Dụ Dỗ Đại Luật Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1481


Chương 1481

Anh thật sự không biết ưu điểm của Giang Bồi Viễn là gì

Giang Bồi Viễn bị giễu cợt đầu óc trống rỗng, thật lâu mới nói: “Ý của anh là, Tân Giai Linh đã làm gì, cô ấy còn đắc tội với người khác sao?”

“Anh không hiểu tôi đang nói gì sao, cút đi, tôi nói chuyện với anh chỉ muốn ói.” Tống Dung Đức chửi rủa.

“Tống Thiếu, đừng quá đáng.” Giang Bồi Viễn chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy. “Rốt cuộc anh không còn là người của Tống gia.”

“Cho dù tôi không phải là người của Tống gia, tôi cũng có thể bóp chết anh.” Tống Dung Đức hừ lạnh.

Giang Bồi Viễn nắm chặt tay, xoay người rời khỏi văn phòng.

Vừa mới mở cửa.

Anh ta nhìn thấy Lâm Minh Kiều đứng ở cửa, một mái tóc dài lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo.

Lúc này, đôi mắt đẹp kia nhìn anh đầy giễu cợt.

“Minh Kiều….” Giang Bồi Viễn ngẩn người, “Sao em lại ở đây?”

“Nếu tôi không có ở đây, thì sao có thể nghe được câu chuyện quá khứ thuộc về chúng ta từ miệng anh? Nghe được mối quan hệ từ trước của chúng ta có nhiều hiểu lầm, anh phải chịu rất nhiều uỷ khuất, thật cực khổ cho anh, khó có thể chịu đựng được.” Lâm Minh Kiều cười mỉa mai.

Giang Bồi Viễn có cảm giác vô cùng xấu hổ không giải thích được.

Anh nhớ tới những gì Tống Dung Đức vừa nói, lời kể lại của anh chỉ toàn là nói xấu Lâm Minh Kiều.

Kỳ thật cũng là có thời điểm tốt …

Nhưng bây giờ không phải lúc để nói về điều này.

“Minh Kiều, chúng ta gặp nhau thì cũng có chia tay, không được sao?” Anh ấy đau lòng nói.

“Em bây giờ thân phận cao quý, Tân Giai Linh không thể làm gì em được. Chuyện quá khứ của cô ấy hãy cho qua đi”.

“Đương nhiên chuyện giữa chúng ta có thể bỏ qua, nhưng Tân Giai Linh nợ tôi. Cả đời tôi sẽ không bao giờ cho qua được”. Lâm Minh Kiều hờ hững liếc nhìn anh ấy. “Tốt hơn hết anh nên buông người phụ nữ đó ra sớm hơn, nếu không tôi sẽ không  buông tha cho anh và Giang thị”.

Cơ thể Giang Bồi Viễn run lên, anh thấy trên người Lâm Minh Kiều toát ra vẻ cao ngạo và lạnh lùng.

Đó là điều mà trước đây cô ấy không bao giờ có.

Cô ấy giống như một người thống trị và anh ấy chỉ là một con kiến.

Cảm giác này khiến anh không cam lòng, vừa giận vừa nhục.

“Còn không mau đi ra ngoài, hay để tôi gọi bảo vệ tới tống anh ra?” Tống Dung Đức đi tới, nhướng mày cười.

Giang Bồi Viễn nắm chặt tay, rời đi không quay đầu lại.

“Cô đến khi nào và tại sao cô lại đến”?

Anh ta vừa đi, Tống Dung Đức đã trở nên căng thẳng, không ngờ Lâm Minh Kiều lại chủ động đến tìm mình, mặt trời mọc từ đằng tây.

“Lần trước liên quan đến công việc, công ty còn nợ tôi khoản thanh toán cuối cùng là 5 trăm vạn. Có nói là tháng này sẽ thanh toán, tôi cần ký tên”. Lâm Minh Kiều đưa cho anh biên nhận.

“Hừ, còn tưởng rằng là vì tôi đã đối phó anh ta, cô tới đây cảm tạ…”

Tống Dung Đức cầm lấy biên lai, dùng bút ký tên “roẹt roẹt.”.

“Anh làm cho tôi thành ra thế này, còn muốn tôi cảm ơn sao?” Lâm Minh Kiều khịt mũi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1482


Chương 1482

“Được rồi, lần này cô nói xem là có hài lòng không? Cô nói chỉ cần tôi đối phó Giang thị, ân oán giữa chúng ta có thể giải quyết”. Tống Dung Đức lúng túng nhìn cô, ” tôi đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ danh tiếng của Giang thị đã rơi xuống đáy, chỉ cần Cục giám sát cấm Giang thị sản xuất sản phẩm có lãi nhất, chẳng bao lâu Giang thị sẽ gặp khủng hoảng về vòng quay vốn”.

Lâm Minh Kiều nhướng mắt, ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Tống Dung Đức luôn cho cô cảm thấy EQ anh ấy thấp, não có vấn đề nên rất dễ bị phụ nữ lừa.

Nhưng vừa rồi đứng bên ngoài nghe Tống Dung Đức mắng Giang Bồi Viễn, nhất thời thấy bức xúc nhưng trong lòng thì hả giận.

Cô không ngờ anh sẽ nói những lời đó.

“Cô cứ như vậy … nhìn tôi làm gì vậy?”

Đôi mắt đen của cô ấy to và sáng, Tống Dung Đức có chút lo lắng khi lần đầu tiên nhìn nó.

“Thật hiếm thấy.” Lâm Minh Kiều đột nhiên nở nụ cười xúc động, “Thật ra chỉ cần anh không yêu Nhạc Hạ Thu, đầu óc cũng không đến nỗi như vậy.”

Tống Dung Đức giận dữ quét qua.

Lâm Minh Kiều tinh tế chớp mắt, “Anh nhìn chằm chằm cái gì, tôi hiện tại so với anh cao hơn một chút, tôi có thể đè chết anh.”

Tống Dung Đức: “…”

Lời này không phải anh vừa mới nói Giang Bồi Viễn biết sao?

“Quên đi, bởi vì lần này anh thực sự giúp tôi, tôi sẽ mời anh đi ăn tối”. Lâm Minh Kiều đột nhiên nói, “Ở dưới công ty có một nhà hàng Thái rất ngon. Tôi mời anh ăn cơm.”

Tống Dung Đức sững sờ, nịnh nọt, “Được … Được.”

… …

Đúng lúc đang chuẩn bị tan ca

Tống Dung Đức lập tức tắt máy tính, cùng cô xuống lầu.

Nhà hàng Thái Lan ở bên cạnh tòa nhà, Lâm Minh Kiều gọi món thăn nội cà ri, súp Tom Yum Goong, tôm sống kiểu Thái và các món khác.

Tống Dung Đức xem qua, không khỏi nói: “Ở đây rẻ quá, tôi…”

“Còn muốn thế nào, muốn tôi mời anh ăn cái gì đắt tiền hơn?” Lâm Minh Kiều chớp chớp mắt. “nhưng anh không đáng để tôi bỏ ra quá năm trăm tệ.”

“…”

Tống Dung Đức cứng họng, “không phải thế, tôi có thể mời cô, tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền”.

“Không, tôi nói mời anh thì sẽ mời anh”. Lâm Minh Kiều lắc đầu.

“Vậy thì lần sau tôi mời .” Tống Dung Đức vội vàng nói, “có câu nói thế này có qua thì có lại”.

Lâm Minh Kiều cười liếc anh ấy một cái. Tống Dung Đức, “thật sự đừng dùng tôi làm bàn đạp để anh vào Tống gia. Tôi sẽ đến Tống gia nói chuyện với ông nội của anh, yêu cầu bọn họ đồng ý cho anh trở về Tống gia. Bây giờ trong bụng tôi có cốt nhục của Tống gia, bọn họ căn bản sẽ nghe lời tôi”.

Tống Dung Đức sững sờ, dường như không ngờ cô lại tốt bụng như vậy.”Tại sao cô lại giúp tôi? Thật ra ông nội nói muốn tôi cưới cô, làm rể Tống gia, xét đến cùng thì là hy vọng đứa nhỏ có thể có một mái ấm trọn vẹn.” …
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1483


Chương 1483

“Nếu cha mẹ không yêu nhau, dù có ở cùng nhau, đứa trẻ sẽ không có một mái ấm trọn vẹn.” Lâm Minh Kiều lắc đầu.

“Vậy cô đừng ghét bỏ tôi, cô lần trước khóc còn rất kích động …” Tống Dung Đức nói xong liền nhịn không được. “Tôi có thể cảm giác được cô không thích cuộc sống hiện tại”.

“Nhưng không có cách nào, bác sĩ nói nếu bỏ đứa nhỏ thì cả đời này tôi sẽ khó mà có thai được nữa. Hiện tại cũng đã ba tháng rồi khó mà bỏ được. Đây là tính mạng của tôi”.

Lâm Minh Kiều tiếc nuối nói: “Quá khứ không thể thay đổi. Tôi có thể tự mình nắm giữ tương lai. Tôi không muốn bị người khác thao túng”.

“Thực xin lỗi …” Tống Dung Đức ngơ ngác nhìn cô, thật ra anh cũng cho rằng Lâm Minh Kiều rất đáng thương.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Giang Bồi Viễn vừa rồi, anh cảm thấy Lâm Minh Kiều cũng không khá hơn mình bao nhiêu trên con đường tình cảm.

“Kỳ thật ba mẹ anh cũng hy vọng anh có thể trở về Tống gia. Mỗi lần tôi ngồi chung với dì Chung tâm trạng đều không tốt. Bà ấy khó khăn mới cho qua được, miệng thì nói không sao, không quan tâm nữa nhưng bà ấy không thể lừa gạt tôi được”.

Lâm Minh Kiều nói:” Nói thật ra tôi cũng ghét anh, nhưng tôi hiểu anh yêu Nhạc Hạ Thu như thế nào. Đôi khi yêu một người không nên yêu ngoài tầm kiểm soát của mình. Mong anh sẽ tỉnh táo hơn. Tương lai hãy nghĩ về gia đình xung quanh anh, những người yêu thương anh. Đừng làm tổn thương họ vì sự ích kỷ của anh. Anh có thể yêu người khác, nhưng anh không thể làm tổn thương bằng cách như người khác đã làm với anh”.

Mấy ngày nay, có thể Giang Bồi Viễn khiêu khích khiến Lâm Minh Kiều nghĩ đã thông.

Luôn luôn ghét Tống Dung Đức, thực sự là không có ý nghĩa gì.

Nhìn cô ấy, chẳng phải đã ngốc nghếch theo đuổi tình yêu của Giang Bồi Viễn nhiều năm như vậy sao?

Điều đáng buồn nhất, trả giá nhiều nhất, đều do tôi, trong mắt tất cả tôi là người không tốt.

Cô mỉm cười và cầm nhấp một ngụm nước trong tách trà.

Tống Dung Đức phức tạp mím môi mỏng, lời nói của Lâm Minh Kiều khiến anh ấy kinh ngạc.

Dường như cuối cùng anh cũng hiểu tại sao người của Tống gia lại nói Lâm Minh Kiều tốt.

Cô ấy thực sự rất tốt.

Anh sao có thể ngay từ đầu mù quáng mà bỏ Tống gia vì Nhạc Hạ Thu, bỏ rơi cô và con của cô.

Anh xem Lâm Minh Kiều là trân châu thành mắt cá.

” Minh Kiều, đêm hôm đó … cô đột nhiên khóc, tôi cho là do tôi và Tử Uyên, nhưng thật ra là vì gặp Giang Bồi Viễn”.

Tống Dung Đức đột nhiên nói. “Nghe những gì anh ta nói hôm nay, tôi cảm thấy tối hôm đó anh ta nói những điều không hay khiến em mất kiểm soát. Đừng suy nghĩ về điều đó, Giang Bồi Viễn không phải là người tốt, cũng giống như tôi trước đây là một kẻ ngốc, anh ta không đáng để em phải buồn phiền.”

“Tôi không buồn vì anh ta, tôi không còn yêu anh ta nữa, chỉ là… tôi không cam lòng, anh khổ sở trả giá hết thảy như vậy, thành ra mọi mặt đều tệ”. Lâm Minh Kiều tự giễu cười. .

“Tôi hiểu, cũng giống như tôi đối với Nhạc Hạ Thu, cuối cùng cô ấy coi tôi là lốp dự phòng, là đồ ngốc. Thật ra người ta coi thường tôi, nhưng tôi không rõ. Tại sao cô ấy lại coi thường tôi, tôi tốt nghiệp một trường đại học danh giá hàng đầu, công ty là do chính tôi thành lập”……

Tống Dung Đức dừng lại, đột nhiên nói: “Hay là tôi gọi một chai rượu, cô uống nước, ngồi nói chuyện xem ra cũng vô nghĩa”.

“… tùy  anh…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1484


Chương 1484

Lâm Minh Kiều dừng một chút, mở miệng nói.

Nói thẳng ra, nếu cô ấy không mang thai, thì bây giờ cô ấy đã kêu chai rượu rồi.

Sau đó, Tống Dung Đức yêu cầu người phục vụ mang đến hai chai rượu.

Nhưng Tống Dung Đức không uống nhiều, vừa uống xong đã say.

Anh uống quá nhiều, cuối cùng ôm bình rượu mà trút giận: “Thật ra thì … tôi biết rồi, các cô, Lão Hoắc, Tử Uyên đều đang cười nhạo tôi … tôi thật ngốc, tôi cũng cho rằng mình thật ngu ngốc, đối với một người phụ nữ như vậy … cô không biết … Cô ấy gọi tôi là rác rưởi, nói rằng tôi không tốt bằng Lão Hoắc … Không tốt như Tử Uyên …, ngay cả Tống Gia cũng không cần tôi… tôi vô dụng”…

“Tôi tận mắt thấy cô ta cùng… Viên tổng… thân mật …, bị tôi bắt được … cô ta không có kinh ngạc, ngược lại là  … Trách tôi……”

“Tôi không hiểu … tôi đã làm sai cái gì, cho dù … Cô ấy không yêu tôi, hơn mười năm … Tôi đều nghe lời cô ấy, coi cô ấy khắc cốt ghi tâm,chết tiệt  …tôi lại để cô ấy làm nhục”?

“…”

Lâm Minh Kiều vốn dĩ nghe xong thấy phiền phức, nhưng về sau thấy mắt anh đỏ hoe, cô nghe xong không biết nên nói Tống Dung Đức ngốc hay đáng thương.

Trên thực tế, Tống Dung Đức rất giống với  mình.

Yêu một người sâu đậm, dù vất vả cũng không thể nhận được lời cảm ơn mà còn bị chà đạp.

Cô cứ im lặng uống nước lọc, đến khi ăn xong mới gọi điện thoại cho Tống Thanh Duệ.

Khoảng nửa canh giờ sau, Tống Thanh Duệ đi tới, nhìn thấy Tống Dung Đức say, không nói nên lời, “Mới là cơm trưa, anh say như thế này sao?”

“Anh ấy có thể tâm trạng không tốt, cậu có thể đưa anh ấy về.” Lâm Minh Kiều nghe anh ấy cằn nhằn chuyện mới ngủ một lần, da đầu tê dại, hiện tại hối hận vì sao lại mời anh ta đi ăn cơm. .

Tống Thanh Duệ ngạc nhiên nhìn cô cười: “Còn tưởng rằng chị ghét bỏ anh ấy, này chị có muốn tôi ném anh ấy xuống sông cho cá ăn để trút giận không.”

“Quên đi, hận một người cần phải có sức lực. Tôi không muốn hận nữa, mệt quá, chán rồi, không muốn trở thành công cụ của Tống gia.”

Lâm Minh Kiều cười vẫy tay, xoay người xách túi chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã, chúng ta cùng nhau về.” Tống Thanh Duệ gọi cô.

“Không, tôi có chuyện khác.”

Lâm Minh Kiều rời đi.

Tống Thanh Duệ nhìn bóng lưng của cô, trong lòng tràn đầy cảm động.

Thật ra, ý định ban đầu của Tống gia là hy vọng khi Tống Dung Đức theo đuổi Lâm Minh Kiều, có thể để Lâm Minh Kiều trút giận, sau khi hòa giải, đứa con trong bụng cô cũng sẽ có cha. Đồng thời Tống Dung Đức trở về Tống gia, Tống gia cũng có thể lấy lại thể diện.

Nhưng mọi người chưa từng hỏi Lâm Minh Kiều có đồng ý không.

Trông cô ấy có vẻ bối rối, nhưng thực ra trong lòng cô một số điều rất rõ ràng.

Một cô gái như vậy thật đáng tiếc, không thể giải thích được.

… …

Ngày hôm sau.

Khi Tống Dung Đức tỉnh dậy, anh đã ở dưới mặt trời rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1485


Chương 1485

Anh ngập ngừng ngồi dậy và thấy rằng anh đã ngủ ở một nơi quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ mình đã ở đâu trong một thời gian.

Cho đến khi Tống Thanh Duệ bước vào, “Dung Đức, anh đã tỉnh.”

Tống Dung Đức sững sờ vài giây mới chợt nhớ tới, đây không phải là của Tống Thanh Duệ sao?

“Chú rốt cục cũng nhận lại tôi.” Anh ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Thanh Duệ.

Tống Thanh Duệ mỉm cười, “Anh cũng biết tôi luôn nghe lời ông nội, nếu ông nội đồng ý, tôi sẽ được gọi anh là anh của tôi. ”

“đồng ý?”

Tống Dung Đức không đáp,” Đồng ý cái gì”?

“Ông đồng ý cho anh trở về Tống gia”.

Tống Thanh Duệ lười biếng dựa vào tủ, khoanh tay trước ngực.

“Thật sao.” Tống Dung Đức vui mừng khôn xiết,  “Anh biết anh có lỗi với ông nội,  chắc hẳn lúc trước ông rất tức giận, nhưng dù sao ông vẫn thương anh, trước đó chỉ là nói nhảm…”

“Anh suy nghĩ nhiều quá”.Tống Thanh Duệ ngắt lời anh, “là chị Minh Kiều tối hôm qua cô ấy đến Tống gia, cô ấy xin phép ông nội, ba mẹ cho phép anh trở về Tống gia, ông nội đồng ý”.

Tống Dung Đức bị chấn động mạnh, anh nhớ tối hôm qua anh và Lâm Minh Kiều đã ăn tối và nói chuyện. Trong khoảng thời gian đó, quan hệ của anh và Lâm Minh Kiều đã dịu đi một chút, nhưng anh không ngờ rằng Lâm Minh Kiều lại như vậy, nhờ gia đình đích thân đến gặp anh, anh đã quay trở lại.

Càng nghĩ về nó, anh ấy càng cảm thấy rằng con người trước đây của mình thực sự là chết tiệt và không phải là một con người.

Nói một cách dễ hiểu, Lâm Minh Kiều là một người mạnh mẽ.

Cô ấy có vẻ mặt sắc sảo và xấu tính, lời nói của cô ấy đôi khi khó nghe, anh và cô ấy luôn như kẻ thù, nhưng cuối cùng cô ấy đã tự giúp anh.

Anh sững sờ nhìn, lẽ ra anh phải rất vui nhưng trong lòng lại choáng ngợp.

“Tôi đã ăn tối với cô ấy tối qua…”

“Anh say rồi, cô ấy gọi tôi đến đón.” Tống Thanh Duệ nhìn anh thở dài, “Anh sao mà tốt số như vậy, Minh Kiều thật là một người phụ nữ tuyệt vời, sao anh không biết nâng niu”.

“Đừng nói với tôi như vậy, cô ấy giống tôi trước đây.” Tống Dung Đức phức tạp nói, “Cô ấy cũng không thích tôi.”

“Nói cũng đúng”. Tống Thanh Duệ sờ sờ cằm, “đáng tiếc, mẹ anh yêu cầu cha tôi nhận cô ấy làm con gái nuôi, có nhiều cách để bù đắp. Nếu anh không muốn cưới cô ấy, có thể để tôi cưới cô ấy. Tôi không để ý đến đứa con trong bụng cô ấy, than ôi thật đáng tiếc”.

“Chú đang nói nhảm gì vậy?” Tống Dung Đức không nói nên lời, sửng sốt khi nghe được lời của Tống Thanh Duệ, còn có chút tức giận không nói ra được, là nói đùa sao?

“Làm sao vậy, đừng nói bậy bạ”, Tống Dung Đức nghe Tống Thanh Duệ nói vậy lặng người và không khỏi tức giận. “Chú bị bệnh rồi sao có khi nào hai anh em dùng chung một người phụ nữ. Nếu tin này truyền ra ngoài làm trò cười thiên hạ”.

“Cái gì gọi là dùng, anh đừng nói như vậy khó nghe, các ngươi kia là ngoài ý muốn.” Tống Thanh Duệ uể oải nói, ” tôi không thèm để ý phụ nữ còn có lần thứ nhất hay khônh, chỉ cần tôi thích là được.”

“Tống Thanh Duệ, cô ấy bây giờ là chị gái chính thức của chú, chú hãy bỏ đi những suy nghĩ khó hiểu của mình đi”. Tống Dung Đức giận dữ cảnh cáo.

“Sao lại căng thẳng như vậy?” Tống Thanh Duệ ra vẻ mỉm cười, “Anh đối với cô ấy không có tình cảm, có một người đàn ông tốt thích cô ấy, anh nên vui vẻ chúc phúc chứ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1486


Chương 1486

“…”

Tống Dung Đức im lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Anh sợ Tống gia của chúng ta sẽ trở thành trò cười, cha của chú sắp làm chủ tịch. Là con trai, chú có thể để ông ấy bớt lo không”.

“Tôi luôn cư xử tốt, thật thà hơn anh rất nhiều. Anh không đủ tư cách nói lời này với tôi”. Tống Thanh Duệ phản bác lại.

Tống Dung Đức khịt mũi, “Dù sao ông nội sẽ không bao giờ đồng ý cho chú cưới một người phụ nữ có thai, ba mẹ cũng không đồng ý. Chú cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Tống gia như tôi.”

“Bị đuổi ra ngoài, bây giờ anh không phải trở về rồi sao, em nghĩ thử xem kết quả như thế nào”? Tống Thanh Duệ hai tay ôm ngực, lười biếng nhìn.

“Chú ….” Tống Dung Đức nghiến răng nói không nên lời, lần đầu tiên thấy Tống Thanh Duệ cái thằng này vô sỉ như vậy.

“Đi, trở về Tống gia.” Tống Thanh Duệ ưu nhã xoay người.

Sau khi Tống Dung Đức thản nhiên đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi mới cùng Tống Thanh Duệ trở về Tống gia.

Trên đường đi anh rất lo lắng nhưng sau khi vào cửa, anh thấy mọi người không hề xua đuổi anh, anh gần như bật khóc.

Anh quỳ trên nệm với một cái “phịch”, “Ông ơi, cháu hứa rằng cháu sẽ không phạm phải những sai lầm mà cháu đã gây ra nữa. Ông có thực sự … đồng ý cho cháu quay trở về không.”

Tống Lão Gia khịt mũi: “Tôi vốn không muốn đồng ý, nhưng vì Minh Kiều mở miệng cầu xin tôi, tôi không thể làm gì khác là đồng ý với con bé”.

Tuy rằng Tống Thanh Duệ đã nói với anh từ trước, nhưng từ trong miệng ông nội, trái tim Tống Dung Đức lại một lần nữa chấn động.

“Tôi không muốn nói thêm nữa. Lần này tôi hoàn toàn là vì Minh Kiều. Dù sao Tống gia cũng xấu hổ với con bé, sau này anh hãy tự mình làm cho tốt, chuyện với Nhạc Hạ Thu đã xong rồi,  đừng liên lạc với cô ta nữa. Nếu còn có làn sau, ông trời có cầu xin cho anh cũng vô dụng.”. Tống Lão Gia nói xong chống nạng bước đi.

Tống Dung Đức sững sờ quỳ xuống, xuất thần anh ấy thật sự … có thể trở về.

“Đứng dậy.” Chung Nghệ Vi đỡ anh dậy.

“Mẹ …” Tống Dung Đức nhìn mẹ, cảm thấy xúc động. “Con xin lỗi, mấy ngày nay làm cha mẹ lo lắng.”

“Do ông nội nói quá, đi thôi.” Chung Nghệ Vi thở dài, đáy mắt mang theo tiếc nuối, “con đã lâu không về, con về phòng nghỉ ngơi”.

“Mẹ, Lâm Minh Kiều… cô ấy nói gì với mẹ?” Tống Dung Đức không nhịn được hỏi.

Chung nghệ Vi im lặng nói: “Tối hôm qua cô ấy đột nhiên đến nói hy vọng ông nội đồng ý cho con trở về Tống gia. Cô ấy nói gần đây con xin lỗi cô ấy, cô ấy cũng hiểu ý của con và mọi người Tống gia. Nhưng cô ấy không muốn đứa trẻ trở thành ràng buộc của con, tình yêu mà cô ấy mong mỏi là thứ tình yêu đích thực”.

“Cô ấy yêu cầu chúng ta suy nghĩ về cảm thụ của cô ấy, không nên tìm mọi cách gò ép cô ấy và con thành một đôi, như vậy chỉ có trưởng lão vui lòng, còn bản thân các con sẽ không vui. Nếu chúng ta không đồng ý, cô ấy sẽ rời khỏi Tống gia, đứa bé cũng phá bỏ.”

Tống Dung Đức ở lại một lúc, Lâm Minh Kiều lại dám nói những lời như vậy trước mặt ông nội, “Cô ấy không sợ ông nội tức giận sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1487


Chương 1487

“Ông nội ban đầu có chút tức giận, nhưng sau đó ta đã đoán ra. Ông nội của con thông minh, Minh Kiều cũng thông minh. Cô ấy nhường con và Tống gia  một bước. Kỳ thực, chúng ta đều quá ích kỷ, chúng ta nói con theo đuổi Minh Kiều, chỉ có gả cho cô ấy con mới có thể trở về Tống gia. Thứ nhất chúng ta muốn đem hai con xích lại gần nhau, thứ hai Tống gia công khai đuổi con đi lại đồng ý cho con quay lại. Quả thực rất mất mặt. Minh Kiều đã trở thành bàn đạp. Nghĩ đi, chúng ta đều là quá đáng, chúng ta không quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, cũng không hỏi cô ấy có thích hay không. ”

Chung Nghệ Vi vỗ vỗ vai Tống Dung Đức, “Cô ấy nói đúng, có những chuyện không thể ép buộc, sau này con không cần phải theo đuổi cô ấy, hơn nữa chúng ta cũng biết nếu con không yêu cô ấy thì con có thể coi cô ấy như một người em họ trong tương lai.. ”

“… Em họ?” Tống Dung Đức ngẩn người.

Hai từ này khiến anh rất khó chịu.

Tống Thanh Duệ cười nói: “Dung Đức, anh hiện tại hẳn là rất vui vẻ.”

“. . .”

Vui vẻ cái con khỉ.

Tống Dung Đức cũng buồn bực, anh ta không biết mình thế nào: “Nhưng. . . Cô ấy đang mang thai con của con.”

“Vậy sau này con phải chăm sóc cho đứa bé nhiều một chút.” Chung Nghệ Vi cười nói: “Thằng nhóc con rất may mắn, đó là con gái, con gái duy nhất của nhà họ Tống chúng ta, ông nội con rất vui vẻ.”

Tống Dung Đức mở to mắt, có chút mờ mịt.

Anh ta biết là con gái, con gái rất tốt, mềm mềm đáng yêu, mà con gái luôn giống cha, đến lúc đó cô bé sẽ kế thừa nhan sắc hoàn mỹ của anh ta. . . Khụ khụ, nhất định có thể trở thành người đẹp nhất cả thành phố.

“Con nghĩ gì đấy?” Chung Nghệ Vi quơ tay trước mặt anh ta: “Con cười ngây ngô như thế thì rất vui vẻ đúng không, trước đó con còn ép người ta phá thai, suýt nữa đứa bé đã không còn.”

Tống Dung Đức run rẩy, đúng vậy, suýt nữa thiên sứ nhỏ đã không còn.

“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Minh Kiều.” Anh ta lập tức nói.

Tống Thanh Duệ nhắc nhở: “Chị ấy không cần anh chăm sóc, tôi là em trai của chị ấy nên sẽ chăm sóc, anh chỉ cần quan tâm đứa bé là được, dù sao hai người quá gần gũi sẽ ảnh hưởng việc chị ấy lấy chồng.”

Chung Nghệ Vi gật đầu: “Thanh Duệ nói đúng.”

Tống Dung Đức: “. . .”

Đúng con khỉ.

Tống Thanh Duệ đáng chết, anh ta còn không biết suy nghĩ của tên nhóc này sao, sao trước kia anh ta không phát hiện ra cậu ta chướng mắt như thế.

. . .

Anh ta ăn cơm trưa ở nhà họ Tống, buổi chiều lại đi dạo phố với Chung Nghệ Vi, có phóng viên chụp được ảnh anh ta và Chung Nghệ Vi cười cười nói nói.

Không lâu sau, những tên bạn xấu đã trốn tránh anh ta lúc trước gọi điện thoại tới: “Anh Tống, chúng ta lâu rồi chưa tụ tập, tôi rất nhớ anh, tối nay gặp nhau không.”

“Gặp con mẹ mày.” Tống Dung Đức cúp máy.

Mẹ nó, lúc anh ta nghèo túng thì không để ý, anh ta vừa về nhà họ Tống thì lập tức gọi điện thoại, anh ta không cần loại bạn bè chó má này.

Ngược lại đám anh em nhắn tin trong nhóm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1488


Chương 1488

Quý Tử Uyên: 【 Tôi nghe nói Dung Đức về nhà họ Tống, chúc mừng chúc mừng nha, không ngờ cậu giải quyết Lâm Minh Kiều nhanh như thế, có phải tôi sắp được đi đám cưới đúng không. 】

Hoắc Anh Tuấn: 【 Không thể nào, Lâm Minh Kiều không ngốc như vậy đâu. 】

Hạ Văn Trì: 【 Sao Mình Kiều lại ngốc như thế, tôi đã khuyên nhủ cô ấy đừng chịu tủi thân đi lấy chồng vì đứa bé. 】

Tống Dung Đức cắn răng, đám bạn xấu này, anh ta trả lời: 【 Tôi không muốn kết hôn với Lâm Minh Kiều, là Minh Kiều cầu xin ông nội của tôi, tôi mới có thể trở về, sau này không cần theo đuổi cô ấy. 】

Hạ Văn Trì: 【 Quá tốt, cuối cùng Minh Kiều cũng thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của cậu. 】

Hoắc Anh Tuấn: 【 Tôi cũng yên tâm, tôi sợ vợ mình lại tức giận vì chuyện của Lâm Minh Kiều, đến lúc đó lại trút giận lên người tôi. 】

Tống Dung Đức tức điên lên.

Đám bạn xấu này.

Anh ta đáng ghét như thế à, giống như anh ta không xứng với Lâm Minh Kiều vậy.

Anh ta bận đọc tin nhắn nên không nhìn đường, sau đó đụng vào Chung Nghệ Vi.

“Đứa nhỏ này, con đi dạo phố với mẹ hay là chơi điện thoại.” Chung Nghệ Vi không vui phàn nàn.

“Mẹ, con sai rồi.” Tống Dung Đức tranh thủ cất điện thoại đi, nhìn theo ánh mắt của Chung Nghệ Vi, lập tức nịnh nọt: “Mẹ, chiếc váy này rất đẹp, màu sắc tươi sáng, vô cùng thích hợp nhan sắc xinh đẹp của mẹ.”

“Được rồi, tuổi của mẹ còn mặc váy màu sáng thì sẽ bị người ta cười chết, mẹ cảm thấy chiếc váy này rất thích hợp với Minh Kiều.” Chung Nghệ Vi nói.

Tống Dung Đức sững sờ, lúc này anh ta mới cẩn thận quan sát chiếc váy, váy dài màu vàng nhạt quần áo trong váy dài, cho dù cô mang thai cũng không lộ rõ, mà da của Lâm Minh Kiều rất trắng, dáng người đẹp, chắc chắn rất thích hợp.

“Vậy thì mua thôi.” Tống Dung Đức không nhịn được nói.

“Ừm.” Chung Nghệ Vi gật đầu, lấy thẻ chuẩn bị thanh toán, Tống Dung Đức đã giành thanh toán.

“Mẹ, mẹ đi với con mà còn dùng tiền của mẹ à, tối nay con sẽ đưa váy giúp mẹ, đúng lúc con muốn cảm ơn cô ấy.”

Chung Nghệ Vi hài lòng cười nói: “Được, hiếm khi con hiểu chuyện như thế, mẹ rất vui khi hai anh em các con hòa thuận vui vẻ.”

“. . .”

Tống Dung Đức giật giật khóe miệng.

Anh em gì chứ.

Làm gì có em họ nào mang thai con của anh trai chứ, xì, anh ta mới không muốn làm anh em gì đó.

Chẳng qua không làm anh em thì làm cái gì?

Bạn bè? Vợ chồng?

Khụ khụ.

Tống Dung Đức giật mình vì suy nghĩ này.

Anh ta và Chung Nghệ Vi đi dạo phố xong thì đưa bà về nhà, sau đó lái xe đến hoa viên Tân Giang tìm Lâm Minh Kiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1489


Chương 1489

. . .

Năm giờ chiều.

Lâm Minh Kiều vừa đi xuống lầu, chuẩn bị đến siêu thị mua  đồ ăn vặt.

Cô vừa đi tới cửa chính thì một bóng người mảnh mai nhanh chóng đi đến trước mặt cô: “Chị Minh Kiều. . . .”

Lâm Minh Kiều nhìn thấy mặt của Tân Giai Linh thì không còn tâm trạng ăn đồ ăn vặt nữa.

Tân Giai Linh có khuôn mặt trẻ con, nhìn rất ngây thơ, nhưng Lâm Minh Kiều biết phía sau gương mặt này đầy thủ đoạn và giả tạo.

“Chị Minh Kiều, em cầu xin chị bỏ qua cho Giang Thị đi.” Tân Giai Linh lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Minh Kiều.

Cổng hoa viên có rất nhiều người qua đường đi lại, có nhiều người dừng bước xem trò hay, thậm chí còn có người nhìn Lâm Minh Kiều như người phụ nữ xấu xa.

Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Cô không thèm để ý đến Tân Giai Linh mà muốn rời đi.

Không ngờ Tân Giai Linh quỳ đuổi theo, nắm lấy váy của cô.

Lâm Minh Kiều đi nhanh không có chú ý, Tân Giai Linh bị kéo lê trên mặt đất.

Cô ta cắn răng chịu đau khóc lóc: “Chị Minh Kiều, chỉ cần chị đồng ý bỏ qua cho Giang Thị, em sẽ rời khỏi Bồi Viễn, Giang Thị là tâm huyết của Bồi Viễn, cầu xin chị cho Giang Thị một con đường sống, em biết mình không thể so sánh với thân phận của chị, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng muốn cướp Bồi Viễn khỏi tay chị, lúc trước anh ấy nghĩ chị đi tìm người đàn ông khác, không cần anh ấy nữa, sau khi hai người chia tay mấy năm, em mới ở bên cạnh anh ấy.”

Người đi đường lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Quá đáng, cô ta là người chia tay trước, cũng có người đàn ông khác, hiện tại còn muốn trả thù bạn trai cũ, sao lại có loại phụ nữ này chứ.”

“Đúng thế, bọn họ đã chia tay mấy năm, lại không cho nhà trai tìm bạn gái mới, còn muốn phá hủy công ty của người ta, thật là không có đạo đức.”

“Tôi thấy dáng vẻ của cô ta rất thủ đoạn, là loại người vô cùng nhỏ mọn.”

“Tôi thấy phụ nữ kia rất quen mặt, có lẽ cũng ở hoa viên này.”

“Ôi, hoa viên Tân Giang là tấc đất tấc vàng, có không ít cô chủ nhà giàu sống ở đây, cô gái này quá đáng thương, trêu chọc người phụ nữ như thế.”

“Cô gái mau dậy đi, đừng nằm ở đó.”

Một người phụ nữ lớn tuổi dịu dàng nói với Tân Giai Linh.

“Dì, cảm ơn dì, chẳng qua nếu cô ta không buông tha công ty của bạn trai con thì con sẽ không đứng lên.” Tân Giai Linh khóc nói: “ Chị Minh Kiều, em cam đoan sau này sẽ không qua lại với nhà họ Giang, cầu xin chị.”

Cô ta nói xong thì dập đầu “Bùm Bùm” xuống đất.

“Tân Giai Linh, thủ đoạn của cô còn lợi hại hơn trước kia.” Lâm Minh Kiều tức muốn chết.

Cô không làm gì cả, Tân Giai Linh lại nói mấy câu đổ mọi tội lỗi lên người cô.

“Tôi không rảnh nhìn cô biểu diễn, cô thích làm gì thì làm.”

Cô nói xong thì cúi đầu kéo tay Tân Giai Linh ra.

Tân Giai Linh không buông, khóc lóc nói: “Chị Minh Kiều, chỉ cần chị đồng ý thì em sẽ lập tức đi ngay, hoặc là chị còn chưa hết giận, muốn em làm gì cũng được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1490


Chương 1490

“Tân Giai Linh. . . .”

Lúc này một chiếc xe Porsche dừng ở ven đường, Giang Bồi Viễn xuống xe nhìn thấy Tân Giai Linh nằm dưới đất, đầu đầy máu, anh ta tức giận đi tới nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều đầy mỉa mai và lạnh nhạt.

Anh ta tức giận tát cô một cái: “Cô quá ác độc.”

Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy trên mặt và đầu óc đau đớn.

Cô nhìn vẻ mặt tức giận của Giang Bồi Viễn giống như ba năm trước.

Nhưng cô không còn là cô của ba năm trước nữa.

“Giang. . . .”

Cô còn chưa nói xong thì một giọng nói đầy giận dữ đột nhiên truyền tới: “Giang Bồi Viễn, mẹ nó anh dám đánh cô ấy sao.”

Tống Dung Đức mặc đồ màu hồng nhạt đứng cách đó không xa, trong tay anh ta cầm bốn túi giấy, hai mắt mở to.

Anh ta quát lên rồi ném túi giấy đi.

Sau đó lao tới đấm vào mặt Giang Bồi Viễn.

“Mẹ nó, anh là cái thá gì, anh còn dám đánh cô ấy, anh có biết cô ấy là ai không, thành phố này là địa bàn của ông đây, anh dám đánh phụ nữ của tôi ở trước mặt tôi, mẹ nó anh chán sống rồi.”( ơ ơ phụ nữ nào của anh vậy???)

Đừng nhìn dáng người của Tống Dung Đức không cường tráng, nhưng anh ta thường xuyên đánh nhau với Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên, vì thế anh ta mạnh hơn người bình thường nhiều.

Giang Bồi Viễn cũng đánh nhau không tệ, nhưng Tống Dung Đức đánh anh ta trước nên anh ta rơi vào thế bị động.

Mà lại Tống Dung Đức là người tàn nhẫn mà còn không nói nhiều.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta nhanh chóng sưng đỏ lên, trên thân cũng bị thương nhiều chỗ.

Lâm Minh Kiều kinh ngạc đến ngây người, cô không biết vì sao Tống Dung Đức lại đột nhiên xuất hiện.

Anh ta còn nổi điên như thế, không phải cô bị tát một cái sao, anh ta lại kích động như vậy.

Không ngờ bình thường anh ta tỏ vẻ thê thảm bị phụ nữ đùa giỡn, nhưng dáng vẻ đánh người này giống như con gà chọi.

Chẳng qua trong lòng cô rất thoải mái.

Ba năm trước, cô cũng đến Giang Thị tìm Tân Giai Linh gây sự, khi đó Giang Bồi Viễn cũng tát cô một cái, mặc dù sau đó Lâm Minh Sâm chạy tới, nhưng Lâm Minh Sâm quá bình tĩnh chín chắn, chỉ dạy dỗ Giang Bồi Viễn mấy câu rồi đưa cô rời đi.

Tính cách của Tống Dung Đức và Lâm Minh Sâm không giống nhau, anh ta luôn kiêu ngạo phách lối, cũng sẽ không suy xét nhiều như Lâm Minh Sâm.

Trước kia cô rất chán ghét tính cách của Tống Dung Đức, hiện tại cô phát hiện người ta cũng có một mặt đáng yêu.

“Hai người đừng đánh nữa.” Tân Giai Linh khóc lóc, cô ta thấy không ai để ý đến mình thì đành phải nắm lấy váy của Lâm Minh Kiều: “ Chị Minh Kiều, cầu xin chị nói cậu Tống dừng lại đi, đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy, hai người không thể dựa vào nhà họ Tống mà bắt nạt người khác như vậy.”

Người vây xem ngày càng nhiều.

Bọn họ nghe thấy ba chữ nhà họ Tống thì lại bàn tán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1491


Chương 1491

“Nhà họ Tống là gia tộc của tổng thống tương lai Tống Nguyên à?”

“Tôi nghĩ là đúng đấy, tôi nghe nói con gái nuôi của Tống Nguyên sống ở hoa viên này.”

“Vậy cô ta là con gái nuôi của nhà họ Tống sao?”

“Khó trách lại phách lối như thế, ông ta còn chưa lên chức tổng thống, cô ta muốn cha mình lên chức tổng thống à, cũng chưa chắc đâu.”

“. . .”

Mấy lời bàn tán lọt vào tai Lâm Minh Kiều.

Lâm Minh Kiều nổi trận lôi đình đẩy Tân Giai Linh ra: “Cô câm miệng cho tôi, từ đầu tới cuối cô là người nói chuyện, anh ta chưa biết rõ mọi chuyện đã đánh người, tôi ép cô quỳ sao, tôi và Giang Bồi Viễn hẹn hò năm sáu năm, trong những năm đó, tôi là bạn gái của anh ta, nhưng cô bị bệnh thì anh ta ở bên cạnh, cô đi dạo phố thì anh ta cũng đi theo, tâm trạng của cô không tốt thì anh ta ở bên an ủi, thậm chí cô đến tháng thì anh ta cũng đi mua băng vệ sinh cho cô, cô còn mặt mũi nói hai người trong sạch, tôi không nói ra không có nghĩa là tôi ngu.”

Cô nói rất lớn, người vây xem cũng nghe thấy, ánh mắt nhìn Tân Giai Linh cũng khác thường.

“Không thể nào, nếu là tôi thì đoán chừng cũng sẽ tức đến chết.”

“Không biết ai nói sự thật, báo cảnh sát trước đi, đừng để gây ra án mạng.”

“. . .”

Tân Giai Linh vốn muốn diễn tiếp, nhưng cô ta nhìn thấy Giang Bồi Viễn đã ngã xuống đất, Tống Dung Đức đánh anh ta như bao cát.

Cô ta vội vàng nhào lên người Giang Bồi Viễn: “Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, muốn đánh thì đánh tôi này.”

Cô ta khóc lóc thảm thiết, bất kỳ người đàn ông nào cũng không đành lòng.

Cô ta nghĩ Tống Dung Đức sẽ không ra tay với phụ nữ.

Nhưng cô ta đã đánh giá thấp Tống Dung Đức, Tống Dung Đức không phải là người ga lăng lịch thiệp, anh ta kéo Tân Giai Linh lên rồi tát cô ta một cái.

“Tân Giai Linh.”

Giang Bồi Viễn đỏ bừng hai mắt, anh ta lảo đảo đi tới đẩy Tống Dung Đức ra: “Tống Dung Đức, anh có giỏi thì đánh tôi, sao lại đánh phụ nữ.”

“Rốt cuộc ai đánh phụ nữ trước.” Tống Dung Đức nổi giận cười lạnh: “Vừa rồi anh đánh Minh Kiều thì sao không nói câu nói này, đúng là đạo đức giả.”

“Bởi vì cô ta bắt nạt Tân Giai Linh trước. . . .”

“Cô ấy bắt nạt cái gì, cô ấy đánh Tân Giai Linh sao, người phụ nữ tự đập đầu, anh không hỏi tại sao cô ta muốn chạy đến đây để đập đầu xuống đất, không ai ép cô ta, cô ta đập đầu ở cổng là có ý gì, sợ người khác không nhìn thấy sao, cô ta đã thích đập đầu như thế thì sao không đến đài truyền hình, tôi sẽ cho cô ta một cái bục để cô ta đập đến chết thì thôi.”

Tống Dung Đức lớn tiếng nói, mặc dù anh ta tới muộn nhưng anh ta không tin Lâm Minh Kiều đang mang thai lại ra tay với người khác.

Giang Bồi Viễn sững sờ mấy giây, đến khi Tân Giai Linh bỗng nhiên nhào vào lòng anh ta: “Anh Bồi Viễn, em xin lỗi, em chỉ muốn cầu xin cô ta bỏ qua cho Giang Thị, em sẽ rời khỏi anh, em tự nguyện quỳ, không liên quan đến chị Minh Kiều.”

“Em đừng nói nữa.” Giang Bồi Viễn có chút trách cứ cô ta, nhưng anh ta thấy mặt cô ta sưng vù lên thì cũng nổi trận lôi đình: “Tống Dung Đức, anh đừng nói nữa, nói thẳng ra là nhà họ Tống bắt nạt người khác.”

Tống Dung Đức cười lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1492


Chương 1492

Đúng lúc này cảnh sát tới.

Cảnh sát thấy hiện trường có quá nhiều người, hơn nữa người đánh nhau có thân phận không tầm thường, cảnh sát đưa bọn họ đến cục cảnh sát.

. . .

Một tiếng sau Tống Quân Nguyệt tới.

Cô ấy thấy mặt mũi Giang Bồi Viễn bầm dập và mặt Tân Giai Linh bị thương, khuôn mặt xinh đẹp bị đánh đến sưng vù.

“Chị, sao chị đến đây.” Tống Dung Đức giật mình, run rẩy nói.

“Chuyện em đánh nhau đã được đăng lên mạng, người ngoài nói nhà họ Tống bắt nạt người khác.” Tống Quân Nguyệt không vui dạy dỗ: “Em mới trở về được một ngày đã gây chuyện cho nhà họ Tống, không lẽ em muốn chị giam em lại đúng không.”

“Chị Quân Nguyệt, đừng trách anh ta.” Lâm Minh Kiều đứng dậy ngăn trước mặt Tống Dung Đức.

“Mặt của em sao vậy?” Tống Quân Nguyệt híp mắt lại.

“Chị, anh ta đánh cô ấy.” Tống Dung Đức lập tức chỉ vào Giang Bồi Viễn tố cáo: “Không phải mẹ nói em đưa quần áo cho Minh Kiều sao, em vừa tới thì thấy anh ta đánh Minh Kiều.”

Khuôn mặt Tống Quân Nguyệt lạnh như băng.

Cô ấy liếc về phía Giang Bồi Viễn.

Giang Bồi Viễn run lên Tống Quân Nguyệt là người nắm quyền tập đoàn Tống Thị, anh ta đã nghe tiếng tăm của cô ấy, mà người phụ nữ này nổi tiếng tàn nhẫn, nhiều nhà giàu ở thành phố đều kiêng dè cô ấy, trước kia anh ta chỉ nhìn thấy qua tin tức.

Hiện tại anh ta nhìn thấy cô ấy, khí thế mạnh mẽ trên người cô ấy làm cho sợ hãi.

“Cô Tống, bởi vì cậu Tống và cô Lâm lợi dụng việc công trả thù việc riêng mà chèn ép Giang Thị trước.” Giang Bồi Viễn nhịn cơn đau ở xương sườn nói: “Ba năm trước tôi và cô Lâm hẹn hò đã có chút hiểu lầm và ân oán, Tân Giai Linh là bạn gái của tôi, cô ấy đến tìm cô Lâm xin lỗi, cầu xin cô ta bỏ qua cho Giang Thị. . . .”

“Sau đó Tân Giai Linh vừa đến đã đập đầu xuống đất, còn nắm váy tôi không cho tôi đi.” Lâm Minh Kiều nói tiếp: “Anh Giang vừa đến đã tát tôi một cái, cậu Tống thấy vậy thì trút giận cho tôi, ở cổng có máy giám sát, từ đầu tới cuối tôi không hề đẩy cô Tân.”

“Nhưng chị nhắm vào Giang Thị trước.” Tân Giai Linh nghẹn ngào ngẩng đầu nói.

“Tôi nhắm vào ai?” Lâm Minh Kiều nhíu mày: “Bởi vì sản phẩm của Giang Thị chứa chất gây ung thư bị vạch trần, chuyện này liên quan gì đến tôi, tôi làm cho sản phẩm của mấy người chứa chất ung thư sao, công ty mình xảy ra vấn đề lại đẩy trách nhiệm lên người khác, sao vậy, các người mong chờ tôi sẽ giải quyết khủng hoảng cho công ty của mình à?”

Giang Bồi Viễn cắn răng: “Tôi nghe người quản lý bộ phận nói cậu Tống gọi điện thoại. . . .”

“Vậy anh nói xem ai nói tôi làm, lời này hoàn toàn vu oan cho tôi.” Tống Dung Đức hừ lạnh: “Vu oan cho tôi thì không quan trọng, vu oan cho nhà họ Tống mới là chuyện lớn.”

“Đúng vậy.” Tống Quân Nguyệt nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc ai đã tung tin đồn nhảm, tôi sẽ điều tra rõ, không thể giữ lại người này được.”

Giang Bồi Viễn rùng mình một cái.

Nếu như Tống Quân Nguyệt loại bỏ mấy người nói sự thật với anh ta, vậy sau này còn có ai dám giúp Giang Thị chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1493


Chương 1493

Nếu vậy thì Giang Thị sẽ sụp đổ.

Anh ta vội vàng nói: “Tống đại tiểu thư, tôi xin lỗi, có lẽ là hiểu lầm, thật ra không ai nói cả, tôi tự đoán, bởi vì mấy ngày trước cô Lâm đã nói sẽ ra tay với Giang Thị.”

Lâm Minh Kiều cũng cười nhạo nói: “Anh có ghi âm lời tôi nói không.”

“Cô. . . .” Giang Bồi Viễn nhíu mày, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Minh Kiều thấy khuôn mặt xinh đẹp sưng húp thì trái tim cứng đờ, anh ta đã đánh mạnh như thế sao.

“Giang Bồi Viễn, tôi hỏi anh đây là lần thứ mấy anh đánh tôi, ba năm trước anh đánh tôi, ba năm sau lại đánh tôi.” Lâm Minh Kiều nhàn nhạt nói: “Có phải anh cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt đúng không.”

“Má nó, đây không phải là lần đầu tiên anh ta đánh cô sao, sao cô không nói sớm.” Tống Dung Đức hung dữ nói: “Tôi biết sớm thì đã đánh nặng hơn rồi.”

Lâm Minh Kiều giật mình nhìn về phía Tống Dung Đức.

Khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận làm cho cô có chút không quen.

Dù sao hai người luôn không đội trời chung.

Tống Quân Nguyệt cũng híp híp mắt lại, mặc dù Giang Bồi Viễn bị đánh bầm dập, nhưng không khó nhận ra anh ta rất tuấn tú, một người đàn ông như vậy lại đánh phụ nữ nhiều lần.

Huống chi Lâm Minh Kiều còn mang thai, nếu cô xảy ra chuyện gì thì đứa bé cũng ảnh hưởng.

Tống Quân Nguyệt thấp giọng nói: “Anh rất can đảm, dám đánh người của nhà họ Tống.”

Giang Bồi Viễn run lên, mặc dù sắc mặt của người phụ nữ này rất nhàn nhạt, nhưng không khí xung quanh lại lạnh xuống, hiện tại anh ta rét run, cũng hối hận không thôi: “Tống đại tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi quá xúc động. . . .”

“Anh đánh người nhà họ Tống lại chỉ nói xin lỗi vì quá xúc động thì có thể cho qua à.” Tống Quân Nguyệt nhếch lông mày lên.

“Nhưng cậu Tống cũng đánh tôi thành thế này. . . .”

Tống Quân Nguyệt cười cười, nụ cười lạnh như băng: “Không ngờ có ngày một người bên ngoài cũng có thể bắt nạt người nhà họ Tống.”

Giang Bồi Viễn chảy mồ hôi lạnh, Tân Giai Linh lập tức đứng ra nói: “Mọi chuyện bắt nguồn từ tôi, Tống đại tiểu thư, nếu phải trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi.”

“Tân Giai Linh. . . .” Giang Bồi Viễn mở to mắt.

Tân Giai Linh rưng rưng nói: “Anh đừng nói nữa, hôm nay em là người sai, em không biết tự lượng sức mình.”

Giang Bồi Viễn nắm chặt tay lại, có phải anh ta cũng không biết tự lượng sức mình đúng không.

Lâm Minh Kiều lạnh lùng nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ thì không hề đồng cảm mà chỉ buồn nôn.

Tống Quân Nguyệt nhìn Tân Giai Linh, cười như không cười: “Cô muốn diễn tiết mục tình sâu như biển thì cũng phải xem xét tình huống, một số tình huống, cô sẽ phải trả giá rất lớn.”

Tân Giai Linh ngẩn người.

“Cô họ Tân đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ.” Tống Quân Nguyệt liếc Tống Dung Đức và Lâm Minh Kiều một chút: “Đi thôi.”

“Dạ.”

Lâm Minh Kiều gật đầu, rời đi cùng Tống Dung Đức.

Cô không nhìn Giang Bồi Viễn một lần nào.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1494


Chương 1494

Cô nhớ lại trước kia mình cảm thấy Giang Bồi Viễn là “Quân tử như ngọc quý” thì chỉ cảm thấy buồn nôn, đúng là bôi bẩn hai chữ quân tử.

Giang Bồi Viễn thất thần nhìn bóng lưng của cô.

Tống Quân Nguyệt xuất hiện làm cho anh ta ý thức được mình và Lâm Minh Kiều khác nhau một trời một vực.

Anh ta lại ra tay đánh cô.

Anh ta điên rồi sao.

Sao anh ta có thể chọc nổi con gái nuôi của tổng thống chứ.

“Anh Bồi Viễn, làm sao bây giờ.” Tân Giai Linh nhớ tới lời cuối cùng của Tống Quân Nguyệt, không lẽ cô ấy sẽ nhắm vào nhà họ Tân chứ.

Đừng nói nhà họ Tân không bằng Giang Thị, nếu nhà họ Tân xảy ra chuyện thì cô ta không còn là cô chủ nhà họ Tân nữa.

Không, cô ta không muốn trở thành người phụ nữ bình thường.

“Anh cũng không biết.” Giang Bồi Viễn lắc đầu.

Anh ta không thể chống lại Tống Quân Nguyệt, đừng nói nhà họ Tống, mấy năm nay Lâm Minh Sâm dẫn dắt nhà họ Lâm vượt xa Giang Thị.

Anh ta cũng không phải là đối thủ của nhà họ Lâm Gia.

Tân Giai Linh cắn răng: “Anh Bồi Viễn, em có một cách, hôm nay chúng ta bị đánh là thật, chỉ cần đăng video Tống Dung Đức đánh chúng ta lên mạng sẽ tạo ra chấn động, không sai, nhà họ Tống có thể che trời, Tống Nguyên cũng là tổng thống tương lai, nhưng chưa đến phút cuối cùng thì không ai biết được kết quả, chắc chắn có không ít người muốn thay thế Tống Nguyên, bọn họ nhất định rất muốn bôi xấu danh tiếng của nhà họ Tống, chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này.”

Giang Bồi Viễn ngẩn người, dường như đây là lần đầu tiên anh ta biết Tân Giai Linh vậy.

Tân Giai Linh khóc: “Em cũng không còn cách nào khác, nhà họ Tống bắt nạt người khác.”

“Tân Giai Linh, trong những người tranh cử tổng thống thì Tống Nguyên là người ưu tú nhất, một tổng thống có thể quyết định sự phát triển và tương lai của một quốc gia. . . .” Giang Bồi Viễn mím môi: “Nếu một người không tốt làm tổng thống. . .”

“Anh Bồi Viễn, anh xem dáng vẻ phách lối của Tống Dung Đức và Tống Quân Nguyệt đi, nhà họ Tống lại giáo dục ra người như vậy, hơn nữa hiện tại Lâm Minh Kiều cũng rất kiêu ngạo, nếu cha nuôi của cô ta làm tổng thống thì chúng tôi còn có đường sống à.” Tân Giai Linh cười khổ: “Chúng tôi chỉ là người bình thường, tôi ích kỷ, chỉ muốn quan tâm đến người nhà của mình, chúng ta sống thật tốt.”

Giang Bồi Viễn nhíu mày, anh ta hơi do dự, một lúc sau anh ta mới rầu rĩ gật đầu.

. . .

Xe chạy về phía nhà họ Tống.

Nửa đường, Tống Quân Nguyệt nói tài xế dừng ở tiệm thuốc, không bao lâu tài xế mang theo một túi chườm nước đá và một chai thuốc quay lại.

“Cô Lâm, cô lấy túi chườm nước đá đặt lên mặt, sau đó lại bôi thuốc.”

“Cảm ơn.” Lâm Minh Kiều vội vàng cầm lấy, không ngờ Tống Quân Nguyệt có vẻ lạnh lùng, nhưng suy nghĩ vô cùng tinh tế.

Cô cầm túi chườm nước đá đặt lên miệng vết thương, cảm giác đau rát lập tức được dịu lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1495


Chương 1495

Tống Dung Đức lấy lại tinh thần, mẹ nó, sao anh ta ngốc thế, không nghĩ tới chuyện phải mua thuốc, anh ta còn tưởng rằng mặt bị đánh thì qua mấy ngày nữa cũng hết, không cần thuốc.

Anh ta mờ mịt suy nghĩ, quả nhiên độc thân cũng có nguyên nhân của nó.

Anh ta bị vứt bỏ cũng là chuyện bình thường.

Sau này mình phải thay đổi mới được.

“Ừm. . . Chuyện đó. . . Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, tránh cho đứa bé xảy ra chuyện.” Anh ta lập tức đề nghị.

“Không cần, ngoại trừ khuôn mặt thì tôi không cảm thấy không thoải mái chỗ nào.” Lâm Minh Kiều từ chối.

“Nhưng. . . .”

“Cô ấy bị đánh vào mặt, cũng không phải vào bụng.” Tống Quân Nguyệt không nhìn nổi.

Cô ấy phục EQ của Tống Dung Đức, nếu anh nói tiếp thì người ta sẽ nghi ngờ anh ta chỉ quan tâm đến đứa nhỏ mà không quan tâm đến khuôn mặt mình.

Tống Dung Đức chán nản mím môi, anh ta chỉ sợ bàn tay kia đánh mạnh sẽ ảnh hưởng đến bé cưng.

“Hôm nay em làm rất tốt.” Tống Quân Nguyệt hiếm khi khen ngợi anh ta.

Tống Dung Đức được khen mà sợ: “Nhưng. . . Chuyện em đánh người đã được đăng lên mạng, mấy người ông nội nhất định sẽ vô cùng nổi giận.”

“Đúng vậy, cho nên lúc em đánh người thì không ngờ tới sao.” Tống Quân Nguyệt lạnh nhạt nhắc nhở.

Lâm Minh Kiều vội vàng nói: “Chị Quân Nguyệt, bởi vì em nên mới xảy ra chuyện hôm nay, nếu như nhà họ Tống truy cứu thì em sẽ gánh mọi trách nhiệm.”

“Em hiểu lầm rồi, nếu chị trách nó thì đã không khen rồi.” Tống Quân Nguyệt cười cười: “Giang Bồi Viễn và Tân Giai Linh đúng là buồn nôn, hai đứa không cần quan tâm chuyện tiếp theo, chị sẽ giải quyết.”

Lâm Minh Kiều kinh ngạc, cô đã nghe chuyện Tống Quân Nguyệt nổi tiếng tàn nhẫn, nếu như Tống Quân Nguyệt ra tay thì chỉ sợ cũng sẽ không nhẹ nhàng như Tống Dung Đức và cô.

Tống Dung Đức mừng rỡ không thôi: “Chị, không ngờ đó.”

“Muốn trách thì trách Tân Giai Linh dối trá quá cay mắt, chị ghét nhất là người phụ nữ dối trá.” Tống Quân Nguyệt nhàn nhạt nói.

Lâm Minh Kiều giật mình, xem ra câu nói “Cô sẽ phải trả giá rất lớn” của Tống Quân Nguyệt cũng không phải là nói đùa.

Tống Dung Đức khen ngợi: “Chị, chị nói không sai, Tân Giai Linh quá dối trá, cô ta luôn khóc sướt mướt giống như người bị hại, nói chúng ta đang bắt nạt cô ta vậy.”

“Nếu em đã nhìn ra được thì sao lúc trước không nhìn ra thủ đoạn của Nhạc Hạ Thu chứ.” Tống Quân Nguyệt đột nhiên hỏi.

Tống Dung Đức im lặng.

Lâm Minh Kiều nói: “Yêu một người sẽ đau lòng cho người đó, cảm thấy cô ta nói gì cũng đúng, làm gì cũng làm cho mình đau lòng, chúng ta thấy được Tân Giai Linh dối trá, nhưng Giang Bồi Viễn không thấy được, bởi vì trong mắt anh ta, Tân Giai Linh là một người phụ nữ ngu ngốc có thể trả giá tất cả vì anh ta, có điều. . . Cô ta thích Giang Bồi Viễn là sự thật.”

“Không sai.”

Tống Quân Nguyệt gật đầu: “Nhưng chị rất ghét loại phụ nữ này, cô ta có thể thích người khác, nhưng không thể dựa vào đó mà tổn thương người khác.”

Lâm Minh Kiều lộ vẻ kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1496


Chương 1496

Không ngờ suy nghĩ của Tống Quân Nguyệt và cô lại giống nhau.

Trước kia, cô luôn cảm thấy Tống Quân Nguyệt lạnh lùng vô tình, cũng không phải không tốt.

. . .

Nhà họ Tống.

Lâm Minh Kiều đã chuẩn bị tâm lý bị mắng, nhưng khi Chung Nghệ Vi lo lắng đi tới sờ mặt cô, trong cổ họng có thứ gì đó kẹt lại.

“Con rất đau đúng không.” Chung Nghệ Vi khẽ thở dài.

“Dì. . . .” Lâm Minh Kiều há miệng, dòng nước ấm dâng trào trong lòng.

Mặc dù cô là con gái nuôi của nhà họ Tống nhưng cô không có nhiều tình cảm với nhà họ Tống, cô luôn cảm thấy nhà họ Tống đối xử tốt với mình bởi vì đứa bé.

“Được rồi, con đừng nói nữa, dì nghe Quân Nguyệt nói rồi, tên họ Giang kia rất quá đáng.” Chung Nghệ Vi thở hồng hộc nói với Tống Quân Nguyệt: “Bọn họ biết Minh Kiều là người nhà họ Tống lại còn dám lớn lối như vậy, mẹ không muốn nhìn thấy sản phẩm của Giang Thị được đưa ra thị trường.”

Giang Thị không có sản phẩm nào được đưa ra thị trường thì Giang Thị sẽ sụp đổ.

“Mẹ, còn có nhà họ Tân.” Tống Dung Đức vội vàng nói.

“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không kết thúc như thế.” Chung Nghệ Vi hừ lạnh một tiếng, vô cùng khí phách.

“Dung Đức, con làm tốt lắm.” Ông cụ Tống hiếm khi khen ngợi Tống Dung Đức.

“Ông nội. . . .” Tống Dung Đức được khen mà sợ, khuôn mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ: “Lúc đó con nóng máu lên nên không nghĩ được nhiều, lại gây phiền phức cho nhà họ Tống rồi.”

“Nhà họ Tống không muốn gây phiền phức không có nghĩa là cụp đuôi sợ hãi, bị tát vào mặt mà còn nhẫn nhịn thì không phải là phong cách của nhà họ Tống.” Ông cụ Tống hừ lạnh nói: “Được rồi, đã trễ rồi, ăn cơm tối thôi, Minh Kiều đừng trở về nữa, tránh cho có người quấy rối con.”

Lâm Minh Kiều do dự một chút rồi gật đầu.

Cô cũng không muốn về hoa viên Tân Giang, nếu là lúc trước cô có thể đi tìm Khương Tuyết Nhu, nhưng bây giờ Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn tái hợp, cô cũng không thể đến làm bóng đèn.

Sau khi cô ăn cơm tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi.

Từ khi cô mang thai, nhà họ Tống cũng sắp xếp cho cô một căn phòng ngủ, không thiếu gì cả.

Cô tắm xong thì đi ra ban công, định ngắm cảnh đêm.

Vườn hoa nhà họ Tống rất đẹp, nước chảy qua cầu nhỏ theo phong cách cổ xưa, hơi giống như đình Giang Nam.

Cô vừa đi ra ngoài không bao lâu thì Tống Dung Đức cũng đi ra từ ban công bên cạnh.

Anh ta vừa tắm rửa xong, thân dưới. . . Quần soóc nhỏ, phía trên không mặc áo.

Có lẽ anh ta không ngờ có người ở bên cạnh, anh ta còn duỗi lưng một cái, sau đó nhìn thấy Lâm Minh Kiều thì bốn mắt nhìn nhau, hai người mở to mắt.

Mặc dù hai người đã ngủ qua, nhưng dưới tình huống đó, Lâm Minh Kiều cũng không nhìn kỹ, ánh mắt của cô vô thức rơi xuống quần lót của anh ta, vẫn là màu hồng. . . .

Khóe miệng cô giật giật.

Người đàn ông lẳng lơ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1497


Chương 1497

Tống Dung Đức cũng trợn tròn mắt, anh ta nhìn Lâm Minh Kiều mặc váy ngủ dài màu xanh da trời, bởi vì vải tơ tằm ôm sát người nên anh ta thấy rõ Lâm Minh Kiều gì cũng không mặc gì bên trong.

Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.

Một luồng khí nóng bốc lên đỉnh đầu, lúc Lâm Minh Kiều lấy lại tinh thần thì đỏ mặt mắng: “Tống Dung Đức, anh là đồ biến thái.”

Cô nói xong thì đóng cửa lại rồi khóa trái cửa.

Anh ta ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống, mang theo khuôn mặt đỏ tới mang tai đi vào phòng ngủ.

Mẹ nó, anh ta điên rồi.

Anh ta ăn chay đến ngu người sao, chỉ nhìn một chút mà cơ thể đã thay đổi.

Mẹ nó, thật mất mặt.

Lần đầu tiên Tống thiếu gia cảm nhận được sự bực bội, tuyệt vọng, sụp đổ.

Anh ta không còn mặt mũi nào, chắc chắn Lâm Minh Kiều sẽ cười nhạo mình.

Tống Dung Đức mất ngủ cả đêm.

Lâm Minh Kiều cũng bị Tống Dung Đức làm mất ngủ.

Cô đang nghĩ đến chuyện Giang Bồi Viễn và Tân Giai Linh, sau đó bởi vì Tống Dung Đức nên cô không nghĩ được nữa.

Cô không muốn nghĩ tới, nhưng tình huống lúc nãy làm cho cô quá xấu hổ.

Mặc dù cô đã mang thai.

Nhưng lần đó, cô trong trạng thái mơ màng, nói thẳng ra cô vẫn là cô gái ngây thơ.

. . .

Hôm sau.

Lâm Minh Kiều mở cửa phòng đi ra, đúng lúc cửa bên cạnh cũng mở ra, Tống Dung Đức mặc đồ màu cam đi ra.

Người đàn ông này rất thích màu sáng.

Người nhà giàu bình thường rất thích mặc đồ màu tối, anh ta là một ngoại lệ.

Anh ta có vóc người hoàn hảo phóng khoáng, mặc gì cũng giống như người nổi tiếng.

Chẳng qua lúc này Lâm Minh Kiều hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào gương mặt này.

Cô quay đầu rời đi.

Tống Dung Đức đen mặt lại, anh ta thấy cô trốn mình như rắn độc thì không nhịn được nắm tay cô: “Cô làm gì đó.”

“Tống Dung Đức, anh buông tay ra, đồ lưu manh.” Lâm Minh Kiều dùng sức giãy giụa.

Tống Dung Đức buồn bực muốn chết, bật thốt lên: “Tôi không phải, nếu không phải tối hôm qua cô mặc đồ như thế đứng ở ban công thì tôi sẽ như vậy à.”

Lâm Minh Kiều ngẩn ngơ, tối hôm qua cô mặc cái gì?

Cô nhớ lại thì khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

“Anh chết đi.”

Cô dùng chân đạp lên đùi anh ta.

Tống Dung Đức đau đớn xoay người kêu thảm thiết một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1498


Chương 1498

Tống Hưng Thần đi xuống lầu nhìn thấy cảnh này thì vui vẻ cong môi: “Anh cả, chị Minh Kiều, sáng sớm hai người ồn ào gì đó?”

“Tôi. . . Tôi. . . Cô ấy phế tôi rồi.” Tống Dung Đức đau đớn nhe răng.

Tống Hưng Thần liếc một cái, cười nói: “Không sao, dù sao anh đã có đời sau, có bị phế cũng không cần quá lo lắng.”

Tống Dung Đức: “. . .”

Rốt cuộc đây là em trai của ai vậy.

Lâm Minh Kiều cười ra tiếng: “Hưng Thần, cùng xuống lầu ăn sáng thôi.”

“Vâng.” Tống Hưng Thần gật đầu.

Tống Dung Đức buồn bực đi theo sau lưng hai người.

Bọn họ đi xuống, ông cụ Tống, Tống Vương Quý, Tống Nguyên cũng ở đó, hiếm khi cả nhà họ Tống cùng ăn bữa sáng.

Tống Dung Đức cười hì hì nói: “Chú, sao mọi người lại đến đây, có phải chú biết con trở về đúng không, không cần long trọng như thế đâu.”

Tống Nguyên bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái.

Tống Vương Quý xoa trán: “Mọi người đang thảo luận chuyện hôm qua con đánh Giang Bồi Viễn đã được đăng lên mạng, nhà họ Khổng lén đổ dầu vào lửa, hiện tại chuyện này rất ồn ào.”

Tống Dung Đức và Lâm Minh Kiều thay đổi sắc mặt, sau đó hai người lấy điện thoại ra xem.

【 Cháu trai của Tống Nguyên đánh dân thường 】 đang được truyền đi rất nhanh.

Video rất hoàn chỉnh, đầu tiên Lâm Minh Kiều đi ra đến cổng, sau đó Tân Giai Linh đi tới nói vài câu, sau đó quỳ dưới đất, Lâm Minh Kiều đi lên phía trước, trong video giống như Lâm Minh Kiều kéo lê Tân Giai Linh đi, sau đó Giang Bồi Viễn xuất hiện tát Lâm Minh Kiều một cái, sau đó Tống Dung Đức xông tới đánh Giang Bồi Viễn.

Hình ảnh anh ta đánh người kéo dài đến sáu bảy phút, sau đó Tống Dung Đức lại đánh Tân Giai Linh.

Cư dân mạng bình luận:

【 Lâm Minh Kiều thật là phách lối, người ta quỳ trước mặt mà cô ta lại hờ hững, còn kéo người ta đi, nghe nói cô ta là con gái nuôi của Tống Nguyên, mẹ nó, nếu cô ta là bạn gái của tôi thì sẽ đánh chết cô ta. 】

【 Tống Nguyên còn chưa lên làm tổng thống, một con gái nuôi đã phách lối, kiêu ngạo như thế, nếu ông ta lên chức thì có lẽ người nhà họ Tống sẽ lật trời. 】

【 Cũng không phải chỉ lật trời sao, không thấy Tống Dung Đức đánh rất ác à, nghe nói người bị đánh đang nằm viện, bị thương rất nghiêm trọng. 】

【 Vậy Tống Dung Đức không bị bắt sao? 】

【 Bắt con khỉ, lúc đó người nhà họ Tống đến đưa người đi, anh ta không sao cả. 】

【 Tôi cảm thấy không thể chỉ xem video mà kết luận, vì sao phụ nữ kia lại quỳ trước mặt Lâm Minh Kiều. 】

【 Tôi nghe nói Lâm Minh Kiều ra tay với Giang Thị, mọi người không nhìn thấy tin tức xấu của Giang Thị sao, sản phẩm của người ta vốn không có vấn đề, nhà họ Tống đứng phía sau khống chế. 】

【 Mẹ nó, anh ta thật là quá đáng, anh ta nghĩ dân nghèo không quyền không tiền như chúng ta rất dễ bắt nạt à. 】
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1499


Chương 1499

【 Tôi nghĩ Tống Nguyên không có tư cách làm tổng thống, người nhà họ Tống là một đống rác rưởi. 】

“. . .”

Sắc mặt Lâm Minh Kiều trắng bệch.

Cô hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ phát triển thành như vậy: “Con xin lỗi, bởi vì con. . . .”

“Trách cô cái gì, muốn trách thì trách con, con đã đánh người.” Tống Dung Đức đứng trước mặt cô.

Lâm Minh Kiều kinh ngạc nhìn anh ta, có chút phức tạp.

Tống Nguyên xua tay: “Con gái nuôi của Tống Nguyên này lại không không có tư cách dạy dỗ một kẻ vô liêm sỉ sao, đối thủ cạnh tranh của chú nhiều lắm, lần này bọn họ bắt tay nhau lật đổ chú.”

“Cha, hiện tại phải làm thế nào.” Tống Thanh Duệ bình tĩnh hỏi.

Tống Vương Quý châm điếu thuốc: “Minh Kiều, bạn trai cũ của con không đơn giản.”

Lâm Minh Kiều đầy mờ mịt, Giang Bồi Viễn quan tâm đến Tân Giai Linh mức độ này sao?

Anh ta thà chống lại tổng thống tương lai, thậm chí bôi xấu danh tiếng của cô, nếu không phải người nhà họ Tống rộng lượng, chỉ sợ người nhà họ Tống đã đuổi cô ra ngoài rồi.

Tống Nguyên liếc mắt, “Là không đơn giản, nhưng tôi cũng thật lâu chưa nhìn thấy loại tôm tép nhãi nhép này.”

Lâm Minh Kiều nghiến răng nghiến lợi, “Tốt hơn hết là nên mở một cuộc họp báo nói rõ ràng đầu đuôi sự tình.”

“Vô ích, lời nói suông sẽ không ai tin, đám người này đang làm mâu thuẫn giữa thường dân và cầm quyền sâu sắc hơn. Tôi luôn đứng về phía thường dân. Nếu uy tín trong lòng dân bị giảm sút, cuộc bỏ phiếu tháng sau sẽ bị ảnh hưởng tranh cử.”

Tống Nguyên đứng lên, vỗ nhẹ lên vai Lâm Minh kiều, “Cha có thể tìm người của cơ quan quản lý chứng minh con không nhắm vào Giang thị, nhưng Dung Đức đánh người xác định để người ta mượn cớ. Cách duy nhất là con thông báo rằng mình đang mang thai, Giang Bồi Viễn ra tay với phụ nữ mang thai, khiến Dung Đức là cha đứa bé tức giận mới động thủ.”

Lâm Minh Kiều kinh ngạc, Tống Thanh Duệ lo lắng nói: “Cha, không phải là nói Minh Kiều mang thai lần đầu chưa kết hôn sao? Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chị ấy, sau này làm sao kết hôn…”

“Vậy Dung Đức vẫn phải chịu trách nhiệm,hai người lập tức kết hôn.”

Tống Vương Quý hít sâu một hơi. “Phải hiểu là hôm qua cộng đồng có rất nhiều người chú ý, thân phận của những người sống ở Hoa viên Tân Giang không phú thì quý cũng không dễ khống chế bọn họ, sợ là đối thủ của chúng ta quá đông, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để quần chúng vây xem biểu tình, mà lại tối hôm qua quần chúng khẳng định rất nhiều người đều đang mắng con trên mạng đi. Xem video Tống gia chúng ta có thể bảo vệ con, nhưng những người khác thì không nghĩ vậy.”

“Ba xin lỗi.” Tống Nguyên bất lực nhìn cô, “Cuộc bầu cử này đánh cược mấy chục năm vất vả của Tống gia chúng ta. Không thể có sai sót.”

Lâm Minh Kiều ngẩn người.

Muốn cô tiết lộ với mọi người, cô mang thai bốn tháng.

Nếu mọi người biết được, Tống Dung Đức là vì tình mới đánh người thì có thể hiểu được.

Còn bản thân cô thì sao?

Thật sự muốn kết hôn với một người không yêu cô?

Nhưng mọi chuyện bắt đầu là do cô, cô nhờ Tống Dung Đức đi xử lý Giang thị trước, tất cả đều là vì ân oán cá nhân.

“Mọi người … để con nghĩ xem.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,578
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1500


Chương 1500

Cô đau lòng nói: “Còn nữa, đây không phải việc riêng của tôi , Tống Dung Đức, anh…”

“Tôi bằng lòng kết hôn cùng cô.” Tống Dung Đức buột miệng không chút nghĩ ngợi.

Lâm Minh Kiều cười khổ, anh ta thật sự vì Tống gia mà hy sinh.

“Con suy nghĩ thật kỹ đi, chúng ta không ép con.” Tống Lão Gia bỗng nhiên nói, “Nếu như thua liền thua đi, chỉ trách Tống Gia không có cái mệnh làm tổng thống, mà quan trọng nhất là chúng ta Tống Gia không thẹn với tâm.”

Người của Tống gia thật lâu không có lên tiếng.

Lâm Minh Kiều cũng Không biết làm thế nào trở về phòng mình.

Đầu óc cô trở nên trống rỗng cho đến khi Khương Tuyết Nhu gọi, “Minh Kiều, cậu có ổn không?.”

“Tuyết Nhu, tớ cảm thấy… lần này thật sự phải kết hôn với Tống Dung Đức rồi.” Lâm Minh Kiều nói với cô về quyết định của Tống Gia, khàn giọng nói, “Giang Bồi Viễn thật sự rất tàn nhẫn.”

“Tớ đoán là Tân Giai Linh ở phía sau xúi giục anh ta.” Khương Tuyết Nhu khó chịu “Đáng lẽ tớ vẫn nên là người ra tay, tớ quên mất, Tống gia bây giờ đang ở thời kỳ cực thịnh. Tuy rằng thân phận nổi bật nhưng cũng phải dè dặt.”

“Tớ sai rồi.” Lâm Minh Kiều lẩm bẩm nói, “Tớ không thể vì chính mình mà gây phiền phức cho Tống gia.”

“Xem ra cậu đã quyết định rồi.” Khương Tuyết Nhu nói.

“Tân Giai Linh và Giang Bồi Viễn lần này thực sự chạm vào cực hạn của tớ. Họ muốn hủy hoại tớ. Tớ sẽ không để họ thành công. Không phải chỉ kết hôn thôi sao? Sau khi khó khăn được giải quyết xong, tớ sẽ khiến họ bay màu luôn.” Lâm Minh Kiều ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Khương Tuyết Nhu mở miệng, không biết nên nói cái gì.

Xem ra không còn lựa chọn tốt nào khác. “Có lẽ … Tống Dung Đức thật ra cũng không tệ lắm. Trước kia thích Nhạc Hạ Thu, nhưng hiện tại có lẽ đã tỉnh táo lại. Nhìn đẹp trai, nấu ăn ngon.Nói không chừng cậu có thể hạnh phúc.”

“Cậu là đang an ủi tớ sao?” Lâm Minh kiều cười khổ.

“Cậu đó, phải luôn có một chút hy vọng cho tương lai.” Khương Tuyết Nhu cười, “Nghĩ kỹ lại, cậu đã ngủ với Tống Dung Đức. Anh ta dung mạo, thân hình rất tốt…”

“Không tệ, không tệ, ngay cả quần lót cũng màu hồng.” Lâm Minh Kiều không khỏi cảm thán.

“E hèm, cậu nhìn thấy anh ấy mặc …” Giọng điệu của Khương Tuyết Nhu trở nên mơ hồ.

“Tớ vô tình nhìn thấy, được rồi, không phải như cậu nghĩ đâu.” Lâm Minh kiều vội vàng giải thích.

“Tớ hiểu rồi, rốt cuộc trước đây hai người đã phát sinh quan hệ.” Khương Khuynh Tâm giọng điệu rõ ràng.

Lâm Minh kiều đỏ bừng mặt, hận không thể nhảy xuống Hoàng Hà rửa sạch. “Phải, đã phát sinh, nhưng là trước nay chưa nghiêm túc nhìn…”

“Ý là, gần đây cậu nghiêm túc nhìn sao?”

“Khương Tuyết Nhu. . . .” Lâm Minh Kiều nghiến răng, thật không muốn nói nữa.

“Được rồi, tớ nói đùa.” Khương Tuyết Nhu cười, “Minh Kiều, cho dù cậu có làm gì, tớ cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Chỉ cần cậu nhớ phải bảo vệ trái tim của mình, không ai có thể làm tổn thương cậu.”

“Tuyết Nhu không có dễ dàng bảo vệ như vậy.” Lâm Minh kiều nhỏ giọng lầm bầm, “Cậu trước kia cùng Hoắc Anh Tuấn kết hôn, chẳng phải cũng không có bảo vệ được trái tim của mình sao.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom