Cô Nguyễn, tôi nhận được tin tức ở sở cảnh sát, sau khi Sở Minh Khôi bị bắt thì nói năm đó ông ta thiêu chết Nhạc Hạ Tuyền rồi vu oan cho cô, Nhạc Tiếu Nhi là vô tội, trước mắt cảnh sát đã huỷ bỏ tội danh của Nhạc Tiếu Nhi.”

Nguyễn Nhan đang chiên trứng, cô nghe thấy tin tức thì không nhúc nhích, đến khi bên kia gọi cô: “Cô Nguyễn, cô. . . Đang nghe sao?”

“Ừ.” Nguyễn Nhan lật trứng nói: “Người đã chết rồi, cha mẹ của cô ấy cũng chết hết, hủy bỏ tội danh thì còn có ích gì?”

Người bên kia im lặng.

“Cảm ơn, tôi cúp máy đây.” Nguyễn Nhan đặt điện thoại xuống, sau đó tắt bếp, nhắm mắt lại.

Cô sống lại một lần nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy uất ức.

Có lẽ thi thể của cô đã bị cá ăn sạch sẽ, bây giờ nói cô là vô tội, ha ha.

Nguyễn Nhan chống tay lên bếp nở nụ cười, hốc mắt đỏ lên.

Thì ra năm đó Sở Minh Khôi đã hại cô, nhưng cô và Sở Minh Khôi không có thù oán nào.

Một gia đình hoàn hảo bị phá hủy.

Cô không còn tâm trạng ăn sáng, lúc giữa trưa cô mở cửa đi xuống lầu vứt rác.

Cô vừa xuống lầu thì một bóng người bỗng nhiên đi ra từ cầu thang: “Nguyễn Nhan. . . .”

Nguyễn Nhan nhìn thấy người này thì đáy lòng hiện lên sự chán ghét, cô quay người, không muốn vứt rác nữa, nhưng người phía sau nắm lấy tay cô.

“Nguyễn Nhan, ba là ba con.” Nguyễn Chí Quân nắm lấy tay cô.

“Buông tay.” Nguyễn Nhan lạnh lùng quay đầu.

Nguyễn Chí Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô thì rùng mình, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nguyễn Nhan, ba bị bệnh, bây giờ con là người nổi tiếng, kiếm nhiều tiền như thế, cho ba ít tiền chữa bệnh đi.”

“Chữa bệnh?” Nguyễn Nhan cười lạnh: “Ông bệnh gì, hồ sơ bệnh án đâu?”

“Ở. . . Ở nhà, ba quên cầm rồi.” Nguyễn Chí Quân la hét nói: “Ba không cần nhiều, ba tỷ thôi.”

“Bệnh của ông đúng là nghiêm trọng, ba tỷ cũng có thể chữa trị ung thư, chẳng lẽ ông mắc bệnh ung thư à.” Nguyễn Nhan cười tủm tỉm nói.

“Ừ ừ, Nguyễn Nhan, nếu con muốn ba sống thì cho đi, ba cam đoan lần sau không đến đòi tiền con nữa.” Nguyễn Chí Quân nói.

“Quên đi, lần trước ông tìm tôi mượn sáu tỷ cũng nói như thế.” Nguyễn Nhan rút tay lại: “Tôi nhớ tôi đã nói lần trước là lần cuối cùng tôi đưa tiền cho ông, chúng ta không còn quan hệ gì, còn có ông đừng nghĩ tôi là đồ ngu, ông lại muốn cầm tiền đưa cho đứa con trai nhỏ tiêu xài chứ gì.”
 
Chương 1603


Chương 1603

Nguyễn Chí Quân bị vạch trần cũng không xấu hổ, dứt khoát lớn tiếng nói: “Tao sinh ra mày, tao muốn mày đưa tiền nuôi dưỡng thì sao, một năm mày kiếm mấy trăm tỷ, mày muốn dùng sáu tỷ đuổi tao đi à, nằm mơ đi, tao nói cho mày biết hôm nay mày nhất định phải đưa, nếu không thì tao sẽ làm lớn chuyện này, tao nói cho người khác biết mày là người nổi tiếng lại không nuôi dưỡng cha mình.”

“Ông nói gì cũng được.” Nguyễn Nhan quay đầu rời đi.

Đối với Nguyễn Chí Quân, cô tuyệt đối không cho thêm tiền.

Trước kia, cô chưa là Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan mới vào giới giải trí, tất cả tiền bạc đều bị người cha này uy hiếp lấy hết.

Những năm qua Nguyễn Chí Quân có một gia đình nhỏ khác, đều dựa vào Nguyễn Nhan nuôi, mà Nguyễn Chí Quân đã vứt bỏ hai mẹ con Nguyễn Nhan từ nhỏ, Nguyễn Nhan nghĩ đến người này thì tức giận muốn đánh chết ông ta.

“Mày không được đi.” Nguyễn Chí Quân giữ chặt cô, lớn tiếng nói: “Mọi người mau nhìn xem đây là ngôi sao Nguyễn Nhan, tôi là ba cô ta, cô ta. . . .”

“Được rồi, đừng nói, tôi cho ông tiền.” Nguyễn Nhan cắt ngang.

“Vậy mày nhanh lên một chút.” Nguyễn Chí Quân cười đắc ý, mỗi lần ông ta dùng chiêu này đều được cả.

“Ông đi theo tôi lên lầu, tôi không mang theo tiền.” Nguyễn Nhan quay người đi lên lầu.

Nguyễn Chí Quân lập tức đi theo.

Hai người không biết, Quý Tử Uyên đút tay vào túi đi tới, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi theo Nguyễn Nhan lên lầu.

Anh híp mắt lại rồi đi theo, nhưng vẫn chậm một bước, Nguyễn Nhan đã đưa người kia đi lên lầu.

. . .

Sau khi hai người vào nhà, Nguyễn Nhan đóng cửa lại, cầm dao gọt trái cây đưa cho Nguyễn Chí Quân: “Ông gọt táo cho tôi, tôi đi lấy thẻ.”

“Được.” Nguyễn Chí Quân không chút suy nghĩ, đừng nói gọt quả táo, ông ta làm gì cũng được, chỉ cần có tiền.

Nguyễn Nhan lên lầu, lấy ra một tấm thẻ trong ví tiền ném cho Nguyễn Chí Quân: “Bên trong có ba tỷ.”

Hai mắt Nguyễn Chí Quân sáng lên, đặt quả táo và dao qua một bên, bỏ thẻ vào túi: “Tao biết mình không phí công nuôi đứa con gái này mà. . . .”

Ông ta còn chưa nói xong thì Nguyễn Nhan đạp vào chân làm cho ông ta ngã xuống đất.

“Mày dám đánh tao à.” Nguyễn Chí Quân tức giận bốc khói muốn ra tay, Nguyễn Nhan đột nhiên cầm chai rượu đập lên đầu ông ta.

Mảnh thủy tin rơi xuống mặt Nguyễn Chí Quân, làm cho ông ta sợ hãi mở to mắt.

Ông ta không dám tin nếu chai rượu đập vào mặt mình. . . .

Nguyễn Chí Quân nuốt nước bọt, ông ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhan thì nhanh chóng điên cuồng: “Mày dám đánh tao. . . .”

Ông ta chưa nói xong thì Nguyễn Nhan cầm một mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay của ông ta, Nguyễn Chí Quân đau đớn kêu to lên, ông ta muốn phản kháng, nhưng Nguyễn Nhan bẻ gãy cánh tay của ông ta, ông ta lại phản kháng, cô lại bẻ gãy cánh tay bên kia.
 
Chương 1604


Chương 1604

“Nguyễn Nhan, mày điên rồi, mày giỏi thì chết giết tao đi, chỉ cần mày không giết chết tao thì tao nhất định sẽ nói chuyện này ra ngoài.” Nguyễn Chí Quân đau đớn nhăn mặt lại.

“Vậy ông đang ép tôi giết người sao?” Nguyễn Nhan nhíu mày, trong mắt đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Mày. . . Mày muốn làm cái gì?” Nguyễn Chí Quân có chút hoảng sợ: “Mày đừng làm bậy, tao nói cho mày biết dì của mày và Nguyễn Nham biết tao đến đây.”

“Nguyễn Chí Quân, có phải ông thấy tôi dễ bắt nạt đúng không, đáng tiếc, tôi không còn là Nguyễn Nhan trước kia nữa, trước kia ông có thể dễ dàng bắt nạt Nguyễn Nhan, bởi vì khi còn bé ông đánh cô ấy nên cô ấy sợ ông, nhưng tôi không sợ.” Nguyễn Nhan đứng lên, dùng chân giẫm lên đầu ngón tay của ông ta.

Nguyễn Chí Quân đau đớn kêu lên, Nguyễn Nhan cầm miếng vải chặn miệng ông ta lại.

“Con người đừng quá tham lam.”

Nguyễn Nhan cười lạnh: “Khi còn bé ông không muốn cho tôi tiền đi học, thậm chí ông không muốn gặp tôi, ông phản bội mẹ tôi, cưới người khác thì thôi đi, tôi vất vả leo lên vị trí ngày hôm nay, ông không ngừng uy hiếp tôi vì đứa con trai của mình, ông mua nhà mua xe mở công ty cho cậu ta cũng không thấy đủ, cả nhà các người giống như quỷ hút máu, đáng tiếc. . . .”

Đáng tiếc Nguyễn Nhan thật cũng sớm đã chết rồi, bây giờ cô là Nhạc Tiếu Nhi.

Nguyễn Nhan là cô gái hướng nội dễ mềm lòng, mặc dù cô nhập vào cơ thể Nguyễn Nhan nhưng ký ức của Nguyễn Nhan cũng nhập vào đầu Nhạc Tiếu Nhi.

Nhạc Tiếu Nhi là người từng chết đi một lần, cô không tốt ở trong tù, sau đó cô trải qua cuộc sống trong quặng mỏ.

Cô là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trái tim đã được mài giũa giống như sắt đá.

Nguyễn Nhan cúi người sờ vào túi quần của ông ta, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại, trên đó đang ghi âm.

Nguyễn Chí Quân thay đổi sắc mặt.

“Ông đúng là người cha tốt, ông gặp mặt tôi cũng phải ghi âm, ông muốn nắm lấy nhược điểm của tôi, lúc nào tôi không nghe lời ông thì sẽ dùng thứ này uy hiếp tôi đúng không.” Nguyễn Nhan lạnh lùng cười một tiếng, đá văng ông ta ra: “Tôi tịch thu điện thoại, chẳng qua tôi cảnh cáo ông, hôm nay tôi chỉ cho ông nếm thử mùi vị, sau này tôi sẽ không cho ông tiền nữa, nếu ông tái phạm thì tôi tuyệt đối sẽ làm cho đứa con trai quý báu kia của ông mất cánh tay và mất chân đấy, ông đừng có không tin, cút.”

Đáy mắt Nguyễn Chí Quân u ám, cúi đầu cẩn thận gật đầu, sau đó khập khiễng đi tới cửa.

Ông ta mở cửa ra thì nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Người đàn ông tuấn tú nhã nhặn, toát ra vẻ cao quý, Nguyễn Chí Quân nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng lên, lập tức nói: “Cậu này, cậu là người đàn ông của Nguyễn Nhan đúng không, tôi nói cho cậu biết người phụ nữ này quá ác độc, tôi là ba cô ta, cô ta lại bẻ gãy tay tôi, còn đánh tôi nữa.”

Quý Tử Uyên cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Chí Quân.

Trước đó, anh nhìn Nguyễn Chí Quân không hoàn chỉnh đi ra, trên mặt có vết thương, hai cánh tay rũ xuống hai bên, đôi tay đã tím xanh.

Đôi mắt đen của anh lóe lên ánh sáng.

“Xem ra ông không để trong lòng lời tôi nói nhỉ.” Nguyễn Nhan đi tới, khuôn mặt xinh đẹp cười lên nhưng làm cho người ta cảm thấy u ám và nguy hiểm.

Quý Tử Uyên lần đầu tiên thấy Nguyễn Nhan như thế: “Cô làm sao?”

“Đúng đúng, cô ta làm đấy.” Nguyễn Chí Quân run rẩy gật đầu: “Người phụ nữ này quá độc ác, tôi là cha ruột của cô ta, không phải tôi bị bệnh nên tìm cô ta xin tiền sao.”

 
 
Chương 1605


Chương 1605

“Cho nên. . . Tôi nói nhiều với ông như vậy, ông cho rằng tôi đang nói đùa à.” Nguyễn Nhan cười lạnh đi tới, Nguyễn Chí Quân sợ hãi không dám ở lại lâu, không đi thang máy mà hốt hoảng chạy xuống cầu thang.

Nguyễn Nhan quay người đi vào đóng sầm cửa lại, chẳng qua Quý Tử Uyên dùng tay chống lên cửa.

“Nguyễn Nhan, cô rất ngông cuồng.” Quý Tử Uyên quan sát người phụ nữ trước mặt, áo thun trắng, quần xám, tóc cột thành đuôi ngựa, nhưng anh sẽ không quên người phụ nữ này tàn nhẫn đến mức có thể đánh cha ruột, anh chưa gặp nhiều người phụ nữ như thế.

“Liên quan gì đến anh.” Nguyễn Nhan ngửa đầu, đôi mắt tràn đầy khinh thường.

Hiện tại tâm trạng của cô không tốt, nhất là đối mặt với người đã đưa mình vào tù.

Quý Tử Uyên thay đổi sắc mặt, con ngươi co lại: “Rất tốt, Nguyễn Nhan, từ xưa tới nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”

“Hiện tại tâm trạng của tôi không tốt.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói.

Quý Tử Uyên sững sờ, giống như nghe thấy chuyện cười.

Không phải anh mới là người nên nói lời này sao, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám nói như thế với anh.

“Cho nên anh cách tôi xa một chút.” Nguyễn Nhan nói tiếp.

“Nguyễn Nhan, cô muốn chết phải không.” Quý Tử Uyên tức đến ngứa răng: “Cô là nghệ sĩ của công ty tôi, cô lại đánh đập cha của mình thành như thế, cô cho rằng ông ta không đi báo cảnh sát sao, hay là cô nghĩ ông ta sẽ ngốc đến mức bị cô uy hiếp.”

“Tôi đương nhiên biết ông ta sẽ không bị uy hiếp.”

Nguyễn Nhan đi tới cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn.

“Cô muốn làm gì.” Quý Tử Uyên nghĩ cô muốn gọt trái cây, không ngờ cô đeo bao tay rồi cầm dao đâm mạnh lên lưng của mình, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả lưng.

“Nguyễn Nhan, cô bị bệnh sao.” Quý Tử Uyên mở to mắt, tức giận hét lên.

Nguyễn Nhan không để ý tới anh, cô rút dao ra rồi tháo bao tay, sau đó cô cầm điện thoại gọi cho cảnh sát, yếu ớt nói: “Alo, xin chào, có người đâm tôi bị thương, tôi muốn báo cảnh sát.”

Quý Tử Uyên khiếp sợ nhìn cảnh này.

Đến khi Nguyễn Nhan đặt điện thoại xuống, anh lập tức hiểu được: “Nguyễn Nhan, người phụ nữ điên này.”

“Anh nói không sai, tôi là người phụ nữ điên.”

Nguyễn Nhan quay đầu, gương mặt dần dần trắng bệch: “Chỉ là tiền mà thôi, nhưng tôi không muốn cho ông ta tiền, vì sao chứ, ông ta chỉ sinh tôi ra nhưng không tốn một đồng nào nuôi tôi, khi còn bé ông ta trút giận lên người tôi và mẹ, muốn đánh thì đánh, sau này ông ta thấy tôi là người nổi tiếng nên chạy tới đòi tiền, chẳng những tôi phải nuôi ông ta mà còn nuôi cả con và vợ hiện tại của ông ta, hôm nay tôi phải giải quyết ông ta.”

Quý Tử Uyên có chút há miệng, lần đầu tiên anh nhìn thấy đáy mắt lạnh thấu xương và điên cuồng của một người phụ nữ: “Cô không sợ. . . Tôi nói ra sự thật sao.”

“Nếu Quý Tổng không muốn mất đi cây hái tiền này thì nên giữ yên lặng.” Nguyễn Nhan cười cười, sau đó ngất xỉu.

Chẳng qua cô không ngã xuống đất, Quý Tử Uyên vội vàng ôm lấy cô.

Người phụ nữ trong lòng nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt giống như có thể chết bất cứ lúc nào.
 
Chương 1606


Chương 1606

Quý Tử Uyên chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn, anh lập tức sơ cứu cho Nguyễn Nhan rồi ôm lấy cô vội vàng đi xuống lầu.

Anh đưa cô đến phòng cấp cứu trong bệnh viện, anh đắp thêm áo khoác trắng cho cô, dùng kéo cắt quần áo của cô, sơ cứu cho cô.

Cô đâm rất chuẩn, vết thương hơi sâu nhưng không phải ở chỗ trí mạng.

. . .

Tin tức ngôi sao đang hot Nguyễn Nhan bị người ta đâm đến bị thương phải nhập viện được truyền đi, nhanh chóng tạo ra sự chú ý lớn, không đến nửa tiếng, phóng viên ngồi chờ đầy trước cửa bệnh viện, đồng thời một bộ phận phóng viên khác đi tới sở cảnh sát.

Sở cảnh sát kiểm tra video giám sát đã bắt được nghi phạm lớn nhất là Nguyễn Chí Quân.

Sau khi Nguyễn Chí Quân bị bắt thì vẫn ồn ào: “Tôi không phải là hung thủ, tôi không có giết Nguyễn Nhan, cô ta đã đánh tôi, cô ta đánh đập người cha này, vết thương trên người tôi là do cô ta làm.”

“Được rồi, ông im miệng đi, hung khí đã đâm Nguyễn Nhan là dao gọt trái cây, trên dao còn có dấu vân tay của ông, hơn nữa trong túi của ông còn có thẻ ngân hàng của cô ấy.” Cảnh sát vỗ lên bàn.

Nguyễn Chí Quân ngây người, lập tức hiểu được: “Cô ta đưa thẻ cho tôi, cô ta là người nói tôi gọt trái cây, cô ta cố ý làm cho tôi để lại dấu vân tay.”

“Chứng cứ đâu?” Cảnh sát hỏi: “Ông nói mà không có chứng cứ.”

“Chứng cứ?” Nguyễn Chí Quân vội vàng nói: “Lúc tôi ra ngoài thì gặp một người đàn ông, cậu ta là nhân chứng, lúc ấy Nguyễn Nhan không sao cả.”

“Ông nói người này đúng không?” Cảnh sát lấy ra một tấm hình.

Nguyễn Chí Quân nhìn thoáng qua, gật đầu: “Đúng, là cậu ta.”

“Thật ngại quá, chúng tôi đã hỏi anh ta nói lúc anh ta đi vào thì thấy Nguyễn Nhan đã ngất đi, ông vội vàng trốn thoát, anh ta là người đưa Nguyễn Nhan vào bệnh viện.” Cảnh sát cười lạnh.

Nguyễn Chí Quân mở to mắt, một lát sau ông ta giống như phát điên: “Nguyễn Nhan, con khốn này dám hại tôi.”

Nhưng không có ai tin ông ta.

Cư dân mạng nhanh chóng đào ra quá khứ của Nguyễn Chí Quân, ông ta là cha ruột của Nguyễn Nhan, chẳng qua từ nhỏ ông ta mê đánh bạc uống rượu, có người đứng ra nói là hàng xóm hơn hai mươi năm trước của Nguyễn Chí Quân, Nguyễn Chí Quân không chỉ không làm việc mà còn thường xuyên đánh đập hai mẹ con Nguyễn Nhan.

Sau đó mẹ Nguyễn Nhan không chịu nổi mới ly hôn với ông ta, mang theo Nguyễn Nhan rời đi.

Nguyễn Chí Quân kết hôn với một người khác rồi sinh con, chẳng qua cả nhà đó hết ăn lại nằm, trước khi Nguyễn Nhan nổi tiếng, Nguyễn Chí Quân và vợ mới cưới cùng với đứa con nghèo rớt mùng tơi, sau khi Nguyễn Nhan nổi tiếng thì Nguyễn Chí Quân đột nhiên mua mấy căn nhà mới, thậm chí đứa con trai đi xe Porsche hơn ba tỷ và mở công ty, chẳng qua nhân viên công ty nói con của ông ta chẳng có tài năng gì, vẫn luôn lỗ vốn, cả nhà đó đang hút máu Nguyễn Nhan.

Đám dân mạng điên cuồng mắng chửi.

【 Nguyễn Nhan thật là xui xẻo mới có người cha như thế, quá thảm rồi. 】

【 Ôi, tôi nghe nói Nguyễn Chí Quân cưới vợ mới xong thì suốt ngày chỉ đánh bài, cả nhà bọn họ xài tiền của Nguyễn Nhan, không có tiền lại đi tìm Nguyễn Nhan lấy thêm. 】

【 Tôi đoán chừng là Nguyễn Nhan không thể nhịn được nữa, không muốn đưa tiền cho Nguyễn Chí Quân nên hai cha con cãi nhau, Nguyễn Chí Quân cầm dao đâm Nguyễn Nhan, Nguyễn Chí Quân từng có tiền án, nghe nói trước kia ông ta cũng từng cầm dao đâm vợ trước, quá ác độc. 】
 
Chương 1607


Chương 1607

【 Con trai của Nguyễn Chí Quân là đồ vô dụng, mỗi ngày chỉ biết đi xe thể thao cua gái, nhà và xe của anh ta được mua bằng tiền của Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan không đồng ý, Nguyễn Chí Quân uy hiếp sẽ nói với báo chí rằng Nguyễn Nhan không nuôi dưỡng mình, ngược đãi ông ta, Nguyễn Nhan không có cách nào khác. 】

【 Đau lòng cho Nguyễn Nhan, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi. 】

【 Chắc chắn phải trừng phạt Nguyễn Chí Quân thật nghiêm khắc, người này không xứng làm cha. 】

“. . .”

Trên hành lang bệnh viện, Quý Tử Uyên mặc áo khoác trắng, châm lửa điếu thuốc.

Người đại diện Triệu Hồng chạy tới nhìn thấy Quý Tử Uyên thì giật mình kêu lên: “Cậu. . . Cậu Quý. . . Anh. . . .”

Thật ra cô ta có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như tại sao Quý Tử Uyên lại ở nhà Nguyễn Nhan, tại sao Quý Tử Uyên đưa Nguyễn Nhan đến bệnh viện.

Cũng may là chỉ có cô ta, Đỗ Tuyên, cảnh sát biết chuyện này, nếu có người khác biết được thì sẽ rất phiền phức.

“Rốt cuộc chuyện của Nguyễn Nhan và Nguyễn Chí Quân là thế nào?” Quý Tử Uyên lạnh nhạt hỏi.

Triệu Hồng thở dài: “Cũng không khác nhiều so với trên mạng nói, Nguyễn Chí Quân chưa từng nuôi nấng Nguyễn Nhan, thậm chí lúc Nguyễn Nhan bốn tuổi thì cha mẹ ly hôn, sau đó cô ấy luôn sống với mẹ, mẹ cô ấy nuổi cô ấy rất vất vả, ban ngày đi làm, ban đêm cũng nhận thêm việc, cực khổ nhẫn nhịn đến khi Nguyễn Nhan có chút danh tiếng.”

“Ba cô ta lập tức tìm tới cửa đòi mỗi tháng cô ấy phải đưa tiền phụng

dưỡng, trước kia Nguyễn Nhan rất trung thực, sợ Nguyễn Chí Quân tbôi

đen mình nên tiền kiếm được đều đưa cho Nguyễn Chí Quân, số tiền  còn lại thì đưa cho mẹ ruột. cô ấy cũng không có nhiều tiền, hai năm qua cô

ấy gặp may, tính tình cũng cứng rắn hơn nên mới tích góp được chút tiền.”

“Tôi biết rồi.” Quý Tử Uyên gật đầu: “Cô đi vào đi.”

Triệu Hồng lập tức đi vào phòng bệnh.

Quý Tử Uyên đứng trước cửa sổ, anh không nhịn được nghĩ bởi vì như vậy, cô bí quá hoá liều sao, thà rằng cầm dao đâm mình.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ tàn nhẫn với bản thân như thế.

Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan. . . .

Rốt cuộc cô là người thế nào.

Làm cho anh cũng nói dối với cảnh sát, nói Nguyễn Chí Quân đâm cô bị thương.

Haiz.

Trong phòng bệnh.

Nguyễn Nhan cuối cùng cũng tỉnh.

Đầu tiên cô nhìn thấy Triệu Hồng và Nhạc Tình, nhưng Triệu Hồng rất bận, cứ quay lưng lại với cô ấy.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nguyễn Nhan bị thương có thể hoãn đến tháng sau… Anh nếu là gấp, có thể đổi người nghệ sĩ khác, hoặc là có thể chờ Nguyễn Nhan…”

“Cô tỉnh rồi, tôi bị cô làm cho sợ chết khiếp.” Nhạc Tình nhìn thấy cô trước, hai mắt sáng lên.

Triệu Hồng cũng quay đầu lại, cúp điện thoại vài câu, nhìn cô một cái, thở dài nói: “Cô bị thương, thật là làm cho tôi đau đầu.”
 
Chương 1608


Chương 1608

“Xin lỗi, chị Triệu.” Nguyễn Nhan yếu ớt xin lỗi. “Đoàn phim” Kinh Hồng “có thể không đi được. Tháng này còn có hai quảng cáo và ba sự kiện nữa.”

“Quảng cáo và sự kiện ý tứ bên kia điện thoại tới, có một cái tương đối gấp, đẩy phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng phải gấp đôi, mặt khác có người nói nguyện ý chờ cô.” Triệu tỷ vuốt vuốt mi tâm, “Người cô thật sự xin lỗi chính là đạo diễn Khâu bên kia, anh ta còn một lòng nghĩ muốn nâng đỡ cô, vừa  định cho cô vào vai nữ chính.”

Nguyễn Nhan nhắm mắt lại, thật đáng tiếc không thể tham gia Kinh Hồng, nhưng cô không hối hận, ngày hôm qua tâm tình không tốt, Nguyễn Chí Quân đụng phải cô, cô đã muốn từ lâu thoát khỏi ông ta.

“Tuy nhiên, tôi đã hỏi bác sĩ, cô ấy nói vết thương của cô không đặc biệt nghiêm trọng. một tháng có thể miễn cưỡng quay lại đoàn làm phim. Đạo diễn Khâu nói rằng có thể quay những cảnh khác trước, nhưng khi quay trở lại đoàn phim, cô sẽ phải làm thêm giờ và thức khuya. Các cảnh còn lại sẽ quay trong vòng hai tháng, nhưng trong thời gian đó sẽ có rất nhiều cảnh treo dây, thân thể của cô sợ là không chịu được.”

“Tôi có thể.” Nguyễn Nhan gật đầu.

Triệu Hồng không vui nhíu mày, “Cho dù vết thương của cô có thể trở lại đoàn làm phim, nhưng cũng không thể hoàn toàn lành lại. Nếu như treo dây sẽ ảnh hưởng đến vết thương…”

“Không sao.” Nguyễn Nhan nói, “đạo diễn Khâu nguyện ý chờ tôi đã là coi trọng tôi rồi, là vinh hạnh của tôi, tôi còn không nhịn được đau thì làm sao xứng đáng với kỳ vọng của đạo diễn Khâu.”

Triệu Hồng thở dài, trong mắt lóe lên ý tứ sâu xa, “Mà này, Nguyễn Nhan nói thật cho tôi biết, cô và Quý Thiếu … Có chuyện gì sao, vừa rồi anh ta sao lại ở bên ngoài, nghe nói là anh ta đưa cô tới đây.”

“Tôi không biết tại sao anh ta lại đến chỗ tôi ở.” Nguyễn Nhan cau mày, châm chọc, “Nhưng đàn ông sao, chẳng qua là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi.”

Nhạc Tình sửng sốt, “Trời ạ, chẳng trách ngày hôm qua Quý Thiếu đột nhiên đến đoàn làm phim, còn đến phòng nghỉ của cô, còn tưởng rằng anh ấy đến để xem Thang Nhược Lan, nhưng không ngờ … Này, Quý Thiếu vậy mà cũng to gan đi, bạn gái của anh ta còn ở bên ngoài, mà dám công khai…”

“Nói cẩn thận.”

Triệu Hồng trừng mắt nhìn Nhạc Tình, trong lòng không vui mà là đau đầu, Nguyễn Nhan là nghệ sĩ tốt nhất trong tay cô, chỉ mong cô kiếm được tiền, không muốn phát sinh tình cảm, mà Quý Thiếu người này không phải là người bình thường có thể chọc nổi.

“Tôi nói thật, nếu Quý Thiếu không muốn kết hôn và không có bạn gái là Thang Nhược Lan, anh ấy theo đuổi cô, tôi sẽ rất vui. Dù sao Quý Thiếu cũng thực sự có thực lực, có thể khiến sự nghiệp của cô phát triển hơn nữa, nhưng… Biết tin anh ấy sắp cưới Thang Nhược Lan thì phiền phức, nếu nó lan ra ngoài thì danh tiếng của cô sẽ rất khủng khiếp.”

Triệu Hồng nói: “Hơn nữa, tôi cũng có gặp gỡ vài lần với nữ phụ Thang Nhược Lan. Tôi đã là nghệ sĩ đoạt huy chương vàng của công ty. Khi Đỗ tổng nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ cho tôi một chút mặt mũi, nhưng Thang Nhược Lan lại cho rằng mình là Quý Thiếu phu nhân. Cô ấy không để tôi vào mắt một chút nào, cô ấy là người hẹp hòi, biết rõ sẽ không tiếc công sức chèn ép cô.”

“Tôi biết cô nói cái gì, cho nên tôi vẫn luôn cự tuyệt anh ta.” Nguyễn Nhan nhíu mày, “Người như anh ta đối với chúng ta chỉ là tiêu khiển cho vui.”

“Cô hiểu được là được rồi, tôi hy vọng Quý Thiếu có thể thấy khó mà lui.” Triệu Hồng nhắc nhở, “Bùi Mạc Thần là ví dụ tốt nhất.”

Nhắc đến Bùi Mạc Thần, Nguyễn Nhan im lặng.

Thật ra, cô không có ấn tượng gì nhiều với Bùi Mạc Thần, nhưng khi cô tỉnh lại đã biết Nguyên Nhan trước kia vì Bùi Mạc Thần mà tự sát.

Chẳng qua cũng là đàn ông cặn bã mà thôi.
 
Chương 1609


Chương 1609

“Cô nghỉ ngơi thật tốt đi. Để Nhạc Tình ở đây chăm sóc cô. Tôi còn phải đi giải quyết một số việc. Bên ngoài có một đám phóng viên.” Triệu Hồng nói, “Đúng rồi, phải giải quyết chuyện của ba cô như thế nào.”

“Phương hướng truyền thông là như thế nào?” Nguyễn Nhan hỏi.

“Cũng may lúc trước đoàn đã kiểm tra tình hình của ba người nhà Nguyễn Chí Quân, liên hệ với nhiều người quen biết để làm chứng, tóm lại là đã cho người ngoài biết ba người họ là quỷ hút máu. Bây giờ bên ngoài mọi người đều rất thông cảm cho cô.”

Nguyễn Nhan suy nghĩ một chút rồi nói: “Lộ ra thông tin về Nguyễn Chí Quân và địa chỉ công ty của con trai ông ta ra bên ngoài, hơn nữa tìm luật sư lấy lại số tiền tôi đã từng đưa cho Nguyễn Chí Quân, đồng thời kiện Nguyễn Chí Quân, vì tội đã làm tổn thương tôi. Ông ấy nên đi tù.”

Triệu Hồng ngạc nhiên nhìn cô.

“Làm sao?” Nguyễn Nhan hỏi.

“Không có chuyện gì.” Triệu Hồng phức tạp nói, “Tôi xem cô hiện tại đã thay đổi rất nhiều, trước đây vẫn luôn mềm lòng quan hệ cha con ít ỏi, thật ra lúc đó cũng khá yếu ớt.”

“Về sau sẽ không.” Nguyễn Nhan nói, “Ông ta không tốt với tôi, không có tư cách lấy đồ của tôi.”

“Được.”

Triệu Hồng bỏ đi.

Nhạc Tình đút cho cô một ít cháo.

Không lâu sau, cánh cửa lại bị đẩy ra.

Quý Tử Uyên lần này đi vào.

Anh ấy mặc áo blu trắng, đeo kính cận, anh có chút cận thị nhỏ, khi đi làm thường đeo kính nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc, ngược lại còn lịch lãm, nhẹ nhàng, ăn mặc chỉnh tề.

Nhạc Tình từng nghe người ta nói Quý Tử Uyên mặc áo blu trắng là đẹp nhất, nhưng cô mới chỉ nghe nói qua, hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô suýt nữa không quay mặt lại.

Mãi cho đến khi Nguyễn Nhan ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cô mới hoàn hồn, cả người vừa buồn bực vừa xấu hổ.

Cô hiểu, Quý Tử Uyên là một tên cặn bã, nhưng dung mạo của anh ta lại trong sáng như vầng trăng, đúng là đàn ông không thể nhìn qua vẻ bề ngoài.

“Cô đi ra ngoài trước.” Quý Tử Uyên nói thẳng với Nhạc Tình.

Nhạc Tình vẻ mặt đau khổ, “Quý Thiếu, Nguyễn Nhan, vết thương còn chưa lành, anh đừng…”

“Tôi là một người đàn ông thích mặc quần áo trắng sao?” Quý Tử Uyên ngắt lời cô, “Hơn nữa, tôi là bác sĩ chăm sóc của cô ấy, và tôi chữa trị tất cả vết thương cho cô ấy.”

“Ồ …” Nhạc Tình chỉ có thể tránh ra.

Nguyễn Nhan nhìn Quý Tử Uyên với gương mặt phờ phạc tái nhợt, “Cám ơn Quý Thiếu.”

“Có ích lợi gì?” Quý Tử Uyên ngồi ở mép giường, môi mỏng khẽ câu lên, “Nguyễn Nhan, tôi là người tuân thủ pháp luật, nhưng là đối với cô, tôi lần đầu tiên đưa ra chứng cứ giả. Đưa cô đi bệnh viện.”

Nguyễn Nhan không nói gì, ánh mắt lãnh đạm như lưu ly.

“Nguyễn Nhan, tôi đã thấy quá nhiều phụ nữ gian xảo, đáng khinh, nhưng là tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đối với chính mình mà tàn nhẫn như vậy.” Quý Tử Uyên đỡ kính, “Cô làm tôi hứng thú với cô.”

Nguyễn Nhan cười nhẹ.
 
Chương 1610


Chương 1610

Quý Tử Uyên không nghĩ tới cô lại vui vẻ cười, “Cô cười cái gì?”

“Này, những gì anh nói giống như những gì tôi từng thấy trên phim thần tượng tổng tài bá đạo, người phụ nữ này, tôi có hứng thú với em, người phụ nữ này, tôi yêu em.” Nguyễn Nhan nhếch môi mỏng có chút tái nhợt. “Nhưng tổng tài bá đạo theo đuổi vợ, anh lại theo đuổi Tiểu tam, anh công khai theo đuổi thật trơ trẽn, tôi không biết nên khen anh là mặt dày hay không biết xấu hổ.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đen như đít nồi, “Nguyễn Nhan, tôi vừa giúp cô, cô lại sỉ nhục tôi. Đây là lần thứ mấy cô sỉ nhục tôi, hả?”

Chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám nhục nhã anh hết lần này tới lần khác mà rút lui toàn thây.

“Tôi không sỉ nhục anh, tôi nói thật.” Nguyễn Nhan nhún vai, “Nếu anh cho rằng tôi nhục nhã anh, vậy tôi cũng không có cách nào.”

“Nguyễn Nhan, cô …..Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?” Quý Tử Uyên nắm lấy cổ tay cô, vừa mới khẽ động, Nguyễn Nhan liền rít lên đau đớn.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến cau có của cô, Quý Tử Uyên vô thức co người lại, buông tay ra.

Nguyễn Nhan chịu đau hồi lâu mới nói: “Có bác sĩ phụ trách như anh sao? Tôi có thể xin thay người được không?”

“Cô có biết trên thế giới này có bao nhiêu người cầu xin tôi chữa trị.” Quý Tử Uyên hừ lạnh một tiếng, “Dù sao, Nguyễn Nhan, lần này cô nợ tôi một ân tình.”

Nguyễn Nhan vén một lọn tóc dài ra sau tai, “Kỳ thật, tôi không cần nợ anh ân tình này, là chính anh xông tới. Không có anh, tôi cũng có thể bấm số 120. Sẽ có bác sĩ tới. Phòng cấp cứu ai cũng có thể cứu được tôi. Chỉ vì anh mà chị Hồng phải chào cảnh sát để che đậy sự hiện diện của anh ở nhà tôi.”

Quý Tử Uyên thực sự tức giận, đích thân đưa cô đến bệnh viện cứu nhưng lại bị cô chế giễu là “hành động thừa thãi.”

“Nguyễn Nhan, cô đang tìm cái chết. Cô có tin hay không, tôi sẽ vạch trần sự thật, cho người khác thấy được Nguyễn nữ thần thuần khiết vô hại là như thế nào trăm phương ngàn kế hãm hại cha của mình, đến lúc đó hình tượng của cô sụp đổ, còn công ty qc cùng bên sản xuất hợp tác với cô sụp đổ họ yêu cầu bồi thường, Phàm Ngu bỏ mặc, đó là một con đường chết.”

Nguyễn Nhan dò xét anh ta một chút, lạnh lùng nói “Cho nên anh định làm sao, uy hiếp tôi cùng anh ngủ, làm phụ nữ của anh, làm tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng?”

Đôi môi mỏng thanh tú của Quý Tử Uyên khẽ mấp máy, điều này nghe có vẻ khá là không biết xấu hổ, nhưng anh thật sự rất có hứng thú với người phụ nữ này, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy đôi mắt ngọc bích lạnh lùng của cô, lại hiện lên hình dáng của anh khi đó. Đột nhiên không nói được gì.

Trong lòng còn biến có chút phiền não.

“Bùm bùm”

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên gõ vang, ngay sau đó một bóng dáng người cao gầy mặc quần áo rộng rãi xinh đẹp bưng lấy hoa tươi đi đến, “Nguyễn Nhan, tôi nghe nói cô nằm viện…”

Khi Lâm Minh Kiều nhìn thấy Quý Tử Uyên trong phòng bệnh, đột ngột dừng lại.

Sau đó Khương Tuyết Nhu đi vào cũng sửng sốt, “Quý Thiếu, sao anh lại ở đây?”

“Tôi là bác sĩ của cô ấy.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.

Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc. “Nhưng anh không phải là bác sĩ phụ trách khoa ung bướu sao? Tại sao…”

“Gần đây ở đây có việc bận nên tạm thời chuyển công tác.” Quý Tử Uyên liếc mắt nhìn Nguyễn Nhan trên giường, “Hiện tại tôi đi rồi, hẹn gặp lại sau.”

Nói xong anh ta hùng hổ đi ra ngoài.
 
Chương 1611


Chương 1611

Lâm Minh Kiều kỳ quái nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó nhìn về phía Nguyễn Nhan, buột miệng nói: “Nguyễn Nhan, Quý Thiếu sẽ không phải coi trọng cô đi.”

“Coi trọng?” Nguyễn Nhan cười nhạt, “Cô cũng quá coi trọng tôi rồi.”

Khương Tuyết Nhu cau mày đặt thuốc bổ cô mang lên bàn đầu giường. “Quý Tử Uyên là bạn bè thì được, nhưng là chồng hay bạn trai, tôi nghĩ ai yêu anh ta thì thiệt xui xẻo, anh ta sẽ không chung tình với bất kỳ người phụ nữ nào.”

Lâm Minh Kiều nói: “Nhưng không phải anh ta quyết định kết hôn với Thang Nhược Lan sao?”

“Cậu cho rằng… Thang Nhược Lan có thể quản được anh ta sao?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày.

“Đừng lo, tôi chưa bao giờ có ý định với anh ta .” Nguyễn Nhan cười yếu ớt nhìn cô nói, “Tôi cũng hiểu được anh ta nhất thời chỉ quan tâm tôi, khi đạt được liền bỏ mặc chính là như vậy. Hơn nữa, tôi cũng không thích anh ta.”

“Đừng lo lắng tôi tin tưởng Nguyễn Nhan là người điềm đạm, trước đó lúc ăn cơm Quý Tử Uyên đã nhắm vào cô ấy, lúc đó tôi không hiểu, nhưng hiện tại tôi đã hiểu Quý Tử Uyên đây là không chiếm được trong lòng không thoải mái đi.” Lâm Minh Kiều cười tủm tỉm mà nói.

Nguyễn Nhan giật giật môi, đổi đề tài, “Không nghĩ tới các cô sẽ đến thăm tôi, kỳ thật tôi . . . .”

“Chẳng phải chúng ta là bạn sao?” Lâm Minh Kiều tôi không biết tại sao, lần đầu tiên gặp cô lúc đó đã cảm thấy rất thân thiết, cái gì mới quen đã thân, tôi cảm thấy đây chính là không sai, Quý Tử Uyên nói về cô không tốt, nhưng kết bạn là quyền của chính tôi, không ai hiểu rõ hơn chính bản thân tôi rằng người này có đáng để kết bạn hay không.”

“Cám ơn.” Nguyễn Nhan ánh mắt khẽ động.

Nếu ai có thể làm cho sinh mệnh thân cận, trước mắt chỉ có hai người này.

Cũng là bạn cũ của cô ấy.

“Nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ.” Khương Tuyết Nhu cũng nói, “Hoắc Anh Tuấn là luật sư. Anh ấy có một người bạn mở văn phòng luật Sở sự vụ, nếu như vụ án này cần kháng án, tùy thời có thể tìm tôi.”

“Được.” Nguyễn Nhan mở miệng cuối cùng nói: “Thật ra, tôi không ngại nói cho hai người biết, vết thương của tôi là do chính mình cố ý đâm. Nguyễn Chí Quân người này luôn uy hiếp tôi hết lần này đến lần khác, tôi chịu không nổi nữa liền nghĩ ra biện pháp này.”

Cô nói xong bất lực nở nụ cười, “tôi không muốn lừa dối các cô, tôi cũng không phải là người tốt.”

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều đồng thời kinh ngạc.

Nhưng chỉ được một lúc, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, Lâm Minh Kiều cười nói: “Không đúng, Tuyết Nhu và tôi ghét nhất  loại phụ nữ bạch ngọt ngốc nghếch thích giả bộ tử tế, và phụ nữ chỉ muốn độc ác. ”

“Nhưng lần sau không cần dùng loại thủ đoạn này hại đối phương một ngàn mà hại chính mình tám trăm. Có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ.” Khương Tuyết Nhu nói.

“… Cám ơn.” Nguyễn Nhan nở một nụ cười ấm áp.

Tái sinh và sống lại, chỉ lần này, cô cảm thấy có một chút ấm áp.

… …

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều ở trong phòng bệnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Quý Tử Uyên từ đây đi tới.
 
Chương 1612


Chương 1612

Lâm Minh Kiều không khỏi lẩm bẩm nói: “Anh ấy nhàn rỗi như vậy?”

Khương Tuyết Nhu cau mày, nghiêm mặt đi  tới, “Quý Thiếu, trời tối rồi, còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Nguyễn Nhan sắp phải truyền dịch.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.

“Quý Thiếu là bác sĩ hàng đầu của toàn bệnh viện, thật ra cô ấy không cần Quý Thiếu để ý đến vết thương của mình.” Khương Tuyết Nhu nói đùa.

“Cô ấy là bệnh nhân do tôi đích thân cứu chữa, tôi có nguyên tắc phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân đến cùng.” Quý Tử Uyên dùng ánh mắt bình tĩnh đáp.

Lâm Minh Kiều mỉa mai, “E rằng không phải chỉ là muốn chịu trách nhiệm bệnh tình của cô ấy đến cùng.”

“Tôi nghĩ hai người quen nhau chưa lâu. Có một số chuyện, cứ mặc kệ.” Quý Tử Uyên bình tĩnh liếc nhìn cô.

Lâm Minh Kiều tính tình nóng nảy, cô luôn là người không kìm được tức giận, thẳng thắn nói: “Dù quen nhau chưa bao lâu, Nguyễn Nhan cũng là bạn của chúng tôi. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh với Thang Nhược Lan sắp kết hôn rồi, vậy đừng làm phiền Nguyễn Nhan. Hiện tại, cô ấy là một cô gái tốt, không phải loại phụ nữ Quý Thiếu có thể tuỳ tiện đùa giỡn.”

“Hai người không cùng một thế giới.” Khương Tuyết Nhu cũng lên tiếng, “Tôi tin rằng cô ấy sẽ không tính kế trên người anh, anh muốn chơi cũng có thể, tìm người phụ nữ nguyện ý chơi đùa với anh… . Vả lại Thang Nhược Lan không phải là người dễ trêu, nếu biết, cô ấy sẽ đối phó với Nguyễn Nhan.”

“Thang Nhược Lan tôi có thể quản được.” Quý Tử Uyên không đồng ý.

Lâm Minh Kiều giễu cợt, “Nếu nói ra lời này, tôi có thể khẳng định anh không hiểu người phụ nữ Thang Nhược Lan. Cô ta lòng dạ hẹp hòi. Đúng vậy, lúc đầu cô ta không làm gì được, nhưng cô ta sẽ nhịn, rồi lợi dụng khi mọi người sơ suất không để ý, cô ta hùng hổ há miệng, cắn xé người ta.”

Khương Tuyết Nhu nói: “Quý Thiếu, đừng để chúng tôi nghĩ về anh đáng khinh không chịu nổi. Tuy rằng trước đây chúng tôi cho rằng anh rất trăng hoa, nhưng ít nhất chúng tôi không cho rằng anh là đồ cặn bã.”

“Cô sai rồi, tôi vẫn luôn là cặn bã, mà tôi có cặn bã hay không cũng không liên quan gì tới cô.” Quý Tử Uyên nói xong mở ra chân dài rời đi.

Lâm Minh Kiều nhìn thấy bóng lưng anh, giậm chân, “Tôi thật sự rất tức giận, tôi còn tưởng rằng Tống Dung Đức đã là người tôi ghét nhất trên đời này, không ngờ Quý Tử Uyên còn đáng ghét hơn.”

Khương Tuyết Nhu nhíu mày, “Dù sao nếu Quý Tử Uyên dùng phương thức đê hèn, chúng ta phải giúp Nguyễn Nhan.”

“Đúng vậy, không thể để cô ấy biến thành tiểu tam, Quý Tử Uyên không quan tâm, nhưng cô ấy là ngôi sao, kiếp này cô ấy sẽ bị hủy hoại.” Lâm Minh Kiều bực bội nói.

… …

Trong phòng bệnh.

Quý Tử Uyên đẩy cửa đi vào.

Nhạc Tình đang cầm bồn đái cho Nguyễn Nhan đi tiểu.

Chỉ là đột nhiên có một người đàn ông đi vào, cả người đều hoảng hốt, may mà hạ thể của Nguyễn Nhan bị chăn bông chặn lại, nhưng Nguyễn Nhan vẫn vừa xấu hổ vừa khó chịu, “Quý Tử Uyên, anh vào sao không gõ cửa?”

“Xin lỗi, tôi không biết …” Quý Tử Uyên cũng không ngờ tới, xòe tay ra. “Nhưng cô là bệnh nhân còn tôi là bác sĩ. Mỗi ngày đều có quá nhiều chuyện như thế này, cho nên cô không cần làm ầm ĩ.”

“Anh …” Nguyễn Nhan lồng ngực tức giận hơi hơi xốc lên.
 
Chương 1613


Chương 1613

Hiếm khi thấy cô tức giận, nhưng Quý Tử Uyên lại vui vẻ không thể giải thích được, “Hơn nữa tôi cứu cô, quần áo của cô đã được cởi ra, tôi đã nhìn thấy tất cả những thứ nên thấy.”

Nguyễn Nhan : “…”

Nhạc Tình đỏ bừng cả mặt, không biết là xấu hổ hay là vì Nguyễn Nhan mà đỏ mặt.

“Đi tiểu xong chưa?” Quý Tử Uyên hỏi.

“Anh cứ nhìn, tôi làm sao có thể tiểu.” Nguyễn Nhan chịu không nổi.

“Nhanh lên, đến giờ truyền dịch.” Quý Tử Uyên xoay người.

Sau khi Nhạc Tình làm xong, Nguyễn Nhan nằm ở trên giường, lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực như vậy.

Quý Tử Uyên treo lọ thuốc, sau đó nắm tay Nguyễn Nhan, giọng điệu nhàn nhạt, “Thả lỏng đi.”

Giọng nói đó …

Nguyễn Nhan nhớ tới nhiều năm trước, khi lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ, khi đó anh cũng là tại bên tai cô nói lời giống vậy.

Và bây giờ … Khi anh ấy lớn hơn, giọng nói của anh ấy ngày càng trở nên có từ tính mê hoặc.

Dù cố gắng phớt lờ nhưng Nguyễn Nhan vẫn đỏ bừng vành tai.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Quý Tử Uyên đột nhiên nhìn cô, trong con ngươi hiện lên một nụ cười.

“Tôi đang suy nghĩ cái gì cũng được, tôi chỉ muốn anh nhanh lên.” Nguyễn Nhan lạnh lùng xoay mặt đi chỗ khác.

“Loại chuyện này sẽ không nhanh được.” Quý Tử Uyên nói.

Nguyễn Nhan: “…”

Nhạc Tình ở bên cạnh đỏ bừng cả mặt, cô muốn thuần khiết, nhưng lời nói của hai người này khiến cô có chút mờ mịt.

Cuối cùng, Nguyễn Nhan không thể nhịn được nữa, “Bệnh viện của anh không có y tá sao? Loại chuyện chích kim này còn để bác sĩ Quý làm.”

“Các y tá không bằng tay nghề của tôi, tôi sẽ mắng họ làm đau cô.” Đôi môi mỏng xinh đẹp của Quý Tử Uyên gợi lên một nụ cười gợi cảm, sức hấp dẫn đến mức có thể làm chết người.

Nhưng Nguyễn Nhan cái gì cũng không động, “Không thành vấn đề, tôi không sợ đau.”

“Nhưng tôi cảm thấy đau lòng.” Quý Tử Uyên cười nói.

Nguyễn Nhan cười nhạo trong lòng, xưa nay vốn quen rồi, người đàn ông này khi muốn lấy lòng phu nữ thì luôn nói lời ngọt ngào, nhưng một khi mệt mỏi, anh ta trở mặt nhanh hơn ai hết.

Giống như lúc trước cô còn đang đi học, Quý Thiếu soái khí tuấn mỹ lại ôn nhu, cho dù khóa chặt trái tim, cô vẫn bị anh làm cho rung động, nhưng sau đó anh trở mặt, tàn nhẫn, cô nhớ rõ ràng.

“Quý Thiếu, anh đã nói những lời này với bao nhiêu phụ nữ rồi?” Đối với Nhạc Tiếu Nhi cũng nói qua sao?” Cô đột nhiên hỏi.

Nụ cười trong mắt Quý Tử Uyên hơi cứng đờ, cúi đầu xuống, Nguyễn Nhan nói tiếp: “Tôi nghe nói cảnh sát đưa ra thông báo Nhạc Tiếu Nhi vô tội. Cô ấy là bị anh buộc tội. Anh đã đối đầu với cô ấy ở tòa án khi đó, Xem ra, anh vẫn là Quý Thiếu luật sư nắm trong tay quyền lực nhất, đích thân đưa người vô tội vào ngục, anh cảm thấy hiện tại thế nào? ”
 
Chương 1614


Chương 1614

Đường nét trên mặt Quý Tử Uyên từng chút một căng ra, thật lâu sau mới trầm giọng nói: “Tôi nợ cô ấy.”

“Nợ?” Nguyễn Nhan cười mỉa mai, “Đáng tiếc, cha mẹ của cô ấy đã chết, cô ấy cũng đã chết. Anh xem như không thể thay đổi cái gì ngoại trừ nói nợ.”

“Nguyễn Nhan, đừng nói lung tung nữa, tôi đang đâm kim cho cô, cô làm cho tôi phân tâm, tôi sợ sẽ làm cô đau.” Quý Tử Uyên đôi mắt thâm thúy như nửa đêm mê người, nhưng là giọng nói đã ôn nhu rồi.

“Anh cứ đâm kim thật đau.” Nguyễn Nhan bình tĩnh nói, “Vết thương của tôi đau, đối mặt với chút đau đớn này không khó chịu như vậy.”

Quý Tử Uyên trầm mặc, cuối cùng đem kim châm vào mu bàn tay.

Kỹ thuật của anh rất tốt, cô căn bản không cảm thấy đau chỉ giống như bị một con kiến ​​cắn.

“Đợi lát nữa, tôi sẽ cho người đem đồ ăn tới, một chút truyền nước xong bấm chuông, tôi sẽ đổi thuốc khác cho cô.” Quý Tử Uyên nói xong rời đi.

Nhạc Tình bước tới, nói: “Nếu không phải anh ấy đã kết hôn, tôi suýt nữa đã bị giọng nói của Quý Thiếu mê hoặc rồi. Tôi không biết nên gọi anh ấy là đồ cặn bã hay là si tình.”

“Đừng xúc phạm đến hai chữ si tình.” Nguyễn Nhan nhắc nhở.

Nhạc Tình: “…”

Quý Tử Uyên trở lại văn phòng.

Anh châm một điếu thuốc và nhìn ra khung cửa sổ đang dần tối với đôi mắt không đáy.

Anh biết ba chữ Nhạc Tiếu Nhi là dấu ấn anh không thể xóa nhòa trong đời.

… …

Cùng một thời gian.

Khương Tuyết Nhu bước vào tập đoàn Hoắc Thị văn phòng Tổng giám đốc.

Hoắc Anh Tuấn trong bộ vest sang trọng đang nói chuyện với một nhân viên cấp cao, thấy cô đi tới, nhân viên đó mỉm cười gật đầu rồi đi ra ngoài.

“Làm phiền anh sao?” Khương Tuyết Nhu đi tới, trực tiếp ngồi lên chân dài của anh, “Đã hơn sáu giờ rồi, em đi qua lúc tan sở.”

“Nhớ anh sao?” Hoắc Anh Tuấn ôm eo mềm mại của cô, giữa hai mắt và lông mày ôn nhu, “Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đến giờ tan sở anh cũng không để ý.

“Không nhớ, dù sao ngày nào em cũng gặp anh.. á…” Khương Tuyết Nhu vừa nói, eo đã bị anh nhéo một cái thật đau.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn, “Anh làm gì vậy.”

“Lại dám nói không nhớ anh.” Hoắc Anh Tuấn nói với giọng điệu trừng phạt.

“Tối nào em cũng gặp anh, còn có thể có cảm giác nhớ sao?” Khương Tuyết Nhu cong cong môi, hiện tại căn bản cô đã chuyển đến biệt thự núi Hoắc Thị, dù sao nhà bên này cũng lớn, cô và bọn nhỏ ở chung một tòa nhà riêng, cũng không cần bởi vì không có ly hôn mà cả ngày đối mặt hai vị Hoắc Gia trưởng bối trong ngượng ngùng.

“Nhưng cho dù có thể nhìn thấy em mỗi ngày, anh cũng sẽ nhớ em.” Hoắc Anh Tuấn nói xong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nụ hôn như sắp rơi xuống.

Khương Tuyết Nhu nhanh chóng tránh ra, “Đừng lộn xộn, em tới gặp anh có chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay em đến bệnh viện thăm Nguyễn Nhan, cô ấy đã xảy ra chuyện.”
 
Chương 1615


Chương 1615

Hoắc Anh Tuấn dừng lại, thật lâu sau mới nhớ ra “Nguyễn Nhan là ai. Hai người quan hệ tốt như vậy từ khi nào.”

“Thực ra lần trước ăn cơm em cũng không có liên lạc, hôm nay Minh Kiều kéo em qua nói chuyện phiếm một hồi. Em rất hâm mộ cô ấy.”

Khương Tuyết Nhu nói thật, “Anh cũng biết em đến Kinh Đô ở lâu như vậy, đều không có bạn trước kia còn có Tiếu Nhi..”

Nghe cô nhắc đến Nhạc Tiếu Nhi, thân thể Hoắc Anh Tuấn thắt lại ngay lập tức.

Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái, nhưng không tiếp tục nói về đề tài này, “Nguyễn Nhan thật sự là một cô gái rất tốt, tuy ở trong môi trường rối ren của làng giải trí, nhưng cô ấy lại là một người tự lực đi lên. Bọn em có thể xem như. . . Mới quen đã thân đi.”

“Kết bạn thêm cũng không tệ.” Hoắc Anh Tuấn đồng ý.

“Nhưng …” Khương Tuyết Nhu nói, “Quý Tử Uyên, có gì đó không đúng lắm, lúc đi em mới biết, hóa ra anh ta là bác sĩ phụ trách của Nguyễn Nhan. Anh ta không phải phụ trách Khoa ung bướu sao. Nguyễn Nhan bị dao đâm. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không cần chịu trách nhiệm về tình trạng của cô ấy.”

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Em nghi ngờ anh ta có tâm tư với Nguyễn Nhan?”

“Là rõ rành rành.”

Khương Tuyết Nhu tức giận nói, “Em hỏi anh ta hoài, anh ta cũng không phủ nhận, anh ta còn nói chúng em nên bớt can thiệp vào chuyện của anh ta. Cho là em muốn quản sao, những người phụ nữ khác anh ấy muốn làm gì thì làm, nhưng Nguyễn Nhan rõ ràng là một người phụ nữ tốt, anh ấy sắp kết hôn với Thang Nhược Lan. Lúc này, đối với Nguyễn Nhan dây dưa không rõ ,không biết xấu hổ. Có đạo lý không? Đàn bà là đồ chơi đối với anh ta sao?”

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng sờ sờ sau đầu cô, nhẹ giọng nói: “Có hiểu lầm không? Theo anh hiểu về Tử Uyên, anh ấy là người không quá coi trọng tình cảm, cho dù là tìm phụ nữ cũng không bao giờ ép buộc, đều là hai bên tình nguyện, thân phận của anh ấy, có rất nhiều người muốn dựa vào anh ấy để đi lên, đặc biệt là nữ giới trong làng giải trí.”

“Ý anh là gì.”

Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra, “Ý anh là nói Nguyễn Nhan câu dẫn anh ta, đúng không?.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, “Tuyết Nhu, đừng kích động như vậy, có lẽ … Có lẽ. . . Em khả năng cùng Nguyễn Nhan mới quen biết chưa hiểu rõ.”

“Không phải, khi Nguyễn Nhan đối mặt với chúng em cô ấy rất thẳng thắn và bộc trực, chưa bao giờ nghĩ đến việc che đậy,” Khương Tuyết Nhu tức giận rời khỏi lòng anh. “Là anh ta đã ăn trong bát, còn ngó trong nồi, cuối cùng lại khinh thường phụ nữ đời sống hỗn loạn.”

“Tuyết Nhu, Anh…”

“Hoắc Anh Tuấn, em mặc kệ anh,” Khương Tuyết Nhu tức giận nói, “Theo em  thấy anh hoàn toàn không hiểu rõ bạn anh. Tốt hơn hết anh nên thuyết phục anh ta kết hôn nếu có nhu cầu thì tìm Thang Nhược Lan liền có thể, không cần thiết phải quấy rầy Nguyễn Nhan.”

Cô ấy nói xong thì hất mặt bỏ đi.

Hoắc Anh Tuấn da đầu tê dại,người phụ nữ này giống như mặt trời mùa hè vậy, nói đi liền đi.

Để anh phải đuổi theo,”Thôi, Tuyết Nhu, đừng tức giận, anh vừa rồi nói sai, lát nữa anh sẽ đi gặp Tử Uyên, hỏi xem tình huống như thế nào, được không? Còn em không cần phải gắn anh vào chuyện này, anh hiện tại chỉ có một mình em.”
 
Chương 1616


Chương 1616

Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái, “Hoắc Anh Tuấn, anh là đàn ông, đàn ông có cách suy nghĩ của riêng mình, nhưng em chắc chắn Nguyễn Nhan không phải loại người như vậy, hơn nữa, một người phụ nữ thông minh sẽ không làm như vậy.

Cô ấy sự nghiệp hiện tại đang nổi tiếng, nếu scandal lan ra và thế giới bên ngoài biết rằng cô ấy là tiểu tam chen chân vào hôn nhân của người khác, sự nghiệp sẽ bị hủy hoại, hơn nữa, người phụ nữ như Thang Nhược Lan không dễ đụng vào.

Nói trắng ra, Quý Tử Uyên ích kỉ quá. Anh ta chỉ suy xét nửa thân dưới của mình chứ không hề biết rằng làm như vậy sẽ hủy hoại tương lai của một người. Trước đây anh ta hủy hoại Nhạc Tiếu Nhi như vậy còn chưa đủ sao? ”

“… Được rồi, em nói đúng.” Hoắc Anh Tuấn thành thật đồng ý, sợ rằng nếu không cẩn thận cô sẽ không vui.( nóc nhà uy tín)

“Em đi đây, anh liệu mà thuyết phục anh ta dừng tay.” Khương Tuyết Nhu xách túi xong liền rời đi.

Hoắc Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô, cười nhạt.

Nhưng nếu là thật, Tử Uyên quả thực không tử tế.

… …

Sau khi xong việc, anh trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

“Vẫn đi trực muộn như vậy?” Sau khi vào phòng làm việc, Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc liếc nhìn Quý Tử Uyên mặc áo choàng trắng.

Quý Tử Uyên khác với những bác sĩ khác, có thể nói là người trẻ tuổi nhất nhà họ Quý đồng thời y thuật của anh cũng đã thuộc hàng xuất sắc nhất thế giới. Với trình độ hiện tại, nếu không phải đến để phẫu thuật vào ban đêm, hay cho những bệnh nhân cấp cứu, anh ấy sẽ không cần phải trực đêm gì cả.

“Khương Tuyết Nhu kêu cậu tới?” Quý Tử Uyên nâng mắt, sau thấu kính là một đôi mắt ấm áp vô cùng sắc bén.

Hoắc Anh Tuấn kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta. “Trước đó Tuyết Nhu nói với tôi, tôi còn có chút không tin, nhưng  bây giờ nhìn tình huống, cậu đến cùng là có chuyện gì rồi?”

Anh đột nhiên nhớ tới tối hôm qua chơi bi-a, Quý Tử Uyên tâm tình không tốt, Tống Dung Đức nói chuyện hồi lâu, Quý Tử Uyên sắc mặt vẫn là khó coi.

“Tôi chỉ nghĩ cô ấy rất thú vị.” Quý Tử Uyên cởi cúc áo sơ mi, môi mỏng nở nụ cười.

“Cô ấy đồng ý mập mờ với cậu, hay là đã hứa với cậu một điều gì?” Hoắc Anh Tuấn nghi ngờ hỏi.

“… Không có.” Quý Tử Uyên im lặng phản bác.

Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, “Tử Uyên đây không phải phong cách của cậu, cậu không bao giờ ép buộc phụ nữ.”

“Tôi không có ép buộc.” Quý Tử Uyên nhún vai, “Đây không phải là theo đuổi sao.”

Theo đuổi?”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, “Tha thứ tôi nói thẳng anh chuẩn bị kết hôn, anh không có tư cách theo đuổi phụ nữ. Tử Uyên, tôi biết anh và Thang Nhược Lan kết hôn không phải vì tình yêu, nhưng hôn nhân là hôn nhân. Đương nhiên, người đàn ông giàu có thì việc có một vài phụ nữ xung quanh là điều bình thường ngay cả khi cậu đã kết hôn.”

“Nhưng cậu phải tìm một người phụ nữ có thể chấp nhận loại chuyện này. Nguyễn Nhan có thể có quan hệ tốt với Lâm Minh Kiều, Tuyết Nhu, có nghĩa là ba người bọn họ có tính cách giống nhau. không phải để mua vui, và họ coi thường tiền bạc. Họ không quyến luyến những người đàn ông quyền lực, vì họ có bản lĩnh, họ thích dựa vào chính mình.”
 
Chương 1617


Chương 1617

“Tôi biết.”

Quý Tử Uyên xoay bút cầm trong tay.

Hoắc Anh Tuấn nói gì, anh đều biết, Nguyễn Nhan cũng từ chối quyết liệt mấy lần trước.

Ngay cả khi nghĩ đến Nhạc Tiếu Nhi, anh cũng cảm thấy mình nên tránh xa đối phương.

Nhưng con người đôi khi thật lạ lùng.

Anh thậm chí không hiểu tại sao anh lại đến đó đột ngột vào sáng nay.

Anh chỉ biết rằng khi nhìn thấy Nguyễn Nhan đánh Nguyễn Chí Quân như vậy, anh không nghĩ rằng cô ấy trong ngoài bất nhất, mà trong lòng cảm thấy thú vị một cách kỳ lạ.

Anh ta không thích kiểu phụ nữ khóc lóc yếu đuối, lúc Nguyễn Nhan dùng dao đâm vào lưng cô, lúc đó anh ta như bị thứ gì đó đâm vào.

Rõ ràng cô là một người phụ nữ có tâm cơ, điều anh ghét nhất chính là người phụ nữ có tâm cơ.

Nhưng cô ấy là một ngoại lệ.

Lúc đầu, anh hôn cô ấy vì ánh mắt của cô ấy, sau đó, anh bị thu hút bởi tính cách của cô ấy.

“Đừng nói với tôi là cậu động lòng rồi?” Hoắc Anh Tuấn thấy anh ta còn chưa nói chuyện, vẻ mặt kỳ quái nói.

“Động lòng?” Quý Tử Uyên sững sờ, bút quay rơi trên bàn, nở nụ cười, “Nếu cậu nói tôi trên giường động lòng thì có thể, tôi dưới giường động lòng ah…”

Anh ngẩn ngơ, nhớ lại chuyện rất lâu trước đây, lần đầu tiên cùng Nhạc Tiếu Nhi hẹn hò.

“Lão Hoắc, tôi không biết.” Quý Tử Uyên trầm giọng nói, “Tôi chỉ cảm thấy nhất định phải chiếm được người phụ nữ này.”

“Cậu chưa bao giờ có cảm giác phải chiếm lấy một người phụ nữ. Không có từ “miễn cưỡng” trong từ điển của cậu.”

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai anh ấy , “Tử Uyên, thật ra cậu không thích Thang Nhược Lan, cậu không nhất định phải cưới cô ấy. Cho dù muốn kết hôn, cậu cũng có thể tìm một người có nội hàm một chút là được. Ít nhất ngày nào cũng đối diện cũng không đến nỗi ghét bỏ, nếu muốn lấy được Nguyễn Nhan, trước tiên ít nhất phải hủy hôn ước. Bằng không, cậu cưỡng ép đi vịn một cái cây, sẽ khiến cành cây thẳng tắp bị gãy.”

“Việc đã đến nước này. Cậu nghĩ cha mẹ tôi sẽ để tôi hủy hôn với Thang Nhược Lan sao? Thiệp mời chuẩn bị xong hết rồi.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.

“Vậy thì tránh xa Nguyễn Nhan ra. Biết rõ không phải người của một thế giới cần gì cưỡng cầu chứ, cái gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, tôi phải trở về.”

Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe.

Quý Tử Uyên đột nhiên nói: “Lúc ở cùng Khương Tuyết Nhu, cậu có từng nghĩ hai người không phải người cùng một thế giới, dù sao cậu cũng không có làm như vậy.”

Hoắc Anh Tuấn sững sờ, “Tôi ký ức trước đây cũng có chút mờ mịt, nhưng tôi khác với cậu, tôi biết rất rõ ràng là tôi yêu cô ấy, còn anh muốn chiếm đoạt Nguyễn Nhan, ý nghĩa không giống.”

“Không giống ở chỗ nào?”

“Tôi xác định là cả đời, còn cậu thì thời gian ngắn ngủi vui chơi qua đường, mà cô ấy cũng không phải là duy nhất, cậu chung đụng cùng lúc nhiều người.”

Hoắc Anh Tuấn bỏ đi sau khi nói.
 
Chương 1618


Chương 1618

… …

Sau khi trở lại biệt thự Hoắc Thị, Khương Tuyết Nhu chào hỏi trước, “Anh đi gặp Quý Tử Uyên, anh đã nói những gì?”

“Anh đã nói hết những gì nên nói rồi.” Hoắc Anh Tuấn vừa rên rỉ vừa cau mày, “Nhưng anh cảm thấy Tử Uyên lần này có chút khác.”

“Khác thế nào?” Khương Tuyết Nhu không hiểu.

“Cậu ấy có lẽ thật sự đã quan tâm đến Nguyễn Nhan rồi.” Hoắc Anh Tuấn nói, “Ít nhất, trừ Nhạc Tiếu Nhi hồi đó, anh chưa thấy cậu ấy muốn chiếm lấy một người phụ nữ nào như thế này.”

“Đừng nhắc Tiếu Nhi với em.” Khương Tuyết Nhu giận dữ nói, “Không phải anh ta đối với Tiếu Nhi trước đó chỉ muốn chơi bời sao? Khi đạt được rồi, anh ta phủi mông rồi bỏ đi.”

“Không giống đâu.” Hoắc Anh Tuấn lẩm bẩm, “Lúc trước hẹn hò với Nhạc Tiếu Nhi, cậu ấy rất nhẫn nại, không nóng nảy tàn nhẫn với phụ nữ, Nhạc Tiếu Nhi là người duy nhất cậu ấy nguyện ý chờ đợi, đột nhiên chia tay. Ngoài cảm giác khi đó Nhạc Tiếu Nhi luôn bắt nạt Nhạc Hạ Thu, hai người có thể có những chuyện khác.”

” Tiếu Nhi bắt nạt Nhạc Hạ Thu ở đâu? Chính là Nhạc Hạ Thu luôn cố ý giả vờ yếu đuối, khiến người ta cho rằng người khác đang bắt nạt cô ta .” Khương Tuyết Nhu chán nản nói.

“Lúc đó bọn anh cũng không hiểu.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng bắt tay cô, “Tuyết Nhu đừng nhắc tới những chuyện đó, anh còn chưa ăn, anh đói rồi.”

“Anh đói bụng, thì xuống bếp tìm đồ ăn, em không phải đầu bếp của anh.” Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra, “Hừ, nhắc tới Nhạc Hạ Thu, đã lâu em chưa gặp cô ta. Đừng tưởng là em sẽ quên đi, em sẽ từ từ giáo huấn cô ta.”

Nói xong, cô mặc kệ Hoắc Anh Tuấn bỏ đi.

Hiểu Khê cùng Hiểu Lãnh ánh mắt nóng rực đi tới, “Cha cặn bã, cha lại chọc giận đến mama sao?”

Hoắc Anh Tuấn thở dài.

… …

Thanh Đồng.

Máy bay từ nước ngoài đã hạ cánh xuống sân bay Thanh Đồng vào lúc này.

Thương Mỗ ở bên ngoài đợi hơn mười phút, chỉ thấy Thương Dục Thiên cùng Khương Tụng bước ra, hai người đã kết hôn mấy chục năm, nhưng vẫn như đôi tình nhân trẻ tuổi, đặc biệt là cha của anh, hận không thể thời thời khắc khắc cùng mẫu thân dính vào nhau.

Khương Kiều Nhân đi phía sau, lúc này Khương Kiều Nhân giống như công chúa, đi theo sau là một ít vệ sĩ cùng hành lý.

“Mẹ, ba, chị.” Thương Mỗ bước lên.

“Thương Mỗ.” Khương Kiều Nhân cười ngọt ngào, “Em sao trở về Nguyệt Hàn trước, không đợi chúng tôi, nếu không muốn ở cùng mẹ thêm một thời gian, chị cũng muốn trở lại.”

“Em trở về sớm, đưa cậu, mợ của em ra khỏi nhà giam.” Thương Mỗ cười nhìn Khương Tụng, “Mẹ, con dẫn mẹ đi gặp cậu mợ, bọn họ muốn tới đón mẹ nhưng con để họ ở nhà. Đang đợi ở biệt thự.”

“Được.” Khương Tụng gật đầu, cảm thấy có chút hưng phấn.

Mất trí nhớ hơn mười năm, đây là quê hương của bà.

Dọc theo đường đi, Thương Mỗ nhìn xe đi vào thành phố, Khương Tụng nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Kiều Nhân thỉnh thoảng giới thiệu vài địa danh của Thanh Đồng cho bà.

Khương Tụng nhìn một chút, sau đó đột nhiên nói: “Em thấy những nơi này có chút quen thuộc.”

Thương Dục Thiên ôm vợ yêu, hỏi: “Có phải là bắt đầu nhớ cái gì rồi không?”
 
Chương 1619


Chương 1619

“Có vẻ có chút ấn tượng, đặc biệt là ngôi trường em vừa đi qua. Có phải em đã từng học ở đó không?” Khương Tụng đột nhiên hỏi.

Khương Kiều Nhân nghe trái tim loạn nhịp, “Con cũng không biết, mẹ đi sớm quá, bà ngoại chưa từng nói cho con biết.”

“Ồ.” Khương Tụng có chút tiếc nuối, “Mấy ngày này mẹ muốn đi nhiều nơi ở Thanh Đồng, như nơi mẹ từng học, nhà cũ nơi mẹ ở, có lẽ sẽ giúp mẹ khôi phục trí nhớ. .”

“Ký ức về quá khứ quan trọng sao? Kiều Nhân không phải đã tìm được rồi sao?.” Thương Dục Thiên đột nhiên có chút khó chịu nói.

Khương Tụng có chút tức giận liếc ông ta một cái, “Anh nói cái gì, có chuyện gì sao? Trí nhớ hơn 20 năm của em không còn, nửa đời người trống rỗng, ai có thể chịu được.”

Thương Mỗ cười nói: “Mẹ, ba sợ mẹ nghĩ đến đoạn tình cảm trước đây của mẹ sẽ ghen tị.”

“Thằng nhóc thúi, nếu không nói thì sẽ không có ai nói con là đồ câm điếc.” Thương Dục Thiên trừng mắt nhìn con trai.

“Thật là, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh cho rằng em còn quan tâm đến mối quan hệ trước kia, anh không hiểu rõ em sao?” Khương Tụng nói thầm, giữ chặt lấy chồng mình, “Mấy chục năm nay, anh đã đối xử với em rất tốt, em biết mọi thứ rõ ràng.”

Sắc mặt lạnh lùng của Thương Dục Thiên dần chuyển biến tốt hơn, bước đến bên tai của Khương Tụng nói: “Đợi sau khi trở về hãy nói yêu anh.”

Khương Tụng: “…”

Thật không thể chịu được một ông già lại trẻ trâu như vậy.

Thương Mỗ giả vờ như không thấy, dù sao cũng đã quen với chuyện này, đối với cha mẹ mà nói đó chính là một món quà.

Khương Kiều Nhân cũng không có cái tâm tư kia, đầu óc lúc này rất lộn xộn, cô không ngờ Khương Tụng trở về Thanh Đồng liền sẽ có chút manh mối để khôi phục trí nhớ. Có lẽ lúc trước bà vẫn chưa lấy lại được trí nhớ vì bà ấy chưa đến những nơi quen thuộc. Nếu như ở lại nơi đây sinh sống thêm một thời gian có thể sẽ khôi phục trí nhớ, đến lúc đó bà ấy sẽ biết Khương Tuyết Nhu chính là con gái của mình.

Cô phải ngăn cản Khương Tụng khôi phục trí nhớ.

Nhưng phải làm thế nào đây.

Về đến biệt thự, Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du đã đợi ở cửa một lúc.

Sau khi xe dừng lại, trước tiên có một người đàn ông mạnh mẽ, uy lực bước xuống là Thương Dục Thiên, sau đó trên xe của ông ấy có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, người phụ nữ đó chắc đã được chăm sóc kỹ lưỡng nhìn có vẻ như ngoài ba mươi tuổi.

Khương Thái Vũ nhìn bà một cái, hai mắt đỏ hoe, “Tụng Tụng……”

Ông hét lên và lao đến, nhưng đã bị Thương Dục Thiên hống hách chặn lại.

“Cha, đây là cậu và mợ của con.” Thương Mỗ nhắc nhở dặn dò cha, để cha không nên ghen tị như vậy.

“Tôi thấy được.” Thương Dục Thiên nhẹ giọng nói, ông chỉ là không muốn bất kì người đàn ông xa lạ nào ôm Khương Tụng.

“Anh chính là anh của tôi.” Khương Tụng nhìn về phía Khương Thái Vũ, sau khi nhìn thấy mấy người này, trong trí nhớ có cảm giác quen thuộc.

“Tụng Tụng, anh thật không ngờ em vẫn còn sống.” Khương Thái Vũ thực sự xúc động, dù sao thì từ nhỏ đến lớn đã sống cùng em gái, sau này khi Khương Tụng rời đi ông cũng trở nên lợi hại hơn.
 
Chương 1620


Chương 1620

“Tụng Tụng, chị là chị dâu của em, em vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như trước.” Lạc Tâm Du xúc động nói, “Không giống như chị và anh trai của em nhìn giống như những người 60 hay 70 tuổi.”

“Mợ, các người cũng là do ở trong tù chịu khổ.” Khương Kiều Nhân nhanh chóng tiếp lời, đồng thời nhắc nhở Khương Tụng rằng anh trai và chị dâu của bà thành ra thế này chính là do Khương Tuyết Nhu.

Khương Thái Vũ nghe cô gọi “mợ “, cả người cứng đờ, cũng may là Lạc Tâm Du phản ứng nhanh, “Đừng nói chuyện đó, vào trước đi.”

“Anh trai, chị dâu, mấy chục năm qua nhờ có các người đã chăm sóc cha mẹ và Kiều Nhân”, Khương Tụng cảm kích nói, ” Các người đã dạy dỗ con bé rất tốt.”

Khương Thái Vũ không nói gì, Lạc Tâm Du áy náy nói: “Đừng nói như vậy, tất cả là tại chúng tôi. Lúc trước Kiều Nhân bị bọn buôn người bắt cóc, cũng may là chúng tôi không bỏ cuộc, sau này tìm được và trở về an toàn. Ngoài ra, Tụng Tụng, thật sự xin lỗi, tập đoàn Hồng Nhân do em thành lập năm đó vốn dĩ là muốn để lại cho Kiều Nhân, nhưng con gái chị ác độc đã lấy đi toàn bộ tài sản của gia đình. Chúng tôi … ”

“Đừng nói nữa, không trách được các người.” Khương Tụng dùng ánh mắt lạnh lùng ngắt lời bà. “Tuy rằng em không quan tâm đến tài sản này, nhưng có một số người đáng để bị trừng phạt.”

Khương Thái Vũ lắp bắp nói: “Tụng … Tụng, kia dù sao cũng là khúc thịt của anh. Em trừng phạt con bé thế nào cũng được, nhưng đừng giết con bé có được không.”

“Các người quá mềm lòng.” Khương Tụng thở dài, “Nhưng em có thể hiểu được, đừng lo lắng, em không làm gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho cô ấy thân bại danh liệt, bắt cô ấy phải trả giá cho những việc làm sai trái trong quá khứ.”

Thương Mỗ ở bên bất giác nhíu mày, nghĩ đến Khương Tuyết Nhu liền có chút hụt hẫng, cô ấy là người xấu đến mức như vậy sao?

“Nhân tiện, ngày mai anh có thể đưa em đến Thanh Đồng nơi em đã từng ở có được không? Em muốn tìm lại ký ức của mình càng sớm càng tốt.” Khương Tụng nói.

“Kí ức?” Lạc Tâm Du sững lại, một lúc sau mới vội vàng gật đầu, “Được, được rồi.”

Sau bữa trưa.

Hai vợ chồng Khương Thái Vũ gọi Khương Kiều Nhân vào phòng làm việc.

Lạc Tâm Du hạ giọng, thích thú nói: “Kiều Nhân, có chuyện gì sao, không phải con nói cô ta hoàn toàn là không nhớ gì về quá khứ sao, nếu  cô ta nhớ ra thì chúng ta xong đời, nhìn Thương Dục Thiên kia kìa, căn bản là không dễ để qua mặt.”

“Đều là do con, đúng là giả dối.” Khương Thái Vũ bị Khương Kiều Nhân làm cho tức gần chết, “Con còn giả mạo Khương Tuyết Nhu, con muốn chết sao.”

“Cha mẹ, nếu không phải có con, hiện tại hai người vẫn còn trong tù.” Khương Kiều Nhân lạnh lùng nói, “Hơn nữa, hai người có nghĩ tới nếu một ngày nào đó Khương Tụng trở về nhận Khương Tuyết Nhu, cô ấy muốn đối phó với con sẽ dễ như trở bàn tay , lúc đó con sẽ bị cô ta tra tấn đến chết.”

“Lão già xấu xa, ông đã quên việc Hoắc Anh Tuấn bán con gái của chúng ta đến khe suối sao?” Lạc Tâm Du vừa rơi nước mắt vừa căm hận nhắc nhở.

Khương Thái Vũ nhất thời không nói gì được, mặc dù bị nhốt trong tù mấy năm trở nên ôn hòa và nhã nhặn nhưng khi biết những chuyện của Khương Kiều Nhân, nó đã làm cho ông rất tức giận.

“Cha mẹ đừng lo lắng, con sẽ tìm cách, chỉ cần các người chú ý đừng để lộ ra thân phận.” Khương Kiều Nhân nói.

“Ngày mai con thật sự sẽ đưa cô ta về thăm quê hương sao?” Khương Thái Vũ ngây người hỏi.

“Trước tiên hãy đưa cô ta đến một vài nơi xa lạ, có thể trì hoãn hai ngày.”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom