Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 904


Chương 904

“Ơ, cảm thấy anh vẫn rất có tinh thần không có vẻ như đang bị thương gì cả, lần trước anh bị còn nặng hơn lần này cũng đâu thấy anh đến bệnh viện hành hạ em, lần này cứ khăng khăng phải tới chẳng phải đanh lãng phí thời gian và nhân lực vật lực của em sao, Hạ Thiên Tường, anh quá đáng lắm.”

“Tôi quá đáng nhưng không phải cậu cũng cam chịu gian nan đấy sao?” Hạ Thiên Tường nói rồi cường điệu liếc nhìn xung quanh.

Tỏ ý Tiêu Tuấn Vỹ đã bảo đảm an toàn thành như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị đầy đủ để anh đến.

Đúng vậy, khi anh xuống xe, nơi đó cũng vắng tanh, tới nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.

Chỉ vì không muốn bị người khác phát hiện ra anh đã vào bệnh viện.

Bởi vì, kẻ tấn công không biết Hạ Thiên Tường còn sống.

Với sự khác biệt về thời gian này, khi đối thủ tin rằng anh có thể đã chết thì sẽ buông lỏng cảnh giác, như thế mới càng dễ truy tìm kẻ tấn công hơn.

“Ơ kìa, chia cho em chút lợi lộc từ hòn đảo anh và Hồ Nhất Thiên hợp tác mua lại coi như báo đáp ơn cứu mạng được chứ?”

“Cậu cứu tôi khi nào?”

“Bây giờ nè, bây giờ em đang cứu sống trị thương cho anh đấy”

“Chỉ là kiểm tra mà thôi, Tiêu Tuấn Vỹ, nếu cậu còn tiếp tục uy hiếp tôi, đừng nói đến một số tiền nhỏ, đến lúc đó ngay cả cơ hội đến đảo làm khách cũng đừng mơ.”

“Hòn đảo gì thế?” Tô Nhược Hân tò mò cùng Tiêu Tuấn Vỹ đẩy giường của Hạ Thiên Tường, nghe thế bèn tò mò hỏi.

“Một hải đảo, chị dâu, đảo của anh tư Hồ Nhất Thiên cũng có phần, chị nói xem có phải cũng nên cho em một phần không?” Tô Nhược Hân vừa cất lời, Tiêu Tuấn Vỹ đã tức tốc cầu xin trợ giúp từ điểm yếu của Hạ Thiên Tường là Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, sau đó nhìn Tiêu Tuấn Vỹ, do dự một lúc rồi nói: “Hạ Thiên Tường, em thấy cũng được đó. Dù sao trong tay anh Tiêu có nhiều thiết bị y tế như vậy, đợi khi đó dời lên đảo cũng có thể coi là một cơ chế bảo vệ trong trường hợp khẩn cấp.”

“Không được.’ Tuy nhiên Hạ Thiên Tường lại không đồng ý.

Tô Nhược Hân thấy anh khăng khăng không chịu cũng lười để ý đến hòn đảo của anh, lúc này cô “

càng quan tâm đến Tiêu Tuấn Vỹ hơn: “Đây là bệnh viện anh mở sao?” Cô còn không biết hóa ra mình và Tiêu Tuấn Vỹ cùng ngành.

“Là của nhà họ Tiêu chúng em, nhưng em không theo ngành y, chỉ nghe nói anh ấy đến nên mới chạy vội đến đây chăm sóc thôi.”

“Ơ, anh sợ tôi cướp nghề của anh sao?” Tô Nhược Hân nghe thấy Tiêu Tuấn Vỹ vừa mở miệng đã phủ nhận không theo ngành y đã không nhịn được cười mà nói.

“Em thật sự không biết mà, nếu em biết thì đã chuyển chị đến bệnh viện này thực tập lâu rồi. Bệnh viện này thực sự không phải của em.” Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Hạ Thiên Tường.

Cái liếc mắt này tuyệt đối có ẩn ý.

Đáng tiếc ánh mắt của Tô Nhược Hân vẫn luôn hướng về phía Hạ Thiên Tường, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ai oán của Tiêu Tuấn Vỹ.

Hạ Thiên Tường bắt đầu làm kiểm tra.

CT toàn thân.

Dù sao cũng phải làm kiểm tra một lần, hơn nữa Hạ Thiên Tường còn bị ngã từ tầng năm xuống nên chắc chắn phải phải kiểm tra toàn thân.

Tô Nhược Hân đợi bên ngoài, mấy phút sau cửa phòng CT chậm rãi mở ra, Hạ Thiên Tường đi ra: “Nhược Hân, anh không sao, bây giờ có thể về nhà rồi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 905


Chương 905

“Bác sĩ đã nói anh không sao rồi chứ?”

“Ừm, chỉ là gãy xương thôi, nghỉ ngơi là ổn.”

Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, xem ra giống với trước đó cô đã khám cho anh, như thế cô cũng yên tâm rồi.

Tiêu Tuấn Vỹ lại tiễn Hạ Thiên Tường lên xe: “Hạ Thiên Tường, anh tốt nhất đừng tới nữa, nếu không em nhất định sẽ để mắt tới hòn đảo của anh.”

“Để mắt cũng vô ích, cậu không thể mang đi nổi đâu.” Hạ Thiên Tường không thèm để ý mà lên xe, thật ra dù có kiểm tra hay không anh cũng tin vào kết luận mà Tô Nhược Hân đã đưa ra, nhưng Tô Nhược Hân cứ khăng khăng muốn đến bệnh viện một lần nên anh cũng chẳng sao.

Chỉ cần không khiến cô gái nhỏ lo lắng cho anh là được, giày vò một lần cũng không sao.

Bởi vì anh thích dáng vẻ khi Tô Nhược Hân quan tâm đến mình.

Ô tô đến và đi, Hạ Nhị lái xe về lại căn hộ.

Hạ Thiên Tường vẫn đang lướt điện thoại.

Tô Nhược Hân biết anh vẫn đang đuổi theo con cá lọt lưới, biết thời gian của anh rất cấp bách nên “

cũng không làm phiền anh nữa.

Nhưng trong khi xe đang chạy, Tô Nhược Hân bỗng nhận ra có gì đó không ổn: “Hạ Nhị, dừng xe.”

“Sao vậy?” Hạ Nhị lơ tơ mơ, hoàn toàn không biết †ại sao Tô Nhược Hân muốn dừng xe.

“Dừng xe, anh ta tỉnh rồi.” Tô Nhược Hân nói rồi chỉ tay về phía cốp xe.

Sắc mặt Hạ Nhị tối sầm lại, lập tức đỗ xe ở ven đường rồi xuống xe.

Cốp xe chỉ được mở hé lên một tấc, nghiêng đầu nhìn vào rồi đấm vào người hẳn là vừa mới tỉnh dậy.

Người đàn ông lại ngất đi lần nữa, toàn bộ quá trình từ lúc tỉnh lại đến khi ngất đi lần nữa không quá hai phút.

Anh ta đã nghe thấy lời của Tô Nhược Hân.

Anh ta rất muốn báo cáo với cấp trên rằng nhiệm vụ của họ đã thất bại, nhưng ngặt nỗi Hạ Nhị đấm một phát làm anh ta bất tỉnh lần nữa.

Khi Hạ Nhị trở lại xe, càng thêm sùng bái Tô Nhược Hân.

Đột nhiên anh ta phát hiện ra rằng sự tồn tại của Tô Nhược Hân vừa vặn bù đắp cho những thiếu sót của anh ta và Hạ Thiên Tường.

Nếu không phải có Tô Nhược Hân, nếu người trong cốp xe thật sự làm ầm ï lên thì quả thật sẽ gặp tắc rối.

“Cô Tô, cảm ơn cô.”

“Không cần cảm ơn.”

“Hạ Nhị, đi đến nhà tù đen.”

“Bây giờ ư?” Hạ Nhị cả kinh và cũng do dự, đồng thời liếc nhìn Tô Nhược Hân qua kính chiếu hậu, Hạ Thiên Tường chưa bao giờ đưa người ngoài đến những nơi như nhà tù của nhà họ Hạ.

“Ừ, bây giờ.’ Hạ Thiên Tường gật đầu: “Nhược Hân không phải người ngoài.”

Tô Nhược Hân vừa nghe đã hiểu, nhà tù đen này không phải ai muốn cũng có thể vào được.

Hơn nữa nghe tên thì chắc là nơi giam giữ phạm nhân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 906


Chương 906

Dường như Hạ Thiên Tường nóng lòng muốn thẩm vấn người trong cốp xe.

“Nhưng cơ thể của anh…” Hạ Nhị vẫn chống cự.

“Có Nhược Hân.”

Vừa thốt ra ba chữ này, Hạ Nhị đã không còn phản bác nữa.

Đúng vậy, có Tô Nhược Hân ở bên cạnh Hạ Thiên Tường thật sự an toàn hơn rất nhiều.

“Hạ Thiên Tường, sau khi thẩm vấn người xong hãy về nhà ngay đi.” Tô Nhược Hân biết Hạ Nhị lo lắng nên bèn đưa ra yêu cầu.

Hạ Nhị không dám nói, cô dám.

Cô không sợ anh.

“Được.”

Trong một khe núi ở ngoại ô thành phố T Tĩnh lặng.

Khi bước xuống xe, xung quanh yên tĩnh, trước mặt là một nơi không bắt mắt trông giống như công xưởng.

Đúng vậy, đó là một nhà xưởng.

Tuy nhiên, khi Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường vào mới phát hiện ra rằng đó hoàn toàn không phải nhà xưởng gì cả.

Ra vào đều là cổng lớn được bảo vệ.

Có người chuyên môn canh giữ.

Sau khi vào cổng lớn rồi vào nhà xưởng, bên trong không có bất cứ thiết bị nào cần cho công xưởng cả.

Cô nhìn thấy động vật.

Hổ và sư tử bị nhốt trong lồng.

Đúng thế, cũng chỉ có động vật.

Lại nhớ đến những bức tường cao xung quanh nhà xưởng này, những người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.

Xem ra những động vật trong lồng này bất cứ lúc nào cũng sẽ được thả ra để hóng gió.

Nếu không, những con vật sau khi bị nhốt trong một thời gian dài sẽ phát điên.

Ngoài động vật ra còn có nhiều dụng cụ khác nhau mà Tô Nhược Hân chưa từng thấy trước đây.

Trông giống như một dụng cụ tra tấn.

“Khiêng người vào.” Sau khi vào nhà xưởng, Hạ Thiên Tường thấp giọng ra lệnh.

Hạ Nhị vừa vẫy tay đã có hai người đi ra ngoài khiêng người.

Hai ba phút sau, người đàn ông bê bết máu trong cốp xe được khiêng lên.

“Đổ một chậu nước muối lên người để anh ta tỉnh lại.

Chẳng mấy chốc đã có nước muối đổ thẳng lên người đàn ông trên mặt đất.

Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là ngơ ngác nhìn những người xung quanh, sau đó trừng Hạ Thiên Tường: “Mày chưa chết ư? Sao có thể như thế?”

“Ha ha, chuyện không thể thì có cả tá, nói đi, là ai?

Người đàn ông vặn vẹo trên sàn bê tông lạnh lếo không lên tiếng.

Hạ Thiên Tường cũng không vội.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 907


Chương 907

Hờ hững nói với Hạ Nhị: “Đã đói bao nhiêu ngày rồi?”

“Toàn bộ đã đói hơn ba ngày rồi.”

“Được, mang người đã chết bên ngoài vào đây, để hắn cảm nhận được độ sắc bén của những chiếc răng quý giá này.”

Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, hai thuộc hạ lúc trước lôi người vào lại đi ra ngoài.

Hai phút sau, một thi thể bị kéo vào và ném thẳng vào trước mặt người đàn ông.

“Mày cứ nhớ kỹ bộ dáng của bạn mày trước đi, rất nhanh thôi hắn sẽ hoàn toàn bay biến hết mặt mũi, tứ chỉ nát bươm, cho đến khi bị ăn sạch từng ngụm một trước mặt mày.” Hạ Thiên Tường đột nhiên cảm thấy thân thể cô gái phía sau khế run lên.

Lúc này anh mới nhớ ra điều gì đó và quay sang nói với Hạ Nhị: “Đưa cô Tô ra xe đợi tôi.”

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường rồi nhìn một người chết và một người bị thương bị kéo trên mặt đất, rồi nhớ lại bi kịch xảy ra trên cầu Tân Giang, cô cắn răng nói: Hạ Thiên Tường, em không đi.”

Ngay cả cảnh hổ ăn thịt người Hạ Thiên Tường cũng không sợ, thì cô cũng không sợ.

Không phải tàn nhẫn, mà là xứng đáng với tội của “

hai người này.

Bọn chúng muốn giết cô và Hạ Thiên Tường thì cứ nhằm vào bọn họ, hà cớ gì lại liên lụy đến những sinh mệnh vô tội trong những chiếc xe đó chứ.

Ngày hôm nay đã định sẵn sẽ có người từ nay không bao giờ có thể nhìn thấy thế giới này nữa, cũng không bao giờ được tận hưởng tình cảm gia đình và vẻ đẹp trên thế gian.

Giờ phút này, cô chỉ muốn đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường, ở bên cạnh anh cùng sống cùng chết, cùng anh đối mặt với tất cả những chuyện đẹp đẽ hay tàn khốc.

Trong đầu thoáng qua những cánh tay gấy lìa hay tay chân đứt đoạn, kết cục của những người ấy còn khó quên hơn cả kết cục sắp tới của hai người này.

Vô cùng thê thảm.

Nhiều người như thế, quả thật quá thê thảm.

Hạ Thiên Tường phải bắt được kẻ đầu sỏ.

Nếu không, ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy có lỗi với những người đã chết.

“Nhược Hân, ra ngoài đi, nghe lời nào.” Người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc này kiên quyết muốn Tô Nhược Hân ra ngoài.

Anh vẫn không muốn cô nhìn thấy cảnh máu tanh sắp tới.

Cô nên là đóa hoa được anh bảo vệ trong nhà kính, chỉ cần tận hưởng ánh nắng và sự ấm áp của thế giới này, nhưng hôm nay cô lại phải cùng anh trải qua máu tanh và đen tối hết lần này đến lần khác.

“Không.” Tô Nhược Hân trở nên bướng bỉnh.

Cô không quen với máu.

Nhưng sau khi trải qua chuyện sáng sớm nay, cô càng hiểu Hạ Thiên Tường hơn.

Hiểu rõ hơn tại sao tính tình anh bây giờ lại lạnh lùng như vậy.

Nhất định là bởi vì anh đã chứng kiến chuyện kinh khủng xảy ra sáng nay không biết bao nhiêu lần.

Gô chỉ mới nhìn thấy một lần đã chịu không nổi loại bi thảm này, anh nhìn thấy nhiều lần thì quả thật càng chịu không nổi nhỉ, chỉ có điều anh không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 908


Chương 908

Nhưng hễ là người bình thường, không ai muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy cả.

“Hạ Nhị, mang ghế tới đây.’ Thấy Tô Nhược Hân kiên quyết không rời đi, Hạ Thiên Tường chỉ có thể thấp giọng nói.

Hạ Nhị cũng không mượn tay người khác mà tự mình mang một chiếc ghế đến, cung kính đặt bên cạnh xe lăn của Hạ Thiên Tường.

Bây giờ anh ta rất vui khi được phục vụ Tô Nhược Hân.

Cũng sẽ không bao giờ nhìn Tô Nhược Hân bằng đôi mắt định kiến nữa.

“Ngồi đi.”

Tô Nhược Hân ngồi xuống.

Khi Tô Nhược Hân ngồi vững, Hạ Thiên Tường vươn tay kéo Tô Nhược Hân vào lồng ngực mình: “Đừng nhìn.”

Đợi đến khi Tô Nhược Hân phản ứng lại và muốn vùng vãy một lần nữa thì đã quá muộn.

Bàn tay to của người đàn ông dùng lực không nhỏ siết chặt sau gáy cô, kiên quyết không cho cô nhìn.

Hơn nữa trên người anh còn đang bị thương, cô giãy giụa quá mạnh sẽ dễ khiến anh bị thương lần hai…

“Hạ Thiên Tường, có người.” Ngoại trừ hai người một chết một bị thương trên mặt đất, còn lại đều là người của Hạ Thiên Tường.

Cho nên, Hạ Thiên Tường ôm cô vào lòng như vậy làm cô cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

“Không sao, người của mình.”

Nghe Hạ Thiên Tường giải thích rất qua loa, Tô Nhược Hân thật muốn tìm một kẽ hở trên mặt đất để chui vào, nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không buông tay.

Cho dù bị thương, sức mạnh của anh vẫn không phải là thứ mà cô có thể chống lại.

“Hạ Nhị, số mấy đói nhất?”

“Số3a”

“Được rồi, để lại số 3 cho anh ta, đưa bạn của anh ta đến một cái lồng khác.”

Nghe Hạ Thiên Tường dặn xong, hai người kéo cái xác kia vào cái lồng đầu tiên.

Cùng lúc đó, hai người khác tiến lên, trực tiếp giữ đầu người đàn ông, khiến anh ta chỉ có thể nhìn về phía cái lồng đầu tiên, đồng thời buộc anh ta phải mở to mắt.

Chuẩn bị xong, Hạ Thiên Tường vung tay, thi thể kia bị ném vào trong lồng.

Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng hổ gầm.

Đó cũng là tiếng của cơn đói cồn cào.

Thế nhưng, khi cô muốn nghe tiếp, hai tai đã bị bịt kín.

Bàn tay to lớn của người đàn ông mỗi cái một bên, bịt kín tai cô.

Tô Nhược Hân không nghe thấy bất cứ tiếng gì.

Cô vùng vẫy cũng vô ích.

Người đàn ông này khăng khăng không muốn cô nhìn thấy hay nghe thấy sự u ám của giờ phút này.

Thứ anh muốn cho cô là những gì tốt đẹp nhất trên đời này.

Dù cho thế giới chưa bao giờ tốt đẹp.

Anh cũng muốn mang đến cho cô vẻ đẹp không nhiễm bẩn nguyên vẹn nhất có thể.

Tô Nhược Hân yên lặng tựa vào lòng Hạ Thiên Tường.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một sự ấm áp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 909


Chương 909

Anh tốt với cô, cô biết rất rõ.

Vì vậy, khi Tô Nhược Hân có thể nghe được và nhìn được thì đã là mười phút sau.

Nhưng cho dù cô có nhìn được, người nào đó cũng ngang ngược không cho cô quay đầu nhìn về phía lồng giam: “Đi thôi.”

Tô Nhược Hân biết, lúc này lông số 1 chắc hẳn đầy máu tanh.

Chỉ là, ngoài trí tưởng tượng ra, cô không có bất “

kỳ hình ảnh ký ức chân thật nào.

Khi đi ngang qua người đàn ông, mặt đất đầy máu và dịch lỏng.

Chắc chắn là nước tiểu vì bị dọa sợ.

Đẩy xe lăn về phía cổng nhà xưởng, Hạ Thiên Tường không quay đầu lại: “Ném anh ta vào lồng số sử “Xin cậu Hạ tha cho tôi, tôi đã nói rồi, tôi nói hết rồi, sao cậu còn ném tôi cho hổ xơi?”

Nhưng dù anh ta có kêu cái gì, Hạ Thiên Tường cũng không đáp lại.

Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng cô không hề tiếc thương gì người đàn ông đó.

Khung cảnh như địa ngục trên cầu Tân Giang còn bi thảm gấp bội tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông.

Cô không thông cảm.

Tuyệt đối không thông cảm.

Lên xe, rời khỏi nhà tù đen.

Tô Nhược Hân vẫn nắm chặt tay Hạ Thiên Tường.

Tới khi lên xe đi được nửa đường, Hạ Thiên Tường mới nhẹ giọng hỏi: “Làm em sợ à?”

“Không ạ, đối với bọn họ thì tàn nhãn hơn một “

chút cũng là chuyện nên làm.” Tô Nhược Hân phát hiện khả năng chịu đựng của trái tim nhỏ bé của mình càng ngày càng mạnh mẽ.

Mạnh đến mức, khiến cô cảm thấy khó mà tin được.

Hoặc là, nó có liên quan đến sự hiểu biết của cô ấy về y học.

Người học y sớm muộn gì cũng phải quen với sinh tử, không có gì phải kinh ngạc.

Hạ Thiên Tường không đáp lời Tô Nhược Hân nhưng lại càng nắm chặt tay cô hơn.

Ngày hôm nay, chứng kiến quá nhiều đổ máu và chết chóc, Tô Nhược Hân dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm.

Ít nhất, cô đã mạnh mẽ hơn.

Tô Nhược Hân tiếp tục xin nghỉ.

Lúc gọi điện xin nghỉ, chính cô cũng thấy ngại.

Nhưng cô thực sự không yên lòng khi để Hạ Thiên Tường một mình trong căn hộ.

Chị Chiêm không quản được Hạ Thiên Tường.

Hạ Nhất, Hạ Nhị cũng không được.

Chỉ có cô mới dám nói anh vài câu, nhìn chằm chằm anh không cho anh dùng laptop và điện thoại di động.

Cho nên, cô đành phải xin nghỉ phép.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 910


Chương 910

Buổi trưa nấu bốn món một canh, vừa ăn vừa nghe TV đưa tin về công tác cứu viện vụ nổ cầu Tân Giang, xe và người trên cây cầu gãy đều đã được xử lý, nhưng còn xe và người rơi xuống sông thì rất khó cứu.

Dòng nước sâu lại chảy xiết, vô cùng khó khăn cho công tác trục vớt.

Khi Tô Nhược Hân mở kênh tin tức, Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày nhưng anh cũng không ngăn cản.

Tô Nhược Hân thấy vẻ mặt của anh, đặt canh trước mặt anh: “Em trưởng thành rồi, em chịu được.”

Hạ Thiên Tường nhìn cô gái phía đối diện, nếu không có cô thì sợ là hôm nay anh đã lành ít dữ nhiều.

Nếu không phải Hạ Nhất luôn cẩn thận khi lái xe lên cầu, thì e rằng cả xe và người đều nổ tan xác pháo.

Người điều khiển quả bom không hề nghĩ rằng những người ngồi trong xe Bugatti lại đột ngột giảm tốc, rồi thoát được một kiếp.

Dẫu sao đã bị nổ thì cả người và xe biến mất.

Nhưng sau khi rơi xuống sông, Hạ Nhất sống lại, “

thậm chí còn sang bờ đối diện bắt được kẻ điều khiển bom.

Đang ăn trưa, Dương Mỹ Lan gọi điện thoại tới.

Tô Nhược Hân liếc nhìn Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường gật đầu, cô mới bắt máy: “Mỹ Lan à”

Nhưng cô biết lúc này nói chuyện với Dương Mỹ Lan nhất định phải cẩn thận.

Hiển nhiên đầu dây bên kia đã biết cô và Hạ Thiên Tường bình yên vô sự, nên Hạ Thiên Tường mới đồng ý cho cô nghe điện thoại của Dương Mỹ Lan.

“Tô Nhược Hân, sáng nay cầu Tân Giang đến chùa Quan Âm trong thành phố đã xảy ra chuyện, bị nổ tung rồi, cậu và cậu Hạ không sao chứ?”

Nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường vẫn gật đầu, cô nói: ‘Bọn tớ không Sao.

“Không sao là tốt rồi, tối hôm qua tớ ngủ muộn, vừa mới dậy chưa lâu, nếu không xem tin tức tớ cũng chẳng biết xảy ra chuyện lớn như vậy, sau mới nhớ ra cậu nói sáng sớm hôm nay sẽ đi chùa Quan Âm với câu Hạ, tớ sợ hết hồn, vội đi gọi cho cậu để xác nhận sự an toàn của hai người. Không sao là được nhưng lại dọa tớ sợ chết khiếp.”

Nghe thấy giọng nói lớn tiếng của Dương Mỹ Lan, bình thường chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ cảm thấy “

buồn cười, nhưng hôm nay cô cười không nổi.

Chỉ bởi vì, chuyện xảy ra thực sự quá bi thảm.

Bi thảm tới nỗi đến tận bây giờ cô vẫn chưa bình tính lại hoàn toàn.

Đột nhiên cảm thấy khi đó Hạ Thiên Tường không để cô nhìn thấy cảnh máu me trong nhà tù đen rất đúng đắn.

Nếu không, cô sẽ mất một thời gian rất dài để bình tĩnh lại.

“Tô Nhược Hân, vậy ngày mai cậu có đi cùng tớ nữa không?” Dương Mỹ Lan hỏi.

Tô Nhược Hân lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường.

Cô nhìn qua, thầm nghĩ lần này chắc là anh sẽ gật đầu để cô đi cùng Dương Mỹ Lan đến chùa Quan Âm.

Như thế, vừa khéo tạo cơ hội cho người muốn gỡ bỏ camera trên điện thoại của Dương Mỹ Lan.

Còn Hạ Thiên Tường thì mượn chuyện này trực tiếp bắt người.

Nhưng không ngờ lần này Hạ Thiên Tường lại lắc đầu.

Thấy anh lắc đầu, Tô Nhược Hân không cần nghĩ đã nói: “Tớ không đi đâu, vốn là đi để cầu bình an, nhưng hiện giờ đường nguy hiểm như vậy, không nên đi thì hơn”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 911


Chương 911

Thế nhưng sau khi nói xong, thấy Hạ Thiên Tường hơi nhếch môi ý bảo cô nói đúng, cô mới chợt hiểu ra, người đàn ông này không muốn cô đi cùng Dương Mỹ Lan, bởi vì anh không muốn dùng cô làm mồi nhử.

Cho dù cô và Dương Mỹ Lan xuất hiện là dễ bắt được kẻ kia nhất.

Nhưng anh vẫn phản đối.

Điều anh muốn là sự an toàn của cô, chứ không phải bảo cô đi dẫn dụ sói vào trong bẫy, như vậy không an toàn cho cô.

“Được rồi, thế ngày mai không đi nữa, sau này cảm thấy bình yên hơn rồi chúng ta lại đi cũng không muộn. Dù sao thì cũng chỉ cần chân thành là được rồi.” Mặc dù Dương Mỹ Lan hơi tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý.

Hai người lại tám thêm vài câu nữa. Tô Nhược Hân nghe Dương Mỹ Lan cảm thán tình trạng bi thảm của cầu Tân Giang trong TV thì suýt nữa đã thốt lên rằng thật ra mình đã chứng kiến từ đầu đến cuối trường hợp chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý cho người khác này rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường không đợi Tô Nhược Hân hỏi đã tự khai: “Dương Mỹ Lan không gặp nguy hiểm gì. Chắc chắn đối phương còn muốn lấy được hành trình của chúng ta từ điện thoại cô ta nữa. Ừm, thế nên em không cần lo lắng cho sự an †oàn của cô ta đâu.”

“Theo lời anh thì chúng ta càng không thể để đối phương biết thật ra chúng ta biết hết mọi thứ trong di động của Mỹ Lan được.”

“Đúng thế, không thể để đối phương nhận ra điều này được.”

Tô Nhược Hân hiểu Hạ Thiên Tường đang dùng dây câu dài để câu con cá lớn. Thế nhưng cô có cảm giác làm vậy cứ như đang lợi dụng Mỹ Lan: “Anh chưa tra ra được kẻ chủ mưu đẳng sau sao?”

“Người đứng sau điều khiển bom và người lắp đặt trang bị theo dõi không phải cùng một người, mà là đang lợi dụng lẫn nhau.”

Tô Nhược Hân hiểu ra: “Là ai?”

Hạ Thiên Tường bưng bát canh gà lên húp một ngụm nhỏ: “Người nhà họ Hạ.”

Tô Nhược Hân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: “Là người nhà anh ư?”

“Là nhánh phụ của nhà họ Hạ.” Hạ Thiên Tường nói một cách tùy ý.

Thế nhưng chỉ có mình anh mới rõ, lúc điều tra ra người kia, đáy lòng anh đã nổi sóng gió to lớn cỡ nào.

“Lại là người ngấp nghé vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị sao?”

“Chỉ với kẻ đó thì cả đời cũng đừng mong làm được.” Hạ Thiên Tường ăn uống một cách thanh lịch nhưng thốt ra lời nào cũng tàn nhẫn và ung dung.

Vị trí hiện tại của anh không phải ai muốn cũng có thể ngồi được. Còn phải xem thực lực của kẻ đó và ý kiến của bà cụ Hạ như thế nào đã.

Bà cụ Hạ không đồng ý thì không ai được ngồi lên đó cả.

Nếu chuyện này là do nhánh phụ nhà họ Hạ ra tay độc ác thì không thể không nói rằng cánh tay này thật dài.

Còn ác liệt hơn cả khi đám vợ bé và con riêng mà Hạ Sâm Sâm nuôi ra tay với anh nữa.

Dù sao thì mấy đứa con riêng của Hạ Sâm cũng có quan hệ máu mủ với Hạ Thiên Tường nên có thèm muốn của cải của tập đoàn Hạ Thị cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng nhánh phụ của nhà họ Hạ thì không có lý do gì để thừa kế tập đoàn Hạ Thị cả.

Sau khi hủy hẹn với Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân ăn cơm trưa xong bèn liên lạc với Chúc Cương, muốn đón Chúc Hứa về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 912


Chương 912

Lúc nhận điện thoại cô còn nhìn về phía Hạ Thiên Tường. Hạ Thiên Tường cũng không có ý định phản đối.

“Hạ Thiên Tường, em đi đón Chúc Hứa đây, anh ở nhà một mình đừng có di chuyển lung tung đó nhé.”

“Để Phương Tấn đi đón là được rồi.” Mặc dù tầm mắt của Hạ Thiên Tường đang đặt trên máy tính nhưng không hề ảnh hưởng đến việc anh để ý đến Tô Nhược Hân mọi lúc mọi nơi.

“Em đã hứa với Chúc Hứa rồi. Nhiều nhất là một tiếng nữa em sẽ về.”

“Để Phương Tấn đi đi.” Hạ Thiên Tường lại bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu cho Tô Nhược.

Hân đi đón Chúc Hứa.

Tô Nhược Hân bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên Tường: “Được rồi, thế để Phương Tấn đi đón vậy. Em gọi điện thoại cho anh ta cái đã.”

Mặc dù cô và Chúc Hứa không có quan hệ máu mủ nhưng có lẽ vì Chúc Hứa không có ba mẹ chăm sóc nên cô thương cậu bé vô cùng.

Cô cũng nhận định rằng mình và Chúc Hứa sẽ sống nương tựa lẫn nhau.

Mặc dù bây giờ cô có Hạ Thiên Tường rồi nhưng vấn không thể bỏ mặc Chúc Hứa được.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Thiên Tường nằm lên giường mình. Trên giường đã được lắp đặt một chiếc bàn nhỏ có thể di chuyển được, chuyên dùng để đặt máy tính xách tay.

Máy tính xách tay được kết nối với bàn phím không dây. Bàn phím là thứ có thể cầm trong tay để thao tác một cách tùy ý.

Như vậy cho dù anh không thể động đậy thì vẫn làm việc được.

Tô Nhược Hân quét dọn sạch sẽ phòng của Chúc Hứa sau đó ngồi chờ Phương Tấn đưa cậu bé về.

Kết quả là mới qua giờ trưa, Chúc Hứa lại gọi điện tới.

“Dì nhỏ, cậu có bạn gái rồi, cháu muốn ở lại nhà cậu mấy ngày rồi về được không ạ?”

Tô Nhược Hân vui vẻ đáp: “Có phải mợ tương lai của cháu không?”

“Vâng ạ, cũng xinh đẹp nhưng không đẹp bằng dì nhỏ.” Ở đầu dây bên kia, cậu bé vô cùng đắc chí nói.

Tô Nhược Hân hôn luôn một cái thật kêu vào di động rồi vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi, dì nhỏ là người xinh đẹp nhất.”

Lúc cúp điện thoại, Tô Nhược Hân đã cười đến cong mắt.

Cô vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của Hạ Thiên Tường. Nụ cười của cô lập tức nhạt đi.

Cô hơi ngại ngùng nói: “Anh có muốn uống nước không?”

“Được, cà phê nhé.”

Tô Nhược Hân bèn tự đi pha cà phê cho Hạ Thiên Tường.

Thật ra cô chỉ là lính mới trong việc pha cà phê thôi, nhưng vì Hạ Thiên Tường nên cô bằng lòng thử.

Tô Nhược Hân xem video trên google rồi làm theo từng bước một để ra được một cốc cà phê. Lúc đưa nó cho Hạ Thiên Tường, tâm mắt của anh đang đặt trên màn hình máy tính.

Tay đánh máy nhanh đến nỗi khiến người nhìn mà choáng ngợp.

Mỗi lần nhìn thấy tốc độ đánh bàn phím của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đều vô cùng ngưỡng mộ: “Hạ Thiên Tường, uống cà phê đã rồi làm tiếp cũng không muộn.”

Người đàn ông đặt bàn phím không dây xuống, nhận cốc cà phê rồi nhấp một ngụm, đồng thời lại tiếp tục đặt tầm mắt lên màn hình.

Dáng vẻ vừa uống cà phê vừa đăm chiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 913


Chương 913

Không thể không nói rằng dáng vẻ đàn ông lúc uống cà phê trông vô cùng lịch thiệp, có vẻ cũng rất hưởng thụ. Dù đang nằm trên giường cũng không thể giấu được sự thanh lịch và cao quý từ trong máu của anh.

Tô Nhược Hân không muốn làm phiền anh làm việc nên yên lặng đứng bên cạnh một lúc rồi xoay người đi ra khỏi phòng Hạ Thiên Tường. Sau đó cô cũng rót cho mình một cốc cà phê, tất nhiên cô phải bỏ thêm đường. Cô không có bản lĩnh uống cà phê nguyên vị như Hạ Thiên Tường.

Cô không chịu nổi vị đẳng kia.

Bỏ đường vào rồi khuấy nhẹ.

Sau đó đưa tới bên môi thổi thổi, lúc này cô mới chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.

Kết quả là cà phê vừa vào miệng, cô đã “phụt”

một tiếng phun hết ra ngoài.

May mà cô đang ở phòng bếp nên bốn phía trừ cửa ra thì đều là gạch men sứ. Nếu không vách tường bị cà phê phun lên như vậy chắc chắn sẽ rất khó coi.

Tô Nhược Hân đặt luôn cốc cà phê xuống sau đó vọt ngay vào phòng ngủ Hạ Thiên Tường, thò tay ra cướp cốc cà phê trong tay anh đi.

Sau khi nhìn thấy cà phê bên trong chẳng còn bao nhiêu, cô khóc không ra nước mắt: “Cà phê khó uống vậy sao anh uống hết nhanh thế?”

Nói đến đây, đột nhiên Tô Nhược Hân trợn tròn hai mắt, căng thẳng hỏi: “Hạ Thiên Tường, chẳng lẽ bệnh mất vị giác của anh lại tái phát?”

Nếu không thì sao anh có thể uống hết cả cốc cà phê khét như vậy được.

Nhưng nói xong câu này, Tô Nhược Hân lại đờ cả người ra. Bởi vì cô cảm nhận được cơ thể của Hạ Thiên Tường. Căn bệnh mất vị giác của anh thật sự đã được chữa khỏi.

Nhưng cà phê cô pha khó uống thế mà anh lại uống hết khiến cô rất lo lắng.

Hạ Thiên Tường giật mình: “Đâu có, anh rất ổn mà, sao thế?” Lúc Tô Nhược Hân đi tới anh cũng biết, chỉ là anh không ngờ cô sẽ thò tay ra cướp cốc cà phê trong tay anh đi mà thôi.

“Cà phê em pha rất khó uống. Sao anh lại uống hết chứ?” Tô Nhược Hân càng nói giọng càng nhỏ, ngại quá đi mất.

“Không khó uống.” Không ngờ rằng Hạ Thiên Tường lại đưa ra một đánh giá khiến Tô Nhược Hân bất ngờ như thế.

“Ặc, còn nói anh không phát bệnh nữa chứ. Chắc chắn là anh bị bệnh rồi, rõ ràng là khó uống như thế mà anh lại bảo không. Để em đi đổi cho anh một cốc nước chanh”” Sau này nhất định cô sẽ pha cà phê cho anh thêm lần nữa. Nhưng lần tiếp theo đó chắc chắn cô phải nếm thử trước, cảm thấy không sao mới cho anh uống…

Kết quả là Tô Nhược Hân vừa mới quay người đi đã bị Hạ Thiên Tường níu góc áo lại: “Để anh uống cho hết đã rồi lại đổi nước chanh.” Anh thấy cũng không tệ mà, cà phê Tô Nhược Hân tự pha rất ngon.

“Không được, anh chờ đó, em đổi nước chanh cho anh ngay đây.” Có nói thế nào Tô Nhược Hân cũng không chịu trả cốc cà phê lại cho Hạ Thiên Tường, khó uống cực kỳ luôn.

Cô muốn nhanh chóng mang đi rửa rồi đổi cho anh một cốc nước chanh. Hạ Thiên Tường bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự là ngon hơn lần đầu tiên anh pha mà”

Hai mắt Tô Nhược Hân mở to: “Lần đó anh cũng uống hết sao?”

Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường cong lên, giả bộ ngập ngừng một chút rồi mới nói nhỏ: “Không phải anh uống.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 914


Chương 914

“Thế ai uống?” Không biết vì sao sau khi nghe thấy câu này của Hạ Thiên Tường, trái tim Tô Nhược Hân đột nhiên vọt lên cổ họng, cảm giác hoang mang lúng túng.

“Một người bạn.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói: “Nào, đưa nước chanh cho anh.”

Tay Tô Nhược Hân lùi về phía sau một cái, cốc nước chanh tránh được tay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh mau khai báo thành khẩn cho em, có phải người bạn đó là nữ không?”

Giác quan thứ sáu của cô cảm thấy thế thì cứ hỏi thẳng như thế đi.

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, hai mắt sáng lên: “Em ghen hả?”

“Anh mới ghen ấy, em chỉ tò mò thôi. Cốc cà phê đầu tiên của em là pha cho anh, vậy của anh thì pha cho ai hả? Không được nói dối, nếu không phạt anh sau này không được nhìn thấy em nữa.” Tô Nhược Hân độc ác nói.

“Ặc, tàn nhẫn vậy sao?” Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường hơi u ám, trông có vẻ rất không thích sự trừng phạt này của Tô Nhược Hân.

“Anh thẳng thắn là được. Nói mau, có phải người bạn đó là nữ không?” Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường, rất có khí thế nếu anh không nói thì cô sẽ không tha cho anh.

“Một người bạn là nữ mà thôi, là Nhậm Vy Vy.”

Nghe người đàn ông nói xong, Tô Nhược Hân bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Ồ, cốc cà phê đầu tiên của em thì pha cho anh, vì sao của anh lại không để cho em? Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt em.”

Tô Nhược Hân ngồi lên giường, càng nhìn Hạ “

Thiên Tường càng thấy tức giận.

Một tay Hạ Thiên Tường cầm cốc nước chanh, một tay đột nhiên kéo Tô Nhược Hân, khiến cô nằm thẳng lên đùi anh, đầu vừa lúc gối lên khuỷu †ay anh. Cùng lúc đó, anh cũng rất tự nhiên đặt cốc nước chanh lên trên bàn đầu giường: “Nếu em đã cho rằng anh bắt nạt em thì anh đây sao có thể để chuyện bắt nạt đó có tiếng mà không có miếng được…”

Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, Hạ Thiên Tường đã phủ lên môi Tô Nhược Hân, cho cô một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng.

Không muốn buông ra.

Não Tô Nhược Hân trống rỗng.

Cô muốn đẩy Hạ Thiên Tường ra.

Nhưng tay vừa mới đặt lên người anh, đột nhiên cô lại nhớ ra giờ phút này anh thật sự không chịu nổi một cái đẩy của cô.

Trên người anh còn có vết thương.

Thế là đẩy thì không đẩy được, giấy dụa cũng không giãy dụa được. Trong phút chốc, Tô Nhược Hân xấu hổ đến nỗi chỉ có thể để mặc người đàn ông đó “bắt nạt” mình.

Anh thật sự muốn biến đánh giá của cô thành sự thật.

Mà cái hôn này thì hoàn toàn không biết kéo dài đến bao giờ.

Mặc dù anh đã uống xong cà phê của cô được một lúc rồi nhưng vẫn không thể xua hết được vị đắng chát của nó.

Cảm nhận được vị đắng kia nhưng Tô Nhược Hân lại không hề giãy dụa.

Anh đăng, cô nếm vị đắng cùng anh là được rồi.

Đều do cô không tốt, pha cà phê xong đã vội vui vẻ bưng tới cho anh, thậm chí cũng chưa cả nếm thử.

Cô nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thở rồi.

Lúc bị hôn, Tô Nhược Hân đã nghĩ bây giờ mình cũng tiến bộ hơn một chút rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 915


Chương 915

Cứ như vậy, cũng không biết đã bắt nạt người ta bao lâu, Hạ Thiên Tường mới từ từ buông Tô Nhược Hân ra.

Sau đó anh dựa vào gối cúi đầu nhìn cô gái đang hơi cụp mắt không dám nhìn anh kia, nhìn thật lâu không dời mắt.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.

Vì cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Thiên Tường.

Lúc anh nhìn cô, cô cứ có cảm giác như mình đang không mặc quần áo vậy. Ở trước mặt anh, cô hoàn toàn không thể che giấu được bất cứ thứ gì.

“Tám giờ sáu phút sáng ngày mười sáu Bác Ái sẽ khai trương. Em làm chủ nhé?”

Tô Nhược Hân “huych” một tiếng bật người dậy: “Hạ Thiên Tường, em chưa nhận lời với anh là sẽ nhận phòng khám đó.”

“Đất đắt lắm, em có thể đừng lãng phí không?” Hạ Thiên Tường cúi đầu cười hỏi.

“Anh không thèm nói tiếng nào với em đã cho xây rồi. Hạ Thiên Tường, từ trước đến nay em chưa từng nhận lời với anh.” Phòng khám lớn như vậy khiến Tô Nhược Hân cảm thấy mình rất áp lực.

“Bây giờ em nhận lời cũng không muộn, ngoan.”

Ngón tay anh dừng trên đôi môi như cánh hóa của Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng chà xát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xinh đẹp càng ngày càng quyến rũ động lòng người.

Đúng vậy, Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã nghĩ tới từ quyến rũ này.

Quả nhiên cô gái nhỏ cần phải dạy bảo mới được.

Mặc dù chỉ mới hơn hai tháng như cô gái nhỏ đã lặng lẽ trưởng thành rồi.

“Không nhận.”

Sau đó ngay lúc Hạ Thiên Tường đang mê muội trong khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của cô gái thì chợt nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân đang nói cho Hạ Thiên Tường biết cô không cần phòng khám của anh.

Nhưng câu này dừng trong tay Hạ Thiên Tường thì lại thành một cách làm nũng, một cử chỉ đã nghiện còn ngại nên anh lại không nhịn được muốn cúi đầu xuống.

Chỉ là lần này Tô Nhược Hân lại đẩy mặt anh ra ngay: “Hạ Thiên Tường, anh đang bị thương đó. Nếu anh muốn bị đau thì cứ tiếp tục đi.”

Gô biết hậu quả của việc để anh thân mật là cái gì.

Đó chính là khó kìm lòng nổi.

Nhưng trước kia anh còn có thể tiếp tục bắt nạt cô được chứ bây giờ thì chịu.

Anh cần phải nghỉ ngơi.

Ít nhất cũng phải nghỉ ba ngày mới có thể hoạt động tự do được.

Có lẽ vẫn không thể hoạt động thoải mái trên diện rộng nhưng vậy cũng đã nhanh lắm rồi. Nếu là một người bình thường khác, không được cô châm cứu cho thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng nữa “

mới có thể hoạt động thoải mái được.

“Nhược Hân, em… anh…’ Vốn dĩ Hạ Thiên Tường vấn chưa cảm thấy gì, kết quả là bị một câu như thế của Tô Nhược Hân làm cho bốc lửa, sau đó anh không muốn buông tha cho cô nữa.

Nhưng anh lại không thể cử động thoải mái được nên nếu muốn thật thì trừ khi Tô Nhược Hân chủ động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 916


Chương 916

“Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ nữa. Em đi pha cà phê đây.” Tô Nhược Hân chống tay xuống giường, cuối cùng vẫn tránh ra được khỏi vòng ôm của người đàn ông. Cô cười ngọt ngào rồi khoát tay áo: “Không cần nghĩ về em nhiều quá đâu.”

Hạ Thiên Tường chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, rất muốn kéo thẳng cô về đây, thế nhưng chính anh cũng hiểu rõ cô rất hay xấu hổ, sẽ không chủ động đâu.

Đến khi Tô Nhược Hân ra khỏi phòng rồi mà trên mặt Hạ Thiên Tường vẫn còn dáng vẻ tâm không cam lòng không nguyện.

Anh phải khỏi nhanh lên mới được.

Lúc Tô Nhược Hân đi ra ngoài trên mặt vẫn rất nóng.

Cô cố gắng xóa tan cảm giác thất thường dưới đáy lòng rồi mới pha cà phê một lần nữa.

Cuối cùng lần này cũng thành công.

Lần này cô tự mình nếm thử rồi mới bưng tới cho Hạ Thiên Tường.

“Ừ, tiến bộ rất nhanh, lần này rất thành công.” Hạ Thiên Tường uống thử một ngụm rồi không nhịn được phải khen cô.

“Hê hê, sau này em sẽ không làm khét nữa đâu.”

Lần thứ hai pha cà phê, cuối cùng cô cũng tìm được ra nguyên nhân vì sao lần đầu lại pha khét, tất nhiên là phải sửa lại thôi.

Cô gái nói xong bèn ngáp một cái.

Sáng nay dậy sớm quá, sau đó lại xảy ra sự cố nổ mạnh trên cầu Tân Giang. Thế nên bây giờ Tô Nhược Hân thật sự rất mệt mỏi.

Hạ Thiên Tường vỗ vỗ vị trí bên người mình: “Lại đây.

“Làm gì?” Tô Nhược Hân đi qua bên kia rồi bò lên giường.

Giường trong phòng Hạ Thiên Tường còn lớn hơn một cỡ so với giường của cô nữa nên đừng nói là một người mà ba đến năm người nằm lên cũng chẳng sao, rất rộng rãi.

“Ngủ đi, anh ngủ với em.”

Một câu này khiến trong lòng Tô Nhược Hân cảm thấy ngọt ngào.

Tô Nhược Hân nhắm hai mắt lại.

Sau đó cô ngửi hơi thở của người đàn ông, lặng lẽ nằm bên cạnh anh rồi ngủ thiếp đi.

Trong phòng, mùi cà phê tỏa khắp nơi. Hạ Thiên Tường vừa gõ bàn phím vừa uống từng hớp. Đồng thời, anh còn thường liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ như con bên người mình nữa.

Hóa ra năm tháng tĩnh lặng, anh chỉ cần có cô bên cạnh là được rồi.

Chỉ cần có cô bên cạnh thì ngay cả biệt thự lưng chừng núi cũng mất đi vẻ đẹp vốn có.

Anh chỉ thích mỗi mình cô mà thôi.

Tô Nhược Hân ngủ một giấc đến lúc tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về phía Tây rồi.

Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, Tô Nhược Hân nhảy dựng lên: “Hạ Thiên Tường, sao anh không gọi em dậy? Em còn chưa đi mua đồ ăn đâu” Con người lấy thức ăn làm chân ái, sắp đến giờ nấu bữa tối rồi.

“Đã đưa tới rồi.”

“Đưa cái gì tới rồi?” Tô Nhược Hân xuống giường, vừa đi nhà vệ sinh rửa mặt vừa hỏi.

“Nguyên liệu nấu ăn.”

“Em đi xem thử.” Mặc dù không cần mua đồ ăn nhưng cô cũng phải biết Hạ Thiên Tường bảo người †a đưa nguyên liệu nấu ăn gì tới chứ.

Kết quả là lúc mở tủ lạnh ra, cô giật hết cả mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 917


Chương 917

Đột nhiên cô nhớ đến lời hứa trước kia của người đàn ông này. Khi đó cô bị một vết thương nhỏ trên tay, anh đã nói rằng sau này sẽ không để cô phải rửa đồ ăn hay cắt thái gì nữa.

Đúng vậy thật, tất cả nguyên liệu mà anh cho người đưa tới đều đã được rửa và cắt sạch rồi. Hơn nữa, tất cả đều là thứ mà cô thích ăn.

Nhìn thấy những nguyên liệu đẹp mắt này, Tô Nhược Hân lập tức đầy máu sống lại bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Chúc Hứa không về nhà.

Cô có cảm giác như mình và Hạ Thiên Tường đang trải qua thế giới hai người vậy.

Nấu xong bốn món mặn một món canh, Tô Nhược Hân bưng vào phòng Hạ Thiên Tường, cất “

máy tính trên bàn nhỏ đi rồi đặt thức ăn lên, hai người cùng dùng bữa.

“Hạ Thiên Tường, anh cứ không về nhà như thế có được không vậy?” Nhìn đồ ăn mình nấu, mặc dù không khó ăn nhưng vẫn thua kém đầu bếp nhà họ Hạ một khoảng xa. Sau đó nghĩ đến nhà họ Hạ, Tô Nhược Hân lại nghĩ tới Lục Diễm Chỉ.

Lục Diễm Chỉ không thích cô, cô biết.

Thế nên nếu Lục Diễm Chỉ biết anh cứ luôn ở đây với cô, có khi sẽ chạy thẳng tới đây bắt Hạ Thiên Tường đi cũng nên. Chuyện này chắc chắn có khả năng xảy ra.

“Không sao đâu.” Hạ Thiên Tường ăn một cách †ừ từ và hứng thú như đang thử xem đồ ăn mà Tô Nhược Hân nấu ngon đến mức nào vậy.

Tô Nhược Hân lại nghĩ đến ly cà phê mà người đàn ông này đã uống hết: “Hạ Thiên Tường, nếu anh cảm thấy đồ ăn em nấu không hợp khẩu vị thì ngày mai em sẽ nhờ chị Chiêm đến nấu.”

“Hợp khẩu vị của anh, ăn ngon lắm.” Người đàn ông đáp rồi tiếp tục gắp một miếng bụng cá đưa lên miệng, sợ cô mời chị Chiêm về thật.

Tô Nhược Hân cười rộ lên: “Hạ Thiên Tường, anh thật dễ nuôi”

Hạ Thiên Tường cúi đầu cười, đó là vì đây là đồ ăn cô làm nên tất nhiên anh sẽ ăn nhiều hơn.

Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân dọn dẹp phòng bếp.

rồi cầm điện thoại lên và bắt đầu chơi trò xâm nhập theo dõi ngày hôm qua, thể loại này thực sự rất thú VỊ.

Nghĩ đến việc Hạ Thiên Tường là cao thủ ở phương diện này, Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi: “Hạ Thiên Tường, anh nói xem khi nào thì em có thể đạt tới cấp bậc như anh?”

Tốc độ tay của Hạ Thiên Tường cực nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô ngưỡng mộ không thôi, thậm chí còn cảm thấy ghen tị nữa.

Cho dù bây giờ có thể được bằng một nửa của anh thì cô cũng đã thỏa mãn rồi. Nhưng cô cảm thấy mình ngay cả một phần mười cũng chưa được.

“Nếu ngày nào em cũng ở bên cạnh anh thì… Ừm, ba tháng.”

“Trời ạ, phải lâu vậy sao?” Tô Nhược Hân không tin ngay.

“Nếu không thì anh ở bên cạnh em, nửa năm, thậm chí là một năm”

“Nhưng em còn phải đi khai giảng. Dù sao thì anh cũng không thể theo em đến trường mà.” Tô Nhược Hân thở dài một hơi.

“Em có thể đến bất cứ lúc nào.”

Lúc này mới nói được một câu giống tiếng người.

Nếu không cô sẽ lo lắng thật đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 918


Chương 918

Cô vừa nói vừa phá được thêm giám sát của một siêu thị.

Tô Nhược Hân càng ngày càng có kinh nghiệm, càng ngày càng hưng phấn hơn.

Hai người cứ vậy mà một người chơi một người làm việc. Trong không gian im lặng, thời gian trôi qua rất nhanh.

Dù sao thì Tô Nhược Hân cũng cảm thấy rất nhanh.

Tuy nhiên, khi nhận ra đã đến mười một giờ đêm, ‘Tô Nhược Hân cố gắng dừng lại không chơi nữa: “Hạ Thiên Tường, em đi tắm rồi đi ngủ đây. Ngủ ngon.” Cô ngủ rồi anh mới ngủ được. Anh phải đảm bảo giấc ngủ, nếu không cô sẽ lo lắng.

“Anh cũng muốn tắm, em giúp anh đi.”

“Anh nói gì cơ?” Tô Nhược Hân quay đầu lại trừng Hạ Thiên Tường một cái. Muốn cô tắm cho anh hả, hình như không ổn lắm thì phải.

Cô cũng chưa làm chuyện này bao giờ.

“Em tắm giúp anh đi”

“Anh… Anh có thể tự tắm được không?” Giờ phút này đầu óc Tô Nhược Hân chuyển động liên tục, tất cả suy nghĩ đều dồn về việc làm sao để từ chối Hạ Thiên Tường.

Trước kia lúc anh tắm cho cô, lần nào cô cũng xấu hổ không chịu nổi.

Đổi lại thành cô tắm cho anh thì chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn.

Có mấy nơi đừng nói là chạm vào, dù chỉ là nhìn thôi cô cũng đỏ mặt tim đập nhanh rồi.

“Tô Nhược Hân, là em nói anh phải nghỉ ngơi không thể di chuyển lung tung đấy chứ có phải yêu cầu của anh đâu.”

..” Tô Nhược Hân rất muốn gõ vào đầu mình một cái. Cô thật ngu ngốc, tự đào hố cho mình nhảy xuống…

“Không tắm anh không ngủ được.”

Tô Nhược Hân cắn môi rồi lại cắn môi, sau đó cúi đầu đi qua, cứ như đứa nhỏ làm sai chuyện: “Nhưng em không biết làm”

“Không sao đâu, có biết hay không không liên quan gì cả.” Lần đầu còn lạ, lần hai thành quen. Hạ Thiên Tường cứ không chịu buông tha cho cô.

Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện người đàn ông này thích sạch sẽ. Anh nói đúng, nếu không tắm thì e rằng anh sẽ không ngủ nữa luôn.

Sau đó cô lại nhớ đến bốn chữ: sống không bằng chết.

Cô thật sự không thể cảm nhận được Hạ Thiên Tường bị đau ở đâu.

Thế nên cô luôn lo lắng rằng anh sẽ đột ngột biến mất khỏi thế gian này.

Cho dù anh đang ở ngay trước mắt thì cô vẫn cứ lo được lo mất.

“Em đỡ anh đứng lên nhé, anh từ từ thôi.” Cuối cùng lúc nghĩ đến bốn chữ kia, Tô Nhược Hân cũng đồng ý.

Sau đó tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống.

Sau khi được đỡ vào nhà vệ sinh, Hạ Thiên Tường vô cùng ngoan ngoãn đứng dưới vòi hoa sen.

Anh bị thương xương sườn nên đứng bất động như vậy tắm rửa là hoàn toàn có thể.

Tô Nhược Hân rất căng thẳng.

Cô lại tự đào hố cho bản thân.

Sau đó còn nhảy vào không hề do dự nữa chứ.

Những ngón tay đang cởi cúc áo cho người đàn ông căng thẳng đến run lên.

Cô thật sự phục anh rồi.

Vì sao lúc tắm rửa cho cô Hạ Thiên Tường đều tự nhiên như vậy?

Mà vì sao lần nào cô cũng hoảng loạn làm không tốt?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Nhưng cô mà chui xuống lỗ thì sẽ không ai chăm sóc Hạ Thiên Tường nữa.

Mãi đến khi trên người Hạ Thiên Tường chỉ còn lại một món đồ cuối cùng, Tô Nhược Hân mới thở phào một hơi rồi duỗi tay ra gạt mở chốt vòi hoa sen.

“Vẫn còn một…” Hạ Thiên Tường vừa định kháng nghị rằng trên người mình vẫn còn một món đồ.

Tô Nhược Hân lại hất tay anh ra, mắt liếc liếc chỉ dám nhìn vào mặt anh, nhỏ giọng xấu hổ nói: “Bị ướt mất rồi thôi cứ để vậy đi. Anh tắm đi nhé, em ở bên ngoài chờ anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 919


Chương 919

Nói xong, cô quay người bỏ chạy.

Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nghiêng đi đang đỏ như tôm luộc của cô gái, cười bất đắc dĩ, nói: “Đến tận bây giờ đều là anh phục vụ em, đổi thành em phục vụ anh một lần là công bằng mà?”

Tô Nhược Hân bụm mặt chạy bén ra khỏi phòng tắm như thể chẳng nghe thấy gì, cô không thèm phục vụ anh.

Cô vặn mở vòi nước trong phòng tắm ch ung bên cạnh, nhưng lần này là nước lạnh.

Gô cảm thấy cần phải làm cho bản thân tỉnh táo lại một chút.

Nếu không thì tất cả mọi thứ trong đầu đều sẽ toàn là hình ảnh của người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, anh tuấn rắn rỏi, khiến tim cô đập dồn dập.

Tô Nhược Hân đã muốn lề mề thì sẽ lề mề vô cùng, quả nhiên, lúc cô bước ra thì Hạ Thiên Tường đã ra ngoài.

Sau đó, trên người anh chỉ còn sót độc một chiếc quần.

Bởi vì ướt nên tất cả đều dính vào cơ thể, phác họa dáng người vốn đã rất bắt mắt, nay càng thêm hút hồn hơn.

“Anh… Anh mau mặc quần áo vào đi.” Tô Nhược Hân che mặt.

Dù cho đã từng nhìn thấy nhau như vậy biết bao nhiêu lần, cô vẫn chẳng tài nào ngăn được mặt đỏ tim đập.

“Cởi ra mới phải, không thì ga giường sẽ ướt mất.”

Hạ Thiên Tường nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh vải nhỏ duy nhất còn ở trên người.

“Âm” một tiếng, Tô Nhược Hân xoay người định bỏ chạy, nhưng cô không nhanh bằng tốc độ của Hạ Thiên Tường, anh vươn tay kéo một cái, cô bị đưa đến trước mặt của người đàn ông sở hữu cơ thể mát lạnh: “Ngủ ở đây.”

“Em cũng có phòng mà.”

“Em không ở đây, anh ngủ không ngon.”

Thế là, Hạ Thiên Tường chỉ dùng một câu đã hạ được Tô Nhược Hân.

Được rồi, vì giúp anh sống lâu thêm vài năm, cô xả thân ngủ cùng anh cũng được.

‘Tô Nhược Hân dứt khoát tắt đèn.

Nếu không, cô sẽ cảm thấy toàn thân nóng hổi như thể sắp nổ tung.

Đèn tắt, trong phòng tối om, cô mới có dũng khí ngủ với anh.

Người đàn ông bị thương chưa khỏi rất biết điều, không có chủ động trêu chọc cô nữa.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cô đã nghĩ rằng từ nay về sau sẽ chỉ có cô và anh.

Thế nhưng khi tỉnh dậy, cuối cùng vẫn có những việc chẳng thể nào trốn tránh được.

Tô Nhược Hân bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cô tính xuống giường mở cửa thì bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Để anh đi.”

“Vết thương của anh…”

“Không sao.”

Tô Nhược Hân nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, không biết ai lại đến vào giờ này, cô quay về phòng mình nhanh nhất có thể rồi nằm xuống.

Bất kể là ai đến, cô ở trong phòng Hạ Thiên Tường đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920


Chương 920

Cô khép hờ cửa.

Có thể nghe rõ tiếng động ở ngoài cửa phòng.

“Thiên Tường, con định không bao giờ về nhà nữa à”

Lúc nghe thấy giọng nói hổn hển của Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân lặng lẽ híp mắt, kéo chăn tới che lại mặt của mình.

May là Hạ Thiên Tường đi mở cửa, nếu không cô thật sự chẳng tài nào đối mặt với Lục Diễm Chi như thế này…

Tối qua còn bảo với anh rằng, anh cứ liên tục không về nhà là không hay, kết quả sáng sớm hôm nay Lục Diễm Chỉ đã tìm đến.

“Vài ngày nữa con về.” Hạ Thiên Tường đứng ở cửa, không có ý tránh ra để mời Lục Diễm Chỉ vào.

Lúc này hai mẹ con họ một người đứng trong cửa, một người ở bên ngoài, có một cảm giác ngưng trệ hiện hữu trong không khí.

“Vài ngày nữa là mấy ngày?”

“Ba, bốn ngày.”

“Thiên Tường, đây là chung cư con bỏ tiền ra mua đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy tại sao trên giấy tờ nhà lại ghi tên Tô Nhược Hân? Cả hai căn chung cư đều viết tên của cô ta. Hạ Thiên Tường, con hào phóng quá.”

Tô Nhược Hân ở trong phòng bị sốc toàn tập khi nghe đến đây.

Cho nên bây giờ căn chung cư này chính là của cô?

Phí công cô lúc trước còn tính đưa tiền thuê nhà cho Hạ Thiên Tường.

Kết quả là bây giờ, anh chẳng những không muốn tiền thuê nhà, mà còn cho cô hẳn căn nhà.

Thậm chí còn bao gồm cả căn ở dưới lầu.

“Mẹ, nếu ngày trước không nhờ Tô Nhược Hân thì bây giờ mẹ không chỉ mấy con trai mà còn mất cả tập đoàn Hạ Thị đấy.”

“Hạ Thiên Tường, con không thể vì trước kia Tô Nhược Hân đã cứu con mà lấy cả thân ra báo đáp vậy chứ? Con là đàn ông, không cần phải vì báo ân mà bán mình cho cô ta.” Lục Diễm Chi vừa nghe thấy Hạ Thiên Tường theo phe Tô Nhược Hân, bèn xả hết những bực tức tích tụ lâu ngày của mình.

“Con cũng muốn bán lắm, nhưng Nhược Hân là một cô gái giữ mình trong sạch, cô ấy không đồng ý “Cô ta tốt thế cơ à? Đừng tưởng là mẹ không biết, con bị thương đều là vì giúp cô ta.” Lục Diễm Chỉ rất muốn đi vào phòng nhưng Hạ Thiên Tường không chịu mở, bà ta cũng chẳng thể đẩy thằng con trai này ra.

Đây là lần thứ hai mẹ con họ gặp mặt kể từ sau lần cãi nhau ở phòng làm việc.

“Mẹ sai rồi, là cô ấy giúp con chứ không phải con giúp cô ấy. Với lại, nếu mẹ đã biết con bị thương, mẹ không cảm thấy con ở đây sẽ khỏi nhanh hơn khi quay về biệt thự sao?”

Lục Diễm Chỉ nhìn thoáng qua cửa phòng của Tô Nhược Hân: “Thế nên con nhất quyết không về nhà?”

“Vâng.”

Tô Nhược Hân càng kéo chiếc chăn trong tay lên cao hơn, đến mức lộ cả bàn chân.

Cô muốn gạt bỏ giọng nói của Lục Diễm Chỉ khỏi thế giới của mình nhưng đành bó tay, cô không thể xóa bỏ nó được.

Từng câu chữ Lục Diễm Chi cất lên đều truyền đến tai cô một cách chính xác.

Càng không muốn nghe, nó lại càng chui vào màng nhĩ của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


Chương 921

Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.

“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân coi như không nghe được.

Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ vả.

Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.

Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.

Nhược Hân: “Thế nên con nhất quyết không về nhà?”

“Vâng.”

Tô Nhược Hân càng kéo chiếc chăn trong tay lên cao hơn, đến mức lộ cả bàn chân.

Cô muốn gạt bỏ giọng nói của Lục Diễm Chỉ khỏi thế giới của mình nhưng đành bó tay, cô không thể xóa bỏ nó được.

Từng câu chữ Lục Diễm Chi cất lên đều truyền đến tai cô một cách chính xác.

Càng không muốn nghe, nó lại càng chui vào.

màng nhĩ của cô.

Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.

“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân coi như không nghe được.

Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ va.

Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.

Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.

“Mẹ, lần trước con đã nói gì với mẹ, chẳng lẽ mẹ quên nhanh thế à?”

Mặt Lục Diễm Chỉ trắng bệch: “Con đợi đấy, chỉ cần ngày nào mẹ còn sống thì ngày ấy cô ta không được phép bước vào cửa nhà chúng ta.”

“Cũng được, con sẽ ở đây với cô ấy, từ nay về sau con cũng không bước vào cái mà mẹ gọi là cửa nhà đó nữa.” Hạ Thiên Tường vẫn thờ ơ lạnh lùng, “rầm’, anh lập tức đóng sầm cửa lại.

Thẳng tay nhốt Lục Diễm Chi ở ngoài cửa.

Trong phòng lập tức quay về vẻ yên tĩnh.

Tô Nhược Hân dè dặt kéo chăn ra, đang nghĩ ngợi xem có nên rời giường không thì thấy người đàn ông đi đến: “Em ngủ thêm một chút nữa đi, nhé?”

Tô Nhược Hân thật sự buồn ngủ nên nghe Hạ Thiên Tường đề nghị như vậy, cô nhắm mắt lại ngay: “Em phải ngủ ở đây, anh không được phép quấy rầy em.

“Tô Nhược Hân, bà ấy đi rồi.” Nói xong câu này, Hạ Thiên Tường đang mặc áo khoác buổi sáng nằm thẳng xuống giường của Tô Nhược Hân.

Cứ như đây là phòng ngủ thường ngày của anh, anh nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại và ôm chầm lấy cô: “Ngủ đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922


Chương 922

Câu nói này của anh có tác dụng tương tự với khúc hát ru, Tô Nhược Hân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vốn tưởng rằng sẽ có cãi nhau, nhưng nhờ Hạ Thiên Tường cương quyết đối mặt với Lục Diễm Chị, sau đó dễ dàng tránh đi nên Tô Nhược Hân mới có thể thả lỏng người, hơi thở đều đều.

Bàn tay của người đàn ông từ từ siết chặt lại.

Người phụ nữ ở trong vòng tay càng kề sát vào cơ thể anh hơn, một cảm giác mềm mại.

“Nhược Hân, đừng sợ, em ở đâu, nơi ấy sẽ là nhà.”

Hạ Thiên Tường khế thì thầm, gần đây anh cảm thấy cô nàng luôn lo được lo mất, anh nghĩ, nhất định là vì Lục Diễm Chỉ.

Đáng tiếc, điều không được phép chọn lựa trên đời này chính là xuất thân và ba mẹ.

“Đừng… Đừng mà… Cô gái sợ hãi kêu lên trong lúc ngủ mơ.

Hạ Thiên Tường khẽ cau mày, bàn tay vỗ nhẹ lưng của cô: “Đừng sợ, có anh đây, không sao đâu, không có chuyện gì hết.”

“Ba, con không muốn lấy một người chết, ba đừng gả con đi được không?” Nhưng không ngờ, Hạ Thiên Tường càng dỗ dành, Tô Nhược Hân ở trong giấc mơ càng khóc kịch liệt hơn.

Lời than khóc mà Tô Nhược Hân nói khiến khuôn mặt của Hạ Thiên Tường nháy mắt chuyển đen.

Anh lập tức biết được Tô Nhược Hân đang mơ cái gì.

Cánh tay hơi siết vào.

Ôm Tô Nhược Hân chặt hơn nữa.

“Nhược Hân… Nhược Hân…

“Đừng mà… Tối quá.”

“Nhược Hân…” Hạ Thiên Tường thì thào liên hồi nhưng Tô Nhược Hân vẫn chìm trong cơn ác mộng, có thế nào vẫn không tỉnh lại.

Màu mắt của Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống, sau đó khuôn mặt anh tuấn hơi nghiêng sang, trong nháy mắt đã bịt kín đôi môi Tô Nhược Hân.

Sau một hồi nhẹ nhàng, anh bỗng tăng thêm lực, cuối cùng tiếng kêu đầy sợ hãi của Tô Nhược Hân ở trong mơ cũng tiêu tan.

Tiếp đó là nước mắt mặn chát của cô gái lặng lẽ chảy xuống môi, khiến Hạ Thiên Tường đau lòng khôn nguôi.

Cô nằm mơ và bật khóc.

Nghĩ lại thì nhất định là bộ dạng mặc đồ liệm của anh lúc trước đã dọa cô sợ rồi.

Tô Nhược Hân cứ khóc như thế, nhưng cô không còn cảm nhận được cơn lạnh lẽo ở trong giấc mộng nữa, mà thay vào đó là sự nóng rực.

Nóng đến mức cơ thể cô cũng dần ấm lên, sau đó cô chỉ muốn được dán thật sát vào nguồn ấm áp ấy.

“Nhược Hân, bây giờ sẽ là đêm động phòng, được không em?” Hôm ấy anh không hành động được nhưng hôm nay anh rất tỉnh táo.

Ngày đó, cô cứu anh, cô chính là cả bầu trời của anh. Giờ đây, anh là bầu trời của cô, anh nên vì cô mà mở ra một khoảng trời trống trãi.

Nghe thấy hai chữ “động phòng”, Tô Nhược Hân chầm chậm mở to mắt, rồi đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị phóng đại lên.

Với lại, anh vẫn liên tục chơi trò hôn môi mà không biết mệt.

Mỗi một cái hôn đều không dứt ra như thể bị nghiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923


Chương 923

Tô Nhược Hân nheo mắt, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, sau đó chẳng thèm suy nghĩ gì mà bình tĩnh nói: “Hạ Thiên Tường, anh có chắc không?” Nhưng mà anh đang bị thương, không thể nào làm được.

Giọng nói mơ hồ của cô nàng bật ra từ đôi môi đang chụm vào nhau của hai người.

Hạ Thiên Tường chỉ thấy có một ngọn lửa tà ác đang trỗi dậy trong người.

Cơ thể cả hai đồng thời ép sát vào, Tô Nhược Hân hơi xoay lưng và đáp xuống ga trải giường.

Tay.

Tất cả mọi thứ.

Đều bùng lên ngay thời khắc này.

Đến lúc Tô Nhược Hân phản ứng lại thì đã trễ.

Chẳng còn kịp nữa rồi.

Dù cô có cầu xin anh như thế nào, anh cũng không chịu buông tha cho cô.

Tuy ánh mặt trời đã bị tấm màn đen ngăn lại ngoài phòng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bọn họ nhìn thấy nhau.

Như dòng nước êm đềm, từng chút một cuốn trôi hai trái tim cô đơn bấy lâu nay.

Đúng vậy, Tô Nhược Hân vẫn luôn cô đơn.

Đúng vậy, Hạ Thiên Tường cũng vẫn luôn cô đơn.

Thật tốt khi hai người họ gặp được nhau, từ nay về sau sẽ không còn thấy cô đơn nữa.

Nhưng mà bây giờ Tô Nhược Hân chỉ hận không thể cắn mất một miếng thịt của Hạ Thiên Tường.

Anh đang bị thương đấy.

Nhưng bất kể cô cầu xin bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn không chịu buông tha cô.

Khi thác nước chảy xiết bất chợt trút xuống cái hồ sâu thẳm, nước trong hồ dần trở nên tĩnh lặng.

Bên người là hơi thở nặng nề của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân cuộn người rúc ở trong chăn như một con mèo nhỏ: “Hạ Thiên Tường, anh không muốn sống nữa hả?”

“Ừ, nếu em cho.” Người đàn ông nằm cạnh Tô Nhược Hân nheo đôi mắt đen nhánh của mình, giọng nói khản đặc.

Cảm giác như muốn chết.

Anh giống như được phóng thích.

Nhưng thực chất chỉ có anh biết nó khó chịu tới mức nào.

Nghe thấy câu anh nói, Tô Nhược Hân vốn giống mèo con bật phắt dậy, bàn tay nhỏ bé rơi xuống trán Hạ Thiên Tường: “Rõ ràng không bị sốt, rất bình thường, mà sao ngày nào anh cũng lao đầu vào làm chuyện không muốn sống vậy. Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ về xương sườn của mình nữa.”

Dứt lời, bàn tay nhỏ bé của cô dời xuống, dùng tay cảm nhận vết thương trên người anh.

Uống thuốc hằng ngày cộng với thuật châm cứu của cô, xương sườn gãy đã lành bảy tám phần rồi, chỉ cần cố định hai ngày nữa là có thể đi lại thoải mái, kết quả ban nãy anh lăn tới lộn lui, đành phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.

Tô Nhược Hân khóc không ra nước mắt.

“Không khỏi thì thôi.” Hạ Thiên Tường khép hờ mắt.

Nhưng càng làm thế, anh càng cảm nhận rõ bàn tay bé nhỏ của Tô Nhược Hân hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom