Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280


Chương 280

Ngày hôm sau, tại tập đoàn Cố Thị.

Trợ lý Lâm mang tài liệu vào, phát hiện sếp tổng trước giờ luôn nghiêm túc làm việc tự dưng…lại ngây người ra. Tối qua sếp ngủ không ngon sao? Nhưng rõ ràng thiếu phu nhân trông rất ok mà.

Sắc mặt anh trở nên đờ đẫn giống như đang không tập trung vậy. Đến cả ký chữ ký cũng mất tới năm phút.

Lúc này, Khiết Thần đang chau mày. Khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, bầu không khí dường như cũng chịu phải áp lực nặng nề. Có cảm giác như tình hình đang vô cùng căng thẳng.

Dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng do đi theo sếp tổng đã nhiều năm nên trợ lý Lâm biết rằng lúc này chắc chắn anh ta phải tém tém lại.

Đến thở anh ta cũng không dám thở mạnh, cố gắng biến thành một người vô hình để né bom. Khiết Thần ký tên xong, anh ta lập tức ôm lấy tài liệu, chân như được bôi nhớt chuồn đi thật nhanh. Nhưng anh ta mới đi được hai bước thì giọng nói âm sầm của Khiết Thần từ phía sau đã vang lên: “Quay lại!”

Xong con ong rồi…Anh ta có thể coi như không nghe thấy gì được không?

Trợ lý Lâm nghĩ về đồng lương cao chót vót của mình, rồi lại nghĩ về thưởng cuối năm. Anh ta không phải là một người vì tiền đâu. Anh ta có cảm tình với Cố tổng thật mà. Nên mới quay người lại đấy. Vì tình cảm, vì tình cảm thôi!

Trợ lý Lâm quay trở lại, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cố tổng, anh còn gì dặn dò không? Dù anh có cần tôi lên rừng gươm, xuống biển lửa thì tôi đều sẵn sàng!”

Đôi mắt đen láy của Khiết Thần liếc nhìn anh ta. Trợ lý Lâm ngay lập tức bày ra vẻ nghiêm túc: “Cố tổng, có gì anh cứ nói. Dù là vấn đề gì thì tôi – trợ lý số một cũng đều có thể giải quyết được!”

Khiết Thần giống như đang phiền não lắm, anh gõ tay xuống bàn, cuối cùng cũng phải lên tiếng. Chỉ có điều những lời anh nói ra khiến trợ lý Lâm phải đơ người.

Anh ta suýt nữa tưởng mình nghe nhầm bèn trợn tròn mắt, đứng đơ ra mất hơn một phút. Trợ lý Lâm không dám tin, chỉ cẩn thận lặp lại: “Anh, anh hỏi tôi ‘tra nam’ có nghĩa là gì, có phải vậy không?”

Vừa rồi sếp tổng với khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng giống như đang gặp phải chuyện gì khó khăn lắm. Hóa ra là vì ý nghĩa của từ “tra nam” sao?

Anh ta vốn tưởng rằng công ty xảy ra vấn đề, phá sản hay gì đó. Hóa ra…là…

Lẽ nào một người anh minh như Cố tổng mà lại không hiểu cái này sao?

Sự khác biệt này lớn quá. Anh ta nhất thời cảm thấy đầu óc rỗng tuếch.

Chỉ có điều anh ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt đầy chết chóc của Khiết Thần đang ghim mình. Ánh mắt đó cực kỳ không có thiện cảm, giống như đang nghi ngờ năng lực của một người trợ lý đa di năng như anh ta vậy.

Trợ lý Lâm cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Khi mà bát cơm của mình sắp không giữ nổi thì anh ta nhanh chóng vận động não. Sau đó anh ta hắng giọng, lên tiếng đáp lại: “Cố tổng, tra nam là gì? Tôi sẽ trình bày một cách tỉ mỉ cho anh, biết tới đầu sẽ nói hết tới đó”.

Anh ta lấy điện thoại ra, mở google, nhập từ tra nam và tìm kiếm. Sau đó anh ta vừa nhìn vừa nói: “Tra nam là ngôn ngữ mạng phổ biến, chỉ những người đàn ông ích kỷ, thích chiếm đoạt, không chịu trách nhiệm, thích chơi đùa tình cảm của người khác hoặc là chỉ những người vô cảm với người khác”.

Khiết Thần ngả lưng dựa vào ghế, đôi môi khẽ mấp máy. Ánh mắt anh dao động, không thể nhìn thấu cảm xúc. Anh hất cằm ra hiệu tiếp tục.

Thấy vậy, trợ lý Lâm biết đây chính là đáp án mà Cố tổng muốn nghe. Thế là anh ta trở nên kích động, vội vàng tiến hành giải thích sâu hơn. Người không biết còn tưởng bọn họ đang thảo luận quyết sách gì đó của công ty cơ đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281


Chương 281

“Tra nam có vài đặc điểm đặc trưng. Thứ nhất, lấy thịt đè người. Gặp con gái là làm tới, làm xong thì không chịu trách nhiệm. Và chỉ một từ thôi: ‘bỉ ổi’

Ánh mắt Khiết Thần lại dao động.

“Thứ hai, ăn cơm rồi mà vẫn dòm phở. Dù đã có bạn gái hay vợ thì vẫn bắt cá tay trong tay ngoài. Nhìn có vẻ là kẻ nặng tình nhưng thực ra là không cảm xúc. Chỉ hai từ thôi “bỉ ổi, bỉ ổi!”

Ánh mắt Khiết Thần càng trở nên lạnh giá hơn.

“Thứ ba, thích hai tay hai súng. Muốn sở hữu cả người cũ lẫn người mới. Không chịu buông tha cho ai. Có biểu hiện không thay đổi với tình yêu cũ nhưng lại thích cảm giác tươi mới với tình yêu mới. Cuối cùng thì làm tổn thương trái tim cả hai người con gái. Ba từ “bỉ ổi, bỉ ổi, bỉ ổi”.

Khiết Thần vô thức siết chặt nắm đấm.

“Trọng tâm đây rồi!”, trợ lý Lâm nói tới điểm cao trào thì giọng cứ thế nâng tông: “So với loại ăn ốc biết đổ vỏ, đơn thuần chỉ muốn giải quyết vấn đề của bộ phận bên dưới thì loại người đánh vào tình cảm này lại thích lừa tình cảm của người khác rồi mới lừa tới thân xác cho tới khi thuộc về tay thì lại đá người ta đi. Là loại bỉ ổi trong các thể loại bỉ ổi”.

Sắc mặt Khiết Thần đã tối sầm lại. Anh nhếch miệng lạnh lùng. Tay thì siết chặt, khiến cho những đường gân xanh nổi lên.

Trợ lý Lâm giải thích với sự yếu đuối, cảm thấy áp lực tới mức không phát hiện ra biểu cảm của Khiết Thần. Vì muốn anh có được một đáp án hoàn hảo nên anh ta còn lấy một ví dụ.

“Giống như….đúng….giống như ba năm trước. Sau khoảng thời gian anh và thiếu phu nhân ở bên nhau vờn mây vờn bướm, vô cùng ngọt ngào, nước chảy rào rào…..rồi làm chuyện mà ai cũng biết là gì rồi đấy, nhưng ngủ xong anh lại lật mặt, vô tình, ép người ta phải thoái hôn, dẫn tới việc thiếu phu nhân trở thành trò cười của đám đông. Cô ấy đành phải một mình rời quê hương đi tha hương trong bộ dạng đáng thương. Hành động đó đúng là bỉ ổi không còn gì để nói!”

Sau khi nói xong, trợ lý Lâm mới vô thức phát hiện ra là mình vừa nói cái gì. Anh ta hăng quá rồi phải không? Dám đâm sếp tổng không chừa phát nào như thế?

Khuôn mặt anh ta tái mét, co ro cúm rúm ngẩng đầu nhìn sếp. Lúc này, anh ta chỉ thấy khuôn mặt Khiết Thần lạnh ngắt như được phủ một lớp sương. Đó không chỉ đơn thuần là vẻ vô cảm như trước đây nữa. Khiết Thần bỗng bật cười.

Nụ cười khiến hai chân trợ lý Lâm run lẩy bẩy, suýt nữa thì quỳ phụp xuống gọi “bố ơi”.

Khiết Thần vắt chân, ngước mắt nhìn lên. Anh lên tiếng bằng giọng nói không thể lạnh hơn. Mỗi một từ, một chữ đều khiến trợ lý Lâm phát run.

“Chi nhánh công ty ở châu Phi, Philipin đều đang thiếu ghế đấy. Chọn đi!”

Trợ lý Lâm dựng thẳng lưng, đầu óc xoay mòng mòng 360 độ. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đầu anh ta lóe lên một cách tự cứu mình.

“Cố tổng, xin anh hãy nghe tôi nói. Sai không đáng lo, quan trọng là biết sửa”.

Khiết Thần nhìn anh ta chăm chăm nhưng không nói gì.

Trợ lý Lâm cảm nhận được bèn vội vàng lau mồ hôi trán, lập tức nói: “Có câu nói thế này ‘biết sai mà sửa ấy là cực thiện’, dù quá khứ ra sau thì chúng ta cũng phải nhìn về phía trước. Đó là hiện tại, chẳng phải sao?”

“Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ, Cố tổng có thể sửa đổi sự cặn bã của mình…khụ khụ, ý của tôi là sửa đổi một chút chút cái sai lầm của mình, thiếu phu nhân nhìn ra thành ý của anh thì chắc chắn sẽ lựa chọn tha thứ cho anh. Thậm chí là sẽ lại yêu anh. Vậy thì hôn nhân của hai người sẽ tràn đầy tình yêu thương, sống bên nhau tới đầu bạc răng long!”

Câu nói này trợ lý Lâm hơi nịnh bợ quá. Nhưng mà…chuyện gì chẳng có thể xảy ra, chẳng phải sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282


Chương 282

Tóm lại là dựa vào cảm nhận của ba năm trước thì anh ta thật sự có thể nhìn ra tấm chân tình mà thiếu phu nhân dành cho Khiết Thần. Bởi vì, anh ta tận mắt nhìn thấy ánh mắt như phát sáng của cô khi nhìn sếp tổng.

Giống như nhân vật mà anh ta từng xem trong tây du ký vậy. Chu Nhân diễn tiên tử nhìn Châu Tinh Trì trong vai Tôn Ngộ Không cũng bằng ánh mắt phát sáng như thế.

Ánh mắt đó thật giống tình yêu mà…

Cách nói này của trợ lý Lâm rõ ràng đã cứu vãn được quyết định Khiết Thân điều anh ta đi công ty con ở Châu Phi hoặc Philipin. Khiết Thần trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Thay đổi như thế nào?”

“Hầy…”

Câu hỏi này thật sự cũng làm khó một kẻ đa di năng như trợ lý Lâm.

Bởi vì từ nhỏ anh ta đã biết lớn lên sẽ phải trợ giúp một cấp trên ưu tú như Khiết Thần. Để có thể trở thành một trợ thủ đắc lực thì anh ta dồn toàn bộ tâm huyết vào việc học hành, không bao giờ để ý chuyện bên ngoài.

Đúng vậy, anh ta chính là con mọt sách trong truyền thuyết. Anh ta luôn làm bạn với sách, không hề nói chuyện yêu đương bao giờ.

Tốt nghiệp đại học, vào làm công ty, anh ta từ đầu tới cuối đều đi theo Khiết Thần. Công việc bận rộn, anh ta làm gì có thời gian có bạn gái. Nói ra thật xót xa. Anh ta đã độc thân hai mươi mấy năm rồi, đến tay của phụ nữ thế nào cũng chưa từng nắm bao giờ.

Cái tình yêu bé nhỏ của anh ta cũng chưa bao giờ thành hiện thực thì sao có thể đề xuất ra cách cua gái được chứ? Nếu anh ta tỏ ra là người biết tuốt, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao anh ta gánh nổi hậu quả đáng sợ đây!

Trợ lý Lâm suy nghĩ trong dáng vẻ khóc dở mếu dở. Bỗng đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ.

Anh ta lập tức lên tiếng, không chút do dự và giãi bày suy nghĩ của mình.

Nghe xong, Khiết Thần thản nhiên gật đầu. Cuối cùng anh cũng phất tay đầy nhân từ cho phép trợ lý Lâm lui ra. Sau đó anh lấy điện thoại ra bấm số.

Khiết Thần hủy bỏ cuộc hẹn tiếp khách vào buổi tối. Đúng năm rưỡi tan làm, anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của công ty trở về chung cư.

Lúc đợi đèn đỏ, anh đặt một tay lên vô lăng, bất giác nhìn qua một cửa hàng bên đường. Đó là một tiệm hoa. Trước cửa giới thiệu rất nhiều loại hoa với màu sắc khác nhau. Tất cả đều mơn mởn đầy rực rỡ khiến người khác phải để ý.

Anh nhìn chăm chăm sau đó bên tai vang lên những lời nói của Từ Soái khi nãy.

“Theo đuổi phụ nữ ấy mà, nếu Từ Soái tôi là người thứ hai thì không có ai là người số một. Anh đã cần thì đương nhiên là tôi phải giúp rồi”.

“Thực ra rất đơn giản. Bao năm qua tôi luôn có chỗ đứng vững vàng trong lòng các cô gái là dựa vào ba bước vi diệu do tôi tự sáng tạo ra”.

“Phụ nữ thích hoa, trừ những người bị dị ứng ra thì tặng hoa là cách tốt nhất để khiến trái tim người phụ nữ dao động. Bước một, tấn công bằng hoa tươi!”

“Nhưng mà này Khiết Thần. Lúc trước anh và Tịnh Nhi ở bên nhau ấy, anh đã từng tặng hoa chưa? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chưa từng nhỉ? Ôi trời ơi, loại người như anh sao mà cũng có bạn gái được chứ?”

Sau đó, đương nhiên là Khiết Thần tắt máy ngay. Anh không muốn trong cùng một ngày mà bị nghe thấy tới hai người đánh giá mình là đồ cặn bã. Từ xưa đến nay anh luôn là người ưu tú, thành tích luôn đạt cao nhất đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283


Chương 283

Anh mà cần Từ Soái chỉ đạo á? Nực cười!

Đèn đường đổi màu xanh, Khiết Thần đạp chân ga lướt đi.

Năm phút sau, chiếc xe dừng lại tại tiệm hoa. Khiết Thần bước xuống, đi vào tiệm.

Nhân viên đang cắt tỉa những cành lá, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai tới mức nín thở cùng với đôi chân dài như là mỹ nam bước ra từ trong chuyện cổ tích thì cô ấy cảm thấy như tình yêu của mình đã tới rồi.

Cô gái cười tươi như hoa, nhiệt tình bước tới: “Chào anh, anh muốn mua hoa phải không? Xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”

Hoa gì sao…

Khiết Thần ưu tú lúc này thật không biết phải làm sao. Anh không có đáp án gì, cứ mấp máy môi một hồi lâu nhưng không thể nói nên lời.

Người nhân viên không lấy làm lạ. Cô ấy đã gặp rất nhiều người đàn ông muốn mua hoa nhưng đứng ngây ra như thế. Dù sao thì đàn ông cũng không biết gì về những thứ như hoa cả.

Cô ấy lại nói tiếp: “Xin hỏi anh mua tặng ai, tôi có thể giới thiệu giúp anh”.

Khiết Thần khẽ mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ mong được giúp đỡ. Đến cả giọng nói của anh cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng: “Vợ tôi”.

Trái tim người nhân viên bỗng chốc như vỡ vụn. Quả nhiên soái ca này là chậu đã có bông.

Cô gái cố gắng kìm nén cơn đau, nở nụ cười và giới thiệu: “Tặng người mình yêu, nếu như vợ anh không đặc biệt thích loại hoa gì thì có thể dùng hoa hồng để thể hiện tình yêu”.

Hoa hồng sao…

Trong đầu Khiết Thần hiện lên hình ảnh vui mừng của Hứa Tịnh Nhi lúc nhập viện nhận được một bó hoa hồng lớn. Chỉ có điều…hoa đó là do người đàn ông khác tặng.

Đôi mắt Khiết Thần trở nên lạnh như băng. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Vậy thì hoa hồng đi”.

Hoa hồng cũng phải là anh tặng mới được.

Sau này mỗi khi mà Hứa Tịnh Nhi nhận được hoa, người cô nghĩ đến đầu tiên cũng phải là anh!



Khiết Thần ôm bó hoa lớn bước vào chung cư. Hoa tươi rực rỡ đập vào mắt, những giọt thủy tinh gắn trên bông hoa sinh động như thật. Thật đẹp.

Khiết Thần bước tới cửa phòng sách, thấy Hứa Tịnh Nhi đang mặc đồ bộ ở nhà, quay lưng về phía anh và ngồi trên ghế sô pha. Cô ôm máy tính lướt web. Anh chần chừ tầm mấy chục giây rồi bước tới.

Anh đứng sau lưng cô, đặt hoa lên bàn trà, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Tặng…”

Những lời nói vô cùng đơn giản mà tới bên đầu môi lại khó bật ra đến thế. Thế nên anh chỉ nói đúng có một từ “tặng”. Những lời tiếp theo đều bị chặn lại, không thể nào nói ra được.

Khiết Thần nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay, đang định rời đi thì Hứa Tịnh Nhi ngồi trên ghế sô pha bỗng quay người lại: “Anh Khiết Thần, anh về rồi à?”

Khiết Thần lập tức á khẩu. Đôi mắt anh tối đen. Sắc mặt anh trở nên vô cảm. Anh liếc nhìn Cố Tuyết, rồi nhìn bộ quần áo quen thuộc. Sau đó anh chau mày.

Sao cô ta vẫn chưa chịu đi vậy? Còn mặc đồ của vợ anh nữa.

Cố Tuyết không hề để ý thấy biểu cảm của Khiết Thần. Toàn bộ sự chú ý của cô ta đã bị bó hoa kia thu hút. Đôi mắt cô ta trợn tròn trông vô cung vui mừng: “Ôi đẹp quá!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284


Chương 284

Cố Tuyết ôm lấy bó hoa vào lòng, cúi đầu hít hà. Mùi hương của hoa khiến cô ta cười không thấy mặt trời đâu: “Khiết Thần, anh đặc biệt mua hoa tặng em là vì muốn an ủi em đúng không? Ui, em biết là anh rất quan tâm tới em mà. Cảm ơn anh!”

“…”

Khiết Thần nhếch môi, ánh mắt trầm xuống. Anh đưa tay lên, định đòi lại bó hoa nhưng chưa kịp đưa tay ra thì đã có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.

Cố Tuyết thấy có người tới bèn lên tiếng với vẻ mừng rỡ: “Hứa Tịnh Nhi nhìn này. Là anh Khiết Thần mua tặng tôi đấy. Có phải là rất đẹp không. Vui chết đi được!”

Khiết Thần đứng khựng người.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy kỳ lạ. Theo như những gì cô biết thì đúng là Cố Tuyết rất thích anh họ Khiết Thần của mình. Nhưng Khiết Thần luôn đối xử lạnh nhạt với cô ta. Nói cách khác là anh đối xử rất lạnh nhạt với tất cả những người anh em họ hàng thì đúng hơn.

Thật không ngờ, anh còn mua cả hoa để an ủi Cố Tuyết…Vì vậy, hôm nay anh về sớm là để ở bên cạnh Cố Tuyết sao?

Thôi được, là do Khiết Thần giấu kỹ tình cảm của anh quá. Trên thực tế là anh rất quan tâm tới người ta mà.

Vừa rồi Hứa Tịnh Nhi đi pha café. Lúc này cô đang bưng hai ly ra. Cô đặt hai ly lên bàn, đôi mắt đen láy nhìn bó hoa trong tay Cố Tuyết.

Hoa hồng đỏ rực rỡ…

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Đẹp lắm”.

Chỉ có điều, giọng cô cất giấu đi sự ngưỡng mộ.

Nói ra thì từ bé đến giờ Hứa Tịnh Nhi mới được nhận hoa có hai lần. Mà lần nào cũng là khi cô nhập viện, cấp trên tặng hoa hỏi thăm cả.

Cô và Khiết Thần cũng từng yêu nhau, nhưng lúc họ ở cùng nhau thì Khiết Thần đâu có suy nghĩ tặng hoa bao giờ. Đến cả những lời ngọt ngào anh còn ít nói, vậy thì mong gì anh sẽ tặng hoa?

Mỗi lần nhìn thấy cô gái khác được bạn trai tặng hoa, cô đều thầm ngưỡng mộ. Lúc đó cô đều nhìn chăm chăm Khiết Thần đầy hi vọng…nhưng căn bản anh không hiểu ý của cô. Tới cuối cùng cô đành phải chịu đựng.

Về sau này, cô trả đã hiểu ra. Là anh vô tâm với cô, không coi cô ra gì nên mới bỏ qua những chi tiết nhỏ bé trong tình yêu như thế.

May mà cô kịp thời tỉnh ngộ, nếu không sẽ luôn chìm đắm trong thứ tình yêu vô vọng, vậy thì sẽ càng thêm tuyệt vọng…

Đôi mắt Khiết Thần ánh lên tâm trạng. Sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn. Một giây sau, anh đưa tay ra giành lại bó hoa trong lòng Cố Tuyết không chút khách sáo.

Cố Tuyết sững sờ.

Hứa Tịnh Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tặng người ta rồi còn lấy lại là ý gì?

“Không phải là tặng em!”

Giọng điệu của người đàn ông cứng nhắc, không chút cảm xúc. Cũng không thèm nể nang.

Nụ cười trên mặt Cố Tuyết đóng băng. Trái tim cô ta nứt toác, vỡ vụn. Không thể nào gắn lại được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285


Chương 285

Cô ta đau khổ mấp máy môi: “Khiết Thần, anh không tặng em thì tặng ai chứ?”

Khiết Thần siết chặt bó hoa, đôi mắt trở nên phức tạp. Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi. Cô đang nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu. Tim anh bỗng đập nhanh hơn bao giờ hết.

Trên thương trường anh vô cùng quyết đoán. Chưa có chuyện gì mà anh không làm được. Vậy mà lúc này, chỉ nói ra hai từ “tặng em” thôi cũng khó khăn đến thế. Cảm giác như có ai đó đang bóp cổ, không cho anh lên tiếng vậy.

Cố Tuyết không nhận được câu trả lời thì không chịu buông tha. Cô ta nhìn Khiết Thần, rồi nhìn theo hướng mắt của anh đang nhìn Hứa Tịnh Nhi. Một giây sau, Cố Tuyết cúi đầu, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người mình.

Bộ đồ này là của Hứa Tịnh Nhi. Cô ta ở đây không có đồ, cũng không muốn phải rời đi nhanh như vậy nên đã mặc quần áo của Hứa Tịnh Nhi.

Lẽ nào vừa rồi Khiết Thần nhận lầm người, tưởng cô là Hứa TỊnh Nhi. Vậy thì…bó hoa này là Khiết Thần định tặng Hứa Tịnh Nhi sao?

Ok, nếu là tặng Hứa Tịnh Nhi thì cô ta sẽ không ghen.

Thế nhưng cô ta cũng chỉ suy đoán. Cô ta muốn Khiết Thần nói ra. Thế là cô ta ngẩng đầu, hỏi ngay lập tức: “Khiết Thần, hoa này là do anh mua tặng vợ phải không? Lãng mạn quá…”

Tặng cô sao?

Lúc này tới lượt Hứa Tịnh Nhi sững sờ. Ánh mắt cô từ ngạc nhiên chuyển qua hoang mang, hơn nữa còn đầy vẻ không dám tin.

Khiết Thần thật sự muốn tặng hoa cho cô sao?

Khiết Thần đứng im tại chỗ, môi mấp máy. Những từ không thể nào nói ra cứ thế mặc nghẹn trong họng anh mất mấy phút. Anh lạnh lùng nhét hoa vào tay Hứa Tịnh Nhi, sau đó quay người đi vào phòng khác, để lại bóng lưng lạnh lùng.

Hứa Tịnh Nhi đơ hình. Cố Tuyết cũng khựng lại. Cả hai nhìn nhau với vẻ mặt sững sờ.

Vậy thì bó hoa này là có ý gì.

Nhét vào tay cô tức là coi như tặng cô đúng không? Nhưng mà…có ai tặng hoa mà lại vô cảm như vậy không? Người không biết còn tưởng anh đang nhét bom chứ không phải hoa nữa.

Thấy bầu không khí trở nên khác thường, Cố Tuyết bật cười, vội vàng cứu vãn: “Tịnh Nhi, anh Khiết Thần tặng hoa hồng đẹp như vậy có vui không? Tôi muốn cũng không có này, ngưỡng mộ quá!”

Hứa Tịnh Nhi ôm bó hoa, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Cô thật sự không hiểu ý của Khiết Thần. Cô cũng không ngờ lần đầu tiên cô nhận hoa từ anh lại trong một tình huống oái oăm như thế này.

Nếu là trước đây, dù anh không nói lời nào thì cô cũng sẽ tự thêu dệt lên, cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào và vui mừng.

Còn giờ cô không dám đi suy đoán tâm tư của anh. Hơn nữa…cô cũng không cho phép bản thân ngốc nghếch nghĩ ràng Khiết Thần có gì đó đặc biệt với mình.

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, nhìn bó hoa hồng rực rỡ. Cô mấp máy môi, cười chua xót.

Nhưng cô nhanh chóng giấu đi tâm trạng đó, chỉ ngẩng đầu cười và nói với Cố Tuyết.

“Có lẽ không phải là đặc biệt tặng tôi đâu. Nếu như cô thích thì cầm lấy đi”.

Hứa Tịnh Nhi đưa hoa cho Cố Tuyết. Cố Tuyết lắc đầu: “Đừng vậy, dù sao thì đây cũng là tấm lòng của anh Khiết Thần. Huống hồ, anh ấy đã nói là không phải tặng tôi rồi. Nếu tôi lấy thì sao tôi đỡ được vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy chứ”.

Cô ta thích anh họ Khiết Thần nhất và cũng sợ anh nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286


Chương 286

Hứa Tịnh Nhi gật gù đồng ý với lời nói của Cố Tuyết. Về điểm này cô có cùng quan điểm với cô ta.

Dù không biết lý do anh nhét hoa vào tay cô là gì thì cũng phải nhận. Hứa Tịnh Nhi cẩn thận nâng niu bó hoa, tìm một cái bình cắm vào rồi đặt trong phòng khách.

Hoa hồng rất đẹp, Hứa Tịnh Nhi đứng ngắm một lúc. Cô khẽ mỉm cười.

Khiết Thần thay quần áo, từ trong phòng ngủ bước ra, vừa hay nhìn thấy cô đang cười. Thế là anh cũng cười theo.

Xem ra, anh có thể đưa Từ Soái ra khỏi danh sách đen rồi. Vào lúc mấu chốt, anh ta vẫn có chút tác dụng. Ít ra…có thể khiến cô cười.

Cả ngày hôm nay Cố Tuyết loanh quanh bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Cô đi đâu, cô ta đi theo đó. Đến cả lúc ăn cơm cũng giống như đứa trẻ ngồi sát cô. Cô ta ngồi xuống chỗ Khiết Thần hay ngồi.

Lúc Khiết Thần bước vào, anh liếc nhìn Cố Tuyết. Cố Tuyết không biết gì nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của anh khiến run rẩy. Thế là cô ta lại càng ngồi gần Hứa Tịnh Nhi hơn. Cô ta nói lí nhí: “Tịnh Nhi, nếu anh Khiết Thần tức giận thì nhớ bảo vệ tôi nhé!”

Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn Khiết Thần, sau đó nói với Cố Tuyết: “Tôi cũng sợ anh ấy giận, tôi cảm thấy…đến cả chính mình còn khó bảo đảm nữa”.

Cuối cùng Khiết Thần kéo mạnh chiếc ghế đối diện Hứa Tịnh Nhi và ngồi xuống.

Hôm nay vì có thêm Cố Tuyết nên cô Lâm làm thêm vài món. Cố Tuyết không với tới món ăn bèn làm nũng với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, tôi muốn ăn cá, gắp giúp tôi đi!”

“Được!”

Hứa Tịnh Nhi gắp cá cho cô ta.

Một lúc sau, Cố Tuyết lại nói “ Tôi muốn ăn cánh gà!”

“Đây!”

“Cả sườn xào chua ngọt nữa!”

“Ok!”

Một tiếng cốp vang lên. Khiết Thần đập mạnh đũa xuống bàn, nhìn chăm chăm Cố Tuyết, sau đó anh lại nhìn Hứa Tịnh Nhi khiến cô ớn lạnh sống lưng.

Hôm nay cô có làm gì anh đâu, sao cứ nhìn cô bằng ánh mắt như quân thù quân hằn thế? Khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.

Sau khi ăn xong, để tránh áp lực từ Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi bèn đưa Cố Tuyết đi dạo ở quanh khu dân cư dưới lầu. Sau khi trở về, cô tắm rửa, từ nhà tắm bước ra thì thấy Khiết Thần đã về phòng.

Hứa Tịnh Nhi chột dạ, giả vờ bình tĩnh. Cô đi tới bên bàn trang điểm, ngồi xuống dưỡng da.

Khiết Thần cũng đi tắm. Lúc anh bước ra thì Hứa Tịnh Nhi đang đi đến bên giường, lật chăn lên định đi ngủ. Vẻ lạnh lùng cả tối của anh cũng dần biến mất.

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa phòng.

Hứa Tịnh Nhi khựng người, sau đó ngồi dậy, bước ra mở cửa.

Cố Tuyết đứng đó, ôm gối với vẻ đáng thương: “Tôi vẫn không dám ngủ một mình, cứ nhắm mắt vào là thấy sợ”.

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay ra khẽ kéo ống tay Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi có thể ngủ cùng tôi không”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287


Chương 287

Lúc này, Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn nói rằng: ‘Cố Tuyết đúng là một thiên thần’.

Cô vốn đang cảm thấy lo lắng không biết đêm nay có được yên bình hay không. Cô sợ Khiết Thần lại bỗng dưng tức giận và lại giày vò cô các thứ…

Nếu cô ngủ cùng Cố Tuyết thì có thể né được anh một cách hợp tình hợp lý.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu ngay lập tức: “Ok! Cô sợ như vậy, đương nhiên tôi phải ở bên cạnh rồi! Giờ cô là nhân chứng quan trọng nhất của tôi! Tôi phải chăm sóc cho sức khỏe cũng như tâm lý của cô chứ!”

Sau đó Hứa Tịnh Nhi quay đầu nhìn vẻ âm trầm của Khiết Thần. Cô liều mạng, nói bằng vẻ yếu đuối: “Khiết Thần, vậy…tôi đi ngủ ngoài phòng khách nhé…”

Không đợi anh lên tiếng, Hứa Tịnh Nhi đã kéo Cố Tuyết chuồn đi mất.



Khiết Thần nằm trên giường, lật qua lật lại, nhìn nửa giường còn lại trống không. Đôi mắt anh càng lúc càng trở nên u tối.

Cô ấy nói gì cơ? Phải chăm sóc cho tốt sức khỏe cũng như tâm lý của Cố Tuyết sao? Vậy còn anh thì sao? Sức khỏe, tâm lý của anh không cần được quan tâm chắc? Cố Tuyết là nhân chứng thôi, còn anh là chồng cô cơ mà!

Cơn lửa giận trỗi dậy, Khiết Thần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để kìm nén.

Sao mà anh không nhìn ra Hứa Tịnh Nhi muốn né tránh anh cơ chứ. Thế nhưng anh không có cách nào để kiềm chế được khát khao dành cho cô.

Hứa Tịnh Nhi sợ anh. Anh càng sợ hơn, anh sợ Hứa Tịnh Nhi cứ mãi sợ anh như thế.

Tối nay, Cố Tuyết không để Hứa Tịnh Nhi ngủ ở ghế sô pha nữa mà kéo cô lên giường ngủ cùng. Chiếc giường rất rộng, hai người nằm vẫn dư. Nhưng Cố Tuyết khá bám người khác, cứ nằm sát vào Hứa Tịnh Nhi như một con chim nhỏ để ngủ.

Hứa Tịnh Nhi cũng đã hiểu rõ tính cách cô ta rồi. Đối với người không thích thì cô ta kiêu ngạo như một cô công chúa, còn đối với người mình thích thì cô ta hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm.

Bộ dạng đó của Cố Tuyết khiến cô nhớ tới người em trai đáng yêu lúc nào cũng đi theo mình.

Đêm khuya.

Cửa phòng khách bị đẩy ra. Một bóng hình cao lớn bước vào. Thấy hai cô gái ngủ say ở phòng khách anh bèn chau mày và siết tay lại.

Một giây sau, anh chạm vào vai Cố Tuyết, đẩy cô qua một bên chẳng chút nể nang.

Sau đó anh kéo chăn cao lên, bọc chặt lấy Hứa Tịnh Nhi. Anh bọc cả tay cả chân cô để Cố Tuyết không quay qua nữa.

Anh ngồi bên giường, nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngủ say, cảm nhận trái tim đang đập, đang đập…Cuối cùng anh không còn cảm giác như zombie nữa.

Sau khi Cố Tuyết tỉnh lại thì nhìn thấy một dòng tin duy nhất trong điện thoại mình. Cô ta mở ra, sắc mặt lập tức sững sờ.

Tin nhắn là do Khiết Thần gửi tới, chỉ vỏn vẹn có vài chữ: “Em có thể biến đi được rồi đấy!”

Anh vẫn dứt khoát, đơn giản như vậy từ trước tới giờ.

Dù Cố Tuyết vẫn chưa muốn rời đi nhưng cô ta cũng không dám chọc giận Khiết Thần, đành tự động biến mất.

Cố Tuyết rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo bước ra ăn sáng cùng Hứa Tịnh Nhi. Sau đó cô ta đề cập tới việc về nhà.

Thực ra Hứa Tịnh Nhi rất muốn Cố Tuyết ở thêm vài ngày. Nhưng cô không thể cưỡng cầu, đành phải nói: “Có cần tôi đưa về không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288


Chương 288

“Không cần đâu, tài xế tới đón tôi rồi”.

Nói xong, Cố Tuyết khựng lại, rồi bỗng ôm chầm lấy Hứa Tịnh Nhi, với vẻ khẩn cầu: “Tịnh Nhi, tôi…em cảm ơn chị, còn nữa, em yêu chị”.

Hứa Tịnh Nhi cười, ôm lấy cô bé yêu hận vô cùng rõ ràng này.

Cố Tuyết nghiêng mặt, đôi môi hồng ghé sát tai Hứa Tịnh Nhi, do dự một lúc nhưng vẫn lên tiếng nói ra vài câu…

“Tịnh Nhi! Em cảm thấy, Khiết Thần cũng thích chị đó!”

Dù đêm đó Cố Tuyết không chắc chắn cảnh tượng mình nhìn thấy có thật hay không nhưng từ vẻ địch ý mà anh họ dành cho mình từ tối qua tới giờ thì ít nhất cô gái cũng có thể khẳng định Khiết Thần quan tâm tới Hứa Tịnh Nhi.

Dù anh Khiết Thần tỏ ra lạnh nhạt với Cố Tuyết những năm qua nhưng không bao giờ căm thù cô gái như vậy. Chẳng qua tính anh vốn lạnh lùng mà thôi.

Còn tối qua, việc Cố Tuyết cứ bám lấy Hứa Tịnh Nhi, có lẽ đã khiến anh cảm thấy ghen. Đối với anh, Hứa Tịnh Nhi chỉ thuộc về một mình anh thôi. Những người khác, đều không được cướp của anh.

Nhà họ Cố tất cả đều có tính cách như vậy. Cả Cố Tuyết cũng thế. Vì vậy, lúc cô gái tỉnh lại, nhìn thấy dòng tin đuổi mình của Khiết Thần thì không cảm thấy bất ngờ, thậm chí cũng không muốn phản kháng. Cô gái quyết tâm cút đi luôn.

Trước đây Cố Tuyết rất ghét Hứa Tịnh Nhi, cảm thấy cô cướp đi anh trai mình. Nhưng giờ trong mắt cô gái, Hứa Tịnh Nhi chính là người bước ra giữa cầu vồng, cứu mình trong lúc nguy hiểm nhất. Cảnh tượng Hứa Tịnh Nhi đạp bay Dung Vương khi đó đúng là ngầu lòi…

Nếu Hứa Tịnh Nhi là con trai thì cô gái đã lấy thân báo đáp rồi. Đáng tiếc, cô cũng là con gái, hơn nữa còn được gả cho Khiết Thần. Vậy thì, Cố Tuyết chỉ có thể giao lại Hứa Tịnh Nhi cho Khiết Thần mà thôi. Cô gái đã công nhận người chị dâu này. Hứa Tịnh Nhi đáng được Khiết Thần yêu thương.

Khiết Thần là người Cố Tuyết thích. Hứa Tịnh Nhi cũng vậy. Đẩy thuyền cặp này là điều chắc chắn cô gái làm.

Lời của Cố Tuyết khiến đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi trợn tròn.

Rốt cuộc thì cô đang nảy sinh ảo giác gì thế này?

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nói gì, chỉ cười khổ hai tiếng. Cố Tuyết buông cô ra, nhìn bộ dạng không dám tin của cô thì còn bổ sung thêm một câu: “Là thật đấy. Chắc chắn anh Khiết Thần thích chị. Trực giác của em không bao giờ sai cả!”

Trực giác sao…

Ba năm trước, trực giác cũng bảo cô rằng Khiết Thần thích cô, nhưng kết quả thì sao?

Tuy nhiên cô biết, Cố Tuyết có ý tốt. Cô cũng không phủ định điều gì, chỉ gật đầu, thuận theo ý của Cố Tuyết: “Ừ, chị biết rồi”.

Cố Tuyết là người đơn giản, cũng không suy nghĩ nhiều. Nghe cô nói vậy, cô gái cảm thấy mình đã giúp đỡ được gì đó nên vui mừng cười tít mắt: “Vậy chị và anh Khiết Thần phải hạnh phúc nhé, chị dâu!”

Hứa Tịnh Nhi tiễn Cố Tuyết xuống dưới lầu, nhìn cô gái bước lên xe. Sau khi nhìn chiếc xe rời đi, cô đứng im một lúc lâu rồi mới quay người đi vào.

Cố Tuyết ngoái đầu cho tới khi không còn nhìn thấy bóng hình của Hứa Tịnh Nhi nữa mới thôi.

Để có thể đẩy thuyền thành công cho cặp đôi này, cô gái đã suy nghĩ một hồi lâu rồi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh họ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289


Chương 289

“Hứa Tịnh Nhi của em giao cho anh đó. Anh phải đối tốt với chị ấy. Nếu không, em sẽ không thích anh nữa đâu!”

Thế nhưng cô gái thật không ngờ là Khiết Thần lại trả lời lại.

Những năm qua, dù cô có gọi điện hay gửi tin nhắn thì anh cũng không bao giờ trả lời. Lần này lại khác.

Cố Tuyết sững sờ một lúc lâu. Cô gái chớp mắt, ngón tay run run ấn vào tin nhắn. Sau khi nhìn thấy nội dung, Cố Tuyết càng thêm bàng hoàng.

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn có vài chữ: “Không phải của em”, kèm thêm một icon nhếch miệng đầy khinh miệt.

Đây chẳng phải là chiếm hữu sao?

Cố Tuyết vô thức nghĩ ra, những lời cô gái nói với Hứa Tịnh Nhi rằng Khiết Thần thích cô là không đúng. Khiết Thần không phải thích Tịnh Nhi mà là…

Là yêu đậm sâu!

Cố Tuyết siết chặt điện thoại trong tay. Bàn tay cô gái run khủng khiếp. Cô biết tình yêu với Khiết Thần mà nói có nghĩa là gì.

Một người lạnh lùng như anh mà có cảm giác yêu, cô gái hiểu điều đó có nghĩa là gì…

Dù chỉ là suy đoán thì cô cũng cảm thấy nổi da ga. Cố Tuyết ôm lấy hai cánh tay mình, định quên đi định nghĩa từ lúc cô sinh ra tới giờ khiến cô kinh hoàng như vậy.

Khiết Thần bỏ điện thoại xuống, nhếch miệng cười.

Lúc trợ lý Lâm bước vào, nhìn thấy anh đang vui mừng thì anh ta bỗng thở phào. Xem ra tâm trạng của sếp tổng không khác gì trời quang mây đãng sau cơn mưa.

Cuối cùng thì anh ta không cần phải giằng co xem có phải đi Châu Phi hay Philipin không nữa.

Lúc này trợ lý Lâm không còn đau lưng mỏi eo nữa. Anh ta thẳng lưng, nhanh nhẹn bước tới, đứng trước bàn làm việc. Trợ lý Lâm lấy ipad ra, vừa lướt màn hình vừa báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho Khiết Thần.

“Mười giờ họp online, mười hai giờ ăn cơm với khách. Buổi chiều ba giờ đi đánh golf với xếp Hà. Buổi tối ăn cơm. Ăn cơm xong, chín giờ bay tới thành phố L. Khách sạn bên đó tôi đã đặt cả rồi, có lẽ sếp cần ở đó tầm một tuần…”

Anh ta chưa nói xong thì đã nghe sếp tổng lên tiếng bằng giọng nhàn nhạt: “Hủy đi”.

“…”

Trợ lý Lâm á khẩu, không kịp cả phản ứng: “What!”

Khiết Thần ngước mắt nhìn với vẻ không hài lòng. Trợ lý Lâm từng bị cảnh cáo cho điều đi tới châu Phi hoặc Philipin lập tức trở nên nhanh nhạy. Đầu anh ta lóe sáng: “Ý của anh là, lịch trình công tác hủy phải không?”

Lúc này Khiết Thần mới hài lòng không nhìn anh ta nữa.

Khó khăn lắm chướng ngại vật mới biến mất, nếu lúc này anh lại đi công tác thì chẳng phải là mất công sao. Khiết Thần trước giờ chưa bao giờ hành sự như vậy.

Hứa Tịnh Nhi bị câu nói khi sáng của Cố Tuyết làm điên đảo. Cô bước đi mà cũng đụng trúng bàn trà, uống nước thì bị sặc. Lúc giúp cô Lâm rửa bát, không để ý suýt nữa làm vỡ bát.

Cô Lâm thấy vậy vội kêu cô về phòng nghỉ ngơi.

Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường cũng không ngủ được. Đầu óc cô rối bời. Để có thể khiến mình bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ linh tinh nữa, cô bèn tới phòng sách, ôm máy tính và bắt đầu viết bản tin mới.

Lúc Khiết Thần trở về chung cư thì đã là mười giờ tối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290


Chương 290

Anh thay giày, bước vào. Việc đầu tiên anh làm là tìm xem Hứa Tịnh Nhi ở đâu. Đèn trong phòng ngủ không sáng. Vậy thì cô không ở trong đó. Đèn trong phòng sách sáng, vậy thì cô ở trong phòng sách rồi.

Bước chân cứ thế đưa anh tới cửa phòng sách. Nhìn Hứa Tịnh Nhi đang gõ chữ lạch cạch, đôi mắt anh bỗng dịu đi nhiều. Anh đứng đó một lúc lâu, không làm phiền cô rồi cứ thế về phòng ngủ.

Anh tắm xong bước ra, nhìn đồng hồ đã là mười một rưỡi. Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa về phòng.

Khiết Thần khẽ chau mày. Anh cũng không lên giường ngay mà ngồi xuống ghế sô pha, lấy tài liệu ra đọc.

Mười hai giờ…Mười hai giờ rưỡi. Cứ thế thời gian trôi qua cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tịnh Nhi quay về phòng.

Khiết Thần gấp tài liệu lại, đứng dậy không chút do dự. Anh rảo bước rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng sách.

Lúc này, đèn trong phòng sách đã tắt. Hứa Tịnh Nhi không có ở đây. Anh quay người đi vào phòng khách, nhà bếp, thậm chí là cả ngoài ban công nhưng cũng không thấy.

Người đâu rồi?

Đôi mắt Cố Khiết Thần đanh lại, dường như có cảm ứng, bước chân xoay hướng, đi về phía phòng dành cho khách. Quả nhiên, đèn ở phòng dành cho khách vẫn còn sáng, anh không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào.

Hứa Tịnh Nhi đang chuẩn bị lật chăn lên giường, thấy bóng dáng người đàn ông bất ngờ xuất hiện, động tác của cô không khỏi cứng lại. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Cố Khiết Thần mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt thăm thẳm cũng lộ vẻ âm trầm, cô bất giác nuốt nước bọt, lập tức có cảm giác hoảng loạn không biết để tay chân chỗ nào.

Một lúc sau, Cố Khiết Thần cất bước, túm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, không nói lời nào, chỉ kéo cô ra khỏi phòng dành cho khách, sải bước về phòng ngủ, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tay Cố Khiết Thần hơi dùng lực, khiến Hứa Tịnh Nhi bị lôi theo, ngã ngồi xuống giường. Thân hình cao lớn của anh đứng chặn trước mặt cô, anh cụp mắt, nhìn cô chằm chằm, mở miệng lên tiếng, giọng nói mang theo chút giận dữ: “Hứa Tịnh Nhi, tôi không có ý định chia phòng ngủ riêng!”.

Hai ngày trước, cô lấy Cố Tuyết ra làm lý do, nhưng hôm nay Cố Tuyết đã về, cô không còn lý do gì để ngủ phòng dành cho khách nữa.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi.

Thực ra cô cũng không có ý né tránh việc cùng giường với Cố Khiết Thần, chỉ là những lời Cố Tuyết nói với cô hôm nay khiến cô đến bây giờ vẫn còn ngẩn ngơ, không thể đối mặt với anh. Vậy nên lúc rời khỏi phòng làm việc, bước chân cô liền mất khống chế mà bước về phòng dành cho khách.

Nhưng cô không thể giải thích với Cố Khiết Thần như vậy được, nhỡ mọi chuyện không phải như Cố Tuyết nói, thì chẳng phải cô lại thành trò cười sao?

Những chuyện liên quan đến Cố Khiết Thần, cô luôn vô thức trở nên vô cùng cẩn thận, nhưng cô quả thực không còn cách nào khác.

Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, rồi lại nhanh chóng thả lỏng, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố gắng khiến giọng nói có vẻ thật bình tĩnh: “À, là tôi nhất thời quên mất Cố Tuyết đã về nhà, nên vào nhầm phòng”.

Dứt lời, cô cố ý che miệng giả vờ ngáp một cái: “Hôm nay làm việc cả một ngày, mệt quá, tôi phải ngủ đây!”.

Không chờ Cố Khiết Thần nói gì, cô đã đứng bật dậy, muốn sang nửa giường của mình ở bên kia để nằm xuống. Nhưng lúc cô đứng dậy động tác quá mạnh, chân trái giẫm lên chân phải, không đứng vững được, cả người ngã ngửa ra sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291


Chương 291

Thời khắc nguy cấp, theo phản xạ cô muốn túm lấy gì đó để ổn định cơ thể. Mà Cố Khiết Thần lại đứng trước mặt cô, hành động của cô lại nhanh hơn suy nghĩ, đến khi cô tỉnh táo lại thì tay đã túm lấy cổ áo choàng tắm của Cố Khiết Thần.

Cố Khiết Thần bị cô túm được, cũng không biết là anh quả thực không đứng vững, hay là giả vờ không đứng vững, cô ngã xuống giường, còn anh thì ngã lên người cô.

Hơi thở nam tính lập tức bao phủ cô, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, đầu óc Hứa Tịnh Nhi đờ đẫn mấy giây, đôi mắt đen láy chớp mấy cái, rồi mới tỉnh táo lại.

Cô luống cuống đẩy Cố Khiết Thần ra, nhưng anh vẫn bất động, đôi mắt đen thâm trầm, bên trong dường như có vòng xoáy vô tận, muốn hút cả cô vào.

“Hứa Tịnh Nhi, cô cố ý!”, người đàn ông lên tiếng, giọng nói cũng rất trầm, thốt ra mấy chữ.

Cố ý? Cô cố ý cái quái gì chứ?

Hứa Tịnh Nhi quả thực oan uổng, cô chỉ là phản xạ có điều kiện thôi mà.

“Tôi không…”

Hứa Tịnh Nhi mở miệng định cãi lại, nhưng Cố Khiết Thần không cho cô cơ hội. Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, ngắt luôn lời cô: “Tôi cho cô toại nguyện”.

Ngay sau đó, anh liền đặt nụ hôn sâu lên môi cô, tay của anh cũng tiện thể luồn vào tà váy cô, vuốt ve làn da cô…

Cũng không biết Hứa Tịnh Nhi lấy đâu ra sức mạnh, đẩy anh ra không chút suy nghĩ: “Đừng mà!”.

Dường như Cố Khiết Thần không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, anh không có chút phòng bị nào, bị cô đẩy ngã sang một bên.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh đang nhanh chóng sầm xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn cô ngập tràn nguy hiểm khiến sống lưng cô không khỏi lạnh lẽo.

Vừa rồi cô quả thực lòng dạ rối bời, không muốn tiếp xúc thân mật với Cố Khiết Thần, nên theo bản năng muốn đẩy anh ra.

Những lần trước, bất kể cô giãy giụa thế nào cũng không thể đẩy được Cố Khiết Thần ra, cuối cùng nhờ vào ưu thế trời sinh của đàn ông, anh vẫn có thể muốn làm gì thì làm.

Cô cũng không ngờ lần này đẩy một cái là được.

Nhưng cô biết quá rõ, chuyện mà Cố Khiết Thần muốn làm thì tuyệt đối không cho phép chối từ. Trong đầu cô không khỏi nhớ lại sự tàn nhẫn ngang ngược trước đây của anh, khuôn mặt cũng dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt.

Cố Khiết Thần cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi như vậy, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự kháng cự của cô, điều này khiến anh không khỏi nảy sinh sự thù hận khát máu.

Anh không thích nhìn Hứa Tịnh Nhi từ chối mình, cũng không cho phép cô từ chối anh! Sự từ chối của cô sẽ xé toạc miệng vết thương mà cô gây ra cho anh vào ba năm trước, sẽ khiến anh… mất lý trí và mất sự khống chế.

Đáy mắt Cố Khiết Thần nhanh chóng bị sự tối tăm che mờ, anh giơ tay túm chặt cổ tay Hứa Tịnh Nhi, dùng sức kéo cô qua, rồi lại đè lên người cô.

Hai tay của Hứa Tịnh Nhi bị anh cưỡng ép giữ trên đầu, đôi chân đang giãy giụa của cô cũng bị anh đè chặt, toàn thân không thể động đậy.

Anh đặt nụ hôn tức giận lên môi cô, sau đó cảm thấy… đôi môi vốn dĩ ấm áp của cô lạnh lẽo khủng khiếp, thậm chí… cánh môi còn đang run rẩy.

Động tác của Cố Khiết Thần khựng lại, anh lặng lẽ dán môi anh lên môi Hứa Tịnh Nhi một lát, không hôn cô một cách mạnh bạo nữa, mà chậm rãi ngẩng đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292


Chương 292

Tất cả những chuyện anh muốn, anh đều phải làm được, bao gồm cả bây giờ…

Chỉ có điều, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi, lửa giận đang bừng bừng gần như muốn bùng nổ ở lồng ngực anh, bỗng chốc tiêu tan.

Không biết từ bao giờ, sự không thích của anh đã không cưỡng lại được sự không thích của Hứa Tịnh Nhi?

Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng rằng mình sắp xong đời rồi, nhưng không ngờ sau khi rời khỏi môi cô, Cố Khiết Thần chỉ nhìn cô một lát, rồi bỗng đứng dậy, xuống giường, sải bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên.

Cô nằm trên giường, hơi thở dồn dập, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô mới quay đầu sang nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Vậy là… tối nay Cố Khiết Thần đã tha cho cô sao? Rõ ràng anh tức giận như vậy, nhưng vẫn tha cho cô? Đây đúng là lần đầu tiên từ khi bọn họ kết hôn đến nay.

Trong chuyện này, trước giờ không phải Hứa Tịnh Nhi nói không là Cố Khiết Thần không động vào cô nữa, vậy mà lần này anh không động vào cô thật…

Tuy đã thoát được một kiếp, nhưng trái tim Hứa Tịnh Nhi lại càng loạn hơn…

Cố Khiết Thần tắm xong bước ra, mang theo hơi lạnh, nhìn thấy một đống nhỏ nhô lên trên giường, cả người cô gần như co về phía mép giường để ngủ, đáy mắt anh lại càng buồn bực. Anh không lên giường đi ngủ mà bỏ ra ngoài.

Anh đứng ở ban công phòng làm việc, hút hết một điếu thuốc, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt, rồi rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Bên kia đổ mười mấy hồi chuông rồi tắt luôn, Cố Khiết Thần nhíu mày, gọi cuộc thứ hai không chút do dự.

Lần thứ hai chuông reo ba tiếng lại bị tắt.

Cố Khiết Thần nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay thon dài bấm bấm, gọi cuộc điện thoại thứ ba.

Lần này, cuối cùng bên kia cũng nghe máy, trong giọng nói tức tối của Từ Soái còn mang theo sự bất mãn và oán trách: “Ai vậy? Tốt nhất hãy cho tao lý do đầy đủ khi gọi cho tao vào giờ này, nếu không tao tát vỡ mặt chó của mày!”.

Cố Khiết Thần lười không thèm hé môi, chỉ phát ra một tiếng: “Hử?”.

“…”

Cố Khiết Thần còn dùng giọng điệu “thỉnh giáo” hỏi ngược lại: “Anh nghĩ tôi phải đưa ra lý do gì cho anh?”.

Cố Khiết Thần nhanh chóng nghe thấy phía bên kia điện thoại vang lên tiếng Từ Soái ngã xuống đất, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt. Khoảng một phút sau, anh ta mới lại lên tiếng: “Khụ khụ, vừa nãy tôi nói mơ thôi, anh tìm tôi thì cần gì lý do chứ! Điện thoại của tôi mở máy hai mươi tư tiếng cho anh, bất kể là lúc nào, chỉ cần anh cần thì tôi lập tức có mặt!”.

“…”

Cố Khiết Thần bị sự buồn nôn này làm cho im lặng một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Anh dựa vào ngón nghề này mà luôn thuận lợi trên tình trường đấy hả?”.

Tuy chuyển chủ đề hơi nhanh, nhưng đầu óc Từ Soái cũng rất nhanh nhạy, đáp lại: “Tất nhiên rồi, phụ nữ ai chẳng thích mánh này. Nhưng không phải ai cũng có thể có công lực được dày công tôi luyện như tôi đâu. Xinh đẹp thì khen là động lòng người, không xinh đẹp thì nói đáng yêu. Dáng ngon thì khen là bốc lửa, dáng không ngon thì nói là thích nội hàm, tóm lại là luôn có một điều có thể đánh trúng trái tim bọn họ!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293


Chương 293

“Phụ nữ là sinh vật đáng yêu nhất, cũng dễ nịnh nhất trên đời này!”.

“…”

Cố Khiết Thần nhìn bầu trời đêm tối đen, hôm nay ngay cả sao cũng không có, sự tăm tối đó lại càng đè nặng lên trái tim người ta. Anh mím môi, nói: “Nghe những lời ngọt ngào giả dối này họ sẽ thấy hài lòng và vui vẻ sao?”.

“Giả dối?”, Từ Soái tặc lưỡi tỏ vẻ không đồng ý: “Khiết Thần, anh nghĩ phụ nữ ngốc nghếch thật sao? Ai cũng khôn như ranh ấy, anh đối xử với họ có tốt không, mỗi câu nói của anh thật lòng hay không, bọn họ đều có thể nhìn ra được. Nhưng điều này không gây trở ngại đến việc họ muốn nghe”.

“Tôi khen cô ấy xinh đẹp, dù cô ấy không được xinh đẹp, thì cô ấy vẫn rất vui. Đối với tôi thì đây chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là một câu nói, cô ấy được vui vẻ, tôi có được trái tim người đẹp, tội gì mà không làm?”.

Cho dù giả dối thì vẫn vui vẻ?

Ánh sáng nơi đáy mắt Cố Khiết Thần dần tắt, lông mày hơi nhíu lại, không hiểu được nhưng cũng không thể phản bác.

Trong cuộc hôn nhân của anh và Hứa Tịnh Nhi, anh chẳng phải đang sống trong giả dối sao? Nhưng… bởi vì có lý do giữ lại cô, mà lại có cảm giác vui mừng khó hiểu sao?

Cố Khiết Thần nhếch môi tự trào phúng, rồi lại nhanh chóng nén xuống. Anh đổi điện thoại sang tay kia, kề vào sát tai, mở miệng vào thẳng vấn đề: “Bước thứ hai”.

Từ Soái nhất thời vẫn chưa theo kịp, ngây người mất một lúc lâu, mới ý thức được bước thứ hai mà anh nói nghĩa là gì: “Ha, Khiết Thần, chẳng phải anh đã từ chối Ba Bước Tán Gái của tôi rồi sao? Sao nào? Biết sự lợi hại của tôi nên hối hận rồi à?”.

Từ Soái bắt đầu huênh hoang: “Muốn tôi dạy anh cũng được, gọi một tiếng sư phụ xem nào”.

“Hử?”, vẫn là giọng điệu mang cảm giác áp bức đó.

Từ Soái không chịu nổi mười giây đã yếu ớt đầu hàng, đáng thương dâng hiến kế sách của mình: “Bốn chữ thôi, chiều mọi sở thích”.

Cố Khiết Thần lười biếng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Ngừng một lát, anh lại nói: “Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ đúng không?”.

Từ Soái nhất thời được quan tâm mà lo sợ, Cố Khiết Thần biết đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới làm hỏng chuyện tốt của anh ta, nên chuẩn bị bồi thường cho anh ta sao?

Hừm, để anh ta nghĩ nào. Gần đây anh ta ưng ý một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba chiếc, xem ra có hy vọng sở hữu rồi.

Từ Soái càng nghĩ càng vui vẻ, cười tít cả mắt, luôn miệng đáp: “Đúng vậy, tôi theo đuổi một tiểu hoa đán mới nổi nửa tháng nay, khó khăn lắm mới mời được về nhà uống cà phê. Chẳng phải vì nghe điện thoại của anh mà vẫn bỏ người ta ở trên giường sao?”.

“Thế à…”, Cố Khiết Thần hơi kéo dài âm cuối: “Vậy bảo cô ta mặc quần áo vào, đi ngay lập tức”.

“What?”, Từ Soái sửng sốt, sao lại khác với tưởng tượng của anh ta vậy?

“Sao vậy? Có cần tôi phái người qua đó đón cô ta đi không?”.

“Tại sao chứ? Quân muốn thần chết thì cũng phải cho lý do chứ?”, tiếng kêu gào thảm thiết của Từ Soái vang lên.

Cố Khiết Thần nở nụ cười lạnh lùng, không nói lời nào, vô tình cúp máy.

Anh không được ngủ với vợ anh, đêm hôm khuya khoắt đứng ngoài ban công hứng gió lạnh, vậy mà Từ Soái còn muốn phong lưu sung sướng sao? Ha ha!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294


Chương 294

Nếu đã là anh em, thì có nạn cùng chịu.



Chiều mọi sở thích, gọi nào nghĩa thế, chính là Hứa Tịnh Nhi thích gì thì lấy cái đó để lấy lòng cô.

Nhưng cô thích cái gì đây?

Cố Khiết Thần ngồi dựa lưng vào ghế xoay, lông mày nhíu chặt, ánh mắt trầm tư, mười ngón tay đan vào nhau để trước người, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mu bàn tay, không ngừng hồi tưởng lại những tháng ngày từng ở bên Hứa Tịnh Nhi.

Hình như Hứa Tịnh Nhi… cái gì cũng thích, bất kể anh tặng cô cái gì, cô cũng luôn cười tít mắt gật đầu, nói thích thích thích, anh tặng gì em cũng thích.

Vậy nên, anh vắt óc suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra cô đặc biệt thích thứ gì.

Rốt cuộc là cô chưa bao giờ để lộ cảm xúc thực sự trước mặt anh, hay là anh… chưa bao giờ tìm hiểu về cô?

Không nghĩ kĩ thì không để ý, vừa nghĩ kĩ, anh mới phát hiện bản thân quả thực biết rất ít về Hứa Tịnh Nhi. Hóa ra không phải ký ức của anh mờ nhạt, mà là chưa bao giờ tồn tại.

Cố Khiết Thần cảm thấy lồng ngực mình có thứ gì đó đang đâm vào từng chút một, rất khó chịu, thậm chí còn dâng lên sự chua chát.

Anh biết tính cách của mình không phải người bình thường có thể lại gần. Trong thời gian qua lại với Hứa Tịnh Nhi, nhìn thì có vẻ anh chiều chuộng cô, nhưng thực tế… rốt cuộc cô chiều theo ý anh đến mức nào, anh quả thực đều phớt lờ.

Ông nội nói không sai chút nào, tất cả sự khó chịu của anh đều dành cho một mình Hứa Tịnh Nhi.

Rõ ràng anh thích nhất là nhìn thấy nụ cười của Hứa Tịnh Nhi, nhưng cũng chính tay anh cướp đi nụ cười của cô…

Cố Khiết Thần nhắm mắt lại, cố nén sự chua xót cay cay đang trào lên trong mắt. Một lúc lâu sau anh mới mở mắt ra, đáy mắt vẫn lộ chút hồng hồng.

Điện thoại kêu tinh tinh, Cố Khiết Thần cầm lên, nhìn lướt qua.

Là tin nhắn Tiêu Thuần gửi đến, hẹn anh đi ăn, muốn xin lỗi vì đã ăn nói lung tung sau khi uống rượu say lần trước. Đây đã là lần thứ ba cô ấy nhắn tin hẹn anh đi ăn.

Giống như mọi lần, Cố Khiết Thần đặt điện thoại xuống, không đọc.

Nhưng mấy giây sau, anh lại cầm điện thoại lên, trả lời: Được.

Một từ đơn giản, khiến cho Tiêu Thuần cầm điện thoại xem đi xem lại, dụi mắt bao nhiêu lần, khẳng định bản thân không nhìn nhầm, không bị bất cứ ảo giác nào, cô ấy không cầm lòng nổi mà nhảy ra khỏi ghế, tâm trạng vô cùng vui sướng và cảm động.

Nói ra thì cô ấy gần như chưa bao giờ đi ăn riêng với Cố Khiết Thần… bất luận là trước đây hay bây giờ, lần nào cũng là ba người.

Sau khi cô ấy lấy lại bình tĩnh, liền gọi điện đến Cố Viên đặt phòng, sau đó nhắn thời gian và địa điểm cho Cố Khiết Thần, cô ấy cũng không còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa, tan làm sớm, về nhà, gội đầu tắm rửa, trang điểm, mặc bộ váy mà cô ấy thích nhất, cầm theo túi xách, rồi lái xe đến trước cửa Cố Viên.

Trước khi xuống xe, cô ấy lấy trong túi xách ra một chiếc gương và thỏi son, vừa soi vừa dặm lại son, sau khi cảm thấy bản thân đã đẹp hoàn hảo rồi, mới mở cửa xe bước xuống, đi vào trong.

Tiêu Thuần đến sớm trước 10 phút, cô ấy ngồi trong phòng, nghĩ xem lát nữa phải cảm ơn Cố Khiết Thần như thế nào, sau đó sẽ nói những chuyện gì, tính Cố Khiết Thần lạnh lùng, cô ấy phải nghĩ trước, không muốn để không khí yên ắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295


Chương 295

Cũng may, khuấy động không khí là sở trường của Tiêu Thuần, cô ấy tin là bữa cơm này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Đúng tám giờ, cửa phòng được đẩy mở, dáng người cao to của anh từ từ xuất hiện trước mặt Tiêu Thuần, khóe miệng của cô ấy dần hé mở, định gọi Cố Khiết Thần, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy đằng sau Cố Khiết Thần vẫn còn một người nữa.

Trợ lý Lâm…

Đây rõ ràng là bữa cơm riêng tư, Cố Khiết Thần lại đưa trợ lý Lâm đến, từ đầu đến cuối đều cả ba người đều góp mặt ư?

Nụ cười của Tiêu Thuần bỗng chốc cứng đờ, nhưng cô ấy lấy lại vẻ tươi cười rất nhanh, đứng dậy nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, anh đến rồi, ngồi xuống đi”.

Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cô ấy, điềm đạm gật đầu, rồi kéo một cái ghế đối diện cô ấy ra ngồi xuống.

Trợ lý Lâm có vẻ hơi bất ngờ, lúc tan làm, sếp lớn bảo anh ta đi dự một bữa cơm, anh ta còn tưởng là hẹn đối tác làm ăn lớn nào đó, không ngờ là giám đốc Tiêu.

À không, sau giờ làm việc thì không phải là giám đốc Tiêu, mà là cô Tiêu Thuần.

Cố tổng và cô Tiêu Thuần là anh em, cùng nhau ăn bữa cơm rất bình thường, tại sao sếp lại muốn anh ta tham gia cùng? Làm cứ tưởng chuyện công việc! Hay là trong mắt Cố tổng, ăn cơm với em gái cũng chỉ coi như chuyện công việc?

Ôi, nào đã bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của Cố tổng chứ?

Trợ lý Lâm lịch sự chào một tiếng “giám đốc Tiêu”, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Cố Khiết Thần.

Tiêu Thuần coi như không có sự hiện diện của trợ lý Lâm, chỉ nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Anh Khiết Thần, anh muốn ăn gì? Bữa cơm này là em muốn xin lỗi anh, anh không cần ngại đâu”.

Giọng Cố Khiết Thần lười nhác: “Tùy”.

“Nếu vậy thì để em gọi món”.

Tiêu Thuần gọi nhân viên phục vụ đến, cả menu cũng không cần xem, cứ thế gọi món một cách thuần thục, sau đó còn bảo người mở cho một chai rượu vang.

Trợ lý Lâm ngồi bên cạnh nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Nếu như anh ta không nghe nhầm, thì những món vừa nãy Tiêu Thuần gọi, đều là những món Cố tổng thích ăn… bình thường thấy tình cảm giữa Tiêu Thuần và Cố tổng cũng không tốt lắm, không ngờ cô ấy lại hiểu Cố tổng như thế!

Món ăn đã lên đủ, Tiêu Thuần nâng ly rượu lên, nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, lần trước em uống nhiều quá, ăn nói linh tinh, em xin lỗi anh, tha lỗi cho em nhé?”.

Cố Khiết Thần cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ, nhưng không nâng lên, mà chỉ ngước mắt lên, nói: “Anh có thể tha chứ cho em, nhưng mà…”.

Cố Khiết Thần dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Phải xem thành ý của em đã!”.

Thành ý?

Tiêu Thuần kinh ngạc, quen biết Cố Khiết Thần lâu như vậy, chưa từng thấy anh thiếu thứ gì, anh muốn gì thì đều sẽ có được, khiến những người muốn nịnh bợ anh không biết phải làm gì.

Hôm nay, anh lại có việc muốn nhờ cô? Trên thế giới này, có thứ gì anh muốn, anh không có được mà cô ấy lại làm được?

Cô ấy không kìm được mà nở nụ cười, vỗ ngực, vô cùng hào sảng nói: “Anh Khiết Thần, anh cứ nói đi, chỉ cần em có thể làm được, nhất định em sẽ làm”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296


Chương 296

“Tốt lắm”.

Môi Cố Khiết Thần cong lên vẻ hài lòng, nâng ly rượu lên cụng với Tiêu Thuần, âm thanh trong trẻo phát ra.

Khẽ nhấp một ngụm rượu, đúng là rượu ngon, lúc uống vào vị hơi chát, xuống cổ họng thì lại hồi lại vị ngọt, Cố Khiết Thần đặt ly rượu xuống, đưa mắt nhìn Tiêu Thuần, đôi môi động đậy, nói từng câu từng chữ: “Anh muốn biết tất cả các sở thích của Hứa Tịnh Nhi”.

Tất cả các sở thích của Hứa Tịnh Nhi…

Câu nói vừa lọt tai, ngụm rượu Tiêu Thuần mới uống còn chưa kịp thưởng thức mùi vị, đã phun hết ra ngoài, chỉ nếm được toàn là vị đắng chát, không có chút ngọt nào.

Tiêu Thuần ho lên mấy tiếng, hai má bắt đầu ửng hồng lên, cô ấy đặt ly rượu xuống, nhanh chóng lấy giấy ăn lau khóe miệng, rồi mới lúng túng nhắc lại lời của Cố Khiết Thần: “Sở thích của Hứa Tịnh Nhi sao…”.

Vậy mục đích Cố Khiết Thần có mặt ở bữa cơm này là…

Mặc dù trong lòng Tiêu Thuần rất rõ, Cố Khiết Thần nhận lời ăn cơm với cô ấy, tuyệt đối không thể chỉ vì muốn chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy, nhưng cũng không ngờ, anh lại đến vì Hứa Tịnh Nhi.

Thậm chí còn không hề có chút che giấu nào, mà trực tiếp đưa ra yêu cầu một cách thẳng thắn như vậy.

Cố Khiết Thần không do dự trả lời: “Phải, đây chính là thành ý mà anh cần”.

Thành ý mà anh cần…

Cố Khiết Thần xưa nay cao cao tại thượng, vô cùng kiêu ngạo, chỉ vì muốn biết sở thích của Hứa Tịnh Nhi mà hạ mình nhận lời ăn cơm với cô ấy…

Hóa ra, cái anh muốn mà không có được, chính là Hứa Tịnh Nhi.

Tay của Tiêu Thuần bỗng nắm chặt lại, một cảm giác chua xót dâng trào lên khóe mắt, nhưng cô ấy đã kiềm chế được rất nhanh. Tiêu Thuần thầm thở ra một hơi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa để nhìn Cố Khiết Thần, nụ cười đã nở rộ trên khuôn mặt.

“Anh Khiết Thần, em còn tưởng là chuyện gì, chỉ mỗi cái đó thôi à? Quá đơn giản! Anh chắc chắn là anh định bỏ qua cho em dễ dàng như thế chứ?”.

Cố Khiết Thần chỉ lạnh nhạt thốt ra một chữ: “Nói”.

Tiêu Thuần cầm ly rượu lên uống một ngụm, tựa lưng vào ghế rồi lên tiếng: “Tịnh Nhi ấy à, cô ấy thích rất nhiều thứ, túi xách này, váy công chúa, giày cao gót, tính điệu đà, nên thích mấy thứ hồng hồng, à, cô ấy đặc biệt thích mấy hình nhân bằng gốm, cô ấy thấy nó rất đáng yêu, còn nữa…”.

Lúc cô ấy nói, ánh mắt Cố Khiết Thần liếc sang trợ lý Lâm, trợ lý Lâm liền hiểu ngay tác dụng của mình, anh ta không nói gì mà lập tức lấy giấy bút ra, nghiêm túc ghi lại những sở thích của Hứa Tịnh Nhi giống như là đang ghi chép nội dung cuộc họp.

“Cô ấy thích cười, thích chơi, thích náo nhiệt, thật ra cô ấy cũng khá thích uống rượu, loại rượu vang mà anh với em đang uống, là loại rượu trước đây em và cô ấy cùng uống, cô ấy rất thích, nên em đã mua về, à phải rồi, có một việc cô ấy rất ghét, là ghét đi xem phim một mình, cho nên, anh đừng để cô ấy đi xem phim một mình”.

Tiêu Thuần lại uống thêm một ngụm rượu nữa, ánh mắt khẽ long lanh một giọt lệ rất, rất nhỏ: “Thứ cô ấy thích nhất là…”.

Tiêu Thuần khẽ hất cằm, nói bằng giọng đầy kiêu ngạo: “Là tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297


Chương 297

Đôi mắt cô nhìn trực diện vào đôi mắt đen láy của Khiết Thần, không hề né tránh. Cô ấy lặp lại: “Người Hứa Tịnh Nhi thích nhất là tôi!”

Trợ lý Lâm đang vui mừng bỗng nghe thấy câu nói này thì không kịp cả dừng bút. Một vệt mực dài quẹt ngang khiến tờ giấy rách ra.

Ôi mẹ ơi! Câu này anh ta có nên ghi ra hay không?

Anh ta khẽ khàng liếc nhìn khuôn mặt vô tình của sếp tổng và có thể cảm nhận được đằng sau vẻ bình tĩnh kia là cơn sóng đang trỗi dậy trong lòng.

Mặc dù Tiêu Thuần là con gái nhưng với tính cách bá đạo như Cố tổng thì anh cũng không cho phép vị trí đầu tiên trong lòng thiếu phu nhân là người khác chứ không phải anh. Dù có là con gái cũng không được.

Một giây sau, trợ lý Lâm quyết định bỏ qua câu nói đó, không ghi lại.

Khiết Thần nhìn Tiêu Thuần bằng ánh mắt lạnh như băng. Anh nhếch miệng, giọng nói vô cùng thản nhiên, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả Tiêu Thuần: “Sau này sẽ không phải nữa”.

Dứt lời, anh không nhìn cô nữa mà quay qua trợ lý Lâm: “Ghi chép xong chưa?”

Trợ lý Lâm lập tức đáp lại: “Xong rồi ạ! Không thiếu một chữ, vô cùng rõ ràng!”

Khiết Thần gật đầu, đứng dậy, uể oải nhả ra hai từ: “Đi thôi”.

Ạch…Cơm chưa ăn được mấy miếng mà đã đi rồi sao?

Trợ lý Lâm suy nghĩ, thấy Cố tổng rời đi không chút do dự thì anh ta cũng không dám ở lại, bèn chào tạm biệt Tiêu Thuần và vội vàng đuổi theo.

Tiêu Thuần đứng trân trân nhìn Khiết Thần rời đi. Cô ấy không gọi anh, bởi vì cô ấy biết mình không làm được…

Cho tới khi bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt, cô gái mới hét vào không khí: “Khiết Thần đừng đi!”

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức khiến người ta khó thở. Tiêu Thuần nhìn bàn đầy thức ăn, những món ăn chưa từng động đũa và bật cười.

Cô ấy cười, nhưng nước mắt thì rơi xuống.

Dù là một bữa cơm mà anh cũng không muốn ăn cùng cô.

Thật lãng phí! Anh không ăn thì cô ăn. Cô sẽ ăn hết, ăn sạch.

Tiêu Thuần cầm đũa, gặp thức ăn nhét vào miệng mình. Cô ăn thục mạng, ăn tới mức không kịp nuốt. Thức ăn mắc nghẹn trong họng tới mức khó thở. Sau đó cô uống rượu, muốn nuốt trôi đống thức ăn.

Ăn quá nhanh khiến cô không nuốt nổi, cuối cùng buồn nôn. Tiêu Thuần lao ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh, sà xuống bồn cầu và nôn ra hết.

Cô ấy đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương. Trông cô thật chật vật. Lớp hóa trang hoàn hảo đã trôi hết, mắt cô đỏ hoe, trông thật buồn cười.

Lời nói của Khiết Thần văng vẳng bên tai cô. Anh nói, sau này không phải nữa rồi.

Buổi tối hôm nay, những lời cô nói với Khiết Thần đều là thật, chỉ duy có một câu là giả.

Người mà Hứa Tịnh Nhi thích nhất nhất không phải là cô ấy mà là Khiết Thần. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và cả sau này có lẽ cũng vậy…

Trợ lý Lâm lái xe trở về chung cư.

Trên đường về, sếp tổng luôn tỏ ra trầm mặc. Cũng không biết anh đang nghĩ gì. Thế là trợ lý Lâm cũng không dám làm phiền. Anh ta cứ im lặng đợi chỉ thị của Khiết Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298


Chương 298

Khoảng một phút sau, cuối cùng Khiết Thần cũng ngước mắt, liếc nhìn trợ lý Lâm và lên tiếng: “Tất cả những gì anh ghi chép, bán hết đi, lấy những thông tin tốt nhất nhé”.

Trợ lý Lâm sững sờ, sau đó hỏi một câu: “Tất cả sao?”

Anh ta đã ghi chép tới ba trang lận đấy!

“Có vấn đề gì không?”

Ánh mắt lạnh hun hút như gió heo may của sếp tổng khiến trợ lý Lâm ớn lạnh sống lưng. Anh ta lập tức lấp liếp: “Không có vấn đề gì, tôi lập tức đi sắp xếp!”

Tổng tài bá đạo nịnh vợ là như thế. Một trợ lý nhỏ nhoi như anh ta sao có thể cảm nhận được niềm vui của những người không thiếu tiền chứ. Anh ta chỉ biết âm thầm cảm thấy chua xót mà thôi.

Lúc Khiết Thần trở về chung cư thì đã là hơn chín giờ.

Anh đổi giày bước vào. Nhiệm vụ đầu tiên vẫn là tìm kiếm bóng dáng Hứa Tịnh Nhi. Thói quen này không biết đã hình thành từ khi nào.

Giờ này rồi, một là Hứa Tịnh Nhi ở trong phòng khách, hoặc là trong phòng ngủ. Vậy mà hôm nay cô ấy…lại ở phòng ăn và đang ăn cơm.

Sao giờ cô ấy mới ăn cơm vậy?

Cô Lâm bước tới gọi cậu chủ. Nhưng Khiết Thần đang dồn toàn bộ sự tập trung vào Hứa Tịnh Nhi. Anh không đáp lại. Cô Lâm nhìn theo hướng anh đang nhìn, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì bèn bật cười và nói: “Thiếu phu nhân làm việc muộn quá, vừa mới viết xong nên giờ mới ăn cơm tối”.

Cô Lâm dừng lại rồi lại nói: “Cậu chủ chắc ăn cơm rồi phải không?”

Khiết Thần quay qua nhìn cô Lâm: “Vẫn chưa”

“Hả?”

Khi cô Lâm đang kinh ngạc thì Khiết Thần đã sải bước đi về phía phòng ăn. Cô ấy ngây người mấy giây mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Cậu chủ, vậy để tôi đi làm thêm vài món”.

Khiết Thần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Anh thản nhiên nói: “Không cần đâu, chỗ này là đủ rồi”.

Chỗ này sao?

Cô Lâm nhìn thức ăn trên bàn, do cô ấy tưởng Khiết Thần không về nên chỉ làm có ba món cùng một món canh. Hơn nữa cô ấy nấu cũng không nhiều và thiếu phu nhân cũng ăn gần hết, số còn lại sao đủ để cậu chủ ăn chứ? Huống hồ, cậu ấy không để ý tới việc ăn lại đồ thừa của thiếu phu nhân sao?

Cô Lâm vừa suy nghĩ vừa đi lấy bát đũa cho Khiết Thần. Cô ấy đặt trước mặt anh.

Một giây sau cô ấy nhìn thấy cậu chủ cầm đĩa lên, thản nhiên ăn thức ăn còn lại trong đĩa, không hề tỏ ra chê bai, cứ thế ăn hết.

Đây…đây là cậu chủ từ nhỏ luôn kén ăn sao?

Hay đây là người khác mang bộ mặt của cậu chủ vậy?

Hứa Tịnh Nhi vội hoàn thành cho xong phần tin buổi chiều, bận tới giờ mới có thời giờ ăn cơm. Bụng cô kêu lục cục, cô vốn đang ăn uống ngon lành, kết quả đột nhiên Khiết Thần ngồi xuống gắp mất thức ăn của cô.

Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt nhìn số thức ăn thuộc về mình cứ thế bị Khiết Thần ăn hết miếng này tới miếng khác. Ôi đau lòng quá đi!

Cái ông Khiết Thần khốn khiếp này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 299


Chương 299

Anh ấy muốn ăn thì bảo cô Lâm nấu đi chứ, sao lại giành ăn của cô? Giờ đến cơm cũng không muốn cho cô ăn no nữa phải không?

Không được rồi, đồ ăn ngon ngay trước mặt, dù có phải là Khiết Thần hay không thì cô cũng không thể nhường được.

Ai ra tay trước thì là kẻ mạnh, kẻ còn lại phải chịu vác cái bụng trống không. Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy miếng thịt kho cuối cùng còn sót lại thì hùng hục nhắm thẳng mục tiêu, kẹp chặt miếng thịt.

Nhưng không ngờ đũa của Khiết Thần cũng cùng lúc ghì xuống ngay miếng thịt đó.

Hứa Tịnh Nhi đanh mắt, ghìm chặt đũa của mình, ra sức vùng ra.

“Em gắp trước mà!”

Hứa Tịnh Nhi nhìn cô, nhìn thấy vẻ thèm thuồng miếng thịt hiện ra trong đôi mắt cô, nhất quyết phải có bằng được thì anh bất giác buông nhẹ đũa.

Hứa Tịnh Nhi chớp lấy thời cơ nhét ngay miếng thịt vào miệng. Sau khi ăn xong, cô đắc ý nhướn mày với Khiết Thần: “Ngon tuyệt!”

Đôi mắt Khiết Thần ánh lên vẻ âm u.

Hứa Tịnh Nhi không phát hiện ra, còn đưa lưỡi liếm môi, vô cùng nhớ nhung dư vị đó.

Thịt kho cướp về tay, đặc biệt là cướp từ trên tay Cố Khiết Thần ngon hơn thịt kho bình thường gấp trăm lần. Cô cười đôi mắt cong cong, đôi mắt đó vô cùng sáng đẹp.

Ăn no uống đủ, Hứa Tịnh Nhi đặt đũa xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi. Một giây sau, cổ tay cô đã bị nắm lấy, cả người lại bị kéo về ghế ngồi.

Cô còn chưa kịp phản ứng gì, bàn tay anh đã vuốt nhẹ sau gáy cô, sau đó trước mắt cô tối lại, gương mặt phóng to của anh gần trong gang tấc, môi cô bị môi anh lấp kín.

Gương mặt tươi cười của Hứa Tịnh Nhi cứng đờ, hai mắt trừng lớn.

Nụ hôn của Cố Khiết Thần đến vô cùng đột ngột, cũng rất mạnh mẽ, dùng sức mút lấy môi cô. Lưỡi theo đó tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, ngang tàng càn quét trong miệng cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

“Ưm…”.

Hứa Tịnh Nhi giơ tay đẩy anh ra, tay Cố Khiết Thần lại siết chặt hơn, giữ chặt cô trước người mình, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông tay.

Cho đến khi Hứa Tịnh Nhi sắp ngạt thở, ánh mắt mê man, môi Cố Khiết Thần mới rời khỏi môi cô. Anh không buông cô ra ngay, trán chạm vào trán cô, đáy mắt dâng lên tia sáng. Ngón tay anh khẽ vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến đỏ lên của Hứa Tịnh Nhi, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn toát ra sự vui sướng thỏa mãn: “Ừm, ngon lắm”.

“…”.

Cho nên, cô cướp món ăn trên đũa anh, anh dứt khoát cướp về từ miệng cô sao?

Tên khốn Cố Khiết Thần, không hổ là người kinh doanh máu lạnh ăn tươi nuốt sống, đúng là chiếm hết lời!

Hứa Tịnh Nhi cắn răng, vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng sức mạnh của cô lại không cho phép cô đánh tên háo sắc này một trận. Cuối cùng cô chỉ đành buồn bực đẩy Cố Khiết Thần ra, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Cô Lâm nhìn thấy tất cả, bỗng dưng thấy kiêu ngạo.

Thịt kho cô ấy làm cũng ngon quá đi mà, vì một miếng thịt kho mà hai người tranh nhau đến như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom