Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 864


Chương 864

“Không được, Hạ Thiên Tường, nếu anh cứ để thế mà đi xuống, em bảo đảm anh đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ kín hết chỗ. Đến lúc đó sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, anh có thể nuốt trôi cơm nhưng em thì ăn không vào.”

“À, không muốn anh bị phụ nữ nhòm ngó sao?”

“Ai thèm quan tâm anh có bị phụ nữ nhòm ngó hay không. Em chỉ muốn lặng lẽ ăn tối thôi, em đói bụng.” Tô Nhược Hân nói xong thì đúng lúc bụng cũng không chịu thua kém còn phối hợp réo lên.

Đói thật.

Cô còn đang tuổi lớn nên rất dễ bị đói.

“Em cài cúc áo cho anh.” Hạ Thiên Tường xấu xa.

“Vậy tự anh ở trên xe chịu đói đi, tự em đi ăn.” Tô Nhược Hân nhìn chăm chú vào cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài xe, sắp đến rồi.

Vừa nghĩ đến món ngon của Trần Ký thôi đã chảy cả nước miếng.

Không còn cách nào, cô không chỉ là người mê sắc đẹp mà còn là người mê đồ ăn ngon.

“Hoặc là hôn hoặc là cài cúc, tự em chọn.”

“Hứ, em không chọn cái nào hết, em không có nghĩa vụ phải làm những việc này.” Tô Nhược Hân mới không thèm để ý tới tên xấu xa này.

Bây giờ càng nhìn càng thấy Hạ Thiên Tường xấu xa, gì mà tổng giám đốc tập đoàn, không giống chút nào.

“Vậy thì như thế đi… Hạ Thiên Tường giơ tay ấn một cái, Tô Nhược Hân chợt nghe một tiếng động bên phía cửa xe. Cô ngẩn ngơ nhìn về phía cửa xe: “Anh… Anh khóa cửa xe?”

Xe đang chạy nên cô không dám thử xem cửa xe đã khóa hay chưa.

Nhưng mà cô thấy chắc chắn là Hạ Thiên Tường đã khóa cửa xe rồi.

Cho nên, dù Phương Tấn dừng xe lại thì cô cũng không xuống xe được, cũng không thể ăn món ngon của Trần Ký được.

“Rồi, cài cúc áo đi.”

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường.

Lúc này, người đàn ông cao to giống như một cậu bé to xác muốn ăn kẹo, nhưng vẻ mặt kia lại không có dáng vẻ nhờ vả người khác chút nào.

“Tại sao anh không tự cài?” Tô Nhược Hân thầm bực mình, anh đang uy hiếp cô.

“Em cài đẹp.”

Hình như lý do này hơi buồn nôn.

Tuy nhiên thấy sắp đến Trần Ký rồi, tốc độ xe cũng đã chậm lại, Tô Nhược Hân cắn răng một cái. Cô xoay người lại, đôi tay nhỏ nhắn kéo áo sơ mi của Hạ Thiên Tường lại.

Sau đó bắt đầu cài từng chiếc cúc áo một.

Nhìn hình ảnh sống động trước mắt lúc này, không hiểu sao cô lại có cảm giác mình như cô vợ nhỏ của anh, là một người vợ đang tự tay cài cúc áo cho chồng.

A a a, không tưởng tượng thêm nữa.

Không thể tiếp tục tưởng tượng thêm nữa.

Nhanh chóng cài xong cúc áo thôi, tay Tô Nhược Hân cũng trở nên run rẩy.

“Cài xong rồi, anh ấn mở cửa xe đi.” Bây giờ cô chỉ muốn trốn xuống xe.

Nếu không, hình ảnh cài cúc áo cho anh vừa rồi quá quyến rũ, cô không chịu nổi.

“Được.” Hạ Thiên Tường mỉm cười nhìn cô gái đang tính chạy trối chết, đưa tay ấn nút công tắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 865


Chương 865

Ngay khi anh vừa ấn xuống, đúng lúc Tô Nhược Hân quay đầu lại: “Hì hì, em đã thấy vừa nấy anh bấm chỗ nào rồi, lần sau không dọa được em đâu.”

Tô Nhược Hân nói xong thì xe vừa dừng lại, cô mở cửa rồi xuống xe.

Cô chắc chắn sẽ không thừa nhận thật ra cô rất vui vì cài cúc áo cho anh, chắc chắn chỉ có thể nhận vì không mở được cửa xe và bị anh dọa nên cô mới cài cúc áo cho anh thôi.

Nếu không thì mất mặt lắm.

Hai người ăn sáu món ăn và một món canh thì hơi nhiều.

Nhưng Hạ Thiên Tường nhất định phải gọi những món này, sau khi Tô Nhược Hân gọi bốn món thì anh gọi thêm hai món nữa.

Chỉ vì cô nhóc này nói đói bụng.

Từ lúc bắt đầu quen Tô Nhược Hân, từ sự hiểu biết của anh về dáng vẻ khi ăn cơm của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường mới bắt đầu ngờ ngợ hóa ra không phải tất cả phụ nữ trên đời này đều ăn từng miếng nhỏ.

Cũng không phải tất cả phụ nữ đều có sức ăn ít như vậy.

Ngắm Tô Nhược Hân ăn cơm rất thích, vì việc ăn uống của cô có liên quan đến sở thích ăn uống của . “

co.

Đúng vậy, mỗi lần nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Tô Nhược Hân đều khiến anh ăn nhiều đồ ăn hơn.

Cho nên, ăn cơm cùng với Tô Nhược Hân đã trở thành một niềm vui lớn của Hạ Thiên Tường.

Lúc hai người ăn cơm cùng nhau, Tô Nhược Hân còn chu đáo gọi hai món riêng cho Phương Tấn.

Đến mức mà khi Phương Tấn ngồi xuống ăn cơm còn xúc động, Tô Nhược Hân chắc chắn còn quan tâm đ ến người cấp dưới đã đi theo Hạ Thiên Tường nhiều năm hơn anh.

Ừ, dù sao Tô Nhược Hân cũng là một người đẹp tốt bụng.

Trước đây, khi anh ta đi ra ngoài với Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường chưa bao giờ quan tâm đ ến bữa ăn của anh ta.

Tính cách Hạ Thiên Tường lạnh lùng, dường như anh vẫn luôn thờ ơ với những chuyện nhỏ nhặt như này.

Nhưng Tô Nhược Hân thì khác, sự xuất hiện của ‘Tô Nhược Hân tình cờ bù đắp cho sự lạnh lùng từ trong xương của Hạ Thiên Tường, khiến cho cuộc sống trở nên nhiệt huyết hơn, tốt đẹp hơn.

Tô Nhược Hân ăn vô cùng ngon miệng.

Gô vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiên Tường.

“Éc, anh không ăn cơm mà nhìn em làm gì?”

“Đẹp.” Hạ Thiên Tường không cần suy nghĩ mà trả lời luôn.

Những lời anh nói là thật.

“Đẹp cũng không thể bằng ăn cơm, anh mau ăn đi. Ăn xong thì về làm việc, sau đó thì đi ngủ sớm một chút.” Lúc này Tô Nhược Hân mới thấy được, mặc dù tình huống thực tế là Hạ Thiên Tường bé nhỏ của cô đã lớn hơn, nhưng dường như người thật sự lo lắng lại là cô.

Nếu người đàn ông này không sắp xếp thời gian hợp lý thì quả thật có thể đột tử bất cứ lúc nào.

Chỉ là lời này quá xui xẻo, cô nghĩ lại vẫn không nói ra.

“Được.” Lúc này, Hạ Thiên Tường mới đẩy nhanh tốc độ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 866


Chương 866

Sau đó, hoàn cảnh thay đổi. Từ ban đầu là Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân ăn giờ thành Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường ăn.

Phương Tấn đã ăn xong rồi, từ xa nhìn lại có cảm giác anh ta đang bị rải thức ăn cho chó điên cuồng mọi lúc mọi nơi.

Lúc trước là Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, . “

bây giờ ngược lại là Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân nhìn đến nghiện.

Chỉ vì khi Hạ Thiên Tường ăn trông thật sự rất đẹp trai.

Điều này cô biết đã lâu.

Mỗi lần xem anh ăn, cô đều không kìm được liếc anh thêm một cái. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của người đàn ông này luôn vô tình giải đáp cho câu hỏi thế nào là lịch lãm, thế nào gọi là quý ông.

Ngắm bao lần đi nữa cô vẫn thích.

Bởi vì thích ngắm nên việc chờ đợi không thành vấn đề.

Lúc ra khỏi Trần Ký, xe cộ trên đường đã ít hơn rất nhiều.

Sau tám giờ tối là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.

Phương Tấn đã lái xe tới đậu trước cửa Trần Ký, mở cửa mời Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường lên xe.

Tuy nhiên, lúc hai người vừa chuẩn bị đi lên thì có một chiếc xe dừng lại trước xe Bugatti, sau đó có ba người phụ nữ xuống xe.

Sau khi xuống xe, họ liếc nhìn xe của Hạ Thiên Tường rồi đi thẳng vào trong Trần Ký.

“Đi bộ vê nhé?” Hạ Thiên Tường không quan tâm đ ến những người phụ nữ vừa đi vào, anh muốn đi bộ về nhà với Tô Nhược Hân.

Chỗ này cách nhà trọ rất gần, chỉ cần đi bộ vài phút. Việc đi bộ về một là có thể tốt cho tiêu hóa, hai là có thể để cho Phương Tấn tan làm, một công đôi việc.

Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường đề nghị đi bộ về nhà, vừa định đồng ý nhưng khi nhìn lướt qua chiếc xe đang dừng phía trước thì lập tức thay đổi ý định: “Hạ Thiên Tường, em lại muốn vào trong uống một ly nước trái cây rồi mới đi, có được không?”

Ánh mắt Hạ Thiên Tường chuyển từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xuống bụng cô: chưa no sao?”

Nếu không thì vừa mới ra khỏi chỗ Trần Ký, ăn xong bữa rồi mà cô nhóc này lại còn muốn uống một ly nước trái cây rồi mới đi.

Anh thấy dạ dày anh lớn như thế mà còn không thể ăn thêm được, vậy mà Tô Nhược Hân lại còn muốn uống thêm nước trái cây…

“Ai quy định là ăn no rồi thì không được uống nước trái cây nữa?” Tô Nhược Hân mỉm cười. Dù sao cô cũng muốn quay lại uống thêm một ly nước trái cây nữa.

Hạ Thiên Tường bất lực: “Được rồi, quay lại.”

Sau đó anh bèn nắm tay Tô Nhược Hân đi vào Trần Ký một lần nữa.

Cách đó không xa, Phương Tấn bị bắt làm thêm giờ đang xoa đầu lông mày. Anh ta thật sự không biết Tô Nhược Hân lại muốn làm gì đây.

Đã muộn rồi, quay về nghỉ ngơi không vui hơn sao?

Nhưng những lời này Phương Tấn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra miệng.

Sau đó, anh ta tiếp tục buồn bã chờ ở bên ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 867


Chương 867

Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân quay lại Trần Ký một lần nữa.

Người phục vụ lập tức niềm nở chào hỏi: “Hai vị còn gì thắc mắc sao?” Hai người đi rồi lại quay lại khiến cho người phục vụ căng thẳng.

Không ngờ Tô Nhược Hân lại ngồi xuống vị trí chưa dọn đẹp xong lúc trước: “Một ly cà phê và một ly nước ép cam tươi, cà phê nguyên chất không thêm đường.”

Nghe thấy Tô Nhược Hân nhanh nhảu quyết định gọi cà phê cho anh, Hạ Thiên Tường khẽ cong môi.

Bây giờ, cô nhóc này ngày càng quen với sự hiện diện của anh, tốt lắm.

“Vâng, vui lòng chờ một lát ạ.” Vì vậy, một người phục vụ tiếp tục dọn dẹp đống lộn xộn chưa kịp thu . “

dọn trên bàn trước đó, người kia thì đi gọi đồ uống.

Miễn không phải là Tô Nhược Hân quay lại để gây rắc rối là được.

Nếu không, đi ra rồi lại quay lại thật sự rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.

Hạ Thiên Tường lặng lẽ ngồi đối diện với Tô Nhược Hân. Khi nước trái cây đưa đến, cô chậm rãi uống một hơi, mắt thì lặng lẽ quét về phía ba người phụ nữ cách đó không xa.

Đó là ba người phụ nữ đã đi vào Trần Ký khi họ vừa rời khỏi.

Sau đó, Tô Nhược Hân nhìn ba người phụ nữ đó, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn Tô Nhược Hân, lặng lẽ không tiếng động.

Cô nhóc muốn chơi thì anh sẽ đi cùng với cô.

Không hỏi vì sao, chỉ đi cùng cô là được.

Tô Nhược Hân uống từng ngụm nhỏ nước ép trái cây, chắc chắn là mới ép nên rất ngon.

“Hạ Thiên Tường, đồ ăn Trần Ký ngày càng ngon, sau này em cũng mở một nhà hàng như vậy, đến lúc đó anh và người của anh phải ủng hộ em đấy.”

“Nếu như em thích thì nhượng thẳng cửa tiệm này lại, anh và Nhất Thiên, Tống Phi, Tuấn Vỹ chắc chắn sẽ đến ủng hộ em” Thật ra anh muốn nói là cửa tiệm này đã được bán lại cho anh rồi, chỉ cần cô đồng ý thì ngay bây giờ nó sẽ là của cô.

Chỉ là anh sợ dọa Tô Nhược Hân mà thôi, Hạ Thiên Tường chọn cách quanh co, tiết lộ từng chút một cho cô rằng Trần Ký này có thể thuộc về cô bất cứ lúc nào.

Tô Nhược Hân lại nhấp một ngụm nước ép, lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa được, em còn phải đi học, còn phải chăm sóc Chúc Hứa, ngày mốt em sẽ đón cậu bé về, đợi em tốt nghiệp đại học rồi chắc chắn em sẽ mở.”

“Được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, Tô Nhược Hân nói thế nào là thế đấy, chỉ cần cô vui thì anh sẽ đồng ý vô điều kiện.

Nhắc đến đại học, Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện mình và Mỹ Lan muốn học đại học Nam: “Hạ Thiên “

Tường, chuyện đại học Nam chú Dương có nỗi khổ tâm của mình, anh không được gây rắc rối cho ông ấy”

“Sẽ không đâu.” Hạ Thiên Tường chỉ mong sao Tô Nhược Hân học đại học Nam, như vậy thì cô sẽ ở lại thành phố T, anh muốn gặp cô lúc nào cũng được, tốc độ sửa chữa căn chung cư gần đại học Nam cũng phải đẩy nhanh lên.

Cho nên anh cảm ơn Dương Thiên còn không hết, chắc chắn sẽ không chèn ép công ty nhỏ bé của Dương Thiên đâu.

Nghe Hạ Thiên Tường đồng ý với mình thì Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 868


Chương 868

Bởi vì cô phát hiện phàm là những người đã từng ức hiếp cô thì người đàn ông này luôn giúp cô đòi lại công bằng, cho nên cô hơi lo lắng Hạ Thiên Tường sẽ gây rắc rồi cho công ty của Dương Thiên.

Quy mô công ty của Dương Thiên thuộc loại vừa, tình hình kinh doanh khá tốt, thế nên Dương Mỹ Lan lúc nào cũng sống vô lo vô nghĩ dưới sự che chở của Dương Thiên và Ngụy Bình Bình. Tuy không phải là công ty lớn nhưng Dương Thiên lại chịu bỏ ra mấy chục tỷ để giải quyết việc cho cô và Dương Mỹ Lan cùng vào đại học Nam, tình cảm sâu đậm của Dương Thiên dành cho Ngụy Bình Bình chỉ cần dùng mắt thường là có thể thấy được.

“Chuyện đại học Nam anh cũng không cần nói với Mỹ Lan.” Lúc này đang rảnh rỗi nên Tô Nhược Hân tán gầu chủ đề này với Hạ Thiên Thường.

Nếu không thì cũng chỉ có thể mãi uống nước ép thôi.

Nhưng cô uống cũng không được nhiều, cô thật sự no rồi nên buồn chán kể vài chuyện lặt vặt.

“Được”

“Nếu như Mỹ Lan biết mẹ mình bệnh nặng đến vậy thì hẳn sẽ buồn lắm. Hạ Thiên Tường, bây giờ em mới phát hiện thật ra trên đời này còn có rất nhiều căn bệnh không thể chữa được, vô cùng bất lực.

“Sinh lão bệnh tử, thiên đạo tuần hoàn, thuận theo tự nhiên là được.” Hạ Thiên Tường thờ ơ lên tiếng, anh chỉ quan tâm Tô Nhược Hân có khỏe mạnh hay không, còn những người khác thì không liên quan đến anh.

“Nhưng em lại không vui, đợi đến khi lên đại học em nhất định phải học nhiều kĩ năng hơn mới được.”

“Ừm, sau đó tiếp nhận Bác Ái, đó là phòng khám của em.”

Hạ Thiên Tường vừa nhắc đến Bác Ái thì Tô Nhược Hân lại nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Như thể nó vừa mới xảy ra lúc nãy vậy, hiện lên rõ ràng trước mắt.

“Hôm qua đổ oan cho anh rồi, em xin lỗi.” Mặc dù cô đã xin lỗi rồi, thậm chí trưa hôm nay còn cố ý để anh lợi dụng xem như đền bù, nhưng chỉ cần nhớ lại là Tô Nhược Hân lại cảm thấy ngại.

“Em hứa với anh buổi tối không dùng thứ chưa dùng đến kia thì anh sẽ tha thứ cho em.” Hạ Thiên Tường lắc nhẹ ly cà phê trong tay, ánh mắt sâu thẳm nói.

Tô Nhược Hân nghe xong câu nói này thì ngây người, lập tức mới phản ứng lại thứ không được dùng đến mà người đàn ông này ám chỉ là cái bàn giặt quần áo thì không khỏi bật cười. Tên trai thẳng này còn tưởng tối nay cô sẽ bắt anh quỳ trên bàn giặt thật: ‘Không tha thứ thì thôi vậy, em cứ quyết bắt anh quỳ đấy.”

“Nhược Hân…” Yếu hầu Hạ Thiên Tường lăn lăn, hàng lông mày khẽ chau lại.

“Xoảng..” Tô Nhược Nhân vừa định trả lời thì đã nghe thấy âm thanh chén đ ĩa bị đập vỡ trong nhà hàng, có người đập phá dụng cụ ăn uống.

Tất cả những người trong nhà hàng lập tức bị âm thanh loảng xoảng kia thu hút.

“Ngộ độc chết người rồi, các người nấu món gì thế hả? Muốn khách ăn xong chết luôn hay sao.” Hạ “

Thiên Tường quay sang thì thấy một trong ba cô gái vào nhà hàng lúc nãy đứng lên, múa may rồi kêu gào làm loạn.

“Thưa cô, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhân viên phục vụ lập tức chạy nhanh qua đó với vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không hay biết cô gái này đang làm ầm ï vì chuyện gì.

“Chị tôi ăn bị đau bụng, vừa mới vào ăn có hơn nửa tiếng thôi đã làm chị tôi đau quặn lên rồi, có phải mấy món này các người dùng nguyên liệu hỏng để chế biến đúng không?” Cô gái tức giận hét lên, dáng vẻ càng hét càng tức giận.

Hạ Thiên Tường chỉ xem một lúc rồi thôi, tiếp tục nhìn Tô Nhược Hân, lúc này cô gái nhỏ lại vô cùng hứng thú quan sát hướng của ba cô gái kia.

Hơn nữa là công khai nhìn sang đó.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 869


Chương 869

Bởi vì ngay lúc này, trừ Hạ Thiên Tường ra thì ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng đều đổ về hướng đó.

“Xin lỗi cho hỏi có phải chị của cô ăn xong món ăn đó thì thấy dạ dày khó chịu phải không? Bây giờ người đó đang ở đâu ạ?” Gương mặt nhân viên phục vụ dè dặt cười hỏi han.

“Chị ấy còn đi đâu được? Đương nhiên là vào nhà vệ sinh rồi, mới chỉ ăn được hơn nửa tiếng đồng hồ đã vào nhà vệ sinh ba lần, các người bắt buộc phải “

cho chị tôi một câu trả lời thỏa đáng.”

“Cô ấy đã ăn món gì vậy? Để chúng tôi kiểm tra lại.

“Ấy, ba người chúng tôi gọi sáu món, đương nhiên là món nào cũng ăn cả, không lẽ gọi xong rồi không cho ăn sao?”

“Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn xác định cụ thể cô ấy ăn phải món nào mới xảy ra vấn đề.” Nhân viên phục vụ cẩn thận đáp.

“Món nào cũng có vấn đề, bây giờ chị tôi phải đến bệnh viện, các người phải trả tiền chữa trị mau, bây giờ phải đưa ngay.” Một cô gái khác đập lên bàn, đòi nhân viên phục vụ tiền bồi thường.

“Chuyện này… chuyện này cần đợi quản lý của chúng tôi đến để xác nhận đã.” Nhân viên phục vụ thấy không xử lý ổn thỏa được chuyện này bèn gọi †o vào quầy: “Quản lý Vương, anh qua đây một chút, khách hàng bên này nói thức ăn có vấn đề ạ.”

Mọi người truyền tai nhau, rất nhanh quản lý của Trần Ký đã bước ra từ sau bếp.

Quản lý Vương phát hiện ánh nhìn của tất cả mọi người trong nhà hàng đều tập trung về một phía nên đã đi về hướng đó: “Thưa cô, cô ăn đồ của chúng tôi rồi bị đau bụng đúng không?”

Cô gái chỉ vào những món ăn còn thừa một ít trên bàn: “Tất cả những món này đều có vấn đề, nếu như “

chị tôi có cơ sự gì thì tôi đến tìm các người đòi mạng.”

Quản lý nhìn xung quanh một lượt, có khách đang dùng bữa, còn có một số khách đã ăn xong chuẩn bị rời đi, còn có khách vừa đẩy cửa bước vào, hơn trăm người đều nhìn về phía này, cô gái này làm ầm lên vậy thật sự không hay lắm: “Thưa cô, hay là chúng †a đến phòng làm việc nói chuyện một lát có được không?”

“Ấy, tại sao lại phải đến phòng làm việc? Chẳng lẽ anh muốn lén đút tiền cho tôi để dàn xếp chuyện này sao? Tôi nói cho anh biết, không có cái chuyện đó đâu, chị tôi ăn ở đây mới bị đau bụng, dù có đưa tiền cho tôi cũng phải đưa trước mặt bàn dân thiên hạ. Tôi lấy cũng là đưa chị tôi đến bệnh viện khám, chị ấy ăn đồ ăn của các người bị đau bụng thì đương nhiên phải do Trần Ký các người chịu trách nhiệm”

Quản lý Vương lập tức bước lên trước nhìn sáu món ăn còn sót lại trên bàn: “Thưa cô, vừa rồi tôi đã kiểm tra, nguyên liệu nấu ăn của chúng tôi đều là hoa quả và thịt tươi được nhập lúc sáng, tuyệt đối không có dấu hiệu bị hư, điều này cô có thể yên tâm, cho nên tôi nghĩ chị cô bị đau bụng có khi nào là bệnh dạ dày không?”

“Dạ dày của anh mới có vấn đề, trước khi ba chị em chúng tôi đến nhà hàng của các người thì bụng dạ vẫn ổn, rất thoải mái, kết quả chị ấy vừa ăn đồ ở đây đã thấy khó chịu, đây là do đồ ăn của mấy người có vấn đề.”

“Điều này không thể nào, nếu như cô không tin về chất lượng món ăn của chúng tôi thì ngay bây giờ tôi có thể dẫn các cô đến nhà bếp để kiểm tra tất cả nguyên liệu chưa chế biến, nguyên liệu của chúng tôi không chỉ tươi mới, toàn bộ rau củ đều là trái cây xanh hữu cơ, tuyệt đối không thể có vấn đề được.”

“Ấy, cái gì mà trái cây xanh hữu cơ, lừa đảo à, trái cây xanh hữu cơ đắt cắt cổ, Trần Ký của các người lại dùng rau củ đắt đến vậy sao? Anh lừa ai chứ.”

Nghe đến đây Tô Nhược Hân đặt ly nước ép trong tay xuống, đứng lên: “Hạ Thiên Tường, anh đợi em một chút, em tham gia náo nhiệt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 870


Chương 870

Hạ Thiên Tường nhìn theo nụ cười trong sáng như “

hoa của cô gái, anh vốn dĩ không tin cô chỉ đến đó tham gia náo nhiệt, rõ ràng là qua đó vì ba cô gái kia nhưng anh lại không vạch trần cô: “Đi đi, anh đợi em.

Còn Phương Tấn chờ bên ngoài thì sắp điên lên rồi.

Lúc này anh ta đang nghe điện thoại, cuộc nọ nối cuộc kia, có của công ty, còn có của khách hàng nữa, tất cả đều tìm Hạ Thiên Tường.

Suốt từ trưa đến giờ Hạ Thiên Tường mặc kệ tất cả công việc trong tay chỉ để ở bên cạnh Tô Nhược Hân.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra với Hạ Thiên Tường.

Trước đây Hạ Thiên Tường là một tên cuồng công việc, vừa cầm laptop lên là không rời khỏi tay.

Trên bàn làm việc, trong xe, chỉ cần có thời gian thì anh đều đang xử lý công việc của tập đoàn.

Nhưng bây giờ, cả một buổi chiều anh cũng không hề đả động gì đến công việc.

Không những không xử lý mà còn không thèm ngó ngàng trả lời tin nhắn và điện thoại công ty.

Đúng vậy, chỉ vì một câu muốn uống nước ép của Tô Nhược Hân là anh đã buông bỏ tất cả để cùng Tô Nhược Hân đến Trần Ký.



Hạ Thiên Tường là một “hôn quân” điển hình, sau khi có được Tô Nhược Hân thì từ đó không thấy quân vương lên triều sớm, không quan tâm đ ến chính sự nữa.

“Được, tôi sẽ hỏi thử ý của tổng giám đốc Mặc, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.” Phương Tấn ngắt máy của quản lý Cao rồi bước vào Trần Ký.

Vừa muốn chuyển lời của quản lý Cao cho Hạ Thiên Tường thì đột nhiên bên trong Trần Ký xảy ra chuyện.

Có vẻ rất náo nhiệt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Nhược Hân lại xông vào đầu hàng của cơn náo nhiệt kia, lúc này đang nói gì đó với quản lý nhà hàng và khách hàng gây sự.

Mà lúc này, Hạ Thiên Tường nhà anh ta lại ngồi bên bàn ăn, gương mặt lạnh lùng cao ngạo chầm chậm thưởng thức cà phê của mình, như thể chuyện không liên quan đến anh vậy.

Phương Tấn chau mày, suýt nữa tưởng mình nhớ nhầm, cho rằng nhà hàng này là của Tô Nhược Hân chứ không phải của Hạ Thiên Tường.

Nhưng rõ ràng ban đầu Hạ Thiên Tường vì để cải thiện khẩu phần ăn của Tô Nhược Hân mà không tiếc số tiền lớn để mua lại nhà hàng này, hơn nữa kể từ ngày được mua lại nhà hàng đã không còn dùng nguồn hàng trước đây nữa mà tất cả nguyên liệu “

của nhà hàng được chuyển sang rau củ xanh hữu cơ.

Nhưng giá món ăn không chỉ không tăng mà ngược lại còn giảm nhẹ.

Đây hoàn hoàn là một nhà hàng lỗ vốn.

Nhưng bây giờ bị khách hàng làm ầm lên, ông chủ thật lại không lên tiếng, như thể đây là quán của người khác, ngược lại Tô Nhược Hân lại xông lên cãi lý với người ta.

Phương Tấn sắp choáng trước tình huống lạ đời này rồi.

“Anh Hạ, tôi qua đó xem thử có chuyện gì.”

“Không cần, Nhược Hân sẽ xử lý được.” Cô gái nhỏ muốn chơi thì cứ mặc cho cô chơi, dù gì cuối cùng như thế nào thì anh cũng sẽ lật ngược giúp cô, cô chỉ có thắng chứ không thua.

Quán ăn này không có ai có thể ức hiếp Nhược Hân được, anh không cho phép điều đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 871


Chương 871

“Được thôi.” Phương Tấn chỉ đành ngồi xuống, sau đó báo cáo lại toàn bộ nội dung cuộc điện thoại cho Hạ Thiên Tường nghe. Quả thật vụ này hơi lớn nên anh ta mới mạo hiểm làm bóng đèn vào tìm Hạ Thiên Tường, may là bây giờ Hạ Thiên Tường đang lẻ bóng nên anh ta mới có thể báo cáo kịp thời.

Kết quả anh ta vừa thuật xong đã nghe Hạ Thiên “

Tường đáp: “Quản lý Trần giải quyết là được, nếu không thì cứ lấy tiền lương của anh ta phụ cấp cho tôi, anh ta không cần làm nữa” Hạ Thiên Tường anh chưa bao giờ nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, không giải quyết được vấn đề thì từ chức đi.

“Được… Được ạ.’ Phương Tấn đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chân rời đi: “Tôi… tôi ra ngoài trả lời điện thoại của anh ta.” Ngoài mặt Hạ Thiên Tường như đang dạy dỗ nhân viên nhưng thật ra anh đang ám chỉ anh ta đang làm phiền đến anh và Tô Nhược Hân.

Phương Tấn hoảng sợ chạy biến ra ngoài, giờ xem như anh ta hoàn toàn phát hiện chỉ cần là chuyện của Tô Nhược Hân thì trong thế giới của Hạ Thiên Tường sẽ không chứa được những thứ khác nữa.

Hoàn toàn không để ý đến ai.

So với Hạ Thiên Tường luôn tận tụy, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc của ngày trước thì hoàn toàn là hai người khác nhau.

Bên kia Tô Nược Hân đã đến trước mặt vị khách đang làm ầm ï không ngừng kia.

Không đợi quản lý Vương lên tiếng thì cô đã khẽ cười hỏi: “Ba người cùng nhau ăn những món này đúng không?”

“Cô là cái thá gì? Dựa vào đâu tôi phải nói cho cô biết?”

“Dựa vào việc tôi là khách hàng ở đây nên tôi phải biết những món ăn này có vấn đề không, nếu như có vậy thì những món tôi ăn lúc nãy cũng có vấn đề, tôi cũng muốn được bồi thường.” Tô Nhược Hân híp mắt cười.

Vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì cô gái kia nói lớn hơn: “Đúng đấy, cả ba chúng tôi đều ăn, thật không ra làm sao cả, khó ăn chết đi được, không chỉ khó ăn mà còn khiến chị tôi bị đau bụng.”

“Ấy, cả ba người đều ăn vậy tại sao hai người không bị gì cả, chỉ có một mình chị cô bị đau bụng?

Không đúng lắm thì phải, nếu như đồ ăn có vấn đề thì cũng là ba người bị đau bụng, chỉ có một người bị đau thì không đúng lắm, chuyện này hơi lạ.” Tô Nhược Hân cúi đầu ra chiều nghiêm túc nhìn tất cả các món ăn một lượt, sau đó cẩn thận hỏi lại.

Tô Nhược Hân nói xong câu này thì có người trong đám đông vốn dĩ đang hóng chuyện cũng nghi ngờ: “Đúng vậy, ba người cùng ăn tại sao chỉ có một người bị đau bụng, hai người không bị gì cả?”

“Chuyện này… đó là vì bọn tôi khỏe hơn, sức đề kháng mạnh.”

“Cô chắc chắn thể chất và sức đề kháng của hai người mạnh hơn cô gái bị đau bụng kia sao?” Tô Nhược Hân cười tiếp tục truy vấn.

Giờ phút này, cô ả vốn tưởng rằng Tô Nhược Hân “

đến giúp đỡ xoi mói Trần Ký đã không còn dám khinh thường cô nữa, chẳng qua cô chỉ thuận miệng thôi đã đảo ngược tình thế thành có lợi cho Trần Ký, cô ta trợn ngược mắt: “Đương nhiên sức khỏe của chúng tôi tốt, chẳng lẽ mình ra sao chúng tôi còn không biết ư?”

“U¡ da, đau chết đi được, cái quán này làm ăn kiểu gì vậy? Có phải là bỏ độc vào đó rồi không? Đau chết mất thôi.” Lúc này, cô gái trong nhà vệ sinh quay lại, mặt mày trắng bệch, vừa đi vừa la to, nom cô ta như thể chỉ sợ chuyện không ai biết, không rùm beng lên vậy.

Thấy hành động chống eo của cô gái, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Bị tiêu chảy luôn, khổ thân cô!”

Cô gái này mới ra khỏi nhà vệ sinh nên không biết cuộc đối thoại trước đó của mọi người, bây giờ vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy đã sừng sộ lên: “Ai bảo m này có vấn đề chứ, nếu không thì sao tôi lại bị tiêu chảy được? Bực mình chết mất, tôi sẽ khiếu nại quán ăn mấy người không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, biết đâu còn chuyên chế biến thực phẩm bẩn cũng nên. Ôi ôi, đau chết Dứt lời, cô ta lại ôm bụng, xoay người chạy về phía nhà vệ sinh. Bộ dạng đó của cô ta nom đau bụng do tiêu chảy thật chứ không hề giống như giả VỜ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 872


Chương 872

Hình như Tô Nhược Hân đứng lâu cũng mệt nên kéo một cái ghế nào đó ra ngồi xuống: “Từ nhỏ đến lớn, cô gái kia nhiều nhất cũng chỉ gặp các bệnh thông thường như cảm cúm, sốt, hôm nay gặp chuyện ‘nghiêm trọng’ như thế tại Trần Ký thì đúng là ngạc nhiên đấy.”

“Chẳng thế còn gì! Do đồ ăn ở Trần Ký có vấn đề cả thôi, chứ chị tôi hiếm khi thấy bị nặng như vậy lắm!”

“Phải rồi, sức khỏe của cô ta rất tốt, quanh năm chưa một lần nào uống thuốc, còn hai người kẻ thì “

bị thận ứ nước nên phải kiêng khem này nọ, người thì nhạt miệng, ăn không ngon, thế mà hôm nay lại bỗng dưng nổi hứng ăn, một suất lớn gồm sáu món như này mà không ngờ ba người lại ăn hết sạch, sức ăn không khác gì con trai, ha ha.”

Nghe Tô Nhược Hân nói ra bệnh của mình, cô gái hơi tái mặt, bắt đầu chửi bới Tô Nhược Hân: “Cô…

cô nói bậy bạ gì đấy? Sức khỏe của hai chúng tôi tốt hơn chị Minh nhiều!”

“Cô chắc chứ? Vừa hay tôi có bạn làm trong hệ thống bệnh viện của tôi, có cần tôi yêu cầu bệnh viện kiểm tra hồ sơ bệnh án trước đây của ba người không? Tôi bảo đảm chưa đến mười phút sẽ tra ra được là tôi nói đúng hay là các cô bịa đặt, không chịu thừa nhận?” Đúng lúc đó, phục vụ mang một ly sữa tới, Tô Nhược Hân nhận lấy, bình thản uống một ngụm rồi cười hỏi.

Giây phút ấy, cho dù cô đang ngồi, hai người phụ nữ đối diện thì đứng nhưng không ngờ hai người lại không hề thấy mình chiếm ưu thế hơn về vị trí. Cả hai sững sờ nhìn Tô Nhược Hân cả buổi mà chẳng thốt ra được một câu nào.

Thấy ai cũng nhìn về phía mình, tuy không nói gì nhưng thể hiện sự chất vấn rất rõ, một trong hai người phụ nữ mới sợ sệt lên tiếng: “Cô ăn nói cho đàng hoàng vào, đừng có nói suông như thế! Chẳng lẽ cô hiểu cơ thể hai chúng tôi hơn cả chúng tôi “

chắc? Chúng tôi không bị bệnh!”

“Chuyện này không phải hai người tự nói hai người khỏe mạnh là khỏe mạnh thật đâu. Hừm, bây giờ tôi sẽ bảo bệnh viện kiểm tra tình trạng sức khỏe của các cô.” Tô Nhược Hân nói xong lấy điện thoại ra gửi một bức ảnh cho Mạc Tử Đơn ngay.

Mạc Tử Đơn gần như trả lời ngay sau đó: “Bà cô của tôi ơi, cháu gửi bức ảnh đó làm gì thế?”

“Cháu không biết hai người này tên gì, chỉ có hình thôi. Ông tra trên hệ thống khám chữa bệnh trên toàn thành phố T với, cháu muốn xác nhận xem cô gái cao hơn có phải từng nằm viện vì thận bị ứ nước không, người thấp hơn có phải bị biếng ăn, thường xuyên tới bệnh viện xin thuốc k1ch thích ăn uống không. À, ông hãy nhắn kết quả tra được cho cháu trong vòng mười phút nhé.”

Bên Mạc Tử Đơn nghe xong thì nhắn một chữ “Được” rồi cúp máy.

Muốn điều tra bệnh sử của hai người rất dễ, ông †a chỉ cần gọi một cú điện thoại cho người phụ trách quản lý hệ thống khám chữa bệnh là được.

Tuy nhiên, trong trường hợp không có tên mà chỉ có ảnh thế này thì việc dò tìm bệnh sử của họ tương đối khó khăn.

Phải cho ảnh của hai người vào kho tổng dữ liệu để tìm ra tên, sau đó mới dò được hai người đã “

khám và điều trị bệnh gì ở bệnh viện.

Chuyện này khá tốn thời gian, mười phút thật sự quá ít ỏi, là cả một quá trình điều tra từ hộ khẩu đến hệ thống khám chữa bệnh.

Nhưng bà cô lại yêu cầu kết quả nên ông ta nhất định phải hoàn thành, do đó ông ta nhanh nhẹn làm ngay, không dám phản đối một từ nào vì sợ sẽ phí thời gian.

Tô Nhược Hân giao việc xong bèn cúp máy.

Lúc này, cô gái kia cứ ra vào nhà vệ sinh mãi lại đi ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 873


Chương 873

Cô ta nói với quản lý Vương: “Tôi bị tiêu chảy rồi đây này, tôi yêu cầu các anh viết bài xin lỗi và bồi thường cho tôi và đăng lên báo, còn phải trả tiền bù đắp tổn thất về tinh thần và chi phí chút nữa tôi đi bệnh viện khám bệnh nữa.”

Quản lý Vương lau mồ hôi nhưng vấn lịch sự phản bác: “Có lẽ cô đau bụng không phải do đồ ăn tiệm chúng tôi đâu ạ.”

“Không thể nào! Lúc đầu tôi còn bình thường, vừa ăn đồ ăn ở đây đã đau bụng, nếu mọi người tại đây không tin thì có thể kiểm tra camera để xem có phải lúc mới vào đây tôi vẫn còn khỏe mạnh không. Rõ ràng tôi chẳng có bệnh gì, nhưng vừa ăn đồ ăn ở đây đã thành ra như này. Mấy người có muốn chối cũng không được đâu! Sự thật rành rành ra đó, bao “

nhiêu con mắt đều thấy, mấy người đừng hòng lấp li3m!” Người phụ nữ vịn vào bàn ăn mà tranh cãi, dù †ỏ ra yếu ớt nhưng lại không hề yếu thế chút nào.

Quản lý Vương càng toát mồ hôi hơn. Anh ta đang không biết nên tiếp lời thế nào thì Tô Nhược Hân lên tiếng rất đúng lúc: ‘Hầy, là người thì nói ít thôi, lỡ nói trật cái là bế mặt lắm đấy.”

“Cô mới nói trật, cô mới bẽ mặt ấy!” Nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân, cộng thêm người đi cùng mình làm biểu cảm bĩu môi về phía Tô Nhược Hân với mình, cô ả bị tiêu chảy mới sực nhận ra Tô Nhược Hân không phải khách hàng nói giúp cho họ mà là tới đây để xử lý họ. Cô ta lập tức hét vào mặt Tô Nhược Hân.

“Ai nói dối tự khắc biết mình đã ăn gì. Dù bị tiêu chảy, đi vệ sinh cả trăm lần thì đi hết rồi, nhưng chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra một cái là biết ngay cô đã ăn gì thôi.”

“Tôi còn ăn gì nữa chứ, tôi ăn đồ ăn trong cái quán Trần Ký này thôi! Con ranh kia, cô được tiệm này nhờ thanh minh đúng không? Cô muốn giúp Trần Ký chèn ép khách hàng chúng tôi chứ gì? Đúng là quá đáng!” Thấy phe mình không nói lại Tô Nhược Hân, một người phụ nữ khác vu khống Tô Nhược Hân được Trần Ký nhờ giúp đỡ.

Khác với vẻ thẹn quá hóa giận của mấy người phụ nữ, Tô Nhược Hân chỉ khẽ mỉm cười đầy thong dong “

và điềm tĩnh: “Chà, không dối mọi người, tôi là học sinh mới tốt nghiệp của Trường trung học Khải Mỹ.

Tôi học ba năm cấp ba tại Trường trung học Khải Mỹ, Trần Ký là quán ruột của tôi, tôi là khách hàng trung thành ở đây. Sở dĩ tôi ra mặt là vì tôi biết lý do vì sao cô gái này lại bị đau bụng.”

Tô Nhược Hân vừa dứt lời, những người có mặt tại đây đều nhìn về phía cô.

“Cô bé, cô ấy ăn ở đây xong mới bị đau bụng mà?”

“Lúc nấy ba người họ vào trông vẫn còn khỏe mạnh lắm, nhưng ăn xong thì cô gái này bắt đầu ra vào nhà vệ sinh mấy lần, nhìn có vẻ không phải giả vờ đâu, là thật đấy. Nói gì cũng phải có chứng cứ chứ cô bé.”

“Cô bé này, cháu biết vì sao cô ấy bị đau bụng thật à”

Lúc này, người trong quán đều xúm tới, ai nấy cũng tò mò nhìn Tô Nhược Hân. Bởi Tô Nhược Hân chỉ ngồi đó một cách điềm tĩnh chín chắn, toát lên sự trưởng thành và kiên định không hợp với tuổi tác khiến cho người ta bất giác tin tưởng lời nói của cô.

Nhưng đồng thời, họ cũng thấy một cô gái trẻ như cô không thể nào vừa nhìn đã biết vì sao người ta lại đau bụng được, như thế thì thần kỳ quá rồi.

Tô Nhược Hân nhìn lướt qua xung quanh một vòng, ban đầu những người này chỉ đứng nhìn từ xa nhưng hiện giờ đều xúm lại, hiển nhiên họ rất quan tâm vụ lùm xùm này sẽ có kết quả thế nào.

Tô Nhược Hân nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn cô ả cứ ra vào nhà vệ sinh mấy lần: “Cho cô một cơ hội đấy, cô nên thú nhận tại sao cô bị đau bụng thì hơn. Nhưng cô chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu cô không chịu nắm bắt thì không còn cơ hội nào nữa đâu, rồi cô sẽ bị bế mặt lắm đấy.”

“Tôi ăn đồ ăn ở Trần Ký mới bị tiêu chảy mài!”

Người phụ nữ cắn răng, khăng khăng là đáp án này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 874


Chương 874

“Đúng vậy, chị Minh của tôi ăn đồ ăn ở Trần Ký mới bị đau bụng, Trần Ký phải cho chúng tôi một lời giải thích! Nếu không, chúng tôi không chỉ tố cáo lên Bộ Y tế mà còn tung tin lên mạng, cho toàn thành phố T thậm chí toàn quốc biết Trần Ký không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, nấu nướng không sạch sẽ đấy!” Một người phụ nữ khác ầm ï hùa theo.

“Các cô chắc chắn đồ ăn ở đây là nguyên nhân gây đau bụng chứ?” Tô Nhược Hân hỏi lại lần nữa, đồng thời liếc cái túi đeo vai của người phụ nữ bị đau bụng.

Gô ta lập tức rụt người lại, nhưng vẫn cắn răng cố “

chấp: “Đúng, đồ ăn ở đây gây đau bụng.”

Cô ta vừa nói xong thì Tô Nhược Hân võ bàn kêu “rầm” một tiếng cực mạnh làm người phụ nữ kia giật bắn. Cô ta toan lên tiếng nhưng Tô Nhược Hân đã tiến lại gần cô ta: “Mở túi xách của cô cho chúng tôi kiểm tra được chứ?”

Bị Tô Nhược Hân nhắm vào túi xách, người phụ nữ hơi hoảng hốt: “Đây là đồ cá nhân của tôi, dựa vào đâu cô muốn kiểm tra thì tôi phải mở ra cho cô kiểm tra? Tôi không đồng ý, không được!”

Người khác cũng phụ họa: “Cô bé à, lục túi xách của người ta bất lịch sự lắm, đau bụng thì sao lại đi lục túi xách của họ chứ?”

“Phải đấy, lục túi người khác là vi phạm pháp luật, chỉ có cảnh sát mới có quyền khám xét túi xách của người khác thôi.”

“Cô bé à, em còn nhỏ, đây chuyện giữa Trần Ký và ba cô khách này, em đừng can thiệp vào.”

Thấy một mình Tô Nhược Hân đối đầu với ba người phụ nữ, người ở đây nể tình cô còn nhỏ nên lo lắng khuyên nhủ cô, không muốn Tô Nhược Hân chịu thiệt thòi. Dù gì một cô gái trẻ như cô và ba người phụ nữ chua ngoa này mà tranh cãi với nhau thật thì người chịu thiệt chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân.

“Cảm ơn mọi người đã nhắc nhở, nhưng tôi muốn “

cô ta mở túi xách ra kiểm tra vì thực chất cô ta bị đau bụng do một thứ trong túi xách của cô ta.” Tô Nhược Hân cảm kích nhìn mấy người nhắc nhở mình xung quanh, song, những gì cần vạch trần thì phải vạch trần. Cô trở lại Trần Ký cũng chẳng phải chỉ để uống nước trái cây, ngay từ đầu cô đã không ưa gì loại người đã ăn chùa, không phải trả tiền còn muốn hãm hại quán người ta. Cô gai mắt đâm ra phải ra tay vạch trần.

“Trong túi xách của cô có gì thế? Mở ra cho mọi người xem đi.” Nghe Tô Nhược Hân nói vậy, trong đám đông có người tò mò nhìn túi xách của cô ta.

“Tại sao tôi phải cho các người xem chứ? Các người có phải cảnh sát đâu!”

Bấy giờ quản lý Vương mới chớp thời cơ, xoay người nói với phục vụ: “Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát nhanh!” Anh ta khẳng định đồ ăn tiệm mình hoàn toàn không có vấn đề, thế thì vấn đề chắc chắn nằm ở ba người phụ nữ này.

Phục vụ lấy điện thoại ra gọi 113 ngay tại chỗ.

Giờ không còn việc cho Tô Nhược Hân nữa.

Bởi tất cả khách quen của Trần Ký đều yêu cầu người phụ nữ mở túi xách ra.

Thật vậy, cô ta càng không chịu mở, mọi người càng muốn biết có gì trong túi xách của người phụ và càng khẳng định người phụ nữ không chịu mở vì “

chột dạ.

Ai nấy đều vây quanh ba người phụ nữ mà thúc giục. Bấy giờ, họ không còn hỏi người phụ nữ đau bụng vì ăn gì nữa mà chỉ muốn kiểm tra túi xách.

“Tôi không cho mấy người xem đấy! Ai da, đau bụng quá!” Người phụ nữ la lên, toan chen lấn đi tới nhà vệ sinh.

Cô ta kêu đau bụng nên mọi người cũng không thể ép buộc cô ta. Lúc tưởng như cô ta sắp ra khỏi đám đông và đi vào nhà vệ sinh, Tô Nhược Hân hờ hững liếc cô ta, trầm giọng nói: “Tôi thấy cô đau bụng đi vệ sinh là giả, vào toilet để phi tang ba đậu trong túi xách của cô mới là thật đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 875


Chương 875

Cô vừa thốt lên hai từ “ba đậu” thì người xung quanh lập tức đổ xô bao vây người phụ nữ kia lại: “Có phải trong túi xách của cô có ba đậu không?”

“Không… không có, trong túi xách của tôi không có ba đậu!”

“Nếu cô thật sự trong sạch thì mở ra cho chúng †ôi xem trong túi xách của cô có ba đậu không đi. Nếu không có thì đương nhiên chúng tôi sẽ tin tưởng cô và khẳng định đồ ăn ở Trần Ký không sạch.”

“Tôi… tôi đau bụng thật mà. Tránh ra, mau tránh ra!” Người phụ nữ sốt vó cả lên, cô ta muốn đẩy mọi người ra để vào nhà vệ sinh.

Quản lý Vương không làm gì, vì là đàn ông nên anh ta không tiện nhập cuộc. Thế là anh ta ra hiệu với một nữ phục vụ bằng mắt, quyết không để người phụ nữ này vào nhà vệ sinh phi tang vật chứng.

Nữ phục vụ chen vào đám đông rồi dứt khoát huých vào cô ta. Cô ấy và người phụ nữ kia cùng nhau ngã xuống đất, túi xách của cô ta cũng bị hất văng ra.

“Lạch cạch…’ Đồ trong túi rơi đầy ra đất. Khi ba đậu lọt vào mắt, người phụ nữ ngoẹo đầu sang một bên, giả vờ ngất xỉu.

“Trời ơi! Trong túi xách của cô ta có ba đậu thật này! Thảo nào cô ta lại đau bụng, xem ra là cố ý ăn ba đậu để bị tiêu chảy rồi vu khống chủ quán đồ ăn không đảm bảo đây mà. Loại phụ nữ thế này phải tiêu chảy đến chết mới đúng, đáng đời!”

“Đúng là đồ mặt dày, không ngờ lại nghĩ ra chiêu thâm độc này để có thể ăn chùa không phải trả tiền, lại còn đổ lỗi đồ ăn của Trần Ký có vấn đề nữa chứI”

“Lần đầu tiên thấy có người ăn ba đậu còn oan uổng chủ quán đấy. Báo cảnh sát đi, cả ba cô này đều là bọn lừa đảo, gọi cảnh sát bắt lại đi!” Ban đầu mọi người còn ngỡ là Trần Ký chế biến thức ăn không sạch nên vẫn thông cảm cho ba người phụ nữ này, nào ngờ bọn họ lại là quân lừa đảo. Thoáng chốc, tất cả đều vây quanh ba người phụ nữ, muốn “

giải bọn họ vào Cục cảnh sát.

Thấy chuyện đã bị bại lộ, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, một người phụ nữ trong đó bỗng chỉ vào Tô Nhược Hân, la lên: “Tôi nhớ ra rồi, hồi nãy lúc chúng tôi đi vào tình cờ đụng vào cô ta ở cửa. Con nhỏ này cố ý đụng vào chị Minh tôi! Nhất định khi đó cô ta đã thả ba đậu vào túi xách của chị tôi, sau đó vu khống chị Minh ăn ba đậu, muốn gọi cảnh sát để bắt người thì phải bắt cô ta chứ!”

Tô Nhược Hân buồn cười, nhìn người phụ nữ kia: “Ở cửa chính Trần Ký có camera đấy, cô nói chuyện làm ơn suy nghĩ giùm, tôi chưa bao giờ đụng vào cô nhé.”

“Thế thì kiểm tra camera đi.” Không ngờ người phụ nữ kia lại bắt đầu hống hách, làm vẻ mặt chắc chắn Tô Nhược Hân đã oan uổng bọn họ, cố tình lén bỏ ba đậu vào túi xách của họ.

“Quản lý Vương, anh kiểm tra camera đi.” Lần này Tô Nhược Hân không nương tay nữa. Ba người phụ nữ này đúng là quá không biết xấu hổ.

Cùng lúc đó, điện thoại của cô có thông báo.

Cô mở ra xem, là tin nhắn do Mạc Tử Đơn gửi đến, trong đó chứa hồ sơ khám và điều trị tại bệnh viện của hai người phụ nữ đó.

Đúng lúc lắm!

“Mọi người mau đến đây xem này, đây là bản ghi chép bệnh án mấy năm nay của hai người này, mọi người xem rõ ràng dạ dày của quý cô này không tốt nhưng lại không hề bị tiêu chảy, thế nhưng cái người vờ vịt bất tỉnh dưới đất kia quanh năm không đau ốm gì mà ăn vào lại bị tiêu chảy, cho nên cô ta bị thế nguyên do là đã ăn bã đậu.” Tô Nhược Hân nói xong đưa điện thoại cho mọi người chuyền tay nhau đọc.

Mọi người chuyền tay nhau, rất nhanh đã lan truyên khắp nơi: “Cô gái này nói không sai, sao lại có chuyện trùng hợp như người có dạ dày yếu chưa hề bị tiêu chảy mà người dạ dày tốt lại bị tiêu chảy cơ chứ, chắc chắn là do ăn bã đậu rồi.”

“Đúng, là do ăn bã đậu, cho dù cô gái này có lén gài vào trong túi của cô ta đi nữa thì cũng bắp ép cô ta ăn đâu, thậm chí cô ta cũng không thèm xem đó là thứ gì đã nói ăn là ăn luôn? Như thế hoặc là bị thiểu năng trí tuệ, hoặc là cố tình đổ oan cho cô gái này, hoàn toàn không phải cô gái này bỏ bã đậu vào trong túi của cô ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 876


Chương 876

“Cô bé, cô đừng sợ, camera giám sát thể nào cũng trả lại chân tướng của sự việc, nhất định có thể chứng minh không phải em bỏ vào.”

Mọi người bàn tán rôm rả nhưng họ vẫn đứng về phía Tô Nhược Hân.

Một cô bé xinh đẹp và đáng yêu như vậy, có nhìn thế nào cũng không giống kiểu sẽ hãm hại người khác.

Hơn nữa, nếu thật sự Tô Nhược Hân bỏ bã đậu vào trong túi ả kia, cô chắc chắn không dám gióng trống khua chiêng bảo rằng trong túi ả có bã đậu, như thế khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.

Nghe mọi người bàn tán anh một câu tôi một câu, Tô Nhược Hân càng thêm bình tĩnh, bã đậu kia chắc chắn chưa từng qua tay cô nên đương nhiên không phải cô bỏ vào, cây ngay không sợ chết đứng, cô không sợ.

Nhưng lúc này, trong lúc vô ý quét mắt nhìn hai người phụ nữ đó, Tô Nhược Hân phát hiện họ đang nhìn về hướng camera giám sát, trong mắt hiện lên một tia ‘rất tự tin”, ánh mắt ấy khiến trái tim Tô Nhược Hân giật nảy, sau đó chợt nghe có người nói: “Ơ kìa, camera giám sát bị hỏng rồi.”

“Sao lại trùng hợp như vậy, hỏng lúc nào không hỏng mà lại hỏng vào lúc này, chẳng lẽ cô bé thật sự bỏ bã đậu vào túi người ta rồi vu oan giá họa người ta ư?”

“Chắc chắn là thế, bỏ xong rồi sẽ phá hỏng camera giám sát, dẫn đến việc không còn chứng cớ xác thực.”

“Không ngờ cô bé bề ngoài dễ thương lại hiểu “

Một cô bé xinh đẹp và đáng yêu như vậy, có nhìn thế nào cũng không giống kiểu sẽ hãm hại người khác.

Hơn nữa, nếu thật sự Tô Nhược Hân bỏ bã đậu vào trong túi ả kia, cô chắc chắn không dám gióng trống khua chiêng bảo rằng trong túi ả có bã đậu, như thế khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.

Nghe mọi người bàn tán anh một câu tôi một câu, Tô Nhược Hân càng thêm bình tĩnh, bã đậu kia chắc chắn chưa từng qua tay cô nên đương nhiên không phải cô bỏ vào, cây ngay không sợ chết đứng, cô không sợ.

Nhưng lúc này, trong lúc vô ý quét mắt nhìn hai người phụ nữ đó, Tô Nhược Hân phát hiện họ đang nhìn về hướng camera giám sát, trong mắt hiện lên một tia ‘rất tự tin”, ánh mắt ấy khiến trái tim Tô Nhược Hân giật nảy, sau đó chợt nghe có người nói: “Ơ kìa, camera giám sát bị hỏng rồi.”

“Sao lại trùng hợp như vậy, hỏng lúc nào không hỏng mà lại hỏng vào lúc này, chẳng lẽ cô bé thật sự bỏ bã đậu vào túi người ta rồi vu oan giá họa người ta ư?”

“Chắc chắn là thế, bỏ xong rồi sẽ phá hỏng camera giám sát, dẫn đến việc không còn chứng cớ xác thực.”

“Không ngờ cô bé bề ngoài dễ thương lại hiểu “

đậu vào túi của người phụ nữ kia.

Chỉ có điều lúc ba người phụ nữ tiến vào, Tô Nhược Hân lại tình cờ đi vào Trần Ký.

Sau khi theo dõi toàn bộ quá trình, những người đang vây xung quanh camera giám sát lại quay trở về: “Camera giám sát đã chứng minh rằng cô gái này ngay cả một góc áo của ba người các cô cũng không chạm vào, vì vậy bã đậu trong túi của họ không hề liên quan đến cô gái này, là các cô gắp lửa bỏ tay người hãm hại người khác, xem ra các cô đúng là chuyên gia nói dối, không một câu nào mà các cô nói là sự thật cả.”

“Thật không biết xấu hổ, hôm nay xem như tôi được mở mang tầm mắt nói dối điêu luyện là thế nào rồi, thật là thất đức mà, vì lừa đồ ăn thức uống mà ngay cả tiêu chảy cũng không tiếc bất cứ giá nào, tôi đoán lần này người phụ nữ này ăn bã đậu, lần sau ba người này nhất định sẽ đến một tiệm khác để ăn chùa, sau đó đổi thành người khác ăn bã đậu, như vậy ngày nào cũng có thể ăn uống mà không cần trả tiền…”

Ba người bị vây ở chính giữa, vì lúc này đã bị vả mặt nên nào dám cãi lại.

Chỉ hoàn toàn chết lặng nhìn camera giám sát ở bên kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 877


Chương 877

Sau đó, một người trong số họ không thể chịu “

đựng được nữa, hét vào mặt Tô Nhược Hân: “Chuyện bã đậu này có vấn đề, nếu không mắt cô là tia X-quang hay sao có thể biết trong túi của chị tôi có bã đậu? Còn nữa, camera giám sát này sao có thể nói khôi phục là khôi phục được? Tôi cảm thấy chính cô đã đào một cái hố lừa cả ba chúng tôi rập bẩy.”

Tô Nhược Hân chăm chú lắng nghe, sau đó mỉm cười đáp: “Tôi thật sự đã biết về chuyện bã đậu từ trước.”

“Xem đi, tôi biết ngay là cô lừa chúng tôi rập bẫy mà”

“Ơ, tôi nói tôi biết chuyện này từ trước, nghĩa là biết trong túi cô ta có bã đậu mà thôi, còn những chuyện mà các cô đã làm, tôi hoàn toàn không hề hay biết. Có điều lúc tôi ra cửa chính các cô có đi ngang qua tôi, lúc ấy tôi tình cờ ngửi thấy mùi của bã đậu, sau đó mới hơi khó hiểu mà quay lại Trần Ký, vì chẳng hiểu không có lý do gì sao một người bình thường ra ngoài lại mang theo bã đậu, các cô không cảm thấy khá kỳ quái sao?”

“Hóa ra cô ngửi được mùi bã đậu trên người cô †a? Cô bé, cô đỉnh ghê hồn.”

“Trùng hợp thôi, sau đó vì nghi ngờ nên tôi cũng quay lại theo, còn về việc camera giám sát…” Tô Nhược Hân nói đến đây lại liếc nhìn về phía Hạ Thiên Tường, đúng lúc Hạ Thiên Tường cũng nhìn về “

phía cô gật gật đầu, chỉ với một hành động, cô đã hiểu ý của anh: “Chuyện camera giám sát nếu tôi đoán không lầm thì chắc là ba người các cô đã động tay động chân với camera giám sát trước, kêu người ta hack camera giám sát ở đây, chẳng qua chủ quán kịp thời sửa được mà thôi, tôi chỉ là một cô gái nhỏ, tôi không có bản lĩnh muốn phá hỏng camera giám sát là có thể phá được đâu. Ừm, đó đã là tất cả những gì tôi biết, đi đây.”

Tô Nhược Hân nói xong, không thèm quan tâm đ ến ba người phụ nữ kia nữa, dứt khoát bỏ đi.

Chẳng qua cô chỉ căm ghét hành vi của ba người họ mà thôi.

Hơn nữa, cô thực sự cảm thấy đồ ăn của Trần Ký rất ngon, trước đây đã ngon rồi, bây giờ lại càng ngon hơn.

Nếu danh tiếng của một nhà hàng ngon như vậy bị ba người phụ nữ này hủy hoại, cô sẽ cảm thấy oan uổng, thế nên cô mới trả lại danh tiếng cho Trần Ký.

Sự thật đã chứng minh, cô làm đúng rồi.

Nếu cô không quay lại, sợ rằng quán này thật sự sẽ bị ba người phụ nữ kia càn quấy gài bãy mất thôi.

Tô Nhược Hân đi ra khỏi Trần Ký.

Về phần còn lại, hiển nhiên phải để quản lý và nhân viên của Trần Ký giải quyết hậu quả rồi.

Cô vừa đi ra ngoài, Hạ Thiên Tường cũng ra theo sau.

Anh lặng lẽ đi bên cạnh cô: “Đi bộ về?” Trước đó đã nói muốn đi bộ về, kết quả Tô Nhược Hân lại vội vàng quay lại Trần Ký, anh thực sự không ngờ chỉ là ba người phụ nữ đi ngang qua mà Tô Nhược Hân đã phát hiện ra bí mật. Ừm, giờ mới thấy cô gái nhỏ còn có số hút của, đón may cho chồng.

Dầu gì đây cũng là nhà hàng của anh.

Nếu thật sự mang tiếng xấu, tất cả tổn thất đều là tiền của anh.

“Được.” Tô Nhược Hân cũng muốn đi bộ.

Đúng lúc Phương Tấn nhìn sang, đang muốn mở cửa xe thì chợt nghe Hạ Thiên Tường nói: “Đừng đi theo chúng tôi, cậu lái xe trở về rồi tan làm đi.”

Phương Tấn chỉ chờ có câu nói này thôi, trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tường đi theo Tô Nhược Hân, anh ta cũng muốn có bạn gái.

Giờ anh ta chỉ ước gì bay nhanh về nhà cũng có thể được ôm gái đẹp vào lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 878


Chương 878

Từ Trần Ký đến căn hộ thật sự không xa.

Vì vậy, hai người thong thả cất bước, ánh đèn đường in bóng hai người trên con đường lốm đốm bóng cây, khiến người ta có một cảm giác năm tháng tĩnh lặng đẹp đế.

“Hạ Thiên Tường, em cứ cảm giác ba người phụ nữ đó có mục đích khác, ngày mai anh nhờ Phương Tấn điều tra đi, có lẽ bọn chúng được một nhà hàng sắp đóng cửa nào đó ở khu lân cận thuê để hãm hại Trần Ký đấy.”

“Được, ngày mai sẽ điều tra.’ Hạ Thiên Tường nói xong, đưa tay ra xoa đầu cô gái nhỏ: “Không ngốc nữa rồi.”

“Từ trước đến giờ chưa bao giờ ngốc nhé.” Tô Nhược Hân liếc xéo Hạ Thiên Tường.

Nói xong, cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, bèn dùng bàn tay bé nhỏ kéo tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, chúng tmình chạy bộ về đi.”

“Được, em trước đi, anh đuổi theo sau.” Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu, bỗng muốn thử xem tốc độ của Tô Nhược Hân thế nào.

“Vậy thì em không khách sáo nhé, Hạ Thiên “

Tường, anh sẽ không đuổi kịp được em đâu.” Chữ “em” cuối cùng còn chưa dứt, Tô Nhược Hân đã chạy mấy bước rồi, quả nhiên tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Hạ Thiên Tường hít sâu một hơi, con mắt sâu thẩm nhìn bóng lưng cô gái nhỏ rồi nhấc chân đuổi theo.

Từ lần trước sau khi phát hiện tốc độ của Tô Nhược Hân cực kỳ nhanh, anh cũng tranh thủ thời gian luyện tập nâng cao tốc độ, cứ ngỡ bây giờ đã dư sức đuổi kịp Tô Nhược Hân rồi ấy vậy mà lại phát hiện sau một hồi đuổi theo, Tô Nhược Hân không bỏ xa mình nhưng anh cũng không đuổi kịp cô như trước.

Anh chưa từng nghĩ rằng, lúc anh tiến bộ, Tô Nhược Hân cũng tiến bộ.

Mãi đến khi lao vào căn hộ, Tô Nhược Hân ngã thẳng xuống sô pha, sau đó đắc ý nhìn Hạ Thiên Tường đang theo vào phía sau: “Hạ Thiên Tường, cuối cùng cũng có một thứ mà em không kém hơn anh rồi, ha ha, anh không đuổi kịp em.”

“Không đuổi kịp ư?” Nghe thấy Tô Nhược Hân nói “Anh không đuổi kịp em”, mặt Hạ Thiên Tường đen thui.

Tô Nhược Hân ngớ ra, một lúc lâu mới nhận ra: “Là anh chạy mà không đuổi kịp ý.”

“Vậy ý em là anh đã đuổi kịp những cái khác, em đã đồng ý với anh rồi phải không?” Hạ Thiên Tường đi tới, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, cánh tay dài không hề do dự ôm chầm lấy người cô, lại muốn hôn cô rồi.

Dù sao thì kể từ khi được nếm mùi vị hôn cô là sau anh đã nghiện.

Tô Nhược Hân đỏ mặt, chợt nhận ra mình tự chôn mình nên không muốn trả lời câu hỏi của anh, bây giờ cô cảm thấy có cảm tình với anh, không chán ghét anh mà thôi, về chuyện có phải tình yêu hay không cô cũng không chắc, vậy nên chắc chắn không thể đồng ý với anh, nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân dứt khoát chuyển chủ đề: “Hạ Thiên Tường, anh có thể dạy em cách xâm nhập camera giám sát được không?”

“Em vội vàng chạy về như vậy chỉ để anh dạy cho em cái này sao?” Hạ Thiên Tường ôm chặt lấy eo Tô Nhược Hân, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Nhược Hân, chỉ muốn khảm cô vào lòng.

“Anh đã đồng ý dạy em rồi mà, Hạ Thiên Tường, đàn ông đàn ang không thể nói lời mà không giữ lời.”

“Em còn chưa gả cho anh.” Thế nên không phải chồng cô thì anh có thể không giữ lời.

“Anh…. anh là đồ lưu manh.”

Lòng Tô Nhược Hân ngứa ngáy khó chịu: “Em học, anh phải dạy em.”

“Hôn anh.” Ánh mắt người đàn ông sáng rực nhìn ‘Tô Nhược Hân, lúc này anh muốn cô chủ động.

Vì để nhấm nháp mùi vị một lần được Tô Nhược Hân chủ động mà giờ Hạ Thiên Tường không cần liêm sỉ gì nữa.

Đạt được mục đích là được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 879


Chương 879

Tô Nhược Hân giơ bàn tay nhỏ bé che kín mắt Hạ Thiên Tường: “Không được nhìn.”

“Được, không nhìn, em hôn đi.” Hạ Thiên Tường nóng lòng lắm rồi, anh sắp được nếm trải mùi vị lần đầu chủ động của cô gái nhỏ.

Bấy giờ Tô Nhược Hân mới buông lỏng tay ra, tiếp đó tay vòng qua cổ Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Sau đó, cũng khế khàng nhắm mắt lại, lúc này mới cẩn thận hôn lên môi Hạ Thiên Tường.

Cô đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.

Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn Hạ Thiên Tường như vậy.

Tuy nhiên lúc thật sự chạm môi, cô lại không biết bước kế tiếp phải làm thế nào.

Cô hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Những lần trước đây đều là Hạ Thiên Tường chủ động, cô chỉ đáp lại anh một cách bị động mà thôi.

Tâm trí của Hạ Thiên Tường bay bổng, chuyển từ phòng thủ sang tấn công ngay lập tức, chẳng mấy chốc đã đẩy Tô Nhược Hân lên sô pha.

Trong khoang mũi cô ngập tràn hơi thở nam tính, mát lạnh của người đàn ông, cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy, đôi tay nhỏ bé càng siết càng chặt, trong lòng trong ánh mắt chỉ còn lại mình người đàn ông trước mặt này.

Mãi cho đến khi dưỡng khí sắp cạn, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi buông đôi môi Tô Nhược Hân ra.

Nhìn đôi môi ươn ướt bóng loáng của cô, Hạ Thiên Tường phủ ngón tay lên: ‘Mỗi ngày một lần, không được lười biếng.”

“Mỗi ngày một lần cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời chưa kịp hiểu.

“Hôn anh”

“Hả, anh phải dạy em xâm nhập camera giám sát trước, nếu không anh là kẻ lừa đảo chiếm sắc.”

Hạ Thiên Tường bất đắc dĩ xoa xoa đầu nhỏ của Tô Nhược Hân, lúc này mới bế cô lên ngồi vào lòng anh, lấy điện thoại của Tô Nhược Hân cài đặt một phần mềm cho cô.

Phần mềm được chuyển từ điện thoại di động của anh sang điện thoại của cô.

Tô Nhược Hân thấy mới lạ vô cùng: “Phân mềm được tạo ra từ mã chương trình do anh tự viết ư?”

“Ừm”

“Em tự cài.” Tô Nhược Hân kích động tự mình cài đặt, hai mắt lấp lánh đợi cài đặt hoàn tất, sau đó nghĩ rằng mở ra có thể xâm nhập các camera giám sát gần đó.

Kết quả là khi phần mềm mở ra, Tô Nhược Hân phát hiện ra rằng cô hoàn toàn không thể thao tác…

Tất cả đều là mã, ngoại trừ mã ra thì vẫn đều là mã.

Không có bất kỳ giao diện Windows nào.

Tô Nhược Hân ngẩn ngơ nhìn màn hình rồi ngoan ngoãn đưa điện thoại lại cho Hạ Thiên Tường: “Thây giáo vĩ đại ơi, thầy có thể giảng bài rồi.”

Nghe được hai chữ thầy giáo, sắc mặt Hạ Thiên Tường tối sầm lại: “Anh vĩ đại thì được, nhưng thầy giáo thì chưa chắc, chỉ hướng dẫn thôi.” Anh không muốn làm thầy giáo của cô, nếu không thì vai vế sẽ rối tung lên.

“Được được được, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, bắt đầu giảng bài đi.”

Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện ra sở thích thứ hai của cô hóa ra là cái này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 880


Chương 880

Cứ tưởng rằng con gái không giỏi bằng con trai trong việc học cái này.

Cuối cùng, chỉ mất nửa giờ, sau khi cô bé nào đó hiểu được biết được nguyên lý cơ bản rồi thì…

Sau đó, Tô Nhược Hân trở nên nghiện và bắt đầu xâm nhập vào các camera giám sát gần căn hộ với sự thích thú tột độ.

Hết cái này đến cái khác không sao ngừng lại được.

Hạ Thiên Tường để mặc cô chơi, còn anh cầm laptop lên bắt đầu làm việc.

Sau một buổi chiều trì hoãn, khi bật laptop lên thì trong hòm thư đã đầy ắp email.

Các dòng tin nhắn cũng nhảy lên từng cái một.

Hạ Thiên Tường tức tốc xử lý, nhanh chóng tập trung vào công việc.

Hai người cứ như thế cùng nhau ngồi trên sô pha, một người làm việc, một người chơi nhập mã xâm nhập, căn hộ yên tĩnh không một tiếng động, hình ảnh ấy hài hòa ấm cúng đến không ngờ.

Tô Nhược Hân nghiện rồi.

Đúng vậy, hack camera giám sát như thế này thật sự sẽ gây nghiện.

Mỗi khi hack một hệ thống, khóe môi cô lại hơi cong lên vì phấn khích, cái miệng nhỏ nhắn cười tươi đến mức không khép lại được.

Vì tập trung nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Mãi đến khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Tô Nhược Hân mới thoát khỏi đống mật mã: “Mười hai giờ rồi á? Sao nhanh vậy?” Dường như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt dã đến giờ này rồi, nhưng cô vấn chơi chưa đã mà.

Chơi mã thật sự rất vui.

Điện thoại di động trong tay bị người đàn ông lấy đi: “Ngủ cùng thôi.”

Tô Nhược Hân nghĩ lại cảnh cô giáo huấn anh lúc ban ngày, yêu cầu anh phải đi ngủ lúc mười hai giờ cho dù anh có bao nhiêu công việc chưa xử lý xong.

Lúc này cô mà không đi ngủ thì đúng là tự tát vào mặt mình.

Nhìn điện thoại của mình bị lấy đi, vẻ mặt Tô Nhược Hân ai oán: “Em đi xối nước cho máy trước, sau đó đến lượt anh” Đợi đến khi anh đi, cô lại có thể chơi mã một lúc nữa.

Kết quả, mầm tính vừa nảy chồi đã bị Hạ Thiên Tường dội một gáo nước lạnh: “Cùng nhau.”

Sau đó không đợi Tô Nhược Hân phản kháng, cô đã bị anh bế vào nhà tắm.

Lúc bị bọc một chiếc khăn tắm ôm ra ngoài, làn da của Tô Nhược Hân đã ửng hồng như trẻ sơ sinh, bàn tay nhỏ bé ôm cổ Hạ Thiên Tường, mềm mại “

cầu xin: “Em chơi thêm một lúc nữa được không?”

“Mười hai giờ phải ngủ rồi, chính em đã nói như thế”

“Mười phút.” Tô Nhược Hân nhún nhường cầu xin tiếp, tiêu rồi, cô thật sự nghiện rồi.

“Hôn anh” Hạ Thiên Tường lại không khách khí đòi lần nữa.

Lần này, Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi đã hôn lên môi Hạ Thiên Tường một cái, sau đó hưng phấn nói: “Mau đưa điện thoại cho em.”

“Hờ, còn thân với điện thoại hơn cả anh.” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường buồn tủi, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Tô Nhược Hân: “Anh canh giờ rồi, mười phút sau phải đi ngủ.”

“Được được được.” Ngay cả thời gian nói chuyện ‘Tô Nhược Hân cũng tiết cô sẽ kích động cắn cắn môi, sau đó lại tiếp tục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 881


Chương 881

mỗi lần hack được một cái Thình lình tiếng chuông đồng hồ báo thức trên điện thoại của Hạ Thiên Tường vang lên.

Tô Nhược Hân tỏ vẻ ủ ê: “Sao lại nhanh như vậy được? Hình như mới có một phút thôi, em chơi thêm mười phút nữa được không?”

“Ngủ.” Lần này Hạ Thiên Tường không hề chừa lại một chút đường lui nào, tịch thu điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường, sau đó ôm cô vào lòng rồi tắt đèn: “Ngoan, ngủ đi.”

Bấy giờ trong đầu Tô Nhược Hân vẫn chỉ đầy ắp những mã số mới lạ.

Lần đầu tiên Hạ Thiên Tường dạy cô, cô còn tưởng rằng mình sẽ không học được, nhưng khi biết mã thực chất chỉ là chữ cái tiếng Anh thì cô đã tiếp thu được cực nhanh.

Cô giỏi tiếng Anh, vì vậy cô có thể học nó một cách nhanh chóng.

Trong phòng tối om, Tô Nhược Hân vẫn mải mê hứng thú suy nghĩ một công thức nhỏ: “Hạ Thiên Tường, ngày mai không cần anh dạy đâu, em thử xem có hack được máy tính của người khác không, hì hì”

“Ngoan, ngủ đi, ngày mai lại chơi tiếp.” Hạ Thiên Tường cưng chiều vỗ về Tô Nhược Hân, rõ ràng muốn cô dỗ anh ngủ mà kết quả lại biến thành như anh dỗ cô ngủ luôn rồi.

Không biết có phải vì tay anh vỗ nhè nhẹ hay không mà Tô Nhược Hân đã lặng lẽ quên mất hứng thú, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hạ Thiên Tường cũng nhắm mắt lại, anh tự nhủ ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì lặng lẽ dậy làm việc.

Nhưng không ngờ, rõ ràng ngủ cả một buổi chiều đến bây giờ ngủ tiếp, thế mà anh cũng ngủ thiếp đi.

Một giấc say nồng.

Tô Nhược Hân mơ màng ngồi dậy sau tiếng chuông báo thức, cô lấy điện thoại ra xem giờ: “Còn sớm mà, ai lại canh giờ sớm dữ vậy?” Mơ mơ màng màng nói xong, sau đó cô lại nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

Rồi vừa mới nằm xuống đã trông thấy người đàn ông bên cạnh mình, khuôn mặt tuấn tú hiện ra trước mắt, chỉ cần giơ tay ra là chạm tới được, khiến cô kìm lòng chẳng đặng khẽ chạm vào mặt anh, Hạ Thiên Tường thật đẹp.

Nhưng một người đàn ông đẹp trai như vậy mà lại mắc căn bệnh tiềm ẩn, đến ngay cả cô cũng không phát hiện ra nó.

Tiếp đó, Tô Nhược Hân giật mình ngồi dậy, khế bóp bóp mặt Hạ Thiên Tường: “Rõ ràng anh đã dậy rồi, dậy mau đi, hôm nay anh hứa sẽ cùng dậy sớm đó.” Cô nhớ ra rồi, hôm nay anh cũng hứa đi chùa cùng cô.

Hôm nay đi cùng Hạ Thiên Tường, ngày mai đi với Dương Mỹ Lan, tối mai lại đón Chúc Hứa trở về căn hộ, cô nhận ra lịch trình của mình kín hết cả.

Bận như con quay vậy.

Đến khi cô nhanh nhẹn rửa mặt xong ởi ra thì Hạ Thiên Tường đã mặc bộ đồ thể thao giản dị đợi sẵn.

Anh rất ít khi mặc quần áo khác ngoài âu phục, bỗng nhiên thay đổi phong cách mới thế này khiến Tô Nhược Hân có một cảm giác mới mẻ, tiếp đó cô cũng thấy bộ đồ thể thao được đặt trên giường giống với của anh: “Hạ Thiên Tường, anh ra ngoài trước đi.”

Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân đỏ mặt, bèn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái: “Được, anh đợi em ngoài phòng khách, có phải chưa thấy bao giờ đâu, làm quen dần đi.’ Sau này, anh muốn khiến cô có thói quen thay quần áo trước mặt anh, thời gian sẽ khiến cô quen thôi.

Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường ra ngoài, lúng túng thay đồ thể thao, cô thấy hơi gượng gạo với xấu hổ khi ra ngoài mà mặc đồ đôi với Hạ Thiên Tường.

Chùa Quan Âm của thành phố T ở trên núi, cô nhớ lần trước mình đến đó là mấy năm trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 882


Chương 882

Hai người ăn bánh mì, uống sữa rồi lên đường.

Ăn chay.

Trời vừa hửng sáng, không khí buổi sáng trong lành như nước.

Tô Nhược Hân ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe rồi bỗng cất lời: “Hạ Thiên Tường, em có nên học lái xe không?”

Lần trước cô lái chiếc xe của anh suýt chút nữa thì xe đã lao xuống núi.

Bây giờ nhớ lại vẫn toát mồ hôi lạnh.

“Có học hay không đều được, phòng khám sẽ cung cấp cho em một chiếc xe chuyên dụng.”

“Xe chuyên dụng có tài xế riêng?”

“Ừm, có tài xế”

“Sao em lại có cảm giác mình sắp làm ông chủ nhỉ, he he he.” Tô Nhược Hân mỉm cười ngọt ngào, tự nhiên cảm thấy gần đây mình cũng không xui xẻo lắm.

Mặc dù đã thi thiếu một môn trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và mặc dù cô đã bị rớt từ đại học Đồng xuống đại học Nam, nhưng tính ra cô cũng không chịu thiệt quá lớn.

Bản thân ngày một tiến bộ là được rồi.

“Mấy ngày nữa sẽ hoàn thành khâu trang trí, sẵn dịp hôm nay đến chùa hỏi ngày khai trương luôn, phòng khám của em, em tự quyết định đi.”

“Ơ kìa, sao em lại cảm thấy không phải em muốn đi chùa mà thật ra anh mới là người muốn đi ấy nhỉ.”

Dáng vẻ của Hạ Thiên Tường dường như đã sắp xếp xong mọi chuyện.

“Đi cùng em.” Người đàn ông nghiêng đầu nói một cau.

Anh là người theo chủ nghĩa vô thần.

Điều gì anh cũng không phản đối, chuyện gì anh cũng chẳng thiết tha, nhưng nếu cô muốn đi thì anh sẽ đi cùng cô.

Trong thế giới tinh thần của anh, làm người chỉ cần không trái với lương tâm của mình là được, nhưng phải dựa trên tiền đề người khác không động đến anh.

Nếu không, hễ là kẻ động đến anh, anh sẽ không nương tay như Tô Nhược Hân đâu, anh sẽ không bao giờ tha cho chúng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tha là thả hổ về rừng, sớm muộn gì chúng cũng quay lại tìm mình gây chuyện.

“Hạ Thiên Tường, ban đầu em cứ nghĩ dạo này mình đen quá, cho nên mới đòi đi bằng được, nhưng hiện giờ em lại thấy mình rất hạnh phúc, cũng không xui xẻo lắm”

“Ừ, không xui xẻo.”

“Hạ Thiên Tường, anh đã bắt được kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn của anh chưa?”

Trong xe yên lặng, Hạ Thiên Tường không trả lời Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân hiểu ngay, chắc anh vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu.

Đúng vậy, ngày nào còn chưa bắt được kẻ chủ mưu thì ngày ấy nguy hiểm vẫn còn rình rập quanh anh, anh cũng có thể lại bị đánh lén một lần nữa vào bất cứ lúc nào.

“Chưa.” Mãi lâu sau, Hạ Thiên Tường mới nhỏ giọng trả lời.

Đây cũng chính là lý do tại sao rõ ràng khi ấy anh đã tỉnh rồi nhưng vẫn vờ như hôn mê bất tỉnh, anh muốn dụ kẻ chủ mưu kia ra trong khi mình hôn mê, nhưng kết quả lúc Hạ Thiên Chiếu xuất hiện theo.

đuổi Tô Nhược Hân, anh đã từ bỏ kế hoạch của mình.

Chỉ một chút nữa thôi anh đã tìm ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 883


Chương 883

Nhưng, cũng không thể trách Tô Nhược Hân được.

Là anh không đủ kiên định.

Chiếc xe đã đi đến đường núi quanh co khúc khuỷu.

Núi không cao.

Sẽ đến nhanh thôi.

Ngày mười lăm, xe đông, người cũng nườm nượp.

Hạ Thiên Tường đỗ xe xong rồi cùng cô đi vào trong chùa.

Tô Nhược Hân dâng hương rồi bái Phật khắp nơi.

Cô chỉ mong bình an, vui vẻ.

Sau khi trải qua những giây phút sinh tử người ta mới nhận ra điều quý giá trên đời này chính là bình an và thuận lợi.

Tô Nhược Hân chưa từng xin quẻ.

Cô luôn cảm thấy mấy việc như xin quẻ, nếu xin được quẻ thượng thượng sẽ rất vui, nhưng nếu xin được quẻ hạ hạ cô sẽ tự nhiên buồn thiu, còn canh cánh trong lòng nữa.

Cho nên, trước giờ cô không xin quẻ.

Bình an, vui vẻ là được rồi.

Nhưng không ngờ sau khi bái phật xong, lúc cô cất bước rời đi, đúng lúc này lại có có một cô gái đang lắc ống xăm xin quẻ, lúc cô đi ngang qua, “cạch” một tiếng ống xăm rơi xuống dưới đất, có một quẻ xăm rơi ngay trước mặt cô.

Tô Nhược Hân nhìn đống quẻ xăm nằm chung một chỗ với nhau, chỉ có quẻ xăm đó lẻ loi bỗng xuất hiện trước mặt cô, nó khiến cô tò mò cúi đầu nhìn xem.

Là một bài thơ.

Lại là một bài tàng vĩ thi.

Bạch hoa tung bay, gió thu sinh.

Cuối xuân sang năm đến như không.

Cảnh sắc tam thời sao sánh bằng.

Hết thời hoàng kim, phương sĩ vong.

Tô Nhược Hân đọc xong thì rùng mình.

Lại là bốn chữ đó.

Sống không bằng chết.

Lại là bốn chữ đó, nó khiến cô sợ mất mật.

Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đứng cách đó không xa, nhất thời, lòng cô ngổn ngang.

Nếu biết sẽ nhìn thấy quẻ xăm như thế thì vừa rồi dù có ra sao cô cũng không tò mò cúi đầu nhìn xem.

Người phụ nữ xin xăm đã nhặt hết quẻ xăm nằm vương vãi dưới đất lên rồi bỏ lại vào trong ống xăm, sau đó xin lại lần nữa.

Nhưng dù Tô Nhược Hân không phải là người xin xăm nhưng cô cũng nhìn thấy quẻ xăm ấy rồi.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lúc Tô Nhược Hân đang ngây người, Hạ Thiên Tường đã đi đến bên cô.

“Không… không có gì, chúng ta đi thôi.” Nói đặng, ‘Tô Nhược Hân chủ động nắm tay Hạ Thiên Tường rồi rời khỏi đại điện, ngoài đại điện, ánh mắt trời chiếu rọi khắp chốn, dù là tiết trời tháng bảy nhưng cô chỉ thấy lạnh lẽo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom