Dụ Dỗ Đại Luật Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1441


 

Chương 1441

“Được rồi.” Khương Tuyết Nhu cũng rất thích Nguyễn Nhan, cô định gật đầu thì thấy vẻ mặt buồn rầu của Hoắc Anh Tuấn, cô chớp mắt mấy cái, vội vàng nói: “Hay là. . . Đêm nay Hoắc Anh Tuấn mời khách đi, đúng lúc chúc mừng anh thắng kiện.”

“Tuyết Nhu. . . .” Hoắc Anh Tuấn không vui, anh muốn trải qua thế giới hai người.

“Lúc nào cũng chỉ có hai chúng ta thì không thú vị, nhiều người mới vui.” Khương Tuyết Nhu cắt ngang.

Hoắc Anh Tuấn chịu đả kích, lúc này hai người mới tái hợp, cô đã cảm thấy thế giới hai người không thú vị nữa rồi?

“Anh không muốn à?” Khương Tuyết Nhu gặp anh không lên tiếng thì nhíu mày hỏi.

“Không có, anh đang nghĩ xem đi ăn ở đâu.” Hoắc Anh Tuấn tranh thủ cười lấy lòng.

Chỉ cần cô vui vẻ, anh làm gì cũng được.

“Vậy anh nghĩ được chưa” ? Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm hỏi.

“Có, anh nhớ lần trước Dung Đức mang bọn anh đến một nhà hàng Kaiseki ở bờ biển, khung cảnh rất đẹp, không tệ lắm.” Hoắc Anh Tuấn lập tức nói.

“Kaiseki rất ngon, cô Nguyễn cảm thấy được không?” Khương Tuyết Nhu quay đầu hỏi ý kiến của Nguyễn Nhan.

Nguyễn Nhan im lặng nhìn Hoắc Anh Tuấn một chút, lúc đầu cô ấy biết Hoắc Anh Tuấn sẽ đi thì không muốn đi, nhưng cô ấy thấy Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu đang nhìn mình thì vẫn gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Hoắc Anh Tuấn ôm eo Khương Tuyết Nhu đi ra ngoài.

Lâm Minh Kiều và Nguyễn Nhan đi theo sau.

Bốn người đi vào thang máy thì phát hiện có một bóng người lặng lẽ đi theo sau.

Ngoại trừ Hoắc Anh Tuấn thì tất cả mọi người dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tống Dung Đức, nhất là Lâm Minh Kiều, ánh mắt tràn đầy không vui: “Không lẽ anh muốn đi ăn với chúng tôi đó chứ.”

“Khụ khụ, Anh Tuấn là anh em của tôi, tôi muốn chúc mừng cậu ấy thắng kiện là chuyện bình thường mà.” Tống Dung Đức nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, không lẽ cậu muốn đuổi tôi đi à.”

Hoắc Anh Tuấn: “. . .”

Anh nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ của Tống Dung Đức thì cạn lời, anh không hiểu Tống Dung Đức thế nào, có lẽ anh ta đã chấp nhận sự thật, hiện tại anh ta muốn tiếp cận Lâm Minh Kiều để ở rể nhà họ Tống.

Lâm Minh Kiều nói: “Anh còn có mặt mũi chúc mừng anh ta à, phiên tòa lần trước anh và Nhạc Hạ Thu đứng về một phía, không phải anh rất hi vọng Nhạc Hạ Thu thắng kiện sao, cô ta vứt bỏ anh nên anh mới quay về tìm anh em của mình, tôi chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh cả.”

Tống Dung Đức bị dạy dỗ đến trên mặt nóng bỏng: “Lâm Minh Kiều, sao miệng cô lại độc như thế.”

“Thật ngại quá, không phải tôi độc miệng mà là nói sự thật.” Lâm Minh Kiều chế giễu lại: “Anh có biết bạn bè có nghĩa là gì không, phải giống như tôi và Tuyết Nhu, không rời xa nhau, tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, ủng hộ quyết định của cô ấy, mà không phải muốn cô ấy làm theo ý mình, phải theo sự sắp xếp của mình, đó là hành vi ích kỷ.”

Hoắc Anh Tuấn rất đồng tình với điều này, mặc dù Lâm Minh Kiều nói chuyện có gai, nhưng cô ấy không chia rẽ sau lưng người khác, mà nếu không có cô ấy thì anh và Tuyết Nhu cũng sẽ không gặp được nhau và yêu nhau.

Tống Dung Đức là đàn ông lại bị Lâm Minh Kiều dạy dỗ đến mặt đỏ tía tai, nếu lúc trước anh ta còn có thể lớn tiếng phản bác, nhưng hiện tại anh ta cũng cảm thấy trước kia mình đã quá ích kỷ với anh em của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1442


Chương 1442

“Được rồi, tôi biết cô nói đúng, nhưng đó là chuyện của tôi và Anh Tuấn.” Tống Dung Đức buồn buồn nói.

Lâm Minh Kiều gật đầu: “Anh nói đúng, tôi chỉ không nhịn được loại người mặt dày như anh thôi.”

Tống Dung Đức mặt dày: “. . .”

Nếu là trước kia thì anh ta đã sớm không quan tâm cãi nhau với Lâm Minh Kiều.

Nhưng bây giờ anh ta mím môi, im lặng.

Sau khi thang máy đến thì anh ta đuổi theo Hoắc Anh Tuấn, ngồi vào xe Hoắc Anh Tuấn.

Lâm Minh Kiều ngồi lên xe của Nguyễn Nhan.

Mọi người cùng đến nhà hàng.

Trên xe, Hoắc Anh Tuấn nắm tay Khương Tuyết Nhu, tay kia cầm tay lái: “Tuyết Nhu, sau khi anh nhận được ba trăm nghìn tỷ thì anh sẽ chuyển cho em.”

“Được.” Khương Tuyết Nhu gật đầu.

Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ kinh ngạc: “Anh còn tưởng rằng phải dành thời gian thuyết phục em nữa.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, em giữ lại cho Hiểu Khê và Hiểu Lãnh, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, em tích góp thêm tiền cho bọn nhỏ sẽ tốt hơn.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói.

“Tương lai có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ luôn yêu em, yêu em nhiều hơn.” Hoắc Anh Tuấn dịu dàng tỏ tình.

Khương Tuyết Nhu đỏ mặt: “Làm ơn, trong xe còn có người khác đó.”

Hoắc Anh Tuấn không thèm nhìn người phía sau, cười một tiếng: “Thật à, tại sao anh không nhìn thấy, trong mắt của anh chỉ có em thôi.”

“Buồn nôn.” Khương Tuyết Nhu hờn dỗi.

“Anh chỉ nói lời buồn nôn với em thôi.”

“. . .”

Tống Dung Đức bị coi là vô hình cứ ăn thức ăn cho chó.

Nếu anh ta biết mình là bóng đèn thì đã ngồi cùng xe với Lâm Minh Kiều, cho dù cô ấy nói móc còn tốt hơn là mình thất tình lại phải ăn thức ăn cho chó.

Trên đường đi Hoắc Anh Tuấn nhận cuộc gọi của Quý Tử Uyên: “Tôi nghe nói cậu thắng kiện, chúc mừng, ban đêm cậu phải mời cơm mới được.”

“Tôi đang định mời, cậu đến được không?” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở: “Chẳng qua không cho phép mang theo Thang Nhược Lan.”

“Có thể.”

Sau khi Hoắc Anh Tuấn cúp máy thì thấp thỏm nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, anh mời Tử Uyên được không, nếu em không thích, anh lập tức gọi lại nói cậu ta đừng đến.”

“Không sao, em còn đồng ý cho người ngồi sau lên xe mà.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Huống chi, lần trước anh ta giúp em đối phó với Lương Duy Chân, coi như em nợ anh ta một lần.”( ối giồi ôi 3 cặp đi chung lần đầu tiên)

“Tuyết Nhu, cám ơn em.” Hoắc Anh Tuấn cười thâm tình.

Dáng vẻ của anh làm cho Tống Dung Đức không còn gì để nói, Hoắc Anh Tuấn đúng là không biết xấu hổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1443


Chương 1443

Sau khi mọi người đến nhà hàng, Khương Tuyết Nhu và hai cô gái kia đi phía trước, cuối cùng Tống Dung Đức có cơ hội giữ Hoắc Anh Tuấn lại: “Anh Tuấn, cậu quá đáng lắm, sau khi cậu và Khương Tuyết Nhu tái hợp thì tôi và Tử Uyên chỉ là hai cây cỏ có cũng được mà không có cũng không sao đúng không.”

“Cậu biết thì tốt, nếu cậu muốn tình bạn của chúng ta có thể tiếp tục thì đừng đắc tội với vợ tôi.” Hoắc Anh Tuấn nói nghiêm túc: “Nếu cô ấy nói tôi đừng đi quá gần cậu thì tôi cũng sẽ nghe theo.”( haha để vợ lên đầu là trường sinh bất tử)

“Cậu quên lần trước tôi đã nói, trước kia tôi nghĩ đến cảm nhận của các cậu, đổi lại việc vợ chồng tôi chia tay.”

Hoắc Anh Tuấn buồn rầu vỗ vai anh ta: “Tôi sống hơn ba mươi tuổi mới hiểu được, mong ước duy nhất là một gia đình trọn vẹn, mỗi ngày tôi tan làm về nhà nhìn thấy hai đứa con đáng yêu, vợ xinh đẹp như hoa, đó mới là cuộc sống tươi đẹp nhất.”

Tống Dung Đức giật mình, trước kia anh ta cũng ảo tưởng mình và Nhạc Hạ Thu sẽ có cuộc sống như vậy, sau đó anh ta bị dội một chậu nước lạnh.

“Cậu không hiểu được tâm trạng này.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì nhanh chân đuổi theo Khương Tuyết Nhu.

Tống Dung Đức cảm thấy khó chịu, có con thì giỏi lắm à, có vợ thì giỏi lắm sao, anh ta cũng có con mà.

Anh ta nhìn bóng lưng của Lâm Minh Kiều thì thấy cô ấy kéo tay Nguyễn Nhan đi ở phía trước, không thèm nhìn anh ta một cái.

. . .

Nhân viên phục vụ đưa bọn họ đến phòng bao tốt nhất, bên trong trang trí theo phong cách Nhật, lúc ăn cơm phải cởi giày, trong phòng còn có một ban công, có thể nhìn thấy biển bên ngoài.

Bàn trong phòng là hình chữ nhật, một bên có thể ngồi ba người.

Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu tự nhiên ngồi một bên, bên cạnh trống một chỗ.

Lâm Minh Kiều và Nguyễn Nhan ngồi đối diện, Tống Dung Đức liếc nhìn hai bên, cuối cùng chọn chỗ trống bên cạnh Lâm Minh Kiều.

“Ai cho anh ngồi ở đây, anh ngồi bên cạnh Hoắc Anh Tuấn đi.” Lâm Minh Kiều chán ghét liếc anh ta một cái.

Tống Dung Đức cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta biết mình không cải thiện quan hệ với Lâm Minh Kiều thì đừng nói không thể quay về nhà họ Tống, có lẽ sau này đứa bé cũng không nhận mình: “Minh Kiều, anh biết trước kia anh không tốt, anh xin lỗi em được không, chúng ta bỏ qua chuyện quá khứ đi.”

Hoắc Anh Tuấn nghe anh ta nói như thế thì muốn đập chết anh ta chứ đừng nói là Lâm Minh Kiều.

Anh ta xin lỗi nhẹ nhàng quá rồi, nếu anh nói ra những lời này thì Khương Tuyết Nhu chắc chắn sẽ xù lông, Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu là bạn thân nên tính cách sẽ giống nhau.

Quả nhiên Lâm Minh Kiều đặt mạnh chén trà xuống, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận: “Anh nói một câu bỏ qua thì bỏ qua à, nhưng anh làm cho cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi, nếu không phải bởi vì đứa bé này, hiện tại tôi cũng có thể yêu đương tìm bạn trai, nếu lúc đó anh không kéo tôi đi phá thai thì tôi cũng sẽ không ngã xuống cầu thang, nếu đứa bé mất đi thì đời này tôi sẽ không thể mang thai được nữa, loại người như anh thật sự quá ích kỷ.”

Cô ấy mắng chửi Tống Dung Đức ở trước mặt mọi người làm cho anh ta xấu hổ: “Vậy. . . Vậy nếu em không mang thai thì em cũng trở thành con nuôi của chú anh, chú anh sẽ trở thành tổng thống của nước Nguyệt Hàn, em sẽ là công chúa nước Nguyệt Hàn. . . .”

“Ồ, anh không biết nói chuyện thì im miệng đi.”

Lâm Minh Kiều tức giận lên: “Dù sao nhà họ Lâm cũng là dòng dõi thư hương, từ khi tôi sinh ra đã không thiếu tiền, anh nghĩ tôi cần thân phận công chúa gì đó à, làm công chúa không dễ dàng như anh nghĩ đâu, tôi cũng không còn tự do như trước, còn phải xã giao gì đó, bên ngoài người ta khách sáo với anh, nhưng quay lưng lại sẽ xem thường anh, sau lưng còn nói xấu đủ điều.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1444


Chương 1444

Tống Dung Đức giật mình, cúi đầu không lên tiếng.

Lâm Minh Kiều càng nói càng khó chịu, thậm chí hốc mắt đỏ lên: “Trước kia tôi muốn yêu đương bình thường, kết hôn sinh con, hiện tại tôi chưa kết hôn đã có con, hiện tại bụng chưa rõ, đến lúc bụng lớn hơn thì tôi phải lén ra nước ngoài sinh con, anh đã hủy hoại cuộc đời của tôi, đồ cặn bã.”

Nếu như cô ấy không kiềm chế thì chỉ muốn dội nước nóng lên mặt Tống Dung Đức.

Tống Dung Đức nghe xong thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

Giống như ăn thuốc đắng vậy, rất đắng.

Anh ta phải thừa nhận mình đã tổn thương Lâm Minh Kiều, nếu anh ta không mời anh em Nhạc Hạ Thu đến bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới, cô sẽ không bị Nhạc Trạch Đàm gài bẫy, sau đó Tống Quân Nguyệt lại cố ý đổi thuốc làm cho cô ấy mang thai.

Từ đầu tới đuôi cô ấy là người bị hại.

Nếu như. . . Nếu như khi đó anh ta nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Tống, kết hôn với cô ấy thì tốt rồi.

Vậy đứa bé cũng có gia đình trọn vẹn, Lâm Minh Kiều cũng không cần lén lút vì chưa kết hôn mà có con.

Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Khương Tuyết Nhu thở dài: “Minh Kiều nói không sai, lúc trước cô ấy cũng không muốn giữ đứa bé lại, chị anh đã uy hiếp cô ấy, nếu cô ấy phá thai thì công ty nhà họ Lâm sẽ bị chèn ép.”

“Anh xin lỗi. . . Anh thật sự xin lỗi.” Tống Dung Đức hối hận: “Hay là. . . Anh sẽ cưới em, anh sẽ chịu trách nhiệm được không, sau này anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em và con.”

Tuy ràng anh ta cũng không yêu Lâm Minh Kiều, nhưng anh ta bằng lòng chịu trách nhiệm.

“Anh nằm mơ đi.” Lâm Minh Kiều nổi trận lôi đình: “Anh xứng với tôi sao, chẳng qua anh chỉ là đồ rác rưởi bị Nhạc Hạ Thu đá đi mà thôi, tôi cũng không phải là thùng rác, chuyên thu nhận loại rác rưởi mà người khác không cần.”

Cô ấy đả kích Tống Dung Đức làm cho khuôn mặt tuấn tú trắng bệch: “Lâm Minh Kiều, được rồi, em nói chuyện thật quá đáng, có ai không có lúc bị ma xui quỷ kiến chứ, không phải Anh Tuấn cũng. . . .”

“Cậu đừng kéo tôi xuống nước.” Hoắc Anh Tuấn lập tức lo lắng nắm tay Khương Tuyết Nhu, trừng mắt cảnh cáo Tống Dung Đức một chút.

Tống Dung Đức buồn rầu, đầu óc chập mạch, vô thức nói: “Vậy không phải trước kia em bị cũng vứt bỏ sao, em cũng là rác rưởi, chúng ta cùng là rác rưởi, đúng lúc tạo thành một đôi.”

“. . .”

Anh ta nói xong thì khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều đen lại, những người khác cũng im lặng.

Khương Tuyết Nhu xoa trán, cô chưa thấy ai có EQ thấp như thế, chỉ xát muối vào vết thương của người khác.

Hoắc Anh Tuấn rót một chén trà cho anh ta: “Dung Đức, cậu không biết nói chuyện thì im lặng uống trà đi, đừng phá bầu không khí.”

Tống Dung Đức chớp mắt, cũng phát hiện bầu không khí không đúng, vội vàng nói: “Ý của anh là. . . Chúng ta đều là người lưu lạc chốn nhân gian, rất có duyên phận. . . .”

“Ai có duyên phận với anh chứ, Tống Dung Đức, tôi cầu xin anh im miệng lại, tôi thà tìm một tên rác rưởi khác cũng sẽ không thu nhận rác rưởi do Nhạc Hạ Thu vứt đi, hơn nữa anh không nhìn vào gương sao, anh xứng với tôi à, tôi có tiền có quyền, chỗ dựa là tổng thống tương lai, xinh đẹp như hoa, anh thì sao, anh có cái gì, chỉ có cái mông bị đánh nát mà thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1445


Chương 1445

Hoắc Anh Tuấn “Phụt” trà ra ngoài.

Nguyễn Nhan và Khương Tuyết Nhu cũng cười.

Tống Dung Đức đỏ mặt lên, anh ta nghi ngờ miệng Lâm Minh Kiều có độc.

“Cười cái gì vậy?”

Cửa phòng bao được mở ra, Quý Tử Uyên mặc đồ thoải mái đi vào, trên thân mang theo khí chất nho nhã, môi mỏng cười dịu dàng.

“Tử Uyên, cậu đến rồi.” Tống Dung Đức nhìn thấy anh ấy giống như nhìn thấy cứu tinh.

Chỉ có Nguyễn Nhan cúi đầu, cầm chén trà uống.

“Sao vậy.” Ánh mắt Quý Tử Uyên nhìn một vòng, chỉ có chỗ trống bên cạnh Hoắc Anh Tuấn.

Anh ấy cởi giày ngồi xuống, đúng lúc người đối diện là một cô gái trẻ tuổi trắng như tuyết.

Hôm nay Nguyễn Nhan mặc đồ tây màu đen, tóc dài được cột lên, nếu người phụ nữ bình thường sẽ tạo cảm giác rất nặng nề ngột ngạt, nhưng cô ấy xinh đẹp, làn da trắng nõn, trắng và đen tạo ra cảm giác giống như chụp hình tạp chí.

Nhưng cô vừa uống trà vừa nhìn điện thoại, không thèm nhìn anh ấy.

Qúy Tử Uyên nhíu mày.

Lâm Minh Kiều lập tức bảo vệ nói: “Cậu Quý, đây là bạn của tôi, Nguyễn Nhan, cô ấy là người nổi tiếng, chẳng qua anh đừng hòng có suy nghĩ xấu xa với cô ấy, anh là người sắp kết hôn rồi.”

Quý Tử Uyên trầm thấp cười một tiếng: “Cô Lâm, cô đừng nói như tôi cứ thấy sắc đẹp sẽ nổi lòng tham được không.”

Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn anh ấy nói: “Không có, nhưng tôi nghe danh tiếng của cậu Quý nên không quá yên tâm.”

“Vậy cô hiểu lầm tôi rồi.” Quý Tử Uyên liếc Nguyễn Nhan một chút cười nói: “Đa số phụ nữ nhìn thấy tôi giống như mèo nhìn thấy cá, nhất là. . . Người nổi tiếng.”

Anh ấy nói xong thì Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu có chút không vui.

Dù sao hai người đưa Nguyễn Nhan đến đây, Quý Tử Uyên ngầm châm chọc thì có chút quá đáng rồi.

Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức cũng cảm giác kỳ lạ, dù sao Quý Tử Uyên là người chạm qua nhiều đóa hoa, nhưng hiếm khi cố ý châm chọc phụ nữ.

“Cậu Quý. . . .” Khương Tuyết Nhu nhíu mày.

Nguyễn Nhan lạnh nhạt mở miệng trước: “Dễ hiểu thôi, nghe nói mợ Quý cũng là người nổi tiếng, chắc chắn lúc trước cô ta nhìn thấy anh cũng giống như chó nhìn thấy xương vậy.”

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều suýt nữa muốn vỗ tay, cô ấy ngầm châm chọc Thang Nhược Lan là chó mà, quá lợi hại.

Quý Tử Uyên vuốt ve chén trà: “Nguyễn Nhan, có phải lần trước tôi quá khoan dung với cô đúng không, đã thua thì phải chấp nhận, mặc kệ là nguyên nhân thì thua chính là thua.”

“Khoan dung?” Nguyễn Nhan giống như nghe thấy chuyện cười: “Hình như anh có hiểu lầm với hai chữ khoan dung rồi.”

Quý Tử Uyên mím môi lạnh lùng.

Hoắc Anh Tuấn thấy bầu không khí không thích hợp thì lập tức cắt ngang: “Tử Uyên, cậu và cô Nguyễn biết nhau à?”

“Ừ, trước kia tớ đầu tư vào công ty truyền hình Phàm Ngu, cô ấy là nghệ sĩ nhỏ của công ty mà thôi.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1446


Chương 1446

“Đúng là nhỏ, năm nay tôi đã kiếm mấy trăm tỷ cho Phàm Ngu.” Nguyễn Nhan cũng hờ hững nói.

“Mấy trăm tỷ rất nhiều sao.” Quý Tử Uyên cười khẽ.

Nguyễn Nhan cong môi: “Cậu Quý, anh đừng nói mấy lời này ở trước mặt công chúng, nếu không thì người ta sẽ phỉ nhổ anh đấy.”

“Ai dám phỉ nhổ tôi chứ.” Quý Tử Uyên gõ mặt bàn.

Bầu không khí lại yên tĩnh.

Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu liếc nhau một cái, nhìn thấy đối phương cũng đau đầu.

Bữa cơm này không thể yên tĩnh được mà.

Trước đó Lâm Minh Kiều và Tống Dung Đức ồn ào, Quý Tử Uyên đến, lại đổi thành Quý Tử Uyên và Nguyễn Nhan châm chọc nhau.

Thật là mệt mỏi.

“Có ai muốn uống rượu không.” Hoắc Anh Tuấn nói sang chuyện khác.

“Sao cũng được.” Nguyễn Nhan và Quý Tử Uyên đồng thời mở miệng.

Sau khi Nguyễn Nhan nói xong thì ánh mắt lạnh lùng mắt liếc Quý Tử Uyên một chút, Quý Tử Uyên cong môi: “Chúng ta rất ăn ý.”

Lâm Minh Kiều gõ bàn: “Cậu Quý, anh hãy nhớ kỹ anh sắp kết hôn với Thang Nhược Lan.”

Quý Tử Uyên: “. . .”

Cô ấy vừa nhắc tới Thang Nhược Lan thì cả người anh ấy cảm thấy chán ghét.

Lâm Minh Kiều đúng là hết chuyện để nói.

Quý Tử Uyên nhìn Tống Dung Đức một chút: “Cậu quản lý tốt mẹ của con mình đi, phụ nữ mang thai không thể ăn nhiều thứ, nhất là đồ ăn sống.”

Lâm Minh Kiều đang định ăn cá sống: “. . .”

Quý Tử Uyên đáng ghét, cô ấy nguyền rửa sau này anh ấy sẽ đội nón xanh, sinh con xấu xí.

“Tử Uyên là bác sĩ, em nên nghe lời cậu ấy.” Tống Dung Đức lập tức lấy đi đĩa cá sống trước mặt cô ấy.

Lâm Minh Kiều hít sâu, Khương Tuyết Nhu nói: “Để cậu ấy ăn một miếng đi, một miếng sẽ không sao.”

“Vậy em chỉ được ăn một miếng.” Tống Dung Đức gắp miếng cá nhỏ nhất cho cô ấy.

“Liên quan gì anh.” Lâm Minh Kiều nổi giận.

“Đương nhiên là liên quan đến anh, anh quan tâm đến con.” Tống Dung Đức cẩn thận nói: “Mặc dù em không cho con nhận anh, nhưng không thể ngăn cản anh quan tâm nó.”

Lâm Minh Kiều không quan tâm anh ta, cô ấy gắp miếng cá sống nhúng vào nước lạnh.

Tống Dung Đức đen mặt lại: “Anh không có bệnh.”

“Tôi không biết, anh và Nhạc Hạ Thu qua lại một thời gian, nói không chừng anh nhiễm bệnh gì đó cũng không chừng.”

Tống Dung Đức đỏ mặt lên, một lúc lâu anh ta nói ra: “Anh và Nhạc Hạ Thu chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

“Khụ khụ.” Mấy người Hoắc Anh Tuấn ho khan một tiếng.

Quý Tử Uyên khó hiểu nhìn qua: “Cậu cũng không được?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1447


Chương 1447

“Ai không được chứ.” Tống Dung Đức xù lông: “Tôi cũng không phải là người xảy ra quan hệ lung tung với người khác, tôi cảm thấy muốn chạm vào một phụ nữ thì phải kết hôn trước.”

Anh ta dừng một chút, lại quay đầu nói với Lâm Minh Kiều: “Lần đó chúng ta là chuyện ngoài ý muốn.”

Lâm Minh Kiều đột nhiên bị nhắc tới, lúng túng đỏ bừng cả mặt.

“Cậu ám chỉ tôi và Anh Tuấn xảy ra quan hệ lung tung đó à.” Quý Tử Uyên bỗng nhiên nói.

“. . . Không có.”(haha sao tui thấy anh Đức như chó con cụp đuôi vậy)

Tống Dung Đức tranh thủ cúi đầu im lặng dùng bữa.

Anh ta hối hận, nếu anh ta biết sớm thì sẽ không ăn bữa cơm này, mệt mỏi quá mà.

“Đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa, cạn ly.” Khương Tuyết Nhu cầm chén rượu lên.

Tống Dung Đức vừa bưng lên lại đặt xuống: “Tôi bị thương chưa khỏi, không thể uống.”

“Tớ lái xe.” Nguyễn Nhan nói.

Hoắc Anh Tuấn: “Anh cũng phải lái xe.”

Khương Tuyết Nhu im lặng, cuối cùng chỉ có cô và Quý Tử Uyên có thể uống.

“Quý Thiếu, chúc mừng anh kết hôn.” Khương Tuyết Nhu nâng chén lên: “Chúc anh sớm sinh quý tử.”

Quý Tử Uyên: “. . .”

Anh ta có thể không uống chén rượu này được không, không muốn lời chúc mừng này.

Sau đó Hoắc Anh Tuấn sợ mấy người này lại tranh cãi nên nói sang chuyện kinh doanh.

Khương Tuyết Nhu đang ăn bỗng nhiên nhìn Nguyễn Nhan rồi nói: “À, cô cũng thích ăn cá trích sao, trước kia tôi có người bạn cũng thích ăn.”

“Đúng vậy a, Tiếu. . . .” Lâm Minh Kiều vừa nói ba chữ thì im lặng.

Chẳng qua ba người đàn ông biết cô ấy muốn nói ai.

Quý Tử Uyên giật mình, ngây người hai giây.

Nguyễn Nhan dừng đũa một chút, cười nhạt một tiếng: “Tôi cảm thấy cá trích rất ngon, ăn nhiều cá hồi hơi chán.”

“Thật sao, nhưng tôi cảm thấy. . . Ăn nhiều cá trích cũng chán.” Quý Tử Uyên gắp miếng cá trích, nhướng lông mày nói.

Nguyễn Nhan ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sâu xa của người đàn ông, cô ấy thấy được sự xấu xa trong đáy mắt của anh ấy nên cười cười: “Đối với cậu Quý mà nói thì ăn nhiều phụ nữ cũng có thể chán, huống chi là một con cá.”

“Cô thật hiểu tôi.” Quý Tử Uyên cười phóng đãng

Người không biết rõ còn tưởng rằng hai người có mập mờ.

“Không có cách nào khác, tôi đã thấy nhiều người như anh trong giới giải trí.” Nguyễn Nhan không nhìn anh ấy.

“Tôi cũng thấy nhiều người phụ nữ như cô.” Quý Tử Uyên lắc chén rượu: “Cô nghĩ trăm phương ngàn kế hấp dẫn tôi, giống như. . . .”

Ánh mắt của anh ấy tối sầm lại, đột nhiên im lặng.

Ánh mắt Nguyễn Nhan lạnh lùng hờ hững, im lặng chờ anh ấy một lát, cô ấy thấy anh ấy không nói tiếp thì lại gắp đồ ăn.

Thái độ hờ hững của cô ấy làm cho đôi mắt Quý Tử Uyên trở nên lạnh lẽo: “Tại sao cô không nói gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1448


Chương 1448

“Tôi không biết nên nói gì, nếu tôi nói không muốn hấp dẫn ánh mắt của anh, anh sẽ mắng tôi dối trá, tôi nói mình thật sự muốn gây chú ý của anh thì anh lại mắng tôi hèn hạ.”

Nguyễn Nhan ăn xong một miếng mới nói: “Cho nên cách tốt nhất là im lặng, tránh cho anh lại đe dọa muốn phong sát tôi.”

Quý Tử Uyên nhìn động tác của cô ấy thì đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.

Lâm Minh Kiều vốn muốn nói giúp Nguyễn Nhan, nhưng cô ấy nghe Nguyễn Nhan nói thì “Phụt” bật cười: “Có lý, đôi khi đàn ông nhàm chán như vậy đó, chúng ta ăn thôi.”

. . .

Sau đó Quý Tử Uyên đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc anh ấy đang rửa tay thì Hoắc Anh Tuấn đi tới: “Haiz, tôi nói đêm nay cậu không nể mặt tôi rồi, dù sao Tuyết Nhu đã mời Nguyễn Nhan đi ăn chung, tôi không quan tâm trước kia hai người có mâu thuẫn gì, cậu có cần nhiều lần nhắm vào người ta trong bữa cơm chứ.”

“Tôi có à?” Quý Tử Uyên không thay đổi sắc mặt.

“Cậu không có sao?” Hoắc Anh Tuấn liếc anh ấy một chút: “Cậu muốn tôi miêu tả dáng vẻ hiện tại của cậu không, giống như cậu muốn ngủ với người ta lại bị từ chối, cậu không có cam lòng nên chèn ép người ta làm niềm vui, tìm kiếm cảm giác tồn tại.”

“Thần kinh.” Quý Tử Uyên mắng.

“Trước kia cậu không phải như vậy.” Hoắc Anh Tuấn rút một tờ giấy lau tay.

Quý Tử Uyên nhíu mày châm điếu thuốc: “Đúng rồi, vì sao Nguyễn Nhan lại ở đây, cô ấy quen biết với Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu.”

“Tôi cũng không rõ lắm, sau khi phiên tòa kết thúc thì thấy cô ta ngồi chung với mấy người Tuyết Nhu, Dung Đức nói hôm nay bọn họ mới quen biết.”

“Nguyễn Nhan cũng đi xem vụ kiện của cậu sao?” Quý Tử Uyên nhướng mày.

“Ừm.”

Hoắc Anh Tuấn đến gần nhà vệ sinh nam.

Lúc hai người trở về thì phát hiện chỗ Nguyễn Nhan trống không.

“Nguyễn Nhan tạm thời có việc nên đi rồi.” Lâm Minh Kiều có chút chán nản nhìn về phía Quý Tử Uyên: “Cậu Quý, tôi biết trong mắt anh thì Nguyễn Nhan chỉ là một diễn viên, có lẽ anh cũng xem thường cô ấy, nhưng có thể đừng nói mấy lời quá đáng được không.”

Có lẽ bởi vì cô ấy là người Thanh Đồng, cho nên cô ấy rất phản cảm những cậu chủ nhà giàu nghĩ mình hơn người này.

Nếu lúc trước cô ấy sẽ chịu đựng, nhưng bây giờ cô ấy là con nuôi của Tống Nguyên, cô ấy cũng không muốn nhẫn nhịn.

“Anh đừng nói như tất cả phụ nữ luôn ham muốn tiền tài, thân phận của anh vậy, không sai, có người như vậy, nhưng. . . .”

“Cô thật hiểu tôi.” Quý Tử Uyên cười phóng đãng

Người không biết rõ còn tưởng rằng hai người có mập mờ.

“Không có cách nào khác, tôi đã thấy nhiều người như anh trong giới giải trí.” Nguyễn Nhan không nhìn anh ấy.

“Tôi cũng thấy nhiều người phụ nữ như cô.” Quý Tử Uyên lắc chén rượu: “Cô nghĩ trăm phương ngàn kế hấp dẫn tôi, giống như. . . .”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1449


Chương 1449

Ánh mắt của anh ấy tối sầm lại, đột nhiên im lặng.

Ánh mắt Nguyễn Nhan lạnh lùng hờ hững, im lặng chờ anh ấy một lát, cô ấy thấy anh ấy không nói tiếp thì lại gắp đồ ăn.

Thái độ hờ hững của cô ấy làm cho đôi mắt Quý Tử Uyên trở nên lạnh lẽo: “Tại sao cô không nói gì?”

“Tôi không biết nên nói gì, nếu tôi nói không muốn hấp dẫn ánh mắt của anh, anh sẽ mắng tôi dối trá, tôi nói mình thật sự muốn gây chú ý của anh thì anh lại mắng tôi hèn hạ.”

Nguyễn Nhan ăn xong một miếng mới nói: “Cho nên cách tốt nhất là im lặng, tránh cho anh lại đe dọa muốn phong sát tôi.”

Quý Tử Uyên nhìn động tác của cô ấy thì đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.

Lâm Minh Kiều vốn muốn nói giúp Nguyễn Nhan, nhưng cô ấy nghe Nguyễn Nhan nói thì “Phụt” bật cười: “Có lý, đôi khi đàn ông nhàm chán như vậy đó, chúng ta ăn thôi.”

. . .

Sau đó Quý Tử Uyên đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc anh ấy đang rửa tay thì Hoắc Anh Tuấn đi tới: “Haiz, tôi nói đêm nay cậu không nể mặt tôi rồi, dù sao Tuyết Nhu đã mời Nguyễn Nhan đi ăn chung, tôi không quan tâm trước kia hai người có mâu thuẫn gì, cậu có cần nhiều lần nhắm vào người ta trong bữa cơm chứ.”

“Tôi có à?” Quý Tử Uyên không thay đổi sắc mặt.

“Cậu không có sao?” Hoắc Anh Tuấn liếc anh ấy một chút: “Cậu muốn tôi miêu tả dáng vẻ hiện tại của cậu không, giống như cậu muốn ngủ với người ta lại bị từ chối, cậu không có cam lòng nên chèn ép người ta làm niềm vui, tìm kiếm cảm giác tồn tại.”

“Thần kinh.” Quý Tử Uyên mắng.

“Trước kia cậu không phải như vậy.” Hoắc Anh Tuấn rút một tờ giấy lau tay.

Quý Tử Uyên nhíu mày châm điếu thuốc: “Đúng rồi, vì sao Nguyễn Nhan lại ở đây, cô ấy quen biết với Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu.”

“Tôi cũng không rõ lắm, sau khi phiên tòa kết thúc thì thấy cô ta ngồi chung với mấy người Tuyết Nhu, Dung Đức nói hôm nay bọn họ mới quen biết.”

“Nguyễn Nhan cũng đi xem vụ kiện của cậu sao?” Quý Tử Uyên nhướng mày.

“Ừm.”

Hoắc Anh Tuấn đến gần nhà vệ sinh nam.

Lúc hai người trở về thì phát hiện chỗ Nguyễn Nhan trống không.

“Nguyễn Nhan tạm thời có việc nên đi rồi.” Lâm Minh Kiều có chút chán nản nhìn về phía Quý Tử Uyên: “Cậu Quý, tôi biết trong mắt anh thì Nguyễn Nhan chỉ là một diễn viên, có lẽ anh cũng xem thường cô ấy, nhưng có thể đừng nói mấy lời quá đáng được không.”

Có lẽ bởi vì cô ấy là người Thanh Đồng, cho nên cô ấy rất phản cảm những cậu chủ nhà giàu nghĩ mình hơn người này.

Nếu lúc trước cô ấy sẽ chịu đựng, nhưng bây giờ cô ấy là con nuôi của Tống Nguyên, cô ấy cũng không muốn nhẫn nhịn.

“Anh đừng nói như tất cả phụ nữ luôn ham muốn tiền tài, thân phận của anh vậy, không sai, có người như vậy, nhưng. . . .”

“Cô và Nguyễn Nhan quen nhau được bao lâu.” Quý Tử Uyên nhàn cắt ngang: “Hai tiếng, ba tiếng, cô hiểu rõ con người của cô ấy à.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1450


Chương 1450

“Không sai, thời gian chúng tôi quen biết rất ngắn, nhưng kết bạn còn dựa vào duyên phận, giống như. . . Năm đó tôi và Tuyết Nhu thích kết bạn với Tiếu Nhi vậy, mà các anh cũng không thích cô ấy.” Lâm Minh Kiều cười lạnh: “Các anh thích loại người gì, giống như Nhạc Hạ Thu hay là Thang Nhược Lan à.”

Quý Tử Uyên lạnh lẽo nhắm mắt lại, Tống Dung Đức hiểu rất rõ Quý Tử Uyên, biết anh ấy tức giận, vội vàng nói: “Minh Kiều, em nói ít lại đi, có lẽ Nguyễn Nhan là nghệ sĩ trong công ty của Tử Uyên, Tử Uyên hiểu khá rõ cô ta, mà thân phận của em không tầm thường, có rất người cố ý đến nịnh bợ em, em phải có sự đề phòng.”

Lâm Minh Kiều cảm thấy chói tai: “Cảm ơn anh nhắc nhở, chẳng qua bạn bè của tôi rất ít, nhưng tôi biết rõ bạn bè của mình thế nào, ít nhất từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tôi kết bạn sai người là Thang Nhược Lan thì không hề có sai lầm.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu ho khan một cái.

Nếu mấy ngày trước đó Quý Tử Uyên không giúp cô, cô rất muốn giơ ngón tay cái với Lâm Minh Kiều.

Năng lực đâm dao mạnh nhất vẫn là Lâm Minh Kiều.

“Không biết tốt xấu.”

Đường viền khuôn mặt Quý Tử Uyên vô cùng lạnh lẽo.

Dù sao Thang Nhược Lan là người anh ấy muốn kết hôn, Lâm Minh Kiều hết lần này đến lần khác châm chọc khiêu khích, làm cho anh ấy vô cùng mất mặt.

“Tôi không biết tốt xấu, tôi cũng biết rõ ba năm trước đây Tuyết Nhu tụ tập với các anh thì phải chịu uất ức thế nào.”

Lâm Minh Kiều đứng dậy, cười với Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, tớ ăn no rồi nên đi trước đây.”

“Tớ đưa cậu về.” Khương Tuyết Nhu lập tức đứng dậy.

“Không cần, cậu ở bên cạnh Hoắc Thiếu đi, đúng lúc tớ ăn quá no bụng nên muốn đi bộ.” Lâm Minh Kiều xua tay rồi rời đi.

Sau đó Tống Dung Đức đứng dậy: “Tôi đưa cô ấy về.”

Trong phòng bao rơi vào yên tĩnh.

Quý Tử Uyên rót rượu, thản nhiên nói: “Không ngờ đêm nay tôi trở thành người không được chào đón nhất, được rồi, tôi cũng đi đây, không làm bóng đèn nữa.”

Từng người rời đi, Khương Tuyết Nhu im lặng nhún vai: “Sau này đừng tổ chức liên hoan nữa, ít nhất bạn của em và bạn của anh không thể ngồi chung bàn.”

“Anh đã đánh giá thấp mức độ mâu thuẫn của bọn họ.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng ôm Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, anh xin lỗi, anh cũng không biết hôm nay Tử Uyên làm sao, có lẽ cậu ấy lo lắng Nguyễn Nhan tiếp cận các em với mục đích khác.”

“Nếu cô ấy là người có mục đích thì không cần tiếp cận bọn em, mà sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận đàn ông có tiền có quyền.”

Khương Tuyết Nhu nhún vai: “Cô ấy ở trong giới giải trí hỗn loạn, cô ấy tiếp cận bọn em thì được gì chứ, muốn em giảm giá bán nhà cho cô  ấy sao? Hay là muốn Minh Kiều đưa mấy sản phẩm mỹ phẩm dưỡng da miễn phí.”

“Ồ, em nói cũng đúng.” Hoắc Anh Tuấn nghe cô nói chuyện thì sửng sốt một chút, nở nụ cười.

“Hơn nữa. . . Không biết vì sao em nhìn thấy Nguyễn Nhan thì có cảm giác quen thuộc.” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói: “Mặc dù chiều nay bọn em mới quen nhau, nhưng mỗi lần em nhìn cô ấy thì có cảm giác đã quen biết từ lâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1451


Chương 1451

“Tuyết Nhu, em nói như vậy làm cho anh ghen tỵ đấy.” Hoắc Anh Tuấn nhíu chặt lông mày, dáng vẻ ghen tuông: “Em thành thật trả lời cho anh biết, lần đầu tiên em gặp anh thì có. . . Cảm giác quen thuộc hay không, giống như người đàn ông này chính là một nửa còn lại của em suốt mười nghìn năm.”

“Phụt.”

Khương Tuyết Nhu đang uống nước phải phun ra, Hoắc Anh Tuấn làm cho cô buồn cười muốn chết.

Anh nói mười nghìn năm nữa chứ, cũng không biết học ở đâu.

“Em cười cái gì, anh đang nói nghiêm túc.” Hoắc Anh Tuấn cắn răng, cảm thấy mất mặt.

Khương Tuyết Nhu cười đủ rồi thì cong môi nói: “Vậy em hỏi anh lần đầu tiên anh gặp em thì có cảm giác này à.”

“Nhạc Hạ Thu xáo trộn ký ức của anh, nhưng nếu anh nhớ rõ thì nhất định sẽ có cảm giác này.” Hoắc Anh Tuấn mặt dày nói.

“Quên đi, lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì nghĩ em là người bệnh tâm thần, có điều lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì đã xem anh là con mồi rồi.”

Khương Tuyết Nhu nói xong thì đến gần anh, có lẽ cô uống rượu nên đầu óc cô nóng lên, cắn nhẹ lên vành tai của anh.

Trong đầu Hoắc Anh Tuấn lập tức ong ong lên.

Anh dùng sức ôm Khương Tuyết Nhu vào lòng.

“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì vậy, buông tay ra.” Khương Tuyết Nhu giãy giụa, dù sao chỗ này cũng ở bên ngoài, lỡ nhân viên đi vào thì sao.

“Em nói anh làm gì à, em chọc anh thì phải chịu trách nhiệm.” Hoắc Anh Tuấn cười cười, cúi đầu hôn lên miệng cô.

Khương Tuyết Nhu dựa vào lòng anh, chỉ cảm thấy rất dễ chịu.

Cũng không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh vẫn thích hai chúng ta ăn cơm chung, nhiều người lại quá ồn ào.”

“Ừm. . . .”



Đường lớn bên bờ biển.

Lâm Minh Kiều không lái xe, cô ấy ngồi xe của Khương Tuyết Nhu đến đây, mặc dù chỗ này có nhiều xe, nhưng đa số là xe riêng.

Cô ấy lấy điện thoại ra định gọi xe.

Cô ấy không biết một nhà hàng tư nhân bên cạnh có một chàng trai bước ra ngồi vào trong xe, Giang Bồi Viễn định lái xe rời đi thì nhìn thấy mối tình đầu thời niên thiếu.

Dưới ánh trăng sáng, Lâm Minh Kiều mặc váy jean màu lam, mái tóc được uốn lượn sóng, dáng người trước lồi sau lõm, khuôn mặt xinh đẹp cúi thấp nhìn điện thoại, nhưng chỉ nhìn sườn mặt của cô ấy cũng có thể thấy được mê người thế nào.

Hô hấp của Giang Bồi Viễn dừng lại.

Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy cô ấy là mấy tháng trước ở sân bay, khi đó cô ấy ôm hai đứa bé, sau đó chuyện của Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn tái hợp truyền ra ngoài thì anh ta mới biết được đó là con của Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn.

Sau đó anh ta biết được cô ấy là nhà điều chế giỏi nhất và trẻ nhất thế giới, một công thức điều chế có giá hơn mấy trăm tỷ.

Sau đó anh ta lại biết cô ấy và Tống Dung Đức tình một đêm rồi đính hôn, không lâu sau Tống Dung Đức lại vứt bỏ cô ấy rồi ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1452


Chương 1452

Khi đó, anh ta đang nghĩ xem có nên gọi cho cô, an ủi cô hay không, nhưng Tống Nguyên nhanh chóng nhận cô là con nuôi.

Bây giờ cô ấy là con gái của tổng thống tương lai, bây giờ thân phận cô ấy ở trên trời, khác biệt một trời một vực với anh ta.

Chẳng qua khi anh ta nhìn thấy Lâm Minh Kiều thì không nhịn được lái xe qua đó.

Lâm Minh Kiều không ngờ xe đón mình lại đến nhanh như thế, cô ấy mở cửa xe ngồi vào ghế sau: “Làm phiền anh chạy đến khu nhà Tân Giang, cảm ơn.”

Giang Bồi Viễn nắm chặt tay lái, anh ta mới đến đây, không hiểu rõ đường xá lắm, chỉ có thể mở phần mềm chỉ đường đi thì phát hiện khu nhà Tân Giang cách đây không xa, khoảng năm sáu kilomet.

Sau khi anh ta chọn đường đi thì lái xe đến đó.

Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, lặng lẽ quan sát cô gái ngồi phía sau

Hình như cô ấy không nhận ra anh ta, ba năm rồi anh ta chưa từng ở gần cô ấy trong một không gian như vậy.

Mùi hương trên người cô vẫn giống như trước đây, anh ta không nhịn được nghĩ nếu như năm đó Tân Giai Linh không bị thương, anh ta gặp mặt cha mẹ Lâm Minh Kiều, có lẽ bọn họ đã sớm kết hôn, thậm chí cũng có con rồi.

Nhưng số phận lại vẽ ra một con đường khác, mọi chuyện đi theo hướng không thể biết trước được.

Xe chạy được ba phút, chuông điện thoại của Lâm Minh Kiều vang lên, bên trong truyền đến giọng của tài xế: “Người đẹp, tôi đến nơi rồi, sao lại không thấy cô.”

“Cái gì?” Lâm Minh Kiều sửng sốt: “Vừa rồi tôi lên xe màu trắng, không phải là anh sao.”

“Người đẹp, cô ngồi nhầm rồi, tôi vừa tới.” Tài xế khóc không ra nước mắt.

“Xin lỗi, xin lỗi,” Lâm Minh Kiều lập tức xin lỗi, “Có thể là tôi gọi nhầm xe, để tôi hủy đơn hàng để không ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”

“Người đẹp, cảm ơn nhiều.”

“Không sao, tôi cũng chịu trách nhiệm.” Sau khi Lâm Minh Kiều cúp điện thoại, cô tranh thủ thời gian nhanh chóng bắt lấy người lái xe đang trước mặt. “Anh à, có thể cho tôi đi cùng được không, anh có phải… hay tôi lại lên nhầm xe rồi, . ”

“Không nhầm ”

Giọng nói của một người đàn ông quen thuộc truyền đến, Giang Bồi Viễn quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và tao nhã.

Sau khi đầu óc Lâm Minh Kiều ngây ra mấy giây, cả người như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân rét run, “Sao anh….”

“Tôi cũng đang ăn ở đó, sau khi ăn xong tôi tình cờ gặp lại em.” Giang Bồi Viễn vội quay đầu lại nhìn chiếc xe trước mặt cô ấy với tư cách là một người gọi xe trực tuyến.

Lâm Minh Kiều nhìn thấy chiếc Porsche Peugeot trên tay lái của mình, cô thực sự coi Porsche như một chiếc xe đặt dịch vụ trực tuyến.

“Xin lỗi, để tôi xuống xe bên đường.” Lâm Minh Kiều nhẹ nói.

“Không thành vấn đề, sẽ không xa, hơn mười phút nữa tôi có thể đưa em về ,” Giang Bồi Viễn nhẹ giọng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1453


Chương 1453

Lâm Minh Kiều nhìn bóng lưng của anh ấy, vẫn cố chấp nói: “Không phải, chúng ta không quen, tôi không cần anh đưa về.”

“Minh Kiều…” Giọng nói trầm thấp của Giang Bồi Viễn nhuốm màu ủy khuất, “Sau bao nhiêu năm, cho dù chia tay cũng không cần trở thành kẻ thù, ít nhất chúng ta vẫn có thân phận là cựu sinh viên, Tại sao em lại … làm thế này.”

Tại sao … như thế này?

Lâm Minh Kiều có chút buồn bực, tôi thế nào?

 

Giang Bồi Viễn khác Tống Dung Đức trong lòng cô.

Trước đây là một người đàn ông cô ấy yêu mà không hề phàn nàn và hối hận, sau đó là hận thù và thất vọng.

Một lời nói của anh ấy có thể khơi dậy cảm xúc của cô ấy.

Nhất là khi hiện tại cô ấy đang mang bầu, tâm trạng chán nản, tủi thân.

“Giang Bồi Viễn, tôi không muốn nhìn thấy anh, nhìn thấy anh tôi cảm thấy buồn nôn, nên không muốn ngồi trên xe cùng anh, anh hiểu không.” Lâm Minh Kiều nói rất thẳng thắn.

Nếu không phải Tân Giai Linh thông báo Khương Kiều Nhân biết cô đi Thanh Đồng kiểm tra quan hệ cha con, Khương Kiều Nhân cũng không để ý, Nhạc Tiếu Nhi cũng sẽ không bị hãm hại.

Trong ba năm qua, tôi hận Tân Giai Linh và tôi hận tại sao tôi lại có thể yêu người đàn ông này?

“Tôi buồn nôn?” Cánh tay Giang Bồi Viễn run lên “Em muốn tôi nói bao nhiêu lần, lúc trước khi ở bên em, tôi và Tân Giai Linh thật sự không là gì cả, Minh Kiều nếu em không cố chấp thì chúng ta sẽ không như ngày hôm nay. ”

“Đến hôm nay như thế nào? Tôi rất tốt.” Lâm Minh Kiều nói.

“Minh Kiều, người khác không biết, nhưng tôi hiểu em. Em không phải loại người ngông nghênh cường giả, Lâm gia cũng không tệ. Nhân duyên tạo cho em từ nhỏ, khiến cho em không thiếu vật chất. Ai cũng ghen tị với em, em có thể trở thành con gái của tổng thống. Nhưng tôi nghĩ đây không phải là điều em thích, chỉ sợ là do Tống Dung Đức muốn ở cùng Nhạc Hạ Thu, Tống Gia đã quyết định như vậy vì sợ em thua thiệt. ”

Những gì Giang Bồi Viễn nói ra đầy hối hận, nhưng lại có một tia máu bùng lên.

Lâm Minh Kiều xấu hổ siết chặt tay.

Không có gì đáng xấu hổ hơn là liều mình để duy trì sự vinh quang, nhưng cuối cùng lại bị chính người đàn ông ấy ruồng bỏ.

“Minh Kiều, hồi đó em không nên đến Kinh Đô.” Giọng điệu của Giang Bồi Viễn đầy chua xót.

Lâm Minh Kiều nhắm mắt lại.

Cô ấy không nên đến Kinh Đô sao?

Không, cô không hối hận, cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nếu không có cô ở bên, Khương Tuyết Nhu sẽ một mình đối mặt với bao nhiêu chuyện, bất lực và tuyệt vọng như thế nào.

Cũng may ba năm nay cô ấy ở nước ngoài cũng vì thất vọng chuyện tình yêu nên cô đã quyết định phải cho sự nghiệp của mình lên đỉnh cao.

“Anh sai rồi, tôi không hối hận, tôi không muốn ba năm trước ngốc nghếch ở Thanh Đồng không có ước mơ mà chỉ đứng ở bên cạnh anh mà chờ đợi.”

“Minh Kiều, em vẫn chưa buông tha quá khứ …” Giang Bồi Viễn cổ họng run rẩy mở ra.

Nếu không, tại sao cô ấy lại đầy oán hận về quá khứ.

Vì không thể buông bỏ, không thể xem nhẹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1454


Chương 1454

Đây là nhận thức của Giang Bồi Viễn.

“Anh Giang, nếu anh muốn đưa tôi về, xin anh đừng ồn ào nữa, nếu không anh phải  dừng xe, Lâm Minh Kiều vô cùng sốt ruột.

Hôm nay không biết xui xẻo xảy ra chuyện gì, đầu tiên là cãi nhau với Tống Dung Đức, sau lại cãi nhau với Quý Tử Uyên, cuối cùng bước ra đụng phải Giang Bồi Viễn.

Đôi lông mày sạch sẽ của Giang Bồi Viễn nhíu chặt lại, muốn nói nhưng anh sợ cô thật sự sẽ  xuống xe.

Anh vô thức để xe chạy chậm hơn.

Cho đến khi điện thoại reo, là Tân Giai Linh gọi.

Anh hoảng sợ, vô thức nhấn nút tắt tiếng, rồi ném nó sang một bên.

“Không nhấc máy cũng không sợ Tân Giai Linh của anh nghĩ lung tung sao?” Lâm Minh Kiều nở nụ cười chế nhạo.

“Không phải, là của công ty bảo hiểm.” Giang Bồi Viễn nói dối phủ nhận.

Lâm Minh Kiều không thèm vạch trần anh ấy.

Sau khi đến cổng Khu vườn Tân Giang, cô xuống xe đi thẳng.

“Minh Kiều ….” Giang Bồi Viễn xuống xe ngay lập tức, anh nhìn chằm chằm vào tay cô, cứ như một nhát dao cứa vào tim.

Hai người đứng gần, nhưng trái tim họ lại xa vời vợi.

Lâm Minh Kiều ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trong sáng vừa động.

“Minh Kiều…, tôi đến Kinh Đô mở chi nhánh, phần lớn thời gian tôi sẽ ở đây.” Giang Bồi Viễn lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô ấy “Đây là điện thoại của tôi.”

Lâm Minh Kiều duỗi ra hai ngón tay xanh biếc, cầm lấy, giễu cợt, “Vậy thì Tân Giai Linh sẽ đi theo.”

Gương mặt tuấn tú của Giang Bồi Viễn cứng đờ. “Minh Kiều, Tân Giai Linh vô tội. Đừng ghét bỏ cô ấy. Mấy năm nay cô ấy luôn ở bên cạnh động viên tôi, để tôi có thể dứt ra khỏi mối quan hệ giữa hai chúng ta.”

Lâm Minh Kiều cười như nghe được chuyện cười, “Tôi ghét cô ấy vì liên quan đến anh, nhưng tôi hận cô ấy thì cũng không liên quan gì đến anh. Anh muốn đấu, được rồi, tôi từ từ đấu với anh.”

“Ý em là gì?” Sắc mặt Giang Bồi Viễn thay đổi.

Lâm Minh Kiều câu môi, “Nếu như không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi còn không nhớ rõ có thù với cô ta. Anh xem Tân Giai Linh là nửa kia của mình luôn bảo vệ cô ấy, cho nên tôi chỉ có thể giải quyết với anh trước. ”

“Minh Kiều….” Giang Bồi Viễn tăng giọng, em muốn làm gì?

“Anh muốn mở rộng Giang thị, đừng mơ tưởng, chỉ cần tôi ở đây một ngày, anh sẽ không có cơ hội. Tôi  tin với khả năng của tôi hiện tại, tôi có thể giết anh như giết chết một con kiến,” Lâm Minh Kiều bỏ thẻ trong  túi.

Danh thiếp này có thể cho cô biết tên công ty và số điện thoại của Giang Bồi Viễn, nên cô không cần kiểm tra.

Cô quay lưng bỏ đi.

Giang Bồi Viễn lo lắng nắm lấy cô, “Em muốn làm gì, em có thể nhắm đến tôi, không cần làm tổn thương Tân Giai Linh, cô ấy vô tội.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1455


Chương 1455

“Anh yêu cô ấy nhiều như vậy, thì hãy làm Kỵ Sĩ và bảo vệ cô ấy mãi mãi.” Lâm Minh Kiều cười lạnh.

Giang Bồi Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, trong con mắt có lửa giận, “Lâm Minh Kiều, ba năm nay em không những không thay đổi mà còn trở nên hung ác hơn, chẳng trách Tống Dung Đức cũng không muốn em.”

“Ba năm, anh vẫn ngốc như vậy .”

Lâm Minh Kiều mạnh mẽ nắm chặt tay, ” Anh cứ mắng đi, nhưng càng mắng cái giá anh phải trả càng đau.”

Cô hất tay Giang Bồi Viễn thật mạnh, quay người đi vào trong  mà không nhìn lại.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, cho đến cuối cùng không có người ở bên cạnh.

Nước mắt cuối cùng cũng lăn ra khỏi mắt cô.

Có lẽ cô đang mang thai và đa cảm, chỉ những lời nói đó của Giang Bồi Viễn cũng có thể khiến cô đau lòng.

Có phải trong mắt Giang Bồi Viễn, cô sẽ không bao giờ tốt hơn một Tân Giai Linh.

Tân Giai Linh là người phụ nữ tốt bụng nhất và cũng là người xấu xa nhất.

Nhưng cô đã làm gì sai.

Cô luôn là người bị tổn thương, nhưng không ai cảm thấy có lỗi với cô.

Không ai biết cô đã cô đơn như thế nào khi đứng trên cao.

“Lâm Minh Kiều, sao em không đợi tôi…”

Tống Dung Đức đang đợi ở cổng tòa nhà đơn vị nhìn thấy bóng dáng của cô liền sải bước chạy tới, nhưng khi nhìn thấy trên mặt cô đầy nước mắt, cả người anh ngẩn ra một lúc. Nhìn Lâm Minh Kiều khóc như vậy, anh không khỏi … xót xa.

“Em… sao em lại khóc?”

Lâm Minh Kiều không ngờ rằng anh ấy sẽ đột nhiên đến, lập tức lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, cúi đầu bước vào trong.

Tống Dung Đức ngẩn ra hai giây, vội vàng đuổi kịp. “Tử Uyên có nói quá không, thực xin lỗi, anh cũng nói sai rồi, Nguyễn Nhan là bằng hữu của em, em muốn làm gì thì làm.” Em đừng giận, đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt cho thai nhi đâu … ”

“Đi đi.”

Lâm Minh Kiều hét vào mặt không chịu nổi.

Câu nói cuối cùng của Giang Bồi Viễn “Chẳng trách Tống Dung Đức cũng không thích em” hoàn toàn làm tổn thương lòng tự trọng của cô và khiến cô tức giận khi nhìn thấy Tống Dung Đức.

Ngay cả những giọt nước mắt cũng không thể kiểm soát được.

“Sao tôi xui xẻo vậy, các anh đều đi chết đi.”

Tống Dung Đức sợ tới mức muốn đi tìm khăn giấy, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không mang theo, nên hoảng sợ nói: “Đừng khóc, em đừng khóc, khóc không tốt cho … ”

Thứ mà anh ấy lặp đi lặp lại vẫn là mấy chữ đó, anh ăn nói thật sự vụng về, không biết làm sao để dỗ dành một người phụ nữ.

“Mẹ tôi nói rằng khóc rất dễ làm cho già đi, mà còn trở nên xấu xí …”

” Tống Dung Đức, câm miệng, nếu như anh không nói không ai nói anh câm.”

Lâm Minh Kiều tức giận thật sự, túm lấy túi xách đánh anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1456


Chương 1456

Nếu là lúc trước, Tống Dung Đức nhất định sẽ đánh ngược lại người nào đó, nhưng đêm nay nhìn thấy cô ấy khóc sướt mướt, lại đang mang thai đứa nhỏ nên co rúm người lại nói: “Em đánh đi,  đánh tôi đi, nếu tâm trạng đang tồi tệ tôi sẽ đưa em đi dạo, miễn là em đừng khóc.”

“Thằng khốn.” Lâm Minh Kiều mệt mỏi, hơi thở ngột ngạt trong lòng cũng thở ra.

Cô hít mạnh cái mũi của mình, tưởng rằng Tống Dung Đức nhìn thấy cô khóc, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ nên vùi đầu vào thang máy.

Tống Dung Đức lập tức chen vào, liền thấy cô khóc mắt mũi sưng đỏ giống như chú thỏ con  khiến người ta xót xa đau lòng.

Lần đầu tiên anh thực sự nhìn thấy dáng vẻ cô với cái miệng lưỡi sắc nhọn.

“Anh đi đi, anh tránh ra.” Lâm Minh Kiều tiến lên đẩy anh.

“Không đi.”  Tống Dung Đức chỉ đơn giản thu mình trong góc thang máy, dù có đẩy bao nhiêu cũng không đẩy được.

“ Tống Dung Đức, anh muốn thế nào, tôi muốn  được yên tĩnh.” Lâm Minh Kiều gần như suy sụp.

“Em… đừng tức giận.”  Tống Dung Đức cẩn thận rũ xuống đôi mắt đen, “Tôi chỉ muốn thành thật xin lỗi em, tôi biết lời xin lỗi không thể thay đổi được tổn hại trước đây đã gây ra cho em, tôi thừa nhận mình là đồ cặn bã, tôi quá mức ngu ngốc, tôi có lỗi với em và đứa trẻ ”.

“Đủ rồi,  Tống Dung Đức, đừng tưởng rằng tôi không nhắc việc anh muốn cưới tôi, chỉ có như vậy mới có thể trở về Tống gia.” Lâm Minh Kiều chế nhạo, “Tôi nói cho anh  biết, tôi thà lấy heo lấy chó cũng không lấy anh.”

Tống Dung Đức sửng sốt, vừa rồi suýt chút nữa quên mất.

Anh vừa nhìn thấy cô khóc, trong tiềm thức đã nói ra điều đó.

“Tôi không có.”  Tống Dung Đức vừa nói xong, thang máy đã đến.

Lâm Minh Kiều lập tức bước ra ngoài, anh đi theo sau.

Bước tới cửa, Lâm Minh Kiều quay đầu lại, ” Tống Dung Đức, anh không nghĩ là anh quá giả tạo sao? Anh không yêu tôi, chỉ muốn quay về Tống gia, nhưng anh lại cố tình tiếp cận tôi như vậy, anh đã từng nghĩ đến tôi chưa? Nếu anh làm tổn thương tôi lần thứ hai, anh có thể coi tôi là bàn đạp, tôi là người chứ không phải là một viên đá. Tổn thương hết lần này đến lần khác tôi sẽ cảm thấy đau lòng và mệt mỏi. ”

Sau khi nói xong, cổ họng cô đau đến khản cả cổ, thậm chí còn lộ ra bộ mặt mệt mỏi sắp gục ngã.

Nghe nói xong vẻ mặt của  Tống Dung Đức lại càng thêm xấu hổ.

Anh thừa nhận trước đây tôi đã nghĩ tới việc theo đuổi cô, không phải vì thích cô, mà là vì đứa nhỏ và muốn trở về với Tống gia.

Lâm Minh Kiều cũng hiểu rõ hơn ai hết.

Có lẽ vừa mới gặp Giang Bồi Viễn, Lâm Minh Kiều bây giờ cả người tâm trạng sắp mất tự chủ.

Cô tiếp tục nói: “ông nội anh thật ra muốn anh trở về Tống gia, nhưng là  sợ người bên ngoài chê cười, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cho nên mới đẩy gánh nặng cho tôi. Thứ nhất, họ muốn tác thành cho tôi và anh, thứ hai muốn anh tiếp tục làm cha của đứa trẻ, nhưng không ai hỏi ý kiến ​​của tôi. ”

Lâm Minh Kiều bật khóc, “Tại sao tôi lại luôn xui xẻo như vậy? Gặp phải mấy người đàn ông không tốt, tôi luôn bị áp bức.”

Cô nói xong liền mở cửa bước vào, đóng sầm cửa lại.

Tống Dung Đức đang đứng ở cửa.

Cổ họng như bị mắc kẹt bởi một chiếc xương cá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1457


Chương 1457

Người khác không hiểu tâm trạng của Lâm Minh Kiều nhưng anh thì có.

Bởi vì anh ấy cũng đã bị tổn thương nặng nề.

Anh thất thần ngồi ở cửa, trong đầu là hình ảnh rơi lệ của Lâm Minh Kiều.

Những giọt nước mắt đó tràn đầy lồng ngực anh và nó rất bí bách.

Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu cho đến khi Quý Tử Uyên gọi.

” Anh đuổi theo Lâm Minh Kiều?”

“Tử Uyên….” Giọng điệu của Tống Dung Đức hơi nặng nề, “Tôi thực sự cảm thấy anh đối xử quá đáng với Lâm Minh Kiều, dù sao đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng là con tôi.”

Quý Tử Uyên: “…”

Anh ấy có chút ác ý với Nguyễn Nhan, nhưng với Lâm Minh Kiều thì không.

Rõ ràng anh đã bị Lâm Minh Kiều chèn ép suốt bữa ăn.

Sau đó Tống Dung Đức nói: “Chẳng phải trước đây anh nói với tôi cô ấy không tệ sao? Anh nhìn lại chính mình, những gì anh nói tối nay, như gai nhọn của con nhím, xuyên qua da thịt.”

“Tôi? Như con nhím?” Quý Tử Uyên cứng họng, anh ấy hối hận rồi, không nên gọi cuộc điện thoại này.

“Đúng vậy, cô ấy từ khi rời đi đã khóc rồi.”  Tống Dung Đức chán nản nói, “Tôi chưa từng thấy cô ấy khóc như vậy.”

“Nghiêm trọng như vậy sao? Tôi làm cho cô ấy khóc?” Quý Tử Uyên ngẩn ra, không nhớ rõ mình đã nói cái gì, nhưng sẽ không làm cho cô ấy khóc.

“Khi tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã khóc thầm.”  Tống Dung Đức khẽ nói, “Lúc tôi ở trong phòng xử án, nghe cô ấy nói chuyện phiếm với Nguyễn Nhan, hình như cô ấy đã xem kịch của Nguyễn Nhan rồi, có lẽ vậy. Hôm nay cuối cùng cô ấy cũng có thể đuổi theo người nổi tiếng ở cự ly gần, nhưng anh đã nói những lời như vậy.. . ”

“…”

“Tôi nghĩ cô ấy rất thích Nguyễn Nhan, hay là… anh hạ lệnh xuống để Nguyễn Nhan chủ động liên lạc với cô ấy?”  Tống Dung Đức khẩn cầu nói, “Cứ để Nguyễn Nhan làm bạn với cô ấy, dỗ dành cô ấy vui là được rồi. Hạnh phúc là khi thỏa mãn mong muốn đuổi theo những nguyện vọng của cô ấy. ”

Quý Tử Uyên khóe miệng giật giật, “Tôi tại sao phải đồng ý yêu cầu của anh? Tôi với Lâm  Minh Kiều không quen.”

“Tử Uyên, đứa nhỏ trong bụng là con của tôi, vậy anh hãy chiều mong muốn của đứa nhỏ.”  Tống Dung Đức lập tức nói.

“Tôi không muốn làm bố già của nhóc con.” Quý Tử Uyên tràn đầy chán ghét.

“Tử Uyên, đó là một đứa trẻ , anh có phải là bạn tốt của tôi không?”  Tống Dung Đức nhàn nhạt thở dài, “tôi mới nghĩ đến thật ra lúc trước tôi đã làm quá nhiều chuyện với cô ấy, tôi muốn từ từ bù đắp lại. Anh có thể giúp tôi không?.”

“Không sao, hôm khác tôi đến chào Nguyễn Nhan.” Quý Tử Uyên thực sự thuyết phục anh ấy, nói xong liền cúp điện thoại.

“Ngày khác, vừa rồi…”

Trước khi  Tống Dung Đức nói xong, trên điện thoại chỉ có một tiếng bíp.

Anh tức giận đặt điện thoại xuống, cuối cùng vẫn ngồi ở cửa không đi đâu.

… …

Trong phòng.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Lâm Minh Kiều lấy danh thiếp do Giang Bồi Viễn đưa từ trong túi xách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1458


Chương 1458

Lần này, cô không nói đùa.

Cùng Tân Giai Linh nợ cũ, nợ mới đã đến lúc thanh toán.

Hôm sau, khi cô tỉnh ngủ, dì Triệu bưng điểm tâm ra tới nói: “Lâm tiểu thư, tôi vừa rồi đi ra ngoài ném rác nhìn thấy Tống Thiếu, cậu ấy ngủ ở bên ngoài, giống như là ở đó cả đêm.”

Lâm Minh Kiều có chút kinh ngạc, Tống Dung Đức ngủ ở bên ngoài cả đêm.

“Tôi biết cô với cậu ấy bất hòa, cho nên tôi không cho cậu ấy vào. . . .”  Dì Triệu nhẹ giọng nói”Chẳng qua ở bên ngoài một đêm cũng không vấn đề gì. . . .”

“Dì để cho anh ấy vào.” Lâm Minh Kiều do dự một chút, mở miệng.

Dì Triệu nhanh chóng gọi  Tống Dung Đức vào, Tống Dung Đức sau khi thay giày cẩn thận, nhìn Lâm Minh Kiều một chút, thấy cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng rộng rãi, ngồi tại cạnh bàn ăn đang lột trứng gà luộc.

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn sáng, nhìn bụng anh ấy có chút đói.

Chẳng qua cô ấy  không có mở miệng, Tống Dung Đức cũng không dám đi qua, chủ yếu là sợ làm cho cô kích động lại khóc.

Anh ấy thật sự sợ phụ nữ khóc.

“Ngồi đi”  Lâm Minh Kiều thấy anh ấy một mực đứng ở nơi đó, hiếm thấy anh ấy thành thật như vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tống Dung Đức ngồi xuống  đối diện cô ấy “Minh Kiều, đêm qua. . . .”

“ Tống Dung Đức, tôi có thể cho anh một cơ hội, tuy rằng tôi vẫn không thể chấp nhận anh, nhưng ít nhất ân oán giữa anh và tôi có thể hóa giải.” Lâm Minh Kiều đột nhiên ngắt lời anh.

Sau khi Tống Dung Đức sững người vài giây, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào hiện lên một tia kinh ngạc, “Em nói đi.”

Lâm Minh Kiều đưa danh thiếp trong tay, “Giang thị, một công ty thực phẩm, thành lập ở Thanh Đồng, gần đây đến Kinh Đô mở chi nhánh. Tôi muốn anh chèn ép sự phát triển của Giang thị.”

Tống Dung Đức nhìn thấy ba chữ “CEO Giang Bồi Viễn” được viết trên danh thiếp.

Mặc dù đã rời khỏi Tống gia, nhưng ở kinh thành mấy chục năm, giao dịch với công ty nước ngoài cũng là chuyện nhỏ, nhưng trực giác của người đàn ông cho anh ấy biết Lâm Minh Kiều có thể có quan hệ rất thân thiết với người đàn ông này.

“Em hận người này ?”

Tống Dung Đức đột nhiên nhớ tới ba năm trước có một nam nhân hảo hán lôi kéo Lâm Minh Kiều, còn nhớ cô ấy từng nói bạn trai cũ Thanh Mai Trúc Mã làm tổn thương cô ấy.

“Người này… Không phải là bạn trai cũ của em sao?”

“Ừ.” Lâm Minh Kiều nghẹn ngào ăn sáng, lông mi dài lưu lại trên da một tia bóng mờ, “nhưng sở dĩ tôi muốn chèn ép Giang thị không liên quan gì đến người này.”

“Chuyện đó liên quan đến ai?”  Tống Dung Đức hỏi.

” Anh không cần phải hỏi rõ ràng như vậy. Tóm lại, nếu như anh thật sự muốn bù đắp tội lỗi, tôi liền cho anh một cơ hội. Nếu không muốn, tôi liền đi nhờ Thanh Duệ giúp đỡ.” Lâm Minh Kiều sốt ruột nói.

Tống Dung Đức nghẹn ngào rất đau khổ.

Anh không hiểu, tại sao lại để anh ấy đối phó với bạn trai cũ của cô ấy.

Anh không tin rằng cô bỗng dưng ghét bỏ bạn trai cũ vì bị bỏ rơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1459


Chương 1459

Nhưng thấy cô kiên quyết như vậy, Tống Dung Đức đành phải lẩm bẩm nói: “Được rồi, tôi đi đây, không phải chỉ là một công ty thực phẩm nhỏ sao? Tôi có thể đối phó. Em muốn nó phá sản hay là…”

“Không cần phá sản. Nghe nói hôm nay Giang thị có hơn 200 tỷ tài sản, chỉ cần chèn ép còn hơn 100 tỷ là đủ rồi.” Lâm Minh Kiều hừ lạnh một tiếng.

Tống Dung Đức: “…”

thực sự tàn nhẫn.

“Được.”

Anh cứng người.

Lâm Minh Kiều đứng dậy sau bữa sáng bước lên lầu, Tống Dung Đức không nhịn được nói: “Kỳ thực, quá khứ có thể cho qua, nếu người ta sống ở quá khứ, cả đời này sẽ không hạnh phúc”.

“Anh bước ra khỏi bóng dáng của Nhạc Hạ Thu rồi sao?” Lâm Minh Kiều hỏi anh.

Tống Dung Đức nghẹn ngào nói: ” Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù cô ấy. Nói trắng ra, yêu ai là việc của riêng anh. Anh chỉ có thể trách bản thân ngu ngốc không biết rõ người ta, Không thể nào trả thù dù tình yêu đã mất? .

“Anh thật vĩ đại, bằng không anh chính là thánh nhân.”

Lâm Minh Kiều nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, giễu cợt nhìn hắn.

“Tôi có lòng tốt mới khuyên em”  Tống Dung Đức đỏ mặt châm chọc.

” Tống Dung Đức, nghe giọng điệu của anh, anh chưa bao giờ trách Nhạc Hạ Thu, có bao giờ cho rằng anh đã ba mươi, còn chưa nếm trải tình yêu giữa hai người.”

Lâm Minh Kiều từng bước đi tới gần anh ấy, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình, “Nếu không phải tôi, anh còn không có nếm qua mùi vị của phụ nữ, anh đã dùng làm lốp dự phòng trong hơn mười năm. ”

Tống Dung Đức sắc mặt tái nhợt, “Chuyện đó…… Đó cũng là lúc trước anh nguyện ý làm lốp dự phòng. Nhạc Hạ Thu trước nay vẫn luôn cự tuyệt anh…”

“Anh sai rồi. Đừng bao biện cho sự ngu ngốc của mình. Anh không biết đàn bà ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Nhạc Hạ Thu có hay nói với anh rằng nếu anh xuất hiện sớm hơn Hoắc Anh Tuấn cô ấy sẽ yêu anh không?”

Tống Dung Đức sững sờ nhìn cô.

Lâm Minh Kiều đoán được biểu hiện của anh và biết cô nói đúng. “Cô ấy sẽ không gọi cho anh nếu không có việc gì, và sẽ nhờ anh  giúp đỡ nếu tâm trạng không tốt ,luôn phàn nàn yêu cầu anh. Anh đang đợi tất cả, anh chạy đến ngay khi cô ấy gọi. ”

Tống Dung Đức ngượng ngùng đỏ bừng, “Tôi…”

Lâm Minh Kiều ngắt lời anh, “Xung quanh tôi cũng thường xuyên có những người cầu hôn, nhất là lúc trước có quan hệ, nhưng mỗi lần đối mặt với những người cầu hôn đó, tôi luôn từ chối, thậm chí còn giữ khoảng cách, để bọn họ hoàn toàn từ bỏ.Không phải họ thật tệ, nhưng tôi biết rằng việc thường xuyên gặp gỡ sẽ khiến người ta ảo tưởng rằng vẫn còn cơ hội, và thậm chí khiến tình cảm của người đó dành cho mình sâu đậm hơn, đó là một loại tổn thương khác. “

Tống Dung Đức không nói nên lời một hồi lâu, lời nói của Lâm Minh Kiều khiến anh ngộ ra rất nhiều điều.

“Nếu một người biết rằng anh yêu cô ấy sâu đậm, nhưng vẫn thường xuyên tìm đến anh và không ngừng kể cho anh nghe những thăng trầm trong cảm xúc của cô ấy trước mặt anh. Nói trắng ra, họ chỉ muốn sử dụng anh như một chiếc lốp dự phòng và bây giờ nếu cô ấy chia tay, thì sẽ cho anh cơ hội. ”

Lâm Minh Kiều nói: “Người phụ nữ như vậy không đáng để theo đuổi và trân trọng, bởi vì cô ấy không yêu anh, mà chỉ muốn mập mờ với anh. Nếu anh và một người đàn ông khác giàu có hơn anh, cô ấy sẽ đá anh đi mà không do dự và mập mờ với một người khác. ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,468
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1460


Chương 1460

Tống Dung Đức nghĩ đến cảnh Nhạc Hạ Thu tối hôm đó tình cảm với người đàn ông khác, trong lòng cũng không nói ra được lời nào.

Có lẽ thật sự là phụ nữ mới hiểu phụ nữ.

“Cảm ơn cô,  tương lai… tôi sẽ có kinh nghiệm.” anh ấy trầm giọng lẩm bẩm, giống như con chó đã được huấn luyện.

Lâm Minh Kiều nhìn anh ấy một cái, phải nói là trong lòng cô ấy khá thoải mái.

“Chẳng qua, nếu như anh đối phó Giang thị, Giang Bồi Viễn nhất định sẽ phát hiện ra chính là tôi, anh ấy nhất định sẽ đến nói xấu tôi, anh không cần để ý tới lời nói của anh ấy.”

Tống Dung Đức chớp mắt, “Em là bạn gái cũ của anh ấy, lại bị anh ấy bỏ rơi. Anh ấy muốn nói xấu em sao?”

“Ở trong mắt anh ấy, có lẽ … Tôi là một người phụ nữ rất xấu, cũng giống như Khương Tuyết Nhu trước đây. Hoắc Anh Tuấn nghĩ tới cô ấy là một người phụ nữ đê tiện. Nhạc Hạ Thu là một người phụ nữ tốt bụng, anh nghĩ có phải không?”

Lâm Minh Kiều khịt mũi, đi thẳng lên lầu.

Tống Dung Đức ngây ngốc, chưa từng thấy qua Khương Kiều Nhân, Tân Giai Linh.

Nếu thấy được chắc anh sẽ được mở rộng tầm mắt.

… …

Sau khi  Tống Dung Đức vô cùng đắc ý rời khỏi vườn Tân Giang, liền nhanh chóng gọi điện cho trợ lý nhờ trợ lý thu xếp đối phó Giang thị.

Dù gì anh ấy cũng là chủ tịch của Âu Lam Sênh nên đối phó với một công ty thực phẩm từ bên ngoài vẫn chỉ là chuyện tầm thường.

Chỉ là sau khi giao phó xong vẫn có chút nhàm chán.

Dù sao anh ấy cũng đẹp trai như ngọc, có người từng nói ngoại hình của anh ấy giết chết mấy tiểu thịt tươi trong làng giải trí, nhưng không ngờ bây giờ phải đối phó với bạn trai cũ của Lâm Minh Kiều mới có được cái nhìn tích cực của Lâm Minh Kiều. .

Anh ấy thực sự ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Cuối cùng không nhịn được gọi Hoắc Anh Tuấn,”Lão Hoắc, anh có thể hỏi Khương Tuyết Nhu, Lâm Minh Kiều bảo tôi đi xử lý Giang thị là có ý gì, cô ấy không thể buông bỏ bạn trai cũ sao” ?. ”

“Không hỏi cho anh.”

Một giọng nữ lười biếng và quyến rũ đột nhiên truyền đến thay cho Hoắc Anh Tuấn.

Tống Dung Đức kiểm tra điện thoại, đã 8 giờ sáng.

Cái gì, cả hai người này ở với nhau rồi sao ?

Hay là đêm qua Khương Tuyết Nhu và Lão Hoắc ngủ cùng nhau?

Anh ấy dường như bị nhồi thức ăn cho chó.

“Hai người… còn không chịu dậy sao.”  Tống Dung Đức nghĩ đến tối hôm qua ngồi một mình ở ngưỡng cửa, trong lòng đột nhiên tràn đầy phiền muộn.

Không có sự thương tổn giữa người và người mà không có hại.

“Không dậy thì có gì kỳ lạ.” Hoắc Anh Tuấn lần này trầm mặc cười, “Sau này anh có phụ nữ, anh sẽ không muốn rời giường nữa.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom