Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 260


Chương 260

Theo lý mà nói, cô ta làm trợ lý của Dung Vương nhiều năm như vậy, lương cũng không thấp, không đến nỗi không thuê nổi một nơi có điều kiện tốt hơn một chút…

Hai người đến nơi, gõ cửa một lúc A Mỹ mới ra mở, mặt mũi vô cùng tiều tụy, thậm chí sắc mặt còn tái nhợt. Cô ta tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tịnh Nhi, tỏ vẻ hốt hoảng, theo phản xạ muốn đóng cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi thấy thế, biết là cô ta nhận ra mình, chắc cũng đoán ra ý đồ của cô khi tới đây. Cô nhanh tay nhanh mắt chặn cửa, nói thẳng vào việc: “A Mỹ, cô còn muốn trốn tránh đến khi nào nữa? Chờ tên súc sinh kia giết chết cô sao?”.

“Tôi không biết cô đang nói gì cả, tôi không quen các cô, mau đi đi”, dứt lời, A Mỹ dùng sức muốn đóng cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi không chút nghĩ ngợi giơ tay ra ngăn lại, lập tức bị cánh cửa kẹp vào tay.

Hứa Tịnh Nhi rên lên một tiếng, nhưng không hề kêu đau, chỉ nói tiếp: “Tôi biết cô đang sợ, cô yên tâm, tôi đến để giúp cô, tôi sẽ không để tên súc sinh kia động đến một ngón tay của cô”.

A Mỹ sửng sốt nhìn cô, rồi lại nhìn ngón tay đã bị kẹp đến đỏ ửng của cô. Cô ta nhìn đã thấy đau, càng đừng nói đến Hứa Tịnh Nhi…

Cô ta hốt hoảng buông tay ra: “Tại sao… cô lại làm vậy?”.

Chẳng phải là không liên quan đến cô sao? Cô và cô ta cũng không có quan hệ gì, tại sao dù bị thương vẫn muốn giúp cô ta?

“Bởi vì tôi thương cô, hơn nữa… loại cặn bã như Dung Vương không thể để anh ta tiếp tục lừa bịp mọi người, phải khiến anh ta trả giá vì những tội lỗi của mình. Nếu không, sau này sẽ càng nhiều người bị hại. Tôi tin là cô cũng không muốn nhìn thấy điều đó”.

Kiều Sở nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đau đến mức trán đã rịn mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì thuyết phục A Mỹ. Không thể không nói, con mắt của Zoe đúng là chuẩn, nên mới đào được nhân viên nhiệt huyết như vậy. Nhớ lại lúc trước, khi Hứa Tịnh Nhi muốn gia nhập tạp chí Z, anh ta quả thực còn tưởng là… Zoe chỉ là trả món nợ ân tình. Bây giờ xem ra, anh ta đúng là có con mắt tinh đời.

A Mỹ mím môi, không nói gì, trong đôi mắt là đủ cảm xúc khác nhau, có sợ hãi, có giằng xé, có đấu tranh…

Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, giọng nói dịu xuống, lại nói: “A Mỹ, tôi biết cô đang lo lắng chuyện gì. Chỉ cần cô đồng ý tố cáo Dung Vương, tòa soạn báo tạp chí Z chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Trước khi Dung Vương bị bắt vào tù, sẽ không để anh ta tiếp xúc với cô. Về phía bố mẹ cô, chúng tôi cũng sẽ cho người trông chừng, không để Dung Vương làm hại bọn họ”.

“Cô có đồng ý không?”.

A Mỹ im lặng rất lâu, mới ngước đôi mắt đờ đẫn lên, nhỏ giọng hỏi: “Tôi thực sự có thể… tin tưởng các cô sao?”.

Một khi cô ta tố cáo Dung Vương, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho cô ta. Cái mạng quèn thân tàn ma dại của cô ta nào có sá gì, nhưng cô ta không thể bỏ mặc bố mẹ mình được.

Không phải cô ta chưa từng lén lút tìm tới các tờ báo khác, nhưng cuối cùng vẫn bị Dung Vương chặn được. Lần đó, cô ta bị đánh thừa sống thiếu chết.

Nhưng Dung Vương không cho phép cô ta chết, mà chữa trị cho cô ta, để tiếp tục mua vui cho anh ta. Dung Vương không coi cô ta là người, mấy lần cô ta muốn tự sát, nhưng nghĩ đến bố mẹ già yếu, dù cô ta đau khổ đến đâu cũng phải tiếp tục sống.

Hứa Tịnh Nhi không nói gì nữa, cô tiến lên ôm lấy A Mỹ. Cô ta gầy đến mức gần như chỉ còn bộ xương, hơn nữa cô còn nhìn thấy đằng sau gáy cô ta có… vết bóp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261


Chương 261

Không cần nghĩ cũng biết trên người cô ta có bao nhiêu vết thương.

“Hãy tin tôi! Chúng ta cùng tống Dung Vương vào tù!”.



Trước khi đưa A Mỹ đi, Kiều Sở liếc nhìn ngón tay đã sưng đỏ của Hứa Tịnh Nhi, quan tâm hỏi han: “Thực sự không cần đưa cô đến bệnh viện đã sao?”.

Hứa Tịnh Nhi xua chiếc móng giò của mình, cười: “Vết thương nhỏ thôi, tôi về tự bôi chút thuốc là được rồi. Tôi giao A Mỹ cho anh đấy, bảo vệ cô ấy cẩn thận!”.

Kiều Sở gật đầu: “Cô cũng phải cẩn thận đấy”.

Hứa Tịnh Nhi đưa mắt nhìn xe của Kiều Sở đi xa, cũng vẫy một chiếc taxi, chuẩn bị về chung cư viết bản thảo. Nhưng cô mới đến tầng dưới chung cư, đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Hứa Tịnh Nhi nhướng mày, cũng đoán được là số điện thoại của ai, sau đó ngón tay lướt trên màn hình, nhấn nút nghe.

Quả nhiên là anh ta!

Cô không nói gì, chỉ nghe người bên kia nói.

“Hứa Tịnh Nhi, đưa trợ lý của tôi về! Cô không có quyền đưa cô ta đi!”.

Tin tức cũng nhanh đấy, đủ để chứng minh A Mỹ vẫn luôn sống trong sự khống chế của anh ta.

Nghe giọng nói rõ ràng hơi hoảng loạn của anh ta, Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, chẳng thèm dài dòng với anh ta mà nói luôn: “Anh muốn gặp A Mỹ thì cũng được thôi, chờ ngày anh vào tù, cô ấy sẽ rất vui vẻ đến gặp anh”.

Dứt lời, cô nghe thấy tiếng hít thở bên kia điện thoại trở nên nặng nề, một lúc sau anh ta mới nói: “Phòng trà xx, tôi có thứ này muốn đưa cô, cô yên tâm, tôi không xuất hiện, cô sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì về tính mạng”.

Cúp máy xong, Hứa Tịnh Nhi nói với tài xế xe taxi địa chỉ của phòng trà, xe taxi quay đầu rời đi.

Bây giờ cô không lo Dung Vương sẽ làm gì bất lợi với cô vào lúc này, bởi vì chỉ cần cô gặp chuyện, thì Dung Vương sẽ trở thành mục tiêu công kích. Hắn vẫn chưa ngu ngốc đến mức làm chuyện tự bê đá đập chân mình.

Hai mươi phút sau, Hứa Tịnh Nhi đến một phòng trà không một bóng người, trên bàn xếp chồng ba chiếc rương màu đen.

Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, mở một chiếc rương trong số đó, đập vào mắt là đống tiền màu đỏ đầy ắp.

Hứa Tịnh Nhi nhướng mày.

Điện thoại lại nhanh chóng đổ chuông, cô ấn nút nghe.

Lần này Dung Vương mở máy thay đổi giọng nói, tránh bị cô ghi âm.

Dung Vương: “Cô cứ cắn chặt tôi không buông chắc cũng chỉ vì tiền. Trong này là ba mươi triệu tệ, chỉ cần cô dừng tay, và đưa con khốn kia về, thì tất cả là của cô!”.

Không thể không nói chiêu này của Dung Vương đã đánh trúng lòng người.

Nếu anh ta đưa thẳng cho cô một tờ séc, thì chắc là cô cũng không có nhiều dao động cảm xúc. Nhưng anh ta bày ra trước mắt cô nhiều tiền như vậy, sự kích thích thị giác như vậy, đúng là… sự hấp dẫn khiến người ta không thể chối từ.

Bàn tay của cô khẽ vuốt đống tiền, ôi chao, cô đang thiếu tiền thì lại mang cả đống tiền ra cho cô!

Cô cầm một xấp tiền dày, áng chừng trong tay, bắt đầu cò kè mặc cả: “Dung Vương, tài sản của anh cả chục tỷ tệ, chỉ ba mươi triệu tệ này mà muốn mua lại danh tiếng và tiền đồ của anh sao? Anh cũng keo kiệt quá đấy!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262


Chương 262

Dung Vương bật cười, đã sớm đoán được là cô sẽ nói vậy, giọng nói bỗng trở nên khinh miệt: “Năm mươi triệu tệ! Số tiền này cô chạy tin cả đời cũng không kiếm được đâu!”.

Hứa Tịnh Nhi bĩu môi: “Nhưng bây giờ tôi bị cả cộng đồng mạng ném đá, còn bị fan của anh tấn công, toàn thân đều bị thương. Nếu tôi dừng tay tại đây, thì sau này sẽ bị gạch tên khỏi giới tin tức, ngay cả công việc cũng mất”.

Dung Vương cắn răng: “Giá cuối! Một trăm triệu tệ! Hứa Tịnh Nhi, làm người đừng tham lam quá, kẻo mất cả chì lẫn chài! Hãy biết đủ đi!”.

Một trăm triệu tệ…

Trước mắt Hứa Tịnh Nhi có vô số tờ tiền bay tới, cảm giác sắp bị đống tiền vây kín. Có một trăm triệu tệ này, thì cô sẽ tiến một bước lớn đến mục tiêu một tỷ tệ.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, sau đó lên tiếng, rành rọt từng chữ: “Một trăm triệu tệ, đúng là tốt hơn nhiều rồi. Nhưng nguyên tắc của Hứa Tịnh Nhi tôi, cho dù anh tán gia bại sản cũng không mua nổi”.

“Cô có ý gì?”.

Hứa Tịnh Nhi ngả lưng về phía sau, lười biếng dựa vào lưng ghế, nói: “Cái này mà anh cũng không nhìn ra sao? Tôi chỉ đùa anh thôi”.

“…”

Cho dù không tận mắt nhìn thấy biểu cảm lúc này của Dung Vương, Hứa Tịnh Nhi cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt tức điên lên của anh ta, nghĩ thôi cũng thấy hả dạ.

Quả nhiên, giọng nói giận dữ bị pha trộn của Dung Vương vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cô đã rượu mời không uống lại uống rượu phạt, nhất quyết đối đầu với tôi, vậy thì tôi sẽ cho cô chết”.

Hứa Tịnh Nhi cười tít mắt đáp lại: “Câu này là tôi tặng anh. Để xem tôi sẽ dìm chết anh thế nào! Đồ súc sinh!”

Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.

Nghe tiếng cụp vang lên, Vương Dung tái mét mặt. Điện thoại rơi rầm xuống đất, màn hình nứt vỡ. Anh ta vẫn không hiểu, bèn gạt phăng những thứ trên bàn. Anh ta cầm gây đánh gofl đập thẳng vào đầu gối tên vệ sĩ bên cạnh. Tên vệ sĩ ngã ra đất, đau tới mức cổ nổi cả gân xanh.

“Đồ bỏ đi, đến một con đàn bà mà cũng không quản nổi!”

Anh Hùng thấy vậy vội bước lên khuyên can: “Được rồi, bớt giận. Vấn đề quan trọng trước mắt cần giải quyết đó là nếu A Mỹ đứng ra vạch trần cậu thì sẽ lớn chuyện đấy. Dù sao cô ta cũng là trợ lý của cậu. Lời nói của cô ta rất có sức nặng!”

“Anh tưởng tôi không biết à?”, Dung Vương nổi giận đùng đùng.

“Tôi không nên giữ cái mạng chó của con tiện nhân đó để rồi nó quay lại cắn tôi!”

Anh Hùng vỗ vai Dung Vương, an ủi: “Tôi gọi điện thoại cho Mỹ Kỳ, có lẽ cô ta có cách giải quyết! Cậu đừng quá lo lắng!”

Sau khi nói chuyện xong với Mỹ Kỳ, vẻ đăm chiêu của anh Hùng đã biến mất. Anh ta còn cười và nói với Dung Vương: “Mỹ Kỳ đã có đối sách rồi! Hứa Tịnh Nhi dù có A Mỹ thì cũng không làm nên cơm cháo gì đâu!”

Đúng mười hai giờ chưa ngày thứ hai, Dung Vương lại lên tiếng phát biểu ở công ty giải trí.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263


Chương 263

A Mỹ – trợ lý của Dung Vương vì ái mộ anh ta mà đã nhiều lần tỏ tình nhưng bị từ chối. Dung Vương nể tình cô ta làm nhiều năm, không có công thì cũng có sức nên không nỡ cho cô ta nghỉ việc. Thế nhưng cô ta lại không biết điều. Do anh ta bị làm phiền quá nhiều nên cuối cùng quyết định cho cô ta nghỉ việc và đặc biệt gửi đi thông báo này.

Ngay sau đó, vào lúc hai giờ chiều, Mỹ Kỳ đã gửi đi một đoạn tin rất dài tên zalo, liệt ra những tội ác và nhân phẩm dơ bẩn của Hứa Tịnh Nhi.

Thứ nhất: Ba năm trước, vì muốn được gả vào nhà họ Cố mà Hứa Tịnh Nhi đã không từ thủ đoạn tiếp cận ông cụ Cố nhưng không đạt được kết quả. Cuối cùng Tịnh Nhi mò lên giường của cậu chủ nhà họ Cố và ép hôn.

Thứ hai: Lúc cô làm việc ở nước ngoài. Tiền lương của cô luôn cao hơn mức lương thông thường. Rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy, cô vô cùng thân thiết với cấp trên nhiều tuổi hơn mình.

Thứ ba: Ban đầu cô không có quyền đại diện, không có năng lực, vậy mà có thể gia nhập một nhà xuất bản lớn như thế này, hơn nữa còn vô cùng thân mật với sếp tổng thần bí. Có thể thấy, vị sếp tổng đó chắc chắn có mối quan hệ mập mờ với cô.

Tổng kết lại: Hứa Tịnh Nhi giỏi việc quyến rũ đàn ông để đạt được mục đích. Chuyện lần này cũng là do cô cố tình dụ Dung Vương vào cạm bẫy. Một nhà báo có đạo đức bại hoại như vậy thì những tin cô viết ra căn bản không đáng tin. Cô ta khuyên mọi người hãy tỉnh táo, đừng để bị Hứa Tịnh Nhi dắt mũi. Tuyệt đối không được tin bất kỳ từ nào mà cô viết ra.

Cuối cùng cô ta kêu gọi: Hứa Tịnh Nhi hãy cút ra khỏi giới thời sự. Xin lỗi và gác bút đi!

Zalo một lần nữa lại bị bùng nổ.

Bởi vì lần này kéo cả nhà họ Cố, Khiết Thần vào cuộc. Một gia đình giàu có, hoàng kim như vậy căn bản là những người có vị trí hàng đầu. Giờ những lai lịch đen tối của cô có liên quan tới anh thì những lời chửi rủa dành cho cô càng khủng khiếp hơn. Zalo tưởng chừng bị đánh sụp.

Nhân viên kỹ thuật tăng ca để cứu vãn những chiếc máy chủ. Phải hai, ba giờ sau họ mới khắc phục được. Cái tên của Hứa Tịnh Nhi được treo ngay đầu trang tìm kiếm. Còn nhận được danh hiệu cô em chiến thần.

Không thể phủ nhận chiêu ra tay trước của Dung Vương và Mỹ Kỳ đúng là rất vi diệu.

Đầu tiên là vu oan cho A Mỹ rồi đến Hứa Tịnh Nhi. Giờ cô đã trở thành một nhà báo không đáng tin cậy. A Mỹ cũng trở thành một trợ lý như thế. Vậy thì hai người họ đứng ra vạch trần Dung Vương thì chưa chắc đã có người chịu tin họ.

Bọn họ từ thế chủ động chuyển qua thế bị động. Tình thế càng lúc càng khó khăn hơn.

Trong nhà là an toàn nhất.

Hứa Tịnh Nhi lười biếng ôm gối, dựa vào ghế sô pha. A Mỹ cũng ngồi co gối ngay bên cạnh. Hai tay A Mỹ đan chéo, khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy và âu sầu. Kiều Sở vô thức nhìn Hứa Tịnh Nhi. Vẻ điềm đạm của cô thật khiến anh ta cảm thấy thú vị.

Anh ta thật sự rất muốn biết cô bình tĩnh thật hay là giả vờ.

Nhìn thấy cả một biển người chửi rủa mình trên mạng, A Mỹ thực sự không thể ngồi yên được nữa. Cô ta đứng dậy, xin lỗi Hứa Tịnh Nhi trước tiên: “Cô Hứa, xin lỗi. Đều là do tôi mà bọn họ đào quá khứ của cô lên. Để cô khó xử rồi”.

“Tôi biết cô có ý tốt giúp tôi nhưng tôi không thể vì vấn đề của mình mà khiến cô bị ảnh hưởng xấu được. Tốt hơn tôi nên về…Tôi không muốn liên lụy tới cô.

Dứt lời, cô ta cất bước định rời đi. Nhưng một giây sau, cổ tay cô ta đã bị giữ lại.

Hứa Tịnh Nhi giữ tay cô ta, kéo mạnh ngồi xuống. Cô lên tiếng: “A Mỹ, làm gì có chuyện chưa đấu đã nhận thua vậy? Huống hồ, cô cũng không khiến tôi bị liên lụy gì cả. Dù cô không đầu quân về phía tôi thì Mỹ Kỳ cũng sẽ tung ra lai lịch của tôi mà thôi. Căn bản không phải là do cô”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264


Chương 264

“Còn nữa, tôi đã nói rồi. Tôi sẽ cùng cô đưa Dung Vương vào trong tù? Sao thế? Cô không tin năng lực của tôi sao?”

A Mỹ lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi…chỉ là…”

“Được rồi! Đừng tự trách mình nữa! Không phải là vấn đề của cô. Tất cả tội lỗi đều do Dung Vương. Tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá. Hứa Tịnh Nhi tôi nói được làm được!”

Kiều Sở lúc này cũng lên tiếng: “Cô có cách rồi à?”

Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta bằng đôi mắt đen láy. Cô cười giảo hoạt, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Anh có nghe câu ba cây hợp lại nên hòn núi cao không?”

Kiều Sở ngây người, sau đó hiểu ra cũng bật cười. Anh ta chỉ về phía Hứa Tịnh Nhi rồi lại chỉ về phía A Mỹ. Cuối cùng anh ta chỉ vào chính mình: “Cô nói là ba người chúng ta sao?”

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Hai người đầu tiên đúng, nhưng ngại quá, anh không có phần!”

“Ầu! Vậy người thứ ba là ai?”

Hứa Tịnh Nhi vòng vo: “Đợi tôi làm xong thì anh sẽ biết”.

Khiết Thần đi công tác vài ngày. Vừa xuống máy bay thì đã nhận được zalo của Từ Soái nói rằng bọn họ tụ tập, bảo anh đến làm vài ly.

Khiết Thần không nói gì. Anh kiểm tra điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn hay tin zalo chưa đọc. Không có thứ mà anh muốn thấy. Anh sầm mặt.

Trợ lý Lâm đón xong Khiết Thất bèn hỏi một câu theo bản năng: “Về chung cư phải không sếp?”

Mặc dù hỏi nhưng giọng điệu của anh ta vô cùng chắc chắn. Bởi vì sếp tổng đã mấy ngày không được gặp thiếu phu nhân rồi. Chắc chắn anh muốn về gặp cô trước tiên. Anh ta hiểu mà.

Khiết Thần liếc nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm. Anh khẽ nhếch miệng, nói giọng lạnh như nước đá: “Tới câu lạc bộ A đi!”

“…”

Trợ lý Lâm như bị tát bôm bốp vào mặt. Anh ta đáp lại bằng vẻ thê thảm: “Vâng, Cố tổng”.

Chiếc xe dừng trước cửa, vừa đúng lúc một chiếc xe màu đỏ khác cũng đỗ lại. Khiết Thần từ trên xe bước xuống. Tiêu Thuần cũng xuống xe. Hai người chạm mặt.

Khiết Thần và Tiêu Thuần một trước một sau bước vào phòng. Từ Soái lao ra huýt sáo với bọn họ. Anh ta tỏ vẻ mập mờ: “Ấy, sao lại tới cùng nhau vậy? Gian tình hở?”

Khiết Thần dừng lại, nhả ra mấy từ lạnh ngắt: “Đã có vợ”.

“…”

“…”

Nếu là trước đây, Khiết Thần sẽ chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái. Vậy mà hôm nay lại còn lên tiếng giải thích này nọ. Từ Soái bỗng chốc phải á khẩu.

Sắc mặt Tiêu Thuần đanh lại nhưng cô ấy nhanh chóng giấu nhẹm đi.

Hai người ngồi vào chỗ. Từ Soái cũng không biết là vô tình hay cố ý mà lại ngồi giữa hai người. Anh ta rót cho mỗi người một ly: “Ba người chúng ta ấy mà, lâu lắm rồi không gặp nhau, tôi thấy hơi nhơ nhớ”.

Khi Khiết Thần và Hứa TỊnh Nhi chưa về chung một nhà, bọn họ chính là một đội ba người vô cùng ăn rơ. Sau đó Khiết Thần có Hứa Tịnh Nhi, đi đâu anh cũng dẫn theo cô như một cái đuôi và anh trở thành kẻ trọng sắc khinh bạn. Tiêu Thuần cũng bị Hứa TỊnh Nhi bỏ rơi, trở thành kẻ cô độc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 265


Chương 265

Ba người cụng ly. Từ Soái ngâm nga: “Tình cảm sâu đậm nên cảm thấy ngột ngạt quá”.

Khiết Thần chỉ uống có nửa ly: “Lát nữa còn phải về nữa”.

Lần trước say rượu anh đã bị mất kiểm soát. Anh không muốn bị như vậy trước mặt Hứa Tịnh Nhi nữa.

Từ Soái ôm cánh tay đang nổi da gà tỏ vẻ chịu hết nổi: “Đủ rồi đấy, kêu anh tới tụ tập chứ không phải tới phát cẩu lương. Có vợ thì ghê ghớm lắm sao. Không uống hết thì không còn là anh em gì nữa!”

Tiêu Thuần ngửa cổ uống cạn. Sau đó cô ấy không nói gì, chỉ giành lấy cái ly trước mặt Khiết Thần và uống nốt nửa phần còn lại. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Soái: “Tôi uống thay cho anh tôi rồi. Được chưa?”

Khiết Thần liếc nhìn Tiêu thuần. Đôi mắt anh vẫn luôn u ám, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào như trước giờ vẫn vậy.

Từ Soái nhún vai: “Ok, hai anh em một phe, đối phó với một mình tôi. Tôi nhận thua!”

Chữ hai anh em, anh ta nói ra vô cùng rõ ràng.

“À phải rồi, chuyện của Hứa Tịnh Nhi nhà anh càng lúc càng lớn chuyện rồi. Giờ đã bị dìm gần chết rồi nhỉ…So với lúc anh từ hôn thì giờ cô ấy còn bị chế nhạo nặng hơn đấy”.

Từ Soái thở dài: “Mặc dù tôi rất không thích Hứa Tịnh Nhi nhưng về phương diện săn tin thì tôi khá khâm phục cô ấy. Nếu là người bình thường thì sớm đã không chịu nổi áp lực và đầu hàng rồi!”

Khiết Thần chau mày: “Chuyện gì vậy?”

“Ấy, anh vẫn chưa biết gì sao?”, Từ Soái vừa nói vừa lấy điện thoại mở zalo ra đưa cho anh.

Khiết Thần đọc lướt. Cơ thể anh trở nên lạnh như băng. Sát khí trỗi dậy từ nơi sâu thẳm trong đôi mắt.

Quả nhiên…cũng chỉ có Hứa Tịnh Nhi mới có thể khiến tâm trạng anh biến hóa nhanh như vậy…

Từ Soái vừa nghĩ vừa quay qua nhìn Tiêu Thuần đang im lặng uống rượu. Anh ta cất cao giọng: “Nói ra thì trong chuyện này Hứa Tịnh Nhi bị oan. Cô ấy rõ ràng là một người vợ đường đường chính chính của anh mà. Chỉ cần anh nói ra một câu thôi. Một câu cô ấy là vợ mình thì những thông tin lệch lạc kia sẽ lập tức bị tan thành mây khói. Vậy mà anh ấy à…cứ không chịu công khai mối quan hệ!”

Vừa nói Từ Soái vừa nhìn Khiết Thần bằng vẻ hào hứng. Anh ta nghiêm túc hỏi: “Khiết Thần, nếu như Hứa Tịnh Nhi lên tiếng công khai về mối quan hệ của anh thì anh có đồng ý không?”

Công khai mối quan hệ sao…

Khiết Thần nhì xuống ngón tay của mình. Anh vô thức nhìn xuống chiếc nhẫn cưới mà anh không hề tháo ra sau khi Hứa Tịnh Nhi đeo cho anh.

Anh luôn biết bản thân muốn gì. Anh có mục tiêu rõ ràng và luôn kiên định thực hiện không chút do dự. Hơn nữa anh là người luôn đạt được kết quả mà mình mong muốn.

Thứ duy nhất không chắc chắn trong cuộc đời anh chỉ có Hứa Tịnh Nhi.

Anh từng định bỏ qua nhưng không thể…

Có lẽ trên đời này luôn có một người như thế. Một người nằm ngoài dự liệu khiến bạn không thể nào kiểm soát được.

Khiết Thần nhếch miệng, nói nhỏ: “Nếu cô ấy muốn…có gì mà không thể”.

Từ Soái không cảm thấy quá bất ngờ với kết quả này. Từ lúc anh ta biết Khiết Thần có tình cảm sâu đậm với Hứa Tịnh Nhi thì anh ta chỉ cần suy nghĩ kỹ hơn chút là biết Khiết Thần không hề có bất cứ nguyên tắc nào dành cho những chuyện liên quan tới Hứa Tịnh Nhi.

Sau đó, trong một lần uống rượu với Khiết Thần, anh ta mới biết được rằng sau khi xảy ra tai nạn, khoảng thời gian anh hôn mê, dù anh không tỉnh lại nhưng vẫn còn ý thức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 266


Chương 266

Anh nghe được từng câu nói mà Hứa Tịnh Nhi nói với mình. Anh cảm nhận được sự chăm sóc của cô. Người vợ mà anh chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc tới này cứ thế bước vào trái tim anh không hề dự báo trước.

Từ đầu tới cuối, chỉ cần Hứa Tịnh Nhi muốn là Khiết Thần đều làm. Sự việc từ hôn của ba năm trước, tới giờ nghĩ lại, có lẽ Khiết Thần cảm thấy dằn vặt lắm…

Nếu lúc đó, Hứa Tịnh Nhi làm loạn lên, à không, chỉ cần cô ấy gọi điện hỏi một câu thôi thì Khiết Thần sẽ đầu hàng vô điều kiện ngay.

Cảm giác này thật thấp hèn.

Từ Soái quay qua nhìn Tiêu Thuần. Thấy cô uống rượu như uống nước sau khi nghe được câu trả lời của Khiết Thần. Anh ta cảm thấy thật xót xa.

Khiết Thần nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Anh bèn xắn ống tay, đứng dậy đóng cúc áo và nói: “Tôi đi trước đây”.

“Vội về nhà với vợ à”.

Từ Soái nhún vai: “Tôi hiểu quá mà, đi đi!”

Khiết Thần lạnh lùng gật đầu, cất bước rời đi. Tiêu Thuần cũng đặt cốp cái ly lên bàn. Cô ấy cũng đứng dậy, nói với Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, anh đưa em về nhé. Em uống nhiều, không lái xe được”.

Khiết Thần chẳng thèm nghĩ cứ thế từ chối thẳng: “Không tiện đường”.

Sau đó anh liếc nhìn Từ Soái: “Gọi xe cho cô ấy đi”.

Tiêu Thuần bước tới: “Em muốn anh đưa em về, em có chuyện muốn nói”.

Khiết Thần chẳng thèm nhìn cô, cứ thế rời khỏi phòng. Tiêu Thuần đứng khựng ngay tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt cô ấy rưng rưng.

Từ Soái day chán, mở miệng định nói gì đó nhưng thấy Tiêu Thuần đã lập tức lao ra. Rõ ràng là cô ấy muốn đuổi theo Khiết Thần.

Ôi trời! Từ Soái bật dậy khỏi ghế sô pha và cũng đuổi theo.

Tiêu Thuần đuổi kịp Khiết Thần tới cửa ra vào. Cô chộp lấy ống tay áo của anh. Khiết Thần dừng lại, nhìn cô với ánh mắt vô cảm. Sau đó anh nhìn xuống tay mình.

Tiêu Thuần vội buông tay theo phản xạ.

Do hơi quá đà, hơn nữa cô lại uống nhiều nên đứng không vững. Cô loạng choạng lùi về sau vài bước, Từ Soái kịp thời đỡ lấy cô ấy.

Tiêu Thuần vùng vằng muốn thoát ra khỏi Từ Soái. Cô ấy nhìn chăm chăm Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, anh…thật sự đã yêu Hứa Tịnh Nhi rồi sao?”

Thế nhưng vừa mới nói ra thì Tiêu Thuần dường như đã cảm thấy hối hận. Cô bật cười: “Xem ra đúng là em đã uống nhiều rồi…Anh Khiết Thần, anh mau về đi, đừng để Hứa Tịnh Nhi sốt ruột!”

Dứt lời, Tiêu Thuần quay người rời đi. Cô bước đi loạng choạng như muốn ngã, thế nhưng vẫn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.

Ánh mắt Khiết Thần từ đầu tới cuối không hề thay đổi. Anh lạnh lùng liếc nhìn về phía Tiêu Thuần rời đi, sau đó nói với Từ Soái: “Để ý cô ấy”.

Có lần nào mà không phải là anh ta chứ?

Từ Soái thầm nghĩ. Thế nhưng lý trí thành thật hơn nội tâm, anh ta lên tiếng: “Rõ”, rồi quay đi tìm người.

Khiết Thần cũng cất bước rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 267


Chương 267

Rẽ khỏi hành lang, quả nhiên Từ Soái nhìn thấy Tiêu Thuần đang dựa vào tường, ngồi phịch dưới đất. Cô ấy cúi đầu, tóc rũ xuống, che kín khuôn mặt mình.

Nhìn đôi bờ vai đang run lên có thể thấy rằng cô ấy đang khóc.

Từ Soái thở dài, đi tới trước. Anh ta ngồi xuống, định nói gì đó nhưng đến cuối cùng chỉ đưa tay lên xoa tóc cô.

Tiêu Thuần run tới mức đáng sợ.

Vài giây sau, cô ấy dang tay ra ôm chặt lấy Từ Soái. Đầu cô vùi vào cổ anh. Từ Soái nhanh chóng cảm nhận được người mình ướt nhẹp.

Từ Soái vỗ nhẹ lưng Tiêu Thuần, an ủi cô ấy trong im lặng.

Anh ta, có hai người anh trai nhưng đều là cùng bố khác mẹ. Anh cả có mẹ khác, anh hai có mẹ khác và anh ta lại có một người mẹ khác nữa.

Vì vậy, dù anh có quan hệ huyết thống với anh em mình nhưng họ cũng không có tình cảm gì. Cuộc sống của anh ta sớm đã không được ai yêu thương. Tình cảm mà anh ta trân trọng nhất chính là tình cảm của Khiết Thần và Tiêu Thuần. Hai người họ không khác gì người nhà của Từ Soái.

Anh ta trận trọng và quyết bảo vệ nó tới cùng.

Lúc Khiết Thần vế tới chung cư thì đã là mười hai giờ đêm.

Anh mở cửa. Vốn tưởng thứ đón tiếp anh vẫn là một màu tối đen như trước đây nhưng thật không ngờ, cả phòng khách bật đèn sáng trưng.

Dưới ánh đèn, bóng dáng nhỏ bé của một cô gái nằm trên ghế sô pha hiện ra. Cô gái ôm gối, đầu nghẹo một bên, cô ấy đang ngủ.

Khiết Thần dừng trước cửa, thay giày và bước vào trong. Chẳng biết vì sao mà anh bước chân rất khẽ.

Anh đi tới bên ghế sô pha, nhìn Hứa Tịnh Nhi một lúc lâu. Anh quỳ xuống, chậm rãi đưa tay ra chạm nhẹ đầu ngón tay lên khuôn mặt cô.

Không biết có phải Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được anh đang sát gần hay là do mùi rượu mà cô khẽ chau mày và từ từ mở mắt.

Khiết Thần khựng tay, nhanh chóng thu lại.

Hứa Tịnh Nhi mơ màng nhìn Khiết Thần. Cô hơi đơ người, có lẽ không biết là mình đang tỉnh hay đang mơ.

Khiết Thần thu tay về, khẽ siết lại. Miệng anh mấp máy: “Sao lại ngủ ở đây?”

Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp định thần lại nên không cả suy nghĩ, cô chỉ trả lời thành thật: “Tôi đang đợi anh mà”.

Đợi anh sao…

Vài từ đơn giản mà giống như búa rìu dội vào trái tim khiến anh sững sờ.

Cô để đèn sáng cho anh, ngồi đợi ở sô pha và ngủ thiếp đi mất…Tất cả là vì đợi anh về…

Cảnh tượng này, đến trong mơ anh cũng không dám chạm vào. Thật sự nó đã xảy ra rồi sao?

Khiết Thần im lặng. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chăm khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Ôi trời! Vừa rồi cô đã nói gì vậy? Sao cô có thể nói ra những lời trong lòng mình một cách thẳng thắn như vậy chứ?

Trợ lý Lâm giả vờ để lộ thông tin Khiết Thần trở về cho cô. Sau đó cô Lâm cũng giả vờ tiết lộ. Bởi vì cô có chuyện muốn nhờ Khiết Thần nên đã không ngủ, ngồi ở phòng khách đợi anh để ngay khi anh về, cô có thể nịnh nọt đôi chút, sau đó có thể thuận lời đề cập tới yêu cầu của mình.

Dù sao thì ai chẳng thích được quan tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 268


Chương 268

Nhưng thật không ngờ cô đợi mãi và không chịu nổi nữa nên ngủ mất. Hơn nữa còn nói thẳng ra những lời như thế trong lúc đang mơ màng.

Khiết Thần luôn ghét vẻ tính toán của cô. Nếu như anh đổi ý thì cô sẽ rất khó hành sự…

Hứa Tịnh Nhi mím môi, đôi mắt đen láy dao động. Cô định nói gì đó nhưng không nói nên lời. Thế là cô đành phải giả vờ như vừa rồi mình chưa nói gì: “Anh vừa công tác về, có mệt không? Anh ngồi xuống, tôi…xoa bóp cho anh nhé!”

Vừa nói cô vừa chộp lấy cánh tay của Khiết Thần, kéo anh ngồi xuống. Sau đó cô bắt anh quay người qua một bên và đặt tên lên vai anh. Khi cô định nắn bóp thì người đàn ông đã nắm lấy tay cô.

Khiết Thần bỏ tay cô xuống, nắm chặt. Anh quay người lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo của cô. Sau đó anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Cô có gì muốn nói với tôi à?”

Hầy…

Hứa Tịnh Nhi đơ ra một lúc rồi không giấu giếm nữa.

Cô làm sao có thể giấu được một người như Khiết Thần chứ. Chi bằng nói thẳng cho xong.

Hơn nữa lúc này anh không hề tỏ ra giận dữ.

Hứa Tịnh Nhi khẽ hắng giọng, mặt nghiêm túc, sau đó rút tay về. Thế nhưng Khiết Thần không chịu buông, cô cũng không dám rút mạnh đành chịu đựng.

“À thì…tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Khiết Thần khẽ gật đầu. Giọng anh không chút cảm xúc: “Nói đi”.

“Thì là xin anh giúp đỡ xíu xíu”, Hứa Tịnh Nhi vừa nói vừa dùng tay còn lại ra dấu một chút chút cho anh.

Từ sâu trong đôi mắt anh ánh lên vẻ ý vị.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên câu hỏi khi nãy của Từ Soái: “Nếu như Hứa Tịnh Nhi lên tiếng, muốn công khai mối quan hệ giữa cô ấy và anh thì anh có đồng ý không”.

Vì vậy…chút chút giúp đỡ mà cô đang nói là điều này sao?

Cô ấy muốn công khai mối quan hệ?

Thực ra…dù cô làm vậy là vì muốn chặn họng những lời nhạo báng hay vì tin tức thì anh vẫn giữ nguyên chính kiến của mình. Rằng chỉ cần cô muốn là được.

Trong mối quan hệ này, rất nhiều người cho rằng là anh đang dắt kiểm soát cô. Nhưng chỉ có anh mới biết chính mình là người bị cô kiểm soát.

Khiết Thần vẫn nói bằng giọng vô cùng thản nhiên: “Cô nói đi”.

Sự hào sảng của Cố Khiết Thần lại vượt ngoài dự liệu của Hứa Tịnh Nhi. Phải biết rằng lần trước cô muốn có thiệp mời, Cố Khiết Thần đã bắt cô hầu hạ đến mấy ngày, cuối cùng còn phải hi sinh nhan sắc của mình, “thì thầm bên gối” cả nửa đêm mới được đồng ý.

Hứa Tịnh Nhi lập tức cười híp mắt nói: “Tôi muốn hỏi anh, anh có thể… giúp tôi hẹn Cố Tuyết hay không?”.

“…”.

Cố Khiết Thần nhíu mày, giống như không hiểu lời cô nói, ngẩn ngơ hỏi: “Cố Tuyết?”.

Hứa Tịnh Nhi ra sức gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 269


Chương 269

Cô và Cố Tuyết bất hòa, cô trực tiếp hẹn Cố Tuyết, ắt hẳn Cố Tuyết sẽ không quan tâm đến cô. Nhưng cô biết Cố Tuyết rất thích người anh họ Cố Khiết Thần này, là người hâm mộ trung thành của anh. Chỉ cần Cố Khiết Thần lên tiếng, cô ta chắc chắn sẽ đến chỗ hẹn.

Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần trở nên nghiêm nghị, im lặng nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi mười mấy giây, sau đó cất giọng trầm thấp: “Tối nay cô chờ tôi là vì chuyện này sao?”.

“Đúng vậy!”, Hứa Tịnh Nhi nhạy bén phát hiện ra vẻ mặt của Cố Khiết Thần bỗng nhiên trở nên không tốt lắm. Cô cân nhắc câu từ, vội vàng bổ sung: “Cố Khiết Thần, tôi… tôi sẽ không gây rắc rối cho anh, không phải tôi muốn gây sự với Cố Tuyết, mà là tôi có chuyện nghiêm túc cần nói với cô ấy”.

Ánh mắt Cố Khiết Thần dần dần tối lại, giọng nói cũng khôi phục sự lạnh lùng thường ngày: “Là chuyện liên quan đến bài báo của cô?”.

Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định.

Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, lè lưỡi, cũng không sợ nói ra sự thật: “Phải, tôi cần sự hỗ trợ của Cố Tuyết”.

Ba người cô cần là cô, A Mỹ và Cố Tuyết.

Cố Tuyết là fan lớn nhất của Dung Vương. Trong nhóm fan hâm mộ, vì cô ta hào phóng, lại thường xuyên tổ chức hoạt động cho fan, phát quà ngoài mong đợi cho fan,… nên cô ta rất có uy tín trong lòng các fan hâm mộ.

Chỉ cần có thể để cô ta nhận ra bộ mặt thật của Dung Vương, bỏ tà theo chính, đồng nghĩa sẽ cắt đứt tất cả đường lui của Dung Vương. Đến lúc đó, cộng thêm A Mỹ ra làm chứng, Dung Vương sẽ hoàn toàn rớt đài.

Đương nhiên, Cố Tuyết vô cùng trung thành với Dung Vương, luôn luôn tin tưởng Dung Vương, mà cô ta lại cực kỳ ghét cô, Hứa Tịnh Nhi biết muốn thuyết phục Cố Tuyết không dễ dàng gì.

Tuy nhiên, dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cô cũng sẽ thử!

Cố Khiết Thần như đã nhìn ra tất cả tâm tư của Hứa Tịnh Nhi, im lặng một lúc lâu, ngay cả bàn tay vừa rồi nắm chặt lấy Hứa Tịnh Nhi không buông cũng thả lỏng.

Hứa Tịnh Nhi lập tức cảm giác được anh không vui, mặc dù cô không hiểu là vì sao…

Chẳng lẽ Cố Khiết Thần không thích cô tiếp xúc với người nhà họ Cố? Vì anh không thừa nhận người vợ như cô, nên sợ cô ra tay từ những người khác trong nhà họ Cố, từng bước ép sát?

Tương tự như… ông nội thích cô, nên mới khiến anh không thể không cưới cô?

Vậy thì anh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô thề bây giờ cô chỉ một lòng muốn theo đuổi chính nghĩa và kiếm tiền, mấy chuyện tình yêu cô đã không còn để tâm nữa rồi.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!

Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, đang suy nghĩ có cần cam đoan với anh hay không thì đôi mắt đen của Cố Khiết Thần bất chợt lại nhìn chằm chằm gương mặt cô. Anh nhếch môi, nói từng chữ: “Cô thật sự không còn lời nào khác muốn nói với tôi sao?”.

Lời này quả thật làm cho Hứa Tịnh Nhi có chút mờ mịt.

Lời nào khác? Lời gì khác nữa chứ? Giữa anh và cô còn lời gì có thể nói nữa sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt đó của Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi cũng không dám trả lời tùy tiện. Cô nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lại lên tiếng: “Có!”.

Một chữ “có” rõ ràng của cô khiến cho sự u ám nơi đáy mắt Cố Khiết Thần bỗng chốc tan biến, thậm chí khóe môi cong lên gần như không thể phát hiện ra. Anh kéo cà vạt lỏng ra một chút, sau đó ung dung ngồi dựa vào ghế sofa, thản nhiên hất cằm: “Nói đi”.

Hứa Tịnh Nhi vừa khó hiểu vừa nghi hoặc, vì sao cô cảm giác được tâm trạng anh lại tốt lên rồi?

Mặc dù biết tính tình anh luôn thay đổi thất thường như vậy, nhưng thay đổi thế này thì nhanh quá… Khó đây!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 270


Chương 270

Bỏ đi bỏ đi, cô cũng không có tâm trạng đi nghiên cứu cảm xúc của anh, cô chỉ cần đạt mục đích của cô là được rồi.

“Cố Khiết Thần, không biết mấy ngày nay anh có lên mạng không? Nếu có thì chắc đã nhìn thấy mấy lời chửi rủa tôi nhỉ. Thật ngại quá, vì tôi mà liên lụy tới cả anh. Tôi biết anh không thích dính vào scandal, cũng không thích trở thành đề tài bàn tán của người khác”.

Đôi chân thon dài của Cố Khiết Thần bắt chéo nhau một cách tao nhã, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối, trên mặt không nhìn rõ vui buồn, chỉ hờ hững nói: “Cho nên?”.

“Cho nên!”, Hứa Tịnh Nhi lập tức ngồi thẳng người dậy, giơ tay phải lên, phát thề: “Tôi nhất định sẽ dẹp yên chuyện này nhanh nhất có thể, sẽ không để tên anh và tên tôi xuất hiện cùng nhau, không còn dính dáng gì với nhau nữa!”.

Chỉ cần cô bàn bạc ổn thỏa với Cố Tuyết, khiến Dung Vương bị trừng trị. Chu Mỹ Kỳ đứng không vững chân, bài mà cô ta viết cũng sẽ không còn giá trị nào, vậy thì quần chúng hóng chuyện cũng sẽ giải tán.

Hứa Tịnh Nhi cũng không biết mình lại nói sai điều gì. Cô nhìn thấy ánh mắt của Cố Khiết Thần dần dần lạnh đi với tốc độ rất nhanh, ngay cả hơi thở quanh người anh cũng dâng lên một tầng hơi lạnh, khiến người ta bất giác run rẩy.

Hứa Tịnh Nhi kìm nén mong muống chạy trốn, lại nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Anh… anh không hài lòng thì tôi đặt ra thời hạn được không? Ba… ba ngày?”.

Thật ra bị quần chúng chế nhạo, cô chẳng thấy sao cả. Ba năm trước cô bị từ hôn, bị người khác chế giễu, cô đã từng tổn thương cực hạn…

Còn Cố Khiết Thần, xưa nay anh luôn khiêm tốn, bây giờ bị người ta thảo luận bàn tán trên mạng, dù không phải bọn họ chửi anh nhưng anh cũng không vui, thậm chí còn chán ghét và phẫn nộ.

Thấy Cố Khiết Thần vẫn không nói gì, Hứa Tịnh Nhi cắn răng, đưa ra hai ngón tay: “Hai ngày?”.

Hai ngày… cô thật sự có chút không nắm chắc, nhưng Cố Khiết Thần có vẻ như vẫn không hài lòng. Lẽ nào anh muốn cô giải quyết trong vòng một ngày? Hay là ngay lập tức?

Tay cô đột ngột bị nắm lấy, bàn tay lạnh lẽo của Cố Khiết Thần đè ngón tay cô xuống. Anh nắm tay cô với sức lực khá lớn, Hứa Tịnh Nhi âm thầm hít ngược một hơi.

Giọng nói của Cố Khiết Thần rất trầm thấp, lại rất cấp bách, giống như đang bùng nổ cảm xúc gì đó, hầu như rít qua kẽ răng từng chữ một: “Hứa Tịnh Nhi, cô chưa từng nghĩ tới cách nào nhanh hơn sao?”.

Cách nào nhanh hơn?

Trên mạng chế nhạo cô dụ dỗ đàn ông, trái một người, phải một người, thế thì chỉ cần cô đứng ra nói mình đã kết hôn, chồng cô là Cố Khiết Thần, đám người đó sẽ phải câm miệng ngay!

Nhưng cách nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu cô một giây đã bị cô quả quyết gạt đi. Hơn nữa, cách Cố Khiết Thần muốn cũng không phải là cách này.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy đại não mạnh nhất của cô thật sự không nghĩ được gì nữa, chỉ đành phát huy tinh thần không ngại học hỏi, nhỏ giọng hỏi lại: “Ví dụ như gì?”.

Ví dụ…

Cho nên, cô thật sự chưa từng nghĩ tới công khai mối quan hệ với anh.

Cố Khiết Thần rủ mí mắt, có chút chật vật giấu đi sự mất mát và tự giễu sâu đậm nơi đáy mắt.

Anh không nói gì nữa mà buông Hứa Tịnh Nhi ra, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Cố Khiết Thần tắm rửa xong thì đi vào phòng làm việc. Hứa Tịnh Nhi nằm trên giường đợi đến khi ngủ thiếp đi cũng không đợi được anh quay về phòng ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, anh đã rời khỏi chung cư.

Xem ra chút chuyện nhỏ ấy Cố Khiết Thần cũng không giúp cô. Nhưng không sao, cô vẫn có thể nghĩ cách khác, cùng lắm thì hơi phức tạp hơn chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 271


Chương 271

Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng ngủ, cô Lâm tiến tới chào hỏi, sau đó đưa cho cô một món đồ.

Đó là một tờ giấy, trên đó là nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, viết thời gian và địa điểm. Hứa Tịnh Nhi nhận ra đây là nét chữ của Cố Khiết Thần.

Quả nhiên, cô Lâm nói: “Trước khi ra khỏi nhà cậu chủ đã đưa cho tôi, bảo tôi chờ cô dậy thì đưa cho cô”.

Tuy không nói rõ ý nhưng Hứa Tịnh Nhi hiểu ngay, cuối cùng Cố Khiết Thần vẫn giúp cô hẹn được Cố Tuyết…

Thực ra Hứa Tịnh Nhi không hề xa lạ với Cố Khiết Thần như vậy, anh trước giờ là người đàn ông nói ít làm nhiều. Trước kia lúc hai người bên nhau, về cơ bản anh chẳng bao giờ nói những lời ngọt ngào, nhưng tất cả những việc anh làm cho cô đều ngập tràn yêu chiều và ấm áp.

Chính vì như vậy, cô mới dần dần lún sâu, sau đó không thể rút ra.

Tối hôm qua, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh thất thường, cuối cùng không biết làm sao, cô vẫn chọc giận anh, vốn cô cũng chẳng hy vọng gì.

Hứa Tịnh Nhi ngơ ngẩn nhận tờ giấy, đáy mắt lóe lên tia sáng, nhất thời cũng không biết có cảm xúc gì.

Cô Lâm thấy thế, nói: “Cô chủ, cô đừng nghĩ là tôi nói đỡ cho cậu chủ, trong thời gian tôi ở đây, tôi thấy cậu chủ rất quan tâm đến chuyện của cô, chỉ là cậu ấy… Sau khi bố mẹ qua đời, chuyện gì cậu ấy cũng giữ trong lòng, không thích bày tỏ, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không có trái tim”.

Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt tờ giấy kia, khẽ mím môi không nói gì.

Không phải là cô không cảm nhận được sự thay đổi gần đây của Cố Khiết Thần, chỉ là… cô không muốn nghĩ, hay nói cách khác là… không dám nghĩ nữa.

Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, dường như không nghe thấy gì, chỉ nói: “Chị Lâm, em đói rồi”.

Cô Lâm thở dài, nhưng không nói nữa, cười đáp: “Bữa sáng đã nấu xong rồi, là món trứng hấp cô thích ăn nhất”.

“Cảm ơn chị Lâm”.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Tịnh Nhi về phòng chuẩn bị thay quần áo ra ngoài. Lúc vào phòng thay đồ chọn quần áo, tầm mắt cô vô thức lướt qua từng hàng quần áo lót và áo vest. Ánh mắt cô đanh lại, rồi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Khiết Thần.



Điện thoại vang lên tiếng tinh tinh.

Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần lướt qua, sững lại, sau đó lập tức cầm điện thoại lên, mở khóa, vào mục tin nhắn.

[Cố Khiết Thần, cảm ơn anh.]

Anh nhìn chằm chằm mười mấy giây, khóe môi dường như nhếch lên một đường cong nhẹ, đầu ngón tay khẽ vuốt phần ghi chú của tin nhắn, khuôn mặt thêm nét dịu dàng.

Anh đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn giám đốc Phòng Kế hoạch đang run như cầy sấy, đầu túa mồ hôi lạnh. Rồi anh tháo nắp chiếc bút máy ra, vung bút lên ký cái roẹt vào tờ giấy, gập lại, vứt đến trước mặt giám đốc.

Giám đốc Phòng Kế hoạch bỗng chốc sững sờ.

Rõ ràng Cố tổng không hài lòng với phương án ông ta đưa ra, thậm chí nhìn khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của anh, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng một trận. Ai ngờ ngay sau đó, Cố tổng lại ký tên thông qua, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh thì đúng là chuyển từ mưa sang nắng…

Vậy là tin nhắn vừa rồi đã cứu ông ta!

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 272


Chương 272

Vừa rồi ông ta lén lút liếc nhìn màn hình điện thoại của Cố tổng, nếu ông ta đoán không nhầm thì ghi chú của người gửi tin nhắn đến rõ ràng là… bà xã.

Những người rơi vào bể tình, bất kể là nam hay nữ, quả thực đều có thể từ ác quỷ thành thiên thần.

Nhưng khoan đã, rõ ràng Cố tổng đang độc thân, lấy đâu ra bà xã chứ?

Giám đốc Phòng Kế hoạch đầu đầy dấu chấm hỏi, ôm văn kiện rời khỏi phòng làm việc, bước vào thang máy. Trong quá trình đi xuống, ông ta bỗng dưng nhớ ra, dáng vẻ này của Cố tổng rất quen.

Đúng vậy, chính là Cố tổng của ba năm trước.

Lúc đó, anh và cô chủ của nhà họ Hứa là Hứa Tịnh Nhi đang bên nhau, mỗi lần Hứa Tịnh Nhi gọi điện thoại, gửi tin nhắn, hay đến tìm gặp, thì đều có thể khiến anh mặt mày rạng rỡ. Bất kể anh bất mãn, tức giận đến đâu, Hứa Tịnh Nhi đều là vũ khí dập lửa của anh.

Đúng là đã lâu không thấy… Chỉ có điều, trước kia là Hứa Tịnh Nhi, còn bây giờ thì sao đây? Rốt cuộc “bà xã” hiện giờ là thần thánh phương nào? Có thể công phá trái tim của mỹ nam băng sơn Cố tổng?

Nếu có thể may mắn được gặp, ông ta nhất định phải vái lạy mới được.



Hứa Tịnh Nhi và A Mỹ đến gặp Cố Tuyết theo đúng thời gian và địa điểm đã hẹn.

Chắc là lần đầu Cố Khiết Thần hẹn gặp Cố Tuyết, rõ ràng cô ta đã trang điểm chải chuốt kĩ càng, hơn nữa còn đến sớm nửa tiếng, tư thái thục nữ, ngoan ngoãn ngồi trong phòng bao chờ anh.

Nhưng không chờ được Cố Khiết Thần, mà lại thấy Hứa Tịnh Nhi. Cố Tuyết đầu tiên là ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt thoắt cái sầm xuống, vô cùng tức giận, trừng mắt lên nhìn Hứa Tịnh Nhi, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Là cô bảo anh Khiết Thần hẹn tôi sao?”.

Hứa Tịnh Nhi dẫn theo A Mỹ bước vào, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của cô ta, gật đầu: “Phải, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

“Hừ”, Cố Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, đứng phắt dậy, xách túi lên định bỏ đi, cô ta không muốn nghe nửa lời nào cả.

“Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô”, Hứa Tịnh Nhi không chút lo lắng, giọng nói bình thản, cũng không có ý ngăn cô ta lại.

Cố Tuyết dừng chân, đôi mắt trợn trừng: “Hứa Tịnh Nhi, là cô bảo anh Khiết Thần hẹn tôi ra đây, cô có ý gì hả?”.

Hứa Tịnh Nhi bước thẳng đến sô pha ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc trà, uống một ngụm rồi mới thong thả lên tiếng: “Chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói sự thật thôi, chúng ta ghét nhau cũng không phải ngày một ngày hai gì”.

“Cô!”.

Cố Tuyết tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt chiếc túi xách. Sau đó, cô ta nhấc chân, bước quay lại chỗ chiếc sô pha, ngồi đối diện Hứa Tịnh Nhi, cũng tự rót trà cho mình, ngửa cổ uống, nói: “Cô không muốn nhìn thấy tôi thì tôi lại càng không đi! Tôi phải khiến cô ngứa mắt!”.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười. Cô và Cố Tuyết đối địch nhau lâu như vậy, sao cô có thể không hiểu tính cách của Cố Tuyết chứ? Đại tiểu thư được chiều hư, cái tính duy ngã độc tôn chẳng khác gì Cố Khiết Thần, nếu cứ nịnh nọt cô ta, thuận theo ý cô ta, cô ta sẽ càng không thèm ngó tới.

Thế nên kế khích tướng là cách đơn giản trực tiếp và có hiệu quả nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 273


Chương 273

Hứa Tịnh Nhi cũng không dài dòng, lấy tài liệu trong tay A Mỹ đặt lên bàn, đẩy về phía Cố Tuyết, ngón tay chỉ vào tài liệu, giải thích: “Trong này là báo cáo kiểm tra sức khỏe của A Mỹ, và cả… ghi chép về ba lần sảy thai của A Mỹ”.

Cố Tuyết chẳng thèm nhìn lấy một cái, cô ta cũng không phải đồ ngốc, khoảnh khắc nhìn thấy A Mỹ, cô ta đã biết Hứa Tịnh Nhi tìm mình chắc chắn là có liên quan đến Dung Vương. Nhưng cô ta tin Dung Vương tuyệt đối, Hứa Tịnh Nhi lấy những thứ này ra là muốn cô ta tin vào những lời nói dối của cô, khiến cô ta hiểu lần Dung Vương sao? Thật là nực cười!

Phản ứng này của cô ta cũng nằm trong dự liệu của Hứa Tịnh Nhi, cô cũng không cưỡng ép hay khuyên Cố Tuyết xem, mà ra hiệu với A Mỹ. A Mỹ gật đầu, bước tới trước mặt A Mỹ, sau đó…

A Mỹ kéo khóa chiếc váy liền, chiếc váy rơi xuống đất, cơ thể của cô ta cứ thế lộ ra toàn bộ trước mắt Cố Tuyết.

Chuyện quá đỗi bất ngờ, Cố Tuyết vốn định nổi giận, nhưng khi ánh mắt cô ta chạm tới làn da đầy rẫy vết thương, gần như không có chỗ nào lành lặn của A Mỹ, thì cả người ngây ra như phỗng.

Cho dù Hứa Tịnh Nhi đã từng nhìn qua, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng và phẫn nộ.

Hứa Tịnh Nhi hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực, nói với Cố Tuyết: “Cố Tuyết, chúng ta hãy dẹp ân oán cá nhân sang một bên, tôi dùng thân phận một phóng viên nói chuyện với cô. Tất cả những gì tôi điều tra được đều là sự thật, Dung Vương không phải người như cô thấy đâu. Anh ta bỉ ổi khốn nạn, hạ thuốc, cưỡng bức phụ nữ, đánh đập, uy hiếp… Anh ta là một kẻ cặn bã!”.

“Mà người bị hại không chỉ có A Mỹ, còn có rất nhiều người hâm mộ của anh ta. Nếu bây giờ không ngăn chặn, sau này sẽ có ngày càng nhiều người hâm mộ bị hại. Tôi biết cô thích thần tượng của mình, nhưng cô thực sự muốn dung túng cho anh ta phạm tội một cách mù quáng sao?”.

“Tuy hai ta bất hòa, nhưng tôi biết cô không phải là người không phân rõ thị phi. Hy vọng cô có thể nhìn rõ bộ mặt thật của tên Dung Vương này, anh ta quả thực không đáng để cô bảo vệ đâu”.

Hai bàn tay Cố Tuyết nắm chặt, trong mắt cô ta dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, phân vân một lát, cô ta gầm lên: “Hứa Tịnh Nhi, cô im đi! Đừng tưởng rằng những lời nói dối của cô có thể lừa được tôi, ai mà biết được những vết thương trên người A Mỹ từ đâu mà có? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn sỉ nhục bôi nhọ Dung Vương, tôi sẽ không tha cho cô đâu”.

Nói xong, dường như sợ Hứa Tịnh Nhi lại nói những lời khiến mình dao động, Cố Tuyết đứng phắt dậy. Lúc lấy túi xách, cô ta nhìn văn kiện trên bàn, cắn răng, rồi vẫn cầm lấy, nói: “Tôi sẽ không để cô tung những tin giả này lên mạng đâu”.

Cô ta nhét vào túi xách của mình, quay đầu rời khỏi phòng bao.

A Mỹ mặc xong quần áo, nhìn Hứa Tịnh Nhi với vẻ mặt đầy lo lắng: “Tịnh Nhi, cô ta không tin chúng ta, làm sao bây giờ?”.

Nếu không thể thuyết phục Cố Tuyết quay mũi giáo về phía Dung Vương, bọn họ sẽ khó mà lật đổ được anh ta.

Hứa Tịnh Nhi lại mỉm cười, vỗ vai A Mỹ, an ủi: “Cô yên tâm đi”.

Yên tâm?

A Mỹ nhìn Hứa Tịnh Nhi từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh thản nhiên, sự lo lắng trong lòng bất giác cũng vơi bớt. Cô ấy quả thực là… luôn có khí thế nắm chắc phần thắng, dường như không có chuyện gì có thể làm khó cô ấy.



Đêm khuya.

Buổi chiều Cố Tuyết về đến nhà, cô ta do dự mãi, cuối cùng vẫn mở văn kiện ra, đọc báo cáo kiểm tra sức khỏe và ghi chép sảy thai trong đó. Sau đó, cô ta còn cho người đến bệnh viện sở tại để kiểm tra, kết quả đúng là như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 274


Chương 274

Buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cô ta dậy uống mấy ly rượu vang. Rõ ràng là muốn dễ ngủ hơn, nhưng càng uống lại càng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức từng lời Hứa Tịnh Nhi nói cứ không ngừng quanh quẩn bên tai.

Cô ta mở Zalo ra, muốn tìm người nói chuyện để di chuyển sự chú ý. Sau đó cô ta nhìn thấy tin nhắn Zalo của một người hâm mộ có mối quan hệ khá tốt với cô ta, nói tối nay Dung Vương hẹn cô ấy đi chơi, đúng lúc gần đây Dung Vương bị tung tin thất thiệt không vui vẻ, cô ấy sẽ an ủi và khích lệ anh ta.

Cố Tuyết nhìn chằm chằm tin nhắn này khoảng một phút, rồi cô ta đứng dậy, thay quần áo ra ngoài.

Lúc cô ta đẩy cửa phòng bao hộp đêm, liền nhìn thấy người hâm mộ kia bất tỉnh nhân sự nằm trên sô pha, còn Dung Vương ngồi trên người cô ấy, đang xé quần áo của cô ấy…

Cho dù người khác nói rách họng, cho dù chứng cứ rành rành ngay trước mắt, cô ta vẫn không muốn tin Dung Vương là người như vậy. Nhưng hiện giờ… chính mắt cô ta nhìn thấy thần tượng của mình ghê tởm bỉ ổi như vậy.

Cố Tuyết chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, sau đó là sự thất vọng và đau lòng cực độ.

Cô ta xông tới, giơ túi xách lên đập vào mặt Dung Vương: “Khốn nạn, cút xuống, uổng công chúng tôi tin tưởng anh, ủng hộ anh như vậy! Vậy mà anh đối xử với chúng tôi như thế! Đi chết đi!”.

Dung Vương không ngờ Cố Tuyết lại bất ngờ xuất hiện, theo bản năng anh ta vẫn cố cãi: “Tuyết Nhi, cô hãy nghe tôi giải thích, là cô ta quyến rũ tôi trước, thực sự tôi chỉ nhất thời uống nhiều, không làm chủ được bản thân…”

“Cô ấy đã có bạn trai, bọn họ rất yêu thương nhau, cô ấy chỉ coi anh là thần tượng, lẽ nào lại đi quyến rũ anh? Đúng là nực cười, Hứa Tịnh Nhi nói không sai, anh là đồ cặn bã, cầm thú, tôi phải vạch trần anh cho mọi người biết, anh cứ chờ chết đi!”.

Cố Tuyết đẩy mạnh Dung Vương, muốn dìu người hâm mộ kia đi, nhưng Dung Vương ngã ở sô pha bên cạnh, bỗng cất tiếng cười âm u lạnh lẽo, khiến Cố Tuyết lạnh cả sống lưng.

Khi cô ta nhìn qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt vô cùng nguy hiểm của anh ta. Cố Tuyết thót tim, theo phản xạ muốn chạy ra ngoài, nhưng Dung Vương đã nhảy tới, túm tóc cô ta, lôi cô ta lại ném xuống sô pha.

Anh ta đè lên người Cố Tuyết, khóa chặt tay chân đang giãy dụa của cô ta, cười khẩy: “Cố Tuyết, sao cô có thể tin Hứa Tịnh Nhi mà không tin tôi chứ? Chẳng phải cô luôn thích tôi sao? Cô phản bội tôi, tôi đau lòng lắm, nếu cô đã muốn tôi chết như vậy, thì tôi cũng không cần khách sáo với cô nữa. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”.

Ngay sau đó, tay Dung Vương xé toạc quần áo của Cố Tuyết, để lộ làn da trắng nõn của cô ta, khiến anh ta nhìn mà máu nóng sôi sục. Anh ta cúi đầu xuống, nóng lòng muốn thưởng thức…

Cố Tuyết gào khóc giãy dụa chỉ càng kích thích thú tính của anh ta. Váy cũng bị anh ta vén lên, anh ta túm lấy eo Cố Tuyết…

Đúng lúc vô cùng tuyệt vọng, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên.

“Úi chà, góc độ này không tệ, đặc tả cho anh luôn nhé. Khuôn mặt trăm phần trăm cầm thú, độc nhất trên đời!”.

Động tác của Dung Vương ngừng lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi không biết đã vào phòng bao từ lúc nào, trong tay đang cầm điện thoại, ống kính chĩa về phía anh ta.

Cố Tuyết đã sợ đến đần người, nước mắt giàn giụa, chỉ có thể ngây người nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, cầu cứu theo bản năng: “Cứu tôi, cứu tôi với…”

Dung Vương nhếch mép cười khẩy: “Được lắm, đến đúng lúc lắm. Lần trước để cô may mắn chạy thoát, lần này cô sẽ không may mắn như vậy đâu”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 275


Chương 275

Anh ta liếm môi, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi để lộ ham muốn trần trụi. Anh ta rời khỏi người Cố Tuyết, đi từng bước về phía Hứa Tịnh Nhi.

“Hôm nay, các cô đừng ai mong được đi, tôi sẽ làm chết từng người các cô!”.

Sở dĩ Dung Vương không chút kiêng dè như vậy là vì anh ta khinh thường một người phụ nữ như Hứa Tịnh Nhi sẽ không chịu nổi một đòn, huống hồ đám đàn em của anh ta đang uống rượu ở phòng bao khác, còn sợ không khống chế được bọn họ sao?

“Thích quay phim chứ gì? Chờ chút, tôi sẽ cho cô quay toàn bộ quá trình tôi làm các cô, tặng cô làm kỷ niệm”.

Có những video này, anh ta sẽ không sợ Hứa Tịnh Nhi còn dám bóc phốt anh ta. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, anh ta có chết cũng phải kéo bọn họ cùng xuống địa ngục.

Nghĩ vậy, Dung Vương bước đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, giơ tay túm lấy cổ tay cô.

Hứa Tịnh Nhi không có vẻ gì là hoảng sợ, thậm chí khóe môi còn khẽ nhếch, nở một nụ cười, sau đó hé môi, nói rành rọt: “Nào nào nào, để tất cả khán giả chiêm ngưỡng dáng vẻ cầm thú còn không bằng con lợn của anh nào. Tôi sẽ chọn cho anh góc đẹp nhất. Yên tâm, kỹ thuật quay chụp của tôi rất tốt, nhất định sẽ chụp thật rõ ràng bản mặt của anh”.

“…”

Động tác của Dung Vương dừng lại, bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt anh ta thay đổi, đồng tử co lại, giọng nói cũng thay đổi vì sợ: “Cô mở livestream?”.

“Ủa? Tôi chưa nói với anh sao?”, Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt bồ câu to tròn xinh đẹp vẻ vô tội, chĩa thẳng điện thoại vào mặt anh ta, sau đó kinh hãi kêu lên: “Oa, còn được tặng tên lửa nữa. Cảm ơn mọi người, xem ra cầm thú Dung Vương cũng nổi tiếng ghê!”.

Dung Vương kịp phản ứng lại, vừa lấy tay che mặt mình, vừa giơ tay còn lại muốn cướp điện thoại trong tay Hứa Tịnh Nhi.

Nhưng ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi ra chân nhanh nhẹn, không chút khách khí đá vào thân dưới của anh ta. Dung Vương đau đớn kêu lên, hai chân khuỵu xuống đất, phải lấy tay ôm háng.

Hứa Tịnh Nhi giơ điện thoại lên, lại quay đặc tả, cô nhìn khuôn mặt nhăn nhó đau đớn kia mà hả hê trong lòng.

“Anh mà cũng thấy đau sao? Nỗi đau hiện giờ của anh không bằng một phần vạn những cô gái từng bị anh hãm hại. Nói anh là cầm thú còn sỉ nhục cầm thú ấy. Đồ cặn bã, anh chết chắc rồi! Chờ ngồi tù đền tội đi!”.

Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi lại đá thêm một cái, trúng vào cổ Dung Vương, anh ta lập tức ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.

Hứa Tịnh Nhi cất điện thoại đi, bước đến sô pha, nhìn Cố Tuyết sắc mặt trắng bệch, đang ôm quần áo đã bị xé rách, run lẩy bẩy không ngừng, cô dịu giọng nói: “Cô không sao chứ?”.

Cố Tuyết đảo tròng mắt cứng đờ, đầu tiên là nhìn cô, sau đó lướt qua cô nhìn về phía Dung Vương đang nằm dưới đất, giọng nói vẫn tỏ vẻ vô cùng sợ hãi: “Anh ta… anh ta chết rồi sao? Cô… cô đánh chết anh ta rồi sao?”.

“Chưa chết đâu, tạm thời ngất xỉu thôi, loại cặn bã này sẽ có pháp luật trừng trị”, ngừng một lát, cô lại nói: “Cô có đi được không? Chúng ta phải mau rút thôi!”.

Tuy lúc này hai chân Cố Tuyết vẫn mềm nhũn, nhưng cô ta không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, gật đầu: “Được”.

Trong lúc Cố Tuyết cố gắng đứng dậy, Hứa Tịnh Nhi bước về phía người hâm mộ kia, vỗ má cô ấy. Thấy cô ấy vẫn còn chút ý thức, Hứa Tịnh Nhi xốc nách cô ấy lên vai mình, dìu ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 276


Chương 276

Lúc ba người ra khỏi hộp đêm, đúng lúc xe của Kiều Sở lái đến cửa. Anh ta xuống xe, đón người hâm mộ kia, ôm vào hàng ghế sau, sau đó Cố Tuyết cũng lên xe.

Hứa Tịnh Nhi thì mở cánh cửa ghế lái phụ ngồi vào, Kiều Sở ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Sau khi đi được một đoạn, hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa, cuối cùng Cố Tuyết cũng khôi phục được chút ý thức. Cô ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, vừa yếu đuối vừa lo lắng nói: “Livestream vừa rồi, có phải… tôi cũng bị quay vào rồi không?”.

Nếu cảnh tượng cô ta bị làm nhục khi nãy bị tất cả mọi người nhìn thấy, thì cô ta… cô ta chết quách cho xong.

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Tuyết qua gương xe, cô công chúa trước giờ luôn kiêu ngạo này, bây giờ lại chật vật đáng thương như vậy, cũng khiến người ta thấy thương xót.

Cô mệt mỏi mở miệng, nói ra mấy chữ: “Yên tâm đi, là giả”.

Giả sao?

Cố Tuyết sững sờ mất một phút mới hiểu ý cô nói, không thể tin nổi mà mở to hai mắt: “Cô… cô…”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Không sai, tôi lừa Dung Vương thôi, tôi không hề livestream”.

“…”, Cố Tuyết im lặng một lúc lâu, sau đó hạ giọng nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô không sợ… nếu lúc đó tên xấu xa kia phát hiện ra… cô cũng sẽ gặp họa sao?”.

“Sợ chứ! Sao lại không sợ?”, Hứa Tịnh Nhi thành thật gật đầu: “Tôi không phải siêu nhân, cũng không thể thật sự lấy một chọi mười, nhưng tôi đâu thể trơ mắt nhìn cô bị tổn thương đúng không, nên chỉ đành đánh cược một lần!”.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hứa Tịnh Nhi biết rõ tính cách của Cố Tuyết, nên cô biết dù buổi gặp mặt lúc chiều không thể thuyết phục Cố Tuyết, Cố Tuyết cũng không thể tiếp tục an tâm tin tưởng Dung Vương nữa.

Cô đoán được Cố Tuyết sẽ tìm Dung Vương đối chất, chỉ là không ngờ cô ta lại lỗ mãng như vậy. Vì chuyện xảy ra đột ngột, nên cô cũng chỉ có thể gọi trước một cuộc điện thoại thông báo cho Kiều Sở đến giúp đỡ, sau đó cô đã xông vào phòng VIP.

Cô giả vờ lấy cớ đang livestream khiến Dung Vương luống cuống. Cô từng tập Judo, biết đá vào vị trí nào là có thể khiến anh ta mất đi ý thức tạm thời. Cho nên, sau khi cô hạ gục Dung Vương thì lập tức đưa Cố Tuyết và fan hâm mộ đó ra ngoài, cũng xem như… thành công bất ngờ.

Nhưng mà, cô có thể khẳng định một trăm phần trăm Dung Vương sẽ trúng kế.

Có câu nói rằng, bình thường không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Còn Dung Vương làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm, vậy thì chút gió thổi cỏ lay cũng khiến anh ta tự mình dọa mình.

Vì thế, hôm nay anh ta đã thất bại trong tay chính mình, đúng là đáng đời!

Không thể trơ mắt nhìn cô ta bị tổn thương… Lời này lọt vào tai Cố Tuyết, cô ta ngẩn ngơ nhìn Hứa Tịnh Nhi, trong lòng có vô số cảm xúc dâng trào. Rõ ràng cô ta luôn đối xử với Hứa Tịnh Nhi không tốt, thế mà Hứa Tịnh Nhi lại không màng đến an nguy của bản thân đi cứu cô ta.

Nếu Hứa Tịnh Nhi khoanh tay đứng nhìn, cô ta cũng không dám tưởng tượng mình sẽ trải qua chuyện kinh khủng như thế nào…

Rốt cuộc Hứa Tịnh Nhi là người như thế nào? Vì sao vào giờ phút này, cô ta lại phát hiện Hứa Tịnh Nhi có chút lạ lẫm, hoàn toàn không giống như những gì cô ta nghĩ về cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 277


Chương 277

Đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho fan hâm mộ đó một mũi, xua tan hiệu quả của thuốc trong cơ thể cô ấy. Cô ấy dần dần tỉnh lại, Cố Tuyết gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy để anh ta đến đón cô ấy.

Cố Tuyết cũng bị thương ngoài da không ít, gương mặt xinh đẹp của cô ta bị Dung Vương tát mấy cái, sưng vù lên. Lúc bác sĩ bôi thuốc cho cô ta, cô ta đau đến mức chảy nước mắt, vô thức siết chặt tay áo của Hứa Tịnh Nhi, giống như một đứa trẻ không có ai giúp đỡ.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta cũng để mặc cho cô ta nắm.

Ra khỏi bệnh viện, Kiểu Sở và Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị đưa Cố Tuyết về nhà trước. Cô ta nghe vậy, gò má khó khăn lắm mới lấy lại được chút sắc máu bỗng chốc tái nhợt đi. Cô ta ra sức lắc đầu: “Tôi không muốn về nhà, tôi không muốn ở nhà một mình”.

Một mình? Theo Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Tuyết rõ ràng là ở cùng với bố mẹ cô ta và các anh trai, bọn họ không tính sao?

Cố Tuyết nhìn Hứa Tịnh Nhi với đôi mắt ngấn nước, cắn môi, vô cùng đáng thương.

Con người Hứa Tịnh Nhi thích mềm không thích cứng, bộ dạng Cố Tuyết như vậy khiến cô không khỏi đau đầu: “Cô không về nhà, vậy cô muốn đi đâu?”.

Cố Tuyết nắm chặt hai tay, cuối cùng yếu ớt nói: “Tôi muốn… về nhà với cô”.

Về nhà với cô ư… Mấy lời này thực sự khiến Hứa Tịnh Nhi bất ngờ.

Từ lần đầu tiên Cố Tuyết gặp cô tại buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của Cố Khiết Thần, cô ta đã rất ghét cô, nhìn cô làm gì cũng ngứa mắt, lúc nào cũng kiếm chuyện với cô, giờ còn muốn theo cô về nhà sao?

Chắc là hôm nay thực sự đã bị dọa cho hết hồn, đầu óc không tỉnh táo nữa rồi…

Hứa Tịnh Nhi cũng có thể hiểu, bất cứ người phụ nữ nào đột nhiên gặp chuyện như thế, đều không thể giữ được bình tĩnh, nói gì đến Cố Tuyết luôn được bao bọc.

Cũng không phải cô gái nào cũng như Hứa Tịnh Nhi, vì cuộc sống dồn ép mà buộc phải luyện cho bản thân thành mình đồng da sắt.

Cuối cùng cũng không nỡ từ chối, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được”.

Mặc dù… căn hộ không phải là của cô, thật ra cô không có quyền làm chủ, nhưng nói thế nào thì Cố Tuyết cũng là em họ của Cố Khiết Thần, đưa cô ta về chắc Cố Khiết Thần không để ý đâu nhỉ?

Kiều Sở đưa bọn họ về dưới tòa nhà, tận mắt thấy họ đi vào rồi mới lái xe rời đi.

Đêm đã muộn, cô Lâm đã ngủ, Hứa Tịnh Nhi đưa Cố Tuyết vào phòng, rót cho cô ta một cốc nước lọc, bảo cô ta uống rồi mới dẫn cô ta tới phòng cho khách.

Cô lấy một bộ đồ ngủ của mình đưa cho cô ta, nhẹ nhàng nói: “Ở đây chỉ có đồ ngủ của tôi là vừa với cô, cô mặc tạm vào đi”.

Cố Tuyết không hề ái ngại, hai tay đỡ lấy, giống như đang nâng một món bảo bối vậy.

“Tôi đã mở nước nóng cho cô rồi, cô tắm trước đi!”.

Cố Tuyết vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu rồi đứng dậy đi vào nhà tắm, đi được vài bước, cô ta có vẻ bất an quay đầu lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Cô có thể… ở đây đợi tôi không?”.

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cô vẫn thoải mái nhận lời: “Được, tôi ở đây đợi cô”.

Nỗi sợ hãi trong ánh mắt Cố Tuyết tan đi, cô ta bước vào nhà tắm.

Cô ta tắm rất nhanh, cứ như sợ Hứa Tịnh Nhi đi mất vậy, lúc đi ra, ánh mắt còn vội vàng tìm kiếm bóng dáng Hứa Tịnh Nhi. Nhìn thấy cô đang ôm laptop ngồi trên sofa gõ chữ cạch cạch, cô ta mới thở phào, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 278


Chương 278

Cố Tuyết nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đang viết bản thảo tin tức về những chuyện xảy ra tối hôm nay, mặc dù cô không phát trực tiếp, nhưng điện thoại của cô đã quay lại toàn bộ hành vi bạo hành của Dung Vương.

Đến khi cô đưa mọi chuyện ra ánh sáng, cộng thêm A Mỹ, cô ta, và cả bạn fan kia làm chứng, Dung Vương chắc chắn sẽ tiêu đời!

Xem một lúc, khóe mắt của Cố Tuyết bất giác đỏ hoe, những giọt nước mắt không ngừng rơi, từng giọt lăn xuống, trái tim cô ta như có thứ gì đó khoét một mảng lớn, đau đớn tột cùng.

“Tôi thích anh ta bảy năm, từ khi anh ta vào nghề cho đến tận bây giờ, anh ta là thanh xuân của tôi, là tín ngưỡng của tôi, tôi thích nhìn anh ta khiêu vũ, tôi thích nhìn anh ta hát, nhưng… tại sao anh ta lại là người như vậy? Tại sao…”.

Bàn tay đang đánh máy của Hứa Tịnh Nhi dừng lại, cô quay đầu sang nhìn Cố Tuyết, khẽ thở dài.

Cô rất hiểu tâm trạng của Cố Tuyết lúc này, tận mắt chứng kiện thanh xuân và tín ngưỡng của bị hủy hoại, cảm giác sụp đổ đó, cô hiểu.

Không biết là cô đang an ủi Cố Tuyết, hay an ủi chính mình: “Cố Tuyết, thời niên thiếu ngây ngô ai mà chẳng có lúc gặp phải đàn ông tồi, chỉ cần tiếp thu được bài học, sau này không dính vào mấy gã tồi đó nữa, thì sẽ không bị tổn thương”.

Giọng điệu vô cùng cảm động của cô khiến Cố Tuyết không thể không hỏi lại: “Lẽ nào với cô, anh Cố… cũng là đàn ông tồi à?”.



Sau khi Cố Khiết Thần nghe tin, liền lập tức chạy về chung cư, vừa mới về đến cửa phòng khách thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng phát ra.

Bước chân của anh chững lại, dừng hình tại chỗ, nhìn vào trong, ánh mắt dừng trên gương mặt Hứa Tịnh Nhi, thấy cô bình an vô sự, tâm trạng lo lắng của anh mới dần vơi đi.

Hứa Tịnh Nhi không ngờ Cố Tuyết lại hỏi như vậy, đơ mất mấy giây.

Với cô mà nói, Cố Khiết Thần là… đàn ông tồi sao?

Câu hỏi này cô chưa từng nghĩ đến, bình thường người ta định nghĩa tra nam là loại người không chung thủy, bắt cá hai tay, về điều này thì Cố Khiết Thần không có.

Ba năm trước khi bọn họ yêu nhau, chỉ có mỗi đối phương, điều này thì cô chắc chắn, sau đó anh có quan hệ với Tô Tử Thiến, cũng là sau khi hủy hôn và cắt đứt quan hệ với cô.

Còn việc bọn họ lấy nhau… dù gì cũng là do ông nội ép buộc, cho dù có tính là tồi, thì cũng là tồi với Tô Tử Thiến, chứ không phải cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, điều tệ nhất ở Cố Khiết Thần đối với cô… chính là ba năm trước, anh bỗng nhiên thay lòng, vô duyên vô cớ hủy hôn…

Đây chính là việc Hứa Tịnh Nhi luôn canh cánh trong lòng, cũng chính là lí do mà ba năm ở nước ngoài, cô đã biết bao lần trằn trọc thâu đêm hay mơ thấy ác mộng.

Cho nên đến tận bây giờ, cô vẫn không có dũng khí trực tiếp hỏi Cố Khiết Thần điều này.

Cô ấy à, trước giờ rất gan dạ, lúc chạy tin tức có gặp nguy hiểm lớn cỡ nào, cô cũng có thể dũng cảm đối mặt, riêng vấn đề này, thì lại như một tên lính đào ngũ yếu đuối.

Có thể… vì trong lòng cô đã biết rõ đáp án, có lẽ Cố Khiết Thần không hề yêu cô, toàn bộ tình cảm của cô đều đã đặt sai chỗ, chỉ là, cô không dám nghe chính miệng anh nói ra điều đó mà thôi.

Điểm này thì cô thực sự không bằng Cố Tuyết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 279


Chương 279

Hứa Tịnh Nhi im lặng hồi lâu, Cố Tuyết đưa mắt nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, có thể là do đồng cảm, mà cô ta có thể cảm nhận được sự tự giễu và bi thương ẩn sâu trong đáy mắt của cô.

Cố Tuyết ý thức được mình đã nói sai, động vào nỗi đau của cô, vội vàng bào chữa: “Ôi… xin lỗi, tôi lại nói luyên thuyên rồi, cô… đừng để bụng nhé”.

Một cô công chúa nhỏ chưa bao giờ nhận sai, nói ra hai từ “xin lỗi” này, giọng điệu vô cùng ngượng ngịu, nói xong liền cúi đầu, như không dám nhìn Hứa Tịnh Nhi.

Tâm trạng lạc lõng của Hứa Tịnh Nhi bỗng được kéo trở lại, thấy vậy, cô bất giác mỉm cười.

Cố Tuyết này… lúc trước rất đáng ghét, nhưng sao giờ cô lại có cảm giác cô ta khá là đáng yêu nhỉ…

Hai người cùng ngầm kết thúc chủ đề này, Hứa Tịnh Nhi nhìn thời gian, đã sắp hơn một giờ rồi, cô đóng máy tính lại, nói với Cố Tuyết: “Đừng nghĩ gì nữa cả, ngủ một giấc đi”.

Ngón tay của Cố Tuyết lại túm lấy vạt áo của Hứa Tịnh Nhi: “Tôi… tôi không dám ngủ”.

Cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên toàn những hình ảnh đáng sợ vừa nãy. Cố Tuyết quyết định đi theo Hứa Tịnh Nhi, là vì lúc nguy hiểm nhất, là cô đã xuất hiện cứu cô ta, giống như chỉ cần có cô, thì cô ta không phải sợ gì nữa.

Hứa Tịnh Nhi thở dài, một lần nữa thỏa hiệp: “Tôi ở đây với cô, cô lên giường ngủ, tôi ngủ trên sofa, như vậy được chưa?”.

Ánh mắt Cố Tuyết ánh lên vẻ cảm động, cô ta gật đầu, đi đến bên giường nằm xuống.

Hứa Tịnh Nhi lấy trong tủ ra một cái chăn đắp lên người, rồi hạ đầu xuống gối, nhắm mắt lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, bỗng cô nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Cố Tuyết vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Hứa Tịnh Nhi, cảm ơn cô”.

Được rồi, đến cảm ơn cũng ngượng ngịu nữa, người nhà họ Cố ai cũng như ai…



Cố Tuyết ngủ không được ngon giấc, chốc chốc lại tỉnh, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô ta bỗng cảm giác có người đi vào phòng, quay đầu sang nhìn thì thấy…

Bóng hình cao lớn đi thẳng tới phía bên ghê sô pha rồi ngồi xuống giống như đang chăm chú nhìn Hứa Tịnh Nhi ngủ say.

Những ngón tay anh lướt nhẹ trên khuôn mặt cô, động tác rất đỗi dịu dàng. Anh cẩn thận, nâng niu cô giống như nâng niu một báu vật.

Sau đó, anh chậm rãi cúi xuống hôn lên môi cô. Thật lâu…

Cố Tuyết kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đó. Cô ta biết Khiết Thần luôn bảo vệ Hứa Tịnh Nhi. Dù là ba năm trước, hay bây giờ cũng vậy. Nhưng cô ta không ngờ Khiết Thần lại thích Hứa Tịnh Nhi.

Nếu anh thích thì tại sao lại thoái hôn? Nếu thích tại sao anh lấy mà không thừa nhận thân phận của cô?

Chính vì vậy Cố Tuyết cảm thấy việc Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi chẳng qua là vì ông cụ Cố. Dù sao thì Hứa Tịnh Nhi cũng mang danh nghĩa là vợ anh nên cô mất mặt thì anh cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Thế nhưng…những suy nghĩ từ trước đến nay của cô ta lúc này đã bị dao động.

Một người đàn ông nếu không thích một người phụ nữ thì sẽ chỉ ngủ với cô ta vì dục vọng, tuyệt đối sẽ không hôn cô một cách dịu dàng, ngọt ngào đến thế.

Cố Tuyết vốn bị sốc tới mức đầu óc hỗn loạn. Lúc này cô ta càng thêm hoang mang hơn. Cô ta cũng không biết cảnh tượng trước mặt là thật hay mơ nữa.

Cô ta cô gắng căng mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng mí mắt cứ nặng trĩu. Càng muốn mở to lại càng không thể mở được. Cuối cùng cô ta nhắm mắt lại, trước mặt tối đen và ngủ thiếp đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom