Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


Chương 962

“„” Minh Lan mềm nhũn ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, trước giờ cô ta chưa từng cá cược đua xe, đây là lần đầu tiên cược lại thua thê thảm như vậy…

Tô Nhược Hân đậu xe dưới tầng hầm đỗ xe, khi lái khỏi lối ra trường đua, loáng thoáng nghe thấy tiếng hét ở hàng ghế khán giả.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô tò mò, không nhịn được hỏi bảo vệ.

“Có một người giữ lời hứa đang chia tiền thưởng, thế nên không khí hiện trường rất sôi động.”

Tô Nhược Hân quay đầu, đang định gọi điện cho Hạ Thiên Tường đã thấy người đàn ông đi ra.

Khẩu trang màu đen che khuất gương mặt điển trai của anh, nhưng lại không giấu được sự tôn quý tao nhã từ trong xương cốt anh.

Người đàn ông càng lúc càng đến gần.

Tô Nhược Hân nhãn nhịn không lao qua đó, yên tĩnh chờ đợi ở kia.

Mãi cho tới khi Hạ Thiên Tường đi đến gần mới kéo tay anh: “Anh thật sự đã chia hơn một tỷ sao?”

Nếu là thật vậy Hạ Thiên Tường giàu đến không có tính người.

“Ừm”

“Vậy phần em thắng, cho anh đấy.”

“Đó là do em thắng được, là thứ em nên có.” Hạ Thiên Tường nhét Tô Nhược Hân vào trong xe: “Ngủ một giấc đi, rất nhanh sẽ đến.”

Tô Nhược Hân hoàn toàn không để ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường, cô hưng phấn đắm chìm trong chuyện mình đã thắng hơn một tỷ: “Hạ Thiên Tường, thật sự không cần giao một tỷ kia cho anh sao?”

“Không cần.”

“Wow wow, kiếm tiền thật là dễ, hôm nào em lại đến thi đấu thêm một lần nữa”

Kết quả là, ngay khi Tô Nhược Hân đang nhiệt huyết sôi trào muốn quay lại đua xe thêm một lần nữa thì chợt nghe người đàn ông nói: “Không được.”

“Hử, không cho phép em đua xe thì anh tặng em một chiếc xe đua làm gì?” Tô Nhược Hân kháng nghị.

“Lái xe đi dạo thì được, đua xe thì không.” Anh rất muốn nói thêm một câu, thiếu tiền thì anh cho thể cho cô.

“Hừ, vậy anh nói xem, là ai bảo em đua xe tối nay?

Còn chưa được sự đồng ý của em đã tự mình quyết định, hả?” Tô Nhược Hân nghiến răng, đưa tay nhéo cánh tay của Hạ Thiên Tường một cái.

Anh quá đáng.

“Ha ha.” Cánh tay tê rần nhưng Hạ Thiên Tường lại cười nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Nhược Hân, tài giải mật mã của em cũng không thua gì tài đua xe đâu. Sở dĩ anh để em thi đua xe một lần là muốn em có được sự tự tin.” Chứ không phải để cô từ nay về sau, mỗi ngày đều đi đua xe đến mức không biết chán.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Tự tin sao?” Hình như bây giờ cô thấy mình đã tự tin hơn rất nhiều.

“Đúng.”

“Hình như em bắt đầu tự tin rồi, nhưng mà điều này không liên quan gì đến việc sau này em có tiếp tục tham gia đua xe hay không mà?”

“Có liên quan, không được tự mình tham gia đua Xe.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra: “Vì sao?”

“Anh không đi cùng thì em không được tự mình đua xe.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 963


Chương 963

“Hử, sao anh hong nói sớm chứ, em còn cho rằng từ nay về sau em không thể đua xe nữa. Được, được, được, sau này nếu em ngứa tay muốn đua xe thì em sẽ tìm anh đến đường Di Phong với em, như vậy được không?”

“Có thể”

“Wow, kiếm tiền thật dễ. Em không tham, một tháng thi đấu một lần là được, quyết định như vậy đi.

Hạ Thiên Tường, mỗi tháng anh dành ra một ngày đến đây với em là được rồi, thời gian do anh chọn.”

Thậm chí, Tô Nhược Hân còn nghĩ rằng sau này cô có thể mua nhà, mua xe dựa vào việc đua xe.

Kiếm tiền dễ như vậy, sau này đi làm trở thành nghề phụ, một tháng đua xe một lần có thể trở thành nghề chính.

Nghĩ thế nào cũng thấy tốt đẹp.

Kết quả là, cô vừa nghĩ như vậy thì lập tức bị người đàn ông hất một gáo nước lạnh: “Không phải lần nào cũng thắng, nếu thua thì rất có thể sẽ thua sạch toàn bộ mười lăm tỷ mà em thắng được.”

“Em đặt cược ít.” Tô Nhược Hân chống cằm suy nghĩ một lát, còn nghiêm túc nói.

“Tiền đặt cược nhiều hay ít phụ thuộc vào số lượng khán giả đặt cược và đặt cược vào ai. Hôm nay, em có thể thăng là vì gân 90% những người có mặt ở đây đều đặt cược vào bên kia mà không phải em.

“Vậy sao?” Hóa ra cô lại không được xem trọng như vậy.

“Đúng. Trận đấu trước không ai xem trọng em cho nên em mới thắng được nhiều, ra trận bất ngờ thắng mười lăm tỷ. Nhưng anh nghĩ sau lần này, lần sau em ra trận sẽ có người đặt cược em thắng. Đến lúc đó, cho dù em thắng thì do có nhiều người đặt cược vào em cho nên cuối cùng cũng có nhiều người chia tiền thưởng, khi chia đến tay em thì có thể thừa lại mấy chục triệu đã tính là không tồi rồi, mạo hiểm tính mạng chỉ để thắng mấy chục triệu, em nói có đáng không?” Điều anh chưa nói là cô đua xe một mình không an toàn, cho nên anh không cho phép cô tham gia một mình.

Tô Nhược Hân nghĩ lại điều này: “Được rồi, vậy sau này trừ khi thiếu tiền, nếu không em sẽ không đi đua xe. Hạ Thiên Tường, anh chắc chắn sẽ không lấy mười lăm tỷ của em đúng không?”

“ừ”

“Vậy em đây muốn tự do tiêu xài, hì hì.”

“Được.’ Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang cười ngây ngô qua kính chiếu hậu, đột nhiên tò mò cô sẽ tiêu mười lăm tỷ này như thế nào.

Hình như Tô Nhược Hân chưa bao giờ mua quà cho anh.

Có tiền rồi, Tô Nhược Hân bắt đầu lướt điện thoại để tìm quà.

Cô đang lướt thì đột nhiên cảm nhận được ánh đèn neon bên ngoài xe ngày càng ít đi, không sáng lắm, cô ngước mắt lên nhìn thì giật mình: “Hạ Thiên Tường, đây là đâu vậy?”

“Không phải em muốn ăn đồ nướng sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Cho nên người đàn ông này lại dẫn cô ra bờ biển sao?

Nhớ lại một lần trước đây, anh dẫn cô đến bờ biển ăn đồ nướng, chính là lần gặp được Chúc Yên.

Tô Nhược Hân cất điện thoại đi, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cho dù là cách cửa kính xe, cô vẫn có thể ngửi được mùi vị của biển cả.

Tô Nhược Hân vốn tưởng lần này lại ở trên bãi cát cạnh biển, nhưng Hạ Thiên Tường lại còn mang cả tủ đá và lò nướng than đến bờ biển, kết quả là Tô Nhược Hân rất ngạc nhiên khi chiếc McLaren từ từ dừng lại.

Biệt thự xinh đẹp kiểu Gothic bên bờ biển, màu trắng tinh khiết, vô cùng bắt mắt trong màn đêm yên tĩnh này, đập vào mắt khiến người ta có cảm giác mơ mộng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 964


Chương 964

Vừa xuống xe, Tô Nhược Hân bèn nhảy thẳng lên chiếc xích đu trong vườn, bắt đầu đung đưa, ngay cả đồ nướng cũng không muốn ăn.

Cô thích nhất là xích đu.

Cảm giác tuyệt vời khi cởi giày, ngửa đầu nhìn lên những vì sao trong khi đung đưa trên chiếc xích đu bằng đôi chân trần thật sự không thể diễn tả được.

Rất đẹp.

Lò nướng đã được nhen lên.

Đủ loại nguyên liệu làm đồ nướng được bày đầy giữa vườn, có lẽ trước khi Hạ Thiên Tường lên đường đã sai người chuẩn bị tất cả.

Mùi thơm của xiên nướng bay qua, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại: “Vẫn là đầu bếp lần trước chế biến sao?”

Chỉ cần ngửi là nước miếng đã trào ra.

Cô vẫn nhớ như in hương vị đồ nướng bên bờ biển lần trước.

Ăn quá ngon.

“Lần đó chắc là đầu bếp của đội A. Tuần trước thi đấu nấu ăn đội AB thì đội A thua, cho nên lần này là đội B được phân phối nguyên liệu.”

“Hạ Thiên Tường, em muốn ăn.” Anh vừa nói đội B thắng đội A, Tô Nhược Hân bèn nhảy thằng xuống xích đu, chạy về phía Hạ Thiên Tường cách đó vài bước, sau đó nhìn chằm chằm vào nguyên liệu đã được nướng trên bếp, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: “Còn chưa nướng xong sao?”

“Em lại chơi xích đu đi, năm phút nữa anh sẽ đem qua cho em.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân giống như một bé mèo nhỏ tham ăn, khóe môi Hạ Thiên Tường khẽ cong lên, cô nhóc giống như một đứa trẻ khiến anh nhịn không được muốn cưng nựng, ngoài cưng chiều ra thì cũng chỉ còn cách cưng chiều cô.

“Hạ Thiên Tường, em yêu anh.” Tô Nhược Hân nói xong, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Hạ Thiên Tường một cái, sau đó lại chạy đến chỗ xích đu tiếp tục đung đưa.

Nơi này thật sự rất đẹp.

Bờ biển buổi tối đặc biệt mát mẻ, hóng gió biển, ngắm sao, đu xích đu, ăn xiên nướng, Tô Nhược Hân cảm thấy đỉnh cao của cuộc đời mình đã đến.

Câu “Em yêu anh” này đã là lần thứ hai trong đêm nay.

Có vẻ như sau lần đầu tiên, lần thứ hai này vô cùng tự nhiên..

Giống như cô nên nói chuyện như thế với Hạ Thiên Tường vậy.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên nhìn cô gái trên xích đu, cho đến khi một mùi khét bay đến, anh mới lấy lại tinh thân, chạy nhanh đến lật đồ nướng trên lò.

“Hạ Thiên Tường, em sẽ tận hưởng một lúc nữa, sau đó em phụ trách nướng, anh phụ trách ăn.” Tô Nhược Hân trông chờ mòn mỏi, thường xuyên liếc nhìn Hạ Thiên Tường.

“Được.” Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn Tô Nhược Hân, thật ra cô nhóc này vẫn rất chu đáo.

Biết để anh nướng một mình là bắt nạt anh, cho nên mới có thể đột nhiên nói một câu như vậy.

Nhưng chỉ có mình anh mới biết, anh can tâm tình nguyện nướng đồ cho cô.

Thật sự chờ đợi ngày này đã lâu.

Căn biệt thự này bắt đầu được sửa sang lại kể từ lần họ nướng đồ trên bờ biển lần trước.

Vật liệu tốt nhất không có mùi andehit, sau khi trang trí xong lại được để không hai tháng, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm sử dụng.

Chỉ là nơi này cách đại học Nam hơi xa, là biệt thự đặc biệt chuẩn bị cho Tô Nhược Hân ăn đồ nướng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Chương 965

Dù sao, bỏ không thì bỏ không thôi, thỉnh thoảng dẫn cô đến đây ăn đồ nướng một lần, cô vui thì anh cũng vui.

Nướng được một lúc, Hạ Thiên Tường dọn ra đĩa, lại cầm một cái bàn nhỏ đặt ở bên cạnh xích đu: “Ăn đị= Tô Nhược Hân lập tức cầm một xiên trực tiếp cho vào miệng, sau to kêu to ăn ngon: “Hạ Thiên Tường, đầu bếp nhà anh thật giỏi, ngon quá.” Cô ăn một xiên lại muốn ăn hai xiên, ăn hai xiên lại muốn ăn bốn xiên, đúng là xiên sau ngon hơn xiên trước, vừa thơm vừa ngon.

Kết quả là Tô Nhược Hân ăn trước, hưởng thụ trước, Hạ Thiên Tường thì lại nướng phục vụ.

Hoàn toàn là một sự tương phản giữa trời và đất.

Mãi đến khi đưa đĩa thứ ba đến, cuối cùng Tô Nhược Hân mới nhận ra, nhảy xuống xích đu: “Hạ Thiên Tường, anh ăn đĩa này đi, em lại đi nướng thêm cho ăn một đĩa nữa. Ngoan, phải nghe lời.”

Hạ Thiên Tường dở khóc dở cười bị ép lên xích đu.

Là đàn ông, anh chưa bao chơi xích đu, thứ mà từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn cho rằng chỉ có bé gái mới thích chơi.

Nhưng lúc này bị cô gái mạnh mẽ ép ngồi lên, Hạ Thiên Tường chợt nhận ra, thỉnh thoảng chơi xích đu cũng tốt.

Thư giãn.

Rất thư giãn.

Cảm giác được thả lỏng hoàn toàn rất tuyệt.

So với Tô Nhược Hân hóng gió biển, ngắm sao, đu xích đu, ăn đồ nướng, Hạ Thiên Tường lại đổi thành thế này: hóng gió biển, đu xích đu, ăn đồ nướng và ngắm Tô Nhược Hân.

Khoảnh khắc này là khoảnh khắc anh chưa bao giờ được tận hưởng trước đây.

Cho dù anh vẫn luôn cho rằng đàn ông đu xích đu thì như đàn bà, nhưng khoảnh khắc này anh lại không nghĩ vậy.

Tô Nhược Hân nói được, vậy thì được.

Sở dĩ, anh nói ngắm Tô Nhược Hân là một loại hưởng thụ, đó là bởi vì lúc Tô Nhược Hân nướng đồ nướng không giống với các đầu bếp khác, cũng không giống anh. Cô cũng không ngốc nghếch chỉ lo nướng mà vừa nướng vừa ăn, không để bản thân oan ức chút nào.

Dáng vẻ nhỏ nhắn đó rất chân thật, lại giống như một yêu tinh xinh đẹp xuất hiện trong thế giới lặng lẽ của anh, khiến anh chỉ nhìn vào cô, cuối cùng không thể rời mắt được.

Đêm nay, Tô Nhược Hân đã ăn no, sau đó ngủ thiếp đi khi đang đu xích đu.

Tô Nhược Hân bị đánh thức bởi nụ hôn.

Trong lúc mơ màng, giữa môi với răng đều là hơi thở của người đàn ông.

Cô nhắm mắt đẩy Hạ Thiên Tường ra: “Đừng ồn, em còn muốn ngủ.” Cô không ngủ đủ giấc, bây giờ mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào “Không được làm ồn tôi, tôi muốn đi ngủ.”

“Có muốn ngắm bình minh trên biển không?”

Nhận ra cô đã tỉnh, Hạ Thiên Tường áp môi mỏng của mình vào tai cô, từng chữ một dụ dỗ Tô Nhược Hân nhanh rời giường.

“Bình minh trên biển?” Quả nhiên khi nghe được bốn chữ “Bình minh trên biển”, Tô Nhược Hân bật dậy, cả người đều đã tỉnh táo.

“Ừ, bình minh trên biển.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Chương 966

Tô Nhược Hân xoay người xuống giường đi rửa mặt, sau đó đột nhiên phát hiện cơ thể có chút không thích hợp: “Em… anh…”

“Em ngủ quên, anh chỉ thay áo ngủ cho em.” Thấy Tô Nhược Hân lắp bắp kéo chăn đến tận cằm, lúng túng xấu hổ đến mức không dám xuống giường, Hạ Thiên Tường cười giải thích một chút.

“Tại sao không gọi em dậy?” Tô Nhược Hân cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Hạ Thiên Tường.

“Em có biết tại sao bây giờ em lại tỉnh không? Là anh hôn mất nửa giờ mới hôn tỉnh đó.” Hạ Thiên Tường không nói nên lời, vì muốn đưa cô đi ngắm mặt trời mọc trên biển một lần, anh dễ dàng sao?

Nếu để người khác biết Hạ Thiên Tường anh vì đánh thức một cô gái mà hôn gần nửa giờ, nói không chừng liền trực tiếp cho rằng anh là cầm thú, nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Gọi thế nào Tô Nhược Hân cũng không tỉnh, giống như chú heo nhỏ vậy.

Mặt Tô Nhược Hân càng đỏ hơn: “Anh ra ngoài trước đi.”

“Hử, cũng không phải chưa từng thấy.” Khi thay áo ngủ, anh đã nhìn kỹ mọi nơi, nhưng cô nhóc vẫn còn ngại ngùng.

“Em không quen, anh mau đi ra đi.” Đôi tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường, tim đập thình thịch.

“Được, anh ra ngoài chờ em, mười phút.” Nếu không phải mặt trời chuẩn bị mọc, nếu không ra ngay, không kịp thì anh sẽ không bỏ qua cho cô.

“Được.” Nghe người đàn ông đồng ý ra ngoài, máu nóng toàn thân Tô Nhược Hân như được sống lại.

Tô Nhược Hân đã quen để mặt mộc, cô chưa bao giờ dùng đồ trang điểm, chưa được mười phút đã chạy ra khỏi phòng.

Biệt thự này vừa xinh đẹp lại vừa lịch sự trang trọng: “Hạ Thiên Tường, đây là biệt thự mới xây sao?”

“Mới được sửa sang lại.” Anh cũng không rõ mình đứng tên trên bao nhiêu căn biệt thự, dù sao cũng có người bán, nhìn thấy không †ồi thì đều mua.

Trước đây chỉ tình cờ mua nó, không ngờ bây giờ lại dùng đến vì Tô Nhược Hân.

Cũng không uổng công anh mua.

“Rất đẹp.” Tô Nhược Hân tò mò nhìn trái nhìn phải, cô rất thích cách trang trí đặc biệt ở đây, chỗ nào cũng giống như phòng công chúa.

“Nếu em thích thì có thể đến bất cứ lúc nào.

“Hạ Thiên Tường, không lẽ anh đã sang tên biệt thự này cho em rồi ư?” Nghe anh nói cô có thể đến đây bất cứ lúc nào, Tô Nhược Hân đã nghĩ tới lời Lục Diễm Chỉ đã nói lúc trước, hai căn hộ hiện giờ đều đứng tên cô.

So với biệt thự ven biển thì nó giống biệt thự nghỉ dưỡng hơn, người làm việc trong thành phố không thể ngày nào cũng về đây sống, hai căn hộ kia ở trong khu trường học, cho dù là một căn chung cư cũ cũng rất đắt đỏ.

“Nhược Hân…” Nghe Hạ Thiên Tường trả lời như vậy, Tô Nhược Hân đã hiểu, quả nhiên là cô đoán đúng rồi.

“Hạ Thiên Tường, em không muốn chủ tịch Lục hiểu nhầm. Sau này, không cho phép anh để bất động sản đứng tên em nữa, em không vui.”

Cực kỳ không vui.

Tô Nhược Hân nói xong còn chu cái miệng nhỏ nhắn lên.

Vẻ mặt cực kỳ không vui.

Hạ Thiên Tường nhíu mày, phụ nữ muốn bám vào đàn ông đều muốn nhà muốn xe, muốn trang sức, cái nào cũng muốn. Kết quả đến Tô Nhược Hân thì cô lại không những không muốn gì mà còn cấm anh không được lặng lẽ sắp xếp sang tên cho cô…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


Chương 967

Gô nhóc này rất là tốt bụng.

“Những thứ trước đây vẫn đứng tên em đi, sau này sẽ không sang tên cho em nữa.”

“Những thứ trước đây chính là căn biệt thự này và hai căn hộ kia đúng không?” Tô Nhược Hân bắt đầu kể ra, dù sao cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện.

Chờ sau này, cô muốn trả lại những thứ này cho Hạ Thiên Tường đứng tên.

Cô thích tất cả mọi thứ đều tự mình làm ra, chẳng hạn như tiền thưởng đua xe tối qua. Nghĩ đến mình giờ đã có hơn mười lăm tỷ, Tô Nhược Hân vô cùng Vui vẻ.

“Còn… còn có hai căn nữa.” Lần đầu tiên Hạ Thiên Tường nói lắp, còn là ở trước mặt một cô gái.

Đúng vậy, cho dù là diễn thuyết trước mặt hàng nghìn hàng vạn khán giả, anh cũng chưa từng nói lắp nhưng giờ phút này lại thật sự nói lắp.

Tô Nhược Hân ngạc nhiên: “Tại sao lại còn thêm hai căn? Em đã từng thấy chưa? Hạ Thiên Tường, chẳng lẽ anh cũng làm văn phòng phát triển bất động sản à?”

“Cũng có đọc lướt qua.”

Tô Nhược đang muốn dùng tình cảm và lý trí để lay chuyển Hạ Thiên Tường, khiến anh không được tùy tiện không nói lời nào đã sang tên tài sản sang cho cô, thì đã thấy mặt biển thoáng cái thay đổi màu sac.

Đó là màu vàng óng của mặt trời chưa mọc phản chiếu trên mặt biển, thật là đẹp!

“Mặt trời mọc, ánh mặt trời ló dạng.” Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống bờ cát, đầu tựa lên bờ vai Hạ Thiên Tường, giờ phút này cô chỉ yên tĩnh dựa vào anh, cùng nhau hưởng thụ vẻ đẹp xán lạn khó tả của mặt trời mọc.

Mặt trời chậm rãi ló dạng.

Cũng lặng lẽ mở màn cho một ngày mới.

Thời khắc vạn vật đổi mới, lại là một ngày tốt đẹp.

Mãi cho đến khi mặt trời dâng lên bầu trời trong xanh, đến khi ánh mặt trời chiếu khắp nơi, Tô Nhược Hân mới hưng phấn đứng lên: “Hạ Thiên Tường, em muốn chụp ảnh.” Nhớ tới bức ảnh trên màn hình máy tính của anh, tất cả đều là ảnh của cô.

Nhưng cô càng thích ảnh chụp ở bờ biển lúc này hơn.

Bởi vì ngược sáng.

Mỗi một tấm ảnh chụp chỉ có thể ngược sáng, chắc chắn sẽ là ảnh nghệ thuật, và chắc chắn sẽ đẹp nhất.

“Được.” Hạ Thiên Tường đi lấy máy ảnh, nghiêm túc điều chỉnh góc độ, chụp hết tấm này đến tấm khác.

Ảnh ngược sáng như vậy, chỉ cần nắm được góc độ với tạo hình thì thật sự rất đẹp.

Hạ Thiên Tường chụp hơn mười phút mà vẫn chưa đã thèm.

Cuối cùng Tô Nhược Hân thấy chán, xông thẳng đến cướp đi máy ảnh của Hạ Thiên Tường: “Em chụp cho anh.”

“Chụp chung” Sau đó, người đàn ông vẫn trước sau như một, hy vọng mỗi bức ảnh đều có Tô Nhược Hân.

Chân máy ảnh được dựng lên, điều chỉnh góc độ và vị trí, một lúc sau hai người chụp liên tiếp mấy tấm.

Tô Nhược Hân tò mò mở ra xem thử, thật sự rất đẹp, không nhịn được lại chụp thêm mấy tấm.

Lúc trở về biệt thự đã là hơn sáu giờ, quây nướng trong vườn đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Tô Nhược Hân nhớ ra mấy ngày nay cô không đi thực tập, thúc giục Hạ thiên Tường nhanh lái xe về nội thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Chương 968

Tuỳ tiện mua hai cái bánh bao với một túi sữa đậu nành ven đường rồi đến gần phòng khám.

“Hạ Thiên Tường, tạm biệt.” Nói xong, cô vừa đi vào phòng khám vừa ăn.

Mãi đến khi bóng dáng cô gái biến mất bên trong cánh cửa phòng khám, lúc này Hạ Thiên Tường mới khởi động xe rời đi.

Lần này, vết thương vốn dĩ tưởng phải mất mấy ngày mới lành được, kết quả nhờ phương pháp châm cứu của Tô Nhược Hân đã trị hết hẳn.

Tô Nhược Hân vừa mới đi vào phòng khám đã bị y tá Hải Niệm kéo đi: “Tô Nhược Hân, cuối cùng cô cũng đi làm, hôm nay bác sĩ Mạc ngồi khám đã tức giận rất nhiều lần, cô mau đi cứu đi, nếu không lại có thêm một y tá hướng dẫn bị đuổi việc mất.”

“Chuyện gì vậy? Mạc Tử Đơn thật sự đuổi việc mấy y tá hướng dẫn á?” Tô Nhược Hân ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng, không tin hỏi.

Trong trí nhớ của cô, tính tình Mạc Tử Đơn lúc nào cũng rất tốt, sao có thể đuổi việc mấy y tá hướng dẫn được.

“Đúng vậy, từ sáng sớm đến bây giờ đã đuổi việc ba người rồi, mấy người sáng sớm đến đi làm còn vui vẻ phấn chấn, kết quả chưa đến nửa tiếng đã có ba người khóc lóc thu dọn đồ đạc rời đi rồi.”

“Tôi đi xem thử.” Tô Nhược Hân uống hết sữa đậu rồi vứt túi vào thùng rác, bước chân nhanh chóng đi đến phòng khám của Mạc Tử Đơn.

Gần đây cô là người tư vấn sức khỏe và sắp xếp lịch hẹn của bệnh nhân Mạc Tử Đơn, nhưng mấy ngày nay cô vẫn luôn xin nghỉ, cho nên phòng khám đã sắp xếp ba y tá khác làm thay.

Không sắp xếp người hướng dẫn thì không được, bởi vì thật sự có quá nhiều người bệnh đăng ký hẹn trước Mạc Tử Đơn, có mấy người bệnh không lấy được số đến rồi không chịu đi, thường xuyên có người bệnh muốn chen hàng, cho nên nếu không có người hướng dẫn thì chắc chắn hơn trăm người bệnh ở đây sẽ loạn hết cả lên.

“Đi ra ngoài, cút đi.” Tô Nhược Hân còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng quát tháo của Mạc Tử Đơn, sau đấy một cốc nước lăn ra khỏi văn phòng ông ta.

Lăn đến trước mặt Tô Nhược Hân nhanh như chớp.

Tô Nhược Hân cúi người nhặt lên.

Không thể không nói, mạng của cái cốc này cũng lớn thật.

Cốc nước gốm sứ mà lại không bị ném vỡ.

Cô nhận ra đây là cốc nước của Mạc Tử Đơn.

Dù sao cũng từng làm người hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn, cô đã từng pha trà pha cà phê cho ông ta.

Cầm cốc nước đi vào gian bên ngoài phòng khám của Mạc Tử Đơn, liếc mắt đã nhìn thấy một y tá hướng dẫn đang khóc lóc thu dọn đồ đạc.

“Sao vậy?” Tô Nhược Hân đi đến, vỗ vai đồng nghiệp.

Cô nhận ra y tá khoa cấp cứu, tạm thời được điều đến đây để làm người hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn.

“Tôi… Tôi làm không tốt, tôi muốn từ chức.” Nữ y †á vừa thu dọn đồ đạc vừa khóc lóc nói.

Tô Nhược Hân võ bả vai cô ấy: “Ai bảo cô từ chức vậy, để tôi, tôi nhận cô là cô không cần từ chức nữa.”

“Thật sao?” Nữ y tá lau nước mắt, đôi mắt nhìn Tô Nhược Hân sáng lấp lánh, trước đấy cô ấy từng nghe nói Mạc Tử Đơn đối xử với Tô Nhược Hân khác những người khác, có lẽ Tô Nhược Hân thật sự có thể giúp cô ấy ở lại.

“Thật đấy, đừng khóc, tiếp tục làm việc của mình đi” Tô Nhược Hân nói xong rồi đi rửa cốc nước Mạc Tử Đơn ném ra ngoài, sau đó tự đi pha một cốc cà phê, rồi mới bê vào phòng khám của Mạc Tử Đơn.

Có người bệnh ở bên trong, Mạc Tử Đơn đang khám bệnh, trông có vẻ ôn hoà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Chương 969

Nhìn Mạc Tử Đơn lúc này, không thể nào liên tưởng ông ta với người đã ném cốc nước được.

Mùi cà phê bay khắp phòng, Tô Nhược Hân nhẹ nhàng đặt lên một góc bàn làm việc của Mạc Tử Đơn.

“Không phải đã bảo cô đi rồi sao? Không cần cà phê của cô, cầm đi đi.”

Nghiêm túc nghe Mạc Tử Đơn mắng xong một câu, Tô Nhược Hân khẽ nở nụ cười: “Bác sĩ Mạc muốn đuổi việc cháu sao?”

Trong giây lát nghe thấy giọng Tô Nhược Hân, Mạc Tử Đơn “soạt” một cái đứng bật dậy khỏi ghế dựa: “Bà cô ơi, cháu đến rồi.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tử Đơn, trực giác nói cho cô biết chắc chắn trên người người này đã xảy ra chuyện gì đấy lớn lắm, nếu không tính tình ông ta đã không gắt gỏng vậy, mới sáng sớm chưa đến nửa tiếng đã đuổi việc bốn y tá hướng dẫn, may mà người thứ tư bị cô giữ lại.

Nếu cô đã đến, có nói thế nào cũng không thể để Mạc Tử Đơn đuổi đi.

Mạc Tử Đơn nhìn người bệnh phía đối diện: “Chờ ông một lát.”

“Vậy được, để cháu ra ngoài thông báo cho y tá Trương quay về khoa cấp cứu.” Nhớ đến cô y tá còn đang sụt sịt khóc ngoài kia, Tô Nhược Hân cười nói.

“Vậy đi đi.” Mạc Tử Đơn gật đầu đồng ý.

Tô Nhược Hân cười rời khỏi phòng khám của Mạc Tử Đơn, nói với y tá Trương bên ngoài phòng hướng dẫn: “Bác sĩ Mạc đã đồng ý cho cô về khoa cấp cứu trước rồi, đi đi, đừng khóc.”

“Thật sao?” Tuy y tá Trương nghe thấy cuộc đối thoại ban nãy của Tô Nhược Hân với Mạc Tử Đơn, nhưng cô ấy vẫn muốn xác nhận lại.

“Thật đấy, sau này có vấn đề gì thì cô cứ đến tìm tôi.” Tô Nhược Hân cười tủm tỉm nói.

“Ừm ừm, cô thật tốt.” Y tá Trương nhìn Tô Nhược Hân đầy cảm kích, ôm đồ của mình rời khỏi phòng hướng dẫn khám chữa bệnh.

Tô Nhược Hân tiếp nhận vị trí của y tá Trương, nhìn danh sách trình tự người bệnh đến khám được sắp xếp chỉnh chu trên bàn làm việc, thật ra y tá Trương này rất cẩn thận, làm việc cũng có trật tự.

Rõ là Mạc Tử Đơn ăn thuốc súng, nên mới đuổi việc một y tá tốt như này.

Bỗng nhiên, người bệnh bên trong đi ra, cô nghe thấy Mạc Tử Đơn vội vàng nói: “Điều dưỡng Tô, cháu mau vào đi.”

Nghe thấy giọng nói vội vàng của Mạc Tử Đơn, Tô Nhược Hân đang muốn đi vào, người bệnh sắp đến số đã đi vào: “Đến lượt tôi rồi à?”

Tô Nhược Hân nhìn phòng khám bệnh bên trong rồi lại nhìn người bệnh, nghĩ đến việc Mạc Tử Đơn không muốn nói ngọn nguồn mọi chuyện trước mặt người ngoài, cô đỡ bác gái ngồi xuống ghế hướng dẫn của cô: “Dì à, bên trong bác sĩ Mạc có việc gấp cần xử lý, cháu vào trong hỗ trợ một lúc rồi sẽ ra mời dì vào khám bệnh, được không?”

Giọng của Tô Nhược Hân dịu dàng, trên mặt chỉ có ý cười ôn hoà, cực kỳ thân thiện đáng yêu, bác gái lập tức g: Vậy cháu mau vào hỗ trợ đi, đừng trì hoãn việc của bác sĩ Mạc.”

“Cảm ơn dì.” Tô Nhược Hân nói ngọt xoay người đi vào phòng khám của Mạc Tử Đơn, còn tiện tay đóng cửa lại.

“Bà cô ơi, mau đến đây ngồi đi.” Mạc Tử Đơn vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đi vào, vội vàng đứng lên dọn ghế ra cho Tô Nhược Hân ngồi đối diện với mình.

Tô Nhược Hân hơi ngại ngùng: “Để cháu tự làm.”

“Bà cô, chỗ ông có một đơn thuốc, cháu xem giúp ông xem chỗ nào có vấn đề đi?” Mạc Tử Đơn nói, đưa một đơn thuốc cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân nhận lấy, nghiêm túc nhìn từng loại thuốc bên trong đơn thuốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Chương 970

Đảng sâm 30 gam, hoàng tinh 30 gam, cam thảo rang 10 gam, hoàng kỳ 30 gam.

Xem xong, Tô Nhược Hân nói: “Đây là cách chữa huyết áp thấp rất tốt.”

“Đúng thế đúng thế, buổi sáng ngày hôm qua lúc ông khám bệnh có một người đàn ông dẫn ba đến hỏi cách chữa huyết áp thấp tốt, ông cho đơn thuốc này, kết quả lại xảy ra chuyện.” Vẻ mặt Mạc Tử Đơn khi nói chuyện đầy buồn phiền.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Sáng nay, trước khi ông ra cửa người đàn ông kia có gọi điện thoại đến đây nói, ông cụ nhà anh ta qua đời lúc hơn ba giờ sáng do nhồi máu cơ tim.” Mạc Tử Đơn rất lo lắng.

Lúc đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài phòng chẩn đoán bệnh vang lên tiếng cãi nhau ầm ï.

“Bảo Mạc Tử Đơn ra đây, đơn thuốc ông ta kê hại chết ba tôi, mạng người quan trọng, ông ta phải chịu trách nhiệm với cái chết của ba tôi.” Tiếng la hét ngoài cửa càng lúc càng lớn, đến tận trước cửa phòng khám bệnh của Mạc Tử Đơn.

“Cô nhóc Tô, ông gây ra mạng người rồi.” Mạc Tử Đơn cau mày, sắc mặt đã trắng bệch.

Làm nghề y nhiều năm, gây ra mạng người như này thật sự làm tổn hại danh tiếng thần y của ông ta.

“Sao lại thế này? Bác sĩ Mạc chữa chết người bệnh?”

“Không có khả năng, y thuật của bác sĩ Mạc cao.

thế, sao có thể chữa chết người bệnh được.”

“Bác sĩ Mạc, ông mau ra đây giải thích đi, không thể nào đội cái nồi đen này được.”

Bên ngoài cửa, không chỉ có tiếng ồn ào của người đến gây chuyện, những người bệnh khác đang xếp hàng cũng la hét ầm ï theo.

Nhưng nghe giọng điệu kia, đại đa số người đều đứng bên Mạc Tử Đơn, không tin ông ta là loại bác sĩ có thể chữa chết người bệnh.

“Cô nhóc Tô, cháu có nhìn ra vấn đề gì không?”

Mạc Tử Đơn gãi đầu, sốt ruột hỏi Tô Nhược Hân.

Rõ ràng hiện tại ông ta muốn xác định xem đơn thuốc này của mình có vấn đề gì, xác định xong mới có thể nói chuyện thương lượng với đối phương được.

Nếu không, không biết sai ở đâu, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề thì thương lượng kiểu gì?

Sẽ chột dạ đấy.

Tô Nhược Hân lại nghiêm túc xem lại một lần, mấy vị thuốc rất đơn giản, nếu tuân thủ điều trị huyết áp thấp theo đơn thuốc này, chắc chắn sau khi uống thuốc xong huyết áp cao lên sẽ chuyển biến tốt.

Nhưng hiện tại theo ý của người người đã khuất, sau khi uống đơn thuốc này của Mạc Tử Đơn, không chỉ không thuyên giảm mà ngược lại còn tử vong ngay trong đêm đó.

“Bác sĩ Mạc, đơn thuốc tăng huyết áp này của ông không có vấn đề gì.’ Cẩn thận xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, Tô Nhược Hân đưa ra đáp án của mình.

“Nhưng…”

Một tiếng “leng keng” vang lên, Mạc Tử Đơn còn muốn thảo luận sai sót trong đơn thuốc của mình với Tô nhược Hân, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, đập thẳng lên vách tường.

Người nhà người chết xông thẳng vào: “Mạc Tử Đơn, ông là bác sĩ cẩu thả hại mạng người, hôm nay tôi đến đây là để vạch trần gương mặt thật của ông để mấy bệnh nhân sùng bái ông không đến tìm ông khám bệnh nữa, nếu không, ông có thể chữa chết ba tôi thì cũng có thể chữa chết những người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Chương 971

Loại lang băm như ông còn dám mở phòng khám, đóng của phòng khám này cho tôi, tất cả phòng khám ở thành phố T đều phải đóng, nếu không người nhà tôi thấy ông lần nào là mắng ông, vạch trần ông lần đấy.”

Giọng của người đàn ông càng quát càng lớn, toàn bộ phòng khám đều có thể nghe thấy tiếng anh ta rít gào, nghe có vẻ cực kỳ kích động với tức giận.

“Cậu này, cậu bình tĩnh lại đi, có chuyện gì từ từ nói, xảy ra vấn đề gì thì giải quyết, người trẻ tuổi không thể gắt gỏng vậy được.” Dì đang đợi khám bệnh thấy người đàn ông nhằm về phía Mạc Tử Đơn, tiến lên khuyên một câu.

Kết quả là bà ấy còn chưa nói dứt câu, người đàn ông đã duỗi tay đẩy, khiến bà ấy lảo đảo: “Nếu là ba bà bị chữa chết thì bà cũng sẽ yên lặng để ba mình chết oan vậy sao? Tôi chỉ sợ giọng bà còn cao hơn cả tôi, còn tức hơn tôi ấy chứ.”

“Tôi… Tôi chỉ khuyên mọi người từ từ nói chuyện, ầm ï không giải quyết được vấn đề, nhưng sao cậu nói đẩy người là đẩy được?” Dì đỡ tường đứng vững, cũng tức giận.

“Đấy là bà muốn tốt cho Mạc Tử Đơn, hoàn toàn không có ý muốn tốt cho tôi, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, ông ta hại chết ba tôi thì ông ta phải đền mạng.” Người đàn ông hét lên, vành mắt đã đỏ hoe.

Từ lúc người đàn ông xông vào Tô Nhược Hân đã lùi vào trong góc, đúng ở một vị trí khá an toàn nhìn người đàn ông kia, nghe thấy anh ta nói đến đây, đột nhiên cô nhấc bước đến trước mặt anh ta, dừng một lúc, sau đấy nói: “Anh nói rất đúng, giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, tôi ủng hộ.”

“Điều dưỡng Tô… Mạc Tử Đơn há hốc mồm, không ngờ ông ta chờ mãi Tô Nhược Hân mới đến, kết quả Tô Nhược Hân lại giúp đối phương chứ không giúp ông ta, lúc này trên mặt ông ta chỉ có biểu cảm bi thương.

“Cô là…” Người đàn ông nghe thấy Tô Nhược Hân nói chuyện, lạnh lùng nhìn về phía đồng phục điều dưỡng trên cô.

“Tôi là điều dưỡng của phòng khám này.” So với giọng lạnh như băng của người đàn ông, giọng của Tô Nhược Hân lại dịu dàng nhẹ nhàng: “Nhưng anh đừng hiểu nhầm, tôi là thực tập sinh của phòng khám này, chỉ vào đây thực tập thôi. Đối với cái chết của bác trai, tôi xin bày tỏ chia buồn và tiếc nuối của mình, chuyện đã xảy ra rồi, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, xin hãy nén bị thương.”

Giọng điệu nhỏ nhẹ của cô như vậy nghe rất ôn hoà.

Không có bất cứ chất vấn hay hùng hổ doạ người nào.

Làm đối phương có muốn lạnh giọng quát to với cô cũng thấy ngượng.

“Cuối cùng cũng gặp được một kẻ biết nói tiếng người, đáng tiếc cô chỉ là một điều dưỡng quèn, cô không thể đại diện cho mạc Tử Đơn.” Người đàn ông liếc nhìn Tô Nhược Hân, ngoại trừ giọng điệu dịu đi một tý thì vẻ mặt vẫn tức giận.

Đối diện với vành mắt đỏ hoe của anh ta, cũng khiến lòng người chua xót.

Nhưng chỉ cần là người thân mất, làm gì có ai không chua xót không đau lòng.

“Anh này, việc này là trách nhiệm của bác sĩ Mạc, vậy có thể để tôi với bác sĩ Mạc đi gặp ông cụ được không? Cũng coi như tiễn ông cụ một đoạn đường.”

Tô Nhược Hân dò hỏi.

“Mạc Tử Đơn không thể đi.” Không ngờ, người đàn ông lập tức trừng mắt về phía Mạc Tử Đơn mà gào lên: “Nếu như ba tôi nhìn thấy Mạc Tử Đơn, chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt.”

Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tử Đơn đang ảo não bên cạnh, đừng nhìn vào dáng vẻ hào quang ngời ngời mọi khi của ông ta, đó chỉ là lúc chưa xảy ra tai nạn điều trị mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972


Chương 972

Bây giờ có sự cố xảy ra, người ta đã làm ầm ï đến phòng khám bệnh, điều này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với con đường hành nghề y trong tương lai của ông ta.

Cho nên, phản ứng của ông ta lúc này cũng rất bình thường.

Nhưng mà, đơn thuốc của Mạc Tử Đơn thật sự không có vấn đề, đây cũng là chuyện khiến Tô Nhược Hân nghỉ ngờ, cho nên, cô muốn tự đến xem qua người chết một chút.

“Vậy một điều dưỡng nhỏ như tôi đây thì có thể chứ?”

“Vậy cô đại diện cho Mạc Tử Đơn hay đại diện cho chính cô?”

“Đương nhiên là đại diện cho tôi, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy cái chết của ông cụ nhà quá kỳ lạ, tiễn đưa ông cụ một đoạn đường, chỉ mong ông cụ lên đường bình an.”

“Được, cô có thể đi với tôi, nhưng Mạc Tử Đơn tuyệt đối không thể đi.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thù địch với Mạc Tử Đơn.

“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” Tô Nhược Hân nhìn bệnh nhân xếp hàng đợi khám đông nghịt ở ngoài cửa. Lúc này cô cảm thấy tốt nhất vẫn nên đưa người đàn ông này đi trước, nếu không cứ để anh ta tiếp tục ở lại đây làm ầm lên sẽ ảnh hưởng đến công việc hoạt động thường ngày của phòng khám là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng tới danh dự của Mạc Tử Đơn là chuyện lớn.

Đơn thuốc của Mạc Tử Đơn không sai, mà cô tin vào nhân cách của Mạc Tử Đơn.

Nhớ đến chuyện trước đây mình cũng từng bị người khác hiểu lầm vì cái chết của Chúc Hồng, cho nên, cô không nhịn được mà muốn đi thay Mạc Tử Đơn một chuyến.

Sự hoang mang trong lòng chỉ có thể yên tâm khi tận mắt nhìn thấy người chết.

“Không được.” Không ngờ, người đàn ông thẳng thừng từ chối rời đi ngay bây giờ.

“Anh muốn đợi bác sĩ Mạc cho anh một lời giải thích rồi mới đi đúng không?” Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tử Đơn đang chán nản, đành phải ra mặt thay ông ta, dù sao cũng đã ra mặt, cũng không ngại ra mặt thêm mấy lần nữa, mà cô cũng không muốn vòng vo, vòng vo sẽ chỉ khiến thời gian người đàn ông này đứng ở phòng khám càng lâu hơn.

Không bằng cứ mở miệng hỏi thẳng, như thế sẽ có thể nhanh chóng đi ra cùng người đàn ông, cũng giải quyết khủng hoảng trong phòng khám lúc này một cách nhanh nhất.

Tốt xấu gì thì Mạc Tử Đơn cũng là người đầu tiên nhận cô vào thực tập.

Mặc dù chỉ là phòng khám bệnh nhưng cô vẫn rất biết ơn.

Về việc cô dạy cho Mạc Tử Đơn phương pháp châm cứu Thanh Khắc, cô thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện nhận được báo đáp.

Dạy cho một người hiểu y thuật của cô, đó là đáng giá, có thể giúp ông ta chữa bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương, cho nên, cô chưa từng có suy nghĩ phải nhận được báo đáp.

Vậy nên cô thật sự biết ơn Mạc Tử Đơn đã sắp xếp cho cô vào phòng khám bệnh này.

“Đúng, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với người ba đã mất của tôi? Ăn nói thế nào với anh chị em tôi?”

“Anh là con thứ ba trong nhà nhỉ, nghe giống người có anh có chị có em, đúng thật là người may mắn” Tô Nhược Hân vừa nghe người đàn ông nói xong, lập tức lựa lời nói.

Lúc này, cô dẻo miệng một chút là có thể vơi bớt lửa giận của đối phương, có thể dẫn dắt câu chuyện đi theo hướng tốt hơn thì càng dễ xử lý.

Dù sao, tuyệt đối không thể cãi nhau với người ta, như thế sẽ chỉ làm lớn chuyện lên, không phải cách để giải quyết vấn đề.

“Ha ha, trước dây cũng có người từng nói như vậy.’ Quả nhiên vẻ mặt người đàn ông dần trở nên hòa hoãn hơn, ít nhất là không còn quá lớn tiếng nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 973


Chương 973

Nghe giọng điệu anh ta đã dịu đi, Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tử Đơn, rồi nhìn về phía anh ta: “Hay là thế này, chỉ cần cái chết của ba anh là do đơn thuốc của bác sĩ Mạc, phí mai táng của bác trai sẽ do bác sĩ Mạc bỏ ra, về phần bồi thường, anh cho một con số, chỉ cần không quá mức vô lý, bác sĩ Mạc sẽ không từ chối trách nhiệm.”

“Cô có thể đại diện cho bác sĩ Mạc?” Người đàn ông thấy tuổi Tô Nhược Hân còn quá trẻ, bèn hỏi vặn cô.

Tô Nhược Hân mỉm cười, nhìn về phía Mạc Tử Đơn: “Bác sĩ Mạc, hay là, ông viết một bức thư ủy quyền đi? Để cháu toàn quyền thay ông xử lý vụ kiện cáo này?”

“Hả, coi bộ cô nhóc nhà cô là người rất chính nghĩa, nhưng mà sao bác sĩ Mạc có thể tin tưởng một cô bé được chứ? Chắc chắn ông ta sẽ không viết cũng không ký, cô mau dừng lo việc bao đồng thay người khác đi, vẫn nên để ý xem hàng tháng ông ta phát cho cô bao nhiêu tiền lương.” Người đàn ông không tin, lộ vẻ mặt khinh thường.

Sau đó, anh ta mới vừa mới nói xong đã nghe tiếng Mạc Tử Đơn nói: “Được, ông viết ngay đây, viết xong sẽ đóng dấu vân tay.”

Sau đó, Mạc Tử Đơn ngồi xuống ghế thật, viết tay một bức thư ủy quyền, sau khi ký tên bèn lấy con dấu ra ấn lên, lập tức đưa cho người đàn ông; “Anh xem đã được chưa?”

Người đàn ông trợn mắt há mồm nhìn bức thư ủy quyền trong tay: “Ông thật sự giao cho cô ấy xử lý thay ông?”

“Đúng, cô ấy nói bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, tôi chịu bồi thường, tôi đã viết rất rõ ràng ở trong đó.

Người đàn ông đã xem qua từ trước, Mạc Tử Đơn thật sư viết thêm một câu bồi thường bao nhiêu hoàn toàn do y tá Tô Nhược Hân quyết định trên bức thư ủy quyền.

“Tô Nhược Hân? Họ này rất đặc biệt, tên cũng đặc biệt.” Người đàn ông nhìn thấy tên Tô Nhược Hân, mỉm cười.

Anh ta cũng lặng lẽ thả lỏng người hơn nhiều trong vô thức, không còn dáng vẻ hận không thể đập phòng khám như lúc xông vào ban đầu nữa.

“Ừm, đúng là họ của tôi rất hiếm, nhưng mà tôi rất thích.” Tô Nhược Hân bình tính nói chuyện thường ngày với người đàn ông, trong lời nói cũng kéo gần mối quan hệ với anh ta.

Như thể đã quen biết nhau, trở thành bạn bè.

Sau khi đạt được mối quan hệ như vậy thì nói chuyện với nhau mới có thể thẳng thắn và tin tưởng nhau hơn một chút.

“Vậy tôi nhận thư ủy quyền này, đến lúc đó y tá Tô nói cái gì làm cái đó, nếu như bác sĩ Mạc không nhận, chắc chắn Vũ Hạ Hàn tôi sẽ đến đập chỗ này của ông” Dứt lời, người đàn ông còn tức giận võ mạnh bàn một cái.

Cái vỗ này thật sự quá vang dội, lại quá đột ngột, khiến người trong và ngoài phòng khám sợ hãi, giật nảy mình.

“Anh Vũ, chúng ta đi thôi.” Tô Nhược Hân mỉm cười ra dấu tay mời, dẫn Vũ Hạ Hàn rời đi.

Mạc Tử Đơn nhìn bóng lưng của cô, hơi cảm thấy tê dại da đầu.

Chỉ vì, Tô Nhược Hân còn quá trẻ.

Thế nhưng chuyện đã đến mức này, thật sự cần tinh anh như Tô Nhược Hân ra mặt thay ông ta, như thế mới có thể tra rõ nguyên nhân cái chết của ông cụ, mới có thể giải quyết nghỉ ngờ cho ông ta, chứng minh người chết không phải do đơn thuốc mà ông †a kê.

Ừ, càng nghĩ càng thấy Tô Nhược Hân đích thân đi như thế là chính xác.

Cũng chỉ có Tô Nhược Hân đi là hợp lý nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Chương 974

Những người khác đi cũng vô dụng, vốn dĩ không nhìn ra được tình hình, chẳng qua là cảm thấy để Tô Nhược Hân đi như thế thật sự ấm ức cho bà cô Tô Nhược Hân này.

Anh ta mời Tô Nhược Hân đến phòng khám bệnh thực tập, vốn muốn chăm sóc cho bà cô này, không ngờ lại phải để cô tự ra mặt thay ông ta.

Tô Nhược Hân đến rồi lại đi, ra ngoài cùng với Vũ Hạ Hàn.

Khi đi ra khỏi phòng, lúc này bệnh nhân bên ngoài phòng đang xì xào bàn tán, có người còn hỏi có muốn đi sang phòng khám bệnh khác để khám không, không đồng ý để bác sĩ Mạc khám bệnh.

Có bệnh nhân cũ vài chục năm vẫn kiên quyết tiếp tục xếp hàng, chỉ muốn Mạc Tử Đơn khám bệnh, họ chỉ chấp nhận Mạc Tử Đơn, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng Mạc Tử Đơn không điều kiện.

Đây là nhờ trước kia Mạc Tử Đơn chữa bệnh cho người ta rất tốt, nếu không, làm sao tận mắt nhìn thấy có người đập phá phòng khám mà vẫn có thể tin tưởng Mạc Tử Đơn chứ.

Đây chính là sự tin tưởng.

Tin tưởng lâu năm.

Cũng khiến cho Tô Nhược Hân càng tin chắc rằng cái chết của ông cụ không phải do Mạc Tử Đơn gây ra.

Chiếc xe Porsche chạy đi.

Cũng là chiếc xe sang trọng.

Xem như xứng với bộ vest phiên bản giới hạn trên người Vũ Hạ Hàn.

Đây là một người đàn ông tuổi trẻ tài cao.

Nhưng mà so sánh thân phận này với hành động vừa mới xông vào phòng khám bệnh đã đòi đánh nhau, mắng chửi người kia của anh ta, nhìn thế nào cũng không có cảm giác hài hòa.

Vũ Hạ Hàn vừa nãy xông vào là một du côn vô lại, còn Vũ Hạ Hàn lúc này là một hình mẫu lý tưởng của mọi nhà.

“Anh Vũ, anh tức giận chạy đến phòng khám như vậy, có phải cũng vì không biết giải thích thế nào với anh chị em của anh?” Tô Nhược Hân ngồi ở ghế lái phụ, nhỏ giọng hỏi một câu.

“Chứ sao nữa, ba tôi vẫn luôn do tôi chăm sóc, em tư ở gần, hôm qua tới giúp tôi, kết quả tối qua ba tôi nói đi là đi, sáng sớm anh cả và chị hai gọi điện dạy dỗ tôi một trận, bây giờ cũng đang chạy đến nhà tôi, có lẽ lúc chúng ta đến, bọn họ cũng đến rồi.”

“Ông cụ đang ở trong nhà?” Tô Nhược Hân còn tưởng đã đưa đến nhà tang lễ.

“Đúng vậy, nhà đó là của ba tôi, ông ấy đi rồi, sau này tôi cũng định dọn đi, sau đó anh chị tôi nói, muốn về nhà tiễn ba tôi một đoạn đường nên vẫn chưa đưa ông ấy đi.” Vũ Hạ Hàn nói tới đây, mặt mày trở nên phiền muộn.

Nhìn dáng vẻ của anh ta thật sự rất đau lòng vì người ba quá cố, vành mắt còn đỏ lên.

Tô Nhược Hân yên lặng, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh Hạ nén bi thương.”

Đó là căn nhà cũ ở ngoại ô thành phố T.

Biệt thự tự xây.

Bốn phía đều là vườn tược rộng rãi, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ông cụ thích nơi này.

Nhưng mà người trẻ tuổi lại thích sự hiện đại hoá của đô thị hơn.

Cho nên Vũ Hạ Hàn nói ba qua đời rồi nên muốn dọn vào trong thành phố ở, Tô Nhược Hân tin đó là thật.

Biệt thự ba tầng rưỡi sang trọng.

Chưa đi vào mà Tô Nhược Hân đã thấy người trong biệt thự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


Chương 975

Người không hề ít.

Tất cả đều dựa theo phong tục địa phương nơi này, đốt giấy để tang.

Trước đây Tô Nhược Hân sợ nhất là nhìn thấy những thứ này.

Mỗi lần gặp phải đều trốn xa nhất có thể, cô sợ người chết.

Nhưng mà, từ khi ở bên Hạ Thiên Tường, cô đã trơ với đao thương từ lâu, không còn sợ gì nữa.

Theo Vũ Hạ Hàn xuống xe, nhận lấy áo tang của nhà họ Vũ khoác lên người.

“Tam Nhị, đây là ai?” Một người phụ nữ nhìn thấy Vũ Hạ Hàn xuống xe, lập tức đến đón, sau đó tò mò đánh giá Tô Nhược Hân.

Vũ Hạ Hàn đang muốn mở miệng đã bị Tô Nhược Hân ngăn cản, bất kể thế nào cũng không thể để Vũ Hạ Hàn nói ra cô là y tá của phòng khám Mạc Tử Đơn. Nếu không sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của bọn họ, chắc chắn người trong nhà này sẽ trừng mắt với cô, hận không thể xé xác cô. Để bảo vệ mạng nhỏ, vì an toàn của chính bản thân mình, Tô Nhược Hân nói thẳng: “Tôi là bạn của anh Vũ, nghe nói bác trai qua đời nên theo tới tiễn đưa bác một đoạn đường.”

“À à, vậy vào đi.” Người phụ nữ gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hân, kéo Vũ Hạ Hàn sang, nhỏ giọng hỏi: “Bạn gái mới à?”

“Chị, chị chớ nói lung tung, chỉ là bạn bình thường.’ Tô Nhược Hân nói là bạn bè, Vũ Hạ Hàn cũng giải thích như vậy.

Coi như thống nhất một ý.

“Xinh ghê, không thể trở thành bạn gái sao? Nếu ba biết em có bạn gái, cho dù chết cũng nhắm mắt.”

“Khụ…’ Tô Nhược Hân khẽ ho một tiếng, không ngờ nhìn Vũ Hạ Hàn không còn nhỏ bé gì nữa, mà còn chưa thành gia lập nghiệp.

Đúng như chị anh ta nói, anh ta lấy vợ sinh con, ba anh ta mới có thể an tâm mà ra đi.

“Chị, chị mà nói hươu nói vượn nữa, em sẽ không để yên cho chị đâu.” Vũ Hạ Hàn nhìn sang Tô Nhược Hân, hơi ngượng ngùng, nhưng mà, lúc này ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân đã hoà dịu hơn rất nhiều, đúng là một cô gái xinh đẹp, chỉ tiếc là còn quá trẻ.

“Được được được, chị không nói nữa, mau vào đi thôi, anh trai, em trai và em gái đến cả rồi, chỉ chờ em về cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng thôi đấy.’ Vũ Hạ Vi kéo Vũ Hạ Hàn đi vào biệt thự.

Tô Nhược Hân cũng đi vào theo.

Còn cố gắng hết sức giữ vững khoảng cách một mét với Vũ Hạ Hàn.

Cô thật sự không muốn bị người khác hiểu lầm quan hệ của mình với Vũ Hạ Hàn.

Bây giờ toàn bộ ánh mắt và trái tim cô chỉ có một người đàn ông Hạ Thiên Tường.

Tất cả mọi đàn ông khác đều không lọt vào mắt cô.

Cho dù có điều kiện ưu tú như Cận Liễm, cô cũng không hề lay động, chứ đừng nói là Vũ Hạ Hàn.

Mặc dù cả bề ngoài lẫn gia thế của Vũ Hạ Hàn đều không tệ, nhưng cô không hề có ý gì với Vũ Hạ Hàn.

Trong biệt thự trang hoàng rất đẹp, có lẽ cũng chính là khung cảnh hai ba năm qua, cho dù có bao nhiêu người ởi tới đi lui cũng rất sạch sẽ.

Phòng ngủ tầng một chính là nơi đặt thi thể ông cụ.

Một chiếc quan tài màu đỏ đặt trong phòng, ông cụ yên tĩnh nằm bên trong, đã ra đi từ lâu.

Cô đi theo sau lưng Vũ Hạ Hàn nhìn sang, đúng thật là qua đời vì nhồi máu cơ tim, xem ra bác sĩ và y tá mà ông cụ mời tới lúc sắp chết chẩn bệnh rất chính xác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


Chương 976

“Y tá Tô, tối hôm qua ba tôi mất, mà buổi ngày của hôm qua lúc tôi dẫn ông ấy đi gặp bác sĩ Mạc, ba tôi vẫn rất khỏe, chỉ có huyết áp là hơi thấp mà thôi.”

“Y tá Tô? Cô ấy là y tá ở đâu đến? Anh ba, anh nói chuyện đó với người phụ nữ này để làm gì?” Ngoài cửa, một người đàn ông râu quai nón đi đến, liếc về phía Tô Nhược Hân với khuôn mặt đầy vẻ thù địch.

Nhưng mà, sau khi nhìn kỹ một chút, anh ta lập tức kinh ngạc, đưa tay về phía Tô Nhược Hân: “Chào cø.

Tô Nhược Hân đi sang quan tài của ông cụ ở bên cạnh giống như không nhìn thấy, cúi đầu chăm chú nhìn kĩ ông cụ, đồng thời uyển chuyển tránh khỏi tay người đàn ông kia.

Cô không muốn nắm tay của người đàn ông kia, vậy thì không nắm.

Người đó xấu hổ, quay đầu nói với Vũ Hạ Hàn: “Anh ba, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bạn của anh.” Vũ Hạ Hàn thoáng chần chờ một chút, nhưng lập tức nhớ tới chuyện vừa nấy nói với chị Vũ Hạ Vi, Tô Nhược Hân là bạn anh ta, vậy cứ tiếp tục để Tô Nhược Hân làm bạn bè.

Trước sau thống nhất một ý.

Nếu không sẽ lộn xôn.

Sai lầm Mạc Tử Đơn là của Mạc Tử Đơn, không thể gộp chung với cô điều dưỡng này được.

“Không tệ, có nghĩ tới chuyện muốn tiếp tục đi xa hơn nữa không?” Tất cả ánh mắt của Vũ Hạ Văn đều dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú động lòng người của Tô Nhược Hân. Cô gái nhỏ này quá đẹp, giống như nụ hoa, tựa như cho anh ta một nụ hoa chớm nở, đợi anh ta đến khiến cô nở rộ. Nếu như thật sự khiến cô nở rộ, chắc chắn mùi vị đó sẽ không tệ.

“Chú út, em không nên nói bậy nói bạ.’ Vũ Hạ Hàn thuận miệng phủ định, từ đầu tới đuôi Tô Nhược Hân đều không thể hiện gì với anh ta, đương nhiên anh ta muốn tôn trọng Tô Nhược Hân.

Cô gái hiền lành không động chạm gì anh ta, anh †a cũng không động chạm đến Tô Nhược Hân, đây là bình đẳng.

“Nếu anh ba đã không có ý gì với cô ấy, vậy em sẽ phải cố gắng rồi.” Vũ Hạ Văn càng nhìn càng thích Tô Nhược Hân, vẻ mặt kia chỉ thiếu điều chảy cả nước miếng.

Tô Nhược Hân giống như không nghe thấy, chăm chú nhìn ông cụ chừng một phút, lúc này mới quay đầu nói với Vũ Hạ Hàn: “Lần này anh chị em các anh †ề tựu về đây, cứ mở cuộc họp gia đình đi, không cần ở đây tiếp đãi tôi làm gì, tôi tự làm được.”

Vũ Hạ Hàn sững sờ: “Sao… Sao cô biết năm anh em chúng tôi muốn mở cuộc họp gia đình?” Hình như, anh ta chưa hề nói với Tô Nhược Hân, lúc này ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân đã trở nên kinh ngạc và kỳ lạ.

Tô Nhược Hân cười khẽ: “Mãi mới có cơ hội gặp nhau tất nhiên là muốn chia gia sản, đi đi không cần tiếp đãi tôi đâu.” Cô vừa nói vừa xoay người nhìn xung quanh căn phòng ngủ này, nhìn một vòng cũng không phát hiện gì, cô nhấc chân đi qua ba chị em nhà họ Vũ rồi đi đến cửa nhà bếp tự nhiên như ở nhà mình.

“Này, cô bé muốn tìm cái gì thế? Để tôi tìm giúp cô bé nhé.” Vũ Hạ Văn không thèm để ý đến cuộc họp gia đình gì hết, anh ta nhanh chóng bỏ lại chị hai và anh ba của mình để chạy về phía Tô Nhược Hân, anh ta không thể bỏ lại cô bé xinh đẹp đó đâu.

“Cái cân.” Tô Nhược Hân chỉ nói một chữ.

Tuy cô rất ghét cái tên Vũ Hạ Văn này, nhưng nếu có người tìm đồ giúp cô thì cô cũng không để ý đâu.

“Cân của nhà chúng tôi không để ở phòng bếp đâu, chắc chắn nó đang ở phòng chứa đồ, ba tôi thích cất đồ vào đó.” Vũ Hạ Văn vừa nói vừa ân cần dẫn đường, anh ta đưa Tô Nhược Hân đi về phía căn phòng chứa đồ trong góc tầng một của biệt thự.

“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân đi vào trong căn phòng chứa đồ trong biệt thự nhà họ Vũ, bên trong chỉ có một ít đồ dùng ngày thường được bày biện ngăn nắp, còn có các loại đồ vật như lò nướng máy đánh trứng. Nhìn một cái là biết khi còn sống ông cụ là người lạc quan yêu đời.

Có lò nướng và máy đánh trứng ở đây thì tất nhiên không thể thiếu cân rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


Chương 977

Vì khi làm bánh ngọt phải lấy đủ số lượng nguyên liệu như đường, bột mì và một số thứ khác nữa.

Một cái cân không lớn lắm, tuy nó nhỏ nhưng lại là một thứ không thể thiếu đối với người thích làm bánh ngọt.

Tô Nhược Hân dừng trước cái cân, không rời đi.

“Ặc, cô đến nhà tôi chỉ để xem nhà tôi có cái cân nào không, mà không phải đến viếng người ba đã mất của tôi hả?”

Tô Nhược Hân vẫn không để ý tới Vũ Hạ Văn như cũ, cô dùng tay quệt nhẹ trên bề mặt của chiếc cân sau đó đưa lên mũi ngửi thử, sau đó biểu cảm trên mặt cô đột nhiên thay đổi.

“Này, cô làm cái gì vậy? Cứ thần thần bí bí?” Vũ Hạ Văn tò mò nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Tô Nhược Hân.

Đúng lúc này cửa phòng chứa đồ lại được mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi hơn Vũ Hạ Văn đi đến hỏi: “Cô là ai? Tự nhiên vào phòng chứa đồ của nhà tôi làm gì? Đi ra ngay.”

“Chị tư đây là Tô Nhược Hân, là bạn của anh ba.”

Vũ Hạ Văn lập tức ra mặt thay cho Tô Nhược Hân, bảo vệ Tô Nhược Hân.

“Tô Nhược Hân? Bạn của anh ba á? Sao từ tôi chưa từng nghe nói anh ba có một người bạn gái như vậy thế?” Vũ Hạ Băng liếc nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt nhìn kẻ thù: “Hai người ra ngoài cho tôi.

Tô Nhược Hân bỏ tay ra khỏi mũi, cô đi ra khỏi phòng chứa đồ đầu tiên đồng thời làm như không quan tâm hỏi: “Ông cụ Vũ mua nhiều phần thuốc, lúc về ông ấy sẽ dùng chiếc cân đó để chia đúng không?”

“Cô… không liên quan đến cô.” Vũ Hạ Băng trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, sau đó kéo Vũ Hạ Văn đi: “Mọi người chỉ chờ mỗi mình cậu để họp thôi đấy, đi thôi.”

“Chị tư, đi họp không cần vội thế đâu.” Vũ Hạ Văn vẫn không nỡ rời đi, nhưng anh ta vẫn bị cưỡng ép kéo ra xa Tô Nhược Hân, bị kéo đi nhưng anh ta vấn quay lại nhìn Tô Nhược Hân, dáng vẻ giống như không muốn rời xa Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân thấy anh ta làm như vậy thì lắc đầu, nhưng mà nếu Vũ Hạ Băng kéo Vũ Hạ Văn đi họp thì có thể xác định được năm anh chị em nhà họ Vũ đã có mặt đông đủ rồi.

Bây giờ Tô Nhược Hân đã biết bốn người, chỉ chưa biết người anh cả thôi.

Cô không đi cùng họ mà đi đi lại lại xung quanh biệt thự vài vòng.

Trong biệt thự có người chết, nên bây giờ mọi người đều vội về chịu tang.

Loa vẫn liên tục phát nhạc tang làm cho người nghe có cảm giác mất mát đau thương.

Lúc này trong sân đã có mấy xe vàng mã, mười mấy cái vòng hoa cũng được xếp thành hàng.

Nếu là lúc đưa tang chắc chắn cảnh tượng sẽ càng thêm hoành tráng hơn.

Nhìn qua là có thể thấy khi còn sống quan hệ của ông cụ với những người khác khá là tốt.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng người lại có thể mất một cách đột ngột đến vậy.

Tô Nhược Hân cũng có chút cảm xúc.

Tiếc thương trước sự ra đi của ông cụ.

Nhưng người chết không thể sống lại, cô cũng không có cách nào cả.

Sau khi Tô Nhược Hân đi dạo một vòng, cô nhấc chân đi lên tầng.

Vì cô nhìn thấy Vũ Hạ Băng kéo Vũ Hạ Văn lên tầng.

Cô chắc chắn bọn họ đang họp gia đình ở trên Tầng.

Trên tầng hai vô cùng yên tĩnh không có một tiếng động nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Chương 978

Những người đến dự đám tang chỉ đi lại ở ngoài sân và dưới tầng một, không có ai đi lên trên tâng hai cả.

Vì chân ông cụ không tốt cho nên ông ấy luôn ở †ầng một, nên bây giờ di thể của ông ấy cũng được đặt ở tầng một.

Đám tang của ông cụ được làm theo phong tục tang lễ quê nhà, nên biệt thự nhà họ Vũ lúc này vô cùng náo nhiệt.

Tầng hai không có ai nên Tô Nhược Hân tiếp tục đi lên tâng ba, tâng ba cũng không có người nào, Tô Nhược Hân đi dọc theo cầu thang đi lên tầng thượng.

Do tầng thứ tư có một nửa là phòng một nửa là ban công nên coi như căn biệt thự này chỉ có ba Tầng rưỡi.

Trên ban công lớn có một chiếc ghế mát xa, có lẽ khi còn sống ông cụ cũng thường xuyên ngồi trên chiếc ghế mát xa đó vừa mát xa vừa phơi nắng.

Chắc chắn ông ấy là một người yêu đời.

“Ai đấy?” Nghe thấy tiếng bước chân có ai đó đang họp quát lớn.

Năm người đồng loạt quay người nhìn vê phía Tô Nhược Hân.

“Cô Tô, sao cô lại lên đây?” Vũ Hạ Hàn nhẹ nhàng hỏi, anh ta quen biết và không ghét Tô Nhược Hân.

“Cô bé, mau đến ngồi cạnh tôi này.’ Vũ Hạ Văn vẫn không nghiêm túc như vậy.

“Em ba, cô bé không phải là bạn gái của em, em để cô bé tham gia họp gia đình với chúng ta không ổn đâu. Chị dâu cả, anh rể và em rể của cậu cũng có được tham gia đâu.” Vũ Hạ Vi chất vấn Vũ Hạ Hàn, dễ nhận thấy là cô ta đang oán hận vì việc không cho chồng cô ta tham gia vào việc phân chia tài sản của gia đình.

“Em cũng có ý đó đấy anh ba, Ngô Tiến nhà em cũng có được tham gia đâu, anh bảo cô ta lên đây làm gì?”

“Ặc, anh không hề bảo cô bé lên.” Vũ Hạ Hàn hơi xấu hổ nhanh chóng giải thích.

“Nếu đã là người không liên quan vậy thì xin mời đi xuống.” Anh cả Vũ Hạ Lâm liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, cuối cùng cũng mở miệng.

“Chào mọi người, tôi không đến để nghe trộm chuyện phân chia gia sản của mọi người. Tôi cảm thấy bây giờ khá thích hợp để nói mấy câu này, lát nữa chia gia sản xong mới nói sẽ muộn mất.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế mát xa với dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Cô không hề sợ hãi và cũng không để ý việc chiếc ghế mát xa này đã từng được ông cụ sử dụng.

Những đồ vật người chết từng sử dụng không đáng sợ, thứ đáng sợ thật sự là người sống chứ không phải là người đã chết.

Là loại mặt người dạ thú.

“Cô có ý gì?” Vũ Hạ Lâm không hiểu, anh ta nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt nghi ngờ, anh ta vẫn ra dáng anh cả.

“Anh cả đuổi cô ta xuống ngay đi, đừng nghe cô †a nói linh tinh. Cô ta đến từ phòng khám của Mạc Tử Đơn, chắc chắn cô ta muốn tìm cách tẩy trắng cho Mạc Tử Đơn sau đó khiến chúng ta bỏ qua cho Mạc Tử Đơn đó.” Vũ Hạ Băng nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt thù địch.

Tô Nhược Hân mỉm cười bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Vũ Hạ Băng, nhưng lại cô lại hỏi Vũ Hạ Hàn: “Anh Vũ, hôm qua em tư của anh là người trông nom chăm sóc cơm nước thuốc thang cho ông cụ đúng không?”

Cô chưa nói dứt câu, khuôn mặt của Vũ Hạ Băng đã nhăn nhó hết cả lại…

“Đây là việc nhà của chúng tôi, cô đừng xen vào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Chương 979

“Ngại quá, nếu như đây chỉ là chuyện giữa năm anh em các anh, tôi sẽ không hỏi, thế nhưng chuyện này liên quan đến sống chết của ông cụ, tôi phải xen vào.” Nếu ông cụ không chết, năm anh em cũng chẳng cần diễn vở tuồng chia tài sản lúc này.

“Điều dưỡng Tô, ý cô là gì?” Vũ Hạ Hàn không ngờ Tô Nhược Hân sẽ đột nhiên nhắc đến sự sống chết của ba mình, tức thì sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm túc.

“Cái chết của ông cụ đúng là do đơn thuốc của bác sĩ Mạc.”

“Đúng vậy, ba tôi uống thuốc do bác sĩ Mạc kê nên bệnh tình mới đột ngột nặng thêm mà qua đời.”

Vũ Hạ Băng lập tức bĩu môi: “Thế nên nếu cô là điều dưỡng của phòng khám Mạc Tử Đơn, thì đừng làm trò mèo khóc chuột nữa, rõ ràng là muốn thoái thác trách nhiệm thay cho Mạc Tử Đơn.”

Tô Nhược Hân nghiêm túc lắng nghe những lời của Vũ Hạ Băng, từ đầu đến cuối không hề ngắt lời.

Vũ Hạ Băng nói xong, cô mới mở miệng, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của Vũ Hạ Băng, mà nhìn Vũ Hạ Vĩ: “Chị hai, lúc đầu là ai trong mấy người đề nghị việc phân chia tài sản?”

Tô Nhược Hân hỏi câu này, Vũ Hạ Vi sửng sốt một lúc rồi nhìn Vũ Hạ Hàn: “Là em ba nói với tôi là ba mất rồi, tốt nhất là nên chia tài sản, nếu không thì công ty để em ấy điều hành, em ấy không muốn độc chiếm tài sản của nhà họ Vũ.”

“Anh Vũ, hóa ra là đề nghị của anh.” Tô Nhược Hân cũng nhìn Vũ Hạ Hàn.

Vũ Hạ Hàn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vũ Hạ Băng: “Đây là đề nghị của em gái tôi, tôi thấy cũng có lý. Tôi có mỗi một mình, cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Năm anh em tôi chia đều mới được, cũng là để ba mình có thể yên tâm ra đi, không lo năm anh em tôi sau khi ba qua đời thì đấu đá lẫn nhau.”

Điều này nghe rất có lý, cũng rất ấm lòng.

Vũ Hạ Hàn xem như là một người con ngoan.

Sau khi nghe những gì anh ta nói, Tô Nhược Hân nhớ lại dáng vẻ khi anh ta xông vào phòng khám của Mạc Tử Đơn gây sự, nếu cô không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không tin rằng đó là việc mà Vũ Hạ Hàn đã làm.

Chắc hẳn Vũ Hạ Hàn khi đó đã mất trí vì cái chết của ba mình, mà hiện giờ, cảm xúc của anh ta đã bình tĩnh lại.

Vũ Hạ Hàn lúc này là một người rất dễ nói chuyện, Vũ Hạ Hàn trước đó giống như một người đàn bà chanh chua, khác nhau một trời một vực.

“Anh Vũ, anh đúng là tốt tính, chỉ là, mặc dù cái chết của ông cụ là vì thuốc của bác sĩ Mạc, nhưng lỗi không phải do đơn thuốc, mà là vì người khác.”

“Cô nói vậy là có ý gì? Ba tôi bị người ta hại chết sao?” Vũ Hạ Ví lập tức bật dậy lao thẳng đến trước mặt Tô Nhược Hân, không buồn quan tâm là tiếp tục họp gia đình hay tiếp tục phân chia tài sản, tất cả những gì cô ta quan tâm bây giờ là tại sao ba cô ta chết.

“Đúng vậy, ông cụ bị người ta hại chết.” Tô Nhược Hân chắc như đỉnh đóng cột.

“Là ai?” Vũ Hạ Lâm cũng đứng dậy, không thể tin được đi tới trước mặt Tô Nhược Hân: “Cô nói mau lên, đừng thêm bớt gì cả, dù có chết, ông đây cũng sẽ không bỏ qua, nhưng nếu cô dám nói nhăng nói cuội để chối tội cho Mạc Tử Đơn, ông đây cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.”

“Anh cả, anh đừng hung dữ với điều dưỡng Tô như vậy, trông cô ấy không giống loại người ăn nói linh tinh, cô ấy là một cô gái tốt, anh đừng dọa cô ấy.” Vũ Hạ Văn cũng đi tới kéo Vũ Hạ Lâm, thuyết phục anh †a đừng quá hung dữ với Tô Nhược Hân.

“Cô ta còn nhỏ tuổi, đã biết cái gì đâu? Ai trong số chúng ta mà không ăn muối nhiều hơn cô ta ăn cơm? Chúng ta không thể bị cô ta lừa, phải không?”

Vũ Hạ Băng vẫn ngồi tại chỗ, nhưng giọng điệu tràn đầy sự nghỉ ngờ và khinh thường, hoàn toàn không xem trọng Tô Nhược Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


Chương 980

“Em tư, tuy cô ấy tuổi còn nhỏ, nhưng nghe thử lời cô ấy nói cũng không có hại gì, cô ấy nói là việc của cô ấy, nghe xong có tin hay không là chuyện của chúng ta, anh em mình vẫn biết phân biệt đúng sai mà.” Vũ Hạ Hàn liếc nhìn Vũ Hạ Băng, nhớ tới Tô Nhược Hân đã nhắc nhở anh ta rằng người đề nghị phân chia tài sản gia đình là Vũ Hạ Băng, không hiểu sao cũng thấy đúng.

Bởi vì chính Vũ Hạ Băng chăm sóc ông cụ trước khi ông mất.

Chuyện này, người khác không biết, nhưng anh ta biết.

Tối hôm qua, chỉ có anh ta và Vũ Hạ Băng ở trong cái nhà này, anh cả, chị hai và em tư đều không có nhà.

“Anh ba, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ em?” Vũ Hạ Băng lập tức nổi giận.

“Anh chưa hề nói vậy.”

“Ý của anh là như vậy, anh bị con yêu tỉnh này dụ dỗ, chỉ tin cô ta mà không tin em gái ruột là em đây đúng không?” Vũ Hạ Băng nổi giận đùng đùng gào lên, càng ngày càng lớn tiếng.

“Được rồi, im hết đi, nghe xem cô ấy nói gì nào, em ba nói đúng, cô ấy nói gì là việc của cô ấy, tin hay không là việc của chúng ta. Ừ, cô nói đi” Anh cả Vũ Hạ Lâm nói.

Vũ Hạ Hàn và Vũ Hạ Băng liếc nhau, cuối cùng đành im lặng.

Thấy vậy, Tô Nhược Hân hơi áy náy: “Ngại quá, khiến các anh em các anh cãi nhau rồi, nhưng tôi có vài lời muốn nói, như vậy ông cụ mới ra đi thanh thản được.”

“Nói đi, tôi chống lưng cho cô.” Vũ Hạ Văn trông như fan của Tô Nhược Hân, vẻ mặt si mê nhìn Tô Nhược Hân, cô gái nhỏ này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa ăn nói rất có trước có sau, khiến người ta không bắt bẻ được.

“Trong đơn thuốc của ông cụ có một vị thuốc bị người ta tráo, đó chính là thứ giết chết ông cụ.” Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng khi nói ra, lòng cô lại đau nhói.

Vốn dĩ ông lão chỉ bị huyết áp thấp, không có bệnh nặng gì khác, kết quả là bị người ta tráo một vị thuốc mà mất mạng.

Nghĩ mà cảm thán cái trò đời.

“Vị thuốc nào? Cô mau nói xem là chuyện gì?” Vũ Hạ Vĩ sốt ruột.

Tô Nhược Hân nhìn Vũ Hạ Hàn: “Anh Vũ, nhờ anh đưa anh chị em nhà mình xem đơn thuốc mà bác sĩ Mạc kê.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vũ Hạ Hàn lấy ví ra, mở ví, lấy ra một tờ giấy: “Là đơn thuốc này.” Rồi đưa nó cho Vũ Hạ Vi trước.

Vũ Hạ Vi xem xong thì đưa cho Vũ Hạ Lâm, rồi tới Vũ Hạ Văn và Vũ Hạ Băng, chốc lát tất cả họ đều đã xem xong.

“Vị thuốc nào trong đây có vấn đề?” Vũ Hạ Lâm thay mặt năm anh em hỏi.

“Chuyện này thì phải hỏi cô ấy rồi.” Tô Nhược Hân đột nhiên giơ tay chỉ về phía Vũ Hạ Băng.

“Cô chỉ tôi làm gì? Tôi không phải bác sĩ, sao biết được vị thuốc nào có vấn đề, muốn hỏi thì phải hỏi Mạc Tử Đơn chứ, tôi chỉ sắc thuốc cho ba theo đơn của ông ta thôi.” Vũ Hạ Băng chắc chắn chuyện không liên quan gì đến mình.

“Ai là người đi bốc thuốc cho ông cụ?”

“Là em tư.” Vũ Hạ Hàn làm chứng.

“Tôi chỉ bốc theo đơn của Mạc Tử Đơn thôi, liên quan gì đến tôi?” Vũ Hạ Băng tức giận trừng mắt với Tô Nhược Hân: “Đừng có ở đây gây bất hòa giữa anh em tôi, có phải cô thích anh ba tôi, rồi không muốn chúng tôi chia công ty do anh ba điều hành đúng không?”

Tô Nhược Hân cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi nhé, tự tôi có biệt thự, có nhà, có xe sang, tôi thật sự không thèm muốn gì tài sản của anh Vũ, để cô thất vọng rồi.”

“Cô… cô còn trẻ đã có nhiều tài sản như vậy, 80% là có ông già nào nuôi nhỉ? Anh ba, anh đừng để bị loại con gái này lừa, cẩn thận cô ta lây bệnh cho anh thì đúng là lợi bất cập hại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981

“Tôi và anh Vũ chỉ là bạn bè bình thường, có duyên gặp mặt thôi, cô tư đừng gây chia rẽ giữa tôi và anh Vũ.”

“Tôi không gây chia rẽ, tôi chỉ nói thật, cô mới là kẻ gây chia rẽ, nhưng chúng tôi là anh em, một người ngoài như cô sao có thể muốn gây chia rẽ là chia rẽ được, đừng có hòng.”

“Cô Vũ, trọng tâm chủ đề của chúng ta không phải là mối quan hệ của tôi với anh Vũ, cô nên nói về thuốc tối qua cô đưa cho ông cụ thì hơn.” Đối mặt với kế khích tướng của Vũ Hạ Băng, Tô Nhược Hân không mất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng quay lại chủ đề.

Cái chết của ông cụ mới là mục đích cô lên sân thượng hôm nay.

“Em tư, tối hôm qua em sắc thuốc cho ba theo đơn bác sĩ Mạc kê à?” Vũ Hạ Lâm hỏi, cũng hiểu hiện giờ điều cần quan tâm nhất chính là cái chết của ba, chứ không phải là quan hệ giữa thằng ba và Tô Nhược Hân.

Mối quan hệ giữa thằng ba và Tô Nhược Hân là gì, sau này bàn cũng không muộn.

Tro cốt ba còn chưa lạnh, bây giờ cần phải làm cho ra nhẽ.

Nhất là lúc này có chỗ đáng ngờ, càng cần phải điều tra rõ.

“Vâng, em sắc thuốc cho ba theo đơn bác sĩ Mạc kê”

“Thế cái cân ở tầng dưới là làm sao?” Tô Nhược Hân thấp giọng hỏi, không hề lớn tiếng, nhưng câu này lại khiến Vũ Hạ Băng đột nhiên run lên, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân.

“Chỉ là cái cân thôi, có gì mà làm sao?”

Tô Nhược Hân nhìn Vũ Hạ Văn: “Anh nhanh chân, lúc nấy chúng ta cùng vào nhà kho, lại cùng nhau đi ra, bây giờ phiền anh đến nhà kho để kiểm tra số gam trên cân, được không?”

“Được, tôi đi ngay đây.” Vũ Hạ Văn rất sốt sắng, dù sao Tô Nhược Hân cũng rất hợp mắt anh ta, nếu như anh ba không có hứng thú với Tô Nhược Hân thì anh ta sẽ theo đuổi cô bé này, lúc dẫn ra ngoài rất có thể diện, cô bé xinh quá mà.

Vũ Hạ Văn biến mất ở cầu thang trong nháy mắt, còn lại năm người trên sân thượng, Vũ Hạ Lâm nghiêm mặt mở miệng trước tiên: “Rốt cuộc điều dưỡng Tô muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

“Vừa nấy tôi nhìn cái cân, nó chỉ đúng 31 gam, đúng không cô tư?” Khi Tô Nhược Hân nói ra câu này, cô đang nhìn Vũ Hạ Băng.

“Cô… cô… 31 gam gì cơ, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Vũ Hạ Băng lắp bắp.

Vũ Hạ Lâm lấy ra đơn thuốc do Mạc Tử Đơn kê mà Vũ Hạ Hàn đưa cho anh ta: dạ) trong đơn thuốc này không có vị thuốc nào kê 31 gam, nhiều nhất cũng chỉ có 30 gam.”

Lúc này, Vũ Hạ Văn thở hồng hộc chạy lên lầu: “Em xem rồi, trên cân chỉ 31 gam.”

“Ừm, cũng chỉ là một cái cân thôi, cân xong bị xê xích đi cũng phải, cho dù cái cân chỉ 31 gam cũng không có gì, không phải là cân nặng thực sự.”

“Đúng vậy, thực tế sau khi cân đồ xong, tiện tay nghịch xíu cũng không có gì, nhưng trùng hợp là vị thuốc cuối cùng được cân trên cân là hoàng kỳ (một vị thuốc đông y), điều này khiến người ta phải suy nghĩ.”

“Lẽ nào trong số các vị thuốc mà bố tôi uống hôm qua có bỏ 31 gam hoàng kỳ?” Vũ Hạ Hàn là người đầu tiên phản ứng lại.

“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân gật đầu: “Tôi đã xác nhận nó trên cái cân trong nhà kho, nó đúng là có mùi hoàng kỳ, vị thuốc cuối cùng trên cân là hoàng kỳ.”

“Chỉ là một vị thuốc thôi, thêm hay bớt một gam cũng chẳng sao cả, cô đừng có làm loạn ở đây, đây là cuộc họp của anh em tôi, cô ở đâu ra thì mau về chỗ đấy đi, anh em nhà họ Vũ tôi không chào đón cô.’ Vũ Hạ Băng hét vào mặt Tô Nhược Hân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom