Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240


Chương 240

Hứa Tịnh Nhi vứt điện thoại qua một bên đi thay đồ. Cô mím môi vài giây, cuối cùng chọn một chiếc áo phông và váy jean. Sau khi thay xong, cô ngồi xuống, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa trông vô cùng thuần khiết.

Cô đứng trước gương, nhìn mình. Sau đó kéo áo phông xuống vai để lộ ra xương quai xanh. Cô gái ngoan nhanh chóng biến thành một cô gái đầy vẻ hoang dã.

Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng. Cô sửa soạn xong bèn xách túi xuất phát.

Tới quán bar, trợ lý xinh đẹp số một của Dung Vương đón cô. Theo như những gì Hứa Tịnh Nhi điều tra, cô biết được cô gái kia tên là A Mỹ. Người này theo Dung Vương cũng đã nhiều năm. Cô ta có nước da trắng và đôi chân dài thẳng tắp. Chỉ có điều Hứa Tịnh Nhi mơ hồ cảm thấy sắc mặt cô ta có phần tiều tụy. Dù đã được che phủ kỹ bởi lớp phấn dày thì cô vẫn có thể nhận ra được.

Dọc đường A Mỹ không nói gì nhiều với cô, chỉ dẫn cô tới một căn phòng coi như đây là nhiệm vụ.

Sau khi cô bước vào thì liếc thấy A Mỹ do dự định nói gì đó. Nhưng đến cuối cùng cô ta đã lựa chọn im lặng và quay người rời đi.

Trong phòng là những cặp đôi trai gái vô cùng náo nhiệt.

Bọn họ đều đang quẩy rất sung. Thấy Hứa Tịnh Nhi, một người đàn ông bèn huýt sáo, trêu chọc: “Lại thêm một người đẹp tới từ đâu thế này? Tinh khiết tới mức tôi mà nhìn mà cứ là tiểu tiên nữ đấy!”

Hứa Tịnh Nhi cười ngượng ngùng: “Cảm ơn quá khen, anh cũng rất đẹp trai!

“Khéo nói quá. Qua đây ngồi nào…”, người đàn ông đứng dậy gọi Hứa Tịnh Nhi. Dung Vương ở bên cạnh bèn lên tiếng: “Đó là fan của tôi, tới tìm tôi. Anh tránh qua chỗ khác”.

Người đàn ông bị Dung Vương đẩy ra, cố ý ngã xuống ghế, ôm ngực kêu rên: “Lại là fan trung thành của anh đúng không? Ôi đau lòng quá”.

Dung Vương ngậm xì gà, phả ra một ngụm khói, so với hình tượng đầy khí chất, nho nhã thường ngày của anh ta thì khác một trời một vực. Anh ta bỏ thuốc xuống, búng tay và ngà ngà nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tới đây”.

Hứa Tịnh Nhi ngây ngô đi tới, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta. Sau đó cô cảm nhận được ánh mắt của Dung Vương đang lướt nhìn dọc cơ thể mình chẳng chút giấu giếm. Anh ta đưa một chiếc ly và rót rượu cho cô.

Hứa Tịnh Nhi nâng ly rượu với vẻ vinh hạnh. Cô cười tươi như hoa: “Anh đích thân rót rượu cho tôi. Hạnh phúc quá, tôi không nỡ uống nữa”.

Dung Vương tỏ ra hài lòng với vẻ sùng bái và si mê của cô dành cho mình: “Yên tâm uống, muốn bao nhiêu tôi đều rót cho cô”.

Dung Vương cũng rót cho mình một ly. Anh ta cụng ly với cô, uống cạn một cách thoải mái. Hứa Tịnh Nhi thấy vậy mới uống theo.

Uống xong vài ly, Hứa Tịnh Nhi bắt đầu ôm trán, yếu ớt nói: “Tôi không biết uống rượu.. chóng mặt quá…Anh Dung Vương đừng cười tôi nhé”.

“Sao tôi lại cười cô được. Cô xinh đẹp thế này, say lại càng xinh hơn. Tôi thích”.

Dung Vương sà tới, quàng tay qua, cố tình vuốt ve bờ vai của cô. Anh ta cười vô cùng nham hiểm. Đôi mắt bắt đầu nhìn láo liên.

Anh ta áp sát lại. Hơi rượu phả vào mặt cô. Hứa Tịnh Nhi vẫn mỉm cười nhưng từ sâu trong đôi mắt đã ánh lên vẻ ghê tởm.

Cô khéo léo ngồi xích qua, cười như không cười nói bằng vẻ ngượng ngùng: “Anh Dung Vương, anh gần tôi như vậy…tôi sắp không thở được nữa rồi. Tôi…tôi muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt, có được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241


Chương 241

Dung Vương cười thản nhiên: “Cô đi đi!”

Hứa Tịnh Nhi đặt ly rượu xuống. Cô đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi phòng, cứ thế tới nhà vệ sinh theo bản năng. Dung Vương vừa uống rượu vừa nhìn theo cô.

Hứa Tịnh Nhi bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, cô bỗng rùng mình.

Có lẽ anh ta là một kẻ lão làng nên khiến cô thấy ghê sợ.

Hứa Tịnh Nhi hít vài hơi thật sâu. Cô mở vòi rửa tay, sau đó rút vài tờ giấy, lau phần vai vừa bị Dung Vương chạm vào. Lúc này cô mới miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn đôi chút.

Lúc Hứa Tịnh Nhi mở cửa bước ra thì bỗng thấy trong căn phòng trước đó bỗng trở nên im lặng. Cô cảm thấy nghi ngờ, bén mở hé cửa nhìn qua.

Có vẻ như Dung Vương nói giải tán nên những người khác lần lượt đứng dậy rời đi. Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Dung Vương và một người đàn ông nữa. Hứa Tịnh Nhi nhận ra người đàn ông này chính là quản lý của Dung Vương, là anh Hùng.

“Dung, cô gái mà hôm nay cậu gọi đến trông khá quen. À…có phải chính là cô gái đi cùng Cố tổng trong buổi tiệc tất niên của nhà họ Cố không?”

Vừa nói sắc mặt anh Hùng vừa trở nên khó coi: “Không phải chứ, cậu dây dưa với người phụ nữ của Cố tổng sao, cậu…”

Dung Vương lập tức cắt ngang lời anh ta: “Được rồi. Tôi nghe Cố Tuyết nói rồi, Hứa Tịnh Nhi không được Cố tổng coi ra gì. Là người phụ nữ mà Khiết Thần có cũng được, không có cũng không sao. Nếu như không phải vì cô ta xinh đẹp thì tôi cũng chẳng thèm để ý”.

Dung Vương vuốt cằm cười nham hiểm: “Có lẽ cũng không tệ”.

Nghe anh ta nói vậy, anh Hùng cảm thấy yên tâm hơn. Dù sao Cố Tuyết cũng là người nhà họ Cố. Khiết Thần lại là anh họ của cô ta. Cô ta đã nói Hứa Tịnh Nhi là người tầm thường thì không có gì phải lo nữa.

Anh Hùng vỗ vai Dung Vương, cười giảo hoạt: “Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền cậu vui vẻ nữa. Tôi rút trước nhé”.

Sau khi anh Hùng bước ra, Dung Vương liếc nhìn phía nhà vệ sinh, thấy cửa vẫn đóng bèn nhếch miệng cười. Anh ta lấy ra một cái lọ nhỏ, đổi ra vài viên thuốc màu trắng vào trong ly rượu của Hứa Tịnh Nhi một cách vô cùng thuần thục.

Vì khoảng cách tương đối xa, mà họ lại nói rất nhỏ nên Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng được tiếng mất. Tuy nhiên từ những từ nghe được, cô có thể đoán ra đại khái nội dung cuộc nói chuyện.

Thêm vào đó, đoạn cuối Hứa Tịnh Nhi còn nhìn thấy Dung Vương bỏ thuốc vào rượu của cô. Vậy là cô biết anh ta là thể loại háo sắc cỡ nào rồi.

Thật ghê tởm!

Đúng vậy. Thông tin mà sếp tổng nhận được đó là Dung Vương có nhân phẩm cực tệ. Hơn nữa thủ đoạn của anh ta vô cùng tàn nhẫn, thường hẹn những fan xinh đẹp ra ngoài, sau đó chuốc thuốc rồi ngủ với họ.

Thực ra mọi người đều là người trưởng thành cả, nếu như hẹn fan mà cả đôi bên đều tự nguyện thì chẳng ai quan tâm làm gì. Nhưng anh ta lại lợi dụng lòng tin và sự sùng bái mà các fan dành cho mình để làm ra cái chuyện chó má này.

Do anh ta chỉ chơi fan của mình nên cũng chẳng buồn cưng nựng, chịu trách nhiệm gì. Sau khi chuốc thuốc, fan uống vào tự động dâng hiến cho anh ta thì anh ta chỉ làm mỗi nhiệm vụ là tác thành ý nguyện của họ mà thôi.

Như vậy sau khi fan tỉnh lại chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng làm gì được Dung Vương.

Có lẽ do anh ta thực hiện kế hoạch quá thuận lợi nên ngày càng ngang tàng. Phàm là những người mà anh ta nhắm thì anh ta sẽ kiểm soát. Hơn nữa, người quản lý của anh ta không những làm ngơ mà còn đồng lõa. Đúng là một đám súc sinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242


Chương 242

Cái gì mà thần tượng khí chất…Trước mặt đám đông thì ra dáng con người, rồi ra vẻ ngây thơ vô số tội. Sau lưng thì không khác gì các phần tử quấy rối phụ nữ vô cùng ghê tởm.

Dung Vương hình như không chờ đợi thêm được nữa. Cuối cùng thì anh ta đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh và gõ cửa. Anh ta hỏi bằng giọng vô cùng quan tâm: “Cô vẫn ổn chứ? Không phải là say tới mức ngã luôn trong đó rồi đấy chứ? Có cần tôi vào dìu không?”

Hứa Tịnh Nhi ép sát vào cửa, hai tay siết chặt. Cô hít một hơi thật sâu. Cuộc chiến này đã bắt đầu thì cô phải đánh tới cùng vậy.

Hứa Tịnh Nhi quay người, kéo cửa ra và ghì tay lên trán, ra vẻ chếnh choáng khó chịu. Giọng nói của cô có phần yếu ớt: “Ngại quá anh Dung Vương, hình như tôi say thật rồi…”

Thấy vậy, đôi mắt Dung Vương ánh lên vẻ đắc ý. Anh ta đưa tay ra dìu cô về phía ghế sô pha.

“Say rồi phải không? Nào nào, ngồi xuống nghỉ ngơi xíu nhé”.

Hứa Tịnh Nhi cố gắng chịu đựng để cho anh ta tiếp xúc da thịt. Cô ngồi xuống.

“Giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

“Vẫn chóng mặt lắm…”

Dung Vương cười tà ma: “Do cô uống ít quá đấy. Uống nhiều chút thì sẽ không dễ say như vậy đâu. Tôi có thể dạy cô”.

Vừa nói, anh ta vừa nâng ly rượu của Hứa Tịnh Nhi lên, đưa về phía cô: “Cô cứ yên tâm uống. Dù có gục thì vẫn có tôi ở đây. Tôi sẽ chăm sóc cho cô, nào!”

Hứa Tịnh Nhi giả vờ khó chịu. Cô từ chối: “Uống nữa là tôi sẽ nôn mất”.

“Cô chẳng nể tôi chút nào sao? Hay là, cô muốn tôi cầm ly cho cô? Được, vậy tôi giúp cô uống nhé”.

Dung Vương cứ nói, căn bản không để Hứa Tịnh Nhi có cơ hội từ chối. Ly rượu được đưa tới sát miệng cô.

Hứa Tịnh Nhi nhạy cảm nhận ra ánh ánh mắt Dung Vương đã ánh lên sự cảnh giác và hoài nghi. Dù sao thì nếu là fan cuồng thật sự, sao có thể từ chối thần tượng đưa rượu lên tận miệng thế kia chứ.

Hơn nữa, Dung Vương làm chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Trước giờ anh ta không bao giờ bị tóm gáy, đương nhiên anh ta sẽ phải cẩn thận hơn.

Nếu như cô không uống thì sẽ bị Dung Vương phát hiện ra…Không vào hang cọp sao bắt được cọp đây?

“Anh đã vậy thì đương nhiên tôi phải uống rồi”, Hứa Tịnh Nhi cười ngọt ngào hé miệng uống một ngụm.

Cùng lúc này Hứa Tịnh Nhi lẳng lặng thò tay vào trong túi xách bên cạnh mình. Sau khi sờ được điện thoại, cô nhanh chóng ấn nút điện thoại mà trước đó đã ghi âm.

Tiếng chuông vang lên. Hứa Tịnh Nhi thuận thế nói: “Có điện thoại, anh Dung Vương. Tôi đi nghe máy một chút…”

Sau khi xác nhận cô đã uống rượu và cho rằng cô đã là món đồ trong tay mình thì Dung Vương hào phóng nói: “Nhanh lên nhé, tôi đợi”.

Hứa Tịnh Nhi chộp lấy túi của mình, mỉm cười sau đó cất bước đi ra khỏi căn phòng.

Cửa vừa đóng lại cô lập tức thò tay vào móc họng, ép mình phải nôn ra ngụm rượu vừa uống. Dù cô miễn cưỡng nôn ra được một ít nhưng vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Chút sức tàn cũng đang dần biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243


Chương 243

Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Hứa Tịnh Nhi khoác túi lên người, sau đó sải bước đi ra ngoài. Thế nhưng cô vừa mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Dung Vương đã đi tìm cô rồi.

Hứa Tịnh Nhi định thần. Lúc này cô đi lại không tiện, chắc chắn chẳng đi được mấy bước sẽ bị Dung Vương đuổi kịp và rơi vào tay anh ta. Vậy thì chút trinh bạch của cô sẽ không còn nữa.

Không được, không được để anh ta nhìn thấy.

Hứa Tịnh Nhi đổi hướng, ngoặt qua một bên. Cô nhìn thấy tấm biển nhà vệ sinh. Cô dựa men theo bờ tường, đi tiếp.

Tiếng bước chân đuổi theo ngay phía sau. Hứa Tịnh Nhi nghiến răng, dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển. Cuối cùng cô cũng vào được nhà vệ sinh. Tay cô run run đóng cửa lại.

Cô không dám đảm báo Dung Vương có tìm thấy cô hay không. Đầu cô càng lúc càng nặng, tiếng bước chân cũng mỗi lúc một trở nên mơ hồ. Cô biết là mình không thể cầm cự được lâu.

Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra. Màn hình trước mặt bỗng nhòe đi. Cô không còn nhìn rõ chữ nữa. Cô mở danh sách ra một cách khó khăn, tìm số trợ lý của sếp. Đó chính là số điện thoại của người tên Kiều Sở. Do tay cô run quá nên cô ấn mấy lần mới gọi được.

Tiếng tút tút vang lên bên tai. Hứa Tịnh Nhi lòng như lửa đốt. Khoảng chục giây sau, bên kia có người nghe máy.

Cô không đợi bên kia lên tiếng đã vội nói ngay bằng chút sức lực cuối cùng: “Quán bar XX, trong phòng vệ sinh nữ, mau tới!”

Nói xong, đến cả chút sức lực cầm điện thoại cô cũng không còn. Điện thoại cứ thế rơi xuống khỏi tay cô. Cả người cô dựa vào tường, từ từ mềm nhũn.

Cũng không biết bao lâu sau cô mới mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vọng tới. Sau đó có người đẩy cửa từng phòng vệ sinh ra.

Người có mặt rõ ràng là không phải đi vệ sinh. Tiếng bước chân rất vững chãi, không giống như là phụ nữ.

Là Kiều Sở tới rồi sao? Hay là…Dung Vương đã tìm tới rồi?

Một lúc sau người phía ngoài lên tiếng. Hứa Tịnh Nhi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dung Vương. Đó là âm thanh khiến người khác ớn lạnh: “Người đẹp, có phải cô ở trong này không? Đừng chơi trốn tìm với tôi nữa. Mau ra đây, nào?”

Hỏng rồi, là Dung Vương!

Hai tay Hứa Tịnh Nhi không ngừng run rẩy. Cơ thể cô mềm nhũn không chút sức lực. Đầu cô nặng trĩu, hơn nữa, cơ thể lại bắt đầu nóng hừng hực. Anh ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể hạ gục cô ngay. Cô có thể đợi được cho tới khi Kiều Sở tới không?

Cùng với tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Dung Vương đang mở cửa từng buồng vệ sinh kiểm tra. Cuối cùng anh ta đứng trước cửa buồng mà Hứa TỊnh Nhi đang ở bên trong.

Anh ta đẩy. Cửa không mở. Anh ta đột nhiên bật cười đầy quỷ dị: “Xem ra, là ở trong này rồi…Cũng tốt. Tôi chưa từng làm thử chuyện đó ở đây bao giờ đấy”.

Dứt lời anh ta đạp cửa. Ổ khóa bị long ra một cách dễ dàng.

Hứa Tịnh Nhi bất lực, thậm chí là trước mắt cô bắt đầu trở nên tối đen. Âm thanh xung quanh dần trở nên vang xa giống như mới trôi qua một giây và cũng giống như đã trôi qua rất lâu. Cô cảm giác cơ thể mình bị ai đó ôm thốc dậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244


Chương 244

Hứa Tịnh Nhi cố gắng mở mắt theo bản năng nhưng mí mắt cô nặng trĩu, không thể nào mở lên nổi. Tay cô cũng muốn giãy ra nhưng cả người cứ như đeo chì.

Sau đó, hình như cô bị ai đó đặt lên một chiếc giường mềm mại. Hình như có người gọi cô. Hình như tất cả chỉ là những suy nghĩ tự phát trong cơn mộng mị. Bất chợt, cô cảm thấy nóng vô cùng. Cơn nóng trỗi dậy từ trong cơ thể, lan ra khắp người như nuốt chửng lấy toàn bộ ý thức của cô.

Cô muốn giải nhiệt. Tay cô sờ soạng và chộp phải thứ gì đó giống như một miếng đá lớn. Cô cứ thế bị hấp dẫn bởi thứ đó rồi nhào tới, ôm chặt lấy.

Thứ đó ban đầu còn giãy giụa, nhưng cũng không biết là do cô ôm chặt quá hay sao mà cô lúc sau cô cảm thấy cơ thể mình cũng bị đè chặt.

Rồi cô bị hôn, một nụ hôn mãnh liệt khiến cô như muốn tắt thở. Cô vốn đã nóng tới mức ngột ngạt, giờ thì cảm giác như sắp gặp ông bà tới nơi.

Bản năng sinh tồn khiến cô dùng hết sức đẩy thứ kia ra. Hay tay cô bị ghìm chặt, đè lên đỉnh đầu. Nụ hôn từ môi cô lướt dọc xuống cổ và xuống bên dưới.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy toàn thân mỗi lúc một nóng, giống như có ai đang nướng chín cô. Mỗi lần cô muốn thoát ra thì đều bị một bàn tay vô hình đè chặt. Cuối cùng, cô cảm thấy mình không khác gì một mồi lửa.



Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đầu óc vô cùng hỗn độn. Cô nằm đơ người một hồi lâu. Lúc này ký ức mới bắt đầu được lắp ghép lại.

Dù cô chỉ nhớ được lúc mình trốn trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng đạp cửa của Dung Vương sau đó mọi thứ trở nên mơ hồ thì trong đầu cô vẫn còn hiện lên những mảnh vỡ khác. Cộng thêm với cảm giác đau nhức toàn thân lúc này.

Cô là người từng trải, nên biết ngay là mình đã trải qua chuyện gì.

Hứa Tịnh Nhi ôm chăn, ngồi dậy một cách khó khăn. Hai tay cô siết chặt, gân xanh nổi lên cả sau lưng. Mặt cô đỏ au đầy sát khí.

Xem ra…tình huống xấu nhất đã xảy ra rồi…Cô đã bị xâm hại rồi.

Cánh cửa đột nhiên mở ra. Có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Rất gần. Hứa Tịnh Nhi không hề ngẩng đầu. Cô cứ nhìn xuống, cô gắng giấu đi sát ý trong đôi mắt mình.

Người này dừng bước bên cạnh gường. Hứa Tịnh Nhi có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn mình. Âm trầm, u ám! Cô cắn môi, không biết có nên quyết một trận với tên súc sinh này không. Đúng lúc này giọng nói của người đàn ông vang lên

“Cô cũng biết sợ rồi sao?”

Giọng nói lạnh lùng đầy chế nhạo còn mang cả chút giận dữ.

Hứa Tịnh Nhi giật mình, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông. Cô đơ người tầm một phút.

Cô cứ nhìn trân trân. Nhìn anh mặc áo tắm, trên đầu vẫn còn ướt nhẹp. Chắc chắn là anh vừa tắm xong.

Sau đó cô nhanh chóng lướt nhìn căn phòng. Đây là phòng của khách sạn.

Dù không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô mất đi ý thức nhưng với tình huống hiện tại thì xem ra…Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn, run rẩy vang lên: “Cái chuyện đó là tôi…làm với anh sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245


Chương 245

Sắc mặt người đàn ông lạnh như băng. Đôi mắt anh tối đen. Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi bằng ánh mắt sắc như dao. Người đàn ông nhếch miệng cười, nói ra những lời càng vô tình hơn: “Chứ sao nữa? Cô còn hi vọng là Dung Vương chắc?”

Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay và mím chặt môi.

Dù Khiết Thần nói rất khó nghe nhưng cô đang cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ít nhất thì cô không bị tên cầm thú Dung Vương xâm hại.

Có vẻ như Khiết Thần đã cứu cô và đưa cô tới đây.

Hứa Tịnh Nhi hiểu được mọi chuyện bèn liếm nhẹ đôi môi đang khô đắng của mình, nói nhỏ: “Khiết Thần, cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng…tôi không làm gì có lỗi với anh cả”.

“Nếu cô dám thì cô tưởng rằng mình còn sống mà ngồi ở đây được sao?”

Giọng nói của Khiết Thần vẫn vô cùng đanh thép. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi. Cơn lửa giận bốc lên trong lồng ngực khiến anh ăn nói ngày càng bất lịch sự: “Hứa Tịnh Nhi, đây là lần thứ hai rồi. Người khác làm việc, cô cũng làm việc. Nhưng cô thì hay rồi, dùng mạng đổi lấy công việc. Sao? Dù chết có hàng trăm lần thì vẫn thấy cống hiến cho xã hội mang lại thành tựu vĩ đại đúng không? Muốn vạn người sùng bái phải không?”

Thực ra Hứa Tịnh Nhi không cảm thấy kỳ lạ khi Khiết Thần nói khó nghe như vậy. Cô sớm đã bị anh làm tổn thương hàng nghìn lần bằng những lời nói như thế rồi. Cô cũng đã rèn luyện được năng lực chấp nhận nó. Chỉ là, anh có thể lăng mạ cô nhưng không được phép khinh thường tín niệm của cô.

Rõ ràng…anh của ngày xưa luôn ủng hộ cô vô điều kiện.

Từ nhỏ tới lớn cô luôn là người theo đuổi chính nghĩa. Cô sẽ lên tiếng vì sự công bằng. Dù sức cô không có nhiều thì cô cũng sẽ cố gắng làm cho được.

Lên tới đại học, cô chọn ngay ngành tin truyền thông. Cô muốn trở thành nhà báo. Một nhà báo có thể vạch trần bộ mặt đen tối của xã hội. Cô vẫn luôn kiên định với mục tiêu này của mình.

Thời đại học, cô luôn vừa học vừa chạy tin, cung cấp nhiều bài viết giật gân cho các trang báo. Nhiều khi, dù cô đã đưa tin rồi nhưng vẫn bị các thế lực tàn ác trấn nhiếp, giấu nhẹm tin đi. Cô không thể nào lấy lại công bằng cho khổ chủ. Sau này, khi Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ở bên nhau, anh vì cô mà đã làm một chuyện hết sức cảm động.

Đó là anh đã đi học luật và còn thi đỗ luật sư.

Anh nói: “Nếu em ủng hộ chính nghĩa thì anh sẽ là hậu phương vững chắc nhất của em. Em chỉ cần tiến lên, anh sẽ chặn mọi sự công kích vì em, và còn có thể giải oan cho khổ chủ của em..”

Lúc đó, cô còn nói đùa rằng cô là quan lệnh, còn Khiết Thần chính là hộ vệ bên cạnh cô.

Cứ nhớ lại là muốn khóc…Hứa Tịnh Nhi cố gắng ngậm nuốt cay đắng vào trong lòng. Thế nhưng đôi mắt cô vẫn rưng rưng.

“Khiết Thần, anh không phải ngày đầu mới biết. Tôi yêu nghề này. Dù anh khinh thường tôi cũng không sao cả. Từ lúc tôi chọn ngành này thì tôi đã biết là sẽ nguy hiểm. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Nếu tôi sợ xảy ra nguy hiểm thì đã không làm phóng viên rồi! Tôi rất cảm ơn anh cứu tôi, nhưng…dù tôi có thật sự bị xâm hại thì tôi cũng không có gì để oán hận cả”.

“Tôi sẽ thu thập chứng cứ, đưa tên súc sinh đó ra tòa, để hắn phải trả giá cho sai lầm của mình và tìm lại công bằng cho tôi”.

“Đúng vậy, nói hay lắm”.

Khiết Thần phụt cười. Sắc mặt càng lúc càng trầm xuống:

“Cô vì cái gọi là chính nghĩa hay là vì tiền?”

Tiền sao…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246


Chương 246

Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, phụt cười. Cô ngẩng đầu nhìn anh và đáp lại bằng giọng khàn khàn: “Đúng vậy. Tôi không phủ nhận mình vì tiền, nhưng hai thứ này có gì mâu thuẫn đâu”.

Vừa nói cô vừa cười. Nụ cười vô cảm. Thậm chí cô còn mang giọng điệu tự chế nhạo mình: “Đúng, tôi vì tiền đấy. Đã được chưa? Bố mẹ không thương, chồng không yêu thì sao tôi không thể tự lên kế hoạch cho chính mình chứ? Không phải anh cũng từng nói rồi sao? Vì tiền tôi có thể không từ thủ đoạn. Đúng vậy! Tôi chính là người không từ thủ đoạn. Tôi yêu tiền tới mức không cần cả mạng sống của mình nữa”.

Nụ cười của Hứa Tịnh Nhi dần chuyển sang vẻ bi thương. Nhưng cô vẫn cố giữ nụ cười, nhìn chăm chăm Khiết Thần. Cô nghiến răng, gằn ra từng từ: “Anh vừa lòng chưa?”

Cô giằng mạnh khiến chiếc chăn như muốn rách tới nơi. Cô nuốt nước bọt, nói tiếp: “Dù sao thì…chúng ta cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Tôi sẽ không quan tâm chuyện của anh. Anh cùng đừng quan tâm chuyện của tôi. Việc của tôi tôi quyết, không tới lượt anh chỉ bảo!”

Không tới lượt anh sao…

Hay thật đấy!

Khiết Thần vốn giận lắm rồi, lúc này càng bị cô khiêu khích mãnh liệt hơn. Cơ thể anh lạnh tới cực điểm. Môi anh mím chặt. Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm. Cơn lửa giận như sắp thiêu rụi lấy cơ thể cô.

Khi Hứa Tịnh Nhi tưởng rằng anh sẽ bốc hỏa thì anh chỉ bật cười, lạnh lùng hừ giọng rồi bước tới đưa tay về phía cô.

Cô còn chưa kịp né thì tay anh đã giữ gáy cô, đẩy cô về phía trước. Cô bị anh ép ngẩng cổ lên, nhìn thẳng vào mắt ánh. Đôi mắt chỉ chứa đứng toàn sự lạnh lẽo và chế nhạo.

“Hứa Tịnh Nhi, đừng tưởng tôi thích quản việc của cô. Chẳng qua là hôm qua cô gọi điện cầu xin tôi thôi Trước đó còn một mực nói là không làm phiền tôi. Kết quả thì sao? Làm phiền hết lần này tới lần khác”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ, cô vốn định gọi cho Kiều Sở mà lại ấn nhầm cho Khiết Thần. Chẳng trách anh lại tới cứu cô…

Có điều cô cũng không có nghĩa vụ phải giải thích. Đối với anh, giải thích đồng nghĩa với lấp liếm.

Hứa Tịnh Nhi cũng bật cười, không hề tỏ ra yếu thế: “Vậy hở, vậy anh có thể không đến mà. Anh có thể chặn tôi mà. Anh cũng có thể nhắm mắt làm ngơ. Tôi không biết từ khi nào mà một cuộc điện thoại thôi cũng có thể gọi Cố tổng tới ngay đấy. Người không biết lại tưởng anh luôn yêu tôi sâu đậm cũng nên!”

Dứt lời, cô cảm nhận được ngay vẻ âm sầm của Khiết Thần. Đến ngay cả tay anh đang động vào cổ cô cũng bóp mạnh hơn, khiến cô đau tới nín thở.

Nếu không phải cô biết rõ Khiết Thần hận cô thì đến cô cũng cho rằng anh có chút tình cảm với mình.

Sắc mặt Khiết Thần trông vô cùng khó coi. Cả cơ thể anh như được bao phủ bởi băng giá. Nhiệt độ căn phòng hạ xuống đột ngột. Dù Hứa Tịnh Nhi cố gắng tỏ ra không sợ hãi, thế nhưng cơ thể cô vẫn run lên.

Khí thế lúc này của anh khiến cô thấy hoảng sợ.

Quả nhiên, lỡ trớn chút là hỏng bét…

Căn phòng im lặng tới mức chết chóc. Khiết Thần lại lên tiếng. Giọng anh lạnh như băng, không cảm xúc: “Hứa Tịnh Nhi, tôi đã từng nói rồi. Cô đừng đề cao bản thân quá, chẳng qua tôi nể ông nội, còn nữa…”

Cố Khiết Thần cũng nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Hứa Tịnh Nhi, môi khẽ mở, ác ý giễu cợt: “Tôi là chủ nợ của cô, mọi chuyện của cô, tôi đều có tư cách quản!”.

Chủ nợ…

Anh nói gì Hứa Tịnh Nhi cũng có thể phản bác, nhưng cái này cô lại không phản bác được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247


Chương 247

Mỗi lần đều vì số tiền một tỷ này làm cô trở nên thấp kém trước mặt Cố Khiết Thần, không ngóc đầu lên nổi, tủi thân vô cùng!

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới mở mắt ra nhìn anh.

“Tôi biết tôi nợ tiền anh, không cần anh lúc nào cũng nhắc tôi. Nhưng tôi sẽ không nợ anh mãi mãi đâu, tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền trả cho anh, sẽ có một ngày hai chúng ta không nợ gì nhau!”.

Kiếm tiền trả cho anh… Phải, cô làm việc liều mạng như vậy không phải vì kiếm tiền, mau chóng trả xong một tỷ, vạch rõ giới hạn với anh sao?

Cuộc hôn nhân này là cô muốn bắt đầu, sau đó, cũng là cô muốn thoát khỏi càng nhanh càng tốt…

Từ đầu đến cuối anh đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.

Hứa Tịnh Nhi bỗng nhiên cảm thấy, rõ ràng lúc này Cố Khiết Thần trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng sao cô lại cảm thấy anh rất buồn bã, là ảo giác sao?

Cô vô thức muốn nhìn cho rõ thì nghe giọng nói bạc bẽo của Cố Khiết Thần vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, tôi đợi một tỷ của cô. Cô lo cái mạng của mình cho tốt, đừng có chết, tôi không muốn làm ăn thua lỗ đâu”.

“…”.

Buồn bã? Buồn bã cái rắm! Đầu óc cô bị thần kinh rồi mới cảm thấy người đàn ông lạnh lùng, không có tình cảm này buồn bã!

Cố Khiết Thần để lại câu nói đó, bỏ lại Hứa Tịnh Nhi mà xoay người xuống giường, không hề dừng lại nửa bước, anh nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi bị tiếng động đinh tai nhức óc đó làm màng nhĩ kêu ong ong. Cô nguyền rủa anh một lúc lâu, sau đó mới quay đầu tìm túi xách của mình, túi xách đang đặt trên ghế sofa ở bên cạnh.

Cô quấn chăn lên người, để chân trần đi sang, cầm túi xách của mình lên kiểm tra, sau đó thuần thục lấy camera hình cây kim mà cô đã lắp trên đó từ trước xuống.

Lúc cô vào nhà vệ sinh của phòng VIP cố tình không mang theo túi xách là để có thể quay được quá trình Dung Vương bỏ thuốc. Có cái này rồi, cô có thể vạch trần bộ mặt ghê tởm của anh ta!

Đợi đấy, tên cầm thú Dung Vương, anh sắp chết rồi!



Trợ lý Lâm trốn ở góc phòng khách, run rẩy nhìn sếp nhà mình hừng hực lửa giận đi vào phòng ngủ, sau đó lửa giận càng cháy hừng hực đi ra.

Anh ta nhìn Cố tổng đạp một chân vào bàn trà, bàn trà lập tức ngã nhào. Anh ta run rẩy sợ hãi, sợ nạn nhân tiếp theo bị đạp là mình.

Haizz, cứ gặp cô chủ là Cố tổng lạnh lùng thờ ơ lại biến thành Cố tổng nóng nảy, sợ thật!

Nhưng vừa rồi anh ta có nghe trộm một chút, rõ ràng Cố tổng lo lắng cho cô chủ. Lúc anh nhận được điện thoại của cô chủ, anh không do dự lập tức mặc kệ tất cả ông lớn trong phòng VIP, sốt ruột chạy tới cứu cô. Thế mà trước mặt cô chủ, anh lại không nói được câu nào mềm mỏng.

Lời quan tâm nói ra khỏi miệng anh lại biến thành ý khác, chẳng trách cô chủ không cảm kích…

Cứ tiếp tục như vậy thì không được!

Trợ lý Lâm hơi do dự, cuối cùng đánh liều tiến lên, nói thật nhỏ: “Cố tổng, thật ra tôi cảm thấy… Anh quan tâm cô chủ thì cứ nói thẳng là anh quan tâm cô ấy không phải được rồi sao, phụ nữ luôn thích nghe lời ngon…”.

Hai chữ “tiếng ngọt” còn chưa nói ra miệng đã bị ánh nhìn lạnh lẽo của Cố Khiết Thần lướt qua làm nghẹn ở cổ họng.

Trợ lý Lâm ho khan một tiếng, đổi lời: “Phía Dung Vương có cần xử lý không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248


Chương 248

Cố Khiết Thần thờ ơ đáp: “Không cần xử lý, chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi!”.

“…”.

Cố Khiết Thần cất bước đến quầy bar nhỏ, rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi. Khoảng mấy giây sau, anh hơi bình ổn lại tâm trạng, nhìn sang trợ lý Lâm, mím môi, lại lên tiếng.

“Thời gian này anh cử người theo dõi sát cô ấy một chút, đừng để cô ấy…”, Cố Khiết Thần dừng lại một lúc, sắp sửa nói ra câu “xảy ra chuyện nữa”, nhưng lại chuyển thành: “…gặp phiền phức thêm nữa!”.

Trợ lý Lâm sửng sốt, sau đó hiểu ngay, không khỏi che miệng cười trộm.

Nếu nói ai hay nghĩ một đằng nói một nẻo, sếp của anh ta nhận đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.

Anh ta bỗng hiểu ra vì sao Cố tổng nói không xử lý Dung Vương. Không phải như lời anh nói, chuyện của cô chủ không liên quan đến anh, mà là một khi anh ra tay, Dung Vương sẽ chết chắc, vậy thì tin tức mà cô chủ mạo hiểm để lấy sẽ không còn giá trị gì nữa…

Nói cho cùng, ngoài miệng anh chê cô chủ liều mạng để lấy tin tức, nhưng thực tế không phải lúc nên bảo vệ thì vẫn bảo vệ đấy sao? Không phải vẫn ném Dung Vương cho cô chủ thích chơi thế nào thì chơi sao? Dù sau đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, không phải vẫn có anh che chở đấy sao?

Chỉ là rõ ràng anh yêu thương cô chủ như vậy, mà cứ thích nói lời cay độc.

Nhưng cũng không thể mọi chuyện đều trách Cố tổng… Từ những lời vừa rồi anh ta nghe trộm, cô chủ liều mạng chạy tin kiếm tiền cũng là để trả tiền cho Cố tổng, sau đó hai bên không nợ nhau, hoàn toàn vạch rõ giới hạn.

Cố tổng quan tâm đến cô chủ như vậy, nghe được lời đó đương nhiên sẽ tức giận. Đặc biệt là tính cách Cố tổng kiêu ngạo như vậy, sao có thể nói ra lời gì dễ nghe.

Thế là thành ra hai người lại làm tổn thương nhau.

Vì vậy, để hai vợ chồng họ có thể hòa thuận, trợ lý Lâm sờ cằm nghĩ ngợi, lại rụt rè lên tiếng lần nữa: “Cố tổng, tôi có một đề nghị, không biết có nên nói hay không”.

Cố Khiết Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Nói”.

Trợ lý Lâm hít sâu một hơi, sau đó nói hết câu với tốc độ cực nhanh: “Tôi cảm thấy anh cần phải đi học một chút nghệ thuật nói chuyện”.

Nói xong, anh ta lập tức ôm đầu xin tha: “Cố tổng, nếu anh không thích nghe thì coi như tôi chưa nói gì!”.

Cố Khiết Thần kéo kéo khóe môi, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên quầy bar, đôi mắt đen lướt qua phía phòng ngủ như có như không, ánh mắt dần trở nên âm trầm. Sau đó anh lại rót một ly rượu, ngửa đầu uống.

Loại cuồng nhiệt, dốc hết sức mình lúc chạy tin tức của Hứa Tịnh Nhi anh rõ hơn ai hết. Trong cuộc đời cô, ít có thứ nào mà cô có thể làm chủ, chỉ có sở thích là cô có thể nắm giữ được.

Cho nên anh sẽ không ràng buộc cô, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Dù cô liều mạng như bây giờ cũng có một phần lý do là để rời khỏi anh.

Lúc anh thi luật sư có câu tuyên ngôn rằng, tôi thề chết bảo vệ đương sự của tôi, anh của lúc đó đã nói gì?

Tôi thề chết bảo vệ… Hứa Tịnh Nhi của tôi.



Tòa soạn Z lại tung ra tin tức nóng hổi lần nữa, ông hoàng khiêu vũ châu Á King bỏ thuốc mê một người hâm mộ nữ, anh ta là kẻ hai mặt, hèn hạ ghê tởm, là một tên cầm thú không hơn không kém!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249


Chương 249

Tin tức này vừa tung ra, người hâm mộ lập tức bùng nổ. Chủ đề liên quan đến Dung Vương nhanh chóng chiếm top 10 chủ đề trò chuyện hấp dẫn, cái tên Dung Vương cũng xuất hiện ở top 1 lượt tìm kiếm ở các mạng xã hội, diễn đàn… Hầu như mọi người đều đang thảo luận chủ đề này.

Người hâm mộ đều không thể chấp nhận thần tượng mà mình yêu thích lại là loại người như vậy, trên mạng đầy những lời chửi rủa. Mặc dù cũng có một số người hâm mộ ủng hộ Dung Vương, nói rằng đây là tin đồn bịa đặt, nhưng vì có hình chụp video Dung Vương bỏ thuốc vào ly rượu, nên người chửi anh ta vẫn chiếm đa số.

Ngay khi Dung Vương và ekip của anh ta đang vò đầu bứt tai tìm cách đối phó, lại có một người tìm tới cửa.

Trợ lý lấy danh thiếp của người đến đưa cho Dung Vương. Dung Vương vốn đang phiền não muốn chết, liếc thấy hai chữ “phóng viên” trên danh thiếp thì càng nổi giận, đạp chân trúng phía bên eo của A Mỹ, tức giận nói: “Cô thấy tôi bị đám săn tin chết tiệt đó hại chưa đủ thảm hay sao? Đừng để tôi nhìn thấy hai chữ đó nữa! Nói cô ta cút đi!”.

A Mỹ bị đạp ngã dưới đất, đau đến mức xuýt xoa, mắt đỏ lên nhưng lại không dám kêu đau. Cô ta gian nan bò từ dưới đất dậy, cúi đầu đi ra khỏi văn phòng.

Nhưng một phút sau, phóng viên đó bất chấp sự ngăn cản của A Mỹ, đẩy cửa văn phòng xông vào.

Cô ta đi giày cao gót, ngạo nghễ ngẩng đầu ưỡn ngực, đi từng bước đến trước mặt Dung Vương, mỉm cười đưa tay ra với anh ta: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chu Mỹ Kỳ, ký giả hàng đầu của Daily Power”.

Dung Vương quan sát Chu Mỹ Kỳ từ trên xuống dưới, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Nếu là trước kia, anh ta chắc chắn sẽ tươi cười niềm nở. Nhưng bây giờ, anh ta chỉ cười khà khà hai tiếng, ánh mắt u ám, giọng nói sắc bén: “Đám săn tin các người không sợ chết đến vậy sao? Thế nào? Đi săn tin săn tới tận văn phòng của tôi rồi à? Cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được các cô sao?”.

Người trước dám đưa anh ta ra ánh sáng, người này lại dám đến thẳng địa bàn của anh ta? Bọn họ nghĩ anh ta ăn chay chắc?

Chu Mỹ Kỳ nhếch khóe miệng, sửa lại: “Dung Vương, đừng dùng chữ các cô, Hứa Tịnh Nhi là Hứa Tịnh Nhi, Chu Mỹ Kỳ tôi là Chu Mỹ Kỳ. Tôi với cô ta là kẻ thù, mà bây giờ cô ta là kẻ thù của anh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”.

“Ồ?”, Dung Vương nhướng mày: “Cho nên mục đích cô đến đây hôm nay là?”.

“Đương nhiên là đến để hợp tác đánh bại kẻ thù chung của chúng ta rồi”.

Dung Vương nghiêm túc quan sát Chu Mỹ Kỳ lại lần nữa, sau đó cũng nhếch miệng cười, ra dấu mời: “Ngồi đi, bàn chuyện, hi vọng cô không làm tôi thất vọng”.

Chu Mỹ Kỳ tự tin ngẩng đầu: “Đương nhiên”.



Chuyện của Dung Vương sôi sục đến mấy ngày, sức chú ý cũng càng lúc càng lớn. Mà không biết là Dung Vương chột dạ hay là giỏi nhịn, mãi không đứng ra giải thích gì cả.

Người qua đường đơn thuần hóng chuyện, còn người hâm mộ thì điên cuồng cãi nhau. Người tin tưởng Dung Vương giơ cao lá cờ oan uổng, tìm cớ tìm lý do rửa oan cho Dung Vương. Người không tin Dung Vương thì thất vọng từ bỏ làm fan, thậm chí có đa số người hâm mộ chuyển sang anti.

Mấy ngày nay, Hứa Tịnh Nhi cũng không rảnh rỗi. Mặc dù cô đã tung tin tức vạch trần bộ mặt thật của Dung Vương, nhưng muốn kết tội anh ta không chỉ cần có vật chứng, mà còn cần có nhân chứng!

Video cô quay là vật chứng, còn nhân chứng… Bản thân cô không thể tính, bởi vì cuối cùng cô không bị anh ta xâm phạm, cũng mất đi sức thuyết phục.

Nhưng chỉ cần cô có thể tìm ra fan hâm mộ nữ từng bị Dung Vương hại, bọn họ đồng ý đứng ra làm chứng, cảnh sát sẽ can thiệp điều tra, đến lúc đó sẽ có thể tống tên súc sinh đó vào tù!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250


Chương 250

May là vì cô đã vạch trần Dung Vương, nên có vài người bị hại liên lạc trực tiếp với cô, muốn cùng cô trừng phạt Dung Vương, đòi lại công bằng cho mình.

Hứa Tịnh Nhi lập tức hẹn mấy người họ, ba giờ chiều mai gặp ở một quán cà phê. Cô sẽ tìm hiểu sự việc từ bọn họ, sắp xếp biên tập lại, sau đó thì có thể đi tố cáo.

Ngày hôm sau, cô sửa sang lại quần áo, đeo cặp sách nhỏ ra khỏi cửa, lái xe đến quán cà phê. Lúc cô tắt máy xuống xe, đi đến cửa quán cà phê thì bỗng nhiên có người gọi tên cô.

Hứa Tịnh Nhi theo bản năng quay đầu lại, nhìn tới chỗ phát ra tiếng gọi. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị rất nhiều người ùa tới bao vây.

Tất cả đều là con gái, hơn nữa đa số còn là học sinh. Bọn họ ai nấy đều tỏ ra hung ác nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, dường như muốn chém cô ra làm trăm mảnh.

Người dẫn dầu rất quen thuộc với cô, vì đó là Cố Tuyết.

Có thể thấy những cô gái này đều là fan hâm mộ của Dung Vương, vậy thì hôm nay bọn họ đến bao vây cô chắc chắn cũng là để trừng trị cô thay thần tượng của mình.

Cố Tuyết lên tiếng, chứa đựng thù hận sâu đậm: “Hứa Tịnh Nhi, ai cho phép cô tùy tiện bịa đặt tin đồn, bôi nhọ anh Vương của chúng tôi? Cô vì lấy sự chú ý mà bịa đặt tin đồn, hủy hoại danh tiếng của Dung Vương nhà chúng tôi, cô thật là đáng chết!”.

Cô ta vừa nói xong, những người hâm mộ sau lưng cũng hùa theo hô lên: “Đáng chết, đáng chết, đáng chết!”.

Hứa Tịnh Nhi không hề sợ hãi, thậm chí rất bình tĩnh. Cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Cố Tuyết, nói rõ ràng từng chữ: “Bài tôi viết đều là sự thật, không hề có nửa câu bịa đặt, hơn nữa, Dung Vương sẽ phải trả giá cho tội lỗi mà anh ta phạm phải nhanh thôi. Đến lúc đó, các cô sẽ biết anh ta vốn không đáng để các cô yêu quý, bảo vệ anh ta như vậy!”.

“Xí! Hứa Tịnh Nhi, cô đúng là không biết giới hạn. Rõ ràng là cô muốn tạo tin đồn đó nên cố ý dụ dỗ Dung Vương nhà chúng tôi, thế mà còn dám trơ mắt nói dối. Cô thật sự cho rằng công chúng dễ lừa đến thế, đều bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay thế sao?”.

“Đúng, không biết xấu hổ!”.

“Dám hủy hoại anh của chúng tôi, tôi sẽ lấy mạng cô!”.

“Đừng dài dòng với cô ta, mấy kẻ săn tin này nên đánh cho chết!”.

“Đánh chết cô ta! Trút giận cho anh Vương!”.

Nghe những lời Cố Tuyết nói ra, Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, nhạy bén cảm giác được lại có chuyện xảy ra rồi. Phỏng chừng là Dung Vương cuối cùng cũng đứng ra thanh minh, còn quay ngược nói cô dụ dỗ anh ta!

Chuyện này Hứa Tịnh Nhi cũng không mấy bất ngờ, đổ lỗi cũng là thủ đoạn thường dùng để tẩy trắng. Nhưng dù có đổ lỗi cũng phải có chứng cứ mới đổ được, nói suông thì người hâm mộ sẽ không dễ dàng tin theo.

Thế thì rốt cuộc Dung Vương đã đưa ra chứng cứ gì khiến người hâm mộ thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy?

Mặc dù Hứa Tịnh Nhi hiểu ra vấn đề rất nhanh, nhưng lúc này cô bị các fan hâm mộ bao vây, cũng không thể làm rõ tình hình ngay được. Hơn nữa, fan hâm mộ vừa hét vừa bắt đầu ném đồ về phía cô với khí thế hung hăng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 251


Chương 251

Bọn họ giống như mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn trút giận cho thần tượng của mình, ra tay hoàn toàn không nể mặt. Dù Hứa Tịnh Nhi không ngừng tránh né, nhưng một mình cô cũng không thể chống lại nhiều người như vậy. Người hâm mộ quá nhiều, mấy món đồ ném về phía cô cũng quá nhiều, trên người cô nhanh chóng bị vấy bẩn, dính đầy trứng gà, rau cải, bột mì…

Cố Tuyết thấy vậy thì cười khinh bỉ: “Hứa Tịnh Nhi, cô đã biết sai chưa? Dám hủy hoại anh Vương của chúng tôi sẽ có kết cục như vậy. Tôi muốn cô thu hồi những tin tức không có thật đó lại, còn phải đăng bài xin lỗi, thừa nhận với mọi người là cô có lỗi với anh Vương của chúng tôi. Còn nữa, cô phải tự nhận trách nhiệm nghỉ việc, cút ra khỏi giới báo chí!”.

“Xin lỗi!”.

“Cút ra khỏi giới báo chí!”.

Cố Tuyết nhìn Hứa Tịnh Nhi cả người nhếch nhác không thôi, tiếp tục buông lời ác độc: “Nếu không đồng ý với điều kiện của chúng tôi thì hôm nay cô đừng hòng đi! Chúng tôi phải bắt cô quỳ gối đi gặp anh Vương của chúng tôi!”.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi thờ ơ như không lau mặt, nhếch môi cười nói: “Xin lỗi? Cút ra khỏi giới báo chí? Không có đâu! Người phải xin lỗi là Dung Vương, người phải cút ra khỏi giới giải trí là Dung Vương, người phải quỳ gối gặp tất cả người bị hại cũng là Dung Vương!”.

“Được thôi, chết đến nơi rồi mà còn ngông cuồng như vậy. Hứa Tịnh Nhi, hôm nay sẽ là ngày chết của cô!”.

Cố Tuyết đã bị chọc giận, mặt cô ta đỏ ngàu. Cô ta hạ lệnh: “Chị em, giã nó!”

Đám fan lao lên như ong vỡ tổ. Họ lao nắm đấm về phía Hứa Tịnh Nhi.

Tất cả đều là nữ sinh. Hứa Tịnh Nhi không hề sợ hãi. Cô xắn tay, nhảy lên, bật lại sau lấy đà rồi đạp chân lao về phía trước.

Khi bọn họ đập phá, cô đã không thèm tính toán. Bọn họ chẳng qua cũng bị Dung Vương lợi dụng mà thôi. Thế nhưng khi họ phát rồ lao lên đánh cô thì cô không thể nào đứng im cho họ đánh được.

Có điều cô cũng biết rõ, cô chỉ có một mình, sức tàn lực yếu. Đám fan này nếu từng người lao lên, có thể sức chiến đấu không bằng cô, nhưng cả đám hợp lại như chán sống thế này thì dần dần cô cũng sẽ rơi vào thế hạ phong mất.

Thế nên Hứa Tịnh Nhi cũng không ham hố. Cô vừa đánh vừa di chuyển về phía xe của mình.

Cô chạy rất nhanh. Vừa tiếp cận được chiếc xe cô đã cắm chìa khóa vào, mở cửa ra và chui vào trong. Cô khởi động máy, đạp chân ga và thoát thành công.

Chiếc xe lao vút đi trước khi đám fan kịp đuổi theo.

Cố Tuyết tức giận giậm chân tại chỗ. Cô ta không chịu bỏ qua, bèn lao lên nói với đám fan: “Tất cả lên xe. Đuổi theo cô ta. Không được để cô ta thoát dễ dàng như vậy được. Nhất định phải cho cô ta một bài học”.

“Ok chị Tuyết. Vì anh của chúng ta, nhất định phải bắt được cô ta!”

Đám fan đều nhờ người chở tới, giờ người nào về xe của người đấy. Mười mấy chiếc xe lao đi ầm ầm đuổi theo xe của Hứa Tịnh Nhi không chịu từ bỏ.

Những chiếc xe được đám fan thuê này đều là xe mà ngày thường hay đuổi theo đám minh tinh. Chỉ cần có tiền là xong. Bọn họ chẳng cần quan tâm tới an toàn hay là quy tắc giao thông gì hết. Họ đạp mạnh chân ga, lao đi trên những con đường.

Hứa Tịnh Nhi nhìn qua gương chiếu hậu thấy một đoàn xe đang điên cuồng đuổi theo mình thì cảm thấy buồn cho cha mẹ của những đứa trẻ này. Nếu như xảy ra chuyện gì thì có phải là các bậc phụ huynh sẽ đau lòng lắm không.

Thế nhưng thương người rồi lại xót đến ta. Vì giờ người bị bọn họ rượt đuổi lúc này chính là cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 252


Chương 252

Kỹ năng lái xe của Hứa Tịnh Nhi cũng không tệ. Dù sao thì cô cũng làm nghề săn tin, hơn nữa chiếc xe nhỏ bé này của cô…khụ..khụ…thôi được…chiếc xe to to này của cô chính là do Khiết Thần tặng năm xưa khi cô thi đỗ bằng lái.

Ba năm trước cô ra nước ngoài. Chiếc xe được để trong hầm xe nhà họ Hứa. Sau khi cô về, do không có tiền mua xe mới nên đành mặt dày sử dụng nó.

Vì vậy xe đương nhiên là xe tốt, chạy đương nhiên rất mượt và nhanh. Hơn nữa còn có thể kéo dãn khoảng cách với đoàn xe kia.

Chỉ có điều, chiếc xe mà Cố Tuyết đang ngồi cũng là xe xịn, còn là xe thể thao. Cô ta cũng đạp chân ga, trong nháy mắt đã đuổi sát ngay sau xe của Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng gạt đi những hồi ức quá khứ. Cô nín thở, tập trung tinh thần, quay tay lái rẽ qua bên trái. Nếu không, để Cố Tuyết vượt lên được thì chắc chắn sẽ ép cô dừng lại.

Cố Tuyết làm gì không nhận ra ý đồ của Tịnh Nhi. Cô ta cười xùy. Đang định rẽ theo thì bỗng nhiên có một đoàn xe không biết từ đâu lao ra khiến cho lối rẽ trái bị tắc cứng.

Cố Tuyết buộc phải phanh gấp, đầu đập mạnh vào vô lăng, đau tới mức chảy cả nước mắt.

Những chiếc xe đuổi theo phía sau cũng y như vậy. Tất cả đều phanh gấp. Ai cũng bị đập người về phía trước theo quán tính. Nếu không bị đập đầu thì cũng bị đập tay đập chân.

Chiếc xe cuối cùng còn không kịp phanh lại cứ thế lao thẳng vào đuôi xe phía trước. Rồi chiếc trước lại đập vào chiếc đằng trước nữa, và cứ thế đập và đuôi xe của Cố Tuyết.

Đầu của Cố Tuyết lại bị đập một lần nữa vào vô lăng, sưng thành một cục.

Cô ta nghiến răng, giận tới mức bại hoại. Cố Tuyết bước xuống xe, giậm giày cao gót đi về phía chiếc xe màu đen trước mặt. Cô ta tức giận gầm lên: “Tên mắt mù nào dám ngáng đường của bà đây vậy? Chán sống rồi phải không?”

Cửa kính phía sau mở xuống, khuôn mặt người đàn ông làm điên đảo chúng sinh bỗng hiện ra.

Khí thế hùng hổ ban đầu của Cố Tuyết lập tức thay đổi. Cô ta giống như chuột nhỏ gặp phải mèo. Khí thế lúc nãy tắt ngấm. Cô ta nuốt nước bọt mấy lần rồi mới miễn cưỡng nặn ra được một câu lý nhí đầy yếu ớt: “Anh Khiết Thần…”

Khiết Thần quay qua, nhìn cô ta bằng vẻ thờ ơ. Anh thản nhiên lên tiếng: “Vừa rồi em nói gì?”

“…”

Cố Tuyết lập tức lắc đầu: “Em…em chẳng nói gì cả. Chẳng nói gì cả!”

Cô ta rất thích, cũng rất tôn sùng người anh họ này. Thế nhưng cô ta cũng rất sợ bộ dạng lạnh như băng của anh. Lần trước cô ta bị anh đẩy xuống hồ, về bị ốm mất cả nửa tháng.

Khiết Thần cứ nhìn cô ta, không nói gì.

Thêm hai giây nữa, Cố Tuyết tự động cúi mặt, nhận lỗi: “Anh Khiết Thần, em xin lỗi. Em sai rồi. Em đúng là chán sống rồi”.

Đám tài xe ở những xe phía sau đều bước xuống. Ai cũng nghênh ngang: “Lái xe kiểu gì vậy? Xe của chúng tôi tông thành một nhùi rồi. Hôm nay phải giải quyết cho đang hoàng, nếu không đừng hỏng bỏ qua nhé!”

Nhìn thấy xe của Khiết Thần cũng với những xe phía sau đều là xe xịn. Có vẻ anh là người có tiền, hơn nữa đồng hồ đeo trên tay anh cũng có giá trên trời.

Thế là đám tài xế nhìn nhau, tất cả đều thầm nghĩ đúng là con cừu béo. Phải làm sao để vặt lông đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 253


Chương 253

Người tài xế đứng đầu lao lên nói với Khiết Thần: “Anh có biết xe của chúng tôi là để kiếm cơm không? Đụng thành ra thế này thì chúng tôi còn làm ăn gì? Tiền sửa xe, tiền công đều phải chịu trách nhiệm hết!”

Khiết Thần nhếch môi, nói: “Ok”.

“…”

Cách trả lời ngắn gọn dứt khoát khiến cho tất cả đều bất ngờ. Đến ngay cả người tài xế dẫn đầu cũng cảm thấy kỳ lạ mất mấy chục giây. Anh ta vốn tưởng còn phải tốn nước bọt thêm lúc nữa hoặc là phải uy hiếp này nọ. Thật không ngờ Khiết Thần lại hào phóng như vậy.

Xem ra câu nói tiền nhiều thường ngu không phải là không có lý.

Người tài xế dẫn đầu cười tít cả mắt. Anh ta lên tiếng: “Mỗi chiếc bồi thường năm trăm nghìn tệ. Ok không?”

Khiết Thần vẫn trả lời: “Ok”

“Vậy…để bọn tôi đưa số tài khoản”.

Khiết Thần hất cằm về phía Cố Tuyết, nhẹ nhàng nói ra từng câu: “Đưa cho cô ấy. Cô ấy sẽ bồi thường cho toàn bộ thiệt hại của mọi người”.

Cố Tuyết tái mét mặt: “Anh Khiết Thần…”

Chẳng trách vừa rồi cô ta cảm thấy sao anh họ mình lại dễ tính đến thế. Hóa ra là đang đẩy cô ta lọt hố.

Khiết Thần nhướn mày, uể oải nói tiếp: “Có ý kiến gì sao?”

Cố Tuyết siết chặt tay, mặt đỏ linh căng nhưng không dám phản bác. Cuối cùng đành miễn cưỡng lắc đầu: “Em, em đền!”

Khiết Thần nhếch miệng, quay đầu đi và đóng cửa lại. Cả đoàn xem tiếp tục lướt đi.

Cố Tuyết nhìn theo chiếc xe rời khỏi, rưng rưng nước mắt với vẻ ấm ức. Cô ta thật sự không hiểu Hứa Tịnh Nhi có điểm gì tốt mà lần nào Khiết Thần cũng bảo vệ. Vì Tịnh Nhi, anh lần nào cũng khiến cô ta mất mặt.

Cô ta ghét cay ghét đắng Hứa Tịnh Nhi. Tịnh Nhi cướp anh Khiết Thần của cô ta, còn khiến Dung Vương thành ra thế này.



Sau khi Hứa Tịnh Nhi quay về bèn đi tắm trước. Không thể phủ nhận, đám nữ sinh đó ác thật sự. Cả người cô không chỉ bị vấy bẩn, mà ngay cả tay chân, cơ thể cũng bị thương không ít.

Dù chỉ là vết thương ngoài ra nhưng vẫn đau.

Tắm xong, cô bọc mình trong lớp áo tắm, định bôi thuốc thì bất ngờ cánh cửa bị đẩy ra. Người đàn ông bước vào với vẻ lạnh giá.

Hứa Tịnh Nhi không ngờ anh lại về nhà. Dù gì bây giờ cũng mới có hơn bốn giờ chiều…Thế nhưng cô vẫn kéo khít chiếc áo tắm theo bản năng, không để Khiết Thần nhìn thấy những vết thương của mình.

Anh mà nhìn thấy thì thế nào cũng chế nhạo cô. Hơn nữa…Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn Khiết Thần thấy anh lạnh như đá, mắt thì âm u, miệng thì mím chặt, cũng không biết là ai đã chọc giận anh…

Cô kiên quyết không châm ngòi, cũng không để anh có cớ bùng nổ.

Hứa Tịnh Nhi làm ra vẻ ngây thơ vô số tội. Cô đi về phía phòng thay đổ, định đổi sang bộ khác rồi đợi lúc nào anh không có nhà thì sẽ bôi thuốc.

Thế nhưng, lúc cô đi ngang qua Khiết Thần thì tay cô bỗng bị chộp lại. Cả cơ thể cô bị một sức mạnh hùng hậu ghì ngồi xuống giường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 254


Chương 254

Hứa Tịnh Nhi giật mình, không kịp phản ứng. Người đàn ông lúc này đã lanh lẹ rút nút thắt, cởi áo tắm của cô.

Những vết bầm dập lớn nhỏ hiện ra vô cùng rõ ràng trên nước da trắng nõn.

Đôi mắt Khiết Thần đanh lại. Cơ thể anh tỏa ra khí lạnh hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh trông âm sầm tới mức đáng sợ. Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy áp lực vô cùng.

Cô mấp máy môi nhưng không nó gì. Chỉ khoác áo lên người. Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu. Sau đó cô đợi anh chế nhạo cô. Dù sao thì giờ cô cũng chẳng sợ gì nữa.

Hai người im lặng tầm mấy chục giây. Hứa Tịnh Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt Khiết Thần u tối tới mức nào. Nhưng cô không hề thấy Khiết Thần chế nhạo mình. Ngược lại, anh chỉ quay người rời khỏi phòng ngủ.

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Chuyện gì vậy?

Có điều cô nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa. Hứa Tịnh Nhi nghĩ, quả nhiên thứ cần đến sẽ đến. Cô nói rồi mà, sao mà Khiết Thần có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội chế nhạo cô như vậy được!

Ấy…Không phải…Thứ mà Khiết Thần đang cầm trong tay sao giống hộp đựng thuốc vậy?

Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc nhìn hộp đựng thuốc trong tay anh. Sau đó anh đi về phía cô, ngồi xuống ngay bên cạnh. Anh mở hộp thuốc ra.

Hứa Tịnh Nhi nhìn với vẻ không dám tin. Khiết Thần không những không nhạo báng cô mà còn bôi thuốc cho cô sao?

Đây thực sự không phải là cô đang bị ảo giác đấy chứ?

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng biết được đây đúng là không phải ảo giác. Bởi vì, Khiết Thần đã cầm lấy cánh tay cô, quét bông tăm đã tẩm thuốc lên. Cơn đau ập tới khiến cô nín thở.

Khiết Thần liếc nhìn cô không cảm xúc. Hứa Tịnh Nhi lập tức nghiến răng, không để mình kêu lên vì đau.

Thế nhưng không biết có phải do cô nhầm hay không mà cô bỗng thấy động tác của Khiết Thần nhẹ đi nhiều.

Hứa Tịnh Nhi mím môi: “Để tôi tự làm”.

Khiết Thần lại lườm cô. Anh mắt anh khiến cô lập tức thay đổi: “Thôi anh tiếp tục đi. Đừng dừng lại”.

Mặc dù không biết tại sao anh lại làm thế này nhưng không chọc giận anh vẫn là điều nên làm.

Sau khi bôi thuốc xong, Hứa Tịnh Nhi đau tới mức toát mồ hôi lưng. Cô thở phào. Cuối cùng cũng sống lại rồi. Vừa rồi khi Khiết Thần động vào những vết bầm thi cô đau tưởng chết.

Dù sao thì được người ta phục vụ bôi thuốc nên cô cũng phải thể hiện điều gì đó. Hứa Tịnh Nhi mím môi, nói khẽ: “Cảm ơn anh”.

“Lần trước cũng cảm ơn anh. Thật đấy”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không phải là người không biết điều. Lần trước tình huống khẩn cấp như vậy, nếu Khiết Thần không kịp thời cứu cô thì cô đã bị Dung Vương xâm hại rồi. Đương nhiên, hi sinh vì tin tức là điều mà cô lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. NHưng điều đó không có nghĩa là…cô không sợ.

Hôm đó nếu không phải Khiết Thần nói như vậy thì cô cũng đã không nói mấy lời chọc tức anh rồi.

Khiết Thần không nói gì một hồi lâu.

Hứa Tịnh Nhi không thấy hồi đáp bèn nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Khiết Thần. Khuôn mặt đẹp trai từ xưa tới giờ của anh không thể hiện biểu cảm gì. Cô cũng không nhận ra anh có chấp nhận sự cảm kích của mình hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 255


Chương 255

Hứa Tịnh Nhi đảo mắt, sắp xếp lại từ ngữ và lên tiếng một lần nữa: “Khiết Thần, tôi…cũng xin lỗi vì những lời nói khó nghe lần trước. Nhưng không phải anh cũng nói rất khó nghe sao. Vì vậy, chúng ta coi như hòa…”

Chưa nói xong thì eo cô đã bị một cánh tay vòng qua ôm chặt. Một giây sau Hứa Tịnh Nhi bị đẩy sát vào anh. Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Khuôn mặt anh hiện ra mỗi lúc một rõ nét. Hứa Tịnh Nhi trợn trò mắt. Đầu óc bỗng trở nên hoang mang.

Tại sao Khiết Thần…lại đột nhiên hôn cô.

Nụ hôn này nhẹ nhàng, không hề mạnh bạo, giống như…anh đang thể hiện một thứ tình cảm nào đó. Chỉ có điều không đợi Hứa Tịnh Nhi nhận ra thì anh đã buông cô ra rồi.

Hứa Tịnh Nhi đơ người nhìn Khiết Thần để tìm ra chút thông tin gì đó trên khuôn mặt anh.

Ánh mắt anh u tối, khuôn mặt vô cảm. Anh nhếch miệng đáp lại: “Cô ồn ào quá”.

“…”

Quả nhiên, anh im lặng thì tốt hơn nhiều. Anh lên tiếng là cô mất hết những suy nghĩ giả tưởng dành cho anh.

Khiết Thần bỏ thuốc vào trong hộp, đặt qua một bên. Anh đứng dậy đi vào nhà tắm. Anh vặn vòi nước. Lúc rửa tay anh nhìn mình và không khỏi nở nụ cười.

Đúng là chẳng ra sao cả Khiết Thần ạ!

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của Hứa Tịnh Nhi thôi mà.

..

Hứa Tịnh Nhi đi thay một bộ đồ ở nhà bước ra. Cô ôm máy tính ngồi xuống ghế sô pha. Cô mở máy, đăng nhập zalo và mở mục tìm kiếm hot. Nhìn thấy thông tin tìm kiếm đầu tiên. Quả nhiên, là thông báo về sự vô tội dành cho Dung Vương.

Lượt tìm kiếm hot thứ hai lại là bài đưa tin của Mỹ Kỳ.

Vì vậy…sự việc thay đổi phút chót lần này của Dung Vương là do Mỹ Kỳ xen vào sao…

Hứa Tịnh Nhi ấn vào bài báo của Mỹ Kỳ. Cô ta nói, tối đó cô ta cũng ở bên cạnh Dung Vương. Vừa hay chụp được sự thật trong căn phòng đó.

Sự thật là Hứa Tịnh Nhi vì muốn tạo ra tin giả nên đã đóng làm fan của, cố tình quyến rũ Dung Vương. Dung Vương cũng không hề chuốc thuốc. Đó chỉ là mấy viên thuốc giải rượu. Dung Vương thấy cô uống nhiều nên muốn giúp cô tỉnh táo hơn mới mời cô uống. Cuối cùng, là cô lấy lý do nghe điện thoại đã bỏ đi. Dung Vương cũng không ngờ cô lại có lòng dạ độc ác như vậy. Chỉ vì một thông tin đã viết mà bôi nhọ anh ta.

Mỹ Kỳ nói tiếp, cô ta thật sự không thể tiếp tục chịu đựng được hành vi của Hứa Tịnh Nhi nữa. Đúng là nỗi nhục của giới tin tức. Vì vậy cô ta mới vạch trần cô và còn lấy lại công bằng cho Dung Vương.

Cô ta post video của mình cùng với nội dung nói chuyện giữa Dung Vương và Hứa Tịnh Nhi qua zalo lên mạng.

Trong nội dung zalo, chủ yếu đều là những đoạn Hứa Tịnh Nhi nói mấy lời ngây thơ, nịnh nọt. Sau đó là đoạn video Hứa Tịnh Nhi đang uống rượu với Dung Vương. Trong video bọn họ cười cười nói nói, đoạn Dung Vương tiếp cận cô và ôm vai cô đã bị xóa mất.

Nếu chỉ đơn giản nhìn như vậy thì đúng là cô có dùng nước sông Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch được sự vô tội của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 256


Chương 256

Hứa Tịnh Nhi cười lạnh lùng. Cô chỉ muốn nói một câu: “Trên đời này chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy!”

Cô định đi vào bếp rót cốc nước uống cho xả giận. Không ngờ, lúc cô đứng dậy thì đã nhìn thấy Khiết Thần đứng ngay bên cạnh mình từ lúc nào không hay. Anh nhìn chăm chăm màn hình.

Hứa Tịnh Nhi bỗng chột dạ. Cô vô thức nhích người che màn hình lại.

Dù cô vô tội nhưng chưa chắc Khiết Thần đã nghĩ như vậy. Trong mắt anh, hình tượng về cô đã sụp đổ tới mức không thể sụp đổ thêm. Đối với Khiết Thần mà nói, việc quyến rũ người khác chính là thế mạnh của cô.

Khiết Thần chậm rãi chuyển qua nhìn cô. Cô chẳng thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì của anh.

Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi. Hai tay cô siết chặt. Cô chần chừ vài giây, cuối cùng lựa chọn giải thích: “Tôi không hề quyến rũ anh ta”.

Nói thật lòng, nếu như cuộc hôn nhân này không thể nào kết thúc ngay lập tức thì cô vẫn muốn chung sống trong hòa bình với Khiết Thần. Chẳng ai thích gây sự cả. Huống hồ, cô càng không thích bộ dạng tức giận của anh.

Đương nhiên, trước đây cô không thích giải thích là vì Khiết Thần không bao giờ tin cô, luôn đổ oan cho cô. Cô cảm thấy uất ức và cũng cảm thấy tự ái.

Nhưng…vừa rồi anh còn bôi thuốc cho cô. Khó khăn lắm mới hâm nóng được chút tình cảm, cô không muốn mấy giây sau cả hai bên đã vung đao rút kiếm.

Có điều giải thích là việc của cô, tin hay không là ở Khiết Thần. Cô không thể kiểm soát được.

Nói xong, Hứa Tịnh Nhi càng siết nắm đấm chặt hơn. Cô nhìn xuống, cắn môi, đợi Khiết Thần trả lời.

Thời gian trôi qua, cảm giác thật lâu mà cũng thật nhanh. Hứa Tịnh Nhi bỗng nghe thấy giọng nói thản nhiên của người đàn ông: “Ừ”.

Cô không kịp phản ứng. Hai giây sau cô mới ngẩng đầu nhìn anh đầy kỳ lạ: “Anh…tin tôi sao?”

Khiết Thần nhếch môi, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Cô thích anh ta sao?”

Câu hỏi đó khiến Hứa Tịnh Nhi lắc đầu ngay lập tức theo bản năng: “Tặng tôi tôi cũng không thèm”.

Khiết Thần cười như không cười, nói giọng uể oải: “Những phương diện khác của cô không đạt, duy chỉ có mắt nhìn là tốt hơn chút”.

“…”

Đợi đã, câu này sao nghe cứ có gì đó sai sai? Vì vậy, Khiết Thần tin cô là vì biết cô không thích Dung Vương, sẽ không đi quyến rũ anh ta sao? Còn trước đây cô quyến rũ anh là vì cô thích anh?

Nói cách khác, anh khen cô có mắt nhìn người là đang khen chính bản thân anh!

Hừ!

Hừ hừ!

Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng cười giả tạo: “Cảm ơn lời khen của anh”.

Trước đây, lúc hai người ở cạnh nhau, Khiết Thần luôn im lặng. Vì vậy cô không biết anh nói chuyện lại cay độc đến vậy. Nếu mà năm xưa biết được anh cất giữ kỹ năng này thì có lẽ cô đã không rơi vào đầm lầy của anh rồi.

Hừ! Đúng là đàn ông!

Nói xong, Hứa Tịnh Nhi cất bước đi vào nhà bếp rót nước. Nhưng cô mới đi được một bước đã lại bị Khiết Thần kéo lại. Cô cứ thế ngã vào lòng anh.

“Khiết….ư…”

Hứa Tịnh Nhi không kịp nói gì thì đã bị Khiết Thần hôn lên môi. Hai tay anh ôm lấy mặt cô, không cho cô giãy giụa. Anh đè chặt môi mình lên môi cô.

Nụ hôn này không giống nụ hôn “ếch hôn mặt nước” trước đó mà rất mãnh liệt giống như đang trừng phạt cô vậy, khiến cô cảm thấy hơi đau.

Hứa Tịnh Nhi khẽ nhau mày. Chuyện gì vậy? Không phải anh nói tin cô sao? Sao lại nổi đóa lên rồi?

Cô đưa tay lên định đẩy anh ra nhưng không thể nhúc nhích. Cô tức giận đấm nhẹ vào ngực anh.

Thế nhưng Khiết Thần càng siết chặt cô hơn. Anh mở miệng cô, thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn.

Hứa Tịnh Nhi không đỡ được thế tấn công hừng hực của anh. Tay chân cô dần mềm nhũn. Đến cuối cùng cô cứ thế mềm xụi trong lòng anh. Sau đó cô còn cảm nhận được cơ thể anh dần dần thay đổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 257


Chương 257

Những vết thương trên người cô cũng không chịu nổi sự mạnh bạo của anh. Cô cũng không muốn gia tăng thêm thương tích trên cơ thể mình nữa.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để ngăn Khiết Thần thì anh đột ngột dừng lại. Một giây sau hai tay anh đang ôm bỗng đẩy cô ra.

Hứa Tịnh Nhi mất thăng bằng, ngã bịch xuống ghế. Cô cảm thấy hơi bất ngờ.

Đôi mắt âm u của Khiết Thần giống như một hố đen xoáy tròn. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Anh nhắm mắt lại, cố gắng đèn nén ham muốn đang trỗi dậy.

Việc anh tin Hứa Tịnh Nhi không có nghĩa là anh cảm thấy hài lòng với hành động của cô.

Vì sự nũng nịu đó của cô chỉ được dành cho anh mà thôi.

Nụ hôn anh dành cho cô vốn là muốn trừng phạt. Nhưng anh đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của người con gái này. Anh hôn cô và cứ thế bị mất kiểm soát. Hơn nữa, giờ người cô ấy còn toàn là vết thương…

Anh không nỡ chạm vào cô.

Khiết Thần nhanh chóng bình tĩnh lại. Cơn dục vọng nhạt dần trong mắt. Anh quay trở lại dáng vẻ điềm đạm, lạnh lùng. Sau đó anh cất bước đi ra khỏi phòng ngủ.

Hứa Tịnh Nhi đơ người mất một phút. Cô chớp chớp mắt, khẽ sờ bờ môi hơi sưng lên. Cô cảm thấy hơi đau. Cưỡng hôn xong chẳng nói gì, cứ thế quay ngoắt đi. Đúng là…đồ thần kinh.

Không tin thì ngược đãi, mà tin cũng ngược đãi. Thật tức chết đi được.

Hứa Tịnh Nhi không buồn uống nước nữa. Cô ôm máy tính, mở google ra và nhập dòng chữ: “Những cách khiến chồng chết sớm một chút? Gấp.

Cô ấn tìm kiếm và bỗng thất kinh.

Thật không ngờ…có nhiều người lại muốn chồng chết như vậy cơ à…Không phải chỉ có một mình cô.

Hứa Tịnh Nhi như cá gặp nước. Sau khi giãi bày hết với chị em trong nhóm thì tâm trạng của cô thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, cô lẳng lặng xóa đi nội dung tin nhắn. ..Nhỡ đâu Khiết Thần vô tình nhìn thấy thì người phải chết chắc chắn là cô…



Sau khi ăn cơm xong, Hứa Tịnh Nhi bèn bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để phản công.

Mỹ Kỳ và Dung Vương cấu kết với nhau. Với mục tiêu bao năm qua Mỹ Kỳ luôn muốn chèn ép cô thì có lẽ cô ta không chỉ vì giúp Dung Vương mà mục đích cuối cùng là muốn nhân chuyện này hạ gục Tịnh Nhi, giẫm cô dưới chân. Vậy thì cái vị trí thứ hai mà cô ta phải đứng bao năm qua bỗng được đổi thành vị trí thứ nhất.

Vì vậy, cô ta tung tin tức này ra chỉ mới là bước đầu. Nếu cô ngồi chờ chết thì bước thứ hai của Mỹ Kỳ sẽ khiến cô càng thê thảm hơn.

Hứa Tịnh Nhi lướt facebook một lúc. Trên tất cả các diễn đàn đều là những lời chửi rủa cô. Không thể chấp nhận được.

Tuy nhiên những điều này đối với cô mà nói là chuyện nhỏ. Có ai độc mồm độc miệng được bằng Khiết Thần thì cô sẽ phục người đó sát đất.

Cách tốt nhất bây giờ vẫn là triệu tập những người bị hại. Chỉ cần bọn họ đồng ý đứng ra tố cáo, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra. Vậy thì nội dung thông báo chứng minh sự trong sạch của Dung Vương và bài báo đưa tin của Mỹ Kỳ sẽ tự động bị vạch trần.

Do sự việc xảy ra đột ngột lúc chiều mà cô không thể gặp mặt những người bị hại. Cô chộp lấy điện thoại, nhắn tin cho từng người giải thích tình hình.

Cô nhanh chóng nhận được hồi đáp. Bọn họ đều thông cảm với cô.

Nhưng ngay sau đó, thông tin mà họ gửi tới khiến Hứa Tịnh Nhi phải tối sầm mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 258


Chương 258

Bọn họ đều từ chối ra mặt.

Dù sao họ cũng là những cô gái bình thường, tuy là người bị hại nhưng người đời vẫn rất hà khắc và bất công với phụ nữ. Nếu chuyện bọn họ bị xâm hại lộ ra ngoài, bọn họ sẽ phải hứng chịu đủ những ánh mắt khác nhau, không thể có cuộc sống bình thường được nữa.

Lúc đầu họ đồng ý là tưởng rằng có cơ hội bắt được Dung Vương, nên mới có dũng khí bóc phốt tên súc sinh này. Nhưng bây giờ xem ra, không những không bắt được anh ta, mà nếu bọn họ đứng ra lên tiếng, thì có lẽ người khác cũng sẽ bôi nhọ bọn họ, nói họ quyến rũ Dung Vương.

Bọn họ không dám làm việc mạo hiểm này, nên chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi bất đắc dĩ lắm, nhưng cũng có thể hiểu được… Không phải ai cũng có thể bất chấp mà ra mặt, hiện thực chính là như vậy, vừa vô tình vừa tàn khốc.

Cô không cố thuyết phục bọn họ nữa mà tôn trọng quyết định của họ.

Như vậy cô sẽ mất đi vũ khí phản kích, nếu không tìm được chứng cứ xác thực, Dung Vương sẽ lật được thế cờ, Chu Mỹ Kỳ cũng sẽ nhân đó mà bôi nhọ cô, cô đừng mong có thể tiếp tục làm việc trong giới tin tức.

Quả nhiên tiền của nhiệm vụ cấp A không dễ kiếm chút nào.

Hứa Tịnh Nhi day ấn đường, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Mấy phút sau, cô mở mắt, khóe môi dần nhếch lên, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Nếu Hứa Tịnh Nhi cô bị Chu Mỹ Kỳ hạ gục dễ dàng như vậy, thì đã không chèn ép được cô ta nhiều năm như vậy.

Ngây thơ, trẻ tuổi!

Hứa Tịnh Nhi ngồi thẳng người, mở email ra, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, viết một email gửi cho cấp trên đại nhân.

[Cấp trên đại nhân, anh có thể điều tra được thân phận của người nặc danh báo tin cho anh không?]

Sở dĩ cô nghĩ đến người này là vì cô đoán, người nặc danh báo tin này cũng là một trong số những người bị hại. Cô ấy chọn gửi tin cho tạp chí Z chính là muốn vạch trần bộ mặt thật của Dung Vương trước công chúng, cũng như lấy lại công bằng cho bản thân.

Nếu cô ấy đã đưa ra lựa chọn như vậy, nghĩa là vẫn có dũng khí nhất định. Nếu cô có thể tìm được cô ấy, có lẽ sẽ có cơ hội thuyết phục được cô ấy ra mặt.

Đương nhiên cũng có khả năng khác, nhưng cô sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nào, đây là sự tự giác của người làm tin tức như cô.

Năm phút sau, cấp trên đại nhân trả lời email.

Anh ta gửi thẳng tư liệu của người kia cho cô, còn tiện thể khen cô một câu: [Cô phản ứng còn nhanh hơn tưởng tượng của tôi đấy, cô bé thông minh].

Hứa Tịnh Nhi có chút ngạc nhiên.

Tuy trước giờ cấp trên đại nhân không tiếc lời khen ngợi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta khen cô là cô bé thông minh… cô bé… cảm giác yêu chiều một cách khó hiểu.

Tầm tuổi này của cô chắc cũng không được coi là cô bé nữa rồi, lẽ nào cấp trên đại nhân là một ông lão?

Trong đầu Hứa Tịnh Nhi không khỏi hiện lên một ông lão dáng vẻ râu tóc bạc phơ, cô không nhịn được phì cười.

Ha ha, làm việc thôi, làm việc thôi! Hứa Tịnh Nhi nghiêm mặt, mở tư liệu được gửi tới ra. Lúc nhìn thấy bức ảnh kia, cô bỗng có cảm giác quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 259


 

Chương 259

Đến khi đọc lý lịch cá nhân, bỗng chốc cô gái trong ảnh và người phụ nữ cô gặp ở ngoài đời hòa vào làm một.

Lần này thì cô ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, bởi vì quả thực nằm ngoài dự đoán của cô.

Trời đất ơi… là cô ta sao?

Đọc xong tư liệu thì cô không còn ngạc nhiên nữa, mà là phẫn nộ.

Tên Dung Vương này đâu chỉ là cầm thú? Mà là tên súc sinh không bằng chó lợn, đồ cặn bã. Nếu ở thời cổ đại, thì chắc chắn phải xử cực hình ngũ mã phanh thây.



Người nặc danh tố cáo chính là trợ lý của Dung Vương, từng tiếp đón cô ở cửa hộp đêm, A Mỹ.

A Mỹ từ một huyện nhỏ đến thành phố lớn, gia cảnh rất nghèo, 18 tuổi đã nghỉ học. Bởi vì xinh đẹp, lại thích diễn xuất, nên cô ta muốn đến thành phố lớn vẫy vùng một phen. Nhưng cô ta không có bất cứ ai chống lưng, không thể làm nên trò trống gì trong giới giải trí, để sinh tồn, cô ta chỉ có thể ứng tuyển vị trí trợ lý.

Cô ta được công ty sắp xếp đi theo Dung Vương, hơn nữa còn do chính Dung Vương yêu cầu. Ai cũng nói vận may của cô ta đã đến, được đi theo một ngôi sao nổi tiếng như vậy.

Kết quả, đó lại là khởi đầu của cơn ác mộng. Ngày đầu tiên vào tay Dung Vương, A Mỹ đã bị anh ta hạ thuốc cưỡng bức. Lúc đó, cô ta rất suy sụp, muốn báo cảnh sát, nhưng Dung Vương nắm được thóp là công việc của cô ta. Hơn nữa, anh ta có tiền có thế, còn bắt chẹt bố mẹ A Mỹ.

Nếu A Mỹ không an phận, Dung Vương sẽ khiến cô ta không có chỗ đặt chân trong giới, còn khiến bố mẹ cô ta không được yên thân.

Từ đó trở đi, A Mỹ không dám phản kháng nữa, Dung Vương động chút là đánh mắng cô ta. Hơn nữa, A Mỹ còn bị ép trở thành nô lệ để anh ta phát tiết dục vọng.

Cô ta còn bị ép… phá thai ba lần, dẫn đến sau này rất khó có thai.



Hứa Tịnh Nhi hít sâu mấy hơi, cố gắng dằn sự tức giận trong lồng ngực xuống. Cô không thể tưởng tượng được A Mỹ đã tuyệt vọng đến mức nào. Mỗi ngày cô ta ở bên cạnh Dung Vương chẳng khác nào ở trong mười tám tầng địa ngục, tối tăm không ánh mặt trời, vô cùng đau khổ.

Cô thề không cho tên Dung Vương này biết tay thì sẽ bỏ nghề.

Nhưng… cô cần sự giúp đỡ.

Hứa Tịnh Nhi gõ chữ lạch cạch, lại gửi một email cho cấp trên đại nhân.

[Cấp trên đại nhân, tôi muốn xin bảo vệ nhân chứng.]

Phía bên kia nhanh chóng trả lời.

[Được, cô liên lạc với Kiều Sở, cậu ấy sẽ sắp xếp.]

Hứa Tịnh Nhi gọi điện thoại cho Kiều Sở trước, nói chuyện xong, cô lại gọi cho A Mỹ theo số điện thoại trên tư liệu, nhưng gọi mãi không ai nghe máy.

Gọi mấy cuộc đều như vậy, cô cũng không gọi nữa, định để ngày mai đến tận chỗ ở của cô ta.

Ngày hôm sau.

Kiều Sở lái xe đến đón cô, vẫn là dáng vẻ nho nhã đó. Hứa Tịnh Nhi lên xe rồi lịch sự chào hỏi anh ta, hai người xuất phát đến nơi A Mỹ thuê.

Đó là một tòa nhà cũ kĩ, xập xệ, không có thang máy, ngay cả đèn ở hành lang cũng bị hỏng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom