Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1581


Chương 1581

Không lâu sau, đạo diễn Khâu Ân Chương cũng đến, thấy Thang Nhược Lan nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, anh ấy hài lòng nhẹ gật đầu.

Mặc dù ngay từ đầu Thang Nhược Lan không phải là người anh yêu thích nhưng ít nhất bây giờ cô ấy cũng đang làm việc chăm chỉ và đó có thể được coi là một người có ý chí cầu tiến .

Các diễn viên lần lượt đều đến gần hết, nhưng Nguyễn Nhan chưa xuất hiện, nhưng sắc mặt của đạo diễn Khâu càng ngày càng khó nhìn.

Anh nổi tiếng là rất ghét các diễn viên đến muộn.

“Nhìn xem, là ai mà đẹp trai như vậy, cũng là diễn viên trong đoàn phim à?”

“Mù à, đó là Quý Thiếu gia.” Sau khi có người mắng một câu như vậy, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về anh.

Đôi mắt của Thang Nhược Lan càng sáng hơn, không ngờ rằng là hôm nay, ngày đầu tiên đoàn phim bấm máy Quý Tử Uyên lại đến.

“Tử Uyên, sao anh lại đến đây.”

Thang Nhược Lan bước tới với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hai tay nắm lấy cánh tay Quý Tử Uyên.

Quý Tử Uyên hôm nay mặc một chiếc quần tây màu xám cùng áo sơ mi trắng thắt nơ, khuôn mặt tuấn tú giống như một chàng trai phong lưu tuấn tú, nhưng nếu để ý kỹ hơn thì sẽ thấy đôi mắt đẹp kia rất lạnh lùng.

“Nhìn một chút.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói ra hai chữ, nhưng không có gạt tay cô ra, dù sao ở trong mắt mọi người thì Thang Nhược Lan là người anh sắp kết hôn.

Thang Nhược Lan không đơn giản nghĩ rằng là Quý Tử Uyên đến gặp cô.

Trước đây khi cô ấy đóng phim, ngay cả khi mối quan hệ giữa hai người không đến nỗi nào, anh ấy cũng không bao giờ đến.

Hôm nay anh lại đến đột ngột.

Cô chợt nhớ hôm đó Nguyễn Nhan quần áo không chỉnh tề bước ra khỏi văn phòng, lúc đó anh ấy cũng có mặt ở văn phòng, khuôn mặt không che giấu được vẻ nóng rực.

Trái tim cô thắt lại một cách đau xót.

Nhưng khuôn mặt cô không dám lộ ra nửa phần.

Mặc kệ Quý Tử Uyên nghĩ gì, anh ấy là bạn trai của cô, trong mắt người khác, anh ấy đến đây là vì cô.

“Anh Quý, anh đến xem Thang Nhược Lan à.” Đạo diễn Khâu Ân Chương cũng mỉm cười bước tới chào hỏi, “Hôm nay Thang Nhược Lan diễn rất tốt. Cô ấy đến từ sáng sớm và không ngừng thảo luận với tôi về vai diễn, cô ấy rất chăm chỉ.”

Thang Nhược Lan giả vờ khiêm tốn và mỉm cười, “Tôi thật vinh dự khi anh Khâu cho tôi cơ hội này, kịch bản này đã được anh Khâu chuẩn bị trong năm sáu năm, tôi không thể làm ảnh hưởng đến đoàn phim, tôi vẫn còn nhiều thiếu sót nên ở các phân đoạn tiếp theo mong anh Khâu chỉ giáo nhiều hơn.”

“Đừng lo lắng, chỉ cần cô chịu cố gắng, tôi có thể giúp cô mài rũa thêm.” Khâu Ân Chương gật đầu nói.

Đôi mắt đen của Quý Tử Uyên lóe lên vẻ kinh ngạc.

Anh còn tưởng rằng Khâu Ân Chương sẽ chán ghét vì Thang Nhược Lan đi cửa sau. Không ngờ ngay ngày đầu tiên, Thang Nhược Lan đã được Khâu Ân Chương đánh giá cao, nghe nói đạo diễn Khâu này rất nghiêm khắc, có vẻ như Thang Nhược Lan đã tốn không ít tâm tư.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn Thang Nhược Lan, nụ cười của anh ấy làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo như thể anh ấy đã nhìn thấu được mọi thứ, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đạo diễn Khâu, khi nào thì bắt đầu quay?”

“Cô cho rằng tôi không muốn bấm máy sớm hơn một chút sao, vai nữ phụ số hai còn chưa đến.”

Nói đến chuyện này, Khâu Ân Chương không hài lòng, cũng thẳng thắn nói với Quý Tử Uyên: “Quý Thiếu, làm phiền anh hãy nói với Đỗ tổng một chút, có thể thay tôi nói với Nguyễn Nhan này. Điều tôi ghét nhất chính là diễn viên đến muộn, nào có ai mà ngay ngày quay đầu tiên đến 9 giờ còn chưa đến, nếu còn có lần sau tôi sẽ thay người khác.”

Vốn dĩ anh ấy có ấn tượng tốt với Nguyễn Nhan, còn trẻ mà đã có khả năng diễn xuất tốt. Nhưng không ngờ cô ấy lại có bệnh ngôi sao như vậy, bây giờ đến cả đạo diễn Khâu cũng không có chút cảm tình gì.

Quý Tử Uyên khẽ nhíu mày.

Anh không ngờ Nguyễn Nhan lại là người không chú trọng đến thời gian.

Chẳng lẽ cô không muốn đóng vai nữ phụ số hai này, còn cố ý cho người khác thấy sắc mặt.
 
Chương 1582


Chương 1582

Nguyễn Nhan không ngốc như vậy.

“Gọi điện chưa?” Anh hỏi nhẹ.

“Nửa giờ trước tôi đã gọi rồi, đến bây giờ vẫn chưa tới.” đạo diễn Khâu khịt mũi, “Dạng nghệ sĩ như này tôi đã thấy nhiều, đa số bọn họ đều tìm một lý do, thường thì nói đang trên đường tới nhưng thực ra mới bước xuống đường mà thôi, đơn giản là họ muốn nói dối với chúng ta.

Thang Nhược Lan nói nhỏ: “Đạo diễn Khâu, trước tiên hãy quay cảnh thứ hai, cảnh thứ hai là cảnh giữa tôi và một diễn viên khác, tôi cũng đã chuẩn bị gần xong rồi.”

“Được rồi.” đạo diễn Khâu gật đầu, “Quý Thiếu, anh có thể đến bên kia ngồi một lát.”

“Ừ.” Quý Tử Uyên gật đầu, nhấc chân định bước đi qua, cửa phim trường đột nhiên có hai người hốt hoảng chạy đến, người đầu tiên là Nguyễn Nhan, cô mặc một bộ quần áo bó sát màu xám, mái tóc dài dày hơi bù xù trên vai, khuôn mặt thuần khiết không trang điểm, một gương mặt đỏ bừng, cả khuôn mặt đều là nhựa sống tươi mới, làn da trắng mịn căng bóng như lòng trắng trứng, nhìn trông như mới mười tám tuổi.

Phía sau cô là một trợ lý nhỏ, cả hai đều chạy thở hổn hển.

Nhìn thấy cô, đạo diễn Khâu hừ lạnh một tiếng, “Nguyễn tiểu thư, cuối cùng cô cũng đã đến, chúng tôi đã đợi cô nửa giờ đồng hồ rồi.”

“Đạo diễn Khâu, thật xin lỗi.”

Nguyễn Nhan trong lòng chùng xuống, hôm qua đạo diễn Khâu cùng cô nói chuyện điện thoại vẫn rất là nhã nhặn, “Tôi không cố ý…”

“Nguyễn Nhan, lần sau cô nên chú ý, đừng đến muộn nữa.” Thang Nhược Lan nhanh chóng nắm lấy tay Quý Tử Uyên, nói: “Cô xem, Tử Uyên đến gặp tôi, tôi đến sớm hơn cô, sao cô còn chưa trang điểm.”

Nguyễn Nhan sửng sốt, “Tôi muốn…”

“Được rồi, lề mà lề mề, nhanh đi trang điểm thay quần áo, cảnh quay của cô phải dời đến buổi chiều.” đạo diễn Khâu tức giận bỏ đi khi chưa nói xong.

“Nguyễn Nhan, nhanh lên, Đạo diễn Khâu rất là tức giận.” Thang Nhược Lan thúc giục.

Nguyễn Nhan liếc nhìn Thang Nhược Lan và Quý Tử Uyên, trong lòng chán nản, nhưng khi nhìn thấy hai người này thì trong lòng lại càng thêm chán nản, dứt khoát rời đi.

“Dừng lại …” Giọng nói lạnh lùng của Quý Tử Uyên đột nhiên ngăn cô lại, “Nhìn thấy ông chủ còn không chào hỏi. Đỗ Tuyên thế nào dưới tay lại bồi dưỡng các nghệ sĩ như thế này? Tôi nghĩ … Có nên đưa ra các lễ nghi đối với cô không? Dạy dỗ cô các phép tắc cũng như lễ nghi xã giao.”

Nguyễn Nhan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quay đầu cười xin lỗi, “Xin lỗi Quý Thiếu, tôi là vì vội đi trang điểm nên quên chào anh. Xin thứ lỗi.”

Quý Tử Uyên liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thờ ơ nói: “Lần sau, tôi không muốn nhìn thấy cô đi muôn, tôi cũng mong cô đừng làm mất uy tín của tôi và truyền thông Phàm Ngu.”

“Quý Thiếu, xin lỗi, chuyện này sẽ không tái diễn.” Nguyễn Nhan xin lỗi, xoay người rời đi. Thang Nhược Lan ngẩng đầu liếc nhìn Quý Tử Uyên, thấy anh trầm ngâm nhìn bóng lưng của Nguyễn Nhan, cô nghiến răng

nghiến lợi nói: “Tử Uyên, bên này rất nắng, anh sang bên kia nghỉ ngơi đi, em cố gắng hoàn thành cảnh quay sớm và chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Cùng cô ăn cơm, tôi sợ rằng sẽ ảnhhưởng đến khẩu vi, Quý Tử Uyên ngây người quay lại. Thang Nhược Lan sắc mặt có chút biến sắc, xấu hổcười cười, “Vậy hôm nay anh đến đây không phi vì em sao?”
 
Chương 1583


Chương 1583

“Vì cô?” Quý Tử Uyên cười một cách lạnh nhạt, “Tôi và cô có quan hệ thân thiết lắm sao, tôi nói chưa rõ ràng à.”

“Vậy thì anh… là vì Nguyễn Nhan sao?” Thang Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh quên mất là em đã nói với anh rằng, lúc trước cô ấy đã cùng Bùi Mạc Thần……”

“Thang Nhược Lan” Quý Tử Uyên không thương tiếc liếc lại cô, “Đừng làm kiểu như mình không biết gì trong khi hiểu rõ mọi thứ, cô đã đến bệnh viện và tôi đã điều tra rõ ràng, cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, tôi muốn cô đừng nói xấu người khác sau lưng.”

Thang Nhược Lan hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, “Em không có ý này, em sợ anh sẽ bị Bùi Mạc Thần…”

“Cô cho rằng tôi không phải là đối thủ của Bùi Mạc Thần sao?” Quý Tử Uyên lạnh lùng nheo mắt lại.

“Đương nhiên là không …” Thang Nhược Lan không biết phải làm sao.

“Hãy ngậm miệng lại nếu cô không biết nói gì. Dù tôi có muốn chơi với một người phụ nữ nào thì cũng không đến lượt cô quan tâm. Hơn nữa, tôi cũng không có cảm tình gì đó với Nguyễn Nhan. Mỗi khi quay phim cô hãy dùng sự giả dối mưu kế đó sẽ làm cho kỹ năng diễn xuất của cô tốt hơn.” Quý Tử Uyên nói xong cùng đôi chân dài bước đi, biến mất trong tầm mắt của Thang Nhược Lan.

Thang Nhược Lan cố kìm nén không khóc.

Lời nói của Quý Tử Uyên thật sự làm cho cô không còn mặt mũi nào, cả người như bị thạch tín bao phủ.

“Thang Nhược Lan, cô thật hạnh phúc. Ngày đầu tiên đoàn phim bấm máy, Quý Thiếu đã đến gặp cô.” Một nữ thứ ba trong đoàn chạy tới nịnh bợ.

“Khi nào cô và Quý Thiếu kết hôn, nhớ gửi thiệp mời cho chúng tôi.” Nam nhân số một cũng ân cần nói.

“Đương nhiên là không vấn đề gì.” Thang Nhược Lan ngẩng đầu cười, cho dù Quý Tử Uyên có ý gì đi nữa nhưng ở trong mắt người khác, cô đã sớm đã là Thiếu phu nhân khiến nhiều người ghen tị.

Trong phòng khách nhỏ riêng tư, trợ lý Nhạc Tình đang than thở: “Thật quá đáng, sắp xếp cho chúng ta một phòng khách nhỏ như vậy, dù sao cô cũng là nghệ sĩ hạng nhất. Trước đây, không ai trong đoàn làm phim là không nâng niu, coi trọng cô. ”

“Đừng nói như vậy, phim của đạo diễn Khâu có rất nhiều người muốn đầu tư tiền vào,” Nguyễn Nhan nhẹ giọng nói.

“Nhưng không phải là cô đã thua, nhất định là công ty đã sắp xếp cô đóng vai nữ số hai.” Nhạc Tình tức giận nói, “Vai nữ nhân số hai này hoàn toàn là của  Thang Nhược Lan, nhưng tại sao lại là cô? Cô ấy không đẹp bằng cô, hơn nữa diễn xuất cũng không bằng cô, hay là chúng ta không diễn nữa.”

Nguyễn Nhan bất lực cười cười, ” Cô cảm thấy như vậy là bị khinh bỉ sao? Cô đã quên tôi lúc trước không có gì, đi khắp nơi đều bị mọi người trợn trừng, chỉ có thể tự mình trang điểm, còn bây giờ là ở nhà khách.”

Nhạc Tình cắn môi. “Nhưng thân phận của cô bây giờ đã khác, rõ ràng là mọi người đang ép bức cô. Vừa rồi cô cũng nói với Quý Thiếu là cô không cố ý đến muộn, cô liền bị đoàn làm phim sắp xếp đến khách sạn hẻo lánh nhất. Đi ô tô mất bốn mươi phút, nhưng sáng nay xe bị xẹp lốp chúng ta không bắt được taxi, chúng ta đã phải đi bộ.”

Nguyễn Nhan khuôn mặt lộ vẻ bất lực nhìn.

Cô ấy đã nói gì.

Rõ ràng là Thang Nhược Lan đang làm tất cả những điều này.

Chủ yếu là lần trước cô ta nhìn thấy cô áo quần không chỉnh tề bước ra khỏi văn phòng, sau đó phát hiện bên trong chỉ có một mình Quý Tử Uyên, cho nên cô ta đã hận cô.
 
Chương 1584


Chương 1584

Nhạc Tình vẫn phàn nàn, “Ngoài ra, không có ai trong đoàn phim gọi điện thông báo cho chúng ta rằng họ phải trang điểm đầu tóc vào buổi sáng trước khi đến, cũng không có ai làm cho chúng ta, điều này không thể hiểu được.”

“Lát nữa người hóa trang đến, có người lạ đến đừng nói lung tung.”

Nguyễn Nhan nhắc nhở.

Không bao lâu, nhà tạo mẫu đi vào, việc tạo mẫu mất một tiếng, Nguyễn Nhan nhìn trong gương rồi nhíu mày.

Nhạc Tình không nhịn được nữa, “Cô là người trang điểm mà quá lôi thôi, tạo hình cho Nguyễn Nhan chúng tôi trở nên già nua, xấu xí trông giống như một nha hoàn.”

Nhà tạo mẫu nghe vậy không vui, “Ý cô là gì, tôi đã mất một tháng để nghiên cứu ra kiểu tạo hình này, cái này không thể trách tôi được, cơ bản là do khuôn mặt của cô ấy có vấn đề.”

“Này, Nguyễn Nhan đã quay không biết bao nhiêu vở kịch hóa trang, trên mạng đều ca ngợi vẻ đẹp của cô ấy, sao cô lại nói khuôn mặt của cô ấy có vấn đề.” Nhạc Tình tức giận nói, “Chúng tôi không yêu cầu cô làm cho đẹp, mà it nhất là không xấu đến mức này, cô sẽ làm ảnh hưởng đến việc quay phim sau này của cô ấy.”

“Mục đích của bộ phim này là không phải làm nổi bật vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy chỉ là một nữ phụ số hai, nếu cô ấy quá xinh đẹp thì nữ chính phải làm sao? Một số diễn viên vì vai diễn mà hy sinh hình ảnh, làm cho mình già và xấu đi, Nguyễn Nhan chuyện này cũng không làm được, như vậy là không ổn, sao cô không đi đóng phim thần tượng.”

Nhà tạo mẫu vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nếu các người không hài lòng tôi, hãy đi nói với đạo diễn để đổi người.”

Sau đó, nhà tạo mẫu trực tiếp rời đi.

“Quả thực làm tôi tức chết, họ cố tình làm vậy. Tôi đi hỏi các nhà tạo mẫu khác xem họ có thể thay đổi được không.” Nhạc Tình bước ra ngoài.

Nguyễn Nhan lặng lẽ nhìn mình trong gương.

Sau đó cô tháo cây trâm xuống và gỡ búi tóc như cái bánh bao xuống rồi dùng lược chải lại toàn bộ tóc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng bóng.

Sau khi làm tóc xong, cô cầm cây chì kẻ mày lên và vẽ một cặp lông mày lưỡi liềm, mắt như sao, môi đỏ và răng trắng.

Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, cô đặt son môi xuống.

Vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy Quý Tử Uyên đang đứng ở cửa, người đàn ông dáng vẻ cao gầy, thanh lịch, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười chứa đầy sự xấu xa.

Nguyễn Nhan nhíu mày, không biết anh ta đã đứng đây bao lâu, “Quý Thiếu, anh đến nhầm chỗ rồi, phòng Thang Nhược Lan không phải ở đây.”

“Không thể đoán được, cô cũng biết cách tạo kiểu.” Quý Tử Uyên đã đứng ở đây từ khi cô bắt đầu làm tóc.

Anh nhìn thấy những ngón tay cô di chuyển linh hoạt qua mái tóc sau đầu, như thể cô có đôi mắt ở phía sau.

Người phụ nữ này cũng biết được mình xinh đẹp ở chỗ nào, kiểu tóc đơn giản cùng với một chiếc vòng được chạm khắc bằng ngọc cũng đủ làm tôn lên vẻ đẹp khuôn mặt của cô ấy, thậm chí anh còn không biết cô có thể tạo hình kiểu cổ trang đẹp đến như vậy.
 
Chương 1585


Chương 1585

“Không có cách nào, có người đã mua chuộc nhà tạo mẫu, họ cố ý chống đối lại tôi, tôi chỉ có thể tự mình làm lấy.” Nguyễn Nhan hờ hững nói, giống như đang nói điều đó không quan trọng đối với cô.

“Cô muốn nói là Thang Nhược Lan làm sao?” Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đầy thâm thúy giễu cợt, “Cô muốn tố cáo với tôi?”

Nguyễn Nhan nhíu mày.

Cô cũng không hiểu Quý Tử Uyên nói lời này là có ý gì,  trách cô sao lại nói là Thang Nhược Lan?

Vẫn là đang nhắc nhở mình rằng Thang Nhược Lan là người phụ nữ của anh ta, cô không đủ tư cách để nói Thang Nhược Lan.

“Cái gì cũng được, tôi tự mình có thể làm được.” Nguyễn Nhan đứng lên, “Quý Thiếu, anh rời khỏi đây được không, tôi phải đóng cửa thay quần áo.”

“Bởi vì tôi không giúp cô, cô tức giận sao?” Quý Tử Uyên không những không rời đi mà còn chống cửa với đôi môi mỏng làm ra một đường vòng cung vui đùa.

“Không có, với thân phận như anh, tôi không dám tức giận.” Nguyễn Nhan bình tĩnh trả lời.

“Có nghĩa là cô muốn tức giận, nhưng lại kìm nén.” Quý Tử Uyên nhìn xuống đôi mắt đen trầm tĩnh của cô.

Giống, rất giống, tựa như người phụ nữ anh tự tay tống vào tù.

Nguyễn Nhan cứng họng, không hiểu anh đến đây để nói cái gì, “Quý Thiếu, anh muốn làm gì?”

Cô ấy rất bận và cô ấy cũng không có tâm tư cùng anh nói chuyện.

Quý Tử Uyên lười biếng dựa vào cửa, “Phòng chờ của cô rất nhỏ.”

Nguyễn Nhan bĩu môi, “Là do đoàn phim sắp xếp.”

“Nguyễn Nhan….” Quý Tử Uyên trầm giọng nói, ánh mắt có chút tối sầm lại, “Tôi có thể cho cô một cơ hội, có thể cho cô làm nữ chính.”

Dù sao thì Nhạc Tiếu Nhi cũng đã chết, gia đình Nhạc Tiếu Nhi cũng không còn nữa, chỉ còn lại có Lâm Minh Kiều, Khương Tuyết Nhu, hai người bọn họ muốn cái gì có cái đó, anh không thể cho họ được gì, cũng không đến phiên anh tới cho, ở đây chỉ còn Nguyễn Nhan…

Mặc dù rất chán ghét quá khứ của cô nhưng cô là bằng hữu duy nhất của Nhạc Tiếu Nhi, cho dù đã chết rồi, cũng là báo mộng cho cô ấy.

Nguyễn Nhan sững sờ, cô liền nhớ tới cách Quý Tử Uyên cưỡng hôn cô lần trước, lập tức dường như hiểu ra điều gì đó.

Sự chán ghét của cô đối với Quý Tử Uyên vào lúc này đã lên đến cực điểm.

“Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không có hứng thú làm phiền đàn ông sắp kết hôn.” Nguyễn Nhan trực tiếp nhìn anh ấy.

Quý Tử Uyên nhướng mày, biết cô đã hiểu lầm.

Xem như cô hiểu lầm, anh đưa ra lời đề nghị như vậy, đối với tất cả phụ nữ trong làng giải trí sẽ rất phấn khích nhưng cô đã từ chối nó.

Cô vẫn còn tình cảm, lưu luyến không quên Bùi Mạc Thần đó sao?

Không thể hiểu được, có một sự tức giận mạnh mẽ.

“Nguyễn Nhan, cô giả vờ trong sạch gì chứ.” Quý Tử Uyên cười lạnh nói: Có ai không biết lúc đó Bùi Mạc Thần đã chơi qua cô chứ.”

Lúc Quý Tử Uyên nói ra thì cũng kinh ngạc một chút.

Anh biết mình miệng độc.
 
Chương 1586


Chương 1586

Nguyễn Nhan không nhịn được thở dài, đời trước cô và Quý Tử Uyên có thù với nhau.

Cô chết đi sống lại, anh vẫn không buông tha cho cô.

Cuối cùng cô không còn cách nào khác, dứt khoát ngồi xuống ghế không nhúc nhích.

“Không phải cô muốn thay đồ sao?” Quý Tử Uyên châm chọc nói.

“Đúng vậy, chẳng qua trong phòng có đàn ông, cậu Quý đói khát như vậy, tôi sợ mình cởi đồ ra thì anh không cho tôi mặc vào.” Nguyễn Nhan lạnh nhạt nói mấy lời mập mờ.

Quý Tử Uyên nhìn cô cười.

Đã lâu rồi anh chưa thấy một người phụ nữ thú vị như thế, đáng tiếc. . . .

“Nguyễn Nhan, sao cô lại đóng cửa.”

Bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng của Nhạc Tình: “Tức chết tôi thôi, vừa rồi tôi đi tìm đám nhà tạo hình, ai cũng nói bận rộn, tôi đi tìm tổ trưởng tổ tạo hình, anh ta nói chúng ta đến muộn, công việc lại nhiều. . . .”

Cửa bỗng nhiên được mở ra.

Nhạc Tình nhìn thấy dáng người ăn mặc gọn gàng thì, trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Cậu. . . Cậu Quý. . . .”

“Ừm.” Quý Tử Uyên khàn khàn trả lời, bước chân ra ngoài.

Nhạc Tình nhìn bóng lưng anh một hồi, sau đó trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Nhan.

Nguyễn Nhan đau đầu: “Cô đừng hiểu lầm. . . .”

“Tôi đương nhiên sẽ không hiểu lầm, có thể hiểu lầm gì chứ, bởi vì cô đến trễ nên cậu Quý cảm thấy mất mặt, mắng cô một trận đúng không?” Nhạc Tình tức giận nói: “cô có giải thích với cậu Quý chưa.”

“. . .”

Nguyễn Nhan cúi đầu cười cười, được rồi, Nhạc Tình hiểu rõ cô, không có hiểu lầm nên không cần giải thích.

“Trời ơi, Nguyễn Nhan, ai làm tóc cho cô vậy, thật là xinh đẹp.” Nhạc Tình bỗng nhiên kêu lên: “Quá đẹp.”

“Tôi tự làm.” Nguyễn Nhan nói: “Cô quên rồi à, trước kia tôi không có nhà tạo hình, tôi phải lên mạng học sao.”

“Tôi nhớ rồi, hai năm trôi qua, không ngờ lại quay về ban đầu.” Nhạc Tình thở dài.

. . .

Nguyễn Nhan thay đồ xong đi ra ngoài, cảnh quay đầu tiên đã quay xong.

Đạo diễn Khâu tức giận: “Nguyễn Nhan đâu, vì sao còn chưa tới,

trang điểm thay đồ cần cả buổi sáng sao, tôi dùng tiền mời cô ta đến trang điểm sao.”

“Đạo diễn Khâu, một tiếng trước tôi đã làm xong tạo hình cho cô ta rồi.” Nhà tạo hình nói.

“Vậy sao bây giờ vẫn chưa tới lễ mà lề mề, còn chậm trễ nữa thì ngày mai cũng đừng đến nữa.” Ðạo diền Khâu nổi giận.

“Đạo diễn Khâu, thật ngại quá, ngày mai tôi sẽ không như vậy nữa”

Nguyễn Nhan đi tới, cô mặc váy màu xanh nhạt, trán bên phải cài trâm

hoa màu tím, lộ ra trán trơn bóng và  khuôn mặt nhỏ nhắn đối với nhiều người nổi tiếng thì đây là thử thách, nhưng đối với cô lại là ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết, đôi mắt súng như sao, môi hồng răng trắng, xinh đẹp động lòng người.
 
Chương 1587


Chương 1587

Nếu đa số người nổi tiếng chụp ảnh cần phải chỉnh sửa lại.

Vậy hiện tại dáng vẻ của Nguyễn Nhan giống như được máy ảnh đã chỉnh sửa tỉ mỉ.

Phim trường yên tĩnh lại, Quý Tử Uyên đang ngồi trong góc hút thuốc cũng nhìn thấy, con ngươi co lại, môi hơi cong lên.

Nguyễn Nhan rất thông minh, cũng biết mình đẹp ở đâu.

Nếu phần trang điểm này được đăng lên mạng thì sẽ tạo ra một làn sóng thảo luận về nhan sắc cổ trang đẹp nhất.

Thang Nhược Lan ghen tỵ muốn phát điên, mặc dù nhà tạo mẫu tỉ mỉ trang điểm cho cô ta, nhưng cô ta vốn xuất thân từ ca sĩ, nhan sắc cũng không tinh tế như Nguyễn Nhan, hiện tại ngay cả trang điểm cổ trang, cô ta cũng bị chèn ép mạnh mẽ.

Cô ta nhân cơ hội liếc mắt ra hiệu với nhà tạo mẫu.

Nhà tạo mẫu lấy lại tinh thần, hoảng hốt sợ hãi nói: “Đạo diễn Khâu, tôi xin lỗi, lúc trước tôi tạo hình cho cô Nguyễn không phải như vậy, tôi nghĩ cô ta là nữ số hai, phần diễn có hơi u ám, tôi đã cố ý tạo hình sắc bén hơn một chút. . . .”

Đạo diễn Khâu lập tức hiểu được, phó đạo diễn nhìn vẻ mặt của Thang Nhược Lan thì lập tức chỉ trích: “Nguyễn Nhan, tôi biết cô muốn xinh đẹp, nhưng không phải nhân vật nào cũng xinh đẹp, tạo hình sẽ nổi bật lên tính cách của một người, vì sao bộ phim này tên là « Kinh Hồng», không phải bởi vì nữ chính vừa đẹp vừa múa đẹp sao, không lẽ cô muốn cướp lấy ánh sáng của nữ chính à.”

Phó đạo diễn nói rất rõ, ý là vẻ đẹp của nữ số hai hoàn toàn lấn át nữ chính, làm cho chủ đề của bộ phim cũng thay đổi.

Đạo diễn Khâu nghe xong thì càng không vui: “Nguyễn Nhan, nhân vật của tôi là như vậy, nếu cô muốn nhân vật xinh đẹp, lại muốn nhân vật có tính cách đặc sắc, khác với mọi người, vậy cô đi nhầm phim trường rồi, hôm nay ngày khai máy đầu tiên, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng . . . Cô làm chậm trễ đoàn phim gây ra tổn thất nên cần phải bồi thường.”

“Đạo diễn Khâu, tôi thấy đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhan được diễn trong đoàn phim lớn như vậy, có lẽ cô ta cũng không biết rõ lắm.”

Thang Nhược Lan vội vàng đứng ra giải thích: “Nguyễn Nhan, cô nghe theo nhà tạo mẫu của đoàn làm phim đi, cô nhìn tôi này, ngày mai tôi có một cảnh ngã từ trên ngựa xuống bùn, đạo diễn Khâu nói tôi để mặt mộc, hoàn toàn từ bỏ hình tượng vốn có, danh tiếng của đạo diễn Khâu rõ ràng như vậy, chúng tôi rất tin tưởng ông ấy, mà mỗi lần thử qua là một lần đột phá mới.”

Đạo diễn Khâu hài lòng gật đầu, không ngờ Thang Nhược Lan biết điều như vậy, cô ta là vợ sắp cưới của cậu Quý nhưng không hề kiêu ngạo, còn vô cùng phối hợp.

“Nguyễn Nhan, lịch trình của tôi rất kín , xin cô đừng chậm trễ thời gian của mọi người được không.” Nam chính Giang Hữu Nam là ảnh đế, không quá kiên nhẫn với ngôi sao đang hot Nguyễn Nhan này.

Nhạc Tình nhìn thấy đám người trách mắng thì vừa tức giận vừa sốt ruột, cô ta đang muốn nói chuyện thì Nguyễn Nhan lắc đầu với cô ta, sau đó nói: “Mọi người có nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt của tôi không, tôi có kẻ mắt không, thậm chí tôi chỉ bôi một lớp son bóng, tôi chỉ kẻ lông mày hơi cong cong, làm cho cả người có vẻ cổ điển một chút, thậm chí tôi búi tóc theo kiểu bình thường nhất.”

Mọi người giật mình, lúc này mới phát hiện cô trang điểm rất nhẹ, không hề đánh phấn lót.

Hiện tại không có mấy ai dám trang điểm nhẹ như vậy để quay phim.

Nhưng cô không trang điểm đã đẹp như vậy. . . .

Có rất nhiều nữ diễn viên đố kỵ đến đỏ mắt.
 
Chương 1588


Chương 1588

Nguyễn Nhan lộ điện thoại ra: “Đây là tạo hình do nhà tạo mẫu làm cho tôi, tôi xin phép nói thẳng, tôi diễn nữ số hai hay là mẹ nữ số hai vậy.”

Đạo diễn Khâu nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, Nguyễn Nhan rất xinh đẹp, nhưng tạo hình kia thật sự có vẻ già nua.

Nhà tạo hình nóng nảy: “Đạo diễn Khâu, không phải trong buổi họp ông đã nói Nguyễn Nhan rất xinh đẹp, nói lúc tôi trang điểm cho cô ta thì giảm vẻ đẹp của cô ta xuống, tăng thêm sự sắc bén xấu xa sao.”

“Không sai, tạo hình có thể lộ vẻ sắc bén và xấu xa, nhưng nó dùng cho diễn viên không giỏi, tôi cho rằng mình không cần đến.”

Đôi mắt của Nguyễn Nhan tràn đầy tự tin: “Vì sao chúng ta được gọi là diễn viên, bởi vì diễn xuất, diễn xuất thông qua ánh mắt, đạo diễn Khâu, ông muốn ánh mắt sắc bén xấu xa thế nào thì tôi cũng có thể làm được.”

“Nguyễn Nhan, cô đừng nói hay như thế.” Thang Nhược Lan lộ vẻ khuyên can: “Trước kia cô quay phim truyền hình đều diễn nữ chính hiền lành lương thiện, bây giờ cô diễn nữ số hai độc ác nham hiểm thì không đơn giản như vậy đâu.”

“Đúng thế.” Giang Hữu Nam cũng không vui: “Cô coi phim của đạo diễn Khâu dễ quay như vậy à, tôi có kinh nghiệm nhiều năm cũng phải quay ba bốn lần mới qua được.”

“Vậy cô có thể thử xem.”

Nguyễn Nhan cười nói: “Đúng lúc cảnh quay tiếp theo là tôi và cô Thang đối diễn, đạo diễn Khâu, nếu tôi quay không tốt thì sẽ rời khỏi đoàn phim, đương nhiên cũng sẽ bồi thường tiền, còn nếu tôi diễn tốt thì hy vọng khách sạn tôi ở có thể gần phim trường một chút, mà không phải khách sạn cách đây ba mươi kilomet.”

“Đồng thời sắp xếp cho tôi một chiếc xe tốt một chút, mà không phải chiếc xe cũ nát bỗng bể bánh xe ở nơi hoang vu không người ở thế này, tin tức của đoàn phim cũng có thể kịp thời thông báo chứ không phải. . . Tôi đến phim trường mà mọi người đang tạo hình, tôi lại không biết mình có tạo hình thế nào, còn. . . Tôi sẽ không so đo chuyện phòng nghỉ cho nữ số hai không bằng phòng nghỉ của nữ số bốn.”

Giọng của cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói.

Đạo diễn Khâu càng nghe thì sắc mặt ngày càng khó coi, nếu Nguyễn Nhan không nói ra, ông ta cũng không biết Nguyễn Nhan ở khách sạn hơn ba mươi kilomet, thậm chí xe đưa đón là chiếc xe cũ nát.

Mà tổ quản lý không thông báo tin tức của đoàn phim cho Nguyễn Nhan.

“Cô nói là thật sao?” Đạo diễn Khâu sắc bén nhìn về phía nhân viên quản lý đoàn phim.

“Sao có thể không thông báo.” Tổ trưởng Ngô lập tức đứng dậy: “Hôm qua tôi cho người gửi tin tức cho trợ lý của cô ta, cô ta cố tình đến trễ còn đổ lỗi cho chúng tôi, mà cô nói không muốn ở chung với Thang Nhược Lan, tôi mới đành phải sắp xếp cô ở xa một chút, chỗ này vắng vẻ, khách sạn tốt chỉ có hai nơi này.”

“Cô không muốn ở chung với tôi?” Thang Nhược Lan rất kinh ngạc: “Vì sao, có phải là. . . Bởi vì tôi là nữ chính nên trong lòng cô không thoải mái. . . .”

Nguyễn Nhan lười nhác nhìn cô ta, dù sao trong công việc cần diễn xuất, ngay cả cuộc sống hằng ngày cũng phải diễn xuất thì thật mệt mỏi: “Đạo diễn Khâu, có thể bắt đầu chưa.”

Đạo diễn Khâu nhìn dáng vẻ của cô thì nhíu mày, tính cách của Nguyễn Nhan quá cứng nhắc.

Bình thường ông ta không thích người quá cứng nhắc trong đoàn phim, rất khó khống chế: “Nguyễn Nhan, tôi nhắc nhở cô, số người có thể qua một lần chỉ có hai người, làm người không nên quá tự tin.”

Nguyễn Nhan cười cười: “Không có cách nào khác, bởi vì tôi không muốn tạo hình bà già xấu xí, cho nên tôi chỉ có thể chứng minh bằng năng lực của mình, có điều nếu không phải bởi vì tôi mà hô “Cắt” thì không tính.”

“Đương nhiên.” Đạo diễn Khâu gật đầu nhìn Thang Nhược Lan một chút: “Cô chuẩn bị một chút đi, hai người diễn cảnh quay số năm.”
 
Chương 1589


Chương 1589

Thang Nhược Lan ngẩn người: “Không phải bốn giờ chiều mới quay sao.”

“Độ khó tăng cao, đè ép sự tự tin của người nào đó.” Đạo diễn Khâu nhàn nhạt nói.

Thang Nhược Lan thầm vui vẻ, cô ta nhớ kỹ cảnh quay số năm, đây là cảnh quay khó nhất của phần diễn nữ số hai, nói về nữ số hai ép nữ chính vào đường chết, đồng thời lộ vẻ dữ tợn muốn hạ độc nữ chính.

Không lâu sau, phim chuẩn bị bắt đầu quay.

Tiếng “Action” vang lên, Nguyễn Nhan mở mắt ra, tiến vào trạng thái quay phim, trong tay cô cầm một chén thuốc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, nhưng làm cho người ta có cảm giác u ám.

“Chị, em đến thăm chị đây. . . .” Nguyễn Nhan vừa mở miệng đã làm cho người ta rùng mình.

“Cô muốn làm gì.” Thang Nhược Lan nhìn chén thuốc trong tay cô thì hoảng sợ.

“Đường nhiên là em đến thăm chị rồi, bệnh của chị nặng như vậy, chị uống chén thuốc này đi.” Nguyễn Nhan đưa đến gần cô ta.

“Cô đừng tới đây.” Thang Nhược Lan sợ hãi run rẩy tránh đi.

“Ngoan, em cam đoan sau khi chị uống chén thuốc này xong thì sẽ không còn đau đớn.” Nguyễn Nhan lộ ra nụ cười như không cười: “Chị sẽ không cảm thấy đau khổ nữa, cũng sẽ không đố kỵ, chị sẽ đến một nơi không dành cho người sống, không buồn không lo . . . .”

“Cô là đồ thần kinh, cô hạ độc vào thuốc đúng không, tôi sẽ không uống.” Thang Nhược Lan hét ầm lên: “Tử Đan, chúng ta từng là bạn bè, cô đã quên chúng ta từng nói sẽ cùng nổi tiếng khắp thiên hạ sao. . . .”

“Tôi sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ, chẳng qua tôi đã chịu đựng đủ rồi, chỉ cần chúng ta đứng chung thì người kia mãi mãi quan tâm chị nhất, trong lòng của anh ấy, trong mắt của anh ấy chỉ có chị thôi.” Từ đầu đến cuối giọng Nguyễn Nhan rất nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự độc ác và tàn nhẫn: “Chị, chị đi chết đi.”

Cô nói xong thì bỗng nhiên dùng sức bóp lấy cằm Thang Nhược Lan.

Đạo diễn Khâu nhìn màn hình, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, nhưng biểu cảm lại lộ rõ sự dữ tợn và điên cuồng, ác độc.

Thậm chí Nguyễn Nhan không lớn tiếng thét lên, cũng không cố ý trừng mắt.

Giống như. . . Trời sinh cô đã xấu xa như vậy.

Ngược lại biểu cảm của Thang Nhược Lan. . . Rất quá đà, mất tự nhiên.

Dường như ngoại từ thét lên và trừng mắt thì cô ta không có cách nào thể hiện sự sợ hãi, tuyệt vọng của mình.

Có thể nói Nguyễn Nhan hoàn toàn đè bẹp Thang Nhược Lan.

“Hữu Nam, cậu ra đi.” Đạo diễn Khâu quay đầu nói với nam chính Giang Hữu Nam.

Giang Hữu Nam ngẩn người: “Tôi sẽ xuất hiện trong cảnh quay thứ sáu, còn phải đi ra sao.”

“Tôi muốn thứ xem giới hạn của Nguyễn Nhan ở đâu.” Đạo diễn Khâu nói: “Hi vọng cậu có thể diễn tiếp với cô ấy.”

Giang Hữu Nam nặng nề gật đầu, mặc dù trước đó anh ta không quá thích Nguyễn Nhan, nhưng anh ta tôn trọng diễn viên, mà diễn xuất của Nguyễn Nhan làm cho anh ta sợ hãi và thán phục.

“Dừng tay.”

Giang Hữu Nam chạy vào nhìn thấy miệng Thang Nhược Lan bị rót đầy thuốc, anh ta khó tin đi kéo thô bạo kéo Nguyễn Nhan ra: “Cô cho cô ấy uống cái gì?”
 
Chương 1590


Chương 1590

Vẻ mặt u ám của nguyễn Nhan biến thành biểu cảm oan ức, không biết

làm sao, giống như cô gái nhỏ ngây thơ: “Em cho chị ấy uống thuốc, bệnh của chị ấy quá nghiêm trọng.”

“. . .”

Trong một góc.

Điếu thuốc thứ hai trong tay Quý Tử Uyên cũng nhanh chóng cháy hết.

Anh hút một hơi, trong lỗ mũi hừ ra tiếng mang theo sự gợi cảm.

Người phụ nữ kia. . . , thật sự làm cho anh quá nhiều bất ngờ.

Đạo diễn Khâu là người theo đuổi sự hoàn mỹ, diễn xuất của cô cũng không hề có tỳ vết.

Sau đó Giang Hữu Nam sẽ tự tay giết chết Nguyễn Nhan, Nguyễn Nhan toát ra sự tuyệt vọng, căm hận, thứ tự rõ ràng, giống như một người thật đã từng yêu, từng hận, từng tuyệt vọng và từng chết vậy.

Quý Tử Uyên dập điếu thuốc trong tay xuống rồi quay người rời đi.

“OK.”

Đạo diễn Khâu giơ ngón tay cái.

Cuối cùng cảnh diễn cũng kết thúc.

Nguyễn Nhan dùng khăn giấy xoa nước mắt, sau đó bình tĩnh đi tới: “Đạo diễn Khâu, có được không.”

Đạo diễn Khâu nghiêm túc đánh giá cô, cô vừa diễn xuất một phân đoạn rối ren, thậm chí diễn viên đầy kinh nghiệm như Giang Hữu Nam cũng cần có thời gian thoát vai, mà cô thật sự có thể thu lại diễn xuất nhanh chóng như thế.

Trời sinh cô phải là diễn viên.

Đáng tiếc, đáng tiếc cô không phải là nữ chính, nếu không thì. . . .

Đạo diễn Khâu thở dài trong lòng.

“Cô có thể ở lại.” Đạo diễn Khâu gật đầu, nói với tổ quản lý: “Cậu sắp xếp khách sạn cho Nguyễn Nhan gần chỗ này một chút, phòng nghỉ của cô ấy đổi cho nữ số bốn, hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy có người giở trò bày mưu tính kế gì cả, đừng coi tôi là đồ ngốc, nếu còn có lần sau, cho dù được ai giới thiệu vào đây thì cũng không cần đến nữa, được rồi, đi ăn cơm trưa đi.”

Đạo diễn Khâu nói xong thì rời đi.

Nguyễn Nhan cũng rời đi.

Tất cả mọi người nhìn bóng lưng của cô, cả đám đều không dám tin, có người thật sự có thể quay một lần đã qua trong phim của đạo diễn Khâu.

Mà Nguyễn Nhan đối diễn với ảnh đế Giang Hữu Nam lại không hề bối rối, thậm chí hoàn toàn có thể bùng nổ diễn xuất với ảnh đế, nổi bật lên nhân vật nữ chính Thang Nhược Lan nhạt nhòa như tờ giấy.

Thang Nhược Lan được trợ lý đỡ dậy thì trong lòng oán hận đến nghiến răng, cô ta không ngờ diễn xuất của Nguyễn Nhan lợi hại như vậy.

Cô ta nhất định phải khiến Nguyễn Nhan rời đi, nếu không thì đến lúc phim được công chiếu, Nguyễn Nhan sẽ đè bẹp diễn xuất của cô ta.

Dường như cô ta nghĩ đến gì đó.

Thang Nhược Lan vội vàng nhìn thoáng qua chỗ góc thì phát hiện Quý Tử Uyên đã rời đi.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm lại có chút chán nản, vừa rồi Quý Tử Uyên chắc chắn đã nhìn thấy.
 
Chương 1591


Chương 1591

Quý Tử Uyên ngồi lên xe, tài xế hỏi: “Cậu Quý, trở về thành phố sao?”

“Tạm thời không quay về, tìm một chỗ ăn cơm trước.” Quý Tử Uyên nhắm hai mắt lại.

Tài xế đưa anh đến một nhà hàng, anh vừa ăn cơm xong thì Đỗ Tuyên gọi điện thoại tới: “Anh đang làm gì vậy?”

“Ăn cơm, có việc gì à?” Quý Tử Uyên lạnh nhạt hỏi.

“Chuyện lớn, vừa rồi đạo diễn Khâu gọi điện thoại cho tôi.” Đỗ Tuyên khó xử nói: “Ông ấy hỏi có thể để Nguyễn Nhan diễn nữ chính hay không, ông ta nói chỉ cần chúng ta đồng ý, sang năm ông ấy bằng lòng quay một bộ phim cho Phàm Ngu, đến lúc đó chúng ta có thể chọn diễn viên.”

Quý Tử Uyên nhướng mày, nhưng nhanh chóng hiểu được.

Nếu anh là đạo diễn Khâu thì cũng sẽ làm như vậy.

Nguyễn Nhan dùng diễn xuất chứng minh một người có đẹp thế nào cũng có thể hoàn toàn xấu xa.

Nếu bộ phim cứ tiếp tục quay thì diễn xuất của Thang Nhược Lan sẽ bị đè bẹp, thậm chí nhan sắc cũng bị nghiền ép mạnh mẽ.

Sau khi bộ phim công chiếu, chắc chắn người ta sẽ chỉ trích nữ chính, đạo diễn Khâu không muốn nhìn thấy điều này.

Cho nên hoặc là phải đổi Nguyễn Nhan, nhưng đạo diễn Khâu yêu quý diễn viên có tài, nhất định sẽ không nỡ.

Vậy ông ta chỉ có thể nghĩ cách đổi Thang Nhược Lan.

Đỗ Tuyên ho khan một cái: “Đạo diễn Khâu nói nếu Nguyễn Nhan diễn nữ chính bộ phim này thì chắc chắn có thể nhận giải thưởng lớn quốc tế, ông ta bằng lòng sang năm sẽ quay một bộ phim thích hợp với diễn xuất của Thang Nhược Lan.”

“Cho dù nói thế nào, Thang Nhược Lan cũng là vợ sắp cưới của tôi, đoàn phim đã khai máy, nói đổi là đổi được, mặt mũi của tôi để đâu.”  Quý Tử Uyên nói thật, dù anh chán ghét Thang Nhược Lan ra sao nhưng Thang Nhược Lan cũng là mặt mũi của anh.

“Vậy cô ta ở lại. . . Cũng sẽ bị Nguyễn Nhan đè bẹp.” Đỗ Tuyên ho nhẹ một tiếng nói: “Đạo diễn Khâu nói nếu tiếp tục quay bộ phim này, nữ chính Thang Nhược Lan sẽ trở thành nữ số hai làm nền, đến lúc đó người ngoài nói rất khó nghe, ông ta không thể khống chế chuyện này.”

“Anh cũng cho rằng như vậy?” Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên không có biểu cảm gì.

“Đạo diễn Khâu nói, sáng hôm nay anh cũng ở đó.”

Đỗ Tuyên nói nhỏ: “Chúng ta thông báo với bên ngoài rằng Thang Nhược Lan muốn kết hôn, tạm thời không có thời gian, năm nay cô ta muốn ra nước ngoài, cho cô ta tham gia mấy chương trình giải trí, anh nghĩ xem nếu Nguyễn Nhan nổi tiếng thì có thể trở thành gà đẻ trứng vàng cho công ty, không ngờ lúc trước tôi tùy tiện ký hợp đồng với cô nàng này lại may mắn như vậy, mấy năm trước cô ấy thất tình một trận thì diễn xuất đột nhiên tăng vượt bậc.”

“Cô ấy thất tình, diễn xuất mới đột nhiên tăng vượt bậc?” Quý Tử Uyên mím môi, đột nhiên nhớ tới vừa rồi ánh mắt của Nguyễn Nhan đầy oán hận, tuyệt vọng, đau khổ.

Bởi vì cô từng bị tổn thương như thế sao.

Cô cứ quan tâm Bùi Mạc Thần như vậy?

Đỗ Tuyên nói: “Quả nhiên, diễn viên giỏi phải từng trải qua mới có thể mài giũa diễn xuất tốt, đúng rồi, nếu anh không nói lời nào, vậy tôi sẽ. . . Nói Thang Nhược Lan trở về, tôi nói đây là ý của anh nhé?”

“Anh đẩy hết trách nhiệm lên người tôi nhỉ.” Quý Tử Uyên châm chọc.
 
Chương 1592


Chương 1592

“Khụ, không phải không có cách nào khác sao, mọi người đều biết cô ta là người phụ nữ anh, sao tôi có thể áp chế cô ta được.” Đỗ Tuyên có chút lúng túng nói: “Hay là anh đi nói với cô ta?”

“Không cần, tôi không muốn nói thẳng, còn khó nghe hơn.”

Quý Tử Uyên cúp máy.

. . .

Phim trường.

Nguyễn Nhan ăn xong cơm trưa, lười biếng nằm trên ghế chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhạc Tình vội vàng khuyên nhủ: “Đừng nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ bắt đầu quay, mặc dù buổi sáng diễn xuất của cô làm cho đạo diễn Khâu kinh ngạc, chẳng qua Đạo diễn Khâu không thích đùa giỡn diễn viên giỏi.”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua tôi cảm thấy. . . Buổi chiều không thể quay phim được.” Nguyễn Nhan uể oải cầm chai nước uống một ngụm.

Nhạc Tình sửng sốt: “Tại sao?”

Nguyễn Nhan cong môi lên.

Đúng lúc này có người đá văng cửa phòng nghỉ ra.

Thang Nhược Lan đầy tức giận đi vào: “Nguyễn Nhan, cô đúng là đầy thủ đoạn.”

“Cô đang nói cái gì?” Nguyễn Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

“Cô đừng giả vờ với tôi.” Thang Nhược Lan nổi giận nói: “Buổi sáng cô cố ý ăn mặc xinh đẹp đối diễn với tôi, các phương diện chèn ép tôi mạnh mẽ, làm cho đạo diễn Khâu không thể để tôi tiếp tục diễn vai nữ chính, công ty gọi điện thoại nói tôi quay về, cô sẽ diễn vai nữ chính phim này.”

Nhạc Tình trợn mắt hốc miệng, cô ta nhìn Nguyễn Nhan một chút, cuối cùng cũng hiểu vì sao Nguyễn Nhan nói buổi chiều không thể quay phim được.

Nguyễn Nhan cười cười: “Tôi làm cho diễn xuất của cô không bằng tôi à, tôi làm cho nhan sắc của cô không đẹp bằng tôi sao.”

“Cô. . . .” Thang Nhược Lan u ám nhìn cô, một lúc sau cô ta cười lạnh: “Nguyễn Nhan, đừng tưởng rằng hôm nay cô được diễn nữ chính thì có thể một bước lên trời, tôi cho cô biết tôi sẽ gả cho người nắm giữ nửa giới giải trí này là Quý Tử Uyên, cô muốn bò lên cao, tôi có thể làm cho cô rơi xuống, hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ chuyện cô tranh giành với tôi, tôi sẽ làm cho cô hối hận.”

“Không phải cô đã sớm nhớ kỹ sao.”

Đôi mắt Nguyễn Nhan lạnh lẽo: “Cô cố ý cho người sắp xếp khách sạn của tôi ở nơi vắng vẻ nhất, cố ý sắp xếp cho tôi chiếc xe cũ nát để tôi đến trễ, còn mua chuộc người của tổ quản lý và tổ trang phục, tôi ở phòng nghỉ không bằng một nữ số bốn, Thang Nhược Lan, cô còn chưa gả vào nhà họ Quý, nhưng cô dùng thủ đoạn ỷ mạnh hiếp yếu này rất thuận tay đấy.”

“Đó là cô đáng đời.” Thang Nhược Lan lạnh lùng nói: “Tôi chưa thấy người không biết xấu hổ như cô, quyến rũ chồng sắp cưới của người khác.”

“Nói như cô biết xấu hổ vậy.”

Nguyễn Nhan vẫn dựa vào ghế, không đứng dậy, nhưng cho dù cô ngửa đầu lên nói chuyện với Thang Nhược Lan nhưng khí thế không hề thua kém: “Tôi dựa vào diễn xuất mà đứng vững trong giới, mà cô thì sao, cô làm ca sĩ thì sao chép bài hát của người từng là bạn của mình, cô làm diễn viên thì phải nhờ Quý Tử Uyên mới có thể cầm được giải thưởng, nói thật, cô làm diễn viên cái gì, còn không bằng phục vụ tốt cho Quý Tử Uyên ở trên giường thì hơn, nói không chừng sang năm anh ta có thể mua giải ảnh hậu cho cô nữa đấy.”

Nhạc Tình nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Nhan thì run lẩy bẩy.

Cô muốn lên trời đây mà, có thể không nể mặt nói móc Thang Nhược Lan.
 
Chương 1593


Chương 1593

“Rất tốt, Nguyễn Nhan, tôi sẽ ghi nhớ, cũng sẽ nói không sót một chữ cho Tử Uyên, cô chờ sự nghiệp của mình kết thúc đi.” Thang Nhược Lan tức đến run người, nhưng sự tỉnh táo và lý trí nhiều năm làm cho cô ta kiềm chế không ra tay với Nguyễn Nhan.

Nhưng lúc Thang Nhược Lan rời đi thì đạp mạnh cửa phòng nghỉ.

Cả đám bên ngoài xem trò hay nhìn thấy cô ta tức giận thì hoảng sợ tránh đi, sợ bị liên lụy.

Nhạc Tình đau đầu nhìn Nguyễn Nhan: “Bà cô của tôi ơi, tôi biết cô chán ghét Thang Nhược Lan, nhưng cô có thể nể mặt một chút được không, dù sao cô ta là mợ Quý tương lai, Đỗ Tổng cũng phải nể mặt.”

“Không sao, tôi không làm được diễn viên thì sau này cô và tôi cùng lập nghiệp thôi.” Nguyễn Nhan hững hờ nói: “Năng lực lập nghiệp của tôi còn tốt hơn diễn xuất đấy.”

Nhạc Tình xấu hổ: “Tôi cầu xin cô đừng lừa tôi, cô từng lập nghiệp lúc nào chứ, hơn nữa nhà họ Quý muốn xử lý một người thì rất dễ dàng.”

“Tôi biết.” Nguyễn Nhan cười cười, nụ cười đầy mỉa mai.

Không có ai hiểu rõ hơn cô, bởi vì trước đó cô bị người ta giết chết một lần.

Đạo diễn Khâu nhanh chóng tổ chức một cuộc họp khẩn cấp: “Bởi vì cuối năm Thang Nhược Lan sẽ kết hôn nên sợ không đủ thời gian quay phim, cho nên tôi và công ty của cô ta bàn bạc một chút, nữ chính đổi thành Nguyễn Nhan, mặt khác nữ số hai sẽ vào đoàn phim sau, cho nên hai ngày nay mọi người nghỉ ngơi một chút, Nguyễn Nhan, cô làm quen với kịch bản của nữ chính một chút.”

“Được.” Nguyễn Nhan cầm kịch bản trong sự kinh ngạc của mọi người.

Nếu nói Thang Nhược Lan muốn kết hôn mà từ bỏ vai diễn thì không có ai tin.

Mọi người biết Nguyễn Nhan diễn quá tốt, cô ta ở lại chỉ có thể bị đè bẹp, cho nên đành phải rời đi, đây cũng là lý do Nguyễn Nhan và Thang Nhược Lan cãi nhau vào buổi trưa.

Chẳng qua tất cả mọi người rất thông minh cùng giữ yên lặng.

. . .

Buổi chiều không có quay phim.

Nguyễn Nhan ngồi xe trở về khách sạn.

Cô chuẩn bị tắm rửa rồi quay về thành phố hai ngày.

Bởi vì trong phòng tắm quá nóng, cô quấn khăn tắm đi ra.

Nhưng cô vừa ra ngoài nhìn thấy dáng người ngồi trên sô pha thì cả người cứng đờ, Quý Tử Uyên vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, áo sơ mi và quần dài đắt tiền, tóc ngắn màu đen, dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn.

Cô không nghĩ tới anh lại không gõ cửa đã đi vào phòng người khác.

“Quý Tử Uyên, sao anh vào đây được.” Nguyễn Nhan không vui, dưới tình huống như vậy, cô không thể cách nào bình tĩnh được.

“Tôi đi vào từ cửa.” Quý Tử Uyên giơ hai ngón tay, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ phòng.

Anh hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, khăn tắm màu hồng bao quanh những chỗ nhạy cảm, chỉ lộ vai và đôi chân dài dính nước, tóc dài cũng được gội qua nhưng vẫn chưa sấy khô được quấn lên đầu, khuôn mặt nhỏ và xương quai xanh tinh xảo làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể điên cuồng.

Chẳng qua điều Quý Tử Uyên ngây người là đôi mắt đen nhánh giống như được rửa qua bằng nước.
 
Chương 1594


Chương 1594

Giống như Nhạc Tiếu Nhi vào lúc tuổi dậy thì.

Sau khi hai người làm chuyện đó lần đầu tiên, cô tắm rửa xong đi ra cũng giống như vậy, mái tóc ướt sũng được quấn lên đầu, đôi mắt giống như được rửa qua nước, chứa đầy sự lo lắng xấu hổ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

Quý Tử Uyên đột nhiên cảm giác trong cơ thể có một luồng khí nóng bốc lên.

Rất nhiều người nói anh trăng hoa, nhưng anh biết mình không phải là người thích gần phụ nữ.

Nhưng lúc này anh giống như một chàng trai trẻ tuổi chưa trải qua việc đời.

Đương nhiên cũng giống như anh năm đó.

Năm đó, đã bao lâu rồi?

Bảy tám năm rồi nhỉ?

Đã lâu đến mức làm cho anh không nhớ rõ.

Nguyễn Nhan tức giận đến run người, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đi tới bên giường cầm lấy quần áo.

Quý Tử Uyên không kiêng dè nhìn bắp chân mảnh khảnh lộ ra ngoài khăn tắm.

Nguyễn Nhan chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Nhưng bởi vì cô bọc khăn tắm quanh người nên không thể đi nhanh được, dáng vẻ yểu điệu bước đi.

Cô lo lắng không dám thở mạnh, chỉ sợ Quý Tử Uyên đi tới hôn cô giống như lần trước.

Trước khi cô mặc quần áo, nếu anh ra tay thì cô tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.

Nhưng cũng may từ đầu đến cuối Quý Tử Uyên vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Sau khi Nguyễn Nhan đi vào phòng tắm đóng cửa lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Quý Tử Uyên rút điếu thuốc ra, sương mù che kín lửa nóng trong đáy mắt của anh.

Anh hút thêm một hơi, cảm nhận được chỗ đó khó chịu thì trầm giọng chửi thề một câu.

Anh không ngờ có một ngày mình nhìn thấy lưng của một người phụ nữ lại có dục vọng.

Chắc chắn lâu rồi anh chưa đụng vào phụ nữ.

Đúng là không có tiền đồ.

Cửa phòng tắm nhanh chóng được mở ra, Nguyễn Nhan mặc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng bình thường và quần jean, cả người giống như một sinh viên đại học.

“Không ngờ cô sẽ mặc đồ màu hồng.” Quý Tử Uyên vô thức thốt ra.

“Vì sao tôi không thể mặc màu hồng.” Nguyễn Nhan phản bác, không sai, bình thường cô hiếm khi mặc màu hồng, nhưng bộ quần áo này của một nhãn hàng cao cấp tài trợ, cô nhận tiền phát ngôn của người ta thì phải mặc.

Quý Tử Uyên cầm điếu thuốc khẽ giật mình, lông mi dài tạo ra hai bóng dài.

Đúng vậy, ai quy định Nguyễn Nhan không thể mặc, từ khi anh biết cô thì giống như Nhạc Tiếu Nhi, tính cách của Nhạc Tiếu Nhi cũng ở trong người Nguyễn Nhan.

Dù sao, trong trí nhớ của anh, Nhạc Tiếu Nhi sẽ không mặc đồ màu sáng như thế, cô luôn lạnh lùng, thản nhiên, màu sắc của quần áo cũng như thế.

“Quý Tử Uyên, tôi không quan tâm trước kia anh và nghệ sĩ nữ của Phàm Ngu có quan hệ gì, nhưng tôi nhắc nhở anh sau này anh muốn vào phòng của tôi thì nhớ phải gõ cửa, chứ không phải xông vào khi chưa có sự đồng ý của người khác.”

Nguyễn Nhan không thể nhịn con người này được nữa: “Tôi chỉ ký hợp đồng với Phàm Ngu, tôi không hề bán cả bản thân cho các anh, mong các anh cho tôi một chút riêng tư.”

“Vì sao tôi vào đây, không phải cô biết rõ nhất à.”
 
Chương 1595


Chương 1595

Quý Tử Uyên gác chân lên bàn trà, đáy mắt sâu thẳm: “Nguyễn Nhan, cô rất thủ đoạn, cô và đạo diễn Khâu đánh cược trước mặt đoàn phim, cô diễn một vở kịch, đừng nói Thang Nhược Lan, ngay cả ảnh đế cũng bị cô chèn ép. Cô muốn nói cho đạo diễn Khâu biết cô là diễn viên hoàn mỹ, đạo diễn Khâu không nỡ bỏ cô, nhưng ông ta giữ cô lại thì cô sẽ cướp đi ánh sáng của nữ chính Thang Nhược Lan, đạo diễn Khâu không có cách nào khác, chỉ có thể để Thang Nhược Lan rời đi, Thang Nhược Lan cũng không muốn sau khi bộ phim công chiếu sẽ bị cô cướp đi danh tiếng, cho nên cũng chỉ có thể không cam lòng rời đi.”

“Không có cách nào khác, tôi vốn chỉ muốn diễn tốt nữ số hai, ai bảo ngày đầu tiên vợ sắp cưới của anh đã mua chuộc người của đoàn phim gây phiền phức cho tôi chứ.”

Nguyễn Nhan bình tĩnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô muốn trả phòng quay về thành phố.

“Nói thật, Thang Nhược Lan là mợ Quý tương lai, cô ta không thích tôi, lần trước cô ta thấy tôi mặc đồ xốc xếch bước ra khỏi văn phòng của anh, cô ta đã sớm xem tôi là cái gai trong mắt, nếu như mọi người hòa thuận quay xong bộ phim này thì tôi bằng lòng diễn nữ số hai làm nền cho cô ta, nhưng cô ta không có ý định đó.”

Nguyễn Nhan ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Quý Tử Uyên: “Xin lỗi, tôi không thể nhẫn nhịu mãi được, mà anh lùi bước thì người khác sẽ bắt nạt anh làm thú vui, hơn nữa cô ta diễn không tốt thì trách tôi à?”

“Cô nói xấu vợ sắp cưới của tôi ở trước mặt tôi, nói cô ta không đáng một đồng sao?” Quý Tử Uyên u ám cởi một nút áo.

“Tôi nói thật, nếu như anh muốn nghe lời hay thì có thể tìm người khác.”

Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói: “Cô ta cũng không phải không đáng một đồng, có lẽ. . . Có lẽ kỹ thuật trên giường rất lợi hại, nếu không thì cậu Quý đã chạm qua nhiều đóa hoa, sao có thể hái được một đóa như thế chứ.”

“Nguyễn Nhan, cô đang cười nhạo tôi dùng nửa người dưới để suy nghĩ chuyện hôn nhân đúng không.” Quý Tử Uyên đứng dậy đi qua, cười như không cười nắm cằm của cô.

Anh phát hiện cằm của cô rất mềm mại, sờ tới sờ lui, cảm giác thích muốn chết.

Mà lúc cằm của cô bị nắm thì môi đỏ cũng hơi nhếch lên gợi cảm khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.

Nguyễn Nhan nín thở, khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được con ngươi của anh thay đổi, đồng thời hơi thở nguy hiểm trên người anh ập vào mặt, nhưng cô không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy, so với tình yêu thì cậu Quý càng để ý đến cảm nhận của nửa người dưới hơn.”

“Cô rất hiểu tôi.” Quý Tử Uyên từng bước đến gần, khóe miệng nở nụ cười gian xảo.

Nguyễn Nhan lùi lại, cuối cùng cô ngã xuống giường.

Quý Tử Uyên xoay người, hai tay đặt hai bên người cô, hai người duy trì tư thế mập mờ: “Nhưng cô đừng quên Thang Nhược Lan vẫn là vợ sắp cưới của tôi, cô ép đạo diễn Khâu muốn cô ta rời đi cũng chính là đánh vào mặt tôi, tôi chưa thấy ai dám đánh vào mặt tôi ở nước Nguyệt Hàn cả.”

“Cho nên?” Nguyễn Nhan nhìn anh, đáy mắt vẫn không hề gợn sóng.

Quý Tử Uyên cảm thấy bất lực, trước kia với khuôn mặt đẹp trai và thân phận hiển hách thì bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng sẽ đỏ mặt, nhưng chỉ có Nguyễn Nhan giống như người phụ nữ máu lạnh: “Tôi có thể hủy hoại cô.”

Anh dễ như trở bàn tay nói ra câu nói này: “Nhưng nếu như cô ngủ với tôi một đêm thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

Đáy mắt Nguyễn Nhan lóe lên sự mỉa mai.

Đây là người đàn ông mà cô từng yêu tha thiết, đúng là làm cho người ta. . . Buồn nôn.
 
Chương 1596


Chương 1596

“Nếu tôi đồng ý với anh thì lần trước ở văn phòng tôi sẽ không phản kháng.” Nguyễn Nhan lắc đầu: “Cậu Quý, thật ra. . . Trước kia anh và Tiếu Nhi từng có gì đó đúng không.”

Cả người Quý Tử Uyên cứng đờ.

Ba chữ Nhạc Tiếu Nhi giống như con dao đâm vào trái tim anh.

“Nhưng tôi nghe nói năm đó Tiếu Nhi bị bắt, anh đã tìm luật sư đưa cô ấy vào tù.”

Nhạc Tiếu Nhi đẩy tay của anh ra, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi và Tiếu Nhi không liên lạc nhiều năm, nhưng tôi luôn nhớ kỹ ngoại hình của cô ấy, cô ấy là bạn của tôi lúc nhỏ, xin lỗi, tôi không thể ngủ với người đàn ông từng ngủ với bạn của mình được, tôi sẽ không thoải mái, tôi thà rằng không còn gì cả.”

“Huống chi. . . Tôi không muốn làm đồ chơi của đàn ông các anh.”

Nguyễn Nhan giơ tay tháo đồng hồ ra, bên trong là một vết dao sâu: “Anh nhìn thấy không, đây là một mối tình của tôi, người khác nói tôi thèm muốn thân phận của Bùi Mạc Thần, nhưng tôi từng yêu người này, anh ta không quan tâm tôi, tôi muốn tự sát nhưng không chết, ồ, kết quả anh ta châm chọc tôi nói cố ý tự sát để nhận sự đồng cảm của anh ta.”

Quý Tử Uyên mang theo kinh ngạc nhìn vết sẹo trên cổ tay của cô, rất sâu, anh không nghĩ vì sao một người tỉnh táo như cô lại tự sát.

Rốt cuộc cô đã yêu tên cặn bã Bùi Mạc Thần bao nhiêu chứ.

“Tôi không phải là Bùi Mạc Thần.” Anh trầm thấp nói: “Bùi Mạc Thần tìm phụ nữ, vừa muốn trái tim vừa muốn cơ thể của người đó, mà tôi cũng chỉ muốn cơ thể của cô.”

Nguyễn Nhan ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười mang theo sự buồn bã: “Vậy anh đúng là cặn bã, anh muốn nói tôi là người không hề có sức hấp dẫn, chỉ có cơ thể này.”

Ánh mắt Quý Tử Uyên lóe lên sự sâu xa: “Có lẽ. . . .”

“Quên đi, tôi bước vào giới giải trí, có người lựa chọn đi đường tắt, nhưng hôm nay tôi có thể cởi đồ ở trước mặt anh, ngày mai tôi có thể tiếp tục cởi đồ ở trước mặt người đàn ông khác.”

Nguyễn Nhan lắc đầu: “Nếu tôi muốn một cuộc sống như vậy thì tôi bằng lòng rời khỏi chỗ này.”

“Một người nổi tiếng xuống dốc, cô có biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo không.” Quý Tử Uyên châm chọc.

“Tôi biết, có người đổi nghề làm giáo viên, thậm chí làm nhân viên bán hàng, nhưng đó cũng là công việc, mỗi tháng có thể cầm mười triệu tiền lương cũng đủ sống.” Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói.

Quý Tử Uyên trừng mắt nhìn cô, có thể thấy được anh không tin là cô nói thật.

Bên cạnh anh xuất hiện nhiều người phụ nữ, ai cũng cố gắng trèo lên cao, Thang Nhược Lan là người tàn nhẫn nhất.

Nhưng Nguyễn Nhan là một ngoại lệ, cô giống như một vũng nước trong.

Vừa lạnh lẽo vừa trong veo.

Nguyễn Nhan không nhìn anh mà bỏ đồ vào vali, sau đó kéo khóa lên: “Cậu Quý, nếu anh thích ở đây thì ở, tôi phải quay về thành phố.”

Cô nói xong thì cầm vali lên.

Một bàn tay thon dài cầm vali của cô lên trước.

“Đúng lúc tôi cũng phải quay về, đi chung đi.” Quý Tử Uyên nhìn cô một cái.

“Anh có nhầm không, anh nên đi đón Thang Nhược Lan mới đúng.” Nguyễn Nhan muốn cầm vali, nhưng không cầm được: “Cậu Quý, nếu như có người chụp ảnh tôi và anh ở bên nhau thì tôi sẽ rất phiền phức.”

“Không phải cô chuẩn bị tìm việc khác sao, còn sợ phiền phức?” Quý Tử Uyên cong môi, vẻ mặt suy tư.
 
Chương 1597


Chương 1597

Nguyễn Nhan: “. . . Nếu Thang Nhược Lan biết, cho dù tôi tìm việc khác thì cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi.”

“Đó là chuyện của cô.” Quý Tử Uyên cầm vali của cô đi ra ngoài.

Nguyễn Nhan vội vàng đuổi theo, hai người tại hành lang bên trên lôi kéo lên.

“Cô muốn cho người khác nhìn thấy à?” Quý Tử Uyên nhíu mày.

“. . .”

Nguyễn Nhan không có cách nào khác, đành phải đi xuống lầu rồi lên xe của anh.

Tài xế nhìn Nguyễn Nhan cũng không có nhiều biểu cảm, bình tĩnh lái xe.

Nguyễn Nhan đành phải gửi tin nhắn cho Nhạc Tình nói cô đi trước.

Từ chỗ này quay về thành phố mất khoảng nửa tiếng.

Nguyễn Nhan cúi đầu nhìn điện thoại thì không thoải mái, sau đó cô nhắm mắt lại.

Hôm qua cô đọc kịch bản quá muộn nên một lát sau cô ngủ thiếp đi.

Quý Tử Uyên quay đầu nhìn về phía cô, người phụ nữ dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, lông mày dày giống lông vũ, mũi cao tinh xảo, khuôn mặt rất thanh tú.

Anh cứ nhìn cô như vậy.

Tài xế phía trước cũng chú ý tới nên cố ý đánh tay lái.

Đầu Nguyễn Nhan nghiêng về phía anh, đúng lúc dựa vào vai của anh.

Quý Tử Uyên nhìn tài xế, tài xế lúng túng cười cười, dù sao anh ta đi theo anh nhiều năm như vậy nên rất hiểu Quý Tử Uyên.

Anh dùng ánh mắt như vậy nhìn một người phụ nữ, không thể nào không có cảm giác.

Quý Tử Uyên thật sự không nghĩ gì cả.

Lúc cô nói không muốn ngủ với người đàn ông đã ngủ với Nhạc Tiếu Nhi.

Anh đã từ bỏ suy nghĩ muốn ngủ với cô.

Người khác có thể, nhưng cô không giống, cô là bạn của Nhạc Tiếu Nhi.

Nhưng bây giờ người phụ nữ này dựa vào vai anh, mùi hương trên tóc của cô giống như đúc với Nhạc Tiếu Nhi.

Rất kỳ lạ, anh lại nghĩ đến mùi hương của Nhạc Tiếu Nhi.

Quý Tử Uyên nắm chặt điện thoại, mỗi lần anh nghĩ đến người phụ nữ thì giống như có người siết chặt trái tim mình.

Gần đây cảm giác này ngày càng mãnh liệt.

. . .

Xe chạy hơn một tiếng, Nguyễn Nhan tỉnh lại, bởi vì xe dừng lại.

Cô mơ màng mở mắt ra thì phát hiện mình dựa vào vai anh.

Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen cười như không cười của Quý Tử Uyên: “Vai của tôi dùng có tốt sao?”

Nguyễn Nhan chán nản nhíu mày, cô vốn muốn giữ khoảng cách với anh, kết quả cô lại dựa vào anh ngủ.

“Xin lỗi, tôi quá buồn ngủ.”
 
Chương 1598


Chương 1598

“Cô dựa vào vai tôi ngủ.” Quý Tử Uyên nhíu mày: “Cô không cảm thấy mình nên bồi thường cho tôi sao?”

“Tôi sẽ cho kiếm thêm tiền cho công ty.” Nguyễn Nhan nói xong thì nhìn ngoài cửa sổ, cô phát hiện đã đến khu nhà mình.

Nhưng sao anh biết cô ở chỗ này.

Cô nghĩ lại thì công ty biết địa chỉ của mình, anh đúng là không gì không làm được.

“Tiền?” Quý Tử Uyên kéo môi: “Thật ngại quá, tôi không bao giờ thiếu tiền.”

“Vậy tôi không có cách nào khác.” Nguyễn Nhan mở cửa muốn xuống xe.

Một bàn tay nắm tay cô lại, dùng sức kéo một cái, cô không kịp chuẩn bị ngã vào lòng anh.

“Quý Tử Uyên, anh buông tay ra.” Nguyễn Nhan vô thức chống lên thì nghe thấy người đàn ông hít mạnh vào.

“Nguyễn Nhan, cô đè tay lên đâu đó?” Quý Tử Uyên mập mờ hỏi.

Nguyễn Nhan cúi đầu nhìn thì phát hiện mình đè lên chỗ không thể đè nhất, nhưng. . . Cô đặt lên trên đùi của anh, chẳng qua phản ứng của anh có chút mãnh liệt.

Cô có chút ngây người thốt ra: “Quý Tử Uyên, anh đói khát như vậy à, Thang Nhược Lan không thỏa mãn được anh sao.”

“Nguyễn Nhan, cô nói xem hôm nay cô quyến rũ tôi mấy lần, lần nào tôi cũng chỉ có thể chịu đựng.”

Quý Tử Uyên nở nụ cười chứa đầy mập mờ và u ám. Nguyễn Nhan há miệng, cô vừa muốn mở miệng thì Quý Tử Uyên cắt ngang:

“Cô đừng giải thích, tôi đi đến phòng cô để tính sổ, kết quả cô lại đi tắm, cô đi tắm thì thôi đi, cô còn không mặc quần áo, sau đó cô dựa vào vai tôi ngủ, cô phải biết tôi là người đàn ông rất mạnh về phương diện này.”

Anh ghé vào bên tai cô,nói mấy chữ cuối, tràn đẩy mập mờ. Nhưng Nguyễn Nhan không cảm thấy mập mờ, cô nhíu mày, cảm thấy buồn nôn, Quý Tử Uyên nhìn vẻ mặt của cô thì có chút tức giận.

“nguyễn Nhan, mẹ nó cô là tảng đá à.” Cho dù một người đàn ông bị trêu

chọc như vậy cũng sẽ có phản ứng.

“Không phải.” Nguyễn Nhan nói thật, im lặng rồi nói: “Nếu anh độc thân, tôi có thể sẽ đối xử khác một chút, nhưng anh sắp kết hôn còn chạy tới trêu chọc phụ nữ, tôi là cô gái đứng đắn, anh làm cho tôi cảm thấy anh. . . .”

“Tôi là cái gì?”  Quý Tử Uyên thấy cô muốn nói lại thôi thi không kiên nhẫn cắt ngang.

“Rất cặn bã.” Nguyễn Nhan nói ra: “Hành vi của anh làm cho người ta phản cảm, nhưng anh lại đắm chìm vào đó, cho rằng mình rất sang chảnh.”

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên đen lại, một chút mặt mũi còn lại cũng mất.

“Nguyễn Nhan, cô rất lợi hại.” Anh cười cười, bỗng nhiên dùng sức đẩy cô ra ngoài: “Cút.”

Nguyễn Nhan nhanh chóng cút đi, sau đó cô ra phía sau lấy vali của mình.

Quý Tử Uyên nhìn cô không thèm quay đầu lại thì rút điếu thuốc ra nhưng không châm lửa mà bẻ nát.

Một lát sau, anh lại nở nụ cười.

Làm cho tài xế rùng mình.
 
Chương 1599


Chương 1599

Quý Tử Uyên quay về căn hộ ở tầng cao nhất, anh vừa ra khỏi thang máy thì thấy Thang Nhược Lan đứng ở cửa.

Thang Nhược Lan vừa nhìn thấy anh thì đỏ mắt đi tới: “Quý thiếu, Đỗ Tuyên nói em rời khỏi đoàn phim của đạo diễn Khâu, anh ta nói Nguyễn Nhan sẽ làm nữ chính. . . .”

“Tôi biết.” Quý Tử Uyên dùng vân tay mở cửa.

Thang Nhược Lan nắm áo của anh: “Tử Uyên, người ngoài biết em là vợ sắp cưới của anh, cũng biết em vào đoàn phim « Kinh Hồng», nếu em chưa diễn ngày nào đã rời đi thì người ngoài sẽ nói em thế nào, chắc chắn cảm thấy đạo diễn Khâu không chấp nhận diễn xuất của em, bọn họ sẽ cười nhạo em, em sắp gả cho anh, chuyện này không chỉ làm em mất mặt mà cũng không nể mặt nhà họ Quý.”

Quý Tử Uyên quay đầu lại nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh động lòng người.

Anh không nhịn được nhớ tới Nguyễn Nhan, người phụ nữ lạnh lùng lý trí, mặc dù cô nói chuyện chói tai khó nghe, nhưng ít ra cô không giả vờ ngay thẳng.

“Tử Uyên, anh. . . Nhìn em làm gì?” Thang Nhược Lan bị anh chằm chằm thì có chút lo lắng: “Em nói thật.”

“Thang Nhược Lan, cô cũng biết làm cho tôi mất mặt đấy à.” Quý Tử Uyên lạnh lùng cười cười: “Tôi để cô vào đoàn phim của đạo diễn Khâu, cô mới đi một ngày đã phải rời đi, cô tăng thể diện cho tôi nhỉ.”

Thang Nhược Lan đầy lý lẽ: “Bởi vì Nguyễn Nhan. . . .”

“Cô ấy diễn quá tốt đã chèn ép cô đúng không.” Quý Tử Uyên cắt ngang: “Tôi ngồi xem, tôi là người ngoài nghề cũng thấy được Nguyễn Nhan nghiền ép cô không còn gì, cô cảm thấy đạo diễn Khâu có thể để cô tiếp tục quay phim sao, quay xong cũng sẽ rước nhục vào mình.”

Thang Nhược Lan bị mắng đến nóng bừng mặt: “Lúc đầu công ty không nên cho Nguyễn Nhan đi.”

“Tôi nghĩ bình thường cô diễn ở trước mặt tôi tốt như vậy nên có thể chèn ép được Nguyễn Nhan, ai ngờ cô chỉ diễn giỏi trong cuộc sống bình thường, lúc quay phim lại nát bét.”

Quý Tử Uyên khinh bỉ: “Huống chi, cô nghĩ đạo diễn Khâu là đồ ngu à, ngày đầu tiên có nhiều con thiêu thân như vậy, cô nghĩ mình được ở lại sao?”

Thang Nhược Lan há miệng, Quý Tử Uyên không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng diễn ở trước mặt tôi nữa, chẳng qua cô giở trò phía sau mà thôi, tôi cảnh cáo cô, tôi đồng ý cưới cô chứ không phải để cô dựa vào thân phận của tôi mà tuỳ tiện bắt nạt người khác.”

Sắc mặt Thang Nhược Lan trắng bệch: “Bởi vì người kia là Nguyễn Nhan sao, em nghe nói cô ta bị Bùi Mạc Thần chơi. . . .”

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Quý Tử Uyên bóp cổ.

“Thang Nhược Lan, cô có tư cách gì mắng Nguyễn Nhan, nếu không phải cô có tác dụng thì mẹ nó ai cho phép loại tôm tép như cô nhảy nhót ở trước mặt tôi chứ, cút.” Quý Tử Uyên đẩy cô ta ra: “Nếu cô không yên phận thì tôi sẽ không cưới cô nữa, biết chưa.”

Môi Thang Nhược Lan run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh thì sợ hãi.

“Được, Tử Uyên, anh đừng nóng giận, em lập tức rời đi.”

Cô ta lảo đảo đi vào thang máy.

Lúc cô ta đi vào thang máy thì căm hận đến run người.

Cô ta hận không thể giết chết Nguyễn Nhan, nhưng bây giờ cô ta sợ Quý Tử Uyên không cưới mình.

Cô ta yêu người đàn ông này, cho dù anh lạnh lùng vô tình, cô ta cũng yêu anh.
 
Chương 1600


 

Chương 1600

Còn Nguyễn Nhan. . . .

Sau khi cô ta gả cho anh thì xử lý cô cũng không muộn.

Thang Nhược Lan cắn răng, lúc này chuông điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ.

Cô ta không muốn nghe lắm, bên trong truyền tới một giọng cười: “Hi, Nhược Lan, lâu rồi không gặp, bây giờ cô rất lợi hại nhỉ, sắp gả cho cậu Quý.”

Thang Nhược Lan ngây người, có chút không thể tin được: “Cô là. . . Khương Kiều Nhân?”

Năm đó, nhà họ Khương xuống dốc, Khương Thái Vũ bị bắt, cô ta chưa gặp lại Khương Kiều Nhân, bây giờ cô ta còn biết số điện thoại riêng của mình.

“Nhược Lan, thật là khó cho cô còn nghe ra được giọng của tôi, tôi cho rằng cô đã sớm quên tôi rồi.” Khương Kiều Nhân cười nói.

“. . .”

Thang Nhược Lan nhíu mày, không biết nên nói gì.

Cô ta từng tiếp cận Khương Kiều Nhân bởi vì Khương Kiều Nhân có giá trị lợi dụng, Khương Kiều Nhân biến mất mấy năm, cô ta không biết hiện tại Khương Kiều Nhân thế nào, cũng không dám tùy tiện lôi kéo làm quen, lỡ hiện tại người ta rất kém cỏi thì sao.

“Mấy năm qua cô thế nào, tôi nghe nói cô quen biết với Nhạc Hạ Thu, chẳng qua gần đây tình trạng cũng không tốt lắm, bị Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ.” Khương Kiều Nhân nhẹ nhàng nói.

Thang Nhược Lan há miệng: “Sao cô biết được.”

“Tôi còn biết rất nhiều.” Khương Kiều Nhân cười cười: “Từ khi Khương Tuyết Nhu vạch trần cô sao chép bài hát của cô ta thì có lẽ cô không sống tốt ở trước mặt Quý Tử Uyên đúng không.”

Thang Nhược Lan lộp bộp trong lòng, không nói chuyện.

“Được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa.” Khương Kiều Nhân cười nói: “Ngày kia tôi sẽ về nước, khi nào tôi về thì sẽ gặp mặt.”

Thang Nhược Lan đau đầu: “Cô muốn về đây, chỗ này là địa bàn của Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu. . . .”

“Lần này tôi quay về để đối phó với bọn họ.” Khương Kiều Nhân hời hợt nói: “Yên tâm đi, nếu tôi không chắc chắn thì sẽ không quay về, Hoắc Anh Tuấn lợi hại, chẳng qua anh ta chẳng là cái thá gì trên thế giới, có một số người bóp chết anh ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.”

“Kiều Nhân, cô. . . .”

“Cô nhớ kỹ đừng nói chuyện của tôi với bất cứ ai, chúng ta là bạn bè, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, cô muốn gả vào nhà họ Quý, ngồi vững vị trí mợ Quý thì tôi có thể giúp cô.” Khương Kiều Nhân sâu xa nói.

Thang Nhược Lan hít vào một hơi, cô ta hiểu rõ Khương Kiều Nhân, cô ta đã tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

“Kiều Nhân, hoan nghênh cô trở về, đến lúc đó tôi sẽ mời khách.” Thang Nhược Lan mỉm cười.

. . .

Ban đêm.

Trong câu lạc bộ.

Quý Tử Uyên dùng cây cơ bắn mạnh vào hòn bida.

Những hòn bida khác trên bàn bị đụng vào lăn tán loạn.

Tống Dung Đức bị hòn bida bắn vào mặt, nhanh chóng lùi lại mấy bước.

“Mẹ nó, Tử Uyên, có phải lâu rồi cậu không đụng vào phụ nữ nên trút lửa giận lên người chúng tôi đúng không.” Tống Dung Đức nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom