Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 944


Chương 944

Tô Nhược Hân cười khẩy nhìn người đàn ông trên đất: “Nói dối sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy, đến lúc đó có hậu quả gì ông sẽ phải tự gánh chịu.”

Chắc chắn, người đàn ông không ngờ mình hét lên bị thương lại va ngay phải họng súng của Tô Nhược Hân, ông ta có bị thương hay không, Tô Nhược Hân có thể cảm nhận được ngay.

“Tôi đau đầu, đau eo và đau chân, là cô đâm vào.

tôi bị thương, có gì phải nói dối chứ?” Người đàn ông lớn tiếng kêu lên chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, thu hút sự chú ý của người qua đường nhìn lại, tạo đà cho mình đòi tiền.

“Ồ, vậy ông muốn giải quyết theo pháp luật hay tự giải quyết với nhau đây?” Tô Nhược Hân mỉm cười.

Mặc dù cô đang vội, muốn đi tập đua xe, nhưng nếu người đàn ông này đã nhất quyết gây sự thì cô cũng chỉ có thể đáp trả lại ông ta, bình tĩnh đối mặt.

“Điều này phải hỏi cô chứ, trình độ lái xe của cô kém như vậy chắc chắn là vừa mới lấy bằng chưa lâu, nếu giải quyết theo pháp luật thì e là bằng lái vừa nhận được của cô sẽ lập tức bị giữ ngay.”

Nghe người đàn ông nói “bằng lái vừa nhận được”, Tô Nhược Hân sửng sốt một giây, ông ta biết rõ thật đấy, sao cô có cảm giác người đàn ông này cố ý chọn xe của cô để ăn vạ thế nhỉ?

Tuy nhiên bất kể có phải ông ta biết rõ về cô hay không, cô chỉ cần binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được.

“Ha, ông đang nhắc nhở tôi nên giải quyết riêng tư đúng không?” Tô Nhược Hân khẽ cười, lại tiến lên một bước nhỏ.

“Điều này là do cô nói chứ không phải tôi nói đâu đấy. Đầu tôi đau phải chụp CT, eo và chân cũng phải kiểm tra, làm hết những thứ này cũng phải sáu mươi đến chín mươi triệu. Đưa tiền đây, tôi muốn chín mươi triệu, tôi phải đến bệnh viện.” Người đàn ông tiếp tục nằm trên đất, la lối om sòm nếu Tô Nhược Hân không đưa tiền thì ông ta sẽ không đi.

“Ồ, cho dù phải chụp CT và cộng hưởng từ thì cũng không tốn bao nhiêu tiền, vậy mà ông lại tham lam đòi những chín mươi triệu. Xin lỗi nhé, tôi không đưa, tôi báo cảnh sát, tôi muốn giải quyết theo pháp luật.” Tô Nhược Hân nói rồi lấy điện thoại ra, dáng vẻ như muốn báo cảnh sát.

Thấy cô thật sự lấy điện thoại ra, người đàn ông lập tức hét lên: “Cứu với, tôi đau chết mất.” Sau đó ông ta lăn lộn trên đất như thể đã đau không chịu nổi nữa.

Tô Nhược Hân vẫn cầm điện thoại, định gọi cảnh sát để được giúp đỡ.

Thấy cô thực sự bấm số, người đàn ông trên mặt đất lại càng hét to hơn, thu hút sự chú ý của người qua đường, ai nấy đều tò mò nhìn lại.

Sau đó ông ta dứt khoát bò về phía Tô Nhược Hân, đưa tay muốn kéo gấu quần của cô.

Tô Nhược Hân đang gọi điện nên không chú ý đến bàn tay đưa ra của người đàn ông.

Nhưng Hạ Thiên Tường thì đã phát hiện ra.

Anh duỗi tay ra, kéo Tô Nhược Hân tránh khỏi bàn †ay của người đàn ông kia: “Tránh xa ông ta ra, đừng làm bẩn quần.”

Khi nói, trên mặt anh đầy vẻ chán ghét.

Nhưng biểu cảm này của Hạ Thiên Tường chỉ khi ở trước mặt Tô Nhược Hân mới có, khi đối mặt với người khác, anh chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một.

Lạnh đến nỗi khắp người đều toát lên vẻ ‘người lạ chớ tới gần.

“Ý cậu là tay tôi bẩn?” Người đàn ông chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, bực tức chất vấn, rõ ràng đang nằm trên đất nhưng lại rất tự tin, làm gì có vẻ bị thương.

Vừa nhìn là biết không hề bị thương.

“Cô gái, gặp phải loại ăn vạ chuyên nghiệp này, cô nên báo cảnh sát thì hơn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 945


Chương 945

“Đúng, phải báo cảnh sát, mau gọi đi, người này vừa nhìn đã biết là ăn vạ chuyên nghiệp, đúng là quá thiếu đạo đức.”

“Táng tận lương tâm.”

“Vì tiền mà chẳng còn cần thể diện nữa.”

Càng ngày càng có nhiều người trong đám đông đứng về phía Tô Nhược Hân, không phải mách kế thì cũng là chỉ trích người đàn ông trên đất.

“Máu, tôi bị chảy máu rồi.” Người đàn ông thấy mọi người đều chỉ trích mình thì lập tức hét lên một tiếng ‘chảy máu rồï.

Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện dưới cơ thể người đàn ông thực sự đang ‘chảy máu’.

Chỉ là chảy máu kiểu này hơi kỳ lạ.

Bởi vì cô đã cảm nhận được từ lâu rằng người ông này không hề bị thương, ông ta chỉ đang nói lung tung, ăn vạ định lừa tiền.

Nếu người đàn ông không bị thương vậy thì máu dưới người ông ta chắc chắn không chảy ra từ người ông ta: “Nói đi, ông chảy máu chỗ nào?”

“Trên người.”

“Trên người có biết bao nhiêu bộ phận, rốt cuộc ông chảy máu ở bộ phận nào?” Tô Nhược Hân nghiêm túc muốn hỏi cho ra nhẽ.

“Cô quan tâm tôi chảy máu chỗ nào làm gì, tôi đã chảy máu rồi các cô phải chịu trách nhiệm đưa tôi đến bệnh viện và trả tiền thuốc men cho tôi.”

“Chảy máu là chuyện lớn, hơn nữa ông còn chảy nhiều máu thế kia, theo lý mà nói lúc này ông đã phải khó nói nên lời mới phải, nhưng sao tôi thấy ông có vẻ càng ngày càng sung sức thế? Chẳng có chút phản ứng nào của người bị thương chảy máu cả.” Xác định người đàn ông không bị thương, lúc này Tô Nhược Hân chỉ muốn vạch trần ông ta.

“Cô nói tôi sung sức là sung sức à? Tôi đau, mau đền tiền đi, giết người, giết người rồi.” Người đàn ông chẳng màng điều gì, càng lúc càng lớn tiếng.

Ông ta muốn huy động sức mạnh của quần chúng để Tô Nhược Hân đền tiền cho mình.

Một số người không biết chân tướng nên đã bị máu dưới cơ thể người đàn ông và tiếng kêu cứu của ông ta che mắt.

“Cô gái này thiếu đạo đức thật, người đàn ông này cũng trạc tuổi ba cô ta, cô ta đâm vào người ta còn nói người ta giả vờ bị thương, người ta đã chảy nhiều máu thế kia rồi, cô ta không sợ cuộc đời sau này toàn là nỗi ám ảnh à?”

“Đâm vào người ta không cứu, lại còn nói là máu giả, không ngờ tuổi còn trẻ mà nhân phẩm lại tệ thế này.”

“Đâm vào người khác còn không muốn đền tiền, làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Đi xe sang là có thể thoải mái đâm người à?

Đây là xã hội pháp trị, chúng ta phải ngăn chặn loại người xấu xa này.”

Nghe những lời này bên tai, tuy Tô Nhược Hân đã đoán trước được kết quả khi người đàn ông ăn vạ sẽ như thế này, nhưng cô vẫn không chấp nhận được.

Những người này không bảo cô tường thuật sự việc và giải thích đã kết tội cho cô luôn.

Gô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, anh vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt ấy như đang nói em cứ mạnh dạn giải quyết, muốn giải quyết thế nào cũng được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 946


Chương 946

Sau đó, dù kết quả cuối cùng thế nào, anh cũng sẽ vạch trần sự thật rồi kết thúc giúp cô.

Cảm nhận được hơi thở của anh, lòng Tô Nhược Hân lập tức yên ổn.

Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: “Mọi người đừng bị ông ta lừa, máu dưới người ông ta không phải máu người, mà là máu heo.”

Là một bác sĩ đạt chuẩn, Tô Nhược Hân chắc chắn rằng máu dưới cơ thể người đàn ông là máu heo, không phải máu người.

“Máu heo? Nói như vậy là ông ta không hề bị thương, chỉ muốn đổ oan cho cô gái này?”

“Nếu thật sự là máu heo thì thiếu đạo đức quá, vừa nấy tôi còn mù quáng đứng về phía ông ta, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trông cũng thật thà chất phác, thì ra đều là giả.”

“Thật sự là máu heo à? Biết đâu cô gái này nói bậy vì không muốn bồi thường thì sao? Tôi không nhìn ra được đó là máu heo luôn.”

Mọi người anh một câu tôi một câu, mồm năm miệng mười.

Tô Nhược Hân đợi mọi người phát biểu ý kiến hết rồi mới nói: “Có phải máu heo hay không, kiểm tra là biết ngay.”

“Ở đây không có thiết bị xét nghiệm của bệnh viện, làm sao kiểm tra được?” Nghe Tô Nhược Hân nói muốn kiểm tra, có người bắt đầu nghi ngờ động cơ của cô là muốn kéo dài thời gian, sau đó biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.

“Đơn giản thôi, đỡ ông ta dậy rồi kiểm tra xem ông †a chảy máu ở đâu.”

“Kiểm tra vị trí chảy máu trên cơ thể ông ta là có thể chứng minh được máu dưới người ông ta không phải máu người mà là máu heo rồi.”

“Đúng, bởi vì vốn chẳng thể tìm thấy, trên người ông ta chẳng có vết thương nào hết.” Vì người đàn ông không hề bị thương nên chỉ cần kiểm tra là có thể khẳng định được ông ta nói dối ngay.

“Cứu, cứu.” Khi người đàn ông nghe tới đây thì đột nhiên lại bắt đầu lăn lộn trên đất.

Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, lát nữa cô phải đua xe nên tối nay mới đưa Hạ Thiên Tường đi ăn nhẹ, mục đích là để tiết kiệm thời gian về nhà nấu cơm.

Bởi vì thời gian của cô bây giờ vô cùng quý báu.

Vậy nên không thể lãng phí thời gian như thế này.

Đối với cô bây giờ, thời gian là thứ xa xỉ.

“Tôi chắc chắn thứ dưới người ông ta là máu heo, trên người ông ta không có vết thương nào thì máu ở đâu ra?”

Bỗng có mấy người đàn ông chen vào từ trong đám người, người đi đầu nhìn Tô Nhược Hân hỏi với vẻ cảm thông cho lẽ phải: “Cô gái, cô có cần giúp gì không?”

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cảm thấy mấy người này hẳn là có quan hệ với Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh cô, gương mặt tuấn tú bình tĩnh không chút dao động cảm xúc, có anh ở đây, cô không sợ bất cứ điều gì.

“Cần. Cảm ơn, phiền các anh kéo ông ta sang một bên, lau sạch vết máu trên người ông ta là có thể chứng minh được lời tôi nói có đúng hay không rồi.”

Người này ăn vạ với cô là xui rồi.

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được máu dưới người ông ta là giả, nhưng cô thì có thể.

Chắc chắn ông ta cũng không ngờ cô lại nhìn ra được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 947


Chương 947

Ừm, những người trong sân tập xe hôm nay cũng không biết khả năng của cô.

Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp nhau.

Không ai biết gốc gác của cô, cũng chẳng ai biết cô hiểu y thuật.

Chỉ có những người tận mắt chứng kiến mới biết cô hiểu y thuật.

Gòn lại thì không ai biết.

“Được.” Mấy người đàn ông trợ giúp tiến lên kéo người đàn ông ra khỏi vũng máu trên mặt đất.

Nhưng người đàn ông lại la lối om sòm, không chịu di chuyển.

May mà hai người đàn ông chẳng thèm quan tâm ông ta có đồng ý hay không, mỗi người kéo một tay, chớp mắt đã kéo được ông ta ra khỏi vũng máu.

Sau đó họ cởi áo khoác của người đàn ông, lau đi vết máu trên người ông ta.

“Cứu, cứu, thả tôi ra, thả tôi ra.” Ông ta tiếp tục kêu †o, nhưng hai người đàn ông chẳng hề buông tay, nhanh chóng lau sạch máu trên người ông ta.

Lúc này họ mới thả ông ta ra.

Mọi người thấy sau khi lau hết máu trên người ông ta đi, trên người ông ta chẳng còn chỗ nào chảy máu nữa thì không khỏi sững sờ: “Không phải ông chảy máu sao?”

“Ông chảy máu ở đâu thế?”

Họ nhìn người đàn ông rồi lại nhìn về phía vũng máu kia: “Đây chắc chắn là túi máu được chuẩn bị trước rồi ông ta chọc thủng cho nó chảy ra thôi, không phải máu chảy ra từ trên người ông ta.”

“Tôi thấy ông ta không bị thương đâu, chỉ ăn vạ muốn moi tiền thôi.”

Thấy lời nói của mọi người đều có lợi cho Tô Nhược Hân, người đàn ông đột nhiên ngửa đầu lên rồi ngã xuống đất, la hét tỏ ý nếu Tô Nhược Hân không đưa tiền thì ông ta sẽ không chịu thôi: “Cứu, cứu với.”

Chỉ là lần này không còn ai tin ông ta nữa.

Xe cảnh sát đã tới.

Tô Nhược Hân nhìn thời gian, nói với Hạ Thiên Tường: “Tôi đang vội, giao ông ta cho cảnh sát đi.

Hạ Thiên Tường, chúng ta đi thôi.”

Nói xong Tô Nhược Hân quay người đi tới trước Xe.

Cô chẳng còn quan tâm đ ến người đàn ông vẫn đang luôn miệng gào thét muốn moi tiền nữa.

Hạ Thiên Tường nhìn mấy người đàn ông giúp Tô Nhược Hân lúc trước rồi cũng theo cô lên xe.

Tô Nhược Hân lùi rồi lại lùi, tốc độ lùi xe rất chậm, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian cho người đàn ông này ở đây rồi.

Chiếc McLaren GT nhanh chóng đến địa điểm đua xe trên đường Di Phong.

Lần đầu tiên Tô Nhược Hân đến trường đua.

Địa điểm đua xe.

Đây là một địa điểm đua xe hợp pháp.

Ở địa điểm đua xe này có thể chạy nhanh với tốc độ bao nhiêu cũng được mà không bị coi là phạm pháp.

Bây giờ vẫn còn sớm, trường đua lúc này vắng vẻ không có một bóng người.

“Sao lại không có ai?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 948


Chương 948

“Đều là cú đêm cả, bọn họ chưa đến, vừa hay em có thể luyện tập. Ừm, đi thay quần áo đi.” Hạ Thiên Tường nói rồi dẫn Tô Nhược Hân đến phòng thay đồ của trường đua.

Khi Tô Nhược Hân đang nghĩ mình không có quần áo đua xe thì vừa bước vào phòng thay đồ đã nhìn thấy.

Trang phục đua xe màu đỏ rất ngầu, rất đẹp.

“Em thay đi, anh ra ngoài hút thuốc.” Hạ Thiên Tường đưa bộ đồ đua mới tinh treo trong phòng thay quần áo cho Tô Nhược Hân rồi đi ra ngoài.

Lần đầu tiên anh không giở trò lưu manh cưỡng hôn cô.

Trong phòng thay đồ chỉ có một mình Tô Nhược Hân, cô nhanh chóng thay bộ đồ đua, đứng trước gương ngắm nhìn bản thân, rất ngầu, hiên ngang mạnh mẽ đến chính cô cũng không nhận ra mình.

Cô bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thoáng qua đã thấy Hạ Thiên Tường.

Bên cạnh anh còn có một chiếc xe đua rất ngầu với kiểu dáng thon dài, thực sự vô cùng đẹp.

“Xe đua ở đâu vậy anh?” Tô Nhược Hân đi tới, cô không còn nhiều thời gian nữa, điều cô thiếu nhất bây giờ là tập chạy xe trên sân.

“Đã lâu không dùng đến rồi, mang ra cho em luyện tập, hừm, chơi thoải mái đi, đâm hỏng cũng không sao.” Hạ Thiên Tường lo Tô Nhược Hân không thể yên tâm lái xe, anh nói vậy giống như thứ anh tặng cho cô không phải xe đua mà là xe mô hình vậy.

Nghe Hạ Thiên Tường nói chiếc xe này để cho mình luyện tập, Tô Nhược Hân hơi giật mình: “Xe đua này bao nhiêu tiền?”

“Hỏi điều này làm gì, đây là con xe anh đã không dùng đến, bị vứt xó từ lâu rồi, vậy nên cho em luyện tay là rất hợp lý, em không phải sợ đâm đâu, đâm thế nào cũng được, đâm hỏng thì vứt.”

“Ít nhất cũng phải mấy tỷ mà anh bảo em cứ đâm thoải mái?” Quả nhiên là nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô, cho dù Hạ Thiên Tường đã nói ra nhưng cô vẫn cảm thấy không thể cứ thế đâm hỏng xe của anh được.

“Đúng, cứ thoải mái đi.” Nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường rất lịch thiệp làm động tác mời cô lên xe: “Lên xe lái thử xem thế nào đi.”

Tô Nhược Hân đặt tay lên cửa xe, còn là kiểu cẩn thận đặt lên đó, lần đầu tiên chạm vào loại xe đua kiểu dáng thon dài thế này, thông thường khi trưng bày xe, chiếc xe thế này sẽ được rào chắn lại, không phải ai cũng có thể đến gần.

Nhưng đến chỗ cô, Hạ Thiên Tường lại trực tiếp đưa cho cô chiếc xe thế này rồi xem như đồ sắt vụn để cho cô chơi.

Cửa xe đã mở.

Ghế lái cũng khác chiếc McLaren GT mà cô lái trước đó.

Chỉ một từ có thể hình dung được, đó là ‘ngầu’.

Cực ngầu.

Giàu.

Cực giàu.

Khi cô còn đang do dự không dám lái chiếc xe đua siêu khủng thế này thì Hạ Thiên Tường đã lên xe và ngồi vào ghế lái phụ: “Lên đi.”

Sau đó, giọng anh như mang theo sự mê hoặc dụ Tô Nhược Hân vô thức ngồi vào trong xe.

Hạ Thiên Tường nói nhanh về tính năng của xe và cách điều khiển.

Mấy câu nói đã giải thích xong trọng điểm cho Tô Nhược Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 949-950


Chương 949

“Lái đi, nhớ lời anh nói, khi lái chỉ có một điều quan trọng, nhất định phải tập trung tinh thần, chỉ khi em thực sự tập trung thì nửa tiếng sau em sẽ có thể muốn chạy nhanh thế nào thì chạy nhanh thế đó.”

Tô Nhược Hân gật đầu, khởi động xe.

Chiếc xe đua màu xanh ngọc lăn bánh trên đường đua.

Đầu tiên cô chạy chậm.

Sau đó từ từ tăng tốc.

Tăng tốc từng chút từng chút.

Trên đường đua vắng tanh chỉ có một mình xe của cô.

Tô Nhược Hân tập trung nhìn về phía trước, lúc này cô chỉ cần xác định khi gặp ngã rẽ phải giảm tốc độ xuống còn bao nhiêu là an toàn nhất và nhanh nhất là được.

Đúng vậy, cua kiểu này không thể rẽ nhanh cũng không thể rẽ chậm.

Cua nhanh sẽ rất dễ gặp sự cố.

Cua chậm sẽ bị đối thủ đuổi kịp ngay lập tức.

Thực sự lúc này Tô Nhược Hân khóc không ra nước mắt.

Hạ Thiên Tường thật sự muốn gi ết chết cô rồi.

Vốn dĩ chỉ muốn thi bằng lái xe, kết quả vừa mới lấy được bằng lái xe thì cô lại đến tham gia cuộc đua xe cao cấp này.

Nhưng thực ra trình độ đua xe của cô được ví với con số không.

Trước ngày hôm nay cô chưa chứng kiến một cuộc đua xe thực thụ nào.

Huống hồ gì là đua xe…

“Có thể nhanh hơn một chút nữa, thêm mười km nữa là được.” Thấy Tô Nhược Hân đang gặp khó khăn với tốc độ xe khi đi qua khúc cua, Hạ Thiên Tường liền lên tiếng.

Có câu này của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân cũng lười tính toán, lúc đi qua khúc cua cô tăng tốc độ thêm 10km/h so với lúc ban đầu.

Vượt qua an toàn.

Lại thử ở một khúc cua khác, cũng vượt qua an toàn.

Vì vậy nên Tô Nhược Hân lại cẩn thận tăng thêm 10km/h khi qua một khúc cua khác.

Vẫn vượt qua một cách an toàn Tập đua xe trên đường đua như thế này thực sự có thể tăng tốc.

Hơn nữa còn cực kì nhanh.

Tăng tốc rồi lại tăng tốc nên Tô Nhược Hân cảm thấy mình như đang bay lên.

Như thể đang bay lên, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước đã tràn đầy sự tự tin.

Lúc này Tô Nhược Hân rất biết ơn Hạ Thiên Tường, nếu như không phải là anh ở bên cạnh cô, an ủi và chỉ dẫn cô thì chắc chắn cô không thể nào.

năm được kỹ thuật và điểm mấu chốt của việc lái xe trong một thời gian ngắn như vậy được.

Thực ra điều mà người bình thường e ngại và kiêng kị nhất khi đi ô tô là ngồi trên xe của người mới học lái.

Đó chính là đặt mạng sống của mình trong tay người mới tập lái.

Nhưng những người đó không có Hạ Thiên Tường, cả đoạn đường anh đều ngồi trong chiếc xe của người mới tập lái – Tô Nhược Hân.

Chương 950

Nguồn lỗi chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 951


Chương 951

Tô Nhược Hân khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Không thể.” Minh Lan đó chỉ có thể xem như ưa nhìn, còn chẳng bằng một phần mười của người phụ nữ “vô liêm sỉ” trong quán ăn lần trước, mà Hạ Thiên Tường còn chẳng có cảm giác gì với người phụ nữ đó chứ nói gì đến cô Minh Lan này.

Tính ra thì, chẳng qua là tức giận vì những lời lẽ thô lỗ mà Minh Lan nói với cô trên sân tập và muốn cho người phụ nữ này một bài học.

Không ngờ Minh Lan lại trở nên vênh váo vì chuyện này, đây là đang tưởng rằng mình sắp trở thành cô chủ Hạ sao?

“Cô…một người phụ nữ sắp bị bỏ rơi như cô, đến khi thua cuộc rồi thì tốt nhất cô nên biết điều một chút, tránh xa người đàn ông của tôi ngay lập tức, càng xa càng tốt.” Minh Lan nhướng mày, càng nói càng kiêu ngạo.

“Cô…người đàn ông của cô là ai?” Tô Nhược Hân sững sờ, cô cảm thấy nhất định phải biết được người đàn ông của Minh Lan là ai, sau đó không cần Tô Nhược Hân yêu cầu nữa, đương nhiên là có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, trên đời này có thể có một người đàn ông tài giỏi và đẹp trai hơn Hạ Thiên Tường sao? Ít nhất thì trước mắt cô vẫn chưa thấy.

“Chính là người đàn ông của cô đấy, đến khi cuộc đua kết thúc thì anh ấy chính là của tôi.” Minh Lan nói một cách đắc ý.

“Ha ha…” Tô Nhược Hân nhịn cười lắm mới không cười phá lên.

“Cô cười cái gì?” Tô Nhược Hân thấp giọng cười, không biết vì sao mà Minh Lan lại cảm thấy bối rối, có hơi luống cuống.

“Nếu như đã biết bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi thì tại sao tôi phải tránh xa anh ấy càng xa càng tốt chứ? Còn nữa, khi nào anh ấy thực sự trở thành người đàn ông của cô thì khi ấy cô đe dọa tôi tránh xa anh ấy ra cũng không muộn, yêu cầu vào lúc này có hơi sớm quá đấy.’ Tô Nhược Hân tươi cười nói từng câu một.

“Sớm muộn gì anh ấy cũng là của tôi, đến khi ấy nếu như cô dám không buông tay thì chắc chắn tôi sẽ xé nát miệng cô.”

“Xé nát miệng của ai cơ?” Cửa bên ghế lái phụ của chiếc xe đua màu xanh ngọc mở ra, bóng dáng cao lớn của Hạ Thiên Tường bước xuống xe, khi Tô Nhược Hân xuống xe anh vẫn đang nghe điện thoại, thế nên mới xuống chậm một chút, kết quả, vừa mở cửa xe đã nghe thấy Minh Lan đe dọa Tô Nhược Hân, anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Mà sự lạnh lùng toát ra từ người đàn ông khiến cho Minh Lan lạnh sởn gai ốc, cô ta run rẩy, vẻ kiêu căng ngạo mạn biến mất không còn chút tăm hơi nào, cô ta ngoan ngoãn đi về phía Hạ Thiên Tường: “Anh à, em đùa thôi mà, em thùy mị như thế này, sao có thể xé nát miệng người khác được chứ, em không thèm để ý đến đâu.” Nói xong, cô ta li3m đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ.

Nhưng Hạ Thiên Tường còn chẳng nhìn lấy cô ta một cái, anh đi về phía Tô Nhược Hân: “Chuẩn bị xong chưa?”

Minh Lan há hốc mồm miệng nghe những câu nói cực kì ấm áp của người đàn ông, trong lòng dấy lên hàng nghìn câu hỏi, lẽ nào người có tiền là người phụ nữ đeo khẩu trang chứ không phải là người đàn ông đeo khẩu trang?

Vậy nên mặc dù người đàn ông đeo khẩu trang muốn thoát khỏi người phụ nữ đeo khẩu trang nhưng cũng đành lực bất tòng tâm? Không đành lòng sao?

Lúc này trí tưởng tượng của Minh Lan đã bắt đầu bùng nổ rồi.

“Minh Lan, là cô ta sao?” Người đồng đội ở phía sau đã bước tới, chỉ vào Tô Nhược Hân và hỏi Minh Lan rằng đó có phải là đối thủ trong cuộc đua xe của anh ta không.

“Đúng thế.” Giọng nói của Minh Lan trở nên yếu ớt hơn, chăm chú nhìn Hạ Thiên Tường, mặc dù lúc này trong lòng vẫn đang nghi ngờ rằng người đàn ông này có thể là người được người phụ nữ đeo khẩu trang kia bao nuôi, nhưng cô ta không buông bỏ được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 952


Chương 952

Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt thực sự của người đàn ông kia, nhưng sự tao nhã và ung dung trong từng cử chỉ của người đàn ông đều khiến trái tim cô ta không ngừng đập nhanh hơn.

Đẹp quá.

Cô ta chắc chắn phải có được người đàn ông này.

Nếu thực sự không có được thì cho dù cô ta và người phụ nữ đeo khẩu trang kia phải cùng phục vụ một người đàn ông cô ta cũng đồng ý.

Đến khi ấy cô ta và người đàn ông sẽ cùng nhau giãm đạp người phụ nữ đeo khẩu trang kia dưới chân. Chỉ cần cô ta có thể khiến người đàn ông kia vui vẻ, khiến cho anh ta nghiện cô, đến lúc đó thì chẳng phải muốn hành hạ người phụ nữ đeo khẩu trang kia như thế nào chẳng phải rất dễ dàng sao, nói không chừng còn có thể khiến ả ta bò trên mặt đất học tiếng chó sủa nữa đấy.

Có một vài người phụ nữ có tiền ấy à, sẵn sàng bị coi thường vì người đàn ông mình yêu.

“Minh Lan, trọng tài đến rồi, sắp bắt đầu rồi đấy.”

Người đồng đội đua xe ở bên cạnh nhắc nhở Minh Lan – người đang rất quyết tâm muốn giành chiến thắng.

Lúc này Minh Lan mới tỉnh táo lại: “Lên xe đi, chắc chắn bà đây phải thắng người phụ nữ kia.”

“Minh Lan, đã thỏa thuận rồi đấy, nếu như tôi thắng người phụ nữ đó thì cô sẽ bán chiếc McLaren GT đi, sau đó chia cho tôi 1 phần ba” Tay đua xe vừa nói vừa bật ghi âm trên điện thoại, sợ rằng Minh Lan sẽ lật mặt.

“Được rồi, đừng lòng vòng nữa, mau đi gặp trọng tài xác thực danh tính đi, Minh Lan tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm” Nhưng lúc này Minh Lan lại cảm thấy có hơi hối hận vì đã đồng ý cho quá nhiều, một phần ba số tiền từ việc bán chiếc McLaren GT ít nhất cũng phải từ hai đến ba tỷ. Đáng nhẽ ra, trước đây cô ta không nên đồng ý nhiều như vậy, cho nhiều nhất một phần mười cũng là tốt lắm rồi, nhưng đã đến nước này rồi, nếu đổi ý thì e rằng người đàn ông này sẽ không nghiêm túc đua xe.

Thôi bỏ đi, cứ thắng người phụ nữ đeo khẩu trang, thắng được chiếc McLaren GT, giành được người đàn ông đẹp trai đó đã rồi nói tiếp.

Lần đầu tiên Tô Nhược Hân tham gia đua xe.

Nhưng có Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô, cô không hề hoảng sợ.

Đang định xác thực danh tính thì có một người đàn ông giơ tay lên ra hiệu cho trọng tài, sau đó nói: “Gọi cô ấy là cô Tô là được.”

“Được, anh Hạ” Trọng tài gật đầu một cách cung kính, mặc dù Hạ Thiên Tường đã đeo khẩu trang, cho dù ông ta không nhận ra người đeo khẩu trang là Hạ Thiên Tường thì cũng nhận ra chiếc xe đua ở phía sau anh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chiếc xe đua màu xanh ngọc chính là chiếc xe đua mạnh nhất mà ông ta từng thấy trên đường đua Di Phong này, không có gì phải bàn cãi.

Sau khi đăng ký xong thông tin của Tô Nhược Hân, trọng tài quay sang tay đua – đồng đội của Minh Lan và nói: “Tới cậu đăng ký thông tin rồi.”

Ngữ khí khác biệt, cách đối xử hoàn toàn không giống nhau.

Bỗng dưng tay đua đó có hơi căng thẳng, quay đầu sang liếc nhìn Minh Lan: “Xem ra lai lịch của đối thủ không tầm thường.”

“Yên tâm, cứ cho là lai lịch của người phụ nữ đó không tầm thường, nhưng nếu như người đàn ông của cô ta muốn tặng tôi một chiếc xe hơi thì cô ta cũng không dám từ chối, suy cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một con chó trước mặt người đàn ông của cô ta mà thôi, không cần sợ, đi đăng ký đi.” Minh Lan lại liếc nhìn Tô Nhược Hân, cô đeo khẩu trang nên không nhìn rõ khuôn mặt, còn về thân hình thì chắc chắn có thể miêu tả như một chiếc sân bay, hàng như thế này mà cũng muốn tranh với cô ta, sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi mà thôi.

Nghĩ vậy, cô ta ưỡn thẳng ngực, chỗ nào trên người cũng muốn khiêu khích Tô Nhược Hân.

Lúc này tay đua mới tự tin bước về phía trọng tài, đăng ký thông tin của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 953


Chương 953

Sau đó, anh ta vung năm đấm khiêu khích về phía Tô Nhược Hân: “Lát nữa thua rồi thì gọi tôi là ba đi.”

Tô Nhược Hân không ngờ tay đua này lại kiêu ngạo như vậy, lập tức không hề khách sáo đáp mà trả bằng một nắm đấm: “Lát nữa thua rồi thì gọi tôi là bà cô nhé.”

“Mơ đi, đến lúc đó nếu như cô dám không gọi tôi là ba, thì ba đây sẽ bắt cô quỳ xuống lạy tôi.”

“Anh thua, anh mới phải quỳ xuống lạy tôi.”

“Cô thua.”

Hai người giằng co nhau lên xe, Hạ Thiên Tường bật cười nhìn người con gái đang tức giận, dỗ dành: “Hít thở sâu, không cần tức giận vì một tên cặn bã, em thắng anh ta mới là điều quan trọng nhất.” Sau đó, anh tự tay cẩn thận thắt dây an toàn cho Tô Nhược Hân.

Dây an toàn của xe đua phức tạp hơn dây an toàn của xe hơi thông thường một chút, điều này cũng là vì đảm bảo an toàn cho các tay đua.

Từng tiếng “cạch cạch” vang lên, đã thắt xong dây an toàn.

“Tập trung chú ý, tập trung.” Hạ Thiên Tường hạ giọng nói.

Tô Nhược Hân gật đầu, nhìn người trọng tài đang chạy bên cạnh đường đua không chớp mắt.

Lúc này Tô Nhược Hân không hề chú ý tới việc dây an toàn trên người cô đã được thắt xong, nhưng Hạ Thiên Tường lại chỉ thắt dây an toàn ở eo, anh làm thế để đảm bảo anh có thể giúp cô lái xe bất cứ lúc nào.

Chỉ cần Tô Nhược Hân có gì đó không ổn, anh sẽ đứng ra giải quyết ngay lập tức.

Đây cũng là mục đích mà anh ngồi ở ghế lái phụ.

Chính là để bảo vệ Tô Nhược Hân được an toàn 100%.

Anh có thể bị thương nhưng Tô Nhược Hân thì không thể.

Trọng tài vẫy lá cờ nhỏ trong tay ba lần rồi phất xuống.

Đó là tín hiệu bắt đầu xuất phát.

Trong khoảnh khắc lá cờ nhỏ kia phất xuống, Tô Nhược Hân đã khởi động xe đua, nhanh hơn đối thủ ước chừng ba giây, bởi cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay trọng tài, cực kì tập trung.

Chiếc xe đua lao vút đi, Tô Nhược Hân chiếm lấy đường đua trong cùng, đồng thời nhìn về phía trước xe, trong mắt tràn ngập sự tự tin.

Đó là sự tự tin mà Hạ Thiên Tường đem tới cho có.

Việc anh dám ngồi trên chiếc xe của một tay đua mới như cô đã chứng tỏ anh rất tin tưởng cô.

Đường thẳng.

Khúc cua.

Lại đường thẳng.

Lại khúc cua.

Một vòng đua trôi qua trong chớp mắt.

Tô Nhược Hân bắt đầu cảm thấy phấn khích.

Dù nam tay đua phía sau vẫn luôn cố hết sức muốn vượt qua xe của cô, nhưng vì cô đã chiếm lấy làn đua trong cùng, nên mấy lần vượt lên đều không thành công.

Anh ta không vượt qua được xe của cô.

“Chú ý, tập trung, anh ta lại sắp vượt lên rồi.” Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh thẳng thừng tạt cho Tô Nhược Hân một gáo nước lạnh, nhắc nhở cô đừng nên vui mừng quá sớm.

Tô Nhược Hân lập tức bình tĩnh và tập trung lái xe trở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 954


Chương 954

Quả nhiên là chỉ cần tập trung, đôi tay hành động theo suy nghĩ thì việc vượt qua khúc cua và thay đổi tốc độ chỉ là xảy ra trong tích tắc.

Mười vòng tiếp theo Tô Nhược Hân vẫn dẫn đầu.

Nhưng chiếc xe đua phía sau vẫn luôn bám sát và không hề bị bỏ lại phía sau.

Lúc nào cũng có cảm giác sắp vượt qua cô.

Vậy nên cô không hề dám thả lỏng.

Phía trước là khúc cua.

Chiếc xe phía sau tự giác bám theo cô, không vượt lên.

Tuy nhiên vào lúc chiếc xe đua màu xanh ngọc đi qua khúc cua, chiếc xe đua màu đỏ bỗng dưng tăng tốc.

Vượt trên đường thẳng là khả thi và dễ dàng nhất.

“Đi làn trong, không cần thay đổi tốc độ.” Tô Nhược Hân nhìn chiếc xe sắp vượt qua xe của mình, không nhịn được mà muốn tăng tốc, không ngờ người đàn ông bên cạnh lại ngay lập tức thấp giọng nhắc nhở cô.

Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ tốc độ, tốc độ đã đạt đến mức cao nhất, nếu còn nhanh hơn nữa thì rất dễ gặp nguy hiểm.

Hạ Thiên Tường nhắc nhở đúng.

Chiếc xe đua màu đỏ đã vượt quá một nửa xe của cô, nhưng Tô Nhược Hân không hề vội vàng, vẫn giữ vững tốc độ bình thường, chiếm làn đường bên trong.

Khúc cua.

Chiếc xe đua màu đỏ vẫn chưa vượt lên hẳn chiếc xe của cô, nên khi đến khúc cua nó đành phải giảm tốc độ.

“Đồ bỏ đi, chẳng phải anh tự xưng là tay đua số một của đường đua Di Phong sao? Còn chẳng vượt qua được một người phụ nữ vừa mới lấy bằng lái xe, tôi nói cho anh biết, nếu như anh thua thì anh phải đền cho bà đây sáu tỷ, nếu không bà đây sẽ không tha cho anh.” Minh Lan tức giận.

Còn ba vòng nữa trận đấu sẽ kết thúc, nhưng tay đua nam chỗ cô ta không hề có ý vượt qua người phụ nữ đeo khẩu trang chút nào, cứ như hơn sáu tỷ sắp đến tay lại bị người ta cướp đi, cứ như cậu trai trắng trẻo sắp có được cũng bị người ta giành mất, Minh Lan không cam lòng gào thét.

“Mẹ nó cô câm miệng đi, tôi bị cô lừa còn chưa †ìm cô tính sổ, cô lại dám trả đũa ngược lại tôi ư?”

“Tôi lừa anh khi nào? Mẹ nó anh mới phải câm miệng đấy.” Minh Lan thẹn quá hóa giận, siêu xe và người đàn ông đã đến tay lại sắp bay mất, cô ta có thể không thẹn quá hóa giận sao?

“Đối phương rõ ràng là tay đua xe cừ khôi, cô lại nói cô ta là tay mơ chỉ mới thi xong bằng lái xe, chẳng phải là lừa tôi à?” Tay đua nam càng bực hơn.

“Cô ta thật sự chỉ mới thi xong bằng lái chiều nay, không tin tôi cho anh xem video lúc thi, lúc thực hành trên đường lái cho đến khi xe tắt máy dừng ngay giữa đường.” Minh Lan nói rồi mở điện thoại ra.

Xe đua lại chạy xong một vòng, còn hai vòng nữa, Minh Lan đưa điện thoại qua, trùng hợp chắn tâm nhìn của người đàn ông, soạt, xe đua đâm thẳng vào.

hàng rào chắn trên đường đua.

“A…’ Minh Lan giật mình hoảng sợ hét lên.

Tay đua nam vội vàng đánh vô lăng chuyển hướng, chiếc xe khó khăn tránh khỏi hàng rào, lại bị chiếc xe đua chạy vững vàng phía trước bỏ lại một đoạn.

“Mẹ nó, muốn chết thì tự mình nhảy xuống xe, đừng kéo tôi theo, đừng làm phiền ông đây lái xe.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 955


Chương 955

Người đàn ông hạ giọng gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, đột ngột tăng tốc, đuổi theo xe đua của Tô Nhược Hân như không cần mạng.

Tô Nhược Hân vốn thấy còn hai vòng nữa, sau đó xe của người đàn ông dường như xảy ra vấn đề, đầu tiên suýt đâm vào hàng rào tiếp đó lại chạy chậm dần, thở phào cho rằng kiên trì thêm một vòng nữa sẽ chiến thắng, không ngờ chiếc xe đua màu đỏ trong kính chiếu hậu lúc này lại điên cuồng đuổi theo như phát điên.

Hiển nhiên thấy chỉ còn lại một vòng rưỡi, anh ta không thua nổi.

“Hạ Thiên Tường, anh ngồi chắc nhé, em phải tăng tốc.” Đã đến mức này rồi, cô chắc chắn không thể thua, nếu thua sẽ khiến Hạ Thiên Tường mất mặt.

“Được, tập trung chú ý, tăng tốc.”

Thế nên Tô Nhược Hân nhìn thẳng phía trước, Hạ Thiên Tường tai nghe tám hướng mắt nhìn sáu đường, phía trước xe đẳng sau xe và cả Tô Nhược Hân trong xe, toàn bộ đều nằm trong tâm mắt khống chế của anh.

Tô Nhược Hân liếc nhìn kính chiếu hậu, xe đua màu đỏ đã sắp đuổi kịp xe của mình rồi.

Lúc này đã đuổi đến một nửa thân xe, qua thêm một nửa nữa sẽ ngang bằng xe cô.

Không cần mạng nữa à?

Cung đường cong mà lại điên cuồng tăng tốc.

Tô Nhược Hân gật đầu, lập tức tăng tốc, rồi lại tăng tốc, chỉ chốc lát đã tăng lên năm mươi, chớp mắt bỏ xa chiếc xe màu đỏ phía sau xe mình.

Gòn lại một vòng cuối cùng.

Xe đua màu đỏ muốn liều mạng, không thèm quan tâm có an toàn hay không, tốc độ xe chạy trên đường cong chính là tốc độ chạy trên đường thẳng trước đó, tốc độ chạy đường thẳng ít nhất cũng bảy mươi tám mươi.

Anh ta sắp vượt qua.

Vượt qua rồi.

Bàn tay Tô Nhược Hân run lên: “Hạ Thiên Tường, em sắp thua rồi”’ Nhưng cô cảm thấy mình thật sự không thể tăng tốc thêm nữa.

Đường vòng trước mặt rất cong, nếu tăng tốc sẽ rất nguy hiểm.

Mặc dù vượt qua đường cong phía trước chạy thêm một đoạn đường thẳng nữa sẽ đến đích, nhưng cô không muốn lấy tính mạng của mình và Hạ Thiên Tường đặt cược một ván thắng lợi.

Giữa mạng sống của cả hai và chiến thắng, cô chọn cái đầu tiên.

“Giữ vững, đừng hoảng, tiếp tục.” Hạ Thiên Tường vẫn ngồi ở ghế lái phụ với vẻ bình tĩnh, nếu anh không nhìn nhầm, bánh xe của chiếc xe đua màu đỏ vừa vượt qua kia đã lóe lên tia lửa do ma sát cực nhanh với đường đua.

Tô Nhược Hân nhanh chóng đè nén cảm xúc hoảng loạn, tiếp tục lái chiếc xe đua một cách vững vàng.

Dù thua cũng phải thua có khí phách.

Cô không sợ mình có chuyện, tóm lại cô tuyệt đối không thể kéo theo Hạ Thiên Tường cùng xảy ra chuyện được.

Thế nên cô chắc chắn không tăng tốc nữa.

Mạng người trên hết, tính mạng quan trọng hơn nhiều so với một trận đấu thắng thua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 956


Chương 956

Cùng lắm thì sau này cô ngoan ngoãn làm bác sĩ, kiếm được tiền trả cho Phương Tấn mua lại một chiếc McLaren GT hoàn toàn mới là được.

Nghĩ như thế cũng nhẹ nhõm hơn.

Lái xe càng thêm vững vàng, vẫn là tốc độ như trước.

Không tăng tốc cũng không giảm tốc, ổn định chạy về trước.

Sắp đến đích rồi.

Tô Nhược Hân híp mắt, vành mắt đã ửng đỏ.

Cô thua rồi, cô thật sự sắp thua rồi.

“Soạt… Bỗng nhiên chiếc xe đua màu đỏ phía trước xẹt lửa, bốc cháy trên đường đua, khi chỉ còn cách vạch đích khoảng mười mét tông thẳng vào hàng rào bên ngoài đường đua, sau khi lật mấy vòng dừng ngay tại đó.

Xe của Tô Nhược Hân lao qua vạch đích.

Kết thúc rồi.

Trận đấu đã kết thúc.

Cô thắng rồi.

Đột nhiên cảm thấy may mắn vì thời khắc cuối cùng cô đã chọn tôn trọng sinh mạng, không đuổi theo chiếc xe đua màu đỏ một cách mù quáng.

Vừa xoay người Tô Nhược Hân đã nhào vào lòng Hạ Thiên Tường, ánh mắt kích động đỏ bừng: “Hạ Thiên Tường, em thắng rồi, anh có nhìn thấy không, em thắng rồi, em thật sự thắng rồi.”

Hạ Thiên Tường ôm cô gái lao vào lòng mình, khẽ khàng vỗ lưng cô, khàn giọng lên tiếng: “Èm, Nhược Hân thắng rồi, Nhược Hân giỏi nhất.”

Chỉ mình anh mới biết, bên trong áo sơ mi đã ướt đẫm, suốt hành trình anh đã đổ mồ hôi vì Tô Nhược Hân.

Tối nay anh đã hoàn toàn cảm nhận được cảm giác hết lần này đến lần khác đi đến bờ vực cửa tử.

Chẳng trách trên đời này không có ai muốn ngồi xe của tay mơ.

Giờ phút nào cũng là nguy hiểm.

May mà Tô Nhược Hân không khiến anh thất vọng, cô chiến thắng, cô đã thành công.

“Hạ Thiên Tường, em sắp bị dọa chết rồi này, đều tại anh nhất quyết cược đua xe gì đó với người ta, lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa anh phải nói trước cho em biết một tiếng, trừ phi em bằng lòng nếu không anh không được thay em đồng ý đua xe với bất cứ ai, anh đã nghe thấy chưa?”

Cuối cùng đã kết thúc, Tô Nhược Hân có thể hoàn toàn xả ra hết.

Gó trời mới biết tối nay cô căng thẳng đến mức nào.

Trước giờ chưa từng nghĩ đến cô chỉ mới thi xong bằng lái đã đến tham gia đua xe, lại còn thắng luôn tay đua xe chuyên nghiệp.

Thật sự là chuyện không thể tin nổi.

Đột nhiên phát hiện từ khi gặp gỡ Hạ Thiên Tường, cuộc đời của cô như được mở hack, chuyện gì cũng phát triển theo hướng tốt.

“Ừm, sau này xe đua của em sẽ để em tự quyết định có muốn cược hay không.” Hạ Thiên Tường mỉm cười dịu dàng tiếp tục vỗ lưng Tô Nhược Hân, nhịp tim đập kịch liệt của cô gái cũng truyền đến người anh, lần đầu tiên anh thấy Tô Nhược Hân kích động như vậy, anh rất vui, anh đã không nhìn nhầm cô.

Cô đã làm được chuyện mà rất nhiều người đàn ông cũng không làm được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 957


Chương 957

“Xe này là của em sao?” Nghe câu nói của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân thẳng người dậy, nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt lấp lánh đong đầy ánh sao.

“Ừm, của em.”

“A a, chờ em nghỉ ngơi xong, ngày mai sẽ đến đây đua xe nữa.” Tô Nhược Hân mạnh mẽ hôn lên gương mặt Hạ Thiên Tường một cái: “Hạ Thiên Tường, em yêu anh”

Cô rất thích cuộc sống như bây giờ, mỗi ngày đều đầy ắp những thách thức mới mẻ, là thứ mà cuộc sống như đầm nước chết ngày xưa không thể nào so sánh nổi.

“Anh cũng yêu em.” Giọng nói của cô gái vừa dứt, Hạ Thiên Tường đã khàn giọng đáp lại một câu.

“Bùm” một tiếng, Tô Nhược Hân ngơ ngác.

Ngẩn ngơ nhìn Hạ Thiên Tường suốt ba giây, mới phản ứng lại nói: “Em yêu anh sao?”

Vừa nấy chẳng qua vì cô thắng cuộc đua mới cảm khái một câu “em yêu anh”, nhưng bây giờ xem ra hình như Hạ Thiên Tường rất nghiêm túc.

Dường như câu “anh cũng yêu em’ của anh đứng đắn hơn, nghiêm chỉnh hơn của cô rất nhiều…

Hạ Thiên Tường nhéo chóp mũi Tô Nhược Hân: “Nếu đã nói ra tất nhiên là yêu.”

Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn anh: “Nhưng em không biết liệu mình có thật sự yêu anh hay không, em không xác định được.” Cô thật sự không dám chắc, tình yêu sẽ như cô và Hạ Thiên Tường lúc này sao? Cô hoàn toàn không biết rõ.

“Anh sẽ xác định thay em, em yêu anh.” Hệt như anh yêu cô vậy.

Từ “yêu” hết lần này đến lần khác rơi vào tai cô, Tô Nhược Hân chỉ thấy gò má nóng bừng, cả người cô đều không ổn, vùi đầu vào lòng Hạ Thiên Tường, không lên tiếng nữa.

Luôn cảm thấy ban nãy như một giấc mơ, chẳng chân thực chút nào.

Cô tỏ tình với Hạ Thiên Tường nói cô yêu anh, mà anh cũng nói anh yêu cô.

Tình yêu cứ kéo đến một cách đột ngột như vậy sao?

Có chút mới mẻ.

Cũng có hơi hoảng hốt.

“Cốc cốc… Cửa xe bị gõ, trọng tài đang đứng ngoài xe.

Không phải trọng tài cố ý cắt ngang hai người thân mật, ông ta chỉ có thể nhìn cửa xe, không thể nhìn thấy bên trong, thế nên không hề hay biết giờ phút này có một nam một nữ đang ôm chặt nhau trong xe.

Tiếng vang kia khiến Tô Nhược Hân nhanh chóng bật dậy, gương mặt ửng hồng ngồi thẳng người nhưng lại không dám mở cửa.

“Haha…’ Hạ Thiên Tường cười khẽ, xoay người mở cửa sổ xe ở ghế lái phụ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tôi đến thông báo cô Tô đã chiến thăng, mời cô ấy nhanh chóng đi lãnh thưởng.”

Tô Nhược Hân sửng sốt: “Còn có phần thưởng sao?” Sau đó lờ mờ nhớ lại lúc ở sân tập lái quả thật người đàn ông này từng nói nếu cô thắng sẽ chia tiền thưởng cho người đến xem, nếu cô thua sẽ tự lấy tiền túi ra chia.

“Có, tổng cộng là một tỷ bảy trăm sáu mươi lăm triệu tám trăm ngàn.” Trọng tài cười bảo.

Nghe xong con số đó, Tô Nhược Hân ngây ngốc, đầu tiên là nhéo mạnh lên mu bàn tay của mình, xác định rất đau, mới quay đầu lên tiếng xác nhận với Hạ Thiên Tường: “Em thật sự thắng được một tỷ sao ạ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 958


Chương 958

Chắc chắn là lỗ tai cô bị ảo thính rồi.

“Thật đấy.” Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu, chuyện anh không nói với Tô Nhược Hân là do tối nay khán giả đến hiện trường xem thi đấu, trước khi đua xe đều nhất trí cho rằng Tô Nhược Hân sẽ thua, cho nên gần như không một ai đặt cược cô thắng, bởi thế tiền cô thắng được mới nhiều như vậy.

Nếu không rất ít khi có trận đấu nào thắng nhiều đến thế.

Chỉ có mấy chục triệu đến mấy trăm triệu thôi.

Tô Nhược Hân lại cắn môi, đau, rất đau: “Hahaha, Hạ Thiên Tường, anh đi lãnh tiền thưởng với em nhé.” Nói xong cô mở cửa bước xuống xe.

Mấy chuyện như lãnh tiền thưởng thì tất nhiên phải tích cực rồi.

Nhưng vừa nói đến lãnh tiền thưởng, bỗng nhiên cô nhớ đến lời hứa khi trước người đàn ông đã nói với người ở sân tập, quay đầu hỏi Hạ Thiên Tường: “Chắc không phải anh thật sự muốn lấy tiền thưởng của em để chia đấy chứ?”

“Quân tử nói một là một.” Hạ Thiên Tường khẽ cười bảo.

Tô Nhược Hân lập tức xụ mặt: “Vậy anh đi lãnh đi” Cô lãnh về phải chia lại, lãnh cũng coi như không lãnh, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.

Cô không muốn cảm nhận cảm giác tiền đến tay còn chưa cầm nóng đã bị cướp đi.

Đau thương biết mấy.

Cô không muốn cảm nhận đâu.

Dứt khoát đưa hết toàn bộ cho Hạ Thiên Tường cho xong.

Không nhìn thấy sẽ được thanh tịnh.

Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn vẻ sa sút của Tô Nhược Hân, học theo cô duỗi tay nhéo mặt cô: “Của em vẫn là của em, những gì anh hứa anh sẽ bỏ tiền để chia, cứ coi như làm việc thiện, ừm, em đi lãnh đi”

Ngay lập tức Tô Nhược Hân nhảy nhót trở lại: “Đây là do anh nói đấy nhé, không cho phép lật lọng.”

Không phải cô chỉ yêu tiền, thật sự là lần đầu tiên trong đời trải nghiệm chuyện đó, tất nhiên cô không muốn bỏ qua, cũng xem như kỷ niệm một cột mốc quan trọng trong đời cô.

“Không lật lọng đâu, đi đi.” Hạ Thiên Tường nhìn ánh mắt cô gái sáng như sao trời, chỉ muốn cuộc sống sau này của cô luôn có anh bên cạnh bầu bạn, từng bước từng bước, dẫn dắt cô đi đến đỉnh cao cuộc đời.

Tô Nhược Hân vui vẻ xuống xe, đi theo trọng tài lãnh thưởng.

Đây là thùng tiên đầu tiên trong đời cô, hơn một tỷ lận đấy.

Nghĩ thôi đã kích động lắm rồi.

Chuyện này còn kích động hơn cả việc Hạ Thiên Tường tặng xe đua cho cô nữa.

Bởi vì suốt trận đua xe này, toàn bộ đều do một mình cô hoàn thành.

Đương nhiên cũng có công của Hạ Thiên Tường, nếu không có anh ngồi cạnh cô, chắc chắn cô sẽ không thể hoàn thành cuộc đua một cách hoàn hảo như vậy.

Ngoảnh lại nhìn về phía chiếc xe đua cách đó mười mét còn đang bốc cháy, hai người trong xe lúc này đã được khiêng ra ngoài, xe cứu hỏa đang dập lửa, Minh Lan khập khiễng rời khỏi chiếc xe, vì bị lửa hun mà gương mặt đen nhẻm hoàn toàn không nhìn ra được diện mạo vốn có, rất xấu xí.

“Cô Tô, đây là tiền thưởng của cuộc đua lần này, ký tên xong sẽ thuộc về cô.” Nhân viên đường đua đưa giấy chứng nhận cho Tô Nhược Hân, mời cô ký tên xong là có thể lãnh thưởng.

Tô Nhược Hân nhận bút, vui vẻ viết tên của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 959


Chương 959

Thoáng chốc khi cô viết xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, thực ra số tiền này có một nửa thuộc về Hạ Thiên Tường, nếu không phải anh ủng hộ cô đua xe, cô sẽ không thắng.

Còn có nếu anh không dạy cô, ngay cả xe cô cũng chẳng biết lái.

“Cô Tô, có thể phát biểu cảm nghĩ khi lãnh thưởng không?” Người dẫn chương trình liên tiếp nói vài câu dí dỏm, khiến hiện trường sôi nổi, sau đó đề nghị ‘Tô Nhược Hân phát biểu cảm nghĩ khi nhận phần thưởng.

Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường cách đó không xa, gật đầu đáp: “Được.”

“Vậy có thể mời cô Tô tháo khẩu trang xuống, để người hâm mộ toàn trường của chúng tôi được ngắm nhìn khuôn mặt của cô không?”

“Chuyện này…”

“Mọi người hãy động viên cô Tô nào.” Người dẫn chương trình tay cầm micro ra hiệu khán giả ở hiện trường cổ vũ Tô Nhược Hân cởi khẩu trang.

“Cởi ra.”

“Cởi ra.”

Khán giả ngoài sân sôi nổi, tất cả đều tò mò bên dưới lớp khẩu trang sẽ là gương mặt xinh đẹp như thế nào.

Bị nhiều người ở hiện trường thúc giục, Tô Nhược Hân đỏ mặt: “Vậy được, ba giây thôi nhé.”

“Được, chỉ cần cô Tô chịu tháo ra để chúng tôi ngắm gương mặt là tốt rồi, một giây thôi cũng đủ”

Bàn tay Tô Nhược Hân chạm vào nút buộc khẩu trang, nhanh chóng nhìn về phía Hạ Thiên Tường, thấy anh không phản đối chỉ nhìn cô với ánh mắt ấm áp, trong mắt đong đầy dịu dàng.

Giơ tay.

Nhẹ nhàng đặt lên.

Kéo khẩu trang xuống.

Khán giả hiện trường đang nhìn chằm chằm màn hình, vừa la lên một tiếng đã im bặt ngay lập tức.

Trong không khí chớp mắt chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Im ắng đến độ nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Cô gái trên màn hình đẹp đến mức khiến người ta không thể hình dung bằng ngôn ngữ.

Gương mặt chỉ cỡ lòng bàn tay xinh xắn như tranh, nếu tách riêng ngũ quan để ngắm nghía thì không hề hoàn hảo, cũng không tiêu chuẩn, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì gương mặt kia lập tức sinh động thành một vẻ đẹp khó lòng hình dung.

Mắt thấy ánh sáng “lách tách” lóe lên, Tô Nhược.

Hân nhanh nhẹn đeo khẩu trang lại, khiêm tốn, cô thích làm người khiêm tốn.

“Ơ, sao nhanh như vậy cô Tô đã đeo khẩu trang lại rồi? Quá đẹp, mọi người còn chưa ngắm đủ đấy.”

Người dẫn chương trình đại diện khán giả lên tiếng phản đối.

Tô Nhược Hân cười khẽ: ‘Lỡ như có người nhớ tướng mạo của tôi, đến cướp một tỷ vừa đến tay còn chưa kịp nóng chẳng phải tôi lỗ rồi à.”

“Haha, cô Tô thật hài hước.” Người dẫn chương trình không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Tiếp theo, xin mời cô Tô phát biểu cảm nghĩ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 960


Chương 960

Tô Nhược Hân lại lần nữa nhìn về phía Hạ Thiên Tường, giờ phút này cô đã trở thành nhân vật tiêu điểm ở hiện trường.

Dưới sân khấu cách đó không xa, Minh Lan nhìn Tô Nhược Hân trên sân khấu với vẻ oán hận, cô ta luôn cho rằng dưới lớp khẩu trang kia là một cô gái xấu xí, chỉ vì có tiền mới thắng được trái tim đàn ông, nhưng khi trông thấy gương mặt của Tô Nhược Hân, cô ta sững sờ ngay lập tức.

Gương mặt xinh xắn mày mắt như tranh, thật sự vô cùng xinh đẹp.

Có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ta từng nhìn thấy.

Cho dù cô ta không muốn đến mấy cũng phải thừa nhận, cô gái kia đẹp hơn cô ta, với tướng mạo của cô ta ngay cả xách dép cho cô gái kia cũng không xứng.

Quá đẹp.

Kết thúc rồi.

Tiền đã đến tay.

Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên Tường dưới sân khấu, nhào thẳng vào lòng anh.

Đúng vậy, lao thẳng vào lòng anh trước mặt tất cả mọi người.

Khiến cho khán giả ở hiện trường đều bắt đầu suy đoán thân phận của Hạ Thiên Tường.

Đáng tiếc người đàn ông đeo khẩu trang, mãi cho đến nay cũng không nhìn thấy gương mặt thật của anh.

“Chắc em đói rồi nhỉ?’ Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân đi về phía xe đua, tuy trưa nay Tô Nhược Hân đã ăn bánh gạo cuộn và thịt hầm, nhưng trải qua tiêu hao suốt bốn tiếng, anh cảm thấy chắc chắn Tô Nhược Hân lại đói nữa rồi.

Tô Nhược Hân chính là bé mèo nhỏ ham ăn thích ăn hàng.

Còn anh hoàn toàn khác, cũng rất bi3n thái, thế mà lại thích ngắm dáng vẻ lúc Tô Nhược Hân ăn uống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghe nói những người đàn ông khác không thích thấy phụ nữ ăn uống thả ga, nhưng anh lại thích.

Con người lấy ăn làm gốc, anh thật sự không hiểu tại sao rất nhiều người phụ nữ lại nhịn ăn đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nghe nói có nhiều phụ nữ khi dùng bữa, một bàn †ay cũng đủ đếm hết số hạt cơm mà họ ăn…

Nhược Hân nhà anh không cần như thế.

Cô gầy, cô là của anh.

Cô mập, cô vẫn là của anh.

Từ đầu đến cuối đều không chạy khỏi kết quả sẽ là người của anh.

“Ừm ừm, em đói rồi, em muốn ăn xiên nướng.”

“Được, lên xe đợi anh, anh sẽ vào nhanh thôi.”

Hạ Thiên Tường đã đưa xe đua và chìa khóa của McLaren cho Tô Nhược Hân, về phần anh, anh phải giải quyết hậu quả, đã hứa sẽ chia đều tiền thưởng, Hạ Thiên Tường anh trước giờ nói được làm được.

Tất nhiên hơn một tỷ kia chắc chắn lấy từ tiền túi của anh, anh sẽ không lấy một đồng tiền thưởng nào của Tô Nhược Hân.

Dáng vẻ cô gái vui đến không ngậm miệng được vẫn luôn ở trước mắt anh, hóa ra tất cả sự tốt đẹp đều không sánh bằng vẻ đẹp mà nụ cười cô mang đến cho anh.

Đó cũng là điều tốt đẹp nhất mà anh muốn có.

Nhưng có người lại xông đến trước mặt hai người họ: “Rốt… rốt cuộc anh là ai? Anh đang chơi em sao?”

Là Minh Lan.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 961


Chương 961

Minh Lan nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ oán hận, người đàn ông đeo khẩu trang dù không nhìn thấy mặt, nhưng toàn thân trên dưới vẫn toát ra khí chất lạnh lùng cao quý.

Đó là khí chất khiến cô ta chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Lúc này nhìn Hạ Thiên Tường cuối cùng cô ta đã tỉnh táo lại, uổng cho cô ta cách đó không lâu còn cho rằng người đàn ông này là tiểu bạch kiểm được cô gái đeo khẩu trang bao nuôi, cô ta điên rồi nên mới nghĩ như thế.

Loại khí chất cao quý lạnh lùng như khắc từ xương cốt trên người anh, chỉ có thể là anh bao nuôi phụ nữ, sao có thể là phụ nữ bao nuôi anh được.

Thân hình cao ráo của Hạ Thiên Tường tiếp tục đi về trước, giọng điệu thản nhiên lên tiếng với Minh Lan sau lưng: “Đừng quên rửa xe một tháng.”

“Không không không, em không muốn rửa xe, không muốn khi không rửa xe thay cho người ta một tháng.”

Hạ Thiên Tường đột nhiên đứng yên, đưa lưng về phía Minh Lan, lạnh lùng nói: “Cô có thể không giữ lời hứa, nhưng mà trước khi không muốn giữ lời tốt nhất cô hãy hỏi những tay đua xe ở đây hậu quả không giữ lời là gì, hỏi xong rồi hãy quyết định cũng chưa muộn.”

Nói xong người đàn ông cất bước rời đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Minh Lan lấy một cái.

“Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?

Em với anh không thù không oán, tại sao anh lại lừa em như thế?” Minh Lan không cam lòng, nhấc chân đuổi theo Hạ Thiên Tường.

Rõ ràng Hạ Thiên Tương đưa lưng về phía cô ta, nhưng khoảnh khắc cô ta đến gần, anh đã nghiêng người tránh Minh Lan đang tiến tới: “Người dám không tôn trọng Nhược Hân sẽ không có kết cục tốt, đừng quên cô đã nói những gì với Nhược Hân ở sân tập.”

“A…” Minh Lan thét lên một tiếng, đến giờ phút này cô ta mới hiểu, thì ra từ đầu đến cuối người đàn ông này chưa từng nhìn thẳng vào cô ta lần nào, anh chỉ nhớ những lời cô ta nói khiến cô gái đeo khẩu trang xấu hổ thôi.

Bây giờ cô ta mới hiểu cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.

Lúc ấy cô ta không nên khinh thường người phụ nữ đó.

Bây giờ bị vả mặt rất đau, thua cũng thảm hại.

“Nè, Minh Lan, cô đừng hòng chạy, xe đua mấy tỷ của tôi cháy rồi, đó là xe đua tôi cố ý cho cô thuê, cô không thể thoát được đâu, cô phải đền xe.” Quần áo bị đốt cháy thành mảnh vụn, lúc này cả người tay đua nam chật vật đuổi theo Minh Lan, chộp lấy cô ta ngay, sợ cô ta chạy đi mất.

“Hahaha, hahaha, muốn tôi đền xe đua cho anh?

Không thể nào. Tôi còn chưa tìm anh đòi bồi thường tổn thất anh mang đến cho tôi vì thua trận này đấy, tự anh ngu ngốc xảy ra chuyện, không liên quan đến tôi” Minh Lan dùng sức vùng vấy, đi về phía trọng tài.

Cô ta không muốn rửa xe, chẳng muốn rửa xe trong một tháng chút nào.

Cho nên bây giờ phải đi hỏi rõ ràng, hậu quả nếu không thực hiện lời cá cược.

“Trọng tài, có thể cho tôi biết hậu quả tôi không giữ lời khi đã cược thua không?”

Trọng tài đang đăng nhập nhóm tay đua của trận đấu tiếp theo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Lan, thản nhiên đáp: “Không giữ lời chỉ có một hậu quả, cả nước phong sát, bất kể là ngành nghề nào cũng không tìm việc được nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


Chương 962

“„” Minh Lan mềm nhũn ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, trước giờ cô ta chưa từng cá cược đua xe, đây là lần đầu tiên cược lại thua thê thảm như vậy…

Tô Nhược Hân đậu xe dưới tầng hầm đỗ xe, khi lái khỏi lối ra trường đua, loáng thoáng nghe thấy tiếng hét ở hàng ghế khán giả.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô tò mò, không nhịn được hỏi bảo vệ.

“Có một người giữ lời hứa đang chia tiền thưởng, thế nên không khí hiện trường rất sôi động.”

Tô Nhược Hân quay đầu, đang định gọi điện cho Hạ Thiên Tường đã thấy người đàn ông đi ra.

Khẩu trang màu đen che khuất gương mặt điển trai của anh, nhưng lại không giấu được sự tôn quý tao nhã từ trong xương cốt anh.

Người đàn ông càng lúc càng đến gần.

Tô Nhược Hân nhãn nhịn không lao qua đó, yên tĩnh chờ đợi ở kia.

Mãi cho tới khi Hạ Thiên Tường đi đến gần mới kéo tay anh: “Anh thật sự đã chia hơn một tỷ sao?”

Nếu là thật vậy Hạ Thiên Tường giàu đến không có tính người.

“Ừm”

“Vậy phần em thắng, cho anh đấy.”

“Đó là do em thắng được, là thứ em nên có.” Hạ Thiên Tường nhét Tô Nhược Hân vào trong xe: “Ngủ một giấc đi, rất nhanh sẽ đến.”

Tô Nhược Hân hoàn toàn không để ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường, cô hưng phấn đắm chìm trong chuyện mình đã thắng hơn một tỷ: “Hạ Thiên Tường, thật sự không cần giao một tỷ kia cho anh sao?”

“Không cần.”

“Wow wow, kiếm tiền thật là dễ, hôm nào em lại đến thi đấu thêm một lần nữa”

Kết quả là, ngay khi Tô Nhược Hân đang nhiệt huyết sôi trào muốn quay lại đua xe thêm một lần nữa thì chợt nghe người đàn ông nói: “Không được.”

“Hử, không cho phép em đua xe thì anh tặng em một chiếc xe đua làm gì?” Tô Nhược Hân kháng nghị.

“Lái xe đi dạo thì được, đua xe thì không.” Anh rất muốn nói thêm một câu, thiếu tiền thì anh cho thể cho cô.

“Hừ, vậy anh nói xem, là ai bảo em đua xe tối nay?

Còn chưa được sự đồng ý của em đã tự mình quyết định, hả?” Tô Nhược Hân nghiến răng, đưa tay nhéo cánh tay của Hạ Thiên Tường một cái.

Anh quá đáng.

“Ha ha.” Cánh tay tê rần nhưng Hạ Thiên Tường lại cười nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Nhược Hân, tài giải mật mã của em cũng không thua gì tài đua xe đâu. Sở dĩ anh để em thi đua xe một lần là muốn em có được sự tự tin.” Chứ không phải để cô từ nay về sau, mỗi ngày đều đi đua xe đến mức không biết chán.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Tự tin sao?” Hình như bây giờ cô thấy mình đã tự tin hơn rất nhiều.

“Đúng.”

“Hình như em bắt đầu tự tin rồi, nhưng mà điều này không liên quan gì đến việc sau này em có tiếp tục tham gia đua xe hay không mà?”

“Có liên quan, không được tự mình tham gia đua Xe.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra: “Vì sao?”

“Anh không đi cùng thì em không được tự mình đua xe.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 963


Chương 963

“Hử, sao anh hong nói sớm chứ, em còn cho rằng từ nay về sau em không thể đua xe nữa. Được, được, được, sau này nếu em ngứa tay muốn đua xe thì em sẽ tìm anh đến đường Di Phong với em, như vậy được không?”

“Có thể”

“Wow, kiếm tiền thật dễ. Em không tham, một tháng thi đấu một lần là được, quyết định như vậy đi.

Hạ Thiên Tường, mỗi tháng anh dành ra một ngày đến đây với em là được rồi, thời gian do anh chọn.”

Thậm chí, Tô Nhược Hân còn nghĩ rằng sau này cô có thể mua nhà, mua xe dựa vào việc đua xe.

Kiếm tiền dễ như vậy, sau này đi làm trở thành nghề phụ, một tháng đua xe một lần có thể trở thành nghề chính.

Nghĩ thế nào cũng thấy tốt đẹp.

Kết quả là, cô vừa nghĩ như vậy thì lập tức bị người đàn ông hất một gáo nước lạnh: “Không phải lần nào cũng thắng, nếu thua thì rất có thể sẽ thua sạch toàn bộ mười lăm tỷ mà em thắng được.”

“Em đặt cược ít.” Tô Nhược Hân chống cằm suy nghĩ một lát, còn nghiêm túc nói.

“Tiền đặt cược nhiều hay ít phụ thuộc vào số lượng khán giả đặt cược và đặt cược vào ai. Hôm nay, em có thể thăng là vì gân 90% những người có mặt ở đây đều đặt cược vào bên kia mà không phải em.

“Vậy sao?” Hóa ra cô lại không được xem trọng như vậy.

“Đúng. Trận đấu trước không ai xem trọng em cho nên em mới thắng được nhiều, ra trận bất ngờ thắng mười lăm tỷ. Nhưng anh nghĩ sau lần này, lần sau em ra trận sẽ có người đặt cược em thắng. Đến lúc đó, cho dù em thắng thì do có nhiều người đặt cược vào em cho nên cuối cùng cũng có nhiều người chia tiền thưởng, khi chia đến tay em thì có thể thừa lại mấy chục triệu đã tính là không tồi rồi, mạo hiểm tính mạng chỉ để thắng mấy chục triệu, em nói có đáng không?” Điều anh chưa nói là cô đua xe một mình không an toàn, cho nên anh không cho phép cô tham gia một mình.

Tô Nhược Hân nghĩ lại điều này: “Được rồi, vậy sau này trừ khi thiếu tiền, nếu không em sẽ không đi đua xe. Hạ Thiên Tường, anh chắc chắn sẽ không lấy mười lăm tỷ của em đúng không?”

“ừ”

“Vậy em đây muốn tự do tiêu xài, hì hì.”

“Được.’ Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang cười ngây ngô qua kính chiếu hậu, đột nhiên tò mò cô sẽ tiêu mười lăm tỷ này như thế nào.

Hình như Tô Nhược Hân chưa bao giờ mua quà cho anh.

Có tiền rồi, Tô Nhược Hân bắt đầu lướt điện thoại để tìm quà.

Cô đang lướt thì đột nhiên cảm nhận được ánh đèn neon bên ngoài xe ngày càng ít đi, không sáng lắm, cô ngước mắt lên nhìn thì giật mình: “Hạ Thiên Tường, đây là đâu vậy?”

“Không phải em muốn ăn đồ nướng sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Cho nên người đàn ông này lại dẫn cô ra bờ biển sao?

Nhớ lại một lần trước đây, anh dẫn cô đến bờ biển ăn đồ nướng, chính là lần gặp được Chúc Yên.

Tô Nhược Hân cất điện thoại đi, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cho dù là cách cửa kính xe, cô vẫn có thể ngửi được mùi vị của biển cả.

Tô Nhược Hân vốn tưởng lần này lại ở trên bãi cát cạnh biển, nhưng Hạ Thiên Tường lại còn mang cả tủ đá và lò nướng than đến bờ biển, kết quả là Tô Nhược Hân rất ngạc nhiên khi chiếc McLaren từ từ dừng lại.

Biệt thự xinh đẹp kiểu Gothic bên bờ biển, màu trắng tinh khiết, vô cùng bắt mắt trong màn đêm yên tĩnh này, đập vào mắt khiến người ta có cảm giác mơ mộng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 964


Chương 964

Vừa xuống xe, Tô Nhược Hân bèn nhảy thẳng lên chiếc xích đu trong vườn, bắt đầu đung đưa, ngay cả đồ nướng cũng không muốn ăn.

Cô thích nhất là xích đu.

Cảm giác tuyệt vời khi cởi giày, ngửa đầu nhìn lên những vì sao trong khi đung đưa trên chiếc xích đu bằng đôi chân trần thật sự không thể diễn tả được.

Rất đẹp.

Lò nướng đã được nhen lên.

Đủ loại nguyên liệu làm đồ nướng được bày đầy giữa vườn, có lẽ trước khi Hạ Thiên Tường lên đường đã sai người chuẩn bị tất cả.

Mùi thơm của xiên nướng bay qua, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại: “Vẫn là đầu bếp lần trước chế biến sao?”

Chỉ cần ngửi là nước miếng đã trào ra.

Cô vẫn nhớ như in hương vị đồ nướng bên bờ biển lần trước.

Ăn quá ngon.

“Lần đó chắc là đầu bếp của đội A. Tuần trước thi đấu nấu ăn đội AB thì đội A thua, cho nên lần này là đội B được phân phối nguyên liệu.”

“Hạ Thiên Tường, em muốn ăn.” Anh vừa nói đội B thắng đội A, Tô Nhược Hân bèn nhảy thằng xuống xích đu, chạy về phía Hạ Thiên Tường cách đó vài bước, sau đó nhìn chằm chằm vào nguyên liệu đã được nướng trên bếp, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: “Còn chưa nướng xong sao?”

“Em lại chơi xích đu đi, năm phút nữa anh sẽ đem qua cho em.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân giống như một bé mèo nhỏ tham ăn, khóe môi Hạ Thiên Tường khẽ cong lên, cô nhóc giống như một đứa trẻ khiến anh nhịn không được muốn cưng nựng, ngoài cưng chiều ra thì cũng chỉ còn cách cưng chiều cô.

“Hạ Thiên Tường, em yêu anh.” Tô Nhược Hân nói xong, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Hạ Thiên Tường một cái, sau đó lại chạy đến chỗ xích đu tiếp tục đung đưa.

Nơi này thật sự rất đẹp.

Bờ biển buổi tối đặc biệt mát mẻ, hóng gió biển, ngắm sao, đu xích đu, ăn xiên nướng, Tô Nhược Hân cảm thấy đỉnh cao của cuộc đời mình đã đến.

Câu “Em yêu anh” này đã là lần thứ hai trong đêm nay.

Có vẻ như sau lần đầu tiên, lần thứ hai này vô cùng tự nhiên..

Giống như cô nên nói chuyện như thế với Hạ Thiên Tường vậy.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên nhìn cô gái trên xích đu, cho đến khi một mùi khét bay đến, anh mới lấy lại tinh thân, chạy nhanh đến lật đồ nướng trên lò.

“Hạ Thiên Tường, em sẽ tận hưởng một lúc nữa, sau đó em phụ trách nướng, anh phụ trách ăn.” Tô Nhược Hân trông chờ mòn mỏi, thường xuyên liếc nhìn Hạ Thiên Tường.

“Được.” Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn Tô Nhược Hân, thật ra cô nhóc này vẫn rất chu đáo.

Biết để anh nướng một mình là bắt nạt anh, cho nên mới có thể đột nhiên nói một câu như vậy.

Nhưng chỉ có mình anh mới biết, anh can tâm tình nguyện nướng đồ cho cô.

Thật sự chờ đợi ngày này đã lâu.

Căn biệt thự này bắt đầu được sửa sang lại kể từ lần họ nướng đồ trên bờ biển lần trước.

Vật liệu tốt nhất không có mùi andehit, sau khi trang trí xong lại được để không hai tháng, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm sử dụng.

Chỉ là nơi này cách đại học Nam hơi xa, là biệt thự đặc biệt chuẩn bị cho Tô Nhược Hân ăn đồ nướng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom