Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924


Chương 924

Chậm rãi chuyển động.

Quả thực là tiết tấu chết người.

Rõ ràng mới nãy đã làm một trận sóng to gió lớn, bây giờ lại bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu.

“Này, anh nghĩ kỹ rồi hả? Đến lúc đó xương cốt thương tổn sẽ biến thành mầm tai hoạ đó, em cam đoan mỗi khi trời mưa âm u là anh sẽ khóc, nhưng khi ấy anh có khóc cũng vô dụng, nhất định sẽ đau đến mức khiến anh muốn chết tâm.”

“Ừ, không khỏi thì không khỏi.” Chẳng biết Hạ Thiên Tường nghe lọt được bao nhiêu, anh chỉ biết giờ đây mình đã nghĩ rất kỹ rồi.

Bị bệnh thế này có Tô Nhược Hân chăm sóc, có cô ở cạnh săn sóc hai mươi bốn tiếng, anh rất thích.

Nếu không, một khi khỏi bệnh, e rằng sẽ không có được đãi ngộ này nữa.

Tô Nhược Hân muốn cắn người.

Người đàn ông này thật là thiếu cắn, cô toàn tâm toàn ý muốn chữa bệnh cho anh, nhưng chính bản thân anh lại không lưu tâm, cô đành chịu.

Tô Nhược Hân bỏ tay khỏi bụng anh, cô quay người đi xuống giường, cầm túi của mình lên rồi mở ra, đặt cạnh giường.

“Hạ Thiên Tường, anh nằm xuống đi.”

“Ừm”” Người đàn ông duỗi người nằm xuống, chờ Tô Nhược Hân châm cứu cho anh.

Tô Nhược Hân trợn mắt liếc nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, chắc chắn là kiếp trước em thiếu nợ anh, cho nên kiếp này mới bị anh bắt nạt như thế, đã vậy, bị anh bắt nạt rồi còn phải giải quyết hết hậu quả: Cô vừa lẩm bẩm vừa châm kim xuống.

Hết kim này đến kim khác.

Lần châm cứu này khác hẳn với hai lần trước.

Sâu hơn.

Đâm sâu hơn trước một chút.

Hiển nhiên, mỗi lần cây kim đâm xuống cũng đau hơn trước rất nhiều.

Thế nhưng Tô Nhược Hân chẳng thấy hồi hộp chút nào, dù gì người đau cũng không phải cô.

Người chịu đau là Hạ Thiên Tường.

Nhưng anh đáng bị đau.

Ai bảo hồi nãy anh không chịu tha cho cô.

Nghĩ lại từng động tác của anh khi nấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền phiếm hồng.

Sau khi hơn mười cây kim châm xuống, lúc này Tô Nhược Hân mới từ từ ngồi thẳng eo dậy.

Nhìn trên người Hạ Thiên Tường chẳng chịt kim, cô vỗ tay một cái: “Hạ Thiên Tường, đau không?”

“Không đau.” Trán của Hạ Thiên Tường hơi đổ mồ hôi, thật ra anh đang đau vô cùng.

Đúng thế, lần châm cứu này đau kinh khủng.

Nhưng anh là đàn ông, đau cách mấy cũng phải chịu.

Không thể để Tô Nhược Hân lo lắng cho anh.

Kết quả, anh vừa mới dứt câu, chợt nghe Tô Nhược Hân nói: “Thật sự không đau sao? Chẳng lẽ do em châm kim nông quá? Vậy để em châm sâu hơn.” Tô Nhược Hân nói xong, bàn tay nhỏ bé liên thả xuống, nhẹ nhàng xoay đuôi những chiếc kim bạc đã được châm xuống, cắm từng cái vào sâu hơn.

Cô đã xoay xong vài cây kim chỉ với mười mấy giây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 925


Chương 925

Trán Hạ Thiên Tường càng đổ nhiều mồ hôi hơn, giờ anh mới nghỉ hoặc hỏi: “Kim em châm là phải đau mới bình thường hả?”

Nếu không cô đã không hỏi lại như vậy, cũng sẽ không loay hoay với mấy cây kim bạc đã châm xuống.

“Đúng rồi, đau là đúng, không đau không đúng.”

“Đau.” Tô Nhược Hân vừa thốt ra từ cuối cùng, Hạ Thiên Tường lập tức đáp lại cô bằng một chữ “đau”.

Lúc này Tô Nhược Hân mới dừng tay, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh Hạ, nói cho em biết, bây giờ anh có cảm nhận được mùi vị mất hồn không?”

Hạ Thiên Tường đã thấy đau từ trước khi Tô Nhược Hân nói câu đó rồi.

Giờ đây, một ngọn lửa đang từ bụng dưới anh phóng thẳng lên trên thật nhanh.

Sau đó, ngọn lửa ấy tức tốc lan ra toàn thân, ngày một cháy to như thể không gì có thể dập tắt nó nổi.

Ban đầu trán anh chỉ rịn một lớp mồ hôi mỏng, lúc này từng giọt mồ hôi đã lớn như chừng hạt đậu.

“Nhược Hân… Giọng Hạ Thiên Tường càng khàn hơn.

Người anh như sắp nổ tung vậy.

“Khó chịu lắm đúng không?” Khác với vẻ đau khổ vì bị giày vò của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân tự đắc xuống giường.

Thân hình nhỏ bé ấy khoác trên mình chiếc áo choàng tắm và quan sát Hạ Thiên Tường từ trên cao.

Nếu mặt cô không đỏ bừng thì lúc này cô chẳng khác gì nữ hoàng cao quý và đoan trang.

“Em đang… làm gì thế?” Đau cũng không sao, anh có thể nhịn được. Nhưng ngay sau khi Tô Nhược Hân đâm kim bạc vào, nó không chỉ mang đến cảm giác đau đớn tột cùng mà còn rực lên ngọn lửa râm ran khiến anh không tài nào ngó lơ.

Lửa dục nhịn một lúc còn được chứ nhịn lâu thì không ai mà chịu nổi.

Nhất là khi anh còn là một thằng đàn ông bình thường.

Bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.

“Ai bảo anh bắt nạt em?” Tô Nhược Hân lùi lại một bước như bị Hạ Thiên Tường dọa sợ, thấy thấp thoáng vết lốm đốm được ghi dấu trên ngực Hạ Thiên Tường đằng sau vạt áo hé mở.

Chúng đập thẳng vào mắt người nhìn.

Chẳng qua là vào mắt Hạ Thiên Tường.

Còn Tô Nhược Hân thì ngại nên không dám nhìn.

Cô còn muốn tìm một cái lỗ để chui xuống là đằng khác.

“Nhược Hân, rõ ràng em đòi vậy mà.” Giọng Hạ Thiên Tường ngày một trầm hơn, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên sâu thẳm.

“Ơ, anh ngậm máu phun người, em có đòi anh đâu, anh nói bậy!” Tô Nhược Hân bĩu môi. Cái người này gan nhỉ, dám “hành hạ” cô trong khi đang bị thương, cô mà không dạy dỗ anh một trận nhớ đời thì cô không phải họ Tô nữa.

“Em nói anh “yếu” rõ ràng là khích anh làm mà…”

Khích tướng anh phải chứng minh rằng anh không yếu chứ gì nữa?

..” Tô Nhược Hân cạn lời, hít sâu một hơi rồi hung dữ trừng Hạ Thiên Tường một cái: “Em nói anh yếu là đúng rồi còn gì, anh bị thương mà đòi mạnh à?

Giờ thì hay rồi, nặng hơn rồi đấy!”

Tô Nhược Hân càng nói càng tức.

Cô sắp tức sôi máu vì cái người này rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 926


Chương 926

Cô thật sự không nói khoác về tình trạng của anh, vết thương của anh đã nặng hơn thật rồi.

Nếu không thì giờ cô đã chẳng dùng đến phương pháp châm cứu tiên tiến này.

Người bình thường hoàn toàn không chịu nổi tác dụng của phương pháp châm cứu này.

Thường thì chỉ cần bị đâm một kim thôi là đã vô cùng đau đớn, chỉ kiên trì được khoảng mười mấy giây là cùng.

Song, bây giờ Hạ Thiên Tường lại chịu đựng được những mấy phút. Sức chịu đựng của anh đúng là kinh khủng so với người bình thường.

Bị cô khiển trách, Hạ Thiên Tường lại cảm nhận tình trạng cơ thể mình, thậm chí còn khẽ nhúc nhích vài lần dù đang bị đâm kim.

Sau đó, anh cho ra một kết luận: “Nhược Hân, anh có bị nặng hơn đâu?”

“Ơ hay, ý anh là anh có thể làm thêm lần nữa à?

Hạ Thiên Tường, anh gan quá nhỉ?” Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.

“Hình như làm được lần nữa… thật.” Càng về sau, Hạ Thiên Tường nói càng nhỏ vì anh đang hứng chịu ánh mắt cảnh cáo của Tô Nhược Hân.

Cô đã nhìn anh bằng ánh mắt đó mà anh còn đùa thì ngủm là cái chắc.

Hạ Thiên Tường sửa lời ngay: “Không… không được.”

Nếu không, anh thề rằng anh sẽ bị đâm kim sâu hơn và đau hơn cho xem.

Thật ra anh hoàn toàn có thể chịu đựng được cảm giác ấy.

Còn cảm giác râm ran lấp ló trong cơn đau đang bao phủ cả cơ thể mới là điều làm anh sắp sửa mất trí.

Thứ cảm giác ấy đang ngày một dữ dội hơn.

Đúng vậy, đó là điều anh cảm nhận được lúc này.

Nó mãnh liệt đến mức thôi thúc anh trở người, đè ‘Tô Nhược Hân xuống một lần nữa.

Ngọn lửa đang bùng cháy ấy mới là thứ tra tấn anh, anh không thể xoa dịu nó bằng bất cứ thứ gì.

Tô Nhược Hân thấy đôi mắt anh dần dần đỏ ngầu cả lên thì kìm lòng không đặng mà mím môi, khôn khéo lùi về phía sau một bước nhằm giữ khoảng cách với Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, xem như anh biết điều, không là có tin em cho anh bị nặng hơn không?”

“Tin.” Hạ Thiên Tường nằm đó, mắt luôn hướng về Tô Nhược Hân: “Em làm vậy có phải chữa thương đâu, là quyến…

Anh không thể thốt từ kế đó thành lời.

Anh thấy quá trình châm cứu của Tô Nhược Hân hoàn toàn không phải chữa bệnh cho anh mà là đánh thức con thú trong anh thì đúng hơn.

Có vẻ trận mây mưa hồi nãy đã khiến cô gái nhỏ tức giận nên lúc này cô mới không định bỏ qua cho anh.

“Ai nói em làm vậy không phải chữa bệnh? Hạ Thiên Tường, bộ anh không biết tấm lòng y đức của em lớn nhường nào sao? Từ trước đến giờ, Tô Nhược Hân em không hề làm khó bệnh nhân đâu nhé.” Nói xong, Tô Nhược Hân xoay người đẩy ghế mát xa đến trước giường rồi thoải mái nằm xuống, dáng vẻ thảnh thơi ấy của cô làm Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi.

Thành thật mà nói, anh có thể tự rút cây kim bạc trên người ra.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến đó là cây kim do bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân đâm xuống thì anh vẫn gạt ý định đó đi.

Anh cam lòng nhịn đau.

Chịu đựng lửa dục hành hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 927


Chương 927

Trong đôi mắt hướng về Tô Nhược Hân tràn ngập sự khao khát.

“Hạ Thiên Tường, ánh mắt đó của anh là sao thế hả?”

“Anh… anh tin em.” Mặc dù những gì cơ thể cảm nhận được đang tố cáo bản thân anh không tin cô nãy giờ.

Song, chỉ cần đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của cô là anh sẽ tin ngay.

Anh đặt lòng tin ở cô một cách lạ lùng.

Mà không muốn tin cũng phải tin thôi.

Bấy giờ Tô Nhược Hân mới hài lòng cầm điện thoại lên, mở phần mềm phát nhạc vừa nghe vừa lướt xem tin tức.

“Hạ Thiên Tường, hôm qua ở cầu Tân Giang xảy ra †ai nạn lớn như thế, lúc đó em và anh đều có mặt tại hiện trường, sao không có ai gọi mình để lấy lời khai thế?” Cô lướt một hồi, thấy trên mạng hôm nay đầy rẫy những cuộc phỏng vấn người chứng kiến tại cầu Tân Giang.

Lúc ấy rất nhiều người ở hiện trường quay video và tải lên mạng.

Chỉ có cô và anh là không thấy có động tĩnh gì, không hề bị ai quấy rầy.

Tính ra thì thế mới là tốt nhất.

Tô Nhược Hân hỏi xong, chờ cả buổi vẫn không thấy Hạ Thiên Tường trả lời.

Cô tò mò ngẩng đầu lên.

Rồi chạm ngay ánh mắt của Hạ Thiên Tường.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Khụ…’ Tô Nhược Hân che miệng lại, khế tằng hắng: “Anh… anh không được nhìn em bằng ánh mắt đó.

“Em làm chuyện này mà còn không cho anh nhìn em à?” Rốt cuộc Hạ Thiên Tường cũng chịu lên tiếng nhưng anh không trả lời câu hỏi trước đó của Tô Nhược Hân. Lúc này, cả tâm trí anh đang bị nhấn chìm trong khát khao hòa quyện cháy bỏng nên trong mắt chỉ còn lại hình bóng của Tô Nhược Hân, không thể chứa đựng được một thứ gì khác.

“Ai bảo anh nhìn em? Anh nói đi, sao không có ai tới phỏng vấn chúng ta vậy? Có phải anh xóa tất cả các đoạn có em và anh trong camera đi rồi không?”

Nếu không thì hai con người to xác như họ đi lại mấy kilomet trong hiện trường dưới con mắt bao người như thế, không thể nào không bị ai phát hiện lúc ấy bọn họ có mặt tại hiện trường rồi.

“Ừm”

“Woal Hạ Thiên Tường, anh giỏi quá đi mất!” Tô Nhược Hân hào hứng cầm điện thoại đứng dậy tiến tới chỗ Hạ Thiên Tường, sau đó cúi đầu hôn lên mặt anh một cái: “Hạ Thiên Tường, anh phải dạy em nhiều vào, rồi một ngày nào đó em sẽ mạnh hơn anh thôi.”

Nghe thấy ba từ “mạnh hơn anh”, mặt Hạ Thiên Tường tối sầm xuống: “Không được.”

“Thế bằng một nửa của anh cũng được chứ?”

“Đi”

Cuối cùng anh cũng chịu đồng ý, bấy giờ Tô Nhược Hân mới nhìn sang kim bạc trên ngực anh: “Sao rồi, giờ dễ chịu hơn rồi chứ?”

“Nhờ em, cũng tàm tạm.”

“Tàm tạm thì cố gắng chịu đựng thêm mười phút nữa rồi lấy kim ra nhé.” Tô Nhược Hân nói câu ấy rồi nằm trên ghế mát xa quay người một cách thoải mái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 928


Chương 928

Cô xoay người qua để lộ đường cong hình chữ S, Hạ Thiên Tường vừa nhìn đã bị kích thích.

Sau đó, anh chảy máu mũi.

“Nhược Hân…” Cảm nhận được chất lỏng sền sệt đang chảy xuống ngày càng nhiều, mặt mày Hạ Thiên Tường tối tăm.

Anh chẳng muốn điều này xảy ra, do cây kim xấu xa của cô gái nhỏ cả.

“Hửm?” Tô Nhược Hân không hề nhìn Hạ Thiên Tường, tiếp tục lướt điện thoại xem tin tức.

“Máu” Thấy cô gái nhỏ chẳng thèm ngó ngàng gì tới mình, Hạ Thiên Tường ngửi thấy mùi máu, đành thật thà nhắc nhở cô.

“Anh nói gì? Máu sao?” Tô Nhược Hân từ tốn hỏi ngược lại rồi bỗng giật mình, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang chảy máu mũi: “Anh…”

“Rút kim ra đi em.” Lúc này, đến phiên Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi.

Vì anh nhớ Tô Nhược Hân từng nói rằng xưa giờ cô châm cứu cho người khác đều từ mười lăm đến hai mươi phút.

Gòn bây giờ, từ lúc đâm kim cho anh đến giờ chắc chắn vẫn chưa quá hai mươi phút.

Trên bức tường đối diện anh có đồng hồ, anh không cần xem điện thoại cũng biết mình đã được đâm kim bao lâu.

“Em không rút đấy, cho anh chịu đau chơi.”

“Trừ khi em để nguyên đấy tới cuối đời thì may ra, còn không thì chờ đấy!”

Tuy nhiên, Hạ Thiên Tường chỉ nghĩ câu trước trong lòng chứ nào dám nói ra.

Tô Nhược Hân cười híp mắt chờ thêm một lát nữa, cứ ngỡ Hạ Thiên Tường sẽ gào lên lại với mình nhưng lại thấy ánh mắt đầy cấp thiết của Hạ Thiên Tường, cô bèn rút khăn giấy ra chặn máu mũi cho anh, sau đó mới ngồi trở lại ghế mát xa: “Em nói anh phải chịu thêm mười phút nữa mà, còn ba phút nữa.”

‘Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, tính thời gian rồi cười đáp.

“Thôi được.” Hạ Thiên Tường thề anh sẽ nhịn thêm ba phút nữa. Ba phút sau, anh nhất định sẽ khiến Tô Nhược Hân phải gọi anh bằng ba.

Từ trước đến giờ, anh không hề biết cô gái nhỏ này lại giỏi tra tấn người khác đến vậy.

Chắc chắn trong lòng cô biết rõ anh đang bị kích thích như nào. Cô biết tất.

Ấy thế mà cô lại không chịu rút kim cho anh.

Nhịn nào.

Phải chờ thôi.

Còn ba phút nữa.

Chẳng mấy chốc đã hết giờ trong lúc Tô Nhược Hân lướt tin tức.

Hạ Thiên Tường vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hân bằng ánh mắt tràn trề dục vọng.

May mà anh đã vượt qua rồi.

“Nhược Hân, hết giờ rồi.” Chịu đựng được đến tận lúc này, anh nghĩ anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi, đây cũng là giới hạn của anh.

“À” Tô Nhược Hân từ tốn đứng lên, lúc đi qua vẫn tiếp tục lướt điện thoại.

Dáng vẻ thờ ơ ấy khiến Hạ Thiên Tường ước gì có thể lập tức đè cô xuống, “yêu thương” cô tới khi cô xin tha mới thôi.

Nhưng chỉ cần chờ cô rút kim ra là ước muốn đó sẽ thành hiện thực.

Tô Nhược Hân đã đến bên mép giường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 929


Chương 929

Cô đã chuẩn bị túi kim xong.

Bắt đầu rút kim.

Tô Nhược Hân rút từng cây kim bạc một.

Rút một cách không nhanh không chậm.

Lần này cô làm khác hẳn với khi châm cứu cho người khác một cách nhanh chóng và chính xác.

May thay, cuối cùng cũng đã rút xong mấy chục cây kim.

Tô Nhược Hân cất túi kim đi, đang định bỏ vào ba lô thì người đàn ông đằng sau đã ngồi dậy.

Anh thình lình lao tới sau lưng cô, không chờ Tô Nhược Hân kịp phản ứng đã vác cô lên vai, ném cô lên giường trong chớp mắt.

Sau đó, anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô từ trên cao như một ông hoàng: “Em thèm rồi đúng không?”

Chứ không thì cô cứ đâm kim kích thích anh làm gì?

Rõ ràng là vậy rồi…

Có điều Hạ Thiên Tường vẫn hơi chột dạ khi nghĩ Vậy.

Vì xưa nay cô gái này chưa chủ động bao giờ.

Lần nào cũng là anh chủ động vật cô ra làm.

“Hơ, Hạ Thiên Tường, anh đừng ngậm máu phun người! Anh thử cảm nhận lại cơ thể anh xem?”

Hạ Thiên Tường cảm nhận thử, cả người vẫn rạo rực, không hề dịu xuống chút nào: “Anh vẫn còn lên đây.

Tô Nhược Hân chớp mắt: “Hạ Thiên Tường, hóa ra vẻ ngoài lạnh lùng, quý phái của anh đều là giả vờ, trong đầu anh chỉ có mấy chuyện đó thôi à?”

Tô Nhược Hân vừa nói câu này xong, Hạ Thiên Tường cảm nhận lại cơ thể thì sững sờ, phần bị gấy xương của anh đã… đã…

Đã lành lặn cả rồi.

Anh thử động đậy.

Hết đau rồi.

Không hề đau chút nào.

Anh giật thêm cái nữa, vẫn không đau.

Thế là Hạ Thiên Tường bắt đầu thử hoạt động nhiều hơn, kết quả vẫn là không đau.

“Em… hồi nãy em không phải đang quyến rũ anh mà là chữa trị cho anh à?” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sâu thẳm, anh thật lòng không ngờ kết quả sẽ là như thế này.

Nếu Tô Nhược Hân không nhắc nhở anh cẩn thận xem lại tình trạng cơ thể thì anh đã không nhận ra cái xương sườn bị gãy của anh đã lành rồi.

“Chứ còn gì! Anh không nghĩ em chữa trị được cho anh nhanh thế này đúng không? Hừ!” Tô Nhược Hân trách móc rồi đứng lên đẩy Hạ Thiên Tường ra.

Cô đẩy anh không chút do dự và dùng hết sức, rõ ràng không hề lo lắng cho vết thương của anh.

Hạ Thiên Tường vẫn thấy không đau, thật sự là thế: “Lành lại rồi ư?” Giờ phút này, anh có cảm nghĩ nửa tiếng trước khó chịu và chịu giày vò bao nhiêu thì lúc này mừng rỡ bấy nhiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 930


Chương 930

Tuy nhiên, sự mừng rỡ ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát, anh nghiêm mặt lại ngay: “Tô Nhược Hân, có phải em không muốn chăm sóc anh không?” Anh cứ tưởng phải qua mấy ngày nữa vết thương mới khá hơn.

Thế là anh sẽ được cô kề bên chăm sóc mấy ngày.

Nào ngờ thoáng cái cô đã trị khỏi bệnh cho anh rồi.

“Anh nói vậy là sao?” Tô Nhược Hân chưa bắt sóng được ngay.

“Anh khỏe lại rồi thì em không cần phải chăm sóc anh nữa còn gì.”

“À. Hạ Thiên Tường, trong đầu anh toàn chứa cái gì không vậy hả! Em biết hai chữ y đức viết như nào, em chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho anh thôi, đâu có nghĩ nhiều như thế” Cô thật sự không phải vậy mà.

“Thế sao trước đây em không dùng phương pháp châm cứu đó mà giờ mới dùng?” Nếu như cô dùng từ hôm qua thì anh đã khỏe hơn từ đời nào rồi.

Nên đương nhiên anh phải hỏi cho ra lẽ vì sao cô lại kéo dài đến hơn một ngày mới dùng.

Tô Nhược Hân mỉm cười, nhấn vào trán Hạ Thiên Tường: “Anh nhớ lại cảm giác bị đâm kim hồi nãy đi, thích không?”

“Thích.” Hạ Thiên Tường cắn răng trả lời.

Có điều, anh cũng rất khâm phục khả năng châm cứu của Tô Nhược Hân.

Ban đầu anh tưởng cô chỉ muốn hành hạ anh, trừng phạt anh vì chuyện anh đã làm chuyện đó với cô trước khi bị thương.

Hóa ra cô chỉ muốn chữa trị cho anh mà thôi.

“Thích thật à? Hạ Thiên Tường, bớt cứng đầu với em đi, anh thích hay không em đều biết hết. Nói đi, có đau không?”

“Đau.” Bị cô gái nhỏ vạch trần, Hạ Thiên Tường đành thừa nhận.

“Thế… cái đó… Tô Nhược Hân mở lời nhưng không sao thốt được câu hỏi tiếp theo.

Dù đã cùng trải qua với Hạ Thiên Tường nhưng cô vẫn không thể can đảm nói ra.

“Cái đó là cái gì?” Thấy Tô Nhược Hân đỏ mặt, Hạ Thiên Tường hiểu ra ngay lập tức, gặng hỏi không chút khách sáo.

“Là… là cơ thể anh có phản ứng đó.” Tô Nhược Hân càng nói giọng càng nhỏ dần, nhỏ đến nỗi ngay cả cô cũng không nghe thấy rõ.

“Ừm, có thì có đấy, hóa ra anh chảy máu mũi là do em chứ không phải do anh à?” Vừa nói, Hạ Thiên Tường vừa tiến gần hơn một bước, nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân không cho cô lùi lại để tránh né mình.

“Cũng… không phải do em, mà là… do kim đấy, vì phương pháp châm cứu này sẽ vừa gây đau vừa kích thích cơ thể nên hôm qua em mới không lấy ra dùng cho anh.”

Nghe Tô Nhược Hân nói vậy, bấy giờ Hạ Thiên Tường mới hơi nguôi giận: “Thế là hôm qua em làm vậy vì không muốn anh đau?”

“Có thể nói là vậy.” Tô Nhược Hân lí nhí nói, thật ra cô không muốn thừa nhận là bao.

“Rõ là vậy rồi.” Kết quả là anh chàng này vênh váo thấy rõ, gương mặt vốn vô cùng tối tăm lúc này cũng sáng sủa hơn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhận ra Hạ Thiên Tường ngày một gần mình hơn, mùi hương nam tính đặc biệt của anh lan tỏa trong từng hơi thở, Tô Nhược Hân hoảng hốt, vội vàng lên tiếng: “Hạ Thiên Tường, sở dĩ em sử dụng phương pháp châm cứu này với anh là vì em tin tưởng anh, tin anh là một người kiên định, sẽ chịu đựng được, chắc chắn sẽ không cựa quậy nhiều. May mà anh không làm em thất vọng. Ban đầu em cứ ngỡ anh chỉ kiên trì được tối đa mười lăm phút thôi, ai ngờ anh lại chịu đựng đến nửa tiếng đồng hồ. Anh đừng xem thường mười lăm phút sau đó, nếu như anh chỉ vượt qua được mười lăm phút đầu thì bây giờ cùng lắm là anh chỉ hết đau, động đậy được thôi, cuối cùng anh đã kiên trì thêm mười lăm phút nữa nên giờ anh đã hoàn toàn lành lặn rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 931


Chương 931

“Vậy ra vết thương của anh lành lặn là do anh kiên trì được lâu?”

“Đúng vậy, nếu anh không kiên trì nổi thì phương pháp đó vốn chẳng có tác dụng gì.”

Hạ Thiên Tường nghe đến đây thì trâm giọng cười: “Ha ha, có phải hôm qua em không dùng phương pháp châm cứu này vì lo rằng anh không chịu đựng được, xử em ngay tại chỗ không?”

“Ơ, lần nào anh chả xử em ngay tại chỗ? Lần nào cũng không…” Nói tới đây, Tô Nhược Hân bỗng im bặt.

Vì thân hình nhỏ bé của cô đã bị Hạ Thiên Tường vác lên một lần nữa.

Lần này, rõ ràng Hạ Thiên Tường không định bỏ qua cho cô.

Anh sẽ từng bước thực hiện chuyện anh muốn làm.

Tô Nhược Hân bắt đầu hoảng hốt.

Cô thật sự hoảng hốt.

Lần này là cô chọc trúng ổ kiến lửa rồi.

Cô đã làm cho Hạ Thiên Tường trông như muốn giải quyết cô ngay bây giờ vậy.

Chuyện này là do hồi trước, lúc quấn quýt bên cô, anh nói giữ cho tất cả một điểm giới hạn nên lúc đó cũng không hẳn là xử theo nghĩa đen.

Đó cũng là lý do vì sao Tô Nhược Hân hoàn toàn hoảng loạn khi thấy lúc này người đàn ông hành động nhanh nhẹn đến thế.

“Hạ Thiên Tường, thả em ra, tránh ra…”

Nhưng dù cô có kêu bao nhiêu lần cũng vô ích.

Hạ Thiên Tường không chịu buông cô ra.

Thấy không thể vùng vẫy thoát ra, Tô Nhược Hân chợt không giãy giụa nữa.

Gô nằm yên tại đó, một giọt lệ chậm rãi tràn ra khóe mắt.

Vừa mặn vừa chát.

Sau đó dường như Hạ Thiên Tường cũng cảm nhận được cô không cựa quậy nữa, làm chậm lại.

Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô rồi nằm sang bên cạnh cô ngay: “Nhược Hân, anh xin lỗi.”

Bao nhiêu dục vọng đều đã lắng xuống ngay khi anh hôn lên nước mắt của cô.

Sao anh có thể làm cô sợ đến bật khóc chứ?

Không thể được.

“Hạ Thiên Tường, đồ xấu xa, anh là đồ xấu xa, xấu xa chết đi được!” Tô Nhược Hân đấm vào người Hạ Thiên Tường như mưa. Vì vết thương của anh đã lành nên cô có thể đánh anh, cấu anh theo ý muốn mà không chút e ngại như lúc trước.

Nghe Tô Nhược Hân thốt lên từ “chết”, Hạ Thiên Tường lập tức nắm chặt lấy quả đấm đang vung vẫy của Tô Nhược Hân: “Sống cùng nhau, chết cùng nhau, nếu anh chết thì em theo anh, được chứ?”

Ánh mắt Tô Nhược Hân trở nên sâu thẳm.

Gô lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, bóng hình cô lấp trọn đôi mắt trong veo ấy.

Anh nói vậy nghe thì như đang dò hỏi cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 932


Chương 932

Nhưng thật ra giống như đang tỏ tình hơn.

Một lời tỏ tình đặc biệt.

Anh muốn nói lên rằng anh thật lòng muốn cùng sống, cùng chết với cô.

Sống cùng nhau, chết cùng nhau, chỉ có sáu chữ.

Lại mang ý nghĩa bên nhau từ cả lúc sống cho đến lúc chết.

Tuy nhiên, từ “chết” trong câu nói của anh vẫn làm Tô Nhược Hân hoảng loạn cả cõi lòng, đưa bàn tay nhỏ bé lên che môi anh lại: “Không được nói từ chết.”

Cô rất sợ.

Sợ một ngày nào đó thức dậy, anh thật sự sẽ chết, cô sẽ không còn được gặp anh nữa.

Sống không bằng chết.

Bốn từ này luôn khắc ghi trong đầu cô, dùng cách nào cũng không thể làm nó vơi đi.

Cô rất muốn hỏi Hạ Thiên Tường bốn từ này có nghĩa là gì nhưng lại không dám hỏi.

“Được, chồng hát vợ khen hay, như vậy được chưa nào?” Hạ Thiên Tường khẽ cười, cô không cho anh nói từ chết thì anh nhanh trí đổi sang câu khác.

Nếu là vào ba tháng trước, cho dù anh nghe thấy người khác nói ra năm từ “chồng hát vợ khen hay”

này thì nhất định cũng sẽ khit mũi coi thường chứ đừng nói là tự nói ra. Khi đó, anh chưa bao giờ nghĩ ra mình sẽ dính dáng đến tình yêu.

Hoặc là, do Hạ Sâm và Lục Diễm Chi nên anh chưa lần nào tin tưởng vào tình yêu.

Nhưng giờ đây, anh tin rồi.

Thế nên hôm nay anh mới nói ra năm từ “chồng hát vợ khen hay” một cách tự nhiên như thế.

“Hạ Thiên Tường, ai là chồng, ai là vợ đấy hả? Em nói cho anh biết, ngày sinh của em và anh vẫn chưa được đặt cạnh nhau đâu đấy!” Cô và anh còn chưa chính thức yêu đương, từ trước đến giờ anh vẫn chưa thừa nhận cô là bạn gái của anh với người khác.

Quả thật giữa ngày sinh của hai người không hề có một dấu phẩy nào.

Hạ Thiên Tường khẽ khàng ôm chầm cô gái, để cô tựa vào lòng mình: “Ngoan, chờ em tốt nghiệp đại học đã.” Cô còn quá nhỏ, anh không muốn làm cô sợ.

Từng câu từng chữ ghi dấu vào tai cô.

Gô nghĩ anh đang nói với mình rằng sau khi cô tốt nghiệp sẽ lấy cô làm vợ.

Tô Nhược Hân không nói gì, chỉ dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương độc nhất vô nhị của anh. Cô không nghĩ gì, cũng không muốn nghĩ ngợi.

Cô sẽ không mơ ước tương lai sẽ ra sao, điều cô cần bây giờ chỉ là hiện tại.

Bởi vì anh sẽ chờ đến khi cô tốt nghiệp, hoặc anh có hàm ý khác.

Có lẽ anh sợ anh không trụ được đến lúc đó.

Nghĩ đến đây, trái tim Tô Nhược Hân hãng một nhịp, cả người không còn tí sức lực nào.

Hai người cứ ôm nhau như thế, một tiếng trôi qua lúc nào không hay.

Đến khi bụng Tô Nhược Hân kêu lên, Hạ Thiên Tường mới buông cô ra: “Em đói rồi à?”

“Ừm”” Tô Nhược Hân đói thật, cô thuộc kiểu người không thể để bụng đói một phút giây nào.

Đôi lúc chính cô cũng thấy ngượng ngùng, cô háu ăn quá mà.

Trong tất cả những cô gái cô từng gặp, không có ai ăn nhiều như cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 933


Chương 933

Trước đây, cô cứ đinh ninh mình bị bệnh, nhưng từ khi có kiến thức về y học thì cô không còn sợ nữa. Thật ra đây không phải bệnh, chẳng qua là do cô đang tuổi dậy thì nên mới ăn nhiều vậy thôi.

Cô thầm tính toán, cô có thể phát triển chiều cao thêm ba bốn năm nữa.

Thế là cô sẽ cao hơn một chút rồi.

Như vậy mới tốt, không thì cô sẽ luôn vướng mắc chuyện lùn hơn Hạ Thiên Tường nhiều mất.

Do chiều cao chênh lệch quá lớn nên mỗi lần đứng trước mặt anh, cô đều thấy vô cùng mất tự nhiên.

Sau này cô mới thừa nhận mình đói, anh bèn ngồi dậy đưa điện thoại của cô cho cô: “Em chơi trò giải mã của em tiếp đi, nửa tiếng sau xuống ăn nhé.”

“Em… để em nấu cho.” Tô Nhược Hân ngượng ngùng.

“Em chữa trị cho anh còn vì mục đích gì ngoài không muốn nấu ăn, chăm sóc cho anh chứ? Hừm, giờ như em mong muốn rồi đấy.’ Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân bằng đôi mắt đầy ấm áp.

“Hạ Thiên Tường, anh nói như em lười lắm ấy, không có mà.”

“Ừm, Nhược Hân không lười, chắc chắn không lười.” Nói xong, Hạ Thiên Tường còn bóp cái mũi nhỏ của Tô Nhược Hân. Trước giờ anh chưa từng biết thì ra con gái cũng có thể đáng yêu như thế.

Ừm, Tô Nhược Hân rất đáng yêu.

Đáng yêu như cây anh túc khiến anh say đắm, không bao giờ có thể chia lìa.

Nguyên liệu nấu ăn giống nhau.

Nhưng chỉ cần người nấu khác nhau, hương vị chắc chắn sẽ không giống nhau.

Khi Tô Nhược Hân ăn trưa, quả thực vô cùng kinh ngạc.

Vừa ăn cô vừa lén lút nhìn Hạ Thiên Tường, người đàn ông này không chỉ giỏi lập trình, giỏi kinh doanh mà giờ xem ra khả năng học tập kỹ năng mới của anh cũng rất đỉnh.

Món xào của Hạ Thiên Tường thật sự rất ngon.

Ngon chết mất.

Không thua gì tay nghề của một đầu bếp.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là những món ăn anh nấu cũng được trang trí vô cùng đẹp mắt.

Không ngoa khi nói cả sắc cả hương vị đều đầy đủ.

€ó vẻ như vô tình cô đã nhặt được bảo bối rồi.

“Đẹp không?” Kết quả người đàn ông vừa hay nhìn sang, bắt gặp dáng vẻ của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngồi thẳng người, đầu tiên là ho nhẹ một tiếng, sau đó trịnh trọng nói: “Ừ, đẹp, anh Hạ rất đẹp, nhưng mà không đẹp bằng đồ ăn anh nấu.

Lời này của cô không hề khoa trương tí nào, một chút cũng không.

Hạ Thiên Tường đẹp, đồ ăn anh nấu cũng đẹp.

Ăn còn ngon nữa.

“Có phải rất muốn nói từ nay về sau để anh nấu đúng không?”

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Có thể chứ?”

Hạ Thiên Tường trực tiếp gõ đầu cô: “Phải xem biểu hiện của em đã.”

“Xem biểu hiện gì của em?” Tô Nhược Hân bỏ đũa xuống không ăn nữa, muốn người đàn ông hứa sẽ nấu ăn cho cô mỗi ngày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 934


Chương 934

Tuy đầu bếp nấu ăn cũng ngon, nhưng cô vẫn thích Hạ Thiên Tường nấu hơn.

“Tự mình nghĩ đi.”

Tô Nhược Hân lập tức bày ra biểu cảm khóc lóc, nghĩ rồi lại nghĩ, cô chợt nghĩ ra, sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục ăn ăn ăn.

Cô đã biết chuyện mà người đàn ông này đang âm mưu.

Cô còn nhỏ.

Cô không muốn anh chọc thủng điểm mấu chốt của cô.

Cứ như bây giờ cũng tốt.

Như bây giờ cho đến khi cô tốt nghiệp đại học.

Nếu nào một ngày nào đó anh không nhịn được nữa, cô sẽ trực tiếp đưa điểm mấu chốt kia cho anh.

Khi đó chắc cũng được coi là con thiêu thân lao đầu vào lửa đẹp nhất nhỉ.

Đúng vậy, lúc đó cô phải là con thiêu thân lao đầu vào lửa đẹp nhất.

Vết thương của Hạ Thiên Tường đã lành.

Thật sự đã lành.

Sau bữa trưa, Tô Nhược Hân còn muốn cầm điện thoại chơi mật mã, như thể sẽ không dừng lại cho đến khi đuổi kịp Hạ Thiên Tường. Kết quả vừa mới cầm chiếc điện thoại lên đã bị người đàn ông đoạt lấy: “Chiều nay, anh đưa em ra ngoài.”

“Có việc gì à?” Tô Nhược Hân nhìn điện thoại của mình, rất muốn cướp về, nhưng khổ nỗi dáng cô thấp, có nhảy dựng lên cũng chưa chắc đã lấy lại được.

Gô cực kì phản đối, giá mà cô cao lớn bằng Hạ Thiên Tường thì anh sẽ không dám giật điện thoại của cô nữa.

“ừ”

“Chuyện gì thế?”

“Lên xe em sẽ biết.”

“Anh đi với em á?”

“Ừ, anh đi với em.”

“Hạ Thiên Tường, anh không cần làm việc sao?”

Nghĩ tới sáng nay Lục Diễm Chi tới đây, Tô Nhược.

Hân bỗng cảm thấy chột dạ.

Cô bỗng nhớ tới câu thơ: “Đêm xuân vắn vủn có ngần, Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra.”

(Theo Tản Đà dịch) Thật ra, cô và Hạ Thiên Tường thật sự không có đêm xuân gì cả…

Chỉ có anh có, chứ cô không có.

Cô vẫn là cô bé trong sạch.

Nhưng Lục Diễm Chi nhất định coi cô là đầu sỏ khiến Hạ Thiên Tường không có động lực làm việc.

“Không cần, không vội.”

“Được.” Tô Nhược Hân bị thuyết phục.

Người như anh, vội cũng có thể nói thành không vội.

Nhưng tất cả cũng chỉ vì cô, cô hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 935


Chương 935

Bugatti vừa lái ra khỏi khu phố, Hạ Thiên Tường bèn trả điện thoại cho Tô Nhược Hân: “Mở hộp thư ra, ghi nhớ kiến thức trong đó, em chỉ có nửa tiếng thôi.”

“Ồ.’ Tô Nhược Hân lập tức mở hộp thư.

Bởi vì cô tò mò.

Cô muốn biết Hạ Thiên Tường muốn cô học thuộc kiến thức gì.

Ra ngoài làm việc thì có liên quan gì đến kiến thức chứ?

Kết quả vừa mở ra, Tô Nhược Hân nháy mắt đã hiểu: “Hạ Thiên Tường, anh đưa em đi thi bằng lái xe à”

“Ừ, học thuộc đi.”

“Được thôi.” Tô Nhược Hân bình tĩnh lại, tập trung ghi nhớ những điểm kiến thức này.

Đây đều là kiến thức lý thuyết.

Trí nhớ của cô rất tốt, cho nên sau khi nhanh chóng xem qua một lần đã có thể nhớ được khá nhiều.

Mấy thứ này thật sự không làm khó được cô.

Nửa giờ sau, chiếc Bugatti dừng ở ngoài cổng trung tâm đăng ký bằng lái xe.

Hạ Thiên Tường tự mình đưa Tô Nhược Hân tới báo danh.

Mặc dù, lúc trước anh đã hứa sẽ đưa cô thi bằng lái xe.

Nhưng kể từ khi anh bị thương, Tô Nhược Hân cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ kéo dài mấy ngày nữa, thậm chí là rất lâu.

Vậy mà không ngờ vết thương của Hạ Thiên Tường vừa lành, anh đã đưa cô đi thi.

Theo như anh nói thì là cô chữa khỏi vết thương cho anh, cũng vì anh mà mất thời gian hai ngày.

Vì cô đã mất thời gian như vậy, nên anh dành cả buổi chiều để cùng cô thi bằng lái xe cũng là lẽ đương nhiên.

“Anh Hạ, đã sắp xếp xong rồi.’ Hạ Thiên Tường vừa dừng xe, Phương Tấn liền tiến lên chào hỏi, đưa chìa khóa chiếc McLaren GT của anh ta cho Hạ Thiên Tường.

Vì Hạ Thiên Tường muốn kín tiếng, không thu hút sự chú ý, cho nên trước khi rời đi đã bảo anh ta đổi lấy chiếc McLaren GT.

Phương Tấn nhìn chiếc Bugatti màu đen mới tinh của Hạ Thiên Tường, chiếc xe mà người bình thường mơ ước được lái một lần trong đời, lâu lâu anh ta cũng mới có cơ hội lái nó.

Đây cũng phúc lợi tốt nhất khi anh ta làm việc cho Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe, cùng Tô Nhược Hân đeo khẩu trang, sau đó nắm tay Tô Nhược Hân đi đến trung tâm sát hạch giấy phép lái xe.

‘Tô Nhược Hân vốn tưởng rằng Hạ Thiên Tường sẽ đăng ký cho cô tham gia lớp đào tạo bằng lái xe.

Kết quả là anh trực tiếp dạy cô luôn.

Sau khi đăng ký sẽ trực tiếp làm bài kiểm tra của môn thứ nhất.

Kết quả, dĩ nhiên là Tô Nhược Hân trực tiếp vượt qua bài kiểm tra.

Chỉ có phần thi lý thuyết, chuyện đó đối với Tô Nhược Hân là quá dễ dàng.

Sau khi thi xong môn thứ nhất, Hạ Thiên Tường liền đưa Tô Nhược Hân tới sân tập, sau đó đích thân chỉ cho cô các bước cùng những việc cần chú ý khi lái xe.

Tốc độ nói của người đàn ông không nhanh không chậm, lời ít ý nhiều, ngắn gọn dễ hiểu.

Mỗi câu đều dễ vào đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


Chương 921

Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.

“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân coi như không nghe được.

Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ vả.

Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.

Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.

Nhược Hân: “Thế nên con nhất quyết không về nhà?”

“Vâng.”

Tô Nhược Hân càng kéo chiếc chăn trong tay lên cao hơn, đến mức lộ cả bàn chân.

Cô muốn gạt bỏ giọng nói của Lục Diễm Chỉ khỏi thế giới của mình nhưng đành bó tay, cô không thể xóa bỏ nó được.

Từng câu chữ Lục Diễm Chi cất lên đều truyền đến tai cô một cách chính xác.

Càng không muốn nghe, nó lại càng chui vào.

màng nhĩ của cô.

Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.

“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân coi như không nghe được.

Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ va.

Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.

Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.

“Mẹ, lần trước con đã nói gì với mẹ, chẳng lẽ mẹ quên nhanh thế à?”

Mặt Lục Diễm Chỉ trắng bệch: “Con đợi đấy, chỉ cần ngày nào mẹ còn sống thì ngày ấy cô ta không được phép bước vào cửa nhà chúng ta.”

“Cũng được, con sẽ ở đây với cô ấy, từ nay về sau con cũng không bước vào cái mà mẹ gọi là cửa nhà đó nữa.” Hạ Thiên Tường vẫn thờ ơ lạnh lùng, “rầm’, anh lập tức đóng sầm cửa lại.

Thẳng tay nhốt Lục Diễm Chi ở ngoài cửa.

Trong phòng lập tức quay về vẻ yên tĩnh.

Tô Nhược Hân dè dặt kéo chăn ra, đang nghĩ ngợi xem có nên rời giường không thì thấy người đàn ông đi đến: “Em ngủ thêm một chút nữa đi, nhé?”

Tô Nhược Hân thật sự buồn ngủ nên nghe Hạ Thiên Tường đề nghị như vậy, cô nhắm mắt lại ngay: “Em phải ngủ ở đây, anh không được phép quấy rầy em.

“Tô Nhược Hân, bà ấy đi rồi.” Nói xong câu này, Hạ Thiên Tường đang mặc áo khoác buổi sáng nằm thẳng xuống giường của Tô Nhược Hân.

Cứ như đây là phòng ngủ thường ngày của anh, anh nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại và ôm chầm lấy cô: “Ngủ đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 936


Chương 936

Giảng giải xong, Hạ Thiên Tường bèn đưa chiếc McLaren GT giao cho Tô Nhược Hân.

Vì thế, trên toàn bộ sân tập.

Chiếc McLaren GT trở thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Khi họ luyện tập, tất cả các huấn luyện viên khác đều dừng lại.

Chỉ vì quá muốn nhìn McLaren GT.

Đúng vậy, trong mắt người thường, McLaren GT vốn đã rất đắt đỏ.

Vì thế, Tô Nhược Hân ngày càng mất bình tĩnh.

Mặc dù khu luyện tập ngày càng rộng rãi và chỉ có một mình cô, nhưng những ánh mắt kia đều khiến cô lo lắng.

Khi luyện không được không chạm vạch, cứ thế chạm vạch liên tiếp.

“Coi họ như cải trắng, không cần phải để ý tới.”

“Cải trắng?” Tô Nhược Hân vừa hỏi ngược lại, chợt hiểu ra anh đang muốn cô thả lỏng.

“Thật ra khi lái xe quan trọng nhất là thả lỏng, khi thả lỏng, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên.”

Tô Nhược Hân gật đầu.

Cố gắng thả lỏng bản thân.

Quả nhiên, không còn lái xe chạm vạch, cũng không còn đâm vào cột nữa.

Mà tất cả chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.

Sau đó, Hạ Thiên Tường trực tiếp đưa Tô Nhược Hân đi đăng ký bài kiểm tra thứ hai.

Những người trong sân luyện choáng váng.

Một số người thậm chí còn đi theo Tô Nhược Hân vào địa điểm đăng ký.

“Ôi chao, một là người ta biết lái xe lâu rồi, nay có thời gian mới đăng ký thi sát hạch, hai là người ta dư dả nên đến đây dạo chơi một vòng, chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ thì chắc chắn thi một lần là đậu.”

“Chứ còn gì nữa, tôi thấy giấy phép lái xe sẽ đến tay cô ấy trong chiều nay thôi.”

“Đương nhiên rồi, không xem thử người ta lái loại xe gì, đó là McLaren GT, muốn biết người đàn ông đó là ai quá, trông đẹp trai quá đi.” Một cô gái mê trai nói.

“Ai biết được, người đó đeo khẩu trang kín kẽ, nói không chừng không dám gặp ai.”

Mấy cô gái trò chuyện nghị luận ầm ï, chỉ thấy người đàn ông đeo khẩu trang lập tức xoay người, lạnh lùng nhìn họ, sau đó trả lời cô gái độc mồm độc miệng vừa nói cuối cùng ấy: “Đợi cô ấy sát hạch lái xe xong rồi, hẹn gặp ở bãi xe đường Di Phong lúc mười giờ tối. Nếu cô ấy thua, tôi tặng chiếc xe này cho cô”

“Anh… anh nói gì?” Cô gái kinh ngạc há to miệng thành hình chữ O.

Muốn tặng chiếc xe trị giá gần bảy tỷ cho cô ta ư?

Không dám tin luôn đó.

Chắc chắn người đàn ông này cố tình tặng xe cho cô †a.

Nói không chừng anh nhận ra cô ta siêu đẹp gái nên muốn tán tỉnh cô ta đây mà.

Chắc là anh đã chơi đùa với cô gái học lái xe chán rồi nên muốn đổi bạn gái mới.

Chẳng phải đàn ông có tiền đều thay bạn gái như thay áo hay sao.

Có điều chắc chắn kỹ thuật của cô gái kia quá kém, nếu đổi thành cô ta, nhất định cô ta sẽ phát huy hết trình độ của mình, để anh chàng lắm tiền đẹp trai này không thể rời khỏi cô ta.

“Nếu cô ấy thua, tôi sẽ tặng xe cho cô.” Hạ Thiên Tường hờ hững, sắc mặt lạnh tanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 937


Chương 937

Có điều lúc này trong đầu cô gái đó chỉ toàn mơ mộng mình sắp trở thành mợ chủ hào môn, không chú ý đến ánh mắt của Hạ Thiên Tường khi nhìn mình chẳng khác nào nhìn một đống rác rưởi. Cô ta vén mái tóc dài tuyệt đẹp của mình lên và nũng nịu: “Cảm ơn anh đẹp trai nha.”

Cùng lúc đó, cô ta nhìn sang Tô Nhược Hân, một cô gái chưa có giấy phép lái xe mà muốn đua xe ư, chắc chắn không thể thắng nổi.

Thua một trăm phần trăm.

Cho nên rõ ràng người đàn ông này thấy cô ta xinh đẹp nên muốn tặng xe cho cô ta.

Như vậy chẳng khác nào công bố trước mặt mọi người.

Anh chàng này muốn tán tỉnh cô ta.

Có điều nể mặt anh như thế, cô ta vui vẻ “chịu đựng” để anh ta tán tỉnh.

Không ngờ khi cô ta vừa cho rằng Hạ Thiên Tường cố tình tặng xe cho mình thì đã nghe anh nói: “Có điều nếu cô thua thì phải rửa hết tất cả xe tập lái ở trong sân tập này. Nhớ cho kỹ, cô phải rửa sạch bong sáng bóng nhưng không được nhờ vả hay mượn bất cứ dụng cụ hay người nào khác, cô chỉ được tự rửa mà thôi.”

Cô gái nghe đến đó thì thoáng nhìn Tô Nhượng Hân đang đeo khẩu trang bằng vẻ khiêu khích. Chắc chắn cô gái mang khẩu trang đó không đẹp, không thể trói buộc cơ thể của anh chàng này: “Được, vậy tôi sẽ quyết định người đua xe với cô ta tối nay.”

Đã là thi đấu, tiền cược của người đàn ông đó là xe, tất nhiên cô ta cũng phải đưa ra tiền cược. Tiền cược bằng cách rửa xe quá đỗi bình thường, bây giờ cô ta chỉ đề phòng cô gái đeo khẩu trang chơi bẩn, lỡ đâu cô ta không đủ tiền mướn tay lão luyện đánh bại cô, vậy cô ta sẽ thua, chiếc McLaren GT cũng bay mất.

Mặc dù cô ta cho rằng người đàn ông này muốn tán tỉnh cô nên mới biến tướng tặng chiếc xe này cho cô, nhưng vì an toàn, chắc chắn cô ta phải làm thế.

Suy cho cùng cô gái đeo khẩu trang sẽ không cam lòng khi anh chàng đó muốn tán tỉnh cô, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để ngăn cản.

“Được, cô chọn người, sau đó những người ở đây đều có thể có mặt trong đêm nay. Nếu Nhược Hân thắng, phần thưởng của cô ấy sẽ được chia đều cho mọi người, nếu Nhược Hân thua, cô ấy thua bao.

nhiêu thì sẽ tự bỏ tiền túi ra đền bù chia đều cho mọi người.”

Những người có mặt nghe thế, hết người này truyền đến tai người khác, rất nhanh người ở sân tập đều biết hết.

Đêm nay, họ muốn đến đường Di Phong coi đua XS.

Thật ra bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân vẫn chưa từng yên ắng.

Gô vẫn luôn kéo góc áo Hạ Thiên Tường, ra hiệu anh đừng nói cho cô đua xe nữa.

Trong lòng cô không dám chắc, cô còn chưa từng coi đua xe bao giờ, chứ nói chi đến bắt đầu đua xe.

Cô không làm được.

Nhưng Hạ Thiên Tường như thể không nhận ra, cứ nói mãi, bây giờ nói xong cả rồi.

Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, bây giờ chẳng hốt về được nữa.

Tô Nhược Hân rất muốn xé miệng của anh ra.

Nhưng xé cũng vô ích.

Anh đã nói hết cả rồi.

May là Tô Nhược Hân chỉ thi một lần là đã đậu vòng hai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922


Chương 922

Câu nói này của anh có tác dụng tương tự với khúc hát ru, Tô Nhược Hân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vốn tưởng rằng sẽ có cãi nhau, nhưng nhờ Hạ Thiên Tường cương quyết đối mặt với Lục Diễm Chị, sau đó dễ dàng tránh đi nên Tô Nhược Hân mới có thể thả lỏng người, hơi thở đều đều.

Bàn tay của người đàn ông từ từ siết chặt lại.

Người phụ nữ ở trong vòng tay càng kề sát vào cơ thể anh hơn, một cảm giác mềm mại.

“Nhược Hân, đừng sợ, em ở đâu, nơi ấy sẽ là nhà.”

Hạ Thiên Tường khế thì thầm, gần đây anh cảm thấy cô nàng luôn lo được lo mất, anh nghĩ, nhất định là vì Lục Diễm Chỉ.

Đáng tiếc, điều không được phép chọn lựa trên đời này chính là xuất thân và ba mẹ.

“Đừng… Đừng mà… Cô gái sợ hãi kêu lên trong lúc ngủ mơ.

Hạ Thiên Tường khẽ cau mày, bàn tay vỗ nhẹ lưng của cô: “Đừng sợ, có anh đây, không sao đâu, không có chuyện gì hết.”

“Ba, con không muốn lấy một người chết, ba đừng gả con đi được không?” Nhưng không ngờ, Hạ Thiên Tường càng dỗ dành, Tô Nhược Hân ở trong giấc mơ càng khóc kịch liệt hơn.

Lời than khóc mà Tô Nhược Hân nói khiến khuôn mặt của Hạ Thiên Tường nháy mắt chuyển đen.

Anh lập tức biết được Tô Nhược Hân đang mơ cái gì.

Cánh tay hơi siết vào.

Ôm Tô Nhược Hân chặt hơn nữa.

“Nhược Hân… Nhược Hân…

“Đừng mà… Tối quá.”

“Nhược Hân…” Hạ Thiên Tường thì thào liên hồi nhưng Tô Nhược Hân vẫn chìm trong cơn ác mộng, có thế nào vẫn không tỉnh lại.

Màu mắt của Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống, sau đó khuôn mặt anh tuấn hơi nghiêng sang, trong nháy mắt đã bịt kín đôi môi Tô Nhược Hân.

Sau một hồi nhẹ nhàng, anh bỗng tăng thêm lực, cuối cùng tiếng kêu đầy sợ hãi của Tô Nhược Hân ở trong mơ cũng tiêu tan.

Tiếp đó là nước mắt mặn chát của cô gái lặng lẽ chảy xuống môi, khiến Hạ Thiên Tường đau lòng khôn nguôi.

Cô nằm mơ và bật khóc.

Nghĩ lại thì nhất định là bộ dạng mặc đồ liệm của anh lúc trước đã dọa cô sợ rồi.

Tô Nhược Hân cứ khóc như thế, nhưng cô không còn cảm nhận được cơn lạnh lẽo ở trong giấc mộng nữa, mà thay vào đó là sự nóng rực.

Nóng đến mức cơ thể cô cũng dần ấm lên, sau đó cô chỉ muốn được dán thật sát vào nguồn ấm áp ấy.

“Nhược Hân, bây giờ sẽ là đêm động phòng, được không em?” Hôm ấy anh không hành động được nhưng hôm nay anh rất tỉnh táo.

Ngày đó, cô cứu anh, cô chính là cả bầu trời của anh. Giờ đây, anh là bầu trời của cô, anh nên vì cô mà mở ra một khoảng trời trống trãi.

Nghe thấy hai chữ “động phòng”, Tô Nhược Hân chầm chậm mở to mắt, rồi đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị phóng đại lên.

Với lại, anh vẫn liên tục chơi trò hôn môi mà không biết mệt.

Mỗi một cái hôn đều không dứt ra như thể bị nghiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 938


Chương 938

Từ lúc tập lái đến khi thi sát hạch chỉ mất hai giờ.

Đã đến bốn giờ chiều.

Người xem đông đúc, nếu ban đầu mọi người cho rằng Tô Nhược Hân đã biết lái xe từ lâu, đi thi chỉ cho đủ trình tự, nhưng khi Tô Nhược Hân luyện tập vòng thi thứ ba ở trên đường, không còn ai nghĩ cô biết lái xe nữa.

Bởi vì cô lái xe trên đường chậm đến mức chán chẳng buồn nói, mới vừa ra lộ thì đã tắt máy.

Gô rất căng thẳng.

Đúng lúc một đứa trẻ đi ngang qua đường.

Mặc dù đứa trẻ đó cách cô rất xa, nhưng khi vừa thấy đứa trẻ, tay chân của cô đã mềm nhũn hết.

Tha lỗi cho cô, đây là lần đầu tiên cô lái xe ở trên đường.

Sau đó xe bị tắt mắt, Tô Nhược Hân nôn nóng hơn, không khởi động xe được.

Hạ Thiên ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái bèn cúi người, khởi động lại xe thay cô: “Hít sâu, đừng sợ, nhớ lại những gì anh đã dạy em là được.”

“Bỏ đi, đã không biết chạy xe trên đường mà buổi tối còn muốn đua xe, muốn đánh bại tiền bối, nói giỡn chắc”

“Minh Lan, chắc chắn tối nay cô sẽ thắng. Nếu cô thắng được chiếc xe đó, đừng quên đưa chị em chúng tôi hóng gió trước nhé.” Một cô gái hâm mộ nói.

Một cô gái khác tiến lên vỗ vào bả vai của Hoàng Minh Lan: “Thắng phải mời khách đó nha, không được thiếu một chầu hải sản đâu đó, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu.”

“Đừng nói một bữa, tôi mời mọi người mười bữa luôn, ha ha” Minh Lan thấy Tô Nhược Hân lái chiếc xe tập lái kia, quả quyết bước lên một chiếc xe khác: “Đi, theo sau nhìn xem.” Dứt lời, cô ta bèn lái chiếc xe đó đi.

€ó cô ta dẫn đầu, những người khác đều leo lên xe tập lái của mình, một chiếc xe tập lái dẫn theo mấy chiếc xe khác theo đuôi Tô Nhược Hân.

Trên đường lớn nhanh chóng xuất hiện một đoàn xe rồng chạy chậm.

Tô Nhược Hân muốn lái chậm bao nhiêu thì lái chậm bấy nhiêu.

Ngày đầu tiên đã học lái xe trên đường nên sợ hãi là chuyện thường.

Hạ Thiên Tường đưa ra yêu cầu, cô có thể lái chậm, nhưng không được phạm lỗi.

Vì đang ở trên đường nên anh chỉ có một yêu cầu duy nhất với cô, đó là chậm.

Chỉ cần chậm thì sẽ thả lòng, thả lỏng rồi sẽ nhớ kỹ nội dung mấu chốt.

Sau đó, đợi thành thạo rồi sẽ tăng tốc, quen thuộc chút nữa thì lái nhanh hơn.

Cho đến khi đạt được tốc độ lái xe bình thường, cô sẽ thành công.

Khi Tô Nhược Hân lái xe về sân tập thì mới phát hiện toàn bộ xe đậu ở bãi tập đều lái ra đường theo chiếc xe của cô.

Bởi vì mọi người đều tò tò rốt cuộc cô có biết lái xe hay không.

Vì vậy họ dứt khoát đi theo.

Hôm nay trước khi đến đây, cô thật sự không biết lái xe.

Nhưng nhờ Hạ Thiên Tường ra mặt dạy dỗ.

Cuối cùng cô đã biết lái.

Trước khi tan làm, Tô Nhược Hân đã thi xong tất cả các vòng.

Khi giấy phép lái xe vừa đến tay, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923


Chương 923

Tô Nhược Hân nheo mắt, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, sau đó chẳng thèm suy nghĩ gì mà bình tĩnh nói: “Hạ Thiên Tường, anh có chắc không?” Nhưng mà anh đang bị thương, không thể nào làm được.

Giọng nói mơ hồ của cô nàng bật ra từ đôi môi đang chụm vào nhau của hai người.

Hạ Thiên Tường chỉ thấy có một ngọn lửa tà ác đang trỗi dậy trong người.

Cơ thể cả hai đồng thời ép sát vào, Tô Nhược Hân hơi xoay lưng và đáp xuống ga trải giường.

Tay.

Tất cả mọi thứ.

Đều bùng lên ngay thời khắc này.

Đến lúc Tô Nhược Hân phản ứng lại thì đã trễ.

Chẳng còn kịp nữa rồi.

Dù cô có cầu xin anh như thế nào, anh cũng không chịu buông tha cho cô.

Tuy ánh mặt trời đã bị tấm màn đen ngăn lại ngoài phòng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bọn họ nhìn thấy nhau.

Như dòng nước êm đềm, từng chút một cuốn trôi hai trái tim cô đơn bấy lâu nay.

Đúng vậy, Tô Nhược Hân vẫn luôn cô đơn.

Đúng vậy, Hạ Thiên Tường cũng vẫn luôn cô đơn.

Thật tốt khi hai người họ gặp được nhau, từ nay về sau sẽ không còn thấy cô đơn nữa.

Nhưng mà bây giờ Tô Nhược Hân chỉ hận không thể cắn mất một miếng thịt của Hạ Thiên Tường.

Anh đang bị thương đấy.

Nhưng bất kể cô cầu xin bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn không chịu buông tha cô.

Khi thác nước chảy xiết bất chợt trút xuống cái hồ sâu thẳm, nước trong hồ dần trở nên tĩnh lặng.

Bên người là hơi thở nặng nề của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân cuộn người rúc ở trong chăn như một con mèo nhỏ: “Hạ Thiên Tường, anh không muốn sống nữa hả?”

“Ừ, nếu em cho.” Người đàn ông nằm cạnh Tô Nhược Hân nheo đôi mắt đen nhánh của mình, giọng nói khản đặc.

Cảm giác như muốn chết.

Anh giống như được phóng thích.

Nhưng thực chất chỉ có anh biết nó khó chịu tới mức nào.

Nghe thấy câu anh nói, Tô Nhược Hân vốn giống mèo con bật phắt dậy, bàn tay nhỏ bé rơi xuống trán Hạ Thiên Tường: “Rõ ràng không bị sốt, rất bình thường, mà sao ngày nào anh cũng lao đầu vào làm chuyện không muốn sống vậy. Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ về xương sườn của mình nữa.”

Dứt lời, bàn tay nhỏ bé của cô dời xuống, dùng tay cảm nhận vết thương trên người anh.

Uống thuốc hằng ngày cộng với thuật châm cứu của cô, xương sườn gãy đã lành bảy tám phần rồi, chỉ cần cố định hai ngày nữa là có thể đi lại thoải mái, kết quả ban nãy anh lăn tới lộn lui, đành phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.

Tô Nhược Hân khóc không ra nước mắt.

“Không khỏi thì thôi.” Hạ Thiên Tường khép hờ mắt.

Nhưng càng làm thế, anh càng cảm nhận rõ bàn tay bé nhỏ của Tô Nhược Hân hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 939


Chương 939

Sau đó, cô nhìn chiếc McLaren GT của Phương Tấn, lúc này mới có thời gian lo lắng: “Hạ Thiên Tường, buổi tối em phải đua xe thật sao?” Cô còn chưa lái thành thạo những chiếc xe bình thường, nói chi đến xe đua.

“Sao, cô sợ à?” Minh Lan phách lối đón đầu, lúc này cô ta đã đinh ninh rằng Hạ Thiên Tường chán ‘Tô Nhược Hân rồi, chỉ chơi đùa theo học lái xe với cô, tiện thể tán tỉnh cô gái xinh đẹp như cô ta mới là mục đích.

Vốn dĩ Tô Nhược Hân sợ hãi, nhưng khi đối diện với giọng điệu khiêu khích của cô ta, cô lập tức có dũng khí, thua người không thua trận, đầu tiên mình không được loạn trận tuyến của mình. Cô trợn mắt nhìn Hoàng Minh Lan, hờ hững đáp: “Mười giờ tối gặp. Đừng quên mời mấy cao thủ để thi đấu nhé.”

Tô Nhược Hân căn răng nói xong, bèn đi về phía chiếc McLaren GT của Phương Tấn.

Kết quả cô vừa định đi về phía ghế phụ thì Hạ Thiên Tường đã cản lại: “Em lái xe đi.”

“Em lái á?’ Tô Nhược Hân chỉ vào mũi mình, mặt đần ra.

Con đường mà cô sắp lái hoàn toàn khác con đường đã tập lúc ban đầu. Đoạn đường tập lái và sát hạch đều có biển báo những tay mơ mới lái xe như cô có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vì vậy thông thường những người lái xe trên đoạn đường đó đều sẽ tự giác tránh ra khi thấy chiếc xe có gắn biển “xe tập lái”.

Nhưng dù cô có gắn biển “xe tập lái” lên chiếc xe của Phương Tấn thì cũng chẳng có ai tin đó là xe tập lái.

Có ai lấy một chiếc siêu xe như thế tập lái bao giờ.

Chiếc xe gần bảy tỷ chính là siêu xe trong mắt người bình thường.

Vì vậy, bảo cô lái xe trên đoạn đường mà người khác không tránh né nữa, cô không khỏi hốt hoảng.

“Lần nào em cũng sợ, nhưng em đều khắc phục được hết. Nhược Hân, em lái đi.”

“Vậy nếu em đụng hỏng thì làm sao?” Lái xe trên đường lớn không giống như lái xe trên sân tập.

Những biển báo trên sân tập đều được chế tạo đặc biệt, nếu không may đụng phải chúng cũng không làm xe hỏng hỏng, nhưng nếu cô đụng vào xe của người khác hoặc người đi đường thì không đơn giản như đụng phải biển báo nữa, đó là chuyện liên quan đến mạng người rồi đấy.

Hạ Thiên Tường không sợ nhưng cô sợ.

Mạng người không phải trò đùa.

“Có anh ở đây, em cứ thả lỏng mà lái, chỉ cần em yên lặng nhẫm lại những nội dung mấu chốt mà anh đã dạy cho em là được. Em yên tâm, anh vẫn luôn ở trên xe mà.”

Câu này đang nhắc nhở Tô Nhược Hân, có anh ở đây thì sẽ luôn nhìn chằm chằm cô, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cho nên chỉ cần chỗ cô xảy ra vấn đề, Hạ Thiên Tường sẽ ra tay xử lý ngay.

Tô Nhược Hân nghĩ thế bèn thả lỏng, bắt đầu khởi động xe.

“Đi đâu?”

“Em muốn ăn gì?” Hạ Thiên Tường như biết Tô Nhược Hân đói bụng, bây giờ chỉ muốn lấp đầy bụng cô.

“Bánh gạo cuộn và thịt hầm, Hạ Thiên Tường, anh đi ăn vặt với em nhé.” Khi nói đến hai chữ “ăn vặt”, suýt nữa cô đã chảy cả nước bọt.

Lâu lắm rồi cô chưa ăn nó, thèm quá đi mất.

“Được.” Hạ Thiên Tường ấm giọng gật đầu.

“Em chọn địa điểm nhé”

“Được”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924


Chương 924

Chậm rãi chuyển động.

Quả thực là tiết tấu chết người.

Rõ ràng mới nãy đã làm một trận sóng to gió lớn, bây giờ lại bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu.

“Này, anh nghĩ kỹ rồi hả? Đến lúc đó xương cốt thương tổn sẽ biến thành mầm tai hoạ đó, em cam đoan mỗi khi trời mưa âm u là anh sẽ khóc, nhưng khi ấy anh có khóc cũng vô dụng, nhất định sẽ đau đến mức khiến anh muốn chết tâm.”

“Ừ, không khỏi thì không khỏi.” Chẳng biết Hạ Thiên Tường nghe lọt được bao nhiêu, anh chỉ biết giờ đây mình đã nghĩ rất kỹ rồi.

Bị bệnh thế này có Tô Nhược Hân chăm sóc, có cô ở cạnh săn sóc hai mươi bốn tiếng, anh rất thích.

Nếu không, một khi khỏi bệnh, e rằng sẽ không có được đãi ngộ này nữa.

Tô Nhược Hân muốn cắn người.

Người đàn ông này thật là thiếu cắn, cô toàn tâm toàn ý muốn chữa bệnh cho anh, nhưng chính bản thân anh lại không lưu tâm, cô đành chịu.

Tô Nhược Hân bỏ tay khỏi bụng anh, cô quay người đi xuống giường, cầm túi của mình lên rồi mở ra, đặt cạnh giường.

“Hạ Thiên Tường, anh nằm xuống đi.”

“Ừm”” Người đàn ông duỗi người nằm xuống, chờ Tô Nhược Hân châm cứu cho anh.

Tô Nhược Hân trợn mắt liếc nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, chắc chắn là kiếp trước em thiếu nợ anh, cho nên kiếp này mới bị anh bắt nạt như thế, đã vậy, bị anh bắt nạt rồi còn phải giải quyết hết hậu quả: Cô vừa lẩm bẩm vừa châm kim xuống.

Hết kim này đến kim khác.

Lần châm cứu này khác hẳn với hai lần trước.

Sâu hơn.

Đâm sâu hơn trước một chút.

Hiển nhiên, mỗi lần cây kim đâm xuống cũng đau hơn trước rất nhiều.

Thế nhưng Tô Nhược Hân chẳng thấy hồi hộp chút nào, dù gì người đau cũng không phải cô.

Người chịu đau là Hạ Thiên Tường.

Nhưng anh đáng bị đau.

Ai bảo hồi nãy anh không chịu tha cho cô.

Nghĩ lại từng động tác của anh khi nấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền phiếm hồng.

Sau khi hơn mười cây kim châm xuống, lúc này Tô Nhược Hân mới từ từ ngồi thẳng eo dậy.

Nhìn trên người Hạ Thiên Tường chẳng chịt kim, cô vỗ tay một cái: “Hạ Thiên Tường, đau không?”

“Không đau.” Trán của Hạ Thiên Tường hơi đổ mồ hôi, thật ra anh đang đau vô cùng.

Đúng thế, lần châm cứu này đau kinh khủng.

Nhưng anh là đàn ông, đau cách mấy cũng phải chịu.

Không thể để Tô Nhược Hân lo lắng cho anh.

Kết quả, anh vừa mới dứt câu, chợt nghe Tô Nhược Hân nói: “Thật sự không đau sao? Chẳng lẽ do em châm kim nông quá? Vậy để em châm sâu hơn.” Tô Nhược Hân nói xong, bàn tay nhỏ bé liên thả xuống, nhẹ nhàng xoay đuôi những chiếc kim bạc đã được châm xuống, cắm từng cái vào sâu hơn.

Cô đã xoay xong vài cây kim chỉ với mười mấy giây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom