Dụ Dỗ Đại Luật Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1401


Chương 1401

Khương Tuyết Nhu giật mình: “Thứ này quá quý giá, con không thể nhận.”

“Chú đưa cho Hiểu Khê và Hiểu Lãnh.” Lục Minh Anh xua tay: “Con cầm đi, lúc trước chú mua lại vì muốn Hoắc Thị vượt qua khó khăn, chú cũng không muốn ở sơn trang Hoắc Thị, nói thật chỗ này không có ký ức tốt đẹp gì với chú, nhưng đối với người nhà họ Hoắc lại khác, hai ông bà cụ Hoắc đã sống ở đó mấy chục năm.”

Hoắc Anh Tuấn lập tức hiểu được: “Cha, ý của cha là. . . .”

“Sơn trang Hoắc Thị không tệ, có vườn trái cây và trường đua ngựa, rất thích hợp cho bọn trẻ sống, cha tin bọn nhỏ cũng sẽ rất thích nơi đó.” Lục Minh Anh nói: “Chú cầm thứ này để đó cũng rất lãng phí.”

“Nhưng. . . .”

“Tuyết Nhu, em cất đi.” Hoắc Anh Tuấn nói: “Đây là quà cho bọn nhỏ, từ nhỏ đến lớn ông ấy không nuôi dưỡng anh, ông ấy nên có trách nhiệm với con của anh.”

“Không sai.” Lục Minh Anh đồng ý.

“Vậy. . . Con thay bọn nhỏ cảm ơn chú.” Khương Tuyết Nhu không từ chối nữa.

. . .

Chín giờ tối, hai người rời khỏi biệt thự.

Lục Minh Anh đút một tay vào túi quần đứng ở trong sân.

Khương Tuyết Nhu không nhịn được nói: “Cha anh không tái hôn sao?”

“Không có.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu.

“Một mình ông ấy cũng rất cô đơn, có phải ông ấy vẫn chưa quên được mẹ anh đúng không, hai người bọn họ đang độc thân. . . .”

“Quên đi, cha anh oán hận mẹ anh.” Hoắc Anh Tuấn thở dài: “Hiểu lầm của bọn họ không giống như chúng ta, còn liên quan đến cái chết của bà ngoại anh, Sở Minh Khôi hại chết bà ngoại, nếu lúc đó mẹ anh và Sở Minh Khôi không dây dưa với nhau thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.”

Khương Tuyết Nhu có chút giật mình: “Không ngờ. . . .”

“Ừm, mẹ anh đã sớm biết cha trở về, nhưng bà ấy không hề đến gặp, không phải bà ấy không quên được mà là không còn mặt mũi nào.” Hoắc Anh Tuấn nói: “Mẹ anh đã làm sai rất nhiều chuyện.”

Khương Tuyết Nhu thở dài.

Sai lầm của Hoắc Nhã Lam không hợp với lẽ thường.

Trước khi kết hôn, bà ta nên giữ khoảng cách với Sở Minh Khôi, nếu không thì Lục Minh Anh sẽ không hiểu lầm.

Bởi vì vợ chồng càng quan tâm nhau thì niềm tin sẽ càng mỏng manh.

Giống như cô và Hoắc Anh Tuấn trước kia.

Chẳng qua hôn nhân của Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh khác biệt, Hoắc Anh Tuấn không ngủ với Nhạc Hạ Thu, cũng chưa từng có con, đừng nói đến kết hôn, nếu không thì cô sẽ không cho anh một cơ hội tái hợp.

“Mẹ anh biết Hoắc Phong Lang là con của chú Lục không?” Khương Tuyết Nhu hỏi.

Hoắc Anh Tuấn lắc đầu: “Không nói, anh sợ bà ấy không chịu nổi chuyện này.”

So với việc bà ta gả cho kẻ cặn bã Sở Minh Khôi thì nếu bà ta biết đứa bé đó không phải là con của Sở Minh Khôi, Hoắc Nhã Lam sẽ sụp đổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1402


 

Chương 1402

“Cũng đúng, Hoắc Phong Lang đã không còn, nếu bà ấy biết những chuyện này. . . Có thể sẽ không chịu nổi.” Khương Tuyết Nhu cũng là phụ nữ nên hiểu được: “Nếu đổi lại là em thì sẽ có suy nghĩ cùng chết với Sở Minh Khôi, bà ấy trả giá vì Sở Minh Khôi nhiều như vậy, kết quả trở thành một trò cười.”

“Cho nên chuyện này phải giữ bí mật.” Hoắc Anh Tuấn dịu dàng nắm tay cô: “Tuyết Nhu, anh cảm thấy mình may mắn hơn mẹ nhiều, cha anh nói không sai, em thông minh nên ngăn cản anh kết hôn, nếu không thì đến lúc anh năm sáu mươi tuổi lại phát hiện ra sự thật, anh cũng sẽ sụp đổ.”

“Anh đừng hiểu lầm, em không phải ngăn cản anh, lúc đầu em chỉ không muốn Nhạc Hạ Thu đạt được mục đích.” Khương Tuyết Nhu ghét bỏ anh nói: “Em muốn nhìn xem dáng vẻ anh bị cắm sừng sẽ đẹp như thế nào.”

“Đồ xấu xa. . . .”

Hoắc Anh Tuấn chán nản nhéo tay cô, khuôn mặt mang theo sự cô đơn: “Lúc ấy em không ghen chút nào sao.”

“Không hề.” Khương Tuyết Nhu trả lời không chút do dự: “Anh đối xử với em như vậy, anh còn muốn em ghen à, anh chưa tỉnh ngủ hay là anh đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình thế, hoặc là muốn chúng ta tính toán nợ cũ?”

Hoắc Anh Tuấn nghe câu cuối thì hoảng sợ: “Bé cưng, em đừng lôi chuyện cũ ra nói nữa, anh sai rồi, anh không biết tốt xấu, em có thể cho anh thêm một cơ hội đã rất khoan dung với anh rồi, anh không nên không biết tốt xấu.”

Khương Tuyết Nhu không tức giận, nhưng cô cố ý hừ lạnh một tiếng.

“Tuyết Nhu, chúng ta nên quý trọng hiện tại.” Hoắc Anh Tuấn vuốt ve tay của cô.

“Ừm, đúng vậy.” Khương Tuyết Nhu đồng tình gật đầu: “Ít nhất bọn nhỏ còn bình an ở bên cạnh em chính là hạnh phúc lớn nhất.”

Hoắc Anh Tuấn yếu ớt hỏi: “Trong mắt em chỉ có bọn nhỏ thôi sao, vậy anh ơ đâu?”

“Anh?” Khương Tuyết Nhu nhíu mày cười như không cười nhìn anh một cái: “Anh là quà tặng kèm khi mua hai tặng một, không cần cũng được, miễn cưỡng nhận lấy cũng được.”

“. . .”

Hoắc Anh Tuấn chịu đả kích.

Anh là quà tặng kèm?

Chẳng lẽ Hiểu Khê và Hiểu Lãnh mới là quà tặng kèm sao.

Nhưng anh không dám nói, sợ mình sẽ bị ném đi.

“Được rồi, anh là quà tặng kèm, em nhìn xem quà tặng kèm trên đường đều là ly cốc, vậy anh ở bên cạnh em cả đời.” Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm tự an ủi mình.

Khương Tuyết Nhu nhìn dáng vẻ anh cố gắng vui vẻ thì không tàn nhẫn đả kích anh.

“Tuyết Nhu, em xem chúng ta phải quý trọng hiện tại, tối nay em về nhà họ Hoắc. . . .”

“Anh đưa em về nhà họ Diệp đi.” Khương Tuyết Nhu cắt ngang: “Bây giờ em còn chưa ly hôn, em không thích hợp ở nhà họ Hoắc mỗi ngày, hơn nữa em và anh cũng không phải là vợ chồng.”

Hoắc Anh Tuấn im lặng một hồi mới nói: “Vậy anh và em cùng về nhà họ Diệp.”

“Anh muốn bị cha em đánh gãy chân à.” Khương Tuyết Nhu không hề nghi ngờ về điều này, Diệp Gia Thanh sẽ làm được: “Cha em không thích Lương Duy Phong, nhưng cũng nhìn anh không vừa mắt.”

“Vậy lúc nào. . . Anh mới có thể ngủ với em vào buổi tối.” Hoắc Anh Tuấn vô cùng buồn rầu, giọng điệu tràn đầy oán trách.

Khương Tuyết Nhu đỏ mặt: “Hoắc Anh Tuấn, có phải anh muốn nghỉ việc đúng không, đêm qua chúng ta mới hòa thuận, tối nay anh muốn ngủ với em, em nghĩ tốc độ này không thích hợp với anh, hay là anh đổi người khác. . . .”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1403


Chương 1403

“Anh sai rồi, Tuyết Nhu, anh không dám nói lung tung nữa.” Hoắc Anh Tuấn tranh thủ đánh miệng mình một cái: “Anh không muốn rời xa em, chỉ cần anh ở một mình thì sẽ điên cuồng nghĩ về em.”

Trong xe chỉ có hai người, anh lại nói mấy lời lãng mạn.

Khương Tuyết Nhu bình tĩnh cũng cảm giác da mặt nóng bừng lên.

Cô muốn dời sự chú ý đi nên mở đài radio, bên trong phát ra tin tức giải trí.

【 Tiếp theo chúng tôi sẽ nói về đạo diễn Khâu n Chương nổi tiếng một chút, ông ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim lớn « Kinh Hoa », không cần nói đến độ hot, những bộ phim trước đó đã phá vỡ kỷ lục phòng vé của nước Nguyệt Hàn, thậm chí còn sinh ra mấy ảnh hậu. Vì vậy có rất nhiều nghệ sĩ tranh giành vỡ đầu vai nữ chính, chẳng qua theo như tôi biết ứng cử viên cho nhân vật nữ chính « Kinh Hoa » sẽ là Thang Nhược Lan, một người khác là ngôi sao đang hot Nguyễn Nhan. 】

Khương Tuyết Nhu nghe thấy tên của Thang Nhược Lan thì lập tức tỉnh táo.

Cô không ngờ lần trước Thang Nhược Lan bị cô tát thì biến mất trong giới giải trí một thời gian, bây giờ cô ta lại định tái xuất.

Đóa hoa sen này đúng là con gián đánh mãi không chết.

Người dẫn chương trình nói tiếp: 【 Nói đến Thang Nhược Lan cũng coi như có chút lý lịch, trước kia cô ta ra mặt với tư cách ca sĩ, năm ngoái cũng nhận giải thưởng phim lớn, sau đó gả cho người nắm quyền tương lai nhà họ Quý là cậu Quý, nhà họ Quý có địa vị rất quan trọng trong giới giải trí, có nhà họ Quý làm chỗ dựa, tôi đoán lần này Thang Nhược Lan có cơ hội lấy được nhân vật chính rất lớn. 】

【 Chẳng qua cư dân mạng cho rằng Nguyễn Nhan càng thích hợp với nhân vật nữ chính « Kinh Hoa » hơn, mặc dù ba năm trước Nguyễn Nhan đóng phim truyền hình thì có rất nhiều người nói diễn xuất quá cay mắt, nhưng hai năm trước diễn xuất của cô ấy bỗng nhiên được bộc lộ ra, con người cũng trở nên chín chắn hơn nhiều, hai năm này độ nổi tiếng tăng nhanh, đã trở thành ngôi sao đang hot. 】

【 Tóm lại cho dù cuối cùng ai diễn nữ chính « Kinh Hoa », chúng tôi đều chân thành hi vọng đạo diễn Khâu lại tạo ra một tác phẩm đỉnh cao. 】

Tin tức giải trí này nhanh chóng kết thúc.

Khương Tuyết Nhu không có tâm trạng nghe tiếp, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm tên của Nguyễn Nhan.

Nguyễn Nhan trong ảnh được chụp ngẫu nhiên trên đường nhưng giống như chụp ảnh tạp chí, xinh đẹp chói lóa, chấn động lòng người, nhất là đôi mắt kia khiến người ta có cảm giác trong trẻo lạnh lùng sắc bén, nếu người ta nhìn vào thì có thể bị thu hút.

Người này trời sinh đã thích hợp làm người nổi tiếng.

Chẳng qua đôi mắt này làm cho cô có cảm giác quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó.

Cô nhìn ảnh chụp trước kia của Nguyễn Nhan thì có chút kinh ngạc, trước kia Nguyễn Nhan có tóc đen dài, ngọt ngào, cười lên rất đáng yêu và đầy sức sống.

Cùng một gương mặt, nhưng làm cho cô cảm giác là hai người.

“Ai vậy?”

Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn cô, anh thấy cô nhìn chằm chằm vào ảnh một người phụ nữ thì không nhịn được lo lắng: “Không lẽ gần đây em. . . Lại say mê theo đuổi ngôi sao nữ à.”

Anh lập tức an ủi mình, được rồi, dù sao theo đuổi ngôi sao nữ cũng tốt hơn là mấy anh chàng nhỏ tuổi.

“Ngôi sao đang hot Nguyễn Nhan.”

Khương Tuyết Nhu nói: “Em muốn xem có phải cô ấy và Thang Nhược Lan đang tranh giành tài nguyên hay không.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1404


Chương 1404

Hoắc Anh Tuấn phức tạp nhìn cô, cuối cùng nói thật: “Đó là nhân vật chính trong tin tức phát thanh vừa rồi đúng không, cô ta chắc chắn không có hy vọng.”

Khương Tuyết Nhu buồn bực nhìn anh chằm chằm.

“Em đừng nhìn anh như vậy.”

Hoắc Anh Tuấn oan ức nói: “Em không biết rõ thế lực của nhà họ Quý trong giới giải trí à, anh nói cho em biết có ba công ty truyền hình lớn nhất ngành giải trí nước ta, Tử Uyên đều là cổ đông lớn, chỉ cần cậu ta nói một câu, cho dù đạo diễn nổi tiếng thế nào cũng không dám đắc tội với Tử Uyên, nếu đắc tội với cậu ta thì con đường kiếm sống trong giới giải trí cũng kết thúc.”

“Ồ, em nhìn ra được.” Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Thang Nhược Lan diễn dở tệ như vậy mà năm ngoái cũng nhận được giải ảnh hậu, thậm chí cô ta liên quan đến việc sao chép bài hát của em mà còn có thể tái xuất, mặc dù lần trước Quý Tử Uyên giúp em nhưng em muốn nói rốt cuộc anh ta say mê Thang Nhược Lan chỗ nào, anh ta say mê người hai mặt, thích hư vinh thì cũng là người hèn hạ không biết xấu hổ.”

“. . .”

Hoắc Anh Tuấn lúng túng sờ mũi: “Mặc dù bọn anh là bạn bè, nhưng cậu ta cưới ai thì không phải do anh quyết định.”

Khương Tuyết Nhu nghĩ lại cũng đúng.

Quý Tử Uyên và Tống Dung Đức không giống nhau, Quý Tử Uyên có lòng dạ rất sâu, không phải ai cũng có thể nhìn thấu anh ấy.

Lúc đầu cô muốn Hoắc Anh Tuấn đi khuyên nhủ Quý Tử Uyên, đừng để Quý Tử Uyên nâng đỡ Thang Nhược Lan.

Nhưng cô nghĩ lại Thang Nhược Lan mới là người kết hôn với Quý Tử Uyên, nói không chừng đến lúc đó Thang Nhược Lan chia rẽ, trả đũa lại làm cho tình anh em của Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên trở nên kém đi.

Cô nghĩ lại rồi thôi.

Đương nhiên Thang Nhược Lan đừng lắc lư ở trước mặt cô, nếu không thì cho dù Quý Tử Uyên bảo vệ cô ta thì cô cũng sẽ không khách sáo.

Tầng cao nhất của Lam Vịnh Thế Kỷ.

Chín giờ tối.

Quý Tử Uyên vừa kết thúc cuộc phẫu thuật ba tiếng, anh vừa về nhà thì một mùi thơm đập vào mặt.

“Tử Uyên. . . .” Thang Nhược Lan mặc chiếc váy liền áo chữ V khoét sâu quyến rũ đi tới ôm lấy cánh tay anh ấy.

“Cô chạy đến đây làm gì?” Giọng nói Quý Tử Uyên khàn khàn mang theo sự mệt mỏi, nhưng kết hợp với khuôn mặt tuấn tú làm cho cả người anh càng thêm hấp dẫn.

Thang Nhược Lan nhìn say mê.

Người đàn ông này giống như hoa anh túc, mọi người biết có độc, sẽ làm cho người ta nghiện, nhưng luôn không nhịn được muốn đến gần và có được.

“Tử Uyên, em nhớ anh.” Thang Nhược Lan chui vào lòng anh.

Nhưng Quý Tử Uyên vô tình đẩy cô ta ra.

“Thang Nhược Lan, hôm nay tôi rất mệt mỏi, không có thời gian chơi đùa với cô.” Quý Tử Uyên đi tới phòng tắm.

Anh ấy tiện tay ném quần áo lên ghế sô pha, lộ ra cơ thể cường tráng.

Bình thường người đàn ông này cầm dao phẫu thuật, nhìn anh ấy gầy yếu nhưng không ngờ cởi bỏ đi quần áo đi lại có cơ thể hoàn mỹ cường tráng như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1405


Chương 1405

Đáy mắt Thang Nhược Lan hiện lên sự say mê, cô ta nói: “Tử Uyên, em có thể tắm giúp anh, em biết anh mệt mỏi, để em hầu hạ anh đi.”

Quý Tử Uyên nghe vậy thì dừng bước, quay đầu mỉa mai nhìn cô ta một cái: “Thang Nhược Lan, có phải cô. . . Tham vọng nhiều lắm đúng không.”

Sắc mặt Thang Nhược Lan cứng đờ.

Quý Tử Uyên quay đầu từng bước đi đến gần nắm cằm của cô ta: “Khi cô đưa ra yêu cầu cưới cô thì tôi cũng đã đồng ý yêu cầu của cô, cô nhanh chóng trở thành mợ Quý được người người hâm mộ, dường như cô vẫn chưa thỏa mãn, muốn có được trái tim của tôi?”

Thang Nhược Lan say mê nhìn anh ấy đẹp trai giống như thần tiên, cô ta không nhịn được nói: “Tử Uyên, em rất yêu anh, em có thể trả giá mọi thứ vì anh. . . .”

“Thật sao, vậy sao tôi cảm thấy mình luôn trải đường cho cô vậy.” Quý Tử Uyên cười lạnh: “Không có tôi, chẳng qua cô chỉ là một ca sĩ hạng ba ăn cắp bài hát của người khác, tôi nâng đỡ cô thành ca hậu, thậm chí diễn xuất vụng về của cô lại nhận được giải thưởng lớn, bây giờ cô còn không thấy đủ, còn muốn được tôi yêu?”

Sắc mặt Thang Nhược Lan trắng bệch: “Không sai, em thừa nhận em có được ngày hôm nay đều do anh cho, nhưng sau này em sẽ cho anh tất cả yêu thương, em có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, anh muốn em ở trên giường thế nào cũng được, em còn có thể sinh con cho anh. . . .”

“Ha ha.”

Quý Tử Uyên không chờ cô ta nói xong thì cười cười.

Đáy mắt người đàn ông sâu trong thấy đáy bỗng lạnh như băng: “Cô đúng là lòng tham không đáy.”

“Tôi nói nhiều như vậy mà cô vẫn chưa hiểu à?”

Quý Tử Uyên buông ra cằm cô ta ra, Thang Nhược Lan lúng túng nhìn anh ấy, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ yếu đuối và tổn thương làm cho người ta đau lòng.

Nhưng Quý Tử Uyên nhìn thấy nhiều phụ nữ như vậy nên không lung lay: “Thang Nhược Lan, mấy lời cô nói thì có rất nhiều phụ nữ đã nói tôi, có người xinh đẹp hơn cô, ở trên giường lợi hại hơn cô, hoặc là sinh con cũng khéo léo, cô nói xem vì sao tôi không thích bọn họ mà phải thích cô chứ.”

“Tử Uyên. . . .” Thang Nhược Lan bị đả kích làm cho nước mắt chảy xuống.

Nhưng Quý Tử Uyên lại không có vẻ xúc động: “Cô thu lại nước mắt của mình đi, lúc phụ nữ khóc là xấu nhất, tôi nhìn nhiều thấy cay mắt.”

“. . .”

Thang Nhược Lan cứng đờ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.

Trong mắt người ngoài cô ta là người nổi tiếng đứng ở trên cao, nhưng ở trước mặt anh ấy, cô ta giống như sâu kiến.

“Tử Uyên, dù sao dì không thể rời đi em được.”

“Cô đang uy hiếp tôi?” Đáy mắt Quý Tử Uyên đầy ý lạnh.

“Không phải.” Thang Nhược Lan hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Em biết mình không giỏi giang, em chỉ muốn anh nhìn em nhiều hơn thôi.”

Cô ta nói xong thì cởi váy trên người ra, trên mặt xấu hổ nhìn anh ấy.

Quý Tử Uyên không ngăn cản, anh ấy cứ nhìn như vậy, đáy mắt bình tĩnh như hồ nước.

Đến khi cô ta thoát xong thì anh ấy mới lướt nhìn từ trên xuống: “Với dáng người của cô cũng muốn quyến rũ tôi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1406


Chương 1406

Thang Nhược Lan cắn môi, đưa tay chạm vào người anh ấy.

Nhưng cô ta còn chưa đến gần thì Quý Tử Uyên nắm lấy cổ tay cô ta, anh ấy híp mắt nói: “Thang Nhược Lan, tôi nói nhiều như vậy nhưng cô vẫn chưa hiểu sao, nếu tôi không nể mặt mẹ tôi cần cô thì loại người như cô không có tư cách đứng ở trước mặt tôi, trước kia tôi không hiểu rõ cô, hiện tại tôi thấy rõ con người của cô rồi thì cách xa tôi một chút, nếu không thì tôi sẽ thu hồi lại những gì đã cho cô.”

Anh ấy nói xong thì vô tình đẩy ngã cô ta xuống đất.

“Cho dù tôi có nhu cầu cũng có người giải quyết cho tôi, không đến lượt cô, hiện tại cô cút ra khỏi chỗ này, sau này nếu tôi chưa cho phép thì không được xuất hiện ở đây.”

Quý Tử Uyên nhìn từ trên xuống ra lệnh đuổi khách.

Thang Nhược Lan hoàn toàn sụp đổ, cô ta không có lòng tự trọng lấy lòng ở trước mặt anh ấy, anh ấy vẫn ghét bỏ mình như vậy.

Tất cả bởi vì Khương Tuyết Nhu, trước kia Quý Tử Uyên không thích cô ta nhưng cũng sẽ không lạnh lùng như hiện tại.

Từ khi Khương Tuyết Nhu công khai nói cô ta trộm bài hát của mình ở trước mặt mọi người thì thái độ của Quý Tử Uyên đối xử với cô ta ngày càng tệ.

Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là cô ta phải tái xuất lại.

Dù sao cô ta sắp gả cho Quý Tử Uyên, đến lúc đó cô ta có được nhà họ Quý vào tay.

Sau khi Thang Nhược Lan nghĩ thông suốt thì đau buồn nói: “Được, em sẽ đi, nhưng anh có thể. . . Giúp em một chuyện được không?”

“. . .”

Quý Tử Uyên nhìn cô ta thì sự mỉa mai ngày càng lớn, làm cho cô ta ngày càng khó chịu đựng được, Thang Nhược Lan vẫn kiên trì nói: “Em rất thích kịch bản « Kinh Hoa » của đạo diễn Khâu, em muốn diễn nhân vật nữ chính.”

“Không phải cô thích kịch bản mà là nhìn trúng năng lực của đạo diễn Khâu, cô muốn dựa vào bộ phim này để tái xuất, thuận tiện cầm giải thưởng lớn đúng không.” Quý Tử Uyên không nể mặt vạch trần cô ta.

Khuôn mặt Thang Nhược Lan nóng bừng lên, nói: “Phụ nữ vẫn phải có sự nghiệp của mình, em không muốn luôn dựa vào anh, hơn nữa em sắp gả cho anh, nếu em đứng vững trong ngành giải trí thì nhà họ Quý cũng có chút hãnh diện.”

Quý Tử Uyên cong môi, Thang Nhược Lan nói: “Lần trước em đã chịu sự dạy dỗ vì chuyện bài hát, em cũng rất hổ thẹn, khi đó em quá muốn kiếm tiền, quá muốn nổi tiếng, anh cũng biết trước kia gia đình em không tốt. . . .”

“Được rồi.”

Quý Tử Uyên cắt ngang cô ta: “Tôi biết rõ lý do cô luôn quấn lấy tôi, không cần thiết giả vờ ở trước mắt tôi, cút đi, đợi lát nữa tôi sẽ gọi cho công ty truyền hình Phàm Ngu, nói bọn họ liên lạc với đạo diễn Khâu.”

“Cám ơn anh.” Thang Nhược Lan mừng rỡ: “Em. . . Em lập tức đi ngay, anh đi tắm đi.”

Cô ta run rẩy mặc quần áo.

Quý Tử Uyên càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, anh ấy đi vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại..

Anh ấy nghĩ sau này mình phải cưới một người phụ nữ như thế thì đúng là giẫm phải đống phân.

Lúc anh ấy quen biết Thang Nhược Lan cũng không phản cảm như vậy, sau đó anh ấy cảm thấy cứ giả vờ thì giả vờ đi, có người phụ nữ nào không giả vờ chứ, chẳng qua Khương Tuyết Nhu vạch trần bộ mặt thật của Thang Nhược Lan thì anh ấy càng không nhìn nổi Thang Nhược Lan.

Bởi vì cô ta quá dối trá và tham lam.

Cô ta muốn gả cho anh ấy, lại muốn được anh ấy yêu, có được cơ thể của anh ấy, còn muốn mình nâng đỡ sự nghiệp cho cô ta, để cô ta đi cửa sau.

Cho nên anh ấy mới phản cảm chuyện tình yêu.

Nói chuyện tình yêu với loại phụ nữ này thì đúng là sỉ nhục.

Anh ấy tắm xong thì Thang Nhược Lan đã rời đi.

. . .

Hôm sau, anh ấy ngủ một giấc thoải mái, trợ lý đến báo cáo tình hình công ty.

Những năm qua, anh ấy đầu tư vào không ít công ty, có bệnh viện tư nhân, cũng có công ty truyền hình.

Sau khi trợ lý báo cáo xong thì bỗng nhiên nói: “Cậu Quý, lần trước anh nói tôi đi điều tra chuyện tro cốt của hai vợ chồng nhà họ Nhạc bị đào lên, sau khi tôi điều tra thì cuối cùng cũng phát hiện có đối tượng tình nghi rất lớn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1407


Chương 1407

Quý Tử Uyên uống cà phê, cũng nhớ tới chuyện này: “Cậu điều tra cũng lâu đấy.”

“Bởi vì xung quanh nghĩa trang không có máy giám sát, tôi cũng phải điều tra tất cả các xe chạy qua trong máy giám sát gần đó mới ra được.” trợ lý giải thích.

“Là ai?” Quý Tử Uyên nhàn nhạt hỏi.

“Nguyễn Nhan.” Trợ lý nói.

Quý Tử Uyên nhíu mày lại: “Ai.”

“Ngôi sao đang hot.” Trợ lý mở ảnh chụp của Nguyễn Nhan đưa cho anh ấy.

Quý Tử Uyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, nụ cười mê hoặc người khác, nhưng đôi mắt trong suốt lạnh lùng giống như nước xoáy làm cho người ta không khỏi hoảng hốt.

Trong ấn tượng của anh ấy cũng có người có ánh mắt như vậy.

Trong suốt, lạnh nhạt.

Năm đó bọn họ chia tay, anh ấy thấy được vẻ thất thố của cô ấy, sau này rất hiếm khi nhìn thấy.

“Cậu Quý. . . .” Trợ lý gọi một tiếng.

“Ừ, cô ấy và nhà họ Nhạc có liên quan sao?” Quý Tử Uyên hỏi.

“Có.” Trợ lý nói: “Tôi điều tra trước kia Sầm Gia Hân không gả cho Nhạc Hoàng Bách, bà ta và Nhạc Tiếu Nhi ở Quảng Thành, khi đó Nhạc Tiếu Nhi còn nhỏ chỉ có một người bạn duy nhất là Nguyễn Nhan, sau đó Nhạc Tiếu Nhi được Nhạc Hoàng Bách đón về nhà họ Nhạc, lúc đầu hai người có viết thư cho nhau, sau đó cha mẹ Nguyễn Nhan ly hôn, Nguyễn Nhan được mẹ đưa đi nên cô ta và Nhạc Tiếu Nhi mất liên lạc.”

Quý Tử Uyên im lặng đốt điếu thuốc.

Trong lòng anh ấy cảm thấy kỳ lạ, bởi vì tình bạn lúc nhỏ nên Nguyễn Nhan lại đi đào tro cốt của Sầm Gia Hân và Nhạc Hoàng Bách sao?

“Lúc Nhạc Tiếu Nhi ngồi tù, Nguyễn Nhan có đến thăm không?”

“Không có.” Trợ lý lắc đầu.

Quý Tử Uyên xoa trán.

“Đúng rồi.” Trợ lý nói: “Gần đây Nguyễn Nhan và Thang Nhược Lan đang cạnh tranh nhân vật nữ chính « Kinh Hoa », chẳng qua theo như tôi biết được biết, độc giả tác phẩm gốc và đạo diễn Khâu đều cho rằng Nguyễn Nhan phù hợp hơn, nhưng. . . Anh nói công ty bên kia tìm đạo diễn Khâu chọn Thang Nhược Lan.”

Quý Tử Uyên nhíu mày kinh ngạc cong môi: “Đạo diễn Khâu có thể nhìn trúng cô ấy, chứng tỏ diễn xuất của cô ấy rất ổn.”

“Đúng là tốt.” Trợ lý mang theo kích động nói: “Anh không biết đâu, trong bộ phim trước cô ấy diễn vai sát thủ hay thế nào, diễn xuất bùng nổ. . . .”

Trợ lý nói một lúc thì ý thức được tình hình, có chút lúng túng nói: “Trước kia cô ấy diễn xuất rất dở, nhưng hai năm trước diễn xuất đột nhiên tốt lên.”

“Hai năm trước?”

Quý Tử Uyên sâu xa nhếch mày.

Anh ấy nhớ hai năm trước Nhạc Tiếu Nhi nhảy xuống biển.

“Cậu điều tra hành trình của Nguyễn Nhan cho tôi, tôi muốn biết người này.” Một lúc sau Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói.

“Tôi đưa cô ấy đến đây là được.” Trợ lý nói.

“Không cần.” Quý Tử Uyên nhìn ảnh chụp trong điện thoại.

“Vậy tôi nghĩ Nguyễn Nhan sẽ đi tìm Đỗ Tổng.” Trợ lý nói: “Có lẽ anh không biết Nguyễn Nhan cũng là nghệ sĩ của công ty truyền hình Phàm Ngu.”

Quý Tử Uyên có chút kinh ngạc: “Vì sao tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy trong buổi họp hằng năm.”

“Cô ấy không có tham dự qua.” Trợ lý nói: “Năm ngoái là sinh bệnh, năm trước là đang quay phim.”

“Có vẻ thú vị.” Quý Tử Uyên cong môi.

Anh ấy có linh cảm Nguyễn Nhan biết gì đó.

. . .
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1408


Chương 1408

Mười một giờ trưa.

Quý Tử Uyên xuất hiện ở công ty truyền hình Phàm Ngu.

Tổng giám đốc Đỗ Tuyên nhìn thấy anh ấy đến thì hơi kinh ngạc, cười nói: “Tôi đã liên lạc với đạo diễn Khâu, ông ta đã đồng ý để Thang Nhược Lan diễn nhân vật nữ chính, anh còn đến một chuyến, sao vậy, sợ tôi bắt nạt mợ Quý tương lai à?”

Quý Tử Uyên cong môi: “Làm khó anh rồi, cô ta diễn tệ như vậy, anh còn phải nâng đỡ cô ta diễn vai nữ chính.”

“Khụ, anh nói thẳng quá rồi.” Đỗ Tuyên ho khan một cái: “Đạo diễn Khâu nói chúng ta đã xác định Thang Nhược Lan thì phải dành thời gian dạy bảo cô ta, hi vọng đến lúc đó Thang Nhược Lan đừng phá nát bộ phim.”

“Cô ta phá nát bộ phim thì để đạo diễn Khâu đổi người thôi.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói.

Đỗ Tuyên kinh ngạc nhìn anh ấy một cái, đang muốn nói chuyện thì thư ký bỗng nhiên đi tới nói: “Đỗ Tổng, Nguyễn Nhan đã tới.”

Đỗ Tuyên ra vẻ do dự, anh ta nhìn Quý Tử Uyên rồi nói với thư ký: “Cô nói tôi không ở đây, nói buổi chiều cô ấy. . . .”

“Để cho cô ấy đi vào.” Quý Tử Uyên đột nhiên nói.

Đỗ Tuyên kinh ngạc nhìn Quý Tử Uyên một chút.

Anh ấy lấy một điếu thuốc trong hộp ra, giơ tay châm lửa, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.

“Được.” Đỗ Tuyên gật đầu.

Một dáng người cao gầy đi tới, quần ống rộng dài màu lam nhạt, phối với giày Cavans màu đen, trên người mặc áo sơ mi màu đen, áo sơ mi rất ngắn lộ ra vòng eo tinh tế trắng nõn, eo và mông tạo ra đường cong hoàn mỹ làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ có suy nghĩ muốn có được.

Mái tóc dài màu nâu, mang theo mũ lưỡi trai màu trắng, dưới vành nón là một gương mặt mộc vô cùng xinh đẹp, đó là khuôn mặt được sinh ra  để sống dưới ánh đèn sân khấu chói lọi, làn da rất trắng, mũi cũng rất cao.

Nhưng đôi mắt đen bóng lại sắc bén, nhưng nếu nhìn kỹ khiến người ta có cảm giác mờ ảo như sương mù, không thể nhìn thấy.

Ánh mắt nhìn Đỗ Tuyên trước, sau đó lướt qua Quý Tử Uyên, đáy mắt hiện lên gợn sóng.

Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như chỉ là ảo giác.

Quý Tử Uyên lười biếng hít một hơi, cơ thể dựa vào ghế sô pha, đáy mắt hiện lên sự hứng thú.

Có vẻ thú vị đây!

Có rất ít phụ nữ nhìn thấy anh ấy vẫn bình tĩnh như vậy.

Nếu tính cách của cô ấy không phải như thế thì cũng là cố ý giả vờ để hấp dẫn sự chú ý của mình.

“Nguyễn Nhan, giới thiệu cho cô, đây là cậu Quý. . . .”

Đỗ Tuyên giơ ngón tay lên, giọng điệu nhẹ nhàng.

Nguyễn Nhan là người có tiềm năng, anh ta rất xem trọng.

Đôi mắt đen của Nguyễn Nhan nhìn về phía Quý Tử Uyên, khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu cảm: “Cậu Quý.”

Quý Tử Uyên nhíu mày không nói một lời, giống như không để ý tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1409


Chương 1409

Nguyễn Nhan thấy anh ấy không nói lời nào thì nhanh chóng dời ánh mắt, nói chuyện với Đỗ Tuyên: “Tôi nghe nói nữ chính « Kinh Hoa» đã xác định là Thang Nhược Lan.”

Đỗ Tuyên biết mục đích của cô ấy đến đây, nhưng không ngờ cô ấy dám hỏi ở trước mặt Quý Tử Uyên, anh ta có chút kinh ngạc gật đầu: “Đúng vậy, đạo diễn Khâu đã xác định.”

Trong mắt Nguyễn Nhan đầy lạnh lùng: “Thật sao, tôi nghĩ cô Thang Nhược Lan dựa vào Quý Tử Uyên đi cửa sau mới lấy được nhân vật này, dù sao trước đó đạo diễn Khâu hài lòng với tôi hơn, tôi cũng nghĩ mình diễn tốt hơn Thang Nhược Lan.”

Đỗ Tuyên lúng túng, ánh mắt lo lắng nhìn Quý Tử Uyên một chút.

Vẻ mặt của người đàn ông không thay đổi, nhưng trong không khí bỗng nhiên lạnh xuống.

“Nguyễn Nhan, cô có biết mình đang nói gì ở trước mặt cậu Quý hay không.” Đỗ Tuyên nhắc nhở.

Nguyễn Nhan nhàn nhạt nhìn lướt qua Quý Tử Uyên, đôi mắt đen nhánh mang theo sự nghi ngờ: “Tôi nói là Quý Tử Uyên chứ không phải là cậu Quý, trên đời này có rất nhiều người họ Quý.”

“. . .”

Đỗ Tuyên xấu hổ.

Anh ta dám chắc chắn Nguyễn Nhan đang cố ý.

Người phụ nữ đúng là gan to bằng trời: “Nguyễn Nhan, đừng có làm bậy, tôi nói chưa rõ ràng sao, đây là Quý Tử Uyên.”

“Ồ, thật sao.” Nguyễn Nhan nhíu mày: “Tôi nghĩ người đàn ông có thể thích Thang Nhược Lan thì chắc chắn rất xấu xí, sự thưởng thức rất kém, vừa rồi tôi thấy cậu Quý có phong thái nhẹ nhàng, khí chất hơn người, vô cùng tuấn tú, cho nên không dám nghĩ anh ấy là cậu Quý trong truyền thuyết kia.”

“Nguyễn Nhan. . . .” Đỗ Tuyên tức giận.

“Tôi nói sai thì sao, tôi vừa khen cậu Quý vô cùng tuấn tú.” Nguyễn Nhan nhún vai, lộ vẻ không biết rõ: “Trước kia tôi chưa thấy Quý Tử Uyên, tôi chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng, bởi vì tôi không thích Thang Nhược Lan, cho nên trong lòng tôi không có ấn tượng tốt với người đàn ông thích Thang Nhược Lan.”

Đỗ Tuyên mất hết hy vọng, anh ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn về phía Quý Tử Uyên: “Cậu Quý, tôi xin lỗi, Nguyễn Nhan. . . Mặc dù diễn xuất tốt, nhưng đầu óc có chút vấn đề.”

Cho dù thế nào, Nguyễn Nhan là cây hái tiền của công ty, anh ta muốn giữ lại.

Quý Tử Uyên đè tàn thuốc vào gạt tàn, anh ấy ngẩng đầu lên, môi cong lên lạnh lùng: “Cô lòng vòng mắng tôi nhiều như vậy, xem ra cô rất có ý kiến với tôi.”

“Tôi sẽ nói thật, tôi có ý kiến với anh.”

Nguyễn Nhan bình tĩnh gật đầu, ánh mắt nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh ấy, cô ấy thản nhiên nói: “Anh muốn cưng chiều Thang Nhược Lan thì có thể, cô ta là bạn gái của anh, anh muốn cưng chiều thế nào cũng được, anh có thể ngầm ném một số tiền khổng lồ cho cô ta đi đóng phim, ra album, nhưng anh không thể ép người xem ăn phân được, năm ngoái buồn cười nhất là diễn xuất của Thang Nhược Lan còn nhận được giải thưởng diễn viên nữ được hoan nghênh nhất, ôi trời. . . .”

“Nguyễn Nhan, cô vừa phải thôi.” Đỗ Tuyên hoảng sợ, anh ta hiểu rất rõ Quý Tử Uyên, lúc Quý Tử Uyên thật sự tức giận thì rất đáng sợ.

Nguyễn Nhan lại giống như không nghe thấy, lạnh lùng nói: “Có phải cuối năm cậu Quý lại phải dùng tiền mua giải ảnh hậu cho cô ta đúng không.”

“Đó là chuyện của tôi, tôi tiêu tiền của mình thì liên quan gì đến cô.”

Quý Tử Uyên đứng người lên, dáng người cao lớn làm cho không khí trong văn phòng càng ngột ngạt: “Cô chạy đến trước mặt tôi nói nhiều như vậy bởi vì cô cảm thấy không công bằng đúng không, nhưng trên thế giới này vốn không công bằng như thế, cô có năng lực thì. . . Cũng làm người phụ nữ của tôi đi, nói không chừng. . . Thang Nhược Lan được đối xử thế nào thì cô cũng sẽ có.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1410


Chương 1410

Anh ấy nói xong thì đưa tay nắm cằm cô ấy.

Nguyễn Nhan thay đổi sắc mặt, hất tay anh ấy ra.

Đôi mắt lóe lên hoảng sợ và chán ghét nhưng nhanh chóng biến mất.

Đỗ Tuyên trợn mắt hốc miếng, đúng là cậu Quý, đến lúc này mà còn có tâm trạng tán gái.

Chẳng qua anh ta cũng có thể hiểu được, trong giới giải trí có nhiều người xinh đẹp, nhưng người có tính cách, dáng người và khuôn mặt hoàn mỹ như Nguyễn Nhan thì hiếm có như lá mùa thu.

“Thật ngại quá, nếu tôi có suy nghĩ này thì đã sớm đi theo người khác, cũng không tới lượt cậu Quý.”

Nguyễn Nhan lạnh nhạt phản bác.

Từ đầu đến cuối Quý Tử Uyên vẫn cong môi, nhưng ánh mắt ngày càng u ám: “Vậy cô chạy đến đây giương nanh múa vuốt để làm gì, đối với công ty mà nói thì cô chỉ là công cụ kiếm tiền, đối với Thang Nhược Lan mà nói, cô ta lấy được nhân vật bằng năng lực của mình, cho dù bằng cơ thể hay là thứ khác cũng là năng lực của cô ta.”

“Anh nói đúng.”

Nguyễn Nhan gật đầu: “Nhưng lúc công ty ký hợp đồng với tôi, giấy trắng mực đen viết rõ sẽ nâng đỡ tôi, cho tôi tài nguyên, nhưng mấy năm qua công ty đã cho tôi tài nguyên gì chứ, hai năm nay những quảng cáo tốt và người phát ngôn trong tay của tôi đều tự tôi tìm được, tôi lần lượt tự đi thử vai các phim và chương trình trên truyền hinh mới có được, các người ký hợp đồng với tôi nhưng không bồi dưỡng, lúc chia phần trăm lại lấy rất nhiều.”

Đỗ Tuyên nói: “Bốn năm trước tôi ký hợp đồng với cô cũng cho cô tài nguyên, sao lúc đó cô không diễn xuất cho tôi, lại không cố gắng, chúng tôi có cách nào khác đâu.”

“Vậy sau đó tôi cố gắng, sau đó tôi nổi tiếng thì tài nguyên cũng tăng cao sao.”

Nguyễn Nhan hỏi: “Các người không những không cho tôi tài nguyên, thậm chí còn dùng thủ đoạn xấu xa giúp đỡ nghệ sĩ công ty khác để cướp tài nguyên của tôi, vì bộ phim của đạo diễn Khâu mà tôi đã từ chối tất cả lịch trình gần đây, kết quả Thang Nhược Lan nói muốn tái xuất thì tái xuất, cô ta lại cướp đi nhân vật của tôi, tôi đến đây đòi một lời giải thích cũng không có tư cách sao.”

Đỗ Tuyên đầy xấu hổ: “Công ty có thể sắp xếp một bộ phim khác cho cô. . . .”

“Cô cảm thấy không hài lòng thì có thể đổi qua công ty khác.” Quý Tử Uyên cắt ngang, suy tư liếc nhìn cô ấy: “Cô muốn công bằng, cô nói xem trong ngành giải trí có công ty nào là hoàn toàn công bằng, cô không phục thì có thể cút, chỉ cần cô nộp được tiền vi phạm hợp đồng.”

Nguyễn Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình cũng không tức giận vì lời nói của anh ấy khó nghe.

Ngược lại, cô ấy bình tĩnh đối mặt với anh ấy rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ nộp tiền vi phạm hợp đồng, tôi không đi theo các người nữa.”

“Được.” Quý Tử Uyên cười nhạt một tiếng: “Chẳng qua cô cũng biết nhà họ Quý nắm giữ hơn nửa giới giải trí, một câu nói của tôi có thể hoàn toàn phong sát cô.”

Nguyễn Nhan căng thẳng nhìn anh ấy chằm chằm.

Người đàn ông trước mặt này không hề che giấu ý định xấu xa của mình.

Bầu không khí xấu hổ.

Đỗ Tuyên căng da dầu: “Nguyễn Nhan, cô trở về đi, tôi coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1411


Chương 1411

“Nhà tư bản đúng là có năng lực.”

Nguyễn Nhan cười lạnh một tiếng, quay người định rời đi.

“Chờ một chút.” Quý Tử Uyên bỗng nhiên gọi cô ấy, quay đầu nói với Đỗ Tuyên: “Anh đi ra ngoài trước đi.”

Đỗ Tuyên trợn mắt, đây là văn phòng của anh ta lại muốn anh ta ra ngoài.

Chẳng qua anh ta nhìn ánh mắt nguy hiểm của Quý Tử Uyên thì chỉ có thể cười khổ đi ra ngoài.

Anh ta thầm suy nghĩ trước kia Quý Tử Uyên cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, lần này hình như anh ấy cố tình nhắm vào Nguyễn Nhan, không lẽ anh ấy coi trọng Nguyễn Nhan, muốn ép cô ấy làm tình nhân bí mật của cậu Quý chứ.

Đỗ Tuyên nghĩ vậy thì cẩn thận đóng cửa lại.

Nguyễn Nhan nghe thấy tiếng đóng cửa thì đôi mắt trầm xuống nhưng cũng không nói gì.

“Cô có biết vì sao tôi giữ cô ở lại không.” Quý Tử Uyên nhìn cô ấy, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên lạnh lùng: “Cô đào tro cốt của vợ chồng Nhạc Hoàng Bách đúng không?”

Con ngươi Nguyễn Nhan co lại, môi mỏng mím lại nhưng không mở miệng.

“Cô rất thông minh.” Quý Tử Uyên lại cười: “Ít nhất cũng thông minh và tỉnh táo hơn phụ nữ bình thường.”

Anh ấy để ý lúc cô ấy đối diện với vấn đề sắc bén thì luôn im lặng, cũng không kích động, chứng tỏ tố chất tâm lý của người phụ nữ này rất mạnh.

“Phải, tôi đào lên đấy.” Lần này Nguyễn Nhan gật đầu.

“Tại sao?” Sắc mặt Quý Tử Uyên không thay đổi: “Cô biết Nhạc Tiếu Nhi?”

“Tôi biết.” Nguyễn Nhan nói: “Cho nên tôi đào tro cốt của cha mẹ cô ấy lên rồi chôn ở chỗ khác.”

Quý Tử Uyên lại châm điếu thuốc: “Tro cốt của cha mẹ cô ấy được chôn ở đó rất tốt, ai nói cô đụng vào, Nhạc Tiếu Nhi?”

Nguyễn Nhan kinh ngạc nhìn anh ấy một cái: “Cô ấy đều đã chết mất xác rồi, sao có thể nói tôi đi đào tro cốt được.”

“Chết mất xác?” Quý Tử Uyên xoay người sang chỗ khác, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, cười trầm thấp.

“Chẳng lẽ không đúng sao, cô ấy nhảy xuống biển, cho dù vận động viên bơi lội cũng rất khó sống sót.” Nguyễn Nhan bỗng nhiên thấp giọng nói: “Có lẽ thi thể của cô ấy chìm xuống đáy biển đã bị cá ăn sạch sẽ.”

“. . . Cô im miệng.”

Quý Tử Uyên hít một hơi cảnh cáo.

Nguyễn Nhan nhìn lưng anh ấy, lúc anh ấy không nhìn thấy thì ánh mắt lóe lên lửa giận.

“Theo như tôi biết Nhạc Tiếu Nhi không có bạn bè, chỉ có quen biết Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu.” Quý Tử Uyên nói: “Thậm chí lúc cô ấy ngồi tù, cô cũng không đi thăm, tôi rất tò mò từ lúc nào cô ấy biến thành bạn của cô, cô còn chạy đi đào tro cốt của cha mẹ Nhạc Tiếu Nhi, nếu cô không giải thích rõ ràng. . . .”

Anh ấy dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi nghi ngờ cô làm chuyện tà giáo không muốn người ta biết, sau đó báo cảnh sát bắt cô.”

Nguyễn Nhan nhìn anh ấy: “Tôi nói cô ấy báo mộng cho tôi, anh có tin không.”

“Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à.” Quý Tử Uyên không chút nghi ngờ cười lạnh.

Nguyễn Nhan cắn môi: “Tôi nói là sự thật.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1412


Chương 1412

Cô ấy lấy một viên ngọc bội cổ ra: “Có lẽ bởi vì viên ngọc bội này, lúc nhỏ tôi và Tiếu Nhi ở cùng một khu nhà, tình cảm của chúng tôi rất tốt, mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn bè. Lúc chúng tôi năm tuổi, mẹ Tiếu Nhi và mẹ tôi đã đưa chúng tôi đến một ngôi chùa, ngày đó rất lạnh, tôi và Tiếu Nhi mặc đồ rất ít, hai chúng tôi chen chúc trong áo khoác của mẹ tôi, đúng lúc một vị hòa thượng đi qua nói. . . Số mệnh của hai chúng tôi nhiều thăng trầm, đều sẽ mất sớm.”

Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm viên ngọc bội, tay nắm chặt lại.

Anh ấy nhận ra viên ngọc bội này, ngọc vàng rất bình thường, Nhạc Tiếu Nhi cũng có một viên.

Năm đó, anh ấy tự tay cởi quần áo của cô ấy thì nhìn thấy viên ngọc bội này trên ngực của cô ấy.

Nguyễn Nhan nói: “Hòa thượng thấy tình cảm của chúng tôi rất tốt nên cho mỗi người một viên, hai viên ngọc là một đôi, trải qua hương khói trước mặt Bồ Tát hơn mười năm, nếu một viên mất đi thì viên kia cũng sẽ có linh cảm.”

Quý Tử Uyên cười nhạo một tiếng.

Nguyễn Nhan giống như không nghe thấy: “Sau khi Tiếu Nhi rời khỏi Quảng Thành không bao lâu thì chúng tôi mất liên lạc, sau đó tôi chưa từng nghe thấy tin tức của cô ấy, ba năm trước tôi nằm mơ, Tiếu Nhi nói cô ấy muốn rời đi, nói tôi đi tìm tro cốt của cha mẹ mình. Cô ấy nói tro cốt của mẹ cô ấy là một con chó, đời này cô ấy không yên tâm nhất là chuyện này, cô ấy không muốn một con chó chiếm tro cốt của mẹ mình, cha cô ấy không nên ở đó nữa.”

Quý Tử Uyên chấn động, một lúc sau anh ấy hút một hơi thuốc lá: “Cô đang đùa với tôi sao?”

“Tôi không đùa với anh.” Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói: “Anh là cậu Quý, cứ điều tra là biết, sau đó tôi và cô ấy chưa từng gặp nhau, chẳng qua chỉ có người thân mới có thể di chuyển tro cốt, cho nên tôi đã lén đưa tro cốt đi chỗ khác, tôi thường nghĩ có lẽ bởi vì viên ngọc bội này, Tiếu Nhi mới tìm được tôi.”

“Tôi sẽ đi điều tra, nếu cô dám gạt tôi, tôi sẽ giết chết cô.” Quý Tử Uyên hung dữ nhìn cô ấy.

“Anh hỏi chuyện của Tiếu Nhi à.” Nguyễn Nhan bỗng nhiên kỳ lạ hỏi: “Không lẽ anh thích cô ấy à.”

“Thích?” Quý Tử Uyên giống như nghe thấy chuyện cười: “Cô đang nằm mơ à, loại phụ nữ đó xứng được tôi thích sao.”

“Cô ấy không xứng được anh thích, bởi vì anh không xứng với cô ấy.”

Nguyễn Nhan trầm thấp nói.

“Nguyễn Nhan, không lẽ cô, muốn chọc giận tôi chứ.” Con ngươi Quý Tử Uyên bắn ra lửa giận.

Trước đó hơi người cãi nhau nhiều như vậy, anh ấy không nổi giận, nhưng lần này anh ấy tức điên.

Nguyễn Nhan im lặng, sau đó thản nhiên nói: “Cô ấy cũng đã chết rồi, nói nhiều như vậy có ích sao.

Quý Tử Uyên bình tĩnh nhìn cô ấy một hồi bỗng nhiên nói: “Cút.”

Nguyễn Nhan không nói gì mà rời đi.

Đỗ Tuyên đi vào: “Cô nhóc này thật là, có phải anh muốn bao nuôi cô ấy nhưng cô ấy không đồng ý đúng không, tôi nói cho anh biết cô ấy bướng bỉnh lắm, trước kia có mấy ông chủ muốn bao nuôi, cô ấy thà rời khỏi giới giải trí chứ không làm chuyện này.”

Quý Tử Uyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Trái tim Đỗ Tuyên đập nhanh, vội vàng đổi giọng: “Anh coi trọng đúng không, hay là tôi nghĩ cách cố gắng đưa cô ấy lên giường cho anh nhé?”

“Im miệng.” Quý Tử Uyên không thể nhịn được nữa cảnh cáo: “Tôi chỉ tìm cô ấy hỏi một số chuyện.”

“Thật sao?” Đỗ Tuyên lộ vẻ không tin.

Quý Tử Uyên xoa trán: “Anh nhìn thấy tôi từng ép buộc người phụ nữ nào không.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1413


Chương 1413

“Ngược lại, với thân phận của anh thì luôn có phụ nữ quấn lấy anh.” Đỗ Tuyên cười ha ha nói.

Quý Tử Uyên lười nói nhảm những chuyện này với anh ta.

Anh ấy quay người đi ra ngoài, lúc anh ấy đi đến cửa thì dừng lại hỏi: “Bộ phim « Kinh Hoa» có tốt không?”

“Đương nhiên, anh cũng không xem đạo diễn là ai, đạo diễn Khâu đó, ông ta quay phim chưa từng xuống dốc.” Đỗ Tuyên chậc chậc nói: “Đừng nói nhân vật nữ chính, có nhiều người tranh nhau nữ số hai và số ba đấy.”

Quý Tử Uyên im lặng mấy giây nói: “Vậy để cô ấy diễn nữ số hai đi, chào hỏi với đạo diễn Khâu một tiếng, cho cô ấy diễn thêm một chút.”

Anh ấy nói xong thì nhanh chân rời đi.

Đỗ Tuyên ngẩn ngơ: “Không phải, anh có biết nữ số hai. . . .” Là một người phụ nữ vô cùng độc ác không, xấu xa giống như mụ phù thủy.

Anh để Nguyễn Nhan diễn nhân vật như vậy, có chắc là không hại cô ấy hay không.

Dù sao một nữ diễn viên trẻ để ý nhất là hình tượng, diễn nhân vật xấu xa không tốt thì sẽ hủy hoại hình tượng nhiều năm của mình.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Quý Tử Uyên đã rời đi.

Anh ta đành phải im lặng, hi vọng Nguyễn Nhan tự cầu phúc đi.



Bên kia Nguyễn Nhan ngồi lên xe của mình nhưng vội vã rời đi.

Mà cô ấy mở gương trên trần xe ra, im lặng nhìn khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Đúng, là lạ lẫm.

Lạ lẫm bởi vì gương mặt này không phải của cô ấy, quen thuộc là vì cô ấy ở trong cơ thể này hai năm.

Không có bất cứ ai biết được cô ấy không phải là Nguyễn Nhan mà là Nhạc Tiếu Nhi.

Hai năm trước Nhạc Tiếu Nhi thật sự đã nhảy xuống biển, bị một cơn sóng lớn cuốn vào biển sâu và chết rồi.

Trước khi cô ấy chết đã tuyệt vọng, không cam lòng thế nào, không thể báo thù cho người nhà của mình.

Nhưng không ngờ lúc cô ấy mở mắt ra lại ở trong cơ thể Nguyễn Nhan.

Bởi vì Nguyễn Nhan thất tình nên nghĩ bậy tự tử, nhưng cô ấy sống lại trong cơ thể Nguyễn Nhan.

Chuyện sống lại chỉ có thể nhìn thấy trong sách, không ngờ lại xuất hiện trên người mình.

Cô ấy biết đây không phải là tình cờ.

Năm đó hòa thượng kia đưa cho cô và Nguyễn Nhan một viên ngọc, nhưng hòa thượng kia nói đúng lắm, cô ấy và Nguyễn Nhan sẽ mất sớm, nhưng hai người đeo một đôi ngọc, nói không chừng sẽ có một người có hi vọng sống sót.

Hơn hai mươi năm, cô ấy và Nguyễn Nhan vẫn luôn đeo trên người.

Không ngờ lời nói của hòa thượng kia thành sự thật.

Cô ấy và Nguyễn Nhan chỉ có một người sống sót.

Cho nên hai năm này cô ấy thay thế Nguyễn Nhan sống tiếp, cô ấy liều mình quay phim kiếm tiền, vì để có đủ năng lực báo thù.

Cô không ngờ hôm nay sẽ gặp Quý Tử Uyên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1414


Chương 1414

Người đàn ông này vẫn ghê tởm giống như ba năm trước.

Vậy mà anh ấy còn muốn bao nuôi Nguyễn Nhan làm tình nhân.

Cô ấy nghĩ lần đầu tiên của mình từng cho người đàn ông như vậy thì cảm thấy buồn nôn.

Anh ấy nhất định không ngờ được cô ấy là Nhạc Tiếu Nhi.

Không biết anh ấy còn chú ý đến cô ấy làm gì, chẳng lẽ cô ấy cửa nát nhà tan, thậm chí là chết mà anh ấy còn không buông tha cho mình sao.

Nếu nói cô ấy căm thù Nhạc Hạ Thu thấu xương thì lại vô cùng chán ghét Quý Tử Uyên.

Cô ấy cũng không tiếp tục muốn có bất cứ liên quan nào với người đàn ông này, cho nên hai năm nay cô ấy cố gắng trốn tránh, không ngờ vẫn gặp nhau.

Cô ấy chỉ muốn kiếm thêm tiền, thanh toán tiền vi phạm hợp đồng rồi rời khỏi công ty truyền hình Phàm Ngu.

Cô ấy đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại vang lên, Đỗ Tuyên gọi điện thoại tới: “Nguyễn Nhan, có tin tức tốt, vừa rồi Quý Tổng nói công ty thiếu quan tâm cô, mặc dù cô không diễn được nữ chính, nhưng có thể để cô diễn nữ số hai.”

Sắc mặt Nguyễn Nhan cứng đờ: “Anh chắc chắn muốn tôi diễn nữ số hai sao, không phải anh ta muốn báo thù tôi đấy chứ?”

Đỗ Tuyên ngại ngùng nói: “Cô đừng nghĩ cậu Quý như vậy, đúng không, nữ số hai không được yêu thích, nhưng đối với cô là một thử thách, không phải ai cũng có thể diễn, vậy đi, tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn Khâu để thay đổi phần diễn của cô, sửa lại cho nhân vật không còn chán ghét nữa.”

“Chẳng lẽ anh không biết đạo diễn Khâu ghét nhất là diễn viên sửa phần diễn sao?” Nguyễn Nhan mỉa mai nói: “Nếu anh làm như thế thì đạo diễn Khâu sẽ nổi giận lên người tôi, đến lúc đó tôi vào đoàn làm phim, đạo diễn Khâu chắc chắn sẽ gây khó dễ cho tôi.”

“Vậy cô muốn như thế nào.” Đỗ Tuyên đau đầu: “Cậu Quý cũng có ý tốt thôi.”

“Ý tốt?” Nguyễn Nhan không tin: “Tôi sẽ không đi, tôi không quay phim của đạo diễn Khâu nữa.”

“Nguyễn Nhan, cô đúng là không biết tốt xấu.” Đỗ Tuyên cũng tức giận: “Nếu cô từ chối thì sẽ chọc giận cậu Quý, anh ấy phong sát cô chỉ dùng một câu nói thôi.”

“. . .”

Đỗ Tuyên thuyết phục: “Cô cứ quay cho tốt, tôi sẽ cố gắng lấy giải thưởng diễn viên phụ cho cô, hiện tại bên ngoài chú ý nhất là diễn xuất của diễn viên, nếu cô không thích Thang Nhược Lan, đến lúc đó có thể dùng diễn xuất đè bẹp cô ta.”

Nguyễn Nhan chỉ có thể nói: “Được.”

Quay thì quay.

Chẳng qua chỉ là một bộ phim mà thôi, phần diễn của nữ phụ cũng chỉ có một tháng.

. . .

Cô rời khỏi công ty truyền hình Phàm Ngu.

Cô ấy cắt đuôi bọn chó săn, đổi qua một chiếc xe khác rồi đi bốn mươi cây số đến một nông trại.

Cô ấy xuống xe đi vào.

Một chàng trai đen thui đi tới: “Cô Nguyễn. . . .”

“Anh ta đâu?” Nguyễn Nhan hỏi.

“Anh ấy vẫn ở trong hầm.”

Nguyễn Nhan cầm đèn pin, đeo mặt nạ lên đi xuống hầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1415


Chương 1415

Bên trong giam giữ một người đàn ông mặc đồ rách rưới, quần áo trên người đã bẩn đến không nhìn rõ màu sắc, trên người đầy vết thương, cả người co rúm lại nơm nớp lo sợ.

Người này là Nhạc Trạch Đàm, khi anh ta nhìn thấy người đeo mặt nạ trắng xuất hiện thì cả người giống như phát điên: “Cầu xin cô thả tôi ra ngoài đi.”

Anh ta “Bịch” quỳ xuống đất: “Chị ơi, không phải là chị, bà cô ơi, bỏ qua cho tôi đi, tôi quỳ lạy cô đấy.”

Anh ta sắp phát điên lên, anh ta đã ở đây một tháng.

Từ khi Quý Tử Uyên phế anh ta thì anh ta đã vào bệnh viện, anh ta ở bệnh viện một tuần nhưng Nhạc Hạ Thu cũng không đến xem thăm.

Anh ta vừa xuất viện thì có người bắt anh ta đến chỗ này.

Những ngày qua, người này thỉnh thoảng xuất hiện, vết thương trên người anh ta đều do người này để lại.

“Tôi không thể thả anh đi.” Nguyễn Nhan đi đến trước mặt anh ta.

“Rốt cuộc cô là ai?” Nhạc Trạch Đàm run rẩy nói: “Có phải là. . . Lâm Minh Kiều nói cô bắt cóc tôi đúng không, hay là Khương Tuyết Nhu.”

Nguyễn Nhan cười cười: “Nếu anh không ngu ngốc như vậy thì sẽ không rơi vào tình trạng ngày hôm nay, anh biết quá nhiều chuyện.”

“Ý của cô là gì?” Nhạc Trạch Đàm nói: “Nhạc Hạ Thu sai cô làm đúng không.”

Nguyễn Nhan không nói lời nào.

Nhưng mặt nạ trắng dưới ánh đèn mờ tối lộ vẻ đáng sợ.

Nhạc Trạch Đàm bị giam quá lâu, cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, gần như sắp sụp đổ, anh ta mất khống chế rống lên: “Chắc chắn là cô ta, chắc chắn là cô ta, cô gọi cô ta đến đây, tôi là anh trai của cô ta.”

“Tôi nghĩ cô ta chắc chắn gai mắt với người anh trai này.” Nguyễn Nhan lành lạnh nói: “Anh liên tục cản trở, cô ta cũng khuyên anh, cảnh cáo anh, nếu không phải anh thích gây chuyện thì cô ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, thậm chí cô ta nói anh xử lý một chút việc cũng không xong.”

“Tôi sai rồi, là tôi không tốt.” Nhạc Trạch Đàm nghe cô ấy nói thì càng chắc chắn Nhạc Hạ Thu cho người bắt mình.

Người khác không biết nhưng anh ta biết, thủ đoạn của em gái mình luôn luôn tàn nhẫn, luôn có người không hiểu rõ bán mạng vì cô ta.

“Tôi cũng không dám nữa, cô nói với cô ta sau này tôi sẽ thành thật: “Nhạc Trạch Đàm khóc nói: “Quý Tử Uyên đã phế phía dưới của tôi rồi, tôi đã rất thảm, cô nể mặt tôi là anh trai cô ta mà bỏ qua cho tôi đi.”

Hai mắt Nguyễn Nhan lóe lên.

Không ngờ Quý Tử Uyên phế Nhạc Trạch Đàm.

Không phải anh ấy luôn bảo vệ Nhạc Hạ Thu à.

“Đáng tiếc, anh nhận ra quá muộn.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng tôi đến đây, anh biết vì sao không?”

Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Nhạc Trạch Đàm trong đầu.

Anh ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy xuống: “Không muốn, tôi cầu xin cô, tôi quỳ xuống cầu xin cô, chỉ cần cô thả tôi ra thì tôi sẽ đưa tiền cho cô, tôi có rất nhiều tiền.”

“Cảm ơn, không cần, chúng tôi làm nghề này rất có quy tắc, lấy tiền của người ta thì phải làm thật tốt.”

Nguyễn Nhan nói xong thì lấy ra một con dao, lưỡi dao nhẹ nhàng rạch lên trên mặt anh ta.

Sau đó mùi máu tanh tỏa ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1416


Chương 1416

Nhạc Trạch Đàm sợ muốn tè ra quần.

“Anh đúng là đồ vô dụng.” Nguyễn Nhan lạnh lùng cười cười.

“Đúng, tôi là đồ vô dụng, tôi là rác rưởi, tôi cầu xin cô.” Nhạc Trạch Đàm khóc lên.

“Vô dụng thôi.” Nguyễn Nhan cầm dao lên.

Nhạc Trạch Đàm tuyệt vọng chửi ầm lên: “Nhạc Hạ Thu, con khốn nhà mày, những năm qua tao giúp mày bao nhiêu chuyện, mày sẽ chết không yên đâu, ông đây có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho. . . .”

Anh ta chưa nói xong thì con dao đã đâm vào ngực.

Nhạc Trạch Đàm vừa cảm nhận được đau đớn thì hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Nhan rút dao ra, con dao này rất đặc biệt, chỉ cần đi vào một chút thì sẽ lùi lại.

Cô ấy chỉ muốn dọa Nhạc Trạch Đàm, quả nhiên anh ta sợ hãi giống như cô ấy nghĩ.

Mặc dù cô ấy vô cùng căm hận Nhạc Trạch Đàm, thậm chí hận không thể giết anh ta.

Nếu không có anh ta thì cha mẹ của mình sẽ không phải chết.

Nguyễn Nhan vừa nghĩ vậy thì đôi mắt đầy sát khí: “Nhạc Trạch Đàm, Nhạc Hạ Thu, sớm muộn gì tôi sẽ làm cho các người sống không bằng chết.”

“Cô Nguyễn. . . .”

Chàng trai đen thui đi tới.

“Anh đưa anh ta ra ngoài, tìm một chỗ kín đáo, lúc anh ta sắp tỉnh lại thì giả vờ muốn chôn anh ta, để anh ta có cơ hội chạy trốn.” Nguyễn Nhan dặn dò.

“Chúng tôi vất vả lắm mới bắt được anh ta, tại sao còn để anh ta chạy trốn. . . .”

“Coi như tôi giúp một người bạn.” Con ngươi Nguyễn Nhan dần dịu đi.

“Thật hiếm thấy, cô Nguyễn còn có bạn bè sao.” Chàng trai kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, rất lâu rồi, nhưng bây giờ cũng không liên lạc.” Nguyễn Nhan nhẹ nhàng nói, nhưng lúc cô ấy tuyệt vọng nhất nhận được sự ấm áp đó, cô ấy sẽ không quên.

Mặc dù cô cũng rất ghét Hoắc Anh Tuấn, nhưng gần đây anh đã cùng bạn tốt của cô tái hợp, trong trường hợp đó cô không ngại giúp đỡ.

“Sau khi Nhạc Trạch Đàm trốn đi, nơi này sẽ không dùng được nữa, sớm dẫn người đi đổi chỗ khác.” Nguyễn Nhan an bài.

“Được.”

… …

Sau khi Nguyễn Nhan rời đi, người đàn ông đưa Nhạc Trạch Đàm lên núi.

Lúc Nhạc Trạch Đàm sắp tỉnh lại, liền giả vờ cầm xẻng đào hố.

Nhạc Trạch Đàm tỉnh dậy nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chợt hiểu mình sắp bị chôn sống.

Anh tưởng anh đã chết, nhưng anh vẫn chưa chết.

Anh chịu đựng cơn đau trong lồng ngực và rón rén bước đi.

“Này, người đâu, dừng lại.” Anh vừa chạy được một đoạn, có người đã phát hiện ra và chạy theo ngay lập tức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1417


Chương 1417

Nhạc Trạch Đàm chạy nhanh xuống núi về thôn trong miệng kêu ” Cứu mạng”.

Thấy có chuyện không hay, người đàn ông không đuổi theo mà chạy phía bên kia.

Sau khi Nhạc Trạch Đàm chạy đến thôn, lập tức hỏi mượn điện thoại di động của người khác, vốn dĩ muốn gọi xe cấp cứu, nhưng lại nghĩ nếu Nhạc Hạ Thu biết mình đã trốn đi, trước tiên liền gọi cảnh sát.

Sau khi bị cảnh sát đưa về đồn, anh ấy lập tức trình báo tội phạm. Cảnh sát đến nơi anh ấy nói, nhưng họ không tìm thấy người nào khả nghi.

“Là Nhạc Hạ Thu bắt cóc tôi.” Nhạc Trạch Đàm lập tức nói, “Cô ấy muốn giết tôi, anh mau phái người đi bắt cô ấy.”

Viên cảnh sát cau mày, nhìn thấy sự điên cuồng của anh, không khỏi nói: “Anh nói cô ấy muốn hại anh, anh có chứng cứ gì không?”

“Được, người bắt cóc tôi đã thừa nhận.” Nhạc Trạch Đàm vội vàng nói.

“Nhưng chúng tôi thậm chí còn không nhìn thấy người đã bắt cóc anh ” Viên cảnh sát nói, “Và anh có nhìn thấy tận mắt cô ấy không?”.

“Tôi không có, nhưng là cô ấy.” Nhạc Trạch Đàm rùng mình một cái, “Anh mau bắt cô ta, cô ta sẽ giết tôi.”.

“Nhạc tiên sinh, anh không có gặp mặt cô ấy, chúng tôi cũng không có thấy tên cầm đầu bắt cóc anh. Chỉ có một mình anh hoàn toàn không có chứng cứ.” Cảnh sát nói rất rõ ràng, “được rồi, chúng tôi sẽ mở rộng điều tra cố gắng tìm phạm nhân, anh đến bệnh viện trước hoặc thông báo cho gia đình của anh ”.

“Tôi… tôi không có gia đình.” Nhạc Trạch Đàm hiện tại có chết cũng không liên hệ với Nhạc Hạ Thu.

Trong mắt anh, đó là một người đã giết anh.

Nghĩ đến việc Nhạc Hạ Thu tàn nhẫn, độc ác đến mức định giết anh trai mình, trong lòng lại nổi lên một làn sóng oán hận.

Nhạc Hạ Thu, nếu em không làm cho anh cảm thấy dễ chịu, thì anh sẽ không làm cho em cảm thấy dễ chịu.

Sau khi đưa đến bệnh viện, anh liền gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn.

“Xin chào… .”

“Hoắc Thiếu, tôi là Nhạc Trạch Đàm.” Anh ta lập tức hét lên.

Nghe thấy giọng nói của Nhạc Trạch Đàm, giọng nói của Hoắc Anh Tuấn trở nên lạnh lùng, “Anh còn dám gọi cho tôi sao?”

“Hoắc Thiếu, cứu tôi, Nhạc Hạ Thu muốn giết tôi.” Nhạc Trạch Đàm khẩn cầu.

Hoắc Anh Tuấn sững người, Nhạc Hạ Thu muốn giết Nhạc Trạch Đàm?

“Tại sao tôi phải cứu anh?” Anh ấy thật sự không hiểu được.

“Tôi biết tòa án sắp bắt đầu thẩm vấn lần thứ hai giữa anh với Nhạc Hạ Thu, tôi có thể để cho anh thắng.” Nhạc Trạch Đàm hưng phấn nói, “Tôi biết rất nhiều chuyện mà Nhạc Hạ Thu không biết.”

Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Nói đi.”

“Một lần, cô ấy đã ra tay với thứ mà anh uống và thuốc kia chính là tôi đã lấy được.”

Nhạc Trạch Đàm nói xong liền cảm thấy ớn lạnh, lập tức nói: “Là Nhạc Hạ Thu để cho tôi làm. Cô ấy nói anh chưa từng đụng vào cô ấy. Cô ấy muốn mang thai con của anh. Ai biết được sau này anh có đi tìm Khương Tuyết Nhu hay không ”

“Có vẻ như anh biết rất nhiều chuyện.”

Hoắc Anh Tuấn giọng điệu lạnh lùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1418


Chương 1418

Nhạc Trạch Đàm nghe vậy thì sửng sốt, “Nhưng tôi sẽ giúp anh hầu tòa, anh phải hứa với tôi một yêu cầu, để Quý Tử Uyên bảo vệ tôi, tôi không muốn bị bắt cóc nữa.”

Ở trong mắt anh ấy, Hoắc Anh Tuấn không còn tốt như trước, nhưng Hoắc Anh Tuấn cùng Quý Tử Uyên là bạn tốt, Quý Tử Uyên vẫn có thể bảo vệ anh.

“Bắt cóc?” Hoắc Anh Tuấn giật mình.

“Đúng vậy, Nhạc Hạ Thu tiện nhân kia, cô ấy nghĩ tôi có thể luôn gây phiền phức cho cô ấy, cô ấy muốn giết tôi.” Nhạc Trạch Đàm chua xót nói, “Tôi bị nhốt trong hầm tối một tháng nay mỗi ngày sống còn hơn chết. Hết lần này đến lần khác một người phụ nữ đeo mặt nạ xông vào tra tấn tôi, cuối cùng cô ấy muốn giết tôi, nhưng tôi đã trốn thoát và tôi bị thương. ”

“Được rồi, tôi sẽ cho người tới bảo vệ anh, giữ bí mật, đừng để bị Nhạc Hạ Thu phát hiện.” Hoắc Anh Tuấn nói ngay.

“Được, Hoắc Thiếu, tính mạng của tôi là ở anh.” Nhạc Trạch Đàm lúc này cũng không lo được nhiều như vậy.

… ….

Hoắc Anh Tuấn đặt điện thoại xuống.

Trong phòng, Khương Tuyết Nhu lật miếng thịt nướng nhiều dầu mỡ, mùi thìa là xen lẫn mùi thịt. “Nhạc Trạch Đàm gọi điện cho anh, nói Nhạc Hạ Thu định giết anh ta?”

“Ừ.” Bản thân Hoắc Anh Tuấn cũng không hiểu được, “Nghe giọng điệu của anh ta hình như rất sợ hãi.”

“Bọn họ đều tìm đến anh cầu cứu. Nhất định là bị tra tấn tinh thần lẫn thể xác.” Khương Tuyết Nhu không khỏi hét lên, “Nhưng có chút kỳ lạ. Người tàn nhẫn như Nhạc Hạ Thu sẽ không cho anh ta có cơ hội để trốn thoát? ”

“Anh cũng nghĩ vậy.” Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm, “em nghi ngờ có người cố ý bắt cóc Nhạc Trạch Đàm lại vu oan cho Nhạc Hạ Thu, để khiến anh em bọn họ trở mặt với nhau sao?”

“Có lẽ.” Khương Tuyết Nhu nhún vai. “Bọn họ vô lương tâm như vậy. Đâu phải chỉ có hai người chúng ta bị họ làm khổ, lần này anh đã kiếm được một món hời. Hoắc luật sư xem ra vụ kiện này anh nhất định giành chiến thắng. ”

“Anh không cần, cho dù không có Nhạc Trạch Đàm, anh cũng có thể thắng, nhưng cần phải có chút thủ đoạn.”

Hoắc Anh Tuấn đút cho cô một miếng thịt nướng và cuốn rau diếp, “Khương Tuyết Nhu em phải tin tôi, danh tiếng luật sư số một Nguyệt Hàn của tôi cũng không phải là hư danh.”

“Đó là thua một luật sư mà em trả hai vạn tệ thuê.” Khương Tuyết Nhu đùa cợt nói.

“Em không … lần đó em không thắng được. Anh biết anh đã hiểu lầm em và không muốn cãi nữa.” Hoắc Anh Tuấn có chút áy náy giải thích.

“…”

Nhắc đến chuyện đó, Khương Tuyết Nhu không khỏi nói.

Dù chuyện đã trôi qua, nhưng ngón tay Lục Thiên Bảo không còn, trong lòng cô cảm thấy áy náy..

Không khí đột nhiên trầm xuống, Hoắc Anh Tuấn siết chặt đũa, “Khương Tuyết Nhu, tôi muốn bù đắp cho Lục Thiên Bảo, em xem anh ấy cần gì……”

“Anh ấy rất dễ dàng vừa lòng, hiện tại thì đầy đủ, không có cần gì.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời anh ấy, liền đổi chủ đề “ăn chút gì đi.”

Chỉ là đằng sau có chút lạnh lẽo, cho dù Hoắc Anh Tuấn nói cái gì, cô cũng không có quá nhiều tâm tư trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1419


Chương 1419

Là chủ nhân của Lục Thiên Bảo nhưng lại không thể chân thành bảo vệ thuộc hạ, lại tái hợp với người chặt ngón tay của anh ấy, Khương Tuyết Nhu cảm thấy mình thật có lỗi.

Hoắc Anh Tuấn yên lặng nhìn cô, chậm rãi lời nói cũng ít .

Mặc dù biết mình cùng Khương Tuyết Nhu tái hợp, nhưng anh biết một số tổn thương là không thể bù đắp.

Lúc trước khi chặt nó Khương Tuyết Nhu nói rằng nếu chặt ngón tay thì nó sẽ không mọc lại, nhưng anh vẫn bất chấp chặt nó .

Cho dù đã bị Nhạc Hạ Thu lợi dụng, nhưng mỗi lần nghĩ lại, anh thật sự không thể từ chối trách nhiệm

… …

Biệt thự Hoắc Gia.

Trời đã về khuya, Hoắc Anh Tuấn không ngủ.

Anh ấy đứng trước cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cầm một con dao lên và chặt một ngón tay của mình.( ối dồi ôi e hơi bị phục anh đấy)

Đêm khuya, Quý Tử Uyên nhận được điện thoại khẩn cấp, vội vàng đến bệnh viện ngay lập tức.

Bác sĩ đã quấn xong vết thương cho Hoắc Anh Tuấn, Quý Tử Uyên nhìn ngón tay bị thiếu của anh, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, “Hoắc Anh Tuấn, anh bị bệnh à?”

“Chỉ là một ngón tay, không phải bàn tay.” Hoắc Anh Tuấn kéo đôi môi mỏng không chút máu của mình. “Chính là như vậy, không ai nợ ai, sẽ không còn khoảng cách giữa tôi và cô ấy nữa.”

“Đồ điên.” Quý Tử Uyên chửi rủa, “Cho nên tôi mới ghét tình yêu. Anh nói chuyện với Dung Đức giống như điên rồi, một người còn nằm trong phòng, còn anh…”

“Tử Uyên, anh không hiểu sao, tình yêu đôi khi có thể làm tổn thương người ta, nhưng có khi nó rất ngọt ngào, nó còn ngọt ngào hơn cả khi anh trải qua một cuộc đại phẫu thuật và kiếm được hàng trăm tỷ đô la.”

Hoắc Anh Tuấn cười nhạt, “Một ngón tay, có thể đổi lấy một mối quan hệ trọn vẹn, tôi nghĩ cũng đáng, hơn nữa tôi không thích mắc nợ người ta, trước đây tôi đã nói sẽ trả lại Lục Thiên Bảo, nói gì thì nói tôi phải giữ lời.

Quý Tử Uyên cứng họng.

Anh ngồi ở mép giường bệnh, cả người đột nhiên xuất thần, “Hoắc Anh Tuấn, anh có tin người chết sẽ báo mộng không.”

Hoắc Anh Tuấn giật mình, “Không biết, có chuyện gì sao?”

Quý Tử Uyên nói sơ qua về chuyện xảy ra với Nguyễn Nhan hôm nay, “Nếu chuyện này không phải là thật, thì làm sao Nguyễn Nhan có thể biết tro của Sầm Gia Hân không phải là người, lại còn đem tro của Nhạc Hoàng Bách đi một nơi khác.”

Hoắc Anh Tuấn hơi sững sờ, một lát sau mới nói: “Thế gian đầy bất ngờ, nếu Nhạc Tiếu Nhi thật sự đã chết, thì những gì Nguyễn Nhan nói có thể là sự thật. Người chết báo mộng cũng không có gì lạ.”

“Anh cho rằng… cô ấy đã chết?” Quý Tử Uyên sững sờ, đầu óc không khỏi lóe lên năm đó Nhạc Tiếu Nhi dưới người anh, dáng bộ thẹn thùng.

Anh không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên của anh.

Chuyện này không ai biết, ngay cả Nhạc Tiếu Nhi, Hoắc Anh Tuấn, Tống Dung Đức.

“Chẳng lẽ cô ấy có thể còn sống ?” Hoắc Anh Tuấn kỳ lạ nhìn anh, “Làm sao anh có thể nói về cô ấy không lý do, không nên…”

“Có lẽ… Tôi nghĩ cái chết của cô ấy có liên quan đến tôi.” Sắc mặt Quý Tử Uyên trầm xuống, “Sau khi bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu bị vạch trần, tôi càng tin những gì Khương Tuyết Nhu nói là thật. Cô ấy không có hại Hạ Tuyền, nhưng tôi đã thuê luật sư và tống cô ấy vào tù. Tai nạn của cô ấy đã khiến nhà họ Nhạc bị hủy diệt. ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,504
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1420


Chương 1420

“Nếu anh nói như vậy, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.” Hoắc Anh Tuấn cảm thấy không ổn.

“Quên đi, không nghĩ tới.” Quý Tử Uyên đứng dậy, “Tôi gọi cho Khương Tuyết Nhu.”

“Không, đã muộn như vậy, tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô ấy.” Hoắc Anh Tuấn từ chối.

Quý Tử Uyên không nói nên lời, cái tay chết tiệt của anh là một chuyện đại sự, còn sợ quấy rầy giấc ngủ của cô ấy, coi như đây là nghiệp quật đi.

… …

Mười giờ sáng.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn rời khỏi bệnh viện, anh trực tiếp liên lạc với Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Bảo đi tới, anh liền ném một ngón tay về phía anh ấy mà không nói gì.

“…”

Lục Thiên Bảo đang ăn đồ rán suýt chút nữa đã nôn ra.

Ánh mắt anh nhanh chóng liếc qua bàn tay đang quấn gạc của Hoắc Anh Tuấn, đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc, “Hoắc Thiếu, anh đây là……”

“Tôi trả cho anh, không phải tôi đã nói là sẽ trả lại anh sao” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói, như thể đang nói đến trả tiền.

Lục Thiên Bảo hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại thì nhìn anh ấy có chút khâm phục.

Vốn dĩ anh cho rằng Hoắc Anh Tuấn chỉ là đang nói lung tung, dù sao Hoắc gia có xuống dốc đi chăng nữa thì sự kiêu ngạo của Hoắc Anh Tuấn vẫn còn, làm sao có thể cam tâm thật sự để mất một ngón tay đối với một tên thuộc hạ đang làm việc cho người khác?.

Nhưng bây giờ, Hoắc Anh Tuấn đã làm được.

“Hoắc Thiếu, tôi biết nguyên nhân thực sự anh làm điều này, nhưng tôi vẫn vô cùng ngưỡng mộ. Tôi, Lục Thiên Bảo hiếm khi khâm phục người khác, anh là người đầu tiên.” Lục Thiên Bảo chân thành nói.

“Tôi không muốn mắc nợ ai nhất là anh, tuy rằng anh chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Khương Tuyết Nhu, nhưng tôi biết những năm này ở nước ngoài chính anh mới là người giữ an toàn cho ba người bọn họ.” Tay Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng xoa xoa vết thương, rất đau, nhưng ít nhất đối mặt với Lục Thiên Bảo, anh không cần cảm thấy áy náy nữa.

Lục Thiên Bảo nhướng mày, “Chỉ cần anh đừng làm chuyện sai trái nữa, tôi cũng hy vọng lần này cô ấy sẽ thật sự hạnh phúc. Dù sao thì … tôi nhìn cô ấy sống mà mệt mỏi quá đi mất.”

Nói xong, anh ấy ném ngược lại ngón tay, ” Anh có thể tự mình giữ lấy, tôi không có thói quen nhận ngón tay bị chặt đứt.”

Sau khi rời đi, Lục Thiên Bảo trực tiếp đến tập đoàn Hồng Nhân tìm Khương Tuyết Nhu.

Cô vừa mới kết thúc cuộc họp ngắn với một vài giám đốc điều hành, vừa bước ra đã thấy Lục Thiên Bảo dựa vào tường, hai tay đút túi quần, vẻ ngoài lạnh lùng phóng túng khiến các nữ nhân viên của công ty đi ngang qua đều quay lại nhìn thường xuyên.

“Này, em nói em và Lương Vũ đều đẹp trai như vậy, tại sao cứ phải thích đàn ông?” Khương Tuyết Nhu mỗi lần nhìn thấy anh đều cảm thấy tiếc nuối, “Thảo nào trên mạng nói phụ nữ không dễ tìm đàn ông, không phải chỉ có đối thủ là phụ nữ mà còn có cả đối thủ là đàn ông”.

“Nếu chị thương xót những người phụ nữ đó, tốt hơn hết hãy chia sẻ Hoắc Anh Tuấn và để anh ấy giải quyết vấn đề cho những người phụ nữ đó.” Lục Thiên Bảo tinh nghịch kéo môi .
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom